Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 580





Kiều Phương Hạ để chúng chơi đùa ở khu vui chơi trẻ em một lúc, chờ tới khi chơi đủ vui vẻ rồi thì mới tiếp tục lên đường.

Lái xe đến đó lại tốn thêm hai ba tiếng đồng hồ, khi tới nơi thì trời đã nhá nhem tối.

Hai đứa bé trên xe cũng đã thiếp đi từ đoạn nửa đường, Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn bọn trẻ vài lần rồi khẽ nói với người bảo vệ trước mặt mình: “Anh ôm Đình Trung, tôi ôm Mạn Phi đi vào “
“Ba mẹ của Mạn Phi đã đến rồi” Cô giáo tới đón hai đứa bé ở ngoài cửa xe, chỉ vào chỗ đăng ký cách đó không xa, nói với Kiều Phương Hạ: “Chờ một chút, để ba mẹ của Mạn Phi tới ôm bé”
Kiều Phương Hạ theo bản năng liếc nhìn theo hướng mà giáo viên chỉ vào.

Nhìn thoáng qua một lần, lập tức ngây ngẩn cả người.

Có một người đàn ông cao lớn đứng trước cái bàn đặt ở chỗ đăng ký, hai tay bỏ trong túi quần, không quá để tâm mà nói chuyện với cô giáo xinh đẹp trước mặt mình.

Trên gương mặt mang nụ cười vô lại, trông có vẻ như là một tên đàn ông cặn bã Người đàn ông nọ nói đôi câu, hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình chăm chấm, bèn quay đầu ngó sang.


Khoảnh khắc đối diện với tâm mắt của Kiều Phương Hạ, anh ta cũng sững sờ.

Ngay sau đó, anh ta mang vẻ mặt kinh ngạc, xoay người lại và sải bước đi về phía họ.

Tiếng nói chuyện của mọi người đã đánh thức Mạn Phi, Mạn Phi dụi dụi mất, vẫn đang buồn ngủ mà nhìn ra bên ngoài xe, sửng sốt kêu lên một tiếng: “Chú ơi…”
Hứa Phi Phàm rảo bước tới, liếc qua Kiều Phương Hạ và Đình Trung.

.

ngôn tình hoàn
Kiều Phương Hạ nhướng mày nhìn anh ta.


“Đừng hiểu lầm tôi, đây là nhóc con của anh trai tôi, họ không rảnh nên bảo tôi đến đây” Hứa Phi Phàm bế Mạn Phi ra khỏi xe, cau mày thì thầm với Kiều Phương Hạ.

Dứt lời, anh ta lại quay sang nhìn Đình Trung, cất tiếng hỏi một cách khó chịu: “Ba của cháu ở đâu? Tại sao không phải là ba của cháu tới đây?”
Đình Trung cũng vừa mới tỉnh dậy, nhìn cái chú mặt thối đứng trước mặt mình, cậu bé không nhịn được mà nhăn nhó mặt mày, “Hừ” một tiếng rồi xoay lại leo lên người Kiều Phương Hạ, chẳng thèm để ý anh ta.

Đình Trung vẫn luôn rất hiểu chuyện, ăn nói cực kỳ dễ thương, không biết sao hôm nay lại như thế này.

Kiều Phương Hạ cụp mắt nhìn xuống Đình Trung, nói: “Gọi chú đi, đây là chú của Mạn Phi”
“Không đâu” Đình Trung bĩu môi, cứng nhắc trả lời.

“Đình Trung, chú của tớ rất tốt bụng” Mạn Phi lập tức sốt ruột, nói với Đình Trung.

“Hừ” Đình Trung kiêu ngạo quay cái đầu nhỏ của mình sang một bên, thậm chí đến cả Mạn Phi cũng không thèm đếm xỉa tới nữa.

Đình Trung biết rõ ông chú này chính là cái chú xấu xa đã đưa Kiều Phương Hạ rời khỏi đám tang vào ngày hôm đó.

Kiều Phương Hạ cũng không biết Đình Trung cự nự cái gì, có vẻ cậu bé rất không thích Hứa Phi Phàm..

 
Chương 581





“Chắc là hờn dỗi vì bị gọi dậy…” Cô nghĩ một lát, giải thích với Hứa Phi Phàm một câu.

“Tính tình y như ba nó, ai chiều nối thằng nhóc xấu tính như nó chứ: Hứa Phi Phàm xì một tiếng.

Sau đó anh ta dặn dò cháu trai nhỏ trong lòng mình: “Mạn Phi ngoan nha, sau này chúng ta không chơi với cậu nhóc kia nữa.

Cháu hiền quá, dễ bị bắt nạt!”
Tính Mạn Phi giống chị dâu cả, ngoan cực kỳ, cũng không bị chiều hư.

So với thäng nhóc Lệ Đình Trung nhà Lệ Đình Tuấn thì cháu trai mình đúng là thiên thần bé nhỏ mà.

Hứa Phi Phàm nói xong, ôm Mạn Phi xoay người rời đi.

Kiều Phương Hạ ôm Đình Trung đến chỗ đăng ký ghi tên, thấy bé còn đang nhìn chằm chằm bóng Hứa Phi Phàm và Mạn Phi ở phía xa thì buông bút nhẹ nhàng hỏi: “Con không thích chú của Mạn Phi à?”

*Không thích” Đình Trung không cần nghĩ ngợi mà đáp luôn, gương mặt hiện rõ vẻ không vui.

Đình Trung cảm thấy chú này không phải người tốt, sinh ra phản xạ phòng bị với đối phương.

Kiều Phương Hạ nắm tay Đình Trung ra sảnh khách sạn, Hứa Phi Phàm đã đợi sẵn ở chỗ các vị phụ huynh làm thủ tục xong, đang ôm Mạn Phi ngồi trên ghế nghỉ trêu đùa.

Tính Hứa Phi Phàm rất qua quýt, hiếm ai lần đầu gặp mặt mà thích người này, chỉ có ở cạnh lâu mới hiểu tuy miệng anh ta chẳng ra gì nhưng tính tình không xấu.

Thấy Kiều Phương Hạ đi qua, anh ta ngước nhìn cô cười nói: “Cô nói xem có phải cô rất có duyên với ông anh này không? Ở đây cũng có thể đụng phải.”
Kiều Phương Hạ còn chưa đáp lại, Đình Trung đứng cạnh đã tức giận nói: “Chú không phải anh của mẹ!”
Hứa Phi Phàm nhìn Đình Trung: “Chú lớn hơn mẹ cháu, sao lại không phải là anh của cô ấy? Tính như thế thì cháu còn phải gọi chú là bác mới đúng!”
Hứa Phi Phàm cố tình báo thù chuyện lân trước bị Lệ Đình Tuấn sỉ nhục trước cửa Hoàng Gia, lần này anh ta sỉ nhục con trai Lệ Đình Tuấn cũng thế.

Tục ngữ nói rồi, ba nợ thì con trả mà.


“Nào, gọi bác đi!” Anh ta cười khì giục Đình Trung.

Kiều Phương Hạ thấy Hứa Phi Phàm tranh cãi với một đứa bé ba tuổi còn tích cực như thế thì câm nín, lườm anh ta một cái: “Anh mặt dày quá đấy!”
Đình Trung không gọi, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng, bỗng xoay.

người ôm lấy đùi Kiều Phương Hạ, mắt rưng rưng: “Mẹ…”
Kiều Phương Hạ cúi xuống bế bé lên, nhỏ giọng nói với Hứa Phi Phàm: “Anh xong chưa? Đừng chọc thẳng bé.

Chọc khóc cho anh dỗ nhé?”
Hứa Phi Phàm vui sướng nhìn Đình Trung, thãng nhãi này trông không giống đứa trẻ tốt gì cả, là một khuôn với Lệ Đình Tuấn khắc ra.

Kiều Phương Hạ nhận phòng của mình, dẫn Đình Trung đi lên, sau đó phát hiện Hứa Phi Phàm dựa vào cánh cửa ngay cạnh phòng mình nhìn cô và Đình Trung.

“Cô ở phòng này à?” Anh ta nhìn thẻ phòng của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cũng xác nhận lại, đúng là phòng cạnh Hứa Phi Phàm.

“Tối nay ngắm sao tâm sự nhé?” Hứa Phi Phàm hỏi Kiều Phương Hạ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đình Trung..

 
Chương 582


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Gương mặt nhỏ nhắn của Đình Trung lập tức đỏ bừng lên, ôm lấy chân Kiều Phương Hạ.

Từ nhỏ Lệ Đình Tuấn đã dạy bé không được đến quá gần các bé gái, không được vén váy các bé gái, không được chỉ chơi với bé gái, như thế gọi là lưu manh.

Cho nên Đình Trung tương đối hiểu chuyện.

Hứa Phi Phàm muốn cùng Kiều Phương Hạ ngầm sao nói chuyện chẳng phải tương đương với muốn cướp Kiều Phương Hạ từ Lệ Đình Tuấn hay sao?
“Thà anh đi hỏi cô giáo xinh đẹp vừa rồi còn thực tế hơn đấy!” Kiều Phương Hạ bình tĩnh đáp.

“Ngày xưa lúc ở căn cứ chúng mình cũng từng ngắm sao cùng nhau rồi cơ mà!” Hứa Phi Phàm cười đến không biết xấu hổ.

Nếu huấn luyện ban đêm cũng gọi là cùng ngắm sao, nếu đánh Hứa Phi Phàm nằm bò trên đất không gượng dậy nổi cũng tính là cùng ngắm sao thì Kiều Phương Hạ thừa nhận có ngắm sao với anh ta rồi.


Hai người đối mắt với nhau, Hứa Phi Phàm ngượng ngùng xoa chóp mũi, xoay người về phòng xem hoạt hình với cháu trai mình.

Kiều Phương Hạ vào phòng, mở tivi lên, lại phát hiện tivi ở trên núi không kết nối mạng.

Cô đành đưa di động của mình cho Đình Trung “Ngoan, con ngồi xem hoạt hình một lúc nhé, mẹ đi dọn dẹp quần áo.”
Đình Trung thấy trên di động đã mở sẵn ‘Chú heo Peppa’ thì ngoan ngoãn gật đầu, cầm máy đến sô pha ngồi xem hoạt hình.

Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn con một cái mới xách vali của mình và Đình Trung vào trong phòng ngủ, xếp đặt gọn gàng.

Trong vali nhỏ của Đình Trung có hai chiếc bàn chải đánh răng, hai cái khăn rửa mặt, một lớn một nhỏ.


[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Đình Trung vui vẻ chạy đến cạnh Kiều Phương Hạ, cô gấp khăn mùi soa mới đút vào túi cậu bé, giúp cậu bé đội một chiếc mũ có thể bảo vệ tai, lại đeo thêm khăn quàng cổ..

Bỗng… Đình Trung hôn ‘chụt’ lên má cô một cái, cười tủm tỉm nói: “Đình Trung thích mẹ lắm!”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười đầy dịu dàng “Mẹ cũng thích Đình Trung!”
“Mẹ cũng thích ba nhé.” Đình Trung nghĩ một lát rồi nói.

Lần này Kiều Phương Hạ không phụ họa cậu bé.

Khó có thể nói cô có thích Lệ Đình Tuấn hay không.

Đình Trung bỗng cảm thấy lần này Lệ Đình Tuấn phải trắc trở làm mới dò dành được Kiều Phương Hạ
Hai người chuẩn bị xong, ra khỏi phòng rồi mà chú cháu Hứa Phi Phàm ở phòng bên cạnh còn lề mề chưa ra tới.

Đình Trung thò đầu qua gọi: “Mạn Phil Mạn Phi đáp lại rồi chạy ra, đôi giày dưới chân đi trái chiều..

 
Chương 583





Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày lại, nhìn Mạn Phi từ trên xuống dưới.

Không đội mũ, không đeo khăn cổ, khăn mùi soa vẫn là chiếc từ buổi chiều… Sao ba mẹ Mạn Phi lại an tâm giao con vào tay một người không đáng tin cậy như Hứa Phi Phàm vậy chứ?
Cô rút khăn mùi xoa của Mạn Phi ra ném vào phòng chú cháu họ, giúp Mạn Phi đổi lại giày cho đúng, sau đó nhìn Hứa Phi Phàm đang cắm mặt vào di động đi ra: “Anh có lạnh không?”
“Bình thường.” Hứa Phi Phàm biết tối nay ăn cơm dã ngoại, cho nên có khoác thêm một chiếc áo khoác lót lông.

“Vậy anh cảm thấy trẻ con có lạnh không?” Kiều Phương Hạ tiếp tục nghiêm túc hỏi.

Hứa Phi Phàm rũ mắt nhìn cháu trai ăn mặc phong phanh nhà mình: “..”
Sau đó anh ta nắm cổ áo Mạn Phi quay về phòng.

Hai phút sau, anh ta đổi cho Mạn Phi một chiếc áo bông, mặt dày nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi cũng không biết phải mang gì cho Mạn Phi, dù sao cái gì cần mang cô đều mang, đến lúc ấy hỏi mượn cô là được.”
“Nhà quê!” Đình Trung cười khẩy.


Hứa Phi Phàm không nhịn được cau mày: “Nhãi con miệng còn hội sữa vừa nói cái gì đấy?”
“Chú cố tình tìm cớ thân mật với mẹ cháu!” Đình Trung ngửa đầu, nghiêm trang đáp lại anh ta.

Hứa Phi Phàm lập tức giơ nắm đấm về phía Đình Trung: “Tên nhóc đáng ghét như cậu thì biết cái quái gì chứ!”.

Truyện Khác
“Thằng bé nói cũng không sai.” Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại bên cạnh mình, nghiêm túc trả lời.

Nói xong, cô bế Đình Trung rời đi trước.

Hứa Phi Phàm ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng của hai người họ, lần đầu tiên trong đời Hứa Phi Phàm bị một đứa trẻ ba tuổi cười nhạo.


Trước đó bị ba thằng nhóc sỉ nhục thì không nói, nhưng đến giờ, khi anh ta cãi cọ với con của người ta mà cũng thua là sao!
Anh ta cúi đầu liếc nhìn đứa cháu trai vô tội của mình, cháu trai ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh ta.

“Lệ Đình Trung có gì tốt chứ? Tại sao cháu lại chơi với thằng nhóc đó?” Hứa Phi Phàm không có chỗ để trút giận, đành giận dữ hỏi cháu mình.

Mạn Phi không để ý tới Hứa Phi Phàm, xoay người bước đội chân ngắn đuổi theo hướng của Kiều Phương Hạ và Đình Trung.

“Đúng là gần mực thì đen mà!” Hứa Phi Phàm lại tức giận lầm bầm.

Tổ chức nấu cơm dã ngoại ở một khu rừng cách khách sạn không xa, nhà trẻ vì để tăng sự ăn ý và khả năng hợp tác giữa trẻ và phụ huynh, nên đã sắp xếp tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời.

Kiều Phương Hạ và một nhóm phụ huynh dẫn lũ trẻ đi tới bên cạnh giáo viên, giáo viên đang điểm danh từng người một, tiến hành tập hợp lần đầu tiên,
Đến lượt Lệ Đình Trung, tất cả các bạn nhỏ đều nhìn về phía Đình Trung và Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ thấy bọn trẻ đều nhìn về phía mình, lịch sự đứng vào hàng, có chút khó hiểu.

“Lệ Đình Trung không hề nói dối… Cô nghe thấy có một bé gái ở gần đó đang nhỏ giọng nói, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình chăm chăm..

 
Chương 584





Kiều Phương Hạ cho rằng lại có chuyện giống như trước đây, mọi người đều nghĩ rằng Đình Trung không có mę.

Cô cảm thấy có chút đau lòng, suy nghĩ một lúc, cô bế Đình Trung lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Lệ Đình Trung.

Vẻ mặt Đình Trung tỏ ra tự mãn, cậu bé ôm cổ Kiều Phương Hạ, chỉ còn thiếu việc viết lên mặt dòng chữ: “Nhìn đi, mẹ của mình vô cùng xinh đẹp đấy!
Cùng lúc đó mấy người phía bên kia cũng chỉ vào phía đường lớn cách đó không xa có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy qua.

Bởi vì đường trong thị trấn cổ là đường nát đá, tất cả ô tô đều không được phép đi vào, tất cả đều phải đậu xe ở bên ngoài, Kiều Phương Hạ nhíu mày nhìn mấy chiếc xe kia.

Máy chiếc xe G cỡ lớn đi theo sau, trông giống như xe về sĩ.

Tất cả đều cùng một màu đen sang trọng, nhìn dáng vẻ đó có lẽ tới để bàn chuyện làm ăn.

Sau lần trước suýt chút nữa bị giết, nhóm người kia cũng lái xe G cỡ lớn.


Kiều Phương Hạ nhìn đoàn xe G cỡ lớn kia lại cảm thấy ám ảnh.

Cô cụp mắt, liếc nhìn chiếc còi màu bạc trên cổ mình, chắc chắn rằng mình không quên mang theo nó mới có thể yên tâm.

Hứa Phi Phàm không nhanh không chậm đi ra cuối cùng, dọc theo vỉa hè liếc về hưởng những chiếc xe vừa khuất.

Điểm danh mãi không thấy người đầu, giáo viên hỏi lại một lần nữa, Hứa Phi Phàm mới giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Tới rồi, ở đây.”
Kiều Phương Hạ nghi ngờ Hứa Phi Phàm đang cố tình thu hút sự chú ý cô giáo xinh đẹp kia, dù đã có bạn gái rồi đi nữa thì chó vẫn không thể sửa được thói quen ăn phân mà.

Sau khi đảm bảo rằng tất cả mọi người đều đã ở đây, cô giáo mới bắt đầu nói về những điều cần lưu ý cho việc nấu cơm dã ngoại.

Hứa Phi Phàm đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, đứng yên, lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn xuống, không biết đang bận rộn cái gì nữa.

Đình Trung và Mạn Phi cùng tiến tới, ngồi xổm phía sau, buồn chán vùi đầu vào nghịch bùn.


“Anh có thể nghiêm túc nghe cô giáo nói được không?” Kiều Phương Hạ liếc nhìn điện thoại của Hứa Phi Phàm, nhỏ giọng hỏi.

“Cô nghe là được rồi không phải sao?” Hứa Phi Phàm thản nhiên đáp.

Dứt lời anh ta lại tiến lại gần Kiều Phương Hạ hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Lần trước sau khi kết thúc, các kiến nghị tối ưu hóa về trò chơi sau mà cô đưa ra đã được mấy lão già ở công ty kia chấp nhận rồi, nói là muốn gặp cô.”
Kiều Phương Hạ không hề quan tâm đáp lại: “Tôi không muốn gặp lại bọn họ nữa đâu.

Những năm trước Kiều Phương Hạ vì muốn rèn luyện tốc độ của bản thân mà đã tạo ra một mật mã trò chơi parkour đơn giản, sau khi luyện tập mọi người trong tổ chức đều cảm thấy thú vị, Kiều Phương Hạ lập tức tìm một hình ảnh động được tinh chỉnh, đăng ký dưới tên công ty mà của Hứa Phi Phàm và bạn bè anh ta cùng mở, tùy ý đăng ký trên mạng để mọi người trong tổ chức có thể dễ dàng mở khóa đào tạo.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Không ngờ cái này vừa được tung ra đã trở nên bùng nổ, nổi bật toàn thế giới trong một thời gian ngắn, rất được ưa chuộng
Hứa Phi Phàm và bạn bè của anh ta nhờ đó đã ăn chia được khá nhiều, kiếm được không ít tiền lãi.

Kiều Phương Hạ nhận được một ít tiền sau đó không xen vào nữa.

Công ty Hứa Phi Phàm và những người bạn của anh ta chuyên sản xuất những loại trò chơi kiểu này, vốn dĩ không quá nổi bật nhưng vì trò chơi nhỏ này mà danh tiếng được nâng cao, nhanh chóng đứng đầu trong danh sách những công ty mới phát triển trò chơi trong nước, khi công ty lớn mạnh rồi lập tức để cho Kiều Phương Hạ dùng tên giả để ghi danh vào người lập kế hoạch chính của trò chơi..

 
Chương 585


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Mãi cho tới bây giờ, những người trong công ty vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của người lập kế hoạch trò chơi nổi tiếng này, tên giả của Kiều Phương Hạ là Seven.

Hứa Phi Phàm biết rõ cô rất ngại phiền phức, suy nghĩ một chút, nói: “Là bởi vì mấy lão già trong hội đồng quản trị kia gần đây đã được tài trợ rất một khoản lớn.

Yêu cầu của nhà tài trợ rất khắt khe, chỉ đích danh người đã thành lập toàn bộ kế hoạch đến để bàn bạc.”
“Không phải hai trò chơi mà công ty sản xuất gần đây đã nâng cấp lên phiên bản cũ rồi sao? Tên kế hoạch cũng giống nhau, thứ phát triển mới chính là thêm số hai ở sau tên, công ty của các anh không có ai nói được không có ai làm được hay sao?” Kiều Phương Hạ cau mày.

“Bên phía nhà tài trợ có thể đã nhìn thấy cô ở trên mạng rồi.


Cho nên cô nhất định phải tự mình tới đó” Hứa Phi Phàm ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói.

Kiều Phương Hạ lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ viết mã thôi.”
“Trời ơi, có thể viết mã thiết kế được một trò chơi hay như vậy cô nói xem làm gì có ai không tò mò chứ?” Hứa Phi Phàm hỏi ngược lại, nói: “Còn nữa, Từ Xán Dương nghe nói tôi ở đây có thể cũng muốn tới.”
Từ Xán Dương chính là người bạn cùng mở công ty với Hứa Phi Phàm, Kiều Phương Hạ đã từng gặp qua người đó hai lần.

“Anh ta có biết tôi ở đây không?” Kiều Phương Hạ hơi sững người, hỏi ngược lại.

“Biết.” Hứa Phi Phàm có chút sợ hãi, nhỏ giọng đáp.


Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta lại nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, có lẽ cậu ấy chỉ muốn tới khuyên cô đi gặp bên đầu tư một lần thôi.”
Từ Xán Dương và Hứa Phi Phầm là bạn bằng tuổi, điều kiện gia đình cũng không tệ, cũng thích game giống Hứa Phi Phàm, hai người quen nhau cũng nhờ có game.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ có hơi đau đầu.

Không phải vì Từ Xán Dương cứ quấn lấy người khác như thế nào, mà vì Kiều Phương Hạ không muốn để cho một người đàn ông cô không thích cứ ôm ảo tưởng như vậy.

Sau khi Từ Xán Dương biết cô về nước, đã từng hẹn cô một lần, lúc đó cô đã từ chối rồi.

Hai người quay lại nhìn nhau vài lần, Hứa Phi Phàm nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói với cậu ấy là cô không thích cậu ấy rồi, hơn nữa cậu ấy cũng không xứng với cô, chỉ là do tôi vẫn không biết làm thế nào khi mà cậu ấy vẫn từ bỏ ý định của mình.”
Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó anh ta nhượng bộ, nói tiếp: “Dù sao cũng có tôi ở đây rồi, hai người cũng không phải là đơn độc đi gặp mặt nhau, coi như là đến để bàn công việc, có được không?”.

 
Chương 586





Kiều Phương Hạ cau mày nhưng cũng không lên tiếng.

Đình Trung ngẩng đầu, thằng bé ngước nhìn hai người trước mặt mình đang ghé sát tai nói chuyện.

Sau đó thằng bé móc điện thoại mà Kiều Phương Hạ đang đút trong túi áo của mình ra, nhanh nhẹn nhập mật mã bảo mật của Kiều Phương Hạ vào điện thoại.

Đình Trung vội chụp lấy bức ảnh hai người bọn họ đang nói chuyện thì thầm, rồi gửi bức ảnh đó qua Messenger cho Lê Đình Tuấn.

“Ba à, ba mau tới đây đi.

Ba không được cho mẹ và chú kia nói chuyện với nhau nữa…” Cái miệng nhỏ chúm chím của Đình Trung ghé sát vào micro điện thoại, cổ gắng mật báo cho anh nghe chuyện đang xảy ra.


Chỉ khoảng một phút sau, Lệ Đình Tuấn đã trả lời tin nhắn cho thằng bé: “Hai người đó đang nói chuyện gì?”
Đình Trung chăm chú lắng nghe xem rốt cuộc Hứa Phi Phàm đứng ở phía trước đang nói gì, nhưng tiếc là giọng anh ta quá nhỏ, cho nên nghe không rõ lắm.

“Chú xấu xa nói cái gì mà “một mình đi gặp”, sau rồi còn hỏi là “có thích hay không thích”, hình như chú xấu xa đó muốn tỏ tình với mẹ cơ” Đình Trung cau mày giải thích cho Lệ Đình Tuấn nghe.

“Ba biết rồi.” Lệ Đình Tuấn chỉ trả lời đúng một câu cụt
Biết rồi?
Chỉ như vậy thôi sao?
Đình Trung hơi tức giận, cái thái độ này của ba thảo nào khiến cho Kiều Phương Hạ không thèm để ý đến ba.

Thằng bé tin chắc ba cũng chẳng bao giờ theo đuổi được Kiều Phương Hạ cả.


Đình Trung giận đến mức thở hồng hộc, thằng bé đút điện thoại vào trong túi, sau đó cau mày trừng mắt nhìn bóng hình Hứa Phi Phàm.

Ánh mắt đầy lửa giận của Đình Trung tựa hồ có thể đâm xuyên hai phát qua lưng của Hứa Phi Phàm.

Sau khi giáo viên nói xong những việc cần lưu ý khi phải nấu cơm trong buổi dã ngoại, Hứa Phi Phàm quay đầu lại đã thấy cậu con quý tử của Lệ Đình Tuấn đang nhìn mình với vẻ mặt như đề phòng kẻ cướp.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, Hứa Phi Phàm cười ý tứ rồi nói với Đình Trung: “Đình Trung à, hay là chúng ta nấu cơm dã ngoại cùng nhau đi!”
“Không cần đầu!” Đình Trung kiêu ngạo từ chối Hứa Phi Phàm.

Người nhà những đứa trẻ trong nhà trẻ đều có mặt ở đây.

Tuy rằng hôm nay chỉ là hoạt động nấu cơm dã ngoại rất đơn giản nhưng phía nhà trẻ cũng chuẩn bị mọi thứ khá tươm tất long trọng, cả nguyên liệu nấu ăn và đồ uống đều được các bậc phụ huynh mùa sẵn lúc đi siêu thị Cao Trường buổi chiều, bởi vì ai nấy đều sợ chậm trễ.

Hứa Phi Phàm nhận ra Đình Trung không muốn ở cùng mình, cho nên hai người chỉ nói chuyện thêm mấy câu, rồi anh ta cũng đi sang chỗ nghỉ ngơi, vừa cắn hạt dưa vừa uống chút bia..

 
Chương 587





Hứa Phi Phàm uống bia với mọi người, đồng thời tranh thủ tán gẫu với bọn họ mấy câu, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ và hai người bạn nhỏ đang xiên các nguyên liệu nấu ăn để đem đi nướng.

Dáng vóc Kiều Phương Hạ thật sự vô cùng nhỏ, cô chỉ giống như học sinh cấp hai, cho nên trông ba người bọn họ giống như chị gái và hai người em trai vậy.

Anh ta nhìn Kiều Phương Hạ thêm một lát rồi cũng chuyển ảnh mắt đi chỗ khác, đang định mở điện thoại di dộng ra, bỗng nhiên thấy có người đi đến bên cạnh, cầm chai bia của anh ta nhấp một ngụm.

Hứa Phi Phàm khó chịu nhìn đối phương.

“Trông cậu chẳng giống như đến đây trông con gì cả, tôi thấy cậu giống khách du lịch hơn.” Từ Xán Dương cụp mắt không nhìn Hứa Phi Phàm, anh ta thấp giọng cười nói.


“Tên này, cậu mới bay tới đây sao?” Hứa Phi Phàm thấy ánh mắt kì lạ của Từ Xán Dương, bỗng cảm thấy hơi chột dạ.

Một tiếng trước anh ta vừa thông báo cho Từ Xán Dương là Kiều Phương Hạ đang ở cạnh mình, không ngờ bây giờ Từ Xán Dương đã có mặt tại đây.

Từ Xán Dương không thèm để ý tới anh ta, chỉ mải nhìn đám trẻ con đang ngồi xổm bên cạnh Kiều Phương Hạ ở cách đó không xa.

Kiều Phương Hạ đang tỉ mỉ xiên những viên hải sản vào xiên, ánh lửa trại ấm áp phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cho ánh mắt Từ Xán Dương chỉ lướt qua một lần đã khó lòng dời đi.

Chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được Từ Xán Dương thích Kiều Phương Hạ.


Hứa Phi Phàm nhìn Kiều Phương Hạ một cái, rồi quay đầu lại nhìn Từ Xán Dương, nói một cách rất bình tĩnh: “Bớt bớt đi, con nhà người ta biết chạy, biết gọi cậu là chú rồi.”
Hứa Phi Phàm cũng mới biết chuyện của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn khi nói chuyện với Dương Thủy, lúc những chuyện đó xảy ra, Hứa Phi Phàm được điều ra nước ngoài, vậy nên không rõ lắm.

Từ Xán Dương không phải là người cùng một thế giới với bọn họ, quê anh ta ở thành phố Hạ Nam, đến khi ba anh ta làm ăn thành công ở thành phố Hạ Du thì anh ta mới đến đây nên lại càng không rõ chuyện của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn.

Hai người họ nhìn nhau, Từ Xán Dương không thèm quan tâm, trả lời lại: “Cô ấy sinh con rồi thì đúng thật, nhưng vẫn chưa kết hôn, ai quy định không được theo đuổi phụ nữ có con rồi thế?”
Hứa Phi Phàm không nhịn được nhướng mày một cái, nói: “Được thôi, anh có lý.

Tóm lại nói được gì thì cũng nói hết rồi, Từ Xán Dương không muốn nghe, không đến cuối thì không bỏ cuộc, đến khi đó gặp khó khăn gì với Kiều Phương Hạ thì cũng không liên quan gì đến anh ta cả.

“Ba của con cô ấy.” Từ Xán Dương lại hỏi.

Hứa Phi Phàm thấy Kiều phương Hạ nhìn về phía bọn họ nên hạ giọng xuống: “Trước mặt cô ấy thì tốt nhất là đừng hỏi, phức tạp lắm, vài câu thôi không nói được hết đâu..

 
Chương 588





Đang nói, Kiều Phương Hạ đứng lên đi về phía bọn họ để lấy tăm, thấy Từ Xán Dương đến, cô ngơ ra, cô cũng không ngờ Từ Xán Dương sẽ đến nhanh vậy.

Từ Xán Dương cười với cô, nói: “Phương Hạ, lâu rồi không gặp.

“Lâu rồi không gặp” Kiều Phương Hạ trả lời lại một cách lễ phép.

“Có cần giúp không?” Từ Xán Dương hỏi Kiều Phương Нạ.

“Không cần đầu, xong ngay đây.” Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn về phía hai đứa nhỏ rồi hỏi Hứa Phi Phàm: “Hứa Phi Phàm, anh nhìn xem nhiều vậy đủ chưa? Hứa Phi Phàm nhìn về hướng đó, nghĩ ra điều gì đó rồi quay đầu lại hỏi Từ Xán Dương: “Cậu ăn chưa?”
Thực ra Từ Xán Dương đang đi giao thiệp thì đến đây, bảo chưa ăn thì cũng không phải, bảo ăn rồi thì…
Anh nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chưa nữa.

“Vậy anh thích ăn gì, bọn tôi xiên thêm” Kiều Phương
Hạ trả lời ngay.


Từ Xán Dương cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rửa tay rồi qua phụ Kiều Phương Hạ, giúp cô nhóm lửa.

Hứa Phi Phàm đứng bên cạnh nhìn được một lúc, không nhịn được chẹp miệng, cái này gọi là hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình.

May mà Từ Xán Dương cũng không phải người lắm lời, Kiều Phương Hạ cũng không thấy khó chịu lắm.

Đình Trung ở bên cạnh, hai mắt như đuốc lửa vậy, nhìn thẳng vào ông chủ mới xuất hiện.

Không lâu sau, cậu bé chụp trộm vài tấm gửi cho Lệ Đình Tuấn.

“Ba, lại có một chủ đáng ghét đến rồi.

Lệ Đình Tuấn đang ở trong phòng họp dưới nước, màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên, anh cúi xuống nhìn, là tin nhắn của Kiều Phương Hạ.

Anh lập tức cầm điện thoại lên nhìn, mặt không biểu cảm, trong tin nhắn là ảnh Kiều Phương Hạ và một người đàn ông đang nướng đồ ăn.


Hai người tuy cách nhau không gần lắm nhưng người đàn ông đó đang cố tình giữ khoảng cách để thể hiện sự lịch lãm, làm người ta nhìn là biết ý đồ của anh ta.

Anh nhấn vào, phóng to ra, nhìn góc nghiêng của người đàn ông trắng trẻo kia, không nhịn được cau mày.

Anh ném điện thoại lên bàn, âm thanh không nặng không nhẹ nhưng làm đối tượng hợp tác của anh đang trình bày ppt bản demo phải dừng lại vì sợ.

“Sao thế, anh Lệ? Có vấn đề gì sao? Người ở đối diện đứng dậy ngay lập tức, cười với Lệ Đình Tuấn một cách dè chừng.

Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nhìn những người đối diện, nhẹ giọng hỏi: “CEO của mấy người đâu?”
Kiều Phương Hạ vừa nướng cho hai đứa trẻ chút đồ ăn, tìm một lượt, ngoài ngô ra thì cũng không có đồ ăn chính gì cả, Đình Trung hình như không ăn được ngô.

Vừa hay Hứa Phi Phàm cầm một túi bánh mỳ cắt lát đến, Kiều Phương Hạ cầm lấy, định nướng cho con ăn.

Từ Xán Dương thấy hai bạn nhỏ vừa ăn cánh gà vừa ăn kẹo sôcôla nên nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi làm bánh kẹp kẹo bông sô cô la cho hai đứa bé nhé, tránh ăn nhiều đường quá không chịu ăn những thứ khác, đến đêm là đói đấy Kiều Phương Hạ chưa biết món này phải làm thế nào, cũng hơi tò mò nên đưa đồ trên tay cho Từ Xán Dương.

Hứa Phi Phàm nhướng mày với Từ Xán Dương.

Thằng này, muốn làm ba dượng của người ta đây mà, đã bao giờ đảm đang thế này trước mặt anh ta đâu..

 
Chương 589


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Từ Xán Dương cầm một cái kẹp nướng chuyên dùng để nướng cà ra, đặt hai miếng bánh mỳ vào trong đó rồi lấy kẹo bông gòn và socola đặt lên, đến khi kẹo bắt đầu tan ra thì lại đặt một lớp bánh mỳ ở trên đó kẹp lại bằng kẹp nướng, quét một lớp trứng gà lên để viền bánh.

Kiều Phương Hạ ở bên cạnh nhìn rất chăm chú, kẹo bông gòn nướng thì cô từng thấy nhưng đây là lần đầu cô thấy có người nướng bánh mỳ kiểu này.

Sau khi viền bánh rồi, mùi trứng gà và sôcôla thơm ngon bay lên, không ngờ lại thơm đến thế.

Từ Xán Dương làm xong một cái trước, đặt bánh vào chiếc đĩa ở bên cạnh, nói: “Để nguội chút đã, tôi làm thêm một cái nữa.”
Đình Trung thích đồ ngọt, ở nhà Lệ Đình Tuấn và Phó Viễn Hạo sẽ hạn chế việc cậu bé ăn kẹo, cậu ngửi thấy mùi bánh mì thôi là nước miếng đã ứa ra rồi, nhìn chằm chằm vào cái đĩa, đi còn không vững.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


đã kéo tay cô để đổ nước lên chỗ bị bỏng rồi.

Hứa Phi Phàm, Đình Trung, Mạn Phi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Từ Xán Dương.

Đình Trung nhìn bàn tay Từ Xán Dương đang kéo tay Kiều Phương Hạ, cậu trợn ngược cả mắt lên.

Ông chú xấu xa này sao có thể tự tiện sờ tay mẹ được chứ! Chú ta cố tình “Để tôi tự làm.” Kiều Phương Hạ cũng thấy không ổn, lập tức rụt tay mình lại, nhỏ giọng nói.

Từ Xán Dương quan tâm là loạn, Kiều Phương Hạ tránh anh ta, anh ta mới ý thức được ban nãy mình xốc nổi quá rồi.


Anh ta không dám động vào Kiều Phương Hạ nữa.

Kiều Phương Hạ rửa sạch sô cô la trên tay, Từ Xán Dương lại nhìn mấy cái, thấy da trên ngón trỏ và ngón giữa của cô đều bị bỏng đỏ hết lên, hình như sắp bị nổi bong bóng nước lên rồi.

Anh ta lại không nhịn được, trầm giọng xuống nói: “Hay là tôi đưa cô đến hàng thuốc gần đây, là lỗi tôi, vừa nãy tôi nên nhắc nhở cô trước.”
“Không sao, do tôi không biết, không cẩn thận, không phải do anh đâu.

Kiều Phương Hạ thấy mặt Từ Xán Dương có vẻ rất áy náy, cô không để ý lắm, lau tay bằng khăn giấy, trả lời.

“Giáo viên đời sống bảo cô ấy có mang hòm thuốc cấp cứu, để tôi tự hỏi là được.

Nói rồi, cô nói với Hứa Phi Phàm: “Hai người ở đây trông hai đứa trẻ nhé, tôi về khách sạn tìm giáo viên đời sống..

 
Chương 590





Quả thực có hơi xót, không bôi thuốc thì sợ là sẽ phồng nước lên, ngày mai sẽ không tiện để trông mấy đứa trẻ.

Cô lấy điện thoại của mình ở chỗ Đình Trung, nhắn tin cho giáo viên đời sống.

Đình Trung đang muốn báo tin cho Lệ Đình Tuấn, bảo ông chú xấu xa này sờ tay Kiều Phương Hạ nhưng lại bị cô lấy mất cái điện thoại, cậu bé ngơ ra.

Từ Xán Dương nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ đang rời đi, anh ta vẫn hơi không yên tâm, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói với Hứa Phi Phàm: “Tôi đi xem thế nào.

Hứa Phi Phàm còn chưa nói gì thì Từ Xán Dương đã đuổi theo rồi.

Chỉ còn lại hai đứa bé và Hứa Phi Phàm ngồi nhìn nhau.

Hứa Phi Phàm và Đình Trung nhìn nhau, anh ta nói với cậu bé với giọng thiếu kiên nhẫn: “Nhìn gì mà nhìn? Cháu tưởng chú muốn trông cháu à?”
“Hừ!” Đình Trung bực mình, hừ với anh ta.

Ba cậu sắp đến rồi, đợi đó đi.


Đến khi Kiều Phương Hạ vào sảnh khách sạn thì giáo viên đời sống mới trả lời tin nhắn của cô, bảo quên mang thuốc bỏng rồi.

Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như trong túi thuốc mà Phó Nhiên chuẩn bị cho cô lúc trước hình như có thuốc để bôi vết bỏng, xoay người đi về phía thang máy.

Đúng lúc Từ Xán Dương đuổi đến, thấy cô đi vào thang máy, anh cũng đi thang máy bên cạnh để đi lên.

“Phương Hạ.

Từ Xán Dương đi theo Kiều Phương Hạ đến gần phòng của bọn họ thì mới gọi cô: “Giáo viên đời sống không ở đây sao?”
Kiều Phương Hạ dừng ngay tại chỗ, âm thầm nhét thẻ mở cửa vào trong túi, cười: “Giáo viên đời sống quên mang thuốc bỏng rồi, tự nhiên tôi nhớ ra mình cũng đem thuốc”
“Thật sao?” Từ Xán Dương lo cho cô, hơi áy này.

“Tôi lừa anh làm gì?” Kiều Phương Hạ khóc không được, cười cũng chẳng xong.

“Vậy… Từ Xán Dương nhìn ngón tay bị bỏng đỏ lên cô của, bước gần về phía cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Vậy anh đi xuống trước đi, tôi bôi thuốc xong thì xuống.


Kiều Phương Hạ không để anh ta nói tiếp thì đã lên tiếng rồi.

Cô nam quả nữ, tầng này chẳng có một ai cả, Kiều Phương Hạ cảm thấy mình tránh hiểu lầm thì sẽ tốt hơn.

Cô đến để chăm sóc Đình Trung chứ không đến để yêu đương.

“Phương Hạ, thực ra tôi có điều muốn nói với cô.

Từ Xán Dương cách Kiều Phương Hạ khoảng hai ba bước, suy nghĩ một chút rồi lại lên ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Có phải anh muốn hỏi đứa trẻ có phải của tôi không đúng không?” Kiều Phương Hạ không để anh nói tiếp đã nói trước anh.

Từ Xán Dương kinh ngạc.

“Thực ra có rất nhiều người hỏi tôi câu này” Kiều
Phương Hạ cổ tình nói vớ vẩn với Từ Xán Dương: “Nhưng thực ra thẳng bé được tôi sinh ra lúc mới mười chín tuổi.

Cô biết Từ Xán Dương muốn nói gì với cô nhưng cô không chấp nhận được.

Bây giờ điều cô dùng để chặn miệng anh ta được chỉ có Đình Trung thôi..

 
Chương 591





Cô dừng lại một chút rồi nhìn anh với ánh mắt rất khẩn khoản: “Từ Xán Dương, tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
“Cô nói đi” Vẻ mặt của Từ Xán Dương có hơi phức tạp, do dự rồi gật đầu.

‘Chuyện thắng bé là con trai tôi, đừng nói với ai khác.

Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói.

Từ Xán Dương nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhớ ra những lời Hứa Phi Phàm vừa nói với anh ta, bảo rằng tình hình hiện tại của ba ruột thăng bé có hơi phức tạp.

Cũng đúng, mười chín tuổi, cái tuổi những cô gái khác còn chưa hiểu gì, Kiều Phương Hạ đã sinh một đứa bé ra, chắc là có điều gì khó nói.

Anh ta thở dài một hơi, trả lời: “Được, tôi hứa với cô” Kiều Phương Hạ thở phào một hơi.


Đang định nói tiếp với Từ Xán Dương thì cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình rất cao lớn đang đứng ở cửa phòng phía đối diện, anh dựa vào cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô.

Kiều Phương Hạ đơ ra.

Từ Xán Dương thấy biểu cảm của cô hơi lạ, tưởng Kiều Phương Hạ nghĩ lại về những chuyện không vui lúc trước.

Nghĩ rồi anh ta hạ giọng nói với cô: “Không phải ai cũng quan tâm đến quá khứ của cô, cô mới hai mươi hai tuổi, con đường phía trước còn rất dài.

“Có lẽ, cô có thể cho tôi…”
“Từ Xán Dương!” Kiều Phương Hạ không để anh ta nói hết, lập tức ngắt lời anh ta.

Kiều Phương Hạ nghĩ một chút, nhỏ giọng bảo: “Chuyện sau này thì để nói sau, anh đi xuống trước đi, tôi về phòng bôi thuốc.


Truyện Huyền Huyễn
Biểu cảm của Từ Xán Dương hơi phức tạp, hai người nhìn nhau một chút nhưng không tiếp tục chủ đề ban nãy của đối phương.

Có lẽ chuyện quá khứ và đứa bé là một điều cấm kỵ với Kiều Phương Hạ, nếu cô bây giờ không muốn nói thì anh ta cũng không nói nữa.

Thế nhưng ít nhất, Kiều Phương Hạ chịu nói với anh ta chuyện mà cô không nói với người khác, với anh ta đây là một bất ngờ nhỏ.

“Vậy tôi đi trước đây” Anh ta gật gật đầu, nhẹ nhàng bảo.

Kiều Phương Hạ nhìn anh ta đi khỏi chỗ rẽ, đến khi anh ta biến mất trong tầm nhìn rồi cô mới thở phào một hơi.

Cô đứng tại chỗ một lúc rồi mới quay người, không nói gì nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng ở cửa phòng đối diện.

Không cần biết sao anh lại tự nhiên xuất hiện ở đây, ban nãy lý do cô bịa đại để từ chối Từ Xán Dương bị Lệ Đình Tuấn nghe thấy rồi.

Hơi ngại, nhưng chắc anh hiểu là cô bất đắc dĩ..

 
Chương 592





Thấy Lệ Đình Tuấn nhìn, ánh mắt của anh phức tạp quá, cô không hiểu, cân nhắc một hồi, cô lên tiếng: “Xin lỗi, tôi…”
“Có gì mà xin lỗi?” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh hỏi lại cô.

Đình Trung là con trai cô, cô nói thật với người khác anh nên vui mới đúng, ít nhất thì anh và Đình Trung không phải là điều gì đáng xấu hổ của cô.

Kiều Phương Hạ không biết rằng lúc này bọn họ đang không cùng tần sóng không suy nghĩ giống nhau, vậy nên cô ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng nữa.

Lệ Đình Tuấn nhìn bàn tay bị bỏng của cô, hạ giọng: “Qua đây, anh có thuốc.

“Để tôi tự..”
Kiều Phương Hạ muốn từ chối nhưng anh đi thẳng qua, kéo cổ tay cô.


Kiều Phương Hạ bị anh kéo vào phòng đối diện, anh mở vòi nước ra, nhốt cô trong vòng tay mình, giúp cô dùng nước để rửa đôi tay dính dầu mỡ kia đi.

Hơi thở ấm nóng của anh gần trong gang tấc, ở ngay bên ta cô.

Cả người Kiều Phương Hạ căng cứng lại, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đan vào nhau của họ ở dưới làn nước.

“Anh nói rồi, nếu em không chịu nghe lời thì anh sẽ đi theo.

Một lát sau, anh nói nhỏ bên tại cô.

Kiều Phương hạ bỗng dưng nhớ ra cuộc gọi video mà anh gọi đến lúc trưa, lúc đó câu cuối cùng mà cô nói là: “Anh Lệ cứ tự nhiên.


Cô tưởng anh sẽ cử thêm vài vệ sĩ đi theo mình và Đình Trung, cô tưởng anh vẫn đang ở nước ngoài, ai mà biết anh đích thân đến.

Chỉ sợ căn phòng này cũng là anh đã sắp xếp từ trước, nếu không thì sẽ chẳng vừa hay phòng đối diện cô là phòng trống đâu.

Đang ngơ ra, Lệ Đình Tuấn đột nhiên đến gần cô hơn, đưa tay lên nắm lấy cằm cô.

Kiều Phương Hạ giật mình, đang định tránh ra thì ngón tay vừa dính nước ấm của Lệ Đình Tuấn lướt qua mặt cô.

Anh cau mày, nhìn lướt qua gương mặt cô, dùng ngón tay sờ lên trán cô vài cái, lau đi than bụi trên đó.

Kiều Phương Hạ vừa nhìn thấy màu xám trên ngón tay anh thì mới hiểu ban nãy mình nhầm rồi, anh ấy không định hôn mình.

Cô vội vàng tránh ánh mắt của anh, nhìn về nơi khác theo bản năng.

Lệ Đình Tuấn tiện tay cầm chiếc khăn mặt ở bên cạnh lên, giúp cô lau sạch sẽ tay và mặt..

 
Chương 593





Kiều Phương Hạ yên tĩnh ngồi ở cuối giường, nhìn anh lấy từ trong vali hành lý ở bên cạnh ra hộp thuốc mỡ đa năng mà bình thường Phó Nhiên vẫn thường mang theo bên mình.

Anh mở nắp ra, quay người, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Phương Hạ, kéo tay của cô lại gần mình.

Vốn dĩ Kiều Phương Hạ muốn nói để tự cô làm là được rồi, nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại mím chặt môi mỏng, chỉ hơi ngước mắt liếc nhìn cô một cái, cô đành phải nuốt hết những lời đã đến khóe miệng kia xuống.

Lệ Đình Tuấn thuần thục lấy một chút thuốc mỡ ra tay, bôi lên trên hai ngón tay của cô.

Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào phần da đau đến nóng rát của Kiều Phương Hạ tạo ra chút kích thích, cô vô thức giật mình rụt tay về.


Lệ Đình Tuấn dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô: “Là do Từ Xán Dương làm?”
Kiều Phương Hạ hơi nhướn lông mày tỏ vẻ kinh ngạc, sao anh lại biết Từ Xán Dương vậy?
Dường như Lệ Đình Tuấn cũng không muốn giải thích cho cô.

Không hiểu sao sắc mặt lại lạnh lùng hơn lúc nãy một chút, anh tiếp tục cẩn thận bôi bôi trét trét lên vùng da bị đỏ lên của Kiều Phương Hạ.

Sau khi thuốc mỡ được nhiệt độ cơ thể của hai người trung hòa, lại bị Lệ Đình Tuấn dùng lòng bàn tay xoa xoa bóp bóp một hồi giờ chẳng khác nào đã hóa thành nước, Kiều Phương Hạ nhìn thấy vết thương đã ổn hơn thì muốn rút tay mình về.

Vừa kéo trở về một chút thì bàn tay Lệ Đình Tuấn đang giữ lấy cổ tay của cô lại bỗng nhiên siết chặt hơn.


Anh chỉ mới không ở bên cạnh cô một chút thôi, cô lại đã trêu chọc thêm ai rồi.

Hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy, đừng nói là Từ Xán
Dương, ngay cả chính bản thân anh nhìn vào cũng cảm thấy không kiềm chế được.

“Em ăn mặc như này là đến doanh trại mùa đông hay là đến cuộc thi sắc đẹp vậy?” Anh quét mắt nhìn cô mở rộng áo khoác vì nóng, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên một chút khó chịu, trầm giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ im lặng ngay lập tức.

Nếu như biết trước sẽ đi đến doanh trại mùa đông thì cô còn ăn mặc như thế này sao?
Lệ Đình Tuấn chẳng những không hề nói một lời cảm ơn với cô, ngược lại còn mặt dày vặn vẹo cô nữa? “Không ai nói cho tôi biết Đình Trung cũng cần có người cùng đi doanh trại mùa đông cả” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên lạnh lẽo: “Vốn dĩ buổi chiều hôm nay tôi phải đi đến một buổi phỏng vấn..

 
Chương 594





Dứt lời, cô dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Lệ Đình Tuấn, đứng lên nói: “Nếu anh Lệ đã tự mình tới tận đây, vậy tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục đợi ở chỗ này nữa”
“Đi phỏng vấn ở chỗ nào?” Tối hôm qua Lệ Đình Tuấn đã nghe nói, Kiều Phương Hạ để Đường Nguyên Khiết Đan từ chối anh vì cô đã sắp xếp tham dự tiết mục kia, vốn dĩ trong lòng cũng không được thoải mái cho lắm.

“Tôi đi đâu để phỏng vấn thì có liên quan gì đến anh Lệ? Đây là công việc của tôi, chứ không phải của anh.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, đưa ra câu trả lời bằng giọng lạnh như băng.

Vừa dứt lời, đã bị Lệ Đình Tuấn mạnh mẽ đè lên.

Cô dựa lưng vào cánh cửa thủy tinh mờ mờ lạnh buốt, đôi mắt chứa đầy vẻ tức giận kia trừng mắt nhìn nhau với Lệ Đình Tuấn vài lần, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?”
“Anh không quan tâm em thì ai quan tâm em?” Lệ Đình Tuấn nhíu chặt lông mày, nói với cô bằng giọng điệu nặng nê.


Tất cả những oán giận trong mấy ngày qua, Kiều Phương Hạ đều luôn giấu ở trong lòng, chưa từng biểu hiện ra ngoài với người nào, giờ phút này, khi đối diện với Lệ Đình Tuấn, đầu óc của cô đột nhiên nóng lên, xúc động đến gần như là oán hận thốt ra: “Lúc tôi cần anh quan tâm, anh có quan tâm sao?”
Nhưng mà trong nháy mắt khi nói ra khỏi miệng xong, cô lập tức hối hận.

Cô không nói còn đỡ, cô nói ra rồi lại lộ ra dáng vẻ cô mềm lòng với anh, lại muốn anh đến dỗ dành.

Lệ Đình Tuấn chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói chuyện.

Chỉ có điều, một cái khác tay lại bỗng nhiên vươn ra, nhẹ nhàng bóp vành tai của cô, giống như là trước đây vuốt ve dỗ dành con chó, con mèo nhỏ vậy.

“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.” Anh khế thở dài, cúi đầu hôn nhẹ xuống chóp mũi của cô.

Kiều Phương Hạ không muốn anh đến dỗ dành, trong lúc thẹn quả thành giận đã ra sức hất tay của anh đi.


Lệ Đình Tuấn biết thời gian vừa qua mình đã làm tổn thương Kiều Phương Hạ, tạm thời cô không thể nào tha thứ cho mình ngay được.

Anh cũng không hề yêu cầu xa vời là chuyện giữa cô và anh có thể tốt đẹp lại như lúc trước.

Anh không tiếp tục ép buộc cô nữa, chỉ vươn tay kéo cô ôm vào lòng, lại cúi đầu hôn cô mấy cái, nói khẽ: “Thế nhưng, anh nhớ em lắm.”
Bởi vì nhớ cô, lại nơm nớp lo sợ có người đàn ông khác nhớ thương cô, cho nên chẳng biết xấu hổ cùng chạy đến đây, tạm thời chuyển địa điểm tổ chức cuộc họp thành chỗ này.

Dù rằng đã biết khả năng cao là bây giờ cô không hề muốn nhìn thấy mình, nhưng lại vẫn thuê một gian phòng ngay đối diện phòng cô thuê.

Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là anh muốn gặp cô, ghen tuông hay tức giận gì cũng đều chỉ là mượn cớ.

Đơn giản là bởi vì Kiều Phương Hạ đang ở chỗ này mà thôi.

Kiều Phương Hạ nghiêng sang một bên, không để anh tiếp tục chạm vào mình, một tay chống lên, ngăn giữa anh và cô, chỉ muốn đẩy anh ra..

 
Chương 595


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn ôm cô trong ngực mình, không nhúc nhích chút nào, đôi mắt anh chăm chú nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của cô.

Đợi cô giải tỏa cơn giận một lát, mới lại nói khế cô nghe: “Nhớ em đến mức thấy đau”
Lúc đang nói chuyện, lại túm lấy cánh tay không bị bỏng của Kiều Phương Hạ kéo xuống dưới tìm kiếm.

“Lệ Đình Tuấn, anh có biết xấu hổ là gì không đấy hả?” Kiều Phương Hạ giống như bị điện giật, ra sức đưa tay lùi về, gấp nhíu mày nói.

“Ở trước mặt vợ mình, còn lo gì xấu hổ nữa?” Lê Đình Tuấn trả lời cô bằng giọng khàn khàn.

Kiều Phương Hạ vừa mới giãy dụa mấy cái, chiếc áo khoác lông bên ngoài đã trượt xuống theo bờ vai, lộ ra chiếc áo ôm ngực bằng len vừa trẻ trung lại vừa gợi cảm màu mận mà cô mặc bên trong, Lệ Đình Tuấn đảo mắt nhìn mấy lần, vội vã đưa tay bế ngang Kiều Phương Hạ lên, ném cô xuống giường.


Kiều Phương Hạ không chịu nghe theo ý anh, trầm giọng nói: “Lệ Đình Tuấn con của anh còn ở dưới đấy!”
Con trai là cái gì? Có thể ăn được không?
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

biến mất.

Mơ mơ màng màng nghe được ngoài cửa, trên hành lang truyền đến những tiếng líu ra líu ríu ồn ào của các bạn nhỏ.

Bọn chúng đi nấu cơm dã ngoại đã trở về rồi.

Cô liếc nhìn điện thoại di động của Lệ Đình Tuấn đặt ở đầu giường, đã sắp đến mười giờ rồi, lúc cô lên phòng mới gần bảy giờ.


Cô điều chỉnh lại hơi thở rồi im lặng ngồi dậy khỏi giường, ngay lập tức, trước mắt tối sầm, chỉ thấy một loạt sao bay.

“Sao thế, vợ?” Lê Đình Tuấn đưa một tay đỡ lấy hông của cô, mở to mắt nhìn về phía cô, hỏi.

Kiều Phương Hạ vừa nghe đến chữ vợ này thì động tác trên tay ngừng lại.

Đình Trung còn đang ở chỗ Hứa Phi Phàm, cô đến đón
Đình Trung về đi ngủ.

Cô cau mày không lên tiếng, giật tay của anh ra, nhặt lấy chiếc váy len mỏng đã bị xé rách, vứt ở đầu giường của mình lên, mặc vào người, dự định xuống giường ra ngoài.

Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía gương mặt quật cường của cô, lại đưa tay kéo cô về núp ở trong chăn, cưỡng ép nhét cô nằm yên trong lồng ngực của mình để anh ôm.

Kiều Phương Hạ vùng vẫy: “Anh mặc kệ con của mình à?”.

 
Chương 596





“Không lo.” Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào đỉnh đầu của cô, cọ cọ mấy cái, hít hà mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, lại dừng mấy giây, khàn khàn giọng trả lời: “Vô Nhật Huy đến đây rồi..”
Đã gần ba ngày Lệ Đình Tuấn không ngủ, làm việc liên tục với cường độ cao, người thì ở ngoài mà trong lòng lại nhớ nhung Kiều Phương Hạ, lăn lộn kiểu gì cũng không ngủ được.

Giờ phút này ôm được cô vào lòng anh mới cảm thấy an tâm, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, nói xong câu nói kia lập tức im lặng.

Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng không nhúc nhích được, dứt khoát nằm yên không lãng phí sức lực nữa.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình có thiếp đi chút nào không, lần thứ hai mở mắt ra chính là vì tiếng nói chuyện của Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương từ ngoài hành lang truyền vào.

Cô mơ màng cầm di động trên đầu giường lên xem giờ, đã một giờ sáng rồi.

Tự nhiên cô muốn đi vệ sinh nên đứng dậy mở đèn lên, vào phòng vệ sinh.


Mà lúc này cách một vách tường có thể loáng thoáng nghe được nội dung trò chuyện của Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương.

“… Cậu cũng thấy rồi đấy, người bế Đình Trung khi nãy chính là vệ sĩ theo bên cạnh ba ruột của thằng bé.”
“Không phải cậu nói quan hệ giữa bọn họ rất phức tạp à? Chỉ cần hai người họ chưa kết hôn thì tôi có thể làm ba kế của đứa nhỏ.

Hứa Phi Phàm cười khẩy, thấp giọng chửi thề một tiếng, sau đó lại nói: “Cậu cứ nằm mơ đi!”
“Cậu thích Phương Hạ à?” Một lúc sau, Từ Xán Dương hỏi.

Hứa Phi Phàm hơi khựng lại rồi mới đáp: “Tôi rất tán thưởng cô ấy.

Tôi khuyên cậu cũng dừng lại ở mức tán thưởng thôi, cậu không biết..”
Kiều Phương Hạ nghe câu được câu mất, hình như Từ Xán Dương nói muốn theo đuổi cô gì đó, đầu óc cô dần tỉnh táo lại.

Cô đứng lên, mở vòi xả nước vào bồn tắm, định tắm ở đây rồi quay về chỗ Đình Trung ngủ.


Cô còn chưa quay người đã nhận ra Lệ Đình Tuấn đi vào, sau đó dán sát lên lưng cô.

“Mai còn phải dậy sớm nữa..” Kiều Phương Hạ cảm nhận được môi anh mơn man sau thùy tai, mệt mỏi nói thầm: “Anh tha cho tôi đi”
Nếu lại đến lần nữa thì chắc chắn ngày mai cô sẽ không dậy nổi.

“Đấy là người khác, em không cần dậy sớm.” Lệ Đình Tuấn nghe tiếng đối đáp ngoài hành lang, nhỏ giọng trả lời CÔ.

“Tôi muốn tắm.” Kiều Phương Hạ cau mày.

“Vừa hay, cùng tắm đi.”
Lời vừa dứt, Lệ Đình Tuấn đã ôm cô bước vào bồn tắm, anh ngồi ở dưới, đỡ cô ở trên.

Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ bị buộc ngồi xuống, hai má lập tức ửng hồng, cau mày nói: “Lệ Đình Tuấn, anh đừng quậy!”
“Như thế này gọi là quậy à?” Lệ Đình Tuấn nhéo eo cô, kéo cô gần sát lại với mình, cắn lên đôi môi hơi sưng của cô.

Đúng là anh cố ý đấy, anh muốn người bên ngoài nghe được Kiều Phương Hạ được anh yêu thương thế nào ở trong phòng..

 
Chương 597





Rõ ràng mới nghỉ ngơi mấy giờ mà Kiều Phương Hạ lại có cảm giác tinh lực của Lệ Đình Tuấn còn tràn trề hơn ban nãy nữa.

Nước trong bồn tắm lớn ì oạp dâng lên lại hạ xuống, bọt nước bắn tung tóe khắp sàn, Kiều Phương Hạ cố gắng đè nén giọng nói của mình nhưng Lệ Đình Tuấn như cố ý thay đổi đủ kiểu giày vò cô.

Anh vươn tay đỡ Kiều Phương Hạ ngồi lên cạnh bồn tắm, Kiều Phương Hạ sợ ngã, vô thức than nhẹ một tiếng.

Ngoài cửa.

Hứa Phi Phàm đang nói đến một nửa chợt im bặt, liếc cửa phòng đối diện một cái.

“Sao thế?” Từ Xán Dương lại không nghe thấy tiếng than khế kia, khó hiểu hỏi.

Hứa Phi Phàm dựng lỗ tai nghe vài giây, thấy lại im ắng không có động tĩnh thì quay đầu nói: “Không có gì” Anh ta lại nói vài câu với Từ Xán Dương, bỗng một giọng nữ rất quen lọt vào tai anh ta.


Anh ta lại ngừng nói, quay đầu hỏi Từ Xán Dương: “Anh nghe gì không?”
“Cái gì?” Từ Xán Dương uống ít rượu, phản ứng hơi chậm chạp.

Hứa Phi Phàm nhìn cửa phòng trước mặt, lại quay đầu nhìn cửa phòng đổi diện một thoáng, trề môi nói: “Gần hai giờ rồi còn hưng phần thế!”
Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương sợ nếu hút thuốc nói chuyện trong phòng sẽ ảnh hưởng đến Mạn Phi nên mới ra ngoài hành lang đứng.

Nói xong câu kia, Hứa Phi Phàm đứng lên nói với Từ Xán Dương: “Đi thôi, về phòng ngủ, sáng sớm mai ông đây còn phải trông tổ tông nhỏ nhà tôi nữa”
Lúc hai người quay về phòng đóng cửa lại, Hứa Phi
Phàm lại nghe được tiếng động, lần này cực kỳ rõ ràng.

Giọng này còn vô cùng quen thuộc ấy chứ!
Hôm sau, khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại thì toàn thân cô như muốn rời ra thành từng mảnh.

Cô trở người, vừa mở mắt đã thấy Lệ Đình Tuấn đang cởi trần đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.


Tuy anh đã hạ thấp giọng, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.

Nghe được trên giường có tiếng động, Lệ Đình Tuần lập tức quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.

Thấy cô tỉnh, anh vội nói vào điện thoại một câu: “Buổi chiều nói sau” Sau đó cúp máy.

“Anh đánh thức em à?” Lê Đình Tuấn xoay người đến ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên mặt Kiều Phương Hạ sang một bên, nhỏ nhẹ hỏi.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm anh không nói.

Lệ Đình Tuấn biết hôm qua mình làm quá, cúi đầu nhẹ hôn lên môi cô: “Chiều nay anh có một cuộc họp, sẽ không quấy nhiễu em nữa, em ở khách sạn nghỉ ngơi đi, có Vô Nhật Huy đi cùng Đình Trung rồi”
Rõ ràng có thể để Vô Nhật Huy dẫn đi ngay từ đầu mà, anh còn gọi cô qua làm gì thế?
Kiều Phương Hạ chợt cảm thấy cuộc cắm trại đông này từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Lệ Đình Tuấn.

Cô khép mi muốn tránh ánh mắt anh, kết quả là thấy được cơ bụng rắn chắc gần trong gang tấc… Cô dứt khoát nhắm mắt lại, triệt để làm lơ.

Lệ Đình Tuấn thấy cô không để ý đến mình thì đứng dậy mặc thêm quần áo, vừa đứng trước gương sửa sang chính mình vừa nhìn hình ảnh phản chiếu cô nằm trên giường từ trong gương, nói: “Lát nữa anh gọi người đưa cơm trưa lên cho em.”.

 
Chương 598





Kiều Phương Hạ vẫn không để ý đến anh.

Anh mặc xong quần áo, quay về cạnh giường hôn cô một lát, dịu dàng nói: “Ngoan nhé, nếu em còn mệt thì chiều lại ngủ tiếp, cơm trưa phải ăn lúc còn nóng mới được”
Kiều Phương Hạ bị anh hôn đến chết lặng nhưng vẫn không tránh đi.

Lệ Đình Tuấn lấy một chiếc sơ mi sạch sẽ lại đây, xốc chăn lên mặc cho cô, ôm cô đến số pha ở bên cạnh.

Kiều Phương Hạ nhìn theo anh ra ngoài cửa bưng cơm trưa vào, đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Cô đang chờ anh rời đi,
Lệ Đình Tuấn cứ như nhìn hiểu ý của cô vậy, rồi cố tình làm trái ý cô mà ngồi xuống cạnh cô, ôm cô lên đùi mình rồi lấy đũa gắp đồ ăn đặt bên môi cô.

Kiều Phương Hạ rũ mi nhìn đồ ăn anh gắp, há mồm ăn.

Lệ Đình Tuấn lại đút cho cô vài thứ, cô đều ăn hết.

Cuối cùng Lệ Đình Tuấn đặt bát đũa vào tay cô, nhẹ nhàng xoa bàn chân hơi lạnh của cô, dùng bàn tay ấm áp của mình ủ ấm: “Thích ăn thì ăn nhiều vào, tối nay chắc anh về hơi muộn.”

Kiều Phương Hạ hi vọng anh khỏi về luôn đi.

Cô rũ mắt, từ tốn uống canh nóng, không nói gì.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra suy nghĩ của cô, bất ngờ cướp bát khỏi tay cô, củi đầu cắn lên môi cô lần nữa.

Ngụm canh trong miệng Kiều Phương Hạ còn chưa kịp nuốt xuống, đầu lưỡi Lệ Đình Tuấn đã cạy mở môi cô, len lỗi tiến vào.

Kiều Phương Hạ ngồi trong lòng anh, không nhịn được đấm đá người này vài cái.

Rốt cuộc đến khi nước canh trong miệng không biết bị chính cô nuốt xuống hay bị anh ăn mất thì Lệ Đình Tuấn mới cười khẽ buông cô ra.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy người này thật ác liệt.

Lệ Đình Tuấn sợ bản thân ở lại nhiều thêm vài phút nữa thì cuộc họp buổi chiều cũng bị hủy luôn.

Anh chỉ có thể đứng lên, đặt cô sang số pha bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Tự em phải ngoan đấy, chiều nay Đình Trung có hoạt động tập thể, sẽ không làm phiền đến em.


Lệ Đình Tuấn không nói nữa mà cầm áo khoác ở bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nhìn anh đi ra ngoài thì cô liền đứng dậy lục túi áo khoác của mình.

Quả nhiên không thấy chìa khóa phòng của Đình Trung đầu nữa, chắc chắn là bị Lệ Đình Tuấn lấy mất rồi.

Tất cả đồ đạc của cô đều ở trong phòng của Đình Trung, nếu như không có chìa khóa phòng thì cô không lấy đồ được.

Cô lại tìm kỹ lại một lượt nhưng mà vẫn không có.

Hứa Phi Phàm nói không sai tí gì cả, Lê Đình Tuấn chính là một con hồ ly tinh, một con cáo già, bất cứ chuyện gì cũng đều nằm trong kế hoạch của anh.

Cô đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới một chút thì nhìn thấy xe của Lê Đình Tuấn đang đậu ở dưới nhà, ở cạnh còn có hai chiếc xe khác.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới ý thức được,mấy chiếc xe mà tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thì ra đều là xe của Lê Đình Tuấn.

Người có thể lái xe đi vào, có thể coi thường tất cả mọi quy tắc thì cũng chỉ có người như Lệ Đình Tuấn.

Cô không kìm chế được nhắn đầu lông mày lại, đúng lúc Lê Đình Tuấn đang đi tới bên cạnh xe thì ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.

Kiều Phương Hạ và anh bốn mắt nhìn nhau, có hơi hoảng loạn một chút sau đó kéo mạnh rèm cửa lại quay người trở về phòng..

 
Chương 599





Cô tìm thấy sạc điện thoại của Lê Đình Tuấn sau đó cắm nó vào điện thoại của mình và mở máy lên.

Vừa mới mở máy thì nhận được mấy thông báo có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đề là điện thoại của Hứa Phi Phàm gọi tới.

Kiều Phương Hạ nhớ lại chuyện xấu hổ tối ngày hôm qua thì trên gương mặt bất giác đỏ bừng.

“Cô đang ở đâu vậy? Ngay cả con trai cũng không cần nữa ư?”
Còn có cả tin nhắn của Hứa Phi Phàm gửi tới từ nữa đêm hôm qua nữa.

“Đó là con trai của Lê Đình Tuấn chứ không phải của tôi” Kiều Phương Hạ cân nhắc một chút sau đó trả lời tin nhắn của anh ta.

Cô vừa tắm rửa lau mặt mũi vừa trả lời lại tin nhắn mà ngày hôm qua Đường Nguyên Khiết
Đan gửi cho cô.


Cô ấy hỏi cô rằng có anh đẹp trai nào ở trong doanh trại mùa đông không.

Kiều Phương Ha suy nghĩ một lúc sau đó trả lời:
“Không có, với cái tuổi tác này còn có thể đẹp trai được sao? Ngay cả già rồi cũng không giống tý nào.”
Vừa mới gửi tin đi thì tin nhắn của Hứa Phi Phàm lại gửi tới: “Ồ, em gái thức dậy sớm thế nhỉ.”
Bàn tay đang đánh răng của Kiều Phương Hạ hơi dừng lại một chút.

Ý của anh ta chính là, tối ngày hôm qua anh ta đã nghe thấy rồi hay sao?
Cách mấy giây thì tin nhắn của Hứa Phi Phàm lại gửi tới liên tiếp như vũ bão:
“Không ngờ rằng con hồ ly tinh Lê Đình Tuần này tuổi tác đã cao rồi mà sức lực lại dồi dào như thế, khiến một người trẻ tuổi như tôi đây cũng có chút xấu hổ theo”
“Em gái lớn rồi nên không quản được nữa.”
“Cô nói xem anh ta có phải là con người hay không vậy? Đây chẳng phải là anh ta đang du dỗ một người con gái thiếu hiểu biết hay sao? Nếu cô mà nhỏ thêm mấy tuổi nữa thì kiểu gì tôi cũng cho anh ta ngồi tù cho mà xem”

“Tôi không quan tâm tới chuyện cô và anh ta làm hòa với nhau, nhưng mà nếu như để tôi biết anh ta dám bắt nạt cô thì ông đây sẽ thiến anh ta!”
Kiều Phương Hạ nhìn từng câu từng chữ Hứa Phi Phàm gửi tới thì mặt mũi không biết chui xuống lỗ nào nữa, cô úp mạnh màn hình điện thoại xuống bệ rửa mặt.

Điện thoại vẫn đang vân lên tiếng rung, Hứa Phi Phàm vẫn còn gửi tin nhắn tới cho cô.

Kiều Phương Hạ nhả bọt kem đánh răng từ trong miệng ra, khi rửa mặt có cảm giác như đầu óc mình như sắp nổ tung lên rồi, mặt cũng nóng bừng bừng.

Khó khăn lắm chuông điện thoại mới ngừng kêu, cô nhăn mày cầm điện thoại lên nhìn.

Hứa Phi Phàm gửi cho cô tận mười mấy tin nhắn đều là mắng chửi Lê Đình Tuấn một cách rất ghê gớm.

Đường Nguyên Khiết Đan cũng gửi tới hai tin nhắn, Kiều Phương Hạ lựa chọn phớt lờ tin nhắn của Hứa Phi Phàm, mà ấn vào cuộc trò chuyện với đường nguyên Khiết Đan.

“Vừa nãy mới nhận được một tin nội bộ, gameshow chăm sóc sức khỏe kia quả thực là do Lệ Đình Tuấn nhận cho chị.

Chị cẩn thận một chút nhé, em đoán rằng có lẽ Lê Đình Tuấn đã biết chị muốn ký hợp đồng với một chương trình khác, anh ta chắc chắn sẽ rất tức giận đó.”
“Chị cố lên nhá”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom