Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 709


Chương 709


Nhưng họ không biết rằng Tô Kiềm Mặc đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.


Cậu vốn định xuống tầng rót nước, nhưng lại vô tình nghe thấy.


Sau đó cậu lặng lẽ về phòng.


Tô Kiềm Mặc nằm trên giường nhìn trần nhà tối om.


Cậu vẫn luôn là một người dư thừa.


Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế, tương lai cũng chẳng khác gì.


Thật ra, từ khi Tô Lam muốn cậu dọn vào trong ngôi nhà này, cậu đã cảm thấy kỳ lạ.


Có ai kết hôn mà lại còn muốn đưa em trai vào ở nhà mới của mình chứ?


Cũng do Quan Triều Viễn tử tế.


Nếu không cầu nào có cơ hội được ở trong biệt thự tốt thế này?


Từ nhỏ đến lớn cậu mang đến vô vàn rắc rối cho chị mình, bây giờ cô đã kết hôn rồi, có gia đình riêng của mình rồi.


Đây cũng là lúc ném mở rắc rối là mình này đi thôi.


Đôi khi cậu sẽ nghĩ, nếu mình chết thì có phải chị của mình được giải thoát rồi không?


Trước kia, trong lúc nằm viện, cậu từng nhìn thấy rất nhiều người con phục vụ ba mẹ già trong tình trạng bệnh nguy kịch.


Nhưng trong khoảnh khắc các cụ qua đời, cậu cũng thấy được trên khuôn mặt của con cái không chỉ có vẻ đau buồn mà còn có cả sự giải thoát.


Không phải là bởi con cái không hiếu thuận, mà do họ cũng có gia đình của mình, có những đứa con cần được nuôi dạy của riêng mình.


Thậm chí có một lần, cậu còn nghe được một người con gái phục vụ cha già tê liệt đã hai năm nói rằng: Thật lòng hy vọng ba có thể đi sớm một chút, như thế thì ba không cần phải chịu khổ nữa, tôi cũng không cần chịu khổ.


Trường hợp của mình cũng như vậy.


Mình bị bệnh tim, sớm muộn gì cũng sẽ chết, bây giờ rất nhiều việc không làm được, thay vì sống thoi thóp chỉ bằng ra đi sớm, đỡ phải liên lụy đến chị mình.


Đêm nay, Tô Kiềm Mặc mất ngủ.


Ngày hôm sau là ba mươi Tết, mới sớm ra đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang bên ngoài.


Tô Lam thức dậy từ rất sớm để nấu sủi cảo cho ba người.


Ba người ngồi ở bàn ăn.


Tô Lam nhìn Tô Kiềm Mặc, đôi mắt cậu hơi sưng, còn có cả quầng thâm.


“Kiêm Mặc, tối qua em không ngủ được à? Mắt làm sao thế kia?”


“À… lần đầu tiên được ăn Tết một cách thoải mái thế này nên em hưng phấn quá không ngủ được, sắp sáng rồi mới chợp mắt được, kết quả lại bị tiếng pháo đánh thức”


“Hưng phấn gì thế? Có gì để hưng phấn à?”


Nghe Tô Kiềm Mặc nói thế, Tô Lam mới yên lòng.


Cô nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi lại do dự.


Tô Lam rất biết quan tâm đến cảm xúc của Tô Kiềm Mặc, cô muốn câu này thế nào mới không làm em mình tổn thương.
 
Chương 710


Chương 710


“Chị, anh rể, em có chuyện muốn bàn với anh chị.”


Trái lại Tô Kiềm Mặc là người lên tiếng trước.


“Sao thế em?”


Lần này trực tiếp khiến ý nghĩ của Tô Lam rối loạn.


“Em có vài người bạn ở nơi khác, gia cảnh cũng không khá giả gì, cũng không mua vé xe về nhà, mà các bạn ấy ăn Tết ở trường thì cô đơn quá. Thế nên em tính hai ngày này mời các bạn đến nhà mình ăn Tết, dù gì cũng có thể ăn sủi cảo, xem Gala năm mới, được không?”


Tô Lam và Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn nhau.


Tô Kiềm Mặc nhìn hai người họ.


“Có phải anh chị cảm thấy có người ngoài ở nhà không tiện không? Nếu không tiện thì thôi vậy, em đến trường, mang cho các bạn ấy chút thức ăn”


Tô Kiềm Mặc nói luôn.


“Không phải không tiện, Kiểm Mặc, anh rể em năm nào ăn Tết cũng phải đến nhà cậu anh ấy, năm nay vốn định dẫn em đi cùng, ba chúng ta cùng sang bên đó.”


Tô Lam vội vàng giải thích.


“Vậy hai anh chị đi đi, vừa hay em mời các bạn đến nhà mình, cũng tránh cho anh chị


nhà thì bạn em lại không được tự nhiên. Nhưng anh chị yên tâm, trước khi anh chị về nhất định em sẽ quét dọn nhà cửa sạch sē.”


Tô Kiềm Mặc nói với giọng điệu nhẹ nhàng.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, rồi lại quay đầu nhìn Tô Kiềm Mặc.


“Kiếm Mặc, em ở nhà một mình được không đấy?”.


“Sao lại không được à? Trước khi đi dì Phương và Lê Hoa gói rất nhiều sủi cảo rồi, em nghĩ cũng đủ ăn thôi. Em biết nấu sủi cảo mà”


Tô Kiềm Mặc vỗ ngực và nói một cách chắc chắn.


“Được rồi, vậy cứ thế đi”


“Vậy chúng ta bàn xong rồi nhé, em đi báo tin vui này cho các bạn của em ngay đây.


Vốn dĩ các bạn ấy không thể về nhà cũng đã quá thảm rồi, lần này mấy đứa cùng lớp bọn em có thể chơi vui vẻ rồi!”


Thấy Tô Kiềm Mặc vui vẻ như vậy, Tô Lam cũng yên tâm.


Bởi vì lo bạn bè của em mình đến mà thức ăn không đủ, Tô Lam lại đến trung tâm thương mại mua một ít đồ ăn vặt về.


Sau đó cô dặn dò Tô Kiêm Mặc về đồ đạc trong nhà một lần.


“Được rồi mà chị, em nhận ra chị kết hôn lại ngày càng đông dài hơn đấy. Anh rể, anh có quản chị em không đấy, ngày nào cũng lải nhải hoài thôi!”


Tô Kiêm Mặc phàn nàn.


“Chị chẳng thèm lo cho em nữa!”


Tô Lam liếc xéo Tô Kiêm Mặc một cái rồi đi thẳng lên tầng.


Cô mở tủ ra, nhìn quần áo của mình, hội chứng rối loạn sự lựa chọn lại phát tác.


Thế là cô đành phải gọi Quan Triều Viễn đến.


“Sang bên kia tôi phải ăn mặc thế nào?”
 
Chương 711


Chương 711


“Mặc bình thường là được rồi, không cần lộng lẫy quá


Cuối cùng vẫn là Quan Triều Viễn chọn quần áo giúp cô.


Áo len màu trắng, quần bò, cộng thêm một chiếc áo lông vũ cỡ lớn màu đen.


Thuận tiền còn mang theo quần áo mới mua, mùng Một cần phải mặc.


Buổi chiều, hai người họ ra khỏi nhà.


Thấy chị và anh rể mình rốt cuộc cũng đi, Tô Kiêm Mặc thở phào nhẹ nhõm.


Cậu ôm Cát Tường vào lòng.


“Cát Tường, Như Ý, chỉ có ba chúng ta ăn Tết với nhau thôi.”


Chúng nó như không nghe hiểu lời nói của Tô Kiềm Mặc, chỉ liên tục chui vào trong lòng cậu.


Nhà họ Mục.


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Nhà họ Mục vào hôm tất niên có thể nói là cực kỳ náo nhiệt!


Nhà họ Mộc là một gia tộc lớn, mỗi dịp Tết thành viên trong nhà đều phải tập trung ở chỗ ông cụ Mục, cũng chính là ông nội của Mục Nhiễm Tranh để ăn Tết cùng nhau.


Người nhà họ Mục đều về từ sớm, bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm tất niên. Hàng năm họ đều tự nấu cơm cúng tất niên, chưa bao giờ đi ăn ngoài tiệm, đây là quy định mà ông cụ Mục đặt ra.


Mục Nhiễm Tranh đang ngồi trên ghế sofa chơi game trên điện thoại, mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi Mục Nhất Dương, Mục Nhất Hân,


Mục Nhất Hạo cũng ngồi ở ghế sofa.


Có người xem tivi, có người ăn hoa quả, có người tán gẫu.


‘Game over!”


Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi, lại thua rồi!


“Mục Nhất Hạo! Cho nhỏ tiếng tivi thôi, ồn quá đi mất!”


Mục Nhất Hạo lập tức ngoan ngoãn cầm điều khiển từ xa lên chỉnh tiếng tivi đến mức nhỏ nhất.


Mục Nhất Hân bĩu môi.


“Anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, chơi game dở ẹc mà lại trách người khác xem tivi quá lớn tiếng!”


“Hân Hân!”


Mục Nhiễm Tranh tôm bím tóc của Mục Nhất Hân.


“Em ngứa đòn đấy à? Một năm không xử lý em rồi đấy!”


Mục Nhất Hân trừng Mục Nhiễm Tranh với ảnh mắt hung ác.


“Bác ơi, bác xem anh lại bắt nạt cháu này!” Mục Nhất Hân vội vàng chạy đi mách Diều Hướng Vân.


“Bác cũng không dạy được nó, để lát nữa chủ của cháu đến xử lý. Nhà chúng ta chỉ có chú của cháu mới trị được ông giặc quỷ này thôi!” Diệu Hướng Vân nói.


Ở nhà họ Mục, Mục Nhiễm Tranh là con trai trưởng, là cháu đích tôn, từ khi sinh ra đã được yêu chiều hết mực. Kết quả là mọi người chiều quá làm cậu sinh hư, cậu trở thành giặc quỷ trong nhà rồi, không ai trị được!


“Chú cháu tới rồi! Còn… còn… còn có một cô gái nữa!”.


Mục Nhất Lung nhỏ tuổi nhất mật báo.
 
Chương 712


Chương 712


Nghe thấy thế, Mục Nhiễm Tranh lập tức bỏ hai chân đang bắt chéo xuống hệt như phản xạ có điều kiện.


“Chú đến rồi, xem lát nữa em mách tội anh thế nào đi!” Mục Nhất Hân nói với Mục Nhiễm Tranh.


“Đợi chú đi rồi anh vẫn có thể cho em biết tay như thường, nghĩ rồi hãy làm!”


Mục Nhất Hân nói rồi chạy biến ra ngoài.


Thật ra, tất cả những đứa trẻ của nhà họ Mục đều sợ Mục Nhiễm Tranh, và cũng sợ cả Quan Triều Viễn. Nói cho cùng Quan Triều Viễn là bậc cha chú, tuy rằng trông anh rất trẻ.


Nhưng chỉ có Mục Nhất Hân không sợ Quan Triều Viễn. Tuy ở nhà Mục Nhất Hân không phải đối thủ của Mục Nhiễm Tranh, thể nhưng cô ấy lại dám khiêu khích đối phương.


Nghe thấy Quan Triều Viễn tới, Mục Nhất Hân ra ngoài đón ngay.


Cô ấy nhìn thấy gì?


Tô Lam!


Không ngờ lại là Tô Lam!


Cô ấy nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi, bèn dụi mắt.


“A! Tô Lam, là Tô Lam!”


Mục Nhất Hân chỉ vào Tô Lam, cô ấy kích động đến mức chỉ thốt lên được những lời này.


Tất nhiên Diệu Hướng Vẫn biết Quan Triều Viễn và Tô Lam đã kết hôn từ trước, cho nên cũng không kinh ngạc. Trái lại, chuyện lần trước khiến bà ta cảm thấy hơi lúng túng.


“Tô Lam gì hả! Con bé này không biết lịch sự gì cả, phải gọi là thím!” Diệu Hướng Vân vội nói.


“Bác ơi, bác nói Tô Lam là thím của cháu ư? Cô ấy kết hôn với chú sao ạ?” Mục Nhất Hân vô cùng ngạc nhiên.


“Đúng vậy!”


“A!”


Mục Nhất Hân hét toáng lên, tiếng hét cao vút tưởng chừng sắp đâm thủng bầu trời.


“Trời ơi cái con bé này, cháu sắp khiển tại bác điếc rồi đây này!”


Trong lúc họ nói chuyện, Quan Triều Viễn và Tô Lam đã đến nơi.


“Chú, thím!” Mục Nhất Hân vô cùng kích động, cô ấy cứ kéo tay Tô Lam không chịu buông ra.


“Không ngờ thần tượng của mình lại chính là thím của mình! Ôi trời ơi, ông trời đối tốt với con quá! Thím ơi, thím biết không? Cháu là trưởng fanclub toàn cầu chính thức của thím đó!”


“Ra là cháu à, cảm ơn cháu nhé”


Dạo trước Từ Tinh Như nói cho Tô Lam biết có người thành lập fanclub toàn cầu cho cô, khi ấy cô còn rất ngạc nhiên, hóa ra là người nhà mình.


“Được rồi, được rồi, cháu đừng chặn đường chú thím của cháu vào nhà”


Mục Nhất Hân kích động chạy vào báo tin.


Lại gặp Diệu Hướng Vân, Tô Lam cũng cảm thấy hơi xấu hổ.


Quan Triều Viễn nhìn hai người.


“Chị họ, em vào gặp bác trước đã, chị chăm Sóc Tô Lam giúp em, nhờ chị giới thiệu người nhà cho cô ấy làm quen”


“Được, em vào gặp bác em đi.”
 
Chương 713


Chương 713


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam ý bảo cô yên tâm, sau đó đi thẳng vào trong nhà.


“Tô Lam à, mấy ngày trước ở đài truyền hình, thật là ngại quá, em xem chị cũng không biết… ôi trời, đúng là người một nhà lại không nhận ra nhau mà!”


“Chị họ, chị đừng nói thế mà, chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa chị cũng không biết quan hệ của bọn em, cũng tại bọn em không nói cho người trong nhà biết”


Nghe Tô Lam nói vậy, Diệu Hướng Vân cũng thở phào một hơi.


“Em đúng là một cô gái ngoan hiểu chuyện, mau vào đi nào?


Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam vào nhà. Trong phòng khách, Mục Nhất Hân đã bảo tất cả các anh chị em đứng ngay ngắn, chuẩn bị chào đón cô.


“Nhiệt liệt hoan nghênh thím của chúng ta ra mắt!”


Mục Nhất Hân vỗ tay trước cho mọi người làm theo.


Chỉ có Mục Nhiễm Tranh vẫn ngồi trên ghế sofa.


Hiện tại anh khá xấu hổ.


“Thím à, để cháu giới thiệu người nhà cho thím nhé. Đây là anh cháu, Mục Nhất Quân, hai bọn cháu là con nhà anh hai của chủ”


Mục Nhất Hân chỉ vào thiếu niên cao nhất vào nói.


“Đây là Mục Nhất Dương và Mục Nhất Hạo, là con nhà anh ba nhà bác hại của chú. Ngoài ra, hai đứa nhỏ này là con nhà anh bốn nhà bác hại của chủ, tên là Mục Nhất Lung và Mục Nhất Tinh.”


Tô Lam mỉm cười lúng túng, nhiều người thể này cô không nhớ ngay được.


“Con bé này giới thiệu cái gì thế hả? Để chị giới thiệu cho em”


Diệu Hướng Vân giải thích tỉ mỉ cho Tô Lam nghe.


Quan Triều Viễn có hai người bác, là sinh đôi, cũng chính là ông nội của Mục Nhiễm Tranh và ông hai.


Hai người này mỗi người lại có hai người con trai, cùng lứa với Quan Triều Viễn, tổng cộng có bốn người anh họ. Bốn người anh họ này ngoiaj trừ anh cả chỉ có một mình. Mục Nhiễm ranh, còn lại cũng đều có hai người con.


Năm xưa, ông bà ngoại của Quan Triều Viễn sinh đôi hai trai, bà ngoại của anh lại rất thích con gái, nhưng sức khỏe yếu nên vẫn không mang thai được. Thế nên sau khi sinh được Mục Chỉ Huyên, đối phương được yêu chiều hết mực.


Hai người anh của Mục Chỉ Huyên vô cùng yêu thích cô em gái này, chuyện gì cũng chiều theo ý em gái.


Bởi vậy, dù bà hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, ba mươi lăm tuổi mới sinh con, họ cũng không để ý.


Từ đầu đến cuối Mục Chỉ Huyện nói với người nhà mình lấy một người Anh, định cư


nước ngoài, rồi lại đưa Quan Triều Viễn về.


Trong nước chỉ có một mình Quan Triều Viễn, vì thế hai người bác của anh cũng coi anh như người một nhà.


Nhà họ Mục cũng vô cùng coi trọng Quan Triều Viễn.


Toàn bộ trẻ con dù lớn hay nhỏ đều gọi một tiếng “thím” ngọt xớt.


Duy chỉ có Mục Nhiễm Tranh cứ ngồi yên ở ghế sofa.


“Nhiễm Tranh, thím con đến sao con không nhúc nhích gì thế hả? Mau chào hỏi đi!”


“Có gì mà phải chào hỏi, con và Tô Lam thân quen rồi mà” Mục Nhiễm Tranh hơi bực mình.


Đây là cảnh tượng anh lo lắng nhất.
 
Chương 714


Chương 714


“Tô Lam gì chứ hả, đây là thím của con, mau chào hỏi đi” Diệu Hướng Vân thúc giục.


Tô Lam không ngăn cản, cô cũng muốn nhìn xem Mục Nhiễm Tranh có gọi không.


“Cô ấy còn nhỏ hơn con đấy!”


“ Cái thằng này, nhỏ nhưng mà vai vế lớn hơn, ai bảo vai vế của Tô Lam lớn chứ!”


“Ai bảo bố mẹ sinh con ra?!”


Mục Nhiễm Tranh tức giận.


Diệu Hướng Vân dở khóc dở cười.


“Tô Lam à, hai đứa quen nhau đã lâu, hẳn là em cũng biết tính Nhiễm Tranh rồi, nó là thế đấy. Em ngồi xuống đi.”


“Không sao đâu ạ, chị cử đi làm việc đi ạ.”


Đúng lúc này, mấy người chị họ của Tô Lam đều đi từ trong bếp ra.


Quan Triều Viễn gặp bác xong cũng từ trên tầng xuống.


“Tô Lam, tôi muốn ăn thịt kho tàu và tôm rang cay cô làm, hôm nay nể mặt tôi làm một bữa đi.” Mục Nhiễm Tranh nói.


Tô Lam mờ mịt, sao vừa đến nhà đã bảo cô nấu ăn vậy? Thế cô làm hay không đây?


“Nhiễm Tranh, thím của con mới đến nhà lần đầu tiên, sao con lại bảo thím nấu ăn? Sao con không hiểu chuyện thể!”


Thật ra Mục Nhiễm Tranh muốn giúp Tô Lam thôi.


Ngoài mặt người trong nhà không dám nói gì, nhưng rốt cuộc với thân phận của Tô Lam, nếu không thể hiện bản lĩnh khiến mọi người tin phục thì làm sao người nhà họ Mục có thể thật sự chấp nhận cô được?


“Anh cũng muốn ăn”


Quan Triều Viễn vừa đi xuống vừa nói.


“Vậy em đi làm ngay đây” Tô Lam đứng dậy.


“Tiểu Viễn, làm thế được à? Em dâu mới đến đây lần đầu mà”


“Không sao, đều là người một nhà” Quan Triều Viễn trả lời.


“Không sao?”


Vì thế Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam vào phòng bếp, mấy người chị họ khác cũng không thể nhàn rỗi, lập tức đi vào phòng bếp.


Mấy người phụ nữ cùng với người giúp việc nhìn Tô Lam xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi chế biến một cách thuần thục, thong dong nêm gia vị, đảo thức ăn, hết thảy đều được làm liền một mách.


“Tiểu Viễn nhà chúng ta đúng là có phúc quá!”


“Đúng đấy, đúng đấy, còn trẻ thế mà tay nghề cao siêu chưa kìa!”


“Không mất vài năm luyện tập tuyệt đối không làm được như thế đâu!”


Mọi người thi nhau khen ngợi làm Tô Lam khá là ngượng ngùng.


Buổi tối, tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.


Bởi vì khá nhiều người cho nên người lớn ngồi một bàn, con cháu ngồi một bàn.


Tất nhiên Tô Lam phải ngồi cùng Quan Triều Viễn ở mâm trên.


Vai vế của Mục Nhiễm Tranh nhỏ hơn, chỉ có thể ngồi cùng với mấy đứa em họ.
 
Chương 715


Chương 715


Bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Lam đến, đương nhiên cô trở thành tiêu điểm của mọi người.


“Tô Lam, nhà em có mấy người?”


Nơi nào có nhiều phụ nữ dĩ nhiên là không thể thiếu những câu hỏi linh tinh thế này.


“Nhà có một đứa em trai, mẹ cô ấy mất sớm, bố cưới mẹ kế, cũng chẳng qua lại nữa”


Quan Triều Viễn trả lời thẳng.


Tô Lam mỉm cười xấu hổ. Nếu để cô tự trả lời thì đúng là cô không biết phải trả lời thế nào ấy chứ, may mà Quan Triều Viễn giải vây giúp cô.


Quan Triều Viễn nói thế, những người khác cũng hiểu ý của anh là gì, đương nhiên không ai hỏi câu này nữa.


“Tiểu Viễn à, sao hai đứa im ỉm đi kết hôn the?”


“Là ý của mẹ em.” Quan Triều Viễn cũng trả lời không chút khách sáo.


Mọi người đều cho rằng Quan Triều Viễn tự tiện quyết định, dù cho bố mẹ anh cũng không ở đây.


Quan Triều Viễn nói câu ấy, không ai nghi ngờ Tô Lam nữa.


“Nhưng sao lại không tổ chức cả hôn lễ thế? Hai đứa con trẻ mà đã kết hôn thì dù sao cũng phải làm đám cưới chứ?”


“Đúng đấy, Tiểu Viễn à, không thể để con gái người ta tủi thân được. Kết hôn là chuyện. cả đời, có cô gái nào không muốn lấy chồng một cách thể diện đâu!” Diệu Hướng Vân cũng nói luôn.


Vấn đề này lại khiến Quan Triều Viễn mắc kẹt, anh nhìn sang Tô Lam.


“Em không quan tâm đến những thứ hình thức đó đâu a, công việc của em khá đặc biệt, bọn em kết hôn vẫn chưa công bố ra ngoài, cho nên xin mọi người giấu giếm giúp bọn em”


Tô Lam đáp lại một cách khéo léo.


“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nhìn chằm chằm con bé nữa, nhiều người nhìn như thế làm con bé ngại đấy!”


Diệu Hướng Vân đứng ra giải hòa giúp Tô Lam.


“Nếu cảm thấy bàn này gò bó quả thì em có thể ngồi với Nhiễm Tranh.”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói.


Tất cả mọi người đều nhìn ra sự cưng chiều mà Quan Triều Viễn dành cho Tô Lam lộ rõ từ trong ánh mắt.


“Đúng đấy, Tô Lam lần đầu đến nhà có lẽ chưa quen, nếu không em sang ngồi với


Nhiễm Tranh và bạn trẻ đi. Đám trẻ ngồi với nhau cho náo nhiệt.”


Nói xong, Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam đến mâm dưới.


Bằng không ngồi bàn đó, phỏng chừng Tô Lam không ăn được miếng nào.


“Thím, thím, ngồi cạnh cháu nè!” Mục Nhất Hân hô ngay lên.


Tô Lam ngồi ở giữa Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân.


Tô Lam thả lỏng hơn khi ngồi bàn này, dù sao ngồi đây cũng toàn là trẻ con.


Tô Lam dịch lại gần Mục Nhiễm Tranh.


“Ngày mai nhớ dập đầu chúc Tết tôi đấy nhé, tôi cho anh một bao lì xì! Cháu trai!”
 
Chương 716


Chương 716


“Cút!”


“Há há há há.” Mục Nhất Hân ngồi bên


cạnh cười phá lên.


“Mấy đứa biết thím nói gì với anh cả không? Thím nói ngày mai muốn anh ấy dập đầu chúc Tết thím, thím sẽ cho anh ấy một bao lì xì, ha ha!”


Cả bàn đều bật cười.


“Mục Nhất Hân! Em ngứa đòn đúng không?!”


Mục Nhất Hân lập tức khoác tay Tô Lam.


“Có thím ở đây, em không sợ anh ăn hiếp em” Nói rồi Mục Nhất Hân lè lưỡi với Mục Nhiễm Tranh.


“Cô ấy ở đây thì có tác dụng gì, cô ấy đánh không lại anh!”


“Nhưng có chú nữa mà, chú thương thơm như thế sẽ để cho anh bắt nạt thím chắc?”


Câu này làm Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng ngay lập tức.


Đến cả một đứa trẻ cũng nhìn ra được sự yêu thương Quan Triều Viễn dành cho Tô Lam.


Ăn cơm tất niên xong, ai nấy đều bận rộn, phòng khách vô cùng náo nhiệt, mọi người túm năm tụm ba.


Quan Triều Viễn và mấy người anh họ đang bàn về chuyện làm ăn.


Mục Nhất Hân kéo Tô Lam sang một bên, cô nhóc này tinh ranh lắm.


“Thím à, cháu vừa nghe nói thím còn có một người em trai? Bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Mục Nhân Hân hỏi dò,


“Năm nay mười tám, vừa mới lên năm nhất.”


“Vậy ạ? Năm nay cháu cũng mười tám tuổi, cũng mới năm nhất nè. Cậu ấy học trường nào ạ?”


Mục Nhất Hân kích động hơn, lẽ nào cô ấy đoán đúng rồi?


“Ở Học viện Mỹ thuật, học ngành Thiết kế thời trang, chuyên ngành thiết kế áo cưới và váy dạ hội.”


“Có phải cậu ấy tên là Tô Kiêm Mặc không ạ?” Mục Nhất Hân buột miệng hỏi ngay.


Tô Lam nhìn cô ấy đầy ngạc nhiên.


“Sao cháu biết?”


“Cháu và Tô Kiềm Mặc là bạn học! À, cũng không thể nói là bạn học được, bọn cháu cùng trường, cháu học vẽ tay, nhưng thường xuyên gặp được cậu ấy, Học viện Mỹ thuật cũng chỉ lớn bằng ấy thôi.”


Mục Nhất Hân vui sướng.


Xem ra cô ấy đoán đúng thật rồi, vui quá đi mất, không ngờ cô ấy và Tô Kiềm Mặc lại có quan hệ như thế nữa.


“Ồ, đúng là trùng hợp quá. Kiêm Mặc từ nhỏ


đã hơi hướng nội, không thích nói chuyện, nếu cháu biết thằng bé thì quan tâm đến Kiêm Mặc nhiều hơn nhé!


Tô Lam cũng cảm thán, thế giới này quả là nhỏ bé.


“Được chứ ạ, cháu còn tổ chức tiệc mừng năm mới đấy cùng với cậu ấy đấy. Nhưng mà thím à, cậu ấy có bạn gái, cháu cũng không tiện thân thiết với cậu ấy quá.”


Tô Lam cười.


“Sao lại thế được?”


Tô Lam âm thầm nhắc nhở hoặc nói rõ với Tô Kiêm Mặc là tuyệt đối không được yêu đương rất nhiều lần.
 
Chương 717


Chương 717


Tô Kiêm Mặc nghe lời từ nhỏ, chắc chắn sẽ không hẹn hò với ai.


“Sao lại không được ạ? Cháu trông thấy tận mắt đấy! Cậu ấy đi cùng một cô gái vào quán trà Hongkong, vừa nói vừa cười luôn ấy. Cậu ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với người khác, thế mà chỉ mỉm cười vui vẻ với cô gái đó thôi, nhất định là người yêu rồi.”


“Quán trà Hongkong? Là quán trà Hongkong ở trường cháu đúng không?”


Mục Nhất Hân gật đầu.


“Thể người mà cháu nhìn thấy có phải mặc áo bóng chày màu đỏ và đội mũ không?”


“Đúng rồi ạ! Thím, thím biết cô gái đấy à?”


“Đó không phải bạn gái của Kiêm Mặc mà là thím đấy. Thím đến trường tìm kiếm Mặc, nhưng sợ bị nhận ra nên mới ăn mặc như vậy.”


“Thì ra là vậy!”


Cuối cùng Mục Nhất Hân cũng gạ cô nói hết những gì cần nói rồi!


Trong lòng cô ấy bắt đầu reo hò hoan hỷ.


Đêm giao thừa, mọi người tập trung lại một chỗ, vô cùng vui vẻ.


Đển mười hai giờ, tất cả đều có chút mệt mỏi, ai nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài.


Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam và Quan Triều Viễn lên tầng.


“Tiểu Viễn, Tô Lam, hôm nay hai em ngủ ở đây, chăn đệm chị đổi hết rồi. Bên cạnh là phòng của Nhiễm Tranh, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”


Nghe nói hai người họ sẽ ở cạnh phòng mình, Mục Nhiễm Tranh tức khắc nóng nảy.


“Mẹ, mẹ, mẹ, chú không thể ở tầng bốn như trước được à? Để chú ở căn phòng trước đây chú ở không được à? Sao đột nhiên lại chuyển đến ở cạnh con?”


Tuy mỗi lần Quan Triều Viễn đến nhà họ Mục đều rất ít khi ở lại, nhưng nhà họ vẫn luôn. để lại một căn phòng riêng cho anh, đối đãi với anh như chủ nhân của nơi này.


“Phòng trước của chú con không rộng bằng phòng này, trước đây chỉ có một người, bây giờ là hai người rồi” Diệu Hướng Vân giải thích.


“Giường ở phòng kia rộng một mét năm, cũng là giường đôi mà, đủ cho hai người họ nằm rồi.”


“Ở kìa! Cái thằng bé này!”


“Sao thế? Nhiễm Tranh, sợ buổi tối chú thím…” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam: “Bum ba là bum à?”


Câu này khiến Tô Lam đỏ mặt đến tận mang tai.


Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu ý của Quan Triều Viễn.


Trái lại Diệu Hướng Vân lớn tuổi, thật sự không trò chuyện được với đám thanh niên.


“Tiểu Viễn, em đừng nghe nó, tối nay em và Tô Lam ở phòng đây, đồ đạc chị đã sắp xếp cả rồi đấy. Mau đi đi, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.”


Nói xong Diệu Hướng Vân rời đi luôn.


Quan Triều Viễn nhìn thằng cháu lớn nhà mình với ánh mắt khiêu khích rồi khoác vai Tô Lam.


“Đi thôi, về phòng bum ba là bum thôi!”


Mục Nhiễm Tranh khóc không ra nước mắt!
 
Chương 718


Chương 718


Bum ba là bum, thế mà chú của anh cũng nghĩ ra được!


Anh tức giận trở lại phòng mình.


Tô Lam vừa phòng phòng là đập ngay lên ngực Quan Triều Viễn một phát.


“Bum ba là bum cái gì hả? Anh nói chuyện đàng hoàng chút được không hả? Không sợ người khác cười cho à!”


Cô còn cảm thấy thật mất mặt.


“Mặt đỏ bừng hết cả rồi, anh nói bum ba là bum tức là nghe nhạc nhảy nhót, em nghĩ gì thế hả cưng?


Quan Triều Viễn vừa nói lại vừa vỗ tay, phát ra âm thanh “bốp bốp bốp.”


Tô Lam giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!


“Anh xấu lắm, không nói chuyện với anh nữa!”


Quan Triều Viễn lập tức bể Tô Lam lên.


“Không nói gì cũng được, thế thì tận tình bum ba là bum thôi!”


Nói rồi Quan Triều Viễn chuẩn bị ôm cô lên giường.


“Á, anh đừng nghịch, đang ở nhà người khác mà! Hơn nữa phòng bên cạnh là Hắc Thổ đấy! Để người khác nghe thấy thì sao được!”


nhà mình làm ầm ĩ thể nào thì tùy, nhưng bây giờ dù sao cũng là ở ngoài, tuy họ là vợ chồng hợp pháp, muốn làm gì cũng được, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy xấu hổ.


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


“Anh không thích em nói như thế đâu. Nếu như có một ngày anh gặp cảnh khốn cùng, chúng ta phải chuyển ra khỏi biệt thự đến phố phường, vậy em còn theo anh không?”


Đầu óc của Quan Triều Viễn nhảy số nhanh quả làm Tô Lam không theo kịp.


“Dĩ nhiên là em đi theo anh rồi. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, em lấy anh đương nhiên là anh đi đâu em theo đó”


Cô cũng chỉ có thể hùa theo anh.


“Nhưng chúng ta không có nhà, em không sợ à?”


“Có gì mà phải sợ? Là nhà ở chứ có phải gia đình đầu, anh mới là mái nhà của em. Nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà!”


Tô Lam dịu dàng nói.


“Ô, anh ở đâu thì nơi ấy là nhà? Vậy bây giờ anh ở đây, đây chính là nhà, nếu đã là nhà thì có gì là không thể làm?”


Tô Lam trợn tròn hai mắt nhìn Quan Triều Viễn mỉm cười xấu xa!


Là bẫy! Đều là bẫy cả!


Người này đang chờ cô rơi vào trong đây mà!


Cô còn quá non so với Quan Triều Viễn!


“Anh là đồ khốn!”


“Nếu em sợ tên nhóc phòng bên cạnh nghe lén thì anh nghĩ kế cho em”


Quan Triều Viễn ghé vào tai Tô Lam nói nhỏ.


Tô Lam cười khúc khích.


“Anh xấu quá đấy!”


Mục Nhiễm Tranh ở cách vách đang rầu thúi ruột!
 
Chương 719


Chương 719


Anh đang chuẩn bị đi ngủ.


Vừa mới ngả lưng xuống giường thì bỗng nhiên anh nghe được tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh.


“Bốp bốp bốp bốp..”


Âm thanh giòn giã!


Mục Nhiễm Tranh bật dậy ngay lập tức.


“Chồng à, anh chậm một chút! Chậm chút, chậm chút đi, em sắp không chịu nổi!”


Tiếng một người phụ nữ thở dốc vang lên.


“Vợ, sao em lại giỏi thế hả? Quá tuyệt vời!”


Ngay sau đó lại là một tràng âm thanh bốp bốp bốp.


Mục Nhiễm Tranh bị thương tột độ, vẻ mặt đau khổ vô cùng!


“Hai người nhanh thế hả? Ngay cả phần khởi động cũng không có luôn à?!”


Anh cắn răng, dứt khoát vén chăn lên đi ra ngoài, lên tầng đẩy cửa phòng Mục Nhất Lung ra.


“Anh, anh đến phòng em làm gì vậy?” Mục Nhất Lung dụi mắt.


Mục Nhiễm Tranh rất tự nhiên vén chăn


của Mục Nhất Lung lên luôn.


“Hôm nay anh ngủ ở phòng em!”


“Hả? Tại sao lại ngủ ở phòng em?”


“Con nít con nôi nói nhiều thể làm gì, mau ngủ đi!” Mục Nhiễm Tranh tức giận.


“Vậy em đến phòng anh ngủ” Mục Nhiễm Lung nói xong, định xuống giường.


Mục Nhiễm Tranh giơ tay kéo Mục Nhất Lung lại.


Hiện tại căn phòng ấy không phù hợp với thiếu nhi nữa, sao có thể để một đứa bé. đến đó ngủ được?”


“Trở lại cho anh! Ngủ ở đây!”


“Ờ, vậy cũng được. Tối em ngủ sẽ nói mở, nghiến răng nữa đấy.”


Mục Nhất Lụng trở mình rồi ngủ ngay.


Quan Triều Viễn và Tô Lam vẫn còn ăn mặc đầy đủ.


Quan Triều Viễn rón rén dán lỗ tại lên cửa.


Một lát sau, anh cười nói với Tô Lam.


“Đi rồi.”


“Anh ta đi thật cơ à?”


“Có lẽ đến phòng Lung Lung. Chúng ta bắt đầu được rồi, khà khà.”


Quan Triều Viễn xoa tay, trên mặt treo nụ cười gian xảo.


“Anh đấy, cứ hành cháu trai thế đi!”


Quan Triều Viễn không thèm quan tâm, anh dứt khoát ôm Tô Lam lên giường, thuần thục lột sạch quần áo.


Khu Rainbow


Tô Kiềm Mặc đang thử nấu sủi cảo lần thứ ba, cuối cùng cũng làm ra thành quả.
 
Chương 720


Chương 720


Lần đầu tiên lửa quá lớn, sủi cảo trong nồi nát nhừ, lần thứ hai lửa quá nhỏ, nhưng thời gian nấu quá lâu nên cũng nát be bét.


Lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng nấu thành công và bưng sủi cảo lên bàn.


Đây là bữa cơm tất niên chỉ có một mình cậu.


Thật ra, Tô Kiềm Mặc lừa Tô Lam.


Làm gì có bạn học nào chưa về nhà ăn Tết chứ? Năm nay cậu là tân sinh viên năm nhất, năm đầu tiên đương nhiên tất cả các bạn đều sẽ về nhà.


Nhưng cậu thật sự không muốn Tô Lam khó xử.


Bản thân cậu cũng không muốn đến nhà họ Mục, bởi vì cậu là người ngoài!


Tô Kiềm Mặc đút chỗ sủi cảo nấu chín nhừ


kia cho Cát Tường và Như Ý ăn.


“Hôm nay hai đứa cũng được ăn Tết, sủi cảo chị tạo tự tay gói đấy, nhân thịt siêu ngon!”


Cát Tường và Như Ý ăn say sưa.


Tô Kiêm Mặc ngồi ở bàn ăn, rõ ràng cậu rất đói nhưng lại chẳng muốn ăn chút nào.


Căn nhà trống rỗng, vắng ngắt.


Bật tivi lên, bầu không khí náo nhiệt bên. trong chẳng hề hòa hợp với không khí trong nhà, cậu cũng chỉ đành tắt đi.


Có lẽ năm nay là cái Tết thê lượng nhất trong đời cậu.


Trước kia tuy mỗi khi ăn Tết không được ăn ngon, lại còn phải làm việc, nhưng nói cho cùng vẫn có chị ở bên cạnh.


Bây giờ lại chỉ có một mình cậu.


Thành phố Z, nhà họ Tô cũng vô cùng náo nhiệt.


Đối với nhà họ Tô, năm nay là một năm hết sức đặc biệt.


Rốt cuộc công ty rượu Tô Lý lại nghênh đón sự huy hoàng của nó. Từ khi Tô Khôn tiếp quản công ty rượu Tô Ký, nó liên tục xuống doc.


Giá cả rơi xuống mức thấp nhất rồi bắt đầu tăng lên, và bây giờ đã lên sàn chứng khoán!


Vào ngày hai mươi tảm Âm lịch, công ty rượu Tô Ký chính thức lên sàn chứng khoán, và ngay trong ngày hôm đó đã huy động được khoản vốn vài tỷ.


Rất nhiều người đều cảm thấy khó tin, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi công ty rượu Tô Ký đã chuyển đổi hình thái thành công, hơn nữa còn trở thành công ty niêm yết.


Năm nay Nhà họ Tô ăn Tết trong bầu không khí vui sướng, đồ đạc lẫn thiết bị điện máy trong nhà đều được đổi mới toàn bộ, lồng đèn đỏ treo một vòng quanh biệt thự, trông khí thế vô cùng.


Tô Khôn, Vương Văn Hương, Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu quây quần ăn bữa cơm đoàn viên.


Cơm tất niên năm nay cũng cực kỳ phong phú, tuy chỉ có bốn người nhưng thức ăn tràn đầy một bàn lớn, hơn nữa tất cả đều được đặt từ nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố.


“Bố, mẹ, năm nay nhà chúng ta coi như thuận buồm xuôi gió, con mời bố mẹ một ly!”


Tô Nhược Vân giơ chén rượu của mình lên.


“Vân Vân, nhà chúng ta có được như ngày hôm nay đều dựa cả vào con đấy, con là công thần của nhà chúng ta, ly này bố mời con mới đúng!” Trên mặt Tô Khôn tràn đầy vẻ vui mừng.


“Đúng vậy, Vân Vân, nếu không có con thì nhà chúng ta đâu được như bây giờ!” Vương Vãn Hương cũng nói ngay.
 
Chương 721


Chương 721


“Nào có chuyện bố mẹ mời con cải rượu, bằng không cả nhà chúng ta cùng cạn ly đi


“Được, được, được, tất cả chúng ta cùng cạn ly.”


Ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.


“Chị à, Colour của chị càng ngày càng nổi tiếng, chị để lại cho em hại bộ nhé?” Tô Nhược Diệu nhìn chị với vẻ nịnh bợ.


“Đó là đồ cho nữ, em cần làm gì?”


Tô Nhược Diệu gãi đầu: “Hì hì!”


Tuy hai người họ là sinh đôi nhưng trong nhà trước nay đều trọng nam khinh nữ, Tô


Nhược Diệu vẫn luôn được dâng cơm tận miệng.


Thành tích học tập của anh ta rất kém, lại cực kỳ nghịch ngợm, đến bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã lưu ban hai lần rồi.


“Em nói thật cho chị biết, có phải em có bạn gái không?”


Tuy là cùng tuổi nhưng Tô Nhược Vân chín chắn hơn nhiều.


“Thế mà còn phải hỏi à? Chị không cần nghĩ cũng biết rồi mà!”


“Ôi trời, Diệu Diệu nhà chúng ta cũng có bạn gái rồi kìa! Có đẹp không con?” Vương Vãn Hương tức khắc vui vẻ.


“Mẹ, mẹ nói thế là sao vậy hả? Với tầm mắt của con mà còn có thể tìm cho mẹ một cô con dâu xấu XỈ được chức? Đẹp lắm ấy, dáng người siêu ngon!”


Tô Nhược Vân nhíu mày.


“Diệu Diệu, đã hai năm rồi em chưa ra được trường đấy, nếu vẫn không thể tốt nghiệp thì đến cả tấm bằng tốt nghiệp em cũng chẳng lấy được đâu! Thế mà bây giờ em vẫn còn lòng dạ yêu đương à!”


“Bằng tốt nghiệp đại học thì có ích gì? Có tiền không phải là được rồi sao? Bây giờ có tiền mua tiên cũng được!” Tô Nhược Diệu tỏ vẻ đắc ý.


Tuy dạo trước nhà họ Tô khá sa sút, nhưng từ đầu đến cuối Tô Nhược Diệu vẫn là một cậu ấm.


“Mẹ, mẹ cũng không dạy dỗ nó đi! Sau này làm sao có thể giao công ty rượu Tô Ký cho nó được chứ?”


“Thành gia rồi lập nghiệp, thằng bé có bạn gái trước cũng không sao mà, về sau con hướng dẫn em nó là được.”


Vương Vãn Hương vĩnh viễn che chở và cưng chiều Tô Nhược Diệu.


Tô Nhược Vân nhíu mày, không nói gì.


“Dù sao công ty rượu của nhà chúng ta sẽ không rơi vào tay người khác.” Vương Vãn Hương liếc Tô Khôn, ánh mắt bà ta mang tỉnh ám chỉ.


Đương nhiên Tô Khôn hiểu ý bà ta, nhưng ông ta không quan tâm mấy thứ này.


“Vân Vân, nghe nói chỗ A Dịch xảy ra vấn đề phải không? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”


Tô Khôn hỏi.


“Công ty đầu tư và dự án lớn, kết quả toàn bộ đều bị hoãn lại. Ngoài ra có vài dự án công ty ngăm trúng, đầu tư vào rồi thế nhưng kết quả lại chẳng kiếm được vốn luôn. Dạo này A Dịch vận tối mắt tối mũi, vài dự án lớn chặn tiền, vài dự án khác không hiếm được lại chút gì, sợ rằng năm nay chật vật lắm đây.”


Tô Nhược Vân nói rồi thở dài.
 
Chương 722


Chương 722


“May mà năm nay chưa gả sang bên đó, bằng không làm sao mà sống được!” Vương Vãn Hương nói.


“Vân Vân, khi nào con hỏi A Dịch nếu không quay vòng được vốn thì chúng ta có thể giúp đỡ” Tô Khôn nói một cách đầy thâm ý.


Đây có thể chính là thời cơ để Tô Nhược Vân tăng thể diện ở nhà họ Mộ Dung.


“Con cũng đang nghĩ, để khi nào con hỏi anh ấy xem. Được rồi, đừng nói chuyện không vui nữa, cả nhà chúng ta chụp một bức ảnh gia đình đi!”


Tô Nhược Vân lấy điện thoại di động ra.


“Được, được, năm nay chúng ta ít chụp ảnh gia đình lắm đấy. Khi nào phải chụp một tấm rồi treo lên tường”


Vương Vãn Hương cười tươi rói, bà ta cũng coi như được mở mày mở mặt.


Nhắc tới ảnh gia đình, sắc mặt Tô Khôn chợt thay đổi.


Ông ta suýt quên mình còn có hai đứa con bên ngoài.


Nhưng ông ta cũng biết nhà họ Tô vực dậy được và phát đạt như bây giờ đều do công của Tô Nhược Vân.


Nếu giờ nhắc đến Tô Lam và Tô Kiêm Mặc, vậy thì mất hứng quá.


“Bố, bố cười lên đi!” Tô Nhược Vân giục.


Tô Khôn nở nụ cười.


“Tách” một tiếng, máy ảnh chụp lại khoảnh khắc quý giá này.


Nhìn bức ảnh này, Tô Nhược Vân không kìm được mà bật cười.


Có nhà vui thì có nhà buồn.


Nhà họ Mộ Dung ăn Tết không được vui vẻ như vậy. Đúng như Tô Nhược Vân nói, vài dự án của Quốc tế Nghệ Tân bị gác lại, tiền bị chặn không làm gì được, vài dự án khác đầu tư tiền rồi nhưng kết quả nhất định là phải bồi thường.


Lần này, nhà họ Mộ Dung gặp phải nguy cơ chưa từng có.


Cho đến ngày ba mươi Tết, Mộ Dung Dịch vẫn đang chạy vạy nhờ vả khắp nơi, chưa thể về nhà.


Nhà họ Mộ Dung còn chẳng có không khí ngày Tết.


“Mẹ, năm nay có ăn cơm tất niên không vậy? Không ăn thì con về phòng ngủ nhé?” Mộ Dung Ngọc đánh ngáp một cái.


“Chờ anh con về đã” Lâm Thanh Phượng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.


Đêm giao thừa tất nhiên là người nhà ăn chung với nhau, thiếu một người thì không gọi là tiệc đoàn viên.


“Mấy ngày rồi anh con vẫn chưa về, hôm nay anh ấy sẽ về à?”


Đang nói, Lâm Thanh Phương bỗng nhận được điện thoại của Mộ Dung Dịch, đối phương nói mình không trở về.


“Vậy chúng ta ăn trước thôi.”


“Đã mấy giờ rồi, con không ăn nữa. Con lên phòng đây!” Mộ Dung Dịch đứng dậy.


Mộ Dung Thụy cũng than thở liên tục.


“Nhà chúng ta làm sao thế này? Chẳng phải trước đó vẫn bình thường à, sao đột nhiên lại thế?”


Mộ Dung Thụy lắc đầu.


“Sợ là chọc phải ai không nên dây vào rồi.”
 
Chương 723


Chương 723


“A Dịch luôn làm việc cẩn thận, sao có thể trêu chọc ai được?”.


“Cũng không nói trước được, đi đến đâu hay đến đó”


Lâm Thanh Phượng cũng chẳng có hứng ăn uống nữa.


Cuối cùng hai người họ ăn qua loa vài miếng rồi bảo người giúp việc dọn mâm.


Thành phố S.


Lúc này, nhà họ Hoắc cũng bừng sáng trong ánh đèn, căn nhà cổ kính tao nhã treo đèn lồng đỏ rực rỡ, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.


Bốn người nhà họ Hoắc cùng với Giản Ngọc ngồi ăn cơm tất niên, sau đó cùng ra ngoài phòng khách trò chuyện.


Hai năm trước, sau khi bố mẹ Hoắc Vũ Long qua đời, vào mỗi dịp Tết đến, nhà họ Hoắc lại chìm trong bầu không khí vắng vẻ. Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã còn nhỏ tuổi, con nuôi Giản Ngọc thì vẫn chưa kết hôn nên trong nhà chỉ có mấy người họ.


Hoắc Vũ Long luôn đối xử khoan dung độ lượng với người giúp việc, mỗi dịp Tết, ông đều không ngăn cản bất cứ ai muốn về nhà.


Hoắc Tư Kiệt vẫn luôn cúi đầu, trò chuyện, chúc Tết và tranh bao lì xì với các bạn học của mình qua WeChat, còn Hoắc Tư Nhã đã buồn ngủ, liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Nhìn thấy cảnh này trong nhà, Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài.


“Nếu chị vẫn còn thì có lẽ trong nhà họ Hứa sẽ náo nhiệt một chút, Ngọc Nhi, cũng đã đến lúc con nên kết hôn rồi, đến khi đó sinh mấy đứa bé, trong nhà cũng náo nhiệt hơn.”


Điều đáng sợ nhất ngày Tết chính là trong nhà vắng vẻ, quạnh quẽ. Nếu bầu không khí trong nhà quạnh quẽ thì mọi cảm xúc đau buồn sẽ dâng trào. Giản Ngọc nhìn Hoắc Vũ Long. “Tiểu Kiệt, Tiểu Nhã, hai em đi ngủ đi, Tiểu Nhã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt nổi rồi kìa”


Giản Ngọc cười bảo. Sở Nhuận Chi cũng lập tức ngáp một cái. “Lớn tuổi rồi, không chịu được nữa, tôi cũng đi ngủ đây.”


Nói xong, bà ta bèn đứng dậy trở về phòng. Vừa rồi vẫn còn ngồi cùng nhau, nhưng chỉ trong phút chốc mà mọi người đã đi hết.


“Ngọc Nhi, giờ chỉ còn lại hai bố con chúng ta, con uống mấy ly với bố nhé?”


“Vâng, bố nuôi.” Giản Ngọc cũng không từ chối. Hai người ngồi ở trước bàn ăn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa thức ăn và hai ly rượu. Giản Ngọc vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hoắc Vũ Long.


“Bố, con bảo Tiểu Kiệt và Tiểu Nhã rời đi là vì có chuyện muốn nói với bố.


“Có chuyện gì vậy?”


“Chuyện mà bố bảo con điều tra đã có manh mối rồi ạ.”


“Tìm được chị của bố rồi sao?!” Hoắc Vũ Long lập tức lấy lại tinh thần. Giản Ngọc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc.


“Vốn dĩ hôm nay con không định nói với bố, vì tin tức này không được coi là tốt”


“Con mau nói đi!” Hoắc Vũ Long thúc giục, ông đã không đợi được nữa rồi.


“Con đã điều tra ở thành phố Z rất lâu, cuối cùng cũng tra được ra bác ở cùng một người đàn ông tên là Tô Khôn”


“Tô Khôn?! Không ngờ lại là ông ta!” Hoắc Vũ Long kinh ngạc nhìn Giản Ngọc.


“Bố nuôi, bố biết người tên Tô Khôn này ạ?”


“Bố biết nhưng không quen lắm, nhà ông ta bán rượu. Vào sinh nhật mười tám tuổi của chị bố cần một lượng rượu lớn để làm lễ trưởng thành cho bà ấy, khi ấy rượu được mua từ nhà máy rượu Tô Ký, người tên Tô Khôn này giao rượu với tư cách là con trai ông chủ, không ngờ lại là ông ta” Hoắc Vũ Long đập tay với vẻ đầy tiếc nuối. Ông tưởng rằng đã điều tra tất cả mọi người rồi, vậy nên mới để lọt thằng cha giao rượu này! Ai ngờ thằng cha này mới chỉ giao rượu một lần mà hai người đã đến với nhau rồi! “Con nói tiếp đi!”
 
Chương 724


Chương 724


“Bác ấy đến thành phố Z cùng Tô Khôn rồi đổi tên thành Tô Ngọc, nhưng tiếc là…”


“Tiếc là gì?!” Hoắc Vũ Long có dự cảm không lành. Mặc dù ông đã chuẩn bị tâm lý trước rằng chị mình đã qua đời, dù gì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. “Trên đường hai người bỏ trốn, bác bị sảy thai nên không giữ được đứa trẻ kia. Sau đó bác sinh ra một cô con gái nhưng nhà họ Tô rất trọng nam khinh nữ, vẫn luôn là mấy đời độc định, nhất định phải có con trai. Người tên Tô Khôn này là một tên công tử bột, dan díu với người khác trong lúc bác mang thai. Sau khi bác sinh con gái thì bồ nhí của ông ta sinh đôi một trai một gái.”


Hoắc Vũ Long nghe thấy vậy thì nổi cả gần xanh.


Không ngờ chị gái của ông lại gặp phải tại họa này!


“Bác ấy không cam lòng nên một lòng muốn sinh con trai cho nhà họ Tô. Trước đó bác ấy bị sảy thai nên để lại di chứng, cộng với lúc ở cữ không an dưỡng tốt nên mấy năm sau mới có thể mang thai lại, cuối cùng lần này cũng sinh được một cậu con trai.”


Giản Ngọc thầm thở dài.


Ngay cả một người đàn ông tự nhận mình có ý chí sắt đá như anh ta cũng cảm thấy số phận của người phụ nữ này quả bị thảm.


“Từ khi sinh ra sức khỏe của đứa trẻ này đã không được tốt, sau đó được phát hiện rằng mắc bệnh tim và không sống được lâu.”


“Sau khi sinh con trai, bác ấy cứ nằm triền miên trên giường, sau đó cũng…” Nước mắt Hoắc Vũ Long đã rơi đầy mặt. Chị gái của ông đường đường là cô cả danh giá của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã được nâng niu và nuông chiều, không ngờ lại vì một tên đàn ông mà… “Chị ơi chị, chị thật sự ngốc quá, vì một tên đàn ông như vậy có đáng không?!” Hoắc Vũ Long không ngừng đập bàn. “Bố nuôi, bố đừng quá đau buồn, người chết không thể sống lại. Sắp đến Tết rồi, lẽ ra con không nên nói với bố những chuyện này”.


Hoắc Vũ Long lau nước mắt trên mặt và xua tay với Giản Ngọc. “Chuyện này không trách con được, con cũng tốn rất nhiều công sức mới điều tra ra được những chuyện này, vất vả cho con rồi, Ngọc Nhi.”


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


“Bố nuôi khách sáo với con rồi, à bố ơi, con trai và con gái của bác ấy vẫn còn ạ”. Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Hoắc Vũ Long lại sáng lên. Ông không thể tìm lại chị gái mình, nhưng có thể tìm được các con của chị gái thì cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng.


“Sau khi chị gái bố qua đời, Tô Khôn đã kết hôn với cô bồ nhí đã sinh đôi một cặp trai gái cho ông ta. “Chắc hẳn cháu trai và cháu gái của bố bị mẹ kế ức hiếp không ít đâu nhỉ?”


“Cháu gái của bố tên là Tô Lam, chính là Tô Lam vừa mới giành được cúp ảnh hậu. Cháu trai của bố tên là Tô Kiêm Mặc, mặc dù sức khỏe luôn không được tốt nhưng năm nay đã lên đại học, học ngành Thiết kế thời trang” Sau khi nghe thấy vậy, rốt cuộc Hoắc Vũ Long cũng được an ủi đôi chút. “Vậy bây giờ hai đứa nó đang ở đâu? Bố muốn đón chúng về! Sau này sẽ không bao giờ để ai khác ức hiếp chúng nữa!” Đó là hai đứa con mà chị gái ông đã dùng cả mạng sống để đổi lấy. Giản Ngọc lại im lặng. Đây chính xác là chỗ nan giải của vấn đề này. Dường như Hoắc Vũ Long nhìn ra được rằng Giản Ngọc có điều khó nói. “Sao vậy Ngọc Nhi?”


“E rằng có chút nan giải ạ” Giản Ngọc nhíu. mày. Nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy thì anh ta đã đưa Tô Lam đến đây rồi, nói không chừng năm nay cả nhà họ Hoắc có thể đoàn viên. “Nan giải thế nào? Tên khốn Tô Khôn kia không cho chúng đi? Hay là con của chị gái không muốn nhận bố?”


“Cả hai đều không phải ạ. Bố nuôi, sức khỏe của Kiêm Mặc luôn không được tốt, cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói cậu ấy không thể chịu đựng sự kích thích, e rằng cũng không sống được bao lâu.”


Hoắc Vũ Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó là thở dài.


“Đứa trẻ đáng thương”


“Vì vậy còn chưa nói với họ về chuyện này, tuyệt đối không thể kích thích Kiếm Mặc, còn Tô Lam, cô ấy… đã kết hôn rồi.
 
Chương 725


Chương 725


“Kết hôn? Năm nay con bé bao nhiêu tuổi rồi?”


“Hai mươi hai, đã kết hôn hơn một năm rồi


“Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, chẳng lẽ con bé làm chuyện gì quá giới hạn giống chị gái bố sao?”


Giản Ngọc vội vàng lắc đầu.


“Không phải đâu ạ, Tô Lam là một cô gái rất tốt. Căn bệnh này của Kiểm Mặc phải tốn rất nhiều tiền, người nhà họ Tô cảm thấy dù sao cậu ấy cũng chết, dùng tiền cũng vô ích nên không chịu chi một đồng nào. Tô Lam phải chịu khổ rồi…”


“A…” Bấy giờ Hoắc Vũ Long mới yên lòng. “Điều nan giải nằm ở người kết hôn với Tô Lam!” Hoắc Vũ Long càng cảm thấy không thể hiểu được.


“Bố nuôi, con nghĩ có thể bố sẽ không tin, bố đã từng nghe nói về ma cà rồng chưa ạ?”


Bản thân Giản Ngọc biết rõ rằng chắc hẳn sẽ không ai tin về loiaj chuyện như ma cà rồng này.


“Bố nuôi, cho dù bố có tin hay không thì con vẫn muốn nói với bố rằng tình hình hiện nay của Tô Lam rất nguy cấp, cô ấy đang yêu một con ma cà rồng, hai người đó cũng đã kết hôn”


Đương nhiên là Hoắc Vũ Long vô cùng kinh ngạc trước lời nói của Giản Ngọc. Nếu là người khác thì e rằng sẽ cảm thấy Giản Ngọc đang nói linh tinh hoặc xem TV quá nhiều. Nhưng Hoắc Vũ Long thì không, ông hiểu rất rõ về cậu con nuôi của mình.


“Ngọc Nhi, có bằng chứng xác thực nào về ma cà rồng mà con nói không?”


“Con đã từng đánh nhau với anh ta, con dao găm của con làm anh ta bị thương, anh ta đạp gãy hai chiếc xương sườn của con, lúc đó con chỉ có thể hốt hoảng bỏ chạy, nhưng sau đó con mới phát hiện ra rằng trên con dao găm của con có dấu vết màu xanh lam.


Sáng nay con đã tra cứu rất nhiều sách cổ, ban đầu con cũng không chắc chắn, nhưng về sau, sau khi dưỡng thương xong thì con quay lại thành phố Z và nghe ngóng về anh ta mất một khoảng thời gian, bây giờ mới có kết luận”


Đối với vấn đề này, Hoắc Vũ Long tỏ ra khá kinh ngạc.


“Con nhớ khi còn nhỏ, con từng nghe bố con nói về ma cà rồng. Ông ấy vào Nam ra Bắc, có lần vô tình đi vào một khu rừng rậm, ông ấy nhìn thấy một người có đôi mắt màu xanh lam, nhưng diện mạo bên ngoài lại là gương mặt của người châu Á. Trong khu rừng rậm, người đó vật lộn với một con báo và dễ dàng giành được chiến thắng!”


“Khi ấy bố con sợ đến nỗi lập tức chạy khỏi khu rừng rậm kia, sau đó ông ấy may mắn tránh được một tai họa. Sau khi trở về, ông ấy kể cho người khác nhưng chẳng ai tin nên chỉ đành ngậm miệng, không nhắc lại nữa, nhưng có một lần ông ấy kể lại câu chuyện cho con nghe. Để chứng minh rằng những gì ông ấy nhìn thấy là sự thật, con còn từng tìm kiếm và tra cứu sách cổ ở khắp nơi.


Quả thực trong sách cổ có một số ghi chép, nhưng họ cho rằng đó là quái vật nhiều hơn, chúng sống bằng máu. Trong sách phương Tây cũng có một số ghi chép về ma cà rồng, ma cà rồng là có thật chứ không phải do con người tưởng tượng.”


“Vậy Tô Lam…”


Hoắc Vũ Long nhìn Giản Ngọc với vẻ vô cùng lo lắng.


“Ma cà rồng qua lại với con người phần lớn là vì muốn lấy máu để sống, nhưng theo những gì con quan sát được thì Tô Lam vẫn chưa cung cấp máu cho đối phương, theo như con biết thì có lẽ Tô Lam vẫn chưa biết thân phận của đối phương.”


Ánh mắt của Giản Ngọc mang vẻ rất chắc chắn, may mắn là Hoắc Vũ Long tin tưởng anh ta.


“Vậy chúng ta phải mau chóng tìm cách khiến con bé ngừng qua lại với con ma cà rồng này ngay lập tức!”
 
Chương 726


Chương 726


“Lần trước con đã tiết lộ với cô ấy rằng Quan Triều Viễn là ma cà rồng nhưng Tô Lam hoàn toàn không tin, hơn nữa cô ấy đã yêu Quan Triều Viễn. Chuyện này quả thực có chút nan giải.”


Lại là vì tình yêu… “Người chị số khổ của bố cũng qua đời chỉ vì yêu một tên đàn ông không nên yêu, nhất định không thể để cháu gái bố giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó!”


“Bố nuôi, vậy thì phải bàn bạc kỹ lưỡng về vấn đề này, con còn cần thêm tài liệu về ma cà rồng để Tô Lam tự mình kiểm chứng, từ đó tránh xa Quan Triều Viễn. Đây là cách an toàn nhất.” Hoắc Vũ Long suy xét một lát rồi tiếp lời.


“Ngọc Nhi, con đợi bố một lát.” Hoắc Vũ Long ra khỏi phòng rồi trở về phòng ngủ, một lúc sau thì quay lại, ông đưa một chiếc chìa khóa cho Giản Ngọc.


“Ngọc Nhi, bố của bố cũng đam mê đồ cổ, trước đây ông ấy đã sưu tầm rất nhiều sách cổ cũng vì muốn tham khảo tài liệu về ma cà rồng. Sau khi ông ấy qua đời, bố đã niêm phong căn phòng đó lại, dù sao thì sách đã rất cũ rồi nên không thể chịu sự lật mở nhiều lần.”


Giản Ngọc nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh ta đã hiểu ý của Hoắc Vũ Long. “Con cứ thoải mái đọc và tra cứu đi, không phải lo rằng sẽ làm hỏng những cuốn sách đó đâu. Ngoài ra bố còn có một tài khoản thư viện Mỹ, nói không chừng nước ngoài


cũng sẽ có nghiên cứu về lĩnh vực này, con có thể tra cứu xem sao” Đương nhiên Giản Ngọc sẵn lòng làm việc đó rồi. “Ngọc Nhi, bố giao cho con đi làm việc này day.”


“Bố nuôi đã tin tưởng con như vậy nên đương nhiên con sẽ cố gắng làm, nhưng càng ít người biết về chuyện ma cà rồng thì càng tốt.”


“Con yên tâm đi, bố biết quan hệ giữa lợi và hại trong đó mà. Chỉ có bố và con biết chuyện này, bố sẽ không nói với người thứ ba.” Bấy giờ Giản Ngọc mới yên tâm.


Tại thành phố Z. Vào lúc bốn năm giờ, từng tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài, vì tình trạng ô nhiễm không khí khá nghiêm trọng nên mấy năm gần đây chỉ cho phép đốt pháo vào dịp tết, còn thời điểm khác thì không. Tiếng pháo đã đánh thức mọi người đang say giấc. Tô Lam bị đánh thức, có dụi mắt đẩy Quan Triều Viễn đang nằm bên cạnh.


“Nên dậy rồi” Quan Triều Viễn hừ một tiếng, ôm cả người Tô Lam vào trong lòng. “Mới mấy giờ chứ? Ngủ thêm một lát”


“Hôm nay đã sang năm mới rồi, phải dậy sớm, lát nữa tất cả mọi người đều dậy mà hai chúng ta vẫn nằm ngủ thì xấu hổ lắm” Tô Lam vừa ngáp vừa nói.


“Biết vậy không tới cho rồi. Cứ ở trong nhà chúng ta, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”


Quan Triều Viễn mở mắt ra nhìn Tô Lam trong lòng, anh lập tức dựa lại gần và hôn cô một cái. “Được rồi, mau dậy thôi!”


Cả hai vội vàng rời giường. Đám trẻ bị người lớn thúc giục nên mới dậy, sau khi rời giường, cả đám đều rất có tinh thần.


“Cung hỉ phát tài, mọi người lì xì đi ạ!” Bọn trẻ bắt đầu đi xin lì xì khắp nơi. Tô Lam cũng lấy tiền lì xì mà mình đã chuẩn bị ra, mặc dù cô còn trẻ nhưng có vai về lớn nên vẫn phải lì xì. Người dậy muộn nhất nhà là Mục Nhiễm Tranh.


“Nhiễm Tranh, sao con lại bước ra từ phòng Lung Lung?” Dưới mắt Mục Nhiễm Tranh có quầng thâm, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon.


“Anh trai nhất quyết đòi ngủ với con! Có lẽ là buổi tối ngủ, anh ấy sợ!” Mục Nhất Lung không chút do dự mà bán đứng Mục Nhiễm Tranh. “Làm như anh còn lạ em lắm vậy, nằm ngủ mà hết nói mớ lại nghiến răng! Phiền chết đi được!”


Mồng một Tết, Mục Nhiễm Tranh vừa dậy đã bực bội.


“Đã lớn chừng này rồi còn dậy muộn nhất nhà, thế mà con còn vô lý! Mau đi chúc Tết đi! Đừng quên chú thím con đấy!”
 
Chương 727


Chương 727


Mục Nhiễm Tranh chúc Tết xong cũng nhận được rất nhiều bao lì xì.


Nhà họ Mục vẫn giữ phong tục truyền thống xưa, đó là phải quỳ lạy người lớn tuổi vào dịp Tết.


Ngay cả Quan Triều Viễn cũng muốn đưa Tô


Tô Lam đi cùng để quỳ lạy cậu mợ mình.


Nhưng khi đến lượt Mục Nhiễm Tranh thì anh chỉ nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi tự động bỏ qua.


“Nhiễm Tranh, còn chú thím con nữa đấy! Sao lại quên hai chú thím rồi? Mẹ đã nhắc con rồi còn gì!” Diệu Hướng Vân nói.


Mục Nhiễm Tranh trừng mắt nhìn Diệu Hướng Vân. Có phải anh là quà tặng kèm khi nạp điện thoại hay không? Rõ ràng là anh cố ý quên hai người kia. Tô Lam lấy bao lì xì cuối cùng từ trong túi ra. “Bao lì xì lớn nhất này chính là để dành cho cháu trai cả đấy, thế nào? Có quỳ lạy hay không đây?” Tô Lam lập tức quơ quơ bao lì xì trên tay.


“Cô còn làm loạn thêm cái gì?” Mục Nhiễm Tranh bất lực nói.


“Sao thằng nhóc nhà cháu lại nói chuyện với thím mình như vậy? Mau quỳ lạy đi! Thím đang chờ để lì xì cho mày đấy!”


Những người lớn trong nhà thúc giục.


Tất cả mọi người đều đang nhìn Mục Nhiễm Tranh.


Mục Nhiễm Tranh thật sự bị lâm vào tình huống khó.


Hơn nữa Quan Triều Viễn và Tô Lam quả thực là trưởng bối của anh, theo quy củ trong nhà thì anh phải quỳ lạy họ.


Nhưng anh không thể nào vượt qua được rào cản trong lòng mình!


Tô Lam vẫn luôn nhịn cười, cô muốn nhìn xem liệu Mục Nhiễm Tranh sẽ thực sự quỳ lạy mình hay không.


Mục Nhiễm Tranh quả thật rất khó xử.


Tô Lam cũng biết dường như điều này đã làm khó Mục Nhiễm Tranh.


“Được rồi, được rồi, chờ khi nào cháu kết hôn thì dẫn vợ tới cùng quỳ lạy là được, còn tiền lì xì này thì miễn!”


Tô Lam cất bao lì xì đi.


Lúc trước Quan Triều Viễn cũng đón Tết ở đây nhưng các bậc phụ huynh đều không yêu cầu Mục Nhiễm Tranh quỳ lạy Quan Triều Viễn, dù sao thì quy củ trong nhà là chỉ người đã kết hôn mới được quỳ lạy.


Nhưng năm nay Quan Triều Viễn đã kết hôn với Tô Lam, theo quy củ trong nhà thì quả thực Mục Nhiễm Tranh phải quỳ lạy chúc Tết anh và Tô Lam.


“sủi cảo chín rồi, mau qua đây ăn thôi!”


Đám trẻ đều hớn hở chạy tới ăn sủi cảo.


Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.


“Sợ đến nỗi toát mồ hôi đầy người rồi à cháu trai cả?” Tô Lam lại gần Mục Nhiễm Tranh và thận trọng hỏi.


Mục Nhiễm Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lam nhưng không nói gì.


Cũng không phải là toát mồ hôi đầy người…


Vì trong nhà có nhiều người nên rất náo nhiệt, do đêm qua ngủ muộn mà sáng nay lại dậy sớm nên sau khi ăn trưa xong, tất cả mọi người đều đi ngủ trưa bù.
 
Chương 728


Chương 728


Buổi chiều cũng không có việc gì, say khi tỉnh lại, Tô Lam nằm trên giường chứ không dây.


Quan Triều Viễn vẫn đang ngủ say bên cạnh cô.


Tô Lam lấy điện thoại di động ra, vẫn không có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào.


Tấm ảnh mà Tô Nhược Vân gửi tới vẫn nằm im trong phần tin nhắn WeChat của cô, còn có một câu.


“Ảnh gia đình của cả nhà chúng tôi, cho cô ngắm một chút đấy”.


Tô Lam nhìn bức ảnh gia đình vô cùng chướng mắt kia.


Cô vẫn nhớ hồi ông nội còn sống, vào mỗi dịp Tết ông cụ đều muốn cả nhà cùng chụp một tấm ảnh gia đình.


Nhưng giờ đây, trong tấm ảnh gia đình của nhà họ Tô đã không còn cô và Tô Kiềm Mặc nữa.


Cô vẫn nhớ đợt Tết năm ngoái, Tô Khôn còn gọi điện thoại bảo cô về nhà đón Tết, nhưng năm nay thì ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.


“Sao vậy?”


Giọng nói lười biếng của Quan Triều Viễn vang lên bên tai cô.


“Không sao, anh tỉnh rồi à?”


“Chắc là bố em không gọi điện thoại cho em à?”


Tô Lam nở nụ cười chua xót, cô không trả lời.


Đây phải là mối căm thù sâu sắc nhường nào, vậy nên đến Tết mà cũng không gọi con gái mình về nhà.


Vương Vãn Hương không để họ trở về thì thôi đi, nhưng dù gì Tô Khôn cũng là bố ruột của họ mà!


“Đừng nhắc tới chuyện này nữa, khi nào thì chúng ta trở về?”


“Muốn về nhà rồi à? Không thích ở đây sao?”


Quan Triều Viễn nhéo má Tô Lam.


“Không phải, em lo lắng cho Kiêm Mặc”


Quan Triều Viễn thở phào một hơi với vẻ đầy ẩn ý.


“Tô Lam, sau này hãy coi đây là nhà của em, về sau em cũng là người có nhà.”


“Nhưng đây là nhà chồng”


“Nhà chồng thì sao chứ? Nhà của anh thì không phải là nhà sao? Nếu nhà chồng tốt hơn nhà bố mẹ đẻ thì em đã về nhà bố mẹ đẻ rồi. Anh có thể thấy được rằng mọi người rất thích em và đã coi em là thành viên trong gia đình rồi.”


Tô Lam mỉm cười vui vẻ.


Quả thực là nhà họ Mục đối xử rất tốt với cô, mấy chị dâu đều không hề có ý coi thường cô.


“Chẳng phải anh nói nơi nào có em thì mới là nhà sao?”


Tô Lam chui vào lòng Quan Triều Viễn, cô cảm nhận được sự thực tế mà trước nay chưa từng có.


Vốn dĩ người nhà họ Mục còn muốn giữ họ


lại thêm mấy ngày, nhưng Quan Triều Viễn thấy Tô Lam thực sự rất nhớ Tô Kiếm Mặc nên đêm đó sau khi ăn sủi cảo xong, hai người lập tức về nhà.


Khi trở về nhà, Tô Lam đã chuẩn bị tâm lý rằng trong nhà bừa bộn như chuồng lợn, nhưng không ngờ rằng trong nhà vẫn sạch sẽ không một chút bụi như lúc họ rời đi.


“Kiêm Mặc, bạn học của em không đến à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom