Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 902


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Vân Hà nhìn chăm chú Tô Thương, trầm giọng nói: "Mẹ sẽ khiến con phải trả cái giá thật lớn."  

"Còn về chuyện mẹ có thực lực này hay không...Ha ha, tin hay không thì tùy con, dù sao lời cần nói thì mẹ cũng nói hết cho con rồi." Hàn Vân Hà cười nói bổ sung.  

"Mẹ vợ, dù mẹ không nói, thì con cũng sẽ làm như vậy, Lý Nguyệt vĩnh viễn là người con yêu nhất." Tô Thương nghiêm túc cam đoan.  

"Ừm."  

Hàn Vân Hà nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại liền nói: "Còn một việc nữa, con với Lý Nguyệt, định khi nào sinh con?"  

"Mẹ..." Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời mặt đỏ ngại ngùng nói: "Sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ."  

"Cái này có gì mà ngại chứ."  

Hàn Vân Hà nghiêm túc nói: "Giang Tuyết Nhi một pháo nổ hai lần, mọc ra một đôi kim đồng ngọc nữ đó, Lý Nguyệt, con phải chứng minh mình có khả năng sinh con giống cô ấy chứ, mẹ tin tưởng con."  

"Mẹ!"  

Lý Nguyệt cúi đầu xuống, thẹn thùng nói: "Nếu như mẹ cứ nói chuyện này, con sẽ không thèm quan tâm mẹ nữa."  

"Được được được, mẹ không nhắc đến nữa."  

Hàn Vân Hà cười cười, lúc này mởi đổi đề tài, cùng Tô Thương nói nhũng chuyện khác.  

Nửa tiếng sau, Tô Thương nhớ đến Thục Phân đang ở trong nhà, chờ đợi mình đưa quần áo về, thế là liền đứng lên nói lời tạm biệt.  

Ngay sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng đi đến bên ngoài trang viên nhà họ Lý.  

"Vợ à, mấy ngày nữa, anh có một số chuyện cần phải xử lý, chỉ sợ không bên em được rồi."  

Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, bảo đảm nói: "Em yên tâm, chờ sau khi làm xong chuyện, anh sẽ về Giang Bắc ngay, vĩnh viễn không xa em nữa."  

"Ừm."  

Lý Nguyệt rất muốn biết Tô Thương làm việc gì, nhưng lại cảm thấy mình không nên hỏi nhiều như thế, nên gật đầu nói: "Tô Thương, cho dù anh làm chuyện gì, cũng đều phải cẩn thận nhé."  

"Ha ha, vợ, không cần lo lắng cho anh, bây giờ khắp thiên hạ, không có ai làm gì được anh đâu." Tô Thương tin tưởng tuyệt đối nói.  

"Vậy là tốt rồi."  

Lý Nguyệt lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Đúng rồi, Tô Thương, trước đây không phải anh nói, anh đã tìm được tung tích của Giang Tuyết Nhi hay sao, nếu như anh có thời gian, thì đưa cô ấy về Giang Bắc nha.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 903


Lý Nguyệt quay người đi vào trang viên, vừa lúc gặp được Lý Khuê Võ tới.  

"Cha, cha ra đây làm gì?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.  

"Cha tiễn Tô Thương, dù sao cũng là con rể của chúng ta mà."  

Lý Khuê Võ vừa cười vừa nói: "Lý Nguyệt, con đi vào đi, cha có mấy lời muốn nói riêng với Tô Thương, đàn ông nói chuyện với nhau, con ở đây không tiện lắm."  

"Ừm."  

"Cha, cha đừng làm khó dễ Tô Thương  nha."  

Lý Nguyệt còn tưởng rằng Lý Khuê Võ muốn dặn dò Tô Thương  phải đối xử tốt với mình, nên nhắc nhở một câu, sau đó mới đi vào trang viên.  

Khi nhìn thấy con gái đi xa, Lý Khuê Võ vội vàng chạy đến hướng Tô Thương.  

Lúc này.  

Tô Thương đã ngồi vào trong xe, đang định lái xe rời đi, nên đã nổ máy lên rồi.  

Lý Khuê Võ đến bên cạnh, vỗ vỗ kính xe.  

Tô Thương thấy vậy, liền hạ kính xe xuống, khẽ cười nói: "Cha vợ, có chuyện gì không?"  

"Nhanh mở cửa xe ra, cha muốn lên xe." Lý Khuê Võ kích động nói, giống như không thể chờ đợi được nữa.  

"Lên xe?" Tô Thương nghi ngờ nói: "Cha vợ, cha lên xe con làm gì?"  

"Đương nhiên là qua Ngọc Chỉ Tiên Cảnh rồi."  

Tô Thương tối sầm mặt lại, nói: "Cha vợ, cha cản xe con, chỉ là muốn để con dẫn cha đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh thôi sao?"  

"Không phải." Lý Khuê Võ lắc đầu..  

"Thế thì còn cái gì..."  

Tô Thương đang định hỏi rõ ràng, lúc định hỏi mục đích của cha vợ là gì, thì Lý Khuê Võ đã vội vàng nói thêm: "Cha còn muốn qua quán bar cao cấp nữa, Tô Thương, đây chính là con đã đồng ý trước với cha rồi đó, đừng có mà đổi ý nha!"  

Ặc?  

Tô Thương nhất thời sững sờ, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, không ngờ cha vợ còn nhớ rõ chuyện này hả.  

"Cha vợ."  

Nhắc đến chuyện này, Tô Thương liền bất mãn nói: "Lần trước, khi mẹ vợ đánh cha đó, cha còn không dám thả rắm, bây giờ sao lại có ý muốn con dẫn cha đi quán bar rồi?"  

"Cha mặc kệ, nhanh cho cha lên xe, mẹ vợ con nghỉ trưa rồi, cha phải về nhà trước khi bà ấy thức dậy." Lý Khuê Võ vội vàng nói.  

"Thế sao..."  

Tô Thương có chút do dự.  

Trước đây không biết vị trí của cha vợ trong gia đình còn được, còn bây giờ đã biết ông ấy thấp hèn như vậy rồi, anh cũng không dám đưa cha vợ đi quán bar nữa.  

Đương nhiên, làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cha vợ, dù sao trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được.  

Lỡ như chuyện cha vợ đi đến đó, bị mẹ vợ phát hiện ra, mẹ vợ còn không phải chặt đứt chân cha vợ hay sao chứ?  

Nghĩ đến thật đáng sợ.  
 
Chương 904


Nghĩ đến đây, Tô Thương liền nhìn về phía cửa chính trang viên, giả vờ ngạc nhiên nói: "A, mẹ vợ, mẹ đến đây lúc nào thế, vừa rồi lời cha vợ nói, mẹ đều nghe thấy hết sao?"  

"Cái gì!"  

"Vân Hà đến rồi!"  

Lý Khuê Võ nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt thay đổi lớn, bay nhảy một lúc rồi quỳ xuống đất, hai tay nắm lấy lỗ tai của mình, không dám ngẩng đầu lên, sợ hãi nói: "Vân Hà, em nghe anh giải thích, không phải như em thấy đâu, anh không muốn đi quán bar, là Tô Thương!"  

"Thằng nhóc này cứ nhất định phải lôi kéo anh đến chỗ quán bar xoa bóp trong bồn tắm, muốn để anh thư giãn một chút, anh đã từ chối rồi, nhưng nó cứ nhất định phải hiếu thuận, không muốn để nó thất vọng nên anh mới..."  

Lý Khuê Võ sợ hãi giải thích, nhưng mà ngẩng đầu lên một cái, hiện trường làm gì có Vân Hà nào chứ, lúc này mới nhận ra được mình bị lừa.  

"Tô Thương!"  

Lý Khuê Võ tức hổn hển, vội càng đứng lên, kết quả phát hiện Tô Thương  đã lái xe đi rồi, nhất thời cắn răng nói: "Thằng nhóc này, thật không tử tế mà!"  

...  

Tô Thương  lái xe, phi nhanh trên đường, rất nhanh đã đến một siêu thị lớn, mua mấy bộ quần áo con gái.  

Từ thời trang mùa xuân đến trang phục mùa đông, từ đồ đồng phục đến đồ nghỉ dưỡng, từ ngoài vào bên trong, nhiều vô số kể, hao tốn mấy chục vạn.  

Những thứ Tô Thương mua đều là nhãn hiệu nổi tiếng, sau này không cần lo Thục Phân không có quần áo mặc nữa.  

Đồng thời.  

Tô Thương còn bỏ ra mấy chục vạn mua quần áo cho mình, dù sao để ở trong vòng tay lưu trữ, cũng không thành vấn đề gì.  

Đặc biệt là loại đồ ‘bảo hộ lao động’ đặc biệt đó, gói nhỏ hình hộp, anh mua một lần cả trăm cái, nhiều nhãn hiệu, kiểu dáng đa dạng, sau này không sợ phụ nữ lấy cớ là thiếu biện pháp bảo vệ nữa rồi.  

Giải quyết xong những chuyện này, Tô Thương đến gara tầng hầm, chuẩn bị lái xe trở về biệt thự ven sông.  

Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên có điện thoại gọi đến từ phía nam tỉnh An Huy, điện thoại hiển thị, là Thiên Sơn Tuyết.  

Trước đó Tô Thương đã từng gọi cho Thiên Sơn Tuyết, nhưng người nghe máy là Tô Du Du.  

Anh liền nói Du Du nhắn Thiên Sơn Tuyết, có thời gian thì gọi lạ cho mình.  

Về sau Tô Thương bận rộn nhiều thứ, qua một thời gian liền quên mất chuyện này.  

Giờ này ngày này, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Thiên Sơn Tuyết..  

Tô Thương không chút do dự, lựa chọn nghe máy liền.  

Điện thoại được kết nối hai bên đều chọn im lặng.  

Thiên Sơn Tuyết.  

Một cô gái vì mình mà sinh hai đứa trẻ, khi đối mặt với cô ấy, Tô Thương không biết nên nói gì.
 
Chương 905


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở đầu dây bên kia, Thiên Sơn Tuyết ngồi ngay ngắn trên đại điện, xung quanh vắng lặng.  

Cô ấy đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe tiếng thở của Tô Thương, trong mắt lại trào ra nước mắt.  

Muốn nói...nhưng nước mắt đã chảy trước rồi.  

"Tuyết...Tuyết Nhi."  

Im lặng một lúc lâu, Tô Thương mới nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiền điện thoại đắt lắm đó, chúng ta mà không nói lời nào thì thiệt lắm đó nha."  

"Phụt!"  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, liền ười ra thành tiếng, lau đi những giọt nước mắt rồi nói ra: "Tô Thương, anh cũng giống như xưa, luôn có cách để dỗ em vui."  

Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Em vừa mới gọi anh là gì?"  

"Tô Thương." Thiên Sơn Tuyết trả lời.  

"Không đúng, trong nhận thức của em, tôi không phải là Tô Huyền Thiên hay sao chứ?"  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, em biết thân phận của anh từ khi nào vậy?"  

"Lần đầu tiên gặp nhau, em đã đoán được rồi." Thiên Sơn Tuyết nói như thật.  

Tô Thương như tỉnh ra, sau đó cười nói: "Nói như vậy, em vẫn luôn muốn diễn kịch với anh sao?"  

"Anh không phải cũng giống vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết cười hỏi lại.  

"Ha ha."  

Tô Thương nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, trong lòng anh đang có rất nhiều nghi ngờ, không biết em có tiện trả lời không?"  

"Anh hỏi đi, nếu có thể nói cho anh thì em sẽ không giấu." Thiên Sơn Tuyết dịu dàng nói.  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Tuyết Nhi, em đã là minh chủ của liên minh chợ Cửu Môn, chắc hẳn 5 năm trước, cũng là người luyện võ nhỉ."  

"Em che giấu thân phận, đi đến cạnh anh, đúng lúc anh đang say rượu, cũng không chống cự anh làm chuyện đó em, cuối cùng là vì cái gì?"  

Sự nghi ngờ này, giấu ở trong lòng Tô Thương rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra.  

"Chuyện này, em có thể trả lời cho anh."  

Thiên Sơn Tuyết do dự một lúc, rồi nói: "Tô Thương, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh, chính là mục đích của em."  

"Lai lịch nhà họ Tô các anh, không phải bình thường, có lẽ ông nội Tô đã nói rõ với anh rồi chứ?"  

"Ừm, anh biết hết rồi, nhà họ Tô đến từ Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ." Tô Thương gật đầu nói.  

"Nếu anh đã biết, thì em sẽ giải thích đơn giản hơn."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 906


Thì ra là thế.  

Nghe Thiên Sơn Tuyết giải thích xong, Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách đối phương lại hi sinh cả sự trong sạch mà tiếp cận mình.  

Chỉ có điều, trong lòng Tô Thương lại có thêm nghi ngờ, nhịn không được mà hỏi: "Tuyết Nhi, là ai đoán nhà họ Tô sẽ vùng lên lần nữa?"  

"Lão môn chủ, Thiên Cơ Môn." Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm nói.  

Lại là ông ta!  

Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, tự lẩm bẩm: "Xem ra núi Võ Đang, không đi không được rồi, lão già kia, chắn hẳn phải biết chỗ ở của ông cố mình, thậm chí còn có liên quan đến những người tu chân mất tích, hoặc là ông ta cũng có hiểu biết về họ."  

"Tô Thương, anh còn muốn hỏi gì không?" Lúc này, Thiên Sơn Tuyết dò hỏi.  

"Có, có điều chỉ là vấn đề nhỏ thôi, chờ khi chúng ta gặp nhau, anh mới nói chuyện nhiều với em hơn." Tô Thương cười cười nói.  

"Ừm."  

Thiên Sơn Tuyết gật đầu, sau đó cười nói: "Bây giờ, đến lượt em hỏi anh rồi, em cũng có mấy chuyện muốn hỏi anh một chút."  

"Ha ha." Tô Thương cười nói: "Tuyết nhi, em hỏi đi."  

"Tô Thương, em muốn biết, lần trước bản thân anh bị trọng thương, đáng lẽ phải chết không thể nghi ngờ nữa, sao mà anh sống được chứ?" Thiên Sơn Tuyết tò mò hỏi.  

Lúc trước cô nhận định Tô Thương hoàn toàn không thể sống lại được, thậm chí đã lựa chọn rời đi, không muốn tận mắt nhìn Tô Thương chết đi, để tránh trong lòng càng thêm bi thương.  

Nhưng ai ngờ, Tô Thương thế mà có thể sống lại, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của cô.  

"Ở Giang Bắc có một thầy thuốc, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy là đồ đệ của anh, tình cảm của ông ấy và anh cũng tính là tạm được."  

Tô Thương nói như thật: "Hoa Thời Mạc có một viên cổ đan dược gia truyền, có thể cải tử hoàn sinh, cực kỳ thần kỳ, ông ấy thấy anh hấp hối, liền đem viên cổ đan dược đó cho anh ăn, anh mới có thể khỏi hẳn."  

"Là như thế sao, Tô Thương, anh may mắn thật đấy." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói.  

"Đó là tất nhiên rồi, nếu anh không may mắn, có thể một pháo nổ hau lần được hả." Tô Thương tinh nghịch cười nói.  

"Anh, thật vô liêm sỉ."  

Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, nhất thời khuôn mặt ngọc ửng hồng, so với dáng vẻ lạnh lùng như băng vốn của cô ấy, nhìn tưởng như hai người.  

Sau khi dừng lại vài giây sau, Thiên Sơn Tuyết liền nói: "Đừng ba hoa nữa, em còn có chuyện, liên quan đến thực lực của anh."  

"5 năm trước, anh chỉ là một người bình thường, cũng không phải là người luyện võ, vì sao mà 5 năm không gặp, anh đột nhiên lại có thực lực cường đại như vậy chứ?"  

Tô Thương suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tuyết Nhi, anh là con cháu của nhà họ Tô ở Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ, những chuyện khác, anh có cần phải giải thích thêm không?"  

"Không cần."  

Nghe được ba chữ Tô Vô Kỵ, Thiên Sơn Tuyết trong lòng đã có đáp án, vội hỏi tiếp: "Đúng rồi, Tô Thương, Tô Tinh Hà có phải đang ở chỗ anh không?"  

"Ừm!" 
 
Chương 907


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái thằng ranh con, quá nghịch ngợm rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tìm vợ bé, mấy ngày trước còn phạm tội nữa, thật tức chết anh mà."  

"Hi hi."  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, nhịn không được cười mà nói: "Tô Thương, mấy năm nay đều là em đang chăm sóc hai đứa nó, cũng nên để anh nhức đầu rồi nhỉ."  

"Tuyết Nhi, vất vả cho em rồi, nhưng em yên tâm đi, từ nay về sau, Tinh Hà và Du Du, đã có cha rồi."  

Tô Thương hứa hẹn: "Anh cam kết, sẽ nuôi dưỡng hai đứa nó thành người, dạy cho bọn nó đạo lý làm người, em không cần khổ cực vậy nữa."  

"Còn nữa. chờ anh xử lý chuyện riêng của mình xong đã, rồi đi núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy đưa em về Giang Bắc, chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau." Tô Thương nhẹ nhàng nói.  

"Đưa em về Giang Bắc..."  

Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, sừng sỡ một lúc, sau đó lắc lắc đầu nói: "Tô Thương, chuyện này, để sau hãy nói đi, bây giờ không thích hợp."  

"Sao vậy Tuyết Nhi, em yên tâm đi, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản được!" Tô Thương giọng điệu kiên định nói.  

"Không phải lúc này."  

Thiên Sơn Tuyết từ chối thêm lần nữa, sau đó nhớ đến Lý Nguyệt, liền hỏi: "Tô Thương, Lý Nguyệt, cô ấy...cô ấy còn giận em không?"  

"Không."  

Tô Thương nói như thật: "Lý Nguyệt đã sớm quên chuyện đó, cô ấy cũng chấp nhận Du Du và Tinh Hà rồi, hơn nữa còn nhiều lần nhắc đến chuyện để anh đưa em về bên cạnh nữ đó."  

"Ngay vừa nãy, Lý Nguyệt còn nói với anh, để anh nhanh chóng đưa em về."  

Tô Thương tiếp tục nói: "Tuyết Nhi, em đừng suy nghĩ quá nhiều, Lý Nguyệt là cô gái hiểu chuyện."  

"Ừm."  

Thiên Sơn Tuyết rung động, đáy mắt có chút nước mắt lập lòe, muốn khóc: "Lúc trước cô ấy xem em là bạn thân tốt nhất, em lại làm chuyện có lỗi với cô ấy, cùng anh..."  

"Không ngờ, Lý Nguyệt lại không quan tâm đến những chuyện trước kia, mà lựa chọn tha thứ cho em."  

Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Có điều, Tô Thương, bây giờ em thật sự không thể trở về Giang Bắc được, em phải tiếp tục ở lại núi Cửu Phong."  

"Bây giờ, em là minh chủ của liên minh Cửu Môn, ghánh nặng trên vai, em không thể tùy tiện buông xuống được."  

Tô Thương nghe được lời giải thích này, nhất thời trầm mặc, nhưng cũng không tiếp tục nữa.  

"Tô Thương, em còn có một câu hỏi cuối cùng."  

Lúc này, Thiên Sơn Tuyết đột nhiên nói: "Em thấy trên danh sách ở đại hội võ của trăm tông phái, nhìn thấy Dược Vương Điện phái ra thanh niên tuấn tài, tên là Tô Huyền Thiên, là anh sao?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 908


Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, lại nói: "Dược Vương Điện tuyển anh làm điện chủ, tất nhiên là nhìn trúng thân phận của anh, anh là cháu ngoại của Thạch Hạo Hãn của vùng núi tế trời, Dược Vương Điện muốn lợi dụng anh để đến gần Thái Sơn, để trèo lên cây đại thụ Thái Sơn này, sao anh lại đồng ý với bọn họ chứ?"  

"Em cũng biết lai lịch của mẹ anh sao."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, không cần em phải lo lắng, trong lòng anh hiểu rõ mà."  

"Anh có danh cách gì chứ?"  

Thiên Sơn Tuyết lo lắng nói: "Đại hội võ thuật của trăm tông phái năm nay, không giống những năm trước, lần này, rất nhiều thanh niên tiên tài ẩn giấu, đều sẽ đột nhiên xuất hiện, trong đó không thể thiếu Thiên tông đỉnh phong, với thực lực của anh, đến tư cách bước vào top 10 cũng không có đâu."  

"Tạm thời chưa nói đến chuyện anh có lấy được thành tích hay không, quan trọng là, thân phận khác của anh, lại quá đặc biệt rồi!"  

Thiên Sơn Tuyết ân cần nói: "Anh là chắt trai của Tô Vô Kỵ, mà Tô Vô Kỵ, là kiêng kỵ nhất của giưới luyện võ, nếu thân phận của anh được đưa ra ánh sáng, thì anh sẽ là mục tiêu công kích, tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái, hoàn toàn là đưa dê vào miệng cọp mà."  

"Dược Vương Điện suy yếu bao năm nay, cũng không có trụ cột cường đại nào bảo vệ anh đâu."  

Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc nói: "Tô Thương, nghe em đi, đại hội võ thuật của trăm tông phái, anh tuyệt đối đừng tham gia, một khi bại lộ thân phận, hậu quả khó mà lường được lắm!"  

"Tuyết Nhi."  

Tô Thương lại tràn đầy tự tin nói: "Ai nói không có người bảo vệ anh?"  

"Em yên tâm đi, sẽ có người đồng hành với anh, chỉ cần có cô ấy ở đây, nhìn chung trong giới luyện võ này, không ai có thể làm tổn thương được anh chút nào đâu!"  

Thục Phân trúc cơ thành công, đã trở thành vô địch thiên hạ.   

Lần này khi đi đến núi Võ Đang, Tô Thương sẽ mang theo Thục Phân đã biến thành hình người, như vậy thì anh đương nhiên không còn lo lắng về những thế lực ngầm của giới luyện võ nữa.   

"Anh có át chủ bài sao?"   

Khi Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, cô ấy dừng lại rồi lẩm bẩm một mình: “Khoảng hai mươi năm trước, Tô Thần Binh kiêu ngạo của nhà họ Tô xuất hiện, tham gia vào đại hội võ thuật của trăm môn phái, và ông ấy đã giành được vị trí đầu bảng.”  

Khi đó, chú Tô tự báo ra tên họ của mình, mọi người đều biết ông ấy là con cháu của Tô Vô Kỵ, nhưng trong toàn bộ giới luyện võ, không một thế lực nào dám động đến chú Tô.  

“Không có lý do gì khác, chỉ vì người đi cùng chú Tô chính là cao thủ át chủ bài của dòng họ Tô.”  

“Người đó, bằng thực lực của mình, chấn động trăm môn phái, trấn áp vùng đất tế trời, vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, ba thế lực đứng đầu đều phải cúi đầu trước người đó.   

Thiên Sơn Tuyết rõ ràng rất am hiểu về nhà họ Tô, cười nói: "Tô Thương, con át chủ bài mà anh nói đến có phải là vị cao thủ tiền bối hơn 20 năm trước không?"   

"Không phải."   

Tô Thương lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng cũng gần như vậy, tóm lại, em đừng lo lắng."   

"Ừm, vậy thì tốt."   

Thiên Sơn Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: "Chúng ta không nói nhiều trên điện thoại nữa, em cũng là trọng tài của đại hội võ thuật, cho nên em cũng sẽ đi đến núi Võ đang, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.”   

"Được."  
 
Chương 909


Tô Thương khẽ cười nói: "Đúng rồi, Tuyết Nhi, em có thể đem theo Du Du đến núi Võ đang không, anh nhớ nó quá."  

“Được, Du Du cũng luôn nhớ tới anh, con nhóc suốt ngày nhắc tới anh.”  

Thiên Sơn Tuyết không hề từ chối, sau khi tạm biệt Tô Thương xong thì cúp máy.  

“Núi Võ đang, ha ha, lần này có thể giải quyết được rất nhiều chuyện rồi.”  

Khoé miệng Tô Thương nhếch lên cười, sau khi anh cất điện thoại vào vòng tay chứa đồ, thì lái xe rời khỏi trung tâm thương mại.  

Không lâu sau.  

Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, vừa bước vào phòng, Thục Phân đang cuộn mình trong cái mền liền nhảy vọt ra, lao vào lòng của Tô Thương.  

“Cậu chủ~”  

Cái đầu nhỏ nhắn của Thục Phân cứ cọ vào ngực của Tô Thương, lộ ra một nụ cười mãn nguyện.  

“Khụ khụ.”  

Tô Thương sờ sống mũi, ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Thục Phân, ngoan ngoãn chút đi, về giường nằm đi.”  

“Hi hi, cậu chủ, tôi biết là anh có ý với tôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chờ đợi anh.”  

Thục Phân nở một nụ cười, rồi sau đó loé lên một cái thì bóng dáng đã xuất hiện lại ở trên giường, sau đó là giọng một cô gái lanh lảnh vang lên: “Cậu chủ, mau đến chơi đi nào.”  

“Chơi cái đầu cô.”  

Tô Thương đen sầm mặt lại, trong đầu nghĩ một cái, liền đem hết đống áo quần quăng lên giường, đè nén sự kích động trong lòng của mình xuống, nói: “Mặc áo quần vào, tôi ở bên ngoài chờ cô.”  

“Cậu chủ ~ Anh không đứng xem người ta mặc áo quần sao?” Thục Phân nũng nịu nói.  

“Không…Không xem.”  

Tô Thương mở miệng từ chối, mặt bị Thục Phân trêu ghẹo cho đỏ bừng lên, thế là anh liền quay người rời đi.  

“Đúng là chán phèo mà.”  

Thục Phân than thở một câu rồi nói: “Cậu chủ, đừng đi ra ngoài nữa, tôi mặc quần áo xong rồi.”  

“Ừm.”  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó quay người lại nhìn Thục Phân, kết quả là trong nháy mắt mặt anh lập tức đỏ bừng lên.  

Chỉ nhìn thấy lúc này, áo quần anh đưa vẫn đang nằm yên trên giường, thậm chí ngay cả drap trải giường cũng bị Thục Phân ném qua một bên, Thục Phân bây giờ đang nằm trên giường vô cùng gợi tình.  

“Cậu chủ, anh nhìn thấy body của người ta rồi thì người ta sau này là người của cậu chủ rồi đó.” Thục Phân nũng nịu nói.  

“Cô lừa tôi!”  

Tô Thương nghiến răng nói: “Đừng quậy nữa, nhanh mặc áo quần vào, tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô.”  

“Được thôi.” 
 
Chương 910


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy Tô Thương nghiêm túc như vậy, Thục Phân chỉ đành gật đầu, nhanh chóng mặc áo quần vào.  

Thục Phân lúc này, mặc một bộ đồng phục y tá, trên đầu còn đội một cái nón.  

Dáng người của cô ấy thon thả, yểu điệu, chiếc váy này vô cùng hoàn hảo với cơ thể cô ấy.  

Lại thêm chiếc đuôi bồng bềnh lò ra ở phía sau, lắc lư qua lại, càng tăng thêm phong cách.  

Đẹp.  

Cái thứ này quá hấp dẫn rồi, thật dễ khiến người ta mắc sai lầm mà.  

Khó trách mấy lão quái vật ở Huyền Thiên Tiên Vực đều thích nuôi một con Hồ tiên, cái thứ này ai mà cưỡng lại được chứ?  

Tô Thương nhìn Thục Phân không chớp mắt, may mà anh còn có định lực, nếu không mười tháng sau, Thục Phân chắc chắn sẽ có con mất rồi.  

“Cậu chủ, tôi có đẹp không?”  

Thục Phân uốn éo thân người, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên hai má, làm một hành động vô cùng đáng yêu.  

“Ừm.”  

“Rất đẹp.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó lại nhìn sang cái đuôi của Thục Phân, nghi hoặc nói: “Thục Phân, sao đuôi của cô vẫn còn vậy, không thể thu lại sao?”  

“Có thể chứ.”  

“Nhưng tôi không muốn mà.”  

Thục Phân nũng nịu cười nói: “Đuôi, không chỉ dùng để gãi ngứa thôi đâu.”  

“Khụ.”  

Tô Thương nhớ đến chuyện xảy ra lúc sáng, anh cảm thấy khá ngượng ngùng, thế là giả bộ ho khan một tiếng, sau đó hỏi: “Lẽ nào đuôi của cô còn có tác dụng gì sao?”  

“Ừa.”  

Thục Phân cười nói: “Cửu vĩ hồ chúng tôi, có chín cái đuôi, cái đuôi đối với chúng tôi mà nói, vô cùng quan trọng, có thể dùng để thu hút người khác phái, vì vậy tôi mới giữ một cái đuôi lại, cậu chủ, anh có hài lòng với cái đuôi của tôi không?”  

“Hài…hài lòng.”  

Tô Thương sờ sống mũi, sau đó nói: “Nhưng mà, cô vẫn nên thu cái đuôi của mình lại đi, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài chơi, cô tốt nhất vẫn nên làm sao nhìn giống với con người, tránh gây ra những phiền phức không đáng có.”  

“Lệnh của cậu chủ, tôi nhất định sẽ làm theo.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 911


Thục Phân đáp lại, trong ánh mắt lóe lên tia sát ý, lạnh giọng nói: “Nếu như có ai khiến cho cậu chủ không hài lòng, cậu chủ cứ tận tình căn dặn Thục Phân, Thục Phân sẽ khiến cho người đó sống không bằng chế!”  

“Ừm, chuyện ở Võ đang nhờ vào cô rồi.” Tô Thương cười nói.  

Chính ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.  

“Tô đại thiếu gia, anh có ở đó không, người anh em tốt của anh đến chào tạm biệt anh đây.”  

Người nói đó chính là Vương đại thiếu gia, Vương Phú Quý.  

“Vương đại thiếu gia sao lại tới đây.”  

Tô Thương sững người một lát, sau đó cười nói: “Thục Phân, Vương đại thiếu gia chắc cô cũng không lạ gì nhỉ, cô đã từng ở trong trại nuôi chó của cậu ta một thời gian mà, đi, đi ra cùng với tôi đi.”  

“Ừm ạ.” Thục Phân dịu dàng gật đầu.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương cùng với Thục Phân cùng nhau đi xuống lầu, rất nhanh đã gặp được Vương Phú Quý ở bên ngoài biệt thự ven sông.  

“Tô đại thiếu gia, một ngày không gặp như cách ba mùa thu, tôi nhớ anh chết đi được!”  

Nhìn thấy Tô Thương, Vương Phú Quý lập tức bổ nhào tới, ôm chặt lấy Tô Thương.  

“Ha ha.”  

Tô Thương khẽ cười, sau đó cũng ôm ngược lại Vương Phú Quý, anh em tình thâm.  

Nhưng mà.  

Cảnh tượng này lại khiến cho Thục Phân vô cùng khó chịu, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng của cô ấy.  

Mình ôm cậu chủ thì lại bị cậu chủ trực tiếp đẩy ra.  

Nhưng Vương đại thiếu gia ôm cậu chủ, cậu chủ không những không đẩy ra mà còn ôm ngược lại Vương Phú Quý nữa chứ.  

Lẽ nào, mình còn không hấp dẫn bằng một người đàn ông sao?  

Thục Phân không phục mà!  

Dựa vào cái gì chứ?  

Anh ta là một người đàn ông, muốn ngực thì không có ngực, muốn body thì cũng không có body, dựa vào cái gì mà có thể ôm ôm ấp ấp cậu chủ chứ?  

Thục Phân đứng ở phía sau Tô Thương, lạnh lùng như băng nhìn Vương Phú Quý, trong ánh mắt tràn đầy sự ghen tị.  

“Tô đại thiếu gia, mấy ngày nay ở trên thành phố, tôi nhớ anh đến đau thắt cả ruột gan.”  

“Anh không biết đó thôi, vịt quay ở thành phố thơm ngon lắm, cái tổ ấm của Lưu Sở Điềm có ấm áp cỡ nào cũng không ngăn được nỗi nhớ của tôi dành cho anh đâu.”  

Vương Phú Quý vành mắt đỏ hoe nhìn Tô Thương, thâm tình, trìu mến nói: “Cho nên, cho dù thành phố và Giang Bắc xa cách nghìn trùng, cách nhau cả nửa vòng nước Hoa, tôi cũng phải đến gặp anh, không nhìn thấy anh, lòng tôi vô cùng hoang mang, lo lắng, anh chính là sức mạnh, là ‘cây xúc xích’* của tôi.”  

*命根子, nguyên văn tiếng Trung nghĩa là cây mạng sống, nhưng cũng có ý nghĩa là chỉ cái @"y của người đàn ông. 
 
Chương 912


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hử?  

‘Cây xúc xích’?  

“Cậu đi chết đi!”  

Tô Thương nghe đến ba chữ này, sắc mặt lập tức đen sầm lại, trực tiếp đẩy Vương Phú Quý ra.  

Đúng là cái thứ gì mà.  

Máy câu trước mặc dù nghe hơi tê tái nhưng còn có chút chân thành, còn câu cuối là ý gì chứ?  

“Cậu mới là ‘cây xúc xích’!” Tô Thương đen sầm mặt đáp lại.  

“Ha ha ha.”  

Vương Phú Quý vui vẻ cười lớn, đang chuẩn bị nói cái gì, thì đột nhiên nhìn thấy Thục Phân ở sau lưng Tô Thương, lập tức trợn mắt lên nói: “Cosplay y tá sao? F*ck, f*ck, f*ck!”  

“Tô đại thiếu gia, anh hưởng thụ quá nha, giữa ban ngày ban mặt mà lại trốn ở trong nhà chơi trò cosplay này, mới nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi.”  

Vương Phú Quý nhìn Thục Phân một lượt, không chớp mắt, không nhịn được liền nói: “Xinh đẹp quá má ơi, cái body này, cái khuôn mặt tròn này, đặc biệt là ánh mắt, gợi tình quá, quyến rũ quá.”  

“Tô đại thiếu gia, cực phẩm như vậy, anh tìm ở đâu ra vậy, giống với Jill Stuart* của tôi quá.”  

*Nhân vật trong game, cô gái có thân hình bốc lửa tóc màu tím.  

“Vương đại thiếu gia, có khoa trương như vậy không.” Tô Thương cười nói.  

“Đương nhiên!”  

Vương Phú Quý chỉ nhìn Thục Phân một cái, mặc dù không nỡ nhưng cũng phải đổi ánh mắt quá chỗ khác, nghiêm túc nói: “Người con gái xinh đẹp, quyến rũ như vậy, là lần đầu tôi gặp đấy.”  

“Nói về nhan sắc, tôi từng gặp qua mấy người, đều không thua gì cô ấy, như chị dâu Lý Nguyệt còn nhỉnh hơn cô bé y tá này một chút.”  

Vương Phú Quý bình luận tiếp: “Nhưng cái khí chất quyến rũ người khác này của cô ấy thì tất cả những người con gái tôi từng gặp qua không ai thắng được cô ấy!”  

“Tôi dám đảm bảo, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy cũng sẽ động lòng!”  

“Nếu như đã xinh đẹp như vậy, sao cậu lại không nhìn thêm mấy cái nữa chứ?” Tô Thương khẽ cười nói.  

“Tô đại thiếu gia!”  

“Anh xem Vương Phú Quý tôi là người thế nào chứ!”  

Ai mà ngờ, Vương Phú Quý nghe đến câu này thì lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Vương Phú Quý tôi mặc dù không phải là thứ gì cả, nhưng tôi cũng biết, vợ của bạn đừng khách sáo…ặc, vợ của bạn không được dùng!”  

“Cô ấy là người phụ nữ của anh, mà anh, chính là người anh em tốt nhất của tôi, tôi nhìn cô ấy một cái, là hành động bình thường, chứ nhìn hoài, thì thành ra cái gì chứ?”  

Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, không ngờ chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, mà anh cũng không hiểu tôi, hừ, tôi giận rồi đấy!”  

“Chuyện này…”  

Tô Thương sờ sống mũi, an ủi nói: “Được rồi, Vương đại thiếu gia, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, tôi xin lỗi cậu là được rồi chứ gì.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 913


Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: “Tôi đoán là cũng đã trải qua mấy trăm thằng đàn ông rồi mới có được khí chất gợi tình như vậy, quá sức quyến rũ mà.”  

Mấy trăm người đàn ông?  

Tô Thương nghe vậy, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.  

Tình hình của Thục Phân anh là người rõ hơn ai hơn hết, thủ đoạn mạnh nhất của cửu vĩ hồ chính là mê hoặc chúng sinh.  

Cho nên, sau khi Thục Phân phản tổ trở thành cửu vĩ hồ, bẩm sinh đã có sức quyến rũ mãnh liệt như vậy, do đó Vương Phú Quý mới có những phán đoán như thế.  

Nhưng mà.  

Trên thực tế, Thục Phân vẫn chỉ là một cô gái chưa trải sự đời…Không đúng là một con hồ ly tinh chưa trải sự đời mới đúng.  

“Tô đại thiếu gia, anh còn nhớ đến mấy anh em họ Võ không?” Lúc này, Vương Phú Quý lại nói.  

“Võ?” Tô Thương nhíu mày nói: “Cậu đang nói ai?”  

“Còn nói ai nữa, chính là anh em Đại Lang đó.”  

Vương Phú Quý nghiêm túc nói:” Anh ta là người có cô vợ vô cùng xinh đẹp, họ Phan, kết quả là bị Tây Môn quan nhân nhìn trúng, độc chết cả hai anh em Đại Lang.”  

“Tô đại thiếu gia, lịch sử đã chứng minh, anh phải tuyệt đối cẩn thận, lỡ như cô y tá này của anh lăng nhăng với người lạ bên ngoài rồi về hạ độc gi3t chết anh thì đúng là bi kịch rồi.” Vương Phú Quý lo lắng nói.  

“Cậu đi chết đi!”  

“Cậu thật dám nghĩ như vậy, cậu không thể nghĩ tôi sẽ tốt hơn chút được sao hả?”  

Tô Thương trừng mắt nhìn Vương Phú Quý, sau đó lại nhìn sang Thục Phân ở bên cạnh, khó chịu nói: “Thục Phân, cậu ta nói xấu cô như vậy, tôi nhịn không được nữa rồi, cô ra tay đi, dạy dỗ cậu ta một trận.”  

Nói xong, Tô Thương liền bước sang một bên.  

“Vâng, cậu chủ.”  

Thục Phân sớm đã chướng mắt với Vương Phú Quý rồi, lúc này lại nghe thấy cậu chủ ra lệnh, khuôn mặt lập tức cười vui như nở hoa, từ từ đi về phía Vương Phú Quý.  

“Cậu chủ?”  

“F*ck, Tô đại thiếu gia, cậu chủ nô tỳ sao, các người chơi thật cao cấp nha, lần sau có cơ hội, tôi cũng muốn cùng vợ tôi thử xem thế nào.”  

Vương Phú Quý mặt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Tô Thương, mà sau đó mới nhìn thấy Thục Phân đang từ từ bước tới chỗ mình, liền vội vàng nhắc nhở: “Y tá bé nhỏ, tôi cảnh cáo cô, đừng có mà đến gần tôi.”  

“Bây giờ tôi rất là, rất là mạnh đó, giơ tay lên là không khí cũng chuyển động theo đó nha, cô không đánh lại tôi đâu.”  

Vương Phú Quý chắp tay ra sau lưng, ra vẻ khí chất của người trượng phu, rất là chỉn chu, thản nhiên nói: “Vì cô là người phụ nữ của Tô đại thiếu gia, cho nên tôi tha cho cô lần này, không thèm ra tay với cô, tránh làm ảnh hưởng đến hoà khí.”  

“Vậy sao?”  

Thục Phân nhếch miệng lên cười, chân vẫn bước về phía Vương Phú Quý không dừng.  

“Đương nhiên!”
 
Chương 914


Vương Phú Quý ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Y tá bé nhỏ, cho dù là tôi đứng yên, cô cũng không làm tôi bị thương được,…”  

Nhưng mà.  

Vương Phú Quý còn chưa nói hết câu, Thục Phân đã ra tay rồi, cánh tay ngọc ngà, mảnh mai của cô ấy khẽ đưa lên thì có một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên đè lên người Vương Phú Quý.  

Bịch!  

Cùng với âm thanh chói tai vang lên, cả cơ thể Vương Phú Quý bị đánh văng ngược ra sau ba bốn mét mới dừng lại.  

Quan hệ giữa Vương Phú Quý và Tô Thương trong lòng Thục Phân biết rõ, cho nên mới không đánh cho Vương Phú Quý bị thương, chỉ là đánh bay cậu ấy mà thôi.  

“F*ck!”  

Vương Phú Quý vội vàng từ dưới đất bò dậy, trong mắt tràn đầy sự khó tin: “Y tá bé nhỏ, cô là người tu chân sao?”  

“Cậu đoán xem?” Thục Phân khẽ cười nói.  

“Cô chắc chắn là người tu chân rồi!”  

Vương Phú Quý chắc chắn nói: “Tô đại thiếu gia chính là một người tu chân vô cùng mạnh, cô đã ngủ cùng với anh ấy, ắt hẳn cũng là một người tu chân rồi.”  

“Y tá bé nhỏ, tôi đã ở tầng luyện khí thứ 8 rồi, cô là cảnh giới gì vậy, vậy mà có thể một chưởng đánh bay cả tôi?” Vương Phú Quý hiếu kỳ hỏi.  

Thục Phân cũng không trả lời, chỉ mỉm cười, sau đó tiếp tục ra tay, sức mạnh khổng lồ không ngừng đè ép Vương Phú Quý.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Ở trước mặt Thục Phân, Vương Phú Quý không hề có sức đánh trả lại, cơ thể lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhìn rất thảm hại.   

“M* ki*p, tôi sai rồi, Tô đại thiếu gia, cậu mau bảo cô ấy dừng tay lại đi, tôi xin lỗi còn vẫn không được à.”   

Vương Phú Quý biết mình không phải là đối thủ của Thục Phân, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.  

“Được, Thục Phân, dừng lại đi, tôi muốn nói chuyện với Vương đại thiếu gia chút.” Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói.  

“Vâng, ông chủ.”  

Thục Phân đồng ý, để lộ ra một nụ cười quyến rũ, sau đó nhanh chóng đứng  ra phía sau lưng Tô Thương.  

“Tô đại thiếu gia, cô gái mạnh mẽ này cậu tìm ở đâu về vậy, lại còn mạnh hơn tôi của bây giờ nữa, thật không thể tin nổi.”   

Vương Phú Quý bò dậy từ dưới đất, ôm lấy phần eo, khập khễnh đi đến bên cạnh Tô Thương.  

“Mấy điều này tôi không nói cho cậu biết trước.”   

Ánh mắt của Tô Thương, dừng lại trên người Vương Phú Quý, không nhịn bèn hỏi: “Vương đại thiếu, hai ngày nay cậu ở thành phố, có gì bất ngờ à, sao cảnh giới lại được thăng cấp nhiều như vậy?”   

Thời gian trước, Tô Thương giúp Vương Phú Quý đặt chân vào hàng ngũ tu chân.
 
Chương 915


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi đó, Vương Phú Quý chỉ là luyện khí tầng thứ nhất, miễn cưỡng có thể chống lại với cảnh giới hóa kình.  

Lần trước khi cứu Vương Phú Quý ở thành phố, cậu ấy vẫn là luyện khí tầng thứ nhất.   

Nhưng bây giờ, linh khí trong cơ thể Vương Phú Quý rất dồi dào, cảnh giới bây giờ đã là luyện khí tầng thứ tám rồi.  

Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy đã vượt qua mấy cái cảnh giới nhỏ, tiến độ này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.  

Đương nhiên.  

Nếu như dưới điều kiện nguồn linh thạch dồi dào, không nói đến cảnh giới có ổn định hay ko, thì tiến độ của Tô Thương còn nhanh hơn thế này nữa.   

Nhưng dù sao thì Tô Thương cũng có được linh hồn của Tiên Đế, Vương Phú Quý thì không có, hàng rào giữa các cảnh giới nhỏ, thì cậu ấy có thể hạ gục liên tiếp được, đúng là có chút không bình thường.   

Điều khiến cho Tô Thương tò mò nhất chính là, linh khí của Vương Phú Quý từ đâu tới?  

“Ha ha.”  

“Tô đại thiếu.”  

Nhìn thấy khuôn mặt đầy sự khó hiểu của Tô Thương, Vương Phú Quý khua khua cánh tay phải, cảm kích cười nói: “May mà còn có cậu đổi cho tôi cánh tay này, nó mạnh thật đấy.”   

“Từ đó về sau, tôi cũng cảm thấy, cánh tay này nóng nóng, còn hơi ngứa nữa.”   

Vương Phú Quý nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không hề để ý, nhưng rất nhanh thôi, tôi liền cảm thấy bản thân mình hình như muốn đột phá.”   

“Thế là, tôi tìm một cái phòng, cũng học người khác bế quan, ai ngờ rằng, lại trực tiếp đột phá được bảy cái cảnh giới nhỏ, đặt chân đến luyện khí tầng thứ tám rồi.”   

Vương Phú Quý nói như muốn khoe khoang: "Thế nào, Tô đại thiếu gia, tôi có lợi hại không?”  

“Lợi hại.”  

Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó quan sát cánh tay của Vương Phú Quý tỉ mỉ từng chút một, rất nhanh đã có được kết luật.   

Chủ nhân của cánh tay thượng này, tất nhiên là một nhân vật lớn đỉnh thiên lập địa.  

Cho dù đã mất được rất nhiều năm rồi, nhưng năng lượng bên trong cánh tay vẫn giữ được nguồn sức mạnh y như ban đầu.   

Nhưng.  

Nguồn năng lượng này được ẩn giấu rất sâu, cho nên ban đầu Tô Thương cũng không phát hiện ra được.  

Nhưng sau khi cánh tay và Vương Phú Quý hợp lại làm một, thì nguồn năng lượng kia liền hiện ra.  

Có lẽ nó đã chấp nhận tố chất con người của Vương Phú Quý, hoặc là có nguyên nhân khác nữa.  

Tóm lại, cỗ năng lượng kia không đối nghịch một chút nào, toàn bộ thâm nhập vào bên trong cơ thể của Vương Phú Quý.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 916


“Nhưng trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cậu đừng thăng cấp nữa, để ổn định tay, củng cố cảnh giới lại chút, như vậy mới có ích đối với tương lai của cậu.”   

“Ừm.”  

Vương Phú Quý hiếm khi nghiêm túc như vậy, liền gật đầu nói: “Tô đại thiếu gia, cảm ơn đã nhắc nhở, thật ra tôi đã đã nhận ra, cảnh giới của tôi có chút không ổn định.”  

“Cho nên, đêm qua sau khi đặt chân đến luyện khí tầng thứ tám, tôi đã không tu luyện nữa, mà lựa chọn xuất quan, định hoãn lại hai tháng, sau đó lại tiếp tục hấp thụ linh khí bên trong cánh tay.”    

“Như thế tốt lắm.”  

Tô Thương cười nói: “Vương đại thiếu gia, không ngờ tên ranh nhà cậu, lại may mắn như thế, tôi mất một tháng để đột phá đến luyện khí tầng thứ tám, còn cậu thì chỉ cần dùng có mấy ngày đã làm xong rồi.”   

“He he, Tô đại thiếu gia, không phải đã nói rồi à, từ nay về sau cậu chính là anh ruột của tôi đó.”  

Vương Phú Quý cười nói nịnh nọt: “Đợi tôi mạnh lên rồi, Tô đại thiếu gia, tôi bản đảm sẽ không có ai dám chọc đến cậu nữa đâu.”   

“Người nào muốn động đến người anh em tốt nhất của tôi, nhất định phải bước qua thân xác của Vương Quyền Phú Quý tôi đã!”   

Vừa nói xong,  Vương Phú Quý đã thể hiện dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự kiên định và quyết liệt, không ai có thể tính chân thật của câu nói này được.    

Tô Thương nghe vậy, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, anh ấy biết, Vương Phú Quý sẽ làm như vậy thật.  

Có một người anh em tốt như vậy, đời này đúng là không uổng mà!   

Bây giờ.  

Tô Thương mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.  

Kiếp trước, anh ấy là Huyền Thiên tiên đế, ngang ngược khắp thiên hạ, chuyên quyền độc đoán cả một thời, trên cõi đời này, chỉ có ít người, mới xứng đáng làm đối thủ của anh ấy.   

Nhưng, thế thì đã sao chứ?   

Một người mạnh đến đâu đi nữa, cũng không thể đọ được với sự cô đơn và yên lặng, không thể trải nghiệm được đủ loại tình cảm trong cuộc đời.    

Liên quan tới tình yêu.  

Huyền Thiên tiên đế một lòng mong đợi, cả đời theo đuổi Thanh Hoàng nữ đế.  

Tình yêu, anh ấy mong mà không được.  

Liên quan tới tình thân.  

Huyền Thiên tiên đế đã tu luyện được nhiều năm như vậy, còn quên mất xuất thân của mình, nói gì đến tình thân chứ?  

Coi như nhớ, chỉ sợ cũng đã muộn rồi, nhiều năm như vậy, tình thân của anh ấy đã biến thành một thỏi đất vàng khô cằn từ lâu rồi.    

Liên quan tới tình bạn.  

Huyền Thiên Tiên Vực là nơi cá lớn nuốt cá bé, từ đầu đến cuối anh ấy không có thế lực lớn nào làm chỗ dựa, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, sao dám kết bạn với người khác, chứ đừng nói đến tình bạn?   

Trong cuộc đời có đủ loại tình cảm, nhưng Huyền Thiên tiên đế đều chưa từng trải nghiệm, mặc dù anh ấy chuyên quyền độc đoán suốt một thời như thế, chung quy lại vẫn chỉ là người cô đơn, không thoát khỏi được sự bào mòn của cô độc.   

Nhưng bây giờ! 
 
Chương 917


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương thật sự đã cảm nhận được tình bạn một cách chân thật nhất, có một người anh em có thể gửi gắm tính mạng của mình, loại mùi vị này, vô cùng tuyệt vời.  

“Tô đại thiếu gia, có phải cậu đã bị thân xác ngọc ngà này làm cho cảm động rồi không?”   

Lúc này, Vương Phú Quý tùy tiện cười một cái rồi nói: “Nếu cậu thật sự coi tôi là anh em, thì phải hỏi cô y tá của cậu một chút, cô ấy có anh chị em gì đó không.”   

“Nếu có, hãy giới thiệu cho tôi, tôi muốn... He he, Tô đại thiếu gia, cậu cũng hiểu mà.”  

“Tên khốn nhà cậu, mê gái vừa thôi.”   

Tô Thương chửi tục một câu, rồi cười nói: “Chờ một chút, anh chị em… Chị em thì tôi có thể hiểu được, cậu muốn anh em của cô ấy làm gì?”   

“Vương đại thiếu gia, chẳng lẽ… cậu… Như vậy thật à?”  Nói đến đây, Tô Thương  không nhịn được rùng mình một cái.  

“Khụ, nói nhầm, nói nhầm thôi.”  

Vương Phú Quý vội vàng giải thích: “Tô đại thiếu gia, bất cứ cái gì cậu đều có thể nghi ngờ tôi, duy chỉ có giới tính của tôi, là thẳng đó.”   

“Ha ha.”  

Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Vương đại thiếu gia, lúc nãy cậu tự xưng vương quyền phú quý, cậu đổi tên lúc nào thế?”   

“Vương Phú Quý không phải dễ nghe hơn à, quá dài dòng, nghe xong như tên của thời đại 8X, 9X ấy, quê mùa quá đi mất.”    

Khuôn mặt Vương Phú Quý tràn đầy sự khó chịu, sau đó cười nói: “Nhưng cái tên này, là ông nội tôi đặt cho tôi trước, ông nội tôi đã mất, tôi liền tự ý bỏ đi hai chữ “Phú Quý”, như vậy có chút không tôn trọng người ông đã mất của tôi, lỡ như ông tôi bò lên từ dưới đất để chọc tôi, vậy thì tiêu đời rồi.”   

“Cho nên, tôi và Lưu Sở Điểm đã bàn bạc một chút, thế là giữ lại hai chữ “Phú Quý”, tên đệm ở giữa thì thêm một chữ “Quyền.”   

“Vương Quyền Phú Quý!”  

Vương Phú Quý cười đắc ý nói: “Tô đại thiếu gia, thế nào, ngầu không, bá đạo không?”   

“Ngầu, bá đạo, cái tên này hay.”   

Tô Thương phối hợp một chút, dù sao thì cái tên Vương Quyền Phú Quý, cũng rất dễ nghe.   

Nghe xong giống như là tên của một cao thủ kiếm đạo, tài năng hơn người, vô cùng ngang ngược.   

“Tô đại thiếu gia.”  

Cuộc nói chuyện phiếm đã kết thúc, Vương Phú Quý nhìn về phía Tô Thương, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc nói: “Không nói nhảm nhiều nữa, lần này tôi đến tìm cậu, là muốn chào tạm biệt cậu.”  

Tô Thương có chút sững sờ, nghi ngờ nói: “Chào tạm biệt sao? Cậu muốn đi đâu?"  

“Võ Đang!”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 918


“Tôi nghe nói đại hội võ thuật của trăm tông phái không phải chỉ là đọ sức bình thường đâu, tất cả người dự thi đều phải ký giấy sinh tử, nếu như chết tại lôi đài, thì đối thủ sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.”  

Vương Phú Quý lộ ra vẻ phức tạp nói: “Tô đại thiếu gia, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, không biết tôi còn có thể gặp lại cậu không nữa.”   

Vưa nói, Vương Phú Quý liền ôm Tô Thương một cái.  

“Đại hội võ thuật của trăm tông phái, đương nhiên là tôi biết.”   

Tô Thương hơi ngạc nhiên, bèn hỏi dò: "Vương đại thiếu gia, cậu muốn tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái sao?”   

“Ừm!”  

“Vì sao vậy?” Tô Thương vô cùng khó hiểu.  

“Vì Lưu Sở Điềm!”   

Vương Phú Quý giải thích: “Đêm qua, tôi đến nhà họ Lưu, gặp người nhà của Lưu Sở Điềm.”    

“Tôi biết thân phận của người tu chân, khá nhạy cảm, cho nên đã che giấu thực lực, chính tôi đã ngụy trang thành cao thủ tông sư.”   

“Người nhà của Lưu Sở Điềm, rất không hài lòng với tôi, họ còn muốn chia sẽ tôi và Lưu Sở Điềm.” Vương Phú Quý gượng cười nói.  

“Đùa cái gì thế?”   

Tô Thương trực tiếp phát cáu, cắn răng nói: “Xem thường anh em của tôi à, như vậy là đã giữ thể diện cho bọn họ lắm rồi đó, Vương đại thiếu gia, bây giờ vẫn kịp thời gian, tôi điều một cái máy bay trực thăng, đưa cậu đến nhà họ Lưu, để cướp Lưu Sở Điềm đi.”   

“Đừng, Tô đại thiếu gia, náo loạn như vậy chỉ càng khó coi thêm thôi, một cuộc hôn nhân lâu dài, đầu tiên phải có được sự chúc phúc của người nhà đã.”   

Vương Phú Quý bỗng nghiêm túc, chân thành nói: “Hôn nhân mà không có người thân chúc phúc, thì sẽ không vui vẻ đâu.”  

“M* ki*p, cậu nói rất có lý nha.”   

Tô Thương cười cười, thực ra anh ấy cũng chỉ nói đùa mà thôi, làm sao có thể giết nhà họ Lưu thật được chứ.   

Sau khi dừng lại khoảng, Tô Thương tò mò hỏi: “Vương đại thiếu gia, nhà họ Lưu kia, chẳng qua chỉ là một dòng họ nhỏ, lúc trước vì nịnh bợ nhà họ Trương, mà cũng đồng ý gả Lưu Sở Điềm đến nhà họ Trương.”   

“Mà cậu, lại ngụy trang thành cao thủ hơn hai mươi tuổi tông sư, ươi, ngụy trang thành Tông Sư cao thủ, hơn hai mươi tuổi Tông Sư, là một thanh niên đẹp trai ưu tú, tại sao nhà họ Lưu lại không hài lòng với cậu nhỉ?”   

“Ôi.”  

Vương Phú Quý thở dài một hơi, gượng cười nói: “Thực ra, chúng ta đã xem nhẹ nhà họ Lưu rồi.”   

“Tối hôm qua nhà họ Lưu đã nói thật với tôi, giới luyện võ có tông phái, có cả gia đình hào môn thế phiệt nữa.”
 
Chương 919


“Nhà họ Lưu, chính là một trong bốn tứ đại hào môn thế phiệt trong giới luyện võ đấy, từng là thế hệ đời sau của nước Thục, trú ở Ba Sơn, nhưng về sau thì xuống dốc, thua cuộc trong trận thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng, bị một tông phái mới nổi, đuổi ra khỏi Ba Sơn.”   

Vương Phú Quý nói tiếp: “Cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng, Tô đại thiếu gia, cậu có biết không?”  

“Ừm, có nghe ngóng được chút, cậu nói tiếp đi.”  

“Biết tới là tốt rồi, nhà họ Lưu thua cuộc, liền chuyển nhà ra khỏi Ba Sơn, cuối cùng đã chọn sống ở thành phố này, đây đại khái là chuyện của hai trăm năm về trước rồi.”   

Vương Phú Quý nói: “Hai trăm năm nay, đời con cháu nhà họ Lưu, cũng rất nỗ lực để lấy lại vị trí chủ nhân Ba Sơn, nhưng đều thất bại từ đầu đến cuối.”   

“Người của nhà họ Tô, cố chấp lắm, luôn nghĩ đến vị trí chủ nhân của Ba Sơn.”   

“Liên quan tới chuyện lão tổ tông nhà họ Trương, Trương Trường Sinh lão tổ tông nhà họ Trương, là tông chủ của Thiết Quyền Tông, thực lực mạnh vô cùng.”   

Vương Phú Quý tiếp tục nói: “Ông nội của Lưu Sở Điềm nói cho tôi biết, Trương Trường Sinh đã là bán bộ thần tông rồi, rất có khả năng đó là thần tông chân chính,  thậm chí vẫn có cơ hội tiến thêm một bước, thì tiền đồ vô lượng.”  

“Mà đạt tới cảnh giới thần tông, có thể qua được cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng, năm lấy cơ hội đóng chiếm  Ba Sơn một lần nữa.”    

Vương Phú Quý gượng cười nói: “Cho nên, người nhà họ Lưu và Trương Trường Sinh đã làm một vụ giao dịch, đó là đem Lưu Sở Điềm gả cho Trương Trường Sinh, dùng mối liên hôn này để  đổi lấy sự giúp đỡ của Trương Trường Sinh.”   

“Chuyện sau này cậu cũng biết rồi đó, cậu làm náo loạn nhà họ Trương, giống như hủy diệt luôn nhà họ Trương ấy, chuyện liên hôn của nhà họ Trương và nhà họ Lưu, cuối cùng cũng có kết cục rồi.”    

Vương Phú Quý nói tiếp: “Nhưng, chưa từng từ bỏ mối liên hôn này, bởi vì Trương Trường Sinh còn sống, nên bọn họ không đồng ý chấp nhận tôi, cũng là muốn đợi Trương Trường Sinh trở về thành phố, rồi gả Lưu Sở Điềm thêm một lần nữa.”   

“Nhưng Lưu Sở Điềm, đêm qua đã lấy cái chết ra để hăm dọa, nhà họ Lưu không còn cách nào khác, nên phải ra điều kiện với tôi.”   

Vương Phú Quý nói: “Nhà họ Lưu muốn tôi thay họ, tham gia đại hộ võ thuật của trăm tông phái, chỉ cần tôi có thể vào được mười hạng đầu, thì sẽ gả Lưu Sở Điềm cho tôi.”   

“Thì ra là thế.”  

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Thương nở một tia cười lạnh lùng: “Ha ha, nhà họ Lưu này, vì muốn làm chủ Ba Sơn, nên cũng tính toán kĩ lưỡng quá ha, đến người thân cũng dâng lên cho người khác, thật là hèn hạ.”
 
Chương 920


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng rất đáng tiếc, bọn họ tìm nhầm người rồi, Trương Trường Sinh không có cách nào có thể giúp bọn họ tham gia cuộc thi đấu của của ngọn núi nổi tiếng đâu.” Tô Thương cười giễu nói.  

Vương Phú Quý nghi ngờ hỏi: “Vì sao vậy?”  

“Bời vì, Trương Trường Sinh đã chết rồi, tôi giết đấy.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Toàn bộ Thiết Quyền tông, đều đã bị tôi bị tiêu diệt rồi, thế mà nhà họ Lưu còn muốn trông cậy vào Trương Trường Sinh, ha ha, đúng là ảo tưởng sức mạnh.”   

“CMN!”   

“Tô đại thiếu gia ngầu quá nha, Trương Trường Sinh là bán bộ thần tông, cậu có thể giết được ông ta, không hổ danh là thần tượng trong lòng của tôi!”   

Vương Phú Quý nịnh hót trước, sau đó mới nghĩ đến bản thần, bèn hỏi: “Tô đại thiếu gia, tôi dốc hết toàn sức lực, có thể giết được bán bộ thần tông không?”   

“Không thể.”  

Tô Thương lắc đầu, rồi nói ra: “Bây giờ cậu đang là luyện khí tầng thứ tám, thân mang theo Quá Ly Kiếm Thể, tu luyện Bất Diệt thiên công, lại thêm kiếm pháp Luân Hồi, nếu gặp bán bộ thần tông, có lẽ cũng chỉ đánh được một trận thôi.”   

“Cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng, cậu cũng đừng mơ tưởng nhiều, trong tông phái luyện võ, có rất nhiều quái vật, thần tông chắc chắn là không ít đâu.”   

“Chỗ Ba Sơn kia, tôi từng nghe nói, thánh địa Xuyên Thục, đứng đầu mười ngọn núi lớn nhất, tài nguyên thì không đếm được.”   

“Đừng nói bán bộ thần tông nữa, theo dự đoán của tôi, cứ cho là thần tông thật sự, e là cũng không cách nào có thể lấy được vị trí chủ nhân của Ba Sơn đâu, nếu không nhiều năm trôi qua như vậy, Ba Sơn đã đổi chủ từ lâu rồi, cậu đừng mơ thắng được nữa.”   

Tô Thương chuyển hướng, khẽ cười nói: “Nhưng cậu cũng có thể tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái đấy, với thực lực của cậu, nhất định có thể đứng ở vị trí thứ nhất đấy, lại còn hoàn thành được giao ước với nhà họ Lưu nữa chứ.”   

“Như vậy à.”   

“Vậy tôi có thể tham gia đại hội được rồi à, thế thì tôi nhất định phải giành lấy vị trí cao, để có được sự tán thưởng của nhà họ Lưu, để cưới cô gái bạo lực Lưu Sở Điềm kia về nhà họ Vương!”   

Ánh mắt của Vương Phú Quý vô cùng kiên định, sau đó tràn đầy tự tin cười nói: “Tô đại thiếu gia, với điều kiện này của tôi, hoàn toàn có thể so sánh được với những thanh niên tuấn tú ngoài kia, vậy có thể đứng nhất được không nhỉ?”   

“Không thể, cùng lắm thì cậu cũng chỉ đứng ở vị trí thứ hai thôi.” Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, thành thật nói.  

“Vãi.”   

“Người dự thi đại hội, còn mạnh hơn tôi nhiều, thì Vương Quyền Phú Quý tôi, cũng không phục!”   

Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Tô đại thiếu gia, cậu nói cho tôi biết, tên chó má nào muốn tranh vị trí thứ nhất với tôi, tôi đây sẽ băm tên đó ra thành trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn.”   

???  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 921


Ầm!  

Lúc này, Tô Thương nhịn không được, giơ chân lên đá cho Vương Phú Quý một cái.  

Vương Phú Quý dù sao cũng là luyện khí tầng thứ tám, vốn định chống cự, nhưng không thể làm gì được, trực tiếp bị Tô Thương đá bay, cơ thể liên tục đập xuống đất, hiện trường bụi đất bay tung tóe.  

"F*ck, Tô đại thiếu gia, anh đánh tôi làm gì chứ?"  

Vương Phú Quý đầy bụi từ dưới đất bò dậy, mặt mũi tràn đầy vô tội nhìn sang Tô Thương.  

"Cậu muốn băm tôi làm trăm mảnh, tôi còn không thể đánh cậu sao?" Tô Thương mặt tối sầm lại nói.  

"Ặc..."  

Vương Phú Quý dừng một chút, sau đó như tỉnh ngộ ra, khuôn mặt lập tức chứa đầy nụ cười, vội vàng chạy tới bóp vai cho Tô Thương, vừa bóp vừa làm lành: "Hì hì, cái đó, Tô đại thiếu gia, tôi không biết anh cũng tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái."  

"Tô đại thiếu gia thần công cái thế, nếu như anh muốn tham gia, tất nhiên sẽ quét sạch thiên tài, không ai dám tranh giành, anh là hoàn toàn xứng đáng đứng nhất mà."  

Vương Phú Quý nói tiếp: "Nếu như tôi biết anh sẽ đi, có đánh chết tôi cũng không cắt mất may mắn nhất của anh đâu, tôi sai rồi, anh đánh là đúng, đánh là đúng mà."  

"Nếu không thì, anh cứ đánh tôi thêm mấy phát nữa, để trút giận...thôi được rồi, vẫn nên là tôi tự đánh mình đi nha, để tránh làm anh mệt chết thì nguy mất."  

Vừa nói, Vương Phú Quý không chút khách khí mà tự đánh mình mấy cái, âm thanh bốp bốp bên tai không dứt.  

"Cmn!"  

"Vương đại thiếu gia, không đến mức đó đâu, chúng ta là anh em, thật sự không đến mức đó đâu."  

Tô Thương vốn còn định dạy dỗ cho Vương Phú Quý một trận, nhưng nhìn thấy Vương Phú Quý như thế, nhất thời từ bỏ ý nghĩ này.  

"Ha ha."  

Vương Phú Quý nghe nói như thế, lại lộ ra một nụ cười đắc ý: "Tô đại thiếu gia, chiêu này gọi là lấy lui làm tiến, là khổ nhục kế trong 36 kế đó."  

"Từ sau khi tôi trở thành người tu chân, tôi phát hiện não của tôi trở nên thông minh hơn hơn rồi, thế nào hả Tô đại thiếu gia, tôi lợi hại hay không chứ?"  

???  

Vẻ mặt Tô Thương lờ mờ, cmn nó tự tát mình mấycái mạnh như thế vào miệng, ngược lại còn nói chính mình lợi hại sao?  

Còn khẳng định mình đã là trở nên thông minh hơn, chứ không phải là trở nên đại ngốc nữa hả?  

“Có điều, Tô đại thiếu gia, mưu kế của tôi đã thành công, vẫn là nhờ may mắn vì có anh đó."  

Vương Phú Quý kéo dài tay Tô Thương, mắt đỏ lên, dùng tình cảm chân thành nói: "Tôi cũng biết anh sẽ đau lòng, nhìn thấy mặt tôi đau thì không thể chịu được cảnh tôi tiếp tục bị trừng trị mà, Tô đại thiếu gia, anh chính là người đàn ông tôi say mê nhất trên đời này, tôi cực kỳ cảm động anh đó nha."  

Mưu kế?  

Cậu coi cái này là mưu kế sao?  

Đợi đã!  

Say mê?  

F*ck nó chứ! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom