Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 680





Lúc đi tới, Đình Trung đang dắt theo Mạn Phi chơi máy bay không người lái trong sân nhà.

Ở đằng xa, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp xuống xe, Đình Trung nghe thấy tiếng của xe liền chạy qua, nhìn thấy Kiều Phương Hạ rồi, sửng sốt vài giây, lập tức bỏ đồ xuống vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực của Kiều Phương Hạ.

Trên tay Kiều Phương Hạ cầm hai hộp cua lông, ôm lấy Đình Trung, suýt nữa bị cậu bé làm cho ngã lăn ra đất.

“Mợ Mai Hoàng và cậu cũng tới rồi.” Đình Trung cười hi hi ôm lấy cổ của Kiều Phương Hạ.

Triều Mai Hoàng đến trước chào hỏi, nhưng Kiều
Phương Hạ mới tới chứ chưa chào hỏi, Đình Trung vui quá không biết phải làm thế nào cho phải.

“Vậy hả?” Kiều Phương Hạ hơi hơi nhướng mày.

“Thành Đô tới chưa?”
“Ông cố nói năm nay cậu Thành Đô không về.” Đình

Trung suy nghĩ một chút, trả lời.

“Cậu và mợ cãi nhau rồi à?” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng hỏi cậu bé.

Phó Thành Đô vốn là nói năm nay năm ngoái sẽ chuyển hồ sơ về nước, cô nếu như nhớ không lầm, Lệ Đình
Tuấn đã từng nói một lần trước mặt cô.

Suy ra sau này, có thể là hai vợ chồng hai người họ cãi nhau rồi.

“Không biết nữa ạ” Đình Trung thật thà lắc đầu trả lời: “Nhưng mà lúc mợ Mai Hoàng tới, ánh mắt màu đỏ giống như mắt thỏ vậy.

Kiều Phương Hạ cười cười, nhìn Đình Trung nói: “Con đoán xem mẹ đem tới cho con cái gì nè?”
Đình Trung nhìn bao bì màu nâu tinh xảo, chiếc hộp làm bằng da, lắc lắc đầu trả lời: “Đoán không được ạ.

Kiều Phương Hạ đặt cái hộp trên cái bàn trong vườn, nói: “Ngoan, mẹ đi xem mợ của con trước đã, con với Mạn Phi tự chơi một lát nhé”

Kiều Phương Hạ đi vào cổng chính, nhìn thấy cửa phòng sách đang đóng, nghe thấy tiếng của Phó Viễn Hạo ở bên trong truyền ra, đoán là Triều Mai Hoàng đang ở trong phòng sách cùng với Phó Viễn Hạo nói chuyện.

Cô tiến tới, nhẹ nhàng gõ cánh cửa.

“Vào đi.” Mấy giây sau, bên trong có tiếng trả lời của Phó Viễn Hạo.

Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, nhìn thấy Triều Mai Hoàng nhanh như bay lau nước mắt đi.

Triều Mai Hoàng quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ vừa tới, lập tức liền nhìn cô cười cười: “Chị dâu.”
“Ông ngoại.” Kiều Phương Hạ trước tiên chào Phó Viễn Hạo một tiếng, rồi nhìn về hướng của Triều Mai Hoàng.

“Anh Tuấn nửa đêm từ thành phố bên cạnh mang về cua lông tươi sống, con mang tới đây để mọi người cùng nếm thử hương vị, đúng lúc Triều Mai Hoàng cũng ở đây, có lộc ăn rồi.”
“Vậy thì cùng nhau ở đây ăn rồi hằng đi đi!” Phó Viễn Hạo nhìn Triều Mai Hoàng nhẹ giọng nói.

“Dạ” Triều Mai Hoàng gật gật đầu.

Trong phòng sách im lặng một hồi, Kiều Phương Hạ đóng cửa phòng lại, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Triều Mai Hoàng hốc mắt đỏ rực, hơi hơi cúi đầu xuống giọng nói bướng bỉnh trở lại: “Cũng không có gì, anh ta đã thích một phóng viên ở chiến trường rồi”
“Em và Thành Đô vốn là gặp thì ít mà xa thì nhiều, anh ta nếu như thật sự thích người khác, vậy thì em tác thành cho anh ta vậy, dù sao cũng chưa có kết hôn, chia tay cũng không phải chuyện khó gì”.

 
Chương 681





Chuyện cưới xin của Triều Mai Hoàng và Phó Thành Đô, là do Phó Viễn Hạo quyết định.

Hôm qua là thứ bảy, Triều Mai Hoàng tăng ca đến tám chín giờ tối mới về nhà, vừa đói vừa lạnh, còn chưa kịp vào tới cổng nhà, lại nghe được từ trong miệng của cô em chồng là Phó Thành Đô cùng với một phóng viên của nhà nước được phái đi đến chiến trường đã thích nhau rồi, suýt chút nữa sụp đổ ngay tại chỗ.

Cô biết là Phó Thành Đô đối với cô không hề có tình cảm, vốn giữa hai người bọn họ ở cùng nhau là góp vui lấy lệ, làm cho người khác xem.

Tiệc đính hôn đã làm hơn một năm rồi, thậm chí còn chưa từng ngủ chung một phòng.

“Nếu anh ấy đã tìm được tình yêu rồi, vậy em chỉ có thể chúc anh ấy hạnh phúc.” Triều Mai Hoàng tiếp tục khăn giọng nói.

“Thành Độ không phải loại người như vậy chứ?” Kiều Phương Hạ giật mình, hỏi ngược lại.

.

Ngôn Tình Tổng Tài

Ở trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, bởi vì lí do gia đình, tính cách Phó Thành Đô trầm mặc ít nói, tương đối u ám, không giống kiểu người đã có vợ chưa cưới mà còn làm loạn.

Hơn nữa anh ta không phải là người của quân đội à, kỷ luật hẳn là phải tương đối mạnh mẽ mới đúng chứ.

Triều Mai Hoàng cười cười trả lời: “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh ấy, là người phụ nữ đó bắt máy”
“Nó nếu như thật sự làm ra chuyện vô liêm sỉ, ông sẽ không dễ dàng tha cho nó!” Phó Viễn Hạo nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Nhưng mà, con ít nhất vẫn là chờ nó quay lại rồi hỏi rõ ràng một lần nữa cũng không muộn, con thấy có được không?”
“Con không muốn tiếp tục chờ thêm nữa.” Triều Mai Hoàng nhẹ giọng trả lời.

“Con cũng có người mình thích rồi phải không?” Phó Viễn Hạo nhỏ giọng hỏi.

“Không có” Triều Mai Hoàng lập tức trả lời.

Triều Mai Hoàng từ nhỏ đã ưu tú tự lập, ở trong nhà, em gái nhỏ hơn cô một tuổi khác xa cô, ba mẹ lại khăng khăng cưng chiều em gái.

Vì vậy Triều Mai Hoàng chỉ có thể che đậy sự xuất sắc của mình, cô ấy đã sớm quen với kiểu như vậy rồi.


Sự kiêu ngạo của cô không cho phép người ngoài biết cô bị cắm sừng rồi, còn tiếp tục tha thứ cho hành động vượt quá giới hạn của Phó Thành Đô.

Kiều Phương Hạ nhìn Triều Mai Hoàng một cái, cô biết Triều Mai Hoàng sẽ không làm càn.

Trước khi Kiều Phương Hạ nói chuyện với Triều Mai Hoàng đã biết, cô ấy cùng với người bạn trai trước đó đã sớm chia tay rồi, lúc lên đại học bởi vì một số nguyên nhân mà chia tay rồi.

Phó Viễn Hạo ngồi phía sau bàn, im lặng hồi lâu.

“Con nghĩ thông suốt rồi chứ, lời con nói với ông hôm nay, ông chỉ xem như là con tức giận.

Ba mẹ con không thể đồng ý, ông cũng không thể đồng ý.

Sau một hồi lâu, Phó Viễn Hạo nhỏ giọng mở miệng nói.

“Còn nữa Triều Mai Hoàng, con có biết, cuộc hôn nhân này là hứa với em gái con, nếu như con tùy ý hủy bỏ hôn ước, ba mẹ con chỉ thêm thiên vị em gái con thôi”
Lúc đầu Phó Viễn Hạo cùng với nhà họ Triều nói đùa về chuyện hôn sự, lúc dẫn theo Phó Thành Đô qua nhà họ Triều làm khách, nhà họ Triều cũng để con gái nhỏ ra tiếp bọn họ.

Nhưng mà cô con gái nhỏ nhà họ Triều ngây thơ quá mức, nhìn không giống một đứa trẻ đã trưởng thành.

Phó Viễn Hạo lúc đó chỉ cảm thấy, quá nhỏ rồi, không thích hợp..

 
Chương 682


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Công việc Phó Thành Đô cùng với tính cách của anh ta không hợp yêu nhau cùng với kiểu con gái được nuông chiều từ bé như thế này.

Hôm đó vừa đúng lúc cuối tuần Triều Mai Hoàng được nghỉ học ở nhà, ôm lấy một đống sách chà bá đi ra cửa, góc váy bị hàng rào của cửa móc vào, sách rơi hết xuống đất.

Cô không la lên tiếng nào, tự mình gỡ góc váy ra, cúi người xuống nhặt sách.

Phó Viễn Hạo nhìn thấy cảnh như vậy, mới cảm thấy Triều Mai Hoàng khá được, cảm thấy tính cách của cô độc lập chững chạc, vừa hay xứng đối với Phó Thành Đô.


Sau đó trong lòng ông đã nhận định là Triều Mai Hoàng, nhà họ Triều cũng có vài lần nói đến tấm lòng của cô con gái nhỏ với ông ấy, Phó Viễn Hạo cũng không thay đổi ý.

Bây giờ nghĩ lại, có thể là ông độc đoán quá mức rồi, chỉ là bản thân ông một mực lôi kéo, cho là bọn họ phù hợp ở cạnh nhau.

“Con cũng sớm quen với sự bất công của bọn họ rồi.” Triều Mai Hoàng trì hoãn một chút, bình tĩnh trả lời: “Con đã nghĩ đến hậu quả rõ ràng rồi mới tới chỗ của ông.”
Giọng nói của Triều Mai Hoàng hoàn toàn kiên quyết, không có một chút phần vãn hồi nào.


[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Lúc Kiều Phương Hạ ra ngoài, Triệu Mai Hoàng đang ngồi trên băng ghế ở trước cửa, giúp Đình Trung lấy cái kềm quấn dây cho con cua lông.

Mạn Phi ở bên cạnh nhìn mấy lần, cũng muốn làm, Kiều Phương Hạ thuận tiện ngồi ở bên cạnh Triều Mai Hoàng, giúp Mạn Phi quấn một con, nhìn hai đứa trẻ chuồn ra ngoài với con cua lông.

Đã nghỉ đồng rồi, bên ngoài cổng so với bình thường náo nhiệt hơn nhiều, Kiều Phương Hạ nghe thấy Đình Trung đang khoe khoang: “Các cậu xem, các cậu có chó nhỏ, tớ có con cua nè, là ba tớ tặng cho mẹ tớ, mẹ tớ lại tặng cho tớ đó.”
Triều Mai Hoàng nghe thấy giọng nói khoe khoang của Đình Trung, nhịn không được nở nụ cười: “Lúc em vừa mới tới, Đình Trung cùng với mấy bạn nhỏ ở trước cổng nói, cậu bé không ngưỡng mộ bọn nhỏ có chó, cậu bé vui vì sắp có một em gái, chơi với em gái vui hơn chơi với con chó nhiều.”.

 
Chương 683





Nói xong, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chị không phải là lại có thai rồi đúng không?”
“.” Kiều Phương Hạ có chút cạn lời.

Suy nghĩ một chút, trả lời: “Đoán chừng là Lệ Đình Tuấn dùng lời này để dỗ dành con chứ gì?”
Triều Mai Hoàng lại cười: “Em tưởng là chị lại có thai nữa rồi đó chứ, còn đang suy nghĩ nên tặng gì cho chị cái gì thì mới tốt.”
“Làm sao nhanh như vậy được chứ.

Kiều Phương Hạ lập tức trả lời.


Dứt lời, nhìn về phía Triều Mai Hoàng, lại hỏi cô ấy: “Nếu như em thật sự chia tay với Phó Thành Đô, dự định tiếp theo định làm như thế nào?
Triều Mai Hoàng nâng cắm, nhẹ giọng trả lời: “Còn chưa nghĩ tới nữa, hôm qua ba mẹ em nói em cả một đêm, nói em nếu như chia tay với Phó Thành Đô, bọn họ không nhận đứa con gái này nữa”
“Buồn cười không? Em là máu mủ ruột thịt do bọn họ sinh ra, ở trong mắt của bọn họ, em sống có vui vẻ không, còn không quan trọng bằng quyền thế của họ”
Kiều Phương Hạ ở trong nhà họ Lệ, sớm đã quen với kiểu quan hệ thống gia thương mại này rồi.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, Phó Thành Đô so với những tên cặn bã năm thê bảy thiếp, cũng được tính là trong sạch rõ ràng.

Nhưng mà không ngờ rằng Phó Thành Đô cũng làm được ra loại chuyện như vậy.

Cô im lặng một hồi, lại nói: “Nhưng mà, em có từng nghĩ qua, ba mẹ em có lẽ cảm thấy Phó Thành Đô có thể mang tới một cuộc sống tốt hơn cho em, bọn họ hi vọng tương lai của em có thể sống mà không lo tới cơm áo gạo tiền hay không?”

Triều Mai Hoàng cười khổ: “Nhưng mà em gái em, có thể yêu nhau với người mà nó thích”
“Em gái em và em không giống nhau” Kiều Phương Hạ lập tức nghiêm túc trả lời: “Chị nói thật một câu, có thể có phần hơi khó nghe một chút.

“Tính cách của hai chị em em hoàn toàn không giống nhau, theo chị nhìn thấy, em hẳn là hợp với người đàn ông có tiền có quyền như Phó Thành Đô, nhưng mà em gái em, lại hợp với kiểu mà thật lòng yêu cô ấy, người đàn ông mà mỗi ngày có thể khiến cô ấy sống thật vui vẻ, có tiền hay không không quan trọng, Bởi vì trái tim em đủ mạnh mẽ, mà em gái em thì không!”
“Chị cảm thấy, có lẽ là ba mẹ của em cũng sẽ có cách suy nghĩ này?” Triều Mai Hoàng nhàn nhạt nhìn Kiều Phương Hạ, cảm xúc trong đáy mắt nhìn không ra là đang giận hay không.

Sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
Kiều Phương Hạ gật gật đầu: “Em là cô cả của nhà họ Triều, ưu tú, xinh đẹp, vóc dáng lại đẹp, người đàn ông bình thường đến cả việc xách giày cho em cũng không xứng”
“Em biết là chị muốn nói gì” Triều Mai Hoàng nghe Kiều Phương Hạ nói như vậy, lại khẽ cười lên, cắt ngang lời nói của cô.

“Có thể là Phó Thành Đô cũng có cách nghĩ như vậy đó, anh ấy biết là nhà của em ham mê quyền thế, em muốn gì anh ấy đều có thể cho em, anh ấy nghĩ rằng bất kể có như thế nào em đều sẽ không rời khỏi anh ấy”
“Bởi vì lúc đầu, thật ra quyết định đính hôn với Phó Thành Đô là do em chủ động mà Triều Mai Hoàng trước giờ chưa từng nói với người khác, hôn ước giữa cô và Phó Thành Đô, thật ra không phải là nhà họ Phó sắp xếp, mà là cô tự tìm đến Phó Thành Đô, chủ động nói muốn đính hôn với anh ấy..

 
Chương 684





Kiều Phương Hạ có phần kinh ngạc, nhìn Triều Mai Hoàng, không nói tiếng nào.

Triều Mai Hoàng nhẹ nhàng ngắm nghía chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô, nói: “Trước đây em với người bạn trai kia, chính là cái người mà chị biết, chúng em vừa mới lên đại học năm thứ hai, anh ta liền bắt cả hai tay.”
“Sau đó em biết rồi, em bắt gian tại trận anh ta cùng người thứ ba kia ở trên giường, hỏi anh ta rốt cuộc vì lí do gì.

Anh ta nói, bởi vì tính cách em lạnh nhạt, yêu nhau bốn năm năm đều không cho anh ta chạm vào, vì vậy anh ta tìm một bạn học cùng lớp tính cách không lạnh nhạt, sống chung với nhau bên ngoài trường học.

“Anh ta nói anh ta yêu em, nhưng mà không thể chấp nhận tính cách lạnh lùng của em, vì vậy anh ta cũng rất đau khổ, nói bạn bè anh ta đều cười nhạo anh ta, nói em coi anh ta không ra gì, vì vậy mới không cho anh ta lần đầu tiên”
Triều Mai Hoàng nói tới đây, nhịn không được mà tự cười nhạo chính mình.

“Bởi vì cái lí do này nên em bị cắm sừng rồi.


“Trước khi em bắt gian tại trận, ông nội Phó đã tới nhà em rồi.

Ba mẹ cũng đề cập với em chuyện nhà họ Phó, nói em gái em không có hứng thú với Phó Thành Đô, ông nội Phó ngược lại lại nhìn trúng em, muốn em đính hôn với Phó Thành Đô, em cảm thấy người đàn ông mà em gái không cần lại đá cho em, thật sự rất tổn thương lòng tự tôn, vì vậy lúc đầu không đồng ý.

“Sau khi xảy ra chuyện bắt gian đó, em giận dữ một hồi, vì để báo thù, lại chạy tới quân đội của Phó Thành Đô tìm anh ấy, trực tiếp hỏi anh ta có bằng lòng cưới em hay không, nếu bằng lòng thì chúng em liền ở bên nhau”
“Bởi vì em và người đó đồng thời có rất nhiều bạn bè chung, em biết anh ta nhất định sẽ nghe thấy em bám vào gia thể lừng danh của nhà họ Phó, bám vào Phó Thành Đô so với anh ta tốt hơn gấp trăm lần”
Kiều Phương Hạ nghe cô ta nói tới đây, nhẹ giọng hỏi: “Vì vậy Phó Thành Đô đồng ý rồi?”
Triều Mai Hoàng gật đầu trả lời: “Đúng vậy, đồng ý rồi, nhưng mà lúc đó là ngày cuối cùng mà Phó Thành Đô anh ấy về nước nghỉ phép, hai chúng em ở cùng một chỗ bình tĩnh nói vài câu, rồi anh ấy đi”
“Bây giờ em nghĩ lại, cảm thấy đàn ông kì thật đều như nhau cả, đều là động vật dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ”
“Nếu đã như nhau, vậy tại sao em không thể tìm một người em thích, người đó cũng thích em chứ?”
Kiều Phương Hạ nhịn không được thở dài, nhẹ giọng hỏi lại cô: “Em làm sao biết được Phó Thành Đô không thích em chứ?”

Kiều Phương Hạ ngược lại cảm thấy, Phó Thành Đô thích Triều Mai Hoàng, từ những chi tiết nhỏ có thể nhìn ra được, một người đàn ông quan tâm bạn hay không, Triều Mai Hoàng có lẽ có chút trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Triều Mai Hoàng lắc lắc đầu, hỏi ngược lại: “Anh ấy có thích không? Em trước giờ đều không cảm thấy được anh ấy đối với em có bất cứ tình cảm nào, cho dù là một chút thôi cũng được.

Chỉ là bởi vì ông nội Phó thích em, vì vậy anh ấy không thể không vâng lời được mà thôi.”
“Bây giờ thì hay rồi, nếu mọi người đã phá vỡ thể diện, vừa hay mượn lần này, em trả tự do cho anh ấy”
“Em cảm thấy Phó Thành Đô sẽ để em đi sao?” Kiều
Phương Hạ suy nghĩ muốn chút, hỏi ngược lại cô.

“Nếu đây là chuyện giữa hai người, ít nhất em chờ sau khi anh ta bày tỏ thái độ rồi lại đưa ra quyết định lần nữa.

Triều Mai Hoàng không nói nữa.

Hai người trầm mặc một hồi, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nghe được giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Đình Trung ở bên ngoài: “Cậu?!”.

 
Chương 685





Kiều Phương Hạ sửng sốt, quay đầu lại nhìn ánh mắt của Triệu Mai Hoàng ở bên cạnh, lập tức đứng dậy đi ra trước cổng nhìn xem là có chuyện gì rồi.

Mới vừa ra tới cổng, lại nhìn thấy Phó Thành Đô còn chưa kịp thay quân phục trên người đã nhảy xuống từ xe việt dã, phong trần mệt mỏi, đến cả râu cũng chưa kịp cạo, trực tiếp chạy tới chỗ của bọn họ.

“Mợ có ở nhà không?” Phó Thành Đô nhìn Đình Trung đang chạy tới phía mình, trầm giọng hỏi.

“Có ạ! Mợ khóc đến mức mắt đỏ như mắt thỏ rồi” Đình Trung rất thành thật trả lời.

Phó Thành Đô cau mày chặt hơn, ngẩng mặt lên nhìn thấy Kiều Phương Hạ cũng ở đây, vội vàng gọi cô một tiếng: “Chị dâu”
“Ở trong đó” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nhìn anh ta nói.


Phó Thành Đô hơi hơi gật gật đầu, không kịp nói cái gì, liền đi nhanh vào trong cánh cửa của sân.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy Đình Trung tò mò đi vào theo, lập tức kéo Đình Trung lại, không để anh ta thêm phiền.

Triệu Mai Hoàng không ngờ Phó Thành Đô bỗng nhiên trở về, xoay người cầm lấy đồ của mình đi ra cửa.

Phó Thành Đô chặn ở trước cửa, có hơi thở phì phò nhìn cô đi ra, khẽ gọi: “Mai Hoàng”
Triệu Mai Hoàng không muốn gặp anh ta, coi như không nhìn thấy gì, mặt không chút thay đổi đi qua bên cạnh anh ta, lấy chìa khóa từ trong túi của mình ra chuẩn bị đi.

“Triêu Mai Hoàng!” Phó Thành Đô ở đằng sau cô trầm giọng gọi cô.


Triệu Mai Hoàng coi như chưa nghe thấy, đi ra cổng lớn nhà họ Phó, còn chưa đi tới bến xe, Phó Thành Đô liền từ phía sau gắt gao chăn lại, túm lấy cánh tay cô: “Anh trở về rồi”
Triệu Mai Hoàng buông con mắt xuống nhìn thấy đôi tay đầy vết chai cầm tay cô của Phó Thành Đô, nhẹ giọng nói: “Tránh ra.”
“Em ngại bẩn”
“Anh có thể rửa” Phó Thành Đô trầm mặc vài giây, thấp giọng nói.

Triệu Mai Hoàng quay đầu lại liếc Phó Thành Đô, nhẹ giọng trả lời: “Anh biết tôi không phải nói tay anh bẩn”
“Ở trước mặt cháu trai và hàng xóm của anh, tôi không muốn ồn ào, quá mất mặt, anh buông ra, giữ chút thể diện cho cả hai chúng ta”.

ngôn tình ngược
Phó Thành Đô không những không có buông ra, mà còn lấy được chìa khóa xe trong tay cô, trầm giọng hỏi: “Em nghe ai nói hưu nói vượn là anh có quan hệ với cô phóng viên kia?
“Hay là trong lòng Triệu Mai Hoàng em anh chính là loại người như thế?”
“Ai biết được chứ?” Triêu Mai Hoàng cười nhạt lên tiếng, hỏi ngược lại..

 
Chương 686


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, một trận trời đất quay cuồng, đã bị Phó Thành Đô khiêng lên vai rồi.

“Phó Thành Đô anh thả tôi ra!” Triêu Mai Hoàng theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.

Hôm qua Phó Thành Đô nhìn thấy tin nhắn Triều Mai Hoàng gửi cho anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, ngay cả quần áo ở sân huấn luyện còn chưa kịp thay, chỉ cần lấy giấy chứng nhận và điện thoại di động phút chốc không ngừng chạy về đây.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Đình Trung ôm lấy cái đầu nhỏ nhìn nhà của Phó Thành Đô, bị dọa bởi tiếng ồn của cái cửa, quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi, cậu vừa nãy nhìn có vẻ rất hung dữ, bọn họ cãi nhau rồi sao? Cậu sẽ đánh mợ phải không?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ xíu, có lẽ sẽ có đánh, nhưng mà đánh với suy nghĩ của Đình Trung thì không giống.

“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói.

Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi.”
Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hổ.

Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”.


Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.

Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được.

Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”
Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.

ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!.

 
Chương 687





Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mươi con cua.

Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con cua đây? Tám con đủ rồi chứ?”
Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.

Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng.

Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”.

Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuẩn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”
Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.


Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kệ hoa.

“Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói.

“Anh xin lỗi” Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời.

Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp cúi đầu xuống dừng lại ở môi cô.

“Đừng… Triêu Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp.


Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cao, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.

Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triệu Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng.

“Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.

Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cổ của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thể không làm được”
Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.

Triệu Mai Hoàng bị anh ôm ngang lên, lúc này mới hiểu vừa nãy anh tại sao lại xin lỗi, bọn họ lúc trước khi đính hôn đã quy định ba điều.

Trừ phi bất đắc dĩ dẫn đến nông nỗi này, ba mẹ nhất định thúc giục có con, trên nguyên tắc thái độ và trách nhiệm của đôi bên, nếu không thì trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường.

Tối hôm qua Triều Mai Hoàng còn đang nghĩ, tên cặn bà này không thể ngủ với cô rồi chạy đi ngủ với người đàn bà khác chứ..

 
Chương 688





Cô vừa thẹn vừa giận, dốc sức đẩy anh ra.

sức lực của Phó Thành Đô quá lớn sợ làm cô bị thương, lên lầu hai mới buông cô ra, khi Triệu Mai Hoàng tiếp đất bằng hai chân, trong nháy mắt liền muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị Phó Thành Đô siết chặt eo vào, để cô nằm lên ghế sô pha của lầu hai.

“Tôi không đồng ý! Anh bỏ tôi ra!” Triều Mai Hoàng sợ tới mức nước mắt đều ngập vành mắt rồi: “Phó Thành Đô anh là đồ khốn nạn! Anh không thể cưỡng bức tôi!”
“Anh ngủ chưa đủ với cô phóng viên nhỏ kia à?”
Khi nói chuyện, cô giơ tay lên, hung hăng cấu lên cổ của anh mấy cái ra máu.

Phó Thành Đô đè lên nửa người của Triệu Mai Hoàng, động tác hơi dừng lại.

Trong nháy mắt, có một vài phần tỉnh táo lại.


Anh nhịn không được nhíu mày: “Anh nói rồi, anh với cô phóng viên kia không có gì cả, đều là hiểu lầm! Anh bây giờ ở trước mặt em, còn không thể chứng minh cái gì sao? Mẹ nó chứ nếu như mà không quan tâm cần gì phải ngàn dặm xa xôi trở về đây nhận lỗi với em chứ?”
Triệu Mai Hoàng bị anh mắng đến ngây ngẩn.

Phó Thành Đô giận đến mức trên cổ nổi đầy gân xanh, mạch máu dưới da cũng trồi lên đỏ bừng.

“Anh có ngủ qua với những người đàn bà khác hay không em lập tức sẽ biết!” Anh vừa nói chuyện vừa bồng Triều Mai Hoàng vào trong phòng.

Vén lớp khăn phủ chống bụi trên giường lên rồi đặt Triệu Mai Hoàng xuống.

Hai mươi tám năm chưa từng ngủ qua với một người đàn bà nào khiến cho Phó Thành Đô cảm thấy mình thật sự quá mất mặt.


Anh làm vậy cũng là vì người phụ nữ trước mặt này.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô vào năm hai mươi mấy tuổi anh đã nhớ cái tên Triều Mai Hoàng của cô.

Anh cũng biết chỉ có duy nhất một người phụ nữ như vậy ở thành phố Hạ Du.

Rõ ràng tuổi của cô còn rất nhỏ nhưng từ trong xương cốt của cô đã mang theo sự lạnh lùng trong trẻo khiến cho anh chỉ vừa mới nhìn đã không buông bỏ được tầm mắt.

Cô không nhớ ra được anh nhưng anh lại nhớ rất rõ về cô.

Đều ở trong vòng với nhau nên anh ít nhiều cũng biết chút chuyện về cô.

Sau khi anh biết cô có bạn trai thì không lỗ mãng nữa.

Cho đến khi cô chủ động tìm đến cửa, dáng vẻ cô cố nén khuất nhục để thương lượng với anh khiến cho anh cảm thấy thất vọng những cũng cực kỳ vui mừng..

 
Chương 689





Anh biết tâm của Triệu Mai Hoàng chưa từng đặt trên người anh mà cô chỉ một lòng muốn trả thù người kia vì thế cho nên anh khắc chế bản thân cùng tôn trọng cô.

Hai người không thường xuyên gặp mặt mà chỉ sống chung với nhau giống như những người bạn bè bình thường mà thôi.

Nhưng mà anh vì cô mà nhịn nhiều năm như vậy, vậy mà cô lại nghi ngờ anh ngủ cùng với những đàn bà khác?!
Anh tiện tay cởi quần áo trên người xuống vứt sang một bên, Triệu Mai Hoàng nhìn nữa ngời trên cường tráng của anh phơi bày ra khỏi không khí thì theo bản năng mà có người lại lùi dần về sau.

“Phó Thành Đô anh đã nói với tôi” Gương mặt nhỏ nhắn của cô có chút trắng bệch nhìn Phó Thành Đô nhẹ giọng nói.

Nhưng mà biểu cảm mềm mại đáng yêu mang theo ý năn nỉ của cô càng khiến cho Phó Thành Đô thêm phần căng thẳng khó chịu hơn.

Anh ta đều đã không thể nhớ nổi rốt cuộc thì mình đã nhẫn nại qua bao nhiêu lần, Lúc trước, khi bọn họ còn đang ngồi trên ghế nhà trường đều cùng nhau ngủ trong một căn phòng, trên một cái giường.


Hôm nay anh không thể nào bỏ qua cho cô nữa.

“Anh nói chưa kết hôn thì sẽ không đụng vào em vậy hôm nay anh đụng vào em thì chúng ta lập tức kết hôn đi.” Phó Thành Đô nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô một đường lối cô tới gần mình rồi thấp giọng nói với cô.

Vốn dĩ anh cho rằng Triệu Mai Hoàng không quan tâm.

Những tin nhắn mà cô nhắn cho anh đều lạnh nhạt tựa như băng nên anh cũng cho là cô không quan tâm anh.

Anh cũng chỉ muốn giành lấy cơ hội cuối cùng này, cho nên mới quay trở lại tìm cô.

Lúc Đình Trung nói ánh mắt lúc cô khóc giống như thỏ con vậy.

khiến cho anh hiểu được thì ra cô không phải không có chút tình cảm nào với anh.


Chỉ cần cô ghen tức với anh chứng tỏ rằng cô vẫn rất quan tâm đến anh.

Cho nên anh sẽ không nhịn nữa.

Lúc anh xé quần áo của Triệu Mai Hoàng ra thì Triệu Mai Hoàng biết mình đã không còn đường lui.

Cô mím mím môi không lên tiếng có điều trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra chút bi thương.

Triệu Mai Hoàng nhỏ giọng cầu anh: “Phó Thành Đô, tôi sợ đau.”
“Mai Hoàng, thật xin lỗi…” Lòng bàn tay nóng bỏng của anh mơn trớn trên gương mặt đầy nước mắt của cô.

Trong nháy mắt Triệu Mai Hoàng đau đến mức khẽ hé ra hít lấy một ngụm khí lạnh, tiếng hét bị đọng lại ở trong cổ họng không có cách nào thoát ra được.

Phó Thành Đô nhìn bộ dạng chọc cho người khác đau lòng này của cô thì liền ôm chặt cô vào trong lồng ngực, lại ở bên tai cô cất giọng khàn khàn nói: “Ngoan.”
Cả đời này của Triều Mai Hoàng cũng chưa từng phải chịu đau đớn đến mức này vì thế không nhịn được mà nghẹn ngào..

 
Chương 690





Một giờ sau.

Triều Mai Hoàng khóc sưng cả hai mắt, khóe môi sưng đỏ, tiếng nói cũng im bặt.

Phó Thành Đô lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Triều Mai Hoàng bị buộc phải ngẩn đầu lên nghênh hợp anh.

Lúc anh buông tha cho cô thì hốc mắt của cô đã đỏ thêm một vòng.

“Đừng khóc nữa.

Phó Thành Đô đau lòng nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ giọng nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ một ít”
Tầm mặt Triều Mai Hoàng nhìn đến đùi non của mình bị anh bóp đến đỏ lên thì nhẹ nhàng hít hít mũi có điều vẫn không nói lời nào.

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa sao.” Phó Thành Đô thấp giọng dụ dỗ cô.

Điều Phó Thành Đô sợ nhất chính là Triều Mai Hoàng không chịu nói lời nào.

Một khi cô không nói chuyện nữa thì chứng minh cô đã thật sự giận rồi.

Triều Mai Hoàng ngước mắt nhìn anh một cái.


Dáng người cao một mét chín, cả người đều là cơ bắp.

Một người đàn ông chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể bẻ gảy cổ cô vậy mà giờ phút này trên mặt đều là một bộ biểu tình không biết làm sao cùng đau lòng mà nhìn cô, thậm chí tay chân còn có chút luống cuống.

Từ trước tới nay Phó Thành Đô đều chưa từng như vậy.

Anh là người không nói nhiều, cũng sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

“Vậy là nói anh sai rồi sao?” Khóe môi Triều Mai Hoàng buông xuống thấp giọng hỏi anh.

“Sai rồi.” Cô còn chưa nói hết câu thì Phó Thành Đô đã lập tức trả lời.

Ai bảo anh thích cô như vậy nhưng cô lại không thích anh bằng anh thích cô cơ chứ.

“Anh nói thử anh sai ở đâu?” Triều Mai Hoàng dừng mấy giây, quan sát anh rồi lại hỏi.

“Không nên nói chuyện với cái cô phóng viên kia.

Ngay lúc em bị đạn bắn thì không nên xông ra cứu em mà trước tiên anh phải để cho Đạt Tùng bảo vệ em.” Phó Thành Đô thở dài nói.

Triều Mai Hoàng nghe Phó Thành Đô kiểm điểm bản thân, lại giống như cuộc tranh cãi lúc nãy của cô quá mức vô lý.


Cô lại bỉu môi không thèm nói nữa.

“Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.” Phó Thành Đô ôm cô vào trong lồng ngực mình thấp giọng nói: “Chờ năm sau anh trở về thì chuyện gì cũng đều nghe theo em.”
Hôm nay Triệu Mai Hoàng mới nhận ra Phó Thành Đô thích mình bao nhiêu.

Trước kia cô cho là mối quan hệ của hai người bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cùng nhau hợp tác.

Chính là bởi vì nhìn thấu sự khẩn trương của anh đối với cô cho nên cho dù có tủi thân hơn nữa thì giờ phút này cũng đều đã tan thành mây khói.

Ba người Phó Viễn Hạo cùng Kiều Phương Hạ và Đình Trung đợi một hồi thì Đình Trung có chút đói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa.

“Chi bằng cho người đi thúc giục một chút?” Phó Viễn Hạo nhìn Đình Trung.

Mắt thấy đứa trẻ có vẻ đói bụng lắm rồi thì nhíu mày nói.

Ông vẫn thích Phó Thành Đô hơn, nhưng chung quy lại thì ba nuôi vẫn kém hơn ba ruột của cháu ngoại nhà mình.

“Chi bằng chờ thêm lát nữa đi.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.

Vừa dứt lời hạ, liền thấy Phó Thành Đô kéo tay Triệu
Mai Hoàng đi vào.

Mọi người thấy hai người nắm tay bước vào thì trong lòng đều tự hiểu mà không nói thêm nữa mà chỉ có thể coi như chuyện tối nay cùng chuyện lúc sáng đều chưa từng phát sinh qua.

Mấy người ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, người giúp việc mang thức ăn lên.

Đình Trung thấy những con cu cua màu xanh đều bị nấu thành màu đỏ, lại còn nấu liền hai mâm lớn khoảng chừng mười hai con thì trợn tròn mắt.

“Mẹ..” Nước mắt của Đình Trung cũng sắp chảy hết ra rồi..

 
Chương 691


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ lanh tay lẹ mắt cầm lấy một con cua tách phần xương cùng phần thịt ra rồi lôi một miếng thịt ra nhét vào trong miệng Đình Trung.

Đình Trung nhấp nhấp một chút, ngọt ngọt ngon ngon.

Ừ… con cua này ăn cũng không tệ.

“Còn muốn ăn nữa không?” Kiều Phương Hạ hỏi đứa nhỏ.

Đình Trung quẹt miệng, có chút không vui mà gật đầu một cái: “Muốn”
Đình Trung không khóc, thì Kiều Phương Hạ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.


Phó Viễn Hạo thấy Kiều Phương Hạ lột cua cho Đình Trung ăn thì nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, con không được phép ăn.”
Kiều Phương Hạ sững sốt một chút, có chút khó hiểu nhìn Phó Viễn Hạo.

Mặc dù trong lời nói của Phó Viễn Hạo có chút nghiêm nghị, nhưng xuất phát điểm đều là vì lo nghĩ cho Phương На.

Ngay sau đó ông ta lại nói: “Đình Tuấn đã nói với ông sau khi con sinh khó thì cơ thể có chút suy yếu, chi bằng ăn ít đồ ăn lạnh thôi.

Còn nữa không phải con cùng Đình Tuấn lại muốn có thêm một đứa bé sao?”
“Tuổi của Đình Tuấn cũng đã không còn nhỏ.

Nếu muốn tốt cho đứa nhỏ thì vẫn nên sớm có kế hoạch cho tương lai đi” Đám người Phó Thành Đô bọn họ vẫn còn ở bên cạnh,
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


tính toán từng ly từng tý một của Phó Viễn Hạo thì cảm thấy tuổi tác của ông cụ so với anh lại dễ thương hơn một chút vì thế liền lập tức thuận theo gật đầu trả lời: “Được, vậy con cũng chỉ ăn một con.”
“Triều Mai Hoàng cũng phải ăn ít chút” Phó Viễn Hạo thuận thế mà dặn dò Triều Mai Hoàng: “Thời điểm Đình Tuấn bằng tuổi Thành Đô thì tuổi của Đình Trung cũng càng ngày càng lớn”
Giờ phút này giữa hai đùi của Triều Mai Hoàng mơ hồ cảm thấy đau dữ dội.

Bởi vì đây là lần đầu của Phó Thành Đô cho nên ra cũng rất nhanh.

Chỉ mới nửa tiếng đã không nhịn được, sau đó lại làm hết lần này tới lần khác, chơi đùa cô đau đến không chịu nổi còn bị chảy ra chút máu.

Đột nhiên Phó Viễn Hạo nói đến cô khiến cô đỏ mặt không lên tiếng.

Một bên Phó Thành Đô nhìn thẳng vào ánh mắt cô một bên đưa tay lấy một con cua lột nắp ra giúp Triều Mai Hoàng lột, cắt hai cái càng cua ra đặt sang bên chén của cô còn chậm rãi nói với Phó Viễn Hạo: “Ông nội, mới vừa rồi con đã thương lượng với Triều Mai Hoàng.

Con cảm thấy ngày cười có thể tổ chức sớm hơn nữa năm ngài cảm thấy thế nào?”
Phó Viễn Hạo có chút sợ hãi mà run lên, ngay sau đó cười nói: “Hai đứa thấy thế nào tốt thì cứ làm vậy đi, làm sớm một chút cũng tốt.”.

 
Chương 692





Chỉ cần hai người bọn họ đều cảm thất tốt, chỉ cần Triều Mai Hoàng không tiếp tục nói những lời ngu ngốc kia thì muốn thế nào đều được.

Ông chỉ mong hai người bọn họ sớm kết hôn thì ông cũng yên tâm hơn.

Trước kia ông cho là Lục Đình Nam là người nghe lời nhất còn Phó Thành Đô là là người khó đoán nhất.

Ai ngờ hiện tại lại ngược lại, Phó Thành Đô ngược lại lại trở thành người kết hôn sớm nhất.

Nghĩ đến đấy cũng là do ông chọn cháu dâu tốt, có thể trị được Phó Thành Đô.

Mấy người một bên thương lượng hôn lễ chi tiết.

Vừa ăn xong cơm trưa thì Phó Viễn Hạo nói vối Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng: “Không bằng buổi chiều mấy đứa cùng nhau đi ra ngoài một chút.

Dù sao thì hôm nay Triều Mai Hoàng cũng được nghỉ.

“Phương Hạ, con hay đi cũng đi ngâm suối nước nóng ở biệt thự đi.

Cũng tốt với cơ thể của con hơn.


“Đi không?” Kiều Phương Hạ hỏi Triều Mai Hoàng: “Nếu như Mai Hoàng đi thì con cũng đi”
“Được nha.” Triều Mai Hoàng nghe tới đây thì gật đầu một cái.

Một cộng lông của Lệ Đình Tuấn cũng không hao tổn, cô ấy là người ngốc sao?
Triều Mai Hoàng cũng đã lâu rồi không đi tắm suối nước nóng.

Gần một tháng làm thêm, mỗi ngày đều phải làm đến tận đêm khuya mới có thể về nhà, cộng thêm việc hôm nay lại bị Phó Thành Đô giằng co một phen khiến cho cả người đều bị đau đến mức không chịu nổi.

Phó Thành Đô ở một bên tùy tiện nói: “Vậy tôi đưa các người qua đó”
“Không cần.” Triều Mai Hoàng ngay lập tức cự tuyệt.

Triều Mai Hoàng chính là vì sợ Phó Thành Đô lại không nhịn được mà táy máy tay chân.

Phó Viễn Hạo đều đặt hết những thứ này vào trong mắt, nhưng ông cho là chuyện mâu thuẫn của hai đứa nhỏ còn chưa giải quyết tốt.

Ông nhìn cổ của Phó Thành Đô bị cào ra một vết máu thì suy nghĩ một chút lại ý vị thâm trường mà nói: “Thành Đô à để cho hai chị em bọn họ đi chơi đi.

Con ở lại, ông có mấy lời muốn nói với con.


Phó Thành Đô biết chuyện mà Phó Viên Hạo giữ anh lại nhất định là có liên quan tới việc thuyên chuyển công việc cùng với chuyện của đảm phóng viên kia vì thể nhìn Triệu Mai Hoàng một cái.

Triều Mai Hoàng cười một cách ôn nhu uyển chuyển cùng đoan trang, nhưng mà lúc nhìn anh thì nơi đáy mắt lại thoảng qua một tia giảo hoạt.

Anh trầm mặc mấy giây rồi mới mở miệng nói: “Con…”
“Các con cứ đi đi, trời cũng không còn sớm nữa” Còn không đợi Phó Viễn Hạo trả lời thì Phó Thành Đô đã vội vàng thúc giục Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng.

Phó Thành Đô lại nhìn Triệu Mai Hoàng không lên tiếng.

“Ông nội Phó, vậy bọn con liền đi trước.” Trước khi Triều Mai Hoàng rời đi còn cố ý vòng vòng trước mặt Viễn Hạo cùng Thành Đô, lại quay sang chào hỏi Phó Viễn Hạo một ích cực kỳ lễ phép.

Phó Thành Đô nhìn tận sâu trong cổ áo của Triều Mai Hoàng có mấy vệt hồng hồng thì đứng sững tại chỗ mặt không cảm giác cũng không lên tiếng.

Ông nhìn theo bóng dáng hai người Triều Mai Hoàng cùng Kiều Phương Hạ cùng nhau rời khỏi cửa thì mới thu hồi tầm mắt.

“Con xem thử con đã làm gì Triều Mai Hoàng đi.

Nói chung thừa biết? Con thử nhìn lại con một chút nữa đi.

Rõ ràng là do con sai! Triều Mai Hoàng cũng không so đo với con thì con có tư cách gì mà bày ra sắc mặt đó?” Phó Viễn Hạo ở một bên chờ đến khi người đã đi, sau đó biểu cảm trên mặt lập tức chùng xuống chỉ Phó Thành Đô nói.

“..” Phó Thành Đô nào dám bày tỏ sắc mặt với cục cưng của anh?
Là do nửa đêm tối nay anh đã phải nhanh chóng lên máy bay qua về, Triều Mai Hoàng biết rõ là ban đêm anh đã phải đi vậy mà còn mang theo mình anh tới nơi này..

 
Chương 693





“Con nói cho ông biết, rốt cuộc thì chuyện của đám phóng viên kia là như thế nào! Nếu không nói cho rõ thì con cũng đừng hòng đi được! Ông liền điều con quay về đảm nhận một chức vị ngồi chơi xơi nước xem thử con như thế nào!” Phó Viễn Hạo nhìn chằm chằm anh tức giận nói.

Phó Thành Đô im lặng không lên tiếng, anh chỉ hơi cúi đầu tùy ý để ông trách mắng mình.

Nợ lần này, coi như anh đều tình hết lên trên người của nhóc hồ ly Triệu Mai Hoàng kia.

Hiển nhiên là cô cố ý để cho Phó Viễn Hạo xả giận giúp cô.

Hai người Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng tới cửa biệt thự suối nước nóng “Mã Vân”, Kiều Phương Hạ lục túi tận nữa ngày mới lấy ra tấm thẻ mà Lệ Đình Tuấn đưa cho cô đưa cho bảo vệ.

Bảo vệ thấy rõ là thẻ của ông chủ lớn nhà mình thì sững sốt một chút lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ,
Lệ Đình Tuấn có một khách sạn suối nước nóng ở thành phố Hạ Du.

Lúc anh nói chuyện làm ăn ở trong nước thì thường có thói quen hẹn người ở nơi này vì vậy bảo vệ nhận ra xe của Lệ Đình Tuấn thì cũng biết thẻ của Đình Tuấn.


Ngoại trừ Phó Thành Đô ra thì cho đến bây giờ tấm thẻ này của Lệ Đình Tuấn thật sự chưa có bất kỳ ai được cầm qua.

Lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương to lớn trên tay người ngồi trên xe kia thì cũng không khó để đoán được thân phận của cô.

“Bà chủ, cô…”
Trong nháy mắt nghe thấy đối phương gọi hai chữ bà chủ thì Kiều Phương Hạ liền làm một động tác đừng lên tiếng với anh ta.

Chẳng qua là cô chỉ muốn cùng Triều Mai Hoàng tới suối nước nóng tắm một lúc chứ cũng không muốn kinh động đến những người khác.

Ngay lập tức đối phương liền hiểu rõ ý của cô, vì thế liền bình tĩnh mà gọi cho giám đốc trực ban.

Lúc trước giám đốc trực ban cũng đã gặp Kiều Phương Hạ một lần vì thế liền dễ dàng dẫn cô cùng Triều Mai Hoàng đi vào sân vườn tư nhân của Lệ Đình Tuấn.


“Bà chủ, cô Triêu, hôm nay hai người muốn đến tắm nước nóng ở phòng riêng tư một chút hay là có hẹn với những người khác nữa?” Giám đốc dè đặt hỏi.

Quan hệ giữa Lệ Đình Tuấn cùng Kiều Phương Hạ đối với những người ở trong biệt thự này cũng không phải là bí mật gì.

Dù sao thì lần trước hai người chỉ ở nơi này hai ngày mà đã gây ra động tĩnh lớn như vậy.

“Mở phòng nước nóng riêng tư đi, không cần phải đến nơi đó của Lệ Đình Tuấn.” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời.

.

Tiên Hiệp Hay
Cô cũng không muốn quá mức phô trương.

“Được, xin cô chờ một chút.

Chúng tôi sẽ làm thủ tục cho hai vị ngay lập tức” Giám đốc đổi hướng ngay lập tức liền dẫn Kiều Phương Hạ cùng Triệu Mai Hoàng đến một góc yên tĩnh trước tiên sắp xếp một phòng cho hai người trước.

“Cô nhìn xem kia có phải là Phó Kiều hay không?” Ngay lúc hai người Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng cùng nhau đi vào thì cách đó không xa, một người ở trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách liếc nhìn Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng một cái khẽ đẩy đẩy người bạn ở bên cạnh thấp giọng hỏi..

 
Chương 694





“Là họ đúng không?” Người bạn đi cùng quay qua nhìn Kiều Phương Hạ thật kỹ, nói: “Nhìn rất giống.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.

Tạm thời Tô Minh Nguyệt còn chưa chú ý đến Kiều
Phương Hạ vừa tiến đến, chẳng qua là đang nhắn tin với ai đó trên điện thoại.

Bọn họ cùng Tô Minh Nguyệt đều ở chung một tổ biểu diễn, gần đây Tô Minh Nguyệt mới vừa ký được một show tuyển chọn âm nhạc được coi như là giám khảo ngồi bên dưới chấm điểm.

Sau khi bọn họ thức suốt đêm để quay cho xong tập mới nhất thì mọi người đều mệt mỏi rã rời.

Có vài người nói muốn đi ngâm suối nước nóng, mọi người đều nghĩ đến Mã Vân vì thế liền náo loạn để cho Tô Minh Nguyệt quyết định.


Mối quan hệ thân thiết của Tô Minh Nguyệt cùng Lệ Đình Tuấn đã không còn là bí mật gì.

Cho dù Lệ Đình Tuấn không thèm để ý đến Tô Minh Nguyệt, lại có vẻ như anh đã có người mới, nhưng mọi người đều cảm thấy cuối cùng thì Tô Minh Nguyệt cũng đã vì Lệ Đình Tuấn mà sinh một con trai.

Bất kể như thế nào thì Lệ Đình Tuấn cũng phải nhìn mặt mũi của con trai mà chăm sóc cho Tô Minh Nguyệt.

Tổ tiếc mục mời Tô Minh Nguyệt tham gia tiếc mục của bọn họ cũng là bởi vì Tô Minh Nguyệt là nhân vật hot nhất của năm nay.

Mặc dù quá khứ của cô có chút vết nhơ nhưng mà show biểu diễn đơn giản chính là chỉ quan tâm đến độ hot của chương trình.

Người xem gây tranh cải mới là thời điểm tăng nhiệt nhanh nhất.

Hôm nay lại trùng hợp để cho người yêu cũ cùng người yêu mới vừa mới bị đồn thổi về vụ bê bối của Lệ Đình Tuấn đều gặp nhau ở nơi này khiến cho đám người của tổ tiết mục còn không ngại lớn chuyện mà vây xem kịch vui.


Tô Minh Nguyệt phác giác được những người ở đối diện đang nói nhỏ gì đó thì liền ngước mắt nhìn bọn họ hỏi: “Sao vậy?”
Người ngồi ở đằng trước nhìn về phía Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng đứng khế chép chép miệng nhẹ giọng nói: “Chị Minh Nguyệt, chị nhìn thử xem kia là ai.”
Tô Minh Nguyệt nhìn theo hướng đối phương chỉ.

Chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng thôi thì cô liền nhận ra đó chính là Kiều Phương Hạ.

Trong lúc nhất thời sắc mặt của cô cứng đơ lại.

“Trước đó phim (( Yên Hoa)) được quảng cáo rần rộ, cô ta không tránh khỏi việc bị ràng buộc với ngài Lệ, sau đó lại bị nhân viên của tập đoàn WL đánh đòn phủ đầu? Sao lại còn mặt mũi mà bám lên người ngài Lệ cọ nhiệt độ nữa rồi?” Người ở bên cạnh lại tiếp tục thì thầm nói.

“Cái loại minh tinh tuyến mười tám này lại thư giãn cùng một chỗ với chúng ta khiến cho tôi cảm thấy bầu không khí ở nơi này cũng đều bị ô nhiễm theo rồi.

“Đó cũng không phải là do dính chút ánh sáng của ngài Lệ thôi sao? Hiện tại người hâm mộ trên Facebook cũng có hơn hai triệu.”
Trong lúc nói chuyện mọi người đều nhìn về phía Tô Minh Nguyệt: “Cuối cùng thì chị Minh Nguyệt của chúng ta cũng là chính cung, người hâm mộ còn có hơn hai chục triệu, sợ là cho dù gấp mười lần cô ta cũng không theo kịp”
Trước khi Tô Minh Nguyệt còn chưa bị phanh phui vụ đạo nhạc của An Dương thì đã có hơn bốn mươi vạn fan..

 
Chương 695





Cô nghe ra được những người này là có ý tốt hay là cố ý, vì thế yên lặng mà cười lạnh một tiếng, không lên tiếng.

Một người mới ở trong đoàn tên Kỳ Khanh Ngọc có quan hệ thân thiết với Tô Minh Nguyệt nhìn về phía hai người Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng vài lần cuối cùng không nhịn được mà nói: “Đó không phải là… Chị Minh nguyệt, Chị nhìn bộ dạng phách lối của Phó Kiều kia đi.

Chị thật sự không tức giận sao?”
Kỳ Khanh Ngọc này dựa vào lưu lượng của nhóm nhạc nữ, năm nay lại rất giỏi phát triển bản thân.

Mặc dù trong năm nay danh tiếng của Tô Minh Nguyệt không được tốt cho lắm nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa lớn.

Kỳ Khanh Ngọc không chút do dự mà lựa chọn cọ nhiệt với Tô Minh Nguyệt, cùng với Tô Minh Nguyệt trở thành một đôi chị em tốt trong giới giải trí.

Tô Minh Nguyệt liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ cùng Triều Mai Hoàng vẻ mặt tỉnh bơ nhàn nhạt trả lời: “Có cái gì tốt mà so đo?”
Ở trước mặt người khác tất nhiên cô ta muốn duy trì hình tượng tốt của mình.


So đo với một Kiều Phương Hạ vừa mới vào nghề chưa được bao lâu thì sẽ khiến cho cô ta càng thêm mất mặt.

“Vẫn là chị Minh Nguyệt của chúng ta hào phóng.

Nếu như là tôi thì tôi còn không nghĩ hết mọi biện pháp để hại con hồ ly tinh kia! Dám động vào người đàn ông của tôi!” Nhân viên làm việc trong tổ biểu diễn dùng giọng điệu khinh thường nói.

Tô Minh Nguyệt dường như không nghe thấy những lời khiêu khích của mấy người này, sắc mặt như thường, đứng lên nói: “Đi thôi, lấy thẻ phòng, thủ tục chắc đã làm xong rồi.”
Kỳ Khanh Ngọc đứng lên sau cùng và liếc nhìn bóng lưng của Tô Minh Nguyệt.

Cô ta có thể nhận ra, khi Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Phó Kiều xuất hiện thái độ rất không vui, chỉ là vì nề mặt cho nên mới giả bộ không quan tâm.

Tô Minh Nguyệt thật ra là người mềm cứng đều không chịu, ngoài mặt thì Kỳ Khanh Ngọc ôm Tô Minh Nguyệt trong chương trình, nhưng thật ra trong chuyện riêng tư, hai người cũng chẳng nói gì nhiều.

Tuy nhiên, Kỳ Khanh Ngọc lại xem trong thế lực nhà họ Lệ đứng phía sau Tô Minh Nguyệt, nên cố gắng lấy lòng Tô Minh Nguyệt, đang sầu vì không tìm được cơ hội thể hiện bản thân.


Tô Minh Nguyệt đã không chịu động thủ, thể thì cô ta đành phải ra tay giúp đỡ thôi.

Cô ta thu dọn đồ đạc của mình, đi chầm chậm ở phía sau cùng.

Bồn tắm riêng ở Mã Vân, bình thường là nơi quý giá mà những người có tiền ở thành phố Hạ Du có hẹn trước cũng rất khó giữ được.

Khi Triều Mai Hoàng đến, cũng phải hẹn trước từ rất lâu, cũng chẳng cần nhờ đến ánh hào quang của Phó Thành Đô.

Hôm nay nhìn thấy lối đi riêng này, cô ta không khỏi nhưởng mày.

Kiều Phương Hạ nhìn cô ta, nói đùa: “Thế hay là cô bảo Phó Thành Đô nói với Lệ Đình Tuấn thử, làm một cái thẻ vip trọn đời gì đó?”
Các khách sạn thuộc nhà họ Lệ đều có hệ thống thẻ VIP, dường như vào bất kỳ khách sạn nào và chi tiêu tổng cộng trên hai tỷ tư, thì có thể trực tiếp nâng cấp thẻ vip của mình lên kim cương.

Triều Mai Hoàng bẩm ngón tay tính toán, cô ta còn hai tỷ mốt nửa mới đạt mốc hai tỷ tư.

“Tôi rất nghiêm túc.” Cô ta thành thật đáp lại..

 
Chương 696





Kiều Phương Hạ cũng nghiêm túc trả lời: “Đợi khi cô kết hôn với Phó Thành Đô, đừng nói là thẻ VIP, cô muốn cái gì mà nhà họ Phó không cho cô chứ? Phó Thành Đô con trai một của nhà họ Phó, ông cụ xem trọng anh ta như thế nào chẳng lẽ cô không nhận ra?”
“Vậy đâu có giống, nếu muốn, Phó Thành Đô chủ động cho tôi thì anh ta đã cho rồi.” Triều Mai Hoàng cầm lên khá rõ ràng, kiêu ngạo nói.

Kiều Phương Hạ mỉm cười nghiêng về phía Triều Mai Hoàng, trầm giọng hỏi cô ta: “Có đau không?”
“Trước đây tôi nói đúng không? Với thân hình này của cô, là đàn ông cũng không thể khống chế được”
Khi cả hai sát lại gần nhau, một người bất ngờ đi ngang qua và va vào cánh tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị tông trúng gân mềm, tay vô thức buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.

Cô lập tức ngồi xổm xuống, cầm điện thoại lên xem, góc màn hình đã bị vỡ một mảnh.


Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây, sau đó quay đầu lại nhìn, là một cô gái không quen biết.

Đối phương đang khế nhướng mày, nhìn chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình của Kiều Phương Hạ, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi.”
Nếu người kia có thành ý xin lỗi, thì Kiều Phương Hạ đã không để tâm tiền điện thoại bị vỡ, chào hỏi một tiếng rồi cho qua.

Nhưng mà, cô gái trước mặt này rõ là đang bởi móc.

Hai người nhìn nhau, người kia giả vờ ngạc nhiên nói: “Ồ, đây không phải Phó Kiều sao? Sao thế, hôm nay qua đây chụp hình sao, để đám chó săn tiếp tục quân lấy cô và anh Lệ?”
Kiều Phương Hạ mặt không cảm xúc nhìn Kỳ Khanh
Ngọc, lạnh lùng đáp: “Tôi không biết cô.”
“Cô cùng đừng vì thiếu sáu triệu tiền màn hình, mà trốn tránh trách nhiệm.”

Kỳ Khanh Ngọc có hơi sửng sốt, sau đó tức giận hỏi ngược lại: “Cô nói cái gì! Tôi thiếu cô sáu triệu? Cô biết tôi là ai không?”
Khóe miệng Kiều Phương Hạ cong lên: “Mọc cái lỗ tai ra làm gì? Tôi nói, cô chẳng được tích sự gì cả”
“Hơn nữa, tôi cũng không cần biết cô là ai? Tôi lại không phải là đồng tiền, ai cũng phải quen biết cô?”
Kỳ Khanh Ngọc đột nhiên đỏ bừng cả mặt, cô ta chỉ vào Kiều Phương Hạ nói: “Cô chỉ là một người mới vào nghề mà lại dám không xem người khác ra gì? Cô quỳ xuống cho tôi, gọi một tiến tiền bối!”
Từ bên cạnh, Triều Mai Hoàng liếc nhìn Kỳ Khanh Ngọc vài cái, không khỏi nở nụ cười: “Cô chắc không phải là Kỳ Khanh Ngọc chứ?”
Kiều Phương Hạ vẫn chưa quen thuộc với nội bộ ngành này lắm, khi nghe Triệu Mai Hoàng gọi người kia là Kỳ Khanh Ngọc, mới nhớ ra quả thật có người tên như thế.

Kiều Phương Hạ chẳng lên tiếng, đứng bên cạnh Triều Mai Hoàng đưa mắt quan sát Kỳ Khanh Ngọc vài lần, mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Cô tẩy trang rồi, trên mặt không còn ba lớp phấn, thật sự chẳng nhận ra cô là ai”
Kỳ Khanh Ngọc cũng không biết người phụ nữ khí chất không tệ bên cạnh Kiều Phương Hạ này là ai, cô ta cau mày, dò xét Triều Mai Hoàng, nói: “Liên quan gì đến cô!”
Triều Mai Hoàng hơi nhưởng mày liễu, nhẹ nhàng nói: “Cô nói đúng rồi, trả thì…
“Chị Mai Hoàng” Cô ta còn chưa nói xong, Kiều Phương Hạ đã nhẹ nhàng kéo lấy cô ta, không để cô ta nói tiếp.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy, không thể để một tiên nữ hạ phàm như chị Mai Hoàng đây mà đỏ mặt tía tai, cảm thấy xấu hổ vì cô ta..

 
Chương 697





Kiều Phương Hạ đưa tay cầm một góc điện thoại, đưa mặt màn hình bị vỡ cho Kỳ Khanh Ngọc, nói: “Xin cô Kỳ quét mã, sáu triệu, tôi cũng không lừa cô.”
Vừa dứt lời, Kỳ Khanh Ngọc đã giơ tay lên.

“Lạch cạch” một tiếng, chiếc điện thoại di động Kiều Phương Hạ lại rơi trên mặt đất.

“Nhìn bộ dạng nghèo nàn của cô, muốn nổi muốn tiền đến điên luôn rồi chăng!” Kỳ Khanh Ngọc mỉm cười khinh thường.

Sau đó, cô ta lại giơ chân lên, để đế sau của đôi giày cao gót đạp mạnh lên màn hình điện thoại, dùng sức chà sát nó.

Động tĩnh mà bọn họ gây ra ở đây đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong đại sảnh.

Kiều Phương Hạ cúi gằm mặt, lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất bị nứt toàn bộ màn hình, nhìn thấy màn hình bên trong có chút mảng xanh.

Sợ là không thể dùng được nữa.


Ngành này của Kiều Phương Hạ, tuy làm hỏng điện thoại rất nhanh, nhưng chưa từng có cái điện thoại nào bị hỏng chỉ mới sau hai tháng mua, cô cảm thấy có hơi xót.

Ba mươi triệu cũng là tiền, cô không phải là Lệ Đình Tuấn, kiếm tiền thật sự không dễ dàng.

Cô đóng một tập phim truyền hình mới có được ba mươi triệu.

Triều Mai Hoàng bên cạnh nhìn thấy Kỳ Khanh Ngọc muốn tự tìm chết như thế, không muốn nhìn tiếp nữa.

Cô gái này sợ không phải mượn dũng khí từ chỗ Lương Tĩnh Như đó chứ, vậy mà lại dám ngang nhiên khiêu khích Kiều Phương Hạ.

“Quản lý, anh đưa chị Mai Hoàng lên phòng trước đi.

Kiều Phương Hạ nói với quản lý vừa mang thẻ phòng tới.

Cảnh tượng tiếp sau đó, có thể sẽ có chút mùi máu tanh, cô sợ Triều Mai Hoàng thật sự không nhịn được nữa.


Vừa nói, cô khẽ điều chỉnh hướng của chiếc nhẫn kim cương hướng vào lòng bàn tay.

Như vậy khi dạy dỗ Kiều Phương Hạ mới cảm thấy sướng.

Triều Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ im lặng nhìn nhau, nhận lấy thẻ phòng mà quản lý đưa cho, xoay người rời đi trước.

Xung quanh nhiều người vây lại xem náo nhiệt như thế, Kiều Phương Hạ sợ Triều Mai Hoàng bị người ta chụp được, thân phận cao quý của Triều Mai Hoàng không thể bị cô kéo xuống nước làm cho xấu hổ được.

Kiều Phương Hạ nhìn Triều Mai Hoàng rời khỏi đại sảnh rồi, thì đưa tay tát Kỳ Khanh Ngọc một cái thật mạnh.

Viên kim cương cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Khanh Ngọc, kèm theo vài vết máu nhỏ.

Kỳ Khanh Ngọc bị đánh đến choáng váng, trên mặt cảm thấy đau đớn, có chút máu chảy ra, khiến cô ta cảm nhận được mới phản ứng lại lúc nãy diễn ra chuyện gì.

Cô ta nhẹ nhàng đưa tay lên lau vết máu trên mặt mình.

“A!” Tiếng hét cuồng loạn của Kỳ Khanh Ngọc truyền ra khắp đại sảnh.

“Phó Kiều, cô dám cào mặt tôi? Cô..”
Vừa nói được một nữa, Kiều Phương Hạ lại vô tình tát thêm một cái thật mạnh vào mặt phải của Kỳ Khanh Ngọc: “Cho cô cân đối hai bên”.

 
Chương 698





Tiếng hét của Kỳ Khanh Ngọc đột ngột dừng lại, cô ta lại chạm lên má phải với vẻ mặt khó tin, tay lại dính đây máu.

Kiều Phương Hạ không đợi cô ta hoàn hồn lại, một tay kẹp cổ cô ta, đè cô vào quầy phía sau, tay còn lại, chẳng hề lưu tình lấy điện thoại của Kỳ Khanh Ngọc ra ném xuống đất: “Ba mươi tám triệu bốn trăm, dù hôm nay cô có nôn cũng phải nôn ra cho bằng được!”
Vài phút sau, Kiều Phương Hạ đánh đủ rồi, đánh sướng rồi, sau đó mới buông cổ Kỳ Khanh Ngọc ra, lấy thẻ ngân hàng từ trong túi, quay sang nói với người quản lý vừa mới trở về thở hổn hến nói: “Cho tôi mượn máy pos”.

Người quản lý nhìn thấy sự dữ tợn Kiều Phương Hạ thì không khỏi sửng sốt, Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày nhìn anh ta, anh ta mới phản ứng lại, sau đó lấy một máy pos từ quầy giao cho Kỳ Khanh Ngọc.

“Nhập mật khẩu” Kiều Phương Hạ giơ chân đụng Kỳ Khanh Ngọc đang co rút trên mặt đất, cau mày nói.

Kỳ Khanh Ngọc không đủ sức chống trả lại Kiều Phương Hạ, sợ hãi đến mức rùng mình, khóc “hu hu” cầm lấy máy POS, cô ta cũng không dám đáp trả, ngoan ngoãn nhập mật khẩu.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy khi máy POS xuất hóa đơn, mới cảm thấy hài lòng rồi trả lại thẻ ngân hàng vào túi của Kỳ Khanh Ngọc.


Cô cầm điện thoại di động trên mặt đất lên bấm nút nguồn mấy lần, phát hiện toàn là màn hình xanh, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cô quay đầu lại nhìn Kỳ Khanh Ngọc.

Kỳ Khanh Ngọc vừa đứng dậy, bị Kiều Phương Hạ nhìn, lại sợ hãi đến mức thu mình lại khóc lóc.

“Chỉ cần cô dám xuất hiện ở Mã Vân” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng nói với cô ta: “Tôi thấy cô một lần sẽ đánh một lân”
Kỳ Khanh Ngọc cảm thấy sợ hãi trước hai câu đe dọa này.

Một số nhân viên bảo vệ của Mã Vân bước đến bên Kỳ Khanh Ngọc và nói: “Cô Kỳ, xin mời.”
Sau đó Kỳ Khanh Ngọc mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nhân viên của Mã Vân vậy mà lại ưu ái Phó Kiều đó sao? Có lẽ nào.

Phó Kiều và Lệ Đình Tuấn thật sự đang qua lại sao?

Khi Kiều Phương Hạ rời khỏi đại sảnh, Tô Minh Nguyệt vội vàng bước tới, đẩy nhân viên bảo vệ trước mặt ra rồi đỡ Kỳ Khanh Ngọc đứng dậy.

Tất cả mọi người ở Mã Vân cũng biết Tô Minh Nguyệt, bởi vì nể mặt của Tô Minh Nguyệt, nên không dùng sức ném Kỳ Khanh Ngọc ra ngoài.

Tô Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt bị thương của Kỳ Khanh Ngọc, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Sao lại bị thương thành thế: này?”
“Phó Kiều đánh!” Kỳ Khanh Ngọc khóc lóc thảm thương.

“Cô không có chuyện gì đi chọc cô ta làm gì?” Xung quanh đông người xúm lại, Tô Minh Nguyệt cau mày nhìn xung quanh một vòng, rồi thì thầm hỏi cô ta.

“Chị Minh Nguyệt …’ Kỳ Khanh Ngọc bắt đầu khóc nhiều hơn.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Tôi nhờ đồng nghiệp nào không uống rượu đưa cô đến bệnh viện! Đừng lo, vết thương không sâu, sẽ nhanh chóng khỏi thôi!” Tô Minh Nguyệt dỗ cô ta, thấp giọng nói, rồi quay sang Vương Giai bên cạnh, nháy mắt một cái.

Vương Giai lập tức đưa tay ra đỡ Kỳ Khanh Ngọc, đưa Kỳ Khanh Ngọc ra ngoài.

Tô Minh Nguyệt đứng ở nơi đó nhìn hai người rời khỏi, cân nhắc một hồi, vẻ mặt ủ rũ quay lại nói với quản lý: “Em gái nhỏ không hiểu chuyện, khiến các người khó xử rồi.”.

 
Chương 699


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tô Minh Nguyệt bình thường thấy Kỳ Khanh Ngọc khá thông minh, đã quen nhìn sắc mặt người ta làm việc rồi, cô ta tưởng Kỳ Khanh Ngọc hống hách một chút trước mặt Kiều Phương Hạ rồi thôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện xém chút nữa là không giải quyết được!
Bây giờ gương mặt của Kỳ Khanh Ngọc bị thương, nhìn vết thương chắc trong vòng một tháng này không thể đứng trước ống kính! Cô ta khó khăn lắm mới tiếp nhận chương trình này, lại phải bị dời lại.

“Cô ấy là người bên cạnh cô, cô không quản được sao?” Quản lý hỏi thẳng Tô Minh Nguyệt, sắc mặt phá lệ.

*Cô Tô, cô nên cảm thấy mừng vì chuyện hôm nay không gây rắc rối lớn, nếu không cậu Lệ tức giận lên sẽ truy cứu chuyện này, chúng ta đều sẽ không được yên!”
Người quản lý nhận ra, đây là do người của Tô Minh Nguyệt cố tình gây sự.

Hôm nay do anh ta trực, nếu khi anh ta trực mà Kiều Phương.

Hạ bị thương hay chịu uất ức gì, Lệ Đình Tuấn không lôi anh ta ra xử trảm mới là lạ!

Kiều Phương Hạ khẽ lắc bàn tay đau nhức của mình và bước vào phòng.

Triêu Mai Hoàng đang nghe điện thoại, thấy lòng bàn tay phải của cô có vết máu, cô ta sửng sốt, cau mày hỏi cô: “Em bị thương sao?”
“Không phải máu của em” Kiều Phương Hạ cười đáp.

Ngay cả Phó Thành Đô cũng chưa chắc đánh được cô, Kỳ Khanh Ngọc yếu điệu đó có là gì, cô có thể đánh hạ cả một trăm người.

Sau khi nghe cô phủ nhận, Triêu Mai Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi đã định xông tới cho Kỳ Khanh Ngọc biết tay, một trăm kiểu chết khác nhau dành cho Kỳ Khanh Ngọc đang lướt bay vòng vòng trong đầu cô ta.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Điều khác biệt là khi anh ta trở lại lân này, mối quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi.


Cô ta vỗ vỗ cái chân đau nhức của mình mấy lần, không biết có nên nói thật hay không.

Cô ta thật sự nỡ.

Phó Thành Đô không nghe cô ta nói gì, trong lòng cũng hiểu.

“Anh cúp máy đây” Anh ta cũng chẳng nói gì nữa, bèn cúp điện thoại.

Triêu Mai Hoàng lờ mờ cảm thấy Phó Thành Đô hình như đang tức giận?
Trước giờ anh ta luôn vui vẻ tức giận thất thường, nhưng mà hình như đây là lần đầu tiên anh ta cúp điện thoại trước cả cô.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom