Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 929


Chương 929


Tiêu Mạch Nhiên cầm một quả táo lên, đồng thời cũng cầm dao gọt hoa quả chuẩn bị gọt táo cho Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nghe máy.


“Có tin rồi à?”


“Vẫn chưa ạ, nhưng Sếp Quan, tối qua chúng tôi đột nhiên phát hiện mợ chủ đăng nhập vào tài khoản Wechat!”


“Sao cơ?”


Quan Triều Viễn nghĩ chắc chắn Tô Lam sẽ tìm cách liên lạc với mình, nên anh luôn cho người theo dõi tất cả các tài khoản xã hội của cô.


“Nói tình hình cụ thể đi!”


“Tối qua vào khoảng chín giờ hơn, tài khoản Wechat của mợ chủ đăng nhập trên máy tính, nhưng chỉ đăng nhập một lúc đã off luôn.”


“Tìm ra địa chỉ IP chưa?”


“Tìm ra rồi ạ, địa chỉ IP mạng hiển thị là ở thành phố S.”


“Thành phố S?”


Quan Triều Viễn càng nghi hoặc, hình như Tô Lam từng quay phim ở thành phố S, ngoài lần đó ra dường như không còn mối liên quan gì đến thành phố S nữa.


“Địa chỉ cụ thể thì sao?”


“Vẫn chưa tìm ra địa chỉ cụ thể, chúng tôi đang tra tiếp, nhưng điều này khiến tôi nhớ lại một chuyện.”


“Nói!”


“Khi mợ chủ quay phim ở thành phố S có tham gia sự kiện của Trang sức Hoắc Thị, nhưng lại bị bà Hoắc đuổi ra. Lúc đó cũng không biết mợ chủ đã đắc tội bà Hoắc thế nào, tôi đang nghĩ liệu có liên quan đến chuyện này không?”


“Trang sức Hoắc Thị?”


Đương nhiên Quan Triều Viễn đã từng nghe đến cái tên này, có lẽ khắp đất nước này không có ai chưa từng nghe nói đến Trang sức Hoắc Thị, dù sao cửa hàng của họ đã mở khắp cả nước.


“Lập tức tra ra địa chỉ IP cụ thể cho tôi!”


“Tìm ra rồi! Chính là nhà họ Hoắc!” Doãn Cẩn đột nhiên kích động nói.


Buổi chiều tại thành phố S.


Hoắc Tư Kiệt chỉ về nhà cuối tuần, chủ nhật cậu sẽ lại đi.


Sở Nhuận Chi đang thu dọn hành lý cho Hoắc Tư Kiệt.


Còn cậu thì đang chơi trò chơi trên điện thoại di động.


“Mẹ xếp vừa thôi, đừng mang nhiều đồ ăn cho con quá, nặng lắm.”


Hoắc Tư Kiệt vừa chơi vừa càu nhàu.


“Mẹ tốn bao nhiêu tâm sức để chuẩn bị những thứ này cho con mà con còn chê nặng, mẹ không chê phiền thì thôi!”


“Được rồi, được rồi, mẹ muốn làm gì thì làm.”


Một lúc sau người giúp việc đi tới.


“Bà chủ, cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, đi sớm một chút đừng để nhỡ máy bay ạ.”


“Được, tôi biết rồi.” Sở Nhuận Chi đáp lại rồi quay sang nhìn Hoắc Tư Kiệt.
 
Chương 930


Chương 930


“Tiểu Kiệt, chị họ con không khoẻ, lát nữa con sang xem con bé thế nào đi.”


Hoắc Tư Kiệt đảo mắt, sau đó nhìn thời gian.


“Ôi, sao mẹ không nhắc con? Đã năm giờ rồi!”


“Năm giờ thì sao? Không phải con bay lúc bảy rưỡi à?”


Sở Nhuận Chi tiếp tục kiểm tra hành lý cho Hoắc Tư Kiệt.


“Bảy rưỡi. Nhưng từ nhà mình đến sân bay mất nửa tiếng, giờ này lại là giờ tắc đường nên sẽ mất nhiều thời gian hơn. Mẹ chuẩn bị bao nhiêu đồ cho con thế này, con phải làm thủ tục kiểm tra an ninh trước, nếu không được lại nhỡ giờ bay!”


“Ôi mẹ quên mất, giờ này cũng sắp tắc đường rồi, đi nhanh đi.”


Sở Nhuận Chi kiểm tra một lần nữa rồi kéo vali lại.


“Vậy mẹ nói với chị họ một tiếng, con đi luôn không chào chị ấy nữa, dù sao sau này chúng con vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp nhau.”


“Được, để mẹ tiễn con ra cửa rồi đi xem con bé thế nào.”


Sở Nhuận Chi đưa Hoắc Tư Kiệt ra cửa, xe đã đỗ sẵn trong sân.


Nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trong sân, Sở Nhuận Chi liền nhíu mày.


Không ngờ Hoắc Tư Kiệt lại gọi xe thương vụ đến.


“Sao hôm nay lại gọi xe này? Một mình con cần dùng xe lớn thế này sao?”


Ánh mắt Hoắc Tư Kiệt có chút khác thường.


“Sao lại không chứ? Đi xe này con còn có thể ngủ một lát, trên máy bay ngột ngạt lắm! Vừa hay có thể nghỉ ngơi lấy sức.”


Hoắc Tư Kiệt cười với Sở Nhuận Chi.


“Con đấy, chỉ biết hưởng phúc thôi, chút khổ đó cũng không chịu được! Bố con mà biết lại mắng cho!”


Hoắc Tư Kiệt lè lưỡi.


Vali đã được cất vào cốp xe.


“Mẹ về đi, con đi đây.”


Ngay khi Hoắc Tư Kiệt vừa định lên xe thì Giản Ngọc đột nhiên bước tới.


“Tiểu Kiệt, hay là hôm nay anh đưa em đi nhé.”


Hoắc Tư Kiệt giật nảy mình.


“Anh cả, không… không cần phiền anh đâu, em tự đi được.”


Nụ cười của Giản Ngọc mang đầy cảm giác xấu xa mà quyến rũ.


“Chuyện này có gì phiền đâu chứ? Dù sao anh cũng rảnh, đi thôi.”


Sở Nhuận Chi rất mừng.


“Để anh cả đưa con đi đi.” Bà vừa nói vừa vỗ vai Hoắc Tư Kiệt.


Hoắc Tư Kiệt vừa định phản bác thì thấy tài xế đã xuống xe, còn Giản Ngọc đã ngồi vào vị trí ghế lái.


Nếu cậu còn từ chối thêm nữa thì có thể sẽ để lộ sơ hở.


“Thôi được rồi, con đi đây mẹ.”


Hoắc Tư Kiệt ngồi ở hàng ghế sau.
 
Chương 931


Chương 931


Chiếc xe từ từ ra khỏi cửa nhà họ Hoắc.


Hoắc Tư Kiệt nhìn Tô Lam đang ngồi xổm ở hàng ghế sau, cô đã ngồi xổm ở đây rất lâu rồi.


Mọi người đều cho rằng cô không khoẻ và vẫn đang nghỉ ngơi trong nhà, nhưng không ngờ cô đã ngồi trong chiếc xe sắp đưa Hoắc Tư Kiệt đi.


Hoắc Tư Kiệt lắc đầu với Tô Lam.


Đương nhiên Tô Lam đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, cô cũng không dám hành động hấp tấp.


Hy vọng Giản Ngọc chỉ nhất thời hứng lên nên mới đích thân lái xe đưa Hoắc Tư Kiệt đi.


Giản Ngọc nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu.


“Tiểu Kiệt, em không chào chị họ sao?”


“Thời gian gấp rút nên em không kịp qua chào, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.”


Giản Ngọc chỉ cười không nói gì.


“Tiểu Kiệt, chuyện Quan Triều Viễn là ma cà rồng chỉ em biết thôi, em đừng nói với người khác nhé.”


“Anh cả, nhưng em luôn cảm thấy chuyện này như chuyện cổ tích ấy, trên đời này làm sao có ma cà rồng được?”


“Thế giới rộng lớn có đủ những thứ lạ, chuyện em không biết còn nhiều lắm.”


Giản Ngọc rất bình tĩnh.


“Nhưng em quen cháu gái Quan Triều Viễn, nếu anh ấy là ma cà rồng, vậy cháu gái anh ấy thì sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng là ma cà rồng? Hoặc nói cách khác, sao anh ấy có thể có cháu gái được? Anh cả, em thấy anh nên khuyên bố đi, đừng nhốt chị họ nữa.”


“Ma cà rồng sẽ mãi mãi trở thành ma cà rồng vào ngày họ biến thành ma cà rồng, tuổi của họ cũng được cố định vào thời điểm đó, sau này họ sẽ không bao giờ già đi. Điều này không liên quan đến việc họ có người nhà hay không, cũng không có nghĩa anh ta là ma cà rồng thì người nhà anh ta cũng là ma cà rồng.”


Giản Ngọc vừa lái xe vừa nói chuyện với Hoắc Tư Kiệt.


“Hơn nữa, chúng ta là người trần mắt thịt, không có cách nào phân biệt được anh ta là người hay là ma cà rồng. Ma cà rồng thường có mắt xanh, chạm vào da cũng thấy lạnh, tinh lực của họ là vô hạn, tốc độ và sức mạnh cũng hơn hẳn loài người.”


Mặc dù Hoắc Tư Kiệt không hứng thú với những chuyện này lắm, nhưng Giản Ngọc vẫn tiếp tục nói về nó.


Tô Lam ngồi xổm ở phía sau không dám thở mạnh, nghe những lời này của Giản Ngọc, cô luôn cảm thấy anh ta đang nói cho mình nghe.


Suốt chặng đường, Giản Ngọc đều nói về chuyện ma cà rồng.


May mà họ xuất phát khá sớm nên không vào giờ cao điểm tan tầm, hành trình này khá suôn sẻ.


Tại bãi đỗ xe của sân bay.


Hoắc Tư Kiệt cảm thấy gay rồi, nếu Giản Ngọc khoá xe lại thì Tô Lam không xuống được cũng không đi được.


“Em xuống trước xong giả vờ bị đau bụng, chị nhân cơ hội ấy xuống xe ngay nhé.”


Hoắc Tư Kiệt gõ những lời này trên điện thoại rồi đưa cho Tô Lam xem.


Tô Lam gật đầu.


Giản Ngọc xuống xe, Hoắc Tư Kiệt theo sau, cậu lấy vali từ trong cốp ra rồi hai người đi về phía trước.


Ngay khi Giản Ngọc định khoá cửa xe thì Hoắc Tư Kiệt đột nhiên ôm bụng.


“Anh cả, không ổn rồi, em đau bụng!”
 
Chương 932


Chương 932


“Sao vậy?”


Hoắc Tư Kiệt ôm bụng ngồi xổm trên đất, Giản Ngọc lập tức đỡ cậu dậy.


“Đang yên đang lành sao lại đau bụng thế?”


Lúc này Tô Lam thận trọng mở cửa, nhẹ nhàng bước ra trốn sau xe.


“Vừa nãy em đau thấu tim, bây giờ đỡ rồi.”


“Có cần đi khám không?”


“Không cần đâu, đừng để lỡ chuyến bay, chắc do em ăn phải đồ lạnh thôi.”


“Được rồi.” Giản Ngọc khoá cửa xe lại, cùng Hoắc Tư Kiệt ra sảnh chờ của sân bay.


“Anh cả, anh đưa em tới đây thôi được rồi, anh về đi.”


“Ừ, anh không chờ cùng em nữa nhé, giữ gìn sức khoẻ!”


Giản Ngọc vỗ vai Hoắc Tư Kiệt rồi xoay người rời đi.


Hoắc Tư Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Lúc này Tô Lam lặng lẽ chạy tới.


“Chị họ, em đã lén trộm chứng minh thư cho chị rồi, cũng đã đặt vé máy bay cho chị. Chị mau ra lấy vé đi, qua cửa kiểm tra an ninh là an toàn rồi!”


Tô Lam gật đầu ngay lập tức, sau đó chạy đi lấy vé.


Tới đây, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoắc Tư Kiệt nhanh trí, cắt đuôi được Giản Ngọc.


Cả hai cùng đến cửa kiểm tra an ninh, mọi người đã xếp thành hàng dài ở đó.


Hoắc Tư Kiệt vẫn có chút không yên, liên tục quan sát xung quanh.


“Tiểu Kiệt, em nhìn gì thế?”


“Anh cả của em rất thông minh, anh ấy lái xe đưa em đến chắc hẳn đã nghi ngờ gì đó. Em nghĩ anh ấy không đi dễ dàng vậy đâu.”


Hoắc Tư Kiệt nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra Giản Ngọc.


“Sắp qua cửa kiểm soát an ninh rồi, qua được đây thì anh ấy không vào được nữa.”


“Cũng may là chúng ta đến sớm, kiểm tra an ninh mất nhiều thời gian lắm!”


Hai người vừa xếp hàng vừa trò chuyện, thời gian trôi qua khá nhanh.


Đã sắp đến lượt hai người kiểm tra.


“Tô Lam!”


Bỗng nhiên một âm thanh vang lên!


Tô Lam và Hoắc Tư Kiệt nhìn về hướng phát ra tiếng nói, là Giản Ngọc!


Không ngờ anh ta lại quay lại!


“Hai đứa đứng lại cho anh!” Giản Ngọc tức giận quát.


“Chị họ, chị mau đi đi, để em ngăn anh ấy!”


Giản Ngọc nhảy vài lần đã vượt được lan can, đi qua đám đông đang xếp hàng.


Khi anh ta sắp bắt được họ!


Hoắc Tư Kiệt đột nhiên buông vali, đi tới ôm lấy Giản Ngọc!
 
Chương 933


Chương 933


Tô Lam đã đứng ở trạm kiểm soát, nhân viên an ninh đang kiểm tra cho cô.


Cô lo lắng làm thủ tục kiểm tra, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Giản Ngọc và Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, em buông ra, đừng để anh làm em bị thương!”


“Em không buông!”


Thể lực của Hoắc Tư Kiệt làm sao có thể chống lại được Giản Ngọc? Chẳng mấy chốc cậu đã cảm thấy sức mình đang từ từ cạn kiệt.


Đột nhiên Hoắc Tư Kiệt nảy ra một ý tưởng!


“Mọi người ơi giúp tôi với! Người đàn ông này kết hôn với chị tôi mới được một năm mà thường xuyên đánh đập chị tôi! Chị tôi sắp bị anh ta đánh chết rồi! Chị ấy đang có em bé, phải tìm nơi an toàn để dưỡng thai! Mọi người mau đến giúp với!”


Hoắc Tư Kiệt hét lên như vậy, mọi người xung quanh đều nhìn sang.


“Sao người đàn ông này có thể như thế chứ? Vợ đã mang thai rồi còn không tha!”


“Đúng! Loại đàn ông ghê tởm nhất trên đời là loại đàn ông đánh vợ!”


“Có còn nhân tính không? Đám đàn ông các người chỉ biết đánh vợ diễu võ giương oai, có giỏi thì ra ngoài kiếm tiền đi!”


Thật tình cờ trong đám đông đang xếp hàng để kiểm tra an ninh có một đoàn du lịch toàn các bác gái.


Mấy bác gái hay lo chuyện bao đồng lần lượt chạy đến, ai cũng chỉ trích Giản Ngọc.


Cuối cùng Hoắc Tư Kiệt cũng cạn kiệt sức lực, cậu buông tay, Giản Ngọc cũng đứng dậy.


Nhưng kết quả lại bị nhóm bác gái này bao vây!


“Cậu nhóc, mau cải tà quy chính đi, phụ nữ cũng vất vả lắm!”


“Quay đầu là bờ! Cậu nhóc à, trông cậu đẹp trai thế này, cậu nên lịch lãm một chút.”


Các bác gái không chỉ bao vây Giản Ngọc chật kín mà còn từng người lần lượt lên tiếng khuyên nhủ anh ta.


Giản Ngọc nhảy lên nhảy xuống nhưng không cách nào phá được vòng vây của mấy bác gái.


Tô Lam đã qua cửa kiểm soát an ninh!


Hoắc Tư Kiệt ngồi dưới đất nhìn bộ dạng thảm hại của Giản Ngọc mà bật cười lớn.


Cậu chưa thấy Giản Ngọc thảm hại như vậy bao giờ.


Giản Ngọc căm hận giậm chân nhìn Hoắc Tư Kiệt đang ngồi dưới đất.


“Chờ về nhà bị đánh đi!”


Anh ta không qua được cửa kiểm soát an ninh, một lát nữa máy bay sẽ cất cánh, Giản Ngọc cứ thế trơ mắt nhìn Tô Lam khuất dần dưới mi mắt mình.


Thực ra anh ta đã nghi ngờ Hoắc Tư Kiệt sẽ giúp Tô Lam rời đi từ lâu, nhưng nghĩ cậu nhóc nhát gan lại sợ Hoắc Vũ Long, không dám để Tô Lam đi.


Vậy nên hôm nay anh ta cũng cố tình đi theo, nếu không phải lúc quay lại xe nhìn thấy kẹp tóc của Tô Lam bị rơi trên xe thì anh ta cũng không quay lại đuổi theo!


Giản Ngọc túm cổ áo Hoắc Tư Kiệt, kéo cậu ra khỏi đám đông.


Hoắc Tư Kiệt không cười nổi nữa.


“Anh cả, hay là anh để em đi đi, bây giờ em qua kiểm tra an ninh còn có thể lên máy bay được, anh đưa em về nhà chẳng phải bố sẽ đánh chết em sao?”


Hoắc Tư Kiệt cười nịnh nọt.


Giản Ngọc búng vào đầu Hoắc Tư Kiệt.
 
Chương 934


Chương 934


“Khi em quyết định để Tô Lam đi, em không nghĩ bố sẽ đánh chết em à?”


“Anh cả, anh không thể thấy chết mà không cứu chứ? Em biết anh đối xử với em tốt nhất, vậy nên anh tha cho em lần này đi.”


Hoắc Tư Kiệt chắp tay, khổ sở cầu xin.


“Nếu anh thả em đi thì sao đưa Tô Lam về được nữa?”


Hoắc Tư Kiệt mở to mắt nhìn Giản Ngọc.


“Chị ấy đã đi rồi, anh còn định đưa chị ấy về sao? Đến thành phố Z, Quan Triều Viễn sẽ bảo vệ chị ấy, anh đưa chị ấy về kiểu gì?”


Giản Ngọc vẫn cười xấu xa.


“Tô Lam là người mềm lòng, nếu biết em bị đánh vì mình, chắc chắn sẽ quay lại. Theo anh về nhà!”


Giản Ngọc nắm lấy cổ áo Hoắc Tư Kiệt, đi về phía trước.


“Anh cả, anh cả, chúng ta thương lượng đi! Anh đừng làm vậy mà, bố sẽ thật sự đánh chết em đấy!”


Tô Lam đã lên máy bay đến thành phố Z, nhưng máy bay vẫn chưa cất cánh.


Mãi không thấy Hoắc Tư Kiệt lên, Tô Lam vô cùng lo lắng nhìn ra cửa sổ.


Không phải không thoát được đấy chứ?


Tuy Giản Ngọc lạnh lùng, tàn khốc nhưng cũng không đến mức giữ mãi Hoắc Tư Kiệt không tha, dù sao người anh ta muốn bắt là cô!


“Thưa quý khách, máy bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh…”


Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên.


Nhưng Hoắc Tư Kiệt vẫn chưa lên máy bay!


Tô Lam lập tức đứng dậy chuẩn bị xuống máy bay, cô không thể bỏ mặc Hoắc Tư Kiệt không quan tâm!


“Ôi cô gái, xin cô vui lòng ngồi xuống. Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.”


Cô tiếp viên vẫn giữ nụ cười.


“Không được, em trai tôi vẫn chưa lên! Các cô không thể cất cánh!”


“Tôi rất xin lỗi, cửa khoang máy bay đã đóng rồi. Em trai cô tên là Hoắc Tư Kiệt đúng không? Cậu ấy vẫn chưa qua cửa kiểm soát an ninh, chúng tôi đã thông báo liên tục nhiều lần rồi.”


“Không được, tôi muốn xuống!”


Mãi vẫn chưa qua cửa kiểm soát an ninh, có nghĩa là Giản Ngọc đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi!


“Thưa cô, xin cô vui lòng hợp tác với chúng tôi được không? Cửa khoang đã đóng rồi, cô không thể xuống máy bay lúc này.”


Đột nhiên có người nhận ra Tô Lam.


“Đây chẳng phải Tô Lam sao?”


“Ôi thật sự là Tô Lam!”


“Chị có thể ký tên cho em không?”


Khoang máy bay bỗng chốc trở nên hỗn loạn.


Vì lo lắng nên Tô Lam đã quên mình là ngôi sao, sẽ bị người khác nhận ra.


Vì đặt vội, vé hạng nhất lại hết nên họ phải đặt hạng phổ thông!


“Mọi người vui lòng giữ trật tự, về chỗ của mình. Máy bay đã sắp cất cánh, hy vọng các quý khách có thể phối hợp với chúng tôi, cảm ơn mọi người đã phối hợp!”


Tất cả các tiếp viên đã được cử đi để ổn định hành khách.


“Cô Tô, mời cô về chỗ ngồi được không? Đừng quấy rối trật tự của chúng tôi!”


Nhìn mọi người xung quanh đang vây lại, Tô Lam chỉ có thể mỉm cười xin lỗi, sau đó về lại vị trí của mình.


Phải làm sao bây giờ?


Cô không thể bỏ mặc Hoắc Tư Kiệt một mình được đúng không?
 
Chương 935


Chương 935


Máy bay vẫn cất cánh.


Trên đường đi, hành khách liên tục ghé qua nói chuyện với Tô Lam hoặc xin chữ ký, lòng Tô Lam rất rối nhưng vẫn phải kìm nén.


Cô không có điện thoại, ở trên máy bay cũng không gọi được, chỉ có thể chờ máy bay hạ cánh.


Hơn một tiếng nhưng thực sự dày vò.


Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.


Khi tất cả hành khách rời đi, Tô Lam mới xuống, cô bước một mình ra lối đi.


Tô Lam nhìn xung quanh, muốn tìm điện thoại công cộng để gọi.


Trên người cô không có một đồng, muốn đi cũng không đi được.


“Mợ chủ?”


Đột nhiên cô nghe thấy có ai đó gọi mình.


Tô Lam vừa quay người lại đã thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô đã từng thấy người này, hình như là vệ sĩ bên cạnh Quan Triều Viễn.


“Mợ chủ, sao mợ lại ở đây?” Vệ sĩ kia nhìn thấy Tô Lam cũng rất ngạc nhiên.


“Sao anh lại ở đây?”


Vệ sĩ của Quan Triều Viễn chẳng phải nên đi theo anh sao?


“Sếp Quanvừa lên máy bay đến thành phố S, chứng minh thư của tôi hết hạn nên không đi theo được.”


“Anh ấy đến thành phố S làm gì?” Tô Lam hoảng sợ nhìn vệ sĩ.


“Đi tìm mợ chủ đó! Chúng tôi đã tìm mợ mấy ngày rồi! Sếp Quanvừa tra ra mợ ở nhà họ Hoắc thành phố S nên lập tức đưa người tới đó.”


“Cái gì? Anh ấy tra ra rồi?”


Tô Lam đấm vào lòng bàn tay.


“Lần này căng rồi!”


Quan Triều Viễn tra ra nhà họ Hoắc, biết người của nhà họ Hoắc bắt cóc cô, với tính của anh chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Hoắc!


Tuy Tô Lam không thích cách làm của cậu, nhưng cô biết cậu cũng vì cô, nếu hai bên xung đột thì hậu quả không thể lường được!


“Anh mang tiền theo không?”


“Có.”


“Lập tức đặt vé máy bay cho tôi!” Tô Lam ra lệnh.


Vệ sĩ không dám thất lễ, đưa Tô Lam đi mua vé máy bay ngay.


May mắn thay, vẫn còn chuyến bay cuối cùng đến thành phố S.


Tô Lam cầm toàn bộ số tiền vệ sĩ có trên người, lập tức lên máy bay!


“Đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì!”


Tô Lam thầm cầu nguyện trong lòng.
 
Chương 936


Chương 936


Tại nhà họ Hoắc lúc này.


“A… A…”


Từng đợt gào khóc thảm thiết vọng ra từ trong phòng, nửa đêm nghe thấy rất đáng sợ.


Hoắc Tư Kiệt quỳ trên đất, Hoắc Vũ Long vung cây roi trong tay, liên tục quất vào lưng cậu.


Hoắc Tư Nhã trốn trong lòng Sở Nhuận Chi, không dám nhìn.


Sở Nhuận Chi biết tính chồng mình nên cũng không dám khuyên ông.


Giản Ngọc cũng sợ hết hồn hết vía, anh ta đột nhiên hối hận vì đã đưa Hoắc Tư Kiệt về.


“Bố nuôi, bố đừng đánh nữa.”


Sở Nhuận Chi nghe thấy Giản Ngọc bắt đầu khuyên Hoắc Vũ Long thì cũng nói ngay: “Đúng thế, đừng đánh nữa! Ông sẽ đánh chết thằng bé mất! Ông chỉ có một đứa con trai này thôi!”


“Hôm nay tôi phải đánh chết nó, thằng trời đánh này dám coi lời tôi nói là gió thổi bên tai!”


Hoắc Vũ Long lại đánh ác hơn.


“Tiểu Kiệt, còn không mau xin lỗi, nhận sai với bố đi!” Giản Ngọc nói.


“Đúng vậy, Tiểu Kiệt, mau nhận sai đi con, nói là sau này không bao giờ tái phạm nữa!”


Sở Nhuận Chi đau lòng sắp khóc đến nơi.


“Bố, con sai rồi…”


“Con còn biết sai? Ban đầu bố đã nói với con thế nào? Thằng nhóc này! Hôm nay đánh chết con, bố cũng không hết giận!”


Hoắc Vũ Long vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục vung roi.


Cơn đau dữ dội bỏng rát từ sau lưng truyền đến.


Hoắc Tư Kiệt thấy mình sắp không quỳ nổi nữa, trong lòng càng nghĩ càng thấy bực.


“Con sai ở đâu chứ? Khó khăn lắm mới tìm được chị họ về, bố không đối xử tốt với chị còn giam lỏng chị! Vợ chồng trẻ người ta đang rất hạnh phúc, bố lại cứ chia rẽ anh chị!”


Lần này Hoắc Tư Kiệt không đếm xỉa gì nữa!


“Con nói cái gì? Nói lại cho bố!”


Hoắc Vũ Long gần như bị con trai mình làm cho tức chết.


Ông giơ cao cây roi.


Đúng lúc này, người giúp việc đột nhiên chạy vào.


“Không ổn rồi, không ổn rồi! Ngoài kia có rất nhiều người tới!”


Hoắc Vũ Long im lặng hạ tay xuống.


“Nửa đêm rồi còn ai tới? Nói với họ hôm nay nhà tôi không tiếp khách!” Hoắc Vũ Long nổi giận quát.


“Nhìn họ có vẻ không giống tới làm khách, khí thế hung hăng lắm ạ, họ nói là tới đòi người!” Người làm thành thật trả lời.


“Đòi người nào?”


“Họ bảo đòi vợ ạ!”


Giản Ngọc cau mày, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.


“Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn đến tìm?”


“Có thể đấy ạ, bố định làm gì?”


Hoắc Vũ Long cười khẩy.
 
Chương 937


Chương 937


“Đây là địa bàn của bố, để bố xem bản lĩnh của Quan Triều Viễn lớn hơn nữa cũng có thể làm gì được bố?”


Hoắc Vũ Long ném roi xuống đất rồi đi ra ngoài, Giản Ngọc cũng theo sau.


Sở Nhuận Chi và Hoắc Tư Nhã chạy ngay tới đỡ Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, thế nào rồi? Có đau không?”


Nước mắt Sở Nhuận Chi cuối cùng cũng rơi xuống.


“Mẹ, đau lắm…”


“Đáng đời! Ai bảo con không nghe lời bố!”


Sở Nhuận Chi vừa tức vừa đau lòng.


Hoắc Tư Kiệt đau đến mức nhe răng nhếch miệng, đây là lần cậu bị đánh ác nhất từ nhỏ đến lớn.


Bên ngoài.


Quan Triều Viễn dẫn người của mình tới, hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa nhà họ Hoắc.


Anh còn đang nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.


Doãn Cẩn lo lắng bước tới.


“Sếp Quan, có câu ‘phép vua thua lệ làng’. Hoắc Vũ Long ở thành phố S được rất nhiều người ủng hộ, chúng ta đừng tiến công, dù sao chúng ta cũng dẫn theo nhiều người tới.”


“Ông ta bắt người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi khách sáo với ông ta sao?”


“Không phải, sếp Quanà, chúng ta dẫn theo nhiều người, nhưng nếu Hoắc Vũ Long gọi người tới, sợ rằng chúng ta thật sự không đánh nổi, chỉ cần cứu mợ chủ ra là được, không cần quan tâm ông ta dùng cách gì.”


Quan Triều Viễn cố nén lửa giận trong lòng.


Đúng vậy, cứu người phụ nữ của anh ra là quan trọng nhất, còn nhà họ Hoắc, anh xử lý sau cũng chưa muộn!


“Tôi có chừng mực.”


Doãn Cẩn gật đầu, anh ta cũng tin chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ không thể hiện nghĩa khí nhất thời, cứu Tô Lam mới là điều anh quan tâm nhất.


Sau đó Hoắc Vũ Long bước ra.


Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Long nhìn thấy Quan Triều Viễn.


Tên tuổi của Quan Triều Viễn chỉ là truyền thuyết trong giới kinh doanh, trước giờ chưa ai được thấy.


Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, Hoắc Vũ Long thật sự giật mình.


Người đàn ông này quả thực đẹp trai, phóng khoáng, e rằng các cô gái nhỏ thời nay đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh.


“Cậu Quan, không biết nửa đêm cậu tới đây là có việc gì?”


“Ông Hoắc, thật xin lỗi vì nửa đêm còn tới làm phiền ông! Nhưng gần đây vợ tôi ở chỗ ông, tôi muốn đón cô ấy về.”


Quan Triều Viễn không muốn vòng vo.


Hoắc Vũ Long mỉm cười.


“Xin lỗi cậu Quan, tôi không biết vợ cậu, vợ cậu cũng không ở chỗ tôi, mời cậu về cho.”


Quan Triều Viễn cũng không giận, anh tiếp tục nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
 
Chương 938


Chương 938


“Ông Hoắc, người ngay không làm chuyện mờ ám. Tôi đã tra ra vợ tôi đang ở đây, nếu ông không thả người…”


“Tra ra rồi? Xin hỏi cậu tra thế nào? Không có bằng chứng mà cũng dám nói vợ cậu ở chỗ của tôi, còn bảo tôi thả vợ cậu ra. Cậu đang gây rối vô cớ!”


Hoắc Vũ Long cũng không hề sợ Quan Triều Viễn.


“Vợ tôi có ở chỗ ông hay không, bản thân ông tự hiểu, đừng giả vờ ngớ ngẩn hòng lừa tôi. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, ông giao cô ấy ra để tôi đưa cô ấy đi thì xem như chuyện này cho qua, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”


Quan Triều Viễn nheo mắt, không muốn lằng nhằng với Hoắc Vũ Long nữa.


“Buồn cười! Quan Triều Viễn, cậu đừng cậy thế ức hiếp người khác. Tôi nói cho cậu biết, đây là địa bàn của tôi, Hoắc Vũ Long tôi không phải người hiền lành gì đâu!”


Một tên cháu chắt mà cũng dám kiêu căng trước mặt ông!


Giản Ngọc trốn trong chỗ tối không lộ mặt.


Mấy năm nay anh ta là con nuôi của Hoắc Vũ Long, chuyện này không ai biết cả. Hoắc Vũ Long cũng không muốn để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của Giản Ngọc, điều này không có lợi cho Giản Ngọc.


Cho nên Giản Ngọc không xuất hiện.


“Tôi nói cho ông biết, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn! Tối nay ông phải thú nhận, nếu không tôi sẽ san bằng nhà của ông!”


Sự kiên nhẫn của Quan Triều Viễn sắp bị bào mòn hết rồi.


“Mạnh miệng quá nhỉ!”


Dù gì Hoắc Vũ Long cũng lớn tuổi hơn, ông biết Quan Triều Viễn có tiền có thế, cũng biết Quan Triều Viễn là ma cà rồng.


Anh là ma cà rồng, không thuộc về thế giới này nhưng anh lại có thể tự tung tự tác ở thế giới này, không cần suy nghĩ đến bất kỳ hậu quả nào.


Vì thế không nên lấy cứng chọi cứng với cậu ta.


“Quan Triều Viễn, cậu nói người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, tôi nói người ngay thẳng không quanh co vòng vèo, tôi đã biết thân phận của cậu rồi, tôi nghĩ chắc cậu không mong tôi vạch trần cậu trước mặt mọi người đúng không?”


Quan Triều Viễn nhíu mày.


Anh không hề sợ những gì Hoắc Vũ Long nói.


“Ông muốn vạch trần thì vạch trần đi, cũng phải có người tin ông mới được chứ. Hôm nay tôi chỉ có một mục đích là muốn đưa người phụ nữ của tôi đi.”


“Tô Lam đã đi rồi.”


Đêm hôm khuya khắc, Hoắc Vũ Long cũng không muốn làm to chuyện.


“Đi rồi? Ông lừa ai thế?”


“Tôi nói đi rồi, con bé đã đi rồi, con bé trốn khỏi chỗ tôi, nói không chừng bây giờ đã về đến nhà rồi!”


“Vậy ông để tôi lục soát nhà ông đi!”


“Cậu dám? Nhà tôi mà cậu muốn lục soát là lục soát à?”


Hắc Vũ Long trợn mắt, thằng nhóc này kiêu căng quá rồi đấy!


“Không cho tôi lục soát, chứng minh ông đang dối lòng. Ông nói vợ tôi đã đi rồi, tôi nói cô ấy chưa đi!”


Ông tốt bụng thả Tô Lam di à? Quan Triều Viễn không tin đâu nhé!
 
Chương 939


Chương 939


“Tôi nói đi rồi là đi rồi, được con trai tôi cứu rồi!”


Quan Triều Viễn cười mỉa một tiếng, giơ tay lên.


“Vậy ông để tôi lục soát thử xem, không tìm thấy thì tôi sẽ đi ngay!”


“Cậu dám!”


Hai người đều tức giận, trông như gươm súng đã sẵn sàng.


Hai bên đang giằng co.


Mắt thấy chuẩn bị sống mái với nhau!


“Dừng tay!” Một giọng nữ vang lên!


Giọng nói này Quan Triều Viễn quen đến mức không thể quen hơn!


Tô Lam đi xuyên qua nhóm người Quan Triều Viễn, bước đến trước mặt Quan Triều Viễn.


“Tô Lam!” Quan Triều Viễn vừa mừng vừa sợ, ôm Tô Lam vào lòng, hôn lên môi cô.


Tô Lam hơi không chịu nổi, lập tức đẩy anh ra ngay.


“Đừng làm loạn mà!”


“Em chạy đi đâu vậy, làm anh sợ muốn chết!”


Quan Triều Viễn nâng mặt Tô Lam lên, trông rất giống như chuẩn bị hôn thêm cái nữa.


Anh hôn tự nhiên như chốn không người làm vệ sĩ xung quanh ai nấy đều nhịn cười.


Hình tượng của sếp Quannhà họ thay đổi nhanh quá nhỉ?


Ban nãy còn gươm súng sẵn sàng, chuẩn bị phá huỷ nhà người ta, giống hệt thổ phỉ mà bây giờ lại vui như đứa trẻ!


Hoắc Vũ Long nhìn Quan Triều Viễn giây trước giây sau khác nhau quá nhiều, ông cũng thấy rất nghi ngờ.


“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Em đã trở lại rồi mà?”


Quan Triều Viễn thấy Tô Lam đã về bên mình, vậy anh càng không có gì phải sợ Hoắc Vũ Long.


Ban nãy sở dĩ anh phải nhẫn nhịn là vì anh lo Hoắc Vũ Long sẽ làm hại Tô Lam, bây giờ không còn gì phải sợ nữa.


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lòng, chuyển sang nhìn Hoắc Vũ Long.


“Hoắc Vũ Long, ông định giải quyết chuyện ông bắt cóc vợ tôi thế nào đây? Người đâu, châm lửa đốt căn nhà này cho tôi! Thời đại nào rồi mà còn ở căn nhà rác này, nhìn mà chướng mắt!”


Quan Triều Viễn nhướng mày, anh là người có thù phải báo!


“Cậu…”


“Anh đừng quậy phá lung tung!” Tô Lam lập tức trách mắng.


Quan Triều Viễn lập tức nhíu mày.


“Sao em lại mắng anh? Anh đang xả giận cho em mà! Ông già này có làm gì em không? Có phải thấy em trẻ trung xinh đẹp nên muốn cưới em làm vợ không? Ông ta có động vào em chưa, hả?”


Tô Lam xoa huyệt thái dương, người đàn ông này lại lên cơn nữa rồi.


“Anh đừng ăn nói lung tung, ông ấy là cậu em!”


“Dù ông ta có là bố ruột em thì hôm nay anh cũng phải…”


Quan Triều Viễn quay đầu, trợn mắt nhìn Tô Lam.
 
Chương 940


Chương 940


“Em mới nói gì? Ông ta là… Cậu em?”


“Ông ấy là cậu của em thật, anh đừng quậy nữa.”


“Hả?”


Đột nhiên Quan Triều Viễn không hiểu chuyện gì.


Tô Lam lại xoay người đối diện với Hoắc Vũ Long.


“Cậu ơi, Tiểu Kiệt đâu?”


Hoắc Vũ Long tức giận hừ một tiếng.


“Tô Lam, nếu cháu còn xem cậu là cậu thì lập tức ly hôn với người đàn ông này!”


Hoắc Vũ Long hét lên giận dữ.


“Cậu à, nếu cậu còn xem cháu là cháu ngoại thì đừng ép cháu nữa, cháu sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!”


Giọng của Tô Lam cũng kiên quyết hệt như Hoắc Vũ Long!


Giọng điệu đó, thần thái đó, đúng là giống nhau như đúc!


“Cậu, tại sao cậu cứ phải cố chấp như vậy, cậu cũng thấy vì cháu, chuyện gì anh ấy cũng làm được, cần gì phải đá chọi đá. Chỉ cần anh ấy vẫn ở bên cháu, cậu đừng mơ đưa cháu đi!”


“Cháu…”


Hoắc Vũ Long chỉ vào cháu ngoại của mình, tức đến mức không nói nên lời.


“Nếu cậu vẫn nhớ tình chị em giữa cậu và mẹ cháu, muốn nhận lại cháu và Kiêm Mặc thì mong cậu chấp nhận cuộc hôn nhân của cháu. Nếu không đừng trách cháu không xem cậu là cậu! Dù sao, chúng ta cũng chưa từng ở bên nhau, lúc trước không có cậu, cháu vẫn sống rất ổn!”


Hoắc Vũ Long trợn mắt nhìn Tô Lam, nghe cô nói xong ông không thể thốt được chữ nào!


Còn trẻ mà đã kiên quyết vậy rồi!


“Cậu, Tiểu Kiệt muốn giúp cháu mà, cậu đừng trách thằng bé.”


“Nó là con của cậu! Cậu dạy con cậu thế nào, chẳng lẽ đến phiên cháu chỉ bảo?”


Tô Lam thấy Hoắc Vũ Long như vậy, chắc hẳn Hoắc Tư Kiệt không yên ổn rồi, những lời của cô làm ông tức lên thật rồi! Sợ Hoắc Vũ Long sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên người Hoắc Tư Kiệt.


Tô Lam nhướng mày nhìn Quan Triều Viễn.


“Giao con trai ông ra đây!” Quan Triều Viễn ra lệnh.


“Quan Triều Viễn, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Bây giờ cậu đã tìm được Tô Lam rồi mà còn bảo tôi phải giao con trai tôi ra!”


“Đúng vậy, tôi muốn ông giao con trai ông ra đấy, không giao thì hôm nay tôi không đi đâu!”


Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn.


Nói về giở trò ngang ngược thì người đàn ông này là cao thủ!


Dù sao cô đã từng chứng kiến rồi!


Phổi của Hoắc Vũ Long sắp nổ vì tức!


“Tô Lam, rốt cuộc cháu muốn thế nào?”


Hoắc Vũ Long không muốn nói chuyện với tên ngang ngược này nên chỉ có thể quay sang Tô Lam.


“Cậu, cháu cũng không muốn làm gì, chỉ không mong chuyện của cháu lại liên luỵ đến Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan, cậu giao thằng bé cho cháu đi. Cháu là chị họ thằng bé, sẽ không làm gì thằng bé đâu.”


“Cháu…”
 
Chương 941


Chương 941


Ngón tay của Hoắc Vũ Long run rẩy chỉ vào Tô Lam, cháu gái này muốn làm ông tức chết.


“Nếu không phải cậu nể mặt mẹ cháu thì cậu đã…”


“Đã thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ vợ tôi là cháu ông thì ông có thể tuỳ tiện chỉ vào mặt cô ấy! Dù ông có là bố ruột mẹ ruột của vợ tôi, làm tôi bực mình thì tôi cũng đánh thôi!”


Quan Triều Viễn không hiểu cái gọi là đạo lý tình thân.


Quan Triều Viễn làm Tô Lam sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.


Người đàn ông này…


“Cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”


Hoắc Vũ Long tức phát run!


“Cậu, cháu không có ý gì khác, cháu xem cậu là cậu của cháu là vì cháu không có người thân nào khác, nhưng cháu thật sự không thể ngoan ngoãn làm theo ý cậu.”


Tô Lam không muốn để Quan Triều Viễn nói chuyện nữa nên đành phải một mình đối diện với Hoắc Vũ Long.


“Cậu, giao Tiểu Kiệt cho cháu. Cháu chỉ đưa thằng bé về thành phố Z, để thằng bé đi học đàng hoàng.”


Tô Lam rất lo cho Hoắc Tư Kiệt, dù sao Hoắc Tư Kiệt cũng vì mình.


“Nó là con trai cậu, chẳng lẽ cậu có thể giết nó à?”


“Cháu không yên tâm, phiền cậu giao thằng bé cho cháu.”


“Giao ra nhanh lên! Đừng ép tôi phải ra tay!” Quan Triều Viễn lại lên tiếng.


Chuyện mà người phụ nữ của anh muốn làm, đương nhiên anh phải ủng hộ rồi!


Không cần biết cô làm đúng hay sai.


Một lát sau, có người làm bước đến thì thầm bên tai Hoắc Vũ Long: “Cậu Giản Ngọc nói vẫn nên giao cậu chủ cho họ thì hơn. Quan Triều Viễn là người bụng dạ nham hiểm, chuyện gì cũng làm được, ngoài ra cậu Giản Ngọc còn nói nếu cứ tiếp tục giằng co nữa, sẽ làm cô cả oán trách ông.”


Hoắc Vũ Long suy nghĩ cẩn thận những lời Giản Ngọc nói.


Thật ra ông cũng thấy với tình hình hôm nay, nếu ông không chịu giao Hoắc Tư Kiệt ra, sợ là Quan Triều Viễn và Tô Lam sẽ không chịu đi.


Hai người mà càng ngày càng gay gắt sẽ chỉ làm Tô Lam càng ngày càng ghét người cậu như ông.


Dù sao vì không muốn Hoắc Tư Kiệt bị đánh nên Tô Lam mới muốn đưa thằng bé đi.


Nhưng nếu vậy ông lại thấy quá uất ức!


“Cậu, cậu yên tâm đi, cháu chỉ không mong Tiểu Kiệt bị đánh, Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan.”


“Nếu còn chịu không thả…”


Tô Lam lập tức bịt miệng Quan Triều Viễn lại.


Quan Triều Viễn mà nói chuyện thì chỉ có chọc tức Hoắc Vũ Long hơn!


Đương nhiên Tô Lam không muốn anh nói nữa!


Quan Triều Viễn lấy tay Tô Lam ra.


“Em bịt miệng anh làm gì?”


“Anh đừng nói gì, để em tự nói.”


Quan Triều Viễn lại sáp đến hôn thật mạnh lên môi Tô Lam.
 
Chương 942


Chương 942


Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh đó!


Trước mặt mình mà hai thanh niên trẻ này hết ôm đến hôn, Hoắc Vũ Long cũng rất bất lực.


“Được rồi, dẫn cậu chủ ra đây.”


Hoắc Vũ Long bất đắc dĩ chịu chua, dù sao ông cũng là người lớn, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho vẹn toàn.


Thoáng chốc đã có người làm đỡ Hoắc Tư Kiệt ra.


Quan Triều Viễn lập tức sai người nhận lấy.


“Cậu, cháu xin lỗi vì chuyện hôm nay, chúng cháu đi trước nhé.”


Tô Lam gật đầu với Hoắc Vũ Long.


Quan Triều Viễn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên xe rời đi.


Trong xe, Quan Triều Viễn ôm Tô Lam thật chặt.


Không hề quan tâm phía trước có tài xế và vệ sĩ.


Cuối cùng Tô Lam cũng được gặp người đàn ông mà cô đã ngày nhớ đêm mong.


Đang định nói chuyện thì môi anh ập đến.


Một nụ hôn nóng bỏng ướt át.


Quan Triều Viễn tách khớp hàm của Tô Lam ra, hôn nồng nàn.


Chỉ có hôn cô như vậy, Quan Triều Viễn mới cảm nhận được Tô Lam đã quay về.


Người phụ nữ của anh đã trở về.


Vốn dĩ Tô Lam định đẩy Quan Triều Viễn ra nhưng tay Quan Triều Viễn đặt thẳng lên gáy của Tô Lam.


Buộc Tô Lam buộc phải phối hợp hôn anh.


Hôn một lúc thật lâu, hơi thở của Quan Triều Viễn cũng càng ngày càng dồn dập.


Sao người đàn ông này lại hấp tấp đến vậy?


Tô Lam cắn nhẹ vào môi Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn bị đau nên bây giờ mới chịu ngừng lại.


“Sao thế?”


“Đang ở trong xe mà, thế nào? Anh thích tự ngược à?”


Quan Triều Viễn ghé sát vào tai của Tô Lam.


“Nếu anh muốn em thì trong xe không được à?”


Tô Lam ngẩng đầu liếc xéo Quan Triều Viễn.


“Anh thử xem!”


Quan Triều Viễn lập tức duỗi tay về phía cổ áo của Tô Lam, chưa kịp cởi cúc nào, anh đã rụt tay về.


Tiện thể nhéo cằm của Tô Lam.


“Về nhà xem anh xử em thế nào!”


“Bây giờ chúng ta đi đâu?”


“Đến khách sạn trước đã, bây giờ không còn chuyến bay nữa, sáng mai rồi hẵng đi máy bay về.”


“Cũng may, về sớm chút vẫn hơn, dù gì nơi này cũng là địa bàn của cậu em. Lát nữa anh cho người đi mua ít thuốc, chắc hẳn Tiểu Kiệt bị đánh rồi.”


“Được, nhưng sao ông già họ Hoắc đó lại là cậu em?”
 
Chương 943


Chương 943


Quan Triều Viễn vẫn thấy hơi khó hiểu, ban nãy anh đã định hỏi rồi nhưng tình huống đó không thích hợp để hỏi.


“Kể ra thì dài, ông ấy là em trai của mẹ em. Mẹ em xuất thân là con nhà danh giá nhưng sau đó trốn nhà theo bố em.”


Tô Lam nói rồi thở dài.


“Mẹ em tội nghiệp lắm! Vốn dĩ là cô chủ con nhà giàu, sống trong nhung lụa giàu sang nhưng từ khi đi theo bố em…”


Tô Lam lại nhịn không được thở dài, không muốn nhắc lại chuyện này.


Quan Triều Viễn hôn nhẹ lên trán Tô Lam.


“Anh sẽ không như vậy đâu.”


“Em biết anh sẽ không như vậy.”


“Em tin anh thế hả?”


“Đương nhiên là tin rồi.”


Quan Triều Viễn lại muốn sán lại hôn Tô Lam nhưng Tô Lam dứt khoát ngả người ra sau nên ý định của anh không thực hiện được.


“Sao anh không hỏi em tại sao nhất quyết phải đưa Tiểu Kiệt đi?”


“Hỏi em làm gì, em muốn đưa đi thì đưa đi thôi.”


Quan Triều Viễn không quan tâm đến những việc này.


Tô Lam cũng nể Quan Triều Viễn, rất nhớ Quan Triều Viễn, lúc giằng co với Hoắc Vũ Long, anh không hỏi cô tại sao lại muốn đưa Hoắc Tư Kiệt đi.


“Em muốn đưa đi thì đưa đi, thích làm gì thì làm à?”


“Đương nhiên rồi, người phụ nữ của anh mà, đương nhiên thích làm gì thì làm.”


Quan Triều Viễn ra vẻ cưng chiều.


“Vậy em muốn làm chuyện xấu, anh cũng để em làm chuyện xấu à? Làm chuyện xấu anh cũng giúp em luôn?”


Quan Triều Viễn gật đầu không hề do dự.


“Em muốn làm chuyện xấu anh vẫn sẽ giúp em, em muốn giết người anh đưa súng cho em, nhưng thôi đi vậy. Em muốn giết ai anh giết thay em là được, anh sợ làm em giật mình.”


Sự cưng chiều bất chấp này làm Tô Lam thấy ấm lòng.


Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn.


“Nhưng tại sao cậu em lại muốn bắt cóc em? Muốn nhận em thì tìm em chẳng phải tốt hơn à?”


Lòng Tô Lam giật thót.


“Em nói ra anh đừng giận nhé.”


“Sao thế?”


Tô Lam suy nghĩ cẩn thận, hơi do dự và rối rắm.


Quan Triều Viễn đột nhiên có linh tính không lành.


“Cậu em nói anh là ma cà rồng, không cho em ở bên cạnh anh, bảo em ly hôn với anh.”


Mắt Quan Triều Viễn loé lên một tia kinh ngạc.


Nhưng Tô Lam vừa mới dứt lời đã nâng mặt Quan Triều Viễn lên, hôn lên môi anh.
 
Chương 944


Chương 944


Chắc là sợ anh giận nhỉ.


Cho nên Tô Lam không thấy sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Quan Triều Viễn.


Tô Lam từ từ buông anh ra.


“Thật ra cậu em nói vậy cũng vì anh Ngọc, đúng là những lời vô căn cứ, không biết hai người đó bị sao mà cứ bàn đến vấn đề này.”


Quan Triều Viễn bình tĩnh lại, mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào.


“Anh đừng giận nhé, thật ra anh Ngọc đã nói với em từ lâu lắm rồi, còn bảo em thăm dò anh.”


Quan Triều Viễn véo má Tô Lam.


“Sau đó thì sao?”


“Sau đó thì em thử thôi, anh ấy nói ma cà rồng không có nhịp tim nhưng anh có nhịp tim mà. Chắc anh không giận vì em đã từng nghi ngờ anh đâu nhỉ?”


Quan Triều Viễn nghiêm túc nhìn Tô Lam.


Tô Lam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Triều Viễn, bỗng nhiên không cười nữa.


Hai người cứ nhìn nhau như vậy.


Quan Triều Viễn ghé sát lại gần Tô Lam.


“Anh là ma cà rồng.”


Giọng anh trầm như phát ra từ Địa Ngục.


Làm Tô Lam sợ đến mức nổi da gà nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại ngay, cô vươn tay đấm nhẹ vào ngực Quan Triều Viễn.


“Đừng quậy mà, phiền muốn chết!”


“Ha ha, em tin à?”


“Đương nhiên là không rồi.” Tô Lam lại rúc vào lòng Quan Triều Viễn.


“Nhưng nếu anh là ma cà rồng thật thì sao?” Quan Triều Viễn thăm dò thật cẩn thận.


“Nếu anh là ma cà rồng thật thì em sẽ cắn anh chết!”


Nói rồi Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn lên giả vờ cắn lên tay anh một cái.


Ai mà chẳng biết đùa?


Quan Triều Viễn cũng không tiếp tục hỏi nữa.


Nhóm người đến khách sạn gần sân bay, tất cả mọi người đều vào ở, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một chút.


Vệ sĩ mua thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.


Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường, cắn răng rên hừ hừ.


“Tiểu Kiệt, em cởi áo ra đi, chị bôi thuốc giúp em.”


Hoắc Tư Kiệt cắn môi thấy hơi ngại.


“Chị họ, không hay lắm nhỉ?”


“Có gì đâu mà không hay, chị là chị họ em mà, sao hả, em vẫn thấy ngại à? Cởi ra nhanh đi, cẩn thận chút.”


Hoắc Tư Kiệt cởi áo ra một cách thật cẩn thận.


Toàn bộ phần lưng lộ ra trước mặt Tô Lam.
 
Chương 945


Chương 945


Từng vết roi đan xen ngang dọc, chỉ có vài vết là còn đang rỉ máu nhưng toàn bộ phần lưng đã sưng lên hết rồi.


Lòng Tô Lam khó chịu.


“Bố em quá tàn nhẫn!”


“Mới thế đã tàn nhẫn à?” Quan Triều Viễn ở bên cạnh khinh thưởng cực kỳ.


“Vậy mà chưa tàn nhẫn nữa à?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.


“Có cậu nhóc nào mà lúc nhỏ không bị đánh? Bố anh còn đánh ghê hơn thế này nhiều!”


Quan Triều Viễn không đồng ý.


Đây là lần đâu tiên nghe Quan Triều Viễn nhắc đến bố mình.


“Lúc anh còn nhỏ bố anh cũng đánh anh à?”


“Đúng rồi, chuyện này có gì lạ đâu?”


Tô Lam thích thú nhìn Quan Triều Viễn.


“Vậy sau này nếu chúng ta có con trai thì sao, liệu anh có đánh thằng bé không?”


“Không nghe lời thì đương nhiên phải đánh rồi! Khó khăn lắm mới được làm bố, phải đòi lại phần nợ lúc trước chứ!”


Quan Triều Viễn hừ nhẹ một tiếng.


Dường như anh nói mà chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.


Tô Lam cười xuỳ.


“Vậy nếu là con gái thì sao?”


“Sinh con gái… Lúc đó hẵng bàn.”


Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường bất lực, cậu đã đến thế này rồi mà hai người này lại thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái!


Hoàn toàn xem cậu như không khí!


Phần lưng đau rát làm Hoắc Tư Kiệt hừ nhẹ một tiếng.


Lúc này mới thu hút lại sự chú ý của Tô Lam.


“Tiểu Kiệt, em cố chịu đựng nhé, chị bôi thuốc giúp em.”


Tô Lam lập tức mở chai thuốc ra.


Quan Triều Viễn lập tức bước đến: “Để anh!”


Sao anh có thể chấp nhận chuyện Tô Lam bôi thuốc cho một người đàn ông để trần nửa thân trên?


“Anh mạnh tay lắm, để em làm thì hơn.”


Tô Lam không hề quan tâm đến cảm xúc của Quan Triều Viễn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.


Hai người xa nhau lâu đến vậy, cô gái này lại tiếp xúc với cơ thể của một người đàn ông khác, cô còn chê mình!


Quan Triều Viễn im lặng ra khỏi phòng, quay về căn phòng của anh và Tô Lam.


Tô Lam cẩn thận bôi thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, tại chị hết. Nếu không vì chị thì em sẽ không bị đánh.”


Tô Lam áy náy cực kỳ.


“Đừng nói những lời như vậy, chị họ, em là con trai mà, bị đánh thì bị đánh thôi, vài ngày là khỏi. Em chỉ lo bố em không tha thứ cho em, lần này ông ấy giận thật rồi.”
 
Chương 946


Chương 946


Hoắc Tư Kiệt lo lắng cũng hợp lý.


“Em yên tâm đi, chắc là vài ngày nữa ông ấy sẽ hết giận thôi. Chị sẽ liên lạc với ông ấy, bây giờ ngủ một giấc thật ngon trước đã, sáng mai chúng ta sẽ bay về thành phố Z.”


“Ừm.”


An ủi Hoắc Tư Kiệt xong, bây giờ Tô Lam mới phát hiện Quan Triều Viễn đã ra khỏi phòng tự lúc nào.


Tô Lam về phòng của mình và Quan Triều Viễn, phát hiện anh đang ngồi trên giường chơi game trên điện thoại.


“Sao anh chưa ngủ?”


Quan Triều Viễn không thèm để ý đến cô.


“Sao vậy? Anh về lúc nào sao em không biết.”


Vẫn không thèm để ý đến cô.


Quan Triều Viễn chỉ cúi đầu bấm điện thoại.


“Đang bình thường mà anh giận gì vậy? Vài ngày rồi không gặp, mới gặp là giận!”


“Em cũng biết là mấy ngày rồi mình không gặp, mới gặp nhau em và người đàn ông khác đã… cởi trần, lại còn tán gẫu, bôi thuốc nữa!”


Tô Lam chớp mắt, thì ra là giận chuyện này.


Người đàn ông này đúng là gì cũng ghen được!


“Gì mà cởi trần vừa tán gẫu vừa bôi thuốc? Tiểu Kiệt đâu phải người ngoài, thằng bé là em họ của em, hơn nữa vì cứu em nên mới bị đánh, đương nhiên em phải bôi thuốc giúp thằng bé rồi.”


“Không có em họ gì cả, em họ cũng là đàn ông! Em nhìn cậu ta cởi trần là không được rồi! Phàm là đàn ông là không được! Anh không nên đưa cậu ta về!”


Quan Triều Viễn hối hận muốn xanh ruột.


Tại sao lại đưa cậu em họ này về? Có phải lúc đó não anh bị úng nước nên mới đồng ý cho Tô Lam đưa đàn ông khác về không.


“Gì mà cởi trần? Anh có thể đừng nói một cách nghiêm trọng vậy không, chỉ bôi thuốc thôi mà.”


Tô Lam nể Quan Triều Viễn thật sự, vậy mà anh cũng ghen cho bằng được?


Quan Triều Viễn kéo Tô Lam vào lòng mình.


“Đàn ông khác để trần em không được nhìn, chỉ được nhìn của anh thôi! Của anh thì em cứ nhìn thoải mái, của người khác thì liếc mắt thôi cũng không được!”


Giọng Quan Triều Viễn vừa kiêu căng vừa ngang ngược.


“Được rồi được rồi, không nhìn của người khác, chỉ nhìn của anh thôi được chưa?” Tô Lam bất lực chịu thua.


“Bây giờ anh cho em xem ngay!”


Nói rồi Quan Triều Viễn bắt đầu cởi quần áo của mình, mục đích cực kỳ rõ ràng!


Tô Lam vội vàng nhào vào lòng Quan Triều Viễn.


“Sao vậy, không muốn xem? Hay em muốn…”


“Em muốn ôm, em nhớ anh.”


Nghe câu này, lòng Quan Triều Viễn ngất ngây.


“Anh cũng nhớ em nên nhân cơ hội này nhanh lên nào!”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam lên giường, tiện thể đè lên.
 
Chương 947


Chương 947


Tô Lam bĩu môi uất ức.


“Em mệt, anh có chắc là muốn làm không?”


Quan Triều Viễn lập tức ngừng lại ngay, vuốt ve mặt Tô Lam.


“Em sao thế?”


“Hai ngày nay em nhớ anh đến mức không ngủ ngon được, chốc nữa là trời sáng rồi, chúng ta nên về nhà rồi, anh ôm em ngủ được không?”


Giọng Tô Lam hơi khàn khàn, nghe có vẻ uất ức cực kỳ.


Quan Triều Viễn lập tức chỉnh lại tư thế, ôm Tô Lam vào lòng.


“Được rồi, anh ôm em ngủ nhé, không làm nữa, về nhà rồi hẵng làm.”


Tô Lam cười ranh mãnh.


Xem ra chiêu này của cô càng ngày càng linh nghiệm!


Tô Lam cố nhịn cười, rúc vào lòng Quan Triều Viễn.


“Chồng yêu, ngủ ngon.”


Nghe chữ chồng yêu, Quan Triều Viễn càng vui hơn.


“Ngủ ngon.”


Nhưng với nhà họ Hoắc mà nói, đêm nay là đêm không được bình yên.


Hoắc Vũ Long cũng sĩ diện cực kỳ, ở thành phố S, không ai không kiêng kỵ thế lực của ông! Ai cũng phải nể mặt ông vài phần.


Nhưng Quan Triều Viễn lại kiêu căng đến vậy!


Cũng may chuyện xảy ra lúc nửa đêm, không ai biết, nếu không mặt mũi nhà Hoắc mất sạch rồi.


Sở Nhuận Chi và Hoắc Tư Nhã đã đi ngủ.


Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc vẫn đang ở trong phòng sách.


“Ngọc Nhi, chuyện này con định giải quyết thế nào?”


“Bố nuôi, bố không cần phải lo cho Tiểu Kiệt, con hiểu Tô Lam, cô ấy sẽ không làm Tiểu Kiệt bị thương đâu, mà Quan Triều Viễn thì rất nghe lời Tô Lam nên chắc hẳn cũng sẽ không làm gì Tiểu Kiệt.”


“Quan Triều Viễn đúng là này kiêu ngạo quá thể! Nhưng… Thấy cậu ta cũng tốt với Tô Lam, chỉ tiếc…”


Họ là người của hai thế giới, đã định sẵn không thể ở bên nhau.


Hoắc Vân Long thở dài.


“Ngọc Nhi, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tuyệt đối không thể để Tô Lam tiếp tục như vậy!”


“Sự cố chấp của Tô Lam đã vượt quá sức tưởng tượng của con, con cứ nghĩ thông qua tình thân, cô ấy sẽ từ từ lung lay nhưng không ngờ…”


Lần này Giản Ngọc cũng sai lầm.


Anh ta biết với Tô Lam mà nói, gia đình là thứ cô khát vọng nhất nhưng hiển nhiên Tô Khôn không thể cho cô một gia đình hoàn chỉnh, cho nên nhận người cậu này, Giản Ngọc cứ ngỡ Tô Lam sẽ rất xem trọng nhà họ Hoắc.


Nào ngờ trong lòng Tô Lam, gia đình của cô và Quan Triều Viễn đã đủ làm cô thấy ấm áp.


“Bố nuôi, nếu Tô Lam vẫn không tin Quan Triều Viễn là ma cà rồng thì chúng ta phải tìm cơ hội làm Tô Lam thấy rõ bộ mặt thật của Quan Triều Viễn.”


Đồng tử của Giản Ngọc co lại, ánh mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
 
Chương 948


Chương 948


“Ý kiến của con rất hay, nhưng… Quan Triều Viễn là ma cà rồng, chúng ta không phải là đối thủ của cậu ta.”


“Cho nên chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, ngoài ra, mặc dù Quan Triều Viễn ngụy trang rất tốt nhưng không thể hoàn toàn không có lỗ hổng nào được. Chúng ta cứ từ đợi thời cơ, chắc chắn sẽ đợi được.”


Hoắc Vân Long gật đầu.


“Được, bố thấy trông Quan Triều Viễn không giống như sẽ làm con bé bị thương, chúng ta có thể đợi.”


Hai người thống nhất.


“Có một việc con không hiểu, Tô Lam nói Quan Triều Viễn có nhịp tim nhưng ma cà rồng không thể có nhịp tim được. Ngoài chuyện này ra thì Quan Triều Viễn có hết những đặc điểm của ma cà rồng.”


Nói đến cùng, Giản Ngọc vẫn chưa hoàn toàn nắm được hết tất cả thông tin về Quan Triều Viễn.


“Ngoài đôi mắt màu xanh ra thì trông anh ta không khác gì người bình thường, chẳng lẽ ma cà rồng cũng có nhiều chủng loại?”


Giản Ngọc im lặng suy nghĩ.


“Xem ra con cần tìm hiểu anh ta nhiều hơn, nhưng anh ta là ma cà rồng, chuyện này không còn nghi ngờ gì hơn.”


“Tục ngữ có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngọc Nhi, con tiếp tục đến thành phố Z một chuyến đi.”


Sáng hôm sau, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam và tất cả mọi người lên máy bay rời khỏi thành phố S.


Xuống máy bay, cuối cùng cũng đến thành phố Z, địa bàn của Quan Triều Viễn.


“Tiểu Kiệt, chi bằng em theo chị về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi? Em phải chú ý đến vết thương trên người!”


Tô Lam quan tâm nhìn Hoắc Tư Kiệt.


Ánh mắt Quan Triều Viễn lại bắt đầu là lạ!


“Không cần đâu, chị họ, em không sao rồi. Bây giờ không còn đau thế nữa, em về trường học thì hơn, hôm nay em có tiết.”


Tối qua đã ăn quá nhiều cẩu lương, nếu đến nhà có khi chết vì nghẹn cẩu lương nhỉ?


Htl không muốn làm kỳ đà.


“Vậy được rồi, em mang thuốc theo đi. Hai ngày nay đừng tắm rửa, sau đó nhờ bạn cùng phòng bôi thuốc em.”


“Vâng, chị họ.”


Tô Lam nhìn sang Quan Triều Viễn: “Anh cho người đưa Tiểu Kiệt về trường nhé?”


“Ừm.” Quan Triều Viễn không có gì để giận.


“Đúng rồi, chuyện này Kiêm Mặc có biết không?”


“Anh không nói với cậu ấy chuyện em bị bắt cóc, có lẽ cậu ấy cũng không biết.” Quan Triều Viễn trả lời.


Tô Lam lại nhìn sang Hoắc Tư Kiệt.


“Tiểu Kiệt, nếu gặp Kiêm Mặc thì đừng nói chuyện này cho thằng bé biết, có gì chị sẽ tìm cơ hội nói rõ với thằng bé.”


“Vậy em về trước đây, chị họ, anh rể, tạm biệt!”


Hoắc Tư Kiệt vẫy tay với họ rồi đi với người mà Quan Triều Viễn đã phái đi.


Quan Triều Viễn choàng tay lên vai Tô Lam.


Tô Lam nhìn anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom