Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 889


Chương 889


“Mặc dù ý tưởng này hơi rắc rối một chút, nhưng nó vẫn khả thi.”


Dạ Bân mỉm cười.


“Vậy thì chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ chuẩn bị xe hiến máu, nhưng có thể sẽ phiền phức một chút. Còn phải tìm điểm mù không có camera giám sát, cậu cứ đợi tin tốt của tôi đi.”


Quan Triều Viễn gật đầu rồi nhìn điện thoại.


“Tôi phải về nhà ngủ đây.”


Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Quan Triều Viễn, Dạ Bân cũng không giữ anh lại, để anh rời đi.


Dạ Bân luôn thích cuộc sống về đêm nhất, anh ta không muốn đi ngủ sớm như vậy.


Trong lúc anh ta đang không biết chơi gì thì nhận được điện thoại của Tiêu Mạch Nhiên.


“Dạ Bân, xe của tôi bị hỏng rồi, bây giờ cậu có thời gian không? Có thể đưa tôi ra sân bay được không?”


“Được, tôi đến ngay, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.”


Dạ Bân dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vì vậy đi đón Tiêu Mạch Nhiên.


Khi đón được Tiêu Mạch Nhiên, Dạ Bân phát hiện chỉ có một mình Tiêu Mạch Nhiên.


“Sao lại chỉ có một mình cậu? Trợ lý của cậu đâu?”


“Xin nghỉ phép rồi, lần này tôi đi ngắn hạn, chỉ khoảng ba đến năm ngày thôi, nên không bảo cậu ấy đi theo.”


Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên ghế phụ lái.


Dạ Bân lái xe đi về phía sân bay.


“Mạch Nhiên, cậu trông có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đây rồi.”


“Đúng vậy, đây đều là công lao của A Viễn, ở hoa viên Crystal người làm chăm sóc rất chu đáo, đồ ăn hàng ngày đều được quản lý nghiêm ngặt. Ngay cả khi tôi đi quay phim cũng có chuyên gia dinh dưỡng chỉ định thực đơn cho.”


Khi Tiêu Mạch Nhiên nói lời này, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.


“Cậu ấy à, tâm địa quá tốt, luôn nhớ cái tốt của người khác. Cậu quên rồi à, đây đều là do cậu đã dùng máu của chính mình để đánh đổi, những việc này đều là A Viễn nên làm.”


“Phải rồi, gần đây tôi không liên lạc với A Viễn, anh ấy thế nào rồi?”


Dạ Bân im lặng một lúc rồi nói: “Không ổn lắm.”


Thế là Dạ Bân nói với Tiêu Mạch Nhiên về tình hình của Quan Triều Viễn.


Tiêu Mạch Nhiên cũng rất kinh ngạc!


“Chuyện này không thể được, mấy người điên rồi à?”


Tiêu Mạch Nhiên bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi có một ý kiến hay.”


Khi Dạ Bân nghe thấy phương pháp của Tiêu Mạch Nhiên liền nhanh chóng lắc đầu.


“Không được, tuyệt đối không được! Mạch Nhiên, sức khỏe của cậu vừa mới tốt lên một chút, cậu đã thiếu máu rồi, tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch nữa!”


“Cách giải quyết của cậu mới chắc chắn không được! Hai người có từng nghĩ rằng việc tự ý sử dụng xe hiến máu là bất hợp pháp không! Hơn nữa, thân phận của A Viễn đặc biệt như vậy, tuyệt đối không được để người khác biết!”


Tất nhiên Dạ Bân biết điều này, nên anh ta cũng rất khó xử.


Bắt buộc phải là máu tươi của con người, điều này đúng là rất khó làm được!
 
Chương 890


Chương 890


“Chúng ta là con người, máu đều có thể tái sinh, cậu thấy tôi chỉ điều dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà sức khỏe đã khôi phục rất tốt rồi, nhưng A Viễn thì khác.”


Tiêu Mạch Nhiên nói lý.


Dạ Bân im lặng.


Anh ta không biết thuyết phục Tiêu Mạch Nhiên như thế nào.


“Dạ Bân, cậu biết đấy, tôi yêu A Viễn…”


Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ cúi đầu, giọng nói cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.


“Tôi biết cậu yêu cậu ấy, nhưng A Viễn đã kết hôn với Tô Lam rồi.”


“Không sao, tôi chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc từ xa là được rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên quay đầu sang nhìn Dạ Bân.


“Vì vậy cậu phải giúp tôi.”


Dạ Bân đương nhiên không muốn đồng ý, nhưng anh ta biết tình yêu Tiêu Mạch Nhiên dành cho Quan Triều Viễn quá sâu đậm!


“Thôi được.”


“Vậy thì chúng ta quyết định như vậy nhé, lần này tôi đi quay phim cũng chỉ mất ba hoặc năm ngày thôi. Tôi sẽ đóng máy trước Tô Lam, nhân lúc Tô Lam chưa về, chúng phải làm xong chuyện này.”


Dạ Bân gật đầu.


“Bên Kia Ngọn Núi” còn lại mấy cảnh quay cuối cùng, địa điểm quay lần này là ở thành phố W.


Cả đội đã quay cùng nhau lâu như vậy, cũng đã rất ăn ý với nhau rồi, nên buổi quay phim diễn ra rất suôn sẻ.


Theo kế hoạch đề ra, Tiêu Mạch Nhiên đóng máy sớm hơn Tô Lam ba ngày.


Sau khi đóng máy, Tiêu Mạch Nhiên lập tức quay trở lại thành phố Z.


Tô Lam cũng chỉ còn hai ngày quay nữa thôi.


Mặc dù không có ở nhà, nhưng Tô Lam vẫn rất lo lắng cho Quan Triều Viễn, yêu cầu Quan Triều Viễn mỗi ngày đều phải báo cáo với cô ăn cái gì, ăn bao nhiêu, ngủ mấy tiếng.


Vì việc quay phim không căng thẳng lắm nên hàng ngày hai người vẫn có thời gian gọi videocall.


Chỉ là Tô Lam không biết rằng mỗi lần gọi videocall Quan Triều Viễn đều giả vờ rất phấn chấn, mỗi lần sau khi kết thúc anh đều lập tức đi ngủ.


Tối hôm đó khi trở về khách sạn, Tô Lam đang định gọi videocall cho Quan Triều Viễn liền nhận được điện thoại của Giản Ngọc.


“Cục cưng, đã lâu chúng ta không liên lạc rồi.”


Kể từ lần trước quay phim ở Đại Sơn, gọi điện thoại cho Giản Ngọc, đúng là đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau.


“Anh Ngọc, nếu anh vẫn nói chuyện chồng em là ma cà rồng thì anh không cần phải phí lời nữa đâu.”


“Ồ, cục cưng ơi, lần trước anh bảo em thử, em đã thử chưa? Chỉ cần em dán chiếc lược đó vào da của Quan Triều Viễn, em sẽ lập tức biết lời anh nói là thật.”


Tô Lam đỡ trán vô cùng bực bội, cô cũng không biết tại sao Giản Ngọc lại cố chấp như vậy!


“Anh Ngọc, anh cứ cố chấp như vậy có ý nghĩa gì không?”


“Cục cưng, nếu em cho rằng anh ta không phải là ma cà rồng thì sao em không thử xem?”
 
Chương 891


Chương 891


“Anh Ngọc, em đã làm mất chiếc lược anh tặng cho em rồi, thật ngại quá, cho dù không bị mất em cũng sẽ không thử đâu, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tin tưởng, vậy nhé, em cúp máy đây.”


Tô Lam cúp máy không chút do dự, Giản Ngọc gọi lại, cô thậm chí còn chặn số của Giản Ngọc luôn.


Khi Tô Lam đang quay đoạn cuối của bộ phim “Bên Kia Ngọn Núi”, bên phía giải Sư tử bạc cũng có tin tốt.


Với màn thể hiện xuất sắc trong bộ phim “Hành trình lãng mạn”, Tô Lam đã được đề cử cho hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất!


Đây thực sự là một tin tức khiến người ta phấn chấn.


Giải Ngân Tượng, giải Sư tử bạc, giải Kim Lang.


Ba hạng mục lớn này, nếu cô có thể nhận được giải Sư tử bạc lần này thì cô chỉ còn cách Grand Slam một bước nữa thôi.


Cùng có tên trong danh sách còn có Tô Nhược Vân.


Bất ngờ là lần này hai tác phẩm của Tô Nhược Vân được lọt vào danh sách!


Một bộ là “Ma Tước niết bàn” và một bộ là “Mặt trăng”.


Lúc trước khi đóng trong bộ phim “Ma Tước niết bàn” của đạo diễn Tề Nguyên Nghĩa, Tô Nhược Vân cũng đã lọt vào danh sách bình chọn của giải Ngân Tượng, chỉ là đã thua Tô Lam.


Cả hai luôn ngang hàng, độ hot của cô ta luôn cao hơn Tô Lam, nhưng khi thực sự chứng tỏ bản thân, cô ta lại thua Tô Lam.


La Thần biết rằng Tô Nhược Vân phải giành được giải thưởng, vì vậy anh ta đã để Tô Nhược Vân nhận phim “Mặt trăng”.


“Mặt trăng” là một bộ phim nghệ thuật, doanh thu phòng vé không cao, nhưng cũng có thể thấy được diễn xuất của Tô Nhược Vân, ít nhất là tốt hơn trước rất nhiều.


Phim nghệ thuật rất dễ đoạt giải.


Thành phố Z.


Quốc tế Nghệ Tân.


Tô Nhược Vân thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được tin mình lọt vào danh sách tranh giải Sư tử bạc! Ít nhất điều đó chứng minh rằng hàng loạt sự kiện gần đây không ảnh hưởng đến việc bình chọn giải Sư tử bạc.


Nếu ban giám khảo bình chọn giải Sư tử bạc không cho rằng Tô Nhược Vân có lỗi trong chuyện này, vậy thì Tô Nhược Vân càng tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng hơn.


“Thật quá tốt rồi!” Hoàng Xán vỗ tay: “Chị Nhược Vân, sóng gió đã qua rồi, độ hot của chị đã trở lại. Hai tác phẩm được lọt vào danh sách bình chọn cùng lúc, thật lợi hại!”


Tô Nhược Vân cũng mỉm cười.


“Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi.”


“Đúng vậy! Hai tác phẩm của chị Nhược Vân đều lọt vào danh sách bình chọn, còn Tô Lam chỉ có một thôi! Tỷ lệ thắng rất cao, tôi xem cô ta còn đắc ý thế nào được!”


Đúng lúc này, La Thần bước vào.


“Nhược Vân, lập tức đăng Weibo, nói rằng cô muốn rút khỏi giải thưởng Sư tử bạc lần này.”


Lời nói của La Thần không cho phép bất cứ hoài nghi nào.


“Anh đang đùa gì vậy?”


Tô Nhược Vân không thể tin được nhìn La Thần.


“Tôi không đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy, bây giờ lập tức đăng Weibo!” La Thần một lần nữa nghiêm túc.
 
Chương 892


Chương 892


“Tại sao tôi phải rút lui? Tôi có hai tác phẩm lọt vào danh sách bình chọn, hy vọng thắng giải lần này rất lớn, không phải lúc trước anh cũng nói rằng tôi cần một giải thưởng để chứng tỏ bản thân sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất!”


Đương nhiên Tô Nhược Vân không muốn bỏ qua cơ hội lần này.


Tô Lam đã giành được giải thưởng Ngân Tượng cho hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và đã là một ảnh hậu chân chính.


Nhưng bản thân cô ta thì sao, mặc dù các tác phẩm không ngừng được tung ra, nhưng cô ta chỉ giành được giải Kim Điệp hạng hai cho hạng mục nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thôi.


“Nếu không có sự kiện lần này, đây đương nhiên là cơ hội tốt nhất, phải biết rằng không phải nữ nghệ sĩ nào cũng có cơ hội có tận hai tác phẩm lọt vào bình chọn cùng một lúc!”


La Thần cũng vô cùng tiếc nuối.


“Vậy thì tại sao còn muốn tôi rút lui? Đây là cơ hội tốt nhất để tôi phản kích, tôi tuyệt đối sẽ không rút lui!”


La Thần lập tức lạnh mặt.


“Tô Nhược Vân, tôi không bàn bạc với cô! Cô nhất định phải làm như vậy, nếu không sau này ngay cả tôi cũng cứu không được cô đâu!”


Tô Nhược Vân nhìn chằm chằm La Thần.


“Anh là người đại diện của tôi, tại sao anh lại giúp người ngoài? Anh nhất định muốn tôi rút lui cũng được, đi tìm tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc đồng ý tôi sẽ rút lui!”‘


Tô Nhược Vân chỉ đành lôi Mộ Dung Dịch ra.


Nhắc tới Mộ Dung Dịch, La Thần đột nhiên cười.


“Tôi đã xin phép tổng giám đốc rồi, tổng giám đốc đã đồng ý rồi.”


Nghe thấy lời này, Tô Nhược Vân kinh ngạc mở to mắt.


“Anh nói gì? Anh ấy đồng ý rồi, không thể nào!”


Sao Mộ Dung Dịch có thể đồng ý chuyện hoang đường như vậy được?


“Nếu không tin cô có thể đích thân đi hỏi tổng giám đốc, đúng là anh ấy đã đồng ý rồi. Cô không tẩy trắng thành công, bắt buộc phải có thái độ hối lỗi, lần rút lui này chính là cơ hội tốt nhất!”


La Thần dù sao cũng là tay lỏi đời, không hổ là người đại diện giỏi nhất.


“Nhưng khó khăn lắm tôi mới lọt vào vòng bình chọn, thế mà bây giờ anh lại bảo tôi rút lui à?!”


Sao Tô Nhược Vân có thể chấp nhận sự thật này được chứ.


“Sau này nếu tiếp tục làm việc chăm chỉ thì vẫn có cơ hội lọt vào danh sách bình chọn, nhưng nếu không nắm bắt cơ hội này để tẩy trắng thì cả đời này cô cũng đừng mong có thể tẩy trắng hoàn toàn được! Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi!”


La Thần đã rất bất mãn với Tô Nhược Vân về chuyện xảy ra trong đám cưới.


Một ván bài tốt đã bị cô ta phá tan tành, phá hỏng tất cả mọi thứ mà người đại diện như anh ta tích góp được.


Khí thế của Tô Nhược Vân rõ ràng đã yếu đi.


“Lẽ nào không còn cách khác sao?”


La Thần tàn nhẫn lắc đầu.


Tô Nhược Vân buồn bã cúi đầu.


Giọt nước mắt tủi thân đong đầy trong mắt, cô ta chưa bao giờ tủi thân như lúc này!
 
Chương 893


Chương 893


“Cô không chỉ phải đăng bài trên Weibo, mà còn phải rất chân thật, đặt mình ở vị trí thấp nhất, nếu cô không nghĩ ra nên nói như thế nào thì tôi sẽ đăng giúp cô.”


Tô Nhược Vân ngồi ôm đầu trên ghế, vẻ mặt rất buồn bã.


“Thôi được.”


Buổi tối hôm đó, Tô Nhược Vân đăng bài Weibo theo ý của La Thần.


“Cảm ơn khán giả đã yêu mến, cảm ơn fan hâm mộ đã ủng hộ tôi, cảm ơn Ban giám khảo giải Sư tử bạc đã dành tình cảm và sự khẳng định cho tôi, đồng thời có hai tác phẩm lọt vào danh sách bình chọn đã là sự khẳng định lớn nhất đối với tôi rồi. Nhưng vì sự việc xảy ra gần đây, nên tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng, đó chính là rút lui khỏi cuộc cạnh tranh hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Sư tử bạc.”


Bài đăng Weibo cũng kèm theo hai bức ảnh lọt vào vòng bình chọn giải Sư tử bạc.


Bài đăng Weibo này đã nhanh chóng trở thành hot search.


Phản ứng mạnh nhất là các fan của Tô Nhược Vân.


“Tại sao Vân Vân nhà chúng ta phải trả giá cho sai lầm của người khác chứ? Rõ ràng cô ấy không phải là người làm sai!”


“Hai tác phẩm cùng lúc lọt vào danh sách bình chọn, điều này rất hiếm thấy trong lịch sử! Có thể thấy Vân Vân rất có thực lực, kết quả lại vì người nào đó mà phải từ bỏ!”


“Tô Lam, cô phá hỏng đám cưới của em gái mình, bây giờ lại phá hỏng giải thưởng Sư tử bạc của em gái mình. Cô đúng là người chị tốt nhất trên thế giới!”


Ngoài fan hâm mộ của Tô Nhược Vân, những người khác cũng rất coi trọng thái độ thừa nhận sai lầm của cô ta.


Chuyện này ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi! Quan trọng là Tô Nhược Vân đã tỏ thái độ của mình.


Có thể nói việc tẩy trắng của Tô Nhược Vân lại thành công thêm một bước.


Vì đã xin rút khỏi giải Sư tử bạc nên lần này Tô Nhược Vân chắc chắn sẽ không nhận được cúp.


Đêm khuya.


Tô Nhược Vân đang ngồi trên ghế sofa nhà mình xem tin tức giải trí trên ti vi, đang phát tin tức về việc cô ta rút khỏi giải thưởng Sư tử bạc.


Trong mắt cô ta tràn ngập sự căm hận!


Màn hình ti vi xuất hiện ảnh Tô Lam lọt vào vòng bình chọn.


Cô ta đột nhiên cầm chiếc cốc trên bàn ném vào màn hình ti vi.


“Tô Lam! Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá, chúng ta cứ chờ xem!”


Milo Sun.


Dạ Bân gọi điện bảo Quan Triều Viễn ra ngoài, nước trái cây của Quan Triều Viễn đã để sẵn trên bàn rồi.


“Cậu làm xong chưa?” Quan Triều Viễn vừa vào cửa liền sốt ruột hỏi.


“Sắp xong rồi, cậu ngồi xuống trước đi, tôi từ từ nói cho cậu.”


Quan Triều Viễn ngồi cạnh Dạ Bân, Dạ Bân lập tức đưa ly nước trái cây trên bàn cho Quan Triều Viễn.


“Mau nói đi, tôi không thể chờ được nữa rồi!”


“Cậu đừng vội, chuyện này không vội được, cậu uống ngụm nước trái cây cho bình tĩnh lại đi.”


Quan Triều Viễn không kiên nhẫn cầm lấy ly nước trái cây Dạ bân đưa rồi uống hai ngụm.


“Mau nói đi.”
 
Chương 894


Chương 894


“Chiếc xe hiến máu này ấy mà, tôi nghĩ là cần phải cân nhắc…”


Dạ Bân nói chậm lại.


“Cân nhắc cái gì, không phải cậu vừa nói là đã xong rồi sao?” Quan Triều Viễn lập tức nhíu mày.


“Là sắp xong rồi, nhưng không phải vẫn chưa xong à?”


Dạ Bân thực sự không biết phải nói gì, bởi vì anh ta hoàn toàn không làm.


“Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu làm đến đâu rồi, còn lại tôi tự mình giải quyết.”


Quan Triều Viễn không thể đợi thêm được nữa.


“Phản ứng của cậu gần đây lại mạnh hơn rồi à?”


“Đúng vậy, gần đây thời gian ngủ ngày càng lâu hơn, tôi không thể cứ kéo dài như vậy được nữa.”


Hơn nữa, mấy ngày nữa Tô Lam sẽ về, anh nhất định phải giải quyết chuyện này trước khi Tô Lam quay lại.


Dạ Bân suy nghĩ một lúc.


“Ui…” Đột nhiên, anh ta ôm bụng: “Tôi đột nhiên đau bụng, tôi phải vào nhà vệ sinh.”


“Vào thời khắc mấu chốt mà cậu lại nói với tôi là cậu đau bụng à!”


“Không được, không được, đau chết đi được, tôi đi vệ sinh rồi quay lại nói với cậu, cậu đợi tôi nhé!”


Dạ Bân nói xong lập tức ôm bụng chạy ra ngoài.


Quan Triều Viễn bất lực lắc đầu.


Cầm ly nước trái cây lên uống thêm hai ngụm.


Diệp Bân vẫn không quay lại, Quan Triều Viễn dụi dụi mắt, cầm ly nước trái cây lên uống cạn.


Trên thực tế, trời vừa tối, anh liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.


Trong phòng VIP dường như có mùi thơm trước đây chưa từng có.


“Tên nhóc này bắt đầu dùng nước hoa từ khi nào vậy!”


Quan Triều Viễn lẩm bẩm.


Cơ thể mệt mỏi lại bắt đầu khiến anh buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.


Mùi hương trong phòng rất dễ chịu.


Quan Triều Viễn dựa vào ghế sofa, đầu không chịu được chậm rãi ngả ra sau.


Một lúc sau anh thật sự ngủ thiếp đi.


Dạ Bân ló đầu qua cửa sổ, nhìn thấy Quan Triều Viễn đã ngủ say rồi mới lặng lẽ đi vào.


“A Viễn, A Viễn, cậu ngủ rồi à?”


Anh ta thận trọng thăm dò.


Quan Triều Viễn không phản ứng gì.


Lúc này, anh ta ra hiệu bằng tay với Tiêu Mạch Nhiên ở bên ngoài, Tiêu Mạch Nhiên đi vào.


“Sẽ không tỉnh lại chứ?”


“Có lẽ không đâu, gần đây cậu ấy rất buồn ngủ, tôi đã thêm thuốc ngủ vào nước trái cây rồi, chắc sẽ không tỉnh lại đâu.” Dạ Bân chắc chắn nói.


“Chúng ta đưa anh ấy đến một nơi an toàn đi, đến nhà của tôi.”
 
Chương 895


Chương 895


“Như vậy có được không? Lỡ như…”


“Đừng lo lắng, chỗ tôi không có ai cả, là nơi an toàn nhất, mau đi thôi.”


Dạ Bân gọi một nhân viên giúp anh ta đỡ Quan Triều Viễn lên xe, sau đó anh ta và Tiêu Mạch Nhiên cùng nhau đến nhà của Tiêu Mạch Nhiên.


Quan Triều Viễn vẫn ngủ rất sâu.


“Dạ Bân, ở đây có tôi là được rồi, câu đợi ở bên ngoài đi, không chừng buổi tối sẽ có phóng viên nằm vùng gì đó.”


“Vậy được, có chuyện gì thì gọi tôi.”


Tiêu Mạch Nhiên gật đầu.


Dạ Bân bước ra ngoài.


Tiêu Mạch Nhiên nhìn Quan Triều Viễn nằm trên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.


Tiêu Mạch Nhiên nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn đang nhắm nghiền mắt, trên gương mặt cô ta hiện lên một nụ cười hờ hững.


Ngón tay cô ta khẽ lướt nhẹ trên làn da của anh.


“A Viễn, em biết là anh không hề vô tình vô nghĩa với em mà…”


Giọng nói của cô ta đầy quyến luyến và uyển chuyển.


Tiêu Mạch Nhiên không chút do dự, cô ta chầm chậm quỳ xuống bên cạnh giường, cầm con dao gọt hoa quả đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc tủ đầu giường.


Dưới ánh đèn vàng ấm áp, con dao gọt hoa quả lóe lên tia sáng lạnh lẽo.


Cô ta tháo chiếc vòng mã não đỏ trên cổ tay xuống, để lộ ra một dấu răng trên đó.


Sau đó đặt con dao lên cổ tay.


Dường như Tiêu Mạch Nhiên đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ta nhắm mắt lại, dùng lực cứa một nhát.


Cùng một trận đau buốt truyền đến, cô ta lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.


Tiêu Mạch Nhiên không chậm trễ một chút nào, cô ta lập tức đưa cổ tay lên bên miệng Quan Triều Viễn, dùng tay còn lại mở miệng anh ra.


Máu tươi thuận theo cổ tay Tiêu Mạch Nhiên nhỏ vào miệng Quan Triều Viễn từng giọt một.


Quan Triều Viễn cũng nuốt xuống theo bản năng.


Dạ Bân vẫn luôn ngồi đợi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại đứng dậy, nhìn bốn phía bên ngoài qua ô cửa sổ.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút.


Quan Triều Viễn nằm trên giường của Tiêu Mạch Nhiên, anh từ từ mở mắt, đầu óc đột nhiên trống rỗng.


Đây là đâu?


Sao mình lại ở đây?


Anh ngồi dậy trên giường, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể mình đã có sức lực, không còn yếu ớt, chỉ muốn ngủ như trước nữa.


Một giây sau, anh nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên đã ngất xỉu ở bên giường!


“Mạch Nhiên! Mạch Nhiên!” Dạ Bân gõ cửa ở bên ngoài.


Quan Triều Viễn lập tức nhảy xuống giường, bế Tiêu Mạch Nhiên lên giường.
 
Chương 896


Chương 896


Mãi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì nên Dạ Bân lập tức đẩy cửa bước vào.


“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


“Đáng lẽ tôi nên hỏi cậu câu này mới đúng!” Quan Triều Viễn hỏi vặn lại.


Quan Triều Viễn đột nhiên nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tiêu Mạch Nhiên, vết cắt của cô ta không sâu, cũng không làm bị thương đến động mạch, lúc này nó đã đóng vảy.


“Mạch Nhiên hiến máu của mình cho cậu! Cậu còn không hiểu sao? Còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”


Hai người hợp sức bế Tiêu Mạch Nhiên lên xe, đến thẳng bệnh viện Q.M.


Bên ngoài phòng cấp cứu.


Quan Triều Viễn lập tức túm lấy cổ áo Dạ Bân, ánh mặt lộ vẻ hung ác.


“Dạ Bân! Thằng nhóc này, cậu làm cái gì vậy hả? Chẳng phải cậu nói đã chuẩn bị xong xe hiến máu rồi sao? Chuyện này là thế nào? Cmn cậu lừa tôi!”


“Tôi lừa cậu thì đã làm sao? Còn không phải là vì muốn tốt cho cậu ư?”


Dạ Bân giận dữ gầm lên.


“Tại sao phải để cô ta hiến máu cho tôi? Cậu có biết là…”


Quan Triều Viễn còn chưa nói hết câu, Dạ Bân đã cắt ngang lời anh.


“Cậu có biết Mạch Nhiên yêu cậu nhường nào không? Cậu có biết Mạch Nhiên làm tất cả đều là vì cậu không? Cậu có biết cô ấy đã mạo hiểm nhường nào không?”


Quan Triều Viễn im lặng, chậm rãi buông lỏng tay ra.


“A Viễn, lần trước cậu bị sói cắn, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc, là Mạch Nhiên đã cho cậu hút máu. Lúc đó cậu không khống chế được bản thân, suýt chút nữa đã hút cạn máu của cô ấy, cũng may là tôi đã kịp thời kéo cậu ra, nhưng Mạch Nhiên không hề oán trách cậu một chút nào!”


“…”


“Chính vì lần đó mà sức khỏe của cô ấy vẫn luôn không ổn, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu máu. Lần này tôi cũng không muốn để cô ấy mạo hiểm, nhưng Mạch Nhiên nói cô ấy yêu cậu, vì cậu mà cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì. Chuyện xe hiến máu quá mạo hiểm, cô ấy không đồng ý, cô ấy không thể để cậu có chút sơ suất gì!”


Quan Triều Viễn cúi đầu xuống, đau đớn nhắm mắt lại.


Thứ anh không muốn nợ nhất chính là ân tình.


Nhưng đây là lần thứ hai anh mắc nợ Tiêu Mạch Nhiên rồi.


“Nhưng tôi không yêu cô ta…”


“Cậu yêu Tô Lam, nhưng lúc cậu cần nhất thì cô ta đang ở đâu? Cậu không yêu Mạch Nhiên, nhưng đây đã là lần thứ hai cô ấy cứu mạng cậu rồi!”


“Tô Lam không biết gì hết!” Quan Triều Viễn gầm lên một tiếng.


“Không biết? Vậy tại sao cậu không cho cô ta biết?”


Quan Triều Viễn lại một lần nữa cứng họng trước câu chất vấn của Dạ Bân.


Dạ Bân đột nhiên bật cười chế giễu.


“Cậu không dám nói, được, vậy để tôi nói, bởi vì cậu không dám! Cậu không dám để Tô Lam biết cậu vốn không phải con người! Cậu sợ Tô Lam sẽ rời xa cậu!”


“Không đâu! Tô Lam sẽ không rời xa tôi đâu!” Quan Triều Viễn lập tức lắc đầu.
 
Chương 897


Chương 897


Giọng điệu là khẳng định, nhưng trong mắt anh lại là sự mờ mịt.


“Được, vậy cậu nói cho cô ta biết thân phận thật của cậu đi, để xem cô ta có sợ, có rời bỏ cậu hay không!”


Dạ Bân hùng hổ dọa người.


Quan Triều Viễn cúi đầu, không lên tiếng.


Hai người họ đều rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Dạ Bân bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn và vỗ nhẹ lên vai anh.


“A Viễn, tôi cũng không muốn ép cậu, nhưng thấy Mạch Nhiên như vậy, tôi rất đau lòng cho cô ấy. Một người ngoài cuộc như tôi còn thấy đau lòng, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm động nào sao? Cậu tự hỏi bản thân mình đi, Tô Lam đã làm được gì cho cậu?”


Quan Triều Viễn vẫn im lặng, không nói gì.


“Tôi biết cậu không dễ gì mới yêu được một người, thế này đi, đợi Tô Lam quay về cậu hãy nói cho cô ta biết thân phận thực sự của cậu. Nếu Tô Lam có thể chấp nhận được điều đó thì hãy coi như tôi chưa nói gì hết. Nếu cô ta không chấp nhận được, vậy thì cậu hãy ly hôn với cô ta và đến với Mạch Nhiên, thế nào?”


“…”


“Sớm muộn gì thì cậu cũng phải nói cho cô ta biết, đừng nói với tôi là cậu định giấu cô ta cả đời.”


Phải, anh có thể giấu được cô cả đời không?


Lúc này Quan Triều Viễn mới nhận ra rằng anh vẫn luôn tự lừa mình dối người.


Anh và Tô Lam chẳng qua chỉ là có thể ở bên nhau thêm một ngày thì ở bên nhau thêm một ngày vậy.


“Mạch Nhiên biết được thân phận thật của cậu cũng không xa lánh cậu, còn nhiều lần vì cậu mà ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc. Nếu cậu phụ lòng cô ấy thì cậu thật sự không bằng loài cầm thú!”


Dạ Bân nghiến răng, vỗ mạnh hai cái lên vai Quan Triều Viễn.


“Cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”


Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra.


Y tá bước ra ngoài.


“Sếp Quan, bệnh nhân không có trở ngại gì lớn, nhưng vì trước đây bị thiếu máu nên sau khi mất máu sẽ hơi khó chịu. Vết thương không sâu, cũng không có gì quá nghiêm trọng.”


“Tôi biết rồi.”


Dạ Bân không đi vào, chỉ có Quan Triều Viễn vào trong một mình.


Tiêu Mạch Nhiên đã tỉnh.


Vẻ mặt của Quan Triều Viễn rất nghiêm trọng, anh bước vào cũng không biết nên nói gì.


“A Viễn, anh đã đỡ hơn chưa?”


“Tôi ổn rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm.


“Ổn rồi thì tốt, em còn sợ không đủ máu.”


Mặc dù sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên trắng bệch, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn rất đẹp.


Quan Triều Viễn ngồi ở bên giường, cau mày lại.
 
Chương 898


Chương 898


“A Viễn, anh không cần cảm thấy áp lực đâu, em cam tâm tình nguyện làm vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn anh báo đáp em điều gì, chỉ cần anh không sao là được rồi.”


Quan Triều Viễn không đáp lời.


Giữa hai người họ dường như chẳng có gì để nói.


“A Viễn, em biết mình để Dạ Bân cho anh uống thuốc ngủ mà không bàn bạc trước với anh là không đúng, nhưng nếu không làm như vậy thì em cũng lo lắng… hi vọng anh đừng trách em.”


Giọng của Tiêu Mạch Nhiên yếu đuối và mỏng manh như tơ nhện, từng câu từng chữ đều đặt mình vào vị trí rất hèn mọn.


Quan Triều Viễn đang đấu tranh tâm lý.


Một người là người phụ nữ anh vô cùng yêu, một người là người phụ nữ đã hai lần vì anh mà đến mạng sống của mình cũng không thèm đếm xỉa.


“Mạch Nhiên, tôi rất biết ơn cô.”


Quan Triều Viễn nói.


Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trở nên rạng rỡ hơn.


“Cái gì mà biết ơn với không biết ơn chứ, em cũng có làm gì đâu, anh tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý, đều là em tự…”


“Nhưng…”


Không đợi Tiêu Mạch Nhiên nói hết câu, Quan Triều Viễn đã cướp lời trước.


“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cô được.”


Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức cứng đờ lại.


Vì thế, ngoài sự biết ơn ra thì anh không còn tình cảm gì khác đối với cô ta.


“Tôi rất biết ơn cô đã làm mọi thứ vì tôi, cũng cảm ơn sự yêu mến của cô dành cho tôi, nhưng rất xin lỗi, tôi đã có Tô Lam rồi…”


Tôi đã có Tô Lam rồi…


Câu nói này như một con dao đâm vào trái tim Tiêu Mạch Nhiên.


Bởi vì anh đã có Tô Lam nên trái tim anh không thể chứa thêm được ai khác nữa!


Quan Triều Viễn biết anh từ chối cô ta như vậy thực sự là rất tàn nhẫn, đặc biệt là còn vào lúc người con gái này vừa mới vì mình mà suýt nữa đã mất mạng.


Nhưng đúng như những gì anh nói, anh đã có Tô Lam rồi.


‘Phụt’ một tiếng, Tiêu Mạch Nhiên đột nhiên bật cười!


Tiếng cười này khiến Quan Triều Viễn ngơ ngác.


Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Tiêu Mạch Nhiên sẽ khóc một trận lớn.


“A Viễn, anh xem, em biết là anh sẽ hiểu lầm mà. Em hiến máu cho anh xuất phát từ việc em là bạn anh, em phải giúp đỡ anh, đương nhiên em biết tình cảm của anh với Tô Lam rất tốt, em và Tô Lam cũng là bạn bè tốt, sao em có thể phá vỡ tình cảm giữa hai người được?”


“…”


Phản ứng của Tiêu Mạch Nhiên thực sự nằm ngoài dự đoán của Quan Triều Viễn.


“Thế nên ngay từ đầu em đã nói là anh đừng có áp lực tâm lý, đây đều là do em tự nguyện. Trước đây em rất thích anh, nhưng em cũng có tôn nghiêm của mình. Anh là đàn ông đã kết hôn, nhưng em còn chưa yêu đương bao giờ, dù thế nào thì cũng là anh không xứng với em!”
 
Chương 899


Chương 899


Tiêu Mạch Nhiên vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã, không hề tỏ vẻ gì thiếu chừng mực.


“A Viễn, cứ nói như này đi, nếu bây giờ anh và Tô Lam ly hôn, anh có quay đầu lại tìm em thì cũng chưa chắc em đã đồng ý anh đâu! Bây giờ anh đã là hàng second-hand rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên nói với vẻ ung dung và thoải mái, không hề có một chút buồn bã vì bị từ chối ngay tại chỗ.


Trái tim Quan Triều Viễn đã thả lỏng hơn.


“Cô hiểu là tốt rồi.”


“Đương nhiên là em hiểu chứ.”


Tiêu Mạch Nhiên ngáp một cái, “Em hơi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với anh nữa, em ngủ một giấc trước đây.”


“Được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tác chăm sóc cô ở đây. Đợi đến khi có thể ra viện, cô vẫn nên ở bên chỗ hoa viên Crystal đi, dưỡng sức khỏe cho tốt.”


“Vậy em cảm ơn anh trước nha.”


Tiêu Mạch Nhiên nói xong thì nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.


Quan Triều Viễn lập tức nhẹ nhàng bước ra ngoài.


Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt đã mất đi thần thái của lúc trước, trông vô cùng cô đơn.


Anh đã sắp xếp cho cô ta ở trong phòng bệnh riêng của mình, thậm chí còn đón cô ta đến ở tại hoa viên Crystal, còn bố trí cả chuyên gia dinh dưỡng chế biến món ăn bổ dưỡng cho cô ta.


Tất cả những điều này không phải là vì anh yêu cô ta, không phải là vì anh có một chút tình cảm với cô ta.


Mà tất cả chỉ là để cảm ơn, chỉ có vậy mà thôi.


Tiêu Mạch Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình đang dần lạnh đi từng chút một, lạnh đến thấu xương.


Sau khi hút máu của Tiêu Mạch Nhiên, tình trạng của Quan Triều Viễn đã có chuyển biến tốt, đã hồi phục lại trạng thái như ngày trước.


Màu xanh lam trong đáy mắt anh cũng khôi phục lại vẻ rực rỡ như trước.


Hai ngày hôm nay, mỗi buổi chiều sau khi tan làm, Quan Triều Viễn đều đến bệnh viện hỏi thăm Tiêu Mạch Nhiên một chút.


Nhưng mỗi lần đến anh chỉ ngồi một lát, hỏi han một chút chứ không ở lại lâu.


Hai ngày sau Tiêu Mạch Nhiên được xuất viện, Quan Triều Viễn sai người đón cô ta đến hoa viên Crystal, Tiêu Mặc Nhiên cũng không từ chối.


Quan Triều Viễn ra lệnh cho Vương Vĩ chăm sóc cho Tiêu Mạch Nhiên thật tốt, cho đến khi sức khỏe của cô ta hoàn toàn bình phục mới thôi.


Quan Triều Viễn bảo Dạ Bân dừng hết mọi công việc sắp tới của cô ta.


Hoa viên Crystal thực sự rất lớn, lớn đến mức có hơi trống trải.


Một mình Tiêu Mặc Nhiên bước trên thảm cỏ, trong lòng ngập tràn nỗi cô đơn.


Trước đây cô ta cũng từng tới đây, cũng từng nghe Dạ Bân nhắc đến việc Quan Triều Viễn nuôi rất nhiều động vật ở đây.


Trên đường đột nhiên gặp được hai người giúp việc, vừa khéo lại là Triệu Ni Ni, còn người còn lại tên là Tiểu Cầm.
 
Chương 900


Chương 900


“Phiền hai người cho tôi muốn hỏi một chút, những động vật mà anh Ôn nuôi đang ở đâu, có thể chỉ đường cho tôi không?”


Triệu Ni Ni và Tiểu Cầm nhìn nhau.


“Hiện giờ những động vật mà cậu chủ nuôi đều không ở đây, chúng được nuôi trong rừng hết rồi ạ.” Triệu Ni Ni trả lời.


“Dù được nuôi ở đây thì cậu chủ cũng đã căn là không được cho người ngoài nhìn thấy chúng, bởi vì chúng đều là thú hoang, cho đến bây giờ tôi mới chỉ thấy mỗi cô Tô đến xem chúng.” Tiểu Cầm nói.


“Ồ…”


Vẻ mặt Tiêu Mạch Nhiên hơi có chút thất vọng, xem ra trong lòng Quan Triều Viễn, không ai có thể thay thế được Tô Lam.


“Vậy làm phiền hai người rồi.” Tiêu Mạch Nhiên bước về phía trước.


Triệu Ni Ni đảo mắt qua lại.


“Tiểu Cầm, cô quay về trước đi, để tôi đi cùng cô Tiêu kẻo cô ấy bị lạc.”


Tiểu Cầm cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cô đi đi, tôi về trước nhé.”


Triệu Ni Ni lập tức đuổi theo Tiêu Mạch Nhiên.


“Cô Tiêu, cô đã ở đây hai lần rồi, xem ra cậu chủ đã để cô vào trong lòng rồi.”


Tiêu Mạch Nhiên cong môi cười.


“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”


“Tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu chủ có cô, cô là người đầu tiên đến ở trong biệt thự này, ngay cả Tô Lam cũng chưa từng đến đây!”


Tiêu Mạch Nhiên nhìn Triệu Ni Ni.


“Cô biết Tô Lam ư?”


“Không giấu gì cô, trước đây tôi từng được quản gia Vương Vĩ điều qua phục vụ Tô Lam ở khu Rainbow.”


“Ồ, hóa ra là vậy.”


“Theo tôi thấy thì Tô Lam chẳng bằng một đầu ngón tay của cô! Cô ta là một kẻ rất nhiều mưu mô!”


Triệu Ni Ni bĩu môi.


Nếu không phải tại Tô Lam thì cô ta cũng không đến nỗi bị đuổi về.


Ở bên đó phục vụ nhàn biết bao, hơn nữa tiền lương cũng cao gấp đôi!


“Vậy cô hãy kể cho tôi nghe về Tô Lam đi!”


“Được!” Triệu Ni Ni hào hứng đáp lại, sau đó cùng đi bộ với Tiêu Mạch Nhiên.


Tại khu Rainbow.


Quan Triều Viễn đã hồi phục lại tinh thần và sức lực, hiển nhiên còn có sức sống hơn lúc trước rất nhiều.


Anh đã tắm xong từ sớm, sau đó nằm lên giường.


Một lúc sau, Tô Lam gửi một lời mời gọi video đến.


“Cục cưng, em có nhớ anh không?”


“Sao mới sớm như vậy mà anh đã lên giường rồi?”


Bình thường đều phải giục năm lần bảy lượt anh mới chịu lên giường, không ngờ hôm nay lại lên giường nằm sớm như vậy.
 
Chương 901


Chương 901


“Ngủ sớm thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn! Hì hì!”


Quan Triều Viễn kéo camera điện thoại đến bên cạnh giường của mình, vỗ lên chỗ mà Tô Lam vốn hay nằm ngủ.


“Em xem anh đáng thương chưa này, ngày nào cũng ôm gối của em ngủ.”


Tô Lam mím môi cười.


“Chỉ biết lắm lời thôi, nói như thể anh không thể sống thiếu em vậy. Em thấy mấy ngày xa em, cuộc sống của anh cũng khá tốt đấy chứ, ngày nào cũng ăn được ngủ được.”


“Này! Đó chẳng phải là vì anh nghe lời em sao! Là em bảo anh ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, vậy lần sau em còn đi nữa là anh sẽ tuyệt thực.”


“Được rồi được rồi, đùa anh thôi, em có chuyện muốn nói với anh.”


“Em nói đi.”


“Là một tin xấu.”


Sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức chìm xuống.


“Buổi quay phim bị hoãn?”


Tô Lam lè lưỡi.


“Anh yêu của em đúng là đoán như thần!”


“Bớt nịnh nọt đi! Chẳng phải hôm qua em còn nói ‘Nhất định hôm nay có thể quay xong, ngày mai sẽ trở về’ sao?”


Trong lòng Quan Triều Viễn cũng rất không vui!


“Kế hoạch không theo kịp thay đổi sao? Đáng lẽ hôm nay có thể quay xong nhưng trời lại đổ mưa lớn, khiến mọi kế hoạch của bọn em bị gián đoạn, dự kiến ngày mai cũng có mưa, không biết có thể quay xong hay không nữa.”


Qua điện thoại, Tô Lam đã trông thấy sắc mặt Quan Triều Viễn đen như đáy nồi.


“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải là em không muốn về, hiện tại em chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh anh, đợi bao giờ quay xong thì em sẽ về nhà, vậy là có thể ở bên cạnh anh rồi.”


“Anh còn sự lựa chọn nào khác sao!”


Quan Triều Viễn không hề tức giận.


“Mấy ngày nay anh hãy suy nghĩ kỹ, muốn ăn gì thì liệt kê một bản thực đơn cho em, khi nào về nhà em sẽ làm cho anh được không?”


Tô Lam nịnh nọt.


Mà cũng kỳ lạ, nhà người khác đều là nam dỗ nữ, còn nhà hai người thì ngược lại, lúc nào cũng là nữ dỗ nam!


“Chi bằng em bảo anh viết ra từng tư thế mà anh muốn làm, sau đó mỗi tư thế làm nửa tiếng!”


“…”


Vậy thì cô còn sống được nữa sao?


“Hì hì, em cứ về muộn một tiếng thì anh sẽ thêm một tư thế, để anh xem em có dám chậm trễ thời gian hay không!”


“Nào có nhiều tư thế như vậy?”


“Có chứ, nếu không tin thì bao giờ về anh sẽ thực nghiệm cho em xem!”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt xem thường.
 
Chương 902


Chương 902


“Lần nào nhắc tới chuyện này thì anh đều vui vẻ! Lần này không biết nói gì khác à!”


“Biết chứ, ngoài tư thế ra thì địa điểm thân mật cũng rất quan trọng. Chúng ta đã thử làm trên giường, phòng tắm, còn có thể thử…”


“Im miệng! Anh có thôi đi không?”


“Hì hì!”


“Ai bảo em không nói cho anh biết? Đợi em đặt vé máy bay xong sẽ nói cho anh biết, lần này anh không cần tới đón em nữa, tránh bị phóng viên chụp được, anh cứ ở nhà đợi em là được.”


“Vậy được, em đặt vé máy bay xong thì nói cho anh biết, anh sẽ sai người đến đón em.”


“Vâng, được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”


Sau khi nói xong, hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó tắt video rồi đi ngủ.


Ngày hôm sau, coi như ông trời giúp đỡ nên thành phố W không còn mưa nữa, vì vậy Tô Lam cũng đã quay phim xong.


Để về nhà sớm hơn một chút nên cô đặt vé máy bay buổi tối, khoảng hơn mười giờ tối là đến nơi, cô lập tức nói với Quan Triều Viễn.


Khỏi phải nói Quan Triều Viễn vui nhường nào, anh tan làm và về nhà từ rất sớm.


“Dì Phương, hôm nay Tô Lam sẽ về, dì nấu thêm mấy món cô ấy thích. Cô ấy thích ăn đồ cay, chẳng hạn như đậu hủ Tứ Xuyên, gà xào ớt hay nộm khoai tây chua cay… dì xem rồi làm nhé.”


“Vâng thưa cậu, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”


Sau khi suy nghĩ một lúc, Quan Triều Viễn lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.


“Cậu lập tức phái xe đi đón mợ chủ, nhớ dẫn theo vài người nữa, cô ấy đi chuyến bay hơn mười giờ, các cậu đến sớm hơn một chút là được, không cần sớm quá đâu.”


“Vâng thưa Sếp Quan, tôi lập tức đi làm ngay.”


Kể từ lần trước Tô Lam bị đánh ở sân bay, Quan Triều Viễn cũng đề phòng hơn.


E rằng sau này anh không thể đích thân đến sân bay đón cô, ai bảo người phụ nữ của anh càng ngày càng nổi tiếng cơ chứ.


Chuyến bay của Tô Lam khá đúng giờ, máy bay hạ cánh vào lúc mười giờ.


Từ Phóng và Lục Uy Nhiên xách hành lý, ba người đi ra ngoài.


Có lẽ đã hơi muộn nên không đụng phải phóng viên mai phục gì đó, mọi thứ đều rất thuận lợi.


Tô Lam nhìn ngó xung quanh một lúc, lập tức có người bước tới.


“Mợ chủ, chúng tôi ở đây! Sếp Quanbảo chúng tôi đến đón mợ.”


Một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Tô Lam.


Tô Lam đã từng gặp người mà trước đây Quan Triều Viễn phái tới, nhưng cô thực sự chưa từng gặp người trước mặt.


Quả thực Tập đoàn Dark Reign có rất nhiều lái xe, Từ Phóng cũng không thể nhận ra tất cả.


“Sếp Quan phái các anh đến đây à?”


Từ Phóng vẫn cảnh giác, dù sao thì anh ta cũng chưa từng thấy mấy người này.


Người kia lập tức gật đầu.


“Đúng vậy, xe của chúng tôi ở bên kia, mọi người qua đó cùng chúng tôi đi.”
 
Chương 903


Chương 903


Người đó lập tức đi về phía trước.


Ba người đi theo sau.


Có hai chiếc xe sang trọng đang đậu ở đây, tất cả đều là Rolls Royce, rất giống phong cách của Quan Triều Viễn.


Người kia mở cửa xe ra.


“Mời mợ chủ lên xe!”


Từ Phóng giơ một tay ra ngăn trước mặt Tô Lam.


“Mợ chủ chờ một chút.”


Nói xong, Từ Phóng đi một vòng quanh hai chiếc xe.


Biển số của xe thuộc Tập đoàn Dark Reign đều thống nhất có chữ “O”, đây là điều có một không hai ở Thành phố Z.


Quả thực hai chiếc xe này cũng có chữ “O”.


Từ Phóng đi vòng trở về.


“Mợ chủ, không sao rồi, mợ có thể lên xe.”


Tô Lam gật đầu rồi lên xe.


Khi Lục Uy Nhiên đang chuẩn bị lên xe ngồi chung thì bị người kia chặn lại.


“Hai người ngồi xe sau đi, sếp Quannóng lòng muốn gặp mợ chủ nên đã chuẩn bị hai chiếc xe. Một chiếc đưa mợ chủ về nhà ngay lập tức, còn chiếc khác đưa hai người về nhà.”


Tô Lam mở cửa sổ ra, “Hai người về nhà sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt.”


Điều này cũng phù hợp với tính cách của Tô Lam, mỗi lần về Tô Lam bảo người khác phái người đưa hai người họ về nhà.


Vì vậy Quan Triều Viễn cũng đã nhớ kỹ.


Từ Phóng mỉm cười, sếp Quanthật sự càng ngày càng chiều mợ chủ rồi.


Lục Uy Nhiên liếc nhìn người lái xe này, sau đó cùng Từ Phóng lên chiếc xe khác.


“Mợ chủ, chuyến đi này mợ đã vất vả rồi, mợ uống cốc trà sữa trước đi.”


Lái xe đưa cho Tô Lam một cốc trà sữa nóng hổi.


“Nếu mợ đói bụng thì bên này còn có đồ ngọt, nhưng sếp Quannói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ ở nhà, về nhà không cần phải ăn nữa.”


Tô Lam cầm cốc trà sữa và khẽ mỉm cười.


“Người đàn ông này đúng là càng ngày càng săn sóc.”


“Đúng vậy, sếp Quanngày càng yêu mợ chủ hơn, mợ chủ ngồi vững nhé, tôi xuất phát đây.”


Hai chiếc xe nhanh chóng tách ra, mỗi xe đi một ngả.


Một chiếc xe khác đưa Từ Phóng và Lục Uy Nhiên về nhà.


Sân bay cách khu Rainbow khá xa, hơn nữa bây giờ đã hơn mười giờ rồi.


Tô Lam ngáp một cái, mấy ngày nay cô luôn quay phim nên cảm thấy rất mệt, để khi về có tinh thần và sức lực đối phó với Quan Triều Viễn nên cô quyết định ngủ một giấc.


“Khi nào đến thì anh gọi tôi, tôi ngủ một giấc trước đã.”


“Vâng thưa mợ, phải một tiếng nữa mới về đến nhà, mợ ngủ đi.”


Tô Lam cầm một chiếc áo rồi đắp lên người, sau đó ngủ thiếp đi.
 
Chương 904


Chương 904


Tại khu Rainbow.


Quan Triều Viễn luôn ở trong trạng thái phấn khởi, vừa chơi game vừa ngâm nga một khúc hát.


Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi anh chơi xong một ván game, cầm điện thoại lên nhìn thì đã mười một giờ.


Chắc cô sắp về rồi.


Anh cất thiết bị chơi game rồi đi xuống lầu.


“Mọi người đi ngủ đi.”


Anh không muốn đến khi Tô Lam về trong nhà vẫn còn bóng đèn.


Dì Phương và Lê Hoa cũng hiểu ý mà về phòng.


Quan Triều Viễn ngồi trước bàn ăn, có lẽ bây giờ Tô Lam đã xuống máy bay rồi.


Anh đang định gọi cho Tô Lam thì chuông điện thoại đã vang lên trước.


“Sếp Quan, không ổn rồi, chúng tôi không thấy mợ chủ đâu cả!”


“Cái gì mà không thấy đâu?”


Sắc mặt Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi.


“Chúng tôi luôn đợi ở bên ngoài, còn tưởng rằng máy bay bị hoãn, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy mợ chủ đi ra nên bèn vào xem nhưng lại phát hiện chuyến bay của mợ chủ hạ cánh đúng giờ! Đã qua hơn một tiếng rồi mà chúng tôi vẫn không thấy mợ chủ, có phải mợ chủ rời đi bằng xe khác rồi không ạ?”


“Không thể nào!”


“Trên đường đi chúng tôi xảy ra va chạm với một chiếc xe khác nên bị muộn một chút, có lẽ mợ chủ không chờ được nên tự bắt taxi rời đi rồi. Sếp Quan, anh có muốn gọi điện thoại hỏi mợ chủ không ạ?”


Quan Triều Viễn không nói gì mà lập tức cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Tô Lam.


“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”


Không liên lạc được?!


Quan Triều Viễn có một dự cảm không lành.


Tất cả xe của anh đều là xe sang, khi đi trên đường thì xe khác đều phải tránh! Bởi vì nếu đụng phải thì không ai có thể bồi thường nổi!


Sao trên đường đi đón người lại bị đụng xe một cách trùng hợp như vậy!


Gay rồi!


Quan Triều Viễn lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.


“Lập tức tập hợp người lại, có thể mợ chủ bị bắt cóc rồi!”


“Vâng!”


Cũng may là mới chỉ một tiếng, có lẽ bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!


Lúc Tô Lam tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, trong trà sữa mà cô uống có pha thuốc ngủ nên cô ngủ rất sâu.


Cô vừa mới mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.


Đây là nhà mình ư?


Không, hoàn toàn không phải.


Đồ trang trí ở đây đều là đồ mang màu sắc và hương vị cổ xưa, thậm chí có một khoảnh khắc Tô Lam còn nghi ngờ rằng mình đã xuyên không.
 
Chương 905


Chương 905


Chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao?


Nhưng cô cẩn thận phân biệt ra rằng gối và giường mà mình dùng đều là đồ hiện đại.


Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?


Đầu Tô Lam vẫn còn mơ hồ, cô đang định xuống giường thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.


“Ở trong phòng này à?”


“Đúng vậy, chính là phòng này ạ.”


‘Cạch’ một tiếng, cửa được mở ra.


Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng, bộ đồ thoải mái khiến ông toát ra sức hút riêng của một người đàn ông trưởng thành.


Tô Lam nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới, cô vô thức dựa vào giường.


“Ông là ai, tại sao muốn bắt cóc tôi?”


Có vẻ như đây là một vụ bắt cóc! Có lẽ vấn đề xảy ra trên người lái xe lạ mặt đêm qua!


Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lam, vành mắt không khỏi ẩm ướt.


Quả nhiên Tô Lam rất giống người chị gái đã mất của mình!


Ông vẫn còn nhớ hồi chị mình bỏ nhà ra đi cũng trạc tuổi Tô Lam bây giờ.


Vì vậy ký ức của ông cũng dừng lại ở độ tuổi đó của chị gái!


“Cậu là cậu của cháu, đứa nhỏ ngốc!”


Giọng nói của Hoắc Vũ Long hơi run rẩy.


“Cậu? Ông nhầm rồi, tôi không có cậu!”


Tô Lam đầy cảnh giác trước người đàn ông trước mặt.


“Cậu chính là cậu của cháu, mẹ cháu tên là Hoắc Vũ Nhu, cậu là cậu của cháu, tên là Hoắc Vũ Long.”


“Ông Hoắc, xin lỗi, ông thật sự nhầm rồi, tên của mẹ tôi không phải Hoắc Vũ Nhu, bà ấy tên là Tô Ngọc, xin ông hãy tha cho tôi.”


Giọng điệu của Tô Lam rất bình tĩnh, cô cũng nghe ra được từ lời nói của người đàn ông này rằng đây không phải một vụ bắt cóc đơn giản, chắc hẳn là nhận người thân.


Nếu không thì sao cô bị bắt tới đây mà còn nằm ngủ thoải mái trên giường, không bị trói chân tay?


Cảm xúc của Hoắc Vũ Long hơi kích động, ông xoay người đi, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt.


Ông cố gắng hít một hơi để mình bình tĩnh lại.


“Người đâu, mang đồ lại đây!”


Một người giúp việc ôm một chồng gì đó tới và đưa đến trước mặt Tô Lam.


Tô Lam đã nhìn thấy rõ, đó là mấy album ảnh, có thể là đã nhiều năm nên đều là ảnh đen trắng.


“Tên của mẹ cháu không phải Tô Ngọc, đó là tên mà bà ấy đổi sau khi bỏ nhà đi để người nhà không tìm được. Tên thật của bà ấy là Hoắc Vũ Nhu, từng là cô cả nhà họ Hoắc bọn cậu.”


Tô Lam như thể đang nghe kể chuyện vậy, hoàn toàn không biết lời nói của người đàn ông này đáng tin đến mức nào.


“Cháu gái, nếu cháu không tin thì cứ xem album ảnh trong tay cháu, xem người đó có giống cháu không?”


Tô Lam cẩn thận mở album ra.
 
Chương 906


Chương 906


Khi nhìn thấy người trong ảnh, cô vô cùng sợ hãi!


Cô nhanh chóng lật vài trang.


Người trong ảnh đúng là mẹ cô – Tô Ngọc!


Nhà họ Hoắc luôn có thói quen chụp ảnh, vậy nên sau khi trưởng thành, Hoắc Vũ Nhu cũng có không ít ảnh chụp.


“Không, không thể nào!”


Ban đầu Tô Lam không dám tin, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh!


Đó là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có bốn người và đây cũng là một bức ảnh đen trắng.


Tô Lam vẫn nhớ cô thường xuyên thấy mẹ cầm một tấm ảnh đen trắng và ngẩn người.


Nhưng mẹ cô chưa từng cho cô xem tấm ảnh đen trắng đó, cho đến một lần cô lại thấy mẹ mình vừa cầm tấm ảnh đó vừa lén lau nước mắt.


Cô bèn đi về phía trước muốn xem bức ảnh đó, nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào bức ảnh đó.


Mẹ cô lập tức nổi giận xé bức ảnh đó, cuối cùng chỉ còn lại một góc của mẹ cô, phần còn lại đều bị xé thành mảnh nhỏ và ném vào thùng rác.


Tô Lam có ấn tượng rất sâu sắc về nửa bức ảnh còn lại.


Chính là bức ảnh gia đình này.


Dù chưa từng nhìn thấy bức ảnh nguyên vẹn nhưng cô đã từng thấy góc ảnh của mẹ.


Cùng một bộ quần áo, cùng kiểu tóc, tư thế và cả nụ cười.


“Cháu gái, có lẽ bây giờ cháu tin cậu rồi chứ?”


Tô Lam cảm thấy không thể tin được.


“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”


“Chẳng lẽ cho tới nay mẹ cháu cũng chưa từng nhắc với cháu về nhà bố mẹ đẻ của bà ấy ư?”


Ánh mắt Tô Lam có chút mờ mịt.


“Mẹ cháu mất từ rất sớm, lúc đó cháu còn nhỏ nên rất nhiều chuyện đều không nhớ. Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói rằng ông bà ngoại rất thương bà ấy, chứ không nói gì khác.”


Hoắc Vũ Long thở dài một hơi.


“Người chị này của cậu đúng là quá ngốc.”


“Tại sao mẹ cháu lại bỏ nhà đi?”


Nhắc đến chuyện này, Hoắc Vũ Long chợt cười khẩy một tiếng.


“Vậy thì phải hỏi cái người gọi là bố của cháu!”


Tô Lam không nói mà chỉ yên lặng chờ đợi.


“Năm đó bố cháu chẳng qua chỉ giao rượu đến cho nhà cậu, không ngờ lại để ông ta tán tỉnh được chị gái cậu, nhưng về sau nhà cậu mới biết chuyện này. Cậu chỉ nhớ rằng bỗng một ngày, chị gái cậu về nhà và nói muốn kết hôn, khi đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học.”


Tô Lam không ngắt lời Hoắc Vũ Long, cô có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt Hoắc Vũ Long.


“Nhà cậu là dòng dõi thư hương nên đương nhiên không thể cho phép làm những chuyện như vậy. Không ngờ chị gái cậu lại nói rằng mình đã có thai, lúc đó bố cậu rất tức giận. Vào những năm đó, không chồng mà chửa là chuyện mà nhà cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
 
Chương 907


Chương 907


“Có thai?”


Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng!


“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?”


Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận.


“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị.”


“Đứa trẻ… mất rồi ư?”


Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu.


“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lắm.”


“Thảo nào…”


Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh.


Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ mình rất nhiều.


“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả. Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu.”


Trong lòng Tô Lam cảm thấy rất đau buồn.


Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình.


Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà.


“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng.”


“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thây xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!”


Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.


“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên…”


Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lam cũng rưng rưng nước mắt.


Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.


Hoắc Vũ Long lau nước mắt.


“Tô Lam à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.”


Tô Lam không hiểu những gì Hoắc Vũ Long nói cho lắm.


“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”


Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!”


Nghe thấy câu ‘cô cả’, Tô Lam lại có chút không thoải mái.


Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.


Tô Lam chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Quan Triều Viễn không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ?


Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.
 
Chương 908


Chương 908


“Điện thoại đâu?”


Tô Lam xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.


“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”


“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”


Người giúp việc lắc đầu.


“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả ạ.”


Tô Lam đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.


“Tô Lam! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”


Tô Lam nhìn về phía người vừa lên tiếng.


Sở Nhuận Chi.


Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình!


Nhà họ Hoắc?


Lúc này Tô Lam mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S!


Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao?


Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lam.


“Tô Lam, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi.”


“Đều đã qua rồi…” Tô Lam nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.


“Đều nhờ có tri thức hiểu lễ nghĩa của mợ, mặc dù chưa từng gặp nhưng mợ đã nhiều lần nghe cậu của cháu nói rằng bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng và hiền lành, bây giờ gặp được cháu thì mợ đã tin rồi.”


Sở Nhuận Chi kéo Tô Lam vào phòng.


“Tô Lam, mợ đã nghe nói về chuyện của cháu, đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này cháu và Kiêm Mặc phải chịu khổ rồi.”


Sở Nhuận Chi kéo tay Tô Lam, trông rất thân mật.


“Cháu nói xem, nếu như cậu cháu tìm được các cháu sớm hơn thì chẳng phải các cháu đã không phải khổ sở như vậy rồi không? Haiz… Dù sao thì khoảng thời gian khổ sở đó đã qua, coi như là khổ tận cam lai, từ nay về sau đây sẽ là nhà của các cháu, xảy ra chuyện gì thì đã có cậu mợ làm chỗ dựa cho các cháu!”


Nghe những lời này, trong lòng Tô Lam không khỏi cảm thấy ấm áp.


Có người làm chỗ dựa.


Từ nhỏ đến lớn, điều cô mong mỏi nhất chính là có thể có người làm chỗ dựa cho mình.


“Tạm thời cháu cứ sống ở đây đi, thiếu gì thì cứ bảo mợ.”


Tô Lam đang định nói gì đó thì Sở Nhuận Chi đã nói một tràng.


“Cậu mợ có hai đứa con, một trai một gái. Đứa lớn đang học đại học, đứa thứ hai là nữ, buổi trưa tan học mới về nhà, nó mà nhìn thấy cháu thì chắc sẽ vui lắm!”


“…”


“Tiểu Nhã rất thích cháu! Nó rất thích phim truyền hình và phim điện ảnh mà cháu đóng. Nếu nó biết cháu là chị họ nó thì có lẽ nó sẽ rất vui!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom