Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2175


Chương 2175

“Đó là buổi tụ tập của các vương tộc, tất cả các thế lực gia tộc qua lại thân thiết với Long Thị đều tới, tham gia lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thị.”

“Haizz, đáng tiếc đó không phải là bữa tiệc mà những người như chúng tôi có thế tham gia, nếu không nhất định mở mang rồi.

Bác tài nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Vương Nhất và Khương Nhã My liếc nhìn nhau, đều nhớ tới chuyện trước kia.

Vụt!

Vào lúc này, một chiếc siêu xe màu đỏ Vượt xe.

Bác tài sửng sốt nói: “Đây không phải là xe của cậu Khương Khương Cẩn hay sao?

Biển số xe không đổi, siêu xe lại đổi rồi.”

Vương Nhất lại liếc nhìn Khương Nhã My, không cân hỏi, Khương Cẩn này nhất định tới từ cùng một tộc với Khương Nhã My – Khương Thị.

Vương tộc Long Thị tọa lạc ở trong một trang viên có vị trí đất đỏ ở khu Triều Viêm Yên Kinh, nơi này đâu đâu cũng được kết bằng màu đỏ vô cùng xa hoa.

“Dừng ở đây đi”

Vương Nhất mỉm cười bảo dừng, sau đó trả tiền xe.

Bác tài lại lắc đầu, cười nói: “Nơi này cách chủ viện của Long Thị còn mấy dặm đường nữa, ba người phải đi rất xa, tôi đưa ba người vào trong, tiền xe không cần tính.”

Vương Nhất liếc nhìn vào trong, cũng mỉm cười: “Vậy cảm ơn, bác tài.”

Bác tài ở Yên Kinh khéo nói lại nhiệt tình, đây là điều nổi tiếng cả nước.

Rẽ quẹo nhiều lần, cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe.

Nhưng bãi đỗ xe hiển thị, chỉ có một chỗ đỗ xe.

Bác tài lái vào, tìm được chỗ đó.

Kết quả phát hiện chỗ đó đã bị người ta chiếm mất, chính là chiếc siêu xe màu đỏ đó.

Xe của cậu Khương, Khương Cẩn.

Có điều kỹ thuật lái xe của Khương Cẩn đó hình như không phải quá tốt, chỗ đỗ xe này có hơi hẹp, liên tục lùi mấy lần cũng không vào được, cuối cùng vần lái xe.

Bác tài là tài xế kỳ cựu, khoảnh khắc Khương Cẩn lái xe thì đi vào một cách hoàn mỹ.

Trong chiếc siêu xe màu đỏ có một thanh niên đeo mặt kính râm mặc áo sơ mi hoa, cúc áo sơ mi trên cùng còn phanh ra, có thể thấy cơ bắp săn chắc rèn luyện nhiều năm.

Có thể thấy là một cậu chủ đào hoa tiêu sái không trói buộc.

Nhưng Khương Cẩn có một điểm yếu trí mạng là: anh ta thích xe thể thao, nhưng kỹ năng lái xe của anh ta không tốt.

Đặc biệt thể hiện ở cách lùi xe đỗ xe, đừng nói chỗ đỗ xe hẹp như vậy, dù là vị trí bình thường, anh ta cũng phải dừng nửa ngày.

Lúc này nhìn thấy chỗ đỗ xe duy nhất bị người khác chiếm mất, còn ở trước mặt anh ta, dùng kỹ thuật lùi xe điêu luyện một lần đỗ vào, Khương Cẩn tháo kính râm xuống, mắt cũng trợn tròn.

Anh ta hoàn hồn lại, ngay lập tức nổi giận.

Cái xe taxi rách nát này không chỉ cướp chỗ đỗ xe của anh ta, vậy mà còn đỗ vào trong một lần.

Đây không phải là vả mặt anh ta một cách chính diện hay sao?

Khương Cẩn tức giận đùng đùng xuống xe: “Ê, lão già, xe này là của ông à?”
 
Chương 2176


Chương 2176

Lúc này sau khi Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My nói cảm ơn xong thì chuẩn bị xuống xe.

Đột nhiên nghe thấy đằng sau có người gọi, vô thức quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Khương Cẩn tức tối đi tới, hằn học đạp một cước vào cốp xe của chiếc taxi.

“Fuck, thật là xe rách nát gì cũng dám chạy vào, có biết đây là nơi nào không?”

“Đại viện trung tâm của vương tộc Long Thị, hôm nay là lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thi Thi của Long Thị, đây là nơi một chiếc taxi như của ông có thể chạy vào sao, người đâu đập chiếc xe này cho tôi!”

Khương Gẩn vô cùng hống hách tức giận gầm lên, rất nhanh, mấy người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng mặc vest đen đi tới.

Bọn họ đều là vệ sĩ của Khương Thị, tới từ sớm, chỉ là Khương Cẩn lòng tự trọng lớn quá, không cho phép người khác giúp anh ta đồ xe, vậy nên bọn họ chỉ có thể đợi ở một bên.

Lúc này, bác tài mặt mày hoảng sợ đi xuống xe.

Vừa nghe thấy muốn đập xe của ông ta, ông ta bị dọa tái mặt.

“Cậu… cậu Khương, xin lỗi, tôi chỉ là đưa khách tới, không phải cố ý muốn chiếm chỗ đỗ xe của cậu.”

“Hơn nữa, hơn nữa, tôi là thấy cậu lái ra, tưởng cậu muốn tìm chỗ đỗ xe khác.. “

Bác tài mặt mày chột dạ giải thích, trên trán đã đổ mồ hôi hột.

Ông ta chỉ là tầng lớp làm công sinh sống ở Yên Kinh, đắc tội với cậu cả của Yên Kinh như Khương Cẩn, căn bản là không có đường sống.

Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút sự chú ý của Vương Nhất, ánh mắt của anh hơi lạnh.

“Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi muốn lái ra? Lùi xe không được không được lái ra, rồi lùi vào lại à? Ông thì hay rồi, khi tôi lái xe thì trực tiếp lái vào!”

Khương Cẩn mặt mày tức giận, nhận định bác tài này là coi thường, còn đang khoe kỹ thuật lái xe trước mặt mình.

“Cậu Khương…

Sắc mặt của bác tài khó coi, không ngừng cầu xin.

“Ông còn biết tôi à? Biết tôi ông còn dám cướp chỗ đỗ xe của tôi, chán sống rồi hả!”

Lông mày Khương Gẩn nhíu lại, càng thêm giận dữ: “Không cần nói, xe này tôi nhìn ngứa mắt, buộc phải đập!”

“Vâng, cậu cải”

Tất cả các vệ sĩ của Khương Thị rất nhanh đã cầm mỗi người một cái cờ lê, vẻ mặt vô cảm đi về phía chiếc taxi đó.

Sắc mặt của bác tài đó thay đổi, vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Đừng…”

“Chiếc xe này không phải của tôi, là xe của công ty chúng tôi, đập thì tôi phải đền, tôi không đền nổi?”

Bác tài lo lắng tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh, dùng cả tiếng địa phương.

Khương Cẩn nghe xong, vẻ mặt càng thêm khinh thường: “Thì ra còn là một người nơi khác, người nơi khác đến Yên Kinh làm việc rất không dễ dàng nhỉ?”

“Tiền nhà tiền sinh hoạt ở Yên Kinh đắt như vậy, với chút tiên đó của các người sao mà trả nổi?”

“Có điều người nghèo thì phải có giác ngộ của người ngoài, nơi như này là nơi cả đời các người không đi vào được, các người không phù hợp với nơi này! Đi vào chỉ là vấy bẩn nơi này, hiểu không?”

Khương Cẩn chỉ vào bác tài mắng.

Bác tài căn bản không dám nói nửa câu, trong lòng cũng dấy lên một tia hối hận, không nên đưa đám Vương Nhất vào trong trang viên.
 
Chương 2177


Chương 2177

Ông ta chỉ là dựa theo yêu cầu của bãi đỗ xe dừng lại thì sắp bị đập xe sao?”

Khóe mắt bác tài đỏ lên, thậm chí có nước mắt chảy xuống.

Ông ta không dám tức giận, cũng không dám nói, bởi vì đối phương là cậu chủ của vương tộc Yên Đô.

Nhìn một màn này, trong mắt Lý Khinh Hồng cũng dấy lên một chút tức giận.

Vừa muốn lên tiếng quở trách, Vương Nhất lại lắc đầu: “Em và Nhã My đi vào trong vương tộc Long Thị trước đi, anh giải quyết là được.”

Lý Khinh Hồng liếc nhìn Khương Cẩn, trong mắt có sự lo lắng: “Hôm nay là ngày vui của Long Thị, anh đừng làm quá.”

Lý Khinh Hồng không lo lắng Khương Cẩn sẽ bất lợi cho Vương Nhất, ngược lại, cô lo lăng Vương Nhất sẽ làm gì Khương Cẩn.

Vương Nhất mỉm cười: “Yên tâm, anh có chừng mực.”

Sau khi xác nhận lại, Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My mới rời khỏi bãi đỗ xe.

Lúc này chỉ có một mình Vương Nhất, ánh mắt của anh lạnh dần.

Có lẽ là anh trước kia cũng là người bình thường giống bác tài này, không nhìn quen nhất những cậu chủ nhà giàu ức hiếp một dân thường tay không tấc sắc như này.

“Chỉ là cướp chỗ đỗ xe của cậu mà thôi, tới mức ép người vậy sao?”

“Với lại, là chính cậu không biết đõ xe, không đỗ vào được chỗ này, trách ai được?”

Giọng nói lạnh lùng truyền tới, Vương Nhất đưa tay ra, tóm lấy cổ tay của một vệ sĩ.

Keng!

Chiếc cờ lê trong tay anh ta rơi xuống đất, đập vào mu bàn chân, đau tới mức anh ta gầm lên.

Bãi đô xe yên lặng trong nháy mắt, con người của Khương Cẩn trợn tròn.

“Anh, anh nói tôi cái gì?”

Anh ta nghỉ ngờ tai của mình nghe nhầm.

Kỹ thuật đỗ xe của anh ta không tốt, nhưng cũng không ai dám nói ra ở trước mặt anh tal Vương Nhất mặt không cảm xúc lắp lại một lần: “Tôi nói cậu không biết đỗ xe thì cho cậu thêm một tiếng, cậu cũng không đỗ vào chỗ này!”

“Ôi trời!”

“Oắt con, cậu chết chắc rồi! Vậy mà dám xem thường cậu Khương!”

“Cậu còn dám ra tay?”

Vương Nhất vừa dứt lời, các vệ sĩ của Khương Cẩn đều ngây ngốc, ai nấy đều mở miệng mắng.

Còn Khương Cẩn, càng tức tới xanh mặt.

Còn chưa có ai dám nói anh ta đỗ xe không tốt, đây là đang vả mặt anh ta.

Bác tài cũng bị dọa cho tái nhợt mặt mày hơn, ông ta kéo Vương Nhất nói: ‘Cậu bạn, cậu đừng chọc cậu Khương tức giận, chúng ta không chọc nổi đâu.”

Lúc này Khương Cẩn cũng phản ứng lại, hắn học nhìn Vương Nhất: “Thằng nhãi, hôm nay anh đừng hòng đi ra khỏi đây một cách hoàn chỉnh!”

Cho dù nơi này là địa bàn của Long Thị, anh ta cũng phải khiến Vương Nhất trả giá đất.

Vương Nhất không để tâm, nhìn sang bác tài, cười nói: “Bác tài, bây giờ bác mau rời khỏi đây đi, chiếc xe này không thể bị đập.

“Đúng đúng đúng, nhưng cậu…”
 
Chương 2178


Chương 2178

Bác tài lại chần chừ liếc nhìn Vương Nhất, vẻ mặt rất lo lắng.

Vương Nhất mỉm cười không để tâm: “Không cần lo lắng cho tôi, đừng nói cậu ta chỉ là một cậu chủ bình thường của vương tộc, dù là nhân vật quan trọng của Khương Thị tới cũng không thể làm gì được tôi.”

Xoạtl Lời này vừa dứt, Khương Cẩn lập tức nổi giận.

“Thằng nhãi, dám xem thường Khương Thị tôi, anh là đang tìm chết!”

Còn bác tài xế trực tiếp nhìn đơ luôn, ông †a ngây ngốc nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất của lúc này, tuy vẻ ngoài rất bình thường, nhưng lại bất giác cho người †a một loại uy áp của cường giả.

Chỉ riêng loại khí phách đó thì là thứ Khương Cẩn không thể so sánh.

Lễ nào cậu ta thật sự tiếp được một nhân vật lớn sao?

Chỉ thấy Vương Nhất mỉm cười hờ hững: ‘Bác tài, bác là một người tốt, nếu không phải vì để chúng tôi bớt phải đi bộ vài bước, cũng sẽ không chọc phải người ta, chỉ dựa vào điều này, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bác bị ức hiếp.”

Bác tài sau khi ngây ngốc xong thì có vẻ mặt hết sức cảm động.

“Cảm ơn cậu, vậy, tôi đi trước!”

Bác tài hiểu, ông ta chỉ là một người bình thường, ở lại đây sẽ chỉ thêm rắc rối, sau khi cảm ơn xong thì lên xe chuồn mất.

“Mẹ kiếp, đứng lại!”

Khương Cẩn không khỏi tức giận chửi một tiếng, nhưng chỉ có thể chơ mắt nhìn chiếc taxi đi xa.

Quay đầu lại, ánh mắt Khương Cẩn nhìn sang Vương Nhất tràn ngập hung tàn.

“Thăng nhãi, nếu anh muốn làm chim đầu đàn, vậy được, hôm nay anh không tàn phế vào bệnh viện, chữ Khương của tôi sẽ viết ngược!”

Vương Nhất lắc đầu cười: ‘Lẽ nào tôi nói Sai sao, nếu cậu có thể lùi chiếc xe này vào thì tôi xin lỗi cậu, như thế nào?”

Khương Cẩn bồng nghẹn, làm sao nghe không ra Vương Nhất đang chế nhạo anh 1a?

Chỗ để xe bé như này, cho anh ta đồ một ngày cũng không đỗ vào được!

Nụ cười của Vương Nhất rất bình thản: “Nếu không có kỹ thuật đỗ xe thì đừng lái xe thể thao như này, đi bộ còn có thể tăng cường sức khỏe tránh bệnh tật, như vậy không tốt sao?”

“Ông đây lái xe gì, anh quản được chắc?”

Mũi của Khương Cẩn cũng tức tới lệch cả đi, nhưng sau đó, anh ta lại bình tĩnh lại, nheo mắt đánh giá Vương Nhất, hỏi: “Thằng nhãi, anh tên gì? Tôi nhớ người cùng lên xe xuống xe còn có hai người phụ nữ, bọn họ đâu?”

Vừa rồi sự chú ý của Khương Gẩn tập trung toàn bộ vào người bác tài, không có nhìn thấy bóng dáng của Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My.

“Bọn họ…”

Vương Nhất đang muốn trả lời, Khương Cẩn lại nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức trở nên khinh thường.

“Tôi hiểu rồi, thằng nhãi, anh và hai mỹ nữ vừa rồi là đi ghép xe tới đây nhỉ? Anh cũng là tới tham gia lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thị?”

Đi ghép xe?

Vương Nhất sững người, sau đó lắc đầu bất lực.

“Bỏ đi.”

Khương Cẩn lập tức rơi vào trầm mặc.
 
Chương 1903


Chương 1903

Nhìn thấy cảnh tưởng này, vẻ mặt Vương Nhất hơi thay đổi, nói với hai tên bảo vệ: “Tôi cảm thấy tốt nhất hai người đừng nói những lời kia.”

Hai tên bảo vệ cười haha: “Tại sao không được nói? Nếu như chúng tôi cứ muốn nói thì sao?”

“Người như thế nào sẽ làm bạn với người như thế, anh giống như công nhân, địa vị của người bạn mà anh đang chờ có thể cao đến đâu?”

Diệp Thúy Như đứng phía sau bọn họ, mặt đã sa sầm, đôi mắt b ắn ra tia lạnh lẽo.

Còn hai tên bảo vệ kia vần không biết Diệp Thúy Như đứng sau bọn họ.

“Nhìn phía sau các anh đi.”

Vương Nhất có lòng tốt nhắc nhở.

“Phía sau cái gì?”

Hai tên bảo vệ không đặt trong lòng, cà lơ phất phơ quay đầu lại.

Kết quả, bọn họ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng.

Phía sâu trong đôi mắt, còn ẩn chứa sự †ức giận.

“AI”

Nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám đứng giống như ma đứng phía sau bọn họ, hai tên bảo vệ sợ hãi lớn tiếng hét lên, mất luôn cả hồn.

Diệp Thúy Như lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: ‘Hai người vừa nói, tôi không thể đi vào cửa nhà thi đấu này? Còn muốn đuổi chúng tôi đi?”

Trái tim hai tên bảo vệ đập thình thịch, nói năng lộn xôn: “Cô… cô là ai?”

“Tôi chính là bạn của công nhân mà các anh đang nói.”

Giọng nói của Diệp Thúy Như rất lạnh lùng, trên người toát lên khí chất mạnh mẽ.

Hai tên bảo vệ đều sững sờ.

Một người phụ nữ đẹp như thế này, quả thật giống như nữ vương, trên người mang theo khí chất cao quý, sao có thể có địa vị thấp được?

Đồng thời, bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, người mà Vương Nhất đợi, lại là một cô gái xinh đẹp, cao quý, giàu có như vậy.

Đột nhiên ánh mắt của một tên bảo vệ cứng lại, không hiểu sao cảm thấy Diệp Thúy Như rất quen.

Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô cũng là thiên kim tiểu thư của Diệp thị!”

Bùm!

Lời này vừa được nói ra, một tên bảo vệ khác lập tức sững sờ, cả người giống như bị sét đánh trúng.

Sự lạnh lùng trong mắt Diệp Thúy Như ngày càng nhiều, quả thật đã hình thành một cổ sát khí áp bức bọn họ.

“Không thể sai được, tôi đã từng xem qua ảnh của cô ấy, cô ấy chính là Diệp Thúy Như của Diệp thị, địa vị có thể ngang hàng với thiên kim tiểu thư Diệp Ân Thi!”

Ánh mắt tên bảo vệ kia hiện lên sự kinh hãi, hét lên, một tên khác cũng sợ đến mức nói năng lộn xôn.

Diệp Thúy Như nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ Vương Nhất hỏi: “Các anh nói anh ấy là công nhân? Còn lôi cả tôi vào để măng? Công nhân thì làm gì các người rồi?”

Bịch!

Hai tên bảo vệ lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Thúy Như, hận không thể li3m giày Diệp Thúy Như.
 
Chương 1904


Chương 1904

“Cô, cô Diệp, chúng tôi không biết anh ấy là bạn của côi”

“Cô Diệp, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xúc phạm bạn của cô, mong cô tha thứ cho chúng tôi!”

Bọn đều sợ đến mức sắp đái ra quần, cả người run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như vẫn lạnh lùng như trước.

Với trái tim sắt đá của cô, đương nhiên sẽ không tha thứ cho hai tên bảo vệ này.

Cuối cùng vấn là Vương Nhất xua tay: “Được rồi, bọn họ cũng không làm gì tôi, cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.”

Thấy Vương Nhất nói giúp bọn họ, hai tên bảo vệ quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Vương!”

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nói: “Được rồi, Vương Nhất đã nói như vậy, tôi sẽ tha thứ cho các anh lần này.”

“Cảm ơn cô Diệp! Cảm ơn anh Vương!”

Hai tên bảo vệ giống như trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt nhìn Vương Nhất tràn đầy sự cảm kích.

Diệp Thúy Như đi đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo: “Xem ra cho dù anh có lăn lộn đến mức nào vẫn bị người khác xem là đồ vô dụng”

Vương Nhất cười: “Quen rồi.”

Diệp Thúy Như chỉ vào mình nói: “Anh nên học cách bồi dưỡng khí chất, người ở xã hội thượng lưu, đều có một loại khí chất từ bên trong.”

Vương Nhất lắc đầu: “Quá phiền phức, nguyên tắc của tôi là sống trước, những thứ khác tôi sẽ nghĩ cách.”

Phụt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Thúy Như lập tức bật cười thành tiếng.

Cười tươi như hoa.

Vương Nhất cũng không ngờ chỉ một câu nói bình thường của mình cũng có thể khiến Diệp Thúy Như bật cười.

Nụ cười này giống như hoa nở vào mùa xuân, rực rỡ, xinh đẹp.

Cho dù là Vương Nhất cũng không khỏi có chút sững sờ.

Một người phụ nữ nói năng thận trọng, lạnh lùng kiêu ngạo đột nhiên bật cười, sự chấn động này chắc chăn vô cùng lớn.

Chứ đừng nói đến Diệp Thúy Như trông rất cổ điển, cao quý, ở thời cổ đại, cũng thích hợp là một phi tần.

Cộng thêm Diệp Thúy Như suýt nữa đã trở thành vợ của mình, nếu như nói trong lòng Vương Nhất không có một chút rung động nào thì đó là giả.

“Nhìn cái gì?”

Chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất, nụ cười trên mặt Diệp Thúy Như chỉ duy trì thêm một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng lúc trước.

Lúc này Vương Nhất mới hoàn hồn lại, trên mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng: “Không có gì.”

Nghĩ đến mình cũng là người đã có gia đình, lại nhìn người phụ nữ khác đến mức thất thần như vậy.

Trong lòng Vương Nhất có chút xấu hổ.

Sau đó hai người cùng đi vào.
 
Chương 1905


Chương 1905

Người kiểm tra vé vào vẫn là hai tên bảo vệ kia.

Nhưng biết Vương Nhất là bạn của cô chủ Diệp thị, bọn họ sao dám ngăn cản?

Diệp Thúy Như cũng chỉ đưa ra một vé, có nghĩa là anh tự đi vào.

Nhưng cô vẫn giải thích.

“Anh ấy là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị của chúng tôi xuất chiến, nên không cần kiểm tra vé.”

“Được, được…”

Hai tên bảo vệ lập tức cho đi.

Đến tận khi hai người bọn họ đã đi rất xa mới phản ứng lại.

“Cô Diệp, cô ấy vừa nói gì?”

“Tuyển thủ đại diện cho Diệp thị xuất chiến?”

“Nói như vậy, những gì anh ta nói lúc trước đều là thật, anh ta thật sự là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị để xuất chiến?”

Hai tên bảo vệ đực mặt ra, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lúc trước, Vương Nhất đã nói anh không cần vé cũng có thể đi vào, vì anh là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Kết quả lại bị bọn họ chế giễu, không có ai tin.

Bây giờ bọn họ lại đần người ra, bọn họ suýt nữa đã đắc tội với một cao thủ võ đạo!

Phải biết là, mỗi một tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh đều có thực lực vô cùng mạnh.

Diệp Thúy Như không quan tâm bọn họ nghĩ như thế này, tâm tư của cô ta đều đã đặt trên người Vương Nhất.

Mặc dù hai người đang đi cùng với nhau, nhưng lại không nói chuyện.

Nhưng, Diệp Thúy Như lại như có như không nhìn trộm Vương Nhất.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông duy nhất có thể khiến mình lộ ra nụ cười.

Nhưng, đã thuộc về người khác.

Đây là điều mà Diệp Thúy Như cảm thấy tiếc nuối và xoắn xuýt nhất.

“Diệp Thúy Như, cô đến rồi? Tôi còn tưởng cô sợ, không dám đến chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc, tràn đầy sự chế giễu vang lên.

Vương Nhất và Diệp Thúy Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Ân Thi đã ngồi ở khu vực khán đài của Diệp thị Vương tộc, trước mặt có một chậu hạt dưa, đang cắn.

Khác với Diệp Thúy Như đang gánh trên người áp lực khổng lồ của gia tộc, đối với cô ta mà nói đến đại hội Bắc Cảnh chỉ để hưởng thụ kỳ nghỉ.

Cô ta không hiểu võ đạo, nhưng tắm chút năng, ăn hạt dưa, thỉnh thoảng liếc nhìn tỉ số thắng thua trên võ đài là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Vương Nhất ở phía sau Diệp Thúy Như, khuôn mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Vương Nhất? Anh…sao anh vào được?”

Trong mắt Diệp Ân Thi tràn đầy sự không thể tin được, rõ ràng cô ta đã dặn nhân viên bảo vệ ở cửa không được cho Vương Nhất vào.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thúy Như đi cùng với anh, cô ta lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên tràn đầy sự chế nhạo.
 
Chương 1906


Chương 1906

“Diệp Thúy Như, cô đúng là mất giá, anh ta đã coi cô là vợ trước, cô còn giúp đỡ anh †a như vậy.”

Diệp Thúy Như không hề tức giận, tùy tiện †ìm một vị trí, ngồi xuống một cách rất ưu nhã, ánh mắt không thèm liếc qua.

“Cô còn muốn quản cả việc của tôi.”

kê Thấy Diệp Thúy Như không thèm để ý đến cô ta, Diệp Ấn Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, rất nhanh, một người đàn ông có thực lực rất mạnh đã đi đến bên canh Diệp Ân Thị.

Chính là em ruột Hồng Giác Lâm của hội trưởng Hồng Giác Hải-hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Vì vậy, Diệp Ân Thí lại cười thành tiếng: “Diệp Thúy Như, cô cứ đắc ý đi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi, cô còn chả làm nên trò chống gì, người giúp Diệp thị tham gia thi đấu lại là tôi.”

“Ông Hồng sẽ giúp Diệp thị tôi lấy được thứ bậc, nên tất cả đều là công lao của tôi, không liên quan gì đến côi”

“Chuyện này đợi tôi quay về Yên Kinh, nhất định sẽ báo cáo với ông ngoại, cô cứ đợi cuốn xéo đi!”

“Hừi”

Hồng Giác Lâm giống như một tháp sắt, mang theo hơi thở áp bức rất lớn.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất mấy cái.

Nhưng, Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không hề hoang mang và tức giận, vần rất bình tĩnh.

“Ồn ào, chả lẽ ông ngoại không dạy cô năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’ có nghĩa là gì sao?”

Diệp Thúy Như bình tĩnh trả lời.

Diệp Ân Thi đột nhiên nghẹn lời.

Nói đến miệng lưỡi, Diệp Ân Thi không phải là đối thủ của Diệp Thúy Như, cô ta dứt khoát không nói nữa.

“Đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, sẽ có lúc cô phải khóc!”

Diệp Thúy Như vẫn không hề hoang mang, ngược lại nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười: ‘Vậy lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Vương Nhất gật đầu, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng đang ngồi.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nghe đến mức sững sờ.

Lát nữa gặp là sao?

Cô ta theo bản năng nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.

“Chồng của Lý Khinh Hồng sẽ không ngoại tình với Diệp Thúy Như đấy chứ?”

Diệp Ân Thi sững sờ nói.

Lúc này là 9h, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

““Bai”

Vương Nhất vừa đi đến chỗ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam đã hét lên, chạy về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cười ôm cô bé lên: “Nào, để ba ôm một cái!”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Sao chậm chạp thế?”

Lý Khinh Hồng có chút phê bình: “Mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đó.”
 
Chương 1907


Chương 1907

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi đều đã đến.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nên đến trẻ.”

Vương Nhất giải thích.

Nhưng, ánh mắt anh cứng lại, phát hiện hai người không nên xuất hiện ở đây.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng phát hiện ra Vương Nhất, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ, Vương Nhất thật sự có thể đi vào.

“Khinh Hồng, ba mẹ đi trước đây.”

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều định rời đi.

“Không tiễn.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thờ ơ, không hề có ý định đứng lên đón tiếp.

“Sao ba mẹ lại ở đây?”

Vương Nhất hỏi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vấn là Lý Tuyết Nhi trả lời hộ Lý Khinh Hồng.

“Anh rể, ba mẹ em đến thăm chị.”

Hình như Lý Tuyết Nhi cũng biết ân oán giữa Lý Khinh Hồng và ba mẹ cô ta, cười mỉa mai.

Vương Nhất gật đầu, nói: “Thăm thì thăm thôi, anh không phải là người nhỏ nhen, còn nữa Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em vẫn là em gái của anh.”

Lý Tuyết Như rất kích động, điều cô ta sợ nhất là Vương Nhất sẽ vì ba mẹ mà xa lánh Cô †a.

“Vương Nhất!”

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên, màng nhĩ của tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Vương Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồng Giác Hải dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía này.

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành đến rồi.

“Các ông đến đây làm gì?”

Vương Nhất nheo mắt, đánh giá mấy người Hồng Giác Hải.

Mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Lý Thế Dương đều đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bởi vì có rất nhiều người đứng phía sau Hồng Giác Hải.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo đen hoặc trắng, khuôn mặt mọi người đều rất lạnh lùng, hơn nữa khí chất rất mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì, đây chính là cao chủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đại hội Bắc Cảnh là một sự kiện lớn, thành viên của tất cả các hiệp hội võ đạo đều đến.

Lúc này đang đứng cùng nhau, phóng ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.

Cho dù là những người không biết võ đạo như Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, chứ đừng nói đến Vương Nhất.
 
Chương 1908-1909


Chương 1908

“Vương Nhất, anh giế t chết thiên tài của hiệp hội võ đạo tôi, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua, ân oán của chúng ta, đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, sẽ giải quyết!”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh đến tận xương tủy.

Câu này vừa được nói ra, mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng sợ đến mức run rẩy.

Bởi vì thực sự quá đáng sợ, Vương Nhất, lại gi ết chết thiên tài của hiệp hội võ đạo?

Đương nhiên Vương Nhất biết Hồng Giác Hải đang ám chỉ thiên tài trẻ tuổi La Hữu bị ai đó ám sát.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

“La Văn tiền bối, trận chiến giữa tôi và ông đã có kết quả, rốt cuộc tôi có gi ết chết cháu trai của ông không, ông cũng đã có đáp án, tại sao còn níu chặt lấy không buông?”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống, giọng nói lại sang sảng.

Ông lão tóc trắng kia chính là ông nội của La Hữu, có biệt danh La Văn chiến thần.

Chỉ là, trận đấu kia Vương Nhất đã nghiền nát, đánh bại La Văn.

Nếu như ở trên chiến trường, La Văn đã chết trong nháy mắt.

Nên La Văn biết Vương Nhất chắc chăn không phải là hung thủ giết hại cháu trai mình.

Nhưng, đó là suy nghĩ của ông ta, không đại diện cho ý tứ của cả hiệp hội.

Thể diện của hiệp hội, còn quan trọng hơn tính mạng của La Hữu.

“Hội trưởng, hung thủ giết hại Hữu Nhi rất có khả năng không phải là cậu ấy…”

Vẻ mặt La Văn hiện lên sự khó xử, giải thích.

Nhưng lại bị Hồng Giác Hải tức giận quát mắng.

“Câm miệng lại cho tôi! Không phải cậu ta thì còn có thể là ai?”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn La Văn: “La Văn, ông phải biết, La Hữu là cháu trai của ông, chái trai của mình bị người khác giết hại, ông lại không báo thù, không cảm thấy có lôi với linh hồn của cháu ông ở trên trời, không cảm thấy có lỗi với trái tim võ đạo này của ông sao?”

La Văn lập tức cúi đầu.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sự sắc bén.

“Xem ra, hiệp hội võ đạo của ông định tính cái mạng này lên người tôi đúng không?”

Trong giọng nói của Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm.

Nếu như là anh làm, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh làm, người khác cứ đổ lên đầu anh, anh sẽ cho đối phương biết cái giá phải trả là như thế nào.

“Chính anh đã giết, còn muốn ngụy biện?”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, mạng của anh chính là của hiệp hội võ đạo tôi.

Lời này vừa được nói ra, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Vương Nhất cười, không hề để trong lòng.

Nói đâu xa, cả cái nước H này có mấy người có thể lấy được mạng của anh?

“Hội trưởng Hồng, lúc nấy ông nói muốn lấy mạng của ai?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, tràn đầy sát khí.

Khuôn mặt Hồng Giác Hải hơi thay đổi, theo bản năng quay đầu lại.

 

Chương 1909

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1910


Chương 1910

Diệp Kình Hiên dẫn theo người đến bảo vệ mấy người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, sau đó đứng song song với mấy người Hồng Giác Hải.

“Nực cười, anh Vương nói không giết người của ông, chính là không giết người của ông, lễ nào, các ông nghĩ trong hiệp hội của các ông, có ai có thể đánh đồng với anh Vương sao?”

Diệp Kình Hiên cười khẩy nói, những lời này theo như anh ta thấy đúng là chuyện vô căn cứ.

Hồng Giác Hải lại vô cùng tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”

Từ trong lời nói của Diệp Kình Hiên, ông ta nghe ra được sự xem thường và khinh rẻ.

Dừng một lúc, ánh mắt đang nhìn Diệp Kình Hiên của Hồng Giác Hải đột nhiên nheo lại: “Tiểu tử, có phải cậu vẫn nghĩ bản thân kế thừa vị trí của hiệp hội võ đạo nhà họ Nhan là có thể không đặt tiền bối vào mắt sao?”

Giang Thành và Thiên An là hai thành phố lân cận, biến cố của hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải vẫn biết rất rõ ràng.

Diệp Kình Hiên cười haha: “Nói thật cho ông biết, hiệp hội võ đạo Thiên An do đắc tội với anh Vương mới bị thay thế, Giang Thành của ông lẽ nào cũng muốn rơi vào bước đường này sao?”

Trong mắt Hồng Giác Hải lóe lên một tia sắc bén, nhìn Vương Nhất thêm mấy lần.

Tin tức này, ông ta không hề biết.

“Nói tóm lại, có hiệp hội võ đạo Thiên An tôi ở đây, ông đừng nghĩ đến chuyện ra tay với anh Vương!”

Trong mắt Diệp Kình Hiên mang theo sự lạnh lùng.

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều rất căng thẳng, nhưng Vương Nhất lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười, ra hiệu cho bọn họ không có chuyện gì đâu.

Đồng thời, anh cũng không có ý định nhúng tay vào.

“Anh Vương!”

“Anh Vương!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai nhóm người đi đến.

Hồng Giác Hải liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hai nhóm người này, lần lượt do hai thanh niên đẹp trai dẫn đầu.

Hai người đều rất đẹp trai, mặc vest, đi giày da, phía sau còn có rất nhiều người đi theo.

“Nhà họ Kim và nhà họ Lương ở Thiên An…”

Hồng Giác Hải nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Hai chàng trai trẻ này, chính là Kim Thành Phong nhà họ Kim và Lương Nhật Tân nhà họ Lương.

Bọn họ một trái một phải đi đến bên cạnh Vương Nhất, nheo mắt đánh giá Hồng Giác Hải ở phía đối diện.

““Náo nhiệt thật đó, hay là, cho chúng tôi tham gia chung đi?”

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều mang theo ý tứ sâu xa nói.

Hồng Giác Hải cảm nhận được một chút áp lực.

“Nhà họ Lương, nhà họ Kim, chuyện này không liên quan đến các anh, mau rời đi!”

Hồng Giác Hải tức giận nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều nheo mắt lại: ‘Rời đi? Chúng tôi vì anh Vương mà đến, ông bảo chúng tôi rời đi?”

Hồng Giác Hải không nói gì, chỉ có khuôn mặt càng thêm u ám.

Ông ta cũng nghe nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
 
Chương 1911


Chương 1911

Liên minh Giang Thành chỉ mới đàn áp tập đoàn Lệ Tinh của Thiên An, không ngờ lập tức dân ra hơn một nửa thế lực của Thiên An.

Hồng Giác Hải định thần lại, nói với Lương Nhật Tân và Kim Thành Long: “Cho dù trước đây tận tâm, trung thành với Vương Nhất, nhưng cậu ta sắp xong đời rồi, nếu như không muốn bị hủy diệt, bây giờ lập tức cắt đứt quan hệ với Vương Nhất!”

Nghe thấy vậy, Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều bật cười.

Đang định nói, đột nhiên lại truyền đến một tiếng cười sảng khoái.

“Ai muốn chúng tôi và anh Vương đoạn tuyệt quan hệ?”

Một người đàn ông trung niên đi đến.

Tôn Chính Vũ nhà họ Tôn cũng đã đến.

Lúc này, ba đại gia tộc của Thiên An đều đã đến đủ.

Mặc dù thế lực của Giang Thành vẫn luôn xem thường thế lực của Thiên An, cảm thấy đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng, Thiên An không hề kém hơn Giang Thành.

Hào môn của Thiên An, đương nhiên cũng sẽ không yếu hơn Giang Thành bao nhiêu.

Bây giờ ba đại hào môn đều đã đến, liên thủ lại với nhau, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng có chút lo lăng.

Đừng nói đến, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.

“Hừ, đường đường là hào môn, lại quy phục một chàng trai trẻ chưa đến bao mươi tuổi, đúng là nực cười!”

Nhưng, mặc dù lo lắng, nhưng Hồng Giác Hải vấn cười khẩy nói.

“Mặc dù bọn họ đều là thế lực của Thiên An, nhưng đừng quên, đây là Giang Thành!”

Hồng Giác Hải nói: ‘Hào môn Giang Thành, sẽ không cho phép các cậu làm bậy như Vương Nhất bật cười thành tiếng: “Vừa vặn lúc này có lẽ hào môn Giang Thành đã đến rồi, gọi bọn họ đến đi.”

Nói xong, nhìn về phía ba đại hào môn Giang Thành vấy tay.

Ba đại hào môn thật sự đi đến.

“Anh Vương!”

Đấn đầu tiên là nhà họ Hạ, Hạ Trân mặc một chiếc váy liên màu trắng, nở một nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất.

“Anh Vương!”

Sau đó, là Hạ Lãm với bộ đường trang màu đen.

Vương Nhất cũng nhìn thấy Hạ Phi Long, Hạ Phi Hổ đi phía sau.

Phản ứng của nhà họ Hạ nằm ngoài dự đoán của Hồng Giác Hải.

Sau đó, Hồ Cương, Hồ Hoàng Việt, Hồ Vĩnh Như cũng đến.

Cùng đến còn có Lục Viên, Lục Kiệu nhà họ Lục.

Vương Nhất gật đầu với từng người bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hồng Giác Hải.

“Hội trưởng Hồng, lúc nãy ông nói, hào môn Giang Thành sẽ không cho phép chúng tôi làm càn như vậy?”

Đột nhiên, sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên vô cùng khó coi.
 
Chương 1912


Chương 1912

Ông ta không ngờ hào môn của Giang Thành cũng cung kính với Vương Nhất như vậy!

Đây không phải là tự vả mặt mình sao?

Theo sau sự xuất hiện của hào môn ở Thiên An thì hào môn của Giang Thành cũng hiện thân.

Nhưng bọn họ không đứng về phía Hồng Giác Hải mà ngược lại đang nhiệt tình chào hỏi nhóm người Vương Nhất.

Nhân tiện cũng chào hỏi Lý Mộng Đình, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi.

Lý Mộng Đình và Phương Huệ đều hơi sửng sốt.

Đặc biệt là Phương Huệ.

Hai người mơ hồ nhớ rõ khi mới đến Giang Thành, Vương Nhất từng nói anh không quen thuộc Giang Thành lắm.

Lúc đó Phương Huệ còn rất vui mừng, bởi vì cô đến từ Giang Thành, còn rất nhiệt tình giới thiệu cơ cấu thế lực của Giang Thành cho Vương Nhất biết.

Kết quả là những ông trùm đứng đầu Giang Thành đều tập hợp tại đây, và toàn bộ bọn họ đều rất khách khí với Vương Nhất?

Lúc này, Phương Huệ mới chợt nhận ra Vương Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Sắc mặt của Hồng Giác Hải trở nên cực kỳ khó coi.

Thế lực của Thiên An chống lưng cho Vương Nhất cũng không sao, không ngờ thế lực của Giang Thành cũng hướng khuỷu tay ra ngoài, làm chỗ dựa cho Vương Nhất.

Nhiều thế lực như vậy, Hồng Giác Hải cũng không dám đối đầu trực diện với họ!

“Hội trưởng Hồng, ông còn muốn ra tay với tôi không?”

Vương Nhất bắt chéo hai chân, vẻ mặt cười như không cười nhìn Hồng Giác Hải.

Vào lúc này, khuôn mặt của Hồng Giác Hải †rở nên vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được ý †ứ của La Văn.

Một người được nhiều gia chủ của các gia tộc đi theo như vậy sẽ không dễ dàng ra tay với một tiểu bối của hiệp hội võ đạo.

Anh có niềm kiêu ngạo của bản thân.

Nhưng người của hiệp hội võ đạo đã chết, dù sao cũng phải có một hung thủ đứng ra chịu trách nhiệm.

Không quan trọng người nào là hung thủ.

“Được, Vương Nhất, món nợ này chúng ta sẽ tính toán với nhau saul”

Hồng Giác Hải tối sâm mặt dân người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Hồng Giác Hải, Diệp Kình Hiên thấp giọng nói.

“Anh Vương, anh phải cẩn thận, hiệp hội võ đạo của Giang Thành rất có thể sẽ tấn công anh trong đại hội.”

Những lời nói này rất mờ mịt, đa số mọi người đều không nghe thấy.

Vương Nhất chỉ khẽ cười, cũng không thèm để tâm: “Ra tay trong đại hội thì thế nào, tôi còn đang cầu mà sợ không được Ay đây.

Nghe câu nói này, Diệp Kình Hiên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực lực của Vương Nhất rất hùng mạnh, sẽ không làm những việc mà bản thân không chắc chắn.

Lúc này, xung quanh Vương Nhất đã tập hợp rất nhiều nhân vật lớn có danh dự và uy tín cao, điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Chương 1913


Chương 1913

Ngọai trừ các thế lực gia tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh thì những người đến xem cuộc chiến đều là những người dân bình thường.

Cho dù là Hạ Lãm hay là đám người Lương Nhật Tân thì bọn họ đều là những nhân vật lớn không thể với tới.

Kinh ngạc cảm thán cũng là chuyện bình thường.

“Khinh Hồng, đã lâu không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi?”

Cách đó không xa có một giọng nói già nua truyên đến.

Một ông lão chống gậy bước tới.

Theo sau ông ta là hai thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.

Chẳng qua một trong số họ phải chống nạng vì bị gấy chân.

Xôn xaol Ngay sau đó, toàn bộ hiện trường đều khiếp sợ.

“Là gia chủ của Tần thị, vương tộc Yên Đô cuối cùng cũng tới rồi!”

Mọi người xung quanh khán đài đều hết sức kinh hãi.

Những cuộc xung đột trước đây cùng lắm chỉ là gia chủ của hào môn ở mỗi vùng.

Đối với người bình thường mà nói thì điều đó có lẽ đã năm ngoài tâm với rồi. Nhưng lúc này, ở nơi tụ tập của các ông trùm trong đại hội Bắc Cảnh thì gia chủ của hào môn cùng lắm chỉ có thể coi là trung đảng mà thôi.

Vương tộc Yên Đô mới thật sự là những người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Mà ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm thậm chí còn là nhân vật cấp gia chủ trong vương tộc Yên Đô!

Ông cụ Tần sẽ không vô duyên vô cớ chào hỏi người khác, nếu không phải kết thù thì chính là báo ân.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khả năng kết thù là khá lớn.

“Xin chào ông cụ Tần.”

Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi dùng nghi thức chào cao quý dành riêng cho vương tộc để chào hỏi Tần Vĩnh Nghiêm.

Nhưng từ trong mắt của cô có thể thấy được sự cảnh giác cao độ.

Tất cả phải kể đến chuyện bắt đầu từ năm năm trước.

Chồng của cô, Vương Nhất, đã đánh gấy chân của Tần Hồng Long, hủy hoại tương lai xán lạn của anh ta.

Toàn bộ người của Tần thị đều rất tức giận, mối hận thù này sẽ không dần phai nhạt theo thời gian mà ngược lại ngày càng sâu sắc hơn.

Nhưng lúc đó Vương Nhất đang tòng quân, được quốc gia bảo vệ nên Tần thị không còn cách nào khác.

Hiện tại Vương Nhất đã xuất ngũ, Tần thị nhất định sẽ ra tay với Vương Nhất.

Đối mặt với Tần thị to lớn như vậy, Lý Khinh Hồng căn bản không có năng lực bảo vệ Vương Nhất.

Tần Vũ cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách suy ngầm.

Bọn họ nhất định còn nhớ một chuyện.

Lần trước khi Lý Khinh Hồng trở về Yên Kinh, cô đã từng bị người của Lý thị bắt đi, định để cô tái giá với Tần thị, trở thành con dâu của nhà đó.

Nhưng đã bị Vương Nhất giận dữ chặn lại.

 
 
Chương 1914


Chương 1914

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lý Khinh Hồng suýt chút nữa đã trở thành con dâu của Tần thị.

Vương Nhất cũng mỉm cười đứng dậy, vô tình dùng thân thể chặn Lý Khinh Hồng lại, chìa tay về phía ông cụ Tần.

“Ông cụ Tần, tôi là chồng của Khinh Hồng, tôi tin ông đã từng nghe qua tên của tôi vào năm năm trước.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của đám người Tần thị khế thay đổi mà ngay cả đám người Lý Khinh Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Thật sự là hết chuyện để nói rồi saol Tân thị còn chưa nói về chuyện gãy chân của Tân Hồng Long mà anh lại chủ động nhắc đến.

Trong nháy mắt, trái tim của Lý Khinh Hồng dường như dâng lên đến tận cổ họng, vô cùng khẩn trương.

Tần Vĩnh Nghiêm hơi nheo mắt lại: ‘Người trẻ tuổi, tôi có thể hiểu đây là đang khiêu khích không?”

Trên mặt của Tân Hồng Long cũng để lộ ra một tia tức giận.

Nhưng không hề có sát khí.

Anh ta đang hợp tác cùng Vương Nhất, đương nhiên phải buông bỏ ân oán, nhưng đám người Tần Vũ lại không biết!

Vương Nhất dường như không nhận ra lời đe doạ của ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm, anh vấn tươi cười ôn hòa.

“Có phải khiêu khích hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của ông cụ Tần.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên hoảng hốt, vội vàng ra hiệu cho Vương Nhất đừng nói nưa.

Chuyện của Tần Hồng Long vốn là nỗi xấu hổ rất lớn của Tần thị, nhưng Vương Nhất lại năm lần bảy lượt khiêu khích, quả thực đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Tân Vĩnh Nghiêm mỉm cười: ‘Tuy rằng tôi đã già, nhưng cũng là gia chủ, không thể để cho người khác xâm phạm đến uy nghiêm của gia tộc.”

“Tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ân oán đáng lễ phải được giải quyết từ năm năm trước, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ.”

ÂmI Sau khi ông cụ Tần nói hết câu, đám người Lý Khinh Hồng lập tức cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn.

Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng.

Những lời mà Tân Vĩnh Nghiêm nói chính là tỏ ý Tân thị cũng đã lên kế hoạch xuống tay với Vương Nhất.

“Ông cụ Tân có chuyện gì vậy?”

Một tiếng cười sảng khoái khác vang lên.

Một thanh niên cao to bước đến, trên người còn đeo một huy hiệu bằng vàng sáng lấp lánh.

Phía sau, có một thanh niên đi theo, anh ta tên Vương Lâm.

“Vương thị cũng tới đây!”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng trở nên khó coi, áp lực đột nhiên nảy sinh.

Vương Hạn Kiệt nhìn thấy Vương Nhất thì đột nhiên nheo mắt lại.

“Đây không phải là người đã ném huy hiệu của tôi lần trước sao?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng và đám người Lý Tuyết Nhi cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thật sự quá kinh hãi!
 
Chương 1915


Chương 1915

Rốt cuộc Vương Nhất đã trêu chọc bao nhiêu vương tộc rồi?

Cho dù là Tân thị hay là huy hiệu đại diện cho thân phận của Vương Hạn Kiệt bị vứt bỏ thì Lý Khinh Hồng đều không biết những điều này.

Các vương tộc đều muốn nhân lúc đại hội Bắc Cảnh lần này để xuống tay với Vương Nhất!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều sôi nổi thảo luận.

“Bọn họ gặp phải phiền phức rồi, đồng thời đắc tội với Vương thị và Tần thị. Hai nhà này cũng xem như vương tộc lâu đời ở Yên Đôi”

“Cho dù có được cô Lý che chở thì cũng không nên gây sự như vậy!”

“Lần này Lý thị cũng sẽ bị liên lụy!”

Nghe tiếng nghị luận ở xung quanh, sắc mặt của Vương Nhất cũng không chút thay đổi, thậm chí còn khế mỉm cười.

“Xem ra anh đã tìm được huy hiệu rồi nhỉ.

Đáng lễ tôi nên ném nó xa hơn một chút.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Hạn Kiệt chợt lóe lên tia sát khí.

Vương Nhất quay đầu lại, nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại nhìn về phía đám người phía sau Vương Hạn Kiệt.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với năm anh em mà anh từng đụng phải ở Thế Giới Chi Nhãn.

Đối mặt nhóm người cường giả này, Vương Nhất tiếp tục mỉm cười: “Thế nào, anh tạm thời thay người đại diện mạnh hơn rồi sao?”

“Làm càn! Anh đã thủ tiêu năm vị cường giả đại diện cho Vương thị xuất chiến, tôi nhất định phải báo hận rửa thùi”

Vương Hạn Kiệt tức giận nói.

Lý Khinh Hồng, Hạ Lãm, Hồ Cương, Lương Nhật Tân và những người khác choáng váng đến tột cùng.

Năm cao thủ đại diện cho Vương thị xuất chiến đều bị Vương Nhất thủ tiêu sao?!

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Vương Nhất cười đáp: “Vương thị của các người phải nên cảm ơn tôi mới đúng. Nếu không nhờ tôi giúp kiểm tra trình độ của năm người kia, để họ thật sự đến đại hội Bắc Cảnh thì chẳng phải Vương thị của các người sẽ tổn thất rất lớn sao?”

Vương Hạn Kiệt trâm mặt không nói lời nào.

Mặc dù lời nói của Vương Nhất ngông cuồng, nhưng cũng có vài phần sự thật.

Anh ta lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm thậm chí không dám hó hé câu nào, bởi vì năm anh em kia là do anh †a tìm đến.

Vốn tưởng rằng đã đủ đại diện cho Vương ị thị xuất chiến, không ngời lại bị Vương Nhất thủ tiêu trong một hiệp.

Sau khi xảy ra sự việc kia, Vương Lâm suýt chút nữa đã bị Vương Hạn Kiệt măng chửi đến chết.

“Mặc kệ như thế nào, nếu như anh đã tấn công cường giả của Vương thị tôi thì chính là kẻ thù của Vương thị!”

 
 
Chương 1916


Chương 1916

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nói với Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng khẩn trương năm tay Vương Nhất, cô có thể cảm nhân được một luồng sát khí khổng lồ.

Trên mặt Vương Hạn Kiệt mang theo một nụ cười chế giễu: “Lần trước chỉ do bất cẩn thôi. Hiện tại, anh cảm thấy mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”

Bên phía Tần thị đã ngừng nói, bọn họ đang mỉm cười hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Kết quả mà bọn họ muốn chính là Vương Nhất phải trả giá cho tất cả.

Không quan trọng người nào sẽ ra tay.

Bởi vì những hành động của Vương Nhất đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Lúc này, đã có Vương thị ra tay thay Tần thi, bọn họ vui mừng còn không kịp.

Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng và vô cùng nghiêm túc, như thể cuộc xung đột sẽ bùng nổ trong khoảnh khắc tiếp theo.

Lý Khinh Hồng đã cầm sẵn điện thoại di động trong tay, nếu xảy ra chuyện không ổn thì cô sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.

“Từ khi nào mà lá gan của Vương thị lại lớn như vậy, ngay cả con rể của tôi mà cũng dám động vào?”

Đột nhiên, ngay lúc này lại có một giọng nói bình tính mà uy nghiêm của phụ nữ vang lên.

Âm thanh này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã qua hai mươi năm thăng trầm cũng không bao giờ quên được.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hoảng sợ, Tần Vĩnh Nghiêm cũng khế run rẩy, tròng mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng.

Không có nhiều người có thể khiến Tần Vĩnh Nghiêm cảnh giác.

Nữ vương của Yên Kinh vào hai mươi năm trước chính là một trong số đó.

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt Lý Khinh Hồng hơi biến sắc, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết người phụ nữ kia xuất hiện thì bọn họ sẽ không sao cả.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo, chỉ thấy một nhóm người tiến đến.

Đi đầu là hai người phụ nữ giống như nữ Vương.

Năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người họ, ngược lại còn có một sức hút trưởng thành như đã trải qua thế tục.

“Mẹ vợt Dì nhỏi”

Trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Hai người phụ nữ đại diện cho Lạc thị chậm rãi tiến đến đây chính là mẹ vợ và dì nhỏ của Vương Nhất.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người đứng xem xung quanh, không một ai không trợn mắt há hốc mồm.

“Đây chẳng phải là vương tộc Lạc thị sao?

Hiện tại đã có ba vương tộc Yên Đô xuất hiện ở chỗ này!”

“Ba vương tộc lớn tề tụ, sẽ xảy ra xung đột gì sao?”
 
Chương 1917


Chương 1917

Ánh mắt của những người đứng xem xung quanh đầy kinh hoàng và chấn động, bọn họ bàn tán sôi nổi.

Trên thực tế, sau Tần thị, Vương thị lần lượt xuất hiện cũng đã khiến bọn họ đủ kinh hãi rồi.

Và sự xuất hiện của Lạc thị lại càng đẩy mâu thuần ở nơi này lên đến đỉnh điểm.

Dù sao cũng là vương tộc Yên Đô, một gia tộc tùy tiện xuất hiện thôi cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Càng không cần nói đến việc ba vương tộc lớn đã †ề tụ tại đây.

Hàng loạt ánh mắt kinh ngạc và thảng thốt nhìn về phía Vương Nhất với vẻ không thể †in được.

Mọi người đều thầm nghĩ rốt cuộc chàng trai này có năng lực gì lại có thể khiến ba vương tộc lớn xuất hiện vì anh?

Cộp cộp cộp!

Cách đó không xa, tiếng bước chân giòn vang của Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy vang lên.

Hai người nắm tay nhau bước vào, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều đỉnh cao.

Người sau mặc một chiếc áo khoác thời trang thật dài, che phủ phần dưới của cơ thể, bó sát để lộ mắt cá chân trắng như tuyết, dưới da có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường gân xanh hơi mờ.

Phấn mắt màu tím nhạt được vẽ trên lông mi trông vô cùng quyến rũ.

Dì nhỏ luôn là người đi đầu trong các mode thời trang, dung mạo tỷ lệ nghịch với tuổi tác, nếu nói bà ta tầm 30 tuổi cũng sẽ có khối người tin.

Nhưng khác với Lạc Thanh Thủy, Lạc Thanh Hiền lại giống một miếng ngọc hổ phách đã lắng đọng trong một thời gian dài, sự hào nhoáng đã biến mất.

Cho dù đã hoàn tục nhưng bà ta vẫn duy trì thói quen ăn chay niệm Phật, cả người trông lãnh đạm mà điềm tĩnh.

Tựa như chỉ cần đứng cạnh bà ta thì con người sẽ quên đi ân oán thù địch.

Đăng sau lưng họ cũng có rất nhiều cao thủ với khí thế mạnh mẽ, đại diện cho Lạc thị xuất chiến ở đại hội Bắc Cảnh.

“Con không sao chứ?”

Cuối cùng, khi hai người đã đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao.”

Lý Khinh Hồng ôn hòa đáp lại.

Lạc Thanh Hiền cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhẹ.

“Bà chủ!”

Ở phía sau, Lý Thiên Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Thanh Hiền, kích động gọi lớn.

Lạc Thanh Hiền quay đầu nhìn lại, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn.

“Tôi đã không còn là bà chủ của Lý thị, ông xu không cần gọi tôi là ‘bà chủ”: Mặc dù sự kiện “tranh giành con gái” đã xảy ra hai mươi năm trước, nhưng Lý Thiên Dương vấn theo bản năng kính sợ Lạc Thanh Hiền.

“Thằng nhóc, chẳng phải tôi đã nói với cậu là nếu gặp phiền phức thì nhất định phải gọi điện cho dì nhỏ sao? Dì nhỏ sẽ ra mặt giúp cậu.”

Lạc Thanh Thủy bước đến bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận, bà ta không hài lòng vì Vương Nhất không thông báo cho mình biết.

Đối với chuyện lần này, Vương Nhất đành phải cười khổ: “Con đã biết, lần sau nhất định sẽ gọi điện cho dì nhỏ.”
 
Chương 1918


Chương 1918

Dựa vào bản tính sợ thiên hạ không đủ loạn của dì nhỏ, e răng thể nào cũng làm cho người ta đầu rơi máu chảy thì mới chịu bỏ qua.

Trong lúc vô tình, nơi này đã biến thành hai nhóm người đối đầu lấn nhau.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lạc thị cùng một phe, Tần thị cùng Vương thị cùng một phe.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ một mình Lạc Thanh Thủy cũng đã khiến anh ta cảm thấy áp lực, đừng nói đến người đứng bên cạnh bà ta là nữ vương Yên Kinh, người từng oai phong lãm liệt một cõi vào hai mươi năm trước.

“Dì Lạc, thằng nhóc kia không chỉ đả thương cao thủ của Vương thị mà còn vứt huy hiệu thân phận của cháu, chẳng lẽ các người muốn bao che cho anh ta sao?”

Vương Hạn Kiệt trầm giọng hỏi.

“Bao che?”

Lạc Thanh Thủy cười lạnh lùng nói: “Cháu rể của tôi cũng không làm gì sai, tôi bao che cái gì đây?”

“Là do cao thủ của Vương thị các người kém cỏi hơn người khác, trách được ai?

Về phần ném huy hiệu của cậu… Tôi cũng không nhìn thấy Vương Nhất ném nó đi, cho nên không tính!”

Hai tay Lạc Thanh Thủy chống nạnh, hung hăng giận dữ hét vào mặt Vương Hạn Kiệt.

Có một người chị lợi hại làm chỗ dựa, Lạc Thanh Thủy đã quen với việc cậy mạnh lớn tiếng.

Chỉ cần không phải là nhân vật lớn đứng đầu trong vương tộc, còn lại những người khác thì Lạc Thanh Thủy luôn luôn không Sợ, muốn mắng cứ mắng thôi.

Vương Hạn Kiệt ở bên này trở nên đờ đần, bị mấy câu nói của Lạc Thanh Thủy làm cho ngây người.

Rõ ràng anh ta mới là người bị hại, sao đến miệng của Lạc Thanh Thủy thì bản thân lại biến thành một tên tội phạm hung ác vậy?

Hơn nữa, cái gì mà không nhìn thấy Vương Nhất vứt huy hiệu nên không tính chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Vương Hạn Kiệt giận đến mức run cả người, khuôn mặt cũng tái xanh.

Khinh người quá đáng!

Cmn khinh người quá đáng!

“Dì Lạc, tôi tôn trọng dì là tiền bối nên mới gọi một tiếng dì. Nhưng nếu dì không phân biệt được đúng sai thì cũng đừng trách Vương thị của tôi không khách sáo!”

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thủy, trầm giọng nói.

“Cậu đang vô lễ với tôi à? Tôi còn đang mong cậu đừng khách sáo với tôi nữa đấy!”

Lạc Thanh Thủy sải bước đến trước mặt Vương Hạn Kiệt, mặc dù không cao bằng anh ta nhưng khí thế không hề thua kém.

Bà ta liếc nhìn huy hiệu thân phận trên áo của Vương Hạn Kiệt, đột nhiên vươn tay giật lấy, sau đó trực tiếp ném thẳng vào thùng rác cách đó không xa.

“Nhìn thấy chưa? Hiện tại mới thật sự vứt huy hiệu của cậu đi đấy!”

Lạc Thanh Thủy nhìn Vương Hạn Kiệt, lạnh lùng nói.

Bùm!

Lần này, tất cả người của Vương thị đều phần nộ.

Vương Lâm tức giận hét vào mặt Lạc Thanh Thủy: “Bà thật to gan, dám vứt bỏ huy hiệu của anh trai tôi!”
 
Chương 1919


Chương 1919

Vương Hạn Kiệt đã giận dữ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

Đây đã là lần thứ hai anh ta bị vứt huy hiệu kể từ khi đến Giang Thành.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình và những người khác cũng sững sờ.

Không ngờ dì nhỏ sẽ dùng cách thức này để đánh trả.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt Vương Hạn Kiệt một lần nữa, thậm chí còn dẫm nát tôn nghiêm của toàn bộ Vương thị trên mặt đất!

“Phụ nữ nhà họ Lạc, bà thật quá đáng.”

Lúc này, một giọng nói già nua nhưng chứa đầy sự phần nộ vang lên.

Ông cụ Tân Vĩnh Nghiêm cũng nổi giận khi nhìn thấy cảnh này.

Đôi mắt đục ngầu của ông ta thản nhiên nhìn Lạc Thanh Thủy: “Mau nhặt huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt lên, lau sạch rồi trả lại cho cậu ta. Chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.”

Lạc Thanh Thủy cuối cùng cũng cảm thấy hơi e ngại khi đối mặt với gia chủ của Tân thị, nhưng bà ta cũng không sợ hãi lắm.

Bởi vì chị gái của bà ta đang ở bên cạnh.

“Lời này sai rồi.”

Rốt cuộc Lạc Thanh Hiền cũng tiến lên một bước, đi đến trước mặt em gái mình, nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt đã phai nhạt không ít.

“Đạo Phật có một câu nói, vạn vật đều chú ý tới nhân quả.”

“Tân thị của các người cùng Vương thị ức hiếp người nhà của tôi trước, em gái tôi chỉ vứt huy hiệu thân phận của tiểu bối Vương thị để trút giận, tại sao lại không thể chứ?”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người hai bên Tần – Vương đều thay đổi rõ rệt.

Tân Vĩnh Nghiêm khẽ thở dài một tiếng trong lòng, cho dù đã rời khỏi Yên Kinh hai mươi, nhuệ khí và sự sắc bén của năm đó đã bị bào mòn nhưng nữ vương Yên Kinh vấn là nữ vương Yên Kinh.

Điều này chưa từng thay đổi.

“Nhưng tại sao bà không hỏi xem vì nguyên nhân gì mà Tần thị của tôi và Vương thị lại đến gây phiền toái cho người nhà bà?”

Ánh mắt sắc bén của Tần Vĩnh Nghiêm nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hiền.

Lạc Thanh Hiền chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần hỏi, con người của tôi không có ưu điểm nào khác ngoài trừ bênh vực người mình”

“Người mà các người muốn đánh là con rể của tôi, người bị liên lụy là con gái lớn mà tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”

Âm thanh này vang lên, trên người Lạc Thanh Hiền đồng thời xuất hiện một luồng khí vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Bao gồm cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vương Hạn Kiệt cảm thấy có chút khó thở trước khí thế này.

“Tôi tụng kinh niệm Phật hai mươi năm, xem danh lợi tài quyên như mây khói, tất cả đều buông bỏ được, nhưng chỉ có bọn họ là tôi không bỏ xuống được.”

Nói xong của cuối cùng, ánh mắt của Lạc Thanh Hiền đã sớm trở nên lạnh lẽo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom