Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 909


Chương 909


Sở Nhuận Chi tiếp tục nói khiến Tô Lam không thể chen lời.


“Được rồi, Tô Lam à, cháu nghỉ ngơi trước đi, mợ còn có việc phải làm nên đi ra ngoài trước.”


“Vâng ạ.”


Sở Nhuận Chi nói xong thì rời đi, Tô Lam cũng không kịp hỏi được gì.


Điện thoại của cô, cô cần liên lạc với Quan Triều Viễn!


Mặc dù Hoắc Vũ Long dặn mấy người giúp việc gọi cô là cô cả của nhà họ Hoắc.


Nhưng cô cả là cô mới đến đây, cho nên cũng không dám đi lung tung trong nhà người ta.


Cho đến tận buổi trưa, Hoắc Tư Nhã đi học về, năm nay cô bé mới lên lớp mười, còn nhỏ tuổi.


Tô Lam chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cô bé mặc bộ đồng phục xanh trắng đang chạy như điên tới đây.


“Chị họ!”


Hoắc Tư Nhã ôm lấy Tô Lam.


“Tuyệt quá, tuyệt quá đi mất, không ngờ Tô Lam lại là chị họ của mình!”


Thần tượng của mình lại đột nhiên trở thành chị họ của mình, Hoắc Tư Nhã cảm thấy như thể một cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy!


Cô bé cảm thấy chỉ trong phút chốc mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời!


“Em chính là Tiểu Nhã à?”


“Vâng, vâng ạ! Em chính là Tiểu Nhã! Chị họ, có thể gặp được chị là một điều rất tốt! Em vui lắm, cả buổi sáng em đều không học, em muốn đến gặp chị từ sáng nhưng bố em nói rằng chị đang ngủ, không cho em đến quấy rầy chị! Cuối cùng em cũng được gặp chị rồi!”


“Tiểu Nhã, em có điện thoại không? Chị có thể dùng điện thoại của em được không?”


Hoắc Tư Nhã nhăn mũi lại.


“Em không có điện thoại, bố em không cho em dùng, bố bảo năm nay em đã lên lớp chín, sắp phải thi cấp ba rồi nên nhất quyết không mua điện thoại cho em, các bạn cùng lớp của em đều có điện thoại rồi.”


“À, vậy à…”


Tô Lam không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.


“Chị họ, chị muốn gọi điện thoại ạ? Để em dẫn chị đi tìm anh trai là được! Nhất định anh ấy sẽ đồng ý giúp chị!”


Nói xong, Hoắc Tư Nhã kéo Tô Lam đi ra khỏi cửa.


Hai người xuyên qua từng hành lang mang mùi hương và màu sắc cổ xưa, đi đến một căn phòng.


“Anh trai, anh có ở trong phòng không? Anh xem ai tới gặp anh này?”


Tô Lam còn đang nghi hoặc, chẳng phải vừa rồi Sở Nhuận Chi nói con trai mình đã lên đại học rồi sao?


Sao lại ở nhà vào lúc này?


“Anh cả, anh có ở trong đó không?” Hoắc Tư Nhã gọi với vào trong phòng.


Cửa mở ra, Giản Ngọc bước ra từ bên trong.


Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Ngọc, Tô Lam trợn tròn mắt.


Có đánh chết cô cũng không ngờ mình sẽ gặp Giản Ngọc ở đây.


“Anh Ngọc… sao anh lại…”
 
Chương 910


Chương 910


Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em ra ngoài chơi trước đi, anh có đôi lời muốn nói với chị họ em.”


Hoắc Tư Nhã lè lưỡi.


“Được rồi, em không làm bóng đèn của anh chị nữa!”


Hoắc Tư Nhã che miệng cười, nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Tô Lam, sau đó tung tăng chạy đi.


Giản Ngọc bước vào phòng.


“Em vào đi.”


Tô Lam nhanh chóng đi vào.


“Anh Ngọc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại ở đây?”


Trong đầu Tô Lam có vô số dấu chấm hỏi.


Giản Ngọc bình tĩnh ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi.


“Cưng à, cảm giác có nhà là như thế nào?”


Anh ta hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Tô Lam.


“Anh Ngọc, anh mau nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!”


Tô Lam ngồi lên ghế.


Giản Ngọc lại lấy một tách trà nhỏ xinh xắn ra, cũng rót từ bình tử sa.


“Nếm thử xem trà này có hương vị thế nào.”


“Bây giờ em nào có tâm tư uống trà với anh? Chuyện này là sao?”


Giản Ngọc vẫn bình thản nếm trà, dư vị tưởng chừng như vô tận.


“Anh Ngọc!” Tô Lam nổi giận, hét lên với Giản Ngọc.


“Cục cưng, em giận rồi à? Em sốt ruột như thế làm gì?”


“Em có thể không sốt ruột sao? Nếu bây giờ anh chỉ muốn uống trà, không có thời gian giải thích với em thì cho em mượn điện thoại đi!”


“Em mượn điện thoại làm gì? Gọi cho Quan Triều Viễn?”


“Đúng!”


Tô Lam không phủ nhận: “Em cần báo bình an cho anh ấy.”


“Không cần.”


“Thế nào gọi là không cần?”


“Anh không cho em mượn điện thoại được, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho phép em tiếp xúc với sản phẩm điện tử có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.”


Tô Lam hoảng sợ nhìn Giản Ngọc.


Chẳng lẽ đây là bắt cóc?


Tô Lam chợt nghĩ đến nếu Hoắc Vũ Long có thể biết chính xác thông tin chuyến bay của cô, vậy chắc hẳn ông cũng biết nhà cô ở đâu, tại sao không đến nhận nhau luôn mà lại chơi kiểu bắt cóc này?


Sau khi suy xét cẩn thận kỹ lưỡng, quả thực có quá nhiều điểm đáng nghi!


Giản Ngọc cười khẽ.


“Anh thực sự không còn cách nào khác, vì em vẫn không tin anh nên anh mới phải dùng cách này.”
 
Chương 911


Chương 911


Quả nhiên là vậy!


“Cậu em là bố nuôi của anh, em còn nhớ câu chuyện anh kể cho em không? Chính bố nuôi đã đưa anh từ rừng về, sau đó nuôi dạy anh thành người.”


“…”


“Anh khuyên em vừa nhận lại người thân thì hãy chung sống hoà thuận.”


Tô Lam hung dữ trợn mắt nhìn Giản Ngọc.


“Vậy nên tất cả những việc này đều là quỷ kế của anh?”


“Quỷ kế? Cưng à, anh muốn em nói đây là diệu kế của anh hơn.”


Đôi mắt Giản Ngọc nhướn lên một cách quyến rũ mà xấu xa.


Tô Lam đập mạnh xuống bàn, ra khỏi phòng Giản Ngọc.


Cô phát hiện ngoài cửa vẫn luôn có người lặng lẽ quan sát mình, nhìn vẻ ngoài không thấy gì nhưng thực tế lại đang theo dõi cô.


Cô đã bị giam lỏng ở đây.


Một lúc sau, người giúp việc tới gọi cô ăn trưa, cô đi thẳng tới phòng ăn.


Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đã ngồi trên bàn, Hoắc Tư Nhã vội vàng kéo cô đến ngồi bên cạnh, một lúc sau Giản Ngọc cũng tới.


Sở Nhuận Chi nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, giới thiệu với Tô Lam tình hình trong nhà.


Tô Lam vẫn chưa có cơ hội để nói.


“Ai da, cháu thấy đấy, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi con trai mợ và Kiêm Mặc thôi là đủ người rồi!”


Cuối cùng Tô Lam cũng đã tìm thấy cơ hội.


“Chắc cậu mợ chưa biết điều này, cháu kết hôn rồi vậy nên còn thiếu chồng cháu nữa.”


Cô vừa nói xong câu này, bầu không khí trên bàn ăn lập tức thay đổi.


Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đều cảm thấy hơi lúng túng.


Hoắc Tư Nhã chợt ngẩng đầu nhìn Tô Lam.


“Chị họ, chị kết hôn rồi?”


“Đúng vậy, chị kết hôn hơn một năm rồi, chỉ là chưa công bố với người ngoài thôi.”


“Vậy chồng chị là ai? Trông anh ấy thế nào? Có đẹp trai không?”


Trẻ con đâu biết quan hệ thiệt hơn trong này, Hoắc Tư Nhã vẫn rất hào hứng.


“Anh ấy rất đẹp trai, có cơ hội chị sẽ giới thiệu cho em làm quen.”


“Được, được! Thời gian trước chị công khai trên Weibo đã có bạn trai, em còn tưởng người đó là anh cả em! Em xem ảnh được đăng trên báo, mặc dù không có khuôn mặt chính diện nhưng thấy cũng giống anh cả! Vậy chị thấy chồng chị đẹp trai hay anh cả em đẹp trai?”


Hoắc Tư Nhã càng nói càng hưng phấn.


“Tiểu Nhã, ăn xong rồi mau đến trường đi, đừng để muộn.” Hoắc Vũ Long lạnh lùng nói.


“Không muộn đâu bố, vẫn còn sớm mà!”


Hoắc Tư Nhã hoàn toàn không hiểu ý Hoắc Vũ Long.


“Tiểu Nhã! Có phải bố đã từng nói với con là ăn không nói, ngủ không tiếng không?”


“Nhưng chẳng phải mẹ…”


Hoắc Tư Nhã còn chưa nói xong, Sở Nhuận Chi đã lập tức nháy mắt với cô bé.
 
Chương 912


Chương 912


“Tiểu Nhã, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi học.”


Hoắc Tư Nhã lè lưỡi, và nhanh cơm vào miệng rồi đi ngay.


Trước khi đi, cô bé còn nói với Tô Lam: “Chị họ, tối em về chúng ta nói chuyện tiếp nhé!”


Sau khi Hoắc Tư Nhã đi, bầu không khí trên bàn ăn càng thêm gượng gạo.


“Cậu à, đột nhiên cậu cho người trói cháu tới đây, cháu còn chưa kịp nói với chồng. Điện thoại cháu cũng mất rồi, hay là cậu đưa cháu về đi, hôm khác cháu đưa anh ấy tới thăm cậu.”


Tô Lam thử dò hỏi.


Đương nhiên Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi biết Tô Lam đã kết hôn, nhưng họ không ngờ vừa nhận nhau Tô Lam đã đề cập đến chuyện này.


“Tô Lam, cháu vừa về hay là ở lại mấy hôm đã rồi đi?” Sở Nhuận Chi bắt đầu hoà giải.


“Ở lại vài hôm cũng được, nhưng cháu phải nói với chồng một tiếng để anh ấy ở nhà không lo lắng cho cháu. Mợ có thể cho cháu mượn điện thoại được không?”


Sở Nhuận Chi cứng họng, lập tức đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.


Họ vừa mới nhận lại cô cháu gái này nên không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.


“Cháu đừng uổng phí sức lực nữa, cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu ở nhà đi, cứ coi đây là nhà của mình.”


Trong giọng nói lãnh đạm của Hoắc Vũ Long lộ rõ vẻ uy nghiêm.


“Đương nhiên cháu không coi cậu là người ngoài, nhưng cháu đã kết hôn rồi, cháu có nhà riêng của mình.”


Tô Lam cũng không hề tỏ ra yếu thế.


“Từ nay về sau đây sẽ là nhà của cháu, ngoài nơi này ra cháu không còn nhà nào khác! Hãy quên người chồng của cháu đi, hai đứa không hợp!”


“Cháu không hiểu câu này của cậu, cậu còn chưa gặp anh ấy, sao cậu biết chúng cháu không hợp?”


“Cháu….”


Hoắc Vũ Long nhìn Sở Nhuận Chi.


“Theo cậu đến phòng làm việc, cậu sẽ nói cho cháu biết lý do tại sao không hợp!”


Hoắc Vũ Long đứng dậy bước đi, Tô Lam theo sau, mà Giản Ngọc cũng đi cùng!


Vẻ mặt Hoắc Vũ Long nghiêm nghị.


Tô Lam chờ ông nói.


“Tô Lam, cậu vốn định để cháu làm quen với người nhà vài ngày rồi mới nói, nhưng xem ra cháu đã không đợi được nữa.”


Khi Tô Lam nhìn thấy Giản Ngọc thì đã đoán được đại khái.


“Cậu có gì cứ nói đi ạ.”


“Cậu sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân của cháu với Quan Triều Viễn!”


Tô Lam không hề bị kích động.


“Cậu à, cậu không thấy bây giờ nói câu này đã muộn rồi sao? Cháu đã kết hôn với anh ấy, về mặt pháp luật, chúng cháu là vợ chồng. Đây là sự thật.”


“Vậy ly hôn đi! Tóm lại cậu sẽ không để cháu gái mình ở cùng ma cà rồng!”


Hoắc Vũ Long nói rất quyết đoán, thái độ cực kỳ kiên quyết.


Tô Lam liếc nhìn Giản Ngọc.
 
Chương 913


Chương 913


“Cậu cũng tin chuyện ma cà rồng sao? Đây là chuyện không có thật! Trên đời làm gì có ma cà rồng, cho dù thật sự có thì anh ấy cũng không phải!”


Dù sao Hoắc Vũ Long cũng là em trai mẹ, là bề trên của mình nên Tô Lam vẫn phải giữ phép lịch sự.


“Tô Lam! Cháu có thể không tin lời Ngọc Nhi, cháu có thể cho rằng nó nói dối, cũng có thể cho rằng nó có mục đích khác, nhưng ngay cả lời của cậu mà cháu cũng không nghe sao? Cậu sẽ hại cháu sao?”


Hoắc Vũ Long vừa nói vừa vỗ ngực.


“Đương nhiên cậu sẽ không hại cháu, chỉ là có thể cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết hoặc xem quá nhiều phim rồi, ngay cả chuyện không có thật này mà cũng tin!”


“Tô Lam! Sao cháu lại không tin chứ? Trên đời này thật sự có ma cà rồng, mà người đàn ông kết hôn với cháu lại chính là ma cà rồng, cháu ở bên cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”


Tô Lam vỗ trán, thật sự không biết nên nói thế nào với họ.


“Cháu ở cùng anh ấy cũng một thời gian rồi, nếu anh ấy là ma cà rồng thì sao cháu lại không biết chứ? Hơn nữa nếu anh ấy muốn hại cháu thì đã làm từ lâu rồi.”


“Cậu chỉ có thể nói là cậu ta giả vờ quá tốt, còn về việc tại sao đến giờ cậu ta vẫn chưa hại cháu có thể là thời cơ chưa tới, hoặc có thể cậu ta đã thật sự yêu cháu.”


Hoắc Vũ Long lặng lẽ thở dài.


“Tô Lam, cháu ở cùng cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu, ma cà rồng không có tính người, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ lấy mạng cháu!”


Tô Lam thấy không thuyết phục được Hoắc Vũ Long thì cũng hơi mất kiên nhẫn.


“Cậu à, vậy thì thế này đi. Tình cảm chúng cháu vẫn đang rất tốt, cháu về hỏi anh ấy xem thế nào nhé?”


Hoắc Vũ Long phát hiện cháu mình quá giống chị gái, tính tình đều ngang bướng như nhau!


“Tô Lam!”


“Cậu à, chúng ta cũng có thể coi như người một nhà, cậu để cháu đi đi, có phải cháu không quay lại nữa đâu!”


Tô Lam quay người định đi ra ngoài.


“Đứng lại!” Hoắc Vũ Long đột nhiên quát lên.


Tô Lam dừng bước.


“Cháu không tin cậu cũng được, nhưng cậu sẽ không bao giờ để cho cháu đi!”


Tô Lam quay lại, nhìn Hoắc Vũ Long vẫn đang tức giận.


“Sao cậu phải làm thế chứ?”


Tô Lam nhìn Giản Ngọc.


“Cháu biết cậu rất yêu quý cậu con trai nuôi này, nhưng cháu và chồng cháu cũng rất yêu nhau. Xin cậu đừng phá hỏng mối quan hệ giữa chúng cháu chỉ vì người con trai nuôi này của cậu.”


“Tô Lam ơi Tô Lam, cháu thật hồ đồ! Cháu đã yêu ma cà rồng đấy!”


Tô Lam đột nhiên bị Hoắc Vũ Long chọc cười.


“Cháu thật sự không biết nên nói gì với cậu nữa.”


“Cháu không nên yêu cậu ta! Cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu ở lại đây đi, không có lệnh của cậu, cháu sẽ không bao giờ ra được khỏi cửa nhà họ Hoắc!”


Lần này Hoắc Vũ Long rất nghiêm túc.


Tô Lam khẽ cau mày.
 
Chương 914


Chương 914


“Nếu cháu cứ đi thì sao?”


“Vậy cháu thử xem.”


“Cậu đang ép cháu đấy!”


“Không phải cháu cũng đang ép cậu sao? Tô Lam, nói thật nếu năm đó cậu không để mẹ cháu đi thì mẹ cháu sẽ không thảm như thế. Vậy nên cậu sẽ không để cháu đi theo con đường của bà ấy, cậu đã sai một lần rồi, cậu sẽ không sai lần thứ hai nữa đâu!”


Hoắc Vũ Long gần như cắn răng nghiến lợi để nói lời này.


Đúng vậy, khi ông biết số phận bi thảm của Hoắc Vũ Nhu thì hối hận xanh ruột.


Nếu không phải ông còn trẻ tuổi thiếu hiểu biết, để cho chị gái đi thì chắc chị ông vẫn có thể yên ổn sống cuộc đời vinh hoa phú quý này.


Ông không thể bảo vệ chị gái chu đáo cả đời, vậy nên chỉ có thể đặt hy vọng vào những đứa con của bà.


Ông không thể để Tô Lam đi!


Tô Lam chậm rãi trở về phòng mình.


Trên đường về, cô cũng nhân tiện quan sát nhà họ Hoắc.


Nhà họ Hoắc thật sự được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đúng là nhà giàu nhất thành phố S.


Tường ngoài sân thành cổ này rất cao, cô không thể nhảy ra ngoài được, chưa kể xung quanh lúc nào cũng có người đi tuần.


Chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ rất lo lắng!


Thành phố Z.


Quan Triều Viễn cả đêm không ngủ dường như phát điên, đang yên đang lành chờ cô về nhà, sao tự dưng lại biến mất?


Tối qua khi biết tin có thể Tô Lam đã bị bắt cóc, anh đã ra lệnh phong toả rất nhiều nơi.


Mọi đường cao tốc, sân bay, nhà ga ra khỏi thành phố Z đều bị phong toả!


Nhưng không ngờ đối phương vẫn thoát được.


Điện thoại di động của Tô Lam có hệ thống theo dõi định vị, nhưng khi họ tìm kiếm dựa trên hệ thống đó thì phát hiện điện thoại cô đang nằm trong thùng rác.


Hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn rất quen thuộc với Quan Triều Viễn, biết anh cài hệ thống định vị trên điện thoại Tô Lam.


Sáng nay anh kiểm tra hệ thống giám sát gần sân bay, phát hiện đối phương điều hai chiếc ô tô, một chiếc chở Từ Phóng và Lục Uy Nhiên, chiếc còn lại chờ Tô Lam đi.


Hai chiếc xe đó đều dùng biển số giả của Tập đoàn Dark Reign, chắc khi đi trên đường đã thay lại biển số thật nên không tra ra thông tin gì.


Bây giờ anh không có một manh mối nào!


“Tiếp tục tìm cho tôi, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra và đưa Tô Lam về!”


Quan Triều Viễn gào lên với cấp dưới.


“Vâng! Nhưng Sếp Quan, chúng ta đi đâu tìm bây giờ? Chúng ta không có chút manh mối nào cả.”


Doãn Cẩn lộ vẻ khó xử, hiển nhiên lần này khó tìm hơn lần trước.


“Nơi cuối cùng hai chiếc xe đó biến mất là ở đâu? Chúng đi từ hướng nào?”
 
Chương 915


Chương 915


“Nơi hai chiếc xe biến mất trên camera đại khái hướng đến đường cao tốc. Đường cao tốc đó dẫn đến thành phố M, nhưng bây giờ đường cao tốc cũng ngoằn ngoèo nhiều đường, chưa chắc chúng đã đến thành phố M, cũng có thể nửa đường đã đổi sang hướng khác. Khả năng này rất lớn, có thể là rất nhiều thành phố.”


Quan Triều Viễn âm thầm nắm chặt tay.


Đối phương thật thông minh!


Không ngờ lại cho anh vô số khả năng, như vậy càng khó tìm hơn!


“Cứ đi dọc theo đường cao tốc, phái thêm người, cử người đi tìm từng đường cho tôi!”


“Vâng.” Mặc dù Doãn Cẩn thấy rất rắc rối nhưng vẫn đồng ý, vì bây giờ cũng không còn cách nào khác.


Hai mắt Quan Triều Viễn sáng như ngọn đuốc.


Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại để mất Tô Lam!


Thành phố S.


Nhà họ Hoắc.


Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc đang nói chuyện trong phòng làm việc, Tô Lam vẫn luôn bị giam lỏng, không còn sự lựa chọn nào khác.


“Bên phía Quan Triều Viễn có động tĩnh gì không?”


Mặc dù ở thành phố S không ai dám động đến nhà họ Hoắc, nhưng đối phương là Quan Triều Viễn nên ông vẫn có chút kiêng dè.


“Hiện nay Quan Triều Viễn đang tìm người, cũng may hôm qua chúng ta trốn kịp, trên đường rút lui cố ý đi đường vòng. Đường cao tốc bên này có rất nhiều lối, với tính cách của Quan Triều Viễn chắc chắn anh ta sẽ cho tìm từng đường.”


Giản Ngọc nở nụ cười lạnh lùng.


Hoắc Vũ Long gật đầu, ông chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Giản Ngọc.


“Nhưng bố nuôi à, Quan Triều Viễn có thể khiến Tập đoàn Dark Reign ngồi lên vị trí đứng đầu thế giới, chúng ta không thể coi thường năng lực của anh ta, vẫn nên tranh thủ thời gian thuyết phục Tô Lam đi thôi.”


“Bố biết, tính của Tô Lam quá giống mẹ nó, bướng bỉnh lại cố chấp, sợ rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian và công sức.”


Hoắc Vũ Long thở dài.


“Từ nhỏ Tô Lam đã phải chịu rất nhiều khổ cực, điều cô ấy mong muốn nhất là có một gia đình ấm áp, bố có thể bắt đầu từ điều này.”


Hoắc Vũ Long cân nhắc kỹ càng rồi gật đầu.


Tô Lam đi đi lại lại trong phòng, cô không thể tưởng tượng được Quan Triều Viễn biết mình bị bắt cóc sẽ nổi trận lôi đình thế nào.


Bởi vì Hoắc Vũ Long không để lộ bất kỳ dấu vết nào, nên Tô Lam biết Quan Triều Viễn rất khó mà biết được cô đang ở nhà họ Hoắc thành phố S.


Mong rằng khi nhà họ Hoắc bắt cóc mình có để lại manh mối nào đó.


Trong nhà họ Hoắc cô hoàn toàn được tự do, chỉ là không được phép ra khỏi cửa lớn, xung quanh luôn có người theo dõi.


Cô đã kiểm tra một lượt nhà họ Hoắc, nơi đây quá rộng giống như chốn thâm cung, mù đường như Tô Lam đừng nói là chạy trốn, đi trong này thôi cũng dễ bị lạc.
 
Chương 916


Chương 916


“Cốc cốc cốc…”


Tô Lam cảnh giác nhìn ra cửa.


“Mời vào.”


Hoắc Vũ Long bước vào, trên tay cầm một chồng sách.


Vừa nãy khi ăn trưa hai người có cãi nhau, nhưng bây giờ trông Hoắc Vũ Long điềm đạm hơn rất nhiều.


“Tô Lam, cậu có thể nói chuyện với cháu không?”


Tô Lam ngồi vào bàn.


“Nếu cậu vẫn muốn nói chuyện chồng cháu là ma cà rồng thì thôi, đừng phí sức nữa.”


Tô Lam nghiêm mặt, mặc dù cô biết làm vậy rất mất lịch sự, nhưng để được ra ngoài, cô cũng bất chấp.


Hoắc Vũ Long ngồi xuống.


“Biểu cảm, thần thái và giọng điệu nói chuyện của cháu bây giờ rất giống với dáng vẻ trước đây khi mẹ cháu bỏ trốn.”


Tô Lam rũ mắt xuống.


“Xin cậu thứ lỗi cho cháu, cháu muốn hỏi một câu. Từ khi mẹ cháu bỏ trốn, cậu không nghĩ tới việc đi tìm bà ấy sao?”


Cho dù bà bỏ trốn cùng một người đàn ông thì dù họ đi tìm rồi hỗ trợ bà thì bà cũng không chết thảm như thế.


“Sao lại chưa tìm? Năm đó mẹ cháu là người con gái đẹp và thuỳ mị nổi tiếng ở vùng này, xinh đẹp, dịu dàng, trang nhã. Khi vừa tròn mười tám tuổi đã có rất nhiều người đến cầu hôn. Nhưng bố mẹ cậu muốn bà ở nhà thêm vài năm nữa, không muốn bà kết hôn quá sớm, hơn nữa khi ấy bà lại đang học đại học, mãi vẫn chưa tìm được người nào thích hợp.”


Tô Lam cúi thấp đầu, không ngắt lời.


“Bỗng có một ngày, bà về nhà nói mình đã yêu một người đàn ông. Bà là viên ngọc quý của gia đình, bố mẹ cậu làm sao có thể chấp nhận được sự thật này! Hơn nữa bà chưa lấy chồng đã có thai.”


Đây thật sự không giống chuyện một người con gái xinh đẹp, nhà giàu có thể làm.


“Chị gái lớn như thế nhưng đó là lần đầu tiên bố cậu đánh bà, nghĩ đến việc bà đang mang thai nên đánh rất nhẹ, sau đó ông nhốt bà lại. Nhưng bà ấy quá cứng đầu…”


Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lam đầy ẩn ý, Tô Lam bây giờ cũng cực kỳ cứng đầu.


“Bố cậu không hỏi được một chút thông tin gì về người đàn ông kia, cho đến khi cậu thả bà ấy đi. Mọi người không biết gì về người đàn ông đó, vì vậy sau khi chị gái bỏ trốn rất khó tìm ra.”


“Tìm bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thấy ạ?”


Với thực lực của nhà họ Hoắc, Tô Lam thật sự không tin lắm.


Hoắc Vũ Long lắc đầu.


“Cậu đã điều tra từng bạn học, thậm chí từng người bạn của bà ấy, không bỏ qua một ai, nhưng cũng không thu được gì. Ai ngờ lại chính là người đến nhà chúng ta đưa rượu một lần duy nhất!”


Cho đến giờ, Hoắc Vũ Long vẫn rất bàng hoàng.


“Không biết ông ta đã dụ dỗ lừa gạt chị gái như thế nào mà bà ấy lại khăng khăng một mực đi theo ông ta như vậy, thậm chí còn giấu họ giấu tên, thay đổi thân phận!”


Hoắc Vũ Long đập bàn, cảm xúc có hơi kích động.


Tô Lam nghe xong chuyện trước đây cũng rất phẫn nộ.


Sao bố cô có thể đểu như vậy?
 
Chương 917


Chương 917


Con gái người ta lẻ loi một mình đi theo ông, mà ông lại phản bội người ta.


Hoắc Vũ Long xua tay với Tô Lam.


“Chuyện đã qua rồi không nhắc nữa, bây giờ cậu đã tìm được cháu, cũng coi như không phụ bố mẹ đã mất mấy năm trước của cậu. Tâm nguyện lớn nhất của họ trước khi chết là tìm được chị gái.”


Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lam với đôi mắt ngấn lệ.


“Tô Lam, cậu là cậu ruột của cháu, điều cậu hối hận nhất năm đó là không có cách nào bù đắp cho chị gái, cậu chỉ có thể bù đắp cho cháu và em trai cháu, dù cháu đưa ra điều kiện gì, cậu cũng đồng ý.”


“Vậy cậu để cháu đi đi.” Tô Lam không chút do dự.


Hoắc Vũ Long lập tức nhíu mày.


“Chỉ có điều này là không thể! Trừ khi cháu đồng ý với cậu sẽ ly hôn với Quan Triều Viễn!”


Tô Lam quay đầu đi, thái độ không thể rõ ràng hơn.


“Sao cháu lại cứng đầu hệt như mẹ cháu vậy? Tô Lam, rời xa cậu ta đi, coi như cậu xin cháu, nếu cháu bằng lòng ly hôn thì cậu có thể giúp đỡ.”


Tô Lam đưa một tay lên chống đầu.


Trên đời này dường như không có điều gì là hoàn hảo, khó khăn lắm cô mới có gia đình thực sự của riêng mình, nhưng người nhà lại bắt cô phải ly hôn, rời xa người đàn ông cô yêu.


“Cậu nhìn ra được Ngọc Nhi rất thích cháu, thằng bé có điểm nào không bằng Quan Triều Viễn? Cậu có thể tổ chức hôn lễ đẳng cấp nhất cho hai đứa!”


“Anh Ngọc rất tốt, rất xuất sắc, là một người đàn ông đáng để giao phó cả đời, nhưng cháu không yêu anh ấy.”


Không có tình yêu nên không thể đến với nhau.


Hoắc Vũ Long hơi thất vọng, ông vỗ vào chồng sách mình mang đến.


“Tô Lam, cậu biết rằng một số chuyện rất khó chấp nhận, nhưng nó lại là sự thật và chúng ta phải học cách chấp nhận chúng. Có rất nhiều chuyện về ma cà rồng được ghi lại trong những cuốn sách cổ này, cháu có thể đọc.”


Tô Lam mỉm cười bất lực.


“Cậu à, cậu nói cháu bướng bỉnh và cố chấp giống mẹ, nhưng cháu thấy cháu giống cậu hơn, vì cậu cũng cố chấp và cứng đầu.”


Hoắc Vũ Long giật mình.


Sau đó thở dài không biết làm sao.


“Nếu không ai trong chúng ta thuyết phục được ai, vậy cháu hãy đọc những cuốn sách này. Cậu ra ngoài trước, cháu tự suy nghĩ kỹ đi.”


Hoắc Vũ Long nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.


Tô Lam nhìn chằm chằm chồng sách cũ.


Thành phố Z.


Trong chiếc xe Rolls-Royce, Quan Triều Viễn đeo tai nghe, lắng nghe báo cáo từ các đội.


Tô Lam đã bị bắt cóc ba ngày.


Trong ba ngày này, đừng nói là tìm được người, dù là một manh mối cũng không có!


Sao anh có thể không lo lắng?


Doãn Cẩn ngồi trên ghế lái phụ, đợi lệnh của Quan Triều Viễn.
 
Chương 918


Chương 918


Lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại thật chặt, nếu có thể tìm ra manh mối, dù chỉ là một chút thôi thì có lẽ cũng không khó khăn thế này.


Lần này sợ rằng anh đã đụng độ đối thủ.


Quan Triều Viễn tháo tai nghe.


“Sếp Quan, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”


“Lục tìm thật kỹ, không được bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào!”


Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi.


Doãn Cẩn trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại.


“Sếp Quan, người của chúng ta đã tìm ba ngày ba đêm rồi, mọi người đều rất mệt mỏi. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?”


“Nghỉ ngơi? Một chút manh mối cũng không tìm ra, bây giờ cậu lại bảo với tôi là muốn nghỉ ngơi?”


Hai mắt Quan Triều Viễn đỏ ngầu, anh hét lên.


Doãn Cẩn bị tiếng quát của Quan Triều Viễn làm cho tê dại da đầu, nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp.


“Sếp Quan, các anh em thật sự rất mệt, cứ tiếp tục như này hiệu quả cũng không cao, chưa biết chừng sẽ bỏ sót nơi quan trọng, lợi bất cập hại. Hơn nữa anh cũng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, cũng đã đến lúc nên nghỉ ngơi, biết đâu lại nghĩ thông suốt.”


Lời này của Doãn Cẩn khiến Quan Triều Viễn bình tĩnh lại.


Doãn Cẩn nói đúng, nếu cứ tiếp tục thì mọi người cũng hao mòn tinh lực, họ chỉ là người bình thường, không có nhiều tinh lực như anh.


Họ kiệt sức cũng không quan trọng, nhưng họ làm việc dưới tình trạng mệt mỏi quá độ chắc chắn sẽ bỏ sót rất nhiều thứ, lỡ như bỏ lỡ Tô Lam…


“Chia tất cả các đội thành ba nhóm, tám tiếng thay ca một lần, chuẩn bị cơm ngon cho họ, nhất định phải tập trung tinh lực tìm được người cho tôi, không được bỏ sót chỗ nào, dù là một chi tiết nhỏ!”


Quan Triều Viễn hơi nheo mắt.


“Vâng, tôi sẽ làm ngay, anh cũng cần nghỉ ngơi rồi.”


“Tôi không cần!”


Doãn Cẩn thở dài, cánh tay Quan Triều Viễn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thời gian trước lại luôn hôn mê, anh ta thật sự sợ anh sẽ không trụ nổi.


“Sếp Quan, tôi nghĩ mợ chủ sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt cóc đâu, hoặc là mợ chủ đắc tội ai, hoặc là anh đã đắc tội ai đó. Anh về nhà cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong thời gian này đi, xem có manh mối gì không.”


Trong đôi mắt xanh của Quan Triều Viễn lướt qua một tia lo ngại.


“Hơn nữa Sếp Quan, anh đừng quên tay anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tình trạng thời gian trước của anh cũng không ổn, nếu mợ chủ về thấy anh như thế này chắc chắn sẽ lại tức giận.”


“Sao cậu nói nhiều thế?”


Quan Triều Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Cẩn.


Nhưng lời anh ta nói là sự thật.


Quan Triều Viễn day nhẹ hai bên thái dương, nếu Tô Lam biết anh ba ngày ba đêm không chợp mắt, chắc chắn sẽ lại nổi giận.


“Về khu Rainbow.”


Doãn Cẩn nghe Quan Triều Viễn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 919


Chương 919


Xe nhanh chóng về đến khu Rainbow.


Vừa vào cửa, Quan Triều Viễn đã nghe thấy tiếng động vọng lại từ phòng bếp.


“Tô Lam?”


Quan Triều Viễn lập tức nhanh chân vào bếp.


“Tô Lam, em về rồi à?”


Âm thanh đột ngột vang lên khiến cả ba người bên trong cùng nhìn ra cửa bếp.


Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên, trái tim Quan Triều Viễn chợt trùng xuống.


“Sao lại là cô?”


Tiêu Mạch Nhiên đeo tạp dề, đang nấu ăn cùng dì Phương và Lê Hoa.


“Ồ, em nghe nói Tô Lam bị bắt cóc, anh lại bận tối mắt nên qua đây xem có giúp được gì không.”


Quan Triều Viễn đột nhiên suy sụp như người mất hồn, hoá ra không phải Tô Lam.


Anh không nói gì, im lặng về phòng khách, ngồi lên ghế sofa.


Anh nhắm mắt, tựa đầu lên ghế, lông mày vẫn không thể giãn ra.


“Tô Lam, rốt cuộc em đang ở đâu?”


Lần trước anh đã âm thầm thề sẽ không bao giờ để Tô Lam rời khỏi tầm mắt mình nữa, nhưng anh không ngờ mình lại để mất cô nhanh như vậy.


Tiêu Mạch Nhiên nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh Quan Triều Viễn, thuận tay rót cho anh ly nước.


“Anh xem môi anh khô hết rồi kìa, uống chút nước bôi trơn cổ họng đi.”


Lúc này Quan Triều Viễn mới mở mắt.


“Tô Lam… Vẫn chưa tìm được sao?”


“Chưa.”


“Thật kỳ lạ, sao đang yên đang lành lại bị bắt cóc chứ?”


Lời này của Tiêu Mạch Nhiên như đang nói với chính mình.


“A Viễn, anh cũng đừng lo lắng quá, người tốt sẽ gặp điều tốt, em tin lần này chắc chắn Tô Lam có thể chuyển nguy thành an.”


“Ừm.”


Tiêu Mạch Nhiên cũng không biết làm thế nào để an ủi Quan Triều Viễn.


“Muốn tìm được Tô Lam, trước tiên anh phải giữ gìn sức khoẻ đã, anh vừa mới hồi phục, không thể để mình mệt mỏi như vậy. Chỉ khi anh duy trì tinh lực và trạng thái tốt mới có thể nhanh chóng tìm được Tô Lam.”


Tiêu Mạch Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ.


“Tôi đói rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên vui mừng khôn xiết.


“Cơm đã chuẩn bị xong, có thể ăn luôn được rồi.”


Một bàn đầy ắp các món ăn.


“Mấy món này là em làm đấy, anh mau nếm thử xem có ngon không.”


Tiêu Mạch Nhiên gắp thức ăn cho Quan Triều Viễn như đang lấy lòng, anh lập tức nhíu mày.
 
Chương 920


Chương 920


Thấy Quan Triều Viễn không vui, Tiêu Mạch Nhiên lập tức dừng hành động của mình lại.


Quan Triều Viễn có bệnh sạch sẽ, anh chưa bao giờ ăn thức ăn người khác gắp cho.


“Em quên mất, em xin lỗi. Dì Phương, phiền dì đổi cho tôi bát cơm khác.”


“Vâng.”


Dì Phương lập tức lấy cho Quan Triều Viễn bát cơm khác.


Lúc này Quan Triều Viễn mới bắt đầu ăn.


“Món này, món này, món này là em làm, không ngon lắm anh ăn tạm nhé.” Tiêu Mạch Nhiên liệt kê từng món mình làm.


Từ khi biết Tô Lam nấu ăn ngon, còn biết nướng bánh, Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy mình đã bị bỏ lại phía sau.


Mặc dù rất bận nhưng cô ta vẫn thuê một đầu bếp riêng để dạy mình nấu ăn.


Trong thời gian này, kỹ năng nấu nướng của cô ta đã được cải thiện rất nhiều.


Nhưng ngoại trừ món Tô Lam nấu, trong mắt Quan Triều Viễn những món người khác làm đều giống nhau.


“A Viễn, anh nghĩ liệu Tô Lam có đắc tội ai trong giới giải trí không? Cô ấy không thể vô duyên vô cớ bị bắt cóc như vậy chứ? Nếu là bắt cóc thông thường thì chắc hẳn những kẻ bắt cóc sẽ đưa ra yêu cầu, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.”


Tiêu Mạch Nhiên vừa ăn vừa phân tích.


Quan Triều Viễn lập tức ngừng ăn.


Nếu là bắt cóc thông thường thì lẽ ra đối phương đã liên lạc với anh để đòi tiền chuộc hoặc đưa ra điều kiện nào đó từ lâu rồi.


Nhưng đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, tại sao lại như vậy?


Quan Triều Viễn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Doãn Cẩn.


“Lập tức đến bộ phận truyền tin kiểm tra lịch sử cuộc gọi gần đây của mợ chủ, tôi muốn biết thông tin chi tiết nhất!”


“Rõ!”


Nếu bên kia không đòi tiền chuộc hay đưa ra điều kiện gì, vậy nghĩa là họ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là người!


Mà người họ muốn là Tô Lam!


Quan Triều Viễn đột nhiên hiểu ra tại sao đối phương lại lựa chọn đi đường cao tốc, rõ ràng là đang kéo dài thời gian!


Chẳng mấy chốc Quan Triều Viễn đã nhận được câu trả lời.


“Sếp Quan, tôi tra rồi. Tôi đã kiểm tra tất cả các cuộc gọi đến và gọi đi của mợ chủ trong quá trình quay phim, chỉ có một dãy số không tra được.”


“Vùng nào?” Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, đây có thể là manh mối duy nhất mà anh nắm được.


“Không có mã vùng, dãy số này gọi cho mợ chủ rồi hai người nói chuyện hơn hai phút, có thể thấy mợ chủ đã có một cuộc trò chuyện ngắn với đối phương, nhưng không thể tra ra mã vùng của dãy số này, cũng không tìm ra bất kỳ thông tin nào.”


“Gửi số đó cho tôi luôn đi.”


“Vâng.”


Tiêu Mạch Nhiên ở bên cạnh dường như đột nhiên nhớ ra điều gì.
 
Chương 921


Chương 921


“A Viễn, em đột nhiên nhớ ra…”


Tiêu Mạch Nhiên muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn dì Phương và Lê Hoa.


Quan Triều Viễn cũng hiểu ý Tiêu Mạch Nhiên, hai người cùng lên tầng, đi vào phòng làm việc.


“Nhớ ra chuyện gì?”


“Anh còn nhớ lần trước từ trên núi về, em nói với anh rằng có người âm thầm gọi cho Tô Lam, muốn Tô Lam thăm dò anh không? Em đang nghĩ liệu có phải cùng một người không?”


Trong mắt Quan Triều Viễn sáng lên sự thù hận rõ ràng.


Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay.


“Giản Ngọc!”


“Anh quen người đó?”


“Không quen, nhưng tôi biết anh ta.”


Quan Triều Viễn nhận được số điện thoại Doãn Cẩn gửi tới, anh lập tức gọi đi.


“Nhưng anh gọi cho anh ta cũng vô ích, em đoán số điện thoại này đã bị huỷ lâu rồi.”


Khi Tiêu Mạch Nhiên còn đang nói thì cuộc gọi đã được kết nối!


“A lô, tôi đợi cuộc điện thoại này của anh ba ngày ba đêm rồi. Quan Triều Viễn, xem ra anh cũng chỉ thế thôi, điều tra ba ngày ba đêm mới tra ra tôi.”


Giọng nói khiêu khích của Giản Ngọc phát ra từ đầu dây bên kia.


“Tô Lam đâu?”


“Đúng là bây giờ Tô Lam đang ở chỗ tôi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để anh tìm được cô ấy đâu.”


“Giản Ngọc, rốt cuộc anh…”


Quan Triều Viễn còn chưa nói xong thì Giản Ngọc đã cúp máy.


Khi anh gọi lại lần nữa thì đối phương không trả lời, thậm chí còn tắt máy.


Quan Triều Viễn căm hận nắm chặt tay.


Sao anh lại không nghĩ đến Giản Ngọc chứ?


“Có phải Tô Lam đang trong tay người này không?”


“Ừ.”


Tiêu Mạch Nhiên thở phào nhẹ nhõm.


“Vậy thì tốt rồi, biết Tô Lam đang ở trong tay ai thì chỉ cần điều tra người đó là được, ít nhất sẽ không phải tìm kiếm mà không có manh mối nữa.”


“Nhưng dù có tra thế nào cũng không thể tra ra người này, tôi đã theo dõi anh ta rất lâu, rất lâu rồi, nhưng hoàn toàn không có thông tin gì.”


Tiêu Mạch Nhiên nhìn Quan Triều Viễn với vẻ không thể tin được.


“Ở trước mặt anh mà vẫn có người có thể trốn kỹ vậy sao?”


Tiêu Mạch Nhiên luôn cảm thấy Quan Triều Viễn là người toàn năng, không ngờ lần này anh đã thực sự đụng độ đối thủ.


Không ngờ lại là Giản Ngọc!


Thật ra thời gian này Quan Triều Viễn chưa từng ngừng điều tra Giản Ngọc.


Nhưng không có thông tin gì.
 
Chương 922


Chương 922


Sở dĩ Giản Ngọc dám công khai trả lời cuộc gọi của Quan Triều Viễn như thế là vì anh ta đã đoán trước được Quan Triều Viễn không biết gì về mình.


Hơn nữa dường như Giản Ngọc này biết rất rõ cách làm của anh.


Quan Triều Viễn vốn định kéo dài thời gian để tra nơi Giản Ngọc đang ở, nhưng Giản Ngọc lại nắm bắt chính xác thời gian, trong thời gian ngắn như vậy anh không thể tìm được mã vùng của anh ta.


Người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta giống như con giun trong bụng anh vậy!


Thành phố S.


“Cậu chủ về rồi!”


Nghe thấy tiếng chào của người làm, Sở Nhuận Chi lập tức ra khỏi phòng.


Bà thấy Hoắc Tư Kiệt đeo một chiếc ba lô rất lớn trên lưng, từ bên ngoài trở về.


“Ôi chao, Tiểu Kiệt, cuối cùng con cũng về!”


Hoắc Tư Kiệt vừa bước vào năm thứ nhất, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà, đã bao giờ Sở Nhuận Chi rời xa con trai lâu như thế.


“Mẹ, sao lúc nào mẹ cũng gọi con về làm gì?”


Hoắc Tư Kiệt cực kỳ không vui, cuối cùng cũng được rời khỏi nhà, nhưng cứ thứ sáu hàng tuần là Sở Nhuận Chi lại gọi điện bảo cậu về nhà.


“Thằng nhóc thối, từ sau kỳ nghỉ Tết đi học lại con chưa về nhà lần nào! Lúc nào gọi cho con cũng nói bận, con là sinh viên thì có việc gì bận?”


Sở Nhuận Chi vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu Hoắc Tư Kiệt.


“Sinh viên mới bận chứ, năm nay con học năm nhất lại càng bận hơn. Giữa thành phố Z và thành phố S còn phải đi máy bay, mẹ cứ hành hạ con đi!”


Hoắc Tư Kiệt vừa phàn nàn vừa đi vào nhà, bỏ ba lô xuống.


“Lẽ ra ngay từ đầu mẹ không nên đồng ý cho con đi học đại học ở thành phố Z! Con cứ nhất định đòi đi, giờ thì hay rồi, về nhà một chuyến cũng tốn công tốn sức!”


Hoắc Tư Kiệt ngồi lên ghế, tự rót cho mình một ly nước.


“Con muốn cách xa bố mẹ một chút!”


“Này!”


Sở Nhuận Chi thật sự tức giận vì đứa con trai này, trong nhà ai cũng khiến bà phải lo lắng.


“Mãi con mới về một lần, con không thể nói câu gì khiến mẹ vui được à?”


“Ai da, mẹ à, con vừa xuống máy bay nên mệt lắm, con về phòng ngủ một lát đây.”


Nói rồi Hoắc Tư Kiệt chuẩn bị đi.


“Này này, mẹ còn chưa nói xong mà! Chị họ con về rồi.”


“Chị họ con? Sao tự dưng con lại có chị họ ở đâu ra thế?” Hoắc Tư Kiệt vô cùng khó hiểu.


Nhà họ Hoắc ít người, bố mẹ Hoắc Vũ Long cũng chỉ sinh ra Hoắc Vũ Long và Hoắc Vũ Nhu, Hoắc Vũ Nhu đã bỏ nhà đi nên nhà họ Hoắc chỉ còn lại mấy người họ hàng xa, bình thường cũng không qua lại nhiều.


“Con còn nhớ bố con từng nói ông ấy có chị gái không? Con còn một người bác nữa.”


Hoắc Tư Kiệt cẩn thận nhớ lại.


“Ồ, hình như có chuyện này.”
 
Chương 923


Chương 923


“Bác con đã qua đời nhưng bà ấy vẫn còn hai đứa con, một trai một gái. Bố con đã tìm được cô con gái rồi, con đi gặp chị họ đi.”


“Ồ.”


Hoắc Tư Kiệt cũng không quan tâm, trong nhà có thêm một người chị họ thôi mà, điều này cũng không ảnh hưởng đến cậu lắm.


Sở Nhuận Chi đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lam.


“Chị họ con ở phòng này, con vào đi, có điều bất ngờ đấy.”


Sở Nhuận Chi cũng biết con trai mình rất thích Tô Lam.


Cả Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã đều rất thích cô.


“Bất ngờ? Không bị doạ sợ là được rồi.”


Hoắc Tư Kiệt đứng gõ cửa.


“Chị họ?”


Tô Lam đang đọc sách trong phòng thì đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi chị họ.


“Tô Lam, Tiểu Kiệt về rồi!” Sở Nhuận Chi cao giọng gọi.


Tô Lam lập tức đứng dậy đi tới mở cửa.


Vào khoảnh khắc ấy…


“Chị Tô Lam?”


“Tiểu Kiệt?”


Cả hai đều sững sờ!


Sở Nhuận Chi nhìn hai người.


“Hai đứa từng gặp nhau à?”


“Gặp rồi ạ!” Hoắc Tư Kiệt trả lời ngay.


“Ôi chao, thật có duyên mà! Hai đứa nói chuyện đi.”


Sở Nhuận Chi vui vẻ rời đi.


Hoắc Tư Kiệt bước vào phòng.


“Chị Tô Lam, không ngờ chị lại là chị họ của em! Trời ơi, thật không thể tin được!”


Hoắc Tư Kiệt chợt cau mày.


“Vậy Tô Kiêm Mặc… là anh họ em?”


“Chị cũng không biết hai đứa em ai lớn hơn nữa.” Tô Lam vui mừng nhìn Hoắc Tư Kiệt.


“Cậu ấy lớn hơn em, chúng em sinh cùng năm nhưng cậu ấy ra đời trước.”


“Ồ.”


Tô Lam nhìn chằm chằm Hoắc Tư Kiệt.


Dường như cô đã tìm được cọng rơm cứu mạng!


Tô Lam không nói cho Hoắc Tư Kiệt biết mình bị giam lỏng ngay, cọng rơm cứu mạng đã đến, chuyện này không vội được.


Buổi tối, Tô Lam đến phòng ngủ của Hoắc Tư Kiệt tìm cậu.


“Tiểu Kiệt, em có ở trong không?”


Không có âm thanh đáp lại.
 
Chương 924


Chương 924


“Cô cả, vừa nãy ông chủ gọi cậu chủ đi rồi, cô vào trong chờ cậu ấy đi.” Một người làm tình cờ đi qua bảo.


“Ừ.”


Tô Lam mở cửa đi vào.


Phòng ngủ Hoắc Tư Kiệt hơi bừa bộn. Trên tường có treo những bức hình của ngôi sao bóng rổ, còn treo bao cát, đúng là phòng của con trai.


Tô Lam liếc thấy máy tính trên bàn!


Cô nảy ra một ý tưởng rồi bước đến ngay lập tức.


Cô lắc chuột, màn hình máy tính sáng lên!


Tô Lam đột nhiên trở nên căng thẳng, quan sát xung quanh!


Đây là cơ hội tốt nhất của cô, máy tính cũng có kết nối mạng!


Cô biết Wechat cũng có thể đăng nhập được trên máy tính, cô nhanh chóng mở trang web ra, tìm kiếm địa chỉ đăng nhập.


Cô nhập tài khoản và mật khẩu của mình vào.


Trang web đang chuyển hướng, cô đã sắp có thể đăng nhập được vào Wechat để nói cho Quan Triều Viễn biết vị trí của mình!


Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra!


Tô Lam nhìn về phía của, người ở cửa cũng nhìn cô!


“Chị họ, chị đang làm gì vậy?”


“Chị đang… chơi điện tử!”


Hoắc Tư Kiệt đã liếc thấy Tô Lam đăng nhập Wechat.


Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Tô Lam lập tức ôm máy tính, cô chỉ cần nhập vài chữ là được, vì trang web đã hiển thị đăng nhập thành công!


“Chị họ, chị đăng xuất ngay đi!”


“Tiểu Kiệt, giúp chị lần này đi, coi như chị cầu xin em!”


Tô Lam ôm máy tính không chịu buông ra, nhưng cô giằng co như vậy cũng không thể nhập được chữ!


Dưới tình thế cấp bách, Hoắc Tư Kiệt đã lập tức tắt bộ định tuyến trong phòng đi!


Tô Lam thấy màn hình đã hiển thị ngoại tuyến, cô cũng không cần phải vật lộn nữa.


“Chị họ, chị đừng hại em!”


“Em đã biết hết rồi?”


Tô Lam ngồi xuống ghế, đặt máy tính lại chỗ cũ.


“Em biết rồi thì hẳn cũng biết bố em đang giam lỏng chị, và em cũng nên biết là ông ấy không có lý do để làm vậy!”


Hoắc Tư Kiệt vừa bị gọi đi vì chuyện của Tô Lam.


Hoắc Vũ Long đã nói cho Hoắc Tư Kiệt biết mọi chuyện, cũng lo lắng Tô Lam sẽ lợi dụng cậu.


Tô Lam hối hận, đáng ra cô nên tiền trảm hậu tấu ngay từ khi vừa gặp Hoắc Tư Kiệt!


“Bố em nói Quan Triều Viễn là…”
 
Chương 925


Chương 925


Cậu cảm thấy chuyện này thật sự vô lý, nhưng lại không có cách nào làm trái lời bố!


“Là ma cà rồng! Em là sinh viên đại học, hẳn cũng biết đây là chuyện vô căn cứ!”


Hoắc Tư Kiệt chán nản gãi đầu rồi ngồi xuống.


“Vậy em cũng không thể làm trái ý bố được, chị không hiểu bố em, nếu em giúp chị thì ông ấy sẽ đánh chết em!”


Tô Lam thất vọng cúi đầu.


Cô cứ nghĩ sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại tia hy vọng cho mình, nhưng không ngờ hy vọng này lại bị dập tắt sớm như thế.


Không, không thể tiếp tục thế này được, cô phải tranh thủ.


Đã bốn ngày trôi qua rồi, Quan Triều Viễn ở nhà chắc chắn đã lo lắng phát điên.


“Vậy vì sợ bố nên em giúp ông ấy cùng làm chuyện xấu?”


Hoắc Tư Kiệt cúi đầu không nói gì.


“Tiểu Kiệt, chị biết em là một cậu bé ngoan! Những chuyện vô căn cứ như vậy mà em cũng tin sao? Nếu Quan Triều Viễn là ma cà rồng, vậy Hân Hân thì sao?”


Nhắc đến Mục Nhất Hân, cuối cùng Hoắc Tư Kiệt cũng có chút phản ứng.


“Chuyện này liên quan gì đến Hân Hân?”


“Đương nhiên liên quan rồi! Hân Hân là cháu gái Quan Triều Viễn, hai người là họ hàng. Nếu Quan Triều Viễn là ma cà rồng, vậy quan hệ họ hàng của họ từ đâu mà có?”


Hoắc Tư Kiệt đã suy nghĩ rất kỹ nhưng vẫn không thể hiểu được.


“Em không hiểu, nhưng bố em nói anh ấy là ma cà rồng.”


“Bố em nói vậy là vì không hiểu anh ấy, Hân Hân là cháu gái Quan Triều Viễn, có quan hệ rất thân thiết với anh ấy. Nếu Quan Triều Viễn là ma cà rồng thì Hân Hân đã biết từ lâu rồi!”


Hoắc Tư Kiệt ngẫm nghĩ, nói như vậy cũng không phải không có lý.


“Em giúp chị được không?”


Lúc này Hoắc Tư Kiệt đang rất rối.


“Ôi! Chị họ, chị đừng làm khó em, em bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử! Chị biết vừa nãy bố em cảnh cáo em gì không?”


“Ông ấy nói gì?”


“Ông ấy nói điều ông hối hận nhất trong đời là đã để bác gái đi! Ông bảo em không được đi theo con đường cũ của ông, nếu không em sẽ hối hận cả đời! Chị là chị họ của em! Em không muốn mình cũng phải hối hận như bố!”


Hoắc Tư Kiệt vô cùng buồn phiền.


Vừa nãy bị Hoắc Vũ Long cảnh cáo, trong lòng cậu cũng hơi sợ.


“Bây giờ em không giúp chị sau này mới hối hận! Sở dĩ bố em hối hận năm đó để mẹ chị đi là vì ba chị quá tệ! Nhưng Quan Triều Viễn thì khác, anh ấy đối xử với chị rất tốt, cũng rất yêu chị!”


Hoắc Tư Kiệt lại bắt đầu dao động.


Cậu cắn răng.


“Chị họ, chị đừng nói nữa, em phải nghe lời bố!”


Cuối cùng Tô Lam cũng nhìn ra được chắc hẳn cậu bé này từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan.


Hơn nữa cậu lại vừa bị Hoắc Vũ Long đe dọa.
 
Chương 926


Chương 926


Nhưng Hoắc Tư Kiệt là hy vọng duy nhất của cô, cô không thể để tuột mất!


Chị xin lỗi Tiểu Kiệt.


“Vậy em muốn Hân Hân trách em sao?”


“Hân Hân? Cô ấy…”


Mỗi lần nhắc đến Mục Nhất Hân là Hoắc Tư Kiệt lại có chút dao động.


“Chị nhìn ra được em rất thích Hân Hân. Quan Triều Viễn là chú của Hân Hân, Hân Hân cũng rất thích người làm thím là chị. Em nghĩ Hân Hân sẽ không trách em?”


Lần trước khi ở trong bệnh viện, Tô Lam đã nhìn ra Hoắc Tư Kiệt đối xử rất tốt với Mục Nhất Hân, ánh mắt cậu đong đầy tình cảm.


“…”


Hoắc Tư Kiệt cắn môi không nói lời nào.


Tô Lam đang chờ cậu.


“Trách thì cứ trách đi, em cũng không thể làm trái lời bố được, dù sao em và cô ấy cũng không thể đến với nhau!”


Hoắc Tư Kiệt cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa.


“Sao lại không thể?”


“Chị không biết sao? Hân Hân thích Tô Kiêm Mặc, đây là điều gần như cả trường em đều biết!”


Nhắc đến chuyện này, Hoắc Tư Kiệt vẫn còn chút đau lòng.


“Nhưng Kiêm Mặc và Hân Hân không thể đến với nhau được.”


Tô Lam nói một cách khẳng định.


“Tại sao không? Hân Hân rất thích Tô Kiêm Mặc! Chị sẽ không vì là thím của Hân Hân mà không đồng ý đó chứ?”


Hoắc Tư Kiệt rất khó hiểu.


“Đương nhiên không phải, chị cũng rất thích con bé vì có thể đã thân lại càng thân, nhưng hai đứa nó không thể đến với nhau, vì Kiêm Mặc…”


Nói đến đây, vẻ mặt Tô Lam hơi cô đơn.


“Kiêm Mặc đã bị bác sĩ kết án tử hình từ rất lâu rồi, thằng bé mắc bệnh tim bẩm sinh. Trước đây bác sĩ nói nó không thể sống qua mười bảy tuổi, nhưng bây giờ nó đã qua mười bảy tuổi, sức khoẻ ngày càng yếu đi, không biết ngày nào…”


Tô Lam không nói hết nhưng Hoắc Tư Kiệt cũng hiểu.


Cô ổn định lại cảm xúc của mình.


“Chị sẽ không cho phép Kiêm Mặc yêu đương, yêu đương ảnh hưởng đến cảm xúc, những dao động cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến tim, rút ngắn tuổi thọ của thằng bé.”


Hoắc Tư Kiệt vẫn còn hơi sốc vì chuyện này.


Cậu không ngờ bệnh của Tô Kiêm Mặc lại nghiêm trọng đến thế.


Tô Lam nhướng mắt nhìn Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, vậy nên em hoàn toàn không cần lo lắng Hân Hân sẽ đến với Kiêm Mặc, em vẫn còn cơ hội.”


Tô Lam biết lợi dụng tình cảm của một bé trai thế này thật sự hơi bỉ ổi, nhưng cô hết cách rồi.
 
Chương 927


Chương 927


“Chị họ, chị không nói dối em chứ?”


Hoắc Tư Kiệt đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.


“Tiểu Kiệt, sao chị có thể nói dối em được? Chị và Kiêm Mặc sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, cho dù chị muốn trốn thoát cũng không đến mức rủa thằng bé đúng không?”


Hoắc Tư Kiệt nghĩ lại thấy cũng có lý.


“Tiểu Kiệt, em nhất định phải giúp chị!”


Tô Lam nắm lấy tay Hoắc Tư Kiệt.


“Chị họ, em thật sự… Haiz…”


Hoắc Tư Kiệt vẫn chưa hạ được quyết tâm.


“Nếu em không giúp chị, khi nào Hân Hân biết chắc chắn sẽ trách em đó.”


Tô Lam chỉ đành đe doạ.


“Em biết, nhưng bố em…”


“Em là con trai ruột của cậu, chẳng lẽ ông ấy có thể đánh chết em? Hay là em đi cùng chị đi! Đến thành phố Z rồi ông ấy cũng không làm gì được em, lúc đó chị còn có thể nói Quan Triều Viễn bảo vệ em!”


“Vậy cũng không thể để em và bố cắt đứt quan hệ cha con chứ?”


“Đương nhiên là không rồi, đây chỉ là kế hoãn binh thôi, chờ ông ấy nguôi giận rồi em về là được mà.”


Hoắc Tư Kiệt lâm vào tình thế khó xử.


Cậu suy nghĩ một lúc lâu.


“Nếu lần này em giúp chị, chị có thể giúp em theo đuổi Hân Hân không?”


Hoắc Tư Kiệt nhìn Tô Lam với ánh mắt đầy hy vọng.


Tô Lam hơi khó xử, cô vốn chỉ định lợi dụng mối quan hệ này một chút thôi, không ngờ Hoắc Tư Kiệt lại đưa ra yêu cầu như vậy.


“Tiểu Kiệt, chị không thích can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm. Hai bên đều tình nguyện thì mới có thể ở bên nhau.”


Hoắc Tư Kiệt cúi đầu.


“Em thật sự rất thích Hân Hân, em đã thích cô ấy mấy năm rồi. Nhà bà ngoại ở thành phố Z, trong một kỳ nghỉ hè em đến nhà bà đã gặp Hân Hân rồi thích cô ấy. Cô ấy cũng thích ở bên em, em cứ tưởng sau khi lên đại học chúng em có thể phát triển đến quan hệ yêu đương, nhưng ai ngờ…”


Tự dưng lại có người khác xuất hiện.


Mục Nhất Hân bỗng thích Tô Kiêm Mặc.


“Vậy hai đứa có thể coi là chơi với nhau từ nhỏ à?”


“Cũng có thể nói như vậy. Về cơ bản, mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông chúng em đều ở bên nhau, bình thường chỉ cần có ngày nghỉ là em lại chạy về nhà bà ngoại, lên đại học em cũng đến thành phố Z vì cô ấy!”


Nói đến những chuyện này, cuối cùng Hoắc Tư Kiệt cũng có chút tinh thần.


“Tiểu Kiệt, chị chỉ có thể giúp em ngăn cản Hân Hân và Kiêm Mặc ở bên nhau, cũng có thể nói những điều tốt về em, nhưng chuyện này vẫn phải xem em đấy.”


Hoắc Tư Kiệt chợt thắp lên hy vọng, con trai ở độ tuổi này rất sẵn sàng hy sinh cho tình cảm của mình.


“Chị chỉ cần nói những điều tốt đẹp về em là được rồi!”


Hoắc Tư Kiệt cân nhắc kỹ lưỡng.
 
Chương 928


Chương 928


“Nhưng chị không thể bí mật báo tin cho Quan Triều Viễn được, thế lực của Quan Triều Viễn rất lớn, lỡ như hai bên đánh nhau thì sao? Em không thể hại bố em được, đúng không?”


“Vậy em nói xem phải làm sao?”


“Chị để em nghĩ cách. Ngày mai là chủ nhật, tối mai em phải bay về rồi.”


Vậy nên thời gian khá gấp rút.


Hoắc Tư Kiệt đột nhiên búng tay.


“Chị họ, em có cách rồi!”


“Cách gì?”


Hoắc Tư Kiệt ngoắc ngón tay với Tô Lam, cô lập tức ghé sát vào cậu.


Sáng hôm sau tất cả mọi người đều có mặt vào giờ ăn sáng, ngoại trừ Tô Lam.


Mấy ngày nay mặc dù Tô Lam bị giam lỏng, nhưng cũng coi như chung sống hoà thuận với người nhà họ Hoắc, không hề đối chọi gay gắt, mọi người vẫn ăn cơm cùng nhau.


Một người giúp việc đi tới.


“Cô cả nói mình không khoẻ nên bây giờ còn đang ngủ, cô ấy bảo mọi người ăn trước đi, không cần đợi.”


“Không khoẻ sao?” Sở Nhuận Chi lập tức hỏi.


“Ôi đều tại con! Tối qua con nói chuyện với chị ấy đến khuya, hai chúng con lại đi dạo trong sân. Tối hôm qua gió hơi lạnh, chắc chị ấy bị cảm rồi.”


Hoắc Tư Kiệt vội hùa theo.


Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Kiệt, nhưng không nói gì.


“Mau mời bác sĩ đến khám đi, mấy ngày nay con bé ăn rất ít, chắc chưa thích nghi được khí hậu và đồ ăn ở đây.” Sở Nhuận Chi vẫn rất quan tâm đến cháu gái mình.


“Vậy mời bác sĩ đến đi.” Hoắc Vũ Long ra lệnh.


“Vâng.” Người làm lập tức đi gọi bác sĩ.


Nhà họ Hoắc có bác sĩ gia đình riêng, dưới tình huống thông thường không cần đến bệnh viện.


Mọi người lại dùng bữa như bình thường.


Thành phố Z.


Lại một ngày nữa trôi qua mà không có tiến triển gì.


Mặc dù đã tìm ra đối phương là Giản Ngọc, nhưng vẫn không tra được gì thêm.


Quan Triều Viễn ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm trọng, tuy biết Giản Ngọc sẽ không làm hại Tô Lam, nhưng ai biết anh ta sẽ làm gì cô?


Người đàn ông này còn luôn nhung nhớ Tô Lam nữa chứ!


Chỉ chung tình với một mình em!


Ý nghĩa của hoa hồng xanh.


Chỉ riêng ý nghĩa của loài hoa này thôi đã khiến Quan Triều Viễn kinh hồn bạt vía!


Tiêu Mạch Nhiên bưng một đĩa trái cây lên.


Mấy ngày nay cô ta cũng ở lại khu Rainbow, Quan Triều Viễn không quan tâm nên cũng mặc kệ cô ta.


“A Viễn, mấy ngày nay anh vất vả quá, ăn chút hoa quả bổ sung vitamin đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom