Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 480





Mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải hai biên kịch của đoàn phim trên hành lang.

Đây là lần thứ hai Lệ Đình Tuấn đến đoàn phim, tất cả mọi người đều nhận ra anh, hai biên kịch nhỏ lập tức đỏ mặt chào Lệ Đình Tuấn: “Anh Lệ”
“Ừ” Lê Đình Tuấn thản nhiên trả lời.

Kiều Phương Hạ lập tức giấu mặt đi, giả vờ không có liên quan gì đến Lê Đình Tuấn, điềm nhiên như không đi sau anh mấy bước.

Đợi đến khi ra đến cổng chính của đoàn phim, Kiều Phương Hạ bước nhanh mấy bước, trước khi Lệ Đình Tuấn lên xe thì ngăn anh lại, trầm giọng nói: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Lệ Đình Tuấn quét mắt nhìn người đi đường ở gần đây, thản nhiên hỏi lại: “Sợ người khác không biết tôi và em có quan hệ thân mật thế nào à? Không phải đã chơi chán rồi à?”
Kiều Phương Hạ lập tức lui về sau mấy bước, tạo khoảng cách với Lệ Đình Tuấn, giơ tay về phía anh, nói: “Đưa cho tôi!”

Lệ Đình Tuấn đưa tay vào túi, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ giơ tay lấy, Lệ Đình Tuấn trực tiếp ném điện thoại qua cửa kính ô tô vào phía hàng ghế sau của xe.

“.” Kiều Phương Hạ giận điên lên, trầm giọng nói: “Lệ Đình Tuấn, anh có biết bản thân không biết xấu hổ đến thế nào không?”
“Biết chứ.” Anh không cần suy nghĩ, thản nhiên trả lời.

Không biết xấu hổ không đáng sợ, không biết xấu hổ lại thêm mặt dày mới đáng sợ.

Kiều Phương Hạ lẳng lặng nhìn anh mấy giây, đang muốn phát tác, bỗng nhiên ở đối diện truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Đình Tuấn, Phương Hạ, sao hai con vẫn chưa lên xe?”
Kiều Phương Hạ nâng mắt, đối mắt với người đang ngồi trong chiếc xe ở đối diện, là Phó Minh Tuyết.


Vừa nãy cô còn tưởng là Lê Đình Tuấn lừa cô, không nghĩ tới là Phó Minh Tuyết tự mình tới thật.

Ở trước mặt Phó Minh Tuyết, cô cũng không tiện phát cáu, lúc này lại thành đâm lao phải theo lao.

“Ông ngoại còn đang chờ đấy.” Phó Minh Tuyết lại nói tiếp: “Hay là lên xe của mẹ ngồi?”
Kiều Phương Hạ thà ngồi trên xe của Phó Minh Tuyết, nhưng mà nghĩ lại thì kiểu gì ở trên xe Phó Minh Tuyết cũng hỏi chuyện của cô và Lệ Đình Tuấn.

Nghĩ ngợi vài giây, vẫn lên xe của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn tự mình lái xe, Kiều Phương Hạ trực tiếp ngồi ở ghế sau, cầm điện thoại nhét vào túi áo ngay lập tức, ngồi ở sau ghế lái, tránh cơ hội mắt đối mắt với Lệ Đình Tuấn.

Cả một đường Kiều Phương Hạ đều nghiêm mặt lạnh lùng, Lệ Đình Tuấn cũng không lên tiếng, hai người không ai nói chuyện với ai..

 
Chương 481





Tới thẳng cửa nhà họ Phó, lúc Kiều Phương Hạ mở cửa xe, nhìn thấy một nhà Đinh Thanh Nhã đứng ở chỗ Phó Viễn Hạo.

Định Thanh Nhã cười rất ngọt ngào, đang bóp vai đấm chân cho Phó Viên Hạo, thấy Kiều Phương Hạ tới, lập tức dừng động tác trên tay lại, chào hỏi: “Anh và chị dâu đã về.

..” Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ uốn éo kiểu cách đó của Đinh “Thanh Nhã thì không nhịn được khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn đang xuống xe.

Chỉ kém chút là trực tiếp mở miệng hỏi anh, sao Đinh Thanh Nhã lại ở đây.

Nếu không phải là do Phó Minh Tuyết, thì vốn dĩ cô cũng không đến ăn bữa cơm này, càng miễn nói tới Đinh Thanh Nhã còn đang ở đây.

Lệ Đình Tuấn liếc mắt vào trong phòng, xách quà ở trên xe cho Phó Viễn Hạo xuống dưới, không lên tiếng.

Lúc trước anh cũng không biết hôm nay một nhà Đinh Thanh Nhã sẽ đến, Phó Viễn Hạo không nói.


Hai người hai mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên thò tay, cứng người ôm lấy cánh tay Lệ Đình Tuấn, giúp anh lấy quà cho Phó Viễn Hạo, cười tủm tim kéo anh cùng nhau đi vào.

Cô không muốn mất mặt trước mặt Đinh Thanh Nhã.

Dù sao lúc trước trong bữa tiệc sinh nhật của Phó Minh Tuyết vừa biểu diễn một màn vợ chồng ân ái trước mặt Đinh Thanh Nhã, không thể vừa đảo mắt đã bị người ta tô vào mặt.

Bề ngoài thì vẫn phải giả vờ một chút.

Lúc cô ôm lấy cánh tay của Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn nhìn cô một cái, không nhịn được mà cong khóe miệng.

Hôm nay Đinh Thanh Nhã tới đây, rõ ràng là không có ý tốt gì, nhưng mà vô hình lại đang giúp anh.

.


||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Vừa vào cửa Kiều Phương Hạ đã ngoan ngoãn chào trưởng bối một lượt, Đình Trung ở trên tầng biết cô đến đây, ngay cả giày cũng chưa đi đã chạy xuống kéo cô lên tầng.

“Đình Trung, sắp phải ăn cơm rồi” Phó Viễn Hạo lập tức nhắc nhở.

Đình Trung có thể là có đồ muốn cho Kiều Phương Hạ xem, nhưng mà Phó Viễn Hạo đã lên tiếng, cậu bé ngoan ngoãn cầm đồ chơi, kéo Kiều Phương Hạ ngồi trên đệm lót ở một bên, cùng cậu bé lắp ráp xe lửa.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, thấy cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dáng vẻ có chút lạnh, lên tầng thuận tay lấy áo choàng lông dê khoác lên vai Kiều Phương Hạ.

Cô mặc hơi phong phanh, trên người lại đang bị thương, dễ bị cảm lạnh.

“Chơi một lúc thôi, đừng có quấn lấy mẹ, trên mặt đất lạnh” Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói với Đình Trung.

“Đúng là nhỏ mọn..

Đình Trung cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm..

 
Chương 482





Lệ Đình Tuấn không nhịn được nhíu mày hẹp hòi” Đình Trung nhắc lại một lần nữa.

Kiều Phương Hạ nâng mắt, nhìn Đình Trung đang nhỏ giọng thì ‘thào, vẻ mặt Đình Trung rất không phục, một bên lắp đường ray xe lửa, một bên tiếp tục nói: “Không phải chỉ là mượn vợ của bố một lát thôi àm Hiện tại cậu bé vẫn còn giá trị lợi dụng với Lệ Đình Tuấn, dù sao vẫn có thể trợ giúp theo đuổi vợ, đến lúc Kiều Phương Hạ gả vào rồi, thì không phải Lệ Đình Tuấn sẽ càng keo kiệt à?
Xem như bị cậu bé nhìn thấu rồi.

“Đàn ông mà… Càng nghĩ càng đau lòng, cậu bé không nhịn được khẽ thở dài.

Còn không bãng Lệ Đình Tuấn không bao giờ theo đuổi được mẹ, thế thì cậu bé còn có thể hưởng thụ cảm giác được mẹ yêu thương.

“Lệ Đình Trung, tối nay con đừng có ăn tôm đấy” Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nhìn chảm chảm con mình, một lúc lâu sau mới nói một câu.


“Mẹ bón Đình Trung lập tức buông đồ trên tay, đắc ý trả lời, chống lại Lệ Đình Tuấn.

“Hôm nay mẹ bón cũng không được ăn.’ Lệ Đình Tuấn thấp giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ nghe vào trong tai đã có mấy phần khó chịu.

Trước kia Lệ Đình Tuấn ở nhà cũng quản thúc cô như thế, bây giờ cô cũng không còn là người nhà họ Lệ anh nữa, dựa vào cái gì mà quản cô?
“Dùng bạo lực để giáo dục trẻ con không phải là cách dạy tốt” Cô thản nhiên trả lời.


“Đúng thế!” Đình Trung có Kiều Phương Hạ làm chõ dựa, càng thêm có sức.

“Trên người em bị thương mà còn có thể ăn tôm à?” Lệ Đình Tuấn nhìn hai mẹ con không nghe lời này, không nhịn được mà hạ mắt, nhẹ giọng hỏi lại Kiều Phương Hạ.

Trong lòng Kiều Phương Hạ rơi “lộp bộp” mấy tiếng, nâng mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

Nghe ý của anh là đã biết chuyện hai ngày trước cô bị thương rồi?
Hai người nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của Phó Viễn Hạo ở một bên cũng dừng trên người bọn họ.

Lệ Đình Tuấn chỉ tay vào tai, nói đã quên rồi?”
Hóa ra là anh nói chuyện ở tai…
Kiều Phương Hạ sợ tới mức thở không ra hơi, lảng tránh ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, như thể không sao nói: “Đã biết, vậy không ăn nữa.”
Chơi với Đình Trung một lát, cơm tối đã chuẩn bị gần xong rồi, cả mọi người lần lượt ngồi xuống, Kiều Phương Hạ đứng dậy định đi hỗ trợ lấy bát đũa..

 
Chương 483





Lệ Đình Tuấn đi từ phòng sách ra, nhìn cô nói: “Em cũng không phải là người hầu.”
Kiều Phương Hạ đứng tại chỗ tạm thời có chút xấu hổ, Lệ Đình Tuấn lại cúi người, im lặng kéo Đình Trung tới bên bàn ăn, kéo ra chỗ bên tay phải của mình, nói: “Em đến đây”
“Lần trước những gì bác sĩ nói, em Lúc Kiều Phương Hạ ngồi xuống, Phó Viễn Hạo hướng mắt nhìn hai người, hỏi Kiều Phương Hạ: “Giận dõi à?”
Hai người nói chuyện đều mang theo mùi thuốc súng, Phó Viễn Hạo mà không nhìn ra mới là lạ.

“Không ạ” Kiều Phương Hạ thản nhiên nở nụ cười, trả lời.

Lệ Đình Tuấn múc một bát canh nóng cho Kiều Phương Hạ, đặt ở trước mặt cô, nói: “Nói ra thì, cũng không có gì là mất mặt cả.”
“2” Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

Đương nhiên, cô quả thật không làm chuyện gì mà không dám gặp người khác, nhưng mà Lệ Đình Tuấn thì không chắc.


Định Thanh Nhã ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn vài lần.

Bởi vì cô ta biết hôm nay Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ sẽ trở về ăn cơm, cho nên mới đột nhiên tới đây.

Ngoài mặt hai người bọn họ trông rất bình thường, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, sắc mặt hai người đều có chút không bình thường, có thể thấy ân ái gì đó đều là giả vờ.

“Anh Đình Tuấn, em cảm thấy chị dâu không sai đâu” Đinh Thanh Nhã bỗng nhiên nói.

Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Đinh Thanh Nhã.


Không phải chứ? Lệ Đình Tuấn nói với cô ta rồi à?
Chuyện lúc đó giữa cô và Lệ Đình Tuấn, Đinh Thanh Nhã có quyền gì để biết? Ngay cả Đinh Thanh Nhã cũng đã biết rồi, còn không bằng Lệ Đình Tuấn trực tiếp chuẩn bị quà tặng nói với cả thế giới.

Kiều Phương Hạ đặt đũa xuống, chán ghét đến mức bỗng nhiên không có khẩu vị gì nữa.

Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn bình tĩnh, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không lên tiếng.

“Làm sao thế?” Phó Minh Tuyết nhìn mấy người bọn họ, hỏi Đinh Thanh Nhã.

Định Thanh Nhã cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là việc của hai ngày trước, cháu cảm thấy chắc là giả thôi, anh Đình Tuấn tốt như thế, sao chị dâu lại có thể vì một nam diễn viên nhỏ nhỏ, mà làm anh cháu tức giận cơ chứ?”
Nam diễn viên gì?
Kiều Phương Hạ có chút ngờ vực, nhìn thẳng Đinh Thanh Nhã, Đinh Thanh Nhã cũng đang nhìn cô, lập tức thuận miệng hỏi cô một câu: “Chị dâu chị nói gì đi chứ? Dù sao, đến một ngón tay của anh em Lục Nhất Minh cũng chẳng bằng”
Lục Nhất Minh?.

 
Chương 484





Cho nên, chuyện Đinh Thanh Nhã nói đến, sẽ không phải là chuyện hotsearch bị ép xuống hai ngày trước chứ? Cô còn tưởng là chuyện của Kiều Diệp Ngọc.

Hóa ra là Đinh Thanh Nhã thấy được cái hotsearch kia.

Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, không lên tiếng, mắt nhìn ngón tay thon dài của Lệ Đình Tuấn.

Chuyện ngay cả ngón tay của Lệ Đình Tuấn Lục Nhất Minh đũng không bằng, lời này cô cũng không thể nói được, cũng chưa từng thử bao giờ, dù sao đó cũng là bạn trai của bạn cô.


Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, giống như có thể đoán được lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì, hơi hạ mắt, mang theo mấy phần uy hiếp Tiện thể gắp ít đồ ăn mà cô thích vào trong bát của cô.

Kiều Phương Hạ không hề động đũa, chuyển mắt, tiếp tục nhìn màn biểu diễn của Đinh Thanh Nhã.

“Lục Nhất Minh là ai?” Phó Viễn Hạo lần đầu tiên nghe có người nhắc tới cái tên này, tưởng là Kiều Phương Hạ thật sự có gì đó không rõ ràng với nam diễn viên của đoàn phim, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Mọi người đều không biết ạ?” Đinh Thanh Nhã sửng sốt.


“Con còn nghĩ là anh Đình Tuấn đã nói với mọi người rồi cơ! Cái người Lục Nhất Minh kia, là nam diễn viên chính của đoàn phim chị dâu, mấy hôm trước, đám săn ảnh chụp được chị dâu đi từ…của Lục Nhất Minh…Lục Nhất Minh”
Định Thanh Nhã nói được một nửa, giống như là bấy giờ mới phát hiện ra bản thân mình nói sai.

Kiều Phương Hạ hạ khóe miệng, nội tâm không chút dao động, thậm chí còn bưng canh mà Lệ Đình Tuấn vừa mới múc lên uống từng ngụm nhỏ một.

“Con nói đi chứ!” Mẹ Đỉnh Thanh Nhã ở một bên sốt ruột thúc giục: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Chị dâu, chị đừng trách eml” Định Thanh Nhã có chút khó xử nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.

*Cô nói đi, không sao” Kiều Phương Hạ không để tâm đáp lại Không đợi Kiều Phương Hạ nói xong, Đinh Thanh Nhã đã vội nói: “Là chị dâu và Lục Nhất Minh bị chụp lúc đi ra từ căn nhà nào đó, sau đó lên xe đưa đón của Lục Nhất Minh, cùng đi đến đoàn phim, mọi người đều nói là chị dâu bao nuôi Lục Nhất Minh”.

 
Chương 485





Phó Viễn Hạo nhíu mày, nhìn về phía hai người Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn chầm chậm bón cơm cho con trai ăn, Kiều Phương Hạ vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Bên trong dần dần rơi vào im lặng.

Đinh Thanh Nhã thấy tất cả mọi người không nói tiếng nào, lại tiếp tục: “Thực ra chị dâu là diễn viên, giới nghệ sĩ bọn họ là như tỈ ó đôi khi là vì hiệu quả tuyên truyền của đoàn phim, không tránh khỏi sẽ lấy những quan hệ mập mờ của diễn viên ra xào một phen, để tạo nhiệt độ cho phim!”
“Con cảm thấy là quan hệ của chị dâu và Lục Nhất Minh nhất định là trong sạch, cũng chưa xảy ra chuyện gì!”
Định Thanh Nhã càng nói, sắc mặt của mọi người trên bàn càng thêm khó coi.


*Trừ khi là chị dâu không đóng phim nữa, nếu không sau này những tin tức như vậy vẫn còn tiếp tục xuất hiện nữa.”
“Nếu môi lần anh đều vì chuyện này mà cãi nhau với chị dâu, thế thì tình cảm của hai người có thế…”.

Truyện Nữ Phụ
“Khụ..” Kiều Phương Hạ không cẩn thận nên bị sặc, cắt ngang buổi biểu diễn của Đinh Thanh Nhã.

Cô thật sự là không nhịn được.

Nói thật thì, thủ đoạn của người đứng phía sau sai khiến Đinh Thanh Nhã cũng không được xem là cao siêu gì.


Đinh Thanh Nhã từ nhỏ học hành đã không thông minh rồi, hai người bọn họ cùng tuổi, Kiều Phương Hạ cũng từng là bạn học ở lớp bên cạnh, cái thành tích kia của Đinh Thanh Nhã nếu không phải sau khi tốt nghiệp cấp hai tiêu phí một đống tiền đi học trường quốc tế, thì đến đại học cũng không thi vào nổi.

Nhà họ Đinh dường như là cố ý đưa cô ta ra nước ngoài hai năm để học trường Kinh tế, kết quả trở về lại là cái trình độ này, ở công ty của Lệ Đình Tuấn cũng chẳng được chuyển lên làm chính thức.

Kiều Phương Hạ chật vật ho mấy tiếng, Lệ Đình Tuấn mặt không đổi sắc lấy khăn tay lau khóe miệng cho cô.

“Hai đứa giải thích một chút, tại sao lại thế này?” Phó Viễn Hạo trầm giọng h‹ *Miệng ở trên người người ta, muốn nói thế nào thì là thế ấy” Lệ Đình Tuấn thản nhiên nói: “Muốn đố tội cho người khác thì chẳng thiếu chứng cứ”
“Nhưng mà ảnh chụp đó…” Đinh Thanh Nhã lập tức nói.

“Kỳ lạ là, ảnh chụp này đã làm mờ mặt rồi, sao cô lại biết được là người trong ảnh là Phương Hạ thế?” Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi lại.

“Hay là vì trên báo có nhắc đến tên của Phương Hạ?”
Đinh Thanh Nhã bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, lúc này mới đột nhiên phản ứng được, trên báo quả thật không nhắc đến thân phận của Kiều Phương Hạt “Ai dạy cô nói thế?” Lệ Đình Tuấn nâng mắt nhìn cô ta một cái, nhẹ giọng hỏi..

 
Chương 486





“Em..

sắc mặt của Đinh Thanh Nhã liền thay đổi rõ rệt, sau đó cô ta lắc đầu: “Không phải, em đã nhận ra bóng dáng của chị dâu!”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được cười: “Người mặc áo khoác che từ đầu đến chân, đội mũ, đeo khẩu trang, cho dù có đứng trước mặt của tôi, cũng không chắc chắn có thể nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra được cô ấy, huống hồ chưa kể đến một bức ảnh chụp trên đường mơ hồ như vậy “Anh có thể nhận ra cô ấy không?”
“Nói vớ vẩn cái gì.”
“Em.” Đinh Thanh Nhã dừng lại, thậm chí không nói nên lời.

Còn chưa kể, nếu như Lệ Đình Tuấn không hỏi những lời này, Kiều Phương Hạ thật sự cũng không phát hiện ra quá nhiều sơ hở như vậy.

Cô ta liếc nhìn Lệ Đình Tuấn, trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định phải tặng cho anh một cờ hiệu “chuyên gia theo dõi”, sau đó treo nó trong nhà anh để mọi người có thể chiêm ngưỡng.

Ps: Ngoại trừ Kiều Diệp Ngọc.


“Hay các người bởi vì tôi không giao việc cho Đinh Thanh Nhã, không cho cô ta cơ hội làm việc, vì thế liền ôm hận trong lòng, nên mới cố ý tìm người để bôi xấu rồi cố tình ở trong nhà tôi nhắc tới chuyện này?” Lệ Đình Tuấn lại nhìn sang bố mẹ Đinh Thanh Nhã đang đứng ở một bên.

Đinh là họ của bà ngoại Đinh Thanh Nhã, nhà họ Đinh, nhà họ Đinh đều là họ hàng thân thích của bà, bởi vì bà của Đinh Thanh Nhã mất sớm, khi Phó Viễn Hạo còn sống lại vô cùng yêu quý cô ta, vì thế sau khi bà mất, những người trong nhà đó vẫn đối xử với cô ta như thường lệ, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả những người thân của cô ta.

Phó Viễn Hạo yêu cây yêu cả cành, Lệ Đình Tuấn đương nhiên cũng không có phản đối.

Chỉ cần Phó Viễn Hạo mở miệng đề cập đến chuyện nhà họ Đinh bên đó, Lệ Đình Tuấn sẽ đều yên lặng hoàn thành.

Tuy nhiên, bọn họ hàng nghìn vạn lần không nên tận dụng sự yêu thương của Phó Viễn Hạo để có thể nắm thóp Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ là điều trái ngược duy nhất của anh mà không ai có thể chạm vào.

“Không phải!” bố mẹ của Đinh Thanh Nhã ở một bên mặt biến sắc, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Chúng tôi tuyệt đối không có ý muốn bôi nhọ Kiều Phương Hạ!”

“Vô Nhật Huy Lê Đình Tuấn không đợi bố mẹ Đinh Thanh Nhã giải thích, liền gọi với một giọng trầm thấp về phía cửa.

Vô Nhật Huy sau đó liền nhanh chóng bước vào, trên tay còn cầm một xấp ảnh đưa cho Lệ Định Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng vỗ vào xấp ảnh, sau đó ném đến trước mặt của Đinh Thanh Nhã.

Đinh Thanh Nhã bị dọa sợ tới mức người run lên, nhìn chăm chăm vào những bức ảnh, sắc mặt tái nhợt.

“Công ty của bạn cô sao?” Lệ Đình Tuấn lạnh nhạt nhìn Đình Thanh Nhã, nhẹ giọng hỏi.

“Em không biết, bạn em..”.

ngôn tình sủng
“Thiên kim tiểu thư của công ty Trí Viễn, không phải là bạn cô sao?”
Lệ Đình Tuấn tiếp tục hỏi: “Cô đã bàn bạc với cô ta, trước tiên sẽ tung ra những bức ảnh kia, sau đó đợi đến khi sức nóng của dư luận đạt đến cao nhất, liền phơi bày thân phận của Kiều Phương Hạ, phải không?”
“Em không có!” Đinh Thanh Nhã bị những lời của Lệ Đình Tuấn dọa sợ đến mức liền khóc lên, vừa khóc vừa liên tục lắc đầu: “Không phải là em đã bàn bạc với cô ấy! Lúc Trí Viễn tống tiền các anh vài chục tỷ, em thật sự không biết chuyện này!”.

 
Chương 487





Ngoài tiếng khóc và liền ngụy biện của Đinh Thanh Nhã thì không có ai dám phát ra tiếng động.

Kiều Phương Hạ sững sờ một lúc, nhìn Lệ Đình Tuấn với vẻ mặt mang vài phần tức giận.

Cô cho rằng là Đường Minh Kỳ đã làm ra chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, lại không phải là Đường Minh Kỳ.

Cô cho rằng hai ngày này Lệ Đình Tuấn đều đang trông chừng Kiểu Diệp Ngọc, đều đi cùng với Kiều Diệp Ngọc.

“Cút ra ngoài.” Lê Đình Tuấn giơ tay lên, ném nốt những bức ảnh còn lại lên người của Đinh Thanh Nhã, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, không được phép bước chân vào nhà họ Phó một bước.

Đây là Lệ Đình Tuấn đã vì mặt mũi của Phó Viễn Hạo, tặng cho nhà họ Đinh bọn họ sự ban ơn lớn nhất.

Sau khi người nhà họ Đinh nhanh chóng bò ra ngoài, vẻ mặt của Lệ Đình Tuấn lúc này mới bình tĩnh trở lại.


Đình Trung ở một bên tò mò hỏi: “Baba, cô tại sao lại khóc rồi rời đi? “Bọn họ bắt nạt mẹ con” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đáp lại, đút cho Đình Trung một thìa súp.

Đình Trung nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng lập tức hiểu ra, gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Kiều Như Hạ nghe thấy hai tiếng “mẹ con” phát ra từ lời của Lệ Đình Tuấn, liền ngơ ra.

Mấy người khác ở một bên không hề cảm thấy trong lời của Lệ Đình Tuấn có cái gì không đúng, chỉ có Kiều Phương Hạ mới cảm thấy anh tự nhiên có chút gì đó không đúng.

Chưa kịp nghĩ sâu về điều đó, sắc mặt của Phó Viễn Hạo ở một bên vẫn có chút khó coi, liếc nhìn Kiều Như Hạ vài lần, sau đó mới cầm đũa lên, do dự nói: “Cái người Lục Nhất Minh kia rốt cuộc “Là bạn trai của người đại diện.”
Lệ Đình Tuấn không đợi Phó Viễn Hạo hỏi, thấp giọng trả lời: “Căn phòng kia là người đại diện của Kiều Phương Hạ mua, Kiều Phương Hạ qua đó ở một đêm, buổi sớm ngày hôm sau liền bị chụp trộm.

Kiều Phương Hạ đang định mở miệng chuẩn bị giải thích, ai biết rằng Lệ Đình Tuấn dường như hiểu rõ hơn cả cô đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nói hết những lời cô muốn nói.

“Ồ.” Phó Viễn Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại nói: “Ông cũng thấy Kiều Phương Hạ sẽ không dám làm ra loại chuyện quá giới hạn như vậy”

Phó Minh Tuyết ở một bên cũng nhìn Kiều Phương Hạ, không nói gì.

Cho dù chỉ là hiểu lầm, nhưng Phó Minh Tuyết nghe thấy chuyện như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Bản thân bà ấy cũng đã từng trải qua cảm giác bị phản bội trong tình yêu, vì vậy đối với những chuyện như này thập phần lo lắng.

Bữa ăn cứ thế kết thúc trong bầu không khí yên lặng.

Kiều Phương Hạ là người ăn xong đầu tiên, định mang Đình Trung sang một bên chơi, vừa đứng dậy, Lệ Định Tuấn cũng nói theo: “Con cũng ăn no rồi.

Vừa nói, anh vừa bế Đình Trung từ trong chiếc ghế dành cho trẻ em ra, nói: “Con tự đi tìm người Mạn Phi chơi đi.”
Kiều Phương Hạ trên người có vết thương, vậy nên không chịu được cậu bé giày vò như vậy.

Mạn Phi là bạn mới quen của Đình Trung ở trường mẫu giáo, hai nhà cũng tương đối thân thiết, đi qua đó cũng chỉ mất mười phút.

Đình Trung ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn Lệ Đình Tuấn một lúc, hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Lệ Đình Tuấn nhìn cậu bé mặt dạn mày dày không đi, nhịn không được cau mày.

“Hừ!” Đình Trung chu cái miệng nhỏ nhắn..

 
Chương 488





Rất rõ ràng, Lệ Đình Tuấn chỉ coi cậu bé là một công cụ, có chuyện mới Đình Trung, hết chuyện liền đuổi cậu bé di,
Cậu bé thở phì phò nói với Kiều Phương Hạ: “Mami, Đình Trung ra ngoài chơi một chút, mami đợi Đình Trung trở về”
“Được.” Kiều Phương Hạ gật đầu.

Đình Trung lúc này mới nguôi giận, cậu bé quay người rồi kéo theo một người bảo vệ đi cùng cậu đến nhà của Mạn Phi.

Đình Trung ở nhà họ Lệ, đều rất không vui, cũng không có bạn bè, trong nhà cũng không có mấy người đối xử tốt với cậu.

Khi đến nhà Phó Viễn Hạo bên này, ai cũng bảo vệ cậu, thậm chí có chỗ dựa vững chắc là Phó Viễn Hạo, tuy rằng Phó Viễn Hạo cũng rất nghiêm khắc, nhưng Đình Trung biết ông ấy yêu cậu, tính tình ông ấy cũng trở nên vui vẻ hơn, nói chuyện nhiều hơn và ăn uống cũng ngon hơn.

Nếu như trong nhà có thêm Kiều Phương Hạ luôn yêu thương cậu nữa, Đình Trung cảm thấy bản thân sẽ trở thành bạn nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới.


Vì thế, cho dù thế nào, chỉ cần Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ vui vẻ, cậu biến thành công cụ cũng không còn quan trọng nữa.

Kiều Phương Hạ nhìn Đình Trung ra khỏi cửa, trong lòng nghĩ một chút, định nói với Phó Viễn Hạo một tiếng rằng bọn họ muốn quay trở lại đoàn phim.

Còn chưa định nói ra, Lệ Đình Tuấn ở một bên nói: “Phương Hạ có chút không thoải mái, chúng con xin phép về trước.

Kiều Phương Hạ nhìn anh.

Cô căn bản không định đi cùng Lệ Đình Tuấn.

Phó Viễn Hạo cũng đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Bên ngoài tuyết rơi rất to, đợi nhỏ chút rồi hãy đi.” Lệ Đinh Tuấn nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, thấp giọng nói: “Cũng được ạ.


Ăn cơm xong, Phó Tình đột nhiên tới, Lục Đình Nam cũng tới, trên người vẫn còn đang mặc cảnh phục.

“Người đã đến chưa?” Phó Tình mỉm cười chào Kiều Phương Hạ, đứng ở cửa rũ bỏ lớp tuyết trên người, sau đó mới nhẹ giọng hỏi Phó Viễn Hạo.

“Bây giờ là tám giờ, chắc là sắp đến rồi.” Phó Viễn Hạo nhìn đồng hồ trên tường, đáp lại.

Ở ngoài cửa sau, Lệ Đình Tuấn đang gọi điện thoại, thông qua cửa kính, nhìn thấy Phó Tình và Lục Đình Nam tới, liền ra hiệu chào hỏi.

Lục Đình Nam đưa mắt nhìn một lượt, thấy Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều ở đây, anh ấy cầm lấy khăn lau người hầu đưa cho, nhẹ nhàng lau tuyết trên lông màu: “Đình Tuấn và Phương Hạ cũng ở đây à “Bữa tối này vốn dĩ chuẩn bị cho cậu và Vãn Nhật.” Phó Tình không khỏi cau mày, quay đầu nhìn Lục Đình Nam.

“Đơn vị bận rộn, vụ án vừa mới phát hiện ra được manh mối, không thể rời được.” Lục Đình Nam bình tĩnh đáp.

“Vì thế Vãn Nhật cũng không đến ăn cơm, nếu không thì cậu cũng để cô ấy ngồi ăn ở đây một mình, như thế thì ra cái thể thống gì?” Phó Tình không nhịn được cau mày.

Kiều Phương Hạ nhìn bọn họ vài lần, trong lòng cũng hiểu rõ, nhìn bộ dạng như có chuyện quan trọng như vậy, có thể là giới thiệu đối tượng cho Lục Đình Nam..

 
Chương 489





Tuy nhiên, Lục Đình Nam có vẻ không quan tâm.

“Tuần trước cậu cũng làm cho cô gái kia chạy mất, lần này không được như vậy nữa!” Phó Tình quay đầu, nhìn Lục Đình Nam cau mày: “Ông người ta cũng như ông của cậu, đều là những người có uy tín, có danh dự, không được để mất người này.”
Lục Đình Nam không nói lời nào, ném khăn lau vào trong bồn rửa bên cạnh.

Chuyện Lục Đình Nam với người khác qua lại, Kiều Phương Hạ ở đây dường như cũng không tiện, cả cô và Lệ Đình Tuấn ở đây đều không được danh chính ngôn thuận.

Cô lắng nghe trưởng bối nói chuyện, nói vài câu liên quan đến bối cảnh gia đình của cô gái Vãn Nhật kia.

Thật ra giữa Vãn Nhật và Lục Đình Nam cũng có chút ngọn nguồn, là lời nói đùa của các vị trưởng bối cách đây ba mươi năm, nếu nhà họ Lạc sinh con gái, liền sẽ định ước với Lục Đình Nam, nếu không phải do đoạn thời gian trước có người nhắc lại thì chắc hẳn mọi người đều đã quên rồi.

Vãn Nhật được gọi là Vãn Nhật, bởi vì trước cô ấy, mẹ của cô ấy đã bị sảy thai một lần, phải mất hai ba năm sau mới có thể mang thai lần nữa, liền sinh ra một cô con gái, vì thế liền gọi cô bé là Vãn Nhật.


Kiều Phương Hạ nghe thấy bọn họ nói về chuyện này, cảm thấy có chút thích thú.

Vãn Nhật nhỏ hơn Lục Đình Nam năm tuổi, tuổi tác cũng gần như tương xứng, nghe nói cũng khá xinh đẹp.

Kiều Phương Hạ một lúc sau, liền thích thú viện cớ muốn đi vệ sinh.

“Đi đi.” Phó Minh Tuyết nhàn nhạt đáp.

Lục Đình Nam ở một bên từ đầu đến cuối luôn im lặng, liếc nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn kết thúc cuộc họp video, vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Đình Nam cứ nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.

“Vãn Nhật hình như đến rồi.” Phó Tình nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy có một chiếc xe đỗ ở trước cửa, liền vui vẻ nói.


Lệ Đình Tuấn thu hồi tầm mắt đang nhìn Lục Đình Nam, bước vài bước đi theo sau người nhà, sau đó đưa mắt nhìn Vãn Nhật kia vài lần.

Ngoại hình khá ổn, mang vẻ trong trẻo và thanh tú.

Vai của Kiều Phương Hạ lúc này lại có chút không nhấc được lên, vết thương có cảm giác khó chịu.

Cô đi lên tầng, lấy ra một gói thuốc bột nhỏ ở trong túi sách, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Kéo cổ áo khoác xuống, cởi hai cúc áo sơ mi ra nhìn, quả nhiên có một chút máu chảy ra.

Cô nghiến răng chịu cơn đau, hít sâu hại hơi rồi dùng khăn ăn tẩm nước lau sạch vết máu trên bề mặt, sau đó bởi một lớp bột thuốc dày lên trên.

Không có thuốc giảm đau, nên lúc đắp bột vô cùng đau đớn.

Kiều Phương Hạ đau tới mức choáng váng đầu óc, một tay bám vào bồn rửa mặt, nghiến răng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng động.

Một lúc sau, cô chợt nghe thấy tiếng động của ai đó đi lên cầu thang..

 
Chương 490





Kiều Phương Hạ xoay người ném khăn giấy dính máu vào bồn cầu xả trôi đi, sau đó vội vàng xả nước để trôi máu trên bồn rửa mặt.

Vừa cài xong cúc áo sơ mi, cửa phòng từ bên ngoài bị mở ra.

Kiều Phương Hạ giả vờ rửa tay như không có chuyện gì xảy ra, liếc nhìn ra cửa, sau đó tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong hơi nước ấm, liền đưa mắt xuống liếc nhìn cổ áo của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cố gắng hết sức để chịu đựng, nhưng cơn đau vẫn khiến cô không thể kiểm soát được nhịp thở của mình.

Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn vài giây, rồi thờ ơ đáp: “Anh không phải đang lời cố vấn cho anh ấy sao?”
Ở dưới tầng có tiếng ồn ào náo nhiệt.


“Liên quan gì đến tôi?” Lê Đình Tuấn mặt không biểu cảm trả lời.

Chuyện của Vãn Nhất, thật ra là Lê Đình Tuấn sắp xếp người cố ý đề cập đến, để Lục Thành Nam kết hôn sớm một chút, việc này đối với hai bọn họ đều tốt.

Lục Thành Nam có thích Vạn Nhất hay không, từ gia cảnh đến mọi mặt, bọn họ đều xứng đôi, Phò Tình rất thích, Phó Viễn Sơn cũng vậy.

Những người giàu đều như vậy.

“Vãn Nhất có phải rất xinh đẹp không? Tôi thấy dì cả của anh rất thích” Kiều Phương Hạ nhìn về phía sau anh, hỏi.

“Bọn họ thích là tốt” Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng dùng tay trái đóng cửa lại, đáp.

Kiều Phương Hạ ban đầu vốn muốn đuổi Lê Đình Tuấn đi, cô sợ bản thân phải hứng chịu nỗi đau, vì thế trong tiềm thức liền lùi lại một bước nhỏ.


Lê Đình Tuấn nhìn thấy cô lùi bước, liền thở dài một hơi, sau đó vươn tay ôm eo cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”
Đôi bàn tay của Kiều Phương Hạ vẫn chưa khô, lạnh và run lên cầm cập.

“Không có.” Cô cứng đầu lạnh lùng đáp: “Chỉ là có chút hơi chóng mặt”
Lệ Đình Tuấn cúi đầu, đôi môi hơi lạnh của anh chạm vào trán của Kiều Phương Hạ, quả nhiên có chút nóng.

Kiều Phương Hạ chỉ cần nghĩ tới việc Lê Đình Tuấn đã chạm vào Kiều Diệp Ngọc, liền cảm thấy chán ghét, không muốn anh chạm vào mình.

Lê Đình Tuấn biết lúc này cô đang gồng lên, nhịn không được mà cau mày.

“Rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái?”.

Anh muốn xác định vết thương của cô nàng đến mức nào và có phải cần gọi.

ngôn tình hoàn
Phó Nhiên đến để kiểm tra hay không..

 
Chương 491





Anh cũng biết cô không muốn thừa nhận thân phận Chu Tước trước mặt anh, nhưng cơ thể của cô, quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

“Lát nữa tôi sẽ ổn thôi” Cô nhẹ hất tay của Lê Đình Tuấn ra, thấp giọng đáp lại.

.

Truyện Dị Năng
Còn chưa đi được một bước, Lệ Đình Tuấn lại nắm lấy cổ tay của cô, ép cô lên cửa, trầm giọng nói: “Đừng lấy cơ thể của em ra làm trò đùa, Kiều Phương Hạ”
“Tôi nói là không sao” Kiều Phương Hạ trừng anh, đáp lại như thể không có chuyện gì xảy ra.


Tuy nhiên mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Lê Đình Tuấn thấy môi cô trở nên nhợt nhạt vì mất nhiều máu.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, Lê Đình Tuấn nhìn không được mà thở dài, cúi đầu cắn môi cô: “Em muốn tôi phải làm gì với em mới tốt đây?”
Kiều Như Hạ vốn dĩ không muốn ở đây nói về chuyện trước đây.

Kiều Như Hạ cảm thấy đáng lẽ ra cô nên nói rõ ràng ngay từ đầu, cô thậm chí còn không bận tâm đến sự tồn tại của Tô Minh và Đình Trung, cô cảm thấy bản thân thật sự đã đủ rộng lượng rồi.

Tuy nhiên, Lê Đình Tuấn liên tục năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của cô.


Chuyện của Đinh Thanh Nhã vừa rồi, anh sau khi tát cô một cái liền cho cô ăn một viên kẹo đường, cô đã không nuốt nổi chuyện này nữa rồi.

Cô lạnh lùng không nói gì, Lê Đình Tuấn lại nói: “Em cho rằng, nếu như xé bỏ bản thoả thuận hợp đồng bất động sản trước đây rồi trả lại cho tôi, còn xé quyển sổ hộ khẩu đi sẽ có tác dụng sao?”
“Tôi biết là không có tác dụng gì, vì vậy đang làm thỏa thuận chuyển nhượng” Kiều Phương Hạ gật đầu đáp lại.

“Nếu tôi không ký, thỏa thuận sẽ không bao giờ có hiệu lực” Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng véo cằm cô, thấp giọng nói.

“Lệ tiên sinh hãy cho tôi một lý do để tôi có thể chấp nhận chuyện này” Kiều Phương Hạ không khỏi mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Tại sao lại đối xử với một người như tôi tốt như vậy?”
“Kiều Phương Hạ!” nghe thấy những lời khó nghe của cô, Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu màu.

Kiều Phương Hạ cười rồi nhìn anh nói: “Tôi nghe thấy được.” Cô chỉ là muốn Lê Đình Tuấn cho cô một lời giản thích, về Kiều Diệp Ngọc..

 
Chương 492





Tại sao tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Kiều Diệp Ngọc, khiến cho cô vô duyên vô cớ phải chịu những ấm ức? Cô không tin Lệ Đinh Tuấn sau khi nhìn thấy màn trình diễn của Kiều Diệp Ngọc ở trường bắn ngày hôm đó, lại vẫn có thể tin lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc.

Những người khác hiểu lầm thì thôi.

Nhưng anh là Lê Đình Tuấn.

Hai người nhìn nhau vài lần, Lê Đình Tuấn nhíu mày thật chặt nói: “Tôi đã biết ngày hôm đó Kiều Ngọc Diệp nói dối, nhưng cô ta không thể ngồi tù”.

“Dựa vào cái gì?” Kiều Phương Hạ cảm thấy thật nực cười, nhìn không được mà hỏi ngược lại.

Vì thế, anh rõ ràng biết cô đang nghĩ gì, nên anh liền dựa vào việc cô thích anh, mà bắt nạt người như vậy.


Thế nhưng cho dù có thích đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ bị sự thất vọng làm cho kiệt quệ.

“Phương Hạ, em chỉ cần biết, tôi làm thế này là bởi vì tương lai của hai người.” Lệ Đình Tuấn đối mặt với cô, từng câu từng chữ, lời nói vô cùng có khí phách.

“Tương lai thế này, tôi không cần, thế nên anh cũng không được áp đặt suy nghĩ của anh vào tôi” Kiều Phương Hạ không muốn nghĩ gì, cười chế nhạo đáp lại.

“Kiều Phương Hạ!” Lê Đình Tuấn lại một lần nữa gọi cả tên lẫn họ của cô.

Kiều Phương Hạ hồi còn nhỏ thật sự sợ Lệ Đình Tuấn gọi cả tên của cô, cô sợ mình đã làm anh tức giận, sợ anh từ bây giờ sẽ phớt lờ cô.


Thà anh gọi cô một tiếng “này”, đều tốt hơn so với gọi đầy đủ cả tên như vậy.

Nhưng, cô đã không phải đứa trẻ nữa.

Đột nhiên, có âm thanh truyền lại từ phía cầu thang, có người lên tầng, ở bên ngoài phòng tắm có người gõ cửa hai tiếng, hỏi: “Cậu hai, cậu có ở trong đó không? Cậu cả Phó nói có chuyện muốn bàn bạc với cậu”
Kiều Phương Hạ quay mặt đi, không nhìn Lê Đình Tuấn.

“Có” một lúc sau, Lê Đình Tuấn hít sâu một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trầm giọng đáp: “Lập tức xuống!”
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng người hầu đi xuống, mới xoay người mở cửa.

Cô không muốn một mình ở với Lê Đình Tuấn nữa, cô cảm thấy có chút ngột ngạt.

Lúc cô lách mình để đi ra, Lê Đình Tuấn đột nhiên thuận mắt nhìn theo cổ áo mà cô chưa kéo lên, nhìn thấy trên cổ cô có đeo một chiếc còi bạc..

 
Chương 493





Lúc Lê Đình Tuấn ở Nghịch Thuỷ Hàn, trên người của người đàn ông tranh giành viên kim cương Golconda với anh, đã nhìn qua chiếc còi bạc này.

Khi đó người đàn ông ngồi đối diện với hàng ghế, mặc âu phục, ánh sáng phản chiếu trên chiếc còi bạc đã gây ấn tượng mạnh với anh nên anh nhớ rất rõ.

Tầm mắt của anh đã dán chặt trên chiếc còi bạc này.

Từ trước đến nay chưa từng thấy Kiều Phương Hạ đeo qua thứ này, anh chắc chắn.

Kiều Phương Hà mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài, không nhìn Lê Đình Tuấn một lần nào nữa.

Lúc đi xuống, phát hiện Phó Tình và Lục Đình Nam đều đã rời đi, xung quanh cũng không có người, Vãn Nhất bọn họ đều đã rời đi rồi.


Phó Minh Tuyết và Phó Viễn Hạo đang ở trong phòng sách, Phó Viễn Hạo dường như đang tức giận, mặt mày tối sầm đang cùng với Phó Minh Tuyết nói cái gì đó.

“Lục Đình Nam nếu như ngay từ lần đầu tiên đã nhìn trúng Vãn Nhật, mới không bình thường, nó không phải là người như vậy.

Ba trước tiên cứ đợi chút, lúc này không được sốt ruột” Phó Minh Tuyết thấp giọng khuyên nhủ.

Phó Viễn Hạo nhìn thoáng thấy Kiều Phương Hạ đã xuống, liền thu hồi sắc mặt, không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa, ân cần nói với Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, đến đây.”
Lệ Đình Tuấn cũng lặng lẽ đi từ trên tầng xuống, hai người bọn họ cùng đi vào phòng sách.

Phó Viễn Hạo sau đó liền mở một hộp gỗ đàn hương từ trên tay mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ hôn phối màu đỏ khổ giấy a5, sau đó bảo người hầu chuyển nó đến tay của Kiều Phương Hạ.


“Thật ra, ông hôm nay gọi hai đứa cùng trở về, là bởi vì cái này”
“Trước đây lấy tử vi của các cháu đi xem, thấy có vài ngày tốt, các cháu tự mình xem đi, thấy hôm nào phù hợp hơn liền đi lĩnh chứng đi.”
Mặc dù nói mối quan hệ của Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều đã được xác thực, nhưng Phó Minh Tuyết vẫn thật sự chưa thể chấp nhận sự có mặt của Kiều Phương Hạ, đặc biệt hôm nay khi Lục Nhất Minh làm ầm ĩ.

Bà ấy đứng bên cạnh Phó Viễn Hạo, không nói gì.

Phó Viễn Hạo nhìn Phó Minh Tuyết.

Ông ấy thật ra cũng tự mình làm chủ, chuyện chọn ngày cũng chưa thông báo trước cho Phó Minh Tuyết.

Mặc dù ông ấy cũng sợ Phó.

Minh Tuyết tức giận, nhưng cứ kéo dài như vậy, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy không yên tâm, vì thế liền ra dáng của trưởng bối.

Kiều Phương Hạ từ tay người nhận được tờ giấy, nhưng lại không mở nó ra..

 
Chương 494





Lệ Đình Tuấn, có lẽ biết hôm nay Phó Viễn Hạo gọi bọn họ tới, là bởi vì chuyện kết hôn và chọn ngày, anh cũng vì thế mà cố ý mang cô trở về ăn cơm..

Cô nhìn thấy tờ giấy này, không hề cảm thấy kinh hỷ, ngược lại chỉ có vài phần mia mai.

Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó đột nhiên liền nhẹ giọng nói: “ “Không cần định ngày gấp đâu ạ”.

“Cái gì?” Phó Viễn Hạo sửng sốt, thấp giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ nhìn Phó Minh Tuyết, thấp giọng nói: “Thật ra cháu thấy, tình cảm giữa hai người không nhất định phải có giấy đăng ký kết hôn để chứng minh, tình cảm tốt thì tốt, tình cảm không tốt, thì tờ giấy đăng ký kết hôn kia cũng không thể giữ được”.

Phó Minh Tuyết nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại: “Đúng đó.”
“Vậy chuyện này để sau này hãy nói ạ” Kiều Phương Hạ gật đầu, quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn: “Anh thấy thế nào?”
Lệ Đình Tuấn biết, Kiều Phương Hạ chỉ là đang lấy Phó Minh Tuyết ra làm bia đỡ đạn.


Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặt không biểu cảm nhìn nụ cười trên mặt của Kiều Phương Hạ một lúc, sau đó mới nhàn nhạt đáp: “Tuỳ em quyết định”
Nói xong, anh lấy đi tờ giấy hôn thú trong tay Kiều Phương Hạ, rồi đặt lại vào tay người hầu: “Khi nào cần cháu sẽ lấy, ông ngoại trước tiên bảo quản giúp cháu.”
Phó Viễn Hạo vốn dĩ muốn xác nhận thân phận cho Kiều Phương Hạ, muốn giúp đỡ cô một tay.

Nhưng xem ra, Kiều Phương Hạ vẫn có chút lo lắng về Phó Minh Tuyết.

Người trẻ bọn họ sẽ có cách suy nghĩ của người trẻ, lúc này cũng không nên ép buộc.

“Phương Hạ, cháu ra ngoài trước đi.” Phó Viễn Hạo cân nhắc một chút, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ nói nhỏ.

“Vâng” Kiều Phương Hạ quay người ra ngoài trước, sau đó thu dọn đồ đạc của mình.

Phó Viễn Sơn trầm mặc một lúc, cầm tờ giấy hôn thú đặt trở lại vào hộp gỗ đàn hương, đồng thời thấp giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Đã biết được tin tức kia là giả, vậy đừng quan tâm đến nói, bởi vì sẽ làm tổn thương đến tình cảm của những người không liên quan, nó không đáng”.


Giọng điệu của Phó Viễn Hạo vẫn mang theo vài phần ra lệnh.

“Vâng” Lê Đình Tuấn nhẹ đáp lại.

Anh và Kiều Phương Hạ vốn dĩ cũng không phải vì chuyện của Lục Nhất Minh mà trở nên lạnh nhạt.

“Ông thấy Phương Hạ không chịu chọn ngày, lời bởi vì còn đang tức giận, cháu quay về từ từ khuyên bảo con bé” Phó Viễn Hạo tiếp tục nói: “Bà ngoại của cháu trước đây cũng rất cứng đầu”.

“Là lỗi của cháu” Lê Đình Tuấn trầm mặc một lúc, sau đó mới thấp giọng nói.

“Biết mình sai là tốt” Phó Viễn Hạo gật đầu: “Đi đi, con bé vẫn đang ở ngoài đợi cháu”
Lê Đình Tuấn thấy Phó Viễn Hạo bỏ tờ hôn thú vào trong chiếc hộp, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh bên đó, ông cũng nên chú ý hơn.”
“Hai đứa các cháu, đứa nào mới có thể làm ông yên tâm đây? Nó không đồng ý, cũng không thể ép rồi gả nó đi như Phó Thành Đô được?” Phó Viện Hào cười một tiếng, đáp.

Lục Đình Nam trước giờ luôn bình tĩnh phục thùng, nhưng về chuyện này anh ấy lại có quan điểm riêng, nói cái gì cũng không đồng ý.

“Cứ kệ nó vậy” Phó Viễn Hạo tự giễu: “Già rồi, không còn trọng dụng nữa, không làm chủ được các cháu”
Lệ Đình Tuấn không phát ra tiếng động gì, nhưng đôi mắt anh hơi tối lại..

 
Chương 495





Kiều Phương Hạ đứng ở trong sân, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Đêm nay quá lạnh, nếu như tuyết rơi dày thêm một chút, lúc cô quay về đoàn phim cũng rất phiền phức.

Cô quay đầu nhìn về phía Lê Đình Tuấn đang nói chuyện với Phó Viễn Hạo trong phòng sách.

Cảm xúc trên mặt Lê Đình Tuấn lạnh nhạt, nhìn không ra là anh có tức giận hay không.

Hình như là phát hiện ra Kiều Phương Hạ đang nhìn mình, anh cũng quay đầu nhìn về phía cô.

Phó Viễn Hạo dặn dò vài câu gì đó với Lê Đình Tuấn, sau đó Lê Đình Tuấn mới xoay người rời đi, tiện tay cầm theo chiếc áo choàng bằng lông cừu trên ghế salon rồi trùm lên vai Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Kiều Phương Hạ chào từng người trong nhà học Phó.

Bên ngoài nhìn thì không hề có chút khác thường nào, sau đó quay người đi lên xe của Lê Đình Tuấn.

Xe lái ra khỏi nhà lớn, trong tầm mắt không còn nhìn thấy cổng lớn của nhà họ Phó nữa, Kiều Phương Hạ lập tức hạ giọng nói: “Dừng xe đi.


Tôi ngồi xe Vô Nhật Huy quay về đoàn làm phim”
Lê Đình Tuấn giống như là không nghe thấy, ngược lại còn tăng tốc xe lên, chạy rất nhanh.

“Tôi muốn quay về đoàn làm phim” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà nhíu mày, lặp lại một lần nữa với Lệ Đình Tuấn.

Dù sao thì trong lòng mọi người cũng không quá dễ chịu, miễn cưỡng nhau như thế là có ý gì?
“Tuyết lớn như vậy, không đi được đến đoàn phim” Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

“Sáng mai tôi có hai cảnh quay.

Nếu như anh Lệ không chịu được thì tôi có thể tự mình đón xe” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút rồi trả lời.

Giọng điệu của Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhưng mang theo vài phần xa lánh.

Lê Đình Tuấn không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước.


Kiều Phương Hạ thấy việc nói với anh không có kết quả gì, dứt khoát chẳng thèm vùng vẫy nữa.

Bận rộn cả ngày khiến cô rất mệt mỏi, vết thương cũng đau đớn dữ dội.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở cổng Hoàng Gia.

Kiều Phương Hạ đẩy cửa xe ra, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng cổng chính.

Người trong xe cũng vừa mới đến nơi, nhìn thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn quay về cũng lập tức xuống xe.

“Bị thương ở đâu?” Phó Nhiên ôm áo khoác bước ra từ trong xe, không nhịn được mà nhíu mày hỏi.

Đêm hôm khuya khoắt, tuyết lại còn rơi rất lớn.

Những người khác thì đang nằm trong chăn, ôm cơ thể mềm mại trong ngực.

Còn Phó Nhiên thì lạnh cóng như chó, đuổi theo đến đây.

Phó Nhiên cảm thấy đời trước mình đúng là thiếu nợ Lệ Đình Tuấn, nên đời này chuyên dùng để trả nợ cho anh.

Chính vì cả nhà Lê Đình Tuấn mà anh ta mới từ chối lời mời của Phó Thành Đô, để ở lại trong nước..

 
Chương 496





“Không bị thương” Bẵng đi mấy giây, Kiều Phương Hạ giữ sắc mặt như thường trả lời.

“Vậy..”
Phó Nhiên ngây người, hướng mắt về phía Lê Đình Tuấn.

Đây là Lê Đình Tuấn đang trêu đùa anh ta à? Nhưng mà mấy trò đùa này không buồn cười tí nào.

“Đi vào đi” Lê Đình Tuấn nắm chặt tay Kiều Phương Hạ, kéo cô đi vào trong nhà.

Kiều Phương Hạ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giằng co với Lệ Đình Tuấn.

Cô không muốn đi vào.

Thứ nhất, Lê Đình Tuấn sẽ phát hiện ra vết thương trên người cô.


Thứ hai, cô không muốn cùng chung chăn gối với Lê Đình Tuấn nữa.

Lê Đình Tuấn quay đầu, nhìn về phía cô, thản nhiên nói: “Không phải nói là bị sốt sao?”
“Đúng vậy.

Nên là tôi mới muốn quay về nghỉ ngơi.

Xin anh Lệ hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng” Gương mặt Kiều Phương Hạ không bày ra biểu cảm, trả lời lại.

Hai người đứng ở cửa ra vào giảng co, trận tuyết lớn rơi vào vai hai người, tích thành một tầng dày.

Phó Nhiên bị công đến mức không thể chịu được, bước lên trước, duỗi một tay ra chạm vào trán của Kiều Phương Hạ, cau mày nói: “Đúng là phát sốt rồi.

Đi vào trước đi, chịu lạnh thì càng nghiêm trọng hơn”

Tôi quay về uống chút thuốc gì đó là được.” Kiều Phương Hạ kiên quyết trả lời.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô mấy lần, bất thình lình cúi người xuống, dùng một tay khiêng cô lên vai.

Kiều Phương Hạ cố vùng vẫy cũng không thể thoát được.

“Lệ Đình Tuấn, anh mau thả tôi ra” Cô bình tĩnh nói với anh.

Đợi mấy giây, Lê Đình Tuấn không lên tiếng.

Cô trực tiếp dùng sức cắn một phát vào phần da thịt lộ ra đằng sau tai của anh.

Nhưng mà mấy giây sau, trong miệng Kiều Phương Hạ nổi lên một mùi máu tươi.

Nhưng dường như Lê Đình Tuấn không có phát hiện ra, bước nhanh vào cửa lớn rồi đi thẳng lên lầu.

Nửa phút sau, Lê Đình Tuấn đặt cô xuống dưới giường.

Hai người nhìn nhau một cái, Kiều Phương Hạ vô thức lùi về sau, còn anh thì thẳng thừng áp tới, mang theo vào phần tức giận, hôn lấy Kiều Phương Hạ..

 
Chương 497





Anh đã làm sai, nhưng tối hôm nay anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ phút này trực tiếp bộc phát ra khiến cho anh dường như đánh mất đi lý trí.

Bởi vì Kiều Phương Hạ giãy dụa làm ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức thở gấp.

Lúc Lê Đình Tuấn hôn lên cằm của Kiều Phương Hạ, nếm được một hương vị mặn mặn chát chát.

Hơi thở của anh gấp gáp, dừng động tác lại.

Đáy mắt của Kiều Phương Hạ đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn màu máu, nước mặt lặng lẽ lăn xuống không ngừng, im lặng nhìn Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên hơi hối hận vì đã đối xử với cô thô bạo như vậy.

Nửa ngày sau mới buông lỏng tay cô ra.

Phó Nhiên cầm hòm thuốc từ trong xe xuống, đứng dưới lầu đợi một chút.


Lúc đi lên đến cửa đã nhìn thấy Lê Đình Tuấn đứng bên giường, đằng sau tai đều là máu.

Anh ta không nhịn được mà thở dài.

Suy nghĩ một chút rồi nói với Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, cậu đi đến phòng sách trước đi”.

Vừa nói chuyện, anh ta vừa cầm theo mấy loại thuốc hạ sốt đặt ở đầu giường.

Hô hấp của Kiều Phương Hạ chậm lại, im lặng ngồi dậy từ trên giường, bình tĩnh nghiêng tay lau đi nước mắt trên mặt.

Phó Nhiên cầm nhiệt kế đặt vào trong miệng Kiều Phương Hạ.

Lê Đình Tuấn mở to mắt, nhìn chằm chằm số độ trên nhiệt kế.

Gần ba mươi tám độ, lại còn đang từ từ tăng thêm.


Kiều Phương Hạ không muốn nhìn anh thêm một chút nào, đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Phó Nhiên liếc mắt đánh giá hai người vài lần, cầm mấy thứ xử lý vết thương cho Lê Đình Tuấn, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Đi thôi, cầm máu cho cậu trước đã.”
Lệ Đình tuấn lại nhìn Kiều Phương Hạ đang lặng lẽ lau nước mắt.

Lúc quay người đi ra ngoài, “cạch” một tiếng, khoá cửa lại từ bên ngoài.

Kiều Phương Hạ hơi bất ngờ, lập tức đứng dậy đi nhanh tới cửa.

Thử vặn tay nắm cửa mấy lần vẫn bất động.

Cửa phòng nhà Lê Đình Tuấn không phải dùng loại khoá bình thường, mà là khoá mật mã.

Khoá lại từ bên ngoài, bên trong không có cách nào đi ra!
Cô dùng sức đập đập cửa vài cái, nhìn xem, cửa phòng dường như không hề nhúc nhích tí nào.

Kiều Phương Hạ xoay người ngồi lên trên ghế salon, nhíu mày nhìn chằm chằm khoá cửa một lúc lâu.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng không ra được.

Kiều Phương Hạ cô cầm lên được thì cũng bỏ xuống được..

 
Chương 498





Một lúc lâu sau, cô đứng dựng, cầm lấy những viên thuốc Phó Nhiên để lại trên đầu giường rồi tiến vào nhà vệ sinh.

Lê Đình Tuấn ngồi trong phòng sách, im lặng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ ở đối diện, loáng thoáng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước.

Phó Nhiên xử lý tốt vết thương sau tai cho anh, cười đùa nói: “Hai người các cậu cũng xem như là hoà nhau.

Vành tại cô ấy bị thương, trả lại cho cậu một bết cũng là chuyện bình thường”.

Đương nhiên Lệ Đình Tuấn chẳng còn tâm trạng mà nói đùa.

“Tiêm cho cô ấy thuốc tiêu viêm rồi chứ?” Anh hỏi lại.


“Tiêm” Phó Nhiên nhíu lông mày: “Điều cậu dặn chẳng lẽ tôi còn không nhớ?”.

Trước khi Phó Nhiên đến, Lê Đình Tuấn đã gửi cho anh ta một tin nhắn, nói là trên người Kiều Phương Hạ bị thương.

Đây là Lê Đình Tuần lo lắng Kiều Phương Hạ về đoàn phim rồi sẽ không có ai chăm sóc, vậy nên cố ý gọi Phó Nhiên đến.

Kiều Phương Hạ không muốn nói ra thân phận của mình, vậy thì tạm thời anh ta cũng không muốn phá vỡ nó.

Phó Nhiên cũng không biết giữ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt của Lê Đình Tuấn không tốt thì cũng không lắm miệng hỏi thăm.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên.


Lệ Đình Tuấn nghiêng mắt nhìn xem, là Kiều Diệp Ngọc gọi đến.

Anh vươn tay, cầm lấy điện thoại di động rồi lặng lẽ đưa đến bên tai.

“Đình Tuấn, không phải hôm nay chúng ta đã bàn là sẽ đưa em đi phục hồi chức năng sao? Sao bây giờ anh còn chưa về? Có phải là đang đi trên đường.” Đầu bên kia điện thoại, Kiều Diệp Ngọc dịu dàng dò hỏi.

“Ai nói cho cô nghe?” Lê Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong đã lạnh lùng hỏi lại.

“Nhưng mà ông nội nói anh.”
Lệ Đình Tuấn nở nụ cười lạnh lùng: “Ông cụ nói, vậy thì bảo ông cụ đưa cô đi.

Từ bao giờ mà chúng ta thân thiết đến ức cô có thể tùy tiện gọi cho tôi vậy?”
“Thật sự xin lỗi” Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó Kiều Diệp Ngọc nhỏ giọng nói xin lỗi: “Có phải anh đang chăm sóc cho chị gái em hay không? Thật xin lỗi, là em không.”
Lê Đình Tuấn nghe thấy Kiều Diệp Ngọc nói thêm một chữ thôi đã cảm thấy vô cùng bực bội, nhanh chóng trả lời: “Đúng, tôi đang chăm sóc cho vợ tôi.”
Kiều Diệp Ngọc nghe thấy Lê Đình Tuấn gọi Kiều Phương Hạ là vợ của anh thì sửng sốt thêm một lần nữa..

 
Chương 499





“Muốn tôi nói thẳng cho cô nghe không? Có muốn nghe không?” Lê Đình Tuấn đợi mấy giây, tiếp tục nhỏ giọng nói.

Hai giây sau, đầu bên kia lập tức dập máy.

Lê Đình Tuấn cười lạnh một tiếng, sau đó ném di động lên trên bàn.

Phó Nhiên đứng một bên yên lặng nghe, còn tưởng Lê Đình Tuấn cần anh ta mô phỏng theo giọng nói của Kiều Phương Hạ.

Thấy anh cúp điện thoại rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt của hai người giao nhau, Phó Nhiên lập tức xấu hổ ho hai tiếng nói: “Vậy nên mới nói, có đôi khi, phụ nữ phải có thời gian để dỗ dành.

Cậu xem đi, cậu được như vậy sớm hơn thì làm gì có chuyện như thế này?”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía anh ta, không lên tiếng.

Phó Nhiên biết mình không nên ở lại thêm nữa, để dành thời gian cho Lệ Đình Tuấn đi dỗ cô vợ trẻ.


Vậy nên xử lý xong xuôi bên này thì lập tức rời đi.

Lệ Đình Tuấn tiễn anh ta xuống dưới lầu.

Xong rồi thì ngồi một mình bên trong căn phòng tối tăm một lúc lâu, nhìn chằm chằm về hướng của căn phòng trên lầu.

Trong phòng im lặng, không có động tĩnh gì.

Lúc Vô Nhật Huy mở cửa bước vào rồi bật đèn lên, nhìn thấy Lê Đình Tuấn ngồi một mình trên ghế salon thì run bắn lên, nhẹ giọng nói: “Cậu hai, bên kia đã bắt đầu rồi, chúng ta có đi nữa hay không?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng Một lúc lâu sau, anh đứng dậy rồi đi lên lầu.

Lúc đẩy cửa ra, Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường, đã ngủ rồi.

Lần này đã biết ngủ trên giường, biết tự đắp chăn cho mình rồi.

Trong lúc ngủ mơ, Kiều Phương Hạ hình như nghe thấy tiếng động từ cửa, ở trong chăn hơi động đậy một chút.


Lệ Đình Tuấn đứng trước cửa không nhúc nhích, lẳng lặng đợi một chút.

Đợi đến khi Kiều Phương Hạ ngủ say thêm lần nữa mới yên lặng không một tiếng động đi đến bên cạnh giường.

Anh cúi sát người xuống cạnh Kiều Phương Hạ, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gạt cổ áo của cô ra, nhìn vào vết thương.

Vẫn được, vẫn không nghiêm trọng như anh nghĩ.

Lúc thu tay lại thì nghiêng mắt nhìn về phía chiếc còi bạc trên cổ của Kiều Phương Hạ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn vươn tay nâng còi lên.

Thứ này nhỏ hơn so với còi bình thường hơn một chút, tinh xảo đến nhỏ nhắn.

anh lật qua lật lại nhìn mấy lần.

Ngay chỗ miệng chiếc còi đã nhìn thấy một chữ được khắc cực nhỏ: “Hàn”
Gần như là ngay lập tức, trong đầu Lệ Đình Tuấn đã hiện ngay ra cái tên “Nghịch Thuỷ Hàn”.

Nhớ đến lúc trước đã gặp được An Dương ở Nghịch Thuỷ Hàn, lúc này Lệ Đình Tuấn có thể khẳng định: Kiều Phương Hạ và người đàn ông đứng sau Nghịch Thuỷ Hàn có quan hệ không nhỏ.

Anh lặng im không một tiếng động thả chiếc còi bạc lại, sau đó ngước mắt lên, nhìn Kiều Phương Hạ đã ngủ say, đáy mắt hiện ra một vẻ lo lắng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom