Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 600





Nhưng nếu như thông tin nội bộ này của Đường Nguyên Khiết Đan thông báo sớm hơn một chút nữa thì có lẽ tôi ngày hôm qua Kiều Phương Hạ cũng sẽ không bị giày vò tới tận trời sáng mới được ngủ.

“Muộn rồi.” Kiều Phương Hạ chỉ trả lời hai chữ đó.

Điện thoại lại rung lên, Kiều Phương Hạ nhìn một chút thì ra là tin nhắn của Lê Đình Tuấn.

“Tối hôm nay cùng nhau đón giao thừa, nhớ chiều nay nghỉ ngơi nhiều vào.”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới chú ý tới thì ra ngày mai chính là ngày mồng một tháng một.

Cô ẩn chiếc eo đang mỏi nhức của mình, không kìm được nhíu chặt lông mày lại.

Nếu như hôm nay Lê Đình Tuấn lại giày vò cô nữa thì cái mạng nhỏ này của cô sợ rằng khó mà giữ được.


Cô không thèm để ý tới Lê Đình Tuấn, sau khi rửa mặt mũi xong thì lại ăn thêm một chút đồ ăn, rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.

Lúc chưa tỉnh dậy thì điện thoại lại rung lên một hồi là cô thức giấc.

Là Hứa Phi Phàm gọi điện thoại tới.

Cô nhắn mày nhận điện thoại, sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Lệ Đình Tuấn có ở bên cạnh cô không?” Hứa Phi Phàm trực tiếp hỏi cô.

Kiều Phương Hạ hơi sững người một chút, sau đó ngượng ngùng trả lời: “Anh ấy không có đây.”
“Cô đi ra ngoài một chuyến đi, Từ Xán Dương nói rằng khoản tiền đầu tư lần này của công ty nếu như không có cô thì sẽ không lấy được, Đối phương nói rằng muốn nghe ý kiến chính” Hứa Phi Phàm nghiêm túc nói chuyện với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn quần áo đã bị xé rách nát của mình.


Cô nghĩ ngợi một lúc sau đó hỏi anh ta: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Đang ở phía đối diện phòng trưng bày nghệ thuật cùng Mạn Phi nặn đất sét”
Giọng nói của Hứa Phi Phàm có chút không kiên nhẫn.

Trong lúc nói chuyện thì anh ta nhìn về phía Mạn Phi đang đặn đất sét, sau đó lại nhìn về phía Đình Trung cũng đang nặn đất sét ở phía đối diện, sau đó ghét bỏ nói: “Nặn xấu chết đi được.”
Đình Trung đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía Mạn Phi sau đó ồm ồm nói:
“Chú xấu xa, không ngờ chủ trưởng thành lại có bộ dạng này.”
Thầy giáo bảo bọn họ dùng đất sét để nặn một người thân trong gia đình, người mà Mạn Phi nặn chính là Hứa Phi Phàm.

“..” Hứa Phi Phàn nhíu chặt lông mày lại sau đó trừng mắt nhìn Đình Trung.

Mồn miệng của đứa bé này quả thật rất ác độc! Nói chuyện tuy không mạch lạc, nhưng lại có sức sát thương với người khác rất lớn!
Anh ta đứng dậy đi tới phía Vô Nhật Huy đang đứng ở bên cạnh và nói:
“Làm phiền người anh em rồi, tôi giao Mạn Phi cho anh trong một lúc nhé.”
Vô Nhật Huy còn chưa đồng ý vừa mới đặt hình tượng đất nặn ở trên tay xuống thì quay đầu lại đã thấy Hứa Phi Phàm chạy đi mất rồi..

 
Chương 601





Hứa Phi Phàm đi ra khỏi cửa lớn của phòng trưng bày nghệ thuật thì thở phào một hơi, sau đó tiếp tục nói chuyện với Kiều Phương Hạ:
“Bây giờ tôi đang quay trở lại khách sạn, lát nữa cô và tôi cùng nhau đi tới phòng hội nghị”
Anh ta đi lên trên tầng, gõ cửa phòng đối diện.

Kiều Phương Hạ nhìn ra ngoài cửa qua mắt mèo, sau khi xác định ở trên hành lang không có người thì cô mới khoác chính áo sơ mi không chỉnh tề đi ra ngoài.

Hứa Phi Phàm quét mắt nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của Kiều Phương Hạ, gương mặt của anh ta ghét bỏ nhăn thành một cục:
“Có phải Lê Đình Tuấn chưa từng học qua việc cởi quần áo hay không? Anh ta là người tàn tật à?”
Kiều Phương Hạ túm chặt lấy chiếc áo khoác, mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Phi Phàm không nói lời nào cả.

Hứa Phi Phàm lấy chìa khóa phòng của mình ra, sau đó dẫn Kiều Phương Hạ đi vào.


Anh ta chỉ mới quay người đi rót một cốc trà thôi thì đã không thấy Kiều Phương Hạ đầu nữa rồi.

Anh ta nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy Kiều Phương Hạ đã bò từ cửa sổ vào trong phòng của Đình Trung.

Anh ta dứt khoát vào trong phòng mình ngồi vừa uống trà vừa đợi chờ Kiều Phương Hạ, ước chừng mười phút đồng hồ sau thì Kiều Phương Hạ đã thay xong quần áo và tới gõ cửa phòng Hứa Phi Phàm.

Cô đứng ở cửa phòng và nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Trong lúc nói chuyện thì cô đặt va li của mình ở đó luôn.

Hứa Phi Phàm liếc nhìn bộ vest đen sạch sẽ chỉnh tề mà cô vừa mới thay thì nói: “Giống bộ dạng con người rồi đó, nhìn cô vừa nãy không khác gì một người phụ nữ vừa vấp phải sa ngã vậy.”
“Anh nói ít mấy câu thì anh sẽ chết à” Kiều Phương Hạ búi thấp tóc, cô nhăn mày quay đầu lại hỏi anh ra.


Hứa Phi Phàm sau khi bị Đình Trung sỉ nhục thì trong lòng có chút không thoải mái, cho nên mồm miệng cũng vô giác cay độc hơn chút.

Nghĩ tới điều này anh ta vội mở điện thoại ra rồi ấn vào album ảnh sau đó đưa cho Kiều Phương Hạ và hỏi: “Giống tôi không?”
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn hình tượng nặn bằng đất sét, không kìm được mỉm cười: “Giống tám phần đó, tôi cảm thấy Mạn Phi rất có thiên phú với nghệ thuật, xứng đáng để được bồi dưỡng đó.”
“..” Hứa Phi Phàm lại tỉ mỉ nhìn lại một chút, sau đó lại so sánh nhìn mình ở trong gương mà ở trong ảnh rồi nói: “Tôi xấu như vậy à?”.

Trong lúc nói chuyện thì Kiều Phương Hạ đã đi ra khỏi cửa rồi.

Anh ta vội vàng đuổi theo sau nhưng mà vẫn kiên trì hỏi: “Chẳng nhẽ hình ảnh ở trong gương của tôi lại khác với hình ảnh tôi trong mắt các người như vậy sao?
Kiều Phương Hạ không thèm để ý tới anh ta, cô lấy thỏi son ở trong túi xách ra sau đó soi gương ở trong thang máy rồi đánh một chút lên môi.

Hai người đi ra khỏi khách sạn vừa khéo ở phía đó không xa có một tiệm thuốc.

Kiều Phương Hạ nghĩ gì đó, sau đó xoay người đi về hướng hiệu thuốc..

 
Chương 602





Hứa Phi Phàm đi theo cô, vẻ mặt của anh ta oán giận hỏi cô: “Đi đến tiệm thuốc làm gì vậy?”
“Anh lo nhiều chuyện bao đồng vậy” Kiều Phượng Hạ điềm tĩnh nói: “Anh đứng ở bên ngoài đợi tôi hai phút, tôi ra luôn đấy.”
Cô đi vào trong, ánh mắt quét một lượt tủ thuốc sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có thuốc tránh thai không ạ?”
Ông chủ quen thuộc lấy từ trong tủ ra một hộp thuốc bé bẻ đưa cho Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Hứa Phi Phàm đang nhìn chằm chằm đồ vật ở trên tay cô.

Sau khi cô thanh toán tiền liền nhét nó vào trong túi sao, coi như không có chuyện gì đi ra ngoài.

“Bị ốm à?” Hứa Phi Phàm nhìn cô sau đó thấp giọng hỏi.

“Ừm, một chút thôi” Kiều Phương Hạ hơi khịt mũi lại một chút.

Cô trầm mặc mấy giây, nhìn bộ dạng Hứa Phi Phàm vẫn còn muốn tiếp tục tra hỏi thì cô vội chuyển đề tài và hỏi anh ta: “Bọn họ muốn chuyển đầu tư vào công ty nào vậy?”
Hứa Phi Phàm nghĩ một lúc sau đó mới nói: “Tôi cũng không rõ cho lắm, hình như chín là một trong những cổ động của khu danh lam thắng cảnh bên này”.


“Nghe nói phía khu vực điện ảnh ở vùng ngoại ô phía Bắc cũng là của họ, khu danh lam thắng cảnh cũng có thể sẽ được mở rộng trở thành nơi quay phim trong thời gian tới.”
Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy mấy chữ khu vực điện ảnh thì không kìm được nhíu chặt lông mày lại.

Chắc có lẽ sẽ không trùng hợp như thế chứ?
“Gọi là gì?”
Hứa Phi Nghe nhún vai sau đó nói: “Cũng không rõ lắm, cô cũng biết rằng mỗi lần khi nhắc tới chuyện bàn bạc hợp đồng thì tôi sẽ cảm thấy rất đau đầu rồi mà, bất kể là trên phương diện hoạt động kinh doanh của công ty.

Chỉ là tối ngày hôm qua Từ Xán Dương đã nhắc nhở trước hình như họ là họ Ngô hay sao ấy”.

Khi Kiều Phương Hạ nghe thấy rằng họ là họ Ngô thì lúc này trái tim đang lo lắng mới yên tâm trở lại.

Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, Hứa Phi Phàm vẫy tay gọi một chiếc xe taxi ở trên đường.

Sau khi ngồi lên xe liền gửi tin nhắn cho Từ Xán Dương: “Chúng tôi sắp tới rồi.”
Nửa tiếng đồng hồ sau thì Kiều Phương Hạ và Hứa Phi Phàm đi tới trước cửa phòng hội nghị.


Hứa Phi phàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng một chút.

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn ở xung quanh một chút.

Phòng hội nghị của các cổ đông quả thật không giống với bình thường, được xây dựng ở dưới nước.

Cả một tầng nhà cũng chỉ có một căn phòng hội nghị này thôi, ở đầu hành lang là một bức tường bằng kính cao lớn có thể nhìn thấy được hết đàn cá chép khổng lồ được nuôi dưỡng bể đang từ từ bơi lội.

Ánh nắng ở bên ngoài chiếu vào hồ nước, làm mặt nước lấp lánh, dường như đó là cảnh sắc thu hút nhất.

Ông chủ của khu danh lam thắng cảnh này quả thực là người rất biết hưởng thụ.

Bởi vì Kiều Phương Hạ làm thiết kế phòng ngủ cho nên mới vô thức chú ý tới những tình tiết mà những người bình thường sẽ không chú ý tới.

Cô nghe thấy âm thanh ‘mời vào từ bên trong vòng ra thì mới thu hồi ánh mắt của mình lại.

“Vào đi, đợi tin tức tốt của mọi người” Hứa Phi Phàm nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ mỉm cười, sau đó nhanh chóng kéo cửa rồi đi vào bên trong.

Phía sau cánh cửa lớn chính là một bức bình phong to thêu phong cảnh, Kiều Phương Hạ hứng thú liếc nhìn nhiều một chút thì phát hiện phía trên bức bình phong là gẩm Tô Châu, và thêu hình ảnh thành phố cổ nhỏ của bọn họ, rất trang nhã và phóng khoáng..

 
Chương 603





Kiều Phương Hạ hơi nhăn mày một chút, dường như phát hiện ra ông chủ này đang có tâm sự.

Vừa lướt qua bức bình phong thì đã nhìn thấy Từ Xán Dương đích thân mình đứng dậy tiếp đón cô.

Từ Xán Dương đi tới bên cạnh Kiều Phương Hạ, sau đó giới thiệu với mấy người ở trong phòng: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là người lên kế hoạch chính của công ty chúng
tôi tên là Seven.”
“Đây là ông Ngô.”
Kiều Phương Hạ nhìn theo phương hướng mà Từ Xán Dương chỉ, gương mặt cô mỉm cười mang theo chút lịch sự, nhưng trong nháy mắt mặt liền cứng đờ lại.

Từ Xán Dương tiếp tục giới thiệu: “Người ngồi bên cạnh anh Ngô chính anh Lệ giám đốc của tập đoàn WL.”
“Công ty của giám đốc Ngô thuộc quyền quản lý của WL.


Anh Lệ sau khi nghe nói giám đốc Ngô có dự định đầu tư vào công ty của chúng ta thì anh ấy cảm thấy rất hứng thú với hai trò chơi mà chúng ta vừa mới nghiên cứu ra cho nên mới đích thân mình đi tới đây” Từ Xán Dương vẫn tiếp tục giới thiệu với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng và nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn.

Còn Lệ Đình Tuấn cũng hơi nhăn mày lại và cũng nhìn về phía cô.

Lệ Đình Tuấn không hề biết được thì ra Seven lại chính là Kiều Phương Hạ.

Lý do mà anh cảm thấy hứng thú với hai hạng mục kia là vì từ nhỏ Kiều Phương Hạ đã thích chơi hai kiểu trò chơi này ở trên máy tính.

Bây giờ công ty bọn họ dự định nâng cấp bản mới cho nên Lệ Đình Tuấn muốn nghe xem người thiết kế chính của bọn họ cụ thể sẽ thay đổi cải cách trò chơi như thế nào.

Anh muốn để Kiều Phương Hạ tham gia vào, anh muốn hai kiểu trò chơi này được tiến hành sửa chữa theo kiểu dáng mà Kiều Phương Hạ thích.


Đó chính là một sự vui mừng ngạc nhiên trong cái lời xin lỗi mà anh gửi đến Kiều Phương Hạ.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy được Seven thì anh mới phát hiện ra bản thân mình thì ra đã lo lắng nhiều rồi.

Bây giờ anh đang rất tò mò, rốt cuộc thì Kiều Phương Hạ có bao vỏ bọc?
Rốt cuộc thì cô còn có bao nhiêu thân phận mà anh chưa biết?
Kiều Phương Hạ cũng không thể nào ngờ được rằng người đầu tư cho hạng mục của Từ Xán Dương lại chính là Lệ Đình Tuấn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây thì Lệ Đình Tuấn là người chủ động đứng lên trước, anh giơ tay về phía Kiều Phương Hạ và nhẹ giọng nói: “Nghe danh của cô đã lâu, Không ngờ rằng người thiết kế chính của quý công ty đây lại là một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, quả thật khiến người khác rất kinh ngạc”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới phản ứng lại, cô cứng rắn tiến lên phía trước và bắt tay với Lệ Đình Tuấn: “Anh Lệ quá khen rồi.

“Có quá khen hay không thì tôi nghĩ rằng anh Từ là người rõ hơn ai hết.” Trong lúc Lê Đình Tuấn nói chuyện thì ánh mắt chuyển qua nhìn về phía của Từ Xán Dương và điềm tĩnh nói: “Anh Từ cảm thấy thế nào?” Thảo nào Kiều Phương Hạ và Từ Xán Dương lại quen biết nhau, thảo nào tối ngày hôm qua hai người lại nấu ăn cùng nhau.

Từ Xán Dương hơi mỉm cười một chút, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ và nói: “Quả thực Seven rất có thiên phú trên phương diện này, nặng lực của cô ấy cũng rất tốt nếu không cũng khó mà được lòng mọi người..

 
Chương 604


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn thấy Từ Xán Dương đưa mắt nhìn Kiều Phương Hạ, trong mắt anh ta tràn ngập sự tán thưởng và yêu thích thì gương mặt của anh hơi trầm xuống, anh cười lạnh và nói: “Năng lực của cô ấy có tốt thật hay không thì chẳng phải tôi mới là người quyết định hay sao?”
Từ Xán Dương nghe ra được trong lời nói của Lệ Đình Tuấn có chút khó chịu không vui, vì thế anh ta liền cung kính nói: “Anh Lệ nói rất đúng.”
Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe miệng lên, sau đó anh lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ rồi mới lùi lại hai bước ngồi xuống ghế.

Bàn tay bẫy nhẹ về phía Kiều Phương Hạ rồi nhẹ giọng nói: “Cô Seven muốn nói cái gì thì cứ nói đi.

Lệ Đình Tuấn không quá am hiểu về phương diện IT cho lắm, nhưng ở dưới quyền của anh cũng có một công ty công nghệ thông tin.

Chính là công ty do Ngô Hiển Minh quản lý, chuyên phục vụ các công ty về mảng internet.

Và cũng được coi là một công ty có tiếng tăm trong nước.


Ngôn Hiển Minh ở bên cạnh bộ mặt cũng rất bất ngờ nhìn chằm chằm bộ dạng của Kiều Phương Hạ không sao tin tưởng được.

Kiều Phương Hạ quá trẻ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế lại là thiết kế chính cả công ty trò chơi đã thể còn có một tiếng vang nhất định trong nghề nữa!
Kiều Phương Hạ yên lặng không nói tiếng nào nhìn Lệ Đình Tuấn.

Rõ ràng là Lệ Đình Tuấn ghen rồi cho nên muốn ra oai phủ đầu với cô.

Hoặc có thể là bây giờ anh đã thay đổi suy nghĩ không dự định đầu tư vào công ty của Từ Xán Dương nữa.

Nhưng công ty khó khăn lắm mới có cơ hội giành được sự hợp tác với công ty công nghệ thông tin Minh Diệu, cho nên không thể bởi vì lý do cá nhân của một mình cô mà làm hỏng một tập thể được.


[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Mặc dù trò chơi Parkour do Seven sáng tạo ra đã nhận được rất nhiều thành quả, nhưng Seven có phải là người sáng tạo chính hay không thì vẫn còn là một câu hỏi.

Hai trò chơi mới bên phía Từ Xán Dương cần đốt rất nhiều tiền vào để quảng bá và duy trì, con số mấy tỷ đồng đó chẳng là gì đối với Lệ Đình Tuấn cả.

Nhưng đối với công ty công nghệ thông tin Minh Diệu mà nói thì là một hạng mục rất lớn.

Việc họ có thể kiếm được lợi nhuận hay là thua lỗ thì đều ảnh hưởng trực tiếp đến lượng quỹ hoạt động mà tập đoàn WL phân bổ cho bọn họ trong vài năm tới.

Mấy người đều cảm thấy phần trình bày tiếp theo đây sợ rằng cũng chỉ là lãng phí thời gian quý báu của bọn họ và Lệ Đình Tuấn mà thôi.

Kiều Phương Hạ làm ngơ trước những lời xì xào bàn tán của bọn họ, cô cân nhắc một chút sau đó nhanh chóng xóa mấy trang PPT vốn sẵn có ở trên màn hình máy tính đi, rồi lại điều chỉnh thứ tự một chút..

 
Chương 605





Xong hết tất cả cô quay ra nhìn tất cả mọi người và nói: “Có rất nhiều nội dung để nói nhưng mà tôi sẽ nói theo một cách ngắn gọn nhất, cho nên bây giờ tôi sẽ bắt đầu trình bày nhé.”
“Cô Seven cứ tự nhiên đi.” Lệ Đình Tuấn nhìn cô và điềm tĩnh nói.

Trừ phi Kiều Phương Hạ có thể bước qua được cửa ải của Ngô Hiển Minh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không đầu tư cho công ty của tình địch đâu.

Giây phút này Từ Xán Dương ngồi ở đối diện anh, khóe mắt của anh đều cảm thấy khó chịu ngứa ngáy kinh khủng, và bản thân cũng cáu kỉnh vô cớ.

Kiều Phương Hạ hưởng ảnh mắt của mình về chỗ Ngô Hiển Minh, cô hơi cân nhắc một chút sau đó mới bắt đầu lên tiếng: “Thực ra con người của tôi đây chính là một người chơi trung thành với loại trò chơi này.

Có lẽ từ lúc tôi mười lăm tuổi thì đã chơi cái biên bản cũ của trò chơi này rồi.

Các vị chắc là cũng biết được khi loại trò chơi này sẽ mang lại một khoản lợi nhuận to lớn như thế nào khi chúng được mọi người biết đến một cách rộng rãi.

Vì đối diện là một nhà tư bản thuần túy chứ không phải là một fan cuồng của trò chơi, cho nên Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thân mình căn bản không cần thiết phải giới thiệu các phương diện gốc rễ của trò chơi.


Bởi vì những ông chủ ngồi đây căn bản không thể nào lại đi chơi trò chơi được.

Vừa này người người đại diện đã sai ở chỗ này.

Anh ta không hề rằng cho dù anh ta có giới thiệu hiệu suất của trò chơi một cách đỉnh cao hay ngay cả khi video demo trò chơi được làm đẹp mà mượt mà như thế nào thì Ngô Hiển Minh cũng sẽ không thể nào nghe hiểu được điều đó.

Quả nhiên, khi Ngô Hiển Minh vừa nghe thấy Kiều Phương Hạ nói về lợi nhuận của trò chơi này chiếm ba mươi phần trăm toàn bộ thị trường tại cái thời điểm nó phát triển đỉnh cao nhất thì bất giác hay mắt ông ta sáng bừng lên.

Theo đó Ngô Hiển Minh cũng hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, và hai mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.

Dưới đáy lòng của Kiều Phương Hạ cũng thả lỏng một chút do đó phần trình bày tiếp theo cũng thong dong hơn một chút.

Cả một quá trình thì có lẽ không đến nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng trong khoảng thời gian đó dường như Ngô Hiển Minh không bỏ sót một câu một chữ nào của Kiều Phương Hạ giới thiệu về hai trò chơi này.


Có nhiều thứ thì ông ta biết, nhưng cũng có nhiều thứ quả thật ông ta không hề hiểu.

Những phần trình bày giải thích của Kiều Phương Hạ rất dễ hiểu cho nên sau khi ông ta nghe xong thì cũng đã hiểu hết mọi thứ.

“Những thứ tôi vừa nói chính là những giải thích đơn giản dễ hiểu nhất của công ty chúng tôi về việc hai phiên bản cũ và mới của trò chơi này, còn chỗ nào mọi người không hiểu không?” Kiều Phương Hạ giới thiệu xong hết mọi thứ rồi,cô dừng lại mấy giây hỏi tất cả mọi người.

Ngô Hiển Minh chỉ nhìn Kiều Phương Hạ chứ không hề lên tiếng.

Một lúc sau ông ta đột nhiên mỉm cười: “Cô Seven làm việc ở chỗ anh Từ đây quả thực là dùng người tài không đúng chỗ rồi.

Chỉ làm người lên kế hoạch chính thì quá thiệt cho cô rồi.”.

Truyện Khác
Kiều Phương Hạ nghe thấy Ngô Hiển Minh khen mình mấy câu thì cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

“Giám đốc Lệ, anh cảm thấy như thế nào?” Ngô Hiển Minh quay đầu lại nhẹ giọng hỏi ý kiến của Lệ Đình Tuấn: “Hay là cướp con nhỏ này về công ty chúng ta nhé?”
Đối diện với vẻ mặt sững sờ của Từ Xán Dương, đột nhiên Lệ Đình Tuấn đứng dậy sau đó điềm tĩnh nói: “Tất cả mọi chuyện đều do ông quyết định.

Nói xong anh lướt qua người Kiều Phương Hạ rồi đi ra bên ngoài..

 
Chương 606





Kiều Phương Hạ nhìn bóng lưng của Lệ Đình Tuấn rời đi nhanh như một cơn gió thì trong lòng cô âm thầm thở phào một hơi.

Lệ Đình Tuấn không thể hiện thái độ gì có, điều này chứng minh rằng bọn họ đã cầm được hợp đồng của hạng mục này rồi.

Ánh mắt của Ngô Hiển Minh cung kính tiễn Lệ Đình Tuấn đi ra ngoài, sau đó ông ta quay đầu lại mỉm cười với Từ Xán Dương: “Kìa kìa tôi làm anh Từ sợ hãi rồi.

Sao chúng tôi có thể cướp báu vật của anh được chứ.

Nào ký hợp đồng thôi, nhưng cái khác không cần nói nữa.

Lệ Đình Tuấn không phản đối thì đồng nghĩa với việc anh cũng khẳng định năng lực của Seven.

Người hoặc công ty mà Lệ Đình Tuấn đã thừa nhận thì tất nhiên bọn họ cũng phải tôn trọng.

Ngô Hiển Minh viết tên của mình xong sau đó đưa hợp đồng cho Từ Xán Dương và cười nói: “Có cô Seven ở đây thì công ty của anh nhất định sẽ ngày càng phát triển” Kiều Phương Hạ ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào chỉ nhìn bọn họ đang ký hợp đồng.

Giây phút này trong đầu của cô đề hiện lên cái thái độ mơ hồ vừa nãy của Lệ Đình Tuấn.


Lời nói đùa vừa nãy của Ngô Hiển Minh, hình như Lệ Đình Tuấn coi nó là thật rồi?
Tính tới giây phút này thì Lệ Đình Tuấn mới chỉ biết được hai thân phận của cô, một là Pinochio, tiếp đó là Seven.

Chuyện Tâm Phiến lúc trước thì Lệ Đình Tuấn cũng không hề hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ anh đang đợi bản thân cô chủ động thành thật với anh.

Nhưng mà hiện giờ đầu óc của cô rất rối bời, cô không biết bản thân mình có nên nói cho anh biết hay không.

“Phương Hạ?” Từ Xán Dương gọi cô.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới phản ứng lại, cô đưa mắt nhìn về phía Từ Xán Dương.

Từ Xán Dương tiễn Ngô Hiển Minh đi sau đó quay đầu lại vẫn nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi sững sờ ở đó, anh tagọi cô mấy lần rồi mà cô vẫn không phản ứng lại.

“Hôm nay vất vả cho em rồi!” Từ Xán Dương mỉm cười với cô rồi thấp giọng nói.


“Em cầm tiền của anh thì cũng nên làm những điều này mà! Kiều Phương Hạ đứng dậy và nói: “Anh không cần phải khách sáo như vậy đâu” Cô thấy ở bên ngoài vẫn có người đang đợi Từ Xán Dương, biết rằng chắc chắn lát nữa anh có chuyện phải làm nên cô nói với anh: “Anh làm gì làm đi”
“Buổi tối có mời giám đốc Ngô đi ăn cơm, hay là em cùng đi đi?” Từ Xán Dương nghĩ ngợi một chút sau đó hỏi cô.

Kiều Phương Hạ phất tay và nói: “Em không đi đâu, anh quên mất con trai em đang ở đây à?”
“Đúng nhỉ.” Từ Xán Dương lúc này mới nhớ ra còn có Đình Trung nữa.

.

Truyện Khoa Huyễn
“Lần sau nhé” Kiều Phương Hạ lịch sự từ chối.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi tầng hội nghị.

Kiều Phương Hạ nhìn từ xa thì thấy xe của Lệ Đình Tuấn vẫn đang đậu bên đường đợi cô.

Cô nói với Từ Xán Dương: “Hai chúng ta không đi cùng hướng với nhau, bọn họ vẫn đang đợi anh đấy, anh đi đi.”
Từ Xán Dương nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ như muốn nói điều gì đó.

Lời tới đầu lưỡi rồi nhưng vẫn nuốt xuống.

Anh ta chỉ dịu dàng nói với Kiều Phương Hạ: “Ừm, lần sau lại gặp”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy cánh Từ Xán Dương bắt xe rơi đi rồi thì cô mới xoay người bước chầm chậm đi tới phương hướng mà xe của Lệ Đình Tuấn đang đậu..

 
Chương 607





Có vẻ tâm trạng của Lệ Đình Tuấn không tốt cho lắm, anh liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ sau đó thấp giọng nói: “Lên xe”
Kiều Phương Hạ không nói gì cả.

Dù sao thì anh cũng là một ông chủ lớn, nếu mà một khi không vui thì sẽ lập tức hủy bỏ hợp đồng mất.

Cô kéo cửa xe ra, sau đó lên xe ngồi bên cạnh anh.

Bầu không khí bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

Lệ Đình Tuấn không nói chuyện thì Kiều Phương Hạ cũng không lên ting.

“Tại sao lại tên là Seven?” Một dạo sau thì Lê Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đặt bừa vậy.

“Anh muốn nghe em nói lời thật lòng” Âm lượng của Lệ đình Tuấn lập tức cao lên một chút.

Kiều Phương Hạ hơi cúi thấp đầu xuống, cô chăm chú chơi trò chơi ở trong điện thoại, vẫn không chịu lên tiếng.


Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô.

Ngày sinh của anh là vào ngày mùng bảy tháng một.

Anh nghĩ đi nghĩ lại một thôi một hồi, có thể có liên quan tới con số bảy thì chỉ có duy nhất ngày sinh của anh mà thôi.

Anh muốn biết rõ rốt cuộc thì là do bản thân mình đa tình hay là do nhữn nàu này Kiều Phương Hạ nhớ anh mới không quên, cô vẫn còn quan tâm tới anh.

“Nói gì đi.” Giọng nói của anh trầm xuống.

Kiều Phương Hạ không kìm được nhãn mày lại, cô dừng lại động tác đang chơi trò chơi trong điện thoại, cô hỏi ngược lại anh: “Vậy anh thử đếm từ một tới mười đi xem có phải chỉ có Seven là hay nhất hay không? Chẳng nhẽ em lại đặt tên là One à?”
Ngừng một chút, cô lại thấp giọng bổ sung một câu: “Tôi có phải là chó đâu.

Nếu như vừa nãy Lệ Đình Tuấn còn có chút không chắc chắn, thì bây giờ anh đã chắc chắn một trăm phần trăm rồi.

Chính vì anh cho nên Kiều Phương Hạ mới gọi mình là Seven.

Ngày mùng bảy tháng một, chính là hai số này.


Vừa nãy Kiều Phương Hạ vừa mới lấy ra một ví dụ, là bởi vì bị anh ép phải trả lời cho nên đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ được nhiều.

Phản ứng vô thức của con người nó đại diện cho tất cả suy nghĩ tâm tư của cô.

.

truyện ngôn tình
Kiều Phương Hạ bị anh nhìn chằm chằm vậy thì có chút sởn tóc gáy, cô nhẵn mày lại nói: “Nếu như anh cảm thấy tôi không ổn thì anh có thể bảo Từ Xán Dương đuổi việc tôi, nhưng anh không được rút vốn đầu tư về, nhân viên ở trong công ty đều là những người rất có năng lực đó.”
Cô nói xong rồi nhưng thấy Lệ Đình Tuấn vẫn nhìn chằm chằm cô mà không nói gì cả, cô nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy biểu hiện vừa nãy của tôi cũng rất tốt mà, thậm chí Ngô Hiển Minh còn thừa nhận năng lực của tôi nữa”
Ánh mắt của Lê Đình Tuấn rơi lên đôi môi của cô tối ngày hôm qua bị anh cắn mút đến sưng tẩy, anh nhìn chiếc miệng của cô liến thoáng nói chuyện không thôi.

Đột nhiên anh nghiêng người tới cắn một cái vào môi cô.

Lời nói của Kiều Phương Hạ bị anh chặn lại, cô sững sờ một chút.

Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng mở bờ môi ra, anh giờ tay ra kéo cô vào trong ngực mình, dịu dàng hôn cô.

Kiều Phương Hạ cũng không biết sao anh lại hôn cô, một giây sau cô đã bị anh ôm ngôi lên đùi anh để thuận tiện cho nụ hôn càng sâu hơn.

Bị anh giày và một hồi cho nên Kiêu Phương ngay cả sức lực để giấy giữa tránh khỏi anh cũng không có.

Bàn tay phải của anh dùng lực giữ chặt lấy sau gáy, nằm ngón tay của anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô.

Chiếc lưỡi dài của anh xâm nhập vào trong khoang miệng dây dưa với chiếc lưỡi của cô, dường như anh muốn hút hết sạch không khí của cô..

 
Chương 608





Kiều Phương Hạ buộc phải theo anh, anh dùng sức mạnh của cơ thể chà xát lên người cô.

Như thể anh đang muốn nhập cô vào cơ thể của mình vậy, anh đá đạo không cho phép cô chạy trốn.

Kiều Phương Hạ hít thở khó khăn, cô nhăn chặt đầu lông mày lại sau đó phát ra một tiếng “Ô”.

Lúc này Lệ Đình Tuấn mới buông môi của cô ra, anh thở hổn hển, sau đó hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Ý kiến rất hay”
“Anh sẽ lập tức bảo Từ Xán Dương đuổi việc em, sau đó em sẽ tới công ty của anh làm.

Nếu không anh sẽ xúi Ngô Hiển Minh rút vốn đầu tư”
“Anh!’ Những điều vừa nãy Kiều Phương Hạ nói chỉ là giả thiết mà thôi.

“Chẳng nhẽ cứ để em ngày ngày xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, để anh ta lợi dụng chức vụ của mình sau đó chiếm tiện nghi của em à?” Lệ Đình Tuấn còn chưa đợi cô tức giận thì anh đã hỏi ngược lại: “Phàm là đàn ông thì sẽ không có ai lại rộng lượng như vậy đâu!”
“Tôi không hề như thế!” Kiều Phương Hạ tức giận lớn tiếng nói: “Ngay cả công ty tôi còn chưa từng tới! Tôi chỉ là một nhân viên bán thời gian thôi, anh không phải nhân viên của công ty bọn họ!”

Lệ Đình Tuấn nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói: “Em không có suy nghĩ như thế nhưng mà Từ Xán Dương thì có day!”
Kiều Phương Hạ đẩy Lệ Đình Tuấn ra, cô nhăn mày ngẩng đầu nhìn anh nhưng không nói gì cả.

Cô không muốn đi tới tập đoàn WL, và cô cũng không thể đi tới đó.

Bởi vì thân phận của cô đặc thì, cho nên sẽ không bao giờ gia nhập vào bất cứ một công ty nào.

Anh không có quyền cưỡng ép cô làm gì cả.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lóe lên tia sáng, đúng lúc anh đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên có người đứng ở bên ngoài cửa kính xe gõ lên cửa xe của bọn họ.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đình Trung đang đứng ở bên ngoài cửa xe thò đầu vào nhìn bên trong.

Kiều Phương Hạ giật mình hít một hơi gió lạnh, sau đó vội vàng chỉnh lại quần áo.


Cũng không biết Đình Trung đến từ lúc nào, không biết cậu bé có nhìn thấy cảnh cô và Lệ Đình Tuấn thân mật vừa nãy không! Riêng Lệ Đình Tuấn lại không hề vội vã lo lắng gì cả, anh giơ tay lên giúp cô cài lại cúc áo và nói: “Một đứa trẻ mới có ba tuổi thì hiểu gì chứ?”
“Anh cho rằng thằng bé không hiểu à?” Kiều Phương Hạ nhãn mày hỏi ngược lại anh.

Đình Trung tuy rằng chậm nói, nhưng mà Kiều Phương Hạ lại cảm thấy đứa bé này có vẻ hiểu rõ mọi chuyện khác tốt hơn những đứa trẻ khác.

Đặc biệt là tối ngày hôm qua, cậu bé không hề cho phép Hứa Phi Phàm lại gần cô.

Vậy cậu bé có thể không hiểu hai chữ hôn nhau là gì sao?
Lệ Đình Tuấn mắt nhìn cô, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau vết son bị lòe ra ở bên môi cô, anh ngừng một lúc sau đó thấp giọng hỏi: “Nếu như anh muốn em tới tập đoàn WL giúp anh thì em có tới không?”
Kiều Phương Hạ cũng ngước mắt lên nhìn anh.

Ở bên ngoài cửa kính xe thì Đình Trung lại gõ mấy lên lên cửa kính.

“Chuyện này chúng ta nói sau đi.” Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một lúc sau đó mới thấp giọng nói.

Nói xong cô lập tức trèo xuống khỏi người Lệ Đình Tuấn sau đó mở cửa xe ra..

 
Chương 609





“Mẹ?” Đình Trung khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ thì cậu bé có chút kinh ngạc.

Khi Đình Trung nhìn thấy xe của Lệ Đình Tuấn, cậu bé muốn nhìn xem Lệ Đình Tuấn có ở bên trong xe không mới tới, ai mà ngờ được rằng lại là Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ hoảng loạn một chút.

Sau đó cô thò đầu ra từ bên ngoài cửa kính xe nhìn vào bên trong.

Lúc này cô mới phát hiện ra cửa kính xe được thiết kế theo kiểu chống nhìn trộm, bên ngoài nhìn vào bên trong thì chỉ thấy một mảng đen mà thôi.

Ngay cả bóng người cũng không thể nhìn thấy được.

Điều đó cho thấy, Lệ Đình Tuấn vừa rồi lại trêu đùa cô rồi.

Lệ Đình Tuấn chỉnh lại một chút quần áo của mình sau đó đi từ trong xe ra.


.

Ngôn Tình Ngược
“Ba!” Đình Trung nhìn thấy Lệ Đình Tuấn cũng ở đây thì càng kích động hơn.

Cho nên Lệ Đình Tuấn đã tới đây từ lâu rồi?
Cho nên cái chú Vô Nhật Huy tối ngày hôm qua tới là vì baba và mami cần ở bên cạnh nhau ư?
Đình Trung đột nhiên cảm thấy có chút dương dương tự đắc, không khổ cậu bé mật báo cho Lệ Đình Tuấn, nếu không thì cái chú không biết điều tối ngày hôm qua kia đã chiếm tiện nghi Kiều Phương Hạ rồi!
Cậu bé giơ tay về phía Kiều Phương Hạ muốn rúc vào lòng cô, Kiều Phương Hạ thấy thế liền ôm lấy cậu bé.

Lệ Đình Tuấn giơ tay ra kéo cậu bé về phía mình và ôm cậu bé vào lòng, bây giờ Kiều Phương Hạ đang rất mệt không chịu nổi được sự giày vò của cậu bé nữa.

“Thầy giáo của con nói rằng tối ngày hôm nay các bạn nhỏ cần ở cùng một chỗ với bố mẹ để đốt pháo hoa.

Ảnh mắt của Đình Trung sáng bừng lên, cậu nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn và nói.


Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn đều ở đây thì quá tốt rồi! Vốn dĩ tâm trạng của Đình Trung đang rất chán nản, cậu bé cho rằng tối ngày hôm nay cậu bé chỉ có thể đốt pháo hoa với chú Vô Nhật Huy và cái chủ đáng ghét kia thôi.

Kiều Phương Hạ không nói gì cả, còn Lệ Đình Tuấn thì nhìn về phía Kiều Phương Hạ, sau đó anh điềm tĩnh nói: “Ừm, tối nay chúng ta sẽ cùng đi đốt pháo hoa với nhau!”
Đình Trung giống như một chú sâu nhỏ bé cậu bé vui vẻ cọ quậy trong lòng của Lệ Đình Tuấn: “Vậy chúng ta cùng nhau đi chọn pháo hoa thôi! Những chiếc đẹp đều bị các bạn khác chọn mất rồi!”
Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn bốn mắt nhìn nhau.

Cô thà rằng cùng ở bên ngoài trời gió lạnh đốt pháo hoa với Đình Trung còn hơn là phải ở một mình một chỗ ở trong khách sạn với Lệ Đình Tuấn.

“Được rồi!” Cô gật đầu đồng ý.

Thầy giáo thống nhất để phụ huỳnh chờ ở dưới tầng dưới nhận pháo hoa, Đình Trung bởi vì ở bên ngoài trì hoãn một hồi cho nên những chiếc pháo hoa xinh có các hình tiên nữ đều bị các bạn khác lấy hết rồi.

Đúng lúc cậu bé đang đứng đỏ nhăn nhỏ thì Hứa Phi
Phàm dẫn Man Phi đi tới.

Từ xa Hứa Phi Phàm đã nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng gọi điện thoại đứng cách xa Kiều Phương Hạ và Đình Trung một đoạn, anh ta không kìm được nhíu chặt lông mày thành một đám.

Sau con cáo già Lệ Đình Tuấn hôm nay lại rảnh rỗi tới đây tham gia hoạt động tập thể này vậy? Mình đang nhìn thấy ma à?
Lệ Đình Tuấn đứng quay lưng lại với đám đông cho nên là không nhìn thấy được Hứa Phi Phàm..

 
Chương 610





Hứa Phi Phàm cố ý đi vòng một đoạn đường dài và đi qua Lệ Đình Tuấn, khi đi qua anh ta chỉ nghe thấy Lệ Đình Tuấn hỏi người ở trong điện thoại: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Hứa Phi Phàm đi chậm lại, anh ta tiếp tục nghe trộm xem Lệ Đình Tuấn đang gọi điện thoại.

Người ở bên trong điện thoại đang nói cái gì đó thì không nghe rõ được, nhưng những lời mà Lệ Đình Tuấn nói thì có thể lọt hết được vào trong tai anh ta.

“… Đúng mười hai giờ đêm… Đúng vậy, không được sai một giây nào”
Lệ Đình Tuấn nói xong câu đó thì đột nhiên tắt điện thoại đi.

Trong giây phút anh quay người lại thì vừa khéo đối diện với ánh mắt của Hứa Phi Phàm đang nghe trộm.

“..” Hứa Phi Phàm không kịp rời đi nên bị Lệ Đình Tuấn bắt tại trận.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Lệ Đình Tuấn thu hồi ánh mắt của mình lại trước, anh chỉ coi Hứa Phi Phàm như không khi.

Mặt anh không thay đổi sắc mặt xoay người đi tới bên cạnh mẹ con Kiều Phương Hạ và Đình Trung.


“Cũng không biết anh ta đang âm thầm bày trò gì nữa..” Hứa Phi Phàm thấp giọng xấu hổ lẩm bẩm nói.

Sau đó anh ta ngẩng cao đầu kéo Mạn Phi đi tới phía bên thầy giáo.

“Đình Trung chọn gì vậy?” Mạn Phi ngây thơ không có con mắt tinh tường vẫn cứ tiếp tục đi tới bên cạnh Đình Trung, cậu bé tò mò nhìn trong tay Đình Trung đang cầm cái gì và cũng muốn lấy cái tương tự.

Bạn bè tốt với nhau thì phải chơi chung một thứ.

“Tối ngày hôm nay chúng tôi không chơi chung với các người!” Lệ Đình Tuấn rũ mắt liếc nhìn Mạn Phi, gương mặt không có chút biểu cảm gì và thấp giọng nói.

Mạn Phi ngẩng đầu lên không hiểu nhìn về gương mặt đang đen xì của chú mình.

Lệ Đình Tuấn rất ghét trẻ con, ngoài con trai của mình ra thì chỉ thích có Kiều Phương Hạ.


Hứa Phi Phàm đứng ở bên cạnh thấy cháu trai của mình bị bắt nạt thì không chịu đựng được chế nhạo: “Ai nguyện chơi cùng các người chứ, cứ làm như mình ngon lắm ấy”
Lệ Đình Tuấn nhìn anh ta và hơi nhãn mày sau đó nói: ‘Vậy thì nhanh đưa cháu của anh đi đi”
“Lời của anh nói giống như kiểu chúng tôi mặt dày không biết xấu hổ cứ bám dính lấy các người vậy.

Hứa Phi Phàm tức giận nhăn chặt đầu lông mày lại.

“Chẳng nhẽ không đúng à?” Lê Đình Tuấn cười lạnh và hỏi ngược lại anh ta.

Hứa Phi Phàm trầm mặc mấy giây, sau đó trực tiếp kéo tay Mạn Phi đi tới phía khác không cho cậu bé nói chuyện với Đình Trung.

Hai đứa trẻ đều có chút không hiểu.

Khi Kiều Phương Hạ nhìn Mạn Phi có bộ dạng không hiểu cộng thêm chút ẩm ức sững sờ nhìn cô và Đình Trung ở phía bên này, nhìn bộ dạng như sắp khóc vậy.

Cô không kìm được trừng mắt với Lệ Đình Tuấn: “Anh so đo tính toán với trẻ con làm gì vậy?”
Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói: “Đình Tuấn có thể vui vẻ chơi đùa với Mạn Phi, ân oán của đời trước anh sẽ không để liên lụy lên trên người bọn trẻ.

Nhưng nếu như có anh ở đây thì anh không cho phép Hứa Phi Phàm lại gần em.”
Kiều Phương Hạ trừng mắt nhìn anh và không nói gì nữa..

 
Chương 611





Anh quả thực phân chia giới hạn rất minh bạch, và điều tra mọi chuyện cũng rất rõ ràng.

Đình Trung đứng ở bên cạnh trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện, sau đó đột nhiên cậu bé dùng lực gật mạnh đầu thể hiện sự tán thành: “Đúng thế, ba nói đúng lắm.

Đình Trung nghe được Lệ Đình Tuấn bảo rằng không cho phép Hứa Phi Phàm lại gần Kiều Phương Hạ cho nên cậu bé cảm thấy Lệ Đình Tuấn nói rất đúng.

Cậu bé tiếp tục thể hiện sự tán thành của mình đối với Lệ Đình Tuấn: “Vậy tối nay Đình Trung sẽ không chơi cùng với Mạn Phi nữa”
Kiều Phương Hạ: “..

“Em có phát hiện ra thằng bé có thể nói một câu dài hơn mười chữ rồi không?” Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ và hỏi cô.


Tốc độ chuyển đề tài của Lệ Đình Tuấn còn nhanh hơn tốc độ một con thỏ chạy.

Huống hồ Đình Trung là con trai của Lệ Đình Tuấn chứ không phải con của cô.

Đình Trung có tiến bộ như thế nào dường như cũng không cần phải nói với cô mà?
Kiều Phương Hạ cảm thấy dường như Lệ Đình Tuấn cũng không coi cô là người ngoài.

Cô nhìn về phía Lệ Đình Tuấn và không nói gì cả.

Bữa tối vẫn theo như kế hoạch ăn chung với tất cả mọi người, ăn buffet ở khách sạn.

Doanh trại mùa đông thống nhất sẽ trả phí, tất cả các phụ huynh của học sinh khi tới tham gia hoạt động đều bắt buộc phải ở trong khách sạn nam sao tốt nhất của khu thắng cảnh.


Chính vì thế tiêu chuẩn buffet của khách sạn này cũng không tồi.

Kiều Phương Hạ thấy trước khi Lệ Đình Tuấn tiến vào bên trong thì anh có nói gì đó với quản lý khách sạn, quản lý khách sạn đứng ở một góc sau khi nghe thấy những lời anh nói thì cung kính gật đầu với Lệ Đình Tuấn.

Sau đó Lệ Đình Tuấn liền xoay người đi về phía có Kiều Phương Hạ và Đình Trung
Đa số phụ huynh đi theo con cái mình tới tham gia hoạt động của doanh trại mùa đông đều là mẹ đi theo cùng.

Bình thường khi đưa đón con đi học cũng hầu như đều là những bà mẹ này đưa đi, cho nên mọi người cũng quen biết nhau hết rồi.

Lúc Lệ Đình Tuấn đi tới chỗ Kiều Phương Hạ thì Kiều Phương Hạ có nghe thấy một vài bà mẹ ở gần đó đang thì thầm to nhỏ với nhau: “Chẳng phải mọi người đồn rằng đứa bé đó là con của Tô Minh Nguyệt hay sao? Người này đầu phái Tô Minh Nguyệt?”
“Hôm nay cô mới phát hiện ra à? Tối ngày hôm qua lúc tập chung thi không nhìn thấy cô ta.”
“Tôi nghe nói cô ta là em gái của Lê Đình Tuấn.”
“Em gái gì chứ, các cô không biết thật à? Cô em gái này không hề coi Lê Đình Tuấn là anh trai của mình, từ lâu đã bộ lên giường của anh ta rồi!”
“Xem ra người phụ nữ này cũng có chút thủ đoạn đó.”.

 
Chương 612





Kiều Phương Hạ ngôi ở bên cạnh Đình Trung, cô coi như bán than minh không nghe thấy gì cả.

Gương mặt của cô vô cảm, cô giơ tay ra giúp Đình Trung buộc chặt chiếc khăn ăn.

Lúc Lệ Đình Tuấn đi tới ngồi ở trước mặt bọn họ thì xung quanh không có ai nói gì nữa.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, cô đang giúp Đình Trung chướng đũa và thìa qua nước nóng một lượt sau đó mới đặt vào trong chiếc bát nhỏ của cậu bé.

Cách chăm con khéo léo tỉ mỉ của cô, không giống như một người nhẹ nhẫn tâm vừa mới sinh còn xong thì bỏ con lại không quan tâm.

Một lúc lâu sau anh mới thấp giọng hỏi cô: “Em không tức giận à?”
Gương mặt của Kiều Phương Hạ điềm tĩnh nói: “Miệng ở là của bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì kệ chứ mình quản làm sao được họ.” Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị người khác chụp cho cái mũ người xấu mà chửi mắng như vậy.

Với cả những lời bọn họ nói là sự thật, cô có bò lên trên giường của Lệ Đình Tuấn, tuy rằng cô là bị anh ép.

Với cả trong đám tang của Lệ Anh Vũ thì cô cũng đã chứng minh được bản thân mình trong sạch rồi.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, cảm xúc dưới đáy mắt của anh có chút hơi phức tạp.


Quả thực là người phụ nữ của anh cũng không cần phải đi giải thích chuyện gì với người khác cả.

Anh giao vị trí bà Lệ cho cô, là đã quá đủ để ngăn chặn những chiếc miệng của đám người này.

“Phương Hạ.” Anh nhẹ nhàng gọi tên của cô.

Kiều Phương Hạ đút một miếng trái cây vào miệng Đình Trung, sau đó cô ngước mắt lên nhìn anh.

“Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé, có được không?” Lệ Đình Tuấn ngừng một chút sau đó dịu dàng nói với cô.

Lần trước ở bệnh viện thì Lệ Đình Tuấn cũng chưa kịp hỏi cô những lời này.

Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây sau đó cô đặt thìa đĩa lên trên đĩa, và đưa mắt nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ và không nói gì cả.

Mấy ngày hôm nay cô đều ngoan ngoãn nghe theo lời của Lệ Đình Tuấn, chính là vì sợ anh anh không kìm chế được mình mà nổi giận với những người vô can.

Anh quen thói thường dùng người khác để uy hiếp cô.

Cô biết có lẽ trong lòng lệ Đình Tuấn hiểu rõ nhất vì sao cô lại ngoan ngoãn nghe theo như vậy.


Nhưng mà việc anh muốn cô sinh con.

Thì chuyện này không hề liên quan tới người khác, cô không có cách nào trực tiếp né tránh câu hỏi của anh.

Cô không muốn, cô không hề muốn.

Đình Trung ngồi ở bên cạnh đưa mắt nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn mấy lần.

Nếu bọn họ lại sinh thêm một đứa bé nữa thì Đình Trung sẽ không phản đối.

Cậu bé muốn có một em gái, giống như em gái mà hôm đó cậu bé ở bệnh viện nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ôm trong lòng, nhìn cô bé dễ thương giống như Kiều Phương Hạ.

Cậu bé sẽ không ghen đâu.

Chỉ cần Kiều Phương Hạ không rời khỏi cậu bé và Lệ Đình Tuấn một lần nữa thôi.

Cậu bé muốn có mẹ ở bên cạnh mình.

Khi cậu bé nhìn thấy em gái kia thì vẫn luôn không dám nói với bất kỳ ai ở bên cạnh mình, và cũng không dám hỏi Kiều Phương Hạ.

Bởi vì cậu bé sợ Kiều Phương Hạ lại rời xa cậu bé một lần nữa.

Cậu bé nhìn Kiều Phương Hạ vẫn không chịu nói gì thì dường như trong cậu bé còn căng thẳng hơn cả Lê Đình Tuấn..

 
Chương 613


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Hình như anh Lệ nhầm chuyện gì đó rồi thì phải.” Một dạo lâu sau Kiều Phương Hạ mới bình tĩnh mở miệng nói.

“Lần này tôi tới bên cạnh Đình Trung là vì cảm thấy những việc mà đã hứa với anh thì phải làm được, chứ không phải là vì anh.

Đi từng bước từng bước, Kiều Phương Hạ rất hiểu rõ điều này cho nên cô hy vong Lệ Đình Tuấn cũng có thể hiểu được nó.

Trong lúc cô nói chuyện thì ánh mắt nhìn về phía Lệ Đình Tuấn và chân thành nói: “Có rất nhiều chuyện cả hai chúng ta đều cần phải có thời gian và không gian để tự mình đi xử lý, nếu không sẽ chỉ lại là một lần thất bại nữa mà thôi.

“Nếu như sự thất vọng tích tụ quá nhiều rồi thì sẽ không còn tương lai nữa.


thích thì có tác dụng gì chứ, cho dù có thích nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị sự thất vọng làm cho bản thân mình kiệt sức mà thôi.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Cô biết rằng mấy ngày gần đây Lệ Đình Tuấn đối xử với cô rất tốt, bao gồm cả chuyện lúc chiều anh muốn cô tới tập đoàn WL là vì đang cố gắng lấy lòng cô.

Những chút nịnh nọt này không có tác dụng.

Mấy ngày trước cô đau lòng vì chuyện anh bị thương cũng phải phải vì tha thứ, mà đó là vì sự yêu thích ở trong lòng đối với anh cho nên nó khiến cô không cách nào phớt lờ coi nhẹ vết thương của anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô trầm mặc không lên tiếng, anh nghe rõ từng câu từng câu mà cô nói.


Anh đã sớm đón ra được đáp án mà cô sẽ nói sẽ là như thế này mà.

Đột nhiên có người đẩy xe ăn đi tới dừng lại ở trước bàn bọn họ.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn đối phương, người đó nhìn giống như đầu bếp của khách sạn này.

“Những món ăn sắp tới đều là những món ăn mà khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô Kiều” Đầu bếp nhìn cô và hơi mỉm cười nói.

Trong lúc nói chuyện thi ông ấy đích thân bưng đồ ăn từ trên xe đặt lên trên bàn của họ: “Món thứ nhất có tên là toàn tâm toàn ý.

Kiều Phương Hạ không hề nhìn món ăn mà đưa mắt nhìn về Lệ Đinh Tuấn đang ngồi đối diện, không còn nghĩ ngờ gì nữa, đây chắc chắn là món ăn đón năm mới mà anh chuẩn bị cho cô.

“Tất cả các món ăn chính và món ăn phụ ngày hôm nay đều được anh Lệ đích thân chọn cho cô.” Đầu bếp ở bên cạnh tiếp tục nói..

 
Chương 614





Trước bữa ăn tầm nửa tiếng đồng hồ thì Lệ Đình Tuấn đột nhiên rời đi đâu đó một lúc.

Kiều Phương Hạ đó có lẽ anh đi tới phía nhà bếp của khách sạn chuẩn bị những món ăn này cho cô.

Cô ngồi nghe đầu bếp đọc món ăn, từ đầu tới cuối không nói gì cả.

Nhìn thấy Đình Trung có thể ăn mấy món đó cho nên cô giúp cậu bé gặp một chút đặt ở trong chiếc bát nhỏ.

Dường như Lệ Đình Tuấn không hề động đũa, Kiều Phương Hạ cũng không thay đổi sắc mặt.

Cô giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

Bữa ăn này tuy rằng đặc biệt, nhưng ăn lại có chút chán nản.


Lệ Đình Tuấn không nói một lời nào, và Kiều Phương Hạ cũng thể không phát ra một chữ nào.

Đón năm mới Lệ Đình Tuấn đích thân ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, lại còn chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn, từng món ăn được đưa lên.

Các bà mẹ ở bên cạnh nhìn thấy thế thì ghen tỵ không nuốt nổi đồ ăn.

Một người đàn ông ưu tú như thế nhưng vẫn có thể bỏ ra thời gian để đón giao thừa với người phụ nữ mà mình thích.

Còn chồng của bọn họ không được một phần một vạn của Lê Đình Tuấn, ngay cả thời gian ở cùng với con thôi còn đang không có nữa là.

Lệ Đình Tuấn đã dùng phương thức chăm sóc Kiều Phương Hạ một cách đặc biệt này để chặn miệng người người bên cạnh.

Nhưng Kiều Phương Hạ lại thờ ơ, sau khi cô đút cho Đình Trung ăn no thì đứng dậy dân cậu bé đi tới bên cạnh chơi bóng, bỏ mặc Lê Đình Tuấn một mình ngồi ở bàn ăn.

Hành vi này của cô càng khiến những người phụ nữ kia khó chịu.

Bọn họ mắng kiều Phương Hạ không biết xấu hổ, thủ đoạn quá cao.

Do đó có một sự thật không thể thay đổi được chính là: Kiều Phương Hạ càng thờ ơ vô cảm với Lệ Đình Tuấn thì ngược lại Lệ Đình Tuấn càng thích càng quan tâm cô hơn.

Bọn họ cầu còn không được nhưng Kiều Phương Hạ lại không thèm.

Đồ ăn vẫn tiếp tục được đưa lên bàn ăn của bọn họ.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, sau đó trầm giọng nói với đầu bếp: “Được rồi.”
Đầu bếp khép nép đứng ở bên cạnh, cho rằng bọn họ làm chuyện gì đó chưa đủ chu đáo chưa đủ tốt cho nên khiến Lệ Đình Tuấn tức giận.


Lệ Đình Tuấn trầm mặc một dạo lâu, sau đó lại quét mắt nhìn mọi người.

Anh nhãn mày không kiên nhẫn nói: “Sững sờ ở đây làm cái gì? Không chuyện gì khác để làm à?”
Đột nhiên anh nhận ra một điều đó là dùng thủ đoạn cưỡng ép uy hiếp thì chỉ có thể giành được cơ thể của Kiều Phương Hạ, chứ không phải trái tim đã chết của cô đối với anh.

Mấy người đầu bếp nghe thấy Lệ Đinh Tuấn nói như thế thì vội vàng nhanh chóng rời đi.

Bữa ăn ngày hôm nay ăn tới bận gần tám giờ tối.

Thầy giáo nói tiết mục tiếp theo là phụ huynh dẫn các con em của mình đi tới chiếc sân khu vui chơi nhỏ ở bên cạnh chơi một lúc.

Tự do hoạt động một chút sau đó sẽ cùng nhau đốt pháo hoa.

Kiêu Phương Hạ thấy thế liền kéo tay Đình Trung đi lên phía trước cùng các bậc phụ huynh khác đi lên xe đi tới khu vui chơi nhỏ ở bên cạnh chơi đùa.

.

Chuyên trang đọc truyện [ T гЦмtгuуen.м E ]

Lệ Đình Tuấn lái xe chầm chậm đi ở phía sau nhìn chiếc xe ở phía trước đang có Kiều Phương Hạ cười đùa trên đó.

Khi tới khu vui chơi thì cho dù Đình Trung muốn chơi trò chơi gì thì Kiều Phương Hạ cũng đều chơi cùng.

Choi như Lệ Đình Trung ở bên cạnh như không hề tồn tại.

Cho tận tới lúc Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung bước xuống từ chiếc tàu cướp biển, lúc đó chân cô mềm đi suýt chút nữa thì ngã.

Lệ Đình Tuấn giơ tay ra lôi lấy người cô lại, sau đó anh trừng mắt nhìn con trai mình.

Đình Trung và Lệ Đình Tuấn bốn mắt nhìn nhau, ấm ức cong cái miệng lên.

Vì cậu bé nhìn thấy Kiều Phương Hạ không vui cho nên mới giúp Lệ Đình Tuấn lấy lòng Kiều Phương Hạ thôi mà!.

 
Chương 615





Cậu bé không thích hai người bọn họ cãi nhau, nhưng cậu cũng không biết phải ngăn cản hai người cãi nhau như thế nào.

Cậu chỉ có thể lấy lòng Kiều Phương Hạ từng chút một thôi.

Cũng giống như lúc trước Lệ Đình Tuấn vẫn luôn nói với cậu bé đó chính là Kiều Phương Hạ không muốn nhìn thấy hai ba con bọn họ.

Nhưng ngoài việc giúp Lê Đình Tuấn dỗ Kiều Phương Hạ vui vẻ một chút ra thì Đình Trung cũng không còn cách nào khác.

Đình Trung cảm nhận được rằng Kiều Phương Hạ rất thích cậu bé, sự yêu thích đó khác với em yêu thích em gái kia.

Khác nhau chỗ nào thì cậu bé không nói ra được, dù sao thì chỉ có cậu bé biết nó khác nhau.

Huống hồ cậu bé còn nghe thấy Kiều Phương Hạ nói với em gái rằng, cả thế giới này thì người mà cô để ý nhất chính là em gái.


Đình Trụng vẫn luôn nỗ lực an ủi bản thân mình, em gái đứng đầu tiên, Lệ Đình Tuấn đứng thứ hai.

Có lẽ cậu bé đứng thứ ba, đứng thứ ba cũng tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ ngay cả Lệ Đình Tuấn cũng hung dữ với cậu bé, cũng không để cậu bé đứng ở vị trí thứ nhất nữa rồi cho nên cậu bé có chút ẩm ức.

“Hừ!” Đình Trung hừ một tiếng với Lệ Đình Tuấn, dưới đáy mắt của cậu bé bất giác hơi hồng hồng.

Kiều Phương Hạ thấy bộ dạng của Đình Trung như sắp khóc thì cô âm thầm thở dài một hơi, sau đó nói với Lệ Đình Tuấn: “Là do tôi muốn chơi cùng thằng bé, anh tức giận với nó làm gì?”
Lệ Đình Tuấn thà rằng đừng tới còn hơn.

Anh ngoài việc tức giận phát tiết lên trên đầu người khác ra thì cũng không có bản lĩnh gì nữa.

Nói xong thì Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung đi tới một bên, cô đau lòng dỗ dành cậu bé.


Lệ Đình Tuấn đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng chỉ nhìn hai mẹ con bọn họ, nhìn Đình Trung dụi mắt rơi nước mắt và nép vào trong lòng Kiều Phương Hạ, cậu bé nói đợi một lúc nữa muốn được ngồi vòng đu quay.

“Ừm, được rồi lát nữa chúng ta đốt pháo hoa xong thì sẽ đi.” Kiều Phương Hạ đáp ứng cậu bé.

‘Anh cũng muốn ngồi vòng đu quay.

Lệ Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nếu như anh muốn ngồi vòng đu quay thì nào có ai dám cản anh lại chứ? Anh nói với cô làm cái gì?
Đình Trung cũng đưa mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn, tuy rằng vừa giờ Lệ Đình Tuấn có hung dữ với cậu bé, nhưng mà ba cũng rất đáng thương.

“Vậy đợi một lúc nữa để ba cùng ngôi vòng đu quay với chúng ta, có được không mẹ?” Cậu bé bám lấy Kiều Phương Hạ và cẩn thận cầu tình hộ Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ không kìm được nhăn mày lại.

Đột nhiên cô có chút nghi ngờ có phải hai ba con nhà Lệ Đình Tuấn và Đình Trung đang cấu kết lại cố tình kẻ tung người hứng hay không..

 
Chương 616





Nhưng mà vừa nãy Đình Trung khóc lóc tội nghiệp như thế, nước mắt chảy ròng ròng thế kia chắc không thể là giả đi?
Cô và Đình Trung nhìn nhau một hồi, thấy Đình Trung lại sắp khóc, lập tức bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, vậy thì đi cùng nhau.

Lúc thả pháo hoa, nhiệt độ trong đêm đột ngột giảm mạnh, một cơn gió mát lạnh thổi qua, khiến cho người ta không nhịn được mà run bần bật.

Thả pháo hoa xong là đã hơn mười một giờ đêm, mọi người xung quanh đều trở về, Đình Trung nằm trong lồng ngực Lệ Đình Tuấn mắt cậu bé lim dim buồn ngủ, nhưng vẫn kiên quyết đòi ngồi bánh xe đu quay bằng được.

“Ba nói muốn ngồi bánh xe đu quay, là ba nói..” Đình Trung buồn ngủ đến mức không còn tỉnh táo, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lệ Đình Tuấn lập tức lấy khăn quàng cổ đắp lên cái đầu nhỏ của cậu bé để cho cậu không nói nữa.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đình Trung, nhỏ giọng nói: “Thằng bé chưa từng được ngồi bánh xe đu quay, chúng ta đã đồng ý với con thì dẫn nó đi anh”
Lệ Đình Tuấn không đáp lại mà nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang lạnh đến mức đỏ ửng mũi, lập tức dặn Vô Nhật Huy đi ra xe lấy áo khoác của anh lại đây.

Kiều Phương Hạ ngồi xuống một bên ghế trên khoang, Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung ngồi ở một bên khác.

Mấy phút sau, không đợi Vô Nhật Huy cầm áo quay lại thì Đình Trung đã ngủ say.


Lệ Đình Tuấn khẽ lay Đình Trung mấy lần, nhưng Đình Trung cũng không tỉnh.

“Trước tiên là đưa thằng bé về khách sạn.

Anh khế tay ôm ddt vào trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên về thôi, muộn rồi.

Kiều Phương Hạ nói với Lệ Đình Tuấn.

Vừa dứt lời, cô định đứng dậy.

Thì Lệ Đình Tuấn duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, nói với cô rằng: “Đợi một chút, anh có lời muốn nói với em”
Kiều Phương Hạ chỉ do dự một chút, bánh xe đu quay đã bắt đầu rung lắc.

Vô Nhật Huy đứng bên ngoài lập tức nhanh nhẹn đóng cửa cho bọ, để lại Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn ở bên trong.

Bây giờ Kiều Phương Hạ có muốn xuống cũng không được.


Cô liếc Lệ Đình Tuấn một cái, lại ngồi xuống chỗ cũ.

Hai người im lặng vài giây, Lệ Đình Tuấn nhặt chiếc áo Vô Nhật Huy để bên cạnh khoác lên người Kiều Phương
Hạ, ôm cả người vào áo vào trong lòng mình.

Kiều Phương Hạ đổ nhào vào người anh, lập tức giơ tay chống lại giữa hai người, duy trì khoảng cách.

“Trên người em có chỗ nào là anh không chạm vào?”
Lệ Đình Tuấn vừa giúp cô cài cúc vừa nhỏ giọng thản nhiên nói.

Mặc dù nói thế nhưng Kiều Phương Hạ vẫn không bỏ tay xuống.

Lệ Đình Tuấn biết mình sai, nhưng mà anh có nói thì Kiều Phương Hạ cũng không bằng lòng lắng nghe.

Tự mình là sai thì cũng chỉ có tự mình gánh lấy hậu quả, ngoại trừ đợi cô nguôi giận, anh cũng không còn cách nào khác.

Anh giúp Kiều Phương Hạ mặc áo cẩn thận, lập tức mở cúc áo khoác của mình ra, nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng của cô đưa vào trong lòng mình sưởi ấm.

Kiều Phương Hạ bị ép dựa vào người anh, theo phản xạ hơi rụt lại về sau, Lệ Đình Tuấn lại càng tăng thêm sức lực giữ cô thật chặt, bắt cô phải để tay ở phần bụng của anh.

Hai người giằng co một hồi..

 
Chương 617





Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Đêm hôm đó anh bị bỏ thuốc, khi thuốc bắt đầu phát tác thì đụng phải Kiều Diệp Ngọc, lúc ấy cô ta nhìn thấy anh khác lạ, ngồi trong xe của anh cởi quần áo cầu xin anh chạm vào cô ta.”
Kiều Phương Hạ dựa vào người Lệ Đình Tuấn, cơ thể có chút cứng ngắc.

Anh đang nhắc lại đêm đầu tiên của hai người.

“Lúc đó anh nhịn được, tự tay mặc lại quần áo cho cô ta, sau đó đuổi cô ta xuống xe, anh định trở về tìm em.

“Sau khi anh để cô ta xuống xe, vừa vặn đúng lúc gặp phải kẻ thù, Kiều Diệp Ngọc thay anh chặn lại cửa, đỡ hộ anh một nhát dao kia, một nhát dao ấy suýt chút nữa thì đâm vào thận của cô ta.

“Sau đó anh chở cô ta đến bệnh viện, cô ta vừa nôn ra máu vừa cầu xin anh đừng đi, cô ta nói cô ta sợ chết, nhưng mà sai khi cô ta vào phòng phẫu thuật, anh lại lập tức quay về tìm em, anh lo lắng em xảy ra chuyện, trong nhà không có ai, anh lo lắng kẻ thù sẽ bắt được em”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại không lên tiếng.

Cho dù mấy năm trước, đêm đó nếu Lệ Đình Tuấn không cưỡng ép cô, thì sớm muộn cũng có ngày cô trao thân cho anh.


Kiều Phương Hạ không thể phủ nhận điều này.

Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên dừng một chút, lại không nhịn được mà thở dài, anh than thở: “Đây là anh nợ Kiều Diệp Ngọc, anh không thể không trả cô ta”
Đây là lần anh vì Kiều Phương Hạ mà nợ ân tình của
Kiều Diệp Ngọc.

“Nhưng em, là người phụ nữ cho dù anh có đánh đổi tất cả tính mạng cũng muốn có được.” Anh tiếp tục thủ thỉ bên tại cô.

Anh thích Kiều Phương Hạ nhiều như thế nào, dùng ngôn ngữ cũng không thể diễn tả hết.

Điều duy nhất anh mong muốn đó chính là Kiều Phương Hạ có thể bầu bạn bên anh, cùng nhìn Đình Trung trưởng thành.

Tất cả nguyện vọng của anh đó chính là có thể ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, và Đình Trung có thể bình an trưởng thành.

Cho nên anh mới đặt cho con trai một cái tên ở nhà đó chính là Lệ Tương Kiều.


Mỗi một lần gọi tên con trai, sẽ để anh càng khắc sâu hơn trách nhiệm của bản thân, anh nên làm gì và sẽ làm gì.

Hận đi cùng với yêu, nó đã sớm tan cốt tủy của anh từ lâu.

Anh nắm lấy cổ tay Kiều Phương Hạ, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục thủ thỉ với cô: “Kiều Phương Hạ, anh sai rồi, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng mà em đừng xa lánh anh”
Ngừng một chút, anh tiếp tục nói: “Nếu như em không đủ quý mến Đình Trung, chúng ta lại tiếp tục sinh một đứa
Nếu như Đình Trung làm cho cô nhớ lại những quá khứ không vui kia, vậy thì họ sẽ sinh thêm một đứa, để đứa bé thứ hai sẽ bù đắp lại những tiếc nuối giữa hai người.

“Có được không?”
Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, trong ánh mắt anh thậm chí còn xen lẫn một chút năn nỉ cầu xin.

“Cho anh một cơ hội bù đắp quá khứ được không?” Kiều Phương Hạ lắng nghe anh thổ lộ, từ đầu đến cuối cô vẫn không nói chuyện.

Cô lẳng lặng nhìn vào mắt Lệ Đình Tuấn, cách đó không xa có mấy người lại đang thả pháo hoa, từng tia lửa lấp lánh trong ánh mắt anh, giống như là chính ánh mắt anh đang nói chuyện chứ không phải anh nữa.

Đây là lần thứ hai trong đêm này anh hỏi cô câu này.

Sợi dây nào đó đang thắt chặt trái tim Kiều Phương Hạ bởi vì lời khẩn cầu của anh mà có chút lay động..

 
Chương 618





Bàn tay đang ôm eo cô của Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên loạt xoạt vài tiếng, lấy từ trong túi áo khoác cô đang mặc ra một món đồ gì đó, nhẹ nhàng đặt vào tay Kiều Phương На.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh một chút, hình như đó là một cái hộp.

Cô rũ mắt nhìn xuống, dựa vào ánh đèn lờ mờ trong khoang đu quay nhìn rõ đồ vật trong tay mình, đó là một chiếc hộp tinh xảo làm bằng thủy tinh.

Trong hộp có một bông hoa hồng đang nở rộ, bên trên hoa hồng là một chiếc nhẫn kim cương.

Viên đá quý trên đỉnh là viên kim cương Golconda mà anh đấu giá thắng, qua một lần mài dũa điêu khắc, nó đã nhỏ hơn trước một chút, nhưng mà chất lượng càng cao quý xinh đẹp hơn, cho dù là ở một nơi thiếu ánh sáng như này vẫn tỏa ra vàng sáng chói lóa.

Cùng lúc đó, bọn họ ngồi trong khoang ghế, lên đến đỉnh cao nhất.

Trong giây phút ấy, bên kia bờ sông bỗng vang lên những tiếng pháo hoa nổ liên tiếp nhau.


Kiều Phương Hạ theo phản xạ quay qua nhìn.

Pháo hoa lúc 0 giờ 0 phút đã nở rộ đúng giờ trong không trung.

Giống như giải ngân hà rực rỡ thần bí, đang ở ngay bên cạnh Kiều Phương Hạ, có thể thò tay chạm đến.

Pkh giật mình kêu lên, trái tim đập rộn ràng, kinh ngạc nhìn những đốm sao nhỏ không ngừng rơi xuống tấm chắn.

Thế giới giống như chỉ còn lại cô và Lệ Đình Tuấn, đu quay dừng lại tại điểm cao nhất.

“Chúc mừng năm mới!” Cách đó 10km, trong thành phố Hạ Du, kiến trúc biểu tượng của thành phố rung lên tiếng chuông đầu tiên của năm mới, văng vắng bên tai hai người, lại bị tiếng pháo hoa đè xuống.

Bàn tay ấm áp của Lệ Đình Tuấn nằm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi của mình, anh cúi đầu khế hôn lên trán cô.

Anh mở hộp thủy tinh, lấy ra chiếc nhẫn kim cương bên trong, một tay giơ nhẫn kim cương đến trước mặt Kiều Phương Hạ, chầm chậm khẽ hỏi: “Lần này đồng ý với anh, có được không?”

Lệ Đình Tuấn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

“Anh hứa với em, anh sẽ thay đổi” Anh tiếp tục nói với cô: “Chỉ cần em đồng ý cho anh thêm thời gian, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh”
Bất kể là công tác chuẩn bị trước đó không được thuận lợi, thật chí còn có một chút thất bại, nhưng mà Kiều Phương Hạ vẫn ngồi cùng anh trên bánh xe đu quay.

“Nếu như em không đồng ý, vậy thì anh vẫn luôn cầu hôn em”
Kiều Phương Hạ nhìn vào ánh mắt anh.

Một lúc lâu sau, cô lại rời mắt nhìn xuống chiếc nhẫn anh đích thân mua, tự mình thiết kế và tham gia hoàn thành công việc chế tạo.

Chính vào lúc này, Lệ Đình Tuấn phát hiện ra điện thoại di động của Kiều Phương Hạ vẫn luôn rung.

Tiếng pháo hoa dần thưa, cũng yên tĩnh hơn một chút, Kiều Phương Hạ cũng nhận ra điện thoại cô đang rung chuông.

Hai người cùng lúc nhìn về phía túi áo bên trái của cô.

Lệ Đình Tuấn vẫn còn đợi cô gật đầu đồng ý, giúp cô đeo nhẫn vào ngón tay.

Kiều Phương Hạ trầm mặc một lát, kiên trì rút tay từ trong lòng Lê Đình Tuấn về..

 
Chương 619





“Kiều Phương Hạ!” Anh hơi nhíu mày, gọi tên cô.

Giọng nói anh khàn khàn, phảng phất như là đang cầu xin.

Kiều Phương Hạ cầm lấy điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn anh, giằng co với anh
Cô thực sự chưa nghĩ đến chuyện có nên chấp nhận lời cầu hôn của Lệ Đình Tuấn hay không.

Trước khi đến doanh trại mùa đông, trong đầu cô đã tính toán trước tương lai của mình, kế hoạch và những dự định trong tương lai của cô không có Lệ Đình Tuấn.

Khúc mắc giữa hai người, tuyệt đối không phải chỉ cần cầu hôn mấy lần là có thể giải quyết.

“Lệ Đình Tuấn, hôm nay không được.” Một lúc lâu sau cô mới kiên định trả lời anh.

Cô biết câu này của cô sẽ làm anh tức giận, nhưng mà cô không quan tâm sau khi cô từ chối thì sẽ gặp phải hậu quả gì, không được là không được.


Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn cô, anh không đáp lại.

Cả đời này, đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn cảm thấy rất bất lực, rất khó chịu, rất tức giận, nhưng càng nhiều hơn nữa là đau lòng.

Kiều Phương Hạ đứng trước mặt anh, rõ ràng anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của cô, hơi thở của cô, nhưng lại không thể giữ chặt cô.

Điện thoại trong túi áo vẫn liên tục rung chuông.

Kiều Phương Hạ nhìn sang bên cạnh, cô ngắm nhìn những chùm pháo hoa nở rộ bên ngài khung cửa kính, móc điện thoại ra nghe.

“Đừng nghe máy!” Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ nắm lấy tay cô, dùng lực mạnh đến nỗi đầu ngón tay anh đều trắng bech.

Giác quan thứ sáu của anh nói cho anh biết, cú điện thoại này của Kiều Phương Hạ là của người kia gọi đến.

Kiều Phương Hạ để mặc anh giữ lấy tay mình, cô im lặng một hồi, bèn bình tỉnh nói: “Một phút trước, anh còn nói anh sẽ thay đổi.


“Anh có thể uy hiếp tôi cả một đời, không cho phép tôi được liên lạc với bất kỳ ai ngoài anh sao?”
“Ví dụ như anh không làm được, vậy thì buông tay ra đi.

Bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ gọi lại cho người ta.

Nói xong, cô gỡ từng ngón tay của anh ra, trực tiếp ấn nghe điện thoại ngay trước mặt anh.

“Alo?” Cô khẽ nói vào điện thoại.

“Phương Hạ! Đừng nhận lời anh ta!” Giọng nói của đầu dây bên kia lập tức truyền đến, là giọng của King: “Cho dù thế nào cũng đừng đồng ý! Nếu không em nhất định sẽ hối hận!”.

Truyện Ngôn Tình
Kiều Phương Hạ lặng nhìn Lệ Đình Tuấn đứng trước mặt.

Mặc dù tiếng pháo hoa bên ngoài rất ầm ĩ, nhưng cô cảm thấy, chắc chắn anh đã nghe thấy lời của King.

Một lát sau, cô lại nhẹ nhàng hỏi lại King: “Vì sao?”
“Anh hỏi em, từ trước đến giờ anh đã làm chuyện gì khiến em bị tổn thương hay không?” Giọng nói của King vô cùng nóng nảy, anh ta trầm giọng hỏi cô.

“Em hãy nghe lời của anh đi! Đừng đồng ý với anh ta!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom