Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3320


Chương 3320

Diệp Quân nhìn theo, biết rằng hắn ta vừa thực hiện một giao kèo trao đổi gì đó với người bí ẩn kia.

Đại Tông cất chiếc hộp đi, nụ cười cà lơ phất phơ trước kia biến mất, thay vào là vẻ âm trầm.

Người bí ẩn bỗng mỉm cười hỏi cô gái áo trắng: “Ngươi có muốn lập giao kèo luôn không?”

Cô ta đáp sau một hồi im lặng: “Ta đúng là tò mò”.

Nói rồi đi đến trước mặt y.

Cũng như lần trước, người ngoài không nghe thấy họ nói gì.

Không lâu sau, cô gái áo trắng nhíu chặt hai hàng lông mày, quả quyết cự tuyệt.

Người bí ẩn lại lấy ra một quyển trục lạ lùng, tiếp tục nói gì đó.

Cô gái áo trắng nhìn nó, vẫn lắc đầu như trước rồi thối lui.

Người bí ẩn nhìn theo, sắc mặt có chút thay đổi, càng nhiều phần tán thưởng hơn.

Bởi vì trên đời có rất ít người giữ vững được bản tâm trước những cám dỗ mời gọi.

Thấy cô gái áo trắng quả quyết rời đi, cô gái giáp đen tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La. Bọn họ đều là văn minh vũ trụ gần cấp bốn, tuy cách nhau rất xa nhưng ai cũng biết sau này chắc chắn sẽ có chiến tranh.

Nhưng văn minh Quân Lâm hôm nay đã nhận được một cơ duyên từ văn minh vũ trụ cấp bốn, đây là điều bất lợi với văn minh Tu La.

Cô gái áo trắng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không tỏ ra thất vọng, cũng không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn Đại Tông.

Người bí ẩn mỉm cười, lại hỏi Nhất Niệm: “Có muốn giao kèo không?”

Cô ta lập tức lắc đầu.

Tọa độ nơi này đã được ghi rõ vào đầu cô ta.

Giao kèo ư?

Không.

Trở về là sẽ hoàn thành nhiệm vụ hủy diệt ngay!

Người bí ẩn thấy Nhất Niệm đã quyết ý thì cũng không nhiều lời nữa mà chỉ nhìn cô ta lâu hơn, sau đó chuyển ánh mắt sang thiếu niên đeo đao đứng kế bên. Cậu ta lộ vẻ mong chờ ra mặt, nào ngờ người bí ẩn lại bỏ qua, trực tiếp hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?”

Sắc mặt thiếu niên kia sa sầm.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nhấc chân đi tới.

Đại Tông liếc nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô gái áo trắng cũng tò mò nhìn xem thanh niên này sẽ lựa chọn những gì.

Ánh mắt thiếu niên đeo đao thì bình tĩnh đến lạ.

Bỗng Diệp Quân dừng bước, nói với người bí ẩn: “Tiền bối, ta có một đề nghị này”.

Y ngạc nhiên: “Đề nghị gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vãn bối tự nhận thiên phú không tệ, nhân phẩm khá tốt, vừa nỗ lực lại cố gắng. Nếu tiền bối không chê, vãn bối sẵn lòng tiếp nhận truyền thừa của văn minh Thuật Giả, một lần nữa đưa nó ra ánh sáng, lấy lại huy hoàng năm xưa!”
 
Chương 3321


Chương 3321

Người bí ẩn kinh ngạc.

Mọi người: “…”

Đại Tông bất ngờ phá ra cười: “Má nó! Lần đầu tiên ta thấy có người miêu tả hai chữ ăn cướp một cách cao siêu như vậy! Thiên cmn tài!”

Cô gái áo trắng thì tỏ vẻ dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ tên này đúng là quỷ quyệt.

Chỉ có người bí ẩn im lặng nhìn Diệp Quân.

Hắn lặp lại: “Ta nói thật đấy”.

Người bí ẩn cong môi cười: “Truyền thừa à… Bọn ta cũng có suy nghĩ này, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ngươi quá yếu, không phải là người bọn ta chọn”.

Quá yếu?

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thế thì đành chịu”.

Người bí ẩn lại nói: “Nhưng nếu ngươi muốn, ta đây lại có một giao kèo dành cho ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Là gì?”

Y vung tay, thả ra một luồng sức mạnh bí ẩn bao trùm lấy cả hai, để người ngoài không nghe họ nói gì.

Người bí ẩn: “Ta muốn thứ quý giá nhất ngươi có trên tay, đổi lại ta sẽ giúp ngươi đạt được mười phần thần tính”.

Y thoáng dừng lại rồi nói thêm: “Bằng phương pháp đơn giản nhất”.

Mười phần thần tính?

Phải công nhận, đây là một miếng mồi thơm phưng phức.

Người thường muốn đi từ chín phần đến mười phần thần tính đã khó như lên trời, huống chi một kẻ vừa tới Thần Đạo Cảnh như hắn.

Nhưng… thứ quý giá nhất của hắn ư?

Diệp Quân hỏi lại: “Tiền bối muốn gì từ ta?”

Người bí ẩn chỉ cười: “Thứ quá giá nhất của ngươi. Ta nói thẳng thế này, ta không biết trong tay ngươi có báu vật gì, nhưng ta biết ngươi có”.

Diệp Quân khẽ cười rồi lắc đầu.

Người bí ẩn: “Ngươi từ chối?”

Hắn gật đầu.

Người bí ẩn tỏ ra khó hiểu: “Chẳng lẽ báu vật trong tay ngươi còn quý hơn cả mười phần thần tính?”

Diệp Quân cong môi: “Cũng không phải, nhưng vãn bối cho rằng cảnh giới thì nên đi tới đâu chắc tới đó thì hơn”.

Người bí ẩn lại hỏi: “Vậy nếu ta giúp ngươi đạt đến Độc Khai Nhất Đạo thì sao?”

Diệp Quân lập tức nhíu mày. Đạt đến Độc Khai Nhất Đạo?

Gì ghê gớm dữ!

Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của hắn, người bí ẩn chỉ mỉm cười hỏi: “Ngươi không tin?”

Diệp Quân thành thật gật đầu.

Độc Khai Nhất Đạo?

Trong lòng hắn, người duy nhất có thể đến cảnh giới này chính là Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông, mà hắn thì không tin cường giả cấp bậc ấy lại phải mượn dùng ngoại vật để thực hiện việc này.
 
Chương 3322


Chương 3322

Người bí ẩn chỉ cười nói: “Ngươi hẳn cũng biết cái người đến từ văn minh Sâm Lâm kia, cũng là Độc Khai Nhất Đạo đấy”.

Diệp Quân hỏi: “Ta lấy gì để tin tiền bối có thể giúp ta đạt đến Độc Khai Nhất Đạo?”

Người bí ẩn chỉ vươn tay ra, gọi một quyển trục bí ẩn màu đen xuất hiện: “Đây là một phần truyền thừa võ đạo còn đầy đủ, hay đúng hơn là… truyền thừa ký ức”.

Diệp Quân nhíu mày: “Truyền thừa ký ức?”

Người bí ẩn gật đầu: “Người của văn minh chúng ta có thể sao chép lại ký ức của một cường giả cao cấp, để người sau tu hành có thể trực tiếp kế thừa nó. Sau khi tiếp nhận rồi, con đường ngươi sắp đi đều đã được đi qua, việc tu hành trở nên dễ dàng như hít thở”.

Diệp Quân: “Ký ức của cường giả Độc Khai Nhất Đạo?”

Đối phương gật đầu.

Sắc mặt Diệp Quân đanh lại: “Đồng nghĩa với việc sao chép cường giả ư?”

Hắn kinh hãi vô cùng. Bởi vì nếu người bí ẩn này không nói dối thì có nghĩa là văn minh Thuật Giả có khả năng sao chép phục chế vô số cường giả cao cấp.

Kinh!

“Sao chép?”

Người bí ẩn cong môi: “Dùng từ hay đấy”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, ta không hiểu chỗ này. Theo lý mà nói, văn minh của các vị nếu có khả năng này thì phải có vô vàn cường giả mới đúng, vì sao lại bị hủy diệt?”

Nụ cười trên mặt người bí ẩn biến mất.

Diệp Quân vội bổ sung: “Vãn bối không có ý xúc phạm, chỉ tò mò mà thôi!”

Người bí ẩn lại lắc đầu với vẻ phức tạp: “Là văn minh Thiên Hành?”

Văn minh Thiên Hành?

Diệp Quân sửng sốt: “Là văn minh vũ trụ cấp năm kia??”

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Không ngờ thủ phạm tiêu diệt văn minh Thuật Giả lại chính là văn minh Thiên Hành.

Hắn bèn tò mò hỏi: “Rốt cuộc bọn họ mạnh đến đâu chứ?”

Người bí ẩn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nhìn sang, thấy y cười khổ: “Chúng ta còn chẳng nhìn được thấy mặt họ khi bị tiêu diệt cơ mà”.

Diệp Quân: “Là lửa Thiên Hành?”

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân chợt nhớ lại đốm lửa đang nằm trong cơ thể mình, nhận ra mình đã đánh giá thấp uy lực của nó.

Không ngờ nó có thể hủy diệt cả văn minh cấp bốn!

Người bí ẩn lại hỏi: “Ngươi có muốn lập giao ước không?”

Diệp Quân bèn cười: “Tiền bối cho rằng báu vật quý giá nhất của ta có thể sánh bằng truyền thừa ký ức này sao?”

Người bí ẩn: “Ta nghĩ ta sẽ không bị lỗ”.
 
Chương 3323


Chương 3323

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.

Người bí ẩn: “Xem ra báu vật của công tử còn quý giá hơn ta tưởng nhiều”.

Diệp Quân chỉ cười cười: “Ta luôn cho rằng tu hành nên dựa vào chính bản thân mình, bằng không thì… Cái này ta không nói ngoa, nhưng nếu muốn Độc Khai Nhất Đạo thì đã làm được từ lâu rồi”.

Sau đó hắn ôm quyền, xoay người rời đi.

Độc Khai Nhất Đạo ư?

Nếu hắn không muốn bỏ công bỏ sức, có lẽ cô cô váy trắng hoặc ông nội hoàn toàn có thể giúp hắn lên đến cảnh giới này.

Nhưng vậy thì có nghĩa lý gì chứ?

Cái gì bản thân lĩnh ngộ được mới là của mình.

Với cả, báu vật quý giá nhất của hắn là gì?

Là kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp.

Dùng hai món ấy đi đổi một phần truyền thừa ký ức ư?

Hắn không có óc bã đậu đến vậy.

Bỗng hắn nghe giọng nói người bí ẩn vang lên sau lưng: “Tiểu hữu đợi đã”.

Diệp Quân dừng bước, xoay lại, thấy y cười nói: “Nếu ngươi thấy giao dịch này không được thì chúng ta đổi cái khác?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Tiền bối thấy ta thế nào?”

Người bí ẩn hơi ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, bèn quan sát một hồi: “Cũng được”.

Cũng được!

Đã là đánh giá rất cao rồi.

Bởi vì thời đại của y không thiếu thiên tài ngút trời, người như Diệp Quân thật sự không thể xem như số một, chỉ miễn cưỡng tạm được mà thôi.

Cũng được!

Hai chữ này khiến Diệp Quân câm nín, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra.

Bởi vì đối phương đã gặp gỡ quá nhiều thiên tài và yêu nghiệt.

Phải chơi ác mới được.

Diệp Quân ngoái nhìn Đại Tông và những người khác phía sau, hỏi người bí ẩn: “Tiền bối có thể che chắn một chút không?”

Y nhìn theo, gật đầu: “Được”.

Y vung tay lên, thả ra một thứ sức mạnh bí ẩn bao trùm cả hai, rồi nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò và nghi hoặc.

Hắn chỉ gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện, đưa đến trước mặt y.

Người bí ẩn có một giây sững sờ.

Diệp Quân quan sát y, tuy đề phòng nhưng cũng hiểu được đạo lý không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.

Người bí ẩn vươn hai ngón tay ra, muốn chạm vào kiếm Thanh Huyên nhưng rụt lại, hỏi Diệp Quân: “Ta được phép chứ?”
 
Chương 3324


Chương 3324

Hắn gật đầu.

Y mới đặt tay lên thân kiếm, truyền vào một thứ sức mạnh bí ẩn. Kiếm run lên, hất ngón tay y ra.

Người bí ẩn ngạc nhiên vô cùng, bèn hỏi: “Kiếm này do ai tạo?”

Diệp Quân chỉ vào mình.

Người bí ẩn lắc đầu: “Không thể nào”.

Diệp Quân đen mặt nói: “Ý là người nhà ta làm”.

Người bí ẩn im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu thanh kiếm này là báu vật quý giá nhất của ngươi, truyền thừa ký ức của ta quả thật không sánh bằng”.

Y nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: “Tiểu hữu đúng là không hề tầm thường đấy”.

Diệp Quân ôm quyền: “Tiền bối, vãn bối lấy kiếm này ra không có ý đồ gì khác, chỉ muốn kết thiện duyên mà thôi. Tuy ta hiện còn nhỏ yếu, không đủ để tiền bối đặt vào mắt, nhưng vãn bối tin rằng chỉ cần nỗ lực, không lâu sau là có thể đỡ đần giúp tiền bối”.

Người bí ẩn im lặng.

Y đương nhiên nhận ra người này muốn gì.

Rõ ràng là muốn cướp trắng đồ chứ còn gì nữa!

Bèn không khỏi dở khóc dở cười.

Đúng là muốn dùng tay không bắt hổ, không để mình bị thiệt thòi.

Nhưng nếu đổi góc độ suy nghĩ, thì thanh niên này về sau tuyệt đối sẽ bất phàm, cớ gì mà không kết thiện duyên ngay lúc này?

Nghĩ vậy, người bí ẩn mỉm cười, vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Trong này có một con hình nộm thuật giáp được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, cường giả Độc Khai Nhất Đạo cũng khó mà thương tổn nó, có thể giúp tiểu hữu bây giờ”.

Diệp Quân mừng rơn, vội nhận lấy: “Đa tạ tiền bối”.

Người bí ẩn cười cười: “Nếu ta đoán không nhầm thì tiểu hữu còn một báu vật khác đúng không?”

Diệp Quân gật đầu, giấu diếm trước cường giả bực này cũng vô dụng, tốt nhất nên thành thật.

Người bí ẩn: “Quả nhiên”.

Rồi y nhìn chín quan tài máu đằng sau, hỏi: “Tiểu hữu có thể giúp ta chuyện này không?”

Giúp đỡ?

Diệp Quân nheo mắt, cười khổ trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên trên đời không có gì miễn phí.

Người bí ẩn: “Ta muốn tiểu hữu giúp ta trông nom… một quan tài máu”.

Y không đợi Diệp Quân nói gì mà vung tay, gọi một quan tài bay vụt tới.

Diệp Quân lẳng lặng quan sát nói.

Người bí ẩn: “Nếu tiểu hữu thấy khó thì có thể từ chối”.

Diệp Quân cười trừ.

Từ chối ư?

Ban nãy còn nói sau này sẽ giúp đỡ đần mà bây giờ đã từ chối… Hắn không làm vậy được.

Thôi, ai bảo nhận quà của người ta làm gì.
 
Chương 3325


Chương 3325

Thế là hắn hỏi: “Bên trong là gì vậy tiền bối?”

Người bí ẩn cười: “Chừng nào đến lúc, tiểu hữu sẽ biết”.

Diệp Quân im luôn.

Người bí ẩn: “Yên tâm, vật bên trong tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu hữu, ta có thể cam đoan”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Vì lý do an toàn, hắn không thu quan tài vào Tiểu Tháp mà đặt vào trong nhẫn.

Rồi hắn lại sực nhớ mà hỏi: “Các tiền bối không thể rời khỏi đây ư?”

Người bí ẩn gật đầu.

Diệp Quân: “Vì sao?”

Người bí ẩn: “Vì chúng ta quá mạnh, một khi rời đi mà không có phong ấn che giấu sẽ dẫn lối cho văn minh Thiên Hành đến đây”.

Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Người bí ẩn mỉm cười, vung tay giải trừ cấm chế.

Diệp Quân ôm quyền chào y rồi xoay người đi.

Những người khác phát hiện chín quan tài đã biến thành tám thì nhìn hắn chằm chằm.

Thiếu một cái rồi!

Chắc chắn Diệp Quân đang giữ nó!

Ai nấy đều ôm tâm tư khác nhau.

Bọn họ muốn có được quan tài máu nhưng lại không dám cướp trắng trợn, bởi đây là văn minh vũ trụ cấp bốn – cho dù đã suy bại, mà không ai có thể nhìn thấu người bí ẩn này nên không dám đắc tội.

Nhưng Diệp Quân thì không phải người của văn minh cấp bốn!

Đại Tông liếc nhìn Diệp Quân rồi nhắm mắt lại.

Kể từ sau khi giao dịch cùng người bí ẩn, hắn ta bỗng trưởng thành hơn rất nhiều.

Cô gái áo trắng thì nhìn Diệp Quân với vẻ tò mò, rất muốn biết hắn đã làm giao dịch gì với người bí ẩn.

Cô gái giáp đen thì không rời mắt khỏi Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân trở lại mỉm cười với Nhất Niệm, nhận lại được một nụ cười tuy chỉ có nửa mặt nhưng vẫn rạng rỡ.

Bỗng người bí ẩn kia nói: “Chư vị giải tán đi thôi”.

Người đàn ông đeo đao bỗng lập cập bước tới trước: “Tiền bối, vãn bối cũng muốn giao dịch!”

Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Ngươi không có tư cách”.

Mọi người: “…”

Người đàn ông giận dữ vung tay chỉ Diệp Quân: “Cảnh giới thấp như hắn mà cũng có thế giao dịch, vì sao vãn bối lại không thể?”

Rõ ràng là không phục.

Người bí ẩn chỉ liếc nhìn Diệp Quân một cái, không trả lời gì mà biến mất.
 
Chương 3326


Chương 3326

Tất cả mọi người trong tinh không đều nhìn Diệp Quân.

Người đàn ông mang đao không hề che giấu sự thù địch trong mắt.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết rõ tất cả mọi người đều đang tò mò hắn đã lấy được gì từ người bí ẩn kia, thậm chí còn đang nghĩ làm cách nào để cướp lấy.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cung kính hành lễ với người bí ẩn đã biến mất phía xa: “Tạm biệt sư phụ”.

Sư phụ?

Nghe hắn nói thế, mọi người đều thoáng sửng sốt.

Người này nhận người bí ẩn kia làm sư phụ?

Cái quái gì vậy?

Đại Tông cau mày, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Cô gái mặc áo bào trắng cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò.

Sắc mặt người đàn ông mang đao thì vô cùng khó coi.

Diệp Quân không nói gì mà kéo Nhất Niệm xoay người rời đi, lúc này cửa đá đã mở, Diệp Quân nhanh chóng dẫn theo Nhất Niệm biến mất ở cách đó không xa.

Sau đó Đại Tôn cũng dẫn theo mọi người sau lưng mình rời đi.

Cô gái mặc áo bào trắng nhìn những quan tài máu kia, sau đó cũng dẫn mọi người rời đi.

Người đàn ông mang đao đứng im tại chỗ một lúc, sau đó gã ta cũng nhìn những quan tài máu ở phía xa, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, sau đó gã ta xoay người rời đi.

Tinh không này nhanh chóng yên lặng trở lại.

Bên ngoài.

Trong một đám mây nào đó.

Đại Tôn im lặng nhìn chân trời phía xa.

Ông lão tóc bạc bên cạnh hắn ta trầm giọng nói: “Thiếu chủ, chắc chắn quan tài máu kia không phải thứ tầm thường, chúng ta có cần?”

Đại Tôn im lặng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao?”

Đại Tôn nhìn khe rách sâu bị kiếm quang chém ra, cười nói: “Khải Lão, ông cảm thấy thiếu niên kia có phải người bình thường không?”

Ông lão tóc bạc lắc đầu: “Người này khí chất không tầm thường, còn được người bí ẩn kia coi trọng, đương nhiên không phải người bình thường, nhưng theo ta thấy hành động cúi chào cuối cùng và tiếng gọi sư phụ của cậu ta có lẽ là muốn hù doạ chúng ta, để chứng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ”.

Đại Tôn gật đầu: “Ta biết”.

Sư phụ?

Tất nhiên bọn họ sẽ không bị Diệp Quân lừa, đương nhiên vẫn phải có khả năng quan sát một chút.

Ông lão tóc bạc chần chừ một lúc rồi nói: “Thiếu chủ, có lẽ người này không đơn giản, nhưng không thể hơn nền văn minh Quân Lâm của chúng ta được…”

Đại Tôn lắc đầu: “Khải Lão, không thể suy nghĩ như thế được, vũ trụ rộng lớn có vô số nền văn minh, dù nền văn minh Quân Lâm chúng ta là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ là chúng ta đã vô địch, phải biết rằng trong lịch sử vũ trụ vô tận có không biết bao nhiêu nền văn minh cấp bốn đã diệt vong đấy”.
 
Chương 3327


Chương 3327

Ông lão tóc bạc gật đầu: “Đúng là thế”.

Đại Tôn nhìn chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau, thiếu niên này đã luôn nhún nhường và khiêm tốn, hắn còn cố ý che giấu thực lực của mình… Hơn nữa khi đối mặt với chúng ta và nền văn minh Tu La, hắn ta còn không hề có vẻ sợ hãi, sự sợ hãi thi thoảng thể hiện ra cũng chỉ là giả vờ…”

Nói đến đây, hắn ta híp mắt lại: “Điều quan trọng nhất là hắn có thể mặc cả với người bí ẩn đó…”

Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Thiếu chủ nghi ngờ hắn cũng là người của nền văn minh cấp ba ư?”

Đại Tôn cười đáp: “Khó nói lắm, dù sao chắc chắn là người này không đơn giản, dưới tình huống chưa hiểu rõ kẻ thù mà tuỳ tiện đối đầu vừa ngu xuẩn vừa mạo hiểm, dẫu sao cũng có người nôn nóng với chúng ta”.

Ông lão tóc bạc nói: “Nền văn minh Tu La?”

Đại Tôn quay đầu nhìn lại rồi cười khẽ, không nói gì.

Ở một nơi khác.

Sau khi cô gái áo bào trắng dẫn mọi người rời đi, Bàn thống lĩnh ở sau lưng cô ta chần chừ một lúc rồi nói: “Học sĩ tối thượng, trên người thiếu niên kia có bảo vật…”

Cô gái quay đầu nhìn về phía Bàn chỉ huy: “Bàn thống lĩnh, hình như cô có thành kiến với hắn à”.

Sắc mặt Bàn chỉ huy hơi thay đổi, cô ta vội nói: “Không có, chỉ là người này…”

Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, cô có nhìn ra được thiếu niên kia không hề đơn giản không?”

Bàn thống lĩnh cúi đầu, không nói gì.

Cô gái lại nói: “Có lẽ cô đã nhìn ra nhưng cô lại bỏ qua điều đó, vì sao? Vì cô cho rằng dù hắn có không đơn giản đến mấy cũng không phải đối thủ của nền văn minh Tu La chúng ta, đúng không?”

Bàn thống lĩnh nhìn cô gái áo bào trắng, không dám nói gì.

Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, ta biết mấy năm gần đây cô chinh chiến vũ trụ, những nơi mà cô đi qua đều không có ai chống lại được chúng ta, vì thế cô coi thường tất cả nền văn minh trên vũ trụ, nhưng cô phải hiểu vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận, có không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ mạnh mẽ mà chúng ta chưa biết, nếu nền văn minh Tu La chúng ta cảm thấy mình là một tồn tại vô địch thì đã cách diệt vong không xa rồi”.

Bàn thống lĩnh cúi người, không dám nói gì.

Cô gái áo bào trắng nói tiếp: “Thiếu niên kia không đơn giản chút nào, dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Đạo, nhưng sức chiến đấu chân chính của hắn không thua kém gì cô đâu”.

Bàn thống linh cúi đầu, không nói gì.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết cô không phục, cũng không tin, nhưng chẳng sao cả, tiếp theo cô cứ đứng nhìn là được, đừng gây chuyện với hắn, nếu không ta sẽ không tha cho cô”.

Sắc mặt Bàn thống lĩnh hơi thay đổi, cô ta vội nói với giọng điệu cung kính: “Thuộc hạ tuân lệnh”.

Đương nhiên cô ta không dám làm trái lời cô gái trước mắt, dù đối phương không phải cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng dù là cấp trên trực thuộc của cô ta cũng không dám làm trái lời cô gái này.

Học sĩ tối thượng!

Địa vị của người này trong nền văn minh Tu La là thần thánh, dù là Tu La Vương – người đứng đầu nền văn minh Tu La cũng phải nhún nhường một chút.

Sau khi cảnh cáo Bàn thống lĩnh, cô gái áo bào trắng vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến điều gì nên cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cuối chân trời, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mọi người về trước đi”.

Dứt lời, cô ta biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.
 
Chương 3328


Chương 3328

Một thị vệ Tu La ở sau lưng Bàn thống lĩnh chợt nói: “Bàn thống lĩnh, học sĩ tối thượng này có cẩn thận quá không vậy, thiếu niên kia ở trong nền văn minh Tu La của chúng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vì sao…”

“Im miệng!”

Bàn thống lĩnh đột nhiên quát một tiếng ngắt lời thị vệ kia.

Cô ta lạnh lùng nhìn thị vệ bên cạnh: “Sao ngươi và ta có thể hiểu được suy nghĩ của học sĩ tối thượng chứ?”

Thị vệ không dám nói nữa.

Bàn thống lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời bằng ánh mắt lạnh như bằng. Cô ta vẫn luôn coi thường thiếu niên kia, vì trong lần đầu tiên gặp nhau, đối phương có vẻ rất hèn nhát, cô ta không tin sau lưng một người hèn nhát như thế sẽ có nền văn minh lớn mạnh gì.

Dù có thì có làm sao?

Nền văn minh Tu La phải sợ à?

Ở một hướng khác.

Diệp Quân dẫn theo Nhất Niệm ngự kiếm di chuyển trong mây.

Diệp Quân đột nhiên dừng lại, vì có một cô gái đang đứng trước mặt hắn không xa.

Học sĩ tối thượng của nền văn minh Tu La kia.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”

Cô gái áo bào trắng khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có chuyện mới đến tìm ngươi chứ!

Diệp Quân im lặng.

Cô gái chợt nói: “Ta có thể sờ ngươi một cái không?”

Hả?

Diệp Quân ngây người: “Cô… Cô vừa nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem!”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quân, cô gái áo bào trắng thoáng sửng sốt, sau đó hiểu ra lời nói của mình có ý nghĩa khác nên lập tức cười giải thích: “Là thế này, ta có cảm giác huyết mạch của công tử rất không đơn giản, vì thế muốn cảm nhận trong khoảng cách gần, chứ không có ý gì khác cả!”

Không có ý gì khác cả!

Diệp Quân hơi dở khóc dở cười: “Ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật sự là vì lời của các hạ…”

Nói đến đây, hắn ta cười khẽ, sau đó đổi chủ để: “Các hạ có thể cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của ta à?”

Lúc này hắn đã hơi đề phòng.

Sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn luôn bị hắn che giấu, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Tháp gia, hắn không ngờ cô gái trước mặt lại có thể cảm nhận được.

Cô gái áo bào trắng gật đầu: “Công tử che giấu sức mạnh huyết mạch rất kỹ, người ngoài đúng là khó phát hiện ra được, nhưng huyết mạch của ta khá đặc biệt, vì thế ta có thể cảm nhận được huyết mạch của công tử”.

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Huyết mạch đặc biệt?”

Cô gái khẽ mỉm cười, sau đó cô ta mở lòng bàn tay, một giọt máu tươi chậm rãi bay ra từ trong lòng bàn tay của cô ta, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn giọt máu tươi kia, nó có màu đỏ nhạt, bên trong chứa đựng sức mạnh rất kinh khủng, tuy sức mạnh này không thể hiện ra ngoài, nhưng thời không xung quanh hoàn toàn không chịu được nên dần trở nên hư ảo.

 
 
Chương 3329


Chương 3329

Cô gái áo bào trắng nói: “Đây là huyết mạch tu la, thiên về chiến đấu”.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái, cô gái khẽ mỉm cười: “Thuộc tính huyết mạch của công tử là gì?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Điên”.

Cô gái sững sờ, sau đó hỏi lại: “Điên ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một giọt máu tươi bay đến trước mặt cô gái áo trắng.

Huyết mạch phong ma!

Cô gái mở lòng bàn tay, giọt máu chứa đựng huyết mạch phong ma kia rơi vào lòng bàn tay của cô ta, cô ta nhìn giọt máu trong tay, nét mặt dần trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Huyết mạch của công tử thật sự rất không đơn giản”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.

Cô gái áo bào trắng chợt nói: “Công tử, nếu sau này có cơ hội, ngươi có thể đến làm khách ở nền văn minh Tu La”.

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Ta sẽ không đi”.

Cô gái thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô gái áo giáp đen bên cạnh cô trước đó muốn giết ta”.

Cô gái cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, một huy hiệu màu đỏ như lửa bí ẩn bay ra từ trong lòng bàn tay cô ta, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Đây là?”

Cô gái đáp: “Đây là huy hiệu học sĩ của ta, tượng trưng cho thân phận, ngươi giữ huy hiệu này, nếu sau này gặp phải người của nền văn minh Tu La thì đưa cho bọn họ xem, bọn họ sẽ không dám đối địch với ngươi đâu”.

Diệp Quân nhìn cô gái: “Vì sao?”

Cô gái áo bào trắng giải thích: “Dù nền văn minh Tu La hiếu chiến, nhưng chúng ta cũng rất thân thiện. Tuy ta không biết công tử đến từ nền văn minh nào, nhưng ta đại diện nền văn minh Tu La để kết bạn với Diệp công tử”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái nói tiếp: “Trong huy hiệu có bản đồ vị trí của nền văn minh Tu La, nếu công tử muốn đến đó thì cứ sử dụng nó là được… Ta rất mong công tử sẽ đến, lúc đó chúng ta có thể trao đổi thảo luận về huyết mạch”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Được”.

Cô gái cười khẽ, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Sau khi cô gái áo bào trắng rời đi, Diệp Quân nhìn huy hiệu trong tay mình, sau đó cười khẽ: “Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, hắn dẫn theo Nhất Niệm tiến vào trong Tiểu Tháp.

Vừa tiến vào Tiểu Tháp, Diệp Quân đã lập tức sững sờ.

Vì sao hắn lại dẫn Nhất Niệm vào đây?

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm chớp mắt, khoé miệng hơi nhếch lên.

Đương nhiên Diệp Quân vẫn còn hơi đề phòng Nhất Niệm, dù sao hắn và đối phương cũng chỉ mới quen biết được mấy ngày, sao có thể tin tưởng đối phương tuyệt đối được?
 
Chương 3330


Chương 3330

Hơn nữa vừa nhìn đã biết Nhất Niệm này không phải một kẻ hiền lành!

Đột nhiên đưa đối phương vào trong Tiểu Tháp hoàn toàn là hành động trong vô thức.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó khẽ mỉm cười.

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Cô…”

Nói đến đây thì hắn dừng lại, không biết nên nói gì.

Nhất Niệm mỉm cười, nghi ngờ hỏi lại: “Ta?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Không có gì, cô ở lại đây một lát, ta có việc cần xử lý, nếu cô muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào”.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Nhất Niệm đưa mắt nhìn xung quanh, cô ta mở lòng bàn tay, thời không xung quanh đột nhiên dao động, sau đó, cô ta chậm rãi nhắm mắt, nét mặt dần trở nên nặng nề.



Ở một nơi khác.

Diệp Quân bước đi trên bờ biển, hắn thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi thật sự không cảm nhận được chỗ không tầm thường của Nhất Niệm kia à?”

Tiểu Tháp khẳng định: “Chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, nhưng ta cũng không thể nói rõ được là không tầm thường ở đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì thấy cô ta không có thái độ thù địch với ngươi, có lẽ là tò mò thôi”.

Diệp Quân híp mắt: “Cô ta cố ý tiếp cận ta”.

Tiểu Tháp đáp: “Chắc là thế”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ.

Đối phương cố ý tiếp cận hắn là vì mục đích gì?

Đối phương có phải đến từ vũ trụ Quan Huyên không?

Nếu không phải thì cô ta đến từ nơi nào?

Hay là đối phương cảm nhận được hắn có bảo vật nên mới tiếp cận?

Nhưng không có khả năng này cho lắm, vì đối phương chưa từng tỏ vẻ hứng thú với kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Tháp gia chợt nói: “Đừng quan tâm nhiều như thế, cô ta không có lòng thù địch là được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay, nhẫn không gian được người bí ẩn tặng xuất hiện, hắn động tâm niệm, một tia sáng màu đen bay ra từ bên trong, cuối cùng rơi xuống chỗ cách hắn khoảng trăm trượng.

Tia sáng đen tản đi, một hình nộm xuất hiện, hình nộm làm từ một chất liệu đặc biệt không biết tên, đen nhánh bóng loáng, loé lên ánh sáng bí ẩn, sau lưng nó còn có một tấm khiên tròn màu đen lơ lửng, tay phải cầm đao.

Không hề có hơi thở!

Diệp Quân cẩn thận quan sát hình nộm, hắn mở lòng bàn tay, trong nhẫn không gian có một lá bùa bay ra, Diệp Quân vừa cầm lên, lá bùa kia đã bay thẳng vào trong cơ thể của hình nộm.
 
Chương 3331


Chương 3331

Oanh!

Trong nháy mắt, hình nộm đã bộc phát một khí thế đáng sợ.

Diệp Quân vung tay áo, một tia kiếm ý bay ra ngăn cản toàn bộ khí thế kia.

Lúc này, hình nộm chậm rãi mở mắt, đôi mắt một màu đen nhánh.

Mà Diệp Quân phát hiện hắn đã thành lập một liên kết nào đó với hình nộm này, nói một cách đơn giản thì hắn có thể điều khiển được nó.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó bắt đầu điều khiển cho hình nộm ra tay với hắn.

Vụt!

Một tia hàn quang lập tức chém về phía Diệp Quân.

Đao nhanh như tia chớp khiến Diệp Quân không kịp phản ứng, chỉ đành dùng kiếm ý bảo vệ cơ thể.

Ầm!

Một đao đã thoáng chốc khiến Diệp Quân bay xa cả nghìn trượng!

Hắn vừa mới dừng lại đã có thêm một đao chém tới.

Lần này Diệp Quân đã chuẩn bị tâm lý, hắn khẽ nâng ngón cái, một kiếm ý bay ra chống lại chiêu đao đó.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã lùi lại gần nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân tỏ vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại mạnh đến thế?”

Hắn không ngờ hình nộm này lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Lúc này, hình nộm kia đột nhiên chĩa đao vào giữa chân mày, cơ thể nó thoáng chốc trở nên hư ảo.

Ngay sau đó, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, thời không xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, sau đó, vô số đao mang chém về phía hắn.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, không dám coi thường, lập tức sử dụng Kiếm Vực.

Oanh!

Vô số kiếm quang trong kiếm vực hội tụ lại với nhau.

Hai sức mạnh cường đại vừa mới tiếp xúc, một cơn sóng xung kích đáng sợ đã thoáng chốc lan ra khắp xung quanh, cùng lúc đó, Kiếm Vực vỡ tan tành.

Sau đó, những tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên.

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, đánh tới đánh lui, liên tục sử dụng những chiêu thức hiểm ác, hơn nữa còn rất nhanh chóng dứt khoát, không hề có chút màu mè nào.

Cứ thế khoảng một canh giờ trôi qua, Diệp Quân dừng lại, hắn cũng điều khiển cho hình nộm dừng lại.

Lúc này trên người hắn có hơn một trăm vết đao, máu tươi liên tục chảy ra từ trong cơ thể, bây giờ hắn tựa như một người máu.

Trên người hình nộm kia cũng có rất nhiều vết kiếm, nhưng sau đó nó đã nhanh chóng lành lại.

Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nhìn hình nộm phía xa, hắn thật sự rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ.

Phải biết rằng hắn là Võ Thần, về mặt cận chiến hắn gần như là vô địch, nhưng khi nãy hắn lại bị hình nộm trước mặt áp đảo bằng ý thức.

Chỉ áp chế bằng ý thức!

Lần gần đây nhất bị áp chế bằng ý thức là khi đối luyện với An Võ Thần!

Ý thức của hình nộm này không bằng An Võ Thần, nhưng nó vẫn rất mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều lối đánh mới mẻ và độc đáo mà hắn chưa từng nhìn thấy.
 
Chương 3332


Chương 3332

Đáng để học tập!

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nhìn về phía hình nộm kia, hét miệng cười: “Tiếp tục đi!”

Dứt lời, hắn hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất.

Gần như cùng lúc đó, hình nộm kia cũng biến mất theo.

Chẳng mấy chốc, một người một hình nộm lại đại chiến lần nữa.



Bên ngoài.

Trong một đám mây nào đó, một người đàn ông áo đen đưa mắt nhìn xuống bên dưới với nét mặt vô cùng u ám.

Chính là người đàn ông mang đao kia!

Đi ra từ trong di tích nền văn minh, gã ta không có chút thu hoạch nào, đây thật sự là một sự sỉ nhục.

Lúc này, thời không sau lưng gã ta chợt rung động, sau đó có một nhóm cao thủ bí ẩn chậm rãi xuất hiện, nhóm có mười hai người, đều là cao thủ chín phần thần tính, khí thế mạnh mẽ, trên người còn tản ra sát khí rất dữ dội.

Một cao thủ cúi người nói: “Thiếu chủ”.

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Có người lấy được một thần vật siêu cấp từ trong di tích nền văn minh bí ẩn kia… Tuy ta có lòng tin sẽ giết được hắn, nhưng người này cũng không đơn giản, có lẽ sau lưng có người chống lưng, vì thế để tránh sơ suất nên mới gọi các ngươi đến giúp đỡ”.

Cao thủ kia nói với giọng điệu cung kính: “Không biết đối phương là người của nền văn minh vũ trụ nào…”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Người của một nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một”.

Cao thủ kia nhất thời sửng sốt: “Nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một?”

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Cũng có thể là cấp hai, ta cũng không rõ, nhưng người này chỉ có cảnh giới Thần Đạo, dù có chỗ dựa cũng không đáng để bận tâm”.

Dứt lời, gã ta nhìn về phía cuối chân trời xa xa.

Nền văn minh Quân Lâm?

Đương nhiên gã ta không dám gây hấn, càng không dám gây hấn với nền văn minh Tu La.

Còn thiếu niên kiếm tu kia…

Lần này vừa là cướp đi báo vật cũng vừa là trút giận.

Bị nền văn minh Quân Lâm bắt nạt, gã ta có thể chịu, dù sao thực lực cũng không bằng người ta, nhưng gã ta không chịu được việc bị thiếu niên kiếm tu kia sỉ nhục.

Cao thủ ở bên cạnh người đàn ông mang đao trầm giọng hỏi: “Thiếu chủ, bây giờ người đó đang ở đâu?”

Người đàn ông nhìn về phía biển mây vô cùng vô tận kia với ánh mắt lạnh lùng: “Ở sâu trong biển mây đó”.

Cao thủ kia hỏi: “Ra tay ngay bây giờ luôn sao?”

Nhưng người đàn ông mang đao lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.

Cao thủ kia hơi khó hiểu.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Nhạc Lão sắp đến rồi”.

Nghe thấy thế, sắc mặt mấy cao thủ sau lưng đều thay đổi.
 
Chương 3333


Chương 3333

Người đàn ông nhìn về phía biển mây xa xa, sau đó gã ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Gã ta không bị ngốc, đương nhiên biết thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản, nếu không sao đối phương dám đến nơi này với thực lực cảnh giới Thần Đạo được? Hơn nữa còn nhận được sự tán thành của người bí ẩn kia.

Vì thế để tránh có sơ sót, gã ta còn gọi một cao thủ cảnh giới mười phần thần tính, mục đích là vì giết chết thiếu niên kiếm tu kia, không cho đối phương bất cứ cơ hội trở mình nào.

Làm việc gì cũng thế, hoặc là không làm, nếu làm thì phải dứt khoát một chút, không thể để lại tai hoạ về sau.

Gã ta vẫn hiểu đạo lý này.



Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân vẫn còn chiến đấu với hình nộm kia, lúc này trên người hắn lại xuất hiện rất nhiều vết đao, vết đao liên tục chảy ra từ trong cơ thể hắn, không lâu sau đó hắn lại trở thành một người máu.

Nhưng hắn càng đánh lại càng hưng phấn.

Vì đã lâu rồi hắn không đánh nhau đã như thế.

Sau một khoảng thời gian chiến đấu, khí thế và kiếm ý của hắn cũng liên tục được tăng cường, thật sự thì sức chiến đấu ngang tài ngang sức sẽ khiến người ta phát triển tốt nhất.

Cứ thế mấy năm trôi qua, lúc đầu Diệp Quân còn bị áp chế, đến bây giờ hắn đã có thể áp chế ngược lại hình nộm.

Vì những năm gần đây, hắn đã hiểu rõ chiêu thức của nó, dù nó vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến, nhưng dù sao cũng không phải là người thật.

Mà hắn cũng nhờ chiến đấu không ngừng mà tăng từ một phần thần tính lên hai phần thần tính.

Diệp Quân đứng tại chỗ, xung quanh hắn có đao quang liên tục loé lên, nhưng Diệp Quân vẫn cố thể đối phó một cách dễ dàng, không hề lùi bước.

Cứ thế sau mấy canh giờ, vô số tia đao quang kia đều bị Diệp Quân ngăn lại.

Hắn không tấn công mà vẫn luôn phòng thủ!

Sau mấy canh giờ, hắn dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của hình nộm.

Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm đâm về phía trước.

Vụt!

Trong nháy mắt, theo những tia đạo quang vỡ tan tành, hình nộm kia lập tức bị đẩy lui mấy nghìn trượng.

Vừa dừng lại, trên người hình nộm đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn hơi nhếch môi nhìn hình nộm phía xa.

Hai phần thần tính!

Không chỉ có thế, sức chiến đấu và kiếm ý của hắn cũng tiến bộ rất nhiều.

Có thể nói, hiện tại cao thủ mười phần thần tính đã không uy hiếp được hắn nữa rồi.

Lúc này, vết thương trên người hình nộm kia nhanh chóng lành lại.

Thấy thế, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, trong lúc giao chiến với hình nộm này, hắn phát hiện năng lực tự chữa lành của nó rất kinh khủng, nhưng đương nhiên là không thể bằng hắn được.

Diệp Quân cẩn thận nghiên cứu hình nộm, hắn phát hiện sở dĩ hình nộm khôi phục nhanh như thế là vì chất liệu đặc biệt của nó, đây là một loại kim loại đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.
 
Chương 3334


Chương 3334

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi mau đi xem cô gái kia, mẹ kiếp… ngươi nhanh lên…”

Nghe thấy lời của Tháp gia, Diệp Quân nhất thời sửng sốt, Nhất Niệm làm sao?

Diệp Quân không dám suy nghĩ nhiều mà biến mất khỏi vị trí ban đầu, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Nhất Niệm, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân ngây người.

Thời không xung quanh cô ta đã trở thành một dáng vẻ kỳ lạ như bị dao cắt thành vô số mảnh, Nhất Niệm nằm bên trong, hai tay cô ta chơi đùa thời không trước mặt, sau đó những mảnh thời không kia lại bắt đầu sắp xếp lại, sau đó thân thể Nhất Niệm lúc hư lúc thực, lúc biến mất, lúc xuất hiện một cách kỳ lạ…

Trong thời không kỳ lạ đó, Nhất Niệm chơi đùa ngày càng hăng say, mãi đến khi thời không xung quanh bắt đầu rung động dữ dội, không chỉ thế mà nó còn dần trở nên hư ảo.

Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tháp gia, cô ta đang làm gì thế?”

Tiểu Tháp lo lắng nói: “Ngươi mau bảo cô ta dừng lại, ta sắp không chịu được nữa rồi!”

Nghe thấy thế Diệp Quân vội nói: “Nhất Niệm”.

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân, Nhất Niệm trong thời không kỳ lạ đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sau đó cười khẽ rồi tiến lên một bước, vừa bước tới, thời không sau lưng cô ta lập tức bình thường trở lại, thời không vốn rung động xung quanh cũng trở nên phẳng lặng.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, khi nãy cô vừa làm gì đấy”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Thời gian”.

Giọng nói vẫn rất mềm mại và dịu dàng.

Diệp Quân nghi ngờ: “Thời gian?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có thể nói rõ hơn không?”

Nhất Niệm giải thích: “Xây dựng lại thời gian”.

Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xây dựng lại thời gian?”

Nhất Niệm chớp mắt: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân ngơ ngác, Nhất Niệm cười khẽ, không nói gì.

Diệp Quân khiêm tốn thỉnh giáo: “Xây dựng lại thời gian là gì?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cô ta chớp mắt, dường như bị khó xử vì vấn đề này.

Thấy nét mặt ngây thơ của Nhất Niệm, Diệp Quân nhất thời hơi ngượng ngùng, vì nét mặt của đối phương như đang nói chuyện đơn giản như thế mà ngươi cũng không biết à?

Nhất Niệm chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui một lúc, sau đó cau mày.

Diệp Quân thắc mắc, cô gái này đang làm gì vậy?

Một lát sau, Nhất Niệm dừng bước rồi nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ ngượng ngùng: “Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp đột nhiên bật cười.

Diệp Quân im lặng.
 
Chương 3335


Chương 3335

Thật sự thì hắn cảm thấy hơi tổn thương, hơn nữa còn không thể phản bác, đương nhiên hắn còn nghĩ Nhất Niệm trước mắt thật sự rất không bình thường.

Nhất Niệm là người đầu tiên từ trước đến giờ có thể xây dựng lại thời không của nơi này!

Nói một cách khác thì khả năng khống chế và điều khiển thời gian của cô ta chắc chắn rất kinh khủng.

Người như thế không chỉ là cảnh giới Thần Đạo được.

Nghĩ vậy, Diệp Quân cười nói với Nhất Niệm: “Vậy cô có thể dạy ta không?”

Nhất Niệm hơi do dự.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không được à?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, sau đó nhỏ giọng đáp: “Ngươi… có lẽ hơi yếu… không thể chịu được sức mạnh thời gian…”

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại bật cười một lần nữa.

Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy thằng nhóc này chịu thiệt, hơn nữa còn không thể phản bác. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta yếu đến mức nào?”

Nhất Niệm im lặng nhìn Diệp Quân, không đáp.

Diệp Quân cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại”.

Nhưng Nhất Niệm lại lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười: “Cứ nói đi, ta muốn biết, cô yên tâm, ta sẽ không bị tổn thương đâu, tố chất tâm lý của ta rất mạnh…”

Nhất Niệm chần chừ một lát rồi nói: “Yếu đến mức không thể miêu tả được”.

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại cười to một lần nữa, cười rất lố lăng.

Lần này Diệp Quân không nói gì thêm nữa.

Đương nhiên không phải vì tức giận mà là vì khiếp sợ.

Thực lực của hắn bây giờ không bằng được Độc Khai Nhất Đạo, nhưng chắc chắn không thua kém gì cao thủ mười phần thần tính, nhưng dù là thế hắn vẫn yếu đến mức không thể miêu tả được trước mặt Nhất Niệm.

Cô nương này mạnh đến mức nào?

Hắn không cảm thấy Nhất Niệm đang nói dối, vì cô gái này có thể xây dựng lại thời không đặc biệt của nơi này.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Cô cố ý đến tìm ta à?”

Hắn vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nếu đối phương không có lòng thù địch thì chắc là vì chuyện khác, mà hắn thật sự thấy tò mò, rốt cuộc đối phương đến tìm hắn vì chuyện gì, hơn nữa rõ ràng Nhất Niệm này không phải người của vũ trụ Quan Huyên, mà hắn vừa rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, cũng không quen biết người ở nơi khác!

Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.

Thấy Nhất Niệm im lặng, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hỏi vấn đề này nữa mà lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trước mặt.
 
Chương 3336


Chương 3336

Diệp Quân cười nói: “Nếm thử đi”.

Nhất Niệm hơi chần chừ, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, đang muốn ăn thì Diệp Quân chợt nói: “Đợi đã”.

Dứt lời, hắn nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó giấy gói ra, cười nói: “Bây giờ nếm thử đi”.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô liếm nhẹ, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, vì thế cô ta lại ăn thêm.

Diệp Quân cười hỏi: “Có thích không?”

Nhất Niệm vội gật đầu: “Ngon!”

Dứt lời, cô ta tiếp tục ăn kẹo hồ lô, sau đó càng ăn càng nghiện.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đây là thứ quý giá nhất ở vũ trụ ta, tên là kẹo hồ lô, được làm từ đạo quả cấp tiên trong truyền thuyết, năm vạn năm nở hoa một lần, năm vạn năm kết quả một lần… Có lẽ trong toàn vũ trụ chỉ còn lại xâu kẹo này thôi”.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó hỏi: “Cái này, quý giá như thế à?”

Nói xong, cô ta vội vàng trả kẹo hồ lô lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm đưa kẹo hồ lô tới, hắn im lặng.

Sở dĩ hắn nói như thế đương nhiên không phải vì muốn lừa Nhất Niệm, mà là muốn thăm dò.

Cô gái này thật sự không biết kẹo hồ lô!

Người mà cả kẹo hồ lô cũng không biết, rốt cuộc phạm vi và cấp bậc nơi cô ta ở phải ở mức độ nào?

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ đến những vấn đề này nữa, dù sao tạm thời đối phương cũng không có thái độ thù địch.

Nếu thật sự có thì hắn cũng chỉ có thể gọi cô cô, để cô cô đến xử lý đối phương thôi.

Cô cô váy trắng chuyên trị tất cả những người không phục!

Lúc này, Nhất Niệm trả kẹo hồ lô về cho Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi ăn đi”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa lại cho Nhất Niệm: “Cô đã ăn rồi mà”.

Nhất Niệm tỏ vẻ ngượng ngùng và lúng túng, cô ta đột nhiên lấy một mảnh thuỷ tinh mỏng từng trong túi trúc ra, sau đó đưa cho Diệp Quân. Khi mảnh thuỷ tinh mỏng này xuất hiện, Tiểu Tháp chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, mau bảo cô ta cất vào, nhanh lên…”

Dường như lúc này Nhất Niệm cũng nhận ra được điều gì đó, cô ta vội vàng phất tay phải, một sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy mảnh thuỷ tinh.

Diệp Quân thầm kinh ngạc: “Đây là?”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn chợt cảm thấy ngạt thở.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Vĩnh Hằng?”

Nhất Niệm gật đầu: “Chất có thể tạo sức nén khiến vũ trụ trở về thời nguyên thuỷ”.

Diệp Quân: “???”

Nhất Niệm đưa mảnh thuỷ tinh đó cho Diệp Quân, mỉm cười nói: “Tặng ngươi đấy”.

Nhưng Diệp Quân lại không nhận, hắn lắc đầu rồi nói: “Thật ra khi nãy ta chỉ lừa cô thôi, đây là một xâu kẹo hồ lô rất bình thường…”
 
Chương 3337


Chương 3337

Dứt lời, hắn lại lấy rất nhiều kẹo hồ lô ra, cười nói: “Cô xem đi, ta có nhiều lắm”.

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó cười khẽ, không nói gì nữa.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng không có ác ý gì, chỉ muốn xem cô có biết kẹo hồ lô không, rõ ràng là cô không biết”.

Dứt lời, hắn đặt kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay vào tay Nhất Niệm, không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở vị trí ban đầu, Nhất Niệm nhìn kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay, sau một lúc suy nghĩ, cô ta khẽ mỉm cười, dù chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn nghiêng nước nghiêng thành.



Bên ngoài tháp.

Tiểu Tháp chợt nói: “Tại sao không lấy thứ đó? Thứ đó chỉ đứng sau kiếm Thanh Huyên của ngươi thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta thật sự lấy thứ đó của người ta thì ta có còn là người không?”

Dù hắn tham tiền, nhưng hắn vẫn phải có giới hạn.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chắc chắn lai lịch của tiểu cô nương này rất không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, ngươi nói cô ta cố ý đến tìm ta để làm gì? Vì bảo vật sao? Ta cảm thấy không có khả năng đó lắm, vì dù là với kiếm Thanh Huyên hay thời không trong tháp, cô ta cũng chỉ tỏ vẻ hứng thú chứ không hề muốn cướp. Nhưng nếu không vì bảo vật thì tại sao lại như thế?’

Tiểu Tháp nói: “Đừng quan tâm nhiều thế, nếu người tới có thiện chí thì làm bạn, còn nếu có suy nghĩ xấu xa thì cứ giết thôi”.

Diệp Quân cười to, cũng đúng, bây giờ hắn đâu cần phải băn khoăn nhiều điều như thế, hơn nữa đến hiện tại Nhất Niệm vẫn không hề có vẻ gì ác ý.

Lúc này, biển mây ở phía xa chợt cuộn trào, sau đó, tầng mây đột nhiên nứt ra, một người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường đao chậm rãi bước tới.

Thấy người đàn ông mang đao, Diệp Quân lập tức nhíu mày.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn: “Lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân mỉm cười nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta không thù không oán, cần gì phải…”

Người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm Diệp Quân, thẳng thừng ngắt lời hắn: “Ta chướng mắt ngươi, được…”

Vụt!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Con ngươi người đàn ông mang đao co lại, rút đao chém một phát.

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân thoáng chốc chém vỡ trường đao của người đàn ông, sau đó thanh kiếm xuyên qua giữa chân mày gã ta, khiến gã ta đứng im tại chỗ.

Kiếm Thanh Huyên!

Diệp Quân phủi vạt áo, sau đó nói: “Lúc ta đang nói chuyện không được ngắt lời ta, biết chưa?”

Mọi người: “…”

Bị giết ngay lập tức!

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông mang đao và đám cường giả ở phía sau đều sửng sốt, nhất thời chưa thể định thần lại.
 
Chương 3338


Chương 3338

Lúc này người đàn ông mang đao cũng đang trợn tròn hai mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Gã ta cũng không ngờ mình sẽ bị kiếm tu trước mặt này giết chết trong nháy mắt.

Kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo một phần thần tính thôi mà!

Không đúng, bây giờ hình như đã trở thành cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính.

Mà dù là cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết mình trong nháy mắt.

Người đàn ông mang đao hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, đang định nuốt chửng thần hồn của người đàn ông mang đao, đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng truyền tới từ thời không sau lưng Diệp Quân. Cùng lúc đó, một giọng nói như tiếng sấm từ trên trời dưới đất vang vọng: “Ngươi thử động vào gã ta xem!”

Cường giả cảnh giới mười phần thần tính!

Diệp Quân phất tay áo.

Ầm!

Người đàn ông mang đao bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng sạch sẽ.

Hồn bay phách tán!

“Hỗn láo!”

Sau lưng Diệp Quân, một tiếng rống bỗng vang lên, rung chuyển trời đất.

Diệp Quân xoay người, một ông lão mặc áo bào đen đứng cách hắn ngàn trượng, mặt ông lão đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sát ý trong mắt nồng đậm, đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn thản nhiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Nhà ông ở đâu?”

Tiểu Tháp: “….”

Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo bào đen kinh ngạc, sở dĩ lão ta không lựa chọn thẳng thừng ra tay là bởi vì lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt không hề đơn giản, bây giờ, đối phương còn hỏi nhà lão ta ở đâu….

Hắn đang định làm gì?

Chẳng lẽ đối phương muốn thẳng thừng hủy diệt nền văn minh vũ trụ của mình sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông lão áo bào đen trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù thiếu chủ nhà mình không phải là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng thực lực của gã ta rất mạnh, hầu như không có đối thủ, mà ở trước mặt thiếu niên kiếm tu này, một nhát kiếm cũng không đỡ nổi.

Điều này quá không bình thường!

Bây giờ, đối phương lại quang minh chính đại hỏi nhà lão ta ở đâu!

Rõ ràng là đang muốn trả thù!

Ông lão áo bào đen nhất thời không đoán được lai lịch của Diệp Quân.

Thấy ông lão áo bào đen yên lặng, Diệp Quân nhíu mày: “Ông tới tìm ta, không phải là muốn giết người đoạt bảo vật sao? Sao phải chần chừ như vậy? Nào, chúng ta cùng lên đi!”

Nói xong, hắn phất tay áo, một luồng kiếm ý phóng ra, thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Một đánh mười ba, có nắm chắc phần thắng không?”
 
Chương 3339


Chương 3339

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không chắc lắm”.

Sở dĩ hắn có thể giết chết người đàn ông mang đao chỉ bằng một nhát kiếm, hoàn toàn bởi vì người đàn ông mang đao này vô cùng ngu xuẩn, khinh thường hắn. Nếu không phải vì thế, muốn giết chết đối phương trong giây lát cũng rất khó khăn.Bây giờ, những người trước mặt này đã đề phòng hắn, hắn không thể lại làm vậy trong giây lát được nữa.

Hơn nữa, đối phương chắc chắn đến từ một nền văn minh không xác định, số người nhất định là càng đánh càng đông.

Nghe Diệp Quân vậy, Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy ngươi đừng giả bộ nữa”.

Diệp Quân khẽ nói: “Bởi vì không đánh lại nên mới phải giả bộ, nếu đánh thắng được thì ta còn giả bộ làm gì nữa? Thẳng thừng giết chết bọn họ luôn cho rồi”.

Tiểu Tháp: “….”

Ở phía xa, ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, không dám ra tay.

Mười hai tên cường giả phía sau Diệp Quân thấy ông lão áo bào đen không ra tay nên cũng không dám ra tay.

Lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Không biết ngươi đến từ nền văn minh nào?”

Lão ta quyết định làm rõ lai lịch của thiếu niên kiếm tu trước mặt này đã rồi mới quyết định xem có nên ra tay hay không.

Diệp Quân cười nói: “Một nền văn minh nhỏ, không đáng nhắc tới”.

Ông lão áo bào đen nhíu mày.

Diệp Quân cười nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cấp độ nền văn minh của ta rất thấp, vả lại còn không có chỗ dựa, thật đấy”.

Ông lão áo bào đen nhìn Diệp Quân: “Ngươi cứ nói đùa”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta cứ mãi giằng co ở nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, rốt cuộc các ông có muốn đánh hay không, cho ta một câu trả lời chính xác?”

Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người mà ngươi vừa mới giết chết là thiếu chủ của bọn ta, nếu cứ để ngươi rời đi như vậy, bọn ta cũng rất khó để báo cáo…”

Diệp Quân cau mày, lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba à?”

Diệp Quân nói: “Miễn cưỡng là nền văn minh cấp một”.

Ông lão áo bào đen trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, ý gì vậy?

Ông lão áo bào đen liếc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Thấy ông lão áo bào đen rời đi, đám cường giả nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.

Diệp Quân bối rối.

Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, xoay người biến mất tại chỗ.

Ở bên kia, ông lão áo bào đen dừng lại, tên thống lĩnh đội thị vệ ở bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Mặc Lão, người đó giết chết thiếu chủ, chúng ta cứ rời đi như vậy, sau khi trở về thì báo cáo thế nào đây?”

Mặt ông lão áo bào đen không cảm xúc: “Hắn đến từ nền văn minh cấp trụ cấp ba, nền văn minh Cổ Nhân chúng ta sao có thể tùy tiện đối địch với người của nền văn minh vũ trụ cấp ba? Chuyện này phải bẩm báo với các trưởng lão, để các trưởng lão định đoạt”.

Tên thống lĩnh đội thị vệ muốn nói gì đó lại thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom