Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 882


Thạch Cửu Thiên nghe vậy, tràn đầy tự tin nói: "Ông nội, ông yên tâm đi, đại hội võ thuật năm nay cháu nhất định sẽ là quán quân, làm rạng rỡ uy danh của vùng đất tế trời!"  

"Ừm."  

Advertisement

Thạch Hạo Hãn nhìn đứa cháu trai của mình, hài lòng cười nói: "Không ngờ thiên phú của cháu lại cao như vậy, sau khi đạt được tạo hóa mà ông cho cháu thì đã một bước đặt chân đến bán thần tông rồi, hoàn thành cuộc lội ngược dòng đáng kinh ngạc."  

"Nhưng mà, cháu cũng không được lơ là, thiếu cảnh giác, vùng đất giữa trời và đất, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, còn có núi võ đang, núi bồ đề, mấy lão già đó chắc chắn cũng sẽ phái đệ tử ruột của mình ra, đối thủ của cháu chắc chắn không hề yếu, cháu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý đi." Thạch Hạo Hãn nhắc nhở nói.  

Advertisement

"Vâng!"  

Thạch Cửu Thiên gật đầu nói: "Cho dù đối thủ mạnh đến đâu, cháu nhất định sẽ dốc toàn lực để giành chiến thắng, đồng thời duy trì sự ổn định, không cho đối phương một chút cơ hội nào!"  

"Tốt!"  

Thạch Hạo Hãn nghe thấy lời nói này, trong lòng vô cùng hài lòng, vỗ vỗ vai của Thạch Cửu Thiên, trong ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.  

"Ông nội, còn có một chuyện nữa, cháu vẫn chưa hiểu." Bỗng nhiên, Thạch Cửu Thiên nói.  

"Cháu nói đi."  

"Vâng."  

Thạch Cửu Thiên gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cháu nghe nói, gần đây Dược Vương Điện bị mấy thế lực chèn ép, người đứng đằng sau hình như là gia tộc Tây Môn của núi Côn Luân."  

"Vùng đất tế trời của chúng ta, vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, ba đại thế lực cùng với Dược Vương Điện cùng có hiệp ước duy trì trật tự  giới luyện võ."  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: "Bây giờ Dược Vương Điện bị uy hiếp, vùng đất tế trời của chúng ta tại sao lại không ra mặt ngăn lại chứ?"  

"Chuyện này ông sớm đã biết rồi."  

Thạch Hạo Hãn cười nói: "Từ sớm, ông đã liên hệ với hai lão già ở Lao sơn, Lư sơn rồi, nhưng bọn họ đều từ chối, không muốn nhúng tay vào việc này."  

"Ắt hẳn là vì đại hội võ thuật trăm môn phái và cuộc thách đấu với các ngọn núi sắp tới gần, cho nên bọn họ không muốn đắc tội với gia tộc Tây Môn."  

Thạch Hạo Hãn khẽ cười nói: "Nếu đã như vậy thì vùng đất tế trời của chúng ta đương nhiên cũng không thể ló mặt ra được, cho nên cứ giả bộ như không nghe thấy gì đi."  

"Ông nội, gia tộc Tây Môn ở núi Côn Luân, thật sự mạnh như vậy sao?" Thạch Cửu Thiên nghi hoặc nói.  

"Rất mạnh!"  

Thạch Hạo Hãn nghiem chỉnh nói: "Ông nghe nói, năm đó lão tổ tông của gia tộc Tây Môn từng bái Tô Vô Kỵ làm sư phụ, học được pháp môn tu chân, đến nay cũng chưa từng thấy ông ta xuất tay ra, cũng không biết tình trạng ông ta bây giờ như thế nào nữa."  

"Cái gì, lão tổ tông của gia tộc Tây Môn là người tu chân sao?"  

Thạch Cửu Thiên sau khi kinh ngạc xong liền hỏi: "Ông nội, không phải ông đã nói, người tu chân sẽ gặp những hiện tượng kỳ lạ, không có cách nào tồn tại ở thế giới này sao?"  

"Ừm, nhưng có lẽ lão tổ tông của gia tộc Tây môn còn chưa đạt đến cảnh giới để xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ kia, cụ thể thế nào ông cũng không rõ nữa." 
 
Chương 883


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thạch Hạo Hãn vô cùng kiêng kị nói: "Tóm lại, gia tộc Tây Môn có thể không đắc tội thì đừng đắc tội vậy."  

"Cháu hiểu rồi."  

Advertisement

Thạch Cửu Thiên gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, bèn nói: "Ông nội, cô Ngọc Yến bị giam lỏng ở Tư Quá Nhai cũng sắp 5 năm rồi, ông định khi nào thì thả cô ấy ra?"  

"Hừ, vậy thì phải xem đến khi nào nó chịu gật đầu nhận sai với ông!"  

Advertisement

Thạch Hạo Hãn nhìn Thạch Cửu Thiên, trầm giọng nói: "Cửu Thiên, ông biết 5 năm này, cháu và Ngọc Yến cũng khá thân thiết với nhau, nó đã truyền dạy cho cháu một vài bí quyết tu luyện, cháu cũng vô cùng tôn kính nó."  

"Nhưng nó còn mang tội trên người, trước khi nó ăn năn hối cải thì ông không hy vọng nghe được tên nó từ miệng cháu nói ra, cũng không muốn thấy cháu cầu xin cho nó, nghe rõ chưa!" Thạch Hạo Hãn trịnh trọng nói.  

"Vâng!"  

Thạch Cửu Thiên vội vàng đáp lại, không dám làm trái ý của ông nội.  

"Hừ!"  

Thạch Hạo Hãn thấy vậy liền phất phất ống tay áo, rồi xoay người rời đi.  

"Cháu chào ông nội."  

Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo Hãn rời đi, Thạch Cửu Thiên cũng không ở lại đỉnh núi nữa, mà thân ảnh chợt lóe lên, rất nhanh đã đi tới Tư Quá Nhai.  

Đây là một thác nước, chỉ cần xuyên qua thác nước là đã tới được một sơn động.  

Mẹ ruột của Tô Thương là Thạch Ngọc Yến bị giam lỏng ở trong hang động này, cũng đã gần 5 năm rồi.  

Lúc này.  

Thạch Cửu Thiên đứng ở bên ngoài thác nước, khom người chắp tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng vị tiền bối này:  

"Cô Ngọc Yến, cháu Thạch Cửu Thiên đến thăm cô."  

Tư Quá Nhai.  

Thác nước nhìn như một dải ngân hà đổ ngược, vô cùng yên tĩnh, dòng nước như một bức tranh tĩnh lặng.  

Ở bên một vách núi, Thạch Cửu Thiên hai tay chắp lại, mặt mũi tràn đầy kính trọng lặp lại lần nữa: "Cháu Thạch Cửu Thiên xin gặp cô."  

Qua một lúc, từ trong thác nước vọng ra giọng của một người phụ nữ.  

" Là Cửu Thiên à, vào đi."  

"Vâng."  

Thạch Cửu Thiên cung kính đáp lại, rồi xoay người lao vào trong thác nước, bóng dáng rất nhanh đã biến mất sau màn nước.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 884


Trên cái đài tròn đó, có một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh dương nhạt, đang ngồi khoanh chân lại.  

Đường nét khuôn mặt của bà ấy vô cùng xinh đẹp, thanh tú, mặc dù nhìn thì thấy đã bốn, năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ đẹp khuynh nước, khuynh thành.  

Advertisement

Ánh trăng sáng chiếu thẳng lên người bà ấy, càng tăng thêm mấy phần lunh linh, huyền ảo.  

Bà ấy chính là mẹ ruột của Tô Thương, Thạch Ngọc Yến, từng hóa thành Giang Ngọc Yến để sống ở Giang Bắc mười mấy năm.  

Advertisement

Lúc này.  

Thạch Ngọc Yến mỉm cười nhìn đứa cháu trai, dịu dàng nói: "Cửu Thiên, trễ như vậy rồi, sao cháu còn đến đây gặp cô?"  

"Cô, đại hội võ thuật trăm môn phái hôm sau sẽ bắt đầu rồi, địa điểm là ở núi Võ đang."  

Thạch Cửu Thiên cúi đầu xuống, cung kính nói: "Ngày mai cháu sẽ khởi hành đi đến núi Võ đang, cho nên tối nay muốn đến đây chào tạm biệt cô."  

Mặc dù Thạch Hạo Hãn không có cảm tình tốt với Thạch Ngọc Yến, thậm chí còn giam lỏng Thạch Ngọc Yến ở Tư Quá Nhai.  

Nhưng người làm cháu như Thạch Cửu Thiên ở trước mặt Thạch Ngọc Yến lại vô cùng có phép tắc, rõ ràng là anh ta công nhận người cô này.  

Hơn nữa, Thạch Ngọc Yến còn là thiên tài tuyệt diễm, mặc dù bây giờ bà ấy đã bị mất hết võ công, nhưng dù sao kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn, bà ấy thường giảng đạo cho Thạch Cửu Thiên, vì vậy mà Thạch Cửu Thiên mới vô cùng kính trọng người cô này.  

Đương nhiên, đây cũng là vì cha ruột của anh ta Thạch Vân Hải nữa, từ nhỏ ông ta và Thạch Ngọc Yến đã là anh em thân thiết với nhau.  

Năm năm trước khi Thạch Ngọc Yến mới vừa bị bắt về vùng đất tế trời, cha ruột Thạch Vân Hải đã căn dặn anh ta, đừng vì thái độ của ông nội mà lạnh nhạt với người cô này.  

"Đại hội võ thuật trăm môn phái à."  

Thạch Ngọc Yến nghe đến mấy chữ này, lập tức lộ ra biểu cảm hoài niệm, bà ấy nhớ lại nói: "Mình và Thần Binh chính là ở đại hội võ thuật mà quen nhau, chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua rồi, thời gian như nước chảy mây trôi vậy, nhanh quá."  

"Cô, cô lại nhớ đến dượng sao?" Thạch Cửu Thiên nhỏ tiếng hỏi.  

"Ừm, năm năm rồi, cũng không biết bây giờ ông ấy như thế nào rồi, con của tụi cô cũng như thế nào rồi."  

Thạch Ngọc Yến biểu cảm phức tạp nói, nhớ lại những ký ức xa xăm, khóe mắt hơi ươn ướt nói: "Đáng tiếc, đời này của cô e là không có cách gì có thể gặp lại bọn họ rồi."  

"Cô, cô đừng buồn nữa, cũng đừng mất đi hy vọng, cha cháu nói, máu mủ tình thâm, sớm muộn gì cũng có một ngày ông nội sẽ chấp nhận dượng và các em trai,  em gái của cháu." Thạch Cửu Thiên an ủi nói.  

"Chấn nhận sao?"  

Thạch Ngọc Yến cười khổ lắc đầu: "Tính khí ông nội cháu chính là viên đá trong hầm cầu, vừa thúi vừa cứng, bướng bỉnh, cố chấp, tuyệt đối không thể có chuyện chấp nhận Thần Binh và các con của cô đâu."  

"Ông nội không chịu chấp nhận thì cháu sẽ khiến ông ấy chấp nhận."  

Thạch Cửu Thiên nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Mấy ngày trước, ông nội cháu đã nói, chỉ cần cháu có thể vì vùng đất tế trời mà thắng đại hội võ thuật năm nay thì ông ấy sẽ đáp ứng một yêu cầu của cháu, bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần ông ấy có thể làm được thì đều sẽ đáp ứng cháu vô điều kiện." 
 
Chương 885


"Cô, đến lúc đó cháu sẽ xin ông nội thả cô ra khỏi Tư Quá Nhai, đồng thời chấp nhận hiện thực, để ông ấy từ bỏ chấp niệm ở trong lòng." Thạch Cửu Thiên nói.  

"Cửu Thiên."  

Advertisement

Thạch Ngọc Yến vô cùng cảm động, cười nói: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, nhưng, đại hội võ thuật trăm môn phái, cao thủ nhiều như mây, các đại tông phái khác cũng sẽ dốc hết sức lực ra để ứng phó, phái ra các thiên tài tuyệt đỉnh ẩn giấu bấy lâu, cháu cố gắng hết sức là được rồi, đừng miễn cưỡng mình quá."  

"Vâng."  

Thạch Cửu Thiên thề nói: "Cô, cô yên tâm đi, cháu sẽ biết chừng mực."  

Advertisement

"Ừm."  

Thạch Ngọc Yến gật gật đầu, sau đó hỏi: "Cửu Thiên, cháu có tự tin với đại hội võ thuật lần này không?"  

"Cô, cháu vô cùng tự tin."  

Thạch Cửu Thiên cười nói: "Bây giờ, cháu đã là bán thần tông rồi, cháu tự tin có thể ở trong đại hội võ thuật càn quét hết các thiên tài kia!"  

"Bán thần tông...ha ha, thực lực đúng là không yếu, bao năm qua, ở trên võ đài của đại hội võ thuật cũng đều không có thiên tài cảnh giới này tham gia, cháu đúng là có hy vọng sẽ đạt quán quân." Thạch Ngọc Yến hài lòng gật đầu.  

"Chuyện này còn phải cảm ơn cô, nếu như không có sự chỉ dạy của cô, không có cô chỉ ra những điểm sai của cháu, thì cháu cũng không thể nhanh chóng hiểu được cơ duyên của ông nội." Thạch Cửu Thiên cảm kích nói.  

"Đừng nói như vậy, chủ yếu vẫn là thiên phú dị bẩm của cháu thôi."  

Thạch Ngọc Yến cười nói: "Nhìn chung ở vùng đất tế trời, thiên tư của phương diện này không có người nào có thể so sánh được, trong một trăm năm nay, cháu chắc hẳn là người có thiên phú cao thứ hai ở núi Thái Sơn."  

"Cám ơn cô đã động viên cháu."  

Thạch Cửu Thiên thoáng nở một nụ cười.  

Về người có thiên phú cao thứ nhất, anh ta cũng không hỏi là ai, bởi vì anh ta biết người đó chính là cô Thạch Ngọc Yến của mình.  

Cho đến ngày nay, vùng đất tế trời vẫn lưu truyền về truyền thuyết của cô.  

Nghe đồn, lúc cô mới sinh ra, trên trời liền xuất hiện dị tượng, chín ngôi sao cùng hiện lên, chiếu sáng xuống vùng đất tế trời.  

Minh Kình,  m Kình, Hóa Kình, Tông Sư, Địa Tông, Thiên Tông...  

Mỗi một lần đột phá cảnh giới, cô mình đều phá vỡ các kỷ lục trước đó của vùng đất tế trời, một đường mạnh mẽ thẳng tiến, ép các thiên tài trong giới luyện võ cùng thời đại đó đều không ngóc đầu lên được.  

Nếu không phải như thế thì khi ông nội nhìn thấy chân khí của cô mình hoàn toàn biến mất thì ông ấy sao lại có thể tức giận đến như vậy?  

"Cô."  

Lúc này, Thạch Cửu Thiên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, thế là nói: "Khoảng mấy ngày trước, cháu nghe ông nội nhắc đến em họ Tô Thương, em ấy hình như cũng sẽ tham gia đại hội võ thuật."  

"Cái gì!"  

Thạch Ngọc Yến vốn dĩ đang ngồi ở trên đài tròn, ánh mắt tràn đầy tĩnh mịch, dường như không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện gì,  

Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Thạch Cửu Thiên, bà ấy lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: "Cửu Thiên, cháu không nghe lầm chứ, A Thương từ nhỏ không có thiên phú võ đạo, hoàn toàn chưa từng học võ công, sao lại có thể tham gia đại hội võ thuật chứ?"  

"Cô, cô quá xem thường em họ rồi, em ấy bây giờ giỏi lắm, nghe ông nội nói, em ấy đã là điện chủ của Dược Vương Điện rồi." Thạch Cửu Thiên cười nói.  

Lúc trước anh ta ở trước mặt Thạch Hạo Hãn nhắc đến Dược Vương Điện, chính là nghĩ tới mối liên hệ này, cho nên muốn khuyên ông nội giúp Dược Vương Điện một tay. 
 
Chương 886


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng còn chưa đợi anh ta mở miệng thì Thạch Hạo Hãn đã nói gia tộc Tây Môn rất mạnh, thế là Thạch Cửu Thiên cũng không nhắc đến chuyện giúp đỡ nữa.  

"Điện chủ Dược Vương Điện sao?"  

Advertisement

Thạch Ngọc Yến nhíu mày nói: "Chuyện này không phải là hồ đồ rồi sao, nó chỉ là một người bình thường, sao lại có thể làm điện chủ Dược Vương Điện chứ, Dược Vương Điện nghĩ sao vậy, vậy mà lại chọn nó..."  

Đang nói thì Thạch Ngọc Yến liền nghĩ tới cái gì đó, sắc mặc vô cùng khó coi, lẩm bẩm nói: "Hừ, Dược Vương Điện, tâm cơ thâm sâu thật, ắt hẳn là đã nhìn trúng thân phận của A Thương rồi!"  

Advertisement

Liên quan đến lai lịch của nhà họ Tô, trong lòng Thạch Ngọc Yến đương nhiên biết rõ, chắc hẳn Dược Vương điện cũng tra được một số dấu vết còn sót lại.  

Nhà họ Tô đến từ Côn Luân, là một gia tộc từng được Tô Vô Kỵ đệ nhất thiên hạ thành lập.   

Dược Vương điện chắc chắn biết rõ bối cảnh của nhà họ Tô, cho nên mới đưa Tô Thương  lên vị trí điện chủ.  

Đồng thời.  

Tô Thương còn có một chút quan hệ gần gũi với vùng núi tế trời, đó là cháu ngoại ruột của Thạch Hạo Hãn sơn chủ của núi Thái Sơn.   

Gộp hai điều này lại, Dược Vương điện đương nhiên đồng ý nâng đỡ Tô Thương, để chiếm ưu thế rồi.  

Hiểu rõ điều này, Thạch Ngọc Yến mới có thể nói ra lời nói lúc trước được.   

“Cô ơi, không phải đâu.”  

Thạch Cửu Thiên lắc đầu nói: “Em họ Tô Thương cũng không phải là người bình thường, em ấy đã là người luyện võ rồi, hơn nữa thực lực cũng không hề yếu.”  

“Trước đó cháu đã từng nói với cô, Thạch Hiên bị người khác giết ở Giang Bắc, cô còn nhớ không?”  

Thạch Ngọc Yến nghi ngờ nói: “Có ấn tượng, Thạch Hiên không phải con cháu nhà họ Thạch, chết cũng được, tránh cho ông nội cháu khó xử, nhưng người giết cậu ta, không phải tên Tô Huyền Thiên à, có quan hệ gì với Tô Thương vậy?”   

“Cô à, ông nội nói, Tô Huyền Thiên chính là Tô Thương đó ạ.”  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Lúc trước Thạch Hiên đã nghe lời kích bẩy khiêu khích của nhà họ Đỗ, đến Giang Bắc muốn hủy diệt cả nhà của chú, lần thứ nhất bị ông Tô đánh cho rút lui, lần thứ hai thì Thạch Hiên mang theo một tên thiên tông, chính lần đó, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên, giết Thạch Hiên và một tên cao thủ thiên tông sơ kỳ.”  

“Không chỉ có thế.”  

Thạch Cửu Thiên nói thêm: “Sau này, Đỗ Hồng Cẩm và cha ruột của Thạch Hiên là Sở Phục Thịnh, đến Giang Bắc, muốn báo thù cho cậu ta.”  

“Hai người này đều là thiên tông hậu kỳ, kết quả cũng chết hết trong tay em họ.”  

Thạch Cửu Thiên tiếp tục nói: “Lúc ấy ông nội ở ngay hiện trường, theo như ông nội cháu nói, Tô Thương thủ đoạn vô biên, dốc hết toàn sức lực, mới có thể giết được hai tên thiên tông hậu kì kia, nhưng bản thân em ấy…….”   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 887


Sau khi vui mừng, sống mũi Thạch Ngọc Yến bỗng nhiên cay cay, rưng rưng nước mắt: “Thời gian năm năm, mà đã tiến bộ lớn như thế, năm năm này không biết nó đã sông như nào nhỉ, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu sự khó khăn khổ cực chứ,  A Thương…”  

"Cô ơi, đừng buồn ạ, Tô Thương có được thành tựu như ngày hôm nay, đó là chuyện đáng mừng đó ạ.” Thạch Cửu Thiên an ủi.   

Advertisement

“Đúng.”  

Thạch Ngọc Yến lau nước mắt, khẽ cười nói: “Không thể khóc được, A Thương là niềm tự hào của cô đó.”     

Advertisement

“Cô ơi, còn có một chuyện, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì Tô Thương chắc cũng sẽ đến núi Võ Đang, tham gia đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái đấy ạ.”   

“Hả?” Thạch Ngọc Yến khó hiểu nói: “Tại sao vậy, ai bảo nó đến thế?”    

“Đương nhiên là ông nội rồi ạ.”  

Thạch Cửu Thiên vô cùng kính trọng Thạch Hạo Hãn, biết rất nhiều chuyện, bèn nói ra: “Ông nội và Dược Vương điện đã có một ước định nói mồm, chỉ cần Tô Thương có thể lấy được vị trí thứ nhất của đại hội võ thuật của trăm tông phái, ông liền cho phép Tô Thương ngồi lên vị trí đứng đầu của vùng núi tế trời, thậm chí sẽ để cho hai người đoàn tụ nữa cơ.”   

“Nhưng, dựa vào thực lực của Tô Thương, chỉ sợ không có duyên với vị trí thứ nhất của của đại hội võ thuật của trăm tông phái rồi, em ấy chỉ là thiên tông hậu kỳ mà thôi, chỉ sợ không lọt vào được vị trí thứ hai mươi ấy.”  Thạch Cửu Thiên nói như vậy, nhưng không hề tí mảy may xem thường nào.   

“A Thương….”  

“Đại hội võ thuật của trăm tông phái vô cùng nguy hiểm, năm đó sở dĩ Thần Binh dám tham gia, là bởi vì Thần Binh có trụ cột bảo vệ nhà họ Tô.”   

“Nhưng người trụ cột đó, nhiều năm trước vì cứu Thần Binh, mà trúng phải kịch độc của Lão Độc Vật, mất hết công lực, nếu như không có người bảo vệ A Thương, lỡ như thân phận của nó bị bại lộ, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.”   

Khuôn mặt Thạch Ngọc Yến tràn đầy sự lo âu, trong mắt cũng tràn đầy sự lo lắng.  

“Cô ơi, cô yên tâm đi, năm năm qua, nhờ có công ơn của cô, cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tô Thương, không để cho em ấy gặp một chút nguy hiểm nào hết.”   

Thạch Cửu Thiên vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, ông nội cũng đến Võ Đang, trông coi đại hội võ thuật của trăm tông phái và cuộc thi của các ngọn núi nổi tiếng.”  

“Từ trước đến nay ông nội thường nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm yếu, bên ngoài thì nghiêm khắc nhưng bên trong thì mềm lòng, dù gì thì Tô Thương cũng là cháu ngoại của ông mà.”   

Thạch Cửu Thiên cười nói: “Nếu em ấy gặp gặp nguy hiểm, chắc chắn ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”  

“Còn trong đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái, Tô Thương có lẽ sẽ gặp phải đối thủ mạnh, không tránh khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng ạ.”  

Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Nhưng, cháu ở trong giới luyện võ, cũng coi như có chút uy nghiêm, các thanh niên tài năng của tông phái lớn, cũng có chút quen biết với cháu, cháu sẽ đi chào hỏi bọn họ trước, rồi bảo bọn họ quan tâm đến Tô Thương nhiều hơn.”    

“Ừm, Cửu Thiên, vậy thì làm phiền cháu rồi.” Thạch Ngọc Yến cảm kích nói.  

“Cô ơi, cô như vậy là làm cháu ngại đấy ạ.”  

Thạch Cửu Thiên nghiêm túc nói: “"Đây là việc mà cháu nên làm, nếu cha cháu biết, thì ông ấy cũng muốn cháu làm như vậy, sao có thể nói là làm phiền được chứ?”   

“Ha ha, anh hai cô đã sinh ra một đứa trẻ ngoan ngoãn thật đấy.”   
 
Chương 888


Khuôn mặt Thạch Ngọc Yến tràn đầy sự vui mừng nhìn sang Thạch Cửu Thiên, mà không tiếc lời ca ngợi.  

“Cô ơi, Tô Thương có thể không thành công, nhưng cháu thì có thể.”   

Thạch Cửu Thiên cam kết: "Cô ở Tư Quá Nhai, đợi tin tốt của cháu đi, sau khi từ Võ Đang trở về, cháu sẽ dẫn em họ Tô Thương, đến đón cô rời khỏi Tư Quá Nhai!”   

Advertisement

“Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai cháu sẽ khởi hành đến Võ Đang, nên phải chuẩn bị một chút, không thể ở với cô thêm được nữa rồi.”   

“Ừm, cháu đi đi.” Thạch Ngọc Yến gật đầu nói: "Liên quan đến đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái, cháu đừng áp lực quá nhé.”   

Advertisement

“Vâng.”   

Thạch Cửu Thiên quay người lại hành lễ, sau đó liền thả người bay vọt ra khỏi  thác nước, lui ra khỏi Tư Quá Nhai.  

Nhìn Thạch Cửu Thiên rời đi, Thạch Ngọc Yến ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, trong ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung.   

“Thần Binh, A Thương, Dực Cân…”  

“Đã năm năm rồi, chúng ta xa cách được năm năm rồi, hoa cuối cùng cũng phải nở, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”   

...  

Cùng lúc đó.  

Núi Lao Sơn, của vùng đất giữa núi và biển.  

Đây là một ngọn núi tiên nằm trên biển, xung quanh sóng biển ngập trời, trên núi cây cối xanh um tươi tốt, phong cảnh có một không hai.  

Động tĩnh của Thục Phân lôi kiếp, đương nhiên cũng truyền đến nơi này.  

“Người tu chân ơi…”  

Một ông già trên người mặc bộ áo đạo quán, khoanh chân ngồi trên chiếc nệm bằng cói, xung quanh tối tăm vô cùng.   

Ông lão này, hốc mắt rất sâu, cơ thể gầy guộc, khá là tiều tụy.    

Nhưng hai mắt của ông ta, lại rất sáng và có hồn, ánh nhìn sắc xảo hung tợn, khiến người khác phải sợ hãi.   

“Đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái và cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng sắp đến, thời khắc mấu chốt như vậy, lại có người tu chân độ kiếp, chẳng lẽ thiên hạ muốn xuất hiện thêm một Tô Vô Kỵ thứ hai sao?”   

“Được rồi, cho dù là người tu chân thật, cũng không ảnh hưởng tới vùng đất giữa núi và biển của mình.”   

“Cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng lần này, ông đây phải đến Võ Đang khiêu chiến mới được, để chứng minh cho giới luyện võ thấy, núi Lao Sơn của tôi mới là võ đạo chính thống, chứ không phải là Võ Đang!”   

Nói xong câu cuối cùng, trong ánh mắt của ông lão, như có sức mạnh thực sự, đến ánh trăng cũng yếu đuối đi vài phần dưới sự oai phong của ông ta!   

Một bên khác.  

Lư Sơn, thuộc vùng đất thâm sâu vân vụ.  

Trong mây và biển, một người thanh niên mặc áo dài cổ truyền màu đen, ngạo nghễ đứng thẳng người lên.  

Anh ta giống như mới hai ba mươi tuổi, mắt sáng còn lông mày thì như lưỡi mác, xung quanh người được bao quanh một làn mây mù lúc ẩn lúc hiện.    

Người này chính là nhân tài số một của núi Lư Sơn, Mặc Đao, mọi người hay gọi là Mặc Đao công tử.  

“Sư phụ tôi, rời khỏi núi Lư Sơn gần mười năm, không biết bây giờ như thế nào rồi.”   

Mặc Đao ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc ở đằng xa, lẩm bẩm nói: “Trên mạng  đều đang đồn, Giang Bắc có người độ kiếp, chỉ sợ giới luyện võ sẽ không được thái bình rồi, sư phụ, ngài sẽ đến Võ Đang trấn giữ con chứ?”   
 
Chương 889


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sư phụ của Mặc Đao, chính là Lão Độc Vật Lâm Uyên.  

Trước đó ở chiến trường biên giới phía nam, Lão Độc Vật có  ý đồ ra tay với Tô Thương, nhưng bị Tây Dao đánh cho chạy mất hút, không biết tung tích ở đâu nữa.  

Advertisement

“Giang Bắc, năm năm rồi, kể từ khi biết Tuyết Nhi mất đi sự trong sạch ở Giang, tôi chỉ muốn đến Giang Bắc, dùng công pháp hạ độc cả đời mà tôi học được, để hủy diệt thành phố này!”    

Ánh mắt của Mặc Đao hiện lên một vẻ hung hãn, lẩm bẩm nói: “Nhưng vì đại hội võ thuật của trăm tông phái lần này, tôi lựa chọn che giấu, với tư cách là một nhân tài ẩn giấu của nơi thâm sâu vân vụ, tôi không thể tùy ý để lộ ra thực lực thật được.”   

Advertisement

“Nhưng mấy hôm nữa là đại hội võ thuật của hàng trăm tông phái, đợi sau khi  đoạt được danh hiệu đứng nhất, tôi sẽ đi một mình đến Giang Bắc, để bắt lấy tên công tử ăn chơi trác táng đã cướp đi sự trong sạch của Tuyết Nhi, khiến cho anh ta sống không bằng chết, đồng thời sẽ hạ độc hại chết hết mọi người ở Giang Bắc, rồi nói với mọi người trong thiên hạ, đồ của tôi, không ai có thể động vào được!”    

Tuyết Nhi mà Mặc Đao nhắc đến, tất nhiên là minh chủ của liên minh Cửu Môn Thiên Sơn Tuyết.  

...  

Trong giới luyện võ, không chỉ có ba phe phái này phát hiện ra, mà rất nhiều tông phái khác cũng đã nghi ngờ rồi.   

Lúc này.  

Biệt thự ven sông ở Giang Bắc.   

Qua vài phút, con hồ ly chín đuôi đang chiến đấu với lôi kiếp, toàn thân đều là máu đỏ, còn còn hở một tí lông trắng nào hết luôn.   

Bây giờ, con hồ ly chín đuôi này mới đứng dậy, đều phải dốc hết sức, cũng may lôi kiếp cũng sắp hết rồi, chỉ còn lại một trận cuối cùng nữa thôi.   

Ầm ầm!  

Dựa vào tiếng vang đó, một dòng lôi điện, bỗng đánh thẳng vào người hồ ly chín đuôi.   

“Ngao…”  

Trong chốc lát, hồ ly chín đuôi phát ra một tiếng kêu, cơ thể phát ra một ánh sáng, rơi xuống từ bên trong lôi điện xuống.   

Cùng lúc đó, luồng lôi điện hoàn toàn biến mất, bầu trời đêm lại yên bình trở lại, mặt trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu.   

Còn về hồ ly chín đuôi biến thành ánh sáng, vừa đúng rơi thẳng vào biệt thự ven sông.   

“Thục Phân!”  

Tô Thương bay thẳng lên trời, cách mặt đất khoảng 10 mét rồi đón lấy hồ ly chín đuôi.  

Tỉ mỉ kiểm tra qua một lượt, Tô Thương thở phào nhẹ nhõm nói: “May quá, chỉ là đã hôn mê thôi.”  

“Thục Phân nguy hiểm quá đấy, tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ ta tay đánh phá tan tành lực của lôi kiếp, nhưng tôi không ngờ rằng, cô ấy lại dùng cơ thể để chống lại nó, không những không tránh, mà còn chủ động tiếp nhận, cố ý để cho lôi kiếp đánh vào người cô ấy.”    

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 890


Anh ấy liền lấy ra mấy viên đá năng lượng, bố trí một trận pháp nhỏ.  

Một khi có người tới gần, anh ấy sẽ  phát hiện ra.   

Sau đó,Tô Thương liền ngồi khoanh chân ngay cạnh giường, bắt đầu suy nghĩ chuyện bản thân trúc cơ.  

“Thục Phân trúc Cơ, đã thu hút lôi kiếp mạnh đến như vậy, cô ấy đúng là nhân tài, mà thể chất chỉ là một con hồ ly chín đuôi, cơ thể mạnh mẽ, có thể chống lại lôi kiếp được.”    

“Nhưng mình thì khác, tuy có hồn phách của Tiên Đế, nhưng cơ thể lại chưa từng trở nên mạnh như vậy.”   

Tô Thương lo lắng nói: “Hơn nữa, nếu như hồn phách của Tiên Đế hồn phách bị thiên đạo phát hiện, e là lực của lôi kiếp sẽ trở nên kinh khủng hơn, dù gì thì thiên đạo lúc nào cũng chèn ép những chiến sĩ tu chân mà.”    

Advertisement

“Loại hồn phách Tiên Đế này, nếu xuất hiện ở trái đất, chắc là thiên đạo sẽ giáng xuống lôi kiếp mạnh hơn, trực tiếp xóa sổ mình luôn.”   

Sắc mặt Tô Thương nghiêm túc nói: “Không được, mình nhất định phải hoãn lại một chút, phải có sự chuẩn bị để trúc cơ một thêm một lần nữa, khi trúc cơ tối thiểu nhất, phải che giấu được linh hồn của Tiên Đế.”   

“Bây giờ mình có được tháp hư không, nếu nhiều đá năng lượng thêm chút nữa, ngược lại có thể làm được phần này.”    

Tô Thương tính toán nói: "Có thể cái này ít nhất phải cần hơn một vạn viên đá năng lượng, trong vòng tay chứa đồ của mình còn thiếu rất nhiều, xem ra phải cố gắng thu thập thêm đá năng lượng mới được.”   

“Nhưng bây giờ để mà nói, nếu mình không trúc cơ, thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn.”   

Tô Dương nhìn qua hồ ly chín đuôi nằm ở trên giường, khẽ cười nói: “Bây giờ, sức chiến đấu của Thục Phân, chắc chắn sẽ rất khủng, có cô ấy ở đây, chuyến đi lên núi Võ Đang lần này, mình càng có thể coi thường bọn luyện võ trong thiên hạ rồi, ai cũng không thể làm gì được mình hết.”   

“Lần này đến núi Võ Đang, ngoại trừ tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái và cuộc thi đấu của các ngọn núi nổi tiếng ra, thì mình muốn tìm đến người được gọi là môn chủ, xem ông ta có thể suy diễn thiên cơ được không.”   

Nghĩ đến đây.   

Tô Thương liền chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu thi triển Cửu U Trấn Ngục Quyết, linh khí tràn ngập khắp toàn thân.  

...  

Tuy Thục Phân đã kết thúc độ kiếp, nhưng liên quan đến chuyện lôi điện xuất hiện ở Giang Bắc, cuối cùng vẫn bị phát tán lên mạng.    

“Mẹ kiếp, mất một con hồ ly, mà lôi điện cũng biến mất!”  

“Nó độ kiếp thành công hay là thất bại, mình nhìn thấy một tia sáng rơi xuống.”   

“Con hồ ly đúng là đẹp thật, nhìn đẹp hơn cả những con vật ở vườn bách thú nhiều.”   

“Mình xem rất nhiều phim truyền hình điện ảnh, hồ ly mà biến thành người thì đều là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, không biết nó có thể biến thành như vậy không nữa.”   

“Các bạn, tôi cảnh cáo mọi người, dừng có bàn tán bà xã nữa, như vậy thì tôi sẽ tức giận đó.”   

“Bà xã? Đừng giả vờ nữa được không, thật là nực cười, rõ ràng cô ấy là vợ tôi mà.”  

Cư dân mạng phân vân.  

Nhưng nhà nước tránh việc gây nên khủng hoảng cho xã hội, nên đã lập tức tuyên bố thông báo, nói việc độ kiếp ở Giang Bắc, chỉ là ảo ảnh mà thôi, chỉ là ảo ảnh của khúc xạ ánh sáng làm cho mắt mình mờ đi thôi.   

Toàn cả đều là giả, căn bản không có hồ ly trắng độ kiếp, thậm chí cũng chẳng xuất hiện lôi điện, tất cả đều là ảo tưởng, mong mọi người không nên sợ hãi.   

Đồng thời, vệ sĩ của nhà nước còn mời chuyên gia chuyên gia của Viện khoa học nước Hoa, để tiếp nhận phỏng vấn trong đêm, thông qua những hiểu biết về chuyên ngành vật lý, để giải thích vụ việc độ kiếp ở Giang Bắc.    

Lí do thoái thác lần này, đã làm phần lớn cộng đồng mạng dao động, dù sao thì trong thế giới quan bọn họ cũng đứng vững được nhiều năm như vậy, không có yêu ma quỷ quái, toàn bộ đều là những sự việc kì lạ, đều có thể dùng khoa học để giải thích.   

Nhưng vẫn là có một phần nhỏ dân mạng, kiên quyết tin tưởng hồ tiên là thật sự tồn tại, bởi vậy đã biến thành anh hùng bàn phím, trả treo lại với các giáo sư chuyên gia của Viện khoa học nước Hoa trên các nền tảng mạng xã hội.   

...  

Chớp mắt một cái.  

Mặt trời mới lên từ hướng đông, đã đến ngày hôm sau rồi.  

Tô Thương ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ, đang tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.  

Nhưng lúc này, anh bỗng nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa, liền mở mắt, kết quả trong nháy liền trợn mắt hốc mồm, sững sờ tại ngay tại chỗ.  

Thục Phân... Cô ấy... Hóa thành hình người rồi, dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn, trắng nõn, bên trên cơ thể toát ra một mùi hương đặc trưng.   

Nhất là mặt của cô ấy!  

Khuôn mặt này quyến rũ quá đi, đúng  là được trời cao chiếu cố, hiểu biết tinh thông, và một đôi mắt đẹp, câu hồn đoạt phách, làm tim người khác phải đập thình thịch luôn hồi.    

Vì lần thứ nhất biến thành hình người, Thục Phân lúc trước là hồ ly chín đuôi, không mặc quần áo, cho nên bây giờ... Khụ khụ...  

Nhưng cô ấy biến hóa cũng không triệt để, cái đuôi màu trắng vẫn còn, sở dĩ lúc nãy Tô Thương cảm thấy ngứa một chút, chính là cô ấy đang dùng cái đuôi mượt như nhung, cọ vào mặt Tô Thương….   
 
Chương 891


Ừng ực.  

Tô Thương ngơ ngác nhìn theo hình ảnh trước mặt, trợn mắt lên nhìn, trong lòng rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh được.  

Advertisement

Một cô gái dễ thương xinh đẹp, mười sáu tuổi, trên người tỏa ra mùi thơm mê người, cứ như vậy mà xuất hiện trên giường, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.  

Điều khiến cho người khác rung động nhất, chính là cô gái này cầm trong tay cái đuôi mềm mại như nhung, có mùi vị khác lạ, đang nhìn mình mới một vẻ mặt tươi cười.  

Tô Thương...nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, tim đập loạn thình thịch.  

Advertisement

"Cậu chủ."  

Lúc này, Thục Phân lần nữa cầm cái đuôi màu trắng, nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Tô Thương, sau đó dịu dàng nói: "Tôi là Thục Phân, tôi đã biến được thành hình người rồi."  

"Ừm, tôi, tôi biết rồi."  

Nghe được giọng nói trong trẻo của cô gái, Tô Thương lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức đứng xuống giường, dời ánh mắt nói ra: "Thục Phân, cô đừng có lấy cái đuôi mà cọ tôi nữa."  

"Vì sao chứ?" đôi mắt đẹp của Thục Phân nhìn sang Tô Thương, ấm ức nói ra: "Cậu chủ, cậu chán ghét tôi sao?"  

"Không ghét."  

Tô Thương hắng giọng một cái rồi nói: "Có điều, trai gái khác nhau, cô là con gái, chúng ta đừng dựa vào quá gần nhau."  

"Vì sao mà không thể dựa vào quá gần chứ?"  

Đôi mắt đẹp của Thục Phân đầy nghi ngờ, vừa nói, vừa hết lần này đến lần khác tiến vào gần Tô Thương, nhất thời cảm thấy tình cảnh này thật tuyệt vời.  

"Bởi vì...."  

Tô Thương vội vàng nói: "Khụ khụ, Thục Phân, cô nhanh mặc quần áo vào đi."  

"Mặc quần áo? tôi từ trước đến nay chưa từng mặc quần áo, tại sao phải mặc quần áo, tôi thấy thế này rất đẹp mà." Thục Phân cúi đầu nhìn vào cơ thể của mình, rõ ràng là rất hài lòng với cơ thể của mình.  

"Cái này...bên ngoài lạnh như vậy, không mặc quần áo thì sẽ bị lạnh hỏng hết người đó." Tô Thương thuận miệng nói ra.  

"Tôi không sợ lạnh."  

Thục Phân vừa cười vừa nói: "Cậu chủ, tôi có thể không cần mặc quần áo rồi chứ?"  

"Không được!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Tôi lệnh cho cô, nhất định phải mặc quần áo, trước tiên cô cứ ở trên giường, dùng chăn che người lại, tôi ra ngoài mua quần áo cho cô!"  

"Được thôi."  

Thục Phân có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tô Thương nói mà làm theo, dùng chăn che lại cơ thể, để lộ đầu ra bên ngoài, một khuôn mặt trong sạch không dính bụi trần, nghiêng nước nghiêng thành.  

"Đúng rồi."  

Tô Thương đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Thục Phân, trước đó tôi có truyền cho cô một kiến thức về tu chân, lần này cô đột phá đên Trúc cơ, có cảm giác khác biệt gì khi đến trái đất không?"  

"Có."  

Thục Phân trả lời lại nói: "Cậu chủ, quy luật pháp tắc ở trái đất khá kì lạ nha."  

"Ở đây, sức mạnh của người tu chân ở đây sẽ được phóng đại gấp mấy lần, Trúc cơ có thể bay trên không trung, chém núi bằng tay không." 
 
Chương 892


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thục Phân nói tiếp: "Nhưng đột phá ở trái đất, cực kỳ khó khăn."  

"Theo kinh nghiệm mà anh truyền cho tôi mà nói, người tu chân đột phá đến Trúc cơ, là sẽ không thể dẫn tới lôi kiếp, nhưng ở trái đất lại phải trải qua tẩy lễ lôi kiếp."  

Advertisement

Nhắc đến lôi kiếp, Thục Phân rướn cổ lên, kiêu ngạo nói: "Có điều lôi kiếp đối với hồ ly chín đuôi chúng tôi mà nói, đây chỉ là thủ đoạn làm mạnh mẽ cơ thể hơn mà thôi, không đáng nhắc tới."  

"Cậu chủ, đêm qua anh có thấy, tôi lợi hại không?"  

Advertisement

Thục Phân nhìn Tô Thương, bộ dạng này giống như đang nói, nhanh khen tôi một câu.  

"Lợi hại."  

Tô Thương cười cười, đưa tay sờ lên đầu Thục Phân, sau đó mới ý thức được Thục Phân đã là hình người rồi, lúng túng đỏ ửng mặt, lui về sau hai bước, lập tức nói: "Thục Phân, cô đặt chân đến Trúc cơ, có thể tu luyện một ít bí thuật rồi, chỗ này của tôi có một chút bí thuật tu luyện của yêu tộc, bây giờ tôi truyền lại cho cô nhé."  

"Cậu chủ, không cần đâu."  

Thục Phân lắc đầu, nói: "Không biết vì sao, sau khi tôi phản tổ, trong đầu xuất hiện nhiều ký ức, trong đó có bí thuật, hình như là rất mạnh."  

"Thế à."  

Tô Thương nhìn kỹ Thục Phân một chút, kết luận Thục Phân có lai lịch không đơn giản như vậy, có lẽ cũng với vị tiên đế cửu vĩ hồ duy nhất kia, có quan hệ rất lớn với nhau.  

Nhưng mặc kệ lai lịch của Thục Phân lớn ra sao, bây giờ cô ấy chỉ có một thân phận, đó chính là linh thú của Tô Thương.  

Một khi ký kết khế ước chủ tớ, trừ khi chủ nhân đồng ý, nếu không tuyệt đối không có khả năng giải trừ được, dù là đại tiên đế của Huyền Thiên Tiên Vực cũng không thể thay đổi được.  

Vì thế, Tô Thương tất nhiên không cần lo lắng Thục Phân trở thành mối đe dọa đối với mình.  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền không hỏi tới chuyện bí thuật nữa, mà nói: "Được, Thục Phân, cô đợi ở đây, tôi đi mua quần áo cho cô."  

"Ừm."  

Thục Phân xinh đẹp mỉm cười, nhắc nhở: "Cậu chủ, đừng quên mua mấy bộ quần áo bên trong nhất nha."  

"Quần áo bên trong nhất sao?" Tô Thương dừng một lúc, nhất thời không kịp phản ứng lại.  

"Ừm, chính là... chính là...con gái đều sẽ mặc cái loại đó đó." khuôn mặt ngọc của Thục Phân đỏ ửng lên giải thích.  

"Khụ khụ."  

Tô Thương nhất thời hiểu được, thoáng có chút xấu hổ, sau đó đổi lại nói: "Không đúng nha, Thục Phân, đến những thứ con gái mặc bên trong cũng biết, vừa rồi lại giả vờ ngây thơ như vậy, hỏi tôi sao lại phải mặc quần áo, cô có phải đang đùa cợt tôi đúng không?"  

"Đúng vậy á."  

Thục Phân lộ ra một nụ cười, sau đó thè lưỡi ra, cực kỳ đáng yêu.  

F*ck!  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 893


"Cậu chủ thật biết xấu hổ, con người đều dối trá như vậy à, rõ ràng trong lòng nghĩ, mà lại không hành động."  

"Ừm hửm, dù sao mình cứ luôn ở bên cạnh cậu chủ, sớm muộn cũng có một ngày, mình sẽ để anh ấy cùng nằm một chỗ trên giường với mình."  

Advertisement

Sau khi đưa mắt nhìn Tô Thương, đôi mắt đẹp của Thục Phân toát ra một nụ cười gian xảo, giống như ăn chắc Tô Thương vậy.  

...  

Rời khỏi biệt thự bờ sông, Tô Thương qua căn phòng sát bên nhìn  vào.  

Advertisement

Tôi hôm qua.  

Anh không để Thục Phân vào phòng mình, mà ở một phòng khác.  

Bởi vì, mười người Liễu Uyển  m lúc ấy đang ở trong phòng lợi dụng ánh trăng mà tu luyện.  

Sau khi đi vào phòng mình, Tô Thương phát hiện bọn người Liễu Uyển  m, quanh thân tản ra ánh sáng âm hàn, họ vẫn đang tu luyện Quảng hàn quyết.  

"Tối qua các cô ấy hấp thụ lực lượng của ánh trăng, nhưng Quảng hàn quyết cấp bậc rất cao, muốn nhập môn không phải chuyện đơn giản, nên không quấy rầy bọn họ."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đi xuống khỏi lầu ba.  

Ngay sau đó.  

Anh chuẩn bị lái xe để đi mua một ít quần áo cho Thục Phân, kết quả nhận được điện thoại của Lý Nguyệt.  

"Tô Thương, hôm nay anh có thời gian không, nếu có thì đến nhà em một chuyến, mẹ em nói muốn gặp mặt anh." Trong điện thoại, Lý Nguyệt nhỏ giọng nói.  

"Lý Nguyệt, nói cũng không biết nói nữa, cái gì mà có thời gian hay không chứ, hừm, bất kể là có thời gian hay không, hôm nay cũng phải đến nhà họ Lý, nếu không thì sau này đừng có đến nữa!"  

Tô Thương không trả lời, trong điện thoại liền truyền đến tiếng mẹ vợ Hàn Vân.  

"Mẹ, con đang nói chuyện với Tô Thương mà, mẹ đừng có nói được không chứ."  

Sau khi Lý Nguyệt trách móc mẹ, lại quay sang nói tiếp: "Tô Thương, anh đừng nghe mẹ nói lung tung, nếu có thời gian thì anh đến, không thì thôi nha."  

"Vợ, sao lại không có thời gian chứ, anh đang định qua tìm em đây."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Em cứ ở nhà chờ đó, anh lập tức qua liền."  

"Ừm, đi cẩn thận nhé." Lý Nguyệt ân cần nói.  

"Được."  

Tô Thương cười cười, sau đó cúp điện thoại, lái xe đến thẳng trang viên nhà họ Lý.  

Vì bây giờ là ban ngày, người trên phố tương đối nhiều, hơn nữa anh ấy cũng không gấp.  

Cho nên.  

Tô Thương không sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai mà lựa chọn lái xe.  

Không bao lâu sau, anh ấy đã lái xe tới trang viên Lý gia.  

cha vợ Lý Khuê Võ đã chờ sẵn ở bên ngoài.  
 
Chương 894


Thấy Tô Thương xuống xe, Lý Khuê Võ mặt mang tươi cười tiến lên trước: “Tô Thương, con tới rồi sao, mau, vào trong chào hỏi đi.”  

“Cha vợ, khách khí với con làm gì chứ.”  

Advertisement

Tô Thương cười, ngược lại thắc mắc nói: “Đúng rồi, cha vợ, mẹ vợ tìm con có chuyện gì thế, sao nghe giọng điệu hình như không vui lắm.”  

“Còn không phải vì tối ngày hôm đó sao, con và Lý Nguyệt…… Khụ khụ, nha đầu Kỳ Kỳ kia nhanh mồm nhanh miệng, đã nói chuyện của các con cho mẹ vợ rồi.”  

Advertisement

Lý Khuê Võ nhắc nhở: “Tô Thương, mẹ vợ con đã chăm sóc Nguyệt vô cùng kỹ càng từ nhỏ, dạy con bé tri thư đạt lý, bồi dưỡng con bé thành tiểu thư khuê các, nhưng trước khi kết hôn với con, lại……”  

“Sau khi mẹ vợ con biết thì vô cùng tức giận, đừng nói bà ấy, ngay cả cha, cũng có cảm giác cải trắng mình khổ cực trồng ra lại bị heo uốn cong.”  

Lý Khuê Võ nói tiếp: “Lát nữa con gặp mẹ vợ, mặc kệ bà ấy nói gì, con cứ coi như không nghe thấy, đừng chấp nhặt với bà ấy, bà ấy chỉ phát tiết một chút thôi, qua đi thì không sao nữa đâu.”  

“Con hiểu rồi.”  

Tô Thương cười gật đầu, sau đó nói: “Có điều cha vợ, hai ta cùng nhau tới quán bar, giao tình này không phải bình thường, đến lúc đó cha phải nói giúp con hai câu thật hay.”  

“Tô Thương, cậu có chút được một tấc lại muốn tiến một thước rồi, Lý Nguyệt là con gái tôi, cậu làm chuyện không tuân thủ quy củ, còn muốn tôi giúp cậu hoà giải?” Lý Khuê Võ có chút không vui.  

“Cha vợ, chỉ cần cha giải vây giúp con, sau khi chuyện ổn thỏa rồi, con sẽ đưa cha tới Ngọc Chỉ Tiên Cảnh bóp chân và tắm.” Tô Thương hứa hẹn.  

“Ngọc Chỉ Tiên Cảnh!”  

Lý Khuê Võ lập tức thay đổi suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng, sau đó lại bắt đầu trốn tránh, vỗ bả vai Tô Thương, nghiêm trang nói: “Tô Thương, lời này khách khí quá, chúng ta rất nhanh sẽ thành người một nhà, giúp con chẳng phải là lẽ thường sao, yên tâm đi, chỉ cần có cha vợ ở đây, mẹ vợ sẽ không dám chỉ trích con đâu.”  

“Vậy phải nhờ cha vợ rồi.” Tô Thương cười nói.  

“Đừng khách khí với cha.”  

Lý Khuê Võ cười, sau đó bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, Tô Thương, về thân phận khác của con, ông con đã nói cho Lý gia rồi, tiểu tử con vậy mà lại là Tô Huyền Thiên.”  

“Hừ, con làm việc này không chân thực chút nào cả, hại chúng ta cho rằng Lý Nguyệt đã làm gì có lỗi với con, Tô Thương, con nói đi, định đền bù thế nào đây?” Lý Khuê Võ sắc mặt bất thiện nói.  

“Khụ khụ.”  

Tô Thương hắng giọng, tiếp đó nói: “Hay là, cha vợ, sau khi tới Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, con lại dẫn cha tới quán bar Dạ Sắc, chỗ kia không thua kém gì Ngọc Chỉ Tiên Cảnh đâu.”  

“Thật sao?”  

Lý Khuê Võ nháy mắt bị hấp dẫn, ngược lại càng thêm nghiêm mặt nói: “Tô Thương, đừng tưởng rằng mời tôi tới hai chỗ này, tôi sẽ tha thứ cho cậu, cậu lừa tôi quá thảm.”  

“Cha vợ, vậy cha nói đi, làm thế nào cha mới có thể nguôi giận.” Tô Thương bất đắc dĩ nói.  

“Hừ!”  
 
Chương 895


Lý Khuê Võ nghe vậy, liền nhìn Tô Thương, nghiêm trang nói: “Tôi muốn cậu mời tôi đến quán bar Dạ Sắc hai lần!”  

???  

Tô Thương tức khắc một đầu hắc tuyến, cảm tình của cha vợ chỉ đợi anh ấy ở đó thôi sao.  

Advertisement

Thôi bỏ đi.  

Hai lần thì hai lần, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.  

Tô Thương vui vẻ đáp ứng, sau đó cùng Lý Khuê Võ tiến vào trang viên Lý gia.  

Advertisement

Vài phút sau.  

Tô Thương cùng Lý Khuê Võ xuất hiện trong phòng khách ở trang viên.  

Trong phòng khách, chỉ có Lý Kỳ Kỳ đang xem TV.  

Cô ta để chân trần nằm trên sô pha, một bên xem thần trù Tiểu Phúc Quý, một bên ăn khoai tây chiên.  

“Kỳ Kỳ, sao lại chỉ có một mình con, mẹ và chị con đâu?” Lý Khuê Võ hỏi.  

“À, hai người họ đang nấu cơm trong phòng bếp.” Lý Kỳ Kỳ đáp lại.  

“Cha tới phòng bếp nhìn xem, Kỳ Kỳ, ngồi tâm sự với anh rể đi.”  

Lý Khuê Võ bỏ lại một câu, liền bước vào phòng bếp bên kia.  

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Kỳ Kỳ và Tô Thương.  

Ánh mắt Lý Kỳ Kỳ dừng trên người Tô Thương, cười chào hỏi: “Anh rể tới rồi hả.”  

“Ừm.”  

Tô Thương gật đầu, tiếp đó hưng sư vấn tội nói: “Kỳ Kỳ, tôi nghe nói cô nói chuyện của tôi với chị cô cho mẹ vợ rồi?”  

“Tôi…… Tôi lỡ miệng.”  

Lý Kỳ Kỳ giải thích một câu, sau đó lại bổ sung: “Hơn nữa, ngày đó anh dỡ tường ra, cho dù tôi không nói, mẹ tôi sớm hay muộn cũng sẽ biết.”  

“Được, không so đo với cô.”  

Tô Thương liếc mắt nhìn Lý Kỳ Kỳ một cái, tiếp đó hỏi: “Kỳ Kỳ, Lý Nguyệt và mẹ vợ đang nấu cơm, sao cô lại không tới hỗ trợ?”  

“Tôi không biết nấu cơm, chẳng phải tôi đang học nấu ăn đây sao.” Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nói.  

Học nấu ăn?  

Xem thần bếp Tiểu Phúc Quý học tập trù nghệ?  

Cô đúng là nhân tài đấy.  

Tô Thương liếc nhìn Lý Kỳ Kỳ một cái, thực sự không còn gì để nói nữa.  

“Cậu tới rồi à.”  

Đúng lúc này, Hàn Vân Hà và Lý Nguyệt từ trong phòng bếp đi ra.  

Trong đó, Hàn Vân Hà nhìn Tô Thương, mặt vô biểu tình nói một câu tiếp đón.  

Lý Nguyệt đứng bên cạnh Hàn Vân Hà, trên người đeo, mặt còn dính bột mì, nhìn qua có chút đáng yêu.  

“Mẹ vợ.”  

“Vợ.” 
 
Chương 896


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương trước sau chào hỏi hai người.  

“Gọi mẹ vợ gì hả, còn nữa, ai là vợ cậu?”  

Advertisement

Hàn Vân Hà sắc mặt bất thiện nói: “Tô Thương, mong cậu chú ý lời nói, Lý Nguyệt vẫn chưa kết hôn với cậu, nếu bây giờ cứ xưng hô như thế, có phải quá sớm không?”  

Tô Thương sờ mũi, xấu hổ đứng một bên, không biết nên nói gì mới tốt.  

Advertisement

“Mẹ!”  

Lý Nguyệt nhìn thoáng qua Hàn Vân Hà, có chút không vui, sau đó đi tới bên người Tô Thương, nhỏ giọng nói: “Tô Thương, anh muốn gọi em thế nào thì gọi, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi.”  

“Ừm.” Tô Thương cười gật đầu.  

“Ai, con gái lớn trong nhà đúng là quả bom nổ chậm mà!”  

Hàn Vân Hà thở dài một hơi, ánh mắt dừng trên người Tô Thương, lạnh lùng nói: “Tô Thương, chuyện cậu là Tô Huyền Thiên, tôi đã biết rồi.”  

“Một khi đã như vậy, Lý gia chúng ta không nợ cậu gì cả, có một số việc, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.” Hàn Vân Hà nhàn nhạt nói.  

Lý Nguyệt thấy mẹ bày ra thái độ này, liền chủ động nắm tay Tô Thương, bày tỏ tình cảm của mình.  

Tô Thương trong lòng ấm áp, gắt gao cằm bàn tay ngọc ngà của vợ, nở nụ cười sủng ái với Lý Nguyệt, sau đó đón nhận ánh mắt của Hàn Vân Hà: “Dì cứ nói đi, đừng ngại.”  

“Hừ!”  

Ánh mắt Hàn Vân Hà dừng trên đôi bàn tay nắm chặt của cả hai, hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Tô Thương, lúc trước tôi đã tiếp nhận cậu, lại nghe Kỳ Kỳ nói về chuyện của cậu, mới biết chuyện cậu ăn chơi trác táng đều là ngụy trang cả.”  

“Cậu rất tốt, biết nín nhịn, thực lực hiện giờ cũng cường đại vô cùng, là một thanh niên tài tuấn đáng phó thác.”  

“Vốn dĩ tôi rất vui, cho rằng Lý Nguyệt tìm đúng người rồi, nhưng cậu không nên trước khi kết hôn đã cùng Lý Nguyệt……”  

Nhắc tới chuyện đêm đó, Hàn Vân Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, cậu nói đúng sự thật cho tôi, cậu coi Lý Nguyệt là gì, Lý Nguyệt trong mắt cậu, chỉ là một thứ đồ chơi thôi sao?”  

Tô Thương nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, nhíu mày nói: “Dì à, dì đang nói gì thế?”  

“Nếu cậu không coi Lý Nguyệt như đồ chơi, thì sao lại phát sinh quan hệ với con bé trước khi kết hôn hả?”  

“Theo tôi thấy, cậu căn bản không yêu Lý Nguyệt, chỉ ham muốn cơ thể con bé mà thôi, đàn ông đều như thế cả, có được rồi thì sẽ không quý trọng nữa!”  

Hàn Vân Hà lạnh lùng nói: “Loại người như cậu, nếu tôi gả Lý Nguyệt cho cậu, chỉ sợ chẳng dùng được bao lâu, cậu sẽ lạnh nhạt với con bé nhỉ?”  

“Tô Thương, tôi nói đúng không, mong cậu hãy thuận theo trái tim trả lời đúng sự thật cho tôi!” Hàn Vân Hà trầm giọng chất vấn.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 897


“Tôi đi ngay đây.”  

Lý Khuê Võ rắm cũng không dám phóng, xách muôi cơm xám xịt trốn vào bếp.  

Advertisement

Wow?  

Thấy Lý Khuê Võ vội vàng quay lại, Tô Thương tức khắc cảm thấy mở rộng tầm mắt.  

Advertisement

Mẹ kiếp, cha vợ à cha vợ, mẹ vợ đâu phải hồng cầm mãnh thú, sợ hãi tới vậy sao?  

Thật đáng khinh đó!  

“Tô Thương!”  

Hàn Vân Hà chăm chú nhìn Tô Thương, lạnh lùng nói: “Không cần tự hỏi, trả lời vấn đề của tôi, Nguyệt trong lòng cậu, rốt cuộc là gì!”  

“Mẹ……”  

Lý Nguyệt thấy vậy, muốn ngăn cản mẹ.  

“Con cũng đừng nói chuyện!” Hàn Vân Hà trách cứ: “Hôm nay không hỏi rõ ràng, về sau mẹ tuyệt đối không cho phép con gặp lại Tô Thương nữa!”  

Lý Nguyệt nhìn mẹ cố chấp đến vậy, không nhiều lời nữa, chỉ là bàn tay nắm tay Tô Thương càng thêm dùng sức.  

Nhận thấy vợ đang khẩn trương, Tô Thương cúi đầu, ôn nhu trấn an: “Vợ à, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”  

“Ừm.”  

Cảm xúc của Lý Nguyệt ngay lập tức dịu xuống, gương mặt ngọc ngà tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười.  

Hàn Vân Hà nhìn thấy một màn này, trong lòng đã tán thành Tô Thương vài phần.  

Thực ra bà ấy cũng không cố ý gây khó dễ Tô Thương.  

Làm mẹ, ai chẳng muốn gả con gái mình cho người đáng tin cậy, quãng đời còn lại sau này, hạnh phúc mỹ mãn.  

Hàn Vân Hà giờ này khắc này, sở dĩ bày ra vẻ mặt này với Tô Thương, chính là đang khảo nghiệm Tô Thương.  

Đầu tiên.  

Bà ấy muốn xem tính tình Tô Thương thế nào, trước kiểu gây khó dễ này, Tô Thương có bản tính tất lộ, nổi trận lôi đình hay không.  

Nếu Tô Thương xúc phạm bà ấy, đã nói lên tâm tình Tô Thương không tốt, ít nhất tính tình không tốt, Nguyệt đi theo anh ấy, về sau tất nhiên sẽ bị khinh bỉ.  

Nhưng hiện tại Tô Thương không hề tức giận, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười, thậm chí trấn an Nguyệt.  

Điều này đã đủ nói rõ, tính cách Tô Thương không tồi, ải thứ nhất coi như đã qua rồi.  

Tuy nhiên.  

Hàn Vân Hà vẫn muốn nghe câu trả lời của Tô Thương, con gái mình trong lòng Tô Thương, rốt cuộc có địa vị thế nào.  

Điểm này, vô cùng quan trọng!  

“Dì à.”  

Đúng lúc này, Tô Thương đón nhận ánh mắt Hàn Vân Hà, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo nói: “Về vấn đề của dì, câu trả lời hiện tại của con không còn quan trọng nữa.” 
 
Chương 898


“Con có thể nói cho dì, Nguyệt trong lòng con, là độc nhất vô nhị, người con yêu nhất chính là em ấy.”  

“Nhưng những lời này, trống rỗng vô lực, nói ra không có ý nghĩa gì, chưa chắc dì sẽ tin con.”  

Advertisement

Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, nhìn Lý Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Dì, dì cứ xem sau này con làm thế nào là được, nếu con khiến Nguyệt không vui, con sẵn sàng nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào!”  

“Còn về đêm đó con và Nguyệt phát sinh quan hệ…… Chúng con chỉ là tình cảm đậm sâu, làm chuyện nên làm, không thể nói lên việc con coi nguyệt như món đồ chơi!”  

Advertisement

Tô Thương thâm tình chân thành nói: “Bởi vì con yêu em ấy, em ấy cũng yêu con, con biết từ nay về sau, người đàn ông của em ấy chỉ có thể là con, con cũng nguyện ý chiếu cố em ấy suốt quãng đời còn lại sau này, cho em ấy hạnh phúc, cho nên, con lấy đi lần đầu tiên của em ấy, không thẹn với lương tâm!”  

“Tô Thương!”  

Lý Nguyệt nghe được lời này, cảm động đến phát khóc, trực tiếp nhào vào lòng Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương.  

Tô Thương cũng vươn tay ôm Lý Nguyệt, hai người lao vào ôm nhau.  

Hàn Vân Hà thấy một màn như vậy, tức khắc lộ một mặt tươi cười vui mừng.  

Quá rõ ràng rồi, đối với câu trả lời của Tô Thương, bà ấy tương đối vừa lòng.  

Có vài thứ, chẳng thể nào giả được, từ trong ánh mắt Tô Thương, Hàn Vân Hà có thể thấy được cậu ấy đối con gái bà ấy tràn đầy tình yêu.  

Cho nên, bà ấy rất vui mừng, chân chính tiếp nhận Tô Thương, sắc mặt cũng theo đó dịu dàng hơn.  

“Được rồi, làm trò ôm ôm ấp ấp trước mặt gia trưởng, không ngại sao.”  

Hàn Vân Hà cười nói: “Gần mười một giờ rồi, lát nữa sẽ ăn cơm trưa, Tô Thương, lưu lại ăn cơm xong rồi hãy đi.”  

“Dì.”  

Tô Thương buông lỏng Lý Nguyệt, đón nhận án mắt Hàn Vân Hà, cười nói: “Câu trả lời vừa rồi của con, đã qua ải chưa?”  

“Cậu gọi tôi là gì?” Hàn Vân Hà không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại.  

“Dì.”  

“Dì cái gì hả, gọi mẹ vợ.” Hàn Vân Hà nghiêm mặt nói.  

“Vừa rồi không phải dì đã nói, vẫn chưa thành hôn, không cho phép con gọi dì……”  

“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Hàn Vân Hà nhẹ nhàng cười nói: “Tô Thương, tiểu tử nhà cậu, rõ ràng biết mình qua ải rồi, còn cùng tôi giả ngu giả ngơ phải không?”  

“Ha ha.” Tô Thương sờ mũi, cười nói: “Mẹ vợ anh minh, cha vợ cưới mẹ, đúng là tam sinh hữu hạnh.”  

“Đừng vuốt mông ngựa nữa.”  

Hàn Vân Hà cười, rồi nói: “Con ra phòng khách nghỉ ngơi chút đi, Nguyệt, vào bếp với mẹ, mẹ dạy cho con vài món sở trường, chờ sau này con với Tô Thương tạo thành gia đình nhỏ rồi, có thể làm cho Tô Thương ăn.”  

“Vâng.”  

Lý Nguyệt gật đầu, sau khi tạm biệt Tô Thương, liền cùng Hàn Vân Hà tiến vào bếp.  

“Mẹ tôi không dễ dàng xuống bếp đâu, nhưng bà ấy nấu cơm rất ngon.”
 
Chương 899


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đi rồi, Lý Kỳ Kỳ cười nói: “Anh rể, anh có lộc ăn lắm đây.”  

“Ha ha, tôi chưa từng hưởng qua tay nghề mẹ vợ, hôm nay vừa vặn thử một lần.”  

Advertisement

Tô Thương nhẹ nhàng cười, sau đó đi tới, đoạt khoai tây chiên của Lý Kỳ Kỳ.  

“Anh!”  

Lý Kỳ Kỳ đi dép lê đứng lên, thở hổn hển nói: “Đồ ăn vặt của em vợ anh cũng đoạt, có biết xấu hổ không hả!”  

Advertisement

“Buổi sáng chưa ăn cơm, lót dạ trước đã.”  

Tô Thương vừa ăn vừa nói: “Cô bán đứng tôi, nói chuyện đêm đó cho mẹ vợ, nửa gói khoai tây chiên này, coi như cô bồi tội đi.”  

“Hừ!”  

Lý Kỳ Kỳ bĩu môi, thấy khoai tây chiên sắp bị ăn hết rồi, không tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi: “Anh rể, em trai Tinh Hà của tôi đâu rồi, mấy ngày không gặp cậu bé, ôi có chút nhớ rồi.”  

“Cô muốn nó đưa cô đến chợ đen Cửu môn đánh cướp à?” Tô Thương hỏi ngược lại.  

“Cái…… Cái gì đánh cướp.”  

Lý Kỳ Kỳ vội vàng giải thích: “Chuyện trước đó không liên quan gì đến tôi cả, là cậu bé quyết chí muốn làm tội phạm.”  

Tô Thương cười nói: “Được rồi, không cần giải thích, không nhắc tới những chuyện đó nữa, Tinh Hà đang ở trang viên Tô gia, nếu cô muốn gặp nó thì tới đó đi.”  

“A ừm, anh rể, tôi đi trước đây.”  

Lý Kỳ Kỳ cười nói, gấp không chờ nổi muốn đi tìm Tô Tinh Hà, cô ta đã có thể trông cậy vào Tô Tinh Hà đưa cô ta đi thăng cấp rồi.  

“Cô không ở lại ăn cơm trưa à?”  

“Không ăn, cơm mẹ tôi nấu tôi ăn thường xuyên lắm, không hiếm lạ gì với tôi nữa rồi.”  

Để lại một câu, Lý Kỳ Kỳ sốt ruột chạy khỏi phòng khách.  

“Cô không ăn, vừa khéo tôi có thể ăn thêm nhiều chút.”  

Tô Thương nhẹ nhàng cười, sau đó ngồi trên sô pha, vừa xem TV, vừa chờ cơm trưa.  

Tuy rằng với cảnh giới này của anh ấy, nhu cầu ăn uống không lớn, nửa tháng ăn cơm một lần cũng chẳng có việc gì, tuy nhiên đối với tiệm ăn tại nhà của mẹ vợ, anh ấy vẫn rất mong chờ.  

Khoảng mười hai giờ trưa, cuối cùng cũng được ăn cơm.  

Lý Khuê Võ và Hàn Vân Hà, bưng đồ ăn ra bàn.  

Tô Thương ở Lý Nguyệt cùng đi xuống, đi vào nhà ăn, anh ấy vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, tức khắc ngây người, chờ mong trong mắt biến thành kinh ngạc.  

Ớt xanh xào kỷ tử, canh trứng kỷ tử, kinh tương kỷ tử, thịt kho tàu kỷ tử…… Tất cả đều là kỷ tử……  

Tô Thương trợn tròn mắt.  

Đây chính là kỷ tử trong miệng cha vợ nói sao?  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 900


Hàn Vân Hà hiểu rõ, chỉ khi mình đối tốt với con rể, thì con rể mới có thể càng thêm yêu Lý Nguyệt, vì thế bà ấy tất nhiên sẽ không lạnh nhạt với Tô Thương rồi.  

"Ừm...được, cảm ơn mẹ vợ đã chiêu đãi."  

Advertisement

Tô Thương dừng một chút, sau khi kịp phản ứng liền ngồi bên cạnh Lý Nguyệt.  

"Ăn đi, mấy cái đồ ăn này, mẹ cùng làm với Lý Nguyệt, con ăn nhiều một chút nha." trên mặt Hàn Vân Hà nở nụ cười khách sáo.  

Advertisement

"Được."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức cầm đũa, lại không gắp được, thật sự là không biết gắp cái nào hết.  

"Thế nào hả, Tô Thương, không có món con thích ăn sao?" Hàn Vân Hà dò hỏi.  

"Mẹ vợ."  

Tô Thương sờ lên mũi, cười khổ nói: "Cái đó, kỳ thật con không thích ăn kỷ tử, trưa nay con chỉ cần ăn cơm trắng là được rồi, mấy thứ đồ này mẹ vẫn nên để lại cho cha vợ đi, ông ấy khá yếu, cần đồ bổ dưỡng hơn con."  

"Tên khốn này, con nói lung tung gì đấy."  

Lý Khuê Võ bên cạnh nghe nói như thế, nhất thời mặt mũi đầy xấu hổ, xám xịt mặt mũi mà nói: "Cha vợ con khỏe như trâu đó nha, bình thường cũng không cần phải ăn kỷ tử."  

"Trâu?"  

Ai ngờ, Hàn Vân Hà nghe vậy, châm chọc khiêu khích nói: "Lý Khuê Võ, ông chỉ là ốc sên* thôi, cả ngày chậm chạp lề mề."  

*Trâu  (牛) có âm đọc là ‘níu’, ốc sên (蜗牛) có âm đọc là ‘wōníu’. Ý của tác giả muốn nói  Hàn Vân Hà cho rằng Lý Khuê Võ cũng là ‘níu’ (trâu), nhưng là ‘wōníu’ (ốc sên).  

"Khụ." Lý Khuê Võ càng thêm lúng túng, giật giật tay áo Hàn Vân Hà, nhỏ giọng nói: "Vân Hà, trước mặt con rể, chừa cho anh chút mặt mũi với chứ."  

Lúc này Hàn Vân Hà mới không nói tiếp.  

Tô Thương và Lý Nguyệt bên cạnh, thấy cảnh này lại ồn ào cười thành tiếng.  

"Tô Thương."  

Hàn Vân Hà thấy vậy, nhìn qua Tô Thương, nghiêm túc nói: "Cười cái gì mà cười, đừng tưởng mẹ không biết nha."  

"Sáng hôm đó, là con vịn tường đi ra khỏi phòng Lý Nguyệt còn gì, con so với cha vợ con cũng không khá hơn chút nào đâu nha, ăn nhiều kỷ tử đi, tốt cho con, tốt với cả Lý Nguyệt nữa." Hàn Vân Hà nghiêm túc nói.  

"Con..."  

Lần này đến lượt Tô Thương lúng túng, dưới ánh mắt uy hiếp của mẹ vợ, đành phải gắp lên một miếng thịt kho tàu kỷ tử, bỏ vào trong miệng.  

"Con nhìn con xem, lịch sự chút chứ, ăn kỷ tử, con phải dùng cái này."  

Hàn Vân Hà cười cười, sau đó đưa cho Tô Thương một cái muỗng, nói tiếp: "Cầm cái muỗng này, múc lên mà ăn, lần sau có thể đừng vịn tường nữa không hả, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm."  

Tô Thương hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào, nhưng mẹ vợ đã mở miệng, anh ấy đành phải nhận lấy cái muỗng, múc từng muỗng từng muỗng lên ăn.  

Lý Nguyệt bên cạnh thấy vậy, cũng không ngăn cản, ngược lại cũng khuyên Tô Thương ăn nhiều một chút.  
 
Chương 901


Cô ấy cảm thấy khi mẹ không nói chuyện, thì Tô Thương lại ăn nhiều kỷ tử hơn.  

...  

Bữa cơm trưa kéo dài mười mấy phút, cuối cùng cũng xong.  

Sau đó, Tô Thương cùng Lý Nguyệt và mẹ vợ, ngồi trong phòng khách xem ti vi.  

Còn về Lý Khuê Võ, thì thành thạo qua nhà bếp rửa sạch bát đũa.  

"Mẹ vợ."  

Tô Thương nhìn thấy hình ảnh cha vợ bận rộn như thế, bỗng nhiên thấy đau lòng, liền nói: "Con đi giúp ông ấy nhé."  

"Không cần."  

Hàn Vân Hà lắc đầu nói: "Tô Thương, con phải nhớ kỹ, đàn ông phải tránh xa nhà bếp, sau này chuyện ở nhà bếp, con đừng có hỏi nữa."  

Tô Thương sờ sờ lên mũi, cười khổ nói: "Thế cha vợ..."  

"Ông ấy không giống con."  

Hàn Vân Hà nói nghiêm túc: "Con là người làm việc lớn, tương lai thành tựu không thể đoán trước được, không nên để nhà bếp hạn chế, cha vợ của con cả đời đã chủ định tầm thường không có chí tiến thủ, không nói dối con chứ bình thường đều là ông ấy xuống bếp nấu cơm, hôm nay chỉ để ông ấy rửa chén thôi, trong lòng ông ấy đã đắc ý lắm rồi đó.  

???  

F*ck, cha vợ mình bình thường trôi qua thảm như vậy sao?  

Tô Thương không nhịn được mà nghĩ lên một câu, trong lòng cứ bùi ngùi mãi.  

Hôn nhân hả, rốt cuộc mang lại được cái gì cho đàn ông chứ, cuối cùng là một mình cha vợ, chống đỡ lại tất cả.  

"Tô Thương."  

Lúc này, Hàn Vân Hà nhìn sang Tô Thương, đi vào vấn đề chính: "Hai đứa con của con, bây giờ vẫn ổn chứ."  

Tô Thương nhất thời sững sờ, do dự nói: "Mẹ vợ, mẹ đã biết hết rồi sao."  

"Ừm."  

Hàn Vân Hà gật đầu nói: "Lý Nguyệt nói với mẹ, năm đó con và con nhỏ nhà họ Giang kia, xảy ra quan hệ, cô ấy đã sinh cho con một đôi long phượng, bây giờ đã 4 tuổi rồi."  

"Mẹ vợ, con..."  

"Con không cần lo lắng, mẹ cũng không trách con."  

Hàn Vân Hà cười cười nói: "Chuyện của 5 năm trước, không thể trách con, Lý Nguyệt nói cho mẹ biết, con cũng là trúng kế của người khác."  

Bây giờ Lý Nguyệt đồng ý chấp nhận Giang Tuyết Nhi, mẹ tất nhiên không có ý kiến gì rồi."  

Hàn Vân Hà tiếp tục nói: "Huống hồ gì, với thân phận và thực lực của con, phụ nữ bên cạnh đông đảo, cũng là bình thường, đàn ông ưu tú mới có thể hấp dẫn ong bướm được."  

"Nhưng mà, mẹ muốn con cam kết, dù cho con có bao nhiêu phụ nữ đi nữa, thì tình yêu của con với Lý Nguyệt, đều phải luôn chung thủy, không được phụ nó, nếu không thì..."  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom