Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 942


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Con không biết, con bỏ nhà đi được mười mấy ngày rồi mà."   

Tô Tinh Hà lắc đầu, sau đó mừng rỡ nói: "Cha, đi thôi, tính lại thì ngày mai đại hội võ thuật bắt đầu rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi mới kịp!"   

Advertisement

"Ừm, nhưng mà, sao con vui mừng quá vậy?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.   

"Hi hi, cha, cha là siêu cấp xã hội đen, đến Võ đang rồi chắc chắn cha sẽ không ở yên đâu, thế nào cha cũng quậy banh lên cho mà xem, nói không chừng cha còn tẩy trần cả Võ đang nữa ấy chứ."  

Tô Tinh Hà kích động nói: "Con buồn chán, ngứa tay ngứa chân mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có chuyện k1ch thích để làm rồi."   

Advertisement

"Con nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi đến tẩy kiếp Võ đang trước, rồi đến cướp núi Bồ Đề, vùng đất tế trời, cướp sạch hết toàn bộ bảo bối của các đại môn phái trong giới luyện võ, ha ha!"   

"Cha, cha yên tâm đi, con đảm bảo sẽ là trợ thủ đắc lực nhất cho cha, cha cứ cướp, con còn sẽ vào túi hết tất cả, lấy hết toàn bộ đồ tốt đi!" Nhắc đến làm xã hội đen, biểu cảm của Tô Tinh Hà liền thay đổi hoàn toàn, vô cùng hưng phấn.   

Tô Thương nghe thấy vậy, liền giơ tay ra gõ lên đầu Tô Tinh Hà một cái, đen sầm mặt lại nói: "Thằng nhãi con, con cướp đi bảo bối của ông bội, con tốt nhất là ngoan ngoãn cho cha, nếu không đừng trách cha không khách sáo."  

“Haizzz!”  

Tô Tinh Hà ôm đầu, để lộ ra vẻ đau khổ nói: “Cha, con sai rồi, đừng đánh con nữa ạ.”   

“Ừm, như vậy còn tạm được.” Tô Thương hài lòng gật đầu, rồi nói: “Đi chào tạm biệt với bạn tốt của con đi, chúng ta phải đi rồi.”   

“Bạn tốt cái gì chứ, tiểu Mạc Mạc là vợ của con.”   

Tô Tinh Hà phản bác một câu, liền đi tới trước mặt Mạc Ngữ Yên, lưu luyến không nỡ chào tạm biệt với Mạc Ngữ Yên.  

Tên ranh con này mấy câu tình cảm, khiến Mạc Ngữ Yên cảm động, rớt nước mắt.  

“Tô Tinh Hà, tớ đợi cậu ở đây, không mà không quay lại, thì tớ cũng không đi đâu hết.” Mạc Ngữ Yên vừa lau nước mắt, vừa nói.  

“Ừm, tiểu Mạc Mạc, mỗi phút mỗi giây tớ đều sẽ nghĩ tới cậu!”   

Sau khi chào tạm biệt, Tô Tinh Hà lại trở về phòng của mình, bưng một tay nải toàn đá quý.  

Tay nải này, lúc đầu đã bị Tô Thương tịch thu, nhưng về sau nhờ có Tô Dực Cân, nên Tô Thương lại trả lại cho Tô Tinh Hà.  

“Cha, có thể xuất phát được rồi ạ.” Lúc này, Tô Tinh Hà nói.  

“Ừm.”  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó không nhịn được bèn hỏi: “Con trai, trong cái tay nải này, rốt cuộc đang cất giấu bảo bối gì thế, sao đi đâu con cũng mang theo nó vậy?”   

“Á.”  

Nghe thấy hai chữ bảo bối, Tô Tinh Hà chợt hoảng hốt, nhưng cậu bé che giấu rất kỹ, bèn giải thích: “Có cái gì bảo bối gì đâu ạ, chỉ là bình sữa, sữa bột, còn có một ít bánh quy của con thôi, không có gì khác đâu ạ.”  

“Hả?”   

Tô Thương cười cười, đương nhiên là không tin rồi, nhưng anh ấy cũng không có hỏi nhiều.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 943


Tô Thương, đừng nên cướp đồ vật quý báu đó của con trai thì tốt hơn, để tránh sau này khi bệnh nặng, con trai sẽ không cứu mà lại chôn mình luôn thì chết mất.    

Sau đó.  

Advertisement

Tô Thương liền dẫn Tô Tinh Hà và A Ly,rời khỏi khu để xe của trang viên nhà họ Tô.  

Cũng không lâu sau, có một đoàn người liền đi tới Vương gia.  

Advertisement

Vương Bảo Toàn và tất cả  mọi người nhà họ Vương, đã đợi sẵn ở bên ngoài từ lâu rồi.    

“Tô đại thiếu gia.”  

Nhìn thấy Tô Thương, Vương Bảo Toàn ông chủ nhà họ Vương, dẫn đầu đoàn người đi tới, kích động nói: “Những chuyện cậu đã làm,  chú đã nghe nói rồi, cậu lợi hại thật đấy, đúng là huyền thoại sống, cậu chính là vị thần đó đấy.”   

Lời nịnh nọt được truyền lại từ tổ tiên nhà họ Vương, Tô Thương đều thấy quen rồi, khẽ cười nói: “Ông chủ Vương, cháu muốn đưa Vương đại thiếu gia đi mấy ngày, cậu ấy đã nói cho chú rồi chứ.”  

“Đã nói rồi.”  

Nhắc lên Vương Phú Quý, khuôn mặt Vương Bảo Toàn tràn đầy sự vui mừng: “Trong số mấy đứa cháu của chú, phải kể đến tên vô dụng Vương Phú Quý này, ăn chơi xa đọa, không làm việc gì ra hồn cả.”   

“Nhưng không ngờ rằng, bây giờ nó lại có được thành tựu như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên.”   

Vương Bảo Toàn cười nói: “Hôm qua nó về đến nhà rồi nói với chú nó đã đặt chân đến tông sư rồi, lúc đầu chú còn không tin, còn đánh nó một trận, ai mà biết được đó lại là thật cơ chứ.”  

“Phú Quý nhà chú mới hơn hai mươi tuổi, đã là tông sư rồi, sau này tiền đồ vô lượng đó nha.”  

Vương Bảo Toàn nhìn về phía Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự kính nể và cảm kích: “Chú biết, sở dĩ Phú Quý có thể trở nên như vậy, hoàn toàn là nhờ vào Tô đại thiếu gia, trên dưới nhà họ Vương bọn chú, vô cùng biết ơn cậu, Tô đại thiếu gia, xin nhận nhà họ Vương một cái cúi đầu!”  

Nói xong, Vương Bảo Toàn liền muốn quỳ xuống, những người khác của nhà họ Vương, đã quỳ hết trên mặt đất.  

“Ông chủ Vương.”  

Tô Thương tiến lên, ngăn Vương Bảo Toàn, cười nói: “Tôi với Vương đại thiếu gia là anh em tốt, người khác thì có thể quỳ, nhưng cái cúi đầu này của chú, tôi không nhận được đâu.”    

“Tô đại thiếu gia khách sáo rồi, cậu đối với nhà họ Vương tôi, như có ơn hồi sinh vậy.”  

Vương Bảo Toàn vô cùng cảm kích, rồi nói: “Phú Quý ở cùng với cậu, tôi rất yên tâm.”  

“Ừm.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó hỏi: “Vương đại thiếu gia đâu, sao không thấy cậu ấy, cậu ấy đi đâu rồi?”   

“Phú Quý đang chào tạm biệt với mẹ nó, bắt đầu từ tối hôm qua, nó đã quỳ trước bài vị của mẹ nó, nói là phải quỳ đến chín giờ.”   

Vương Bảo Toàn nói: “Tô đại thiếu gia, hay là tôi đến hối thúc nó được không?”    

“Không cần đâu.”  

Tô Thương nhìn thoáng qua một cái, rồi khẽ cười nói: “Còn vài phút nữa, tôi đợi cậu ấy được, hiếm khi Vương đại thiếu gia nghiêm túc một lần như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cậu ấy đâu.”
 
Chương 944


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, Tô đại thiếu gia đúng là một người rất biết cảm thông cho người khác.”   

Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Sau này nếu Phú Quý có làm sai ở chỗ nào, cậu cứ thẳng thắn dạy dỗ nó, đừng giữ thể diện cho nó, mà cứ đánh cho nó một trận, đánh càng mạnh tay càng tốt.”   

Advertisement

“Ha ha, đó là điều chắc chắn rồi, tôi đánh cậu ấy cũng không ít đâu.”   

Tô Thương nhắc đến chuyện hôm qua, nói: “Tối hôm qua tôi làm vũ khí cho cậu ấy, vốn định làm cho cậu ấy một thanh kiếm, nhưng ai biết được cậu ấy lại chọn kèn, tức chết mất.”   

Advertisement

“Ôi.”   

“Tô đại thiếu gia, có chỗ cậu vẫn không biết rồi.”   

Ai ngờ, Vương Bảo Toàn nghe vậy, lại thở dài một hơi nói: “Cả đời này của Phú Quý, sẽ không dùng kiếm đâu.”   

“Vì sao vậy?” Tô Thương nghi ngờ hỏi.  

“Thực ra cũng không dám giấu giếm cậu, vợ chú đã chết dưới kiếm của kẻ thù.”   

Vương Bảo Toàn thấy Tô Thương tò mò,  nhẹ nhàng nói: “Năm đó, chú và vợ chú, đều nhà tướng sĩ của nước Hoa, dưới trướng của đại tướng Tô, mỗi người thống lĩnh hàng mấy vạn lính.”    

“Có một lần phá vây chiến đấu, bà ấy vì bảo vệ chú, mà đã đỡ một nhát kiếm của kẻ thù.”   

Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Nhát kiếm kia, đâm trực tiếp vào tim bà ấy, chú không dám rút ra, sợ bà ấy chảy quá nhiều máu, rồi hi sinh tại chỗ.”   

“Trước khi chết, bà ấy muốn gặp bọn nhỏ, thế là, sau khi phá vòng vây thành công, dưới sự sắp xếp của đại tướng Tô, chú liền đưa bà ấy, lên máy b@y chiến đấu trở về Giang Bắc.”    

Vương Bảo Toàn hồi tưởng lại, tiếp tục nói: "Khi đó, Vương Phú Quý còn nhỏ, chắc khoảng bảy tám tuổi.”  

“Nó tận mắt thấy một thanh kiếm đâm vào ngực mẹ của mình, toàn thân đều là máu, lúc ấy nó khóc rất thảm, sau khi đưa mẹ nó đi, nó cũng không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm nữa.”  

Vương Bảo Toàn gượng cười nói: “Chắc là mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm, nó sẽ nhớ ngay tới dáng vẻ người mẹ đã mất của nó, không biết là đau buồn, hay vẫn còn một  nguyên nhân khác.”  

“Tóm lại, nhìn thấy kiếm, mặt nó sẽ hiện ra vẻ sợ hãi, liền tránh đi theo bản năng, cái này, chú đã phát hiện ra từ lâu rồi.”   

Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Chú cũng từng khuyên nó, đáng tiếc lại không có kết quả gì.”   

“Cho nên, đời này nó sẽ không cầm kiếm đâu, bởi vì nó không bước qua được cái nào cản trong lòng của nó.”   

“Thì ra là thế.”  

Nghe xong câu chuyện này, Tô Thương bỗng tỉnh ngộ.  

Xem ra đêm qua, Vương đại thiếu gia cũng không phải là không cẩn thận, là cậu ấy cố ý không muốn luyện linh kiếm.  

Nghĩ tới đây, Tô Thương bỗng nhiên có chút tự trách, bản thân mình lại ép buộc Vương đại thiếu gia luyện chế linh kiếm, thật là không nên mà.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 945


Đợi thêm vài phút nữa, cuối cùng Vương Phú Quý cũng đi ra.  

“Tô đại thiếu gia.”  

Advertisement

Vương Phú Quý tươi cười chào hỏi Tô Thương, cậu ấy nhìn thấy A Ly thì lại sợ đến mức rùng mình một cái.  

Nhớ lại giáo huấn ngày hôm qua, Vương Phú Quý nhịn không được mỉa mai cười hai tiếng, khách sáo nói: “Chào chị dâu nhỏ.”  

Advertisement

“Ừm.” A Ly gật đầu, cô ấy nghe được tiếng chị dâu nhỏ thì càng ngày càng hài lòng với Vương Phú Quý.  

“A.”  

Bỗng nhiên Vương Phú Quý nhìn thấy Tô Tinh Hà bên cạnh, cậu ấy lập tức bước tới, nhịn không được nhéo khuôn mặt của Tô Tinh Hà, hơn nữa nói: “Tô đại thiếu gia, đây là con cái nhà ai vậy, khuôn mặt nhéo lên thật là đàn hồi.”  

“Con trai tôi, Tô Tinh Hà.” Tô Thương cười nói.  

“Mẹ kiếp!”  

Vương Phú Quý kinh ngạc nói: “Tô đại thiếu gia, binh quý thần tốc nha, tôi nghe nói cậu có con gái mà, từ lúc nào lại lòi ra thêm một đứa con trai vậy?”  

“Lăn sang một bên, cậu đúng là biết nói chuyện đấy.” Tô Thương đen mặt nói.  

“Ha ha.”  

Vương Phú Quý cười, sau đó cậu ấy nhìn Tô Tinh Hà, nói: “Tô Tinh Hà, gọi anh đi, về sau anh trai sẽ bảo vệ cậu.”  

“Cút.”  

Tô Tinh Hà liếc Vương Phú Quý một cái, vẻ mặt cậu bé khinh thường nói: “Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu, trên người anh cũng không có chân khí, tên nhóc tôi tát một cái là có thể đánh cho anh phát khóc rồi.”  

“Không biết lớn nhỏ, xem ra tôi cần phải cho cậu thấy được sự lợi hại của anh trai cậu.”  

Dứt lời, Vương Phú Quý xòe bàn tay ra, một cỗ linh khí lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu ấy.  

“ Năng lượng này… Nó giống như của cha tôi!”  

Biểu cảm của Tô Tinh Hà lập tức thay đổi, sự khinh thường tràn đầy trong ánh mắt lúc trước, bây giờ lại lộ ra một ý cười lấy lòng: “Anh, anh trai tốt, em trai này về sau phải dựa vào sự bảo bọc của anh rồi.”  

“Hì hì, chuyện nhỏ, em đi theo anh trai lăn lộn, ăn uống không cần lo.”  

Vương Phú Quý vỗ ngực cam đoan, nhưng mà cậu ấy nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn: “Không đúng, rối quá, rối quá rồi.”  

“Anh trai, rối cái gì?”  

“Vai vế rối rồi.”  

Vương Phú Quý phản ứng lại, lẩm bẩm: “Anh và cha em là anh em, tại sao anh lại có thể là anh trai của em được chứ, sai vai vế rồi, em nên gọi anh là chú Vương.”  

“Cái này có là gì, anh trai, chúng ta mỗi người mỗi vẻ, em kêu anh là chú thì có vẻ có khoảng cách quá.”  

Tô Tinh Hà đảo con mắt nhỏ, vừa cười vừa nói: “Nhưng em gọi anh là anh trai thì khác, điều đó chứng tỏ chúng ta bạn bè cùng trang lứa, có đề tài chung để nói chuyện, có đúng không, anh trai.”  

“Có lý.”  
 
Chương 946


Vương Phú Quý cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó cậu ấy gật đầu cười nói: “Ha ha, em trai, vậy em cứ gọi anh là anh trai đi, sau này anh trai có một miếng thịt thì sẽ không thể thiếu xương của em.”  

“Anh trai, em cũng muốn ăn thịt.”  

Advertisement

“Được, chúng ta đều ăn thịt.”  

“Này, anh trai, cánh tay của anh làm sao vậy, tại sao đều là cánh tay trái, lẽ nào anh thuận tay trái, chỉ thích dùng tay trái, cho nên anh mới cố ý chém đứt tay phải, cấy phép cánh tay trái sao?”  

Advertisement

“Em trai quả nhiên là thông minh hơn người, lập tức nhìn ra được nguyên nhân trong đó, không sai, anh trai em thuận tay trái, bây giờ cả hai tay của anh đều là tay trái, anh dùng rất thoải mái.”  

“Thật lợi hại, anh trai làm việc, thật sự là không giống với người thường, không hổ là anh trai tốt của em.”  

…  

Vương Phú Quý và Tô Tinh Hà giống như là vừa gặp đã quen, bọn họ hừng hực nói chuyện, mọi người ở hiện trường hai mặt nhìn nhau.  

Nếu không phải Tô Thương thúc giục, không biết hai người bọn họ còn muốn nói chuyện tới khi nào.  

Lúc này, mọi người đều đã đến đủ.  

Tiếp theo.  

Tô Thương, A Ly, Tô Tinh Hà, Vương Phú Quý, một nhóm bốn người rời khỏi nhà họ Vương.  

Núi Võ Đang, cách Giang Bắc chưa đến một nghìn dặm, lái xe đi trên cao tốc, đến tối là có thể đến nơi.  

Vì vậy đám người Tô Thương không mua vé xe, bọn họ chọn lái xe đi trước, lái từ nhà họ Vương.  

Bây giờ Vương Phú Quý là tu chân giả Luyện Khí tầng tám, đừng nói là lái xe mấy tiếng đồng hồ, cho dù cậu ấy có lái ba ngày ba đêm cũng sẽ không mệt mỏi.  

Vì thế một nhóm bốn người khởi hành, đi đường cao tốc Giang Hải đi thẳng đến núi Võ Đang.  

Ban đầu.  

Tô Thương định đến trang viên nhà họ Lý lần nữa, gặp Lý Nguyệt một lần.  

Nhưng mà lúc hai người chia tay sẽ khó có thể tránh khỏi quyến luyến không rời, vì vậy anh dứt khoát không đi, chỉ dùng Wechat nhắn cho Lý Nguyệt hai tin nhắn.  

….  

Lúc này.  

Chiến trường Nam Cương, một nơi hoang vu.  

Một người nhìn qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, ngồi xếp bằng, quanh người tản ra một khí tức kinh khủng.  

Nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện, năng lượng xung quanh người thiếu niên này, không phải chân khí, mà là linh khí.  

Thiếu niên này không phải là ai khác, mà chính là lão độc vật Lâm Uyên.  
 
Chương 947


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày trước cậu ấy gặp Tô Thương ở Nam Cương, ép hỏi anh về phương pháp tu chân, cậu ấy muốn trường sinh.  

Advertisement

Lúc đó Tô Thương muốn gi3t chết Đoan Mộc Lưu như vậy, đầu tiên anh khiến Lâm Uyên mất đi một thân chân khí kinh khủng, biến cậu ấy thành một Luyện Khí tầng một nho nhỏ, sau đó thì bản thân tùy ý làm thịt.  

Cho nên.  

Advertisement

Tô Thương truyền cho Lâm Uyên một công pháp tu chân cấp thấp, công pháp này ở Huyền Thiên tiên vực, cho dù là đệ tử của tông phái nhỏ cũng khinh thường tu luyện.  

Bởi vì công pháp này cực kỳ yếu, cho dù có tu luyện đến tận cùng thì nhiều lắm cũng chỉ đặt chân lên được Trúc Cơ đỉnh phong, cả đời không có cách nào có thể ngưng kết kim đan.  

Đây là khiếm khuyết của công pháp này, không liên quan đến thiên phú, ngay cả khi Tô Thương có tu luyện công pháp này thì kết quả cũng là như vậy.  

Cho nên Tô Thương không chút do dự truyền cho Lâm Uyên, sau đó giúp đỡ Lâm Uyên đặt chân vào giới tu chân.  

Nhưng ai ngờ được là tên Lâm Uyên này biết chân khí và linh khí không thể cùng nhau tồn tại.  

Kế hoạch của Tô Thương thất bại, anh không thể lừa được Lâm Uyên, ngược lại anh còn suýt chút nữa thua trong tay Lâm Uyên.  

Cũng may vào thời điểm quan trọng, Tây Dao xuất hiện, ép Lâm Uyên rút lui.  

Sau khi chạy trốn khỏi Lâm Uyên, hai người cũng không hề rời khỏi Nam Cương, mà bọn họ tìm một nơi không có người quấy rầy, bế quan nghiên cứu công pháp mà Tô Thương truyền cho cậu ấy.  

Cuối cùng cậu ấy không chịu đựng được sự cám dỗ dỗ của trường sinh, lựa chọn loại bỏ tất cả chân khí của bản thân, trở thành một người bình thường, sau đó tu luyện công pháp.  

Cho đến hôm nay, cậu ấy đã thành công.  

“Ha ha ha!”  

“Không ngờ là bảo vật quý giá ở vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, Bách Độc Phiên, vậy mà lại ẩn chứa linh khí kinh khủng như vậy, trời cũng muốn giúp mình mà!”  

Lúc này, Lâm Uyên mở mắt ra, vui mừng khôn xiết nói: “Bách Độc Phiên này đã đi theo mình hơn một trăm năm, từ sau ta khi tiếp quản Lư Sơn, Bách Độc Phiên đã bị mình nắm trong tay.”  

“Mình sở hữu nó lâu như vậy, nhưng mà lại không thể thật sự hiểu rõ nó, chỉ sử dụng nó để thả ra khí độc.”  

Lâm Uyên nói tiếp: “Mấy ngày trước, mình dùng công pháp mà Tô Thương đã truyền thụ, luyện ra một tia linh khí, ai ngờ đã trực tiếp giải trừ phong ấn của Bách Độc Phiên, linh khí của nó cực kỳ dồi dào, trực tiếp bao vây mình, liên tục tiến vào trong cơ thể của mình.”  

“Bây giờ ta đã đặt nửa bước chân vào Trúc Cơ, cách Trúc Cơ chân chính chỉ còn một bước ngắn!”  

Lâm Uyên xòe bàn tay ra, thả ra một đoàn linh khí, khóe miệng cậu ấy không nhịn được nhếch lên, nói: “Đây chính là năng lượng của tu chân giả sao, mặc dù bây giờ trạng thái chiến đấu của mình không bằng trạng đánh đỉnh phong lúc mình tu luyện cổ võ, nhưng mà cũng không kém, cho dù có gặp phải Thần Tông trung kỳ thì mình chắc chắn cũng có thể gi3t chết được!”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 948


“Tô Thương, ha ha ha, suy cho cùng thì tôi thật sự là phải cảm ơn cậu thật tốt.”  

“Nếu không phải cậu truyền thụ cho tôi công pháp tu chân thì tôi cũng không có khả năng sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, lần sau gặp lại, tôi sẽ tha mạng cho cậu, xem như là báo đáp cậu.”  

Advertisement

Trong mắt Lâm Uyên lộ ra ý cười lạnh, sau đó cậu ấy suy nghĩ một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cây quạt nhỏ.  

Cây quạt này không lớn, nó chỉ to bằng một bàn tay, có thể tỏa ra uy thế, lại có thể khiến linh hồn con người sợ hãi, đây chính là thánh vật Lư Sơn, Bách Độc Phiên.  

Advertisement

Bách Độc Phiên vừa xuất hiện, bụi cây xung quanh lập tức chuyển thành màu đen khô vàng, ngay cả trong không khí cũng tản ra độc khí quỷ dị.  

“Bách Độc Phiên có thể phản ứng với linh khí, điều này chứng tỏ tổ tiên Lư Sơn mình hơn một nửa cũng là tu chân giả.”  

Lâm Uyên cầm Bách Độc Phiên trong tay, cậu ấy suy đoán: “Trải qua nhiều năm, luyện khí sĩ biến mất, trên dưới Lư Sơn bắt đầu tập trung tu luyện cổ võ, cho nên không có ai có thể kích hoạt Bách Độc Phiên, thu được linh khí khổng lồ bên trong nó.”  

“Lần này mình đánh bậy đánh bạ, luyện ra được linh khí, do đó có thể mở ra phong ấn của Bách Độc Phiến, một bước lên trời.”  

Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, nói: “Mình hấp thụ một phần linh khí vô cùng nhỏ ở bên trong đã là bán bộ Trúc Cơ, nếu như mình hấp thụ toàn bộ, chỉ sợ là mình sẽ có thể đột phá Trúc Cơ, thậm chí là kết đan.”  

“Chỉ có điều, bây giờ mình đã rất mạnh rồi, nếu mình muốn đột phá Trúc Cơ thì chỉ trong chốc lát là có thể hoàn thành.”  

Dứt lời, Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Đang, lẩm bẩm nói: “Bách Tông hội võ năm nay không giống như bình thường, căn căn cứ theo suy đoán của lão già ở Thiên Cơ môn mấy trăm năm trước, sau Bách Tông hội võ, trời đất sẽ thay đổi lớn.”  

“Vì vậy vị trí thứ nhất của Bách Tông hội võ lúc này phải là người được trời chọn, các tông phái cổ võ lớn đã ước định, thuận theo Thiên Đạo, để cho hạng nhất của trở thành Cổ Võ minh chủ, nắm giữ giới cổ võ, ứng phó với sự thay đổi mới tiếp theo.”  

Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, nói: “Bây giờ ông đây đã trẻ lại, ngay cả xương cốt cũng thay đổi, hoàn toàn chính là một thiếu niên mười mấy tuổi, phù hợp với điều kiện dự thi.”  

“Hơn nữa, lại riêng vào lúc này, ông đây còn lấy được công pháp tu chân, ha hả, chẳng phải ông đây là đứa con được trời chọn sao?”  

Ánh mắt Lâm Uyên lạnh lẽo, cậu ấy nói: “Bách Tông hội võ năm nay, vị trí hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ông đây, cũng chỉ có ông đây, mới có thể thống lĩnh giới cổ võ, ha ha ha!”  

Suy nghĩ đến đây, Lâm Uyên cất Bách Độc Phiên, bóng dáng lập tức biến mất tại chỗ.  

…  

Bên kia.  

Vùng núi tế trời.  

Sơn chủ núi Thái Sơn - Thạch Hạo Hãn đã sớm rời đi, lựa chọn không đồng hành  cùng Thạch Cửu Thiên.  

Lúc này.  

Thạch Cửu Thiên cả người là quần áo thể thao màu trắng đang một mình xuống núi Thái Sơn.  

“Cô, cô cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ quan tâm em họ Tô Thương nhiều hơn, vị trí hạng nhất của Bách Tông hội võ, trừ cháu ra cũng không còn có thể là ai khác, đến lúc đó, cháu sẽ xin ông nội thả cô ra ngoài, để cô và dượng một nhà đoàn tụ.”  

Thạch Cửu Thiên mang theo mục tiêu của bản thân, tư thế oai hung, lái xe thẳng đến núi Võ Đang.  

…  

Phía Nam, núi Cửu Phong. 
 
Chương 949


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Du Du, con đã sắp xếp xong chưa, chúng ta nên xuất phát đến Võ Đang rồi.” Trong cung điện, Thiên Sơn Tuyết cười thúc giục.  

“Vâng, mẹ, con đến đây.”  

Advertisement

Dứt lời, Tô Du Du đeo một cái ba lô còn lớn hơn cô bé ấy, đi ra từ trong phòng.  

“Du Du, chúng ta chỉ đi vài ngày mà thôi, con mang nhiều đồ như vậy làm cái gì?” Thiên Sơn Tuyết cười nói.  

Advertisement

“Hì hì, bên trong đều là trái cây con hái ở núi Cửu Phong, có thanh đào, có dương mai, có táo ngọt.”  

Tô Du Du nở một nụ cười ngọt ngào: “Con muốn đem đến cho cha ăn, cha nhất định sẽ rất vui vẻ.”  

“Những thứ này rất phổ biến, núi Võ Đang cũng có, con không cần thiết phải đem theo, quá nặng.”  

“Không được.”  

Tô Du Du bướng bỉnh nói: “Đây là do con tự tay hái, không hề giống với tự bỏ tiền ra mua, cha còn chưa từng ăn trái cây con hái đâu, con tự mang, không cần mẹ giúp đâu.”  

“Được rồi, con muốn thì mang theo đi!”  

Thiên Sơn Tuyết bất đắc dĩ cười cười, sau đó cô ta thúc giục: “Đi thôi, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”  

“Vâng.”  

Tô Du Du nở nụ cười, không thể chờ đợi được nói: “Đã lâu rồi con không gặp cha, không biết ông ấy có nhớ con không?”  

“Nếu không có gì bất ngờ, đêm nay con sẽ có thể gặp được ông ấy.”  

Thiên Sơn Tuyết bỗng nhiên nở một nụ cười, cô ta nói: “Có phải con đăng ký tham gia Bách Tông hội võ rồi đúng không, nói không chừng con có thể làm đối thủ của cha con đấy.”  

“A.”  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du lập tức thay đổi, cô bé khẩn trương nói: “Mẹ, làm sao mẹ biết được?”  

“Chuyện của núi Cửu Phong, có cái gì có thể giấu diếm được mẹ chứ?”  

Thiên Sơn Tuyết khẽ cười, nói: “Nhưng mà, Du Du, con đã đăng ký, muốn tham gia thì tham gia đi!”  

“Trải qua chuyện lần trước, lần đầu tiên con sử dụng được sức mạnh của Thiên Tông, chân khí khổng lồ di chuyển bên trong cơ thể con, nhiều ngày đã trôi qua như vậy, cơ thể con đã thích ứng được rồi, con có thể tùy ý sử dụng sức mạnh Thiên Tông, hơn nữa cảnh giới cũng có sự tăng lên rõ rệt.”  

Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: “Bây giờ nếu con sử dụng toàn lực thì có thể phân cao thấp với Thiên Tông hậu kỳ, cũng coi như là trong họa có phúc.”  

“Thực lực như vậy, ở mấy năm trước thì hẳn là có thể tiến vào top hai mươi người đứng đầu.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 950


Đối với chuyện này, Thiên Sơn Tuyết lắc đầu cười.  

Mấy ngày nay, cô ta đã được nghe nói đến hành động của Tô Thương, cô ta đương nhiên biết Tô Thương bây giờ có thể gi3t chết Thần Tông.  

“Các tông phái lớn đã sớm có ước định, hạng nhất của Bách Tông võ hội là người được trời chọn, người đó sẽ trở thành Cổ Võ minh chủ.”  

“Tô Thương, anh sẽ là người được trời chọn này sao?”  

Thiên Sơn Tuyết ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt ngọc tuyệt đẹp tràn đầy chờ mong.  

Tiếp theo.  

Thiên Sơn Tuyết đã theo Tô Du Du xuất phát, đi theo còn có rất nhiều cao thủ và thiếu niên con trời của núi Cửu Phong.  

Trước khi đi, Thiên Sơn Tuyết cũng không quên thông báo cho ông nội Thiên Niên Sát, nói ông ấy đến núi Võ Đang trước.  

Đoạn thời gian trước, Tô Tinh Hà lén bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn cầm theo chí bảo của Thiên Niên Sát.  

Món đó là chí vật, là con bài chưa lật mạnh nhất của Thiên Niên Sát, bởi vì có bảo vật này, Thiên Niên Sát mới có thể trấn áp tám ngọn núi còn lại.  

Bây giờ bảo vật mất tích, Thiên Niên Sát đứng ngồi không yên, ông ấy lập tức rời núi Cửu Phong, đi tìm Tô Tinh Hà, đáng tiếc là trước sau vẫn không có tin tức của Tô Tinh Hà.  

Thiên Sơn Tuyết thông báo cho ông nội Thiên Niên Sát, là bởi vì một nguyên nhân quan trọng, đó chính là cô ấy muốn ông ấy giúp đỡ Tô Thương.  

Nếu Tô Thương gặp rắc rối ở núi Võ Đang, có ông nội ở đó thì có thể giảm bớt áp lực của Tô Thương.  

Bách Tông hội võ, ngày mai sẽ bắt đầu.  

Mấy ngày nay, có rất nhiều tông phái đã khởi hành, phái ra rất nhiều thiếu niên con trời, cạnh tranh làm người được trời chọn.  

Toàn bộ giới cổ võ, tất cả đều hành động, thể hiện ra hết sức cạnh tranh của thế giới!  

Hai giờ chiều.  

Một đoàn người Tô Thương lái xe 5 tiếng, khoảng cách đến núi Võ Đang càng ngày càng gần.  

Vốn dĩ.  

Tô Thương định trực tiếp để Vương Phú Quý lái xe một mạch đến Võ Đang, có điều, Tô Tinh Hà cứ luôn la hét đói bụng, nhất định phải ăn cái gì đó.  

Không còn cách nào khác, cả đoàn người đành phải đi vào điểm dừng chân gần đó, ăn một ít đồ ăn đơn giản.  

Sau khi ăn uống no nê, đoàn người Tô Thương liền chuẩn bị rời đi, định tiếp tục lên đường.  

Có điều lúc này, Tô Thương bỗng nhiên phát giác được, có hai người cách đó không xa, cứ luôn nhìn mình chằm chằm.  

Hai người này, một nam một nữ, tất cả đều đã có tuổi, ít nhất cũng già trên 80 tuổi rồi.  

Ông lão kia, mặc bộ đồ luyện công màu trắng, bà lão thì mặc trang phục bà già tối màu.  

Hai người bọn họ, ẩn giấu khí tức rất kỹ, nhìn qua giống như là những người già bình thường, không có chút chân khí nào để lộ ra bên ngoài, nhưng cũng không thể giấu được con mắt của Tô Thương.
 
Chương 951


Tô Thương liếc một chút liền nhìn ra, hai người này không đơn giản, có lẽ tất cả đều là cao thủ Thần tông sơ kỳ, so với Cổ Hồng Nguyệt, Đoan Mộc Hải không khác biệt lắm.  

Giờ này phút này.  

Advertisement

Hai người này đang nhìn chăm chú Tô Thương, trong mắt lộ ra sát ý khó nhìn thấy được.  

"Tô đại thiếu gia, có biến."  

Vương Phú Quý là người luyện khí tầng thứ tám, tất nhiên cũng cảm nhận được sát ý của hai lão già này, nhỏ giọng nói ra.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu cười nói: "Không cần lo lắng, chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, đối với chúng ta không có chút uy hiếp nào."  

"Cậu chủ, có muốn giết bọn họ không?" A Ly bên cạnh, dùng linh hồn truyền âm nói.  

"Đừng vội, bọn họ qua đây rồi hỏi lí do vì sao muốn giết tôi trước đã." Tô Thương truyền âm trả lời lại.  

Một lát sau, tên lão già kia dùng giọng điệu coi thường hỏi: "Người thanh niên này, cậu chính là Tô Thương sao?"  

"Đúng vậy, xin hỏi tiền bối là ai?" Tô Thương hỏi thăm.  

Lão già đó không thèm trả lời, cười lạnh nói: "Tô Thương, hai người chúng tôi, là hai vị động chủ khác của Tam Đồng Kiều, tôi tên là Tứ Hải, bà ấy là Kim Chi, nghe nói Dược Vương Điện các người đã giết bạn chí cốt Cổ Hồng Nguyệt của chúng tôi?"  

"Hóa ra là hai vị động chủ à."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Có chuyện như vậy đấy, thì sao, hai vị muốn báo thù cho Cổ Hồng Nguyệt hả?"  

"Vốn định không có ý định báo thù, dù sao thiếu bà ta, chúng tôi sau khi đánh hạ mấy ngọn núi nổi tiếng, có thể có nhiều tài nguyên hơn một chút."  

Từ Hải Phong cười nói: "Có điều, chúng tôi cùng với Cổ Hồng Nguyệt, dù sao cũng quen biết rất nhiều năm, bây giờ nhìn thấy cậu, bên cạnh lại không có cao thủ nào đi cùng, không báo thù cũng có chút khó nói."  

Vừa nói xong, Từ Hải Phong không tiếp tục ẩn giấu nữa, toàn thân chân khí phun trào, trong mắt tràn đầy sát ý.  

Kim Chi bên cạnh cũng giống như thế, mặt trầm như nước nhìn sang Tô Thương, chân khí đã ngưng tụ trong lòng bàn tay.  

Vương Phú Quý thấy vậy, theo bản năng đứng chung một chỗ với Tô Thương, cũng không lui lại, định cùng Tô Thương sáng vai chiến đấu.  

Còn về Tô Tinh Hà...  

Trên đường đi, thằng nhóc này vẫn luôn ríu rít, Tô Thương thực sự không chịu nổi, nên sau khi ăn xong, đã đưa cậu bé vào trong vòng tay lưu trữ rồi.  

Đối mắt với hai Thiên tông sơ kỳ, Tô Thương không hề sợ hãi, khẽ cười nói: "Hai vị tiền bối, trước khi các người quyết định ra tay với tôi, mà không điều tra thêm thực lực của tôi hay sao?"  

"Ha ha, Tô Thương, đừng giả vờ nữa."  

Hà Kim Chi cười lạnh nói: "Bà già này thừa nhận, cậu tuổi còn trẻ, mà có thể tung hoành khắp thành phố, đối chiến với Tông sư đỉnh phong, thiên phú đúng là có một không hai."  

"Nhưng mà dù sao tuổi cậu còn trẻ, lại có thể mạnh hơn đến thế nào được chứ, còn có thể so được với Thần tông sao?" Hà Kim Chi khinh thường cười lạnh.  

"Không thua bao nhiêu đâu." 
 
Chương 952


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương gật gật đầu, khẽ cười nói: "Nếu không thì, hai người cho rằng người nào giết Cổ Hồng Nguyệt?"  

"Ha ha, Tô Thương, đừng dát vàng lên mặt mình thế chứ, đừng tưởng thân già này không biết, thánh thủ thành phố Trương Trọng Ngu vẫn chưa chết, lại đặt chân đến cảnh giới Thần tông rồi."  

Hà Kim Chi biết rõ một số tin tức, khinh miệt cười nói: "Hơn nữa, có một tên cao thủ Thần tông xa lạ, giúp đỡ Dược Vương Điện, vì thế mới đánh bại được Cổ Hồng Nguyệt cùng ông chủ Đỗ Minh Viễn của nhà họ Đỗ ở Thâm thành, bọn họ với cậu có quan hệ gì chứ?"  

"Oh, thế sao."  

Tô Thương nghe vậy, liền lộ ra một nụ cười.  

Những tin tức này, chắc là Trương Trọng Ngu tung ra ngoài, mục đích chính là ẩn giấu thực lực của mình, tránh để người khác chú ý.  

"Đừng nhiều lời với nó, dùng toàn lực giết nó đi, nơi đây là điểm dừng chân cao tốc, lượng người qua lại khá lớn, tránh làm người khác hoảng sợ."  

Lúc này, Từ Hải Phong trầm giọng nói: "Còn một nam một nữ bên cạnh cậu ta, ha ha, nam giết, nữa phải giữ lại cho tôi."  

"Cái con búp bê nhỏ này, quả thực là quốc sắc thiên hương, nhìn thấy cô ấy, lòng của lão phu vốn đã bình tĩnh được nhiều năm nay, lại sôi sục lên lần nữa rồi." Trong mắt Từ Hải Phong lóe lên một nụ cười gian xảo.  

"Ha ha."  

Có điều, Hà Kim Chi lại nói: "Nam cũng không cần giết, giữ lại cho thân già này đi."  

Vừa nói, ánh mắt Hà Kim Chi nhìn lên người Vương Phú Quý, nhịn không được mà li3m môi một cái.  

Điều này khiến Vương Phú Quý rùng mình lên một cái, cuối cùng chịu không nổi, bị dọa đến núp sau lưng Tô Thương.  

"Tô đại thiếu gia, thật là đáng sợ, hù chết bổn đại thiếu gia rồi, kẻ nào cung thật là biến thái, vẫn nên giao cho các anh đối phó đó." Vương Phú Quý vội vàng nói, khuôn mặt hoảng sợ trợn nhìn.  

"Hà Kim Chi, cậu ta gầy gò nhỏ thế này, chắc chắn không làm được gì cả, cái kia có lẽ cũng không lớn đâu, bà muốn cậu ta làm cái gì chứ?" Từ Hải Phong không hiểu được nên hỏi.  

"F*ck!"  

Vương Phú Quý vốn dĩ đang ngồi xổm sau lưng Tô Thương, có điều nghe nói như thế, nhất thời khó chịu, đứng ra giữ gìn tôn nghiêm của mình: "Lão già kia, cmn đang nói người nào vậy hả, có gan thì móc ra tôi với ông so sánh xem, tôi lại không tin, tôi đang là một thanh niên tuổi ăn tuổi lớn thế này, lại không bằng lão già ông chứ!"  

Từ Hải Phong thấyVương Phú Quý bất kính với mình như vậy, nhất thời mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn chăm chú Vương Phú Quý.  

Vương Phú Quý nhìn Tô Thương cùng A Ly bên cạnh, đột nhiên không hề sợ hãi, mà ôm cánh tay khiêu khích nói: "Thế nào hả, lão già kia, không dám so sánh hả?"  

"Ha ha, tôi nghe nói cơ thể người già sẽ bị co lại đó, lão già kia, nếu như tôi đoán không sai, cái đó của ông bây giờ đã khô héo cực kỳ nghiêm trọng rồi, bây giờ vẫn còn to như chiếc đũa sao hả?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 953


"A Ly, trước tiên đừng ra tay, còn có một người muốn xuất hiện nữa." Lúc này, Tô Thương bí mật truyền âm.  

"Vâng."  

Advertisement

A Ly cung kính trả lời, đứng một bên không cử động.  

Vương Phú Quý sợ choáng váng, co cẳng bỏ chạy, tránh thoát được một đòn chí mạng của Từ Hải Phong.  

"Hừm!"  

Advertisement

"Để tôi xem cậu có thể tránh đến khi nào!"  

Từ Hải Phong giận không được, lúc này lại ra tay thêm lần nữa.  

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một nam thanh niên cơ thể mặc bộ quần áo thể thao màu trắng xuất hiện, chặn trước người Vương Phú Quý, đồng thời ngăn lại nói: "Tại hạ Thạch Cửu Thiên núi Thái Sơn, xin tiền bối dừng tay!"

Thạch Cửu Thiên tới.  

Anh ấy vẫn luôn ở trạm dừng chân, có vô tình có cố ý nhìn vào đoàn người Tô Thương.  

Dưới con mắt của Tô Thương, đã sớm phát hiện ra Thạch Cửu Thiên rồi.  

Chỉ có điều.  

Tô Thương cũng không biết thân phận của Thạch Cửu Thiên, hơn nữa người đó cũng không để lộ ra thái độ thù địch gì, vì thế Tô Thương lựa chọn phớt lờ.  

Nhưng ngay vừa rồi, khi Từ Hải Phong và Hà Kim Chi định giết Tô Thương, Thạch Cửu Thiên sắc mặt có chút thay đổi, lộ ra vẻ lo lắng.  

Tô Thương hết sức tò mò, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại lo cho mình chứ?  

Sau đó, Tô Thương phát hiện, Thạch Cửu Thiên toàn thân khởi động chân khí, nhìn về phía Từ Hải Phong và Hà Kim Chi với ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch, nên anh biết, Thạch Cửu Thiên sẽ ra mặt giúp mình.  

Vì thế.  

Tô Thương không để cho A Ly ra tay, mà chỉ đứng một bên, yên lặng theo dõi.  

Quả nhiên, Thạch Cửu Thiên đã ra tay, vừa lên liền giới thiệu: "Thạch Cửu Thiên."  

"Thái Sơn?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hiếu kỳ, chính mình và Thái Sơn có quan hệ không tốt đẹp gì, người này vì sao lại giúp mình chứ?  

Lúc này.  

Từ Hải Phong nghe được thân phận của Thạch Cửu Thiên, nhất thời dừng tay lại, trong mắt lóe lên một vẻ cảnh giác, dò hỏi: "Thạch Cửu Thiên? Cậu họ Thạch, thế sơn chủ Thái Sơn là gì của cậu?"  

"Thạch Hạo Hãn chính là ông nội của tôi."  

Đối mặt với cao thủ Thần tông, Thạch Cửu Thiên không kiêu ngạo cũng không tự ti, khẽ cười nói: "Tiền bối, xin ông giơ cao đánh khẽ, nể mặt vãn bối một chút, buông tha cho đoàn người Tô Thương được không."  

"Cậu là cháu nội của sơn chủ!"  

Từ Hải Phong nghe vậy, giật nảy mình, lẩm bẩm nói: "Tôi đã sớm nghe nói, con thứ của sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn có một đứa con trai, tên là Thạch Cửu Thiên, là thiên tài kiệt xuất trăm năm qua của Thái Sơn."  

"Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền, mới khoảng ba mươi tuổi mà cũng đặt chân đến bán Thần tông rồi, tương lai thành tựu không thể đoán trước được nha."  

Từ Hải Phong biết, Thạch Cửu Thiên ra mặt, hôm nay khẳng định không giết được Tô Thương rồi, liền đổi giọng nịnh bợ, định tranh thủ lấy lòng, để tránh đắc tội với vùng núi tế trời.  
 
Chương 954


"Ấy, tiền bối nói sai rồi, có cô Thạch Ngọc Yến trước mặt, vãn bối sao lại dám tự xưng thiên tài kiệt xuất trăm năm qua chứ." Nhắc đến Thạch Ngọc Yến, ánh mắt Thạch Cửu Thiên tràn đầy kính sợ.  

"Chính xác."  

Advertisement

Từ Hải Phong nghe đến uy danh của Thạch Ngọc Yến, gật đầu nói: "Thạch Ngọc Yến đúng thật là thiên tài, kinh động tứ phương, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn đã có thể leo lên tuyệt đỉnh rồi, chỉ tiếc, Thạch Ngọc Yến trời sinh tính tình phóng khoáng, hơn 20 năm trước đã chạy theo nhà họ Tô xấu xa kia, làm mất hết mặt mũi núi Thái Sơn, trở thành trò cười trong giới luyện võ."  

Nói đến đây, Từ Hải Phong lắc đầu, trong mắt đều là sự khinh thường.  

Advertisement

"Hửm?"  

Tô Thương cách đó không xa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, quanh thân tản ra sát khí ngập trời.  

Hiện trường lúc đó.  

Không chỉ có anh ấy tức giận, Thạch Cửu Thiên trên người mặc đồ thể thao màu trắng cũng đang không kiềm được nỗi giận, ánh mắt lạnh lùng khác thường.  

Nhưng cái vẻ lạnh lùng này, chỉ thoáng qua một lúc, thay vào đó là một nụ cười.  

Lúc này.  

Từ Hải Phong nhìn vào Thạch Cửu Thiên, thản nhiên nói: "Thạch thiếu gia, chắc hẳn tên Tô Thương mà cậu ra sức bảo vệ này, chính là vì Thạch Ngọc Yến hả."  

"Đúng vậy."  

Thạch Cửu Thiên khẽ cười nói: "Thạch Ngọc Yến chính là cô của tôi, tính ra thì Tô Thương chính là em họ của tôi, bây giờ cậu ấy gặp nguy hiểm, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?"  

"Ồ."  

Từ Hải Phong đắc ý cười nói: "Tôi nghe nói, năm đó Thạch Ngọc Yến đã buông bỏ tất cả, bỏ chạy cùng với người nhà họ Tô xấu xa đó, có điều sau này, nhà họ Tô xấu xa đó lại bỏ rơi cô ấy rồi mà."  

"Hơn nữa sau này, Thạch Ngọc Yến không có mặt mũi trở về Thái Sơn nữa, thế là gả cho một nhà ở Giang Bắc, tìm một người đàn ông cũng họ Tô như vậy, đồng thời sinh ra một đứa con, đặt tên là Tô Thương."  

Từ Hải Phong tiếp tục cười nói: “Xin hỏi Thạch thiếu gia, Tô Thương là nghiệt chủng nhà họ Tô cùng với Thạch Ngọc Yến sinh ra, hay là cùng với người chồng hiện tại của cô ấy sinh ra?"  

"Không phải năm đó lúc bị bỏ rơi, đã mang thai nghiệt chủng nhà họ Tô, vì để che giấu tai mắt mọi người, nên tùy tiện tìm một người đàn ông khác gả cho bà ấy chứ?"  

"Những chuyện này tôi cũng không biết."  

Thạch Cửu Thiên lắc đầu, sau đó cười nói:"Nhưng mà bất luận như thế nào, Tô Thương vẫn là em họ của tôi, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ."  

"Ha ha, Thạch thiếu gia ra mặt, tôi tất nhiên là phải cho rồi." Từ Hải Phong cười nói: "Có điều, sao tôi lại nghe nói, sơn chủ Thái Sơn không chào đón Tô Thương, thậm chí 5 năm trước, lúc cướp đi Thạch Ngọc Yến vốn còn định tiêu diệt nhà họ Tô mà?"  

"Ông của tôi là ông của tôi, tôi là tôi, xin tiền bối đừng nhập làm một chứ."  

Thạch Cửu Thiên vẫn luôn nở nụ cười trên mặt, nói tiếp: "Nếu tiền bối đồng ý tha cho em họ của tôi, tôi nguyện lấy bảo vật quan trọng ra để trao đổi, lần này ra ngoài, ông nội và cha đã cho tôi rất nhiều đồ tốt."  

"Ha ha, Thạch thiếu gia, quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa."  

Nghe được có bảo vật, hai mắt của Từ Hải Phong và Hà Kim Chi như sáng rực lên, sau đó, Từ Hải Phong vui vẻ nói: "Nếu đã như vậy, hai người chúng tôi sẽ không tính toán với Tô Thương nữa, ân oán qua lại coi như xóa bỏ."  

"Cảm ơn hai vị." 
 
Chương 955


Thạch Cửu Thiên cảm kích chắp tay, sau đó cười nói: "Mời hai vị tiền bối di chuyển sang bức tường phía đông bên cạnh đây, ở đó ít người, dù sao cũng là bảo vật ông nội tôi cho tôi, tôi không muốn để ông ấy biết, tôi vì giúp em trai Tô Thương mà tặng cho các ông."  

"Ông nội nhà tôi từ trước đến nay rất ghét kiểu anh em họ mà giúp đỡ nhau, nếu như để ông ấy biết, chắc chắn sẽ trách phạt tôi mất."  

Advertisement

Thạch Cửu Thiên cười nói: "Hơn nữa, hai vị tiền bối cũng đừng lo chuyện, ông nội tôi sẽ thu lại bảo vật, tôi cứ lấy bảo vật âm thầm tặng cho hai vị là được rồi, chuyện này đối với chúng ta đều có lợi."  

"Được, Thạch thiếu gia trượng nghĩa, coi trọng tình thâm, thậm chí còn không tiếc nhịn đau cắt thịt, lão phu bội phục!"  

Advertisement

Từ Hải Phong khẽ gật đầu, sau đó cùng với Hà Kim Chi đi theo hướng về bức tường phía đông.  

Nơi đó là chỗ đậu xe tải lớn, ít người, lại không có camera.  

"Em họ, chờ anh một chút, anh sẽ lập tức quay lại ngay."  

Thạch Cửu Thiên nhìn về Tô Thương, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt đầy thiện cảm.  

Ngay sau đó.  

Thạch Cửu Thiên theo sát phía sau, đi theo bước chân của Từ Hải Phong và Hà Kim Chi.  

"F*ck thật, Tô đại thiếu gia, anh lúc nào mà đã có thêm anh họ rồi thế." Vương Phú Quý kinh ngạc nói.  

"Tôi cũng không biết, hôm nay mới lần đầu gặp mặt." Tô Thương sờ lên mũi nói.  

"Anh họ của anh được đó nha, có thể dùng được, có chuyện thì anh ấy xông lên giải quyết thật nè." Vương Phú Quý chân thành nói.  

"Ừm, công nhận."  

Tô Thương gật gật đầu, cũng không phủ nhận lời nói của Vương Phú Quý.  

Làm người sống giữa hai thế giới, anh có thể cảm nhận được Thạch Cửu Thiên đối tốt với mình cũng không phải giả vờ.  

Còn về nguyên nhân, Tô Thương đại khái cũng có thể đoán được.  

Vừa rồi, lúc Thạch Cửu Thiên nhắc đến mẹ mình, ánh mắt đều hiện lên đầy vẻ tôn kính."  

Nghĩ kỹ lại, hai mươi năm trước, Thạch Cửu Thiên cũng đã khoảng 10 tuổi, bắt đầu nhớ được những chuyện đó rồi.  

Mà mẹ mình, tài năng tuyệt vời, là thiên tài số một của Thái Sơn, có lẽ cái người Thạch Cửu Thiên này, cũng chính là fan hâm mộ của bà ấy.  

Vì thế, anh ấy mới có thể đối với mình có ý tốt đến như vậy.  

"Cậu chủ, người kia sỉ nhục mẹ của anh, tội không thể tha, tuyệt đối không thể để họ mang theo bảo vật của Thạch Cửu Thiên rời đi được, tôi đi giết hai bọn họ nhé!" Lúc này, A Ly lạnh lùng truyền âm.  

Tô Thương lại lắc đầu, khẽ cười nói: "Không cần, bọn họ không sống được đâu."  

"Hửm?" Cái trạm dừng chân này, không có cao thủ khác, ai có thể giết được hai Thần tông này chứ? A Ly tò mò nói.

"Thạch Cửu Thiên." Tô Thương trả lời.  

"Anh ấy?"  

A Ly lắc đầu nói: "Không thể nào, anh ấy chỉ là bán thần tông, một tên thần tông đã không thể đánh lại, làm sao có thể giết được cả 2 người kia chứ."  
 
Chương 956


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Huống hồ, nhìn dáng vẻ khúm núm của anh ấy, đã thương lượng xong cùng với hai tên Thần tông kia rồi, lấy bảo vật đổi lấy tính mạng, thế nào mà lại..."  

A Ly đang truyền âm với Tô Thương để nói ra nghi ngờ của mình, nhưng vào lúc này, bức tường  phía đông bỗng nhiên sáng lên một luồng sáng chói qua mắt, ngay sau đó, một luồng khí tức kinh khủng cũng theo đó mà đến.  

Advertisement

Có điều.  

Chỉ trong chốc lát mà thôi, ánh sáng biến mất, uy thế cuồn cuộn đó cũng không còn.  

Advertisement

Quá trình này ngắn ngủi khác thường, còn chưa tới một giây, ánh sáng đó đã tản đi, hiện trường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.  

Nhưng dưới chân bức tường phía đông đó, lại xuất hiện hai cái xác, dưới đất chảy ra một dòng máu.  

Cái xác đó, chính là Từ Hải Phong và Hà Kim Chi.  

"Không ngờ rằng cái người Thạch Cửu Thiên này, ẩn giấu tài năng đến thế." A Ly dừng một chút, sau đó nhịn không được mà nói một câu.  

Tô Thương cười cười, sau đó nói toẹt ra một câu: "Tự bản thân anh ấy không có thực lực này, có lẽ đã dùng thủ đoạn nào đó, có thể vượt cấp để giết Thần tông."  

"Vì thế, dưới một chưởng của anh ấy, mới có thể gi3t chết được hai Thần tông sơ kỳ."  

"Thì ra là thế."  A Ly như hiểu ra, sau đó nghi ngờ nói: "Cậu chủ, trước đó anh đã phát hiện ra anh ấy muốn ra tay rồi hả?"  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Sát ý trong mắt anh ấy, người khác có lẽ không thể nào phát hiện ra được, nhưng không thể giấu được tôi."  

"Huống hồ gì, anh ấy vô cùng kính trọng mẹ của tôi, sẽ không cho phép người khác bất kính với mẹ tôi đâu."  

"Vì thế mới không dùng bạo lực ngay từ đầu, chắc là muốn một chưởng gi3t chết, để tránh Từ Hải Phong và Hà Kim Chi chạy trốn." Tô Thương nói thêm.  

"Người này thật đáng sợ, khẩu phật tâm xà mà." A Ly nhắc nhở: "Cậu chủ, anh phải cẩn thận anh ta đó."  

"Không cần thiết."  

Tô Thương lắc đầu nói: "Anh ấy thực sự xem tôi là người thân, giống như Vương đại thiếu gia nói, người anh họ này có thể dùng được, có chuyện là xông lên giải quyết."  

"F*ck, chết... chết rồi?"  

Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh mới kịp phản ửng lại, kinh ngạc nói: "Tô đại thiếu gia, người anh họ này của anh được đó chứ, chớp mắt là giết được hai tên Thần tông rồi đó, thật mạnh!"  

Có điều, anh ấy cũng quá keo kiệt rồi nha, còn phải chạy đến bức tường phía đông kia mới giết, đúng là con quỷ hẹp hòi mà, sợ chúng ta học trộm võ của anh ấy hay sao chứ, không có chút thẳng thắn nào cả." Vương Phú Quý lẩm bẩm liên tục.  

Ngay lúc ba người đang nói chuyện, bóng dáng Thạch Cửu Thiên trở lại.  

"Em họ Tô Thương."  

Thạch Cửu Thiên hình như có bệnh thích sạch sẽ, vừa dùng khăn mặt màu trắng lau vết máu trên tay, vừa nở nụ cười nói: "Hai người phiền phức này, anh họ giúp em giải quyết rồi, không dọa em được nữa."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 957


Vừa nói, Thạch Cửu Thiên cất đi khăn mặt, ngay sau đó tự giới thiệu mình: "Em họ, anh giới thiệu lại lần nữa, anh tên là Thạch Cửu Thiên, là con của cậu hai Thạch Vân Phi của em, mẹ Thạch Ngọc Yến của em, là cô ruột của anh."  

"Mặc dù cha anh ở nhà gọi anh là anh hai, có điều anh ở trong đám người trẻ tuổi, anh lại là người lớn tuổi nhất, nên em chỉ cần gọi anh là anh họ thôi cũng được." Thạch Cửu Thiên cười nói.   

Advertisement

"Anh họ."  

Nếu đối phương đã có ý tốt như vậy, Tô Thương tất nhiên sẽ vui vẻ đón nhận, sau đó biết nhưng vẫn hỏi lại: "Anh họ, vùng núi tế trời từ trước đến nay không chào đón em, vì sao anh lại giúp em?"  

Advertisement

"Ha ha, cô Ngọc Yến là thần tượng của anh, từ khi anh còn nhỏ, bà ấy rất tốt với anh, thường xuyên lén lút đưa anh xuống núi, bọn anh cùng nhau săn gà rừng, nướng khoai lang, bà ấy còn dạy anh võ công nữa."  

"Cũng có thể nói bác gái như mẹ, cô Ngọc Yến cũng giống như mẹ của anh, em là con của bà ấy, anh chắc chắn xem em như huyết mạch thân thiết của mình rồi."  

Thạch Cửu Thiên cười nói: "Huống hồ gì, trước khi xuống núi lần này, anh có gặp cô, có hứa với cô rằng, sẽ chăm sóc em nhiều hơn."  

"Vì thế, em trai, chuyến đi vúi Võ đang lần này, em cứ yên tâm đi, anh họ đảm bảo em không cần lo lắng gì đâu." Thạch Cửu Thiên chăm chú hứa hẹn.  

"Thế thì cảm ơn anh họ trước rồi."  

Tô Thương khách sáo nói một câu, sau đó cảm xúc có chút kích động mà nói: "Anh họ, anh đã gặp mẹ em, bà ấy bây giờ thế nào rồi?"  

"Cô đang rất an toàn, bây giờ đang ở Tư Quá Nhai, ông nội để bà ấy hối lỗi, nếu không nhận ra được sai lầm của mình thì cả đời cũng không được bước ra Tư Quá Nhai." Đối diện với Tô Thương, Thạch Cửu Thiên không có bất kỳ ý xấu gì, mà thành thật nói.  

"Cái gì!"  

Tô Thương nghe vậy, giọng điệu lạnh lùng nói: "Mẹ em quả nhiên là bị Thạch Hạo Hãn nhốt, thật đáng chết!"  

"Em họ, đừng nói lung tung."  

Thạch Cửu Thiên giải thích: "Ông nội cũng không có ác ý gì, ông ấy từ trước đến nay đều khẩu xà tâm phật, trong lòng em phải có sự tôn kính với ông ấy chứ."  

"Hửm!"  

Tô Thương hừm lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều lời nữa.  

Thạch Cửu Thiên thấy vậy, thở dài một hơi, cũng không khuyên nữa.  

Anh ấy biết Tô Thương hận ông nội, nếu đổi lại là anh ấy, cũng sẽ hận ông nội, dù sao 5 năm trước, ông nội đưa cô đi, chia rẽ gia đình em họ.  

"Em họ, em đừng tức giận."  

Sau khi im lặng một lúc, Thạch Cửu Thiên nghiêm túc nói: "Lần này anh tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái, mục đích chủ yếu nhất cũng là cứu cô ra ngoài, để cho nhà các em được đoàn tụ."  

"Anh tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, có liên quan gì đến chuyện cứu mẹ em ra ngoài chứ?" Tô Thương nghi ngờ nói.  

"Em trai, em có chỗ không biết rồi."  

Thạch Cửu Thiên giải thích: "Ông nội từng đồng ý với anh, chỉ cần anh đứng đầu ở đại hội võ thuật của trăm tông phái, ông ấy sẽ đồng ý 1 yêu cầu của anh, chỉ cần ông ấy làm được thì bất kỳ yêu cầu gì cũng đồng ý." 
 
Chương 958


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh đã nghĩ kỹ, đợi anh giành được quán quân, đầu tiên là sẽ nói với ông nội, thả cô rời khỏi Tư Quá Nhai, đồng thời cũng thu nhận nhà họ Tô ở Giang Bắc nhà em." Thạch Cửu Thiên chân thành nói.  

"Ha ha, vậy thì cảm ơn anh họ rồi, mong chờ biểu hiện của anh họ ở đại hội võ thuật của trăm tông phái."  

Advertisement

Tô Thương vừa cười vừa nói, trong lòng có chút cảm động.  

"Em trai khách sáo rồi, không cần nói cảm ơn với anh họ này đâu."  

Advertisement

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: "Đúng rồi, em trai, em cũng sẽ tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái phải không."  

"Anh nghe nói em ở thành phố đã giết mấy tên Tông sư đỉnh phong, chắc chắn cũng là cảnh giới này nhỉ."  

"Tông sư đỉnh phong, cũng tính là khá mạnh rồi, chắc là có thể nằm ở top 30, có điều gặpp được thiên tài chân chính ở ngọn núi nổi tiếng, chỉ sợ không phải đối thủ của họ."  

Thạch Cửu Thiên trượng nghĩa nói: "Nhưng mà, em họ, em cứ yên tâm, anh họ cũng với những thiên tài đó, đều có chút giao tình, sẽ sớm gặp nhau chào hỏi thôi, để anh nhắn họ ra tay lưu tình, tuyệt đối đừng làm tổn thương em."  

"Được rồi anh họ."  Tô Thương buồn cười, cũng không nói gì khác.  

Thật ra.  

Với thực lực của Tô Thương ngày hôm nay, cầm trong tay kiếm Thương Khung, có thể xó sổ được Thần tông sơ kỳ.  

Nếu như ra hết con át chủ bài, lấy ra chìa khóa của Đông phủ, tháp Hư Không, thì dù là gặp đươnc Thần tông trung kỳ, đều có thể đấu một trận.  

Mà anh họ Thạch Cửu Thiên này, chỉ là bán Thần tông mà thôi, lại ở trước mặt Tô Thương mà mạnh miệng, thật là có chút buồn cười mà.  

Có điều.  

Anh họ cũng là có ý tốt, Tô Thương đương nhiên sẽ không để anh ấy khó chịu rồi.

"Ừm."  

Thạch Cửu Thiên khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn hai cái xác ở phía dưới đất, anh ấy trầm giọng nói: "Hai người này, bất kính với cô, chết không có gì đáng tiếc!"  

"Đúng vậy!" Tô Thương gật đầu.  

Anh cũng đã có ý muốn giết bọn họ, nếu như Thạch Cửu Thiên không ra tay thì chính anh sẽ ra tay.  

"Em họ."  

Lúc này, Thạch Cửu Thiên cười hỏi: "Em không tò mò vì sao anh chỉ là một bán thần tông, vậy mà lại có thể giết được hai tên thần tông sơ kỳ sao?"  

"Anh họ đến từ vùng đất tế trời, ắt hẳn sẽ có nhiều thủ đoạn, chuyện này có gì đáng hỏi chứ." Tô Thương cười nói.  

"Ha ha, em họ thông minh."  

Thạch Cửu Thiên ưỡn ngực, ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Không sai, lần này xuống núi, anh một mình đi ra ngoài, ông nội có chút không yên tâm nên đã cho anh một tấm bùa bảo vệ."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 959


"Anh họ uy phong!"  

Tô Thương nở một nụ cười chân thành, lần đầu tiên anh nịnh nọt người khác mà lại thấy thoải mái như vậy.  

Advertisement

"Đây là việc anh nên làm."  

Thạch Cửu Thiên mỉm cười, sau đó nói: "Em họ, không còn sớm nữa, nơi này còn cách xa núi Võ đang ba, bốn tiếng đi xe nữa, em đi cùng với anh, hay là sao?"  

Advertisement

"Anh họ, không làm phiền anh nữa, em và bạn của em cùng đi là được rồi." Tô Thương nói thêm một câu: "Chúng ta hẹn gặp lại nhau ở núi Võ đang nhé."  

"Được."  

Thạch Cửu Thiên lấy điện thoại ra, mở mã QR code tài khoản wechat của mình, chủ động nói: "Em họ, kết bạn nhé, gặp phải chuyện gì còn kịp thời báo với anh, trong giới luyện võ, lời nói của anh cũng khá là có trọng lượng."  

"Được."  

Tô Thương từ trong vòng tay chứa đồ lấy điện thoại ra, quét mã wechat của Thạch Cửu Thiên.  

"Em họ, tạm biệt."  

"Tạm biệt."  

Sau khi chào tạm biệt Tô Thương xong, Thạch Cửu Thiên liền nhấn nút điều khiển từ xa mở cửa chiếc xe Land Rover, một mình lái xe rời khỏi khu phục vụ.  

"Anh họ, thật thú vị."  

Nhìn thấy Thạch Cửu Thiên đã rời khỏi, Tô Thương nở một nụ cười, anh vô cùng có thiện cảm với người anh họ này.  

"F*ck, Tô đại thiếu gia, người họ hàng này của anh thật được nha, có anh ta bảo bọc chúng ta thì chúng ta có thể tung hoành ở núi Võ đang rồi." Vương Phú Quý vui vẻ nói, rõ ràng cậu ấy biết vùng đất tế trời đại diện cho cái gì.  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nói: "A Ly, tranh thủ chưa ai phát hiện ra, cô dùng Thông Thiên Linh Thú Quyết xử lý hai cái xác này đi, sau đó chúng ta cũng phải xuất phát rồi."  

"Vâng, cậu chủ."  

A Ly sớm đã muốn xử lý hai cái xác cảnh giới thần tông sơ kỳ kia rồi, lúc này cô ấy động suy nghĩ một cái, hai cái xác đó liền hóa thành hai dòng máu, chui thẳng vào cơ thể của A Ly.  

Vì tốc độ rất nhanh cho nên ở đó không ai có thể thấy được.  

Nhưng Vương Phú Quý lại có thể nhìn thấy, cậu ấy không khỏi rùng mình một cái, trong lòng càng thêm e sợ A Ly rồi.  

"A Ly, tinh huyết của thần tông sơ kỳ ắt hẳn là tinh huyết mạnh nhất so với các tinh huyết mà cô nuốt trước đây chứ nhỉ?" Tô Thương tùy tiện hỏi.  

"Không phải."  

A Ly lại lắc đầu nói: "Lúc trước ở nước D, cậu chủ ném vào cái xác kia mới là tinh huyết mạnh nhất."  

"Cô nói là Đoan Mộc Lưu sao?"  

"Ừm." A Ly gật đầu.  

Về phần Đoan Mộc Lưu, Tô Thương chỉ biết, đối phương là thần tông, chứ không biết cảnh giới cụ thể của ông ta là gì, thế là bèn hỏi: "A Ly, cô có phát hiện ra Đoan Mộc Lưu là cảnh giới gì không?" 
 
Chương 960


"Hình như là thần tông đỉnh phong, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn, ông ta có một phần tinh huyết mà sức mạnh bên trong đó đã vượt quá phạm vi thần tông rồi."  

A Ly lại nói tiếp: "Tôi chỉ có thể  đoán là ông ta đã chạm đến ngưỡng cửa cao hơn, nhưng vẫn chưa bước vào được nửa bước nữa."  

Advertisement

"Hử?"  

"Lẽ nào trong hệ thống luyện võ, trên thần tông còn có cảnh giới khác sao?"  

Advertisement

Tô Thương khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "A Ly, cô cảm thấy cô có thể đối phó lại với cảnh giới đó của giới luyện võ không?"  

"Có thể!" A Ly tự tin trả lời.  

"Vậy thì tốt."  

Tô Thương gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười: "Đi thôi, xuất phát đến núi Võ đang, tôi đã liên hệ với Tuyết Nhi rồi, cô ấy và Du Du tối nay khoảng tám giờ sẽ tới, chúng ta cũng tranh thủ trước tám giờ đến Võ Đang Cổ Trấn, tìm một chỗ nghỉ ngơi."  

Tiếp theo đó.  

Vương Phú Quý lái xe, rời khỏi khu phục vụ, dọc theo cao tốc Giang Hải, thẳng đến núi Võ Đang.  

...  

Lúc này.  

Dưới núi Võ đang, có một Cổ trấn rất đặc biệt.  

Cái trấn nhỏ này, có lịch sử đã lâu đời, đại khái tồn tại cũng đã hơn trăm năm rồi, bởi vì lối kiến trúc phục cổ cho nên nó trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng gần xa.  

Nhưng mà mấy ngày gần đây, cổ trấn bị phong tỏa lại, không cho khách du lịch vào tham quan, lý do là để sửa sang, trùng tu lại, nhưng thực tế là để tiếp đón các đệ tử của các tông phái lớn đến tham gia đại hội võ thuật.  

Trong cổ trấn, nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại, cùng với đủ loại chỗ ăn chơi, giải trí, cái gì cần cũng đều có.  

Điều đáng nhắc đến nhất chính là bất kể là khách sạn hay là khu vui chơi giải trí, toàn bộ đều mang âm hưởng cổ kính, trang trí bên trong rất khó nhìn thấy các thiết bị hiện đại.  

Đương nhiên, máy lạnh cùng các thiết bị thiết yếu thì vẫn phải có.  

Võ Đang Cổ Trấn, nơi phồn hoa, đặc sắc nhất ắt hẳn là Xuân Quang Lâu rồi.  

Nơi đây tương đương với quán bar cao cấp ở trong thành phố, kỳ thực chính là thanh lâu của thời xưa.  

Các cô em đón khách ở bên trong, toàn thân đều mặc cổ trang, oanh oanh yến yến, trang điểm lộng lẫy, đứng ngay trước cổng mời chào khách hàng.  

Đi sâu vào Xuân Quang Lâu, có thể nhìn thấy các người đẹp cổ trang, để lộ ra cái chân trắng nõn, biểu diễn những điệu múa cổ xưa, còn có mấy cặp nam nữ đang ôm ôm, ấp ấp nhau nữa.  

Lúc này.  

Ở lầu bốn của Xuân Quang Lâu. 
 
Chương 961


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một thanh niên mặc bộ trường bào dài màu đen, đứng ngay cạnh cửa sổ, ánh mắt âm u lạnh lẽo.  

Anh ta chính là đệ nhất thiên tài của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, thiếu gia Mặc Đao.  

Advertisement

"Các tông phái lớn của giới luyện võ, thiên tài vô số, nhưng để có thể uy hiếp đến mình chỉ có năm người mà thôi."  

Advertisement

Mặc Đao biểu cảm lạnh lùng, phân tích nói: "Những người khác tạm thời không nói đến, nhưng Thạch Cửu Thiên, chính là mối họa ngầm lớn nhất."  

"Đại hội võ thuật năm nay, quy định thi đấu giống như những năm trước, xáo trộn hết tất cả tên của những người tham gia thi đấu, sau đó ngẫu nhiên chia thành mười hai bảng đấu, mỗi bảng có bốn mươi tám người."  

"Người đứng đầu mỗi bảng mới có thể tấn cấp, thành công bước vào cửa tiếp theo, nếu không thì sẽ bị loại trừ."  

Mặc Đao nghiêm chỉnh nói: "Sáng nay, việc phân chia bảng thi đấu cũng đã kết thúc, mình cùng với Thạch Cửu Thiên của núi Thái Sơn cùng được phân vào một bảng."  

"Cái tên Thạch Cửu Thiên này, nghe nói đã tiếp nhận truyền thừa của vùng đất tế trời, bây giờ thực lực thâm sâu khó lường, đối với anh ta, mình không nắm chắc phần thắng lắm..."  

Nói đến đây, Mặc Đao liền dò hỏi: "Quỷ Ảnh, tôi kêu anh điều tra hành tung của Thạch Cửu Thiên, kết quả sao rồi?"  

Vừa nói dứt lời, thì từ sau lưng của Mặc Đao liền hiện ra một luồng sương đen.  

Luồng sương đen này dần dần ngưng tụ lại thành một người.  

Anh ta chính là Quỷ Ảnh, cao thủ của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, cao thủ cảnh giới thần tông trung kỳ.  

"Dạ thưa Thiếu sơn chủ."  

Quỷ Ảnh quỳ một chân xuống, chắp tay cung kính nói: "Thạch Cửu Thiên một mình lái xe rời khỏi núi Thái Sơn, bên người hoàn toàn không có cao thủ bảo vệ, tính toán thời gian, tối nay khoảng bảy giờ chắc cũng sẽ tới Võ Đang Cổ Trấn."  

"Một mình đi ra ngoài sao?"  

Mặc Đao nghe vậy, lập tức nở một nụ cười nhạo: "Ha ha, Thạch Cửu Thiên, cái này không trách tôi được rồi!"  

"Quỷ Ảnh, anh đi đến bên ngoài cổ trấn khoảng 30 dặm, chặn đánh Thạch Cửu Thiên, có thể giết thì giết, giết không được thì cố gắng đánh anh ta bị thương nặng."  

Mặc Đao khẽ híp mắt lại nói: "Cứ như vậy thì ở bảng đua thứ 7 sẽ không còn ai là đối thủ của tôi nữa rồi."  

"Vâng!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom