Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1029


Chương 1029


Nhưng nếu anh mới chỉ có suy nghĩ chứ chưa hành động thì cô có thể tha thứ.


Vậy nên cô mới muốn hỏi xem Dạ Bân đã đưa cho anh tổng cộng mấy cái bao cao su.


Da mặt Quan Triều Viễn mỏng, hơn nữa rất nhiều chuyện của anh đều được giao cho thư ký làm, nếu bảo anh đi mua bao cao su, e rằng anh cũng không biết mua ở đâu.


Vậy nên suy đoán của Tô Lam cũng không phải là không có lý.


Quan Triều Viễn xoa huyệt thái dương.


Anh cầm điện thoại lên, gọi vào số của Dạ Bân.


“Mở loa ngoài lên.”


Quan Triều Viễn ngoan ngoãn mở loa ngoài.


“A lô, A Viễn, sao thế? Hôm qua chơi vui không?” Giọng nói của Dạ Bân truyền qua điện thoại.


Khi thấy câu này, sắc mặt của Tô Lam lập tức sa sầm lại.


Quan Triều Viễn vô thức nhìn sang Tô Lam.


“Cái gì mà chơi vui hay không? Đừng nói linh tinh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”


Quan Triều Viễn nhất định sẽ không để cho Dạ Bân có cơ hội nói đùa.


“Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà!” Rõ ràng là Dạ Bân vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.


“Bao cao su trong túi quần tôi có phải là do cậu nhét vào cho tôi hay không?”


Không đợi Dạ Bân trả lời, Quan Triều Viễn lập tức nói: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không được nói đùa, hiện tại tôi đang nói chuyện với cậu rất nghiêm túc, chuyện này liên quan đến danh tiết của tôi!”


Tô Lam lườm Quan Triều Viễn.


“Ôi dào, cậu mà còn có danh tiết á? Sao tôi không biết vậy?”


“Mau trả lời câu hỏi của tôi, đừng lãng phí thời gian, nghiêm túc chút đi!”


“Nhưng cậu không cảm thấy câu hỏi này của cậu rất ngu ngốc sao? Đương nhiên là tôi đưa cho cậu rồi!”


Tô Lam và Quan Triều Viễn nhìn nhau.


“Vậy cậu đã đưa cho tôi mấy cái?”


“Bốn cái!”


Nghe thấy câu trả lời của Dạ Bân, Tô Lam lập tức ngỡ ngàng!


Ngay cả Quan Triều Viễn cũng sợ run lên!


“Nói vớ vẩn, sao có thể là bốn cái được, rõ ràng chỉ có hai cái!” Quan Triều Viễn vội vàng phản bác.


Tô Lam cười khẩy.


“Chính là bốn cái, ban đầu tôi đưa cậu hai cái, cậu chê không đủ nên tôi lại cho cậu hai cái nữa! Cậu uống nhiều quá rồi phải không?”


“Vậy tại sao trong túi tôi chỉ có hai cái? Cậu nghĩ kỹ xem có phải cậu nhớ nhầm rồi không!”


Quan Triều Viễn đã bắt đầu sốt ruột, anh hoàn toàn không nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!


“Ha ha ha, cậu hỏi tôi tại sao chỉ có hai cái, chính cậu đã dùng rồi! Đậu má! A Viễn, có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”


Sắc mặt Tô Lam đã trở nên vô cùng khó coi!


“Cậu nghĩ kỹ lại xem thật sự là bốn cái ư? Có hai cái thôi!”
 
Chương 1030


Chương 1030


“Chắc chắn là bốn cái, tôi không nhớ nhầm đâu! Tôi vẫn còn buồn ngủ lắm, tôi đi ngủ đây, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”


Tiếng ngáp của Dạ Bân truyền qua điện thoại.


Tô Lam chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại sang bên cạnh và vội vàng xuống giường.


“Tô Lam, em nghe anh nói! Đêm qua anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em!”


Quan Triều Viễn kéo cánh tay Tô Lam lại.


“Vậy anh nói cho em biết, hai cái bao cao su khác ở đâu?”


“Anh… có lẽ… ném đi rồi…” Hiển nhiên là Quan Triều Viễn không trả lời được.


“Vậy sao anh không ném cả mình luôn đi? Sao không ném cả hai cái kia luôn đi!”


Tô Lam vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn không thể làm ra loại chuyện này, nhưng không ngờ anh lại làm thật rồi!


“Nhất định là ném ở đâu đó rồi, để anh đi tìm ngay! Có ở trong phòng không? Em xác định trong túi của anh chỉ có hai cái à?”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa nằm rạp trên mặt đất, chuẩn bị đi tìm.


Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì nhắm mắt lại với vẻ đau khổ.


“Anh không cần phải phí công vô ích nữa, em đã tìm rồi.”


“Hả?”


“Tối qua khi cởi quần áo cho anh, em tìm thấy hai cái bao cao su trong túi quần anh. Cả đêm qua em đều không ngủ, sáng nay em bắt đầu tìm kỹ một lượt trong phòng, ngay cả trong xe của anh em cũng tìm rồi.”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, “Vậy nên em mới dám bảo anh hỏi Dạ Bân xem rốt cuộc anh ta đã đưa cho anh mấy cái?”


Quan Triều Viễn đứng lên.


“Em không tin anh ư?”


“Sự thật bày ngay trước mắt rồi, chẳng lẽ anh còn muốn ngụy biện? Quan Triều Viễn, anh khiến em rất thất vọng! Bởi vì em đến tháng, không thể làm với anh nên anh đã đi tìm người khác…”


Tô Lam cười khổ.


“Đáng lẽ em nên nghĩ đến sớm hơn, rằng anh chỉ yêu thân thể em mà thôi.”


Tô Lam cúi đầu, chuẩn bị đi ra ngoài.


“Tô Lam, không phải vậy đâu!”


“Vậy anh nói cho em biết hai cái bao cao su kia ở đâu?!”


Cuối cùng Tô Lam cũng không kìm nén được mà hét lên!


“Anh… uống nhiều quá, nên thật sự không nhớ.”


“Vậy nghĩa là anh uống say rồi quan hệ bừa bãi?”


“Không phải, không phải vậy đâu, em nghe anh giải thích!”


“Anh đừng nói gì cả, em không muốn nghe gì hết!” Nói xong, Tô Lam lập tức đi ra ngoài.


Quan Triều Viễn ôm đầu với vẻ phiền muộn, đầu vẫn còn đau dữ dội.


Sao lại ầm ĩ thành ra thế này?
 
Chương 1031


Chương 1031


Vốn chỉ là cãi nhau, ban đầu anh vẫn còn có thể chiếm chút thế thượng phong, giờ thì hay rồi, giờ lại biến thành anh ngoại tình!


Lần này lớn chuyện rồi!


Quan Triều Viễn đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Lam đến phòng sách.


Quan Triều Viễn gõ cửa phòng sách.


“Tô Lam, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?”


“Chẳng có gì để nói cả, chúng ta cứ thế này thì sẽ chỉ cãi nhau mà thôi, cả hai chúng ta đều bình tĩnh lại một chút đi!” Giọng nói của Tô Lam phát ra từ trong phòng sách.


Quan Triều Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng anh cảm thấy mình nói gì cũng đều rất mệt mỏi, cho nên đành từ bỏ.


Tập đoàn Dark Reign.


Quan Triều Viễn không có tâm trạng xử lý bất cứ chuyện gì, không ngờ hai người đã lâu không gặp, vừa về đã ầm ĩ thành thế này.


Dạ Bân cũng tới, sau khi nghe Quan Triều Viễn nói, anh ta lập tức phản ứng lại.


“Đáng lẽ cậu nên đánh tiếng với tôi trước! Tôi đâu biết cậu đang mở loa ngoài! Chuyện này không thể trách tôi được!”


Dạ Bân vội vàng phủi sạch quan hệ.


“Hay là để tôi đi tìm Tô Lam, nói rằng sáng nay tôi chỉ nói đùa với cậu mà thôi?”


Quan Triều Viễn lập tức lắc đầu.


“Cậu cảm thấy Tô Lam sẽ tin sao? Nếu giờ mà về thì cô ấy sẽ biết là hai chúng ta đã thông đồng với nhau, rồi chuyện này sẽ càng tô càng đen, thôi bỏ đi.”


Dạ Bân khẽ gật đầu, anh ta cảm thấy Quan Triều Viễn nói rất có lý, đến lúc đó quả thật là nói gì cũng vô dụng.


“Này, đêm qua cậu thật sự không đi chơi gái à? Khà khà.” Dạ Bân mỉm cười xấu xa.


“Cút đi! Đương nhiên là không rồi! Cậu thử nghĩ xem đêm qua cậu rời khỏi đó lúc mấy giờ?”


“Chắc là mười giờ.”


“Tôi đã hỏi người giúp việc trong nhà chúng tôi, tôi về lúc khoảng hơn mười hai giờ, lái xe từ Thất Nguyệt Hoa đến nhà chúng tôi cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút, sau khi cậu rời khỏi đó thì nhân viên phục vụ của Thất Nguyệt Hoa có thể làm chứng cho tôi, nếu tôi gọi thêm rượu thì ít nhất phải uống nửa tiếng.”


Quan Triều Viễn cẩn thận tính toán tuyến thời gian.


“Khoảng thời gian còn lại chưa tới một tiếng, một tiếng mà dùng hai cái bao cao su, cậu cảm thấy đây là tôi ư?”


Dạ Bân phụt cười.


“Có lẽ là do uống quá nhiều.”


“Cút!” Quan Triều Viễn vỗ một cái vào phía sau đầu Dạ Bân.


Tất cả đều do cái người gọi là anh em tốt này! Bây giờ còn cười nhạo anh!


“Nhưng A Viễn à, tôi nói thật này. Cậu đã tính toán đâu ra đấy rồi thì đi giải thích với Tô Lam nhà cậu đi, cậu cứ nói ‘mọi khi anh làm với em bao lâu, sao có thể dùng tận hai cái trong vòng một tiếng chứ?’”


Quan Triều Viễn đột nhiên vỗ tay một cái.


“Đúng rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!”
 
Chương 1032


Chương 1032


Nói xong, Quan Triều Viễn lập tức đứng dậy, cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.


“Này! Cậu nói đi là đi à!”


“Không giải quyết xong chuyện này thì trong lòng tôi không thoải mái!” Quan Triều Viễn nói những lời này xong thì vội vàng trở về nhà.


Khu Rainbow.


Quan Triều Viễn đã quay về, nhưng xảy ra chuyện như vậy, Tô Lam cũng rất khó chịu, vốn dĩ tinh thần và sức lực của cô đã quá mệt mỏi vì chuyện đêm tiệc từ thiện, cộng với chuyện của studio thời trang, hơn nữa còn đúng lúc cô đến tháng!


Mọi chuyện đều không như ý!


Tô Lam quyết định ra ngoài quay phim, nếu cứ ở trong nhà thì cô sẽ luôn cảm thấy phiền muộn thế này thế nọ, nhưng khi ra ngoài quay phim thì chỉ chuyên tâm quay phim là được.


Quan Triều Viễn vừa đi tới cửa phòng ngủ đã nghe thấy Tô Lam đang gọi điện thoại.


“A lô, chị Tinh Như, dạo này tôi muốn ra ngoài đóng phim, chẳng phải trước đây chị nói có rất nhiều kịch bản tìm tôi sao?”


Một thời gian trước cũng đã có rất nhiều kịch bản tìm tới tận cửa, nhưng bởi vì Tô Lam đã quay xong “Bên Kia Ngọn Núi” nên muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn, vì thế cô mới không nhận lời mời đóng phim.


“Tô Lam… Thật ra dạo này tôi cũng đang liên lạc để cô ra ngoài đóng phim, nhưng…”


“Nhưng gì cơ? Không có kịch bản tốt sao?” Tô Lam lộ ra vẻ rất nôn nóng.


“Có rất nhiều kịch bản tốt, cũng đều rất phù hợp với cô. Nhưng bây giờ tôi không liên lạc nữa, đối phương đều nói đã tìm được diễn viên phù hợp, hoặc nói hôm khác lại thương lượng.”


Từ Tinh Như khó khăn lên tiếng.


“Đây là ý gì?”


“Tôi nghe ra được rằng bọn họ không muốn để cô đóng.”


“Không muốn để tôi đóng? Tại sao? Diễn xuất của tôi cũng được công nhận, hơn nữa còn vừa giành được cúp Ảnh hậu, không có lý gì lại như vậy!”


Chẳng phải đáng lẽ ra nên tranh giành để mời được cô sao?


Cô đã giành được hai chiếc cúp Ảnh hậu hạng nặng trong thời gian ngắn nhất.


Nhìn vào giới giải trí, quả thực bây giờ không ai có thể so sánh được với cô!


“Còn chẳng phải là do ảnh hưởng của đêm tiệc từ thiện sao? Haiz… Quả thực chúng ta đã bất cẩn trong chuyện này.” Từ Tinh Như liên tiếp thở dài.


“Không đến mức vậy chứ? Chẳng phải tôi chỉ quyên góp hơi ít thôi ư? Nếu sau này lại có hoạt động như vậy thì tôi đều quyên góp một chút là được chứ gì? Chuyện này cũng đâu đến mức khiến tôi không có phim để đóng!”


Có vẻ như Tô Lam đã thực sự quá coi thường chuyện này.


“Tô Lam, chuyện này cũng nằm ngoài dự đoán của tôi, cô nghĩ mà xem, trước đây Tô Nhược Vân bị bôi đen như vậy, nhưng chỉ quyên góp nhiều tiền một chút là lập tức được tẩy trắng rồi. Mọi người đều rất coi trọng việc từ thiện, có vô số ánh mắt đang để ý cô, mọi người không dám mời cô cũng là vì sợ bị tẩy chay.”


“Vậy phải làm sao bây giờ?”


“Cứ chờ xem sao, hiện tại tôi cũng không có biện pháp nào tốt.”


“Vậy được, làm phiền chị Tinh Như rồi.”
 
Chương 1033


Chương 1033


Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Lam tràn đầy phiền muộn.


Nếu trước đây biết sẽ có kết quả như thế này, thì dù thế nào cô cũng sẽ quyên góp nhiều tiền hơn một chút!


Quan Triều Viễn đi vào trong phòng ngủ.


Tô Lam vừa ngước mắt đã nhìn thấy anh, cô lập tức quay đầu sang một bên.


“Tô Lam, em nhất định phải nghe anh giải thích, được không?”


“Bây giờ em không có tâm trạng để tranh cãi những chuyện này với anh.”


Cô đã mệt mỏi cả về tinh thần lẫn sức lực rồi, nào có tâm trạng nghe Quan Triều Viễn giải thích?


“Không được, chuyện này liên quan đến danh tiết của anh, em nhất định phải nghe! Chuyện đêm qua là như thế này, Dạ Bân rời đi vào lúc khoảng mười giờ, mà anh về nhà lúc hơn mười hai giờ đêm, em cũng biết chuyện này mà.”


“…”


“Từ Thất Nguyệt Hoa đến nhà chúng ta ít nhất cũng phải bốn mươi phút. Sau khi Dạ Bân đi, anh lại gọi thêm rượu, ngồi uống mất ít nhất nửa tiếng, thời gian còn lại chưa đầy một tiếng.”


Quan Triều Viễn vỗ hai tay vào nhau.


“Tô Lam, lúc trên giường anh được bao lâu thì em cũng biết rõ, có lần nào mà anh không được hai tiếng chứ? Chưa đầy một tiếng mà anh dùng hai cái bao cao su? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng!”


Tô Lam thở dài, ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn.


“Em đâu biết Dạ Bân rời đi lúc mấy giờ? Em cũng đâu biết rốt cuộc anh đã uống rượu bao lâu? Hơn nữa …”


Gương mặt Tô Lam hơi ửng hồng.


“Anh chán làm với em rồi, cho nên gặp được người mới anh phấn khích hơn và làm nhanh hơn, chẳng phải điều này rất bình thường ư?”


“Anh…”


Quan Triều Viễn nghẹn họng, không nói nên lời.


“Anh đi ra ngoài đi, em không muốn nói về chuyện này!” Tô Lam đuổi anh đi.


Quan Triều Viễn đành phải bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ ủ rũ.


Xem ra muốn khiến Tô Lam tin tưởng mình quả là chuyện không dễ dàng!


Quan Triều Viễn trở lại Tập đoàn Dark Reign với vẻ xám xịt, xem ra muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì còn phải bàn bạc kỹ hơn.


Để không chọc giận Tô Lam một lần nữa, Quan Triều Viễn đã về nhà đúng giờ.


Trong khi ăn tối, hai người họ không nói gì.


Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, Quan Triều Viễn trở lại phòng ngủ, vừa liếc mắt đã thấy trên giường trong phòng ngủ chỉ còn một chiếc gối.


“Gối của mình đâu? Dì Phương, dì để gối của tôi ở đâu rồi?” Đúng lúc anh đang không có chỗ phát giận!


Không đợi dì Phương tới thì Tô Lam đã đi vào.


“Gối của anh đang ở phòng dành cho khách, em mang qua đó đấy.”


Giọng điệu của Tô Lam vẫn rất lạnh lùng.


“Em có ý gì? Em muốn ở riêng với anh ư? Anh vừa mới trở về, chúng ta đã hơn nửa tháng không gặp, giờ em…”
 
Chương 1034


Chương 1034


“Cơ thể em không tiện, cũng không có cách nào phục vụ anh, tốt hơn là nên ngủ riêng.”


Tô Lam nói bóng nói gió nhằm chế nhạo Quan Triều Viễn.


“Không phải, anh ở cùng em là vì làm chuyện đó thôi ư?” Quan Triều Viễn hỏi vặn lại.


“Chẳng lẽ không đúng sao?”


Đây là điều mà Tô Lam ghét nhất!


“Không phải! Đương nhiên không phải rồi! Em không ở bên cạnh anh thì anh không ngủ được!” Quan Triều Viễn ngồi xuống giường.


“Đêm qua khi anh đang trong vòng tay của người phụ nữ khác, sao không thấy anh nói ‘Em không ở bên cạnh anh thì anh không ngủ được’?”


“Làm gì có người phụ nữ khác? Em tin anh một lần này được không?”


Quả thực Quan Triều Viễn sắp bị giày vò đến phát điên rồi!


“Anh ra ngoài được không? Em muốn đi ngủ rồi.”


Trên gương mặt Tô Lam vẫn tỏ vẻ nghiêm nghị.


“Tô Lam…”


“Em đang đến tháng, tâm trạng không tốt, nếu anh không muốn đổ thêm dầu vào lửa thì mau đi ra ngoài, nếu không thì em sẽ ra ngoài!”


“Đừng!”


Quan Triều Viễn lập tức nhận thua.


“Anh đi ra ngoài, anh đi ra ngoài là được chứ gì?”


Quan Triều Viễn chậm rãi đứng dậy, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Tô Lam.


Anh hy vọng rằng Tô Lam có thể gọi mình lại, nhưng cho đến khi anh đã đi tới cửa mà Tô Lam cũng không gọi anh.


Hơn nữa anh vừa mới bước qua cửa thì Tô Lam lập tức đi tới và khóa cửa lại!


Từ đó hai người bắt đầu ở riêng.


Lần này Tô Lam đã quyết tâm, nhất định phải cho Quan Triều Viễn một bài học.


Thực ra trong lòng cô biết rõ có lẽ Quan Triều Viễn thật sự chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, nhưng anh đã có suy nghĩ này nên cô không thể tha thứ.


Ít nhất thì cũng không thể dễ dàng tha thứ.


Công ty thời trang LOVE.


Không ai ngờ rằng trong đêm từ thiện, sau khi Tô Nhược Vân nói cho mọi người biết thương hiệu LOVE của mình chính thức được thành lập, thì LOVE lập tức trở nên nổi tiếng!


Nhân viên của công ty đang tăng ca để tiến hành phân phối hàng, bởi vì dạo gần đây LOVE thật sự rất hot!


“Sếp Tô, đây là thống kê doanh thu của chúng ta sau nửa tháng khai trương.” Người phụ trách bộ phận tài chính của công ty đưa báo cáo doanh thu cho Tô Nhược Vân.


Nhìn con số trên đó, ngay cả Tô Nhược Vân cũng phải sửng sốt!


“Mới khai trương được nửa tháng mà khoản doanh thu của chúng ta đã lên tới bảy triệu?!”


“Đúng vậy sếp Tô, quần áo của chúng ta bán rất chạy, hiện nay một số cửa hàng đều đang hết hàng! Tôi cảm thấy có thể bảo thầy Lâm tiếp tục ra những thiết kế mới rồi.”
 
Chương 1035


Chương 1035


Tô Nhược Vân vô cùng mừng rỡ.


“Anh lập tức đi nói với thầy Lâm đi.”


“Vâng.”


“Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước đây.”


Tô Nhược Vân lái xe về nhà, sự bùng nổ của LOVE thực sự khiến cô ta vô cùng phấn khích.


Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì cô ta sẽ nhanh chóng trở thành người phụ nữ giàu có rồi!


Về đến nhà, Tô Nhược Vân bước vào cửa, trong nhà không có ai.


Cô ta không khỏi thở dài, Mộ Dung Dịch vẫn chưa về.


Cô ta đang suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên.


“Đã muộn vậy rồi, không biết ai vậy nhỉ?”


Tô Nhược Vân bước tới cửa, nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo, là Mộ Dung Dịch!


Cô ta lập tức mở cửa.


“Chồng à, anh làm sao vậy?”


Mùi rượu phả vào mặt cô ta, trên người anh còn có mùi thuốc lá.


Mộ Dung Dịch loạng choạng bước vào cửa, vừa vào cửa đã suýt ngã xuống sàn, cũng may mà Tô Nhược Vân đỡ anh ta.


“Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”


Tô Nhược Vân cố hết sức dìu Mộ Dung Dịch vào phòng ngủ, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy thuốc giải rượu và rót một cốc nước.


Sau khi kết hôn, hai người đã chuyển đến đây.


Nhưng cả hai đều luôn bận rộn với công việc nên rất ít khi ở nhà, thậm chí từ khi sống ở đây, cả hai chưa từng ăn cơm cùng nhau.


Số lần thân mật của hai người cũng ít đến đáng thương, để tạo nên thế giới hai người và không bị ai khác quấy rầy, Tô Nhược Vân đã đuổi hết người giúp việc đi.


Nhưng Mộ Dung Dịch vẫn luôn thờ ơ với cô ta.


Tô Nhược Vân bỏ thuốc giải rượu vào miệng Mộ Dung Dịch, sau đó đỡ anh ta dậy để cho anh ta uống nước.


“Chồng à, mặc dù công việc quan trọng nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe! Khi xã giao anh uống ít rượu thôi.”


Tô Nhược Vân vuốt ve gương mặt của Mộ Dung Dịch với vẻ đau lòng.


Mộ Dung Dịch đột nhiên nắm lấy tay cô ta, sau đó mở mắt rồi kéo cô ta vào lòng.


“Ối, anh làm gì vậy?”


Tô Nhược Vân không hề phòng bị nên sà vào lòng Mộ Dung Dịch, đập một cái vào lồng ngực anh ta.


“Sao anh lại xấu xa như vậy, em còn tưởng rằng anh say thật rồi!”


Mộ Dung Dịch đè sau đầu Tô Nhược Vân rồi hôn lên môi cô ta, mang theo mùi rượu nồng nặc.


“Đừng! Em còn chưa tắm đâu!”


Tô Nhược Vân ra sức giãy giụa.
 
Chương 1036


Chương 1036


Nhưng Mộ Dung Dịch hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, mà chỉ điên cuồng hôn cô ta.


Trước đây, mỗi lần thân mật đều là Tô Nhược Vân vắt óc để lấy lòng Mộ Dung Dịch, thậm chí còn phải nhờ đến thuốc kích dục.


Đã lâu rồi Tô Nhược Vân mới được Mộ Dung Dịch hôn một cách nóng bỏng như vậy, chẳng mấy chốc cô ta đã say đắm trong nụ hôn này.


Sau khi uống rượu Mộ Dung Dịch có hơi thô lỗ, nhưng đáng tiếc là người chưa từng trải qua chuyện quan hệ kịch liệt là Tô Nhược Vân lại cảm thấy như vậy rất kích thích!


“Tô Lam, anh muốn em…”


Miệng Mộ Dung Dịch lẩm bẩm.


Lúc đầu Tô Nhược Vân cũng nghe không rõ, nhưng khi Mộ Dung Dịch lặp đi lặp lại mấy lần thì Tô Nhược Vân đã nghe được rõ ràng.


Cô ta nằm bên dưới người Mộ Dung Dịch, cảm giác như đột nhiên chịu sự đả kích rất lớn!


Không ngờ anh ta lại gọi tên Tô Lam!


“Tô Lam, anh yêu em…” Mộ Dung Dịch hôn lên cổ cô ta một cách nóng bỏng.


Nước mắt của Tô Nhược Vân không kìm được mà rơi xuống.


Cô ta cố gắng lâu như vậy, nhưng trong lòng Mộ Dung Dịch vẫn chỉ có Tô Lam!


Tại sao?


Rốt cuộc là tại sao?


Thật không công bằng, thật không công bằng với cô ta!


Sự vận động mãnh liệt của Mộ Dung Dịch đã không còn khiến cô ta cảm thấy đau đớn, thứ mà cô ta có thể cảm nhận được chỉ có trái tim của mình.


Nỗi đau như xé cắt.


Sau khi kết thúc, Mộ Dung Dịch nằm sấp xuống một bên và ngủ thiếp đi.


Trên mặt Tô Nhược Vân vẫn còn vương vệt nước mắt chưa khô.


“Tô Lam, tôi nhất định phải băm cô ra thành nghìn mảnh!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.


Studio của Công ty thời trang STONE.


Studio này bắt đầu kinh doanh trong âm thầm, hiện tại Tô Lam vẫn đang đứng trước nơi đầu sóng ngọn gió nên đương nhiên không dám tuyên bố với bên ngoài.


Ngoài ra cô cũng không muốn đấu đá với Tô Nhược Vân, vì vậy tạm thời sẽ không công bố với bên ngoài rằng studio này là của cô.


Studio bắt đầu hoạt động, trước hết là phải bắt tay vào thiết kế trang phục, đợi chọn được tác phẩm thiết kế phù hợp rồi mới tiến hành gia công, sản xuất.


Cửa hàng của STONE cũng bắt đầu quá trình chuẩn bị.


Tô Lam không phải nhà thiết kế nên không biết nhiều về sự hoạt động của studio, cô tới đây cũng không giúp được gì, ngồi một mình trong phòng làm việc như thể đang trốn tránh điều gì đó.


“Chị.” Tô Kiêm Mặc gõ cửa rồi bước vào.


“Sao vậy?” Tô Lam cố gắng vực dậy tinh thần.


“Giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em, nói rằng phải nộp trong vòng một tuần.”


Tô Lam không ngạc nhiên chút nào.


“Quần áo của LOVE đã bán hết, chắc chắn bọn họ phải nắm chắc tình thế này mà nhanh chóng ra thêm một số kiểu dáng mới. Chị đã xem rồi, quần áo của LOVE được giới hạn trong độ tuổi từ hơn mười đến hơn hai mươi. Quần áo trước đó của giáo sư Lâm bọn em đều là kiểu dáng nổi tiếng, ông ta không thể thiết kế được nên đương nhiên cần thiết kế của bọn em.”
 
Chương 1037


Chương 1037


“Vậy bọn em phải làm sao? Có nộp bài tập này hay không đây?”


“Tất nhiên là phải nộp bài tập rồi.”


“Hay là bọn em đánh lừa là xong?”


Tô Kiêm Mặc nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, cậu lắc đầu.


“Không được, rất khó để lừa được giáo sư Lâm. Nếu thầy ấy cảm thấy không đạt tiêu chuẩn thì chắc chắn thầy ấy sẽ bắt bọn em làm lại, nếu như vậy thì rất lãng phí thời gian, cũng lãng phí tinh thần và sức lực.”


Tô Lam suy nghĩ một lúc.


“Các em vẫn cứ nộp bài tập như bình thường, nhưng phải giữ lại bản thảo.”


Tô Kiêm Mặc khẽ gật đầu.


“Chị ơi, bây giờ bọn em đang thiết kế quần áo mùa hè, một vài bạn trong lớp em đều có ý tưởng đặc biệt. Chị đừng lo, nhất định STONE chúng ta sẽ thống trị mùa hè năm nay!”


Hiếm khi thấy Tô Kiêm Mặc có cảm xúc mãnh liệt như vậy.


Tô Lam nở nụ cười kiêu hãnh.


Trước đây cô luôn cảm thấy cậu rất trầm tính, rất ngoan ngoãn, nhưng bây giờ cô mới phát hiện thật ra cậu cũng là một chàng trai có ước mơ và sẵn sàng theo đuổi.


“Chị tin là em có thể.”


“Đúng rồi chị à, anh rể vừa mới trở về, chị không cần trông coi ở đây đâu, chị về nhà với anh rể đi ạ.”


“Được.”


Tô Kiêm Mặc đi ra ngoài.


Bởi vì mấy ngày nay cậu không về nhà nên đương nhiên không biết chuyện hai người họ cãi nhau.


Họ đã ở riêng được ba ngày rồi.


Quả thực Quan Triều Viễn sắp phát điên lên rồi.


Anh gần như đã thức trắng ba đêm không ngủ, không có Tô Lam ở bên cạnh, anh không thể nào ngủ ngon giấc được!


Tô Lam cũng vậy ư?


Tô Lam vừa về đến nhà thì phát hiện Tiêu Mạch Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình!


Đây đúng là khách quý!


Lần trước cô bị bắt cóc, sau khi trở về thì chưa từng gặp lại Tiêu Mạch Nhiên lần nào nữa.


“Chị Mạch Nhiên, sao hôm nay chị lại có thời gian tới đây vậy?” Tô Lam bước đến sô pha và ngồi xuống.


“Tôi tới thăm cô một chút.” Mặt mày Tiêu Mạch Nhiên rất rạng rỡ.


Tô Lam cũng nghe nói Tiêu Mạch Nhiên sống trong hoa viên Crystal, phải an dưỡng xong mới rời đi.


“Tô Lam, tôi nghe nói cô và A Viễn cãi nhau…”


“À, chị tới đây là vì chuyện này?” Bây giờ Tô Lam mới biết nguyên nhân Tiêu Mạch Nhiên đến đây.


“Tô Lam, tôi cần phải nhắc nhở cô vài câu, hai người là lâu ngày sinh tình.”


Tiêu Mạch Nhiên cố tình nhấn mạnh chữ “ngày”.


“Không nên vì một chút chuyện nhỏ mà chôn vùi tình cảm giữa hai người, hai vợ chồng có chuyện gì thì nói ra là được.”
 
Chương 1038


Chương 1038


Tô Lam mỉm cười.


“Chị Mạch Nhiên, chị chưa kết hôn nên không biết, bây giờ làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau. Các đôi đều là đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, không có gì to tát cả. Cảm ơn ý tốt của chị.”


Tiêu Mạch Nhiên cười ngượng ngùng, Tô Lam đang cười nhạo mình không có được Quan Triều Viễn sao?


“Hai người không sao thì tôi yên tâm rồi. Tôi còn có việc nên không quấy rầy nữa.”


“Vâng, em cũng muốn làm bữa tối cho anh ấy, không tiễn chị được rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên rời đi.


Tối hôm đó lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa!


Lúc đầu Tiêu Mạch Nhiên nhận được tin từ Dạ Bân đã cố ý đến tìm Tô Lam.


Nhưng ai ngờ lại bị Tô Lam châm chọc ngược lại.


Những lời của Tô Lam rõ ràng đang nói cô ta là đối thủ bại dưới tay cô.


Không cướp được Quan Triều Viễn thì cũng thôi, bây giờ còn không lấy chồng được!


Xem ra ngoài mặt nhìn Tô Lam có vẻ khôn khéo, biết điều, nhưng thực chất lại rất có dã tâm.


Mặc dù Tô Lam nói đểu Tiêu Mạch Nhiên, nhưng trong lòng cô cũng không vui.


“Lâu ngày sinh tình?”


Đây không phải đang cười nhạo cô và Quan Triều Viễn hoàn toàn là do giao hợp thân thể nên mới nảy sinh tình cảm sao?


Hơn nữa Quan Triều Viễn đi tìm người phụ nữ khác vì không được thân mật với mình khiến Tô Lam càng tức giận hơn!


Tô Lam khó chịu ngồi trong phòng ngủ, điện thoại di động vang lên hết lần này đến lần khác.


Cô cầm lên xem, thì ra là thông báo từ Weibo.


Nhìn thấy những tin đó, Tô Lam lập tức ngẩn ra!


“Cảm ơn @Tô Lam đã ủng hộ Công Trình Hy Vọng trong hai năm qua, học kỳ mới, các bạn nhỏ lại có sách mới đến trường! Tôi thật sự rất vui!”


Từ hiệu trưởng trường Công Trình Hy Vọng.


“Gần đây tôi thấy cư dân mạng công kích Tô Lam quá, tôi phải đứng ra nói đôi lời. Ba tháng trước Tô Lam vừa quyên góp năm trăm nghìn cho quỹ từ thiện của chúng tôi, dùng để cứu chữa cho trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh. Cô ấy làm việc tốt không bao giờ để lại tên, mấy ngày trước tôi mới biết thì ra là cô ấy.”


Từ một tổ chức từ thiện dành cho trẻ em.


“Mọi người nói cô ấy keo kiệt, nhưng thật ra cô ấy là một người rất hào phóng, chỉ là cô ấy không muốn nói cho mọi người biết thôi. Đây là số tiền cô ấy quyên tặng cho chúng tôi thời gian trước, có bằng chứng đầy đủ, tổng cộng là ba trăm nghìn!”


Từ một quỹ từ thiện.


Rất nhiều blogger trên Weibo đều tag cô vào, khen ngợi cô làm việc tốt không để lại tên!


Trên mạng lại lập tức bùng nổ!


Ban đầu còn có một số người nghi ngờ Tô Lam đang tẩy trắng cho bản thân.


Nhưng những blog này đều chính chủ, hơn nữa chứng nhận của họ cũng là thật, đều là các tổ chức từ thiện lớn và có đăng bằng chứng quyên góp, không ai có thể nghi ngờ.


Ngày ở trên được viết rõ ràng, bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, cũng là lúc Tô Lam vừa mới debut, cho đến mấy ngày trước đều có!
 
Chương 1039


Chương 1039


“Trời ơi, không ngờ Tô Lam lại làm nhiều việc tốt như vậy!”


“Thì ra người ta chuyên làm việc thiện, chỉ là không muốn lấy ra lăng xê thôi.”


“Làm việc tốt vốn không nên để lại tên, không giống như một số người, làm việc tốt chỉ mong cả thế giới đều biết. Like cho Tô Lam!”


“Tô Lam nhà chúng tôi là một người cực kỳ khiêm tốn, cô ấy làm việc thiện, chỉ là không thích được lăng xê thôi!”





“Người làm việc tốt không muốn để lại tên!”


“Tô Lam thật tuyệt!”


“Tô Lam, chúng tôi sai rồi.”


Những bài viết này đã lọt vào top ba danh sách hot search.


Cư dân mạng thậm chí còn đồng loạt xin lỗi Tô Lam.


Từ Tinh Như nhìn thấy chiều hướng dư luận trên mạng liền gọi cho Tô Lam.


“Tô Lam, tôi thật sự không ngờ thì ra cô lại làm nhiều việc tốt như vậy, sao cô không nói với tôi ngay từ đầu?”


Tô Lam lúc này cũng mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.


Cô đang định gọi cho Từ Tinh Như hỏi xem có phải cô ta PR không, nhưng sau khi nghe những gì Từ Tinh Như nói thì thậm chí cô ta còn không biết chuyện này.


“Ồ, tôi… chuyện này không tiện nói mà.”


“Nhưng khi cô đứng trên đầu sóng ngọn gió thì phải lấy ra, may là những người này có lương tâm, nhận được khoản quyên góp của cô cũng lập tức lên tiếng giúp cô.”


“Ha ha…” Tô Lam rất chột dạ.


“Được rồi, chắc chuyện này sẽ qua thôi, hôm khác chúng ta bàn chuyện quay phim sau.”


“Vâng.”


Sau khi cúp máy, Tô Lam vẫn ngơ ngác.


Cô xem kỹ lại Weibo của những blogger lớn và những giấy chứng nhận quyên tặng kia.


Nhìn không giống làm giả, nhưng có thể khiến nhiều người nói giúp cô như thế, ngoài Quan Triều Viễn ra còn có thể là ai?


Đúng lúc này, Tô Lam nghe thấy dưới tầng có tiếng động cơ xe, cô lập tức đi xuống.


Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã bị Tô Lam kéo đến sofa.


Quan Triều Viễn được quan tâm mà lo lắng.


“Tô Lam, em sao thế? Ở riêng ba ngày có phải là nhớ anh rồi không? Em nói đi, có phải em nhớ anh rồi không?”


Quan Triều Viễn vẫn nở nụ cười bỡn cợt đời như cũ.


“Đừng cợt nhả với em nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!”


“Em nói đi.” Quan Triều Viễn đột nhiên lại mang bộ mặt nịnh nọt.


“Vừa nãy có rất nhiều blogger lớn tag em, nói là em quyên tiền cho họ gì đó, chuyện này có phải là anh tìm người làm không?”
 
Chương 1040


Chương 1040


Quan Triều Viễn lại gần Tô Lam, nở nụ cười xấu xa.


“Có phải em muốn khen anh không?”


“Nghiêm túc đi! Sao anh có thể dùng thế lực của mình để giở trò bịp bợm như thế? Em biết anh đang giúp em, nhưng…”


Quan Triều Viễn bịt miệng Tô Lam lại.


“Dừng lại! Anh phải nói rõ với em trước, anh không giở trò bịp bợm! Những điều đó đều là thật.”


Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn.


“Không thể nào! Nếu không phải là giả thì sao từ mùa hè năm ngoái đã có rồi?”


“Vậy thì có nghĩa là nó có thật.” Quan Triều Viễn nhún vai, không cho là đúng.


“Đó là giả!”


“Những khoản quyên góp đó là thật, đó đều là việc tốt anh làm, thằng cháu trai Mộ Dung Dịch kia muốn so nhiều tiền hơn anh nhưng mà vẫn còn non lắm!”


Quan Triều Viễn khinh thường.


“Đều do anh làm?”


Quan Triều Viễn gật đầu đắc chí.


“Mẹ anh nói kiếm nhiều tiền như vậy cũng vô ích, một mình tiêu không hết nên anh quyết định làm việc thiện tích đức. Nhưng anh nghĩ những chuyện này không cần phải nói cho người khác biết anh đã kiếm được bao nhiêu tiền, vậy nên những tổ chức từ thiện đó không hề biết là tiền anh đóng góp.”


Tô Lam mở to mắt nhìn Quan Triều Viễn, cô không ngờ anh còn có suy nghĩ này.


“Vì thế mấy ngày nay anh đã bảo Doãn Cẩn để những tổ chức từ thiện đó ngầm hiểu số tiền ấy là do em quyên tặng. He he, có phải em muốn khen anh không?”


Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.


Cô thật sự không biết phải nói gì với người đàn ông này.


Mặc dù chuyện bao cao su mấy ngày trước khiến cô rất tức giận, nhưng nghĩ đến Quan Triều Viễn vẫn một lòng vì mình, lần này anh còn giải vây giúp cô.


“Tô Lam, cục cưng của anh, hôm nay anh có thể trở về phòng ngủ rồi chứ?”


Quan Triều Viễn vội tranh công.


“Không phải anh làm việc tốt không để lại tên à? Sao bây giờ lại hỏi em công lao?”


“Khi cần kể công thì vẫn phải kể.”


Tô Lam bật cười.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng được thấy Tô Lam cười, mấy ngày nay hai người toàn lạnh mặt với nhau.


“Cười rồi, cười rồi, cuối cùng em cũng cười rồi. Em cười lên vẫn xinh hơn, sau này đừng xụ mặt nữa, xấu lắm!”


Tô Lam lập tức dập tắt nụ cười.


“Đắc ý quá nên quên rồi đúng không?”


“Không, không, tuyệt đối không! Anh đang chờ lệnh của vợ này.”


“Anh về phòng ngủ cũng được, nhưng em có điều kiện.”


Tô Lam chỉ đành lùi lại một bước.


“Sao còn có điều kiện nữa?”
 
Chương 1041


Chương 1041


Quan Triều Viễn rất chán nản, anh cứ tưởng mình giúp Tô Lam giải quyết vấn đề lớn này thì cô sẽ tha thứ cho anh.


“Tô Lam, anh đã giúp em chuyện lớn đó!”


“Đây là hai việc khác nhau, anh giúp em đương nhiên em sẽ cảm ơn anh, nhưng em sẽ không tha thứ cho chuyện anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác.”


Tô Lam vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.


“Anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới tin, anh không hề ra ngoài tìm người phụ nữ khác!” Quan Triều Viễn thề thốt.


“Vậy anh giải thích đi, tại sao Dạ Bân đưa cho anh bốn chiếc bao cao su mà cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc?”


Lại vấn đề này!


Quan Triều Viễn sắp bị vấn đề này hành hạ phát điên rồi!


“Tô Lam, anh thừa nhận hôm đó sau khi cãi nhau anh đã đi tìm Dạ Bân kể khổ, Dạ Bân nói với anh rằng anh nên tìm một người phụ nữ khác để chọc giận em, khiến em có cảm giác nguy cơ, như vậy em sẽ chú ý đến anh.”


Tô Lam quan sát Quan Triều Viễn, thì ra còn có chuyện này ở giữa.


“Anh thừa nhận khi Dạ Bân nói thế anh đã động lòng, nhưng anh thật sự không làm! Vì thế anh đi uống rượu, nếu anh thật sự làm thế thì việc gì phải đi uống rượu, khiến bản thân say làm gì?”


“Vậy anh đã động lòng rồi?”


Quan Triều Viễn mở to mắt nhìn Tô Lam.


Trọng tâm vấn đề anh muốn nói nằm ở câu sau!


“Không phải, Tô Lam, em nghe anh nói, mặc dù anh đã động lòng…”


Tô Lam lắc đầu.


“Cuối cùng thì anh vẫn động lòng, muốn lên giường với người phụ nữ khác, thử cảm giác mới mẻ và chọc giận em, phải không?”


“Anh…”


Lần này Quan Triều Viễn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, dù sao những lời vừa nãy cũng là anh tự nói!


Anh chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, sao lại lắm lời thế chứ?


“Anh đã động lòng nên phải chấp nhận chịu phạt!”


Quan Triều Viễn cúi gằm mặt xuống.


“Được rồi, em cứ coi như vừa nãy anh chưa nói gì, em nói điều kiện của em đi.”


Quan Triều Viễn hoàn toàn nhận thua.


Không nên tranh luận với phụ nữ!


“Anh có thể về phòng ngủ, nhưng không được chạm vào em, nếu anh không chịu được thì có thể tiếp tục ngủ ở phòng dành cho khách.”


Quan Triều Viễn há miệng không nói nên lời.


Đây không phải là tra tấn anh sao?


Anh đã gần một tháng không chạm vào cô rồi!


Nằm cùng giường còn không được chạm?


“Có phải em đã quá tàn nhẫn với anh không?”
 
Chương 1042


Chương 1042


“Nếu thấy tàn nhẫn thì anh tiếp tục ngủ phòng khách đi!”


Tô Lam phớt lờ Quan Triều Viễn, đi thu dọn giường.


Quan Triều Viễn nảy ra ý tưởng, nhanh chóng sang phòng khách lấy gối của mình về.


“Vậy bao giờ anh được chạm vào em?”


Tô Lam không trả lời ngay, cô đang thầm tính ngày.


“Nếu anh thể hiện tốt thì mười lăm tháng này!”


Quan Triều Viễn nhìn lịch, một tuần nữa mới tới mười lăm!


Anh còn phải chịu đựng thêm một tuần nữa.


Tối đến nằm cùng trên một chiếc giường, đương nhiên Quan Triều Viễn có chút không kiềm chế được, không tự chủ nhích lại gần Tô Lam.


Bàn tay to của anh từ từ đến gần cô.


Sắp rồi, sắp rồi, sắp chạm được vào cô rồi.


Làn da mịn màng đang ở ngay trước mắt!


Quan Triều Viễn cảm thấy tim mình đập rất nhanh!


“Trước khi em nổi giận thì em khuyên anh nên rụt tay lại.” Giọng nói lạnh lùng của Tô Lam truyền đến.


“Hả?” Quan Triều Viễn đột nhiên cảm thấy như bị giội một gáo nước lạnh.


“Tô Lam…” Giọng Quan Triều Viễn mang theo chút tủi thân.


Tô Lam quay người lại.


“Trước ngày mười lăm, nếu anh chạm vào em thì em không còn cách nào khác ngoài việc mời anh ra ngoài! Em không nói đùa với anh đâu!”


“Sao em phải làm thế chứ?”


Thực ra mấy ngày nay sau khi bình tĩnh lại, Tô Lam cũng biết Quan Triều Viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.


Thậm chí cô còn đã kiểm tra, đàn ông khi say rượu sẽ không có phản ứng sinh lý.


Cái gọi là “say rượu làm loạn” là khi có trong người một chút cồn sẽ sinh ra xốc nổi, nhưng nếu đã say hẳn thì không có phản ứng đó.


Hôm ấy Quan Triều Viễn đã say như vậy rồi, chắc chắn sẽ không làm chuyện đó với người khác.


Nhưng câu nói “lâu ngày sinh tình” của Tiêu Mạch Nhiên khiến lòng cô rất khó chịu.


Đúng là tình cảm giữa cô và Quan Triều Viễn bắt đầu từ khi lên giường.


“Em muốn hỏi anh một câu, tình cảm của anh với em có phải là do lâu ngày sinh tình không? Em tin anh hiểu ‘lâu ngày sinh tình’ là gì.”


Vẻ mặt Tô Lam cực kỳ nghiêm túc.


“Em sao vậy?”


“Nếu không vì lần đầu tiên ngủ với em, chắc anh sẽ nhốt em ở đây mãi và không bao giờ gặp em. Nếu không phải muốn được suốt ngày ngủ với em thì có lẽ anh cũng không tới tìm em hết lần này đến lần khác đúng không?”


Tô Lam càng nói càng thấy khó chịu.


“Em đang nói linh tinh gì vậy? Đúng, đúng là vì lần đó ngủ với em nên anh mới có hứng thú với em. Nhưng anh ở bên em cũng không chỉ để lên giường mà!”


“Vậy anh chứng minh cho em đi!”
 
Chương 1043


Chương 1043


“Thì ra em làm vậy là vì điều này. Để chứng minh, anh có thể một tháng không đụng vào em, em tin không?” Quan Triều Viễn bắt đầu thề thốt.


“Được, vậy thì một tháng!” Tô Lam thừa thắng xông lên.


“Hả?” Quan Triều Viễn ngẩn người: “Tô Lam, anh chỉ ví dụ thôi, anh không nói là thật.”


Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.


“Em biết ngay mà!”


“Mười lăm, đúng như lời em nói, trước mười lăm anh sẽ không chạm vào em!”


Tô Lam thở dài.


“Ngủ đi.”


“He he.” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì tự hố mình.


Sau này không được nói linh tinh nữa.


“Tô Lam, cho anh ôm em được không? Anh đã không được ôm em lâu lắm rồi, không ôm em thì anh ngủ không ngon, anh hứa sẽ không làm gì em.”


Quan Triều Viễn năn nỉ.


“Ừm.”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.


Nhưng đúng như anh nói, anh thật sự không làm gì cô.


Một tuần này cuộc sống của hai người đều rất bình yên.


Từ Tinh Như lại bắt đầu xếp lịch trình làm việc cho Tô Lam, tất cả các kịch bản đều đang được bàn bạc, thương lượng.


Vào ngày mười lăm, Tô Lam nhận một lịch trình quan trọng phải ghi hình vào buổi tối, Từ Tinh Như đi cùng cô.


Trong phòng trang điểm.


Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Tô Lam, Từ Tinh Như ngồi bên cạnh.


“Tô Lam, tôi đã xem kịch bản gần đây chúng ta có rồi, không có bộ phim nào cực kỳ thích hợp, cô có ý kiến gì không?”


“Chị Tinh Như, hồi mới debut tôi đóng phim điện ảnh nên cũng quay khá nhiều phim điện ảnh rồi. Còn phim truyền hình thì mới chỉ quay được một bộ, lại còn là nữ phụ. Tôi đang nghĩ tôi có thể đóng phim truyền hình không?”


“Tôi cũng có ý này, kịch bản phim điện ảnh không có bộ nào đặc sắc, nhưng phim truyền hình thì có một bộ thể loại nữ chủ, rất hợp với cô, cũng mang tính thử thách. Tôi sẽ cho cô xem sau.”


“Vâng.”


“Được rồi, tôi còn chút việc, tôi đi trước nhé.”


Sau khi Từ Tinh Như đi thì Tô Lam cũng trang điểm xong.


Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.


Không ngờ lại là Doãn Cẩn gửi tin nhắn tới.


“Mợ chủ, sếp Quannói muốn cho mợ một bất ngờ, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho mợ, mợ bảo ông Trần đưa thẳng đến đó luôn nhé.”


Nhìn những dòng chữ đó, Tô Lam không thể nhịn được cười.


Mấy ngày nay người đàn ông này không tỏ ra huyền bí thì không chịu nổi. Cô tính ngày, hôm nay đúng là mười lăm, là ngày cô đồng ý cho anh chạm vào mình.
 
Chương 1044


Chương 1044


Chắc anh muốn ăn mừng đây mà, lại còn làm hoành tráng như này nữa.


Sau đó Doãn Cẩn gửi địa chỉ tới, cũng là lúc Tô Lam đang chuẩn bị trả lời.


“Chị Tô Lam, sắp bắt đầu rồi, phiền chị nhanh lên một chút nhé?” Nhân viên công tác vô cùng cung kính nói với cô.


“Được, tôi đến ngay.”


Tô Lam lập tức cất điện thoại, không trả lời Doãn Cẩn nữa mà đi theo nhân viên công tác vào trường quay truyền hình.


Buổi ghi hình chương trình diễn ra suôn sẻ, công việc kết thúc vào đúng mười giờ.


Ông Trần đã chờ sẵn bên ngoài, Tô Lam lên xe.


“Ông Trần, bây giờ chúng ta không về nhà, đến nơi này trước đã.”


Tô Lam đưa điện thoại cho ông Trần xem.


Nhìn thấy vị trí hiển thị trên điện thoại, ông Trần cau mày.


“Mợ chủ, nửa đêm rồi chúng ta đến đó làm gì?”


“Đây là địa chỉ thư ký Doãn gửi cho tôi, anh ấy nói Quan Triều Viễn đang ở đó và muốn cho tôi một bất ngờ, bảo tôi ghi hình xong thì tới đó luôn.”


Nghe Tô Lam nói vậy, ông Trần mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.


“Thì ra là vậy, tôi đang bảo nửa đêm rồi mợ chủ cũng không thể đến nơi hẻo lánh như vậy.”


“Nơi đó rất hẻo lánh sao?” Tô Lam nghiêng đầu hỏi.


“Đúng thế, nơi đó cực kỳ hẻo lánh, ở gần biển Tình Nhân. Hoa viên Crystal của cậu chủ ở bờ biển Cầm bên này, còn nơi đó ở phía bên kia, mà biển ở cả hai bên đều rất nhiều cát, gần đó cũng không có người ở.”


Tô Lam khó hiểu, sao nửa đêm rồi Quan Triều Viễn lại chọn nơi hẻo lánh như vậy?


“Nhưng trước giờ cậu chủ đều không làm theo những điều bình thường, chắc nơi hẻo lánh như vậy có thể khiến cậu chủ chơi vui vẻ.” Ông Trần lại bổ sung.


Nghe ông Trần nói xong, Tô Lam thoải mái hơn nhiều, đúng là trước giờ Quan Triều Viễn đều không làm theo những điều bình thường.


Ông Trần khởi động xe rồi đi về phía đó.


Tô Lam ngồi trong xe nghỉ ngơi dưỡng sức, không biết lát nữa Quan Triều Viễn sẽ giày vò thế nào nên giờ cô phải nghỉ ngơi trước đã.


Lúc này đã rất khuya, trên đường không nhiều xe, mà dường như ông Trần cũng hiểu được tâm trạng Tô Lam nên lái xe rất nhanh, nửa tiếng đã đến nơi.


“Mợ chủ, tôi ở đây chờ mợ hay là…”


Tô Lam mỉm cười với ông Trần, thấy vẻ mặt khó xử của ông ta thì cũng hiểu ông ta đang nghĩ gì.


Ông Trần đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại là người rất yêu vợ, mỗi tối ông ta đều vội về nhà, sợ vợ lo lắng.


“Ông Trần không cần chờ tôi đâu, ông về nhà đi. Ở đây có cậu chủ rồi, lát nữa tôi sẽ về cùng anh ấy.”


“Ồ được được, vậy tôi không làm phiền mợ chủ nữa!” Ông Trần lập tức quay đầu xe đi về.


Nơi này đúng là hẻo lánh như lời ông Trần nói, phóng tầm mắt ra xa nhìn những ngôi nhà gần nhất cũng phải cách đó chừng hơn một kilomet, chỉ có thể thấy ánh đèn từ xa.


Hai bên đường ở đây không có đèn, ông Trần vừa đi Tô Lam đã bắt đầu thấy hơi sợ.
 
Chương 1045


Chương 1045


Tên xấu xa này, anh muốn tạo bất ngờ cho cô hay là muốn làm cô sợ hãi đây?


Tô Lam bật điện thoại, chuyển sang chức năng đèn pin, tự soi sáng rồi đi bộ một mạch đến bãi biển.


Tuy nơi này rất hẻo lánh nhưng phong cảnh khá đẹp, cũng chính vì hẻo lánh nên xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ, trăng chiếu trên mặt biển tạo sóng lấp lánh.


Nhưng vì quá yên tĩnh nên cô thấy sợ, cô đã đến rồi, còn điều bất ngờ thì sao?


“Ông xã?” Tô Lam thận trọng gọi.


Nhưng đáp lại cô chỉ có sự vắng vẻ cùng trống vắng.


“Ông xã!” Tô Lam lại gọi lớn tiếng hơn: “Anh đừng làm em sợ, mau ra đây đi, nếu anh còn không ra nữa là em đi đấy!”


Tô Lam không khỏi có chút lo lắng, dù sao cô là con gái lại một mình đến đây, thật sự có hơi sợ hãi.


Nếu không phải biết Quan Triều Viễn ở đây thì cô đã không tới nơi như này.


“Quan Triều Viễn, nếu anh còn không ra thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa!” Tô Lam thật sự tức giận.


“Tô Lam…” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.


Ở khu Rainbow lúc này.


Quan Triều Viễn đang thắp nến đỏ trong phòng ngủ, vừa ngâm nga một ca khúc vừa dùng bật lửa đốt cây nến đỏ anh vừa mua.


Anh đã phải nhịn hơn mười ngày, cuối cùng đêm nay cũng được giải phóng, ban ngày anh hưng phấn đến mức không biết phải làm gì.


Trên sàn nhà trong phòng, những cây nến đỏ được xếp thành hình trái tim.


Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.


Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Quan Triều Viễn như quả bóng bị xì hơi, người gọi tới là Vương Vĩ.


“Ông đừng nói với tôi đêm nay là đêm trăng tròn, nếu ông nói thì tôi sẽ bóp chết ông!”


Quan Triều Viễn không đợi đối phương lên tiếng đã tức giận quát vào điện thoại.


“Cậu chủ… cậu đoán đúng rồi.” Vương Vĩ cũng rất bất lực.


Quan Triều Viễn day đầu mày đầy bất lực: “Ông luôn thích giội nước lạnh vào thời khắc mấu chốt!”


“Cậu chủ, tôi…” Vương Vĩ cũng không biết nên giải thích thế nào, hiển nhiên ông ấy chỉ làm theo mệnh lệnh.


“Sao bây giờ ông mới nói cho tôi?” Quan Triều Viễn cố nén lửa giận trong lòng.


“Đêm nay đột nhiên trời lại quang, bầu trời vốn đang bị mây đen bao phủ sẽ không xuất hiện trăng tròn, nhưng bây giờ… cậu chủ, cậu mau về đi!”


“Biết rồi!” Quan Triều Viễn đương nhiên không vui, nhìn cây nến vừa mới thắp lên, lòng anh đầy phiền muộn.


Nhưng anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đi xuống tầng.


“Lê Hoa!”


Lê Hoa lập tức bước ra khỏi phòng.


“Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”


“Lát nữa mợ chủ về thì nói tôi có việc gấp phải đến công ty.”


“Vâng, tôi biết rồi.”
 
Chương 1046


Chương 1046


Mặc dù Lê Hoa không biết tại sao Quan Triều Viễn lại tức giận, nhưng vẫn đáp lời.


Quan Triều Viễn nổi giận đùng đùng rời đi.


Suốt đoạn đường anh đều cảm thấy khó chịu, mỗi khi có dịp quan trọng thì chắc chắn sẽ là đêm trăng tròn.


Đêm trăng tròn đẹp biết bao, ôm người mình yêu ngồi ngắm trăng dưới ô cửa sổ mới lãng mạn làm sao!


Nhưng anh sẽ không bao giờ được tận hưởng khoảnh khắc đó.


Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi chua xót, anh vẫn vô cùng mong chờ có thể giải trừ phong ấn.


Khi về đến hoa viên Crystal, Vương Vĩ đã chờ anh ở cửa.


“Cậu chủ mau về đi, trăng sắp lộ ra rồi!”


Quan Triều Viễn ngước mắt nhìn, sau đó cúi đầu đi vào hoa viên Crystal.


Anh đến căn phòng quen thuộc của mình và khoá cửa như thường lệ.


Quan Triều Viễn vừa mới khoá cửa, chuẩn bị trải qua một đêm khó chịu đựng ở đây.


Điện thoại bỗng anh có thông báo.


“Muốn vợ anh bình an vô sự thì chuẩn bị một triệu mang đến địa chỉ tôi gửi cho anh.”


Không ngờ lại là tin nhắn bắt cóc tống tiền!


Nhìn thấy nội dung tin nhắn, hai mắt Quan Triều Viễn đột nhiên mở lớn!


Tô Lam lại bị bắt cóc?


Anh lập tức gọi cho ông Trần.


“Ông Trần, vợ tôi đâu?”


“Tôi đã đưa mợ chủ đến địa điểm cậu bảo rồi mà!” Ông Trần ở đầu dây bên kia đầy khó hiểu.


“Đưa đến địa chỉ tôi bảo? Tôi bảo đưa đến nơi nào?”


“Mợ chủ nói tối nay cậu muốn cho cô ấy một bất ngờ nên bảo tôi đừng đưa về nhà nữa mà tới biển Tình Nhân!”


Quan Triều Viễn cảm thấy không ổn.


“Tôi đưa mợ chủ đến đó xong thì về luôn!”


Quan Triều Viễn cúp máy, xem ra đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng anh nhìn nội dung tin nhắn, anh ta đòi một triệu, nếu chỉ như vậy thì chắc vì tiền thôi.


“Chúng tôi tin sếp Quanlà người giữ chữ tín, chỉ cần có tiền thì chúng tôi đảm bảo cô Ôn bình an vô sự, nếu sếp Quanbáo cảnh sát thì chúng tôi không khách sáo đâu.”


Bên kia lại gửi một tin nhắn khác đến.


“Tôi sẽ mang tiền đến ngay. Nhưng nếu vợ tôi mất một sợi lông thì tôi sẽ cho các anh chết không có chỗ chôn!”


Quan Triều Viễn trả lời tin nhắn rồi ra khỏi phòng ngay tức khắc.


“Quản gia Vương, lập tức chuẩn bị một triệu cho tôi!”


Vương Vĩ vừa định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng của Quan Triều Viễn, ông ấy vội vàng chạy ra ngoài.


“Cậu chủ, cậu định làm gì vậy?”


“Vợ tôi bị bắt cóc, bây giờ tôi cần một triệu để chuộc cô ấy về! Đừng nói nhảm nữa, mau chuẩn bị tiền cho tôi!”


Vương Vĩ hoảng sợ nhìn Quan Triều Viễn.
 
Chương 1047


Chương 1047


“Cậu chủ, chuyện này tuyệt đối không được! Đêm nay là đêm trăng tròn, cậu không được ra ngoài!”


“Không được! Tôi phải đi! Mau chuẩn bị tiền!”


Vương Vĩ chỉ đành chuẩn bị tiền cho Quan Triều Viễn, may mắn thay một triệu đối với anh mà nói chỉ là vài giọt mưa phùn.


Hoa viên Crystal cũng thường trữ sẵn tiền mặt, vậy nên chẳng mấy chốc Vương Vĩ đã xách vali có chứa một triệu tới cho Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đang định cầm lấy vali, nhưng Vương Vĩ lại không buông tay.


“Cậu chủ, cậu có thể bình tĩnh được không? Bây giờ cậu ra ngoài thế này, dù gặp phải ai thì cũng là tai hoạ, đề phòng đả thương người, đề phòng bại lộ thân phận của cậu…”


Vương Vĩ không dám nghĩ tiếp, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.


“Vậy chẳng phải vừa hay sao? Dám bắt cóc người phụ nữ của tôi, tôi phải cho chúng nếm thử sức mạnh của mình!”


Quan Triều Viễn chưa bao giờ nương tay với kẻ làm hại Tô Lam.


“Cậu chủ, cậu có thấy vụ bắt cóc này rất kỳ lạ không? Thứ nhất, bên ngoài rất ít người biết thân phận của cậu và mợ chủ, sao bọn bắt cóc này lại biết được? Thứ hai, thân phận của cậu chỉ có một triệu, cậu không thấy quá ít sao?”


Vương Vĩ vẫn đang cố gắng hết sức để ngăn cản Quan Triều Viễn.


Không biết bởi vì lo lắng cho Tô Lam hay vì sắp tới đêm trăng tròn mà lúc này Quan Triều Viễn rất khó có thể bình tĩnh lại.


Anh giật lấy chiếc vali rồi bỏ đi.


Vương Vĩ chỉ có thể nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn rồi thở dài, làm thế nào mới tốt đây?


Quan Triều Viễn nhanh chóng lái xe đến địa điểm đối phương gửi, đối phương chỉ đòi một triệu nghĩa là chúng không có nhiều người, nếu không một triệu cũng không đủ chia.


Nếu thật sự tới đêm trăng tròn, nếu anh không thể kiềm chế được mình, vậy chỉ đành coi đối phương là bữa khuya thôi!


Mà ở bờ biển Tình Nhân lúc này.


Tô Lam và Giản Ngọc đang đối mặt với nhau.


“Anh Ngọc, anh muốn em nói gì mới được đây? Sao anh cứ khăng khăng cố chấp như thế chứ?” Tô Lam thật sự bất lực với Giản Ngọc.


“Cưng à, rốt cuộc là anh khăng khăng cố chấp hay em khăng khăng cố chấp đây? Anh đã mai phục ở hoa viên Crystal của Quan Triều Viễn hơn một tháng rồi, anh đã hỏi những người giúp việc của anh ta. Mỗi tháng vào ngày mười lăm, người làm đều sẽ được nghỉ tập thể, chỉ vài người ở lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp.”


Tô Lam ngắt lời Giản Ngọc.


“Mỗi tháng cho người làm nghỉ một ngày thì có gì không bình thường?”


“Em nghe anh nói hết đã, những người ở lại nói thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng gầm thét vọng ra từ biệt thự, họ nói rằng biệt thự bị ma ám. Ngay cả những người sống gần đó cũng nói vậy, thi thoảng họ cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu đáng sợ phát ra từ biệt thự, có lúc còn nhìn thấy ánh sáng xanh!”


Tô Lam vỗ trán.


“Chuyện như ma ám mà anh cũng tin à?”


“Đây không phải là chuyện ma ám bình thường, mà là ma cà rồng! Chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra, mà chỉ xảy ra vào đêm trăng tròn ngày mười lăm!”
 
Chương 1048


Chương 1048


Giản Ngọc chỉ vào mặt trăng vừa to vừa tròn trên mặt biển và nói.


Tô Lam nhìn trăng tròn, không khỏi rơi vào trầm tư.


“Cưng à, anh đã hẹn Quan Triều Viễn dưới hình thức bắt cóc. Anh tin anh ta sẽ tới nhanh thôi, đến lúc đó em sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta!”


“Em thấy anh thật nhạt nhẽo!”


Không hiểu sao Tô Lam bỗng thấy căng thẳng, cô còn không biết mình đang sợ hãi điều gì!


“Cục cưng, em không dám nhìn à?”


Lời này của Giản Ngọc đã đánh trúng tâm lý Tô Lam.


“Có gì không dám chứ? Chỉ là em cảm thấy anh làm vậy rất tức cười! Chưa chắc Quan Triều Viễn đã tới, anh từ bỏ đi.” Tô Lam xoay người định đi.


“Chắc chắn anh ta sẽ đến. Dựa vào những gì anh biết về anh ta, anh bảo anh ta mang một triệu đến thì anh sẽ thả người, anh ta biết anh chỉ bắt cóc tống tiền nên sẽ không báo cảnh sát, vì một triệu với anh ta mà nói chỉ là vài giọt mưa phùn.”


Giản Ngọc khẽ nhướng mày: “Anh ta sẽ gom đủ một triệu nhanh thôi, ngoài ra thấy anh đòi ít như vậy thì anh ta cũng sẽ nghĩ bên anh không nhiều người, nên lại càng lơi là cảnh giác, thêm nữa anh ta là ma cà rồng nên càng không cần người giúp.”


“Anh Ngọc, anh…”


“Tô Lam, sao đến giờ cháu vẫn cố chấp vậy? Lát nữa cháu sẽ biết sự thật thôi!” Giọng một người đàn ông khác vang lên.


Qua giọng nói, Tô Lam có thể nhận ra người này là cậu của cô, Hoắc Vũ Long.


“Cậu, hai người thật là…”


Giản Ngọc bước đến bên cạnh Tô Lam, lấy thứ gì đó trên cổ mình xuống đeo vào cổ cô.


“Cục cưng, đây là răng sói, giống hệt chiếc anh đưa cho em trước đây. Đây là vũ khí tốt nhất để chống lại ma cà rồng! Cắm nó vào tim ma cà rồng thì chúng sẽ không còn sức chống lại nữa!”


Tô Lam nhìn chiếc răng sói trên cổ mà sững sờ.


Giản Ngọc đặt hai tay lên vai cô.


“Em tin tưởng anh ta như thế thì càng nên nhìn rõ một chút, anh ta sắp đến rồi, bây giờ em trốn trong góc tối quan sát đi.”


Đầu Tô Lam cực kỳ rối.


Tiếng động cơ ô tô từ nơi không xa vọng lại, ở nơi hoang vắng như này cực kỳ rõ ràng.


Hoắc Vũ Long đưa Tô Lam vào trong góc tối.


Không biết vì sao Tô Lam luôn cảm thấy mình như cái xác biết đi, cảm giác như cô đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.


Quan Triều Viễn cầm vali đựng một triệu xuống xe, lúc này mặt trăng đã lên cao, phản chiếu xuống mặt nước biển.


Quan Triều Viễn cảm thấy cổ họng hơi khô, anh cố gắng kiềm chế, đôi mắt xanh sáng lên trong đêm tối, giống như hai tia sáng xanh.


Khi nhìn thấy hai tia ánh sáng xanh đó, Tô Lam đã ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.


Mặc dù cô biết mắt Quan Triều Viễn màu xanh, nhưng cô cũng biết dù là màu xanh giống mắt sói thì phát sáng trong bóng tối như vậy chắc chắn không bình thường.


“Tô Lam, cháu nhìn rõ rồi chứ?” Hoắc Vũ Long nói nhỏ bên tai Tô Lam.


Tô Lam không trả lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom