Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1940


Chương 1940

Oành.

Tên này vừa mới được đọc ra, cả hiện trường liền nổi lên sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Ngay cả Mục Lang cũng đơ rồi, ông ta hoàn toàn không thể tin nổi.

Ẩn chủ lại tham gia đại hội Bắc cảnh?

Trong khoảnh khắc cái tên Ẩn chủ được đọc lên, toàn bộ sân vận động liền im lặng như tờ.

Gần như là tất cả mọi người đều giữ im lặng, ánh mắt ngơ ngác nhìn người dẫn chương trình đứng ở trung tâm hội trường.

Thậm chí Mục Lang cũng trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm kinh hãi.

Ẩn chủ.

Chỉ cần là người của nước H thì không có ai chưa nghe nhắc tới cái danh này.

Ấn chủ Bắc cảnh, Ẩn Vu chỉ vương, nơi nào có người đó, nơi đó là nơi an toàn nhất.

Đó chính là chiến thần hộ quốc trẻ tuổi nhất từ thời kiến quốc tới nay.

Trên núi U Hằng, một mình đánh bại chín cao thủ có cấp bậc chí tôn, cho thấy sức mạnh vĩ đại của nước H.

Dưới một người, trên vạn người.

Cũng có người đồn rằng thực lực của Ẩn chủ đã đạt đến đỉnh cao, cho dù là tam đại cảnh chủ khác có liên thủ với nhau thì cũng không phải là đối thủ của một mình Ẩn chủ.

Người như vậy lại muốn tham gia đại hội Bắc cảnh?

Đây là chuyện mà chẳng có ai ngờ tới.

“Ẩn chủ…

“Đến à?”

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lạc Thanh Hiền đều kinh ngạc vô cùng, trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Có vô số người bắt đầu tìm kiếm vị trí của Ẩn chủ trong hội trường.

Nhưng mà tìm một hồi lâu vấn không nhìn thấy bóng dáng của Ẩn chủ đâu.

Bởi vì bọn họ căn bản không biết dáng dấp của Ẩn chủ trông như thế nào.

Nhưng điều này vấn không thể ngăn cản người có mặt ở đại hội Bắc cảnh dấy lên nghị luận sôi nổi.

Cho dù là người xem hay là tuyển thủ dự thi, không có ai mà không mang theo vẻ mặt kích động, biểu cảm đó giống như là gặp được thần tượng của mình.

Nhưng cũng có người không tin.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…

Ở bên phía vương tộc Diệp thị có một người phụ nữ trắng bệch cả mặt, toàn thân run rẩy, trong miệng cứ luôn lẩm bẩm câu nói này.

Đó chính là Diệp Ân Thì.

Cô ta trông giống như là gặp phải quỷ, hai mắt trợn to, bàng hoàng nhìn Diệp Thúy Như ở bên cạnh.
 
Chương 1941-1942


Chương 1941

“Ẩn chủ là cô gọi tới?”

Giọng nói của Diệp Ân Thi vẫn luôn run z9 rẩy.

Diệp Thúy Như nhẹ nhàng cong môi, cười nhạt rồi nói: ‘Đương nhiên.”

Ong.

Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của Diệp Ân Thi liền hỏa sợ đến cực điểm, nghiến chặt răng một câu cũng không nói lên nời.

Uổng công cho lúc nấy cô ta còn khoe khoe với Diệp Thúy Như rằng mình đã tìm được cao thủ Hồng Giác Lâm.

Kết quả thì sao, Diệp Thúy Như lại có thể mời Ẩn chủ đến.

Đây chính là Ấn chủ Bắc cảnh.

Là thủ hộ giả nước H.

Nếu như người đó tham gia vào đại hội Bắc cảnh, còn có chỗ cho người khác trổ tài à?

Ấn chủ vô địch thiên hạ!

Hai nắm đấm mạnh mẽ không ai bằng.

Diệp Thúy Như không thèm để ý tới Diệp Ân Thi nữa.

Trong mắt cô ta, tất cả những người ở đây giống như là kẻ hề, cho dù là Diệp Ân Thi thì cũng chỉ là một tên hề thông minh hơn một chút.

Cô ta căn bản không thèm quan tâm.

Cô ta có mưu đồ lớn hơn.

Ánh mắt của Diệp Thúy Như nhanh chóng xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Vương Nhất.

Đúng lúc này, Vương Nhất cũng đang nhìn cô ta.

Trong đôi mắt như biết nói của Diệp Thúy Như mang theo chút lo lắng mà nhìn Vương Nhất.

Đây chính là kế hoạch giữa bọn họ, dù sao thì cũng dùng đến tên tuổi của Ẩn chủ để dự thi mà.

Chẳng có ai biết được ảnh hưởng tiếp theo sẽ như thế nào.

Nhưng Vương Nhất căn bản không thèm lo lăng, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên.

Cùng lúc đó, đã có người bắt đầu suy đoán tại sao Ẩn chủ lại đến tham gia đại hội Bắc cảnh.

Mục Lang cũng muốn biết câu trả lời.

Những người đang ngồi ở đây đều không phải là kẻ ngốc, ngược lại đều là những người thông minh hơn người.

Cuối cùng, bọn họ cho ra một kết quả: Ấn chủ đến để bảo vệ lòng tự tôn của “Ẩn chủ”.

“Sở dĩ đại hội Bắc cảnh được tổ chức cũng là bởi vì Ẩn chủ đã rời khỏi, chiến trường Bắc cảnh không có người nào bảo vệ, cho nên mới chọn Ẩn chủ mới, chắc chắn là Ẩn chủ đã biết được mục đích của đại hội lần này cho nên mới đến đây với thân phận “Ẩn chủ”

Có người giải thích như thế.

Ở bên phía Tần thị, sắc mặt của Tần Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ hết sức khó coi.

Bởi vì nếu như bọn họ nói vậy thì những ứng cử viên cho chức vô địch là bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội.

Cho dù là Mục Lang thì cũng không phải là đối thủ của Ẩn chủ.

Vậy thì tổ chức đại hội Bắc cảnh còn có ý nghĩa gì nữa?

Chương 1942

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1943


Chương 1943

Đúng là một con côn trùng độc hại.

Cùng lúc đó, cả sân vận động cũng đang Sôi trào.

Những người đang có mặt ở đây đều đang thảo luận “Ẩn chủ” này là ai mà lại có can đảm giả mạo tên tuổi của Ẩn chủ.

“Đúng là gan góc cùng mình, không sợ người dân cả nước lên án cậu ta hả.”

“Ẩn chủ là ai, bước ra đây cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại muốn ăn cắp danh xưng “Ẩn chủ”?”

“Nếu như nói không rõ ràng thì cậu đừng có hòng tham gia đại hội Bắc cảnh, Diệp thị cũng không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, còn phải bị truy cứu trách nhiệm.”

Ở một góc nào đó trong sân vận động.

Người khoác áo choàng thản nhiên nhìn Lãnh Nhan.

Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của Lãnh Nhan bông nhiên có sự kích động, nhưng cuối cùng vấn cố găng đè nén nó xuống.

Cô ta vấn không thể quên được đoạn thời gian đi theo thiếu chủ.

Ngắn ngủi mà tốt đẹp.

“Lãnh Nhan, cô nói thử xem ai là Ẩn chủ đây, người đó sẽ đứng ra à?”

Lãnh Nhan im lặng một hồi, cô ta lắc đầu: “Không biết.”

Tiếng mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều không thể nào chấp nhận được việc có một ai đó vô danh ăn cắp danh xưng Ẩn chủ.

Diệp Ân Thi cười lạnh nhìn Diệp Thúy Như: “Tất cả đều là do cô hại, nếu như Diệp thị bởi vì chuyện này mà không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Diệp Thúy Như không nói gì, cũng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Trong vô vàn tiếng mắng tiếng chửi, Vương Nhất chậm rãi đứng dậy.

Đa số những người đang có mặt trong sân vận động đều đang ngồi, chỉ có một mình Vương Nhất là đứng lên, trông vô cùng chói mắt.

Người dẫn chương trình vừa nhìn liền thấy Vương Nhất.

“Cậu chính là Ẩn chủ?”

Người dẫn chương trình cầm micro chỉ chỉ, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Vì để cho an toàn, anh ta còn chủ động chạy đến bên cạnh Vương Nhất.

“Vương Nhất, anh làm gì vậy?”

Ở bên cạnh, sắc mặt của Lý Khinh Hồng trăng bệt vô cùng, bất ngờ mà nhìn Vương Nhất.

Cô muốn kéo Vương Nhất ngồi xuống, nhưng dường như chân Vương Nhất lại mọc rễ, không hề cử động tí nào.

Bởi vì Vương Nhất đứng dậy mà sân vận động đang náo nhiệt lại trở nên lắng đọng một lần nữa.

Tất cả mọi người đều không tin mà nhìn Vương Nhất.

Tiếng mắng chửi rất nặng nề, lúc này người có thể đứng lên chính là “hung thủ”

đã mạo danh Ẩn chủ.

“Cái tên đó đứng lên làm gì vậy, chẳng lẽ cậu ta chính là Ẩn chủ?”
 
Chương 1944


Chương 1944

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi mở to mắt nhìn, cô ta hoài nghi mà nhìn Vương Nhất.

Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là nhìn anh với vẻ mặt sốt ruột.

“Anh ta đang làm gì vậy…”

Diệp Thúy Như lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ anh ta muốn ngay bây giờ thừa nhận mình chính là Ấn chủ à?

Trước đó Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo phong sát, không cho phép tham gia đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất đeo mặt nạ, dùng tên giả Ẩn chủ để tiếp tục tham gia, vốn dĩ đó chính là một may mắn.

Lúc này anh thừa nhận, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi ư?

Lý thị, Vương thị, Tần thị ở phía bên kia cũng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Vương Nhất sẽ nói gì đây?

Người dẫn chương trình đặt micro trước mặt Vương Nhất, trên tivi cũng đã chiều đến ống kính ngắm ngay vào Vương Nhất.

Bây giờ anh chính là tâm điểm của mọi người.

Vương Nhất cười nhạt: “Tôi không phải là Ẩn chủ, tôi và các người đều giống nhau, đều chỉ là một người rất bình thường.”

“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu công bằng.

“Cái danh xưng Ẩn chủ này là độc quyền à, tên thì cũng chỉ là một danh hiệu, có cũng được mà không có cũng không sao. Người khác có thể tên là Ẩn chủ, tôi cũng có thể tên là Ẩn chủ, tất cả mọi người đều có thể tên là Ẩn chủ.”

“Nguyên tắc đầu tiên của Ẩn chủ chính là bảo vệ quốc gia mà không phải là chạy theo danh lợi.”

Vương Nhất cầm lấy micro chậm rãi nói, cả sân vận động đều vang vọng tiếng nói của anh, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Đám người ngơ ngác, nhưng mà tiếng mắng chửi cũng đã dần dần nhỏ lại.

Đúng là như thế, Ẩn chủ không phải là tên độc quyền của ai, nó chỉ là một danh hiệu.

Nhưng bọn họ không thể chấp nhận được việc có người giả mạo. Ẩn chủ.

“Các người măng chửi chỉ là bởi vì hình tượng anh hùng của Ẩn chủ đã ăn sâu vào trong lòng các người, không ai có thể phá vỡ được nó.”

“Các người sẽ cảm thấy mệt mỏi, lúc này lại có người đến phá vỡ nó, đánh vỡ tư tưởng bị ràng buộc, các người sẽ từ từ chấp nhận thôi.”

Vương Nhất tiếp tục nói một cách từ tốn.

Rốt cuộc cũng đã có người dần dần chấp nhận.

Bọn họ định xem thử “Ẩn chủ” này có lai lịch gì.

Nói xong, Vương Nhất ngồi xuống.

Vương Nhất không phải là Ẩn chủ, biểu cảm của người dẫn chương trình có chút thất vọng.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, Vương Nhất nói rất có lý, làm sao mà Ẩn chủ chân chính lại có thể đến tham gia đại hội Bắc cảnh được chứ?

Diệp Thúy Như cũng thở phào một hơi, nếu như thật sự bởi vì danh xưng Ẩn chủ mà nhằm vào Diệp thị, vậy thì cô ta sẽ biến khéo thành vụng.

May mắn là Vương Nhất đã giải quyết mọi chuyện.

Bông nhiên bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Thi.

“Tôi đề nghị chia Diệp thị thành hai nhóm để quyết đấu.”
 
Chương 1945


Chương 1945

Diệp Thúy Như quay phắt đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta: ‘Diệp Ân Thị, cô nói cái gì vậy?”

“Cô câm miệng lại cho tôi!”

Diệp Ân Thi quát to một tiếng, sau đó nói với người dẫn chương trình: “Tất cả mọi người đều đã thấy rồi đó, số tuyển thủ của Diệp thị tham gia khá nhiều, như vậy sẽ không công bằng với các gia tộc khác, cho nên tôi đề nghị chia thành viên Diệp thị làm hai nhóm để đấu với nhau, như thế này cũng công bằng hơn.”

Lời này vừa mới nói ra, các gia tộc đến tham gia đại hội Bắc cảnh đều cười tươi như hoa.

Tuyển thủ của không ít gia tộc đều đang lo lăng số lượng thành viên của Diệp thị quá nhiều, trong tình huống chưa biết thực lực của đối phương, số lượng nhiều là đã chiếm ưu thế.

Ngay cả vương tộc Yên Đô như Tân thị và Vương thị mà cũng rất lo lắng.

Nhưng Diệp Ân Thi lại chủ động yêu cầu chia người Diệp thị thành hai nhóm rồi tiến hành đấu với nhau.

Người được lợi chính là bọn họ.

“Diệp Ân Thi, cô điên rồi có đúng không?”

Diệp Thúy Như lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thi, bực tức nói.

“Đại hội Bắc cảnh không hạn chế số người thay mặt gia tộc tham gia, số lượng càng nhiều thì càng có lợi cho chúng ta, vậy mà cô lại muốn giảm bớt.”

Diệp Ân Thi cười lạnh, căn bản không thèm quan tâm: ‘Vậy thì sao chứ? Dù sao thì người đại diện Diệp thị xuất chiến lần này là cô chứ không phải là tôi, cho dù cuối cùng Diệp thị có thất bại đi nữa thì người bị trách cũng là cô mà không phải tôi.”

Nói xong câu nói cuối cùng, trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười dữ tợn.

Vốn dĩ cho rằng Diệp Thúy Như tìm một người giả mạo Ẩn chủ đến tham gia đại hội Bắc cảnh thì chắc chắn sẽ khiến người khác không hài lòng, nhưng không ngờ lại có thể may mắn thoát tội.

Kết quả như vậy khiến Diệp Ân Thi không vui, nên có bất cứ cách nào hại Diệp Thúy Như thì cô ta đều sử dụng.

Sắc mặt của Diệp Thúy Như cũng âm trầm như nước: ‘Cái cách kiến nghị cho người nhà đấu với nhau của cô, nếu như bị gia tộc biết được thì người bị trừng phạt sẽ là cô mới đúng nhỉ?”

Diệp Ân Thi gật đầu: ‘Đúng, tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng mà cô cũng đừng hòng mình tốt hơn.”

“Cho dù tôi có phạm phải sai lầm lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ phạt tạm thời, nhưng mà cô không giống như vậy, cô mới đến, địa vị bất ổn, một khi phạm sai lầm thì cô đợi đến lúc cút đi. Hahaha…”

Diệp Ân Thi lộ ra nụ cười điên cuồng.

“Tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nói.

Sau đó, cô ta liền kháng nghị với người dẫn chương trình Mục Lang: “Tôi không đồng ý, †ôi mới chính là người đại diện cho Diệp thị, mọi quyết định đều phải do tôi đưa ra.”

Bên phía hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải cười lạnh nhìn về phía Mục Lang.

“Ông Mục, ông thấy thế nào?”

Mục Lang suy nghĩ cả buổi trời, sau đó nhẹ gật đầu: “Cũng tốt thôi, thứ mà đại hội Bắc cảnh quan tâm chính là tính công bằng, người Diệp thị nhiều như thế, điều này không công bằng với những người khác.”

“Vậy thì chia hai nhóm đi, giảm bớt số người được chọn.”
 
Chương 1946


Chương 1946

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Diệp Thúy Như liền thay đổi.

“Ông Mục!”

Cô ta đứng phắt dậy hét to, nhưng mà căn bản không có ai để ý tới cô ta.

Cuối cùng, thành viên của Diệp thị vẫn bị chia làm hai nhóm.

Diệp Thúy Như tái mặt ngồi xuống, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

‘Ha ha ha… Diệp Thúy Như cô tiêu rồi.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười to, dường như đã nhìn thấy kết cục của Diệp Thúy Như.

“Bên phía tôi còn có cao thủ đứng thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành – ông Hồng, bên cô có ai có thể đánh một trận với ông Hồng chứ?”

“Một khi Diệp thị không thể giành được chức quán quân trong đại hội Bắc cảnh lần này, cô sẽ phải cút ra khỏi Diệp thị.”

Reng reng.

Bồng nhiên điện thoại của Diệp Thúy Như lại vang lên.

Diệp Thúy Như nhấn nghe, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.

“Muốn chia hai nhóm thì cứ để bọn họ chia làm hai nhóm đi, tất cả âm mưu quỷ kế đều phải thất bại trước thực lực tuyệt đối thôi.”

Diệp Thúy Như hít sâu một hơi, nói với Diệp Ân Thi: ‘Diệp Thúy Như tôi nói được làm được.”

“Được thôi, cái này là cô nói đó.”

Diệp Ân Thi vô cùng kích động, cô ta đang chờ đợi câu nói này của Diệp Thúy Như.

Dường như là sợ cô ta sẽ đổi ý, Diệp Ân Thi nói với Diệp Vô Lệ sau lưng mình: “Bác Diệp, bác đã nghe thấy Diệp Thúy Như vừa mới nói gì rồi đúng không? Không giành được chức quán quân đại hội Bắc cảnh thì tự mình rời khỏi Diệp thị.”

Diệp Vô Lệ nhìn Diệp Thúy Như, thở dài một hơi rồi nhẹ gật đầu.

Diệp Thúy Như cũng quay đầu nhìn Diệp Vô Lệ.

Lãnh Nhan đã từng nhắc nhở cô ta nhất định phải cẩn thận với Diệp Vô Lệ, từ đầu đến cuối, cô ta đều nhớ kỹ câu nói này.

Lúc này, Mục Lang chậm rãi đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở phía dưới rồi nói: ‘Bây giờ tôi xin tuyên bố đại hội Bắc cảnh chính thức bắt đầu, có thể mời nhóm tuyển thủ đầu tiên lên sàn.”

Cường giả của các gia tộc đồng loạt nhìn về phía hậu trường.

Lúc này, Vương Nhất bỗng nhiên đứng dậy.

Lý Khinh Hồng vội vã nắm tay anh: “Anh đi đâu vậy?”

Vương Nhất cười nói: “Tạm thời công ty có chút việc, anh phải đi xử lý một chút.”

Lý Khinh Hồng nữa tin nữa ngờ buông tay ra.

Vương Nhất rời khỏi khán đài, sau đó đổi một bộ quần áo màu đen, đồng thời còn đeo một cái mặt nạ sắt lóe ra ánh sáng lạnh lão.

Nếu như có người Bắc cảnh ở đây, chắc chắn có thể nhận ra được đây chính là biểu tượng của Ẩn Vu Bắc cảnh.

Trong phòng nghỉ ở sân vận động, có rất nhiều tuyển thủ dự thi đều đang nghỉ ngơi chờ đợi.

Vương Nhất một thân một mình đứng ở trong góc, khí tức đạm bạc, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện anh có mặt ở đây.
 
Chương 1947


Chương 1947

Diệp Kình Hiên ở bên cạnh anh.

Anh ta là một trong số rất ít người biết Vương Nhất che giấu thân phận.

Đúng lúc này có một người đàn ông cao như cột điện chậm rãi đi về phía Vương Nhất.

“Cậu chính là người dùng “Ẩn chủ” làm danh xưng đó à?”

Người đàn ông cao như cột điện này chính là Hồng Giác Lâm, em của Hồng Giác Hải.

Ông ta nhe răng cười cười mà nhìn Vương Nhất.

“Ông muốn cái gì?”

Sắc mặt của Diệp Kình Hiên âm trâm, bước một bước ngăn giữa Vương Nhất và Hồng Giác Lâm.

“Kình Hiên, đừng đến đây.”

Vương Nhất bổng nhiên lên tiếng.

Diệp Kình Hiên do dự, cuối cùng vẫn lui sang một bên.

“Có chuyện gì?”

Vương Nhất phản ứng rất thờ ơ.

Dưới cái mặt nạ bằng sắt chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hồng Giác Lâm.

“Không có chuyện gì.”

Hồng Giác Lâm huênh hoang cười nói: “Tôi chỉ muốn biết một vấn đề thôi, cậu dám lấy cái tên ‘Ẩn chủ” này, rốt cuộc thì cậu có thực lực ngang hàng với Ẩn chủ không?”

Vụt.

Một giây sau, ông ta lại ngang nhiên ra quyền, nâng tay về phía Vương Nhất.

““Dừng tay!”

Thấy cảnh này, Diệp Kình Hiên hét to một tiếng, sắc mặt liền thay đổi.

Khoảng cách gần như thế, cộng thêm nắm đấm của Hồng Giác Lâm cuồng bạo, làm sao có thể tránh thoát được?

Mà động tĩnh nơi đây đã thu với sự chú ý của tuyển thủ có mặt ở hội trường, sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi theo.

“Đây không phải là Hồng Giác Lâm – cao thủ xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành à?”

“Bây giờ trận đấu còn chưa bắt đầu mà ông ta lại muốn ra tay ở đây, không sợ sẽ bị hủy bỏ tư cách hả?”

mm Đám người nghị luận âm ï, ai cũng kinh ngạc.

Bọn họ đều đồng cảm nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ sắc, không ai có thể tránh được một quyền đó với khoảng cách gần như thế này.

Âm.

Ngay sau đó, một tiếng vang thật lớn liền truyền đến.

Vách tường sau lưng Vương Nhất ầm một tiếng rồi sụp đổ.

Nhưng đầu của Vương Nhất vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại.

Bởi vì nắm đấm của Hồng Giác Lâm không hề đánh vào đầu Vương Nhất, mà là đánh vào vách tường ở bên cạnh đầu của Vương Nhất.

Mà Vương Nhất không hề tránh né, từ đầu đến cuối anh đều nhìn Hồng Giác Lâm bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Người đứng xung quanh kinh ngạc trợn mắt.
 
Chương 1948


Chương 1948

Khoảng cách gần như vậy, đối mặt với nắm đấm mạnh bạo như thế, vậy mà lại không tránh né.

Là do cậu ta đã biết Hồng Giác Lâm không dám ra tay à?

Chỉ có hạc trong bầy gà thì mới có thể không sợ!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đá cuội lăn lốc cốc.

Mọi người chấn động, nhìn Vương Nhất đeo mặt nạ giống như là đang nhìn tiên trên trời.

Diệp Kình Hiên còn hơn như thế, anh ta thật sự khâm phục Vương Nhất.

Khoảng cách vừa gần, vừa phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thế mà vẫn có thể thờ ơ làm như không có gì.

Thậm chí ngay cả cử động cũng không thèm.

“Tại sao lại không tránh?”

Hồng Giác Lâm cũng rất kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất mỉa mai cười: “Ông dám ra tay ở ngay đây?”

Hồng Giác Lâm sửng sờ, sau đó há miệng cười: “Xem ra là cậu đã biết tôi không dám ra tay với cậu ở đây, cho nên không hề sợ hãi.”

Lúc này, Diệp Kình Hiên mới kịp phản ứng lại hóa ra là Vương Nhất đã sớm biết đối phương không dám ra tay.

Vương Nhất cười nhạt: “Cho dù nơi này có thể ra tay thì một quyền này của ông, tôi cũng không cần phải tránh.”

Một đấm này của Hồng Giác Lâm trong mắt người thường thì có lẽ rất mạnh, nhưng mà trong mắt Vương Nhất lại không đáng để nhắc tới.

Hồng Giác Lâm bất ngờ, lại cười lạnh: “Ý của cậu chính là lúc nấy cậu thật sự có thể nhìn thấu một đấm lúc nãy của tôi là cố ý đánh trật?”

Ở đây là khu vực nghỉ ngơi, nghiêm cấm xảy ra xung đột, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ †ư cách.

Cho nên dù đầu óc của Hồng Giác Lâm có chập mạch đến đâu thì cũng không thể nào thật sự ra tay với Vương Nhất.

Một đấm này chỉ là thủ đoạn Hồng Giác Lâm dùng để đe dọa Vương Nhất mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng với một đấm này, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị dọa đến xanh mặt, tệ hơn là sẽ đưa ra đòn phản công.

Không ngờ là Vương Nhất ngay cả tránh cũng không tránh.

Nếu như không phải là bị dọa đến ngơ người thì là bởi vì nhìn thấu chuyển động của ông ta, xác định rằng ông ta không dám ra tay.

Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Hồng Giác Lâm, làm sao có thể nghĩ rằng Vương Nhất thuộc vế sau.

Hơn phân nửa là do bị dọa không dám động đậy.

Hồng Giác Lâm vừa mới nói xong, cường giả xung quanh như bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt lên tiếng.

“Hóa ra là chuyện xảy ra rồi mới biết, cậu ta căn bản không hề nhìn thấu hướng đi năm đấm của ông Hồng, lúc người ta ra quyền thì cậu ta đã bị sợ đến đứng hình.”

“Còn dám làm cao thủ, thật sự cho răng dùng tên của Ẩn chủ thì có thể là Ẩn chủ thật?”

“Tôi đoán là một lát nữa ra sân, cậu ta sẽ bị ông Mục đánh cho tơi bời.”

mu Cường giả xung quanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt đều treo nụ cười lạnh.
 
Chương 1949


Chương 1949

“Các người còn chưa từng nhìn thấy anh Vương… Ẩn chủ ra tay, làm sao biết người †a không có thực lực?”

Nghe thấy lời bình luận quanh tai, Diệp Kình Hiên giận dữ biện hộ thay Vương Nhất.

“Cậu đứng ngay bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ không nhìn thấy cậu ta bị ông Hồng dọa đến nỗi không dám động à.”

“Nếu như không phải ở đây không được đánh nhau thì một đấm này của ông Hồng đã có thể đánh vào đầu cậu ta.”

“Cậu còn biện hộ cho kẻ yếu như cậu ta ư?

Diệp Kình Hiên vừa mới lên tiếng, lập tức bị mọi người tấn công.

Cao thủ Tần thị, Vương thị không hề nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn xem.

Lý Thế Nhân cũng như thế.

Ở toàn bộ Lý thị, chỉ có một mình anh ta đứng ra.

Không phải bởi vì tìm không thấy người, mà là đều bị Lý Thế Nhân từ chối.

Ông ta tự cao, trong đại hội Bắc cảnh không có ai là đối thủ của ông ta.

“Thằng nhóc kia, cậu chính là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An đúng không?”

Hồng Giác Lâm bỗng dưng lên tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Kình Hiên, thờ ơ nói.

“Phải thì như thế nào?”

Diệp Kình Hiên cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn châm chập vào Hồng Giác Lâm, nhưng lại cảm nhận được một chút áp lực.

Hồng Giác Lâm chính là cường giả võ đạo kỳ cựu, có thể là cao thủ được xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành, điều này đã đủ để chứng minh sức mạnh của ông ta.

Trước đó, Diệp Kình Hiên vẫn luôn là người ngoài vòng, sau khi gặp Vương Nhất rồi mới chính thức luyện được nội kình.

Nếu như hai người đối đầu với nhau, anh ta chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Thấy Diệp Kình Hiên đã thừa nhận, nụ cười lạnh trên mặt Hồng Giác Lâm lại càng sâu hơn: “Chẳng trách muốn giúp Diệp Thúy Như Diệp thị, hóa ra đều là từ Thiên An mà “

ra.

“Ông không được sỉ nhục…”

Diệp Kình Hiên tức giận đỏ mặt, vừa định lớn tiếng măng lại.

“Đủ rồi!”

Vương Nhất gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình kiềm chế cho tốt.”

“Vâng, vâng…”

Diệp Kình Hiên lập tức hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chuyện anh ta và Diệp Thúy Như là chị em, nếu như lúc này bị bại lộ, không chỉ không có cách nào giúp Diệp Thúy Như, ngược lại còn sẽ mang đến phiền phức vô hạn cho.

cô †a.

Nếu như không phải Vương Nhất kịp thời quát tháo bảo mình dừng lại, anh ta chắc chắn sẽ nói chữ “chị” ra.
 
Chương 1950


Chương 1950

Hồng Giác Lâm cũng không nghỉ ngờ, chẳng qua cảm thấy Diệp Kình Hiên ngay cả nói cũng không dám nói rõ ràng, có thể làm cao thủ gì chứ?

“Thăng nhóc kia, nếu như cậu đã là người của hiệp hội võ đạo Thiên An, vậy chờ một lát nữa ra sân cậu đừng có trách tôi không nương tay.”

Hồng Giác Lâm âm hiểm cười gắn.

“Để rồi coi.”

Diệp Kình Hiên nổi giận.

Xung đột dừng ở đây, tiếp theo chính là tiết mục rút thăm.

Sân vận động Giang Thành có diện tích rất lớn, mỗi địa điểm đều sẽ bố trí một hội trường thi đấu.

Vòng rút thăm sẽ quyết định ai đấu với ai.

Bởi vì Diệp thị có quá nhiều người tham gia nên bị chia làm hai nhóm, bọn họ sẽ tiến hành trận chiến nội bộ.

“Mời nhóm tuyển thủ thứ nhất lên sân.”

“Tần thị đấu với nhà họ Lăng Kim Hà.”

“Vương thị đấu với nhà họ Tiêu Đài thị.”

“Lạc thị đấu với nhà họ Kim Mỹ Hà.”

“mủ Nhóm tuyển thủ đầu tiên lần lượt ra sân.

Những cái tên tham gia vào trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.

“Nội đấu giữa Diệp thị.”

Đến đây, nhóm tuyển thủ thứ nhất mới kết thúc.

Tất cả vương tộc Yên Đô, ngoại trừ Diệp thị thì đều được phân với các gia tộc từ khắp các tỉnh thành ở Giang Chiết.

Cho dù là nhà họ Trương hay nhà họ Tiêu đều không phải là gia tộc hùng mạnh, thậm chí ngay cả hào môn còn không phải, thắng lợi chắc chắn nghiêng về một bên.

Xem ra cuộc nội đấu của Diệp thị đáng xem hơn nhiều.

Bộp.

Hồng Giác Lâm là người xung phong đầu tiên, ông ta nhảy lên, liền nhảy vào trung tâm võ đài.

Bình bịch.

Giống như một cái tháp bằng sắt rơi xuống, phía dưới xuất hiện cảnh tượng như là một chiếc nhân được làm bằng đá cẩm thạch chất lượng cao bị nứt toạc.

Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây bị chấn động sâu sắc.

Chỉ nhảy lên mà lại có sức lực như thế, vậy thì thực lực của Hồng Giác Lâm phải mạnh đến cỡ nào?

“Ha ha, Diệp Thúy Như, cô lấy cái gì để đấu với tôi?”

Diệp Ân Thi, Hồng Giác Hải cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cười lạnh thành tiếng.

“Nào, để cho tôi xem xem cường giả mà Diệp Thúy Như tìm được tài giỏi đến mức nào.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm giống như một con hổ liếc nhìn bọn người Diệp Kình Hiên, trong mắt mang theo vẻ khát máu.

Vương Nhất dự định ra trận, Diệp Kình Hiên lại ngăn anh lại.

“Anh Vương, để tôi đi.”
 
Chương 1951


Chương 1951

Vương Nhất gật gật đầu, Diệp Kình Hiên liền nhún người bay lên, xuất hiện trên võ đài.

Khí thế đúng là rất hùng hồn, nhưng so sánh với Hồng Giác Lâm thì khá là mờ nhạt.

Hồng Giác Lâm cười lạnh: “Hóa ra là cậu à, đúng lúc để tôi xem xem cậu mạnh cỡ nào.

“SỈ nhục anh Vương, ông muốn chết rồi!”

Diệp Kình Hiên trực tiếp hóa thành một cái bóng vọt lên, đấm thẳng một quyền vào yết hầu của Hồng Giác Lâm.

Vừa mới ra tay liền sử dụng bồn lôi quyền.

Những người đứng dưới võ đài đều cảm nhận được uy thế của một đấm này.

Nhưng Hồng Giác Lâm lại đứng yên sừng sững bất động, biểu cảm lạnh lùng.

Lúc năm đấm của Diệp Kình Hiên sắp rơi vào người Hồng Giác Lâm, có một luồng sát khí âm trầm như thủy triều cuốn về phía Diệp Kình Hiên.

Râm!

Ngay sau đó, anh ta liền bay ngược ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến những khán giả vừa vào sân không kịp phản ứng.

Khi họ định thần lại, đã thấy Diệp Kình Hiên năm ở mép võ đài.

Chỉ còn một chút nữa thôi, anh ta sẽ ngã xuống.

Theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ cần rời khỏi võ đài hoặc không đứng dậy trong vòng mười giây, chính là thua.

Diệp Kình Hiên đã đặt một chân vào cửa thua.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến người ta kinh hãi.

Khán giả không nhìn rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy Diệp Kình Hiên bay ngược lại như diều đứt dây.

Nhìn lại Hồng Giác Lâm, người ta thấy ngay cả chân cũng không cử động, cho thấy ông ta còn chưa ra đánh thật mà Diệp Kình Hiên đã bị trọng thương.

“Không hổ là cao thủ đứng thứ hai hiệp hội võ đạo Giang Thành, thực lực quá mạnh!”

“Người kia là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An hả? Sao bên đó yếu xìu vậy?”

“Ha ha, vầy mà cũng được làm hội trưởng, tôi cũng kiếm một cái chức hội trưởng làm xem saol”

Sức mạnh của Hồng Giác Lâm nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, gây ra phản ứng mạnh mẽ từ phía khán giả.

Những người xem trận đấu không phải thán phục sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thì chính là châm chọc sự yếu đuối của Diệp Kình Hiên, còn nhân tiện mắng hiệp hội võ đạo Thiên An, khiến cho sắc mặt của các thành viên hiệp hội võ đạo Thiên An đều rất khó coi.

Ngay cả đám Lý Khinh Hồng cũng mang vẻ mặt u ám.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ha ha ha, đúng là mất thể diện, trình độ này mà cũng tham gia đại hội Bắc Cảnh!”

“Ngay cả một quyền của em trai hội trưởng Hồng cũng chịu không nổi!”

“Cái loại này cần gì ông Hồng ra tay, chúng †a là đủ rồi!”

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này phát ra tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng những thứ này đến tai Lý Khinh Hồng và những người Thiên An khác thì vô cùng chướng tai.
 
Chương 1952


Chương 1952

“Kình Hiên… đứng lên!”

Phía nhà Diệp thấy Diệp Kình Hiên ngã xuống, sắc mặt Diệp Thúy Như cũng trở nên khó coi.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể cổ vũ Diệp Kình Hiên gắng lên.

“Ha ha ha, Diệp Thúy Như, cô còn mong người của mình đứng lên hả? Tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể nào.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười nhạo, trên mặt lộ ra vẻ giêu cợt.

Nhìn người Diệp Thúy Như mời đến bị người mình đánh bại một cách dễ dàng, trong lòng cô ta vô cùng hả hê.

“Người cô tìm đến toàn lũ rác rưởi, người đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Diệp đến vinh quang chỉ có thể là tôi, cô chỉ là một con chó chết chủ thôi!”

Biểu cảm của Diệp Ân Thi vô cùng quá khích, vẻ mặt của cô ta lúc này không chỉ điên cuồng mà còn mang chút hung dữ.

Bốp!

Nhưng một giây sau, tiếng cường đột ngột dừng lại, Diệp Ân Thi ăn một cái rất mạnh, †rên mặt xuất hiện năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Biến cố bất thình lình không chỉ khiến Diệp Ân Thi ngây người mà ngay cả Diệp Thúy Như cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn sang.

Cả hai đều thấy một ánh mắt ngập tràn sự tức giận.

“Chúng tôi có thể thua, nhưng các người không được sỉ nhục anh trai tôi!”

Hai mắt Đồng Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta căm tức nhìn Diệp Ân Thi, giọng nói đầy tức giận.

Diệp Ân Thi lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Đồng Yên Nhiên mà mắng: “Con khốn này từ đâu chui ra ra vậy, còn dám đánh tôi, tôi là cô chủ của vương tộc Yên Đô, nhà các người chết chắc rồi!”

Diệp Thúy Như cũng không ngờ Đồng Yên Nhiên lại dũng cảm như vậy, ngay cả cô ta còn không dám đánh Diệp Ân Thi mà Đồng Yên Nhiên lại dám.

Đồng Yên Nhiên một chút cũng không sợ, đúng lúc này Diệp Thúy Như đi tới bên cạnh hai người, lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thì: “Cô ấy là em gái của tôi ở Thiên An, tôi nhận bảo vệ cho cô ấy.”

Câu nói vừa dứt, Đồng Yên Nhiên không thể tin được nhìn Diệp Thúy Như, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cô ta không ngờ Diệp Thúy Như sẽ nói ra những lời này.

Cô ta luôn cảm thấy thiếu nợ Diệp Thúy Như, ba cô ta ông Triệu làm nhục mẹ của Diệp Thúy Như, theo lẽ thường, lẽ ra Diệp Thúy Như nên coi Đồng Yên Nhiên là kẻ thù.

Nhưng ngược lại, Diệp Thúy Như lại giúp cô †a.

Lúc này, Diệp Vô Lệ cũng tiến lên một bước, nói: “Cô chủ, đại hội Bắc Cảnh là sự kiện quan trọng, sau khi đại hội kết thúc, tính toán sau cũng không muộn.”

Diệp Ân Thi lúc này mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đồng Yên Nhiên: “Con khốn, nhớ lấy, đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ xét nát mặt cô ral”

Sau đó, một nụ cười hung ác lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Ân Thị.

“Các người cứ đợi đấy, ông Hồng sẽ không để yên cho Diệp Kình Hiên đâu!”

Trên võ đài, Diệp Kình Hiên đang nằm trên đất thở hổn hển, khóe miệng chảy ra một vệt máu, rõ ràng là đã bị thương.
 
Chương 1953


Chương 1953

Lúc này, Hồng Giác Lâm đi tới, cúi đầu nhìn anh ta: “Cho cậu một cơ hội tự nhận thua, học chó leo xuống đài, tôi sẽ tha cho cậu một cái mạng, nếu không, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Vương Nhất đang đứng trên dưới võ đài chợt run lên.

Tuy rằng Hồng Giác Lâm chỉ nói rất nhỏ với Diệp Kình Hiên, nhưng Vương Nhất vẫn nghe được rõ ràng.

“Thấy sao? Tôi làm vậy là đã quá nhân từ với cậu rồi.”

Hồng Giác Lâm nói xong, khoanh tay cười lạnh nhìn Diệp Kình Hiên, chờ anh ta bò xuống như chó.

“Mười, chín, tám…”

Bên kia, trọng tài bắt đầu đếm ngược.

“Ba, hai, một…”

Lúc đếm đến “một”, Diệp Kình Hiên lại đứng lên một lần nữa.

ôI Trong khoảnh khắc Diệp Kình Hiên đứng lên, khán giả đều kinh ngạc, khắp nơi xôn Xao.

Ngay cả sắc mặt Hồng Giác Lâm cũng hơi thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kình Hiên.

Cho đến hiện tại, chưa có một ai có thể đứng lên sau khi ăn một quyền của ông ta.

“Tiếp đi.”

Diệp Kình Hiên nói.

Nhìn thấy Diệp Kình Hiên lại đứng lên lần nữa, Diệp Thúy Như thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Giác Lâm híp mắt thật sâu, đánh giá anh ta: “Vậy là cậu từ chối đề nghị của tôi?”

Diệp Kình Hiên cười nói: “Tôi sẽ đánh thắng ông.

Vương Nhất từng nói anh ta bắt đầu quá muộn, thành tích võ đạo đời này định sẵn không quá cao.

Nhưng, cái gọi là “thành tích võ đạo định sẵn không quá cao’ là so với tiêu chuẩn của Vương Nhất.

Anh ta còn rất nhiều chỗ có thể tiến bộ, anh ta vẫn có khả năng vượt qua Hồng Giác Lâm.

Câu nói này rơi vào tai Hồng Giác Lâm, không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là khiêu khích.

“Nếu cậu đã tự tìm cái chết, vậy tôi thành toàn cho cậu!”

Trong mắt Hồng Giác Lâm lóe lên một tia khát máu lạnh lẽo.

Một giây tiếp theo, ông ta cuối cùng cũng chủ động tấn công.

Bùm!

Khán giả xung quanh hầu như không thấy rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy cả người Diệp Kình Hiên bay lên.

Không chỉ có vậy, lần này, Hồng Giác Lâm theo sát anh ta như hình với bóng.

“Coi như cái giá phải trả cho những lời lẽ xúc phạm tôi, tôi tính trên người cậu một khoản lãi, cũng không quá đáng chứ?”

Khóe miệng Hồng Giác Lâm cong lên thành một hình vòng cung tàn nhẫn.

Dứt lời, ông ta đi về phía Diệp Kình Hiên đang ngã xuống.

“Ông ta định làm gì?”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thúy Như vô cùng bất an, đột nhiên đứng thẳng dậy.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng mong chờ.

Hồng Giác Lâm chậm rãi nâng một chân lên, định giãm lên cánh tay của Diệp Kình Hiên.
 
Chương 1954-1955


Chương 1954

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

“Ông dám giẫm, tôi sẽ cho ông mất mạng.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy hiếp lặng lẽ vang khắp võ đài nơi Hồng Giác Lâm đang đứng.

Ngay lập tức, tất cả những người nghe thấy trong tiềm thức nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, thần thái lạnh lùng.

Chính là Vương Nhất.

Giờ phút này, trên người anh đằng đằng sát khí, bởi vì đang đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng dưới lớp mặt nạ.

Đôi mắt này cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hồng Giác Lâm, cho dù là Hồng Giác Lâm cũng thầm run sợ, giống như đang bị một con dã thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm vào vậy.

“Cậu lo lắng cho cậu ta hả?”

Nhưng Hồng Giác Lâm đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Vương Nhất nói.

Tròng mắt của Vương Nhất run lên, anh đang định mở miệng nói.

Đột nhiên, một cô gái mặc váy dài màu đỏ liều mạng từ phía sau chạy lại.

“Cô ơi, mời cô trở về khán đài.”

Nhân viên an ninh hiện trường lập tức ngăn cô ta lại, nhưng cô ta đẩy mạnh họ ra.

“Trở về cái rắm, anh tôi sắp bị đánh gãy tay rồi kìa!”

Cô gái mặc váy đỏ này chính là Đồng Yên Nhiên.

Cô ta đẩy nhân viên hiện trường ra, sau đó chạy đến võ đài, căm tức nhìn Hồng Giác Lâm.

“Anh tôi thua rồi, ông còn không chịu bỏ qua cho anh ấy?”

Hồng Giác Lâm thản nhiên nói: “Anh ta không bước ra khỏi võ đài, hơn nữa trọng †ài cũng chưa thông báo kết quả, cho nên không tính là thua, cũng không tính là nhận thua, nên tôi phải ra tay thôi.”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên u ám, cô ta vội vàng nói với trọng tài: “Anh mau đếm đi!”

Theo cô ta thấy, thà nhận thua còn hơn là bị gãy tay.

Trọng tài lắc đầu: “Anh ta vẫn còn tỉnh táo, phải để tự anh ta đứng dậy.”

Nghe được câu này, sắc mặt Đồng Yên Nhiên càng biến động, không còn cảm giác tức giận như lúc trước, cô ta chỉ tìm cách cầu xin.

Cô ta đỏ mắt nói với Hồng Giác Lâm: “Tôi xin ông đừng làm anh tôi bị thương, chúng tôi nhận thua!”

Hồng Giác Lâm cười lên thật đáng sợ: “Chuyện này cô không quyết định được.”

Bùm!

Một giây sau, Hồng Giác Lâm nhảy lên, cả người phi lên rất cao.

Đại khái cách mặt đất bảy tám mét.

Người ngồi ở khán đài đều sửng sốt, giật nảy mình, nhảy bừa một cái mà lên đến tận bảy tám mét, đây có còn là người không?

Đây mới đúng là tông sư võ đạo sao?

Vương Nhất nheo mắt nhìn cảnh này.

Anh cách Diệp Kình Hiên rất xa, cho dù muốn cứu cũng không kịp.

Cơ thể Hồng Giác Lâm đạt đến điểm cao nhất trên không trung thì nhanh chóng hạ xuống.

Ngay lúc hạ xuống, Hồng Giác Lâm cong gối, nhắm ngay cánh tay Diệp Kình Hiên trên võ đài.

Chương 1955

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1956


Chương 1956

Cô ta biết Diệp Kình Hiên là người mạnh nhất bên cạnh Diệp Thúy Như.

Người mạnh nhất đấu tay đôi với Hồng Giác Lâm mà chỉ trụ được một hiệp, chứ đừng nói gì đến những người khác.

Thế chẳng khác gì giết một con gài Diệp Thúy Như sao có thể đấu lại cô ta?

Nhưng cô ta cũng không đi chọc tức Diệp Thúy Như vì sợ người phụ nữ này điên lên sẽ làm ra chuyện điên rồi gì đó, với cả cô ta định đợi sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, đuổi Diệp Thúy Như ra khỏi nhà họ Diệp, đến lúc đó sẽ ném đá xuống giếng.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này, Hồng Giác Hải cũng đang nở nụ cười chế giêu.

Em trai của ông ta không chỉ có thực lực mạnh mà bản tính trời sinh đã tàn bạo.

Giống như người trong giang hồ thường nói, sát tâm giết người rất nặng.

Ngay cả ông ta, đấu với Hồng Giác Lâm cũng chưa chắc đã thắng.

Mấy kẻ vô dụng kia sao có thể là đối thủ của em trai ông ta?

Hồng Giác Hải lạnh lùng liếc nhìn về phía hiệp hội võ đạo Thiên An.

Đại hội Bắc Cảnh lần này không chỉ là cuộc đấu tranh giữa các gia tộc mà còn là cuộc chiến tranh giành địa vị giữa các hiệp hội võ đạo thành phố.

Các hiệp hội sẽ cử đi các cao thủ, âm thâm cạnh tranh cao thấp.

Nếu là thời kỳ nhà họ Nhan quản lý hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải còn hơi e dè.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An đã đổi người quản lý, thực lực không thể so với ông ta.

“Tổng đà hiệp hội võ đạo Giang Thành, phải là của tôi!”

Hồng Giác Hải cười to nói.

Hồng Giác Lâm chậm rãi đi về phía Đồng Yên Nhiên, lạnh lùng nhìn xuống cô ta: “Cậu ta là anh trai cô hả? Còn không mau dân xuống đi?”

“Tôi liều mạng với ông!”

Tức giận đến cực độ, cũng đau lòng đến cực điểm, Đồng Yên Nhiên hét lên, dưới tình huống cấp bách, như phát điên lao về phía Hồng Giác Lâm.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Hồng Giác Lâm run lên, bàn tay đánh xuống.

Nhưng lại đánh hụt.

“Hả?”

Hồng Giác Lâm sửng sốt nhìn sang.

Chẳng biết Vương Nhất đã nhảy lên võ đài †ừ lực nào, kéo Đồng Yên Nhiên ra, tay còn lại ôm Diệp Kình Hiên lên, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hồng Giác Lâm thấy vậy, lập tức cười: ‘Cậu muốn lên võ đài?”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi sẽ lên, nhưng không phải bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện đừng gặp phải tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, khinh thường cười to.

“Cậu nói ngược à? Phải là tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng phải gặp tôi chứ!”
 
Chương 1957


Chương 1957

“Thăng nhóc kia bị tôi đánh một quyền là ngã ngựa, cậu mạnh hơn cậu ta hả?”

“Với cả, lúc ở phòng chờ, người ta đấm vào chăn một cái cậu đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhanh vậy đã quên rồi sao?”

Bùm!

Ông ta vừa thốt ra lời này, khán giả xung quanh lập tức xôn xao.

Xưng là “Ẩn chủ” mà bị Hồng Giác Lâm đánh một cái đã sợ đến mức không dám nhúc nhích?

Yếu quá đi!

Khán giả xung quanh nhìn Vương Nhất đầy vẻ khinh thường.

Nhưng Vương Nhất không thèm quan tâm, quay đầu nhìn về phía Đồng Yên Nhiên: “Đưa anh của cô đi đi, đây là trận đấu nội bộ nhà họ Diệp, nếu như ông ta tiếp tục thắng, sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp ‘Ừm: Đồng Yên Nhiên cảm kích nhìn Vương Nhất, sau đó đưa Diệp Kình Hiên đến bệnh viện.

Vương Nhất lập tức nhảy khỏi võ đài, tiếp tục chờ đợi.

“Còn ai nữa không?”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, giọng nói vang dội.

Cùng lúc đó, các võ đài khác cũng đã quyết định được người chiến thắng.

Mọi người thấy đối phương là cao thủ vương tộc Yên Đô thì lập tức mất hết ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ đến đầu hàng.

Nhà họ Tần, nhà họ Vương, nhà họ Lạc, nhà họ Lý lần lượt có người tiến lên!

Nhưng trong trận đối nội bộ nhà họ Diệp, người dẫn chương trình gọi liên tiếp mấy cái tên đều không có ai đủ dũng khí lên võ đài, trực tiếp nhận thua.

Là do Hồng Giác Lâm quá mạnh, thủ đoạn quá tàn bạo, vì thứ hạng mà bị trọng thương cũng không đáng.

“Ha ha ha ha, các người đều là lũ hèn?

Ngay cả một người cũng không dám lên!”

“Người tiếp theo, người tiếp theo!”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, cười lớn thách thức.

Người của Thiên An và nhóm Diệp Thúy Như đều tức giận, nhưng không ai dám lên võ đài.

Rất nhanh, phía Diệp Thúy Như chỉ còn lại mình Vương Nhất, cũng chính là người có danh hiệu ‘Ẩn chủ”.

Hồng Giác Lâm vô cùng hứng thú nhìn Vương Nhất, giễu cợt nói: “Chỉ còn một mình cậu thôi hả? Mau tới chịu chết đi!”

Lúc này, người dân chương trình đi tới, kịp thời nói: ‘Phía cô Diệp Thúy Như, đã chín người nhận thua rồi, anh không thể tiếp tục nhận thua nữa!”

“Đây là đại hội Bắc Cảnh, tinh thần chiến đấu là liều chết, không thể suốt ngày đầu hàng được!”

Lời này vừa nói ra, khán giả xung quanh đều thương hại nhìn Vương Nhất, cảm thấy anh đúng là số nhọ.

Đấu với Hồng Giác Lâm thì phần trăm thắng bằng không.

Bây giờ ngay cả nhận thua cũng không được, chỉ có thể mặc cho Hồng Giác Lâm đánh đập.

“Phần đời còn lại của anh ta chắc phải ngồi trên xe lăn rồi.”

Hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

 
 
Chương 1958


Chương 1958

Trên khán đài cao nhất, Mục Lang cũng lắc đầu, nhưng vẻ mặt không hề phải là sự thương hại.

Dám tự xưng là Ẩn chủ nhưng thực lực không phải của Ẩn chủ, chắc chắn sẽ bị Trọng thương.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng l0›lãrw nhìn người đàn ông đeo mặt nạ: szïi ¿tông biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy người kia rất giống Vương Nhất.

“Lên đây đi.”

Hồng Giác Lâm ngoắc tay với Vương Nhất, bảo anh lên võ đài: Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, anh từ từ bước lên.

Lúc này, Vương Nhất vẫn chưa bộc lộ khí thế, nên trông chẳng khác gì một người bình thường: Hồng Giác Lâm cười nói: “Như vậy đi, tôi sẽ khôngđấu với cậu, tôi chấp cậu một tay, hai chân di chuyển, thấy sao?”

Nói xong ông ta đúng thật chỉ giơ một tay ra: Bùm! Lờï này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phải nói là Hồng Giác Lâm quá kiêu ngạo rồi, sao lại chỉ dùng một tay để đấu.

Nếu như Vương Nhất không thắng được thật thì chẳng phải là quá nhục sao.

Vương Nhất cũng không từ chối, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao, hy vọng ông sẽ không hối hận.”

Hồng Giác Lâm cười to: ‘Không hối hận, cứ vậy đi…”

Bùm!

Ngay sau đó, không đợi Hồng Giác Lâm nói hết câu, Vương Nhất xuất hiện trước mặt ông ta một cách quỷ dị, tung một quyền vào mặt ông ta.

Râm!

Một âm thanh trâm thấp vang lên, Hồng Giác Lâm bị Vương Nhất đấm mạnh mô cái ngã xuống đất.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này khiến tất cả khán giả kinh ngạc.

Toàn trường trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả khán giả như gặp phải quỷ, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào bóng người cao ngất đứng sừng sững trên võ đài.

Từ đầu đến cuối, anh đứng thẳng như cây giáo.

Trên võ đài bụi bay mù mịt, thân hình cao lớn của Hồng Giác Lâm ngã uych xuống đất, khiến cho võ đài nứt ra, vô số đá vụn lăn xuống.

“Chuyện này… sao có thể?”

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi đứng phắt dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cảnh tượng trước mặt khiến cô ta không dám tin tưởng, thậm chí còn nghỉ ngờ mình bị hoa mắt.

Hồng Giác Lâm là người đứng thứ hai ở hiệp hội võ đạo Giang Thành, sao có thể thua được?

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên cúi đầu, căm †ức nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thúy Như.

“Diệp Thúy Như, người cô mời đến là thế nào? Sao anh ta lại có thể là đối thủ của ông Hồng?”

Khuôn mặt của Diệp Thúy Như lúc này tràn đầy sự lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo sát khí.

“Thế giới này vô cùng rộng lớn, người mạnh hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều, cô cứ chờ mà xem, ông ta sẽ lập tức mất mạng!”

Diệp Thúy Như rất hiểu Vương Nhất, Hồng Giác Lâm đánh gấy một cánh tay của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất sẽ bắt ông ta trả giá gấp trăm lần.
 
Chương 1959


Chương 1959

Cách trực tiếp nhất chính là giết chết Hồng Giác Lâm ngay trước mặt mọi người!

Phía bên hiệp hội võ đạo Giang Thành, Hồng Giác Hải cũng không tin nổi khi nhìn thấy cảnh này.

“Không thể nào, chắc chắn là ăn may!”

Hồng Giác Hải vội vàng trấn an các thành viên của hiệp hội.

“Giác Lâm cũng nói rồi mà, dùng một tay, đứng bất động để đấu, xảy ra chút sai sót cũng là chuyện bình thường.”

“Tất cả chỉ là hiệu quả biểu diễn thôi!”

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nở nụ cười.

Đúng vậy.

Hồng Giác Lâm sao có thể thua được?

Vừa rồi chẳng qua là ăn may thôi.

Làm như vậy càng khơi dậy lửa giận và sát ý của Hồng Giác Lâm.

“Ba! Là bai”

Bên phía Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam ngồi trên đùi Lý Khinh Hồng, vô cùng phấn khích võ tay, suýt chút nữa thì tụt khỏi đùi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng vội vàng bế cô bé lên, giải thích: “Ông ấy không phải ba con, ba con đang bận rồi!”

Nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người trên võ đài, không ngừng gọi “Bá Tầng trên cùng của nhà thi đấu.

Lãnh Nhan hưng phấn nhìn bóng người thẳng tắp như cây giáo kia.

Cuối cùng thiếu chủ cũng ra tay rồi.

Cô ta liếc trộm bóng người mặc áo choàng.

Người sau dường như cũng rơi vào trầm †ư, dưới tà áo đen, một đôi mắt lãnh đạm nhìn chăm chằm vào Vương Nhất.

“Đứng lên đi.”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống Hồng Giác Lâm, lạnh lùng nói.

Cơ thể Hồng Giác Lâm hơi co quắp, cuối cùng cũng run rẩy đứng dậy.

Nhưng lúc đứng lên, đôi mắt của ông ta trở nên lạnh đến thấu xương, sát ý quét qua toàn bộ võ đài.

“Thằng oắt con, cậu không có đạo đức, sao dám đánh lén tôi!”

Nghe vậy, Vương Nhất không khỏi bật cười: “Rõ ràng là ông không phản ứng kịp, còn nói tôi không có đạo đức?”

“Với cả, nói hai chữ “đạo đức” với tôi, ông xứng sao?”

Lúc này, giọng nói của Vương Nhất trở nên lãnh đạm, đôi mắt của anh giống như đang nhìn một người đã chết.

Hồng Giác Lâm lau vết máu trên mặt, bình Tĩnh nói: “Nếu cậu muốn báo thù cho tên kia, tôi hoan nghênh, nhưng kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn cả cậu ta.”

“Vậy sao?”
 
Chương 1960


Chương 1960

Mặt Vương Nhất mặt không cảm xúc cười lên, đột nhiên nói: “Như vậy đi, tôi sẽ không bắt nạt ông, cũng chấp ông một tay, hai chân không động, thế nào?”

Nói xong, anh học dáng vẻ vừa rồi của Hồng Giác Lâm, chắp một tay sau lưng.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm đờ đần, một giây sau, tràn đầy sự u ám.

Khán giả xung quanh cũng hoài nghi nhìn Vương Nhất, cho rằng anh đúng là đang đùa với lửa.

“Đại sư Hồng nhường anh ta một tay, hai chân, anh ta mới đánh trúng một đòn, mới vậy đã ngông cuồng rồi!”

“Đúng là thấy hoa nở mà ngỡ xuân về!”

“Đại sư Hồng, lần này đừng nương tay, một chiêu đánh chết anh ta đi!”

Khán giả xung quanh thi nhau nói, không ai trong số họ tin rằng Vương Nhất có khả năng chiến thắng.

Lúc này, cơn giận của Hồng Giác Lâm cũng đã lên đến cực điểm, ông ta giận đến mức bật cười.

“Oắt con ngông cuồng! Cậu đã cố chấp gây hài, vậy đừng trách tôi!”

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng do sai sót của Hồng Giác Lâm cộng với việc Vương Nhất đánh lén, nên ông ta mới bị dính đòn.

Hồng Giác Lâm cũng cho là vậy.

Hiện tại ông ta nghiêm túc đấu, Vương Nhất chắc chắn không có cơ hội!

Bùm!

Khoảnh khắc tiếp theo, Hồng Giác Lâm giãm mạnh lên mặt đất.

Toàn bộ đá dưới võ đài đều bị giãm mái thành từng mảnh.

Sau đó, Hồng Giác Lâm hóa thành ảo ảnh, lao thẳng về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất vấn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không hề trốn tránh, sắc mặt cũng bình thản, chỉ đứng đó lặng yên quan sát.

“Thăng nhóc kia xong đời rồi, ông Hồng dốc toàn lực thì không gì đáng sợ hơn!”

“Các người nhìn kìa, anh ta sợ đến mức không dám động đậy!”

“Anh ta tiêu đời rồi!”

Gần như toàn bộ khán giả đều cả kinh kêu lên.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không khỏi đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh.

Trên chỗ cao nhất của khán đài, người đàn ông mặc áo choàng dường như đã biết trước kết quả, xoay người rời đi.

Lý Tinh Sở ở một bên hơi sửng sốt: “Sao vậy, không xem nữa à? Đang đến chỗ gay cấn mài”

Lãnh Nhan nhẹ nhàng nói: “Kết quả đã định, Hồng Giác Lâm chết chắc rồi.”

“Sao có thể chứ?”

Lý Tinh Sở không tin.

Hồng Giác Lâm khí đang thịnh, sao có thể chết được?

Bùm!

“Chết đi!”

Một giây sau, Hồng Giác Lâm đến trước mặt Vương Nhất, tung một quyền cực mạnh vào mặt anh.

Nếu là một người bình thường chịu một quyền này, chắc chắn toàn bộ khuôn mặt đã bị hủy hoại.
 
Chương 1961


Chương 1961

Nhưng trước ánh nhìn của mọi người, Vương Nhất đột nhiên đưa tay ra.

Anh không cố đấu lại Hồng Giác Lâm mà tóm lấy cổ ông ta.

Bang!

Trước khi cú đấm của Hồng Giác Lâm chạm tới mặt Vương Nhất, Vương Nhất đã tóm lấy cổ ông ta trước.

Cơ thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ông ta theo bản năng thu tay về, ôm cổ.

Vương Nhất dùng một tay bóp cổ Hồng Giác Lâm, giơ ông ta lên cao, ánh mắt từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm.

Bùm!

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người chấn động không thôi.

Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn raI Cái người có danh hiệu Ẩn chủ đó dùng một tay là nhấc được Hồng Giác Lâm lên?

“Sao có thể?”

Hồng Giác Hải đứng dậy, không thể tin nhìn cảnh tượng này.

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi lấy tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc.

Cô ta cách Vương Nhất rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được luồng sát khí dữ dội từ anh.

Sắc mặt Diệp Thúy Như vẫn như thường, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, tảng đá †reo trong lòng cô ta cũng hạ xuống.

Lúc nãy cô ta còn hơi lo lắng, dù sao người kia cũng là người đứng thứ hai hiệp hội võ đạo.

Cho dù Vương Nhất có mạnh đến đâu thì cũng gặp phải chút khó khăn.

Không ngờ giải quyết Hồng Giác Lâm lại dễ như trở bàn tay!

“Ông chỉ có chút thực lực này thôi hả?”

Vương Nhất dùng một tay giữ cổ của Hồng Giác Lâm, liên tục cười chế giễu.

Vương Nhất nói rất nhỏ, chỉ đủ cho anh và Hồng Giác Lâm nghe thấy.

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm lập tức trừng mắt tức giận, đồng tử tràn đầy tia máu.

Ông ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách uất ức trong tay kẻ khác.

“Cậu… dám mắng tôi!”

Hồng Giác Lâm dùng hết sức lực mới có thể dặn ra câu đó từ trong cổ họng.

Dù cho có đang bị bóp cổ, luồng sát khí mạnh mẽ vần tỏa ra từ người ông ta.

Vương Nhất đều nhìn thấy, nhưng ánh mắt vân khinh thường, anh châm chọc: “Chẳng lẽ tôi nói sai? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu ớt!”

“À không, ông ngay cả một kiến cũng không bằng, so với hạt cát còn nhỏ bé hơn!”

Khi nói hai câu này, giọng của Vương Nhất rất lớn, lập tức truyền đến tai khán giả trên khán đài.

Bùm!

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy khó tin, trố mắt nhìn nhau.

Hồng Giác Lâm mà lại bị người ta làm nhục như vậy.

Sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên âm trầm, Hồng Giác Lâm là em trai ruột của ông ta, em trai bị sỉ nhục như vậy, chẳng khác gì đang sỉ nhục chính ông tal Những lời này giống như thuốc nổ, mặt Hồng Giác Lâm nhất thời đỏ lên, ánh mắt dán chặt vào người Vương Nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom