Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 689


Chương 689


“A Dịch, nếu con không xả cơn tức này cho mẹ, mẹ sẽ chết không nhắm mắt! A Dịch.”


Lâm Thanh Phượng khóc lóc than thở giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.


“Cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ cho anh nghe đi!” Mộ Dung Dịch lại hét lên với Mộ Dung Ngọc.


“Anh hét với em làm gì? Đâu phải em đánh!” Mộ Dung Ngọc cảm thấy mình bị oan.


“Kể rõ mọi chuyện cho anh nghe.” Mộ Dung Dịch bình tĩnh lại.


“Thật ra chuyện này cũng tại mẹ mình kích động quá, thấy Tô Lam ngồi, chị dâu đứng, cứ tưởng chị dâu bị ai ức hiếp. Mẹ không hỏi đầu đuôi thế nào mà đã xông lên tát Tô Lam một cái!”


Lâm Thanh Phượng lại tiếp tục khóc rên.


“Tô Lam nói cũng đúng mà, bây giờ người ta đâu phải người nhà chúng ta, đương nhiên mẹ không có tư cách đánh cô ta rồi! Kết quả Tô Lam tát lại mẹ một cái.”


“Ở điểm đó, mẹ đánh cô ta thì sao hả? Mẹ đánh cô ta nhưng cô ta lại dám ra tay với người già như mẹ.


Thật ra Lâm Thanh Phượng đã quen với việc đánh Tô Lam rồi, quen tay thành tính nên mới sang đó đánh Tô Lam.


“Mẹ, thật ra người ta nói đúng mà. Tô Lam đã chia tay với anh con rồi, mẹ đâu là gì của người ta nữa. Nhưng mà, mẹ, lúc trước mẹ đánh người ta nhiều như vậy, bây giờ cô ta mới đánh mẹ một lần, có nói thế nào thì mẹ vẫn hời.”


“Con im miệng cho mẹ!”


Lâm Thanh Phượng lập tức quát lên, lúc trước bà ta đánh Tô Lam, bà ta không dám để Mộ Dung Dịch biết.


Mộ Dung Dịch nghe rất rõ.


“Mẹ, lúc trước mẹ thường xuyên đánh Tô Lam à?”


Mặt Mộ Dung Dịch cực kỳ u ám.


Lâm Thanh Phượng ấp úng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát.


“Đúng thì sao? Mẹ không được đánh cô ta à? Lúc trước cô ta yêu con, vậy sau này sẽ là con dâu của nhà Mộ Dung chúng ta. Cô ta làm sai đương nhiên me phải dạy dỗ hướng dẫn cô ta rồi!”


Lâm Thanh Phượng cố chấp.


“Vậy thảo nào người ta trả thù mẹ.”


“A Dịch, con sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Sao con lại ăn cây táo rào cây sung?”


“Được rồi, mẹ ngừng lại đi, công việc của con bận rộn vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng gọi con về, cuối năm đang là giai đoạn bận rộn.”


Nói xong, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng ngủ


Lâm Thanh Phượng than thở rồi nằm lên giường.


“Cuộc đời này, không sống nổi nữa rồi, ai cũng ức hiếp tôi, tôi già rồi, vô dụng rồi!”


Mộ Dung Ngọc nghe Lâm Thanh Phượng nói, cũng thấy bực dọc nên cũng ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại người làm ở trong phòng chăm sóc.


Cô ta mới vừa ra ngoài đã bị Mộ Dung Dịch gọi vào phòng.


“Tiểu Ngọc, lúc anh và Tô Lam quen nhau, có phải mẹ thường hay đánh cô ấy không?”


Mộ Dung Dịch nhíu mày, giọng âm u.


“Anh, em không dám nói với anh đâu. Em mà nói với anh, mẹ sẽ đánh em!”
 
Chương 690


Chương 690


“Em cứ nói đi không sao đâu, anh sẽ không nói lại với mẹ, có chuyện gì anh bảo vệ em!”


Mộ Dung Ngọc suy nghĩ rồi giơ ba ngón tay ra: “Ba mươi nghìn, thế nào?”


Mộ Dung Dịch lắc đầu, cô em gái này, chỉ quan tâm đến tiền thôi.


Anh ta lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản ba mươi nghìn cho Mộ Dung Ngọc.


“Bây giờ nói được chưa?”


“Được rồi được rồi được rồi.” Mộ Dung Ngọc gật như gà mổ thóc.


“Vậy nói nhanh lên”


“Lúc trước khi Tô Lam đến nhà ta, đúng là mẹ thường xuyên đánh người ta, trên mặt Tô Lam có dấu tay là chuyện thường thấy. Có lúc mẹ lo anh sẽ thấy nên còn dùng chổi


lông gà đánh người ta nữa”


Mộ Dung Ngọc cầm tiền rồi nên tất nhiên biết gì nói đấy, dù sao hai người đã chia tay rồi, biết những chuyện này cũng chẳng sao.


“Có một lần, mẹ chế Tô Lam rót trà quá nóng nên hất thẳng tách trà đó lên người người ta, bỏng một mảng lớn luôn, em nhìn còn thấy đau!”


Mộ Dung Dịch chỉ thấy toàn thân run rẩy.


Anh ta nhớ rõ hình như có một lần, Tô Lam bước ra khỏi nhà mình, cánh tay bị bỏng một mảng rất lớn. Lúc đó Tô Lam nói mình bất cẩn làm đổ nước nên bị bỏng.


Lúc đó anh ta còn trách có một trận, thì ra là mẹ mình làm bỏng!


“Em nói này anh, hai người đã chia tay rồi, còn so đo chuyện cũ làm gì?”


Mộ Dung Dịch xoay người ra khỏi phòng, sải bước ra khỏi biệt thự, lên xe.


Anh ta không khởi động xe ngay mà ngồi trong xe bực mình, sau đó rút một điều thuốc ra bắt đầu rít từng hơi.


Anh ta chưa bao giờ ngờ Tô Lam lại bị nhà mình ngược đãi!


Mà cô lại chưa bao giờ nói với mình chữ nào!


Khu Rainbow


Lúc này, Quan Triều Viễn đang ở đi tới đi lui trong phòng khách.


Tô Lam mới vào nhà, Quan Triều Viễn lập tức tiến lên đón cô ngay, thấy mặt cô hơi sưng, sắc mặt của anh khó coi đến cực đỉnh.


“Lệ Hoa, đi lấy khăn và vài viên đã đến đây!”


Tô Lam cười gượng với Quan Triều Viễn.


Từ khi Quan Triều Viễn để cô ở bên cạnh anh, Quan Triều Viễn luôn là người đầu tiên biết rõ


tình hình của mình.


Có lẽ Từ Phóng đã mật báo từ lâu rồi.


“Em không đau!”


“Vớ vẩn! Sựng thế này rồi mà không đau được à, em đang lừa quỷ à?”


Tô Lam tựa vào Quan Triều Viễn.


“Đúng rồi, lừa quỷ, lừa một con quỷ háo sắc! Ha ha!”
 
Chương 691


Chương 691


“Đã là lúc nào rồi? Bị người ta ức hiếp thế này mà vẫn có tâm trạng giỡn à?”


Lê Hoa lấy một chiếc khăn lông, bên trong có một viên đá. Quan Triều Viễn lập tức cầm sang, dắt Tô Lam ngồi xuống sofa, chườm nhẹ mặt cô.


“Mẹ nó, dám đụng đến người phụ nữ của tôi, bà già này chán sống rồi!”


Quan Triều Viễn vừa nhẹ nhàng chườm mặt cho Tô Lam vừa mắng.


Điều này làm Tô Lam cảm thấy người đàn ông này hơi tâm thần phân liệt, sao anh có thể làm một lúc hai chuyện được nhỉ?


Động tác chườm mặt nhẹ nhàng đến vậy nhưng mạng người ta lại dữ dội đến thế!


“Ôi trời, được rồi, được rồi, đừng giận nữa, em hết giận rồi.”


“Em có lương tâm không hả, bị người ta đánh mà còn vui vậy à?” Quan Triều Viễn nhíu mày hỏi.


Có phải người phụ nữ của anh bị đánh nên ngốc luôn rồi không?


“Đương nhiên là em thấy vui rồi, hôm nay em rất vui! Em đánh bà già đó rồi, bà ta già rồi nhưng em đâu hề nhẹ tay? Cái tát đó. em dồn hết sức luôn, anh yên tâm đi, chắc chắn bà ta đau hơn em, em không bị thiệt!”


Quan Triều Viễn hé miệng, bị Tô Lam làm cho không nói nên lời.


Anh nên nói người phụ nữ của anh ngốc hay khen cô lạc quan?


“Ui trời, thật mà! Không lừa anh đâu, cục cưng.”


“Ý em là mọi chuyện chỉ thế thôi à?”


“Đúng rồi, không thể thì có thể làm gì được? Bà ta đánh em một cái, em trả bà ta một cái, huề nhau!”


Tô Lam nói rất nhẹ nhàng.


“Vậy không được! Một bà già như bà ta sao quý giá như vợ anh được? Nếu anh không bắt bà ta đổ chút máu thì phải tự xin lỗi bản thân!”


Sao Quan Triều Viễn có thể nuốt nổi cơn tức này?


Nhớ lúc trước anh đánh Tô Lam, tim anh đau đến chết đi sống lại.


Bây giờ có người dám đánh người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi!


“Ui chao được rồi mà, với những gì em hiểu về bà ta thì bây giờ bà ta đã nằm trên giường, vừa khóc vừa than, làm bà ta tức phát điên là đủ rồi, được không?”


Quan Triều Viễn nhìn ánh mắt lấy lòng của Tô Lam.


“Sao anh cứ cảm giác em lo anh làm gì bà ta nên mới nói liên tục như vậy, hửm?”


Tô Lam cười ngại ngùng.


Tiêu rồi, bị vạch trần!


“Cục cưng nhà em thông minh thật!”


“Đừng nịnh nọt! Chuyện này chưa xong đâu!”


“Nhưng em thật lòng không muốn truy cứu nữa, anh nghĩ xem bà ta có thể làm gì được em? Cùng lắm thì than với con trai của bà ta, sau đó bảo Quốc tế Nghệ Tân phong sát em, nhưng bây giờ Tinh Hoàng của chúng ta cũng đâu yểu thế gì. Bà ta muốn phong sát em cũng không phong sát được, hơn nữa em có anh chống lưng cho mà, ai dám phong sát em?”


“Đúng vậy, ai dám phong sát người phụ nữ của anh?”
 
Chương 692


Chương 692


“Đúng rồi đấy, thật sự không cần số đo những chuyện này với bà ta đâu, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt?”


Tô Lam lắc cánh tay của Quan Triều Viễn.


“Cưng à, sắp đến Tết rồi, chúng ta hãy vui vẻ ăn Tết đi mà, được không?”


“Xem như em xin anh đấy, sau này nếu bà ta còn ức hiếp em nữa, em sẽ ra tay, được chưa?”


“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy”


Quan Triều Viễn không thể thuyết phục được Tô Lam.


Nhưng anh cũng hiểu rõ, Tô Lam thật lòng không muốn có bất kỳ dính líu gì với những người trong quá khứ, cô chỉ muốn sống cuộc sống mới.


Tô Lam hôn lên má Quan Triều Viễn giống như đang khen thưởng.


Quan Triều Viễn đau lòng nhìn mặt Tô Lam.


“Còn đau không?”


“Hết đau rồi, lúc đó hơi đau, so với mặt thì tay em còn đau hơn! Em tát bà ta mạnh lắm nên tay em đau!”


Thật ra Tô Lam nói cũng đúng, cải tát lúc cô đánh Lâm Thanh Phượng, cô đã dồn rất nhiều sức lực.


Quan Triều Viễn cốc đầu Tô Lam.


“Ngốc quá. đánh cũng phải có kỹ năng, sau này đưa em đến phòng gym, luyện cho tốt vào!”


“Ừm, được rồi! lần sau em bảo đảm sẽ làm bà ta hộc máu!”


Tập đoàn Dark Reign.


Đồng ý với Tô Lam là một chuyện còn làm hay không lại là chuyện khác.


Doãn Cẩn đứng giữa văn phòng đợi lệnh của Quan Triều Viễn.


“Dạo này bên Quốc tế Nghệ Tân có hành động gì không?”


“Từ sau khi chúng ta tuyên bố thu mua Quốc tế Tinh Hoàng, Quốc tế Nghệ Tân lén lút đầu tư theo chúng ta. Chúng ta đầu tư dự án nào, họ sẽ đầu tư dự án đó, hơn nữa còn bí mật rót vốn, không hề rêu rao”


Quan Triều Viễn chợt cười.


“Dựa cây to dễ hóng mát, Mộ Dung Dịch này cũng thông minh lắm”


Cứ như vậy, mọi người đều cho rằng Quốc tế Tinh Hoàng và Quốc tế Nghệ Tân có chiến lược hữu hảo gì đó, sẽ nịnh bợ Quốc tế Nghệ Tân hơn. Dù gì có muốn nịnh bợ Quốc tế Tinh Hoàng, họ cũng không ninh nổi.


“Tôi cũng cảm thấy Mộ Dung Dịch đang đầu cơ trục lợi, muốn làm mọi người cảm thấy dường như giữa họ và ta có quan hệ bí mật gì đó, một vài nhà đầu tư cũng sẽ ủng hộ dự án mà anh ta đầu tư.”


“Tốt lắm, cậu tung tin rằng chúng ta đang nhắm được vài dự án lớn, chuẩn bị đầu tư. Ngoài ra, chúng ta sẽ tạm gác lại những dự án đã đầu tư, muốn trục lợi từ tối à, mơ đẹp quá nhỉ!”


Doãn Cẩn thật sự rất nể Quan Triều Viễn, cứ như vậy, không cần tốn xu nào cũng có thể làm Mộ Dung Dịch dốc hết của cải ra!


“Vâng, Sếp Quan, tôi sẽ đi làm ngay”


Quan Triều Viễn đã đồng ý với Tô Lam sẽ không truy cứu chuyện này nữa nhưng anh không nuốt nổi cơn giận này, vậy thì cứ làm nhà Mộ Dung không ăn Tết nổi là được!


Trừng phạt để cảnh cáo!
 
Chương 693


Chương 693


“Hơn nữa, đã điều tra rõ chuyện tiết lộ ca phẫu thuật sảy thai cho mợ chủ chưa?” Quan Triều Viễn lại nhíu mày.


“Hôm đó cô ấy nhận được một cuộc gọi nói là Hiệp hội liên hiệp phụ nữ gì đấy, cuộc điện thoại này báo chuyện sảy thai cho mợ chủ, mợ chủ mới đến bệnh viện điều tra. Tôi đã điều tra số điện thoại này rồi, là máy bàn, đúng là số máy của Hội liên hiệp phụ nữ.”


“Sau đó thì sao?”


“Tôi đến Hội liên hiệp phụ nữ hỏi rồi, họ nói hoàn toàn không có dự án kiểm tra theo dõi tình hình phụ nữ sảy thai. Sau đó tôi tiến hành điều tra lần lượt từng người trong hiệp hội, xác định được một nhân viên đang làm việc, nhân viên này quen với Hạ Liên”


“Hạ Liên?”


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Sao anh cảm thấy hơi quen tại nhỉ?


“Là trợ lý của cô Tiêu Mạch Nhiên.”


Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ đến.


Thì ra là Tiêu Mạch Nhiên thật!


“Tốt lắm!”


“Sếp Quan, anh định xử lý thế nào?”


“Để tôi suy nghĩ đã, cậu cử đối phó với Mộ Dung Dịch trước đi.”


“Được, vậy tôi đi làm việc trước.”


Ở phim trường.


Gần cuối năm rồi nên ít đoàn phim vẫn còn quay phim nhưng bộ phim mà Tiêu Mạch Nhiên đóng vẫn đang tiếp tục quay.


Nhưng hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi.


Bởi vì sau hôm nay mọi người sẽ nghỉ Tết nên tràn đầy năng lượng.


Sau khi quay xong cảnh của hôm nay, Tiêu Mạch Nhiên về khách sạn cô ta ở, chuẩn bị tháo trang sức thu dọn đồ đạc về nhà.


Người khác thì đã được nghỉ ngơi rồi nhưng Tiêu Mạch Nhiên thì vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.


Năm mới nhưng cô ta vẫn không dành thời gian để mình được nghỉ ngơi.


“Hạ Liên, tẩy trang mắt môi của chị đâu? Chị nhở chị đặt trong túi này nhưng sao không thấy vậy?”


Muốn có làn da đẹp hoàn hảo thì tất nhiên không thể xem thường việc chăm sóc môi ngày, càng không thể xem thường việc tẩy trang.


Cho nên Tiêu Mạch Nhiên rất nghiêm túc trong việc tẩy trang.


Hỏi một lúc lâu rồi mà Hạ Liên vẫn chưa trả lời.


“Hạ Liên! Hạ Liên!” Tiêu Mạch Nhiên gọi vài lần liên tục.


“Hả? Chuyện gì vậy chị Mach Nhiên?” Hai Liên sực tỉnh, có chút hoảng hốt.


“Em sao vậy? Sao cứ như người mất hồn? Gia đình em gặp chuyện gì hả?”


Tiêu Mạch Nhiên quan tâm.


“Không, không có. Ban nãy chị nói gì với em vậy?”


“Nước tẩy trang mắt môi.”
 
Chương 694


Chương 694


“A.”


Một lát sau, Hạ Liên cầm một chiếc bình nhỏ đưa cho Tiêu Mạch Nhiên.


Tiêu Mạch Nhiên cầm, vừa nhìn lập tức thở dài.


“Đây là nước rửa móng tay! Hạ Liên, em sao thế?”


Dường như Hạ Liên hơi hoang mang lo sợ, “bộp” một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt


Tiêu Mạch Nhiên!


“Chị Mạch Nhiên, sợ là em sắp gặp chuyện rồi! Chị phải cứu em, cứu em với!”


Tiêu Mạch Nhiên chợt nhíu mày.


“Em đứng lên nói trước đã, xảy ra chuyện gì rồi?”


Tiêu Mạch Nhiên đỡ Hạ Liên dậy.


“Chị Mạch Nhiên, em.”


Hạ Liên cũng không biết nên mở đầu thế nào.


“Em nói nhanh đi, nếu không chị biết giúp em thế nào?”


“Chị Mạch Nhiên, em có quen với một người bạn trong Hội liên hiệp phụ nữ, em nhờ cô ấy giúp gọi cho Tô Lam nói, nói.”


Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trắng bệch!


Hạ Liên không cần phải nói cô ta cũng đoán được!


“Có phải em nói chuyện Tô Lam sảy thai cho cô ta biết không?”


Hạ Liên cắn môi gật đầu.


“Em bị ngốc à! Hạ Liên!” Tiêu Mạch Nhiên chợt kinh hãi.


“Chị Mạch Nhiên, em không thích Tô Lam, không thích nhìn họ đối xử với chị như vậy! Tô Lam lấy oán trả ơn, nhớ lúc trước cô ta bị Tô Nhược Vân vu khống cô ta ăn cắp dây chuyền, chị giải vây giúp cô ta! Lúc cô ta bị mắng là người thứ ba, bị mọi người đòi đánh, cũng là chị đăng Weibo ủng hộ cô ta. Phim của cô ta công chiếu, chị Mạch Nhiên tuyên truyền giúp cô ta, chị đã giúp cô ta bao nhiêu lần rồi!”


Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu xuống, đúng là cô ta thật lòng muốn giúp Tô Lam.


“Nhưng cô ta thì sao? Cô ta đền đáp chị thể nào? Cô ta cướp Sếp Quan!”


Tiêu Mạch Nhiên cũng bất lực.


“Chuyện này không thể trách Tô Lam được, cô ta và A Viễn đã kết hôn hơn một năm rồi, cũng đâu thể xem là cướp được, do chị tự suy nghĩ nhiều thôi.”


“Sao lại không xem? Chỉ kết hôn hơn một năm thôi mà, chị và Sếp Quan đã qua lại mấy năm rồi! Nếu không phải tại cô ta thì Sếp Quan và chị đã ở bên nhau từ lâu rồi!”


Hạ Liễn phẫn nộ cực kỳ.


Tiêu Mạch Nhiên cũng không muốn nói đến chuyện này.


“Hạ Liên, những chuyện này đã qua rồi, chị không muốn nhắc lại”


“Nhưng em không nuốt nổi cơn giận này! Chị Mạch Nhiên, chị tốt với Sếp Quan đến vậy, yêu Sếp Quan đến thế! Chị lòng dạ lương


thiện, không so đo thiệt hơn nhưng em không nỡ nhìn chị bị người ta ức hiếp!”


Hạ Liên nói mà giận sôi.
 
Chương 695


Chương 695


“Cho nên em nói chuyện Tô Lam sảy thai cho cô ta biết?”.


“Đúng vậy, em muốn nói cho cô ta biết lòng Sếp Quan không hề có cô ta, Sếp Quan không chấp nhận đứa con của cô ta! Nhưng Tô Lam đó vẫn..”


Hạ Liên thở dài chán nản.


Thật ra sau khi Tiêu Mạch Nhiên biết chuyện Tô Lam sảy thai, hình như cũng có ý mong hai người họ hãy cãi nhau, nói không chừng sẽ đổ vỡ.


Nhưng nào ngờ họ vẫn ở bên nhau!


“Tại Tô Lam cả, đúng là hồ ly tinh, cứ quấn lấy Sếp Quan mãi! Biết mình sảy thai rồi, sếp ăn không chấp nhận đứa con của cô ta nhưng vẫn mặt dạn mày dày đi theo Sếp Quan!”


“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy?”


Tiêu Mạch Nhiên không hề muốn nhắc đến những chuyện này.


“Sếp Quan đã tra được em rồi, cô bạn ở Hội liên hiệp phụ nữ gọi điện nói với em rằng mấy ngày nay có người đang điều tra. Chị Mạch Nhiên, sợ rằng Sếp Quan đã biết em rồi, em nên làm thế nào đây? Với tính tình của Sếp Quan, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho em đâu!”


“Hạ Liên, em thật hồ đồ, em làm vậy không phải..”


Tiêu Mạch Nhiên thở dài.


“Không phải giúp chị mà là hại chị đó!”


“Chị Mạch Nhiên, em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này! Ai biết Sếp Quan lại điều tra đến Hội liên hiệp phụ nữ chứ!”


“Bây giờ mối quan hệ giữa chị và anh ấy vốn đã căng thẳng, lại xảy ra chuyện thế này…”


“Chị Mạch Nhiên, chị nhất định phải giúp em, nhất định phải giúp em! Liệu Sếp Quan, Sếp Quan có giết em không?”


Đến lúc này Hạ Liên mới bắt đầu thấy sợ.


Tiêu Mạch Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng khiển bản thân bình tĩnh lại.


“Em xem lịch trình làm việc của chị rồi đẩy lùi tất cả công việc hiện tại của chị lại. Chị sẽ đích thân đến gặp anh ấy”


“Vâng”


“Nhưng Hạ Liên à, sợ rằng em không thể đi theo chị được nữa.”


Hạ Liên sửng sốt, cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì.


Tập đoàn Dark Reign.


Tiêu Mạch Nhiên mặc áo đen, quần đen, không trang điểm, ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi.


Cô ta đã chờ cả tiếng đồng hồ mà mặt vẫn không đổi sắc.


Doãn Cần bước vào.


Tiêu Mạch Nhiên hỏi ngay: “Khi nào Sếp Quan họp xong?”


“Tôi cũng không biết nữa, sắp hết năm rồi nên gần đây Sếp Quan rất bận. Có khi họp tám tiếng, mười tiếng cũng là chuyện bình thường. Cô Tiêu à, hay là hôm nay cố về đi, hôm khác hẹn trước với Sếp Quan rồi lại tới”


Doãn Cẩn cũng vì có lòng tốt, ngôi sao lớn ngồi ở đây để nhân viên công ty nhìn thấy cũng không hay.
 
Chương 696


Chương 696


“Không cần đâu, tôi đang có việc gấp. Tôi sẽ chờ thêm lát nữa.”


Doãn Cẩn cũng thật khâm phục sự kiện nhẫn của Tiêu Mạch Nhiên.


“Vậy cô cứ tự nhiên nhé, khi nào Sếp Quan họp xong tôi sẽ báo cho anh ấy ngay”


Nói xong Doãn Cẩn lại rời đi.


Tiêu Mạch Nhiên chờ trong phòng nghỉ hai tiếng rưỡi.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng họp xong, anh vừa đi ra Doãn Cẩn đã lập tức bước đến.


“Sếp Quan, cô Tiêu đã chờ anh hai tiếng rưỡi rồi, anh có muốn gặp không?”


“Cô Tiêu nào?”


Sau vài giờ họp, đầu óc Quan Triều Viễn cũng như trên mây.


“Cô Tiêu Mạch Nhiên ạ”


“Ồ? Không phải đến để tự thú đấy chứ?”


Quan Triều Viễn cười khẩy.


“Bảo cô ta đến văn phòng gặp tôi đi.”


“Vâng”


Nhưng khi Tiêu Mạch Nhiên tới văn phòng Quan Triều Viễn, trông cô ta rất mệt mỏi.


Sắc mặt hơi tái, nhìn cả người có hơi tiều tuy


Lại thêm phải chờ hai tiếng rưỡi, thậm chí còn không uống nước nên đôi môi đã hơi


bong tróc.


“Tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng điệu Quan Triều Viễn vẫn thờ ơ, lãnh đạm.


“Anh Viễn, em đến đây để xin lỗi anh.”


“Xin lỗi?”


“Đúng vậy, em nghe Dạ Bân nói Tô Lam đã biết chuyện trước đây mình từng làm phẫu thuật nạo thai. Khi ấy Dạ Bân còn hỏi có phải do em làm không, em trả lời rất thẳng thắn với anh ấy rằng không phải em, sau này em mới biết là Hạ Liên làm.”


Quan Triều Viễn không ngắt lời cô ta, chỉ yên lặng lắng nghe.


“Hạ Liên nhờ một người bạn trong Hội liên hiệp phụ nữ gọi cho Tô Lam, lúc ấy Tô Lam mới biết mình từng làm phẫu thuật nào thai. Hạ Liên không chỉ là trợ lý của em mà còn là chị em tốt của em, có tâm sự gì em đều nói hết cho em ấy. Lần này em ấy cũng thấy bất bình thay em nên mới làm ra


chuyện hồ đồ đó. Mặc dù chuyện này không phải em làm, nhưng cũng vì em mà ra.”


Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ cúi đầu.


“Thấy bất bình thay?” Quan Triều Viễn không hiểu bốn chữ này lắm.


“Đúng thế, Hạ Liên biết tình cảm của em dành cho anh, biết em để tâm anh thế nào, cũng biết em đã nâng đỡ Tô Lam ra sao nên em ấy cảm thấy Tô Lam đã cướp anh đi, còn nói vì Tô Lam quá mưu mô nên em ấy mới làm như vậy. Em đã giải thích với em ấy rồi, nhưng con bé này thật sự rất cứng đầu”


Quan Triều Viễn thật sự không biết nên nói gì.


“Ha Liên còn nói em có thể vì anh mà hy sinh mạng sống, tại sao anh luôn giấu giếm sự thật anh đã kết hôn với người khác… Em nói với em ấy rằng chuyện tình cảm không thể gượng ép”


Quả thật Quan Triều Viễn có chút áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.


“Thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa, là em có lỗi với anh và Tô Lam. Anh muốn giải quyết thế nào thì tuỳ anh, chỉ là anh đừng truy cứu Ha Liên, em ấy cũng là vì em thôi.”


Tiêu Mạch Nhiên nói một cách chân thành.
 
Chương 697


Chương 697


Mỗi một câu của cô ta đều đang nhắc nhở Quan Triều Viễn.


Tất cả những gì cô ta đã hy sinh cho anh, cô ta yêu anh sâu đậm như thế nào và cô ta độ lượng ra sao.


“Tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, sự việc đã qua rồi, tôi và Tô Lam cũng đang chuẩn bị có thêm đứa nữa”


Quan Triều Viễn nặng nề nói từng chữ.


Khi nghe thấy lời này, Tiêu Mạch Nhiên chợt ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn với vẻ không tin được.


“Anh Viễn, đáng ra em không nên quan tâm đến chuyện vợ chồng anh, nhưng anh. anh không thể có con, lỡ như..”


Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đều nghĩ giống nhau, đều không muốn Quan Triều Viễn có con.


“Vì Tô Lam, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro một phần mười nghìn này”


Tiêu Mạch Nhiên lại một lần nữa ngạc nhiên không thốt nên lời.


Quan Triều Viễn yêu Tô Lam nhường nào mới sẵn sàng cho cô sinh con chứ?


“Được, em hiểu rồi.”


“Cô về đi, tôi điều tra chuyện này cũng chỉ Vì muốn biết ai ở sau lưng hại tôi thôi.”


“Anh Viễn, em thật sự không có ý hại anh, anh phải tin em!”


“Tôi biết, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, cô về đi”


Những lời Tiêu Mạch Nhiên nên nói đã nói xong, Quan Triều Viễn cũng hạ lệnh đuổi khách, cô ta không có lý do gì để không rời đi. cứ thể vậy.


Cô ta lặng lẽ ra về.


Quan Triều Viễn cũng thở dài, Tiêu Mạch Nhiên đã tìm tới cửa, anh cũng không còn cách nào khác là phải dừng chuyện này lại tại đây.


Khu Rainbow.


Quan Triều Viễn về hơi muộn, dù sao đã gần đến tết, Tập đoàn Dark Reign cũng sắp nghỉ lễ nên gần đây anh rất bận.


Anh vào nhà nhưng không thấy Tô Lam đâu.


“Mợ chủ đâu?”


“Mợ chủ đang ở trên tầng ạ. Cậu chủ nhớ mợ chủ đến mức nào mà cứ đi làm về là lại hỏi cô ấy ở đâu thế?” Lê Hoa nói đùa.


Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa rồi nháy mắt với Lệ Hoa, sau đó đi thẳng lên tầng.


Tô Lam đang nằm bò trên ban công phòng ngủ, ngẩn người nhìn ra ngoài.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đi tới.


“Đang nhìn gì vậy?”.


Khuôn mặt Tô Lam đầy ắp ý cười.


“Nhìn trăng đó, trăng hôm nay thật đẹp.”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ôm Tô Lam vào lòng.


“Không đẹp bằng em?


“Anh chỉ biết nói những lời ngọt ngào thôi. Hôm nay đi về em thấy trên đường đã bắt đầu treo đèn lồng rồi, còn bán rất nhiều tranh Tết và câu đối nữa, trong trung tâm thương mại cũng một màu đỏ rực, rất vui tươi, càng ngày càng có không khí Tết”
 
Chương 698


Chương 698


Quan Triều Viễn không có khái niệm về nhũng chuyện như năm mới.


“Nếu em thích thì anh cũng sẽ trang trí cho nhà chúng ta thành một màu đỏ rực rỡ.”


Tô Lam nhìn mặt trăng bên ngoài với vẻ đầy mwo ước.


“Hồi nhỏ em ghét Tết nhất, Tết là cơn ác mộng của em và Kiểm Mặc. Đây là lần đầu tiên em muốn đón tết đấy.”


“Sao lại là ác mộng? Không phải đón Tết là có thể mặc quần áo mới, nhận tiền mừng tuổi, còn được ăn ngon sao?”.


Quan Triều Viễn không có khái niệm về Tết lắm. Khi ở nhà họ Mục, người lớn sẽ đưa anh tiền lì xì, sau đó cho anh ăn đồ ăn ngon.


“Mỗi khi Tết đến, hầu như người giúp việc trong nhà đều về quê ăn Tết. Họ chuẩn bị sẵn một chút đồ ăn và đồ dùng trong nhà sau đó về quê hết, vậy nên tất cả việc nhà trong khoảng thời gian đó đều do em làm”


Tim Quan Triều Viễn lại bắt đầu đau.


Không ngờ người con gái anh yêu khi ở nhà lại bị coi là người giúp việc.


“Tết đến mọi người tới chúc Tết nhiều, bố em lại ưa sĩ diện nên nhà cửa lúc nào cũng phải nhộn nhịp. Ông còn mời rất nhiều khách tới, có lúc phải đến nửa đêm em mới dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.”


“Đồ ăn ngon trong nhà chưa bao giờ đến lượt em và Kiểm Mặc, mẹ kể luôn giấu đi khi nào có khách mới mang ra. Thi thoảng bố em sẽ đưa mẹ kế và đội long phượng kia đi chơi, bỏ em và Kiểm Mặc ở nhà rồi nhốt chúng em lại.”


Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào lòng.


“Năm nào bố em cũng cho chúng em tiền mừng tuổi, nhưng năm nào cũng thế, tiền lì XÌ còn chưa kịp nóng tủi thì đã bị mẹ kế lấy đi. Khi ấy em thật sự rất ghét Tết, Kiếm Mặc cũng vậy.”


“Đã qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi, sau này mỗi mùa xuân đến, anh đều sẽ đón Tết cùng em”


Quan Triều Viễn cảm thấy lúc này nói gì cũng đều vô nghĩa.


Tô Lam nở nụ cười thoải mái.


Đúng thế, đã qua rồi, ác mộng lễ Tết cũng qua rồi.


“À đúng rồi, em đang định nói với anh chuyện này. Dì Phượng lớn tuổi rồi, người càng lớn tuổi càng muốn được đoàn tụ với người nhà trong dịp Tết. Cả Lê Hoa nữa, Lê Hoa cũng đang ở độ tuổi được bố mẹ thương, mấy ngày nữa họ chuẩn bị hết đồ dùng ngày Tết xong thì cho họ nghỉ lễ được không?”.


“Hay là thưởng họ ít tiền mừng năm mới đi, Tết đến trong nhà không có ai cũng không được mà.”


“Tiền mừng có nhiều hơn nữa cũng không bằng sum họp bên gia đình. Không sao đầu, gói sủi cảo rồi để sẵn đó. Tết cũng chỉ cần dọn dẹp rồi hấp sủi cảo thôi, đến lúc đó em phục vụ anh là được rồi”


“Một mình em có được không?”


Dù sao Quan Triều Viễn cũng xót Tô Lam.


“Sao lại không được? Trước đây em phục vụ cả gia đình còn được, bây giờ chỉ phục vụ mỗi anh và Kiểm Mặc thì có gì mà không được?”


Trước đây là phục vụ những người luôn bắt nạt cô, những người được gọi là người nhà.


Mà bây giờ là phục vụ người cô yêu.


Cô nghĩ mình sẽ không thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy ngọt như đường.


“Vậy được rồi.”
 
Chương 699


Chương 699


“Nhưng nếu anh bằng lòng thì thưởng tiền mừng nhiều một chút, em không có ý kiến gì đâu.” Tô Lam bật cười.


Quan Triều Viễn ôm cô chặt hơn.


“Anh muốn gột sạch ký ức của em, để năm mới không còn là ác mộng trong ký ức của em nữa.”


“Được thôi, vậy mấy ngày Tết anh phục vụ em đi!” Tô Lam tinh nghịch nhìn Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn chỉ mím môi cười, không nói gì.


Anh đã quyết định rồi.


Cuối cùng đêm hội ngày Tết ông Táo cũng đã đến trong sự mong đợi của mọi người.


Qua ngày hôm nay, Tô Lam cũng có thể chính thức nghỉ lễ.


Đêm hội ngày Tết ông Táo ở thành phố Z trước giờ luôn là nơi quy tụ những nhân vật lớn, lần nào cũng được truyền hình trực tiếp, điều này cũng mang lại một số áp lực cho các ngôi sao.


Ngay từ khi mới bắt đầu đã cao trào không ngừng, hiện trường còn có từng đợt tiếng gào thét.


Đêm tiệc thế này các diễn viên sẽ khá thiệt, dù sao họ diễn xuất là chính, thi thoảng diễn hài có thể đóng tiểu phẩm giúp.


Vì vậy phần lớn đêm tiệc này là sân khấu của các ca sĩ.


Nhưng diễn viên cũng có một điều lợi, đó là hàng năm đến giao thừa sẽ được mời tới tham gia trò chơi vào thời khắc chuyển giao giữa năm cũ sang năm mới.


Tiết mục của Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam ở mãi sau, hai người vẫn luôn chờ phía sau sân khấu.


Tô Lam của ngày nay đã không còn như xưa, kể từ khi đoạt cúp Ảnh hậu, cô không còn là một người mới non nớt nữa mà đã trở thành Ảnh hậu.


Tiết mục của Tô Nhược Vân là một tiểu phẩm, họ đã biên soạn một tập phiên ngoại của “Tuyệt Thế Sủng Phi” để Tô Nhược Vân


và mấy diễn viên chính biểu diễn, đẩy không khí lên đến cao trào.


“Tuyệt Thế Sủng Phi” thuộc thể loại hài hước, nên đương nhiên tiểu phẩm này cũng rất hài.


Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam cũng lên sân khấu, hai người biểu diễn tiết mục hát và nhảy!


Điều này khiến mọi người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt!


Hôm nay có rất nhiều ca sĩ tới tham dự, hai người xuất thân từ diễn viên mà lại lên sân khấu vừa hát vừa nhảy, chẳng phải rất mất mặt sao?


Tục ngữ có câu, không so sánh sẽ không có tổn thương!


“Từ khi Nhiễm Tranh nhà tôi đi cùng Tô Lam đã thấy style không ổn rồi, sao có thể vừa hát vừa nhảy được?”


“Đúng thế, thất vọng quá! Hát không hay bằng người ta, nhảy cũng không đẹp bằng người ta, đây chẳng phải mất mặt rõ ràng còn gì?”


“Có vẻ Tô Lam không biết tự lượng sức mình lắm, diễn xuất tốt thì cứ diễn đi, hát với nhảy cái gì, đúng là tự coi mình thành mâm cơm!”


Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng cảm thấy sự lựa chọn của hai người quá tệ!


Tô Nhược Vân diễn tiểu phẩm xong thì đi ra hậu trường, thấy tiết mục của hai người cũng không khỏi nhếch môi.
 
Chương 700


Chương 700


“Tôi chờ xem trò cười của hai người!”


Tiếng nhạc sôi động vang lên, Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam bước ra!


Mở màn là một điệu nhảy Jazz nóng bỏng!


Tất cả mọi người đều sững sờ!


Trời ơi, đây là Tô Lam sao?


Mọi người đều biết Mục Nhiễm Tranh biết nhảy, nhưng Tô Lam…


Thật sự khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác!


Đoạn nhạc dạo đầu kết thúc, tiếp theo là tới phần hát!


Khoảnh khắc Tô Lam cầm micro lên, trái tim mọi người cũng dâng tới tận cổ họng!


Có người đang chờ xem trò cười!


Có người lại đổ mồ hôi hột!


Tô Lam bình tĩnh, ung dung đứng trước micro, bắt đầu cất tiếng hát


Trời ơi!


Cô vừa cất tiếng hát là mọi người như muốn quỳ xuống!


Họ không ngờ Tô Lam lại hát hay như thế!


Đây đích thị là đẳng cấp của ca sĩ chuyên nghiệp!


“Không phải là hát nhép đó chứ?”


“Hay thế này chắc là hát nhép nhỉ?”


Khi mọi người nghe thấy Tô Lam hát thì đều nghi ngờ cô hát nhép.


Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của mọi người ở hiện trường!


Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam vừa nhảy vừa hát, tiếng la hét của khán giả gần như có thể hất tung mái nhà.


Sau khi kết thúc, mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ.


Lúc này đã sắp đến giờ đếm ngược, người dẫn chương trình bước lên giữ Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam ở lại sân khấu, còn mời Tô Nhược Vân và những diễn viên vừa rồi đi lên.


“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tô Lam vừa nhảy vừa hát đấy, thật sự rất sôi động!” Người dẫn chương trình cũng rất phấn khích.


Tô Lam vừa mới nhảy xong còn đang thở hổn hển, cô khom người chào mọi người dưới sân khấu.


Đạo diễn ở phía dưới nhắc nhở: Thời gian còn sớm, kéo dài thêm một lúc đi.


Trong đêm hội này, sở dĩ tiết mục của các diễn viên đều xếp ở phía sau là để kéo dài thời gian, hơn nữa các diễn viên này đều diễn những vai hot trong năm nay.


“Vừa nãy tôi cứ tưởng Tuyệt Thế Sủng Phi của Nhược Vân đã đặc sắc lắm rồi. Nhược Vân, lần đầu đóng tiểu phẩm có có cảm giác thế nào?”


Máy quay lại chuyển sang Tô Nhược Vân.


“Quay tiểu phẩm với quay phim truyền hình đương nhiên không giống nhau. Phim điện ảnh và phim truyền hình nếu quay chưa đạt có thể quay lại, nhưng tiểu phẩm thì chỉ có một cơ hội, hơn nữa đối mặt với bao nhiêu khán giả phía dưới cũng là một điều rất có tính thử thách.”


Câu trả lời của Tô Nhược Vân rất thoả đáng.


“Nhưng dù sao tôi cũng là diễn viên chuyên nghiệp, mặc dù căng thẳng nhưng cũng là chuyên ngành của tôi. Tôi nghĩ tiết mục


mang tính thử thách và khó khăn nhất trong đêm hội tối nay hẳn là của Tô Lam chứ? Chắc chắn mọi người không ngờ Tô Lam lại là một cô gái đa tài đa nghệ phải không?”
 
Chương 701


Chương 701


Nghe thấy những lời này của Tô Nhược Vân, lòng Tô Lam trở nên căng thẳng, câu nói này đột nhiên nhắm vào mình, chắc chắn Tô Nhược Vân không có ý tốt.


Còn lâu cô mới tin Tô Nhược Vân khen mình!


“Tôi nhớ khi chúng tôi quay phim cùng nhau, cô ấy nói còn biết chơi trống, mọi người có muốn được thưởng thức không?”


Tô Nhược Vân cao giọng nói với khán giả.


Đương nhiên khán giả muốn xem, vì vậy lập tức hô to: “Muốn!”


Người dẫn chương trình cũng rất ngạc nhiên.


Tô Lam vẫn luôn nở nụ cười trên môi, hoá ra cô ta định làm thế này!


Lúc này, đạo diễn ở dưới sân khấu lập tức đưa ra ý kiến: Còn thời gian.


Có nghĩa là đạo diễn cũng đồng ý.


Máy quay lập tức chuyển hướng về phía Tô Lam.


Dù sao đây cũng là chương trình phát sóng trực tiếp, tất cả khán giả trong trường quay và khán giả ngồi trước TV đều đang theo dõi!


Tô Nhược Vân và Tô Lam từng đóng phim với nhau, mặc dù thế giới bên ngoài luôn đồn rằng hai người có bất hoà, cũng thường có quan hệ cạnh tranh.


Nhưng những tin tức đó có phải thật hay không thì hai người cùng đứng trên sân khấu, mọi người tự nhiên cảm thấy điều Tô Nhược Vân nói là thật.


“Tô Lam còn biết chơi trống nữa sao? Trong ấn tượng của tôi chỉ con trai mới có thể chơi trống thôi.”


“Đúng thế, vậy nên mọi người đừng làm khó tôi nữa.” Tô Lam nở nụ cười khiêm tốn.


“Nhưng chúng tôi thật sự rất muốn được xem.”


“Tô Lam, cô đừng khiêm tốn nữa, chơi đi!”


Tô Nhược Vân nói xong thì bắt đầu kích động khán giả.


“Tô Lam, chơi đi!”


“Tô Lam, chơi đi!”


Mọi người dưới sân khấu gần như đồng thanh hô lên!


Hôm nay ở đây có ban nhạc, vì mỗi khi giao thừa đến, ban nhạc sẽ lên sân khấu trình diễn tiết mục âm nhạc ấm áp.


Tô Lam gần như bị đẩy lên vị trí chơi trống một cách cứng rắn.


Lúc này Tô Nhược Vân nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.


Nếu Tô Lam không biết chơi thì sẽ cực kỳ mất mặt!


Chuyện chơi trống mà Tô Nhược Vân vừa nói là do Tô Lam từng nói trước đó.


Cô ta muốn xem Tô Lam sẽ giải quyết tình huống nguy cấp này thế nào!


Đây là buổi truyền hình trực tiếp trên toàn quốc!


Tô Lam nói nhỏ với những người trong ban nhạc một lúc, rồi tất cả vào vị trí.


Mọi người đều nín thở.
 
Chương 702


Chương 702


“Sao Tô Lam có thể chơi trống được? Cô ấy hát hay, nhảy cũng đẹp đã khiến tôi ngạc nhiên lắm rồi!”


“Tôi nghĩ là bốc phét đó, đây gọi là tự lấy đá đập vào chân mình!”


“Nếu không biết thì mất mặt lắm!”


Rất nhiều người bên dưới đang bàn tán xôn xao.


Ngay khi mọi người còn đang xì xào ầmĩ thì thực sự đã có tiếng nhạc vang lên từ phía ban nhạc!


Một bài hát tiếng Quảng Đông quen thuộc “Mặt Trời Đỏ”!


Mới đầu khán giả rất ngạc nhiên, sau đó mọi người hoà theo nhịp nhạc và bắt đầu hát cùng.


“Cho dù cuộc đời này loạn lạc, cho dù cuộc đời đầy quanh co khúc khuỷu, cho dù cuộc sống tệ bạc với bạn và bạn không còn hứng thú với đời.”


Không ai nghĩ rằng phần cuối của tất cả các tiết mục lại là một màn trình diễn ngẫu


hứng, không ngờ còn có thể khiến cho khán giả toàn trường quay hát cùng!


Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tô Lam, quả nhiên cô đang vung dùi trước bộ trống!


Trên mặt cô còn mang theo nụ cười rất tự tin!


Tô Nhược Vân mở to mắt!


Sao có thể? Điều này là hoàn toàn không thể!


Sao Tô Lam có thể biết chơi trống?


Nếu nói cô biết nhảy thì cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao từ nhỏ Tô Lam đã là vận động viên nhảy cổ động!


Nhưng Tô Nhược Vân cực kỳ chắc chắn rằng hồi nhỏ Tô Lam không hề học chơi trông!


Nhưng Tô Lam lại có thể xử lý một cách dễ dàng!


Vì là chương trình phát sóng trực tiếp nên Tô Lam không thể chơi hết cả bài, cô chỉ đánh một đoạn nhỏ mà thôi.


Kết thúc cuối cùng là màn chơi trống solo của Tô Lam.


Nó cũng tạo cảm giác con gái chơi trống rất ngầu!


“Tô Lam ngầu quá!”


“Tô Lam ngầu quá!”


Mọi người lại một lần nữa đồng thanh hét lên.


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Tô Lam ngượng ngùng đứng dậy, vẫy tay chào mọi người rồi lại cúi người.


“Woa, đây là lần đầu tiên tôi thấy con gái chơi trống đấy, thật sự rất tuyệt!” Người dẫn chương trình cũng vội vàng khen ngợi.


Máy quay vẫn luôn dừng trên người Tô Lam.


“Tô Lam, tôi không nhìn ra cô lại biết chơi trống đấy, thực sự khiến chúng tôi rất ngạc nhiên!”


“Tôi chỉ biết một chút thôi.” Tô Lam cười ngây ngô.


“Đúng thế, đúng là Tô Lam chỉ biết một chút về môn trống thôi, nhưng nhảy cổ động thì lại là sở trường của Tô Lam! Hồi nhỏ cô ấy đã giành được rất nhiều giải vô địch!”


Người nói là Mục Nhiễm Tranh.


Tô Lam cười tươi tắn, Mục Nhiễm Tranh định tung chiêu gì đây?


“Thật không Tô Lam? Trước đây cô từng nhảy cổ động hả?”
 
Chương 703


Chương 703


Người dẫn chương trình lại một lần nữa thấy đạo diễn nhắc nhở, vẫn còn thời gian nên phải tiếp tục kéo dài.


“Khi còn nhỏ tôi là vận động viên nhảy cổ động” Tô Lam trả lời.


“Tôi nghe nói Nhược Vân cũng là vận động viên nhảy cổ động, hơn nữa còn là người đầu tiên nhảy cổ động ở nước ta. Cô ấy cũng đã đưa đội cổ động của chúng ta đến sân khấu cuộc so tài nước Mỹ. Thời gian trước mọi người còn quay một bộ phim kể về cuộc đời những vận động viên nhảy cổ động nữa.”


Người dẫn chương trình đến từ Quốc tế Nghệ Tân, vậy nên đương nhiên cô ta sẽ nói những điều tốt đẹp về Tô Nhược Vân.


“Hay là hai người so tài đi!” Mục Nhiễm Tranh vội xen vào.


Sắc mặt Tô Nhược Vân lập tức xanh mét!


“Tôi và Tô Lam đã là bạn nhiều năm, tôi biết cô ấy cũng tập nhảy cổ động từ khi còn nhỏ. Hôm nay có hai vận động viên nhảy cổ động ở đây, chi bằng so tài với nhau đi, mọi người có muốn xem không?”


Mục Nhiễm Tranh hướng micro về phía khán giả.


“Muốn!”


Khán giả lại đồng thanh hét lên.


“Tô Lam, Nhược Vân, hôm nay là tiệc đón giao thừa, hay là hai cô so tài đi, đừng để mọi người mất vui mà”


Đương nhiên người chủ trì muốn cộng điểm cho Tô Nhược Vân.


Dù sao cô ta cũng biết Tô Nhược Nhược Vân từng đưa đội tuyển quốc gia đi thi đấu, hơn nữa cô ta chưa bao giờ nghe nói Tô Lam cũng là vận động viên nhảy cổ động nên đương nhiên nghĩ Tô Nhược Vân xuất sắc hơn.


Đây chẳng phải tự cộng điểm cho người nhà mình sao?


Tô Nhược Vân hung dữ trừng mắt nhìn người dẫn chương trình, người này thật không có mắt!


“Muốn xem! Muốn xem!”


Giọng của khán giả liên tục vang lên.


Tô Nhược Vân đã đâm lao thì phải theo lao, vì vậy cô ta đồng ý.


Nhảy cổ động nhất định phải là động tác thống nhất đã được sắp xếp, chuẩn bị từ trước, so tài trên sân khấu lúc này đương nhiên không thể nhảy cả bài.


“Vậy tôi nhảy trước nhé, mong Nhược Vân chỉ bảo thêm”


Tô Lam chủ động nhảy trước.


Khi tiếng nhạc vang lên, mọi người đều nhường chỗ cho cô.


Tô Lam sử dụng những động tác nhào lộn có độ khó cao để mở màn, sau đó cô


khéo léo kết hợp nhiều động tác cơ bản có độ khó tương đối cao với nhau, cuối cùng liên tục xoay ngang cộng với động tác giữ thăng bằng để kết thúc màn trình diễn mấy chục giây.


Mọi người đều trầm trồ khen ngợi!


May mà khi luyện tập cùng Mục Nhiễm Tranh, cô đã luyện lại các kỹ năng cơ bản, đặc biệt là dây chằng cũng đã mở ra.


Lần này đến lượt Tô Nhược Vân.


Đương nhiên mọi người mong chờ Tô Nhược Vân hơn Tô Lam, dù sao cô ta cũng rất vẻ vang, danh dự.


Vẫn là bản nhạc đó.
 
Chương 704


Chương 704


Tô Nhược Vân không có lựa chọn nào khác ngoài việc thể hiện các động tác mình đã chuẩn bị khi quay phim.


Không có động tác nào khó đến kinh ngạc, cô ta cũng muốn làm động tác lộn nhào nhưng suýt thì ngã!


Đây là điều mà Tô Lam đã dự đoán trước.


Kỹ năng cơ bản của Tô Nhược Vân vốn không tốt lắm. Nhảy cổ động cũng phụ thuộc vào thiên phú, mà Tô Nhược Vân lại rất được trời cao ưu ái, tiếc là vì quá có thiên phú, nhiều động tác cô ta chỉ cần học một lần là biết, cũng chẳng luyện tập nhiều.


Những kỹ năng cơ bản phải được thực hành vững và luyện tập nhiều lần.


Vậy nên trước đây rõ ràng hai người cùng trong một đội, nhưng Tô Nhược Vân chưa bao giờ có thể đánh bại được Tô Lam để trở thành trụ cột của cả đội.


Ngoài ra, sau khi rời khỏi đội cổ động, cô ta lại càng buông thả nên đương nhiên không thể nhảy tốt được.


“Rất lâu rồi tôi không luyện nên gần như đã quên hết.”


Nhảy xong Tô Nhược Vân ngượng ngùng lên tiếng.


Người dẫn chương trình cũng không ngờ Tô Nhược Vân lại thể hiện tệ đến thế.


“Chắc Nhược Vân của chúng ta không nhảy lâu lắm rồi phải không? Tô Lam vừa nhảy xong nên cũng đã làm nóng người, vậy nên tạm thời hoà nhau nhé”


Đúng lúc này đạo diễn thông báo đã hết giờ, bắt đầu đếm ngược thời gian bước sang năm mới.


Lúc này chủ đề mới được bỏ qua.


Thời gian đếm ngược kết thúc, năm mới sắp đến, bữa tiệc cũng hạ màn.


Nếu tìm ra một người chiến thắng thực sự trong bữa tiệc này thì người ấy chắc chắn là Tô Lam.


Tất cả mọi người đều lui về hậu trường.


Nhiều người đã rời đi sau khi biểu diễn Xong tiết mục của mình, vậy nên phía sau khán đài lúc này cũng không có nhiều ngôi sao.


Vừa trở lại hậu trường, Tô Nhược Vân đã nổi giận đùng đùng lao tới trước mặt Tô Lam.


“Tô Lam, cô cố tình gây sự để tôi mất mặt trước công chúng đúng không?”


Tô Nhược Vân vô cùng tức giận, lần trước trong buổi tổng duyệt vì chuyện trang điểm mà cô ta đã bị xấu mặt một lần.


“Cô cũng biết mình bị mất mặt trước công chúng à? Tôi còn tưởng cô không biết chứ!” Mục Nhiễm Tranh ở bên cạnh nói.


Tô Nhược Vân lườm Mục Nhiễm Tranh.


“Mục Nhiễm Tranh, anh giúp Tô Lam như vậy không phải là hai người có gì đó đấy. chứ? Chẳng trách bây giờ Tô Lam lại nổi tiếng nhanh như vậy, thì ra là có anh giúp đỡ!”


Tô Lam bình tĩnh nhìn Tô Nhược Vân.


“Cô nói là tôi muốn làm cô mất mặt trước công chúng? Vậy ai đẩy tôi đến trước dàn trống? Chỉ có được phép ra tay, lẽ nào không cho phép người khác đánh trả?”


“Cô.”


Tô Nhược Vân trợn tròn mắt, tức giận không nói nên lời.


“Muốn trách thì chỉ trách cô học không tốt, lấy đá tự đập chân mình, nếu cô không chơi Tô Lam của chúng tôi thì tôi cũng không đáp tra.”


Mục Nhiễm Tranh chép miệng.
 
Chương 705


Chương 705


“Hơn nữa rõ ràng đồng đội của cô muốn cố so tài, muốn trách thì phải trách đồng đội heo của cô!”


Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lam.


“Tô Lam, chúng ta đi thôi.”


Tô Lam cũng phớt lờ Tô Nhược Vân.


Tô Nhược Vân nắm chặt tay, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lam!


“Tô Lam, chúng ta cùng chờ xem!”


Ngày hôm sau, không ngờ lại có tận mấy hot search liên quan đến Tô Lam!


“Tô Lam nhảy cổ động”, “Tô Lam cất tiếng hát là muốn quỳ”, “Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh”, … tất cả đều được xếp vào top đầu bảng hot search.


Ngoài ra còn có một hot search cũng chạy đua cùng, đó là “Tô Nhược Vân thua cuộc”.


Trên mạng mọi người còn thảo luận gay gắt hơn.


“Tô Lam thật ngầu! Tiết mục của cô ấy với Nhiễm Tranh quá tuyệt!”


“Tôi đã hoàn toàn trở thành fan của Tô Lam rồi, hát hay, nhảy giỏi, màn đánh trống và biểu diễn nhảy cổ động cuối cùng lại càng tuyệt hơn!”


“Ly nhà tôi uy vũ, khí phách, đúng là một người toàn tài!”


Ngoài ra còn có một số người chỉ trích Tô Nhược Vân.


“Tô Nhược Vân gà quá, nhào lộn mà cũng không biết!”


“Không ngờ người dẫn chương trình lại nói hoà nhau, rõ ràng là Tô Lam hơn hẳn một bậc, rõ ràng như thể mà không nhìn ra sao? Đúng là thiên vị!”


“Tô Nhược Vân được biết đến là người đi đầu trong bộ môn nhảy cổ động mà kỹ năng cơ bản lại tệ thế kia, cô ta đi cửa sau đúng không?”


Nhưng cũng có một số fan hâm mộ trung thành của Tô Nhược Vân bênh vực cô ta.


“Chẳng qua Vân Vân nhà chúng tôi đã lâu không nhảy thôi, có cần phải châm chọc đến vậy không?”


“Chẳng qua Vân Vân nhà chúng tôi chưa làm nóng người thôi! Tô Lam là cái thá gì?”


“Tô Nhược Vân mới là người đi đầu trong bộ môn nhảy cổ động, chỉ là đã lâu không luyện tập thôi. Tôi còn chưa nghe đến tên Tô Lam bao giờ luôn có được không hả?”


Sáng hôm sau, Tô Nhược Vận thấy tình hình không ổn bèn bỏ tiền ra mua thuy quân để định hướng dư luận.


Đương nhiên Tô Lam cũng nhìn thấy những tin này.


Tối qua Tô Nhược Vân vốn định chơi cô, ai ngờ cô lại thật sự biết chơi trống!


Nhưng điều này cũng phải cảm ơn Tô Nhược Vân, ban đầu vì cô ta cướp Mộ Dung Dịch, Tô Lam phải đến quán bar làm thêm


để kiếm tiền. Sau này đi nhiều, cô làm quen được với ban nhạc ở quán bar, khi ấy chính tay trống của ban nhạc đã dạy cô.


Đương nhiên Tô Nhược Vân không thể nuốt trôi cục tức ngày, cô ta gần như thức trắng đêm, sáng hôm sau vừa thức dậy đã đến thẳng công ty Quốc tế Nghệ Tân.


Gần đây Mộ Dung Dịch có vẻ rất bận, mãi không thấy về nhà.
 
Chương 706


Chương 706


“Cô Tô, chủ tịch đi họp rồi, cô vui lòng vào văn phòng anh ấy chờ một lát nhé.”


Thư ký đưa Tô Nhược Vân đến văn phòng của Mộ Dung Dịch.


“Khoảng bao lâu nữa anh ấy họp xong?”


“Gần đây công ty gặp một vài rắc rối, chắc phải mất một lúc đấy ạ.”


“Ừ, tôi biết rồi.”


Thư ký gật đầu rời đi, Tô Nhược Vân ngồi trên ghế văn phòng của Mộ Dung Dịch.


Tô Nhược Vân nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy máy tính Mộ Dung Dịch đang ở chế độ chờ nên lắc chuột, màn hình máy tính sáng lên.


Dù sao chờ cũng là chờ, thà chơi game một lát cho hết thời gian.


Khi Tô Nhược Vân vừa định mở game lên thì phát hiện Mộ Dung Dịch đang xem video, màn hình video được thu về chế độ nhỏ nhất.


Tô Nhược Vân tò mò mở ra xem.


Nhưng trên màn hình lại là gì?


Tô Nhược Vân nhìn video trên màn hình, hai mắt đột nhiên mở to, toàn thân bắt đầu run lên.


Đó là video màn trình diễn tối qua của Tô Lam!


Có video Tô Lam chơi trống, còn có video cô nhảy cổ động!


Điều khiển Tô Nhược Vân phẫn nộ là trong video này chỉ có Tô Lam, phần của cô ta đã bị cắt!


Tô Nhược Vẫn biết rõ điều này có nghĩa là gì!


Bàn tay cầm chuột của cô ta đang không ngừng run lên.


Tại sao lại như vậy?


Trong lòng Mộ Dung Dịch vẫn chỉ có một mình Tô Lam!


Cô ta tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra!


Khu Rainbow


Sau khi đêm tiệc tối ngày Tết ông Táo kết thúc, Tô Lam chính thức bật chế độ nghỉ phép.


Tô Kiềm Mặc cũng chính thức được nghỉ lễ.


Nhưng Quan Triều Viễn có nhà lớn nghiệp lớn thì vẫn phải di chuyển giữa nhà và công ty, hơn nữa mấy ngày nay còn vô cùng bận rộn.


Dì Phương, Lệ Hoa, Tô Lam và Tô Kiêm Mặc, bốn người cùng nhau ngồi trên bàn gói sủi cảo.


Bởi vì trước đó Tô Lam đã nói với dì Phương và Lê Hoa sẽ cho họ nghỉ Tết, vậy nên bây giờ bắt đầu gói sủi cảo trước, gói xong thì dì Phương và Lê Hoa cũng có thể nghỉ phép.


“Mợ chủ, tôi đã mua hết thức ăn mợ dặn.


rồi, cũng đã để riêng vào các ngăn trong tủ lạnh. Mợ còn gì cần chúng tôi chuẩn bị giúp nữa không?”


“Không cần đâu, tôi chiên một ít bò viên rồi cất đi sau. Tết ăn sủi cảo mãi cũng ngán, nấu một tô mì bò viên ăn cũng ngon, hầm thêm ít thịt bò cho vào nữa là được. Dì yên tâm, chúng tôi chỉ có ba người thôi, tôi lo được.”


Dì Phương cười thoải mái.


“Tôi đã phục vụ rất nhiều gia đình giàu có rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người như mợ, cái gì mợ cũng biết, mà lại còn làm ngon hơn tôi nữa! Cậu chủ đúng là có phúc!”


Tô Lam được khen thì có chút tự hào.
 
Chương 707


Chương 707


“Trẻ con nhà nghèo phải làm việc nhà từ sớm mà, từ nhỏ tôi đã quen rồi. À, mọi người chờ một lát.”


Tô Lam vội vàng lên tầng, rồi lại vội vàng đi xuống.


Trên tay cô cầm hại bao lì xì lớn, hai bao lì xì nhỏ, tổng cộng là bốn bao.


Cô đưa cho dì Phương một bao lớn, một bao nhỏ.


“Bao lớn là ông xã tôi gửi mọi người, bao nhỏ này là của tôi. Tiền không nhiều, coi như một chút tấm lòng của chúng tôi”


Dì Phương hoảng sợ, vội vàng từ chối.


“Không được đầu mợ chủ, không được! Chúng tôi làm cho nhà họ Ôn lương vốn đã cao hơn những nhà khác nhiều rồi, tới đây phục vụ mợ chủ, chúng tôi cũng nhận nhiều hơn lúc trước ở bên kia nên cũng đã rất hổ thẹn. Lúc mợ chủ không ở nhà, chúng tôi cũng vẫn được nhận tiền như bình thường.”


Dì Phương lại nhét bào lì xì vào tay Tô Lam.


“Dì Phương, bảo dì nhận thì dì cứ nhận đi, mọi ngời cũng vất vả rồi. Năm nay về nhà thì mua ít đồ cho gia đình, đây là chút tấm lòng của chúng tôi. Tết mà, ai cũng muốn gặp điều tốt lành!”


Tô Lam vẫn nhét bao lì xì vào túi dì Phương.


“Đội ơn mợ chủ, mợ ở hiền sẽ gặp lành.”


“Vậy tôi sẽ nhờ vào lời chúc tốt lành này của dì nhé!” Tô Lam tinh nghịch nháy mát.


Sau đó cô lại đưa hai bao lì xì một lớn một nhỏ cho Lê Hoa.


“Mợ chủ, vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”


Lê Hoa vui mừng phấn khởi cất bao lì xì vào túi.


Buổi chiều, dì Phương và Lê Hoa xách hành lý ra về.


Nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tô Lam đưa Tô Kiềm Mặc đến trung tâm thương mại, Tết đến đương nhiên sẽ mặc quần áo mới.


Trung tâm thương mại có rất nhiều người, không khí năm mới ở khắp muôn nơi.


“Chị à, đây là lần đầu tiên em được đón Tết vui thế này!” Tô Kiềm Mặc trông rất hào hứng.


“Chị cũng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể đón Tết một cách vui vẻ, thoải mái. Hôm nay em muốn mua gì, chị sẽ mua cho em hết!”


“Chị, không phải gần đây chị đang mở cửa hàng bánh ngọt với người khác sao? Tiền đã đầu tư vào đấy hết rồi, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”


“Yên tâm đi, tiền dự tiệc tối đã vào tài khoản chị rồi, những năm trăm nghìn cơ, cộng với số tiền còn lại trước đó, đủ cho em tiêu xài”


Tô Kim Mặc nở nụ cười sung sướng: “Vậy em không khách sáo nữa nhé!


Chẳng mấy chốc, trong tay hai chị em đã có túi lớn túi nhỏ, sau đó hai người cùng mang chiến lợi phẩm về nhà.


Không có gì Phương và Lê Hoa ở nhà, căn nhà trống vắng vẻ hơn nhiều.


Nhưng có hai con quỷ nghịch ngợm Cát Tường và Như Ý thì ngôi nhà vẫn khả náo nhiệt.


Đến ngày hai mươi chín tháng chạp Quan Triều Viễn mới thực sự được nghỉ ngơi, ngày nghỉ của nhân viên cũng bắt đầu từ ba mươi Tết kéo dài đến ngày mùng sáu tháng giêng.


Tết Nguyên Đán với Quan Triều Viễn mà nói cũng là một kỳ nghỉ tương đối dài.
 
Chương 708


Chương 708


Tháng mười hai âm lịch trời đông giá rét, trời về đêm càng lạnh.


Tô Lam tắm xong lập tức chui vào trong chăn, trong chăn ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái.


Quan Triều Viễn mặc đồ ngủ khả dày, anh ôm Tô Lam vào lòng.


“Tô Lam, anh có chuyện muốn bàn với em”


“Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?” Tô Lam nhướng mắt, đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc thế này.


“Ngày mai anh đưa em về nhà họ Mục ăn Tết nhé, được không?”


“Nhà họ Mục? Nhà Hắc Thổ?”


“Ừm, cậu anh đã gọi điện mấy lần, hỏi anh năm nay có thể đón Tết bên nhà ông ấy không.”


“Trước kia anh đón Tết ở đâu? Không ra nước ngoài đón Tết cùng bố mẹ anh sao?”


Tô Lam rất tò mò.


“Nước ngoài không đón Tết Nguyên Đán, thi thoảng anh mới sang một lần, phần lớn thời gian đều ở bên nhà cậu.”


Tô Lam lộ vẻ khó xử, theo lý mà nói, cô lấy Quan Triều Viễn thì đã là người nhà người ta, đón Tết đương nhiên phải theo nhà họ Ön.


Nhưng cô lại không yên tâm Tô Kiềm Mặc ở bên này.


“Sao vậy, em không muốn đi à?”


“Không phải không muốn đi, hai chúng ta qua bên đó, vậy Kiêm Mặc phải làm sao?”


Đây mới là điều Tô Lam lo lắng nhất.


“Để cậu ấy đi cùng chúng ta là được.”


Quan Triều Viễn thấy không có vấn đề gì, dù sao anh cũng đã coi Tô Kiêm Mặc là thành viên trong gia đình từ lâu.


“Như vậy có được không?”


Tuy Tô Lam không muốn bỏ lại Tô Kiếm Mặc, nhưng trong lòng cô biết rõ làm gì có ai đi đón Tết còn dẫn theo em trai!


Cô đã làm dâu nhà người còn dẫn em trai theo, nếu chỉ ở đây thì không sao, nhưng bên kia là nhà cậu của Quan Triều Viễn!


Cũng may bố mẹ Quan Triều Viễn không ở đây, chứ nếu ở đây thì cũng khiến họ ghét.


“Không có gì không được cả, bên nhà cậu anh cũng không có nhiều quy củ. Chẳng lẽ lại để Kiếm Mặc ở nhà một mình?”.


“Nói thì nói như vậy, nhưng em cũng lo Kiêm Mặc không thoải mái, lại không quen biết ai, đến đó cũng khó xử”


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Tô Lam chậm rãi thở dài.


“Đến nhiều chẳng phải sẽ quên sao? Sau này mọi người đều là người một nhà, bố mẹ anh không ở đây, chỉ có cậu thôi. Được rồi, quyết định vậy đi.”


“Để mai em thương lượng với Kiêm Mặc.”


“Ừm, được, ngủ thôi cục cưng của anh! Thân mật nào!”


“Lại bắt đầu không đứng đắn!”


“He he!”


Hai người lại bắt đầu chuyện bắt buộc phải làm vào buổi tối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom