Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1962-1964


Chương 1962

“Cậu có dám thả tôi ra, đường đường chính chính đấu lại một lần nữa?”

Hồng Giác Lâm dốc toàn bộ sức lực nói.

“Được thôi, tôi cho ông thêm một cơ hội.”

Vương Nhất cười lạnh nói: ‘Nếu ông đã không tin, tôi sẽ cho ông biết giữa hai ta chênh lệch lớn đến mức nào!”

Nói xong, anh thật sự buông Hồng Giác Lâm ra.

“Khu!”

Vương Nhất vừa buông tay, Hồng Giác Lâm lập tức hít lấy hít để bầu không khí đã mất từ lâu.

Nhưng hơn thế chính là ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Nhất.

Cuối cùng ông ta cũng biết được thế nào là sợ hãi.

Nhưng đôi khi, người ta biết trong núi có hổ thì lại càng thích đến ngọn núi đó hơn.

Lòng tự trọng của Hồng Giác Lâm không cho phép ông ta đầu hàng.

“Giết!”

Ông ta lại lao về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất chỉ tùy ý đá một cước.

Bịch!

Thân thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ngã xuống đất.

Ông ta năm trên mặt đất, không ngừng nôn mửa.

Lần này, toàn bộ hiện trường là một mảnh yên tính.

Khán giả chết lặng.

Lần này, họ rốt cuộc cũng tin “Ẩn chủ” là một cao thủ thực sự.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mà lúc này, Vương Nhất đột nhiên bước về phía Hồng Giác Lâm đang nằm trên mặt đất.

Cảnh này khiến tim mọi người đập gia tốc.

“Cậu ta định làm gì?”

Hồng Giác Hải trong lòng bất an, đột ngột đứng lên.

Lúc này, Vương Nhất đã đến trước mặt Hồng Giác Lâm.

Bóng người anh che khuất mặt trời, bóng tối rủ xuống mặt đất.

Hồng Giác Lâm lộ vẻ kinh hoàng trong đáy mắt, ông ta cảm nhận được cái chết đang gần kề.

“Dừng tay!”

Hồng Giác Hải giận dữ, đạp mạnh chân, từ trong không trung xuất hiện ở võ đài.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành định làm gì?

Người ta chỉ thấy Hồng Giác Hải nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Muốn giết em trai tôi, bước qua xác tôi trước đã.”

Cao thủ luôn rất nhạy cảm với sát ý.

Từ trên người Vương Nhất, ông ta lập tức cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm.

Vương Nhất cười tươi: “Tôi đâu có giết em trai ông, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai là người thắng?”

Chương 1964-1964

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1965


Chương 1965

Ngược lại, Hồng Giác Lâm lại ở gần Hồng Giác Hải nhất, như vậy Hồng Giác Hải mới là người có khả năng giết người nhất.

Sắc mặt Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi, ánh mắt càng thêm u ám.

Ông ta không ngờ Vương Nhất không chỉ có thể rửa sạch toàn bộ tội danh, mà còn đổ hết tội lên đầu ông tal Sát khí của Hồng Giác Hải càng trở nên mãnh liệt, thế nhưng Vương Nhất lại ngày càng bình tĩnh.

“Hội trưởng Hồng, đổ tội cho người khác không hay lắm đâu, nếu ông còn khăng khăng cho rằng người là do tôi giết, vậy xin hỏi tôi đã giết Hồng Giác Lâm thế nào.”

Vương Nhất cười nói, giọng điệu mang theo chút giều cợt.

“Mày..

Hồng Giác Hải giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ ước có thể đập chết Vương Nhất.

Nếu biết Vương Nhất đã giết Hồng Giác Lâm thế nào, ông ta đã nói ra từ lâu rồiI “Nói không chừng là do ông ta làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời không bỏ qua cho ông ta?”

Vương Nhất híp mắt, nói: “Ông không phục có thể lên báo thù cho em trai, tôi tiếp ông!”

Lời nói ngông cuồng hết sức, hoàn toàn không coi Hồng Giác Hải ra gì.

Mọi người đều ngẩn ra, anh ta đang khiêu chiến với hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành sao?

Sát khí trong mắt Hồng Giác Hải tăng vọt, nhưng ông ta cũng không làm gì được Vương Nhất.

Cuối cùng, ông ta không truy cứu trách nhiệm với Vương Nhất nữa.

“Được lắm, thăng oắt con, dù có phải mày giết không, thù này này tao cũng tính lên đầu mày!”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh như băng, sau đó ôm thi thể của Hồng Giác Lâm rời đi.

Vương Nhất cười chế giêu: “Người tiếp theo.”

Người dẫn chương trình đọc tên từng người một nhưng không có thí sinh nào dám lên võ đài đấu với Vương Nhất.

Vương Nhất ra tay thế nào họ đều nhìn thấy, ngay cả Hồng Giác Lâm cũng bị đánh thành như vậy, chứ đừng nói gì đến họ.

Họ rối rít bỏ quyền thi đấu.

Vương Nhất đại diện cho Diệp Thúy Như liên tục thăng mấy hiệp.

Cuối cùng, vòng đấu nội bộ nhà họ Diệp, phe Diệp Thúy Như thắng Diệp Ân Thi.

Lúc có kết quả, Diệp Ân Thi giận đến phát run, cả mặt co giật.

Một lúc sau, xe của nhà tang lễ đến trước cửa, nhân viên đưa thi thể của Hồng Giác Lâm đi hỏa táng.

Hồng Giác Hải đi theo suốt chặng đường, nhìn em trai mình bị người ta hại chết, biết rõ hung thủ là ai nhưng không làm gì được, ông ta vô cùng tức giận.

“Sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, phải cho thằng oắt kia chết không có chỗ chôn!”

Hồng Giác Hải gầm lên.

Một ông lão tóc trắng đứng một bên, ánh mắt dán chặt vào người đeo mặt nạ trên võ đài.

Ông ta cảm thấy bóng lưng, hình thể của anh rất giống một người.

Như cảm nhận được gì đó, Vương Nhất cũng nhìn về phía La Văn.

Thông qua cái nhìn này, La Văn hoàn toàn chắc chắn.
 
Chương 1966


Chương 1966

Cả người ông ta như rơi xuống hầm băng!

“Là… là cậu ta?”

Sắc mặt La Văn kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như gặp phải quỷ.

“Ông đang sợ đấy à?”

Hồng Giác Hải nhạy bén chú ý đến sự khác thường của La Văn, lên tiếng hỏi.

Trong lúc bối rối, ông ta cũng hơi khiếp sợ.

La Văn là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội võ đạo, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi.

Nghe vậy, sự hoảng sợ trên mặt La Văn biến mất không còn dấu vết, ông ta cười xòa: ‘Không có gì.”

Hồng Giác Hải vấn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ mất đi em trai, cả người cực kỳ nóng nảy, thậm chí còn tràn đầy sát khí.

Ông ta ghét nhất là bị người khác lừa dối!

Bùm!

Đột nhiên ông ta ra tay, bóp cổ La Văn, dùng sức nhấc lên.

Giọng nói lạnh lẽo: “Nếu giờ ông không nói, tôi lập tức đưa ông đi đoàn tụ với cháu trai ông.

Nhất thời, mặt La Văn tràn đầy hoảng sợ.

Ông ta không sợ chết, nhưng hung thủ sát hại La Hữu còn chưa tìm được, sao ông ta có thể chết?

“Tôi nói, tôi nói!”

La Văn cố hết sức nặn ra hai tiếng.

“KHẪN Hồng Giác Hải hừ lạnh, lúc này mới đặt ông ta xuống.

La Văn chỉ vào Vương Nhất trên võ đài, nói: “Hội trưởng, ông nhất định không được đắc tội với cậu tai”

“Hả? Tại sao?”

Hồng Giác Hải liếc nhìn Vương Nhất, hết sức không vui.

Cái người tên ‘Ẩn chủ” này đã giết chết em trai ông ta, sao ông ta không thể báo thù?

“Hội trưởng, nếu ông tìm cậu ta báo thù, vậy toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ bị tiêu diệt!”

Vẻ mặt La Văn vô cùng kiên định, ngữ khí nặng nề, không giống như nói đùa.

Sắc mặt Hồng Giác Hải càng thêm thâm trầm, ông ta gào lên: “Đủ rồi!”

Ông ta dùng ánh mắt u ám nhìn La Văn: “Những lời này, đừng để tôi nghe được lần nào nữa, nó giết em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đơn giản vậy thôi.”

“Hội trưởng…”

“Cút”

Hồng Giác Hải gầm lên rồi rời đi.

Ánh mắt La Văn trở nên phức tạp, ông ta ở đó thở dài.

Ông ta đã nhiều lần muốn tiết lộ danh tính thực của ‘Ấn chủ” nhưng hội trưởng không cho ông ta cơ hội.

Hội trưởng đã bị sự thù hận làm cho mờ mắt.

Đã bao nhiêu lần, ông ta biết tin đứa cháu trai duy nhất của mình, La Hữu, bị người ta sát hại một cách vô cùng tàn nhãn, ông ta cũng tức giận như Hồng Giác Hải.

Nhưng, kể từ sau trận quyết chiến với người thanh niên đó, ông ta biết kẻ giết cháu mình chắc chắc không phải cậu ta.
 
Chương 1967


Chương 1967

Cuối cùng ông ta cũng không bị thù hận che mờ mắt.

La Văn có dự cảm răng hành động của hội trưởng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ hiệp hội võ đạo.

Ngày thi đấu đầu tiên của đại hội Bắc Cảnh cứ thế kết thúc, những gia tộc được vào vòng trong bao gồm: Tứ đại vương tộc Yên Đô, nhà họ Lương, nhà họ Kim, tứ đại hào môn Giang Thành.

Ngày mai sẽ diễn ra trận chung kết.

Giờ này ngày mai chính là lúc chọn ra “thủ hộ Bắc Cảnh” mới.

Khán giả lục tục rời khỏi khán đài.

Nhưng họ vấn tiếp tục thảo luận về các trận đấu.

Trong đó, trận đấu giữa ‘Ẩn chủ” và Hồng Giác Lâm là đặc sắc nhất.

Mọi người cũng đã ghi nhớ người có cái tên Ẩn chủ.

Lấy tên là Ẩn chủ, thực lực của anh đúng là rất mạnh mẽ, có thể nói chính là con ngựa đen mạnh nhất.

Nhưng, một số nhà tư bản vẫn không lạc quan về việc Ẩn chủ sẽ giành được giải nhất.

Các cao thủ của tứ đại vương tộc Yến Đô còn chưa có ai ra tay mài Người trong vương tộc vừa lên đài, chỉ cần đứng trên đó là đối phương lập tức nhận thua.

Không phải là bị ai thao túng mà là danh tiếng của vương tộc Yến Đô quá vang dội.

Ai đứng trên đó cũng đều phải run sợ.

Cái chưa biết thường tạo ra cho người ta trí tưởng tượng vô tận.

Dù Ẩn chủ có mạnh đến đâu, anh ta cũng không phải đối thủ của vương tộc Yến Đô.

Màn đêm buông xuống, Vương Nhất rời khỏi nhà thi đấu, thay quần áo dự thi, tháo mặt nạ, giao lại Diệp Thúy Như bảo quản, sau đó đến gặp Lý Khinh Hồng.

“Sao anh đến trễ thế? Anh bỏ lỡ đại hội Bắc Cảnh rồi.”

Lý Khinh Hồng nói với Vương Nhất.

“Đúng vậy, anh rể, anh bỏ lỡ nhiều cảnh hay ho rồi đói”

Lý Tuyết Nhi đứng bên cạnh hét lên: “Cái người tên Ẩn chủ kia giỏi lắm, ngay cả người đứng thứ hai của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không phải đối thủ của anh ta, nhưng đúng là ông ta đáng chết!”

“Đúng vậy đúng vậy, ông ta đánh gấy một †ay của Diệp Kình Hiên, thật quá đáng!”

Lý Mộng Đình cũng ở một bên phụ họa.

Thấy mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười, nói với Lý Khinh Hồng: “Vấn đề của công ty đã được giải quyết.”

“Vậy tốt rồi.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười, đang định nói gì đó thì ánh mắt chợt thay đổi, cô ta nhích lại gân Vương Nhất.

Nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vương Nhất.

Trên tay anh có một vết máu.

“Máu từ đâu ra vậy?”

“Không phải anh đi xử lý chuyện công ty sao? Sao lại có máu?”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng thay đổi.

Mặt Vương Nhất cũng hơi biến sắc.
 
Chương 1968


Chương 1968

Máu trên tay không phải của anh, chắc là máu trên mặt Hồng Giác Lâm dính vào, anh chưa kịp lau đi.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Không phải máu, là mực đỏ.”

Nói xong anh đi rửa tay.

“Vậy sao…”

Lý Khinh Hồng không nói gì thêm.

Nụ cười trên mặt cũng biến mất, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

“Sao vậy?”

Vương Nhất cố tỏ ra bình thường hỏi.

Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định đã nghi ngờ.

Lý Khinh Hồng lắc đầu: ‘Không có gì, chỉ là em không thích mấy chuyện chém chém giết giết như này.”

“Nói là đề cao võ đạo, chọn ra người bảo vệ Bắc Cảnh, nhưng em thấy tất cả đều là ý muốn giết người.”

Vương Nhất không nói gì, im lặng theo.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện này quá bình thường.

Nhưng trong mắt Lý Khinh Hồng thì rất tàn khốc, thậm chí là hành vi phi nhân tính.

Cô ta quá lương thiện, quá hiền lành, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai bị thương.

Ngay cả khi người bị thương là đối thủ, cô †a cũng không vui.

Lúc này, một nhóm người đi về phía này.

Là Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

“Khinh Hồng, ngày mai con có tới xem trận chung kết của ba không?”

Lý Thế Nhân liếc nhìn Vương Nhất trước, sau đó mới mỉm cười với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng có vẻ hơi mệt.

“Ngày mai con không đi, có việc ở công ty.

Vương Nhất gật đầu: ‘Đúng vậy, ngày mai con cũng không đi.”

“Hả? Anh chị đều không đi à? Vậy có mình em, chán chết đi được!”

Lý Tuyết Nhi ai oán nói.

Lý Khinh Hồng nhìn Lý Mộng Đình: “Mai Mộng Đình đi với em.”

Lý Thế Nhân nhe vậy cũng gật đầu rồi rời đi.

Vương Nhất tìm một nhà hàng, cả đám tới đó ăn tối rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Khương Nhã My cũng ở đó, ăn xong thì cùng đám Vương Nhất rời đi.

Tối đến trời mưa nhỏ, cả Giang Thành nhuộm một màu xám xít.

Trên con đường chính nhộn nhịp, người qua đường cầm ô vội vã đi lại.

Khương Nhã My cũng cầm ô, chuẩn bị băng qua đường.

Một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô ta, hai người lướt qua nhau.

Người đàn ông cầm dù tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng Khương Nhã My dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường.

Chiếc ô trong tay đã sớm không cánh mà bay.

Khương Nhã My cứng ngắc xoay người lại, đồng tử mở to, nhìn về phía sau.

Nhưng người đàn ông đã sớm biến mất giữa biển người.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên, tiếng còi inh tai nhức óc đưa Khương Nhã My về hiện thực.

Vương Nhất đã chạy xe đến bên đường, gọi cô ta.

“Cẩn thận xel”

Khương Nhã My quay đầu lại nhìn.

Âm ầmI Một chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường, lao về phía Khương Nhã My.

“Cẩn thận!”

“AI”
 
Chương 1969


Chương 1969

Xung quanh là tiếng la hét chói tai của người qua đường.

Một số cô gái còn tái cả mặt vì sợ hãi.

Người lái chiếc xe thể thao hình như đã uống rượu, nên lúc đầu không nhìn thấy Khương Nhã My đứng giữa đường.

Đến khi anh ta nhìn thấy thì đã muộn Két!

Anh ta đạp mạnh chân ga, nhưng chiếc xe vẫn lao về phía Khương Nhã My, không phanh lại được.

Lý Khinh Hồng sợ đến tái mặt, nhưng Khương Nhã My không hề sợ hãi, lập tức nhảy lên cao.

Lúc này chiếc xe thể thao đã lao vút tới!

Khương Nhã My nhảy lên giữa không trung, hai tay chống lên mui xe.

Râm!

Nắp đầu xe bị Khương Nhã My làm cho lõm xuống.

Khương Nhã My yên lặng hồi lâu, sau đó nhìn Vương Nhất nói: “Tôi nhìn thấy Tiêu Minh.”

“mu Khương Nhã My nói xong, Vương Nhất cũng ngẩn người.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng cũng hơi thay đổi.

Sống cùng Vương Nhất lâu như vậy, cô ta cũng biết Vương Nhất có một người anh trai bị mất tích.

Anh quay về thành phố một phần cũng là vì muốn tìm anh trai.

“Cô chắc chắn là anh ấy?”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên sắc bén, anh nhìn Khương Nhã My hỏi.

Khương Nhã My nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng đã lâu không gặp nhưng tôi vĩnh viễn không quên dáng vẻ của anh ấy!”

Bởi vì quá kích động mà giọng nói của Khương Nhã My cũng run run.

Vương Nhất im lặng hồi lâu, vẫn không dám tin.

“Có thể là người giống người thì sao?”

Khương Nhã My tiếp tục lắc đầu: ‘Không phải, còn có một mùi quen thuộc trên người anh ấy!”

Vương Nhất hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía Lý Khinh Hồng.

“Em về trước đi.”

Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đi trước.

“Đi thôi.”

Vương Nhất và Khương Nhã My cùng nhau đi về phía bên kia đường.

“Chia nhau ra tìm đi.”

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu không có kết quả, Vương Nhất nói với Khương Nhã My.

“Ừ!”

Khương Nhã My chạy suốt theo con đường kéo dài.

Cô ta, Vương Nhất, Tiêu Minh là những người mạnh nhất trong Ẩn Vu.

Cho dù là theo dõi hay chống bị theo dõi đều đạt đến mức xuất thần nhập quỷ, muốn tìm thấy cũng không dễ.

Nhưng Khương Nhã My vẫn tìm kiếm không biết mệt mỏi.

Thời gian từng phút trôi qua.

Khương Nhã My cũng dần bỏ cuộc.

Cô ta khụy gối xuống, thở hồng hộc.

Nhưng nghĩ đến người mà mình đã nhớ nhung suốt ba năm qua, bản thân không chẳng khác gì trúng tình cổ, Khương Nhã My không cam lòng.

Chờ cũng đã ba năm, còn sợ đoạn thời gian ngắn như vậy sao?

Khương Nhã My khẽ cắn răng, định tiếp tục Tìm.

Vèol Đèn pha ô tô chói mắt chiếu tới, Khương Nhã My không khỏi dùng tay che mắt.

Một chiếc xe thể thao cỡ lớn màu đỏ dừng lại trước mặt cô ta.

Người đàn ông cầm vô lăng, bình tĩnh nhìn cô ta.

Trong khoảnh khắc này, mắt Khương Nhã My mở lớn.

“Tiêu… Minh…”
 
Chương 1970


Chương 1970

Thời gian cứ như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Khương Nhã My ngơ ngác nhì người đàn ông trong chiếc xe thể thao, vẻ mặt khó tin.

“Tiêu Minh, là anh sao?”

Khương Nhã My kích động chạy xung quanh chiếc xe kia, cô ta ra sức đập cửa sổ, ý bảo anh ta hạ cửa sổ xuống.

Ba năm, cô ta đã tìm anh ta ba năm, nên có rất nhiều điều muốn nói với anh ta.

Nhưng Tiêu Minh chẳng buồn liếc nhìn cô †a, vẻ mặt anh ta vấn thờ ơ như cũ.

Cạch.

Bỗng nhiên, cửa sau xe mở, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài theo phong cách Gothic loli màu tím bước xuống.

“Xin hỏi cô đang tìm ai?”

Cô gái kia không phải là người Nước H, cô †a tóc vàng mắt xanh và nước da trắng sáng của người phương Tây.

Màu tím đại diện cho sự bí ẩn.

Cả người cô gái này đều mặc màu tím.

Chiếc váy dài Gothic loli rườm rà màu tím, găng tay quý tộc cũng màu tím, bây giờ đang mưa nhỏ nên chiếc ô cô ta cầm chắc chắn cũng là màu tím nhạt. Cả người cô †a từ trong ra ngoài đều tràn ngập hơi thở cung đình cao quý.

“Cô là ai?”

Khương Nhã My lùi hai bước về phía sau, cô ta nhìn người phụ nữ công đình phương tây kia với ánh mắt đầy cảnh giác.

Vì cô ta cảm thấy hơi thở rất nguy hiểm từ người phụ nữ này.

Cứ như cô ta đang phải đối diện với một mỹ nữ rắn rết ác độc.

Cô gái mặc đồ âu ngẩn người, sau đó cười khanh khách: “Người Nước H mấy cô thật kỳ lạ, rõ ràng cô gõ cửa xe chúng tôi, giờ lại hỏi chúng tôi là ai.”

Tuy là người phương Tây, nhưng cô ta nói tiếng nước H rất lưu loát, thậm chí câu chữ còn rõ ràng hơn nhiều người bản địa nước I5].

Khương Nhã My không nói gì, chỉ nhìn cô †a với ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy được rồi, tôi sẽ phá lệ nói tên cho cô.”

Người phụ nữ mặc đồ âu đánh son đỏ rực như lửa, cả người toát lên vẻ quyến rũ: “Cô gọi tôi là Tử La Lan là được, hoặc cũng có thể gọi tôi là ‘Phu nhân.”

“Tử La Lan? Phu nhân?”

Khương Nhã My cau mày, ánh mắt chợt dừng lại trên người La Tử Lan mặc bộ Gothic màu tím.

Trên chiếc váy thêu những đóa hoa Tử La Lan, trông vô cùng diễm lệ.

Tử La Lan cười quyến rũ, cô ta lặng lẽ giơ một ngón tay nâng cằm Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, cô là vị hôn thê chưa qua cửa của Tiêu Minh đúng không? Trông dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”

Khương Nhã My như thấy kẻ địch mạnh, bông nhiên cô ta nhấc chân, đá về phía Tử La Lan.

Cuối cùng Tử La Lan vẫn thu tay về, nhưng cô ta cũng tiện thể nghiêng đầu, tránh cú đá của Khương Nhã My đá đánh.
 
Chương 1971


Chương 1971

Ánh mắt Khương Nhã My càng lạnh lùng hơn, trong mắt cô ta sinh ra sát ý điên cuồng.

“Cô có quan hệ gì với anh ta? Mau trả lời tôi”

Khương Nhã My nhìn Tiêu Minh ngồi trong xe tỏ vẻ thờ ơ như đang thấy một người lạ, hai mắt cô ta đỏ ngầu.

“Cô nói anh ta sao, anh ta là trai bao của tôi.

Tử La Lan cười quyến rũ, như để chứng minh với Khương Nhã My, cô ta đi giày cao gót, bước thướt tha đến bên Tiêu Minh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tử La Lan khẽ hôn lên mặt Tiêu Minh.

Cảnh này như phóng to vô số lần trước mắt Khương Nhã My, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch.

Tử La Lan lại đi đến cạnh Khương Nhã My, cười ẩn ý: “Bây giờ cô tin chưa?”

Cả người Khương Nhã My run rẩy, môi cô †a tím tái, nhìn Tiêu Minh với ánh mắt khó tin.

Cô ta không ngờ, sau ba năm gặp lại, thế mà kết quả lại như thế này.

“Cô thật đáng chết.”

Ánh mắt Khương Nhã My bỗng tràn ngập thù hận, khí thế trên người cô ta tăng vọt.

Ý định giết chóc trên người bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng Tử La Lan lại chẳng biết sợ, thậm chí khóe miệng cô ta còn cong lên, nhìn Khương Nhã Mỹ cười nhạo.

“Chết? Phải nói trước xem cô có khả năng giết tôi hay không đã? Kể cả có thì cô dám sao?”

“Giết tôi, cô cũng mất hết manh mối tìm hiểu xem rốt cuộc ba năm nay Tiêu Minh đã gặp phải chuyện gì.”

Ý cười trên mặt Tử La Lan càng thêm mỉa mai, cô ta ưỡn ngực.

“Đến đây đi, ra tay giết tôi đi.”

Sắc mặt Khương Nhã My hơi thay đổi, cô †a giấy giụa rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Trên mặt cô ta tràn đầy tức giận và nhục nhã.

Bây giờ cô ta và Tiêu Minh trở thành người lạ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.

Nhưng cô ta lại chẳng thể vạch trần cô ta mà trái lại còn bị dắt mũi.

“Bốp!”

Bồng nhiên, tiếng tát vang dội vang lên.

Tử La Lan tát thật mạnh lên mặt Khương Nhã My.

Cô ta tát mạnh đến mức khiến cho Khương Nhã My ngã xuống đất, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Tử La Lan lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô biết không, ngay từ đầu rõ ràng cô là một kẻ thất bại, người đàn ông mà cô coi là vật báu lại làm trai bao cho tôi, anh ta đã quên cô rồi, hiểu chưa?”

Rầm!

Những lời này như sét đánh giữa trời quang, con ngươi Khương Nhã My trừng to, đầu óc cô ta trống rồng, chỉ còn lại một câu nói kia.

Anh ta đã quên cô rồi!

Anh ta đã quên cô rồi!
 
Chương 1972


Chương 1972

Anh ta đã quên cô rồi!

“Không, tôi không tin, cô để tôi nói chuyện trực tiếp với anh ấy!”

Khương Nhã My quỳ xuống đất, ôm đầu nói.

Vẻ mặt Tử La Lan lạnh lùng, cô ta đạp mạnh lên người Khương Nhã My.

“Cô không nói chuyện với anh ta, nếu anh ta vấn nhớ rõ cô thì thấy cô bị tôi đánh như vậy, anh ta đã xuống xe, nhưng sao anh ta vẫn còn ngồi trên xe vậy?”

Tử La Lan hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Nói cho cô biết, ba năm trước anh ta vẫn chưa chết, chính tôi đã cứu sống anh ta, nây giờ anh ta ngoan ngoãn phục tùng tôi, cô có tin kể cả tôi sai anh ta giết cô, anh ta cũng đồng ý không hề do dự hay không?”

Những lời này cũng tiết lộ một vài thông tin: “Cô là người của ‘Võng Lượng ?”

Không ngờ, Tử La Lan lại cười lớn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi là người của ‘Võng lượng, kể cả ‘Dơi’ các cô đang tìm cũng là thuộc hạ của tôi.”

“Tôi đã giám sát tất cả mọi hành vi của các người, các cô đã bị bao vây.”

Nói xong, Khương Nhã My lại trở nên bình tĩnh.

“Rốt cuộc mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My hạ giọng hỏi.

Sao Tử La Lan lại nói thông tin này cho cô?

“Không cần đoán, tất cả mọi chuyện, trừ khi tôi chủ động nói cho cô, nếu không cô cũng chẳng đoán được đâu.”

Khương Nhã My im lặng một lát, rồi bỗng ngẩng đầu hỏi: ‘Cô cố tình dẫn theo Tiêu Minh xuất hiện trước mặt tôi, đúng không?

Nếu không tôi cũng không tìm thấy các người.”

Vẻ mặt Tử La Lan nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thông minh, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, đúng là tôi dẫn theo Tiêu Minh, đến tìm cô.”

“Mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My nhìn cô ta đầy cảnh giác, hỏi: “Cứ cho là vậy đi, thế cô tìm tôi làm gì?

Vẻ mặt Tử La Lan trở nên lạnh lẽo, sau đó cô ta thả lỏng.

“Cái này thì tôi có thể nói cho cô biết, tôi đến giúp cô nối lại duyên phận kiếp trước.”

Tử La Lan nhìn Khương Nhã My, cười lớn rồi nói.

“Nối lại duyên phận kiếp trước?”

Khương Nhã My nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Tử La Lan cười nói: “Cô tìm Tiêu Minh lâu như thế nhưng anh ta lại quên cô, vậy quá tàn nhãn với cô, thế nên tôi quyết định giúp đỡ cô.

“Chỉ cần cô tham gia vào chúng tôi, tôi đảm bảo, cô và Tiêu Minh sẽ ở bên nhau Vĩnh viễn.”

Nghe thế, Khương Nhã My lập tức từ chối: “Tôi chắc chắn sẽ không tham gia với các người!”

Nghe thấy lời từ chối của Khương Nhã My, Tử La Lan chỉ cười, cũng không bất ngờ.

“Bây giờ cô từ chối, nhưng sau này thì chưa chắc.”
 
Chương 1973


Chương 1973

Tử La Lan mỉm cười ẩn ý, sau đó định quay VỀ xe.

Khương Nhã My ngăn cô ta lại: ‘Cô nói tham gia là có ý gì?”

Tử La Lan cười như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, chỉ Tiêu Minh: “Giống như người trong lòng cô ấy.”

Ngay lập tức, trên mặt Khương Nhã My ngập tràn lửa giận: “Tôi sẽ không để cho các cô thực hiện được đâu, tôi sẽ cứu Tiêu Minhl”

Khương Nhã My nói như gào lên giận dữ.

Tử La Lan không nhịn được, bật cười: “Nếu Vương Nhất nói thì tôi còn hơi sợ, chứ còn cô thì…

Tử La Lan không nói thêm, nhưng ai cũng biết cô ta có ý gì.

Cô liếc nhìn bầu trời xám xịt: “Trời mưa to, tôi phải về thôi.”

Nói xong, cô ta mở cửa xe, ngồi xuống.

“Chờ chút…”

“Lái xe.”

Khương Nhã My đang định hỏi gì đó, nhưng Tử La Lan chỉ thản nhiên ngắt lời.

Tiêu Minh nhận vị trí tài xế, đạp ga, lái xe đi.

Khương Nhã My đứng đờ đẫn ở đó một lúc lâu.

Nước mưa khiến cho đầu tóc, quần áo cô †a ướt sũng, nhưng cô ta cứ như chẳng cảm nhận được điều gì, chỉ đứng sừng sững như một pho tượng điêu khắc.

Cuối cùng cuộc gọi của Vương Nhất khiến cô ta tỉnh táo lại.

“Tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, bên phía cô thì sao?”

Khương Nhã My kể chuyện mình vừa gặp Tiêu Minh.

Giọng điệu Vương Nhất có vẻ nghiêm trọng: “Có vẻ đúng như tôi nghĩ, quả nhiên anh ta đã trở thành kẻ địch.”

Đầu bên kia, Khương Nhã My im lặng một lúc lâu không nói gì.

Vương Nhất cũng không nói gì thêm, tình cảnh như bây giờ, người đau lòng nhất có lẽ là Khương Nhã My?

“Nhã My, nếu đã là kẻ địch, vậy chắc cô biết phải làm thế nào, đúng không?”

Giọng nói Vương Nhất trầm thấp, nghiêm túc nhắc nhở cô.

Giọng điệu Khương Nhã My trở về bình thường: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nương tay.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bên ngoài Vương Nhất nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn thầm để ý.

Khương Nhã My tìm Tiêu Minh ba năm, anh cũng tìm Tiêu Minh ba năm.

Cuối cùng họ lại trở mặt thành thù.

Điều này kể cả là ai cũng không thể chấp nhận được.

Họ cũng là người, cũng sẽ bị tình cảm gây ảnh hưởng.

Nếu gặp lại, liệu Khương Nhã My thật sự ra tay được không?

Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nói như vậy, Vương Nhất cũng không biết, tương lai sẽ rế sang con đường nào.

“Vương Nhất.”
 
Chương 1974


Chương 1974

Ở đâu bên kia, bỗng nhiên Khương Nhã My lên tiếng.

“Sau này chúng ta sẽ biến thành như vậy sao?”

Giọng điệu Khương Nhã My tỏ ra chán nản không nói thành lời.

Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi, bỗng nhiên anh nhớ ra, cô ta khác anh. Anh có gia đình, có con cái, cả gia đình hòa thuận Vui vẻ.

Còn Khương Nhã My chẳng có điều gì.

Cô ta là trẻ mồ côi, đến giờ vẫn không biết cha mẹ mình là ai.

Vương Nhất và Tiêu Minh khá thân thiết với nhau, hai người thường hay trò chuyện.

Bây giờ Tiêu Minh đi rồi, chỉ còn một mình Vương Nhất.

Khương Nhã My vô cùng lo được lo mất.

Vương Nhất im lặng một lúc rồi cười nói: “Không đâu, chúng ta sẽ không thay đổi như thế đâu.”

“Tôi là người thân của cô.”

“Cảm ơn.”

Sau khi nghe được câu trả lời đó, giọng điệu Khương Nhã My trở nên bình tĩnh hơn, cô ta cũng cảm thấy yên lòng.

Đợi khi quay về Lý Khinh Hồng đã ôm Vương Tử Lam ngủ rồi.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, đắp chăn cho hai mẹ con rồi cũng nằm xuống.

Anh nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Lý Khinh Hồng thay một bộ quần áo công sở, chuẩn bị đi thị sát chi nhánh công ty ở Giang Thành.

Ngày hôm qua, cô ta đã nói rõ rằng mình sẽ không đi xem trận chung kết của đại hội Bắc Cảnh.

Nhưng Vương Tử Lam thích náo nhiệt, thế nên Lý Khinh Hồng giao cho gái cho Lý Tuyết Nhi chăm sóc. “Anh muốn đi cùng em đến tập đoàn Lệ Tinh không?”

Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất, hỏi.

Vương Nhất lắc đầu: “Anh đến tập đoàn Cự Phong.”

“Được”

Vương Nhất lái xe đi, Lý Khinh Hồng đứng đó một lúc lâu, hơi chân chừ sau đó cũng lên xe.

Tuy nhiên cô ta không đến tập đoàn Lệ Tỉnh mà tới sân vận động Giang Thành.

Cô ta nghỉ ngờ, có thể Vương Nhất đã giấu cô ta, lén tham gia Đại hội Bắc Cảnh.

Hôm nay sân vận động Giang Thành, còn náo nhiệt hơn hôm qua.

Tiếng hò reo cao ngất như núi.

Sau khi Võ si và Mục Lang ngồi xuống, trận chung kết của Đại hội Bắc Cảnh cũng chính thức bắt đầu.

Ở phía Diệp thị, Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi cũng ngồi xuống vị trí của mình.

Nhìn vẻ mặt như đang tức hộc máu của Diệp Ân Thị, thì trông Diệp Thúy Như có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Thúy Như như Lã Vọng câu cá, cô ta hiểu rõ thực lực của Vương Nhất, kể cả vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải đối thủ của anh ta.
 
Chương 1975


Chương 1975

Đúng lúc này, Diệp Ân Thi thấy ở phía Hiệp hội võ đạo Giang Thành, vẻ mặt Hồng Giác Hải đen kịt, ông ta đang vây tay ra hiệu cho cô ta đến đó.

Diệp Ân Thi nhíu mày, cô ta là đại tiểu thư của vương tộc Diệp thị, không biết ông ta tự đến đây có được phép gặp cô ta không mà lại dám bắt cô ta đến đó.

Tuy nhiên, Diệp Ân Thi vân tự đến chỗ Hồng Giác Hải, hỏi: “Có việc gì vậy, hội trưởng Hồng?”

Ngày hôm qua Hồng Giác Lâm không chỉ thua, mà còn chết trên đài thi đấu, điều này khiến cho Diệp Ân Thi đại diện xuất chiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Giọng điệu bình thản của cô ta khiến cho Hồng Giác Hải, người vừa trải qua nỗi đau em trai qua đời cũng cảm thấy vô cùng tức giận.

Em trai tôi chết trận vì cô, cô không chỉ không thương tiếc mà còn thờ ơ vậy sao?

Lúc này Hồng Giác Hải mới cảm nhận được dốc sức vì vương tộc Yên Kinh là chuyện đáng sợ đến mức nào.

Đúng là như lột da báo!

Nhưng bây giờ ông ta có mục đích khác, đành phải hợp tác với Diệp Ân Thi.

Ông ta nói với Diệp Ân Thi: ‘Cô Diệp, Ẩn chủ kia đã giết chết em trai tôi, tôi phải báo mốt thù này, nhưng tôi là hội trưởng hiệp hội võ đạo, không dễ dàng xuất chiến, chỉ có thể mượn danh nghĩa Diệp thị của cô, sắp xếp để chiến đấu với tên ‘Ấn chủ’ đó.”

Diệp Ân Thi không thèm suy nghĩ đã nhận lời, sau khi quay về lại mỉm cười đầy ẩn ý.

Cô ta đang lo không biết nên hạ bệ Diệp.

Thúy Như, để chuyển bại thành thắng như thế nào thì bỗng nhiên Hồng Giác Hải lại tự đưa mình đến cửa.

“Diệp Thúy Như cô chờ xem, tôi không tin tên ‘Ấn chủ: đó, là đối thủ của Hồng Giác Hải!”

Trên gương mặt Diệp Ân Thi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

“Mời tuyển thủ tham dự trận chung kết bước vào sảnh chờ.”

Người chủ trì nói xong, tất cả mọi người đến xem đều đi tới nơi diễn ra trận chung kết.

Ở đây, Vương Nhất có thể thấy các cao thủ đại diện cho các gia tộc.

Còn có…

Lý Thế Nhân!

Trận chung kết không giống với đấu vòng loại, có nhiều tuyển thủ nên cần nhiều đài thi đấu.

Trận chung kết chỉ có một đài thi đấu, được tổ chức thay phiên nhau.

Cũng không biết có ảo giác hay không, nhưng Vương Nhất cảm thấy từ khi anh bước vào sảnh chờ, ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn về phía mình, đại bộ phận người tâm mắt, đều sẽ nhìn qua.

Cũng chẳng trách, vòng đấu loại hôm qua chỉ có trận đấu của anh và Hồng Giác Lâm gây chấn động nhất, nên hầu hết mọi người đều kiêng dè anh.

Lý Thế Nhân, cũng thản nhiên liếc nhìn anh, nhưng nhanh chóng rời tâm mắt.

Trận chung kết nhanh chóng bắt đầu, Vương Nhất đánh giá tình hình trên đài thi đấu.

Nhưng anh vừa liếc một cái đã cảm thấy mất hứng.

Hôm nay, cao thủ của vương tộc tại Yên Kinh đều đã đến, nhưng Vương Nhất thấy cũng chỉ có vậy.

“Vòng tiếp theo, ‘Ấn chủ’ đánh với đại diện Diệp thị, Hồng Giác Hải!”

Người chủ trì tuyên bố.
 
Chương 1976


Chương 1976

Xì xào!

Anh ta vừa nói xong, tất cả người xem †rong sân vận động đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Người ở Hiệp hội võ đạo Giang Thành mở trừng mắt nhìn.

Hội trưởng của họ, tự mình lên sân đấu?

Đừng nói họ, mà ngay cả Vương Nhất, cũng hơi kinh ngạc, sau khi lên đài, anh ngạc nhiên nhìn Hồng Giác Hải.

Hội trưởng võ đạo Giang Thành tự mình xuất chiêu sao?

Diệp Thúy Như như nhớ ra điều gì đó, cô ta chợt nhìn về phía Diệp Ân Thi.

“Là cô sao?”

Diệp Ân Thi cười lớn: “Đúng thế, là tôi, Diệp Thúy Như, tôi sẽ không để cô thành công đâu.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như tối tăm, không nói gì.

Chẳng ai nhận ra, ở một góc sân vận động, Lý Khinh Hồng đang lo lắng nhìn Vương Nhất.

“Sao hội trưởng Hồng lại xuất chiến, lại còn cố ý đánh với Ẩn chủ, chẳng lẽ ông ta thật sự định báo thù hay sao?”

“Tuy Ẩn chủ rất mạnh, nhưng Hồng Giác Hải là hội trưởng Hiệp hội võ đạo Giang Thành, anh ta có thể đánh lại được ông ta không?”

“Trận đấu này rất gay cấn.”

Rầm!

Mọi người đều đang ngạc nhiên bàn luận sôi nổi thì một bóng người nhảy từ trên trời xuống, dừng trên đài thi đấu.

Nền nham thạch trên đài thi đấu cũng xuất hiện vết nứt.

Hồng Giác Hải mang theo sát khí ngùng ngụt xuất hiện trên đài thi đấu, ông ta nhìn lướt qua mọi người với ánh mắt dữ như hổ rồi gầm lên.

“Mọi người, tôi là hội trưởng hiệp hội võ đạo, đáng lẽ không thể tham dự cuộc thị, nhưng em trai ruột của tôi bị người ta ám hại, vừa hay bên phía Diệp Ân Thi của Cô Diệp còn trống một vị trí nên tôi vào thay.”

“Nợ máu, phải trả bằng máu!”

Giọng nói Hồng Giác Hải ngập tràn ý muốn giết chóc, nó vang vọng quanh quẩn khắp sân vận động.

Âm!

Sau khi nghe xong, sắc mặt của tất cả mọi người tại đó đều thay đổi.

Quả nhiên, hội trưởng Hồng đến báo thù cho em trai mình!

“Làm sao bây giờ, hội trưởng hiệp hội võ đạo tự mình ra tay, đúng là vô liêm sỉ!”

“Không biết Ẩn chủ’ có đánh lại ông ta được không…”

Vẻ mặt của Lý Tuyết Nhi và Lý Mộng Đình đều đều vô cùng lo lắng.

Mọi người đều chăm chú nhìn tình hình †rong sân.

Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Ẩn chủ không phải là đối thủ của Hồng Giác Hải.

Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt, mỉa mai: “Hai anh em các ông đúng là tính nết giống hệt nhau, ông nghĩ chỉ như thế đã báo thù được cho em trai vô dụng của mình sao?”
 
Chương 1977


Chương 1977

“Láo xược!”

Thấy Vương Nhất không chỉ không sợ, mà còn sỉ nhục cái chết của Hồng Giác Lâm, trong lòng Hồng Giác Hải cảm thấy cơn tức giận lới như bão táp.

Ông ta hét lên, chưa đợi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu đã lao về phía Vương Nhất.

Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả cao thủ đều hơi thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Vì ngay lúc này, hơi thở bùng nổ khiến họ cảm thấy hơi nguy hiểm.

Thù hận khiến cho người ta mạnh lên, bây giờ Hồng Giác Hải, có thể còn mạnh hơn lúc trước!

Rầm!

Hồng Giác Hải vừa bắt đầu đã thể hiện áp lực không gì sánh bằng.

Ông ta đánh một quyền chứa kình khí rất mạnh, khiến người xung quanh đều cảm thán đầy ngạc nhiên.

Ở đây có rất nhiều hiệp hội võ đạo đến từ các thành phố khác nhau, thậm chí hội trưởng của họ cũng đích thân đến.

Nhưng kể cả vậy, lúc này Hồng Giác Hải thể hiện thực lực mạnh mẽ khiến họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Trước kia Hiệp hội võ đạo Giang Thành là tổng hội của khu vực thành phố €, nên sức mạnh của hội trưởng nơi này còn cao hơn người khác một bậc.

Mọi người lại nhìn về phía Vương Nhất, sức mạnh của Hồng Giác Lâm không thể sánh băng Hồng Giác Hải, anh ta có thể chống đỡ được không?

“Ấn chủ cố lên!”

Lý Tuyết Nhi không nhịn được đứng dậy cổ vũ cho Vương Nhất.

“Ẩn chủ cố lên!”

€ó người dẫn đầu, tất cả những người ở đây cũng hét lên cổ vũ.

Ấn tượng của mọi người với Ẩn chủ đã từ phản đối chuyển thành cổ vũ.

Nghe thấy tiếng cổ vũ vang lên xung quanh, Hồng Giác Hải nở nụ cười đầy châm biếm.

“Xem ra, họ đều mong anh chiến thắng!”

“Nhưng, rất tiếc, hôm nay anh chắc chắn sẽ phải chết tại đây Hồng Giác Hải cười dữ tợn nói, nắm đấm của ông ta cách Vương Nhất càng ngày càng gần.

Tuy quyền pháp mạnh mẽ đến vậy nhưng Vương Nhất cứ như không nhìn thấy, thậm chí anh còn cười mỉa mai.

Anh hơi nghiêng đầu tránh được quyền mạnh mẽ kia của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

“Thế mà anh ta lại tránh được sao?”

“Tôi không hoa mắt đúng không?”

Khi thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy giật mình khó tin.

Bây giờ họ thấy chỉ dựa vào quyền này, Hồng Giác Hải đã là người mạnh nhất trong số các tuyển thủ.

Vậy mà Vương Nhất lại né tránh rất nhẹ nhàng!

“Sao có thể?”

Trong mắt Hồng Giác Hải cũng tràn đầy chấn động và sợ hãi.

Tuy quyền này ông ta vẫn chưa dùng hết sức, nhưng ít nhất cũng đã dùng bảy, tám phần.

Nhưng Vương Nhất lại né tránh dễ dàng như vậy, điều đó như cú đánh mạnh vào trái tim Hồng Giác Hải.
 
Chương 1978


Chương 1978

Vương Nhất cứ như không có chuyện gì, anh nhìn Hồng Giác Hải chăm chú.

“Tôi nói này, ông tự tin có thể giết tôi dễ như vậy sao?”

Trong giọng điệu của Vương Nhất ẩn chứa một chút hài hước.

Tuy Vương Nhất đang đeo mặt nạ nên Hồng Giác Hải không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng ông ta chắc chắn bây giờ anh đang cười.

Hồng Giác Hải cảm thấy mình như bị sỉ nhục, ánh mắt càng thêm tối tăm.

“Thằng nhãi ngu dốt, chẳng qua anh chỉ tránh được một quyền mà thôi, anh có thể trốn mãi được sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Vừa rồi vốn dĩ tôi né mà không phản công lại chỉ để ông biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta, nhưng bây giờ có vẻ ông cũng chẳng hiểu rõ điều đó.”

Vương Nhất bình tĩnh như đang kể lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Hồng Giác Hải như là đang coi thường ông ta.

Ngay lập tức, Hồng Giác Hải nổi giận: “Mới né được một quyền của tôi mà đã kiêu căng như vậy, anh nghĩ rằng đòn tiếp theo anh còn may mắn được vậy sao?”

Vương Nhất cũng không trả lời mà ánh mắt chỉ càng thêm lạnh lẽo.

Vốn dĩ, anh chỉ oán hận Hồng Giác Lâm, người đã chặt đứt một tay của Diệp Kình Thiên.

Bây giờ Hồng Giác Lâm cũng đã chết, toàn bộ ân oán cũng đã được xóa bỏ.

Không ngờ Hồng Giác Hải sẽ ra tay với anh báo thù cho em trai mình.

Thế nên lại sinh ra một vòng ân oán mới.

Vốn dĩ Vương Nhất không định ra tay với võ quán Giang Thành, nhưng bây giờ anh không ngại xóa sạch nơi đó.

Rầm!

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải lại lao về phía Vương Nhất.

Vân là một quyền mạnh mẽ.

Nhưng dù cho tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa quyền lúc trước.

Bởi vậy có thể thấy, Hồng Giác Hải đã kiêng dè Vương Nhất nên ông ta định đánh nhanh thắng nhanh!

“Nhãi con, chôn cùng em trai tôi đi!”

Hồng Giác Hải gầm lên giận giữ, đánh một quyền về phía huyệt Thái Dương của Vương Nhất.

“Cẩn thận!”

Thấy cảnh đó, Lý Khinh Hồng đứng trong góc sân vận động hét lớn.

Rầm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Vương Nhất từ từ giơ một tay bắt chính xác năm đấm của Hồng Giác Hải.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Giác Hải thay đổi, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.

Quyền này ông ta đã dốc hết sức, thế mà lại bị Vương Nhất nắm chặt.

Dưới lớp mặt nạ, là một đôi mắt lạnh nhạt, chẳng hề chứa chút cảm xúc nào.

Khi Hồng Giác Hải thấy đôi mắt đó, trong lòng ông ta hiện lên một tia sợ hãi.

 
 
Chương 1979


Chương 1979

Lần này, dù là Mục Lang, hay Võ Si đều sợ ngẩn người, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Không thể nào…Sao hội trưởng Hồng cũng không phải đối thủ của anh ta?”

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi như nhìn thấy quỷ, cô ta đứng phát dậy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Diệp Thúy Như cũng hơi hoảng sợ, cô ta không ngờ thực lực của Vương Nhất lại mạnh đến mức độ này.

“Bác Diệp, ông là người trong nghề, xem thử Ẩn chủ, rốt cuộc là người như thế nào?”

Diệp Ân Thi quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Lệ, hỏi.

Đôi mắt già nua của Diệp Vô Lệ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó ông ta bỗng nhiên thở thật dài.

“Tôi không nhìn được, chắc hẳn thực lực của tôi ngang bằng hội trưởng Hồng, hội trưởng Hồng đã không phải là đối thủ của người kia, vậy nên tôi cũng không đánh lại được.”

Xoạt!

Ông ta vừa nói xong, sắc mặt Diệp Ân Thi trở nên rất khó coi.

Nói vậy thì quán quân của Đại hội Bắc Cảnh chẳng phải sẽ năm trong tay của Diệp Thúy Như rồi sao?

Nếu Diệp thị trở thành quán quân cuối cùng, vậy Diệp Thúy Như sẽ đứng vững gót chân ở Diệp thị, địa vị cô ta sẽ uy hiếp đến côi “Buông tay!”

Trên đài thi đấu, Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm tức, giọng nói lạnh lẽo.

Ánh mắt Vương Nhất hờ hững: “Ông muốn giết tôi đúng không?”

Vừa dứt lời, tay anh lại siết mạnh.

Âm ầm ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vì tiếng nổ này phát ra từ cơ thể của Hồng Giác Hải.

Tiếp theo, một chuyện đáng sợ xảy ra.

Cổ tay bị Vương Nhất nắm chặt lại phát ra tiếng rắc rắc như rang lạc.

Ngay sau đó, mạch máu Hồng Giác Hải nổ tung.

Một tầng sương máu đỏ tươi bao trùm đài thi đấu, khi lan đến gần mấy người xem, họ hoảng sợ hét lên.

“Ạ Trên đài thi đấu, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải.

Họ có thể nhìn thấy một cánh tay của Hồng Giác Hải buông thống xuống, những nơi bị Vương Nhất nắm chặt đều đã vỡ nát cả xương.

Sức của Vương Nhất thật sự rất mạnh, cứ như nghiền nát theo dây chuyền, nổ thành một cơn mưa máu.

Hồng Giác Hải nằm dưới đất, ôm cánh tay kia lăn lộn kêu rên, cứ như đang cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tôi đã cho ông đường sống, ông lại chẳng hề quý trọng, nếu muốn giết tôi thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Vẻ mặt Vương Nhất thản nhiên, từ từ bước về phía Hồng Giác Hải.

“A… Đừng đến đây…”

Hồng Giác Hải vừa ôm cánh tay cụt vừa lết ra đẳng sau.

Một thế hệ hội trưởng hiệp hội võ đạo thế mà lại chạy trốn như chó, điều này khiến cho mọi ngời cảm thấy vô cùng khó tin.

Nhưng, nếu họ biết vừa rồi Vương Nhất đã dùng gì, vậy họ sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế.

Đó là nội kình!
 
Chương 1980


Chương 1980

Hơn nữa, còn vượt xa người ông ta.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Vương Nhất có thể giết chết Hồng Giác Lâm lặng yên không tiếng động.

Sức phá hoại của nội kìn vô cùng lớn, đủ để phá hỏng kết cấu mạch máu và kinh mạch trong cơ thể.

Thực lực của anh, đã lên đến đỉnh điểm!

Yên lặng Tĩnh lặng như tờ.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong sân vận động cũng không tưởng tượng nổi nhìn cánh tay bị đứt lìa của Hồng Giác Hải.

Trông quá thê thảm!

Mạch máu vỡ tung, máu nổ tung thành sương máu, da thịt ở hai bên cổ tay cuộn ra ngoài giống như mảnh giấy bị đốt cháy.

Này đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, nhìn chàng trai được gọi là “Ấn chủ” với ánh mắt gần như kinh hãi.

Anh trẻ tuổi hơn so với Hồng Giác Hải, nhưng thực lực của anh lại mạnh mẽ hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều.

Đám người Lý Khinh Hồng, Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

“Ạ Trong sân vận động yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Hồng Giác Hải, không ngừng kích thích các giác quan và nội tâm của những người có mặt tại đây.

Đây chính là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành!

Thực lực mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với Vương Nhất thì cú đấm thứ nhất đã tránh né được, nhưng cú đấm thứ hai không chỉ bị Vương Nhất tiếp được toàn bộ mà anh còn phế đi cánh tay kia của ông tai “Người nên đi đoàn tụ với Hồng Giác Lâm phải là ông mới đúng.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, tiếng bước chân giống như âm thanh của cái chết, vang vọng trong lòng Hồng Giác Hải.

“Dựa theo quy tắc của võ đạo, trước khi chết sẽ có thời gian để nói lời trăn trối.”

Vương Nhất lạnh lùng nói với Hồng Giác Hải.

“Nếu anh dám giết tôi thì toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không bỏ qua anhl”

Ánh mắt Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, mặc dù trong mắt có sự tức giận, nhưng phần nhiều chính là hoảng sợ.

Vương Nhất khế mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Tôi dám giết hội trưởng của hiệp hội vũ đạo, ông cảm thấy tôi sẽ sợ đám thuộc hạ của ông sao?”

Những lời nói này vô cùng cuồng ngạo, hiệp hội võ đạo Giang Thành đứng bên kia cũng cực kỳ phân nộ.

“Buông hội trưởng rai”

“Nếu anh dám giết hội trưởng thì chúng tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Từng người bọn họ rống lên giận dữ.

Nhưng Vương Nhất hoàn toàn không để tâm đến, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chằm ông ta.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…

Hồng Giác Hải che lại cánh tay, nằm trên mặt đất và không ngừng cầu xin.
 
Chương 1981


Chương 1981

Khán giả đều nghe rõ những lời ông ta nói, hầu hết mọi người đều sững sờ trợn to mắt.

Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thật sự cầu xin tha thứ?

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng nhưng không nói gì, nhìn ánh mắt của Hồng Giác Hải lại càng tràn đầy khinh thường.

Sợ răng sau hôm nay, Hồng Giác Hải sẽ trở nên thân bại danh liệt.

Mọi người sẽ vĩnh viên nhớ đến việc ông †a đã khom lưng khụy gối, cầu xin tha thứ như một con chó quỳ rạp trên mặt đất.

Xôn xaol Đúng lúc này, Hồng Giác Hải lại lăn về phía sau, đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một đồ vật màu đen.

sẠI”

Sau khi nhìn thấy rõ thứ mà ông ta đang cầm trên tay thì khán giả xung quanh đều hét lên hoảng sợ.

Thứ mà Hồng Giác Hải cầm trong tay thật ra là một khẩu súng lục Cottle màu đen.

Ông ta nhắm ngay đầu của Vương Nhất, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Thằng nhóc kia, mặc dù anh rất mạnh nhưng anh có thể mạnh hơn viên đạn sao?”

Võ Si lập tức hét lớn lên: “Hồng Giác Hải, ông biết ông đang làm gì không? Ông là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành mà lại dám cất giấu súng lục sao?”

Sắc mặt Võ Si âm trâm đến cực điểm, hành động của Hồng Giác Hải thật sự đã bôi đen uy tín của hiệp hội võ đạo!

Mục Lang cũng không còn cách nào khác đành phải đứng lên, lạnh lùng nói: “Mau bỏ súng xuống.”

Trên mặt Hồng Giác Hải lộ vẻ điên cuồng: “Thằng nhóc này đã giết chết em trai của tôi, tôi nhất định phải tự mình báo thù cho Giác Lâm!”

Răng rắc!

Nói xong, viên đạn đã được lên nòng, họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu của Vương Nhất.

Nhất thời, một hơi thể chết chóc nồng đậm tràn ngập trên lôi đài.

Không ai ngờ tới hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành lại thất bại thảm hại như vậy.

Chẳng ai ngờ được sau khi thất bại, Hồng Giác Hải lại rút ra một khẩu súng lục Cottle màu đen, muốn nổ súng băn chết Vương Nhất.

Loại cưỡng chế này cực kỳ dễ khiến cây súng bị cướp cò, toàn bộ đại hội Bắc Cảnh lập tức bị bao trùm bởi không khí hoảng SỢ.

Nếu như phạm nhân cầm súng thì đó cũng không phải điều đáng sợ, đáng sợ chính là người cầm súng là một cao thủ võ đạo.

Điều này khiến tăng gấp đôi sự uy hiếp.

“Không ai được động đậy!”

Hồng Giác Hải hét lớn một tiếng.

Mặc dù một cánh tay của ông ta đã bị chặt đứt và đau nhức khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng là một võ giả mạnh mẽ.

Lợi dụng kẽ hở này, ông ta lấy ra một ống tiêm.

Trong ống tiêm có một chất lỏng màu xanh lá cây.

Hồng Giác Hải tự tiêm cho mình, cơn đau nhức do cánh tay bị gấy lập tức biến mất.

Đây là một dung dịch phong bế, có thể tạm thời ngăn chặn các giác quan không cảm thấy đau đớn.
 
Chương 1982


Chương 1982

Sau khi tiêm xong, ông ta mới tiếp tục chĩa súng vào đầu của Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người không được phép rời đi. Mục đích của tôi chỉ là thằng nhóc này, tôi sẽ không làm gì người khác, nhưng nếu có ai đi ra ngoài hoặc báo cảnh sát thì người đó cũng phải chết!”

Đùng!

Nói xong, như để chứng minh lời nói của mình, ông ta nhanh như chớp bắn một phát súng về một hướng.

HẠ.”

Mà phương hướng đó đúng lúc là nơi Lý Khinh Hồng đang đứng, nhất thời khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Một khán giả nam đang cố gắng chạy trốn đã bị bắn xuyên qua cánh tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Lý Khinh Hồng cảm thấy hoảng sợ trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cuộc hỗn loạn vấn tiếp tục diễn ra, nhưng không ai rời đi.

Lúc này, Hồng Giác Hải mới tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, bật cười hung dữ: “Bây giờ, anh quỳ xuống cho tôi!”

Hồng Giác Hải cầm súng bước từng bước đến gân Vương Nhất.

Còn tưởng rằng Vương Nhất nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.

Không ngờ anh chẳng những không sợ mà ngược lại còn như người không có việc gì nhìn chăm chằm Hồng Giác Hải: “Tôi cho ông một cơ hội để bỏ súng xuống.”

Hồng Giác Hải hơi giật mình, sau đó bật cười thành tiếng: “Thằng nhóc kia, hình như anh đã lầm rồi. Hiện tại, tôi mới chính là người nắm trong tay tính mạng của anh, anh còn dám uy hiếp tôi sao?”

“Bây giờ, tôi cho anh một cơ hội, quy phục hiệp hội võ đạo Giang Thành của tôi thì anh sẽ còn một con đường sống, nếu không hiện tại anh sẽ phải chết ngay lập tức!

Hồng Giác Hải hung dữ nói.

Trả thù cho Hồng Giác Lâm cũng không phải mục đích thật sự của Hồng Giác Hải.

Người chết không thể sống lại, Hồng Giác Hải từ trước đến giờ đều không phải người sẽ bị tình cảm chỉ phối.

Thứ ông ta cần chính là cao thủ số hai có thể lấp vào chỗ trống của Hồng Giác Lâm.

Mà sự tồn tại của Vương Nhất là một sự giải quyết hoàn hảo cho vấn đề này, hơn nữa còn có thể thăng cấp, giúp cho hiệp hội vũ đạo Giang Thành ngày càng trở nên hùng mạnh hơn.

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười lắc đầu: “Xem ra, ông vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”

“Sự thật hiện tại chính là tính mạng của anh đang năm trong tay tôi, chỉ cần tôi bóp cò thì đầu của anh sẽ nổ tung như một đóa hoat”

“Anh muốn giết tôi nhưng tôi lại để anh gia nhập vào hiệp hội võ đạo Giang Thành, đối với anh đã đủ nhân từ chưa? Hay là anh thà chết cũng không muốn quy phục tôi?”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng.

Đám người Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều vô cùng hoảng sợ.

Dù sao nỗi sợ súng ống của bọn họ gần như là bẩm sinh.
 
Chương 1983


Chương 1983

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Hồng Giác Hải vốn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào xuất hiện trên người Vương Nhất.

“Ông thật sự cho rằng miếng sắt vụn này có thể lấy được mạng tôi sao?”

Vương Nhất nhìn Hồng Giác Hải với ánh mắt trêu tức, trong giọng nói lại có một luông khí lạnh lẽo.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng đều sợ hãi súng lục Cottle, thế mà anh lại gọi nó là “sắt vụn”?

Hồng Giác Hải cũng ngẩn người, ánh mắt nhất thời đờ đẫn.

Bây giờ là thời đại của võ thuật, cho dù có tồn tại võ giả nhưng hầu hết bọn họ đều sợ hãi súng lục.

Bởi vì dù tốc độ của bọn họ nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ của viên đạn.

Cho dù thực lực có mạnh đến mấy cũng không bằng một viên đạn có thể một phát lấy mạng.

Đỡ đạn bằng tay không, tránh né sự truy kích của làn đạn là điểu mà chỉ có một số ít cường giả ở đỉnh cao võ thuật mới có thể làm được.

Ông ta không cho răng Vương Nhất có thể làm được.

“Anh muốn chết…

Hồng Giác Hải dường như đã chịu sự sỉ nhục, khuôn mặt tức giận: “Anh có tin tôi thật sự nổ súng không?”

“Bắn đi.”

Vương Nhất cười toe toét và nói: ‘Đầu của tôi bằng sắt”

Hồng Giác Hải sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người đưa ra yêu cầu như vậy.

Đối mặt với súng lục, Vương Nhất chẳng những không sợ hãi mà còn nói giỡn rằng đầu mình cứng như sắt.

Nếu không phải trước đó từng bị Vương Nhất chặt đứt một cánh tay thì ông ta nhất định cho rằng anh là bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.

“Được, là anh nói đấy!”

Ánh mắt Hồng Giác Hải trở nên lạnh lùng, ông ta quyết định nả một phát súng hù dọa anh trước.

Cũng không cần thiết phải bắn vào điểm yếu của anh, cứ để anh đổ chút máu là được.

Ngay sau đó, Hồng Giác Hải nhắm thẳng vào chân trái của Vương Nhất và bóp cò.

Đùng!

Viên đạn được băn ra một cách mạnh mẽ, xoay tròn bay về phía Vương Nhất.

Ánh mắt của Hồng Giác Hải càng trở nên dữ tợn hơn.

Xoetl Nhưng Vương Nhất chỉ di chuyển khoảng hai bước chân, viên đạn đã bắn hụt.

“Cái gì?”

Nhất thời, Hồng Giác Hải mở to hai mắt không thể tin được.

Là do ông ta bắn hụt?

Hay do Vương Nhất đã né tránh được?

Xôn xaol Khán giả xung quanh khán đài cũng chấn động đến cực điểm.

Anh… có thể tránh được viên đạn sao?!

Vương Nhất bật cười: “Tôi đã nói, trong mắt tôi, thứ này chẳng qua chỉ là một đống phế liệu, ông cũng không cần cầm súng uy hiếp tôi nữa đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom