Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 869


Chương 869


“Con phải nghĩ cách giải quyết ngay đi, giá cổ phiếu vẫn còn đang giảm tiếp đấy. Không được để danh dự của nhà họ Mộ Dung chúng ta ảnh hưởng chút nào đâu.”


Mộ Dung Thụy nói như đang ra lệnh.


“Vâng.”


“Có thể tận dụng luôn chuyện Vân Vân tự sát để cứu vãn được phần nào, còn cách làm cụ thể thì chắc không cần bố dạy cho con đâu nhỉ?”


“Con biết phải làm gì rồi.”


“Vậy con đi làm đi.” Mộ Dung Thụy nói xong thì rời đi.


Mộ Dung Dịch quay lại phòng bệnh.


“Công ty có việc nên anh phải về đó trước, em nghỉ ngơi đi.”


Nghe xong câu nói đó, Vương Vãn Hương là người đầu tiên mất hứng.


“A Dịch, Vân Vân vẫn còn đang nằm viện đấy, chuyện ở công ty quan trọng hơn cả Vân Vân cơ à?”


“Mẹ, mẹ để anh ấy đi đi, hôm qua xảy ra chuyện như vậy, hôm nay ở công ty chắc sẽ có nhiều việc lắm đấy.”


Tô Nhược Vân ra vẻ rất hiểu chuyện.


“Anh Dịch, em không nghĩ quẩn gì đâu, em sẽ tỉnh táo lại.”


“Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt vào.” Mộ Dung Dịch cũng rời đi.


Bởi vì công ty rượu ở nhà cũng có chuyện nên một lúc sau Tô Khôn cũng rời đi.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vương Vãn Hương và Tô Nhược Vân.


“Vân Vân, con làm mẹ sợ quá! Sau này con đừng có làm mấy chuyện dại dột như vậy nữa!”


“Mẹ yên tâm đi, con có chừng mực mà.”


Vẻ mặt Tô Nhược Vân lộ rõ vẻ mệt mỏi.


“Vân Vân, con nói thử xem, liệu A Dịch có tin lời con không? Sao mẹ cứ có cảm giác là nó sẽ nghi ngờ con vậy?”


“Không muốn tin thì cũng phải tin thôi, bây giờ hai chúng con đang ngồi chung thuyền rồi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”


Tô Nhược Vân cười khổ.


“Đoán chừng bây giờ cổ phiếu của Quốc tế Nghệ Tân đang mất giá rồi, bây giờ họ phải nghĩ cách giải quyết ngay và luôn, mà cách giải quyết duy nhất là tin lời con nói, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Lam.”


“. . .”


“Vậy nên con cũng muốn giúp anh ấy một tay.”


Khu Rainbow.


Trước khi đi ngủ, Tô Lam nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn quyết định đăng một trạng thái trên weibo.


Mặc dù mấy ngày vừa rồi chuyện của Tô Nhược Vân vẫn luôn là đề tài được mọi người quan tâm đến nhất, nên chuyện giữa cô và Mục Nhiễm Tranh cũng coi như là được làm sáng tỏ rồi.


Nhưng người đàn ông bí ẩn bị chụp lại kia thì vẫn còn chưa được ai giải thích.


Bây giờ mọi người đều đang chú ý vào chuyện của Tô Nhược Vân, nhưng đợi chuyện của cô ta qua đi thì cô vẫn sẽ bị mọi người để ý đến.


Vậy nên cô quyết định đăng một trạng thái trên weibo.
 
Chương 870


Chương 870


“Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi muốn thông báo cho mọi người ở đây, đúng là tôi đang yêu đương, bạn trai của tôi là người ngoài ngành giải trí, mong rằng mọi người sẽ không làm phiền đến anh ấy. Chúng tôi chỉ mong cuộc tình của mình sẽ bình yên như bao người khác, mong mọi người thông cảm.”


Cô còn đăng thêm hai bức ảnh kèm theo dòng trạng thái này, đây cũng chính là bức ảnh của cô và Quan Triều Viễn mà giới truyền thông đã chụp được.


Nhưng không có bức ảnh nào chụp được mặt Quan Triều Viễn từ góc chính diện.


Vậy là cô thẳng thắn thừa nhận rằng người mà giới truyền thông chụp được chính là người bạn trai ngoài ngành giải trí của mình.


Chẳng mấy chốc mà weibo của Tô Lam đã được đẩy lên hot search.


Mục Nhiễm Tranh cũng nhanh chóng chia sẻ lại dòng trạng thái của Tô Lam kèm theo dòng trạng thái: “Tôi bị người anh em của mình vứt bỏ rồi!”


Sau đó Mục Nhiễm Tranh còn đăng một dòng trạng thái riêng: “Đối lại bằng ảnh ba người này”.


Bên dưới là tấm ảnh chụp chung của anh và Tô Lam, ảnh hai người chụp chung với nhau ở buổi lễ tốt nghiệp, mà tấm ảnh cuối cùng mới chính là tấm ảnh gây sốc nhất!


Đó chính là ảnh chụp chung của Mục Nhiễm Tranh, Tô Lam và Quan Triều Viễn!


Bức ảnh này ba người chụp với nhau vào ngày Tết, chính là tấm ảnh mà Diêu Hướng Vân bắt họ chụp.


Nhưng Mục Nhiễm Tranh đã dán một tờ giấy lên mặt Quan Triều Viễn trong bức ảnh đó.


Vậy là đã có quá nhiều thông tin rồi.


Mục Nhiễm Tranh là bạn học chung bốn năm đại học với Tô Lam, hai người rất thân thiết với nhau.


Mục Nhiễm Tranh quen biết bạn trai của Tô Lam, mà có vẻ ba người cũng rất thân thiết với nhau.


Hai người đăng trạng thái lên weibo, làm sáng tỏ mọi chuyện, vậy là chuyện của Tô Lam đã được làm sáng tỏ hoàn toàn rồi!


Rất nhiều người đã để lại những lời bình luận chúc phúc ở dưới trạng thái của Tô Lam.


Mà đúng lúc đăng dòng trạng thái trên weibo xong, Tô Lam cũng phát hiện ra là Tô Nhược Vân cũng đăng bài.


Đó là một bức ảnh Tô Nhược Vân đang truyền dịch vào tay.


Cô ta viết kèm thêm: “Cây ngay không sợ chết đứng. Tôi mới phát hiện ra là mình đã làm một chuyện rất ngu ngốc, từ bây giờ tôi sẽ tỉnh táo hơn, không thể để cho những người muốn làm tổn thương mình đắc ý!”


Rõ ràng là dòng trạng thái này đang nhắm vào Tô Lam, đồng thời còn dùng chuyện tự sát để lấy lòng thương cảm từ những người khác.


Tô Lam thở dài, vứt điện thoại di động sang một bên.


Cô ta thích nói gì thì cứ nói thế đi, chẳng sao cả.


Quan Triều Viễn chui vào trong chăn, từ từ ghé sát vào người cô.


“Cục cưng, tối nay chúng ta có thể…”


Quan Triều Viễn nheo mắt lại với Tô Lam.


Anh nở nụ cười mờ ám!


“Không được!”


Tô Lam dứt khoát từ chối.
 
Chương 871


Chương 871


Đã bị thương một cánh tay rồi mà ngày nào cũng nghĩ đến chuyện kia!


“Chúng ta đã không làm chuyện yêu đương đó bao nhiêu lâu rồi chứ? Cánh tay anh bây giờ không sao rồi, không còn đau nữa.”


Tô Lam trừng mắt với Quan Triều Viễn.


“Nhỡ chẳng may lại bị thương thì sao?”


“Thế thì em chủ động lên là được mà. Anh bị thương chứ em có bị thương đâu? Hề hề, vừa khéo coi như em có cơ hội, sao nào?”


Quan Triều Viễn xoa xoa tay.


“Không được, anh mau ngủ đi.”


Tô Lam kiên quyết không đồng ý, không thể để tay anh bị thương thêm lần nữa được.


“Cục cưng, sao em lại tàn nhẫn thế nhỉ? Mấy ngày trước em còn cảm ơn anh cơ mà, giờ cho anh làm một lần coi như là cảm ơn đi. Chỉ một lần thôi mà, được không?”


“Không được!”


“Em…”


Quan Triều Viễn tức muốn nổ phổi, sao cô gái này lại độc ác thế nhỉ?


“Được rồi, không làm thì thôi!”


Quan Triều Viễn mạnh mẽ nói một câu rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía Tô Lam.


Tô Lam chợt nhận ra người đàn ông này đang giận thật rồi.


Thật ra đây không phải là lần đầu anh đòi làm việc này, chẳng qua là hồi trước Tô Kiêm Mặc nhập viện nên anh không tiện nói ra thôi.


Tô Lam quay người lại, nhìn lưng của Quan Triều Viễn rồi nhẹ nhàng chọc một ngón tay vào người anh.


“Làm gì vậy, ngủ đi!”


Thái độ của Quan Triều Viễn rất gay gắt.


“Anh giận thật đấy à?”


“Đúng, anh giận rồi!”


Tô Lam cảm thấy bó tay với anh.”


“Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh.”


Quan Triều Viễn vẫn nằm yên đó.


“Anh có làm hay không, không làm thì em đi ngủ đây này.”


Cô vừa nói dứt câu thì Quan Triều Viễn lập tức quay người lại, hôn lên môi Tô Lam.


“Anh từ từ thôi, cẩn thận tay!”


“Anh biết rồi, tay này của anh không tiện cho lắm, lát nữa em chủ động để giúp anh đi.”


Quan Triều Viễn khẽ thì thầm vào tai Tô Lam với vẻ xấu xa.


Đêm này rất đẹp, rất hoàn hảo.


Đây cũng là một buổi tối rất thú vị.


Quan Triều Viễn lấy danh nghĩa là sợ tay bị thương, rồi bảo Tô Lam làm những chuyện mà trước kia cô tuyệt đối không chịu làm.


Tô Lam đỏ mặt, nhưng lại không thể không nghe theo anh.
 
Chương 872


Chương 872


Nhưng cũng may, hai người chỉ làm một lần rồi thôi.


Quan Triều Viễn ngủ thiếp đi.


Mặt Tô Lam đỏ rực lên, cô nhìn sang Quan Triều Viễn với vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ.


“Đồ khốn!”


Nói xong cô đá vào mông Quan Triều Viễn rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.


Sáng ngày hôm sau, Tô Lam bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.


Cô ngồi dậy, dụi mắt thì phát hiện ra điện thoại của Quan Triều Viễn đang đổ chuông.


“Chuông điện thoại của anh kìa!” Cô khẽ đẩy người Quan Triều Viễn.


Nhưng Quan Triều Viễn lại không nhúc nhích gì cả.


Tô Lam Lại lay người Quan Triều Viễn thêm lần nữa, nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích gì cả.


Tô Lam đành phải đứng dậy đi xuống dưới, đi vòng sang bên của Quan Triều Viễn rồi nghe điện thoại.


“Sếp Quan, sao anh vẫn chưa đến thế, mọi người đều đang đợi anh ở phòng họp rồi.”


“Anh ấy còn chưa…”


Tô Lam cảm thấy hơi khó nói.


“À, mợ chủ! Mợ chủ, sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng giờ sếp Quanvẫn chưa đến.”


“Được rồi, để tôi giục anh ấy luôn đây.”


Tô Lam cúp máy, sau đó vội vàng gọi Quan Triều Viễn rời giường.


Cũng đã mười giờ rồi.


Trời ạ, hai người ngủ lâu đến thế rồi cơ à!”


“Anh yêu, dậy thôi, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu vào mông rồi kìa!”


Nhưng Quan Triều Viễn vẫn nằm yên đó!


“Có chuyện gì vậy?”


Hình như anh ngủ rất sâu, dù có gọi thế nào thì anh cũng không chịu dậy.


Cũng may là khi sờ thử thì Tô Lam vẫn còn thấy anh đang thở, nếu không thì cô đã gọi cấp cứu rồi.


Tô Lam tốn rất nhiều sức, mãi mới gọi được Quan Triều Viễn dậy.


“Thư ký Doãn gọi điện cho anh nói là mọi người đều đang đợi anh đấy!”


“Hả? Nhưng mà anh đặt đồng hồ báo thức rồi mà, sao báo thức lại không kêu? Sao lại vậy chứ?”


“Không kêu cái gì chứ, rõ ràng là anh không nghe thấy nó kêu. Mau dậy đi!”


“Ừ.”


Quan Triều Viễn lập tức ngồi dậy, anh cầm điện thoại lên xem thì phát hiện ra đã mười giờ rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy không có chút sức lực nào, cực kỳ mệt mỏi.


Bình thường, dù anh có làm ba bốn lần với Tô Lam thì sáng hôm sau anh vẫn có thể dậy sớm, cả người tràn đầy sức sống.


Nhưng bây giờ anh bị sao thế nhỉ? Đêm qua mới làm một lần thôi mà sáng nay anh lại không dậy nổi rồi.


Quan Triều Viễn lập tức gọi điện cho Doãn Cẩn, sau đó bảo anh ta hoãn giờ họp lại.


Sau khi rời khỏi giường, Quan Triều Viễn lập tức đến công ty.
 
Chương 873


Chương 873


Tô Lam lo lắng tiễn anh đi làm.


Rốt cuộc thì anh bị sao vậy? Sao gần đây anh thích ngủ nhiều thế chứ? Hay là sức khỏe của anh bị sao rồi?


Sáng Quan Triều Viễn còn chưa kịp ăn gì nên Tô Lam vội vàng nấu một bữa, để buổi trưa mang đến cho anh ăn.


Tô Lam đeo kính râm và khẩu trang, đi thẳng đến tập đoàn Dark Reign.


Bởi vì cô biết rằng Quan Triều Viễn đang họp nên cô đã gọi điện thẳng cho Doãn Cẩn.


Doãn Cẩn đón Tô Lam rồi dẫn cô vào văn phòng.


Thấy Tô Lam cầm hai cặp lồng giữ nhiệt một lớn một nhỏ đến thì Doãn Cẩn cười.


“May quá, mợ làm thế này thì tôi cũng không cần phải mất công chuẩn bị bữa sáng cho sếp Quannữa rồi.”


Tô Lam ngại ngùng cười đáp lại.


“Sáng nay anh ấy chưa ăn sáng nên tôi mới tự chuẩn bị ít đồ ăn trưa mang đến đây.”


“Mợ chủ chu đáo thật đấy.”


Tô Lam ngồi ở ghế, Doãn Cẩn lập tức rót cho cô một cốc nước.


“Thư ký Doãn, gần đây anh ấy ở công ty thì có gì khác thường không?”


Khoảng thời gian vừa rồi Quan Triều Viễn không đến công ty đi làm mấy, mà lịch làm việc của anh cũng không giống trước kia nữa rồi.


“Khác thường?”


Doãn Cẩn ngẩn mặt ra.


“Hình như gần đây tinh thần của sếp Quankhông được ổn lắm, có vẻ như rất mệt mỏi. Đúng rồi, hôm nay anh ấy cứ ngủ gật trong cuộc họp suốt, tôi đã nhắc nhở anh ấy rất nhiều lần, thậm chí cuộc họp trước anh ấy còn ngủ quên luôn.”


“Ồ…”


Tô Lam lập tức nhíu mày lại, đây cũng không phải là tín hiệu tốt.


“Trước kia sếp Quanchưa bao giờ như vậy cả, sức khỏe của anh ấy vẫn rất tốt. Anh ấy hay tập thể hình, dù tối hôm trước có phải họp đến mười hai giờ đêm thì sáng hôm sau anh ấy vẫn rất tỉnh táo, nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây lại…”


Doãn Cẩn cũng thấy rất lạ.


“Tôi biết rồi.”


“Mợ chủ, sếp Quanlà người khá hiếu thắng, dù sức khỏe của anh ấy không ổn thì anh ấy cũng sẽ không chịu nói ra đâu, để đảm bảo an toàn thì mợ nên dẫn anh ấy đến bệnh viện khám thử xem.”


“Ừ, để lát nữa tôi về rồi nói với anh ấy.”


Nửa tiếng sau, cuối cùng thì Quan Triều Viễn cũng họp xong, quay về văn phòng.


Vừa vào cửa anh đã thấy Tô Lam, anh thấy vừa mừng vừa sợ.


“Tô Lam, sao em lại đến đây? Anh vừa đi là em đã thấy nhớ rồi à?”


“Sáng nay anh chưa ăn gì, em sợ mọi người nấu ăn không hợp khẩu vị anh nên đã nấu mấy món mang đến, giờ anh có muốn ăn không?”


“Muốn ăn, anh sắp chết đói rồi đây.”


Tô Lam cầm đồ ăn mà mình mang theo vào phòng nghỉ, sau đó bày từng món lên bàn.
 
Chương 874


Chương 874


Quan Triều Viễn cũng ngồi cạnh bàn.


“Tô Lam, em đút cho anh ăn đi.”


Tô Lam cũng không từ chối, cứ thế đút cho Quan Triều Viễn ăn từng thìa một.


Cuối cùng thì chỉ còn lại một bát cháo.


Tô Lam dúi thìa vào tay Quan Triều Viễn.


“Cháo thì anh tự ăn được đấy, em muốn đi vệ sinh.”


Nói xong, Tô Lam đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.”


Đợi đến khi cô đi từ nhà vệ sinh ra đến phòng nghỉ thì.


Cảnh trước mắt cô…


Quan Triều Viễn cầm thìa ở tay trái, nhưng lúc này anh đã úp mặt vào bàn.


Ngủ rồi…


Ngồi như vậy mà anh vẫn có thể ngủ được, rốt cuộc thì anh đang cảm thấy mệt đến mức nào chứ!


Tô Lam lại càng cảm thấy lo lắng hơn, sao có thể cứ thế này mãi được?


Nhưng cô lại không đành lòng đánh thức Quan Triều Viễn. Cô gọi Doãn Cẩn vào sau đó hai người hợp sức đưa Quan Triều Viễn lên giường.


Hai người làm đến vậy rồi mà Quan Triều Viễn vẫn ngủ say như chết.


“Thư ký Doãn, cảm ơn anh. Chiều nay còn có lịch làm việc gì không?”


“Còn có một cuộc họp nữa, nhưng không gấp lắm, có thể hoãn lại được.”


“Vậy thì anh hoãn lại đi, bây giờ anh ấy đang thế này thì cũng không thể tập trung để họp nữa đâu. Tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện để khám ngay mới được.”


“Vâng thưa mợ chủ, vậy tôi ra ngoài trước.”


Doãn Cẩn ra khỏi phòng nghỉ.


Tô Lam đắp một chiếc chăn lên người Quan Triều Viễn.


Lúc ngủ Quan Triều Viễn vẫn luôn nhíu mày lại, có vẻ như anh rất mệt mỏi.


Tô Lam ngồi cạnh giường để trông anh, không đánh thức anh.


Lúc Quan Triều Viễn tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi.


“Hả?”


Trong mấy giây đầu, anh không hiểu mình đang ở đâu.


“Tô Lam, sao em lại ở đây?”


“Anh hỏi em sao lại ở đây? Em đến đưa cơm cho anh mà, anh quên à?”


“À, nhớ ra rồi.”


Quan Triều Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện ra trời đã tối rồi.


“Sao trời lại tối rồi?”


“Anh ngủ mấy tiếng liền, tất nhiên là trời phải tối rồi.”


“Ồ…”


Quan Triều Viễn ngồi xuống, vỗ vào đầu mình.
 
Chương 875


Chương 875


Anh vẫn hơi ngơ ngác.


“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi.” Tô Lam do dự một lúc rồi nói.


“Đến bệnh viện? Đến bệnh viện làm gì cơ?”


“Anh không thấy dạo này anh hơi lạ à?”


Quan Triều Viễn ngáp dài một cái, có vẻ như anh vẫn chưa thấy mình ngủ đủ.


“Đâu có đâu, anh có gì mà lạ chứ? Anh vẫn đang rất khỏe mạnh mà.”


Quan Triều Viễn mỉm cười với Tô Lam.


Nhưng Tô Lam lại chẳng thể cười đáp lại anh được.


Cô đỡ mặt Quan Triều Viễn lên.


“Chẳng lẽ anh không phát hiện ra rằng gần đây anh ngủ rất nhiều à? Gọi thế nào anh cũng không chịu tỉnh. Hôm nay anh đang ăn cơm thì lăn ra ngủ, cuối cùng em và thư ký Doãn phải đỡ anh lên giường đấy.”


“À, hóa ra là vậy, không sao đâu, anh chỉ hơi buồn ngủ thôi, ngủ nhiều cũng là bệnh à? Anh nghĩ chắc do gần đây anh không ngủ đủ thôi mà.”


“Gần đây ngày nào anh cũng đi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau tám giờ mới dậy, sáng nay còn dậy lúc mười giờ hơn. Sao có thể nói là không nghỉ ngơi đủ chứ?”


“. . .”


“Nghe em này, ngày mai đến bệnh viện khám đi.”


“Không cần phải làm vậy đâu, sức khỏe của anh ổn lắm, hay là đêm qua anh khiến em chưa thỏa mãn nên em mới có ý kiến?”


Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa rồi nhéo mặt Tô Lam.


“Hay là tối nay để anh đền bù lại cho em nhé?”


“Bây giờ em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy! Đừng có ép em phải nổi giận với anh. Anh có chịu đi bệnh viện không hả?”


Tô Lam bỗng nghiêm mặt lại, điều này khiến cho Quan Triều Viễn không kịp trở tay.


Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn cứng đờ lại.


“Anh đi, anh có nói là không đi đâu, sao em lại giận rồi?”


Quan Triều Viễn dùng tay trái ôm Tô Lam vào lòng mình.


Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, khẽ thở phào một hơi.


“Trong nhà đã có một bệnh nhân rồi, em không muốn có thêm một người nữa đâu. Anh nghe lời em đi nhé?”


Giọng của cô ẩn chứa đầy sự bất lực.


Mấy năm qua, Tô Kiêm Mặc phải ra ra vào vào bệnh viện rất nhiều lần, điều này đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.


Cô thật sự hy vọng rằng Quan Triều Viễn sẽ không có vấn đề gì.


“Anh nghe lời em, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, em đừng khóc nữa.”


Giọng nói của Quan Triều Viễn tràn đầy sự yêu chiều.


“Vâng.”


Quan Triều Viễn biết rõ, lần này anh đã khiến Tô Lam phải lo rồi.


Nhưng mà anh biết bản thân mình đang gặp phải vấn đề gì rồi.


Sáng hôm sau, anh đã dậy trước cả Tô Lam, thật ra là anh đã để điện thoại xuống gối của mình rồi chỉnh âm lượng chuông điện thoại lên mức to nhất.
 
Chương 876


Chương 876


Như vậy thì anh có thể rời giường đúng giờ rồi.


Anh cố gắng hết sức để nhìn mình có vẻ tràn đầy sức sống.


“Cục cưng, em nhìn đi, em không gọi anh thì anh vẫn dậy được này! Chuyện ngủ dậy này phải xem anh có muốn hay không thôi. Mấy hôm trước anh thả lỏng người, không muốn rời giường thôi mà.”


Quan Triều Viễn xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Lam.


“Em nhìn đi, rõ ràng là anh đang rất khỏe mạnh, hay là hôm nay không đi bệnh viện nữa nhé?”


Nhưng Tô Lam đã quyết tâm rồi.


“Thế thì vẫn phải đi, để anh khám một lượt thì em mới yên tâm được.”


“Thôi được rồi.”


Trên đường đến bệnh viện, Quan Triều Viễn ngồi nói chuyện luôn miệng, cố chứng tỏ với Tô Lam rằng mình đang rất tỉnh táo.


Nhưng Tô Lam vẫn thấy rất lo lắng.


“Ôi chao, cục cưng, em cứ yên tâm đi, sức khỏe của anh ổn lắm! Anh không chết được đâu!”


Tô Lam quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn mở to mắt ra.


“Sao vậy, anh nói sai gì à?”


“Không được nói từ đó!”


“Từ nào cơ?”


Tô Lam lại quay đầu đi chỗ khác, đó là từ mà cô ghét nhất!


Quan Triều Viễn lập tức ôm lấy Tô Lam vào lòng mình.


“Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh muốn em yên tâm thôi mà. Anh không sao cả.”


Đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng khám tổng quát.


Chu Lễ Thành và các bác sĩ khác đều đợi sẵn ở đó rồi. Hôm qua Tô Lam đã gọi điện thoại cho Chu Lễ Thành, bảo ông ta chuẩn bị cho tốt.


Vốn dĩ Tô Lam cũng định vào phòng khám cùng anh, nhưng Quan Triều Viễn lại đẩy cô ra ngoài.


“Sao nào? Ở nhà em chưa nhìn đủ, giờ kiểm tra sức khỏe em cũng muốn đi vào theo à?”


Các bác sĩ và y tá đừng chờ gần đó đều cúi mặt xuống, cười thầm.


Tô Lam đỏ mặt.


“Anh nói luyên thuyên gì đấy?”


“Được rồi, em ngoan ngoãn đợi bên ngoài này đi, để anh vào khám nào.”


Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên rồi hôn nhẹ lên môi cô.


Tô Lam đành phải ngồi ngoài đợi anh.


Sau khi vào phòng khám thì Quan Triều Viễn mới chịu bỏ lớp ngụy trang của mình ra, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.


Quan Triều Viễn ngồi ở trên ghế.


Chu Lễ Thành để cho các bác sĩ và y tá lúc nãy rời khỏi phòng kiểm tra sức khỏe qua cửa khác.


“Sếp Quan, thế này là sao vậy? Hôm qua mợ chủ gọi điện cho tôi, tôi thấy rất bất ngờ.”
 
Chương 877


Chương 877


“Gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chắc vì thế nên cô ấy nghi ngờ.”


Giọng điệu của Quan Triều Viễn cũng tràn đầy sự bất lực, bởi vì kiểm tra sức khỏe cần phải lấy máu để xét nghiệm các kiểu nên sáng nay Tô Lam không cho anh ăn gì cả.


“Buồn ngủ?”


“Dạo gần đây tôi cứ ngủ mê mệt mãi, cũng chẳng hiểu là có chuyện gì nữa, cứ cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ.”


Tất nhiên là Quan Triều Viễn cũng biết sự thay đổi của mình.


“Sếp Quan, có vẻ như đây là hậu quả của việc mất quá nhiều máu.”


Quan Triều Viễn cũng nghĩ ra rồi.


“Nếu như tôi đoán không nhầm thì máu của các anh không thể tái sinh lại được, mà chỉ có thể dùng máu bổ máu mà thôi. Lần trước anh hiến máu cho Tô Kiêm Mặc, lần này lại hiến gấp đôi, có vẻ như cơ thể anh đã không thể chịu thêm được nữa rồi.”


Quan Triều Viễn thầm thở dài.


Sao anh lại không nghĩ ra được chuyện này chứ.


“Còn có việc nữa. Sếp Quan, lần trước có mặt mợ chủ nên tôi không có cơ hội để nói với anh.”


Vẻ mặt của Chu Lễ Thành rất nghiêm trọng.


“Chuyện gì?”


“Có lẽ lần sau anh không nên truyền máu cho Tô Kiêm Mặc nữa.”


“Tại sao? Sao bảo là hiệu quả rất tốt cơ mà?”


Quan Triều Viễn lập tức cảm thấy căng thẳng.


“Đúng là hiệu quả rất tốt, nhưng anh cũng biết đấy, lần vừa rồi chúng ta đã phải truyền gấp đôi lượng máu mới có thể khiến cho Tô Kiêm Mặc bình thường lại. Nếu như tôi đoán không nhầm thì nếu lần tới Tô Kiêm Mặc phát bệnh thì dù có gấp đôi lượng máu thì vẫn không đủ dùng.”


Quan Triều Viễn nhíu mày lại, cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết khác.


“Cậu ấy có thể khỏe mạnh được bao lâu nữa? Lần này truyền gấp đôi máu, về lý mà nói thì chắc có thể duy trì được lâu lâu một chút đúng không?”


Chu Lễ Thành lẳng lặng cúi đầu xuống.


Mãi một lúc sau ông ta mới ngẩng đầu lên.


“Chuyện này khó nói lắm. Hiệu quả của lần truyền máu này không tốt bằng lần trước. Không dám giấu anh, nếu như anh không truyền máu thì cậu ấy đã chết rồi. Sau khi phát bệnh, chúng tôi phải dùng các loại thuốc và máy móc thì mới duy trì được sự sống. Có thể nói là trái tim của cậu ấy đã ngừng hoạt động rồi, hay nói cách khác thì bây giờ Tô Kiêm Mặc đã chết rồi.”


Quan Triều Viễn khẽ day phần trán giữa hai lông mày.


Nếu như Tô Kiêm Mặc chết thì Tô Lam sẽ đau lòng muốn chết mất.


“Không được, cậu ấy không thể chết được.”


“Sếp Quan, thật ra, tôi thấy anh nên nói thẳng với mợ chủ càng sớm càng tốt, anh cũng không thể truyền máu cho Tô Kiêm Mặc mãi được. Bây giờ giữ tính mạng của cậu ấy lại như vậy, chẳng khác nào là đang cho mợ chủ và Tô Kiêm Mặc dùng thuốc phiện cả.


Biểu cảm của Chu Lễ Thành rất nghiêm túc.


“Gì cơ?”
 
Chương 878


Chương 878


“Anh nghĩ lại xem. Anh đang liên tục trao niềm hy vọng cho họ, nhưng hy vọng càng nhiều thì nỗi thất vọng sẽ càng lớn, giống như nghiện vậy. Nhất là mợ chủ, cô ấy đang cảm thấy Tô Kiêm Mặc sẽ không chết, nhưng nếu có một ngày cậu ấy qua đời thì cô ấy sẽ đau lòng hơn rất nhiều.”


“. . .”


“Nếu như anh không truyền máu, họ không có hy vọng thì đợi đến ngày Tô Kiêm Mặc chết thật rồi thì họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bây giờ không còn như trước nữa…”


“Nhưng mà sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết chứ?”


Quan Triều Viễn ôm lấy đầu, cảm thấy rất bối rối.


“Anh hãy chấp nhận sự thật đi. Bác sĩ chúng tôi ai cũng tin vào số phận cả.”


Chu Lễ Thành vỗ vai Quan Triều Viễn.


“Bây giờ cơ thể anh đang có phản ứng mạnh như vậy, nếu anh còn cho máu lần nữa thì có lẽ sẽ không sống nổi nữa đâu.”


Chu Lễ Thành biết Quan Triều Viễn là một người lương thiện, nếu như ông ta không nói quá lên thì Quan Triều Viễn sẽ không chịu dừng lại.


“Được rồi, tôi đã hiểu.” Quan Triều Viễn bất đắc dĩ trả lời.


Chu Lễ Thành lấy ra bốn túi máu đưa cho Quan Triều Viễn.


“Tôi biết, những túi máu đã được ướp lạnh này không có tác dụng gì nhiều đối với anh, nhưng có thì vẫn tốt hơn là không chứ? Nếu như anh cần thì cứ gặp tôi mà lấy.”


Quan Triều Viễn không hề do dự mà uống cạn sạch bốn túi máu.


Cơ thể anh đã khỏe hơn trước được đôi chút.


Nhưng mà, đối với anh mà nói thì máu ướp lạnh cũng không thể bù đắp lại được lượng máu mà anh đã mất.


“Có cách nào để tôi khá hơn không?”


“Sếp Quan, nếu nghĩ kỹ lại thì chắc anh cũng không cần tôi nhắc đâu. Anh là nửa người nửa ma cà rồng, tất nhiên là máu tươi sẽ có thể giúp anh cảm thấy khỏe hơn rồi, nhưng mà…”


“Còn có cách nào khác ngoài cách này không?”


Chu Lễ Thành nhìn về phía Quan Triều Viễn, trịnh trọng cắt ngang lời ông ta.


Trừ cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác cả.


“Với cả, Sếp Quan, tôi cũng cần phải nhắc anh một chuyện, anh nên dừng chuyện phòng the lại.”


Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lễ Thành với vẻ mặt khó hiểu.


“Chuyện phòng the chỉ làm cho anh cảm thấy mệt mỏi hơn thôi, mà bây giờ sức khỏe của anh đang không ổn, hai người tuyệt đối không nên sinh hoạt kiểu đó với nhau, nếu không thì càng ngày anh sẽ càng cảm thấy mệt mỏi hơn đấy.”


Vậy là Quan Triều Viễn lại càng cảm thấy bối rối hơn.


“Lát nữa tôi nên nói với mợ chủ thế nào đây?”


Quan Triều Viễn nghĩ ngợi, sau đó thì thầm vào tai Chu Lễ Thành.


Tô Lam ngồi chờ ở bên ngoài, có y tá cầm cốc trà sữa nóng hổi cho cô.


Khoảng ba tiếng sau, Quan Triều Viễn mới đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe.


“Anh đã nói là không sao rồi, em còn không chịu tin.”


Lúc đi ra, Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ đắc ý, cực kỳ huênh hoang.
 
Chương 879


Chương 879


Tô Lam đứng dậy, đi về phía Chu Lễ Thành.


“Viện trưởng Chu, tình hình thế nào rồi?”


“Mợ chủ ngồi xuống đi, để tôi nói chi tiết hơn ạ.”


“Ông mau nói đi!”


“Mợ đừng có vội, sức khỏe của sếp Quankhông có vấn đề gì đáng ngại cả, anh ấy chỉ bị thiếu máu nên mới bị thèm ngủ, khoảng thời gian tới cứ điều dưỡng thêm là được.”


“Thật vậy à?”


Tại sao Tô Lam cứ cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ?


“Thật đấy, thưa mợ chủ, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của Sếp Quan, về cơ bản thì mọi thứ đều bình thường.”


Chu Lễ Thành đưa một xấp kết quả xét nghiệm cho Tô Lam xem.


Mà Tô Lam cũng không cúi đầu xuống xem, dù sao thì có xem thì cô cũng chẳng hiểu.


“Vậy tại sao anh ấy lại cứ ngủ li bì suốt thế? Dù có bị thiếu máu thì cũng không đến mức phải ngủ nhiều như vậy chứ?”


“Chuyện này là do khoảng thời gian trước kia sếp Quanđã mệt mỏi quá, gần đây anh ấy được thả lỏng, cộng thêm việc bị thiếu máu, ngủ nhiều là việc bình thường, cứ từ từ điều dưỡng lại bằng con đường ăn uống là được.”


Giọng điệu của Chu Lễ Thành rất bình tĩnh, duy trì hình tượng thường thấy của một bác sĩ.


“Em nghe thấy chưa, tại bình thường em không cho anh ăn thịt nên giờ anh bị thiếu chất rồi đấy.”


Quan Triều Viễn hừ một hơi.


Tô Lam cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì gần đây Quan Triều Viễn dưỡng thương, cô vẫn luôn cho anh ăn uống những món rất thanh đạm.


“Được rồi, em đã hiểu.”


Quan Triều Viễn đưa tay trái lên, ôm lấy bả vai của Tô Lam.


“Tại có em bên cạnh nên anh mới cảm thấy thoải mái như vậy đấy, ưu khuyết điểm lẫn lộn với nhau hết rồi.”


Nói xong, Quan Triều Viễn cũng chẳng buồn bận tâm xung quanh, cứ thế hôn lên môi Tô Lam một cái.


Chu Lễ Thành thấy hai người tình cảm với nhau như vậy thì cũng hiểu ý anh, mỉm cười.


“Nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi về trước đây, cảm ơn viện trưởng Chu.


“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi mà.”


Sau khi về nhà, Tô Lam bảo dì Phương đi mua ít thịt về, xem ra là cô đang muốn bồi bổ sức khỏe cho Quan Triều Viễn.


Mặc dù Chu Lễ Thành vẫn luôn nói Quan Triều Viễn không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng mà Tô Lam vẫn cảm thấy hơi lo lắng.


Quan Triều Viễn thấy Tô Lam bận rộn trong bếp thì tự quay về phòng ngủ.


Đúng lúc anh chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.


Mục Chỉ Huyên gọi cho anh.


Quan Triều Viễn nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt vài giây rồi mới nghe máy.


“Alo, mẹ.”


“Con trai, gần đây con không được khỏe à?” Giọng nói lo lắng của Mục Chỉ Huyên vang lên ở đầu dây bên kia.
 
Chương 880


Chương 880


“Không ạ, con vẫn rất khỏe mạnh.”


“Con lừa được mẹ chắc?”


Quan Triều Viễn ấn tay vào trán.


Xem ra có một người mẹ có năng lực đoán trước được tương lai cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho.


“Mẹ, mẹ tiên đoán được ra cái gì rồi?”


“Lời tiên đoán của mẹ là con hút máu của một cô gái! Gần đây có chuyện gì với con vậy? Con không khỏe à?”


“Con… gần đây con bị thương, bị mất máu nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.” Quan Triều Viễn trả lời nửa thật nửa giả.


“Máu của ma cà rồng chúng ta không tự động tái sinh lại được, chỉ có một cách duy nhất là dùng máu để bổ máu mà thôi. Nếu như con hút máu của người khác thì sẽ rất dễ để lộ thân phận.”


“Không có gì đáng ngại đâu mẹ, con chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thôi là sẽ ổn thôi.”


Vừa mới giải quyết được Tô Lam xong thì lại đến lượt mẹ rồi…


“Nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì chứng tỏ rằng con đã mất quá nhiều máu rồi, cứ như vậy mãi cũng không ổn.”


“Nghiêm trọng đến thế cơ ạ?”


“Tất nhiên là có rồi! Bây giờ con đang ở xã hội loài người, làm chuyện gì cũng phải tốn sức lực. Nếu không có máu thì con định làm thế nào?”


“Bây giờ con đang uống máu đông lạnh rồi, chắc chẳng mấy chốc nữa là sẽ khỏe lại thôi, mẹ không cần lo đâu.”


“Máu đông lạnh cũng chẳng có tác dụng mấy đối với chúng ta đâu! Tiểu Viễn, mẹ đã có lời tiên đoán là con sẽ hút máu của một cô gái rồi!”


Đối với Quan Triều Viễn thì chỉ có hai tình huống mới có thể khiến anh hút máu người.


Thứ nhất là vào đêm trăng tròn, khi anh gặp phải người thì anh sẽ không thể khống chế nổi bản thân.


Thứ hai là khi anh mất quá nhiều máu, cần gấp máu người để cứu bản thân thì anh cũng sẽ không kiềm chế được bản thân mà hút máu người.


“Mẹ, vậy mẹ có thấy rõ gương mặt cô gái đó không?”


“Không, đây là vấn đề chính của câu chuyện này à? Vấn đề chính ở đây là con phải bổ sung máu ngay! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ nguy hiểm đấy!” Mục Chi Huyên phẫn nộ gào lên.


“Được rồi, được rồi, con đã biết, con đi ăn cơm đã, cúp máy nhé mẹ.”


“Nghe lời mẹ nói đấy!”


“Vâng, con biết rồi.”


Quan Triều Viễn cúp máy, nhưng vẫn thầm cảm thấy rất bất an.


Gần đây, những gì mà Mục Chỉ Huyên tiên đoán đều rất chính xác, nhưng mà lời tiên đoán này vẫn có thể thay đổi được.


Điều khiến cho Quan Triều Viễn lo lắng đó là gần đây anh lúc nào cũng ở với Tô Lam, nếu như có chuyện gì thì người đầu tiên bị thương chính là Tô Lam.


Vậy nên bây giờ anh phải để ý hơn về sức khỏe của mình rồi.


Một sự kiện lớn khiến cho cả giới giải trí phải xôn xao, cuối cùng La Thần cũng đăng bài công bố trên weibo rằng sắp mở một buổi họp báo liên quan đến sự kiện tới.
 
Chương 881


Chương 881


Rất nhiều người đã đến tham gia buổi họp báo này.


Giống như ngày tổ chức đám cưới, hầu như đơn vị truyền thông nào cũng muốn có thông tin độc quyền nhanh nhất nên hầu hết các đơn vị truyền thông đều có mắt ở buổi họp báo hôm nay.


Tô Nhược Vân được mọi người đỡ vào hội trường.


Cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, khiến cho gương mặt có vẻ nhợt nhạt hơn hẳn so với bình thường.


Trên người cô ta có nhiều chỗ phải dán băng gạc, mà chỗ nhìn nổi bật nhất chính là vết thương ở cổ tay.


Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Vân không trang điểm khi đối mặt với giới truyền thông.


Có rất nhiều người đến dự buổi họp báo hôm nay, có Tô Nhược Vân, Vương Văn Hương, có Tô Khôn và rất nhiều người họ hàng khác của nhà họ Tô.


Các phóng viên liên tục nháy máy ảnh để quay lại mọi khoảnh khắc ở đây.


La Thần yên tĩnh ngồi cạnh Tô Nhược Vân.


Anh ta cũng là người đầu tiên lên tiếng.


“Tôi tin là mọi người cũng đã biết rằng mấy hôm trước, vào ngày tổ chức hôn lễ của Nhược Vân đã xảy ra một chuyện cực kỳ đáng buồn. Đối với một cô gái mà nói thì hôn lễ là thời khắc hạnh phúc nhất đời, nhưng khoảnh khắc hạnh phúc ấy của Nhược Vân lại bị chính chị gái ruột của cô ấy phá hủy.”


Tô Nhược Vân ngồi cạnh anh ta bắt đầu dùng khăn tay để lau nước mắt, cô ta khóc vừa đẹp lại vừa đáng yêu.


“Ở đây, tôi muốn làm sáng tỏ một chuyện, những gì mà Tô Lam đã tuyên bố trong hôn lễ đều là những lời phỉ báng, chúng tôi có quyền kiện cô ấy vì tội phỉ báng và vu oan.”


Giọng nói của La Thần rất kiên định, thậm chí còn có vẻ phẫn nộ.


“Anh La, anh có chứng cứ gì chứng tỏ rằng Tô Lam đã phỉ báng các anh không?” Một phóng viên đặt câu hỏi.


“Tất nhiên là chúng tôi có chứng cứ rồi! Đầu tiên là chúng tôi có thể mời chủ tài khoản weibo ‘Tôi là một hòa thượng’ đến đây để chứng minh rằng anh ta đã nhận một triệu tiền mặt của cô Tô Lam để anh ta đổi giọng rồi cắn ngược lại Nhược Vân!”


Những người ngồi bên dưới đều ồn ào bàn luận


“Mặt khác, hai ảnh chụp màn hình về các cuộc trò chuyện mà Tô Lam đã đưa ra đều là giả, cô ta đã lợi dụng kỹ thuật photoshop rất tinh vi!”


“Chúng tôi đều biết rằng scandal của Tô Lam đã ảnh hưởng rất nhiều! Cô ta muốn nhân cơ hội này để một là có thể tẩy trắng cho bản thân, hai là để áp chế Nhược Vân của chúng tôi, giới giải trí này rất khắc nghiệt, lúc nào cũng phải cạnh tranh với người khác, mà Nhược Vân của chúng tôi lại là một đối thủ cạnh tranh rất nặng ký của Tô Lam. Vậy nên cô ta mới liều mình không từ thủ đoạn như vậy!”


“Mọi người chắc cũng đều biết là bây giờ đang là khoảng thời gian để bình chọn cho giải thưởng Sư tử bạc rồi, mà giải này thì lại rất chú trọng vào nhân phẩm của nghệ sĩ. Tô Lam đang muốn dùng thủ đoạn thấp hèn này để chèn ép Nhược Vân!”


Cánh nhà báo lập tức tốc ký lại những gì mà La Thần vừa nói.


“Tôi cũng chỉ muốn nói như vậy thôi, sau đây thì mời một số người liên quan đến chuyện này lên đây để làm sáng tỏ vài chuyện.”


Người phát biểu đầu tiên là Tô Khôn, ông ta luôn cúi gằm mặt, như thể đã làm sai điều gì đó.


“Tôi mới là người làm sai, không liên quan gì đến vợ con tôi, nếu mọi người muốn trách thì trách một mình tôi là được rồi.”
 
Chương 882


Chương 882


“Người vợ hiện tại của tôi, Vương Vãn Hương, không xấu xa như mọi người nói. Quá trình tôi và bà ấy quen nhau còn sớm hơn so với người vợ ban đầu của tôi. Người vợ ban đầu của tôi là Tô Ngọc luôn ngưỡng mộ tôi, lên kế hoạch để phát sinh quan hệ với tôi, nên tôi mới phải cưới bà ấy.”


Khán giả một phen náo loạn, hóa ra câu chuyện trong đó lại rắc rối đến vậy.


“Dù sao là một mình tôi sai, xin đừng áp đặt cho vợ con tôi.”


Tô Khôn cúi đầu hối hận, luôn không ngẩng lên.


Người phát biểu tiếp theo là Vương Vãn Hương.


Vương Vãn Hương đã thay đổi vẻ ngoài mạnh mẽ trước đây, vừa mở miệng liền nghẹn ngào, sau đó bắt đầu bật khóc.


“Tôi không muốn nói nhiều về chuyện tình cảm nữa, chồng tôi đã nói hết rồi. Điều tôi muốn nói ở đây là làm mẹ kế rất khó! Từ ngày lấy nhau tôi đã biết làm mẹ kế rất khó rồi!”


“Tô Lam và hai con của tôi bằng tuổi nhau, tôi nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa ba đứa cũng là nuôi, luôn đối xử bình đẳng với chúng, chưa bao giờ thiên vị bất cứ ai.”


Vương Vãn Hương vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khiến mọi người không khỏi xúc động.


Đúng là mẹ kế rất khó làm, đây cũng là sự thật.


“Tại hội trường hôm đó, tôi cũng vì tức giận quá mức nên mới muốn ra tay đánh người, tính tình của tôi là như vậy, đứa nào làm sai chuyện tôi cũng đánh. Đúng là tôi đã từng đánh con bé, nhưng tôi cũng đã từng đánh con trai con gái ruột của mình chứ!”


“Từ nhỏ Tô Lam đã rất nghịch ngợm, không hiểu chuyện. Mẹ con bé mất sớm, là mẹ kế tất nhiên tôi phải dạy dỗ con bé rồi! Thực ra, từ nhỏ đến lớn, số lần tôi đánh còn bé có thể đếm hết bằng đầu ngón tay!”


“Lần tôi đánh mạnh tay nhất là năm con bé mười bốn tuổi, đi chơi với một cậu con trai cả đêm không về. Mọi người nói xem, một đứa con gái mới mười bốn tuổi đã cùng con trai đi chơi cả đêm không về tôi có thể không dạy dỗ sao?”


Vương Vãn Hương lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết.


“Tôi thực sự lo lắng hết lòng cho con bé, thậm chí còn không có thời gian quan tâm đến con trai con gái ruột của mình, nhưng con bé lại cắn ngược lại tôi! Đúng là con trai của tôi đã phạm sai lầm, đều do tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn, tôi cho rằng con bé còn có chút lương tâm, không ngờ lương tâm của nó đều bị chó tha rồi!”


Vương Vãn Hương bật khóc, Tô Nhược Vân ngồi bên cạnh cũng khóc theo.


Tiếp theo là phần phát biểu của một số người thân họ hàng nhà họ Tô.


“Tô Lam nhà chúng tôi ấy à, đừng nói chứ thật sự rất không hiểu chuyện! Từ nhỏ đến lớn con bé chưa từng nghe lời, trộm đồ, đánh nhau, lần đi quá giới hạn nhất là còn nhỏ mà đã cùng con trai đi chơi cả đêm không về!”


“Tuy chị dâu của tôi là mẹ kế, nhưng đối xử với Tô Lam rất tốt! Tôi đã nhìn thấy mấy lần vì Tô Lam mà chị ấy đánh Vân Vân! Tô Lam thật không có lương tâm!”


“Bác gái của tôi thật sự đối xử với Tô Lam rất tốt, cuộc sống cá nhân của Tô Lam từ nhỏ đã rất hỗn loạn, tôi cùng tuổi với chị ấy, từng tận mắt chứng kiến chị ấy đi chơi với con trai, hôn môi, còn sờ soạng lung tung!”


Tô Nhã Nhã nói.


Hàng loạt phát ngôn này đã miêu tả Tô Lam thành một đứa trẻ cực kỳ nổi loạn và không nghe lời từ khi còn nhỏ.


Hơn nữa, còn lấy oán báo ơn.


Các phóng viên đang nhanh chóng ghi chép lại những chuyện này.
 
Chương 883


Chương 883


“Được rồi, tiếp theo đây mời mọi người có thể tự do đặt câu hỏi.” Vẻ mặt của La Thần vẫn rất nghiêm túc.


“Xin hỏi cô Tô Nhược Vân, tại sao bây giờ mới công bố mối quan hệ này? Hơn nữa cô và Tô Lam luôn là đối thủ cạnh tranh!”


Câu hỏi của phóng viên rất sắc bén.


Tô Nhược Vân nức nở, rất bình tĩnh.


Câu hỏi này đã được chuẩn bị từ trước rồi.


“Ban đầu, khi tôi ở trong đoàn phim đã từng nói họ, việc này đoàn phim lúc trước có thể làm chứng cho tôi.”


Tô Nhược Vân lại lau nước mắt.


“Không công khai là vì chị tôi không muốn, lúc đầu chị ấy không ký hợp đồng với công ty, tôi thậm chí còn đề nghị chị ấy đến Quốc tế Nghệ Tân, như vậy tôi cũng có thể giúp chị ấy, nhưng chị ấy không đồng ý.”


“Chúng tôi từng gặp nhau vài lần, chị ấy luôn nói với tôi rằng nhất định phải đánh bại tôi. Tôi thực sự không biết mình đã làm gì sai khiến chị ấy thù hận tôi đến vậy!”


Tô Nhược Vân lại khóc lóc thảm thiết.


“Xin hỏi cô Tô Nhược Vân, cô nói chứng cứ của Tô Lam đều là bịa đặt, vậy tại sao cô ấy không bịa đặt người khác, mà lại là cô?”


“Hai chúng tôi ra mắt gần như cùng một thời điểm, chị ấy luôn rất ghen tị với tôi vì tôi có một người chồng tốt, có thể giúp đỡ tôi trong sự nghiệp. Vì dòng phim của chúng tôi cũng giống nhau nên sẽ không tránh khỏi có sự cạnh tranh, tôi đã nhường chị ấy rất nhiều lần rồi, nhưng chị ấy vẫn…”


Tô Nhược Vân không giấu được đau thương trong lòng, lại bật khóc.


“Các đồng chí phóng viên nhà báo! Nếu không xảy ra chuyện lúc trước thì bây giờ Nhược Vân của chúng tôi đã đi hưởng tuần trăng mật với chồng mới cưới của cô ấy rồi! Chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy đã bị chính chị gái ruột của mình hủy hoại rồi, bây giờ cũng không thể đi hưởng tuần trăng mật được. Cô ấy đã đáng thương lắm rồi, lẽ nào mọi người vẫn còn muốn ép bức người khác nữa sao?”


La Thần nói đanh thép.


Tô Nhược Vân không ngừng khóc, các phóng viên có mặt tại hiện trường cũng rất bất lực.


Nhắc đến tuần trăng mật, Tô Nhược Vân càng không khỏi đau lòng khóc lóc thảm thiết.


“Tôi biết mọi việc liên quan đến Nhược Vân, tôi sẽ đứng ra trả lời các câu hỏi tiếp theo.” La Thần nói.


“Anh La, theo như các anh thấy thì động cơ của Tô Lam là gì?”


“Cô ta có hai động cơ, thứ nhất, trước đó Nhược Vân cũng đã nói rồi, dòng phim của hai người giống nhau, có mối quan hệ cạnh tranh giữa hai diễn viên. Thứ hai, mọi người đều biết giải Sư tử bạc đã bắt đầu bước vào giai đoạn tuyển chọn rồi, Nhược Vân có hai tác phẩm tham gia tuyển chọn, vì vậy tôi vô cùng nghi ngờ Tô Lam cạnh tranh không lành mạnh!”


Buổi họp báo kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Tô Nhược Vân đã khóc suốt bốn tiếng liền.


Tô Nhược Vân khóc cạn hết nước mắt của mình rồi.


Nhưng may là hiệu quả rất tốt.


Cuối cùng Tô Nhược Vân còn đăng một bài Weibo.


“Xin lỗi mọi người, tôi sẽ phấn chấn lên.”


Một câu ngắn gọn cũng khiến người ta không nhịn được mà xót xa.


Ngoài ra, điều đáng chú ý hơn là Mộ Dung Dịch cũng đăng Weibo.
 
Chương 884


Chương 884


“Dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ cùng chung hoạn nạn, tôi tin tưởng vợ mình.”


Tuy lời nói ngắn gọn nhưng cũng đủ cho thấy Mộ Dung Dịch ủng hộ Tô Nhược Vân.


Nhiều người hâm mộ thậm chí còn nói rằng Mộ Dung Dịch thực sự là một người chồng tốt điển hình!


Toàn bộ nội dung của buổi họp báo đã lên tin tiêu đề vào ngày hôm sau.


Nhưng không hề có một đám ong vò vẽ nào chỉ trích Tô Lam cả, rất nhiều người vẫn giữ thái độ trung lập, thậm chí một số kênh truyền thông còn nghi ngờ rằng Tô Nhược Vân đang cố gắng tẩy trắng.


Khu Rainbow.


Tô Lam đang nấu canh cho Quan Triều Viễn trong bếp thì nhận được cuộc gọi.


Cô biết Tô Nhược Vân nhất định sẽ tẩy trắng, cho nên cô cũng không để ý tới chuyện này.


Mục Nhiễm Tranh gọi tới.


“Tô Lam, cô đã xem tin tức chưa?”


“Chưa.” Tô Lam vừa trả lời vừa khuấy canh trong nồi.


“Cái đệch! Sao tim của cô lại lớn như vậy! Biết rõ là Tô Nhược Vân nhất định sẽ mở họp báo để giải thích mà cô còn không quan tâm một chút để còn phản kích chứ!”


Đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã nóng lòng muốn chết rồi!


Mục Nhiễm Tranh lo cho Tô Lam đứt gan đứt ruột.


“Không cần đọc tin tức tôi cũng biết đại khái họ nói những gì, có phải nói tôi cạnh tranh không lành mạnh, nói tôi từ nhỏ đã ngang bướng, nói Vương Vãn Hương là một người mẹ kế tốt, là tôi lấy oán báo ơn.”


“…”


“Có thể còn tìm một đám anh em họ hàng đến để chứng minh những gì họ nói là thật, sau đó lại nói rằng tôi cố tình phá hoại đám cưới của người khác, Tô Nhược Vân không ngừng khóc lóc, khiến bản thân trở thành nạn nhân chịu nhiều oan ức đúng không.”


“Fuck! Thế mà cô lại đoán trúng hết rồi! Cô đúng là liệu sự như thần!”


“Không phải tôi liệu sự như thần mà là tôi quá hiểu họ, ngay từ đầu đã biết họ sẽ nói như vậy.”


Tô Lam bất lực.


“Thế nhưng cô lại đoán thiếu một chuyện!”


“Chuyện gì?”


“Bố cô nói Vương Vãn Hương không phải là kẻ thứ ba mà là mẹ cô. Mẹ cô đã tính kế để phát sinh quan hệ với ông ta nên mới có cô!”


“Vớ vẩn!”


Tô Lam giận dữ gầm lên, ném thẳng chiếc muôi vào nồi.


Không ngờ bố cô lại nói những lời như vậy vì Tô Nhược Vân!


“Bố cô cũng tài thật đấy, cô định phản kích như thế nào?”


Tô Lam bình tĩnh lại, lại cầm muôi lên và tiếp tục khuấy canh của mình.


“Tôi không định phản kích.”


“Nếu không phản kích chẳng lẽ cô lại để mặc họ dội nước bẩn lên người cô sao?” Mộ Dung Dịch cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua như vậy.


“Sao cũng được, không quan trọng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”


“Cô đang làm gì thế?” Mục Nhiễm Tranh dường như nghe thấy tiếng gì đó.
 
Chương 885


Chương 885


“Tôi đang nấu canh cho chú của anh, bây giờ tôi sống rất tốt, không muốn bị mấy chuyện bẩn thỉu quấy rầy. Tôi cúp máy trước đây.”


Tô Lam cúp máy và ném điện thoại sang một bên.


Cô vẫn rất tức giận về phát ngôn của Tô Khôn.


Cô cầm điện thoại và lên Weibo xem nội dung buổi họp báo.


Sau đó chia sẻ một bài đăng Weibo về những gì Tô Khôn nói.


Đồng thời bình luận: “Trên trời còn có Thần Phật, người làm gì trời đều biết, mẹ tôi đã qua đời rồi mà ông còn dùng những ngôn từ bẩn thỉu đó để sỉ nhục bà ấy! Ban đêm nằm ngủ, ông không sợ bà ấy đến tìm ông sao?”


Sau khi buổi họp báo của Tô Nhược Vân kết thúc, rất nhiều người luôn theo dõi động thái của Tô Lam.


Chính vì vậy, ngay khi Weibo của Tô Lam đăng tải đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người và ngay lập tức trở thành hot search.


Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, vốn nghĩ rằng Tô Lam sẽ phản kích từng chuyện một, nhưng cô chỉ đáp trả mỗi chuyện này.


Ngay sau đó, Từ Tinh Như đã đăng một bài Weibo.


“Đối với những gì đã xảy ra gần đây, tôi và Tô Lam đã nhất trí quyết định rằng chúng tôi sẽ không phản hồi gì nữa cả. Tô Lam chỉ muốn đóng phim thật tốt và không muốn dính vào những tranh chấp như vậy. Còn về phía đối phương, nếu cảm thấy chúng tôi đã làm điều gì vi phạm pháp luật, vậy thì xin hẹn gặp tại tòa, chúng tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.”


Nếu bên phía Tô Nhược Vân cảm thấy bằng chứng của Tô Lam là giả và đã cấu thành tội phỉ báng thì hoàn toàn có thể nhờ đến pháp luật.


Tô Nhược Vân có thể trực tiếp kiện Tô Lam ra tòa.


Tuy nhiên, Quốc tế Nghệ Tân luôn nói rằng họ có quyền truy tố, nhưng không hề nói rằng họ muốn khởi kiện.


Vì vậy, phần lớn cư dân mạng cảm thấy Tô Nhược Vân rõ ràng là đuối lý, cô ta hoàn toàn không dám khởi kiện.


Ngoài ra một số người sẽ nghĩ rằng Tô Nhược Vân để ý đến quan hệ chị em của hai người.


Ngoài buổi họp báo, để chứng minh việc Tô Nhược Vân là một cô gái có tấm lòng lương thiện, La Thần cũng đăng bằng chứng về việc Tô Nhược Vân quyên góp cho công trình hy vọng.


Ngay cả Tô Khôn cũng đã quyên góp để bày tỏ sự hối lỗi của mình.


Có thể coi như lần tẩy trắng này đã thành công một nửa.


Nói tóm lại, dư luận đã không còn xúc phạm Tô Nhược Vân một chiều như trước nữa.


Ngoài ra, nhiều cô gái đều cảm thấy rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể làm loạn trong đám cưới của người khác được, làm xáo trộn chuyện quan trọng nhất của cuộc đời người ta.


Tóm lại, việc tẩy trắng của Tô Nhược Vân khá thành công.


Còn Tô Lam thì ở nhà, cô phải chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho Quan Triều Viễn, vì sóng gió thời gian gần đây, Từ Tinh Như cũng cảm thấy cô không thể nhận việc được, cho nên mấy ngày này cô đều rất rảnh rỗi.


Quan Triều Viễn mỗi ngày vẫn rất buồn ngủ, thức ăn bổ dưỡng đến mấy đối với anh cũng vô dụng.


Nhưng để không làm Tô Lam thất vọng, anh vẫn nỗ lực lấy lại tinh thần.


“Nhìn xem, kể từ khi em bắt đầu bảo anh ăn thịt, anh đã tốt hơn rất nhiều rồi!”


Quan Triều Viễn vừa ăn vừa nói.
 
Chương 886


Chương 886


Tô Lam vẫn muốn đút cho anh ăn.


“Nếu em thấy có lỗi với anh thì làm thêm nhiều thịt cho anh đi!”


“Có thể em phải ra ngoài đóng phim.”


Tô Lam im lặng một lúc lâu rồi nói.


“Lại ra ngoài à?”


Quan Triều Viễn ít nhiều gì vẫn có chút thất vọng, nhưng anh cũng rất mong Tô Lam sẽ ra ngoài, tình hình hiện tại của anh mỗi ngày một tệ hơn, không chừng lúc nào đó anh sẽ làm tổn thương cô.


“Đại Sơn còn nội dung cuối cùng nữa, nhanh thì một tuần, chậm thì mười ngày, em chắc chắn sẽ về.”


Tô Lam như đang đưa ra giấy đảm bảo.


“Được thôi, vậy em phải về sớm, anh sẽ nhớ em.”


“Bây giờ em lo lắng đồ ăn của anh hơn, em vừa đi anh lại không ăn uống đầy đủ.”


Thấy Quan Triều Viễn vừa có chút khởi sắc cô đã lại phải đi đóng phim rồi, Tô Lam vẫn hơi lo lắng.


“Em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”


“Em đã nói với dì Phương rồi, ngày nào dì ấy cũng sẽ nấu canh cho anh, còn làm thức ăn thì em cũng sẽ bảo dì ấy đổi nhiều món một chút cho anh, nếu anh… không muốn ở bên này thì cũng phải nhắc đầu bếp bên đó làm mấy món bổ máu.”


Nhắc đến hoa viên Crystal , Tô Lam vẫn có chút để ý.


Bởi vì bà Ôn, cô chưa bao giờ sống trong biệt thự thuộc về Quan Triều Viễn.


Mặc dù Quan Triều Viễn cũng biết ‘bên đó’ mà Tô Lam nói là bên nào.


“Không vui à?”


“Có gì không vui chứ?” Tô Lam miễn cưỡng cười, tiếp tục đút cơm cho Quan Triều Viễn.


“Nhưng khi em nhắc tới bên đó liền có chút không vui.”


“Anh nghĩ nhiều rồi, mau ăn đi, sau khi ăn xong em còn phải thu dọn đồ đạc.”


Ăn xong, Tô Lam lên lầu thu dọn đồ đạc.


Quan Triều Viễn cũng lên lầu nhìn Tô Lam dọn đồ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Tô Lam xếp vali, kéo khóa và đặt sang một bên.


“Tối nay đi ngủ sớm.”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam như thể sợ cô sẽ bỏ chạy.


“Em giận anh à?”


“Không, em giận gì chứ?”


“Vì anh chưa bao giờ đưa em đến sống ở đó mà lại đưa người phụ nữ khác đến.”


Quan Triều Viễn cũng rất thẳng thắn.


“Sao em không hỏi anh tại sao lại làm như vậy?”


Tô Lam miễn cưỡng cười cười.


“Chắc chắn anh có lý do của mình.”


Quan Triều Viễn lập tức hôn lên môi Tô Lam.


“Tin tưởng anh như vậy sao?”


Hai người nhìn nhau.


Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Lam cũng không còn là người hay suy nghĩ lung tung nữa.
 
Chương 887


Chương 887


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ôm Tô Lam vào lòng và áp mặt mình lên mặt Tô Lam.


“Anh càng thích ở bên em hơn.”


Đối với Quan Triều Viễn mà nói, trước khi gặp Tô Lam, nhà chỉ là nơi để ở và ngủ mà thôi.


Mặc dù hoa viên Crystal vô cùng xa hoa, nhưng đối với anh mà nói chỉ tốt hơn khách sạn mà thôi.


Kể từ khi ở bên Tô Lam, anh mới coi nơi để ngủ nghỉ này là nhà.


“Nếu em thích đến bên đó thì chúng ta cũng có thể sống ở đó, hả?”


Nụ cười của Tô Lam chứa đầy sự mãn nguyện và ngượng ngùng.


“Không cần đâu, em sợ mình sẽ bị lạc.”


Cả hai người đều bật cười.


Quan Triều Viễn dùng một tay nâng mặt Tô Lam, sát người tới và hôn cô trìu mến.


Khi nụ hôn sâu hơn, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.


Quan Triều Viễn hôn môi rồi đến cổ của Tô Lam, sau đó xuống phía dưới.


Tay trái của anh cũng bắt đầu không yên phận, cởi từng cúc áo của Tô Lam.


Ngày mai Tô Lam sẽ đi quay phim, phải đi ít nhất một tuần.


Vì vậy Tô Lam cũng không từ chối.


Mặc dù Quan Triều Viễn chỉ có thể sử dụng mình tay trái, nhưng có thể dễ dàng cởi quần áo, rất tiện dụng.


Quần áo của Tô Lam đã bị anh cởi ra một nửa.


“Sếp Quan, bây giờ anh nên cấm dục.”


Lời nói của Chu Lễ Thành đột nhiên hiện lên trong đầu Quan Triều Viễn.


Việc phòng the chỉ có thể khiến sức khỏe của anh trở nên tồi tệ hơn.


Tô Lam đang tận hưởng nụ hôn của Quan Triều Viễn.


Đột nhiên dừng lại.


“Sáng mai em còn phải dậy sớm, không giày vò em nữa, tối nay ngủ sớm đi.”


Quan Triều Viễn thở dốc nói.


Hô hấp của Tô Lam cũng gấp gáp.


Bình thường những lúc như thế này đều là cô cảnh cáo Quan Triều Viễn ngày mai còn phải dậy sớm.


Nhưng hôm nay Quan Triều Viễn lại kịp thời dừng lại!


Anh trở nên tự chủ như vậy từ khi nào thế?


Quan Triều Viễn ôm mặt Tô Lam và thâm tình hôn lên.


“Ngủ đi.”


“Được.”


Tô Lam vẫn không muốn chủ động trong loại chuyện này.


Ngày hôm sau, Tô Lam tạm rời nhà để đi quay phim.


Khi Tô Lam rời khỏi anh, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Cho dù thực sự anh không thể chịu nổi thì ít nhất cũng sẽ không làm Tô Lam bị thương.


Sau khi Tô Lam rời đi, Quan Triều Viễn có nhiều thời gian hơn, lúc này mới hẹn gặp Dạ Bân.
 
Chương 888


Chương 888


Khi Dạ Bân biết Quan Triều Viễn đã truyền máu cho Tô Kiêm Mặc hai lần, anh ta hoàn toàn bị sốc!


“A Viễn, cậu điên rồi à?”


Ngoài dùng từ điên để hình dung ra, Dạ Bân thật sự không tìm được từ thứ hai.


“Vậy thì tôi biết làm sao chứ? Nhìn cậu ấy chết à?”


Lời nói của Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh, tựa như đây là chuyện anh nhất định phải làm vậy.


Dạ Bân mở miệng, nhưng cũng không tìm được lời nào để thuyết phục Quan Triều Viễn.


Đúng vậy, trong tình huống đó, chẳng lẽ lại đứng nhìn Tô Kiêm Mặc chết sao?


“Nhưng, ít nhất cậu phải chăm sóc bản thân chứ? Cậu cũng không phải là vạn năng.”


Quan Triều Viễn uống một ngụm nước trái cây.


“Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, cậu giúp tôi nghĩ cách làm thế nào mới có thể lấy máu tươi của con người đi.”


Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của anh ngày càng xấu đi.


“Phản ứng bây giờ của cậu rất nghiêm trọng sao?”


“Tôi đã ngủ gật trong cuộc họp ba lần rồi, cậu nói xem có nghiêm trọng không?”


Dạ Bân tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn.


Thực lòng mà nói, lúc trước anh ta rất ghen tị với trình độ thức khuya của Quan Triều Viễn, bởi vì tất cả các mặt của cơ thể đều nằm giữa người và ma cà rồng.


Quan Triều Viễn mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng là đủ rồi, dù có thức mấy ngày liên tiếp cũng không ảnh hưởng gì nhiều.


“Bây giờ tôi phải ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày, nếu không có ai gọi tôi thì tôi sẽ cứ ngủ mãi.”


Ánh mắt Quan Triều Viễn khó có thể che giấu được sự mệt mỏi.


Đôi con ngươi màu xanh lam của anh đã mất đi vẻ rực rỡ trước đây rồi, màu xanh lam đó dường như đã mờ đi.


“Nhưng máu người tươi không dễ lấy đâu.”


Dạ Bân nghiến răng thở dài.


“Tôi biết cậu có rất nhiều ý tưởng, vì vậy tôi mới tìm đến cậu.”


Dạ Bân bất ngờ búng tay.


“Chúng ta đến xe hiến máu lấy, khi có người hiến máu, chúng ta sẽ thương lượng với những người ở đó và mua máu về, thế nào?”


“Thứ nhất, máu tôi cần dùng phải vừa được đưa ra khỏi cơ thể con người, phải còn nhiệt độ cơ thể. Thứ hai, có quá nhiều người trong xe hiến máu và quá dễ bị lộ.”


“Cũng đúng, vậy phải làm sao đây?”


Cả hai người đều trầm tư.


Khó khăn nhất là tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Quan Triều Viễn được, hơn nữa Quan Triều Viễn cũng không muốn làm tổn thương người khác.


“Có rồi! Chúng ta giả làm xe hiến máu! Chỉ để một người lên xe, đợi người đó hiến máu xong thì cậu lập tức uống luôn, thế nào?”


Quan Triều Viễn cân nhắc kỹ càng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom