Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3295


Chương 3295

Minh Quân gật đầu: “Nền văn minh Sâm Lâm có một cách đặc biệt có thể phát tín hiệu đến tận sâu vũ trụ, chuyện này không khó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Trong thời gian ta không ở đây, các người có bất kỳ vấn đề gì thì có thể liên lạc với ta, nếu không liên lạc được thì tìm Tiểu Ái”.

Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ái ở đằng xa: “Tiểu Ái, khởi động trận pháp”.

Tiểu Ái gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy ra lệnh cho mọi người khởi động trận pháp. Chẳng mấy chốc một trận pháp xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là địa chỉ của di tích văn minh đó”.

Diệp Quân nhận lấy quyển trục, sau đó biến thành kiếm quang lao vào trong trận pháp, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất.

Sau khi thấy Diệp Quân biến mất, ánh mắt Thần Kỳ lóe lên vẻ phức tạp, khẽ nói: “Lần sau gặp lại có lẽ thực lực của ngài ấy sẽ khiến chúng ta bất ngờ”.

Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Thiên phú và khả năng giác ngộ của hắn rất đáng sợ”.

Thần Kỳ quay đầu lại nhìn Đạo Cổ Thụ: “Ngươi định phát triển ở vũ trụ Quan Huyên à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Thần Kỳ cười nói: “Cũng tốt”.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là một nơi cực kỳ an toàn.

Đạo Cổ Thụ hỏi: “Còn ngươi?”

Thần Kỳ suy ngẫm rồi nói: “Trước tiên phải đạt đến mười phần thần tính, sau đó về nhà một chuyến”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Ngươi chắc chắn muốn tu luyện đến mười phần thần tính chứ?”

Thần Kỳ gật đầu: “Ừ”.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Ngươi có thiện cảm với Diệp công tử nhỉ?”

Thần Kỳ sửng sốt.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Hiện giờ ngươi vẫn còn tình cảm, nhưng sau khi ngươi đạt đến mười phần thần tính, tình cảm này sẽ không còn nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Thần Kỳ mỉm cười nói: “Ta hiểu”.

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Đạo tâm của ngươi rất kiên định”.

Thần Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trận pháp đang dần biến mất trên bầu trời, khẽ nói: “Đạo Cổ cô nương, ta đúng là có chút tình cảm với Diệp công tử, nhưng cũng chỉ là thiện cảm thôi, ngài ấy không nghĩ tiếp đến việc xảy ra chút gì đó, ta cũng vậy, thế nên bọn ta sẽ là bạn. Còn chuyện tình yêu hay gì đó, có thực sự quan trọng với chúng ta không?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Chẳng quan trọng gì cả”.

Dứt lời, cô ấy ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Có lẽ sẽ rất quan trọng với một số người, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình”.

Thần Kỳ lặng thinh.

Đạo Cổ Thụ lại nói: “Con đường võ đạo là con đường cô độc, cảm giác cô đơn đó không phải là sự cô đơn nhất thời mà là mãi mãi… Thần Kỳ cô nương, ngươi phải chuẩn bị cho thật kỹ”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Thần Kỳ đứng đó im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

 
 
Chương 3296


Chương 3296

Minh Quân ở bên cạnh lắc đầu, ông ta sống lâu nên cũng chẳng có cảm xúc gì với cái gọi là tình cảm này, đây cũng là nguyên nhân ông ta không hề tức giận khi nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt.

Chỉ cần bản thân mình còn sống thì không bị thiệt.

Mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé ở trước mặt Đại Đạo.

Những người trong thế tục như vậy chỉ cần có thể kiếm được món hời thì cũng có thể sẵn sàng bán thân chứ đừng nói là lễ nghi liêm sỉ.

Tiền chính là đại đạo trong lòng những người bình thường.



Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn bức tường ánh sáng xung quanh, rơi vào trầm tư.

Hắn nhận ra đường hầm thời không ở đây khác biệt rất nhiều với đường hầm thời không trước đó, điểm khác biệt lớn nhất là tốc độ lưu chuyển thời gian.

Thời gian ở đây khác với thời gian ở bên ngoài.

Đường hầm thời không đặc biệt này có điểm tương tự với thời không trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên thời không ở đây không bằng thời không trong Tiểu Tháp.

Thời gian!

Diệp Quân bỗng nghĩ đến Việt Cổ Thị trước kia, mỗi lần đối phương ra tay, hắn đều cảm nhận được sức mạnh của thời gian, nhưng còn chưa kịp cảm nhận được rõ thì đối phương đã bị cô cô giết chết.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, tiếp theo ta phải nghiên cứu thật kỹ con đường thời gian này”.

Tiểu Tháp nói: “Thời gian chắc là con đường chính mà ngươi phải đi tiếp theo đó”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía đằng xa, không có điểm cuối, bây giờ hắn đang xuyên qua tinh vực vũ trụ.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Sau khi ngươi tu luyện thần tính, có chỗ nào không hợp không?”

Diệp Quân im lặng một lúc mới lắc đầu: “Không có cảm giác gì đặc biệt”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy tức là thần tính của ngươi vẫn chưa thuần khiết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta vừa bước vào cảnh giới Thần Đạo, bây giờ vẫn chưa hiểu quá nhiều về cảnh giới này, nhất là thần tính…”

Tiểu Tháp nói: “Không vội, cứ từ từ”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm quyển Tinh Hà.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nuôi dưỡng kiếm quyển Tinh Hà này bằng kiếm ý của mình, cộng thêm trước khi Tiểu Bạch vẫn còn ở đây, Tiểu Bạch cũng đã nâng cấp kiếm quyển Tinh Hà này, thế nên bây giờ cấp độ của kiếm quyển Tinh Hà đã tăng lên rất nhiều.

Do đó, giờ hắn khá tò mò về uy lực của kiếm quyển Tinh Hà.

Ngoài kiếm quyển Tinh Hà, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện Diên Trì Nhất Kiếm của mình, đây là kiếm kỹ cốt yếu của mình, dĩ nhiên hắn sẽ không từ bỏ.

Sau khi đạt đến cảnh giới Thần Đạo, thực lực của hắn đều được tăng lên rất nhiều.

Tiếc là vẫn chưa có cơ hội đánh một trận cho ra trò.

Dù sao hắn bế quan ra, cô cô và ông nội đã xuất hiện, họ vừa xuất hiện thì đâu có cơ hội cho hắn thể hiện nữa.

Ngay lúc này bỗng có một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở đằng xa.
 
Chương 3297


Chương 3297

Diệp Quân ngừng suy nghĩ, sau đó khá ngạc nhiên nói: “Đến rồi sao?”

Vừa dứt lời cả người hắn đi vào trong cánh cửa ánh sáng đó với tốc độ cực nhanh.

Ầm!

Thoáng chốc Diệp Quân chỉ cảm thấy rất chói mắt, cơ thể mình giống như bị nghiền nát, hắn cảm thấy sợ vội phóng kiếm ý của mình ra bảo vệ cơ thể.

Cứ như vậy kéo dài không biết trong bao lâu, Diệp Quân cảm thấy mình dừng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tinh vực không biết tên, xung quanh là những sao trời sáng chói, còn có các tòa nhà cao tầng sừng sững.

Diệp Quân ra sức lắc đầu, cảm giác nặng nề trong đầu bỗng chốc biến mất, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở một tinh vực không biết tên, từng tòa nhà cao lầu đại điện lơ lửng xung quanh hắn.

Nền văn minh Sâm Lâm!

Nơi này chính là di tích của nền văn minh Sâm Lâm.

Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tỏ ra hơi đề phòng nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông là người của nền văn minh Sâm Lâm à?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây từ trận pháp dịch chuyển của bọn ta?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Người đàn ông sửng sốt: “Ngươi… người của mình?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông vội nói: “Lần này người đến là có chỉ thị gì à? Có phải chúng ta có thể quay về không?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, hắn thấy cảnh giới của người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Nhân Đạo. Ngoài người đàn ông ra, hắn còn cảm nhận được rất nhiều khí tức, nhưng đều rất yếu.

Những thứ này đều là những thứ nền văn minh Sâm Lâm để lại ở đây.

Nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ chờ mong, Diệp Quân hơi tò mò: “Các người không muốn ở lại đây sao?”

Người đàn ông lập tức lắc đầu: “Nơi này quá nguy hiểm… Vì người của nền văn minh Tu La người sẽ đến bất cứ lúc nào, sở dĩ bọn ta ở lại đây là vì khắc phục hậu quả, mà hiện giờ bọn ta cũng đã xử lý xong rồi, bọn ta đã liên lạc với bên đó nhưng không nhận được phản hồi…”

Hóa ra là thế.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Các ông đều có thể quay về”.

Người đàn ông mừng rỡ nói: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông vội xoay người chạy đến tòa nhà, không lâu sau người đàn ông dẫn hàng chục ngàn người xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Gương mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Cuối cùng cũng có thể quay về. Diệp Quân nhìn những người đó, so với những người nền văn minh Sâm Lâm đã trở về thì thực lực của những người này yếu hơn rất nhiều, có thể nói những người trước mặt này là người ở tầng đáy của nền văn minh Sâm Lâm.

Thấy thế Diệp Quân thầm cảm khái.

Hễ xảy ra chiến tranh hoặc có tai họa, người đầu tiên bị bỏ rơi luôn là người ở tầng đáy.

Diệp Quân ngưng suy nghĩ, lập tức liên lạc với Tiểu Ái, bảo Tiểu Ái khởi động lại trận pháp ở bên đó.
 
Chương 3298


Chương 3298

Thấy trận pháp được khởi động, những người nền văn minh Sâm Lâm đó đều vui mừng reo hò, có người còn ôm nhau khóc.

Họ vốn dĩ đã không còn hy vọng nữa.

Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, họ biết rõ lúc đám người Nguyên tổ bỏ đi để họ lại nơi này đã xem như không có ý định dẫn họ đi.

Thế nên khoảng thời gian này họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cũng may trong khoảng thời gian này, người của nền văn minh Tu La chưa đến, nếu không mọi người đều đã chết rồi.

Diệp Quân nhìn người đàn ông đứng đâu: “Sau khi về thì đi tìm Minh Quân, ông ta sẽ sắp xếp cho mọi người”.

Người đàn ông cung kính nói: “Đã rõ”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi đi”.

Người đàn ông lại cung kính chào Diệp Quân, sau đó dẫn người của nền văn minh Sâm Lâm liên tục bước vào trận pháp dịch chuyển.

Sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, người đàn ông dẫn đầu như thoát được khỏi gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Một ông lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Trưởng Lão Cổ Dã, ông sao thế?”

Người đàn ông tên Cổ Dã quay sang nhìn, sau đó trầm giọng nói: “Hắn không phải là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Ông lão sửng sốt.

Cổ Dã khẽ nói: “Mấy người quay về đó có lẽ đã xảy ra chuyện”.

Ông lão ngạc nhiên: “Chuyện này…”

Cổ Dã lắc đầu: “Cho dù thế nào, hình như hắn không có ý thù địch với chúng ta, thế nên cứ về trước xem thử”.



Sau khi mọi người rời đi, Diệp Quân lấy bản đồ mà Minh Quân đưa cho, vừa mở quyển trục ra, nó đã biến thành ánh sáng vàng đi vào giữa trán Diệp Quân.

Sau đó một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Diệp Quân.

Một lúc sau, Diệp Quân mở mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn, vừa định đi thì ngay lúc này tinh hà ở đằng xa bỗng rung chuyển.

Diệp Quân xoay người nhìn lại, ở tận cuối tầm nhìn hàng trăm kỵ binh bay trên không trung lao đến, người dẫn đầu là một cô gái mặc chiến giáp màu đen, cô ta đội mũ giáp màu sẫm, trên mũ giáp có gắn ba chiếc lông vũ màu đỏ rực, dưới mũ là hàng lông mày kiếm mắt sao, đôi mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.

Hàng trăm kỵ binh lao đến, tinh không rung chuyển dữ dội như xảy ra động đất.

Mặc dù cách nhau mấy chục vạn trượng nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một uy lực ngút trời khủng khiếp, uy lực này đè lên người hắn khiến hắn cảm thấy nghẹt thở như có hàng triệu ngọn núi đè xuống.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm ý lao ra, sau khi kiếm ý xuất hiện, uy lực trên người hắn mới giảm đi nhiều.

Diệp Quân nhìn nhóm kỵ binh đó, hắn biết đám kỵ binh trước mặt này có lẽ thuộc nền văn minh Tu La trong truyền thuyết.

Phải nói là rất mạnh.
 
Chương 3299


Chương 3299

Thủ lĩnh kỵ binh dẫn đầu mặc dù chỉ là cường giả chín phần thần tính, nhưng lại là cường giả chín phần thần tính mạnh nhất mà hắn từng gặp cho đến nay.

Đội kỵ binh càng lúc càng đến gần Diệp Quân, nhưng chúng cũng không có ý định dừng lại, lao về phía Diệp Quân cứ như thác lũ.

Diệp Quân nhìn cô gái kỵ binh dẫn đầu đó, không hề động đậy.

Hai người nhìn nhau, đều rất bình tĩnh.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nhắc: “Nhị Nha không có ở đây”.

Diệp Quân lập tức run rẩy, lui về phía bên phải cả ngàn trượng.

Đàn ông mà, có thể giãn có thể cong, tại sao phải tranh giành chứ?

Nhìn thấy Diệp Quân đột nhiên lui ra xa cả nghìn trượng, cô gái dẫn đầu đoàn kỵ binh liếc nhìn hắn từ xa, sau đó dẫn theo một đoàn kỵ binh gào thét chạy thẳng về phía tòa đại điện cao lớn ở xa.

Tinh hà rung chuyển, giống như động đất, thanh thế kinh người.

Diệp Quân quan sát đoàn kỵ binh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.

Thực lực của đám cười này vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là cô gái dẫn đầu, mặc dù chỉ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính, nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ, ý chí chiến đấu áp đảo người khác. Trên người cô ta tỏa ra cảm giác áp bức, không thua gì cường giả cảnh giới mười phần thần tính.

Không chỉ vậy, những người phía sau cô gái đều hừng hực tinh thần chiến đấu, trông giống như người đã trải qua hàng vạn trận chiến.

Những người trước mắt đều đi ra từ chết chóc!

Nhưng lúc này, đám kỵ binh phía xa đột nhiên dừng lại, cô gái dẫn đầu cau mày nhìn lướt qua những tòa đại điện cao lớn.

Như nghĩ đến điều gì đó, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở xa, Diệp Quân xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo như xưa nữa.

Nếu đánh lại thì có thể thử liều xem.

Còn đánh không lại thì phải dứt khoát bỏ chạy!

Việc khó càng phải tránh xa, nếu không, đánh không lại còn muốn đánh nhau, cuối cùng người nhà lại phải đi chùi mông.

Nên kinh sợ thì phải kinh sợ!

Thấy Diệp Quân bỏ chạy, cô gái dẫn đầu sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ.

Một kỵ sĩ bên cạnh cô ta trầm giọng nói: “Bàn Nguyệt thống lĩnh, có đuổi theo không?”

Cô gái nhìn về phía cuối tinh hà, bình tĩnh nói: “Một người cảnh giới Thần Đạo cũng chỉ như con kiến mà thôi, đuổi theo làm gì?”

Kỵ sĩ kia khẽ gật đầu, lui sang một bên.

Bàn thống lĩnh đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục, cô ta mở truyển trục ra xem, thật lâu sau, cô ta nhíu mày: “Di tích của nên văn minh cấp bốn…”

Vừa nói, cô ta vừa thu hồi quyển trục lại: “Đi thôi”.

Ngay sau đó, một đám người lao về phía xa.

Lúc này, Bàn thống lĩnh đột nhiên vung tay lên, trong nháy mắt, tinh vực sau lưng cô ta lập tức bị tiêu diệt.
 
Chương 3300


Chương 3300

Bên kia.

Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”

Tiểu Tháp nói: “Ồ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.

Diệp Quân: “…”.

Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tàn tích nền văn mình thần bí!

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.

Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.

Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.

Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác nguy hiểm!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.

Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.

Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.

Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.

Đây rốt cuộc là gì vậy?

Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.

Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
 
Chương 3301


Chương 3301

Diệp Quân xoay người nhìn, có một cô gái từ xa bước tới, cô gái mặc váy đỏ, tóc che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt, trên hông đeo một túi trúc nhỏ.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Quân nhất thời trở nên phòng bị.

Cô gái nhìn Diệp Quân, chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Xưng hô với cô nương thế nào?”

Cô gái giơ một ngón tay lên.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nhất?”

Cô gái chớp mắt nhìn, sau đó nói: “Nhất Niệm!”

Giọng nói nhẹ nhàng như nước.

Nhất Niệm!

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cũng đến đây để khám phá nền văn minh à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy”.

Nhất Niệm mím môi cười, một bên mắt biến thành vầng trăng khuyết.

Tuy rằng thoạt nhìn đối phương có vẻ vô hại, nhưng Diệp Quân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao người có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải người bình thường.

Diệp Quân lại hỏi: “Nhất Niệm cô nương, cô từ đâu tới?”

Nhất Niệm chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân cười khẩy: “Là ta đã mạo muội rồi”.

Hắn đột nhiên nhận ra, nơi này không phải vũ trụ Quan Huyên, hỏi lai lịch của đối phương ở đây đúng là hơi mạo muội.

Dù sao, có một vài nền văn minh rất hiếu chiến.

Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng chiếu xuống, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn về phía đó. Luồng ánh sáng trắng tản đi, một người đàn ông áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng đeo một thanh đao lớn, khí tức mạnh mẽ, khí thế áp bức.

Sau khi người đàn ông mang đao bước ra, trước tiên gã liếc nhìn về phía Diệp Quân và cô gái váy đỏ, sau đó, gã nhíu mày nói gì đó, nhưng cả Diệp Quân và cô gái đều nghe không hiểu.

Dù sao bọn họ đều thuộc về các nền văn minh khác nhau, nên ngữ âm cũng không phổ biến.

Đương nhiên, đây chắc chắn là chuyển nhỏ đối với cường giả có cấp độ như bọn họ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, người đàn ông mang đao cũng nhìn Diệp Quân, sau đó đưa tay phải ra, tiếp đó, ngữ âm và chữ viết của hai bên đều tràn vào trong đầu mỗi người.

Lúc này, người đàn ông mang đao lại nói: “Cảnh giới của các ngươi thấp như vậy à?”

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hắn phát hiện, cảnh giới của Nhất Niệm cũng giống hắn, cũng chỉ vừa mới tới cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Quân quan sát Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô cũng chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi à?”

Hắn biết, cảnh giới của hắn đúng là hơi thấp, mà người có thể đến được đây thì cảnh giới Thần Đạo chắc chắn là chưa đủ. Ví dụ như người đàn ông mang đao ở bên cạnh hắn là một vị cường giả tám phần thần tính đỉnh cao. Nếu hắn không có kiếm Thanh Huyên thì đúng là không thể đến được đây.

Nhất Niệm khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ quái.
 
Chương 3302


Chương 3302

Chương 3302

Lúc này, ở thời không cách đó không xa cũng đột nhiên chấn động, một người đàn ông áo trắng bước ra từ trong không trung.

Trong tay người đàn ông áo trắng cầm một cây trường thương, tay trái chắp sau lưng, từ trên người y tỏa ra thương ý và cường thế vô cùng hùng mạnh, khiến khắp thời không chấn động.

Sau khi người đàn ông áo trắng bước ra, mắt liếc nhìn ba người Diệp Quân ở trong quảng trường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Diệp Quân không ngừng lắc đầu.

Bởi vì hắn hoàn toàn nghe không hiểu!

Lúc này, người đàn ông mang đao đột nhiên rút trường đao ở sau lưng ra chém về phía người đàn ông áo trắng. Với nhát chém này, một luồng đao khí lập tức xuyên qua không trung, thời không xung quanh kịch liệt chấn động, từng làn sóng xung kích ập đến như thác lũ.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn vội vàng xuất kiếm ý của mình để ngăn ở trước mặt, hắn cũng không quan tâm đến Nhất Niệm ở bên cạnh, đùa à, đối phương có thể đến nơi này, sao có thể là người bình thường chứ?

Nhưng sau đó, hắn kinh ngạc sững sờ.

Chỉ thấy Nhất Niệm bị làn sóng xung kích đánh bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó hàng nghìn trượng, còn lăn mấy vòng trên mặt đất.

Mẹ kiếp!

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô nương này yếu như vậy sao?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, hắn đỡ Nhất Niệm dậy, Nhất Niệm ôm đầu lắc lắc một hồi, cứ như đầu bị đụng đến mức bất tỉnh.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lấy ra một viên đan dược đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, cũng không từ chối, cầm viên đan dược lên uống, một lúc sau, sắc mặt mới hồng hào lại.

Diệp Quân đang định lên tiếng, ngay lúc này, một sức mạnh khủng khiếp từ làn sóng xung kích truyền đến từ phía xa. Luồng sức mạnh của làn sóng xung kích bỗng truyền đến trước mặt hai người, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó tay phải đột nhiên ấn một dấu tay thần bí. Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của cô ta, cơ thể rung chuyển, lui về phía sau cả ngàn trượng, đồng thời, kiếm ý vô địch của hắn hóa thành một tấm khiên chắn ở trước mặt, ngăn cản sức mạnh của làn sóng xung kích.

Diệp Quân buông Nhất Niệm xuống, sau đó nhìn về phía người đàn ông mang đao và người đàn ông áo trắng ở phía xa kia, lúc này hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.

Diệp Quân hơi cạn lợi, hai vị huynh đệ này thật nóng nảy, một lời không hợp là lập tức ra tay!

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô thật sự chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi sao?”

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, sau đó gật đầu.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô chỉ là cảnh giới Thần Đạo, sao lại dám tới nơi này?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nên nói thật cho ta, cô có phải là giả heo ăn thịt hổ không?”

Trên mặt Nhất Niệm hiện lên vẻ mờ mịt.

Hiển nhiên là không hiểu ý của Diệp Quân.
 
Chương 3303


Chương 3303

Diệp Quân cẩn thận quan sát Nhất Niệm, đối phương quả thật chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Mặc dù hắn cũng là cường giả cảnh giới Thần Đạo, nhưng chiến lực của hắn không thua gì cường giả chín phần thần tính, còn chiến lực của cô nương ở trước mặt này trông có vẻ… thật sự là hơi yếu!

Không bình thường!

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Thôi vậy! Cô cứ đi với ta trước đã! Nếu không ngại, cô cứ gọi ta là ca ca! Diệp Quân ca ca! Dù sao ta cũng không có muội muội! ”

Mặc kệ có phải đại lão hay không, trước tiên cứ xác định quan hệ đã rồi nói sau.

Khi đã ra khỏi nhà thì phải có mối quan hệ tốt!

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân ca ca?

Nghe Diệp Quân nói thế, Nhất Niệm không nói gì chỉ chớp mắt, nhất thời không biết nên đối phó thế nào.

Thấy Nhất Niệm không lên tiếng, Diệp Quân cười nói: “Cô không nói, ta sẽ xem như là ngầm đồng ý đấy”.

Nhất Niệm: “…”

Lúc này, hai người cùng nhìn về phía bên phải, cách đó cả ngàn trượng, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao đang đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, từng luồng xung kích sức mạnh đáng sợ không ngừng chấn động ra xung quanh, uy lực thật đáng sợ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hơi nhíu mày.

Vì hắn nhận thấy sức mạnh của hai người chưa thể phá vỡ thời không nơi này.

Không chỉ thế, từng luồng sức mạnh của hai người lúc sắp chạm đến cột đá và tượng mặt quỷ kia đều sẽ biến mất.

Quá kỳ lạ!

Diệp Quân xòe tay ra, cẩn thận cảm nhận thời không nơi này, chẳng mấy chốc, hắn phát hiện mật độ thời không nơi này hơn hẳn thời không bên ngoài. Nếu mật độ thời không bên ngoài là một tờ giấy, vậy thì mật độ thời không ở đây là một bức tường thành dày.

Nơi này rất không tầm thường.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn về gương mặt nhăn nhó trên vách núi ở đằng xa đó, khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó đó, hắn không khỏi run rẩy, cả người cảm thấy ớn lạnh.

Đáng sợ thật!

Diệp Quân thu lại ánh nhìn, thầm có sự đề phòng với nơi này.

Mặc dù trong tay có kiếm Thanh Huyên nhưng hắn biết rõ hắn không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh kiếm Thanh Huyên, thế nên nếu gặp cường giả mười phần thần tính đỉnh cấp, khả năng thắng của hắn không cao.

Thế nên vẫn phải khiêm tốn cẩn thận.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, vẻ mặt vẫn còn rất bình tĩnh.

Bụp!

Đúng lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao ở phía xa đột nhiên tách ra, trước mặt hai người là thương đao cuồng bạo, mặc dù không thể phá vỡ thời không nhưng cũng chấn động khiến thời không xung quanh méo mó.

Lần này sau khi dừng lại, hai người không đánh tiếp nữa, vì họ phát hiện Diệp Quân đã dẫn theo Nhất Niệm đi về phía xa rồi.

Dĩ nhiên Diệp Quân không có hứng thú ở lại xem họ đánh nhau.

 
 
Chương 3304


Chương 3304

Bây giờ hắn cực kỳ tò mò với nền văn minh chưa được biết đến này, vì hắn có thể xác định đây ít nhất là di tích văn minh cấp bốn.

Di tích văn minh là gì?

Tức là nền văn minh đã đi vào quên lãng.

Thế nên mặc dù hắn vẫn có chút đề phòng nhưng không sợ nhiều đến thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Nhất Niệm đi theo bên cạnh, cười nói: “Đã từng khám phá di tích văn minh chưa?”

Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, cô đi theo ta là được”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói tiếp: “Thăm dò bí cảnh này thì phải có phương pháp, theo kinh nghiệm trước đây của ta, sở dĩ di tích văn minh như vậy tồn tại là vì ba điều sau. Một là đang chờ người có duyên truyền đến truyền lại nền văn minh của mình; hai là vì lòng tham, muốn đợi người có tài năng yêu nghiệt đến tranh đoạt, sống lại một đời; ba là…”

Nói đến đây hắn ngừng lại một chốc, sau đó nói: “Thứ ba là họ bị phong ấn, đang đợi đến một ngày được giải bỏ phong ấn”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, chớp mắt, cảm thấy có hứng thú nhưng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Cô biết bí quyết tiến vào di tích này không?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thứ nhất, nhất định phải lịch sự, cường giả cấp bậc này thường ghét những người cực kỳ ngông cuồng, thế nên chúng ta phải cố gắng khiêm tốn một chút”.

Dứt lời, hắn nhìn gương mặt nhăn nhó đó, sau đó nói: “Nào, chúng ta hành lễ trước”.

Hắn hơi cúi người xuống, tỏ vẻ cung kính.

Đến đây là để cầu lợi, nếu đã cầu lợi thì dĩ nhiên phải có thái độ cung kính một chút, trước mặc kệ cái khác có tác dụng hay không, dù sao cũng không thiệt.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, không hành lễ.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Cô lần đầu đi ra ngoài sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Trước khi ra ngoài, cô ta đều một mình đến những nơi không có người du ngoạn, vì những nơi có người đều đã bị cô ta xóa sạch.

Đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài tiếp xúc với sinh mệnh của nền văn minh vũ trụ khác.

Diệp Quân đánh giá cô gái trước mặt, cô gái này mặc một chiếc váy màu đỏ, thắt lưng có đeo một cái túi nhỏ bằng trúc, mái tóc che hết nửa khuôn mặt nhưng không có vẻ gì đáng sợ, ngược lại cho người ta có cảm giác mềm mại và đáng yêu.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấu cô ta không?”

Mặc dù cô gái trước mặt trông có vẻ rất yếu đuối nhưng Diệp Quân không nghĩ cô ta là người bình thường.

Trong vũ trụ bao la này, người không có chút thực lực nào mà lăn lộn ở bên ngoài cơ bản đều không còn nữa.

Mà cô gái trước mặt còn dám chạy đến di tích nền văn minh này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cô ta không đơn giản, mặc dù đối phương không có bất kỳ ý đối địch nào nhưng hắn vẫn phải đề phòng.

Ngươi không được có tâm hại người nhưng không thể không có tâm đề phòng người khác.
 
Chương 3305


Chương 3305

Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi nói: “Cô ta chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo”.

Diệp Quân lặng thinh.

Rõ ràng, Tháp gia không nhìn thấu được, mặc dù Tháp gia không đáng tin lắm nhưng vẫn có nhãn lực, ngay cả nó cũng không thể nhìn thấu được chứng tỏ Nhất Niệm này rất không đơn giản.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, dù sao cô ta cũng không có ý đối địch với ngươi, ngươi đối xử bằng tấm lòng như thường là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Dứt lời, hắn nhìn Nhất Niệm cười nói: “Một mình cô ra ngoài à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thế, vừa lúc có thể làm bạn đồng hành”.

Nhất Niệm mỉm cười, gật đầu.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhăn nhó đó. Dưới gương mặt nhăn nhó có một cánh cửa bằng đá cực lớn rộng cả ngàn trượng, một vài phù văn bí ẩn được vẽ lên cánh cửa.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện hai người đã đứng trước cánh cửa.

Ngay lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao xuất hiện phía sau hai người.

Diệp Quân xoay người nhìn họ, cười nói: “Các ngươi không đánh nữa à?”

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân: “Ngươi là kiếm tu ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông mang đao híp mắt, trong mắt là ý chí chiến đấu.

Diệp Quân vội xua tay: “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau, đợi bọn ta thăm dò xong di tích nền văn minh này, sau này có thể tìm cơ hội tập luyện một chút, ngươi thấy sao?”

Người đàn ông mang đao trầm tư hồi lâu, ý chí chiến đấu trong mắt dần tan đi.

Quả thật di tích nền văn minh mới là mục đích chính chuyến đi này của hắn ta, lúc này mà ra tay chỉ sẽ cho người khác được lợi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở một bên bỗng bước đến trước cánh cổng đá, cổ tay y xoay một cái, cây thương dài trong tay đâm vào cánh cổng.

Rầm!

Cây thương vừa chạm vào cánh cổng bằng đá, sắc mặt người đàn ông áo trắng thay đổi, ngay sau đó cả người y bị đánh văng ra xa cả vạn trượng, vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân chấn động dữ dội, cùng lúc đó cây thương dài trong tay y vỡ nát.

Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, hắn quay đầu nhìn cánh cửa đá, cảm thấy chấn động, thứ này mạnh thật đấy.

Người đàn ông mang đao nhìn cánh cổng đá, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Lúc này người đàn ông áo trắng lại xuất hiện trước cánh cổng bằng đá, vẻ mặt y cũng dần trở nên nghiêm nghị, không dám ra tay tiếp nữa.

Đột nhiên họ đều đồng loạt quay đầu nhìn chân trời phía xa. Một đầu rồng bỗng xuyên thủng biển mây, bay vút đến từ tận cuối chân trời.

Trời đất chấn động!
 
Chương 3306


Chương 3306

Sau khi đầu rồng này xuất hiện, biển mây bị tách ra, một con rồng dài gần vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cự long!

Có một người đàn ông mặc áo gấm đứng trên con rồng lớn này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo gấm, trước ngực lộ ra một vùng da thịt, tóc dài ngang vai, trang điểm khá đậm, trông cực kỳ tà mị và cuồng dã.

Xung quanh người đàn ông áo gấm còn có một nhóm cô gái xinh đẹp, những người này ăn mặc khá mát mẻ, những chỗ đặc biệt nửa kín nửa hở, vô cùng gợi cảm.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên, trận thế của người này lớn thật.

Ngay lúc này, một nguồn năng lượng bí ẩn bỗng ngăn con rồng lớn đó lại, người đàn ông trên con rồng bật cười, sau đó dẫn đám phụ nữ xuất hiện trước cánh cổng đá, hắn ta lướt nhìn mấy người Diệp Quân, sau đó mỉm cười nói.

Nhưng không ai hiểu hắn ta đang nói gì cả.

Người đàn ông tà mị cũng nhận ra điều này, sau đó lấy một quả cầu thủy tinh ra rồi chỉ vào quả cầu thủy tinh, sau đó lại chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chủ động giơ ngón tay lên chỉ, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh đó.

Người đàn ông mang đao ngẫm nghĩ, sau đó cũng vung tay lên, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh.

Người đàn ông áo trắng ở một bên bất động, chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông tà mị đó.

Người đàn ông tà mị nhếch môi cười, sau đó nhìn người đàn ông áo trắng, mặt người đàn ông áo trắng không cảm xúc vẫn mặc kệ.

Người đàn ông tà mị đó bỗng lấy một thanh búa sắt đánh mạnh về phía người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng hơi híp mắt, y không ngờ người đàn ông tà mị lại đột nhiên ra tay, nhưng phản ứng y cũng rất nhanh, cổ tay khẽ vặn, một cây thương dài bay ra từ trong lòng bàn tay y, hướng về phía cái búa của người đàn ông tà mị đó.

Bụp!

Búa và thương vừa chạm vào nhau, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không mà y ngang qua đều bị méo mó.

Người đàn ông áo trắng vừa dừng lại, một thanh búa lại hung hăng đánh tới, y còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh búa đó đánh thành bùn nát.

Thẳng thừng giết chết.

Người đàn ông tà mị nhìn người đàn ông áo trắng đã trở thành đống bùn thịt, mặt đầy khinh thường: “Vũ trụ này không cho phép có người khoe mẽ hơn Đại Tôn ta”.

Thấy thế người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị, trong mắt là sự nghiêm trọng và kiêng dè.

Diệp Quân lắc đầu thầm nói: “Người bên ngoài bạo lực quá, không hợp ý là ra tay giết người”.

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi còn bạo lực hơn chúng”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ông nội ta rất bạo lực sao?”

Tiểu Tháp nói: “Huyết mạch của ngươi là từ đâu? Là do ông nội giết từng người một mà thành đấy”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi có ở đây thì người ở đây có lẽ đều sẽ chết”.
 
Chương 3307


Chương 3307

Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu cha ta ở đây thì sao?”

Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu cha ngươi ở đây, có lẽ người ở đây đều sẽ bị ông ấy bán đi, sau đó còn giúp ông ấy đếm tiền”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân khẽ cười lắc đầu: “Ông nội và cha mình đều không phải dạng lương thiện gì”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng có phải là người tốt gì đâu”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông tà mị tên Đại Tôn nhìn Diệp Quân và người đàn ông áo đen cười nói: “Các ngươi đến từ vũ trụ nào?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày không nói gì.

Bây giờ nền văn minh vũ trụ còn tồn tại đa phần đều rất phòng bị, sẽ không dễ dàng tiết lộ tọa độ vũ trụ của mình.

Vì một khi tiết lộ rất có khả năng sẽ khiến vũ trụ của mình gặp tai họa.

Thế nên ngoại trừ vài vũ trụ nền văn minh số ít, bình thường vũ trụ nền văn minh sẽ không tiết lộ tọa độ nền văn minh vũ trụ của mình ở bên ngoài.

Thấy người đàn ông áo đen tỏ vẻ đề phòng, người đàn ông tà mị bật cười nói: “Ta đến từ nền văn minh Quân Lâm, các ngươi từng nghe nói đến nền văn minh Quân Lâm chưa?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày lắc đầu.

Diệp Quân cũng lắc đầu, hắn chưa từng nghe về nền văn minh Quân Lâm gì đó cả.

Nhất Niệm ở một bên nhìn người đàn ông tà mị đó, thầm ghi nhớ “nền văn minh Quân Lâm” này.

Đồng thời cô ta cũng khá ngờ vực, rõ ràng là mình đã rất cố gắng tìm kiếm những nền văn minh vũ trụ chưa được biết đến, tại sao vẫn còn sót như vậy chứ?

Không thể nào!

Lúc này người đàn ông tà mị đó lại nói: “Nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn”.

Nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn!

Nghe người đàn ông đó nói, người đàn ông mang đao ở một bên động lòng, ánh mắt tỏ ra kiêng dè.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên.

Nền văn minh Sâm Lâm chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba nhưng thực lực của họ đã rất đáng sợ, dù sao cũng có một cường giả đỉnh cấp Độc Khai Nhất Đạo, mà một cường giả Độc Khai Nhất Đạo mới chỉ ở nền văn minh cấp ba thôi… Còn nền văn minh Quân Lâm của người đàn ông trước mặt này lại là nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn.

Thảo nào tên này lại kiêu ngạo đến thế.

Người đàn ông tà mị chớp mắt: “Chẳng lẽ các ngươi đều chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi à? Không phải thế chứ?”

Người đàn ông mang đao nhìn người đàn ông đó không nói gì.

Người đàn ông tà mị lại nhìn Diệp Quân, hắt ta đánh giá hai người Diệp Quân, sau đó lắc đầu nói: “Chậc chậc, hai người các ngươi chỉ mới là cường giả cảnh giới Thần Đạo, cảnh giới này của các ngươi quá yếu. Các ngươi như vậy yếu mà cũng dám ra ngoài lăn lộn à, ta phải nói là các ngươi đúng thật dũng cảm”.

Diệp Quân chắp tay lại: “Gia cảnh nhà ta bần hàn, xuất thân thấp kém, không bằng với ngươi, đáng hổ thẹn”.

Người đàn ông tà mị nhìn Diệp Quân: “Ngươi thuộc nền văn minh vũ trụ cấp ba à?”
 
Chương 3308


Chương 3308

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lắc đầu.

Người đàn ông tà mị nhíu mày: “Cấp hai hả?”

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Người đàn ông tà mị nhìn Diệp Quân: “Cấp một ư?”

Diệp Quân gật đầu, mỉm cười nói: “Miễn cưỡng được xem là cấp một”.

Hắn không nói dối, vũ trụ Quan Huyên ngoài cha hắn thì hiện giờ quả thật chỉ có thể miễn cưỡng xem là nền văn minh cấp một, dù sao bây giờ nền văn minh vũ trụ Quan Huyên vẫn không có cường giả chín phần thần tính.

Còn mấy người Nhị Nha đều không tu cảnh giới nên dĩ nhiên nằm ngoài phần này.

Miễn cưỡng xem là cấp một.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông mang đao và Đại Tôn đều sửng sốt.

Đại Tôn nói: “Thấp thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Vẻ mặt hai người đều trở nên kỳ lạ.

Đại Tôn nói: “Thảo nào cảnh giới của ngươi lại thấp vậy… nhưng cảnh giới của ngươi thấp mà còn chạy đến đây? Ngươi có biết đây là đâu không?”

Diệp Quân thành thật nói: “Nghe nói nơi này là một di tích nền văn minh nên ta đến xem thử vận may, xem có thể nhận được một chút cơ duyên tốt nào không”.

Đại Tôn bật ngón cái: “Ngươi rất can đảm”.

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân chắp tay lại, sau đó nói: “Mong hai vị đại ca quan tâm đến huynh muội ta nhiều hơn”.

Mặt người đàn ông mang đao không cảm xúc, không nói gì.

Đại Tôn bật cười: “Mặc dù cảnh giới của ngươi thấp nhưng vẫn khá thông minh, sinh tồn ở nơi này, mặc dù thực lực quan trọng nhưng đầu óc cũng rất quan trọng, ta thích ngươi rồi đấy, ha ha”.

Diệp Quân mỉm cười, không đáp lời.

Ngay lúc này mọi người bỗng quay đầu lại, một cô gái mặc chiến giáp màu đen bước đến, trên thắt lưng còn đeo một thanh đao dài, dáng vẻ hiên ngang.

Nhìn thấy cô gái này, nụ cười trên môi Diệp Quân dần biến mất, hắn đã từng gặp cô gái này, chính là thống lĩnh kỵ binh của đội kỵ binh nền văn minh Tu La đó.

Hắn không ngờ cô gái này cũng đến đây.

Nhìn thấy cô gái áo giáp, Đại Tôn nhíu mày: “Nền văn minh Tu La”.

Cô gái áo giáp bước đến, sau đó lướt nhìn mọi người rồi đi thẳng về phía cánh cổng bằng đá xem không có ai ở đây.

Người đàn ông mang đao nhìn cô gái áo giáp, lạnh nhạt không nói câu nào nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm trọng.

Đại Tôn khẽ cười nhìn cô gái, cũng không nói gì.

Nền văn minh Tu La cũng được gọi là nền văn minh cấp chuẩn cấp bốn, là sự tồn tại trên đỉnh cao trong nền văn minh cấp ba nhưng nền văn minh Quân Lâm không sợ nền văn minh Tu La.

Chưa từng đánh nhau!
 
Chương 3309


Chương 3309

Vì hai bên đều không biết vị trí chính xác của đối phương, hơn nữa hiện giờ hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.

Sau khi bước đến trước cánh cổng bằng đá, cô gái đó nhìn cánh cổng, không nói lời nào đã chém mạnh một nhát vào cánh cổng.

Bùm!

Một luồng sáng lạnh bao phủ cổng đá, sau một hồi không có động tĩnh, một sức mạnh đáng sợ lao ra từ trong cánh cổng đó.

Bụp!

Cô gái áo giáp bỗng chốc lùi về sau cả ngàn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn quay đầu nhìn về phía cánh cổng, những phù văn bí ẩn phía trên cánh cổng kia toát ra uy lực đáng sợ hệt như đang dần sống lại.

Khủng khiếp thật.

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng.

Đại Tôn cũng nhíu mày, lúc hắn ta nhìn mấy phù văn bí ẩn đó cũng rơi vào trầm tư.

Lúc này cô gái áo giáp ở đằng xa lại bước đến, lần này cô ta không ra tay nữa mà đánh giá mấy phù văn bí ẩn trên cánh cổng đó.

Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó dẫn Nhất Niệm lẳng lặng đứng ở một bên.

Thật ra muốn phá được cánh cổng này không phải là chuyện quá khó với hắn, dù sao trong tay hắn cũng có kiếm Thanh Huyên, nhưng lúc này tất nhiên hắn sẽ không làm chuyện này.

Không thể dễ dàng để lộ kiếm Thanh Huyên ra trước mặt người khác.

Cảnh giới của mình thấp, nếu còn nắm giữ bảo vật trong tay, chắc chắn sẽ mang đến tai họa. Mặc dù hắn không sợ tai họa nhưng tiền đề là phải dựa vào cha, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn là ai trong vũ trụ bao la này chứ?

Không phải là ngông cuồng tự đại, mà bây giờ hắn biết rõ thực lực của bản thân.

Chủ động tránh một vài tai họa.

Ngay lúc này Đại Tôn bỗng nói: “Mấy phù văn này là một trận pháp, muốn phá được nó chỉ có thể giải trừ phong ấn của trận pháp này”.

Nói xong, hắn ta ngừng lại, sau đó nhìn cô gái áo giáp: “Cô nương, chúng ta phải hợp sức lại”.

Cô gái áo giáp nhìn mấy phù văn đó một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.

Đại Tôn mỉm cười, sau đó siết chặt một tấm lệnh bài.

Cô gái áo giáp cũng lấy một hòn đá bí ẩn ra.

Ngay khi Diệp Quân còn cảm thấy khó hiểu, thời không trên đầu mọi người bỗng chấn động dữ dội, sau đó hai thời không đột nhiên tách lìa, hai bên xuất hiện hai cánh cửa thời không, sau đó vài ông lão chậm rãi bước ra từ bên trong hai cánh cửa thời không.

Người bên trái là một cô gái áo bào trắng, cô gái mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, trên trán còn quấn một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, tay phải ôm một cuốn sách khá dày.

Phía sau cô ta còn có mười mấy ông lão mặc đồ đen đi theo.

Khi cô gái áo bào trắng xuất hiện, cô gái áo giáp biến sắc, trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ cô gái áo bào trắng trước mắt này lại đến, không dám nghĩ nhiều, cô ta vội cúi người chào cô gái áo bào trắng: “Thuộc hạ Cố Tú chào học sĩ tối thượng”.

Cô gái áo bào trắng khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ”.

Nói xong, cô ta dẫn đám người đi về phía cánh cổng.

Người đi đầu ở một bên khác là một ông lão đầu bạc trắng, ông ta cũng dẫn theo một nhóm người lớn tuổi, lúc ông ta bước ta, mặc dù Đại Tôn không chào hỏi nhưng cũng hơi khom người tỏ vẻ cung kính.
 
Chương 3310


Chương 3310

Diệp Quân nhìn một lượt những người bước ra đó, hắn biết những người này hẳn là có địa vị cao trong nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La, còn những người trước mặt này hẳn đều là học sĩ hoặc nhân viên nghiên cứu, vì cảnh giới của một vài người cực kỳ thấp, còn thấp hơn cả hắn.

Nhưng có thể thấy được địa vị của mấy người này lại rất cao.

Điều này cũng rất bình thường, trong bất kỳ nền văn minh nào, chỉ cần nền văn minh này đủ thông minh thì đều sẽ đối xử tốt với các nhà khoa học đó.

Cô gái áo bào trắng chậm rãi đi đến trước cánh cổng, cô ta bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu những phù văn. Một lát sau, cô ta bỗng vẽ một màn sáng vào không trung, trên màn sáng xuất hiện vô số phù văn bí ẩn, hai tay cô ta bắt đầu chi phối, mấy phù văn đó nhanh chóng hợp lại.

Ông lão ở bên phải cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cổng bằng đá, hai tay ông ta nhanh chóng chuyển động như đang thầm tính toán gì đó.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không ai dám quấy rầy.

Không biết qua bao lâu, ông lão tóc bạc và cô gái áo bào trắng cùng lên tiếng: “Nền văn minh cấp bốn”.

Nền văn minh cấp bốn!

Hai người vừa dứt lời, một phù ấn hình đa giác bí ẩn xuất hiện trên cánh cổng, phù ấn đó chậm rãi xoay chuyển, toát ra năng lượng bí ẩn.

Ánh mắt ông lão lóe lên vẻ phức tạp, lắc đầu: “Đã vượt qua khỏi nhận thức của chúng ta rồi”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Các nền văn minh cấp thấp không thể nghiên cứu các nền văn minh cấp cao, phù ấn đa giác trước mặt này đã vượt ra khỏi nhận thức của nền văn minh Quân Lâm.

Thế nhưng cô gái áo bào trắng đó lại không hề dịch chuyển.

Ông lão tóc bạc cũng nhận ra điều này, thế là ông ta lại dừng lại, sau đó nhìn cô gái áo bào trắng, vốn dĩ còn muốn hỏi nhưng nghĩ lại vẫn không nói gì.

Dù sao họ là hai nền văn minh vũ trụ khác nhau.

Hơn nữa nền văn minh Tu La rất hiếu chiến.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm phù ấn đa giác hồi lâu, sau đó cô ta bỗng xòe tay ra, ngón tay gõ nhẹ vào cánh cổng, không lâu sau các phù ấn trên cánh cổng bắt đầu nhanh chóng xếp thành một hàng. Không biết qua bao lâu, các phù văn đó tụ lại thành một phù ấn hình đa giác, thoáng chốc cánh cổng đó rung chuyển, sau đó hai cánh cửa mở ra một góc.

Mở ra rồi.

Thấy thế ông lão tóc bạc sửng sốt, mặt đầy vẻ khó tin.

Cô gái áo bào trắng xòe tay ra, một phù ấn hình đa giác mờ ảo xuất hiện trong tay cô ta, cô ta thu nó lại, như cảm nhận được gì, cô ta bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân cách đó không xa: “Có phải trên người ngươi có bảo vật không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này cô gái áo giáp giơ tay phải về phía trước, sức mạnh đáng sợ trấn áp Diệp Quân.

Bị sức mạnh đột ngột ập đến áp chế, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cô gái giáp đen, vẫn rất bình tĩnh nhưng kiếm Thanh Huyên trong cơ thể lại chuẩn bị xuất kích, sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Không chỉ thế, huyết mạch phong ma trong người hắn cũng có dấu hiệu động đậy.

Không ra tay thì thôi.

Nếu đã ra tay thì phải một đòn tất chết.

Đồng thời trong đầu hắn đang suy xét đến mọi khả năng, dù sao hắn cũng không biết rõ về cô gái giáp đen, cô gái áo bào trắng cũng là người của nền văn minh Tu La.
 
Chương 3296


Chương 3296

Minh Quân ở bên cạnh lắc đầu, ông ta sống lâu nên cũng chẳng có cảm xúc gì với cái gọi là tình cảm này, đây cũng là nguyên nhân ông ta không hề tức giận khi nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt.

Chỉ cần bản thân mình còn sống thì không bị thiệt.

Mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé ở trước mặt Đại Đạo.

Những người trong thế tục như vậy chỉ cần có thể kiếm được món hời thì cũng có thể sẵn sàng bán thân chứ đừng nói là lễ nghi liêm sỉ.

Tiền chính là đại đạo trong lòng những người bình thường.



Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn bức tường ánh sáng xung quanh, rơi vào trầm tư.

Hắn nhận ra đường hầm thời không ở đây khác biệt rất nhiều với đường hầm thời không trước đó, điểm khác biệt lớn nhất là tốc độ lưu chuyển thời gian.

Thời gian ở đây khác với thời gian ở bên ngoài.

Đường hầm thời không đặc biệt này có điểm tương tự với thời không trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên thời không ở đây không bằng thời không trong Tiểu Tháp.

Thời gian!

Diệp Quân bỗng nghĩ đến Việt Cổ Thị trước kia, mỗi lần đối phương ra tay, hắn đều cảm nhận được sức mạnh của thời gian, nhưng còn chưa kịp cảm nhận được rõ thì đối phương đã bị cô cô giết chết.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, tiếp theo ta phải nghiên cứu thật kỹ con đường thời gian này”.

Tiểu Tháp nói: “Thời gian chắc là con đường chính mà ngươi phải đi tiếp theo đó”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía đằng xa, không có điểm cuối, bây giờ hắn đang xuyên qua tinh vực vũ trụ.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Sau khi ngươi tu luyện thần tính, có chỗ nào không hợp không?”

Diệp Quân im lặng một lúc mới lắc đầu: “Không có cảm giác gì đặc biệt”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy tức là thần tính của ngươi vẫn chưa thuần khiết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta vừa bước vào cảnh giới Thần Đạo, bây giờ vẫn chưa hiểu quá nhiều về cảnh giới này, nhất là thần tính…”

Tiểu Tháp nói: “Không vội, cứ từ từ”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm quyển Tinh Hà.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nuôi dưỡng kiếm quyển Tinh Hà này bằng kiếm ý của mình, cộng thêm trước khi Tiểu Bạch vẫn còn ở đây, Tiểu Bạch cũng đã nâng cấp kiếm quyển Tinh Hà này, thế nên bây giờ cấp độ của kiếm quyển Tinh Hà đã tăng lên rất nhiều.

Do đó, giờ hắn khá tò mò về uy lực của kiếm quyển Tinh Hà.

Ngoài kiếm quyển Tinh Hà, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện Diên Trì Nhất Kiếm của mình, đây là kiếm kỹ cốt yếu của mình, dĩ nhiên hắn sẽ không từ bỏ.

Sau khi đạt đến cảnh giới Thần Đạo, thực lực của hắn đều được tăng lên rất nhiều.

Tiếc là vẫn chưa có cơ hội đánh một trận cho ra trò.

Dù sao hắn bế quan ra, cô cô và ông nội đã xuất hiện, họ vừa xuất hiện thì đâu có cơ hội cho hắn thể hiện nữa.

Ngay lúc này bỗng có một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở đằng xa.
 
Chương 3297


Chương 3297

Diệp Quân ngừng suy nghĩ, sau đó khá ngạc nhiên nói: “Đến rồi sao?”

Vừa dứt lời cả người hắn đi vào trong cánh cửa ánh sáng đó với tốc độ cực nhanh.

Ầm!

Thoáng chốc Diệp Quân chỉ cảm thấy rất chói mắt, cơ thể mình giống như bị nghiền nát, hắn cảm thấy sợ vội phóng kiếm ý của mình ra bảo vệ cơ thể.

Cứ như vậy kéo dài không biết trong bao lâu, Diệp Quân cảm thấy mình dừng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tinh vực không biết tên, xung quanh là những sao trời sáng chói, còn có các tòa nhà cao tầng sừng sững.

Diệp Quân ra sức lắc đầu, cảm giác nặng nề trong đầu bỗng chốc biến mất, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở một tinh vực không biết tên, từng tòa nhà cao lầu đại điện lơ lửng xung quanh hắn.

Nền văn minh Sâm Lâm!

Nơi này chính là di tích của nền văn minh Sâm Lâm.

Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta tỏ ra hơi đề phòng nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông là người của nền văn minh Sâm Lâm à?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây từ trận pháp dịch chuyển của bọn ta?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Người đàn ông sửng sốt: “Ngươi… người của mình?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông vội nói: “Lần này người đến là có chỉ thị gì à? Có phải chúng ta có thể quay về không?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, hắn thấy cảnh giới của người này không cao, chỉ mới ở cảnh giới Nhân Đạo. Ngoài người đàn ông ra, hắn còn cảm nhận được rất nhiều khí tức, nhưng đều rất yếu.

Những thứ này đều là những thứ nền văn minh Sâm Lâm để lại ở đây.

Nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ chờ mong, Diệp Quân hơi tò mò: “Các người không muốn ở lại đây sao?”

Người đàn ông lập tức lắc đầu: “Nơi này quá nguy hiểm… Vì người của nền văn minh Tu La người sẽ đến bất cứ lúc nào, sở dĩ bọn ta ở lại đây là vì khắc phục hậu quả, mà hiện giờ bọn ta cũng đã xử lý xong rồi, bọn ta đã liên lạc với bên đó nhưng không nhận được phản hồi…”

Hóa ra là thế.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Các ông đều có thể quay về”.

Người đàn ông mừng rỡ nói: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông vội xoay người chạy đến tòa nhà, không lâu sau người đàn ông dẫn hàng chục ngàn người xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Gương mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Cuối cùng cũng có thể quay về. Diệp Quân nhìn những người đó, so với những người nền văn minh Sâm Lâm đã trở về thì thực lực của những người này yếu hơn rất nhiều, có thể nói những người trước mặt này là người ở tầng đáy của nền văn minh Sâm Lâm.

Thấy thế Diệp Quân thầm cảm khái.

Hễ xảy ra chiến tranh hoặc có tai họa, người đầu tiên bị bỏ rơi luôn là người ở tầng đáy.

Diệp Quân ngưng suy nghĩ, lập tức liên lạc với Tiểu Ái, bảo Tiểu Ái khởi động lại trận pháp ở bên đó.
 
Chương 3298


Chương 3298

Thấy trận pháp được khởi động, những người nền văn minh Sâm Lâm đó đều vui mừng reo hò, có người còn ôm nhau khóc.

Họ vốn dĩ đã không còn hy vọng nữa.

Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, họ biết rõ lúc đám người Nguyên tổ bỏ đi để họ lại nơi này đã xem như không có ý định dẫn họ đi.

Thế nên khoảng thời gian này họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cũng may trong khoảng thời gian này, người của nền văn minh Tu La chưa đến, nếu không mọi người đều đã chết rồi.

Diệp Quân nhìn người đàn ông đứng đâu: “Sau khi về thì đi tìm Minh Quân, ông ta sẽ sắp xếp cho mọi người”.

Người đàn ông cung kính nói: “Đã rõ”.

Diệp Quân gật đầu: “Đi đi”.

Người đàn ông lại cung kính chào Diệp Quân, sau đó dẫn người của nền văn minh Sâm Lâm liên tục bước vào trận pháp dịch chuyển.

Sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, người đàn ông dẫn đầu như thoát được khỏi gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Một ông lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Trưởng Lão Cổ Dã, ông sao thế?”

Người đàn ông tên Cổ Dã quay sang nhìn, sau đó trầm giọng nói: “Hắn không phải là người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Ông lão sửng sốt.

Cổ Dã khẽ nói: “Mấy người quay về đó có lẽ đã xảy ra chuyện”.

Ông lão ngạc nhiên: “Chuyện này…”

Cổ Dã lắc đầu: “Cho dù thế nào, hình như hắn không có ý thù địch với chúng ta, thế nên cứ về trước xem thử”.



Sau khi mọi người rời đi, Diệp Quân lấy bản đồ mà Minh Quân đưa cho, vừa mở quyển trục ra, nó đã biến thành ánh sáng vàng đi vào giữa trán Diệp Quân.

Sau đó một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Diệp Quân.

Một lúc sau, Diệp Quân mở mắt ra, hắn quay đầu lại nhìn, vừa định đi thì ngay lúc này tinh hà ở đằng xa bỗng rung chuyển.

Diệp Quân xoay người nhìn lại, ở tận cuối tầm nhìn hàng trăm kỵ binh bay trên không trung lao đến, người dẫn đầu là một cô gái mặc chiến giáp màu đen, cô ta đội mũ giáp màu sẫm, trên mũ giáp có gắn ba chiếc lông vũ màu đỏ rực, dưới mũ là hàng lông mày kiếm mắt sao, đôi mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.

Hàng trăm kỵ binh lao đến, tinh không rung chuyển dữ dội như xảy ra động đất.

Mặc dù cách nhau mấy chục vạn trượng nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một uy lực ngút trời khủng khiếp, uy lực này đè lên người hắn khiến hắn cảm thấy nghẹt thở như có hàng triệu ngọn núi đè xuống.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm ý lao ra, sau khi kiếm ý xuất hiện, uy lực trên người hắn mới giảm đi nhiều.

Diệp Quân nhìn nhóm kỵ binh đó, hắn biết đám kỵ binh trước mặt này có lẽ thuộc nền văn minh Tu La trong truyền thuyết.

Phải nói là rất mạnh.
 
Chương 3299


Chương 3299

Thủ lĩnh kỵ binh dẫn đầu mặc dù chỉ là cường giả chín phần thần tính, nhưng lại là cường giả chín phần thần tính mạnh nhất mà hắn từng gặp cho đến nay.

Đội kỵ binh càng lúc càng đến gần Diệp Quân, nhưng chúng cũng không có ý định dừng lại, lao về phía Diệp Quân cứ như thác lũ.

Diệp Quân nhìn cô gái kỵ binh dẫn đầu đó, không hề động đậy.

Hai người nhìn nhau, đều rất bình tĩnh.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nhắc: “Nhị Nha không có ở đây”.

Diệp Quân lập tức run rẩy, lui về phía bên phải cả ngàn trượng.

Đàn ông mà, có thể giãn có thể cong, tại sao phải tranh giành chứ?

Nhìn thấy Diệp Quân đột nhiên lui ra xa cả nghìn trượng, cô gái dẫn đầu đoàn kỵ binh liếc nhìn hắn từ xa, sau đó dẫn theo một đoàn kỵ binh gào thét chạy thẳng về phía tòa đại điện cao lớn ở xa.

Tinh hà rung chuyển, giống như động đất, thanh thế kinh người.

Diệp Quân quan sát đoàn kỵ binh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.

Thực lực của đám cười này vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là cô gái dẫn đầu, mặc dù chỉ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính, nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ, ý chí chiến đấu áp đảo người khác. Trên người cô ta tỏa ra cảm giác áp bức, không thua gì cường giả cảnh giới mười phần thần tính.

Không chỉ vậy, những người phía sau cô gái đều hừng hực tinh thần chiến đấu, trông giống như người đã trải qua hàng vạn trận chiến.

Những người trước mắt đều đi ra từ chết chóc!

Nhưng lúc này, đám kỵ binh phía xa đột nhiên dừng lại, cô gái dẫn đầu cau mày nhìn lướt qua những tòa đại điện cao lớn.

Như nghĩ đến điều gì đó, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở xa, Diệp Quân xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo như xưa nữa.

Nếu đánh lại thì có thể thử liều xem.

Còn đánh không lại thì phải dứt khoát bỏ chạy!

Việc khó càng phải tránh xa, nếu không, đánh không lại còn muốn đánh nhau, cuối cùng người nhà lại phải đi chùi mông.

Nên kinh sợ thì phải kinh sợ!

Thấy Diệp Quân bỏ chạy, cô gái dẫn đầu sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ.

Một kỵ sĩ bên cạnh cô ta trầm giọng nói: “Bàn Nguyệt thống lĩnh, có đuổi theo không?”

Cô gái nhìn về phía cuối tinh hà, bình tĩnh nói: “Một người cảnh giới Thần Đạo cũng chỉ như con kiến mà thôi, đuổi theo làm gì?”

Kỵ sĩ kia khẽ gật đầu, lui sang một bên.

Bàn thống lĩnh đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục, cô ta mở truyển trục ra xem, thật lâu sau, cô ta nhíu mày: “Di tích của nên văn minh cấp bốn…”

Vừa nói, cô ta vừa thu hồi quyển trục lại: “Đi thôi”.

Ngay sau đó, một đám người lao về phía xa.

Lúc này, Bàn thống lĩnh đột nhiên vung tay lên, trong nháy mắt, tinh vực sau lưng cô ta lập tức bị tiêu diệt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom