Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1009


Chương 1009


“Hôm nay em có bận gì không?”


Tô Kiêm Mặc lắc đầu.


“Vậy ra ngoài cùng chị một chuyến đi.”


Tô Lam mặc quần áo rồi lập tức cùng Tô Kiêm Mặc ra ngoài, cô đưa cậu đến trung tâm thương mại.


Để mọi người không nhận ra, Tô Lam còn cố tình đeo kính râm bản to.


“Chị đưa em đến trung tâm thương mại làm gì?”


“Đến rồi em sẽ biết.”


Tô Lam tìm trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng LOVE.


Cô biết chắc chắn cửa hàng đã mở cửa, nếu không Tô Nhược Vân cũng không tuyên truyền rầm rộ như thế.


Khách đến cửa hàng LOVE rất đông, quả nhiên nỗ lực tuyên truyền của Tô Nhược Vân không hề uổng phí.


Nhân viên trong cửa hàng bận rộn đến mức không chú ý đến Tô Lam và Tô Kiêm Mặc.


“Em quan sát kỹ quần áo ở đây đi.”


Tô Lam nói nhỏ.


Hai người giả vờ như đang chọn quần áo trên kệ.


Nhân viên của cửa hàng quá bận rộn, Tô Lam và Tô Kiêm Mặc lại không ăn mặc như người có tiền nên đã bị họ phớt lờ.


Họ nào ngờ sếp của họ chỉ nói vài câu trong đêm tiệc từ thiện hôm qua, mà hôm nay họ đã bận phát điên rồi!


Sau khi dạo quanh cửa hàng một vòng, Tô Lam và Tô Kiêm Mặc đi ra.


Họ tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống.


“Chị à, những bộ quần áo đó…”


Tô Kiêm Mặc tức đến độ nói không nên lời.


“Đừng kích động, từ từ nói!”


Tô Kiêm Mặc thở dài.


“Rất nhiều bộ quần áo trong số đó là bài tập về nhà của các bạn cùng lớp em! Một vài bộ đã được sửa đổi đôi chút, có những bộ thậm chí còn giống y hệt!”


“Em nhìn rõ chưa?”


“Em nhìn rõ rồi, quan hệ của em và lớp trưởng rất tốt. Lớp trưởng phụ trách thu bài tập về nhà, vậy nên em đã xem hết rồi, không nhầm được!”


Tô Lam gật đầu.


“Không được, em nhất định phải nói chuyện này cho các bạn và nhà trường, giáo sư Lâm làm vậy thật sự quá đáng! Chúng em không coi trọng tiền bạc, nhưng làm như vậy là cực kỳ không tôn trọng người khác!”


Tô Kiêm Mặc rất tức giận.


“Em nói cũng vô ích, người ta là giáo sư, là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, rất có quyền uy. Em nghĩ ai sẽ tin?”


“Vậy phải làm sao bây giờ?”


Tại Love Valley.


Quan Triều Viễn vẫn bị trói trên cây, anh đã mấy ngày không được ăn gì.
 
Chương 1010


Chương 1010


Nếu là ma cà rồng, dù mấy ngày không ăn cũng không ảnh hưởng gì lớn đến cơ thể họ.


Còn kết hợp giữa con người và ma cà rồng như Quan Triều Viễn một hai ngày vẫn có thể chịu được, nhưng đã bốn ngày trôi qua rồi.


Quan Triều Viễn bị trói trên cây, đầu cúi xuống, không nói gì.


Hai ngày trước anh còn có thể hò hét và lý luận với Quan Hạo, hai ngày nay hoàn toàn ỉu xìu rồi.


Mục Chỉ Huyên chạy tới dưới gốc cây lớn.


“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, con sao rồi?”


Quan Triều Viễn chậm rãi mở mắt ra.


Mục Chỉ Huyên trèo lên cây, đến bên cạnh Quan Triều Viễn, trên tay còn cầm hai miếng bánh mì.


“Tiểu Viễn, nghe lời mẹ đi, con ăn chút gì đi, con cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu!”


Mục Chỉ Huyên vẫn mềm lòng, xót con trai mình.


Quan Triều Viễn khó khăn lắc đầu, môi của anh đã hoàn toàn nứt nẻ rồi.


“Sao con lại cứng đầu như vậy! Con nhận lỗi với bố con thì chuyện này sẽ qua thôi, được không?”


“Mẹ, mẹ không cần khuyên con… Nếu mẹ thực sự muốn tốt cho con thì mẹ lấy điện thoại di động của con gửi tin nhắn cho Tô Lam. Cô ấy đã nhiều ngày không nhận được tin tức của con rồi, sẽ rất lo lắng.”


Mục Chỉ Huyên không thể tin được nhìn Quan Triều Viễn.


Bây giờ anh đã ở trong tình trạng này rồi thế mà vẫn nghĩ đến cô gái đó.


“Tiểu Viễn, cô gái kia thật sự quan trọng với con như vậy sao?”


“Vâng.”


“Nhưng mà, tiên đoán của mẹ không sai, cô ấy nhất định sẽ giết chết con, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!”


Quan Triều Viễn cố gắng nâng mắt lên nhìn Mục Chỉ Huyên.


“Mẹ, lúc đầu khi mẹ bảo con cưới cô ấy còn nói là mẹ tiên đoán được cô ấy sẽ giải được phong ấn trên người con, nhưng phong ấn trên người con bây giờ vẫn chưa được giải.”


“Mẹ…”


Mục Chỉ Huyên không biết phải nói gì, đúng là bà có năng lực tiên đoán, nhưng khi nào thì cảnh tượng tiên đoán này xảy ra thì bà không thể kiểm soát được.


“Mẹ, con, con…”


Quan Triều Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng anh không có chút sức lực nào.


Cuối cùng gục đầu xuống ngất đi!


“Tiểu Viễn!”


Mục Chỉ Huyên vội vàng gọi Quan Hạo tới thả Quan Triều Viễn từ trên cây xuống rồi đưa anh trở về phòng.


Quan Hạo đã mời Trịnh Càn đến, trước khi biến thành ma cà rồng, Trịnh Càn là một bác sĩ rất giỏi.


Anh ta kiểm tra các triệu chứng của Quan Triều Viễn rồi bước ra khỏi phòng ngủ.


“Cậu chủ Quan không có vấn đề gì nghiêm trọng, do mấy ngày nay không ăn không uống nước mới vậy. Cơ thể của cậu ấy khác với chúng ta, cho cậu ấy uống nước và ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sẽ bình phục thôi.”


“Cảm ơn bác sĩ Trịnh.” Mục Chỉ Huyên gật đầu với Trịnh Càn.
 
Chương 1011


Chương 1011


“Khách sáo rồi, vậy tôi về trước đây.”


Sau khi tiễn Trịnh Càn đi, Quan Hạo trở lại phòng ngủ, Mục Chỉ Huyên đang cẩn thận cho Quan Triều Viễn uống nước.


Mục Chỉ Huyên thở dài, đặt nước sang một bên, lau khóe môi Quan Triều Viễn.


“Thằng nhóc này! Yêu đương vào rồi thì không quan tâm đến chuyện gì nữa! Vì một người phụ nữ mà hủy hoại bản thân đến mức này, chỉ cần thằng bé chịu nhận sai tôi cũng sẽ không trói nó!”


Mục Chỉ Huyên đứng dậy nhìn Quan Hạo.


“Vì một người phụ nữ?”


Mục Chỉ Huyên cười khổ.


“Con trai em giống em, lúc đầu nếu không phải vì một người đàn ông thì em đã không hủy hoại bản thân đến mức này!”


Nói xong, Mục Chỉ Huyên sải bước ra khỏi phòng ngủ.


Quan Hạo đứng đó hoàn toàn sững sờ.


Khu Rainbow, thành phố Z.


Tô Lam đang ngồi nghiên cứu, tìm kiếm thông tin liên quan đến giáo sư Lâm trên máy tính trong phòng làm việc.


Vì đêm từ thiện, hai ngày nay Tô Lam không ra ngoài.


Tiếng chửi mắng cô trên mạng liên tục không ngừng.


Đều nói rằng cô là Ảnh hậu mà chỉ quyên góp ba trăm nghìn nhân dân tệ, thật quá xấu mặt!


Thậm chí một số còn cộng các khoản thu nhập của cô chẳng hạn như tiền đóng phim, tiền quảng cáo, thu nhập từ tiệm bánh, v.v.. để xem ba trăm nghìn nhân dân tệ này của cô ấy chiếm bao nhiêu phần trăm.


Kết luận đương nhiên là với thu nhập của cô, quyên góp một triệu tám trăm nghìn cũng không nhiều.


Điều này ngay lập tức đẩy cô đến đầu sóng ngọn gió.


Từ Tinh Như cũng không có biện pháp đối phó gì, chỉ có thể tạm thời không để ý đến.


Tô Kiêm Mặc vội vội vàng vàng lao vào.


“Chị ơi, em lấy được rồi!”


Tô Lam vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Kiêm Mặc đang cầm một tập tài liệu trên tay.


Tô Kiêm Mặc lập tức lấy tất cả giấy tờ trong tập tài liệu ra, tất cả đều là bài tập bạn học nộp.


Tô Lam đăng nhập vào trang web chính thức của LOVE và so sánh từng bản thiết kế của học sinh với quần áo trên trang web.


Kết quả là có rất nhiều quần áo của LOVE giống hệt như những bản thiết kế này, một số bộ chỉ được sửa lại một số điểm nhỏ!


“Chị, chuyện này em vẫn chưa nói với các bạn cùng lớp, chị đã bảo không được nói nên em đã nói dối và thu lại bài tập của họ. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”


“Trước tiên cứ để đó đã.” Tô Lam chậm rãi nói.


“Tại sao? Chúng ta rõ ràng có thể kiện họ! Đây là đạo nhái! Họ lấy bài tập của bọn em, đó đều là tâm huyết của bọn em đấy!”


Tô Kiêm Mặc rất tức giận.
 
Chương 1012


Chương 1012


“Kiêm Mặc, em bình tĩnh lại đi. Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, nếu ông ta dám lấy bài tập của bọn em cho thấy ông ta chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”


Tô Kiêm Mặc cau mày, không hiểu gì.


“Em thử nghĩ xem, bạn học của em đều học chuyên ngành thiết kế thời trang, nhiều khi bọn em phải đến trung tâm thương mại để tìm kiếm xu hướng của năm nay. Bây giờ LOVE lại nổi tiếng như vậy, không cẩn thận bị bạn học của em nhìn thấy, chúng ta có thể nghĩ tới điều này, giáo sư Lâm của bọn em cũng có thể nghĩ tới.”


Tô Kiêm Mặc bực bội gãi đầu và ngồi xuống ghế.


“Vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta dùng tâm huyết của bọn em để kiếm tiền sao?”


“Nếu chị đoán không lầm thì đại khái ông ta nghĩ là học sinh bọn em là một tập thể nhỏ bé yếu ớt thôi, cho dù có bị phát hiện thì ông ta cùng lắm là cho bọn em chút tiền, thậm chí còn nói là ông ta dùng tác phẩm của bọn em là coi trọng bọn em. Đến lúc đó bọn em cũng chỉ dám giận mà không dám nói.”


Tô Kiêm Mặc đập bàn.


“Thật đáng ghét!”


“Được rồi, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, sau khi chị nghĩ ra cách sẽ nói cho em biết.”


Tô Kiêm Mặc gật đầu.


“Vâng, thôi vậy, à phải rồi, sao anh rể còn chưa về? Anh ấy đi được một thời gian rồi đúng không ạ?”


Tô Lam chậm rãi thở ra.


“Chị cũng không biết chuyện gì nữa, mấy ngày nay không liên hệ được với anh ấy rồi.”


“Bên phía công ty cũng không liên lạc được với anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”


Tô Lam ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.


“Không thể nào đâu nhỉ?”


“Chị, nếu chị thực sự không yên tâm thì cứ đến công ty hỏi xem sao.”


“Được, chị biết rồi, em mau đi ngủ đi.”


Tô Kiêm Mặc ra khỏi phòng làm việc.


Tô Lam nằm bò ra bàn, vẻ mặt có chút buồn bã.


Sao Quan Triều Viễn còn chưa về?


Không phải nói là chỉ một tuần thôi sao? Bây giờ đã hơn nửa tháng rồi.


Tô Lam vẫn quyết định đến tập đoàn Dark Reign hỏi xem sao.


Luôn không liên lạc được với Quan Triều Viễn, cô vẫn cứ lẩm bẩm trong lòng.


Ngày hôm sau, Tô Lam cải trang xong trực tiếp đến tập đoàn Dark Reign.


Cô đã gọi điện trước cho Doãn Cẩn và xác nhận rằng Doãn Cẩn không đi công tác cùng với Quan Triều Viễn, sau đó đi lên lầu.


Tô Lam nhìn thấy Doãn Cẩn ở ngay bên ngoài cửa phòng làm việc của chủ tịch.


“Thư ký Doãn, tôi đến đây hỏi xem, không phải sếp Quanphải đi công tác về rồi sao? Anh ấy nói nếu nhanh thì một tuần sẽ về, nếu chậm thì nhiều nhất là nửa tháng, nhưng đã hơn nửa tháng rồi.”


“Ồ, mợ chủ, mợ không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, có thể là có chuyện gì làm chậm trễ thôi.”


Quan Triều Viễn đã dặn dò Doãn Cẩn trước khi rời đi rồi, anh không phải đi công tác mà là đi làm chút việc, anh nói là đi công tác vì không muốn Tô Lam biết mà thôi.


Vì vậy, dù sao đi nữa Doãn Cẩn cũng sẽ giúp Quan Triều Viễn che giấu.
 
Chương 1013


Chương 1013


“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Lam vẫn hơi lo lắng.


“Không đâu thưa mợ chủ, hai hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Sếp Quan.” Doãn Cẩn tiếp tục nói dối.


“Nhưng tại sao tôi lại không gọi được cho anh ấy?” Tô Lam càng cảm thấy kỳ lạ, Doãn Cẩn có thể gọi được, tại sao cô lại không gọi được chứ?


“Ừm… là, là như thế này, vị trí nơi sếp Quanở không tốt lắm, tín hiệu không tốt, anh ấy lại đang bận trăm công nghìn việc, tranh thủ thời gian giao cho tôi một số việc thôi, anh ấy cũng hỏi tôi về mợ chủ, nhưng mà tôi quên mất, thật ngại quá!”


Doãn Cẩn cảm thấy mình sắp không thể nói dối được nữa rồi.


“Là vậy à, anh ấy không sao thì tốt rồi.”


“Vâng, không sao, không sao.” Doãn Cẩn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.


Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới, Tô Lam lập tức xoay người sang một bên.


“Thư ký Doãn! Lần trước vào ngày mười lăm tháng Giêng, chúng ta đánh bài, anh thua rồi, còn nói là sẽ mời chúng tôi ăn cơm nhưng chưa mời! Ý gì đây hả?”


Người tới là một nhân viên của tập đoàn Dark Reign, vỗ vai Doãn Cẩn.


Nghe vậy, Tô Lam có chút nghi hoặc.


Cô nhớ Quan Triều Viễn nói rằng ngày mười lăm tháng Giêng anh phải tăng ca cơ mà.


“Tôi còn chạy được à? Sếp Quankhông có ở đây, bây giờ tôi đang rất bận, hôm khác đi.”


“Anh tính xem, từ mười lăm tháng Giêng tính đến hôm nay đã qua bao nhiêu ngày rồi?”


“Được được được, tôi biết rồi!” Doãn Cẩn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.


Sau khi tiễn đồng nghiệp đi, Doãn Cẩn vội vàng quay đầu lại: “Mợ chủ!”


Tô Lam lúc này mời hoàn hồn.


“Mợ chủ, mợ còn việc gì nữa không?”


“Ồ, không còn nữa, vừa rồi đồng nghiệp kia nói là ngày mười lăm tháng Giêng, mười lăm tháng Giêng đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Lam giả vờ không để ý hỏi.


“Không có gì, ngày mười lăm tháng Giêng không phải được nghỉ sao? Mấy người cùng nhau đánh bài, tôi thua rồi nợ họ một bữa.”


“Ngày mười lăm tháng Giêng mọi người cũng nghỉ à?” Tô Lam dò hỏi.


“Đúng vậy! Phải nghỉ chứ, còn phát phúc lợi nữa!”


“Ồ… tôi biết rồi, tôi đi trước đây.”


“Vâng thưa mợ, vậy tôi không tiễn mợ nữa, tôi còn có chút việc.”


Tô Lam vừa đi vừa suy nghĩ.


Cô nhớ rõ là sinh nhật Quan Triều Viễn vào ngày mười lăm tháng Giêng, nhưng vì công ty có việc khẩn cấp, nên anh còn chưa kịp ăn bánh gato mà đã phải rời đi rồi.


Nhưng, theo như Doãn Cẩn nói thì ngày mười lăm tháng Giêng là ngày nghỉ, cho dù thật sự có trường hợp khẩn cấp thì Doãn Cẩn nhất định cũng sẽ không chơi bài với đồng nghiệp?


Quan Triều Viễn đang nói dối?


Tô Lam chợt nhớ tới những gì Giản Ngọc nói.


Anh là một ma cà rồng, đêm trăng tròn sức mạnh sẽ tăng cao, công ty của anh không có chuyện gì cả, rõ ràng là đang nói dối!
 
Chương 1014


Chương 1014


Tim Tô Lam đập ‘thình thịch’.


Nhưng cô đã nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.


Không thể nào.


Nếu anh là ma cà rồng, hai người họ cùng chung chăn gối lâu như vậy, cô phải phát hiện ra điều gì không đúng từ lâu rồi!


Nghĩ như vậy, Tô Lam trở về nhà.


Love Valley.


Mục Chỉ Huyên trông chừng bên giường của Quan Triều Viễn, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.


Quan Triều Viễn chậm rãi mở mắt ra.


“Tiểu Viễn, con thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Mục Chỉ Huyên vội vàng đi tới.


“Mẹ…”


“Tiểu Viễn, con có muốn ăn gì không? Bác sĩ nói con không sao, mẹ nấu cháo cho con rồi, con có muốn ăn một chút không?”


Quan Triều Viễn lắc đầu.


“Điện thoại của con đâu?” Giọng Quan Triều Viễn vẫn có chút yếu ớt.


“Điện thoại đã bị bố con cất rồi.”


“Dạ…” Quan Triều Viễn không khỏi thất vọng.


Anh có thể không về, nhưng anh phải cho Tô Lam biết tin tức của mình.


“Mẹ, coi như con xin mẹ, mẹ giúp con một việc được không? Lấy điện thoại của con và gửi một tin nhắn cho Tô Lam.”


Mục Chỉ Huyên nhìn về phía cửa, ghé sát vào tai Quan Triều Viễn.


“Mau ăn chút gì đó để khôi phục thể lực, đêm nay con rời khỏi nơi này.”


Quan Triều Viễn hai mắt sáng lên.


“Mẹ, mẹ…”


“Chuyện này không thể để cho bố con biết, tối nay mẹ sẽ quấn lấy ông ấy, đến lúc đó con nhân cơ hội rời đi, vì vậy bây giờ con phải tranh thủ nghỉ ngơi.”


Quan Triều Viễn lập tức gật đầu.


“Nhưng, Tiểu Viễn, con phải hứa với mẹ một chuyện.”


“Mẹ, mẹ nói đi.”


“Phải đề phòng cô gái đó mọi lúc, tiên đoán của mẹ không thể sai được, không thể để cô ấy làm tổn thương con. Nếu như cô ấy thật sự làm tổn thương con thì con hãy rời xa cô ấy, về đây có được không?”


Khi Mục Chỉ Huyên nhìn thấy bộ dạng này của Quan Triều Viễn, bà nghĩ đến bản thân mình lúc đầu.


Khi biết Quan Hạo là ma cà rồng, bà cũng rất đau khổ.


Bà có thể hiểu được tâm trạng của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn rũ mắt.


“Hứa với mẹ được không? Nếu không thể ở bên nhau thì con phải trở về, nghe lời bố con.”


“Vâng.” Mặc dù Quan Triều Viễn rất không muốn nhưng anh vẫn đồng ý.


Để buổi tối có thể thuận lợi trốn thoát, anh ngoan ngoãn ăn thức ăn Mục Chỉ Huyên làm.
 
Chương 1015


Chương 1015


Vì những gì mà Mục Chỉ Huyên nói ngày hôm đó, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên vẫn luôn chiến tranh lạnh, nói là chiến tranh lạnh không bằng nói là họ đã không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào nữa rồi.


Đêm khuya.


Quan Hạo vẫn đang đọc sách trong phòng làm việc, Mục Chỉ Huyên mặc một bộ váy ngủ hai dây màu đỏ mở cửa bước vào.


Dù đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng vóc dáng của bà vẫn hoàn hảo và vô cùng gợi cảm.


Còn nhớ trong đêm tân hôn của họ, Mục Chỉ Huyên cũng mặc bộ váy ngủ hai dây màu đỏ như vậy, lần đó họ đã dây dưa cả tháng.


“Anh chưa ngủ à?”


“Anh đi ngủ luôn đây.” Quan Hạo lập tức cất sách đứng dậy.


Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.


Nằm ở trên giường, Mục Chỉ Huyên đến gần Quan Hạo.


“Huyên Huyên, có phải em hối hận rồi không?” Giọng Quan Hạo trầm thấp.


“Không đâu.”


Lúc này Mục Chỉ Huyên mới nhận ra rằng điều bà vô tình nói ra ngày hôm đó tàn nhẫn như thế nào đối với Quan Hạo.


“Huyên Huyên, là anh có lỗi với em, nếu như lúc đó anh kịp thời thu tay thì có lẽ em đã sống một đời bình yên rồi, mà bây giờ, em chỉ có thể…”


Quan Hạo vốn cho rằng đây là kết cục tốt nhất.


Mục Chỉ Huyên biến thành ma cà rồng, cũng giống như ông ấy trẻ mãi không già, họ có thể ở bên nhau mãi mãi, là mãi mãi theo đúng nghĩa.


Nhưng cho đến ngày Mục Chỉ Huyên nói những lời đó, ông ấy mới nhận ra rằng mọi thứ chỉ là do ông ấy đơn phương tình nguyện.


“Những gì em nói ngày hôm đó hơi nặng nề, em xin lỗi anh.”


“Không, người nên xin lỗi là anh, Huyên Huyên, anh không nên biến đổi em thành ma cà rồng.”


Mục Chỉ Huyên che miệng Quan Hạo.


“Đừng nói nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em là gì cũng không quan trọng. Em chỉ cảm thấy thật không công bằng đối với con trai của chúng ta.”


Quan Hạo thở dài.


“Anh không cảm thấy Tiểu Viễn là người đáng thương nhất trên thế giới sao? Thằng bé không phải là ma cà rồng, cũng không phải là con người, dù ở cùng ma cà rồng hay con người thì thằng bé cũng sẽ không hạnh phúc. Cuộc đời của thằng bé không có lối thoát.”


Quan Hạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Mục Chỉ Huyên: “Chúng ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách thôi.”


Mục Chỉ Huyên dựa vào ngực Quan Hạo, ngẩng đầu nhìn rồi hôn lên môi ông ấy.


Ma cà rồng sẽ không bao giờ thỏa mãn nhu cầu về sinh lý, họ có thể liên tục làm việc đó mà không thấy mệt mỏi.


Quan Triều Viễn nhân lúc này rời đi.


Khu Rainbow, thành phố Z.


Trước khi đi ngủ, Tô Lam lại vào Weibo.
 
Chương 1016


Chương 1016


“Tô Lam keo kiệt”


“Ảnh hậu bủn xỉn nhất lịch sử”


Những hot search vẫn chưa hạ nhiệt, thậm chí có người còn hô hào Tô Lam cút khỏi làng giải trí.


Một số người thậm chí còn lấy ví dụ số tiền tất cả các Ảnh hậu đã quyên góp trong mười năm trở lại đây, ba trăm nghìn của Tô Lam đúng là thấp nhất.


Mà đêm hôm đó, Tô Lam đã phát hiện ra một điều không thể giải thích được, một hot search từ từ lên top.


“Váy của Tô Lam”


“Chiếc váy Tô Lam mặc được cho là do một sinh viên đại học thiết kế, đây là không tôn trọng đối với đêm từ thiện!”‘


“Tô Lam đã vấy bẩn chiếc váy này!”


“Chiếc váy này thật xấu xí! Người thiết kế chiếc váy chắc chắn không phải người tốt gì, thế mà lại thiết kế váy cho Tô Lam!”


Khi Tô Lam nhìn thấy những thứ này liền giận run người!


Người khác có thể công kích cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể công kích Tô Kiêm Mặc!


“Ban đầu mọi người chỉ bất mãn với Tô Lam thôi, chỉ một lúc mà đã nâng lên tận váy của cô rồi, có thể thấy là có người cố ý làm.


Tô Lam lập tức gọi cho Tô Nhược Vân.


Tô Nhược Vân thuê thủy quân cũng không phải một hai lần.


“Tô Nhược Vân, cô đủ rồi! Cô mua thủy quân nói tôi thế nào cũng được, nhưng cô tuyệt đối không được——”


“Không được cái gì? Cô nói đến em trai cô đúng không? Ha ha, tôi thích nhằm vào điểm yếu của người khác đấy, sao hả?” Tiếng cười lớn của Tô Nhược Vân truyền qua điện thoại.


“Cô không cảm thấy mình rất bỉ ổi sao? Dù nói thế nào, Kiêm Mặc cũng coi như là em trai của cô! Chuyện lần trước tôi đã không tính toán với cô rồi, không ngờ cô lại cứ hết lần này đến lần khác!”


“Tô Lam, chuyện xảy ra lần trước là cô ngu ngốc thôi, ai bảo cô không so đo chứ? Bây giờ cô muốn so đo thì cũng không còn cơ hội nữa rồi. Không ai tin những gì cô nói là sự thật, bây giờ thì tất cả mọi người đều biết chuyện ở đám cưới là cô có lỗi với tôi! Ha ha ha!”


Tô Nhược Vân ngạo nghễ cười lớn.


Một ngôi sao từ thiện đã hoàn toàn tẩy trắng cho cô ta rồi.


“Cô——”


“Nửa đêm nửa hôm rồi, tôi còn muốn cùng anh Dịch của tôi cùng trải đêm xuân, không nói chuyện với cô nữa, ngủ ngon, chị gái yêu quý của tôi.”


Nói xong, Tô Nhược Vân liền cúp máy.


Tô Lam tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên.


“Được, nếu như cô đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa!”


Vốn dĩ cô không muốn làm lớn chuyện này, nhưng giờ cuối cùng cô cũng nhận ra rằng không làm lớn thì không được.


Tô Kiêm Mặc sẽ nhanh chóng bị bại lộ trên Weibo thôi.


Tô Lam kéo chăn, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.


Phải một lúc lâu sau cô mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 1017


Chương 1017


Nửa đêm, đột nhiên một cơ thể lạnh toát ôm cô vào lòng.


Tô Lam đột nhiên tỉnh dậy.


“Ai?!”


“Vớ vẩn, ngoài anh thì còn có thể là ai?”


Giọng nói kiêu ngạo không coi ai ra gì này lọt vào tai Tô Lam.


Mặc dù còn đang nửa mơ nửa tỉnh, nhưng Tô Lam vẫn nghe ra giọng nói này.


Cô lập tức bật đèn ngủ lên.


Gương mặt cô ngày đêm thương nhớ cuối cùng cũng hiện ra trước mắt!


“Sao anh về đột ngột thế?”


“Sao lại nói là về đột ngột được? Mau để anh ôm nào, nhớ chết đi được.”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng.


Những ngày bị giày vò này cuối cùng cũng qua đi rồi.


Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, nhìn hai má gầy gò của anh, không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.


“Hình như gầy đi rất nhiều, anh ở bên đó không ăn uống đầy đủ sao? Hay là mệt quá?”


Quan Triều Viễn cười nhạt, mấy ngày trước anh đều không ăn cơm được không? Thậm chí còn không uống ngụm nước nào, sao có thể không gầy được chứ.


“Vì nhớ em đó.”


“Chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa em, nhiều ngày như vậy rồi mà anh còn chẳng có một tin nhắn nào, thật sự bận như vậy sao, còn không có thời gian để gửi tin nhắn? Chẳng lẽ anh có ai đó bên ngoài rồi?”


Tô Lam bĩu môi, có chút phẫn nộ.


Mặc dù cô rất nhớ Quan Triều Viễn, nhưng cô không thể hiểu được Quan Triều Viễn đã nhiều ngày như vậy mà không gửi một cho cô một tin nhắn nào!


“Điện thoại di động của anh hỏng rồi.”


Quan Triều Viễn cũng không biết giải thích như thế nào, dù sao thì điện thoại di động của anh cũng không bên người, nên chỉ có thể nói dối thôi.


“Anh thôi đi, sao có thể trùng hợp như vậy được?” Tô Lam cũng không tin.


“Không tin thì em cứ lục soát người anh đi! Anh ném điện thoại đi rồi, liên lạc với em kiểu gì được?”


Quan Triều Viễn vươn tay bóp má Tô Lam.


“Vậy sao lâu như vậy anh mới về? Anh nói là nhanh thì một tuần sẽ về, còn chậm thì nhiều nhất là nửa tháng, anh xem anh đã đi bao nhiêu ngày rồi!”


“Anh… sau khi làm xong việc, tiện thể về nhà bố mẹ. Mẹ anh già rồi nên hay cằn nhằn, không nỡ để anh đi cho nên mới chậm mất mấy ngày.”


Quan Triều Viễn hôn lên má Tô Lam.


“Cục cưng nhỏ đừng tức giận nữa!”


Tô Lam nhào vào lòng Quan Triều Viễn.


“Anh có biết là em rất nhớ anh không?”


“Anh biết, anh biết! Anh cũng rất nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ em.” Những gì Quan Triều Viễn nói đều là thật, anh sắp phát điên vì nhớ cô rồi!
 
Chương 1018


Chương 1018


Nửa đêm, họ nhìn nhau.


Cuối cùng cũng gặp lại rồi.


Có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


Tô Lam không biết phải nói gì, Quan Triều Viễn càng không biết nói gì.


Nhìn như vậy, Tô Lam không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.


Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên và hôn lên môi cô.


Mặc dù anh đã rất sốt ruột rồi, nhưng vẫn nhẹ nhàng ma sát đôi môi mềm mại của cô từng chút một, Tô Lam cũng nhẹ nhàng đáp lại.


Nụ hôn đoàn tụ sau khoảng thời gian dài đặc biệt quý giá.


Nỗi nhớ nhung bao ngày qua chồng chất lên nhau, khơi dậy tất cả dục vọng trong cơ thể Quan Triều Viễn.


Bây giờ vừa châm ngòi anh liền bốc cháy.


Nụ hôn dài nóng ẩm lập tức khơi dậy dục vọng trong cơ thể anh!


Đôi bàn tay to lớn của anh trở nên không yên phận.


Tô Lam cũng đắm chìm trong nụ hôn của Quan Triều Viễn, nhưng cô vẫn còn chút lý trí!


Cô lập tức bắt lấy bàn tay đang không yên phận của Quan Triều Viễn.


“Đừng…”


Quan Triều Viễn thở dốc nhìn Tô Lam.


“Sao vậy? Anh muốn…”


Khuôn mặt của Tô Lam hiện lên vẻ khó xử.


“Em… em đến tháng…”


Đây giống như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến tim lập tức lạnh đi.


Quan Triều Viễn vỗ trán.


Tô Lam cũng cảm thấy rất có lỗi, kinh nguyệt này sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng vào lúc Quan Triều Viễn trở về!


Hơn nữa hôm nay mới là ngày đầu tiên, có nghĩa là Quan Triều Viễn sẽ phải chịu đựng một tuần nữa!


“Sao lại đáng ghét như vậy!”


“Em cũng có muốn như vậy đâu.” Tô Lam còn cảm thấy mình rất oan ức, cô cũng không thể kiểm soát được loại chuyện này.


“Không phải anh nói em đáng ghét, anh nói kinh nguyệt của em đáng ghét! Chuyên đối đầu với anh!”


“Được rồi, đã rất muộn rồi, ngủ đi.”


Tô Lam đến tháng, sợ rằng buổi tối sẽ không thể thân mật được rồi.


“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?” Quan Triều Viễn nhỏ giọng hỏi.


Tô Lam cẩn thận duỗi ra một ngón tay.


“Ngày thứ nhất?” Quan Triều Viễn rống lên.


“Anh nói nhỏ thôi, mọi người đã đi ngủ rồi!”


“Đi ngủ, đi ngủ!” Quan Triều Viễn kéo chăn nằm lên giường.


Tô Lam nằm dựa bên cạnh anh.
 
Chương 1019


Chương 1019


“Em đừng động đậy, bây giờ anh không chịu nổi khiêu khích đâu!” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm thấp khàn khàn, rõ ràng là đang cấm dục.


Tô Lam liếc mắt nhìn anh, sau đó xoay người lại ngủ.


Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đến công ty.


Vốn dĩ anh muốn ở nhà với Tô Lam thêm vài ngày, nhưng Tô Lam lại đến tháng, anh sợ bản thân không nhịn được lại muốn quan hệ nên dứt khoát không muốn ngược đãi bản thân, vì vậy anh đến công ty.


Quan Triều Viễn đã nhiều ngày không đến công ty rồi, đương nhiên có rất nhiều việc tích tụ phải làm.


Buổi sáng vừa đến công ty anh đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.


Ở khu Rainbow, Tô Lam lại ngủ yên lành tự tại.


Doãn Cẩn đứng trong văn phòng và báo cáo một loạt chuyện gần đây cho Quan Triều Viễn.


May là đầu óc của Quan Triều Viễn vẫn còn tỉnh táo, dặn dò từng chuyện một.


“Sếp Quan, tạm thời chỉ có như vậy thôi.”


“Vậy cậu ra ngoài làm việc đi, tôi giải quyết chỗ văn kiện dang dở này đã.”


Quan Triều Viễn xua tay.


Doãn Cẩn lại không nhúc nhích, Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta.


“Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao? Có chuyện thì mau nói đi!”


“Là chuyện liên quan đến mợ chủ, mợ chủ không nói cho sếp biết sao?”


“Mợ chủ? Mợ chủ làm sao?”


Quan Triều Viễn đột nhiên rất tinh thần.


“Gần đây mợ bị kéo vào vòng xoáy dư luận, trong đêm từ thiện mợ chủ chỉ quyên góp ba trăm nghìn, bây giờ đang bị rất nhiều người nói, ngược lại, lại làm cho Tô Nhược Vân hưởng lợi. Hai vợ chồng họ quyên góp ba triệu ba trăm nghìn tệ, coi như là đã lấy được lòng người, cộng thêm mâu thuẫn lúc trước giữa mợ chủ và Tô Nhược Vân, bây giờ trên mạng…”


Doãn Cẩn không nói hết câu, những lời nói trên mạng thực sự rất khó nghe.


“Tại sao vợ tôi chỉ quyên góp ít như vậy?”


“Ồ, chỗ tôi điều tra được là bây giờ mợ đang chuẩn bị thành lập một công ty thời trang và dồn hết tiền vào đó rồi. Vừa hay đêm từ thiện mợ không có nhiều tiền nên mới chỉ quyên góp ba trăm nghìn.”


Quan Triều Viễn đập bàn.


“Cái đồ vô dụng nhà cậu! Mợ chủ không có tiền mà cậu không đưa tiền cho cô ấy à?”


“Nhưng mà, trước đây anh đã căn dặn rằng nếu như anh không có mặt thì không được động vào khoản tiền nổi của công ty, tôi cũng không có quyền điều động tài sản riêng của anh. Hơn nữa, khi tôi biết chuyện này thì đêm từ thiện đã kết thúc rồi.”


Doãn Cẩn nói xong liền cúi đầu.


“Tôi biết rồi, bây giờ cậu…”


Quan Triều Viễn ngoắc ngón tay với Doãn Cẩn, Doãn Cẩn lập tức sát lại.


Ngay sau đó, Quan Triều Viễn thì thào vào tai Doãn Cẩn.


Doãn Cẩn liên tục gật đầu.


“Được rồi, cậu đi làm đi.”


Khi Doãn Cẩn chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn lập tức gọi anh ta lại.


“Tại sao vợ tôi lại thành lập công ty thời trang?”
 
Chương 1020


Chương 1020


“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Sếp Quan, hay là anh hỏi mợ chủ đi.”


“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”


Quan Triều Viễn tức giận vì tối hôm qua anh trở về, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Tô Lam không nói lời nào với anh cả!


Suy đi nghĩ lại, tại sao cô lại thành lập công ty thời trang chứ?


Vì Tô Kiêm Mặc?


Ngoại trừ nguyên nhân này, Quan Triều Viễn không nghĩ ra được nguyên nhân khác!


Điều này không khỏi làm cho Quan Triều Viễn có chút ghen tị!


Cô bằng lòng tán gia bại sản cũng phải thành lập công ty thời trang cho Tô Kiêm Mặc!


Vì Tô Kiêm Mặc, cô có thể làm bất cứ điều gì!


Cả ngày hôm nay Quan Triều Viễn đều rất bận rộn.


Đầu óc rối bời.


Lúc là lời tiên đoán của Mục Chỉ Huyên, lúc là lời nói của Quan Hạo, lúc lại là Tô Lam.


Anh cố gắng dồn hết tâm trí vào công việc nhưng trong đầu cứ không ngừng nghĩ về những chuyện này.


Buổi tối Tô Lam nấu một bàn thức ăn, Quan Triều Viễn cũng về nhà đúng giờ, tuy rằng rất nhiều việc, nhưng anh vẫn rất nhớ Tô Lam.


Trên bàn đều là những món ăn Quan Triều Viễn thích, ở Love Valley, món ăn Mục Chỉ Huyên làm thực sự rất khó nuốt, cuối cùng anh cũng có thể được ăn món Tô Lam làm rồi, Quan Triều Viễn lập tức gắp một miếng sườn.


Chỉ cắn một miếng, “Phù—”


Quan Triều Viễn lập tức nhổ ra bàn.


“Làm sao vậy?” Tô Lam có chút sững sờ.


“Sườn xào chua ngọt này sao lại mặn thế?”


“Không phải chứ?” Tô Lam lập tức gắp một miếng cho vào miệng nếm thử, cũng lập tức nhổ ra ngoài.


“Chắc là em cho nhầm đường thành muối rồi, thật ngại quá, anh ăn món khác đi.” Tô Lam rất áy náy.


Vừa mới trải qua ly biệt, Quan Triều Viễn không muốn chỉ trích Tô Lam, vì vậy anh bắt đầu ăn những món khác.


Nhưng mà những món khác cũng không ngon!


Tuy vẫn ăn được nhưng khác xa những món Tô Lam nấu trước đây!


Mấy ngày Quan Triều Viễn vắng nhà, Tô Lam hầu như không vào bếp, không biết là do không quen tay hay là do đến tháng rồi, tâm trạng buồn bực nên tay nghề nấu nướng tuột dốc nghiêm trọng.


Nhưng Quan Triều Viễn vẫn kiên nhẫn ăn.


Tô Lam đến tháng cũng không có khẩu vị gì, rất nhạt miệng, không nếm được vị gì.


Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Lam đổ chuông.


Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên Mạnh Gia Gia, Tô Lam lập tức đặt đũa xuống, hào hứng trả lời điện thoại.


“Chị Gia Gia! Ồ, vậy sao? Có nghĩa là chúng em có thể bắt đầu công việc trong vài ngày tới đúng không ạ? Vậy thì tốt quá, cảm ơn chị Gia Gia, về sau em mời chị ăn cơm, được ạ, tạm biệt.”


Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam đột nhiên trở nên phấn khích.


Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn mà studio của Công ty thời trang STONE lại có thể bắt tay vào làm việc nhanh như vậy!
 
Chương 1021


Chương 1021


“Em… muốn mở studio thời trang?” Quan Triều Viễn vừa ăn vừa hỏi.


“Đúng thế, sao anh biết?”


“Tại sao đột nhiên em lại muốn mở văn phòng thời trang thế?”


Lời nói của Quan Triều Viễn đầy tính thăm dò.


Tim anh thậm chí còn đập nhanh hơn, có một số câu trả lời anh không muốn nghe!


“Bởi vì Kiêm Mặc ấy, hôm đó em thấy nửa đêm rồi mà Kiêm Mặc vẫn còn đang ngồi thiết kế, rất đau lòng, em muốn giúp thằng bé thực hiện ước mơ.”


“Cho nên, em đổ hết tài sản vào rồi à?”


Tô Lam gật đầu, không hề nghĩ rằng việc này có gì không đúng.


Quan Triều Viễn liếc nhìn điện thoại của Tô Lam, tiện tay cầm lên, “Để anh xem điện thoại của em.”


“Có gì đáng xem chứ?” Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.


“Xem trong thời gian anh không có ở đây em có cùng người đàn ông khác…”


“Xì, có bệnh!”


Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi tiếp tục ăn cơm, anh muốn xem thì cứ xem, sống cùng nhau lâu rồi, cô cũng không còn phản cảm chuyện Quan Triều Viễn muốn xem điện thoại của mình như vậy nữa.


Quan Triều Viễn mở Wechat của Tô Lam ra và tìm lịch sử trò chuyện của hai người họ, phát hiện rằng Tô Lam còn không gửi một từ nào trong suốt thời gian anh đi công tác. Cô cũng chỉ gửi vài tin nhắn trong mấy ngày giữa lúc anh đi, mấy hôm nay thì không gửi.


Lại mở nhật ký cuộc gọi của Tô Lam, trong nửa tháng qua, Tô Lam chỉ gọi cho anh ba đến năm cuộc mà thôi.


Quan Triều Viễn cho rằng anh đi nhiều ngày như vậy, Tô Lam chắc chắn sẽ lo lắng cho mình, anh tưởng tượng trong điện thoại của mình chắc chắn sẽ có vô số cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn chưa đọc của Tô Lam!


Dù sao thì điện thoại của anh đã bị Quan Hạo cầm rồi, anh không thể xem điện thoại của mình được.


Hôm nay xem điện thoại di động của Tô Lam, anh biết là mình đã suy nghĩ quá nhiều.


Quan Triều Viễn đặt điện thoại lên bàn.


“Có thân mật với người đàn ông khác không? Anh tra ra gì rồi, thám tử Ôn?”


Tô Lam nói đùa.


“Gần đây em luôn bận rộn công việc của văn phòng thời trang sao?”


“Đúng vậy, những ngày gần đây em vẫn luôn chạy đôn đáo vì chuyện này.” Tô Lam thành thật trả lời.


Quan Triều Viễn đặt bát đũa xuống bàn.


“Cho nên, em không lo lắng cho anh chút nào sao? Ngay cả khi đã nhiều ngày như vậy mà anh không gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn cho em sao?”


Quan Triều Viễn sắc mặt tối sầm lại từng chút một.


Anh ở nước ngoài, hơn nửa tháng cũng không có tin tức, cũng không quan trọng bằng ước mơ của Tô Kiêm Mặc.


“Anh sao vậy?” Tô Lam cũng đặt bát đũa xuống, không biết mình đã làm sai điều gì.


“Tô Lam, rốt cuộc anh có vị trí như thế nào trong lòng em?”


Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tô Lam đột nhiên trầm xuống.
 
Chương 1022


Chương 1022


Có thể là do đến tháng rồi, tâm trạng không ổn định cho lắm, khi nghe thấy câu hỏi này, Tô Lam liền mất bình tĩnh.


“Anh có ý gì?”


“Không có ý gì, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Quan Triều Viễn quay đầu sang một bên.


Nghĩ đến những ngày tháng đã trải qua ở Love Valley, Quan Triều Viễn khổ sở cầu xin mẹ mình giúp anh gửi một tin nhắn vì lo Tô Lam sẽ lo lắng cho sự an toàn của bản thân.


Nhưng, không ngờ rằng người ta hoàn toàn không nhớ mình chút nào!


“Chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, em đối với anh như thế nào lẽ nào trong lòng anh không rõ sao?”


“Không rõ!”


Quan Triều Viễn quay đầu lại chỉ vào điện thoại di động của Tô Lam.


“Anh cho rằng trong thời gian anh không có ở đây em sẽ lo lắng cho anh, cho nên anh mới cố gắng hết sức không ngừng nghỉ quay về, vì sợ em lo lắng cho anh. Nhưng anh không thể ngờ được rằng mấy ngày nay em vẫn còn tâm trạng bận việc của văn phòng thời trang cứt chó gì đó!”


“Văn phòng thời trang cứt chó gì chứ? Anh đừng nói khó nghe như vậy!” Tô Lam nói to.


Dì Phương và Lê Hoa không biết chuyện gì đang xảy ra, đang yên đang lành sao hai người này lại cãi nhau rồi?


“Anh nói chuyện khó nghe như vậy đấy, sao nào? Tô Lam! Em có biết lần này suýt chút nữa anh đã…”


Quan Triều Viễn kịp thời nhịn lại, không nói hết lời.


“Suýt chút nữa làm sao?”


“Không có gì! Anh chỉ muốn nói, trong mắt em chỉ có em trai em thôi! Không còn gì khác nữa! Cho dù anh có chết ở bên ngoài thì em cũng chỉ quan đến văn phòng thời trang của em trai em thôi!”


Quan Triều Viễn rống lên.


“Quan Triều Viễn! Anh ghen quá đáng rồi đấy! Thằng bé là em trai của em! Mãi mãi là em trai của em. Điều này không ai có thể thay đổi được! Cho dù hai chúng ta có chia tay thì thằng bé vẫn là em trai của em!”


Tô Lam không biết bị làm sao, tính khí nổi lên, gì cũng có thể nói được!


Quan Triều Viễn đột nhiên cười lạnh.


“Tô Lam, cuối cùng thì em cũng đã nói ra rồi… tốt, rất tốt.”


Quan Triều Viễn đứng lên, lửa giận tích tụ trong lồng ngực, khiến anh thở không nổi.


Anh bất ngờ lật bàn.


Tô Lam ngay lập tức đứng dậy và tránh sang một bên.


“Anh điên à?!”


“Mẹ kiếp điên rồi đấy!”


Quan Triều Viễn hét lên, đi thẳng ra cửa.


Tô Lam đứng đó, không biết phải làm sao.


Cô không ngờ rằng sau bao ngày nhung nhớ, điều chào đón họ hóa ra lại là một trận cãi vã.


Tô Lam nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Quan Triều Viễn rời đi rồi.


Phòng ăn một đống bừa bộn.


Dì Phương và Lê Hoa vội vàng chạy tới dọn dẹp, Tô Lam ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã.


Dù trước đó hai người cũng cãi nhau nhưng chưa bao giờ cãi nhau đến mức lật bàn.
 
Chương 1023


Chương 1023


Không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn sao? Họ đã xa nhau lâu như vậy, thế mà lại cãi nhau to như vậy!


“Mợ chủ, mợ cũng đừng buồn quá, cậu chủ đi lâu như vậy, chắc chắn công ty rất bận, tính tình không tốt cũng có thể hiểu được.”


Dì Phương vừa dọn dẹp bát đĩa vừa giảng hòa nói.


Tô Lam chỉ cảm thấy kiệt sức.


Cô không muốn để ý đến ai, liền một mình lên lầu.


Quan Triều Viễn lái xe trên đường cao tốc.


“Night club Thất Nguyệt Hoa, ngay lập tức!”


Ra lệnh cho Dạ Bân, Quan Triều Viễn lập tức ném điện thoại sang một bên.


Night club Thất Nguyệt Hoa.


Đã rất lâu anh không đến đây rồi, ở đây vẫn như cũ, tiếng người ồn ào, xa hoa truỵ lạc, thanh niên nam nữa lắc hông, buông thả chính mình.


Trong phòng VIP, Quan Triều Viễn uống từng ly rượu một, hai mắt đỏ bừng.


Anh vốn cho rằng Tô Lam rất yêu rất yêu anh, đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ cô không yêu anh nhiều như vậy.


Tất cả tình cảm đều là do anh đơn phương tình nguyện.


Dạ Bân bước vào, rất ngạc nhiên khi thấy Quan Triều Viễn đang uống rượu.


“Cái đệch! Không phải cậu bỏ rượu rồi sao?”


Quan Triều Viễn khi nghe thấy lời này liền dừng lại.


Phải, anh đã từng hứa với Tô Lam là bỏ thuốc lá và rượu!


Nhưng nghĩ đến những lời nói hôm nay với Tô Lam, Quan Triều Viễn nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.


“Phá lệ rồi!”


“Không sợ khi về Tô Lam nhà cậu sẽ lột ra cậu sao!”


Dạ Bân nói đùa.


“Đừng nhắc cô ấy với tôi!” Quan Triều Viễn tức giận quát.


Dạ Bân lập tức hiểu ra ngay, chắc chắn hai người này đã cãi nhau rồi, hơn nữa còn cãi một trận rất to.


Anh ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.


“Có chuyện gì thế? Nói cho tôi nghe đi! Để tôi giúp cậu giải quyết phiền não, nhưng mà hình như cậu đi công tác rất lâu, tiểu biệt thắng tân hôn, sao lại cãi nhau chứ?”


Quan Triều Viễn uống thêm hai ly rượu.


Sau đó, anh nói với Dạ Bân những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.


“Lời tiên đoán của mẹ cậu chính xác như vậy sao? Vậy cậu có thể giúp tôi hỏi bà ấy, để bà ấy dự đoán giúp tôi xem tôi có thể làm nên chuyện lớn gì không?”


“Cút!” Quan Triều Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Bân.


“Tôi cảm thấy chắc hẳn là bố mẹ cậu lừa cậu, cậu nghĩ mà xem, Tô Lam trông có vẻ yếu ớt, đừng nói là bảo cô ấy giết cậu, chỉ cần nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của cậu thôi cũng có thể khiến cô ấy sợ chết khiếp rồi, cậu có tin không?”


Thật ra Quan Triều Viễn vẫn cảm thấy bố mẹ đang nói dối mình để khiến mình rời khỏi Tô Lam.
 
Chương 1024


Chương 1024


Nhưng vấn đề mà hiện tại anh đang vướng mắc chính là anh đã làm nhiều điều cho Tô Lam như vậy, rốt cuộc có xứng đáng hay không?


“Cậu nói xem có phải Tô Lam hoàn toàn không yêu tôi hay không? Trong lòng cô ấy không hề có vị trí của tôi, hoặc cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi!”


Dạ Bân lắc đầu.


“Cậu đã hãm sâu quá rồi! Lúc trước cậu đóng giả thành một thân phận khác để tiếp cận cô ấy, kết quả cô ấy yêu cậu rồi thì cậu lại tự ghen với chính bản thân mình, bây giờ cậu lại ghen với cả em vợ mình.”


Dạ Bân nở nụ cười.


Quan Triều Viễn hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, Dạ Bân lập tức làm một động tác ngậm miệng, không dám ăn nói lỗ mãng nữa.


“Tôi cũng không biết tại sao, tôi chỉ muốn chiếm hết chỗ trong lòng cô ấy, tôi muốn xếp ở vị trí đầu tiên!”


Trong mắt Quan Triều Viễn phát ra ánh sáng hung tợn.


Anh chưa bao giờ che giấu tính chiếm hữu của mình đối với Tô Lam!


“Tôi cảm thấy cậu đã đối xử với cô ấy quá tốt, dồn hết tâm tư lên người cô ấy, khi tất cả tâm tư của cô ấy không ở trên người cậu thì cậu sẽ mất cân bằng!”


Quan Triều Viễn cẩn thận lắng nghe lời phân tích của Dạ Bân.


“Vậy nên A Viễn à, cho tới giờ tôi đều không dây vào chuyện tình cảm, bởi vì nó rất phiền phức!”


Quan Triều Viễn chỉ uống rượu, không để ý đến Dạ Bân.


“Như vậy đi, tôi chỉ cho cậu một cách, đêm nay cậu tìm mấy cô em rồi ngủ với họ để di dời sự chú ý của mình, cũng khiến cho Tô Lam ghen, để cô ấy lại chuyển dời tâm tư trên người cậu!”


“Cậu đừng có nghĩ ra mấy biện pháp tệ hại nữa!”


“Sao có thể là biện pháp tệ hại chứ? Cho dù là nam hay nữ thì đều phải có cảm giác nguy cơ, cũng bởi vì cậu giữ mình trong sạch quá nên Tô Lam mới cảm thấy không có cảm giác nguy cơ, cho nên mới đối xử với cậu như vậy!”


Quan Triều Viễn dần dần hiểu ra, anh cảm thấy Dạ Bân nói cũng có lý.


“Khi cô ấy phát hiện bên cạnh cậu không chỉ có một người phụ nữ là cô ấy, cô ấy sẽ có cảm giác nguy cơ, khi đó cô ấy sẽ muốn giữ cậu trong tay, vậy chẳng phải cô ấy đã chuyển dời tâm tư trở về trên người cậu rồi sao?”


Dạ Bân vỗ vai Quan Triều Viễn.


“Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên treo cổ trên một cái cây, cả một khu rừng lớn mà cậu không cần, lại cứ chỉ cần một cái cây, cậu thật ngốc!”


Dạ Bân đột nhiên lấy một hộp bao cao su từ trong túi ra, rút ra hai cái và đưa cho Quan Triều Viễn.


“Nghe lời tôi đi, đêm nay hãy vui vẻ tận hưởng đi! Cậu sẽ phát hiện ra rằng thế giới này lại mở ra một cánh cửa lớn cho cậu!”


Quan Triều Viễn nhìn hai cái bao cao su trong tay mà ngẩn người.


“Sao thế? Cậu cảm thấy không đủ à?”


Quan Triều Viễn không nói gì.


Dạ Bân nhìn chỗ bao cao su còn lại trong tay, anh ta lại rút ra hai cái nữa rồi đưa cho Quan Triều Viễn.


“Cậu đừng có kiêu ngạo nữa, nhất định cậu không dùng hết mấy cái này đâu! Tôi không thể cho cậu thêm nữa, nếu không thì tôi sẽ không đủ!”


Quan Triều Viễn không hề nói một lời.
 
Chương 1025


Chương 1025


Dạ Bân dứt khoát nhét bao cao su trên tay Quan Triều Viễn vào trong túi anh.


“Ở đây có rất nhiều cô em xinh đẹp, tôi đi trước một bước đây!”


Dạ Bân nháy mắt với Quan Triều Viễn rồi bước ra khỏi phòng bao.


Quan Triều Viễn vẫn ngồi trong phòng bao.


Bảo anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác?


Tại sao từ sâu trong lòng anh lại cảm thấy rất buồn nôn nhỉ?


“Phục vụ, rượu!” Anh hô một tiếng về phía bên ngoài.


Hay là uống thêm một chút rượu, chuốc say bản thân một chút thì sẽ có can đảm ra ngoài tìm người phụ nữ khác.


Thế là anh uống hết ly này đến ly khác, chưa kịp có cảm đảm thì đã say rồi.


Hai nhân viên phục vụ đỡ anh rời khỏi Thất Nguyệt Hoa.


“Thưa anh, xe của anh ở đâu vậy ạ?”


“Ở… ở…”


Quan Triều Viễn nói một lúc lâu cũng không nói ra được.


Một nhân viên phục vụ đành phải lấy chìa khóa xe trong túi anh ra và bấm một cái, lúc này mới tìm được xe của anh.


“Thưa anh, tôi có thể giúp anh gọi người lái thuê không?”


Trong Thất Nguyệt Hoa, mỗi ngày đều có rất nhiều người uống say, nhân viên phục vụ đều bình tĩnh xử lý từng bước.


Chẳng mấy chốc người lái thuê đã tới.


Nhân viên phục vụ đưa Quan Triều Viễn vào trong xe, người lái thuê ngồi vào vị trí ghế lái.


“Thưa anh, anh có thể cho tôi biết địa chỉ nhà anh được không?”


“Rain… Rain…”


Không còn cách nào khác, người lái thuê đành phải bật hệ thống dẫn đường, trong hệ thống dẫn đường quả thực có ghi lại vị trí của khu Rainbow.


Người lái thuê đưa Quan Triều Viễn đến khu Rainbow.


“Thưa anh, đã đến nhà anh rồi, phiền anh thanh toán chi phí được không?”


Quan Triều Viễn mơ màng mở mắt ra.


“Nếu anh không tiện thì tôi sẽ tự làm.”


Trong khi người nọ đang nói thì Quan Triều Viễn bắt đầu móc túi.


Người lái thuê cảm thấy phiền muộn, xem ra người này chưa say hẳn!


Thật ra bọn họ rất thích khách hàng say rượu, bởi vì khi đó phí lái thuê sẽ rất cao.


Thậm chí có khách hàng còn đưa cả ví tiền cho họ!


“Trả anh…”


Người lái thuê nhận “tiền” từ trong tay Quan Triều Viễn, sau đó mở lòng bàn tay ra…


Khi nhìn thấy đồ vật trong lòng bàn tay, người nọ lập tức bối rối.


“Không cần… không cần trả lại!”


Quan Triều Viễn nói xong thì chuẩn bị xuống xe.


Người lái thuê lập tức kéo anh lại.
 
Chương 1026


Chương 1026


“Đây là bao cao su, không phải tiền!”


“Cái gì?”


Người nọ cũng lười tranh luận với Quan Triều Viễn, anh ta đành phải lục soát trên người Quan Triều Viễn, móc ví ra rút vài tờ tiền rồi lập tức xuống xe.


Quan Triều Viễn gần như là lảo đảo xuống xe, sau đó đi tới cửa.


Anh dùng sức gõ cửa.


Cũng may là dì Phương không ngủ say, nghe thấy tiếng động thì lập tức đi ra.


“Cậu chủ, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy? Mợ chủ! Lê Hoa! Mau ra đây giúp tôi một chút!”


Một mình bà đâu thể đỡ Quan Triều Viễn di chuyển được?


Tô Lam còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy xuống, khi trông thấy Quan Triều Viễn say khướt, cô không tức giận mà là đau lòng.


Cô lập tức chạy đến và đỡ Quan Triều Viễn phụ dì Phương.


Đàn ông khi say rất nặng, Lê Hoa cũng đi ra, ba người vất vả lắm mới có thể đỡ Quan Triều Viễn lên giường trong phòng ngủ.


“Cậu chủ nặng thật đấy?” Lê Hoa vừa thở hổn hển vừa nói.


“Dì Phương, Lê Hoa, đã muộn rồi, hai người đi ngủ đi, một mình tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”


Dì Phương và Lê Hoa không nói gì thêm, hai người rời khỏi phòng ngủ.


Tô Lam đóng cửa phòng ngủ lại và bước đến bên giường.


Trông thấy Quan Triều Viễn có vẻ như sắp nôn, cô lập tức cầm thùng rác tới.


Quan Triều Viễn nôn như mưa, Tô Lam nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh.


Đợi anh nôn xong, cô lại lập tức lấy nước cho anh, sau đó thu dọn bãi nôn rồi ngồi bên giường.


“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy? Hôm nay quả thực là em nói quá đáng, em xin lỗi anh là được chứ gì? Em vốn định gọi điện thoại cho anh nhưng chẳng phải anh mới mua điện thoại sao? Em không biết số mới của anh.”


Tô Lam thở dài.


“Đương nhiên Kiêm Mặc rất quan trọng trong lòng em, nhưng anh cũng rất quan trọng! Em không gọi điện hay nhắn tin cho anh là vì sợ rằng sẽ làm phiền anh, cho nên không dám.


Sau đó quả thật là vì bận việc ở studio thời trang, nhưng lúc trước em gọi điện hay nhắn tin thì anh đều không trả lời, em biết có gọi nữa cũng vô dụng, nên nghĩ thầm nếu anh có thời gian thì nhất định sẽ liên lạc với em.”


Tô Lam ngước mắt nhìn về phía Quan Triều Viễn, dường như anh đã ngủ rồi.


“Được rồi, đợi mai anh tỉnh rượu rồi nói sau vậy!”


Tô Lam đứng dậy, chuẩn bị cởi quần áo cho Quan Triều Viễn để anh có thể ngủ thoải mái hơn.


Áo thì khá dễ cởi, nhưng quần thì lại khó cởi nhất.


Tô Lam kéo hai ống quần, cô phải tốn rất nhiều sức mới kéo ra được, vì dùng sức quá lớn nên cô đột nhiên ngã nhào xuống!


‘Bịch’ một tiếng, dường như có thứ gì đó rơi ra khỏi túi quần.


Tô Lam đứng dậy nhặt nó lên, khi phát hiện ra đó là gì thì cô lập tức kinh hãi!


Bao cao su!
 
Chương 1027


Chương 1027


Trong túi Quan Triều Viễn lại có bao cao su?!


Cô vô cùng chắc chắn rằng thứ này không phải của hai người, bởi vì kể từ khi chuẩn bị có con, họ chưa từng sử dụng biện pháp an toàn!


Có thể thấy bao cao su này là Quan Triều Viễn mua ở bên ngoài!


“Đồ khốn! Không ngờ anh lại ra ngoài tìm phụ nữ!”


Tô Lam tức giận ném bao cao su lên người Quan Triều Viễn!


Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Quan Triều Viễn lại ra ngoài tìm phụ nữ sau lưng mình!


Chẳng lẽ đúng như người ta vẫn hay nói, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ư? Mấy hôm nay cô đến tháng nên không thể làm chuyện đó với anh, không ngờ anh lại tìm ở bên ngoài?


Tô Lam ngồi trên giường, cô cảm thấy tức đến nổ phổi!


Mà người đàn ông tồi này đang ngủ khò khò trên giường!


Ngày hôm sau.


Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mộng, đầu Quan Triều Viễn đau như muốn nứt ra, đương nhiên sau khi say rượu sẽ không thấy thoải mái.


Anh dụi mắt, vừa lật người thì nhìn thấy sữa chua trên tủ đầu giường.


Anh lập tức nở nụ cười.


Ngoài người phụ nữ của anh ra thì còn ai quen thuộc với anh đến vậy?


Quan Triều Viễn xoa thái dương rồi ngồi dậy, anh cầm sữa chua lên, uống mấy hơi đã hết sạch.


Bên cạnh giường trống không.


“Tô Lam!” Quan Triều Viễn gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại.


Anh đang định xuống giường đi tìm Tô Lam.


Đúng lúc này, Tô Lam bước vào từ bên ngoài, nhân tiện khóa cửa phòng ngủ lại.


Quan Triều Viễn gãi đầu, dù gì thì hôm qua hai người cãi nhau rất lớn, nên bây giờ có chút xấu hổ.


“Đúng lúc anh đã tỉnh, vậy chúng ta nói chuyện đi.”


Sắc mặt của Tô Lam rất khó coi.


Quan Triều Viễn cười.


“Hôm qua là anh sai, anh không nên lật đổ bàn, anh xin lỗi em được chưa?”


Quan Triều Viễn tiến đến gần Tô Lam, đang định ôm cô vào lòng thì Tô Lam lập tức tránh ra.


“Đừng cãi nhau nữa, Tô Lam, em đừng giận nữa được không? Em trừng phạt anh thế nào cũng được, miễn là đừng cãi nhau với anh.”


“Điều em muốn nói không phải là chuyện cãi nhau ngày hôm qua, mà là chuyện này.”


Tô Lam mở lòng bàn tay ra, hai chiếc bao cao su lộ ra trước mặt Quan Triều Viễn.


Trong chốc lát, Quan Triều Viễn không biết chuyện gì xảy ra.


Dù sao đêm qua anh đã uống quá nhiều, chính xác mà nói thì là uống đến nỗi không biết trời đất gì nữa.


“Em có ý gì?”


“Em tìm thấy cái này trong túi quần anh, đêm qua lúc anh về nhà thì đã say bí tỉ. Đêm qua anh đã đi đâu? Ở cùng với ai?”


Tô Lam hỏi với giọng chất vấn.
 
Chương 1028


Chương 1028


“Anh ở cùng Dạ Bân, cái này không phải của anh.”


Quan Triều Viễn vội vàng phủ nhận.


“Không phải của anh thì tại sao lại ở trong túi quần anh?”


Quan Triều Viễn vắt óc suy nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái.


“Nhất định là Dạ Bân! Chắc chắn là Dạ Bân! Cuộc sống của cậu ấy luôn rất hỗn loạn, em cũng biết mà, cậu ấy có thứ này cũng là điều bình thường thôi!”


“Nếu là của anh ta thì tại sao lại xuất hiện trong túi anh?”


“Đúng vậy, tại sao lại xuất hiện trong túi anh nhỉ?”


Quan Triều Viễn không nghĩ ra, thật sự anh không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.


“Là do Dạ Bân chơi ác, đúng vậy, nhất định là như vậy!”


Tô Lam cười khẩy một tiếng.


“Hôm qua anh đi uống rượu với anh ta chắc là để kể khổ nhỉ, vì chúng ta cãi nhau nên anh ta không khuyên anh làm hòa với em, mà anh ta lại nhét hai bao cao su vào trong túi của anh, cố ý khiến chúng ta hiểu lầm? Anh cảm thấy điều này hợp lý không?”


“Cũng đúng, điều này thật vô lý!”


Lúc này Quan Triều Viễn vẫn mơ màng ngồi trên giường, vắt óc suy nghĩ.


“Nếu tối qua anh mới chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi chứ chưa làm vậy, nói không chừng em có thể tha thứ cho anh, anh hãy nói rõ đi.”


Tô Lam cũng nghĩ rằng có lẽ Quan Triều Viễn chỉ có suy nghĩ như vậy thôi chứ không hề làm.


“Anh không hề làm chuyện đó! Anh thề!”


“Vậy bây giờ anh gọi cho Dạ Bân đi, em cần chứng thực một chuyện.”


Quan Triều Viễn cảm thấy hơi lúng túng khi nghe thấy Tô Lam muốn gọi điện.


Không phải là anh chột dạ, anh chỉ cảm thấy Dạ Bân không biết giữ mồm giữ miệng, lại thích nói đùa, lỡ như anh ta nói ra điều gì đó thì không dễ kết thúc chuyện.


“Tô Lam, em phải tin anh, anh còn nhớ em đã nói rằng anh là chồng của em, em không tin anh thì tin ai, bây giờ em không tin anh nữa à?”


“Đây là hai chuyện khác nhau!”


Tô Lam ôm cánh tay và ngồi xuống giường, cô vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.


“Nếu anh thực sự không thẹn với lòng thì tại sao lại lo lắng về cuộc gọi này?”


Quan Triều Viễn gật đầu.


“Được rồi, anh có thể gọi điện thoại, nhưng anh cũng nói rõ với em trước, Dạ Bân là người thích nói đùa, cậu ấy cũng cà lơ phất phơ, hay nói linh tinh…”


“Em biết rõ lời nào đáng tin và lời nào không phải nói đùa, trong lòng em đều biết.”


Tô Lam vẫn hờ hững và lạnh lùng như cũ.


Quan Triều Viễn đành phải tìm điện thoại của mình.


“Em chỉ muốn làm rõ một vấn đề. Thứ nhất, bao cao su này có phải là do Dạ Bân đưa anh hay không? Thứ hai, nếu là Dạ Bân đưa cho anh thì anh ta đã đưa mấy cái?”


Đêm qua Tô Lam cũng đấu tranh tư tưởng rất nhiều.


Từ việc tìm được thứ này từ trong túi quần Quan Triều Viễn, có thể thấy anh đã có suy nghĩ này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom