Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 969


Chương 969


“Nam nữ chính đều rất ích kỷ, họ vốn là người thuộc hai thế giới, nữ chính vì nam chính mà từ bỏ mọi thứ, kể cả bố mình, còn nam chính biết rõ mình là ma cà rồng, biết rõ họ yêu nhau rất gượng ép nhưng vẫn ở bên nữ chính, cũng vô cùng ích kỷ.”


Nghe Tô Lam phân tích, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy lòng mình từ từ chùng xuống.


Ích kỷ.


Không ngờ cô lại nói vậy.


“Anh thấy nữ chính rất vĩ đại, cô ấy biến thành ma cà rồng để ở bên nam chính, như vậy họ sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.”


Quan Triều Viễn muốn phản bác lời nói của Tô Lam.


“Thực ra em cảm thấy ma cà rồng chẳng tốt đẹp gì cả, họ mãi mãi trẻ trung, không bao giờ chết, mãi mãi bừng bừng sức sống, không cần ngủ, cũng không cần ăn, như thế thì cuộc sống còn gì thú vị? Ban đầu nam chính cũng đã nói anh ấy rất căm ghét cuộc sống như vậy, nhưng anh ấy lại kéo nữ chính vào cuộc sống như thế!”


Tô Lam nhún vai.


“Dù sao em cũng cảm thấy chẳng ra làm sao, hai người họ đều là đồ ích kỷ.”


Lúc này Quan Triều Viễn hơi nóng nảy, anh không ngờ Tô Lam lại phản ứng như vậy.


“Nhưng cuối cùng họ có kết cục rất hạnh phúc mà? Còn sinh một đứa con gái vô cùng đáng yêu nữa!”


“Em xin anh, phim dù sao vẫn là phim, biên kịch chắc chắn sẽ cho họ một kết cục hoàn mỹ để thỏa mãn tưởng tượng của người xem. Nếu chuyện này xảy ra ngoài đời thì nội dung cốt truyện chắc chắn sẽ không như vậy đâu.”


Tô Lam với tay lấy hộp sữa chua, cắm ống hút rồi uống.


Phim vẫn đang chiếu.


Rõ ràng hai người không đặt tâm trí vào bộ phim.


Quan Triều Viễn bị lời giải thích của Tô Lam đánh bại, anh không biết phải nói gì để phản bác.


“Tô Lam, nếu em là nữ chính, em sẽ lựa chọn thế nào? Chia tay nam chính ư?”


Tuy Quan Triều Viễn lờ mờ đoán được đáp án, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn hỏi cô cho rõ ràng.


Tim Quan Triều Viễn đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


“Nếu em là nữ chính…”


Quan Triều Viễn đang lặng lẽ chờ đợi đáp án của Tô Lam.


Tô Lam lại uống một ngụm sữa chua, đảo mắt lia lịa.


“Nếu em là nữ chính thì ban đầu em sẽ coi nam chính như người dưng, thế là xong phim… Ha ha ha.”


Nói xong Tô Lam tự cười một mình.


Dạo này trên mạng rất thịnh hành đề tài nếu như thế này như thế kia thì sẽ xong phim.


Tô Lam cảm thấy rất buồn cười.


Nhưng lòng Quan Triều Viễn lại đau đớn dữ dội.


“Nếu em là nữ chính, em sẽ không thích nam chính, mọi người đều nói anh ta đẹp trai, nhưng em lại chẳng thấy thế.”


Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên.


“Anh ta làm sao đẹp trai bằng chồng em được?”
 
Chương 970


Chương 970


Tuy cô đang khen Quan Triều Viễn nhưng Quan Triều Viễn chỉ nhếch miệng, không sao vui nổi.


Những lời vốn định nói hôm nay nhưng rồi lại thôi không nói ra.


“Chúng ta ngủ đi.”


“Có phải em làm anh mất hứng không?”


Tô Lam cũng nhận ra sự cô đơn trong ánh mắt Quan Triều Viễn.


“Chúng ta đều xem phim này rồi, hay là đổi sang phim khác nhé?”


Xem phim cùng Quan Triều Viễn mà cô lại buồn ngủ, Tô Lam cũng cảm thấy mình quả thật hơi quá đáng.


“Không, thực ra anh cũng buồn ngủ rồi.”


“Vậy được, chúng ta ngủ đi.”


Quan Triều Viễn cầm lấy điều khiển từ xa tắt phim đi.


Đêm nay dù vẫn ôm Tô Lam như mọi khi nhưng anh không tài nào ngủ được.


Người phụ nữ trong ngực ngủ say, nhưng tim anh như bị xé rách ra thành nhiều mảnh.


Anh vốn tưởng rằng Tô Lam rất yêu anh, thậm chí có thể mặc kệ anh là sinh vật gì.


Nhưng chỉ một cuộc thăm dò bằng một bộ phim đã cho anh biết tình yêu Tô Lam dành cho anh chỉ giới hạn trong điều kiện anh là một con người.


Thực ra anh nên nghĩ đến kết cục này từ lâu rồi, nghĩ kỹ lại, bản chất Tô Lam là người phụ nữ rất truyền thống.


Cô không thích những thứ hư vô.





Học viện Mỹ thuật.


Hôm nay ở giảng đường vẫn có một tiết học đại cương.


Mục Nhất Hân vừa vào giảng đường liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trông thấy Tô Kiêm Mặc thì lập tức vui vẻ chạy tới, ngồi bên cạnh Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc vừa quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Mục Nhất Hân.


Tô Kiêm Mặc nhíu mày, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.


Điều khiến Mục Nhất Hân vui vẻ là, lần này Tô Kiêm Mặc không bỏ đi luôn.


Từ khi Tô Kiêm Mặc ra viện đến bây giờ, Mục Nhất Hân nhiều lần muốn tiếp cận cậu, nhưng Tô Kiêm Mặc lại không nói với cô một câu nào.


Đây là lần hiếm hoi cậu không bỏ đi.


Chuông vào học reo lên.


Tô Kiêm Mặc đứng dậy, đi ra ngoài từ đường khác, ngồi xuống chỗ khác cách xa Mục Nhất Hân.


“Haizz!”


Mục Nhất Hân đang định đứng dậy đi theo thì thầy giáo vào lớp.


“Được rồi, trật tự nào, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học!”


Mục Nhất Hân đành ảo não giậm chân một cái rồi ngồi xuống.


Thảo nào ban nãy Tô Kiêm Mặc không bỏ đi, hóa ra là cậu muốn tìm thời cơ thích hợp, như vậy Mục Nhất Hân sẽ không thể bám theo.


Mục Nhất Hân đưa mắt nhìn về phía Tô Kiêm Mặc, bắt đầu tiết học với vẻ bất đắc dĩ.
 
Chương 971


Chương 971


Cô chơi game cả tiết, cuối cùng tiết học cũng kết thúc.


Khi sắp tan học, Mục Nhất Hân đã nhìn chằm chằm Tô Kiêm Mặc.


Hai người như thể đang đấu trí.


Thầy giáo vừa nói tan học, Tô Kiêm Mặc lập tức đứng dậy đi ra cửa phòng học, Mục Nhất Hân thấy thế lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc đi rất nhanh, bởi vì khá đông người nên cậu vẫn duy trì được khoảng cách nhất định với Mục Nhất Hân.


Đến khi ra khỏi khu vực giảng đường, Tô Kiêm Mặc bước càng nhanh hơn.


Mục Nhất Hân chạy suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Tô Kiêm Mặc!


“Tô Kiêm Mặc!” Mục Nhất Hân ôm bụng thở hồng hộc.


“Cậu có chuyện gì?” Tô Kiêm Mặc vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý định để ý tới Mục Nhất Hân.


Nhưng bước chân cậu rõ ràng đã chậm lại.


“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Sao cậu cứ trốn tránh tôi mãi thế?”


“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không hề trốn tránh cậu.”


Giọng điệu của Tô Kiêm Mặc vô cùng lãnh đạm.


“Rõ ràng cậu đang trốn tránh tôi! Việc gì cậu phải trốn tránh tôi, hai chúng ta vẫn là họ hàng mà! Thím tôi không nói với cậu sao?”


“Chuyện này có gì đáng nói đâu?”


Tô Kiêm Mặc tất nhiên biết hai người họ là họ hàng.


“Ôi, con người cậu sao lại như vậy chứ? Tôi đã biết từ lâu rồi, cậu hoàn toàn không có bạn gái, là thím tôi chính miệng nói, sao cậu lại muốn lừa tôi?”


Tô Kiêm Mặc cau mày.


“Bởi vì không muốn bị cậu quấy rầy.”


Lời nói của cậu càng khiến người ta tổn thương hơn.


“Cậu…”


Mục Nhất Hân cắn môi, trước giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như vậy!


“Tô Kiêm Mặc, cậu đừng quá đáng! Tôi có điểm nào không tốt? Cậu nói cho tôi biết đi! Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy rồi, rốt cuộc cậu có đồng ý không, cậu nói cho rõ ràng đi!”


Mục Nhất Hân quyết định hôm nay sẽ giải quyết cho xong chuyện này!


Một cô gái như cô mặt dày mày dạn theo đuổi một chàng trai đã là quá lắm rồi.


Chẳng phải có câu, nam theo đuổi nữ như ngăn sông cách núi, nữ theo đuổi nam dễ như trở bàn tay sao?


Vì sao cô chẳng thấy dễ chút nào vậy?


“Thái độ của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”


Tô Kiêm Mặc chỉ cười khẩy.


“Chưa đủ rõ ràng! Tôi phải nghe chính miệng cậu nói!” Mục Nhất Hân hét lớn.


“Tôi không đồng ý!”


Tô Kiêm Mặc hét lên một cách dứt khoát.
 
Chương 972


Chương 972


Mục Nhất Hân không ngờ Tô Kiêm Mặc lại dứt khoát như thế.


“Cậu…”


“Cậu hài lòng chưa? Lần này đủ rõ ràng rồi chứ, sau này đừng quấn lấy tôi nữa!”


Tô Kiêm Mặc tức giận tiếp tục đi lên phía trước!


Mục Nhất Hân lập tức đuổi theo, dang hai tay chắn trước mặt Tô Kiêm Mặc.


“Vì sao cậu không đồng ý? Cậu cũng nên cho tôi một lý do chứ? Tô Kiêm Mặc, cậu không thích tôi cũng được, nhưng cậu phải cho tôi một lý do!”


Tô Kiêm Mặc thật sự bội phục sức chịu đựng của Mục Nhất Hân.


“Ban nãy chẳng phải cậu hỏi tôi có đồng ý hay không sao? Bây giờ tôi nói cho cậu đáp án rồi!”


“Chỉ nói đáp án thôi không được, cậu còn phải giải thích đáp án! Làm bài đều như thế cả! Đi thi cậu chỉ viết mỗi đáp án thì thầy có cho cậu điểm không?”


Cô đã ngang ngược thì sẽ ngang ngược cho chót!


“Mục Nhất Hân, rốt cuộc phải thế nào cậu mới bằng lòng buông tha tôi?”


Tô Kiêm Mặc tỏ ra hết sức nghiêm túc.


“Dù thế nào tôi cũng sẽ không buông tha cậu! Tôi muốn theo đuổi cậu, tôi thích cậu!”


Mục Nhất Hân ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang.


“Chẳng lẽ cậu không biết một ngày nào đó tôi sẽ chết sao?”


Tô Kiêm Mặc gào lên.


Mục Nhất Hân hoàn toàn sửng sốt, bàn tay chậm rãi hạ xuống, cô ngây người nhìn Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc quay đầu sang một bên, đi ngang qua Mục Nhất Hân rồi bỏ đi.


Trên đường yên tĩnh, Mục Nhất Hân một mình đứng ngơ ngác tại chỗ, giống như bị ai đó rút mất linh hồn.





Lễ trao giải Sư tử bạc cuối cùng cũng tới trong sự mong chờ của mọi người.


Bởi vì Tô Nhược Vân rút khỏi giải ngay từ đầu, ban tổ chức tôn trọng quyết định của cô ta cho nên lễ trao giải này đã không còn liên quan tới cô ta.


Sóng gió lần trước qua đi, Tô Nhược Vân bắt đầu quay trở lại một cách kín tiếng.


Tin tức về Tô Nhược Vân quả thực ít hơn hẳn lúc trước khi xảy ra chuyện.


Bây giờ, mỗi lần tin tức về cô ta xuất hiện dường như đều do phóng viên chụp lén.


Đại loại như Tô Nhược Vân âm thầm bắt đầu công việc, quay trở lại một cách kín tiếng, ăn mặc giản dị ở sân bay.


Nhưng chuyện cô ta âm thầm làm từ thiện cũng bị đào ra, cho nên lần tẩy trắng này coi như khá thành công.


Là chàng trai vàng trong làng quản lý, La Thần đúng là rất có năng lực.


Lễ trao giải Sư tử bạc cuối cùng cũng tới.


Tô Nhược Vân lặng lẽ đăng Weibo.


“Giải Sư tử bạc cũng là một ước mơ của tôi, đành phải để ước mơ này chờ tôi một thời gian rồi, tôi tin tất cả những ngày tăm tối rồi cũng sẽ qua, tất cả nỗ lực đều được báo đáp.”


Fan của Tô Nhược Vân nhanh chóng vào bình luận.
 
Chương 973


Chương 973


“Nếu không phải ai đó phá rối, lần này Vân Vân chắc chắn có hi vọng rất lớn!”


“Vân Vân cố gắng bao lâu nay, hai tác phẩm cùng lọt vào vòng trong đã chứng minh thực lực của cô ấy, ai ngờ lại thành công cốc vì sai lầm của ai đó! Đúng là không công bằng!”


“Vân Vân cố lên! Cô nhất định có thể làm được! Cứ mặc kệ cho một số người đắc ý đi!”





Rất nhanh Tô Nhược Vân lập tức leo lên bảng hot search.


Những ngôi sao lọt vào vòng trong đều không nhận được nhiều sự chú ý, ngược lại Tô Nhược Vân trước đó rút khỏi giải lại được chú ý nhiều như vậy.


Điều này không khỏi khiến nhiều người quản lý thầm bội phục năng lực và thủ đoạn của La Thần.


Trên mạng lại có một nhóm người bắt đầu mắng chửi Tô Lam.


Tô Lam đang mặc thử lễ phục, giải Sư tử bạc là giải thưởng cấp một của thành phố, không thể xảy ra sơ suất.


“Tô Lam, dạo này fan Tô Nhược Vân lại bắt đầu chửi cô rồi, chuyện này cô thấy sao?” Từ Tinh Như đứng bên hỏi.


“Chửi thì cứ chửi, đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Nhược Vân mua thủy quân điều hướng dư luận.”


Từ Tinh Như mỉm cười, bây giờ Tô Lam càng ngày càng chín chắn.


“Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta không dây vào cô ta là được, nhưng cô ta nhân lúc cô lọt vào vòng trong để làm vậy, cho dù cô giành giải cũng chẳng mấy dễ chịu, đúng là bỉ ổi.”


Từ Tinh Như cười khẩy, trong ánh mắt thoáng qua vẻ căm ghét.


“Chị Tinh Như, trước kia chị quen biết La Thần mà? Chắc đây cũng không phải lần đầu chị chứng kiến thủ đoạn của anh ta.”


Từ Tinh Như cụp mắt xuống, rõ ràng trong ánh mắt có chút cô đơn.


“Đúng vậy, không phải lần đầu chứng kiến…”


Tô Lam nhìn Từ Tinh Như, cảm thấy hình như Từ Tinh Như có tâm sự.


Hồi trước có tin đồn Từ Tinh Như và La Thần yêu nhau, không biết là thật hay giả.


Tô Lam cũng không truy hỏi.


Lễ trao giải Sư tử bạc có thể nói là hoành tráng rực rỡ, nhóm ngôi sao nữ lại bắt đầu ganh đua sắc đẹp trên thảm đỏ.


Hôm nay Tô Lam mặc bộ lễ phục màu trắng bằng lụa, bồng bềnh giống như ảo mộng.


Khi cô đi đến khu phỏng vấn tổ hợp thì lập tức đối mặt với ống kính và micro của đám phóng viên.


“Tô Lam, nhìn bên này đi! Bộ lễ phục của cô hôm nay rất đẹp, như thể đang mặc váy cưới vậy, có phải cô sắp có chuyện vui không?”


“Tô Lam, cô có thể nói về bạn trai của cô được không?”


“Tô Lam, cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm về khả năng giành giải thưởng lần này?”


Đám phóng viên dồn dập đưa ra câu hỏi.


Tô Lam chỉ mỉm cười rạng rỡ.


“Tôi thật sự bội phục trí tưởng tượng của mọi người, hôm nay tôi mặc màu trắng mọi người liền cho rằng tôi sắp kết hôn, nếu có chuyện vui, tôi sẽ thông báo với mọi người trước tiên, còn về giải thưởng, có thể giành giải là tốt nhất, không giành giải thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
 
Chương 974


Chương 974


Thái độ của Tô Lam luôn bình thản như vậy.


Cô không trả lời phóng viên quá nhiều mà đi vào hội trường.


“Người giành được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Sư tử bạc là… Tô Lam!”


Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào!


Thực ra về cơ bản giành được giải là chuyện nằm trong dự tính.


Tác phẩm tranh giải lần này không nhiều, rất nhiều ngôi sao nữ gạo cội năm nay đều không có tác phẩm, nếu không Tô Nhược Vân sẽ không có hai tác phẩm lọt thẳng vào vòng trong.


So với những ngôi sao nữ tranh giải còn lại, Tô Lam có sức cạnh tranh rất lớn.


Lần này giành giải cũng không ngạc nhiên chút nào.


Tô Nhược Vân đang ngồi trước TV xem phát sóng trực tiếp.


Nhìn Tô Lam tươi cười rạng rỡ nhận cúp trên TV, cô ta hận đến nghiến răng.


Nếu không phải vì chuyện trong đám cưới, cô ta đã không cần rút khỏi giải! Có lẽ người giành giải chính là cô ta!


“Tô Lam! Chúng ta chờ xem! Giải Sư tử bạc của tôi! Tôi sẽ đòi lại cô gấp mười gấp trăm lần!”


Tô Nhược Vân tiện tay vớ lấy hộp giấy ăn trên bàn trà, ném về phía TV!


Sau đó cô ta đăng Weibo theo ý của La Thần.


Buổi sáng La Thần đã dặn cô ta, một khi Tô Lam giành giải, cô ta nhất định phải đăng bài lên Weibo.


“Tuy giữa chúng ta từng có hiềm khích, nhưng em vẫn chúc mừng chị, chị yêu quý của em, chị lại giành được cúp Ảnh hậu rồi, chị mãi mãi là tuyệt vời nhất.”


Mọi người thấy bài đăng của Tô Nhược Vân thì lại bắt đầu thương xót cô gái này.


Rõ ràng xảy ra nhiều chuyện xích mích với Tô Lam như vậy, nhưng cô ta vẫn chúc mừng Tô Lam.


Tô Nhược Vân lại lặng lẽ lên hot search, thu hút lượng truy cập lớn.


Tô Lam lại hứng chịu một trận mắng.


Khu Rainbow.


Kết thúc lễ trao giải, Tô Lam liền về nhà.


Cô đặt cúp giải Sư tử bạc và cúp giải Ngân Tượng cùng một chỗ.


Cô ngắm nhìn chiếc cúp, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.


Quan Triều Viễn khẽ khàng đi tới ôm eo cô.


“Còn thiếu một chiếc cúp nữa là ước mơ Grand Slam của em thành hiện thực rồi.”


Tô Lam không hề để tâm tới bài đăng Weibo công kích của Tô Nhược Vân.


“Em thích thực hiện Grand Slam như vậy sao?”


“Đúng vậy, em muốn noi theo thần tượng của em mà!”


“Thần tượng của em?”


“Ôi chao, là tiền bối Mục Chỉ Huyên, là nữ, không phải nam, cho đến hiện tại cũng chỉ có một mình bà ấy giành được Grand Slam.”


“Ồ…”


Quan Triều Viễn đáp một tiếng, tuy anh cũng rất bất ngờ nhưng không nói gì thêm.
 
Chương 975


Chương 975


Thông thường mà nói, nếu Quan Triều Viễn nói với Tô Lam rằng thần tượng của cô chính là mẹ chồng cô, chắc cô sẽ không vui đến mức ngất xỉu đấy chứ?


Nhưng một khi nói với cô, Tô Lam chắc chắn sẽ đòi gặp thần tượng của mình, nhưng anh không thể cho hai người gặp mặt.


Tô Lam xoay người lại, đối mặt với Quan Triều Viễn, dang hai tay ôm eo anh.


“Chờ em thực hiện được Grand Slam, chúng ta sẽ công khai quan hệ, được không?”


Quan Triều Viễn nhếch miệng cười.


“Được, đến lúc đó anh sẽ cưới em.”


Tô Lam dường như cảm thấy hơi thất vọng hụt hẫng.


“Cưới anh khó quá đi! Còn phải giành nhiều giải thưởng như vậy!”


“Em muốn cưới anh ngay bây giờ cũng được, là em nhất quyết muốn giành được giải Grand Slam gì đó đấy chứ.”


Quan Triều Viễn bế bổng Tô Lam lên, đi về phía giường lớn.


“Cưới hay không cưới em cũng là người của anh, em không chạy thoát đâu!”


Đêm nay lại là một đêm tuyệt vời.


Sáng ngày hôm sau Tô Lam thức dậy trước.


Cô rón rén ngồi dậy, vào nhà vệ sinh.


Cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, khi cô đang định về phòng ngủ tiếp thì bỗng cảm thấy buồn nôn.


Muốn nôn nhưng không nôn được gì.


Chuyện gì thế này?


Tình trạng này chưa xuất hiện bao giờ!


Không biết có phải là vì lần đầu tiên sảy thai vì nguyên nhân mà ngay cả cô cũng không biết hay không, cô lập tức về phòng với tâm trạng lo lắng, cầm điện thoại lên, xem ghi chép chu kỳ kinh nguyệt của mình!


Lúc này Tô Lam mới phát hiện kinh nguyệt của cô đã trễ một tuần.


Tô Lam mừng tít mắt.


Bởi vì lần trước mang thai, đến tận lúc sảy thai cô cũng không biết mình mang thai cho nên bây giờ cô bắt đầu vô cùng cẩn thận.


Bởi vì thời gian còn sớm, Tô Lam chui vào chăn, nhìn Quan Triều Viễn đang ngủ say bên cạnh, rúc vào trong lòng anh.


Cô nghĩ thầm, ngủ thêm một lát sau đó sẽ nói tin này cho Quan Triều Viễn.


Ai ngờ đến khi cô tỉnh lại, Quan Triều Viễn đã không còn ở bên.


Buổi sáng thức dậy nhìn thấy Tô Lam, khóe miệng Quan Triều Viễn nở nụ cười ngọt ngào, anh không đành lòng đánh thức cô.


Thế là anh rón rén rời giường, đến công ty.


Tô Lam không khỏi có chút thất vọng, chuyện này phải nói trực tiếp cơ.


Đúng lúc này, Tô Lam nhận được điện thoại của Từ Tinh Như.


“Tô Lam, cô chuẩn bị ngay nhé, hôm nay phải đi chụp trang bìa tạp chí.”


“Hả? Gấp như vậy sao?”
 
Chương 976


Chương 976


“Bởi vì cô lại giành được cúp Ảnh hậu nên tạp chí đưa ra đề nghị chụp ảnh đột xuất, đây là trang bìa tạp chí ‘Trái tim phụ nữ’.”


“Trái tim phụ nữ” là tạp chí hạng nhất, rất nhiều ngôi sao nữ muốn lên trang bìa tạp chí này nhưng không có cơ hội.


“Được, tôi chuẩn bị ngay.”


Tô Lam vội vàng ăn sáng, ăn mặc trang điểm chỉn chu rồi đi ra ngoài.


Hôm qua nâng cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Sư tử bạc, nhưng hôm nay lại một ngày làm việc bận rộn.


Khi Tô Lam và Từ Tinh Như cùng đi chụp ảnh trang bìa tạp chí, Từ Tinh Như mới nói với cô, buổi tối còn có một chương trình phỏng vấn.


Hết cách, cô vẫn cần phải tiếp tục công việc.


Hôm nay chắc chắn là một ngày bận rộn.


Buổi tối Từ Tinh Như đi cùng Tô Lam đến quay chương trình phỏng vấn.


Tô Lam đang ngồi trang điểm trong phòng trang điểm thì Từ Tinh Như đi vào.


“Tô Lam, tôi đã trao đổi xong nội dung lát nữa phỏng vấn rồi, cô cứ trả lời theo ý mình là được, không có câu hỏi đánh đố đâu.”


“Được, cám ơn chị, chị Tinh Như.”


Từ Tinh Như cũng thở ra một hơi.


“Không ngờ cô lại hăng hái tranh giành, lấy được hai cúp Ảnh hậu trong thời gian ngắn như thế, nhưng Tô Lam, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.”


“Ừm, tôi hiểu.”


“May mà bộ phim ‘Bên Kia Ngọn Núi’ cũng rất hay, nhưng sau này chúng ta nhận kịch bản thì phải cẩn thận hơn.”


“Chị Tinh Như, tôi đang định nói với chị chuyện này, quay xong phim ‘Bên Kia Ngọn Núi’, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”


Tô Lam thử thăm dò một cách thận trọng.


Bây giờ cô là ngôi sao nữ đang nổi tiếng, lúc này lựa chọn nghỉ ngơi chẳng khác nào từ bỏ độ hot của mình.


Không có ngôi sao nữ nào lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.


“Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi mà cô nói là nghỉ ngơi thế nào? Muốn nghỉ để đi du lịch hay là…”


Từ Tinh Như hơi khó hiểu.


“Tôi cũng không nói rõ được, có điều trong khoảng thời gian này tôi muốn giảm bớt lượng công việc, ít nhất trong thời gian ngắn tôi không muốn nhận phim, nhất là phim lớn.”


Từ Tinh Như gật đầu.


“Tôi cũng thấy vậy, nhưng vào đoàn phim khác làm cameo cũng được đấy, sau đó tôi định nhận cho cô một số hợp đồng đại diện thương hiệu tốt, chương trình tạp kỹ ổn ổn, công việc sẽ không quá nhiều, cũng cho cô thời gian nghỉ ngơi.”


Tô Lam lập tức mỉm cười.


“Được, cám ơn chị Tinh Như.”


“Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì? Nhưng chuyện liên quan tới chuyện yêu đương của cô tôi vốn không muốn can thiệp nhiều, nhưng cô nhớ phải có chừng mực.”
 
Chương 977


Chương 977


Từ Tinh Như tất nhiên biết Tô Lam chọn nghỉ ngơi rất có thể có liên quan đến người đó.


Dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, dễ say mê trong tình yêu.


“Chị yên tâm đi, chị Tinh Như, tôi sẽ có chừng mực.”


Từ Tinh Như khá yên tâm về Tô Lam, cũng không nói gì nữa.


Chương trình phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận lợi, cô trò chuyện rất vui vẻ với người dẫn chương trình.


Từ Tinh Như vốn định đưa Tô Lam về nhà, nhưng Tô Lam nói có người đến đón mình, Từ Tinh Như cũng không hỏi nữa mà về luôn.


Tô Lam nhìn xe ông Trần từ xa lái tới, cô mở cửa bước lên xe.


“Xin lỗi ông Trần, muộn như vậy còn bảo ông qua đây.”


“Phục vụ mợ chủ là công việc của tôi mà.”


Giọng nói này…


Tô Lam ngẩng đầu liền nhìn thấy Quan Triều Viễn ngồi ở vị trí ghế lái!


Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng!


Cô lập tức xuống xe, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.


“Sao anh lại tới?”


“Anh tới đón em.” Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam, nở nụ cười xấu xa.


“Về nhà thôi.”


Quan Triều Viễn đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại nắm tay Tô Lam.


Trong lòng Tô Lam ấm áp.


“Chồng, anh sắp làm bố rồi.”


“Anh yêu, anh sắp được làm bố rồi.”


“Anh yêu, hình như chúng ta có cục cưng rồi.”


“Chồng, hình như em mang thai rồi.”





Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tô Lam.


Cô phải nói tin vui này cho Quan Triều Viễn kiểu gì đây?


Lịch trình hôm nay quá vội vàng, cô chưa kịp kiểm tra xem rốt cuộc có phải mang thai hay không.


Nhưng Tô Lam nghĩ mình đã mang thai!


“Sao em không nói chuyện?” Quan Triều Viễn liếc Tô Lam một cái.


“À, hì hì.”


Tô Lam không biết phải nói gì, cô muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.


“Em cười ngốc gì vậy hả cô vợ ngốc nhà địa chủ!”


Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tô Lam, cũng mỉm cười.


“Anh mới là cô vợ ngốc nhà địa chủ! Anh học mấy từ này ở đâu vậy?”


Dạo này chẳng phải thịnh hành câu con trai ngốc nhà địa chủ sao?
 
Chương 978


Chương 978


“Em sai rồi, anh là địa chủ! Em là cô vợ ngốc nhà địa chủ!” Quan Triều Viễn dương dương đắc ý.


“Vợ ngốc mà anh còn muốn à?”


“Anh thích ngốc mà, sao nào, em có ý kiến à?”


Tô Lam bị chọc cười.


Trên đường đi hai người cười cười nói nói, cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng.


Đôi khi Tô Lam hi vọng con đường này mãi mãi không có điểm kết thúc.


Như vậy họ sẽ có thể đi mãi mà không phải phiền não.


Về đến nhà, Tô Lam vào phòng tắm tắm rửa.


Quan Triều Viễn nằm trên giường chơi điện thoại chờ Tô Lam.


Một lúc lâu sau Tô Lam mới ra ngoài, vừa chui vào trong chăn, Quan Triều Viễn lập tức sán lại gần.


“Em tắm lâu thế, không biết anh đang chờ em hả?”


Quan Triều Viễn vươn tay giật phắt thắt lưng bên hông Tô Lam.


“Á, anh làm gì vậy?”


“Em nói xem anh làm gì? Em đừng hỏi mấy câu ngây thơ này nữa được không!”


“Anh đừng làm loạn!”


“Anh chờ em một lúc rồi, em không còn ra anh sẽ xông vào phòng tắm xử lý em!”


Giọng nói Quan Triều Viễn trầm thấp đầy quyến rũ.


Tô Lam chống tay lên ngực Quan Triều Viễn.


“Không được!”


“Sao lại không được? Sao em ngại ngùng như cô vợ nhỏ vậy? Hôm nay em muốn đóng vai cô vợ ngốc nhà địa chủ với anh thật đấy à? Được, vậy anh sẽ đóng vai địa chủ!”


Nói xong, Quan Triều Viễn cười ngạo mạn.


“Trời ơi, em không đùa với anh, em nói không được là không được!”


Tô Lam hơi sốt ruột.


“Vì sao không được?”


Tô Lam vui vẻ ra mặt.


“Chỉ sợ có người không vui.”


“Ai không vui? Chồng chạm vào vợ của mình? Ai dám không vui!”


“Con trai anh!”


“Con trai anh ở đâu ra vậy?”


Nửa câu đầu Quan Triều Viễn còn nói với giọng điệu ngông nghênh vô cùng, nhưng chữ cuối cùng lập tức hạ thấp âm lượng.


Anh trừng to mắt nhìn Tô Lam.


“Em có ý gì?”


Tô Lam lập tức tỏ ra thẹn thùng, dịch người sang bên cạnh.


“Thế mà anh cũng không biết! Nếu mang thai thì không được làm! Ít nhất ba tháng đầu không được làm!”


“Em mang thai?”
 
Chương 979


Chương 979


Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của Quan Triều Viễn lại là vừa kinh ngạc vừa vui mừng!


Anh sắp làm bố rồi!


“Hình như là mang thai, bà dì của em trễ hơn một tuần rồi, sáng nay còn hơi buồn nôn, lúc đầu định đi khám nhưng ai ngờ không kịp.”


Khuôn mặt Tô Lam phơn phớt hồng, như một đóa hoa sen chớm nở.


Vẻ mặt Quan Triều Viễn bỗng chốc trở nên hết sức phức tạp.


Cười, nhưng lại không biết cười thế nào!


“Nói như vậy anh sắp làm bố rồi? Sao em không nói sớm cho anh biết?”


“Buổi sáng em định nói cho anh, nhưng lúc em dậy anh đã đi rồi.”


“Ha ha, anh sắp làm bố rồi! Anh sắp làm bố rồi!”


Quan Triều Viễn vui đến mức quên trời quên đất, thậm chí tay chân lóng ngóng không biết để đâu.


Tô Lam thấy Quan Triều Viễn vui vẻ như đứa bé thì cũng vui lây.


Không biết vì sao, Quan Triều Viễn rất vui vẻ, rất hưng phấn!


Hồi trước Tô Lam sảy thai, khi biết tin này anh vô cùng khổ sở.


Anh không hề cảm thấy may mắn mà chỉ cảm thấy khổ sở.


Bây giờ lại nghe thấy tin Tô Lam mang thai, anh thực sự vô cùng hưng phấn.


“Anh đừng vội mừng như vậy, nhỡ không phải thì sao?”


Bởi vì chưa đi khám nên Tô Lam cũng không dám chắc, cô thật sự lo lắng mình uổng công vui vẻ.


“Chắc chắn là phải!”


“Sao anh lại khẳng định như vậy?”


“Hạt giống anh gieo anh còn không biết sao?”


Quan Triều Viễn dương dương đắc ý, ôm Tô Lam vào lòng.


“Chuyện này liên quan gì đến hạt giống?”


Tô Lam cũng phục logic của người đàn ông này.


Quan Triều Viễn sờ bụng Tô Lam.


“Trong này có một đứa bé thật sao?”


“Nếu mang thai thì tất nhiên là thật.”


“Nhưng bụng em nhỏ như vậy mà! Lát nữa anh phải cho em ăn no mới được.”


Quan Triều Viễn phấn khởi sờ bụng Tô Lam, tiện thể còn in một nụ hôn lên bụng cô.


Tô Lam không ngờ Quan Triều Viễn lại vui vẻ như vậy.


“Anh muốn con trai hay con gái?”


Đây dường như là câu hỏi mà cặp vợ chồng nào cũng sẽ hỏi.


Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát.


“Con trai.”


Nghe thấy đáp án của Quan Triều Viễn, Tô Lam có chút kinh ngạc.


“Vì sao?”


“Tương lai chúng ta có con trai, anh và con trai sẽ có thể cùng bảo vệ em, khi anh không có thời gian con trai sẽ bảo vệ em.”
 
Chương 980


Chương 980


Nghe thấy đáp án này, Tô Lam không khỏi cảm thấy khóe mắt cay cay.


Tất cả những gì anh nghĩ tới đều liên quan tới cô.


“Sao thế? Sinh con trai không tốt à?”


“Em tưởng anh sẽ nói thích con gái.”


“Vì sao? Tại sao anh lại nói thích con gái?” Quan Triều Viễn thắc mắc.


“Mọi người đều nói, con gái là tình nhân kiếp trước của bố, con gái thân với bố, bố đều thích con gái, cho nên em đoán anh cũng thích.”


Hồi nhỏ Tô Lam thường xuyên nghe mọi người nói như vậy, nhưng trong mắt cô, nhà họ Tô không phải như thế.


“Nếu anh có thêm một tình nhân thì em sẽ không ghen chứ? Khà khà, cho nên anh vẫn thích con trai hơn. Nhưng em thích con trai hay con gái?”


“Em cũng thích con trai.”


“Vì sao?” Lần này đến lượt Quan Triều Viễn đặt câu hỏi.


Tô Lam ghé vào tai Quan Triều Viễn.


“Em sợ anh có con gái sẽ bơ em.”


Nói cho cùng cô vẫn có chút ích kỷ.


“Không đâu, không ai cướp được vị trí của em trong lòng anh.”


Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn.


“Em ngủ sớm đi, ngày mai còn đi khám.”


“Ừm.”


Dù nói nhiều như vậy nhưng trong lòng Tô Lam vẫn hơi thấp thỏm không yên.


“Nhỡ không phải mang thai thì sao? Anh có thất vọng không?”


“Không đâu, sớm muộn cũng sẽ có, anh chịu khó như thế cơ mà!”


Chuyện ở trên giường đúng là Quan Triều Viễn rất chịu khó!


Hai người chúc nhau ngủ ngon, Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn, ngủ thiếp đi trong sự ngọt ngào.


Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn từ từ tắt ngúm.


Họ sắp có con.


Ban nãy anh thật sự hưng phấn quá mức, gần như quên mất mình không phải là một con người.


Nếu con họ có vấn đề thì làm sao đây? Nếu con họ cũng bị phong ấn thì làm sao đây? Nếu con họ là quái vật thì làm sao đây?


Bởi vì chưa từng tiền lệ như vậy nên tương lai con họ có dáng vẻ như thế nào không ai biết trước được.


Lòng Quan Triều Viễn rất rối bời.


Đêm nay anh gần như không ngủ.


Buổi sáng, Tô Lam vui vẻ rửa mặt, hôm nay cô không làm việc mà đến bệnh viện khám.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, hình như anh hơi mệt mỏi.


“Anh sao thế? Đêm qua ngủ không ngon à?”


Quan Triều Viễn cười không nói gì.


“Biết thế em đã không nói cho anh, làm hại anh hưng phấn như vậy, thậm chí ngủ cũng không ngon, đáng lẽ sáng nay em mới nên nói cho anh biết!”
 
Chương 981


Chương 981


“Nó là con trai anh, tất nhiên anh phải biết ngay và luôn rồi.”


“Được rồi, không luyên thuyên với anh nữa, thu dọn xong chúng ta đến bệnh viện.”


Tô Lam không ăn sáng vì lo lắng phải khám một số phần, cho nên cô để bụng rỗng.


Quan Triều Viễn cũng không ăn sáng theo Tô Lam.


Bệnh viện Q.M


Đến cửa phòng khám, Tô Lam bỗng thấy căng thẳng.


Cô cũng rất lo lắng, nhỡ không mang thai thì sao?


Quan Triều Viễn ôm bả vai Tô Lam.


“Có cần anh vào cùng em không?”


“Không cần, phụ nữ vào khám, đàn ông vào cùng người ta cười cho đấy!”


“Em xem lòng bàn tay em đầy mồ hôi kìa!”


“Đó là vì em nóng! Em vào đây, anh chờ em ở bên ngoài!”


Tô Lam hạ quyết tâm, mở cửa đi vào.


Quan Triều Viễn ngồi trên ghế dài bên ngoài chờ đợi.


Tô Lam mang thai thật sao?


Cả đêm qua anh không ngủ, cứ suy nghĩ vấn đề này mãi, trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn.


Nếu con sinh ra có vấn đề thì Tô Lam sẽ biết được thân phận của anh.


Lần trước qua bộ phim, Quan Triều Viễn đã thăm dò được ý của Tô Lam, khả năng cô ở bên sinh vật nửa người nửa ma cà rồng như anh là khó có thể xảy ra.


Mặt khác Quan Triều Viễn cũng không hy vọng hai người họ tạo ra một bi kịch khác như anh.


Ở mặt này, Quan Triều Viễn không mong Tô Lam mang thai.


Quan Triều Viễn nghe thấy rõ ràng trong lòng mình có một giọng nói đang cất lên đầy khát vọng: Tôi muốn làm bố.


Anh không ngờ khi nghe thấy tin Tô Lam có lẽ đang mang thai, anh lại hưng phấn như vậy.


Trên thực tế trong lòng anh vô cùng khát khao có được một kết tinh tình yêu của mình và Tô Lam.


Đó là con của anh và cô…


Khi anh đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ rối bời thì cửa mở ra…


Quan Triều Viễn bật dậy ngay lập tức hệt như ngồi trên lò xo.


“Thế nào rồi?”


Vẻ mặt của Tô Lam buồn hiu, cô cúi thấp đầu giống như đứa bé phạm lỗi.


Thấy nét mặt buồn bã của cô, Quan Triều Viễn cũng đoán được phần nào.


Nhưng anh nghĩ lại, cảm thấy khác thường.


“Lẽ nào em cố ý à? Có phải là đang giả vờ không?”


Tô Lam ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy vẻ bất lực.


“Em không mang thai…”


“À.”


Quan Triều Viễn dài giọng, sự thất vọng khó có thể che giấu trong giọng nói của anh.
 
Chương 982


Chương 982


“Em xin lỗi…”


Tô Lam nói lí nhí, như ngã vào trong bụi bặm. Cô nên xác định chắc chắn mình mang thai rồi mới nói cho Quan Triều Viễn.


“Không sao, việc này có gì mà phải xin lỗi.”


Quan Triều Viễn cố duy trì nụ cười.


Thật ra, anh cũng cảm thấy rất thất vọng, nhưng trong đầu lại có một giọng nói nói với anh: Đây là chuyện tốt.


“Sếp Quan, mợ Quan, mời hai người vào đây.” Chung Vũ Lăng gọi vọng ra từ bên trong.


Bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Tô Lam ngày hôm nay là Chung Vũ Lăng, cũng chính là bác sĩ sản khoa giỏi nhất.


Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng ngồi xuống đối diện Chung Vũ Lăng.


Thân là bác sĩ khoa phụ sản, bà ta có thể thấy được hai vợ chồng khi biết mình không mang thai thì thất vọng biết chừng nào.


“Sếp Quan, mợ Quan, hai người đã mang thai rồi phải không?”


Nụ cười của Tô Lam xen lẫn sự ngọt ngào và ngượng ngùng.


“Đúng vậy, từ sau lần sảy thai trước đó, tôi vẫn luôn muốn có một đứa bé.”


“Thật ra lần này không mang thai là chuyện tốt.”


“…”


“Mợ Quan, trước đó mợ đã dùng thuốc tránh thai một thời gian dài, sau đó lại sảy thai. Lúc sảy thai băng huyết nhiều, tuy cơ thể thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, sức khỏe của mợ vẫn không được tốt.”


Tô Lam gật đầu, cô cũng biết những điều này rồi.


“Vì vậy kinh nguyệt của mợ bất thường hoàn toàn là do ảnh hưởng từ trước. Mợ nên chăm sóc sức khỏe cho tốt mới là quan trọng, đến khi sức khỏe khôi phục thì lại sinh một đứa bé kháu khỉnh. Hai người còn trẻ, còn nhiều cơ hội mang thai mà, không việc gì phải vội.”


Tuy Chung Vũ Lăng đã nói thế, nhưng rốt cuộc Tô Lam và Quan Triều Viễn vẫn hơi thất vọng.


Với tình hình hiện tại, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.


“Cảm ơn bà, bác sĩ Chung, vậy chúng tôi về trước.”


“Kinh nguyệt không đều có cần trị liệu không?” Quan Triều Viễn bỗng lên tiếng hỏi.


Về sức khỏe của Tô Lam, Quan Triều Viễn vô cùng tự trách.


Nếu như lúc trước anh không lén cho Tô Lam uống thuốc tránh thai, có lẽ bây giờ đã không có vấn đề gì rồi.


“Với tình trạng hiện tại của mợ Quan thì cũng không có gì đáng ngại, sau khi trở về điều dưỡng cẩn thận là được. Kinh nguyệt bất thường đôi khi còn liên quan đến cảm xúc và áp lực tinh thần. Nếu dùng thuốc lại thành có hại cho sức khỏe.”


“Được rồi.”


Trên đường về, hai người họ không nói năng gì.


Tô Lam trầm mặc lạ thường.


Cô biết lần này mình nhanh ẩu đoảng.


Không nên nói thẳng cho Quan Triều Viễn biết, thành ra hai người họ đều thất vọng.


“Anh có giận em không?” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn một cách dè dặt.
 
Chương 983


Chương 983


“Anh giận gì chứ? Em không nghe thấy bác sĩ nói à? Không mang thai là chuyện tốt, bây giờ em phải chăm sóc sức khỏe cho tốt đã.”


Tô Lam bĩu môi.


“Em cảm thấy anh rất thất vọng ấy.”


“Ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng mà anh rất cũng vui. Bác sĩ nói đúng, chăm sóc tốt cho thân thể đã, chúng ta còn trẻ, sau này sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề.”


Tô Lam bị câu nói của Quan Triều Viễn chọc cười.


“Còn mười tám đứa nữa chứ, anh nghĩ em là lợn nái à?”


“Em nghĩ em không phải thế à?”


“Anh mới là lợn nái ấy!”


“Anh là nam mà!”


Hai người lại bắt đầu cãi nhau trên ô tô, cuối cùng cũng xua tan vẻ thất vọng trên mặt.


Nửa đường Quan Triều Viễn xuống xe đến Tập đoàn Dark Reign.


Trên thực tế, anh rất thất vọng, chẳng qua anh không muốn Tô Lam buồn mà thôi.


Tô Lam trở về nhà.


Dì Phương và Lê Hoa đã chờ sẵn ở nhà, buổi sáng hai người họ nghe được cuộc đối thoại của Tô Lam với Quan Triều Viễn, cũng đoán được chút ít.


Tô Lam vừa vào cửa, Lê Hoa lập tức ra đón và lấy dép cho cô.


“Mợ chủ, đứa bé là trai hay gái vậy ạ?”


Dì Phương đứng bên cạnh cười nói.


“Lê Hoa, mang thai đâu biết là trai hay gái nhanh như thế được? Cháu còn nhỏ, chẳng biết gì cả!”


“Bây giờ vẫn chưa biết sao ạ?”


Tô Lam nghe hai người họ nói thế thì càng khó chịu hơn.


“Không biết thì thôi vậy, dù sao là cô chủ nhỏ hay cậu chủ nhỏ thì cháu cũng sẽ chăm hết! Mợ chủ, chúng ta đã nói rồi nhé, tôi chăm sóc đứa bé giúp mợ!”


Hình như dì Phương nhận ra Tô Lam không vui, bèn nháy mắt ra hiệu cho Lê Hoa.


“Dì Phương, dì nháy mắt làm gì thế? Dì nấu canh cho mợ chủ đi, phải mau bồi bổ cho mợ chứ!”


Lê Hoa không hiểu được ý của dì Phương.


“Tôi không mang thai.” Tô Lam nói một cách nhẹ nhàng, giọng nói của cô khá trầm thấp.


“Hả?” Hiển nhiên Lê Hoa không nghĩ tới điều này.


Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.


“Không sao, không sao. Mợ và cậu chủ còn trẻ, cứ chơi vài năm trước đã rồi đẻ sau, đứa bé sinh ra cũng coi như buộc cậu mợ lại, muốn đi đâu cũng không đi được nữa.”


Dì Phương vội giảng hòa.


“Đúng vậy.”


Lê Hoa hơi buồn, uổng công cô vui vẻ nãy giờ.


“Tôi còn tưởng rằng có thể chăm nom cô cậu chủ nhỏ chứ.”


Dì Phương lập tức lắc đầu với Lê Hoa.
 
Chương 984


Chương 984


Tô Lam đi lên phòng, không để ý đến họ nữa.


Buổi tối, Quan Triều Viễn trở về, hai người họ cố gắng quên chuyện mang thai đi, giả vờ như chưa xảy ra gì cả.


Đến giờ đi ngủ, Quan Triều Viễn và Tô Lam về phòng.


“Ông trời đối xử tốt với anh thật, thế này tối anh lại có thể làm với em rồi.”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam, hôn mặt cô một cách thân mật.


“Mau đi tắm đi.”


“Em yên tâm, về sau anh sẽ cần mẫn hơn, sẽ có nhanh thôi.”


Tô Lam cười.


“Trước kia anh chưa đủ cần mẫn hay sao, còn phải cần mẫn thế nào nữa?”


“Không đủ, vĩnh viễn không đủ!”


Quan Triều Viễn thổi vào tai Tô Lam một cái, ám muội vô cùng.


“Ghét thế!”


“Anh tắm đây!” Quan Triều Viễn vừa ngâm nga vừa đi vào phòng tắm.


Tô Lam dọn dẹp giường chiếu.


Đúng lúc này, điện thoại di động Quan Triều Viễn thả trên giường đổ chuông.


Tô Lam vô thức nhìn sang, là số lạ, không được lưu vào danh bạ.


Hiện tại Quan Triều Viễn đang tắm.


Chuông điện thoại cứ reo vang.


Tô Lam cầm điện thoại đi đến cửa phòng tắm.


“Anh có điện thoại này!”


“Em nghe giúp anh đi, phiền quá thôi, tối rồi còn không yên nữa!” Quan Triều Viễn hơi bực.


“Thế em nói gì?”


Tô Lam khó xử, nếu là Doãn Cẩn hoặc Dạ Bân thì cô còn nghe máy được, nhưng lại không biết số điện thoại này là của ai.


“Cứ nói em là vợ anh, có chuyện gì nói với em là được.”


Điện thoại di động lại đổ chuông, xem ra người này có việc gấp thật, nếu không sẽ không gọi liên tục vài cuộc điện thoại như thế này.


Cuối cùng Tô Lam vẫn nghe máy.


“A lô, xin chào.”


“Cô là ai?”


Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng phụ nữ chẳng hề khách sáo, hơn nữa giọng nói này nghe còn rất trẻ.


“Thế cô là ai?”


Tô Lam ù ù cạc cạc.


“Tôi hỏi cô trước, cô trả lời trước đi!” Người phụ nữ bên kia nói năng không chút khách khí.


Tô Lam nghĩ người này sao mà ngang ngược quá.


“Tôi là vợ của Quan Triều Viễn, anh ấy đang tắm, cô có chuyện gì thì nói với tôi.”
 
Chương 985


Chương 985


“Cái gì? Cô nói cô là vợ của Tiểu Viễn?”


Giọng phụ nữ đó lại chất vấn.


Nhưng Tô Lam hiểu được ngay, bạn bè quen biết Quan Triều Viễn đều gọi anh là A Viễn.


Chỉ có người nhà họ Mục mới gọi anh là Tiểu Viễn.


“Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn hơn một năm, xin hỏi cô là…”


“Tôi là mẹ nó, bảo thằng bé nghe điện thoại cho tôi!”


Tức khắc Tô Lam trợn tròn mắt!


Trời ạ, không ngờ lại là mẹ chồng của mình!


Lần này xong đời rồi!


“Anh ấy đang tắm… hay là lát nữa con bảo anh ấy gọi cho mẹ nhé?”


“Tút tút tút…”


Đối phương đã cúp máy rồi.


Tô Lam bày ra vẻ mặt không yêu thương nổi cuộc đời này nữa. Không ngờ lại là mẹ chồng, trời ạ, cô nói chuyện cũng không khách sáo, lẽ nào chọc giận mẹ chồng rồi ư?


Còn chưa gặp mặt đã chọc giận mẹ chồng rồi!


Tô Lam hết sức bối rối.


Quan Triều Viễn tắm xong đi ra, vừa đi anh vừa lau mái tóc còn ướt.


Tô Lam lập tức tiến lên.


“Trời ơi, anh hại chết em rồi!”


“Sao thế, anh tắm mà còn hại em à?” Quan Triều Viễn vẫn cứ lau đầu và chẳng hề để tâm.


“Sao anh lại không lưu số điện thoại của mẹ anh vào thế hả? Em lại không biết bà ấy là ai, bà ấy vừa nghe máy là chất vấn em là ai luôn. Khi ấy em cũng ngớ ra, nói chuyện không khách sáo lắm…”


“Mẹ anh?”


Quan Triều Viễn khựng lại.


Tô Lam lập tức đưa điện thoại di động cho Quan Triều Viễn.


“Mẹ anh vừa gọi điện cho anh đấy, có lẽ là tức giận rồi, em chưa nói xong thì bà ấy đã cúp máy luôn. Mau gọi lại cho bà ấy đi.”


“Ừ.”


Quan Triều Viễn lấy điện thoại rồi đi ra khỏi phòng ngủ.


Tô Lam ngồi trên giường với vẻ phiền muộn.


Đây là một sự hiểu lầm, thứ nhất Quan Triều Viễn không lưu số điện thoại của mẹ, thứ hai Tô Lam cũng không ngờ người có giọng phụ nữ trẻ trung như thế lại là mẹ chồng của mình!


Nhưng Tô Lam lại cảm thấy không đúng lắm.


Mục Nhiễm Tranh từng nói, bà cô của anh cưới muộn đẻ muộn, ba mươi lăm tuổi mới sinh ra Quan Triều Viễn, tính ra năm nay đối phương cũng phải sáu mươi tuổi rồi.


Nhưng nghe giọng của bà lại vô cùng trẻ tuổi, giống như phụ nữ hai, ba mươi tuổi vậy.


Quan Triều Viễn đi đến phòng đọc sách, tiện tay khóa cửa lại, sau đó gọi cho Mục Chỉ Huyên ngay lập tức.


Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
 
Chương 986


Chương 986


“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?”


“Người phụ nữ vừa rồi là thế nào? Cô ấy nói mình là vợ con, đã muộn thế này hai đứa còn ở cạnh nhau, rốt cuộc là có chuyện gì?”


Mục Chỉ Huyên tức giận chất vấn.


“À… thì là vợ con đấy… chẳng phải mẹ bảo con lấy cô ấy à?”


Quan Triều Viễn cũng không biết giải thích thế nào.


“Mẹ bảo con cưới cô ấy nhưng không bảo con… Tiểu Viễn, rốt cuộc chuyện của hai đứa là thế nào? Bắt đầu sống chung với nhau rồi à?”


“Ờm… rốt cuộc mẹ tìm con có việc gì không?”


Quan Triều Viễn đánh trống lảng một cách cứng nhắc.


“Mẹ đang hỏi con đấy, rốt cuộc chuyện của hai đứa là thế nào?”


“Mẹ, thế nào là thế nào, con cũng lấy cô ấy rồi, đương nhiên là phải sống với nhau chứ.”


“Con hồ đồ quá đấy, Tiểu Viễn!”


Mục Chỉ Huyên biết con trai mình đã trưởng thành, cũng có nhu cầu sinh lý, giải quyết nhu cầu sinh lý thì được nhưng tuyệt đối không thể yêu đương!


Bây giờ chưa phải là lúc để anh có thể yêu đương.


“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm, bây giờ bọn con hạnh phúc lắm. Thế rốt cuộc mẹ tìm con có việc gì?”


“Con trở về cho mẹ ngay lập tức!”


“Mẹ, có phải mẹ lại nhớ con rồi không? Nhưng mà dạo này con hơi bận, chờ con xử lý xong công việc thì con…”


Quan Triều Viễn vẫn ăn nói khôi hài như cũ, anh vốn định lừa gạt cho qua, nhưng không ngờ lần này lại không có tác dụng với Mục Chỉ Huyên.


“Khỏi làm trò đấy với mẹ, mẹ muốn con trở về ngay lập tức! Nếu không mẹ sẽ bảo bố đến tìm con, con tự nghĩ đi!”


Mục Chỉ Huyên cúp máy cái rụp.


Quan Triều Viễn thờ dài thườn thượt.


Lần này mẹ mình nổi giận thật rồi, từ nhỏ đến lớn Mục Chỉ Huyên đều vô cùng cưng chiều anh, rất ít khi nổi giận với anh.


Lần này khó đối phó thật rồi, xem ra anh cần phải trở về một chuyến.


Quan Triều Viễn trở lại phòng ngủ, Tô Lam lập tức tiến lên.


“Sao rồi? Có phải mẹ anh giận em không?”


Tô Lam thấp thỏm đã lâu.


“Không, sao mẹ lại giận em được chứ? Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.


“Không giận thật à? Em nói chuyện với bà ấy không khách sáo gì hết, em còn tưởng… giọng bà ấy nghe trẻ lắm…”


Tô Lam xoa tay, vẫn cảm thấy lo lắng.


“Mẹ anh không dễ dàng tức giận vậy đâu. Anh đã giải thích rõ ràng với mẹ rồi, em yên tâm, mẹ sẽ không giận em đâu.”


“Ồ.”


Bấy giờ Tô Lam mới yên lòng.
 
Chương 987


Chương 987


“Giọng mẹ anh nghe trẻ thật đấy! Nghe như mới hai, ba mươi tuổi thôi ấy, dù sao cũng không quá bốn mươi.”


“À… bà ấy, giọng bà ấy rất dễ nghe, bố anh cũng hay nói như vậy.” Quan Triều Viễn trả lời một cách cẩn thận.


Thời gian của Mục Chỉ Huyên dừng lại ở ba mươi lăm tuổi, dù thế nào bà cũng không thể nói với giọng của người sáu mươi tuổi.


“Tốt thật đấy.”


Tô Lam cũng không tiếp tục đề tài này nữa.


Ngày hôm sau, Quan Triều Viễn trở về rất sớm.


Lúc đó Tô Lam còn chưa bắt đầu chuẩn bị bữa tối, thấy Quan Triều Viễn về, cô đi vào phòng bếp luôn.


Quan Triều Viễn lập tức mang cô ra khỏi phòng bếp.


“Tô Lam, anh có chuyện phải nói với em, em hứa với anh là không được giận đi đã.”


“Sao thế anh?”


Tô Lam có dự cảm chẳng lành, cô lo chuyện mà Quan Triều Viễn muốn nói có liên quan đến bố mẹ anh. Rốt cuộc Tô Lam cũng biết thái độ của mình ngày hôm qua khi nghe điện thoại không được tốt.


Mỗi người phụ nữ đều phải vượt qua rào cản trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.


“Anh phải đi công tác một thời gian.”


“Hả? Đi công tác?”


Nghe thấy là việc này, tảng đá treo trong lòng Tô Lam cuối cùng cũng rơi xuống, may mà không phải việc gì liên quan đến bố mẹ của anh.


“Em không được giận, không phải anh cố ý muốn đi công tác mà thật sự là không đi không được.”


Trong khoảng thời gian này, Tô Lam ở nhà, khó khăn lắm hai người họ mới được đoàn tụ, vậy mà anh lại phải công tác, điều này cũng có nghĩa là họ phải chia xa.


“Em không giận, đi công tác là điều hết sức bình thường mà. Anh đi đâu?”


“Đi Pháp.”


“Bao lâu?”


“Có lẽ là một tuần, tạm thời chưa xác định được, tối nay anh phải đi rồi.”


“A, gấp thế à? Vậy em chuẩn bị hành lý giúp anh.”


Tô Lam không hề nghi ngờ, cũng không tức giận, quả thật làm cho Quan Triều Viễn khá là ngạc nhiên.


Sau khi sắp xếp hành lý xong, Quan Triều Viễn hôn thật mạnh lên trán Tô Lam.


“Chờ anh trở về, phải ngoan đấy.”


Tô Lam cười nhẹ.


Lần nào cũng là Quan Triều Viễn tiễn cô đi, rốt cuộc hôm nay cũng đảo ngược.


“Anh phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, đừng để bị bệnh, đừng liều mạng làm việc để về sớm, biết chưa?”


Tô Lam dặn dò cẩn thận.


“Được, anh biết rồi.”


“Đồ ăn trên máy bay không ngon nên em có làm bánh nhân đậu đỏ cho anh, anh mang theo ăn trên đường, đợi xuống máy bay rồi ăn uống cẩn thận.”


“Được rồi, còn gì nữa?” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với ánh mắt dịu dàng.
 
Chương 988


Chương 988


“Hết rồi.”


Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên và hôn mạnh lên môi cô một cái.


Sau đó anh lên xe đến sân bay.


Trên thực tế, đây chỉ là hành vi đánh lừa người khác thôi, mục đích thật sự của anh chỉ có một mình anh biết.


Love Valley.


Trong một tòa biệt thự nhỏ nằm sâu trong rừng rậm, giờ đây bầu không khí lặng ngắt.


Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi thấp đầu.


Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên ngồi đối diện anh, vẻ mặt họ đều cực kỳ nghiêm túc.


“Những gì mẹ con nói đều là thật sao?”


Hồi lâu, rốt cuộc Quan Hạo lên tiếng.


“Vâng.”


“Càn quấy!” Quan Hạo tức giận quát.


Quan Triều Viễn gãi đầu chán nản.


“Thì có gì đâu ạ? Con cảm thấy như thế tốt mà, con cũng đâu thể độc thân cả đời được, nhất định con sẽ phải lấy vợ sinh con thôi.”


Quan Triều Viễn rung chân, tỏ vẻ chẳng quan tâm.


“Tiểu Viễn, việc này tuyệt đối không thể được. Đâu phải con không biết thân phận của mình, lỡ như bị cô gái kia phát hiện thì hết đường cứu vãn.”


Mục Chỉ Huyên nói năng dịu dàng hơn Quan Hạo nhiều.


“Vậy thì sao chứ? Chẳng phải trước kia khi yêu bố, mãi đến lúc sau mẹ mới biết ba là ma cà rồng hay sao?”


Khi nói đến nửa câu sau, giọng của Quan Triều Viễn nhỏ đi hẳn.


Nhưng vẫn đủ để hai người họ nghe thấy.


Mục Chỉ Huyên há miệng, nhưng không nghĩ ra được câu nào để phản bác Quan Triều Viễn.


Bà và Quan Hạo đã để lại cho anh một tấm gương xấu.


Quan Triều Viễn nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cũng đến lúc phải trả lời tin nhắn của Tô Lam rồi.


Anh canh chuẩn thời gian máy bay của Pháp, cố ý đặt chuông báo.


“Con về trước trả lời tin nhắn, lát nữa nói tiếp.”


Quan Triều Viễn cầm điện thoại đứng dậy định ra ngoài.


“Đứng lại! Quay lại cho bố!” Quan Hạo quát.


“Con nhắn tin thôi mà, lát nữa sẽ về ngay!”


Tín hiệu trong nhà không tốt, thế nên anh phải leo lên cây, nếu không đâu cần tốn sức như thế.


“Nhắn tin cái gì, giờ là lúc nhắn tin à?!”


“Con phải gửi tin cho Tô Lam nói con đến rồi, bằng không cô ấy sẽ lo.”


“Quay lại cho ba!”


Mục Chỉ Huyên vỗ cánh tay Quan Hạo.


“Mình à, anh bình tĩnh nói chuyện với con nó, đừng tức giận.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom