Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 749


Chương 749


Tắt ti vi, Tô Lam chuẩn bị đi ngủ.


Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có pháo hoa!


Mặt trăng khổng lồ treo trên bầu trời như một chiếc đĩa bạc, từng chùm pháo hoa bắt đầu nở rộ trên bầu trời!


Tô Lam không nhớ được đã bao lâu mình không ngắm pháo hoa rồi, cô không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.


Vì vậy, cô mặc một chiếc áo khoác, từ gác xép đi thẳng lên trần nhà.


Ngắm pháo hoa trên trần nhà là một chuyện rất thoải mái.


Những bông hoa lửa đầy màu sắc khác nhau kết hợp lại thành nhiều hình dạng trên bầu trời.


Tô Lam ngồi trên trần nhà, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.


Dường như ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.


Tô Lam ngửi mùi, đột nhiên cảm giác được phía sau có người, cô đột ngột quay người lại.


Giản Ngọc.


Anh ta đang cầm một bó hoa hồng xanh lục đứng sau lưng cô.


Tô Lam giật mình, sau khi nhìn rõ là Giản Ngọc mới hoàn hồn lại.


Nhưng, Giản Ngọc lại xuất hiện trên trần nhà họ, anh ta lên bằng cách nào vậy!


“Anh… anh Ngọc… anh…”


“Cục cưng, anh bay lên đấy.”


Giản Ngọc cong môi cười, trên mặt mang theo một nụ cười tà mị, anh ta từ từ đến gần Tô Lam và đưa hoa hồng xanh cho cô.


Không biết tại sao, Giản Ngọc cười như vậy khiến Tô Lam đột nhiên có ảo giác, giống như nhìn thấy Quan Triều Viễn.


“Sao anh lại đến nhà bọn em?”


“Bọn em? Xin hỏi trong chữ bọn này có em và ai nữa?”


“Đương nhiên là em và chồng em rồi!”


Còn phải hỏi à?


“Theo như anh biết, Quan Triều Viễn đứng tên rất nhiều bất động sản, mà đây chỉ là một trong những bất động sản mà anh ta đã từng bỏ đi mà thôi. Mà anh ta thường sống trong hoa viên Crystal ở cuối biển Tình Nhân, vì vậy sao đây cũng là nhà của anh ta được?”


Tô Lam không thể phản bác.


Sự thật đúng là như vậy, cô cũng từng đến hoa viên Crystal rồi, chỉ là lần đó không vào biệt thự, chỉ ngắm động vật ở bên cạnh thôi.


Nếu hôm nay Giản Ngọc không nhắc tới chuyện này thì cô gần như đã quên mất rồi.


“Anh ta đâu? Tại sao không ngắm pháo hoa cùng em?”


“Công ty có chuyện gấp cần giải quyết, huống hồ em cũng rảnh rỗi nên mới một mình trèo lên đây ngắm pháo hoa.”


Tô Lam ngẩng đầu tiếp tục ngắm pháo hoa.
 
Chương 750


Chương 750


“Ồ, thì ra là vậy à…”


Giọng điệu của Giản Ngọc đầy nghi ngờ.


“Vâng.”


Giản Ngọc mỉm cười và không phản bác gì.


“Tô Lam, anh kể cho em nghe một câu chuyện vậy.”


“Kể chuyện?”


Tô Lam quay đầu lại nhìn Giản Ngọc, không biết Giản Ngọc đang định làm gì.


Người đàn ông này giống Quan Triều Viễn, trước nay không thích làm việc theo lẽ thường, cô không bao giờ đoán được anh muốn làm gì.


“Sao hả? Như thể tiếp theo anh sẽ hại em không bằng.”


Khóe môi bên trái của Giản Ngọc từ từ nhếch lên.


“Không phải pháo hoa đẹp như vậy cộng thêm câu chuyện của anh sẽ càng đẹp hơn sao?”


“Chỉ cần không phải chuyện ma là được, anh kể đi.”


Giản Ngọc cũng quay đầu nhìn theo hướng pháo hoa.


“Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng sâu thẳm…”


Sau khi nghe câu mở đầu, Tô Lam lập tức bật cười.


“Anh Ngọc, anh định kể chuyện cổ tích cho em nghe đấy à? Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn hay là Cô bé Lọ lem?”


“Em yêu, đừng ngắt lời anh!”


Tô Lam nhún vai tiếp tục ngắm pháo hoa.


“Trong khu rừng sâu thẳm này có rất nhiều động vật sinh sống, thật ra loài động vật xưng vương xưng bá ở đây không phải là hổ hay sư tử gì, mà là đàn sói. Cầm đầu là một con sói trắng toàn thân trắng như tuyết, đàn sói tôn kính gọi nó là Vua sói, tất cả sói trong đàn đều nghe theo mệnh lệnh của nó.”


“Một ngày nọ, Vua sói trắng đang ở trong rừng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nó đi theo tiếng khóc và tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh. Đôi khi con người cũng sẽ xông vào trong khu rừng này, nhưng sẽ luôn một đi không trở lại, những con thú trong rừng đều duy trì sự hoang dã, chúng sẽ không tha cho con người.”


“Đối với Vua sói trắng mà nói, một món ăn tươi ngon như vậy là một sự hấp dẫn, trong lúc nó chuẩn bị há miệng thưởng thức, ăn no một bữa thì đứa trẻ này lại cười với nó. Động vật hoang dã cũng có linh tính, lúc đó Vua sói trắng vừa mới sinh con xong, là một Vua sói trắng tràn đầy tình mẫu tử.”


“Có lẽ vì tình mẫu tử của nó trỗi dậy, nó đã mang đứa bé này về hang ổ và đặt đứa bé này cạnh con của mình, cho đến khi đứa trẻ được sáu tuổi.”


Tô Lam đột nhiên bị câu chuyện của Giản Ngọc thu hút.


“Vậy đứa trẻ đó thì sao?”


Giản Ngọc không để ý đến lời Tô Lam nói mà tiếp tục kể chuyện.


“Bởi vì đứa trẻ này lớn lên cùng sói, cho dù đến sáu tuổi vẫn không biết nói nhưng lại học tiếng kêu của sói. Do nó sống trong rừng rậm phải tránh né rất nhiều con thú hoang nên luyện ra được tốc độ rất nhanh, sức lực mạnh mẽ và hàm răng rất sắc bén, thậm chí có thể đứng đầu một vùng.”


“Đột nhiên có một ngày, một đám người trộm mộ tới khu rừng rậm. Chúng phát hiện ra trong đó có một ngôi mộ lớn và vô tình tìm thấy đứa trẻ này, biết bản lĩnh của nó cực tốt mới lừa nó vào thăm dò ngôi mộ giúp mình. Dù sao các ngôi mộ lớn đều bố trí rất nhiều cơ quan.”


“Vậy chẳng phải đứa trẻ rất thảm à?” Tô Lam hỏi.


Đứa trẻ này quá đáng thương.
 
Chương 751


Chương 751


“Chúng dạy đứa trẻ này nói chuyện, cho ăn thức ăn của con người, sau đó còn lợi dụng nó. Con sói già không thấy con của mình nên cố tìm kiếm, sau đó dẫn theo đàn sói tìm được đến nó, cũng ăn sạch đám trộm mộ này.”


Tô Lam nghe kể tới đây thì sợ hãi.


“Đứa trẻ này lại quay về với đàn sói nhưng thời gian chung sống với đám trộm mộ làm nó cảm thấy mình cũng có đồng loại của mình chứ không thuộc về đàn sói nữa.”


“Cho nên đứa trẻ rời khỏi đó ạ?”


“Đúng vậy, con sói già đầu đàn thấy đứa trẻ suốt ngày không vui nên dẫn nó ra khỏi rừng rậm. Cánh rừng rậm này rất lớn, nếu con sói già không dẫn đi thì chắc hẳn nó có chạy cả đời cũng không thể thoát khỏi đó. Sau khi nó ra khỏi rừng rậm lại không gặp được con người. Nó đã đi rất xa cho đến khi ngất xỉu.”


“Chuyện còn nữa không ạ?”


Tô Lam rất muốn biết kết cục của đứa trẻ này.


“Lúc đứa trẻ này tỉnh lại thì phát hiện ra mình được một doanh nhân cứu. Ông ta sai người dạy nó viết chữ, nói chuyện và dạy cách làm một con người thế nào.”


Tô Lam mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.


“Vậy kết cục này vẫn rất tốt.”


Giản Ngọc xoay đầu nhìn Tô Lam với ánh mắt đầy thâm ý.


“Cục cưng à, lẽ nào em không tò mò xem đứa trẻ kia ở đâu à?”


Tô Lam đột nhiên nhận ra.


“Chẳng phải anh nói đây là chuyện xưa à? Trên thế giới này làm gì có người vật việc thật như vậy? Đứa trẻ được sói nuôi lớn…”


“Tất cả các câu chuyện xưa đều bắt nguồn từ thế giới thật.”


“Thật sự có cậu bé sói ạ?”


Giản Ngọc trịnh trọng gật đầu.


“Đứa trẻ đó đang ở trước mặt em.”


Con ngươi của Tô Lam lập tức giãn ra. Cô nhìn Giản Ngọc trước mặt với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.


“Anh Ngọc… Anh…”


“Anh chính là đứa trẻ được sói nuôi lớn. Nếu không, em nghĩ tại sao mỗi lần anh xuất hiện đều thần không biết quỷ không hay? Sao anh có thể dùng tay không leo cao như vậy? Sao anh lại biến mất nhanh như vậy?”


Mấy câu hỏi này làm Tô Lam bối rối.


Trước kia Tô Lam nghi ngờ nhưng sau đó cho rằng Giản Ngọc có thể là một cao thủ võ lâm nên không thấy lạ nữa.


Đúng lúc đó, Giản Ngọc đột nhiên tháo găng tay ra.


Lần nào Tô Lam gặp Giản Ngọc cũng thấy anh ta đeo găng tay màu đen.


Giản Ngọc tháo găng tay ra, đưa hai tay tới trước mặt Tô Lam.


Đó là hai bàn tay chằng chịt những vết sẹo làm người ta nhìn thấy mà giật mình.


Nếu không có những vết sẹo này, đây hẳn là đôi bàn tay tuyệt đẹp.
 
Chương 752


Chương 752


“Ban đầu anh không biết đi, chỉ bò dưới đất như sói nên để lại rất nhiều vết sẹo trên tay, trên người cũng vậy. Em có muốn xem không?”


Tô Lam hơi do dự nhưng vẫn lắc đầu.


“Không cần.”


Giản Ngọc lập tức đeo găng tay vào.


“Cưng à, từ trước đến nay anh chưa từng nói chuyện này với người thứ hai. Bây giờ anh nói cho em biết là muốn em hiểu tất cả các câu chuyện xưa đều bắt nguồn từ đời sống thực tế. Cho nên những truyền thuyết liên quan tới ma cà rồng được chiếu trên truyền hình…”


Tô Lam lập tức ngắt lời Giản Ngọc.


“Hóa ra anh vòng vo lâu như vậy chỉ để nói chồng em là ma cà rồng?”


Giản Ngọc cong môi, cười không trả lời.


Anh ta nhìn về phía mặt trăng lơ lửng trên bầu trời.


“Cứ vào đêm trăng tròn, năng lượng của ma cà rồng sẽ tăng mạnh. Bọn họ không có cách nào kiểm soát được năng lượng trong cơ thể nên mới điên cuồng muốn hút máu.”


Tô Lam thầm kinh ngạc.


“Nếu em không tin có thể tới tập đoàn Dark Reign hỏi thăm xem tối nay rốt cuộc có tình hình gì khẩn cấp mà Quan Triều Viễn phải đích thân tới xử lý.”


“Anh ấy sẽ không lừa em đâu. Anh Ngọc, anh không cảm thấy chuyện trên thế giới có ma cà rồng là hoang đường sao? Không sai, các chuyện xưa đều bắt nguồn từ cuộc sống thực tế nhưng cũng là những sáng tác nghệ thuật, là sự tưởng tượng và hư cấu rất táo bạo!”


Tô Lam cố gắng bác bỏ lời Giản Ngọc nói.


“Cưng à, anh không bắt em phải tin anh, em không cần tức giận như vậy làm gì! Nhưng anh phổ cập cho em chút kiến thức thông thường về ma cà rồng nhé?”


Tô Lam khẽ day huyệt thái dương của mình và có cảm giác Giản Ngọc không phải là người bình thường.


À, đúng, anh ta vốn đã chẳng phải là người bình thường rồi.


“Ma cà rồng có đồng tử màu xanh lam, bọn họ trà trộn trong người bình thường và nói mình là con lai. Quan Triều Viễn nói mình là con lai, vậy em biết anh ta là con lai nước nào không?”


“…”


Tô Lam nghẹn lời.


Cô nhớ mình đã hỏi Quan Triều Viễn điều này vào lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh không trả lời cô.


“Ma cà rồng không có nhịp tim, tim của bọn họ đã ngừng đập vào giây phút bọn họ trở thành ma cà rồng. Ngoài ra, da của bọn họ vĩnh viễn không có hơi ấm…”


“Cái gì?”


Khi Tô Lam nghe được câu này, cuối cùng mới có phản ứng.


Người Quan Triều Viễn luôn lạnh.


Tô Lam cảm thấy rất thoải mái vào mùa hè nhưng đến mùa đông trên người anh vẫn lạnh như vậy, dường như từ trước đến nay chưa từng ấm.


Giản Ngọc nhìn Tô Lam với ánh mắt chắc chắn.


“Em chung chăn chung gối với anh ta lâu như vậy, chắc phải biết chứ?”


Tô Lam lập tức quay đầu đi.


“Người có thể hàn cũng luôn lạnh, đâu có gì đáng kinh ngạc.”
 
Chương 753


Chương 753


Sao cô có thể nghi ngờ Quan Triều Viễn là ma cà rồng được chứ?


“Da của người thể hàn đúng là mát lạnh nhưng con người vẫn là con người, cho dù là thể hàn vẫn có lúc ấm, còn ma cà rồng thì vĩnh viễn không thể có hơi ấm!”


“…”


Tô Lam không nói được lời nào.


“Cưng à, em có thể không tin anh, chẳng sao cả. Anh biết, muốn em tin vào sự thật này rất khó. Anh nói những điều này với em là để em tự kiểm tra thôi. Nếu em suy nghĩ thông suốt có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”


“Anh Ngọc…”


Tô Lam còn chưa nói xong, Giản Ngọc đã nhún người một cái, không ngờ nhảy lên tận trên nóc nhà!


Trời ạ, người đàn ông này quả nhiên không tầm thường!


Chẳng biết pháo hoa đã đốt xong từ bao giờ.


Tô Lam quay vào trong phòng ngủ.


Cô nằm trên giường trằn trọc mãi.


Trong đầu cô đều là những lời Giản Ngọc đã nói.


Đêm trăng tròn, không có nhịp tim, cơ thể không có hơi ấm…


Trong đầu Tô Lam dường như có hai đứa bé đang đánh nhau.


Một đứa nói ma cà rồng rõ ràng là chuyện hoang đường. Một đứa khác lại nói người Quan Triều Viễn luôn lạnh thật.


Buổi sáng, ngoài trời vẫn còn sương mù dày đặc kèm theo chút se lạnh.


Tô Lam chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt màu xanh hút hồn của Quan Triều Viễn đang nhìn chằm chằm vào mình.


Tô Lam sợ tới mức giật mình, tim đập thình thịch.


“Anh làm em sợ à?” Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn khàn.


Tô Lam cố bình tĩnh lại.


“Anh về bao giờ vậy?”


“Anh mới về.” Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào trong lòng.


Tối hôm qua lại là một đêm vô cùng đau đớn.


Tô Lam nhìn gương mặt Quan Triều Viễn.


Mặc dù anh vẫn cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.


Đôi mắt xanh biếc đã mất đi thần thái ngày trước, quầng mắt thâm hơn cũng thể hiện ra sự mệt mỏi của anh.


Tô Lam nâng mặt anh lên.


“Anh thức suốt đêm à?”


“Ừ.”


“Vậy anh cố ngủ một giấc đi, em đi làm bữa sáng cho anh được không?”


“Em đừng đi, để anh ôm một lúc đã.”
 
Chương 754


Chương 754


Quan Triều Viễn cứ ôm Tô Lam như mới bị uất ức lớn.


Tô Lam không từ chối, mặc cho anh ôm.


Được một lúc, Tô Lam cảm giác được tiếng hít thở bên tai dường như đều đặn hơn nhiều.


Chắc anh ngủ rồi nhỉ?


Tô Lam nhẹ nhàng kéo tay Quan Triều Viễn ra, chậm rãi rời khỏi giường và tính chuẩn bị ít thức ăn, chờ anh tỉnh dậy là có thể ăn luôn.


Cô vừa xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ lại nhớ tới lời Giản Ngọc nói.


Tô Lam xoay người lại, nhìn Quan Triều Viễn đang nằm trên giường.


Cô hít sâu một hơi, rón rén tới bên giường và nhẹ nhàng sờ lên tay anh.


Lạnh.


Cô lại thò tay vào trong chăn sờ người anh.


Vẫn lạnh.


Tô Lam tự an ủi mình, không phải vậy đâu, chắc tại anh mới ở bên ngoài về thôi.


Cô cắn môi, áp tai lên ngực Quan Triều Viễn.


Tiếng tim đập mạnh mẽ chấn động màng tai của cô.


Lúc này Tô Lam mới yên tâm.


Anh có nhịp tim.


Tô Lam đắp chăn lại cho Quan Triều Viễn rồi rời đi.


Cô vừa mới đi, anh đã chậm rãi mở mắt ra.


Thật ra anh không ngủ.


Trong phòng bếp, Tô Lam vừa cắt rau vừa mải suy nghĩ.


Cả người Quan Triều Viễn đều lạnh nhưng lại có nhịp tim, theo lý thuyết không phù hợp với đặc điểm của ma cà rồng.


Nhưng vì sao Giản Ngọc cứ nói Quan Triều Viễn là ma cà rồng chứ?


Tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, trông Giản Ngọc đâu phải là người có thể bịa chuyện.


Đúng là Giản Ngọc có ý với cô nhưng dùng thủ đoạn bịa đặt để mình rời khỏi Quan Triều Viễn rõ ràng không phải là phong cách của anh ta.


Vậy rốt cuộc là sao chứ?


“Em đang nghĩ gì vậy?”


Một giọng nói đột nhiên vọng từ cửa vào. Tô Lam giật mình, không cẩn thận cắt phải ngón tay!


“A…”


Quan Triều Viễn vội vàng bước tới.


“Sao em bất cẩn thế?”


Quan Triều Viễn lập tức cầm ngón tay Tô Lam lên.


Tô Lam nhìn máu chảy trên ngón tay, lại liếc nhìn Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn không hề do dự ngậm ngón tay cô vào trong miệng.


Trong nháy mắt đó, Tô Lam hoảng sợ.
 
Chương 755


Chương 755


Cô nhớ trong bộ phim liên quan đến ma cà rồng cũng có cảnh như vậy!


Anh có thể hút cạn máu của cô không?


Đầu óc Tô Lam rối bời.


Trong lúc cô đang do dự, Quan Triều Viễn đã rút ngón tay cô ra khỏi miệng, dẫn cô tới phòng khách và ngồi xuống sô pha.


Quan Triều Viễn dè dặt cầm nước sát trùng bôi lên cho cô, sau đó lấy gạc băng lại.


Lúc này Tô Lam mới bình tĩnh được.


“Tô Lam, em sao vậy? Sao em mất hồn mất vía thế?”


“Em không sao. Có lẽ do đêm qua em ngủ không ngon.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.


“Cũng tại đêm qua anh không ở nhà với em. Sau này anh sẽ tranh thủ không họp muộn nữa. Hay em về phòng ngủ một lát?”


“Em ngủ nhiều, đến tối sẽ không ngủ được mất. Anh đi nghỉ ngơi một lát, chờ em nấu cháo xong sẽ gọi anh. Bánh ga-tô tối qua còn chưa ăn, lát nữa chúng ta bù lại sinh nhật hôm qua nhé?”


“Ừ, anh nghe em. Em không cần nấu thêm món gì đâu, nấu ít cháo là được rồi.”


Tô Lam thuận miệng đáp một tiếng rồi bận rộn nấu ăn, không nói nữa.


Quan Triều Viễn lên tầng nghỉ ngơi được một lát thì Tô Lam nấu cháo xong. Cô bưng lên bàn ăn, lại lấy bánh ga-tô tối hôm qua ra, sau đó mới lên tầng gọi anh.


Quan Triều Viễn áy náy khi nhìn thấy bánh ga-tô hình trái tim đó.


Chắc Tô Lam đã tốn rất nhiều công sức.


Nhưng anh lại…


Hai người nói là tổ chức bù lại sinh nhật nhưng thật ra cũng chỉ thổi nến mà thôi.


“Anh ước gì vậy?”


“Anh ước mãi mãi được ở bên cạnh Tô Lam.”


Quan Triều Viễn trả lời mà không hề do dự.


“Ôi, sao anh có thể nói ra lời ước chứ? Nói ra sẽ mất linh đấy!”


“Thế sao em còn muốn hỏi anh?”


Quan Triều Viễn ăn cháo thịt do Tô Lam nấu xong lại đòi ăn thêm ít bánh ga-tô, cuối cùng mới thấy đỡ hơn.


“Đúng rồi, chuyện ở công ty anh đã giải quyết xong chưa?” Tô Lam hỏi.


Quan Triều Viễn ngập ngừng một lát.


“Anh giải quyết xong rồi.”


“Vậy thì tốt rồi. Anh lên tầng nghỉ đi, em dọn dẹp một lát rồi sẽ lên với anh sau.”


“Được.”


Quan Triều Viễn lên tầng, chuẩn bị thay quần áo. Khi anh mở tủ quần áo ra, chợt phát hiện có một hộp quà màu đỏ ở bên trong.


Cái này không khác với hộp quà đựng áo ngủ mà Tô Lam tặng anh.


Quan Triều Viễn nghĩ ngợi một lát vẫn dè dặt mở hộp quà ra.
 
Chương 756


Chương 756


Bên trong là một bộ áo ngủ hai dây gợi cảm bằng lụa cảm giác rất tốt.


Quan Triều Viễn ở lâu với Tô Lam nên vẫn biết rõ về quần áo của cô. Áo ngủ của cô đều bằng cotton, hơn nữa đặc biệt rất kín đáo.


Có câu tặng quà là phải lựa ý hùa theo.


Quan Triều Viễn đại khái đoán được, chắc cô chuẩn bị tặng anh vào tối qua, sau đó hai người thuận tiện mây mưa.


Quan Triều Viễn nghĩ tới đây lại khó chịu.


Tô Lam vừa mở cửa, đã thấy trong tay Quan Triều Viễn cầm áo ngủ hai dây mà mình chuẩn bị tối qua.


Cô nhất thời đỏ mặt, lập tức xông tới trước mặt Quan Triều Viễn cướp lấy áo ngủ.


“Anh không được nhìn!”


“Anh nhìn hết rồi.”


Quan Triều Viễn tiện tay ôm Tô Lam vào trong lòng, ghé sát bên màng tai đang ửng đỏ của cô.


“Đó có phải là quà sinh nhật em tặng anh không?”


“Không có! Chẳng phải em đã tặng quà sinh nhật cho anh hôm qua à?” Tô Lam cúi thấp đầu.


Phải biết cô gái bảo thủ như cô phải quyết tâm và can đảm tới mức nào mới có thể mua một bộ áo ngủ như vậy!


Cô đã đỏ mặt tía tai khi mua bộ đồ ngủ này đấy.


“Nói một đường, nghĩ một nẻo!”


Quan Triều Viễn từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tô Lam.


“Em mặc cho anh xem đi?”


“Em không muốn!”


“Thế thì anh cởi ra luôn!”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa cởi quần áo của Tô Lam.


Tô Lam lập tức nắm lấy tay anh.


“Anh đừng làm loạn nữa! Bây giờ đang ban ngày ban mặt! Anh chờ tới tối đi…”


“Anh không chờ được tới tối thì phải làm sao?”


Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn, đầy cảm xúc lại vô cùng hấp dẫn.


Điều này càng làm Tô Lam đỏ mặt tía tai hơn.


Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không động đậy thì thò tay cởi áo cô.


“Áo ngủ rất đẹp, sau này em mặc cho anh xem mỗi tối, được không?”


Quan Triều Viễn hôn lên mặt Tô Lam, hai người chậm rãi quấn lấy nhau.


“…”


Khi hai người dần tiến vào trạng thái.


“Chị, anh rể, em về rồi!”


Giọng nói này đột ngột vang lên làm hai người như chợt tỉnh giấc mơ.


Tô Lam lập tức nắm lấy tay Quan Triều Viễn.


“Được rồi, anh chờ đến tối đi, Kiêm Mặc về rồi…”
 
Chương 757


Chương 757


“Ừ.” Quan Triều Viễn đành chịu thua.


Cậu em vợ này về thật đúng lúc!


“Hành Trình Lãng Mạn” cuối cùng cũng được công chiếu trong sự mong đợi của hàng nghìn người.


Bộ phim hài này vốn định chiếu vào dịp tết Âm lịch. Loại phim như vậy chiếu vào thời điểm này là thích hợp nhất và chắc chắn sẽ rất ăn khách.


Nhưng một khi qua tết Âm lịch, rạp chiếu phim sẽ vắng vẻ một thời gian, doanh thu của mấy bộ phim chiếu trong thời gian này đều không tốt lắm.


Nói ra cũng thật kỳ lạ, bọn họ lại cứ bỏ qua thời kỳ vàng tốt nhất mà lựa chọn công chiếu vào lúc này!


Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, doanh thu phòng vé trong ngày đầu tiên công chiếu đã lên tới một trăm năm mươi triệu…


Trong thời kì suy thoái, con số này đủ làm mọi người phải chấn động.


Tô Lam đã phải chịu nhiều cực khổ vì bộ phim này.


Cô dẫn theo Quan Triều Viễn và Tô Kiêm Mặc đi xem phim.


Quan Triều Viễn rất bối rối khi nhìn thấy vợ mình trong bộ phim trên màn hình đã xấu tới tầm cao mới.


Trong rạp chiếu phim, Tô Lam đã nhìn thấy Quan Triều Viễn thay ảnh khóa màn hình điện thoại của anh.


Nhưng tấm ảnh này làm cô không biết nên khóc hay cười!


Đó là ảnh của Tô Lam trong bộ phim “Hành Trình Lãng Mạn” khi đang để hai bím tóc sừng dê, trên đầu còn dính vỏ trứng gà và cải xanh, hai má điển hình của Cao Nguyên đỏ, còn dùng một ngón tay ngoáy mũi.


“Anh làm gì thế?”


Không ngờ anh lại để một tấm ảnh xấu như vậy làm ảnh khóa màn hình!


“Anh dùng để trừ tà!” Giọng điệu Quan Triều Viễn vô cùng bình thản.


“Trừ tà à?”


Cũng chỉ có anh nghĩ ra được!


“Anh xem sau này em còn dám đóng loại phim này nữa không? Em còn đóng nữa, anh sẽ đán đầy ảnh xấu của em trên tất cả các bức tường trong nhà chúng ta để trừ tà!”


Tô Kiêm Mặc ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng cười không ngậm được miệng.


Hai vợ chồng này thật sự thú vị!


Qua rằm tháng giêng xem như đã hết tết.


Tất cả đều trở lại trạng thái ban đầu.


Dì Phương và Lê Hoa ở dưới quê lên, bắt đầu chăm sóc cho ẩm thực hằng ngày của Tô Lam.


Nhưng cô lại sắp ra ngoài làm việc.


Sau khi cân nhắc tất cả các kịch bản trong tay, cô đã chọn bộ “Bên Kia Ngọn Núi”.


Từ tên của bộ phim có thể thấy được đây là một bộ phim nghệ thuật, đạo diễn là người mới vào nghề, còn chưa có tác phẩm xuất sắc nào.


Bộ phim này áp dụng thiết lập hai nữ chính gồm một cô gái trong thành phố và một cô gái sống trong núi.


Tô Lam vừa xem qua kịch bản này đã bị cô gái trong núi thu hút.


Vì vậy cô nói cho Từ Tinh Như biết suy nghĩ của mình và được cô ta đặc biệt tán thành.
 
Chương 758


Chương 758


Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng, chuẩn bị bắt đầu quay.


Vai diễn của Tô Lam chính là cô gái trong núi kia, cho nên tất nhiên phải vào trong núi để tiến hành quay phim.


Quan Triều Viễn biết Tô Lam sắp đi, hai ngày nay luôn rất khó chịu.


Cô biết anh không vui nên cố gắng chiều theo ý anh.


Trên bàn ăn, Quan Triều Viễn vẫn nhíu mày, hai người không nói một lời nào.


Tô Lam liên tục gắp thức ăn cho anh như muốn lấy lòng.


Đột nhiên, Quan Triều Viễn ném đũa lên bàn!


Lần này, cô bị dọa cho giật mình.


“Sao anh phải để vợ mình ra ngoài làm việc chứ? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em à? Hay anh không có tiền?”


Tô Lam nghe vậy thì chớp mắt mấy cái, có phần nghẹn lời lại không biết phải làm sao.


“Em nói đi! Tô Lam, anh nói đúng không?”


Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Tô Lam.


Sao anh lại hỏi cô vấn đề này chứ?


“Nếu em nói đúng, có phải anh sẽ không cho em ra ngoài đóng phim?”


“…”


Sắc mặt Quan Triều Viễn hơi phức tạp.


Anh không muốn để cô ra ngoài đóng phim, anh muốn cô ở nhà với anh cả ngày, nấu ăn cho anh, tối ngủ với anh mỗi ngày!


“Hai người dính lấy nhau suốt ngày sẽ mau chán, cho nên mọi người đều nói xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả đêm tân hôn, chúng ta tách ra thỏa đáng vẫn rất tốt.”


Tô Lam vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Quan Triều Viễn.


“Cho nên em rất vui mừng khi rời khỏi anh đúng không?”


Sao anh đau khổ như vậy mà người phụ này còn vui vẻ được chứ? Đúng là một người vô tâm!


“Em đâu có nói em vui. Em cũng không nỡ xa anh nhưng dù sao cũng phải có công việc riêng của mình chứ!”


“Em không cần làm việc, anh nuôi em!”


Bao nhiêu người phụ nữ đều thích đàn ông nói lời này, Tô Lam cũng không ngoại lệ.


Nhưng đây không chỉ là công việc mà còn là ước mơ của cô.


“Đây không chỉ là công việc mà còn vì mơ ước của tôi!”


“…”


Quan Triều Viễn thua.


Công việc là để kiếm tiền mà ước mơ mới là ý nghĩa của cuộc sống.


Quan Triều Viễn lại cầm đũa lên tiếp tục ăn trong sự im lặng.


Ăn cơm xong sau, Tô Lam về trong phòng thu dọn đồ. Quan Triều Viễn vẫn luôn ngồi trên giường nhìn cô.


Cô đi tới đâu, ánh mắt anh sẽ dõi theo tới đó.
 
Chương 759


Chương 759


“Anh đừng nhìn chằm chằm vào em như vậy, anh nên làm gì thì làm gì.” Tô Lam vừa thu dọn hành lý vừa nói.


“Nhìn lần nào ít lần đó!”


“…”


Tô Lam thật sự cạn lời, vậy anh cứ nhìn đi.


Chờ cô thu dọn hành lý xong, lại căn dặn Quan Triều Viễn mấy việc.


“Trong lúc em không có nhà, anh phải ăn cơm đúng giờ, lúc họp thì cố gắng tránh giờ ăn, nếu không qua trong thời gian dài sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”


“Ừ.”


“Em đã thu dọn xong phòng để quần áo và tủ quần áo rồi, quần áo đã được phân ra thành từng bộ rồi, bao giờ anh cần cứ lấy mặc là được rồi.”


“Ừ.”


Cô nói tiếng nào, anh đáp tiếng đó chứ không thừa một câu.


Tô Lam nói rất lâu, cũng không biết Quan Triều Viễn có nghe lọt tai hay không.


“Đúng rồi, em còn chuyện quan trọng nhất, anh đừng tới quán bar chơi bời với Dạ Bân nữa!”


Tô Lam luôn cảm thấy những nơi ăn chơi đàn đúm đó không quá thích hợp với một người đàn ông đã có gia đình như Quan Triều Viễn.


Anh chợt cong môi cười.


“Cuối cùng em cũng nói đến trọng điểm rồi. Anh còn tưởng em sẽ không để ý chứ!”


“Vậy anh có hứa với em không?”


“Anh không hứa. Em có giỏi thì về mà trông anh!”


Tô Lam không nhịn được làm mặt quỷ.


Quan Triều Viễn ôm cô vào trong lòng.


“Anh không nỡ xa em.”


Tô Lam cũng phục Quan Triều Viễn.


Sao cô luôn cảm thấy anh giống như cô vợ nhỏ không nỡ để chồng ra ngoài vậy?


Có phải thân phận nam nữ của hai người bị đảo ngược không?


Đáng lẽ cô mới là nhân vật khóc sướt mướt còn Quan Triều Viễn tới an ủi chứ?


“Chỉ hai mươi ngày thôi, anh cố chịu một chút sẽ qua, thời gian trôi nhanh lắm.”


Quan Triều Viễn nghe Tô Lam nói vậy, lập tức nhíu mày.


“Tô Lam, em chú ý cách dùng từ của em đi. Cái gì mà chỉ hai mươi ngày, em lại còn dùng từ thôi nữa? ”


Tô Lam chớp chớp mắt. Người đàn ông này bắt đầu xoi mói từng từ như vậy từ lúc nào thế?


“Bây giờ anh sẽ mở mang kiến thức cho em thấy hai mươi ngày này khó qua tới mức nào!”


Quan Triều Viễn nói xong thì đẩy Tô Lam ngã xuống giường.


“Hai mươi ngày! Hai mươi ngày đấy! Em bảo anh làm sao chịu nổi hả?”


“…”


Tô Lam lại một lần nữa cạn lời.
 
Chương 760


Chương 760


“Hôm nay anh phải một lần đòi lại hai mươi ngày này!”


Quan Triều Viễn hôn Tô Lam.


Cô sợ đến mức chân cũng run lên. Một lần, hai mươi ngày, cô còn có thể sống đến ngày mai sao?


Sự thật chứng minh Quan Triều Viễn nói thế cho sướng miệng chứ chỉ đòi hỏi Tô Lam có một lần thôi. Dù sao sáng sớm hôm sau cô còn phải lên máy bay.


Năm giờ sáng, chuông đồng hồ báo thức của Tô Lam kêu lên.


Tô Lam lập tức tắt chuông và nhìn về phía Quan Triều Viễn. Người đàn ông này còn đang ngủ.


Cô không muốn đánh thức anh, bằng không anh sẽ lại bắt đầu giận dỗi.


Tô Lam rón rén rửa mặt, lấy va li và đi ra ngoài.


Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đã tới sân bay.


Khi Tô Lam đến sân bay thì nhận được tin nhắn WeChat của Quan Triều Viễn.


“Vợ ơi, em chú ý an toàn, đừng cậy mạnh đấy.”


Thật ra Quan Triều Viễn không ngủ, anh đã dậy từ khi tiếng chuông vừa vang lên.


Anh chỉ không muốn từ biệt Tô Lam mà thôi.


Không biết sao, mấy ngày qua Quan Triều Viễn nổi giận mà Tô Lam chẳng có cảm giác gì. Đêm qua, lúc anh ghé bên tai cô nói không nỡ xa, cô vẫn thấy bình thường.


Nhưng Tô Lam vừa nhìn thấy mấy từ này lại cảm giác mắt cay cay.


Cho tới bây giờ cô vẫn luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ nhưng mỗi lần đối mặt với Quan Triều Viễn thì lại không thể mạnh mẽ được nữa.


Tô Lam lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình.


“Em sẽ tranh thủ về sớm. Anh ở nhà ngoan nhé, yêu chồng.”


Tô Lam kéo hành lý vào sân bay.


Lục Uy Nhiên vội vàng bước tới đón.


“Tô Lam, sao sếp Quankhông tiễn cô vậy?”


Chẳng phải lúc này Quan Triều Viễn nên tới tiễn Tô Lam sao? Dù sao bọn họ cũng sắp xa nhau rất lâu.


Hai người đó cãi nhau à?


“Tôi thấy vẫn nên miễn đi, nếu không anh ấy lại cáu kỉnh. Người đàn ông này mà cáu kỉnh lên thì còn lợi hại hơn cả phụ nữ đấy.”


Tô Lam mỉm cười nói.


Lục Uy Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối lại không biết nên nói gì.


Cho nên Quan Triều Viễn không tới tiễn Tô Lam không phải vì hai người cãi nhau hay tình cảm không tốt, mà vì…


Gần đây Quan Triều Viễn vẫn luôn cáu kỉnh vì Tô Lam sắp rời đi?


Cô có ý này sao?


Từ Phóng không nhịn được cười.


“Tình cảm giữa sếp Quan và mợ chủ tốt thật.”


Tô Lam cười ngượng ngùng.
 
Chương 761


Chương 761


Bọn họ ngồi máy bay hai giờ lại đi ô tô gần ba giờ, sau đó đi bộ thêm một lúc mới tới được nơi quay phim.


Núi lớn đúng là núi lớn.


Ở đây vắng vẻ, ngoài núi thì chẳng có gì cả.


Điều này rất hợp với cảnh tượng được miêu tả trong kịch bản, ở đây lại tượng trưng cho sự nghèo đói.


Cũng may lúc trước Tô Lam đóng phim “Hành Trình Lãng Mạn” đã từng xuống nông thôn một thời gian nên không quá ngạc nhiên.


Nhưng tình trạng ở nơi này thật sự quá tệ.


Đoàn phim đóng trại ở trong núi lớn, đại khái sẽ quay phim ở đây hai mươi ngày.


Nhưng chuyện gọi điện thoại, gửi WeChat, video đã nói trước đó, Tô Lam lại không làm được điều nào.


Bởi vì tín hiệu ở đây thật sự quá kém, trên cơ bản cả ngày đều có không sóng, điện thoại chỉ có thể gọi khẩn cấp nên đừng nói là gửi video và WeChat, cho dù cô muốn gọi điện thoại cũng không được.


Điện thoại trở thành vật trang trí rồi.


Điều này làm Tô Lam rất buồn. Quan Triều Viễn gọi điện thoại cho mình không được, chắc hẳn sẽ sốt ruột muốn chết.


Hôm nay, sau khi quay phim xong, Tô Lam thấy đạo diễn Chu Tuyền đang nói chuyện với trưởng thôn, vì vậy cũng đi tới.


“Trưởng thôn, chỗ các ông có nơi nào bắt sóng tốt, có thể để tôi gọi điện thoại được không?”


Trưởng thôn dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Người chỗ chúng tôi không dùng điện thoại di động. Nếu cô muốn gọi điện thoại thì đi cùng tôi vào Chi bộ thôn.”


“Được, cảm ơn ông!”


Trưởng thôn dẫn theo Tô Lam tới một căn nhà đơn sơ được dựng bằng gỗ. Đây chính là Chi bộ thôn.


Bên trong trang trí vô cùng đơn sơ, trên bàn có đặt một chiếc điện thoại bàn cũ.


“Đây… đây là chiếc điện thoại duy nhất trong thôn chúng tôi, bây giờ đã qua tết nên không có ai dùng. Cô cứ gọi điện thoại đi.”


Cứ đến tết, cái điện thoại mới bắt đầu đổ chuông không ngừng, gần như già trẻ trong cả thôn đều tập trung ở đây chờ điện thoại.


Qua tết, cái điện thoại này lập tức rảnh rỗi.


“Được, cảm ơn ông, tôi sẽ trả ông tiền điện thoại.”


Trưởng thôn xua tay rồi đi ra ngoài.


Tô Lam ngồi trước bàn tốn bao công sức mới liên lạc được tới số điện thoại của Quan Triều Viễn.


Cuộc gọi vừa được kết nối.


“Alo, là em, Tô Lam đây.”


“Tô Lam, có phải em muốn chết không hả?”


Tô Lam lập tức kéo ống nghe ra xa tai mình, bởi vì thật sự quá chói tai!


Chờ một lát, cô mới chuyển ống nghe về.


“Điện thoại ở chỗ này không có tín hiệu, em đang dùng điện thoại của người trong thôn gọi cho anh đấy!”


“Đó là chỗ tồi tệ nào mà thậm chí không có tín hiệu vậy?”
 
Chương 762


Chương 762


“Em lừa anh làm gì? Mấy ngày qua anh sống thế nào?”


“Em cứ nói thử xem! Ở nơi tồi tệ đó còn chẳng có tín hiệu điện thoại thì bọn em ăn gì, uống gì hả?”


“Đoàn làm phim đã chuẩn bị đồ ăn, đồ uống từ trước nên vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em đâu, em sống rất tốt.”


“Em khó khăn lắm mới gọi điện thoại cho anh chỉ để nói cho anh biết là em sống rất tốt à? Tô Lam, em cố ý chọc tức anh đúng không? Em rời khỏi anh lại sống tốt vậy à?” Quan Triều Viễn lại hét lên.


“Em sống không tốt, em sống không tốt, em sống có gì không tốt thì có thể làm sao chứ?”


“Em sống có gì không tốt? Có phải là điều kiện quá tệ không? Có cần anh qua đó thu xếp không?”


Quan Triều Viễn lập tức chuyển sang hình thức quan tâm.


Tô Lam thật sự không biết nên nói gì cho phải.


“Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện bình thường không? Mấy ngày tới, có lẽ em không thể gọi điện thoại cho anh mỗi ngày được. Cái điện thoại này cũng là của người khác, anh đừng gọi tới.”


Tô Lam căn dặn xong những chuyện này lại tán gẫu với Quan Triều Viễn thêm vài câu, lúc này mới lưu luyến cúp máy.


Hai mươi ngày sẽ trôi qua nhanh, rất nhanh thôi.


Tô Lam lại tự thôi miên mình.


Nhưng ngày hôm sau, đoàn làm phim đón một vai nữ chính khác của bộ phim.


Tô Lam không ngờ nữ chính còn lại là Tiêu Mạch Nhiên!


Không ngờ Tiêu Mạch Nhiên là đóng vai nữ chính khác!


Tô Lam thật sự quá bất ngờ về điều này. Trước đó, cô không hề nghe được bất kỳ tin tức nào.


Đoàn phim còn tổ chức tiệc chiêu đãi mừng Tiêu Mạch Nhiên đến đây.


Ở nơi nghèo khổ thế này, tiệc chiêu đãi cũng chỉ là nhờ dân chúng địa phương làm thêm vài món ăn mà thôi.


Từ sau khi Tiêu Mạch Nhiên biết được mối quan hệ giữa Tô Lam và Quan Triều Viễn, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy.


Lúc đầu, Tô Lam nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên cũng lúng túng cười, không nói được mấy câu.


Nhưng Tiêu Mạch Nhiên lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Tô Lam dậy sớm để quay phim. Cô luôn thức dậy rất sớm, chạy tới trường quay trong sương mù lúc tảng sáng.


Lúc này cô phát hiện ra sáng nay trong thôn có vẻ đặc biệt náo nhiệt, mọi người hình như không hẹn mà cùng thức dậy rất sớm, nhất là đám trẻ con đều ôm trong tay rất nhiều quyển sách.


Tô Lam chặn một đứa trẻ đang tươi cười vui vẻ.


“Bé ơi, có chuyện gì xảy ra mà mọi người đều thức dậy sớm vậy?”


“Chị Tiêu kia đúng là Bồ Tát sống! Chị xem chị ấy mua cho bọn em những quyển sách này, còn có quần áo mới, cặp sách mới. Em nghe nói chị ấy còn tặng một cái ti vi cho thôn nữa đấy. Chị ơi, có phải có ti vi thì em có thể nhìn thấy anh chị trên đó không?”


“Đúng rồi.”


“Vậy thì tốt quá. Em phải nói tin tức tốt này cho bà nội em biết mới được!” Đứa trẻ vội vàng chạy về nhà.


Tô Lam đi tới, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên đang giúp các nhân viên phát sách, túi sách và các loại quần áo.
 
Chương 763


Chương 763


Thật ra điều này làm Tô Lam có nhận thức khác về Tiêu Mạch Nhiên.


Rất nhiều minh tinh đều làm từ thiện nhưng phần lớn chỉ để thu hút sự chú ý chứ không mấy ai thật lòng.


Người như Tiêu Mạch Nhiên thật sự không nhiều.


Tô Lam đột nhiên cảm thấy tự ti.


“Chị Mạch Nhiên thật tốt, không hề kiểu cách như các minh tinh khác.”


“Chị Mạch Nhiên hình như còn xinh hơn cả trên ti vi nữa, da đẹp còn rất có khí chất nữa.”


“Chị ấy không hổ danh là nữ thần. Không biết kiểu đàn ông nào mới có thể cưới được người phụ nữ như chị Mạch Nhiên nhỉ?”


Tiêu Mạch Nhiên mới tới được mấy ngày mà Tô Lam đã nghe không biết bao nhiêu nhân viên khen ngợi cô ta.


Thậm chí ngay cả bà cụ trong thôn gặp Tiêu Mạch Nhiên cũng sẽ nói chuyện vài câu, cô ta cũng rất kiên nhẫn tiếp lời.


Mà mấy ngày nay, trạng thái của Tô Lam giảm đi trông thấy, bị NG rất nhiều lần, đặc biệt là khi quay chung với Tiêu Mạch Nhiên.


Tâm trạng Tô Lam không tốt lắm, vì vậy sau khi kết thúc công việc lại đi tới Chi bộ thôn, tính gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn.


Ai biết cô còn chưa gọi, điện thoại đã đổ chuông trước.


Tô Lam thấy xung quanh chẳng có ai, vì vậy nhấc máy lên nghe.


“Alo, xin chào.”


“Cưng ơi, là anh đây.”


Tô Lam lập tức trợn tròn mắt, cảm giác không dám tin vào tai mình.


“Anh… anh Ngọc! Sao… sao anh biết…”


“Cưng à, cho dù em có ở tận chân trời góc biển, anh vẫn có thể tìm được em. Em suy nghĩ thế nào rồi?”


“Em suy nghĩ gì ạ?”


Tô Lam nhất thời không nhớ ra.


“Chuyện liên quan tới cá nhân nào đó là ma cà rồng đấy. Anh tin chỉ cần em để ý quan sát một chút là có thể biết được câu trả lời.”


Tô Lam khẽ sờ trán mình.


“Anh Ngọc, vậy thì em thật sự phải làm anh thất vọng rồi. Anh ấy không phải là ma cà rồng, anh ấy có nhịp tim. Em muốn nói với anh lần cuối cùng, em xác định cực kỳ chắc chắn là anh ấy có nhịp tim, chính tai em nghe được đấy.”


“Không thể như vậy được!” Giản Ngọc kêu lên với vẻ khó tin.


“Anh Ngọc, em thấy anh thật sự nên tới gặp bác sĩ tâm lý đi. Cho dù trên thế giới này thật sự có ma cà rồng cũng không phải là anh ấy đâu.”


“Không đâu, cưng ơi, chắc em bỏ sót thông tin nào rồi. Anh cho em biết một cách phán đoán trực tiếp nhất. Em còn nhớ cái lược mà anh đã đưa cho em không?”


“Lược ạ?”


Tô Lam cẩn thận nhớ lại.
 
Chương 764


Chương 764


“Anh muốn nói tới cái lược trong tay người chết kia à?”


“Không sai, ma cà rồng sợ nhất là nanh sói trắng mà cái lược này đúng lúc được làm từ nó. Dao kiếm bình thường không thể làm ma cà rồng bị thương. Em cầm cái lược này tới thử xem máu anh ta có phải màu xanh lam không.”


Tô Lam đỡ trán, không biết phải làm sao mới xóa bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu Giản Ngọc.


Cô không muốn tranh luận với anh ta nữa.


“Được rồi, em sẽ thử xem. Em cúp máy đây.”


Tô Lam cúp máy rồi gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, hai người trò chuyện một lúc.


Sau khi nói chuyện với anh xong, Tô Lam thấy thoải mái hơn, cúp máy và chuẩn bị quay về. Chợt phía sau vọng tới tiếng gõ cửa.


“Tôi có thể vào không?”


Tô Lam quay lại, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên.


“Chị vào đi.”


Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt riêng, bình thường đều có nhân viên công tác ở đó.


“Chị muốn gọi điện thoại à?” Tô Lam hỏi.


“Tôi tới tìm cô. Tôi qua chỗ cô ở thì bọn họ nói cô ở đây nên tôi qua đây gặp cô.”


“À…”


Tô Lam đột nhiên thấy căng thẳng, không biết Tiêu Mạch Nhiên tìm cô làm gì.


Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lam ngồi đối diện nhau.


“Tô Lam, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn, hình như gần đây cô luôn trốn tránh tôi.”


Tô Lam hơi mím môi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tiêu Mạch Nhiên.


“Thật ra người nên lúng túng là tôi mới phải, cô không cần phải trốn tránh tôi, cô không làm gì sai cả.”


“Em…”


“Tô Lam, tôi chưa từng hối hận vì đã giúp cô, tôi cũng không hối hận vì yêu A Viễn. Chuyện cô và A Viễn đã kết hôn quả thật làm tôi thấy hơi chấn động. Ban đầu, tôi cũng cho rằng hai người nên nói cho tôi biết sớm.”


Tiêu Mạch Nhiên nói tới đây lại rủ mí mắt xuống và cười gượng.


“Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy lựa chọn của hai người là đúng. Nếu hai người nói thẳng cho tôi biết, chỉ sợ tôi sẽ thấy rất mất mặt. Tô Lam, chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua, được không?”


Làm Tô Lam rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Mạch Nhiên ung dung như vậy.


Cô càng tự ti hơn.


“Tô Lam, cô đang lo tôi cướp chồng của cô sao?”


“Dạ?”


Tiêu Mạch Nhiên cười rạng rỡ.


“Cô yên tâm đi, tốt xấu gì thì tôi cũng là ảnh hậu, sao có thể làm kẻ thứ ba chứ? Nếu cô và A Viễn chưa kết hôn, có lẽ tôi còn có thể cạnh tranh công bằng với cô, nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, tôi còn chen chân vào nữa thì chẳng phải là kẻ thứ ba à?”


Tiêu Mạch Nhiên kéo tay Tô Lam qua.
 
Chương 765


Chương 765


“Tôi cũng là một người có tôn nghiêm, sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”


Tiêu Mạch Nhiên vỗ nhẹ vào tay Tô Lam.


“Chúng ta vẫn là bạn chứ?”


Tô Lam cuối cùng cũng bỏ xuống được vướng mắc trong lòng. Cô chợt phát hiện mình quá nhỏ bé trước mặt Tiêu Mạch Nhiên.


Hơn nữa, cô cũng khó tránh khỏi quá hẹp hòi rồi.


“Vâng.” Tô Lam trịnh trọng gật đầu.


Cảnh quay trong núi đã sắp xong.


Tô Lam không chờ được, muốn báo cho Quan Triều Viễn biết tin tốt này.


“Anh yêu, em muốn nói với anh một tin tốt, bên này quay phim rất thuận lợi, mai quay xong hai cảnh cuối là có thể về nhà rồi.”


“Thật sao?”


Quan Triều Viễn ở phía bên kia có vẻ không vui lắm.


“Đúng vậy, sao em lại lừa anh chứ? Nhưng em đoán là về đến nhà cũng phải nửa đêm, anh không cần đợi em đâu.”


“Anh đến đón em.”


Nghe mấy chữ đơn giản này, Tô Lam bỗng chốc phấn khích.


“Anh thật sự đến đón em à?”


Nghĩ mà xem, đây là lần đầu có người đến đón mình.


“Ừm, thật.”


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


“Vậy anh ở lối VIP đợi em, nhớ cải trang đấy, lỡ bị fan nhìn thấy thì không hay.”


“Anh biết rồi, em quay về ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau rồi.”


“Được, ngủ ngon.”


Tô Lam phấn khích cúp điện thoại rồi quay về đi ngủ.


Giống như trái tim đã về nhà rồi vậy.


Kết quả buổi quay ngày hôm sau lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.


Cảnh quay cuối là cảnh Tô Lam phải leo núi.


Đoàn phim chọn rất nhiều nơi rồi mới chọn ra một nơi an toàn để quay.


Nhưng thời tiết hôm qua không tốt lắm, trời mưa lất phất khiến đá trên núi đều ướt và rất trơn.


Tô Lam bất cẩn nên ngã từ trên xuống.


Nhân viên công tác lập tức chạy tới.


“Tô Lam, không sao chứ?”


Lúc mọi người nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Lam thì mới phát hiên cô vẫn luôn ôm chấy chân mình.


Máu đã thấm qua quần cô.


Tiêu Mạch Nhiên đi tới, nhẹ nhàng vén quần của cô lên.


Một vết thương ở đầu gối nhìn thấy mà sợ lộ ra trước mặt mọi người.


Có lẽ là bị hòn đá sắc nhọn cắt phải.
 
Chương 766


Chương 766


“Không được, núi này ẩm ướt quá, rất dễ bị nhiễm trùng, phải xử lý ngay mới được.”


Tô Lam xua tay.


“Quay xong cảnh này trước đã.”


“Tô Lam…”


“Chị Mạch Nhiên, em không sao, quay xong cảnh này trước đã, quay xong rồi đến trạm xá trong thôn khám sau, sẽ không có vấn đề gì đâu.”


Tiêu Mạch Nhiên nhìn vẻ kiên quyết của Tô Lam thì cũng rất khâm phục.


Cô ta đã rất nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ của mình trước đây trên người Tô Lam.


“Vậy được rồi, sơ cứu trước, chỗ tôi có thuốc.”


Tiêu Mạch Nhiên lấy thuốc mình mang theo ra đưa cho Tô Lam, xử lý đơn giản vết thương rồi bắt đầu quay tiếp.


May mà lần này quay rất thuận lợi.


Kết thúc quay phim, Tiêu Mạch Nhiên lập tức đưa Tô Lam đến trạm xá trong thôn.


Đây là trạm xá duy nhất trong thôn, trong trạm xá cũng chỉ có một bác sĩ hơn bốn mươi tuổi.


Vị bác sĩ đó nhìn vết thương của Tô Lam rồi lộ ra vẻ mặt lúng túng.


“Thực sự xin lỗi, ở chỗ nhỏ bé này của chúng tôi thuốc men rất khan hiếm, không có thuốc gây tê.”


“Sao lại thế được? Vết thương sâu như vậy, chắc chắn phải khâu, khâu mà không có thuốc tê sao?”


Bây giờ Tô Lam đã đau đến nhe răng trợn mắt, nếu không gây tê mà khâu sống vào thịt đã bị thương, nghĩ cũng biết đau đến cỡ nào!


Tiêu Mạch Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại.


“Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”


“Có lẽ phải đi vài cây số, trên trấn có một phòng khám lớn hơn một chút, có lẽ sẽ có thuốc gây tê, nhưng đều là đường núi, sợ cô gái này không đi nổi.”


Bây giờ lại rơi vào khó khăn.


“Vết thương này rất sâu, bây giờ phải khử trùng ngay rồi khâu lại, nếu không sẽ dễ bi nhiễm trùng.”


“Bác sĩ cứ khâu vậy cho tôi đi.”


Tô Lam nói xong, cả bác sĩ và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn cô.


“Tô Lam…”


“Chị Mạch Nhiên, giờ còn cách nào tốt hơn à? Không sao đâu, em chịu được, lúc nhỏ em có vết thương còn sâu hơn thế này cũng không gây tê, thực ra vẫn khá ổn.”


“Cô gái này đúng là dũng cảm quá, cô yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng.”


Nhưng lúc khử trùng, Tô Lam cảm thấy chân mình đang run rẩy.


Cả quá trình khử trùng là dùng dung dịch sát khuẩn rửa sạch chất bẩn trong vết thương ra.


Tiêu Mạch Nhiên nhìn thôi cũng thấy đau, cô ta một tay ôm lấy Tô Lam, tay kia che mắt Tô Lam lại.


Đến lúc thật sự phải khâu, bác sĩ thấy Tô Lam run rẩy dữ dội thì cũng hơi không xuống tay được.


“Bác sĩ yên tâm đi, tôi chịu được mà, nếu bác sĩ mà khâu lệch thì có lỗi với tôi lắm đấy. Tôi là con gái, lại là người nổi tiếng, cho dù để lại sẹo thì cũng phải là sẹo đẹp mới được.”


Tô Lam nói đùa để bác sĩ thả lỏng hơn.
 
Chương 767


Chương 767


Tổng cộng khâu năm mũi.


Khâu xong, bác sĩ nhanh chóng băng bó lại cho cô.


Lúc này, Tiêu Mạch Nhiên mới thấy quần áo Tô Lam đều ướt đẫm.


Bác sĩ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.


Băng bó xong, bác sĩ không khỏi giơ ngón tay cái với Tô Lam.


“Cô gái, cô cừ lắm, không ngờ lại chẳng kêu tiếng nào, giỏi thật!”


Tô Lam cười miễn cưỡng.


“Đã quen rồi.”


Hốc mắt Tiêu Mạch Nhiên ươn ướt.


“Tô Lam, cô thật sự rất dũng cảm.”


“Được rồi, hai người đừng khen em nữa, hai người khen làm em hơi ngại rồi đấy, khó khăn lắm em mới quên chuyện em bị thương, hai người nhắc làm em nhớ lại rồi!”


Ba người cùng bật cười.


Tiêu Mạch Nhiên đỡ Tô Lam lên.


“Tô Lam, cô thế này cũng không thể ra khỏi thôn được, đoạn đường này chỉ có thể đi bộ thôi, cũng chẳng có xe.”


Lúc này Tô Lam mới nhớ ra, e là hôm nay cô không về được rồi.


“Cô gái, nếu vội thì để mai tôi bảo chú ba lấy xe bò đưa cô đi, ít nhất thì để cô đỡ phải đi bộ được hơn nửa đoạn đường, chắc ngày mai chân cô cũng đỡ hơn đôi chút rồi, sẽ không đau như hôm nay nữa.”


“Hôm nay không được sao?” Tiêu Mạch Nhiên hỏi.


“Hôm nay sợ là không được, bò làm cả ngày cũng mệt rồi, người trong thôn chúng tôi xem gia súc như thành viên trong nhà vậy, đều trông cậy vào gia súc!”


“Vậy cũng được.”


Cũng chỉ có thể thế thôi.


Lúc này, Từ Phóng vội chạy đến.


“Tô Lam, cô xem ai đến này?”


Là Tô Lam đã dặn, nếu có người khác thì họ sẽ gọi thống nhất gọi cô là ‘Tô Lam’ chứ không phải mợ chủ.


“Ai đến?”


Tiêu Mạch Nhiên dìu Tô Lam đi từng bước ra khỏi trạm xá.


Vừa ra khỏi trạm xá, Tô Lam ngước mắt, bóng dáng cao lớn thẳng tắp lọt vào mắt cô.


Ngoài Quan Triều Viễn ra thì còn có thể là ai nữa?


Anh đã nói là sẽ đến đón cô!


Tô Lam lập tức cười rạng rỡ.


Khoảnh khắc thấy Quan Triều Viễn, trái tim Tiêu Mạch Nhiên từ từ chùng xuống.


Không ngờ tình cảm anh dành cho Tô Lam lại sâu đậm như vậy, vì Tô Lam mà chạy đến tận đây.


Tô Lam khập khiễng đi về phía trước.


Quan Triều Viễn thấy cô bị thương thì lập tức chạy tới.
 
Chương 768


Chương 768


Hai mươi ngày, hai mươi ngày nhớ mong, hai mươi ngày trông ngóng đấy!


Cuối cùng hôm nay cũng đến rồi!


Hai người đứng nhìn đối diện, bốn mắt nhìn nhau.


Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.


Nỗi nhớ nhung hai mươi ngày và cơn đau vừa rồi đan xen vào nhau.


Giây phút nhìn thấy người đàn ông này, sự kiên cường của Tô Lam đều được gỡ bỏ.


“Tô Lam, em muốn chết có phải không? Lại làm mình thành cái bộ dạng này! Lần sau anh không để em ra ngoài quay phim nữa!”


Quan Triều Viễn quát to.


Lúc anh vừa đến đã nghe nói Tô Lam bị thương, lòng anh như lửa đốt vội chạy tới đây.


Đến đây thấy Tô Lam đi khập khiễng, không hiểu sao cơn giận của anh bốc lên.


Tất cả suy nghĩ đan xen vào nhau, chân Tô Lam vẫn âm ỉ đau.


Giờ lại nghe thấy người đàn ông này mắng cô, trong lòng cô càng không vui.


Vừa nhìn thấy anh, hốc mắt cô đã rơm rớm nước.


Tô Lam òa lên khóc.


Đó là kiểu khóc òa lên của đứa trẻ nghịch ngợm!


Khóc đến kinh thiên động địa, long trời lở đất!


Cảnh này lập tức khiến mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.


Đặc biệt là bác sĩ vừa mới khâu cho Tô Lam, lúc khâu đau là thế mà cô cũng không la tiếng nào, bây giờ thấy người đàn ông này lại òa lên khóc.


Tiêu Mạch Nhiên cũng vô cùng bất ngờ, vừa rồi cô ta còn khâm phục Tô Lam mạnh mẽ can đảm là thế, đột nhiên giờ cô ta cảm thấy, chắc không phải là ở trước mặt Quan Triều Viễn, Tô Lam luôn giả vờ yếu đuối như vậy đấy chứ?


Tô Lam òa lên khóc thế này khiến Quan Triều Viễn không kịp trở tay.


Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.


“Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ mới mắng em hai câu thôi à? Chẳng phải vì lo lắng cho em, lần nào ra ngoài cũng bị thương, em nói nghe xem một năm nay em bị thương mấy lần rồi? Đầu năm nay ra ngoài lại bị thương…”


Rõ ràng giọng điệu Quan Triều Viễn đã dịu dàng hơn, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ đau lòng.


Tô Lam vẫn khóc lớn.


“Anh sai rồi, anh không mắng em nữa. Được rồi, ngoan, chúng ta về nhà, nhé?”


Quan Triều Viễn áp mặt vào đầu Tô Lam, thân mật xoa lưng cô.


Tô Lam lau hết nước mắt nước mũi lên người Quan Triều Viễn.


“Đau…”


Tô Lam vừa thút thít vừa nói ra chữ này.


“Đau chỗ nào?” Quan Triều Viễn nắm lấy bả vai Tô Lam, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom