Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 720: Chương 720





Trái tim của Kiều Phương Hạ đập ngày một nhanh hơn, với một điềm báo không lành.

Tuần trước cô bị ra nhiều máu, có thể không phải là do kinh nguyệt mà là suýt bị sảy thai vì ăn phải cua lông.

“Bà nhỏ, đến giờ ăn cơm rồi!” Bà Trần ở dưới nhà gọi cô.

Kiều Phương Hạ ngập ngừng vài giây rồi trả lời: “Tôi đến đây!”
Cô ấy không chắc mình có thai hay không và có lẽ sẽ không hay lắm nếu nói với bà Trần, lúc cô ấy bước xuống cầu thang, cô ngửi thấy mùi hành và cảm thấy khó chịu hơn.

May mẩn là, bà Trần khi nấu ăn không thích cho thêm tỏi vào, các món ăn hôm nay ngoại trừ hành tây ra, còn lại Kiều Phương Hạ đều cũng có thể chấp nhận.

Kiều Phương Hạ lơ đễnh ăn được vài miếng, chợt nghĩ đến số cân mình sáng nay lúc đánh răng, cân nặng hơn chừng hai cân, nghĩ đến mấy ngày nay hợp khẩu vị nên cô đã ăn thêm hơn nửa bát cơm.

Đối với bữa ăn bình thường của mình, thậm chí không ăn rau, nhưng chưa đến nửa đêm, Bà Trần thỉnh thoảng hầm cho cô một ít tổ yến sào với nhựa đào và những món tương tự.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy bối rối.


Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình đã uống loại thuốc nào không nên dùng trong những ngày này cô ăn được vài miếng, bà Trần đặt đũa xuống, hỏi cô: “Sao, hôm nay không hợp khẩu vị của con sao?”
“Khiết Đan nói… “vài ngày nữa sẽ quay hình nên mấy ngày nay phải kiềm chế? Kiều Phương Hạ chỉ ấp úng trước khi ngước mắt lên nhìn bà Trần và đáp.

Sau khi suy nghĩ, cô hỏi bà Trần: “Mẹ Trần, chiều nay con có thể ra ngoài được không? Con sẽ về sớm.

Con có chút việc cần phải làm với Khiết Đan”
Bà Trần cười hỏi cô: “Bụng cô còn đau không?”
“Nó không còn đau nữa” Kiều Phương Hạ chỉ lắc đầu và trả lời.

Những người trẻ tuổi luôn ở trong nhà, không bệnh thì cũng bí bách thành bệnh, bà Trấn hiểu.

Bà lập tức thông cảm cho cô trả lời: “Đúng vậy, kinh nguyệt cũng phải kết thúc rồi phải không? Nếu không đau thì ra ngoài đi.

Nhớ về sớm.

Tôi sẽ không nói cho cậu hai.”

Một giờ sau, tại bệnh viện.

Kiều Phương Hạ là người duy nhất ngồi ngoài cửa phòng siêu âm B, nhìn Đường Nguyên Khiết Đan đi lấy kết quả.

“Đã năm tuần rồi” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn những thứ giẩy tờ xét nghiệm trên tay, cũng có chút sững sờ, bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, kinh ngạc nói.

Kiều Phương Hạ lập tức cầm lấy tờ xét ngi liếc mắt nhìn, nhìn rõ ràng trắng đen chữ viết trên đó, cùng bóng dáng nhỏ bé trong bụng cô trên bức tranh bên trên.

Cả hai người đều im lặng.

Trên thực tế, điều duy nhất Kiều Phương Hạ hiểu lúc này là cô ấy có thể đang mang thai.

Chỉ là trước đó cô đã nhầm tưởng rằng mình đã bị nhiễm bệnh bởi cái lạnh lúc bên Lệ Đình Tuấn.

Một lúc lâu sau, Kiều Phương Hạ bấm ngón tay mình để nhẩm tính thời gian lúc cô ở cùng phòng với Lệ Đình Tuấn Lần gần đây nhất là khi Lệ Đình Tuấn bị sốt cách đây mười ngày, sau đó là trong trại mùa đông vào ngày 31 tháng 12.

Còn lần nữa là khi Lệ Đình Tuấn đưa cô từ nhà Hứa trở về và lúc đó cô bất tỉnh.

Lần hành kinh cuối cùng của cô là ngày 13 nhưng cô có biểu hiện ốm nghén bình thường, phải nửa tháng sau khi giao hợp mới thụ thai, mấy hôm trước cô đã bắt đầu bị chóng mặt và nôn ói, như vậy không phải là ngày 31.

Đó là lần Lệ Đình Tuấn đưa cô về từ nhà họ Hứa..

 
Chương 721: Chương 721





Nếu thật sự có thai thì ngày 20 cô sẽ mang thai.

Hôm nay là ngày thứ 19.

Theo cách tính của bác sĩ, đứa nhỏ quả nhiên đã được năm tuần kế từ lần hành kinh cuối cùng, bẵng với thời gian trong tờ xét nghiệm.

“Tôi nên làm gì bây giờ? Có nên nói với Lệ Đình Tuấn?” Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ nhìn nhau một lúc, và hỏi cô một cách ngập ngừng.

“Đi bác sĩ kiểm tra tình hình trước” Kiều Phương Hạ chỉ suy nghĩ một chút rồi trầm giọng đáp.

Hai người bước vào phòng khám, bác sĩ cầm tờ tiền xem xét một lúc rồi hỏi Kiều Phương Hạ: “Trước đây cô nói cô bị khó chịu và chảy máu đúng không?”
“Tôi đã bị ra máu cách đây tám ngày.

Ra khá nhiều” Kiều Phương Hạ gật đầu và nói tiếp: “Tôi cũng bị đau ở bụng dưới trong vài ngày.

Tôi nghĩ đó là kinh nguyệt”.


Bác sĩ cân nhắc và trả lời: “Quả thực có một vài trường hợp như thế này.

Kinh nguyệt xuất hiện ở tháng đầu tiên của thai kỳ, mỗi người sẽ đều có những triệu chứng liên quan khác nhau”
“Hiện tại, em bé không sao, kết quả lấy máu cũng bình thường.

Trong tử cung chỉ có một vùng chất lỏng nhỏ, không có gì cản trở.

Chắc sau vài ngày tiêu hóa sẽ ổn.”
“Đừng lo lắng, em bé không sao cả.

Nếu trong vòng ba tháng mà cô cảm thấy không thoải mái, hoặc nếu đau bụng dữ dội, cô có thể đi đến đây khám và xin tư vấn”
Em bé rất ngoan, thực sự đã mang thai được năm tuần.

Người duy nhất Kiều Phương Hạ nghe lời là bác sĩ, cô ra khỏi văn phòng cho đến khi ra đến xe của Đường Nguyên Khiết Đan, Khiết Đan đưa tay ra vỗ vào tay cô rồi nói: “Này, này! Bà bầu, tỉnh táo một chút đi, đừng ngồi ở hàng ghế đầu nữa.


Mu bàn tay Kiều Phương Hạ bị móng tay của Đường Nguyên Khiết Đan cào trúng, hơi đau, lúc đó cô mới chắc chắn rằng mình không phải đang mơ mà là thật, cô lại mang thai đứa con Lệ Đình Tuấn.


Không hề có chút chuẩn bị tỉnh thần trước gì cả, và sự xuất hiện của nó khiến cô không biết nên làm gì.

“Đúng là linh thế không biết” Đường Nguyên Khiết Đan ngồi xuống ghế lái, không khỏi lắc đầu thở dài.

Trước đó Đường Nguyên Khiết Đan đi cùng với một nữ diễn viên khác khoảng 30 tuổi, cô ấy đã bí mật nói về một người bạn trai, Đường Nguyên Khiết Đan đã nói đùa rắng chắc là sẽ không có thai chứ, kết quả là hai tháng sau cô ấy đã có thai.

.

truyện đam mỹ
Chỉ có điều ở Kiều Phương Hạ còn cường điệu hơn, buổi sáng cô ấy chỉ nói nếu như cô ấy có thai thì sao, buổi chiều Kiều Phương Hạ chỉ dùng tờ giấy xét nghiệm này để giáng cho cô một trận đòn phủ đầu!
Đường Nguyên Khiết Đan chỉ cảm thấy giấc mơ làm giàu của mình đã hoàn toàn tan vỡ.

Nghĩ theo cách này, cô ấy đã giúp cho tổng cộng ba người kể từ khi sự nghiệp của cô ấy, Tô Minh Nguyệt và nữ diễn viên đã sinh con, và em bé của Kiều Phương Hạ sẽ được sinh rong hơn tám tháng nữa, sớm thôi.

Cô ấy nên trở thành một Tổng tử hương đường, chứ không phải với tư cách là một người đại diện “Bên chị Vận có thể sẽ hơi khó khăn …” Đường Nguyên Khiết Đan lại cân nhắc.

Cô quay đề và liếc nhìn Kiều Phương Hạ.

Chỉ có điều Kiều Phương Hạ ngồi ở hàng ghế sau không nói một lời, không biết cô ấy đang nghĩ gì.

“Kiều Phương Hạ, không lẽ em không muốn đứa nhỏ này sao?
Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút, cau mày thấp giọng hỏi cô..

 
Chương 722: Chương 722





Kiều Phương Hạ ngước mắt lên và nhìn Đường Nguyên Khiết Đan nhưng vẫn không phát ra tiếng động.

Đường Nguyên Khiết Đan vội vàng nói: “Không được? Em không được bỏ nó! Chị chỉ là tùy tiện nói linh tinh thôi, thân thể của em đương nhiên là quan trọng hơn công việc!”
“Hãy cũng điểm chàng trai giàu có lên thừa kế nhà họ Lệ này nhé! Nếu là con trai tl Minh Nguyệt ra khỏi cuộc chơi rồi, để cô ấy không còn cơ hội lật kèo nữa phải không? “
Khi Đường Nguyên Khiết Đan nói về Tô Minh Nguyệt, đôi mắt duy nhất của Kiều Phương Hạ khẽ chuyển động.

Cô ấy thực sự nghĩ về sự miễn cưỡng tuổi tác của cô ấy và Lệ Đình Tuấn.

Bản thân cô cũng không biết đứa trẻ này đến có đúng lúc hay không.

Hơn nữa, cô ấy đã uống thuốc tránh thai trong kỳ trại mùa đông.

Mặc dù vừa rồi bác sĩ nói không nên có nhiều ảnh hưởng, nhưng điều duy nhất mà Kiều Phương Hạ lo lẳng là hiện tại trong đầu cô có quá nhiều suy nghĩ, thật là lộn xộn.


“Em không có ý định bỏ nó, chỉ là mọi thứ đến hơi đột ngột” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, rồi thở dài trở lại.

“Cho dù là đột ngột đi nữa cũng không phải đột nhiên mà có, Lệ Đình Tuấn nghe được nhất định là sẽ rất vui mừng! Mau gọi điện trực tiếp cho cậu ta!” Đường Nguyên Khiết Đan lờ đi không trả lời câu nói của Kiều Phương Hạ.

Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa làm và trực tiếp lấy điện thoại di động từ trong túi ra, định gọi điện.

“Chị đợi đã!” Kiều Phương Hạ chỉ nắm lấy tay cô: “Trời còn sáng sớm, để anh ấy ngủ một lát”
“Hơn nữa, em vẫn chưa tìm ra cách nói với anh ấy”
Đường Nguyên Khiết Đan bị cô kéo, không bấm số gọi Lệ Đình Tuấn nữa, cười có chút xấu xa hỏi: “Vậy thì em chỉ muốn cho cậu ấy bất ngờ một chút thôi sao? Cậu ấy ở tuổi này, nếu em làm cho cậu ấy ngạc nhiên, hãy đoán xem cậu ấy có chịu được không? “
Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan nhìn nhau một lúc.

Thật lâu sau, cô nhướng mày gật đầu, “Là một ý kiến hay”“

Trong thực tế, đôi khi như Đường Nguyên Khiết Đan cũng tốt, nghĩ nhiều làm gì rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Đã thế này rồi, cơm sống đã chín, chín tới rồi, thật sự không thể đánh ra được sao?
Hơn nữa, lúc trước khi đến chỗ ông Tôn châm cứu và xoa bóp, ông đã dặn nếu sau này có con thì không nên phá thai thường xuyên, nếu không sẽ để lại di chứng nặng nề hơn cho tử cung.

Sau đó, cô ấy đã dành cho Lệ Đình Tuấn một bất ngờ nhỏ, anh ấy đã nói rằng anh ấy muốn có một đứa con vào hai tháng trước, và anh ấy sẽ giống như Đường Nguyên Khiết Đan đã nói.

Chắc rằng anh ấy sẽ hạnh phúc và phát điên sau khi biết điều đó.

Nước Hàn Lăng.

Lệ Đình Tuấn quay trở lại phòng tổng thống trong khi nghe cấp dưới báo cáo về tiến trình cuộc họp.

Khi bước vào phòng khách, anh chợt thấy trong phòng ngủ có cánh cửa mở ra bên hông, có một chiếc hộp vuông rất lớn cỡ một mét vuông, buộc bãng lụa đỏ và sa tanh.

Lệ Đình Tuấn lập tức vung tay lên, cắt ngang báo cáo của thuộc hạ, cau mày thấp giọng hỏi vệ sĩ: “Từ đâu tới?”.

 
Chương 723: Chương 723


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Đó là quà năm mới của tập đoàn Champs” Người vệ sĩ cũng liếc nhìn chiếc hộp và nói nhỏ lại, “Bởi vì anh phải ở lại đây để tham gia sự kiện vào đêm giao thừa năm nay”.

“Hãy nói với họ trước bữa tối, lần sau không nhất thiết phải tặng quà cho tôi.

Điều quan trọng là lập kế hoạch cho năm sau” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn hộp quà và nói thầm.

“Vâng”
Lý Đình Tuấn xoay người ngồi xuống sô pha, cầm lấy máy tính do cấp dưới giao cho, liếc nhìn lịch trình rồi đột nhiên đưa mắt nhìn hộp quà.


Vẻ mặt trống rỗng nói với thị sau khi ăn cơm xong sẽ bàn bạc “Vâng”
Lệ Đình Tuấn nghe mọi người đã ra khỏi phòng rồi tiếp tới đóng hạ: “Các ngươi đi ra ngoài trước, cửa lại Vài giây sau, anh đứng dậy và đi chậm về phía hộp quà.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
rất nhẹ của Lệ Đình Tuấn, nghe thấy anh đang từng bước tiến về phía cô.

Cái hộp này hơi dày, bên trên còn đục mấy lỗ thông hơi nhỏ nên những tiếng động ở bên ngoài, cô không nghe rõ hoàn toàn nhưng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập ngày càng nhanh vì đang trong giây phút căng thẳng.


Lệ Đình Tuấn đi đến cửa phòng, anh dừng chân lại Lại nhìn chăm chăm vào cái hộp, anh lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi gửi cho cậu ấm tập đoàn Champs.

Gửi tin nhắn xong thì hỏi cậu ta: “Đừng bảo cậu giấu em gái nào đó của mình vào trong rồi tặng cho tôi nhé? Tôi đã từng nói với cậu, tôi có vợ rồi, không đụng vào người phụ nữ khác.”
Kích thước của cái hộp này vừa hay có thể chứa một người phụ nữ.

Vừa nãy có nhiều người, nếu thực sự có người ở trong đó, anh trực tiếp vạch trần thì chỉ khiến đối phương mất mặt thôi.

Anh gửi tin xong, lặng lẽ đợi cậu ấm tập đoàn Champs trả lời Mấy phút sau điện thoại rung lên, lình Tuấn lấy ra xem, đối phương chỉ trả lời một dấu “?” chứ không nói thêm gì ệ Đình Tuấn nhìn dấu hỏi chấm rồi trầm mặc vài giây, tim anh bỗng đập nhẹ, sau đó anh ngước mắt nhìn về phía cái hộp..

 
Chương 724: Chương 724





Cùng lúc đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Lệ Đình Tuấn nhìn cái hộp đắn đo một lúc, tiện tay khóa cửa phòng ngủ lại rồi xoay người ra ngoài xem có chuyện gì trước.

“Cậu hai!” Vệ sĩ ngoài cửa hạ thấp giọng nói với anh: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải anh đích thân đi xử lý mới được!”
Lệ Đình Tuấn mở cửa, anh hơi cau mày, nghe vệ sĩ nói “Người đó đã lên bờ rồi.”
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn trở nên u ám, cân nhắc một hồi lâu, anh xoay người cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, tưởng Lệ Đình Tuấn vào.

Vệ sĩ nhẹ nhàng nói tiếp: “Cần anh đích thân đi một chuyến”
Cô không nghe rõ tiếng động ở bên ngoài, trong không gian yên tĩnh, cô rón rén lấy kết quả siêu âm từ trong túi ra, còn cả que thử thai điện tử được gói kín nữa.


Que thử thai hiện rõ là có thai ít nhất bốn tuần trở lên.

Dùng cả hai loại cho chắc ăn, Lệ Đình Tuấn không thể không tin.

Cô âm thầm đợi Lệ Đình Tuấn mở dải lụa bên ngoài cái hộp, đợi anh mở món quà của cô.

Thời gian dài hơi thiếu oxy, đầu cô đang nghĩ mơ hồ, chút nữa có nên đứng bật dậy cho anh một bất ngờ không hay cứ biết điều ngồi ở vị trí cũ đợi anh phát hiện ra mình.

Nhưng cũng không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài vẫn không hề cho tiếng động nào.

Trong lòng Kiều Phương Hạ bí bách đến phát hoảng, phản ứng thai nghén lại đến, cô đã chui vào cái hộp từ hơn ba giờ chiều, đã qua một thời gian dài rồi.


Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, cô lấy điện thoại từ trong túi ra xem giờ, đã sắp sáu giờ rồi, Lệ Đình Tuấn đã lên giường đi ngủ rồi sao?
Để món quà trông thật hơn, bên ngoài chiếc hộp đều dán kín, Kiều Phương Hạ ở bên trong không thể mở ra được, không thể nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang làm gì ở bên ngoài.

Cô ôm gối ngồi một thời gian dài, cả người đều tê cứng, cô đản đo hồi lâu rồi lấy bật lửa trong hộp bánh sinh nhật đang đặt trên đầu gối, đặt hộp giấy xuống sát mặt đất rồi đốt một lỗ lớn bảng nắm đấm.

Cô năm bò trên mặt đất, nhìn qua cái lỗ ra bên ngoài, thấy cửa phòng vẫn đang đóng, cô có thể nhìn thấy giường, trên giường không có người, những nơi khác trong phòng dường như cũng không có ai.

Cô ngây ra.

Lệ Đình Tuấn đi lúc nào thế?
Nếu anh ra ngoài ăn cơm tối, sau đó còn phải họp, họp xong chưa biết chừng còn phải ra ngoài uống rượu xã giao, vậy cô phải ở đây đợi đến bao giờ?
Chưa nói đến chuyện bao giờ anh quay trở lại, nhưng cứ đến giờ cơm, lúc bụng cô trống không sẽ đói tới mức buồn nôn, không chừng một lúc nữa cô không chịu được mà nôn trong hộp.

Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ nôn, Kiều Phương Hạ càng buồn nôn hơn.

Cô chần chừ, có nên liên lạc với vệ sĩ bên cạnh Lệ Đình Tuấn không, hỏi xem anh đi đâu rồi..

 
Chương 725: Chương 725





Chính lúc này cô bỗng nghe thấy tiếng người đang đi vào.

Cô biết điều ngồi yên, cẩn thận dùng hộp bánh kem chặn cái lỗ đã đốt, đợi Lệ Đình Tuấn vào mở hộp.

Chưa đến một lúc, bèn nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Lệ Đình Tuấn: “Lấy một cái chăn đến đây”
“Vâng”
lầu Phương Hạ nghe thấy có tiếng người vào phòng, lại nghe thấy có tiếng người đi ra.

Cửa phòng đã mở, trên hộp có một cái lỗ nhỏ, Kiều Phương Hạ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng ma sát truyền đến từ ngoài phòng khách, nghe thấy Lệ Đình Tuấn trầm giọng nói: “Nhiệt độ trong phòng điều chỉnh cao lên chút”
Ngoài tiếng Lệ Đình Tuấn nói ra, không có tiếng của bất cứ ai, Kiều Phương Hạ hơi tò mò không biết anh đang làm gì, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, cô cẩn thận xê dịch hộp bánh, lại nằm bò trên mặt đất nhìn qua cái lỗ.

Cô chỉ có thể nhìn thấy nửa người Lệ Đình Tuấn, lúc này anh đang đứng trước sofa, sofa trong phòng khách năm quay lưng về phòng ngủ, Kiều Phương Hạ cảm nhận được trên sofa có một người đang nằm, nhưng không nhìn thấy đó là ai.


Cô khó hiểu nhìn chăm chú vào sofa, bỗng nghe thấy một tiếng rít khe khẽ.

Cả người Kiều Phương Hạ bỗng chốc cứng đờ.

Là tiếng của phụ nữ.

Cô kinh ngạc nhìn về phía sofa, thấy Lệ Đình Tuấn hơi cúi người, dường như đang đắp chăn giúp người phụ nữ đó.

Chỉ là đắp chăn mà thôi, không đến nỗi phải tức giận, cô không nhỏ nhen như vậy.

Mấy giây sau, Kiều Phương Hạ âm thầm an ủi chính mình.

Có thể là họ hàng của Lệ Đình Tuấn một thân một mình bị bệnh ở đây, để Lệ Đình Tuấn chăm sóc cũng rất bình thường.

Nhưng mấy giây sau, hai cánh tay trắng ngần lại vát lên cổ Lệ Đình Tuấn, quấn lấy anh.


“Đình Tuấn, em lạnh quá…”
Dường như lúc Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói này, cô liền nhận ra là Tô Minh Nguyệt.

Cô vô cùng sốc.

Mà Lệ Đình Tuấn lại để mặc cho Tô Minh Nguyệt ôm anh, không đẩy ra.

Người của anh bị sofa che khuất, Kiều Phương Hạ không nhìn thấy bọn họ đang làm gì.

“Minh Nguyệt, cô buông ra.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lúc rồi trầm giọng nói.

“Em không buông.” Lúc này khuôn mặt nhỏ của Tô Minh Nguyệt đã trắng bệch như tờ giấy, khắp người đều run lên, đáng thương nhìn Đình Tuấn gần kề trong gang tấc.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt, mặt không bộc lộ cảm xúc nhìn cô ta.

“Nếu anh không để ý sao còn cứu em?” Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

Lệ Đình Tuấn hơi mở miệng, còn chưa kịp nói thì hai tay Tô Minh Nguyệt đang bám lấy cổ anh bỗng hơi dùng sức, áp lên môi anh..

 
Chương 726: Chương 726





Ánh mắt Lệ Đình Tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo, một tay nằm chặt vai Tô Minh Nguyệt rồi đẩy, gỡ bỏ khuôn mặt đang dính sát vào mặt anh ra.

Môi Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp đặt lên môi anh.

Giây phút anh ngẩng đầu, ánh mắt lại lướt thấy một bóng người nhỏ nhắn, đang đứng bên cửa phòng ngủ, ngạc nhiên nhìn chăm chằm anh.

Hai người nhìn nhau vài giây, mắt Kiều Phương Hạ hơi cụp xuống một chút, lại nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang nắm trên sofa.

‘Tô Minh Nguyệt không mặc quần áo.

Lúc này, chiếc chăn đắp trên người cô ta rơi xuống, Kiều Phương Hạ thậm chí còn có thể nhìn thấy tay Lệ Đình Tuấn đang nằm lấy vai của Tô Minh Nguyệt…
Kiều Phương Hạ nhìn khung cảnh trước mắt, bàn tay đang nằm tờ kết quả siêu âm và que thử thai bất giác run lên.


Nếu cô và Lệ Đình Tuấn chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần, vậy đó chẳng có gì quan trọng.

Nhưng anh đã nói muốn cưới cô, tại sao còn làm như vậy?
Giờ anh đang thân mật bên Tô Minh Nguyệt, vậy vợ chưa cưới như cô được coi là cái gì?
Cô biết Đình Trung là con trai của cô ta, vì Đình Trung, Lệ Đình Tuấn không tránh khỏi nảy sinh lòng thương cảm với Tô Minh Nguyệt, Lệ Đình Tuấn đầu tư toàn cầu cho Tô Minh Nguyệt hơn ba trăm ngàn tỷ, trước giờ Kiều Phương Hạ chưa từng so đo hay tra hỏi anh cái gì.

Nhưng kiểu gần gũi cơ thể này cô không thể chấp nhận nổi.

Giới hạn cuối cùng của cô là tuyệt đối không cho phép chồng mình ngủ với mình xong, lại quay ra ngủ với người khác.

Thật kinh tởm.

“Thật đáng kinh tởm.


Lệ Đình Tuấn run lên vài giây, sau đó liền buông Tô Minh Nguyệt ra.

Anh không ngờ Kiều Phương Hạ lại đến đây từ trước, phía bà Trần và Vô Nhật Huy cũng không có bất kỳ tin tức gì thông báo cho anh rắng hôm nay Kiều Phương Hạ đến.

Kiều Phương Hạ lại nhìn anh sau đó xoay người vào phòng, cô mặc áo khoác ở trong hộp, quàng khăn lên rồi đẩy vali của mình để sau rèm cửa ra ngoài.

“Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn theo cô vào phòng, một tay giữ chặt vali của cô, im lặng nhìn cô.

“Buông ra” Lúc này Kiều Phương Hạ lại bình tĩnh lạ thường, nhìn anh nói khẽ.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn hơi lóe lên, tiếp tục nói: “Em nghe anh…”
“Bốp!” Vừa nói được mấy chữ, Kiều Phương Hạ đã giận dữ cái tát lên mặt anh.

“Giờ đến việc nghe anh nói, tôi cũng cảm thấy buồn nôn” Kiều Phương Hạ cười mỉm nhìn anh, nói.

Ngoài cửa, cậu ấm tập đoàn Champs nghe nói Lệ Đình Tuấn muốn trì hoãn thời gian bữa tối, lại nghe nói Lệ Đình Tuấn dẫn một người phụ nữ về phòng liền qua đây xem có chuyện gì..

 
Chương 727: Chương 727





Giây phút đẩy cửa, thấy một người phụ nữ cuốn chăn ngồi trên sofa, anh ta ngây ra nói: ‘Tuấn, vợ cậu sao thế, đây là?”
“Vợ cơ à?” Kiều Phương Hạ thấy người ngoài gọi Tô Minh Nguyệt là ệ Đình Tuấn, cô bất giác cười lạnh lùng hỏi ngược lại Lệ Đình Tuấn.

Chẳng trách anh sắp xếp cho cô đến vào ngày mai, là sợ hai người vợ chạm mặt nhau ư?
Nói xong, không cho Lệ Đình Tuấn bất cứ cơ hội phản ứng nào, cô rút chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống, thẳng tay ném vào mặt Lệ Đình Tuấn.

“Lệ Đình Tuấn, anh nghe rõ cho tôi, bà đây không đùa giỡn với các người nữa!” Cô gắn từng câu từng chữ nói với Lệ Đình Tuấn.

Gì mà không thể thiếu Pinocchio, gì mà tiền lương gấp mười lần, rồi cổ phần gì đó, giờ Kiều Phương Hạ đã hiểu rõ rồi.

Những thứ này chỉ là cái cớ để Lệ Đình Tuấn lợi dụng cô mà thôi.


Anh biết cô là Chu Tước, biết cô là Thanh Vân, biết cô là Pinocchio, tập đoàn WL cần cô, chỉ vậy mà thôi.

Đường viền của kim cương rạch một vệt đỏ lên má Lệ Đình Tuấn rồi rơi xuống đất.

Kiều Phương Hạ không nhìn anh thêm một lần nào nữa, cô kéo vali bước ra ngoài.

Cậu ấm tập đoàn Champs thấy một người bước ra khỏi phòng, thấy hơi kinh ngạc.

Nhìn qua nhìn lại Tô Minh Nguyệt và Kiều Phương Hạ, anh ta vẫn chưa hiểu, rốt cuộc ai mới là vợ của Lệ Đình Tuấn?
Lệ Đình Tuấn đứng trong phòng trầm mặc vài giây, anh cúi người nhặt chiếc nhẫn kim cương.

Vì lực đập của Kiều Phương Hạ quá lớn, chiếc nhãn đập xuống đá cẩm thạch trên sàn, một vòng tròn kim cương ở trên đã rơi mất một viên.


Anh hạ mắt nhìn chăm chằm chiếc nhãn không hoàn chỉnh, cắn răng nhét nó vào trong túi áo, xoay người bước nhanh ra ngoài.

“Đình Tuấn…” Hai mắt Tô Minh Nguyệt đỏ bừng, cô ta ngồi trên sofa nhìn Lệ Đình Tuấn bước ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua cô ta, không hề dừng bước mà tiếp tục chạy ra ngoài.

Kiều Phương Hạ vừa đi đến thang máy liền nhìn thấy thân người Lệ Đình Tuấn nhanh như một cơn gió quét qua, một tay anh kéo cô vào trong lòng, giữ chặt eo cô không cho cô tách ra.

“Cút ra!” Kiều Phương Hạ vươn tay, dùng sức chống giữa cô và Lệ Đình Tuấn, ra sức vùng vây.

Cô ngửi thấy mùi thơm nước hoa của người phụ nữ xen lẫn trên người anh, thật ghê tởm.

Trước giờ cô chưa từng so đo chuyện anh có con với người phụ nữ khác, anh lại được nước lấn tới như vậy, lại đối xử với cô như vậy!
Cô thực sự không hiểu, rốt cuộc Lệ Đình Tuấn thích hay lợi dụng cô, hay là cả hail Hứa Phi Phàm từng nhắc nhở cô, nói Lệ Đình Tuấn là kẻ kinh doanh gian xảo, có khi anh muốn lợi dụng cô nên tạo bãy để cô cam tâm tình nguyện nhảy vào đó, nhưng cô không nghe.

Bản thân cô cũng sớm biết Lệ Đình Tuấn là người thế nào rồi..

 
Chương 728: Chương 728





Cô hận không thể một dao đâm chết Lệ Đình Tuấn, đào khoét thân thể của anh ra xem, rốt cuộc anh có tim hay không!
*Xin lỗi Phương Hạ, xin lỗi!” Lệ Đình Tuấn gắt gao ôm chặt cô, mặc cho cô đánh đấm cũng không chịu buông, chỉ trầm giọng từng lần một nói xin lỗi bên tai cô, để mặc cô nổi giận.

Là anh sai rồi, là anh không nên mềm lòng với Tô Minh Nguyệt, anh biết rõ Tô Minh Nguyệt là người gian trá, dù Tô Minh Nguyệt có chết anh cũng không nên đếm xỉa đến cô ta, nhưng anh lại lo chuyện bao đồng, vậy nên là lỗi của anh, không trách Kiều Phương Hạ nổi giận.

Anh thực sự không ngờ Tô Minh Nguyệt lại dám hôn anh! Anh không giữ khoảng cách an toàn, lúc Tô Minh Nguyệt bám cổ anh, anh không nhãn tâm đẩy Tô Minh Nguyệt, hàng nghìn hàng vạn lỗi sai đều ở anh.

“Em đừng đi được không?” Anh gấp tới mức hốc mắt đều đỏ lên, trầm giọng năn nỉ Kiều Phương Hạ.

“Anh có thể giải thích cho em, em đừng giận, bĩnh tĩnh trước đã, được không?”
Mấy giây sau, động tác vùng vẫy ban đầu của Kiều Phương Hạ đã dần dừng lại.


Cô bị ép dán chặt vào vai anh, cô thở hơi gấp, mãi sau hơi thở mới ổn định trở lại.

“Bây giờ tôi rất bình tĩnh.” Cô nói khẽ.

Sau khi bình tĩnh lại, cô càng thấy mình vừa đáng thương vừa thảm hại.

Cánh tay Lệ Đình Tuấn bám chặt eo cô cũng buông ra, đặt sau gáy cô, anh hạ ánh mắt nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn mới nhẹ nhàng giải thích với cô: *Đều là hiểu lâm, vì trước đây Vincent cậu ta chưa từng gặp em, nên mới lầm tưởng Tô Minh Nguyệt là vợ anh.”
“Em quên rồi sao? Hôm đó ở thư phòng, cậu ta thấy em ngôi trên người anh làm nũng, cậu ta nói em rất đáng yêu, chính là cậu ta nói đó, trước đây cậu ta…”
“Vậy thì sao?” Kiều Phương Hạ hơi cau mày nhìn anh, cắt ngang lời anh: “Có thể chứng minh điều gì?”
“Lệ Đình Tuấn, lời anh nói bây giờ, đến một dấu chấm tôi cũng không tin”
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy” Kiều Phương Hạ nhìn anh, lại nói khẽ từng câu từng chữ.


Cô chỉ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt hôn Lệ Đình Tuấn.

Cho dù Tô Minh Nguyệt trần chưồng xuất hiện trong phòng Lệ Đình Tuấn, chỉ cần Lệ Đình Tuấn không chạm vào cô ta, Kiêu Phương Hạ sẽ đồng ý tin anh.

Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Điều khiến cô khó chịu không phải cái hôn đó của Tô Minh Nguyệt mà là thái độ mập mờ của Lệ Đình Tuấn với cô ta, cô muốn xem cái hôn đó từng bước thành công như thế nào.

Đây mới là nguyên do khiến cô tuyệt vọng.

Vì từng có hy vọng với anh nên sự tuyệt vọng vừa rồi mới khiến cô thấy nghẹt thở.

Lệ Đình Tuấn ngừng lại.

“Mau về xem cô ta đi, nếu không chút nữa càng khó dỗ dành.” Kiều Phương Hạ cười nhìn anh, nói: “Anh đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, vô dụng thôi.”.

 
Chương 729: Chương 729





*Tại sao anh phải dỗ cô ta! Cô ta liên quan gì tới anh?” Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, em mới “Hỏi hay lắm!” Kiều Phương Hạ không đợi anh nói tiếp, cao giọng cắt lời anh.

“Lệ Đình Tuấn, vậy tại sao khi nãy anh không đẩy cô ta? Tại sao anh lại đưa cô ta về phòng mình? Anh không thấy mình rất mâu thuẫn sao? Nếu những gì anh nói là thật, anh không làm gì sai vậy sao anh phải xin lỗi?”
Cô im lặng vài giây lại nhẹ nhàng nói với anh: “Thực ra có lúc tôi cũng mong mình hồ đồ một chút, như Khiết Đan vậy, nhưng chẳng có cách nào.”
Từ lúc một mình cô xuất huyết, hôn mê trong phòng bệnh ở nước Nguyệt Chỉ, cô ngày càng minh mẫn hơn.

Nếu anh không trêu đùa cô, cô luôn ảo tưởng rằng anh có quan tâm, yêu cô hơn đi nữa, một mình cô cũng có thể sống tốt.

Sau khi cô có ý định về nước, cô lập tức hẹn phẫu thuật, bỏ đi đứa con của anh.

Cô sẽ không để lại cơ hội gây ra bất kỳ hiểu lầm nào với anh, cũng sẽ không nói cho anh biết, cô từng mang thai đứa con của anh.


“Tôi rất mệt, anh buông tay đi.” Cô nhìn anh, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt nhưng không chảy xuống Lệ Đình Tuấn nhìn cô, như đang nhìn thấy dáng vẻ thất vọng đến cực điểm của cô hơn nửa tháng trước.

Anh im lặng rất lâu, nhẹ nhàng nói với cô: “Cô ta nhảy xuống biển, nhảy ở vùng biển mà Tống Thanh Hào xảy ra chuyện, lúc đội cứu hộ tìm thấy cô ta, trong thoại cô ta chỉ lưu số của anh…”
Kiều Phương Hạ vừa nghe được mấy câu của anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.

Cái cớ quen thuộc quá, hình thức vụng về quá, chỉ dùng tự sát để uy hiếp Lệ Đình Tuấn, thế mà anh cũng bị lừa?
Cô lại cắt lời anh: “Tôi không muốn nghe nguyên nhân, trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh đi tìm cô ta đã chứng minh trong tim anh có cô ta”
Lệ Đình Tuấn không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt đầy hờ hững và hết kiên nhãn của Kiều Phương Hạ.

Nếu cô đã không muốn nghe vậy anh không nói nữa.


Anh im lặng rất lâu rồi lại nhẹ nhàng nói với cô: “Ít nhất thì đợi hoạt động tối mai kết thúc rồi nói tiếp được không?”
“Sau tối mai, anh cho người đưa em về, nếu không anh không yên Lúc anh nói còn muốn vươn tay chạm vào mặt Kiều Phương Hạ, nhưng Kiều Phương Hạ quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm của anh.

Tay Lệ Đình Tuấn sững lại dựa không trung, ngừng lại vài giây rồi nhẹ nhàng buông xuống.

“Nếu em không muốn ở đây, anh đưa em đến biệt thự, nơi đó ngoài em ra chưa từng có ai ở.”
Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn anh, anh sợ cô trốn sao?
Vì biệt thự tiện cho anh trông chừng cô, ở khách sạn thì cô có thể tùy ý ra vào, người của Lệ Đình Tuấn không thể theo dõi hết được.

Quả nhiên anh còn muốn lợi dụng cô giúp anh thiết kế khách sạn, muốn ép cô ký hợp đồng với anh.

Cô còn chưa kịp nói đã nhìn thấy Tô Minh Nguyệt mặc sơ mi của Lệ Đình Tuấn, đang bước nhanh về phía bọn họ..

 
Chương 730: Chương 730


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tô Minh Nguyệt đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, vội vàng giải thích với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, chuyện hôm nay thực sự không phải lỗi của Lệ Đình Tuấn, là vấn đề của tôi! Cô đừng..”
“Cút” Kiều Phương Hạ không đợi Tô Minh Nguyệt nói xong, nhổ ra một chữ với cô ta.

“Trước khi tôi nôn lên người cô, cút khỏi tầm mắt tôi” Cô ta mặc quần áo của Lệ Đình Tuấn ra đây là muốn khiến ai buồn nôn đây?
Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của cô ta, chắc chưa ít lần mặc quần áo của Lệ Đình Tuấn đâu nhỉ? Kiều Phương Hạ thấy cô cũng bị vấy bẩn, cùng dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ này.

Thang máy đã tới, Kiều Phương Hạ nhìn thấy hai người này liền cảm thấy cay mắt, cô kéo vali, bước thẳng vào thang máy không ngoảnh đầu lại.


/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Cô thấy dạ dày rất khó chịu, trở mình cũng chỉ nôn ra chất dịch, đến dịch mật cũng nôn ra ngoài.

Đến khi chẳng có gì để nôn nữa, cô mới thở hổn hển dừng lại.

Lúc ở trên kia cô kìm nén rất lâu, cô sẽ không để Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô nôn, sẽ không để anh đoán ra cô có thai.

Cũng may hai ngày trước cô đã dặn Khiết Đan, tin cô có thai tạm thời không được nói với ai.


Khiết Đan biết cô muốn tạo bất ngờ cho Lệ Đình Tuấn nên đã đồng ý, nói chuyện như vậy chắc chắn phải để chính miệng Kiều Phương Hạ nói với Lệ Đình Tuấn mới được.

Phía Kiều Phương Hạ, trước khi đến cũng không nói với bất cứ ai chuyện cô có thai.

Chỉ lấy cớ với bà Trần và Vô Nhật Huy rằng cô nhớ Lê Đình Tuấn rồi, muốn xuất hiện trước ngày ba mươi Tết cho anh một bất ngờ.

Cô nôn xong, lau qua miệng sau đó bước lên một bước, hai vệ sĩ cách cô hai bước cũng tiến lên một bước, dáng vẻ như sợ cô chạy mất.

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Cút đi, đừng ép tôi phải thô lỗ”.

 
Chương 731: Chương 731





“Mợ chủ, bọn tôi cũng không còn cách nào…” Vệ sĩ khổ sở nói khẽ.

Lệ Đình Tuấn quen dùng thủ đoạn này, dùng sự sống chết của người khác để uy hiếp cô.

“Mợ chủ, lên xe đi, cậu hai bảo chúng tôi đưa cô qua đó trước.” Vệ sĩ lại nhỏ nhẹ hỏi cô.

Thấy vệ sĩ gọi cô là mợ chủ, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy nực cười.

Một chiếc xe ở bên đường dần dần đi theo bọn họ, cũng nửa bước không rời Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trong lòng bực bội đến cùng cực, cô dừng bước.

“Mợ chủ” Vệ sĩ lại cẩn thận gọi Kiều Phương Hạ một tiếng.

Kiều Phương Hạ đứng nguyên chỗ cũ một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, lặng xoay người đi đến chiếc xe phía sau cô rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

Lúc cô đóng cửa xe, bèn nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại.

Kiều Phương Hạ không kìm được cười cười nhìn vệ sĩ phía trước, nói: “Yên tâm đi, tôi không chạy đầu.”

Nếu cô muốn chạy thì đám người này, ai cũng không ngăn được cô.

Chỉ là bây giờ cô chạy, Lệ Đình Tuấn sẽ dùng mọi thủ đoạn trừng phạt những người không làm tròn bổn phận này, cô thấy nhiều thủ đoạn của anh rồi.

Chiếc xe lại quay đầu, chạy về hướng của căn biệt thự ven biển.

Lúc Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, thông qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc RollsRoyce ở phía sau đang bám sát bọn họ.

Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đang bám theo sau.

Cô thu ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa.

Cô vốn tưởng rằng, hôm nay tới đây đều là những niềm vui lớn, ai biết chỉ là cô tự nghĩ vậy.

Cô bất giác cười lạnh lùng, nụ cười mang theo sự chế giễu.

Lúc đi qua khu Hoa Kiều, có người ở ven đường đang đốt pháo hoa, còn có trẻ con đang cầm gậy tiên nữ đuổi theo chơi đùa.

Tính ra trong nước bây giờ đã là ba mươi Tết, đến Tết rồi.


Kiều Phương Hạ nhìn những đứa trẻ đó, tay phải lại vô thức xoa bụng mình, hồi lâu sau lại thu ánh mắt lại.

Nửa đêm, xe đã tới biệt thự ven biển.

Lúc Kiều Phương Hạ xuống xe, đầu cô thấy hơi choáng váng, bước chân bất giác trở nên loạng choạng.

Một tiếng xe thắng gấp vang lên bên cạnh, Lê Đình Tuấn từ trên xe chạy xuống, anh bước nhanh đến bên cô, nhẹ nhàng nói: “Không thoải mái?”
Kiều Phương Hạ nhìn qua anh, lạnh nhạt nói: “Chỉ là nhìn thấy anh nên buồn nôn mà thôi.

Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại nuốt vào trong.

Kiều Phương Hạ thấy ánh mắt anh lóe qua cảm giác tổn thương, cô lại hờ hững thu ánh mắt lại.

Nếu anh muốn diễn kịch nhất định có thể làm ảnh đế, có thể biểu hiện cảm xúc tốt như vậy mà, thật đáng tiếc.

Cô tự kéo vali, vòng qua Lệ Đình Tuấn ở phía trước, đi về phía cổng biệt thự.

Phía trong biệt thự đã thu dọn sạch sẽ, Kiều Phương Hạ tùy ý tìm một phòng dành cho khách ở tầng dưới cùng rồi kéo vali vào trong, sau đó lấy khăn lông và đồ dùng vệ sinh cá nhân ra.

Phòng dành cho khách không có ga giường, Kiều
Phương Hạ tùy tiện tìm kiếm trong tủ một lúc, tìm được một cái chăn, cô trải nó lên giường.

Lúc cô làm tất cả việc này, Lệ Đình Tuấn theo tới tận cửa phòng vẫn luôn im lặng đứng nhìn cô..

 
Chương 732: Chương 732





“Sáng sớm rất lạnh” Lúc Kiều Phương Hạ sắp trải xong, Lệ Đình Tuấn mới nhẹ nhàng nói với cô.

Kiều Phương Hạ coi như không nghe thấy, cô lấy đồ ngủ lót bông khá dày ra khỏi vali.

Mặc dù nhiệt độ nước Hàn Lăng cao hơn trong nước rất nhiều nhưng cô sợ xảy ra ngoài ý muốn gì, hơn nữa sau khi có thai cô rất sợ lạnh nên mới mang theo, ai biết lại thực sự dùng đến.

Lệ Đình Tuấn thấy cô không chịu nghe mình khuyên, anh từ từ bước đến phía sau cô, trầm giọng nói: “Ngoan, nghe lời, nếu không sẽ cảm cúm
Chưa đợi anh vươn tay chạm vào Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đứng bật dậy, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.

Thật buồn nôn, anh lại định dùng bàn tay từng ôm Tô Minh Nguyệt để chạm vào cô.

Nếu anh còn chạm vào cô, cô thà tự sát tại chỗ còn hơn.

Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn anh trả lời: “Mời anh Lệ ra ngoài cho, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.


Để sắp đặt sự bất ngờ đó, cô đến từ đêm hôm trước, dường như cả đêm không ngủ, sau đó lúc lên máy bay cũng không ngủ được, mãi đến bây giờ, cô đã gần hai ngày chưa ngủ.

Cô không còn sức lực vật lộn cãi cọ với anh nữa, đứa trẻ trong bụng càng khiến cô kiệt sức hơn.

“Anh nghe Vô Nhật Huy nói rồi” Lệ Đình Tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay em vẫn chưa nghỉ ngơi, lên tầng ngủ đi”
“Anh Lệ thật biết đùa” Kiều Phương Hạ vẫn luôn giật khóe miệng nhìn anh, giễu cợt nói: “Anh ở đây, tôi ngủ được sao?”
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ ở sofa.”
“Thôi khỏi.

Kiều Phương Hạ xoay người lấy đồ dùng tắm rửa trên giường vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời: “Cơ thể quý báu đáng giá trăm tỷ Euro của anh Lệ đây sao có thể ngủ sofa được? Nếu làm lỡ hoạt động ngày mai, tôi không chịu trách nhiệm nổi.”
“Vậy anh ngủ trên xe” Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

“Anh không thể đổi thủ đoạn khác được sao?” Kiều Phương Hạ bất giác cau mày, quay đầu hỏi ngược lại.

Xem cô là kẻ ngốc sao?
Hay trên mặt Kiều Phương Hạ cô có viết hai chữ “Dễ lừa”?

Lúc cô quan tâm Lệ Đình Tuấn, từng câu từng chữ Lệ
Đình Tuấn nói ra cô đều tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc.

Lúc cô không để ý đến anh, dù anh đứng ở chỗ cô thì những lời đó đều không đáng giá một xu.

Lần trước là vì anh ngủ trong xe dẫn đến cảm cúm, phát sốt, nên Kiều Phương Hạ mới mềm lòng với anh, mới thay đổi thái độ với anh.

Nhưng lần này, dù cho anh đông cứng đến chết ở trong xe, cô cũng không đếm xỉa.

“Phương Hạ.” Lệ Đình Tuấn bất giác cau mày, hạ ánh mắt nhìn cô.

“Không cần phí lời” Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời rồi đem đồ dùng và quần áo cần thay vào trong phòng tắm.

Lệ Đình Tuấn đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, anh bất giác thở dài một hơi.

“Cậu hai..” Vệ sĩ ngoài cửa nhìn bóng lưng Lệ Đình Tuấn, dè dặt gọi anh một tiếng.

Lệ Đình Tuấn như không nghe thấy, im lặng đứng trước phòng tắm.

“Cô Tô vừa mới sốt cao ngất đi, xe cấp cứu….

 
Chương 733: Chương 733





“Cút!” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong, tiện tay nắm được thứ gì liền hung hăng ném ra cửa: “Đều cút hết cho tôi!”
Mọi người đều yêu cầu anh đối xử tốt với Tô Minh Nguyệt, chịu trách nhiệm với Tô Minh Nguyệt, anh nợ cô ta cái gì sao? Thói quen hoàn toàn không phải điều hiển nhiên!
Tô Minh Nguyệt là bạn gái của Tống Thanh Hào chứ không phải bạn gái của anh! Vì Tống Thanh Hào, anh đã đối xử tận tình với Tô Minh Nguyệt rồi.

Nếu không phải hôm nay Tô Minh Nguyệt nhảy xuống khu vực biển mà Tống Thanh Hào xảy ra chuyện thì dù thế nào anh cũng không thể đưa cô ta về!
Vệ sĩ sợ tới mức lập tức lui ra ngoài, không dám lên tiếng.

Vô Nhật Huy không ở đây, ai trong số họ cũng không hiểu Lệ Đình Tuấn, vẫn nên bớt lời đi thì hơn.

“Cậu Hai.

Rất lâu sau, ngoài cửa truyền đến một tiếng cung kính.

Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn, Vô Nhật Huy đến rồi.


Vô Nhật Huy lặng lẽ đứng trước cửa nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở một chút, lúc lâu sau mới xoay người đi ra ngoài cửa.

Vô Nhật Huy nhìn qua phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, sau đó theo sau Lệ Đình Tuấn,
Hai người ra ngoài cửa, Vô Nhật Huy trở tay khóa trái cửa rồi mới nói khế với Lệ Đình Tuấn: “Cô Tô nhảy xuống biển chưa được mấy phút đã có người xuống cứu cô ta.”
“Tôi đi hỏi qua người đứng hóng chuyện xung quanh và đội cứu hộ, người cứu cô Tô hoàn toàn không phải người trong đội cứu hộ.

Người đó cứu cô Tô lên bờ, vừa thấy cô Tô tỉnh lại liền biến mất, cũng không để lại phương thức liên lạc.”
“Tôi nghi ngờ…”
Vô Nhật Huy nói được một nửa liền ngừng lại một chút.

“Chẳng phải cô ta thích tự biên tự diễn sao?” Lệ Đình Tuấn cười lạnh lùng một tiếng.


“Tôi cảm thấy còn có một khả năng khác.” Vô Nhật Huy trầm mặc vài giây sau đó cả gan nói tiếp.

“Cậu Hai quên rồi sao? Sau khi cậu Tống xảy ra chuyện chưa được mấy hôm, nhà họ Tống đã vội vàng làm đám tang cho anh ta, trước giờ nhà họ Tống chưa từng xử lý qua loa như vậy, tại sao cứ phải mắc sai sót trong sự việc quan trọng như thế?”
“Mà anh biết đấy, lúc đó nhà họ Tống cũng xảy ra chút chuyện, tôi nghi chuyện tai nạn máy bay là..”
Vô Nhật Huy nói được một nửa, không nói tiếp nữa.

Anh ta biết Lệ Đình Tuấn có thể hiểu ý của anh ta.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh trông rất phức tạp.

Những gì Vô Nhật Huy nói, thật ra cũng là những gì mà Lệ Đình Tuấn nghĩ, nên anh vẫn không tin Tống Thanh Hào đã chết thật.

“Đi điều tra, chú ý đừng để bị phát hiện.

Lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn khẽ nói.

Vừa hay nhân cơ hội anh ở nước Hàn Lăng, Vô Nhật Huy làm việc có thể tiện hơn một chút..

 
Chương 734: Chương 734





Vào Lúc Sáng Sớm Lúc Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm, trên giường đã có một chiếc chăn dày, Lệ Đình Tuấn đã không còn ở trong phòng.

Cô nhìn qua chiếc chăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô láng máng nghe thấy Tô Minh Nguyệt hôn mê đã đưa đi cấp cứu, cô liền cười khẩy.

Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có tiếng gì.

Chắc anh đến bệnh viện rồi.

Cô đi ra ngoài cửa phòng, khóa trái cửa rồi cô mới thay đồ ngủ, tiện thể ăn vài miếng bánh quy mặn đem theo mà cô để trong vali, lúc nuốt xuống, cả dạ dày cô như đang trào ngược lên, cô ngồi bên mép giường, ép mình nuốt từng chút bánh một.

Ăn xong, cô xoay người nắm trên giường, không thèm đụng vào chiếc chăn mà Lệ Đình Tuấn đem đến.

Cô mệt quá rồi, dù hơi lạnh nhưng vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã kéo đến.


Lệ Đình Tuấn xuống tầng, đi qua cửa phòng dành cho khách, phát hiện cửa phòng Kiều Phương Hạ đóng chặt, đã tắt đèn.

Người ngoài cửa cung kính đứng trong sân, khế chào Lệ Đình Tuấn một tiếng: “Anh Lệ”
Lệ Đình Tuấn thu ánh mắt, đi vào sân, tay phải lấy ra một hộp gấm từ trong túi quần âu, người phía trước đón bằng hai tay, mở hộp ra, thấy.

bên trong là chiếc nhãn kim cương.

“Cần mấy ngày?” Lệ Đình Tuấn hỏi khẽ.

“Sửa xong chắc phải nửa tháng, một bên của chiếc nhãn đã biến dạng có chút nghiêm trọng: Đối phương nhìn cẩn thận một lượt rồi nói nhỏ.

“Còn nữa, anh Lệ, thứ cho tôi nói thẳng, chiếc nhẫn này chắc chắn là dùng lực rất mạnh nên rơi vỡ.”
“Nhãn sửa thì dễ nhưng tình cảm đã có rạn nứt thì khó sửa Lúc Lệ Đình Tuấn xoay người về phòng, trong đầu vẫn đang nhớ lại câu cuối cùng mà người đó nói.


Anh dừng lại trước cửa phòng dành cho khách, thấy cửa phòng đã khóa, anh im lặng một lúc rồi xoay người đến trước tủ kính trong thư phòng lấy chìa khóa dự phòng ra, lặng lẽ mở cửa phòng dành cho khách.

Cơ thể Kiều Phương Hạ co ro, cô không đáp chăn, chỉ mặc đồ ngủ đi ngủ.

Lệ Đình Tuấn âm thầm đến bên giường, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ mệt mỏi đang ngủ của Kiều Phương Hạ, cảm thấy đau lòng, anh vươn tay kéo một góc chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Vô Nhật Huy nói cho anh rồi, Kiều Phương Hạ vì muốn gây bất ngờ năm mới cho anh nên bận rộn hai ba ngày nay chưa ngủ.

Cô hỏi rõ kích cỡ cửa phòng khách sạn của anh, đích thân đi đặt hộp thử từng lần một.

Anh bi mình làm cô thất vọng, cô hao phí bao nhiêu tâm tư để tạo bất ngờ cho anh thì thất vọng bấy nhiêu về anh.

Anh cũng có thể biết, lúc Kiều Phương Hạ trốn trong hộp nghe được tiếng động bên ngoài, rốt cuộc khó chịu, tuyệt vọng đến nhường nào.

Nhưng giờ anh nói gì thì cũng muộn rồi.

Anh là một thằng khốn..

 
Chương 735: Chương 735


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sáng hôm sau, khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người mình hơi nặng.

Cô mở mắt nhìn xuống, thấy chiếc chăn đang đắp trên người mình, sau đó chán ghét vứt nó sang một bên, đứng dậy đi rửa mặt.

Mới đánh răng được một nửa, cảm giác buồn nôn bỗng ập đến.

Kiều Phương Hạ che miệng lại mở vòi nước ở mức to nhất, bình tĩnh xoay người khóa cửa phòng vệ sinh rồi nôn vào bồn cầu, cô cố gắng không phát ra tiếng.

Nôn một lúc lâu sau, vẫn chỉ nôn ra chất dịch màu vàng.


Mùi chua của dịch mật khiến cô rất buồn nôn, Kiều Phương Hạ lại không nói tiếng nào, cô ôm ngực thở hổn hển, đợi cảm giác khó chịu mãnh liệt đó qua đi.

Ngoài cửa, trong phòng bếp, Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng ken két của máy nước nóng phía sau, biết Kiêu Phương Hạ dậy rồi.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ nhìn qua phòng bếp, lại quay đầu nhìn nơi tối đen.

Tủ giày rất sạch sẽ, chỗ vào cửa cũng không có giày dép cho phụ nữ thay, cho nên không phải Vân Nguyệt mà là đồ ăn do Lệ Đình Tuấn hầm Cô không nhìn thêm lần nào nữa, tiện tay mở tủ lạnh lấy một cốc nước lọc ra.


Vừa mở nắp uống một ngụm, liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng truyền đến.

Kiều Phương Hạ chẳng thèm nhìn Lệ Đình Tuấn, chỉ xem anh như không khí, cô xoay người về phòng, lại lấy bánh quy hôm qua mình chưa ăn hết ra ăn vài miếng.

Lệ Đình Tuấn đứng ở cầu thang nhìn cô, không nói gì.

Anh lấy áo khoác trên giá, tắt lửa trong phòng bếp rồi ra khỏi cửa.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng anh đóng cửa, mùi thơm của thức ăn trong phòng bếp dân bay đến phòng cô.

Cô nhai bánh quy tẻ nhạt trong miệng, nhưng càng ăn càng cảm thấy khó nuốt..

 
Chương 736: Chương 736





Lúc lâu sau, cô vứt bánh quy trên tay lên bàn, không ăn nữa.

Bánh quy dùng để trung hòa axit trong dạ dày, ban đầu cô đem theo là vì lo lắng cô không nhịn được cơn buồn nôn, lúc quá khó chịu có thể ăn một hai miếng để làm dịu, không ngờ lại thành thức ăn chính của cô.

Cô ngửi thấy mùi thơm đậm đà của cháo trứng muối thịt bằm, bất giác cảm thấy bực bội, cô đứng dậy khỏi giường.

Lúc ra khỏi cửa, cô lại không kìm được đến phòng bếp nhìn một lượt.

Sau đó lại phản ứng, cô khế mắng mình một câu: “Kiều Phương Hạ mày có hèn không? Dù đói chết ở đây cũng không được ăn một miếng nào của anh.”
Nói xong, cô dùng sức đẩy cửa, đi về phía biệt thự của Vân Nguyệt.

Được nửa đường, điện thoại trong túi cô reo lên.


Kiều Phương Hạ lấy ra xem, là một tin nhắn của đàn em gửi đến: “Đại ca, đối phương yêu cầu chúng ta trong vòng một tháng phải làm xong hình khối 3D còn dư lại, hơi gấp đó.”
Kiều Phương Hạ có một phòng làm việc trên mạng, thỉnh thoảng sẽ nhận một vài đơn thiết k¿ họa với giá cao, tích góp chút tiền tiêu vặt, bồi dưỡng những đứa trẻ có tài năng bẩm sinh, một năm cô cũng.

.

Truyện Đô Thị
không nhận được mấy đơn, chỉ dựa vào chút tiếng tăm duy nhất của mình mới không bị phá sản.

“Đối phương nói nếu có thể làm gấp trong vòng một tháng, giá thành có thể tăng gấp đôi” Đứa trẻ đàn em lại gửi tin.

Gấp đôi, đối với bọn họ mà nói, quả thật có sức hút.

Kiều Phương Hạ nhìn điện thoại suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện rõ vẻ suy tư, trả lời: “Tạm thời đừng trả lời tin nhắn vội.”

Cô vừa gõ chữ vừa đến cổng biệt thự của Vân Nguyệt, vừa hay gặp được dì giúp việc nhà Vân Nguyệt trở về.

Dì giúp việc nhìn lướt qua cô, kinh ngạc nói: “Cô Kiều, sao lại đến đây thế này?”
“Cậu mợ có nhà không ạ?” Kiều Phương Hạ cười lễ phép, nói với đối phương.

“Hai ngày trước cậu chủ Phó Thành Đô đón bà ấy về nước ăn Tết rồi, cô Kiều không biết sao?” Dì hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, lập tức lại cười, đáp lời: “Đúng vậy, mọi người đều phải về nhà sum vầy đón Tết.”
Hơn nữa gần sắp tới là hôn lễ của Triêu Mai Hoàng và Phó Thành Đô, Vân Nguyệt đương nhiên muốn trở về.

Chỉ có cô, tựa như một con ngốc bởi vì Lệ Đình Tuấn, đi ngàn dặm xa xôi tới cùng anh đón năm mới, một thân một mình ở nơi đất khách quê người.

Thế nhưng, thực ra cho dù cô ở trong nước, cũng không có người thân nào.

“Cô Kiều đã ăn sáng chưa?” Dì tiếp tục niềm nở hỏi cô: “Nếu như chưa ăn vậy tôi vừa mới làm một ít bánh pizza, ở trong nồi, vẫn còn nóng lắm”
Kiều Phương Hạ thực ra đói meo bụng rồi, đói đến mức muốn nôn ra, gật gật đầu, liền đi theo dì vào cửa..

 
Chương 737: Chương 737





Bánh mà dì của Vân Nguyệt làm khá ngon, bên trong bánh pizza có thêm một ít gừng và rượu gia vị cùng với nước tương và thịt bằm, vỏ bánh bên ngoài rất giòn, thịt băm bên trong nêm gia vị vừa miệng, một tầng hơi mỏng, ăn vào không bị ngấy, một mình Kiều Phương Hạ nhanh chóng ăn hết những chiếc bánh dưới đáy của hai chiếc chảo đế bằng.

Khi dì rót cho cô nước ép hoa quả đi lại, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã ăn xong, hơi sững sờ, đặt nước hoa quả ở bên cạnh tay Kiều Phương Hạ, nói: “Đói lắm rồi hả?”
“Tối qua cháu chưa ăn gì ạ” Kiều Phương Hạ có chút hơi xấu hổ, nhỏ giọng trả lời.

“Nếu nói sớm, tôi biết cô Kiều ở đây, chắc chắn sẽ làm nhiều hơn cho cô” Dì nở nụ cười yêu quý trả lời: “Sao đón tết lại đến đây? Có phải vì cậu hai bận quá không về kịp đêm giao thừa không?”
Phương Hạ trầm mặc mấy giây, cười nhàn nhạt gật đầu.

Dì không nhìn ra điều gì không bình thường, lại hỏi cô: “Còn đói không? Trong nồi vẫn còn, có muốn ăn một miếng nữa không?
Kiều Phương Hạ thực ra đã khá no rồi, nhưng nghĩ tới sau khi về nhà không có gì ăn, thầm nghĩ mấy giây, lại gật đầu: “Có ạ”
“Chiều nay tôi còn định làm ít bánh chẻo mang đến cho họ hàng, sẽ làm rất nhiều, hai loại nhân bánh thịt bò tôm nốn và thịt lợn rau cải, nếu như cô đói thì qua đây ăn” Dì vừa xoay người lấy bánh cho Kiều Phương Hạ, vừa lớn tiếng nói với cô.

Người dì này được mời đến từ khu Hoa Kiều, khi Vân Nguyệt không có nhà, dì sẽ thỉnh thoảng qua đây để dọn vệ sinh.


Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, lại trả Vâng ạ”.

Đam Mỹ Sắc
May là có dì ở đây, nếu không đoán chừng Kiều Phương Hạ đói sắp chết luôn rồi.

Kiều Phương Hạ ăn xong bữa sáng, giúp dì cán bột làm vỏ bánh, vẫn còn no tới mức bụng cảm thấy khó chịu.

Vừa mới uống nốt ngụm nước ép trái cây cuối cùng, thức ăn bên trong dạ dày dường như đã ứ đến thận họng, nấc một cái liền có thể trào ra.

Cũng may là dì không thích dùng hương liệu, bên trong không có mùi vị Kiều Phương Hạ mãn cảm ở giai đoạn mang thai, mới không nôn ra.

Cô đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa Lệ Đình Tuấn đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.


Hai người nhìn nhau từ xa, Lệ Đình Tuấn nhìn rõ là cô, mới thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Phương Hạ bước chân dừng một chút, tiếp tục không nhanh không chậm, cúi đầu đi về phía anh.

Đi đến bên cạnh anh, tiếp tục lại đi về phía cửa biệt thự.

Còn chưa đi được mấy bước, Lệ Đình Tuấn đột nhiên ôm cô từ phía sau.

Dùng lực rất mạnh, thiếu chút nữa ép thức ăn vừa ăn trong bụng Kiều Phương Hạ trào ra.

Lúc Kiều Phương Hạ ra ngoài, bảo vệ trước cổng cũng không biết cô đi đâu, cô một mình đi tới biệt thự của Vân Nguyệt.

Có lẽ Lệ Đình Tuấn tưởng rẵng cô chạy rồi, mới căng thẳng như vậy.

Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì đứng nguyên tại chỗ mặc cho anh ôm, một lúc sau, mới duỗi tay ra kéo bàn tay anh đang ôm bụng dưới của mình ra.

Cô hơi đau, cũng không biết là đau bụng dưới, hay do ăn nhiều tới mức đau bụng..

 
Chương 738: Chương 738





Lệ Đình Tuấn thật sự tưởng rằng Kiều Phương Hạ đi rồi.

Anh còn tưởng rằng anh chưa rời đi được hai tiếng đồng hồ Kiều Phương Hạ đã đi rồi.

Anh phát hiện ra cô không ở đây, nhất thời hoang mang tới mức lại không nghĩ ra đi tìm xem hành lý của cô có còn hay không.

Anh sợ nếu như cô đi rồi, cả đời này anh cũng không tìm được cô nữa.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ hai tay trống không của cô mới nhận ra sự ngu ngốc lúc nãy của mình.

Nhìn thấy Kiều Phường Hạ ở trước mặt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phương Hạ..” Anh vừa mới ôm cô vào lòng, thấp giọng thì thầm gọi tên cô một lần.

Lần này ánh mắt Kiều Phương Hạ rũ xuống, không lên tiếng, chỉ nhìn hai con ốc mượn hồn bò nhanh qua chân hai người bọn họ.


Trở về biệt thự, lúc đi qua phòng ăn Kiều Phương Hạ mới phát hiện, trên bàn đặt một cốc gì đó giống như mật ong.

Cũng may lúc cô nôn trong nhà vệ sinh đã khoá cửa cô lại thản nhiên nhìn chiếc cốc kia, thu hồi lại tầm mắt.

Rồi lại nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng trong phòng khách, cô không quen biết.

Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy Kiều Phương Hạ đi vào, lập tức cung kính chào: “Lệ phu nhân”
Kiều Phương Hạ đang muốn phủ nhận cách xưng hô này, Lệ Đình Tuấn đi vào theo, thấp giọng nói với hai người kia: “Qua đây đi.

“Vâng.

Kiều Phương Hạ có chút không hiểu, không biết Lệ
Đình Tuấn gọi hai người phụ nữ kia lại là có ý gì.


Hai người đưa Kiều Phương Hạ vào trong phòng, để
Kiều Phương Hạ ngồi trước bàn trang điểm.

Cho đến khi trong tay bọn họ cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đặt lên bàn trang điểm rồi mở ra, Kiều Phương Hạ mới hiểu.

Hai người này là stylist.

Hoặc có lẽ người trẻ hơn một chút là trợ lý.

“Hai giờ chiều, anh sẽ bảo Vô Nhật Huy qua đây, đón em tới khách sạn.” Lệ Đình Tuấn bước vào trong phòng, đi đến đằng sau Kiều Phương Hạ nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng.

Cô đương nhiên là không muốn đi tới khách sạn, nhưng anh không chịu thả cô đi, vậy cô còn có cách nào nữa?
Đây là anh đang thông báo, không phải là bàn bạc.

Lệ Đình Tuấn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Phương Hạ ở trong gương, ngay cả ngước mắt nhìn anh cô cũng không muốn.

Nhưng Lê Đình Tuấn nhất quyết muốn cô tham dự hoạt động này này, là bởi vì sự kiện tối nay vô cùng long trọng, quy tụ nhiều nhân vật có tiếng, và nhiều đơn vị truyền thông nổi tiếng cũng sẽ tham dự..

 
Chương 739: Chương 739





Anh muốn mượn sự kiện lần này để nói với mọi người, anh đã có vợ rồi, vợ của anh là Kiều Phương Hạ.

Có lẽ như vậy, sự tức giận trong lòng cô sẽ tiêu tan đi một chút, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.

Đây là ý định ban đầu của anh khi để cô đến.

Tuy rằng nhẫn bị cô ném đi rồi, nhưng có thể đứng ở bên cạnh Lệ Đình Tuấn anh, khoác lấy cánh tay anh, cũng đủ để chứng mình thân phận của cô.

“Anh đi tới khách sạn trước, tối nay đợi em tới” Lệ Đình Tuấn thấy cô không thèm nhìn mình, trầm mặc vài giây, tiếp tục nói khẽ với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ vẫn không để ý tới anh, nghe thấy tiếng anh đi ra ngoài.

Stylist ở bên cạnh quan sát khuôn mặt và ngũ quan của Kiều Phương Hạ một lúc, lại cung kính nói với cô: “Lệ phu nhân, mời cô đứng lên một chút, chúng tôi lấy số đo ba vòng của cô.


“Tôi không phải là Lệ phu nhân” Kiều Phương Hạ vừa đứng lên, vừa thuận miệng trả lời.

Stylist sững sờ một chút: “Nhưng anh Lệ, bảo chúng tôi gọi cô là Lệ phu nhân, hơn nữa…anh Lệ từ trước tới giờ chưa từng nhẫn nại và ôn nhu như vậy với bất kì người phụ nữ nào”
Vừa rồi Lệ Đình Tuấn đặc biệt dặn dò bọn họ trước khi đi vào biệt thự, dặn bọn họ gọi Kiều Phương Hạ là Lệ phu nhân.

Điều này còn chưa đủ nói rõ hay sao?.

Truyện Teen Hay
Hơn nữa đêm nay Lệ Đình Tuấn, là lần đầu tiên tham dự một sự kiện kinh doanh với tư cách là đối tác của Tập đoàn Champs, anh muốn cùng Kiều Phương Hạ tham dự, chắc chắn là để nói cho mọi người biết sự tồn tại của Kiều Phương Hạ.

Phụ nữ bên ngoài đều là mong không được nhào về phía Lệ Đình Tuấn, bọn họ ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ phân định ranh giới với Lệ Đình Tuấn, có chút kinh ngạc.

Kiều Phương Hạ lại không để tâm cười cười, trả lời: “Ôn nhu với tôi, hay là có ý đồ khác?”
“Cho dù như thế nào, anh Lệ chỉ ôn nhu đối với một mình phu nhân, không phải đã nói rõ tất thảy sao?” Stylist có hơi lắc đầu, kiên định trả lời.


“Hơn nữa trong lòng anh ấy đã nhận định cô là vợ của anh ấy, một người đàn ông nếu như không phải quyết một lòng đối với cô, tuyệt đối sẽ không giới thiệu cô trước mặt mọi người, huống hồ là trước mặt những người làm nghề có chút đặc thù như bọn tôi”
Nghề stylist của các cô, đặc biệt là làm được đến vị trí của cô, một năm gặp không biết bao nhiêu minh tinh, bao nhiều nhân vật vị thế lớn, Lê Đình Tuấn dám nói trước mặt cô, chính là không sợ cô tiết lộ cho người ngoài biết.

Hơn nữa cô nhận thấy, Lệ Đình Tuấn có một loại biểu hiện chính là sợ người ngoài không biết Kiều Phương Hạ là vợ anh.

Lệ Đình Tuấn thật sự rất yêu người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ này dường như không hiểu rõ được tâm tư của Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ nhìn stylist, không nói lời nào, chỉ cười cười.

Chỉ có trải qua rồi, mới hiểu rõ toàn bộ.

Khi hai người nói chuyện, trợ lý stylist ở bên cạnh đã đo xong số đo ba vòng của cô, nhập vào hệ thống, stylist liền nhận lấy xem, càng thêm kinh ngạc.

Vóc dáng của Kiều Phương Hạ nhìn qua quen thuộc đến lạ.

“Anh Lệ trước đây từng đưa cô bộ y phục ở một sàn diễn thời trang lớn đúng không, có đúng không?” Cô sửng sốt, tò mò hỏi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom