Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 769


Chương 769


“Chân.”


Tô Lam mặc quần dài, Quan Triều Viễn cũng không thấy được vết thương của cô.


“Để anh xem.”


“Không cần đâu, vừa băng bó xong rồi, khâu mấy mũi, trong thôn không có thuốc tê nên em đau muốn chết!”


Tô Lam nói xong lại cảm thấy tủi thân, lập tức bật khóc.


Quan Triều Viễn lại ôm cô vào lòng.


“Phải khâu mà sao lại không tiêm thuốc tê? Chúng ta không cần đến cái nơi chim không thèm ị này nữa!”


Quan Triều Viễn tức giận nói.


Vừa dứt lời, một tiếng ‘bẹp’ vang lên, sau đó hai người ngửi thấy mùi thối.


Đưa mắt nhìn, một bãi phân chim rơi trên vai Quan Triều Viễn.


Khỏi cần nói cũng biết biểu cảm của Quan Triều Viễn lúc đó phức tạp cỡ nào!


Phải biết anh là người mắc bệnh sạch sẽ, mất một thời gian mới có thể chịu đựng được việc Tô Lam lau nước mũi và nước mắt lên người anh.


Giờ lại có một bãi phân chim!


Tô Lam nhìn bãi phân chim, lập tức nín khóc rồi bật cười.


“Anh xem chim nó trả thù anh đấy, ai bảo anh nói ở đây chim không thèm ị! Giờ chim đang chứng minh sự tồn tại của nó đó, ha ha!”


Thấy Tô Lam cười, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thở hắt một hơi, xem ra anh vẫn phải cảm ơn con chim đi ị này!


“Không khóc nữa?” Quan Triều Viễn véo mũi Tô Lam.


Tô Lam sụt sịt, làm ra vẻ chuẩn bị khóc tiếp.


“Em nhìn đi thì biết, anh không nói nữa, em xem phân chim tiếp đi.”


Tô Lam bĩu môi, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch phân chim trên vai Quan Triều Viễn.


“Chân em đau… làm sao bây giờ? Tối nay không về nhà được rồi.”


“Anh cõng em.”


“Hửm?”


Quan Triều Viễn quay người lại rồi ngồi xổm xuống.


“Nhưng phải đi đường xa lắm.”


“Không sao, lên đi, chúng ta sắp được về nhà rồi.”


Tô Lam trèo lên lưng Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn dễ dàng cõng cô lên.


Tiêu Mạch Nhiên thấy cảnh này, nhìn bóng lưng hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng cô ta hơi chua xót.


Trông có vẻ tình cảm của họ rất tốt.


Nhưng tại sao Tô Lam trước nay ở bên ngoài luôn mạnh mẽ lại mong manh yếu đuối như vậy khi đứng trước Quan Triều Viễn?


Lẽ nào thật sự như câu nói đó? Đàn ông sinh ra luôn có ham muốn che chở, cho nên họ sẽ nghiêng về phía người được họ che chở hơn?
 
Chương 770


Chương 770


Đoạn đường núi mấy cây số này chỉ có thể đi bộ, bởi vì xe không lái vào được.


Có vài lần Tô Lam định xuống nhưng Quan Triều Viễn một mực không cho.


Từ Phóng không bảo vệ tốt Tô Lam nên cũng hơi áy náy.


Thấy Quan Triều Viễn đã đi rất lâu rồi, anh ta vội chạy lên trước.


“Sếp Quan, để tôi cõng mợ chủ cho nhé? Anh thế này cũng mệt lắm rồi!”


Quan Triều Viễn dữ tợn trừng Từ Phóng khiến anh ta sợ hãi không dám nói thêm nữa.


Doãn Cẩn đi tới vỗ vai Từ Phóng.


“Thư ký Doãn, đây là chuyện gì thế? Tôi chỉ muốn san sẻ gánh nặng với sếp Quanthôi, sếp Quancõng mợ chủ mãi thế này thực sự rất mệt.”


Doãn Cẩn lắc đầu.


“Đó là mợ chủ, sếp Quancó thể để cậu cõng mợ ấy sao? Cho dù sếp Quancó mệt chết thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không giao mợ chủ cho người khác.”


“Hả?”


“Đây gọi là dục vọng chiếm hữu, vừa nhìn là biết cậu chưa yêu bao giờ!”


“Dục vọng chiếm hữu gì chứ? Lát nữa thật sự mệt đến đổ bệnh ra! Tôi sợ sếp Quantrách tôi nên muốn…”


Tranh thủ thể hiện để lấy công chuộc tội mà.


“Cậu yên tâm đi, không trách cậu đâu, mợ chủ tốt bụng lắm, cho dù sếp Quancó muốn trách cậu thì mợ chủ cũng không cho trách đâu.”


“Mợ chủ không cho thì có ích gì? Người có tiếng nói chẳng phải là sếp Quanà.”


Doãn Cẩn liếc nhìn Từ Phóng.


“Đến giờ mà vẫn không nhìn ra sao? Tất nhiên người có tiếng nói là mợ chủ rồi! Sếp Quannhà chúng ta ấy à, đừng nhìn bên ngoài hô mưa gọi gió là thế, thực ra là một người sợ vợ đấy.”


Doãn Cẩn thấp giọng nói.


“Hả? Không thể nào.” Từ Phóng vẫn không tin lắm.


Doãn Cẩn cũng không nói thêm gì với anh ta, chuyện này chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể giải thích bằng lời được.


Mấy cây số đường núi này Quan Triều Viễn vẫn luôn cõng Tô Lam, xe của họ đã đỗ ở bên ngoài, ra khỏi đường núi, cuối cùng cũng có thể lên xe nghỉ ngơi rồi.


Sau đó lại ngồi xe mấy tiếng nữa mới đến sân bay.


Quan Triều Viễn đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất, lên máy bay là thu xếp ổn thỏa cho Tô Lam.


“Tô Lam, chân còn đau không?”


Tô Lam gật đầu không chút do dự.


“Vậy em ngủ một giấc đi, ngủ dậy là đến nhà rồi.”


“Anh cũng ngủ đi, anh cõng em cả đoạn đường chắc chắn rất mệt.”


“Anh không mệt, anh nhìn em ngủ.”


Tô Lam nhổm người dậy, sáp đến gần Quan Triều Viễn, hôn lên má anh.


“Ngủ đi.” Quan Triều Viễn đắp chăn cho Tô Lam.


Sau khi Tô Lam ngủ, Quan Triều Viễn quyết định đi vào toilet.
 
Chương 771


Chương 771


Kết quả anh gặp Tiêu Mạch Nhiên trong toilet.


Lúc ở trong núi, trong mắt anh chỉ có Tô Lam, không hề để ý xung quanh có ai.


Tiêu Mạch Nhiên đi cũng chuyến bay với họ.


Gặp nhau thế này có hơi gượng gạo.


Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này khiến cả hai không biết nên nói gì.


“A Viễn, em có chuyện muốn nói với anh.”


Tiêu Mạch Nhiên lên tiếng trước.


“Chuyện gì vậy?”


Tiêu Mạch Nhiên nhìn xung quanh không có ai thì sáp đến gần Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn hơi né tránh theo bản năng.


Điều này ít nhiều cũng khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.


Cuối cùng Tiêu Mạch Nhiên chỉ đành lấy điện thoại ra, viết những lời mình muốn nói vào mục ghi chú.


“Hình như Tô Lam nghi ngờ thân phận của anh.”


Tiêu Mạch Nhiên đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn xem, Quan Triều Viễn xem xong thì bỗng cau mày.


Thực ra buổi sáng sau ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi, Tô Lam đã sờ vào cơ thể anh, còn lắng nghe cả nhịp tim của anh.


Lúc này Quan Triều Viễn cũng ngờ vực, có phải Tô Lam đang xác minh điều gì hay không?


“Không thể nào.” Quan Triều Viễn thấp giọng nói.


“Là chính tai em nghe thấy Tô Lam gọi điện thoại nói chuyện với một người lạ, em chỉ có thể nghe những lời Tô Lam nói, còn đối phương nói gì thì em không nghe thấy, em nghe Tô Lam nhắc đến ba chữ này.”


Tất nhiên Quan Triều Viễn hiểu ba chữ này chính là ‘ma cà rồng’.


Nhưng tai vách mạch rừng, Tiêu Mạch Nhiên không tiện nói ra mấy chữ này.


Quan Triều Viễn im lặng suy nghĩ.


“Em còn nghe thấy Tô Lam nói lược gì đấy, vì em cũng nghe không rõ lắm nên chỉ nhắc nhở anh thôi.”


Nghe thấy lược? Quan Triều Viễn sửng sốt.


Lúc này anh mới nhớ ra, Tô Lam từng nhận được một chiếc lược. Nếu anh đoán không nhầm thì chiếc lược đó được làm từ răng sói.


Lần trước anh đã bị chiếc lược này làm bị thương.


Lẽ nào người ở đầu kia điện thoại muốn dùng chiếc lược này để Tô Lam thăm dò thân phận của mình?


Nhắc đến lược, tất nhiên Quan Triều Viễn cũng biết, có lẽ người đó chính là Giản Ngọc.


Nếu là vậy thì tất cả đều có lý.


Lần trước anh với Giản Ngọc đánh nhau, Giản Ngọc đã dùng dao găm giết anh, có lẽ là anh ta thấy vết máu màu xanh trên dao găm nên mới nghi ngờ anh.


Cho đến bây giờ Quan Triều Viễn vẫn nghĩ không ra, tại sao một con dao găm bình thường có thể làm anh bị thương.


“A Viễn, không phải em muốn chia rẽ quan hệ giữa anh với Tô Lam, em chỉ muốn nói những gì em biết cho anh thôi. Nếu anh vẫn chưa sẵn sàng nói thân phận của mình cho Tô Lam thì anh phải đề phòng.”
 
Chương 772


Chương 772


“…”


“Ngoài ra, em cảm thấy Tô Lam đã bắt đầu nghi ngờ rồi, chi bằng anh chủ động nói với cô ấy, biết đâu Tô Lam sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”


Quan Triều Viễn ngước mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên, trong mắt không có một chút độ ấm nào.


Điều này khiến Tiêu Mạch Nhiên càng đau lòng, ánh mắt anh nhìn Tô Lam luôn chứa đầy tình cảm còn ánh mắt anh nhìn người khác lúc nào cũng lạnh lùng.


“Tôi biết rồi, cảm ơn.”


Quan Triều Viễn mở cửa đi vào toilet.


Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ thở dài rồi quay lại chỗ ngồi của mình.


Quan Triều Viễn đi toilet xong cũng quay về chỗ, thấy Tô Lam ngủ rất ngon nên không quấy rầy cô.


Nhưng anh thấy Tiêu Mạch Nhiên không giống như đang nói dối, nếu không, ai mà biết chuyện cái lược chứ?


Cả quãng đường Quan Triều Viễn vô cùng mệt mỏi, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này.


Xuống máy bay, xe đã đợi ở bên ngoài, Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam lên xe.


Đột nhiên sân bay xôn xao, thậm chí còn có tiếng la hét.


Quan Triều Viễn nhìn ra phía sau.


“Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Ồ, tôi cũng nhìn không rõ lắm, hình như có người bị ngất.”


“Mau đi thôi, đến bệnh viện Q.M trước.”


“Vâng, Sếp Quan.”


Suy cho cùng thì Quan Triều Viễn vẫn không tin được trình độ của bác sĩ trong thôn, anh nhất quyết đưa Tô Lam đến bệnh viện khám lại vết thương ở chân.


Chuyên gia khoa chấn thương của bệnh viện Q.M kiểm tra vết thương của Tô Lam.


“Sếp Quan, vết thương của mợ chủ tạm thời không có trở ngại gì lớn. Nếu sếp Quankhông yên tâm thì có thể gây tê, cắt chỉ rồi tiến hành xử lý và khâu lại lần nữa, nhưng tôi thấy kỹ thuật khâu của bác sĩ này khá tốt, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.”


Tô Lam lập tức nhìn Quan Triều Viễn.


“Em đã chịu đau một lần rồi, lẽ nào còn muốn em chịu đau thêm lần nữa? Em không muốn khâu lại, cứ để thế đi.”


Quan Triều Viễn chỉ có thể nghe lời Tô Lam, anh cũng không muốn Tô Lam bị giày vò thêm nữa.


“Có khả năng bị nhiễm trùng không?” Quan Triều Viễn hỏi.


“Chắc là không đâu, vết sưng bình thường thôi, vài ngày nữa mới có thể đỡ.”


“Sẽ để lại sẹo sao?” Tô Lam chỉ quan tâm đến vấn đề này.


Dù sao thì cô là ngôi sao nữ mà, nếu chân có một vết sẹo thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc mặc váy hay quần ngắn gì đó.


“Cái này khó nói lắm, phải xem khả năng phục hồi của từng cá nhân, vẫn phải chăm sóc cho tốt mới được.”


“Được, tôi biết rồi.”


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam về nhà.
 
Chương 773


Chương 773


Cả quãng đường này Quan Triều Viễn kiên quyết không để cô đi bộ, chỉ cần có chỗ nào đi bộ thì Quan Triều Viễn đều bế cô.


Ngay cả về đến nhà rồi Quan Triều Viễn cũng bế Tô Lam vào phòng ngủ.


Vào phòng, Tô Lam khập khiễng chuẩn bị đi vào phòng tắm.


“Em muốn là gì?”


“Em muốn đi tắm, trong núi tắm rửa khó khăn lắm.” Tô Lam tỏ vẻ tủi thân.


“Em thế này thì tắm kiểu gì? Anh giúp em.”


“Em không cần!” Tô Lam lập tức từ chối thẳng thừng.


“Em tự tắm được sao? Lỡ như động vào vết thương thì phải làm thế nào?”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa đi tới.


Tô Lam xấu hổ đẩy Quan Triều Viễn.


“Em sợ anh làm chuyện xấu.”


Thì ra là lo lắng vấn đề này à!


Hơn hai mươi ngày, anh đã nhịn hơn hai mươi ngày rồi, nếu để anh tắm cho mình…


Không làm chuyện xấu mới lạ đấy!


Quan Triều Viễn cười xấu xa.


“Là em sợ anh làm chuyện xấu hay là em muốn làm chuyện xấu thế?” Quan Triều Viễn mập mờ thì thầm bên tai Tô Lam.


“Anh, em đang nói anh đấy! Em muốn tự tắm!”


“Được rồi, để anh giúp em tắm, hai mươi ngày anh đều nhịn được rồi, còn để ý mấy ngày này à? Hơn nữa chân em đang thọt, anh xuống tay được hay sao?


“Anh mới là đồ thọt ấy, lại còn bảo em thọt!”


Hai người vừa tranh cãi vừa đi vào phòng tắm.


Nhưng trong lúc tắm, Tô Lam cũng không tránh khỏi số phận bị trêu ghẹo!


Quan Triều Viễn cũng đã kiềm chế rồi, anh không muốn ngược đãi mình.


Tắm xong, cuối cùng cũng có thể lên giường đi ngủ.


Mặc dù không thể chạm vào Tô Lam, nhưng nói cho cùng thì có thể ôm được vợ mình, trong lòng cũng thấy an ổn rồi.


Lúc Quan Triều Viễn đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì điện thoại anh đổ chuông.


Là Dạ Bân gọi tới.


Quan Triều Viễn nghĩ ngợi rồi nghe máy, Dạ Bân mà tìm anh thì chẳng có gì ngoài việc hẹn anh đi uống rượu, cũng không có gì mà phải tránh Tô Lam cả.


“A Viễn, không hay rồi, Mạch Nhiên nhập viện!”


“Sao lại thế?” Quan Triều Viễn vô thức nhìn Tô Lam, anh giả vờ đi vệ sinh rồi tiện tay đóng cửa nhà vệ sinh lại.


“Lúc chúng tôi trên máy bay cô ta vẫn ổn mà.” Quan Triều Viễn thấp giọng nói.


“Tôi lừa cậu làm gì chứ? Giờ đang cấp cứu ở bệnh viện đấy, cậu mau đến đi! Hình như là do thiếu máu!”
 
Chương 774


Chương 774


Nghe thấy hai chữ ‘thiếu máu’, trong lòng Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng.


“Tô Lam bị thương rồi… Hôm nay là ngày đầu cô ấy về, sao tôi có thể…”


“Quan Triều Viễn, cậu có lương tâm hay không?! Cậu và tôi đều biết rất rõ tại sao Mạch Nhiên thiếu máu! Tô Lam chỉ bị chấn thương, chẳng phải đã ổn rồi sao? Cũng đâu cần cậu phải ở bên hai bốn tiếng chứ.”


Quan Triều Viễn vẫn không chịu nổi sự dằn vặt trong lòng này.


“Được rồi, tôi đến đó một chuyến.”


Cúp điện thoại, Quan Triều Viễn ấn nút xả nước bồn cầu.


Tô Lam buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, gần đây cô ở trong núi nên buổi tối ngủ không được ngon.


“Ai gọi vậy?” Tô Lam mơ màng hỏi.


“Điện thoại của công ty, bảo anh sang đó một chuyến, có chuyện cần xử lý.”


Tô Lam dụi đôi mắt đang lim dim.


“Muộn vậy rồi vẫn phải đi à?”


Quan Triều Viễn thân mật xoa đầu cô.


“Ừm, anh phải đi một chuyến, chắc không muộn lắm đâu, em ngủ trước đi.”


“Được, vậy anh về sớm chút.”


“Được.”


Quan Triều Viễn hôn lên trán Tô Lam rồi vội vàng rời đi.


Bệnh viện Q.M.


Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến bệnh viện này, cô ta ngất ở sân bay, mà bệnh viện gần với sân bay nhất là ở đây.


Sở dĩ Dạ Bân gọi Quan Triều Viễn tới, thứ nhất là vì anh ta cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên ngất có liên quan đến Quan Triều Viễn, thứ hai là vì đây là bệnh viện của Quan Triều Viễn, tất nhiên bác sĩ sẽ không dám qua loa với Tiêu Mạch Nhiên.


Quan Triều Viễn đến nơi thì đúng lúc cấp cứu xong.


Bác sĩ phụ trách cấp cứu đi ra.


“Bệnh nhân đã không còn trở ngại gì lớn, nhưng bệnh thiếu máu của cô ấy rất nghiêm trọng. Nghe trợ lý của cô ấy nói, khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong núi, có thể là vì thế nên thiếu dinh dưỡng và hạ đường huyết, cộng thêm việc vừa xuống máy bay chưa thích nghi kịp nên mới ngất.”


“Vậy giờ phải làm thế nào?”


“Bây giờ bệnh nhân cần ở bệnh viện điều chỉnh một thời gian, gần đây cô ấy quá kiệt sức. Vấn đề thiếu máu không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ sinh ra những nguy hiểm tiềm ẩn cho sức khỏe.”


“Đưa vào phòng bệnh riêng của tôi đi.” Quan Triều Viễn ra lệnh.


Bác sĩ chần chừ giây lát nhưng vẫn bảo y tá làm theo lời Quan Triều Viễn nói.


Trước đây Quan Triều Viễn từng ra lệnh, phòng bệnh riêng của anh không cho phép dùng vào bất cứ việc gì.


Sau đó Tô Lam nằm viện, mọi người đều biết Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, Tô Lam dùng phòng bệnh riêng tất nhiên cũng là điều dễ hiểu, nhưng người phụ nữ này…


Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Quan Triều Viễn.


Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.
 
Chương 775


Chương 775


Trong lòng Quan Triều Viễn cảm thấy vô cùng rối ren với việc Tiêu Mạch Nhiên ngất xỉu.


“A Viễn, mặc dù tôi biết cậu với Mạch Nhiên không có khả năng, nhưng cậu không thể quên tất cả những gì Mạch Nhiên đã làm vì cậu!”


Quan Triều Viễn im lặng.


“Từ lúc biết cậu với Tô Lam đã kết hôn, Mạch Nhiên luôn liều mạng làm việc để khiến bản thân tê liệt, mỗi ngày cô ấy ngủ còn chưa được bốn tiếng. Tôi đoán là cô ấy liều mạng quá nên mới thành ra như bây giờ, cậu không thể mặc kệ cô ấy!”


“Tôi có nói là tôi mặc kệ đâu!” Quan Triều Viễn phản bác: “Nhưng cậu cũng phải biết là tôi với Tô Lam đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi nên giữ khoảng cách với cô ta!”


Người phía trước nghe Quan Triều Viễn nói thế thì lập tức tiến tới túm lấy cổ áo Quan Triều Viễn.


“Lúc Mạch Nhiên bất chấp cả mạng sống vì cậu, sao cậu không nói nam nữ thụ thụ bất thân đi? Quan Triều Viễn, cậu trở nên máu lạnh thế này từ khi nào? Bây giờ trong mắt cậu chỉ có một mình Tô Lam thôi!”


Dạ Bân hoàn toàn chướng mắt với sự thờ ơ của Quan Triều Viễn.


“Đúng, bây giờ trong mắt tôi chỉ có một mình Tô Lam thôi, như vậy là sai sao?”


Dạ Bân buông cổ áo Quan Triều Viễn ra, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Quan Triều Viễn.


“Cậu có đang nói tiếng người không thế? Cho dù không thành đôi với Mạch Nhiên thì ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè, Mạch Nhiên từng bất chấp mạng sống vì cậu, sao cậu có thể phũ phàng với cô ấy như vậy?”


Cú đấm của Dạ Bân không có bất cứ tính uy hiếp nào đối với Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn vững vàng đứng tại chỗ, nhưng giọng nói có vẻ cô đơn hơn nhiều.


“Tôi không nói sẽ mặc kệ cô ta, cô ta bệnh là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”


“Cậu nói thế xem như vẫn là tiếng người!” Dạ Bân lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.


“Đừng nói chuyện này với Tô Lam, tôi khuyên cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Nếu tôi biết có người cố ý phá tôi với Tô Lam, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!”


Lời của Quan Triều Viễn vang vọng.


Ánh mắt Dạ Bân hơi mơ hồ, xem ra Quan Triều Viễn vẫn đề phòng anh ta.


Tất nhiên Quan Triều Viễn phải đề phòng Dạ Bân rồi, anh ta với Tiêu Mạch Nhiên lớn lên cùng nhau.


Giữa Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lam, đương nhiên Dạ Bân sẽ chọn Tiêu Mạch Nhiên.


Quan Triều Viễn một mình đi tìm bác sĩ phụ trách điều trị cho Tiêu Mạch Nhiên.


Mặc dù anh nghi ngờ, nhưng dù sao thì đây là bệnh viện của anh, chắc bác sĩ ở đây sẽ không bị mua chuộc.


“Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tình hình của Tiêu Mạch Nhiên thế nào?”


Bác sĩ giật mình với những lời Quan Triều Viễn nói.


“Sếp Quan, chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?”


“Tôi muốn ông nói lại một lần nữa!” Quan Triều Viễn nghiến răng, ánh mắt hung dữ.


Bác sĩ lập tức gật đầu.


“Cô Tiêu bị tái phát bệnh thiếu máu vì làm việc quá độ trong thời gian dài và thiếu dinh dưỡng, mặc dù tình hình hiện tại không quá cấp bách nhưng cũng rất nghiêm trọng, cần phải nằm viện để tiến hành điều trị bằng thuốc bổ máu.”


Lúc này ánh mắt Quan Triều Viễn mới hơi dịu xuống.
 
Chương 776


Chương 776


Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.


“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”


“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương án chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”


“Tôi biết rồi.”


Quan Triều Viễn ra khỏi phòng làm việc.


Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.


Chắc chắn Tô Lam đã ngủ rồi.


Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều ở lại bệnh viện.


Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.


Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.


“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”


Quan Triều Viễn vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.


“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.


“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”


“Ờ…”


Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Quan Triều Viễn đứng ở cách đó không xa.


Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.


Vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ ở bên cạnh Tô Lam, dù sao thì Tô Lam cũng bị thương.


“A Viễn… xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”


“Chẳng phải cậu ấy nên lo lắng à? Không do cậu ấy thì cậu có thể thiếu máu sao?”


“Dạ Bân, đừng nói thế.”


Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.


“Bác sĩ và y tá ở đây sẽ chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước đã.”


Nghe Quan Triều Viễn nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.


“A Viễn! Mạch Nhiên vừa tỉnh… cậu…”


Tiêu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.


“Anh mau về đi, Tô Lam bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.”


Quan Triều Viễn cụp mí mắt.


Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.


“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.”


Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người ra khỏi phòng bệnh.


Dạ Bân tức đến giậm chân.


“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”


Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
 
Chương 777


Chương 777


“Mạch Nhiên, nếu không phải vì A Viễn thì cậu cũng không thiếu máu, cổ tay cậu cũng không có vết sẹo xấu xí như thế, cậu còn luôn phải nghĩ cách để che đi, cậu là một ngôi sao mà.”


Nhìn Tiêu Mạch Nhiên hi sinh tất cả vì Quan Triều Viễn, từ tận đáy lòng, Dạ Bân ấm ức thay cho Tiêu Mạch Nhiên.


“Giờ cậu ấy đã kết hôn rồi, chắc chắn không thể nào cho cậu tình yêu được, lẽ nào bảo cậu ấy chăm sóc cậu lúc cậu bệnh là sai sao? Đừng quên, nếu không phải vì cậu ấy thì cậu sẽ không nằm ở đây!”


Dạ Bân bất mãn nổi giận ngồi xuống ghế.


Tiêu Mạch Nhiên im lặng thở dài.


“Tô Lam bị thương rồi…”


“Tôi nghe nói rồi, cô ta chỉ bị chấn thương khâu vài mũi mà thôi, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì lớn! Cậu biết không, lúc cậu ngất mặt mày trắng bệch chẳng khác nào tờ giấy, thật sự khiến người ta sợ chết khiếp, lúc đó còn không cảm nhận được mạch đập đấy!”


Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười, không nói thêm gì.


“Mạch Nhiên, cậu cứ nghĩ cho người khác, nhưng ai sẽ nghĩ cho cậu? Cậu có thể ích kỷ chút được không? Bệnh của cậu là vì A Viễn, A Viễn chăm sóc cho cậu là điều cậu ấy nên làm!”


“Được rồi Dạ Bân, cậu đừng nói nữa, tình cảm giữa A Viễn với Tô Lam rất tốt, tôi không muốn chen chân vào, A Viễn cũng sẽ lo Tô Lam hiểu lầm đúng không?”


Dạ Bân im lặng thở dài, anh ta cũng chịu thua Tiêu Mạch Nhiên, giờ này rồi mà còn nói thay cho người khác.


“Được rồi, tôi không nói nữa, cậu muốn ăn gì? Tôi đi bảo họ chuẩn bị.”


Khu Rainbow.


Tô Lam tỉnh lại, cô sờ bên cạnh theo bản năng.


Lạnh lẽo! Trống không!


Cô lập tức mở mắt, không thấy Quan Triều Viễn đâu.


Lúc này, Quan Triều Viễn đẩy cửa rồi bước vào phòng ngủ.


“Dậy rồi à?”


Anh mỉm cười đi tới bên giường.


“Anh vừa về sao?”


“Ừm, tối qua ngủ ngon không?”


Trong mắt Quan Triều Viễn đầy cưng chiều.


“Ừm, rất ngon, lâu rồi không ngủ ngon như thế.” Tô Lam vươn vai.


“Xem ra không có anh em vẫn có thể ngủ rất ngon nhỉ.”


Tô Lam ôm cổ Quan Triều Viễn.


“Có anh em sẽ ngủ ngon hơn.”


Quan Triều Viễn thân mật khẽ mổ lên môi Tô Lam.


“Anh bảo dì Phương nấu cháo trứng thịt nạc em thích ăn nhất đấy, lát nữa dậy là có thể ăn rồi.”


“Anh buồn ngủ à? Ngủ một lát đi.”


“Tô Lam, có thể mấy ngày tới anh sẽ hơi bận.”


Quan Triều Viễn vừa chỉnh lại tóc cho Tô Lam vừa nói.
 
Chương 778


Chương 778


“Hửm?”


“Có thể sẽ không có nhiều thời gian ở bên em, em có giận anh không?”


“Vấn đề ở công ty rất rắc rối sao?” Tô Lam lập tức lo lắng.


“Xem là vậy đi, tóm lại có thể khoảng thời gian này sẽ hơi bận, vài ngày nữa là ổn, đừng nhớ anh quá.”


Tô Lam làm mặt quỷ.


“Chẳng thèm nhớ anh đâu.”


Quan Triều Viễn kề trán lên trán Tô Lam.


“Không nhớ anh?”


Tô Lam cười ngọt ngào.


“Vậy anh cũng đừng để mình mệt quá.”


“Không đâu, ông trời vẫn rất tốt với anh. Biết em bị thương không thể thân mật được nên để anh bận rộn, phân tán sự chú ý của anh.”


Tô Lam xấu hổ đấm vào ngực Quan Triều Viễn.


“Không đứng đắn!”


Tô Lam không hề nghi ngờ Quan Triều Viễn, còn cho rằng Quan Triều Viễn thật sự rất bận.


Vì vết thương ở chân cô ảnh hưởng đến việc đi lại nên mấy ngày nay cô chỉ có thể ở nhà, may mà đã quay xong những cảnh trong núi, cô sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.


Buổi tối hôm nay, đột nhiên Tô Lam nhớ đến chuyện chiếc lược.


Lúc ở một mình thì hay suy nghĩ lung tung, cô nhớ đến chuyện này cũng không có gì lạ.


Chỉ có điều cô không muốn nghiên cứu chiếc lược mà là muốn vứt nó đi.


Đó là chiếc lược lấy từ chỗ người chết, đột nhiên Tô Lam cảm thấy rất xúi quẩy.


“Chắc không phải vì chiếc lược này nên gần đây mình mới liên tiếp gặp xui xẻo đấy chứ?”


Tô Lam lẩm bẩm, bắt đầu tìm kiếm chiếc lược khắp phòng.


Vì cũng lâu rồi nên cô không nhớ mình để chiếc lược ở đâu, chỉ có thể lật cả phòng lên để tìm.


Tìm một hồi lâu cũng không tìm thấy.


“Đâu rồi nhỉ?”


Dì Phương với Lê Hoa sẽ không tùy tiện đi vào phòng ngủ của cô, thường thì Tô Lam sẽ tự dọn dẹp phòng ngủ, dù sao thì cô cũng cảm thấy phòng ngủ là nơi riêng tư.


Dì Phương và Lê Hoa cũng tuyệt đối đáng tin.


Cho nên Tô Lam cảm thấy chắc chắn chiếc lược ở trong phòng, chỉ là cô không biết rơi rớt ở xó nào.


“Em đang tìm cái gì?” Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền tới.


“A…”


Tô Lam giật mình la lên, lúc cô đang hoàn toàn tập trung vào một việc, đột nhiên một giọng nói vang lên, thật sự rất đáng sợ.


“Anh làm em giật cả mình!” Tô Lam hoảng hồn vuốt ngực.


“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?”


Quan Triều Viễn hỏi thăm dò.
 
Chương 779


Chương 779


“Em có thể làm chuyện gì thẹn với lòng chứ? Em thọt mà!”


Lúc nói, rõ ràng Tô Lam không dám nhìn thẳng vào mắt Quan Triều Viễn.


Tất nhiên Quan Triều Viễn có thể nhìn ra, nhưng anh không vạch trần Tô Lam.


“Biết mình thọt rồi thì cứ ngoan ngoãn mà làm người thọt đi!”


Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên giường.


Tô Lam thè lưỡi, tất nhiên cô không dám nói với Quan Triều Viễn rằng cô đang tìm chiếc lược mà Giản Ngọc đưa cho cô.


“Sao giờ anh mới về?”


“Chẳng phải anh nói với em rồi à? Dạo này rất bận.”


“Ồ, vậy được rồi, tắm sớm rồi ngủ thôi, em đã tắm rồi.”


“Ừm.”


Quan Triều Viễn vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.


Anh lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra rồi đeo vào, sau đó mở nắp két nước bồn cầu rồi lấy chiếc lược trong đó ra.


Anh không thể trực tiếp chạm vào chiếc lược được.


Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ Tô Lam đang tìm chiếc lược này.


Quả nhiên cô vẫn nghi ngờ thân phận của mình.


May mà trước đó anh đã giấu chiếc lược, xem ra giờ anh phải đưa chiếc lược này đi.


Nếu Tô Lam thật sự có được chiếc lược này, ắt hẳn cô sẽ xác minh thân phận của mình, đến lúc đó thì mọi chuyện đã muộn.


Bệnh viện Q.M


Sau khi liên tục truyền dịch ba bốn ngày, sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên đã đỡ hơn nhiều.


Lại nói tiếp, thân thế của Tiêu Mạch Nhiên thật ra rất đáng thương.


Tiêu Mạch Nhiên không phải là người ở thành phố Z. Lúc cô ta còn nhỏ, do gia đình đông con nên bố mẹ cô ta để cô ta làm con thừa tự của bác, cô ta được bác nuôi lớn.


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Trước kia, bác của Tiêu Mạch Nhiên là người giúp việc trong nhà họ Dạ nên cô ta mới quen biết với Dạ Bân.


Mấy năm trước, bác qua đời vì ung thư phổi nên cô ta chẳng còn người thân nào ở thành phố Z nữa. Cho dù sau khi sự nghiệp thăng tiến, bố mẹ cô ta nhận cô ta về nhưng cuối cùng không sống trong một thành phố.


Lại thêm khi còn bé bọn họ không sống chung nên hai bên càng không thân thiết.


Nhưng Tiêu Mạch Nhiên vẫn cố gắng hết khả năng giúp đỡ bố mẹ và anh chị em gái trong nhà.


Cô ta bị ốm phải nằm viện cũng không nói cho người nhà biết, tất nhiên không có ai tới thăm.


Dạ Bân thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian qua. Còn Quan Triều Viễn sẽ tới thăm một lát sau khi hết giờ làm.


Tiêu Mạch Nhiên cảm giác mình đã khỏe hơn, bắt đầu chuẩn bị ra viện.


Khi Quan Triều Viễn đến, Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đang cãi nhau.
 
Chương 780


Chương 780


“A Viễn, cậu tới thật đúng lúc, câu mau tới khuyên Mạch Nhiên đi! Cô ấy mới đỡ một chút đã đòi ra viện làm việc, tôi cũng chẳng biết phải nói với cô ấy nào mới tốt nữa!”


Dạ Bân nhìn thấy Quan Triều Viễn qua thì vội vàng mách.


Tiêu Mạch Nhiên nhìn Quan Triều Viễn mỉm cười vô cùng dịu dàng.


“Thiếu máu đâu phải chỉ một, hai ngày là có thể giải quyết được chứ? Sau này em sẽ chú ý hơn là được rồi, không có gì đáng ngại đâu. Bây giờ em cảm giác khỏe hơn nhiều, ra viện không có vấn đề gì.”


“Bác sĩ nói thế nào?” Quan Triều Viễn vẫn luôn lạnh lùng, thản nhiên.


“Bác sĩ đương nhiên là nói phải điều trị thêm một liệu trình nữa!” Dạ Bân tranh trả lời trước.


“Vậy cô nghe theo bác sĩ đi.”


“Cậu xem A Viễn cũng nói là nghe theo bác sĩ rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại đi!”


Tiêu Mạch Nhiên gượng cười, không tranh cãi nữa.


Cho dù Quan Triều Viễn đến rất nhiều lần nhưng hai người bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều.


“À… tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Hai người ở lại nói chuyện đi!”


Lần nào Dạ Bân cũng tìm cớ trốn rất nhanh.


Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn.


“A Viễn, thật ra anh không cần qua đây hằng ngày đâu. Bác sĩ và y tá ở đây đều chăm sóc em rất cẩn thận. Chân Tô Lam bị thương thế nào? Anh qua thăm em mỗi ngày thế nào, cô ấy có ý kiến gì không?”


“Vết thương cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không có ý kiến gì đâu.”


Bởi vì cô không biết chuyện này!


“Thật ngại quá, Tô Lam bị thương vốn cần anh chăm sóc mà anh lại…”


Tiêu Mạch Nhiên áy náy.


“Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm.”


Sau đó, hai người lại im lặng. Quan Triều Viễn ngồi một lát rồi cũng rời đi.


Khu Rainbow.


Sáng sớm hôm nay, Tô Lam đột nhiên cảm thấy đùi âm ỉ đau.


Lúc ăn sáng với Quan Triều Viễn, cô ngại nói ra nên đành chờ anh đi rồi mới lén lút quay về trong phòng ngủ, tháo băng gạc ra.


Kết quả, cô phát hiện vết thương bị chảy mủ.


Thật ra chuyện này cũng là lỗi của cô. Ban đầu, cô đều chờ Quan Triều Viễn về lau người cho cô mỗi tối.


Nhưng cô thấy Quan Triều Viễn quá mệt mỏi nên đêm qua đã tự mình tắm, khó tránh khỏi bị dính nước.


Chắc vì tiếp xúc với nước nên vết thương của cô mới bị nhiễm trùng chảy mủ.


Nhưng cô tuyệt đối không thể để cho Quan Triều Viễn biết chuyện này được, bằng không cô sẽ bị mắng mất.


Tô Lam lập tức gọi điện thoại cho ông Trần, nhờ ông đưa cô tới bệnh viện Q.M.


Người của bệnh viện đều biết Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn. Cô qua chỉ cần quét mặt là được rồi.


Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô thấy không có gì đáng ngại, chỉ cần xử lý chỗ nhiễm trùng, thay thuốc và băng lại.


Tô Lam ngồi trên ghế chờ, bác sĩ bảo y tá đi lấy thuốc.
 
Chương 781


Chương 781


Y tá qua lại bên này đều mỉm cười chào Tô Lam rất kính trọng.


Nhưng Tô Lam cảm thấy nụ cười này không giống trước.


“Tôi là y tá riêng của mợ chủ, sao có thể bảo tôi tới phục vụ cô ta chứ?”


Một giọng nói từ bên ngoài vọng tới.


Tô Lam rất quen với giọng nói này. Cô nằm viện vài lần đều nhờ y tá này trông giúp, bọn họ còn nói chuyện với nhau nữa.


“Chúng ta là người phục vụ, cấp trên bảo chúng ta phục vụ ai thì chúng ta phục vụ người đó, cô khó chịu thế làm gì!”


“Ban đầu tôi còn tưởng sếp Quan là người tốt, không ngờ cậu ấy cũng là kẻ không chung thủy như vậy! Giờ cậu ấy đã biết giấu người đẹp trong nhà vàng rồi đấy!”


“Cô nói nhỏ một chút đi, dạo này sếp Quan qua đây mỗi ngày, để cậu ấy nghe sẽ không tốt đâu! Hoặc nhỡ có người tố cáo cô thì sao?”


Hai cô y tá trẻ vừa đi vừa nói chuyện, không ai ngờ được Tô Lam đang ở đây!


“Mợ chủ?” Hai cô y tá ngơ ngác nhìn nhau.


“Cô bị bắt phải phục vụ ai mà khó chịu vậy?”


Tô Lam hỏi y tá Tiểu Lý mà mình quen.


Một cô y tá khác vội vàng nháy mắt với Tiểu Lý.


Tiểu Lý hạ quyết tâm, đi thẳng đến trước mặt Tô Lam.


“Mợ chủ, người đó còn chẳng phải là Tiêu Mạch Nhiên kia à!”


“Chị Mạch Nhiên à? Chị ấy nằm viện sao?”


Tô Lam lập tức lo lắng.


“Mợ chủ, mợ còn không biết à? Cô ta đã ở trong bệnh viện mấy ngày rồi, sếp Quanđích thân dặn dò cho cô ta ở trong phòng của mợ lúc trước!”


Các y tá qua lại gần đó đều cúi đầu, hình như muốn tránh xa thị phi vậy.


Tô Lam đờ người ra rất lâu. Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, sao Quan Triều Viễn phải giấu mình chứ?


“Mợ chủ, mợ biết không? Gần đây tối nào sếp Quan cũng qua, còn ở trong phòng rất lâu mới ra đấy!” Tiểu Lý y tá tiếp tục mách.


“À, là vậy à? Không sao, bọn họ đều là bạn. Chị Mạch Nhiên bị bệnh gì vậy?”


Cô y tá Tiểu Lý thật sự sốt ruột thay cho Tô Lam.


“Mợ chủ à mợ chủ, mợ đúng là quá mềm yếu! Người đàn ông như sếp Quan có không biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước, mợ vẫn nên cẩn thận một chút!”


Tô Lam cười gượng gạo.


“Tiêu Mạch Nhiên này cũng không có gì đáng ngại, chỉ là ngất xỉu vào ngày xuống máy bay, thiếu máu cộng thêm tụt huyết áp, nhưng cô ta thiếu máu rất nghiêm trọng nên phải uống thuốc trị liệu bổ máu.”


“À, tôi biết rồi.”


Đúng lúc đó, y tá chịu trách nhiệm thay thuốc cho Tô Lam đi qua, tiến hành xử lý chỗ nhiễm trùng rồi bôi thuốc lên cho cô.


Tô Lam vốn định qua phòng bệnh thăm Tiêu Mạch Nhiên nhưng nghĩ kỹ lại thôi.
 
Chương 782


Chương 782


Cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn phải giấu mình. Chuyện này có gì phải giấu chứ?


Chẳng lẽ Quan Triều Viễn còn… không quên được Tiêu Mạch Nhiên?


Tô Lam về thẳng nhà.


Nếu nói anh sợ cô hiểu nhầm thì không cần thiết phải trốn tránh như vậy, còn nói dối cô.


Hơn nữa Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, Quan Triều Viễn khó tránh khỏi quá để ý nhỉ?


Anh cho Tiêu Mạch Nhiên dùng phòng bệnh riêng của cô thì thôi, còn phải qua đó thăm mỗi ngày à?


Buổi tối, Quan Triều Viễn vẫn về muộn hơn mọi khi.


Mấy ngày trước Tô Lam không phát hiện ra, trên người Quan Triều Viễn còn thoang thoảng nước khử trùng.


Chỉ cần là người tới bệnh viện lâu, trên người ít nhiều gì cũng sẽ bị ám mùi trong đó.


Nhưng mấy lần trước Tô Lam còn tưởng là mùi thuốc trên chân mình nên không quá chú ý.


Buổi tối nằm trên giường, Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn.


“Em đừng trêu chọc anh, anh không có khả năng kìm chế tốt như vậy đâu.” Anh nhéo má cô.


Tô Lam xoay người định tránh xa Quan Triều Viễn thì anh đã kéo cô vào lòng.


“Hay em cứ để anh ôm đi. Chân em còn đau không?”


“Em không đau, hai ngày nữa sẽ cắt chỉ.”


“À.”


“Mấy ngày nay anh cứ bận suốt vậy à?” Tô Lam thử hỏi dò.


“Anh có hơi bận nhưng sắp xong rồi. Làm xong, anh sẽ về nhà sớm với em được không?”


“Ừ.”


Tô Lam cuối cùng vẫn không hỏi được.


Bởi vì cô cảm thấy Quan Triều Viễn dường như có nỗi khổ nào đó.


Dù sao anh vẫn cưng chiều cô như vậy, sao có thể lén qua lại với người phụ nữ khác sau lưng cô chứ?


Cho dù nghĩ vậy nhưng phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, vẫn sẽ suy nghĩ linh tinh.


Hôm nay là ngày Tiêu Mạch Nhiên ra viện.


Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều qua.


Tiêu Mạch Nhiên đã thay quần áo, thu dọn đồ xong từ lâu.


“Cuối cùng em có thể ra ngoài rồi. Mấy ngày nay, em chán muốn chết!”


Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười nói với hai người.


“Hai người đều bận nên về làm đi. Lát nữa em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em về nhà là được rồi.”


“Không về nhà.” Quan Triều Viễn đột nhiên hờ hững nói.


Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn anh.


“Tôi đã thu xếp cho cô vào ở trong hoa viên Crystal, cũng căn dặn quản gia bên đó rồi. Đến lúc đó sẽ có người chăm sóc cô đàng hoàng.”


“Cái gì? ”


Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều kinh hãi!


“Anh Viễn không cần phải phiền phức như vậy chứ?”
 
Chương 783


Chương 783


“Không phiền phức, chúng ta cùng đi thôi.”


Quan Triều Viễn nói như ra lệnh, không được phép người ta từ chối.


Chiếc xe nhanh chóng chở Tiêu Mạch Nhiên tới hoa viên Crystal.


Vương Vĩ đã dẫn theo mấy người giúp việc chờ sẵn ở cổng.


“Quản gia Vương, đây là cô Tiêu Mạch Nhiên. Mấy ngày sắp tới, tôi lại giao cô Tiêu cho ông.”


“Vâng, cậu chủ. Cô Tiêu, mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem phòng của cô.”


“Được.” Tiêu Mạch Nhiên đi theo Vương Vĩ lên tầng.


Dạ Bân dùng vai hích Quan Triều Viễn.


“Được lắm, A Viễn, lần này cậu thật sự thông suốt, không cần tôi nói nữa rồi! Cậu quyết định làm vậy là rất chính xác, tôi quả thật bội phục cậu sát đất!”


Dạ Bân vừa nói vừa giơ ngón cái về phía Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn nghe Dạ Bân khen ngợi lại chẳng hề vui mừng gì.


“Tôi chỉ không muốn nợ cô ta nữa thôi.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.


Nụ cười trên mặt Dạ Bân cứng lại.


Anh ta hiểu rõ lời Quan Triều Viễn nói.


Anh không muốn nợ Tiêu Mạch Nhiên nữa, chỉ không muốn vì chuyện này mà có bất kỳ hổ thẹn nào nữa, muốn có một kết thúc trọn vẹn.


Cho nên anh mới thu xếp cho Tiêu Mạch Nhiên đến đây, muốn người giúp việc ở đây chăm sóc cho cô ta đàng hoàng.


Anh muốn Tiêu Mạch Nhiên hoàn toàn hết chứng bệnh thiếu máu này.


Đây mới là mục đích thật sự của anh!


Dạ Bân vô cùng kinh ngạc.


Vậy nếu không nợ chút ân tình này, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên à?


Quan Triều Viễn căn dặn chuyện bên này xong lại rời đi.


Hôm nay cũng là ngày Tô Lam cắt chỉ. Bởi vì cô dậy hơi muộn nên ăn trưa xong mới qua.


Khi đó, Tiêu Mạch Nhiên đã ra viện.


Tô Lam gặp y tá Tiểu Lý nên có hỏi thăm sơ qua.


“Mợ chủ, hôm nay Tiêu Mạch Nhiên kia ra viện, sếp Quancòn tự mình qua đấy.”


Y tá Tiểu Lý luôn nhanh mồm nhanh miệng.


“À.”


Chắc không phải vì hôm nay cô muốn qua bệnh viện nên Quan Triều Viễn vội vàng đón cô ta đi chứ?


Tô Lam khuyên mình không nên suy nghĩ nhưng vẫn không thể làm được.


“Mợ chủ, mợ cũng phải cẩn thận đấy. Đàn ông nào mà chẳng có tật xấu ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Hơn nữa, sếp Quankhông ai bì nổi như vậy sẽ có bao nhiêu người phụ nữ nhớ mong.”


“…”


“Tục ngữ có câu nói rất hay, chẳng sợ chồng mình ôm phụ nữ khác, chỉ sợ người phụ nữ khác ôm chồng mình. Bọn họ thường xuyên qua lại, đàn ông có mấy ai có thể chịu được cám dỗ chứ?”
 
Chương 784


Chương 784


“Được rồi, tôi phải về đây. Tôi đã nhớ kỹ lời cô nói rồi.”


Tô Lam vỗ nhẹ vào vai của y tá Tiểu Lý và rời đi.


Tối hôm đó, Quan Triều Viễn về rất sớm. Hôm sau, anh cũng về như mọi khi.


Tô Lam trước sau chưa từng hỏi tới.


Nếu không phải sau đó lại xảy ra chuyện, chắc Tô Lam sẽ để chuyện này chậm rãi trôi qua.


Tối hôm đó, cô đã rửa mặt xong.


Bởi vì vết thương ở chân đã cắt chỉ, cho dù còn phải từ từ dưỡng thương nhưng không có gì đáng ngại nữa.


Hơn nữa, bọn họ xa nhau hai mươi ngày, một tháng qua không hề thân thiết.


Tô Lam cũng biết Quan Triều Viễn nhịn xuống rất khó chịu vì nhu cầu của anh trên phương diện này khá lớn. Cô đã để anh nhịn lâu như vậy cũng tới lúc…


Tranh thủ lúc Quan Triều Viễn đi tắm, Tô Lam lén thay bộ áo ngủ đã mua lần trước.


Bộ đồ ngủ này thật sự quá hở hang lại sexy nên cô hơi xấu hổ, vì vậy dùng chăn quấn chặt lấy người mình.


Quan Triều Viễn vừa bước ra đã phát hiện được sự khác thường của Tô Lam.


“Em lạnh à?”


“Em không lạnh.”


“Vậy em quấn chăn kín như vậy làm gì?”


Quan Triều Viễn vừa lau tóc vừa đi tới, đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông.


Điện thoại của anh đặt ở trên tủ đầu giường, Tô Lam vô thức liếc qua, thấy rõ trên màn hình hiện ra: Dạ Bân.


Quan Triều Viễn nhìn thấy anh ta gọi tới thì lập tức cầm lên.


“Anh đi nghe máy đã.” Anh nói xong đã cầm điện thoại đi ra ngoài.


Tô Lam dần cảm thấy cô đơn.


Dạ Bân gọi điện tới, anh có cần phải tránh cô không?


Trừ phi là có chuyện liên quan đến Tiêu Mạch Nhiên.


“Cậu đừng gọi điện thoại qua cho tôi mỗi tối như vậy, được không? Cậu biết rõ tôi vẫn giấu Tô Lam!” Quan Triều Viễn hạ thấp giọng.


“Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ gửi WeChat cho cậu, được chưa? Hôm nay tôi có thời gian, cậu có đi thăm Mạch Nhiên cùng tôi không?”


“Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”


“Ôi, nhưng tôi nghe nói từ khi cậu thu xếp cho Mạch Nhiên qua ở bên đó thì chưa từng tới thăm! Cậu làm vậy là không đúng rồi. Một mình cô ấy sống ở đó cũng không quen.”


Quan Triều Viễn khẽ day đầu mày. Đúng là anh chưa từng qua thăm lần nào, cũng nên đi thật.


“Được rồi, cậu chờ tôi.”


Quan Triều Viễn cúp máy rồi đi vào.


“Tô Lam, Dạ Bân nói bên Tinh Hoàng xảy ra vấn đề khó giải quyết, muốn anh qua đó thảo luận. Em đi ngủ trước đi.”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa mặc quần áo.
 
Chương 785


Chương 785


“Được.”


Tô Lam không nói gì.


Quan Triều Viễn mặc quần áo xong, qua hôn Tô Lam một cái rất cưng chiều.


“Ngoan, chúc em ngủ ngon.”


Quan Triều Viễn vừa đi, Tô Lam đã bắt đầu mặc quần áo!


Đây không phải là lần đầu tiên anh mượn cớ công ty để ra ngoài lúc nửa đêm.


Trực giác của người phụ nữ mách bảo Tô Lam chắc chắn không phải là công ty có việc!


Cho dù cô cảm thấy chuyện theo dõi này chẳng vẻ vang gì nhưng vẫn muốn biết Quan Triều Viễn rốt cuộc đi đâu, làm gì.


Lúc trước là vì Tiêu Mạch Nhiên nằm viện nhưng bây giờ cô ta đã ra viện, Quan Triều Viễn còn muốn làm gì nữa?


Tô Lam nhanh chóng mặc quần áo, lén lút bám theo phía sau Quan Triều Viễn.


Tô Lam thấy anh một mình lái xe rời đi thì vẫy chiếc xe bám theo sau.


“Bác tài, bác bám theo chiếc xe phía trước giúp tôi nhưng đừng quá gần đấy.”


Tô Lam dặn bác tài xế. Quan Triều Viễn thông minh như vậy, nhỡ bị anh phát hiện thì cô chẳng có cách nào giải thích được.


Tài xế liếc nhìn Tô Lam. Cô còn để xõa tóc và đeo khẩu trang nên không lo bị nhận ra.


“Cô gái à, cô đang theo dõi chồng cô sao? ”


Tô Lam há miệng lại cảm thấy hơi lúng túng nên không nói gì.


“Cô yên tâm, tôi rất thạo chuyện này, tuyệt đối sẽ không để mất dấu đâu.”


Bác tài xế nói xong lại thở dài.


“Cô gái, tôi nói có lẽ cô không thích nghe. Nếu cô muốn ly hôn thì tiếp tục bám theo. Nếu cô không muốn ly hôn lại mắt nhắm mắt mở cho qua đi.”


“Sao ạ?”


Tô Lam không hiểu nổi lời bác tài xế nói.


“Cô muốn ly hôn thì trong vòng hai tháng này phải bắt được Tuesday, sau này cô có thể đòi thêm chút tài sản, đúng không? Nhưng nếu cô không muốn ly hôn, vậy cô có bắt gian cũng vô ích thôi. Loại người có tiền như anh ta có vài ba cô tình nhân bên ngoài cũng chẳng có gì ngạc nhiên!”


Bác tài xế vừa nhìn thấy chiếc xe của Quan Triều Viễn là biết anh tuyệt đối không phải người bình thường.


Tô Lam không để ý đến lời người tài xế nói.


Hình như rất nhiều người cô quen biết đều nói với cô như vậy.


Người đàn ông như Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ có vài ba hồng nhan tri kỷ, sẽ ngoại tình, có cảnh cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã bay phất phới!


Chẳng lẽ cô phải mắt nhắm mắt mở sao?


Đúng vậy, có thể chiếm được vị trí mợ chủ Quan đã là vinh dự lớn cho cô rồi.


Bởi vì bây giờ là nửa đêm nên không có nhiều xe chạy trên đường, tốc độ chạy xe cũng rất nhanh.
 
Chương 786


Chương 786


Tô Lam nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe đã đến phía ngoài hoa viên Crystal.


Cô nhận ra bức tường này.


Tài xế đột nhiên đỗ xe lại.


“Cô gái, cô xuống xe đi, tới bên này thì tôi không thể bám theo được nữa đâu.”


“Sao vậy bác?”


“Ôi, tôi nói có lẽ cô không tin. Lần trước tôi chở khách đi ngang qua bên này, hơn nửa đêm nghe có tiếng kêu gì đó đặc biệt kinh người làm tôi sợ gần chết! Hôm đó là rằm tháng giêng đấy! Dưới mặt trăng lớn như vậy lại nghe được âm thanh kỳ quái đáng sợ!”


“Ồ.”


Tô Lam lập tức lấy ví tiền, móc ra một trăm đưa cho tài xế.


“Làm phiền bác tài rồi, bác không cần phải trả lại đâu.”


“Được, cảm ơn, cảm ơn. Nhưng cô gái à, tôi vẫn muốn nhắc cô một câu, cô đừng qua. Nhỡ trong này thật sự có thứ gì không sạch sẽ thì sao? Thời buổi này, chuyện lạ nào chẳng có!”


“Cảm ơn bác đã nhắc.”


Tô Lam vẫn cố chấp bước xuống xe. Bác tài xế thấy vậy thở dài rồi lái xe đi.


Cô đi dọc theo bên ngoài bức tường về phía trước.


Ngoài dự đoán của Tô Lam, chiếc xe Raphael Ferrari do Quan Triều Viễn lái chợt giảm tốc độ.


Cô chạy chậm, dè dặt men theo bức tường.


Không biết có phải chiếc Ferrari do Quan Triều Viễn lái gặp sự cố hay không mà chợt giảm tốc độ, đi rất chậm, lúc này Tô Lam mới có thể theo kịp.


Đến cổng hoa viên Crystal, chiếc Ferrari đi thẳng vào trong.


Tô Lam thấy Quan Triều Viễn vào trong hoa viên Crystal mới lén lút đi tới cổng, phát hiện không ngờ ở đây chẳng có ai canh giữ!


Đây đúng là một cơ hội tốt!


Tô Lam dè dặt bước vào. Ở đây thật sự quá lớn, cô lo lắng mình sẽ lạc đường nên không dám đi quá sâu vào bên trong.


Đột nhiên, cô dừng lại!


Bởi vì cô nhìn thấy chiếc xe đỗ ngay sát bên cạnh chiếc Raphael Ferrari…


Đó là xe của Tiêu Mạch Nhiên.


Bọn họ hẹn hò ở đây sao?


Đột nhiên có giọng nói vọng tới, Tô Lam lập tức ngồi thụp xuống.


“Cô Tiêu kia là mợ chủ của chúng ta à?”


“Chắc vậy nhỉ? Nếu không phải, sao cậu chủ có thể thu xếp cho cô ta ở đây chứ?”


“Nhưng tôi nghe Triệu Ni Ni nói mợ chủ Quan của chúng ta đang ở trong một biệt thự khác.”


“Chúng ta chỉ là người giúp việc, cậu chủ bảo chúng ta hầu hạ ai thì chúng ta hầu hạ người đó, quan tâm nhiều như vậy làm gì!”


Hai người giúp việc đi qua trước xe cũng không phát hiện ra Tô Lam.


Cô lại nghe rõ ràng lời hai người nói.
 
Chương 787


Chương 787


Tiêu Mạch Nhiên chắc chắn đã vào hoa viên Crystal.


Tim cô đột nhiên đau thắt lại.


Cô là người vợ hợp pháp của Quan Triều Viễn mà chỉ mới qua đây một lần. Từ trước đến nay anh chưa từng để cô ở lại đây.


Nhưng bây giờ, anh lại thu xếp cho một người phụ nữ khác ở đây.


Tô Lam không dám nghĩ xem điều này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào.


Cô cứ đứng trước biệt thự không nhúc nhích, nhiều lần muốn bước chân vào trong.


Nhưng cuối cùng cô vẫn sợ.


Tô Lam đờ đẫn đi ra khỏi hoa viên Crystal.


Chỗ hoa viên Crystal này hơi vắng vẻ, ngay cả một chiếc xe cũng không có nên Tô Lam chỉ có thể đi bộ.


Qua một lúc lâu, cuối cùng có một chiếc xe đi qua, nhấn còi hỏi cô.


“Cô gái, có cần đi nhờ xe không? Khuya rồi tôi nghỉ làm nên tính rẻ cho cô thôi!”


Tô Lam nhìn qua thấy đó không phải là xe taxi chính hãng nên hơi do dự. Đêm hôm khuya khoắt, cô cũng lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.


“Sao vậy? Cô sợ à? Tôi là một người phụ nữ thì có thể làm gì được cô chứ? Tôi lái xe chui nên chỉ chạy được ban đêm. Cô yên tâm đi, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi. Tôi không có bằng cấp, còn phải nuôi con nữa!”


Cô thấy người phụ nữ này đã nói chân thành như vậy mới lên xe.


Trên đường đi, người phụ nữ này cố gắng hỏi chuyện Tô Lam nhưng cô trước sau không nói lời nào.


Khi quay trở lại khu Rainbow, Tô Lam trả tiền rồi đi thẳng vào nhà.


Nữ tài xế lập tức quay về báo cáo nhiệm vụ.


Lúc này, trong hoa viên Crystal, Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đang sôi nổi thảo luận về chuyện gì đó. Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh lại gần như không nói gì.


Qua một lúc lâu, người phụ nữ tài xế kia bước tới và đứng ở ngoài cửa, Quan Triều Viễn mới đứng dậy đi ra ngoài.


“Cậu chủ, tôi đã đưa mợ chủ về đến tận cửa nhà rồi.”


Thật ra cô ta không phải là nữ tài xế mà là một người giúp việc trong hoa viên Crystal.


Quan Triều Viễn đã nhìn thấy Tô Lam từ lâu. Anh giảm tốc độ chậm lại không phải vì xe hỏng mà lo lắng cô lạc đường.


Sở dĩ ngoài cửa không có người canh gác cũng là vì Quan Triều Viễn bảo bọn họ rút đi.


Người ở đây đều không nhận ra Tô Lam, nhỡ bọn họ làm cô bị thương thì phải làm sao?


Anh sắp đến hoa viên Crystal mới phát hiện có người bám theo phía sau, khi đó đã chẳng có cách nào bỏ rơi đối phương được nữa.


“Mợ chủ có nói gì với cô không?”


“Không, tôi vẫn luôn nghĩ cách hỏi dò theo lời cậu nói nhưng mợ chủ trước sau không nói một câu nào cả.”


Đầu Quan Triều Viễn đau như muốn vỡ tung ra.


Nếu Tô Lam nói gì, có lẽ anh còn biết phải ứng phó ra sao.
 
Chương 788


Chương 788


Nhưng cô không nói lời nào, anh lại chẳng biết nên xử lý thế nào.


Nhưng cô ở đây không lâu, chắc cũng không phát hiện được gì.


Thôi mình cứ chờ cô hỏi lại nói vậy.


Quan Triều Viễn ở bên này không bao lâu lại cùng Dạ Bân rời đi.


Lúc anh về đến nhà là hai giờ sáng.


Quan Triều Viễn rón rén vào phòng thay áo ngủ và nằm lên giường.


Tô Lam dường như đã ngủ rồi.


Anh muốn ôm cô vào trong lòng như mọi khi nhưng thử nhiều lần vẫn không thể được như ý, lại không muốn đánh thức cô nên đành phải thôi.


Sáng hôm sau, Quan Triều Viễn cố ý dậy muộn hơn.


Lúc Tô Lam tỉnh lại, anh nhéo mặt cô.


“Sâu lười ơi, chúng ta rời khỏi giường nào!”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn rồi dụi mắt, vươn vai một cái.


“Anh về lúc nào vậy?”


Thật ra cô biết anh về lúc mấy giờ. Dù sao hôm qua lúc anh về, cô còn còn chưa ngủ.


“Anh không nhớ mấy giờ nữa, dù sao lúc đó em cũng ngủ rồi, anh muốn ôm mà em cũng không chịu cho ôm.”


Quan Triều Viễn nói xong lại ôm Tô Lam vào trong lòng.


Hai người thân mật một lát rồi cùng rời khỏi giường.


Sau đó bọn họ cùng ăn sáng.


Quan Triều Viễn hình như vẫn mong chờ Tô Lam có thể hỏi anh nhưng cô luôn nói về vấn đề khác, trước sau vẫn không hỏi.


Quan Triều Viễn không để ý lắm, đi thẳng tới công ty.


Thật ra Tô Lam đã nhiều lần muốn hỏi nhưng vẫn cố nhịn xuống.


Đúng như lời bác tài xế nói vậy, nếu cô không muốn ly hôn thì cứ mắt nhắm mắt mở là được rồi.


Giữa hai người bọn họ có lẽ cũng như vậy.


Tô Lam ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bắt đầu chơi trò chơi, chợt có người gọi điện thoại tới.


Tô Lam rất ngạc nhiên vì người gọi tới là Triệu Ni Ni.


“Dạ, mợ chủ Quan ạ?” Giọng điệu Triệu Ni Ni có vẻ khó chịu.


“Cô có việc gì sao?”


“Vâng, tôi muốn mật báo với cô! Cô đã biết chưa? Bây giờ bên hoa viên Crystal này đang đón mợ chủ Quan thật sự!”


“…”


“Cô không biết cậu chủ thương cô ta thế nào đâu, mỗi ngày đều ăn bào ngư, hải sâm, tổ yến không rời miệng, còn nấu canh thảo dược cho cô ta dùng. Mấy thứ đó đều rất đắt tiền đấy! Cậu chủ còn ra lệnh những đồ cho cô ta dùng đều phải là đồ tốt nhất!”


Tô Lam nghe được những lời này lại càng đau lòng hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom