Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 520





Kiều Phương Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ mở miệng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ người nhà họ Lệ, cho dù là ba nghìn đồng tiền tiêu vặt, nhưng Lệ Quốc Chiến vẫn luôn lén lút nhét vào trong con heo đất trên bàn có mấy trăm tệ, nhét đến khi nào đầy mới thôi.

Vào năm Lệ Quốc Chiến năm mươi tuổi, Kiều Phương Hạ đã đập bể hộp đựng tiền tiết kiệm đó.

Cô dùng hết ba trăm nghìn trong hộp mua cho ông ta.

một cái dây thắt lưng rất mắc để làm quà sinh nhật, lại dùng số tiền còn thừa, đi đến tiệm quà tặng sa hoa, mua cho Lệ Đình Tuấn một quả cầu pha lê vừa tinh xảo lại vừa đắt tiền, bởi vì sinh nhật của Lê Đình Tuấn và Lệ Quốc Chiển chỉ cách nhau có vài ngày.

Buổi tiệc sinh nhật của Lệ Quốc Chiến hôm đó, cô cẩn thận từng li từng tí mang quà ra tặng cho Lệ Quốc Chiến, có lẽ lúc đó, trong tất cả các món quà mà mọi người tặng cho Lệ Quốc Chiến, món quà của cô là rẻ nhất, keo kiệt nhất, nhưng Lệ Quốc Chiến lại chỉ mở duy nhất món quà của cô ra, nói với cô, ông ta rất thích, sau này chắc chắn sẽ đeo nó mỗi ngày.


Kiều Phương Hạ nhớ rõ, kể từ ngày hôm đó, ông ta thật sự đã đeo cái thắt lưng mỗi ngày để đến công ty làm việc.

Kiều Phương Hạ vẫn luôn cho rằng, Lệ Quốc Chiến không xuất hiện, là bởi vì ông ta hận An Phương Diệp nên đã liên đới mà hận luôn cô, vì vậy mà trước giờ cô không dám ở trước mặt lệ Đình Tuấn chủ động nhắc đến Lệ Quốc Chiến.

Mãi cho đến vừa này, cô mới biết được là do ông ta đã bị bệnh rồi.

Một căn bệnh mà mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại.

Lúc cô học tiểu học, Lệ Quốc Chiến đã mua cho cô một bộ truyện cổ tích, lúc nói đến câu chuyện tiên hắc ám, Kiều Phương Hạ hỏi ông ta, tại sao lại có lời nguyện như vậy, sẽ làm cho con người ta mãi mãi không bao giờ tỉnh lại?
Lệ Quốc Chiến nói: “Sau này Phương Hạ nhỏ bé của chúng ta sẽ hiểu, con người rồi sẽ có một ngày sẽ ngủ mãi mãi, không có cách nào tỉnh lại được”.


Kiều Phương Hạ hỏi ông: “Nhưng mà ba, tại sao công chúa đã tỉnh lại được?”
Lệ Quốc Chiến cười ôm cô vào trong lòng nói: “Nếu như có một ngày ba không tỉnh lại nữa, vậy chỉ cần Phương Hạ nhỏ bé này hôn lên mặt ba một cái, trong lòng ba chắc chắn sẽ nghĩ rằng con rất thương ba, ba sẽ tỉnh lại”
Lúc Kiều Phương Hạ lên cấp ba, đã đổi cách xưng hô, gọi ông ta là ba.

Cho nên lúc này khi nhắc đến Lệ Quốc Chiến, cô theo bản năng muốn nói đó là ba của cô.

– Nhưng vừa mới gọi được vài tháng, tình cảm cha con của họ lại kết thúc một cách đột ngột.

Cô cũng nhớ rất rõ, vào ngày cô mười tám tuổi, lần đầu tiên gọi Lệ Quốc Chiến là ba, Lệ Quốc Chiến ngây người trong chốc lát, sau đó dáng vẻ lại mừng rỡ như điên.

Đường Nguyên Khiết Đan đứng đợi ở cửa một lúc lâu, cô Lấy cảm thấy bản thân lo lắng cho Kiều Phương Hạ là không sai, bây giờ Kiều Phương Hạ đã đi qua, chắc chắc là đã thêm phiền phức..

 
Chương 521





Đang muốn đẩy cửa đi vào, Kiều Phương Hạ lại tự đẩy cửa đi ra, cô thay một chiếc váy sơ mi đen, gương mặt trắng thuần ngước lên trên, buộc tóc đuôi ngựa thấp, khoác một chiếc áo khoác lông cừu màu đen.

Rõ ràng là quyết tâm đến tang lễ của Lê Quốc Chiến.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô, không nhịn được mà thở dài nói: “Tại sao chắc chắn phải đi? Thật ra cô chỉ cần gọi điện cho Lê Đình Tuấn là được rồi, anh ta sẽ hiểu thôi”.

“Chắc chắn Lê Đình Tuấn sẽ không vì chuyện này mà giận cô, cô.”
“Tôi đến tiễn ông ấy một đoạn, một lát thôi sẽ trở về” Kiều Phương Hạ không giải thích gì với Đường Nguyên Khiết Đan, chỉ thản nhiên nói.

“Vậy tôi đưa cô đi?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi ngược lại: “Cô đợi tôi thay quần áo”
Kiều Phương Hạ thấy tóc Đường Nguyên Khiết Đan vẫn còn ướt sũng, nhỏ giọng nói: “Không cần, tôi bắt xe đi”
Hơn nữa nếu Đường Nguyên Khiết Đan qua đó, thí sẽ là danh không chính, ngôn không thuận, chỉ sẽ khiến cho người nhà họ Lệ giận cá chém thớt lên Đường Nguyên Khiết Đan.


Đường Nguyên Khiết Đan vào phòng khoác thêm một cái áo, lúc trở ra thì Kiều Phương Hạ đã lên xe đi rồi.

Đường Nguyên Khiết Đan đắn đo một lúc, lập tức lên lầu nhắn tin cho Lê Đình Tuấn, báo cho anh Kiều Phương Hạ đã đi đến đó.

Nhà họ Lệ, thư phòng.

“Ông đi không minh bạch, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng mới được”Quản gia cúi đầu nói với Lệ Kiến Đình.

“Đúng vậy, trước đó không phải bác sĩ đã nói, mặc dù ông ấy không có ý thức, nhưng mọi dấu hiệu của sự sống vẫn bình thường, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm năm đến mười năm hay sao?” Thông gia nhà họ Lệ ở bên cạnh phụ hoa thêm.

Lệ Kiến Đình hạ tầm mắt ngồi xuống, Lê Đình Tuấn từ đầu đến cuối không lên tiếng liếc nhìn.


Tất cả mọi người không nói nữa, đều nhìn về phía Lê Đình Tuấn.

“Tra” Lê Đình Tuấn thản nhiên nói.

Trên thực tế, anh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, đầu tháng lúc anh đến bệnh viện, y tá nói bệnh tình của Lệ Quốc Chiến không có chuyển biến xấu đi, lúc ăn đôi khi còn có thể tự nuốt được, tất cả đều rất bình thường.

“Cậu hai, những vị khách quan trọng đã đến rồi” Vô Nhật Huy đẩy cửa bước vào, ghé đến tai Lệ Đình Tuấn thì thầm vài câu.

Lệ Đình Tuấn gật đầu.

Lập tức, nhìn tất cả mọi người trong thư phòng, trầm.

giọng nói: “Chuyện của ba, nếu như có người cố ý gây nên, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng”
Dứt lời, đứng dậy từ chỗ ngồi.

Lúc Lệ Quốc Chiến bỗng nhiên xuất huyết não, là cổ động thứ hai của công ty, cho đến bây giờ, cổ phần của ông ta còn đang chi tiêu cho tập đoàn WL, lúc này bỗng nhiên vì bệnh mà chết, cổ phần của ông ta nên được phân chia như thế nào đã trở thành một vấn đề lớn..

 
Chương 522





Lệ Kiến Đình chỉ có một đứa con trai, nhưng Lệ Kiến Đình vẫn còn có anh chị em ruột, mấy mươi năm trước, Lệ Kiến Đình đã mạnh mẽ vang dội dùng hơn ba trăm triệu tiền vốn thu mua lại một xưởng dệt vải của nhà nước đang cận kề con đường đóng cửa, đó chính là tiền thân của tập đoàn WL.

Lúc đó Lệ Kiến Đình chẳng qua chỉ là một thằng con trai nghèo, không có bao nhiêu tiền, ông ta đã nhờ anh chị em miễn cưỡng tích góp đủ hơn ba trăm triệu, đồng thời ký một thỏa thuận, nếu như mười năm sau mọi người không muốn lấy lại tiền vốn, có thể để cho Lê Đình Kiến trả nợ bằng cách nhập cổ phần.

Lúc đầu, lợi nhuận của nhà máy đã hỏng miễn cưỡng cũng có một chút chuyển biến tốt, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mãi cho đến khi Lệ Quốc Chiến trở về từ nước ngoài và tiếp quản nhà máy, từ đó về sau, công ty mới phát triển rất hưng thịnh.

Trên thực tế, Lệ Quốc Chiến đã trả cho họ hai trăm phần trăm tiền vốn, nhưng những người thân này đã đố kỵ với công ty họ, quấn lấy họ một lần nữa để lừa gạt ít tiền cổ phần của công ty.


Lê Quốc Chiến tạm thời phụ trách cổ phần nhập vào công ty, không ngờ Lệ Quốc Chiến lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Gần bốn năm sau, Lệ Quốc Chiến qua đời, những người này không thể ngồi yên, hơn nữa Lệ Quốc Chiến cũng không viết di chúc, mọi người đều muốn lợi dụng sơ hở, từ đó mà vợ vét được nhiều tiền hơn, tập đoàn WL phát triển đến bây giờ, so với trước khi Lệ Quốc Chiến xảy ra chuyện, tiền vốn đã
tăng thêm gấp trăm lần, lòng tham của con người đúng là vô đáy.

Làm sao có thể Lệ Đình Tuấn không biết được những người này đang nghĩ gì?
Nếu như ai trong số họ đã làm điều đó, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Đi với nó” Lệ Kiến Đình thấy Lê Đình Tuấn ra khỏi cửa, chỉ vào cái điện thoại Lê Đình Tuấn làm rơi trên ghế, nhỏ giọng nói với Kiều Diệp Ngọc..

“Vâng” Kiều Diệp Ngọc khẽ lau nước mắt, lập tức đi theo phía sau Lệ Đình Tuấn.

Kiều Diệp Ngọc do đích thân Lệ Kiến Đình mời đến.

Hôm nay Lệ Chiến Quốc được chôn cất, Lệ Kiến Đình không muốn nổi giận vào lúc này.

Anh đi về phía những vị khách quan trọng đang đợi trong phòng, Kiều Diệp Ngọc đi theo anh, lập tức biết điều đứng lại cửa..

 
Chương 523





Cô ta gọi người giúp việc pha trà, đích thân mang nước trà đặt lên bàn, xoay người bước ra bên ngoài, thuận tiện giúp họ khép cửa lại.

Mỗi lời nói hay cử động, đều là những biểu hiện và sự kiềm chế mà cô chủ mới nhà họ Lệ nên có.

Khách mời liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc đang đóng cửa, lúc thu ánh mắt về thì nhìn Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng nói: “Ông cụ nhà anh đang bồi dưỡng cô chủ tiếp theo của nhà họ Lệ đúng không?”
“Không tự biết mình, kệ cô ta” Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn không biểu cảm trả lời.

Kiều Diệp Ngọc giúp Lê Đình Tuấn đóng cửa lại, sau đó mới nhận ra rằng đã quên đưa điện thoại cho anh.

Vừa xoay người bước ra khỏi cửa, cô ta lập tức nghe được lời nói của Lê Đình Tuấn.


Cô ta âm thầm nắm chặt điện thoại trong tay, đáy mắt hiện lên sự châm biếm.

Lệ Quốc Chiến chết rồi, Lệ Kiến Đình chỉ càng thêm hận Kiều Phương Hạ.

Sẽ ra sao nếu Lệ Đình Tuấn cũng ghét cô?
Dù sao đi chăng nữa, những thứ mà cô ta không có được, Kiều Phương Hạ cũng sẽ không có được.

Điện thoại di động của Lê Đình Tuấn đột nhiên rung lên, Kiều Diệp Ngọc cúi đầu nhìn, là tin nhắn Đường Nguyên Khiết Đan gửi: “Kiều Phương Hạ đến tham dự tang lễ của ba anh, tôi khuyên thể nào cũng không được”
Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chằm vào tin nhắn, không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh.

Đường lên thiên đàng chị không đi, địa ngục không mở cửa thì chị lại khăng khăng đến..


“Cô Kiều, bên kia có một nhóm khách mời vừa mới đến, cô đến xem được không?” Người giúp việc bước đến nói nhỏ với Kiều Diệp Ngọc.

“Ừ” Kiều Diệp Ngọc thản nhiên gật đầu, buộc bản thân cứng rắn gạt bỏ nước mắt, cất điện thoại vào túi áo, chậm rãi đi về phía những vị khách mới đến.

Thương lượng với khách xong, lại quay đầu nhỏ giọng dặn dò người giúp việc ở bên cạnh: “Nếu Kiều Phương Hạ có đến, trực tiếp chặn cô ta ở cửa, bất kể như thế nào cũng không được phép cho cô ta vào trong.

Đừng làm cho ông cụ thêm buồn lòng”.

“Vâng” Người giúp việc lập tức gật đầu nói: “Cô Kiều cô thật thân mật, làm việc gì cũng chu toàn như vậy”.

“Đúng vậy, tôi cũng lo lắng ông cụ chịu không nổi quá nhiều kích động” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mắt, mềm mỏng nói: “Đi đi”.

Mười phút sau, Kiều Diệp Ngọc cùng với một nhóm khách mới đến phúng viếng xong, đang quỳ trên mặt đất cùng họ, đột nhiên ngoài cửa phảng phất truyền đến tiếng động ồn ào.

Trong lòng Kiều Diệp Ngọc biết rõ, Kiều Phương Hạ đã đến rồi..

 
Chương 524





Cô ta không hỏi, cũng không ngăn cản, chỉ không nhanh không chậm mời khách đứng dậy.

Sau khi đưa khách vào phòng nghỉ, cô ta mới nhẹ giọng hỏi người giúp việc: “Sao vậy? Sao bên ngoài lại ồn như vậy?”
Người giúp việc vội vã trả lời: “Là Kiều Phương Hạ đã đến rồi”.

“Không phải đã bảo các người chặn lại ở cổng sao?” Kiều Diệp Ngọc nhẹ giọng trách cứ.

“Căn bản không ngăn được cô ta!”
Kiều Diệp Ngọc nghe được bên ngoài ngày càng tranh cãi ầm ĩ, lúc này mới xoay người, bước ra cửa lớn.

Tất nhiên Kiều Diệp Ngọc biết là họ không ngăn cản được, người của Lê Đình Tuấn chắc chắn sẽ che chở cho Kiều Phương Hạ.


Nếu Kiều Phương Hạ đã dám đến, cô ta sẽ giúp cô làm lầm lên.

Trên tay Kiều Phương Hạ đang cầm một bó hoa hồng trắng lớn, đầu đội một chiếc mũ màu đen, đang đứng ở ngoài cửa lớn.

Đằng sau cô có vài người giúp việc xem ra đã bị thương, còn có một số bảo vệ bên cạnh của Lê Đình Tuấn, chỉ là họ đứng tại chỗ và nhìn Kiều Phương Hạ đi vào, không dám động vào Kiều Phương Hạ chút nào cả.

Khách khứa đến phúng viếng không dám vào, đứng cách Kiều Phương Hạ một đoạn thật xa..

Hôm nay là tang lễ của Lệ Quốc Chiến, Kiều Phương Hạ không muốn đánh nhau, cô đã giơ cao đánh khẽ đối với họ, cô chỉ là đẩy người đã ra tay với cô trước.


Trong chớp mắt hai người đối mặt với nhau, ánh mắt Kiều Phương Hạ khẽ hạ xuống.

Sau đó lập tức dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía di ảnh đen trắng của Lệ Quốc Chiến.

Kiều Diệp Ngọc im lặng một lát, chậm rãi đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi: “Chị còn mặt mũi để đến đây sao?”.

Kiều Phương Hạ thậm chí không liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Chị đến tiễn ba chị đoạn đường cuối cùng”.

“Ba của chị? Kiều Phương Hạ sao chị lại không biết xấu hổ mà gọi ông ấy là ba vậy? Ông ấy bị hai mẹ con chị hại chết đó!” Kiều Diệp Ngọc lập tức cao giọng.

Một bên nói, một bên lấy tay đẩy Kiều Phương Hạ ra ngoài.

Còn chưa chạm đến cánh tay của Kiều Phương Hạ, cô ta hoàn toàn không thấy được Kiều Phương Hạ đã ra tay như
thế nào, lập tức bị cô trở tay bẻ ngược cổ tay lại, cổ tay cô ta truyền đến một cơn đau buốt..

 
Chương 525





“Kiều Phương Hạ mày thả tao ra!” Kiều Diệp Ngọc làm càn thoải mái hét to lên.

Sau đó lại nhìn những người bảo họ nhà họ Lệ đang thờ ơ đứng xung quanh: “Các người còn không bắt cô ta đi?”
Vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đẩy Kiều Diệp Ngọc ra xa vài bước.

Lệ Quốc Chiến thích nhất là dáng vẻ đội mũ của cô, nói rằng lúc cô đội mũ rất dễ thương, thích cô sạch sẽ ngăn nắp, nói một cô bé gái thì phải như vậy, vì vậy, cô sẽ không để cho Kiều Diệp Ngọc làm bẩn cô dù chỉ một chút.

Chân Kiều Diệp Ngọc vẫn còn đang khập khiễng, bị cô đẩy một cái, trực tiếp ngã xuống đất.

Kiều Phương Hạ không để ý đến cô ta, bước đến con sư tử nhỏ bằng đá trước cửa, đặt bó hoa trên tay ở bên cạnh con sư tử.

Cửa cũng chưa bước vào, cô quỳ xuống đối diện với bức di ảnh trắng đen của Lệ Quốc Chiến ở ngoài cửa lớn.


.

Truyện Sắc
Trên lầu nghe được tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Lệ Kiến Đình đang bàn bạc công việc lập tức xuống lầu, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang quỳ ngoài cửa, hai mắt ông ta đen lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Người bên cạnh vội vàng đỡ lấy Lệ Kiến Đình: “Ông cụ! Ông cẩn thận thân thể!”
Một lúc sau Lệ Kiến Đình mới lấy hơi lại được, nâng cây gậy lên chỉ vào Kiều Phương Hạ: “Cô cút khỏi đây cho tôi!”
Kiều Phương Hạ theo quy củ, dập đầu lạy ba cái trước di
ảnh của Lệ Quốc Chiến.

Sau đó lập tức hơi khom người về phía Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng nói: “Vâng, bây giờ cháu đi”
Cô vốn không phải đến đây để gây rối, chỉ là cô muốn cúi đầu lạy Lệ Quốc Chiến ở trước cửa mấy cái, nói với ông ta một câu xin lỗi, để ông ta phải thất vọng rồi.


Dù ngôi nhà có cách âm tốt đến đâu, Lê Đình Tuấn cũng nghe được tiếng thét của Kiều Diệp Ngọc.

Anh thấp giọng nói với khách: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.”
Anh đứng dậy bước ra ngoài cửa, trong chớp mắt thấy được Kiều Phương Hạ, anh không nhịn được mà nhíu mày, lập ức bước nhanh đến trước Kiều Phương Hạ, bình tĩnh bảo vệ cô, trầm giọng hỏi: “Ai cho phép em đến đây?”
Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Đình Tuấn, mở miệng nhẹ giọng trả lời: “Tôi xem tin tức rồi”
“Tôi không biết ba..

“Cô gọi ai là ba?” Lệ Kiến Đình bị kích động khiến đôi mắt đen lại, run rẩy hỏi vặn lại.

Kiều Phương Hạ nhìn Lệ Kiến Đình không lên tiếng.

“Mau cút đi” Lệ Kiến Đình thấp giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ khẽ cong khóe miệng, lại nhìn về phía ông ta, viền mắt đỏ lên ngập ngừng đồng ý: “Cháu xin lỗi”
Cô thật sự không muốn làm cho người nhà họ Lệ giận dữ, cô biết bản thân và An Phương Diệp là người có tội với nhà họ Lệ, cô thậm chí không dám vào nhà quấy rầy Lệ Quốc Chiến, chỉ muốn đứng ở ngoài cửa tiễn Lệ Quốc Chiến một đoạn đường cuối cùng..

 
Chương 526





Bàn tay buông thõng bên hông của cô nhẹ nhàng nắm chặt lại, vài giây sau, bản thân đứng dậy, xoay người, chậm rãi bước ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng
cô đơn của cô, trong lòng có phần hơi đau.

Cô chỉ muốn đến để nhìn Lệ Quốc Chiến từ xa, đương nhiên anh biết.

Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh vừa khóc lóc vừa nói nhỏ với Lệ Kiến Đình: “Ông nội đừng giận, đừng tức giận làm ảnh hưởng không tốt đến thân thể…”
“Cô đợi dã!” Lệ Kiến Đình bỗng nhiên gọi Kiều Phương Hạ lại.

Bước chân Kiều Phương Hạ lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Lệ Kiến Đình.


“Cút lại đây, xin lỗi Kiều Diệp Ngọc” Lệ Kiến tình trầm giọng nói với cô: “Là con tiện nhân An Phương Diệp dạy cô đánh người mà không cần xin lỗi sao?”
Kiều Phương Hạ hơi cau mày, đảo mắt nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc.

Là Kiều Diệp Ngọc động tay trước.

“Ông nội, đừng trách chị, là do ban nãy con kích động quá, là lỗi của con” Kiều Diệp Ngọc lập tức tỏ vẻ đáng thương cầu xin cho Kiều Phương hạ.

Dứt lời, lại nói với Kiều Phương Hạ: “Chị, chị đi mau đi, đừng làm cho ông nội giận nữa!”
“Lúc trước vì chị và dì An thông đồng với nhau, nên bác Lệ mới xảy ra chuyện, tại sao bây giờ chị lại tự mình chuốc lấy cực khổ vậy? Chị mau đi đi!” Kiều Diệp Ngọc khóc sướt mướt tiếp tục nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không có thông đồng với An Phương Diệp, năm đó chuyện An Phương Diệp bỏ nhà theo bồ nhí, cô hoàn toàn không biết gì cả.


“Cháu không có thông đồng với An Phương Diệp” Cô hít một hơi thật sâu, xoay người qua, xiết chặt lòng bàn tay, thấp giọng nói với Lệ Kiến Đình và Lê Đình Tuấn.

Suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Cháu dám thề trước linh cữu của ba, nếu như năm đó cháu thông đồng với An Phương Diệp, cháu nhất định sẽ chết một cách thê thảm!”
Sắc mặt của Lệ Kiến Đình trở nên giận dữ: “Ai cho phép cô lấy Quốc Chiến ra thề? Ai cho cô cái gan đó?”
“Chị bớt nói mấy câu đi chị!” Kiều Diệp Ngọc ngay lập tức lớn tiếng với Kiều.

Phương Hạ: “Chị đi đi, đừng làm hỏng tang lễ của bác Lệ!”
Sắc mặt của Kiều Phương Hạ trắng nhợt, lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn và Lệ Kiến Đình.

Lệ Kiến Đình không tin, Lê Đình Tuấn sẽ tin cô sao?.

Chương mới nhất tại == TRÙMTRUYỆ N.м E ==
Giữa hai người họ đã trải qua nhiều chuyện như thế, cô có nói dối hay không, Lê Đình Tuấn có thể chỉ cần nhìn qua đã hiểu không?.

 
Chương 527





“Anh Tuấn” Viền mắt cô có chút đỏ, khẽ giọng nói với anh: “Anh đã nói, khi tôi nói dối tốc độ nói sẽ trở nên rất nhanh, vậy anh xem bây giờ có phải tôi đang nói dối không?”
“Tôi thật sự không có thông đồng với An Phương Diệp”
Câu nói này cô đã nói với Lệ Đình Tuấn nhiều lần, anh sẽ tin sao?
Thực ra, Lệ Đình Tuấn cũng muốn biết, tối hôm đó có phải An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ đã thông đồng với nhau cố tình giữ chân anh, để An Phương Diệp có thêm thời gian chạy trốn không?
Anh muốn biết, rốt cuộc hôm đó, có phải Kiều Phương Hạ đã biết anh bị bỏ thuốc, vì thế mới cố ý dụ dỗ anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, mang theo sự phức tạp đến khó tả.

Lặng lẽ đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng đã lên tiếng, khẽ giọng hỏi lại: “Vậy rốt cuộc em có biết, bà ta sẽ bỏ trốn không?”
Dừng lại một lúc, lại nói tiếp: “Nếu như em trong sạch, vậy hôm nay, hãy nói rõ trước mặt mọi người”.


Lúc đầu Kiều Phương Hạ vẫn còn mong đợi vào anh, nhưng nghe xong hai câu nói của Lê Đình Tuấn, trái tìm dần lắng xuống.

Hôm nay tại đây bất kể là ai không tin cô, đều có thể được, cô cảm thấy chỉ cần Lệ Đình Tuấn tin cô là đủ, cô chịu nhiều oan ức hơn nữa cũng không quan trọng.

Chỉ cần anh gật đầu.

Nhưng thật không ngờ, anh lại nói những lời như thế.

“Tôi không có cách nào để chứng minh sự trong sạch của mình” Sau một lúc lâu, cô cười với đôi mắt ngấn lệ, khẽ giọng trả lời: “Bởi vì ngày hôm đó hoàn toàn không giống như ngày thường, kỳ thi thử thứ hai diễn ra trong ba ngày, tôi thi xong thì lên xe buýt trở về nhà”

Cô không có người làm chứng, không ai có thể giúp cô, trừ khi bây giờ An Phương Diệp xuất hiện ở nơi này, chính miệng bà ta nói với mọi người, cô vô tội.

Cô đã tìm An Phương Diệp gần bốn năm rồi, An Phương Diệp cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, cô thực sự không thể tìm ra bà ta.

Nếu như Lệ Quốc Chiến trên trời có linh thiêng, chắc chắn cũng biết, không phải là lỗi của cô.

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì.

Lúc này Lê Đình Tuấn lại để cho tất cả bạn bè thân thích của nhà họ Lệ đứng ở đây phán xét cô.

Cô biết có lẽ anh cũng muốn nhân cơ hội ngày hôm nay, để người nhà họ Lệ buông bỏ thành kiến với cô.

Nhưng cô không đủ sức để làm việc đó..

 
Chương 528





Từ ngày đứa con của họ mất, cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô có cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến vậy.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, trong ánh mắt, đột nhiên hối hận về hai câu nói vừa rồi.

Kiều Phương Hạ nói không, anh tin điều đó.

Anh tin cô.

Anh không nên để cho Lệ Kiến Đình và những người khác đẩy cô đứng mũi chịu sào như thế.

“Trong kỳ thi thử thứ hai Phương Hạ đã xếp thứ nhất toàn thành phố, loại bỏ cả các học sinh đã được giới thiệu trước đó.”

Ngay khi anh định mở lời, thì trong đám người bỗng truyền đến một giọng nói vừa xa lạ lại vừa thân quen.

Kiều Phương Hạ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn về nơi có giọng nói truyền đến.

Sau khi nhìn một vài lần cô mới nhận ra, người lớn tuổi với mái tóc hoa râm, là thầy Lưu chủ nhiệm lớp mười hai của cô.

Ông Lưu bước ra từ trong đám người, ân cần hỏi Kiều Phương Hạ: “Còn nhớ thầy không? Thầy là chủ nhiệm lớp mười hai của em, thầy Lưu”.

Kiều Phương Hạ ngạc nhiên gật đầu, nói lớn: “Thầy Lưu.

Thầy còn nhớ em sao?”
“Mặc dù thầy làm chủ nhiệm lớp em hơn nửa năm, nhưng em và Đình Tuấn, đều là niềm tự hào của thầy, thầy rất hài lòng về học sinh của mình, sao có thể quên em được?” Thầy Lưu vui cười trả lời.


“Thầy luôn cảm tiếc nuối về lần đó, cho đến tận bây giờ thầy và các thầy cô giáo khác trong trường vẫn thường nhắc đến em, nói rằng nếu lần đấy em không đi, với thành tích của lần thi thứ hai đó, thì em có thể được giới thiệu vào các trường đại học hàng đầu trong nước mà không cần phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học!”.

“Mặc dù lần thi thử đầu tiên em không phát huy được năng lực vốn có, nhưng vẫn đứng thứ hai toàn trường, thành tích đó đủ để chứng minh năng lực của em!”
Kiều Phương Hạ nhìn ông Lưu, không nói gì..

Bởi vì lần đó cô cố tình làm bài không tốt, trong môn Toán cô đã cố ý viết sai một số liệu ở câu hỏi cuối cùng, bị trừ mười điểm.

Nếu như khi đó cô đứng nhất toàn trường, thì sẽ nắm chắc suất duy nhất để vào viện mỹ thuật Đại học Thanh Hải, nhưng cô không muốn rời khỏi thành phố Hạ Du, không muốn rời xa Lê Đình Tuấn, cô muốn đến đại học Quốc Hồ nơi mà Lê Đình Tuấn đã tốt nghiệp.

Ông Lưu đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, dáng người không cao bằng Kiều Phương Hạ khi đi giày cao gót, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc chắn trước mặt cô bảo vệ cô, nói với người nhà họ Lệ: “Kỳ thi thử thứ hai là kỳ thi quan trọng nhất trước kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn bộ quá trình thi, tất cả các học sinh đều được đối xử bình đẳng như nhau, được sắp xếp nghỉ ngơi tại một khách sạn”.

“Trong ba ngày này, tất cả điện thoại đều tịch thu về chỗ tôi, em ấy có thể liên lạc được với ai?”
“Hơn nữa bây giờ những ghi chép về kỳ thi thử thứ hai vẫn còn lưu trên hồ sơ máy tính, nếu như mọi người không tin thì có thể đi kiểm tra, kết quả thi, cái này có thể làm giả được sao?”.

 
Chương 529





Từng câu từng chữ ông Lưu dùng để biện minh cho Kiều Phương Hạ, tất cả đều vô cùng đanh thép, mạnh mẽ, không thể chấp nhận được việc bị người khác hoài nghi!
Mọi người đều không thể ngờ, sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Đám người xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều dồn về phía ông Lưu và Kiều Phương Hạ.

“Em ấy bị oan.

Em ấy đã chịu oan uổng bốn năm rồi, cho đến tận bây giờ, em ấy chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu thảo với người mà em ấy kính trọng, vậy mà lại bị các người sỉ nhục! Tôi cảm thấy buồn và oan ức thay cho em ấy!”
Ông Lưu nói xong, nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn nói
tiếp: “Đình Tuấn, em cũng được xem là một trong những người nổi bật trong hàng mấy chục khóa học sinh thầy đã dạy! Sao lại chui đầu vào ngõ cụt không thoát ra được thế?”

“Em khiến thầy quá thất vọng!”
Lê Đình Tuấn chỉ im lặng không nói gì, nhìn Kiều Phương Hạ đang ở phía sau ông Lưu, không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào.

Một khi anh lên tiếng, điều đó đã là không công bằng rồi.

Cho dù hôm nay ông Lưu có chỉ vào mũi anh mắng chửi anh thậm tệ, anh cũng sẽ không mở miệng nói một lời nào.

Ông Lưu lại nói với Lệ Kiến Đình: “Ông Lệ, ông cũng không lớn hơn tôi là mấy, trước đây ở thành phố Hạ Du ông cũng là nhân vật có tiếng tăm, bây giờ lại muốn để việc một người bị chịu oan ức như vậy làm mất đi nhân cách cao quý của mình!”.

Lê Kiến Đình bị ông Lưu chỉ trích đến nỗi mặt mày tái mét, cau mày hỏi ngược lại: “Chuyện nhà người ta thì có liên quan gì đến ông? Ai mượn ông lo chuyện bao đồng?”
Ông Lưu vô cùng bất mãn trả lời: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Tôi không thể đứng nhìn đám người các người bắt nạt một cô gái nhỏ bé được!”

“Là mẹ em ấy sai, cuộc đời em ấy đã bị mẹ của mình hủy hoại rồi! Tại sao các người lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của em ấy? Không thấy hổ thẹn sao?”
“Đúng vậy.

Có một vài người già rồi mà không nên nết,lại còn đứng trên đỉnh cao đạo đức mà đi chỉ trích người khác, tôi thấy, đây mới là chuyên nực cười nhất.”
Trong đám người, bỗng nhiên có tiếng người cười, phụ họa cho lời nói.

Đám người ngay lập tức quay về phía có giọng nói truyền đến.

Trong cơn mưa bụi, một người đàn ông mặc bộ âu phục lông cừu màu xám đậm, cầm chiếc ô màu đen, chầm chậm bước đến bên Kiều Phương Hạ, che cho Kiều Phương Hạ để những hạt mưa không rơi trên người cô.

“Bằng chứng đã đưa ra rồi, tin hay không tùy các người.” Anh ta nhíu mày, bất lực nói với đám người Lệ Kiến Đình.

Nói xong, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, nói: “Trước khi tới, sao không nói với anh một tiếng?”.

 
Chương 530





Kiều Phương Hạ và Hứa Phi Phàm nhìn nhau, trong ánh mắt của Hứa Phi Phàm tràn ngập sự đau lòng.

Cô không biết hôm nay Hứa Phi Phàm sẽ đến.

Hứa Phi Phàm ở đây được một lúc rồi, tất cả những gì vừa xảy ra, anh ta đều đã nhìn thấy.

Kiều Phương Hạ chưa bao giờ có bộ dạng thấp kém như vậy trước mặt bất kì ai, ngoại trừ trước mặt người nhà của Lệ Đình Tuấn.

Bọn họ coi cô như bảo bối, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng sợ Kiều Phương Hạ tan biến, vậy mà trước mặt người nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ lại không có tỷ giá trị gì.


Anh ta không đợi Kiều Phương Hạ lên tiếng, đau lòng nói tiếp: “Em tôn trọng người nhà họ Lệ, người nhà họ Lê có tôn trọng em không? Em coi họ là con người, bọn họ có bao giờ coi em là con người chưa?”
“Trong lòng ông già Lệ Kiến Đình này, ngay cả làm một con chó giữ cửa cho nhà ông ta em cũng không xứng, sao lại tự làm khổ mình như thế?”
Khi đang nói chuyện, quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt đầy sự châm biếm: “Là vì anh ta Lệ Đình Tuấn? Trên thế giới này đàn ông tốt hơn Lệ Đình Tuấn còn rất nhiều! ít nhất thì anh sẽ không nhẫn tâm để em bị sỉ nhục trước mắt biết bao người!”
“Một người đàn ông nếu như họ thật lòng yêu em, sẽ không bao giờ nhẫn tâm để em rơi vào tình cảnh như vậy!”
“Việc này không liên quan đến anh.” Lệ Đình Tuấn chạm mắt anh ta mấy lần, lạnh lùng nói.

Hứa Phi Phàm ngay lập tức cười nhạt khinh thường: “Nếu không phải ông già nhà tôi nể mặt cậu cả Phó, bảo tôi qua chia buồn, anh tưởng rằng tôi thích qua sao? Người nhà tôi ai nấy đều nợ các người ba trăm ba mươi ngàn tỷ còn chưa trả!”
Sắc mặt của Lệ Kiến Đình trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Đứa trẻ được nhà họ Hứa dạy dỗ nuôi dưỡng lại không có văn hóa đạo đức như vậy sao? Ai cho phép cậu phán xét chỉ trích bề trên?”
Hứa Phi Phàm liếc mắt nhìn Lệ Kiến Đình: “Ông già đáng ghét, ông cũng không phải ông cụ nhà tôi, ông là cái thá gì? Quy tắc nhà họ Hứa chỉ tôn trọng với bề trên đức cao vọng trọng! “ít nhất đàn ông nhà họ Hứa, sẽ không ở cửa chính chỉ tay vào đứa trẻ vô tội và mắng cô ấy là hồ ly tinh!”

“Ông còn dám chỉ gậy vào Kiều Phương Hạ, tôi thấy ông tốt thật đó!”
Nói xong, kéo tay Kiều Phương Hạ, đi đến cửa chính nhà họ Lê.

“Chúng ta không làm sai bất cứ chuyện gì, không hổ thẹn với lòng, tại sao lại không thể đường đường chính chính đến cúi lạy ba của em?”
Quản gia nhà họ Lệ liếc nhìn Lệ Kiến Đình, lập tức cho người ngăn bọn họ lại.

“Hứa Phi Phàm, cậu đang cố tình gây sự ở nhà họ Lệ?”
Lệ Kiến Đình trầm giọng hỏi.

Hứa Phi Phàm liếc nhìn một vòng, cười nhạt nói: “Bố mày nói bỏ ra, bố mày xem hôm nay ai dám ngăn cản Kiều Phương Hạ bước vào nhà họ Lê!”
Hứa Phi Phàm vừa dứt lời, ngay lập tức mười mấy bảo vệ từ phía sau đám người đi đến “Cút ngay, chó ngoan không cản đường”.

 
Chương 531





Hứa Phi Phàm trầm giọng nói với quản gia nhà họ Lệ đang ở trước mặt: “Lời nói hay bố mày sẽ không nói lần thứ ba.

Bị anh ta nắm chặt cổ tay, từ đầu đến cuối Kiều Phương Hạ không lên tiếng, bỗng nhẹ giọng nói: “Đi thôi.

Không vào nữa.

Hứa Phi Phạm không nhịn được nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn di ảnh của Lệ Quốc Chiến: “Tôi không muốn ông ấy ra đi mà cũng không được thanh thản, đi thôi.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, Lệ Quốc Chiến chắc là rất thương cô.

Bốn năm rồi, ông ta nằm trên giường bệnh, không thể nói chuyện, không thể cử động, nhưng trong ngày đầu tiên ông ta ra đi, trước mặt tất cả bạn bè thân thích của nhà họ Lệ, để cô chứng minh sự trong sạch của mình.


Hứa Phi Phàm liếc nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, nhìn ra được cô thực sự không muốn vào.

Thở dài, nói: “Được thôi, em nói như thế nào thì chính là như thế”
Anh ta không phải Lệ Đình Tuấn, sẽ không ép buộc Kiều Phương Hạ làm những điều mà cô không muốn.

Anh ta đảo mắt, liếc nhìn Lệ Kiến Đình, nói: “Nhìn thấy không, từ nay về sau ông phải biết ơn Kiều Phương Hạ, nếu không phải cô ấy cầu xin cho các người, thì hôm nay bố mày sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Nói xong, mặc cho Lệ Kiến Đình bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai, kéo Kiều Phương Hạ đi ra ngoài.

Hai người họ lướt qua trước mặt Lệ Đình Tuấn, Lê Đình Tuấn chợt đưa tay ra, nắm lấy bàn tay còn lại của Kiều Phương Hạ.

“Lệ Đình Tuấn tôi thấy người đàn ông như anh rất thú vị! Đúng là mặt dày vô liêm sỉ!” Hứa Phi Phàm quay lại nhìn, nhíu mày, kéo Kiều Phương Hạ ra phía sau mình, không chịu được nói ra.

Kiều Phương Hạ ngăn Hứa Phi Phàm và Lê Đình Tuấn đối mặt với nhau, nhẹ nhàng nói với Hứa Phi Phàm: “Đi thôi”
Hứa Phi Phàm nhìn Lệ Đình Tuấn và đám người bên cạnh anh với ánh mắt đầy đe dọa, sau đó nhanh chóng đi theo sau Kiều Phương Hạ, lấy ô che cho cô, không để cô bị dính mưa.


“Cậu hai.

Vô Nhật Huy không chịu nổi nhíu mày.

Lệ Đình Tuấn cứ để Hứa Phi Phàm đi như vậy sao? Nếu như Hứa Phi Phàm có ý đồ xấu với Kiều Phương Hạ?
Vừa định cho người đi theo, Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ bước lên xe nhà họ Hứa, nói: “Để họ đi.

“Nhưng..

Vô Nhật Huy có chút không cam tâm.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng trả lời: “Anh đi theo, đừng để cô ấy biết.”
Tính cách của Hứa Phi Phàm vô cùng ngông cuồng, tự cao tự đại, chưa bao giờ chịu khuất phục dưới chân của bất kỳ người nào, anh ta bằng lòng theo chân Kiều Phương Hạ, chứng tỏ Kiều Phương Hạ vẫn có thể giữ chắc được anh ta.

Vừa rồi nhìn bề ngoài có vẻ như Hứa Phi Phàm đang giúp Kiều Phương Hạ giải vây, nhưng thực ra, từng hành động từng lời nói của Hứa Phi Phàm, tất cả đều nhìn sắc mặt của Kiều Phương Hạ mà thực hiện.

Nếu như vừa rồi Kiều Phương Hạ nhất quyết muốn đi vào, thì hôm nay mọi thứ đã không thể kiểm soát được rồi..

 
Chương 532





Cho nên, Hứa Phi Phàm biết được ẩn danh của Kiều Phương Hạ.

Anh ta vừa kính trọng lại vừa sợ Kiều Phương Hạ, hơn nữa cũng không phải đang truy đuổi Kiều Phương Ha.

“Vâng.

Vô Nhất Huy nhìn mấy chiếc xe địa hình của nhà họ Hứa rời đi, nhẹ giọng đáp lại.

Mãi cho đến khi người nhà họ Hứa đi rồi, khách mời đến phúng viếng mới lần lượt đi vào, Lê Đình Tuấn mới đảo mắt, ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận nhìn Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Diệp Ngọc bị ánh mắt của Lệ Đình Tuấn làm cho run sợ, vô thức co rúm người lùi lại phía sau Lệ Kiến Đình.

Kiều Diệp Ngọc cố ý dùng chút thủ đoạn để chọc tức Lệ Kiến Đình, nếu như ông ta không nhìn ra, đúng là mù thật rồi.

“Vừa rồi là ai đã ra tay trước?” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn mấy người giúp việc bị thương, thấp giọng hỏi.


“Là cô chủ Kiều bảo chúng tôi đứng chặn ở cửa chính, không được để Kiều Phương Hạ tới gần.” Một người giúp việc miễn cưỡng trả lời.

“Là do em lo lắng cho ông nội, tuổi tác đã cao, nếu nhìn thấy chị gái trong phút chốc sẽ không chịu được đả kích, vì thế.” Kiều Diệp Ngọc khúm núm cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Tại sao cô biết cô ấy sẽ tới?” Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, sắc mặt không hề thay đổi khẽ giọng hỏi lại cô ta.

Kiều Diệp Ngọc vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, dừng lại ở chiếc túi quần của Kiều Diệp Ngọc: “Lấy ra.”
Lúc này Kiều Diệp Ngọc mới lấy ra chiếc điện thoại của Lệ Đình Tuấn, run lẩy bẩy đưa cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhìn bảo vệ bên cạnh nói: “Sau khi khử trùng mười lần thì đưa lại cho tôi.

“Vâng”

Lệ Kiến Đình liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc, trầm giọng nói: “Điện thoại là do cháu không cẩn thận để quên ở phòng sách, ông nhờ Diệp Ngọc đưa lại cho cháu, không phải con bé lấy trộm đầu”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được khẽ cười: “Cổ ta làm sai trăm lần, thì trăm lần đó ông đều bảo vệ cô ta.

Kiều Phương Hạ chưa làm sai điều gì, nhưng ông lại hận cô ấy mười mấy năm.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà thở dài nói: “Quả nhiên người con hận nhất không phải là Kiều Phương Hạ sao? Không phải.”
“Chính là do ba khi đó còn quá trẻ và không hiểu chuyện, ba đã sai từng bước, từng bước, người con nên hận chính là ba.”
Lệ Đình Trung suy nghĩ câu nói của Lệ Đình Tuấn, không nhịn được mà nhíu mày.

“Hôm nay nếu như không phải con cố ý gây sự, linh cữu cũng sẽ không bị quấy nhiễu.” Lệ Đình Trung lại lạnh lùng nhìn về phía Kiều Phương Hạ nói: “Nếu như đã làm sai, thì nên bị chịu phạt “Con lén lấy điện thoại, đọc lén tin nhắn của ba, ba cho con hai sự lựa chọn.

“Thứ nhất, giữ mắt mình.

Thứ hai, giữ tay mình.”
Quán nướng xiên que.

Kiều Phương Hạ cầm lấy một cây cá mực nướng, để lên khay, ngón trỏ ngón cái của tay phải nhẹ nhàng năm lấy một que tăm vừa nói, “Dù sao thì cũng nên ăn một miếng đi?” Hứa Phi Phàm ngồi đối diện với Kiều Phương Hạ, bất đắc dĩ khuyên bảo.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh ta một cái, lại chuyển mắt nhìn về phía vài chiếc xe SUV, còn có những người đứng canh chừng ở trước cửa quán nướng xiên que, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: “Đây là đi ăn chứ có phải xem xiếc khỉ đâu?”.

 
Chương 533





“Cô và tôi không phải đều là hậu duệ của loài khỉ mà?
Có sao đâu?” Hứa Phi Phàm trả lời hợp tình hợp lý.

Kiều Phương Hạ bỏ xuống cây cá mực nướng đã ăn xong, rút ra hai tờ giấy để lau đầu ngón tay, hỏi anh ta: “Hôm nay ba của anh ở thành phố Hạ Du sao?”
“Nếu như ông ấy ở đây, thì hôm nay ông già ấy sẽ là người đi tới trước cửa nhà họ Lệ để gây náo loạn, Lệ Kiến Đình còn dám ăn nói thiếu tôn trọng sao? Chỉ sợ là đánh rằm một cái cũng không dám” Hứa Phi Phàm mỉa mai trả lời.

Xét cho cùng, chức vụ của Hứa Minh Tâm so với Phó Viễn Hạo cũng lợi hại hơn, còn lại được ngồi ở địa vị cao, con cáo già như Lệ Kiến Đình đã có thói quen nhìn người khác làm việc rồi.

“Ai cho anh trở lại, nói đi.” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta, thản nhiên hỏi.

“Là Mặc Hàn Bảo” Hứa Phi Phàm thẳng thắn trả lời: “Không phải anh ta là người đã sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cô sao? Vào lúc anh ta gọi điện thoại cho tôi, vừa đúng lúc tôi đã gần tới đây”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ, trả lời: “Cho nên là người chủ nhiệm lớp hồi còn học trung học cũng là do các anh sắp xếp sao.”
“Vốn dĩ nhà họ Lệ đã mời anh ta lại đây.” Hứa Phi Phàm lập tức trả lời.

Mặc Hàn Bảo làm việc gì vẫn luôn rất ổn thỏa, lúc ấy lại giúp ra mặt cho Hứa Phi Phàm, quả thật là cực kì thích hợp.

Kiều Phương Hạ chứng kiến lúc Hứa Phi Phàm xuất hiện, lập tức đã đoán được rằng là do Mặc Hàn Bảo ra mặt giúp anh ta.

Ngay lập tức, Kiều Phương Hạ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo.

“Vừa rồi anh trai đã giúp cô, bây giờ anh trai đã ngồi ngay trước mặt cô rồi, không phải cô nên cảm ơn tôi sao?” Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo, cảm thấy có chút ghen tị.

Kiều Phương Hạ nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mặc Hàn Bảo rồi để điện thoại sang một bên, còn thật sự nhìn Hứa Phi Phàm hỏi: “Anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”

Hứa Phi Phàm cũng thật sự suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu không thì gả cho tôi đi?”
Kiều Phương Hạ lại cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng quơ trước mặt Hứa Phi Phàm, Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ mở ghi âm ra, trong lòng lập tức rùng mình.

Biểu cảm của Kiều Phương Hạ lạnh nhạt, lại mở messenger ra: “Để tôi nhìn xem, có người bạn gái nào của anh bên trong danh sách liên lạc của tôi không..

“Bà cô, tôi sai rồi.”
Hứa Phi Phàm không chút do dự nhận lỗi sai của mình.

“Vừa rồi tôi không nên cố ý trêu chọc Lệ Đình Tuấn ghen, thật xin tôi, tôi thật sự biết sai rồi!”
Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn về phía mắt của anh “Tôi không nên bị sự ghen tị làm lu mờ tâm trí, tuy rằng quả thật trong lòng tôi cảm thấy rằng tôi cũng ngang sức với Lệ Đình Tuấn, cô không nên vì anh ta mà lúc trước lại từ chối tôi một cách vô tình như vậy, nhưng mà tôi thật sự sai rồi.” Hứa Phi Phàm càng nói một cách chân thành ủy náy.

Kiều Phương Hạ tiện tay ấn vào cuộc trò chuyện của bạn gái Hứa Phi Phàm.

Hứa Phi Phàm ôm lấy cổ ngước mắt nhìn, hơn nữa còn nhìn thấy hai cô này có nói chuyện phiếm vài câu với nhau, trong lòng càng thêm khiếp sợ..

 
Chương 534





“Được rồi được rồi tôi kém hơn Lệ Đình Tuấn, tôi không hiểu biết bản thân mình!” Hứa Phi Phàm rống to về phía Kiều Phương Hạ.

Một nhóm người vệ sĩ ở ngoài cửa giật mình quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần.

Hứa Phi Phàm chưa từng thừa nhận mình kém hơn so với bất cứ người đàn ông nào.

Lệ Đình Tuấn là người đầu tiên.

Kiều Phương Hạ khóa màn hình điện thoại lại, để sang một bên, cầm lấy mấy xiên nướng bỏ vào miệng ăn chậm rãi.

Không đề cập tới những ân oán cá nhân, khiếu thẩm mỹ của Kiều Phương Hạ cũng phân xét, tất nhiên là Hứa Phi Phàm kém hơn Lệ Đình Tuấn rồi, cô không thể để cho Hứa Phi Phàm làm bẩn đi tiêu chuẩn chọn chồng của mình được.


Hứa Phi Phàm đưa ra tín hiệu đối với những người đang đứng trước cửa nếu như ai dám nói ra những lời này, chắc chắn anh ta sẽ giết người đó
Cửa sổ bằng gỗ bên ngoài đang mở, một chút mưa bụi mịn nhẹ nhàng tiến vào, dính một ít vào quần áo của Kiều Phương Hạ.

Hứa Phi Phàm rút khăn tay ra, giúp cô lau rồi lại đóng cửa sổ lại một chút, rồi mới cau mày hỏi Kiều Phương Hạ: “Anh ta đối xử với cô như vậy mà cô còn che chở cho anh ta sao?”
“Ai che chở cho anh ấy?” Kiều Phương Hạ thản nhiên hỏi lại.

“Cô nói tôi không bằng Lệ Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ uống một ngụm nước chanh bỏ thêm miếng đá, uống một ngụm lạnh tới tận đáy lòng nói: “Tôi cũng chưa nói gì cả, đều là anh nói.”
“Dù có mạnh miệng nhưng cũng không thay đổi được sự thật.” Hứa Phi Phàm khinh thường giễu cợt nói.

Kiều Phương Hạ thích Lệ Đình Tuấn bao nhiêu chỉ cần nhìn vào trong ánh mắt đều có thể thấy được.


Kiêu Phương Hạ nhẹ nhàng cắn ống hút, không lên tiếng.

Qua một lúc sau, mới mở miệng thấp giọng nói với
Hứa Phi Phàm: “Tôi không có ba”
Hứa Phi Phàm biết rằng Kiều Phương Hạ khó chịu, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ăn quá hai miếng như bây giờ.

Cô ngước mắt lên, trong hốc mắt có chút ửng hồng, dường như trong chớp mắt, nước mắt sẽ chảy xuống vậy.

Hứa Phi Phàm đã gặp qua Lệ Quốc Chiến, dáng vẻ của Lệ Quốc Chiến cao lớn, nhìn thoáng qua đó chính là dáng vẻ của một người đàn ông đều cảng, nhưng nếu như ông ta không đối xử tốt với Kiều Phương Hạ, thì hôm nay Kiều Phương Hạ cũng sẽ không đến tận nơi tự chuốc lấy đau khổ như vậy.

Hứa Phi Phàm là một người cẩu thả, nhưng anh không phải tên ngốc.

Anh ta không lên tiếng, yên lặng ở cùng Kiều Phương Hạ trong chốc lát, mãi cho đến khi đồ ăn trên bàn nguội lạnh, Kiều Phương Hạ cũng không ăn nữa.

Kiêu Phương Hạ uống hết ly nước chanh, sau đó đứng dậy..

 
Chương 535





Hứa Phi Phàm đứng dậy theo cô, căng thẳng nhìn cô nói: “Mẹ tôi nói, không bằng hôm này cô qua nhà tôi ở đi? Chắc hẳn sáng mai ba tôi mới trở về, cũng đỡ phải sáng dậy sớm rồi lại dằn vặt đau khổ.”
“Được được, cũng có thể.” Kiều Phương Hạ thản nhiên gật đầu.

Nhà họ Hứa.

Dương Thủy trở về sau buổi làm việc, bắt gặp ở ngoài cửa có đôi giày cao gót màu đen, biết được Kiều Phương Hạ đã tới đây.

Bà ấy tiện tay mang theo bánh ngọt phô mai mà vừa mua được lên trên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng cho khách.

“Tới đây” Bên trong truyền tới một âm thanh rầu rĩ của Kiều Phương Hạ.


Dương Thủy kiên nhẫn đợi một lát, đợi cho Kiều
Phương Hạ mở cửa, dáng vẻ dường như vừa mới tắm rửa xong, hốc mắt còn hồng.

Dương Thủy đi vào cửa, để bánh ngọt phô mai ở trên tủ đầu giường, nói: “Biết con thích ăn mấy món tráng miệng, Phi Phàm nói rằng hồi chiều con không ăn được nhiều.”
“Cảm ơn dì.” Kiều Phương Hạ ngồi xổm trên mặt đất của nhà vệ sinh, tóc ướt sũng, từ bên trong ngăn tủ thò tay lấy ra máy sấy, một bên nhẹ nhàng trả lời.

Dương Thủy nhìn mắt của Kiều Phương Hạ, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây không ai dám nói gì cháu đâu.”
Trong chớp mắt, ánh mắt của Kiều Phương Hạ ửng đỏ, bĩu môi, nhẹ giọng hỏi: “Dì à, dì nói xem, mẹ cháu thật sự hèn hạ như vậy sao?”
Dương Thủy suy nghĩ rồi trả lời: “Không phải.

Bà ta là một người ích kỉ”
Kiều Phương Hạ mím chặt khỏe môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.


Dương Thủy âm thầm thở dài, đi tới cạnh cô, kéo Kiều Phương Hạ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô
Kiều Phương Hạ nắm chặt vạt áo của bà ấy, âm thanh khàn khàn nói: “Nếu như cháu là Lệ Quốc Chiến, cháu sẽ nguyền rủa hai mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ cả đời này phải nhận hết sự tra tấn, không có được cái chết yên lành.”
Dương Thủy ôm lấy Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nói: “An Phương Diệp sẽ phải trả giá vì những sai lầm mà mình đã gây ra, nhưng cháu không có làm gì sai cả, Phương Hạ à.”
“Trong lòng của Lệ Quốc Chiến đều hiểu được rằng, cháu không giống với An Phương Diệp
Kiều Phương Hạ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong lồng ngực của Dương Thủy, đầu tiên là khóc thầm trong miệng, cuối cùng sau đó là âm thanh thở hồn hển vì khóc.

“Dì ơi, trong lòng cháu đau đến mức không thể thở được.” Kiều Phương Hạ run rẩy trong lòng của Dương Thủy.

Thật sự là khó chịu.

Tay chân của cô cũng vô thức run rẩy co quắp lại, cũng không thể hơn được cảm giác tìm như bị dao cắt của cô.

Mặc dù chuyện của Lệ Quốc Chiến không liên quan gì đến cô nhưng mà An Phương Diệp là mẹ cô, cảm giác ấy náy và tội lỗi giống như nước thủy triều dâng lên từng đợt khiến cho cô không thể nào hít thở được..

 
Chương 536





Trước kia khi Dương Thủy gặp Kiều Phương Hạ, cô vẫn luôn mang theo dáng vẻ không để ý tới bất cứ thứ gì ở trong lòng, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy Kiều Phương Hạ khóc, cũng là lần đầu tiên mà bà ấy thấy cô yếu ớt như thế.

Bởi vì trước kia vẫn chẳng hay biết gì, cho nên bỗng nhiên khi biết được sự thật, tất nhiên là Kiều Phương Hạ rất suy sụp.

Dương Thủy biết rõ rằng cuối cùng thì gia đình trước kia đã mang lại cho Kiều Phương Hạ những đau khổ như thế nào.

Dương Thủy có biết An Phương Diệp.


Có một chút quen biết với những người nhà giàu thượng lưu, hoặc là khi tham gia một vài buổi tiệc rượu, ăn cơm cùng một chỗ, cũng thật sự rất bình thường.

Bởi vì An Phương diệp chỉ là một người nhà nghèo, là đại diện tiêu biểu cho việc gái điểm bay lên đầu làm phượng hoàng, cho nên có rất nhiều bà chủ giàu có không muốn qua lại với bà ta, thực chất bên trong còn kinh thường bà ta.

Hơn nữa nhà họ Phó rất có sức ảnh hưởng ở thành phố Hạ Du, nếu như quan hệ thân thiết với An Phương Diệp, chẳng khác nào đối chọi với Phó Minh Tuyết, ai cũng không muốn xảy ra sự xui xẻo này.

Nhưng thật ra Dương Thủy không hề coi trọng việc đó, tình cờ lại gặp được An Phương Diệp ở trong một buổi tiệc rượu, nhìn thấy dáng vẻ bị mọi người xa lánh của An Phương Diệp, trái lại chỉ cảm thấy rằng người phụ nữ cũng thật sự rất rộng lượng thấu hiểu hơn so với bất kì ai khác.

Hai người không được xem như bạn bè, nhưng mà có cùng ăn cơm với nhau vài lần.


Sự ích kỷ được thể hiện trên mặt của An Phương Diệp, khắc sâu trong tâm trí, bà ta từng nói với Dương Thủy rằng: “Lúc ấy lý do để tôi phản bội Kiều Đông rất đơn giản, bởi vì tôi muốn trả thù anh ta, trước kia khi chúng tôi kết hôn anh ta đã có quan hệ với con điểm Tổng Vân Lan kia, bà đây sẽ để cho anh ta nhìn ra được, ai hung ác hơn ai.”
Cho nên An Phương Diệp lập tức sảng khoái lựa chọn Lệ Quốc Chiến, người mà Kiều Đông đang muốn cậy quyền để leo lên vào lúc đó.

Đây là cách trả thù mà bà ta nghĩ rằng là sự lựa chọn tốt nhất cho Kiều Đông.

An Phương Diệp biết rằng hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết không có tình cảm, sau khi kết hôn được năm đầu tiên thì sinh ra Lệ Đình Tuấn, là vì để đối phó với người lớn, cơ bản đều thuộc loại chơi đùa, mấy tháng không gặp mặt đối với vợ chồng bọn họ là chuyện bình thường.

Nhưng mà Lệ Quốc Chiến cũng có những quy tắc của một người đàn ông, bởi vì ông ta là người đã có vợ, cho nên không có quan hệ bên ngoài với những người phụ nữ khác, An Phương Diệp đã dành trọn thời gian gần hai năm cho ông ta, mới một bước thành công chiếm được Lệ Quốc Chiến, thật vất vả lắm mới có thể để cho Lệ Quốc Chiến có cảm tình với mình.

Sau đó bà ta giở thủ đoạn, để cho Lệ Quốc Chiến uống rượu Riga có thêm một thứ gì đó, sau đó hai người đã xảy ra quan hệ với nhau..

 
Chương 537





An Phương Diệp nói rằng thật ra bà ta cũng không biết rằng cuối cùng Lệ Quốc Chiến có tình cảm với bà bao nhiêu, hay là vẫn thích Phó Minh Tuyết hơn.

Dù sao thì lần đầu tiên của hai người, bà ta cũng dùng thêm một chút thuốc hỗ trợ, khiến cho Lệ Quốc Chiến nghĩ rằng chính ông ta không thể kìm lòng được.

Nhưng về sau khi Phó Minh Tuyết biết rồi, sự kiêu ngạo và tự trọng của bà ấy không cho phép rằng có người chồng lừa dối mình ở bên ngoài, không hề cho Lệ Quốc Chiến bất cứ cơ hội nào, trực tiếp đề nghị ly hôn.

Đây đều là những gì mà An Phương Diệp nói trực tiếp với Dương Thủy, bởi vì An Phương Diệp cảm thấy rằng Dương Thủy không xem thường bà ta giống như những người khác.


Bà ta nói: “Tôi thật sự rất xấu xa, có đôi khi tôi cũng tự khinh thường bản thân mình vì những thủ đoạn dơ bẩn này.”
“Nhưng mà khi tôi nhớ tới hình ảnh hai con người hèn hạ như Kiều Đồng và Tống Vân Lan không thể không tôn trọng rồi quỳ trước mặt tôi ở dưới chân cầu, thì sự áy náy với Phó Minh Tuyết lập tức tan biến trong nháy mắt.

“Dương Thủy, cô không biết rằng có bao nhiêu sự vui sướng khi được trả thù thành công đầu.

Sau khi truyền ra tin tức vụ bê bối An Phương Diệp cầm theo tiền của nhà họ Lệ và bỏ trốn cùng người tình trẻ thì Dương Thủy cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, VÌ người phụ nữ này rất tỉnh táo và ích kỉ, bà ta cũng sẽ không cho phép mình quay về với cuộc sống địa ngục một lần nữa.

Cuối cùng An Phương Diệp cũng phải trả giá lớn cho những lỗi lầm mà mình gây ra, những quả báo đều dừng lại trên đầu của đứa con gái của bà ta.


Có lúc Dương Thủy nhìn thấy Kiều Phương Hạ rồi lại suy nghĩ rằng có bao giờ An Phương Diệp cảm thấy hối hận không.

Sau khi suy nghĩ lại thì chắc chắn An Phương Diệp sẽ hối hận, nhưng sau khi hối hận thì cũng lại sẽ yên tâm và thoải mái như trước.

Có một lần vào lúc An Phương Diệp uống say đến chuếnh choáng sau đó nói với Dương Thủy: “Một nửa đời này của tôi đã bị Kiều Đông phá hủy, nhưng con gái của tôi còn nhỏ, tôi không thể để cho con bé trở thành đồ vô dụng mãi mãi được, tôi muốn con bé được tốt hơn.”
“Con bé ở nhà họ Kiều sẽ không tốt, cho nên tôi tìm cho con bé một lối đi mới, cũng là cho chính tôi một con đường mới.

Không phải Lệ Quốc Chiến, cũng sẽ là những người khác.”.

 
Chương 538





Dương Thủy vẫn luôn ở suốt cùng với Kiều Phương Hạ, mãi cho tới khi Kiều Phương Hạ khóc tới khản cả cổ họng, không còn phát ra tiếng nữa.

Bà ấy đứng dậy rót cho Kiều Phương Hạ một ly nước ấm, lại lấy thêm một cái khăn mặt sạch, tinh tế giúp Kiều Phương Hạ lau đi nước mắt trên mặt.

Nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn uống hết mấy ngụm nước, mới nhẹ nhàng nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, An Phương Diệp thật sự ích kỷ, bởi vì không phải tất cả những ba mẹ trên đời này đều biết cách yêu thương con cái của chính mình, cháu có thể vì Lệ Quốc Chiến mà căm hận mẹ mình, có thể không tha thứ được cho bà ta, nhưng nếu như lúc ấy bà ta không rời xa Kiều Đông, thì hai mẹ con cháu cũng sẽ không có cơ hội sống một cách khá giả.

“Chuyện của Lệ Quốc Chiến là bà ta sau, cháu không nên dùng chuyện này để tra tấn chính mình, bởi vì cháu không có sai.

Cháu chỉ có thể hận rằng là do An Phương Diệp không đủ yêu thương cháu.

“Nhưng mà bà ta ngay từ nhỏ đã là con người như vậy rồi, cháu cũng sẽ không thay đổi được đâu.


Cháu cũng không thể can thiệp vào những ân oán của thế hệ trước được.

Kiều Phương Hạ nhận lấy chiếc khăn mặt rồi che hai mắt của mình lại, sau một hồi lâu mới gật đầu, giọng nói khàn khàn trả lời: “Dì à, suy nghĩ của dì con có thể hiểu được.

“Từ nhỏ cháu đã luôn thông minh như vậy, dì cũng biết là con có thể hiểu được.” Dương Thủy thở dài, trả lời: “Có thể khóc ra được là tốt rồi.”
Vừa dứt lời, lại nói: “Nếu như Phi Phàm có thể như cháu thì đã bớt lo hơn phân nửa rồi.”
Xảy ra chuyện như vậy, chẳng những Hứa Phi Phàm còn không ở nhà cùng Kiều Phương Hạ, mà lại chạy đi đâu tới hơn nửa đêm rồi vẫn còn chưa trở về.

Dương Thủy đi ra ngoài kêu người giúp việc chưng cho Kiều Phương Hạ một chén tổ yến, nhìn thấy Hứa Phi Phàm vẫn còn chưa trở về, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Nó có nói là nó đi đầu không?”
“Không có a.


Người giúp việc lắc đầu: “Sau khi anh ấy đưa cô Kiều lên phòng, nước cũng chưa kịp uống thì đã đi rồi, hình như là có việc gì gấp.

Dương Thủy đưa mắt nhìn đồng hồ ở phòng khách, đã muốn nhanh hơn một chút, không nhịn được mà nhíu mày.

Vừa dứt lời thì ở bên ngoài cửa lớn truyền tới tiếng nhắc nhở nhập dấu vân tay, Hứa Phi Phàm xoa khóe miệng tím bầm của mình, vẻ mặt mệt mỏi quăng giày trên chân rồi đi qua.

“Mẹ đừng nói gì với con, con đi làm chuyện quan trọng” Hứa Phi Phàm ngước mắt nhìn về phía Dương Thủy đang trừng mắt nhìn mình, nhăn mặt nói.

“Con thì có khả năng đi làm chuyện quan trọng gì?”
“Con chỉ thay mặt Phương Hạ đi dự lễ tang của Lệ Quốc Chiến” Hứa Phi Phàm nhướng mày nói: “Phương Hạ đã đau khổ như vậy, con không thể làm chút gì đó cho cô ấy sao?”
Dương Thủy nhìn anh, cau mày không lên tiếng.

“Được rồi, được rồi, mẹ cũng đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn con nữa, con sẽ luống cuống đấy.” Hứa Phi Phàm bất đắc dĩ nói: “Con chỉ yêu cầu người ta khắc thêm tên của Phương Hạ ở đằng sau bia mộ của Lệ Quốc Chiến mà thôi.”
Ở trên lầu, Kiều Phương Hạ vừa đúng lúc đẩy cửa ra, nghe được câu nói này của Hứa Phi Phàm..

 
Chương 539





“Thật sự là bừa bãi, hôm nay là ngày mà người ta chốn cất, con lại chạy tới đó quấy rối.” Dương Thủy bình tĩnh trách móc nói.

Hứa Phi Phàm cảm thấy bản thân mình không có quấy rồi, anh ta cảm thấy rằng việc mình đang làm rất đúng.

Nhưng quả thật việc chôn cất Lệ Quốc Chiến là việc quan trọng hàng đầu, anh ta cũng không cãi lại, không lên tiếng ngồi nghe Dương Thủy mắng.

“Vậy tên của Kiều Phương Hạ được khắc lên rồi sao?”
Sau một lát, Dương Thủy lại thấp giọng hỏi.

Hứa Phi Phàm nhướng mày nói: “Đó là tất nhiên.

Lệ Đình Trung không đồng ý, Lê Đình Tuấn ngầm đồng ý, để anh ta cho người khắc tên lên.


“Con thấy rằng thật ra Lệ Đình Tuấn cũng muốn con làm như vậy” Hứa Phi Phàm lại bổ sung một câu: “Con còn phải giúp Lệ Đình Tuấn chứ, chuyện này mẹ cũng đừng có nói cho ba, lại trở lại thì phiền con lắm.

Vừa dứt lời, cầm lấy bình nước đá trong tủ lạnh, đắp lên khỏe miệng rồi đi lên trên lầu muốn xem Kiều Phương Hạ một chút.

Đi lên lầu, đúng lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang đứng ở cửa nhìn anh ta.

“Không cần phải cảm ơn đầu.” Hứa Phi Phàm và cô nhìn vào mắt nhau, thấy đôi mắt cô sưng lên giống như quả óc chó, nói: “Dù sao thì anh trai đây cũng phải giúp cô làm cái gì đó chứ.”
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Phi Phàm thấy Kiều Phương Hạ đau khổ như vậy, trước kia cô còn kéo bảy trăm bảy mươi triệu trước mặt anh ta cơ mà những dường như trong lòng cũng không có khó chịu vừa đau lòng như vậy.

“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ vẫn nhẹ nhàng nói với anh ta một câu.

Suy nghĩ một lúc lại hít mũi rầu rĩ nói: “Về sau sẽ khỏi cần phải ghi âm uy hiếp anh nữa rồi.


“… Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ trở về phòng đóng cửa, tức giận tới mức không nhịn được mà nở nụ cười.

Lệ Đình Tuấn tự mình tiến người khách cuối cùng.

“Ông cụ nghỉ ngơi rồi chứ?”
“Rồi ạ.

Quản gia Lệ ở phía sau cúi đầu trả lời.

Hôm nay Lệ Kiến Đình bị hai thế hệ của nhà họ Hứa tới đây quấy rối không ít, tức giận đến mức suýt ngất đi mấy lân.

Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Các người cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng không ngủ rồi.”
Ông cụ còn có vài câu..

“Đi thôi.” Lệ Đình Tuấn không đợi cho quản gia Lệ nói cái gì đó, thản nhiên nói.

Quản gia Lệ ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn, bắt gặp mặt mày của Lệ Đình Tuấn lúc đó vẫn còn hơi giận dữ, thế nên cũng không dám tiếp tục nói gì nữa..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom