Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 439: Vô dụng thôi


Cô ta vốn cho rằng với thân phận Vu nữ của mình, có thể dẫn họ tìm ra lối thoát.

Chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lại hại bọn họ.

Lúc này, cô ta nhận hết mọi trách nhiệm về mình.

Nhìn Diêm Thiền đang hối hận và tự trách, Lâm Vũ tự tin cười nói: “Bọn họ. không tìm được đường ra, không có nghĩa chúng ta cũng vậy! Chỉ cần tôi còn thở thì sẽ không thừa nhận thất bại! Cho dù phải đập từng chút một cũng phải đập ra một lối thoát!”

“Vô dụng thôi.”

Diêm Thiền lắc đầu trong nước mắt, đau đớn nói: “Nếu có thể tìm ra lối thoát, Hắc Vu sẽ không làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy! Bọn họ nhất định đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn như cũ không tìm ra được, vậy nên mới hoàn toàn tuyệt vọng...”

Không cần nghĩ cũng biết đám Hắc Vu đó nhất định mạnh hơn Lâm Vũ.

Chắc chắn bọn họ đã thử cách mà hắn đề cập đến.

Thế nhưng sau tất cả, vẫn không tìm được cách thoát khỏi nơi này.

Mục đích tồn tại của nơi này chính là không để bất cứ ai rời đi.

“Tôi thử xem.”

'Tất nhiên, Lâm Vũ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Vừa nói, hắn vừa dồn hết sức lực và đấm thật mạnh vào bức tường đá.


Tuy nhiên, dù cú đấm của hắn có mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể lay chuyển được bức tường đá.

Lâm Vũ không tin, liền thử lại lần nữa. Một lần, hai lần...

Sau khi đấm liên tục hơn mười lần vào cùng một chỗ trên bức tường đá, Lâm Vũ cuối cùng đã bỏ cuộc.

Cũng không biết tại sao bức tường đá này lại vững chắc đến vậy. Nhưng ít nhất sức mạnh hiện tại của hắn không thể phá hủy được nó. Dựa vào sức mạnh rõ ràng là không khả thi.

“Em đã nói rồi, sẽ không có tác dụng đâu.”

Diêm Thiền nghẹn ngào nức nở.

Ngay cả những cường giả Hắc Vu cũng không thể phá hủy được bức tường đá.

Huống hồ là Lâm Vũ?

“Cũng không sao.”

Mặc dù Lâm Vũ đã từ bỏ việc đập bức tường đá, nhưng cũng không từ bỏ hy vọng rời khỏi, bình tĩnh mỉm cười nói: “Mọi chuyện vẫn còn có hy vọng mà, trước

tiên chúng ta hãy kiểm tra kỹ nơi này! Tôi không tin Bạch Vu lại không chừa một lối thoát nào đó cho chính mình!”

Lâm vào tuyệt cảnh không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là bản thân từ bỏ hy vọng.

Cho dù chỗ này đã trải qua chuyện gì, cho dù bây giờ Diêm Thiền có tuyệt vọng như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ!

Chỉ cần còn lại một hơi thở, tuyệt đối không từ bỏ!

Nói xong, Lâm Vũ không để ý đến Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim, tự mình kiểm ra mọi ngóc ngách của nơi này.

Nhìn hắn chăm chú tìm kiếm như vậy, Diêm Thiền đau đớn lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này, Tiền Vạn Kim sau khi nôn xong cũng đứng dậy, cười với Diêm Thiền: “Diêm tiểu thư, lần này tôi đứng về phía Mục Bắc Vương nhé!”

“Tôi là người đã từng lâm vào đường cùng.” “Nếu như lúc đó tôi bỏ cuộc thì đã chết từ lâu rồi!”

Nói xong, Tiền Vạn Kim cũng bắt đầu kiểm tra xung quanh...
 
Chương 439: Vô dụng thôi


Cô ta vốn cho rằng với thân phận Vu nữ của mình, có thể dẫn họ tìm ra lối thoát.

Chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lại hại bọn họ.

Lúc này, cô ta nhận hết mọi trách nhiệm về mình.

Nhìn Diêm Thiền đang hối hận và tự trách, Lâm Vũ tự tin cười nói: “Bọn họ. không tìm được đường ra, không có nghĩa chúng ta cũng vậy! Chỉ cần tôi còn thở thì sẽ không thừa nhận thất bại! Cho dù phải đập từng chút một cũng phải đập ra một lối thoát!”

“Vô dụng thôi.”

Diêm Thiền lắc đầu trong nước mắt, đau đớn nói: “Nếu có thể tìm ra lối thoát, Hắc Vu sẽ không làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy! Bọn họ nhất định đã thử qua rất nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn như cũ không tìm ra được, vậy nên mới hoàn toàn tuyệt vọng...”

Không cần nghĩ cũng biết đám Hắc Vu đó nhất định mạnh hơn Lâm Vũ.

Chắc chắn bọn họ đã thử cách mà hắn đề cập đến.

Thế nhưng sau tất cả, vẫn không tìm được cách thoát khỏi nơi này.

Mục đích tồn tại của nơi này chính là không để bất cứ ai rời đi.

“Tôi thử xem.”

'Tất nhiên, Lâm Vũ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Vừa nói, hắn vừa dồn hết sức lực và đấm thật mạnh vào bức tường đá.


Tuy nhiên, dù cú đấm của hắn có mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể lay chuyển được bức tường đá.

Lâm Vũ không tin, liền thử lại lần nữa. Một lần, hai lần...

Sau khi đấm liên tục hơn mười lần vào cùng một chỗ trên bức tường đá, Lâm Vũ cuối cùng đã bỏ cuộc.

Cũng không biết tại sao bức tường đá này lại vững chắc đến vậy. Nhưng ít nhất sức mạnh hiện tại của hắn không thể phá hủy được nó. Dựa vào sức mạnh rõ ràng là không khả thi.

“Em đã nói rồi, sẽ không có tác dụng đâu.”

Diêm Thiền nghẹn ngào nức nở.

Ngay cả những cường giả Hắc Vu cũng không thể phá hủy được bức tường đá.

Huống hồ là Lâm Vũ?

“Cũng không sao.”

Mặc dù Lâm Vũ đã từ bỏ việc đập bức tường đá, nhưng cũng không từ bỏ hy vọng rời khỏi, bình tĩnh mỉm cười nói: “Mọi chuyện vẫn còn có hy vọng mà, trước

tiên chúng ta hãy kiểm tra kỹ nơi này! Tôi không tin Bạch Vu lại không chừa một lối thoát nào đó cho chính mình!”

Lâm vào tuyệt cảnh không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là bản thân từ bỏ hy vọng.

Cho dù chỗ này đã trải qua chuyện gì, cho dù bây giờ Diêm Thiền có tuyệt vọng như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ!

Chỉ cần còn lại một hơi thở, tuyệt đối không từ bỏ!

Nói xong, Lâm Vũ không để ý đến Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim, tự mình kiểm ra mọi ngóc ngách của nơi này.

Nhìn hắn chăm chú tìm kiếm như vậy, Diêm Thiền đau đớn lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này, Tiền Vạn Kim sau khi nôn xong cũng đứng dậy, cười với Diêm Thiền: “Diêm tiểu thư, lần này tôi đứng về phía Mục Bắc Vương nhé!”

“Tôi là người đã từng lâm vào đường cùng.” “Nếu như lúc đó tôi bỏ cuộc thì đã chết từ lâu rồi!”

Nói xong, Tiền Vạn Kim cũng bắt đầu kiểm tra xung quanh...
 
Chương 440: Ăn chút đồ ăn trước đi!


Trải qua nửa giờ điều chỉnh, cảm xúc Diêm Thiền cũng dần dần ổn định lại.

Nhìn thấy Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đang cố gắng tìm đường ra, cô ấy dần dần được truyền cảm, ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm trong lòng, cô ấy bắt đầu tìm kiếm lối thoát.

Nơi này thật sự quá lớn, bọn họ tìm rất cẩn thận.

Cho đến khi bụng ba người đều đói kêu ùng ục, bọn họ cũng chưa kiểm tra xong.

“Ăn chút đồ ăn trước đi!”

Lâm Vũ dừng lại, nhìn hai người cười ha hả: "Sức lực dư thừa, chúng ta mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng!"

Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt uể oải lắc đầu: "Tôi ăn không vô.” Tiền Vạn Kim thoáng nghĩ, cũng lắc đầu theo: "Tôi nghĩ đến chuyện ghê tởm kia đã bưồn nôn, thật sự ăn không nổi, cho dù ăn cũng sẽ ói ra, quá lãng phí.”

“Ăn, tất cả phải ăn cho tôi!" Lâm Vũ đột nhiên nâng cao giọng, trừng mắt nhìn hai người nói: "Đừng

tưởng rằng tôi không biết trong lòng hai người đang suy nghĩ cái gì! Hai người không ăn để giữ đồ ăn cho tôi.”

Bụng của bọn họ đã đói đến mức kêu ùng ục cả lên, làm sao có thể không muốn ăn!

Chưa kể hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn thì hai người cũng không cần thiết phải hy sinh mạng sống để đổi lấy hy vọng sống sót cho anh.

Bị Lâm Vũ nhìn thấu suy nghĩ, hai người nhất thời cười xấu hổ.

Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, ba người ngồi cùng một chỗ, lấy lương khô trong túi ra ăn.

Bọn họ đều không dám ăn quá no, chỉ cần ăn đến mức không còn đói bụng là được.

Còn không biết sẽ mắc kiệt ở đây bao lâu, lúc cần ăn thì phải ăn, lúc cần tiết kiệm cũng phải tiết kiệm.


Ở chỗ này chịu đựng hơn một ngày rưỡi, hy vọng bọn họ còn sống rời đi càng lớn hơn một chút.

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản một lúc, ba người lại chia nhau tìm kiếm.

Mỗi một chỗ ở đây bọn họ đều không bỏ qua, ngay cả hài cốt phía dưới mặt đất cũng sẽ cẩn thận kiểm tra một lượt.

Lúc bọn họ đàn cẩn thận kiểm tra, thời gian cũng đang trôi qua từng phút từng giây.

Thời gian dài sau đó, bọn họ đều đang cố gắng tìm đường ra.

Mậệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì bổ sung chút thể lực, sau đó lại tiếp tục kiểm tra.

Bọn họ không ngừng tìm kiếm đường ra, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ cách nào có thể rời đi.

Khi thức ăn và nước uống đã bắt đầu cạn kiệt, bọn họ đã không biết mình nán lại ở đây bao nhiêu ngày rồi, chỉ biết là bọn họ đã kiểm tra mỗi một chỗ ở đây rất nhiều lần.

Nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ chỗ nào giống như đường ra!

Kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, Diêm Thiền lại cảm thấy tuyệt vọng.

Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ là, tuyệt vọng của anh ta chỉ để trong lòng mà không có biểu hiện ra ngoài.

Chỉ có Lâm Vũ, vẫn luôn tràn đầy hy vọng.

Dường như tất cả những điều vô ích trước đó cũng không ảnh hưởng đến tâm lý của anh một chút nào.

Ba người lại ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Vũ từ trong túi lấy ra lương khô còn sót lại đưa cho Diêm Thiền, nhưng Diêm Thiền không nhận, chỉ nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cười khổ nói: "Nếu như chúng ta thật sự bị nhốt chết ở đây, anh sẽ trách tôi không?”

Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn đói nửa bụng.

Hiện tại, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hơi lõm xuống.

Trạng thái tỉnh thần của cô ấy càng tệ hơn.

“Cô không phải đang nói nhảm à?”

Lâm Vũ mạnh mẽ nhét lương khô vào tay cô ấy, trừng mắt nói:

"Diêm đại tiểu thư cô không trách tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi, tôi nào dám trách cô!"

Nếu không phải vì giúp Lâm Thiển lấy được thuốc cứu mạng, cô ấy cũng không lưu lạc đến tận đây.
 
Chương 440: Ăn chút đồ ăn trước đi!


Trải qua nửa giờ điều chỉnh, cảm xúc Diêm Thiền cũng dần dần ổn định lại.

Nhìn thấy Lâm Vũ và Tiền Vạn Kim đang cố gắng tìm đường ra, cô ấy dần dần được truyền cảm, ngọn lửa hy vọng lại nhen nhóm trong lòng, cô ấy bắt đầu tìm kiếm lối thoát.

Nơi này thật sự quá lớn, bọn họ tìm rất cẩn thận.

Cho đến khi bụng ba người đều đói kêu ùng ục, bọn họ cũng chưa kiểm tra xong.

“Ăn chút đồ ăn trước đi!”

Lâm Vũ dừng lại, nhìn hai người cười ha hả: "Sức lực dư thừa, chúng ta mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng!"

Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt uể oải lắc đầu: "Tôi ăn không vô.” Tiền Vạn Kim thoáng nghĩ, cũng lắc đầu theo: "Tôi nghĩ đến chuyện ghê tởm kia đã bưồn nôn, thật sự ăn không nổi, cho dù ăn cũng sẽ ói ra, quá lãng phí.”

“Ăn, tất cả phải ăn cho tôi!" Lâm Vũ đột nhiên nâng cao giọng, trừng mắt nhìn hai người nói: "Đừng

tưởng rằng tôi không biết trong lòng hai người đang suy nghĩ cái gì! Hai người không ăn để giữ đồ ăn cho tôi.”

Bụng của bọn họ đã đói đến mức kêu ùng ục cả lên, làm sao có thể không muốn ăn!

Chưa kể hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn, cho dù là thời điểm tuyệt vọng hoàn toàn thì hai người cũng không cần thiết phải hy sinh mạng sống để đổi lấy hy vọng sống sót cho anh.

Bị Lâm Vũ nhìn thấu suy nghĩ, hai người nhất thời cười xấu hổ.

Dưới sự thúc giục của Lâm Vũ, ba người ngồi cùng một chỗ, lấy lương khô trong túi ra ăn.

Bọn họ đều không dám ăn quá no, chỉ cần ăn đến mức không còn đói bụng là được.

Còn không biết sẽ mắc kiệt ở đây bao lâu, lúc cần ăn thì phải ăn, lúc cần tiết kiệm cũng phải tiết kiệm.


Ở chỗ này chịu đựng hơn một ngày rưỡi, hy vọng bọn họ còn sống rời đi càng lớn hơn một chút.

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản một lúc, ba người lại chia nhau tìm kiếm.

Mỗi một chỗ ở đây bọn họ đều không bỏ qua, ngay cả hài cốt phía dưới mặt đất cũng sẽ cẩn thận kiểm tra một lượt.

Lúc bọn họ đàn cẩn thận kiểm tra, thời gian cũng đang trôi qua từng phút từng giây.

Thời gian dài sau đó, bọn họ đều đang cố gắng tìm đường ra.

Mậệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì bổ sung chút thể lực, sau đó lại tiếp tục kiểm tra.

Bọn họ không ngừng tìm kiếm đường ra, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ cách nào có thể rời đi.

Khi thức ăn và nước uống đã bắt đầu cạn kiệt, bọn họ đã không biết mình nán lại ở đây bao nhiêu ngày rồi, chỉ biết là bọn họ đã kiểm tra mỗi một chỗ ở đây rất nhiều lần.

Nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ chỗ nào giống như đường ra!

Kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần, Diêm Thiền lại cảm thấy tuyệt vọng.

Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ là, tuyệt vọng của anh ta chỉ để trong lòng mà không có biểu hiện ra ngoài.

Chỉ có Lâm Vũ, vẫn luôn tràn đầy hy vọng.

Dường như tất cả những điều vô ích trước đó cũng không ảnh hưởng đến tâm lý của anh một chút nào.

Ba người lại ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Vũ từ trong túi lấy ra lương khô còn sót lại đưa cho Diêm Thiền, nhưng Diêm Thiền không nhận, chỉ nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cười khổ nói: "Nếu như chúng ta thật sự bị nhốt chết ở đây, anh sẽ trách tôi không?”

Trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn đói nửa bụng.

Hiện tại, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hơi lõm xuống.

Trạng thái tỉnh thần của cô ấy càng tệ hơn.

“Cô không phải đang nói nhảm à?”

Lâm Vũ mạnh mẽ nhét lương khô vào tay cô ấy, trừng mắt nói:

"Diêm đại tiểu thư cô không trách tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi, tôi nào dám trách cô!"

Nếu không phải vì giúp Lâm Thiển lấy được thuốc cứu mạng, cô ấy cũng không lưu lạc đến tận đây.
 
Chương 441: Còn chưa thua


Cho nên, thật sự muốn nói ai trách ai, anh không có tư cách đi trách Diêm Thiền.

Ngược lại, là anh đã liên lụy Diêm Thiền.

Trong tay Diêm Thiền cầm lương khô, tuy đói bụng muốn chết, nhưng hiện tại lại đột nhiên không nỡ ăn, chỉ gượng cười nói với Lâm Vũ: "Nếu như tôi chết, tôi nhất định sẽ trách anh! Trách anh đến chết cũng không cho tôi một danh phận.”

Lâm Vũ hơi cứng lại, lại trêu ghẹo nói: "Vậy thì cô đừng chết.”

“Tôi cũng không muốn chết.”

Diêm Thiền vẻ mặt mê luyến nhìn chằm chằm Lâm Vũ, rồi nhét lại lương khô trong tay vào tay Lâm Vũ: "Hứa với tôi, nhất định phải sống rời khỏi đây! Nếu tôi sắp chết, hãy cho tôi chết trong lòng anh...”

“Đừng ở đây sến sẩm! Tôi không nuốt nổi!”

Trong lòng Lâm Vũ không ngừng co rúm, lại cố ý hung tợn nhìn chăm chằm Diêm Thiền: "Cô dám không ăn thử xem? Nếu cô không ăn, tôi cưỡng

chế nhét vào cho cô.”

“Anh...”

Diêm Thiền hơi sững sờ, thở phì phò nhìn Lâm Vũ: "Anh phải sống, biết không? Trên người anh, đang vác an nguy của vô số người.”

Lâm Vũ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho dù người tôi gánh an nguy thiên hạ, tôi cũng không cần cô hy sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội

cho tôi sống!"

"Hơn nữa, làm sao cô lại biết, không có cô, chúng tôi có thể còn sống rời khỏi đây chứ?”

"Nếu lỡ chúng ta tìm được đường ra, lại phải cần vu nữ như cô đi mở ra, nhưng cô chết rồi, không phải tương đương với lôi kéo hai người chúng tôi

chôn cùng với cô sao?”


“Cho nên, thu lại chút suy nghĩ kia của cô đi! Ý tốt của cô tôi đã nhận rồi

“Còn nữa, anh cũng vậy!” Nói xong, Lâm Vũ lại nhìn về phía Tiền Vạn Kim.

Tuy Tiền Vạn Kim không có biểu hiện ra ngoài, nhưng anh có thể đoán được, Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không còn lòng tin nữa.

Tìm nhiều lần như vậy, đã tìm qua từng chỗ một, cũng không thể tìm được đường ra, đây là một đả kích cực lớn với Tiền Vạn Kim.

“Thực ra, tôi đã nên chết từ lâu rồi.”

Tiền Vạn Kim gượng cười: "Nếu ba người chúng ta, nhất định phải có một người hy sinh, tôi hy vọng người này là tôi, hơn nữa, cũng chỉ có thể là tôi."

Tác dụng của Lâm Vũ, không cần nói cũng biết.

Lâm Vũ nói cũng không sai, cho dù tìm được đường ra, có thể cũng phải dựa vào Diêm Thiền mới có thể ra ngoài.

Cho nên, nếu như nhất định phải có một người hy sinh, chắc chắn phải là anh ta.

Chỉ có thể là anh ta! “Đừng nói nhảm với tôi!"

Lâm Vũ trừng mắt nhìn Tiền Vạn Kim: "Hiện tại, tìm được đường ra mới là việc cấp bách của chúng ta, tôi không muốn lãng phí thời gian làm khai

thông tâm lý nhảm nhí gì đó cho các người!"

“Hai người, một là vu nữ có huyết mạch Vu tộc thượng cổ, một là người đã tới đây một lần.”

“Có thời gian ở đây nói nhảm với tôi, còn không bằng tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ, xem có thứ gì có thể liên quan với nơi này không.”

"Có lẽ, đường ra của chúng ta gần ngay trước mắt, chỉ là chúng ta vẫn chưa nghĩ tới mà thôi!"

Lâm Vũ hiện tại đã có hơi tức giận rồi.

Nếu như là đám người Lạc Trường Phong nói nhảm với mình như vậy, mình đã đạp một đạp từ lâu rồi.

Còn chưa tới lúc tuyệt vọng, bọn họ đã nói tới chuyện muốn hy sinh ai trước.

Tình huống trước mắt còn chưa tính là bước đường cùng thực sự, bọn họ lại ép chính mình đến bước đường cùng trước.

Còn chưa thua, tiềm thức bọn họ đã bắt đầu nhận thua rồi. Lâm Vũ nói một cách quyết liệt.

Hai người nghe vậy, nhất thời không dám nói thêm, yên lặng cúi đâu gặm lương khô.

Lâm Vũ quét mắt nhìn hai người bọn họ, lúc này mới cầm lấy một túi lương khô, tự mình ăn.

Nhân lúc bọn họ không chú ý, Lâm Vũ bẻ một nửa lương khô của mình, lặng lế bỏ vào trong ba lô...
 
Chương 441: Còn chưa thua


Cho nên, thật sự muốn nói ai trách ai, anh không có tư cách đi trách Diêm Thiền.

Ngược lại, là anh đã liên lụy Diêm Thiền.

Trong tay Diêm Thiền cầm lương khô, tuy đói bụng muốn chết, nhưng hiện tại lại đột nhiên không nỡ ăn, chỉ gượng cười nói với Lâm Vũ: "Nếu như tôi chết, tôi nhất định sẽ trách anh! Trách anh đến chết cũng không cho tôi một danh phận.”

Lâm Vũ hơi cứng lại, lại trêu ghẹo nói: "Vậy thì cô đừng chết.”

“Tôi cũng không muốn chết.”

Diêm Thiền vẻ mặt mê luyến nhìn chằm chằm Lâm Vũ, rồi nhét lại lương khô trong tay vào tay Lâm Vũ: "Hứa với tôi, nhất định phải sống rời khỏi đây! Nếu tôi sắp chết, hãy cho tôi chết trong lòng anh...”

“Đừng ở đây sến sẩm! Tôi không nuốt nổi!”

Trong lòng Lâm Vũ không ngừng co rúm, lại cố ý hung tợn nhìn chăm chằm Diêm Thiền: "Cô dám không ăn thử xem? Nếu cô không ăn, tôi cưỡng

chế nhét vào cho cô.”

“Anh...”

Diêm Thiền hơi sững sờ, thở phì phò nhìn Lâm Vũ: "Anh phải sống, biết không? Trên người anh, đang vác an nguy của vô số người.”

Lâm Vũ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho dù người tôi gánh an nguy thiên hạ, tôi cũng không cần cô hy sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội

cho tôi sống!"

"Hơn nữa, làm sao cô lại biết, không có cô, chúng tôi có thể còn sống rời khỏi đây chứ?”

"Nếu lỡ chúng ta tìm được đường ra, lại phải cần vu nữ như cô đi mở ra, nhưng cô chết rồi, không phải tương đương với lôi kéo hai người chúng tôi

chôn cùng với cô sao?”


“Cho nên, thu lại chút suy nghĩ kia của cô đi! Ý tốt của cô tôi đã nhận rồi

“Còn nữa, anh cũng vậy!” Nói xong, Lâm Vũ lại nhìn về phía Tiền Vạn Kim.

Tuy Tiền Vạn Kim không có biểu hiện ra ngoài, nhưng anh có thể đoán được, Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không còn lòng tin nữa.

Tìm nhiều lần như vậy, đã tìm qua từng chỗ một, cũng không thể tìm được đường ra, đây là một đả kích cực lớn với Tiền Vạn Kim.

“Thực ra, tôi đã nên chết từ lâu rồi.”

Tiền Vạn Kim gượng cười: "Nếu ba người chúng ta, nhất định phải có một người hy sinh, tôi hy vọng người này là tôi, hơn nữa, cũng chỉ có thể là tôi."

Tác dụng của Lâm Vũ, không cần nói cũng biết.

Lâm Vũ nói cũng không sai, cho dù tìm được đường ra, có thể cũng phải dựa vào Diêm Thiền mới có thể ra ngoài.

Cho nên, nếu như nhất định phải có một người hy sinh, chắc chắn phải là anh ta.

Chỉ có thể là anh ta! “Đừng nói nhảm với tôi!"

Lâm Vũ trừng mắt nhìn Tiền Vạn Kim: "Hiện tại, tìm được đường ra mới là việc cấp bách của chúng ta, tôi không muốn lãng phí thời gian làm khai

thông tâm lý nhảm nhí gì đó cho các người!"

“Hai người, một là vu nữ có huyết mạch Vu tộc thượng cổ, một là người đã tới đây một lần.”

“Có thời gian ở đây nói nhảm với tôi, còn không bằng tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ, xem có thứ gì có thể liên quan với nơi này không.”

"Có lẽ, đường ra của chúng ta gần ngay trước mắt, chỉ là chúng ta vẫn chưa nghĩ tới mà thôi!"

Lâm Vũ hiện tại đã có hơi tức giận rồi.

Nếu như là đám người Lạc Trường Phong nói nhảm với mình như vậy, mình đã đạp một đạp từ lâu rồi.

Còn chưa tới lúc tuyệt vọng, bọn họ đã nói tới chuyện muốn hy sinh ai trước.

Tình huống trước mắt còn chưa tính là bước đường cùng thực sự, bọn họ lại ép chính mình đến bước đường cùng trước.

Còn chưa thua, tiềm thức bọn họ đã bắt đầu nhận thua rồi. Lâm Vũ nói một cách quyết liệt.

Hai người nghe vậy, nhất thời không dám nói thêm, yên lặng cúi đâu gặm lương khô.

Lâm Vũ quét mắt nhìn hai người bọn họ, lúc này mới cầm lấy một túi lương khô, tự mình ăn.

Nhân lúc bọn họ không chú ý, Lâm Vũ bẻ một nửa lương khô của mình, lặng lế bỏ vào trong ba lô...
 
Chương 442: Thời gian trôi qua


Thời gian trôi qua.

Thức ăn và nước uống dần cạn kiệt.

Một mối nguy hiểm chưa từng có ập đến.

Đối với họ, cái đói không quá đáng sợ.

Nhưng hiện tại bọn họ đã ngừng uống nước hai ngày rồi. Lâm Vũ biết thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.

Cho dù là một võ giả, trong tình trạng không có nước, cũng chỉ có thể trụ thêm hai ngày so với người bình thường mà thôi.

Nếu không sớm tìm được lối thoát, bọn họ thực sự sẽ bị mắc kẹt và chết ở đây.

Cuộc đời hắn đã trải qua vô số nguy hiểm và tình cảnh tuyệt vọng, nhưng không nghỉ ngờ gì, lần này là khắc nghiệt nhất. Dù ý chí anh vững như bàn thạch, trong những ngày tiêu hao thầm lặng này, anh cũng khó tránh khỏi những lúc chán nản.

Hơn nữa, với những ngày thiếu nước ngày càng kéo dài, cảm giác chán nản ấy càng trở nên mạnh mẽ.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lâm Vũ cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim ngồi ủ rũ bên cạnh. Sau hai ngày không có nước, môi họ đã nứt nẻ.

Dưới sức ép khủng khiếp của đám mây tử thần, trạng thái tinh thần họ cũng rất không tốt.

Khi cảm nhận ánh mắt của Lâm Vũ, Diêm Thiền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng của cô ấy dần lấy lại sự sống.

“May mắn, vẫn còn có anh.” Trên khuôn mặt gầy gò, vàng vọt của cô ấy nở một nụ cười hiếm hoi.

Đó không phải là nụ cười gượng ép, mà là một nụ cười thật sự xuất phát từ nội tâm.


Bây giờ, Lâm Vũ chính là niềm an ủi lớn nhất của cô ấy. Dù có chết, cô ấy cũng có thể chết cùng anh.

Chết chung một mồ, ít nhiều cũng bù đắp cho những tiếc nuối trong lòng cô

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ, nhìn cô ấy với ánh mắt đầy an ủi.

“Có thể ôm tôi không?” Diêm Thiền dang tay, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.

Đối diện với ánh mắt của cô ấy, Lâm Vũ khẽ dao động.

Anh có chút do dự, cũng có chút không đành lòng.

Hiện tại, từ chối lời yêu cầu nhỏ bé của Diêm Thiền dường như quá tàn nhãn. Thôi vậy!

Những gì cần thấy không cần thấy, anh đều đã thấy rồi.

Khi cô không mặc gì, anh còn ôm cô, huống chỉ bây giờ?

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ không còn do dự nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Diêm Thiền vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô ấy để an ủi.

Mắt Diêm Thiền ướt nhòe, cô ấy ôm chặt lấy cơ thể vạm vỡ của anh, giọng run rẩy: “Nếu chúng ta thực sự không thể rời khỏi đây, thì để tôi chết trong vòng tay anh, được không?”

“Đừng nói lời ngu ngốc.”

Lâm Vũ lắc đầu nhẹ nhàng: “Tin tôi đi, trời không tuyệt đường người đâu! Chúng ta chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây!”

Lời nói của anh dường như không chỉ dành cho Diêm Thiền mà còn nói với chính bản thân mình.

Diêm Thiền nở một nụ cười mãn nguyện, dường như đã chấp nhận số phận. “Thật ra, nghĩ kỹ lại, thế này cũng rất tốt.”

“Tốt cái gì?”

Lâm Vũ hơi buông cô ra, liếc nhìn cô ấy.

Diêm Thiền càng nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Đột nhiên, cô ấy dường như quên đi tình cảnh của họ.

Hoặc hoàn toàn mất đi nỗi sợ hãi của cái chết.

Có, chỉ có chút hạnh phúc giản đơn vừa ngốc nghếch.

 
Chương 442: Thời gian trôi qua


Thời gian trôi qua.

Thức ăn và nước uống dần cạn kiệt.

Một mối nguy hiểm chưa từng có ập đến.

Đối với họ, cái đói không quá đáng sợ.

Nhưng hiện tại bọn họ đã ngừng uống nước hai ngày rồi. Lâm Vũ biết thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.

Cho dù là một võ giả, trong tình trạng không có nước, cũng chỉ có thể trụ thêm hai ngày so với người bình thường mà thôi.

Nếu không sớm tìm được lối thoát, bọn họ thực sự sẽ bị mắc kẹt và chết ở đây.

Cuộc đời hắn đã trải qua vô số nguy hiểm và tình cảnh tuyệt vọng, nhưng không nghỉ ngờ gì, lần này là khắc nghiệt nhất. Dù ý chí anh vững như bàn thạch, trong những ngày tiêu hao thầm lặng này, anh cũng khó tránh khỏi những lúc chán nản.

Hơn nữa, với những ngày thiếu nước ngày càng kéo dài, cảm giác chán nản ấy càng trở nên mạnh mẽ.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lâm Vũ cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim ngồi ủ rũ bên cạnh. Sau hai ngày không có nước, môi họ đã nứt nẻ.

Dưới sức ép khủng khiếp của đám mây tử thần, trạng thái tinh thần họ cũng rất không tốt.

Khi cảm nhận ánh mắt của Lâm Vũ, Diêm Thiền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng của cô ấy dần lấy lại sự sống.

“May mắn, vẫn còn có anh.” Trên khuôn mặt gầy gò, vàng vọt của cô ấy nở một nụ cười hiếm hoi.

Đó không phải là nụ cười gượng ép, mà là một nụ cười thật sự xuất phát từ nội tâm.


Bây giờ, Lâm Vũ chính là niềm an ủi lớn nhất của cô ấy. Dù có chết, cô ấy cũng có thể chết cùng anh.

Chết chung một mồ, ít nhiều cũng bù đắp cho những tiếc nuối trong lòng cô

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ, nhìn cô ấy với ánh mắt đầy an ủi.

“Có thể ôm tôi không?” Diêm Thiền dang tay, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.

Đối diện với ánh mắt của cô ấy, Lâm Vũ khẽ dao động.

Anh có chút do dự, cũng có chút không đành lòng.

Hiện tại, từ chối lời yêu cầu nhỏ bé của Diêm Thiền dường như quá tàn nhãn. Thôi vậy!

Những gì cần thấy không cần thấy, anh đều đã thấy rồi.

Khi cô không mặc gì, anh còn ôm cô, huống chỉ bây giờ?

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ không còn do dự nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Diêm Thiền vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô ấy để an ủi.

Mắt Diêm Thiền ướt nhòe, cô ấy ôm chặt lấy cơ thể vạm vỡ của anh, giọng run rẩy: “Nếu chúng ta thực sự không thể rời khỏi đây, thì để tôi chết trong vòng tay anh, được không?”

“Đừng nói lời ngu ngốc.”

Lâm Vũ lắc đầu nhẹ nhàng: “Tin tôi đi, trời không tuyệt đường người đâu! Chúng ta chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây!”

Lời nói của anh dường như không chỉ dành cho Diêm Thiền mà còn nói với chính bản thân mình.

Diêm Thiền nở một nụ cười mãn nguyện, dường như đã chấp nhận số phận. “Thật ra, nghĩ kỹ lại, thế này cũng rất tốt.”

“Tốt cái gì?”

Lâm Vũ hơi buông cô ra, liếc nhìn cô ấy.

Diêm Thiền càng nói, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Đột nhiên, cô ấy dường như quên đi tình cảnh của họ.

Hoặc hoàn toàn mất đi nỗi sợ hãi của cái chết.

Có, chỉ có chút hạnh phúc giản đơn vừa ngốc nghếch.

 
Chương 443: Nếu không muốn ảnh hưởng


Lắng nghe những lời của Diêm Thiền, Lâm Vũ không khỏi xúc động.

Suy nghĩ của cô thực sự ngốc nghếch.

Ngốc đến mức khiến người ta xót xa.

Thực ra, Diêm Thiền không phải là người ngốc như vậy.

Lâm Vũ cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, khẽ liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “tôi có phải là kiểu người qua cầu rút ván như thế không?”

“Anh với người khác thì không, nhưng với tôi thì chắc chắn có!” Diêm Thiền ngẩng đầu, mặt đầy vẻ chắc chắn.

Lâm Vũ cười khổ, bất đắc dĩ nhìn cô ấy. Anh không muốn tranh cãi với cô ấy nữa. Cũng không có tâm trạng để tranh luận.

Sau một hồi im lặng, Lâm Vũ chủ động chuyển đề tài: “Hai người nghĩ kỹ xem, ở đây còn chỗ nào chúng ta chưa kiểm tra không?”

Hai người nghe vậy, lập tức chìm vào suy nghĩ.

Sau một hồi suy ngẫm, cả hai lần lượt lắc đầu.

Mọi ngóc ngách của nơi này, từ mặt đất đến tường, họ đã kiểm tra rất nhiều lần. Ngay cả những quan tài đá, họ cũng đã mở ra và kiểm tra bên trong ngoài vài lần, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào giống lối thoát.

Lâm Vũ vốn cũng không có nhiều hy vọng.

Thấy họ lắc đầu, anh cũng không hỏi thêm.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Vũ lại đứng dậy.

Đến hiện tại, hy vọng tìm được lối thoát dường như rất mong manh. Nhưng Lâm Vũ sẽ không bỏ cuộc.

Chỉ cần còn một hơi thở, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Thấy Lâm Vũ một lần nữa đi tìm lối ra, Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim cũng lê bước chân mệt mỏi, cùng anh bắt đầu tìm kiếm.

Việc như thế này, bọn họ đã làm vô số lần. Chỉ là, mỗi lần tìm, họ lại bị đánh bại thêm một lần. Nhiều lần như vậy, họ đã mất đi hy vọng tìm thấy lối ra.

Nếu không muốn ảnh hưởng đến tinh thần của Lâm Vũ, có lẽ hiện tại họ đã nằm xuống chờ đợi cái chết đến.


Bất tri bất giác, họ lại đến trước những chiếc quan tài đá.

Bên trong quan tài cơ bản đều trống rỗng.

Vuốt nhẹ quan tài lạnh lẽo, Diêm Thiền không khỏi nở một nụ cười tự giễu: “Còn may có những chiếc quan tài này, dù chết chúng ta cũng không bị phơi xác ở đây”

“Đúng vậy.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Tiền Vạn Kim cũng cố gắng cười.

Thấy chiếc quan tài trước mặt trống không, trực tiếp nhảy vào nằm: “Đừng nói, kích cỡ của chiếc quan tài này vừa vặn thật, cứ như được làm riêng cho

chúng ta vậy.”

Nghe những lời chán nản của hai người, Lâm Vũ bùng lên một cơn giận khó giải thích.

Ngay lập tức, anh tiến tới quan tài nơi Tiền Vạn Kim đang nằm, nhấc nắp. quan tài và đẩy xuống: “Đã thích nằm thì nằm trong cho hẳn hoi đi!”

“Đừng, đừng mài”

'Thấy mặt mày Lâm Vũ không vui, Tiền Vạn Kim vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời giơ tay ngăn không cho anh đóng nắp quan tài. Anh ta cười khổ nói: “Tôi chỉ đang đùa thôi mà.”

“Các người không phải là đang tìm niềm vui trong nỗi khổ, mà là cam chịu!”

Lâm Vũ kìm nén cơn giận trong lòng, nghiêm giọng nói: “Nhớ kỹ cho tôi, chừng nào các người còn thở, đừng bao giờ từ bỏ! Đôi khi, hy vọng nằm ngay ở giây tiếp theo!”

“Ừm,ừm!”

Tiền Vạn Kim không dám nói thêm, gật đầu liên tục.

Lâm Vũ trừng mắt nhìn anh ta, rồi mới nhấc nắp quan tài ra, thả anh ta ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc Tiền Vạn Kim ngồi dậy, Lâm Vũ đột nhiên khựng lại.

Tiền Vạn Kim thắc mắc nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Sao thế?” Diêm Thiền cũng vội vàng tiến lại gần.

Ngay khi Diêm Thiền định mở miệng hỏi, Lâm Vũ đột ngột giơ tay lên, ra hiệu cho cô ấy không nói gì, rồi lại nhẹ nhàng gõ lên nắp quan tài.

Âm thanh phát ra có chút ấm ẩm, không giống như những gì anh hình dung. Không đúng!

Vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy một âm thanh rỗng.

Có vấn đề với chiếc quan tài này!


Ban đầu, Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim vẫn chưa hiểu ra. Khi Lâm Vũ gõ lần nữa, cả hai mới nhận ra sự việc.

Đột nhiên, hơi thở của họ trở nên gấp gáp.

Bên trong quan tài này có khác thường!

Rất có khả năng, họ có thể tìm thấy lối ra từ đây!

 
Chương 443: Nếu không muốn ảnh hưởng


Lắng nghe những lời của Diêm Thiền, Lâm Vũ không khỏi xúc động.

Suy nghĩ của cô thực sự ngốc nghếch.

Ngốc đến mức khiến người ta xót xa.

Thực ra, Diêm Thiền không phải là người ngốc như vậy.

Lâm Vũ cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, khẽ liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “tôi có phải là kiểu người qua cầu rút ván như thế không?”

“Anh với người khác thì không, nhưng với tôi thì chắc chắn có!” Diêm Thiền ngẩng đầu, mặt đầy vẻ chắc chắn.

Lâm Vũ cười khổ, bất đắc dĩ nhìn cô ấy. Anh không muốn tranh cãi với cô ấy nữa. Cũng không có tâm trạng để tranh luận.

Sau một hồi im lặng, Lâm Vũ chủ động chuyển đề tài: “Hai người nghĩ kỹ xem, ở đây còn chỗ nào chúng ta chưa kiểm tra không?”

Hai người nghe vậy, lập tức chìm vào suy nghĩ.

Sau một hồi suy ngẫm, cả hai lần lượt lắc đầu.

Mọi ngóc ngách của nơi này, từ mặt đất đến tường, họ đã kiểm tra rất nhiều lần. Ngay cả những quan tài đá, họ cũng đã mở ra và kiểm tra bên trong ngoài vài lần, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào giống lối thoát.

Lâm Vũ vốn cũng không có nhiều hy vọng.

Thấy họ lắc đầu, anh cũng không hỏi thêm.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Vũ lại đứng dậy.

Đến hiện tại, hy vọng tìm được lối thoát dường như rất mong manh. Nhưng Lâm Vũ sẽ không bỏ cuộc.

Chỉ cần còn một hơi thở, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Thấy Lâm Vũ một lần nữa đi tìm lối ra, Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim cũng lê bước chân mệt mỏi, cùng anh bắt đầu tìm kiếm.

Việc như thế này, bọn họ đã làm vô số lần. Chỉ là, mỗi lần tìm, họ lại bị đánh bại thêm một lần. Nhiều lần như vậy, họ đã mất đi hy vọng tìm thấy lối ra.

Nếu không muốn ảnh hưởng đến tinh thần của Lâm Vũ, có lẽ hiện tại họ đã nằm xuống chờ đợi cái chết đến.


Bất tri bất giác, họ lại đến trước những chiếc quan tài đá.

Bên trong quan tài cơ bản đều trống rỗng.

Vuốt nhẹ quan tài lạnh lẽo, Diêm Thiền không khỏi nở một nụ cười tự giễu: “Còn may có những chiếc quan tài này, dù chết chúng ta cũng không bị phơi xác ở đây”

“Đúng vậy.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Tiền Vạn Kim cũng cố gắng cười.

Thấy chiếc quan tài trước mặt trống không, trực tiếp nhảy vào nằm: “Đừng nói, kích cỡ của chiếc quan tài này vừa vặn thật, cứ như được làm riêng cho

chúng ta vậy.”

Nghe những lời chán nản của hai người, Lâm Vũ bùng lên một cơn giận khó giải thích.

Ngay lập tức, anh tiến tới quan tài nơi Tiền Vạn Kim đang nằm, nhấc nắp. quan tài và đẩy xuống: “Đã thích nằm thì nằm trong cho hẳn hoi đi!”

“Đừng, đừng mài”

'Thấy mặt mày Lâm Vũ không vui, Tiền Vạn Kim vội vàng cầu xin tha thứ, đồng thời giơ tay ngăn không cho anh đóng nắp quan tài. Anh ta cười khổ nói: “Tôi chỉ đang đùa thôi mà.”

“Các người không phải là đang tìm niềm vui trong nỗi khổ, mà là cam chịu!”

Lâm Vũ kìm nén cơn giận trong lòng, nghiêm giọng nói: “Nhớ kỹ cho tôi, chừng nào các người còn thở, đừng bao giờ từ bỏ! Đôi khi, hy vọng nằm ngay ở giây tiếp theo!”

“Ừm,ừm!”

Tiền Vạn Kim không dám nói thêm, gật đầu liên tục.

Lâm Vũ trừng mắt nhìn anh ta, rồi mới nhấc nắp quan tài ra, thả anh ta ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc Tiền Vạn Kim ngồi dậy, Lâm Vũ đột nhiên khựng lại.

Tiền Vạn Kim thắc mắc nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Sao thế?” Diêm Thiền cũng vội vàng tiến lại gần.

Ngay khi Diêm Thiền định mở miệng hỏi, Lâm Vũ đột ngột giơ tay lên, ra hiệu cho cô ấy không nói gì, rồi lại nhẹ nhàng gõ lên nắp quan tài.

Âm thanh phát ra có chút ấm ẩm, không giống như những gì anh hình dung. Không đúng!

Vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy một âm thanh rỗng.

Có vấn đề với chiếc quan tài này!


Ban đầu, Diêm Thiền và Tiền Vạn Kim vẫn chưa hiểu ra. Khi Lâm Vũ gõ lần nữa, cả hai mới nhận ra sự việc.

Đột nhiên, hơi thở của họ trở nên gấp gáp.

Bên trong quan tài này có khác thường!

Rất có khả năng, họ có thể tìm thấy lối ra từ đây!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom