Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1069


Chương 1069


Cô cũng không phải là một người cởi mở, cô không giống những người khác ở thời này, có quan điểm không muốn sinh con, chỉ muốn sống một cuộc sống hai người mãi mãi.


Thật ra, cô là một cô gái rất truyền thống.


Sự yên lặng này đã khiến Quan Triều Viễn cảm thấy rất xúc động. Anh biết rằng Tô Lam không thể chấp nhận được việc hai người không thể có con. Mà không chỉ Tô Lam mà những người bình thường khác cũng sẽ cảm thấy chuyện này rất tàn nhẫn.


Quan Triều Viễn thấy Tô Lam yên lặng rất lâu thì cũng hiểu đại khái ý của Tô Lam, anh từ từ quay người, chuẩn bị rời đi.


Có đôi lúc, càng nói nhiều thì sẽ càng khiến cho người tá đau khổ hơn.


Nhưng đúng lúc anh quay người đi, Tô Lam bỗng kéo cổ tay anh lại.


“Chúng ta… sau này chúng ta hãy nhận nuôi một đứa đi.”


Quan Triều Viễn quay phắt người ra nhìn Tô Lam, lúc này cô vẫn đang cúi thấp đầu xuống như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn nào đó.


“Em… em vừa nói gì cơ?”


Tô Lam cố gắng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt tràn đầy nước mắt của cô.


“Em nói là chúng ta hãy nhận nuôi một đứa bé đi, không cần phải tự sinh ra cũng được, trên thế giới này có rất nhiều cô nhi mà.”


Quan Triều Viễn vui vẻ đặt tay lên bả vai của Tô Lam: “Tô Lam, em nói thật không? Em sẵn lòng làm vậy à?”


Tô Lam trịnh trọng gật đầu một cái, cái gật đầu này lại càng khiến Quan Triều Viễn cảm thấy hưng phấn hơn, anh giang tay ra ôm Tô Lam vào lòng mình.


Tô Lam nở một nụ cười xán lạn, mặc dù không thể sinh con nhưng sau này hai người vẫn có thể nhận nuôi một đứa bé về làm con của hai người, chuyện này cũng không phải là quá khó.


Nghĩ đến việc sau này có thể ở chung với Quan Triều Viễn là cô đã thấy hài lòng rồi.


“Tô Lam, sau này chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em, em muốn nhận mấy đứa con cũng được!”


Tô Lam bỗng nhăn mũi lại, sau đó cố gắng giãy ra khỏi cái ôm của Quan Triều Viễn.


“Sao thế? Anh còn chưa ôm em đủ mà. Anh đã không ôm em cả tuần rồi.” Quan Triều Viễn cảm thấy rất uất ức, lại giang tay ra, chuẩn bị ôm Tô Lam vào lòng mình lần nữa.


Nhưng Tô Lam lại lùi về sau một bước, duỗi thẳng hai tay ra, đẩy vào ngực của Quan Triều Viễn.


“Người anh hôi quá! Em ngửi mà chảy cả nước mắt rồi đây này!”


“Anh còn chưa ghét bỏ em bao giờ mà em lại dám ghét bỏ anh chứ?”


Tô Lam bịt chặt mũi mình lại.


“Anh hôi quá! Anh không tắm mấy ngày rồi vậy?”


“Từ lúc không được gặp em đến giờ anh chưa tắm lần nào.”


Tô Lam khẽ thở phào một hơi.


“Được rồi, được rồi, để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, lát nữa anh đi tắm luôn rồi thay quần áo mới đi.”


Tô Lam hạ tối hậu thư với anh.


“Vâng ạ, anh sẽ nghe lời em.” Quan Triều Viễn bỗng trở nên dịu dàng đến lạ.
 
Chương 1070


Chương 1070


Nói xong, Quan Triều Viễn chuẩn bị hôn vào môi của Tô Lam, nhưng Tô Lam lập tức che miệng của anh lại.


“Anh hôi muốn chết! Trên người thì toàn mùi rượu! Anh mau đi tắm rửa sạch sẽ đi đã, không thì đừng hòng hôn em!”


“Hề hề, vậy lát nữa anh quay lại hôn em sau!”


Công ty Quốc tế Nghệ Tân.


Trong khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của Tô Nhược Vân phát triển rất nhanh, nhờ vào buổi tiệc từ thiện lần trước nên mức độ nổi tiếng của cô ta cũng đã tăng vọt. Mặc dù gần đây cũng có tin rằng Tô Lam vẫn luôn âm thầm làm từ thiện, nên cũng có người lên tiếng rằng Tô Nhược Vân chỉ làm từ thiện để lăng xê.


Nhưng dù sao thì cô ta cũng đã quyên góp tiền rồi, dù có lăng xê thì cũng chẳng có gì đáng trách cả.


Hãng trang phục LOVE và hãng mỹ phẩm dưỡng da COULOR đều được bán rất chạy, có người từng làm thống kê, Tô Nhược Vân hiện đang là nữ minh tinh đắt giá nhất.


Nhưng dù sao thì cô ta cũng vẫn cần một tác phẩm nào đó để bảo vệ độ nổi tiếng của mình.


“Anh Thần, tôi đã đọc mấy kịch bản này rồi, nhưng chẳng có kịch bản nào khiến tôi thấy thỏa mãn cả. Bây giờ công việc làm ăn của tôi rất bận rộn, nếu đã quay phim rồi thì phải quay bộ nào thật chất lượng, quay xong là nổi tiếng luôn ấy. Nếu không thì cũng chỉ tổ phí thời gian mà thôi.”


Tô Nhược Vân ném quyển kịch bản lên mặt bàn, đã có vài quyển kịch bản bị cô ta ném lên bàn như vậy rồi.


“Tôi cũng biết là bây giờ cô đang bận nhiều việc, muốn quay những tác phẩm thật xuất sắc, nhưng gần đây có rất ít tác phẩm hay.” La Thần cũng chỉ biết lắc đầu.


“Tôi nghe nói là bên phía Kỳ Tích mới mua bộ tiểu thuyết nổi tiếng vẫn đang được đăng tải gần đây là “Trinh Hậu truyện”, nghe nói nó đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục rồi, có sẵn một lượng người hâm mộ rất lớn, còn mời đạo diễn Trương về để quay nữa.”


La Thần sờ vào ria mép của mình.


“Đúng là có chuyện đó. Lúc mới đầu tôi cũng định giành lấy bộ phim đó cho cô, nhưng nào ngờ bên Từ Tinh Như lại nhanh chân đến trước rồi.”


Nghe thấy tên của Từ Tinh Như thì Tô Nhược Vân lập tức nhíu mày lại, nếu Từ Tinh Như đã giành được vai diễn đó rồi thì tức là Tô Lam sẽ quay phim đó.


“Sao cô ta cứ thích giành vai với tôi thế nhỉ?”


“Bên kia vừa nghe nói là Tô Lam muốn nhận vai diễn thì lập tức quyết định luôn, còn chẳng hỏi xem tiền cát xê là bao nhiêu. Tô Lam đã từng giành được hai cúp ảnh hậu, nên chẳng ai dám nghi ngờ gì về diễn xuất của cô ta, nên tất niên là có rất nhiều người muốn mời cô ta rồi.”


Tô Nhược Vân lườm La Thần một cái.


“Sao anh lại khen ngợi sự oai phong của người khác rồi tự hủy diệt chí khí của mình thế?”


“Nhược Vân à, chúng ta quay phim khác đi, bộ phim truyền hình này dài lắm, phải mất mấy tháng liền thì mới quay xong được, khéo có khi lại không sắp xếp được lịch mất.”


Thật ra, La Thần rất hiểu về diễn xuất của La Thần, anh ta cũng biết là Tô Nhược Vân không thể diễn ra được nhân vật trong kịch bản này.


“Nếu như tôi nói là tôi muốn diễn ở phim này thì sao?”


“Chuyện này…” La Thần bỗng vỗ đùi mình: “Bộ phim này đã bắt đầu bấm máy rồi, nhưng nghe nói là có vấn đề, để tôi đi nghe ngóng xem, biết đâu vẫn có hy vọng.”


“Vậy thì anh đi đi, không được thì chúng ta đầu tư tiền vào đó, để xem người ta có đồng ý không.”


Tô Kiêm Mặc đã tỉnh lại.
 
Chương 1071


Chương 1071


Lần này cậu đã ngủ li bì suốt hai ngày hai đêm, lúc mở mắt ra thì cậu còn cảm thấy hơi hoang mang, không hiểu là mình đang ở đâu.


“Kiêm Mặc, em tỉnh rồi à?” Tô Lam ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tô Kiêm Mặc.


Quan Triều Viễn đứng ở phía sau lưng Tô Lam.


Mãi một lúc sau, Tô Kiêm Mặc mới bình tĩnh lại, cậu có cảm giác người mình có vẻ khỏe hơn lúc trước.


Tô Lam đỡ cậu dậy, sau đó kê một cái gối ra sau lưng cậu, để cậu cảm thấy thoải mái hơn.


“Chị, em lại khiến chị phải lo lắng rồi.”


“Nói luyên thuyên gì thế? Chị không lo cho em thì lo cho ai?”


Tô Kiêm Mặc lẳng lặng nhìn Tô Lam.


Mới đầu Tô Lam còn không thấy gì lạ, nhưng sau khi em trai cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình mà chẳng nói lời nào thì cô cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.


“Em nhìn chị làm gì thế?”


Tô Kiêm Mặc khẽ lắc đầu.


“Em có muốn ăn món gì không? Để chị đi làm cho em nhé.”


“Chị không cần phải làm gì đâu, lát nữa đói thì em sẽ ăn đồ ăn của bệnh viện là được rồi.”


Quan Triều Viễn khoác hai tay lên vai của Tô Lam: “Em mệt mỏi suốt hai ngày nay rồi, bây giờ Kiêm Mặc tỉnh lại, em đi nghỉ một lúc đi. Nhé?”


“Em không mệt.”


“Chị, chị nghe lời anh rể, đi nghỉ ngơi đi. Không cần phải trông em mãi đâu, giờ em cũng tỉnh lại rồi. Em không sao cả.”


Tất nhiên là Tô Lam không nỡ đi nghỉ ngơi, bởi cô biết rằng Tô Kiêm Mặc chỉ còn có thể sống thêm một tháng nữa, cô muốn ở bên cạnh cậu trong vòng một tháng đó.


“Chị, chị mau đi nghỉ đi, đừng để em sốt ruột. Anh rể sẽ ở lại đây với em mà, phải không anh rể?” Tô Kiêm Mặc nhìn về phía Quan Triều Viễn với ánh mắt đầy ẩn ý.


“Đúng rồi, có anh ở đây rồi thì em còn sợ gì nữa? Em đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Quan Triều Viễn thân thiết vuốt nhẹ vào mái tóc của Tô Lam.


“Thôi được rồi, em sẽ đi một lát, nhưng có chuyện gì thì phải gọi em ngay đấy nhé.” Cuối cùng thì Tô Lam cũng đứng dậy.”


Quan Triều Viễn tiễn Tô Lam đến cửa phòng bệnh, sau đó Tô Lam một mình rời đi.


Quan Triều Viễn nhìn về phía ngoài cửa một lúc, sau đó mới đóng cửa phòng bệnh lại rồi đi vào trong.


“Anh rể, trong lúc hôn mê em đã nghe thấy những gì anh chị đã nói với nhau ở ICU rồi.” Giọng nói của Tô Kiêm Mặc vẫn có vẻ khá yếu ớt.


Quan Triều Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.


“Em còn sống được bao lâu?”


Quan Triều Viễn biết, đây là một chuyện rất tàn nhẫn, trong lúc Tô Kiêm Mặc còn chưa tỉnh lại thì anh và Tô Lam cũng đã từng bàn với nhau xem nên thông báo sự thật tàn nhẫn đó cho Tô Kiêm Mặc kiểu gì.


“Một tháng. Bác sĩ nói là nếu cậu uống thuốc đúng giờ thì sẽ sống được một tháng. Nhưng mà Kiêm Mặc, cậu đừng nản chí, trước kia bác sĩ cũng đã nói là…”


Quan Triều Viễn đang định an ủi Tô Kiêm Mặc nhưng nào ngờ Tô Kiêm Mặc lại nở một nụ cười tươi rói.


“Còn một tháng nữa là em đã thỏa mãn lắm rồi.”
 
Chương 1072


Chương 1072


Bỗng nhiên, Quan Triều Viễn không biết phải nói gì, hóa ra Tô Kiêm Mặc lại kiên cường hơn những gì hai người nghĩ rất nhiều.


“Anh rể, cảm ơn anh em biết anh là người đã cứu em. Thật ra, lần trước em đã nghi ngờ rồi, em từng thấy trong bình truyền nước của mình có chất lỏng gì đó màu xanh da trời.”


Quan Triều Viễn bỗng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ Tô Kiêm Mặc cũng đã biết thân phận của anh rồi à?


“Có một lần, trường em đã có một hoạt động trao đổi với viện y học, em hỏi giáo sư ở đó rằng có loại thuốc nào màu xanh da trời không. Nhưng giáo sư lại nghĩ mãi, mà vẫn không thể nghĩ ra được xem có loại thuốc nào màu xanh da trời có thể tiêm được vào người.”


“Kiêm Mặc, cậu… cậu đừng sợ, thật ra anh… anh…”


“Không, anh rể, anh không cần phải giải thích đâu, nếu không có em thì nửa năm trước em đã chết rồi, anh chính là người đã kéo dài tính mạng của em, em rất cảm kích anh.”


Nghe Tô Kiêm Mặc nói thế, Quan Triều Viễn có cảm giác như tảng đá trong tim mình vừa được ai đó đẩy xuống.


“Anh rể…”





Trong phòng VIP của bệnh viện, Tô Lam ngủ rất ngon.


Trong khoảng thời gian Tô Kiêm Mặc phát bệnh rồi nằm viện, cô hầu như không chợp mắt lấy một lần.


Sau khi Tô Kiêm Mặc tỉnh lại rồi thì cuối cùng cô cũng có thể yên lòng ngủ một giấc thật ngon rồi.


Tô Lam mở to mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ, chặn ánh nắng bên ngoài lại.


Quan Triều Viễn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có vẻ như đang ngẩn mặt ra nghĩ gì đó.


“Chồng ơi…” Tô Lam nhẹ nhàng gọi một câu.


Có vẻ như Quan Triều Viễn không nghe thấy.


Tô Lam chầm chậm ngồi dậy.


“Anh đang nhìn gì vậy?”


Lúc này Quan Triều Viễn mới hoàn hồn lại, anh lập tức quay người lại rồi đến bên giường.


“Em dậy rồi à?”


“Đúng vậy, vừa nãy anh nghĩ gì thế, em gọi anh mấy tiếng mà anh cũng không nghe thấy.”


“À, anh đang nghĩ về chuyện của Kiêm Mặc.” Ánh mắt của Quan Triều Viễn hơi lóe lên.


“Kiêm Mặc làm sao thế?” Tô Lam lập tức trở nên khẩn trương.


“Không sao cả, em không cần phải lo nhiều vậy đâu. Thật ra cậu ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta vẫn tưởng. Cậu ấy biết rằng mình chỉ còn lại một tháng rồi.”


Vốn dĩ Tô Lam còn đang rất lo lắng, không biết phải nói chuyện đó ra thế nào, không ngờ là cậu đã tự biết chuyện này rồi.


“Vậy cậu ấy thế nào? Có đau khổ lắm không?”


“Cậu ấy bình tĩnh lắm, còn nói là may còn một tháng nữa để sống. Cậu ấy muốn dùng tháng còn lại ấy để làm nốt những chuyện còn đang dở, còn bảo với chúng ta là đừng quan tâm đến những việc đó.”


Tô Lam nghe thấy vậy thì cũng thầm bình tĩnh lại.


“Vậy là tốt rồi.”


Hai ngày sau, Tô Kiêm Mặc sốt ruột xuất viện. Cậu ở bệnh viện thêm ngày nào thì cũng đồng nghĩa với việc rằng tuổi thọ của cậu sẽ ngắn bớt một ngày.”


Tất nhiên là cậu không muốn lãng phí tính mạng của mình trong bệnh viện.
 
Chương 1073


Chương 1073


Quan Triều Viễn chở Tô Lam và Tô Kiêm Mặc về khu Rainbow.


“Kiêm Mặc, em muốn ăn gì không? Em muốn ăn gì thì chị cũng sẽ thỏa mãn em hết.”


Sau này cô sẽ không còn cơ hội để nấu ăn cho cậu nữa rồi.”


“Chị, em còn chưa đầy một tháng nữa thôi. Chẳng lẽ bây giờ em phải phí từng ấy thời gian vào chuyện vui chơi giải trí à? Em còn nhiều chuyện muốn làm lắm.”


Vẻ mặt của Tô Kiêm Mặc đã bình thường trở lại rồi, mặc dù vẫn còn hơi tái nhưng đã khá hơn đợt trước rất nhiều.


“Được rồi, chị cần phải đi quay phim thì cứ đi quay đi. Chị tập trung làm việc của mình, kệ em đi. Em phải đi ra ngoài rồi.”


Tô Kiêm Mặc vừa đi giày thể thao ở cửa ra vào rồi nói.


“Em muốn đi đâu thế? Để chị đi với em. Em muốn làm gì thì để chị đi làm cùng em nhé?”


“Chị, em lớn ngần này rồi, sao còn cần chị phải đi cùng em nữa chứ! Anh rể, anh quản chị ấy đi!”


Tô Kiêm Mặc nở nụ cười xán lạn, nhìn cậu không hề giống một người chỉ còn sống được một tháng nữa, mà chỉ như một cậu thanh niên dạt dào sức sống.


Quan Triều Viễn vỗ vai Tô Lam rồi đánh mắt bảo cô hãy yên tâm.


“Để cậu ấy đi đi.”


“Chị thấy chưa, anh rể còn nói là để em đi rồi còn gì. Bye bye!” Tô Kiêm Mặc vẫy tay với hai người rồi đi thẳng ra cửa.


Vẻ mặt Tô Lam vẫn tràn đầy vẻ buồn phiền.


“Em lo cho cậu ấy, nhỡ đi trên đường lại có chuyện gì thì…” Nếu như thế thì cậu ấy sẽ chẳng sống nổi được một tháng.


“Em yên tâm đi, anh phái người đi theo cậu ấy rồi. Một khi có chuyện gì thì họ sẽ báo cáo lại cho anh ngay, nếu chúng ta cứ đi theo sát cậu ấy mãi thì chỉ khiến cậu ấy cảm thấy vướng víu mà thôi. Thà cứ mặc kệ để cho cậu ấy tự ý sử dụng quỹ thời gian còn lại đi.”


Tô Lam cũng hiểu rằng Quan Triều Viễn nói như thế rất có lý, nên cô cũng bình tĩnh lại. Dù sao thì cô cũng rất yên tâm với cách làm việc của Quan Triều Viễn.


“Kiêm Mặc là một cậu nhóc hiểu chuyện, điều mà cậu ấy thấy không yên tâm nhất chính là em, vậy nên dù có phải giả vờ thì em cũng cứ giả vờ rằng là mình không có chuyện gì đi, như vậy thì cậu ấy sẽ có thể yên tâm rời đi.”


Tô Lam rúc vào lòng của Quan Triều Viễn, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót.


Cứ nghĩ đến việc một tháng nữa là Tô Kiêm Mặc sẽ rời đi mãi mãi, là cô có cảm giác rất khó chịu.


“Em đi quay phim đây.” Tô Lam khó khăn đưa ra quyết định.


“Ừ.” Quan Triều Viễn hôn nhẹ lên trán của Tô Lam.


Nhà hàng Huy Đinh.


Trong phòng riêng xa hoa có bốn người, Tô Nhược Vân, La Thần, đạo diễn nổi tiếng Trương Phong và nhà sản xuất Từ Kỳ Lân.


Trên bàn có rất nhiều món ăn, những món ăn này nhìn rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thèm ăn rồi. Nhưng chẳng có ai ở đây có tâm trạng để ngồi ăn.


“Đạo diễn Trương, nhà sản xuất Từ, mọi người cũng thấy khả năng diễn xuất của Nhược Vân từ khi Nhược Vân của chúng ta ra mắt đến giờ rồi đáy. Vai diễn đầu tiên của cô ấy đã được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, điều này chắc hai vị cũng đã rõ. Bây giờ độ nổi tiếng của cô ấy trong giới giải trí được xếp vào dạng số một, số hai rồi đấy.”
 
Chương 1074


Chương 1074


La Thần vừa nói vừa rót rượu cho Trương Phong và Từ Kỳ Lân.


“Về độ nổi tiếng của cô Tô thì tất nhiên là chúng tôi không dám nghi ngờ gì rồi.” Từ Kỳ Lân lên tiếng đáp.


“Chỉ tiếc rằng Nhược Vân nhà chúng tôi vẫn chưa nhận được cúp ảnh hậu, nhưng mà cô ấy đã được đề cử hai lần rồi, điều này cũng đủ để chứng tỏ thực lực của cô ấy rồi đấy chứ? Với cả, hai vị chắc cũng hiểu rằng giải thưởng này cũng phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới nhận được.”


“Thật ra cô Tô cũng chỉ thiếu may mắn một chút thôi.” Trương Phong cũng khách sáo lên tiếng.


“Nhược Vân của chúng tôi rất thích bộ truyện ‘Trinh Hậu truyện’, lúc cô ấy nghe nói là bộ truyện này sẽ được chuyển thể thành phim thì rất vui. Tôi nghe nói là vai nữ chính của bộ phim này vẫn còn trống đúng không?”


La Thần lập tức chuyển sang chủ đề chính của vấn đề.


Nhắc đến đó, Trương Phong không nhịn được mà thở dài.


“Ai nói là còn trống chứ, chúng tôi đã chọn ra được Tô Lam rồi, cô ấy sắp đến tổ làm phim để quay chụp rồi, nhưng chẳng hiểu sao bên phía Tô Lam lại có chuyện gì, nói với chúng tôi là muốn hoãn thời gian bắt đầu quay phim. Nhưng chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để bấm máy rồi, không thể đợi một mình cô ấy được.”


“Đúng đấy, trong bộ phim này có rất nhiều diễn viên, ai cũng phải sắp xếp thời gian, nếu như đây là một bộ phim nhỏ thì đã đành, nhưng bộ phim này là một dự án rất lớn, không thể hoãn lại tất cả mọi thứ được.” Từ Kỳ Lân cũng kêu khổ.”


“Về mặt diễn xuất của Tô Lam thì đúng là không còn gì để bàn nữa rồi, nhưng từ khi cô ấy giành được hai cúp ảnh hậu thì danh tiếng đã xuống dốc hẳn rồi. Nghe nói có rất nhiều chương trình muốn mời cô ấy nhưng vì cô ấy hét giá cao quá, mọi người đều bị dọa sợ rồi bỏ chạy hết.”


La Thần bắt đầu thêm mắm dặm muối.


“Còn có chuyện đó nữa à?” Từ Kỳ Lân và Trương Phong đều rất bất ngờ.


“Mấy cô gái trẻ bây giờ, ai nổi tiếng rồi cũng sinh tật hết, đây cũng là chuyện bình thường. Hai vị nhìn thử Nhược Vân của chúng tôi xem có hợp để quay phim đó không? Về nhân phẩm của cô ấy thì các vị cứ yên tâm, rất đảm bảo.”


Tô Nhược Vân ngồi cạnh anh ta, mỉm cười tự hào.


Từ Kỳ Lân và Trương Phong quay sang nhìn nhau.


Thật ra, khi bộ phim truyền hình này đang được lên kế hoạch thì tổ đạo diễn đã nhìn khắp giới giải trí, cuối cùng cũng chỉ ưng mắt mỗi Tô Lam.


Họ cũng biết về khả năng diễn xuất của Tô Nhược Vân, ai cũng cảm thấy là Tô Nhược Vân không đủ khả năng để diễn ra được nhân vật này.


“Vấn đề ở đây không phải là hợp hay không, chủ yếu là vai nữ chính của bộ phim này rất khó diễn…” Trương Phong ra vẻ áy náy.


“Vai diễn khó thì có thể coi là một sự khiêu chiến dành cho diễn viên và đạo diễn, tôi sẵn lòng chấp nhận lời khiêu chiến này với đạo diễn Trương.”


Cuối cùng Tô Nhược Vân cũng lên tiếng nói chuyện, ánh mắt chắc nịch của cô ta cũng khiến Trương Phong thấy rõ được dục vọng của cô ta.


“Cô Tô, trong quá trình quay phim, vai diễn này sẽ phải chịu khổ rất nhiều, cô có sẵn lòng không?”


“Quay phim nào mà chẳng phải chịu khổ chứ, làm diễn viên thì mấy chuyện này cũng là đương nhiên mà. Đạo diễn Trương yên tâm, có sự chỉ bảo của ông thì tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng. Hơn nữa, nếu chọn tôi làm nữ chính thì bên Quốc tế Nghệ Tân sẽ đầu tư vào bộ phim này năm mươi triệu.”
 
Chương 1075


Chương 1075


Từ Kỳ Lân và Trương Phong đều hoảng sợ, năm mươi triệu tiền đầu tư, đây không phải là một con số nhỏ đâu!


“Thật không?”


“Tất nhiên rồi, tôi là bà chủ của Quốc tế Nghệ Tân, danh xứng với thực, làm gì có chuyện không giữ lời chứ?”


Đúng lúc này, điện thoại của Trương Phong bỗng đổ chuông.


“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”


Trương Phong vội vàng nhận điện thoại.


“À, thế à? Vậy thì tốt quá! Rất tốt, rất tốt, bây giờ có thể đến tổ quay phim luôn sao?”


Trương Phong cúp máy, nhìn về phía Từ Kỳ Lân với vẻ mặt vui sướng.


“Nhà sản xuất Từ, Từ Tinh Như nói là bên phía Tô Lam có thể vào tổ quay phim luôn rồi!”


Từ Kỳ Lân vui vẻ vỗ bàn: “Thế thì tốt quá!”


Thoáng cái, vẻ mặt của Tô Nhược Vân đã xị hẳn ra.


“Đạo diễn Trương, nhà sản xuất Từ, chúng ta vừa mới nói…”


Trương Phong lập tức cắt ngang lời của La Thần.


“Xin lỗi hai người, ngay từ đầu chúng tôi đã chọn Tô Lam vào vai diễn này rồi, không hề có ý định cân nhắc những người khác. Bây giờ cô ấy có thể quay phim được rồi nên chúng tôi cũng sẽ vào vấn đề chính luôn, nếu cô Tô còn muốn diễn thì chúng tôi vẫn còn những nhân vật khác, cô có thể chọn từ từ.”


“Tô Nhược Vân tôi là ai chứ, sao tôi có thể làm vai phụ cho Tô Lam được!”


Lúc này Tô Nhược Vân lập tức trở mặt.


“Mọi người nghĩ kỹ lại đi, năm mươi triệu tiền đầu tư đấy, năm mươi triệu!” La Thần nói tiếp.


Từ Kỳ Lân và Trương Phong đánh mắt nhìn nhau rồi cả hai người cùng đứng dậy.


“Thật lòng xin lỗi, chúng tôi còn phải đi chuẩn bị bấm máy, bữa cơm này coi như chúng tôi mời hai người. Nếu cô Tô thích bộ phim này thì có thể đến bất kỳ lúc nào, làm khách mời hoặc đến thăm đoàn làm phim đều được.”


Nói xong, hai người lập tức đứng lên, vội vàng rời đi.


Trên đường, Trương Phong còn hỏi Từ Kỳ Lân: “Nhà sản xuất Từ, chúng ta cứ thế từ bỏ năm mươi triệu tiền đầu tư à?”


“Sao mà phải tiếc chứ? Nếu không có Tô Lam thì tất nhiên là sẽ chọn Tô Nhược Vân và năm mươi triệu tiền đầu tư, nhưng bây giờ Tô Lam quay về rồi, Tô Lam là ảnh hậu đấy, sao lại không thể kéo được năm mươi triệu tiền đầu tư chứ? Với cả, chúng ta cũng đã có đủ quỹ tài chính rồi.”


Trong phòng riêng của nhà hàng, Tô Nhược Vân tức giận ném cốc trà trên bàn xuống đất.


“Nhược Vân, chúng ta đã sắp thành công đến nơi rồi mà sao Từ Tinh Như lại gọi điện vào đúng lúc đấy chứ? Chỉ thiếu chút nữa là thắng rồi! Phí cả công tôi nịnh nọt hai người họ.”


Từ trước đến giờ, La Thần chưa bao giờ cảm thấy bực bội và đuối lý như lúc này.


“Chẳng lẽ anh không nhìn ra được à? Rõ ràng là đang cố ý đối đầu với chúng ta mà! Sao cô ta lại có thể căn thời gian chính xác như thế chức? Mới đầu thì tung tin đồn là không thể quay được, đợi chúng ta đến thì lại quay lại bảo có thể quay phim được.
 
Chương 1076


Chương 1076


Tô Nhược Vân nghiến răng, chỉ hận không thể băm Tô Lam ra thành trăm mảnh.


“Cũng đúng, chuyện này cũng rất kỳ lạ, chắc chắn là cô ta đã cố ý làm ra chuyện này! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, chuyện đã thành ra thế rồi.”


“Ai nói là không có cách nào?”


“Cô còn có cách nào khác à?”


“Uy hiếp cô ta đi!”


La Thần nhíu mày.


“Ý của cô là…” Anh ta có dự cảm chẳng lành.


“Không sai! Chính là cậu ta! Chẳng phải cô ta cướp vai diễn của tôi sao? Vậy tôi sẽ làm cho cô ta cũng biết thế nào gọi là đau!”


Ánh mắt Tô Nhược Vân lóe lên sự thù hận.


“Cô điên à? Đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng may chết người thật thì tiêu đời đấy!”


Lần trước, Tô Nhược Vân lợi dụng Tô Kiêm Mặc đã làm La Thần biết rõ sự ác độc của cô ta.


Lúc đó, anh ta còn không biết Tô Kiêm Mặc – em trai Tô Lam bị bệnh tim nặng như vậy, thật may là lần trước không chết người.


Nhưng sau khi biết được chuyện này, La Thần sợ tới toát mồ hôi lạnh.


“Cậu ta lẽ ra phải chết rồi. Lần trước bác sĩ nói cậu ta không sống quá mười bảy tuổi nhưng cậu ta đã sống thêm hơn hai năm! Cậu ta đến lúc phải chết rồi!”


Sự thù hận trong mắt Tô Nhược Vân làm người đàn ông như La Thần cũng thấy sợ.


“Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng một người chết, phát huy giá trị cái chết của cậu ta tới mức lớn nhất thôi, có gì phải sợ chứ? Anh yên tâm, cậu ta bị bệnh tim nặng, chúng ta đâu phải trực tiếp giết chết cậu ta, chỉ làm cậu ta phát bệnh là được rồi.”


La Thần không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng. Dù sao Tô Kiêm Mặc cũng là em trai cùng bố khác mẹ của Tô Nhược Vân.


Vậy mà cô ta lại bất chấp thủ đoạn, làm chuyện độc ác như vậy. Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật không sai.


“Lúc đó Tô Lam chìm đắm trong nỗi đau mất em trai, tôi xem cô ta còn tâm trạng nào tranh cướp với tôi nữa!”


Tô Nhược Vân hung hăng siết chặt nắm đấm.


Ba ngày sau, Tô Lam thật sự vào đoàn phim và bắt đầu quay.


Ba ngày qua, Quan Triều Viễn vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Dark Reign. Lúc trước anh không ở đây đã tồn đọng rất nhiều việc.


“Bên phía Kiêm Mặc có chuyện gì không?” Quan Triều Viễn vừa xử lý tài liệu trên bàn vừa hỏi.


“Cậu ấy tạm thời không có chuyện gì, vẫn luôn ở trong Studio thời trang và không định ra ngoài.”


Quan Triều Viễn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Doãn Cẩn, “Cậu ấy vẫn luôn ở trong Studio thời trang à?”


“Vâng.”


“Nếu cậu ấy không sao là tốt rồi. Cậu giúp tôi hoãn lại mọi chuyện trong mấy ngày tới, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”


Doãn Cẩn hơi khó xử khi nghe Quan Triều Viễn nói lại muốn ra ngoài.


“Sếp Quan, sếp có chuyện gì gấp cần xử lý sao?”


“Sao vậy?”
 
Chương 1077


Chương 1077


“Lúc trước sếp không tới công ty có một tuần mà công ty đã loạn hết cả lên, bây giờ còn tồn đọng rất nhiều việc, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa giải quyết xong. Bây giờ sếp lại muốn đi…”


Quan Triều Viễn chậm rãi thở ra một hơi.


“Nhưng chuyện này rất gấp.”


Anh cũng biết mình đã rời đi hơn một tuần mà chẳng quan tâm tới chuyện gì, bây giờ chính là lúc cần tới sự có mặt của anh.


“Sếp không thể chờ qua một thời gian nữa hẵng đi à? Chờ xử lý xong mọi chuyện rồi sếp đi cũng không muộn mà.”


“Không được, tôi không trì hoãn được lâu như vậy. Anh thu xếp đi, tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh chuyện bên này.” Trong con ngươi xanh biếc của Quan Triều Viễn ánh lên sự bi thương.


Doãn Cẩn thấy Quan Triều Viễn nhất quyết muốn làm vậy thì cũng hết cách, chỉ đành phải đồng ý.


Điện thoại di động trên bàn vừa đổ chuông một tiếng, Quan Triều Viễn đã cầm lên.


“Anh nhớ buổi trưa ăn cơm đàng hoàng. Mấy ngày nay chắc anh rất mệt mỏi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng ép mình quá đấy.” Tin nhắn là do Tô Lam gửi đến.


Thấy tin nhắn do cô gửi đến, mọi mệt mỏi của Quan Triều Viễn lập tức biến mất.


“Anh biết rồi, em yên tâm đi, anh ở bên này rất nghe lời. Em cũng phải nhớ ăn uống cho đàng hoàng và cố gắng ngủ đấy.”


“Ừ, em biết rồi. Khoảng thời gian trước anh không tới công ty, chắc bây giờ rất bận nhỉ?”


“Đúng vậy, chắc anh phải tăng ca mất mấy hôm, có lẽ buổi tối không có thời gian gọi điện thoại hoặc video cho em được.”


“Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi, bao giờ hết bận lại nói sau.”


“Ừ.”


“Em phải tiếp tục quay phim đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.”


Quan Triều Viễn cầm điện thoại nhìn nội dung trên màn hình và trầm ngâm suy nghĩ.


Trong studio của công ty thời trang STONE.


Một chiếc váy cưới màu trắng treo trên manocanh đang được làm gấp.


Lúc trước Tô Kiêm Mặc may cho Tô Lam một chiếc váy cưới tính dùng trong đám cưới của cô và Quan Triều Viễn.


Chiếc váy cưới này được Tô Kiêm Mặc thiết kế khi còn chưa chính thức vào Học viện Mỹ thuật học thiết kế thời trang, tất nhiên có rất nhiều thiếu sót, bản thân cậu cũng không hài lòng lắm.


Sau đó, bởi vì Tô Lam cần mặc trang phục dạ hội gấp nên Tô Kiêm Mặc đã sửa chiếc váy cưới thành một chiếc váy dạ hội.


Cậu chỉ còn sống được một tháng mà có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành. Cậu biết một tháng này không đủ nên chỉ hy vọng có thể hoàn thành xong váy cưới cho Tô Lam là được rồi.


Tô Kiêm Mặc cảm giác ngực đau thắt lại, lập tức dừng tay, móc lọ thuốc trong túi và lấy ra một viên thuốc, nuốt luôn xuống.


Viện trưởng Chu đã nói đau ngực là hiện tượng bình thường, chỉ cần uống thuốc là được rồi, không nên chuyện bé xé ra to.


Sau khi thấy bớt đau, Tô Kiêm Mặc lại tiếp tục may váy cưới.
 
Chương 1078


Chương 1078


Trong một phòng Studio khác, các bạn học của Tô Kiêm Mặc đang gấp gáp thiết kế.


“Ôi, sao dạo đây tôi chẳng thấy Kiêm Mặc vậy? Chẳng phải mọi khi cậu ấy là người tích cực nhất à?” Một cô gái chợt hỏi.


“Đợt trước Kiêm Mặc phải nằm viện, bây giờ chắc đang may váy cưới trong phòng bên cạnh đấy. Tôi nghe nói cậu ấy may cho chị Tô Lam.” Lâm Chi Hàng cùng phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc trả lời.


“Tôi thấy trong phòng Kiêm Mặc hình như đang để đồng hồ đếm ngược thời gian, hôm qua là hai mươi sáu, hôm nay là hai mươi lăm, không biết cậu ấy đang làm gì nữa.”


Tay Lâm Chi Hàng đang cầm bút viết chợt dừng lại.


“Cậu thấy thật à?”


“Thật mà, tôi hỏi cậu ấy định làm gì? Cậu ấy chỉ cười nhưng không trả lời tôi. Cậu ấy vẫn không ngừng may váy cưới. Tối qua tôi rời đi lúc hơn chín giờ mà vẫn thấy cậu ấy đang làm đấy.”


Lâm Chi Hàng lặng lẽ cúi đầu. Cậu ấy ở cùng một phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc nên vẫn biết tương đối về tình hình của cậu.


“Đúng rồi, hình như sức khỏe của cậu ấy gần đây không tốt lắm, tôi còn nhìn thấy cậu ấy thỉnh thoảng uống thuốc.”


“Kiêm Mặc… cậu ấy… có lẽ không xong rồi.” Lâm Chi Hàng nói rất khẽ.


Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.


Lâm Chi Hàng nói cho mọi người biết tình trạng của Tô Kiêm Mặc.


“Sợ là lần này cậu ấy thật sự không thể qua được, nếu không sẽ không vội may váy cưới cho chị Tô Lam như vậy. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy muốn hoàn thành giấc mơ trước khi mất?”


Mắt Lâm Chi Hàng hơi ướt.


Mấy cô gái đang ngồi thậm chí òa khóc.


Bọn họ đều là bạn cùng lớp, mỗi ngày sớm chiều ở chung tất nhiên có tình cảm sâu nặng, lại thêm có Studio này nên bọn họ xem nhau như người thân.


Tô Kiêm Mặc ngồi dưới đất nhìn chiếc váy cưới của mình mà không khỏi nản lòng.


Áo cưới được làm bằng tay cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành được, cậu không biết mình có đủ thời gian không nữa.


“Kiêm Mặc, cậu để bọn tôi tới giúp cậu nhé.”


Tô Kiêm Mặc vừa ngước mắt đã thấy tất cả bạn học của mình đang đứng ở cửa phòng.


Trên mặt mỗi người là nụ cười tràn ngập sức sống tuổi trẻ.


Dường như trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, không cần bất kỳ lời nói nào vẫn hiểu rõ tâm trạng của nhau.


Các sinh viên chen nhau bước tới, bắt đầu giúp Tô Kiêm Mặc may chiếc váy cưới này.


Tô Kiêm Mặc cũng vui vẻ cười. Có mọi người giúp đỡ, cậu tin chắc có thể nhanh chóng hoàn thành được chiếc váy cưới này.


Như vậy cũng bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng cậu.


Lâm Chi Hàng đứng bên cạnh Tô Kiêm Mặc, liếc nhìn số hai mươi lăm của đồng hồ đếm ngược trên tường, sau đó lén lút kéo cậu sang một bên.


“Thật sự chỉ còn bấy nhiêu ngày thôi à?”
 
Chương 1079


Chương 1079


Tô Kiêm Mặc cúi thấp đầu cười rất thản nhiên, “Đúng vậy, cho nên cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, bằng không sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu!”


Tô Kiêm Mặc vừa nói vừa ôm vai Lâm Chi Hàng.


Trong lòng Lâm Chi Hàng thấy rất khó chịu. Cho dù Tô Kiêm Mặc tỏ ra thoải mái nhưng lúc còn trẻ lại phải đối mặt với cái chết là chuyện tàn nhẫn đối với bất kỳ ai.


“Kiêm Mặc, Hân Hân có biết chuyện này không?”


Tô Kiêm Mặc nghe thấy tên của Mục Nhất Hân, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.


“Cô ấy có biết hay không thì sao chứ?”


“Cậu nên chào từ biệt cô ấy.”


Tô Kiêm Mặc cúi đầu cố nặn ra một nụ cười lại không sao nói được một lời nào.


“Hân Hân thích cậu như vậy, nếu cậu ra đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu. Cho dù cô ấy có vẻ tùy tiện nhưng trên thực tế là một cô gái rất dễ mềm lòng, xem phim cũng có thể khóc bù lu bù loa lên được.”


“Cậu đừng nhắc tới cô ấy nữa.”


“Sao tôi không được nhắc tới cô ấy chứ? Thật ra tôi biết cậu thích cô ấy, đúng không?”


Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Hàng với ánh mắt buồn bã, đột nhiên quay đầu đi và nhếch môi cười.


“Ai nói tôi thích cô ấy chứ? Nếu tôi thích cô ấy, cô ấy viết cho tôi nhiều thư tình như vậy, tôi có thể không xem à?”


“Bởi vì cậu biết cậu không thể sống được bao lâu, lo làm chậm trễ thời gian của Hân Hân nên mới không dám ở bên cô ấy. Kiêm Mặc, tôi lén xem qua nhật ký của cậu rồi, cậu rất thích Hân Hân, thích từ lúc huấn luyện quân sự.”


Mỗi câu mỗi chữ Lâm Chi Hàng nói đều đâm thẳng vào tim Tô Kiêm Mặc.


“Tôi thích thì sao chứ? Tôi sắp chết rồi.”


“Vậy cậu càng nên chào tạm biệt cô ấy! Cậu đừng để mình phải hối hận.”


Lâm Chi Hàng khoác tay lên vai Tô Kiêm Mặc và vỗ mạnh một cái.


“Cậu đi làm chuyện cậu muốn làm đi, tôi và các bạn sẽ giúp cậu hoàn thành váy cưới này.”


Lâm Chi Hàng nói xong lại đi về phía chiếc váy cưới, bận rộn làm việc với các bạn học.


Lời Lâm Chi Hàng nói in sâu vào trong lòng Tô Kiêm Mặc.


Thật ra cậu làm sao không muốn chứ?


Khi cậu may váy cưới cho Tô Lam, trong đầu vẫn nghĩ đến Mục Nhất Hân.


“Mọi người làm nhé, tôi ra ngoài một lát.” Tô Kiêm Mặc nói xong lại vội vàng ra ngoài.


Lâm Chi Hàng nhìn theo bóng lưng Tô Kiêm Mặc rời đi, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.


Cho dù kết cục rất bi thảm như vậy nhưng xét từ góc độ khác cũng xem như là một kết thúc viên mãn.


Tô Kiêm Mặc ngồi xe tới Học viện Mỹ thuật. Bởi vì đang cuối tuần nên trong trường học hơi vắng vẻ, phần lớn các sinh viên đều ra ngoài chơi, có rất ít người còn ở lại trong trường.


Đây là trường học mà cậu thích nhưng không bao lâu nữa, cậu sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi đây.


Tô Kiêm Mặc đi tới ký túc xá nữ, kết quả người bên này nói cho cậu biết Mục Nhất Hân không ở trong phòng cũng không về nhà, không ai biết cô ấy đi đâu.
 
Chương 1080


Chương 1080


Cậu tìm khắp trường vẫn không tìm được Mục Nhất Hân.


Tô Kiêm Mặc ngồi trước hòn giả sơn trong vườn trường, nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện thoại cho Hoắc Tư Kiệt.


Mười phút sau, Hoắc Tư Kiệt chạy tới bên này.


Hai người không thân nhau lắm, cho dù cùng khoa nhưng không cùng chuyên ngành, ngoại trừ mấy khóa học chung thì chẳng mấy khi gặp nhau.


Nhưng vì Hoắc Tư Kiệt thích Mục Nhất Hân mà cô ấy lại thích Tô Kiêm Mặc, nên dù cậu ấy biết cậu là anh họ của mình vẫn không thân thiết lắm.


“Anh tìm tôi có việc gì?”


Tô Kiêm Mặc vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình. Hoắc Tư Kiệt ngồi xuống.


“Có lẽ tôi sắp đi…”


“Anh đi à? Anh đi đâu chứ?” Hoắc Tư Kiệt rất nghi ngờ.


“Tôi không biết, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục.” Tô Kiêm Mặc cười gượng.


Hoắc Tư Kiệt tất nhiên hiểu ý của Tô Kiêm Mặc. Khi ở nhà, cậu ấy có nghe Tô Lam và bố mình nói qua về chuyện Tô Kiêm Mặc bị bệnh tim rất nặng.


“Chuyện này… thế nào…” Hoắc Tư Kiệt nhất thời nghẹn lời, không tìm ra được lời nào để nói.


“Theo vai vế có phải cậu nên gọi tôi một tiếng anh họ không?”


Tô Lam đã nói cho Tô Kiêm Mặc biết chuyện của Hoắc Vũ Long nhưng không nói kỹ, bỏ qua phần mẹ của bọn họ bỏ trốn.


“Anh lớn hơn tôi, tôi đương nhiên phải gọi anh là anh họ rồi.”


“Trước khi tôi đi có mấy lời muốn căn dặn cậu, cậu sẽ nghe chứ?”


“Đương nhiên, anh nói đi.”


Cho dù anh em bọn họ không lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng vô cùng lạnh nhạt.


Nhưng khi biết Tô Kiêm Mặc chẳng còn sống được bao lâu, Hoắc Tư Kiệt vẫn thấy khó chịu.


“Tôi và chị tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, trong nhà họ Tô chẳng có ai để ý tới chúng tôi. Mẹ kế đối xử với chúng tôi rất tệ, bố tôi thì quá nhu nhược, cũng không biết cách bảo vệ chúng tôi, cho nên chúng tôi chỉ có nhau là người thân thôi.”


Hoắc Tư Kiệt cúi đầu, trong hốc mắt đã hơi ướt. Nếu cậu ấy sớm biết về mối quan hệ này thì tốt biết bao.


Nói không chừng cậu ấy và Tô Kiêm Mặc có thể trở thành anh em tốt.


Nhưng bây giờ thật sự quá muộn rồi.


“Khi biết chúng tôi còn có một người cậu trên đời này, tôi đã rất vui mừng. Cho dù đến bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp cậu và mợ nhưng tôi biết bọn họ chắc chắn là người tốt. Sau khi tôi đi rồi, hi vọng cậu có thể giúp tôi cố gắng chăm sóc chị tôi.”


Hoắc Tư Kiệt nghiêm túc gật đầu.


“Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho chị họ.”


“Sau khi tôi đi, chị tôi chắc chắn sẽ rất khó chịu, có lẽ cậu ở bên cạnh chị ấy có thể an ủi cho chị ấy phần nào. Còn có một việc nữa…”


Tô Kiêm Mặc đột nhiên ngập ngừng muốn nói lại thôi.


Hoắc Tư Kiệt nhìn ra được vẻ rối rắm lại phức tạp trên mặt Tô Kiêm Mặc.


“Chuyện liên quan tới Hân Hân sao?”
 
Chương 1081


Chương 1081


Tô Kiêm Mặc bị nói trúng tâm sự thì ngại ngùng cười.


“Tôi bị cậu đoán trúng rồi.”


“Thật ra… tôi biết… anh thích Hân Hân?”


“Tôi biết cậu cũng thích Hân Hân.”


Hai anh em họ đột nhiên nhìn nhau cười.


“Chúng ta không hổ danh là anh em họ, ngay cả người thích cũng giống nhau.” Hoắc Tư Kiệt trêu chọc.


“Nếu cậu thích Hân Hân, vậy không cần phải che giấu nữa, tỏ tình với cô ấy đi.”


“Tôi… Thật ra chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi, gần như mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều ở cùng với nhau, quá quen trái lại hơi…” Hoắc Tư Kiệt ngượng ngùng gãi đầu.


Tô Kiêm Mặc vỗ vai Hoắc Tư Kiệt, “Cậu cứ mạnh theo đuổi cô ấy đi, nếu không sẽ phải hối hận cho xem.”


Tô Kiêm Mặc nói xong lại đứng dậy vươn vai một cái, “Tôi phải về rồi. Nếu cậu tán đổ được Hân Hân thì phải chăm sóc tốt cho cô ấy đấy.”


Tô Kiêm Mặc đi về phía trước.


“Hân Hân đang ở trong phòng vẽ tranh trên tầng ba của tòa nhà tổng hợp.” Hoắc Tư Kiệt không nhịn được lại nhắc nhở.


Trong phòng vẽ tranh ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp.


Tô Kiêm Mặc kinh ngạc khi thấy người hiểu rõ Mục Nhất Hân nhất vẫn là Hoắc Tư Kiệt. Ngay cả chị em tốt cùng phòng ký túc với Mục Nhất Hân còn không biết cô ấy đi đâu nhưng cậu ấy lại có thể biết rõ như lòng bàn tay.


Tô Kiêm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng vẽ tranh, thật sự nhìn thấy Mục Nhất Hân.


Bởi vì là cuối tuần, trên thực tế phòng vẽ tranh không mở cửa nhưng Mục Nhất Hân là tổ trưởng tổ vẽ tranh, cô ấy có chìa khóa của phòng vẽ tranh nên có thể ra vào bình thường.


Mục Nhất Hân ngồi trên ban công phòng vẽ tranh, trên đầu gối đặt bảng kẹp vẽ, bút chì rơi bên cạnh cô ấy, có mấy tờ giấy đã vẽ rơi xuống đất.


Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, điềm tĩnh của cô ấy làm gương mặt không đánh phấn càng thêm trắng trẻo, sáng bóng hơn.


Cô ấy đã ngủ thiếp đi.


Tô Kiêm Mặc rón rén đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, đi tới bên cạnh Mục Nhất Hân. Cậu ngồi xổm xuống nhặt một tờ giấy vẽ trên mặt đất lên.


Không ngờ trên tờ giấy vẽ cậu!


Không sai, đúng là cậu.


Tô Kiêm Mặc nhìn hình của mình trên tờ giấy vẽ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.


Cậu lập tức cuộn tờ giấy vẽ và nhét vào trong tay áo của mình.


Tô Kiêm Mặc ngước mắt nhìn Mục Nhất Hân. Cô ấy đang ngủ rất say giống như trên đời này không ai có thể làm phiền cô ấy vậy.


Trong thời gian huấn luyện quân sự, Tô Kiêm Mặc nhìn lướt qua Mục Nhất Hân thấy cô ấy luôn cười to như chẳng có ai bên cạnh, nụ cười kia giống như nụ cười của thiên sứ vậy.
 
Chương 1082


Chương 1082


Cậu đột nhiên kích động muốn hôn cô ấy.


Tô Kiêm Mặc sống mười chín năm, còn chưa biết cảm giác hôn là thế nào.


Cậu đột nhiên cảm giác tim mình đập rộn lên, vội che ngực nhưng vẫn lặng lẽ xích lại gần Mục Nhất Hân.


Cô ấy vẫn nhắm mắt, lông mi thỉnh thoảng động nhẹ.


Tô Kiêm Mặc ghé sát môi Mục Nhất Hân và nhắm mắt lại, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.


Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác trời đất quay cuồng.


Môi cô ấy ngọt ngào, mềm mại như kẹo vậy, làm Tô Kiêm Mặc lưu luyến trong mùi vị ngọt mềm này mà không muốn rời đi.


Nhưng cậu còn chưa hoàn toàn mất lý trí, vội vàng rời khỏi môi Mục Nhất Hân.


“Oa…” Mục Nhất Hân mở miệng ngáp một cái. Chắc cô ấy quên mất mình đang ở trên ban công, vừa động đã suýt nữa ngã xuống.


“Cẩn thận!” Tô Kiêm Mặc lập tức giữ cô ấy lại.


Mục Nhất Hân cũng giật mình khi nhìn thấy cậu.


Tô Kiêm Mặc không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vội vàng nhét tờ giấy vẽ vào sâu hơn vào trong tay áo.


“Sao cậu lại ở đây?”


“Tôi… đi ngang qua, thấy cậu ngủ ở đây nên định qua nhắc cậu, trời lạnh mà mở cửa sổ như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”


Tô Kiêm Mặc nói trái lương tâm.


Nhưng Mục Nhất Hân nghe được lời này lại thấy ngọt ngào.


Điều này chứng tỏ cậu ấy lo lắng cho mình!


“Cảm ơn, tôi chỉ tới vẽ một lát, kết quả chẳng biết thế nào lại ngủ mất.” Mục Nhất Hân ngượng ngùng cười, “Cậu… gần đây sức khỏe của cậu thế nào?”


“Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”


“À, vậy thì tốt.”


Hai người nói xong lại dường như không còn gì để nói vậy.


“Tôi… Tôi sắp đi rồi.” Thật lâu sau, Tô Kiêm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng.


“Cậu đi à? Cậu sắp đi đâu vậy?” Mục Nhất Hân lập tức từ trên ban công nhảy xuống.


“Tôi đi… đi ra nước ngoài.”


“Cậu ra nước ngoài à? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thím nói qua vậy?” Mục Nhất Hân hơi bất ngờ.


“Tôi vừa tạm thời quyết định, muốn ra ngoài xem thử.”


“À… vậy… bao giờ cậu về?”


“Tôi cũng không biết, có thể phải rất lâu đấy.” Tô Kiêm Mặc không dám nói cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa.


“Ồ…” Mục Nhất Hân không khỏi thất vọng.


“Tôi chỉ muốn qua chào cậu, không có ý gì khác đâu. Tôi nói xong rồi, đi trước đây.” Tô Kiêm Mặc cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy à?


“Ôi!” Mục Nhất Hân vội vàng gọi cậu lại, “Cậu chờ đã!”
 
Chương 1083


Chương 1083


“Cậu còn có việc gì à?”


“Tôi… gần đây tôi đang vẽ tranh, vốn muốn tặng cho cậu nhưng bây giờ còn chưa vẽ xong. Ngày mai… ngày mai cậu lại tới đây, tôi tặng bức tranh cho cậu được không? Coi như là quà chia tay cậu.”


Tô Kiêm Mặc do dự một lát rồi vẫn gật đầu.


“Được.”


“Vậy chúng ta hẹn chắc nhé, thứ bảy tuần sau cũng vào giờ này, tôi sẽ chờ cậu ở đây.”


“Ừ, vậy tôi về trước đây.” Lần này Tô Kiêm Mặc xoay người đi thật.


Mặc dù Mục Nhất Hân hơi khó chịu nhưng cô ấy nghĩ Tô Kiêm Mặc không đến mức ra nước ngoài không trở lại, nhiều lắm là đi hơi lâu thôi.


Cô ấy không quá đau buồn, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tranh vẽ rơi xuống đất. Bởi vì cô ấy vẽ quá nhiều tranh về Tô Kiêm Mặc.


Cho nên dù có mất một tờ, cô ấy cũng không biết.


Qua năm ngày, Quan Triều Viễn trở về. Chuyện đầu tiên anh làm là lập tức nhắn tin cho Tô Lam.


Cho dù trước đó anh có báo trước cho Tô Lam biết mình có lẽ không có thời gian gọi video và điện thoại cho cô nhưng anh vẫn lo lắng cô sẽ nghi ngờ.


“Em yêu, em đang làm gì vậy? Anh nhớ em quá.”


Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu mới có tin trả lời.


“Em đang quay phim, quay phim và vẫn luôn quay phim. Cuối cùng anh đã có thời gian rảnh rồi.”


“Ừ, buổi tối anh có thời gian sẽ gọi video cho em. Em làm việc trước đi.”


Quan Triều Viễn gửi tin xong mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may là Tô Lam không nghi ngờ gì.


Nhìn tài liệu chất đống như núi trên bàn, Quan Triều Viễn không xử lý ngay mà gọi Doãn Cẩn vào.


“Cậu giúp tôi liên lạc với đội chế tạo mô hình cơ thể người.”


“Sếp cần đội chế tạo mô hình cơ thể người ạ?” Doãn Cẩn rất kinh ngạc. Gần đây Quan Triều Viễn càng lúc càng kỳ lạ.


“Không sai.”


“Sếp Quan, sếp định làm gì vậy?” Doãn Cẩn không khỏi tò mò hỏi.


“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi. Sau khi cậu liên hệ được thì gửi cách thức liên lạc cho tôi là được, tự tôi sẽ liên hệ.”


“À, được, vậy tôi sẽ đi tìm ngay.”


Doãn Cẩn rời khỏi văn phòng. Cho dù anh ta không biết Quan Triều Viễn tìm đội chế tạo mô hình cơ thể người làm gì nhưng vẫn đi làm. Nói không chừng sếp muốn dỗ cho Tô Lam vui vẻ thôi.


Quan Triều Viễn ngồi trong phòng làm việc, hai tay đỡ đầu mình.


Từ trước tới nay anh chưa bao giờ quá mức lao tâm lao lực như bây giờ.


Thật ra suy nghĩ cẩn thận thì đây chưa chắc đã là kết cục tốt nhất.


Nhưng anh vẫn cố chấp đi về phía trước.


Quan Triều Viễn nhìn đống tài liệu rồi nhanh chóng cầm lên, đặt ở trước mặt và bắt đầu nghiêm túc xem.
 
Chương 1084


Chương 1084


Giờ hẹn với Mục Nhất Hân đã đến. Trong tuần qua, Tô Kiêm Mặc kiên trì đi học, nghiêm túc ghi chép từng bài giảng của giáo viên, bởi vì có lẽ đây là lần cuối cùng cậu gặp mặt giáo viên, lúc tan học còn tặng giáo viên một món quà nhỏ.


Mà trong một tuần này, cậu có nhiều thời gian hơn, không tiếp tục thiết kế lại tới Studio làm váy cưới. Bởi vì có các bạn học giúp đỡ nên tiến độ may váy cưới rất nhanh, cũng cho cậu có nhiều thời gian làm việc khác.


Lại là thứ bảy, lại là sân trường vắng vẻ.


Tô Kiêm Mặc cố ý thay một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Cậu rất ít khi mặc màu sắc tươi sáng như vậy.


Đây là buổi hẹn hò cuối cùng của bọn họ rồi.


Tô Kiêm Mặc tới phòng vẽ tranh theo đúng thời gian đã hẹn nhưng không thấy bóng dáng của Mục Nhất Hân đâu.


Trong phòng vẽ tranh không có bóng người nào.


Tô Kiêm Mặc đi vào xem, thấy trên ban công còn có bút chì do Mục Nhất Hân để lại. Chắc cô ấy đang ở gần đây.


Mà phía dưới tòa nhà tổng hợp.


Mấy người mặc thường phục giống vệ sĩ đang trao đổi gì đó.


“Chúng ta có nên đi theo không?”


“Tôi nghĩ tốt nhất đừng đi theo, người ta yêu đương, chúng ta lén lút nhìn cũng không tốt lắm.”


“Nhưng Sếp Quan dặn dò chúng ta phải theo dõi từ xa, không thể để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của chúng ta.”


“Chúng ta chờ ở dưới tầng cũng vậy thôi. Đây là trường học mà, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu.”


Đám vệ sĩ cuối cùng vẫn quyết định ở lại dưới tầng. Bọn họ cũng biết tình hình của Tô Kiêm Mặc.


Lần trước Tô Kiêm Mặc ở trong phòng vẽ tranh hôn Mục Nhất Hân, trên thực tế đám vệ sĩ đều nhìn thấy.


Một thiếu niên chẳng còn sống được bao lâu hôn cô gái cậu yêu, cảnh tượng như vậy thật đẹp lại rất đau buồn.


Đám đàn ông vạm vỡ như bọn họ cũng không khỏi xúc động.


Tô Kiêm Mặc ở trong phòng vẽ tranh chờ một lát vẫn không thấy Mục Nhất Hân quay lại, vì vậy quyết định ra ngoài tìm thử.


Trong tòa nhà tổng hợp vắng vẻ, trên nguyên tắc ở đây sẽ không mở cửa vào thứ bảy và chủ nhật. Bác bảo vệ ở tầng một rất khoan dung với những sinh viên này, có sinh viên qua dùng phòng học vào những ngày này, bác ấy đều không cản.


Dù sao cũng có rất ít sinh viên như vậy.


“Hân Hân!” Trong hành lang trống trải, Tô Kiêm Mặc gọi một tiếng chỉ nghe có tiếng mình vọng lại.


Vào thứ bảy, chủ nhật, tòa nhà tổng hợp lạnh lẽo đáng sợ.


Lúc này, Mục Nhất Hân đang soi gương trang điểm trong nhà vệ sinh nữ.


Tô Kiêm Mặc sắp đi, cô ấy đương nhiên phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp, để lúc cậu ở nước ngoài có thể nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.


Trong gương đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông lạ mặt. Mục Nhất Hân giật mình, lập tức xoay người lại!


“Chỗ này là nhà vệ sinh nữ, các anh đi nhầm chỗ rồi. Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh!”
 
Chương 1085


Chương 1085


Vừa nhìn quần áo của mấy người đàn ông này là biết không phải sinh viên trong trường. Trong bọn họ có kẻ còng lưng, có kẻ xoa râu mép, trông không giống người tốt.


“Bọn anh muốn tới nhà vệ sinh nữ, có vấn đề gì à em gái?” Người đàn ông đi đầu có vẻ vô cùng cường tráng, bắp tay cuồn cuộn.


“Các anh muốn làm gì?” Mục Nhất Hân cầm lấy túi đựng đồ trang điểm của mình che trước ngực, cảnh giác nhìn mấy người này.


“Bọn anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn em chơi đùa với mấy người bọn anh thôi! Ha ha ha…” Một gã đàn ông nhỏ bé miệng nhọn, tai khỉ phía sau nói.


“Tôi sẽ báo cảnh sát!” Mục Nhất Hân lập tức cầm lấy điện thoại di động của mình, kết quả lại bị người ta cướp mất!


“Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”


Người đàn ông cường tráng kia ném luôn điện thoại của Mục Nhất Hân xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên. Màn hình điện thoại của cô ấy lập tức bị vỡ.


“Tôi nói cho các anh biết, ở đây là trường học đấy, các anh đừng làm bừa!” Mục Nhất Hân mất điện thoại nên không có cách nào liên hệ với bên ngoài, cô ấy bắt đầu thấy sợ rồi.


“Bọn anh chính là tới trường học để tìm các sinh viên như em đấy! Em gái đến đây nào, cho anh hôn một cái, để anh nếm thử xem miệng em ngọt thế nào!”


Gã đàn ông nhỏ bé lập tức tới gần.


“A… đừng động vào tôi! Tôi gọi người đấy!”


“Em cứ gọi đi, trong tầng này chẳng có ai, em có la rách cổ họng cũng vô dụng thôi!”


Người đàn ông cường tráng kéo áo của Mục Nhất Hân, áo cô lập tức bị xé rách, lộ ra áo lót màu hồng.


Mục Nhất Hân vội vàng dùng tay che trước ngực mình.


“Ồ, áo lót màu hồng à? Nhìn qua đúng là trắng trẻo mềm mại đấy! Anh không nhịn được cũng muốn thử một cái!”


“Tao cũng sắp chảy nước miếng rồi!” Mấy người đàn ông anh một câu tôi một lời, khỏi phải nói cũng biết là những lời bẩn thỉu thế nào.


“Có ai không? Có ai không? Cứu tôi với!” Mặc dù biết trong tòa nhà tổng hợp này có lẽ không có ai nhưng Mục Nhất Hân vẫn kêu to.


Cô ấy chỉ là một cô gái không có cách nào thoát khỏi mấy gã đàn ông to lớn này!


“Em kêu đi, kêu lớn tiếng vào! Kêu càng lớn tiếng càng tốt. Lát nữa em cũng phải kêu như vậy mới được đấy!”


Một gã đàn ông đứng canh ở cửa nhìn ra ngoài, sau đó gật đầu với gã đàn ông cường tráng nhất ở phía trước.


Giờ phút này, Tô Kiêm Mặc đã đến gần nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nghe được giọng nói của Mục Nhất Hân.


Lúc này, tiếng cười càn rỡ của đám đàn ông càng lớn hơn, cũng khiến Tô Kiêm Mặc chú ý. Cậu lập tức chạy tới.


Cậu nhìn thấy mấy người đàn ông này đang vây quanh Mục Nhất Hân.


Tô Kiêm Mặc lập tức quát to: “Thả cô ấy ra!”


Mục Nhất Hân đã khóc rồi. Cô ấy là cô chủ yêu kiều từ nhỏ tới lớn được người nhà cưng chiều, đã bao giờ gặp phải loại chuyện này chứ?
 
Chương 1086


Chương 1086


“À, thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”


“Một thằng thư sinh cũng học đòi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân như trong phim, đúng là không biết tự lượng sức mình. Tao khuyên mày cút ngay đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bọn tao!”


“Tôi yêu cầu các anh thả cô ấy ra, chỗ này là trường học đấy!” Tô Kiêm Mặc nghiêm giọng mắng.


“Ối chà, giọng điệu của thằng nhóc này không nhỏ đâu. Chúng ta có nên cho nó biết mặt trước không nhỉ?”


Chúng nói xong, có hai người lại vây quanh Tô Kiêm Mặc.


Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được mình không nên kích động như vậy. Đáng lẽ cậu phải xuống phòng bảo vệ trước.


Nhưng lúc này cậu muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi.


Khi cậu vừa định ra tay đã bị người ta gạt chân ngã xuống đất.


Mấy gã đàn ông kia cười nghiêng ngả.


“Mày chỉ có bản lĩnh như vậy mà dám chống lại bọn tao à, thật không biết tự lượng sức!” Gã đàn ông nhỏ bé giẫm một chân lên trên mặt Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc nằm trên mặt đất cảm thấy nhục nhã, chỉ hận mình không có năng lực bảo vệ cô gái mình yêu.


Người đàn ông cường tráng khẽ sờ mặt Mục Nhất Hân, “Thằng nhóc, chẳng phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy hôm nay bọn tao lại chơi cô gái mày yêu trước mặt mày nhé?”


“Ôi, vẫn là đại ca có ý hay! Cứ để thằng nhóc này nhìn đi!”


Người đàn ông cường tráng xé mạnh một cái, một tay áo của Mục Nhất Hân đã bị xé làm đôi, lộ ra bờ vai tuyệt đẹp.


Tô Kiêm Mặc phẫn nộ, cả người run rẩy khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Mục Nhất Hân.


Không thể được, cậu tuyệt đối không cho phép đám người này làm nhục cô gái mà cậu yêu!


“A…” Tô Kiêm Mặc đột nhiên nổi giận hét lên một tiếng, nắm lấy chân gã nhỏ con đang đạp lên mặt cậu và kéo mạnh. Gã nhỏ con ngã luôn xuống đất!


Tô Kiêm Mặc giống như phát điên bổ nhào về phía gã đàn ông cường tráng nhất kia.


Nhưng cậu không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lại thêm gã còn có người giúp đỡ.


Cậu bị ngã xuống hết lần này tới lần khác nhưng vẫn đứng lên.


Tô Kiêm Mặc giống như người chiến sĩ vĩnh viễn không bị đánh ngã vậy.


Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đánh ngã, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.


Đám người kia thấy tình hình không ổn lập tức trốn đi.


Mục Nhất Hân không để ý tới quần áo của mình bị xé rách, vội vàng đỡ Tô Kiêm Mặc từ dưới đất lên.


“Kiêm Mặc, cậu không sao chứ?”


Tô Kiêm Mặc cố gượng cười, “Cậu không sao chứ?”


“Tôi không sao.”


Ngực cậu truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội!


Nhìn mặt Tô Kiêm Mặc nhăn lại vì đau đớn, lúc này Mục Nhất Hân mới ý thức được tim cậu có vấn đề.


“Tôi sẽ lập tức gọi xe cứu thương!”


“Thuốc… Thuốc…”
 
Chương 1087


Chương 1087


“Thuốc ở đâu?”


Tô Kiêm Mặc chỉ vào túi quần của mình.


Mục Nhất Hân lập tức tìm trong túi của Tô Kiêm Mặc. Khi cô ấy tìm được thuốc trong túi và lấy ra một viên thì phát hiện mặt cậu đã tái mét, mắt nhắm lại!


Xe cấp cứu lao nhanh tới.


“Kiêm Mặc, cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Cậu sẽ không có chuyện gì đâu!”


Mục Nhất Hân theo xe cấp cứu đến phòng cấp cứu, y tá vội vàng chặn cô ấy lại.


Tô Kiêm Mặc được đẩy vào trong phòng cấp cứu.


Mục Nhất Hân ngồi thụp xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra.


Cô ấy nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tô Kiêm Mặc lại có dự cảm chẳng lành.


Liệu cậu ấy có thể sẽ chết như vậy không?


Quan Triều Viễn vội vàng chạy tới. Khi Tô Kiêm Mặc được đưa lên xe cấp cứu, Mục Nhất Hân đã gọi điện thoại cho anh.


“Hân Hân!”


“Chú!” Mục Nhất Hân nhìn thấy Quan Triều Viễn lại càng khóc lớn hơn.


Quan Triều Viễn nhìn Mục Nhất Hân rồi cởi áo khoác và khoác lên người cô ấy.


“Cháu yên tâm, cậu ấy sẽ không sao đâu.” Quan Triều Viễn vỗ nhẹ vào vai Mục Nhất Hân và lập tức vào phòng cấp cứu.


“Sao rồi?”


Các bác sĩ và y tá đang tiến hành cấp cứu, Chu Lễ Thành cũng có mặt trong đó. Nhưng khi ông ta kiểm tra các chỉ tiêu của Tô Kiêm Mặc thì không khỏi thở dài.


“Sợ là không được rồi.”


Thật ra lúc Quan Triều Viễn nhận được điện thoại đã ý thức được vấn đề này. Bây giờ Tô Kiêm Mặc chỉ đang dùng máu của anh truyền cho để duy trì chút sức sống cuối cùng mà thôi.


“Mọi người không cần cấp cứu nữa, ra ngoài đi.” Chu Lễ Thành nói với các bác sĩ.


Các bác sĩ và y tá đều hiểu Tô Kiêm Mặc đã trải qua không biết bao nhiêu lần cấp cứu, sợ rằng lần này không thể cứu được nữa. So với tạo thành tổn thương cho cơ thể của cậu còn không bằng để cậu ra đi lành lặn.


Các bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài.


Quan Triều Viễn đi tới bên giường, nhìn Tô Kiêm Mặc còn đeo mặt nạ dưỡng khí.


“Kiêm Mặc, anh là anh rể đây. Em có thể nghe thấy anh nói không?”


Tô Kiêm Mặc chậm rãi mở mắt ra, “Chị… Chị…”


“Cô ấy sẽ tới ngay thôi. Anh gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy đang trên đường tới đây. Em phải đợi cô ấy đấy!”


Tô Kiêm Mặc chớp mắt một cái. Cậu thậm chí không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng để nói với Tô Lam mấy câu.


“Em phải cố chống đỡ tới khi chị em đến, biết chưa?”


Tô Kiêm Mặc lại chớp mắt.
 
Chương 1088


Chương 1088


Quan Triều Viễn vội đi tới trước mặt Chu Lễ Thành.


“Bây giờ truyền máu còn kịp không?”


Chu Lễ Thành vạch mí mắt của Tô Kiêm Mặc lên, lại xem các chỉ tiêu của cậu.


“Tôi nghĩ không kịp nữa đâu. Đồng tử của cậu ấy đã bắt đầu giãn ra, huyết áp cũng đang giảm xuống. Bây giờ sợ là khó có thể truyền bất kỳ chất lỏng nào vào trong cơ thể cậu ấy, cậu ấy chỉ còn giữ lại một hơi thở mà thôi.”


“Sao có thể như vậy được? Không phải ông đã nói là một tháng sao?” Quan Triều Viễn cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.


“Một tháng chỉ là trên phương diện lý luận. Nếu trong thời gian này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm cậu ấy quá kích động hoặc vận động mạnh…” Chu Lễ Thành không nói tiếp.


“Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, ít nhất phải làm cậu ấy sống thêm mấy tiếng nữa!” Quan Triều Viễn đưa ra tối hậu thư.


“Được, tôi sẽ thử xem!”


Quan Triều Viễn đứng bên cửa sổ vừa bắt đầu gọi điện thoại.


“Cậu lập tức đưa thứ tôi nhờ cậu chuẩn bị qua đây, không được chậm trễ một phút nào hết!”


Quan Triều Viễn liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, khi bấm đến số điện thoại cuối cùng, anh ngập ngừng mất mấy giây.


“Alo, tôi đồng ý với anh, anh lập tức tới đây đi.”


Một giờ sau, Tô Lam cuối cùng cũng tới bệnh viện.


Mục Nhất Hân và cô cùng xông vào trong phòng cấp cứu.


Khi Tô Lam nhìn thấy Tô Kiêm Mặc đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, cô đột nhiên dừng lại, cố gắng hít sâu một hơi.


Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh cô và bóp vai cô.


“Cậu ấy còn đang chờ em đấy. Em đừng khóc, Kiêm Mặc nhìn thấy sẽ đau khổ.”


Tô Lam cắn chặt môi mình và gật đầu thật mạnh, sau đó đi tới bên giường.


“Kiêm Mặc, chị đây, chị tới rồi, em mở mắt nhìn chị đi.”


Tô Lam đã nói mình không được khóc nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào.


Nghe được giọng nói của Tô Lam, Tô Kiêm Mặc lại chậm rãi mở mắt ra.


Tô Lam dè dặt tháo mặt nạ thở oxy của Tô Kiêm Mặc ra, cho cậu tiện nói chuyện.


Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Mục Nhất Hân.


“Hân Hân, chú giao cho cháu một nhiệm vụ.”


“Chuyện gì ạ?” Mục Nhất Hân ngước đôi mắt lưng tròng nhìn Quan Triều Viễn.


“Kiêm Mặc thích thiết kế trang phục nhất, đúng không? Cậu ấy có rất nhiều bản thiết kế ở trong Studio thời trang, cháu đi lấy giúp cậu ấy, nói không chừng cậu ấy sẽ có căn dặn.”


Mục Nhất Hân cúi thấp đầu. Lúc này cô ấy tất nhiên không muốn rời đi, bởi vì cô ấy còn có rất nhiều điều muốn nói với Tô Kiêm Mặc.


“Hân Hân, cháu nghe lời đi. Cháu yên tâm, Kiêm Mặc sẽ chờ cháu về. Cậu ấy còn muốn tận mắt nhìn bản thiết kế của cậu ấy.”


“Được, vậy cháu đi đây. Chú phải bảo cậu ấy chờ cháu về, chờ cháu đấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom