Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1049


Chương 1049


Giản Ngọc bước ra, đứng trước mặt Quan Triều Viễn.


“Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của anh.”


Con ngươi Quan Triều Viễn từ từ co rút, đôi mắt xanh biếc như hai bóng ma trong bóng tối.


“Là anh? Tô Lam đâu?”


“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài là để kết liễu anh, ma cà rồng!”


Giản Ngọc nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.


Quan Triều Viễn không sợ, lần trước hai người đã đánh nhau rồi, chưa kể bây giờ là đêm trăng tròn, sức mạnh của anh sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều, Giản Ngọc không phải là đối thủ của anh.


“Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn kết liễu tôi? Tôi thấy anh quá không biết tự lượng sức mình rồi đấy!”


Quan Triều Viễn ném vali trên tay sang một bên.


“Vậy thì phải thử xem.” Giản Ngọc rút con dao găm của mình ra, dưới ánh trăng chiếu sáng, con dao găm loé lên ánh sáng lạnh lẽo.


Quan Triều Viễn nhận ra, đây là con dao găm đã khiến anh bị thương lần trước, trên đó hẳn là từng dính máu của sói, nếu không sẽ không thể làm anh bị thương.


“Đến đây đi Giản Ngọc, tôi muốn xem xem anh định kết liễu tôi thế nào!” Quan Triều Viễn cởi vài cúc áo ra.


Khoé môi bên trái của Giản Ngọc nhếch lên thật cao.


“Anh không sợ tôi nói cho Tô Lam à?”


“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào! Hôm nay anh chết thì không còn ai biết bí mật này nữa, vừa lúc có thể bổ sung máu cho cơ thể tôi!”


Quan Triều Viễn lộ vẻ hung dữ.


Cảnh tượng này lọt vào mắt Tô Lam, cô chưa bao giờ nghĩ Quan Triều Viễn lại có một mặt hung dữ như vậy.


Khoảnh khắc đó cô cảm thấy đây không phải là Quan Triều Viễn!


“Vậy được rồi, để xem hôm nay tôi vì dân trừ hại, hay là ma cà rồng anh được như ý!”


Giản Ngọc cầm con dao găm lao về phía Quan Triều Viễn.


Vào đêm trăng tròn, Quan Triều Viễn luôn có khát vọng cực kỳ mãnh liệt với loài người, anh điên cuồng muốn được uống máu người.


Cuộc chiến giữa hai người khó phân thắng bại.


Tô Lam nhìn hai người trước mặt, không ngờ độ cao Quan Triều Viễn có thể nhảy được lại bằng chiều cao của một người!


Đó chắc chắn không phải điều mà con người có thể làm được.


Dường như mỗi một chiêu của hai người đều có thể đoán đúng ý đối phương, anh không thể làm hại tôi, tôi cũng không thể làm hại anh.


Nhất thời khó có thể phân thắng bại, đột nhiên Quan Triều Viễn có vẻ chiếm thế thượng phong, Giản Ngọc liên tục lùi về sau.


Quan Triều Viễn vốn đã rất cáu vì Giản Ngọc luôn có thể đoán được nước đi của anh, khi chiếm được thế thượng phong, đương nhiên anh sẽ thừa thắng xông lên.


Nhưng vào lúc này, Quan Triều Viễn nhảy vọt lên không, giẫm mạnh xuống Giản Ngọc!
 
Chương 1050


Chương 1050


Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Giản Ngọc cấp tốc né đi, Quan Triều Viễn giẫm hụt vào khoảng không, bỗng nhiên anh cảm thấy dưới chân hơi mềm.


Khi anh muốn rụt chân lại thì Hoắc Vũ Long đã nhanh chóng kéo sợi dây thừng trong tay!


“Bịch” một tiếng, một chân của Quan Triều Viễn lọt xuống hố khiến anh nhất thời không thể cử động.


Giản Ngọc lập tức bước tới dùng tay kẹp cổ Quan Triều Viễn, còn Hoắc Vũ Long thì túm lấy cánh tay anh.


Quan Triều Viễn đã bị khống chế một chân và một tay, anh chỉ còn một chân, một tay để chống lại.


Nhưng dù vậy Giản Ngọc vẫn thấy rất gian nan, anh ta ngước mắt lên nhìn mặt trăng.


Giờ phút này, mặt trăng đang từ từ lên cao, mặt trăng càng lên cao thì ánh sáng càng mạnh, sắc xanh trong mắt Quan Triều Viễn càng ngày càng sáng rõ!


Giản Ngọc cảm thấy tay mình càng ngày càng tê rần, Hoắc Vũ Long cũng vậy.


“Không ổn, sức mạnh của cậu ta đang dần mạnh lên, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta!”


“Biết không phải đối thủ của tôi rồi thì mau buông tay, biết đâu tôi lại có thể cho các người được toàn thây!”


Âm thanh phát ra từ cổ họng Quan Triều Viễn có chút khó khăn.


“Tô Lam, cháu còn không mau tới giúp đi!” Hoắc Vũ Long hét lớn về phía góc tối.


Nghe thấy tên Tô Lam, Quan Triều Viễn chợt ngừng phản kháng.


Tô Lam từ sau tảng đá lớn chầm chậm đi ra, bước từng bước về phía ba người.


“Tô Lam…” Giờ phút này Quan Triều Viễn biết thân phận của mình đã bị bại lộ.


Trong mắt Tô Lam đầy vẻ không dám tin, làm sao cô có thể tin người đàn ông ở bên mình sớm tối, người đàn ông mà cô hết mực yêu thương lại là ma cà rồng chứ?


“Tô Lam, đâm chiếc răng sói đó vào tim cậu ta là có thể diệt trừ mối nguy hại này cho loài người chúng ta!”


Hoắc Vũ Long hét lên với Tô Lam.


Tô Lam sờ vào chiếc răng sói trước ngực, cầm nó lên nhìn.


Khi thấy Tô Lam cầm chiếc răng sói lên, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng tin lời tiên tri của mẹ là đúng.


Cô thật sự muốn giết anh.


Mắt anh phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, cùng màu với màu của ánh trăng.


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, đó là người con gái anh rất yêu, là người con gái anh cố gắng hết sức để bảo vệ và thương yêu.


Giờ đây, cô đang cầm vũ khí có thể giết anh đi về phía anh.


Giản Ngọc thấy Tô Lam không nói gì, chuyện này đối với ai cũng rất tàn nhẫn.


“Tô Lam, cháu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cậu ta đi, cậu ta là ma cà rồng, hai đứa không thể ở bên nhau, giữ cậu ta lại chỉ càng thêm hoạ cho nhiều người!”


Hoắc Vũ Long quát lên thúc giục Tô Lam.


“Anh ta là ma cà rồng, giết anh ta đi!”


“Không, không phải như vậy, anh ấy là người đàn ông của mình!”


Trong đầu Tô Lam có hai người đang đánh nhau, một người bảo cô giết Quan Triều Viễn, người còn lại đang cố gắng ngăn cản cô.


Giết hay không giết?


Tô Lam chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
 
Chương 1051


Chương 1051


Mặt trăng càng lúc càng lên cao, sức mạnh trong cơ thể Quan Triều Viễn ngày càng lớn, khát vọng uống máu người của anh cũng càng mạnh.


“Tô Lam, đừng chần chừ nữa, nếu còn chần chừ nữa là cả ba chúng ta đều sẽ chết!” Hoắc Vũ Long lại hét lên với Tô Lam.


Tô Lam nhìn chiếc răng sói trước mặt, cô nắm chặt nó bằng tay phải, sau đó giơ lên.


Có lẽ, mọi chuyện nên kết thúc rồi.


Nhìn Tô Lam, ánh sáng trong mắt Quan Triều Viễn bỗng chốc tối đi.


Người phụ nữ anh yêu sâu đậm muốn giết anh, tại sao một chút sức để phản kháng anh cũng không có?


Có lẽ anh đang đánh cược, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện ở khoảnh khắc cuối cùng.


Hoặc có thể là trái tim đang mong được chết.


Trong mắt Tô Lam ầng ậc nước, đột nhiên cô giơ răng sói lên, không đâm vào tim Quan Triều Viễn nhưng lại nhắm vào cổ họng của mình.


“Để anh ấy đi!” Giọng Tô Lam vô cùng bình tĩnh.


Ba người đàn ông đều sửng sốt.


Quan Triều Viễn kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời nào.


“Tô Lam, cháu điên rồi sao? Cậu ta là ma cà rồng!” Hoặc Vũ Long hoàn toàn không ngờ cháu gái của mình lại cố chấp như vậy.


“Cháu bảo hai người thả anh ấy đi!”


Giọng Tô Lam hơi run rẩy, nhưng có thể nghe thấy cô đang cố gắng giữ bình tĩnh.


“Tô Lam! Cháu ngu muội quá!” Hoắc Vũ Long cố gắng thuyết phục Tô Lam.


Trong lúc họ đang hoảng loạn, ánh trăng chiếu lên người Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Giản Ngọc, cơn khát trong cổ họng khiến anh cắn vào cánh tay Hoắc Vũ Long một cái.


“A…” Tiếng hét thảm thiết vang vọng bên bờ biển.


“Đừng mà!” Tô Lam la lên.


Máu tươi của loài người chảy trong cổ họng Quan Triều Viễn, mùi máu tanh cũng kích thích thú tính trong cơ thể anh.


Đêm trăng tròn, một khi anh nếm máu tươi của loài người thì sẽ không khống chế được nữa mà sẽ hút cho đến cạn mới thôi.


Nhưng khoảnh khắc đó anh đã dừng lại, đá Hoắc Vũ Long ra rồi chạy nhanh về phía xe của mình.


Tô Lam nhìn Hoắc Vũ Long rồi nhanh chóng đuổi theo Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn ngồi vào xe chuẩn bị lái đi, anh muốn rời khỏi đây.


Lúc xe chuẩn bị khởi động, Tô Lam đã ngồi vào ghế phụ lái.


Khoảnh khắc đó, hai người nhìn thẳng vào nhau nhưng lại không biết nên nói gì.


Quan Triều Viễn nhanh chóng quay đầu lại, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên gấp gáp, mùi máu trên người Tô Lam thu hút anh.


Anh giẫm chân ga, xe lao ra ngoài.


Trên đường, hai người không ai nói gì.


Quan Triều Viễn lau sạch máu trên miệng, anh không muốn mình hiện hình trước mặt Tô Lam.
 
Chương 1052


Chương 1052


Xe lái về hoa viên Crystal, xuống xe, Quan Triều Viễn cũng phớt lờ Tô Lam mà sải bước lớn đi vào nhà.


Vì Quan Triều Viễn ra ngoài vào đêm trăng tròn nên Vương Vĩ đã rất lo lắng, đi tới đi lui trước của biệt thự.


Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng về, lúc này ông ấy mới yên tâm.


Quan Triều Viễn đẩy Vương Vĩ ra, đi thẳng lên lầu.


Tô Lam theo sát phía sau anh, cô cũng không biết tại sao mình lại đi theo anh, chỉ là cô rất muốn nói với chuyện Quan Triều Viễn, muốn nghe anh giải thích.


Quan Triều Viễn vào phòng, Tô Lam đang chuẩn bị vào thì Quan Triều Viễn đánh vào bả vai cô, dứt khoát đẩy cô ra ngoài.


Cú đánh này không hề nhẹ, Tô Lam bị đẩy ra đến bức tường trên hành lang.


Nếu không có tường thì có lẽ cô đã bị đánh bay rồi.


Tô Lam ôm lấy bả vai, dựa vào tường.


Cuối cùng mọi thứ đã được giải thích rồi, chỉ là khi hiểu ra tất cả thì Tô Lam phát hiện không biết sự thật tốt hơn nhiều.


Trong phòng truyền đến tiếng gầm trầm thấp, tiếng gầm toát lên sự đau đớn.


Vương Vĩ nhẹ nhàng đi tới đỡ Tô Lam.


“Mợ chủ, mợ không sao chứ?”


Tô Lam như người mất hồn, cô lắc đầu.


“Để cậu ấy ở một mình đi, chúng ta không ai giúp được cậu ấy đâu.”


Vương Vĩ đưa Tô Lam xuống lầu.


Tô Lam vẫn chưa hoàn hồn ngồi trên sofa, Vương Vĩ bưng đến cho cô một tách trà nóng.


“Mợ chủ, mợ đã nhìn thấy hết rồi, vậy cũng không còn gì để giấu nữa.”


“Anh ấy… thật sự là ma cà rồng sao?” Giọng Tô Lam trầm thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ.


Mặc dù cô đã biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.


“Cậu ấy không phải ma cà rồng bình thường, lúc mẹ ruột cậu ấy sinh cậu ấy ra thì vẫn là người, mà bố của cậu ấy là ma cà rồng thật sự, trên người cậu ấy chảy một nửa dòng máu của ma cà rồng.”


Tô Lam nghiêng đầu nhìn Vương Vĩ, không ngờ trên đời lại có chuyện này! Con người có thể sinh ra cả ma cà rồng?


“Cho nên cậu ấy có nhịp tim của con người nhưng lại không có nhiệt độ cơ thể của con người.”


Tô Lam bỗng chốc hiểu ra.


“Nhưng đây là vì kết hợp giữa ma cà rồng và con người nên mới tạo ra sự mâu thuẫn này của cậu ấy. Theo truyền thuyết, để ngăn con người và ma cà rồng yêu nhau thì sẽ để con cái của họ ở trong trạng thái bị phong ấn, phong ấn này vô cùng đau đớn, vào đêm trăng rằm, họ sẽ muốn hút máu người giống như ma cà rồng.”


Nói đến đây, Vương Vĩ không khỏi xoa cái đầu trọc của mình.


“Thực ra cậu chủ luôn rất đau khổ, cậu ấu không thể nào sống trong xã hội ma cà rồng được, bởi vì năng lực của cậu chủ không thể đối đầu với ma cà rồng được, còn sống trong xã hội loài người cũng dễ bị lộ thân phận, một khi bị lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.”


Tô Lam ôm lấy đầu mình, không biết có thể nói gì.
 
Chương 1053


Chương 1053


“Mợ chủ, cậu mợ đã yêu nhau sâu đậm, có lẽ mợ sẽ không để ý đến thân phận của cậu ấy đúng không? Nếu không phải vì cứu mợ thì cậu ấy sẽ không chạy ra ngoài vào đêm trăng tròn đâu.”


Suy cho cùng thì tất cả đều là vì cô.


“Sáng mai cậu ấy sẽ rất đau đớn, vì không hút máu người sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cậu ấy cần mợ an ủi.”


Vương Vĩ đứng lên: “Không còn sớm nữa, tôi sẽ sắp xếp phòng cho mợ nghỉ ngơi.”


Vì không có người giúp việc ở đây nên Vương Vĩ đành tự mình thu xếp phòng cho Tô Lam, là một phòng trên tầng hai.


“Mợ chủ, mợ nghỉ ngơi đi, sáng mai lại là một ngày mới, hi vọng mợ có thể nói chuyện với cậu chủ.”


Vương Vĩ nói xong thì lặng lẽ rời khỏi phòng.


Tô Lam làm gì còn tâm tư để ngủ chứ? Cô ngồi trên giường suy nghĩ mông lung.


Sự thật Quan Triều Viễn là ma cà rồng khiến cô khó mà chấp nhận được.


Nói thật, cô không biết phải đối mặt với tất cả chuyện này thế nào.


Màu trắng bạc xuất hiện ở phía Đông, bất giác Tô Lam đã ngồi trên giường mấy tiếng đồng hồ, trời sáng rồi.


Trăng đã trở thành một mảnh nhỏ màu trắng, ánh sáng của trăng gần như biến mất, sẽ nhanh chóng bị ánh mặt trời che lấp.


Tô Lam đứng dậy đi thẳng vào bếp.


Cô nhớ Vương Vĩ đã nói, cho dù thế nào thì tối qua vì cứu cô nên anh mới ra ngoài, cô muốn làm cho anh chút đồ ăn để bổ sung năng lượng.


Với tay nghề của Tô Lam thì bữa sáng nhanh chóng được nấu xong, cô mang vào phòng của Quan Triều Viễn.


Đúng lúc này cửa phòng cũng mở ra.


Tô Lam giật mình, cô ngước mặt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn.


Khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối qua Quan Triều Viễn điên cuồng cắn Hoắc Vũ Long.


Nói không sợ là nói dối, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời.


Nhưng người đàn ông trước mặt là người đàn ông cô yêu, là người đàn ông cô sớm tối bên nhau, cũng là người đàn ông yêu cô sâu đậm.


Có gì mà cô phải sợ chứ?


Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi lơi lỏng cảnh giác, cố gắng mỉm cười.


Nhưng Quan Triều Viễn vẫn nhìn thấy chút sợ hãi trong mắt Tô Lam.


Đây là thứ anh không muốn nhìn thấy nhất.


“Em nấu…”


“Cút.” Không đợi Tô Lam nói xong Quan Triều Viễn đã lên tiếng, anh thốt ra chữ này khiến Tô Lam có hơi không chấp nhận được.


“Cái gì?” Thậm chí Tô Lam nghi ngờ mình nghe nhầm.


“Tôi bảo em cút, nghe không hiểu sao?” Mắt Quan Triều Viễn đầy lạnh lùng, giống như trước đây mắt anh đầy cưng chiều.


Anh lúc này như thể không quen Tô Lam.


“Có phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng không?” Tô Lam cố gắng kiềm chế.
 
Chương 1054


Chương 1054


“Có gì để nói? Chẳng phải em đã biết rồi sao? Đã biết rồi còn không mau cút đi, không sợ tôi ăn em, uống máu của em à?”


Giây phút đó vẻ mặt Quan Triều Viễn dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.


“Anh cứ phải thế này sao?”


“Không thì thế nào? Đối xử với em như trước đây sao? Em cảm thấy có thể không? Dù sao thì tôi cũng chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị, bị em phát hiện cũng tốt, tôi có thể tìm một mục tiêu tiếp theo rồi.”


Tô Lam chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.


“Được, Quan Triều Viễn, anh đã nói vậy thì em cũng chẳng còn gì để nói nữa.”


Tô Lam nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.


Quan Triều Viễn luôn nhìn theo cô, cho đến khi cô chạy ra khỏi biệt thự.


Cuối cùng ánh sáng trong mắt anh tối đi, hai hàng nước mắt chầm chậm chảy ra khỏi khóe mắt anh.


Anh đưa tay lên sờ mặt rồi lại nhìn tay mình.


Không ngờ anh lại chảy nước mắt.


Hình như đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.


Sau khi Tô Lam đi, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Quan Triều Viễn xuống lầu.


Vương Vĩ không ngờ Tô Lam sẽ dậy sớm như vậy, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Quan Triều Viễn xuống, ông ấy vội đi tới.


“Cậu chủ, mợ chủ đúng là chịu khó, sớm vậy đã dậy nấu bữa sáng cho cậu rồi, ôi mợ chủ đâu? Mợ ấy không ăn sáng với cậu sao?”


Quan Triều Viễn phớt lờ Vương Vĩ, anh đi thẳng vào phòng ăn, trên bàn đã để sẵn bữa sáng Tô Lam nấu.


Anh ngồi xuống, những món này anh đã vô cùng quen thuộc rồi, nhưng giờ phút này anh lại không nỡ ăn dù chỉ một miếng.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Doãn Cẩn gọi đến.


“Sếp Quan, hôm qua điện thoại của tôi bị hack, hình như là gửi tin nhắn cho mợ chủ, mợ ấy vẫn ổn chứ?”


Quan Triều Viễn dứt khoát cúp điện thoại.


Thực ra Giản Ngọc và Hoắc Vũ Long biết, với năng lực của hai người họ thì rất khó để giết được anh vào đêm trăng tròn.


Cho nên mục đích thật sự của họ là khiến anh mắc câu, để Tô Lam biết được thân phận thật sự của anh thôi.


Điều anh bất ngờ là tại sao Giản Ngọc lại hiểu anh như vậy, giống như nửa kia của anh vậy.


Tô Lam về đến khu Rainbow, dì Phương là Lê Hoa thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô thì không biết đã xảy ra chuyện gì.


Tô Lam về thẳng phòng ngủ, cô nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi.


Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn với cô như thế? Khó khăn lắm cô mới yêu một người đàn ông, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại yên ổn sống hết cuộc đời này, nhưng người đàn ông đó lại không cùng loài với cô.


Đột nhiên Tô Lam nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi cho Giản Ngọc.


Điện thoại nhanh chóng được kết nối.


“Anh Ngọc, cậu thế nào rồi?”


“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, bị Quan Triều Viễn hút máu, vết thương không lớn, giờ đã băng bó xong rồi.” Giản Ngọc thành thật trả lời.


“Vậy thì tốt.”
 
Chương 1055


Chương 1055


“Em vẫn định ở bên anh ta sao? Em phải biết là tối qua anh ta hại cậu của em, rất có thể lần sau anh ta sẽ hại em!”


“Anh Ngọc, em có thể xin anh một chuyện không?”


“Em nói đi.”


“Chuyện của em với Quan Triều Viễn, anh với cậu đừng nhúng tay vào nữa. Em đã biết thân phận thật sự của anh ấy rồi, hai người cũng đã đạt được mục đích.”


Ở đầu kia điện thoại, Giản Ngọc bỗng im lặng, anh ta không hiểu ý của Tô Lam cho lắm.


“Em cũng hi vọng hai người có thể giữ bí mật chuyện này.”


“Em đang muốn bao che cho anh ta sao?”


“Xem như em cầu xin hai người được không? Suy cho cùng thì anh ấy là người đàn ông mà em yêu, về chuyện của hai bọn em, em hi vọng có thể để hai bọn em tự giải quyết. Đưa ra lựa chọn thế nào là việc của em, hi vọng anh với cậu đừng can thiệp nữa.”


“Nhưng em biết em thế này rất nguy hiểm không? Anh không thể để em tiếp tục ở bên anh ta, cũng không thể để mặc tai họa này ở trong xã hội của chúng ta được, anh ta sẽ làm hại rất nhiều người!” Giản Ngọc im lặng giây lát, cuối cùng lên tiếng.


“Anh ấy hại ai? Là chủ tịch của Tập đoàn Dark Reign, anh ấy ở đây rất nhiều năm rồi, anh từng nghe thấy anh ấy hút máu ai sao? Anh biết rất ít chuyện của anh ấy, chuyện này vô cùng phức tạp, em không muốn nói quá nhiều với anh.”


“…” Giản Ngọc cảm thấy Tô Lam đã điên rồi.


“Anh Ngọc, có rất nhiều chuyện em không muốn giải thích với anh, em cũng không muốn nói lời vô nghĩa với anh. Em chỉ muốn nói với anh, anh với cậu đã hủy hoại tất cả của em, hai người đã cướp đi mọi thứ của em, hai người mới là người tàn nhẫn nhất.”


Tô Lam bật khóc, giọng cô hơi nghẹn ngào.


Nghe tiếng khóc của Tô Lam, đột nhiên Giản Ngọc không biết mình nên nói gì, rõ ràng anh ta đang giúp cô mà!


“Rõ ràng bọn anh đang giúp em, hai người không thể ở bên nhau được, đau dài chi bằng đau ngắn!”


“Đừng nghĩ như vậy nữa, hai người cho rằng hai người đang giúp em, muốn tốt cho em, nếu không phải hai người thì có lẽ em với anh ấy cứ thế này sống hết một đời, nhưng bây giờ tất cả đều không thể nữa rồi!”


Tô Lam đau khổ khóc lớn, cô chưa từng buồn như bây giờ, giây phút đó giống như giấc mơ của mình hoàn toàn tan vỡ vậy.


“Em… em có thể quên anh ta, bắt đầu lại lần nữa…” Giọng Giản Ngọc hơi khẽ, như thể anh ta cũng đang nghi ngờ những lời mình nói.


“Có lẽ trên đời này chỉ có người máu lạnh mới nói ra những lời như vậy! Nếu quên một người mà dễ như thế thì người trên thế giới sẽ không tổn thương và buồn bã rồi.”


Tô Lam lau nước mắt.


“Giản Ngọc, em nói cho anh biết, nếu anh dám làm chuyện gì bất lợi với anh ấy thì em nhất định sẽ hận anh, em sẽ hận anh cả đời!”


Cúp máy, Giản Ngọc cầm điện thoại nhưng một lúc lâu vẫn không để xuống, nghe Tô Lam nói thế, anh ta hơi sốc.


“Đừng nghĩ như vậy nữa!”


“Hai người đã hủy hoại tất cả của em!”
 
Chương 1056


Chương 1056


“Nếu hai người làm chuyện gì bất lợi với Quan Triều Viễn, em nhất định sẽ hận anh!”


Lời của Tô Lam luôn vang vọng bên tai Giản Ngọc.


“Ngọc Nhi, ai gọi thế?” Hoắc Vũ Long thấy Giản Ngọc mãi vẫn không nhúc nhích gì thì hỏi.


Hoắc Vũ Long đang nằm trên giường bệnh, tay phải quấn băng rất dày.


Vì mất máu không nhiều lắm nên cũng không cần phải truyền máu, chỉ là hôm qua lúc vào bệnh viện, bác sĩ hỏi thì họ chỉ có thể trả lời lấy lệ là bị thú dữ cắn.


Giản Ngọc hoàn hồn cất điện thoại vào túi.


“Là Tô Lam gọi, cô ấy nói chuyện này dừng ở đây đi, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, cô ấy sẽ tự giải quyết.”


Giọng của Giản Ngọc hơi trầm thấp.


“Con bé có thể giải quyết cái gì? Một cô gái làm sao mà đối đầu với một con ma cà rồng được? Đợi bố khỏe rồi chúng ta lại nghĩ cách khác!”


Hoắc Vũ Long vẫn tức giận.


Giản Ngọc đi đến trước cửa sổ nhìn sững ra bên ngoài, đôi đồng tử đen láy sâu không đoán được.


Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta chậm rãi lên tiếng.


“Bố, chúng ta làm như vậy thực sự là đúng sao?”


Giản Ngọc trước nay là một người kiên định, anh ta sẽ không bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, nhưng vì vài câu nói của Tô Lam, anh ta bắt đầu nghi ngờ bản thân.


“Ngọc Nhi, rốt cuộc Tô Lam nói gì với con? Sao con lại nghi ngờ việc chúng ta làm là đúng hay sao chứ? Tất nhiên là đúng rồi! Quan Triều Viễn là một con ma cà rồng, cậu ta đến xã hội loài người mới là sai lầm lớn nhất.”


Trong mắt Giản Ngọc toát lên vẻ nghi ngờ.


“Nhưng Quan Triều Viễn rất yêu Tô Lam… Anh ta là một người vô cùng thông minh, rõ ràng chúng ta có đầy sơ hở nhưng anh ta vẫn mắc lừa, chẳng phải chúng ta đã lợi dụng tình yêu của anh ta dành cho Tô Lam sao? Nếu anh ta không yêu Tô Lam thì chúng ta sẽ không đạt được mục đích.”


“Mặc dù nói thì nói thế nhưng cũng không thể nghĩ thế được, dù sao thì hai đứa nó không phải người của cùng một thế giới.”


Giọng Hoắc Vũ Long cũng yếu đi.


“Con luôn nghi ngờ một điều, anh ta và Tô Lam ở chung một mái nhà nhưng tại sao Tô Lam lại không hề nhận ra? Tô Lam cũng luôn nói với con, Quan Triều Viễn là người có nhịp tim, con nghĩ kỹ lại thì hôm qua lúc con kìm hãm anh ta, đúng là anh ta có nhịp tim.”


Giản Ngọc hơi nheo mắt lại, dường như đã tìm ra rất nhiều điểm đáng ngờ.


“Điều này không giống trong tài liệu cho lắm.


Cho nên, có lẽ Tô Lam nói đúng, nếu không phải chúng ta cứ nhất quyết vạch trần sự thật này trước mặt Tô Lam thì có thể hai người họ đã bên nhau cả đời.”


“Bên nhau cả đời?”


“Bố nuôi, Tô Lam là người trưởng thành, cô ấy đã biết thân phận của Quan Triều Viễn rồi, con tin là cô ấy sẽ đưa ra sự lựa chọn mà cô ấy cho là đúng, chúng ta đừng áp đặt can thiệp nữa nhé?”


Giản Ngọc quay đầu nhìn vào mắt Hoắc Vũ Long như đang cầu xin.


“Tô Lam giống hệt với chị gái của bố năm đó, bố chắc chắn sẽ không cho phép con bé đi vào vết xe đổ của chị ấy.”


“Vậy bố không sợ cô ấy hận bố sao?”


Lời của Giản Ngọc như đâm trúng suy nghĩ của Hoắc Vũ Long, khiến Hoắc Vũ Long sững sờ.
 
Chương 1057


Chương 1057


“Con nghĩ, nếu mẹ của Tô Lam còn sống, thời gian có thể lặp lại một lần nữa, bố ngăn cản bà ấy rời đi, có lẽ bà ấy sẽ yên bình mà sống hết đời này, nhưng nhất định bà ấy sẽ hận bố.”


Hoắc Vũ Long cúi đầu chìm vào im lặng.


Ở khu Rainbow, Tô Lam vẫn luôn chờ đợi, nói không chừng Quan Triều Viễn nghĩ thông suốt rồi sẽ về nói chuyện với mình.


Một ngày trôi qua, anh chưa về.


Hai ngày trôi qua, anh vẫn chưa về.


Cứ thế thấm thoắt một tuần trôi qua.


Thậm chí Tô Lam còn gửi tin nhắn wechat và gọi điện cho anh, nhưng toàn bộ tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, điện thoại mãi không gọi được.


Cuối cùng Tô Lam vẫn không bình tĩnh được nữa mà đến thẳng tập đoàn Dark Reign, thầm nghĩ cho dù thế nào đi nữa thì Quan Triều Viễn cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm đến công ty của mình đúng không.


Nhưng cô đến công ty thì gặp được Doãn Cẩn mặt mày lo lắng.


“Mợ chủ, tôi đang định đi tìm mợ đấy, đã một tuần rồi sếp Quankhông đến công ty, không biết anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không nghe máy.”


Không đợi Tô Lam mở miệng, Doãn Cẩn đã lên tiếng trước.


“Một tuần rồi anh ấy không đến?”


“Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc đang đợi anh ấy xử lý, không có anh ấy, cả công ty sẽ sụp đổ mất!”


Hóa ra anh cũng không đến công ty, Tô Lam hơi thất vọng.


“Mợ chủ, nếu mợ gặp được sếp Quanthì nhờ mợ bảo anh ấy đến công ty ngay nhé, bây giờ chỉ có mợ mới có thể khuyên được anh ấy thôi.”


Tô Lam nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, thực ra cô rất muốn nói là mình cũng bất lực.


“Nếu tôi gặp được anh ấy, nhất định tôi sẽ chuyển lời.”


Tô Lam cúi đầu, im lặng xoay người rời đi.


Từ giờ anh sẽ biến mất sao?


Liệu anh có rời khỏi xã hội loài người không?


Cô sẽ không gặp được anh nữa sao?


Khoảnh khắc đó, Tô Lam sợ hãi, cô lo mình sẽ không gặp được Quan Triều Viễn nữa.


Nửa đường nhận được điện thoại của Từ Tinh Như, Tô Lam đi thẳng đến Quốc tế Tinh Hoàng.


Từ Tinh Như thấy Tô Lam thì giật mình, khuôn mặt không trang điểm đầy phờ phạc, hai mắt thâm quầng, bọng mắt sưng, khuôn mặt có vẻ lại gầy đi.


“Tô Lam, cô có chuyện gì thế? Chúng ta mới bao lâu không gặp đâu, sao cô lại tiều tụy thành thế này?”


“Chị Tinh Như, chị tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tô Lam cứng nhắc chuyển đề tài.


“Bộ phim truyền hình lần trước nói với cô, bộ nữ chủ ấy, tôi đã thương lượng với đối phương rồi, tuần sau là có thể vào đoàn phim.”


“Ồ…” Tô Lam không có chút hứng thú nào.


“Tô Lam, có phải cô nên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tôi trông trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, nếu cứ thế này vào đoàn phim thì rất khó làm cho đạo diễn hài lòng.”


“Chị Tinh Như, tạm thời em không thể nào quay phim được.”
 
Chương 1058


Chương 1058


Trông bộ dạng này của Tô Lam, lại biết Tô Lam đang yêu, tất nhiên Từ Tinh Như nghĩ ngay chắc là chuyện yêu đương, có lẽ là thất tình hoặc chuyện gì đó khác.


“Tôi biết ngay lúc đó không nên để cô yêu đương mà, một khi ngôi sao nữ bắt đầu yêu đương thì rất khó để tập trung toàn bộ tâm tư và sự nghiệp của mình.”


Lời nói của Từ Tinh Như mang theo chút tức giận, Tô Lam cũng không phản bác.


Thấy Tô Lam sa sút tinh thần như vậy, Từ Tinh Như cũng không thể quở trách cô nữa.


“Thế này đi, tôi sẽ nói chuyện lại với đối phương, đẩy lùi thời gian của cô, cô tranh thủ giải quyết chuyện của mình đi. Đã rất lâu rồi cô không xuất hiện trước công chúng, dạo này nguy hiểm lắm, đừng tự chôn vùi tương lai của mình.”


“Tôi biết rồi.”


Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Tô Lam đổ chuông.


Cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sắc mặt đột nhiên trắng bệch!


Bệnh viện QM.


Tô Lam lo lắng xông vào bệnh viện, chạy như bay đến hành lang.


“Kiêm Mặc đâu? Kiêm Mặc thế nào rồi?” Cô nắm lấy áo của một ý tá, thở hổn hển hỏi.


“Mợ chủ, mợ bình tĩnh trước đã, bây giờ đang cấp cứu, viện trưởng Chu ở bên trong.”


Tô Lam thở hổn hển.


“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy chứ? Chẳng phải trước đó vẫn khỏe sao?”


Ở cửa có vài bạn học của Tô Kiêm Mặc, lúc họ thấy Tô Lam chạy như bay đến thì vô cùng ngạc nhiên.


Nghe nói chị gái của Tô Kiêm Mặc chính là Tô Lam, nhưng Tô Kiêm Mặc luôn phủ nhận, hóa ra chuyện này là thật.


“Xin lỗi chị Tô Lam, bọn em không nên kéo cậu ấy đi đánh bóng rổ.” Một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt áy náy nói.


“Xin lỗi chị Tô Lam!” Những người còn lại cũng lần lượt xin lỗi Tô Lam.


“Thằng bé đánh bóng rổ với mấy đứa sao?”


“Vâng ạ, vốn dĩ biết sức khỏe cậu ấy không tốt, không muốn gọi cậu ấy lắm, bình thường cậu ấy cũng không muốn tham gia với bọn em nhưng không biết lần này thế nào mà đột nhiên cậu ấy nói muốn chơi cùng bọn em.”


“Tô Kiêm Mặc còn nói cậu ấy rất ngưỡng mộ bọn em có thể cùng nhau đánh bóng rổ, cậu ấy muốn vận động, cũng không có ý gì khác nên bọn em đồng ý.”


“Lúc bắt đầu thì vẫn ổn, đánh một lúc thì mọi người đều ra mồ hôi, em hỏi cậu ấy có cần nghỉ ngơi không? Cậu ấy cũng đánh bóng rất vui nên không muốn nghỉ ngơi, ai mà biết sẽ…”


Tô Lam nghe xong thì hiểu đầu đuôi ngọn nguồn.


“Không sao đâu, chuyện này không trách em, mấy đứa về đi.”


Lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đẩy Tô Kiêm Mặc ra ngoài.


“Nhường đường, nhường đường! Tình hình bệnh nhân không ổn, phải đến phòng ICU ngay, phiền nhường đường!”


Tô Lam nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Kiêm Mặc.


Chu Lễ Thành cũng ra khỏi phòng cấp cứu, Tô Lam lập tức đi tới nắm lấy cánh tay Chu Lễ Thành.


“Viện trưởng Chu, tình hình của Kiêm Mặc thế nào?”


“Tình hình không ổn lắm, cần phải đưa đến phòng ICU theo dõi một thời gian.”
 
Chương 1059


Chương 1059


“Vậy khi nào thì có thể tỉnh lại?”


“Cái này khó nói lắm, mợ chủ nên biết điều này.”


Ánh mắt Tô Lam dần cô đơn.


Chu Lễ Thành nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia hành lang.


“Mợ chủ, sao không thấy Sếp Quan?”


“À dạo này anh ấy khá bận.”


Mặc dù Chu Lễ Thành hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.


“Vậy tôi đi làm việc trước, bên phòng ICU có tin thì tôi sẽ bảo họ báo với mợ.” Chu Lễ Thành nói xong thì rời đi.


Tô Lam bảo các bạn học của Tô Kiêm Mặc về trước, một mình cô ở lại bệnh viện.


Y tá vẫn sắp xếp cho cô ở phòng bệnh ban đầu, điều kiện ở đó tốt hơn một chút, cô có thể ngủ yên một giấc.


Không phải ai cũng có thể vào được phòng chăm sóc tích cực mà có thời gian thăm quy định.


Cứ thế một ngày một đêm trôi qua, Tô Kiêm Mặc không có tiến triển gì, bác sĩ không nói ổn cũng chẳng nói không ổn.


Lại đến thời gian thăm của ngày hôm sau, Tô Lam đến phòng chăm sóc tích cực, vì Chu Lễ Thành vẫn luôn phụ trách chữa trị cho Tô Kiêm Mặc nên ông ta cũng ở đây.


Một ngày một đêm Tô Kiêm Mặc vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, Tô Lam không khỏi hơi lo lắng.


Dịch thể trong bình truyền dịch đang chầm chậm chảy vào cơ thể Tô Kiêm Mặc, những thiết bị cao cấp đó cũng đang phát ra âm thanh với tần suất khác nhau.


Tô Lam vô cùng quen thuộc với tất cả những thứ này, dù sao thì mấy năm qua Tô Kiêm Mặc đã vào phòng chăm sóc tích cực rất nhiều lần.


Tô Lam cũng biết điều này có nghĩa là gì.


“Viện trưởng Chu, mấy lần trước Kiêm Mặc đều nhanh chóng tỉnh lại, hồi phục cũng nhanh, sao lần này đã một ngày một đêm rồi mà không có tiến triển gì vậy?”


Vì lo lắng nên giọng của Tô Lam không tốt lắm.


“Mợ chủ đừng lo, mợ rõ hơn ai hết tình trạng của Kiêm Mặc mà.”


Tô Lam lắc mạnh đầu.


“Không, tôi không rõ, tôi chỉ biết mấy lần trước thằng bé tỉnh lại rất nhanh còn lần này thì không chút tiến triển!”


Tô Lam cắn chặt môi mình, môi cô đã rỉ máu.


Thực ra cô biết rất rõ, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật thôi.


“Mợ chủ, mợ bình tĩnh lại trước được không? Sao sếp Quanmãi chưa đến?”


Với sự hiểu biết của Chu Lễ Thành về anh, Tô Kiêm Mặc nằm viện, cho dù anh có bận đi chăng nữa thì anh không thể không đến.


Chu Lễ Thành rất muốn nói với Tô Lam, nếu Quan Triều Viễn không đến thì chắc chắn lần này Tô Kiêm Mặc sẽ không tỉnh lại.


“Tôi nói rồi, gần đây anh ấy rất bận.”


Chuyện của Quan Triều Viễn cũng khiến Tô Lam kiệt sức, trong một ngày một đêm này, Chu Lễ Thành hỏi cô tận mấy lận tại sao Quan Triều Viễn chưa đến.
 
Chương 1060


Chương 1060


Đột nhiên Tô Lam nhìn Chu Lễ Thành.


“Viện trưởng Chu, chắc không phải vì Quan Triều Viễn không đến nên không chữa trị đàng hoàng cho Kiêm Mặc đấy chứ? Anh ấy đúng là ông chủ của ông, nhưng ông là một bác sĩ, chữa bệnh cứu người là thiên chức của ông.”


“Mợ chủ, tôi nghĩ mợ hiểu lầm rồi. Tôi không nói sếp Quankhông đến thì sẽ không chữa trị đàng hoàng cho Kiêm Mặc, chỉ là…”


Suýt chút nữa Chu Lễ Thành đã nói ra.


“Chỉ là cái gì?”


“Không có gì, mợ chủ, mợ có thể ở đây với cậu ấy một lúc, tôi ra ngoài trước.”


Lời úp mở của Chu Lễ Thành khiến Tô Lam cảm nhận được đầu mối, cô dứt khoát chặn đường của Chu Lễ Thành.


“Ông không nói rõ thì không được đi!”


Tình trạng của Tô Kiêm Mặc khiến Tô Lam gần như mất đi lý trí.


Quả thực Tô Lam mất khống chế thế này khiến Chu Lễ Thành hơi bất ngờ.


“Mợ chủ, mợ muốn làm gì vậy?”


Tô Lam cũng ý thức được thái độ của mình hơi quá khích, cô từ từ khuỵ gối quỳ xuống đất khiến Chu Lễ Thành hoảng hốt.


“Xin lỗi viện trưởng Chu, tôi không nên nói với ông như vậy. Tôi cầu xin ông hãy cứu lấy Kiêm Mặc, thằng bé còn trẻ như thế, thằng bé vẫn là một đứa trẻ mà, thằng bé không thể cứ thế mà chết được.” Tô Lam đau khổ van xin.


Trong mắt cô, trên đời này chỉ có Chu Lễ Thành mới có thể cứu Tô Kiêm Mặc, từ khi Tô Kiêm Mặc được Chu Lễ Thành chữa trị, tình trạng của Tô Kiêm Mặc bắt đầu dần tốt lên.


“Mợ chủ, mợ mau đứng lên đi, đứng lên đi mà, tôi nhận không nổi đâu.” Chu Lễ Thành lập tức đỡ Tô Lam dậy.


“Mợ chủ, không phải tôi không cứu cậu ấy mà là bây giờ tôi không có cách để cứu cậu ấy!”


“Nhưng mấy lần trước ông cũng cứu thằng bé từ bờ vực sinh tử trở về mà, chắc chắn là ông có cách. Viện trưởng Chu, chắc chắn là ông có cách, tôi cầu xin ông!”


“Mầy lần trước là có sếp Quanở đây!” Chu Lễ Thành bất cẩn nói ra.


“Anh ấy ở đây hay không thì có liên quan gì đến Kiêm Mặc?”


Chu Lễ Thành muốn nói lại thôi.


Đột nhiên Tô Lam ý thức được gì đó, cô lập tức nắm lấy tay áo của Chu Lễ Thành.


“Có phải liên quan đến thân phận của anh ấy không?” Tô Lam bắt đầu thăm dò, cô cũng không dám nói ra quá nhiều.


Chu Lễ Thành nghe Tô Lam nói thế thì cũng ý thức được Tô Lam đã biết thân phận của Quan Triều Viễn.


Với hiểu biết của ông ta về Quan Triều Viễn thì Tô Kiêm Mặc nằm việc anh không thể không đến, nói không chừng hai người đang có khoảng cách vì bí mật thân phận đã bị lộ.


“Mợ chủ, nói vậy là mợ đã biết rồi?”


“Đúng, tôi biết hết rồi, có gì ông cứ nói thẳng đi.”


“Vậy tôi không cần phải giấu nữa, sở dĩ hai lần trước Kiêm Mặc có thể chuyển nguy thành an không phải vì tay nghề của tôi giỏi thế nào mà là vì sếp Quandùng máu của anh ấy để cứu Kiêm Mặc.”


Nghe những lời này, đầu mày Tô Lam lập tức nhíu lại, đây là chuyện vô lý cỡ nào chứ!


“Dùng máu của anh ấy?”
 
Chương 1061


Chương 1061


“Đúng vậy, là dùng máu của Sếp Quan, lấy máu của anh ấy truyền vào cơ thể của Kiêm Mặc, máu của họ có năng lượng vô cùng mạnh.”


Tô Lam nhìn sững về phía trước, hóa ra chuyện cô không biết lại nhiều như vậy.


“Mợ chủ, tôi tin là mợ hiểu hơn ai hết tình trạng của Kiêm Mặc, nói khó nghe thì hai lần trước nếu không có sếp Quantruyền máu cho cậu ấy, e là cậu ấy đã…”


Chu Lễ Thành không nói những lời còn lại nhưng Tô Lam vẫn hiểu.


Nếu không có Quan Triều Viễn thì Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, sự thật là Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, chẳng qua cậu đang dựa vào máu của Quan Triều Viễn để tiếp tục duy trì cơ thể đó thôi.


“Tại sao anh ấy không nói cho tôi chứ?” Tô Lam ngồi xuống ghế, dùng một tay chống đầu, mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.


“Mợ chủ, sao sếp Quankhông đến? Là vì hai người…”


“Đã một tuần rồi tôi không gặp anh ấy, từ khi tôi biết thân phận thật sự của anh ấy thì anh ấy không gặp tôi nữa.” Tô Lam lộ ra vẻ bất lực.


“Hóa ra là vậy.” Chu Lễ Thành nhìn Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.


Dường như cậu đang ngủ một giấc yên bình.


“Tôi nghĩ, có lẽ lựa chọn ban đầu đã sai rồi. Máu của ma cà rồng trong cơ thể Kiêm Mặc sẽ khiến cậu ấy trông khỏe mạnh hơn bình thường, bản thân cậu ấy cũng có cảm giác khỏe hơn. Vừa khéo như vậy, cậu ấy sẽ không đặc biệt chú ý đến sức khỏe của mình như trước đây nữa, cho nên không ngừng tiêu hao máu trong cơ thể.”


Chu Lễ Thành dời mắt sang Tô Lam.


“Mợ chủ, mợ có biết không? Đối với loài người thì máu vô cùng quý giá, nhưng máu của ma cà rồng đối với chính họ còn quý quá hơn rất nhiều, máu của họ không thể tái tạo lại được.”


“Là có ý gì?”


“Có nghĩa là lấy máu của họ ra rồi thì máu của họ sẽ ít đi, trừ khi họ hấp thụ máu tươi của loài người thì mới có thể bổ sung lại được. Lần trước mợ muốn sếp Quankhám sức khỏe, thực ra là vì sếp Quanđã hai lần truyền máu cho Kiêm Mặc, máu trong cơ thể anh ấy đã không thể nào tiếp tục duy trì năng lượng của anh ấy nữa.”


Nghe những điều này, Tô Lam càng sốc hơn. Thảo nào lúc đó Quan Triều Viễn luôn nói anh không sao, thực ra anh biết mình có vấn đề gì, anh chỉ không muốn nói mà thôi.


“Cho nên, mợ chủ, tôi mong mợ chuẩn bị tâm lý, mỗi lần Kiêm Mặc phát bệnh nằm viện thì cần nhiều máu hơn, nếu lần này muốn cứu được cậu ấy thì có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa. Nhưng lần trước sếp Quanđã không chống đỡ nổi rồi, lần này hoàn toàn không có khả năng.”


Nghe Chu Lễ Thành nói thế, Tô Lam càng thêm nản lòng.


Nói cách khác, nếu Quan Triều Viễn thật sự ở đây thì cũng có khả năng không cứu được Tô Kiêm Mặc.


“Tôi hiểu rồi.”


Tô Lam lo lắng nhìn Tô Kiêm Mặc nằm trên giường bệnh.


“Thằng bé thế này có thể duy trì được bao lâu?”


“Cái này thật sự khó nói lắm.”


Hoa viên Crystal.


Trong phòng nồng nặc mùi rượu hắc mũi, trên sàn cũng vương vãi rất nhiều chai rượu.


Dạ Bân đứng ở cửa hoảng hồn với cảnh tượng trước mắt.
 
Chương 1062


Chương 1062


Bình thường anh ta thích uống rượu, cũng thích cả mùi rượu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mùi rượu nồng nặc hắc mũi và khó ngửi đến thế.


“Ôi vãi, cậu có thể mở nhà máy rượu ở đây đấy.” Dạ Bân gần như nhảy vào phòng ngủ.


Lúc anh ta thấy Quan Triều Viễn thì cũng hết cả hồn.


Có khi nào Quan Triều Viễn suy sụp tinh thần thế này sao?


Tóc anh vô cùng rối, có thể thấy là đã rất lâu rồi không chăm chút, chắc là cũng lâu rồi không cạo râu nên lộ ra những sợi râu màu xanh, hốc mắt trũng sâu, tròng mắt đầy tơ máu.


Có lẽ quần áo trên người cũng đã mấy ngày rồi chưa thay nên trông rất nhăn nhúm.


Dạ Bân vừa đi tới thì lập tức bịt mũi mình lại.


“A Viễn, mấy ngày rồi cậu không tắm thế, người cậu thối cả lên rồi.”


Dạ Bân lùi lại mấy bước, mùi rượu nồng nặc trộn lẫn với mùi cơ thể của Quan Triều Viễn càng thêm khó ngửi.


Thậm chí Quan Triều Viễn còn không ngước mắt nhìn anh ta mà cầm chai rượu trước mặt tu ừng ực vài ngụm.


“Cậu còn uống nữa à? Cậu muốn uống cho chết luôn sao?” Dạ Bân xông tới cướp lấy chai rượu của Quan Triều Viễn.


“Không uống rượu còn có thể làm gì?” Giọng Quan Triều Viễn khàn đặc.


“Rốt cuộc cậu làm sao thế?”


“Cô ấy biết rồi.” Quan Triều Viễn ngồi trên sàn, dựa đầu vào tường, trong mắt đầy tuyệt vọng.


“Biết cái gì?” Dạ Bân suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức ngồi xổm xuống, nhưng mùi trên người Quan Triều Viễn lại khiến anh ta lùi về sau.


“Tô Lam biết thân phận của cậu rồi?”


“Ừ.”


Quan Triều Viễn kể lại mọi chuyện cho Dạ Bân.


Sau khi nghe xong, Dạ Bân vô cùng kinh ngạc, không ngờ trên đời này còn có người thật sự tin vào chuyện ma cà rồng.


Nói thật, năm đó nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chắc chắn anh ta không thể nào tin Quan Triều Viễn lại là con cháu của ma cà rồng.


“Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tô Lam à? Có lẽ Tô Lam không muốn rời xa cậu đâu, nếu cô ấy muốn rời khỏi cậu thì sao cô ấy còn cứu cậu chứ?”


“Đây là hai chuyện khác nhau, suy cho cùng thì hai người ở với nhau sẽ có chút tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy muốn ở bên tôi.”


Lời nói của Quan Triều Viễn rất khẽ, dường như rơi vào trong cát bụi.


“Cậu chưa nói chuyện với cô ấy sao cậu biết cô ấy không muốn? Tất cả những điều này đều là suy nghĩ chủ quan của cậu.”


“Tôi từng thăm dò, đã biết đáp án từ lâu rồi. Đã biết đáp án rồi thì tại sao còn phải nghe chính miệng cô ấy nói ra, có một vài đáp án tôi tự biết là được rồi, nghe chính miệng cô ấy nói ra tôi cảm thấy tàn nhẫn lắm, tôi không chịu nổi.”


Quan Triều Viễn cúi gằm đầu xuống.


Dạ Bân cũng chỉ có thể thở dài: “Hai người đấy, có lẽ từ lúc đầu đã không nên ở bên nhau rồi.”


“Giờ nói mấy cái này có ích gì?”
 
Chương 1063


Chương 1063


“Được rồi, không có ích gì cả, tôi không nói nữa. Nhưng cậu phải bắt đầu lại chứ, cậu xem bộ dạng câu bây giờ kìa, có ai mà tin nổi cậu là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign sao.”


Quan Triều Viễn im lặng, anh cũng rất muốn phấn chấn lên, nhưng mỗi lần nhớ đến Tô Lam thì trái tim anh như thể bị thứ gì đó cán qua, vô cùng đau đớn.


“Tôi cảm thấy trên đời này cũng chỉ có Tô Lam là có thể cứu lấy cậu, nhưng tôi đoán cô ấy cũng không lo cho cậu được, em trai cô ấy nằm viện rồi.”


“Cậu nói cái gì?”


“Tôi nói là em trai cô ấy nhập viện rồi, bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cậu đâu.”


“Từ bao giờ vậy?” Thoắt cái Quan Triều Viễn đã trở nên căng thẳng hơn hẳn.


Dạ Bân suy nghĩ một lúc: “Hôm trước, Từ Tinh Như nói với tôi là vốn dĩ đã giành được một vai diễn cho Tô Lam rồi, định cuối tuần này sẽ đến đoàn làm phim rồi, nhưng mới phải lùi lịch đó lại rồi.”


Quan Triều Viễn cứ như vừa bị đốt vào dây thần kinh vậy, anh đứng phắt dậy rồi lao thẳng ra ngoài cửa.


“Ấy, cậu đang làm gì thế? Người cậu đang chua lòm lên rồi mà cậu còn muốn đi đâu thế?”


“Không có thời gian chú ý nhiều chuyện thế đâu, muộn rồi!”


Quan Triều Viễn chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi. Bản thân anh cũng hiểu rất rõ tình hình của Tô Kiêm Mặc.


Nếu như không có anh thì cậu ấy sẽ chết chắc.


Trong phòng ICU, các y tá đang đi kiểm tra thì bỗng thấy một bóng người lôi thôi lếch thếch đi đến, mà khi anh đến gần thì người anh còn tỏa ra một mùi hương chua chua nữa.


Một người lập tức bước ra cản anh lại.


“Anh gì ơi, anh định làm gì thế? Đây là phòng ICU, không được đi vào.”


Quan Triều Viễn dừng bước, nhìn về phía người vừa cản anh lại, tức giận trừng mắt lên.


“Ngay cả tôi mà cô cũng dám cản lại à?”


Cô y tá kia nhìn kỹ lại, thấy rõ Quan Triều Viễn rồi thì lập tức bỏ tay xuống.


“Sếp… Sếp Quan, sao anh lại…”


Nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra rằng đây chính là ông chủ của bệnh viện này.


“Tô Kiêm Mặc đang ở phòng bệnh nào?”


“Để tôi dẫn anh đến đó!” Y tá lập tức đi về phía trước, Quan Triều Viễn đi theo sau.


Đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, Quan Triều Viễn đi thẳng vào.


“Mau lấy máu của tôi đi!” Quan Triều Viễn vừa đi vào thì ngồi ngay xuống chiếc ghế ở cửa ra vào rồi chìa tay ra.


Chu Lễ Thành và Tô Lam đang ngồi trong phòng bệnh đều hoảng sợ.


Quan Triều Viễn ngước mắt lên nhìn liếc về phía Tô Lam sau đó lại nhìn thẳng vào người Chu Lễ Thành.


“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”


Chu Lễ Thành lập tức đến cạnh anh rồi ngồi xuống.


“Sếp Quan, anh có chắc là anh muốn làm thế không? Lần trước cơ thể anh đã không chịu nổi rồi, nếu lần này anh còn muốn cứu Kiêm Mặc thì… Có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa, còn nhiều hơn cả lần trước, anh có chắc không?”


“Cứu người đi đã rồi nói sau.”
 
Chương 1064


Chương 1064


Cô chưa bao giờ thấy Quan Triều Viễn như thế này.


Bình thường Quan Triều Viễn có những tiêu chuẩn rất cao dành cho mình, quần áo của anh không được nhăn dù chỉ một nếp, hằng ngày phải tắm hai lần, quần áo cũng phải thay từ trong ra ngoài.


Dù sao thì anh cũng là một người rất thích sự sạch sẽ.


Nhưng mà bây giờ anh lại tra tấn mình ra nông nỗi này rồi, có thể thấy là tuần vừa rồi anh sống không hề sung sướng chút nào.


Thậm chí Tô Lam còn ngửi thấy cả người anh đang tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.


Cô sải bước đến bên người Quan Triều Viễn, túm lấy cổ tay anh.


“Không cần.”


Chu Lễ Thành cũng rất hiểu chuyện, ông ta nhìn Quan Triều Viễn, sau đó nhìn sang Tô Lam, ông ta đoán được rằng hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nên dứt khoát quyết định dành cho hai người một khoảng thời gian và không gian riêng.


Ông ta yên lặng rời khỏi phòng bệnh.


“Tại sao trước kia anh lại không nói cho em biết những chuyện này?” Giọng nói của Tô Lam vẫn rất nhẹ nhàng.


Mới đầu Quan Triều Viễn vẫn còn có thể nở một nụ cười rất tươi.


“Nếu như nói cho em biết thì cũng đồng nghĩa với việc cho em biết thân phận của mình cho em rồi còn gì?”


Tô Lam ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cô biết rõ người đàn ông này đã hi sinh nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô biết.


“Cũng đúng.”


Tô Lam hít vào.


“Tại sao anh lại phải đuổi em đi?”


Quan Triều Viễn quay đầu sang chỗ khác, anh không dám nhìn vào mắt Tô Lam.


Anh biết rằng cô sắp khóc, nhưng điều anh sợ nhất cũng chính là nước mắt của cô, một khi cô đã khóc thì lòng dạ anh cũng nhũn hết ra.


“Dù sao thì em cũng sẽ rời đi thôi, thay vì việc để em tự rời đi thì tôi thà tự đuổi em đi thì hơn. Làm vậy thì ít ra tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, vì trên đời này chỉ có tôi đuổi người khác đi chứ không ai có thể vứt bỏ tôi cả.”


Tô Lam dùng tay lau nước mắt trên mặt.


“Sao anh lại biết rằng em sẽ rời đi?”


Lúc nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn ngạc nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt của anh lóe lên vài tia sáng, nhưng vài giây sau đó ánh mắt của anh lại thất vọng như cũ.


“Em đừng cảm thấy biết ơn tôi, tôi giúp Kiêm Mặc không phải là vì em đâu, tôi giúp cậu ấy là vì tôi muốn làm thế, nếu không thích thì dù em có nói gì thì cũng không có tác dụng gì đâu.”


Giọng nói của Quan Triều Viễn rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng.


“Chẳng lẽ trong mắt anh, bây giờ em nói thế này là vì anh đã cứu em trai em à?” Tô Lam cười khổ.


Quan Triều Viễn vẫn yên lặng, không đáp lại câu hỏi của Tô Lam.


Tô Lam cười khổ gật đầu.


“Được rồi, em đã hiểu ý anh rồi. Nhưng mà anh không cần cứu cậu ấy nữa đâu, viện trưởng Chu đã nói với em rồi, em không muốn anh bị liên lụy bởi việc cứu em trai em.”
 
Chương 1065


Chương 1065


Đây là quyết định mà Tô Lam đã đưa ra sau khi suy nghĩ thật kỹ càng rồi.


Quyết định này đã khiến Quan Triều Viễn rất ngạc nhiên, trước giờ Quan Triều Viễn luôn nghĩ rằng đối với Tô Lam mà nói thì Tô Kiêm Mặc là người quan trọng nhất trên đời này.


Tô Lam có thể làm bất kỳ chuyện gì, miễn là Tô Kiêm Mặc có thể tỉnh lại.


Vậy mà bây giờ cô lại quyết định như vậy…


“Chẳng lẽ em định trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết như vậy à? Phòng làm việc của anh cũng chỉ vừa mới làm xong thôi, chắc chắn là cậu ấy còn rất nhiều việc chưa làm xong, ít ra thì chúng ta cũng phải để cậu ấy tỉnh lại, dù chỉ kịp tỉnh lại để nói di ngôn thôi cũng được.”


Những lời này của Quan Triều Viễn đã khiến Tô Lam cảm thấy hơi rung động.


Không biết từ bao giờ mà Quan Triều Viễn đã coi Tô Kiêm Mặc như em trai mình rồi, vì Tô Kiêm Mặc là em trai của Tô Lam nên anh cũng rất thân thiết với cậu ấy.


Tô Lam cúi thấp đầu xuống, bây giờ cô cũng không biết phải quyết định thế nào.


“Em không cần phải lo cho tôi đâu, cơ thể của tôi thì tôi tự hiểu, huống chi mấy ngày trước tôi mới hút máu cậu của em còn gì. Coi như bây giờ trả lại máu cho người nhà em thôi.”


Mặc dù ngoài miệng Quan Triều Viễn nói vậy, nhưng Tô Lam biết rằng lúc trước Quan Triều Viễn cắn Hoắc Vũ Long, anh mới chỉ hút một chút máu thôi là đã ngừng lại rồi.


Thấy Tô Lam không nói gì, Quan Triều Viễn đứng dậy.


“Em còn do dự cái gì chứ? Thời gian không đợi em đâu, còn đợi nữa thì cậu ấy sẽ không thở được nữa đâu.”


“Em biết!”


“Em biết rồi mà còn không chịu đưa ra quyết định nữa à! Em muốn nhìn cậu ấy chết hay gì?”


“Nhưng mà em cũng lo cho cả anh nữa!” Tô Lam ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Quan Triều Viễn. “Tất nhiên là em muốn Kiêm Mặc có thể tỉnh lại, nhưng em không muốn anh bị giống lần trước…”


Câu nói này của Tô Lam đã khiến Quan Triều Viễn cảm thấy rất ấm lòng.


Chứng tỏ rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh, cô vẫn luôn lo nghĩ cho anh.


“Em không cần phải lo cho tôi đâu.”


“Sao em lại không cần lo cho anh chứ! Anh là người đàn ông mà em yêu nhất, sao em lại có thể không lo cho anh chứ. Anh nói cho em đi, sao em có thể không lo cho anh chứ?!”


Tô Lam khóc như mưa, hét toáng lên.


Quan Triều Viễn thấy cô như vậy thì bị rung động, không nói được câu nào.


Tô Kiêm Mặc nằm trên giường bệnh, từ từ mở mắt ra, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đang rơi vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn còn có ý thức, nên cậu đã nghe thấy hết những gì hai người nói với nhau.


Bầu không khí giữa hai người vẫn yên lặng như trước.


Cả hai người đều yên lặng, nói đúng hơn thì hai người đang thầm giằng co với nhau, chẳng ai biết phải nói gì.


Quan Triều Viễn nhìn liếc về phía Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.


“Thế này đi, chúng ta đều lùi về phía sau một bước, tôi sẽ cho cậu ấy một ít máu, đủ để cậu ấy tỉnh lại. Dù sao thì cũng có thể duy trì mạng sống được một thời gian, đủ để cậu ấy có thể đi hoàn thành những nguyện vọng còn dang dở, để cậu ấy có thể làm được những việc mà cậu ấy muốn làm đi.”


Tô Lam ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn, thật ra thì cô không muốn để cho Quan Triều Viễn mạo hiểm chút nào cả.
 
Chương 1066


Chương 1066


Dù sao thì Chu Lễ Thành cũng đã nói rõ với cô rồi, lần trước cơ thể của Quan Triều Viễn đã không chịu được rồi.


“Tôi quyết định thay em rồi! Chúng ta còn chưa ly hôn với nhau, em là người phụ nữ của tôi, phải nghe theo tôi.”


Trong thoáng chốc, Tô Lam dường như thấy rằng Quan Triều Viễn liều lĩnh, bá đạo trước kia đã quay về rồi!


Quan Triều Viễn mở cửa phòng ICU ra, Chu Lễ Thành đứng ngay ở ngoài để đợi quyết định của hai người.


“Vào đây cho tôi!” Quan Triều Viễn quát Chu Lễ Thành một câu.


Chu Lễ Thành khép nép đi vào phòng, đợi Quan Triều Viễn giao việc.


“Lấy máu cho tôi đi, lấy lượng máu đủ để cậu ấy tỉnh lại rồi duy trì một khoảng thời gian ngắn là được rồi.”


Chu Lễ Thành nhìn về phía Tô Lam, biểu cảm của Tô Lam vẫn bối rối như lúc nãy.


“Mau lên!” Quan Triều Viễn lại ra lệnh tiếp, Chu Lễ Thành lập tức cầm các loại dụng cụ đến.


Tô Lam nhìn thấy dòng máu màu xanh da trời từ từ đi theo kim tiêm lên.


Thật ra thì Chu Lễ Thành cũng cảm thấy hơi hồi hộp, bởi vì anh cũng không biết mình sẽ bị rút bao nhiêu máu.


“Lấy thêm chút nữa đi.” Quan Triều Viễn nhíu mày nói.


Biết đâu nếu lấy thêm máu nữa thì Tô Kiêm Mặc sẽ sống thêm được một ngày.


Tô Lam bước nhanh đến chỗ anh.


“Như vậy là đủ rồi, thử một lần trước đã!”


Chu Lễ Thành nhanh chóng rút kim tiêm ra, đổ phần máu màu xanh da trời vào phần nước đang được truyền vào người Tô Kiêm Mặc.


Ba người trong phòng đều yên lặng chờ đợi.


Một lát sau, Chu Lễ Thành quay người lại nói với hai người: “Như này có vẻ như là đủ rồi.”


“Ông có chắc chắn không? Chẳng may cậu ấy không tỉnh lại thì sao? Lấy thêm ít máu nữa đi.”


“Viện trưởng Chu nói là đủ rồi thì tức là đủ rồi.” Tô Lam phản bác lại.


“Sếp Quan, nếu như cần nữa thì để lấy thêm máu sau cũng được, anh đi nghỉ ngơi đi đã.”


Tô Lam đến bên giường, nhìn mặt Tô Kiêm Mặc, mặc dù gương mặt của cậu nhìn vẫn hơi tái, nhưng dần dần thì cũng đã có sức sống hơn lúc nãy.


Quan Triều Viễn biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi nên cũng lẳng lặng rời khỏi phòng.


“Sếp, anh sang phòng bệnh VIP để nghỉ ngơi một lúc đi, nhỡ có việc gì cần nhờ đến anh thì sao?” Chu Lễ Thành vội vàng nói.


“Ừ.” Quan Triều Viễn từ từ đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng về phía phòng bệnh VIP dành riêng cho anh.


Phòng bệnh này vẫn giống hệt như trước kia, chỗ này có rất nhiều ký ức liên quan đến anh và Tô Lam.


Vậy nên, bây giờ khi đứng ở căn phòng này, trong đầu anh toàn là những kỷ niệm vui vẻ giữa anh và Tô Lam.


Anh cảm thấy hơi đau lòng.


“Cộc cộc cộc!” Đằng sau lưng anh vang lên tiếng gõ cửa.


Quan Triều Viễn quay người lại thì thấy Tô Lam, cô từ từ giơ tay lên, trong tay cô là một túi máu tươi.
 
Chương 1067


Chương 1067


“Viện trưởng Chu bảo là anh uống cái này xong thì sẽ cảm thấy khỏe hơn một chút.”


Quan Triều Viễn đưa tay ra nhận lấy túi máu, lúc cầm túi thì anh còn chạm nhẹ vào tay của Tô Lam.


Cảm giác đó giống như vừa bị điện giật vậy, đã rất lâu rồi anh chưa được chạm vào tay cô.


“Cảm ơn.”


Quan Triều Viễn ngậm phần được cắt ra ở túi máu vào miệng, nhưng đúng lúc chuẩn bị uống thì anh lại thấy Tô Lam nhìn chằm chằm vào mình, anh lập tức quay người đi chỗ khác.


Anh không muốn để cô thấy mình như vậy.


Tô Lam cũng biết rằng ánh mắt của mình không được thân thiện cho lắm, nên cũng quay người sang chỗ khác.


Quan Triều Viễn nhanh chóng uống hết túi máu kia, rồi lau miệng quay người lại.


“Kiêm Mặc thế nào rồi?”


“Viện trưởng Chu nói rằng các chỉ số đã bình thường lại rồi, nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì đêm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại, và nhờ có sự hỗ trợ của thuốc thì cậu ấy còn có thể sống thêm khoảng một tháng nữa.”


Một tháng, vậy tức là bây giờ thời gian sống của Tô Kiêm Mặc đã bắt đầu đếm ngược rồi.


Đây là một sự thật tàn nhẫn biết bao!


“Có phải là hơi ít rồi không?”


“Không, một tháng là đủ để cho cậu ấy làm được rất nhiều chuyện rồi.”


“À, vậy được rồi.”


Bầu không khí giữa hai người bỗng trầm hẳn xuống.


Một lúc rất lâu sau, Quan Triều Viễn bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cần phải đi về.”


Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn, nhưng lại chẳng biết phải nói gì cả.


Quan Triều Viễn từ từ đi qua người Tô Lam, từ từ đi từ bước đến cửa.


Tô Lam bỗng ôm chầm lấy eo của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn mở to mắt, không thể tin được là Tô Lam lại ôm lấy anh như vậy.


“Anh có thể quay về được không?”


“Tôi…” Quan Triều Viễn không biết phải nói gì cả, anh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, có cảm giác như trái tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.


“Anh có biết không? Trong một tuần chúng ta xa nhau, em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng có một điều rất lạ, đó là em không sợ anh làm hại em, mà là sợ anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em rồi không bao giờ quay lại nữa.”


Tô Lam bật khóc kể khổ, nhớ đến tuần vừa rồi, cô cảm thấy rất đau lòng.


Lúc cô nói vậy thì Quan Triều Viễn cũng giật mình, anh có cảm giác như cơ thể mình bị đóng đinh xuống đất rồi, không thể cử động nổi.


Vậy những gì mà Tô Lam vừa nói chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng cô không chê việc anh là một con quỷ nửa người nửa ma cà rồng à? Vậy tức là cô đồng ý ở bên anh đúng không?


“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ rời đi chứ? Trong lòng anh, em là một người máu lạnh, vô tình như vậy à?”


“Không phải, anh chỉ là, vậy…” Quan Triều Viễn nói năng rất lộn xộn.


“Em yêu anh.”
 
Chương 1068


Chương 1068


Tô Lam mới nói mấy câu, phát hiện ra là mình không còn gì để nói nữa rồi, cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể dùng ba chữ đó để tổng kết mọi thứ lại.


Quan Triều Viễn chầm chậm nắm lấy tay của Tô Lam.


“Tô Lam, anh yêu em, rất rất yêu em.”


Quan Triều Viễn không lừa được bản thân, chỉ có trời mới biết là anh đã sống qua tuần vừa rồi thế nào.


“Vậy tại sao anh lại rời đi chứ? Sao anh lại rời khỏi em? Lại còn nói những lời nhẫn tâm như vậy nữa.”


Nước mắt của Tô Lam thấm ướt cả áo của Quan Triều Viễn.


“Tô Lam, em đừng khóc!” Quan Triều Viễn lập tức quay người lại, nâng mặt Tô Lam lên, sau đó dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt của Tô Lam.


Anh sợ nhất là những lúc cô khóc.


“Anh bảo rằng sợ nhất là những lúc em khóc mà. Anh có biết là những lúc không ở cạnh anh em đã khóc nhiều đến nhường nào không? Những lúc đó thì anh không thấy sợ hả?”


“Sợ.”


Sao anh lại không sợ chứ.


Tô Lam nhào vào lòng Quan Triều Viễn, cuối cùng thì cô cũng được quay lại vòng tay của anh rồi.


Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong người Quan Triều Viễn, anh nhẹ nhàng túm lấy vai của Tô Lam, từ từ đẩy cô ra.


“Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu, nên chia tay thì hơn.”


“Tại sao chứ?”


“Anh không thể sinh cho em một đứa con được.”


Tô Lam lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cẩn thận suy nghĩ về những gì Quan Triều Viễn đã nói.


Thật ra, mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia Quan Triều Viễn không hề muốn sinh con, thậm chí anh còn lén cho cô uống thuốc tránh thai, có vẻ như những chuyện này đều liên quan đến thân phận của anh.


“Tại sao chúng ta lại không thể sinh con?”


Cô nhớ là Vương Vĩ từng nói rằng lúc mẹ của Quan Triều Viễn sinh anh ra thì bà vẫn còn là người bình thường.


“Anh là nửa người nửa ma cà rồng đã bị phong ấn, từ trước đến giờ chưa bao giờ có trường hợp nửa người nửa ma cà rồng sinh con với người bình thường cả. Thậm chí ban đầu anh còn không biết rằng anh có thể khiến em mang thai được.”


“Nhưng mà lần trước em từng sảy thai, chứng tỏ rằng em có thể mang thai được mà!” Tô Lam vội vàng nói.


“Ừ, em có thể mang thai, nhưng không ai rõ là chúng ta sẽ sinh cái gì ra! Mẹ của anh đã từng nhắc nhở anh rằng nếu có xảy ra quan hệ gì với con gái thì phải nhớ tránh thai!”


Quan Triều Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Lam: “Dù chúng ta có thể sinh được một đứa con bình thường, không phải là quái vật thì anh cũng không muốn nó phải sống một cuộc sống như anh. Em có biết những người chuyển giới không?”


Tô Lam chỉ cảm thấy tim mình như vừa hẫng đi một nhịp.


“Cuộc sống của anh cũng giống như những người đó vậy, mới đầu họ không thể sinh hoạt được như một người phụ nữ, mà cũng chẳng thể sống được cuộc sống của người đàn ông. Mà anh thì cũng chẳng thể sống được như ma cà rồng, cũng không sống như người bình thường được.”


Mặc dù bản thân Quan Triều Viễn cũng không muốn dùng cách so sánh đó, nhưng anh vẫn phải dùng, anh tàn nhẫn nói ra sự thật về bản thân mình cho Tô Lam thấy.


Tô Lam cúi thấp đầu xuống, yên lặng suy nghĩ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom