Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3300


Chương 3300

Bên kia.

Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”

Tiểu Tháp nói: “Ồ”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.

Diệp Quân: “…”.

Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.

Khoảng một lúc lâu sau, Diệp Quân đi đến một tinh vực tĩnh mịch, ở trước mặt hắn mấy trăm mét, có một tinh cầu màu đỏ trôi nổi lơ lửng, xung qunah tinh cầu tối đen như mực, giống như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Tàn tích nền văn mình thần bí!

Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn phía yên tĩnh chết chóc, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.

Tiểu Tháp nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đi về phía tinh cầu màu đỏ ở xa, nhưng chưa đi được bao lâu, một sức mạnh thần bí đã ngăn hắn lại.

Diệp Quân biết đây là cấm chế do nền văn minh Sâm Lâm để lại, bởi vì trong quyển trục mà Quân Minh đã đưa cho hắn có nhắc tới.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyền trong tay, nhẹ nhàng đâm về phía trước, trong chốc lát, trước mặt hắn giống như có gì đó nứt ra, ngay sau đó, xung quanh không ngừng vang lên tiếng răng rắc.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cơ thể rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất cách đó không xa.

Khi Diệp Quân bước lên tinh cầu màu đỏ, hắn đột nhiên cau mày lại, bởi vì nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác nguy hiểm!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tháp gia, nếu lát nữa có nguy hiểm thì nhớ nhắc nhở”.

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó cầm kiếm đi về phía xa.

Chưa đi được bao lâu, xa xa xuất hiện một cột đá cao chọc trời, cột đá cao mấy vạn trượng, đâm sâu vào trong những lớp mây trắng. Sau cột đá là một ngọn núi, trên vách núi là một pho tượng mặt quỷ có hai cái răng nanh, hai cái răng nanh của pho tượng này dài trăm vạn trượng, hai mắt lồi ra, có sáu cánh tay, hung thần ác nghiệt.

Khi Diệp Quân nhìn vào pho tượng mặt quỷ, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như bị thứ gì đó bắt lấy.

Diệp Quân thầm kinh hãi, liên tiếp lùi về sau mấy bước, hắn nhìn pho tượng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt, cũng chỉ là một pho tượng mà lại có thể khiến hắn cảm thấy khiếp đảm.

Đây rốt cuộc là gì vậy?

Diệp Quân siết chặt hai nắm đấm, lúc này, kiếm ý không ngừng phóng ra từ trên người hắn, nhưng cảm giác kia vẫn không hề biến mất.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, cố gắng để tĩnh tâm.

Ngay lúc này, sau lưng Diệp Quân đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
 
Chương 3301


Chương 3301

Diệp Quân xoay người nhìn, có một cô gái từ xa bước tới, cô gái mặc váy đỏ, tóc che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt, trên hông đeo một túi trúc nhỏ.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Quân nhất thời trở nên phòng bị.

Cô gái nhìn Diệp Quân, chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Xưng hô với cô nương thế nào?”

Cô gái giơ một ngón tay lên.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nhất?”

Cô gái chớp mắt nhìn, sau đó nói: “Nhất Niệm!”

Giọng nói nhẹ nhàng như nước.

Nhất Niệm!

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cũng đến đây để khám phá nền văn minh à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy”.

Nhất Niệm mím môi cười, một bên mắt biến thành vầng trăng khuyết.

Tuy rằng thoạt nhìn đối phương có vẻ vô hại, nhưng Diệp Quân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao người có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải người bình thường.

Diệp Quân lại hỏi: “Nhất Niệm cô nương, cô từ đâu tới?”

Nhất Niệm chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Quân cười khẩy: “Là ta đã mạo muội rồi”.

Hắn đột nhiên nhận ra, nơi này không phải vũ trụ Quan Huyên, hỏi lai lịch của đối phương ở đây đúng là hơi mạo muội.

Dù sao, có một vài nền văn minh rất hiếu chiến.

Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng chiếu xuống, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn về phía đó. Luồng ánh sáng trắng tản đi, một người đàn ông áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng đeo một thanh đao lớn, khí tức mạnh mẽ, khí thế áp bức.

Sau khi người đàn ông mang đao bước ra, trước tiên gã liếc nhìn về phía Diệp Quân và cô gái váy đỏ, sau đó, gã nhíu mày nói gì đó, nhưng cả Diệp Quân và cô gái đều nghe không hiểu.

Dù sao bọn họ đều thuộc về các nền văn minh khác nhau, nên ngữ âm cũng không phổ biến.

Đương nhiên, đây chắc chắn là chuyển nhỏ đối với cường giả có cấp độ như bọn họ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, người đàn ông mang đao cũng nhìn Diệp Quân, sau đó đưa tay phải ra, tiếp đó, ngữ âm và chữ viết của hai bên đều tràn vào trong đầu mỗi người.

Lúc này, người đàn ông mang đao lại nói: “Cảnh giới của các ngươi thấp như vậy à?”

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hắn phát hiện, cảnh giới của Nhất Niệm cũng giống hắn, cũng chỉ vừa mới tới cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Quân quan sát Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô cũng chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi à?”

Hắn biết, cảnh giới của hắn đúng là hơi thấp, mà người có thể đến được đây thì cảnh giới Thần Đạo chắc chắn là chưa đủ. Ví dụ như người đàn ông mang đao ở bên cạnh hắn là một vị cường giả tám phần thần tính đỉnh cao. Nếu hắn không có kiếm Thanh Huyên thì đúng là không thể đến được đây.

Nhất Niệm khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ quái.
 
Chương 3302


Chương 3302

Chương 3302

Lúc này, ở thời không cách đó không xa cũng đột nhiên chấn động, một người đàn ông áo trắng bước ra từ trong không trung.

Trong tay người đàn ông áo trắng cầm một cây trường thương, tay trái chắp sau lưng, từ trên người y tỏa ra thương ý và cường thế vô cùng hùng mạnh, khiến khắp thời không chấn động.

Sau khi người đàn ông áo trắng bước ra, mắt liếc nhìn ba người Diệp Quân ở trong quảng trường, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Diệp Quân không ngừng lắc đầu.

Bởi vì hắn hoàn toàn nghe không hiểu!

Lúc này, người đàn ông mang đao đột nhiên rút trường đao ở sau lưng ra chém về phía người đàn ông áo trắng. Với nhát chém này, một luồng đao khí lập tức xuyên qua không trung, thời không xung quanh kịch liệt chấn động, từng làn sóng xung kích ập đến như thác lũ.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn vội vàng xuất kiếm ý của mình để ngăn ở trước mặt, hắn cũng không quan tâm đến Nhất Niệm ở bên cạnh, đùa à, đối phương có thể đến nơi này, sao có thể là người bình thường chứ?

Nhưng sau đó, hắn kinh ngạc sững sờ.

Chỉ thấy Nhất Niệm bị làn sóng xung kích đánh bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất cách đó hàng nghìn trượng, còn lăn mấy vòng trên mặt đất.

Mẹ kiếp!

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô nương này yếu như vậy sao?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân xuất hiện trước mặt Nhất Niệm, hắn đỡ Nhất Niệm dậy, Nhất Niệm ôm đầu lắc lắc một hồi, cứ như đầu bị đụng đến mức bất tỉnh.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lấy ra một viên đan dược đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, cũng không từ chối, cầm viên đan dược lên uống, một lúc sau, sắc mặt mới hồng hào lại.

Diệp Quân đang định lên tiếng, ngay lúc này, một sức mạnh khủng khiếp từ làn sóng xung kích truyền đến từ phía xa. Luồng sức mạnh của làn sóng xung kích bỗng truyền đến trước mặt hai người, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó tay phải đột nhiên ấn một dấu tay thần bí. Nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy eo của cô ta, cơ thể rung chuyển, lui về phía sau cả ngàn trượng, đồng thời, kiếm ý vô địch của hắn hóa thành một tấm khiên chắn ở trước mặt, ngăn cản sức mạnh của làn sóng xung kích.

Diệp Quân buông Nhất Niệm xuống, sau đó nhìn về phía người đàn ông mang đao và người đàn ông áo trắng ở phía xa kia, lúc này hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt.

Diệp Quân hơi cạn lợi, hai vị huynh đệ này thật nóng nảy, một lời không hợp là lập tức ra tay!

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô thật sự chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi sao?”

Nhất Niệm chớp mắt nhìn, sau đó gật đầu.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô chỉ là cảnh giới Thần Đạo, sao lại dám tới nơi này?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô nên nói thật cho ta, cô có phải là giả heo ăn thịt hổ không?”

Trên mặt Nhất Niệm hiện lên vẻ mờ mịt.

Hiển nhiên là không hiểu ý của Diệp Quân.
 
Chương 3303


Chương 3303

Diệp Quân cẩn thận quan sát Nhất Niệm, đối phương quả thật chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Mặc dù hắn cũng là cường giả cảnh giới Thần Đạo, nhưng chiến lực của hắn không thua gì cường giả chín phần thần tính, còn chiến lực của cô nương ở trước mặt này trông có vẻ… thật sự là hơi yếu!

Không bình thường!

Diệp Quân suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Thôi vậy! Cô cứ đi với ta trước đã! Nếu không ngại, cô cứ gọi ta là ca ca! Diệp Quân ca ca! Dù sao ta cũng không có muội muội! ”

Mặc kệ có phải đại lão hay không, trước tiên cứ xác định quan hệ đã rồi nói sau.

Khi đã ra khỏi nhà thì phải có mối quan hệ tốt!

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân ca ca?

Nghe Diệp Quân nói thế, Nhất Niệm không nói gì chỉ chớp mắt, nhất thời không biết nên đối phó thế nào.

Thấy Nhất Niệm không lên tiếng, Diệp Quân cười nói: “Cô không nói, ta sẽ xem như là ngầm đồng ý đấy”.

Nhất Niệm: “…”

Lúc này, hai người cùng nhìn về phía bên phải, cách đó cả ngàn trượng, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao đang đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, từng luồng xung kích sức mạnh đáng sợ không ngừng chấn động ra xung quanh, uy lực thật đáng sợ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hơi nhíu mày.

Vì hắn nhận thấy sức mạnh của hai người chưa thể phá vỡ thời không nơi này.

Không chỉ thế, từng luồng sức mạnh của hai người lúc sắp chạm đến cột đá và tượng mặt quỷ kia đều sẽ biến mất.

Quá kỳ lạ!

Diệp Quân xòe tay ra, cẩn thận cảm nhận thời không nơi này, chẳng mấy chốc, hắn phát hiện mật độ thời không nơi này hơn hẳn thời không bên ngoài. Nếu mật độ thời không bên ngoài là một tờ giấy, vậy thì mật độ thời không ở đây là một bức tường thành dày.

Nơi này rất không tầm thường.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn về gương mặt nhăn nhó trên vách núi ở đằng xa đó, khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó đó, hắn không khỏi run rẩy, cả người cảm thấy ớn lạnh.

Đáng sợ thật!

Diệp Quân thu lại ánh nhìn, thầm có sự đề phòng với nơi này.

Mặc dù trong tay có kiếm Thanh Huyên nhưng hắn biết rõ hắn không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh kiếm Thanh Huyên, thế nên nếu gặp cường giả mười phần thần tính đỉnh cấp, khả năng thắng của hắn không cao.

Thế nên vẫn phải khiêm tốn cẩn thận.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, vẻ mặt vẫn còn rất bình tĩnh.

Bụp!

Đúng lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao ở phía xa đột nhiên tách ra, trước mặt hai người là thương đao cuồng bạo, mặc dù không thể phá vỡ thời không nhưng cũng chấn động khiến thời không xung quanh méo mó.

Lần này sau khi dừng lại, hai người không đánh tiếp nữa, vì họ phát hiện Diệp Quân đã dẫn theo Nhất Niệm đi về phía xa rồi.

Dĩ nhiên Diệp Quân không có hứng thú ở lại xem họ đánh nhau.

 
 
Chương 3304


Chương 3304

Bây giờ hắn cực kỳ tò mò với nền văn minh chưa được biết đến này, vì hắn có thể xác định đây ít nhất là di tích văn minh cấp bốn.

Di tích văn minh là gì?

Tức là nền văn minh đã đi vào quên lãng.

Thế nên mặc dù hắn vẫn có chút đề phòng nhưng không sợ nhiều đến thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Nhất Niệm đi theo bên cạnh, cười nói: “Đã từng khám phá di tích văn minh chưa?”

Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, cô đi theo ta là được”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói tiếp: “Thăm dò bí cảnh này thì phải có phương pháp, theo kinh nghiệm trước đây của ta, sở dĩ di tích văn minh như vậy tồn tại là vì ba điều sau. Một là đang chờ người có duyên truyền đến truyền lại nền văn minh của mình; hai là vì lòng tham, muốn đợi người có tài năng yêu nghiệt đến tranh đoạt, sống lại một đời; ba là…”

Nói đến đây hắn ngừng lại một chốc, sau đó nói: “Thứ ba là họ bị phong ấn, đang đợi đến một ngày được giải bỏ phong ấn”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, chớp mắt, cảm thấy có hứng thú nhưng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Cô biết bí quyết tiến vào di tích này không?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thứ nhất, nhất định phải lịch sự, cường giả cấp bậc này thường ghét những người cực kỳ ngông cuồng, thế nên chúng ta phải cố gắng khiêm tốn một chút”.

Dứt lời, hắn nhìn gương mặt nhăn nhó đó, sau đó nói: “Nào, chúng ta hành lễ trước”.

Hắn hơi cúi người xuống, tỏ vẻ cung kính.

Đến đây là để cầu lợi, nếu đã cầu lợi thì dĩ nhiên phải có thái độ cung kính một chút, trước mặc kệ cái khác có tác dụng hay không, dù sao cũng không thiệt.

Nhất Niệm nhìn gương mặt nhăn nhó đó, không hành lễ.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Cô lần đầu đi ra ngoài sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Trước khi ra ngoài, cô ta đều một mình đến những nơi không có người du ngoạn, vì những nơi có người đều đã bị cô ta xóa sạch.

Đây là lần đầu tiên cô ta ra ngoài tiếp xúc với sinh mệnh của nền văn minh vũ trụ khác.

Diệp Quân đánh giá cô gái trước mặt, cô gái này mặc một chiếc váy màu đỏ, thắt lưng có đeo một cái túi nhỏ bằng trúc, mái tóc che hết nửa khuôn mặt nhưng không có vẻ gì đáng sợ, ngược lại cho người ta có cảm giác mềm mại và đáng yêu.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấu cô ta không?”

Mặc dù cô gái trước mặt trông có vẻ rất yếu đuối nhưng Diệp Quân không nghĩ cô ta là người bình thường.

Trong vũ trụ bao la này, người không có chút thực lực nào mà lăn lộn ở bên ngoài cơ bản đều không còn nữa.

Mà cô gái trước mặt còn dám chạy đến di tích nền văn minh này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cô ta không đơn giản, mặc dù đối phương không có bất kỳ ý đối địch nào nhưng hắn vẫn phải đề phòng.

Ngươi không được có tâm hại người nhưng không thể không có tâm đề phòng người khác.
 
Chương 3305


Chương 3305

Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi nói: “Cô ta chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo”.

Diệp Quân lặng thinh.

Rõ ràng, Tháp gia không nhìn thấu được, mặc dù Tháp gia không đáng tin lắm nhưng vẫn có nhãn lực, ngay cả nó cũng không thể nhìn thấu được chứng tỏ Nhất Niệm này rất không đơn giản.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, dù sao cô ta cũng không có ý đối địch với ngươi, ngươi đối xử bằng tấm lòng như thường là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Dứt lời, hắn nhìn Nhất Niệm cười nói: “Một mình cô ra ngoài à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thế, vừa lúc có thể làm bạn đồng hành”.

Nhất Niệm mỉm cười, gật đầu.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhăn nhó đó. Dưới gương mặt nhăn nhó có một cánh cửa bằng đá cực lớn rộng cả ngàn trượng, một vài phù văn bí ẩn được vẽ lên cánh cửa.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện hai người đã đứng trước cánh cửa.

Ngay lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao xuất hiện phía sau hai người.

Diệp Quân xoay người nhìn họ, cười nói: “Các ngươi không đánh nữa à?”

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân: “Ngươi là kiếm tu ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông mang đao híp mắt, trong mắt là ý chí chiến đấu.

Diệp Quân vội xua tay: “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau, đợi bọn ta thăm dò xong di tích nền văn minh này, sau này có thể tìm cơ hội tập luyện một chút, ngươi thấy sao?”

Người đàn ông mang đao trầm tư hồi lâu, ý chí chiến đấu trong mắt dần tan đi.

Quả thật di tích nền văn minh mới là mục đích chính chuyến đi này của hắn ta, lúc này mà ra tay chỉ sẽ cho người khác được lợi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở một bên bỗng bước đến trước cánh cổng đá, cổ tay y xoay một cái, cây thương dài trong tay đâm vào cánh cổng.

Rầm!

Cây thương vừa chạm vào cánh cổng bằng đá, sắc mặt người đàn ông áo trắng thay đổi, ngay sau đó cả người y bị đánh văng ra xa cả vạn trượng, vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân chấn động dữ dội, cùng lúc đó cây thương dài trong tay y vỡ nát.

Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, hắn quay đầu nhìn cánh cửa đá, cảm thấy chấn động, thứ này mạnh thật đấy.

Người đàn ông mang đao nhìn cánh cổng đá, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Lúc này người đàn ông áo trắng lại xuất hiện trước cánh cổng bằng đá, vẻ mặt y cũng dần trở nên nghiêm nghị, không dám ra tay tiếp nữa.

Đột nhiên họ đều đồng loạt quay đầu nhìn chân trời phía xa. Một đầu rồng bỗng xuyên thủng biển mây, bay vút đến từ tận cuối chân trời.

Trời đất chấn động!
 
Chương 3306


Chương 3306

Sau khi đầu rồng này xuất hiện, biển mây bị tách ra, một con rồng dài gần vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cự long!

Có một người đàn ông mặc áo gấm đứng trên con rồng lớn này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo gấm, trước ngực lộ ra một vùng da thịt, tóc dài ngang vai, trang điểm khá đậm, trông cực kỳ tà mị và cuồng dã.

Xung quanh người đàn ông áo gấm còn có một nhóm cô gái xinh đẹp, những người này ăn mặc khá mát mẻ, những chỗ đặc biệt nửa kín nửa hở, vô cùng gợi cảm.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên, trận thế của người này lớn thật.

Ngay lúc này, một nguồn năng lượng bí ẩn bỗng ngăn con rồng lớn đó lại, người đàn ông trên con rồng bật cười, sau đó dẫn đám phụ nữ xuất hiện trước cánh cổng đá, hắn ta lướt nhìn mấy người Diệp Quân, sau đó mỉm cười nói.

Nhưng không ai hiểu hắn ta đang nói gì cả.

Người đàn ông tà mị cũng nhận ra điều này, sau đó lấy một quả cầu thủy tinh ra rồi chỉ vào quả cầu thủy tinh, sau đó lại chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chủ động giơ ngón tay lên chỉ, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh đó.

Người đàn ông mang đao ngẫm nghĩ, sau đó cũng vung tay lên, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh.

Người đàn ông áo trắng ở một bên bất động, chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông tà mị đó.

Người đàn ông tà mị nhếch môi cười, sau đó nhìn người đàn ông áo trắng, mặt người đàn ông áo trắng không cảm xúc vẫn mặc kệ.

Người đàn ông tà mị đó bỗng lấy một thanh búa sắt đánh mạnh về phía người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng hơi híp mắt, y không ngờ người đàn ông tà mị lại đột nhiên ra tay, nhưng phản ứng y cũng rất nhanh, cổ tay khẽ vặn, một cây thương dài bay ra từ trong lòng bàn tay y, hướng về phía cái búa của người đàn ông tà mị đó.

Bụp!

Búa và thương vừa chạm vào nhau, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không mà y ngang qua đều bị méo mó.

Người đàn ông áo trắng vừa dừng lại, một thanh búa lại hung hăng đánh tới, y còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh búa đó đánh thành bùn nát.

Thẳng thừng giết chết.

Người đàn ông tà mị nhìn người đàn ông áo trắng đã trở thành đống bùn thịt, mặt đầy khinh thường: “Vũ trụ này không cho phép có người khoe mẽ hơn Đại Tôn ta”.

Thấy thế người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị, trong mắt là sự nghiêm trọng và kiêng dè.

Diệp Quân lắc đầu thầm nói: “Người bên ngoài bạo lực quá, không hợp ý là ra tay giết người”.

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi còn bạo lực hơn chúng”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ông nội ta rất bạo lực sao?”

Tiểu Tháp nói: “Huyết mạch của ngươi là từ đâu? Là do ông nội giết từng người một mà thành đấy”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi có ở đây thì người ở đây có lẽ đều sẽ chết”.
 
Chương 3307


Chương 3307

Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu cha ta ở đây thì sao?”

Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu cha ngươi ở đây, có lẽ người ở đây đều sẽ bị ông ấy bán đi, sau đó còn giúp ông ấy đếm tiền”.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân khẽ cười lắc đầu: “Ông nội và cha mình đều không phải dạng lương thiện gì”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng có phải là người tốt gì đâu”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông tà mị tên Đại Tôn nhìn Diệp Quân và người đàn ông áo đen cười nói: “Các ngươi đến từ vũ trụ nào?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày không nói gì.

Bây giờ nền văn minh vũ trụ còn tồn tại đa phần đều rất phòng bị, sẽ không dễ dàng tiết lộ tọa độ vũ trụ của mình.

Vì một khi tiết lộ rất có khả năng sẽ khiến vũ trụ của mình gặp tai họa.

Thế nên ngoại trừ vài vũ trụ nền văn minh số ít, bình thường vũ trụ nền văn minh sẽ không tiết lộ tọa độ nền văn minh vũ trụ của mình ở bên ngoài.

Thấy người đàn ông áo đen tỏ vẻ đề phòng, người đàn ông tà mị bật cười nói: “Ta đến từ nền văn minh Quân Lâm, các ngươi từng nghe nói đến nền văn minh Quân Lâm chưa?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày lắc đầu.

Diệp Quân cũng lắc đầu, hắn chưa từng nghe về nền văn minh Quân Lâm gì đó cả.

Nhất Niệm ở một bên nhìn người đàn ông tà mị đó, thầm ghi nhớ “nền văn minh Quân Lâm” này.

Đồng thời cô ta cũng khá ngờ vực, rõ ràng là mình đã rất cố gắng tìm kiếm những nền văn minh vũ trụ chưa được biết đến, tại sao vẫn còn sót như vậy chứ?

Không thể nào!

Lúc này người đàn ông tà mị đó lại nói: “Nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn”.

Nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn!

Nghe người đàn ông đó nói, người đàn ông mang đao ở một bên động lòng, ánh mắt tỏ ra kiêng dè.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên.

Nền văn minh Sâm Lâm chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba nhưng thực lực của họ đã rất đáng sợ, dù sao cũng có một cường giả đỉnh cấp Độc Khai Nhất Đạo, mà một cường giả Độc Khai Nhất Đạo mới chỉ ở nền văn minh cấp ba thôi… Còn nền văn minh Quân Lâm của người đàn ông trước mặt này lại là nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn.

Thảo nào tên này lại kiêu ngạo đến thế.

Người đàn ông tà mị chớp mắt: “Chẳng lẽ các ngươi đều chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi à? Không phải thế chứ?”

Người đàn ông mang đao nhìn người đàn ông đó không nói gì.

Người đàn ông tà mị lại nhìn Diệp Quân, hắt ta đánh giá hai người Diệp Quân, sau đó lắc đầu nói: “Chậc chậc, hai người các ngươi chỉ mới là cường giả cảnh giới Thần Đạo, cảnh giới này của các ngươi quá yếu. Các ngươi như vậy yếu mà cũng dám ra ngoài lăn lộn à, ta phải nói là các ngươi đúng thật dũng cảm”.

Diệp Quân chắp tay lại: “Gia cảnh nhà ta bần hàn, xuất thân thấp kém, không bằng với ngươi, đáng hổ thẹn”.

Người đàn ông tà mị nhìn Diệp Quân: “Ngươi thuộc nền văn minh vũ trụ cấp ba à?”
 
Chương 3308


Chương 3308

Diệp Quân hơi do dự, sau đó lắc đầu.

Người đàn ông tà mị nhíu mày: “Cấp hai hả?”

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Người đàn ông tà mị nhìn Diệp Quân: “Cấp một ư?”

Diệp Quân gật đầu, mỉm cười nói: “Miễn cưỡng được xem là cấp một”.

Hắn không nói dối, vũ trụ Quan Huyên ngoài cha hắn thì hiện giờ quả thật chỉ có thể miễn cưỡng xem là nền văn minh cấp một, dù sao bây giờ nền văn minh vũ trụ Quan Huyên vẫn không có cường giả chín phần thần tính.

Còn mấy người Nhị Nha đều không tu cảnh giới nên dĩ nhiên nằm ngoài phần này.

Miễn cưỡng xem là cấp một.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông mang đao và Đại Tôn đều sửng sốt.

Đại Tôn nói: “Thấp thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Vẻ mặt hai người đều trở nên kỳ lạ.

Đại Tôn nói: “Thảo nào cảnh giới của ngươi lại thấp vậy… nhưng cảnh giới của ngươi thấp mà còn chạy đến đây? Ngươi có biết đây là đâu không?”

Diệp Quân thành thật nói: “Nghe nói nơi này là một di tích nền văn minh nên ta đến xem thử vận may, xem có thể nhận được một chút cơ duyên tốt nào không”.

Đại Tôn bật ngón cái: “Ngươi rất can đảm”.

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân chắp tay lại, sau đó nói: “Mong hai vị đại ca quan tâm đến huynh muội ta nhiều hơn”.

Mặt người đàn ông mang đao không cảm xúc, không nói gì.

Đại Tôn bật cười: “Mặc dù cảnh giới của ngươi thấp nhưng vẫn khá thông minh, sinh tồn ở nơi này, mặc dù thực lực quan trọng nhưng đầu óc cũng rất quan trọng, ta thích ngươi rồi đấy, ha ha”.

Diệp Quân mỉm cười, không đáp lời.

Ngay lúc này mọi người bỗng quay đầu lại, một cô gái mặc chiến giáp màu đen bước đến, trên thắt lưng còn đeo một thanh đao dài, dáng vẻ hiên ngang.

Nhìn thấy cô gái này, nụ cười trên môi Diệp Quân dần biến mất, hắn đã từng gặp cô gái này, chính là thống lĩnh kỵ binh của đội kỵ binh nền văn minh Tu La đó.

Hắn không ngờ cô gái này cũng đến đây.

Nhìn thấy cô gái áo giáp, Đại Tôn nhíu mày: “Nền văn minh Tu La”.

Cô gái áo giáp bước đến, sau đó lướt nhìn mọi người rồi đi thẳng về phía cánh cổng bằng đá xem không có ai ở đây.

Người đàn ông mang đao nhìn cô gái áo giáp, lạnh nhạt không nói câu nào nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm trọng.

Đại Tôn khẽ cười nhìn cô gái, cũng không nói gì.

Nền văn minh Tu La cũng được gọi là nền văn minh cấp chuẩn cấp bốn, là sự tồn tại trên đỉnh cao trong nền văn minh cấp ba nhưng nền văn minh Quân Lâm không sợ nền văn minh Tu La.

Chưa từng đánh nhau!
 
Chương 3309


Chương 3309

Vì hai bên đều không biết vị trí chính xác của đối phương, hơn nữa hiện giờ hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.

Sau khi bước đến trước cánh cổng bằng đá, cô gái đó nhìn cánh cổng, không nói lời nào đã chém mạnh một nhát vào cánh cổng.

Bùm!

Một luồng sáng lạnh bao phủ cổng đá, sau một hồi không có động tĩnh, một sức mạnh đáng sợ lao ra từ trong cánh cổng đó.

Bụp!

Cô gái áo giáp bỗng chốc lùi về sau cả ngàn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn quay đầu nhìn về phía cánh cổng, những phù văn bí ẩn phía trên cánh cổng kia toát ra uy lực đáng sợ hệt như đang dần sống lại.

Khủng khiếp thật.

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng.

Đại Tôn cũng nhíu mày, lúc hắn ta nhìn mấy phù văn bí ẩn đó cũng rơi vào trầm tư.

Lúc này cô gái áo giáp ở đằng xa lại bước đến, lần này cô ta không ra tay nữa mà đánh giá mấy phù văn bí ẩn trên cánh cổng đó.

Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó dẫn Nhất Niệm lẳng lặng đứng ở một bên.

Thật ra muốn phá được cánh cổng này không phải là chuyện quá khó với hắn, dù sao trong tay hắn cũng có kiếm Thanh Huyên, nhưng lúc này tất nhiên hắn sẽ không làm chuyện này.

Không thể dễ dàng để lộ kiếm Thanh Huyên ra trước mặt người khác.

Cảnh giới của mình thấp, nếu còn nắm giữ bảo vật trong tay, chắc chắn sẽ mang đến tai họa. Mặc dù hắn không sợ tai họa nhưng tiền đề là phải dựa vào cha, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn là ai trong vũ trụ bao la này chứ?

Không phải là ngông cuồng tự đại, mà bây giờ hắn biết rõ thực lực của bản thân.

Chủ động tránh một vài tai họa.

Ngay lúc này Đại Tôn bỗng nói: “Mấy phù văn này là một trận pháp, muốn phá được nó chỉ có thể giải trừ phong ấn của trận pháp này”.

Nói xong, hắn ta ngừng lại, sau đó nhìn cô gái áo giáp: “Cô nương, chúng ta phải hợp sức lại”.

Cô gái áo giáp nhìn mấy phù văn đó một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.

Đại Tôn mỉm cười, sau đó siết chặt một tấm lệnh bài.

Cô gái áo giáp cũng lấy một hòn đá bí ẩn ra.

Ngay khi Diệp Quân còn cảm thấy khó hiểu, thời không trên đầu mọi người bỗng chấn động dữ dội, sau đó hai thời không đột nhiên tách lìa, hai bên xuất hiện hai cánh cửa thời không, sau đó vài ông lão chậm rãi bước ra từ bên trong hai cánh cửa thời không.

Người bên trái là một cô gái áo bào trắng, cô gái mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, trên trán còn quấn một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, tay phải ôm một cuốn sách khá dày.

Phía sau cô ta còn có mười mấy ông lão mặc đồ đen đi theo.

Khi cô gái áo bào trắng xuất hiện, cô gái áo giáp biến sắc, trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ cô gái áo bào trắng trước mắt này lại đến, không dám nghĩ nhiều, cô ta vội cúi người chào cô gái áo bào trắng: “Thuộc hạ Cố Tú chào học sĩ tối thượng”.

Cô gái áo bào trắng khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ”.

Nói xong, cô ta dẫn đám người đi về phía cánh cổng.

Người đi đầu ở một bên khác là một ông lão đầu bạc trắng, ông ta cũng dẫn theo một nhóm người lớn tuổi, lúc ông ta bước ta, mặc dù Đại Tôn không chào hỏi nhưng cũng hơi khom người tỏ vẻ cung kính.
 
Chương 3310


Chương 3310

Diệp Quân nhìn một lượt những người bước ra đó, hắn biết những người này hẳn là có địa vị cao trong nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La, còn những người trước mặt này hẳn đều là học sĩ hoặc nhân viên nghiên cứu, vì cảnh giới của một vài người cực kỳ thấp, còn thấp hơn cả hắn.

Nhưng có thể thấy được địa vị của mấy người này lại rất cao.

Điều này cũng rất bình thường, trong bất kỳ nền văn minh nào, chỉ cần nền văn minh này đủ thông minh thì đều sẽ đối xử tốt với các nhà khoa học đó.

Cô gái áo bào trắng chậm rãi đi đến trước cánh cổng, cô ta bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu những phù văn. Một lát sau, cô ta bỗng vẽ một màn sáng vào không trung, trên màn sáng xuất hiện vô số phù văn bí ẩn, hai tay cô ta bắt đầu chi phối, mấy phù văn đó nhanh chóng hợp lại.

Ông lão ở bên phải cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cổng bằng đá, hai tay ông ta nhanh chóng chuyển động như đang thầm tính toán gì đó.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không ai dám quấy rầy.

Không biết qua bao lâu, ông lão tóc bạc và cô gái áo bào trắng cùng lên tiếng: “Nền văn minh cấp bốn”.

Nền văn minh cấp bốn!

Hai người vừa dứt lời, một phù ấn hình đa giác bí ẩn xuất hiện trên cánh cổng, phù ấn đó chậm rãi xoay chuyển, toát ra năng lượng bí ẩn.

Ánh mắt ông lão lóe lên vẻ phức tạp, lắc đầu: “Đã vượt qua khỏi nhận thức của chúng ta rồi”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Các nền văn minh cấp thấp không thể nghiên cứu các nền văn minh cấp cao, phù ấn đa giác trước mặt này đã vượt ra khỏi nhận thức của nền văn minh Quân Lâm.

Thế nhưng cô gái áo bào trắng đó lại không hề dịch chuyển.

Ông lão tóc bạc cũng nhận ra điều này, thế là ông ta lại dừng lại, sau đó nhìn cô gái áo bào trắng, vốn dĩ còn muốn hỏi nhưng nghĩ lại vẫn không nói gì.

Dù sao họ là hai nền văn minh vũ trụ khác nhau.

Hơn nữa nền văn minh Tu La rất hiếu chiến.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm phù ấn đa giác hồi lâu, sau đó cô ta bỗng xòe tay ra, ngón tay gõ nhẹ vào cánh cổng, không lâu sau các phù ấn trên cánh cổng bắt đầu nhanh chóng xếp thành một hàng. Không biết qua bao lâu, các phù văn đó tụ lại thành một phù ấn hình đa giác, thoáng chốc cánh cổng đó rung chuyển, sau đó hai cánh cửa mở ra một góc.

Mở ra rồi.

Thấy thế ông lão tóc bạc sửng sốt, mặt đầy vẻ khó tin.

Cô gái áo bào trắng xòe tay ra, một phù ấn hình đa giác mờ ảo xuất hiện trong tay cô ta, cô ta thu nó lại, như cảm nhận được gì, cô ta bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân cách đó không xa: “Có phải trên người ngươi có bảo vật không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này cô gái áo giáp giơ tay phải về phía trước, sức mạnh đáng sợ trấn áp Diệp Quân.

Bị sức mạnh đột ngột ập đến áp chế, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cô gái giáp đen, vẫn rất bình tĩnh nhưng kiếm Thanh Huyên trong cơ thể lại chuẩn bị xuất kích, sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Không chỉ thế, huyết mạch phong ma trong người hắn cũng có dấu hiệu động đậy.

Không ra tay thì thôi.

Nếu đã ra tay thì phải một đòn tất chết.

Đồng thời trong đầu hắn đang suy xét đến mọi khả năng, dù sao hắn cũng không biết rõ về cô gái giáp đen, cô gái áo bào trắng cũng là người của nền văn minh Tu La.
 
Chương 3311


Chương 3311

Ngay lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng quay đầu lại nhìn cô gái giáp đen, cau mày: “Cô đang làm gì đấy?”

Cô gái giáp đen cung kính nói: “Thưa học sĩ tối thượng, người này không phải là người của nền văn minh Tu La, ta sợ hắn chạy trốn nên mới bắt hắn lại”.

Cô gái áo bào trắng khẽ lắc đầu: “Đi sang một bên”.

Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại không cho phép nghi ngờ.

Cô gái giáp đen không dám cãi lời, lập tức vung tay áo thu lại sức mạnh của mình, sau đó bước sang một bên nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân đánh giá một hồi rồi hói: “Ngươi đến từ nền văn minh nào?”

Trong lòng Diệp Quân dấy lên vẻ phòng bị vì cô gái trước mặt này rõ là đã cảm nhận được gì đó, hắn cố ý tỏ ra lo lắng, thấp thỏm: “Nền văn minh cấp một”.

“Nền văn minh vũ trụ cấp một”.

Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái áo bào trắng hơi sửng sốt và ngạc nhiên, như thể mình nghe nhầm, lại hỏi: “Nền văn minh vũ trụ cấp một ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Nhất Niệm bên cạnh hắn: “Cô ta đi cùng ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái áo bào trắng nhìn hai người một lúc, sau đó dời tầm mắt nhìn cánh cổng bằng đá đã mở ra đó: “Ta cũng khá hứng thú với nền văn minh ở đây. Bàn thống lĩnh, ta đi cùng các cô”.

Cô gái giáp đen đó nói: “Tuân lệnh”.

Cô gái áo bào trắng không nói gì thêm nữa, sải bước đi vào trong cánh cổng.

Đại Tôn ở một bên bật cười: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Dứt lời, hắn ta dẫn theo đám người phía sau đi vào trong cánh cổng.

Người đàn ông mang đao liếc nhìn Diệp Quân, sau đó cũng lẳng lặng đi qua đó.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô cũng muốn vào sao?”

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó gật đầu.

Diệp Quân do dự, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cô có khả năng bảo vệ được mạng sống của mình không?”

Nhất Niệm nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu cô không có khả năng đặc biệt để bảo vệ mạng sống, ta đề nghị cô đừng nên vào. Thật đấy, rất nguy hiểm, đương niên nếu cô cũng có cách bảo vệ mạng sống bí ẩn thì xem như ta chưa nói gì”.

Nhất Niệm mỉm cười, không lên tiếng.

Diệp Quân cạn lời.

Thật ra hắn cũng từng nghi ngờ cô nhóc này là một nhân vật chủ chốt siêu cấp, nhưng quan sát hồi lâu, hắn nhận ra hình như cô ta hơi ngốc, hơn nữa còn không giống đang giả vờ.

Khá giống mấy cô gái chỉ thích ru rú ở nhà.

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Đi thôi”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm đi vào trong cánh cổng.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân chớp mắt, sau đó cũng đi theo.
 
Chương 3312


Chương 3312

Hai người vừa bước vào trong đã sững sờ, bên trong cánh cổng lại là một tinh không chưa được biết đến, tinh không sâu không thấy đáy, tĩnh lặng như cõi chết, có cảm giác rất kỳ lạ.

Mà cách trước mặt mọi người mấy ngàn trượng, có chín cỗ quan tài máu được đặt ngay ngắn ở đó, mỗi quan tài máu đều có những ký hiệu đặc biệt bí ẩn, còn có một pho tượng tay cầm trường đao đứng sừng sững trước chín cỗ quan tài máu. Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hơi ngờ vực.

Đây là nền văn minh vũ trụ gì thế?

Diệp Quân cũng cực kỳ thắc mắc.

Mọi người không hề động đậy, đều rất thận trọng.

Dù sao nền văn minh vũ trụ trước mặt này cũng nền văn minh vũ trụ cấp bốn, cấp bậc đều hơn hẳn các nền văn minh vũ trụ của mọi người đang ở đây.

Nhất Niệm bên cạnh Diệp Quân nhìn chín quan tài máu đó, không biết đã nhìn thấy cái gì, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô ta vô thức kéo góc áo Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, mỉm cười nói: “Đừng sợ, có nguy hiểm chúng ta sẽ chạy”.

Nhất Niệm: “…”

Lúc này Đại Tôn bỗng cười nói: “Đều đã vào trong rồi, không thể lại quay về được…”

Nói đến đây, hắn ta bỗng nhìn người đàn ông mang đao ở một bên: “Ngươi sang đó xem thử đi”.

Người đàn ông mang đao nhíu mày: “Tại sao ngươi không đi xem thử?”

Đại Tôn cười nói: “Ngươi không đi, ta sẽ đánh chết ngươi, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, người cũng nhiều hơn bên ngươi”.

Người đàn ông mang đao sầm mặt, mặc dù đã nổi giận nhưng không dám trút giận ra ngoài, vì những gì Đại Tôn nói đều là sự thật.

Nhưng cứ thế đi qua thì gã ta lại không dám, gã ta bỗng nhìn Diệp Quân cách đó không xa: “Hai người sang đó đi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bọn ta khá yếu?”

Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân: “Ừ”.

Kẻ mạnh thì mình đánh không lại nên chỉ đành tìm mấy người yếu để bắt nạt.

Gã ta không cảm thấy làm thế có gì sai, lẽ nào mình đánh không lại kẻ mạnh mà còn phải tìm kẻ mạnh để đánh à?

Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Đại Tôn ở một bên nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.

Hắn ta cũng rất vui khi nhìn thấy những người ở tầng cấp này tàn sát lẫn nhau.

Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, cũng không có ý lên tiếng ngăn lại, ngược lại ánh mắt cô ta hiện lên vẻ tò mò và đợi mong.

Thấy Diệp Quân không động đậy, người đàn ông mang đao nheo mắt: “Ngươi không đi, ta đánh chết ngươi”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông mang đao, đang định lên tiếng thì lúc này Nhất Niệm bỗng bước đến quan tài máu đó.

Thấy thế Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn lập tức kéo Nhất Niệm lại, trầm giọng nói: “Cô làm gì thế?”

Nơi này khắp nơi đều tràn ngập vẻ kỳ quái, cho dù là pho tượng tay cầm đao hay là chín quan tài máu đó, chắc chắn đều không tầm thường. Dù có kiếm Thanh Huyên bảo vệ mình, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, cứ như vậy đi qua, có khả năng bị đánh một trận.
 
Chương 3313


Chương 3313

Nhất Niệm mỉm cười nhưng không nói gì, mà kéo Diệp Quân đi đến chín quan tài máu đó.

Thấy thế, Diệp Quân do dự, sau đó dùng huyền khí truyền âm: “Nhất Niệm, có phải cô biết gì đó không?”

Nhất Niệm không nói gì, chỉ kéo hắn đi về phía quan tài máu ở phía xa.

Thấy Nhất Niệm không nói gì, Diệp Quân cảm thấy hơi bất lực nhưng hắn cũng không từ chối, để mặc Nhất Niệm kéo hắn đến đó.

Lúc sắp đến gần bức tượng, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, lát nữa nếu bức tượng đó ra tay với bọn ta, mong ngươi ra tay đỡ nhé”.

Tiểu Tháp hơi bất mãn: “Tại sao chứ?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vì ngươi là Tháp gia của ta”.

Tiểu Tháp nói: “Lúc có chuyện thì ta là gia, lúc không có việc thì ta là tháp, đúng không?”

Diệp Quân: “…”

Trong lúc nói chuyện với Tháp gia, Diệp Quân và Nhất Niệm đã đến trước bức tượng, Diệp Quân cũng âm thầm có đề phòng, đồng thời kiếm Thanh Huyên trong Tiểu Tháp khẽ rung lên, chỉ cần hơi có động tĩnh khác thường, hắn sẽ lập tức rút kiếm ra.

Đại Tôn, người đàn ông mang dao và những người khác ở đằng xa đang nhìn bức tượng trước mặt hai người Diệp Quân, họ cũng đang đề phòng, chỉ cần có điều gì bất thường, họ sẽ ra tay hoặc chạy trốn.

Đối mặt với một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, họ cũng không dám sơ suất và khinh thường.

Khi Nhất Niệm kéo Diệp Quân đến trước bức tượng đó, bức tượng không có động tĩnh gì, Nhất Niệm cũng không dừng lại, tiếp tục kéo Diệp Quân bước đến chỗ chín quan tài máu.

Lúc đi ngang qua bức tượng, Diệp Quân thầm thở phào, sau đó hắn quay đầu lại nhìn bức tượng, hắn phát hiện bàn tay cầm đao của bức tượng như hơi run lên.

Thấy thế Diệp Quân sửng sốt, dĩ nhiên hắn sẽ không cho là mình nhìn lầm, đùa giỡn gì chứ, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể nhìn rõ một con kiến cách xa cả ngàn trượng đấy.

Ngay lúc này Nhất Niệm đã kéo hắn đi đến trước chín cổ quan tài máu ở phía xa.

Nhìn ở khoảng cách gần, Diệp Quân nhận ra những quan tài máu này thật sự được ngưng tụ lại bằng máu, hơn nữa máu này không phải máu bình thường, chẳng qua là đều ở trạng thái tĩnh, không thức tỉnh giống với huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn.

Trên mặt quan tài máu này, mấy ký hiệu bí ẩn đặc biệt đó cũng khẽ động đậy như vật sống, liên tục toát ra năng lượng bí ẩn đi vào quan tài máu.

Diệp Quân hơi tò mò, hắn đang định đến gần quan tài máu này để quan sát kỹ hơn, ngay lúc này người đàn ông mang đao ở phía xa bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn người đàn ông mang đao, gã ta không nói gì mà nhanh chân bước đến chỗ quan tài máu.

Có lẽ gã ta sợ Diệp Quân đoạt mất bảo vật gì đó.

Nếu đã không có gì nguy hiểm, gã ta cũng không còn kiêng dè gì nữa.

Thế nhưng khi gã ta vừa đến gần bức tượng cầm đao, bức tượng đó bỗng mở mắt ra, tay phải cầm đao vung tay chém mạnh một nhát xuống.

Người đàn ông mang đao biến sắc, gã ta vội rút thanh đao sau lưng ra đỡ lấy đòn tấn công của bức tượng cầm đao.

Vèo!

Thoáng chốc người đàn ông mang đao bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, khi gã ta vừa dừng lại, thời không dưới chân chấn động dữ dội tạo thành từng gợn sóng thời không. Cùng lúc đó, cây đao dài trong tay gã ta nổ tung, vỡ nát, biến thành mảnh vụn bay khắp trời, không chỉ thế, cả cánh tay phải của gã ta cũng lập tức hóa thành hư vô.
 
Chương 3314


Chương 3314

Một đòn tấn công khiến gã ta bị thương nặng.

Thấy thế, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn bức tượng, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, thực lực của người đàn ông mang đao đó không yếu, là tám phần thần tính, hơn nữa gã ta mạnh thật sự không phải khoe mẽ nhưng lại bị một đòn của bức tượng đánh bị thương nặng.

Bức tượng này ít nhất là cường giả cảnh giới chín phần thần tính.

Không đúng!

Diệp Quân híp mắt lại, vì hắn thấy trên người bức tượng đó không hề có sát khí, nói cách khác đối phương cố ý nương tay.

Có lẽ thực lực của bức tượng này cao hơn.

Diệp Quân lặng thinh không nói gì, nhất thời cũng không xác định được.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao lúc mình và Nhất Niệm đi ngang qua, đối phương lại không hề ra tay mà khi người đàn ông mang đao đó đi qua, đối phương lại đánh gã ta.

Người đàn ông mang đao ở đằng xa lau máu nơi khóe miệng, gã ta nhìn bức tượng, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, như nghĩ tới điều gì, gã ta bỗng nhìn Diệp Quân ở phía xa, hung dữ nói: “Tại sao bức tượng không ra tay với ngươi mà lại ra tay với ta?”

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Có lẽ… là vì ta có chỗ chống lưng”.

Mọi người: “…”

Chỗ chống lưng ư?

Nghe Diệp Quân nói thế, mấy người Đại Tôn nhìn hắn, khẽ cười nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Người đàn ông mang đao vô cùng tức giận, cho rằng Diệp Quân đang giở trò với mình, lập tức kích hoạt đao ý, đao ý vô tận tuôn ra từ cơ thể gã ta như thác lũ, chấn động cả thời không xung quanh.

Nhưng gã ta lại không ra tay.

Vì lúc này gã ta đang bị thương năng, thực lực bị tổn hại rất nhiều, dĩ nhiên điều gã ta kiêng kỵ nhất vẫn là bức tượng cầm đao bí ẩn đó.

Ngay khoảnh khắc lúc nãy, gã ta cảm nhận được đối phương chưa ra tay hết mức.

Người đàn ông mang đao lạnh lùng nhìn Diệp Quân, đè nén sát khí trong lòng xuống, sau đó lẳng lặng đứng sang một bên, vị trí của gã ta gần với cửa, tình hình không ổn gã ta có thể chạy bất cứ lúc nào.

Mặc dù nơi này là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, chắc chắn có rất nhiều cơ duyên nhưng sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.

Xung quanh, mọi người cũng tò mò nhìn bức tượng cầm đao, trong lòng bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ vì sao bức tượng đó lại không tấn công Diệp Quân.

Đại Tôn bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vị huynh đệ này, ngươi có thể nói chuyện với bức tượng này không, bọn ta là người tốt, bảo nó đừng đánh bọn ta?”

Diệp Quân cười nói: “Nói thật nhé, ta cũng không biết tại sao nó lại không đánh bọn ta, có lẽ là vì bọn ta khiêm tốn chăng?”

Dứt lời, hắn bỗng nhìn người đàn ông mang đao ở một bên: “Hay là bảo vị huynh đệ này sang đây một lần nữa thử xem?”

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt người đàn ông mang đao tối sầm, gã ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt.

 
 
Chương 3315


Chương 3315

Đại Tôn bật cười, sau đó nhìn người đàn ông mang đao: “Vậy ngươi sang đó lần nữa đi. Ờ, phải khiêm tốn một chút, đừng kiêu ngạo như lúc nãy”.

Sắc mặt người đàn ông mang đao cực kỳ khó coi.

Lúc này gã ta còn chẳng có cơ hội chạy trốn vì gã ta đã cảm nhận được thần thức của vài cường giả phía sau Đại Tôn bao vây chặt lấy mình, nếu gã ta bỏ chạy, đối phương chắc chắn sẽ ra tay.

Nhưng nếu lại sang đó, nhỡ bức tượng đó lại đánh thì gã ta cũng không thể chịu đòn nổi nữa.

Nghĩ đến đây, người đàn ông mang đao cực kỳ căm hận Diệp Quân, ước gì có thể phanh thây hắn ngay tại đây.

Lúc này Đại Tôn bỗng cười nhạo: “Sao thế, còn muốn để ta mời ngươi à?”

Người đàn ông mang đao nhìn Đại Tôn: “Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại cứ nhắm vào ta thế?”

Đại Tôn bình tĩnh nói: “Vì ở đây chỉ có ngươi là người yếu nhất”.

Sắc mặt người đàn ông mang đao cực kỳ khó coi, gã ta tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Chúng còn yếu hơn ta, hơn nữa chỉ là nền văn minh cấp thấp”.

Đại Tôn lạnh nhạt nhìn người đàn ông mang đao: “Hắn nói hắn là nền văn minh vũ trụ cấp một thì ngươi tin à?”

Người đàn ông mang đao sửng sốt.

Đại Tôn lắc đầu: “Nếu hắn đúng là nền văn minh cấp một thì không thể nào đến đây, cũng không dám đến đây. Đồ ngu ngốc, ngươi không nhìn ra người ta đang giả ngốc à?”

Giả vờ yếu!

Người đàn ông mang đao ngạc nhiên, gã ta quay đầu nhìn Diệp Quân trông có vẻ thành thật ở phía sau, tên này đang giả vờ sao?

Cũng đúng.

Nghĩ lại, nếu chỉ là nền văn minh cấp một thật thì sao đối phương có thể dám đến đây?

Nếu chỉ là cảnh giới Thần Đạo thật, sao đối phương có thể ung dung bình tĩnh như vậy khi ở cùng với mình chứ?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông mang đao càng khó coi.

Đại Tôn ở đằng xa nhìn Diệp Quân cười nói: “Huynh đệ, ta nói đúng không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Huynh đệ, trước đó ngươi bảo vị này đến thăm dò thử bức tượng đá này, thật ra mục đích của thật sự của ngươi là muốn để ta qua đây, đúng không?”

Đại Tôn bật cười.

Sắc mặt người đàn ông mang đao càng thêm khó coi, đến giờ sao gã ta còn không hiểu chứ? Mục đích thực sự của người đến từ nền văn minh Quân Lâm là muốn thăm dò thực lực của kiếm tu thiếu niên này, nhưng đối phương lại có vẻ kiêng dè, không tiện cố ý gây thù chuốc oán trong trường hợp không biết rõ tình hình nên mới cố ý bảo mình sang đây. Mà đối phương biết rõ mình chắc chắn sẽ không dám đi đến đó, nhất định sẽ nhằm vào kiếm tu thiếu niên nhìn có vẻ yếu ớt nhất này.

Như thế vừa có thể biết rõ được thực lực của kiếm tu thiếu niên này, lại không cần mình phải gây thù chuốc oán.

Nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông mang đao khó coi như đạp trúng một bãi phân. Mẹ nó chứ, các ngươi đều là người có đầu óc “lanh lợi” hết sao?

Diệp Quân nhìn Đại Tôn, cảm thấy khá ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thì thật ra cũng bình thường, khi phát hiện di tích này, nền văn minh Quân Lâm là nền văn minh chuẩn cấp bốn, sao có thể cử một người không thông minh đến được?
 
Chương 3316


Chương 3316

Thế nên khi hắn xuất hiện ở đây, dù hắn giả vờ thế nào, người ta cũng sẽ không tin hắn.

Vì người thực lực yếu thường không dám đến đây.

Chỉ là mọi người không ngờ bức tượng đó lại không ra tay đánh hai người Diệp Quân.

Nhưng như vậy cũng khiến đám người Đại Tôn càng thêm chắc chắn hai người Diệp Quân không đơn giản.

Cô gái áo bào trắng đó vẫn luôn nhìn Diệp Quân đánh giá, từ lúc đầu đến bây giờ cô ta chưa hề che giấu sự tò mò của mình với Diệp Quân.

Lúc này Đại Tôn bỗng nhìn người đàn ông mang đao, cười nói: “Thử thay bọn ta lần nữa đi?”

Người đàn ông mang đao sầm mặt, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Đại Tôn dần trở nên không tốt, gã ta không dám chậm trễ, từ từ bước đến chỗ bức tượng đó.

Lần này khác với lần trước, gã ta không dám kiêu ngạo nữa mà rất thận trọng.

Mọi người đều nhìn người đàn ông mang đao, khi gã ta đến gần bức tượng, lần này bức tượng lại không ra tay.

Người đàn ông mang đao thầm thở phào, sau đó nhanh chân bước đến bên cạnh quan tài máu ở một bên, gã ta lạnh lùng nhìn hai người Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Lúc này Đại Tôn cười nói: “Xem ra ở nơi này phải khiêm tốn mới được. Các vị, chúng ta qua đó đi”.

Dứt lời, hắn ta quay đầu sang nhìn đám người cô gái áo bào trắng.

Cô gái áo bào trắng sải bước đi về phía chín quan tài máu đó.

Mấy người nền văn minh Tu La đi theo sát phía sau cô ta.

Lúc đi ngang qua bức tượng, cô gái áo bào trắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ nhưng cô ta không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng đến chỗ chín quan tài máu.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã đến trước quan tài máu.

Cô gái áo bào trắng giải phóng thần thức của mình ra, thế nhưng thần thức vừa đến gần chín quan tài máu thì biến mất.

Những người khác cũng như thế.

Cô gái áo bào trắng bước đến trước một quan tài máu trong số đó, cô ta quan sát thật kỹ phù văn bí ẩn trên quan tài máu, nghiên cứu một lúc cô ta bỗng nhíu chặt mày.

Người bên nền văn minh Quân Lâm cũng bắt đầu vây quanh quan tài máu để nghiên cứu.

Diệp Quân lại kéo Nhất Niệm đứng sang một bên.

Không phải là hắn không có hứng thú với mấy quan tài máu này, chủ yếu là hắn biết rõ nếu mấy quan tài này rơi vào tay hắn thật thì chỉ là một chuyện không tốt với hắn thôi.

Thần vật nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Sẽ khiến rất nhiều nền văn minh vũ trụ điên cuồng vì nó, bây giờ hắn vẫn chưa có thực lực để chống lại nhiều nền văn minh vũ trụ như thế.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cả tinh không vô tận trống không, chỉ có nơi này là có chín cỗ quan tài máu và một pho tượng, những nơi khác đều sâu không đáy, giống như vực sâu khiến người ta sợ hãi.

Nhất Niệm hơi quay đầu lại nhìn tận cuối tinh không bên phải, không nói gì.

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi có thể nhìn thấy bên trong quan tài máu này là gì không?”

Thần thức của hắn cũng không thể đi vào trong quan tài máu này được.
 
Chương 3317


Chương 3317

Tiểu Tháp nói: “Không nhìn thấy”.

Diệp Quân cạn lời.

Tiểu Tháp lại nói: “Đại ca à, ngươi đừng có xem ta làm gì cũng được chứ. Ta thật sự chỉ là một tòa tháp, ta không có chức năng gì đặc biệt cả”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng giờ tay phải ra, sau đó bắt đầu nghịch chuyển, quan tài máu trước mặt bắt đầu rung lên, phù văn bí ẩn trên đó lập tức biến thành hàng vạn phù ấn bí ẩn, mấy phù ấn này bắt đầu nhanh chóng tụ lại khi được cô gái áo bào trắng điều khiển.

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, cô gái này muốn phá cấm chế của phong ấn.

Ánh nhìn của mọi người đều dừng lại trên người cô gái áo bào trắng.

Không biết qua bao lâu, đồng tử cô gái áo bào trắng bỗng co rút lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân quả quyết kéo Nhất Niệm bên cạnh lùi về sau, cùng lúc đó vô số kiếm ý bắn ra từ trong người hắn như thủy triều, sau đó biến thành một màn kiếm ý chắn trước mặt hắn.

Lúc này những phù văn bí ẩn trên quan tài máu bỗng phát ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, thoáng chốc mọi người đứng trước quan tài máu đều bị đánh văng ra xa.

Mặc dù Diệp Quân đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, khi vừa dừng lại hắn nhận ra vô số kiếm ý của mình bắt đầu tiêu biến.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, kiếm ý của hắn đã trải qua tôi luyện của Vũ Trụ Kiếp, cho dù là cường giả mười phần thần tính cũng khó mà phá hủy được nó.

Diệp Quân đã có đề phòng từ trước nên không bị tổn thương quá nặng, mặc dù cô gái áo bào trắng là người bị đánh trúng đầu tiên nhưng khi quan tài máu đó toát ra sức mạnh, trước mặt cô ta lập tức có một lớp bảo vệ bí ẩn, màn bảo vệ đó mạnh mẽ bảo vệ được cô ta.

Còn những người phía sau cô ta lại không may mắn đến thế, đều bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.

Người thê thảm nhất là người đàn ông mang đao, xác thịt gã ta bị chấn động đến nứt toác, máu chảy ra ngoài, cả người đã trở thành người máu.

Lúc này đầu gã ta kêu lên ong ong.

Nụ cười trên môi Đại Tôn cũng đã không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng, hắn ta cũng cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hơn nữa cảm giác nguy hiểm này ngày càng mạnh mẽ.

Diệp Quân từ từ ngẩng đầu lên nhìn chín cỗ quan tài máu ở đằng xa, chín cỗ quan tài yên tĩnh nằm ở đó, lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Thật ra từ sau khi đến đây, hắn luôn cảm thấy bất an, hắn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, hắn nhìn tinh không tĩnh lặng xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Không nghĩ nhiều Diệp Quân bỗng kéo Nhất Niệm bên cạnh, sau đó nói: “Chúng ta đi”.

Mặc dù hắn cũng rất tò mò về nền văn minh vũ trụ cấp bốn này nhưng hắn biết rõ cho dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn đã bị hủy diệt, cũng không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể chống lại, cho nên hắn dứt khoát rời đi.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cũng không ngăn hắn lại, để mặc hắn kéo cô ta xoay người rời đi.

Ngay khi hai người Diệp Quân định bước vào cánh cổng bằng đá, cánh cổng bỗng đóng lại, lúc này vô số ánh sáng xung quanh cũng tắt lịm, cả tinh không rơi vào chết lặng, chỉ có thể nhìn thấy được chín cỗ quan tài máu ở đằng xa.

Diệp Quân sầm mặt.

Từ sau chín quan tài máu, có tiếng bước chân vang lên.

Hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Chương 3318


Chương 3318

Ai nấy đều bày ra vẻ đề phòng, dàn trận chờ đợi.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm lùi về trước lối vào, sẵn sàng tung kiếm Thanh Huyên ra khỏi cơ thể.

Cửa tuy đã bị đóng kín nhưng phá nó là việc quá dễ dàng với kiếm Thanh Huyên, chỉ cần tình huống có gì không ổn thì hắn sẽ lập tức ra tay.

Nhất Niệm liếc nhìn phần ngực Diệp Quân, tuy không nói gì nhưng lại khiến đốm lửa Thiên Hành trong người hắn run lên.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đưa một người bí ẩn xuất hiện trong tầm mắt. Người này đội nón rộng vành, cả người mờ ảo như sương khói hoặc vong hồn.

Trong tay còn cầm một cây quyền trượng đang sáng lên.

Ai nấy đều nhìn y với vẻ đề phòng.

Người bí ẩn chỉ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Bây giờ là kỷ nguyên gì?”

Không ai hiểu gì hết.

Kỷ nguyên gì là thế nào?

Thấy vẻ mặt họ, người bí ẩn hơi lắc đầu: “Xem ra đã qua rất lâu rồi”.

Đại Tông dè dặt cất tiếng: “Tiền bối là người của văn minh nào?”

Người bí ẩn: “Văn minh Thuật Giả”.

Đại Tông nhíu mày.

Bởi hắn ta chưa từng nghe cái tên này bao giờ.

Cô gái áo trắng và nhóm người đi theo cô ta cũng đều như vậy.

Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Đã mấy chục tỉ năm trôi qua từ ngày hủy diệt, các ngươi không biết về chúng ta cũng là thường”.

Mấy chục tỉ năm?!

Ai nấy nghe mà hoảng hồn.

Văn minh vũ trụ Tu La kéo dài lắm cũng chỉ mới được vài tỉ năm, vậy mà người này nói văn minh Thuật Giả đã bị hủy diệt mấy chục tỉ năm rồi ư?

Sắc mặt Diệp Quân trở nên phức tạp.

Bởi hắn nhận ra bất kỳ nền văn minh nào cũng chỉ như hạt cát trong dòng sông thời gian của vũ trụ.

Người bí ẩn lại nói: “Trước kia từng có ba người đi đến nơi này, lập giao kèo với ta. Người gần đây nhất đến từ văn minh Sâm Lâm, đã được ta giúp đạt đến Độc Khai Nhất Đạo… Các ngươi có ai biết hắn?”

Văn minh Sâm Lâm!

Nhận ra người đó là Việt Cổ Thị, Diệp Quân nheo mắt lại.

Tầm mắt người bí ẩn lập tức bắn tới chỗ hắn: “Ngươi biết?”

Diệp Quân sửng sốt.

Tiểu Tháp la lên: “Cẩn thận, đối phương biết thôi diễn nhân quả đấy”.

Thôi diễn nhân quả!

Diệp Quân càng sinh lòng phòng bị, thẳng thắn đáp trả: “Đúng vậy”.

Người bí ẩn: “Hắn đã chết rồi, mà còn có liên quan đến ngươi”.

 
 
Chương 3319


Chương 3319

Sóng cuộn trỗi dậy trong lòng Diệp Quân.

Má nó!

Tới nỗi này luôn hả?!

Những ánh mắt tò mò từ bốn phía bắn tới.

Mà cô gái giáp đen đứng cạnh cô gái áo trắng thì nhìn sang với vẻ bực tức.

Bởi vì văn minh Sâm Lâm là đối tượng mà văn minh Tu La muốn tiêu diệt, chưa kể cô ta còn từng bị xử phạt vì tội để cho văn minh Sâm Lâm trốn thoát do khinh thường.

Đại Tông cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Quân.

Người bí ẩn không dời mắt khỏi Diệp Quân, liên tục suy diễn hàng loạt hình ảnh trong đầu. Nhưng khi một bóng váy trắng xuất hiện, sắc mặt y bỗng thay đổi, sau đó thân thể nổ tung trong ánh mắt ngạc nhiên của những người khác.

Những người khác ngạc nhiên.

Tự hỏi y đang làm gì vậy?

Diệp Quân cũng không hiểu.

Chợt nghe Tiểu Tháp cười nói: “Thằng rảnh hơi này suy diễn tới cô cô hoặc ông nội ngươi rồi”.

Diệp Quân: “…”

Tuy người bí ẩn không còn thân xác nhưng linh hồn thì vẫn vẹn nguyên, nhưng cũng đã vô cùng mờ nhạt. Ánh mắt y nhìn Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, nhưng vì không ai có thể tiếp cận y bằng thần thức nên mọi người không thấy được điều này, cũng không thấy được hình dạng vốn có của y.

Đại Tông bỗng hỏi: “Ban nãy tiền bối nói lập giao kèo với ba người?”

Người bí ẩn gật đầu.

Đại Tông mở to mắt: “Chúng ta cũng muốn!”

Độc Khai Nhất Đạo!

Có thể làm được điều này chắc chắn là cường giả, cho dù là ở văn minh Tu La hay văn minh Quân Lâm.

Đại Tông chắc chắn không thể giúp ai Độc Khai Nhất Đạo, nhưng người bí ẩn này lại đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn!

Chỉ nghe y nói: “Ta chỉ thực hiện giao kèo lớn, không làm mối nhỏ”.

Đại Tông nheo mắt: “Tiền bối nói nghe thử xem”.

Người bí ẩn cong môi: “Ngươi qua đây”.

Đại Tông tỏ vẻ do dự.

Người bí ẩn: “Nếu ta muốn giết ngươi thì không cần rề rà như vậy”.

Đại Tông mới chịu thi lễ: “Là vãn bối nông cạn”.

Rồi nhấc chân đi tới.

Người ngoài không nghe thấy bọn họ nói gì.

Chỉ thấy sắc mặt Đại Tông thoắt cái trở nên khó coi vô cùng. Hắn ta lắc đầu nguầy nguậy với chút tức tối, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay siết chặt, sắc mặt âm u, đan xen giữa lưỡng lự và lo lắng.

Không bao lâu sau, hắn ta bình tĩnh trở lại.

Người bí ẩn kia mới đưa một chiếc hộp màu đen sang.

Đại Tông im lặng nhìn nó trong một khoảng thời gian thật lâu rồi mới đưa tay nhận lấy, sau đó xoay người bước đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom