Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1109


Chương 1109


Tuy Quan Triều Viễn biết điều đó là không thể, nhưng anh vẫn muốn thử xem.


“Sao thế? Anh muốn em ở bên anh sao?”


“Ừm, hai chúng ta toàn ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, coi như em nghỉ ngơi một thời gian vì anh được không?” Giọng điệu của Quan Triều Viễn vô cùng dịu dàng, vừa nói anh vừa vuốt tóc Tô Lam.


Tô Lam chu miệng: “Nhưng hôm nay em đang định nói với anh rằng ngày kia em sẽ phải vào đoàn phim.”


Quan Triều Viễn tất nhiên không tránh khỏi có chút thất vọng.


“Vậy bỏ đi, ngủ thôi.” Quan Triều Viễn đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức tối om.


Dường như Tô Lam cũng ý thức được điều gì đó, cô dịch người sán lại gần Quan Triều Viễn hơn.


“Anh không vui à?”


“Không, em đừng suy nghĩ lung tung.”


Tô Lam xoay người cưỡi lên người Quan Triều Viễn, hai tay chống hai bên đầu Quan Triều Viễn.


“Lần này em tới Diêm Thành quay phim, nếu buổi tối xong việc sớm vẫn có thể về nhà, anh cũng có thể đến thăm em, có thể đi về trong ngày luôn.”


“Ừm.” Quan Triều Viễn cười gượng, không nói gì thêm.


Mặc dù cách rất gần, nhưng dù sao cũng không bằng có thể ở bên nhau mỗi ngày!


Khi ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối, bọn họ nhìn chăm chú vào mắt nhau, dần dần ngẩn ngơ.


Họ đã không nhớ rõ lần thân mật gần nhất là bao giờ.


Quan Triều Viễn đi công tác rất lâu, sau khi trở về lại đúng lúc bà dì của Tô Lam đến thăm, về sau hai người lại cãi nhau, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện.


Sau khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam không gượng dậy nổi, trong khoảng thời gian ấy Quan Triều Viễn tất nhiên sẽ không lỗ mãng.


Đúng là rất lâu rồi.


Tô Lam cúi người hôn lên môi Quan Triều Viễn, gần như trong khoảnh khắc cô chạm vào anh, Quan Triều Viễn cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể.


Anh nghiêng người đè Tô Lam dưới thân, hôn cô một cách mãnh liệt.


Tô Lam duỗi hai tay ôm lấy cổ Quan Triều Viễn.


Sau cuộc mây mưa, Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng, hôn lên tóc cô.


Tô Lam đẩy mặt Quan Triều Viễn ra, “Được rồi, đừng làm loạn nữa, trời sắp sáng rồi đấy.”


“Tô Lam, nếu như, anh nói là nếu như, anh chỉ còn sống được mấy tháng, em có muốn ở bên anh từng giây từng phút không?”


“Nhưng chẳng phải bọn anh sẽ không chết sao?”


“Đồ ngốc, anh nói là nếu như, chính vì không có cái nếu như này cho nên mới gọi là giả thiết.” Quan Triều Viễn thân mật xoa cằm Tô Lam.


“Tất nhiên rồi, cho dù không phải như vậy, em cũng muốn ở bên cạnh anh từng giây từng phút, nhưng như vậy chẳng thực tế chút nào!”


Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam rồi hôn lên bờ môi mềm mại của cô.


“Có câu nói này của em là đủ rồi, ngủ đi. Để anh ôm em ngủ được không? ”


Tô Lam cười ngọt ngào, hạnh phúc thiếp đi trong ngực Quan Triều Viễn.


Tô Lam vào đoàn phim bắt đầu quay phim, công việc của Quan Triều Viễn cũng càng thêm bận rộn.
 
Chương 1110


Chương 1110


Tuy Tô Lam nói khoảng cách rất gần, có thời gian sẽ trở về, nhưng vừa vào đoàn phim, cô giống như ngôi sao nữ có khối lượng công việc khổng lồ, tiến hành quay phim với tốc độ khẩn trương, với hy vọng phim của mình có thể lên sóng cùng lúc với phim của Tô Nhược Vân.


Bộ phim “Duy Nương” này cũng là phim dài tập, cho nên tiến độ quay phim vô cùng khẩn trương.


Quay suốt hơn một tháng, lúc này Tô Lam mới có thời gian nghỉ ngơi, vì đã hơn một tháng không gặp Quan Triều Viễn nên cô vội vàng tức tốc trở về.


Bởi vì tối qua xong việc khá muộn nên sáng hôm sau cô mới về nhà, vừa vào nhà Lê Hoa đã hỏi cô: “Mợ chủ, có phải mợ cãi nhau với cậu chủ không?”


Tô Lam cảm thấy câu hỏi này vô cùng kỳ lạ, tuy một tháng nay cô không liên lạc nhiều với Quan Triều Viễn, nhưng nói là cãi nhau thì quả thực không có.


Bởi vì quay phim với tiến độ khá khẩn trương nên cô và Quan Triều Viễn thường xuyên liên lạc qua Wechat.


“Không, sao cô tự dưng hỏi như vậy?”


Lê Hoa gãi đầu với vẻ tò mò, “Không thật sao ạ?”


“Không thật.”


“Nhưng dạo này tôi cảm thấy hình như cậu chủ không vui, không phải không vui mà cực kỳ không vui, trong hơn một tháng cô đi, tôi không nhìn thấy cậu ấy cười bao giờ! Hơn nữa, dạo này cậu ấy không thích ăn cơm, thỉnh thoảng không ăn cơm tối, thỉnh thoảng chỉ ăn mấy miếng.”


“Ồ… Hóa ra là vậy.” Nghe thấy vậy trong lòng Tô Lam dĩ nhiên cảm thấy khó chịu.


“Còn nữa ạ, dạo này cậu chủ rất hay thở dài, không biết cậu ấy thở dài vì chuyện gì, có thể là do chuyện công ty khá phiền phức, cũng có thể là do tôi suy nghĩ nhiều.”


Tâm trạng của Lê Hoa đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tô Lam vừa trở về cô ấy lại trở nên phấn khởi.


“Mợ chủ, buổi trưa mợ muốn ăn gì để tôi làm, dạo này tôi rảnh rỗi không chịu nổi nên cùng dì Phương học mấy món ăn!” Lê Hoa nóng lòng khoe khoang tài nghệ nấu ăn của mình.


“Ừm… Hôm nay không cần cô làm đâu, tôi tự làm.”


“Hả?”


Tô Lam xoa đầu Lê Hoa, “Để tối cô trổ tài sau nhé, buổi trưa tôi làm vài món mang đi cho cậu chủ.”


Lê Hoa lập tức hiểu ý, “Ha ha, vẫn là mợ chủ tốt với cậu chủ, món ăn mợ làm chắc chắn cậu ấy sẽ ăn thêm hai bát, không không, là ba bát! ”


Tô Lam mang vali lên gác, thu dọn qua loa một chút, thay sang một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu.


Trong phòng bếp dì Phương vẫn làm trợ thủ cho Tô Lam.


Hình như dì Phương cũng cảm thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn xảy ra chuyện gì đó nên toàn nói bóng nói gió về chuyện này.


“Mợ chủ, dì Phương tôi là người từng trải, mợ hãy nghe lời khuyên của tôi này, mợ đừng chăm chăm vào công việc như thế nữa, thời gian mợ và cậu chủ ở bên nhau không ngắn, bây giờ cũng đã một thời gian kể từ lần trước mợ sảy thai rồi, cũng là thời điểm thích hợp để sinh con.”


Lời nói của dì Phương lập tức chạm vào chỗ đau của Tô Lam.


Động tác của cô khựng lại một lát.


“Mợ chủ, thanh niên thời nay như hai người rất chuộng lối sống ‘không con, thu nhập gấp đôi’, sống thế giới của hai người, nhưng về lâu dài tình cảm của hai người dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc phai nhạt, lúc này cần một đứa con để điều hòa.”
 
Chương 1111


Chương 1111


Dì Phương vẫn tự nói một mình.


Tô Lam tiếp tục nấu cơm, không ngắt lời bà.


“Cô gái hàng xóm nhà chúng ta tự cho rằng bản thân rất tiên phong, một lòng với lối sống ‘không con, thu nhập gấp đôi’, sống thế giới của hai người. Hai năm trước tình cảm của hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, họ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, nhưng sau đó thì sao, dần dần họ bắt đầu cãi nhau, người nhà đều khuyên họ sinh con. Mợ đoán xem sau đó thế nào?”


Tô Lam cười lúng túng nhìn dì Phương.


“Họ sống chết không nghe, luôn tự cho mình là đúng, kết quả lại trì hoãn ba năm rồi năm năm, cô gái này đã hơn ba mươi, nhìn người khác đều có con cô ấy cũng hâm mộ, liền muốn sinh một đứa con, tuy nhiên không sao mang thai được, về sau hai người họ cũng chia tay nhau.”


Với Tô Lam, câu chuyện này thực sự như một đòn giáng nặng nề.


“Mợ chủ, tôi chỉ muốn nói với mợ là, đừng để sau này phải hối hận.”


“Tôi biết rồi dì Phương.” Tô Lam lên tiếng phụ hoạ.


Dì Phương không hề phát hiện vẻ gượng gạo của Tô Lam.


Cô và Quan Triều Viễn đã quyết định không sinh con, cô không muốn để con mình phải đau khổ cả đời, huống chi mọi thứ về con hai người đều là ẩn số.


Tô Lam làm mấy món Quan Triều Viễn thích ăn, cho vào trong hộp giữ nhiệt rồi ngồi xe đến tập đoàn Dark Reign.


Cô chuẩn bị hai bộ bát đũa để cùng ăn với Quan Triều Viễn.


Thực ra cô nghĩ, khoảng thời gian gần đây cô thực sự quá bỏ bê Quan Triều Viễn.


Khi Tô Kiêm Mặc qua đời, cô chỉ lo bi thương mà không suy nghĩ đến Quan Triều Viễn.


Bây giờ cô lại tất bật đi quay phim, không quan tâm đến Quan Triều Viễn, cô không khỏi có chút tự trách.


Đến tập đoàn Dark Reign, cô vẫn đi vào từ cửa sau, đi thang máy lên thẳng văn phòng của Quan Triều Viễn, nhưng thang máy lại dừng ở tầng dưới văn phòng của anh một tầng.


Tô Lam nghĩ thầm, cái thang máy này chắc hỏng mất rồi, thế là định đi bộ lên, dù sao cũng chỉ có một tầng.


Vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


“Tôi cần ba bản của báo cáo này, lát nữa cần dùng trong cuộc họp, sắp phải đưa ra phương án cho quý sau rồi, mọi người hãy tranh thủ thời gian, cuộc họp ngày mai sẽ thảo luận.”


“Vâng, phó tổng giám đốc Lãnh.”


Tô Lam dừng bước, từ từ nhìn về phía phát ra giọng nói.


Cô nhìn thấy gì?


Thậm chí Tô Lam hoài nghi mắt mình bị mù!


Giản Ngọc? Không ngờ là Giản Ngọc!


Anh ta mặc đồ vest màu đen phẳng phiu, tóc cũng cắt ngắn rất nhiều, trông chỉnh tề như một quý ông tài giỏi.


Giản Ngọc dặn dò cấp dưới xong, vừa ngước mắt liền trông thấy Tô Lam, anh ta không nhịn được nhếch khóe môi bên trái, vẫn là nụ cười ma mị lúc trước.


“Đi làm việc đi.” Giản Ngọc vỗ vai cấp dưới rồi đi về phía Tô Lam.


“Anh Ngọc, sao anh lại ở đây?”
 
Chương 1112


Chương 1112


“Sao thế? Anh không thể xuất hiện ở đây bởi vì nơi này là địa bàn của chồng em ư? ”


“Không, em không có ý đó, ban nãy em nghe thấy người kia gọi anh là phó tổng giám đốc Lãnh, em chỉ cảm thấy…”


Tô Lam bắt đầu nói năng lộn xộn, cô thực sự không thể chấp nhận được chuyện Giản Ngọc nhậm chức ở tập đoàn Dark Reign.


“Đúng vậy, bây giờ anh là phó tổng giám đốc tập đoàn Dark Reign.”


“Đáng lẽ anh phải đang…”


“Đáng lẽ anh phải đang trộm mộ ở ngôi mộ của một vương gia hay hoàng đế nào đó đúng không? Ha ha ha…” Giản Ngọc bật cười.


Tô Lam cười hơi gượng gạo.


“Anh chán cuộc sống phiêu bạt không nơi nương tựa rồi, muốn đổi cách sống khác.” Giản Ngọc cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tô Lam, “Thật là hâm mộ Quan Triều Viễn có một người vợ hiền thảo như em.”


Tô Lam mỉm cười xấu hổ, “Chưa biết chừng sau này vợ anh còn hiền thảo hơn ấy chứ, anh không cần hâm mộ anh ấy đâu, nếu anh đã muốn ổn định, đổi cách sống khác thì hãy chăm chỉ làm việc đi, biết đâu tương lai em sẽ giới thiệu vợ cho anh!”


“Vậy anh phải cảm ơn bà chủ của anh trước rồi, thôi anh đi làm việc đây.”


Giản Ngọc đi đến văn phòng của mình.


Tô Lam ngây người nhìn theo bóng lưng anh ta vài giây rồi mới hoàn hồn, lúc này cô mới lên tầng đi đến văn phòng của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đang bận rộn trong văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là Doãn Cẩn.


“Thư ký Doãn, trưa nay tôi không muốn ăn cơm, nếu tôi đói sẽ gọi cậu sau.”


“Vì sao lại không muốn ăn cơm, anh khó chịu hả?”


Nghe thấy giọng nói này, Quan Triều Viễn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!


Quan Triều Viễn lập tức đặt cái bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lam.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ hơi thất vọng, “Mất công em làm cho anh nhiều món ngon như vậy, đành để lát nữa anh đói rồi ăn sau vậy.”


“Bây giờ anh đói rồi, không tin em sờ thử đi.” Quan Triều Viễn cầm lấy tay Tô Lam đặt lên bụng mình, “Xẹp lép rồi!”


“Vậy ban nãy sao anh lại nói không ăn cơm?”


“Cái đó… Ngày nào thư ký Doãn cũng chuẩn bị đồ ăn rất khó ăn!”


Lúc này Doãn Cẩn đang làm việc trong văn phòng không nhịn được hắt hơi hai cái, “Ai mắng mình ấy nhỉ?”


“Được rồi, trưa rồi, ăn cơm thôi.” Tô Lam và Quan Triều Viễn cùng đi vào phòng nghỉ.


Phòng nghỉ vẫn như cũ, Tô Lam cũng coi như quen thuộc, cô bày từng khay thức ăn lên mặt bàn.


“Hôm nay em ăn cùng anh.”


Quan Triều Viễn hưng phấn cầm lấy đũa, “Em được nghỉ à?”


“Ừm, đúng vậy, sáng nay mới về, vừa về liền nghe nói khi em không ở nhà ai đó không vui nên vội vàng tới đây dỗ dành anh ấy.”


“Ai vậy? Có phải Lê Hoa không? Lúc về anh sẽ trừ lương cô ấy!” Quan Triều Viễn tiện tay gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
 
Chương 1113


Chương 1113


Tô Lam nấu ăn dĩ nhiên không có gì để bắt bẻ.


“Ban nãy em gặp anh Ngọc trong công ty…” Tô Lam vừa gắp thức ăn cho Quan Triều Viễn vừa nói.


Rõ ràng Quan Triều Viễn khựng lại giây lát rồi sau đó lại tiếp tục ăn từng miếng lớn.


“Ừm, sao vậy?”


“Sao anh ấy lại ở công ty? Hơn nữa còn là phó tổng giám đốc?” Những câu hỏi này đang đợi Quan Triều Viễn giải đáp.


“Anh chiêu mộ anh ta!” Quan Triều Viễn nói với giọng hời hợt.


“Chiêu mộ?”


Sao Tô Lam cứ cảm thấy dùng từ này không hợp lý lắm.


“Đúng vậy, em còn nhớ lần trước anh ta bắt cóc em, hack điện thoại của Doãn Cẩn nhắn tin cho em không? Anh phát hiện anh ta rất có thiên phú, nhưng vẫn còn kém xa anh!”


Tô Lam không nhịn được liếc Quan Triều Viễn một cái, người đàn ông này sao lại thích khen mình thế cơ chứ?


“Vì thế anh gọi anh ta tới đây, con người của anh rất rộng lượng mà!” Quan Triều Viễn vừa nhướng mày vừa nói.


“Anh nói vào chuyện chính được không, đừng tự khen mình nữa.”


“Anh tự khen mình sao? Rõ ràng anh đang trình bày sự thật!”


“Được rồi, làm phiền anh không trình bày sự thật nữa mà hãy giải thích rõ ràng cho em chuyện của anh Ngọc, OK?”


“Chuyện này có gì mà phải giải thích? Diễn biến câu chuyện là như vậy đấy, anh sắp xếp anh ta dưới trướng, kiểm soát mọi hành động của anh ta, anh ta sẽ không có cơ hội ra tay với em nữa, đúng không nào?”


Tô Lam nhét một miếng cơm vào trong miệng.


“Em biết ngay gì mà rất có thiên phú này nọ đều là lừa người mà, nguyên nhân căn bản là như vậy!”


“Hà hà! Bị em nhìn thấu mất rồi.” Quan Triều Viễn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.


Nhưng Tô Lam vẫn không khỏi lo lắng.


“Dạo trước anh Ngọc suýt nữa… Anh ấy vẫn rất chống đối anh đúng không? Cứ giữ anh ấy bên cạnh, anh không sợ anh ấy làm chuyện bất lợi với anh à? ”


“Anh sợ anh ta chắc? Anh ta sợ anh mới đúng! Ngày đó nếu không phải anh ta lợi dụng em gài bẫy anh, anh sẽ rơi vào tay anh ta sao? Anh cho em biết, mười anh ta cũng không thắng nổi anh đâu!” Quan Triều Viễn tỏ ra kiêu ngạo.


Quan Triều Viễn duỗi cánh tay dài khoác vai Tô Lam, “Em cứ yên tâm đi, bây giờ anh ta cũng quay đầu là bờ rồi, anh ta ngày ngày trộm mộ tiếp xúc với người chết, trong mộ có nhiều cơ quan như vậy, có ngày bị treo lên cũng chưa biết chừng, làm sao tốt bằng chỗ anh được, anh ta làm phó tổng giám đốc lương một năm năm triệu, anh ta phải đào bao nhiêu ngôi mộ mới có thể kiếm được năm triệu chứ!”


Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy Giản Ngọc là kiểu người có “chí riêng”, sẽ không vì tiền mà thay đổi bản thân.


“Anh ta ở chỗ anh được ăn ngon mặc đẹp, cuối năm còn được chia hoa hồng, trừ phi anh ta là kẻ ngu mới từ chối! Em không cần lo lắng đâu! Anh sẽ có chừng mực!”


“Đây là chuyện của công ty anh, em sẽ không can thiệp, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh hãy cẩn thận một chút.”


Tô Lam đặt tay lên đùi Quan Triều Viễn.
 
Chương 1114


Chương 1114


“Em làm gì thế? Hay là chúng ta vận động trước rồi ăn cơm sau?” Quan Triều Viễn cười xấu xa với Tô Lam.


“Vận động cái đầu anh!” Tô Lam lập tức rút tay về.


“Là em sờ đùi anh trước mà!”


Tô Lam đỏ bừng mặt tiếp tục ăn cơm.


Ăn cơm xong, Tô Lam thu dọn bát đũa, Quan Triều Viễn ngồi trên giường, để Tô Lam ngồi trên đùi anh, lúc đang định nói chuyện thì điện thoại của Quan Triều Viễn kêu một tiếng.


Anh liếc nhìn với vẻ bất lực.


Tô Lam nhìn thấy trên màn hình hiện thị lời nhắc một rưỡi chiều phải họp.


“Anh mau nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa còn phải họp. ”


“Cho anh ôm thêm một lát đi, lâu lắm rồi anh không được ôm em.” Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam.


“Về nhà rồi ôm, dù buổi trưa anh không ngủ cũng phải chợp mắt nghỉ ngơi một lát, buổi chiều mới có tinh thần.” Tô Lam vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn ngẩng đầu vén tóc mai của Tô Lam ra sau tai, “Vậy anh nghe em.”


“Ngoan!” Tô Lam xoa đầu Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn lập tức trừng to mắt.


“Đây là câu nói của anh cơ mà!”


“Ai nói thì là của người đó!”


Quan Triều Viễn cười xấu xa bóp mông Tô Lam.


“Buổi tối tắm rửa sớm chờ anh về nhé.” Vừa nói anh vừa nháy mắt với Tô Lam.


Ý tứ không thể rõ hơn được nữa.


Tô Lam chỉ coi như không nhìn thấy, lập tức đứng dậy, “Mau nghỉ ngơi đi!”


Quan Triều Viễn chỉ vào mặt mình, Tô Lam lập tức lại gần hôn lên mặt anh, “Em đi đây.”


Sau khi Tô Lam rời đi, ánh mắt Quan Triều Viễn lại lộ vẻ cô đơn.


Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Tô Lam quyết định đến Studio của Công ty thời trang STONE, đến nơi, Tô Lam nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của các bạn học.


Dường như mọi người vô cùng hăng hái, nỗ lực bao lâu nay, cửa hàng của Công ty thời trang STONE sắp có thể khai trương rồi!


“Chị Tô Lam, giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em rồi, hơn nữa yêu cầu vô cùng hà khắc, rất nhiều bạn học phải sửa nhiều lần mới miễn cưỡng đủ điểm.”


“LOVE đâu thể cứ ra mẫu mới mãi được?” Đối với một thương hiệu, đổi mới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.


“Cuộc thi Cúp Tân Thượng của nước ta sắp bắt đầu rồi! Đây là cuộc thi số một trong nước, có lẽ ông ấy muốn tham gia cuộc thi chăng?” Lâm Chi Hàng trả lời, “Ông ấy lấy tác phẩm của chúng em để kiếm tiền đã đành, còn muốn tham gia cuộc thi nữa! Đáng ghét quá!”


“Cúp Tân Thượng quan trọng lắm à?”


“Tất nhiên là quan trọng rồi, Cúp Tân Thượng vẫn luôn là cuộc thi quan trọng nhất trong nước, mấy năm nay còn hoành tráng hơn, thu hút rất nhiều nhà thiết kế nước ngoài tham gia, giáo sư Lâm đã từng giành giải nhất hai lần của Cúp Tân Thượng đấy ạ!”
 
Chương 1115


Chương 1115


“Vậy lần này STONE của chúng ta cũng tham gia đi!”


Tô Lam ngoắc tay ra hiệu Lâm Chi Hàng, Lâm Chi Hàng lập tức lại gần, Tô Lam nói kế hoạch của mình cho Lâm Chi Hàng.


Buổi tối Tô Lam nấu cho Quan Triều Viễn cả bàn món ngon như thường, Quan Triều Viễn về rất sớm, hai người ăn cơm tối xong, Quan Triều Viễn liền giục Tô Lam về phòng.


“Sao vậy? Buổi tối em còn muốn xem TV!”


“TV đẹp hơn hay anh đẹp hơn?”


Tô Lam phì cười chọc vào trán Quan Triều Viễn.


“Trình độ ghen tuông của anh lên một tầm cao mới rồi đấy, đến TV mà anh cũng ghen à? Vậy anh cứ ghen đỏ mắt luôn đi!”


Quan Triều Viễn bế bổng Tô Lam lên, “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”


Quan Triều Viễn vừa cười xấu xa vừa bế Tô Lam vào phòng tắm.


“Này, em tắm rồi mà!”


Tô Lam mím môi vùi vào trong ngực Quan Triều Viễn không dám ngẩng đầu.


Quan Triều Viễn lập tức đổi hướng, bế Tô Lam đến bên giường, đè lên người cô.


“Anh biết em nghe lời anh mà!”


“Em đi tắm bởi vì buổi chiều đi ngủ, cả người đổ mồ hôi, cho nên mới… Chứ không phải vì anh đâu.” Tô Lam nói một đằng nghĩ một nẻo quay đầu đi.


“Không phải vì anh à?” Quan Triều Viễn vươn móng vuốt của mình về phía hông Tô Lam.


“Á… Anh đừng làm loạn… Ngứa!”


Tô Lam lập tức xin tha.


“Có phải vì anh không?”


“Phải phải phải! Vì anh được chưa?”


Quan Triều Viễn dán mặt lại gần Tô Lam, một tay chống người, không đến mức khiến Tô Lam cảm thấy áp lực.


“Anh biết ngay em vì anh mà.”


“Anh đang ép người ta thì có!”


“Bây giờ em không dỗ dành anh đi, ngày mai em còn muốn dậy nữa không hả?” Quan Triều Viễn vừa nói vừa vuốt tóc Tô Lam.


“Ngày mai em không đi làm.”


“Ồ… Hóa ra vợ anh… Khà khà khà! Bề tôi đã rõ!”


Tô Lam nói xong câu này liền hối hận vô cùng, “Anh đừng, em không có ý đó… Đừng làm loạn, á…”


Quan Triều Viễn không quan tâm gì nữa, anh không nhịn được từ lâu rồi.


Môi anh rơi xuống làn da trơn mịn trắng nõn của cô, rất muốn hôn khắp từng tấc da của cô, ghi nhớ xúc cảm đặc biệt này.


Anh muốn khắc sâu tất cả vào trong trí nhớ của mình.


Bàn tay Quan Triều Viễn tùy ý lướt trên làn da của Tô Lam, trong phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng thở dốc.
 
Chương 1116


Chương 1116


Hơn một tháng không thân mật nhưng Quan Triều Viễn có thể nhịn được, dường như không vội vàng chút nào mà chỉ từ từ cọ xát.


Quan Triều Viễn dịu dàng cởi áo ngủ của Tô Lam.


“Áo mưa…” Giọng Tô Lam vang lên.


Quan Triều Viễn đang nóng hừng hực lập tức cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh.


Anh ủ rũ nhìn chằm chằm Tô Lam, dừng tất cả động tác.


Trên mặt Tô Lam mang vẻ thẹn thùng đặc trưng của con gái, “Sao vậy?”


“Anh ghét đeo thứ phá hỏng cảm xúc đó! Anh muốn tiếp xúc trực tiếp với em, có thứ xen giữa không thoải mái.”


Quan Triều Viễn nói với giọng làm nũng, tuy nói thế nhưng anh vẫn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra lấy áo mưa.


Đang lúc anh định xé một cái, Tô Lam bỗng giữ tay anh.


“Nếu anh không thích đeo thì sau này em uống thuốc cũng được.”


“Như vậy sao được? Em quên lần trước…”


Quan Triều Viễn chợt không nói nữa, họ đều không muốn nhắc đến chuyện đã qua, dù sao nó cũng là một vết sẹo.


“Uống thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, dễ dẫn đến vô sinh.”


“Dù sao sau này em cũng không cần sinh con, không quan trọng.”


“Ai nói sau này em không…” Quan Triều Viễn muốn nói lại thôi.


“Hử?”


“Không có gì, cho dù không sinh con thì uống thuốc tránh thai cũng không tốt cho cơ thể, không sao, anh chỉ càu nhàu chút thôi.”


Đương nhiên Tô Lam hiểu rõ Quan Triều Viễn, con người anh nhìn bề ngoài thì ngông nghênh ngang ngược, nhưng trong tình yêu anh vô cùng dễ thỏa hiệp.


“Hôm nay anh không cần đeo đâu.”


“Vì sao?”


“Hai ngày trước em mới tới tháng, đang kỳ an toàn, không sao đâu, yên tâm đi.”


Nói xong, Tô Lam vòng tay qua cổ Quan Triều Viễn kéo anh vào trong ngực.


Lại là một đêm ngọt ngào.


Chỉ tiếc sự ngọt ngào chỉ kéo dài hai ngày, Tô Lam lại quay về đoàn phim, Quan Triều Viễn khôi phục số phận phòng không gối chiếc.


Buổi sáng hôm ấy, tập đoàn Dark Reign có cuộc họp quan trọng, cuộc họp vừa kết thúc, Quan Triều Viễn gọi Giản Ngọc vào văn phòng của mình.


“Tô Lam bắt gặp tôi ở công ty, chắc anh phải tốn nhiều công sức lắm mới giấu được đúng không?”


Giản Ngọc vắt chéo chân nghịch cái bút trong tay.


“Ngược lại thì đúng hơn, nói dăm ba câu là xong, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nói gì cô ấy cũng tin.”


Khuôn mặt Quan Triều Viễn tràn ngập vẻ kiêu ngạo cứ như anh cố ý nói cho người nào đó nghe vậy.


“Thật à?”
 
Chương 1117


Chương 1117


Quan Triều Viễn cởi một cúc áo, kéo cổ áo của mình ra, một dấu hôn to đùng in trên cổ anh, muốn mập mờ bao nhiêu thì mập mờ bấy nhiêu.


Điều này cũng cho thấy đêm qua anh và Tô Lam nhiệt tình trên giường đến mức nào.


Giản Ngọc chỉ cảm thấy người đàn ông này quá ấu trĩ.


“Dạo này anh làm việc khá ổn, mới có mấy ngày mà mọi người đã rất tin phục anh rồi, tiếp tục cố gắng nhé.”


“Vâng, Sếp Quan!” Giản Ngọc nhếch môi đứng dậy, “Không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”


“Khoan đã, chuyện tôi bảo anh bịa gần đây anh đã bịa xong chưa vậy?”


“Chẳng phải anh nói người phụ nữ của anh chỉ tin anh sao? Vậy anh tự bịa là được, cần gì tôi bịa chứ?”


“Anh… Giản Ngọc, đừng quên chuyện anh hứa với tôi lúc đầu!”


“Yên tâm đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời hài lòng.” Giản Ngọc bỏ lại câu này rồi vênh mặt rời đi.


Yên tâm ư?


Anh sao mà yên tâm được.


Lúc chiều, Quan Triều Viễn nghỉ ngơi một lúc, nằm trong phòng nghỉ lướt tin tức.


“Đã giành được hai chiếc cúp Ảnh hậu, liệu Tô Lam có thể thực hiện được Grand Slam hay không?”


Tiêu đề tin này đập ngay vào mắt, nhìn thấy tên của Tô Lam, Quan Triều Viễn lập tức ấn vào.


Thì ra lại đến lễ trao giải Kim Lang mỗi năm một lần, giải Kim Lang đã công bố danh sách đề cử.


Tô Lam được đề cử danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lang với tác phẩm “Bên Kia Ngọn Núi”.


Bàn về đề tài của “Bên Kia Ngọn Núi”, đây được xem như một bộ phim văn nghệ, mặc dù doanh thu phòng vé không tốt, chỉ đạt ba trăm triệu, nhưng vì đề tài giới hạn nên đạt được doanh thu ba trăm triệu cũng đã phá vỡ kỷ lục của đề tài này.


“Bên Kia Ngọn Núi” xây dựng hai nữ chính, hai nữ chính là Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lam cùng được đề cử danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là có thể thấy được sức ảnh hưởng của bộ phim này.


“Chờ em giành được Grand Slam, chúng ta sẽ công khai quan hệ, tổ chức một đám cưới hoành tráng!”


Nụ cười của Tô Lam lúc nói chuyện vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh.


Nếu như lần này Tô Lam có thể ôm được cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lang vào lòng, vậy thì cô sẽ giành được Grand Slam của diễn viên.


Cô cũng sẽ lập kỷ lục người giành được Grand Slam nhanh nhất.


Quan Triều Viễn nhíu mày gọi điện ngay cho Dạ Bân.


Cuộc thi thiết kế thời trang Cúp Tân Thượng mỗi năm một lần sắp bắt đầu.


Hội trường cuộc thi vô cùng hoành tráng, đối với người miền Nam mà nói, đây là cuộc thi lớn nhất trong nước của giới thời trang.


Tô Nhược Vân vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.


Cô ta mặc trang phục nhã nhặn khiến người ta phải sáng mắt, kiểu dáng phần ngực phô bày hết ưu điểm của thân hình cô ta.


Đứng cạnh cô ta chính là nhà thiết kế chính của LOVE – Lâm Uy Lãng, Lâm Uy Lãng mặc áo đuôi tôm, nhìn vô cùng lịch lãm.


“Cô Tô! Ai da, không biết nên gọi cô là cô Tô hay là sếp Tô nữa, bây giờ cô làm ăn thuận buồm xuôi gió, cô đúng là một doanh nhân bị sự nghiệp diễn viên ngáng đường đấy!”
 
Chương 1118


Chương 1118


“Chứ còn gì nữa! LOVE đã trở thành nhãn hiệu hàng đầu trong nước trong thời gian ngắn như vậy, cô Tô, cô để lại đường sống cho chúng tôi với được không?”


Những người này anh một lời tôi một câu, ai ai cũng lấy lòng Tô Nhược Vân.


“Cô Tô, bộ quần áo này của cô đẹp quá, không biết do ai thiết kế vậy?”


Tô Nhược Vân vẫn giữ vẻ cao quý.


“Tới tham gia Cúp Tân Thượng thì dĩ nhiên phải mặc trang phục của nhà thiết kế nhà mình rồi, bộ này do thầy Lâm của chúng tôi tự tay thiết kế, tên là Ánh trăng hồ sen.”


“Ôi, cái tên hợp với bộ quần áo này quá! Phối với khuôn mặt không có gì để chê của cô Tô thì đúng là hoàn mỹ!”


Tiếng nịnh nọt không ngớt bên tai.


Tô Nhược Vân mỉm cười nhận những lời khen này.


“Cô Tô, năm nay tôi muốn mở một cửa hàng, không biết có thể làm đại lý cho LOVE được không? Tôi vừa mới giành được một mặt tiền cửa hàng trong Plaza mới mở ở trung tâm thành phố, chỉ cần cô Tô bằng lòng thì có thể khai trương trong vòng một tháng.”


Sếp Trương của Thời Đại Hoa Danh vội đưa tấm danh thiếp qua.


“Plaza ở trung tâm thành phố mà ông nói là Minh Uy Plaza à?”


“Đúng vậy.”


Tô Nhược Vân mừng thầm, cô ta đang định đàm phán cửa hàng ở Plaza đó, cô ta muốn phát triển LOVE trở nên lớn mạnh.


“Được, lát nữa chúng ta nói chuyện.”


“Vô cùng vinh hạnh.”


Tô Nhược Vân đi một vòng, quay về phòng nghỉ của thương hiệu mình, những thương hiệu lớn đều có phòng nghỉ riêng.


Cô ta vừa đi vào ngồi xuống, đã có bảy tám người muốn bàn chuyện hợp tác với cô ta, có thể thấy độ hot của LOVE ra sao.


“Thầy Lâm, ban nãy có không ít người muốn hẹn bàn chuyện mặt tiền cửa hàng với tôi, tôi nghĩ có thể tung ra kiểu mới được rồi, nếu lần này có thể giành được giải nhất Cúp Tân Thượng thì sau này LOVE của chúng ta sẽ là vô địch.”


“Cô Tô, cô yên tâm đi, tôi âm thầm dò la rồi, tôi ở trong nghề bao năm lâu nên quen biết rất nhiều nhà thiết kế, không có mấy ai sánh ngang được với tôi, lần này tôi chắc chắn sẽ giành được giải nhất.”


Lâm Uy Lãng ngẩng cao đầu.


Tô Nhược Vân thấy Lâm Uy Lãng đã tính kỹ nên cũng hơi yên tâm.


Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như mọi người thấy chuyện gì đó bất ngờ nên thi nhau chạy ra ngoài.


Người có thân phận như Tô Nhược Vân đương nhiên sẽ không chạy ra ngoài hóng hớt như những người kia.


“Cô Tô, tôi phải đi xem người mẫu rồi, xin phép đi trước.”


“Được, ông cứ làm việc của ông đi, đừng để xảy ra sai sót.”


Lâm Uy Lãng rời khỏi phòng nghỉ.


Tô Nhược Vân ngồi trên ghế đang định trang điểm lại.
 
Chương 1119


Chương 1119


“Ôi ôi, đây là ai vậy, hôm nay xinh đẹp quá đi!”


Tô Nhược Vân nhìn thấy Lisa trong gương, Lisa cũng được coi như một trong những đối tác với Tô Nhược Vân, hai người khá thân.


“Hôm nay nhiều lời khen tôi quá rồi, nếu như cô muốn khen tôi thì đổi từ khác đi.”


Lisa lắc eo đi đến ngồi cạnh Tô Nhược Vân.


“Vậy tôi không khen cô nữa, tôi bảo cô này, cô có biết vừa rồi ai tới không? Bảo đảm cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra!”


Tô Nhược Vân thắc mắc, “Đúng rồi, vừa rồi ai tới vậy, hình như tôi thấy rất nhiều người đi ra ngoài, ai mà rầm rộ thế?”


“Có liên quan đến cô đấy, nghĩ kỹ đi.” Lisa cố ý tỏ ra úp úp mở mở.


“Liên quan đến tôi à, ai da, không nghĩ ra, cô thích nói thì nói, không nói thì thôi.” Tô Nhược Vân cầm phấn tiếp tục trang điểm.


“Tô Lam!”


Khi nghe thấy cái tên này, Tô Nhược Vân lập tức quay sang nhìn Lisa, “Cô ta tới làm gì?”


“Ban nãy khi tôi thấy cô ta cũng có phản ứng như cô vậy, một diễn viên như cô ta đến đây góp vui làm gì, cô ta đâu phải người trong giới, ai ngờ tôi nghe ngóng xong mới biết, cô ta cũng mở một Studio thời trang!”


Lisa giơ tay lên ngắm móng tay mình mới làm, “Xem ra chị cô muốn khiêu chiến với cô rồi đấy!”


“Tô Lam dám mở Studio thời trang? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao trước đó không có tin tức gì vậy?”


“Nghe nói mới mở không lâu, còn không có tin tức thì hoặc do cô ta kín tiếng, hoặc do cô ta muốn làm lớn!”


Không biết vì sao nghe thấy tin này, Tô Nhược Vân cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô ta lại thoáng có cảm giác tự hào.


“Mở thì mở, không quan trọng, dù sao LOVE của tôi đã là thương hiệu số một trong nước rồi.”


“Nhưng đúng là cô ta kém cô thật, nghe nói cô ta đã chuẩn bị cho Studio này trong thời gian rất dài, đến bây giờ mới đang chuẩn bị cửa hàng, hình như mới khai trương được hai ngày nay, độ nổi tiếng quá thấp.”


Tô Nhược Vân cười khẩy quan sát mình trong gương.


“Muốn cạnh tranh với tôi à, cô ta còn non lắm!”


“Nhưng cô ta cũng nhiều trò thật đấy, người cô ta dẫn tới đều đeo mặt nạ, tôi đếm có tổng cộng bảy người, người ngoài đều nói Tô Lam muốn dựng cảnh công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn! Ha ha!”


Tô Nhược Vân cũng bị lời của Lisa chọc cười, Lisa bỗng nhiên nhíu mày nhìn Tô Nhược Vân.


“Bộ đồ này của cô… Hình như giống hệt Tô Lam thì phải?”


“Sao có thể? Đây là bộ do thầy Lâm tự tay thiết kế, tên là Ánh trăng hồ sen!”


“Nhưng giống thật đấy! Ban nãy tôi thấy Tô Lam cũng mặc bộ y như này, khác nhau ở chỗ cô là kiểu ôm ngực, còn cô ta là kiểu lệch vai bèo!”


Tô Nhược Vân biến sắc, “Chẳng lẽ thiết kế của thầy Lâm bị lộ? Không được, tôi phải đi xem sao!”


Tô Nhược Vân nói rồi chỉnh lại quần áo của mình, đi ra ngoài.


Tô Lam đang trò chuyện vui vẻ với mấy nhà thiết kế và người trong giới dưới sự giới thiệu của Mạnh Gia Gia.


Nhìn thấy quần áo trên người Tô Lam, Tô Nhược Vân đã tin!
 
Chương 1120


Chương 1120


Bộ quần áo trên người cô giống cô ta y hệt, đúng như Lisa nói, cô ta là kiểu ôm ngực, còn Tô Lam thì là kiểu lệch vai bèo!


Bộ trên người cô ta mang vẻ gợi cảm, còn Tô Lam thì hoàn toàn tươi mát tự nhiên!


Tô Nhược Vân bình tĩnh đi về phía đám người.


“Chị, chúng ta đã lâu không gặp!”


Tất cả mọi người bị giọng nói này thu hút, mọi người nhìn Tô Nhược Vân rồi nhìn Tô Lam.


Lần này lúng túng rồi, có ai trong giới mà không biết mâu thuẫn giữa Tô Nhược Vân và Tô Lam cơ chứ? Mà bây giờ hai chị em lại đối đầu chính diện, còn mặc quần áo giống nhau nữa!


Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai chị em, lần này có trò vui để xem rồi đây.


Không biết hai chị em sẽ đối chọi gay gắt cỡ nào khi đụng hàng nhau?


“Đúng vậy, chúng ta đã lâu không gặp, chị vốn tưởng có thể gặp em trong tang lễ của em trai, tiếc là em không đến.”


Tô Lạc vừa mở miệng đã nói ra tin tức có giá trị!


Thứ nhất dĩ nhiên là Tô Lam có một người em trai, hơn nữa gần đây vừa mới qua đời, thảo nào dạo này Tô Lam đều không xuất hiện, hóa ra là người thân trong nhà qua đời.


Thứ hai Tô Nhược Vân là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Lam, vậy em trai của Tô Lam cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Tô Nhược Vân, nhưng cô ta lại không đến dự tang lễ.


Khi nghe thấy lời này mặt Tô Nhược Vân lập tức sa sầm.


Cô ta không ngờ Tô Lam vừa mở miệng đã châm chọc mình.


Ngay cả lớp trang điểm dày cũng không thể che giấu vẻ bối rối và quẫn bách của cô ta!


Tô Lam vẫn giữ nụ cười chờ đợi Tô Nhược Vân trả lời.


“Em thật sự bận quá nên không có thời gian đến, mong chị hãy tha thứ cho em.”


Lúc này nếu Tô Nhược Vân tức giận thì chẳng phải hình tượng của cô ta sẽ sụp đổ trong nháy mắt sao?


“Chị tha thứ cho em hay không không quan trọng, quan trọng là em trai chị có tha thứ cho em hay không.”


Tô Lam nói một lời hai nghĩa, sắc mặt Tô Nhược Vân càng thêm khó coi.


Miệng cô ta hơi run rẩy.


Nhưng dù sao cũng là người từng tham gia sự kiện lớn, Tô Nhược Vân nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.


“Chúng ta không hổ là chị em, đến cả quần áo cũng lựa chọn giống nhau, chị, không biết bộ quần áo này của chị là của thương hiệu nào?”


“Bộ quần áo này của chị…” Tô Lam vừa định mở miệng thì Tô Nhược Vân đã nói tiếp, cắt ngang lời nói của cô.


“Bộ quần áo này của em do thầy Lâm thiết kế, chắc người trong giới đều đã nghe đến tên của thầy Lâm Lâm Uy Lãng rồi, thầy Lâm đặt tên cho nó là Ánh trăng hồ sen. Thầy Lâm cũng là nhà thiết kế chính của LOVE.”


Tô Lam không hề kém cạnh, “Trùng hợp quá! Bộ quần áo này của chị cũng do nhà thiết kế bên chị thiết kế.”


“Ồ? Vậy hả chị? Vậy cho em hỏi nhà thiết kế của chị rốt cuộc là ai? Không phải cũng là thầy Lâm đấy chứ? Vậy thì em phải hỏi thầy Lâm xem tại sao ông ấy ký kết với thương hiệu của em rồi mà còn thiết kế trang phục cho thương hiệu khác?”


“Nhà thiết kế của chị…”
 
Chương 1121


Chương 1121


“Chị, nếu nhà thiết kế của chị không phải thầy Lâm thì có lẽ là sao chép đấy, chị vẫn nên kiểm tra gia cảnh của nhà thiết kế bên mình thì hơn.” Tô Nhược Vân lại ngắt lời Tô Lam.


Tô Lam không hề nản chí, cô biết Tô Nhược Vân đang xây dựng ưu thế dư luận cho mình.


“Nhà thiết kế của chị rốt cuộc là ai thì lát nữa em sẽ biết.” Tô Lam bỏ lại câu này rồi nện bước tao nhã đi về phía hậu trường.


Mọi người bắt đầu bàn tán.


“Mọi người nói xem nhà thiết kế của Tô Lam rốt cuộc là ai vậy?”


“Dựa vào thực lực tổng hợp của Tô Lam, chắc chắn cô ta không mời nổi nhà thiết kế nước ngoài, mà bộ quần áo của cô ta rõ ràng do nhà thiết kế trong nước thiết kế, nhà thiết kế trong nước còn ai có thể vượt qua Lâm Uy Lãng?”


“Nói cũng đúng, cho nên dù nhà thiết kế của Tô Lam là ai thì đều là sao chép tác phẩm của Lâm Uy Lãng!”


“Tô Lam vừa mở Studio thời trang đã dính scandal sao chép, sau này còn làm ăn kiểu gì?”


“Không chừng là lăng xê thông qua sao chép đấy!”


Nghe mọi người bàn tán Tô Nhược Vân liền yên tâm.


Tô Lam đi vào hậu trường, bởi vì STONE vẫn là một thương hiệu mới, không thể sánh ngang với LOVE cho nên họ không có phòng nghỉ riêng, đành dùng chung một phòng với mọi người.


Trong phòng này rất hỗn loạn, đâu đâu cũng thấy toàn người là người, có người mẫu, nhà thiết kế và nhóm trợ lý.


Trong đó nhà thiết kế của Tô Lam là nổi bật nhất, trên mặt họ đều đeo mặt nạ, dường như cố ý giữ vẻ thần bí, người qua lại đều liếc nhìn họ mấy lần.


Chẳng qua mọi người đều tỏ ra xem thường, bây giờ cách thức thu hút sự chú ý của người mới đúng là càng ngày càng đặc biệt!


Trong một phòng khác Tô Nhược Vân đang nổi đóa với Lâm Uy Lãng.


“Điều này là không thể, điều này tuyệt đối là không thể, đây là thiết kế của tôi, sao cô ta có thể mặc bộ quần áo giống hệt được?”


“Không tin ông đi tìm Tô Lam mà nhìn xem bộ quần áo cô ta mặc có giống của tôi hay không ấy!” Tô Nhược Vân ngồi xuống ghế.


Tuy ban nãy cô ta chiếm ưu thế hơn, nhưng cô ta không thể không đề phòng trước.


“Thầy Lâm, có phải thiết kế của ông bị rò rỉ không?”


Sắc mặt Lâm Uy Lãng hơi khác thường.


“Không loại trừ khả năng này, phải biết trong nước có rất nhiều nhà thiết kế sao chép tôi, bọn họ đều coi tôi như cột chỉ hướng gió.”


“Lát nữa nếu có cơ hội tôi muốn ông đánh bọn họ không kịp trở tay, không thể lật ngược tình thế!”


Tô Nhược Vân tuyệt đối sẽ không cho Tô Lam bất cứ cơ hội vượt qua mình!


“Được, tôi nhất định sẽ làm vậy, dựa vào địa vị của tôi trong giới, tôi nhất định sẽ đánh cho bọn họ tan tác!”


Tuy ngoài miệng Lâm Uy Lãng nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng.


“Cô Tô, tôi ra ngoài xem sao, lát nữa sẽ trở lại.”


Lâm Uy Lãng đi đến căn phòng chung, ông ta cẩn thận thò đầu vào, bỗng nhìn thấy mấy bộ quần áo quen mắt ở góc phòng!


Lúc có người nhìn về phía ông ta, ông ta lập tức bỏ đi, vội vàng trở lại phòng nghỉ của bọn họ.
 
Chương 1122


Chương 1122


“Cô Tô, e là không ổn rồi, tôi vừa đi xem thử, có một số bộ quần áo người mẫu mặc rất giống quần áo tham gia cuộc thi lần này của chúng ta!”


“Chắc chắn là của bên Tô Lam!”


“Không sao tôi có cách này.” Nói rồi Lâm Uy Lãng thì thầm bên tai Tô Nhược Vân.


Tô Nhược Vân lập tức nở nụ cười hài lòng.


“Tốt lắm, tôi đi sắp xếp ngay, chuyện tiếp theo giao cho ông.”


Cuộc thi Cúp Tân Thượng cuối cùng cũng khai mạc, tất cả mọi người ngồi vào vị trí của mình.


“Tiếp theo chúng tôi xin mời tác phẩm của nhà thiết kế Lâm Uy Lãng thuộc thương hiệu LOVE, tác phẩm năm nay của thầy Lâm có tên là Mùa hè rực rỡ!”


Mọi người dưới sân khấu không hiểu ra sao, Lâm Uy Lãng là người giành giải nhất Cúp Tân Thượng hai lần, đáng lẽ tác phẩm của ông ta phải trình diễn cuối cùng mới đúng?


Ai ngờ hôm nay lại trình diễn đầu tiên, đúng là kỳ lạ!


Nhưng các người mẫu vẫn lần lượt đi ra.


Các người mẫu vừa xuất hiện lập tức khiến khán giả phải sáng mắt, sự phối hợp màu sắc vô cùng rực rỡ khiến người xem hoa mắt, sau khi thưởng thức kỹ càng thì cảm thấy đúng là Mùa hè rực rỡ!


Mùa hè là mùa của nồng nhiệt, cũng là mùa có thể ngông nghênh nên phải rực rỡ sắc màu.


Sự phối hợp màu sắc táo bạo, kiểu dáng độc đáo thật sự khiến mọi người phải sáng mắt.


“Không hổ là tác phẩm của thầy Lâm, không bao giờ đi theo lối mòn!”


“Giải nhất năm nay chắc lại rơi vào tay thầy Lâm rồi!”


“Đúng là quá đẹp, quần áo mùa hè năm nay tôi chỉ lựa chọn của LOVE .”


Nghe những lời ca ngợi này, Tô Nhược Vân ngồi dưới sân khấu hết sức vui vẻ.


“Tô Lam, cô đấu với tôi ư, chờ lát nữa bị mọi người phỉ nhổ đi!”


Lúc thấy tác phẩm của Lâm Uy Lãng trình diễn đầu tiên, Tô Lam cũng toát hết mồ hôi.


Vốn dĩ Lâm Uy Lãng sẽ trình diễn cuối cùng, STONE sẽ trình diễn sớm hơn, nhưng ai ngờ bây giờ thứ tự lại đảo ngược!


“Chị Tô Lam, phải làm gì bây giờ?”


“Cứ chờ xem sao.” Tô Lam cũng không có cách gì.


Đành đến đâu hay đến đó, lấy bất biến ứng vạn biến.


Cúp Tân Thượng năm nay vẫn cạnh tranh rất khốc liệt, có rất nhiều nhà thiết kế danh tiếng cũng tới tham gia, nhà thiết kế mới cũng vô cùng đông đảo.


Có điều tác phẩm của Lâm Uy Lãng trình diễn đầu tiên đã để lại cho người xem ấn tượng sâu sắc, những người trình diễn sau đó kém hơn rõ rệt, cho nên mọi người cảm thấy rất nhàm chán.


Ngay cả ban giám khảo cũng liên tục lắc đầu với những tác phẩm đằng sau.


Tô Nhược Vân thấy vậy thì dường như đã tưởng tượng ra cảnh Lâm Uy Lãng giành được giải nhất.


“Tiếp theo là màn trình diễn của Studio của Công ty thời trang STONE, nhà thiết kế là Thập Nhất, chủ đề của họ là Giấc mộng đêm hè.”


Dưới sân khấu xôn xao, còn có cả tiếng cười vang.


“Thập Nhất là cái mẹ gì vậy? Là tên người sao? Không ngờ lại có người tên như vậy?”
 
Chương 1123


Chương 1123


“Đúng là lòe thiên hạ, muốn thu hút sự chú ý nên đặt tên văn vẻ đây mà!”


“Tác phẩm không đọ được nên chỉ có thể đánh bại người khác ở những mặt này, đây cũng là một loại thành công đấy, ha ha!”


Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo.


Nhưng khi các người mẫu đi ra, tiếng cười nhạo lập tức im bặt!


Không ngờ tác phẩm lại giống hệt tác phẩm của Lâm Uy Lãng ban nãy!


Không thể nói là giống như đúc, nhưng hầu như về cơ bản là giống nhau.


Đều sử dụng màu sắc rực rỡ tươi sáng.


Bởi vì tác phẩm của Lâm Uy Lãng trình diễn trước nên tác phẩm này vừa xuất hiện liền bị đông đảo khán giả lên án.


“Sao chép, đây rõ ràng là sao chép!”


“Sao chép trong cuộc thi, đúng là to gan thật đấy!”


“Tác phẩm của thầy Lâm trình diễn trước, không ngờ bọn họ còn mặt mũi đi ra!”


Các người mẫu còn chưa trình diễn xong thì dưới sân khấu đã xì xào ầm ĩ.


Người mẫu được phân công cho STONE dĩ nhiên không nổi tiếng và có kinh nghiệm biểu diễn bằng người mẫu được phân công cho bên Lâm Uy Lãng, những người mẫu này có vẻ mới vào nghề, nghe thấy phía dưới chỉ trích sao chép thì thậm chí có người đi nhầm, vội vàng xuống sân khấu.


“Cuộc thi là công bằng, ban giám khảo mù cả rồi sao? Đây rõ ràng là sao chép mà còn dám lên sân khấu!”


Dưới sân khấu có người hét lên đầy bực tức.


Là người trong cuộc nhưng Lâm Uy Lãng không đứng ra ngay mà lẳng lặng quan sát tình hình.


“Thầy Lâm, có người sao chép tác phẩm của ông trước mặt mọi người, chẳng lẽ ông không có gì để nói sao?”


Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lâm Uy Lãng.


Chỉ thấy Lâm Uy Lãng bình tĩnh đứng dậy, rất có phong thái của bậc thầy.


“Tôi cũng hiểu thanh niên khó tránh khỏi có chút nông nổi, vì nổi tiếng mà muốn đi đường tắt, nhưng mọi người không cần trách móc nặng nề những người tuổi trẻ này đâu, chỉ cần bọn họ biết sai rồi sửa là được, tôi mong ban tổ chức có thể cho những người tuổi trẻ này một cơ hội sửa sai.”


Tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục lời nói của Lâm Uy Lãng.


“Không hổ là bậc thầy, phong độ này khí chất này đúng là không ai có thể sánh bằng!”


“Bị người ta sao chép còn muốn cho người trẻ tuổi cơ hội! Thầy Lâm không hổ là thầy Lâm!”


Mọi người đều bội phục khí chất của Lâm Uy Lãng.


Tô Nhược Vân thận trọng đưa mắt về phía Tô Lam, lần này cô còn gì để nói không?


“Thầy Lâm, ông nói tác phẩm của STONE chúng tôi sao chép tác phẩm của ông, xin hỏi ông có chứng cớ gì không?” Người mở miệng là Tô Lam.


Cô từ tốn đứng dậy, khống chế rất tốt tốc độ nói của mình.


Lâm Uy Lãng chỉ mỉm cười với Tô Lam chứ không mở miệng.


“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tác phẩm của thầy Lâm trình diễn trước, tác phẩm của các cô trình diễn sau, ai sao chép ai nhìn phát biết ngay mà!”


Đã có người nói thay Lâm Uy Lãng.
 
Chương 1124


Chương 1124

“Thế nào là nhìn phát biết ngay? Tất cả tác phẩm đều được thiết kế làm ra từ trước mới mang tới đây, hôm nay có người nhúng tay vào thứ tự cuộc thi, vậy nếu như tác phẩm của chúng tôi trình diễn trước thì có thể nói rằng thầy Lâm sao chép chúng tôi phải không?”

Giọng nói của Tô Lam vang vọng mạnh mẽ, toát ra sức mạnh cứng rắn.

“Rõ ràng cô đang cãi chày cãi cối, thầy Lâm là nhân vật gì chứ, sao lại sao chép đám vô danh tiểu tốt các cô được!”

Rất nhiều người ủng hộ Lâm Uy Lãng, lần lượt có người đứng ra nói đỡ cho ông ta.

Lâm Uy Lãng chỉ cần duy trì nụ cười của bậc thầy là đủ.

“Một số người hết thời ỷ vào danh tiếng của mình mà chuyên chọn lựa tác phẩm của những người vô danh tiểu tốt để sao chép, bởi vì như vậy an toàn nhất, loại chuyện này chẳng xa lạ gì!” Tô Lam biện luận bằng lí lẽ.

“Rõ ràng cô đang già mồm, trong khoảng thời gian này thầy Lâm trình làng vô số tác phẩm, sao có thể sao chép người khác được? Cô có chứng cớ gì?”

Lại là một người bảo vệ Lâm Uy Lãng, có câu một fan cuồng mạnh hơn mười antifan quả không sai chút nào.

“Cô Tô, nếu cô có chứng cứ chứng minh được tôi sao chép thì mời cô cứ lấy ra!”

Lâm Uy Lãng vẫn giữ dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Được, vậy xin mời nhóm nhà thiết kế của tôi lộ diện, bởi vì mọi người cắt ngang nên họ không kịp ra sân khấu.”

Mười nhà thiết kế đeo mặt nạ cùng đi ra sân khấu chữ T, cảnh tượng đó vô cùng hoành tráng!

“Cố làm ra vẻ huyền bí, còn đeo mặt nạ nữa, nhà thiết kế không còn mặt mũi gặp người khác đúng không, cái lũ sao chép!”

Fan của Lâm Uy Lãng bắt đầu mắng chửi thô tục.

“Các em hãy tháo mặt nạ xuống cho thầy Lâm nhìn đi!” Tô Lam nhìn về phía sân khấu rồi hô lên.

Mười nhà thiết kế đồng loạt tháo mặt nạ xuống, toàn là những gương mặt ngây thơ chưa trải sự đời.

“Hóa ra là đám nhóc con, nhóc con sao chép không phải chuyện hiếm lạ gì!”

“Đưa một đám trẻ tới làm nhà thiết kế, đang đùa đấy hả!”

Dù sao đám trẻ này cũng chưa từng tham gia sự kiện hoành tráng như vậy bao giờ, hồi hộp đến mức chân không đứng vững.

“Thầy Lâm, chắc thầy biết những đứa trẻ này chứ?” Tô Lam quay sang nhìn Lâm Uy Lãng.

Chỉ thấy Lâm Uy Lãng vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có vẻ kinh ngạc.

Khi nhìn thấy quần áo người mẫu mặc, ông ta đã ý thức được có thể là sinh viên của ông ta đến quậy phá.

Khi thấy có một số người cứ đeo mặt nạ suốt, ông ta càng tin chắc những người này là sinh viên của mình, bởi vì ông ta đã đoán được từ trước nên không hề tỏ ra kinh ngạc.

“Tất nhiên là biết, đây đều là sinh viên của tôi ở Học viện Mỹ thuật, tôi là giáo sư danh dự của Học viện Mỹ thuật, tuy chương trình học không nhiều, nhưng sinh viên nào tôi cũng nhớ cả.”

“Ông lợi dụng danh nghĩa giao bài tập để bắt những đứa trẻ này thiết kế quần áo cho ông, ông mang danh là giáo sư của Học viện Mỹ thuật mà không cảm thấy xấu hổ sao?”
 
Chương 1125


Chương 1125

Khi mọi người nghe thấy mấy câu này thì ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc chuyện này là sao?

“Thầy Lâm sao chép sinh viên của mình, điều này sao có thể?”

“Chuyện này khó có thể xảy ra, thầy Lâm là nhân vật gì chứ?”

Dĩ nhiên mọi người không thể tin nổi.

“Cô Tô, cô nói tôi sao chép sinh viên của tôi, xin hỏi cô có chứng cứ không?” Lâm Uy Lãng không hề tỏ ra sợ sệt.

Điều này khiến Tô Lam hơi kinh ngạc, cô vốn tưởng những đứa trẻ này xuất hiện sẽ có thể khiến Lâm Uy Lãng giật mình.

“Tất nhiên là có!” Tô Lam đi lên sân khấu, cầm lấy cặp tài liệu từ tay Lâm Chi Hàng.

Cô mở cặp tài liệu ra, giơ cho mọi người xem những thiết kế ban đầu của các sinh viên.

“Đây là bài tập thầy Lâm yêu cầu các sinh viên nộp, phía trên có chữ ký của các sinh viên, còn có thời gian sáng tác cụ thể, để cho mọi người thấy rõ hơn, tôi xin nhờ ban tổ chức chiếu lên màn hình lớn.”

Tô Lam đưa USB đã chuẩn bị từ trước cho nhân viên ban tổ chức, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện thiết kế ban đầu của những đứa trẻ này, phía trên ghi rõ thời gian sáng tác.

Dưới sân khấu Tô Nhược Vân nhíu chặt lông mày, không biết rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng cô ta thấy Lâm Uy Lãng dường như không hề có vẻ nao núng nên cũng thoáng yên tâm.

Trên khuôn mặt mười sinh viên trên sân khấu đang nở nụ cười đầy ắp sức thanh xuân, họ đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.

“Thầy Lâm, ông còn gì để nói không?”

Lâm Uy Lãng cười khẽ, “Chỉ dựa vào mấy bản thảo thiết kế này mà có thể chứng minh tôi sao chép sinh viên của tôi sao? Tôi cũng có bản thảo thiết kế, vậy có phải có thể chứng minh sinh viên sao chép tôi đúng không?”

Nói xong ông ta vỗ tay, trợ lý lập tức mang cặp tài liệu của ông ta lên.

Lâm Uy Lãng cầm cặp tài liệu giơ lên cho mọi người xem bản thảo thiết kế ban đầu của mình.

“Mời mọi người xem bản thảo thiết kế của tôi, phía trên cũng ghi rõ thời gian sáng tác, con người tôi sáng tác có hơi không câu nệ tiểu tiết, bình thường trên bản thảo thiết kế đều có một số ghi chú của tôi. Để cho mọi người nhìn rõ hơn, tôi cũng sẽ chiếu lên màn hình lớn.”

Trên màn hình lớn nhanh chóng chiếu hình bản thảo tác phẩm của Lâm Uy Lãng.

So với bản thảo của các sinh viên, nét bút của Lâm Uy Lãng chín chắn hơn, bản vẽ cũng đẹp đẽ hơn, phía trên thậm chí còn có một số nét chữ viết ngoáy nho nhỏ và câu chuyện tâm trạng.

Nhìn có vẻ vô cùng chân thực!

Qua những bản thảo này dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ Lâm Uy Lãng lúc sáng tác những bản thảo này!

Tô Lam thật sự đã đánh giá thấp Lâm Uy Lãng, hóa ra ông ta đã có biện pháp dự phòng!

Vốn dĩ Tô Lam cho rằng LOVE ra mắt nhiều quần áo như vậy, Lâm Uy Lãng không thể nào vẽ lại từng bản thảo một được, bởi vì như vậy quá mất thời gian!

Không ngờ ông ta còn tiến hành biên tập chỉnh sửa lại toàn bộ bản thảo!

Mười sinh viên trên sân khấu cũng hơi lúng túng không biết phải làm sao.

Qua việc so sánh bản thảo, tất nhiên bản thảo của Lâm Uy Lãng cao hơn một bậc, giống với nguyên tác hơn!

“Cô Tô, cô còn gì để nói không?” Lâm Uy Lãng vẫn duy trì nụ cười phong độ.
 
Chương 1126


Chương 1126

“Những bản thảo này rõ ràng là ông chỉnh sửa hậu kỳ, ngày tháng là khi nào tất nhiên ông có thể tùy ý quyết định!”

“Ồ, vậy những bản thảo ban nãy cô đưa ra cũng có thể là chỉnh sửa hậu kỳ, ngày tháng là khi nào tất nhiên các cô cũng có thể tùy ý quyết định.”

Lâm Uy Lãng đáp trả Tô Lam bằng chính lời nói của cô!

“Đúng vậy, so sánh những bản thảo này là thấy ngay ai tốt, ai kém!”

“Chỉ có sinh viên sao chép tác phẩm của thầy giáo chứ làm gì có chuyện thầy giáo sao chép tác phẩm của sinh viên!”

Mọi người dưới sân khấu nghiêng về ủng hộ Lâm Uy Lãng.

Tô Nhược Vân cười càng rạng rỡ, cô ta đã hoàn toàn yên tâm.

Lần này để xem Tô Lam xấu mặt cỡ nào.

“Con người của tôi vô cùng hào phóng với sinh viên, khi giảng dạy chương trình học, tôi thường lấy tác phẩm của mình ra cho sinh viên tham khảo.”

Lâm Uy Lãng đứng trên sân khấu nói như đang diễn thuyết, “Có sinh viên thường hay đi đường tắt, lấy tác phẩm của tôi sửa đổi một chút rồi nộp lên, những sinh viên này thỉnh thoảng tôi sẽ dạy bảo vài câu, nhưng dù sao người tài trong cái ngành này cũng ít, cho nên tôi sẽ không để ý những người không có năng lực đó, ai ngờ bọn họ lại cắn ngược lại tôi, còn nói tôi sao chép?”

Lâm Uy Lãng xoay người lại, nhìn sinh viên của mình trước mắt.

“Các em, tôi biết có lẽ các em bị người ta lợi dụng, các em còn trẻ, tôi có thể tha thứ cho các em, nhưng đây là lần cuối cùng, tôi mong các em sẽ sửa sai để làm người tử tế!”

Bài diễn thuyết của Lâm Uy nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của khán giả trong hội trường, mọi người vỗ tay rào rào khen ngợi ông ta.

“Thầy Lâm không chỉ là kiểu mẫu của bậc thầy mà còn là một thầy giáo tốt!”

“Đúng vậy đúng vậy, chính vì có thầy giáo tốt như vậy nên chúng ta mới có liên tiếp các lớp nhân tài!”

“Vỗ tay hoan hô thầy Lâm!”

Những lời tán thưởng thi nhau vang lên.

“Ông nói bậy! Rõ ràng ông lấy danh nghĩa giao bài tập để sao chép tác phẩm của chúng tôi, kiếm những đồng tiền bất chính!” Một sinh viên không kìm nén được cơn giận dữ đã gào lên.

“Đúng vậy, chính là ông! Về cơ bản tất cả quần áo của LOVE đều do chúng tôi thiết kế, ông chỉ sửa qua một chút mà thôi!”

“Ông hoàn toàn không xứng làm một người thầy!”

Các sinh viên mỗi người một câu giận dữ mắng mỏ Lâm Uy Lãng.

Nhưng đối với những người đang ngồi ở hội trường, những lời lên án này là vô lễ hỗn xược.

“Đám sinh viên các cô cậu đừng vu khống nữa, không ngờ đến cả thầy giáo dạy dỗ mình mà các cô cậu còn dám đổi trắng thay đen! Các cô cậu không sợ bị trường học đuổi học sao?”

“Thầy giáo đã nói sẽ tha thứ cho các cô cậu rồi mà các cô cậu còn chưa hết hi vọng! Đúng là lương tâm bị chó gặm!”

Đám trẻ này dĩ nhiên chưa từng gặp trường hợp như vậy, họ đều là những người mới bước ra xã hội.

Rõ ràng họ mới là người chịu ấm ức, ai ngờ lại bị chửi rủa vô lý.

Mấy cô bé đều tủi thân rơi nước mắt.
 
Chương 1127


Chương 1127

Mấy cậu bé cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, hận không thể tiến lên đánh Lâm Uy Lãng một trận!

Tô Lam hơi nóng nảy trước xu thế thiên vị này, cô không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.

“STONE mau biến đi! Đã dựa vào sao chép để thu hút sự chú ý của người khác lại còn muốn cắn ngược lại! Đừng có mà mơ”

“Biến khỏi giới đi, Tô Lam cô là diễn viên! Chuyện của giới thời trang không đến lượt cô nhúng tay vào!”

“Tô Lam mau dẫn các sinh viên của cô biến đi! Đừng làm bẩn giới của chúng tôi!”

Tất cả mọi người bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Tô Lam, ai cũng nói năng không hề nể mặt.

Tô Nhược Vân vắt chéo chân, dáng vẻ như đang xem kịch, thế này mới đắc ý làm sao!

Bỗng có người lại gần nói mấy câu bên tai Tô Lam, Tô Lam lại đứng dậy.

“Thầy Lâm, tôi hỏi ông một lần nữa, ông nói những tác phẩm này đều do ông thiết kế, là sinh viên sao chép ông, vậy xin hỏi ông thời gian sáng tác cụ thể rốt cuộc là khi nào?”

“Cô Tô, cô thấy bám riết câu hỏi này mãi còn cần thiết không? Trên bản thảo của tôi đã viết rõ ràng rồi!”

Lâm Uy Lãng chỉ vào bản thảo trên màn hình lớn rồi nói.

Tô Lam nhìn về phía màn hình lớn, “Nói cách khác thời gian ông sáng tác là ngày mùng tám tháng tư đến giữa ngày hai mươi mốt, tôi nói đúng không?”

“Không sai, mùa xuân là mùa cho người ta linh cảm nhất, tôi thích thiết kế vào mùa xuân!”

“Thầy Lâm, tôi xác nhận lại với thầy lần nữa, bản vẽ của thầy được hoàn thành khi nào?”

“Cô Tô, tôi cảm thấy cô rất khó hiểu, chẳng phải vừa nãy chúng ta đã nói rồi sao? Cô cũng đã nhìn thấy, là từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư.”

Lâm Uy Lãng chỉ có thể nhắc lại thời gian này một lần nữa.

“Được, vậy mời mọi người tiếp tục nhìn màn hình.”

Tất cả mọi người lại dời mắt lên màn hình, trên màn hình lại tiếp tục xuất hiện một vài bản vẽ.

Những bản vẽ này cơ bản giống với những bản vẽ lúc đầu Tô Lam đưa ra, đều là bản vẽ của sinh viên còn hơi non tay, chỉ là bên trên có thêm con dấu.

Đến lúc con dấu từ từ được phóng to ra thì mắt mọi người cũng trợn lớn.

Không ngờ lại là con dấu của văn phòng công chứng!

Mỗi bản vẽ đều có con dấu công chứng này, phía sau còn có cả văn bản công chứng, cuối video là lời làm chứng của nhân viên công chứng.

Cuối cùng video dừng ở thời gian công chứng: Ngày bảy tháng tư!

Đây mới là điểm quan trọng nhất.

Lâm Uy Lãng kinh ngạc nhìn màn hình lớn, miệng há to: “Không thể nào, không thể nào!”

“Sao lại không thể? Lẽ nào văn phòng công chứng mà giả được sao? Có cần tôi gọi nhân viên công chứng vào để tự chứng minh tất cả những điều này không?”

Người ở hiện trường cũng dấy lên nghi ngờ, nếu bản vẽ của các sinh viên được công chứng vào ngày bảy tháng tư, vậy chắc chắn là sớm hơn ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư của Lâm Uy Lãng rồi.

Tất nhiên sao chép thì sẽ có thứ tự trước sau, ai có thể lấy ra được chứng cứ chứng minh mình hoàn thành bản vẽ trước thì người kia chính là người đạo.

Vừa rồi Lâm Uy Lãng đã nói vô cùng chắc chắn rằng bản vẽ của mình được vẽ từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư, vậy thì bản vẽ của ông ta ra đời muộn hơn của các sinh viên.

Ông ta mới là kẻ đạo nhái!

“Không, tôi nhớ nhầm, tôi nhớ nhầm thời gian, thời gian tôi hoàn thành bản vẽ chắc là sớm hơn!”
 
Chương 1128


Chương 1128

Lâm Uy Lãng vội phủ định những lời mình vừa nói.

“Vậy sao? Vậy thầy nói xem thầy hoàn thành bản vẽ lúc nào? Vừa rồi tôi hỏi thầy hai lần nhưng thầy luôn khẳng định là từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư, hơn nữa trên bản vẽ gốc của thầy cũng được đánh dấu như vậy!”

“Tôi…”

“Lẽ nào thầy Lâm thích làm giả thời gian trên bản vẽ?”

Lâm Uy Lãng mở lớn hai mắt, cho dù nói thế nào thì ông ta cũng đều sai cả.

Nếu ông ta nói mình làm sai thời gian, vậy thì thời gian trên bản vẽ là giả, đồng nghĩa với việc giở trò lừa gạt.

Nếu ông ta nói thời gian trên bản vẽ gốc là thời gian hoàn thành bản vẽ, vậy thì có thể kết luận ông ta đạo nhái!

Tô Nhược Vân ngồi dưới sân khấu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không ngờ là mọi chuyện đảo ngược nhanh như vậy, Tô Lam vẫn giữ lại đường để đề phòng.

“Là tôi nhớ nhầm thời gian! Người trong giới thiết kế chúng tôi ngày nào cũng bận rộn thiết kế, làm gì có thời gian để nhớ ngày mấy thứ mấy, trên bản vẽ gốc tôi đánh dấu nhầm thời gian, đây cũng là điều khó tránh khỏi!”

Rõ ràng Lâm Uy Lãng nói chuyện đã mất đi tự tin, có lẽ là đang chột dạ.

Nhưng ông ta biết, một khi ông ta bị kết luận đạo nhái thì có nghĩa là gì, cho nên tất nhiên ông ta phải đấu tranh đến cùng.

“Được thôi, thầy Lâm, tôi cho thầy một cơ hội nữa, thầy nói xem rốt cuộc thời gian hoàn thành bản vẽ của thầy là khi nào?”

“Tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể, có lẽ là cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư gì đó. Tôi đã nói rồi, người trong giới thiết kế chúng tôi không có thời gian để đi tính những cái này, lúc đó ở trên lớp tôi còn chiếu bản vẽ gốc của mình ra, cho nên chắc chắn là họ sao chép! Không ngờ còn đem đi công chứng, đúng là không biết xấu hổ.”

Lần này Lâm Uy Lãng dứt khoát nói khoảng thời gian, như vậy là để chừa cho mình một đường lui.

“Không thể nào!”

Lần này không phải Tô Lam nói mà là Lâm Chi Hàng đứng trên sân khấu.

Mọi người lại dồn mắt về phía Lâm Chi Hàng.

“Thầy giao bài tập vào ngày hai mươi tháng ba, nếu thầy vẽ ra tác phẩm vào cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư, trong một ngày thầy không thể vẽ ra được nhiều bản vẽ như vậy. Từ bản vẽ gốc có thể thấy, thời gian khoảng nửa tháng, thầy cũng không thể nào đưa tác phẩm của thầy ra lúc giao bài tập được đúng không?”

“Chính xác! Hơn nữa mỗi lần thầy chiếu tác phẩm của mình thì đều là tác phẩm cũ từ nhiều năm trước!” Một sinh viên khác vội lên tiếng.

Lâm Uy Lãng nhất thời không phản bác được, ông ta năm lần bảy lượt nhấn mạnh thời gian hoàn thành bản vẽ với Tô Lam mà quên mất thời gian mình giao bài tập.

“Thầy Lâm, tôi nghĩ chắc là thầy không biết, để giám sát tình trạng lên lớp của giáo viên và sinh viên, nhà trường đã lắp đặt camera trong mỗi phòng học. Rốt cuộc lúc lên lớp thầy đã đưa ra tác phẩm gì, tôi tin chúng ta kiểm tra camera trong lớp là có thể hiểu ngay.”

Tô Lam lại bổ sung thêm.

Lúc này Lâm Uy Lãng hoàn toàn không còn gì để nói, ông ta cho rằng mình điền thời gian giả lên những bản vẽ gốc đó thì có thể đối phó với tất cả, không ngờ…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom