Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1984


Chương 1984

Sắc mặt Hồng Giác Hải cực kỳ âm trâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Vương Nhất tiếp tục cười nói: ‘Các người không hiểu rõ những thứ như súng ống này, chỉ có ở trong tay cao thủ thì chúng mới có thể phát huy hết tác dụng.”

“Ông vốn không biết dùng súng, giờ phút này rút súng ra chỉ càng làm sức chiến đấu của ông giảm sút thôi.”

Lời nói này khiến Hồng Giác Hải không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chỉ cần ông ta biết thân phận của Vương Nhất thì sẽ không kinh ngạc như vậy.

Đừng nói là súng đạn, thậm chí cả súng cối, hỏa tiên của kẻ địch, anh đều đã từng đối mặt qua.

Một khẩu súng lục cùng lắm chỉ là đồ chơi của trẻ con.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán của Hồng Giác, nhưng ông ta vấn chưa từ bỏ ý định băn vài phát về phía Vương Nhất.

Đùng đùng!

Lần này, Vương Nhất không tránh né, chỉ đứng yên tại chỗ không cử động.

Theo lý mà nói, khoảng cách gần như vậy, Hồng Giác Hải không thể nào không bắn trúng.

Nhưng Vương Nhất vẫn không xảy ra chuyện gì.

“Chuyện này, sao có thể…

“Tại sao anh không hề bị gì cả?”

Hồng Giác Hải hoàn toàn sững sờ, tay cầm súng cũng run rẩy.

Vương Nhất bật cười trêu tức, sau đó xòe lòng bàn tay ra.

Loảng xoảng!

Một vài viên đạn kim loại bị Vương Nhất tùy tiện ném xuống đất.

Tất cả đều là những viên đạn do Hồng Giác Hải bắn ra.

Đầu đạn đen kịt và bị lõm sâu, giống như đã phải chịu một cú va chạm dữ dội nào đó.

Bùm!

Nhất thời, Hồng Giác Hải như bị đánh một cú rất nghiêm trọng, một nỗi sợ hãi sâu sắc lan tràn trong lòng ông ta.

Vương Nhất thật sự đã dùng tay không để hứng đạn!

“Tôi đã nói rồi, thứ này chỉ là một đống sắt vụn thôi.”

Vương Nhất mỉm cười, sau đó sải bước đi về phía Hồng Giác Hải.

Lần này thật sự đã quyết định giết người!

Âm! Âm! Âm Tiếng bước chân trầm thấp của Vương Nhất giống như âm thanh của cái chết, nó vang lên trong tâm trí của Hồng Giác Hải như tiếng đếm ngược cuối cùng cho cuộc đời của ông ta.

Xoet xoẹt xoẹtl Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người bên trong sân vận động đều tập trung trên người Vương Nhất.

Tất cả mọi người từ Võ Si, Mục Lang, cho đến những người bình thường ở Giang Thành đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Một võ giả mang súng, đây chắc chắn là thảm họa của thảm họa rồi.

Võ giả có một cái nhìn sâu sắc đặc biệt mãnh liệt, có thể cảm nhận được dù chỉ là một cơn gió thổi nhẹ qua.
 
Chương 1985


Chương 1985

Độ chính xác của võ giả cực kỳ lợi hại, cho dù những thứ cách xa ngàn dặm cũng có thể một phát trúng đích.

Nhưng Vương Nhất không chỉ tránh né được khẩu súng trong tay Hồng Giác Hải nhiều lần mà còn tay không hứng đạn.

Quả thực là một điều thần kỳ, chưa từng nghe thấy!

Theo hướng của Diệp thị, Diệp Ân Thi đã sợ hãi đến mức ngồi run rẩy trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Hồng Giác Hải là người thay thế cô ta xuất chiến, nếu như Ẩn chủ truy cứu thì nhất định sẽ tra ra được cô ta.

Đắc tội với một võ giả mạnh mẽ như vậy thật sự là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Vô Lệ đứng ở một bên cũng trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Vương Nhất.

Từ trên người này, ông ta cảm nhận được một luồng khí cực kỳ đáng sợ, giống như một con kiến nhỏ xíu đối mặt với con voi khổng lồ, im lặng như ve sầu mùa đông.

Lúc này, cuối cùng Diệp Thúy Như cũng đã bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc Hồng Giác Hải rút súng ra vừa rồi, cô ta thật sự lo lắng Vương Nhất sẽ bị băn chết.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng hoảng hốt.

Ngay lúc đó, cô ta đã thật sự nhìn thấy được bóng dáng của Vương Nhất.

“Đừng, đừng tới đây…

Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất với vẻ mặt kinh hãi, cảnh tượng người này tay không hứng đạn vừa rồi đã hoàn toàn là, cho ông †a cảm thấy hoảng sợ.

Ông ta là một cao thủ võ giả, biết rõ phải có nội lực cường đại cỡ nào mới có thể tay không hứng đạn.

Ông ta tự hỏi liệu mình có dám hứng đạn băng tay không hay không.

Ẩn chủ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hồng Giác Hải tiếp tục cầm súng chĩa vào Vương Nhất, nhưng Vương Nhất dường như không nhìn thấy, vẫn sải bước đi về phía trước.

Cuối cùng, anh cũng bước đến gần ông ta và nhìn từ trên xuống.

“Bỏ súng xuống đi.”

Vương Nhất lãnh đạm nói: “Đạn của súng lục Cottle bình thường là 11, 43 mm mỗi phát, khoảng cách gần như vậy, nó có thể băn nổ đầu một người chỉ bằng một phát súng, nhưng nó sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương nào đối với võ giả.”

“Hơn nữa, súng lục Cottle không có băng đạn dự phòng, chỉ có thể bắn bảy phát đạn. Vừa rồi ông đã bắn hết bảy viên, khẩu súng lục của ông lúc này đã không còn viên đạn nào.”

Sau khi Vương Nhất bình tĩnh nói xong lời kia, cả người Hồng Giác Hải hoảng sợ đến mức run rẩy.

Tại sao Vương Nhất lại hiểu biết nhiều về súng ống đến vậy?

Võ giả có sự kiêu ngạo của riêng họ, đặc biệt là võ giả cường đại, bọn họ sẽ không đụng vào các loại vũ khí như súng ống.

Càng đừng nói là có thể hiểu biết nhiều như vậy.

Nhưng Vương Nhất lại hiểu biết rất nhiều về súng ống, điều đó có nghĩa là trước đây anh nhất định thường xuyên tiếp xúc với chúng.

“Anh… Rốt cuộc anh là ai?”

Hồng Giác Hải hoảng sợ nhìn Vương Nhất, giọng nói trở nên run rẩy.

Vương Nhất cười nói: ‘Không phải tôi đã sớm nói rồi sao? Tôi là Ẩn chủ.”
 
Chương 1986


Chương 1986

“Ấn chủ?”

Đôi mắt của Hồng Giác Hải đờ đẫn, sau đó càng thêm kích động: “Tôi hỏi danh tính thật sự của anh! Không phải danh hiệu!”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng thêm hài hước: “Đây chính là thân phận thật sự của tôi, tôi chính là Ẩn chủ.”

Hồng Giác Hải hoàn toàn không tin, mồ hồ lạnh chảy dài trên trán.

“Không phải ông muốn biết tôi là ai sao?

Dù sao ông cũng sắp chết, vậy để tôi thỏa mãn nguyện vọng của ông.”

Vương Nhất cười ha hả nói.

“Nghe nói, song đao Nam Bắc của nhà họ Hồ là sư đệ đồng môn của ông?”

Vương Nhất đột nhiên nói một câu không liên quan đến cuộc trò chuyện.

mu Vương Nhất hạ thấp giọng, chỉ có anh và Hồng Giác Hải mới có thể nghe được cuộc †rò chuyện.

Nghe những lời này, Hồng Giác Hải lập tức ngẩn người trong chốc lát, không hiểu tại sao Vương Nhất lại hỏi vấn đề này.

Song đao Nam Bắc quả thực là sư huynh đệ đồng môn của ông ta, nhưng quan hệ cũng không mật thiết lăm.

Về cơ bản thì bọn họ đều độc lai độc vãng.

Vào đêm nhà họ Hồ bị diệt trừ, song đao Nam Băc chết trong tay Vương Nhất, Hồng Giác Hải ngoài trừ thán phục thì cũng đã hiểu biết nhất định về thực lực của Vương Nhất.

Những gì La Văn nói đều là sự thật, Vương Nhất thật sự là một cường giả.

Nhưng Vương Nhất đã không thể tham gia đại hội Bắc Cảnh, tại sao lại đột nhiên nhắc tới song đao Nam Bắc?

Dưới ánh mắt nghỉ ngờ của Hồng Giác Hải, Vương Nhất chậm rãi nhấc chiếc mặt nạ sát trên mặt lên, để lộ một chút khuôn mặt thật của mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, đồng tử của Hồng Giác Hải co rụt lại.

“Là anh?!”

Toàn thân Hồng Giác Hải giống như bị sét đánh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Ẩn chủ chính là Vương Nhất.

Chẳng trách, anh lại biết song đao Nam Bắc.

Vương Nhất lại đeo lên mặt nạ lên, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, kề sát vài tai Hồng Giác Hải nhẹ nhàng nói: ‘Nói cho ông biết một bí mật khác, tôi dùng danh hiệu “Ấn chủ” này xuất chiến thật ra cũng không phải tên giả, mà là… Tôi chính là Ẩn chủ thật sự.”

Bùm!!!

Vương Nhất vừa dứt lời, Hồng Giác Hải lập tức khiếp sợ đến tột độ, cả người run cầm cập, không nói được lời nào.

“Anh… Anh là…

Hồng Giác Hải nhìn Vương Nhất, rất muốn nói những chữ tiếp theo.

Nhưng cổ họng giống như bị ai đó ấn mạnh, không thể thốt ra được hai chữ cuối cùng.

Anh là Ẩn chủ, cho nên thực lực mới có thể mạnh như vậy.
 
Chương 1987


Chương 1987

Anh là Ẩn chủ, đó là lý do tại sao anh lại rất rành các loại súng ống.

Anh là Ẩn chủ, cho nên anh có thể †ay không hứng đạn, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.

Hồng Giác Hải tự cho rằng bản thân đã khống chế được tính mạng của Vương Nhất, nào ngờ người thật sự bị người khác năm giữ vận mệnh lại là ông ta.

Cả người Hồng Giác Hải xụi lơ, thậm chí ngay cả sức lực chạy trốn cũng không còn.

Chỉ riêng hai chữ “Ẩn chủ” cũng đã đủ để nghiền nát ông ta đến chết!

“Lên đường đi.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng.

Một khắc sau, anh đột nhiên ra tay, tóm lấy cổ của Hồng Giác Hải, trực tiếp dùng chút sức lực.

Rắc rắc!

Cổ của Hồng Giác Hải bị Vương Nhất trực tiếp vặn gãy.

Thi thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi chết, trong mắt của Hồng Giác Hải đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, như thể khi còn sống đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ.

“Hội trưởng!”

“Anh lại dám ở trước mặt ngài Võ Sĩ gi ết chết hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành? Không biết sống chết!”

Hồng Giác Hải vừa chết, toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành như răn mất đầu, mọi người đều hoảng sợ gào thét.

Xôn xaol Toàn bộ sân vận động cũng đột nhiên náo loạn.

Cái chết của Hồng Giác Hải giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ tĩnh lặng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Nhà họ Hạ, nhà họ Lục, nhà họ Hồ, những người thuộc ba gia tộc giàu có ở Giang Thành đều trợn tròn mắt.

Hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã thật sự chết?

Những người khác cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất, cảm thấy anh sắp xong đời rồi!

Nhưng Vương Nhất lại không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Với tư cách là hội trưởng hiệp hội võ đạo nhưng Hồng Giác Hải lại không tuân theo quy tắc, tự mình mang súng vào sân, đã phạm phải sai lầm lớn.”

“Ông ta muốn giết tôi, tôi giết ông ta thì đã sao?”

Giọng nói của Vương Nhất bùng nổ, vang vọng kháp lôi đài.

Những thành viên đang kêu gào của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng lập tức á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, hội trưởng của bọn họ nổ súng trước, có chết thì cũng không trách người khác được.

“Từ nay về sau, hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không còn tồn tại nữa!”

Vương Nhất tuyên bố.

Sân vận động rộng lớn như vậy vang vọng giọng nói trầm thấp như tiếng sấm của Vương Nhất.

Xung quanh yên tĩnh, hàng ngàn khán giả cũng ngây người khi nghe giọng nói của Vương Nhất.

Một câu nói lập tức định đoạt sự tồn vong của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Liệu ai có thể đủ quyết đoán và can đảm để nói những lời này?

Nếu như là người bình thường nói ra những lời này, mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện cười.
 
Chương 1988


Chương 1988

Nhưng nó lại được nói bởi Vương Nhất, người đã giết hai anh em Hồng Giác Hải, cho nên độ tin cậy càng cực kỳ cao.

Chỉ sợ rằng từ nay về sau, hiệp hội võ đạo ở Giang Thành sẽ không còn tồn tại nữa.

Diệp Thúy Như và Diệp Ân Thi cũng khiếp sợ nhìn Vương Nhất.

Không ai nghĩ răng Vương Nhất không chỉ giành chiến thắng trong trận đấu mà còn nhân tiện tiêu diệt hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đột nhiên, một ánh mắt lạnh như băng lướt qua và rơi trên người Diệp Ân Thi.

Diệp Ân Thi lập tức cảm thấy cả người phát lạnh, phịch một tiếng, cả người cô †a chật vật trượt khỏi ghế, đặt mông ngồi xuống đất.

Trước khi Hồng Giác Hải lên đài đã nói rõ ràng ông ta đại diện cho Diệp Ân Thi xuất chiến, chứng tỏ hai người này đã âm thầm tiếp xúc qua.

Hiện tại, Hồng Giác Hải đã chết, Diệp Ân Thi đương nhiên không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng rơi trên người Diệp Ân Thi, tựa như làm tiêu tán toàn bộ nhiệt độ rên người cô ta.

Diệp Ân Thi cũng cảm thấy bản thân đã rơi vào biển băng, ánh mắt của một số người có thể giết người!

“Đi, mau mang tôi đi!”

Diệp Ân Thi hoảng hốt hét lớn.

Hiện tại, cô ta đã sợ đến mức ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.

Diệp Vô Lệ đứng bên cạnh cũng cảm thấy nguy hiểm, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Khoảng cách xa như vậy, nhưng chỉ bằng một ánh nhìn đã khiến Diệp Ân Thi sợ hãi đến mất hết hồn vía.

“Ấn chủ” này có lẽ là một cao thủ vô song!

“Mau bảo vệ cô chủ!”

Diệp Vô Lệ gọi vệ sĩ của Diệp thị đến nâng cả người Diệp Ân Thi ra ngoài.

Cô ta có một linh cảm, nếu mình còn tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa thì cô ta nhất định sẽ bị gi ết chết.

Diệp Thúy Như cũng không ngăn cản mà chỉ bình tĩnh quan sát tất cả những chuyện này.

Diệp Ân Thi không có ở đây, tâm trạng của cô ta cũng tốt hơn nhiều.

“Sao ông không rời đi?”

Diệp Thúy Như thản nhiên nhìn sang Diệp Vô Lệ vấn đang đứng cạnh mình, hỏi.

Diệp Vô Lệ cười nói: “Tôi phải bảo vệ cô 3 chủ.

Diệp Thúy Như mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Võ Si đang ngồi trên cùng đã sớm nhận ra Ấn chủ chính là Vương Nhất, anh ta phải tuân thủ lời nói của người kia.

Anh ta phất tay một cái, cao giọng tuyên bố: “Hiệp hội võ đạo Giang Thành cần phải được chấn chỉnh, toàn bộ thành viên sẽ sáp nhập vào hiệp hội võ đạo Thiên An.”

Bùm!

Võ Si mở miệng tượng trưng cho ván đã đóng thuyền.

Các thành viên trong hiệp hội võ đạo Giang Thành đều tối sâm mặt lại, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
 
Chương 1989


Chương 1989

Thật ra thì cho dù Võ Si không nói, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không thể tôn tại được bao lâu.

Bởi vì nhân vật số một và số hai của hiệp hội đều đã chết, hơn nữa còn chết trong †ay cùng một người, hiệp hội võ đạo đã tan đàn xẻ nghé, sẽ không tồn tại được bao lâu.

Mọi người hoảng sợ nhìn Vương Nhất, người đã tự tay tiêu diệt hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Nhố kỹ tên của anh: Ẩn chủ.

Vương Nhất thản nhiên liếc nhìn trọng tài: “Vấn chưa tuyên bố kết quả sao?”

Trọng tài vấn đang đờ đẫn đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới tuyên bố: “Người chiến thắng, Ẩn chủ!”

Vương Nhất chậm rãi bước xuống lôi đài, một người đàn ông trung niên uy nghiêm đi về phía anh.

Chính là Lý Thế Nhân.

Ông ta đi ngang qua người Vương Nhất.

Cả hai đều theo bản năng liếc nhìn sang bên cạnh.

Lần này, Vương Nhất không kiềm nén nữa, trên người tản ra khí tức.

Nhất thời, hai người đều cảm nhận được một ngọn núi khổng lồ.

Lý Thế Nhân khiếp sợ, Vương Nhất càng khiếp sợ hơn.

Không ngờ ba vợ của anh lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

“Vòng kế tiếp, Lý Thế Nhân của Lý thị đối chiến với Vương thị…”

Vương Nhất ngồi trong phòng chờ nhìn ba vợ đối chiến, cũng nhân tiện thăm dò một chút thực lực cụ thể của ba vợ.

Nhưng chính ưu thế áp đảo của Lý Thế Nhân đã đánh bại cao thủ của Vương thị.

Trong mắt Vương Nhất lộ ra vẻ kinh ngạc, anh cảm thấy được, khả năng này vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của Lý Thế Nhân.

Cường giả của Tần thị cũng đã xuất hiện trên lôi đài, là một cao thủ tên Mục Huy.

“Mục Huy, họ Mục?”

Khuôn mặt Vương Nhất hơi biến sắc, không nhịn được nhìn về phía Mục Lang đang ngồi trên cùng.

Chỉ thấy Mục Lang cũng thản nhiên mỉm cười khi thấy Mục Huy xuất hiện trên lôi đài, hiển nhiên ông ta rất hài lòng.

“Này! Ngay cả Mục Huy cũng xuất hiện, đây chính là anh em của ngài Mục đấy!”

“Nhưng bọn họ không phải anh em ruột thịt mà là kết nghĩa.”

“Đã vào sinh ra tử ở Tây Cảnh, mấy lần cứu mạng của ngài Mục, vì đi theo ngài Mục nên cũng đổi thành họ Mục.”

Bên cạnh có người bàn luận sôi nổi, nói ra lai lịch của Mục Huy.

Lúc này, Vương Nhất chợt hiểu được, hóa ra Mục Huy là anh em kết nghĩa của Mục Lang.

Sau giờ nghỉ trưa, kết quả của vòng đấu loại trực tiếp cuối cùng đã được công bố.

Vương Nhất, Lý Thế Nhân, Mục Huy, và một vị cường giả của Lạc thị đã trúng tuyển.

Tên của Ẩn chủ cuối cùng sẽ được sinh ra trong số bốn người này.

Vương Nhất định rời khỏi đây.

“Ngài Ẩn chủ xin dừng bước!”

Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên từ phía sau.
 
Chương 1990


Chương 1990

PHÙ.

Vương Nhất khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn _ lại, chỉ thấy mấy người đàn ông mặc vest mang giày da mồ hôi đầm đìa đang đuổi theo mình.

“Các người là ai?”

Vương Nhất cũng không nhận ra đám người mặc vest mang giày da này.

Bọn họ mỉm cười và tự giới thiệu bản thân.

“Ngài Ẩn chủ đương nhiên không biết chúng tôi, nhưng chúng tôi biết ngài Ấn chủ ạI”

“Chúng tôi là nhân viên của công ty giải trí cá độ ở Giang Thành, có một cuộc giao dịch muốn bàn với ngài Ấn chủ.”

“Công ty cá độ?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Vương Nhất lập tức trở nên kỳ quái.

Sau đó, anh chợt hiểu ra, vẻ mặt cũng trở nên đùa cợt.

Phàm là những cuộc thi đấu thể thao có yếu tố cạnh tranh thì chắc hẳn không thể thiếu đám người này.

Tỷ lệ đặt cược cho mỗi tuyển thủ, thực lực càng mạnh thì tỷ lệ cược càng thấp, thực lực càng yếu thì tỷ lệ cược càng cao.

Đây chính là cơ hội để làm giàu chỉ trong một đêm.

Nói một cách rõ ràng thì sau mỗi cuộc tranh tài sẽ có một đại gia dùng trận thi đấu này để đặt cược, bắt đầu tiến hành mở phiên giao dịch.

Nếu như trận đấu đi theo hướng mà những đại gia đó hài lòng thì bọn họ có thể kiếm được tiền.

Nếu không thì sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.

Đại hội Bắc Cảnh cũng giống như vậy, cuộc tranh tài lớn thế này thì có rất nhiều yếu tố lợi ích đan xen ở đằng sau, tuyệt đối không thể nào công chính liêm minh.

“Các người có chuyện gì?”

Vương Nhất thản nhiên hỏi.

Những người đó mỉm cười và nói: ‘Chúng †ôi muốn thỏa thuận với ngài Ẩn chủ, cuộc giao dịch này ngài nhất định sẽ kiếm được lợi nhuận.”

Sao Vương Nhất có thể không hiểu ý của bọn họ là gì? Anh lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý.

Giả vờ như không nghe hiểu, tỏ vẻ hứng thú cười nói: ‘Làm ăn gì mà chắc chắn kiếm được tiền?”

Thấy Vương Nhất cắn câu, nụ cười trên mặt bọn họ càng sâu hơn, thái độ cũng trở nên ân cần.

Bọn họ không lập tức nói mà mở một chiếc cặp da ra.

Bên trong chứa đầy tiền giấy, tất cả đều là đô la Mỹ.

Sau khi tính toán sơ qua, nếu tương đương với giá trị tiên tệ trong nước khoản tiền này ít nhất cũng vài chục tỷ.

Vương Nhất giật mình nói: ‘Số tiền này…”

Mấy người đàn ông kia cười nói: ‘Số tiền này đều cho ngài Ẩn chủ, chỉ cần ngài làm theo ý của chúng tôi là được”

Vương Nhất gật đầu: ‘Các người muốn tôi làm gì?”
 
Chương 1991


Chương 1991

Lúc này, bọn họ mới nói: “Tôi hy vọng tại trận chung kết chiều nay, ngài có thế cố tình thua cuộc, giao hạng nhất của đại hội Bắc Cảnh cho ngài Mục Huy của Tần thị.”

Nói xong câu này, bọn họ còn cảnh giác nhìn xung quanh.

Sau khi chắc chắn không có người nào chú ý đến nơi đây, lúc này mới tiếp tục hạ thấp.

giọng nói: “Ngài Ẩn chủ, đây chỉ mới là một nửa số tiền thôi, chỉ cần ngài làm theo yêu cầu của công ty chúng tôi thì còn có một khoản tiền khổng lồ đang chờ ngài ở phía sau.

Nghe vậy, Vương Nhất bình tĩnh mỉm cười.

Quả nhiên không khác những gì anh đã nghĩ.

Sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói cũng trở nên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là thao túng kết quả trận đấu sao? Nếu như bị bại lộ thì danh tiếng của công ty các người có thể sẽ bị hủy hoại.”

Đám người đàn ông kia chỉ thản nhiên mỉm cười.

“Ngài Ẩn chủ, ngài xem như là người ngoài nghề nên nói như vậy cũng không sai.

Nhưng môi cuộc giao dịch của chúng tôi đều rất thành công!”

“Ngài biết tại sao không?” Bởi vì đằng sau đại hội Bắc Cảnh dính líu đến lợi ích của rất nhiều công ty đầu não, nếu như toàn bộ số tiền đều lấy ra thì sẽ là một con số khổng lồ!”

“Mọi người đều muốn nhân dịp này kiếm thật nhiều tiền, nếu không sẽ không có những chuyện cá độ này nọ. Làm theo lời của chúng tôi, ngài Ẩn chủ không chỉ có thể kiếm được nhiều tiền mà còn có thể quen biết nhiều đại gia của tầng lớp thượng lưu. Đi theo bọn họ mới là chính đạo!”

Vương Nhất tỏ vẻ hơi do dự: “Nhưng lỡ đâu có người tố cáo thì sao?”

“Sẽ không ai tố cáo đâu, sao lại cáo trạng chứ? Ai dám?”

Bọn họ càng bật cười sảng khoái hơn: ‘Ai mà thiển cận như vậy, tự kết liễu đời mình như thế? Các ông chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó, đây là cản đường tài lộc của mọi người đấy!”

“Hơn nữa, chuyện này cũng cần dựa vào năng lực diễn xuất của ngài Ẩn chủ.”

Bọn họ nhìn Vương Nhất, tiếp tục cười nói: “Làm sao diễn như thật, diễn cho giống, không bị khán giả nhận ra, đây cũng là một bản lĩnh đó chứ?”

Sắc mặt của Vương Nhất hơi tái nhợt: “Đây là đại hội Bắc Cảnh đệ nhất, về sau phải bảo vệ Bắc Cảnh. Nếu âm thầm giao dịch, lỡ đâu sau này Bắc Cảnh bị kẻ địch lợi hại xâm phạm thì như thế nào?”

“mu Đám người đàn ông kia trố mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Bọn họ chỉ muốn kiếm tiền thôi, ai quan tâm đến những chuyện kia?

Bọn họ vội vàng bật cười: ‘Không nghiêm trọng đến vậy đâu, bây giờ Bắc Cảnh rất vững chắc, sẽ không có kẻ địch hùng mạnh nào xâm phạm.”

“Ngài Ẩn chủ, không nên vì danh hiệu Ẩn chủ mà thật sự cho rằng bản thân là Ẩn chủ, rất ngu ngốc!”

“Hãy nghe lời chúng tôi, trao chức quán quân cho ngài Mục, để Tần thị giành chiến thắng, như vậy thì tất cả chúng ta đều có thể kiếm tiền!”

Bọn họ vừa nói vừa đưa tiền.

Vương Nhất im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng đẩy cặp da đựng tiền trở về.

“Không cần, các người có thể lấy lại số tiền này. Nhưng chiều này, tôi sẽ nghe lời các người nói, cố tình thua cuộc.”

Vương Nhất nói.

Đám người đàn ông kia sửng sốt, sau đó Vui vẻ cầm cặp da quay về.

Ông chủ của công ty cá độ Tưởng Khinh Vân biết được chuyện này thì cười đến ra nước mắt.
 
Chương 1992


Chương 1992

“Ha ha ha, tên ngu ngốc này, ngay cả tiền đưa tận tay mà cũng không cần. Không cần cũng được, số tiền này cứ tạm thời giữ lại, chờ đại hội Bắc Cảnh kết thúc thì cho các người làm tiền thưởng.”

Tưởng Khinh Vân nói với những người đàn ông kia.

“Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủI”

Đám người đàn ông đó phấn khích đến mức ai cũng phá lên cười thật tươi.

Tại sao trên đời này lại có người ngu ngốc như vậy?

Ở bên kia, Vương Nhất đã liên lạc với Võ Sĩ Võ Si nghe vậy thì vô cùng tức giận: ‘Mục Lang có biết chuyện này không?”

Vương Nhất nheo mắt, lắc đầu: “Ông ta không giống người sẽ làm chuyện này nên chắc hẳn cũng không biết. E rằng là một trong những thuộc hạ muốn lấy lòng ông †a nên đã cố tình thao túng tiến trình của trận đấu, anh cho người đi điều tra chuyện này đi.”

Một cuộc gọi của Võ Si, kiểm tra triệt để chuyện này.

Hiệp hội võ đạo của khu thành phố G, đừng thấy chỉ có liên quan tới võ đạo, thứ dây ra từ trong còn có rất nhiều.

Người trong vòng quyền lực cần kết giao với cường giả võ đạo mạnh mẽ, như vậy có thể bảo đảm mạng sống của mình sẽ không có lo ngại.

Võ Sỉ đi tra chuyện này, chính là thông qua những mối quan hệ này.

“Cái này cần thời gian, nhưng điều có thể chắc chắn là sau khi đại hội Bắc Cảnh hôm nay sẽ có một kết thúc.”

Võ S¡i để điện thoại xuống, nói với Vương Nhất.

Vương Nhất gật đầu, không quan tâm nữa.

Võ Sỉ đi làm chuyện này, anh rất yên tâm.

“Đi thôi, thiếu chủ, đi ăn cơm trưa.”

Thời gian tiếp theo, Võ Si dẫn Vương Nhất tới nhà hàng giành cho khách quý.

Nhà hàng ở đây được tài trợ bởi rất nhiều nhà hàng cao cấp.

Đại hội Bắc Cảnh vốn là một chiêu bài cực lớn, có hiệu ứng thương mại rất lớn.

Nếu có thể mở nhà hàng ở bên trong đại hội Bắc Cảnh, đây chính là một loại đầu †ư.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao có rất nhiều công ty nhà hàng không tiếc tiền tài trợ, miễn phí cũng muốn tài trợ.

Những nhà hàng cao cấp này chỉ người có thân phận tôn quý mới có thể đi vào, ví dụ như vương tộc Yên Đỏ, Võ Si, người thủ hộ biên giới phía Tây Mục Lang…

Đi xuống nữa, còn có một số nhà hàng cấp bậc thấp, cùng miễn phí tài trợ.

“Hừm, đây không phải là chị dâu hay sao?”

Đột nhiên, Võ Si dừng bước chân, chỉ vào một nhà hàng ở bên dưới cách không xa, kinh ngạc nói.

“Hửm?”

Vương Nhất lộ vẻ nghỉ hoặc, cũng nhìn qua.

Chỉ thấy trong nhà hàng bên dưới, Lý Khinh Hồng đứng ở đó, bên cạnh còn có một đôi nam nữ có dáng vẻ của vợ chồng trẻ.

Người phụ nữ trong cặp đôi đó nhìn trông rất trẻ, diện mạo cũng rất đẹp, nhưng trên mặt lại trang điểm đậm, nhìn trông sắc mặt quá mức trăng bệch, giống như đắp một lớp phấn dày, rất là không hài hòa.
 
Chương 1993


Chương 1993

Nhưng cô ta nhìn Lý Khinh Hồng rất khinh thường, miệng nói không ngừng, còn đang nói gì đó.

Dưới lời nói của người phụ nữ đó, sắc mặt Lý Khinh Hồng tái xanh, lại không lên tiếng, trong mắt có sự bất lực.

Rõ ràng là không muốn tranh luận lại bị đối phương căn chặt không buông.

Người phụ nữ còn ôm tay của một người đàn ông trung niên, dáng vẻ rất ân ái.

Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất lịch thiệp, trên thực tế mắt lại cười híp lại đánh giá vóc dáng của Lý Khinh Hồng.

Đặc biệt là một số bộ phận đặc biệt, ánh mắt còn dừng lại rất lâu.

Lý Khinh Hồng không thể không khép chân lại, tránh bị nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

Vụt!

Sắc mặt Vương Nhất lập tức tối đi, quay đầu nói với Võ Si: ‘Không cần đợi tôi, bữa trưa tôi ăn với chị dâu của cậu.”

“Được.”

Võ Si cũng nhìn ra sự không vui của thiếu chủ, cũng không nói gì nữa, rời đi.

Vương Nhất cất bước đi về phía đó, đồng thời, trong lòng rất nghi hoặc.

Buổi sáng, Lý Khinh Hồng nói rõ ràng, không có hứng thú với đại hội Bắc Cảnh, cũng sẽ không đi xem thi đấu, sao vẫn tới đây?

Kiểm vé của đại hội Bắc Cảnh có hạn chế thời gian, chỉ có thể kiểm tra vé trong một tiếng vào buổi sáng, vượt qua thì cho dù có vé cũng không thể đi vào.

Lý Khinh Hồng có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ cô đã vào từ sáng.

Tuy nhiên, vẫn chưa đi vào thì nghe thấy người phụ nữ yêu diễm kia mỉa mai nói với Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng à, cậu cũng không hòa đồng quá rồi? Buổi họp lớp hiếm khi, mọi người đều tham gia, chỉ có cậu không tới, còn out khỏi nhóm, sao thế?

Lấy chồng rồi, bản thân mở công ty thì coi thường những bạn học cũ như chúng tôi sao?”

Lông mày của Vương Nhất hơi nhíu lại, người phụ nữ này là bạn học của Lý Khinh Hồng?

Vương Nhất nhớ, Lý Khinh Hồng học đại học ở nước ngoài, vậy thì chỉ có thể là bạn cấp 3.

Chỉ thấy người phụ nữ yêu diễm đó nói tiếp.

“Chúng tôi biết, công ty của cậu là tập đoàn Lệ Tỉnh, làm ăn rất lớn, bây giờ cũng là bà phú nghìn tỷ, nhưng vậy thì sao chứ?

Cậu vất vả phấn đấu nhiều năm như thế, có tốt bằng chúng tôi gả cho người giỏi không?”

Người phụ nữ yêu diễm khóc cánh tay của người đàn ông trung niên, đắc ý cười nói: “Khinh Hồng à, giới thiệu với cậu, đây là chồng tôi, Tôn Vĩnh Phước, phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng.”

“Cậu biết xổ sổ không? Bỏ đi nhìn dáng vẻ này của cậu cũng không biết chơi, tóm lại một câu, chút lợi nhuận đó của công ty cậu, ở trước mặt chồng tôi, căn bản không đáng nhắc tới, một ngày là kiếm hồi rồi!”

“Cô Lý, nghe danh đã lâu.”

Tôn Vĩnh Phước cười híp mắt đánh giá Lý Khinh Hồng, đưa bàn tay có hơi bóng dầu về phía cô.

“Chào ông.”

Lông mày Lý Khinh Hồng hơi nhíu lại, đã tới bờ vực bùng nổ.

Nhưng giáo dưỡng tốt vân khiến cô không bùng nổ, nhưng cũng không chìa tay nắm tay với Tôn Vĩnh Phước.
 
Chương 1994


Chương 1994

Trong lòng Tôn Vĩnh Phước có hơi tức giận, người phụ nữ này vậy mà không biết thức thời!

Vương Nhất cách đó không xa nghe thấy đối thoại của bọn họ, hơi ngây ra, công ty xổ số Anh Hoàng không phải là công ty xổ số anh kêu Võ Sỉ đi điều tra hay sao?

Trùng hợp vậy à?

“Bạch Thiến, mỗi người mỗi chí, chuyện của công ty tôi, cậu không cần nhọc lòng.”

“Tôi còn muốn ăn cơm, hai người đừng làm phiền”

Lý Khinh Hồng lạnh nhạt nói, hạ lệnh đuổi khách.

Người phụ nữ yêu diễm này tên Bạch Thiến, người Yên Kinh, là bạn cấp 3 của Lý Khinh Hồng.

Nghe nói còn là bạn chung ký túc trước kia của Lý Khinh Hồng.

Bởi vì đố ky dung mạo của Lý Khinh Hồng, thông đồng với mấy bạn cùng phòng khác cô lập Lý Khinh Hồng.

Tự cho rằng sẽ gây ra tổn thương tâm lý rất lớn đối với Lý Khinh Hồng, nào ngờ, Lý Khinh Hồng thanh cao lại thích sự yên tĩnh đó.

Tuy nhiên, Bạch Thiến dường như không nghe ra ý tứ trong lời Lý Khinh Hồng, căn bản không muốn đi, ngược lại càng nói chuyện thân thiết hơn.

“Lý Khinh Hồng, nghe nói cậu kết hôn rồi, chồng cậu là người năm năm trước cưỡng hiếp cậu nhỉ? Cậu còn sinh một đứa con cho anh ta?”

Bạch Thiến cố tỏ ra ngạc nhiên, cười nói: – “Chuyện này ấy à, truyền khắp Yên Kinh rồi, cậu lâu như vậy không trở về Yên Kinh, có phải cũng vì chuyện này không, sợ bị người trong nhà xem thường, cho nên không dám về?”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tối đi.

Trước kia bất luận Bạch Thiến khoe khoang cỡ nào, cô sẽ không có phản ứng gì.

Nhưng dính tới chồng, con gái của cô thì cô không nhịn được.

Bạch Thiến vẫn cứ như không nhận ra, nói rất hào hứng.

“Đúng rồi chồng cậu đâu? Cậu cũng kết hôn năm năm rồi, chúng tôi còn chưa biết chồng cậu trông như nào?”

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, nơi này là đại hội Bắc Cảnh, không phải là ai cũng có thể đi vào, chồng cậu là một tên nghèo, đâu thể ở đây nhỉ?”

Bạch Thiến cười ha ha, nói với Lý Khinh Hồng.

Trong mắt Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng có một tia tức giận: ‘Bạch Thiến, cậu nói đủ chưa?”

“Aiya, Khinh Hồng tôi nói đùa thôi, cậu sao lại thật sự tức giận rồi?”

Bạch Thiến lúc này cười ha ha xin lỗi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói.

“Khinh Hồng à, ăn một mình thật vô vị, hôm nay là đại hội Bắc Cảnh, còn là buổi họp lớp cấp ba của chúng ta, tôi là người tổ chức, đặc biệt tổ chức ở đây, đủ tận tâm chưa?”

Nói xong, Bạch Thiến kéo tay của Lý Khinh Hồng: “Theo tôi đi tham gia họp lớp đi, thuận tiện gặp các bạn học cũ, cùng nhau ăn cơm nói chuyện gì đó.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi, hất ra: “Đừng chạm vào tôi, tôi không có hứng thú.”

Thấy Lý Khinh Hồng kháng cự như thế, sắc mặt Bạch Thiến cũng có hơi khó coi.

“Lý Khinh Hồng, không nể mặt vậy sao? Nếu hôm nay tôi cứ muốn cậu đi thì sao?”
 
Chương 1995


Chương 1995

Giọng điệu của Bạch Thiến ẩn chứa một chút tức giận.

Tôn Vĩnh Phước cũng gửi lời mời với Lý Khinh Hồng: “Cô Lý, nể mặt chứ? Thật không dám giấu, buổi họp lớp của Thiến Thiên hôm nay còn có một nguyên nhân, chính là bọn họ đều xin tôi dẫn bọn họ chơi xổ số, đây là một cơ hội tốt để giàu lên trong một đêm đấy.”

Tôn Vĩnh Phước nói xong câu này thì sắc mặt của Bạch Thiến hơi thay đổi.

Bởi vì câu nói này tương đương vạch trần mục đích cô ta tổ chức buổi họp lớp.

Là để chồng cô ta giảng giải cách chơi xổ số như nào.

Nói trắng ra, chính là tẩy não, để nhiều người tới tẩy não.

Cô ta đã tra rồi, trong tất cả các bạn học, Lý Khinh Hồng giàu nhất, có khối tài sản lớn nhất.

Nếu có thể lừa Lý Khinh Hồng vào, vậy bọn họ kiếm to, không làm cho Lý Khinh Hồng khuynh gia bại sản thì sẽ không thôi.

Lý Khinh Hồng đương nhiên nghe ra mục đích của buổi họp lớp lần này, lập tức ánh mắt hơi lạnh đi.

“Hai người là tập trung đánh bạc, trái với pháp luật, nếu tôi ác một chút, có thể tố cáo các người!”

Lý Khinh Hồng nhìn Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước với ánh mắt lạnh lùng, nói bằng giọng lạnh lùng.

Bạch Thiến sững người, rõ ràng không ngờ Lý Khinh Hồng tuyệt tình như vậy, tuy sắc mặt khó coi, nhưng lại không hề sợ.

“Lý Khinh Hồng, tôi đây là đang giúp cậu, sự tồn tại của công ty xổ số, vốn là hợp pháp, cậu lấy cái gì tố cáo chúng tôi?”

Bạch Thiến mặt mày tức giận.

Tôn Vĩnh Phước ngược lại không kích động như vậy, chỉ mỉm cười, nói: “Cô Lý, cô giống với rất nhiều người ngoài ngành không hiểu về xổ số, có định kiến và quan niệm sai lâm về xổ số.”

“Mục đích ban đầu của công ty xổ số là thưởng thức thi đấu đồng thời tăng thêm một niềm vui mang tính xác suất, sự tồn tại của nó là hợp pháp.”

“Tại sao có nhiều người cho dù khuynh gia bại sản cũng muốn đi chơi xổ số, bởi do tính cách.”

Nụ cười của Tôn Vĩnh Phước khiến Lý Khinh Hồng cảm thấy rất không thoải mái.

“Bản tính của con người là con bạc, xố số chỉ là để loại người này hợp lý hóa hơn mà thôi, bọn họ tin chắc, sẽ có cơ hội một đêm giàu to, nghịch chuyển đại cục.”

“Nhưng bọn họ cuối cùng đều rơi vào vực sâu, vợ con ly tan, nhà tan cửa nát.”

Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói, trong lời nói rất là kháng tự.

Tôn Vĩnh Phước cười nói: ‘Đó là vì bọn họ không biết chơi, không nắm được mẹo và cách.”

“Nếu có người dẫn bọn họ chơi, vậy thì tình huống sẽ khác hoàn toàn.”

“Tôi là phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng, tôi biết quy luật và thời gian của máy, mua lớn hay mua nhỏ, mua vào lúc này, mua ai thăng, cái này đều có kỹ năng.”

Lý Khinh Hồng lạnh mặt không nói, dù sao cô kiên quyết sẽ không đụng vào thứ như này.

“Lý Khinh Hồng, cậu đừng có không biết tốt xấu, chồng tôi đã nói rồi, sẽ dẫn cậu chơi, như vậy căn bản không có nguy cơ lỗ tiền, như vậy sẽ ít nguy hiểm hơn cậu làm kinh doanh rồi!”

Bạch Thiến chỉ Lý Khinh Hồng, nói.

Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng từ đầu tới cuối đều có vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sẽ không chạm vào những thứ này, tôi cũng sẽ không để người bên cạnh tôi đụng vào, hai người chết tâm đi.”

Thấy Lý Khinh Hồng mặn nhợt đều không được, trên mặt Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đều hiện vẻ phân nộ.
 
Chương 1996


Chương 1996

“Không được, không dễ gì các bạn học cũ mới gặp mặt, cậu buộc phải theo tôi đi gặp!”

Bạch Thiến bông nhiên tóm tay của Lý Khinh Hồng, muốn cưỡng chế dẫn cô đi.

“Cậu buông tay! Cậu muốn làm gì…”

Trên mặt Lý Khinh Hồng đột nhiên có chút hoảng loạn, bây giờ cô đang có thai, không thể xảy ra xung đột kịch liệt với người khác.

Cộng thêm đồng người qua lại, Lý Khinh Hồng thật sự bị Bạch Thiến dẫn đi.

“Dừng tay.”

Vào lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng quát trầm thấp.

Lý Khinh Hồng quay đầu nhìn, khi nhìn thấy Vương Nhất, lập tức trên mặt nở nụ cười: “Chồng, anh sao lại ở đây?”

Vương Nhất cười rồi nói: ‘Anh vốn muốn đi tìm đám Tuyết Nhi, không ngờ gặp được em.

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, cô tới nhà đa năng Giang Thành là nghỉ ngờ Ẩn chủ là Vương Nhất.

Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa phát hiện mà thôi.

Lúc này gặp được Vương Nhất ở đây, trong lòng cô càng để ý hơn.

Vương Nhất không phát hiện tâm tư nhỏ đó của Lý Khinh Hồng.

Lúc này, anh đang lạnh lùng nhìn Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước: “Vợ tôi không muốn đi, hai người còn muốn ép cô ấy đi chắc?”

Bộp một tiếng, anh tóm cổ tay của Bạch Thiến.

BAN Bạch Thiến lập tức hét lên, cô ta chỉ cảm thấy cổ tay của mình giống như bị hai miếng sắt kẹp, không ngừng đè ép.

“Buông vợ tôi ra!”

Sắc mặt Tôn Vĩnh Phước thay đổi, cũng kèm theo sự tức giận, quát Vương Nhất.

Vương Nhất bồng quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

Chỉ một ánh mắt để khiến Tôn Vĩnh Phước rén ngay.

Ánh mắt này quá lạnh!

‘Buông tay! Buông tay! Tay của tôi sắp gấy TOI Bạch Thiến kêu thảm thiết, lập tức buông tay của Lý Khinh Hồng ra.

Vương Nhất cũng buông tay của Bạch Thiến ra, Bạch Thiến khóc nóc thu hồi tay, không ngừng xoa bóp.

Hồn hoàn lại, Bạch Thiến mặt mày hằn học nhìn Lý Khinh Hồng, tức giận nói: ‘Lý Khinh Hồng, đây là chồng của cậu sao? Lá gan của anh ta lớn đấy, vậy mà dám ra tay với tôi?”

Vương Nhất ở đây Lý Khinh Hồng yên tâm hơn không ít, cô khoác nhẹ cánh tay Vương Nhất, liếc nhìn Bạch Thiến: “Anh ấy là chồng tôi, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt của Vương Nhất rất bình thản: “Cô không ra tay với vợ tôi, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với cô.”

“Anh…”

Bạch Thiến đánh giá Vương Nhất từ trên xuống dưới, đặc biệt là thấy anh ăn mặc không thể bình thường hơn được nữa, sự tức giận trên mặt càng lớn: “Phế vật, đừng tưởng lấy được phú bà như Lý Khinh Hồng thì có thể không kiêng ky gì, còn không mau chóng quỳ xuống xin lỗi chúng tôi!”
 
Chương 1997


Chương 1997

Vương Nhất vừa rồi suýt nữa làm gãy cổ tay của cô ta, đến bây giờ cô ta còn đau tới mất mạng, vậy nên Bạch Thiến tuyệt đối không thể nuốt trôi cục tức này.

Vương Nhất lập tức vui vẻ: “Quỳ trước hai người? Xin lỗi? Hai người có mặt mũi lớn vậy sao?”

Bạch Thiến nghe vậy thì càng thêm tức giận: “Cái gì? Chồng tôi là phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng, quy mô lớn hơn tập đoàn Lệ Tinh các người nhiều, anh không sợ đắc tội với chúng tôi sao?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu: “Phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng? Có phải là có thông tin nội bộ để dân dắt hướng mở phiên giao dịch hay không?”

Bạch Thiến hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Tôn Vĩnh Phước: ‘Là như vậy sao, chồng?”

Cô ta không phải quá hiểu về chuyện ở phương diện này, cô ta chỉ phụ trách gọi bạn học cũ của cô ta, tập trung bọn họ lại, sau đó để Tôn Vĩnh Phước đi tẩy não.

Tôn Vĩnh Phước không tự chủ mà hơi ưỡn ngực, khẽ cười nói: “Xem ra cậu còn hiểu khá rõ.

“Thông tin của nội bộ Anh Hoàng, tôi quả thật có thể lấy được tư liệu đầu, dựa vào thông tin này, tỷ lệ kiểm tiền khi mở phiên giao dịch sẽ đạt tới 80%.”

“Bạn học của Thiến Thiến đã có rất nhiều xin tôi dẫn bọn họ chơi cùng, thậm chí còn mỗi người cho tôi một cái phong bì, bây giờ anh chắc biết đi theo tôi chơi xổ số, kiếm tiền cỡ nào rồi chứ? Căn bản là kiếm ổn định không lỗ.”

Nói đến đây, trên mặt Tôn Vĩnh Phước không khỏi kèm theo sự kiêu ngạo.

Lý Khinh Hồng lạnh mặt, rõ ràng rất không thích tiềm kiếm được bằng cách như này.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, nhìn Tôn Vĩnh Phước bỗng nhiên lắc đầu: “Tôi có thể rất có trách nhiệm nói với ông, tiếp theo thông tin đầu của ông sẽ khiến ông mất đi tất cả.

“Cái gì?”

Lời nói khiến người khác sốc gần chết!

Sau khi Vương Nhất nói xong câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không chỉ có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lý Khinh Hồng cũng dùng loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Nhất.

“Anh đang nói cái gì?”

Cô từng nghĩ Vương Nhất sẽ phản kích, nhưng không ngờ Vương Nhất lại nói ra lời như này.

Kết quả của mở phiên giao dịch là do công ty xổ số khống chế, chỉ có nhân viên nội bộ mới có khả năng làm được chuyện thay đổi kết quả, Vương Nhất sao dám nói loại lời này?

Hơn nữa trong lòng Lý Khinh Hồng có hơi bất an.

Sau lưng công ty xổ số là rất nhiều những người giàu cược, nếu thua thì sẽ chọc giận các những người cực giàu ở đằng sau.

“Ha ha ha ha…”

Sau khi hoàn hồn, Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đều không nhịn được mà cười.

Đặc biệt là Tôn Vĩnh Phước, cười tới chảy nước mắt, ánh mắt nhìn Vương Nhất giống như nhìn một thăng ngốc.

“Tôi mới là phó tổng giám đốc của công ty xổ số, tôi có thông tin đầu, anh biết cái gì chứ?”

Tôn Vĩnh Phước chỉ vào Vương Nhất, ánh mắt rất khinh thường.

Bạch Thiến cũng nhìn Bạch Thiến đầy mỉa mai: ‘Khinh Hồng à, xem ra ông chồng cậu †ìm không chỉ phế, IQ còn rất thấp, người bình thường dùng não nghĩ cũng không thể như thế.”

Nghe thấy Bạch Thiến mỉa mai Vương Nhất, sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi.

Có lòng muốn giúp Vương Nhất nói hai câu, nhưng cô cũng không tiện mở miệng!
 
Chương 1998


Chương 1998

Vấn là lời Vương Nhất nói quá hoang đường!

“Thiến Thiến, xảy ra chuyện gì thế?”

“Đây không phải là hoa khôi trường năm đó, Lý Khinh Hồng sao?”

“Người này là ai? Không phải là chồng của Lý Khinh Hồng đấy chứ?”

Đột nhiên, đằng sau có một đám người đi tới, có nam có nữ.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng lúc càng khó coi, những người này đều là bạn học cũ Bạch Thiến gọi tới họp lớp.

Những cặp mặt nhìn bọn họ giống như nhìn động vật trong sở thú.

Các bạn học cũ tới rồi, Bạch Thiến lập tức trở nên hồ hởi, nói càng hăng hơn.

“Tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là chồng của hoa khôi trường chúng ta, anh †a vừa nói chúng ta đi theo chồng tôi cược mở phiên giao dịch sẽ lỗ hết sạch!”

“Ha ha ha…”

Bạch Thiến vừa nói xong, những bạn học cũ đó lập tức cười lớn.

“Người anh em, cậu hiểu xổ số không? Mà ở đó nói linh tinh?”

“Anh biết chồng của Thiến Thiến là ai không? Phó tổng giám đốc của công ty xổ số Anh Hoàng đấy! Thông tin nội bộ mà người ta nói đều là lời vàng ý ngọc, điều anh nói thì sao? Đều là trò cười!”

“Khinh Hồng à, cậu trước kia ở trường có nhiều giàu theo đuổi như vậy, cậu không nhìn trúng ai hết, sao lại tìm được loại cực phẩm như này chứ?”

Bọn họ ríu rít, căn bản không tin lời của Vương Nhất, còn thuận tiện mắng cả Lý Khinh Hồng.

Tuy nhiên, Vương Nhất vân không tức giận, thậm chí còn có chút buồn cười nhìn bọn họ.

“Tôi đã khuyên các người rồi, có tin hay không, là chuyện của các người, đừng để tới lúc đó có kết quả mở phiên, ai cũng khuynh gia bại sản, mất hết tất cả.”

Vương Nhất ẩn hiện nụ cười nói.

Tôn Vĩnh Phước lắc đầu: “Mọi người nghe tôi đây, hãy mua Mục Huy của Tần Thị, người cuối cùng trở thành người đứng đầu đại hội Bắc Cảnh chắc chắn là cậu tai”

“Được!”

“Mual”

Những nam nữ đó đều đã bị tẩy não, tất cả đều đặt vào Mục Huy của Tần Thị.

Còn nữa, thậm chí cược cả gia sản.

Tần Thanh Thanh rất sửng sốt, cô ta trước đó không hiểu con bạc tại sao lại điên cuồng.

Bây giờ, cô ta coi như đã hiểu.

“Lý Khinh Hồng, cho cô cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có đặt hay không?”

Bạch Thiến nói với Lý Khinh Hồng: “Theo rồi, công ty của cậu sẽ tiến bước hơn.

Vương Nhất từ chối Lý Khinh Hồng: “Không cần, chúc các vị mã đáo thành công.”

Nói xong, anh cầm tay Lý Khinh Hồng, định rời đi.

Bạch Thiến nhìn bọn họ giống như kẻ ngốc: ‘Đưa tiền tới tay cũng không cần, thật là một kẻ ngốc! Mọi người nhìn đi, đợi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, giá trị tài sản của mọi người ở đây đều cao hơn các người gấp đôi.”
 
Chương 1999


Chương 1999

Bữa ăn tụ tập vào buổi trưa rất nhanh đã kết thúc.

Vào bữa trưa, Tôn Vĩnh Phước không ngừng giới thiệu cách chơi cho các bạn học ở trong buổi họp lớp và lừa bọn họ cược.

Phần lớn trong đó đều lấy số tiền tích lũy †rong những năm nay của mình ra, thậm chí có người vay tiền ba mẹ, đặt cược cuộc đời vào đó.

Con bạc thì điên cuồng, trên thế giới này phần lớn vẫn là tầng lớp lao động.

Bọn họ không nghèo, cũng không giàu, tiền nhà và tiền xe đè nặng vào sống lưng của bọn họ.

Bọn họ bình thường nghĩ, con người sống rốt cuộc là vì cái gì, nếu có thể giàu to trong một đêm thì tốt biết mấy.

Bây giờ có một cơ hội như này, bọn họ đương nhiên sẽ năm lấy.

Tất cả những người tham gia buổi họp lớp, tất cả tiền đầu tư vào đã hơn chín mươi tỷ.

Con số này đối với người bình thường mà nói đã là một con số trên trời.

Nhưng đối với nhà tư bản mà nói, chỉ là tiền mua bài, thật sự ít tới đáng thương.

Tôn Vĩnh Phước thở dài, vẻ mặt tiếc nuôi.

“Chồng, phải làm sao đây? Đám ngu ngốc đó thoáng cái thì đầu tư nhiều vậy sao?1”

Bạch Thiến ở một bên nhìn tài khoản trong điện thoại, vui tới mức mắt cũng cười.

Cả đời này cô ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Tôn Vĩnh Phước lại nhìn Bạch Thiến như nhìn con cá chạch: “Em hiểu cái gì, mới chút tiên như này, còn không đủ tiền một lần đầu tư của Lý Khinh Hồng kia, nếu có thể kéo Lý Khinh Hồng vào cuộc, nửa đời sau của chúng ta không cần lo nghĩ nữa”

Bạch Thiến nghĩ cũng đúng, với quy mô hiện nay của tập đoàn Lệ Tinh, mỗi lần hợp tác ít nhất cũng chín mươi tỷ?

Thấp nhất chín mươi tỷ, đều là dự án nhỏ, người ta không nhìn trúng.

“Phải nghĩ cách kéo cô ta xuống nước…”

Tôn Vĩnh Phước lẩm bẩm nói.

Bạch Thiến cười khanh khách: “Cái này còn không đơn giản sao, cô ta là thương nhân, thương nhân đều sẽ đỏ mắt, chỉ cần lần đầu chúng ta để những bạn học cũ đó của em kiếm được tiền, tài sản trực tiếp tăng gấp mười lần, cô ta chắc chắn sẽ mất cân bằng trong lòng.”

“Cô ta vất vả năm-sáu năm mới lập nghiệp được tới đây, chúng ta chỉ đầu tư một ít tiên thì đuổi kịp cô ta, ai sẽ làm loại chuyện tốn sức mà không vui như này chứ?”

Tôn Vĩnh Phước nghe vậy thì gật đầu: “Nói có gì, đợi cô ta động lòng, số tiền cô ta vất vả kiếm được, đều sẽ rơi vào trong túi của chúng ta.”

Reng reng reng!

Vào lúc này, điện thoại của Tôn Vĩnh Phước đổ chuông, vậy mà là cấp trên của ông ta, cũng là chủ tịch của xổ số Anh Hoàng.

“Alo, sếp Tưởng, có chuyện gì sao?”

Tưởng Khinh Vân nói: “Tin tức mới nhất, hắc mã lớn nhất của đại hội Bắc Cảnh, kết cục sẽ đối chiến với Mục Huy, nhưng người đã định nhường, cho nên quán quân chắc chăn sẽ nằm trong tay Mục Huy hoặc Lý Thế Nhân của Lý Thị, bảo người của cậu đặt hết cho Mục Huy.”

“Thật sao?”

Nghe vậy, Tôn Vĩnh Phước kích động tới đỏ bừng mặt.

Lần này đã không phải xem tỷ lệ nữa, mà là chuyện nắm chắc rồi.
 
Chương 2000


Chương 2000

Bạch Thiến cũng rất kích động: “Hay là em cũng mua một ít?”

“Ừ, em cũng mua một ít đi, chỉ lời chứ không lõ.”

Sau khi Tôn Vĩnh Phước biết ‘Ẩn chủ’ sẽ nhường, Bạch Thiến cũng mua theo 1, 5 tỶ.

Không nhiều, coi như là số tiền mấy năm nay cô ta bớt ăn bớt mặc tích lũy được.

Cược xong, Bạch Thiến luôn cười ngốc, đã đang tưởng tượng mình sau này có cuộc sống vinh hoa phú quý.

Cùng lúc đó, Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng tìm khu ăn uống ngồi xuống, gọi một vài món.

“Anh biết không? Hồng Giác Hải của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã chết, bị Ẩn chủ giết chết.”

Khi đợi đồ ăn, Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Vương Nhất nói.

Ánh mắt giống như đang ám chỉ cái gì đó.

Vương Nhất đâu thể không biết Hồng Giác Hải chết rồi?

Là bị anh giết chết!

Nhưng anh lại không thể biểu hiện ra, giả bộ vừa mới biết, mỉm cười: “Vậy sao? Xem ra ‘Ấn chủ’ đó thực lực khá mạnh”

Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng nhìn chăm chằm Vương Nhất: ‘Anh ta rất giống anh.”

Vương Nhất giả bộ rất thật, Lý Khinh Hồng cũng hết cách, dứt khoát nói ra.

Vương Nhất sững người, sau đó cười nói: “Vậy cũng là giống mà thôi, anh ta không phải anh”

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, bất luận Ẩn chủ đó có phải là anh hay không, em hy vọng anh có thể bớt đánh đánh giết giết, em và Tử Lam, và cả…”

Lý Khinh Hồng cúi đầu, xoa nhẹ vào cái bụng có hơi phình lên của mình: “Đứa con chưa chào đời của chúng ta, đều không hy vọng anh xảy ra chuyện.”

Câu nói này đã động chạm tới nội tâm của Vương Nhất.

Đặc biệt là động tác tay của Lý Khinh Hồng sờ nhẹ vào bụng của mình, càng khiến Vương Nhất vô cùng cảm động.

Năm năm trước, khi cô sinh ra Tử Lam, anh không thể ở bên.

Đứa con thứ hai, anh nhất định phải ở bên tới cùng.

“Yên tâm đi, anh cũng không nỡ rời xa mấy mẹ con.”

Vương Nhất nhẹ nhàng năm tay của Lý Khinh Hồng.

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Võ Si gặp nhau.

“Đã có kết quả rồi.”

“Nhân viên điều tra của bộ phận liên quan đã tới đây, nhưng không có chứng cứ trực tiếp nhất, rất khó xử lý vụ án.”

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười, điềm nhiên không để tâm: “Chứng cứ, chỉ cần điều sổ cái của công ty xổ số Anh Hoàng, đếm kỹ từng dòng vốn của bọn họ thì nhất định có thể phát hiện vấn đề.”

Sắc mặt của Võ Sỉ thay đổi: “Đây là một vụ lớn!”

Vương Nhất xua tay: ‘Đây không phải chuyện tôi nhọc lòng, ý nghĩa tồn tại của bộ phận bọn họ không phải là phơi bày sự thật hay sao?”

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã trôi qua, cuộc thi đấu vào buổi chiều sắp bắt đầu Bốn tuyển thủ đã bắt đầu chờ.

 
 
Chương 2001


Chương 2001

“Mời Ấn chủ và anh Mục Huy lên sân!”

Người chủ trì tuyên bố.

Âm!

Người xem xung quanh trực tiếp phát ra tiếng hoan hô rần rần.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ở trong đó.

Bọn họ đều nhìn Mục Huy với vẻ kích động.

Bọn họ cược tất cả tiền vào người Mục Huy, cược anh ta sẽ đứng thứ nhất trong đại hội Bắc Cảnh.

Rất nhanh, Vương Nhất và Mục Huy lên sân.

“Anh chính là ‘Ẩn chử?”

Mục Huy nhìn Vương Nhất với vẻ mặt trào phúng, hỏi.

“Có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.

“Ha ha ha ha…”

Trên lôi đài, Mục Huy phát ra tiếng cường khinh thường.

Sau đó anh ta nhìn Vương Nhất, nói: ‘Tôi đã xem thi đấu của anh, quả thật rất mạnh, nhưng cách danh xưng ‘Ẩn chủ’ này, anh còn kém xal”

“Danh hiệu Ấn chủ cuối cùng sẽ bị anh em của tôi có được!”

Ánh mắt của Mục Huy sắc lạnh như chim ưng, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất vậy mà bật cười: “Ỷ vào một đại hội Bắc Cảnh cỏn con thì có thể chọn ra được ai mới là Ẩn chủ’ sao?”

“Ẩn chủ của Bắc Cảnh nên giết ra từ trên chiến trường, một đại hội Bắc Cảnh như này, có bao nhiêu sức nặng?”

Giọng điệu của Vương Nhất rất khinh thường, kèm theo sự mỉa mai từ đáy lòng.

Ở trong mắt anh, đại hội Bắc Cảnh là trò để thương nhân dùng để kiếm tiền mà thôi.

Nếu thật sự dựa vào một đại hội này để quyết định danh hiệu ‘Ẩn chủ’ thuộc về ai, anh cảm thấy bi ai cho đất nước.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt của Mục Huy lập tức trở nên âm trâm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, là anh em của của Mục Lang, anh có phải mất phương hướng rồi không?”

Xoạt!

Sau khi Vương Nhất nói ra câu này, cả nhà đa năng rất yên ăng.

Người xung quanh đều ngây ra, anh không chỉ đang mỉa mai Mục Huy, còn nghi ngờ cả đại hội Bắc Cảnh?

Câu nói này lập tức khiến Vương Nhất trở thành tâm điểm, tất cả những ai từng tham gia đại hội Bắc Cảnh, không một ai không nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, sắc mặt của Mục Huy hơi tối lại, đồng thời cũng cười ha hả: ‘Anh đã đắc tội với tất cả mọi người!”

“Đắc tội với tôi còn có một chút khả năng sống sót, nhưng anh nghỉ ngờ đại hội Bắc Cảnh thì là đang nghi ngờ anh em của tôi, Mục Lang, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng sống!”

Trong giọng điệu của Mục Huy mang theo sự kiêu ngạo.
 
Chương 2002


Chương 2002

Ở biên giới phía Bắc, ai cũng kính trọng anh ta, sùng bái anh ta.

Bởi vì anh ta là anh em của Mục Lang.

Trên chiến trường còn nhiều lần cứu Mục Lang từ các cao thủ, có bao giờ từng bị coi thường vậy chứ?”

“Thăng oắt này xong đời rồi, vậy mà đụng vào anh em của thủ hộ Mục, nghe nói Mục Huy này thực lực chỉ yếu hơn Mục Lang một chút mà thôi.”

“Hơn nữa anh ta còn nói năng ngông cuồng, Mục Huy sẽ không tha cho anh ta.”

“Anh ta chết chắc rồi!”

Mọi người bàn luận rần rần, biểu cảm trên mặt kèm theo sự mỉa mai.

Ngay cả Bạch Thiến cũng cười theo: ‘Hùng Kiệt, là người này, các anh đều muốn lấy tiền mua chuộc anh ta sao? Cho dù đánh thật, anh ta cũng không phải đối thủ của Mục Huy nhỉ?”

Đúng vậy, theo người ngoài ngành, khí thế trên người Mục Huy rất mạnh, sát khí cuồn cuộn, nhìn một cái là biết cường giả từng giết rất nhiều người.

Nhưng Vương Nhất lại khác, khí tức anh nội liễm, nhìn trông không khác gì với người bình thường.

Nếu phải nói chỗ đặc biệt, đó chính là cái mặt sắt trên mặt anh.

Tôn Vĩnh Phước không lên tiếng, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười lạnh.

Anh ta không quan tâm sống chết của tuyển thủ, chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.

Phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như cũng lo lắng tới mức toát mồ hôi tay.

Thực lực của Mục Huy quả thật mạnh hơn Hồng Giác Hải, ngay cả cao thủ của nội bộ Diệp Thị cũng chưa chắc là đối thủ.

Vương Nhất, có thể thành công không?

Trên đài quan sát, Mục Lang nhàn nhã uống trà, ánh mắt nhìn phong cảnh đăng xa, tâm tư nhìn trông căn bản không đặt trong đại hội Bắc Cảnh.

Bởi vì Mục Huy đã ra sân, điều này đã định sẵn là một trận chiến đấu không có sự hồi hộp.

Nếu chỉ là chiến đấu bình thường, Mục Huy chưa chắc sẽ tổn thương được tính mạng của anh, nhưng ai kêu anh nói năng lỗ mãng?

“Vậy sao?”

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ khẽ mỉm cười, căn bản không để trong lòng.

Mục Lang cũng không phải đối thủ của anh, Mục Huy, sao có thể là đổi thủ của anh chứ?

“Tìm chết!”

Thấy Vương Nhất vẫn điềm tĩnh như thế, thậm chí giọng điệu mang theo ý mỉa mai như có như không, Mục Huy lập tức nổi giận, trực tiếp lao về phía Vương Nhất.

ÂmI Chân của anh ta di chuyển, nhanh chóng di chuyển về phía Vương Nhất.

Khi sắp tới trước mặt Vương Nhất, anh ta nhảy lên cao, tung một cước, đá mạnh về phía đầu của Vương Nhất.

Tuy nhiên, Vương Nhất hơi nghiêng đầu, tránh được một kích đó.

Mục Huy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng không có quá sốc.

Vương Nhất vấn chắp tay đứng đó, cười hờ hững: “Tôi nói này, nếu muốn đánh thì đừng thăm dò, anh không thăm dò được nông sâu, trực tiếp dốc hết sức đi.”

Anh làm sao không nhìn ra một kích vừa rồi của Mục Huy chỉ là thăm dò chứ?
 
Chương 2003


Chương 2003

Hai bên giao chiến, thăm dò nông sâu, đó là cứt chóI Phần lớn mọi người vừa lên thì sẽ dùng hết sức, bởi vì ai cũng muốn giết đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Mục Huy bật cười một tiếng: ‘Kêu tôi dốc hết sức, anh có tư cách này không?”

Xoạt!

Câu này vừa dứt, Vương Nhất di chuyển thoăn thoắt, vậy mà đã tới trước mặt Vương Nhất.

Bụp!

Đá một cước, cả người Mục Huy bị Vương Nhất đá ra khỏi lôi đài.

“Bây giờ có chưa?”

Vương Nhất đứng ở trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Ánh mắt đó, giống như thần linh phán quyết chính sinh.

Yên tính.

Lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều đơ luôn.

Ngay cả Mục Lang ở trên sân cũng có vẻ ngây ngốc, nhìn một màn ở dưới sân với vẻ khó tin.

Anh em của anh ta – Mục Huy, vậy mà bị một cước tùy ý của Ẩn chủ đá xuống lôi đài?

Không chỉ như vậy, bản thân Mục Huy càng không dám tin một màn này, nhếch nhác ngồi tại chỗ, nhìn Vương Nhất.

Anh ta vậy mà bị đá xuống lôi đài?

ÂmI Sau khi ngây ngốc khá lâu, cả nhà đa năng đều giống như nổ bom.

“Người được sự đoán sẽ giành quán quân ~ Mục Huy, vậy mà bị đá xuống lôi đài bằng một cước?!”

“Chuyện này sao có thể chứ?”

“Tôi không có hoa mắt đấy chứ?”

Người hiểu hơn, căn bản không dám tin vào mắt của mình, còn dụi mắt tiếp tục nhìn.

Cho dù như vậy, cảnh anh ta nhìn thấy vẫn là Mục Huy nhếch nhác ngồi ở bên ngoài lôi đài.

Mục Huy thật sự out rồi!

“Sao có thể như vậy?”

Phía Tần Thị, Tân Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ, Tân Hồng Long đều nhìn cảnh tượng xảy ra dưới lôi đài một cách khó tin, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Tần Thị và người thủ hộ biên cảnh phía Tây ~ Mục Lang có quan hệ thân thiết, đây là điều mọi người đều biết.

Vốn Tần Thị hy vọng Mục Lang có thể đích thân xuất chiến, nhưng đó là không thể.

Bởi vì Mục Lang là người tổ chức, không thể đích thân xuất chiến.

Nhưng Mục Lang có thể để anh em của anh ta là Mục Huy xuất chiến vì Tần Thị.

Người ở trên chiến trường từng cứu mạng của Mục Lang, thực lực sao có thể yếu chứ?

Vậy nên bọn họ đặt cược mọi thứ vào Mục Huy.

Quán quân cuối cùng là mục tiêu chung của bọn họ.

Nhưng ai có thể ngờ, Mục Huy mạnh mẽ trong mắt bọn họ vậy mà bị một nhân vật nhỏ không có tiêng tắm đá một cước rơi khỏi lôi đài?

Cảnh tượng quá chấn động, bọn họ cũng không dám tin đây là thật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom