Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 949


Chương 949


“Thế nào, gọi anh là anh rể nên anh vui thế hả?”


Quan Triều Viễn nhìn sang.


“Có gì đâu mà vui, về nhà thôi!”


“Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là vui lắm.”


Tô Lam lẩm bẩm một câu rồi nắm tay Quan Triều Viễn rời khỏi sân bay.


Cũng may bây giờ trời còn khá sớm, cô cũng đã chuẩn bị từ trước nên sẽ không bị người khác chụp lại hoặc nhận ra.


Hai người lên xe về nhà.


Cuối cùng Tô Lam cũng yên tâm, quay về rồi, lại có thể tiếp tục ở bên Quan Triều Viễn.,


“Tô Lam, khoảng thời gian này em đừng đóng phim, ở nhà một lúc đi, được không?”


Đương nhiên Tô Lam biết Quan Triều Viễn đang nghĩ gì.


“Biết rồi, chăm giám đốc của chúng ta, có phải uất ức muốn chết rồi không?”


“Biết anh uất ức là được! Về nhà phải đền bù đàng hoàng cho anh!”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa mập mờ chọc lên ngực Tô Lam.


Khu Rainbow.


Cuối cùng cũng về đến nhà, dường như Quan Triều Viễn bỗng nhớ đến chuyện gì đó.


“Hay là hôm nay chúng ta đừng ở bên này? Đến…”


“Không ở bên này thì ở bên nào? Đến nhà rồi, chẳng lẽ lại không vào?”


Tô Lam nói rồi mở cửa ra ngay.


“Đừng!”


Mới vừa bước vào cửa là Tô Lam đã thấy Tiêu Mạch Nhiên đứng ở cửa nhà bếp, trên người đeo chiếc tạp dề mà cô đã từng đeo.


Mặt Quan Triều Viễn đau khổ.


Tiêu đời rồi!


Thấy Tiêu Mạch Nhiên ở nhà mình, Tô Lam vẫn hơi ngạc nhiên.


Tiêu Mạch Nhiên thì thoải mái tự nhiên.


“Hai người về rồi hả? Tôi đã nấu bữa sáng xong rồi, có muốn ăn chút không?”


Trông cứ như Tiêu Mạch Nhiên mới là bà chủ của ngôi nhà này.


Quan Triều Viễn không nói gì, anh cũng không biết nên nói gì.


Hai ngày nay anh chỉ nghĩ là thế nào để đưa Tô Lam về nên quên béng chuyện Tiêu Mạch Nhiên vẫn còn ở đây.


“Được thôi, đúng lúc em cũng đói, cơm trên máy bay em ăn không nổi.”


Tô Lam sờ bụng mình rồi đi về phía phòng ăn.


“A Viễn, anh cũng ăn chung đi.”


Tiêu Mạch Nhiên vui vẻ nói.


“Được.”


Quan Triều Viễn đành phải gồng mình bước vào phòng ăn, ngồi bên cạnh Tô Lam, vì Tiêu Mạch Nhiên đang ở đây nên anh không tiện giải thích với Tô Lam.
 
Chương 950


Chương 950


Tiêu Mạch Nhiên bưng bữa sáng đã nấu lên bàn.


Có cháo trứng Bắc Thảo, có trứng chiên, ngoài ra còn có khoai tây sợi chua cay, rong biển thái sợi và bánh bao cuộn.


Nhưng chỉ có hai quả trứng chiên.


“Ngại quá, tôi không biết hôm nay Tô Lam sẽ về nên chỉ chiên hai quả trứng, hay là cô ăn phần của tôi đi?”


Tiêu Mạch Nhiên ra vẻ như có lỗi cực kỳ.


Tô Lam lại có vẻ tự nhiên và hào phóng, bây giờ cô mới biết thì ra bữa sáng này không hề có phần của mình.


“Không sao, chúng em ăn chung là được.”


Nói rồi Tô Lam cầm dao của mình chia quả trứng của Quan Triều Viễn ra làm hai.


Tiêu Mạch Nhiên cười gượng.


“Nếm thử cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo của tôi đi. A Viễn thích cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo nhất, Tô Lam, chắc cô cũng rất thích đúng không?”


“Bình thường thôi.”


Tô Lam múc một muỗng nếm thử.


Thật ra lúc trước cô chưa bao giờ nghe nói Tiêu Mạch Nhiên biết ninh cháo hay nấu ăn.


“Vị thế nào?” Tiêu Mạch Nhiên hỏi tiếp.


Tô Lam cười ngây thơ trông không hề có tính công kích.


“Chị Mạch Nhiên, cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo có thể cho thêm chút hành thái, là một loại hành đặc biệt, cho hành vào sẽ át đi mùi tanh, vị sẽ tươi hơn.”


Nụ cười của Tiêu Mạch Nhiên cứng đờ.


Thoáng chốc đã thay đổi trở lại.


“Ồ, tôi nhớ rồi, lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”


Bữa cơm này Quan Triều Viễn ăn trong lo sợ, trông hai cô gái này vẫn khá hoà hợp.


Tô Lam ăn một chiếc bánh bao cuốn nhưng ăn không nổi chiếc thứ hai, còn lại một phần ba.


“Ăn không hết.”


Cô dứt khoát đưa bánh bao đến bên miệng Quan Triều Viễn.


“Vậy bỏ đi.”


“Không được lãng phí thức ăn.”


“Vậy em gắng ăn đi, em lãng phí chứ đâu phải anh lãng phí.”


“Anh có ăn không?”


“Không ăn, trên đó có dính nước bọt của em!” Quan Triều Viễn ghét bỏ nói.


Tiêu Mạch Nhiên ngồi bên cạnh nhìn hai người, đắc chí.


Xem ra trong lòng Quan Triều Viễn, Tô Lam chỉ thế thôi.


“Không ăn thì biến.”


Lúc Tô Lam chuẩn bị rụt tay về thì Quan Triều Viễn bắt lấy cổ tay cô, hé miệng ăn chiếc bánh bao cuộn trong tay Tô Lam.


Tiêu Mạch Nhiên nhìn mà trợn mắt há mồm!
 
Chương 951


Chương 951


Chẳng phải anh ghét bỏ nước bọt của cô ấy à? Sao cuối cùng vẫn ăn?


Tô Lam cười cười.


“Chẳng phải anh ghét nó dính nước bọt của em à?”


“Đâu phải chưa nếm bao giờ!”


Quan Triều Viễn cười với Tô Lam, vui vẻ chịu đựng.


Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình, xem như không thấy gì cả.


Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Mạch Nhiên chuẩn bị thu dọn chén đũa.


Dì Phương và Lê Hoa lập tức bước đến bắt đầu thu dọn.


“Cô Mạch Nhiên, cô cứ để đó đi, ở đây cô là khách mà, sao có thể để cô làm được?”


“Không sao.”


Tô Lam kéo Tiêu Mạch Nhiên đến sofa.


“Chị Mạch Nhiên, chị cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”


Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh, cảm giác mình rất dư thừa.


Ba người ngồi trên sofa nhưng không hề có bất kỳ đề tài nào, đột nhiên không khí rất gượng gạo.


Tô Lam nhìn về phía Quan Triều Viễn.


“Nếu anh mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đi, hửm?”


“Ồ…”


Quan Triều Viễn không hiểu ý Tô Lam, ý cô là muốn anh tránh đi à?


Tất nhiên Tiêu Mạch Nhiên hiểu ý của Tô Lam, hai người đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nên người khác như cô ta ở đây, sợ là hơi chướng mắt.


“Tô Lam, A Viễn, chắc hẳn đêm qua hai người ngủ không ngon, sáng nay vội vàng lên máy bay nên chắc bây giờ đã mệt. Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi về hoa viên Crystal .”


Tô Lam nhíu mày.


Hoa viên Crystal?


Chẳng lẽ Tiêu Mạch Nhiên đang ở hoa viên Crystal?


Chuyện này xảy ra khi nào? Sao cô lại không biết?


“Chị Mạch Nhiên, chị có muốn cho xe đưa đi không?”


“Không cần đâu, bên ngoài có xe đến đón tôi, đang chờ ở ngoài, tôi đi trước đây, hai người nghỉ ngơi cho tốt nhé.”


Tiêu Mạch Nhiên nhoẻn miệng cười với hai người.


Tô Lam và Quan Triều Viễn tiễn cô ta ra ngoài cửa, Tiêu Mạch Nhiên lên xe đi rồi.


Đúng là Tô Lam rất mệt, tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong cô lên phòng ngủ, Quan Triều Viễn tung tăng theo sau.


Mới vừa vào phòng ngủ, anh ôm Tô Lam vào lòng ngay.


“Em nghe anh giải thích!”


“Giải thích gì?” Mặt Tô Lam ủ rũ.


“Anh… Cô ấy…”
 
Chương 952


Chương 952


Lúc muốn giải thích thì Quan Triều Viễn lại không biết phải giải thích thế nào.


Tô Lam gỡ tay Quan Triều Viễn ra, đi thẳng đến giường.


Quan Triều Viễn vội vàng đi theo.


“Giận à?”


“Buồn ngủ rồi, muốn ngủ.” Nói rồi Tô Lam ngáp một cái.


“Em đừng giận! Em đừng giận! Cô ấy tự đến đây, không phải anh gọi cô ấy đến, mấy ngày nay cô ấy ở đây nhưng anh đã quên mất rồi!”


Quan Triều Viễn vội vàng nói.


“Nói vậy thì trong những ngày em bị bắt cóc, cô ta ở nhà chúng ta à?”


Tô Lam nhìn phòng ngủ của mình.


“Cô ấy không ở phòng của chúng ta, ở phòng khách! Hơn nữa, mấy ngày nay anh không ngủ ở nhà, em đừng hiểu lầm anh!”


Quan Triều Viễn thầm nghĩ thảm rồi, càng giải thích càng rối.


Tô Lam che miệng ngáp một cái.


“Em buồn ngủ thật mà, muốn ngủ một lúc.”


Vẻ mặt Tô Lam nghiêm túc.


“Đừng ngủ, chưa nói xong mà! Anh và cô ấy không có gì thật mà!”


“Em biết rồi!”


“Em biết?”


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, lại bỗng dưng lắc đầu.


“Em không biết! Em đừng giận được không? Sau này anh nhất định sẽ để ý, giữ khoảng cách với cô ấy, được không?”


Giọng Quan Triều Viễn muốn dịu dàng bao nhiêu là dịu dàng bấy nhiêu.


“Em không giận thật mà.”


Vẻ mặt Tô Lam nghiêm túc.


“Anh không tin! Phụ nữ các em ai cũng nói một đằng nghĩ một nẻo, nói ngược lại thôi! Lúc nói không sao nghĩa là có sao, nói không giận có nghĩa là giận!”


Dạo này anh xem một vài chương trình tình yêu nên cũng có kinh nghiệm.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn như thể không tin nổi.


“Nhưng bây giờ em chỉ muốn ngủ thật mà, em không giận thật đấy!”


“Không được!”


“A… Em sắp điên rồi!”


“Em đừng nổi điên, nghe anh giải thích đi!”


Quan Triều Viễn vô cùng sốt ruột.


“Chẳng có gì hay để giải thích cả, em không muốn nghe lời giải thích của anh, cũng không cần anh giải thích!”


Tô Lam bịt tai lại, cảm thấy đây là một loại hành hạ


“Sao em có thể không nghe lời giải thích của anh được chứ? Em vẫn đang giận anh!”


“…”
 
Chương 953


Chương 953


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, sao lại có cảm giác như hai người giao tiếp với nhau tốn sức thế nhỉ?


Cô nảy ra ý tưởng, ôm mặt Quan Triều Viễn rồi hôn anh.


Tất nhiên Quan Triều Viễn rất thích được hôn, cũng hiếm khi Tô Lam chủ động.


Sau đó nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở của Quan Triều Viễn bắt đầu trở nên gấp gáp.


Nhưng lúc Tô Lam cho rằng chuyện này có thể trôi qua như vậy thì Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại.


“Bây giờ anh không thể chạm vào em, như vậy em sẽ càng giận hơn.”


Vẻ mặt Tô Lam đau khổ.


“Anh giết em đi!”


“Tại sao anh phải giết em?”


“Anh giày vò em thế này còn khó chịu hơn là giết em!”


“Anh đâu có giày vò em?”


“Thế này là đang giày vò em! Em hỏi anh một câu, làm hay không làm?”


Tô Lam tức giận gào lên.


Quan Triều Viễn sững sờ.


“Nếu bây giờ làm thì em không giận nữa?”


“Đúng!”


Tô Lam hạ quyết tâm, chỉ cần Quan Triều Viễn không xoắn xuýt chuyện có phải cô đang giận hay không nữa thì thế nào cũng được.


“Làm!” Quan Triều Viễn rất thành thạo lột sạch quần áo của mình rồi hôn Tô Lam.


Lâu rồi không làm, dục vọng trong cơ thể anh đã lên đến đỉnh điểm từ sớm rồi.


Bây giờ Tô Lam châm lửa thì càng không thể dập tắt được.


Chỉ là trong quá trình…


“Tô Lam, em không giận anh nữa đúng không?”


“Tô Lam, em thật sự không hiểu lầm à?”





Đúng là cụt cả hứng mà!


Quan Triều Viễn nói, Tô Lam không nhìn được che miệng của anh lại.


“Tô Lam, anh nhớ em lắm.”


“Nhớ bao nhiêu?”


“Rất rất nhớ, nhớ muốn chết luôn ấy!”


“Em cũng thế…”


Mưa ngớt mây tan.


Tô Lam say giấc trong lòng Quan Triều Viễn.


Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên, nhẹ nhàng hôn lên miệng Tô Lam.


Đột nhiên nhớ đến những lời mình đã nói.


Anh từng nói muốn cho Tô Lam biết thân phận của mình.
 
Chương 954


Chương 954


Nhưng anh lại chùn chân rồi.





Cuộc sống khôi phục như trước đây, vì mấy ngày vừa qua Tô Lam bị bắt cóc, Quan Triều Viễn vẫn luôn tìm Tô Lam nên không quan tâm gì đến chuyện của công ty.


Bây giờ Tô Lam đã về, có thể Quan Triều Viễn phải bận rộn một thời gian.


Hôm nay, Tô Lam ngồi trên sofa suy nghĩ kỹ càng một lúc.


“Lê Hoa, mấy loại thực phẩm bồi bổ mà lần trước mang về cho tôi còn không?”


Lê Hoa lập tức đi ra.


“Còn cả đây, mợ không thích ăn nên tôi cất đi, giờ mợ muốn ăn sao?”


“Không phải, cô chọn vài món tốt, chúng ta đến hoa viên Crystal một chuyến.”


“Hả?”


“Hả gì mà hả? Mau đi đi!”


“Vâng.”


Lê Hoa không biết Tô Lam muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời dặn của cô, lập tức đi chuẩn bị đồ bổ.


Đến tận lúc ngồi xe đi hoa viên Crystal với Tô Lam, Lê Hoa mới biết Tô Lam muốn đến thăm Tiêu Mạch Nhiên.


“Mợ chủ, mợ đi thăm cô ta làm gì chứ? Còn mang nhiều đồ bổ cậu chủ mua cho mợ đến cho cô ta, mợ coi trọng cô ta quá. Cô ta có là cái gì đâu, rõ ràng cô ta đến để chia rẽ mợ với cậu chủ!”


Tô Lam chỉ cười thản nhiên.


Ngay cả một cô gái như Lê Hoa cũng nhìn ra chút tâm tư đó của Tiêu Mạch Nhiên.


“Mợ chủ, mợ đừng chê tôi nhiều lời, thực ra tôi cảm thấy cậu chủ không nên làm như vậy. Không đón mợ đến hoa viên Crystal ở mà còn để người phụ nữ khác ở đây, chả biết cậu chủ có ý gì nữa!”


Lê Hoa cảm thấy bất công cho Tô Lam.


Nhưng Tô Lam không nóng nảy cũng chẳng tức giận.


“Anh ấy làm vậy tất nhiên là có lý do của anh ấy.”


Lê Hoa trề môi.


“Mợ chủ, mợ tốt tính quá nên mới để cho người ta bắt nạt, nếu mà là tôi thì tôi đã tới cho cô ta hai bạt tai rồi. Mặt dày ở nhờ nhà người ta, không biết xấu hổ!”


Trông bộ dáng của Lê Hoa, Tô Lam không nhịn được cười.


“Sao trông như cô còn tức hơn cả tôi thế?”


“Mợ chủ, mợ không thể để mặc người phụ nữ khác đè đầu cưỡi cổ mợ thế này được.”


Lê Hoa kéo tay Tô Lam, sợ Tô Lam bị bắt nạt.


“Trong mắt cô tôi dễ bị bắt nạt thế sao? Cô yên tâm đi, tôi mới là cô Quann.”


“Đúng! Mợ chủ, mợ nghĩ thế này là đúng, mợ mới là cô Quan! Người phụ nữ khác, hễ muốn quyến rũ cậu chủ thì đó là kẻ thứ ba!”


Đột nhiên Lê Hoa như hiểu ra gì đó.


“Mợ chủ, lần này chúng ta đến là để ra oai phủ đầu người phụ nữ đó đúng không?”


Lê Hoa vội vỗ tay tán thưởng.


Tô Lam vừa thở dài vừa lắc đầu, không nói gì.
 
Chương 955


Chương 955


Xe đến hoa viên Crystal thì bị bảo vệ chặn lại ở cổng.


Lê Hoa lập tức ló đầu ra.


“Xe của mợ chủ mà mấy người cũng dám chặn lại, gan lớn thật đấy!”


Hai bảo vệ cổng đưa mắt nhìn nhau.


“Mợ chủ?”


“Đúng vậy, nếu cậu chủ biết được thì hai người đợi mà bị đuổi đi, còn không mau mở ra!” Lê Hoa tức giận quát.


Hai bảo vệ lập tức mở cổng, xe chạy thẳng vào trong sân.


Cũng rất lâu rồi Lê Hoa không về đây, vừa về đến cũng rất phấn khích.


Hai người cùng vào phòng khách của biệt thự.


Lê Hoa để thực phẩm bồi bổ mang đến xuống sàn.


“Mợ chủ, ở đây tôi có vài chị em có quan hệ rất tốt, đã lâu rồi chưa gặp họ, tôi đi chào hỏi họ một tiếng được không?”


“Cô đi đi.”


“Vâng, cảm ơn mợ chủ.” Lê Hoa tung tăng rời đi.


Phòng khách này quả thực rất lớn, Tô Lam ngước mắt nhìn, trần nhà rất cao, cô cảm thấy hơi hoa mắt.


Có một người giúp việc đi vào, thấy Tô Lam đứng ở giữa phòng khách.


“Cô là ai vậy? Đây là chỗ cô có thể tùy tiện vào sao? Bảo vệ ở cổng không chặn cô lại à? Mấy người này làm việc kiểu gì thế chứ?”


Tô Lam đến nhưng không nói trước với người ở bên này, tất nhiên cũng không ai biết cô đến.


Huống hồ cũng chẳng có ai biết cô là cô Quan.


“Phiền cô cho tôi hỏi…”


Tô Lam còn chưa nói xong thì người giúp việc đã mở cửa.


“Hỏi gì mà hỏi, nhân lúc bảo vệ chưa đến thì mau đi đi! Nếu không tôi gọi người đến đuổi cô đi đấy, cô biết đây là đâu không hả?”


Người giúp việc này cũng rất hung hăng hống hách, hoàn toàn không xem Tô Lam ra gì.


“Ở đây có cô Tiêu không?”


Tô Lam kiên nhẫn hỏi.


“Cô Tiêu? Cô là gì của cô ấy?”


“Tôi là bạn, đến thăm cô ấy.”


Vừa nghe cô là bạn của Tiêu Mạch Nhiên, người giúp việc này lập tức quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.


“Hóa ra là bạn của cô Tiêu à, thành thật xin lỗi, mau vào ngồi đi, tôi đi gọi cô Tiêu ngay.”


Người giúp việc vui vẻ hòa nhã mời Tô Lam đến sofa, còn bảo người khác rót nước cho cô.


Người giúp việc này đi lên tầng gọi Tiêu Mạch Nhiên.


Mấy người giúp việc còn lại cùng đi tới.


“Cô này, cô có quan hệ gì với cô Tiêu vậy?”


“Phải đấy, cô với cô Tiêu quan hệ có tốt không? Lát nữa nói giúp chúng tôi vài lời hay, thế nào?”


“Còn tôi nữa, ở đây tôi chăm sóc cho cô Tiêu tận tâm nhất đấy.”
 
Chương 956


Chương 956


Tô Lam nhìn mấy người giúp việc vây quanh, dường như ai cũng đang lấy lòng mình.


Không, nói chính xác thì là muốn lấy lòng Tiêu Mạch Nhiên.


“Sao các cô lại muốn tôi nói tốt với cô Tiêu?” Tô Lam cẩn thận thăm dò.


“Cái này còn không biết sao, cô Tiêu sắp trở thành mợ chủ của chúng tôi rồi.”


“Cô ấy là nữ chủ nhân ở đây, tất nhiên chúng tôi phải lấy lòng cô ấy.”


“Cũng không biết khi nào cô Tiêu với cậu chủ kết hôn.”


Mấy cô gái cô một câu tôi một câu.


Tô Lam nghe cũng hiểu, mọi người ở đây đều cho rằng Tiêu Mạch Nhiên sắp kết hôn với Quan Triều Viễn.


Người giúp việc kia chạy lên gõ cửa phòng Tiêu Mạch Nhiên.


“Cô Tiêu, có người đến thăm cô, bảo là bạn của cô.”


Tiêu Mạch Nhiên đang ở trong phòng tập yoga, nghe thấy thế thì lập tức dừng lại.


“Bạn tôi? Là cậu Dạ à?”


“Không phải cậu Dạ, là một cô gái.”


“Cô gái?”


Tiêu Mạch Nhiên cau mày, ngoài Dạ Bân ra thì ai biết mình ở đây nhỉ?


Chuyện cô ta ở đây không thể để người ngoài biết được.


“Chắc không phải phóng viên đấy chứ?”


Tiêu Mạch Nhiên vẫn rất cẩn thận.


“Cô ta có nói cô ta là ai không?” Tiêu Mạch Nhiên vẫn cảnh giác.


Lúc này người giúp việc mới nhớ ra, cô ta chỉ vội đi báo mà quên mất hỏi người đó là ai.


“Không có nói.”


“Vậy cô đi nói với cô ta, cô ta tìm nhầm chỗ rồi, tôi hoàn toàn không quen cô ta.”


“Vâng!”


Người giúp việc đi xuống lầu.


Tiêu Mạch Nhiên lại tiếp tục tập yoga.


Người giúp việc này vừa xuống thì thấy mấy người giúp việc khác đều đang vây quanh Tô Lam hỏi này hỏi nọ, bưng trà rót nước mang trái cây cho cô.


Cô ta vô cùng tức giận!


“Được rồi được rồi, tránh ra hết đi, lấy lòng cô ta có ích gì? Cô Tiêu hoàn toàn không quen biết cô ta!”


“Hả?” Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau.


“Mau giải tán đi, cô Tiêu bảo tôi nói với cô, cô đi nhầm chỗ rồi, cô ấy hoàn toàn không quen cô!”


Mấy người giúp việc ai cũng há hốc mồm.


“Không ngờ cô là thứ lừa đảo đấy, uổng công tôi còn mang trái cây ra cho cô!”


“Đúng, vừa rồi còn bưng trà rót nước cho cô, đồ lừa đảo.”


“Còn không mau cút đi, cổng lớn ở đây là nơi cô có thể vào sao?


“Từ chỗ nào tới đây, tới chỗ chúng tôi làm gì?”
 
Chương 957


Chương 957


Vừa rồi còn nịnh nọt, giờ lại biến thành hung dữ rồi.


Lật mặt cũng nhanh quá đấy.


Nhưng Tô Lam vẫn rất bình thản.


“Cô có nói với cô ấy tôi là ai không?”


“Ai thèm quan tâm cô là ai? Dù sao thì cô Tiêu đã nói không quen thì có nghĩa là không quen! Cô còn không đi thì chúng tôi gọi người đến đấy nhé.”


Mấy người giúp việc ai cũng nhe nanh múa vuốt, như muốn nuốt sống Tô Lam.


“Này này này, các cô làm gì thế?” Lê Hoa đi vừa vào cửa thì thấy mấy người giúp việc vây quanh Tô Lam, còn không chút kiêng dè gì mà mắng nhiếc cô.


Mấy cô gái đi cùng với Lê Hoa chắc cũng là người giúp việc ở đây, quần áo đều giống nhau.


“Chẳng làm gì cả, người phụ nữ này chạy vào đây, chúng tôi đang định đuổi cô ta đi thôi. Bảo vệ bây giờ đúng là không đáng tin gì cả, ai cũng để cho vào. Lê Hoa, cô về lúc nào thế?”


Lúc trước Lê Hoa cũng là giúp việc ở đây, cho nên phần lớn người giúp việc ở đây đều quen với Lê Hoa.


“Đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Còn đuổi mợ ấy ra ngoài, đây là mợ chủ của chúng ta đấy!” Lê Hoa lập tức đi tới trước Tô Lam.


Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười.


Tiếng cười khiến Lê Hoa có hơi không hiểu mô tê gì.


“Các cô cười gì chứ?”


“Lê Hoa, cô đừng đùa, sao cô ta có thể là mợ chủ của chúng ta được? Cô Tiêu ở trên lầu mới là mợ chủ tương lai của chúng ta!”


“Đúng đấy Lê Hoa, lát nữa tôi đưa cô đi gặp cô Tiêu.”


“Cô Tiêu xinh đẹp lại có khí chất, thế mới xứng với cậu chủ của chúng ta chứ.”


“Chính xác, cô xem quần áo cô ta mặc tầm thường như thế, có chỗ nào là so được với đầu ngón tay của cô Tiêu đâu.”


Mấy người giúp việc đều khinh thường Tô Lam.


Lê Hoa vừa nghe thế thì cuống cuồng.


“Các cô nói vớ va vớ vẩn gì thế? Tiêu Mạch Nhiên không phải mợ chủ, người trước mắt đây mới là mợ chủ! Tôi là người được đưa đi để chăm sóc mợ chủ đấy, còn cả dì Phương nữa.”


Mấy người giúp việc nghe thế thì càng cười vui vẻ hơn.


“Lê Hoa, cô học nói dối từ khi nào thế? Nếu thật sự có mợ chủ thì cũng phải ở đây chứ, ở đây sang trọng khí thế biết bao nhiêu.”


“Đúng đấy, làm gì có chuyện giấu mợ chủ ở bên ngoài, người thứ ba mới giấu ở bên ngoài chứ.”


“Các cô…”


Lê Hoa tức đến không nói nên lời.


Tô Lam vỗ tay Lê Hoa, tỏ ý bảo cô ấy đừng lo.


“Mợ chủ, mợ xem những người này… Quay về tôi nhất định sẽ nói với cậu chủ, xem cậu chủ xử lý các cô thế nào!”


“Bỏ đi Lê Hoa, chúng ta về thôi.”


Tô Lam không tức, cô kéo Lê Hoa đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại.
 
Chương 958


Chương 958


“Tôi mang đến cho cô Tiêu vài thực phẩm bồi bổ, phiền các cô đưa cho cô ấy.”


Tô Lam không ngờ mình đến hoa viên Crystal lại không được chào đón thế này.


Cô cũng không muốn làm khó người giúp việc ở đây cho nên chỉ đành rời đi.


“Mợ chủ, chúng ta đi thế này ấm ức quá đi mất.”


“Không sao, dù gì thì tôi đến để tặng chút đồ thôi, không có gì đâu, về thôi.”


“Cái cô Tiêu Mạch Nhiên kia còn thật sự xem mình là nữ chủ nhân ở đây, tất cả người giúp việc đều xem cô ta là nữ chủ nhân. Ai da, đúng là tôi tức chết mất thôi!”


“Tôi còn không tức, cô tức cái gì chứ?” Tô Lam cười dí dỏm.


“Mợ chủ, sao mợ dễ bị bắt nạt thế? Hay là giờ gọi cho cậu chủ đi?”


Có thế nào Lê Hoa cũng không nuốt cục tức này xuống được.


“Mấy ngày nay anh ấy rất bận, đừng quấy rầy anh ấy thì hơn, chúng ta về thôi.”


Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì thấy có người ở đối diện đi tới.


Là Vương Vĩ.


Vì hôm nay ra ngoài có việc nên ông ấy không ở đây, bây giờ mới vừa về.


Vương Vĩ biết Tô Lam, ông ấy sửng sốt khi thấy Tô Lam.


“Mợ chủ? Sao mợ lại đến đây?”


Lê Hoa lập tức vui mừng, cuối cùng cũng có người biết Tô Lam rồi.


“Quản gia Vương, cuối cùng ông cũng về rồi. Ông không biết người ở đây dửng dưng với mợ chủ thế nào đâu, ai cũng muốn đuổi chúng tôi đi.”


Thấy có người chống lưng, Lê Hoa lập tức mách tội.


Vương Vĩ sững sờ.


“Chuyện gì xảy ra?”


“Không có chuyện gì đâu, quản gia Vương đừng nghe Lê Hoa nói linh tinh, tôi đến thăm cô Tiêu thôi.”


“Mợ chủ mau vào đi.”


Nói xong, Vương Vĩ vội đưa Tô Lam và Lê Hoa vào phòng khách.


Vương Vĩ bỗng ho một tiếng, hắng giọng.


“Người đâu, còn không mau mang trà cho mợ chủ.”


Người giúp việc trong nhà đều sững sờ.


Một người giúp việc can đảm hỏi: “Quản gia Vương, ông đang nói gì vậy? Mợ chủ, mợ chủ chẳng phải…”


Vừa nói, cô ta vừa chỉ lên lầu.


“Đúng vậy, quản gia Vương, sao người phụ nữ này là mợ chủ được? Ăn mặc tầm thường thế này.”


Một người giúp việc khác vội hùa theo.


“Hỗn láo! Mợ chủ là người các cô có thể chõ mồm vào bình phẩm à? Tôi không ở nhà, các cô dám thất lễ với mợ chủ, lương tháng này miễn hết đi!”


Vương Vĩ có quyền, lúc Quan Triều Viễn không ở đây thì người có tiếng nói chính là Vương Vĩ.


Lúc này mấy người giúp việc mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thì ra cô gái với vẻ ngoài không có gì đặc biệt này thật sự là mợ chủ của bọn họ!


“Quản gia Vương, vậy cô Tiêu…”


Vương Vĩ vẫn nghiêm mặt.
 
Chương 959


Chương 959


“Cô Tiêu chỉ là bạn tốt của cậu chủ mà thôi, cô Tô đây mới là mợ chủ mà cậu chủ cưới hỏi đàng hoàng, nhớ lấy cho tôi!”


“Vâng!” Mấy người giúp việc đồng thanh nói.


“Không cần đâu quản gia Vương, không biết thì không có tội, tôi cũng chưa từng đến đây, họ không biết tôi cũng là điều bình thường thôi.” Tô Lam xin tha cho họ.


Đối mặt với Tô Lam, Vương Vĩ lập tức trở nên ôn hòa.


“Mợ chủ, là họ tiếp đãi mợ không chu đáo, vốn dĩ nên phạt họ.”


“Vậy nể mặt tôi đừng phạt họ nhé? Quản gia Vương, cho tôi thể diện đi.”


“Tất nhiên mợ chủ nói mới tính, mợ bảo không phạt thì không phạt.”


Vương Vĩ quay sang nhìn mấy người giúp việc.


“Các cô nghe thấy chưa? Mợ chủ bảo không cần phạt các cô, còn không mau cảm ơn mợ chủ!”


“Cảm ơn mợ chủ!” Mấy người giúp việc lại đồng thanh nói.


“Còn không mau lên lâu mời cô Tiêu xuống, nói mợ chủ đến thăm cô ấy.”


“Vâng.” Có người giúp việc lập tức chạy lên lầu.


Vương Vĩ vội mời Tô Lam ngồi xuống sofa.


“Mợ chủ, hôm nay mợ đến mợ nên nói trước một tiếng, tôi cũng sẽ có chuẩn bị.”


“Là tôi đột ngột quá, tôi không nghĩ nhiều như thế, muốn đến thăm chị Mạch Nhiên thôi nên cũng không cần phải chuẩn bị gì đâu.”


“Mợ chủ, chi bằng hôm nay mợ ở đây ăn trưa đi?”


“Không cần đâu, thăm chị Mạch Nhiên xong là tôi phải về nhà chuẩn bị bữa trưa cho Triều Viễn rồi.”


Vương Vĩ cười ẩn ý.


“Cậu chủ với mợ chủ đúng là tình cảm quá.”


Tô Lam ngại ngùng cười.


Ở trên tầng, Tiêu Mạch Nhiên đã tập yoga xong, đang ngồi trên thảm nghỉ ngơi, đột nhiên tiếng gõ cửa gấp gáp truyền tới.


“Chuyện gì mà gấp như vậy?”


“Quản gia Vương nói mợ chủ nhà chúng tôi đến thăm cô Tiêu, mời cô Tiêu xuống lầu.”


“Mợ chủ nhà cô? Tô Lam?”


Sao Tiêu Mạch Nhiên có thể ngờ Tô Lam lại đến đây thăm cô ta được chứ?


Trước đây cô ta cũng từng nghe ngóng, Tô Lam chưa từng đến đây, Quan Triều Viễn cũng chỉ đưa cô đến một lần để xem động vật, thậm chí còn không đi vào bằng cổng chính.


Sao Tô Lam đột nhiên đến thăm mình nhỉ?


Tiêu Mạch Nhiên lập tức thay đồ rồi xuống lầu.


Vừa xuống lầu thì thấy mấy người giúp việc cung kính đứng một bên, Vương Vĩ và Tô Lam đang ngồi trên sofa nói gì đó.


“Tô Lam!” Tiêu Mạch Nhiên gọi.


Tô Lam nghe thấy, lập tức đứng lên.


“Chị Mạch Nhiên.”
 
Chương 960


Chương 960


“Sao đột nhiên cô lại đến đây, cũng chẳng nói với tôi tiếng nào, tôi còn tưởng là phóng viên, suýt chút nữa bảo người ta đuổi cô đi rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên cười hơi giả tạo.


“Em cũng quyết định đột ngột đến thôi, sức khỏe chị thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”


“Tôi đỡ nhiều rồi.”


“Em không có chuyện gì nên đến thăm chị, mang đến cho chị vài thực phẩm bồi bổ nữa, mấy thứ này đều để bồi bổ khí huyết, rất tốt cho sức khỏe.”


Tô Lam bảo Lê Hoa đưa thực phẩm bồi bổ lên.


“Cô đúng là khách sáo quá, hôm nay ở lại cùng ăn trưa nhé?”


Tiêu Mạch Nhiên niềm nở mời, như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây.


“Không được.”


Lê Hoa hắng giọng.


“Mợ chủ, chúng ta nên về rồi, phải về chuẩn bị bữa trưa cho cậu chủ, nếu không trưa nay cậu chủ đói mất, một bữa cơm cậu chủ cũng không thể xa mợ được!”


Lê Hoa nói to.


Tô Lam nháy mắt với Lê Hoa nhưng Lê Hoa phớt lờ.


Vẻ mặt Tiêu Mạch Nhiên hơi gượng gạo.


“Chị Mạch Nhiên, chị đừng nghe Lê Hoa nói linh tinh. Trưa em còn có việc, em đi trước nhé, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.”


Vương Vĩ tiễn Tô Lam và Lê Hoa ra cổng.


Trên đường về, Tô Lam vẫn luôn cau mày không nói gì.


Lê Hoa bĩu môi.


“Mợ chủ, có phải tôi nói sai gì không?”


Tô Lam không phê bình Lê Hoa.


“Lê Hoa, tôi đến không phải để ra vẻ ta đây, tôi thật lòng đến để thăm chị Mạch Nhiên, Triều viễn sắp xếp để chị Mạch Nhiên ở đây chắc chắn là có lý do của anh ấy.”


Lê Hoa hơi không phục.


“Cậu chủ có thể có lý do gì chứ? Rõ ràng là ăn trong bát nhìn trong nồi mà!” Lê Hoa lẩm bẩm.


“Triều viễn từng nói với tôi anh ấy nợ chị Mạch Nhiên một ân tình, có lẽ sắp xếp để chị ấy ở đây là đang trả lại ân tình đấy. Là anh ấy nợ người ta, tôi là vợ của anh ấy nên cùng anh ấy trả nợ, vì vậy tôi mới đến thăm chị Mạch Nhiên.”


Giọng Tô Lam không hề trách móc.


“Mợ chủ, mợ tin cậu chủ đến thế sao?”


“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì tin ai? Nhưng hình như lần này tôi đi sai rồi…”


Tô Lam vô cùng buồn phiền.


“Đi sai?”


“Chuyện hôm nay ầm ĩ như thế, tôi cũng không ngờ người giúp việc ở đó đều xem chị Mạch Nhiên là mợ chủ, thế thì giống như tôi đang cố ý vậy. Tôi lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm, hơn nữa những gì cô nói…”


Tô Lam đỡ trán.


Dường như hôm nay cô thật sự không nên đến.
 
Chương 961


Chương 961


“Xin lỗi mợ chủ, không phải tôi cố ý đâu. Tôi cảm thấy mọi người đều xem cô ta là mợ chủ mà thờ ơ mợ, như thế không công bằng với mợ.”


Lê Hoa cũng ý thức được, có thể là mình đã gây họa rồi.


Tô Lam thân thiết xoa đầu Lê Hoa.


“Được rồi, cô cũng đừng tự trách, sau này chú ý lời nói một chút là được. Thực ra tôi biết cô muốn bênh vực tôi, chỉ là cái tình này của cô nên tém lại một chút.”


Lê Hoa tinh nghịch thè lưỡi.


“Mợ chủ, mợ tốt thật, thảo nào cậu chủ thích mợ, ngay cả tôi cũng thích mợ nữa. Nếu tôi mà là đàn ông thì chắc chắn tôi sẽ lấy mợ, không lấy cái cô Mạch Nhiên gì đó đâu.”


Tô Lam bật cười.


Cô cũng chỉ thầm cầu nguyện Tiêu Mạch Nhiên không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.


Quả thực hôm nay cô đường đột quá.


Hoa viên Crystal.


Tiễn Tô Lam đi, Tiêu Mạch Nhiên xoay người lên lầu, lúc đi đến chỗ rẽ thì nghe thấy hai người giúp việc đang nói gì đó.


“Hóa ra cô Tiêu không phải mợ chủ tương lai của chúng ta, tôi thấy cô ta đã tự xem mình là mợ chủ rồi!”


“Đúng đấy, chỉ là một người bạn của cậu chủ mà dám ra vẻ ta đây! Cô xem, dường như tính tình mợ chủ của chúng ta rất tốt.”


“Tôi cũng thấy thế, trông mợ chủ rất hiền lành tốt bụng, nếu không phải mợ chủ xin cho chúng ta thì lương tháng này của chúng ta mất hết rồi.”


“Vậy cô nói xem tại sao cậu chủ lại để cô Tiêu ở đây? Cô Tiêu này muốn làm gì?”


“Ai mà biết, chúng ta có thể đoán được suy nghĩ của cậu chủ à? Nhưng cô Tiêu này thật sự xem mình thành mợ chủ tương lai rồi.”


“Ôi… đừng nhắc nữa, uổng công chúng ta tốt với cô ta như vậy, hóa ra chỉ là một người bạn.”


“Cô nói xem, cô Tiêu cũng mặt dày thật, cậu chủ đã kết hôn rồi mà cô ta lại đến ở nhà cậu chủ.”





Quả thực Tiêu Mạch Nhiên tức đến nổ cả phổi, cô ta nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình.


Mọi thứ ở đây bỗng chốc đều bị phá vỡ vì sự xuất hiện của Tô Lam.


“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.


“Vào đi.” Tiêu Mạch Nhiên không vui nói.


Triệu Ni Ni bưng một cái bát đi vào.


“Cô Tiêu, đã nấu xong tổ yến cho cô rồi.”


“Để đó đi.” Giọng Tiêu Mạch Nhiên lạnh tanh.


Triệu Ni Ni nhìn cô ta, để tổ yến lên bàn rồi đi đến bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.


“Cô Tiêu đừng tức giận, mợ chủ dùng thủ đoạn này, người như cô không phải đối thủ của cô ta.”


Tiêu Mạch Nhiên đảo mắt.


Chuyện hôm nay, mặc dù cô ta tức nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.


Tất cả chỉ là trùng hợp, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
 
Chương 962


Chương 962


Cô ta ngước mắt nhìn Triệu Ni Ni.


“Ý của cô là thực ra Tô Lam cố ý làm thế?”


“Không thì sao chứ?”


Triệu Ni Ni cười khẩy một tiếng: “Cô ta là loại người này, cô tội gì phải chấp cô ta.”


“Nhưng tôi cảm thấy Tô Lam không giống loại người này.” Tiêu Mạch Nhiên luôn cảm thấy Tô Lam là một cô gái tốt.


“Cô Tiêu, cô tốt bụng quá, cô ta diễn vở kịch này đúng là hay thật. Cô nghĩ mà xem, bây giờ cô ở đây, người giúp việc ở đây đều cho rằng cô Tiêu có quan hệ tốt đẹp với cậu chủ, tất nhiên họ vô cùng tôn trọng cô Tiêu, thậm chí còn tưởng rằng cô Tiêu chính là mợ chủ tương lai.”


Tiêu Mạch Nhiên lắng nghe kỹ càng, vỗ vào bên cạnh mình, tỏ ý bảo Triệu Ni Ni ngồi xuống.


“Nhưng hôm nay cô ta không nói tiếng nào đã đến đây, lẽ nào cô không cảm thấy rất kỳ lạ à? Cô ta đến làm gì? Thật sự đến tặng đồ bổ dưỡng cho cô Tiêu sao? Cả cái hoa viên Crystal này mà thiếu chút đồ bổ dưỡng đó của cô ta à?”


Tiêu Mạch Nhiên cau mày, hiểu ra những lời Triệu Ni Ni nói.


“Hình như cũng có lý.”


“Giả sử cô ta muốn tặng đồ bổ dưỡng cho cô tiêu thì cứ dứt khoát mà gọi điện thoại cho quản gia Vương, quản gia Vương sẽ lo liệu, cô ta cần gì phải từ xa xôi chạy đến đây? Cô cũng thấy đấy, quản gia Vương biết mợ chủ này của chúng tôi!”


Tiêu Mạch Nhiên như bừng tỉnh.


Đúng nhỉ, Tô Lam hoàn toàn không cần phải đến đây!


Huống hồ nếu cô đến thì có thể gọi điện nói trước với mình một tiếng cũng được mà.


Nhưng cô không làm thế mà âm thầm đến.


“Tôi đoán là cô ta nghe ngóng được hôm nay quản gia Vương sẽ ra ngoài có việc, cố ý chọn lúc quản gia Vương không có ở nhà mà đến. Chẳng được mấy người giúp việc biết đến sự tồn tại của cô ta, tất nhiên sẽ không nể mặt gì cô ta rồi. Đợi đến khi quản gia Vương về rồi chứng minh thân phận mợ chủ của cô ta, quản gia Vương biết người giúp việc thất lễ với cô ta, đương nhiên sẽ phạt, đến lúc đó cô ta lại xin tha cho họ, thế chẳng phải mấy người giúp việc sẽ cảm động cô ta giúp họ hay sao.”


Giọng điệu Triệu Ni Ni vô cùng khinh thường.


Tiêu Mạch Nhiên không ngừng gật đầu.


“Đây là mục đích đầu tiên của cô ta, mua lòng người. Mục đích thứ hai cũng có liên quan đến mục đích thứ nhất, giành tình cảm của người giúp việc, tất nhiên sau này người giúp việc sẽ không tôn trọng cô Tiêu nữa mà thậm chí còn chê cười cô Tiêu.”


Tiêu Mạch Nhiên cụp mí mắt, cô ta đã nếm được sự ghê gớm của mục đích thứ hai này rồi, người giúp việc đã bắt đầu bàn tán.


“Mục đích thứ ba là ra oai phủ đầu cô Tiêu, để cô Tiêu biết cô ta mới là mợ chủ của nhà họ Quan, khiến cô Tiêu không thể ngồi yên mà phải rời khỏi đây!”


Tiêu Mạch Nhiên im lặng siết chặt nắm đấm.


“Không ngờ lòng dạ của Tô Lam sâu như vậy…”


“Cô Tiêu, cô đúng là coi thường cô ta quá, không có lòng dạ thì cô ta có thể trở thành cô Quan được sao?”


Tiêu Mạch Nhiên nghĩ nói vậy cũng đúng, không có thủ đoạn thì sao có thể bám lấy Quan Triều Viễn được chứ?


Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
 
Chương 963


Chương 963


“Thôi bỏ đi, chuyện đã vậy rồi, tôi vốn không thuộc về nơi này, vẫn nên đi trước thì hơn.”


Nói xong, Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy, định thu dọn đồ đạc.


Người giúp việc ở đây đã biết cô ta không phải mợ chủ tương lai rồi, tất nhiên cũng sẽ không nể mặt cô ta nữa.


Thay vì đợi bị người ta thờ ơ chế giễu, chi bằng cô ta đi trước.


“Cô Tiêu, cô thế này là nhận thua sao?”


Triệu Ni Ni vội hỏi.


“Nhận thua?”


Tiêu Mạch Nhiên khẽ cười, lắc đầu.


“Không phải nhận thua mà là tôi thua lâu rồi, hai người họ đã kết hôn.”


“Kết hôn thì sao? Cô Tiêu, nếu tôi là cô, biết người đàn ông mình yêu cưới một người phụ nữ lòng dạ thâm sâu thì chắc chắn tôi sẽ giành người đàn ông đó về!”


Tiêu Mạch Nhiên sửng sốt, không ngờ chuyện mình thích Quan Triều Viễn bị cô gái này nhận ra.


“Lòng dạ cô ta thâm sâu như vậy, chắc chắn là nhắm vào tiền của cậu chủ, một người phụ nữ thích tiền của cậu chủ thì có thể làm cho cậu chủ hạnh phúc sao?”


“…”


Tiêu Mạch Nhiên lại im lặng.


“Cô Tiêu, tôi có thể thấy cô rất thích cậu chủ, nếu cậu chủ có thể hạnh phúc thì cô cũng quên đi tâm sự, nhưng cậu chủ đâu có hạnh phúc như cô nghĩ.”


Triệu Ni Ni cười với Tiêu Mạch Nhiên.


“Ai da, cô xem một người giúp việc nhỏ bé như tôi ở đây lắm lời này, xin lỗi cô Tiêu, tôi đi làm việc đây, tổ yến còn nóng cô ăn đi nhé.”


Nói xong, Triệu Ni Ni cầm khay rời đi.


Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên ghế, nghĩ kỹ lại những lời của Triệu Ni Ni.


Khu Rainbow.


Buổi trưa đưa cơm cho Quan Triều Viễn về, Tô Lam cảm thấy buồn ngủ nên ngủ một giấc, không ngờ cô ngủ thẳng đến tối.


Lúc cô mơ màng xuống giường ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lê Hoa đứng ở một bên đang nói gì đó với Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đã tan ca về từ sớm, nghe Lê Hoa bảo cô đang ngủ nên không lên làm ồn cô.


“Mợ chủ thật sự nói như vậy à?” Quan Triều Viễn vui vẻ nhướng mày.


“Tất nhiên rồi, lẽ nào tôi lừa cậu chủ? Mợ chủ nói thế đấy, bảo là mợ ấy tin cậu chủ.”


Lê Hoa nói lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xảy ra hôm nay cho Quan Triều Viễn, đặc biệt là những gì Tô Lam nói trên đường về.


Quan Triều Viễn nghe thế, sao anh có thể không vui được chứ.


Mặc dù Tô Lam không nhắc đến chuyện Tiêu Mạch Nhiên nữa nhưng ít nhiều thì Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng, hôm nay nghe Lê Hoa nói vậy, cuối cùng bây giờ anh cũng yên tâm, Tô Lam hoàn toàn không hề ghen với Tiêu Mạch Nhiên.


“Đang nói gì thế?” Tô Lam đi tới, giọng cô hơi khàn.


Quan Triều Viễn lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam.
 
Chương 964


Chương 964


“Ngủ đủ rồi?”


“Ừm, ngủ nhiều rồi, không muốn dậy, người lười cả ra.”


Quan Triều Viễn thì thầm bên tai Tô Lam.


“Vậy vừa khéo buổi tối có thể không ngủ nữa, sau đó cùng anh… ấy ấy…”


Lê Hoa cúi đầu cười rồi lập tức xoay người rời đi.


Buổi tối tắm xong, Tô Lam ngồi ngẩn người trên giường.


Cô vẫn nghĩ đến chuyện ban ngày, lo Tiêu Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm.


Quan Triều Viễn tắm xong đi ra, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp săn chắc và đường nét hoàn hảo.


“Đang nghĩ gì thế?”


Tô Lam thở dài, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.


“Có thể là hôm nay em đã làm sai một chuyện nên trong lòng rất khó chịu.”


“Là chuyện em đến hoa viên Crystal à?”


“Hửm? Sao anh biết?”


“Lê Hoa nói với anh rồi.” Quan Triều Viễn ngồi xuống bên giường, bóp cằm Tô Lam: “Em làm rất tốt.”


Tô Lam đẩy tay Quan Triều Viễn ra.


“Tốt gì chứ? Em lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm, hôm nay em nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng đi, bây giờ làm thế này giống như em đến đó để ra vẻ ta đây.”


Tô Lam vô cùng phiền muộn, sau khi về, càng nghĩ cô càng cảm thấy hôm nay mình làm sai rồi.


“Nếu em ra vẻ ta đây thì nên dẫn anh theo.”


“Đang nói nghiêm túc với anh đấy, anh nghiêm túc chút được không? Anh nói xem, em có nên tìm chị Mạch Nhiên để xin lỗi không?”


Tô Lam xâu chuỗi lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.


“Em là vợ anh, em đến hoa viên Crystal không cần phải báo cáo với ai cả, làm gì có nữ chủ nhân về nhà mà phải đi báo cáo chứ, không cần phải để tâm đâu.”


“Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ em đang lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm. Thực ra em thật sự không ngờ người giúp việc bên đó đều xem chị ấy là mợ chủ tương lai, ai cũng cung kính với chị ấy cả, em đến như thế giống như đang phá rối.”


Bây giờ Tô Lam đang rất phiền não.


“Cái gì gọi là phá rồi? Để anh nói, em đi là đúng. Chuyện này là do anh không giải thích rõ ràng, anh nên đích thân đưa em về bên đó một chuyến để người bên đó đều biết em mới là vợ của Quan Triều Viễn anh!”


“Anh đừng có gây thêm phiền nữa, em không sang bên đó nữa đâu.”


Tô Lam cảm thấy mình đã bị ám ảnh tâm lý rồi.


“Được được, không đi thì không đi.”


“Giờ em đang lo người giúp việc bên đó nịnh nọt quá, biết chị Mạch Nhiên không phải mợ chủ tương lai, liệu họ có tỏ thái độ với chị ấy không?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn: “Anh nói với quản gia Vương một tiếng, bảo quản gia Vương dặn người giúp việc bên đó chăm sóc tốt cho chị Mạch Nhiên, tuyệt đối không được tỏ thái độ với chị ấy, vẫn chăm sóc cho chị ấy như trước đây.”


“Anh biết rồi, biết rồi.”


Quan Triều Viễn kéo khăn tắm ở eo xuống, đè Tô Lam lên giường.
 
Chương 965


Chương 965


“Lắm điều quá đi mất, buổi tối không làm chuyện chính thì sẽ suy nghĩ lung tung.”


“Anh làm gì đấy?” Tô Lam chống hai tay lên ngực Quan Triều Viễn.


“Ban ngày em ngủ nhiều như vậy, chẳng phải là để tối vui vẻ với anh à? Sao anh có thể phụ tấm lòng này của em được.”


“Ai vui vẻ với anh…”


Tô Lam mặt đỏ tía tai nhìn Quan Triều Viễn.


“Em, là em đấy!” Quan Triều Viễn cúi người xuống hôn lên môi Tô Lam.


Lại là một đêm hạnh phúc và đẹp đẽ.





Tập đoàn Dark Reign.


Quan Triều Viễn trong phòng làm việc, chốc chốc khóe miệng lại nhếch lên, mặt đầy ý cười.


Hôm nay trong phòng họp anh cũng dịu dàng hiếm thấy, có người mắc lỗi nhưng anh lại không mắng, thỉnh thoảng mỉm cười, thậm chí còn khiến các nhân viên không biết đã xảy ra chuyện gì.


“Ân tình anh ấy nợ chính là ân tình mà tôi nợ.”


“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì anh ai?”


Mỗi lần nhớ đến những lời Tô Lam nói, Quan Triều Viễn đều rất vui.


Có lẽ đây là lúc anh có thể nói với Tô Lam thân phận thật sự của mình rồi.


Cô đã yêu mình như vậy, có lẽ sẽ không để ý đâu nhỉ?


Nghĩ thế, Quan Triều Viễn bắt đầu lên kế hoạch nói thẳng với Tô Lam.


Buổi tối, Tô Lam vẫn nấu một bàn thức ăn rồi ăn cơm cùng với Quan Triều Viễn.


Ăn tối xong, đột nhiên Quan Triều Viễn nói với Tô Lam: “Tối chúng ta cùng xem phim nhé?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ đầy bất ngờ.


“Đi rạp phim à?”


Quan Triều Viễn giơ một ngón tay ra lắc mạnh vài cái.


“Ở nhà, trong phòng ngủ, chỉ hai ta, thế nào?”


Tô Lam vô cùng cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn, hôm nay người đàn ông này có chuyện gì thế nhỉ? Không biết anh đang nghĩ cái gì.


“Đồng ý không? Xem phim cũng không nể mặt mà nhận lời sao?”


“Được rồi, dù sao thì tối cũng không có việc gì, gần đây cũng chẳng có phim truyền hình nào hay.” Tô Lam đồng ý.


“Vậy được, tối em chuẩn bị chút đồ ăn vặt đi, lát về phòng ngủ!” Quan Triều Viễn bỗng chốc phấn khởi.


Tô Lam cau mày, suy nghĩ kỹ càng.


“Trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì thế?”


“Không có thuốc, anh cũng không có hồ lô.”


Nghe Quan Triều Viễn nói thế, Tô Lam cười lớn.


“Ý em là, chắc không phải anh đang có ý nghĩ xấu gì đấy chứ?”


“Không có, anh thề là không có, lát nữa thì em biết thôi. Mau chuẩn bị đi, anh đi chuẩn bị phim đây.”
 
Chương 966


Chương 966


Quan Triều Viễn đứng dậy khỏi sofa, lập tức đi lên lầu, anh cần chuẩn bị rất nhiều thứ.


“Cậu chủ đúng là ngày càng lãng mạn.” Lê Hoa nói đùa.


“Lãng mạn gì chứ? Trong bụng anh ấy toàn ý nghĩ xấu thôi, ai mà biết anh ấy nghĩ cái gì.”


Tô Lam vẫn hơi thấp thỏm không yên.


“Hai người ở phòng ngủ ăn trái cây, xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, còn chuyện gì lãng mạn hơn thế này sao? Cùng lắm… cùng lắm là… he he he!”


Lê Hoa che miệng cười.


Tô Lam bị cười đến mặt mày đỏ bừng.


“Lê Hoa, cô còn nhỏ mà đã học cái không hay.”


“Người ta đã lớn rồi nhé, đừng xem tôi là con nít, có chuyện gì mà tôi không biết chứ!”


“…”


“Thực ra thế cũng rất tốt mà, mợ chủ có thể sinh em bé sớm một chút.”


Tô Lam mím môi cười, quả thực bây giờ cô rất muốn sinh một em bé.


“Để tôi giúp mợ.”


Tô Lam cũng không nghĩ nhiều, cô ở trong bếp rửa sạch trái cây, cắt để lên đĩa, lấy hai chai sữa chua rồi mang lên tầng.


Người đàn ông này thật sự chỉ muốn lãng mạn một chút thôi sao? Thật sự không có ý nghĩ xấu?


Tô Lam không tin cho lắm.


Nếu không có chút suy nghĩ xấu nào thì không phải Quan Triều Viễn rồi!


Tô Lam vẫn mang đồ vào phòng ngủ.


Phòng ngủ lúc này đã mờ tối.


Quan Triều Viễn đang loay hoay với thiết bị gì đó.


Anh đem máy chiếu sang, có thể trực tiếp chiếu phim lên tường, bây giờ anh đang điều chỉnh khoảng cách, xem thử độ cao có phù hợp hay không.


Tô Lam để trái cây và sữa chua lên tủ đầu giường.


“Anh có cần long trọng thế này không? Ôm laptop xem là được rồi.”


Tô Lam phát hiện mình vẫn nghĩ đơn giản quá.


“Vậy không hợp lắm, rõ ràng trong nhà có thiết bị công nghệ cao, sao lại không dùng?”


Quan Triều Viễn điều chỉnh xong độ cao rồi bế Tô Lam lên giường.


“Cởi đồ ra đi.”


Tô Lam lập tức che ngực mình lại.


“Làm gì thế? Xem phim mà cởi đồ làm gì?”


Cô có dự cảm không lành.


“Bảo em cởi thì em cứ cởi đi, đâu ra mà nhiều tại sao thế? Chúng ta nằm đắp chăn xem, thoải mái biết bao.”


Xem phim gì mà cứ phải nằm đắp chăn xem?


Tô Lam bỗng có một dự cảm không lành.


Cởi quần áo, chui vào chăn, xem phim…


Chắc sẽ không phải là xem phim heo đấy chứ?
 
Chương 967


Chương 967


Sau đó nổi hứng liền…


“Em không muốn!”


Tô Lam hét to với Quan Triều Viễn, mặt cô đã đỏ đến mang tai.


Từ nhỏ đến lớn cô luôn là con ngoan, sao có thể xem loại phim đó?


“Không muốn cái gì? Anh bảo em cởi quần áo thôi mà, như vậy chẳng phải thoải mái hơn sao?”


Nói rồi Quan Triều Viễn bắt đầu cởi quần áo của Tô Lam.


Tô Lam lập tức khoanh hai tay che ngực.


“Vậy anh nói cho em biết chúng ta xem phim gì?”


“Lát nữa em sẽ biết ngay mà? Ngoan, nhanh lên nào.”


“Không được, em muốn biết ngay bây giờ! Anh vừa cởi quần áo vừa chui vào chăn chắc chắn là có ý đồ xấu!”


Quan Triều Viễn cảm thấy mình oan uổng muốn chết.


“Vì sao như thế lại là có ý đồ xấu? Chúng ta chỉ xem phim thôi mà? Em có cần phải như vậy không?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ cảnh giác.


“Vậy anh nói cho em biết chúng ta xem phim gì?”


“Chạng vạng.”


“Hả?”


Nghe thấy cái tên này, Tô Lam giật nảy mình, chẳng lẽ không phải phim heo kích thích?


“Hả cái gì mà hả?”


“Ồ…”


Dây thần kinh căng thẳng của Tô Lam cuối cùng cũng thả lỏng.


“Em tưởng anh muốn xem…”


Nghĩ tới đây, mặt Tô Lam không khỏi đỏ bừng.


“Ôi chao!”


Lần này đỏ mặt là vì cô cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô lại nghĩ tận đẩu tận đâu!


“Em tưởng anh muốn xem phim gì?”


Quan Triều Viễn xích lại gần Tô Lam, “Sao mặt em đỏ thế? Chẳng lẽ em tưởng anh muốn xem…”


Quan Triều Viễn bật cười xấu xa, dường như nhìn thấu tâm tư Tô Lam.


“Em không tưởng anh muốn xem phim con heo đâu!”


Nói xong lời này Tô Lam thật sự hận không thể cắn đứt lưỡi mình, đây chẳng phải chưa đánh đã khai sao?


“Ha ha, hóa ra vợ anh muốn xem phim heo, được, anh đổi cho em ngay!”


Tô Lam lập tức che mặt.


“Em không muốn! Em không muốn, anh đừng ăn nói bậy bạ! Em thấy anh vừa cởi quần áo vừa chui vào chăn nên tưởng anh có ý đồ xấu thôi.”


“Anh bảo em cởi quần áo là sợ em chạy trốn!”


“Xem phim việc gì em phải chạy?”


Tô Lam thắc mắc.
 
Chương 968


Chương 968


Thực ra Quan Triều Viễn định nói với Tô Lam sự thật, anh lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi, chạy trốn, cho nên cởi quần áo sẽ an toàn hơn.


“Thế chúng ta có xem phim không nào? Có cần anh đổi sang phim heo không?”


Quan Triều Viễn lập tức nói sang chuyện khác.


“Đổi cái gì mà đổi, mau xem đi!” Tô Lam liếc Quan Triều Viễn một cái.


Quan Triều Viễn tắt đèn, ấn nút điều khiển từ xa, phim bắt đầu chiếu.


Hai người nằm trên giường, trong bầu không khí như vậy đúng là cảm thấy khá lãng mạn.


Tô Lam tựa đầu vào vai Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn xem say sưa, dù bộ phim này anh đã xem rất nhiều lần.


Khi anh quay sang nhìn Tô Lam, phát hiện Tô Lam đã nhắm tịt mắt!


“Em ngủ rồi à?”


Tô Lam giật mình, cô dụi mắt, ngượng ngùng lè lưỡi với Quan Triều Viễn.


“Trong phòng tối như hũ nút, lại còn nằm trên giường nên em hơi buồn ngủ.”


Nói xong, cô ngáp một cái.


“Xem phim mà em cũng ngủ được? Em không tò mò về tình tiết tiếp theo hay sao?”


Quan Triều Viễn nhíu mày, ấn vùng giữa hai đầu mày của Tô Lam.


“Em xem phim này rồi nên không tò mò.”


“Em xem rồi? Em xem hết rồi sao?” Quan Triều Viễn hết sức ngạc nhiên.


“Hồi học đại học em xem rồi.”


Quan Triều Viễn bỗng căng thẳng.


“Vậy em… Có cảm nhận gì?”


Tô Lam chớp mắt mấy cái.


“Em không thích cốt truyện tình yêu huyễn tưởng này lắm.” Tô Lam trả lời thành thật.


Khi cô biết Quan Triều Viễn muốn xem “Chạng vạng” cùng cô, cô cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.


Dù sao Tô Lam cảm thấy chỉ có con gái mới thích xem kiểu cốt truyện tình yêu mang sắc thái chủ nghĩa lãng mạn này.


Nhưng Quan Triều Viễn còn xem cả chương trình truyền hình thực tế yêu đương thì việc anh thích xem thể loại phim này cô cũng không lấy làm lạ.


“Cốt truyện tình yêu huyễn tưởng?”


“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy huyễn tưởng sao? Con người yêu ma cà rồng, một con người đi vào một gia tộc ma cà rồng, còn được một người sói yêu, thực ra em rất bội phục đầu óc của biên kịch, nhưng em thật sự không thích thể loại phim này lắm.”


“Em không cảm thấy tình yêu của họ vô cùng cảm động sao?”


Tô Lam không nghĩ như vậy.


“Em là một người có tam quan rất ngay thẳng, tình yêu như vậy cảm động lắm sao? Em lại cảm thấy là hại người hại mình.”


Tô Lam chống cằm nói.


“Vì sao em lại nói vậy?”


Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn đã vụt tắt, mỗi sợi dây thần kinh của anh đều căng thẳng vô cùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom