Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 540





Lệ Đình Tuấn đứng ở trước sân một mình, nhìn thấy cách đó không xa có một nhà kính.

Khi Lệ Quốc Chiến còn sống không có thời gian rảnh để chăm sóc hoa cỏ, sau này lại gặp chuyện không mau, người làm vườn trong nhà kính cũng mệt nhoài, hoa được trồng cũng ngày càng không được như mong muốn, rất nhiều cây đã bị héo chết.

Mấy tháng nay Lệ Đình Tuấn rất ít khi trở về, khi trở về thì cũng không có chú ý nhiều tới nhà kính, vừa nhìn như thế, cỏ dại ở bên trong đã mọc thành bụi, nụ hoa cũng không còn nữa, tất cả đều héo rũ.

Ngẩn ngơ một lúc, dường như lại có thể nhìn thấy hình bóng cao lớn của Lệ Quốc Chiến xuyên qua đó, phía sau còn có một hình bóng nho nhỏ đi theo.

“Phương Hạ thích loài hoa nào nhất?” Lệ Quốc Chiến dịu dàng hỏi.

“Phương Hạ không thích hoa, Phương Hạ chỉ thích ba thôi.

Lê Đình Tuấn nhằm chặt mắt lại, tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Sau một lúc, lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện.


“Cô ấy vẫn còn ở nhà họ Hứa chứ?” Anh thấp giọng hỏi Võ Nhật Huy.

“Vâng, ở nhà họ Hứa.

Anh dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”.

Truyện Quan Trường
“Chưa ngủ, trong phòng còn bật đèn”
Lệ Đình Tuấn cúp điện thoại, nhìn trước mắt đã muốn rạng sáng rồi.

Sau này khi Hứa Phi Phàm lại giống như bọn cướp dường như đã bắt buộc bọn họ phải khắc lên đằng sau bia mộ của Lệ Quốc Chiến, thêm vài từ “Con gái Kiều Phương Hạ của Lệ Quốc Chiến”, có lẽ vừa thật quá đáng và vô lý, nhưng đây cũng là mong muốn trong lòng của Kiều Phương Hạ.

Hình ảnh mà Kiều Phương Hạ đứng ở trước cửa nhà họ Lê, dùng ánh mắt tủi thân mà lại bướng bỉnh theo dõi anh, cứ luôn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Anh im lặng một lúc lâu, quay lại cầm lấy áo khoác rồi đi ra khỏi cửa.


Lệ Đình Tuấn dừng lại gần nhà họ Hứa cách đó không xa, ngước mắt nhìn về phía khu nhà họ của nhà họ Hứa.

Rất nhanh đã tới buổi sáng, ngoại trừ những chỗ ngoài hiện còn sáng đèn, quả nhiên vẫn còn đèn sáng ở trên lầu hai, không biết là Kiều Phương Hạ đang làm cái gì.

Anh kéo ghế chỗ người lái rộng ra một chút, yên lặng không lên tiếng dựa vào ghế ngồi, nhìn lên cửa sổ lầu hai.

Hiểu lầm nhiều năm qua cuối cùng cũng đã được cởi bỏ, nhưng trong tình huống như vậy.

Cô rời đi cùng Hứa Phi Phàm cũng là điều nên làm.

Là do anh khiến cho cô bị tủi thân, là anh có lỗi.

Anh có cả một bụng đầy lời nói muốn nói với Kiều Phương Hạ, nhưng mà chỉ sợ rằng hiện giờ cô lại không muốn nghe.

Anh không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một hơi, gần xanh trên đầu ngày càng thình thịch nhiều hơn, khiến cho đầu của anh đau đến mức muốn nứt ra.

Anh tùy tiện lấy thuốc được Phó Nhiên cho từ trong ngăn kéo ra, lấy nước suối uống xuống hai ngụm, sự đau đớn cũng không giảm bớt đi chút nào, anh đau đến mức buôn bực trong lòng.

“Thật xin lỗi..” Anh nhìn theo ảnh đèn ở trên lầu hai, thì thào nói..

 
Chương 541





Bầu trời vừa mới ửng sáng, một chiếc xe Hummer dừng lại trước cửa nhà họ Hứa.

Mọi nơi đều yên lặng, ở đằng xa tình cờ truyền tới tiếng bước chân, Hứa Minh Tâm cùng mấy người cấp dưới đi từ trong xe ra, ngước mắt nhìn lên lầu, thấy đèn ở phòng cho khách ở lầu hai vẫn còn sáng, không nhịn được lập tức nhíu mày, hỏi người giúp việc vừa đi ra tiếp đón: “Phương Hạ cả đêm không ngủ sao?”
“Hình như là vậy.” Người giúp việc nhẹ nhàng trả lời.

“Nếu không thì lần sau hãy nói về chuyện con chip? Bây giờ cảm xúc của cô ấy có lẽ vẫn chưa thể ổn định được.

Người cấp dưới đề nghị nói.

“Tuy rằng nói như thế, nhưng chờ cho kẻ địch phát hiện chuyện lỗ hổng trong con chip thì cũng đã muộn rồi.” Hứa Minh Tâm cân nhắc vài giây, thấp giọng trả lời.


Mấy người im lặng một lát, người cấp dưới lại nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì chờ cho cô ấy xử lý hết chuyện ở thành phố Hạ Du bên này, không phải sẽ cùng đi tới căn cứ với chúng ta hay sao?”
Tiếng nói chuyện của mấy người, theo làn gió, rất nhanh đã rơi xuống vào tai của Lệ Đình Tuấn một cách rõ ràng.

Anh run rẩy vài giây, đột nhiên thân thể căng thẳng ngồi dậy.

Kiều Phương Hạ, phải đi sao?
Hứa Minh Tâm chậm rãi bước vào bên trong vài bước, lại dừng lại, thấp giọng nói: “Đi vào trước, chờ con bé bàn bạc”
Mấy người đi vào, khẽ nói chuyện khác một lát ở trước phòng sách, người giúp việc đã tới sớm một chút, lúc đó Kiều Phương Hạ cũng đi xuống.

.


Ngôn Tình Ngược
Hứa Minh Tâm cùng lúc đó cũng nhìn thấy Kiều Phương Hạ thu dọn suốt, tuy rằng trong đáy mắt có chút mệt mỏi, nhưng sự kiêu ngạo vẫn không giấu được như trước ở trên người cô.

“Chú Hứa.” Kiều Phương Hạ nhìn thấy mấy người bên trong phòng nghỉ, nhẹ nhàng mở miệng chào Hứa Minh Tâm.

“Hiện giờ cháu.

Hứa Minh Tâm do dự nói.

“Đầu óc tỉnh táo, có thể nói chuyện về sự việc được.” Giọng điệu của Kiều Phương Hạ mang theo vài phần thản nhiên cùng với chế giễu.

Không chừng hiện giờ không người nào mà không hiểu ở thành phố Hạ Du này, buổi chiều ngày hôm qua tất cả những chuyện đã xảy ra khi cô đứng trước cửa nhà họ Lệ, bốn năm trước cô là trò cười ở thành phố Hạ Du này, bốn năm sau, cô vẫn là đề tài nói chuyện khi rảnh rỗi của thành phố Hạ Du.

Hứa Minh Tâm gật đầu với cô nói: “Vào đi.”.

 
Chương 542





Khi nói chuyện, lấy từ trong túi ra một cái usb đặt lên trên bàn nói: “Chú có mang đồ này tới.”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy usb đã sớm bị mất từ lâu, làm sao cũng không tìm ra được, nhưng cũng may là khi mở ra ở bên trong cần số hiệu mã hóa mà chỉ có một mình cô biết, nếu như người bình thường gắn vào máy tính mở ra thì cũng chỉ là tập tài liệu bình thường, chỉ có thể nhìn thấy những con số hỗn loạn và vài tấm hình phong cảnh.

Kiều Phương Hạ cầm lấy usb ngồi xuống vào máy tính của phòng sách, thử hoạt động một chút, phát hiện rằng quả thật không có lưu loát, lúc trước khi cô viết những mật mã này cũng không có phát hiện ra những vấn đề như thế này.

Cô cân nhắc một chút rồi nói: “Có vấn đề.

“Cần sửa chữa trong bao lâu?” Hứa Minh Tâm hỏi cô.

“Nhiều nhất là ba ngày “Được.” Hứa Minh Tâm lập tức gật đầu trả lời.


Dừng một chút, tiếp tục thấp giọng hỏi cô: “Ba ngày sau, cháu có đi theo cùng với chúng ta không?”
Thật ra trước kia Hứa Minh Tâm cũng đã nói qua với Kiều Phương Hạ rồi, Kiều Phương Hạ đang do dự cuối cùng là có muốn đi hay không bởi vì ở cục thông tin đã có nhân tài rồi, trước mắt hai người vẫn chưa thống nhất được ý kiến.

Thế nhưng trước tiên nên tiến hành để xử lý con chip đã.

Hơn nữa trên thực tế Hứa Minh Tâm cảm thấy rằng, để một con bé da thịt mềm mại như thế này đi tới căn cứ, cuối cùng thì vẫn phải chịu khổ một chút, ở bên kia cơ bản đều toàn là đàn ông, vốn dĩ là có chút không thể quản lý được, Kiều Phương Hạ đi tới đó có lẽ sẽ phải chịu bất lợi.

Tâm tư của Hứa Minh Tâm thì lại có một cái nhìn khác.


Nếu như con chip này có thể bỏ vốn thành công, ông ta sẽ báo cáo lên cấp cao nhất của ngành, phần lớn bên trong căn cứ đều sử dụng kỹ thuật của con chip này lúc đó ông ta chỉ cần đề cử một chút, thì Kiều Phương Hạ sẽ có cơ hội phát triển rất lớn.

Được làm việc ngay tại trong nước, được cấp trên trọng dụng thì dù sao cũng vẫn tốt hơn so với đi theo bọn họ vào núi rừng hoang vắng để chịu khổ cực.

Hơn nữa Kiều Phương Hạ cũng là nhân tài hiếm có như vậy, cũng nên ở lại trong nước, dốc sức vì nước nhà.

Trong một lúc Kiều Phương Hạ không lên tiếng, thế nhưng lại lấy usb ra, đứng dậy trả đồ vật về tay của Hứa Minh Tâm.

“Cháu suy nghĩ kĩ rồi sao? Hay là ba ngày sau trả lời cho chúng ta?” Hứa Minh Tâm lại hỏi lần nữa.

Kiều Phương Hạ nhấp nháy miệng, rũ mắt suy nghĩ một lát.

Rồi lại ngước mắt lên nhìn bọn họ, trong đáy mắt mang sự kiên quyết: “Hiện giờ cháu cũng có thể trả lời rồi.”.

 
Chương 543





Trong chốc lát đám người của Hứa Minh Tâm lại đi ra, vội vàng lên xe.

Dương Thủy cũng sửa soạn rồi đi ra khỏi nhà, đứng ở trước cửa nhẹ nhàng nói với Kiều Phương Hạ vài câu gì đó, rồi xoay người lên xe lái xe đi làm.

Lệ Đình Tuấn chậm rãi lái xe tới trước cửa nhà họ Hứa, dừng ở cửa chính.

Kiều Phương Hạ ngồi ở trong nhà ăn bánh mì, nghe được có tiếng động rất nhỏ truyền tới từ phía cửa, tưởng rằng do Dương Thủy bỏ quên đồ ở nhà, cho nên cô phải vụn bánh mì trên tay rồi đứng dậy.

Đưa mắt nhìn về phía cửa, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.

“Cô Kiều, làm sao vậy?” Người giúp việc ở phía sau tò mò hỏi.


Kiều Phương Hạ nghĩ rằng Lệ Đình Tuấn tới đây để tính sổ với Hứa Phi Phàm, vẻ mặt tỉnh bơ trả lời: “Không có gì, là tôi gọi xe.

“Vâng.

Người giúp việc không có suy nghĩ gì khác, xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ, lên lầu cầm đồ của mình.

Đi ngang qua cửa phòng của Hứa Phi Phàm, Hứa Phi Phàm mở cửa và đang đánh răng, vẫn còn hơi buồn ngủ thì thầm với cô một câu: “Bây giờ đi à?”
“Tôi sợ rằng nếu như ở lại đây lâu quá, bạn gái anh sẽ không có cơ hội vào nhà mất.” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời.

“Khuôn mặt nhỏ da mặt dày này là được khắc sâu và truyền lại bởi ba tôi đấy.” Hứa Phi Phàm xoay người xem thường cô.


Lần đầu tiên Kiều Phương Hạ không thèm để ý tới anh ta, không tiếp tục đấu võ mồm với anh ta nữa, mang đồ đi xuống lầu.

Hứa Phi Phàm ôm đầu nhìn theo hình bóng của cô mấy lần, có chút kinh ngạc, đây không phải là do đau thương quá mức cho nên thúc đẩy khiến cho đầu óc bị hư rồi đấy chứ?
Anh ta vội vàng súc miệng rồi tươi cười đi xuống lầu “Chạy trốn nhanh vậy sao.” Hứa Phi Phàm lại kinh ngạc, không nhịn được thì thầm, quay đầu lại hỏi người giúp việc: “Phương Hạ lên loại xe nào thế? Người nào trong nhà đưa đi à?”
“Cô ấy nói rằng mình tự kêu xe, mới vừa đứng ở ngoài cửa, một chiếc xe màu đen, hình như là Maybach thì phải?” Người giúp việc suy nghĩ một lúc, rồi trả lời.

Maybach?
Hứa Phi Phàm lập tức nhíu chặt mày.

Trên xe.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ lúc cô phát hiện Lệ Đình Tuấn ở đây, cho tới bây giờ, hai người vẫn chưa nói chuyện lại với nhau.

Tốc độ chạy xe của Lệ Đình Tuấn nhanh tới mức hình như muốn bay lên, trong tầm mắt toàn là khỏi mù mịt, dày đặc đến mức không thể gạt bỏ ra được..

 
Chương 544





Kiều Phương Hạ chỉ vừa mới ăn có mấy miếng ở bữa sáng, ở trong dạ dày lập tức cuồn cuộn lên, bởi vì đột nhiên Lệ Đình Tuấn chuyển sang đường khác rồi tăng tốc lên, cho nên có vài lần suýt chút nữa đã nôn ra.

Mỗi cô căng ra chịu đựng, tay phải cũng vô thức túm lấy nắm tay của một bên của xe rồi ổn định thân thể lại, để tránh việc mình bị văng ra ngoài.

Từ nhà họ Hứa tới Hoàng Gia, gần hai mươi kilet bình thường thì phải đi hơn nửa tiếng, Lệ Đình Tuấn chỉ tốn hơn mười phút.

Xe thắng gấp một cái dừng ở trước cửa Hoàng Gia.

Anh yên lặng vài giây, cởi bỏ dây an toàn và bước xuống xe, hung hăng đóng sầm cửa xe lại, nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi ở phía sau.

Kiều Phương Hạ hít sâu mấy hơi, kiềm chế lại sự buồn nôn và khó chịu trong người, tự mình mở cửa xe ra.


Mới vừa bước được một bước, Lệ Đình Tuấn lập tức dùng sức kéo cô ra ngoài.

Chân của Kiều Phương Hạ lảo đảo một cái rồi ngã vào lòng ngực của anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ vừa mới định đứng vững lại thì một tay của Lệ Đình Tuấn đã nhanh chóng túm lấy thắt lưng của cô, trực tiếp ôm cô vào lòng.

Cái ôm như thế khiến cho Kiều Phương Hạ cảm thấy không thoải mái, dường như xương sườn đều bị anh ôm chặt như sắp đứt.

Lệ Đình Tuấn dùng mống mắt để mở cửa, lập tức ôm Kiều Phương Hạ đi vào.

Giờ phút này bên trong phòng Hoàng Gia đều không có một bóng người, bà Trần cùng với nhóm người giúp việc đã đi về nhà cũ.

Quả nhiên Lệ Đình Tuấn xem cô như một món đồ đổi tay xách Kiều Phương Hạ ném sang bàn ăn cơm ở gần cửa, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy rằng vừa lúc thắt lưng của cô đụng vào bàn gỗ, cả cột sống đau tới mức muốn chặt đứt đi.


Cô chống đỡ thân thể của mình ở trên bàn, còn chưa di chuyển được chút nào, Lệ Đình Tuấn đã đưa chân hung hằng để ở giữa hai chân của cô, chặn lại không cho cô đi.

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng khiến cho cô hoảng sợ, không nói lời nào lập tức túm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô.

Anh mở rộng tà áo, hơi nghiêng người về phía cô nói: “Kiều Phương Hạ, em còn muốn chạy trốn tới chỗ nào?”
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh đã xé cổ áo của cô sau đó hung hăng cắn xuống một cái.

Kiều Phương Hạ đau đến mức không nhịn được hít một hơi, cổ đang bị anh giữ, cổ cô bị anh bóp chặt, cũng không thể hít thở được, giống như là cá bị vớt khỏi nước vậy, hé miệng cố gắng hít từng hơi để sống sót.

Anh cúi đầu, lại chặn ngang môi cô, giống như muốn mạng của cô vậy, liều chết dậy dựa trên môi cô.

Điện thoại trong túi của Kiều Phương Hạ vang lên, vài giây sau, quần áo của cô đã trực tiếp bị Lệ Đình Tuấn lột ra rồi vứt trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Kiều Phương Hạ ở dưới thân thể của anh không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng mà lưng của cô đã cứng ngắc run rẩy ở trên mặt bàn, Lệ Đình Tuấn cũng không buông tha cho cô..

 
Chương 545





Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, cô có cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại, vừa tỉnh dậy do bị đau, phòng ăn bằng pha lê dường như đều dính một tầng hơi thở do hô hấp mỏng manh của hai người.

Lệ Đình Tuấn giống như vị điên rồi càng không ngừng đòi hỏi, căn bản là không chú ý xem thân thể của anh có còn sức lực để tiếp tục chống đỡ nữa hay không.

Trời bắt đầu tối dần.

Kiều Phương Hạ cố gắng mở mắt nhìn sang bóng dáng của người đàn ông đang nằm bên cạnh bàn.

Cô chật vật đứng đứng dậy khỏi bàn, cố gắng bám lên mép bàn, đi đôi chân trần trên mặt đất lạnh lẽo.

Đầu cô bây giờ đang đần độn, chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Nhặt lấy quần áo trên mặt đất, mặc vào rồi rời khỏi người này.

Cô cúi người, nhặt lên bộ đồ lót.


Rồi đứng thẳng dậy đi tới chỗ khác nhặt lấy quần áo, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên trước mắt đều tối sầm lại, cô ngã thẳng xuống mặt đất.

….

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy bản thân thật nóng, cảm nhận được hô hấp của chính mình rất nóng, nóng bừng giống như bị người khác đặt ở trên mặt đất dưới ánh mặt trời chói chang vậy.

Chỉ trong chốc lát, cô lại cảm thấy cả người mình đều lạnh lẽo, như đang rơi xuống tảng băng, lạnh tới mức cô không nhịn được mà cuộn mình lại rồi run rẩy, rằng run cầm cập.

“Thật là khó chịu.” Cô mơ màng thì thào.

Lệ Đình Tuấn bưng chảo lên, bắt gặp Kiều Phương Hạ đá chăn ra, cuồn mình thành một góc ở trên giường, ôm chặt lấy bản thân rồi tự run rẩy, anh lập tức tiến lên dùng chăn bao chặt lấy cô.

Phó Nhiên qua tới vội vàng cho cô uống thuốc, trước khi đi còn không quên mắng Lệ Đình Tuấn vài câu là đồ súc vật, đã biết rõ là trên người của Kiều Phương Hạ có vết thương, cũng biết rõ là thân thể của cô không thoải mái, vậy mà còn phát sinh quan hệ mạnh mẽ khi không mở hệ thống lò sưởi.


Phó Nhiên mắng anh: “Người còn chưa bị cậu giết chết là may rồi đấy! Một ngày nào đó lỡ như cãi nhau tới mức xảy ra tai nạn chết người thì cậu làm thế nào bây giờ!”
Lệ Đình Tuấn mở hệ thống sưởi lên mức cao nhất, lấy tay thử cho vào bên trong chăn, vừa rồi cả người của Kiều Phương Hạ đều ra mồ hôi, giờ phút này thân nhiệt của cả người đều thấp, tay chân lạnh lẽo.

Lệ Đình Tuấn lại đè thêm chăn lên người cô, Kiều Phương Hạ vẫn lạnh tới mức cả người run rẩy.

Anh cau mày cân nhắc vài giây, rồi cởi quần áo nằm ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô vào lồng ngực, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình để sưởi ấm cho co.

Kiều Phương Hạ tiếp xúc được với sự ấm áp, giữa cơn mê man, theo bản năng cô cọ sát mình về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo cọ vào bên cổ anh.

Lệ Đình Tuấn ôm lấy cái ót của cô, nhẹ nhàng thở dài.

Nếu như không phải vì cô phải đi, anh cũng sẽ không khống chế được chính mình như thế này.

Anh biết là do lỗi của mình, nhưng mà anh tình nguyện nhất cô ở lại bên mình, thà rằng cô hận mình nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép cô rời đi cùng với Hứa Minh Tâm.

Anh không thể chấp nhận việc cô lại rời đi khỏi anh một lần nữa..

 
Chương 546





Nếu không phải anh nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hứa Minh Tâm và cấp dưới của ông ta, Kiều Phương Hạ sẽ yên lặng không một tiếng động nào di chuyển tới căn cứ, chỉ sợ rằng cả đời này cuối cùng anh sẽ không tìm thấy cô nữa.

Ngay trước khi anh nói chuyện với Kiều Phương Hạ, thà rằng anh để cho hai người tra tấn rồi ở bên nhau, cho dù cô có bị vết thương đầy người đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thả cô đi.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, Kiều Phương Hạ ở trong lồng ngực của anh cuối cùng cũng im lặng, giãn hai tay hai chân ra.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhìn cô một cái, hình như là cô sắp tỉnh dậy.

Anh đứng dậy sờ lấy bát cháo, cháo ở bên trong đã sớm nguội lạnh rồi.


Anh im lặng đi xuống giường cầm lấy bát cháo không phát ra một tiếng động nào, lại một lần nữa nấu lại cho Kiều Phương Hạ một bát cháo nóng hổi.

Cô thích ở trên tô cháo trắng có rải một chút ruốc thịt bò bằm nhuyễn, anh cầm lấy cái cối đá ra, lấy chà bông bên trong tủ lạnh giã vài cái, chắc chắn rằng có thể vừa cho vào miệng là tan ra thì mới rắc vào bên trong bát cháo
Đang chuẩn bị đi lên lầu, ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng lung lay cánh cửa sắt, “Lệ Đình Tuấn! Tôi biết biết là anh ở bên trong! Anh đi ra đây cho tôi!”
Anh không nhịn được mà cau mày, để bát cháo đang còn nóng vào bên trong lồng, rửa sạch tay rồi xoay người đi ra ngoài.

Âm thanh ở bên ngoài có thể quấy rầy Kiều Phương Hạ đang nghỉ ngơi.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Phi Phàm với vẻ mặt hung dữ đang đứng ở cửa sắt dưới cầu thang.


Nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đi ra, Hứa Phi Phàm trực tiếp chỉ tay vào Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói: “Đồ hèn nhát, đàn ông gì mà cặn bã! Ngoại trừ việc anh có thể ra tay với người phụ nữ thì anh còn có thể làm được cái gì? Có bản lĩnh thì anh mở cửa ra rồi nhào qua tôi đây này!
Trái lại Lệ Đình Tuấn lại không có ham mê ở phương diện cùng giới.

Anh nâng tay, mặt không chút thay đổi nào ra dấu đừng lên tiếng.

“Con mẹ nó ông đây không phải chó nhà anh! Anh không cho tôi nói chuyện thì tôi phải không nói sao?” Hứa Phi Phàm cười lạnh lùng đứng lên.

“Phương Hạ đâu?”
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn thản nhiên, thấp giọng trả lời nói: “Đang ngủ ở trên lầu.”
“Anh còn muốn lừa quỷ sao!” Hứa Phi Phàm không thèm suy nghĩ chửi bởi một câu.

“Ừ” Lê Đình Tuấn đáp..

 
Chương 547





“..

Hứa Phi Phàm gọi điện thoại cho Kiều Phương Hạ cả một ngày trời, Kiều Phương Hạ không bắt máy, thậm chí còn tắt điện thoại, Hứa Phi Phàm lập tức đoán ra rằng chắc chắn Lệ Đình Tuấn đang làm trò quỷ gì rồi, nói không chừng anh ta lại giam lỏng Kiều Phương Hạ thì cô mới có thể không bắt máy.

Anh ta đi tới nhà họ Lệ tìm không thấy ai, lại đi tới tập đoàn WL tìm cũng không thấy ai, rồi anh ta tới Hoàng Gia, anh ta nhìn thấy chiếc Maybach mà Lệ Đình Tuấn vẫn thường dùng dừng ở trước cửa, lập tức biết rằng Lê Đình Tuấn ở nhà.

“Không có gì để nói thì lập tức cút đi, đừng có quấy rầy Phương Hạ nghỉ ngơi.” Lệ Đình Tuấn và Hứa Phi Phàm bốn mắt nhìn nhau, nói.

Vừa dứt lời, lập tức đóng cửa lại.


“Anh làm vậy là nhốt người khác! Anh đang phạm pháp đó!” Hứa Phi Phàm càng ồn ào hung tợn hơn.

Lệ Đình Tuấn bị anh ta nói tới mức nhức đầu, không chừng Kiều Phương Hạ ở trên lầu cũng bị đánh thức mất.

Anh không nhịn được mà cau mày, quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Phi Phàm nói: “Kiều Phương Hạ là vợ của tôi.

Các người nếu như không có sự đồng ý của tôi thì không được mang cô ấy đi, đây mới là phạm pháp có hiểu chưa?”
Hứa Phi Phàm nghe Lệ Đình Tuấn nói như vậy, lại táo bạo nói: “Anh nói cái chó má gì vậy? Chẳng lẽ hôm trước không phải anh khiến cho cô ấy cực kì đau lòng rồi tôi mới mang cô ấy đi từ nhà họ Lệ đấy sao? Là cô ấy tự nguyện!”.


ngôn tình hoàn
“Hơn nữa anh và cô ấy có đi lãnh giấy kết hôn chưa? Các người đã là vợ chồng hợp pháp chưa? Không phải anh đã nói là anh không có quyền hạn chế sự tự do của cô ấy sao!”
Lời nói của Hứa Phi Phàm còn chưa dứt, Lê Đình Tuấn đã trực tiếp cầm trên tay một cái gì đó hung tợn nhào về phía anh ta.

Bình hoa đập vào trên song sắt, trong chớp mắt đã vỡ tan.

Hứa Phi Phàm híp mắt lùi về sau từng bước, nhưng vẫn bị những mảnh vỡ nhỏ văng khắp nơi rồi đâm vào hai má.

Anh ta lấy tay rồi sờ lên mặt mình, làn da đã bị xước chảy máu.

Con chó già Lệ Đình Tuấn ra tay cũng thật là hung ác! Đối với anh ta còn như thế thì đối với Kiều Phương Hạ như thế nào thì không cần phải nói thêm nữa!
Hôm nay cho dù như thế nào thì anh cũng phải đưa được Kiều Phương Hạ đi! Không thể để người ở lại cho tên Lệ Đình Tuấn tra tấn được! Anh ta thật sự không phải là con người nữa rồi!.

 
Chương 548





Trong đáy mắt của Lệ Đình Tuấn mang theo sự tức giận, gằn giọng nói với Hứa Phi Phàm từng chữ: “Cho cậu ba giây, rời đi, nếu không tôi tố cáo nhà họ Hứa các người lừa gạt buôn bán phụ nữ!”
Đây là anh còn chừa cho Kiều Phương Hạ một chút mặt mũi, cho nên mới không ra tay mạnh với Hứa Phi Phàm.

Tưởng tượng tới cảnh Hứa Minh Tâm muốn lén đưa Kiều Phương Hạ đi, trong nháy mắt lửa giận của Lệ Đình Tuấn hừng hực bùng lên.

“Anh lại làm cái trò chó má gì đấy? Anh có hiểu cái gì gọi là lừa gạt buôn bán phụ nữ hay khôn đồ tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì đơn giản thất học!” Hứa Phi Phàm cũng bắt đầu nóng nảy, chỉ vào Lệ Đình Tuấn rồi mắng: “Cô ấy tự nguyện nghỉ ngơi một đêm ở nhà họ Hứa! Còn khó khăn qua đêm ở nhà họ Lệ các người bị anh làm nhục nhã hay sao?”
“Ngại quá, tôi có hai bằng thạc sĩ, nếu như tôi thất học, còn người như Hứa Phi Phàm cậu thì sao?” Lệ Đình Tuấn không nhịn được cười lạnh lùng, hỏi ngược lại.


Gia đình của bọn họ như vậy, không thể ra nước ngoài du học để lấy danh tiếng, đã trở thành quy định ngầm rồi.

Từ nhỏ Hứa Phi Phàm đã ỷ lại vào gia thế lợi hại của gia đình mình, ở trường không bao giờ học hành tử tế, cả ngày đi làm trò xằng bậy, miễn cưỡng mới có thể dựa vào sự quyên góp cho trường mới có thể lên được trung học, trường quân đội cũng bị bắt buộc phải vào học, cho tới bây giờ thành tích cũng chỉ toàn là đội sổ, bị Lệ Đình Tuấn mắng cho nhục nhã như vậy, càng thêm hổ thẹn rồi hóa thành sự tức giận.

“Ông đây học trường quân đội, trường quân đội có thể giống được với anh hay sao?” Anh ta tức giận hỏi lại.

“Kỷ lục mà tôi đã lập được khi học tại trường trung học thuộc quân đội, cậu đã phá vỡ nó rồi sao?” Lệ Đình Tuấn tiếp tục cười lạnh lùng hỏi anh ta.


Nếu như Hứa Phi Phàm đã so sánh như vậy thì bọn họ phải so sánh ở lĩnh vực giống nhau.

Hơn mười năm trước Lệ Đình Tuấn đã lập kỷ lục mà tới nay chưa người nào có thể vượt qua được.

Hứa Phi Phàm đã sớm biết về thành tích kỷ lục toàn diện do Lệ Đình Tuấn lập ra được, từ nhỏ bọn họ ở trong khu nhà của bọn họ, mỗi ngày bố mẹ dùng câu chuyện về vang của Lệ Đình Tuấn để dạy dỗ tẩy não những đứa trẻ ở đây, dựa vào cái gì mà Lệ Đình Tuấn có thể vĩ đại như vậy, còn bọn họ thì lại rác rưởi như vậy? khiến cho sau này khi Hứa Phi Phàm nghe tới tên của Lệ Đình Tuấn, đầu óc muốn nổ tung.

Thật vất vả lắm Lệ Đình Tuấn mới lựa chọn học tại một trường trung học bình thường, buông tha cho trường trung học phụ thuộc quân đội, chuyển ngành rồi, nhóm ba mẹ mới không nói nữa.

Giờ phút này khi Lệ Đình Tuấn nhắc lại chuyện xưa, một câu nói này khiến cho sự ám ảnh của thời thơ ấu của Hứa Phi Phàm trỗi dậy, bỗng nhiên anh ta muốn nôn ra máu..

 
Chương 549





Hai người cách nhau một hàng rào rồi nhìn nhau một hồi lâu, nói: “Thì tính làm sao? Anh nói cho tôi biết cái gì mà lừa gạt buôn bán? Nhà họ Hứa của chúng tôi lừa gạt buôn bán phụ nữ từ khi nào?”
“Trong lòng cậu tự biết” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng trả lời.

Lúc này đầu óc của Hứa Phi Phàm bỗng nhiên phản ứng trở lại, Lệ Đình Tuấn đang ám chỉ việc hôm trước xảy ra ở nhà họ Lệ hay sao.

“Không phải là anh nghĩ là Phương Hạ muốn đi căn cứ đấy chứ?” Hứa Phi Phàm nhíu chặt mày lập tức hỏi ngược lại người gây sự.

Lệ Đình Tuấn hơi rũ mắt xuống.

“Nói anh đầu óc đơn giản là quá đúng rồi!” Hứa Phi Phàm cười nhạo nói: “Nếu như cô ấy phải đi, buổi sáng hôm qua phải đi theo bố tôi rồi!”
Hứa Phi Phàm nói hai câu này ra, hình như đã đánh thức Lệ Đình Tuấn một chút.

Trong nháy mắt anh giật mình tại chỗ.


Đúng vậy, nếu như Kiều Phương Hạ đã đưa ra quyết định thì vào buổi sáng hôm qua phải rời đi cùng với Hứa Minh Tâm rồi chứ, tại sao lại không mang Kiều Phương Hạ cùng đi?
Anh quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên trên lâu.

“Thật sự là cô ấy đang ngủ, tin hay không thì tùy cậu.

Lệ Đình Tuấn nói xong, xoay người đóng cửa mặc kệ cho Hứa Phi Phàm tiếp tục thở hổn hển mắng chửi anh ở bên ngoài.

Lại một lần nữa khi anh bưng tổ chảo lên lầu, quả nhiên là Kiều Phương Hạ đã tỉnh lại, cô năm trên giường trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kiều Phương Hạ cũng không phải là kẻ điếc, cho dù là bị hôn mê thì cũng bị Hứa Phi Phàm đánh thức.

Vừa rồi tất cả những lời nói của bọn họ, cô cũng đã nghe được.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô, yên lặng không lên tiếng kéo chiếc ghế dựa lại gần giường rồi ngồi xuống.


Kiều Phương Hạ xem như anh không tồn tại, mệt mỏi nhằm chặt mắt lại.

Cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, muốn di chuyển ngón tay cái cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mình.

Cô nghĩ rằng mình không muốn tiếp tục ồn ào với Lệ Đình Tuấn nữa, nên một câu cũng không thèm nói với anh.

Lê Đình Tuấn ngồi ở bên cạnh giường, im lặng nhìn cô, sau một lúc, đưa tay đặt bát cháo ở bên cạnh tủ đầu giường, đứng dậy tới gần cô.

Kiều Phương Hạ vô thức nhíu mày, dường như cảm thấy rất chán ghét đối với việc anh sắp đụng vào người mình vậy.

Bàn tay của Lê Đình Tuấn đưa ra một nửa, cứng ngắc rồi hạ xuống.

Sau đó, lại tiếp tục động tác vừa rồi, rút ra một cái gối thừa ở bên cạnh, nâng bá vai của Kiều Phương Hạ dày, kể vào vai của Kiều Phương Hạ, để cho đầu của cô có thể cao hơn một chút, như thể cũng có thể dễ dàng ăn uống hơn.

Kiều Phương Hạ tùy ý để cho anh đùa giỡn.

Lệ Đình Tuấn làm xong tất cả rồi lại nâng bát cháo lên, kéo ghế dựa lại gần có thêm một chút, nhẹ nhàng thổi cháo cho bớt nóng, đưa muỗng tới bên miệng của Kiều Phương Hạ.

Hầu như đã hai ngày rồi Kiều Phương Hạ không có ăn cơm, ngửi thấy mùi cháo trắng chà bông, lúc này đã đói đến mức dạ dày có chút run rẩy rồi..

 
Chương 550





Cô yên lặng vài giây, vẫn hé miệng ra, ngậm vào muỗng cháo.

Cháo có độ ẩm vừa phải, chỉ hơi nóng, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy.

“No chưa?” Lệ Đình Tuấn để bát sang một bên, giúp Kiều Phương Hạ lau khỏe miệng, nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, xoay người một cái rồi đưa lưng về phía Lệ Đình Tuấn, ngày hôm qua anh đòi hỏi quá mức, hơn nữa còn sốt cao khiến cho toàn thân bủn rủn đầu óc choáng váng mệt mỏi, chỉ ngồi trong chốc lát đã khiến cho cô hết sức khó chịu.

Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô vài lần, Kiều Phương Hạ đã không được ăn gì trong thời gian dài, bỗng nhiên ăn nhiều quá cũng không tốt, anh cũng không có ép nữa, đứng dậy, không một tiếng động nào bưng bát cháo còn thừa lên ăn sạch sẽ, rồi lại thu dọn bát đũa.

Vào lúc rời khỏi cửa, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ thì thấy cô đang nhắm mắt giống như đang ngủ vậy.


Anh yên lặng không phát ra tiếng đóng cửa lại, không quấy rầy nữa để cho cô nghỉ ngơi.

Vào lúc xuống lầu thì Võ Nhật Huy đang đứng ở ngay chỗ cầu thang và hơi cúi đầu.

“Hứa Phi Phàm đã đi rồi.”
“Ừ” Lê Đình Tuấn để bát đũa vào bồn rửa chén, không nhanh không chậm buộc tạp dề vào eo, cầm lấy chân giò hun khói và cắt, tính nấu một nồi canh nguyên chất để cho Kiều Phương Hạ ăn vào bữa tối tiếp theo.

“Ở bên kia cũng đã thăm dò nhà họ Hứa kĩ càng rồi, quả thật Hứa Minh Tâm cũng không có suy nghĩ muốn dẫn cô chủ theo.

Võ Nhật Huy đi tới cửa phòng bếp, tiếp tục thấp giọng nói.

Động tác của Lệ Đình Tuấn dừng lại, rồi lại ném một ít chân giò hun khói đã thái nhỏ bỏ vào trong nồi.


Là do anh cục cằn, không biết phân biệt tốt xấu rồi lại làm cho Kiều Phương Hạ bị thương.

“Còn nữa, Phó Nhiên cũng đã tới bệnh viện để lấy báo cáo bệnh án lúc trước của ông chủ đề nghiên cứu, phát hiện ra được chuyện này, xác nhận là có chút kỳ quặc, không phải là tử vong như bình thường” Võ Nhật Huy lại nói.

Lệ Đình Tuấn yên lặng một hồi lâu, nói: “Điều tra theo dõi bệnh viện, còn phải điều tra tất cả thật rõ ràng người giúp việc, vệ sĩ, bác sĩ chăm sóc của phòng bệnh ngày hôm đó đi.

“Vâng!
Vào lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại, trời đã tối đen, nhìn thấy điện thoại lại tràn ngập tin nhắn tới nhấp nháy ở đầu giường.

Trên người cô có chút sức lực, cầm lấy điện thoại, phát hiện rằng ngày hôm qua đã có hai mươi mấy cuộc điện thoại của Hứa Phi Phàm.

Chẳng trách Hứa Phi Phàm lại đuổi theo, cô cũng không nhớ rõ là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc nóng bừng.

Cô suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Hứa Phi Phàm..

 
Chương 551





“Phương Hạ?” Hứa Phi Phàm lập tức nói, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Không phải điện thoại của cô bị Lệ Đình Tuấn tịch thu rồi sao?”
“Tôi không không sao.

Kiều Phương Hạ cười với anh ta, nhẹ nhàng trả lời nói: “Anh ấy không có tịch thu điện thoại của tôi, là do điện thoại không báo “Cô chắc chắn chứ?” Hiển nhiên là Hứa Phi Phàm không thể nào tin được, dừng lại rồi thấp giọng nói: “Nếu như cô bị bắt cóc thì cô hãy khụ một tiếng để ra dấu cho tối.

“….” Hai người tương đối không nói gì vài giây.

“Cô không có việc gì thì tốt rồi.” Hứa Phi Phàm phá vỡ sự yên lặng trước, ngại ngùng nói.

Tuy rằng buổi sáng nay Kiều Phương Hạ bị Hứa Phi Phàm ồn ào một trận khiến cho tới bây giờ đầu cô vẫn còn đau, nhưng cô biết rằng là bởi vì Hứa Phi Phàm lo cho mình.


Để ngăn ngừa việc Hứa Phi Phàm quá đáng, rồi Lệ Đình Tuấn lại làm ra chuyện trả thù người khác, trước tiên có cần phải nói rõ với Hứa Phi Phàm.

Hai người nói vài câu, Kiều Phương Hạ cúp máy, xốc chăn lên xuống giường, vọt vào phòng tắm để tắm rửa.

Trên người có vẫn còn lưu lại dấu vết của Lệ Đình Tuấn, còn có mồ hôi tiết ra do phát sốt dính trên người cô cực kì khó chịu.

Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, cô lập tức đi tới phòng sách của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở trong phòng sách họp qua video, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đi vào, anh hơi sửng sốt một chút.


Kiều Phương Hạ thấy anh đang nhìn vào máy tính, xoay người đi lấy một cái máy tính dự trữ trong tủ sách của Lệ Đình Tuấn, không chớp mắt rồi xoay người đi ra ngoài, giúp anh đóng cửa lại.

Kiều Phương Hạ tùy ý cầm lấy một cái đệm dựa chèn vào trong người, khoanh chân ngồi ở trên sô pha trước bàn, dựa vào trí nhớ trong đầu, chính xác tìm thấy được thông tin của bộ phận bị lỗi, nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài đã tối đen, Lệ Đình Tuấn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng đưa lưng về phía cửa của cô vài lần.

Ánh mắt của anh dừng lại ở trên màn hình đang phát sát, lần này anh thấy rất rõ, cô đang gõ mật mã.

Kiều Phương Hạ nghe được tiếng Lệ Đình Tuấn mở cửa, không hề có động tĩnh gì, cho dù đầu óc có hơi choáng váng nhưng mười ngón tay vẫn tiếp tục gõ với tốc độ cao, tung bay trên bàn phím.

Cô hiểu được anh đã biết được thân phận của mình rồi, cho nên không sao cả..

 
Chương 552





Lệ Đình Tuấn xoay người đi xuống lầu, không làm phiền cô nữa, múc một chén nước dùng thêm chút rau cải mà buổi chiều vừa mới nấu xong, trong nồi còn có không ít cà tím dầu.

Hai món ăn, thêm một chút đậu phụ vào cơm, thịnh soạn, bưng vào phòng, để bên cạnh máy tính của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ vẫn không có dừng động tác, vẫn coi Lệ Đình Tuấn như người vô hình.

Lê Đình Tuấn đưa tay thử đụng vào trán của Kiều Phương Hạ, vẫn còn nóng.

“Ăn trước vài thứ đi.” Anh nhẹ nhàng nói với cô.


Kiều Phương Hạ cau mày, cầm lấy cây bút ở bên cạnh ghi chép vẽ lại biểu đồ trên màn hình, đánh dấu một vài số liệu.

Vừa đúng lúc cô tìm được một lỗi sai lớn nhất của con chip mà do cô phát triển, mỗi một con số, mỗi một mật mã, mỗi một dấu chấm câu, đều do cô tự mình đưa vào.

Thế nhưng bởi vì là do cô đã tính sai chữ số thứ hai sau dấu thập phân, mới bị dẫn tới sai lầm ở số liệu như vậy.

May mắn thay Hứa Minh Tâm đã vận hành và bước vào giai đoạn dùng thử, đối với xác nhập hệ thống hoàn toàn mới, tất nhiên là phải thật cẩn thận.

Trên trán của cô dần thấm ra một tầng mồ hôi.


Thật vất vả lắm mới tính toán xong tất cả những số liệu, buông bút ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang ngồi ở vị trí đối diện, lặng lẳng nhìn chằm chằm cô.

“Trước tiên ăn chút cơm đi.” Anh lại nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu không thì Hứa Minh Tâm đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy được thứ này.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhìn anh vài giây, mình bắt đầu cầm lấy bát đũa bên cạnh ăn.

Lệ Đình Tuấn chuẩn bị khẩu phần cho cô vừa đủ, không nhiều cũng không ít, nửa bát cơm, hai món ăn nhỏ, cô chỉ mất vài phút để ăn xong một cách nhanh xong, rồi lập tức gác sang một bên, tiếp tục gõ thao tác trên máy tính.

Lệ Đình Tuấn đứng dậy, rót cho cô một ly nước rồi cầm thuốc lại đây.

Không chờ tới anh mở miệng, Kiều Phương Hạ đã cau mày nhận thuốc, đồng thời nhét thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt thuốc xuống.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, không còn quấy rầy cô nữa.

Anh trở lại phòng sách, nhìn chằm chằm tài liệu trên máy tính, nhưng không thể đọc được một chữ nào..

 
Chương 553





Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn cơm rồi uống thuốc, không phải bởi vì đã tha thứ cho anh, mà là bởi vì cô phải hoàn toàn đúng hạn nhiệm vụ mà Hứa Minh Tâm giao cho.

Trước kia vào lúc Kiều Phương Hạ chưa rời khỏi bên cạnh anh, Lệ Đình Tuấn cảm thấy rằng cô rất dính người, cảm thấy rằng cô luôn hành động theo cảm tính.

Hiện giờ mới phát hiện ra rằng, sau khi cô rời đi rồi, mình và cô đã sớm trao đổi vai diễn cho nhau, cô mạnh mẽ và bình tĩnh hơn rất nhiều so với anh.

Cảm xúc cá nhân cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường của cô ấy, nhưng mà anh lại bị ảnh hưởng.

Kiều Phương Hạ chỉ có một chút thay đổi về cảm xúc thì đã tạo thành sức ảnh hưởng rất lớn lên anh, khiến cho anh không thể chuyên tâm làm việc được.

Phó Nhiên nói, anh không tập trung được là bởi vì anh rất để ý tới Kiều Phương Hạ.


Giờ phút này Kiều Phương Hạ tập trung được là bởi vì so với công việc của cô, anh không còn quan trọng nữa.

Lệ Đình Tuấn đã sớm có thói quen cho rằng Kiều Phương Hạ luôn lấy anh làm trung tâm, ý thức được điều này, đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai.

Anh nhìn chăm chăm đồng hồ điện tử trên tường, nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ tới mười hai giờ đêm, mà tiến độ làm việc của anh cũng không có chút tiến triển nào.

Bản thảo do nhà thiết kế gửi trên máy tính, anh liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy phiền muộn, không hiểu sao trong đầu chỉ toàn là tác phẩm Pinocchio
Quản lý của bộ phận thiết kế đã đợi Lê Đình Tuấn vài tiếng đồng hồ ở trên mạng rồi, tới khi đồng hồ gần mười hai giờ đêm, không nhịn được mới thật sự cẩn thận gọi sang đây: “Tổng giám đốc Lệ, tám mươi bản thảo đã hoàn thành, anh xem…
“Tất cả đều là rác rưởi.” Lệ Đình Tuấn không đợi cho đối phương nói hết, nhẹ nhàng nói.


“Bộ phận thiết kế cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mời họ về, lương cao trong vài năm liền, mà bây giờ lại nuôi ra một đám cá vô dụng.

Cuối tháng nếu như không đạt tiêu chuẩn của bản thảo thiết kế đã đề ra, tất cả đều cút khỏi tập đoàn cho tôi.”
Lệ Đình Tuấn nói xong, trực tiếp cúp máy, hung hăng quăng điện thoại sang một bên.

Tập đoàn WL.

Tô Minh Nguyệt ngồi ở văn phòng quản lý của bộ phận thiết kế, quản lý căn bản chưa kịp nói gì, hai người lập tức nghe được Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói ra một câu sỉ nhục.

Sau đó, cúp máy.

Quản lý của bộ phận thiết kế cẩn thận ngước mắt nhìn Tô Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Ba của tổng giám đốc Lê vừa qua đời, tâm trạng cũng không được bình thường cho lắm, cô Tô.

Quản lý của bộ phận thiết kế gửi tất cả những bản thảo thiết kế sang cho Lệ Đình Tuấn, tất cả đều là tác phẩm của Tô Minh Nguyệt..

 
Chương 554





Vì để cho Lệ Đình Tuấn một sự bất ngờ, cho nên bọn họ chỉ đánh dấu ở một trang cuối cùng, đây đều là do một mình Tô Minh Nguyệt thực hiện.

Nhưng hiển nhiên là Lệ Đình Tuấn không thể kiên trì đến trang cuối cùng.

Xem ra tác phẩm của Tô Minh Nguyệt ở chỗ của Giám đốc Phòng thiết kế được đánh giá khá là xuất sắc, mặc dù cũng không phải tuyệt vời như vậy nhưng đây xuất phát từ thành tích của một người không chuyên và có thể làm xuất sắc hơn những nhà thiết kế bình thường thì cũng đã là điều đáng nể rồi.

Hơn nữa Giám đốc là đang xem xét trên giao tình của Tô Minh Nguyệt cùng với Lệ Đình Tuấn muốn mượn cơ hội lần này hai bên được nhờ, cùng nhau leo lên vì vậy cũng đã quá đề cao khả năng của Tô Minh Nguyệt.

Ai mà biết buổi tối hôm nay Lệ Đình Tuấn giống như là ăn phải thuốc súng vậy, lại đi nói toàn bộ những thứ này đều là rác.


“Thật ra tôi cảm thấy trong đó có mấy tấm quả thật sáng tạo rất tuyệt vời, thật sự làm cho tôi rất bất ngờ! Giám đốc phòng thiết kế miễn cưỡng cứu vãn khen ngợi vài câu.

“Bằng không trước khi cuối tháng tôi sẽ đem những tác phẩm này kẹp vào trong bản vẽ của những nhà thiết kế khác và cho giám đốc Lệ xem lại?”
Vào buổi triển lãm lần trước Lệ Đình Tuấn vì đuổi theo Kiều Phương Hạ đang bỏ trốn, căn bản là không có nhìn tác phẩm của cô ta.

Tô Minh Nguyệt vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng.

Dự định ban đầu của cô ta là để cho Lệ Đình Tuấn vào thời điểm tâm trạng suy sụp nhất, để cho anh nhìn thấy cô ta vẫn âm thầm ở phía sau ủng hộ anh từ đó có thể cảm động mà cảm kích cô ta.

Nếu như có thể để Kiều Phương Hạ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn dùng đồ của cô ta vậy thì lại không thể nào tốt hơn rồi.


Nhưng lại không ngờ đến là sẽ như vậy, giờ cô ta chỉ cảm thấy mất hết thể diện.

Cô ta không nói lời nào chỉ từ chỗ hiện tại đứng dậy.

Đi được vài bước mới quay đầu nhìn về hướng giảm đốc nhẹ giọng nói cảm ơn: “Vẫn là cảm ơn ngài đã nhận ra khả năng của tôi, đến một lúc nào đó lại liên lạc với tôi.”
Giám đốc suy nghĩ một lúc lập tức đuổi theo nói: “Cô Tô! Cô trước tiên cứ đợi một chút! Tôi có một chủ ý có thể làm cho giám đốc Lệ nhận ra thực lực của cô.”
“Tôi sẽ không lấy ý tưởng của người khác.” Tô Minh Nguyệt ngay lập tức nghĩ đến cách thức này nhịn không được mà nhíu mày.

Lần trước bị vạch trần trước đám đông là lấy ý tưởng mẫu áo gile Pinocchio của Kiều Phương Hạ thì cô ta đã mất hết thể diện rồi.

“Cô Tô không phải! Tôi muốn nói là giám đốc Lệ đã đồng ý với một nhà thiết kế mới được tuyển dụng của phòng thiết kế chúng ta, phong cách của anh ta rất đa dạng chi bằng chúng ta dùng danh nghĩa của anh ta đừng nói rằng đó là của cô, cô thấy đấy…
Tô Minh Nguyệt trầm tư vài giây vẻ mặt phức tạp ngừng bước chân..

 
Chương 555





Lệ Đình Tuấn thuận tay tắt máy tính đứng dậy trở về phòng.

Kiều Phương Hạ vẫn ngồi trước bàn cà phê, giống như bị quỷ nhập gõ mật mã.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn thời gian đã sắp một giờ rồi.

Anh đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ sờ vào bàn tay của cô lạnh buốt thấu xương, trán ẩm chẳng những không có hạ xuống ngược lại trở nên càng nóng hơn.

“Em không muốn sống nữa?” Anh nhịn không được nhíu mày trầm giọng nói.

Kiều Phương Hạ biên dịch một lần nữa đoạn mật mã này đúng lúc ngay phần quan trọng nhất.

Cô nhíu chặt lông mày, tiện tay hất tay Lệ Đình Tuấn ra lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.


“Tôi không quan tâm em thì ai quan tâm?” Lệ Đình Tuấn cau may hỏi ngược lại.

Một tay khác đang gõ bàn phím của Kiều Phương Hạ cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về hướng Lệ Đình Tuấn.

“Trí nhớ anh Lệ thật là tốt.” Cô không chịu được mà khẽ nhếch khóe miệng, trào phúng cười khẽ một cái.

Dường như chính là bản thân anh đã biến cô trở nên như vậy.

Lệ Đình Tuấn và cô mắt nhìn nhau vài lần giọng điệu dịu đi một chút nhẹ giọng trả lời: “Em trước tiên cứ nghỉ một lát.

Kiều Phương Hạ giống như là chẳng nghe thấy gì, tiếp tục gõ bàn phím.

Vừa đánh được hai hàng Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay trực tiếp cầm lấy máy tính từ tay cô đột ngột đóng lại ném qua một bên lên ghế sofa.

Vẫn chưa đợi được Kiều Phương Hạ kịp tức giận thì gương mặt lạnh lùng ôm cô từ dưới đất lên ném lên giường.


Kiều Phương Hạ im lặng trong vài giây chịu đựng chóng mặt ngồi dậy khỏi giường dán mắt nhìn thẳng vào Lệ Đình Tuấn.

Vừa rồi đoạn kia vẫn chưa được lưu Lệ Đình Tuấn đóng một cái như vậy, đã gõ hơn nữa tiếng đồng hồ.

Cô cố nén cơn giận trong lòng này xoay người xuống khỏi giường từ một bên khác, đi đến trước ghế sofa cầm máy tính xem một cái nếu như vẫn chưa lưu thì đoạn quan trọng nhất này xem như xong.

Cô hít sâu vào hai hơi lại một lần nữa ngồi xuống dưới đất cẩn thận nhớ lại đại khái nội dung của vừa rồi.

Vẫn chưa gõ bàn phím được bao lâu thì Lệ Đình Tuấn lại ném máy tính đi nhìn cô nhẹ giọng nói: “Nếu như em một mực không nghe lời thì tôi sẽ trực tiếp đốt ổ đĩa RAM.

Kiều Phương Hạ đứng nguyên tại chỗ cùng anh giằng co một lát, lại là nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Cùng với Lệ Đình Tuấn cô quả thật không có cái gì là tốt đẹp.

Hai ngày trước Hứa Minh Trầm để cô đưa ra quyết định cô lựa chọn không đi, có rất nhiều nguyên nhân và trong đó có một lý do đó chính là Lê Đình Tuấn.

Nhưng hiện tại cô thấy hối hận rồi..

 
Chương 556





Anh làm cô thương tích đầy người cô vẫn như cũ không nỡ bỏ anh nhưng anh đối với cô ngay cả sự tồn trọng cơ bản nhất lại cũng không thể làm được.

Sự thất vọng đối với một người tuyệt đối không phải là đến từ một sớm một chiều.

Cô không có lên tiếng, chỉ là quay người trở lại trên giường đắp chăn nằm xuống.

Lệ Đình Tuấn đem máy tính đặt qua một bên nhìn về phía cô mấy lần sau đó xoay người đi đến bên mép giường, giúp cô tắt đèn chỉ giữ lại cây đèn ở đầu giường.

Hồi lâu cúi thấp đầu hôn lên trán của cô.

Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, không có trốn tránh cũng không có làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Lệ Đình Tuấn biết Kiều Phương Hạ tức giận nên dừng lại vài giây chỉ là nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ gọi em sớm một chút.”
Sau đó cầm theo máy tính đứng dậy rời khỏi căn phòng.


Kiều Phương Hạ nhìn anh đi ra ngoài lại nghe thấy tiếng anh khóa trái cửa phòng từ bên ngoài.

Cô nằm trên giường toàn thân khó chịu không nói ra được, đầu rất choáng nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

.

Đam Mỹ Sắc
Cô chợt nhớ tới Đường Minh Kỷ hỏi cô một câu: Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác đều chọn Lệ Định Tuấn? Rõ ràng anh cho cô chỉ có sự thất vọng cùng tổn thương hết lần này đến lần khác.

Thật sự là quá mệt rồi.

Kiều Phương Hạ làm cô thể xác tinh thần đều mệt.

Kiều Phương Hạ mơ mơ màng màng dường như là ngủ thiếp đi nhưng lại giống như chưa ngủ.


Thời điểm mở mắt ra một lần nữa thì bên ngoài vừa có chút ánh sáng mặt trời vẫn chưa có xuất hiện.

Cô đứng dậy xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ bước đến vặn cánh cửa, cánh cửa tối qua bị khóa trái trước khi đi ngủ giờ đã được mở ra từ đêm qua.

Cả tầng lầu đều im ắng giống như không ai ở, đối diện cửa phòng sách bị khuất đèn cũng tắt.

Kiều Phương Hạ đi vào lấy máy tính cầm theo một cái cốc rót nước uống.

Vừa lấy được nước liền nghe được phía sau trong phòng bếp chỗ góc rẽ truyền đến một cái gì đó rất nhỏ.

Cô quay đầu nhìn một cái phát hiện là Lê Đình Tuấn, anh đóng cửa phòng bếp trên người không mặc quần áo phía dưới chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu đen nên cũng là mới vừa dậy không được bao lâu, trên lưng buộc lên một chiếc tạp dề đang ở bên trong chuẩn bị bữa sáng.

Trong nồi đang chiên thứ gì đó, mùi thơm loáng thoảng bay ra từ trong khe cửa.

Kiều Phương Hạ vốn nghĩ là nếu như Lệ Đình Nhất không có ở đây cô uống xong nước thì sẽ rời đi.

Anh mấy ngày này đều không có đến công ty nhìn có dáng vẻ trông rất là nhàn nhã..

 
Chương 557





“…sau khi nhận được rồi thì đánh gãy cho đến khi cô ta thừa nhận sai lầm của mình thì thôi.” Lê Đình Tuấn giọng nói lãnh đạm cố ý ép thấp phát ra từ bên trong.

“Bên ông cụ kia vẫn đang cầu xin nói cô ta không sai.

Trong điện thoại Vô Nhật Huy thấp giọng nói.

“Gãy tay trái hay tay phải đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đến khi ông cụ cũng thừa nhận sai lầm của cô ta thì thôi.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.


“Vâng.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn điện thoại của Lệ Đình Tuấn ở bên thành hồ bơi, cô đoán rằng bọn họ đang nói đến Kiều Diệp Ngọc.

Nhưng mà, Lê Đình Tuấn muốn xử trí Kiều Diệp Ngọc như thế nào, đối với cô hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Cô cầm cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm, lúc bỏ cốc nước xuống, vừa hay Lệ Đình Tuấn cũng kéo mở cánh cửa kéo của phòng bếp, từ bên trong bước ra ngoài.

Hai người nhìn nhau một cái, Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng, xách cái máy tính bên cạnh lên, đi về phía cầu thang.


“Ăn sáng đã rồi hãy lên trên.” Lệ Đình Tuấn đặt chiếc đĩa trên tay lên trên chiếc bàn ăn bên cạnh, hạ giọng nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đột nhiên dừng bước, lại quay người trở lại, gương mặt không miếng cảm xúc cầm cái bánh sandwich mới làm trên đĩa lên từ từ ăn.

Lệ Đình Tuấn ngồi xuống phía đối diện cô, cũng cầm một cái bánh lên ăn.

Anh ăn đồ ăn rất nhanh, hai ba phút là đã ăn xong phần của mình, rồi quay người đi lấy hộp sữa bò trong lò vi sóng cho Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh tay cô, thấp giọng nói: “Đợi tí nữa tôi sẽ ra ngoài.”
“Ừm.” Hàng lông mày của Kiều Phương Hạ vẫn rủ xuống như thế, bình thản trả lời.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn không chút sức sống của cô, đưa tay lên trán cô sờ thử, rồi lại nói: “Tí nữa Phó Nhiên sẽ đến đây, anh ta đi rồi tôi sẽ đi.”
Lệ Đình Tuấn im lặng một hồi, với tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang cầm bánh sandwich của Kiều Phương Hạ nói: “Buổi trưa tôi đã hầm sẵn canh gà trong nồi cho em rồi đó, đói thì bên đây có mì trụng sơ qua nước lạnh, bỏ vào trong canh gà nấu hai phút là ăn được rồi.”.

 
Chương 558





Kiều Phương Hạ khẽ cau mày, nhìn vào cánh tay Lệ Đình Tuấn đang nắm lấy bàn tay cô.

Rõ ràng ý của anh chính là muốn nhốt cô ở nhà, không cho cô ra ngoài.

Hệ thống ở hoàng gia này chính là hệ thống chống trộm tia hồng ngoại, nếu như Lệ Đình Tuấn khóa cửa chính lại, thì người bình thường có cánh cũng khó mà bay ra ngoài được, nhưng cô là Kiều Phương Hạ, miễn là những thứ có kết nối mạng lưới, thì cô đều sẽ phá giải được.

Kiều Phương Hạ nhét hai miếng sandwich cuối cùng vào miệng, rút tay khỏi bàn tay của anh, phủi nhẹ vụn bánh mì trên tay.

Cô đi đến bên bồn rửa tay, Lệ Đình Tuấn đứng sau lưng cô lại nhẹ nhàng cất tiếng: “Tối tôi sẽ về.

Tuy rằng giọng nói dịu dàng, nhưng thực tế là uy hiếp.


Vừa nghĩ đến cách anh dạy dỗ Kiều Diệp Ngọc Khi nãy, Kiều Phương Hạ có chút lạnh sống lưng.

Suy nghĩ một hồi, lau khô nước trên tay, quay người thấp giọng trả lời anh: “Có thể chiều nay tôi sẽ đến đoàn phim, còn bảy tám cảnh quay phải quay lại nữa.

Nói xong liền đi lên lầu.

Phòng khi lúc đó anh tìm không gặp cô, thì sẽ lại giận lây sang người khác.

Lệ Đình Tuấn im lặng nhìn gương mặt không miếng cảm xúc của Kiều Phương Hạ.

Anh thà rằng cô cứ đối đầu với anh như trước kia, suốt ngày cãi nhau với anh đến đỏ mặt tía tai, còn tốt hơn bây giờ, anh nói gì cô cũng nghe theo, cứ như cái xác không hồn vậy.


Khi Kiều Phương Hạ vừa bước một bước lên cầu thang, đột nhiên có cảm giác, anh ở phía sau giơ tay ra, ôm chầm eo cô, kéo cô vào trong lòng.

Cô cũng đứng im rồi, khẽ cúi đầu, để mặc anh ở phía sau lưng ôm lấy cô.

Cô đợi anh một lát.

Cô cảm thấy có lẽ là anh đã giận rồi, hoặc lại muốn dùng cách đó để trừng phạt bản thân.

Nhưng mà một lúc lâu sau, cũng không thấy anh làm gì nữa, anh chỉ tựa cằm lên bờ vai cô, hơi ấm của cơ thể không mặc quần áo cứ cách một lớp đồ ngủ bằng lụa mỏng dính lấy cô.

Sức khỏe cô vẫn còn yếu, ôm một cái máy tính một hai ký đứng một hồi cũng thấy mệt “Được chưa vậy?” cô nhẹ giọng cất lời hỏi anh, giọng nói cô có chút mệt mỏi.

“Nếu như anh Lệ không còn chuyện gì muốn nói nữa, thì tôi phải lên lầu làm việc tiếp rồi.

Vừa dứt lời, cô cảm thấy cái ôm của Lệ Đình Tuấn còn siết chặt hơn..

 
Chương 559





Mấy giây sau, vòng tay ôm chầm lấy cô của anh cũng nới lỏng rồi.

Kiều Phương Hạ tiếp tục đi lên trên lầu, cũng không quay đầu nhìn anh thêm một cái.

Lệ Đình Tuấn im lặng đứng im tại chỗ, nhìn cô đi lên lầu, nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại.

Phó Nhiên từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng im ngay dưới cầu thang như khúc gỗ, cứ như đá vọng phu vậy, bước lên phía trước đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Lại cãi nhau rồi à?”
Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì.

Vừa dọn dẹp chén đĩa, vừa đi vào phòng bếp.

“Bị câm rồi hả?” Phó Nhiên khế cau mày.


Mỗi lần hai người này cãi nhau, nếu không phải là náo loạn trời đất, thì sẽ là quậy cho người bên cạnh không được yên ổn, đây là lân đầu im lặng như vậy.

Trong chỗ giải trí của người giàu.

Lệ Đình Tuấn ngồi trên sô pha, lắc nhẹ ly rượu trên tay.

Lúc xã giao, Lệ Đình Tuấn rất ít khi uống rượu, cho dù có uống, cũng chưa bao giờ uống say, bình thường những đối tác làm ăn cũng ít có ai dám chuốc rượu Lệ Đình Tuấn.

Đêm nay, lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn uống hết ly này đến ly khác, tuy răng độ mạnh của rượu vang đỏ không lớn, nhưng lại dễ say.

Bên đối tác bàn chuyện với Lệ Đình Tuấn cũng sắp xong rồi, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn uống gần hết một chai rượu, liền biết nhất định là tâm trạng của Lệ Đình Tuấn hôm nay không được tốt lắm.


Đầu thất của Lệ Quốc Chiến vừa qua, Lệ Đình Tuấn vừa mất cha, mọi người cũng có thể đoán ra được, có lẽ Lệ Đình Tuấn là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lệ Quốc Chiến, ngồi bên cạnh dè dặt từng li từng tí mà nở nụ cười, thở mạnh, cũng không dám hỏi thêm tiếng nào, sợ nói một hồi sẽ làm mất chuyện kinh doanh mấy tháng vào lúc này.

Đột nhiên có người ở phía ngoài mở cửa phòng ăn khách sạn, có mấy cô gái ăn bận hở hang, thân hình nóng bỏng bước vào.

“Giám đốc Trần, hôm nay mấy cô này..” quản lý của chỗ giải trí cũng đi theo vào trong, cười híp mắt định giới thiệu với giám đốc Trần.

Giám đốc Trần bên phía đối tác thấy vậy, vẻ mặt liền thay đổi, đứng dậy thấp giọng nói: “Hỗn láo! Ai cho các người vào đây? Không thấy anh Lệ ở đây sao? Có chút quy tắc cũng không hiểu!”
Vừa nói, vừa quay đầu theo bản năng nhìn về phía Lệ Đình Tuấn đang ngồi sát bên cạnh cửa sổ.

Lệ Đình Tuấn chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, không nói tiếng nào.

Quản lý nhìn thấy Lệ Đình Tuấn cũng ở đây, đột nhiên bị dọa đến im bặt.

Vốn dĩ khi anh ta nhìn hóa đơn thuê phòng ngày hôm nay thì phòng này do giám đốc Trần thuê, bình thường giám đốc Trần hay đến đây, quản lý biết sở thích của giám đốc Trần, bởi vậy mới gọi người đến..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom