Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1920


Chương 1920

Mưa gió sắp ào đến, mây đen tràn ngập khắp thành phố!

Hiện trường trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền vang lên.

Không biết tại sao nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tần Vĩnh Nghiêm đều cảm nhận được một áp lực cực kỳ lớn.

Tính tình của Lạc Thanh Hiền đã trầm ổn hơn rất nhiều, cũng không dễ dàng tức giận, nhưng không có nghĩa là bà ta không nóng tính.

Một người ít khi tức giận lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ là một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Ngay cả Tần Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy sợ hãi trước khí thế trên người Lạc Thanh Hiền.

“Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, tôi chỉ thấy hai vương tộc của các người đang hợp tác ức hiếp người nhà tôi, xem tôi không tồn tại!!!”

Giọng nói của Lạc Thanh Hiền đột nhiên †ăng lên quãng tám.

Trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.

Một số người nhút nhát suýt chút nữa đã sợ đến mức ngất xỉu.

Vương Nhất cũng choáng váng.

Đây chính là mẹ vợ của mình sao?

Khí thế cũng quá cường đại rồi?I Vào giờ phút này, Lạc Thanh Hiền chính là nữ vương chân chính nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Lý Khinh Hồng là người bình tĩnh nhất trong số họ, bởi vì khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy khí thế này rất nhiều.

Thậm chí có thể khoa trương nói một câu, Lạc Thanh Hiền ở hiện tại so với thời kỳ đỉnh cao trước đó không hề kém cạnh một chút nào.

Cho nên cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ bình tính uống một ngụm nước.

P(0UT° Lạc Thanh Hiền nhìn Tân Vĩnh Nghiêm và Vương Hạn Kiệt, vô cùng bình tĩnh nói ra một chữ “cút’.

Người có khí chất, ngay cả lúc mắng chửi người khác thì cũng cảm thấy bà ta rất có tố chất.

Vào giờ phút này Lạc Thanh Hiền thốt ra từ ‘cút’ nhưng không ai dám không tuân theo.

“Gia chủ nhà họ Tần, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trước khí thế mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền, sắc mặt của Vương Hạn Kiệt có chút tái nhợt, chỉ có thể quay sang cầu cứu Tần Vĩnh Nghiêm.

Trái tim của Tân Vũ và Tân Hồng Long cũng đập thình thịch, hai người nhìn Lạc Thanh Hiền.

Khi Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh vào hai mươi năm trước, bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ nghe nói về truyên thuyết của Lạc Thanh Hiền, chưa từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ thật sự tức giận của Lạc Thanh Hiền.

Hiện tại, hai mươi năm trôi qua, khi Lạc Thanh Hiền nổi giận một lần nữa, bọn họ vân cảm thấy chưa đủ.

Vậy thì có thể tưởng tượng được ở Yên Kinh hai mươi trước, mọi người kính sợ Lạc Thanh Hiền đến mức nào.

Tân Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng ông ta vẫn không có ý định dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Thanh Hiền, ngay cả trưởng bối như tôi mà bà cũng xem thường sao?”

Tân Vĩnh Nghiêm lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Hiền bình tĩnh đáp: “Chính vì trong mắt tôi vẫn xem ông là trưởng bối nên tôi mới nói với ông những lời này. Nếu là tôi của hai mươi năm trước, sao tôi còn có thể nhiều lời như vậy?”
 
Chương 1921


Chương 1921

Nghe vậy, sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm cũng thay đổi rõ rệt.

Đúng thật, nếu như là Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước thì đã sớm cho một cái tát rồi.

Tuy nhiên câu này đã nhắc đến một điểm quan trọng.

Bây giờ không phải hai mươi năm trước!

Lạc Thanh Hiền cũng không phải Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước!

Bà bây giờ chỉ là một người thường đã hoàn tục!

“Thanh Hiền à, bà nên nhìn rõ thực tế, bây giờ không phải là thời đại của bà.”

Khí thế của Tần Vĩnh Nghiêm cũng dần trở nên mạnh mẽ, nheo mắt nhìn Lạc Thanh Hiền nói: “Bây giờ bà cùng lắm chỉ là một người bình thường, trong tay không có chút quyền lực gì, bà có tư cách gì nói với tôi những câu này?”

Sau khi nghe Tần Vĩnh Nghiêm nói, Vương Hạn Kiệt cũng kịp phản ứng lại.

Khi nhắc tới Lạc Thanh Hiền, trong tiềm thức của mọi người sẽ luôn nhớ đến nữ vương Yên Kinh.

Từ đó kính nể và sợ hãi bà ta.

Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đã xuất gia và hoàn tục thôi.

Lạc thị của hiện tại đã sớm không còn thuộc quyền quản lý của bà ta nữa!

Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Hạn Kiệt không khỏi tức giận.

Bản thân lại bị một người phụ nữ chỉ biết dựa vào quyền lực và sống trong quá khứ giáo huấn?

Thần sắc của Lạc Thanh Thủy có chút hốt hoảng, bởi vì Tân Vĩnh Nghiêm đã nói trúng đích.

Chị gái của bà ta hiện tại không có chút quyên lực nào ở Lạc thị, sở dĩ có thể trở lại nhà họ Lạc một lần nữa vẫn nhờ vào địa vị của bà ta ở Lạc thị.

Gia chủ hiện tại của Lạc thị cực kỳ kiêng ky sức ảnh hưởng của Lạc Thanh Hiền, rất sợ bà ta cướp mất địa vị nên không cho bà ta giữ bất cứ chức vụ nào.

Cho nên, bây giờ ở Lạc thị, Lạc Thanh Hiền hoàn toàn là một người nhàn rỗi, một số người còn ở sau lưng âm thầm cười nhạo chị gái của bà ta chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.

Nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ thản nhiên mỉm cười: “Tôi thật sự giống như những gì các người đã nói, chỉ là một truyền thuyết đã suy tàn, nhưng tôi vẫn có cách khiến các người phải cúi đầu xưng thần.”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Biết Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, anh ta cái gì cũng không sợ nữa: ‘Vậy bà nói cho tôi biết, bà làm thế nào để khiến chúng tôi phải cúi đầu xưng thần?”

“Hôm nay cho dù có các người có Lạc thị chống lưng thì trước khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, chúng tôi nhất định phải dạy dỗ con rể bà một bài học!”

Về phía Tần thị, Tân Vũ cũng để lộ nụ cười nhẹ nhõm.

Gương mặt của Tần Hồng Long vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra vui mừng hay tức giận, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Vương Nhất.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Lạc Thanh Hiền, nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, căn bản không có chút tác dụng nào cải Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng tò mò nhìn Lạc Thanh Hiền, muốn biết rốt cuộc bà ta có thể làm được gì.

Chỉ thấy Lạc Thanh Hiền mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Vương Nhất.

“Bởi vì tôi có một người con rể tốt.”
 
Chương 1922


Chương 1922

“Các người cho rằng tôi đến nên đám người Khinh Hồng mới an toàn sao? Sai rồi, cho dù chúng tôi không đến thì các ngươi cũng không thể động được một sợi tóc của Khinh Hồng.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Vương Hạn Kiệt, Tần Vũ, thậm chí là Tân Vĩnh Nghiêm đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.

Sao đi một vòng lớn lại quay về Vương Nhất thế?

“Ha ha ha…

Một lúc sau, Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Vương Lâm đứng sau cũng bật cười.

“Dì Lạc đang nói gì thế, bà dám đánh cược bảo bối của mình cho Vương Nhất, bà không biết anh ta còn chẳng được Lý thị thừa nhận là con rể sao?”

“Lý thị chỉ hận không thể chờ anh ta chết, làm sao có thể ra tay cứu giúp chứ?”

Ngay cả ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng bật cười.

Có thể thấy trò cười này lố bịch đến mức nào.

Nhưng Lạc Thanh Hiền lại không hề tức giận, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.

“Con có biện pháp, đúng không?”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Mẹ vợ, mẹ đã vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho cơn.

Vương Hạn Kiệt không có thái độ tốt như vậy với Vương Nhất.

Anh ta trực tiếp tỏ vẻ khinh thường, chỉ vào Vương Nhất mắng: ‘Một tên phế vật như anh thì có năng lực gì chứ?”

Vương Nhất hướng về phía thùng rác cách đó không xa, bĩu môi nói: “Tôi cảm thấy nếu anh có thời gian mắng chửi ở chỗ này thì không bằng lục tìm huy hiệu của mình trong thùng rác trước đi, đừng để lát nữa nó thật sự bị vứt đi.”

“AnhI”

Vương Hạn Kiệt vô cùng tức giận vì những câu nói kia.

Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, vừa ôm Vương Tử Lam vừa nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật sự có thể chứ?”

Vương Nhất cười nói: ‘Em chỉ cần tin tưởng chồng mình thôi.”

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, nhìn người của hai gia tộc lớn Vương thị cùng Tần thị, cười nói: “Có vài ân oán không thể tránh khỏi, nếu các người muốn giải quyết thì cứ giải quyết ở đây đi. Trước tiên… nếu các người có thể giải quyết.”

Vừa dứt lời, anh ta đã gọi điện thoại: “Có thể tiến vào.”

Lời này vừa nói ra, cho dù là Tần thị hay Vương thị cũng đều vô thức nhìn xung quanh.

Kết quả không có người nào.

Vương Hạn Kiệt tỏ vẻ khinh thường: “Vẫn còn giả thần giả quỷ!”

“Chắc vấn còn đang trên đường tới.”

Vương Nhất giải thích: “Các người muốn tìm tôi trả thù thì cũng được thôi. Nhưng phải nói xem đó là hình thức trả thù gì?”

“Mối hận của tôi và Vương thị chỉ là tạm thời. Hơn nữa tôi cũng có huy hiệu thân phận của Vương thị, quy định của Vương thị nghiêm cấm nội bộ chém giết lẫn nhau, cho nên anh không thể xuống tay với tôi.”
 
Chương 1923


Chương 1923

Chỉ thấy Vương Nhất lấy ra một huy hiệu ánh vàng rực rỡ, giống hệt cái của Vương Hạn Kiệt.

“Huy hiệu thân phận của Vương thị…”

Lần này, vẻ mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hết sức khó coi.

Tần Vũ tiến lên một bước, nhìn Vương Nhất nói: “Vậy thì thù oán của anh và Tần thị chúng tôi chắc hẳn là mối thù không đội trời chung phải không?”

Tần Vũ cười nói: ‘Em họ Tần Hồng Long của tôi, hai chân của cậu ta đều bị anh đánh gấy, người làm anh như tôi thay cậu †a báo thù cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Tân Hồng Long đứng phía sau lập tức sửng sốt.

Lời nói kia cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận nghiền ngẫm sẽ phát hiện anh ta đang dùng góc độ của gia chủ để nói chuyện.

Đã ngầm thừa nhận chính mình là gia chủ.

Vương Nhất cười nói: ‘Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh nói được thì nhất định phải làm được đấy!”

Tần Vũ cũng mỉm cười: “Tần thị của tôi cùng Vương thị đứng ở chỗ này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ đối phó với một mình anh mà còn không thể làm được sao?”

Lời này vừa nói ra, bất kể là cao thủ đứng sau Tần thị hay cường giả của Vương thị cũng đều tỏ vẻ khinh thường.

Có lẽ theo quan điểm của bọn họ thì bọn họ vốn dĩ không cần phải ra tay.

Vương Nhất ở gật đầu: ‘Vẫn chưa đủ.”

“Cái gì?!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ ra giận dữ.

Khi đang chuẩn bị hành động.

“Ngài Vương.”

“Chủ nhân.”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Một giọng nói trâm khàn, giống như một đoạn băng ghi âm cũ đã được mở nhiều lân.

Còn giọng nói khác lại rất non nớt và ngây thơ, giống như giọng nói của một đứa bé.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.

Chỉ thấy ở phía cổng, hai người có vóc dáng cực kỳ chênh lệch đang bước đến.

Bọn họ gồm một nam một nữ, người nam mặc quần áo đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt màu đen, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lùng quỷ dị.

Cô bé bên cạnh cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, người như tạc bằng ngọc, lông mày rậm, hai mắt to tròn.

Trong tay còn cầm một hộp sữa chua lớn, dáng vẻ trông rất vô hại.

Nhưng chỉ có những người quen thuộc với cô mới biết hầu hết mọi người đều sẽ bị vẻ ngoài dễ thương của cô đánh lừa, thủ đoạn giết người của cô cực kỳ độc ác và dã man.

Bọn họ chính là Thiết Diện và Hồng Phật.

Thiết Diện vốn dĩ là sát thủ của Tây Cảnh, trong khi Hồng Phật thuộc tổ chức sát thủ “Võng Lượng”, là sư muội đồng môn của Lãnh Nhan, nhưng hiện tại đã quy thuận Vương Nhất.
 
Chương 1924


Chương 1924

Không ai trong số những người có mặt ở đây từng nhìn thấy Thiết Diện cùng Hồng Phật nên bọn họ mở to mắt kinh ngạc.

Đây là tổ hợp kỳ lạ gì vậy?”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt và Vương Lâm cũng không nhịn được cười lớn: “Vương Nhất, anh chỉ dựa vào hai người này để đối phó với chúng tôi sao? Anh cho rằng cao thủ của chúng tôi là loại người gì?”

Nghe thấy bọn họ khinh thường mình, Thiết Diện không có phản ứng gì, nhưng Hồng Phật lại cực kỳ giận dữ, trừng mắt nhìn đám người kia.

Nhưng do tuổi tác còn quá nhỏ nên khi tức giận thậm chí còn khá đáng yêu.

Vương Hạn Kiệt và những người khác càng cười vui vẻ hơn, không ngừng kêu Hồng Phật dễ thương.

“Còn có một người sau lưng các người.”

Vương Nhất chỉ về phía sau bọn họ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác da đang lạnh lùng bước tới.

Khoảnh khäc khi Khương Nhã My xuất hiện, cho dù là Tần thị hay Vương thị, thậm chí là Lạc thị cũng đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Có một loại người trời sinh sẽ mang đến một cảm giác vô cùng áp bức cho người khác, cho dù đã cố gắng kiềm nén khí thế đó của mình nhưng khí tức phát ra từ bản thân cũng sẽ vô hình ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Giống như một kẻ sát nhân thật sự, càng mang nhiều sinh mạng trên người thì sẽ càng nảy sinh sát khí.

Mặc dù Khương Nhã My không có kinh nghiệm thân kinh bách chiến như Vương Nhất, nhưng đã có rất nhiều cường giả từng chết trong tay cô.

Điều thật sự khiến đám vương tộc Yên Đô sợ hãi chính là luông sát khí hung hãn này.

“Gia chủ cẩn thận!”

“Cậu chủ, mau lùi lại!”

Đám cường giả của Tần thị và Vương thị đều cảnh cảnh giác nhìn Khương Nhã My như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Từ trên người Khương Nhã My, bọn họ đều cảm nhận được một khí thế cực kỳ mạnh me.

Nhưng Khương Nhã My vẫn luôn nhìn thẳng, cũng không hề xuống tay, chỉ đi về phía Vương Nhất.

Nhưng phía trước lại có cường giả của vương tộc đang đứng chặn trước mặt.

Khương Nhã My dừng bước, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Tránh ra.”

Khương Nhã My thản nhiên mở miệng.

Xoet xoẹt xoẹtI Ngay sau đó, một sự kiện xảy ra khiến mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả cường giả của vương tộc đang đứng trước mặt Khương Nhã My đều cảnh giác tránh sang một bên.

Giống như sóng lớn phá vỡ mặt hồ, Khương Nhã My mạnh mẽ phá vỡ để tạo nên một con đường.

Bất cứ nơi nào cô đi qua, đám đông đều nhường đường.

“Người phụ nữ này…”

Những người đứng cạnh Lý Khinh Hồng cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng của Khương Nhã My.
 
Chương 1925


Chương 1925

Đặc biệt là Lý Mộng Đình.

Cô từng nhìn thấy Lãnh Nhan, nhưng khí thế trên người của người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn cả Lãnh Nhan, càng trong trẻo và lạnh lùng hơn, cô phương tự thưởng.

Một người phụ nữ như vậy thật sự rất quyến rũ.

“Là chị dâu của anh rể.”

Lý Tuyết Nhi kích động kêu lớn.

Cô từng gặp Khương Nhã My.

Lúc trước khi cô bị bắt cóc, Khương Nhã My đã cứu cô.

Cô cảm thấy Khương Nhã My thật sự rất ngầu.

Đặc biệt là chiếc áo khoác da vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.

Lý Tuyết Nhi rất ngưỡng mộ người này!

Lý Khinh Hồng cũng nhận ra Khương Nhã My.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bắt đầu cảm thấy có chút nghi ngờ.

Bề ngoài có vẻ là chị dâu, nhưng Lý Khinh Hồng biết Khương Nhã My mới chính là mối tình đầu của Vương Nhất.

Chỉ là mối tình đầu này đã sớm chết yểu trước khi kịp bắt đầu.

Khương Nhã My từ mối tình đầu trở thành chị dâu.

Lần trước, cô đến Giang Thành muốn tạo cho Vương Nhất một bất ngờ, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Vương Nhất và Khương Nhã My ở cùng một căn phòng.

Theo một nghĩa nào đó, Khương Nhã My chính là sự uy hiếp lớn hơn cả Diệp Thúy Như!

Nhưng Lý Khinh Hồng không thể nói ra.

Dưới ánh nhìn soi mói của nhiều người, Khương Nhã My cuối cùng cũng đã bước đến bên cạnh Vương Nhất.

Biểu cảm trên mặt của Hồng Phật và Thiết Diện từ đầu đến cuối đều rất lạnh lùng.

“Chào cô Khương!”

Đám người Diệp Kình Thiên của hiệp hội võ đạo Thiên An cũng lần lượt bước đến chào hỏi.

Khương Nhã My từng đảm nhiệm qua chức vụ huấn luyện viên của hiệp hội võ đạo, bao gồm cả Diệp Kình Hiên, mỗi một người đều vừa kính trọng vừa oán hận Khương Nhã My.

Nhà họ Hạ, nhà họ Lương lại lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nhã My.

Không chỉ thán phục trước vẻ đẹp của Khương Nhã My mà còn kinh ngạc trước thực lực của cô.

“Ồ, chị Nhã My còn phách lối hơn cả…

Hồng Phật cầm hộp sữa chua, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Khương Nhã My.

Cô nằm mơ cũng muốn có được khí chất nữ vương như Khương Nhã My.

Nhưng vóc dáng của bản thân quá nhỏ, không thể có được khí thế như vậy.

Vương Nhất vẫn ngồi tại chỗ, từ đầu đến cuối cũng không hề đứng lên.

Anh cười như không cười nhìn Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt nói: ‘Bây giờ các người còn muốn xuống tay với tôi nữa không?”
 
Chương 1926


Chương 1926

Tần thị và Vương thị im lặng như tờ, sắc mặt của Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm, Vương Hạn Kiệt và những người khác đều tối sầm lại.

Lạc Thanh Thủy cũng không thể tưởng tượng được nhìn Vương Nhất, không ngờ anh lại có trợ thủ đắc lực như vậy giúp đỡ.

E răng không có cường giả nào trong vương tộc Yên Đô là đối thủ của người phụ nữ mặc áo da này.

“Có phải tôi cũng nên mua một chiếc áo khoác da mặc không…

Lạc Thanh Thủy nhìn chằm chằm áo khoác da màu đen sáng bóng trên người Khương Nhã My, sau đó so sánh với dáng người của bản thân và lẩm bẩm.

Người bình tĩnh ở hiện trường chính là Lạc Thanh Hiền.

Sắc mặt của bà ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chưa từng tỏ vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Tân Vũ khó coi nhìn Vương Nhất: “Chẳng lẽ anh chỉ biết núp sau lưng đàn bà thôi sao?”

Một mình Khương Nhã My đã khiến hai vương tộc lớn kinh hãi, Tân Vũ cũng chỉ có thể nói như vậy.

Vương Hạn Kiệt lại bật cười lạnh lùng: “Cùng lắm chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có thể ngăn cản được cường giả của hai vương tộc lớn sao?”

Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn Hồng Phật và Thiết Diện.

“Sàn diễn của các người đã bị Nhã My đoạt đi rồi.”

Hồng Phật là người đầu tiên nổi giận: “Khinh người quá đáng!”

Dưới lớp mặt nạ, Thiết Diện cũng hừ một tiếng.

Cả hai bọn họ đều là cường giả, có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng lúc này lại bị coi thường như vậy.

“Không dọa các người một chút thì các người sẽ không biết tôi đáng sợ thế nào!”

Hồng Phật tức giận nói.

Lời này vừa nói ra, những cao thủ của Tần thị và Vương thị đều bật cười.

Một cô bé còn vị thành niên thì có thể lợi hại bao nhiêu.

Huýt!

Hồng Phật lập tức huýt sáo một tiếng.

Trong nháy mắt, ở chỗ Tần Kỳ và những người khác đang đứng bất ngờ xuất hiện hàng loạt những con rết!

Bọn họ đều bị dọa sợ.

Tại sao trong sân vận động lại có rết?

Thậm chí còn có không ít con đang bò lên người, nhưng chúng cũng chỉ leo chứ không hạ độc.

“Bé ngoan, có thể rời đi rồi.”

Hồng Phật cười hì hì nói.

Xào xạc…

Những con rết nhanh chóng biến mất.

Im lặng.

Hiện trường yên tĩnh giống như đã chết.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn to hai mắt nhìn Hồng Phật như nhìn thấy quỷ.

Những con rết kia đều do cô gái này tạo ra sao?

Tuy nhiên, không đợi bọn họ phục hồi tỉnh thần lại sau cơn hoảng sợ thì một ánh sáng lạnh lão thoáng qua cùng tiếng gió thổi vù vù.
 
Chương 1927


Chương 1927

Hai gò má của Vương Hạn Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua má anh ta.

Anh ta dùng tay chạm vào, vậy mà là máu tươi!

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy rõ thứ gì vừa lướt qua.

Là một kim châm.

Ngân châm.

“Anh… Các người…”

Ngay sau đó, tâm mắt của bọn họ dừng trên người Thiết Diện.

“Anh bắn cây ngân châm này vào lúc nào?”

Thiết Diện cười lạnh lùng, cũng không nói lời nào.

Đám người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt há hốc mồm hít một hơi thật sâu.

Khiếp sợ.

Quá kinh hãi.

Lúc trước, bọn họ còn cảm thấy Hồng Phật và Thiết Diện là kẻ vô dụng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đã lầm.

Vương Nhất đột nhiên đứng dậy, nhìn Tân Vũ nói: “Tôi nghe nói anh muốn báo thù cho em trai của mình? Muốn thủ tiêu tôi à?

Khuôn mặt Tần Vũ hơi biến sắc, trong nháy mắt cảm thấy một luồng áp lực to lớn.

Đúng là anh ta muốn thủ tiêu Vương Nhất, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Hồng Phật và Thiết Diện thì anh ta không dám xuống tay với Vương Nhất nữa.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Chỉ với hai người Hồng Phật và Thiết Diện thôi mà bọn họ còn khó đối phó, vậy thì đừng nói là Khương Nhã My chưa từng ra †ay.

Nhưng xét theo cục diện hiện tại thì dường như Vương Nhất không muốn buông tha cho anh ta.

Thiết Diện lập tức hiểu ý của Vương Nhất, ném ra một cây ngân châm.

Phù!

Nhưng mà lần này lại bị một người khác dùng ngón tay bắt lấy một cách chính xác.

“Ngài Mục?!”

Tần Vũ kêu lên.

Tần Vũ kinh ngạc kêu lên, lập tức hấp dãn ánh mắt của mọi người ở đây.

Bọn họ vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở cánh cửa phía bắc của sân vận động có một nhóm người hùng hùng hổ hổ di tới.

Người đi đầu chính là Mục Lang – thủ hộ Tây cảnh.

Bên cạnh ông ta có rất nhiều thủ hạ Tây cảnh vây quanh, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ.

Mục Lang mặc trên người bộ quân phục, trên vai có ba ngôi sao, phối hợp với vóc người cao lớn ấy càng làm tăng thêm sự uy vũ của bản thân.

Nhìn từ phía xa mang đến cho người khác một loại cảm giác hùng vĩ như núi.

“Mục Lang…”
 
Chương 1928


Chương 1928

Liếc mắt nhìn về phía Mục Lang đang đi tới, hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Ở cả đại hội Bắc cảnh, người có thể để anh chú ý cũng không nhiều.

Mục Lang là một trong số đó.

Nhưng Mục Lang lại không nhận ra Vương Nhất.

Tứ đại cảnh chủ đều có tên gọi tương ứng, chỉ có Bắc cảnh là đặc thù nhất.

Thân phận của tất cả thủ hộ giả bên cạnh Bắc cảnh đều được giữ bí mật, bao gồm cả ảnh chụp.

Cho nên, Mục Lang cũng không biết thân phận của Vương Nhất.

Cho dù trước đó cùng tứ đại cảnh chủ đông tây nam bắc tranh đoạt danh xưng Ẩn chủ, Vương Nhất cũng mang theo mặt nạ.

Với sự xuất hiện của Mục Lang, không khí nơi này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy hai ngón tay của Mục Lang nhẹ nhàng kẹp một cây kim bạc.

Mục Lang nhìn cây kim đó vài lần, sau đó vèo một tiếng tùy tiện ném bỏ cái kim, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Thiết Diện.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ phản bội này đó à?”

Mục Lang nhìn Thiết Diện, bỗng nhiên lại cười khẽ vài tiếng: “Không thể không nói, lá gan của cậu cũng lớn lắm, đã phản bội Tây cảnh mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ giết cậu à?”

Oành.

Giọng điệu của Mục Lang tuy bình thản nhưng chỉ cần một câu nói là đã mang theo uy thế mạnh mẽ.

Đồng thời, ông ta còn dồn hết khí thế về phía Thiết Diện.

Thiết Diện lập tức cảm thấy một áp lực nặng nề, như đang vác trên vai một ngọn núi lớn.

Người bình thường khi đối mặt với Mục Lang thì đã sớm bị khí tràng mạnh mẽ ép đến nồi phải thuần phục mà quỳ dưới đất.

Nhưng Thiết Diện vẫn chưa hề lui bước, hai mắt vấn cứ nhìn gắt gao vào ông ta.

Anh ta lạnh nhạt nói: ‘Rời khỏi Tây cảnh không phải là ý của tôi, mà là bị ép buộc không còn cách nào khác, tôi không hề phản bội Tây cảnh.”

Anh ta là sát thủ của Tây cảnh, mỗi một lần ám sát đều phải thành công, nhưng lần ám sát Ẩn chủ lại thất bại.

Thậm chí hành động của Thiết Diện còn không được xem như là ám sát, chỉ là quân cờ được Mục Lang sử dụng để thăm dò thực lực của Vương Nhất mạnh hay yếu.

Thất bại cũng đúng thôi.

Nhưng Mục Lang lại không có ý định bỏ qua cho Thiết Diện.

Cũng không phải là do ông ta lạnh lùng vô tình, mà là ông ta có một chấp niệm rất sâu sắc.

Mỗi một mệnh lệnh nào mà ông ta đã tuyên bố, đó đều là quân lệnh.

Quân lệnh thất bại, vậy thì phải lấy cái chết để tạ tội.

Ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên mới có chuyện Thiết Diện rời khỏi, dòng đời đưa đẩy mới đầu quân cho Vương Nhất.

“Đối với tôi mà nói, rời khỏi Tây cảnh chính là làm phản, hèn nhát. Tôi nói cậu phản bội thì chính là phản bội.”

Thái độ của Mục Lang rất ngang ngược: “Còn nữa, cậu đã dám bắn ám khí với tôi, làm như vậy là đang không nể mặt tôi à?”
 
Chương 1929


Chương 1929

Bộp bộp bộp.

Mục Lang ngay lập tức nhanh chân đi về phía Thiết Diện.

Khí thế trên người càng ngày càng mạnh.

Bọn người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt dùng ánh mắt hoảng hốt mà nhìn Mục Lang.

Đại hội Bắc cảnh còn chưa bắt đầu, thủ hộ Tây cảnh đã muốn ra tay rồi à?

Sát khí mãnh liệt làm Thiết Diện không thể thở nổi.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng Thiết Diện lại truyền đến tiếng cười thản nhiên mà nhẹ nhàng của Vương Nhất.

“Có tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương anh.

Vương Nhất nhẹ nhàng võ võ bả vai Thiết Diện, cười to nói.

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, Thiết Diện lập tức kích động run rẩy cả người.

Cảm giác kính sợ và sợ hãi trong lòng đối với Mục Lang cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.

Mặc dù thủ hộ Tây cảnh Mục Lang mạnh đó, nhưng cho dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn Ẩn chủ à?

Người đứng phía sau anh ta chính là Ẩn chủ.

Cho nên, Thiết Diện không sợ hãi.

Nhưng phản ứng của bọn người Lý Khinh Hồng, Tần thị, Vương thị và Lạc Thanh Hiền lại không giống như thế.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Nhất, lo lắng nói: “Vương Nhất, anh có biết là anh đang nói cái gì không?”

Lạc Thanh Thủy cũng rất nghiêm túc.

“Đối phương là Mục Lang đó, là một trong những cường giả đứng đầu ở toàn bộ nước H này, ai đắc tội với ông ta thì chỉ có một con đường chết.”

“Đến cấp bậc như Mục Lang, chỉ cần một câu nói là đã có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ để nó biến thành tuyệt thế hào môn, cũng có thể tàn sát một vương tộc trong vòng một đêm, khiến nó hầu như không còn, chính là sự tôn tại mà ngay cả vương tộc Yên Đô cũng không thể chọc vào.”

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng theo đó mà nhạt dần, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt của bà ta đã chứng minh lời nói của Lạc Thanh Thủy không phải là giả.

Tứ đại thủ hộ đông tây nam bắc, thực lực của mỗi một người đều mạnh đến mức không giống như bình thường, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phải làm vui lòng bọn họ.

Nhưng Vương Nhất lại chống đối Mục Lang.

Tai họa giáng xuống đầu.

Bọn người Tần Vũ, Vương Hạn Kiệt kiềm không được mà nở nụ cười.

Vương Nhất đắc tội với Mục Lang, đây chính là kết quả tốt nhất.

Mục Lang chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất lại nở một nụ cười khẽ với bọn họ: ‘Mọi người cứ yên tâm đi, Mục Lang không thể làm gì tôi đâu.”

Lý Khinh Hồng khó tin mở to mắt, cảm thấy chắc chăn là Vương Nhất đã điên rồi.
 
Chương 1930


 

Chương 1930

Vương tộc hào môn ở trước mặt của Mục Lang mà còn không chịu nổi một kích, sao lại không dám làm gì Vương Nhất chứ?

Mục Lang cũng cười theo, ánh mắt rơi trên người Vương Nhất: “Cậu là ai? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu có hơi quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi?”

Vương Lâm là người đi đầu ở bên cạnh Vương Hạn Kiệt đứng ra nói với Mục Lang: “Ông Mục, cậu ta tên là Vương Nhất, là đứa con rể của Lý thị ở vương tộc Yên Đô, năm năm trước làm nhục trưởng công chúa Lý thị, cũng chính là Lý Khinh Hồng đứng trước mặt ông, hiện tại là chồng của cô ấy.”

“Nếu như không có Lý Khinh Hồng thì không biết là thằng nhóc đó đã chết bao nhiêu lần rồi, Lý thị chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu ta.”

Vương Lâm trực tiếp khai ra thân phận của Vương Nhất.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta còn mang theo một tia lạnh lẽo.

“Anh ngậm miệng lại!”

Lý Khinh Hồng căng thẳng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ phân nộ.

Lời nói này của Vương Lâm chính xác là đổ dầu vào lửa, Mục Lang muốn ra tay với Vương Nhất là dễ như trở bàn tay.

“Ông Mục, chồng tôi không hề có ý vô lễ với ông, tôi thay anh ấy xin lỗi ông.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt, cô định cuối đầu xuống nói xin lỗi.

Nhưng còn chưa khom người thì đã bị Vương Nhất kéo lại.

Ở trước mặt tất cả mọi người, Vương Nhất nhấc chân bắt chéo, bộ dạng như là đại ca, anh cười nói: ‘Khinh Hồng, cần gì phải xin lôi, những gì anh nói đều là sự thật. Có anh ở đây, ông ta không dám ra tay với người của anh đâu.”

“Anh…

Lý Khinh Hồng tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp trắng toát không còn giọt máu, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh mắt của Mục Lang trở nên âm trầm.

“Thăng ranh kia, chẳng trách tôi thấy cậu quen mắt, những người đã chết trước kia cũng giống như cậu, đều có vẻ ngang tàn khi còn sống, mà bây giờ mộ của bọn họ đều đã xanh cỏ.”

Mục Lang híp mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói rất lạnh.

Vương Nhất nhịn không được mà bật cười.

Những người bại dưới tay anh, lúc nào cũng dám nói với anh mấy lời như thế à?

Vương Nhất lắc đầu: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, tôi chính là ngoại lệ đó.”

“Vậy à?”

Mục Lang cười, nhưng nụ cười đó lại không có độ ấm: “Thăng ranh kia, cậu có biết là lời nói của cậu sẽ làm liên lụy đến gia tộc của vợ cậu?”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, vẻ mặt của Lạc Thanh Hiền cũng nghiêm túc mà nhìn Mục Lang.

Vương Nhất nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cách thời gian tổ chức đại hội Bắc cảnh còn năm phút nữa, ông ở đây mà hù dọa người khác, xác định không đến hiện trường à, mà là muốn lãng phí thời gian với một người trẻ tuổi vô danh tiểu tốt như tôi?”

Mục Lang nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đừng nói là năm phút, cho dù có năm giây thì tôi cũng có thể phế cậu dễ nhờ trở bàn tay.”

Lời nói này của Mục Lang không hề càn rỡ chút nào.

Dù sao thì ông ta cũng là thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 1931


Chương 1931

Đây chính là sự kiêu ngạo của ông ta.

“Vương Nhất, anh nhanh nói xin lỗi với ông Mục đi, đừng có gây chuyện nữa, thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.”

Lý Khinh Hồng dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với Vương Nhất.

Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt tái nhợt.

Vương Nhất lại cười nhẹ: “Khinh Hồng, mọi người cứ yên tâm đi, anh sẽ để cho mọi người phải lâm vào nguy hiểm?”

Nói xong, anh lại nở nụ cười với Mục Lang: “Vậy thì cứ thử một chút đi, ông có dám đánh nhau với tôi không?”

“Chỉ là một đứa con rể của Lý thị mà lại dám cuồng vọng như thế?”

Mục Lang tức giận nói.

Nhưng lúc ông ta vừa mới dự định ra tay.

Hồng Phật và Thiết Diện đã ra tay trước, bọn họ bảo vệ bên cạnh Vương Nhất.

“Muốn ra tay với chủ nhân thì trước tiên bước qua xác chúng tôi đi.”

Hồng Phật run rẩy nói, nó đã để lộ sự sợ hãi của cô ta.

Nhưng mà cô ta vân dũng cảm đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Cô ta chỉ biết dùng cổ, ứng phó với cao thủ bình thường thì xem như thông thạo điêu luyện, nhưng khi đối mặt với cường giả như Mục Lang, quả thật chẳng đáng là bao.

Thiết Diện cũng giống như thế.

Mục Lang híp mắt lại đánh giá Thiết Diện và Hồng Phật: “Xem ra là các người không sợ chết.”

“Thiết Diện, vốn dĩ người kế tiếp chính là cậu, nhưng mà nếu như cậu đã xông lên rồi, vậy thì không còn cách nào khác, lấy cậu ra khai đao trước vậy.”

Mục Lang nhìn chăm chằm Thiết Diện rồi nói.

“Ông ra tay thử xem!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong tay của Khương Nhã My có thêm một con dao sắt bén, vô cảm nhìn ông ta.

“Ẩn Vu, Khương Nhã My?”

Nhìn thấy Khương Nhã My, ánh mắt của Mục Lang có hơi kinh ngạc.

Trước kia Khương Nhã My cũng ở Bắc cảnh, còn là trụ cột vững chắc của Ẩn Vu, đương nhiên Mục Lang đã nghe nói đến tên của Khương Nhã My.

Không ngờ là cô ta đã xuất hiện ở đây.

Mục Lang dừng tay, nhìn Khương Nhã My bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Vương Nhất, ông ta chăm chọc cười một tiếng.

“Tôi còn nói sao cậu lại dám to tiếng với tôi, hóa ra là ỷ mình có Khương Nhã My Ẩn Vu.”

“Nhưng không phải là cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào Khương Nhã My là đã có thể chống lại tôi đó chứ?”

Mục Lang cười lạnh: “Cùng lắm thì cô ta chỉ là một cao thủ đỉnh tiêm của Ẩn Vu mà thôi, làm sao có thể so sánh với thủ hộ của tôi được chứ?”

Hai mắt cũng Khương Nhã My lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ cầm con dao mà chỉ vào ông ta.
 
Chương 1932


Chương 1932

Vương Nhất vẫn cười lắc đầu: ‘Nếu như ông cho rằng như vậy, thế thì sai hoàn toàn rồi, cho dù không có cô ấy thì ông cũng không dám ra tay đâu.”

“Cái gì?”

Mục Lang nhíu mày.

Vương Nhất quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nồi làm cho ông ta có chút dao động.

Lẽ nào anh thật sự có chiêu trò gì đó chống lại ông ta?

“Võ Si đến rồi.”

Đúng lúc này, trong sân vận động đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét to.

Võ Si hiên ngang bước vào.

“Võ Si đến rồi.”

Giọng nói to rõ làm rúng động toàn trường, †rong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, cho dù là người bên phía Vương Nhất hay là người của Mục Lang, Tần thị, ai nấy cũng đều vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng sân vận động.

Chỉ nhìn thấy Võ Si Võ Sơn Hà đang đi cùng người của mình, bước chân vững vàng.

Thân thể cao lớn mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ cần hai chữ Võ Sỉ là đã khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Nếu như thật sự muốn tìm một người có thể khiêu chiến với Mục Lang trong số những người có mặt ở đây, vậy thì người này chính là Võ Si mà không thể là ai khác.

BVO SlS Mục Lang cũng đã nhìn thấy Võ Sơn Hà, sắc mặt lập tức sa sầm lại.

Sâu trong đôi mắt lướt qua vẻ âm trầm.

Làm sao mà ông ta không nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua, ngày hôm qua ông ta vừa mới đến Giang Thành, vốn dĩ cho rằng sẽ có rất nhiều người chào đón mình, cảnh tượng hoành tráng. Không ngờ là đến đón ông ta chỉ có lát đát vài người, tuy răng Mục Lang là thủ hộ Tây cảnh, cũng không thèm để ý những chỉ tiết này, nhưng nói cho cùng nếu như không có ai đón tiếp thì vẫn cảm thấy mất mặt.

Một nhân vật có tiếng tăm như ông ta lại càng bực bội hơn nữa, sau đó mới biết được hóa ra người đến đón ông ta đều đã đi đón Võ Sỉ rồi.

Điều này đối với Mục Lang mà nói, nó chính là một sự khiêu khích.

Thế là ông ta chủ động muốn đi tìm Võ Sỉ đòi một lời giải thích, nhưng không ngờ răng Võ Sỉ căn bản không muốn gặp mình.

Thậm chí hai người cùng bởi vì vậy mà đánh với nhau một trận, làm cho đối phương không thoải mái.

Đương nhiên, Mục Lang sẽ không nói những chuyện này ra.

“Náo nhiệt quá nhỉ…”

Võ Si hơi nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng, đi đến chỗ gần đó.

“Xin chào Võ Sỉ đại nhân.”

Có vẻ như Tần Vĩnh Nghiêm rất e dè Võ Si, mặc dù đứng ở lập trường đối nghịch, nhưng cũng không thể không chào Võ Sỉ một tiếng.

Tần Hồng Long và Tần Vũ cũng làm theo, ai cũng lên tiếng chào.

THÂY”

Mục Lang lại trừng mắt, lạnh lùng nhìn, cũng không thèm mỉm cười chào đón.

Mà là chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Võ Sỉ đại giá quang lâm, không phải là muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi đó chứ?”
 
Chương 1933


Chương 1933

Võ Sơn Hà cười ha ha: “Cái này sao có thể được gọi là phá hỏng chuyển tốt được chứ, các người cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem.”

Nói xong, Võ Sỉ thật sự không có ý định nhúng tay vào, anh ta cứ cười mà nhìn như thế.

Điều này khiến trong lòng Mục Lang cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không tiện nói gì.

Nhất là biểu cảm kỳ quái của Võ Sỉ, bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác càng làm cho Mục Lang khó hiểu hơn.

Chú ý đến ánh mắt của Võ Si, Vương Nhất nhịn không được mà cười khẽ, anh bỗng nhiên nói: ‘Chắc là ngày hôm qua ông Mục đây mất thể diện dữ lắm nhỉ, cho nên hôm nay tâm trạng mới khó chịu như thế.”

“Cậu nói cái gì?”

Mục Lang không vui nhìn Vương Nhất rồi hỏi.

Sát ý trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

Vương Nhất vẫn ngồi trên ghế, nụ cười trên mặt lại tươi hơn nữa, anh từ tốn nói: “Hình như là ngày hôm qua ông Mục có chuyện muốn gặp Võ Si, nhưng Võ Sỉ lại lấy lý do tiếp khách nên đã từ chối, cho nên chuyện này mới khiến ông Mục tức giận, có phải như thế không?”

Oanh.

Nghe vậy, ánh mắt của Mục Lang bỗng nhiên phát lạnh.

Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, trong lúc nhất thời vậy mà lại lâm vào trạng thái ngượng ngập.

Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mục Lang.

Thế mà lại xảy ra loại chuyện đó à?

Võ Sỉ không gặp Mục Lang, vậy thì gặp ai?

Ai lại có địa vị cao hơn Mục Lang như thế?

Sắc mặt của Mục Lang lại càng thêm âm trầm, ông ta vô thức nhìn về phía Tần thị.

Vương Nhất biết chuyện này, nói rõ là chuyện đêm đó đã bị người khác tiết lộ.

Ngoại trừ ông ta ra, ở đây cũng chỉ có bọn người Tân Vũ và Tần Vĩnh Nghiêm biết.

Sắc mặt của Tân Vũ thay đổi ngay tức thì, lắc đầu liên tục: “Ông Mục, xin ông tin tưởng tôi, Tần thị chúng tôi không hề tiết lộ chuyện đêm hôm đó.”

Trong mắt của Tần Vĩnh Nghiêm cũng mang theo ý lạnh, nhìn Vương Nhất nhưng lại nói với Mục Lang.

“Lang, ông còn không biết nhân phẩm của Tần thị chúng tôi à?”

“Chuyện có hại cho chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải tiết lộ ra ngoài làm gì?”

“Chắc chắn là một người nào đó khác.”

Mục Lang nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, ông †a lạnh lùng nhìn Vương Nhất: ‘Sao cậu lại biết?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất lại sâu hơn: “Các người không cần phải nghi ngờ lẫn nhau đâu, Tần thị không có tiết lộ chuyện ngày hôm đó.”

Dừng một chút, Vương Nhất lại cười nói: “Tôi chỉ hỏi các người một vấn đề, tối hôm đó Võ Sỉ tiếp đón ai, chẳng lẽ các người không tò mò ư?”

mu Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của đám người Mục Lang, Tân Vĩnh Nghiêm đều thay đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Sao có thể không muốn biết được?
 
Chương 1934


Chương 1934

Bọn họ rất muốn biết tối đó Võ Sỉ đang dùng cơm với ai, địa vị cao đến cỡ nào, thế mà ngay cả thủ hộ Tây cảnh Mục Lang cũng có thể từ chối không thèm gặp.

Lý Khinh Hồng im lặng nhìn Vương Nhất, cảm thấy Vương Nhất đúng là cao thủ về mặt tâm lý học.

Cô đã học qua tâm lý học, cô biết là từ khi bắt đầu Vương Nhất đang bố trí cục diện.

Lạc thị, Khương Nhã My, Hồng Phật đều là công cụ của Vương Nhất.

Mỗi lần đều mang đến cho người khác một loại ảo giác như anh có chỗ dựa, chính là những thứ này.

Nhưng mỗi lần đều nổi lên không dứt, một hai lần thì không sao, làm như vậy rất dễ dàng phá vỡ lòng tin của người khác.

Chứ đừng nói chỉ người đến cuối cùng lại là Võ Sĩ.

Còn cố ý nói ra chuyện mà Mục Lang thấy kinh ngạc, làm dao động tâm lý của ông 1a.

Tại sao Vương Nhất lại có thể bình tính như vậy?

Không có nguyên nhân gì khác, bọn họ chính là khách quý mà Võ Si đã đón tiếp.

Cho nên, sau khi Vương Nhất nói ra sự thật này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Gần như mọi người đều trợn tròn cả mắt, giống y như là gặp quỷ cứ nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

“Tối hôm đó, khách quý mà Võ Sỉ tiếp đãi chính là hai người?”

Ngơ ngác thật lâu, Tân Vũ là người đầu tiên lên tiếng, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoài nghi.

“Đúng vậy, chính là chúng tôi.”

Vương Nhất cười to, gật đầu thoải mái thừa nhận.

Oanh.

Nhưng bọn người Tần Vũ lại không xong.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có tài cán gì mà có thể để Võ Si xem là khách quý?

Sắc mặt của Mục Lang cũng trở nên âm trầm.

Ông ta không thể nào chấp nhận được, để cho mình đợi lâu như thế, cuối cùng khách quý khiến mình trở mặt với Võ Sỉ lại là Vương Nhất.

Ông ta không có cách nào hiểu được, hai người đó dựa vào cái gì mà có thể trở thành khách của Võ Sỉ?

Dựa vào Lý thị à?

Ông ta cũng không chú trọng đến Lý thị.

Rốt cuộc là cái gì?

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất một hồi lâu.

Bây giờ cô đã hơi hiểu ý của mẹ mình rồi, tại sao lại có thể tin tưởng đứa con rể này như vậy.

Bởi vì anh thật sự quá lợi hại.

Anh đúng là một bậc thây mưu mô.

Những người quen biết với Vương Nhất cũng cảm thấy đây giống như là ngày đầu tiên mà mình quen biết với Vương Nhất.

Ngày hôm nay.

Là ngày đầu tiên của buổi khai mạc đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất chưa từng ra tay làm gì, thậm chí mông còn chưa rời khỏi ghế ngồi mà đã có thể uy hiếp Vương thị, Tần thị cùng với kẻ thù cường đại đến từ thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 1935


Chương 1935

Bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả các thế lực có mặt ở hiện trường đều cảm thấy choáng váng.

Từ nấy đến giờ, Vương Nhất đều ngồi ở trên ghế, chỉ cười tủm tỉm nhìn sự việc đang phát triển.

Nhưng lại có thể hù dọa Tần thị, Vương thị, cộng thêm thủ hộ Tây cảnh đứng trên đỉnh cao võ đạo.

Đội hình như vậy, ai dám ngăn cản?

Chỉ sợ là ngay cả đứng cũng đứng không yên.

Nhưng Vương Nhất chẳng làm cái gì hết mà đã có thể hù dọa bọn họ.

Chỉ dựa vào sự can đảm này, tìm kiếm ở cả nước H cũng chẳng có ai bằng.

Bôm bốp.

Hiện trường vang lên tiếng võ tay rất nhỏ.

Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng võ tay, mang trên mặt nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đầy vẻ thưởng thức.

“Trong lòng tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều cách mà cậu dùng để giải quyết cục diện, nhưng lại không ngờ rằng cậu lại dùng biện pháp này.”

“Thật may mắn cậu là con rể của tôi, Lý Thế Nhân không bằng cậu.”

Oành.

Lời này của Lạc Thanh Hiền vừa mới nói xong, tất cả mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất đều là vẻ khó tin.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc mà nhìn Lạc Thanh Hiền.

Nhận xét của bà ta đối với Vương Nhất lại cao như thế?

Lý Khinh Hồng biết rõ tính tình của người mẹ này, rất kiêu ngạo, bà ta không hề vừa mắt bất cứ người đàn ông nào trên đời này.

Cho dù là Lý Thế Nhân, những thành tựu sau này cũng không lọt vào mắt bà ta.

Một nhân vật có tiêu chuẩn cao như thế mà lại đánh giá Vương Nhất đến mức đó?

Không biết tại sao, người Vương thị và Tần thị lại cảm nhận được chút e ngại.

Mà đám người Lạc Thanh Thủy, nhà họ Lương, nhà họ Hạ đi theo Vương Nhất, hoặc là người thân của anh, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.

Bọn họ đã không nhìn lâm người, đi theo Vương Nhất chắc chắn có thể phát triển như gió.

Vương Nhất chỉ cười mà không nói gì.

Những lời nhận xét này đã đủ để khiến tên tuổi của anh có thể vang dội cả Yên Kinh.

Nhưng mà anh vấn không thèm để ý.

Dù sao dựa vào thân phận của anh, nắm giữ cả toàn bộ Yên Kinh cũng không phải là vấn đề.

Anh nở nụ cười với Mục Lang: “Cách đại hội Bắc cảnh chỉ còn có hai phút, ông xác định là vẫn muốn so tài với tôi?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Mục Lang liền đen như đáy nồi.

Ông ta không cam tâm!

Tìm khắp cả nước H này, có người trẻ tuổi nào mà dám sắp nói với ông ta như thế.

Nhưng trước mắt lại có một người.
 
Chương 1936


Chương 1936

Đừng nói là đại hội Bắc cảnh sắp bắt đầu, cho dù không có đại hội Bắc cảnh thì ông †a cũng chưa chắc có thể làm gì được Vương Nhất.

Lúc này, sau lưng Vương Nhất là nhà họ Lương, nhà họ Kim, nhà họ Hạ, cùng gia tộc hào môn từ Thiên An và Giang Thành, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An, Lạc thị, cùng với nhóm cường giả Thiết Diện, Khương Nhã My, Hồng Phật.

Đương nhiên, người có thể diện nhất vấn là Võ Sỉ.

Tung hoành trong giới võ đạo ở nước H, chưa từng thất bại một lần.

Là người sáng lập ra chiến thần, làm rạng danh chiến thần chỉ uy.

Cho dù là Mục Lang thì cũng cảm thấy áp lực to lớn.

“Còn một phút nữa.”

Ngón tay Vương Nhất nhẹ nhàng gõ gõ vào đồng hồ, thờ ơ nói.

Mục Lang không còn do dự nữa, ông ta hét †o một tiếng: “Chúng ta đi.”

Nói xong liền quay người rời đi.

“Ông Mục.”

Tần Vũ ở phía sau lên tiếng gọi, trên mặt là vẻ không cam lòng.

0V UI) Tần Vĩnh Nghiêm cũng kêu một tiếng.

Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo vẻ nghiêm túc từ trước nay chưa từng có, nhìn Tần Vũ rồi nói: “Hấp tấp chỉ làm bại sự, cháu quá nóng vội rồi.”

Sắc mặt của Tần Vũ cứng đờ, sau đó gật gật đầu: “Cháu biết rồi ông nội.”

“Vũ, ông vân luôn nhắc nhở cháu rằng nước H rất lớn, có rất nhiều thiên tài vẫn luôn ẩn mình ở nước H.”

“Yên Kinh cũng chỉ là một góc nhỏ của nước H mà thôi, thậm chí có khi thân phận vương tộc Yên Đô còn có thể hại cháu, khiến cháu không coi ai ra gì, kêu căng phách lối.”

Tân Vĩnh Nghiêm nghiêm khắc nhắc nhở: “Cậu ta là một viên đá được mài giũa rất tốt, là đá làm gấy kiếm hay là kiếm đâm vào đá, vậy thì phải xem bản lĩnh của cháu rồi.

“Hồng Long, cháu cũng như thế”

Tần Vĩnh Nghiêm nhìn về phía Tân Hồng Long từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

“Vâng, ông nội.”

Tần Hồng Long vội vàng đáp lời.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta vẫn mang theo vẻ hoảng sợ khó tin.

Anh ta không ngờ rằng khách mà Võ Si tiếp đón vào tối hôm đó lại là Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng thì không thể nào, bởi vì thân phận của cô là trưởng công chúa Lý thị.

Trong mắt của những nhân vật có tiếng †ăm như Võ Sỉ và Mục Lang, cô không đáng để được nhắc tới.

Vậy thì cũng chỉ có thể là Vương Nhất.

Lúc này, Tân Hồng Long liền cảm nhận được ánh mắt của Tần Vũ sau lưng mình.

Trong ánh mắt đó còn mang theo sát ý.

Tân Hồng Long biết rõ sát ý sinh ra từ đâu.

Bởi vì địa vị gia chủ.

Ông nội vẫn còn chưa bỏ mặc anh ta, bỏ mặc đứa cháu trai đã bị gấy hai chân.

Đây chính là chỗ mà Tần Vũ không đồng ý.
 
Chương 1937


Chương 1937

Nhưng Tân Hồng Long không quay đầu lại, chỉ cười nhạt.

Vương Nhất là một cục đá để hai người bọn họ mài dao.

Hình thức để chọn gia chủ đời tiếp theo rất có thể là người nào có khả năng đánh bại Vương Nhất thì người đó sẽ lên làm gia chủ.

Nhưng nói cho cùng, vấn là thắng làm vua thua làm giặc.

So với việc cắt bỏ đá mài, Tân Hồng Long càng có khuynh hướng lợi dụng đá mài dao để mài một thanh đao khác.

Năm năm trước, Vương Nhất đánh gãy chân anh ta, kết thúc cuộc đời đi lính của anh ta.

Nhưng cũng không phải là anh ta không có thu hoạch gì.

Anh ta càng trở nên cẩn thận hơn, luôn nhớ đến câu có thù tất báo.

Anh ta còn hiểu cách dựa dẫm.

Mượn khí thế của ai?

Ai cũng được, chỉ cần là người có thể trợ giúp mình.

Báo thù thật sự quan trọng như vậy à?

Tần thị đi rồi, chỉ còn lại người Vương thị là Vương Hạn Kiệt và Vương Lâm.

Vương Nhất cười với bọn họ: “Cái người vấn còn chưa đi?”

Vương Hạn Kiệt lập tức đỏ mặt, biểu cảm âm trầm.

Tốt xấu gì Tần thị cũng có Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm, nhưng Vương thị chỉ có một mình anh ta, Vương thị được xem như là gia tộc có thế lực kém nhất.

Tần thị và Mục Lang đều đi rồi, Vương thị còn ở đây làm cái gì nữa?

“Cậu nhớ kỹ đó cho tôi.”

Vương Hạn Kiệt nói câu này xong thì liền vội vàng rời khỏi nơi này.

Rất nhanh, ở đây chỉ còn lại người của Vương Nhất.

Tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất như là nhìn thấy quỷ.

Bắt đầu kể từ lúc Mục Lang xuất hiện, gần như là mọi người đều lâm vào tuyệt vọng.

Nhưng không ngờ rằng người cuối cùng phải đi lại là bọn họ.

Càng khó tin hơn đó chính là Vương Nhất lại mời Võ Si đến đây.

Vương Nhất cười cười: ‘Được rồi, đại hội Bắc cảnh cũng đã sắp bắt đầu, mọi người trở về chỗ ngồi hết đi.”

Mặc dù ai cũng có điều muốn hỏi, nhưng lại trở ngại đại hội Bắc cảnh sắp bắt đầu, các hào môn ở nhà họ Lương và nhà họ Hạ đành phải trở về vị trí của mình.

“Vậy tôi cũng đi.”

Võ Sỉ cũng rời đi, đến một vị trí khác ở đại hội Bắc cảnh, một nơi cách Mục Lang khá xa.

Nếu như ông ta đến đây để kiểm soát tình hình, vậy thì phải kiểm soát đến cùng.

Ông ta muốn xem xem có mặt ông ta ở đây, Mục Lang có dám ra tay hay không.

Người dân chương trình nói vài câu tượng trưng, sau đó liền mời khách quý của đại hội Bắc cảnh lộ mặt.

Đại hội Bắc cảnh là cuộc tranh tài võ đạo có quy mô toàn quốc, có rất nhiều khách quý đến tham gia.

Hầu như đều là những người nổi tiếng từ khắp các tỉnh thành.
 
Chương 1938


Chương 1938

Cùng với chủ nhà Hồng Giác Hải – hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Cuối cùng là thủ hộ Tây cảnh Mục Lang và Võ Sỉ.

“Chúng ta hãy cùng dành tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón thủ hộ Tây cảnh – ông Mục, Võ Sỉ – ông Võ.”

Bốp bốp.

Âm thanh vang dội ngập tràn cả hiện trường.

Người dân chương trình cũng biết chuyện xấu hổ sau khi xuống sân bay mà không có người đón của Mục Lang, cho nên lúc giới thiệu đã đặc biệt giới thiệu tên Mục Lang trước Võ Sỉ.

Mục Lang và Võ Sỉ lần lượt ngồi xuống.

“Tiếp theo đây chính là lúc tuyên bố thành viên xuất chiến của các gia tộc.”

Người dẫn chương trình bắt đầu đọc tên những người dự thị.

“Vương tộc Tần thị, người tham gia…”

“Vương tộc Vương thị, người tham gia…”

“Lý thị, người tham gia là Lý Thế Nhân.”

Wow.

Lúc đọc đến tên tuyển thủ đại diện Lý thị ra trận, cảnh tượng liền trở nên nhộn nhịp.

Ngay cả Vương Nhất cũng nheo mắt nhìn.

Không ai ngờ rằng Lý Thế Nhân lại tự thân ra trận.

Mà điều này cũng đã để Vương Nhất ý thức được một chuyện, ba vợ của anh chính là một cao thủ.

“Hừ”

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh không vui hừ một tiếng, sắc mặt khó coi.

Đương nhiên là Vương Nhất biết Lý Khinh Hồng đang tức giận vì chuyện gì.

Lý Thế Nhân đã nói mình sẽ đấu với Vương Nhất ở đại hội Bắc cảnh.

Sống chết có số.

Lý Khinh Hồng không muốn Vương Nhất phải bị thương, cũng không muốn Lý Thế Nhân xảy ra chuyện.

Dù sao thì nên giáo dục mà cô tiếp nhận khiến cô cảm thấy rất khó hiểu, cũng tiếp nhận cách làm dùng vũ lực để phân thắng bại.

Đúng là hoang đường.

“Yên tâm đi, chưa chắc là có thể đụng mặt nhau.”

Vương Nhất an ủi cô.

Nhưng chỉ có anh mới biết câu nói này gượng gạo tới mức nào.

Cách thức loại mà đại hội Bắc cảnh thực hiện chính là người nào thua thì người đó sẽ bị loại.

Nói cách khác, chỉ cần bạn liên tục dành phần thắng thì bạn có thể lọt vào trận chung kết.

Dựa vào thực lực của Vương Nhất, đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng nếu như Lý Thế Nhân cũng là cao thủ giống như vậy thì sao?

Chính vì vậy mà việc hai người gặp nhau là chuyện tất nhiên.

Nhưng cũng không thể xem thường cao thủ trong thiên hạ.
 
Chương 1939


Chương 1939

Lạc Thanh Hiền cũng nói: “Tôi sẽ không để chuyện mà cậu lo lắng xảy ra đâu.”

“Bà chủ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đối phó.

Mấy cường giả sau lưng Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy đều bày tỏ lòng trung thành.

Lạc Thanh Hiền nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

Bên phía Lý thị, biểu cảm của Ngụy Thương Kiều trên đài lo lắng.

“Tôi đã kêu ông đừng có tham gia mà ông cứ nhất định phải tham gia, xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?”

Lý Thế Nhân lại rất bình tĩnh: “Tôi sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

“Huống hồ gì tôi cũng rất mong chờ đến trận quyết đấu của tôi và thằng ranh kia.”

Ở một nơi hẻo lánh trong sân vận động.

Có mấy bóng người màu đen đang đứng ở đó.

Người đứng chính giữa có vóc dáng cao lớn, gây như que củi, lại khoác trên người chiếc áo choàng màu đen.

Người đó cười nói với Lý Tinh Sở: “Gia chủ của cậu lại tự mình ra trận.”

Biểu cảm của Lý Tinh Sở rất bình tĩnh, không hề nói cái gì.

Người đàn ông mặc áo choàng cũng không thèm để ý, nhìn chằm chằm vào Lý Thế Nhân rồi lại nói: “Ông ta rất mạnh, thật tình rất muốn đánh một trận với ông ta?”

Nghe vậy, Lý Tinh Sở và Lãnh Nhan lập tức giật mình.

“So sánh với ông sao?!”

Lý Tinh Sở và Lãnh Nhan đã từng nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đánh nhau, nhất là Lãnh Nhan ấn tượng rất sâu sắc.

Cô ta dốc hết sức mình, mà ông ta chỉ cần một tay là đã có thể ngăn lại.

Người có thể khiến ông ta đánh giá là mạnh, vậy thì thực lực phải sâu đến cỡ nào?

Lãnh Nhan bất giác so sánh cả hai người với nhau.

Người đàn ông mặc áo choàng cười nói: “Chưa từng đánh nên không biết.”

Thế là Lãnh Nhan không nói thêm gì nữa.

Danh sách báo danh vẫn đang tiếp tục.

“Diệp thị, Hồng Giác Lâm, Diệp Kình Hiên…

Người dẫn chương trình đọc rất nhiều cái tên.

Ở phía Diệp thị có hai cô gái xinh đẹp mặc quần áo rất lộng lây.

Đó chính là Diệp Ân Thi và Diệp Thúy Như.

Lúc đọc đến tên của Hồng Giác Lâm, Diệp Ân Thi rất đắc ý mà nhìn Diệp Thúy Như.

Bởi vì trong cái nhìn của cô ta, người mà Diệp Thúy Như tìm tạm thời không thể nào mạnh hơn Hồng Giác Lâm.

Biểu cảm của Diệp Thúy Như lạnh nhạt, không hề có ý muốn đáp lại.

“Ẩn chủ.”

Người dân chương trình đọc cái tên này lên, có nghĩa răng thành viên Diệp thị tham gia trận đấu đã kết thúc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom