Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3330


Chương 3330

Hơn nữa vừa nhìn đã biết Nhất Niệm này không phải một kẻ hiền lành!

Đột nhiên đưa đối phương vào trong Tiểu Tháp hoàn toàn là hành động trong vô thức.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó khẽ mỉm cười.

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Cô…”

Nói đến đây thì hắn dừng lại, không biết nên nói gì.

Nhất Niệm mỉm cười, nghi ngờ hỏi lại: “Ta?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Không có gì, cô ở lại đây một lát, ta có việc cần xử lý, nếu cô muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào”.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Nhất Niệm đưa mắt nhìn xung quanh, cô ta mở lòng bàn tay, thời không xung quanh đột nhiên dao động, sau đó, cô ta chậm rãi nhắm mắt, nét mặt dần trở nên nặng nề.



Ở một nơi khác.

Diệp Quân bước đi trên bờ biển, hắn thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi thật sự không cảm nhận được chỗ không tầm thường của Nhất Niệm kia à?”

Tiểu Tháp khẳng định: “Chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, nhưng ta cũng không thể nói rõ được là không tầm thường ở đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì thấy cô ta không có thái độ thù địch với ngươi, có lẽ là tò mò thôi”.

Diệp Quân híp mắt: “Cô ta cố ý tiếp cận ta”.

Tiểu Tháp đáp: “Chắc là thế”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ.

Đối phương cố ý tiếp cận hắn là vì mục đích gì?

Đối phương có phải đến từ vũ trụ Quan Huyên không?

Nếu không phải thì cô ta đến từ nơi nào?

Hay là đối phương cảm nhận được hắn có bảo vật nên mới tiếp cận?

Nhưng không có khả năng này cho lắm, vì đối phương chưa từng tỏ vẻ hứng thú với kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Tháp gia chợt nói: “Đừng quan tâm nhiều như thế, cô ta không có lòng thù địch là được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay, nhẫn không gian được người bí ẩn tặng xuất hiện, hắn động tâm niệm, một tia sáng màu đen bay ra từ bên trong, cuối cùng rơi xuống chỗ cách hắn khoảng trăm trượng.

Tia sáng đen tản đi, một hình nộm xuất hiện, hình nộm làm từ một chất liệu đặc biệt không biết tên, đen nhánh bóng loáng, loé lên ánh sáng bí ẩn, sau lưng nó còn có một tấm khiên tròn màu đen lơ lửng, tay phải cầm đao.

Không hề có hơi thở!

Diệp Quân cẩn thận quan sát hình nộm, hắn mở lòng bàn tay, trong nhẫn không gian có một lá bùa bay ra, Diệp Quân vừa cầm lên, lá bùa kia đã bay thẳng vào trong cơ thể của hình nộm.
 
Chương 3331


Chương 3331

Oanh!

Trong nháy mắt, hình nộm đã bộc phát một khí thế đáng sợ.

Diệp Quân vung tay áo, một tia kiếm ý bay ra ngăn cản toàn bộ khí thế kia.

Lúc này, hình nộm chậm rãi mở mắt, đôi mắt một màu đen nhánh.

Mà Diệp Quân phát hiện hắn đã thành lập một liên kết nào đó với hình nộm này, nói một cách đơn giản thì hắn có thể điều khiển được nó.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó bắt đầu điều khiển cho hình nộm ra tay với hắn.

Vụt!

Một tia hàn quang lập tức chém về phía Diệp Quân.

Đao nhanh như tia chớp khiến Diệp Quân không kịp phản ứng, chỉ đành dùng kiếm ý bảo vệ cơ thể.

Ầm!

Một đao đã thoáng chốc khiến Diệp Quân bay xa cả nghìn trượng!

Hắn vừa mới dừng lại đã có thêm một đao chém tới.

Lần này Diệp Quân đã chuẩn bị tâm lý, hắn khẽ nâng ngón cái, một kiếm ý bay ra chống lại chiêu đao đó.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã lùi lại gần nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân tỏ vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại mạnh đến thế?”

Hắn không ngờ hình nộm này lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Lúc này, hình nộm kia đột nhiên chĩa đao vào giữa chân mày, cơ thể nó thoáng chốc trở nên hư ảo.

Ngay sau đó, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, thời không xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, sau đó, vô số đao mang chém về phía hắn.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, không dám coi thường, lập tức sử dụng Kiếm Vực.

Oanh!

Vô số kiếm quang trong kiếm vực hội tụ lại với nhau.

Hai sức mạnh cường đại vừa mới tiếp xúc, một cơn sóng xung kích đáng sợ đã thoáng chốc lan ra khắp xung quanh, cùng lúc đó, Kiếm Vực vỡ tan tành.

Sau đó, những tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên.

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, đánh tới đánh lui, liên tục sử dụng những chiêu thức hiểm ác, hơn nữa còn rất nhanh chóng dứt khoát, không hề có chút màu mè nào.

Cứ thế khoảng một canh giờ trôi qua, Diệp Quân dừng lại, hắn cũng điều khiển cho hình nộm dừng lại.

Lúc này trên người hắn có hơn một trăm vết đao, máu tươi liên tục chảy ra từ trong cơ thể, bây giờ hắn tựa như một người máu.

Trên người hình nộm kia cũng có rất nhiều vết kiếm, nhưng sau đó nó đã nhanh chóng lành lại.

Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nhìn hình nộm phía xa, hắn thật sự rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ.

Phải biết rằng hắn là Võ Thần, về mặt cận chiến hắn gần như là vô địch, nhưng khi nãy hắn lại bị hình nộm trước mặt áp đảo bằng ý thức.

Chỉ áp chế bằng ý thức!

Lần gần đây nhất bị áp chế bằng ý thức là khi đối luyện với An Võ Thần!

Ý thức của hình nộm này không bằng An Võ Thần, nhưng nó vẫn rất mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều lối đánh mới mẻ và độc đáo mà hắn chưa từng nhìn thấy.
 
Chương 3332


Chương 3332

Đáng để học tập!

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nhìn về phía hình nộm kia, hét miệng cười: “Tiếp tục đi!”

Dứt lời, hắn hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất.

Gần như cùng lúc đó, hình nộm kia cũng biến mất theo.

Chẳng mấy chốc, một người một hình nộm lại đại chiến lần nữa.



Bên ngoài.

Trong một đám mây nào đó, một người đàn ông áo đen đưa mắt nhìn xuống bên dưới với nét mặt vô cùng u ám.

Chính là người đàn ông mang đao kia!

Đi ra từ trong di tích nền văn minh, gã ta không có chút thu hoạch nào, đây thật sự là một sự sỉ nhục.

Lúc này, thời không sau lưng gã ta chợt rung động, sau đó có một nhóm cao thủ bí ẩn chậm rãi xuất hiện, nhóm có mười hai người, đều là cao thủ chín phần thần tính, khí thế mạnh mẽ, trên người còn tản ra sát khí rất dữ dội.

Một cao thủ cúi người nói: “Thiếu chủ”.

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Có người lấy được một thần vật siêu cấp từ trong di tích nền văn minh bí ẩn kia… Tuy ta có lòng tin sẽ giết được hắn, nhưng người này cũng không đơn giản, có lẽ sau lưng có người chống lưng, vì thế để tránh sơ suất nên mới gọi các ngươi đến giúp đỡ”.

Cao thủ kia nói với giọng điệu cung kính: “Không biết đối phương là người của nền văn minh vũ trụ nào…”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Người của một nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một”.

Cao thủ kia nhất thời sửng sốt: “Nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một?”

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Cũng có thể là cấp hai, ta cũng không rõ, nhưng người này chỉ có cảnh giới Thần Đạo, dù có chỗ dựa cũng không đáng để bận tâm”.

Dứt lời, gã ta nhìn về phía cuối chân trời xa xa.

Nền văn minh Quân Lâm?

Đương nhiên gã ta không dám gây hấn, càng không dám gây hấn với nền văn minh Tu La.

Còn thiếu niên kiếm tu kia…

Lần này vừa là cướp đi báo vật cũng vừa là trút giận.

Bị nền văn minh Quân Lâm bắt nạt, gã ta có thể chịu, dù sao thực lực cũng không bằng người ta, nhưng gã ta không chịu được việc bị thiếu niên kiếm tu kia sỉ nhục.

Cao thủ ở bên cạnh người đàn ông mang đao trầm giọng hỏi: “Thiếu chủ, bây giờ người đó đang ở đâu?”

Người đàn ông nhìn về phía biển mây vô cùng vô tận kia với ánh mắt lạnh lùng: “Ở sâu trong biển mây đó”.

Cao thủ kia hỏi: “Ra tay ngay bây giờ luôn sao?”

Nhưng người đàn ông mang đao lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.

Cao thủ kia hơi khó hiểu.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Nhạc Lão sắp đến rồi”.

Nghe thấy thế, sắc mặt mấy cao thủ sau lưng đều thay đổi.
 
Chương 3333


Chương 3333

Người đàn ông nhìn về phía biển mây xa xa, sau đó gã ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Gã ta không bị ngốc, đương nhiên biết thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản, nếu không sao đối phương dám đến nơi này với thực lực cảnh giới Thần Đạo được? Hơn nữa còn nhận được sự tán thành của người bí ẩn kia.

Vì thế để tránh có sơ sót, gã ta còn gọi một cao thủ cảnh giới mười phần thần tính, mục đích là vì giết chết thiếu niên kiếm tu kia, không cho đối phương bất cứ cơ hội trở mình nào.

Làm việc gì cũng thế, hoặc là không làm, nếu làm thì phải dứt khoát một chút, không thể để lại tai hoạ về sau.

Gã ta vẫn hiểu đạo lý này.



Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân vẫn còn chiến đấu với hình nộm kia, lúc này trên người hắn lại xuất hiện rất nhiều vết đao, vết đao liên tục chảy ra từ trong cơ thể hắn, không lâu sau đó hắn lại trở thành một người máu.

Nhưng hắn càng đánh lại càng hưng phấn.

Vì đã lâu rồi hắn không đánh nhau đã như thế.

Sau một khoảng thời gian chiến đấu, khí thế và kiếm ý của hắn cũng liên tục được tăng cường, thật sự thì sức chiến đấu ngang tài ngang sức sẽ khiến người ta phát triển tốt nhất.

Cứ thế mấy năm trôi qua, lúc đầu Diệp Quân còn bị áp chế, đến bây giờ hắn đã có thể áp chế ngược lại hình nộm.

Vì những năm gần đây, hắn đã hiểu rõ chiêu thức của nó, dù nó vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến, nhưng dù sao cũng không phải là người thật.

Mà hắn cũng nhờ chiến đấu không ngừng mà tăng từ một phần thần tính lên hai phần thần tính.

Diệp Quân đứng tại chỗ, xung quanh hắn có đao quang liên tục loé lên, nhưng Diệp Quân vẫn cố thể đối phó một cách dễ dàng, không hề lùi bước.

Cứ thế sau mấy canh giờ, vô số tia đao quang kia đều bị Diệp Quân ngăn lại.

Hắn không tấn công mà vẫn luôn phòng thủ!

Sau mấy canh giờ, hắn dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của hình nộm.

Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm đâm về phía trước.

Vụt!

Trong nháy mắt, theo những tia đạo quang vỡ tan tành, hình nộm kia lập tức bị đẩy lui mấy nghìn trượng.

Vừa dừng lại, trên người hình nộm đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn hơi nhếch môi nhìn hình nộm phía xa.

Hai phần thần tính!

Không chỉ có thế, sức chiến đấu và kiếm ý của hắn cũng tiến bộ rất nhiều.

Có thể nói, hiện tại cao thủ mười phần thần tính đã không uy hiếp được hắn nữa rồi.

Lúc này, vết thương trên người hình nộm kia nhanh chóng lành lại.

Thấy thế, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, trong lúc giao chiến với hình nộm này, hắn phát hiện năng lực tự chữa lành của nó rất kinh khủng, nhưng đương nhiên là không thể bằng hắn được.

Diệp Quân cẩn thận nghiên cứu hình nộm, hắn phát hiện sở dĩ hình nộm khôi phục nhanh như thế là vì chất liệu đặc biệt của nó, đây là một loại kim loại đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.
 
Chương 3334


Chương 3334

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi mau đi xem cô gái kia, mẹ kiếp… ngươi nhanh lên…”

Nghe thấy lời của Tháp gia, Diệp Quân nhất thời sửng sốt, Nhất Niệm làm sao?

Diệp Quân không dám suy nghĩ nhiều mà biến mất khỏi vị trí ban đầu, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Nhất Niệm, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân ngây người.

Thời không xung quanh cô ta đã trở thành một dáng vẻ kỳ lạ như bị dao cắt thành vô số mảnh, Nhất Niệm nằm bên trong, hai tay cô ta chơi đùa thời không trước mặt, sau đó những mảnh thời không kia lại bắt đầu sắp xếp lại, sau đó thân thể Nhất Niệm lúc hư lúc thực, lúc biến mất, lúc xuất hiện một cách kỳ lạ…

Trong thời không kỳ lạ đó, Nhất Niệm chơi đùa ngày càng hăng say, mãi đến khi thời không xung quanh bắt đầu rung động dữ dội, không chỉ thế mà nó còn dần trở nên hư ảo.

Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tháp gia, cô ta đang làm gì thế?”

Tiểu Tháp lo lắng nói: “Ngươi mau bảo cô ta dừng lại, ta sắp không chịu được nữa rồi!”

Nghe thấy thế Diệp Quân vội nói: “Nhất Niệm”.

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân, Nhất Niệm trong thời không kỳ lạ đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sau đó cười khẽ rồi tiến lên một bước, vừa bước tới, thời không sau lưng cô ta lập tức bình thường trở lại, thời không vốn rung động xung quanh cũng trở nên phẳng lặng.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, khi nãy cô vừa làm gì đấy”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Thời gian”.

Giọng nói vẫn rất mềm mại và dịu dàng.

Diệp Quân nghi ngờ: “Thời gian?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có thể nói rõ hơn không?”

Nhất Niệm giải thích: “Xây dựng lại thời gian”.

Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xây dựng lại thời gian?”

Nhất Niệm chớp mắt: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân ngơ ngác, Nhất Niệm cười khẽ, không nói gì.

Diệp Quân khiêm tốn thỉnh giáo: “Xây dựng lại thời gian là gì?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cô ta chớp mắt, dường như bị khó xử vì vấn đề này.

Thấy nét mặt ngây thơ của Nhất Niệm, Diệp Quân nhất thời hơi ngượng ngùng, vì nét mặt của đối phương như đang nói chuyện đơn giản như thế mà ngươi cũng không biết à?

Nhất Niệm chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui một lúc, sau đó cau mày.

Diệp Quân thắc mắc, cô gái này đang làm gì vậy?

Một lát sau, Nhất Niệm dừng bước rồi nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ ngượng ngùng: “Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp đột nhiên bật cười.

Diệp Quân im lặng.
 
Chương 3335


Chương 3335

Thật sự thì hắn cảm thấy hơi tổn thương, hơn nữa còn không thể phản bác, đương nhiên hắn còn nghĩ Nhất Niệm trước mắt thật sự rất không bình thường.

Nhất Niệm là người đầu tiên từ trước đến giờ có thể xây dựng lại thời không của nơi này!

Nói một cách khác thì khả năng khống chế và điều khiển thời gian của cô ta chắc chắn rất kinh khủng.

Người như thế không chỉ là cảnh giới Thần Đạo được.

Nghĩ vậy, Diệp Quân cười nói với Nhất Niệm: “Vậy cô có thể dạy ta không?”

Nhất Niệm hơi do dự.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không được à?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, sau đó nhỏ giọng đáp: “Ngươi… có lẽ hơi yếu… không thể chịu được sức mạnh thời gian…”

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại bật cười một lần nữa.

Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy thằng nhóc này chịu thiệt, hơn nữa còn không thể phản bác. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta yếu đến mức nào?”

Nhất Niệm im lặng nhìn Diệp Quân, không đáp.

Diệp Quân cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại”.

Nhưng Nhất Niệm lại lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười: “Cứ nói đi, ta muốn biết, cô yên tâm, ta sẽ không bị tổn thương đâu, tố chất tâm lý của ta rất mạnh…”

Nhất Niệm chần chừ một lát rồi nói: “Yếu đến mức không thể miêu tả được”.

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại cười to một lần nữa, cười rất lố lăng.

Lần này Diệp Quân không nói gì thêm nữa.

Đương nhiên không phải vì tức giận mà là vì khiếp sợ.

Thực lực của hắn bây giờ không bằng được Độc Khai Nhất Đạo, nhưng chắc chắn không thua kém gì cao thủ mười phần thần tính, nhưng dù là thế hắn vẫn yếu đến mức không thể miêu tả được trước mặt Nhất Niệm.

Cô nương này mạnh đến mức nào?

Hắn không cảm thấy Nhất Niệm đang nói dối, vì cô gái này có thể xây dựng lại thời không đặc biệt của nơi này.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Cô cố ý đến tìm ta à?”

Hắn vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nếu đối phương không có lòng thù địch thì chắc là vì chuyện khác, mà hắn thật sự thấy tò mò, rốt cuộc đối phương đến tìm hắn vì chuyện gì, hơn nữa rõ ràng Nhất Niệm này không phải người của vũ trụ Quan Huyên, mà hắn vừa rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, cũng không quen biết người ở nơi khác!

Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.

Thấy Nhất Niệm im lặng, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hỏi vấn đề này nữa mà lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trước mặt.
 
Chương 3336


Chương 3336

Diệp Quân cười nói: “Nếm thử đi”.

Nhất Niệm hơi chần chừ, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, đang muốn ăn thì Diệp Quân chợt nói: “Đợi đã”.

Dứt lời, hắn nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó giấy gói ra, cười nói: “Bây giờ nếm thử đi”.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô liếm nhẹ, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, vì thế cô ta lại ăn thêm.

Diệp Quân cười hỏi: “Có thích không?”

Nhất Niệm vội gật đầu: “Ngon!”

Dứt lời, cô ta tiếp tục ăn kẹo hồ lô, sau đó càng ăn càng nghiện.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đây là thứ quý giá nhất ở vũ trụ ta, tên là kẹo hồ lô, được làm từ đạo quả cấp tiên trong truyền thuyết, năm vạn năm nở hoa một lần, năm vạn năm kết quả một lần… Có lẽ trong toàn vũ trụ chỉ còn lại xâu kẹo này thôi”.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó hỏi: “Cái này, quý giá như thế à?”

Nói xong, cô ta vội vàng trả kẹo hồ lô lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm đưa kẹo hồ lô tới, hắn im lặng.

Sở dĩ hắn nói như thế đương nhiên không phải vì muốn lừa Nhất Niệm, mà là muốn thăm dò.

Cô gái này thật sự không biết kẹo hồ lô!

Người mà cả kẹo hồ lô cũng không biết, rốt cuộc phạm vi và cấp bậc nơi cô ta ở phải ở mức độ nào?

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ đến những vấn đề này nữa, dù sao tạm thời đối phương cũng không có thái độ thù địch.

Nếu thật sự có thì hắn cũng chỉ có thể gọi cô cô, để cô cô đến xử lý đối phương thôi.

Cô cô váy trắng chuyên trị tất cả những người không phục!

Lúc này, Nhất Niệm trả kẹo hồ lô về cho Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi ăn đi”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa lại cho Nhất Niệm: “Cô đã ăn rồi mà”.

Nhất Niệm tỏ vẻ ngượng ngùng và lúng túng, cô ta đột nhiên lấy một mảnh thuỷ tinh mỏng từng trong túi trúc ra, sau đó đưa cho Diệp Quân. Khi mảnh thuỷ tinh mỏng này xuất hiện, Tiểu Tháp chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, mau bảo cô ta cất vào, nhanh lên…”

Dường như lúc này Nhất Niệm cũng nhận ra được điều gì đó, cô ta vội vàng phất tay phải, một sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy mảnh thuỷ tinh.

Diệp Quân thầm kinh ngạc: “Đây là?”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn chợt cảm thấy ngạt thở.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Vĩnh Hằng?”

Nhất Niệm gật đầu: “Chất có thể tạo sức nén khiến vũ trụ trở về thời nguyên thuỷ”.

Diệp Quân: “???”

Nhất Niệm đưa mảnh thuỷ tinh đó cho Diệp Quân, mỉm cười nói: “Tặng ngươi đấy”.

Nhưng Diệp Quân lại không nhận, hắn lắc đầu rồi nói: “Thật ra khi nãy ta chỉ lừa cô thôi, đây là một xâu kẹo hồ lô rất bình thường…”
 
Chương 3337


Chương 3337

Dứt lời, hắn lại lấy rất nhiều kẹo hồ lô ra, cười nói: “Cô xem đi, ta có nhiều lắm”.

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó cười khẽ, không nói gì nữa.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng không có ác ý gì, chỉ muốn xem cô có biết kẹo hồ lô không, rõ ràng là cô không biết”.

Dứt lời, hắn đặt kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay vào tay Nhất Niệm, không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở vị trí ban đầu, Nhất Niệm nhìn kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay, sau một lúc suy nghĩ, cô ta khẽ mỉm cười, dù chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn nghiêng nước nghiêng thành.



Bên ngoài tháp.

Tiểu Tháp chợt nói: “Tại sao không lấy thứ đó? Thứ đó chỉ đứng sau kiếm Thanh Huyên của ngươi thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta thật sự lấy thứ đó của người ta thì ta có còn là người không?”

Dù hắn tham tiền, nhưng hắn vẫn phải có giới hạn.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chắc chắn lai lịch của tiểu cô nương này rất không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, ngươi nói cô ta cố ý đến tìm ta để làm gì? Vì bảo vật sao? Ta cảm thấy không có khả năng đó lắm, vì dù là với kiếm Thanh Huyên hay thời không trong tháp, cô ta cũng chỉ tỏ vẻ hứng thú chứ không hề muốn cướp. Nhưng nếu không vì bảo vật thì tại sao lại như thế?’

Tiểu Tháp nói: “Đừng quan tâm nhiều thế, nếu người tới có thiện chí thì làm bạn, còn nếu có suy nghĩ xấu xa thì cứ giết thôi”.

Diệp Quân cười to, cũng đúng, bây giờ hắn đâu cần phải băn khoăn nhiều điều như thế, hơn nữa đến hiện tại Nhất Niệm vẫn không hề có vẻ gì ác ý.

Lúc này, biển mây ở phía xa chợt cuộn trào, sau đó, tầng mây đột nhiên nứt ra, một người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường đao chậm rãi bước tới.

Thấy người đàn ông mang đao, Diệp Quân lập tức nhíu mày.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn: “Lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân mỉm cười nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta không thù không oán, cần gì phải…”

Người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm Diệp Quân, thẳng thừng ngắt lời hắn: “Ta chướng mắt ngươi, được…”

Vụt!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Con ngươi người đàn ông mang đao co lại, rút đao chém một phát.

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân thoáng chốc chém vỡ trường đao của người đàn ông, sau đó thanh kiếm xuyên qua giữa chân mày gã ta, khiến gã ta đứng im tại chỗ.

Kiếm Thanh Huyên!

Diệp Quân phủi vạt áo, sau đó nói: “Lúc ta đang nói chuyện không được ngắt lời ta, biết chưa?”

Mọi người: “…”

Bị giết ngay lập tức!

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông mang đao và đám cường giả ở phía sau đều sửng sốt, nhất thời chưa thể định thần lại.
 
Chương 3338


Chương 3338

Lúc này người đàn ông mang đao cũng đang trợn tròn hai mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Gã ta cũng không ngờ mình sẽ bị kiếm tu trước mặt này giết chết trong nháy mắt.

Kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo một phần thần tính thôi mà!

Không đúng, bây giờ hình như đã trở thành cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính.

Mà dù là cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết mình trong nháy mắt.

Người đàn ông mang đao hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, đang định nuốt chửng thần hồn của người đàn ông mang đao, đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng truyền tới từ thời không sau lưng Diệp Quân. Cùng lúc đó, một giọng nói như tiếng sấm từ trên trời dưới đất vang vọng: “Ngươi thử động vào gã ta xem!”

Cường giả cảnh giới mười phần thần tính!

Diệp Quân phất tay áo.

Ầm!

Người đàn ông mang đao bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng sạch sẽ.

Hồn bay phách tán!

“Hỗn láo!”

Sau lưng Diệp Quân, một tiếng rống bỗng vang lên, rung chuyển trời đất.

Diệp Quân xoay người, một ông lão mặc áo bào đen đứng cách hắn ngàn trượng, mặt ông lão đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sát ý trong mắt nồng đậm, đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn thản nhiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Nhà ông ở đâu?”

Tiểu Tháp: “….”

Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo bào đen kinh ngạc, sở dĩ lão ta không lựa chọn thẳng thừng ra tay là bởi vì lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt không hề đơn giản, bây giờ, đối phương còn hỏi nhà lão ta ở đâu….

Hắn đang định làm gì?

Chẳng lẽ đối phương muốn thẳng thừng hủy diệt nền văn minh vũ trụ của mình sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông lão áo bào đen trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù thiếu chủ nhà mình không phải là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng thực lực của gã ta rất mạnh, hầu như không có đối thủ, mà ở trước mặt thiếu niên kiếm tu này, một nhát kiếm cũng không đỡ nổi.

Điều này quá không bình thường!

Bây giờ, đối phương lại quang minh chính đại hỏi nhà lão ta ở đâu!

Rõ ràng là đang muốn trả thù!

Ông lão áo bào đen nhất thời không đoán được lai lịch của Diệp Quân.

Thấy ông lão áo bào đen yên lặng, Diệp Quân nhíu mày: “Ông tới tìm ta, không phải là muốn giết người đoạt bảo vật sao? Sao phải chần chừ như vậy? Nào, chúng ta cùng lên đi!”

Nói xong, hắn phất tay áo, một luồng kiếm ý phóng ra, thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Một đánh mười ba, có nắm chắc phần thắng không?”
 
Chương 3339


Chương 3339

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không chắc lắm”.

Sở dĩ hắn có thể giết chết người đàn ông mang đao chỉ bằng một nhát kiếm, hoàn toàn bởi vì người đàn ông mang đao này vô cùng ngu xuẩn, khinh thường hắn. Nếu không phải vì thế, muốn giết chết đối phương trong giây lát cũng rất khó khăn.Bây giờ, những người trước mặt này đã đề phòng hắn, hắn không thể lại làm vậy trong giây lát được nữa.

Hơn nữa, đối phương chắc chắn đến từ một nền văn minh không xác định, số người nhất định là càng đánh càng đông.

Nghe Diệp Quân vậy, Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy ngươi đừng giả bộ nữa”.

Diệp Quân khẽ nói: “Bởi vì không đánh lại nên mới phải giả bộ, nếu đánh thắng được thì ta còn giả bộ làm gì nữa? Thẳng thừng giết chết bọn họ luôn cho rồi”.

Tiểu Tháp: “….”

Ở phía xa, ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, không dám ra tay.

Mười hai tên cường giả phía sau Diệp Quân thấy ông lão áo bào đen không ra tay nên cũng không dám ra tay.

Lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Không biết ngươi đến từ nền văn minh nào?”

Lão ta quyết định làm rõ lai lịch của thiếu niên kiếm tu trước mặt này đã rồi mới quyết định xem có nên ra tay hay không.

Diệp Quân cười nói: “Một nền văn minh nhỏ, không đáng nhắc tới”.

Ông lão áo bào đen nhíu mày.

Diệp Quân cười nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cấp độ nền văn minh của ta rất thấp, vả lại còn không có chỗ dựa, thật đấy”.

Ông lão áo bào đen nhìn Diệp Quân: “Ngươi cứ nói đùa”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta cứ mãi giằng co ở nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, rốt cuộc các ông có muốn đánh hay không, cho ta một câu trả lời chính xác?”

Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người mà ngươi vừa mới giết chết là thiếu chủ của bọn ta, nếu cứ để ngươi rời đi như vậy, bọn ta cũng rất khó để báo cáo…”

Diệp Quân cau mày, lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba à?”

Diệp Quân nói: “Miễn cưỡng là nền văn minh cấp một”.

Ông lão áo bào đen trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, ý gì vậy?

Ông lão áo bào đen liếc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Thấy ông lão áo bào đen rời đi, đám cường giả nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.

Diệp Quân bối rối.

Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, xoay người biến mất tại chỗ.

Ở bên kia, ông lão áo bào đen dừng lại, tên thống lĩnh đội thị vệ ở bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Mặc Lão, người đó giết chết thiếu chủ, chúng ta cứ rời đi như vậy, sau khi trở về thì báo cáo thế nào đây?”

Mặt ông lão áo bào đen không cảm xúc: “Hắn đến từ nền văn minh cấp trụ cấp ba, nền văn minh Cổ Nhân chúng ta sao có thể tùy tiện đối địch với người của nền văn minh vũ trụ cấp ba? Chuyện này phải bẩm báo với các trưởng lão, để các trưởng lão định đoạt”.

Tên thống lĩnh đội thị vệ muốn nói gì đó lại thôi.
 
Chương 3340


Chương 3340

Ông lão áo bào đen thản nhiên nhìn tên thống lĩnh đội thị vệ ở bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi là cháu trai của Lý Lão à?”

Thống lĩnh đội thị vệ khẽ gật đầu.

Ông lão áo bào đen khẽ lắc đầu: “Nể mặt Lý Lão, ta nói với ngươi thêm mấy câu, nhớ kỹ, làm việc ở bên ngoài, nhất định phải học cách quan sát sắc mặt, lời nói và tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta cùng tiến lên, có lẽ có thể bắt được thiếu niên kia, nhưng ngươi có từng nghĩ, thiếu niên kia cũng có thể giết chết chúng ta?”

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía thống lĩnh đội thị vệ: “Tiền lương trong một năm của ngươi là bao nhiêu?”

Thống lĩnh đội thị vệ hơi do dự, sau đó nói: “Hai trăm đạo Tổ Nguyên!”

Ông lão áo bào đen khẽ nói: “Một năm hai trăm đạo Tổ Nguyên, tại sao ngươi phải đi liều mạng?”

Nói xong, lão ta xoay người biến mất ở phía cuối chân trời.

Chuyện này lão ta chỉ cần báo lên, tức khắc sẽ có người khác đi xử lý.

Chỉ cần không làm gì thì sẽ không phạm sai lầm, không phạm sai lầm là đã giành chiến thắng.

Thống lĩnh đội thị vệ yên lặng một lát, sau đó cười khẩy: “Ngồi không ăn bám… cả đời ta khinh thường nhất là loại người này, loại người như vậy mà luôn có chức vị cao, sống rất tốt, ông trời đúng là có mắt như mù”.

Nói đến đây, gã ta nhìn mọi người ở phía sau lưng: “Thiếu niên kia giết chết thiếu chủ, nếu chúng ta quay trở về bẩm báo như lời trưởng lão áo bào đen, mặc dù sẽ không bị xử phạt, nhưng cũng không thể lập công, nếu chúng ta giết được thiếu niên kiếm tu kia thì trở về nhất định sẽ được thưởng lớn… có làm không?”

Đám thị vệ nhìn nhau, một tên thị vệ trong đó trầm giọng nói: “Lão đại, thực lực của thiếu niên đó rất không tầm thường, nếu hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba, sau lưng nhất định có người, chúng ta…”

Thống lĩnh đội thị vệ nói thẳng: “Truy tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo! Nếu chúng ta giết được hắn, sau khi trở về, tộc trưởng nhất định sẽ thưởng lớn”.

Đám thị vệ nhìn nhau.

Thống lĩnh đội thị vệ tiếp tục nói: “Người nhát gan chết vì đói, người to gan chết vì chống đỡ, vinh hoa phú quý đều ở trận đánh này, đi!”

Nói xong, gã ta hóa thẳng thành một tia sáng quay trở lại.

Đám thị vệ cắn răng, sau đó cũng quay trở lại theo.

Ở một diễn biến khác.

Diệp Quân mới vừa đi vào trong Tiểu Tháp, dường như cảm nhận được gì đó, hắn lại rời khỏi Tiểu Tháp, ngay khi vừa ra ngoài, một luồng ánh sáng sắc lạnh đột nhiên hung hăng đánh về phía hắn.

Diệp Quân giơ tay lên, kiếm ý mạnh mẽ chém ra.

Ầm!

Tia sáng vỡ tan tành, một bóng người bị hắn đánh bay, nhưng ngay sau đó, mười mấy bóng người từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn không ngờ đám người này lại quay về bất ngờ đánh lén.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân mở tay trái, kiếm vực xuất hiện, trong phút chốc, hàng ngàn kiếm quang phóng ra.

 
 
Chương 3341


Chương 3341

Ầm!

Khu vực thời không ở chỗ Diệp Quân bị hủy diệt hoàn toàn, Diệp Quân liên tục lùi về sau, đám cường giả thị vệ cũng bị chấn động, liên tục lùi về sau.

Diệp Quân còn chưa dừng lại, tên thống lĩnh đội thị vệ lại lần nữa lao tới trước mặt. Lúc này, Diệp Quân đổi ý kiếm trong tay thành kiếm Thanh Huyên, chợt chém về phía trước.

Xoẹt!

Nhát kiếm này vừa được chém xuống, thời không trước mặt Diệp Quân bị xé toạc, trường đao trong tay tên thống lĩnh đội thị vệ lập tức bị kiếm Thanh Huyên xé nát.

Ầm!

Sức mạnh khủng khiếp đánh bay tên thống lĩnh đội thị vệ ra mấy ngàn trượng, gã vừa mới dừng lại, tay phải đã nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Thống lĩnh đội thị vệ lập tức chết lặng.

Lúc này, gã ta như cảm nhận được gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, gã ta còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán của gã.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Nhát kiếm này đã đóng đinh thống lĩnh đội thị vệ ngay tại chỗ.

Sắc mặt thống lĩnh đội thị vệ đầy vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt thống lĩnh đội thị vệ, giơ tay chém một nhát kiếm.

Xoẹt!

Đầu của thống lĩnh đội thị vệ lập tức bay ra ngoài.

Thu kiếm lại.

Diệp Quân thu hồi thống lĩnh đội thị vệ vào nhẫn không gian, sau đó khẽ nói: “Người đã chết còn muốn nói cái gì nữa?”

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía những thị vệ còn lại, sắc mặt bọn chúng biến đổi, xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trong tay, lắc đầu cười: “Thanh kiếm này thật sự gây nghiện”.

Dùng ý kiếm, đánh đến mức ngươi chết ta sống.

Dùng kiếm Thanh Huyên, lập tức giết chết trong nháy mắt.

Một khi đã giết đến mức nghiện, hắn không còn muốn dùng ý kiếm nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó thu kiếm Thanh Huyên lại rồi vào trong Tiểu Tháp. Hắn phát hiện, Nhất Niệm vẫn đang nghiên cứu thời không, hơn nữa, nghiên cứu đến mức mê mẩn, khu vực thời không mà cô ta đang nghiên cứu rung chuyển như những gợn sóng trên mặt nước.

Diệp Quân kinh hồn bạt vía, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của thời gian, mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với sức mạnh thời gian mà hắn sử dụng.

Thật biến thái!

Ngay lúc này, Nhất Niệm đột nhiên bước ra từ trong thời không đó, cô ta đi tới trước mặt Diệp Quân, bắt đầu cử động tay, làm một số động tác kỳ quái, cuối cùng chỉ vào khu vực thời không đặc biệt ở phía xa.

Thật lâu sau, cô ta nhìn về phía Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Như thế này, sau đó như vậy, lập tức có thể biến thành thế này… ngươi hiểu chưa?”

Sau khi yên lặng một lát, Diệp Quân nói: “Hay là cô thử nói chi tiết hơn được không?”
 
Chương 3342


Chương 3342

Nhất Niệm chớp mắt, hơi cúi đầu, hồi lâu sau, cô ta mới thấp giọng nói: “Ngươi có muốn ta đổi một cái đầu khác cho ngươi không? Ta có thể làm được”.

Diệp Quân: “???”

Đổi luôn cả cái đầu ư?

Nghe Nhất Niệm nói thế, Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Tổn hại không lớn nhưng khả năng sỉ nhục cực mạnh.

Thấy sắc mặt Diệp Quân không tốt, Nhất Niệm hơi ngại nói: “Ta không có ý gì khác, thật đó… ta không thấy ngươi ngốc đâu, thật…”

Nói đến đó, cô ta đã sốt sắng đến mức mắt cũng ngấn nước.

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Tiểu Tháp bật cười, đúng là hiếm khi thấy tên khốn này nghẹn họng.

Thấy Nhất Niệm như thể sắp khóc, Diệp Quân thầm thở dài, sau đó cười nói: “Đổi cái đầu … cô có thể làm được thật à?”

Thấy Diệp Quân không tức giận, Nhất Niệm vội gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm không nói gì.

Nhất Niệm chớp mắt: “Muốn không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Đổi cái đầu khác, vậy vẫn là bản thân ta chứ? Mặc dù ta vẫn chưa đủ giỏi nhưng ta vẫn là ta, ta chỉ muốn làm chính mình”.

Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chính bản thân”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chính bản thân?”

Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, không hỏi tiếp nữa, vì có hỏi tiếp cũng chỉ sẽ rước nhục vào thân.

Diệp Quân nói: “Giúp ta xem cái này”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp, ra đến bên ngoài hắn xòe bàn tay, quan tài máu xuất hiện trước mặt hai người.

Diệp Quân vẫn luôn rất tò mò về quan tài máu này, rốt cuộc bên trong có cái gì?

Tại sao người thần bí đó lại muốn giao quan tài máu này cho mình?

Vốn dĩ hắn muốn dùng kiếm Thanh Huyên để ép mở quan tài máu này, nhưng trực giác nói rằng Nhất Niệm có cách có thể mở quan tài máu này.

Nhìn thấy chiếc quan tài máu, Nhất Niệm cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó đặt tay phải lên quan tài máu rồi ấn nhẹ một cái, thoáng chốc phù văn bí ẩn trên quan tài máu rung lên, sau đó tự động phân giải biến thành vô số mảnh vỡ, lui sang một bên.

Mở ra rồi!

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô ra đặt vào trong tay Nhất Niệm: “Cả đời làm bạn tốt”.

Tiểu Tháp: “…”
 
Chương 3343


Chương 3343

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô.

Diệp Quân bước đến trước mặt quan tài máu, hắn vừa định mở ra thì Nhất Niệm cản lại.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm à?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân khó hiểu.

Nhất Niệm chớp mắt không nói gì.

Diệp Quân nói: “Rất nguy hiểm với ta nhưng không nguy hiểm với cô, đúng không?”

Nhất Niệm cong môi cười, không nói gì.

Cả người Diệp Quân tê dại.

Giả vờ là đòn chí mạng nhất.

Ngay lúc này quan tài máu đó bỗng rung lên, Diệp Quân quay đầu sang nhìn quan tài máu, vẻ mặt đề phòng.

Không lâu sau, nắp quan tài chậm rãi mở tung, một bàn tay máu giơ ra.

Diệp Quân híp mắt lại.

Lúc này Nhất Niệm ở một bên bỗng ho một tiếng.

Bàn tay máu đó lập tức dừng lại, sau đó bàn tay máu lại rụt vào trong, đồng thời còn đóng nắp quan tài lại.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm nở nụ cười, cực kỳ ngây thơ vô tội.

Diệp Quân cạn lời, hắn sải bước đi đến cạnh quan tài máu, sau đó nói: “Ra đây nói chuyện đi”.

Không ai đáp lời.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó muốn đẩy nắp quan tài, nhưng vừa đẩy ra một bàn tay máu lại thò ra ngoài, sau đó giữ chặt nắp quan tài không cho Diệp Quân đẩy.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm: “Hình như nó rất sợ cô”.

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, hơi cúi đầu không nói gì.

Diệp Quân vẫn còn muốn nói gì nữa, Tiểu Tháp đã nói: “Cô ta chỉ muốn tốt cho ngươi, thứ đó mà ra ngoài chắc chắn không phải là thứ mà hiện giờ ngươi có thể đấu lại”.

Diệp Quân nhìn quan tài máu đó, im lặng không nói.

Lúc nhìn thấy bàn tay máu, quả thật hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.

Diệp Quân thầm thở dài, mặc dù thực lực của mình đã được nâng cao hơn rất nhiều nhưng trong vũ trụ mênh mông vẫn còn quá nhiều thứ vượt khỏi tầm tay hắn.

Con đường Đại Đạo này vẫn còn rất dài.

Diệp Quân mỉm cười, ngưng suy nghĩ miên man, nếu đã không đủ mạnh thì cố gắng trở nên mạnh hơn, nghĩ những thứ này chỉ thêm phiền não.

Diệp Quân nhìn quan tài máu, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Đi thôi, đi mở mang kiến thức ở nền văn minh Tu La”.

Nhất Niệm mỉm cười: “Ừ”.

Diệp Quân bật cười, sau đó dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp.
 
Chương 3344


Chương 3344

Diệp Quân lấy huy hiệu mà học sĩ tối thượng đưa cho mình ra, rất nhanh một bản đồ tinh không lấy hắn làm tọa độ, xuất hiện trước mặt hắn.

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Vì chỗ hắn hiện giờ cách nền văn minh Tu La quả thật quá xa, dù với thực lực của hắn e là cũng phải mất vài chục năm mới có thể đến được nền văn minh Tu La này.

Ngay lúc này huy hiệu đó bỗng phóng ra một luồng sáng màu xanh rực rỡ, ánh sáng xanh phủ khắp mặt đất tạo ra một trận pháp dịch chuyển.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn kèm theo một trận pháp dịch chuyển, học sĩ tối thượng này đúng là có lòng thật”.

Nhất Niệm nhìn bản đồ tinh không đó, như có điều suy nghĩ.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào trận pháp dịch chuyển, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển chuyển động, hai người Diệp Quân biến mất khỏi đó.



Nền văn minh Cổ Nhân.

Trong một đại điện rộng rãi, Mặc Lão yên lặng đúng đó, có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở nơi không xa trước mặt lão ta, người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ trường bào rộng, trước mặt bà ta là một bàn cờ, tay bà ta đang cầm một quân cờ màu trắng, nhìn chằm chằm bàn cờ, không có động tác tiếp theo.

Mặc Lão cung kính đứng đó, không nói gì.

Người phụ nữ xinh đẹp bỗng hạ cờ xuống, bà ta vừa hạ cờ, trên bàn cờ bỗng xuất hiện một con cờ màu đen.

Người phụ nữ xinh đẹp cau mày, lại rơi vào trầm tư.

Mặc Lão vẫn cung kính đứng đó đợi.

Lúc này người phụ nữ xinh đẹp bỗng nói: “Nền văn minh vũ trụ cấp bốn ư?”

Mặc Lão gật đầu: “Vâng”.

Người phụ nữ xinh đẹp cầm một con cờ lên, sau đó nói: “Nói ta nghe nền văn minh vũ trụ cấp bốn đó đi”.

Mặc Lão cung kính cúi người, sau đó nói hết những chuyện mà lão ta biết.

Nghe xong, bà ta bình tĩnh nói: “Nói thế tức là thiếu niên đó lấy được một quan tài máu trong di tích nền văn minh đó?”

Mặc Lão gật đầu: “Đúng thế”.

Người phụ nữ xinh đẹp thờ ơ nhìn Mặc Lão: “Ông nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Mặc Lão do dự một chốc, sau đó nói: “Ta nghe theo Thượng Tôn”.

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ cười nói: “Mặc trưởng lão, những năm nay ông đều rất thận trọng, không cầu lập công nhưng cầu cho mình không mắc sai lầm, thận trọng vững vàng không có gì sai, nhưng nếu ông thận trọng quá mức chẳng khác nào giậm chân tại chỗ, tự quan bế mình. Con đường Đại Đạo này vẫn phải có can đảm xông lên, dám thể hiện mới được”.

Mặc Lão vội nói: “Thượng Tôn dạy chí phải”.

Người phụ nữ xinh đẹp hạ cờ xuống, sau đó nói: “Lai lịch của thiếu niên không rõ, tùy tiện kết thù với hắn là không khôn ngoan, nhưng nếu không truy cứu cũng không được, dù sao, mặc dù con trai ta không thành nhân tài cũng vẫn là con trai ta”.

Mặc Lão không nói gì.
 
Chương 3345


Chương 3345

Người phụ nữ xinh đẹp: “Lan truyền chuyện hắn có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn ra ngoài, hơn nữa mở đôi mắt vũ trụ, báo cáo hành tung của hắn với nền văn minh vũ trụ bên ngoài bất cứ lúc nào”.

Mượn dao giết người! Mặc Lão híp mắt, sau đó cúi người xuống nói: “Ta hiểu rồi”.

Dứt lời, lão ta lui ra ngoài.

Trong điện, người phụ nữ xinh đẹp giơ một con cờ trắng lên, một lúc sau bà ta mỉm cười ném con cờ sang một bên: “Ta lại thua rồi”.

Dứt lời, bà ta đứng dậy chậm rãi bước đến trước đại điện.

Người phụ nữ xinh đẹp ngẩng đầu nhìn tận cuối chân trời, hai mắt nheo lại: “Nền văn minh Thuật Giả…”

Một nền văn minh cấp bốn đã suy tàn.

Dĩ nhiên bà ta có cách.

Nhưng bà ta chưa từng nghĩ một mình bà ta sẽ đến di tích nền văn minh Thuật Giả thăm dò hoặc cướp đoạt, bà ta vẫn cực kỳ kiêng kỵ nền văn minh vũ trụ cấp bậc này.

Vì bà ta biết rõ nền văn minh vũ trụ cấp bậc này đáng sợ thế nào.

Nền văn minh Cổ Nhân là nền văn minh vũ trụ cấp ba, nếu nền văn minh Cổ Nhân muốn tiêu diệt nền văn minh vũ trụ cấp hai thì đó là chuyện quá mức đơn giản.

Bà ta rất động lòng với thứ mà thiếu niên kiếm tu đó lấy được từ trong nền văn minh Thuật Giả.

Còn đứa con trai đã chết của bà ta…

Đứng trước Đại Đạo, con trai là cái thá gì chứ?

Chỉ cần bà ta nghĩ thôi, bà ta có thể có rất nhiều đứa con trai.



Nền văn minh Quân Lâm.

Trong một tinh không nào đó, Đại Tôn ngồi khoanh chân lại, một bóng dáng mờ ảo như ma thần xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta, toát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

Thời không xung quanh dần trở nên hư ảo dưới tác động của từng khí tức này.

Không biết qua bao lâu, Đại Tôn mở mắt ra.

Ầm!

Thời không xung quanh lập tức nổ tung.

Mười phần thần tính.

Đại Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khích.

Hắn ta đã dừng lại ở cảnh giới chín phần thần tính đã quá lâu rồi, đã vài trăm năm chưa vượt qua được bước này, hơn nữa còn trong trường hợp tích lũy đủ loại tài nguyên khác nhau của nền văn minh Quân Lâm.

Nhưng lúc này sau khi sử dụng cách của nền văn minh Thuật Giả, hắn ta chỉ mất ba ngày là đạt đến cảnh giới mười phần thần tính.

Thì ra cảnh giới mười phần thần tính đơn giản như thế, hơn nữa không còn bao lâu nữa hắn ta đã có thể đạt tới Độc Khai Nhất Đạo…

Ngoài sự phấn khích, còn có sự sợ hãi sâu sắc.

Nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Đó không phải là thứ mà nền văn minh vũ trụ cấp ba có thể tưởng tượng.

Vừa nghĩ đến sau này phải trả giá, vẻ mặt Đại Tôn lại dần trở nên nghiêm trọng.
 
Chương 3346


Chương 3346

Một lúc sau, như nghĩ đến điều gì, Đại Tôn bỗng nói: “Khải Lão”.

Một ông lão xuất hiện phía sau Đại Tôn, ông lão cung kính chào, phấn khích nói: “Chúc mừng thiếu chủ đã đến cảnh giới mười phần thần tính”.

Đại Tôn nói: “Nói một chút về thiếu niên kiếm tu đó đi”.

Ông lão gật đầu: “Có người ở ngoài truyền tin thiếu niên đó có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Đại Tôn khẽ cười: “Nền văn minh vũ trụ đằng sau người đàn ông mang đao đó cũng không phải không có đầu óc, biết mượn dao giết người cơ đấy”.

Ông lão do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, quan tài máu mà thiếu niên đó có được…”

Đại Tôn híp mắt, không nói gì.

Dĩ nhiên hắn ta cũng dao động.

Thấy vẻ mặt của Đại Tôn như thế, ông lão nói: “Chúng ta có cần…”

Đại Tôn lắc đầu: “Cứ đợi trước đã”.

Ông lão trầm giọng nói: “Bây giờ hắn đã đến nền văn minh Tu La rồi, nếu giờ chúng ta ra tay, có thể cưỡng ép đánh chặn hắn, nếu không một khi hắn đi vào nền văn minh Tu La thì rất có khả năng đồ vật trên người hắn sẽ rơi vào tay nền văn minh Tu La…”

Đại Tôn im lặng không nói.

Ông lão lại nói: “Cơ hội không thể mất, mất rồi không tìm được, chúng ta…”

Đại Tôn bỗng quay sang nhìn ông lão: “Tại sao hắn dám đến nền văn minh Tu La?”

Ông lão sửng sốt.

Tại sao hắn dám đến nền văn minh Tu La?

Nghe Đại Tôn nói thế, ông lão sửng sốt, sau đó trầm tư.

Ông lão không phải già mà hồ đồ, dĩ nhiên hiểu rõ ý của thiếu chủ nhà mình là gì.

Đại Tôn cười nói: “Mặc dù ta không quen với người này lắm nhưng từ khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, người này không phải là một người ngu ngốc. Hắn đã chủ động đến nền văn minh Tu La, tức là hắn không sợ nền văn minh Tu La, ngay cả nền văn minh Tu La mà hắn cũng không sợ…”

Nói đến đây hắn ta cười nói: “Thú vị thật đấy”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nhưng ngoài nền văn minh Quân Lâm chúng ta, chưa từng nghe nói đến nền văn minh vũ trụ nào khác có thể đối đầu với nền văn minh Tu La”.

Đại Tôn khẽ nói: “Khải Lão, vũ trụ rất lớn”.

Ông lão im lặng không nói.

Đại Tôn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Lúc ta chưa tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, ta thực sự không để tâm đến người ngoài. Khi ta ở bên ngoài, ta vẫn luôn cho rằng ông đây là số một, muốn làm gì thì làm… Nhưng sau khi ta tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, Khải Lão, ông có biết bây giờ ta đang có ý nghĩ gì không?”

Ông lão nhìn Đại Tôn, Đại Tôn tự giễu nói: “Trong mắt một vài người, chúng ta chẳng qua nhỏ bé như con kiến thôi”.

Ông lão do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, thiếu niên đó quả thật không đơn giản, nhưng ta không cho rằng hắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn gì đó”.

Đại Tôn lại nói: “Khải Lão, ông nghĩ ta thế nào?”
 
Chương 3347


Chương 3347

Ông lão lập tức nói: “Đương nhiên là thiên tài của thiên hạ, thế gian hiếm gặp”.

Đại Tôn khẽ gật đầu: “Lúc đối mặt với nền văn minh Thuật Giả, ta rất thận trọng và cẩn thận, thậm chí hơi thấp kém nhưng hắn thì không, hắn dám lên tiếng đòi hỏi”.

Ông lão sửng sốt, lão ta không để ý đến chi tiết này.

Đại Tôn nói tiếp: “Người bí ẩn ở nền văn minh Thuật Giả đó không chỉ không tức giận mà ngược lại còn mặc cả với hắn, cuối cùng tặng cho hắn một quan tài máu”.

Nói đến đây, hắn ta lắc đầu: “Người ở cấp bậc đó tuyệt đối sẽ không vui vẻ hòa nhã với người bình thường, giống như việc người đàn ông mang đao đó bị xem thường vậy”.

Ông lão thở dài, hổ thẹn nói: “Thiếu chủ chu đáo tinh tế, thuộc hạ kém xa”.

Đại Tôn mỉm cười nói: “Mặc dù ta cũng thèm muốn quan tài máu trên người hắn nhưng không nên tùy tiện trở thành kẻ thù với loại người này. Ta tin chắc thân phận và thế lực đằng sau hắn sẽ dần dần lộ ra khỏi mặt nước”.

Ông lão cười nói: “Thiếu chủ, nếu đằng sau hắn chỉ là một thế lực bình thường, vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời”.

Đại Tôn nhắm mắt lại: “Vậy thì ta tình nguyện cược thua”.



Một tinh vực chưa được biết đến.

Thời không nơi nào đó rung chuyển, sau đó thời không đó nứt lìa, Diệp Quân và Nhất Niệm chậm rãi bước ra.

Sau khi bước ra, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Vũ trụ Tu La”.

Nhất Niệm nhìn quanh, như có điều suy nghĩ.

Diệp Quân bỗng ngạc nhiên nói: “Hả?”

Dứt lời, tay phải hắn đưa ra trước khẽ chạm, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Khu vực thời không này là giả”.

Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Diệp Quân nhắm mắt lại, quan sát thế giới bằng tâm niệm, chẳng mấy chốc khu vực thời không đó dần trở nên rõ ràng.

Chính là khu vực thời không giả.

Ngay lúc này thời không trước mặt hai người bỗng xao động, ngay sau đó một ông lão bước ra.

Ông lão hơi nhíu mày khi nhìn thấy hai người Diệp Quân.

Diệp Quân lấy huy hiệu đó ra, nhìn thấy huy hiệu, ông lão sửng sốt, sau đó cung kính nói: “Không biết ngươi có gì căn dặn”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể thông báo với học sĩ tối thượng một tiếng không? Nói Diệp Quân đến thăm”.

Ông lão vội nói: “Đương nhiên là được, hai vị đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người nhẹ nhàng ấn xuống, khu vực thời không trước mặt ông ta bỗng chốc xuất hiện rất nhiều đường hầm thời gian.

Có hơn mấy trăm vạn.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Ông lão mỉm cười giải thích: “Trong số hàng trăm vạn đường hầm thời không chỉ có một đường hầm có thể dẫn đến tinh vực Tu La, còn lại đều là vũ trụ giả do bọn ta xây dựng, mục đích là để tránh bị nền văn minh Thiên Hành bắt giữ”.
 
Chương 3348


Chương 3348

Nhất Niệm nhìn ông lão, không nói gì.

Diệp Quân hơi tò mò: “Các ông từng tiếp xúc với nền văn minh Thiên Hành sao?”

Ông lão lắc đầu: “Chưa từng, nhưng từng có vài nền văn minh vũ trụ khác cùng cấp bậc với nền văn minh Tu La đã bị nền văn minh Thiên Hành tiêu diệt”.

Diệp Quân còn định hỏi gì đó, ông lão đã dẫn hắn và Nhất Niệm đi vào một đường hầm thời không trong số đó. Khi từng màn sáng lướt qua trước mắt, đầu Diệp Quân bắt đầu choáng váng, nhưng lại không bao lâu cảm giác đó đã biến mất.

Diệp Quân mở hai mắt ra, lúc này họ đang ở trên một vùng đồng bằng, phía trước mấy ngàn trượng là từng bức tượng uy nghiêm hùng vĩ đứng sừng sững. Ngoại hình của những bức tượng này giống hệt con người, cao cả ngàn trượng, nửa thân dưới lõm xuống đất, cánh tay như trụ cột, tay giáo dài, có mấy vạn bức tượng chỉnh tề xếp thành hai hàng, ở giữa là một con đường rải sỏi, cuối con đường là một thành cổ tráng lệ.

Có một bức tượng người đàn ông đứng sừng sững phía trên thành cổ, người đàn ông có sáu cánh tay, chín đầu, cúi đầu nhìn cả thành cổ, cực kỳ áp bức.

Nền văn minh Tu La.

Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa tò mò, sở dĩ hắn đến nơi này là muốn nhìn thấy các nền văn minh vũ trụ khác để mở mang kiến thức.

Ông lão cung kính nói: “Mời công tử”.

Dứt lời, ông ta dẫn Diệp Quân đi về phía thành cổ đó.

Lúc đi ngang qua mấy bức tượng, Diệp Quân bỗng cảm nhận được có ai đó đang theo dõi hắn.

Diệp Quân nhíu mày, lúc này ông lão bỗng nói: “Các vị, đây là bạn của học sĩ tối thượng, không được vô lễ”.

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Quân lập tức không còn cảm giác đó nữa.

Ông lão xoay người nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Xin lỗi ngươi, họ không biết ngươi là bạn của học sĩ tối thượng nên đã mạo phạm, mong được lượng thứ”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.

Ông lão gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía trước.

Diệp Quân nhìn mấy bức tượng này nói: “Mấy bức tượng này là gì?”

Ông lão cười nói: “Thần vệ Tu La phụ trách bảo vệ vương đô Tu La, họ ở trong trạng thái ngủ say, chỉ khi nền văn minh Tu La bọn ta có nguy cơ bị hủy diệt mới thức tỉnh. Dĩ nhiên Tu La Vương và học sĩ tối thượng đều có thể cưỡng ép đánh thức họ”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Địa vị của học sĩ tối thượng có ở nền văn minh Tu La các ông cao thế nào?”

Ông lão do dự, sau đó nói: “Rất cao”.

Diệp Quân cười nói: “Cụ thể chút đi”.

Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ đứng sau tộc trưởng tộc Tu La, nhưng dù là tộc trưởng tộc Tu La cũng không thể ép buộc ra lệnh cho cô ấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Dứt lời, ba người đã đi vào trong thành, sau khi vào thành Diệp Quân nhìn xung quanh, trong thành là từng tòa nhà cao tầng, cả biển người, cực kỳ tấp nập.

Nhất Niệm nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ hiếu kỳ.
 
Chương 3349


Chương 3349

Diệp Quân bỗng nói: “Khoan đã”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm đến một gánh hàng rong bên đường, người bán hàng này bán một số đồ cũ, cái gì cũng có, thứ mà Diệp Quân chọn là một chiếc gương nứt.

Người bán hàng là một người đàn ông trung niên, sắc mặt rất khó coi cứ như người ta thiếu nợ tiền của ông ta vậy.

Diệp Quân chỉ vào chiếc gương: “Cái này bán thế nào?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Một Tổ Mạch”.

Diệp Quân định lên tiếng, lúc này ông lão ở một bên lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho người đàn ông trung niên, sau đó cầm lấy chiếc gương đưa cho Diệp Quân, mỉm cười: “Công tử”.

Diệp Quân vội lấy một Tổ Mạch ra đưa cho ông lão, ông lão lại lắc đầu: “Công tử, không cần đâu”.

Diệp Quân mỉm cười, vẫn bỏ chiếc nhẫn vào trong tay ông lão, hắn biết đối phương làm thế là vì học sĩ tối thượng, nhưng hắn lại không muốn nợ ơn nghĩa này.

Thấy Diệp Quân cố chấp như vậy, ông lão do dự, sau đó cất chiếc nhẫn đi.

Diệp Quân cho chiếc gương vào trong tháp, thầm nói: “Tháp gia, chiếc gương này có gì đặc biệt?”

Tiểu Tháp nói: “Ta nghiên cứu trước đã”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này Nhất Niệm ở một bên bỗng ngồi xổm xuống, tầm mắt cô ta nhìn đến một tượng gỗ trong đó.

Diệp Quân nhìn sang tượng gỗ theo ánh mắt Nhất Niệm, tượng gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, giữa trán còn có một dấu chấm đỏ máu.

Diệp Quân cười nói: “Cô thích cái này à?”

Nhất Niệm gật đầu, đang định giơ tay lấy tượng gỗ đó, người đàn ông trung niên bỗng nói: “Nếu không mua thì đừng sờ lung tung”.

Diệp Quân nói: “Bao nhiêu?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân nói: “Mười Tổ Mạch”.

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn kỹ tượng gỗ đó, hắn không thấy có chỗ nào đặc biệt cả.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười, sau đó đứng lên kéo hắn đi.

“Đợi đã”.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể trả bao nhiêu?”

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm lại lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười, Nhất Niệm chỉ nhất thời hiếu kỳ, cũng chẳng hứng thú gì với tượng gỗ đó.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên cười nói: “Bọn ta không cần nữa”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm xoay người đi.

Nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đang giở trò với ta sao?”

Diệp Quân khẽ cười: “Ông này, mua bán là do hai bên thuận mua vừa bán, giờ ta không muốn nữa thì có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông trung niên híp mắt: “Ngươi đã hỏi rồi thì phải mua”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom