Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1089


Chương 1089


“Ừ, chú biết rồi, cháu đi đi.”


Mục Nhất Hân vội vàng chạy ra.


“Chị, em xin lỗi, em sắp phải rời khỏi chị rồi. Chúng ta từ nhỏ tới lớn ở cùng với nhau, sống nương tựa vào nhau. Bây giờ em có việc phải đi trước, chỉ còn lại một mình chị…”


Tô Kiêm Mặc vừa lên tiếng, Tô Lam đã không kìm được nước mắt của mình nữa.


“Chị, thật may vì bây giờ chúng ta có cậu, chị cũng có anh rể, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc cho chị. Em đã nói với Hoắc Tư Kiệt rồi, sau này cậu ấy chính là em trai chị. Thật ra trong cuộc đời chị sẽ không thiếu đi thứ gì cả.”


“Kiêm Mặc, em đừng như vậy, không ai có thể thay thế được em cả. Em đừng bỏ chị lại một mình được không?”


“Chị, chị đừng khóc… đừng khóc được không? Lúc nhỏ em luôn nhìn thấy chị len lén rơi nước mắt. Chị đừng để em sắp chết vẫn nhìn thấy chị rơi nước mắt chứ.”


Tô Lam lập tức dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.


“Được, chị không khóc, không khóc nữa.”


“Chị, lúc chị cười lên là đẹp nhất. Sau khi em đi rồi, chị cũng đừng khóc, được không? Nếu không, em chắc chắn sẽ rất đau lòng, rất khó chịu đấy.”


Tô Lam ra sức gật đầu.


“Được, chị không khóc.”


“Thật ra bác sĩ nói em sẽ chết lúc mười bảy tuổi, bây giờ em sống lâu như vậy đã là lời rồi, chị nói đúng không? Vì vậy không có gì phải buồn khổ cả.”


“Ừ, em vui là được rồi.”


“Sau này chị cố gắng sống với anh rể, kinh doanh tốt Studio thời trang của chúng ta, đừng làm việc quá vất vả. Về chuyện sinh con, chị và anh rể tự quyết định, em sẽ không quản hai người. Em xin lỗi vì những gì em đã làm lúc trước.”


“Không, em không có gì phải xin lỗi hết.”


“Chị, em mệt quá, em muốn ngủ một lát. Em đã không có gì phải lo lắng nữa, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.”


Tô Kiêm Mặc chậm rãi nhắm mắt lại.


Khi Tô Lam ôm Tô Kiêm Mặc, phát hiện tay của cậu đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa rồi.


Cô kinh hãi nhìn mặt Tô Kiêm Mặc.


“Kiêm Mặc, đừng ngủ, em đừng ngủ, mau dậy nói chuyện với chị đi, Kiêm Mặc! Kiêm Mặc!”


Tô Lam vừa gọi vừa nắm chặt tay Tô Kiêm Mặc, tay của Tô Kiêm Mặc đã từ từ mất đi độ ấm.


“Kiêm Mặc! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!”


Quan Triều Viễn chậm rãi đi tới, sờ cổ của Tô Kiêm Mặc, động mạch đã không còn nhịp đập nữa.


“Tô Lam…” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng lắc đầu với Tô Lam.


Tô Lam hiểu điều này có nghĩa là gì.


“Không đâu, em sẽ không chết! Không! Không được! Kiêm Mặc, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, không có em thì chị phải làm sao đây? Đừng bỏ chị lại một mình có được không?”


“Tô Lam, em đừng như vậy, hãy để cậu ấy yên tâm ra đi!” Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam.
 
Chương 1090


Chương 1090


Dù biết rằng thời khắc này sẽ đến từ rất lâu rồi, dù Tô Lam đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này từ khi Tô Kiêm Mặc mười bảy tuổi.


Mặc dù bác sĩ cũng đã nói với Tô Lam từ hơn mười ngày trước rằng Tô Kiêm Mặc chỉ có thể sống nhiều nhất là một tháng.


Nhưng khi thời khắc này thực sự đến, Tô Lam phát hiện cô vẫn chưa sẵn sàng, cô vẫn không thể chấp nhận được cái chết của Tô Kiêm Mặc.


“Kiêm Mặc! Em mau tỉnh lại đi! Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, sao em có thể nhẫn tâm bỏ lại chị một mình! Tỉnh lại đi!”


Tô Lam khóc lớn, vừa khóc vừa lay người Tô Kiêm Mặc.


Nhưng Tô Kiêm Mặc đã không thể trả lời cô nữa rồi.


“Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, nói vài lời với chị có được không? Chỉ vài lời thôi, em đừng bỏ rơi chị như thế này!”


“Tô Lam, em đừng vậy!”


Quan Triều Viễn không biết an ủi Tô Lam như thế nào, bản thân anh nói gì cũng cảm thấy tái nhợt yếu ớt.


“Anh cứu thằng bé đi, cứu thằng bé có được không? Đừng để thằng bé chết, thằng bé không thể chết được, thằng bé không thể bỏ lại em một mình được!” Tô Lam ôm chặt lấy cánh tay của Quan Triều Viễn.


Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.


“Tô Lam, em bình tĩnh một chút, em tỉnh táo lại được không? Cậu ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!”


“Không, không phải như vậy, không phải như vậy!” Tô Lam bịt tai mình lại hét lớn.


Cô lại lao về phía người Tô Kiêm Mặc lần nữa.


“Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa có được không, em nói chuyện với chị đi, chị không thể không có em, em biết mà! Kiêm Mặc!”


Nhìn thấy Tô Lam luôn trong trạng thái không tỉnh táo, Quan Triều Viễn từ từ giơ tay lên và đánh về phía gáy của Tô Lam.


Tô Lam chỉ cảm thấy cơn đau từ gáy truyền xuống dưới, tầm mắt đen lại rồi ngất đi.


Quan Triều Viễn vội vàng đỡ lấy cô, “Tô Lam, mọi chuyện sẽ ổn thôi, bây giờ anh thật sự không thể chăm sóc được em, em ngủ một giấc đi.”


Nói rồi, Quan Triều Viễn hôn lên má Tô Lam.


Một bóng người chạy như bay trong bệnh viện, va vào mấy người cũng không quay đầu lại.


“Con bé này có chuyện gì vậy, thật mất lịch sự, va vào người ta ngã ra rồi cũng không nói một câu xin lỗi!”


Mục Nhất Hân không hề để ý đến lời nói của những người này, lao thẳng vào phòng cấp cứu nơi Tô Kiêm Mặc vừa được đưa vào.


Cô ấy đang ôm tập bản thiết kế của Tô Kiêm Mặc.


Suốt chặng đường miệng cô ấy luôn lẩm bẩm.


“Chờ tôi, Kiêm Mặc, cậu nhất định phải chờ tôi!”


Khi Mục Nhất Hân chạy đến phòng cấp cứu liền phát hiện y tá đang dọn dẹp phòng cấp cứu.


Cô ấy hoàn toàn choáng váng.


“Người đâu? Kiêm Mặc đâu?”
 
Chương 1091


Chương 1091


Một cô y tá quay người lại, mắt cũng đỏ hoe.


“Cô đang tìm Tô Kiêm Mặc sao? Cậu ấy đã đi rồi…”


“Đi rồi…” Mục Nhất Hân đương nhiên hiểu được y tá nói đi rồi là có ý gì.


Khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên mất trọng tâm và ngã quỵ trên mặt đất.


“Này, cô gái, cô có sao không?”


Y tá vội vàng chạy đến và cố gắng đỡ cô ấy dậy.


Nhưng cơ thể của Mục Nhất Hân lại nặng như vậy, có đỡ thế nào cũng không dậy được.


Tập bản thiết kế mở ra, bản vẽ lần lượt nằm rải rác trên sàn nhà.


Mục Nhất Hân nhìn lên trần nhà khóc lớn, khóc đến mức không biết gì cả!


Đi rồi, cậu cứ thế mà đi rồi, còn không kịp nói một câu nào với cô ấy.


“Tại sao cậu không chờ tôi? Tại sao? Tại sao cậu lại không chờ tôi?”


Nhà họ Tô.


Bởi vì công ty rượu Tô ký đang phát triển rất tốt, nhà họ Tô bây giờ đã khác xưa rồi, sau khi kiếm được tiền, họ lập tức mua một căn nhà lớn hơn.


Chỉ mới chuyển nhà được mấy ngày, trang trí cũng vô cùng xa hoa.


Vương Vãn Hương thoải mái ngồi trên ghế sofa, trên tay ôm một con mèo Ba Tư, mấy ngày trước có người tặng nó cho bà ta.


Tô Khôn ngồi trên chiếc ghế mây thưởng thức trà, dáng vẻ thoải mái tự tại.


Người giúp việc vội vàng chạy vào.


“Ông chủ, bà chủ, có người đến báo rằng Tô Kiêm Mặc đã chết rồi.”


Tách trà trên tay Tô Khôn ‘lạch cạch’ một tiếng rồi rơi xuống đất.


“Cậu nói ai chết?”


“Tô Kiêm Mặc.”


Tô Khôn có chút hoang mang, tuy rằng từ lâu đã biết một ngày nào đó Tô Kiêm Mặc sẽ chết, nhưng là trong lòng vẫn là hơi sửng sốt.


Vương Vãn Hương không hề có biểu cảm gì.


“Chén trà đó là do bà Chu tặng đấy, hơn một nghìn một chiếc, ông làm rơi như vậy đấy à?”


“Bà nghe thấy cậu ta nói gì chưa? Kiêm Mặc mất rồi!”


“Mất thì mất, chết thì chết, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết thôi! Chết sớm đầu thai sớm!”


Vương Vãn Hương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cũng không cần lo lắng cổ phần của công ty sẽ được chia cho Tô Kiêm Mặc nữa rồi.


Người giúp việc nói tiếp: “Người thông báo hỏi linh đường đặt ở đâu? Để họ còn sắp xếp.”


Vương Vãn Hương đứng dậy ngay lập tức, con mèo trong lòng chạy mất.


“Tôi nói cho ông biết, tuyệt đối không được đặt linh đường ở nhà chúng ta! Nhà chúng ta là nhà mới, mới chuyển đến có mấy ngày mà đã làm tang lễ rồi, đen lắm!”


Tô Khôn sờ đầu mình.


“Hay là làm ở nhà cũ?”
 
Chương 1092


Chương 1092


“Như vậy cũng không được! Ông không biết bây giờ căn biệt thự trước đây chúng ta ở đang tăng giá sao? Sau này còn có thể bán với giá tốt, nếu người ta biết trong nhà từng làm đám tang thì ai còn mua căn biệt thự đó nữa!”


Vương Vãn Hương hai tay chống hông trông giống như một con gà chọi.


“Vậy bà cũng không thể đặt linh đường ở ngoài đường chứ?” Tô Khôn cũng có chút bực mình.


“Thằng con trai của ông thứ nhất chưa lập gia đình, thứ hai không có con cái, theo quy củ ở quê chúng ta, nó có thể còn không được phép vào khu mộ tổ! Hơn nữa, hai năm nay chúng ta cũng không có qua lại gì, bảo Tô Lam tự mình tổ chức đi!”


“Bà——” Tô Khôn chỉ vào Vương Vãn Hương không nói được lời nào.


“Tôi làm sao chứ? Nếu như không có tôi thì có lẽ ông đã phải ăn xin ngoài đường từ lâu rồi, sao còn lo cho con trai ông được!”


Vương Vãn Hương quay sang người giúp việc: “Nói với người đưa tin ở cửa là biết rồi, linh đường cứ để cho Tô Lam tự mình làm, chúng ta không quan tâm!”


Người giúp việc không còn cách nào khác chỉ đành đi trả lời.


Doãn Cẩn nghe được lời này vội vàng báo cáo với Quan Triều Viễn.


“Đám súc vật này! Ngay cả linh đường cũng không cho đặt!” Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi.


“Giờ chúng ta phải làm gì?”


“Đặt linh đường ở khu Rainbow.”


“Sếp Quan, chuyện này không hợp quy củ? Dù là người nhà nhưng dù sao cậu Tô cũng mang họ Tô, khu Rainbow là tài sản riêng của anh, nếu như đặt linh đường ở bên đó thì không tốt cho anh.”


“Quan Triều Viễn tôi mà còn sợ chuyện này sao? Sau này chuyển quyền sở hữu đất khu Rainbow cho mợ chủ không phải căn nhà này sẽ mang họ Tô rồi hay sao? Làm theo ý của tôi, không được chậm trễ!”


“Vâng!”


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam trở lại khu Rainbow, khi đó Tô Lam vẫn đang hôn mê.


Tô Lam hôn mê bốn tiếng mới tỉnh lại, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy.


“Kiêm Mặc, Kiêm Mặc đâu rồi?”


Lê Hoa luôn canh giữ bên giường của cô.”


“Mợ chủ, xin mợ hãy nén đau thương, cũng đừng quá buồn, dù sao thì người chết cũng không thể sống lại được.”


Nước mắt của Tô Lam ‘tí tách’ rơi.


Thằng bé chết rồi, lần này thằng bé chết thật rồi, không bao giờ quay lại nữa.


Tô Lam chợt nghe thấy tiếng khóc, còn không phải là tiếng khóc của một người mà là của rất nhiều người cùng một lúc.


“Lê Hoa, âm thanh gì vậy? Sao trong nhà lại có nhiều người như vậy?”


“Thưa mợ, cậu chủ đặt linh đường ở trong nhà, ngay phòng khách ạ.”


“Cái gì?” Tô Lam kinh ngạc nhìn Lê Hoa, tất nhiên cô biết điều này là trái quy củ.


Cô kết hôn với Quan Triều Viễn, mặc dù cô thường bảo Tô Kiêm Mặc coi nơi này như nhà của mình, nhưng chủ căn nhà này dù sao cũng mang họ Ôn!


“Cậu Tô thật đáng thương, người bên nhà mợ nói rằng họ mới mua nhà nên không thể làm đám tang được, làm đám tang rất đen đủi.”


“Nhà cũ thì sao? Nhà cũ là được chứ gì?”
 
Chương 1093


Chương 1093


“Nói nếu nhà cũ làm đám tang thì sẽ không bán được giá tốt nữa.”


Tô Lam đập mạnh vào tấm ván giường, người thân ruột thịt của mình cơ mà, không ngờ lại nhẫn tâm như vậy.


“Mợ yên tâm đi, cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi, cậu chủ chuyển quyền sở hữu căn nhà này cho mợ, chủ căn nhà này đã mang họ Tô rồi.”


Tô Lam nhìn thoáng qua bộ quần áo đơn giản bên cạnh giường, cầm lên chuẩn bị thay.


“Thưa mợ, mợ không cần phải vội vàng xuống đâu, cả nhà ông Hoắc đã tới rồi, đều đang ở bên dưới rồi ạ.”


“Không, tôi muốn ở cùng thằng bé đoạn đường cuối cùng này.”


Tô Lam mặc bộ quần áo trắng đi xuống cầu thang.


Phòng khách đã được trang hoàng thành linh đường, di ảnh của Tô Kiêm Mặc được đặt ở giữa, cậu trong bức ảnh thanh xuân trẻ trung, tươi cười rạng rỡ.


Nhìn thấy bức ảnh đó, Tô Lam lại nước mắt đầm đìa.


Cậu còn trẻ như vậy, còn sán lạn như vậy, hồn nhiên như vậy, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu như thế?


Không ngừng có người vào linh đường thăm viếng, Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi phụ trách tiếp khách, hầu hết đều là giáo viên và bạn học của Tô Kiêm Mặc.


Tô Lam gần như không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Tô Kiêm Mặc, liên tục đốt tiền giấy.


Nước mắt cô sắp cạn rồi.


Bởi vì biết tin tức về cái chết của Tô Kiêm Mặc, ở nhà cũng không đặt linh đường, nên Tô Khôn ít nhiều vẫn có chút mong nhớ.


“Chúng ta không đặt linh đường ở nhà, nhưng vẫn phải đi viếng chứ?”


Vương Vãn Hương nâng mắt nhìn ông ta, biết mình không đồng ý lập linh đường, ông ta đã không vừa lòng rồi.


“Đi đi đi, tôi biết trong lòng ông không vui, tôi mang thêm ít tiền giấy cho cậu ta là được chứ gì?”


“Gọi Vân Vân và Diệu Diệu về! Cả nhà cùng đi! Chuyện này nhất định phải nghe tôi!” Cuối cùng Tô Khôn cũng lộ ra một chút khí phái của người làm chủ gia đình.


Vương Vãn Hương không có lựa chọn nào khác chỉ đành gọi điện cho Tô Nhược Vân.


“Alo, Vân Vân, Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, con tranh thủ thời gian quay về đi, gia đình chúng ta sẽ đến viếng.” Vương Vãn Hương nói rất nhẹ nhàng, như thể người chết không phải người thân của bà ta vậy, mà là một người không có quan hệ gì.


“Mẹ, mẹ nói ai chết?”


“Tô Kiêm Mặc ấy! Chính là đứa em trai đó của con! Chúng ta mang cho nó một ít tiền giấy.”


Tô Nhược Vân ở đầu dây bên kia im lặng, cô ta mở to mắt không thể tin được những gì mình vừa nghe là thật.


Thế mà chết thật rồi?


“Vân Vân, Vân Vân?”


“Dạ, con đây.”


“Khi nào thì con có thời gian thế?”
 
Chương 1094


Chương 1094


“Ồ, cái đó, mẹ, mấy ngày nay con rất bận, thật sự không rảnh. Mẹ giúp con mua thêm chút tiền giấy sau đó tặng một vòng hoa, mang thêm chút tiền qua.”


“Được rồi.” Vương Vãn Hương không nói gì mà cúp máy luôn.


“Ông thấy chưa, vẫn là Vân Vân nhà chúng ta hiểu chuyện, Vân Vân không có thời gian đi, bảo tôi mua thêm chút tiền giấy, tặng thêm một vòng hoa nữa, còn đưa thêm chút tiền!” Vương Vãn Hương vội vàng khoe khoang đứa con gái ngoan ngoãn của mình.


Sau khi cúp máy, Tô Nhược Vân hoàn toàn thẫn thờ.


Cô ta lập tức hoảng loạn gọi một cuộc điện thoại.


“Không phải tôi đã dặn là phải cẩn thận một chút sao? Tại sao lại chết người rồi? Là anh làm chết người, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”


“Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy? Lúc đó chúng tôi rất cẩn thận, chỉ nói thêm vài câu xúc phạm mà thôi, thậm chí còn không ra tay.”


“Có thật như vậy không?”


“Đương nhiên rồi!”


Tô Nhược Vân cúp điện thoại, đặt điện thoại lên ngực.


“Không liên quan đến mình, là cậu ta tự phát bệnh mà chết, không liên quan đến mình, không có bất cứ quan hệ gì với mình cả!” Miệng cô ta lẩm bẩm.


Linh đường.


Doãn Cẩn vội vàng bước vào và nói nhỏ vài câu vào tai Quan Triều Viễn.


Lúc đó Quan Triều Viễn đang ở bên cạnh Tô Lam, Quan Triều Viễn nghe xong liền ngồi xổm xuống.


“Bố em đến rồi, có cho ông ta vào không?”


Nghe thấy tiếng ‘bố’, Tô Lam sững sờ.


“Ông ta xứng làm bố sao?”


Ngoài cửa, Tô Khôn đứng bên ngoài cùng với Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu.


Vương Vãn Hương mặc một chiếc váy liền thân màu đen, mặc dù quần áo màu đen nhưng bà ta trang điểm rất đậm, tay, cổ và tai đều đeo đồ trang sức sáng màu sặc sỡ.


Tô Nhược Diệu càng quá đáng hơn, lại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, sợi dây chuyền vàng lớn quanh cổ càng sáng chói rực rỡ.


“Mẹ, Tô Lam sống rất tốt đấy, lại còn có căn nhà lớn như vậy!”


“Ai nói không phải chứ, ngày nào cũng chỉ biết khóc lóc nghèo khổ, ai mà biết được cô ta bám được vào ông chủ lớn nào!”


“Hai người có thể câm mồm đi được không!” Tô Khôn ở bên cạnh bất an nói.


Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Hoắc Vũ Long nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn đã nhận ra Tô Khôn của năm đó!


Mặc dù thân hình hơi béo, tuổi tác cũng lớn rồi nhưng ông vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này.


Hoắc Vũ Long lập tức bước qua, đẩy mạnh vai Tô Khôn.


“Tô Khôn, đồ súc vật!”


“Người này là ai? Sao vừa mở miệng liền mắng người thế?” Vương Vãn Hương lao lên trước.


Tô Khôn loạng choạng vội vàng đứng vững lại, khi đang định mắng lại thì đã nhìn thấy người trước mặt, lập tức nuốt lời nói lại.


“Thì ra là ông.”
 
Chương 1095


Chương 1095


“Là tôi, may mà ông còn nhớ tôi, ông đưa chị tôi đi, khiến chị ấy chết không rõ ràng, bây giờ cháu trai tôi cũng chết rồi, hôm nay tôi phải tính sổ với ông!”


“Này, đừng đừng đừng, chị gái ông bị bệnh mà chết, liên quan gì đến tôi chứ, Kiêm Mặc cũng bị bệnh chết, liên quan gì đến tôi!”


“Nếu như ông đã đưa chị ấy đi rồi thì phải chăm sóc tốt cho chị ấy, tại sao còn trăng hoa bên ngoài! Nếu như không phải ông không đối xử tốt với chị ấy thì đứa con đầu lòng của chị ấy sao có thể bị sảy sao. Nếu không phải nhà họ Tô các người muốn có con trai thì Kiêm Mặc cũng sẽ không bị bệnh!”


Hoắc Vũ Long gầm lên với Tô Khôn.


“Tất cả những chuyện này đều là do ông gây ra, đồ súc vật! Nói ông là súc vật còn làm ô uế hai chữ này ấy chứ!”


“Chuyện này sao có thể trách tôi? Bà ấy không sinh được con trai sao có thể trách tôi? Bà ấy sảy thai sao có thể trách tôi được?” Lời phản bác của Tô Khôn càng khiến Hoắc Vũ Long giận dữ hơn, đấm một đấm vào sống mũi của Tô Khôn.


“Ôi, đánh người rồi, đánh người rồi, có ai không?” Vương Vãn Hương hét lớn.


Hoắc Vũ Long là người học võ, Tô Khôn mấy năm gần đây sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của ông chứ, cộng thêm tuổi tác càng không chiếm ưu thế.


Một lúc sau, Tô Khôn đã bị đánh đến mức mặt dính đầy máu.


Tô Nhược Diệu vốn muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng nhìn thấy Hoắc Vũ Long khí thế đùng đùng, lập tức co người sang một bên.


Hoắc Vũ Long biết đây là linh đường, ồn ào quá mức cũng không tốt.


“Con trai mất rồi, ngay cả linh đường cũng không cho đặt, khi còn sống không nuôi thằng bé thì thôi đi, thế mà ngay cả linh đường cũng không cho đặt! Ông cũng xứng đáng với mấy tiếng bố thằng bé gọi ông sao?”


Hoắc Vũ Long túm lấy cổ áo của Tô Khôn, đá mấy phát vào lưng ông ta rồi đá ông ta vào trong linh đường.


Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu cũng rụt rè bước vào.


Tô Lam nhìn ba người đi vào, chậm rãi đứng lên.


“Bố, khi bố nghe con gọi bố, bố không có một chút áy náy nào sao?”


“Kiêm Mặc! Bố có lỗi với con!” Tô Khôn mặt đầy máu khóc thảm thiết.


“Đúng, đương nhiên là bố có lỗi với thằng bé rồi! Nếu như không vì bố thì thằng bé không cần phải chịu khổ như vậy! Trong mơ bố không sợ thằng bé đến tìm bố sao? Hỏi xem tại sao năm đó bố lại không làm phẫu thuật cho thằng bé?”


Vương Vãn Hương quỳ xuống “bụp” một tiếng.


“Kiêm Mặc! Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu, để cậu ở bên đó có thật nhiều tiền để tiêu! Cậu tuyệt đối đừng đến tìm tôi, tôi cũng không có cách nào cả!”


Nghe những gì Vương Vãn Hương nói, Tô Lam chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Vãn Hương.


“Sao hả, bà sợ rồi à? Bà đến đây thăm viếng mà vẫn ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy à!”


Tô Lam nhìn Tô Nhược Diệu, “Thế mà cậu vẫn còn mặc áo màu đỏ?”


“Tôi không kịp thay! Tôi đến đã là tốt lắm rồi đấy! Đã nể mặt rồi!”Tô Nhược Diệu híp mắt khinh thường.


Tô Lam cười lạnh, nhìn ba người tới thăm viếng.
 
Chương 1096


Chương 1096


“Người đâu! Lột áo của cậu ta ra, sau đó ném ra ngoài!”


Lập tức có hai người bước tới, mỗi người một bên giữ chặt lấy Tô Nhược Diệu.


“Này, các người đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, tôi xem ai dám!” Tô Nhược Diệu quát lớn.


Nhưng hai người này hoàn toàn không nghe anh ta nói, thẳng tay lôi anh ta ra ngoài.


“Còn bà ta nữa! Không phải thích trang điểm như vậy sao? Vậy thì hãy trang điểm cho bà ta thật tốt!”


Hai người nữa đến lôi Vương Vãn Hương ra ngoài.


“Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi phải kiện các người!”


Tô Khôn bước tới trước mặt Tô Lam, “Con muốn làm gì vậy?”


“Sao, bố xót à? Chỉ như vậy thôi mà bố đã cảm thấy xót rồi à. Năm đó cậu ta bắt nạt chị em bọn con như thế nào chứ? Sao bố lại không xót bọn con?”


“Con——”


“Nể mặt bố là bố con, nên con không bảo họ đưa bố ra ngoài nữa, không tiễn.”


Cuối cùng Tô Lam liếc nhìn Tô Khôn rồi quay trở lại vị trí của mình.


Tô Khôn nhìn những khuôn mặt hung dữ xung quanh rồi lập tức bỏ đi.


Ngoài cổng, Tô Nhược Diệu chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân đã bị lột sạch rồi, cả người run lên vì lạnh.


Còn mặt của Vương Vãn Hương thì bị vẽ như con mèo mướp, tất cả đồ trang sức trên tay, cổ và tai của bà ta cũng bị tháo ra.


Tô Khôn hối hận thở dài và dẫn họ đi.


Ba ngày sau là ngày đưa tang, hôm đó trời bỗng đổ mưa phùn.


Bầu trời u ám, như thể đang đau lòng, khóc vì Tô Kiêm Mặc.


Đội đưa tang gọn gàng mà trang nghiêm.


Tô Lam khóc lóc thảm thiết, mấy ngày túc trực bên linh cữu cũng không thấy cô buồn như vậy, khi đưa tang cô không thể kìm lòng được nữa.


May là Quan Triều Viễn đã kịp thời bế cô đi.


Khi trở về nhà, Tô Lam ngủ một ngày một đêm.


Trên thực tế, cô không hề thực sự chìm vào giấc ngủ, luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.


Cô chỉ là không muốn mở mắt, không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.


Kể từ sau mẹ cô chết, Tô Kiêm Mặc dường như là chỗ dựa tinh thần của cô, chính xác mà nói, cô sống vì em trai mình.


Tất cả sự nhẫn nhịn và mọi nỗ lực của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc!


Bây giờ Tô Kiêm Mặc đã không còn nữa rồi, thậm chỉ cô còn không biết mình có thể làm gì.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Tô Lam đang ngồi trên giường ôm đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước.


Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh cô, ôm vai cô.


“Tô Lam, em ăn chút gì đi, em đã không ăn gì mấy ngày rồi.”


Tô Lam ngơ ngác lắc đầu.


“Em cứ tiếp tục như vậy sao được? Kiêm Mặc mà biết sau khi cậu ấy đi em liền trở nên như vậy, em cảm nghĩ cậu ấy có thể yên tâm được sao?”
 
Chương 1097


Chương 1097


Nghe thấy tên của Tô Kiêm Mặc, nước mắt của Tô Lam ngay lập tức trào ra.


“Tô Lam ngoan, đừng khóc nữa được không?”


Tô Lam vẫn khóc, có thế nào cũng không thể ngừng lại được.


Quan Triều Viễn không biết phải làm sao, không biết phải an ủi Tô Lam như thế nào, khiến Tô Lam phấn chấn trở lại.


Điện thoại đặt trên tủ đầu giường đổ chuông, Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn, là điện thoại của Từ Tinh Như.


Quan Triều Viễn trực tiếp cúp máy.


“Đi đóng phim đi, khiến bản thân có việc gì đó để làm, sẽ tạm quên đi những chuyện không vui này được không?”


Tô Lam vẫn thẫn thờ lắc đầu.


“Vậy em muốn làm gì? Ra ngoài giải sầu sao? Anh sẽ đi cùng em.”


“Em muốn đi ngủ.”


Quan Triều Viễn rất bất lực gật đầu, “Được, vậy em ngủ đi, ngủ dậy rồi thì ăn chút gì đó nhé?”


Tô Lam nằm xuống, Quan Triều Viễn đắp chăn cho cô.


Tô Lam cũng không trả lời Quan Triều Viễn, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Quan Triều Viễn lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô rồi rời khỏi phòng ngủ.


Anh gọi điện cho Dạ Bân.


“A Khanh, tôi cũng đang định gọi điện cho cậu đây, Tô Lam nhà cậu thế nào rồi?”


“Tình hình rất kém, không nói chuyện, không ăn uống gì, chỉ ngủ thôi. Bộ phim cô ấy đang quay gần đây lùi lại đi, bộ dạng này của cô ấy trong thời gian ngắn không thể ra ngoài quay phim được.”


“Được rồi.”


“Nếu phá vỡ hợp đồng, nên bồi thường như thế nào thì cứ bồi thường, khoản tiền này tôi chi. Tạm thời đừng sắp xếp công việc gì cho ấy.”


“Được, tôi sẽ nói ngay với Từ Tinh Như.”


Sau khi cúp máy, Quan Triều Viễn lại gọi cho một số điện thoại khác.


Hoắc Tư Kiệt vội vàng chạy tới ngay lập tức.


Cũng không biết Quan Triều Viễn tìm cậu ấy có ích gì không, bởi vì là anh em họ nên Hoắc Tư Kiệt và Tô Kiêm Mặc cũng có chút giống nhau.


Hy vọng Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại một chút an ủi cho Tô Lam.


Quan Triều Viễn đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lam.


“Tô Lam, em xem ai đến thăm em này?”


“Chị họ!” Hoắc Tư Kiệt thân thiết gọi một tiếng rồi đi vào phòng.


Tô Lam ngồi dậy liền nhìn thấy Hoắc Tư Kiệt cười với mình.


“Tiểu Kiệt…”


“Chị họ, anh rể nói gần đây chị không ăn uống gì cả, chị cứ tiếp tục như vậy sao được? Chị ăn chút gì đi.”
 
Chương 1098


Chương 1098


Dì Phương bưng bát cháo gà vào, đặt trên tủ đầu giường rồi rời đi.


Hoắc Tư Kiệt bưng cháo gà lên, đặt trước mặt Tô Lam.


“Chị nể mặt em chút đi, khó khăn lắm em mới tới chơi một lần.”


Tô Lam nhận lấy bát, chậm rãi ăn cháo.


“Gần đây Tiểu Nhã có rất nhiều bài tập, khi nào con bé được nghỉ sẽ đến thăm chị.”


Tô Lam yên tâm mỉm cười.


Quan Triều Viễn đứng bên ngoài quan sát mọi việc diễn ra trong phòng qua khe cửa, may mà cô vẫn còn những người thân này.


Sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt ít nhiều gì cũng khiến Tô Lam được an ủi, Tô Lam ăn hết cháo rồi đặt bát lên bàn.


“Chị họ, khoảng một tuần trước khi anh họ xảy ra chuyện, anh ấy đã đến tìm em.”


Tô Lam cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Kiệt.


“Đã nói gì với em?”


“Anh ấy bảo em sau này phải chăm sóc cho chị thật tốt, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của em, chị yên tâm đi, anh họ có thể làm gì cho chị thì em cũng có thể làm được.”


Tô Lam cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.


“Chị họ, chị đừng khóc mà!”


Hoắc Tư Kiệt hối hận xanh ruột, cậu ấy thật sự không nên nhắc tới Tô Kiêm Mặc.


“Thằng bé vẫn lo cho chị nhất, không tâm về chị nhất, thằng bé hiểu chuyện như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với thằng bé như vậy?”


“Chị họ… em…”


“Tiểu Kiệt, em về đi, chị muốn ở một mình.”


“Thôi được rồi, chị họ, chị đừng buồn quá.” Hoắc Tư Kiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lam rồi bước ra khỏi phòng.


Đối mặt với Quan Triều Viễn, Hoắc Tư Kiệt hơi tự trách.


“Anh rể, chị ấy lại khóc rồi, vốn dĩ rất tốt, còn ăn thức ăn nữa, em thật sự không nên nhắc đến chuyện của anh họ!”


“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cũng đã khiến cho cô ấy ăn cháo rồi, anh cử xe đưa em về.” Quan Triều Viễn sờ đầu Hoắc Tư Kiệt.


Lái xe đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi rồi.


Sau tang lễ, Quan Triều Viễn hoàn toàn gác lại mọi việc, ở nhà với Tô Lam, nhưng Tô Lam lại ngày càng kém hơn.


Kể từ đó, cô hoàn toàn gục ngã, ngày nào cũng ủ rũ, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.


Cả người gầy đi rất nhiều.


Nhiều lúc, Tô Lam sống vì Tô Kiêm Mặc, mỗi bước đi của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc, mà giờ đây chỗ dựa tinh thần của cô đã không còn nữa rồi, đương nhiên rất khó phấn chấn trở lại.


Cô nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chưa hề bước ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa trong phòng cũng luôn đóng kín.


Quan Triều Viễn đã dùng rất nhiều biện pháp cùng không làm cho Tô Lam vui lên được.


“Tô Lam, bộ phim ‘Bên Kia Ngọn Núi’ của em đã được công chiếu rồi, anh cùng em đi xem nhé?”
 
Chương 1099


Chương 1099


“Tô Lam, gần đây có một bộ phim hài rất hay, chúng ta cùng xem nhé?”


“Tô Lam, gần đây Như Ý đã học được một kỹ năng mới, em có muốn xem không?”


“…”


Mục Nhiễm Tranh đã tới, Hoắc Tư Nhã đã tới, Mạnh Gia Gia cũng đã tới, rất nhiều người đã tới rồi, nhưng tiếc là đều vô dụng.


Quan Triều Viễn hết đường xoay sở, anh không biết làm thế nào để giúp Tô Lam vượt qua giai đoạn này, nhưng giai đoạn khó khăn này cô nhất định phải vượt qua.


“Cậu chủ, bên ngoài có một người đàn ông họ Giản nói là muốn gặp mợ chủ.” Lê Hoa bước tới báo.


“Họ Giản?”


Ngoài Giản Ngọc ra thì còn có thể là ai nữa?


Quan Triều Viễn đột nhiên cau mày, thành thật mà nói anh luôn có ác cảm với Giản Ngọc.


“Cho anh ta vào đi.”


Nhỡ may tên nhóc đó có cách gì có thể làm cho Tô Lam tốt lên thì sao? Anh vẫn phải thử xem sao.


Giản Ngọc vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám, đeo đôi găng tay màu đen, hai người gặp nhau có chút gượng gạo.


“Lê Hoa, dẫn anh ta đến phòng của mợ chủ.”


“Mời theo tôi.” Lý Hoa dẫn Giản Ngọc đi thẳng lên lầu.


Giản Ngọc nhìn Quan Triều Viễn cũng không nói gì, chỉ đi theo Lê Hoa.


Cửa phòng được mở ra, trong phòng tối om.


Tô Lam ngồi trên giường không nói một lời như thể linh hồn của cô đã bị lấy mất.


“Mợ chủ, mợ chủ, có khách đến gặp mợ.” Lê Hoa gọi mấy lần cũng không thấy Tô Lam có phản ứng gì.


Giản Ngọc gật đầu với Lê Hoa rồi bước vào, Lê Hoa ra khỏi phòng.


“Cục cưng, anh đến thăm em đây, nhưng tiếc là lần này anh không mang hoa hồng đến cho em được, em biết đấy, vị kia của em ấy à, cho dù anh có mang đến thì anh ta cũng sẽ vứt đi thôi.”


Giản Ngọc cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hài hước.


Nhưng Tô Lam vẫn bất động.


“Cục cưng, em cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, Kiêm Mặc đã chết rồi, em cứ chìm đắm trong sự đau khổ vì cái chết của cậu ấy sẽ không công bằng với những người còn sống đang yêu thương em.”


Tô Lam vẫn thờ ơ.


“Em vẫn luôn sống vì cậu ấy, từ bây giờ trở đi em nên sống vì bản thân mình, làm những chuyện em muốn làm, đã nghe thấy chưa?”


Lúc này Tô Lam mới từ từ chuyển sang nhìn Giản Ngọc.


“Sống vì bản thân mình?”


“Đúng vậy, sống vì bản thân em, không cần phải nghĩ đến Kiêm Mặc nữa. Đối với Kiêm Mặc mà nói, cậu ấy không thể chạy nhảy, không có một trái tim khỏe mạnh, bây giờ đi rồi cũng là một loại giải thoát.”


“Anh Ngọc, chỉ cần em nhắm mắt là dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé, thằng bé đang cười với em.”


“Không, em nhìn nhầm rồi, cậu ấy đang khóc với em, bởi vì nhìn thấy bộ dạng này của em, nên cậu ấy rất đau lòng!”
 
Chương 1100


Chương 1100


“Thật sao?” Tô Lam ôm đầu gối của mình.


“Cục cưng, em phải phấn chấn lên, cậu ấy đang ở trên trời dõi theo em đấy.”


Mặc dù ánh mắt của Tô Lam vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng có một chút hy vọng.


Một lúc sau, Lê Hoa đến gõ cửa.


“Anh Giản, cậu chủ nói rằng cũng đã đến giờ rồi, mợ chủ cần được nghỉ ngơi.”


Giản Ngọc không nhịn được mỉm cười, “Anh biết ngay là người đàn ông này không hào phóng như vậy, quả nhiên là có giới hạn thời gian, cô đi báo với anh ta, tôi sẽ xuống ngay thôi.”


“Vâng, anh Giản.” Lê Hoa ra ngoài.


“Cục cưng, không phải em đã lựa chọn sống với Quan Triều Viễn sao? Bộ dạng này của em có xứng đáng với anh ta không? Anh phát hiện trạng thái của Quan Triều Viễn cũng rất kém.”


Tô Lam ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc, “Vậy sao? Anh ấy rất không tốt sao?”


“Đúng vậy, rất không tốt, bởi vì em không tốt, nên anh ta cũng không tốt, còn nữa… Quên đi, mọi người nhìn thấy em như vậy đều không tốt, đừng để mọi người lo lắng cho em nữa, được không?”


Tô Lam từ từ thở ra một hơi.


“Anh đi đây.” Giản Ngọc vỗ vai Tô Lam rồi bước ra khỏi phòng ngủ.


Quan Triều Viễn đi tới đi lui dưới lầu, lẩm bẩm: “Nói gì mà lâu như vậy?”


“Đã nói xong rồi.” Giản Ngọc chậm rãi từ trên lầu bước xuống.


“Tôi có chuyện tìm anh.”


Giản Ngọc kinh ngạc, Quan Triều Viễn lại có chuyện tìm anh ta?


Sau khi Giản Ngọc rời đi, Tô Lam vẫn như cũ, mặc dù cô biết Quan Triều Viễn cũng đang lo lắng cho bản thân, cô cũng rất muốn phấn chấn trở lại, nhưng khi vừa nghĩ đến cái chết của Tô Kiêm Mặc, cô liền không tự chủ được.


Lại một ngày đêm trôi qua.


Quan Triều Viễn đột nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó lại đột ngột kéo rèm cửa, ánh mặt trời nhanh chóng chiếu rọi vào!


Ánh sáng đột ngột khiến cho Tô Lam không thể mở mắt được.


“Không muốn!”


Quan Triều Viễn lại bước đến bên giường, lật chăn của Tô Lam ra!


“Tô Lam, Kiêm Mặc đã chết rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Em tỉnh táo lại được không?”


“Không, thằng bé sẽ trở lại, thằng bé sẽ trở lại trong giấc mơ của em. Em muốn đi ngủ, em muốn mơ thấy thằng bé!”


“Sẽ không đâu, em sẽ không mơ thấy cậu ấy đâu, cậu ấy nhìn thấy bộ dạng này của em chỉ hận em thôi, sao có thể đồng ý gặp em chứ!”


“Không! Không phải như vậy!” Tô Lam vừa hét vừa bịt tai lại.


Quan Triều Viễn kéo cánh tay của Tô Lam ra và lôi cô ra khỏi giường.


“Em tỉnh táo hơn được không? Anh đưa em đến một nơi!”


“Em không muốn đi đâu cả, em muốn ngủ!”


“Em nhất định phải đi! Kiêm Mặc để lại một món quà cho em.”
 
Chương 1101


Chương 1101


Sau khi nghe được câu này, Tô Lam cuối cùng cũng có chút tinh thần.


“Quà gì?”


“Đi rồi em sẽ biết, em mau tắm rửa thay quần áo đi!”


Cuối cùng, Tô Lam đã tắm rửa và thay quần áo nhờ sự giúp đỡ của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn lái xe chở Tô Lam đến studio của STONE.


Tất cả các bạn cùng lớp của Tô Kiêm Mặc đều có mặt ở đây, khi nhìn thấy Tô Lam họ đã giật mình, Tô Lam, người từng tỏa sáng huy hoàng trên màn ảnh, giờ lại gầy gò đến mức không giống người.


Lâm Chi Hàng đưa Tô Lam đến văn phòng của Tô Kiêm Mặc, cửa mở ra, đối diện với cánh cửa là một bộ váy cưới.


Gió bập bùng làm tung bay từng mảnh lụa.


“Chị Tô Lam, khi Kiêm Mặc biết rằng cậu ấy chỉ còn một tháng, việc duy nhất cậu ấy làm chính là quay lại để may một chiếc váy cưới, không làm gì cả, chỉ may váy cưới thôi.”


“Sau này chúng em biết được chuyện này đã cùng nhau giúp cậu ấy làm, nhưng cậu ấy đi quá vội, chiếc váy cưới vẫn chưa kịp hoàn thành. Đây là mấy ngày hôm nay chúng em vội làm xong, hoàn toàn làm theo bản thiết kế và chi tiết cậu ấy dặn.”


Tô Lam nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc, bước đến trước chiếc váy cưới, khẽ vuốt lớp vải mềm mại.


Quan Triều Viễn đóng cửa lại.


“Để cô ấy ở đây một mình một lát.”


Tô Lam đứng trước chiếc váy cưới, như thể nhìn thấy bộ dạng Tô Kiêm Mặc đang may váy cưới vậy, lúc lại ngẩng đầu lên cười với cô.


Cô sống vì cậu, sao cậu lại không biết chứ?


Họ là những người nghĩ về nhau nhất.


Nước mắt từng giọt rơi trên chiếc váy cưới.


Tô Lam ngồi sụp xuống trước chiếc váy cưới, không ngừng khóc.


Đã ba giờ trôi qua, khi Quan Triều Viễn mở cửa ra, Tô Lam vẫn đang ngồi trên mặt đất.


Anh bước tới và ngồi xổm xuống.


“Tô Lam, tại sao Kiêm Mặc lại muốn may váy cưới cho em? Cậu ấy hy vọng khi chúng ta kết hôn, em có thể mặc chiếc váy cưới đẹp nhất để kết hôn với anh. Cậu ấy hy vọng em được hạnh phúc mà không phải chán nản như bây giờ.”


Tô Lam nhào vào lòng Quan Triều Viễn khóc thảm thiết.


Quan Triều Viễn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.


“Mọi thứ rồi sẽ qua, sẽ trở nên tốt đẹp thôi, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc ở thế giới khác nhau, chỉ là không thể nhìn thấy nhau mà thôi.”


“Tô Lam, em còn có anh.”


Tô Lam vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.


Quan Triều Viễn lau nước mắt cho Tô Lam.


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam lên xe, Tô Lam tựa vào ghế phụ lái không nói gì.


Một lúc lâu sau, cô nhìn ra cửa sổ và phát hiện đây không phải là đường về nhà.


“Chúng ta đang đi đâu vậy?”


Quan Triều Viễn quay đầu cười với cô, “Em đến sẽ biết ngay thôi.”
 
Chương 1102


Chương 1102


Tô Lam không ngờ là Quan Triều Viễn lái xe suốt hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, mà nơi mà Quan Triều Viễn đưa cô đến là núi Thương Khung.


Chỉ là lần trước cô đi vào từ phía khác của ngọn núi mà thôi.


Tô Lam khó hiểu nhìn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nắm lấy tay cô.


“Chỉ cần đi theo anh là được.”


Quan Triều Viễn cầm chiếc còi lên thổi, một lúc sau, tất cả động vật anh nuôi đều tập trung lại, đã lâu rồi không gặp lại chúng, chúng sống rất tốt ở ngọn núi này.


Dưới sự hộ tống của các loài động vật, cả hai cùng nhau đến trung tâm ngọn núi.


Núi Thương Khung là tên gọi chung của một vùng núi rộng lớn, được tạo thành từ nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong có rất nhiều ngọn đồi thấp.


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam lên đỉnh núi.


“Em nhìn xuống dưới đi.”


Tô Lam liếc mắt nhìn xuống, bên dưới lại là dòng suối trong vắt!


Tuy nhiên độ cao gần hai chục mét cũng khiến người ta hơi chóng mặt.


Tô Lam vội vàng thu hồi tầm mắt và bước chân.


“Anh định làm gì thế?”


“Em có dám nhảy xuống không?” Vẻ mặt của Quan Triều Viễn không có chút gì giống như đang nói đùa.


“Nhảy xuống?”


“Đúng vậy, độ cao này là mười chín phẩy sáu mét, tuy rằng bên dưới có nước, nhưng nếu nhảy xuống chưa chắc sẽ chết nhưng cũng chưa chắc có thể sống được. Nếu như chúng ta nhảy xuống mà may mắn sống sót thì em không được phép chìm đắm trong đau khổ nữa. Nếu như chúng ta chết rồi thì vừa hay chưa biết chừng có thể đuổi kịp Kiêm Mặc.”


Quan Triều Viễn nâng mặt Tô Lam lên, “Anh không muốn nhìn thấy em như thế này nữa, Tô Lam, anh ở cùng em được không?”


Tô Lam suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.


Chết một lần đi, không chết một lần thì làm sao biết còn sống là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?


Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào lòng.


“Đã chuẩn bị xong chưa?”


Tô Lam hít một hơi thật sâu và gật đầu.


“Khi anh nói nhảy, chúng ta sẽ cùng nhau nhảy về phía trước.”


Tô Lam trực tiếp nhắm mắt lại, nếu là lúc bình thường, sợ rằng cô sẽ không có dũng khí nhảy xuống nhỉ?


Quan Triều Viễn quay đầu cưng chiều nhìn Tô Lam, đồ ngốc này, sao anh có thể để em chết được?


“Ba, hai, một, nhảy!”


Hai người cùng nhau nhảy về phía trước, ngay lúc nhảy xuống, Quan Triều Viễn vội vàng ôm chặt Tô Lam vào lòng.


Khi mất trọng tâm thì trong lòng con người sẽ tràn đầy sợ hãi.


Tất cả mọi thứ trong quá khứ giống như nhấn nút tua trong một bộ phim, ‘vù vù’ vụt qua.
 
Chương 1103


Chương 1103


Có lẽ khi rời khỏi thế giới này, mỗi người đều sẽ có những phiên đoạn như vậy nhỉ, mọi ký ức tốt đẹp và đau khổ sẽ đều dâng trào trong khoảnh khắc này.


Nhưng Tô Lam rõ ràng nhớ rằng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, người đàn ông cô yêu, sự nghiệp diễn xuất cô yêu…


Không, cô không thể cứ chết đi như thế này.


“Bùm——”


Hai người cùng nhau rơi xuống suối khiến nước bắn tung tóe, Quan Triều Viễn vẫn ôm chặt lấy Tô Lam.


Vì lúc xuống nước không chuẩn bị nên khi Tô Lam ngoi lên khỏi mặt nước liền ho dữ dội.


“Tô Lam, em sống lại rồi.”


Tô Lam cười tươi như hoa.


Cô sống lại rồi, đúng, cô sống lại thật rồi.


Tô Lam ôm Quan Triều Viễn thật chặt, “Em xin lỗi…”


“Em không phải xin lỗi gì cả, bây giờ không sao rồi, em đã hứa với anh phải sống thật tốt mà.”


Trên đường trở về, cuối cùng vẻ mặt Tô Lam cũng có chút thay đổi khiến Quan Triều Viễn cảm thấy rất vui mừng.


Bây giờ đã sau một tháng kể từ khi Tô Kiêm Mặc qua đời.


Cuối cùng Tô Lam cũng lấy lại tinh thần, cô đem bộ váy cưới mà Tô Kiêm Mặc thiết kế làm ra về nhà, treo riêng trong một phòng rồi khóa cửa lại.


Cô vẫn đến Studio của Công ty thời trang STONE, động viên các bạn học chăm chỉ làm việc, sáng tác ra nhiều tác phẩm hơn.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng có thể đến công ty làm việc.


Hôm nay, Tô Lam vẫn đến Studio của Công ty thời trang STONE, ngồi trong văn phòng của Tô Kiêm Mặc, lật xem sổ thiết kế của Tô Kiêm Mặc.


Hồi cấp ba Tô Kiêm Mặc có một quyển sổ thiết kế, bây giờ bắt đầu học khoa thiết kế thời trang nên sổ thiết kế càng nhiều hơn.


Cô xem những bộ trang phục Tô Kiêm Mặc thiết kế trong khoảng thời gian cuối cùng.


Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói ngọt ngào.


“Tôi mang bánh ngọt và đồ uống chiều nay tới cho mọi người rồi đây!”


“Hân Hân, cậu đến đúng giờ thật đấy, bụng tôi cũng đói đúng giờ mất rồi!” Lâm Chi Hàng trêu đùa.


Mục Nhất Hân đi về phía Lâm Chi Hàng, “Chi Hàng, tôi làm xong bản vẽ lần trước cậu bảo tôi làm rồi, cậu xem qua đi, nếu không ổn tôi sẽ sửa lại.”


Nói xong, Mục Nhất Hân mở giá vẽ của mình ra, rút ra mấy bản vẽ đưa cho Lâm Chi Hàng xem.


Sau khi Tô Kiêm Mặc qua đời, suốt một tuần Mục Nhất Hân không đi học, cũng có rất nhiều bạn học an ủi động viên cô ấy, sau đó không biết vì sao mà tâm trạng cô ấy trở nên tốt hơn.


Sau đó gần như ngày nào tan học cô ấy cũng đến Studio của Công ty thời trang STONE để giúp đỡ, bất giác đã thành khách quen của nơi này, trở thành bạn tốt của các bạn học của Tô Kiêm Mặc.


Bởi vì trang phục Lâm Chi Hàng thiết kế cần bản vẽ tay nên cô ấy liền giúp đỡ.


Nghe thấy tiếng Mục Nhất Hân Tô Lam liền ra mở cửa.


Mục Nhất Hân nhìn về phía Tô Lam theo bản năng, khi nhìn thấy Tô Lam thì giật nảy mình.


“Hân Hân, đã lâu không gặp.” Tô Lam chào hỏi Mục Nhất Hân với vẻ thân thiết.
 
Chương 1104


Chương 1104


Ánh mắt Mục Nhất Hân hơi né tránh, cô ấy chậm rãi đi đến trước mặt Tô Lam, khẽ gọi một tiếng “thím”.


Tô Lam rót một cốc nước cho Mục Nhất Hân.


“Hân Hân, dạo này cháu bận lắm hả?”


Mục Nhất Hân cầm cốc nước lắc đầu, cô ấy vẫn cúi đầu, dường như không dám nhìn Tô Lam.


Ngày đưa tang Tô Kiêm Mặc, người khóc đau lòng nhất dĩ nhiên là Tô Lam, nhưng ngoài Tô Lam ra phải kể tới Mục Nhất Hân.


Vì thế Tô Lam nghĩ bụng chắc Mục Nhất Hân cũng rất buồn bã, cô muốn an ủi cô ấy, nhưng cứ cảm thấy Mục Nhất Hân là lạ.


“Hân Hân, Kiêm Mặc đã ra đi nhiều ngày như vậy rồi, cháu đừng canh cánh trong lòng nữa, thực ra thím biết tuy Kiêm Mặc vẫn luôn từ chối cháu, nhưng trong lòng thằng bé có cháu.”


Mục Nhất Hân khóc thút thít, “Thím, cháu xin lỗi, cháu có lỗi với thím.”


“Cô bé ngốc, cháu nói lời ngốc nghếch gì vậy?”


“Thím, nếu không phải tại cháu, Kiêm Mặc sẽ không…” Mục Nhất Hân khóc òa lên.


Tô Lam vội rút mấy tờ giấy ăn trên mặt bàn, giơ lên mặt Mục Nhất Hân lau nước mắt cho cô ấy.


“Đừng khóc, có chuyện gì nói cho thím nghe nào.”


Mục Nhất Hân nức nở mấy tiếng, “Thím, đều tại cháu không tốt, cháu không nên hẹn cậu ấy, cháu thật sự không nên hẹn cậu ấy.”


Bởi vì dạo trước vẫn đắm chìm trong đau khổ vì Tô Kiêm Mặc qua đời nên Tô Lam không kịp suy nghĩ gì cả, ngày Tô Kiêm Mặc qua đời, hình như Mục Nhất Hân cũng ở đó thật.


Chẳng lẽ hai người họ vẫn luôn ở cùng nhau?


“Ngày đó cậu ấy tạm biệt cháu, cháu nói trong tay cháu còn một bức vẽ chưa vẽ xong nên hẹn cậu ấy cuối tuần gặp, nhưng ai ngờ cháu cháu cháu…”


Mục Nhất Hân ngắc ngứ từ “cháu” một lúc, mãi mà không nói tiếp được.


“Đừng nôn nóng, cháu cứ nói từ từ thôi.” Tuy Tô Lam nói như vậy nhưng trong lòng cô đã sốt ruột phát điên, cô chỉ lo đau buồn mà không biết nguyên nhân vì sao Tô Kiêm Mặc đột nhiên qua đời.


“Cháu ngồi trong phòng vẽ chờ cậu ấy, lúc ấy cháu đến rất sớm, cậu ấy vẫn chưa đến, cháu định vào WC chỉnh trang lại nhưng ai ngờ gặp phải lưu manh!”


“Lưu manh? Ở trường học của bọn cháu?”


“Vâng, ngay trong WC nữ, bọn họ có bốn người, cháu cũng không biết bọn họ vào được tòa nhà tổng hợp bằng cách nào, lúc ấy cháu sợ lắm, chỉ biết hô to mãi, sau đó Kiêm Mặc đến, sau đó cậu ấy đánh nhau với bọn họ, mấy tên lưu manh đó muốn…”


Mục Nhất Hân cắn môi, cô ấy còn chưa nói hết nhưng Tô Lam đã hiểu ra.


“Ai ngờ Kiêm Mặc lại nguy kịch, cháu gọi xe cứu thương ngay. Thím, thím mắng cháu, đánh cháu cũng được, đều tại cháu, cháu không nên hẹn cậu ấy!”


Tô Lam xoa mặt Mục Nhất Hân, “Hân Hân, chuyện này không trách cháu được, đó là sự cố, cháu đừng tự trách mình, được không?”


“Nhưng thím ơi, cháu thật sự rất áy náy, cháu không biết phải bù đắp sự áy náy trong lòng như thế nào… Lúc ấy cháu không nên hô, nếu cậu ấy không nghe thấy tiếng la của cháu thì có lẽ đã…”


“Hân Hân, cháu nói mấy tên lưu manh đó muốn sỉ nhục cháu, còn cháu cứ hô to mãi?”
 
Chương 1105


Chương 1105


“Đúng vậy ạ.” Mục Nhất Hân suy nghĩ kỹ lại thì thấy hình như không đúng lắm, “Thím ơi, thím nói vậy làm cháu chợt nhớ ra, nếu bọn họ thật sự muốn làm chuyện xấu thì chẳng phải nên ngăn cản cháu hô sao?”


“Đúng thế, điều này kỳ lạ quá! Lúc làm chuyện xấu, người ta chỉ làm như bọn họ khi đã đưa cháu đến một nơi cực kỳ hoang vắng, có gào rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, nhưng khi đó là ban ngày, bọn cháu lại ở trường học.”


Mục Nhất Hân bỗng vỗ đùi một cái.


“Thím ơi, thím nói vậy làm cháu nhớ ra rồi! Bọn họ toàn nói những lời bẩn thỉu nhưng không hề ra tay, còn nói cứ để cháu hô, hình như đang chờ ai đó, cháu nhớ cháu hô rất lâu, mãi đến khi Kiêm Mặc tới, bọn họ vẫn chỉ cợt nhả trêu chọc, cùng lắm là kéo quần áo của cháu chứ không định làm thật!”


Tô Lam động não suy nghĩ, chẳng lẽ đây hoàn toàn không phải là một sự cố?


“Thím ơi, cháu càng nghĩ càng thấy lạ! Cháu nhớ có một người trong đám bọn họ nói với Kiêm Mặc cái gì mà đứa con gái mày thích, làm sao bọn họ biết cháu quen Kiêm Mặc? Hình như bọn họ còn biết quan hệ của bọn cháu! Lúc Kiêm Mặc tới cháu cứ khóc suốt, không nói một câu nào, Kiêm Mặc cũng mải ngăn bọn họ nên không nói chuyện với cháu, làm sao bọn họ biết được?”


Nghĩ kỹ lại Mục Nhất Hân rất sợ hãi, hình như đây không phải là một sự trùng hợp.


“Có lẽ chuyện này hoàn toàn không phải là một sự cố.” Dường như Tô Lam đã có đáp án.


Tô Lam lập tức gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.


Công ty Quốc tế Tinh Hoàng.


Nhìn thấy Tô Lam tới, Từ Tinh Như giật nảy cả mình, bởi vì trước đó Dạ Bân đã thông báo với cô ta tạm dừng toàn bộ công việc của Tô Lam.


Từ Tinh Như dĩ nhiên cũng nghe nói về chuyện Tô Kiêm Mặc em trai Tô Lam, cho nên tạm thời cô ta sẽ không sắp xếp công việc cho Tô Lam.


“Tô Lam, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây? Có chuyện gì à?”


“Chị Tinh Như, không có việc gì, em chỉ muốn hỏi chị xem dạo này bên Tô Nhược Vân có động tĩnh gì không thôi.”


Tuy dạo này Tô Lam cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma Tô Kiêm Mặc qua đời, nhưng sắc mặt cô vẫn có vẻ hơi tiều tụy.


“Ồ, vậy hả.” Nhắc đến Tô Nhược Vân, Từ Tinh Như đúng là một lời khó nói hết, “Dạo này cô xem tin tức không?”


“Em có xem một số tin tức, nhưng em cảm thấy tin tức không toàn diện bằng hiểu biết của chị.”


Từ Tinh Như gật đầu, “Trong hơn một tháng cô không làm việc, Tô Nhược Vân thật sự như cá gặp nước, cô ta cướp đi vai diễn của cô trong ‘Trinh Hậu truyện’, bây giờ đã quay phim được một tháng rồi.”


Tin này Tô Lam đã biết qua bản tin giải trí.


Thậm chí cô còn biết trong bản tin giải trí nói cô kiêu căng, có xích mích với đạo diễn, ỷ vào thân phận Ảnh hậu của mình mà chèn ép diễn viên trong đoàn phim cho nên mới bị đoàn phim thay người.


Bởi vì cô vẫn đang tạm dừng công việc cho nên công ty dĩ nhiên không cần trả lời chuyện này.


“Tô Lam, không chỉ có thế, mấy hợp đồng đại diện thương hiệu vốn thuộc về cô cũng bị cô ta cướp đi, trong đó bao gồm thương hiệu quốc tế Louis, vốn dĩ bên họ đã bàn bạc với tôi rồi, nhưng không biết bao giờ cô mới quay lại làm việc. Tôi không thể làm gì khác ngoài nói với đối phương rằng tạm thời không thể chắc chắn, ai ngờ chớp mắt một cái đã bị Tô Nhược Vân cướp đi.”


Từ Tinh Như cảm thấy rất bất lực với những chuyện này, dù sao cô ta cũng chỉ là một người quản lý.


“Thì ra là thế.”
 
Chương 1106


Chương 1106


“Không chỉ có thế, bởi vì ‘Bên Kia Ngọn Núi’ phát sóng nên rất nhiều chương trình mời cô đến làm khách, còn có một số chương trình đã lên lịch từ trước, nhưng bởi vì cô… Cho nên Tô Nhược Vân lấy danh nghĩa giúp đỡ, nhưng lại vơ vét không ít lợi ích!”


Tuy thủ đoạn cạnh tranh này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng hết cách, trong giới giải trí chính là như vậy.


Tô Lam hít một hơi sâu, “Chị Tinh Như, bây giờ em đi làm trở lại được rồi.”


Đôi mắt Từ Tinh Như lập tức sáng lên, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tô Lam, cô ta còn đoán tạm thời Tô Lam chưa thể đi làm trở lại.


“Tiến độ bây giờ của ‘Trinh Hậu truyện’ đến đâu rồi? Lúc nào quay xong, khoảng bao giờ lên sóng?”


“Cô cũng biết diễn xuất của Tô Nhược Vân rồi đấy, một tháng nay cô ta và bên tổ đạo diễn quay không suôn sẻ chút nào, nhưng tháng này còn đỡ, nếu tiếp tục như vậy thì ít nhất cũng phải năm tháng nữa, thời gian lên sóng càng không xác định được, có lẽ cuối năm nay hoặc là sang đầu năm sau.”


“Lần trước lúc em chọn kịch bản, chẳng phải còn có một bộ phim truyền hình dài tập tên là ‘Duy Nương’ sao? Bây giờ họ chọn được diễn viên chưa?”


Lúc trước khi Tô Lam chọn kịch bản, cô phân vân giữa hai kịch bản này, cuối cùng cô chọn “Trinh Hậu truyện” có bố cục khá lớn, cũng là đề tài đang khá thịnh hành.


“Vẫn chưa chọn được, nhưng đoàn đội của kịch bản này không nổi tiếng, đề tài cũng khá bị hạn chế, bây giờ thịnh hành phim cung đấu nên kịch bản này nhiều lần bị bỏ xó, cô muốn đóng à?”


Từ Tinh Như cảm thấy vô cùng kỳ lạ.


“Đúng vậy, chị đi bàn bạc với bên đó đi, chuyện cát-xê không quan trọng, nhưng bên đó nhất định phải quay xong trong vòng năm tháng, hơn nữa phải lên sóng cùng lúc với ‘Trinh Hậu truyện’.”


Lúc này Từ Tinh Như mới đoán được ý đồ của Tô Lam.


“Cô muốn đối đầu trực diện với Tô Nhược Vân?”


“Đúng vậy!” Đôi mắt Tô Lam sáng ngời, cô chưa bao giờ tràn ngập ý chí chiến đấu như bây giờ.


“Cũng đến lúc cần đọ sức rồi. Nhưng Tô Lam này, tuy kịch bản này khá ổn, nhưng đề tài bị hạn chế quá! Nếu so với phim cung đấu của Tô Nhược Vân thì rất khó có phần thắng, hay là chúng ta chọn kịch bản khác?”


Tô Lam lắc đầu với vẻ kiên định, “Chỉ còn kịch bản này thôi, nếu chọn kịch bản khác thì không kịp thời gian, không sao, chỉ cần diễn hay thì dù đề tài gì cũng không thành vấn đề.”


“Được, tôi lập tức đi liên hệ ngay.”


“Còn mấy hợp đồng kiểu như quảng cáo hay đại diện thương hiệu, nhận được thì cứ nhận, không được để cho một số người nhân cơ hội nhảy vào.”


Từ Tinh Như khoác tay lên vai Tô Lam, “Tôi sẽ kề vai chiến đấu cùng cô.”


Trò chuyện với Từ Tinh Như xong, Tô Lam liền về khu Rainbow.


Lúc này Quan Triều Viễn cũng đã trở về, sắc mặt anh hơi nghiêm nghị, Tô Lam lờ lờ đoán được điều gì, hai người cùng nhau vào thư phòng.


“Tô Lam, anh đã kiểm tra tất cả camera giám sát của mấy con phố gần trường học, mấy tên lưu manh đó nhảy qua tường vào trong trường học, bọn họ không đi cửa chính của tòa nhà tổng hợp mà nhảy cửa sổ vào, anh đã tìm được mấy tên lưu manh đó rồi.”


“Bọn họ nói gì? Là ai sai khiến bọn họ làm?”


“Đúng là có người sai khiến bọn họ làm, nhưng bọn họ cũng không biết là ai, bọn họ chỉ liên lạc với đối phương qua điện thoại, hơn nữa sau khi thành công ngay cả điện thoại bọn họ cũng vứt đi theo chỉ thị của đối phương.”
 
Chương 1107


Chương 1107


Tô Lam cười lạnh lùng, “Đúng là ra tay kín kẽ không một sơ hở, tưởng làm như vậy em sẽ không biết cô ta là ai chắc?”


“Em đã biết là ai rồi à?”


“Ngoài Tô Nhược Vân còn có thể là ai? Cô ta đã làm một lần thì sẽ không sợ làm lần thứ hai! Em chỉ không ngờ cô ta vì vai diễn và đại diện thương hiệu mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!”


Tô Lam nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, cô chưa bao giờ hận cô ta như vậy!


Từ nhỏ đến lớn cô ta đều bắt nạt bọn họ đã đành, nhưng hôm nay cô ta thậm chí còn không buông tha cả Tô Kiêm Mặc!


“Dựa vào chuyện này để buộc tội cô ta không dễ dàng, đầu tiên chúng ta không có đầy đủ chứng cứ, thứ hai cho dù có chứng cứ chứng minh là cô ta làm, nhưng bản thân Kiêm Mặc có bệnh, cho dù phán định tội danh của Tô Nhược Vân thì cũng không phải tội nặng.”


Quan Triều Viễn phân tích kỹ càng sau đó nhìn về phía Tô Lam: “Nhưng Tô Lam, em yên tâm giao chuyện này cho anh đi, không đến một tháng, anh cam đoan Tô Nhược Vân sẽ biến mất khỏi thế giới này!”


Quan Triều Viễn nói rất hùng hồn, nhưng người có thể nói ra những lời này trên đời này ngoài anh ra thì không có người thứ hai.


“Không, em sẽ đích thân giải quyết chuyện này.”


Ánh mắt Tô Lam sáng rực, nhưng Quan Triều Viễn phát hiện anh không quen biết một Tô Lam như vậy, một Tô Lam tràn ngập thù hận.


“Tô Lam, em muốn làm thế nào?”


“Em muốn đập nát từng thương hiệu trong tay cô ta!”


Tô Lam nghiến răng nhả ra từng chữ.


Lúc này cô mới phát hiện trước kia mình chỉ luôn nghĩ rằng chuyện quá khứ đã qua rồi, nhưng một số người lại nhiều lần chọc vào cô!


Cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ và thỏa hiệp!


“Tô Lam… Hay là giao cho anh đi? Anh lo…”


“Không có gì phải lo cả, em đã quyết định rồi!”


Quan Triều Viễn không tiếp tục tranh giành với Tô Lam nữa, có điều ánh mắt anh âm thầm trở nên ảm đạm.


Cuộc sống dường như quay trở lại ngày xưa, ngày nào Quan Triều Viễn cũng đi sớm về trễ, Tô Lam dĩ nhiên cũng thế.


Bởi vì ảnh hưởng của việc dạo trước mất vai trong “Trinh Hậu truyện” nên Tô Lam hứng chịu scandal “kiêu căng”, cô muốn bắt đầu làm việc thì dĩ nhiên không thể thoát khỏi chủ đề này.


Nhưng đối với tất cả câu hỏi của phóng viên về chuyện này, Tô Lam đều trả lời bằng một câu.


Là diễn viên thì phải nói chuyện bằng tác phẩm.


Scandal ngôi sao nữ kiêu căng đọc mãi cũng nhàm, cho nên chuyện này dần lắng xuống, không ảnh hưởng quá lớn đến Tô Lam.


Văn phòng chủ tịch.


Quan Triều Viễn ngồi trong văn phòng, anh luôn làm việc với hiệu suất rất cao, mới mấy ngày đã giải quyết xong đống tài liệu chồng chất như núi.


Doãn Cẩn đứng trước mặt anh chờ anh ra lệnh.


“Thư ký Doãn, cậu giúp tôi sắp xếp một bản tài liệu chi tiết về tất cả tài sản cá nhân dưới danh nghĩa hiện tại của tôi.”
 
Chương 1108


Chương 1108


Doãn Cẩn chớp mắt mấy lần, không rõ Quan Triều Viễn muốn làm gì.


Trước giờ Quan Triều Viễn chưa từng đếm tiền, anh cũng không bao giờ để ý rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền.


Sao hôm nay bỗng dưng muốn thống kê tư sản?


“Ngoài ra, cậu hãy sắp xếp cho tôi một bản tài liệu về tất cả những người phụ trách các công ty con dưới trướng của tập đoàn, bao gồm cả quy định điều lệ nữa nhé.”


Doãn Cẩn càng không hiểu dụng ý của Quan Triều Viễn.


“Sếp Quan, anh muốn…”


“Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, nói nhiều lời thừa thãi làm gì?”


“Được, tôi đi làm ngay.”


“Ngoài ra, cậu mời luật sư của công ty tới đây, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta. ”


“Được, tôi gọi anh ta tới ngay.”


Tuy trong đầu Doãn Cẩn có rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng anh ta cũng không hỏi, bởi vì trước giờ Quan Triều Viễn không cho phép người khác có ý kiến với mệnh lệnh của mình.


Quan Triều Viễn lại vùi đầu vào những tài liệu kia, anh có quá nhiều chuyện phải làm, không thể lười biếng dù chỉ một giây.


Buổi tối anh vẫn về nhà đúng giờ, vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.


“Cậu chủ, cậu về rồi, có thể ăn tối rồi. ”


“Mợ chủ đâu?”


“Có vẻ tối nay mợ chủ phải đi ghi hình tiết mục, nói không ăn cơm ở nhà.” Lê Hoa trả lời thành thật.


“Ờ…” Quan Triều Viễn có chút thất vọng, “Bây giờ tôi không muốn ăn, cứ để đó đi, lát nữa tôi muốn ăn sẽ ăn sau. ”


Quan Triều Viễn lên gác với vẻ mệt mỏi phờ phạc, nhìn phòng ngủ trống trải, anh không nhịn được thở dài một hơi.


Tô Lam lại bắt đầu bận rộn, chưa biết chừng mấy ngày nữa lại phải đi quay phim, anh không ngờ vừa kéo Tô Lam ra khỏi vực sâu, Tô Lam lại rơi vào một vực sâu khác.


Mười một giờ đêm Tô Lam mới trở về.


Dì Phương và Lê Hoa đều đã đi nghỉ, cô rón rén vào phòng ngủ, vốn tưởng Quan Triều Viễn đã ngủ rồi, nhưng đẩy cửa lại trông thấy Quan Triều Viễn đang ngồi trên giường xem điện thoại.


Dây thần kinh căng thẳng của Tô Lam lập tức thả lỏng.


“Hóa ra anh chưa ngủ?” Tô Lam xoa bóp cái cổ hơi mỏi, đi đến bên giường.


“Em ăn cơm chưa?”


“Em ăn rồi, em đi tắm rửa đây, anh ngủ sớm đi.” Vừa nói Tô Lam vừa vào phòng tắm.


Quan Triều Viễn vẫn chờ Tô Lam tắm rửa xong, lúc này mới nằm xuống cùng Tô Lam.


“Tô Lam, chúng ta bàn bạc một chuyện được không?”


“Bàn bạc chuyện gì?” Tô Lam điều chỉnh tư thế, rúc vào lòng Quan Triều Viễn.


“Dạo này em đừng quay phim được không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom