Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 862


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám sương mù đen nên tan biến và trở lại vào cơ thể của Đỗ Minh Viễn trong một hình dạng khác, chờ đợi lần triệu tập tiếp theo của ông ta.  

Nhưng cùng với hành động giơ tay lên của Tô Thương, đám sương mù đen kia dần dần lại ngưng tụ lại, rồi lại bay vào trong lòng bàn tay của Tô Thương.  

Advertisement

Giờ này phút này.  

Một tay Tô Thương cầm lấy đám sương mù đen, đám sương mù ở trong tay anh không ngừng giãy dụa, nhưng lại không có cách nào thoát ra được.  

Advertisement

"Đừng phí sức nữa, bí thuật câu hồn của tôi, là dùng để câu những hồn phách của thần tiên, mà ông chỉ là một tên luyện võ mà thôi, tuyệt đối sẽ không thoát được khỏi bàn tay của tôi đâu."  

Tô Thương lạnh lùng uy hiếp đám sương mù đen này: "Tôi khuyên ông ngoan ngoãn chút đi, nếu ông còn dám động đậy nữa, coi chừng tôi làm cho ông hồn phi phách tán!"  

Lời này vừa nói ra, đám sương mù đen kia như là nghe hiểu cho nên không dám nhúc nhích, động đậy nữa.  

"Tô Thương!"  

Lúc này, Đỗ Minh Viễn vẫn đang nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đã làm gì ông nội tôi vậy hả!"  

"Ông ta là ông nội ông sao?" Tô Thương nhìn đám sương mù màu đen, rồi lại nhìn sang Đỗ Minh Viễn.  

"Không sai!"  

Đỗ Minh Viễn lạnh giọng uy hiếp nói: "Tô Thương, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, ngay cả Cổ Hồng Nguyệt cũng chết trong tay cậu, nhưng nhà họ Đỗ chúng tôi ở Thâm Thành, trụ cột đông đảo, nhân vật quan trọng còn có thần tông hậu kỳ, cậu tốt nhất là thả ông nội tôi ra, đồng thời cũng thả tôi ra, chuyện này xem như kết thúc."  

"Nếu không nhà họ Đỗ chúng tôi dù đem hết sức mạnh của cả nhà ra cũng sẽ giết chết cậu, không chết không ngừng!" Nói đến cuối cùng, trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn đầy sát ý.  

"Thế sao?"  

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Minh Viễn, híp mắt lại, lạnh giọng nói: "Con người của tôi, không sợ nhất chính là uy hiếp, mà ghét nhất chính là bị người ta uy hiếp!"  

Trong lúc nói, Tô Thương dùng lực của mấy ngón tay, chỉ trong nháy mắt, đám sương mù đen kia bị bóp nát thành năm bảy mảnh.  

Vù!  

Cùng với tiếng thét chói tai, thì đám mây đen kia cũng tiêu tán đi mất, hồn phi phách tán, hoàn toàn trở về với trời đất.  

"Ông nội!"  

Đỗ Minh Viễn nhìn thấy vậy, sắc mặt âm trầm vô cùng, gầm nhẹ nói: "Tô Thương! Cậu nhất định sẽ chết không yên ổn!"  

"Ha ha!"  

"Ông muốn giết tôi, tôi đương nhiên sẽ không lưu tình rồi!"  

Tô Thương bước đến trước mặt Đỗ Minh Viễn, quan sát một lượt rồi lạnh giọng nói: "Trong cơ thể của ông vẫn còn một hồn phách nữa à...đi ra đây cho tôi, câu hồn!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 863


“Ông trung thành thật đấy.”  

Tô Thương nhìn thoáng qua hồn phách đó một cái, dựa vào thần trí của mình, anh muốn tìm hiểu về loại võ công này của nhà họ Đỗ, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ.  

Advertisement

“Ha ha, chẳng qua là thủ đoạn mười hồn nhập thân mà thôi, cũng chỉ có thể mời được một hồn phách, không đủ để dọa người khác, đúng lúc bị mình khắc chế lại hồn phách.”   

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng.  

Advertisement

Lúc trước, Cổ Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Thương, anh ấy cũng không phân tâm mà tỉ mỉ quan sát Đỗ Minh Viễn.  

Sau khi giết hại Cổ Hồng Nguyệt, Tô Thương mới đưa ra tay ra để dò xét, vừa nhìn thì thấy nguyên nhân bà ta mạnh lên là hồn phách trên người, nhất thời nhớ ra bí thuật.  

Ở Huyền Thiên Tiên Vực, cũng có một loại tông phái mời hồn nhập xác, tông phái đó mạnh thật, có tên là Ngự Hồn Tông.   

Ngự Hồn Tông có thể mời được tất cả hồn phách của những người giỏi trong thiên hạ, cho dù là vô số những người mạnh đã chết, bọn họ đều có thể dùng bí thuật, ngưng tụ hồn phách của những người kia một lần nữa, để tiến hành sử dụng.  

Do đó.  

Đệ tử của Ngự Hồn Tông, hàng năm các đệ tử thường lang thang phiêu bạt trong núi, để tìm kiếm mộ của những người mạnh, chuyên làm đầy tớ cho tổ tiên của người khác, dần dần đã chọc giận đến Nữ đế Thanh Hoàng.   

Nữ đế kinh tài tuyệt diễm, tự chế tạo ra một loại bí thuật, tên là câu hồn, chuyên khắc chế Ngự Hồn Tông.  

Cao thủ của Ngự Hồn Tông, vốn dĩ đã rất mạnh, toàn bộ đều hồn nhập xác, còn năng lực của bản thân chúng bình thường thôi.  

Mà bí thuật câu hồn bí thuật, toàn bộ dùng để đối phó với hồn phách, giữ hai tay khi giơ lên, liền có thể dẫn ra được hồn phách lớn mạnh bên trong cơ thể của Ngự Hồn Tông, đánh cho tiêu tan, rồi cho quay về với đất luôn.  

Năm đó.  

Tô Thương dù chưa từng theo kịp Nữ đế Thanh Hoàng, nhưng cũng có được những thành tựu không thua kém gì cô ta.   

Bọn họ cùng ngồi nói chuyện, trao đổi bí thuật lãn nhau, nữ đế liền đem bí thuật câu hồn truyền cho Tô Thương.  

Sau khi Tô Thương đạt có được bí thuật câu hồn, thì không nghiên cứu sâu, chỉ cảm thấy rất vô bổ, không ngờ rằng hôm nay lại có thể phát huy được tác dụng rồi.  

Sau này nếu gặp phải người của nhà họ Đỗ, bất kể sau khi đối phương mời tổ tiên vào cơ thể có mạnh đến bao nhiêu, thì Tô Thương cũng chẳng sợ, chỉ cần giơ tay lên, thi triển câu hồn bí thuật, là có thể khiến nó lộ ra nguyên hình trong nháy mắt.  

Sau khi dò xét qua trí nhớ về hồn phách thuật trong tay, Tô Thương không chần chờ gì nữa, ngón tay liền dùng sức, trực tiếp khiến cho hồn phi phách tán.  

“Tô Thương!”  

Đỗ Minh Viễn chăm chú nhìn Tô Thương, không kiềm được cơn giận cắn răng nói: “Hừ, cậu muốn chết à!”  

“Bây giờ, chuyện cậu là Tô Huyền Thiên, tất nhiên sẽ không lừa giấu được quá lâu, rất nhanh thôi nhà họ Đỗ sẽ biết thân phận của cậu, chuyện của Y Vân sơn trang sự tình, cũng sẽ bị lan truyền khắp toàn bộ giới luyện võ, cậu cứ đợi cơn thịnh nộ của nhà họ Đỗ đi!”   

“Không chỉ có nhà họ Đỗ, mà tất cả các tông phái trong giới luyện võ, đều sẽ không bỏ qua cho cậu, bởi vì bọn chúng  tuyệt sẽ không cho phép Dược Vương điện xuất hiện một thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh như vậy, như thế sẽ ảnh hưởng đến bọn họ áp chế Dược Vương điện!”  
 
Chương 864


Đỗ Minh Viễn cười lạnh lùng nói: “Ha ha ha, Tô Thương, cậu sống không được bao lâu cơ chứ!”  

“Ồn ào quá!”  

Advertisement

Ánh mắt Tô Thương  run lên, chém một nhát, đầu của Đỗ Minh Viễn liền tách ra khỏi cơ thể.    

“Cậu là Tô Thương sao?”  

Advertisement

Đúng lúc này, Đoan Mộc Hải bên cạnh, cảnh giác chăm chú nhìn Tô Thương, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn.  

Anh ta đến Giang Bắc chuyến này, chính là vì muốn giết hại Tô Thương, hủy diệt nhà họ Tô, không ngờ rằng Tô Thương đang ở ngay trước mắt mình.  

“Được đó.”   

Tô Thương nghe vậy, ánh mắt liền dừng lại trên người Đoan Mộc Hải, để lộ ra một nụ cười giễu cợt.  

Bây giờ Cổ Hồng Nguyệt và Đỗ Minh Viễn đã chết, anh ấy có thể chuyên tâm đối phó với Đoan Mộc Hải, đương nhiên là không phải sợ rồi.  

“Tô Thương!”  

Có được câu trả lời chắc chắn, giọng Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói: “Cuộc chiến ở biên giới phía nam mấy hôm trước, người dẫn đầu là vệ sĩ nhà họ Tô, đã giết được mấy chục vạn đại quân của nước D tôi, hôm nay tôi muốn cậu phải bị ngàn dao đâm vào người mới được!”   

“Tốt, vậy cậu qua đây đi.” Tô Thương kiếm Thương Khung trong tay, đứng nguyên chỗ nói.  

Bên cạnh, là Trương Trọng Ngu cũng đối đầu với Đoan Mộc Hải, lộ ra địch ý vô cùng sâu cay.  

Đoan Mộc Hải đương nhiên đã nhận ra, nhìn một Tô Thương một cái, rồi lại nhìn Trương Trọng Ngu một cái nữa, rồi lui về phía sau mấy bước.  

“Chờ một chút, lúc trước ông nội Tô đã nói, ông ấy không cách nào có thể chiến thắng được bốn vị thần tông, chỉ cần giết được hai người, còn lại ông ta thì có giải quyết được rồi.”    

Đoan Mộc Hải tính toán trong lòng: “Dựa vào thực lực của mình đối phó với cây trâm bạc của tên nhà quê này, thì quá là dễ dàng, có thể thực lực của Tô Thương mạnh hơn, mới vừa rồi còn dùng một thân phận quái lạ, có thể ẩn giấu thân phận được trong thiên địa, quái lạ khó lường, hay là chờ ông nội Tô tới rồi nói sau.”  

“Sao vậy, không phải cậu muốn giết tôi à, ra tay đi chứ nhỉ?” Lúc này, Tô Thương  cười cợt nói.  

“Hừ, tôi đang chờ người!” Giọng Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.  

“Chờ người nào vậy?”  

“Tô Thương, đừng tưởng là tôi không biết, mấy người các cậu, đều là đồ đệ của ông nội Tô tôi.”  

Đoan Mộc Hải chăm chú nhìn Tô Thương, cười lạnh nói: "Chẳng trách cậu tuổi còn trẻ, mà có được thực lực như thế, thì ra toàn bộ đều nhờ ông nội Tô tôi hết.”  

“Nhưng Tô Thương, cậu đúng một tên tiểu nhân, vong ân phụ nghĩa, chỉ vì vòng tay chứa đồ, mà lại ra tay với thế hệ sau của ông nội Tô, uổng công làm đồ đệ quá mà!”  

“Hừ, nhưng các người đừng có kiêu ngạo, ông nội Tô tôi còn chưa qua đời, chẳng mấy chốc ông ấy sẽ tới đây, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ phải chết!”  

Nói đến đây, Đoan Mộc Hải nhìn quanh bọn người Trương Nhược Mộc đứng ở đằng xa, khách sao nói: “Mọi người, các ngươi đều là thế hệ sau của ông nội Tô phải chứ.”   

“Yên tâm đi, hôm nay có tôi ở đây, Tô Thương sẽ không làm gì được nhóm người các ngươi đâu, chỉ cần kiên trì một lát, ông nội Tô sẽ chạy tới ngay.”  

Lời vừa nói xong. 
 
Chương 865


Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu ngọc, Triệu Khai Hãn, Hứa Sơn Cư, Hoa Thời Mạc… Tất cả mọi người ở hiện trường, trên khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.   

???  

Có ý  gì vậy?  

Advertisement

Người này chắc là bị ngốc rồi, nói đùa cái gì thế?  

“Ha ha.”  

Advertisement

Trong lòng Tô Thương biết rõ, không nhịn được mà cười ra tiếng.  

“Cậu cười cái gì!” Đoan Mộc Hải lạnh lùng nói.  

“Cái đó…”  

Tô Thương có chút không đành lòng nói cho Đoan Mộc Hải sự việc, cố nín cười chỉ điểm: “Đoan Mộc Hải, cậu biết tôi họ gì sao?”  

“Cậu tên Tô Thương, còn có thể là họ gì chứ, đương nhiên là họ Tô rồi, tưởng tôi là kẻ ngốc sao?” Đoan Mộc Hải tức giận nói.  

“Vậy….”   

Tô Thương nhìn sang Đoan Mộc Hải, vội nói tiếp: “Cậu xem, ông nội Tô của cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, cậu nói xem có lẽ nào, tôi chính là ông nội Tô của cậu không?”   

“Im mồm!”  

Đoan Mộc Hải nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kịp phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, những lời cậu nói chả đáng là gì, chờ ông nội Tô tới, tôi sẽ đầu lưỡi của cậu, để cậu chết không được yên ổn!”,  

“Xem ra cậu là không tin tôi rồi.”  

Tô Thương nhếch miệng, lại phất tay lên, dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dùng giọng nói khàn khàn, truyền âm nói: “Tiểu Hải, bây giờ cậu đã tin tôi là ông nội Tô chưa?”  

“Cái...cái gì!”  

Đoan Mộc Hải tận mắt thấy cảnh này, bỗng trợn to mắt hốc mồm, cả người như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, sâu thẳm trong đáy lòng thì không thể bình tĩnh được.  

Tô Thương cũng là ông nội Tô sao?  

Đây...  

Đoan Mộc Hải không tin nổi, đánh chết anh ta cũng không tin.  

Nhưng dáng vẻ của Tô Thương lúc này, lại còn truyền âm, còn gọi một tiếng Tiểu Hải thân mật.  

Đoan Mộc Hải, tin rồi!  

Tô Thương, chính là ông nội!   

Không!  

Cầu cứu ông nội Tô cái con khỉ ấy, cậu ta cũng là một tên hậu bối nhãi ranh, hơn nữa còn là kẻ thủ của nước D!   

“Vậy là tôi lại nhận Tô Thương là ông nội, đáng chết quá!”   

Vừa nghĩ tới việc mình bị Tô Thương đùa giỡn lâu như vậy, Đoan Mộc Hải liền tức quá hoá giận, tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng phun ra một vũng máu.  

Tức hộc máu mồm, đủ để nhìn ra tâm trạng của Đoan Mộc Hải lúc này.  

“Tô... Thương!”  
 
Chương 866


Đoan Mộc Hải lau đi vết máu còn đọng lại trên khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi, không kìm được cơn giận chăm chú nhìn Tô Thương, biểu lộ sự phức tạp khác thường…  

Advertisement

Giết!  

Tên Tô Thương này, phải chết!  

Advertisement

Đoan Mộc Hải bị tức cho choáng váng đầu óc, đã không còn quan tâm đến tình cảnh hiện tại của mình, xoay người lại nhắm thẳng về phía Tô Thương.  

"Ha ha!"  

"Nếu như ngay lần đầu tiên gặp mặt, ông lựa chọn ra tay với tôi thì có lẽ tôi sẽ chết chắc trong tay ông, nhưng mà bây giờ, ông đã bỏ lỡ đi thời cơ tốt nhất rồi!"  

Tô Thương liên tục cười nhạo, sau đó cầm Thương Khung kiếm trong tay, khởi động đá Thiên Ẩn, thân ảnh trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.  

Thời gian sử dụng của đá Thiên Ẩn là có hạn, nhưng lúc nãy Tô Thương cũng chỉ mới dùng một lát, cho nên bây giờ đương nhiên có thể dùng được nữa.  

Đoan Mộc Hải lập tức dừng chân lại, mặt trầm như nước, cảnh giác quan sát bốn phía.  

Lúc trước ông ta đã lưu ý đến, biết Tô Thương có một loại thủ đoạn thần bí khó lường, cho nên lúc này ông ta cảnh giác liếc nhìn bốn phía, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ đợi Tô Thương tập sát, đến lúc đó chính mình lại phản kích lại.  

Sau khi dừng lại mấy giây, Tô Thương cầm Thương Khung kiếm trong tay, bỗng nhiên xuất thủ, kiếm khí màu vàng lăng lệ đâm thẳng vào ngực của Đoan Mộc Hải.  

"Tôi chờ chính là cậu!"  

Đoan Mộc Hải hừ lạnh một tiếng, nắm đấm nhanh chóng tung về phía Tô Thương, phản ứng vô cùng nhanh.  

Ầm!  

Trong chốc lát, mũi kiếm của Thương Khung kiếm va chạm với nắm đấm của Đoan Mộc Hải.  

Cũng trong lúc đó, chân khí và kiếm khí màu vàng phá tan hết mọi thứ ở nơi đó, dư âm vô cùng khủng bố.  

Mọi người vây quanh xem ở nơi xa, đều nghiêng ngả cả người, đá vụn rơi bay loạn xạ, bụi đất ngập trời.  

Giằng co khoảng bốn năm giây sau thì cả Tô Thương và Đoan Mộc Hải cũng bay ngược ra ngoài.  

Đoan Mộc Hải bị văng xa ra hơn mười mét, mới đứng vững lại được, ông ta há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.  

Còn về phần Tô Thương thì cũng bị thương giống như vậy, khóe miệng rịn ra một vệt máu, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.  

"Quả đúng như mình nghĩ, đá Thiên Ẩn cùng với Chỉ xích thiên nhai chỉ có thể dùng khi người ta không có đề phòng, mới có thể giết được thần tông."  

"Còn tên Đoan Mộc Hải này thực lực cũng không kém gì Cổ Hồng Nguyệt, nếu như ông ta toàn tâm phòng bị, thì có thể trước lúc mình ra tay, sớm cảm giác được vị trí của mình."  

"Nhưng mà, chỉ cần mình không chủ động hiện thân, thì mấy tên luyện võ cảnh giới thần tông sơ kỳ, cũng không phát hiện ra được mình, sau này hành động cũng thuận tiện không ít."  

Tô Thương lộ một nụ cười, sau đó lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: "Trương Trọng Ngu, cùng ra tay đi, giết chết ông ta!"  

"Vâng!"  

Trương Trọng Ngu sớm đã chờ lâu rồi, khi nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, lập tức hướng thẳng về phía Đoan Mộc Hải.  
 
Chương 867


Tô Thương cầm Thương Khung kiếm trong tay, theo sát phía sau.  

Bây giờ.  

Tô Thương cùng với Thương Khung kiếm khi đánh nhau với Đoan Mộc Hải cũng xem như là ngang nhau rồi.  

Advertisement

Lúc này lại có thêm Trương Trọng Ngu đến giúp sức, đương nhiên có thể đánh bại được Đoan Mộc Hải.  

Nhưng mà.  

Advertisement

Lúc bắt đầu, Tô Thương hoàn toàn cũng chưa dùng hết sức, mà chỉ đang nghiên cứu kiếm pháp, anh muốn thông qua cuộc chiến với Đoan Mộc Hải nâng cao kinh nghiệm dùng kiếm của mình.  

Các chiêu thức trong thiên hạ vốn giống nhau.  

Quyền pháp, cũng có thể là kiếm pháp.  

Đoạn thời gian trước, Tô Thương tự sáng tạo ra bộ Bách Thế Luân Hồi Quyền, giờ này phút này, anh dự định dùng bộ quyền pháp này áp dụng lên kiếm pháp, ý đồ tạo ra Bách Thế Luân Hồi Kiếm.  

Loại chuyển biến này, người bình thường rất khó làm được, chứ đừng nói đến nghiên cứu trong lúc chiến đấu.  

Nhưng Tô Thương có kinh nghiệm của Tiên đế, còn Bách Thế Luân Hồi Quyền vốn là do anh nghĩ ra, cho nên anh vô cùng thông thạo với nó.  

Sau mấy mười mấy hiệp đánh nhau, anh đã nghiên cứu gần xong rồi.  

"Bách Thế Luân Hồi!"  

Chính ngay lúc này, Tô Thương quát to một tiếng, trường kiếm màu vàng trong tay vung ra, trong khoảnh khắc, kiếm ý ngang dọc, tạo thành một luồng kiếm khí đáng sợ.  

Đoan Mộc Hải đang chuẩn bị đón lấy, nhưng linh hồn đột nhiên lại cảm thấy bị quấy nhiễu, ánh mắt đờ đẫn.  

"Kiếm pháp thật là khủng khiếp, thế mà lại ảnh hưởng đến linh hồn của mình!"  

Đoan Mộc Hải dù sao cũng là thần tông, trong khoảnh khắc ông ta liền lập tức rút tay lại, nhưng đáng tiếc, kiếm khí khủng khiếp đã lao tới gần ông ta.  

Vù!  

Trong chốc lát, lồng ngực của Đoan Mộc Hải bị kiếm khí đánh trúng, cả người đứng sững tại chỗ, đồng thời từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

"Tô...Tô Thương!"  

Đoan Mộc Hải nửa quỳ trên mặt đất, một kiếm này, đã phá hủy hết lục phủ ngũ tạng của ông ta, chết là điều không phải nghi ngờ.  

"Nể tình ông đã nhiều lần gọi tôi hai tiếng ông nội, tôi sẽ cho ông một cái chết thoải mái nhé."  

Tô Thương nhìn Đoan Mộc Hải, thản nhiên nói: "Nhớ lấy, kiếp sau mở to mắt ra mà nhìn, không phải ai ông cũng có thể chọc vào được."  

"Cậu, cậu đừng có mà ngông cuồng, lúc trước là cậu gạt tôi, nói rằng cậu là bạn của ông nội tôi, mà thực lực của cậu cũng chỉ là thần tông sơ kỳ mà thôi."  

Đoan Mộc Hải hung hăng nhìn Tô Thương, hơi thở đứt quãng nói: "Cậu cứ chờ đi, ông nội tôi, ông ấy, ông ấy sẽ không bỏ qua cho cậu!"  

"Ông nói Đoan Mộc Lưu sao, ha ha, ông ta sớm đã bị tôi giết chết rồi, ông đi xuống đó thì có thể gặp được ông ta rồi."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó vì để cho Đoan Mộc Hải được chết thoải mái một chút cho nên anh vung kiếm lên cứa đứt cổ của ông ta.  

"Ặc!"  

Trên mặt của Đoan Mộc Hải còn hiện lên vẻ không thể tin nổi, chết đi trong sự kinh ngạc, rõ ràng ông ta không tin là Tô Thương đã giết chết Đoan Mộc Lưu.  
 
Chương 868


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Xác của mấy người này..."  

Tô Thương nhìn lướt qua Cổ Hồng Nguyệt, Đỗ Minh Viễn, Đoan Mộc Hải, cùng với mười mấy cái xác ở nơi đó, cuối cùng anh động suy nghĩ một cái, thì toàn bộ những xác chết đó đều bị thu vào hết trong vòng tay chứa đồ, giao cho Thục Phân xử lý.  

Advertisement

Mấy xác chết kia thì không nói, nhưng xác của ba tên thần tông kia thì ẩn chứa nguồn năng lượng rất lớn, Thục Phân nhất định sẽ thích cho mà xem.  

Giải quyết xong tất cả kẻ thù đến xâm phạm, Tô Thương liền thu lại Thương Khung kiếm, nở nụ cười nhìn về phía đám người Trương Khổ Mộc.  

Advertisement

"Được rồi, giải quyết xong rắc rối rồi, mọi người đừng đứng ngây ra đó nữa, xác chết cũng không cần mọi người xử lý nữa, mọi người nên làm gì thì đi làm đi." Tô Thương cười nói.  

Tất cả các thầy thuốc nơi đó, toàn bộ đều tràn đầy ngạc nhiên, ở sâu trong nội tâm rất lâu sau đó cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.  

"Điện chủ thần uy!"  

"Điện chủ thần uy!"  

"Điện chủ thần uy!"  

Qua rất lâu sau đó, mới có người phản ứng lại được, nhất mực cung kính ca ngợi Tô Thương, tiếp theo sau đó là tiếng ca ngợi như núi gào biển gầm vang lên.  

...  

Sau mấy phút.  

Ở đại sảnh của sơn trang Y Vân.  

Tô Thương ngồi ở vị trí cao nhất, đám người Trương Trọng Ngu, Trương Khổ Mộc, Trương Hiểu Ngọc, Hoa Thời Mạc, Hứa Sơn Cư thì đứng ở phía dưới.  

Phía dưới nữa là chín vị trưởng lão của Dược Vương Điện, vốn dĩ là mười người, nhưng tân trưởng lão Tôn Nhất Hiên tạm thời vắng mặt.  

"Điện chủ, thực lực của cậu mạnh quá, không ngờ lại có thể giết chết mấy tên thần tông, hóa giải được nguy cơ lần này."  

Trương Khổ Mộc nịnh nọt, sau đó lại lo lắng nói: "Nhưng mà, Đỗ Minh Viễn trước khi chết nói không sai, chuyện này rất nhanh sẽ lan truyền trong giới luyện võ."  

"Mà Tam Đồng Kiều, cũng không phải chỉ có một mình Cổ Hồng Nguyệt, còn có hai tên động chủ khác nữa, nếu như Cổ Hồng Nguyệt là thần tông, thì ắt hẳn bọn họ cũng là cảnh giới này."  

Trương Khổ Mộc nói tiếp: "Còn có nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ trước giờ cũng ít khi giao du với bên ngoài, ai ngờ lại có loại võ công quỷ dị như vậy, Đỗ Minh Viễn là thiên tông hậu kỳ, sau khi mời tổ tiên nhập thân thì lại có thể thành thần tông rồi."  

"Mà theo như tôi biết thì nhà họ Đỗ còn có thiên tông đỉnh phong, dường như còn có bán thần tông, nếu như mấy người đó cũng nhờ tổ tiên nhập thân thì lực chiến đấu e là..."  

Trương Khổ Mộc gạt bỏ đi Thiết quyền tông, chỉ nhắc tới Tam Đồng Kiều và nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, nói đến sau cùng thì mặt mũi tràn đầy lo lắng.  

"Đừng lo lắng."  

Tô Thương ngược lại không hề lo lắng, cười nói: "Tôi và mọi người còn có một át chủ bài, một át chủ bài vô cùng mạnh, chỉ cần dùng tới nó thì toàn bộ giới luyện võ đều phải phủ phục dưới chân của tôi!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 869


Tô Thương dõng dạc nói: "Tương lai không lâu, các thầy thuốc của Dược Vương Điện chúng ta đi ra ngoài, hành tẩu trong giới luyện võ, cho dù chỉ là một tay trói gà không chặt vẫn sẽ nhận được sự tôn trọng của các đại thế lực, bọn họ sẽ kính trọng chúng ta từ tận đáy lòng, không dám có chút lỗ mãng nào!"  

Advertisement

Đây là...  

Advertisement

Cảnh tượng mong muốn đây rồi!  

Mọi người nghe nói như vậy, ai nấy cũng đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ đầu tiên là sợ hãi ngạc nhiên, sau đó là trở nên mừng rỡ như điên, kích động quỳ trên mặt đất, lại soạt một cái hô vang điện chủ thần uy thêm lần nữa.  

Nhất là Trương Trọng Ngu, ánh mắt kích động đến nổi đỏ lên, hốc mắt cũng đã rưng rưng nước mắt.  

Trong thiên hạ, ai cũng kính trọng y sư Dược Vương Điện.  

Đây là chuyện mà Trương Trọng Ngu có cực khổ cả đời cũng không làm được. Nhưng bây giờ điện chủ lại nói, lập tức sắp thực hiện được, ông ta đương nhiên vui mừng đến chảy nước mắt.  

Đối với con át chủ bài mà Tô Thương nói, Trương Trọng Ngu cũng không hỏi nhiều, bởi vì ông ta biết rằng, điện chủ chắc chắn sẽ không nói dối.  

"Điện chủ."  

Bỗng nhiên, Trương Trọng Ngu nghĩ tới một chuyện, vì thế nói: "Vào khoảng thời gian trước, đã từng có mấy thế lực nhất đẳng liên hợp lại với nhau để gây áp lực cho Dược Vương Điện chúng ta, chèn ép bắt chúng ta đưa cho họ một nhóm tài nguyên tu luyện."  

"Vốn dĩ tôi đã từ chối, trong những thế lực nhất đẳng đó, thực lực mạnh nhất chỉ có Thiên Tông đỉnh phong, cho nên tôi có thể đối phó một cách dễ dàng."  

Trương Trọng Ngu nhắc tới chuyện lúc trước, cắn răng nói: "Nhưng những thế lực nhất đẳng kia, lúc uy hiếp Dược Vương Điện lại mượn danh gia tộc Tây Môn ở Côn Luân."  

"Về sau sau khi tôi điều tra một hồi thì mới biết được, thì ra bọn họ đã sớm trở thành thế lực quy thuộc gia tộc Tây Môn rồi, bọn họ gây áp lực với chúng ta, chèn ép bắt chúng ta giao ra tài nguyên tu luyện chính là chủ ý của gia tộc Tây Môn."  

Trương Trọng Ngu nói tiếp: "Trong mấy trăm năm qua, Dược Vương Điện của chúng ta chỉ cung cấp tài nguyên miễn phí cho ba thế lực, đó chính là vùng núi tế trời, vùng núi giữa biển và núi, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ."  

"Mặc dù chúng ta cung cấp miễn phí, nhưng vì để ổn định giới luyện võ mà ba thế lực đó tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ đã bỏ tiền ra mua, hơn nữa còn sẽ bảo vệ Dược Vương Điện chúng ta, và cảnh cáo các thế lực danh vọng nổi tiếng phải tuân thủ theo quy tắc, không được cưỡng đạt."  

Trương Trọng Ngu nói: "Thế cho nên, Dược Vương Điện chúng ta cũng vui vẻ chấp nhận, giữa chúng ta với ba thế lực lớn xem như là đôi bên cùng có lợi."  

"Thế nhưng gia tộc Tây Môn, Côn Luân lại không hề nằm trong phạm vi cung cấp tài nguyên miễn phí của chúng ta, nhưng gia tộc Tây Môn cũng không dám chèn ép Dược Vương Điện một cách công khai, nếu không bọn họ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người."  

"Cho nên bọn họ mới tìm đến mấy thế lực nhất đẳng, lấy bọn họ làm lá chắn bên ngoài, cuối cùng, dược liệu nhận được chắc chắn sẽ thuộc về gia tộc Tây Môn hết toàn bộ."  

Trương Trọng Ngu thở dài một hơi nói: "Gia tộc Tây Môn quá mức lớn mạnh, gần như có thể so sánh với ba thế lực lớn, thế cho nên tôi mới nghĩ tới nghĩ lui rồi sau đó lựa chọn thỏa hiệp, đồng ý với những thế lực nhất đẳng kia."  

"Nhưng lòng tham của gia tộc Tây Môn quá lớn, bọn họ đã đòi chúng ta một lượng lớn tài nguyên, khiến cho Dược Vương Điện trong lúc nhất thời không thể nào gom đủ được, cho nên tôi hẹn bọn họ một tháng sau đến lấy tài nguyên."  

"Tính toán thời gian thì những thế lực nhất đẳng bị gia tộc Tây Môn điều khiến, ngày mai sẽ đi tới kinh thành Dược Vương Điện đòi lấy nguồn tài nguyên tu luyện." 
 
Chương 870


Trương Trọng Ngu nhìn Tô Thương, ông ta cung kính hỏi: "Điện chủ, theo ngài thì có nên dựa theo giao hẹn mà đưa tài nguyên cho bọn họ hay không?"  

"Côn Luân, gia tộc Tây Môn!"  

Advertisement

Tô Thương nghe vậy, trong mắt hiện lên tia sắc bén, anh cười lạnh nói: "Đương nên không được đưa!"  

Gia tộc Tây Môn!  

Advertisement

Chính là gia tộc này đã chiếm lấy Côn Luân, trên tay dính đầy máu tươi của nhà họ Tô.  

Bây giờ khi nghe được bốn chữ gia tộc Tây Môn, Tô Thương đương nhiên vô cùng tức giận, trong mắt hiện lên tia tàn ác.  

Trương Trọng Ngu thấy vậy thì khẽ rùng mình.  

Về thân phận và lai lịch của Tô Thương, ông ta đã biết rõ mồn một, biết được Tô Thương đến từ nhà họ Tô Côn Luân, tổ tiên Tô Vô Kỵ đã từng xưng bá cả một thời đại, vô cùng hưng thịnh.  

Cho nên khi ông ta nhìn thấy Tô Thương tức giận thì cũng không cảm thấy kỳ lạ, mà ông ta nhìn về phía mọi người bên dưới, thản nhiên nói: "Mấy người, lui ra hết đi."  

"Tuân lệnh!"  

Chín đại trưởng lão, đám người Trương Nhược Mộc, Trương Hiểu Ngọc đang có mặt vào lúc này cũng vội vã đồng ý, chậm rãi rời khỏi đại sảnh.  

Về phần Hoa Thời Mạc và Hứa Sơn Cư, thì lại nhìn về phía Tô Thương đang ngồi trên ghế.  

Sau khi được Tô Thương cho phép, hai người này mới khom lưng rồi cũng rời đi.  

Bây giờ, trong đại sảnh chỉ còn lại Tô Thương và Trương Trọng Ngu.  

"Trương Trọng Ngu, ông có chuyện gì thì giờ có thể nói rồi." Tô Thương đương nhiên biết được, Trương Trọng Ngu có chuyện muốn nói riêng với anh.  

"Thưa điện chủ."  

Vẻ mặt Trương Trọng Ngu tràn đầy kính sợ nói: "Thuộc hạ sớm đã biết được thân phận của ngài, ngài đến từ nhà họ Tô, Côn Luân, có mối thù vô cùng sâu đậm khó mà buông bỏ với gia tộc Tây Môn."  

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Trương Trọng Ngu, khẽ cười nói: "Tôi biết, lúc trước ở trước mộ giả của mẹ tôi, cha tôi từng nói hết cả cho ta biết, tối hôm đó ông đã theo dõi tôi, cho nên đã nghe lén được những chuyện này."  

"Cũng không phải vậy."  

Trương Trọng Ngu lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Điện chủ, rất lâu trước đây, thuộc hạ đã biết lai lịch của ngài rồi."  

"Ồ?" Tô Thương tò mò hỏi: "Sao ông biết được vậy?"  

"Điện chủ, lúc trước ngài lấy thân phận Tô Huyền Thiên, mặc dù đã biểu hiện ra một chút danh tiếng ở Giang Bắc, nhưng cũng không đến mức phải khiến cho Dược Vương Điện không màn tất cả mà lấy lòng, thậm chí còn mở đại hội y sư ở Giang Bắc."  

Trương Trọng Ngu không giấu diếm nữa, mà nói: "Sỡ dĩ thuộc hạ làm như vậy, là bởi vì lão môn chủ Thiên Cơ môn từng tiết lộ thân phận của ngài cho thuộc hạ biết, hơn nữa còn nói cho thuộc hạ biết việc ngài là người dẫn dắt Dược Vương Điện đi lên thời kỳ rực rỡ nhất!"  

"Cho nên, thuộc hạ mới phải trăm phương ngàn kế lấy lòng ngài, âm thầm cho phép ngài làm điện chủ, hoàn toàn tin tưởng ngài, dốc hết sức lực bảo vệ ngài."  

Trương Trọng Ngu cười nói: "Thuộc hạ vốn tưởng rằng ngài còn phải cần thời gian rất dài mới có thể giúp cho Dược Vương Điện vùng dật, nhưng lại không nghĩ tới, đến bây giờ vẫn chưa được bao lâu mà ngài đã có được lai lịch ngạo nghễ nhìn đời, xem ra lời nói của lão môn chủ Thiên Cơ môn không hề sai!" 
 
Chương 871


"Thiên Cơ môn, lão môn chủ?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe nói đến danh hiệu của người này, anh nhíu mày nói: "Ông ấy là cảnh giới gì, mạnh lắm sao?"  

Advertisement

"Hồi bẩm điện chủ, về chuyện này thì thuộc hạ không biết."  

Trương Trọng Ngu lắc đầu nói: "Thuộc hạ chỉ biết lão môn chủ có được năng lực giống như thiên cơ, địa vị ở giới luyện võ là siêu nhiên. Cho dù là có là ba thế lực lớn vùng núi tế trời, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ và vùng núi nơi thâm sâu vân vụ này cũng không dám tùy tiện đắc tội."  

"Như vậy sao, Thiên Cơ môn nằm ở chỗ nào?" Tô Thương hỏi.  

Advertisement

"Ở núi Võ Đang."  

"Võ Đang."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Nếu có cơ hội thì phải đi tìm ông ấy, để ông ấy suy đoán về tôi thử xem."  

"Điện chủ."  

Trương Trọng Ngu không nhắc tới lão môn chủ nữa, mà ông ta nói: "Thuộc hạ nói những chuyện này cho ngài biết, là vì thuộc hạ muốn tỏ rõ thái độ của mình, từ nay về sau, thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài mà thôi!"  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu nói: "Nếu ông đã tin tưởng tôi, thì tôi cũng xin đảm bảo với ông rằng Dược Vương Điện sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao giới luyện võ, y sư trong thiên hạ đều sẽ được tôn trọng!"  

"Được!"  

Trương Trọng Ngu vô cùng kích động, sau đó nghiêm mặt nói: "Điện chủ, về phía gia tộc Tây Môn, ngài định sẽ xử lý như thế vậy?"  

"Ha ha, đương nhiên là phải tiêu diệt bọn họ rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ chậm rãi trước đã, tôi không muốn dùng đến con át chủ bài của tôi, tôi dự định sẽ đích thân ra tay, lấy máu trả nợ máu!"  

Tô Thương cười lạnh nói, mặc dù bây giờ anh có thể Trúc Cơ bất cứ lúc nào, ngày này sẽ không còn quá xa xôi nữa.  

"Điện chủ, vậy thì ngày mai mấy thế lực nhất đẳng mà gia tộc Tây Môn đào tạo đến đây, thuộc hạ phải đối phó như thế nào?" Trương Trọng Ngu hỏi.  

Tô Thương nghe vậy, hỏi ngược lại: "Tôi nhớ rõ ông đã từng nói, thực lực của những thế lực nhất đẳng kia không hề mạnh đúng chứ?"  

"Ừm." Trương Trọng Ngu gật đầu.  

"Nếu vậy thì... giết chết hết!"  

Ánh mắt Tô Thương u ám nói: "Một lát nữa ông cứ dẫn dắt đưa người Dược Vương Điện khởi hành trở về kinh thành. Cứ giết hết bọn họ, trước hết phải dạy dỗ cho gia tộc Tây Môn một bài học, nếu gia tộc Tây Môn tìm tới đây tính sổ, tôi sẽ chậm rãi chào hỏi!"  

"Theo như lời ông nói, gia tộc Tây Môn sẽ không dám quang minh chính đại khởi binh vấn tội, cũng không dám thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài, như thế là làm hại đến y sư của Dược Vương Điện, ghét bỏ bọn họ cũng không phải vấn đề gì lớn."  

Tô Thương trầm giọng nói: "Đợi đến lúc tôi Trúc Cơ thành công, sẽ khiến người trong gia tộc Tây Môn, nhất định phải máu nhuộm núi tiên Côn Luân!"  

"Vâng!"  

Trương Trọng Ngu cảm xúc dâng trào, kích động đồng ý  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó anh chợt nghĩ đến một chuyện, thế nên lập tức hỏi: "À đúng rồi, hội võ Bách Tông sắp bắt đầu rồi chứ?" 
 
Chương 872


"Ngày mốt sẽ tổ chức. Nói ra thì thấy cũng trùng hợp thật, địa điểm đã quyết định ngay tại núi Võ Đang." Trương Trọng Ngu trả lời.  

"Thật vậy sao."  

Advertisement

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Vừa khéo, tôi đến tham gia hội võ Bách Tông sẵn tiện mở mang kiến thức một chút về cái gọi là lão môn chủ."  

Trương Trọng Ngu nghe vậy, lập tức cười nói: "Với thực lực của ngài mà tham gia hội võ Bách Tông, như thế không phải là chuyện dễ như lặt rau sao."  

Advertisement

"Đừng nói là hội võ Bách Tông, cho dù ngài có tham gia thách đấu danh sơn cũng sẽ có khả năng giành chiến thắng rất lớn."  

"Thách đấu danh sơn?" Tô Thương nhíu mày nói: "Cuộc thi đấu đó là gì?"  

"Là như thế này."  

Trương Trọng Ngu giải thích: "Tông phái trong giới luyện võ chia thành trong thể chế và ngoài thể chế."  

"Tông phái trong thể chế có thể nhập chủ danh sơn, nhận được sự bảo vệ và bị ràng buộc về quy tắc của giới luyện võ, thuộc về chính tông."  

"Kiểu tông phái này coi thường việc tham gia xếp hạng, cho nên dù là thế lực nhất đẳng thì bọn họ cũng gai mắt, chỉ cần ngồi vững trên danh sơn thì đó chính là sự tồn tại của đỉnh cao quyền lực."  

"Dù cho các thế lực nhất đẳng nhị đẳng khác, chỉ cần là ngoài thể chế, cho dù là cao thủ mạnh mẽ vượt bậc được đào từ trong tông môn mà ra, thì cũng không thể cưỡng đoạt, tấn công danh sơn trong thể chế, nếu không sẽ bị cả giới luyện võ trừng phạt."  

Trương Trọng Ngu nói tiếp: "Nhưng như thế lại không công bằng này, nếu tồn đọng thời gian dài sẽ khiến cho tông phái ngoài thể chế sinh ra bất mãn, từ đó liên hợp với nhau chống lại tông phái trong thể chế, sẽ không có lợi cho sự phát triển hòa bình ổn định của giới luyện võ, cho nên mới có thách đấu danh sơn."  

"Trong thời gian thách đấu danh sơn, tất cả các thế lực ngoài thể chế trong giới luyện võ đều có thể khởi xướng khiêu chiến với các danh sơn lớn, thế lực hai bên mạnh nhất sẽ chiến đấu với mạnh nhất."  

"Nếu như bên khiêu chiến giành chiến thắng thì có thể xua đuổi tông phái vốn có của danh sơn, nhập chủ danh sơn và thăng cấp trong thể chế."  

Trương Trọng Ngu tiếp tục nói: "Mà tài nghệ của tông phái vốn tồn tại ở danh sơn đó không bằng người khác, thì ai sẽ quan tâm đến cảm nhận của bọn họ chứ?"  

"Nói một cách đơn giản, đây là một cuộc chơi có lợi cho tông phái trong thể chế, có thể làm cho tông phái trong thể chế vĩnh viễn là tông phái đứng đầu trong cổ võ giới, như vậy mới có thể mãi trấn áp, ràng buộc được tông phái ngoài thể chế." Trương Trọng Ngu nói thêm.  

"Thì ra là như thế."  

Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: "Thách đấu danh sơn này xem ra có chút thú vị, tôi có thể tham gia không?"  

"Cái này..."  

Trương Trọng Ngu cười khổ nói: "Cũng có thể, cũng không có quy định tham gia hội võ Bách Tông thì không được tham gia thách đấu danh sơn."  

"Chẳng qua hội võ Bách Tông là cuộc so tài giữa các đệ tử trẻ tuổi, từ xưa đến nay vẫn chưa có thanh niên tài giỏi đẹp trai tham gia hội võ Bách Tông, mà lại tham gia thêm thách đấu danh sơn nữa."  

"Có thể tham gia là được rồi."  

Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói: "Đến lúc đó tôi sẽ tham gia cả hai."  

"Thế này cũng được."  

Trương Trọng Ngu cũng không hề khuyên nhủ anh, mà ông  ta nói: "Vậy sau này thuộc hạ sẽ dẫn người về kinh thành, tiêu diệt mấy thế lực nhất đẳng kia, sau đó sẽ tới tìm điện chủ, hộ tống ngài đến núi Võ Đang."  
 
Chương 873


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không cần phải phiền toái như vậy, ông cứ ở lại kinh đô là được, ông không cần bảo vệ tôi đâu." Tô Thương lắc đầu nói.  

"Như thế sao được, ngày kia mấy tông phái sẽ hoành hành ở núi Võ Đang Sơn, nhà họ Đỗ Thâm Thành, Tam Đỗng Kiều, ngoài ra còn có hai vị Đỗng chủ, chắc chắn phía trước sẽ có vô vàng nguy hiểm."  

Advertisement

Trương Trọng Ngu lo lắng nói: "Không có thuộc hạ ở bên bảo vệ điện chủ, điện chủ ngài..."  

"Ông yên tâm đi, có người sẽ bảo vệ cho tôi."  

Advertisement

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Chẳng lẽ ông đã quên, sau lưng tôi còn có một thế lực có thể khiến cho cả giới luyện võ này đều phải run sợ sao?"  

Nghe Tô Thương nói như vậy, Trương Trọng Ngu nhất thời yên tâm, ông ta gật đầu nói: "Vậy, thôi được rồi. Điện chủ, tôi mong đợi vào thể hiện của ngài ở núi Võ Đang!"  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật gù, sau đó nói: "Ông ra ngoài trước đi, gọi Hoa Thời Mặc và Hứa Sơn Cư vào đây."  

"Vâng!"  

Trương Trọng Ngu cung kính trả lời, sau đó lập tức sải bước rời khỏi đại sảnh.  

"Sư phụ."  

"Chủ nhân."  

Không bao lâu sau, Hoa Thời Mặc và Hứa Sơn Cư cùng xuất hiện, cung kính hành lễ với Tô Dông.  

"Ừm."  

Tô Thương phất tay ý bảo hai người đứng lên, ngay sau đó anh nhìn về phía Hoa Thời Mạc, hỏi: "Hoa Thời Mạc, ông thấy khoảng thời gian ông ở chung với mọi người ở Dược Vương Điện này thế nào?"  

"Nhờ phúc của sư ph mà tôi ở Dược Vương Điện được người khác tôn sùng." Hoa Mạc trả lời.  

"Ha ha, vậy thì tốt rồi."  

Tô Thương nghe vậy, hai tay ngưng tụ tạo ra một điểm sáng, bắn vào đầu Hoa Thời Mạc.  

Sau đó, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Đây là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm còn lại, ông cứ từ từ suy nghĩ đi, hãy nhớ kỹ, theo như lời ta nói, nếu ai có công cống hiến nhiều cho Dược Vương Điện thì có thể học thêm Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm."  

"Vâng!"  

Hoa Thời Mạc mừng rỡ như điên, run giọng trả lời: "Đồ nhi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của sư phụ!"  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó anh nhìn về phía Hứa Sơn Cư, thản nhiên nói: "Hứa Sơn Cư, thực lực của ông đã đạt đến Thiên Tông đỉnh phong rồi, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 874


"Hơn nữa ông đã phục tùng tôi, phụng ta làm chủ, ký kết khế ước linh hồn với tôi, cả đời cũng không thể nào giải trừ, cho dù ông có trở thành Tiên Đế thì cũng không thoát khỏi tôi."  

Tô Thương nói tiếp: "Kết hợp đủ mọi thứ, tôi có thể truyền thụ cho ông cách thức tu chân."  

Advertisement

"Nhưng một khi đã tu chân, thì cảnh giới võ thuật của ông sẽ phó mặc sự đời, ông sẽ mất đi tất cả chân khí, trở thành một tên tu sĩ Luyện Khí tầng một thấp bé, tôi cũng sẽ không thể giúp đỡ ông tìm kiếm tài nguyên tu luyện, mà ông cần phải tự mình thu gom."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Ông cứ suy nghĩ cẩn thận trước đi đã."  

Advertisement

"Tôi không cần phải suy nghĩ."  

Hứa Sơn Cư dứt khoát quỳ trên mặt đất, ông ấy cung kính nói: "Chủ nhân, thuộc hạ lựa chọn tu chân!"  

"Vì sao?" Tô Thương cười hỏi.  

"Suy cho cùng thì tu luyện võ thuật cũng khó mà thoát khỏi cái chết, nhưng mà tu chân thì lại có cơ hội trường sinh bất tử."  

Hứa Sơn Cư nghiêm túc nói: "Thuộc hạ muốn dùng quãng đời còn lại của mình để đổi lấy một cơ hội sinh sống. Chủ nhân, ngài cũng đã nói rằng thuộc hạ có khả năng trở thành bá chủ một phương."  

"Bây giờ, thực lực của tôi đã không giúp được ngài nữa, chủ nhân, chờ thuộc hạ dũng mạnh rồi thì tôi sẽ bảo vệ ngài!" Hứa Sơn Cư thể hiện lòng trung thành nói.  

"Được!"  

"Có khí phách!"  

Tô Thương gật đầu, sau đó lập tức truyền thụ cho Hứa Sơn Cư công pháo tu luyện của một Tiên đế.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương lập tức đưa cho ông ấy hơn mười viên đá năng lượng để cho ông ấy rời đi, giống như Quách Ý vậy, con đường phía sau phải để cho ông ấy tự mình xông vào, còn về chuyện ông ấy có thể xông pha đất trời hay không thì phải xem số mệnh của ông ấy nữa.  

Sau khi xử lý xong công việc của Dược Vương Điện, Tô Thương vốn định nghỉ ngơi một lát ở sơn trang Y Vân.  

Thế nhưng lúc này, anh bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể của Thục Phân trong vòng tay lưu trữ đang diễn ra quá trình lột xác, anh nhất thời lộ ra một tia vui mừng.  

Để không làm kinh động tới người khác, cho nên Tô Thương vội vàng đi đến biệt thự ven sông...  

Thục Phân đã sớm ở trước mặt, đột phá đến Trúc Cơ, chỉ có điều nó muốn biến hóa thành hình người, nên vẫn đang liên tục cân nhắc.  

Mà Tô Thương, vẫn chưa đến thời điểm quan trọng nên không muốn gọi nó ra ngoài.  

Bây giờ, cơ thể Thục Phân, cuối cùng cũng có thay đổi rồi, toàn thân tản ra ánh sáng màu trắng.  

Tô Thương mơ hồ có một loại cảm giác, Thục Phân muốn phản tổ*, có lẽ cơ thể ban đầu sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
 
Chương 875


*Phản tổ:  từ 1 con thú bình thường mà muốn phản tổ thì phải đi lên từng bước, mà mỗi bước có các cấp độ khác nhau, đến cuối cùng thì phản tổ, lột xác giống tổ tiên của nó.  

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thục Phân, lúc đó cảnh giới của Tô Thương khá thấp, chỉ cảm thấy Thục Phân có một chút không giống bình thường, nên lấy Thôn thiên linh thú quyết truyền cho nó.  

Advertisement

Giờ phút này.  

Tô Thương đã nhìn ra được, tổ tiên của Thục Phân, không phải chó Teddy, trong cơ thể nó có một loại huyết mạch của linh thú cường đại, chỉ có điều khá thưa thớt.  

Advertisement

Nhưng cùng với việc Thục Phân đặt chân đến tu chân, cảnh giới càng ngày càng cao thì lực lượng huyết mạch liền từ từ gia tăng, vì thế xuất hiện dấu hiệu muốn phản tổ.  

Dưới tình tình này, thì không thể tiếp tục để nó trong vòng tay lưu trữ rồi.  

Cũng không phải vì lo lắng tiếng động ồn ào của Thục Phân quá lớn, hay phải hủy đi vòng tay lưu trữ, mà là nếu muốn phản tổ, cần phải tiếp nhận lễ tẩy phạt của thiên đạo.  

Trong vòng tay lưu trữ có không gian của riêng nó, không bị ảnh hưởng của sức mạnh của thiên đạo, cho nên nếu nó muốn phản tổ thì phải đưa nó ra ngoài.  

Có điều.  

Sơn trang Y Vân nhiều người phức tạp, nếu như xảy ra ồn ào quá lớn, chỉ sợ kết quả không tốt.  

Vì thế, Tô Thương không chần chờ nữa, mà trực tiếp thi triển Chỉ xích thiên nhai, tiến về biệt thự bờ sông.  

Rất nhanh, Tô Thương liền đi đến được nơi cần đến, đồng thời đem Thục Phân từ trong vòng tay lưu trữ phóng ra ngoài.  

Vù!  

Lúc này, cơ thể Thục Phân vẫn là con Teddy nhỏ, toàn bộ lông màu nâu đã bị ánh sáng trắng bao trùm, yên tĩnh mà lơ lửng giữa không trung.  

Ánh sáng trắng bao trùm nó, cực kỳ chói mắt, lại có được uy thế kinh khủng.  

Nếu như nhìn kỹ, có thể phát hiện được cơ thể Thục Phân, đang từ từ thay đổi.  

Rõ ràng cũng là lông tóc, vốn là màu nâu, giờ lại dựa sát vào màu trắng.  

"Từ sau khi Trúc cơ thành công, Thục Phân mới bắt đầu nghiên cứu, sao đột nhiên giờ đã bắt đầu muốn phản tổ rồi?"  

Tô Thương nhìn chăm chú Thục Phân đang lơ lửng giữa không trung, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, có điều sau khi nhìn vào trong vòng tay lưu trữ, Tô Thương liền lộ ra một nụ cười như đã hiểu rồi.  

Cách đây không lâu.  

Tô Thương đem xác của Cổ Hồng Nguyệt, Ðoan Mộc Hải và Ðỗ Minh Viễn thu vào vòng tay lưu trữ.  

Đêm qua, Trương Trường Sinh máu thịt be bét cũng được thu vào trong.  

Nhưng bây giờ, trong vòng tay lưu trữ không hề còn cái xác nào, tất nhiên toàn bộ đã bị Thục Phân hấp thụ hết.  
 
Chương 876


Cổ Hồng Nguyệt và Đoan Mộc Hải, đã là cảnh giới Thần tông rồi, năng lượng trong cơ thể tăng lên đột biến.  

Thục Phân đột nhiên hấp thu nhiều năng lượng như vậy, vì thế nên đã kích động cơ thể của mình, xuất hiện dấu hiện phản tổ.  

Advertisement

"Không biết tổ tiên của Thục Phân, từng là cái giống loài gì, bây giờ nó là Teddy, chẳng lẽ tổ tiên của nó cũng là một con chó?"  

Advertisement

Tô Thương nhịn không được mà suy đoán, lại không có chút manh mối nào, nên ngồi khoanh chân, im lặng chờ.  

Phản tổ thì không có bất kỳ nguy hiểm gì, chỉ cần một chút thời gian mà thôi, vì thế Tô Thương cũng không lo lắng.  

"Nhân lúc đang rảnh, nghiên cứu tháp Hư Không của mình một chút."  

Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Thương vừa có suy nghĩ, một tòa tháp nhỏ 9 tầng bỗng nhiên xuất hiện, vững vàng rõi vào trong tay anh.  

Tô Thương một tay nâng tháp Hư Không, còn tinh thần đã tiến nhập vào bên trong tháp.  

Một lát sau, Tô Thương nhíu mày: "Tháp Hư Không đã từng bị tu sửa!"  

"Bây giờ nhìn qua là chín tầng, nhưng thực tế, chỉ có ba tầng thấp nhất, là tháp Hư Không chân chính, còn sáu tầng khác, tất cả đều là bổ sung vào sau này!"  

Tô Thương nhìn chăm chú tháp Hư Không, nói tiếp: "Phương pháp tu sửa tháp này... tại sao cùng với phương pháp luyện khí của mình lại giống nhau thế?"  

"Chuyện gì đã xảy ra?"  

"Lúc trước, mình vì phá vỡ địa ngục, lựa chọn cùng hủy diệt với địa ngục Cửu U, dù tháp Hư Không là loại đế khí đỉnh phong, chỉ sợ cũng sẽ phải hóa thành bộn mịn."  

"Coi như xảy ra một số tình huống khác, dẫn đến sự tồn tại của tháp Hư Không, nó đi theo mình đến trái đất, nhưng mình chắc chắc chắn chưa từng tu sửa tháp Hư Không!"  

Tô Thương nhíu mày nói: "Chẳng lẽ có người giống mình, hiểu được phương pháp luyện khí cường đại, hơn nữa phương pháp này lại không khác gì với mình, người đó nhìn thấy tháp Hư Không bị tàn phá, nên mới sưu tập tài liệu, ra tay bổ sung thêm sáu tầng khác sao?"  

"Nhưng mà để có được phương pháp tu bổ đế khí, người kia ít nhất cũng phải là Tiên đế, nếu không căn bản là không chịu nổi uy nghiêm của đế khí!"  

"Mà cha từng nói, trái đất thuộc niên đại Mạt pháp, ông cố sau khi ngưng kết kim đan, cơ thể liền xuất hiện dị dạng khác thường, trái đất sao lại có cao thủ Tiên đế chứ?"  

"Quái lạ, thật quái lạ!"  

Tô Thương nghĩ không ra, đoán không được, nhìn không rõ, chỉ biết lắc đầu liên tục, không suy nghĩ được gì nhiều nữa.  

"Được rồi, nhưng chuyện này, có lẽ sau này sẽ rõ, bây giờ mình vẫn còn chưa Trúc cơ, cảnh giới quá thấp, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng."  

Tô Thương tiếng tục nhìn vào tháp Hư Không, sau khi dò xét một lát thì mặt mũi đầy ghét bỏ: "Mặc dù tu bổ tháp Hư Không là một người có lòng tốt, có điều tài liệu để sử dụng lại có phần quá rác rưởi rồi, căn bản không thể hiện được sự cường đại của tháp Hư Không, khó trách lúc trước mình nhận ra tháp Hư Không trong ấn tượng của mình có chút chênh chệch."  
 
Chương 877


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Phía trên sáu tầng này, cần cảnh giới độ kiếp trở lên, mới có thể mở ra, đối với mình bây giờ mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao."  

"Tháp Hư không của mình, mỗi một tầng đều có một con Sơn hải linh thú canh giữ, mà mình quan sát, chỉ có ba tầng phía dưới cùng, là có thần thú canh giữ, sáu tầng trên, vì là bổ sung sau, hào nhoáng bên ngoài nhưng lại không hề có thần thú."  

Advertisement

"Nếu đã như vậy, thì có tác dụng gì chứ, chi bằng cứ phá hủy nó, đợi sau này tìm được bộ phận đã mất, hoặc là gặp được tài liệu luyện khí quý giá, chế tạo lại lần nữa."  

Nghĩ đến đây, Tô Thương hai mắt khép hờ, bắt đầu để tháp Hư Không tự mình tách ra.  

Advertisement

Tháp Hư Không, đã từng là đế khí, bây giờ mức độ kiên cố, có thể tưởng tượng được.  

Cho dù là những tiên đế đó ở Huyền Thiên Tiên Vực đích thân tới, cũng cần tốn nhiều sức lực, mới có thể phá hủy được.  

Nhưng Tô Thương lại khác, anh là chủ nhân của tháp Hư Không, dù là cách biệt nhau vô số năm đi nữa, thì tháp hư Không vẫn luôn là đồ vật của anh.  

Vì thế, Tô Thương chỉ cần suy nghĩ thôi, cũng có thêt đem sáu tầng trên của tháp, hóa thành bột mịn.  

Ầm!  

Dựa theo tiếng vang đó, toàn bộ 6 tầng trên của tháp Hư Không đồng loạt vỡ vụn.  

Vô số mảnh vụn, rơi xuống mặt đất, tản ra ánh sáng nhạt, nhưng uy thế lại không giảm chút nào.  

"Đây mới là tháp Hư Không của mình, trừ những cái vướng víu kia ra, tháp Hư Không lại càng thêm hoàn mỹ."  

Tô Thương nâng tháp Hư Không lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó bắt đầu quan sát ba tầng còn lại.  

Tầng thứ nhất, Thao thế trấn giữ.  

Tầng thứ hai, Cùng kỳ trấn giữ.  

Tầng thứ ba, thần thú Tỳ Hưu.  

Ba tầng này, là nguyên thủy nhất, không hề đi qua bất kỳ sửa chữa gì, dù là chỉ có ba tầng, nhưng phóng ra được cảm giác áp bức, so với lúc nãy không khác nhau chút nào.  

Tiếp sau đó.  

Tô Thương bĩnh tình lại, ý đồ định gọi thần thú Thao thế tỉnh lại.  

Nếu như thành công, Tô Thương liền có thêm một con át chủ bài cường đại có thể càn quét được trái đất này.  

Nhưng mà thần thú Thao Thế lại như con vật chết, bất luận Tô Thương thủ đủ mọi cách, cũng không khiến nó tỉnh dậy được.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 878


Tầng này, không chỉ có thần thú Cùng Kỳ, mà còn giam giữ hồn phách của một người, chính là ma tu hơn một trăm năm trước đã đại chiến với ông cố Tô Vô Kỵ.  

"Cảnh giới Kết đan?"  

Advertisement

Tô Thương liếc một chút đã nhìn ra được thực lực của người này, thoáng có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Trái đất quả nhiên không đơn giản như mình nghĩ, tu sĩ cảnh giới Kết đan cũng xuất hiện rồi."  

"Nếu không có ông cố mình đứng ra, trấn áp người này, cứ để mặc cho nó xem trái đất như khu vực săn bắn, chỉ sợ bây giờ thực lực của ông ta, sẽ cường đại đến mức khủng bố rồi."  

Advertisement

"Có điều bây giờ thì sao, ha ha, bị nhốt vào tháp Hư Không của tôi, đừng mong sống sót mà rời khỏi đây."  

Đối với cái này, Tô Thương cực kỳ tự tin, sau đó cười lạnh nói: "Giữ lại hồn phách của ông, tạm thời còn có chút tác dụng, chờ sau khi linh hồn tôi bị hao tổn, ngược lại có thể lấy ông làm đồ tẩm bổ một trận nha."  

Bất kể là Tô Vô Kỵ,Tô Kiền Khôn, hay cả Tô Thần Binh, đều không phải chủ nhân của tháp Hư Không, bọn họ chỉ là thay thế để bảo vệ tháp Hư Không mà thôi.  

Vì thế, họ không có cách nào thôi động được tháp Hư Không, luyện hóa ma tu đang bị trấn áp trong tháp.  

Nhưng mà Tô Thương lại khác, anh là chủ nhân của tháp Hư Không, lấy hồn phách này của ma tu luyện hóa thành một luồng khí, chỉ là tốn nhiều sức lực chút mà thôi.  

Nhưng ma tu đã bị giam trong tháp Hư Không, Tô Thương kết luận đối phương không trốn thoát được, nên mới giữ ma tu lại, đề phòng khi cần đến.  

Tháp Hư Không là đế khí, tất nhiên có linh hồn.  

Lúc này, Tô Thương chính là đang nỗ lực câu thông với linh hồn của tháp.  

Nhưng anh quan sát lúc lâu, từ đầu đến cuối vẫn không phát giác được linh hồn của tháp tồn tại.  

Chẳng lẽ thời điểm tháp Hư Không mất đi 6 tầng, linh hồn của tháp cũng theo đó mà rời đi sao?  

Có khả năng này lắm!  

"Tháp Hư Không, mày cuối cùng là đã trải qua cái gì, là ai phá hủy mày, linh hồn của tháp ở đâu, 6 tầng bên ngoài của tháp đã bị vỡ vụn hay chỉ đơn giản là rời khỏi ba tầng này thôi chứ?"  

"Năm đó người lấy tháp Hư Không giao cho ông cố mình, là ai, công pháp tu chân của ông cố, là người kia truyền thụ cho sao?"  

"Aiya, thật nhiều bí ẩn quá."  

Tô Thương thở dài một hơi, cuối cũng thu hồi lại tháp Hư Không, không nghĩ những chuyện này nữa.  

Anh tin tưởng rằng, chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh, sớm muộn gì cũng có ngày biết được chân tướng rõ ràng.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương nhìn về phía những mảnh vỡ vụn tán loạn dưới đất, vừa khởi động suy nghĩ, liền đem thu vào trong vòng tay lưu trữ.  

Mặc dù tài liệu tu sửa tháp Hư Không không xứng với đế khí của tháp Hư Không, nhưng cũng tính là tài liệu đỉnh phong, giữ lại thì có thể luyện chế thành binh khí, không thể lãng phí được.  

Vù!  
 
Chương 879


Tô Thương vừa làm xong mọi thứ, liền nhìn Thục Phân đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trắng toàn thân lan rộng, uy thế cuồn cuộn, chiếu sáng nửa bầu trời.  

"Phản tổ, thành công!"  

Advertisement

Tô Thương liền di chuyển ánh mắt nhìn qua, trong mắt đầy tò mò, muốn nhìn thử xem rốt cuộc Thục Phân cuối cùng sẽ biến thành thứ gì.  

Lại qua thêm nửa phút, ánh sáng chói mắt trên người, cuối cùng cũng tản đi.  

Tô Thương tập trung nhìn vào, đột nhiên mặt mũi đầy ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: "Hồ.. hồ ly sao?"  

Advertisement

Chỉ thấy ở giữa không trung, xuất hiện một bộ lông hồ ly màu trắng toát phủ kín toàn thân.  

Bộ lông kia mềm mại phát sáng, bên trên cơ thể tản ra uy thế kinh khủng, nhất là đôi mắt kia, câu hồn phách người.  

Điều làm người khác chú ý nhất, là nó thế mà có chín cái đuôi, đong đưa ở giữa không trung, vô cùng phong cách.  

"Hồ ly chín đuôi!"  

"Thế mà lại là hồ ly chín đuôi!"  

Sau thời gian ngỡ ngàng ngắn ngủi đó, Tô Thương không kìm chế được mà nuốt nước miếng một cái, vui mừng ngạc nhiên nói: "Hồ tộc, là một trong những yêu tộc cường đại nhất trên đời này đó nha!"  

"Ở Huyền Thiên Tiên Vực, có bốn đại tiên đế đời đời bất diệt, Thanh Hoàng nữ đế là một trong số đó."  

"Trừ người đó ra, có một vị tiên đế như vậy nữa, bản thân vốn là cửu vĩ hồ!"  

"Nghe nói, cô ấy trong trời đất này, là một con cửu vĩ hồ cuối cùng, cho dù con cháu Hồ tộc hàng ngàn hàng vạn, nhưng lại không có con cửu vĩ hồ thứ hai!"  

Tô Thương kinh ngạc nói: "Thật không ngờ rằng, mình ở trái đất lại có vinh hạnh nhìn thấy hồ ly chín đuôi!"  

"Tổ tiên của một con Teddy, lại là hồ ly chín đuôi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

Tô Thương nhịn không được mà suy đoán: "Cuối cùng là con Teddy ngoại tình, hay là con hồ ly chín đuôi đã cắm sừng chứ?"  

"Chủ nhân."  

Ngay thời điểm Tô Thương đang kinh ngạc, Thục Phân đang lơ lửng ở giữa không trung lại mở miệng nói: "Chủ nhân cách xa một chút, tôi muốn độ lôi kiếp, chỉ cần vượt qua được lôi kiếp, tôi sẽ có thể biến thành hình người rồi."  

Tiếng nói của thiếu nữ trong không trung truyền đến, Tô Thương nhất thời trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, quả nhiên phát hiện một đám mây đen ngưng tụ, bao phủ trên không tại biệt thự bờ sông, lôi điện dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống.  

"Thục Phân đã sớm Trúc cơ thành công, có điều chắc hẳn nguyên nhân là vì ở trong vòng tay lưu trữ đã che mất thiên đạo, dẫn đến lối kiếp chậm trễ, bây giờ đúng hạn mà tới rồi."  

Tô Thương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hồ ly chín đuôi ở giữa không trung, nhắc nhở: "Thục Phân, mày độ kiếp, tao không tiện nhúng tay vào, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mày, tự mày nên cẩn thận một chút thì hơn."  

Nói xong, Tô Thương liền lui về sau mấy bước, để khu vực này giành cho hồ ly chín đuôi.  

"Vâng!"  

Thục Phân cung kính trả lời lại, sau đó một đôi mắt hồ ly, sắn bén mà nhìn chăm chú vào mây đen, ngay sau đó không chút sợ hãi mà phóng lên tận trời, giống như không xem lôi kiếp ra gì.  

Giờ này phút này.  

Dân chúng nơi thành phố trăm dặm, toàn bộ đều bị động tĩnh ở đây thu hút.  

Lúc nãy Thục Phân phản tổ thành công, phóng ra một ánh sáng mãnh liệt, đã kinh động đến rất nhiều người.  
 
Chương 880


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ trên bầu trời, không hiểu tại sao mây đen cuồn cuộn, lôi điện phun trào, còn khác hẳn với tình hình lúc trời mưa.  

Quan trọng nhất là, mây đen vẻn vẹn chỉ bao phủ một vùng, ở chỗ khác trăng sáng lên cao, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, quá không giống với bình thường gì hết.  

Advertisement

"Có chuyện gì đã xảy ra, ánh sáng lúc nãy là tình hình gì vậy?"  

"Chẳng lẽ là sao băng rơi xuống, vừa vặn rơi vào bên kia, cho nên mới có ánh sáng chói mắt như thế chứ?"  

Advertisement

"Không hiểu thì đừng nói lung tung được không, ánh sáng kia chiếu sáng gần một nửa thành phố Giang Bắc, chúng ta có thể nhìn thấy sao băng, làm gì có chói mắt như vậy."  

"Bây giờ là sao vậy, trên trời vì sao lại xuất hiện một đám mây đen khó hiểu thế chứ?"  

"Mọi người nhanh nhìn lên trời kìa, trong mây đen hình như có một con chó, chó màu trắng!"  

"Cái gì mà chó chứ, rõ ràng là hồ ly mà, đến chó với hồ ly cũng không phân biệt được hay sao?"  

...  

Vô số dân chúng bàn luận ầm ĩ, đồng thời quay video, đăng lên internet, bỗng nhiên gây nên một trận sóng to gió lớn trên mạng.  

Thậm chí, có người còn lên sân thượng phát sóng trực tiếp ngay hiện trường.  

Nhất thời, trên internet sôi sục, chuyện này đã lan ra với tốc độ cực nhanh.  

Hồ ly chín đuôi trong đám mây đen đó, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn dân.  

Cùng lúc đó, lôi kiếp của Thục Phân bắt đầu, nó ở trước mặt rất nhiều người, chống chọi lôi kiếp.  

Ầm ầm!  

Dựa theo tiếng vang đó, lôi điện to cỡ miệng chén, trực tiếp đánh vào trên người hồ ly chín đuôi.  

Hồ ly chín đuôi cũng không điều động bất kỳ năng lượng gì, chỉ là dựa vào chính cơ thể của mình mà chống đỡ lại lôi kiếp.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Sau đó, mấy chục tia lôi điện, liên tục đánh xuống, tất cả Thục Phân đều đón lấy.  

Vốn dĩ là bộ lông trắng sáng bóng, bắt đầu cháy đen, miệng mũi còn có huyết dịch tràn ra.  

"F*ck, tiếng sét khủng khiếp quá, chủ thớt đang chiếu phim à? Hiệu ứng tuyệt vời ghê, đạo diễn bộ phim Đấu Khí Hóa Mã ở bên cạnh chắc cũng phải quỳ xuống khóc lóc van xin mọi người chừa cho ông ta chút mặt mũi."  

"Chủ thớt ơi, đây là phim gì vậy, nói cho mọi người biết đi, làm việc thiện sẽ được bình an cả đời đó."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 881


"Ngại quá, thú cưng nhà tôi lén chạy ra ngoài đi độ kiếp, làm phiền đến mọi người rồi."  

"Đánh rắm, tôi chính là con hồ ly trắng đó đây, tôi đã chiếm dụng nguồn tài nguyên khổng lồ của mọi người, lãng phí lưu lượng của mọi người, tôi xin lỗi mọi người nhé."  

Advertisement

...  

Mười mấy phút qua đi, trên mạng hoàn toàn bùng nổ rồi, đặc biệt là chủ đề nóng hổi về tầng sấm sét thần bí xuất hiện ở Giang Bắc trên diễn đàn tik tok, nhanh chóng trở thành chủ đề hot nhất, thu hút rất nhiều dân mạng lên xem.  

Advertisement

Lúc này.  

Ở biệt thự ven sông.  

Tô Thương nhìn con hồ ly chín đuôi ở giữa tầng sấm sét, anh hoàn toàn không hề lo lắng, khẽ cười nói: "Không hổ là cửu vĩ hồ sắp tuyệt chủng, thế mà có thể ở tình huống chưa chuẩn bị gì, chỉ dựa vào sức mạnh của thân xác mà vẫn đối chọi lại được với lôi kiếp."  

"Dựa vào tình hình của Thục Phân lúc này, xem ra nó chẳng có trở ngại gì lớn nữa, chắc chắn có thể ứng phó qua được."  

Tô Thương đoán rằng: "Không quá năm phút, tầng sấm sét sẽ tan biến hết, Thục Phân nói sau khi độ kiếp xong thì nó sẽ hóa thành hình người, không biết nó sẽ biến thành bộ dạng gì nhỉ?"  

Tô Thương vô cùng hứng thú nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn đầy nỗi mong chờ.  

Ở trên bầu trời Giang Bắc phát sinh ra chuyện dị thường, không chỉ kinh động đến những người dân bình thường, mà các tông phái lớn trong giới luyện võ cũng đã nhận được tin tức.  

Thái Sơn, vùng đất tế trời!  

Thạch Hạo Hãn đang đứng trên đỉnh núi Thái Sơn, ánh mắt nhìn về phía xa, chăm chú nhìn về hướng Giang Bắc, sắc mặt vô cùng nặng nề.  

"Đó chính là lôi kiếp sao..."  

Thạch Hạo Hãn lẩm bẩm nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, trái đất lại có người tu chân rồi sao."  

"Từ sau khi Tô Vô Kỵ biến mất, mình cũng chưa từng nghe thấy lôi kiếp xuất hiện ở trên thế gian này nữa, e rằng giới luyện võ sắp không được yên bình nữa rồi."  

Bên cạnh Thạch Hạo Hãn, là một người đẹp trai, cao to, tuấn tú, tầm khoảng hai, ba mươi tuổi, mắt tinh mày kiếm, phong thái xuất phàm.  

Anh ta chính là cháu trai của Thạch Hạo Hãn, Thạch Cửu Thiên, cha của anh ta chính là đứa con thứ hai của Thạch Hạo Hãn.  

"Ông nội."  

Lúc này, Thạch Cửu Thiên không nhịn được liền hỏi: "Chuyện của Tô Vô Kỵ rốt cuộc là thật hay giả vậy, cháu nghe nói rất nhiều lần rồi, nhưng cháu không tin trên đời lại có người tu chân thật."  

"Đương nhiên là thật rồi, ông nội đã từng chính mình trải qua rồi, thời đại đó, là thời đại của Tô Vô Kỵ, đây là những kí ức mà không ai có thể quên đi được."  

Nhắc đến Tô Vô Kỵ, mặt mũi Thạch Hạo Hãn tràn đầy vẻ kính sợ, sau đó lại nói: "Cửu Thiên, về việc này, cháu đừng suy nghĩ nhiều, người tu chân mặc dù rất mạnh nhưng không có cách gì để ở lại thế giới này cả, một khi đặt chân đến một cảnh giới nào đó, thì sẽ bị những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, trừ phi thông qua con đường cổ xưa thoát ly ra khỏi trái đất, nếu không thì cũng không sống lâu được, do đó đối với chúng ta không có ảnh hưởng lớn gì."  

"Chuyện gấp bây giờ chính là chuẩn bị cho đại hội võ thuật trăm môn phái sắp tới."  

Thạch Hạo Hãn nghiêm mặt nói: "Vùng đất tế trời của chúng ta, là dẫn đầu của giới luyện võ, danh hiệu đệ nhất của đại hội võ thuật trăm môn phái phải thuộc về núi Thái Sơn!"  

"Vâng!" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom