Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 989


Chương 989


Sau khi Quan Triều Viễn trường thành, quan hệ giữa hai bố con trở nên căng thẳng không thôi, rất ít khi bình tĩnh trò chuyện với nhau.


Quan Triều Viễn lại ngồi vào ghế.


“Bố mẹ phải căng thẳng như thế sao ạ? Chỉ là con với Tô Lam ở bên nhau thôi mà? Hơn nữa bọn con kết hôn là do mẹ bảo đấy.”


Quan Triều Viễn lập tức đẩy trách nhiệm sang cho Mục Chỉ Huyên.


“Tiểu Viễn, mẹ bảo con cưới cô gái ấy là để giữ chân con bé. Trong xã hội loài người, cách để giữ một cô gái ở lại chính là kết hôn, bởi vì cô ấy có lẽ là người nắm giữ bí mật giải trừ phong ấn cho con, chứ mẹ không bảo con… ôi trời…”


Bà chưa bao giờ nghĩ tới việc Quan Triều Viễn sẽ ở bên cô gái ấy thật!


“Cô ấy có thể giải trừ phong ấn cho con? Mẹ đừng đùa, cô ấy…”


“Có phải khoảng thời gian trước cơ thể con khó chịu là có liên quan đến cô gái ấy không?” Quan Hạo lại lên tiếng, giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ.


Quan Triều Viễn ấp úng không trả lời được.


“Được rồi, con không cần nói bố cũng biết đáp án.”


“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do con tự nguyện! Em trai của cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, không sống được bao lâu, nên con cho thằng bé chút máu thôi…”


“Cái gì?!” Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đồng thanh hô lên.


“Tiểu Viễn, con điên rồi ư? Con có biết máu quý giá với con thế nào không hả?”


Mục Chỉ Huyên cảm thấy con trai mình thật sự quá điên cuồng.


Thằng bé đang yêu đương bằng tính mạng của mình.


“Chẳng phải bây giờ còn vẫn ổn à?” Giọng của Quan Triều Viễn yếu đi thấy rõ.


Mục Chỉ Huyên đỡ trán, không biết nói anh thế nào cho phải.


Quan Hạo cũng cảm thấy đứa con trai này quả thật khiến người ta đau đầu.


“Tiểu Viễn, con có nghĩ đến việc con yêu con người nhà người ta là hại cô gái ấy không hả!”


Mục Chỉ Huyên đành phải chọn đường tắt để khuyên nhủ Quan Triều Viễn.


“Sao con lại hại cô ấy? Con đối với cô ấy rất tốt, bọn con rất yêu thương nhau, cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”


“Nhưng con… nhưng con… con không phải con người, con là thể phong ấn kết hợp giữa ma cà rồng và con người, con không thể sinh ra đời sau với cô ấy được, con có biết điều này là vô cùng tàn nhẫn với một cô gái không?”


“Ai bảo bọn con không thể sinh ra đời sau? Cô ấy đã mang thai, chẳng qua bị sảy rồi.”


Nhắc đến chuyện này Quan Triều Viễn lại cảm thấy đau lòng.


“Cái gì?”


Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên nhìn nhau, không ngờ hai người họ đã phát triển đến mức này.


“Sảy thai?”


“Phải, con có thể làm cô ấy mang thai, nếu có thể mang thai thì có thể sinh, bọn con đang chuẩn bị sinh con đấy!”


Quan Triều Viễn dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho sau này còn phải giải thích cái này cái kia, giải quyết xong một lần vẫn hơn.
 
Chương 990


Chương 990


“Tiểu Viễn, con điên rồi sao? Dù mang thai được thì cũng tuyệt đối không thể sinh con! Cho tới bây giờ cũng chưa từng có tiền lệ nào như thế! Con và cô ấy có thể sinh ra thứ gì cũng không biết được!”


Mục Chỉ Huyên tận tình khuyên bảo.


“Dù sinh ra quái vật thì con cũng chấp nhận. Cho dù là sinh ra quái vật thì đó cũng là con của hai bọn con! Mẹ và bố có thể sinh, vậy tại sao bọn con lại không sinh được?”


Quan Triều Viễn quyết chí đến cùng.


“Đồ bất hiếu!” Quan Hạo hất tay lên, tách trà trên bàn rơi xuống vỡ tan tành.


Mục Chỉ Huyên sợ hết hồn.


Đó là điều mà Quan Hạo không thích nghe nhất.


“Con nói không đúng à?” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào Quan Hạo, ánh mắt không mảy may thỏa hiệp.


“Con muốn nói gì?”


“Bi kịch là do bố mẹ tạo ra, bây giờ dựa vào đâu mà lại trói buộc lại con? Bố mẹ hưởng thụ tình yêu, sinh con ra, rồi lại để con gánh vác tất cả sự trừng phạt của bố mẹ, như thế không công bằng!”


“Con!”


Quan Hạo bị chọc tức đến mức không nói nên lời.


Mục Chỉ Huyên liên tục nháy mắt với Quan Triều Viễn, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.


“Hôm nay con phải nói rõ ràng một lần! Con muốn làm cái gì thì làm cái đó, bố mẹ đừng ngăn cản con!”


“Tiểu Viễn, không được nói chuyện với bố như thế!” Mục Chỉ Huyên cũng sốt ruột.


“Mẹ, con nói điều mẹ không thích nghe, lúc trước mẹ không nên ở bên bố! Mẹ vứt bỏ người nhà của mẹ là ích kỷ nhất!”


“Chát!”


Quan Hạo tát một cái thật mạnh lên mặt Quan Triều Viễn.


Mục Chỉ Huyên lập tức ngăn cản ông ấy.


Quan Hạo nổi giận đùng đùng đi lên tầng.


Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Triều Viễn và cũng không biết nói gì, đành phải đi theo Quan Hạo.


Quan Triều Viễn ở lại trong phòng khách.


Anh biết hôm nay mình nói rất quá đáng, nhưng anh đã muốn nói những điều này từ rất lâu trước kia rồi.


Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, chạy lên cái cây trước cửa, gửi tin nhắn cho Tô Lam.


“Tô Lam, anh đến rồi.”


Tô Lam trả lời rất nhanh.


“Anh nghỉ ngơi đi.”


Cô lại gửi thêm vài emoji thú vị cho anh.


“Đến nước ngoài rồi, tín hiệu ở đây không tốt lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ không nhắn tin hay gọi điện được bởi vì không có tín hiệu, em không cần lo lắng cho anh.”


“Ừ, em biết rồi.”


Nhìn tin nhắn trên màn hình, Quan Triều Viễn không kìm được mà cong khóe miệng, sau đó tắt điện thoại đi.


Lúc quay vào nhà, Mục Chỉ Huyên đã đến phòng khách.
 
Chương 991


Chương 991


“Tiểu Viễn, con đi đường vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng ta đều cần tỉnh táo, rồi nói chuyện này sau.”


Trên khuôn mặt của Mục Chỉ Huyên thoáng nét buồn hiu.


Quan Triều Viễn bắt đầu hối hận vì lời nói của mình.


“Tiểu Viễn, mẹ biết những năm qua con sống rất cực khổ, là mẹ có lỗi với con.”


“Mẹ, thật ra con… không có ý đó, con không nên trách bố và mẹ.”


“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bố con đang bực, hai bố con cứ tránh nói chuyện thì hơn. Con nghỉ ngơi đi.”


Nói xong, Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lên tầng.


Buổi tối.


Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo trò chuyện với nhau trong phòng, họ và Quan Triều Viễn không giống nhau, họ là ma cà rồng chân chính nên không cần ngủ.


“Anh có cảm thấy chúng ta quá hà khắc với Tiểu Viễn rồi không?” Rốt cuộc Mục Chỉ Huyên là phụ nữ, dễ mềm lòng.


“Em đừng vì vài câu nói của nó mà cảm thấy có lỗi với nó. Quả thật chúng ta không nên sinh nó ra, nhưng nếu đã sinh ra thì phải chịu trách nhiệm với nó!”


Quan Hạo ôm vợ mình vào lòng.


Không phải là ông ấy không biết Mục Chỉ Huyên nghĩ gì, họ nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, cho nên họ hiểu rõ đối phương.


“Nhưng mà em cảm thấy đúng như Tiểu Viễn nói, như thế là quá tàn nhẫn với thằng bé. Thằng bé vĩnh viễn không thể sống một cuộc sống của loài người, cũng không thể sống như ma cà rồng, cảm giác kẹp ở giữa vô cùng khó chịu.”


Nước mắt của Mục Chỉ Huyên rơi lã chã, bà còn nhớ khi Quan Triều Viễn còn nhỏ, vào mỗi đêm trăng tròn, bà phải nhìn con trai mình chịu đựng những cơn dằn vặt, chỉ muốn chịu thay anh.


“Đừng nghĩ nhiều, việc đã đến nước này chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.”


Quan Hạo khẽ hôn lên giữa mày của Mục Chỉ Huyên.


“Huyên Huyên, em có hối hận vì đã theo anh không?”


Mục Chỉ Huyên rời khỏi lồng ngực Quan Hạo, nhìn ông ấy với đôi mắt đẫm lệ.


Bà lắc đầu.


“Không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Bây giờ em chỉ muốn tìm cách nào có thể giải trừ phong ấn của Tiểu Viễn, để nó trở thành con người hoặc ma cà rồng đều được, chỉ cần đừng bị kẹp ở giữa chịu tội.”


Mục Chỉ Huyên thờ dài thườn thượt.


“Khoảng thời gian trước anh có gặp người của gia tộc Butt, em còn nhớ Daisy của gia tộc đó không?”


Mục Chỉ Huyên suy nghĩ cẩn thận.


“Em còn nhớ, chính là cô nàng tên Daisy tóc vàng, trông rất đẹp, nghe nói khi còn là con người, cô ấy là thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt, sau đó gia tộc sa sút, vốn dĩ định tự sát nhưng kết quả là bị người của gia tộc Butt biến thành ma cà rồng.”


“Đúng vậy, chính là cô ấy.”


“Em vẫn còn nhớ khi Tiểu Viễn bảy, tám tuổi từng gặp cô ấy rồi, cô ấy còn dẫn Tiểu Viễn chơi cùng nữa.”


Mục Chỉ Huyên khẽ mỉm cười.
 
Chương 992


Chương 992


“Giờ nghĩ lại cũng thấy thần kỳ thật đấy, bây giờ Tiểu Viễn đã lớn bằng cô ấy rồi mà cô ấy vẫn còn trẻ trung xinh đẹp.”


Đó là điểm tốt của ma cà rồng, đồng thời cũng là nỗi bi ai của ma cà rồng.


“Gia tộc Butt có ý định làm thông gia với nhà chúng ta.”


Sắc mặt của Mục Chỉ Huyên thay đổi.


“Thật ư? Đâu phải họ không biết thật ra Tiểu Viễn… thằng bé không hoàn toàn là ma cà rồng, không có được năng lực mạnh mẽ như ma cà rồng, lẽ nào gia tộc Butt chịu tiếp nhận nó ư?”


Gia tộc Butt là gia tộc ma cà rồng lớn nhất ở phương Tây, gia tộc này chỉ nguyện ý tiếp nhận ma cà rồng có năng lực xuất chúng.


Vì vậy Mục Chỉ Huyên mới ngạc nhiên đến thế.


“Họ sẵn lòng tiếp nhận thằng bé, chính họ chủ động nhắc đến việc này. Nghe nói bởi vì Daisy thích Tiểu Viễn, nghe nói từ nhỏ đã thích thằng bé.”


Mục Chỉ Huyên rúc vào lòng Quan Hạo.


“Nếu Tiểu Viễn đồng ý thì dĩ nhiên là chuyện tốt.”


“Đến bây giờ Tiểu Viễn còn không bộc lộ siêu năng lực, chưa biết chừng thằng bé hoàn toàn không có. Nó không có năng lực của ma cà rồng, cho nên cần có một gia tộc mạnh bảo vệ nó. Nếu có thể kết thân với gia tộc Butt, ít nhất khi nào em muốn gặp con trai cũng có thể gặp được.”


Quan Hạo luôn biết suy nghĩ của Mục Chỉ Huyên, có người phụ nữ nào không muốn con cái ở bên cạnh mình đâu?


Để bảo vệ Quan Triều Viễn, họ đã đưa anh đến xã hội loài người ngay khi còn rất nhỏ.


Năng lực của anh mạnh hơn con người, ít ra anh sẽ không gặp phải điều gì bất lợi ở xã hội loài người.


“Nếu như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng giờ em lo Tiểu Viễn không chịu đồng ý.”


“Nó không đồng ý cũng phải đồng ý!”


“Anh tuyệt đối đừng tỏ thái độ cứng rắn với thằng bé, chúng ta có lỗi với nó.”


Quan Hạo vuốt tóc Mục Chỉ Huyên.


“Được rồi, chúng ta ngủ thôi, hôm khác lại nói chuyện này sau.”


Mục Chỉ Huyên gật đầu.


Tuy họ không cần ngủ để bổ sung thể lực, nhưng hai vợ chồng vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của con người.


Trong thế giới bóng tối.


Quan Triều Viễn bị giam cầm, trên người anh loang lổ những vết máu màu xanh lam.


Tô Lam đứng trước mặt anh, cô giơ một chiếc răng rất lớn lên.


“Giết hắn!”


“Giết hắn!”


“Tô Lam, cắm chiếc răng vào trái tim hắn!”


“Tô Lam, mau làm theo lời tôi! Làm như thế hắn sẽ chết!”


“Hắn là ma cà rồng, không phải con người!”





“Á!”


Mục Chỉ Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bà vuốt ngực, vẫn chưa hết kinh hãi.
 
Chương 993


Chương 993


Quan Hạo ngay lập tức ngồi dậy ôm bà vào lòng.


“Em sao thế?”


“Tiểu Viễn… Tiểu Viễn, Tiểu Viễn xảy ra chuyện.”


Mặt Mục Chỉ Huyên lấm tấm mồ hôi lớn bằng hạt đầu.


“Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải nó đang ở phòng bên cạnh sao?”


“Không phải, là tiên đoán của em.”


“Em thấy trước được cái gì?” Quan Hạo cau mày.


“Là cô gái đó!”


Mục Chỉ Huyên cố bình tĩnh lại.


“Là cô gái theo như tiên đoán của em trước đó, cô gái toàn thân đẫm máu đó, anh còn nhớ không?”


Quan Hạo nhớ lại một cách cẩn thận.


Lần trước, Mục Chỉ Huyên tiên đoán thấy một cô gái xa lạ cả người toàn là máu, khi ấy hai người họ còn cảm thấy vô cùng kỳ quái.


Bởi vì Mục Chỉ Huyên chỉ có thể nhìn thấy trước tương lai của những người liên quan đến mình.


“Cô gái ấy thế nào?”


“Cô ta muốn giết Tiểu Viễn! Em nhìn thấy cô ta cắm nanh sói vào trái tim của Tiểu Viễn!”


Mục Chỉ Huyên hoảng sợ tột độ.


Những lời tiên tri của bà luôn cực kỳ chuẩn xác.


“Nếu em đoán không lầm thì cô gái ấy hẳn là người mà em bảo Tiểu Viễn cưới đó. Thì ra họ đã ở bên nhau lâu rồi, thảo nào lần trước em tiên đoán được chuyện của cô ta!”


Mục Chỉ Huyên vô cùng sợ hãi.


Quan Hạo cũng hết sức khiếp sợ.


Mục Chỉ Huyên bắt lấy cánh tay của Quan Hạo: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”


Quan Hạo cau mày, suy tư trong chốc lát.


“Có sự tiên đoán này cũng tốt, nói thẳng cho Tiểu Viễn biết để nó cắt đứt hoàn toàn với cô gái kia.”


“Nhưng em nhìn ra được Tiểu Viễn thật lòng yêu cô gái ấy, làm thế liệu có tàn nhẫn quá không?”


Mục Chỉ Huyên vẫn hơi lo.


“Khi cô gái ấy cắm nanh sói vào trái tim của Tiểu Viễn, em cảm thấy không tàn nhẫn sao?”


Mục Chỉ Huyên cúi đầu im lặng.


Từ khoảnh khắc Quan Triều Viễn ra đời, cuộc đời của anh đã được định trước là một bi kịch.


Mục Chỉ Huyên gật đầu.


“Vậy cũng được.”


Sáng ngày hôm sau, người một nhà ngồi ăn sáng với nhau.


Ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên cơ thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.


Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo nhìn nhau, hai người đều không mở miệng.


Tốc độ ăn của Quan Triều Viễn rất nhanh.
 
Chương 994


Chương 994


“Bố, mẹ, con chuẩn bị đi về.”


Quan Triều Viễn ăn sáng xong thì đặt bắt đũa xuống.


“Tiểu Viễn, con mới về đây được vài ngày, ở lại thêm nữa đi.”


Mãi Mục Chỉ Huyên mới được gặp con trai, tất nhiên bà hy vọng có thể ở cạnh con một thời gian.


“Sau này con lại về mà, cũng đâu phải không trở lại nữa.”


Quan Triều Viễn nhớ Tô Lam, nhớ vô cùng, anh không thể không liên lạc với cô mãi được.


Tối hôm qua anh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.


Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Hạo, có vài lời bà không có cách nào nói ra khỏi miệng được.


“Con không cần về.”


Quan Triều Viễn nhìn Mục Chỉ Huyên rồi lại nhìn Quan Hạo.


“Thế là sao ạ? Không cần về là thế nào?”


Quan Hạo dửng dưng ăn sáng.


“Không cần về là không cần về đấy, đời này con cũng không cần trở về nữa.”


Quan Triều Viễn nhìn Quan Hạo đầy kinh ngạc.


“Bố, bố đang nói đùa đấy à?”


“Bố không nói đùa với con, con còn nhớ Daisy của gia tộc Butt không? Ba nhớ hồi nhỏ con nói cô ấy rất đẹp, Daisy rất thích con, ba chuẩn bị làm lễ đính hôn cho hai đứa.”


Quan Hạo nói một cách thong thả, song vẫn lộ vẻ uy nghiêm.


Quan Triều Viễn sửng sốt, mãi lâu sau mới hoàn hồn.


“Bố, hôm nay bố có uống lộn thuốc không vậy? Đính hôn cho con với Daisy? Bố bảo con lấy bà cô đó ấy hả?”


Quan Triều Viễn cảm giác anh vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.


“Mấy năm nay con trưởng thành, nhưng Daisy vẫn y hệt như trước kia, cũng không tính là già, hai đứa các con rất thích hợp với nhau.”


Quan Hạo uống hết sữa bò rồi đặt cốc lên bàn, ông ấy lấy giấy ăn lau miệng một cách nhẹ nhàng.


“Con kết hôn rồi, con sẽ không kết hôn với Daisy gì đó đâu!”


Quan Triều Viễn không muốn tiếp tục tranh cãi với Quan Hạo nữa.


“Đây không phải xã hội loài người mà là thế giới của ma cà rồng, sau này con ở lại đây, không cần trở lại xã hội loài người nữa.”


Mục Chỉ Huyên cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi, bà nhìn Quan Hạo với vẻ bất an.


Bấy giờ Quan Triều Viễn mới hiểu, anh nhìn Mục Chỉ Huyên, sau đó lại nhìn Quan Hạo.


“Mẹ, đây là kết quả sau khi bố mẹ bàn với nhau tối qua à?”


“Tiểu Viễn, con nghe mẹ nói, bố và mẹ quyết định như thế thật ra là vì tốt cho con…” Giọng của Mục Chỉ Huyên nhỏ hẳn đi.


“Tốt cho con? Mẹ biết rõ con có người mình yêu rồi mà còn nghĩ cách chia rẽ bọn con, đấy là tốt cho con sao? Bố mẹ biết rõ con tuân theo quy luật già yếu tự nhiên của loài người lại còn bắt con lấy một ma cà rồng vĩnh viễn không thay đổi, đấy cũng là tốt cho con ư?”


Quan Triều Viễn cười khẩy.


Mục Chỉ Huyên phải cúi gằm xuống vì áy náy.
 
Chương 995


Chương 995


“Bố đã hỏi thăm, nếu con bổ sung máu liên tục thì sẽ không già đi, giống như ma cà rồng.” Quan Hạo lại lên tiếng.


“Con không thèm vĩnh viễn trẻ trung! Qua một trăm năm bố mẹ vẫn y như bây giờ, con không cần cuộc sống như thế!”


Quan Triều Viễn gào lên.


Mục Chỉ Huyên thấy tình hình giữa hai bố con trở nên căng thẳng như thế sắp lao vào đánh nhau, bà cũng không biết làm sao.


Bà đập một cái lên tay Quan Hạo: “Anh bình tĩnh nói chuyện với con đi.”


“Không cần nói gì hết! Con sẽ không lấy Daisy! Con kết hôn rồi, con chỉ cần Tô Lam!”


Nói xong, Quan Triều Viễn đứng dậy đi về phía cửa.


“Người phụ nữ con luôn miệng nói yêu sắp lấy mạng con đấy!”


Quan Hạo quát lên với anh ở phía sau.


Quan Triều Viễn chợt dừng bước, anh xoay người lại.


“Bố vừa nói gì cơ?”


Mục Chỉ Huyên khẽ thở dài.


“Bố nói người phụ nữ con yêu tha thiết kia sắp giết con rồi.” Quan Hạo lặp lại một lần nữa.


“Không, không thể nào!”


Quan Triều Viễn nhìn Mục Chỉ Huyên: “Mẹ, mẹ nói đi!”


Mục Chỉ Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt bà phủ kín sự đau lòng và niềm áy náy.


“Tiểu Viễn, ba con nói thật đấy, tối hôm qua mẹ tiên đoán được cô gái đó cầm một chiếc nanh sói đâm vào trái tim con. Con biết những điều mẹ tiên đoán rất chuẩn xác, điều này rất tàn nhẫn với con, nhưng đó lại là sự thật.”


Quan Triều Viễn sững người vài giây, rồi anh lắc đầu nguầy nguậy.


“Không, đó không phải sự thật! Bố mẹ lừa con, để giữ con ở lại nên bố mẹ mới nói dối lừa con, đó tuyệt đối không phải sự thật!”


“Tiểu Viễn, làm sao mẹ lại lừa con được chưa?”


“Không, nhất định là bố mẹ đang lừa con!” Quan Triều Viễn nhanh chóng xoay người đi ra cửa.


Anh phải về nhà, anh phải đi tìm Tô Lam!


“Con không được đi!”


Quan Hạo đập bàn lên bàn.


Ngay khi Quan Triều Viễn đi ra khỏi cửa, gốc đại thụ trước cửa bỗng mọc ra rất nhiều dây leo và lao về phía anh.


Dây leo trói luôn tay và chân của Quan Triều Viễn lại, kéo anh lên giữa không trung về lại trên cây, sau đó trói chặt anh lên thân cây!


Quan Triều Viễn ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy dây leo càng quấn chặt hơn.


Năng lực của Quan Hạo trong giới ma cà rồng chính là có thể điều khiển tất cả các lực lượng trong tự nhiên.


Ông ấy có thể khiến cây cối mọc ra dây leo trong nháy mắt, cũng có thể biến cọng cỏ trở thành đại thụ cao chọc trời, khiến nước sông tức khắc biến thành dòng lũ…
 
Chương 996


Chương 996


Năng lực này cực kỳ mạnh mẽ trong giới ma cà rồng, thế nên ông ấy chiếm cứ Love Valley cũng không có ai dám xâm phạm.


“Đừng vậy mà! Tiểu Viễn sẽ không chịu nổi!”


Mục Chỉ Huyên nắm chặt cánh tay Quan Hạo.


“Để nó bình tĩnh lại, nó sẽ suy nghĩ thấu đáo thôi. Nó hiểu ra được thì tất nhiên anh sẽ thả nó xuống.”


Quan Hạo liếc Quan Triều Viễn rồi trở lại trong phòng.


Mục Chỉ Huyên đi đến dưới gốc cây.


“Đừng phàn kháng nữa, con càng phản kháng thì càng khó chịu. Con nghe lời bố, suy nghĩ cho kỹ, yên tĩnh một chút, được không?”


“Con sẽ không thỏa hiệp! Con tuyệt đối không cưới Daisy! Con chỉ cần Tô Lam!”


Quan Triều Viễn gào thét.


“Tiểu Viễn, mẹ không lừa con thật mà, tiên đoán là thật, cô ta sẽ lấy mạng con!”


“Mẹ đừng nói nữa! Con không muốn nghe!” Quan Triều Viễn xoay đầu đi.


Mục Chỉ Huyên lắc đầu.


“Vậy mình con suy nghĩ cẩn thận đi.”


Mục Chỉ Huyên quay người định về phòng.


“Bố mẹ nói vì muốn tốt cho con, nhưng bố mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con không?”


Mục Chỉ Huyên dừng bước.


“Nếu con thật sự kết hôn với Daisy, có bao giờ bố mẹ nghĩ hai mươi năm, ba mươi năm nữa con sẽ như thế nào không? Daisy vẫn xinh đẹp như hoa, còn con đã trở thành một ông lão xấu xí, cô ấy còn thích con không?”


“…”


“Cho dù lời bố nói là thật, con chỉ cần liên tục bổ sung máu là có thể duy trì tuổi trẻ, nhưng bổ sung máu bằng cách nào? Hút máu người, hay là hút máu dã thú? Vậy con với dã thú có gì khác nhau? Như vậy con thà chết đi còn hơn!”


Những lời Quan Triều Viễn nói khiến trái tim Mục Chỉ Huyên đau đớn.


Sao bà lại không biết những điều này?


Nhưng sao bà có thể trơ mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết được?


Mục Chỉ Huyên hạ quyết tâm, trở về phòng.


Quan Triều Viễn bị trói vào cây không cử động được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Khi còn nhỏ anh không nghe lời khiến Mục Chỉ Huyên tức giận, Quan Hạo luôn trừng phạt anh bằng cách này.


Điều thực sự khiến Quan Triều Viễn buồn không phải bị trói vào cây hay phải kết hôn với Daisy, mà là lời tiên tri của Mục Chỉ Huyên.


Nếu Tô Lam biết thân phận thực sự của anh, cô sẽ giết anh thật sao?


Không, chắc chắn điều này không phải sự thật, chắc chắn họ đang nói dối!


Tô Lam rất yêu anh, cho dù biết thân phận của anh cũng sẽ không giết anh!


Thành phố Z.


Đêm khuya, bầu trời đêm hiu quạnh lấp lánh ánh sao.


Tô Lam nằm trên giường, cầm điện thoại trong tay.


Cô đã gửi cho Quan Triều Viễn rất nhiều tin nhắn nhưng anh vẫn chưa trả lời.


Mấy ngày qua, ngoài tin Quan Triều Viễn nhắn cho cô báo đã đến nơi an toàn thì không còn tin gì khác.
 
Chương 997


Chương 997


Mặc dù Quan Triều Viễn nói tín hiệu bên đó không tốt, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của cô ngay, nhưng cũng không đến mức mấy ngày liền không gửi một tin chứ?


Có thể là anh quá bận chăng?


Tô Lam chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.


“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”


Tô Lam không biết đây là lần thứ mấy cô gọi cho anh rồi, vẫn là giọng nói quen thuộc này, cô chỉ đành ném điện thoại sang một bên.


Ánh trăng chiếu vào khắp phòng qua những tấm rèm vải thưa.


Mặt trăng chiếu xuống vừa tầm, Tô Lam khoác thêm áo rồi bước ra ban công.


Trăng đêm nay thật đẹp, nhưng tiếc là chỉ có mình cô thưởng thức.


Khi Tô Lam chuẩn bị về phòng thì đột nhiên phát hiện ban công phòng khác có ánh đèn.


Đó là phòng của Tô Kiêm Mặc.


Mấy ngày nay được nghỉ nên Tô Kiêm Mặc về nhà.


Tô Lam đến phòng Tô Kiêm Mặc, cô gõ cửa.


“Kiêm Mặc, sao em chưa ngủ?”


Tô Kiêm Mặc bước ra, mỉm cười với Tô Lam.


“Chẳng phải chị cũng chưa ngủ sao? Có phải chị nhớ anh rể nên không ngủ được không?”


Tô Lam không khỏi xấu hổ.


“Đừng nói lung tung! Sao em vẫn chưa ngủ?” Tô Lam lập tức chuyển chủ đề.


“Em đang thiết kế! Chị xem đi, đây là bản thiết kế em mới vẽ!”


Tô Kiêm Mặc lấy bản vẽ thiết kế của mình ra như thể đang dâng báu vật.


“Chị xem chiếc váy này có đẹp không? Còn cái này nữa, đây là một chiếc váy cưới đơn giản, còn có cái này, đây là một bộ lễ phục mang phong cách trung tính, rất được ưa chuộng gần đây!”


Tô Lam vui mừng nhìn những bản vẽ thiết kế này.


Quan trọng nhất là cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tô Kiêm Mặc!


Đó là đam mê, là tình yêu đối với cuộc sống.


“Kiêm Mặc, bây giờ chị mới phát hiện thì ra em thích thiết kế thời trang đến vậy.”


Tô Kiêm Mặc gãi đầu.


“Ban đầu chỉ vì nhàn rỗi và nhàm chán nên em mới vẽ trên giấy, về sau học ngành này, lại xem một số chương trình biểu diễn thời trang và tạp chí thời trang nên em càng thích hơn!”


Tô Lam lật xem những bản thiết kế trang phục đó, bộ nào cũng rất đẹp.


“Chị à, sau này khi nào chị đi thảm đỏ em thiết kế trang phục cho chị nhé, được không?”


“Được chứ!”


Tô Kiêm Mặc bỗng trở nên hưng phấn, nhưng sự hưng phấn này chỉ kéo dài vài giây.


Cậu lắc đầu.


“Hay là thôi đi, các ngôi sao như chị bước đi trên thảm đỏ đều mặc những bộ trang phục hết sức cầu kỳ, không phải nhà thiết kế lớn thì cũng là bậc thầy thiết kế. Em chỉ là sinh viên thôi, chị chờ ngày em cũng trở thành bậc thầy đi!”


Tô Lam xoa đầu Tô Kiêm Mặc.
 
Chương 998


Chương 998


“Không sao, chỉ cần em may những bộ này ra thì chị đều có thể mặc.”


Tô Lam vỗ vào bản vẽ thiết kế của Tô Kiêm Mặc.


“Chị thầu hết tất cả các tác phẩm này của em, chị còn rất nhiều sự kiện cần có trang phục mặc để tham gia đó!”


“Vậy tốt quá rồi! Chị biết không? Ước mơ lớn nhất của sinh viên ngành thiết kế thời trang là được thấy thiết kế mình vẽ trên bản vẽ biến thành một bộ trang phục đẹp và được người khác mặc lên người!”


Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc rất vui.


“Chị ơi, bây giờ chị có bao nhiêu tiền?”


Tô Kiêm Mặc đột nhiên thận trọng hỏi thử.


“Sao vậy, em cần dùng đến tiền à?” Tô Lam không hiểu.


Tô Kiêm Mặc ngượng ngùng lắc đầu.


“Em nghĩ nếu chị đủ tiền thì có thể mở một phòng thiết kế thời trang. Sinh viên chuyên ngành chúng em đều rất đau đầu không biết làm thế nào để biến ước mơ của mình thành hiện thực.”


Tô Kiêm Mặc lặng lẽ cúi đầu, hiển nhiên có chút xấu hổ.


“Cũng may em có chị gái làm ngôi sao có thể giúp đỡ, nhưng các bạn cùng lớp của em không may mắn như vậy nên em muốn giúp họ. Chị à, các bạn lớp em đều rất sáng tạo!”


“Chị biết, nhưng mở một phòng thiết kế thời trang không hề đơn giản, nó liên quan đến nhiều khía cạnh, không phải cứ có tiền là giải quyết được. Hơn nữa chị với chị Gia Gia mở tiệm bánh ngọt còn chưa thu hồi được hết vốn, vậy nên…”


Tô Lam thấy hơi ngại.


Đây là lần đầu tiên Tô Kiêm Mặc lên tiếng nhờ cô làm điều gì, nhưng cô lại không giúp được cậu.


Trên gương mặt Tô Kiêm Mặc khó tránh khỏi có sự thất vọng.


“Không sao, chờ đến khi chị có tiền đi.”


Tô Lam gật đầu.


“Chị yên tâm, nếu thật sự được mở studio thì em và các bạn có thể không nhận một đồng, phòng cũng không cần lớn lắm đâu, làm phòng nhỏ thôi là được rồi.”


Từ lời nói của Tô Kiêm Mặc, Tô Lam nghe ra được cậu vẫn rất ao ước.


“Được, chị biết rồi, chị sẽ cố gắng, ngủ sớm đi.”


Tô Kiêm Mặc gật đầu: “Vâng, chị ngủ ngon nhé.”


“Ngủ ngon.”


Tô Lam ra khỏi phòng Tô Kiêm Mặc, trở về phòng ngủ.


“Phòng thiết kế thời trang?”


Cô nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của Tô Kiêm Mặc.


Ngày hôm sau Tô Lam có lịch trình làm việc, sau khi kết thúc công việc, cô hẹn Mạnh Gia Gia đến tiệm bánh ngọt ngồi.


Trong phòng riêng của tiệm bánh, trông Tô Lam có vẻ hơi lơ đễnh.


“Tiệm bánh của chúng ta hoạt động khá tốt, đã bắt đầu thu lại được vốn. Đây là tiền vốn kỳ đầu tiên, em đọc đi rồi ký tên, chị sẽ chuyển cho em.”


Tô Lam không đọc đã ký tên luôn.


“Tô Lam, sao chị thấy trạng thái của em không ổn lắm? Cãi nhau với bạn trai à?”
 
Chương 999


Chương 999


Lúc này Tô Lam mới định thần lại, vội vàng lắc đầu rồi nói chuyện Tô Kiêm Mặc muốn mở phòng thiết kế thời trang cho Mạnh Gia Gia.


“Chuyện này em tìm chị là đúng rồi!”


Lúc này Tô Lam mới nhớ Mạnh Gia Gia cũng là một nhà thiết kế, hơn nữa còn là người đã hoạt động trong lĩnh vực thời trang nhiều năm, nên có lẽ chị ấy sẽ hiểu những vấn đề này.


“Chị Gia Gia, thật sự có thể sao?”


“Đương nhiên là được, chị thấy rất có sáng tạo! Mấy năm nay trong giới thiết kế đúng là có chút không ổn định, rất nhiều người chạy theo trào lưu, không có sáng tạo. Ngược lại, những sinh viên non nớt kia có nhiều ý tưởng hơn.”


Tô Lam đột nhiên trở nên phấn khích.


“Vậy bây giờ em có thể làm gì? Em trai em thực sự rất muốn có một studio. Em nhất định phải giúp thằng bé, giúp nó và bạn học của nó cùng thực hiện ước mơ.”


Mạnh Gia Gia nhìn Tô Lam rồi mỉm cười.


“Nói đến em trai mà em vui thế, chị thấy em nhắc đến bạn trai cũng không vui thế này. Em không sợ bạn trai ghen à?” Mạnh Gia Gia nói đùa.


Trong nụ cười của Tô Lam mang theo chút xấu hổ.


“Em chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ hai chị em đã sống nương tựa vào nhau, mà thằng bé lại bị bệnh nên…”


“Chị hiểu, chị nói đùa với em thôi mà em lại coi là thật. Nhưng Tô Lam này, chị có thể giúp em bất cứ điều gì trong việc mở phòng thiết kế thời trang, nhưng chị không thể góp vốn cùng em. Em cũng biết chị có phòng thiết kế thời trang riêng của mình, chị cũng hợp tác với người khác, nếu chị hợp tác với em nữa thì thiếu đạo đức nghề nghiệp quá.”


“Em hiểu mà chị Gia Gia! Chị có thể giúp em là em đã vui lắm rồi!”


Mạnh Gia Gia gật đầu.


“Nếu em tin chị thì cứ giao hết cho chị, chị sẽ lo giúp em, khi nào đi vào nề nếp rồi em tiếp quản là được.”


Tô Lam gật đầu như gà mổ thóc, từ trước đến nay cô không giỏi kinh doanh, nhưng có Mạnh Gia Gia, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì.


“Chị Gia Gia, kinh phí đầu tư ban đầu cần khoảng bao nhiêu?”


“Nếu em muốn làm một văn phòng ổn thì ít nhất phải có năm triệu.”


“Năm triệu?” Tô Lam nghe thấy con số này cũng giật nảy mình.


Mặc dù cô có thể bỏ ra số tiền này, nhưng trong tay cô cũng chỉ có từng đó, không dư nhiều.


“Những sinh viên kia không có danh tiếng, nếu em chỉ làm theo yêu cầu thì sẽ bị lỗ! Vậy nên em cần phải làm thành phẩm để quảng bá thị trường, như vậy mới không bị lỗ đến mức không thu hồi được vốn.”


Tô Lam gật đầu, cảm thấy Mạnh Gia Gia nói rất có lý.


Không phải ngôi sao nào cũng có thể giống cô, mặc những trang phục của các nhà thiết kế không có danh tiếng.


“Hơn nữa Tô Lam à, chị phải nhắc nhở em rằng điều quan trọng nhất của phòng thiết kế thời trang là nhà thiết kế. Nhà thiết kế nổi tiếng thì kiểu gì cũng bán được, nhưng nếu là những sinh viên chưa có kinh nghiệm nhiều thì không dễ đâu, em phải chuẩn bị tâm lý.”


“…”


“Chị sẽ giúp em chuẩn bị mọi thứ để em không đến nỗi lỗ vốn, nhưng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền.”
 
Chương 1000


Chương 1000


“Em hiểu rồi, chị yên tâm đi, chỉ cần không lỗ là em đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”


Hai người thống nhất ý kiến.


Mạnh Gia Gia có mạng lưới quan hệ rất rộng trong giới thiết kế, trong vòng ba ngày cô ấy đã xử lý gần như xong hết tất cả.


Thậm chí đã chọn được địa điểm cho studio.


Tối hôm nay, Tô Lam đến trường Tô Kiêm Mặc, hẹn cậu ra ngoài.


Hai người ngồi trong phòng riêng của một quán trà Hongkong.


“Sao chị lại có thời gian đến tìm em thế?”


Tô Lam lấy một túi tài liệu ra đưa cho Tô Kiêm Mặc, cậu ngờ vực nhận lấy.


“Đây là cái gì?”


“Em mở ra xem là biết ngay thôi.”


Tô Kiêm Mặc mở túi tài liệu ra.


“Công ty TNHH Thời trang STONE?” Tô Kiêm Mặc nhìn Tô Lam với đôi mắt sáng ngời.


Cậu không dám tin những gì mình nhìn thấy là sự thật.


“Chị à, đây là sự thật sao?”


“Đương nhiên là thật rồi, những tài liệu này cần được xét duyệt, lát nữa chị sẽ mang đến Cục Công Thương để đăng ký, cho em xem trước để em vui.”


“Chúng ta có studio riêng rồi sao?”


“Tất nhiên! Em có thể nói cho các bạn cùng lớp tin vui này, chị rất hoan nghênh mọi người đến studio.”


“Tốt quá rồi, nếu mọi người biết được tin này cũng sẽ rất vui!”


Tô Kiêm Mặc nhìn tập tài liệu trong tay, dán mắt vào dòng chữ “STONE”.


“Em thích cái tên này.”


Tô Lam mỉm cười vui vẻ, cô biết chắc chắn Tô Kiêm Mặc sẽ thích nó.


“Được rồi, không nói nhiều với em nữa, em làm việc của em đi, chị còn phải đến Cục Công Thương. Em hãy nói với các bạn cùng lớp là chị đã lấy hết của cải của chị ra rồi, đừng để chị lỗ vốn đấy nhé.”


“Chị yên tâm đi, em sẽ nói!”


“Ngoài ra, em nói với các bạn là studio cũng sẽ không sử dụng bản vẽ của họ mà không trả tiền đâu, đều có thù lao cả.”


Tô Kiêm Mặc vui mừng gật đầu, không biết các bạn cùng lớp cậu biết tin tốt này sẽ phấn khích nhường nào!


Tô Lam đến Cục Công Thương đăng ký, quá trình đăng ký diễn ra suôn sẻ, sau khi xong việc thì cô về nhà.


Vừa bước vào nhà, cô nhận được điện thoại của Từ Tinh Như.


“Tô Lam, tối mai cô cần tham gia đêm tiệc từ thiện Bala, lần này cô cũng có tên trong danh sách được mời.”


“Hả? Vậy sao?”


“Đúng thế, nhưng vấn đề lễ phục thực sự khiến tôi đau đầu, đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra nên để cô mặc gì. Vì là đêm tiệc từ thiện nên không thể ăn mặc quá long trọng, nhưng cũng không được quá xuề xoà, mọi người cũng sẽ khoe ra vẻ đẹp của mình.”


Việc lựa chọn trang phục thực sự làm khó Từ Tinh Như.
 
Chương 1001


Chương 1001


Từ Tinh Như đã đau đầu như vậy thì Tô Lam lại càng không biết phải làm sao.


Tô Lam vừa nghe điện thoại vừa đi lên tầng, khi đi qua phòng Tô Kiêm Mặc, cô chợt nảy ra một ý tưởng.


“Chị Tinh Như, nếu tôi mặc trang phục được sinh viên đại học thiết kế thì có ổn không?”


“Được! Rất ổn ấy chứ! Đêm tiệc từ thiện lần này có dự án liên quan đến việc ủng hộ sinh viên đại học, nhưng bây giờ chúng ta tìm trang phục do sinh viên đại học thiết kế ở đâu đây? Nếu bây giờ làm thì sẽ không kịp.”


“Không sao đâu, tôi có sẵn ở đây rồi.”


“Hay quá! Nhớ đừng mặc quá lộng lẫy, phải trang nhã một chút.”


“Chị yên tâm đi, cực kỳ trang nhã!”


Tô Lam hiểu rất rõ những bản thiết kế của Tô Kiêm Mặc.


“Đúng rồi Tô Lam à, có chuyện này tôi phải nói với cô, đây là đêm tiệc từ thiện nên sẽ quyên góp tại hiện trường.”


Tô Lam cắn môi.


“Phải quyên góp bao nhiêu?”


Bây giờ cô thực sự không có nhiều tiền!


“Vấn đề này đương nhiên mỗi người sẽ khác nhau, họ cũng không ép phải quyên. Nhưng nếu không quyên thì cư dân mạng sẽ nói mình keo kiệt, vậy nên ít nhiều vẫn phải làm.”


“Ồ…”


“Tôi nghe ngóng rồi, chúng ta không cần quyên góp quá nhiều, nhưng cũng không thể quá ít, lấy mức trung bình đi, khoảng sáu trăm nghìn.”


“Sáu trăm nghìn?”


Nghe thấy con số này, Tô Lam cũng sửng sốt.


Tuy các ngôi sao đều có thu nhập cao, nhưng tiền của mọi người cũng không phải theo gió mà đến, sáu trăm nghìn không phải con số nhỏ!


Đặc biệt trong những năm gần đây, rất nhiều người đều nói ngôi sao chỉ cần quay một bộ phim truyền hình là có thể kiếm được vài triệu, thậm chí là chục triệu, đấy là còn chưa kể còn làm đại diện thương hiệu, thế mà khi đi quyên góp lại chỉ góp một khoản nhỏ.


Trên mạng đã từng có rất nhiều cuộc chỉ trích bằng lời nói về việc những người nổi tiếng quyên góp ít tiền.


Vậy nên mấy năm nay, các ngôi sao cực kỳ nghiêm túc đối với chuyện quyên góp.


Nhưng mọi người chỉ nhìn thấy họ kiếm được nhiều tiền chứ không nhìn thấy sự vất vả phía sau của họ.


Mặc dù thu nhập từ một bộ phim truyền hình của họ gấp hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần so với người bình thường, nhưng một bộ phim có thể phải quay vài tháng, thời gian ngủ mỗi ngày của họ có thể chỉ có ba đến bốn tiếng.


Nhưng cư dân mạng không quan tâm những điều đó, chỉ cần bạn không quyên góp hoặc quyên góp ít thì họ sẽ chửi bạn, ép bạn phải quyên!


“Tô Lam, không phải phí đại diện thương hiệu của thời gian trước vừa mới chuyển cho cô sao? Hẳn là cô có thể quyên được sáu trăm nghìn chứ?”


Từ Tinh Như không muốn ép Tô Lam quyên góp, nhưng đã có rất nhiều bài học kinh nghiệm trước đó và người quyên góp ít đã bị mắng chửi phải rút lui khỏi giới giải trí, đâu đâu cũng thấy.
 
Chương 1002


Chương 1002


Cô ta không muốn vì điều này mà phá hỏng sự nghiệp của Tô Lam.


“Tôi… có thể.” Tô Lam chỉ đành cắn răng đồng ý.


“Vậy thì tốt rồi, tôi cúp máy trước đây, có chuyện gì thì liên lạc nhé.”


Sau khi cúp máy, Tô Lam lập tức kiểm tra thẻ tài khoản của mình, thật ra không cần tra cô cũng biết mình đã hết tiền.


Mở phòng thiết kế thời trang về cơ bản đã dùng hết tiền tiết kiệm của cô.


Bây giờ Quan Triều Viễn lại không ở trong nước, cô đi đâu để kiếm sáu trăm nghìn đây?


Cộng hết số dư còn lại của tất cả các thẻ ngân hàng của cô cũng mới chỉ có ba mươi đến bốn mươi nghìn.


Bây giờ cô thực sự hối hận vì đã không nhận nhiều phim để kiếm thêm ít tiền, thậm chí cô còn từ chối rất nhiều sự kiện!


Thật là! Có ai có thù với tiền đâu, kiếm nhiều một chút luôn đúng!


Nhưng bây giờ không phải lúc hối hận, trước tiên phải nghĩ cách ứng phó với đêm tiệc từ thiện ngày mai đã!


Tô Lam chỉ đành gọi cho Mạnh Gia Gia.


Mạnh Gia Gia đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô thật sự ngại phải nhờ chị ấy thêm.


“Chị Gia Gia, chị cũng biết phòng thiết kế thời trang của em đã tiêu tốn rất nhiều tiền, bây giờ trong tay em cũng không còn bao nhiêu. Chị xem có thể trích một chút tiền từ tiệm bánh cho em không?”


“Mấy ngày trước chị vừa chia tiền hoa hồng của tiệm bánh cho em, trong tài khoản có tiền nhưng cũng cần giữ lại một ít làm vốn lưu động. Thế này đi, chị trích cho em hơn hai trăm nghìn chắc cũng không thành vấn đề.”


“Vâng, cảm ơn chị Gia Gia!”


Ngay sau đó Mạnh Gia Gia đã chuyển hai trăm tám mươi nghìn vào tài khoản của Tô Lam.


Cộng thêm số dư còn lại của Tô Lam, cố lắm mới chỉ góp được ba trăm nghìn, bằng một nửa số tiền Từ Tinh Như nói!


Cô thật sự không thể cố được nữa, ba trăm nghìn thì ba trăm nghìn vậy.


Tô Lam gọi điện bảo Tô Kiêm Mặc về nhà, nghe chị nói muốn mặc quần áo do mình thiết kế, Tô Kiêm Mặc cực kỳ mừng rỡ.


Tô Kiêm Mặc hào phóng lấy chiếc váy cưới mình đã may cho Tô Lam trước đó ra, sửa đổi một chút để thành bộ lễ phục.


Tô Lam nhìn mình trong gương, chợt tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ mặc váy cưới.


“Chị mặc bộ lễ phục này đẹp lắm. Chị yên tâm, sau này em sẽ may cho chị một bộ váy cưới khác đẹp hơn!”


“Ừ, được! Chị tin đó chắc chắn là chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới.”


Đêm tiệc từ thiện Bala.


Mặc dù là đêm tiệc từ thiện nhưng cũng có màn đi thảm đỏ.


Đây là lý do tại sao Từ Tinh Như lại đau đầu về vấn đề chọn trang phục cho Tô Lam.


Đi trên thảm đỏ chắc chắn là quá trình khiến các ngôi sao được mọi người thảo luận.


Tô Lam đã có hai chiếc cúp Ảnh hậu nên vị trí của cô được sắp xếp ở phía sau, đi sau toàn là những người vào nghề trước, và những người có tầm ảnh hưởng lớn.


Khi Tô Lam mặc chiếc váy lụa trắng đơn giản bước đi trên thảm đỏ, mọi người nhìn thấy đều sáng mắt.
 
Chương 1003


Chương 1003


“Trang phục của Tô Lam được nhà thiết kế nào thiết kế vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”


“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng nó đẹp quá!”


“Nghe nói bộ lễ phục này không phải do nhà thiết kế nào thiết kế, mà là sinh viên khoa thiết kế thời trang của Học viện Mỹ thuật thiết kế đó.”


“Hả? Sao có thể như thế? Trang phục sinh viên thiết kế mà cũng mặc lên người được hả? Thật quá mất mặt!”


“Sao lại mất mặt? Mọi người đang ủng hộ sinh viên đại học khởi nghiệp, đêm hội từ thiện lần này cũng có dự án này!”


Nói như vậy, mọi người bắt đầu rối rít kính nể Tô Lam, dù sao không phải nữ ngôi sao nào cũng có can đảm mặc những trang phục do người không nổi tiếng thiết kế để bước lên thảm đỏ!


Lần này, cặp đôi xuất hiện trên thảm đỏ cuối cùng là vợ chồng Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân.


Hai người giống như một cặp vợ chồng song sinh dính liền, thường xuyên tham gia sự kiện cùng nhau, đương nhiên cũng nổi tiếng hơn nhiều.


Hai người mặc trang phục đôi, máy ảnh chĩa vào họ chụp liên tục, không nghi ngờ gì đây chính là cặp đôi nổi bật nhất trên thảm đỏ!


Sau khi phần thảm đỏ kết thúc, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức bắt đầu buổi tiệc từ thiện.


Tô Lam vào nhà vệ sinh.


Khi đi ra, cô tình cờ nhìn thấy Mộ Dung Dịch cũng đang ở cửa.


Tô Lam đã không còn nhớ lần cuối mình nhìn thấy Mộ Dung Dịch là khi nào.


Cô chỉ nhớ Mộ Dung Dịch đã ủng hộ vợ anh ta là Tô Nhược Vân trên Weibo, thậm chí còn khiển trách lời cô nói.


“Đã lâu không gặp, Tô Lam, gần đây em sống tốt không?”


Giọng điệu Mộ Dung Dịch rất dịu dàng, vẻ mặt có chút cô đơn.


“Cảm ơn anh luôn cùng vợ hắt nước bẩn lên người tôi, bây giờ tôi đang sống cực kỳ tốt.”


Tô Lam cười khẩy.


Mộ Dung Dịch rũ mi mắt, trong mắt hiện lên một tia áy náy.


“Những chuyện đó tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”


“Bất đắc dĩ? Hay cho câu bất đắc dĩ của anh, đến bây giờ tôi mới biết, thì ra bất đắc dĩ là có thể mở mắt nói mò!”


Tô Lam không hề khách sáo, cô đã không còn muốn dính dáng gì đến Mộ Dung Dịch nữa.


“Tô Lam, tôi biết những lời bàn sau hôn lễ rất bất lợi với em, nhưng chẳng phải cũng không ảnh hưởng gì đến em sao? Nếu có thì em cứ nói với tôi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”


Ánh mắt Mộ Dung Dịch chân thành, cũng chính vì lần hôn lễ đó mà cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ một số chuyện.


Nhưng vì lợi ích của công ty, anh ta không thể không làm vậy.


“Được, nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì anh đăng lên Weibo, hoặc mở một buổi họp báo nói rằng những gì tôi nói ở hôn lễ là sự thật, có thể tôi còn cảm ơn anh đấy!”


Tô Lam muốn rời đi, nhưng Mộ Dung Dịch đã cầm lấy cánh tay cô.


“Chúng ta nhất định phải như vậy sao? Lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được?”
 
Chương 1004


Chương 1004


“Anh Mộ Dung, mong anh hãy tự trọng, anh là người đã kết hôn, tôi cũng đã có bạn trai, anh cầm tay tôi như vậy có hợp lý không?”


Mộ Dung Dịch vẫn không buông ra.


Tô Lam hất mạnh tay, nhưng vì cô đi giày cao gót lại bất cẩn nên không đứng vững.


“A…”


Tô Lam hét lên, Mộ Dung Dịch thuận thế ôm lấy cô.


“Không sao chứ?”


Nhưng hai người không hề biết rằng, một tia sáng đã loé lên ở trong góc khuất.


Tô Lam lập tức đứng dậy rồi đẩy Mộ Dung Dịch ra.


“Cảm ơn!”


Cô đứng thẳng người sửa sang lại trang phục, sau đó rời đi ngay.


Ở đây nhiều người phức tạp, chưa biết chừng còn có paparazzi trà trộn vào, cho dù không có paparazzi thì bị ngôi sao khác nhìn thấy cũng không hay.


Tô Lam vội vàng rời đi, chuyện của cô và Tô Nhược Vân vẫn chưa kết thúc, nếu bị phát hiện đứng cùng Mộ Dung Dịch thì sẽ thật sự không ổn!


Tô Nhược Vân đã ngồi vào chỗ, vui vẻ chào hỏi những người mình biết xung quanh.


Đột nhiên, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mắt cô ta.


“Cô Tô, chúng ta nói chuyện một lát đi.”


Tô Nhược Vân quan sát người này từ trên xuống dưới, cô ta không biết người đàn ông này, trông anh ta cũng không giống người tốt.


“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”


“Cô xem thứ này rồi chắc sẽ có thời gian thôi.” Người đàn ông đưa điện thoại của mình cho Tô Nhược Vân.


Tô Nhược Vân nhìn thấy nội dung trên màn hình thì rất sốc.


“Cô Tô, bây giờ cô có thời gian rồi chứ?”


Tô Nhược Vân hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt rồi đứng dậy.


Buổi từ thiện đã sắp bắt đầu.


Mộ Dung Dịch quay lại chỗ ngồi, phải một lúc lâu sau Tô Nhược Vân mới trở lại.


“Em đi đâu thế?”


“À, em vừa gặp vài người quen nên ra đằng kia nói chuyện mấy câu.” Tô Nhược Vân mỉm cười với Mộ Dung Dịch sau đó ngồi bên cạnh anh ta.


Họ là cặp vợ chồng kiểu mẫu, nên phải luôn giữ dáng vẻ của một cặp vợ chồng kiểu mẫu.


Đêm từ thiện lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, mục đích của buổi tiệc này là kêu gọi nhiều người cùng tham gia từ thiện, giúp đỡ những người khó khăn.


Phần cuối cùng chính là màn quyên góp.


Tuy đây là phần cuối cùng nhưng trên thực tế, các ngôi sao có quyên góp hay không, quyên góp bao nhiêu đều đã được quyết định từ trước khi tổ chức tiệc.


Người quyên góp nhiều nhất trong mỗi đêm từ thiện sẽ được trao danh hiệu Ngôi sao từ thiện.


“Được rồi, bây giờ chúng tôi xin công bố số tiền quyên góp được cho tới giờ phút này, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn!”


Trên màn hình có lớn liệt kê từng ngôi sao, số tiền mà họ quyên góp và quyên góp cho dự án nào.
 
Chương 1005


Chương 1005


Tô Lam nhìn thật kỹ, ba trăm nghìn của cô không ngờ lại là con số thấp nhất.


Quả thực có hơi xấu hổ.


Mà vị trí áp chót đã là năm trăm nghìn!


Xem ra con số Từ Tinh Như nghe ngóng được vẫn có sai lệch, cho dù cô quyên góp sáu trăm nghìn thì cũng không thể đạt đến con số trung bình, cùng lắm cũng chỉ đỡ hơn vị trí cuối bảng chút thôi.


Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân là vợ chồng nên quyên góp dưới danh nghĩa vợ chồng, không ngờ hai người họ lại quyên góp tổng cộng những ba triệu ba trăm!


Con số này khiến Tô Lam khiếp sợ.


Kể từ sau đám cưới, Tô Nhược Vân vẫn luôn tập trung vào các hoạt động công ích, độ hảo cảm của cô ta cũng tăng lên rất nhiều.


“Ngôi sao từ thiện đêm nay của chúng ta chính là cặp vợ chồng Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân!”


Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang dội như tiếng sấm.


Hai người cùng nhau lên sân khấu.


Đại sứ từ thiện của đêm tiệc trao cúp cho họ.


“Chúng ta đều biết anh Mộ Dung và cô Mộ Dung vẫn luôn dốc sức cho hoạt động từ thiện. Hình như năm nay anh chị không chỉ quyên góp cho đêm tiệc từ thiện mà còn quyên góp ở nơi khác nữa đúng không?”


“Đều là điều nên làm.” Mộ Dung Dịch lịch sự gật đầu, không nói nhiều.


Tô Nhược Vân cười rạng rỡ.


“Vậy hai người có điều gì muốn nói với chúng tôi không?”


Mộ Dung Dịch làm tư thế mời với Tô Nhược Vân.


Người dẫn chương trình đưa micro cho cô ta.


“Thật ra tôi cảm thấy rất vinh dự vì có thể đóng góp sức mình vào việc từ thiện. Hôm nay có rất nhiều dự án làm tôi xúc động, nhưng lại không thể giúp nhiều hơn nên tôi rất buồn.”


Nói đến đây, Tô Nhược Vân lại nặn ra hai giọt nước mắt, giọng nói cũng nghẹn ngào.


“Trên đời vẫn còn rất nhiều người cần chúng ta giúp đỡ, là một người nổi tiếng, tôi cảm thấy trách nhiệm của mình càng nặng nề hơn. Sau này tôi nhất định phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để có thể giúp được nhiều người hơn nữa trong buổi tiệc từ thiện vào năm tới.”


Những tràng pháo tay cuồng nhiệt vang lên dưới sân khấu.


Bài phát biểu khiêm tốn, tự nhiên đương nhiên sẽ giành được sự khen ngợi của mọi người.


“Ngoài ra, tôi muốn thông báo rằng thương hiệu quần áo cá nhân LOVE của tôi đã chính thức ra mắt với mọi người. Sau này mỗi bộ quần áo được LOVE bán ra, tôi đều sẽ quyên góp một đồng cho tổ chức từ thiện.”


Tô Nhược Vân dang hai tay.


“Bộ lễ phục hôm nay của tôi là tác phẩm do nhà thiết kế công ty chúng tôi thiết kế. Hoan nghênh mọi người ủng hộ thương hiệu, ủng hộ LOVE, ủng hộ việc từ thiện!”


Tô Nhược Vân cúi đầu chào khán giả thật sâu.


Những tràng pháo tay của khán giả liên tục vang lên.


Lòng Tô Lam lại lo lắng.


Không ngờ Tô Nhược Vân cũng bắt đầu lập thương hiệu quần áo?


Lần này không hay rồi!
 
Chương 1006


Chương 1006


Mặc dù cô không biết Tô Nhược Vân đã chuyển sang mảng thương hiệu quần áo, nhưng phòng thiết kế thời trang cô đồng ý làm cho Tô Kiêm Mặc vẫn chưa công bố với người ngoài.


Một khi công bố ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ rằng cô bắt chước Tô Nhược Vân.


Chắc chắn Tô Nhược Vân cũng sẽ nghĩ cô cạnh tranh ác ý với cô ta.


Lần này thật sự không dễ giải quyết.


Lại khó tránh khỏi một phen tranh đấu ác liệt.


Đêm tiệc từ thiện cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt ra về.


Cuối cùng Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Ai da, tôi còn tưởng mình là người quyên góp ít nhất, hoá ra Tô Lam còn quyên ít hơn tôi!”


“Cô ta là Ảnh hậu mà lại quyên góp có một ít như thế. Chờ đi, ngày mai chắc chắn sẽ bùng nổ!”


“Dù sao tôi cũng không phải người quyên góp ít nhất, tôi yên tâm rồi.”


Tô Lam lắng nghe hai diễn viên phía sau thảo luận.


Ba trăm nghìn của cô thực sự quá bèo bọt, cô chỉ đành lặng lẽ ra về.


Khi cô đi, Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân vẫn đang được phỏng vấn.


Tô Nhược Vân đang ra sức khoe khoang lý do mình thích kinh doanh là để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, giúp đỡ nhiều người hơn.


Tô Lam trở về nhà.


Hôm nay đúng là cô đã quyên góp hơi ít, vậy nên cô vẫn rất lo lắng.


Cô nằm lên giường, lập tức lấy điện thoại ra, xem hot search trên Weibo.


Bây giờ là thời đại của Internet, thông tin các khoản quyên góp trong đêm tiệc từ thiện đã nhanh chóng được đăng lên mạng.


“Vợ chồng từ thiện Mộ Dung Dịch, Tô Nhược Vân!”


“Ngôi sao từ thiện mới!”


“Thương hiệu LOVE được thành lập!”


“LOVE quyên góp.”


Rất nhanh, tất cả những tin này đều lên hot search, nằm trong top đầu.


Điện thoại Tô Lam bất chợt đổ chuông, người gọi tới là Từ Tinh Như.


Tô Lam chỉ đành cắn răng trả lời điện thoại.


“Xin lỗi chị Tinh Như, tôi chỉ có thể quyên góp ba trăm nghìn, thực sự tôi không có đủ sáu trăm nghìn.”


“Được, tôi biết rồi, thật ra hôm nay cô quyên ba trăm nghìn hay sáu trăm nghìn thì cũng không khác nhau mấy, cũng vẫn ở vị trí cuối bảng. Lần này tôi đã đánh giá thấp thực lực của mọi người rồi.”


Tô Lam thở dài.


“Lần này Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân làm rất tốt, hai người họ đã tăng độ nổi tiếng lên rất nhiều, đặc biệt là Tô Nhược Vân. Mọi người đều biết cô ta đang mượn đêm tiệc từ thiện để quảng bá thương hiệu quần áo của mình, nhưng cô ta vẫn giành được danh hiệu từ thiện! Chẳng những không bị chửi mà ngược còn lại tuyên truyền được cho thương hiệu của mình. Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô ta.”


Tô Lam cắn môi.


“Còn một tin tức xấu hơn nữa.”
 
Chương 1007


Chương 1007


Tô Lam nói cho Từ Tinh Như việc cô đã đăng ký mở phòng thiết kế thời trang.


Vốn dĩ cô không cần thảo luận vấn đề này với Từ Tinh Như.


Nhưng bây giờ Tô Nhược Vân đã công bố thành lập thương hiệu quần áo LOVE trước, vậy nên Tô Lam phải nói chuyện này với Từ Tinh Như.


“Đây cũng không phải chuyện xấu, cùng lắm họ sẽ nói là cô bắt chước Tô Nhược Vân. Người chúng ta cần đề phòng là phía Tô Nhược Vân, cô làm chuyện tương tự cô ta, chắc chắn cô ta sẽ đề phòng cô.”


“Tôi biết, đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô ta đang làm về mỹ phẩm dưỡng da, ai mà biết cô ta lại chuyển hướng sang làm quần áo nữa!”


Tô Lam đã quá mệt mỏi, cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Tô Nhược Vân nữa.


“Không sao đâu, cô cũng đừng có áp lực tinh thần, chúng ta chờ tin tức ngày mai rồi tính.”


“Được.”


Tô Lam cúp điện thoại, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, lo lắng.


Đêm nay cô ngủ không ngon giấc, vẫn không có tin gì của Quan Triều Viễn.


Sáng sớm hôm sau, Tô Kiêm Mặc vội vàng trở về.


“Thế nào rồi chị? Mọi người có khen bộ trang phục em làm cho chị không?”


Tô Kiêm Mặc rất hào hứng.


Còn Tô Lam lại có vẻ mệt mỏi.


“Có, đương nhiên là có rồi! Khi chị đi trên thảm đỏ, rất nhiều phóng viên đều xì xào nói rằng không biết bộ đồ chị mặc của nhà thiết kế nào, sao lại đẹp thế!”


“Thật sao?” Tô Kiêm Mặc ngượng ngùng gãi đầu, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng không thể che giấu.


Tô Lam gật đầu.


“Thật, sao chị lại nói dối em chứ? Sau này chị kiếm tiền dựa vào em đấy!”


Tô Lam thân mật xoa đầu Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc gật đầu thật mạnh.


“Chị yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng! Đúng rồi, em đã nói với các bạn chuyện chị sắp mở studio, các bạn đều rất phấn khích! Vì vậy bây giờ em có một kế hoạch muốn nói với chị.”


Tô Kiêm Mặc kéo Tô Lam vào phòng làm việc.


Dù Tô Lam không có tâm trạng, nhưng cô không muốn làm Tô Kiêm Mặc thất vọng nên vẫn cắn răng nghe kế hoạch của cậu.


“Chị nghĩ kế hoạch này của em có được không? Dù ai cũng có ước mơ, nhưng studio của chúng ta không phải tổ chức từ thiện, cũng phải kiếm tiền. Chúng ta không thể may toàn bộ các tác phẩm của mọi người, vậy nên chúng em phải cạnh tranh!”


Tô Lam nhìn vào điện thoại mình.


“Ảnh hậu keo kiệt.”


“Tô Lam vắt cổ chày ra nước.”


Những hot search này xuất hiện trong dự liệu của cô, cùng lên với những hot search này đương nhiên là những bài khen ngợi Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch.


Tất cả các bài viết sáng nay đều ca ngợi Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch.
 
Chương 1008


Chương 1008


Trước đây Tô Nhược Vân vẫn luôn tẩy trắng, lần này coi như đã tẩy trắng hoàn toàn!


Có tác giả truyền thông tin tức nói rằng đêm tiệc từ thiện là một tấm kính chiếu yêu, có thể nhìn ra ngôi sao nào là thần tiên, ngôi sao nào là yêu tinh.


Thần tiên thật thì không thể giả, yêu tinh thật cũng trốn không thoát.


Đây là đang ngầm châm chọc Tô Lam.


“Em đang nói chuyện với chị đấy, chị có nghe không?”


Tô Kiêm Mặc phát hiện Tô Lam hơi lơ đãng.


“Ồ, em nói tiếp đi, chị đang nghe đây!”


“Nghe gì chứ? Chị cứ nhìn vào điện thoại suốt!” Tô Kiêm Mặc vô cùng bất mãn.


Tô Lam thở dài.


“Kiêm Mặc, tối qua chị tham dự buổi tiệc từ thiện rất không thuận lợi, có thể chị sẽ phải giải quyết một số chuyện. Em cứ để bản kế hoạch của em lại đây đi, chị sẽ xem sau.”


“Có phải do trang phục em thiết kế không chị?”


“Không phải, không liên quan đến trang phục, em không cần quan tâm đâu, công ty sẽ xử lý.”


Tô Lam day huyệt thái dương.


Tô Kiêm Mặc thấy trạng thái của Tô Lam thật sự không ổn, vì vậy cậu chuyển ánh mắt sang điện thoại cô.


Cậu cau mày, cầm điện thoại Tô Lam lên.


Màn hình điện thoại Tô Lam đang dừng ở tấm ảnh Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch bước đi trên thảm đỏ.


“Chị, đây không phải thiết kế của Trương Chiêu sao?”


Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu.


“Là ai?”


“Bạn cùng lớp em, ở cùng phòng với em, tên là Trương Chiêu. Nhưng…”


“Sao thế?”


“Đây là bài tập về nhà giáo sư Lâm giao cho chúng em, sao đột nhiên lại bị Tô Nhược Vân mặc lên người?”


Tô Kiêm Mặc không hiểu.


“Bài tập về nhà? Em chắc chứ?”


“Em chắc chắn, cực kỳ chắc chắn! Vì bản thảo thiết kế này mà Trương Chiêu đã phải thức mấy đêm, thay đổi hơn ba mươi lần, còn nhờ em xem hộ. Nhưng cuối cùng giáo sư Lâm chỉ cho cậu ấy bảy mươi điểm, trong lúc bực mình cậu ấy đã vứt bản vẽ đi!”


Trong lòng Tô Lam nảy sinh nghi ngờ.


Cô nhớ trong đêm tiệc từ thiện, Tô Nhược Vân nói bộ trang phục này do nhà thiết kế của studio cô ta thiết kế.


“Kiêm Mặc, giáo sư Lâm này có lai lịch thế nào?”


“Đó là giáo viên trường em! Thầy ấy là một giáo viên rất có uy quyền, được trường em thuê từ ngoài về. Thầy ấy rất ít tiết vậy nên chúng em đều rất coi trọng bài tập về nhà của thầy. Thầy ấy đã đạt được rất nhiều thành tích trong ngành thiết kế, cũng là người rất nổi tiếng ở nước ta, nghe nói thầy ấy cũng từng được nhận giải thưởng quốc tế.”


Tô Lam gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom