Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 640





Lệ Đình Tuấn càng cau mày hơn, không thèm để ý Phó Thành Đô nữa, đút điện thoại vào trong túi.

Đương nhiên là anh đã chuẩn bị hai tay.

Cho tới bây giờ những việc anh làm đều có kế hoạch.

Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói với anh, vào buổi trưa Kiều Phương Hạ sẽ ở chỗ này ăn cơm, vừa đúng lúc Dung Lãng Nghệ cũng đưa vị trí của chỗ đó cho anh.

Anh bị cảm, Kiều Phương Hạ cũng phát hiện ra anh bị cảm, hơn nữa Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói cho cô biết rằng tối hôm qua anh ở dưới lầu, cho nên anh không cần phải mở miệng nói một chữ, Kiều Phương Hạ cũng sẽ đau lòng vì anh.

Anh đi tới chỗ giữ xe, Vô Nhật Huy hơi cúi đầu về phía anh nói: “Cô chủ đã ngồi trên xe đợi anh trên xe được một lúc rồi.” Lệ Đình Tuấn không nói gì mở cửa xe ra rồi ngồi xuống.

Kiều Phương Hạ ở một bên ngước mắt nhìn anh, lập tức thoát khỏi vòng bạn bè rồi bỏ điện thoại vào trong túi.

Lệ Đình Tuấn rõ ràng vừa rồi nhìn thấy cô xem messenger, nhưng không lên tiếng.


Kiều Phương Hạ lại ngước mắt nhìn ra bên ngoài, Dung Lãng Nghệ và Mạnh Quân Dao cung kính đứng ở ngoài xe nhìn theo bọn họ.

“Đã ổn định chưa?” Cô nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng hỏi.

“Em hy vọng là ổn rồi, hay là chưa ổn?” Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn vào đôi mắt của cô, thản nhiên hỏi lại.

Kiều Phương Hạ không trả lời.

Đây là chuyện của công ty của anh, không tới lượt cô phải chen miệng vào.

“Năng lực của Dung Lãng Nghệ rất khá, đây là một nhân tài mới xuất hiện trong hai năm gần đây, tuy rằng tạm thời tham vọng không phù hợp với năng lực của anh ta, nhưng mà tương lai thì có triển vọng.

Lệ Đình Tuấn xoay người lật xem một bản kế hoạch dày mà Dung Lãng Nghệ vừa mới đưa cho anh, thản nhiên nói.

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ nghe thấy Lệ Đình Tuấn khen ngợi một người đàn ông khác.


Chứng tỏ rằng Dung Lãng Nghệ quả thật rất có năng lực.

Cô không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn lại duỗi tay xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, nhắm mắt để bản kế hoạch sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh có thể giúp Lục Nhất Minh một lần nữa, nhưng mà sẽ không có khả năng cứ năm lần bảy lượt giúp anh ta đâu.

Ở trong từ điển của Lệ Đình Tuấn, được chính là được, không được chính là không được, không có cái thứ ba.

Nếu như Lục Nhất Minh không có bản lĩnh để thắng được Dung Lãng Nghệ thì cũng chỉ có thể trách anh ta quá vô dụng.

Lần này nếu không phải là vì báo đáp cho tên gián điệp Đường Nguyên Khiết Đan, thì anh cũng không có khả năng quản chuyện của Lục Nhất Minh.

Kiều Phương Hạ yên lặng vài giây, trả lời: “Em biết.”
Lệ Đình Tuấn cũng không có mở miệng nói chuyện tiếp, chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, nhíu mày, nhằm mắt lại nghỉ ngơi.

Xe chạy được nửa đường, Kiều Phương Hạ lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, bỗng nhiên phát hiện làn da của anh có chút ửng đỏ, giống như dáng vẻ của người say rượu vậy.

Nhưng mà trên người của Lệ Đình Tuấn không có mùi rượu, mới giữa trưa chắc hẳn là không có uống rượu rồi.

Cô ngơ ngác, lập tức đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán anh, chỉ vừa mới đụng tới thì thấy cực kì nóng..

 
Chương 641





“Lệ Đình Tuấn?” Trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức hoảng sợ, lập tức nhỏ giọng gọi anh.

Lệ Đình Tuấn thở hổn hển mấy hơi, hơi trợn mắt, ngước mặt nhìn cô: “Hả?”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy trong đáy mắt của anh chỉ toàn là tơ máu, hầu như dáng vẻ ánh mắt đều thật sự vất vá.

“Anh bị sốt rồi.

Kiều Phương Hạ cau mày trả lời nói: “Muốn đi bệnh viện không?”
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng kéo cúc áo của bộ tây trang ra, thay đổi tư thế rồi nhắm hai mắt lại.

Sau một hồi lâu, mới trả lời: “Không cần… Kiều Phương Hạ nhìn thấy dáng vẻ bị sốt tới mức hồ đồ của anh, không nhịn được lập tức nói: “Nhưng mà anh… Vừa mới nói được vài chữ, bỗng nhiên anh xoay người lại, tựa đầu lên vai của Kiều Phương Hạ: “Hừ..”
Sau vài giây lại nói tiếp: “Anh ngủ một lát là được rồi..” Cách một lớp quần áo nhưng Kiều Phương Hạ cũng đều có thể cảm giác được độ ấm như lửa đốt trên trán của anh, hơn nữa hô hấp của anh cũng nặng nề hơn rất nhiều, dáng vẻ dường như rất khó chịu.


“Tới bệnh viện rồi ngủ?” Cô lại thử sờ cảm nhận độ ấm trên trán của anh, khuyên nhủ.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên bàn tay nóng bỏng của Lệ Đình Tuấn hơi dùng sức túm lấy ngón tay đang chạm lên trán của anh.

“Dù sao thì em cũng không để ý.” Anh cười, nhẹ giọng nói.

Chẳng qua là mấy chữ, không thể giải thích được lại khiến cho trái tim của Kiều Phương Hạ run lên.

Cô rũ mắt xuống, kinh ngạc nhìn Lệ Đình Tuấn đang tựa vào vai mình, nhìn thấy bởi vì phát sốt mà ngay cả làn da ngay cổ của anh cũng phơn phớt màu hồng nhạt, nghe tiếng anh thở dốc bên tai, lại mềm lòng.

Cách một hồi lâu, Lệ Đình Tuấn buông lỏng tay của cô ra, vừa cười nói: “Cho nên là trong lòng của Kiều Phương Hạ em, cuối cùng anh được coi là cái gì?”
“Nếu như em không muốn, nếu như cũng không muốn lấy lòng thì anh cũng sẽ không tiếp tục bắt buộc em nữa.


Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh nói chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, trong long bỗng nhiên nhói lên.

Giống như là có một cây kim đâm vào, chậm rãi khuấy vào bên trong, nhè nhẹ nhưng mà lại đau.

Khi anh nói chuyện, mắt vất vả mở to, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không lo giọng mình khàn khàn mà nói với người tài xế: “Trước tiên đưa cô ấy quay về chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan đã.”
“Được.” Vô Nhật Huy thấp giọng trả lời.

Anh nói xong thì lại dựa vào kính xe, nhíu chặt mày dáng vẻ có chút đau đớn, giống như là đang mê man vậy.

Kiều Phương Hạ nghe anh nói rằng sẽ đưa cô về chỗ khu nhà nhỏ đấy, trong lòng lại âm thầm thở dài, thấp giọng nói với Vô Nhật Huy: “Trước tiên về Hoàng Gia đã”
Vô Nhật Huy nhìn Kiều Phương Hạ xuyên qua kính chiếu hậu, rồi lại nhìn Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Vô Nhật Huy mới trả lời: “Được.

Vô Nhật Huy cũng không biết rằng cuối cùng là Lệ Đình Tuấn thật sự mê mang hay là giả vờ, vào lúc xe dừng lại ở Hoàng Gia, Lệ Đình Tuấn vẫn không nhúc nhích, Vô Nhật Huy lập tức kéo cánh tay của Lệ Đình Tuấn đặt lên trên vai, đưa anh trở về phòng.

Kiều Phương Hạ đưa Lệ Đình Tuấn vào phòng khách, nhìn xung quanh bốn phía, nơi nơi đều im ắng, bà Trần và người giúp việc vẫn chưa trở về..

 
Chương 642





Vô Nhật Huy là một người đàn ông thô ráp cũng không biết nên làm gì, xuống lầu hỏi Kiều Phương Hạ: “Có nên gọi điện thoại cho bác sĩ không?”
“Trong nhà có thuốc gì không?” Kiều Phương Hạ hỏi anh ta.

“Hình như là có hộp đựng thuốc.

Vô Nhật Huy trả lời.

Kiều Phương Hạ đi vào trong nhà kho tìm, không có, bỗng nhiên cô nhớ tới lần trước còn sót lại một ít thuốc hạ sốt ở Hoàng Gia, lập tức đi lên lầu tìm.

Vô Nhật Huy ngước mắt nhìn lên lầu, suy nghĩ một lát rồi im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại giúp bọn họ.

Kiều Phương Hạ tìm được thuốc hạ sốt ở trên tủ đầu giường của Lệ Đình Tuấn, lập tức cầm hai viên đút vào trong miệng của Lệ Đình Tuấn.

Vào lúc đang đút cho anh chút nước, Lệ Đình Tuấn hơi mở mắt ra, nhìn cô một cái, khàn giọng hỏi cô: “Còn chưa đi sao?”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng đã muốn chạy đi rồi nhưng mà nếu như cô đi thì sẽ không có ai chăm sóc anh.

Cô không lên tiếng, ngồi ở bên mép giường đút hết mấy ngụm nước cho anh, nhìn thấy anh nuốt viên thuốc rồi.


Đang chuẩn bị đứng dậy, định là sẽ gọi điện thoại cho
Phỏ Nhiên, bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn túm lấy tay cô.

Kiều Phương Hạ sửng sốt trong giây lát sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Đáy mắt anh là một mảng ửng hồng, ngây ngốc chăm chú nhìn vào cô: “Đừng đi, được không.”
Trong giọng điệu khàn khàn mang theo một loại khẩn Ngoại trừ Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn đời này chưa cầu.

bao giờ mềm lòng với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ xin lỗi bất kì ai.

Kiều Phương Hạ nhìn anh rất lâu sau đó nhẹ giọng trả lời: “Được, không đi”
Cô vốn dĩ cũng không muốn đi, chỉ là điện thoại đã rơi xuống cầu thang.

Lê Đình Tuấn nắm lấy đầu ngón tay của cô, với một lực nhẹ nhàng kéo Kiều Phương Hạ vào trong vòng tay của mình.

Kiều Phương Hạ theo lực đạo của anh cũng không có giấy dụa.


Cả người Lệ Đình Tuấn đều nóng hổi, hơi thở dán bên tai cô lại càng nóng đến kinh người.

Lòng bàn tay nóng bỏng của anh từ từ di chuyển dọc theo vảy áo cộ, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve da thịt mềm mại trên eo cô, dọc theo bụng phẳng lì của cô, đẩy áo len của cô lên một chút.

Kiều Phương Hạ mím môi không có lên tiếng, nhìn anh trở mình ngồi dậy.

Khoảnh khắc môi anh rơi xuống eo cô, cô không nhịn được cắn môi dưới của chính mình, hơi thở hổn hển, vòng tay ôm lấy gáy của Lệ Đình Tuấn.

Hôm nay Kiều Phương Hạ mặc một chiếc váy, Lệ Đình Tuấn trực tiếp đem váy của cô kéo xuống dưới, một tay dịu dàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ mà cô đang nắm chặt, tay kia tinh tế mơn trớn trên da thịt non mịn ở trên người cô.

Hô hấp của Kiều Phương Hạ ngày càng dồn dập hơn.

Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn quỳ ngồi dậy, cởi áo sơ mi trên người ra sau đó lập tức mang theo hơi thở nồng nặc của hormone lại áp sát về phía cô.

Kiều Phương Hạ có chút động tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng và đỏ bừng giống như nhiệt độ phát sốt của cơ thể anh.

Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm cằm của cô, và một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô dọc theo đường cong tinh tế đến từng milimet đáng ngưỡng mộ của cô.

Trong khoảnh khắc khi đôi môi của hai người chạm vào nhau, Kiều Phương Hạ nhịn không được khế ngân nga một tiếng.

Cô nhìn qua Lệ Đình Tuấn để mặc cho anh hôn chính mình..

 
Chương 643





Anh giơ tay lên, ôm cô vào trong chăn bông, hết lần này đến lần khác nhẹ giọng gọi cô: “Phương Hạ, lần này là em can tâm tình nguyện, có đúng không?”.

“Phương Hạ, Phương Hạ…
Kiều Phương Hạ khế mở môi, vô ý thức hừ nhẹ đáp lại anh.

Nhiệt độ trên người Lệ Đình Tuấn khiến cho cô càng ngày càng khó thở, đồng thời cũng khiến cho toàn thân cộ như nhũn ra.

Lệ Đình Tuấn dùng sức ôm cô, gắt gao quấn lấy mỗi cô thật chặt.

Phương Hạ của anh, nhóc câm của anh cuối cùng có một lần can tâm tình nguyện làm điều đó với anh.

Anh phải dùng đến tâm cơ mới có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý, nhưng chỉ cần cô chịu cùng anh, ở lại bên cạnh anh thì anh dùng chút thủ đoạn cũng có làm sao đâu?
Kiều Phương Hạ nóng đến toàn thân mồ hôi đầm đìa, rồi lại không đành lòng đẩy Lệ Đình Tuấn ra, vì anh bị sốt nên sức chịu đựng không bằng thường ngày, một giờ sau liền không ngừng thở gấp.

Kiều Phương Hạ được anh ôm từ phía sau lưng, cũng vô cùng mệt mỏi liền co rúc ở trong lòng ngực của anh rồi sau đó cũng mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Khi tỉnh lại thì bên ngoài vẫn chưa tối mịt.


Kiều Phương Hạ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lệ Đình Tuấn vang lên bên tai, cô xoay người lại trong lòng ngực của anh rồi nhìn anh một cái, phát hiện anh đã ngủ say.

Cũng không biết là bởi vì công dụng của thuốc vừa mới uống hay là bởi vì sốt cao.

Kiều Phương Hạ lại thử đo nhiệt độ ở trán của anh phát hiện vẫn vô cùng nóng.

Nhưng mặc dù ngủ say, nhưng lực ôm ở eo cô của anh cũng không có một chút thả lỏng nào.

Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ, chuyển đôi mắt nhìn qua áo khoác được vứt ở một bên trên mặt đất của anh, duỗi tay qua lấy ra điện thoại di động từ bên trong túi áo của anh sau đó mở khóa, tìm số điện thoại của Phó Nhiên liền gọi đi.

Phó Nhiên nghe nói Lệ Đình Tuấn phát sốt, lập tức nghe lời đi qua.

Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, đang muốn mang điện thoại di động để qua một bên, chợt thấy biểu tượng Messenger có hiển thị thông báo.

Cô suy nghĩ một chút liền thuận tay ấn vào và liếc nhìn vòng kết nối bạn bè mà anh đăng vào lúc hơn năm giờ sáng phát hiện là anh cài đặt danh sách những người không muốn thấy.


Rất hiển nhiên, Đường Minh Kỷ bị liệt vào danh sách những người anh không muốn thấy.

Kiều Phương Hạ lại nhìn kỹ vào danh sách những người anh không muốn thấy, phát hiện trên cơ bản đều là những người đàn từng có qua lại với cô.

Không thể không nói, Lệ Đình Tuấn thật sự rất ghi thù.

Kiều Phương Hạ tiện thể đưa mắt nhìn các bình luận ở bên dưới.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn đăng bài viết lên mạng xã hội, anh chỉ có khoảng một, hai trăm người bạn trong Messenger và còn có đến gần một trăm bình luận.

Kiều Phương Hạ đều đọc hết tất cả các bình luận.

Nói chung nhìn sơ qua thì cô thấy được một vài bình luận nổi bật.

Tô Minh Nguyệt: “Anh không ngủ được ư? Cả một đêm anh không ngủ sao? Anh đã uống hết thuốc mà lúc trước em đưa cho anh chưa?”
Lệ Đình Tuấn không trả lời bình luận của bất cứ người nào, nhưng lại có các bình luận của những người bạn của cả hai người ở bên dưới bình luận của Tô Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt đối xử với Đình Tuấn thật tốt.

Buổi tối tôi cũng không ngủ được, nếu không thì cũng đưa lọ thuốc cho tôi đi?”
“Anh đúng là đồ ngốc và không có mắt nhìn gì cả.

Anh có thể so sánh bản thân được với mối quan hệ giữa Minh Nguyệt và Đình Tuấn sao? Tôi nghĩ anh không nên uống thuốc chữa mất ngủ mà là nên uống thuốc bổ não mới đúng”.

 
Chương 644





“Đúng vậy, không phải là từ trước đến nay, Minh Nguyệt luôn đối xử với Đình Tuấn như vậy sao? Anh muốn cô ấy đưa thuốc thì cũng vô ích thôi, thay vào đó hãy tắm rửa và đi ngủ sớm đi rồi lập tức nằm mơ thì còn có khả năng hơn đấy.”
Tô Minh Nguyệt trả lời bọn họ bằng một biểu cảm cười trộm.

Kiều Phương Hạ nhìn một lúc, sau đó không kìm được mà bĩu môi.

Điện thoại của Lệ Đình Tuấn rung lên, Kiều Phương Hạ quay lại trang đối thoại và thấy đó là tin nhắn của Phó Nhiên gửi đến: “Tôi còn khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi, cậu đừng có sốt ruột”
Kiều Phương Hạ trả lời lại: “Được” Sau đó đang định ném điện thoại của Lệ Đình Tuấn sang một bên và đứng dậy để sửa soạn chính mình, nhưng đột nhiên, cô nhìn lướt thấy ở bê dưới Messenger của Lệ Đình Tuấn có một hình ảnh chân dung quen thuộc.

Đường Nguyên Khiết Đan?
Vì sao Đường Nguyên Khiết Đan lại được Đình Tuấn thêm vào vậy? Hơn nữa, thời gian hiện lên cho thấy hai người đã liên lạc vào ngày hôm nay.

Cô hơi nhíu mày, rồi lập tức ấn vào khung hội thoại của Đường Nguyên Khiết Đan.

Lệ Đình Tuấn: “Cô ấy dậy rồi sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan: “Ừ, đã dậy từ lâu rồi”

“Hôm nay có thể cô ấy sẽ đến Thủy Vân Gian để ăn cơm cùng với tôi.

Tôi thấy tâm trạng cô ấy đang không được tốt lắm nên lo lắng về việc để cô ấy ở nhà một mình”
Lệ Đình Tuấn: “Tôi biết rồi”
Đôi lông mày của Kiều Phương Hạ nhíu lại sâu hơn sau khi xem cuộc trò chuyện giữa hai người.

Cô không kìm được mà quay đầu lại và nhìn Lệ Đình Tuấn đang ở bên cạnh.

Cho nên hôm nay bọn họ gặp nhau ở Thủy Vân Gian không phải tình cờ mà là bởi vì Đường Nguyên Khiết Đan đã bí mật thông báo trước cho Lệ Đình Tuấn.

Như vậy thì hiện tại Đường Nguyên Khiết Đan đã trở thành một gián điệp mà Lệ Đình Tuấn đã sắp xếp ở bên cạnh cô ư?
Cô sửng sốt một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt và lật lại những cuộc trò chuyện đã được lưu trữ của Đường Nguyên Khiết Đan và Lệ Đình Tuấn.

Bọn họ cũng đã nói chuyện với nhau vài câu vào đêm hôm qua và còn tán gẫu vài câu với nhau cách đây hơn một tuần trước.

Hơn nữa, Kiều Phương Hạ phát hiện ra rằng không có lời mời kết bạn nào giữa hai người mà họ chỉ thêm nhau vào hệ thống trò chuyện để gửi tin nhắn cho nhau.


Bởi vì Lệ Đình Tuấn có thói quen dọn dẹp khung hội thoại theo định kỳ, anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ nên thích trang cá nhân của mình được gọn gàng và ngăn nắp một chút.

Nhất định là Đường Nguyên Khiết Đan đã làm gián điệp cho Lệ Đình Tuấn một thời gian dài rồi!
Sau khi đọc xong tin nhắn giữa hai người, trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ.

Cô cảm thấy Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh cô khế nhúc nhích nên quay đầu lại và nhìn anh.

Lệ Đình Tuấn vừa tỉnh dậy, hơi mở mắt ra thì liền thấy Kiều Phương Hạ đang cầm điện thoại của anh và cô đang xem cuộc nói chuyện giữa anh và Đường Nguyên Khiết Dan.

Ánh mắt của anh mê man trong vài giây, rồi lập tức trở nên tỉnh táo.

Cổ họng của Lệ Đình Tuấn khô khốc, có chút bối rối mà hằng giọng một tiếng, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đang ở trong tay Kiều Phương Hạ rồi đặt nó sang một bên.

“Anh khát … Anh nhỏ giọng nói với cô.

“Anh Lệ không định giải thích với em một chút đây là đang xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh và nhẹ nhàng hỏi.

Dù sao thì Lệ Đình Tuấn cũng đã bị cô bắt được, anh im lặng vài giây rồi trả lời với vẻ đương nhiên: “Anh lo lắng cho em”.

 
Chương 645





Nói xong, anh hỏi lại Kiều Phương Hạ: “Người bán máy tính có thể cài đặt tính năng theo dõi trên điện thoại của em nhưng anh thì không thể sao?”
“Hơn nữa, anh làm vậy là vì an toàn của em, cho nên anh hỏi Đường Nguyên Khiết Đan vài câu thì có gì sai chứ?”
“Người bán máy tính ư?” Kiều Phương Hạ không kìm được mà nhíu mày.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm lại, sau đó lạnh lùng giải thích: “King”..”
Hóa ra biệt danh mà Lệ Đình Tuấn cho King là người bán máy tính.

Sau khi Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, cô nói: “Anh nói có lý một chút đi.

Anh ấy không có cài cái gì vào điện thoại của em cả, chỉ có anh thôi”
“ÔỒ!” Lệ Đình Tuấn lập tức cười lạnh một tiếng.

Anh tin được mới là lạ.


“Lệ Đình Tuấn, không phải tất cả mọi người đều giống như anh là có ham muốn khống chế mạnh mẽ như vậy” Sắc mặt của Kiều Phương Hạ cũng trở nên lạnh lùng, cô nói nhỏ với anh.

Hai người im lặng và nhìn nhau một lúc, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn càng tệ hơn.

Từ đầu đến cuối, cô luôn giúp King nói chuyện, mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần nhắc đến King thì anh ta luôn đúng và cho đến bây giờ King chưa từng làm sai.

Sau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ lại mở miệng nói: “Nếu anh…
“Vừa mới nói vài chữ thì đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa ở ngoài cửa và cắt ngang hai người bọn họ.

Kiều Phương Hạ biết là Phó Nhiên đến, cô nhíu mày không nói thêm gì nữa, lập tức vén chăn xuống giường và vội vàng đi thay quần áo.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô với vẻ mặt u ám, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Ngay sau khi Kiều Phương Hạ nhặt quần áo bị vứt lung tung xuống đất của cô và Lệ Đình Tuấn và bước vào phòng tắm thì Phó Nhiên đã đi đến và gõ cửa phòng.


Phó Nhiên đi vào, ngửi thấy một mùi ngọt ngấy trong không khí thì liền hiểu rõ.

Anh ta liếc nhìn Lệ Đình Tuấn ở trên giường và thấp giọng cười một tiếng: “Đây là vừa làm đấy à?”
Bị sốt cao mà còn không an phận thì cũng chỉ có Lệ Đình Tuấn mới có thể làm ra được.

Nhưng Lệ Đình Tuấn chỉ nhìn về phía phòng tắm và không thèm để ý đến Phó Nhiên, “Tôi nói này, dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng là cậu của cậu và tôi còn vì cậu mà ở lại thành phố Hạ Du.

Cậu không học được cách đối nhân xử thế gì từ Phó Thành Đô ư?” Phó Nhiên vừa đi lấy nhiệt kế vừa nhíu mày và thì thầm nói.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Phó Nhiên, hai người đối mặt với nhau và Phó Nhiên lập tức nói với vẻ ngại ngùng: “Được rồi, chúng ta không nói về nó nữa.”
Kiều Phương Hạ sợ xấu hổ nên đã nhanh chóng sửa sang lại mái tóc rối bù của mình và bật hệ thống lưu thông không khí trong phòng.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nở nụ cười với Phó Nhiên.

Cô đang định lên tiếng thì Phó Nhiên đã nói với cô mà không hề ngẩng đầu lên: “Không cần cám ơn, chỉ cần gọi tôi một tiếng cậu nhỏ là được rồi.”
Kiều Phương Hạ lập tức sửng sốt, không hiểu được anh ta nói thế là có ý gì nhưng vẫn gọi một tiếng: “Cậu nhỏ”.

 
Chương 646


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kể từ khi còn nhỏ, Kiều Phương Hạ đã gọi anh ta là cậu, bởi vì là xét theo thế hệ của Lệ Đình Tuấn thì anh ta được coi là người ở bậc cha chú.

Hơn nữa, Phó Nhiên lớn hơn cô trên mười tuổi nên cô chưa bao giờ cảm thấy gọi một tiếng cậu là có gì không ổn cả.

“Ồ, ngoan quá.” Phó Nhiên lập tức hơi nhướng mày và nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, trên mặt tràn đầy vẻ đắc chí.

Nếu bỏ thêm một chữ “nhỏ” ở phía sau chữ “cậu” thì sẽ có ý nghĩa khác nhau.

Lệ Đình Tuấn có gọi anh ta là cậu hay không cũng không sao cả.


Dù sao thì Kiều Phương Hạ là vợ của anh nên Kiều Phương Hạ gọi anh ta thì cũng giống như Lê Đình Tuấn gọi anh ta vậy.

“Cậu không cảm thấy bản thân thật ngây thơ sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, vẻ mặt của anh bình tĩnh và hỏi lại.

“Nếu cậu cảm thấy tôi ngây thơ thì tại sao còn muốn tranh cãi với tôi vậy?” Phó Nhiên nhướng mày rồi hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy hai người họ đấu võ mồm với nhau, cô không lên tiếng và quay người đi xuống tầng một mình.

Lê Đình Tuấn đưa ánh mắt nhìn theo cô, sắc mặt của anh càng ngày càng khó nhìn.


Phó Nhiên liếc nhìn nhiệt độ của Lệ Đình Tuấn, nói: “Gần ba mươi chín độ.

Tôi nghĩ rằng cậu không phải bị sốt mà là đang tức giận.

“Cậu nói ít đi thì sẽ chết à?” Lệ Đình Tuấn cắn răng và hỏi lại.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

được tốt cho lắm, anh cần phải dùng thuốc mới ngủ được.

Cô sửng sốt một chút, hỏi lại Phó Nhiên: “Anh ấy rất khó ngủ sao?”
Phó Nhiên gật nhẹ đầu, trả lời: “Đúng vậy! Mấy năm cô không ở đây, tình trạng giấc ngủ của cậu ấy càng ngày càng tệ, trung bình mỗi ngày ngủ không quá bốn giờ, bệnh đau nửa đầu cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Bởi vì những đêm Lệ Đình Tuấn ngủ cùng với Kiều Phương Hạ, anh vẫn ngủ được, ít nhất là lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại, anh vẫn còn đang ngủ nên cô không biết chuyện này..

 
Chương 647





“Đây có thể nói là tâm bệnh của cậu ấy.

Cô chỉ cần dành nhiều thời gian ở bên cạnh ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ khỏi bệnh.

Phó Nhiên tiếp tục nói khế với cô.

Kiều Phương Hạ trầm mặc một lát, rồi gật đầu trả lời: “Được! Tôi biết rồi.”
Sau khi đưa Phó Nhiên đi ra ngoài, cô tiếp tục bưng đồ lên tầng.

Trong khi đó, Lệ Đình Tuấn đã đứng dậy đi tắm rửa.

Bây giờ, anh đang mặc áo choàng ngồi ở phòng sách, mở máy tính xử lý công việc.

Kiều Phương Hạ mang cháo, nước và thuốc đặt lên bàn của anh.

Cô mang lên hai bát cháo, một bát đặt vào trong tay của Lệ Đình Tuấn, bát còn lại thì để cho cô ăn.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, rồi lấy nước uống.

Kiều Phương Hạ thấy anh không ăn, liền bỏ thìa ở trong tay của mình xuống, đi đến bên cạnh anh, kéo tay của anh ra, ngồi lên đùi của anh.


Từ đầu tới cuối, Lệ Đình Tuấn vẫn luôn giữ im lặng.

Anh chỉ nhìn cô chui vào trong lồng ngực của mình, mặt đối mặt quỳ chân ở trên đùi của anh mà không nói một lời nào.

“Ăn chút cháo trước đi.” Cô bưng một bát cháo đến trước mặt anh, nhẹ nhàng khuấy mấy lần ở trong bát: “Em nấu ăn không được ngon cho lắm, nên chỉ dám luộc hai quả trứng.

Anh đừng chịu đói nữa.

Nói xong, cô lấy cái thìa dằm nát quả trứng vào cháo, đưa tới bên miệng anh.

Kiều Phương Hạ lẳng lặng nhìn anh.

Lúc này cô mới phát hiện ra, ở dưới mắt của Lệ Đình Tuấn xác thực là có quầng thâm màu xanh nhàn nhạt, vậy.

mà trước giờ cô không chú ý tới.

Phó Nhiên nói tâm bệnh của Lệ Đình Tuấn có liên quan tới cô, chỉ cô mới có thể giúp anh được.

“Một chút nữa anh sẽ ăn.” Lệ Đình Tuấn giằng co với cô một lúc, ánh mắt có một chút động, nói khẽ.

“Ăn luôn bây giờ.” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh đang phát sốt, còn có chuyện gì quan trọng hơn cơ thể của anh sao?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.


Sau mấy giây, cuối cùng thì anh cũng chịu há miệng ăn thức ăn.

Anh ăn xong một miếng, Kiều Phương Hạ lại ngay lập tức đút miếng tiếp theo.

“Chờ mười phút nữa.

Lệ Đình Tuấn nói khế với cô.

Nói xong, anh bế cô ngồi xuống ghế sô pha.

Kiều Phương Hạ vẫn không chịu buông tha, tiếp tục ngồi ở trên đùi của anh.

Đột nhiên, máy tính truyền tới một vài tiếng cười, Kiều Phương Hạ ngay lập tức ngây người ra.

Lúc này cô mới ý thức được Lệ Đình Tuấn đang mở video, thế là liền lấy tay che mặt, buông Lệ Đình Tuấn ra, chạy đi.

“Tuấn! Vợ của cậu rất đáng yêu! Bình thường cô ấy cũng dính cậu như thế này sao?” Máy tình truyền đến một giọng nói.

Đối phương là người ngoại quốc, Kiều Phương Hạ sống ở nước ngoài lâu như vậy, lại tinh thông bốn loại ngôn ngữ khác nhau, tự nhiên sẽ hiểu được đối phương đang nói cái gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên trong nháy måt.

Người đang gọi video với Lệ Đình Tuấn là con trai của tổng giám đốc của tập đoàn Champs.

Đối phương chỉ lớn hơn Lệ Đình Tuấn có mấy tuổi, trước đó, hai người đã hợp tác với nhau nhiều lần, cũng coi như là bạn bè của nhau.

Anh ta có ba người em gái, vẫn luôn muốn tác hợp Lệ Đình Tuấn với em gái của mình..

 
Chương 648





Nhưng mà Lệ Đình Tuấn đã sớm nói với anh ta là anh đã có vợ rồi.

Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Lệ Đình Tuấn chỉ là đang lấy cớ, hôm nay tận mắt nhìn thấy Kiều Phương Hạ, anh ta mới biết được Lệ Đình Tuấn thực sự không có lừa người.

Những chuyện xấu liên quan đến phụ nữ trước kia của Lệ Đình Tuấn, anh ta đã sớm nhìn ra được anh chỉ là gặp dịp thì chơi.

Nhưng hôm nay thì không giống như vậy, ảnh mắt sẽ không gạt người.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn nhìn người phụ nữ này có sự ôn nhu, cưng chiều, còn có cả mấy phần bất đắc dĩ, động tác bế cô ấy đi cũng rất dịu dàng, tựa như sợ sẽ làm cô ấy đau.

Lệ Đình Tuấn nghe đối phương nói như vậy, liền nhìn về phía Kiều Phương Hạ, sau đó mới trả lời: “Không có! Cô ấy rất ít khi dính tôi.

Hôm nay là ngoại lệ.

Đây là do anh mặt dày, dùng hết tâm cơ mới đổi lấy được.

“Vậy cậu cứ để chuyện làm ăn sang một bên đi.

Đừng lãng phí tâm ý của cô ấy.

Thì ra là cậu bị sốt nên mới gọi cho tôi muộn như vậy”
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, rồi bưng chén cháo lên ăn một miếng.


Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút mất mặt, vội vàng ăn xong phần của mình.

Chờ Lệ Đình Tuấn ăn xong, cô sẽ ngay lập tức thu dọn đi ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn uống thuốc xong, cân nhắc một chút rồi nói với đối phương: “Bản vẽ thiết kế xảy ra chút vấn đề, có thể sẽ cần thêm thời gian.

Nếu vợ của tôi đồng ý giúp đỡ thì việc này sẽ xong nhanh hơn một chút.

“Vợ của cậu cũng là nhà thiết kế sao?” Đối phương kinh ngạc.

Lệ Đình Tuấn khẽ cười, nhìn phòng đối diện đã đóng chặt cửa lại rồi, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy! Cô ấy rất giỏi”
“Có thể được cậu khen vậy chứng tỏ cô ấy rất giỏi.

Đối phương trả lời.

“Chỉ là cô ấy rất bận… nhưng tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy.” Lệ Đình Tuấn dừng một chút, rồi lại nói tiếp.

Lần trước anh đã từng nói qua với cô, nhưng lúc đó, Kiều Phương Hạ không muốn vào làm ở tập đoàn.

Có thể là bởi vì khi đó hai người đang chiến tranh lạnh với nhau.


Anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp, hỏi lại ý của cô.

Chờ anh thương lượng, xử lý xong công việc thì trời cũng đã rất muộn rồi.

Khi về phòng, Kiều Phương Hạ đang tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cúi người ôm cô vào ngực, cố gắng thả nhẹ tay chân, bế cô về giường nằm.

Kiều Phương Hạ vừa nằm lên giường thì tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Lệ Đình Tuấn, khàn giọng hỏi: “Xong rồi sao?”
“Ừm.” Lệ Đình Tuấn hôn lên môi của cô, dịu dàng đáp.

“Anh cũng đi ngủ đi” Kiều Phương Hạ một tay giữ chặt tay của anh, một tay chỉ vào vị trí bên cạnh.

“Anh đi ngủ đây” Lệ Đình Tuấn lại hôn xuống môi của cô.

Kiều Phương Hạ rất buồn ngủ, đầu óc có một chút choáng váng, cổ họng cũng hơi ngứa.

Cô miễn cưỡng nhắm mắt lại chờ anh lên giường.

Chỉ một lát sau, cô đã nghe được âm thanh anh trở về phòng.

Anh tắt đèn, nằm lên giường, rồi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

Kiều Phương Hạ bỗng có cảm giác hình như anh vừa bỏ thứ gì đó vào tay của cô.

Cô mơ hồ cúi đầu nhìn, mượn ánh đèn đường ở ngoài kia liền phát hiện ra chiếc nhẫn lần trước cô đã ném đi ở vòng quay.

Kích thước vừa vặn, không nhỏ cũng không rộng..

 
Chương 649





Nửa đêm hôm đó, Lệ Đình Tuấn đã quay lại vòng quay để đi tìm chiếc nhẫn.

Anh đã lục tìm từng khoang ngồi một.

Kiều Phương Hạ run lên một cái, ở trong lồng ngực của anh xoay người lại, đôi mắt lóe sáng nhìn anh, không nói chuyện.

“Đeo lên đi! Về sau không được tháo xuống! Dù là hoàn cảnh nào cũng phải mang theo.

Lệ Đình Tuấn ôn nhu nhìn cô, tựa như nhìn một con mèo con đang co quắp ở trong ngực của mình.

Anh nhẹ nhàng hôn xuống ngón giữa đeo nhẫn của cô.

“Vâng” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.

“Phải nhớ kỹ thân phận bà Lệ của mình.

Anh tiếp tục nói.


“Em biết rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu.

“Sau này cũng không được phép uống thuốc tránh thai.

Thứ đó rất có hại cho cơ thể.” Lệ Đình Tuấn thở dài, tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ em chưa muốn có con, vậy thì về sau, anh sẽ làm biện pháp”
Kiều Phương Hạ dừng một chút, rồi nhỏ giọng trả lời: “Vâng”
“Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn bỗng trở nên nghiêm túc, gọi đầy đủ cả tên của cô.

“Em có biết là đêm hôm đó, anh đã khó chịu như thế nào không?” Ngày Kiều Phương Hạ nói không cần Lệ Đình Tuấn nữa, anh đã rất khó chịu, hô hấp cũng rất mất sức.

Anh đau đầu như muốn nổ ra, trong đầu không thể suy nghĩ được gì.

Anh thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nếu như cô không nguyện ý, vậy thì anh cũng không muốn cưỡng cầu.

Kiều Phương Hạ gối đầu lên khuỷu tay của anh, nhỏ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi”
“Về sau không được phép như vậy nữa.


Anh trầm mặc mấy giây, rồi đưa tay lên xoa đầu cô: “Có nghe không?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ, trả lời: “Nhẫn cũng đã đeo lên rồi, còn có thể có lần nữa sao?”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà cong khóe miệng, ôm cô vào ngực, cắn nhẹ lên cắm của cô: “Đúng vậy! Không có lần sau nữa.

Kiều Phương Hạ cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện đeo nhẫn cầu hôn của anh.

Anh đã chờ ngày này từ rất lâu rôi.

“Ngủ đi.” Anh thấy Kiều Phương Hạ mí trên đánh đánh dưới, ôn nhu dụ dỗ nói.

Kiều Phương Hạ nghe thấy vậy, liền gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn có cảm giác an tâm.

Dưới tác dụng của thuốc hạ sốt, cũng như có Kiều Phương Hạ đang ngủ ở bên cạnh, anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Kiều Phương Hạ tỉnh dậy, bỗng có cảm giác khó chịu ở dạ dày.

Lệ Đình Tuấn cảm nhận được động tác của cô, liền đưa tay ôm lấy cô, hỏi: “Em dậy rồi sao?”
Kiều Phương Hạ khẽ gật đầu, nhưng con mắt vẫn còn chưa mở ra, thì cảm giác đau ở dạ dày càng ngày càng mãnh liệt.

Cô nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được, vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh..

 
Chương 650


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn mắt nhìn theo cô, cũng đứng dậy đi theo.

Còn chưa tới phòng vệ sinh, anh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô.

Anh mở đèn lên thì thấy Kiều Phương Hạ đang nôn ở bồn cầu.

Tối hôm qua, bọn họ chỉ ăn mỗi cháo hoa nên trong dạ dày của Kiều Phương Hạ cũng không có gì, nôn ra cũng đều là nước.

Kiều Phương Hạ cảm thấy có lẽ là cô bị lấy bệnh cảm mạo của Lệ Đình Tuấn rồi.

Đêm qua lúc đi ngủ, cô thấy không được thoải mái cho lắm, sờ lên trán cũng thấy hơi nóng.


“Thế nào? Em bị khó chịu ở đâu?” Lệ Đình Tuấn đứng ở phía sau cô, đau lòng hỏi.

Tay chân của Kiều Phương Hạ mềm nhũn hết cả ra, căn bản là không thể đứng dậy nổi, cô nhỏ giọng yếu ớt trả lời: “Hình như em bị sốt…
Lệ Đình Tuấn ngay lập tức bế cô vào ngồi ở sô pha, nửa quỳ ở trước mặt của cô, dùng tay đo thử nhiệt độ.

Nhưng anh lại không cảm thấy nóng, thấy vẫn bình thường, không có cao giống như nhiệt độ cơ thể của anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn hai mắt Kiều Phương Hạ, nhìn sắc mặt Kiều Phương Hạ xanh xanh trắng trắng, cả người tay chân lạnh lẽo, triệu chứng giống như là bị ngộ độc thức ăn.

“Có phải ăn nhầm cái gì không?” Anh xem xét lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Hôm qua em ăn cái gì?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng ăn một bát cháo trắng với trứng ốp la.


Buổi trưa ở Thuỷ Vân Gian chưa ăn được mấy miếng thì Đường Nguyên Khiết Đan cãi nhau với dì nên em ra ngoài theo.”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, do nhiệt kế thì ra ba mươi bảy phẩy một độ, cũng không coi là cao.

Trong người chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lệ Đình Tuấn liền gọi điện ngay cho Phó Nhiên gọi điện thoại, hỏi anh ta rằng bị ngộ độc thực phẩm do uống phải rượu quá hạn thì phải làm sao..

Phó Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Vẫn còn đang nôn hay sao? Có đau bụng hay không? Nếu không buồn nôn cũng không muốn đi vệ sinh thì uống chút nước muối bổ sung là được.

Bây giờ tôi không có ở thành phố Hạ Du, nếu cậu lo lắng quá thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện.

Nhưng mà chỉ có một lon rượu trái cây quá hạn mấy ngày thôi, theo lý thuyết mà nói thì không có gì đáng ngại, không cần truyền nước muối..

 
Chương 651





“Cậu chắc không?” Lệ Đình Tuấn cau mày quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi dựa vào đầu giường.

Bây giờ cô mà nằm xuống thì khó chịu đành phải ngồi.

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, uống nhiều nước muối một chút lại truyền thêm ít đường gluco là có tác dụng ngay thôi.” Phó Nhiên nghiêm túc trả lời.

“Cậu có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng không được nghi ngờ khả năng chữa bệnh của tôi được đâu nhau
Lệ Đình Tuấn cân nhắc xong, đi ra pha cho Kiều Phương Hạ cốc nước muối, đưa cho cô uống.

Kiều Phương Hạ uống có một lúc, không thấy tiếp tục nôn gì cả.

Nhưng vẫn còn thấy hơi buồn nôn, Lệ Đình Tuấn bấy giờ mới thoáng yên tầm.

Giằng co tới lui hết một ngày, đến buổi tối, Kiều Phương Hạ mới cảm thấy tốt hơn chút.


Lệ Đình Tuấn bảo bà Trần đến nấu cho cô chút đồ ăn thanh đạm.

Kiều Phương Hạ miễn cưỡng ăn vài miếng, liền buông đũa xuống.

“Hay là khó chịu?” Lệ Đình Tuấn múc cho cô thêm nửa bát canh đậu hũ, nhẹ giọng hỏi.

“Chắc do vẫn còn hơi tức bụng nên vậy” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời.

Dù không có khó chịu như buổi sáng, nhưng vẫn không thể nào ăn được, có chút chán ghét.

“Buổi tối trước khi ngủ anh bảo bà Trần nấu thêm cho em một bát hoành thánh nhỏ nhé, không lỡ lại hại dạ dày” Lệ Đình Tuấn suy nghĩ, nhỏ giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ từ nhỏ cứ bị cảm một chút thì ăn không ngon, nấu cho cô một bát hoành thánh nhỏ là được, cô thích ăn chua.

Kiều Phương Hạ nghe Lệ Đình Tuấn nói có hoành thánh, chợt nhớ đến mùi vị của nó, lại có chút thèm ăn, liền gật đầu đồng ý.


Lệ Đình Tuấn lại bồi Kiều Phương Hạ uống xong thuốc, Kiều Phương Hạ thấy Lệ Đình Tuấn không mang hành lý lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Phải ra ngoài ạ?”
“Hơn mười giờ tối thì lên máy bay” Lệ Đình Tuấn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nói: “Một ở nhà nhớ ngoan ngoãn, không có sức thì nghỉ ngơi ở nhà nhiều thêm mấy ngày, muốn ăn cái gì thì nói với bà Trần là được rồi.”
“Nhưng anh vẫn còn đang sốt.” Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày.

Lệ Đình Tuấn cười khanh khách: “Nào có dễ ốm như thể được?”
Hai năm nay anh không có bị cảm lần nào.

Nếu không phải do hôm bữa muốn dùng khổ nhục kế dỗ Kiều Phương Hạ, thời tiết năm độ lại ngồi trong xe cởi áo khoác đợi người, anh cũng không thể bị cảm lạnh được.

Kiều Phương Hạ lại sờ trán anh, không thấy nóng gì.

Nhưng giọng anh vẫn còn khàn khàn, lại còn họ.

“Có mang thuốc mà Phó Nhiên chỉ định không đó?” Cô tiến Lệ Đình Tuấn đến cửa, lại hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn cười một tiếng, dịu dàng nói: “Không thì mang cả em theo luôn nha”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn đứng ở ngoài cửa, nhìn Kiều Phương Hạ, trong ánh mắt mang theo quyến luyến, cực kỳ dịu dàng, nhẹ giọng nói với cô: “Đến đây”
Kiều Phương Hạ khép vạt áo ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh..

 
Chương 652





Lệ Đình Tuấn kéo cô vào trong lòng, củi đầu ôn nhu hôn cô mấy giây, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nữa anh quay lại, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé” Cho dù quả thực không muốn để một mình Kiều
Phương Hạ ở nhà, muốn tự mình chăm sóc cô.

Nhưng chuyển này anh đi gặp lãnh đạo nước Hình Giang, rất quan trọng, không lùi lại được.

Dáng vẻ cô bị ốm nhìn mong manh thế này, anh cũng không nỡ để cô bôn ba đường xa.

“Dạ.” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ nhìn xe Lê Đình Tuấn rời đi, ngay sau đó bà Trần ở phía sau đã gọi cô vào: “Cẩn thận bị lạnh, mau vào nhà đi thôi” Kiều Phương Hạ vừa vào đến trong nhà, bà Trần vừa dọn dẹp, vừa cười nói: “Chờ đến năm mới, cậu chủ nhỏ về nhà với hai cô cậu là vui nhất.”
Một nhà ba người chung một chỗ, so với cái gì cũng tốt.

Kiều Phương Hạ cười một cái, đáp lời: “Đình Trung mới kết bạn mới ở chi nhánh của vườn trẻ.


Không thì lúc đẩy hỏi ý thằng bé xem sao, nếu bé muốn thì đón bé về ở chung.”
“Người bạn mới ấy là con nhà ai thế?” Bà Trần không biết, tò mò hỏi.

“Bé Mạn Phi nhà anh cả Hứa Phi Phàm, vừa hay học cùng lớp.

Bà Trần lập tức nói để vào: “Nhà họ Hứa cũng không tệ, tôi đã gặp bé con nhà anh hai Hứa Phi Phàm, xinh xắn lắm cơ, giống như là búp bê vậy.

Con bé lấy hết gen trội của cha mẹ rồi, sau này lớn lên chắc đẹp gái lắm đây”
Lần trước Kiều Phương Hạ ở doanh trại mùa đông, nghe Đình Trung nhắc đến hai lần, bảo em gái Mạn Phi em thật là xinh đẹp, bé cũng muốn có em gái xinh đẹp như thế.

Kiều Phương Hạ nghĩ như vậy, bỗng nhiên hiểu ra.

Đình Trung đang giúp Lê Đình Tuấn giục cô sinh con.

Thằng bé này cứ là lạ, không giống mấy đứa trẻ khác.


Bẻ không sợ cô sinh con cho Lệ Đình Tuấn xong, Lệ Đình Tuấn sẽ không thích bé nữa, đưa bé về chỗ Tô Minh Nguyệt sao?
Tô Minh Nguyệt cũng rất kỳ quái.

Dựa theo cái tính kiêu căng lại thích tranh cường háo thắng của Tô Minh Nguyệt, đáng ra sẽ dạy Đình Trung ít trò tranh cưng chiều, không để cho cô với Lệ Đình Tuấn chung một chỗ mới đúng.

“Từ nhỏ Đình Trung đã ở cùng với anh Tuấn sao ạ?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi bà Trần.

Bà Trần sửng sốt một chút, cảm thấy Kiều Phương Hạ hỏi thế này có chút kỳ quái.

Kiều Phương Hạ chỉ sinh chứ không nuôi, đứa bé không theo Lệ Đình Tuấn thì còn theo ai nữa giờ? “Đúng vậy.” Bà hơi ngạc nhiên gật đầu một cái, trả lời: “Nhưng cậu hai có lúc quả thực rất là bận rộn không đoái hoài tới cậu chủ nhỏ, đa số thời gian là ở cùng với người giúp việc”
Kiều Phương Hạ nghe bà Trần nói Đình Trung lớn lên ở nhà họ Lệ, gật đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.

Vậy thì đúng rồi.

Chắc là Tô Minh Nguyệt không cơ hội tiếp xúc với đứa bé, cho nên đứa trẻ cũng không thân thiết với cô ta.

Có lẽ bọn họ vô tình mà có bầu bé con, nhưng xét đến tuổi tác của Lệ Đình Tuấn nên mới quyết định sinh bé con ra để nhà họ Lệ nuôi dưỡng..

 
Chương 653





Hai ngày sau, Đường Nguyên Khiết Đan đến Hoàng Gia để đón Kiều Phương Hạ đi ký hợp đồng trong chương trình tạp kỹ tình yêu trước đó.

Cô ấy ngồi trong xe ở trước cổng để đợi Kiều Phương Hạ.

Nghe bà Trần ở trong nhà gọi mợ chủ Kiều Phương Hạ mà cô ấy không nhịn được cười.

Kiều Phương Hạ xách túi đi xuống.

Cô ấy vừa ngắm nhìn chiếc nhẫn cương khổng lồ trên tay Kiều Phương
Hạ vừa chua chát nói: “Trời, thật không thể tin được, mợ cả à, viên kim cương này của mợ to đến mức nhìn qua, còn tưởng kim cương giả đấy.”
Kiều Phương Hạ kiêu ngạo nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.

Trước đây cô ấy làm nội ứng cho Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ còn chưa tính sổ với cô ấy.

Cô ấy còn tự nhiên tháo chiếc nhẫn kim cương ra, nhét vào túi chống bụi rồi cất vào túi.

Là một diễn viên, bạn luôn luôn phải tránh mọi hiềm nghi khi làm việc.

“Chị đã nghĩ ra nghệ danh nào hay chưa?” Đường Nguyên Khiết Đan vừa lái xe vừa hỏi cô.


Kiều Phương Hạ đắn đo một chủ rồi trả lời: “Gọi là Phó Kiều đi”
“Chị nghĩ kỹ chưa?” Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi nhướng mày, hỏi ngược lại cô.

“Chị cũng không rõ nữa.” Kiều Phương Hạ cười đáp.

Cô cũng mập mờ đồng ý lời cầu hôn của Lệ Đình Tuấn, nhẫn cũng đã nhận rồi, muốn hối cũng không được.

Chính vì không rõ nên Kiều Phương Hạ mới muốn đi từng bước một.

“Được rồi, hai ngày nữa chị nhớ nhắc em đến công ty để chỉnh sửa hợp đồng với Đường Minh Kỷ một chút, sửa hết tất cả thành Phó Kiều.

Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút rồi bất lực nói.

“Em đoán chắc Đường Minh Kỷ mà biết chuyện, thế nào cũng cằn nhằn em, nói em ăn cây táo rào cây sung, không đứng về phía anh trai ruột cho xem.

Kiều Phương Hạ nói: “Có vẻ như trước đây em rất nghe lời Đường Minh Kỷ “Chị nói em mới nhớ.

Em còn chưa tìm anh ta tính sổ.

Nếu không phải tại anh ta nhanh mồm nhanh miệng, thì mẹ con em cũng chẳng đến mức phải chiến tranh lạnh như này?” Đường Nguyên Khiết Đan khinh thường đáp.


Do dự chút, cô ấy lại lẩm bẩm: “Sau này chị là bà Lệ rồi.

Còn chưa gả qua mà đã dùng họ của ông ngoại của chồng bên kia rồi”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, mỉm cười, không nói gì.

Đường Nguyên Khiết Đan không nói thì Kiều Phương Hạ cũng không cảm thấy gì.

Nhưng giờ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói vậy, cô liền cảm thấy mình giống như một cô dâu nhỏ, lấy chồng phải theo họ chồng.

Quả nhiên, Lệ Đình Tuấn đã tính toán từng bước với cô, từng bước từng bước buộc cô lại.

Đạo diễn kiêm nhà sản xuất chính của chương trình “Đến yêu nhau đi!” là một phụ nữ họ Hà, thường gọi là Hà Vận.

Cô ấy đã là nhà sản xuất các chương trình từ năm hai mươi mốt tuổi.

Cô ấy nổi tiếng với kỹ năng xuất sắc của mình nên chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, cô ấy đã trở thành một nhà sản xuất có tiếng tăm lừng lẫy rồi.

Kiều Phương Hạ cũng đã từng gặp cô ấy và cả hai cũng đã trò chuyện với nhau vài câu.

Cả hai dường như rất hợp nhau.

Hà Vận nói chuyện rõ ràng, ngắn gọn, luôn tập trung vào những điểm mấu chốt.

Cô ấy cũng là bạn thân lâu năm của Đường Nguyệt Anh.

Mọi điều kiện có thể đưa ra đều được ghi rõ trên hợp đồng, không có bất kỳ điều khoản nào mập mờ cả..

 
Chương 654





Kiều Phương Hạ rất thích tính cách của Hà Vận nên cô gật đầu đồng ý ngay lập tức rồi ký tên và nghệ danh của mình vào hợp đồng.

“Phó Kiều…” Hà Vận nhìn chằm chằm vào nghệ danh của Kiều Phương Hạ một lúc, mỉm cười rồi nói tiếp: “Đó là một cái tên dễ nhớ.

Chắc chắn khán giả có thể nhớ được tên của cô khi họ chỉ mới đọc qua hai lần”
“Chị Vận, chị đã quyết định ai là nam chính, ai làm nam phụ chưa?” Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh lại quan tâm đến việc đã chọn được nam chính, nam phụ hay chưa.

Hà Vận lập tức trả lời: “Tôi mới quyết định hai ngày trước.

Các cô yên tâm đi! Tính cách của bọn họ đều rất tốt.

Khách mời nam chúng tôi chọn đều là những người đẹp trai, có năng lực, tính cách tốt.

Ngược lại thì bên phía khách mời nữ có đôi chút khó khăn.

Nhưng tôi cảm thấy dựa theo chỉ số EQ và bản thân Phó Kiều thì vẫn có thể áp chế được các cô ấy.”
Kiều Phương Hạ nghe Hà Vận đổi cách gọi, gọi mình là Phó Kiều thì lập tức đưa mắt lên nhìn Hà Vận một cái.

“Gọi thẳng Phó Kiều như vậy thực sự có chút gượng gạo” Hà Vận và cô nhìn nhau, mỉm cười rồi lại nói.


Kiều Phương Hạ cảm thấy rằng người phụ nữ này thực sự rất thông minh, cô ấy có chỉ số EQ vô cùng cao.

Chẳng trách còn trẻ như vậy mà cô ấy đã có thể đạt được sự nghiệp cao như thế,
Hà Vận đương nhiên cũng biết thân phận của cô.

Cho dù Đường Nguyên Khiết Đan không nói ra thì Đường
Nguyệt Anh bên kia chắc cũng có nói sơ qua với cô ấy.

“Người trong công ty cô đều gọi cô là Phương Hạ, phải không?” Hà Vận lại hỏi Kiều Phương Hạ.

“Đúng vậy?” Kiều Phương Hạ gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.

Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ gọi cô là Phương Hạ, vừa dễ thương lại vừa dễ nhận biết.” Vừa nói Hà Vận vừa đánh dấu tên Phương Hạ lên trang giới thiệu của Kiều Phương Hạ.

Sau đó, cô ấy lại quay qua nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Đường Nguyên Khiết Đan, cô không cần phải lo lắng về vấn đề khách mời.

Hơn nữa khách mời nữ gây khó khăn cũng chỉ để tạo sự yêu thích, cũng để tăng hạng và tỉ lệ xem cho chương trình của chúng tôi thôi.


Để Phương Hạ nổi tiếng, trước tiên phải khiến cho chương trình có tranh cãi, để tỉ lệ xem chương trình bùng nổ.”
“Đúng vậy” Đường Nguyên Khiết Đan gật đầu: “Có chị làm việc cùng, cả tôi và mẹ tôi đều rất yên tâm.

Hà Vận nhướng mắt nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, sau đó cười nói: “Cô làm việc cũng khiến tôi và mẹ cô không yên tâm lắm.

Hôm trước, mẹ cô còn qua chào hỏi tôi, nói ba tháng tới sẽ phải làm phiền tôi rồi”
Đường Nguyên Khiết Đan có chút xấu hổ, không nói gì.

Hà Vận lấy ra hồ sơ của bốn nữ khách mời khác, đưa ra trước mặt Kiều Phương Hạ, nói: “Thông tin chi tiết của nam khách mời sẽ không được cho các cô coi trước để giữ cảm giác bí ẩn.

Năm trước, khi tôi làm vlog về cuộc gặp gỡ đầu tiên, hiệu ứng va chạm sẽ tốt hơn”
“Các khách mời nam cũng đã đọc thông tin của khách mời nữ chúng tôi chưa?” Kiều Phương Hạ nhận tài liệu.

Cô vừa lật xem vừa hỏi.

“Vẫn chưa.

Vì hiệu quả của chương trình, cả hai bên đều phải được đối xử công bằng.

Hà Vận lập tức nói.

Dứt lời, cô ấy chỉ tay vái tập hồ sơ trên tay Kiều Phương Hạ, nói: “Tôi cũng đã gặp qua các khách mời nữ đó, cảm thấy các cô ấy đều rất hoàn hảo, không có ai dính quá nhiều thị phi, ồn ào.

Nhưng có một người có gia thế rất hiển hách, giàu có, lại mang quốc tịch nước ngoài, nên cô ta có chút điệu bộ của “đại tiểu thư”, thích lẩy mình làm trung tâm, thích cảm giác được người khác vây quanh mình”.

 
Chương 655


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Cô phải chú ý, tính cách của cô được xây dựng là một người hiền lành, không tranh cãi, không lăng xê bản thân.

Nếu cô ta có chủ động khiêu khích, trên chương trình, cô cũng cố gắng bỏ qua cho cô ta một chút, không cần cãi nhau làm gì”
“Vậy sau chương trình thì sao?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi.

Hà Vận không nhịn được, bật cười: “Sau chương trình, đương nhiên tôi sẽ không quan tâm, có thể Phương Hạ cũng không quan tâm, nhưng mấy người bên cạnh cô ấy chắc cũng không bỏ qua đâu.”
Ngay cả khi Hà Vận đang trêu chọc nhưng cô ấy cũng rất biết chừng mực, không cố ý phá vỡ mối quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn.

Đường Nguyên Khiết Đan thô lỗ cười: “Cũng được ha!”
Dứt lời, Đường Nguyên Khiết Đan quay lại nhìn Kiều Phương Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Lệ Đình Tuấn có biết chị sẽ tham gia chương trình này không đấy?”
Đường Nguyên Khiết Đan vừa hỏi như vậy, Kiều Phương Hạ mới nhớ ra trước đây, Lệ Đình Tuấn đã đăng ký cho cô một chương trình chăm sóc sức khỏe nhưng cô đã từ chối.


Gần như chưa bao giờ cô trao đổi với Lệ Đình Tuấn về vấn đề công việc nên cô cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ thấy Đường Nguyên Khiết Đan nhìn mình chằm chằm, từ từ trở nên bất lực thì cũng hiểu được chuyện gì.

Cô im lặng một lát rồi lấy di động ra, nói: “Bây giờ chị sẽ gọi điện nói với anh ấy một tiếng.

Cũng còn hơn là làm xong rồi mới nói.

Dứt lời, cô mở messenger của Lệ Đình Tuấn ra, viết hai câu trong hộp thoại: “Anh nghĩ em nên nhận chương trình tạp kỹ hơn hay là vẫn nên tiếp tục chọn các chương trình truyền hình?”

Sau khi cân nhắc một chút, cô cảm thấy vẫn không ổn nên lại xóa nó đi.

Sau một lúc suy nghĩ, cô lại viết một câu trong hộp thoại: “Em đã nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ mới.”
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, không hiểu vì sao tay cô lại run lên.

Cô và Hà Vận nói chuyện với nhau thêm chút nữa thì điện thoại di động cô lại rung lên “Rì rì”.

Cô lập tức cầm chiếc điện thoại lên nhìn.

Lệ Đình Tuấn chỉ trả lời một chữ: “Ừ”
Nhìn từ ừ này, Kiều Phương Hạ thở nhẹ.

Ít nhất thì anh cũng không phản đối cô nhận lời tham gia chương trình tạp kỹ..

 
Chương 656





Vừa định đặt điện thoại xuống để tiếp tục trò chuyện với Hà Vận, thì Lệ Đình Tuấn lại lập tức gửi đến một tin nhắn: “Em đổi nghệ danh rồi à?”
“Em đổi rồi” Kiều Phương Hạ thành thật trả lời: “Anh muốn em đổi lại nghệ danh đó à?”
“Ừ” Lệ Đình Tuấn lại trả lời bằng một từ.

Dù là cùng một từ, nhưng Kiều Phương Hạ lại cảm thấy không thể hiểu được.

Còn bên kia, Lệ Đình Tuấn đang có chút đắc ý.

Anh không tiếp tục hỏi nữa.

Vừa lúc đó, Hà Vận muốn đưa Kiều Phương Hạ đi quay video phỏng vấn nên cô liền cất điện thoại vào túi, không nói chuyện với anh nữa.

Cuộc phỏng vấn kết thúc, lúc Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan ra khỏi cửa thì trời cũng đã nhá nhem tối.

“Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?” Gió lạnh thổi qua khiến
Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi rụt cổ lại, quay qua hỏi Kiều Phương Hạ.


“Đi thôi” Kiều Phương Hạ đồng ý luôn.

Cô lại lấy điện thoại ra xem, thì thấy nửa tiếng trước Lệ Đình Tuấn đã gửi cho cô một tin nhắn: “Em ký hợp đồng với chương trình tạp kỹ nào vậy?”
Kiều Phương Hạ đau đầu một lúc, suy nghĩ xem nên khéo léo trả lời Lệ Đình Tuấn như thế nào để anh không nổi giận.

Cô cầm điện thoại di động, do dự một lúc rồi cúi đầu đi theo sau Đường Nguyên Khiết Đan đến nơi đỗ xe.

Đường Nguyên Khiết Đan quay lại trêu chọc Kiều Phương Hạ: “Chị xong đời rồi, Kiều Phương Hạ.

Giờ chị nói thế nào thì Lệ Đình Tuấn cũng tức giận hết”
Vừa nói, cô ấy vừa rút chìa khóa xe ra vừa bấm nút mở khóa.

Đúng lúc này, cửa một chiếc ô tô đang đậu bên cạnh đột nhiên mở ra.

Có hai người bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan.

Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn đối phương.


Đường Nguyên Khiết Đan cũng vô thức nhích lại gần Kiều Phương Hạ, đứng chặn trước mặt Kiều Phương Hạ, thận trọng liếc nhìn hai người mặc đồ đen: “Các người định làm gì?”
Đường Nguyên Khiết Đan vừa nhìn đã biết mấy người này không có ý tốt.

“Đường Nguyên Khiết Đan” Kiều Phương Hạ nhìn rõ đối phương.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Đường Nguyên Khiết Đan về phía sau: “Chị biết bọn họ.”
Đường Nguyên Khiết Đan lùi lại phía sau.

Cô ấy chợt nhận ra cũng có người đang đứng sau lưng mình, đứng cách cô ấy hai bước.

Một trong những người đàn ông mặc áo đen mở cửa sau của chiếc xe bên cạnh, lạnh lùng nói với Kiều Phương Hạ: “Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, ông cụ đang đợi cô.”
“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức nắm chặt lấy ống tay áo Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Nếu Lệ Kiến Đình muốn mời cô qua, thì chắc chắn ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.

Nếu chỉ có một mình cô thì Lệ Kiến Đình có ra tay mạnh bạo với cô cũng không sao cả.

Nhưng Đường Nguyên Khiết Đan ở cạnh cô, nên cô không thể để Đường Nguyên Khiết Đan bị thương được.

“Ông cụ Lệ sẽ không làm gì chị đâu.

Em đừng lo lắng” Cô bình tĩnh, căn dặn Đường Nguyên Khiết Đan vài câu, rồi tiện tay đưa gì đó cho Đường Nguyên Khiết Đan: “Em giúp chị mang về nha”.

 
Chương 657





Đường Nguyên Khiết Đan giật mình, chợt hiểu ý của Kiều Phương Hạ.

Do dự vài giây, cô ấy cũng buông tay Kiều Phương Hạ ra.

Cô ấy đứng nhìn Kiều Phương Hạ bước lên xe, nhìn những người đàn ông mặc đồ đen cũng lên xe, nhìn chiếc xe của họ biến mất trong tầm mắt.

Cô ấy nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có người nào khả nghi đang nhìn chằm chằm vào mình.

Sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm số điện thoại của Lệ Đình Tuấn rồi bấm gọi.

Kiều Phương Hạ vừa mới ngồi yên vị trên xe, thì người bên cạnh liền đưa tay về phía cô: “Phiền cô đưa điện thoại cho chúng tôi trước, tôi sẽ trả lại cô sau.”
Kiều Phương Hạ im lặng, đưa chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay đưa cho đối phương, mỉm cười, nói: “Đây là chiếc 256G pro mới nhất.

Nó hơn ba mươi triệu đấy.

Giữ cho cẩn thận.

Người bên kia im lặng mỉm cười, một tia khinh thường thoáng qua trên mặt.


Kiều Phương Hạ liếc nhìn người đối diện, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Tốt nhất là anh nên hiểu rằng tôi không nói đùa với anh”
Thực sự nghĩ cô dễ bị bắt nạt vậy sao.

Đối phương chưa từng thấy Kiều Phương Hạ ra tay bao giờ nên anh ta càng tỏ ra châm biếm hơn.

Kiều Phương Hạ cũng không thèm so đo với anh ta, cầm lấy quyển tạp chí trong xe lên đọc.

Một giờ sau, chiếc xe cũng đến nhà cũ của nhà họ Lệ.

Khi Kiều Phương Hạ bước xuống xe, cô phát hiện có vài chiếc ô tô đậu ở bãi đậu xe mà cô chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay nhà họ Lệ có khách đến thăm sao.

Cô thu hồi ánh mắt, đi theo vệ sĩ nhà họ Lệ tới phòng khách.

Vừa bước vào, cô phát hiện bên trong có rất nhiều người đang ngồi.

Khi Kiều Phương Hạ vừa bước vào, căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô.


Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn một vòng, rồi dừng lại ở Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng chào ông ta một tiếng: “Ông nội”
“Cô có tư cách gì mà gọi tôi như vậy?” Lệ Kiến Đình nhìn cô, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cảm thấy cô nên giải thích rõ ràng chuyện lần trước bản thân mình không thông đồng với An Phương Diệp ra.

Nếu Lệ Kiến Đình vẫn còn căm ghét cô thì chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao thì cũng là An Phương Diệp có lỗi với nhà họ Lệ trước.

Cô đứng chôn chân ở đó, không nói lên lời.

“Quỳ xuống” Lệ Kiến Đình lập tức nói.

Kiều Phương Hạ không kìm được, khế cau mày.

“Tôi bảo cô quỳ xuống!” Lệ Kiến Đình đập mạnh cây gậy batoong xuống nền gạch, nghiêm nghị nói.

Kiều Phương Hạ nhìn về phía sau Lệ Kiến Đình là di ảnh, bài vị của Lệ Quốc Chiến.

Cô im lặng vài giây rồi nghe theo, quỳ trên mặt đất.

“Cô nhìn bài vị của Quốc Chiến đi, cô có thấy lương tâm mình cắn rứt không?” Lệ Kiến Đình chỉ vào cô, hỏi.

Kiều Phương Hạ mím môi, nhẹ giọng trả lời: “Con thực sự xin lỗi, con nhất định sẽ tìm được An Phương Diệp.”.

 
Chương 658


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Cô còn dám nói dối để che giấu à!” Cô vừa dứt lời, Lệ Kiến Đình lập tức quát: “Cô biết rõ là tôi không nói về An Phương Diệp! Tôi đang nói cô, là cô ép chết Quốc Chiến!”
Kiều Phương Hạ sững sờ, nhướng mắt nhìn Lệ Kiến Đình.

Tại sao lại nói cô ép chết Lệ Quốc Chiến? Mấy năm nay bọn họ còn chưa từng gặp nhau.

Không phải Lệ Quốc Chiến tức đến mức bị trúng gió khi biết An Phương Diệp bỏ chạy sao? Kiều Phương Hạ thực sự không thể hiểu được.

Sau vài giây, cô vẫn không thể hiểu được, lắc đầu, trả lời: “Con không biết ông…
“Tôi hỏi cô! Ngày hai mươi tháng mười hai, cô có tới bệnh viện trực thuộc không?” Không đợi cô nói xong, Lệ Kiến Đình đã nghiêm nghị hỏi cô.


Kiều Phương Hạ dừng lại.

Vào ngày hai mươi tháng mười hai, hình như cô thực sự có đến bệnh viện trực thuộc, lúc đó vết thương trên cổ cô đã bình phục, nên Đường Minh Kỷ đưa cô đi cắt chỉ.

Chẳng lẽ Lệ Quốc Chiến…
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

với ông ấy thì ông ấy có khi nghe được.

Quản gia của nhà họ Lệ đứng một bên cau mày trả lời.


Kiều Phương Hạ lúc này mới nhớ tới kiến thức về bệnh lý trước đây cô từng học qua, hình như quả thật có một số người sống thực vật có phản ứng đối với kích thích từ bên ngoài.

Giờ phút này, cô cảm thấy mình đang rơi vào một tấm lưới thật lớn, tấm lưới này đang buộc chặt lại từng tấc.

“Cô còn có cái gì để nói không?” Lệ Kiến Đình hỏi cô.

Ông ta dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nếu không phải Diệp Ngọc tận mắt thấy cô ngày đó đi đến bệnh viện, cô còn muốn giấu diếm đến bao giờ!”
Khi Lệ Kiến Đình nói chuyện, Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.

Cô quay đầu lại nhìn, người hầu đang đỡ Kiều Diệp
Ngọc có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi đến cửa.

Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Chị, thật xin lỗi, chị chớ có trách em…”.

 
Chương 659





“Em đã suy nghĩ rất lâu.

Em biết em không nên bán đứng chị, nhưng mà lương tâm của em không cho phép.

Chị không biết đâu, từ sau khi chú Lệ qua đời, mỗi đêm em đều gặp phải ác mộng, thật xin lỗi.”
Kiều Phương Hạ nhìn Kiều Diệp Ngọc, bỗng nhiên trong bụng cuồn cuộn lên từng đợt cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa.

Kiều Diệp Ngọc đang nói dối.

Cô nhịn không được nôn khan, lấy tay gắt gao ôm lấy bụng mình.

“Chị thừa nhận đi chị.

Nếu chị thừa nhận, nói không chừng ông nội còn có thể buông tha cho chị.” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói.

“Hoặc là, chị đi tự thủ đi”

Nhịp tim Kiều Phương Hạ đập rất nhanh, cả người đều phát run, trước mắt biến thành một màu đen.

Cô cũng không biết mình đang làm sao vậy.

Trước kia không phải là Kiều Diệp Ngọc chưa từng vu oan cho cô, nói dối trước mặt cô, nhưng cảm giác ghê tởm lần này còn mãnh liệt hơn cả.

.

truyện xuyên nhanh
“Tôi nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta mà cảm thấy rất ghê tởm.

Người nhà họ Lệ đứng một bên nhìn Kiều Phương Hạ, phản cảm nói: “Trực tiếp báo cảnh sát đi, nhân chứng vật chứng đều đã có, còn cái gì để mà hỏi?”
Kiều Phương Hạ nghe bọn họ nói xong, hai tay đang áp chặt lấy người gắt gao nắm thành nắm tay, cố gắng chống đỡ không nôn ra.

Nhất định còn có biện pháp.


Nếu Kiều Diệp Ngọc vu oan cô, nhất định có biện pháp để cô tự mình chứng minh trong sạch.

Cô trầm mặc vài phút, cố gắng hòa hoãn cảm giác hít thở không thông tràn ngập đầu, lại nâng mắt nhìn về phía Lệ Kiến Đình.

Nếu Lệ Kiến Đình không muốn nghe lời giải thích của cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát bắt cô, Lệ Kiến Đình đang cho cô cơ hội.

Cô nghĩ nghĩ, nhìn Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng mở miệng giải thích: “Ông nôi, con bị thương cho nên mới đi đến bệnh viện.

“Trước đó con bị một bang phái..”
“Cô bị thương một cách trùng hợp như vậy?” Người vừa mới nói kia lại kỳ quái đánh gãy lời nói của Kiều Phương Hạ: “Sao sớm không đi muộn không đi lại chọn đúng ngày Quốc Chiến qua đời, cô ở ngay bệnh viện đó? Huống chi thành phố Hạ Du có đến hơn mười cái bệnh viện!”
“Các người câm miệng!” Kiều Phương Hạ nâng cao âm lượng quát.

Cô nhìn về phía người vừa mở miệng nói: “Mặc dù các người đều là trưởng bối nhưng nói chuyện cũng phải có chứng cứ rõ ràng! Tôi hỏi các người, ngoại trừ Kiều Diệp Ngọc còn có ai nhìn thấy tôi đi qua phòng bệnh của ba?!”
Lệ Kiến Đình nhìn Kiều Phương Hạ, thất vọng lắc đầu: “Camera theo dõi ở đại sảnh bệnh viện, còn có camera theo dõi ở từng tầng vào chạng vạng hôm đó con ra vào bệnh viện”
Lệ Kiến Đình quả thật căm hận mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, nhưng ông ta vẫn đủ thấu tình đạt lý.

Ông ta nhìn Kiều Phương Hạ từng chút một lớn lên, từ sáu tuổi cho đến mười tám tuổi, sao có thể không có một chút tình cảm nào?
Nhưng Kiều Phương Hạ lại làm cho ông ta thất vọng rồi! Nói dối hết lần này đến lần khác! Một bụng tâm cơ! “Cô rất giống với An Phương Diệp.” Lệ Kiến Đình nhìn Kiều Phương Hạ, trầm giọng nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô sẽ khác so với An Phương Diệp, nhưng tôi đã đánh giá cô cao quá rồi.

“Tôi hỏi cô, bởi vì Quốc Chiến là trở ngại lớn nhất giữa cô và Đình Tuấn cho nên cô mới nổi lên tâm tư muốn hại chết nó, có phải hay không?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom