Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2004


Chương 2004

“Hay!”

Diệp Thúy Như không nhịn được mà đứng dậy hô hay, vẻ mặt rất kích động.

Vốn cô ta còn lo lắng Vương Nhất không phải đối thủ, bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ quá nhiều.

Người ngây ngốc còn có Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bụp!

Cơ thể của Bạch Thiến thậm chí mềm nhữn, cả người đều trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi phịch xuống đất.

Sau đó thì cô ta cũng không đứng lên được nữa, trên gương mặt trắng bệch tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Thua… thua rồi?”

“Vậy tiền của mình thì sao? 1, 5 tỷ!”

Bạch Thiến giống như phát điên, lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, cô ta bỗng đứng dậy, điên cuồng túm lấy cổ áo của Tôn Vĩnh Phước, hét lên: “Anh không phải nói Mục Huy nhất định sẽ thắng hay sao? Còn nói đối phương sẽ nhường có ý nhận thua, sao lại bị một cước đá khỏi lôi đài thế?”

“Bình tĩnh, Thiến Thiến, em bình tĩnh lại trước đã…”

Sắc mặt của Tôn Vĩnh Phước cũng cực kỳ khó xem.

Ông ta quả thật nhận được tin nội bộ, là do lão tổng chính miệng nói, vậy nên tình báo sẽ không sai.

Một màn trước mắt cũng hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta!

Mục Huy bị người ta đạp một cước xuống lôi đài, nhìn kiểu gì cũng là Mục Huy đang nhường!

“Anh gọi điện hỏi thử…”

Mặt mày Tôn Vĩnh Phước u ám, ấn gọi cho Tưởng Khinh Vân.

Không ngờ phía bên Tưởng Khinh Vân cũng nổi giận đùng đùng.

“Tôi làm sao biết được? Tôi rõ ràng kêu thủ hạ đi mua chuộc Ẩn chủ đó! Cậu ta cũng đồng ý sẽ nhường… Sao bây giờ…”

Tưởng Khinh Vân đã sắp ngất rồi.

Một cước này của Vương Nhất trực tiếp khiến ông ta tổn thất mấy trăm tỷ!

“Bây giờ phải làm sao?”

Tôn Vĩnh Phước liều mạng tìm cách cứu chữa, lén nhìn gương mặt gần như thù hận của Bạch Thiến.

Nếu không cho lời giải thích, Bạch Thiến chăc sẽ giết ông ta.

Tóm lại, trong nhà đa năng chết lặng, mọi người có từng nghĩ Mục Huy sẽ thua, nhưng không ngờ Mục Huy sẽ thua triệt để như thế, trực tiếp bị người ta đạp một cước ra khỏi lôi đài.

“Phục chưa?”

Vương Nhất mặc đồ đen, vang lên tiếng vù vù.

Anh đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn điềm tĩnh.

Giống như một cước của anh đá Mục Huy rớt lôi đài là thao tác rất đôi bình thường.

Sắc mặt, tâm trạng của Mục Huy thay đổi, mặt mày vô cùng u ám.

Điều này đối với anh ta mà nói, quá sỉ nhục!

Vương Nhất nhìn ra sự không phúc từ biểu cảm của Mục Huy.
 
Chương 2005


Chương 2005

Vương Nhất cũng không để tâm, tiếp tục lạnh nhạt nói: ‘Nếu đã không phục, vậy anh lại lên đây, đánh tới khi anh phục thì thôi.”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, cả nhà đa năng đều sốc.

Bất luận là võ giả hay là khán giả, đều ngây ra.

Ý câu này là kêu anh ta lên lôi đài tới sao?

Mục Huy cũng ngây ra, khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

“Anh đang bố thí tôi sao?”

Dựa theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, nhận thua hoặc rơi ra ngoài đều tính là thua.

Anh ta đã rơi ra bên ngoài, nhưng Vương Nhất lại bảo anh ta lên lại, điều này khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.

“Bố thí?”

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi nói rồi, phải đánh tới khi anh phục thì thôi, vậy nên anh có vô số cơ hội.”

Âm!

Lời này vừa dứt, mọi người ngây ra.

Ngay cả Mục Huy cũng nhìn anh đầy khó tin.

Ngông cuồng.

Ngoài ngông cuồng, anh ta đã không biết nói gì nữa.

Người khác từ trong tay anh ta giành được một trận thắng thì đã là may mắn trong may mắn.

Anh vậy mà không cần?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng có hơi ngây ra.

Ngây ra một lúc, hai người cùng lúc lộ ra kích động.

Nếu thi đấu kết thúc như vậy, vậy sự thật bọn họ lỗ cũng là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.

Nhưng Vương Nhất lại để Mục Huy lên lôi đài, lại để bọn họ nhìn thấy hy vọng.

Một cước vừa rồi của Vương Nhất quá đột ngột, hoàn toàn giống như đánh trộm, nếu cho Mục Huy thêm một cơ hội, bọn họ tin, người giành chiến thăng sẽ là Mục Huy!!

Như vậy, tiền bọn họ đập vào cũng có thể lấy về gấp nhiều lần.

Quanh co nhai Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước vô cùng kích động, hy vọng Mục Huy nhất định phải đồng ý.

“Anh ta đang làm gì thế?”

Bên phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như trợn to mắt, biểu cảm gần như sụp đổ.

Cô ta không thể hiểu, chiến thắng đã về tay, tại sao còn muốn để anh ta lên lôi đài?

Dưới sân, mắt của Mục Huy đã trở nên sâu thẳm, hơn nữa sát cơ ẩn hiện.

“Anh chắc chắn?”

Giọng nói của Mục Huy lạnh tới cực điểm.

“Đương nhiên.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu.

Âm!
 
Chương 2006


Chương 2006

Ngay sau đó, Mục Huy trước đó còn ở dưới đất thì đã lên lôi đài.

Một cõ khí thế hơn lúc trước giống như cuồng phong quét ra, mặt đất của lôi đài cũng xuất hiện vết nứt khác nhau.

Đôi ủng quân đội màu đen dưới chân anh †a giống như chịu lực lượng cực lớn, nứt ra lan ra giống như mạng nhện.

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Cho dù cách rất xa, bọn họ cũng cảm nhận được một cõ sát khí cuồn cuộn.

Trên đài quan sát, sắc mặt Mục Lang nghiêm trọng.

Lúc này Mục Huy đã lên lại lôi đài, nếu không thăng, vậy mặt mũi của anh ta sẽ mất hết.

“Nếu đã như vậy, vậy như ý nguyện của anhl”

Giọng nói của Mục Huy đầy lạnh lẽo, ánh mắt đằng đẳng sát ý.

Vương Nhất mỉm cười, không nói chuyện.

“Cái đó, anh Mục Huy…”

Trọng tài ở một bên lộ ra vẻ khó xử, nói với Mục Huy: “Đại hội có quy tắc, người rớt khỏi lôi đài thì tính thua, anh lên lại, không phù hợp với quy tắc…”

Không ngờ anh ta còn chưa nói xong thì Vương Nhất đã cắt ngang lời của anh ta.

“Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, trước khi quyết định người chiến thắng, mặc kệ anh ta rơi xuống lôi đài mấy lần, đều để anh ta lên lôi đài.”

Giọng của Vương Nhất vang vang như sấm rền, mọi người trong nhà thi đấu đều đưa mắt nhìn nhau.

Nếu nói trước đây bọn họ còn nghi ngờ về tuyển thủ tên là Ẩn chủ’ này, cảm thấy bọn họ chưa gặp phải cao thủ đại diện của vương tộc Yên Đô, vậy thì hiện tại, loại nghỉ ngờ này đã tan biến mất.

Vương Nhất dùng hành động thực tế đập tan nghi ngờ.

Bởi vì so với cao thủ của vương tộc Yên Đô, Mục Huy chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Vương Nhất sẵn sàng cho Mục Huy vô số lần, cho đến khi đối phương phục, ngoài Võ Si và Mục Lang, ai dám nói lời như vậy?

“Điều này…”

Trọng tài vẫn không dám làm chủ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Ông ta là người chủ trì đại hội Bắc Cảnh lần này, nếu ông ta lắc đầu, vậy thì Mục Huy tuyệt đối không thể lên đài.

Mục Lang không nói gì, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn Mục Huy, lên tiếng hỏi: “Mục Huy, cậu đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

Lên đài một lần nữa, cho dù là thắng cũng không vẻ vang gì.

Nếu thua lại càng thất bại thảm hại, thể diện sẽ nhỏ bé thấp kém như một nhúm cát bụi.

Đứng trên võ đài, Mục Huy cũng phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao.

“Đại ca, tôi đã lên đài rồi, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý xong.”

Mục Huy trầm giọng nói.

“Nếu đã như vậy thì đi đi.”

Mục Lang khua khua tay.
 
Chương 2007


Chương 2007

Bộp bộp bộp!

Ngay lập tức, trong nhà thi đấu lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, tất cả đều là võ tay cổ vũ cho Mục Huy.

Những người này, đại đa số đều mua cá độ, đặt cược Mục Huy thắng.

Mục Huy có thể lên đài lại, đây chắc chắn là tin vui tốt nhất.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng kích động không thôi, như thể có được cơ hội sống thứ hai, hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.

Bọn họ hy vọng Mục Huy có thể đánh Vương Nhất rớt đài biết baol “Cái tên Ẩn chủ kia thật là ngạo mạn, Mục Huy là ai chứ, anh em của Mục Thủ Hộ mà lại nói muốn đánh cho anh ta phục.”

Trên mặt của Bạch Thiến đầy vẻ âm hiểm, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Vương Nhất.

Ai nấy đều là dân cờ bạc, ai nấy đều vì tiền tài mà phấn đấu đến nay.

Nếu ai chặn đường tài lộc của người khác, chính là giết người cướp của.

Trong mắt Bạch Thiến, Vương Nhất chính là người như vậy.

Tôn Vĩnh Phước thì vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Khinh Vân: ‘Alo, Tưởng tổng, tên Ẩn chủ kia có phải là quên mất giao ước với chúng ta không, ông mau tìm người đi nhắc nhở anh ta một chút.”

Gọi xong cuộc gọi này, trong lòng Tôn Vĩnh Phước bình tĩnh hơn rất nhiều.

Rõ ràng, ông ta coi việc Mục Huy bị đá xuống đài vừa rồi là một lần ngoài ý muốn.

Trong một góc của nhà thi đấu, Lý Khinh Hồng cũng đầy vẻ lo lắng nhìn cảnh tượng trên võ đài.

Cô ta rất không muốn Ẩn chủ thua cuộc.

“Trải qua sơ suất lần trước, cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội sao?”

Mục Huy lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh lùng.

“Sơ suất?”

Vương Nhất híp mắt quan sát Mục Huy, đột nhiên lắc lắc đầu: “Anh và Mục Lang không hổ là anh em, ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau.”

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt Mục Huy liền lạnh lùng: “Cậu nói cái gì?”

Vương Nhất không còn hứng thú nói tiếp.

Rất rõ ràng, Mục Huy cho rằng vừa rồi là đối phương đánh lén, cộng thêm sự sơ suất của mình nên mới rớt ra khỏi đài.

Quá tự phụ, Mục Lang cũng vậy.

Tại sao Vương Nhất lại nhắm vào Mục Huy như vậy?

Có một lý do, anh ta là anh em của Mục Lang, được cử tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Chuyện này với việc Mục Lang tham gia đại hội Bắc Cảnh, có gì khác biệt?

Gian lận một cách quang minh chính đại.

Đương nhiên, Vương Nhất sẽ không cho phép danh hiệu xếp thứ nhất rơi vào tay Mục Huy.

Tương tự, cũng là để đánh vào Mục Lang.

ThịchI Khoảnh khắc tiếp theo, đại chiến bắt đầu.

Mục Huy giống như một con thú hoang phát điên, phát động tấn công dữ dội về phía Vương Nhất.

Thấy vậy, hầu hết khán giả đều sôi sục.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Mục Huy đã dốc toàn lực.
 
Chương 2008-2009


Chương 2008

Dưới sự ra tay toàn lực, căn bản không ai là đối thủ.

Tuy nhiên, không đợi cho bọn họ vui mừng, bọn họ liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Cuộc tấn công của Mục Huy có thể so sánh với một cơn cuồng phong dữ dội.

Nhưng ngay cả vạt áo của Vương Nhất cũng chưa đụng tới.

Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ, nhưng mỗi lần anh đều có thế tránh được đòn tấn công của Mục Huy trước một bước.

Quả thực là không thể tin được!

Phòng tuyến tâm lý của Mục Huy cũng bị Vương Nhất khiến cho có chút suy sụp.

Bởi vì, mỗi lần đều nhìn thấy sắp đánh trúng đối phương rồi, cuối cùng vần bị đối phương né tránh được.

Giống như giữa anh ta và Vương Nhất có một đường ngăn cách, trông có vẻ nháy mắt liền có thể chạm đến nhưng lại không thể chạm vào.

“Cậu chỉ biết trốn chạy lẩn tránh như con chuột vậy sao?”

Trong mắt Mục Huy đầy lửa giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất, nói.

Luôn không chạm được Vương Nhất khiến Mục Huy cảm thấy vô cùng tức giận.

Vương Nhất đột nhiên dừng né tránh, bật cười khanh khách.

“Anh ở Tây Cảnh, chẳng lẽ không biết có lúc lùi quan trọng hơn tiến sao?”

Đột nhiên, Mục Huy sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Quả thực, ở Tây Cảnh, chiến loạn không ngừng, lửa đạn của kẻ địch, mưa bom bão đạn, có thể đánh trúng bản thân bất cứ lúc nào.

Những lúc này, né tránh rõ ràng là đặc biệt quan trọng.

Anh còn chưa đánh trúng đối phương, đạn đã băn trúng anh, trọng thương tử vong rồi thì trận này còn đánh thế nào?

Vương Nhất dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh đã muốn đánh, vậy thì đánh.

Âm!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất liền đánh ra một quyền.

Tốc độ cực nhanh.

Mục Huy chỉ nhìn thấy một đường tàn ảnh mơ hồ, lao về phía anh ta.

Ngay cả phản ứng né tránh, anh ta cũng không có.

Chỉ có thể giơ cánh tay lên để chặn.

ThịchI Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Mục Huy chỉ cảm thấy mình như thể bị một chiếc xe tải đâm trúng, lại lần nữa bị đánh ra khỏi võ đài.

Toàn sân im lặng như tờ.

Khán giả đều kinh hãi đến sững sờ.

Ngay cả Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước cũng ngớ người ra.

Lại… bị đánh xuống đài rồi?

Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự sợ hãi.

“Làm lại.”

Đứng trên võ đài, Vương Nhất nói với vẻ thờ ơ.

Chương 2009

Dưới đài, trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng của Mục Huy, cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ lặp lại một câu.

“Làm lại.”

Thế là, Mục Huy nghiến răng tiếp tục lên đài.

Bịch bịchI Tuy nhiên, vẫn chỉ mấy chiêu liền bị Vương Nhất đánh xuống đài.

“Làm lại.”

Bịch bịch!

Lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác bị đánh xuống đài.

Mục Huy đã bị đánh xuống đài liên tục mấy chục lần rồi.

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã xem đến ngây người.

Chuyện này sao có thể?

Tuy nhiên, dân dần, Mục Huy đã tự mình phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là thời gian ông ta kiên trì trước Vương Nhất càng dài hơn rồi.

Từ lúc bắt đầu, bị đánh bay khỏi đài trong nháy mắt đến có thể vượt qua hai chiêu, cuối cùng có thể kiên trì được nửa phút.

Nghe thì có vẻ rất ngắn.

Nhưng cao thủ xuất chiêu đều trong nháy mắt.

Nửa phút đã là rất dài rồi.

“Làm lại.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

Mục Huy lại không lập tức lên đài.

Lúc này, anh ta đang trừng to mắt với vẻ không thể tin được, nhìn hai tay của mình, trong mắt đầy sự chấn động.

Anh ta đã xuất hiện bình cảnh trên con đường võ đạo.

Cho dù tham gia bao nhiêu cuộc chiến, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, anh ta cũng không thể đột phá.

Nhưng trong trận chiến với Vương Nhất, anh ta lại có được sự thăng cấp?

“Cậu ta đang chỉ dạy mình?”

Mục Huy không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân hình của Vương Nhất.

Ý nghĩ này nảy ra, ánh mắt của Mục Huy nhìn về phía Vương Nhất không còn sát ý như trước nữa mà tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ôm thái độ này, anh ta lại lần nữa lên đài và bắt đầu đại chiến với Vương Nhất.

ThịchI Nửa phút sau, anh ta vẫn bị Vương Nhất đá văng khỏi võ đài và ngã xuống đất.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại bò dậy và nhìn Vương Nhất với vẻ không thẻ tin được.

Vừa rồi, anh ta luôn thầm niệm trong lòng số hiệp mà anh ta đã kiên trì trước Vương Nhất.

Nó đã thay đổi từ một hai giây lúc đầu sang ba mươi ba giây ở hiện tại.

Đây là khoảng cách gấp bao nhiêu lần chứ?
 
Chương 2010


Chương 2010

Mục Huy cuối cùng đã hoàn toàn tin rằng Vương Nhất đang chỉ dạy mình, giúp mình đột phá bình cảnh.

Trong ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy vẻ kính nể và cảm kích.

“Làm lại.”

Vương Nhất đứng trên đài, giọng điệu bình thản.

“Vâng.”

Ở dưới đài, Mục Huy hơi cúi người với Vương Nhất, sau đó lại lên đài.

Biên độ cúi người cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.

Tuy nhiên, vẫn là khiến tất cả khán giả có mặt kinh hãi đến ngây ngốc, cả người đều rơi vào trạng thấy ngẩn người đần độn.

Anh em của Mục Lang, vậy mà lại cúi đầu với Vương Nhất?

Anh ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Khán giả không hiểu nổi loại hành vi này, người tên là Ẩn chủ này hết lần này đến lần khác đá anh ta rơi khỏi đài, còn hết lần này đến lần khác bảo anh ta lên đài, tiếp tục sỉ nhục.

Nếu là người thường, sớm đã rời đi lâu rồi.

Nhưng Mục Huy lại cứ lên đài hết lần này đến lần khác như một kẻ ngốc, giống như Chu Du đánh Hoàng Gái, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh vậy.

Còn cúi người về phía Vương Nhất?

Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước đã hết sức kinh hãi, thậm chí còn không nói ra được câu nào.

Hai người đều mặt như tro nguội, giống như ba hồn bảy vía mà mất đi một hồn ba vía Vậy.

Mặc dù trận chiến giữa Ẩn chủ và Mục Huy vân đang tiếp tục, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trận quyết đấu này, Mục Huy thảm bại.

Thực lực của hai người căn bản không cùng đẳng cấp.

“Vĩnh Phước, mau nghĩ cách đi, đó là tất cả tiền tiết kiệm của em…”

Bạch Thiến quả thực sắp ngất rồi, mặt đầy Vẻ SUy SỤP.

“Anh đây không phải là đang nghĩ cách sao?”

Cảm xúc của Tôn Vĩnh Phước cũng trở nên có chút suy sụp.

Phía bên công ty cá độ, nghe nói đã đích thân đến hiện trường, dự định trò chuyện với Vương Nhất.

Cứ tiếp tục như vậy, công ty bọn họ phá sản là điều chắc như đỉnh đóng cột.

Thậm chí còn phải gánh chịu sự bêu danh trên mạng.

Mà trên khán đài cao nhất, Võ Si khế mỉm cười.

Sắc mặt của Mục Lang lại âm trầm.

Rõ ràng, hai người đều nhìn ra được, giữa Vương Nhất và Mục Huy đã vượt ra ngoài phạm vi quyết đấu mài giữa mà là đang chỉ điểm.

Vương Nhất đang chỉ điểm cho Mục Huy đột phá bình cảnh.

Điều này khiến Mục Lang vô cùng mất mặt.

Chuyện Mục Huy có bình cảnh, ông ta biết, giữa hai người cũng đã tiến hành chiến đấu vô số lần chính là để giữa sự sống và cái chết đột phát bình cảnh.

Tuy nhiên đều không thành công.
 
Chương 2011


Chương 2011

Suy cho cùng, vấn là do thực lực của hai người không chênh lệch là bao, cho dù Mục Lang có mạnh hơn một chút cũng không mạnh hơn quá nhiều.

Nhưng giữa Vương Nhất và Mục Huy thì lại khác, Mục Huy căn bản không phải là đối thủ của Vương Nhất.

Anh chỉ điểm và Mục Lang chỉ điểm, hiệu quả thật thua chị kém em.

Vì vậy sắc mặt của Mục Lang mới khó coi như vậy.

“Lực đạo quá yếu, tốc độ quá chậm, mặc dù đối với người cùng cấp bậc như anh là đủ rồi, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chút năng lực phản ứng này vần không ổn.”

Vương Nhất nói với Mục Huy.

“Vâng.”

Mục Huy đã dần nắm vững bí quyết, Vương Nhất đã chỉ rõ phương hướng cho anh ta, việc còn lại phải tùy thuộc vào bản thân anh ta.

“Bây giờ đã phục chưa?”

Vương Nhất nhìn Mục Huy, lãnh đạm nói.

Mục Huy lộ ra vẻ hổ thẹn từ tận đáy lòng: “Phục rồi, tôi nhận thua.”

Lần này, Vương Nhất không tiếp tục bảo Mục Huy lên đài nữa, Mục Huy cũng thoải mái rời đi.

Aml Đột nhiên, toàn bộ nhà thi đấu sôi sục.

Sự rời đi của Mục Huy cũng đã công khai biểu thị Tần Thị bị loại.

Sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ khó coi đến cực điểm, chỉ có Tân Hồng Long đang mừng thầm trong lòng.

Tân Thị bị loại, chí ít Tân Vũ sẽ không nhanh chóng trở thành gia chủ của Tần Thị như vậy.

Anh ta vấn còn có thể đấu một phen với Tân Vũ.

Mà phía Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước bên này, đã giống như ngày tận thế.

Sau đó, trọng tài tuyên bố nghỉ giữa trận, cho người thăng cấp có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Vương Nhất cũng bước ra phòng nghỉ.

Ở đây, ngoại trừ những tuyển thủ, du khách không thể vào, vì vậy Vương Nhất đã bỏ toàn bộ quần áo và mặt nạ vào phía trong.

“Tránh ra, để tôi gặp Ẩn chủ!”

“Chúng tôi thật sự có việc gấp…”

“Chuyện lớn liên quan đến mạng người.”

Đột nhiên, phía ngoài phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ truyền đến âm thanh của một trận náo loạn.

Có một nhóm lớn người xô đẩy ở đó, nhân viên bảo vệ ở cửa không thể ngăn bọn họ lại.

Đại hội Bắc Cảnh mặc dù có người của chiến vực Giang Thành trấn thủ nhưng bên trong vần là do những nhân viên bảo vệ trong nội bộ nhà thi đấu làm nhiệm vụ.

“Các vị, ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể tiến vào.”

Các nhân viên bảo vệ đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng không ngăn nổi đám đông.

“Chuyện gì vậy?”

Vương Nhất đi đến bên cạnh một nhân viên bảo vệ và hỏi.

Người sau đầy vẻ bất lực: “Chúng tôi đã nói rất rõ ràng rằng ở đây là phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, không thể vào mà bọn họ cứ khăng khăng muốn vào, còn kêu gào muốn Ẩn chủ cho một lời giải thích.”
 
Chương 2012


Chương 2012

Nghe vậy, Vương Nhất nhìn sang, liền nhìn thấy đám người Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Bọn họ đều đầy vẻ kích động, biểu cảm giống như bị người khác cầm dao kề vào cổ vậy.

Vương Nhất lại nhìn về phía sau, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng lại khiến anh trực tiếp vui vẻ.

Đây không phải là những bạn học cũ kia của Lý Khinh Hồng sao?

Ai nấy đều bị Tôn Vĩnh Phước tẩy não, toàn bộ đều mua cá độ, bỏ phiếu Mục Huy thăng.

Cuối cùng lại là Mục Huy thua, còn trở thành một buổi chỉ dạy, tiền trong tay bọn họ cũng mất sạch.

Lúc trước bọn họ chế giêu Lý Khinh Hồng như vậy, Vương Nhất đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu.

“Đây không phải là bạn học cũ của Khinh Hồng sao, các người ở đây làm gì?”

Vương Nhất mỉm cười bước qua, cười với Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

“Thì ra là tên phế vật anh, chúng tôi làm gì cần anh quan tâm sao?”

Bạch Thiến nhìn thấy Vương Nhất, khuôn mặt lập tức đau rát, giống như bị ai đó tát mạnh mấy cái vậy.

Cô ta thẹn quá hóa giận, dáng vẻ hung dữ nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không để tâm, cười nói với Tôn Vĩnh Phước: “Để tôi đoán xem, là các người đã cược toàn bộ tiền vào Mục Huy, kết quả Mục Huy thua rồi, các bạn học cũ của các người đến tìm các người đòi hoàn tiên đúng không?”

Soạt!

Câu nói này vừa được nói ra, sắc mặt của Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước lập tức thay đổi.

Bọn họ vốn là muốn bí mật đến tìm Ẩn chủ theo ý của chủ tịch Tưởng Khinh Vân, đây chỉ là trận áp chót, còn chưa coi là kết thúc, chỉ cần trận chung kết cuối cùng để người bọn họ muốn thắng thắng thì cũng có thể kiếm lại được.

Vì vậy bọn họ định bàn bạc với Ẩn chủ một chút, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc Ẩn chủ.

Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa chạy đến lại bị đám bạn học cũ kia của bọn họ bắt gặp, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo, thậm chí còn tát họ, đòi Bạch Thiến trả lại tiền với vẻ hung tợn.

Đến hiện tại, trên mặt Bạch Thiến vân còn vết tát.

Lúc này, tiền đã lừa của mọi người, giá trị không những không tăng mà ngược lại còn giảm xuống thấp hơn.

“Vương Nhất!”

Lúc này, Lý Khinh Hồng vội vàng chạy tới.

“Khinh Hồng.”

Sắc mặt Vương Nhất hòa dịu đi một chút.

“Anh ở đây làm gì?”

Lý Khinh Hồng hoài nghỉ nói.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất liền không thấy tăm hơi, không ngờ rằng lại nhìn thấy anh ở đây.

Vương Nhất cười cười: ‘Không phải là tới chung vui sao, những bạn học cũ của em vô cùng thê thảm”“

Lúc này Lý Khinh Hồng mới chú ý đến Bạch Thiến và Tôn Vĩnh Phước.

Hai người sau cũng nhìn thấy Lý Khinh Hồng, lập tức sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe nứt trên đất mà chui vào.
 
Chương 2013


Chương 2013

Mất mặt quái Trước đó bọn họ khăng khăng muốn Lý Khinh Hồng cũng đến mua cá độ, kết quả là tất cả những người mua kia đều bị mất sạch tiền.

Lý Khinh Hồng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cau mày: “Các cậu rõ rằng biết đánh bạc không tốt, tại sao còn đi mua?

Mua bao nhiêu rồi?”

“Tôi đã đầu tư ba tỷ, toàn bộ gia tài của tôi.”

“Chút tiền đó của cậu là cái rắm gì, tôi còn hỏi lấy tiền vốn của vợ tôi ra này, sáu tỷ.”

“Tôi bán nhà đi rồi, ném đi mười lăm tỷ.”

“Lân này tôi xong đời rồi, vợ tôi sẽ ly hôn tôi, ba mẹ tôi đánh chết tôi mất.”

Những bạn học cũ bị lừa kia, ai nấy đều kêu than dậy trời đất.

Vừa nghe thấy nhiều con số như vậy, Lý Khinh Hồng cũng thở dài không thôi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiến cũng đầy vẻ lạnh lùng.

“Mọi người đều là bạn học của cậu, cậu lừa họ như vậy, có từng nghĩ đến người nhà của bọn họ không?”

Câu này đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.

Tất cả bọn họ, ai nấy đều nhìn về phía Bạch Thiến với vẻ đầy giận dữ.

“Chính là người đàn bà thối nát nhìn tiền sáng mắt này đã lừa chúng tôi.”

“Trả tiền! Mau trả tiền!”

“Nếu không trả tiền, tôi sẽ đi kiện các người. Kiện các người đến tan cửa nát Am nhà.

Tất cả mọi người đều lòng đầy căm phãn.

Bạch Thiến bị doạ đến ngây ngốc, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“Chuyện không liên quan đến tôi, tôi thật sự rất nhớ các cậu, muốn cùng bạn học cũ tụ tập, vừa hay chồng tôi đang làm cái này, muốn dân mọi người cùng phát tài.”

“Các cậu tin tưởng tôi, tôi thực sự không có ý hại các cậu.”

Bạch Thiến hiểu rằng nếu làm lớn chuyện này, có thể tăng đến mức độ lừa đảo, phải bị kết án.

Tôn Vĩnh Phước cũng sợ phải ngồi tù liền an ủi: “Mọi người đừng hoảng loạn, chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, tiền mọi người đầu tư vào lần này sẽ trả lại cho mọi người không thiếu một xu.”

Vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt giêu cợt: “Chủ tịch của các cậu, công ty cá độ của các cậu còn đang mở sao?”

“Ý anh là gì?”

Tôn Vĩnh Phước có vẻ cảnh giác.

Trước đây chính Vương Nhất đã nói, bọn họ sẽ lỗ đến mất sạch, kết quả, bọn họ thực sự lỗ quá lớn rồi.

Vương Nhất cười nhẹ, không nói nữa.

CC GỌC GỌC!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập †ruyên đến.

Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi chạy qua đó.

Tôn Vĩnh Phước nhìn thấy ông ta như nhìn thấy hy vọng, chỉ vào ông ta và nói: “Mọi người thấy chưa, ông ấy chính là ông tổng của công ty cá độ chúng tôi, Tưởng Khinh Vân, Tưởng tổng!”
 
Chương 2014


Chương 2014

Tưởng Khinh Vân không có thời gian để hàn huyên, trực tiếp gõ cửa nói: “Ngài Ẩn chủ, tôi là chủ tịch của Cá độ Anh Hoàng, †ôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Vương Nhất đi tới: ‘Ông không cần gõ nữa, bên trong không có người.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức đều nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng nhìn chăm chằm vào anh.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Lúc tôi đến, vừa lúc nhìn thấy Ẩn chủ đã đi ra ngoài rồi.”

“Số tiền này, các ông đừng mong lấy lại, bởi vì một lúc nữa thôi, xổ số Anh Hoàng sẽ bị niêm phong, mấy người các ông cũng sẽ bị bắt đi.”

Vương Nhất nói với ba người Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến.

“Cái gì?”

Lời nói của Vương Nhất vừa dứt, Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều chết lặng.

Tim bọn họ đập thình thịch, vẻ mặt họ đầy kinh hãi.

Làm ngành cá độ này, hoạt động chính đáng thì không sao, nhưng một khi hoạt động vi phạm chính là thuộc về phạm vi rửa tiên, một khi bị người khác báo cáo, tai họa ngục tù là chắc như định đóng cội.

Nhưng thấy người nói là Vương Nhất, Tôn Vĩnh Phước lại nhanh chóng đầy vẻ phần nộ: “Anh nói cái quái gì thì là cái đó sao?

Chúng tôi luôn hoạt động theo quy định, trong Cục cũng không làm gì được chúng tôi.”

Vương Nhất lắc lắc đầu: “Không không không, lần này phía quản lý các cậu không phải là Cục, mà là các phòng ban liên quan mà các cậu liệu cơm gắp mắm.”

“Phòng ban liên quan?”

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước nhìn nhau, hai đôi mắt đều có chút hoảng loạn.

Về phần Bạch Thiến, cô ta thậm chí còn chưa bao giờ nghe qua.

“Anh… anh đừng có nói lung tung! Tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

Tưởng Khinh Vân cau mày và nhìn Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận.

Trên khuôn mặt Vương Nhất mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tôi có phải nói lung tung hay không, một lát nữa sẽ biết.”

Nhìn thấy dáng vẻ bình tính như vậy của Vương Nhất, Tưởng Khinh Vân trừng mắt với Tôn Vĩnh Phước một cái, dường như đang trách móc anh ta đã gọi đến một đại Phật nào rồi.

Trước đó, Tôn Vĩnh Phước cam đoan rằng sẽ lôi cả chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh vào, kết quả chồng người ta đến rồi.

Có điều, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Ẩn chủ, như Vậy còn có một chút cơ hội sống.

Vương Nhất cũng không ngăn cản, chỉ ngồi sang một bên với Lý Khinh Hồng.

“Sao anh biết người của Phòng Điều tra Kinh tế sẽ đến?”

Lý Khinh Hồng do dự một lúc lâu, cuối cùng vấn hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

Vấn đề này, Vương Nhất không giấu giếm, cười cười nói: “Tỷ lệ cá cược do Anh Hoàng mở ra, về cơ bản đều là bọn họ đang hoạt động bất hợp pháp, anh nói chuyện này cho Võ Sĩ biết, Võ Si sẽ bắt tay vào làm.”

“Thì ra là vậy.”
 
Chương 2015


Chương 2015

Lý Khinh Hồng chọt tỉnh ngộ, nếu là Võ Sỉ thì có khả năng làm được.

Những người của Cá độ Anh Hoàng vẫn đang nóng lòng chờ đợi, đồng thời còn phải an ủi những bạn học cũ đã lỗ tiền kia.

Tuy nhiên, điều khiến bọn họ tuyệt vọng là bọn họ đã đợi lâu như vậy mà Ẩn chủ vẫn không đến.

“Sao Ấn chủ còn chưa trở lại, cuộc đấu sắp bắt đầu rồi.”

Lý Khinh Hồng liếc nhìn về cuối con đường một cái, nghi hoặc nói.

Thành thật mà nói, cô ta cũng muốn xem Ẩn chủ trông như thế nào.

Vương Nhất cười cười: “Cuộc đấu sắp bắt đầu rồi, Ẩn chủ không thể không tới, nói không chừng, hiện tại anh ấy đang ở hiện trường quan sát tình hình ở đây.”

Lý Khinh Hồng nhìn xung quanh một cái, chỉ nhìn thấy người chỉ chít xung quanh, nhìn đến choáng cả đầu.

“Không hiểu tại sao anh ta lại phải đeo mặt nạ?”

Lý Khinh Hồng thở dài.

Vương Nhất nói với vẻ nửa thật nửa giả: “Có lẽ anh ấy không muốn có người lo lắng cho anh ấy.”

“Cái gì?”

Lý Khinh Hồng không nghe rõ nội dung của lời nói.

Cộc cộc cộc!

Ngay khi Lý Khinh Hồng định hỏi rõ, cuối hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước vui mừng khôn xiết: “Ấn chủ đến rồi!”

Nhưng rất nhanh, bọn họ lại thay đổi sắc mặt.

Cộc cộc cộc…

Tiếng bước chân dày đặc như hạt mưa, hiển nhiên không chỉ có một người!

Sắc mặt của Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước hơi thay đổi, lo lãng đến nỗi tim đập thình thịch.

Dưới ánh mắt của vô số người, một đám đàn ông mặc đồng phục đi thẳng đến trước mặt đám người Tưởng Khinh Vân.

“Chúng tôi đã nhận được báo cáo nặc danh nói rằng ở đây xuất hiện các hoạt động rửa tiền và đánh bạc trắng trợn.”

“Những người có tên dưới đây theo chúng †ôi một chuyến, tiếp nhận điều tra.”

Giọng nói của người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng, nghe giọng căn bản không có chút chỗ quay đầu.

Âm!

Khoảnh khắc những người đàn ông mặc đồng phục này xuất hiện, Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều sững SỜ.

Đặc biệt là Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước, nghe thấy phải trở về tiếp nhận điều tra, bọn họ suýt chút nữa tối sầm mắt, sợ đến ngất xỉu.

Với tư cách là quản lý cấp cao của Cá độ Anh Hoàng, chủ tịch và phó tổng giám đốc, nhân vật số một và số hai, bản thân bọn họ không chịu đựng nổi việc điều tra.

Đừng nói gì đến bọn họ, chỉ cần đi lật xem qua sổ sách của công ty sẽ phát hiện, mỗi một khoản chỉ và lợi nhuận đều không nhất quán.

Vương Nhất cười haha nhìn, không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này chút nào.

Anh liếc nhìn thời gian, đến sớm hơn anh dự tính.

Tên tuổi của Võ Sỉ vẫn dễ sử dụng.
 
Chương 2016


Chương 2016

“Đại, đại ca, chúng tôi đều là người làm ăn đoan chính, hà tất phải kinh động đến các anh chứ?”

Tưởng Khinh Vân mỉm cười, run rẩy đưa qua một điếu thuốc.

Những người đó trực tiếp từ chối, sắc mặt nghiêm túc: “Nếu đã làm ăn đoan chính, tại sao chúng tôi lại nhận được báo cáo nói rằng công ty cá độ của các ông rắp tâm thao túng hướng đi của cuộc đấu, để tiền vào túi các ông?”

“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm…”

Tôn Vĩnh Phước cũng nói.

Đột nhiên, như thể nhớ ra điều gì đó, ông †a quay đầu lại và nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin được.

Lúc này, trong mắt ông ta đầy sự sợ hãi.

Trước đó Vương Nhất đã nói răng có phòng ban liên quan đến, không ngờ lại đến thật.

“Những lời này, giữ lại lát nữa rồi nói đi.”

Người đàn ông căn bản không nhận đút lót, lấy ra một bản danh sách, bắt đầu đọc tên.

“Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước, Bạch Thiến…”

Ba người này được liệt kê trong danh sách, những người còn lại trong danh sách đều là những nhân viên trung và cao cấp của công ty cá độ.

“Hiện tại, tài khoản ngân hàng cá nhân của các ông đã bị đóng băng, các bất động sản, ô tô, nhà cửa, cổ phiếu… dưới tên các ông đều đã bị tịch thu, thuộc về chính phủ.

“Nếu điều tra ra không liên quan đến các ông, tất cả đều sẽ trả lại cho các ông, bây giờ đi theo chúng tôi.”

Cạch cạch!

Trên tay ba người Tưởng Khinh Vân, Tôn Vĩnh Phước và Bạch Thiến đều bị treo còng.

Ngây người nhìn vào chiếc còng trên tay, Bạch Thiến bỗng nhiên suy sụp đến bật khóc: “Tôi không muốn bị bắt!”

“Tôi van xin các người, các người thả tôi ra, tôi không biết, tôi không biết gì hết.”

Bạch Thiến gào khóc: “Đều là bọn họ làm, không liên quan gì đến tôi, tôi cũng là người bị hại.”

Nhìn Bạch Thiến suy sụp gào khóc, những bạn học cũ kia cũng nhìn nhau, vậy mà lại có một loại cảm thấy tuyệt vọng môi hở răng lạnh.

Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói: “Không liên quan? Theo tôi được biết là cô đã tổ chức lần tẩy não offline này, cũng là một trong những đồng phạm, còn nói không liên quan.”

Thịch!

Bạch Thiến dường như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên chạy đến trước mặt Lý Khinh Hồng và trực tiếp quỳ xuống.

“Khinh Hồng, tớ sai rồi, tớ thật sự biết sai rồi, xin cậu giúp tớ, tớ không muốn ngồi tùi”

Đến lúc này, cô ta mới nhận ra mình cũng đã trở thành đồng phạm.

Bởi vì hội họp lớp là do cô ta tổ chức, hiện tại, chỉ có Lý Khinh Hồng mới có thể cứu cô ta.

“Giúp tớ, tớ khấu đầu với cậu…”

Thịch thịch thịchI Bạch Thiến quỳ lạy Lý Khinh Hồng hết lần này đến lần khác, lạy đến mức đầu rách, máu chảy đầm đìa.

Ánh mắt Lý Khinh Hồng lộ vẻ xúc động, nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Vương Nhất, cô ta cuối cùng vẫn thở dài.
 
Chương 2017


Chương 2017

“Thực xin lỗi, Bạch Thiến, tớ cũng không cứu được cậu, cũng không có tư cách cứu cậu.

Điều tra kinh tế, cô ta cũng không có cách nào.

Bạch Thiến đã được đưa đi một lúc rồi nhưng xung quanh phòng nghỉ ngơi vẫn im chờ vần im lặng như tờ.

Dáng vẻ tan nát cõi lòng kia của Bạch Thiến trước khi bị bắt đi đã in sâu vào tâm trí mọi người.

Người đáng hận tất có chỗ đáng thương.

Nói đại khái chính là loại người này.

Sau đó, Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước cũng bị dẫn đi.

Lúc bị dẫn đi, bọn họ hồn bay phách lạc, giống như mất đi ba hồn bảy vía vậy.

Không khó để thấy trước rằng điều đang chờ đợi bọn họ là sự trừng phạt kinh tế tàn khốc nhất.

“Không đúng!”

Đột nhiên, một người bạn học cũ đứng dậy gào lên: ‘Bọn họ bị dân đi rồi, vậy tiền của chúng ta, chẳng phải là không lấy lại được sao?”

“Đúng vậy, đây là tiền tiết kiệm gần nửa đời của chúng ta đấy!”

“Nhà tôi còn có mẹ bị bệnh nặng, không thể không có số tiền này được.”

Những bạn học cũ kia nhao nhao hét lên với sắc mặt tái nhợt, biểu cảm gần như †uyệt vọng.

Bọn họ chỉ muốn lấy lại số tiền kia, việc Tưởng Khinh Vân và Tôn Vĩnh Phước bọn họ có bị bắt hay không, bọn họ căn bản không quan tâm.

Người dân đầu bên phía cơ quan nhà nước quay đầu lại nhìn bọn họ một cái: ‘Nghiêm khắc mà nói, các cậu cũng nằm trong diện bị bắt, nhưng nghĩ răng các cậu cũng là người bị hại nên mới tha cho các cậu một lân, đừng không biết tốt xấu.”

Trên người của người đàn ông mang theo vẻ lạnh lùng, lập tức dập tắt sự bất mãn trong lòng của những người bạn học cũ kia.

Bọn họ nhìn nhau, ngay cả một câu cũng không dám nói.

Lý Khinh Hồng thở dài, đứng dậy nói với cán bộ nhà nước: ‘Bọn họ cũng chỉ là nhất thời bị lừa gạt mới bị lừa mất tiền, lân này phá lệ, trả lại tiền cho bọn họ đi.”

Dừng một chút, Lý Khinh Hồng tiếp tục nói: “Trong tài khoản công ty của Cá độ Anh Hoàng, có lẽ số tiền mà bọn họ chuyển vào còn chưa kịp chuyển ra nước ngoài, có lẽ có thể thu hồi được.”

Lý Khinh Hồng nói ra lời này, rõ ràng là cứu mạng, những bạn học cũ kia đều cảm động đến nói năng lộn xôn, thật sự không biết nên nói gì.

“Khinh Hồng, hiện tại tôi mới phát hiện ra cô mới là người lương thiện nhất, chúng tôi biết sai rồi, hiện tại xin lỗi cô.”

Bọn họ ai nấy đều cảm thấy áy náy.

Đặc biệt là khi nghĩ tới trước đó đã cười nhạo Lý Khinh Hồng như thế, bọn họ hận không thể chui xuống kế nứt dưới đất.

Lý Khinh Hồng thở dài và nói: “Các cậu không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu, không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, các cậu chỉ nhìn thấy những kẻ may mắn giàu trong một đêm nhưng không nhìn thấy phía sau còn có hàng nghìn hàng vạn kẻ đáng thương tan cửa nát nhà”

Những bạn học cũ kia đều không nói gì, lúc này chỉ biết hối hận sâu sắc.

Vương Nhất nhìn thấy những bạn học cũ này lòng dạ không xấu, chỉ là quá muốn không làm mà hưởng thôi.

Cán bộ nhà nước do dự một chút: ‘Chuyện này, tôi không quyết định được.”
 
Chương 2018


Chương 2018

Theo lý mà nói, niêm phong tiền của công ty chắc hắn sẽ xung công quỹ.

Lúc này Vương Nhất đột nhiên nói: ‘Lấy tiền trả lại cho bọn họ đi, là Võ Si nói đấy.”

Cán bộ nhà nước nghe thấy vậy, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất một cái.

Như nhớ ra điều gì, anh ta hơi cúi đầu với Vương Nhất: ‘Vâng, làm phiền rồi!”

Sau đó, toàn bộ số tiên của những người bạn học cũ kia đã được trả lại, không thiếu một xu.

Bọn họ lại tỏ vẻ cảm ơn Lý Khinh Hồng một lần nữa, Lý Khinh Hồng không giỏi ứng phó với loại tình cảnh như vậy, cô ta nhanh chóng rời đi.

Lúc này, trên đài truyền tới giọng nói của người dân chương trình: ‘Xin mời hai vị của trận chung kết cuối cùng chuẩn bị tiến Sự nhiệt tình trong nhà thi đấu lại lần nữa tăng cao.

Ai cũng biết những người tiến vào trận quyết chiến cuối cùng.

Ẩn chủ và Lý Thế Nhân của Lý Thị.

Lúc trận đấu giữa Vương Nhất và Mục Huy vân đang diễn ra, trong một trận đấu khác, Lý Thế Nhân đã đánh bại cường giả của Lạc Thị với tốc độ cực nhanh.

“Ba em sắp lên đài rồi, em không xem sao?”

Trên đường tiên Lý Khinh Hồng trở lại khán đài, Vương Nhất đột nhiên mỉm cười và nói với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng im lặng một lúc, cô ấy gật đầu trước, sau đó lắc đầu, tỏ ra rất mâu thuần.

“Rốt cuộc là xem hay không?”

Vương Nhất hỏi.

“Xem.”

Lý Khinh Hồng cuối cùng vẫn khẳng định: “Em không hy vọng ông ấy thắng.”

“Tại sao?”

Vương Nhất hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì em không muốn ống ấy tiến xa hơn at nữa.

Lý Khinh Hồng thở dài và nói: ‘Quyền lực là thứ có thể từ từ ăn mòn trái tim của một người. Trước đây, ông ấy là một người rất lo cho gia đình và rất điềm đạm, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy.”

“Hiện tại ông ấy đã ngồi vào địa vị gia chủ của chín đại vương tộc rồi, một khi có được vị trí thứ nhất đại hội Bắc Cảnh, sẽ trở thành Thủ Hộ Giả mới của Bắc Cảnh, đến lúc đó ông ấy sẽ trở thành tính cách gì, em không thể tưởng tượng.”

“Có lẽ, ngay cả mẹ em cũng không thể áp chế nổi ông ấy nữa.”

Lý Khinh Hồng hơi ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời có chút nóng rực, nói.

Trời hôm nay rất gắt, nhưng cũng có mây đen, có sự che phủ của mây đen, nhiệt độ không nóng nực nữa, ngược lại, ánh mặt trời cũng có chút âm u.

Vương Nhất cũng im lặng không nói gì.

Bố vợ kia của anh không độc ác như Châu Mỹ Ngọc, một lòng muốn đẩy Lý Khinh Hồng vào chỗ chết.

Ông ta chỉ cảm thấy, chỉ có trở thành người trên vạn người mới có thể bảo vệ cho người nhà của mình ở mức độ lớn nhất.

Đây giống với quan niệm của Vương Nhất.
 
Chương 2019


Chương 2019

Anh và bố vợ sẽ trở thành kẻ địch, nhưng hai người đều không hận đối phương, thậm chí còn có chút tán thưởng.

“Ông ta sẽ không giành được vị trí thứ nhất”

Giống như đồng ý với Lý Khinh Hồng, Vương Nhất lẩm bẩm một mình.

Nói xong, Vương Nhất liền rời đi.

Lần này, Lý Khinh Hồng không giữ anh lại, mà là nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh đang rời đi.

Thực ra giác quan thứ sáu của phụ nữ thường chính xác, có một số chuyện, trong lòng họ đã có đáp án.

Tuy nhiên, Lý Khinh Hồng không ngăn cản.

Lúc còn ở sơn trang Anh Liệt, cặp đôi con rể và bố vợ này đã đồng ý muốn quyết đấu rồi.

Là đàn ông thì không thể thất hẹn.

“Cố lên, Ẩn chủ…”

Lý Khinh Hồng cổ vũ cho Vương Nhất từ tận đáy lòng.

Trong phòng nghỉ, Vương Nhất đã đeo lại mặt nạ, dựa vào vách tường.

“Cậu rất giống một người mà tôi quen biết, bất kể là phong cách hành sự hay là thủ đoạn, đều rất giống.”

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói trâm thấp điềm tĩnh của một người đàn ông.

Vương Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bao la như biển cả đứng sau lưng.

Ông ta giống như một miếng hổ phách đã mất hết vẻ hào nhoáng, bao dung vạn vật.

Lý Thế Nhân, bố vợ của anh.

Vương Nhất cười nhạt: “Thật sao, có thể nhìn ra ông rất tán thưởng cậu ấy.”

Lý Thế Nhân cũng cười nói: ‘Không sai, nếu cậu ta không phải là con rể tôi, thân là tiền bối, có thể tôi sẽ dìu dắt cậu ta một chút.”

Nếu lời này bị người khác nghe được, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Sự chỉ dạy của gia chủ Lý Thị – Lý Thế Nhân không phải là thứ mà những người trẻ tuổi bình thường có thể nhận được.

Một câu của ông ta, rất có thể khiến người khác thu lợi cả đời.

Thế nhưng, Vương Nhất lại cười đầy hàm ý: ‘Có lẽ, cậu ấy căn bản không cần sự dìu dắt của ông, thứ mà mắt ông nhìn thấy chỉ là nhật nguyệt sáng ngời, mà thứ cậu ta nhìn thấy lại là ngân hà mênh mông.”

Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhân cũng sửng sốt, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Người thanh niên này có khí phách không thua kém gì cậu ta.

Nhưng rất nhanh, Lý Thế Nhân đã phản ứng lại: “Hy vọng, cậu ta thật sự giống như những gì cậu nói.”

Âml Khí thế của hai người, vào giờ phút này đã tăng lên lên theo cấp số nhân.

Gió lớn gào rít, cuộn lên một vùng gió bụi lớn.

“Mời hai vị lên đài.”

Lúc này, phía ngoài truyền đến giọng nói của người dân chương trình.

Lúc này khí thế của hai người mới từ từ tiêu tan, trở nên không khác gì người bình thường.

“Đi thôi, lên đài.”

Lý Thế Nhân cười nhạt với Vương Nhất và nói.
 
Chương 2020


Chương 2020

Vương Nhất không nói gì, chỉ bước đi về phía võ đài.

Võ đài cho trận quyết chiến cuối cùng cũng vô cùng rộng lớn, rộng mấy trượng, dài mấy chục trượng.

Xem xét thấy các đối thủ trong trận quyết chiến cuối cùng đều không phải là kẻ bình thường, thậm chí có thể so sánh với Võ Sỉ và Mục Lang ở phía trên, võ đài bình thường cũng được tân trang rồi.

Vương Nhất và Lý Thế Nhân nhìn nhau từ xa, đứng sóng đôi ở phía trái phải.

Trận chiến chưa đến mà sát khí đã lặng lẽ đến.

Vào lúc này, tiếng núi thét biển gào đã đạt đến đỉnh điểm.

Không ai ngờ rằng, một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm lại có thể trở thành con hắc mã lớn nhất, đứng trên võ đài cao nhất này.

Người đứng đối diện với anh chính là gia chủ Lý Thị của vương tộc Yên Đô.

Đồng thời, tên tuổi của Lý Thế Nhân tâm ngầm mà đấm chết voi, mọi người có mặt đều đã nghe mười mấy năm rồi, bọn họ cũng lần đầu tiên biết được Lý Thế Nhân còn là một cường giả võ đạo.

Đôi mắt bình tĩnh của Lạc Thanh Hiền Lạc Thị cuối cùng cũng có chút dao động.

“Hai mươi năm không gặp, ông ấy đã mạnh đến mức như vậy…”

Lạc Thanh Hiền cảm khái nói.

Lạc Thanh Thủy ở một bên giật mình, chẳng lẽ Lý Thế Nhân đã mạnh đến mức ngay cả chị gái cũng không thể áp chế được sao?

Trên đỉnh nhà thi đấu, người mặc áo choàng đen cũng đang nhìn cảnh này, khế Võ tay.

“Trận quyết chiến cuối cùng, quả nhiên là hai người bọn họ.”

“Lãnh Nhan, cô đoán bọn họ ai sẽ thắng?”

Người mặc áo choàng cười haha hỏi Lãnh Nhan.

Ánh mắt Lãnh Nhan phức †ạp, nhưng cô ta lại không chút nghĩ ngợi mà nói: “Ẩn chủ.”

“Tôi đoán là không có người chiến thắng.

Nếu phải nói ra người chiến thăng, đó chính là chúng ta.”

Người mặc áo choàng cười haha nói.

Một bên, Lý Tinh Sở cùng Lãnh Nhan đều giật mình: “Ông…”

Người mặc áo choàng ý vị sâu xa mà nói: “Đừng quên mục đích đến đây lần này của chúng ta, Lãnh Nhan, cô giết anh ta.”

Người mặc áo choàng chỉ vào bóng hình Vương Nhất bên dưới.

Đồng tử của Lãnh Nhan đột nhiên co rút lại, nhưng rất nhanh, cô ta liền trở nên lạnh lùng.

“Vâng.”

Trên võ đài, người dân chương trình bắt đầu đọc quy tắc.

Nhưng lại bị Lý Thế Nhân trực tiếp cắt ngang: ‘Không cần phiền phức như vậy, sinh tử, mỗi người đều thuận theo thiên mệnh.”

Soạt!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh động trong lòng, thất thần nhìn nhau.

Sinh tử, mỗi người đều thuận theo thiên mệnh?

Nói cách khác, trận quyết đấu này kết thúc, một bên sẽ phải chết.
 
Chương 2021


Chương 2021

Trong mắt Lý Khinh Hồng mang theo vẻ không nố, cô ta thực sự không hy vọng ngày này đến.

Đáng tiếc, nó thực sự xảy ra rồi.

“Chuyện này…”

Trọng tài không nhịn được mà nhìn về phía Vương Nhất.

Chỉ cân đối phương không đồng ý thì sẽ không thể trở thành trận chiến sinh tử.

Nhưng mà, ánh mắt Vương Nhất lại bình tĩnh: “Sống chết, môi người đều thuận theo thiên mệnh.”

Âm!

Sắc mặt mọi người dưới đài đều thay đổi lớn, hai người này đều điên rồi sao?

“Vậy được, sống chết, mỗi người đều thuận theo thiên mệnh.”

Trọng tài cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Câu nói này vừa dứt, cũng có nghĩa là trận chiến sinh tử đã bắt đầu.

VùI Gió lớn gào rít, cuốn bay những chiếc là vàng úa.

Một trong số đó, không thiên vị, vừa vặn rơi xuống chính giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân.

Giây tiếp theo, nó lặng lẽ bị chôn vùi, hóa thành tro bụi.

Nội kình!

Cường giả chân chính là người có thể giải phóng ra kình khí, đừng nói là chiếc lá rơi, cho dù là đá cũng đều có thể bị nghiền nát một cách im hơi lặng tiếng.

Ánh mắt Vương Nhất mang vẻ nghiêm túc trước đây chưa từng có, nhìn chằm chăm Lý Thế Nhân.

Nói ra cũng thật trào phúng, ba vợ của anh lại là kẻ địch mạnh nhất mà anh gặp phải sau khi trở lại thành phố.

Âm!

Gần như đồng thời, Vương Nhất và Lý Thế Nhân cùng lúc di chuyển, đấm mạnh một quyền về phía đối phương.

Vù vù vù!

Một quyền mà thôi, ở trong nhà đa năng rộng lớn bên tai khán giả lại nghe thấy tiếng gió vù vù.

Giống như một quyền này kèm theo lực lượng của gió và sấm sét, có thể dời non lấp bể.

Bụp bụp bụp!

Gần như trong nháy mắt, hai người đã tung bốn – năm cú đấm.

Hai quyền va chạm, giống như tiếng sét đánh, mọi người nghe âm thanh mà rợn tóc gáy.

Điều mấu chốt là mắt của mọi người không thể bắt kịp, tốc độ tung quyền của hai người đã sắp tới cực hạn.

“Trời ạ, đây là thực lực của bọn họ sao?”

“Tôi cũng không nhìn rõ bọn họ đang ở đâu!”

“Trên đời này lại có người mạnh như này!”

Bên phía vương tộc Yên Đô truyền tới tiếng sửng sốt.

Là vương tộc, bọn họ thấy quá nhiều cao thủ, nhưng so với hai người trước mắt, ngay cả một ngón tay cũng không bằng!

Cường giả như này, có được một người thì cần gì rầu rĩ không làm nên bá nghiệp?
 
Chương 2022


Chương 2022

Bất luận là Tân Thị hay Vương Thị, trong mắt đều mang theo tia kích động.

Bọn họ đã quyết định rồi, đợi khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, bất luận tốn bao nhiêu tiền, bất luận đối phương đưa ra điều kiện hà khắc gì, cũng phải chiêu mộ Ẩn chủ này.

Bên phía Võ Si và Mục Lang, cũng ngồi thẳng người, rõ ràng không ngờ tình hình trận chiến lại kịch liệt như vậy.

Hơn nữa theo bọn họ thấy, hai người này còn chưa dùng hết sức.

Bụp!

Một âm thanh lớn vang lên, một bóng người cuối cùng cũng hiện trong mắt thường.

Điều khiến mọi người kinh ngạc, vậy mà là chủ nhân của Lý Thị, Lý Thế Nhân!

“Thế Nhân!”

Phía Lý Thị, Ngụy Thương Kiều mặt mày lo lăng.

Đồng thời cũng cảm thấy khó tin.

Vậy mà có người có thể ép Lý Thế Nhân tới mức này.

Khóe miệng của ông ta rỉ ít máu, cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Một lát sau, ông ta đánh giá: ‘Cậu rất mạnh.”

“Ông cũng không yếu.”

Vương Nhất mỉm cười.

Nếu để Võ Si nghe thấy câu đánh giá này, nhất định sẽ rất không phục.

Bởi vì Võ Si tự cho rằng đủ mạnh rồi, nhưng cũng chưa từng nghe Vương Nhất đánh giá anh ta như thế.

Nó đồng nghĩa, Lý Thế Nhân mạnh hơn Võ Sỉ sao?

Hai người tiếp tục đại chiến.

Bên phía Diệp Thị, Diệp Thúy Như lo lắng siết chặt nắm đấm.

Bây giờ cô ta chỉ cách một bước nữa là tới vị trí quán quân của đại hội Bắc Cảnh.

Chỉ cần Vương Nhất thắng Lý Thế Nhân, Diệp Thị đứng đầu.

Như vậy, cô ta sẽ đứng vững ở Diệp Thị.

Chỉ là chiến thắng Lý Thế Nhân đâu có dễ vậy?

Khán giả của trận thi đấu này không ngừng chia ra hai phe.

Những người hiểu võ đạo đó, nhìn ra hai người đối chiến, bất luận là tốc độ, hay lực đạo đều đạt tới đỉnh phong, hò hét quá nghiện.

Hơn nữa bọn họ cũng có thể từ trong trận đại chiến này học được rất nhiều, thậm chí đột phá bình cảnh.

Quyết chiến giữa cường giả không phải là cái mà người bình thường có thể nhìn thấy.

Nhưng có nhiều người bình thường không hiểu võ đạo hơn, bọn họ căn bản không nhìn thấy Vương Nhất và Lý Thế Nhân ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng va chạm bụp bụp.

Hoàn toàn không có cảm giác hình ảnh!

Xem như vậy, ngược lại rất vô vị.
 
Chương 2023


 

Chương 2023

Xoạt!

Khi mọi người đều cảm thấy vô vị, trên lôi đài bỗng nhiên lại tự dưng xuất hiện một †àn ảnh màu đen.

Tàn ảnh đó cực kỳ nhanh, giống như tia điện, lướt qua hai người.

Một cõ sát khí cuồn cuộn cũng sinh ra, Vương Nhất và Lý Thế Nhân đều thay đổi sắc mặt, lùi ra.

Tuy nhiên, hai người lùi lại, không khiến bóng đen dừng bước, cô ta nhìn Vương Nhất, cả người lại giết tới.

Kengl Hàn quang lạnh lẽo, trong tay bóng đen đó vậy mà còn cầm một con dao ánh lên tia sắc lạnh, đâm về phía Vương Nhất.

Âm!

Dị biến ở đây cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, lẽ nào trong quyết chiến còn có người thứ ba xen vào?

Lý Thế Nhân cũng rất kinh ngạc, nhưng ông ta không có ra tay nữa, mà nhìn bóng đen đó băng vẻ khó tin.

“AiU Trên sân, Võ Si và Mục Lang có ánh mắt rét lạnh, tức giận quát lên.

Nhưng bọn họ cách quá xa, không tiện ra tay.

Đại hội Bắc Cảnh được bảo vệ nghiêm ngặt, không ngờ vần để kẻ khác lẻn vào!

Hơn nữa ở trước mặt hai người bọn họ, trực tiếp nửa đường giết ra.

Một màn này cũng làm Diệp Thúy Như và Lý Khinh Hồng sốc.

Diệp Thúy Như thì tim đập thình thịch, cả người trực tiếp đứng dậy.

Cách rất xa, cô ta có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người bóng đen đó.

Lý Khinh Hồng bị dọa mất hết hồn vía, mặt mày tái nhợt.

Tuy nhiên, Vương Nhất vẫn có ánh mắt lạnh lùng.

Anh có mưa to gió lớn nào chưa từng thấy, đánh lén cỏn con, anh căn bản không để vào mắt.

Bụp!

Anh trực tiếp đá một cước.

Sắc mặt của bóng đen đó thay đổi, chỉ có thể từ bỏ việc đâm giết.

Nhưng khi lùi lại, cô ta ném con dao trong tay ra.

Vù vù vùi Con dao giống như một mũi tên sắc bén, đâm về phía Vương Nhất.

Khoảng cách gần như vậy, căn bản không thể tránh được.

Tuy nhiên, Vương Nhất chỉ nghiêng đầu thì tránh được con dao đó.

Một ngọn tóc bị đứt, lặng lẽ rơi xuống.

Một kích của người đánh lén đó chỉ khiến Vương Nhất mất đi nửa sợi tóc.

Mà bóng đen đó cũng đáp xuống lôi đài, lạnh lùng nhìn Vương Nhất.

Gió lớn thổi bay mái tóc dài của cô ta, thấp thoáng hiện ra một đôi mắt đỏ ngầu bị máu dội qua.

Yên tĩnh.

Lặng như tờ.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, không dám tin mà nhìn người thứ ba trên lôi đài.

“Là cô ta?”
 
Chương 2024


Chương 2024

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng rất kinh ngạc.

Người ám sát nửa đường giết ra vậy mà là Lãnh Nhan!

Đôi mắt Lãnh Nhan rất lạnh, giống như đã hủy huyệt cảm xúc của con người vậy.

Lý Thế Nhân cũng nhận ra Lãnh Nhan, lập tức sắc mặt hơi hay đổi, trong lòng có một chút suy đoán.

Vương Nhất lại không bất ngờ, mỉm cười với Lãnh Nhan: “Cô muốn giết tôi sao?”

“Phải!”

Lần này Lãnh Nhan không hề do dự, trong mắt tràn ngập sát cơ.

“Vậy thì tới đi.”

Vương Nhất cười rồi nói, không nhắc tới chuyện phản bội.

Ánh mắt Lãnh Nhan rét lạnh, trong tay lại có thêm một con dao, giết về phía Vương Nhất.

Có sự nhúng tay của Lãnh Nhan, trận chung kết của đại hội Bắc Cảnh cũng bị ép dừng lại, trận chiến sinh tử giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân cũng chỉ có thể tạm dừng.

Âm ầm!

Vào lúc này, ở một góc của nhà đa năng, đột nhiên truyền tới tiếng nổ inh tai nhức óc.

Khói cuồn cuộn, trên trời mây đen xuất hiện.

Sau đó, một màn khiến người ta thấy khó tin đã xảy ra—- Ở góc Tây Bắc của nhà đa năng, vậy mà Sụp xuống.

Khán giả ở đó lập tức bị chôn vùi!

SÀI”

Cả nhà đa năng lập tức rơi vào trạng thái hoảng sợ tột độ.

Vố số người hoảng sợ chạy trốn, muốn rời khỏi nhà đa năng Giang Thành.

“Chuyện gì thế?”

Võ Si và Mục Lang cũng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lao xuống dưới sân.

“Anh Mục, không hay rồi, thủ lĩnh Tiêu truyền tin tới, chỗ bị nổ của nhà đa năng bị phát hiện gài bom, bây giờ khán giả góc Tây Bắc đều bị kẹt”

Lúc này, một người đàn ông vội vàng lao tới, báo cáo với Mục Lang.

“Cái gì? Bom?l”

Sắc mặt Mục Lang càng thay đổi, sau đó tức giận nói: “Chiến Vực Giang Thành kiểm tra kiểu gì thế, sao lại để cho người khác gài bom?”

Người đàn ông đó giải thích: “Trước lúc đó không phát hiện bom, là sau khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu có người lẻn vào gài bom.

“Cái gì?”

Nghe thấy lời giải thích của người đàn ông đó, Mục Lang càng thêm biến sắc.

Vậy chẳng phải tức là đại hội Bắc Cảnh đã bị người khác lén lẻn vào.

Nhiều binh lực như thế cũng không thể phát hiện…

Trừ phi là cường giả giống bọn họ mới có thể đi vào làm một cách lặng lẽ.

“Trước tiên cứu người đất”

Mục Lang gào lên một tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom