Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 460





Mãi cho đến khi Đường Nguyên Khiết Đan thở không ra hơi và mặt đỏ lựng, Lục Nhất Minh mới buông mỗi cô ấy ra, tì lên cái trán của cô ấy và nhẹ giọng giảng giải với cô ấy: “Hôm đó anh đã nói rồi, Hạ Hạ chỉ là em gái của bạn anh mà thôi.”
“Thế thì em cũng là em gái của bạn anh vậy.” Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút rồi cau mày nói.

“Em khác chứ!” Cô ấy vẫn chưa nói xong, Lục Nhất Minh đã trầm giọng cắt ngang.

Đến bao giờ Đường Nguyên Khiết Đan mới có thể hiểu rằng sự tồn tại của cô ấy trong trái tim của anh ta là điều vĩnh viễn rất khác biệt?
Người đẹp trong giới giải trí xinh xắn hơn Đường Nguyên Khiết Đan nhiều vô kể, tại sao anh ta lại chỉ muốn một mình Đường Nguyên Khiết Đan thôi, cô ấy thật sự vẫn không hiểu?
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô gái nhỏ ban đầu chỉ biết lẽo đẽo sau lưng Lục Nhất Minh luôn miệng gọi “anh, anh, anh, anh”, cô gái nhỏ không hề giấu giếm chuyện mình thích anh ta, nhưng lại né tránh anh ta và không chịu thừa nhận tình cảm của anh ta dành cho mình, đây mới chính là thất bại lớn nhất của Lục Nhất Minh sau từng ấy năm sống ở trên đời!
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn dáng vẻ tức giận của Lục Nhất Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn xìu xuống không lên tiếng.


Đây là lần thứ hai trong tuần Lục Nhất Minh nổi giận với cô ấy, có lẽ anh ta đã g hết lửa giận của cả một năm để dùng hết trong tuần này.

Hai người nhìn nhau vài lần, Lục Nhất Minh nói tiếp: “Huống chi anh và Đường Minh Kỳ đã quen biết nhau được bao lâu? Có thể so sánh với bạn bè bình thường sao?”
“Em nghĩ chuyện cỏn con này mà Lục Nhất Minh anh không chịu nổi! người nào cũng trêu chọc anh được?”
Đường Nguyên Khiết Đan có chút đuối lý, vẫn tiếp tục im lặng, không hé nữa lời.

Ở trong vòng luẩn quẩn này Lục Nhất Minh nổi tiếng là người giữ mình trong sạch, cái đó cô ấy không thể phủ nhận.

“Hơn nữa, không cho em vào bếp, cũng là vì muốn tốt cho em thôi.” Lục Nhất Minh nói, sợ bản thân dọa Đường Nguyên Khiết Đan, vẻ mặt dịu đi vài phần.


“Ông bà ngoại và mẹ em yêu thương em thế nào, tôi đều nhìn thấy, từ nhỏ đến lớn bọn họ đã từng để em làm qua việc gì chưa?”
Lục Nhất Minh càng nói càng tức giận: “Trong nhà có một người nấu cơm là đủ rồi!”
Tuy điều kiện nhà Lục Nhất Minh không tệ lắm, nhưng Lục Nhất Minh là con riêng, người ngoài nhìn vào thì thấy anh ta là cậu cả con nhà giàu có, nhưng thực chất, cái gì khổ anh ta cũng đã từng nếm qua, nên nấu cơm với anh ta chẳng phải vấn đề gì to tát.

Mấy năm nay anh ta ở nước ngoài, không ai thèm quan tâm anh ta, nhà họ Lục để ý đến, chính là vì anh ta có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Lục.

Trước đây Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ thông qua Đường Minh Kỳ nghe ngóng được một chút sự tình của Lục Nhất Minh, cô ấy mới chợt vỡ lẽ ra.

Nghe anh ta nói như vậy, cô ấy mím chặt môi, nhẹ nhàng ôm anh ta, nhỏ giọng nói: “Nhưng em muốn thử làm một người vợ hiền, đam đang”
Cô ấy muốn bù đắp tất cả những gì mà nhà họ Lục đã thiếu Lục Nhất Minh trong suốt bao năm qua.

Lục Nhất Minh thở dài cúi đầu hôn cô ấy, dịu dàng nói: “Dù sau này anh không kiếm được nhiều tiền, không thuê được người giúp việc, cũng không để em phải tự mình nấu cơm.”.

 
Chương 461





Đường Nguyên Khiết Đan không hiểu, hốc mắt đỏ lên, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng ngực anh ta, khẽ cọ nói: “Chờ khi nào anh nổi tiếng, em sẽ chăm sóc anh, sẽ thuê người giúp việc.

Khi cô ấy nói, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay Lục Nhất Minh, khẽ vuốt ve từng đốt ngón tay thon dài của anh ta, nói tiếp: “Tay anh đẹp quá, trời sinh ra chính là không để anh chạm qua một giọt nước”
Cô ấy cảm thấy Lục Nhất Minh cầm điếu thuốc bằng những ngón tay này, thật sự là đẹp đến không cách nào giải thích được, tựa như một chú mèo lười nhác đang nằm phơi nắng bên hông cửa sổ.

Mặc kệ cho việc cô ấy không thích Lục Nhất Minh hút thuốc.

Làm người đại diện có thể cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền.

Trước đây Đường Nguyên Khiết Đan làm việc gì cũng không xong, thậm chí Đường Minh Kỳ còn tiếc rèn sắt không thành mà thường xuyên buông lời nhục nhã cô ấy, cô ấy cũng phải tự thừa nhận bản thân mình là một người vô dụng.

Nhưng vì Lục Nhất Minh, cô ấy muốn bản thân mình trở nên tốt hơn, ít nhất là có thể xứng đôi với Lục Nhất Minh.


“Cô bé ngốc ạ.” Lục Nhất Minh nghe cô ấy cãi nhau vì mình, nhịn không được nhỏ giọng cười khẽ, đưa tay xoa tóc cô ấy.

“Về sau em sẽ không làm anh tức giận nữa.” Đường Nguyên Khiết Đan chôn mặt trong lòng anh ta, rầu rĩ đáp: “Em sẽ nghe lời.”
Chỉ cần Lục Nhất Minh không tự ti, mà rời bỏ cô ấy lần nữa.

Trời biết cô ấy thích người đàn ông này đến nhường nào, ngay lần gặp đầu tiên cô ấy đã thích, từ vẻ đẹp bên ngoài cho tới tâm hồn.

Cô ấy quả thật là viên ngọc quý trên tay nhà họ Đường, thậm chí ông bà ngoại vì quá yêu thương cô ấy, sau khi bố mẹ ly hôn, lập tức đổi họ cô ấy sang họ Đường, trải qua nhiều năm được người yêu thương chìu chuộng hết mực như vậy, cô ấy rốt cuộc mới biết thế nào là đau một người.

Về sau, cô ấy sẽ thật lòng yêu thương Lục Nhất Minh.

“Em nghe lời là tốt rồi.” Lục Nhất Minh nhỏ giọng đáp Đang định cúi xuống hôn cô ấy, thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.


Đường Nguyên Khiết Đan đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Lục Nhất Minh ra nói: “Chắc là người giao hàng đến rồi.”
Cô ấy nói xong, xoay người chạy đến mở cửa.

Người giao hàng đưa túi đồ cho Đường Nguyên Khiết Đan, theo khe cửa nhìn vào bên trong, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Đường Nguyên Khiết Đan đoán anh ta đã nhìn thấy Lục Nhất Minh, lập tức vội vàng đóng cửa lại.

Mặt mộc của Lục Nhất Minh không có khác biệt gì lớn so với khi trang điểm, nên vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Có người bạn trai như Lục Nhất Minh thật tốt, chỉ là lúc ra ngoài không được thuận tiện cho lắm, hiện tại anh ta rất nổi tiếng, đi chỗ nào cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Kiều Phương Hạ thức thời không muốn làm bóng đèn cản trở hai người bọn họ, thẳng đến khi Đường Nguyên Khiết Đan gọi cô ăn cơm, cô mới đi ra ngoài.

Vừa ngồi xuống bàn, cô nhìn thấy khóe miệng Lục Nhất Minh dính vết son, màu son này giống với màu Đường Nguyên Khiết Đan đang dùng, cô nhịn không được nâng chén lên âm thầm nở nụ cười.

Lúc này Lục Nhất Minh mới phản ứng lại, cầm tờ khăn giấy lau miệng..

 
Chương 462





Đường Nguyên Khiết Đan nhìn vết đỏ dính trên giấy, suýt nữa bị sặc cho một trận.

“Chị ăn nhiều một chút.” Cô ấy vừa nói, vừa gấp vài lát thịt bỏ vào chén Kiều Phương Hạ nhằm che dấu sự xấu hổ của mình.

Sáng ngày hôm sau, Kiều Phương Hạ đo nhiệt độ cơ thể, đã giảm xuống không ít, đúng lúc cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh của Lục Nhất Minh và Đường Nguyên Khiết Đan.

Cô suy nghĩ, đứng dậy thu dọn đồ đạc, mở cửa phòng ra, cô thấy Lục Nhất Minh đã mặc xong áo khoác chuẩn bị đi rồi.

“Chị dậy sớm vậy?” Đường Nguyên Khiết Đan đang giúp Lục Nhất Minh gấp lại quần áo, quay đầu nhìn Kiều
Phương Hạ, ngạc nhiên nói.

“Chị thấy đỡ hơn nhiều rồi, em đến đoàn phim với chị đi.” Kiều Phương Hạ nói với Đường Nguyên Khiết Đan.


Vốn Đường Nguyên Khiết Đan còn muốn lấy cớ Kiều Phương Hạ bị bệnh để nghỉ ngơi thêm một ngày, nghe Kiều Phương Hạ nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gầm xuống.

Kiểu Phương Hạ biết rõ ý định của Đường Nguyên Khiết Đan, nên cố ý bắt cô ấy trói lại.

Tiến độ đoàn phim bên kia đã chậm trễ nhiều lắm rồi.

Đêm qua trước khi ngủ cô đã suy tính cẩn thận, dự định quay xong phần diễn của mình càng nhanh càng tốt, phòng ngừa chuyện bất trắc xảy ra.

“Được rồi.” Đường Nguyên Khiết Đan bĩu môi nói.

Kiều Phương Hạ nhanh chóng trang điểm, Đường Nguyên Khiết Đan bên cạnh chậm rãi đánh răng rửa mặt.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Nhất Minh vẫn đứng đợi ở ngoài cửa “Sao anh còn chưa đi?” Đường Nguyên Khiết Đan ngạc nhiên hỏi anh ta.


“Chúng ta đi chung đi, ngồi trên xe tôi, hai người đỡ tự mình phải lái xe.” Lục Nhất Minh kiên nhẫn trả lời.

Anh lại nói tiếp: “Hai người cứ thong thả, không cần vội, giờ vẫn còn sớm, tôi ở trong xe trang điểm chút.”
Kiều Phương Hạ nhìn Lục Nhất Minh đi ra ngoài, cô quay đầu lại, nở nụ cười bí hiểm với Đường Nguyên Khiết Đan: “Được, chị chưa thấy Lục Nhất Minh kiên nhẫn như vậy với người khác bao giờ nha.

Bình thường da mặt Đường Nguyên Khiết Đan rất dày, bị Kiều Phương Hạ trêu chọc vài câu, khuôn mặt nhỏ nhấn hơi hơi ửng đỏ.

Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, vừa mới bước ra khỏi cửa, Đường Nguyên Khiết Đan bỗng “Ai” một tiếng: “Anh chị đợi em một lát, em quên mang điện thoại!”
“Coi em kìa, sớm muộn gì cũng có ngày em quên mất mình là ai.” Kiều Phương Hạ thở dài đáp.

Kiều Phương Hạ thấy chỉ còn cách xe của Lục Nhất Minh không xa, cô suy nghĩ một chút, Lục Nhất Minh đang ở trong đó, giờ cô lên trước thì không thích hợp lắm, nên cô đành trở lại hiện tránh gió, kiên nhẫn chờ Đường Nguyên Khiết Đan.

Ở sau hàng cây, có một người đang cầm máy ảnh chĩa thẳng về phía Kiều Phương Hạ và xe của Lục Nhất Minh, im lặng ấn xuống nút chụp.

Kiểu Phương Hạ nhìn xung quanh vài lượt, tuy buổi sáng ở tiểu khu có rất ít người đi lại, nhưng vẫn khó tránh được sẽ có người nhận ra Lục Nhất Minh.

Cô suy nghĩ một chút, lấy khẩu trang trong túi, cẩn thân đeo lên mặt..

 
Chương 463





Đợi tới khi Đường Nguyên Khiết Đan xuống dưới, Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan người trước người sau lên xe người đại diện Lục Nhất Minh.

Trong công ty và đoàn phim, ai cũng biết mối quan hệ giữa Lục Nhất Minh và Đường Nguyên Khiết Đan không hề tầm thường, nên người bên cạnh Lục Nhất Minh thấy hai người cũng không ngạc nhiên để Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ ngồi ở hàng đầu.

Mới vừa ngồi xuống, Lục Nhất Minh đã đưa hai bát một bát không bỏ ớt đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan, một bát còn lại bỏ ớt đưa cho Kiều Phương Hạ.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn hai bát khác biệt, nhịn không được nhíu mày: “Sao bát của em không bỏ ớt?”
Kiều Phương Hạ hơi trợn mắt.

Đứa ngốc này, còn không biết Lục Nhất Minh quan tâm cô ấy sao.

Đường Nguyên Khiết Đan còn hai ngày nữa là tới kỳ kinh nguyệt, mỗi lần ăn cay sẽ nổi ban đỏ khắp người, nhiều đến mức cô ấy không dám gặp ai, Lục Nhất Minh rất để bụng chuyện này.


Quản Lý và tài xế xe ngồi đối diện Lục Nhất Minh đều là đàn ông, nói mấy chuyện này không được tự nhiên cho lắm, nên chỉ bình tĩnh đáo: “Ăn nhạt chút tốt cho sức khỏe”
Đường Nguyên Khiết Đan thích ăn nhạt, nhỏ giọng nói thầm hai câu, bỗng nhớ tới gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ửng đỏ.

Kiều Phương Hạ quay lại đoàn kịch, nói chuyện với Tống Thịnh một lúc, cô mới xác định bản thân đại khái còn khoảng năm mươi đến sáu mươi phân cảnh, cô muốn thương lượng với anh ta đẩy toàn bộ phân cảnh của mình lên diễn trước.

“Nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của cô..” Tổng Thịnh đưa mắt nhìn tai cô, do dự nói.

“Không sao, cảnh kế tiếp của tôi là vào vai một người phụ nữ có chồng, dùng búi tóc xõa một bên mái che đi lỗ tai và lựa gốc tránh quay phải là được” Kiều Phương Hạ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, bình tĩnh trả lời.

Tống Thịnh thấy cô có chút sốt ruột, cho rằng cô có ý định khác, có lẽ Đường Minh Kỳ và Lệ Đình Tuấn đã sắp xếp cho cô vai phiên một trong bộ phim đó, anh ta cũng không quá ngạc nhiên, lập tức vui vẻ đồng ý yêu cầu của Kiều Phương Hạ.

“Cô nhận được vai tốt nào rồi phải không?” Khi Tống Thịnh đứng dậy, nhịn không được hỏi Kiều Phương Hạ: “Công ty nào đầu tư vậy?”
“Anh hiểu lầm rồi, không có liên quan tới vai diễn, chỉ là chút vấn đề cá nhân thôi” Kiều Phương Hạ mỉm cười, lơ đãng đáp.


“Đừng nói cô sắp kết hôn với anh Lệ nha?” Vẻ mặt Tống Thịnh không thể tin được.

Nếu hai người bọn họ kết hôn, anh ta không biết nên gửi phong thư bao nhiêu mới hợp tình hợp lý.

Dù sao bạn bè của anh ta ngoài Lệ Đình Tuấn không có ai có bối cảnh hùng hậu như vậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ buồn cười nói: “Đạo diễn, anh nghĩ nhiều quá đó “
Kiều Phương Hạ dự định quay xong phần diễn của mình, sẽ cùng An Dương rời khỏi nước A.

Không nhất thiết phải quay lại chỗ của Thẩm Hạo Nhiên, nhưng cô đã làm tốt bước đầu tiên của kế hoạch này rồi.

Cô có thể từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, trở thành một nhân viên hậu cận bình thường, cô chỉ lo lắng là giữa đường bố Hứa Phi Phàm sẽ không đồng ý giúp cô nữa.

.

Ra chương nhanh nhất tại { TRUмt гцуen.оr g }
An Dương rất thông minh, không cần học qua bất kỳ trường trung học chính quy nào, với điều kiện của cô bây giờ, đều phù hợp với yêu cầu công việc mà bố Hứa Phi Phàm đưa ra..

 
Chương 464





Cô có đường lui, không cần phải mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh Lệ Đình Tuấn, khiến mọi người càng thêm ngột ngạt.

Cho dù có giết cô, Cô cũng không thể để Kiều Diệp đắc ý gây thêm sóng gió cho mình.

Lệ Đình Tuấn đã hứa với Kiều Diệp Ngọc rồi, thì anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô ta.

Cô rời đi chính là lựa chọn của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn từ văn phòng đi ra, Vô Nhật Huy dè dặt nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lệ Đình Tuấn liếc anh ta một cái khẽ nói: “Có việc gì nói thẳng”
Lúc này Vô Nhật Huy mới cầm điện thoại đưa cho Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện rồi, cậu hai, cậu xem đi!”
Lệ Đình Tuấn lướt qua màn hình điện thoại, chân lập tức dừng lại.


Nửa đêm, Đường Minh Kỳ đang ngủ, điện thoại bỗng vang lên.

Đương Minh Kỳ tức giận đưa tay cầm lấy, nhìn thấy dãy số lạ, dứt khoát cúp máy.

.

Ngôn Tình Hay
Vài phút sau, điện thoại lại vang lên, lúc này Đường Minh Kỳ mới nhận cuộc gọi, tức giận hỏi: “Ai vậy?”
“Lục Nhất Minh là nghệ sĩ của công ty cậu?” Đầu dây bên kia, có người dùng thiết bị làm nhiễu âm thanh hỏi Đường Minh Kỳ: “Cậu có biết cậu ta đang hẹn hò với nữ diễn viên cùng đoàn phim không?”
Đường Minh Kỳ khẽ nhíu mày.

Sao Lục Nhất Minh hẹn hò với nữ diễn viên cùng đoàn phim được, không phải cậu ta nói mình đang hẹn hò với Đường Nguyên Khiết Đan ư.


Đám săn ảnh này bị mù à!
“Cậu đưa chúng tôi một trăm năm mươi tỷ, chúng tôi sẽ không công bố chuyện này ra..”
“Bị điên hả? Dám lừa gạt ông đây?” Đường Minh Kỳ hung tợn mảng một câu, thuận cho dãy số vào danh sách đen, rồi ném điện thoại sang bên, tiếp tục ngủ.

Dù sao là tin giả hay thật cũng không ảnh hưởng gì lớn đến toàn cục, ngược lại còn giúp Lục Nhất Minh tăng lưu lượng.

Từ trước đến nay Lục Nhất Minh luôn giữ thái độ im lặng trước những tin đồn đãi thất thiệt, dần dà tin đồn đãi này cũng tự động biến mất, bởi vì Lục Nhất Minh là người rất có chừng mực, anh ta chưa bao giờ có hành động hay cử chỉ quá thân mật với những sao nữ khác, Đường Minh Kỳ rất yên tâm.

Lúc trước Đường Minh Kỳ không biết Lục Nhất Minh và Đường Nguyên Khiết Đan quen nhau, anh ta còn tưởng Lục Nhất Minh giống lời đồn thích đàn ông, hay nói thẳng là thích anh ta, dù sao anh ta có nhiều tiền, có thể cho Lục Nhất Minh tài nguyên.

Anh ta còn thật sự đến hỏi Lục Nhất Minh: “Cậu thích tôi hả?”
Lúc ấy Lục Nhất Minh không ngẩng đầu nhìn anh ta mà bình tĩnh đáp: “Ăn nói cho cẩn thận, tôi không có”
Từ đó về sau Đường Minh Kỳ không quản chuyện tình cảm riêng tư của Lục Nhất Minh nữa, bởi vì anh ta vẫn chưa biết phải làm sao, nếu Lục Nhất Minh thật sự thích anh ta, anh ta rốt cuộc có nên đồng ý hay không, dù sau tình bạn của hai người sâu đậm như vậy, không thể nói bỏ là bỏ được.

Hơn nữa anh ta cảm thấy Lục Nhất Minh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, gia đình lại có chút phức tạp, khẳng định rất có thể là top, mà anh ta lại không phải là bottom, cho nên mấy bé trai mơn mởn vẫn là tốt hơn..

 
Chương 465





Trước khi ngủ, anh ta mơ mơ màng màng nghĩ bây giờ Lục Nhất Minh đang quen em gái mình, tâm bệnh nhiều năm của anh ta rốt cuộc đã chấm dứt, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Phương Hạ quay xong thì trời đã tối muộn, khi cô ngồi xuống nghỉ ngơi mới phát hiện ra tin tức động trời.

Đường Nguyên Khiết Đan vì kịch bản có vấn đề mà vẫn đang tranh cãi với biên kịch.

Cô ấy nói tâm lí nhân vật Kiều Phương Hạ đảm nhận về sau quá suy sụp không phù hợp với hình tượng mà Kiều Phương Hạ đang gây dựng.

Lục Nhất Minh còn ở trong phim trường quay phim.

Kiều Phương Hạ nhìn hai người bọn họ, khế nhíu mày, tin mới nhất của Lục Nhất Minh lần này lại đánh sập Facebook.

Chưa tới nữa giờ mà toàn bộ tin tức trên Facebook đều là “Lục Nhất Minh và bạn diễn nữ phim giả tình thật, hai người đã sớm về chung một nhà!”

Kiều Phương Hạ nhấn xem vài cái, mấy bức ảnh do người săn ảnh chụp được hầu hết đều là ảnh cô và Lục Nhất Minh trước sau ra khỏi hành lang vào sáng hôm qua, còn có bức chụp cô lên xe của người đại diện Lục Nhất Minh.

Kỳ lạ ở chỗ mặt cô bị làm mờ nhưng Lục Nhất Minh lại không.

Phía dưới còn có cái gì mà hai bên cực kỳ cẩn thận, người đại diện nhà gái giúp cả hai che dấu chuyện việc đang quen nhau trước công chúng linh tỉnh linh tang.

Bởi vì tối hôm qua cô ở lại nhà Đường Nguyên Khiết Đan, sáng hôm sau vừa ra khỏi tiểu khu bị người ta chụp được, truyền thông báo chí thêu dệt nói nhà là do cô mua, còn nói cô là phú bà bao nuôi Lục Nhất Minh, bỏ tiền mua tài nguyên cho anh ta.

Kiều Phương Hạ mặt nhăn mày nhíu.

Mấy người này này nên đổi sang viết tiểu thuyết đi, chỉ có mấy bức ảnh mà có thể thêu dệt thành chuyện bát quái thế này.

Cho dù có phú bà bao nuôi Lục Nhất Minh, thì phú bà đó cũng là Đường Nguyên Khiết Đan.


Nhưng chuyện này thật sự có hơi lớn, báo chí truyền thông đã tung ra ảnh chụp, khả năng là bất cứ lúc nào cũng có thể tiết lộ danh tính của cô.

Kiều Phương Hạ đản đo một hồi, đứng dậy định quay về khách sạn.

Đường Nguyên Khiết Đan thấy cô phải đi, bèn theo lại đây, hỏi cô: “Phương Hạ, chị về hả?”
“Ừ, chị về khách sạn trước, chị cảm thấy hơi mệt” Vẻ mặt Kiều Phương Hạ không thay đổi trả lời.

“Vậy em đi cùng chị” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức trả lời.

Kiều Phương Hạ tính trở về hack máy chủ Facebook, đương nhiên không thể Đường Nguyên Khiết Đan thấy.

Làm hệ thống hoàn toàn tê là phương pháp giải quyết nhanh nhất bây giờ, vì người tung tin này ra chưa lâu, nhiều người còn chưa xem, cô sẽ dùng kỹ thuật ém toàn bộ tin này xuống, giải quyết vấn đề.

Đây là Lục Nhất Minh, bạn trai của Đường Nguyên Khiết Đan, cô tuyệt đối không để người khác bàn tán lung tung về mối quan hệ giữa mình và Lục Nhất Minh.

“Chị không sao, em ở lại với Lục Nhất Minh đi” Kiêu Phương Hạ mỉm cười, nhỏ giọng nói Đường Nguyên Khiết Đan: “Mấy ngày nay em vẫn chưa nói chuyện với Lục Nhất Minh hả “Người nhà em đến đây” Đường Nguyên Khiết Đan thuận miệng trả lời..

 
Chương 466





*..* Kiều Phương Hạ nhíu mày nói: “Đường Nguyên Khiết Đan, lúc trước chị đâu thấy em kiên dè như vậy, người nhà em đến thì không thể nói chuyện tâm sự với Lục Nhất Minh à?”
“Người nhà đến ở đây tức là đau bụng kinh đó!” Đường Nguyên Khiết Đan bối rối, mặt đỏ bừng nói: “Ý em là muốn về giường nghỉ ngơi một lát! Chị nghĩ cái gì vậy?”
“Em xem, cậu ấy nhìn em kìa, em ở lại chờ cậu ấy một lát đi” Kiều Phương Hạ nhếch môi nhìn về phía Lục Nhất Minh nói.

Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại, phát hiện Kiều Phương Hạ lừa gạt mình.

Chờ cô ấy phản ứng, Kiều Phương Hạ đã đi một khoảng xa, cô ấy lập tức chạy theo, nắm lấy cánh tay Kiều Phương Hạ: “Chị là gái mới lớn đó! Đừng làm hỏng thanh danh của chị”
Đường Nguyên Khiết Đan sống chết cũng không chịu buông.

Hai người nhìn nhau: “Lúc yêu đương em cũng như này hả?”

“Đúng vậy” Đường Nguyên Khiết Đan hùng hồn trả lời.

Hôm nay Lục Nhất Minh có quay mấy phân đoạn diễn, hẳn là rất mệt, ngày mai còn phải dậy sớm, Đường Nguyên Khiết Đan không muốn làm phiền anh ta nghỉ ngơi.

Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi, lên xe đi”
Đoạn đường từ địa điểm quay phim về tới khách sạn khá là xa, Đường Nguyên Khiết Đan lên xe, vừa nói chuyện thảo luận vài vấn đề về kịch bản với Kiều Phương Hạ, vừa thuận tay mở điện thoại nhìn vài lần.

Không tới mấy giây, bỗng nhiên “Ôi trời!” một tiếng.

Kiều Phương Hạ đánh tay lái, cô nhìn Đường Nguyên Khuyết Đan, hẳn là cô ấy đã thấy bài báo đó.


Hai người nhìn nhau, đáy mắt Đường Nguyên Khiết Đan tràn đầy khiếp sợ.

Sau khi nghĩ kỹ, Kiều Phương Hạ nghiêm túc nói: “Chị ngược lại không có vấn đề gì, nếu người nhà Lệ Đình Tuấn đọc được tin này, bọn họ hẳn sẽ hiểu lầm!”
Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, đang muốn trả lời, phía trước bỗng xuất hiện hai chiếc xe chắn ngang đường.

Kiều Phương Hạ hoảng hốt, đạp mạnh phanh ga đồng thời đánh tay lái hai vòng, trải qua nhiều năm huấn luyện như vậy, tính cảnh giác của cô ngày càng cao, cô liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.

Quả nhiên phía sau còn có một chiếc xe, con đường này khá chật hẹp, khiến cô trước sau đều không có đường lui.

Cô thả nhẹ phanh ga, dừng lại ở bên đường.

“Đừng nói là… đám fan não tàn của Lục Nhất Minh tới cửa tìm nha?” Đường Nguyên Khiết Đan hung hăng đập đầu vào cửa, nữa ngày sau mới phản ứng lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kinh ngạc nói..

 
Chương 467





Người hâm mộ não tàn không thể nào nhanh như vậy được.

Kiều Phương Hạ nhìn những người mặc đồ đen lần lượt đi xuống xe vài lần, rõ ràng họ đều là những người đã được huấn luyện từ trước, sắc mặt bất chợt lạnh xuống.

Đối phương ra khỏi xe, dùng súng bắn hỏng những camera an ninh gần đó.

Xem ra đối phương đã thực sự hành động.

Kiều Phương Hạ lập tức thắt dây an toàn, xoay cổ chân mấy cái phát ra tiếng tách tách do cử động của các khớp xương.

“Ngồi yên trên xe đợi, khóa cửa xe lại” Cô thuận tay rút một chiếc thắt lưng ở ghế sau, nhẹ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan.


Kiều Phương Hạ từ lâu đã nghĩ đến một ngày mình bị kẻ thù chặn đường.

Nhưng mà ngày này vẫn đến hơi muộn so với dự tính của cô.

“Cô điên rồi! Bọn chúng có súng đấy!” Đường Nguyễn Khiết Đan nghe thấy tiếng súng, sợ tới mức cả người co lại, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ.

“Cứ trốn trong xe đi, lát nữa sẽ giải thích với cô sau.

Kiều Phương Hạ móc chiếc thắt lưng vào tay, dặn dò Đường Nguyên Khiết Đan.

“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan muốn kéo Kiều Phương Hạ lại nhưng không kịp, Kiều Phương Hạ “rầm” một tiếng đã đóng cửa xe lại, đồng thời khóa xe.


Trong bóng đêm, bóng dáng Kiều Phương Hạ di chuyển nhanh như bóng ma.

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ nhìn thấy cô nghiêng người tránh được người phía sau, dùng chiếc thắt lưng thắt chặt vào cổ họng đối phương, đoạt lấy khẩu súng trên tay hắn và dùng hằn như chiếc khiên che chắn trước người mình.

Đường Nguyên Khiết Đan nghĩ, Kiều Phương Hạ có áo chống đạn và áo gile pinocchio đã là rất mạnh, nhưng xem ra, hiểu biết trước đây của cô ấy về Kiều Phương Hạ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm!
Cô ấy trợn mắt, miệng há hốc nhìn từng bước chân đầy uyển chuyển của Kiều Phương Hạ giữa hơn mười cái bóng đen, bỗng nhiên có một chiếc súng chĩa về phía cô ấy, Đường Nguyên Khiết Đan giật bắn mình, sợ tới mức chui xuống dưới ghế ngay lập tức.

Cô ấy run rẩy tìm được chiếc điện thoại vừa bị mình làm rơi, mau chóng mở danh bạ điện thoại ra.

Lần này cô rút kinh nghiệm, trực tiếp gọi điện thẳng cho Lệ Đình Tuấn không hề do dự.

“Lệ Đình Tuấn! Lệ Đình Tuấn anh mau nghe điện thoại đi!” Sau khi bấm gọi, cô không kìm được liên tục nói: “Vợ anh sắp xong đời rồi Lệ Đình Tuấn!”
Cùng lúc đó.

Lệ Đình Tuấn đang trên đường đến đoàn phim, anh tựa vào cửa sổ xe, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, mặt không cảm xúc đọc tin tức về Kiều Phương Hạ và Lục Nhất Minh trên điện thoại..

 
Chương 468





Bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi đến từ Đường Nguyên Khiết Đan.

Anh nhìn chằm chằm tên Đường Nguyên Khiết Đan vài giây, tầm mắt hạ xuống, đang định ẩn nhận cuộc gọi.

“Cậu hai! Mười phút trước có một nhóm nhỏ đã phát hiện tung tích của Chu Tước, không hề thông báo đã tự tiện hành động rồi!” Vô Nhật Huy ngồi ở hàng ghế trước vừa nhận được tin báo khẩn, quay đầu về phía sau trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

Động tác của Lệ Đình Tuấn ngừng lại, anh nhíu mày, giương mắt nhìn Vô Nhật Huy: “Chắc chắn là Chu Tước?”
“Vâng, nhận được thông tin từ vài giây trước!” Vô Nhật Huy trả lời: “Họ sợ Chu Tước trốn thoát nên đã ngay lập tức chạy đến.

Lệ Đình Tuấn vừa tra số của Thanh Vân, anh nghi ngờ Thanh Vân và Chu Tước là cùng một người.

Bởi vì hồ sơ ghi chép số điện thoại của Thanh Vân ở thành phố Hạ Du, ngoại trừ Nghịch Thủy Hàn, hắn còn từng xuất hiện ở khu chung cư Đông.


Vì vậy, độ khớp nhau giữa quỹ đạo hành động của Thanh Vân và Chu Tước vô cùng lớn.

“Trùng hợp là, hình như bây giờ họ đang ở gần đài truyền hình và điện ảnh.” Vô Nhật Huy nói tiếp.

Lệ Đình Tuấn nghe thấy tên đài truyền hình và điện ảnh, con người đột nhiên co rút.

“Họ mang súng theo à?” Lệ Đình Tuấn lập tức dựng thẳng người, trầm giọng hỏi ngược lại.

“Có mang theo.

– Vô Nhật Huy có chút sửng sốt, gật đầu trả lời.


Trong thoáng chốc, nhịp tim của Lệ Đình Tuấn ngày càng tăng, anh có dự cảm rằng chuyện này không bình thường.

Lập tức quát: “Bảo tất cả bọn họ dừng lại! Không được làm Chu Tước bị thương!” Vô Nhật Huy lúc này mới ý thức được có gì đó không on.

Trước đây bọn họ một mực điều tra Chu Tước và Thanh Vân, có một thời gian Lệ Đình Tuấn nghi ngờ chính là Kiều Phương Hạ, nhưng sau lần đi nước Hàn Lăng đó, mọi nghi ngờ về cô đã bị xóa bỏ, nhưng xem ra, rất có thể trước đây Chu Tước đã dùng thủ đoạn để đánh lạc hướng khiến họ nghĩ sai!
Chu Tước chính là Kiều Phương Hạ!
Một viên đạn sượt qua cổ Kiều Phương Hạ.

Trong lòng Kiều Phương Hạ mắng một câu, vọt người lên dùng hai chân kẹp chặt lấy cổ của một người, một tay dùng thắt lưng trói lấy bả vai của một người khác, thắng tay ném cả hai xuống mặt đất.

Những người hôm nay tới không giống như những tên khốn vô cùng khó đối phó trước đây.

Cô bị sức nặng của hai người đàn ông khiến cho cả người ngã xuống đất theo, sau lưng truyền đến cảm giác chấn động, vài giây sau, cô dùng sức đoạt lấy súng của đối phương, lấy đà nhảy lên đứng trên mặt đất.

Cô đã sắp không chịu nổi nữa..

 
Chương 469





Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.

Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.

Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác.

.

||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.

Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.


Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.

Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.

Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.

Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.

Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.

Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.


“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt miệng vết thương giúp Kiều Phương Hạ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra: “Phương Hạ cô cố gắng chống đỡ! Cô không thể chết được!”
Kiều Phương Hạ vẫn còn ý thức, cô thở hổn hển nhìn đôi mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: ‘ “Hả? Phương Hạ, cô nói gì tôi không nghe rõ!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc, cúi người xuống đưa tai đến gần bên miệng Kiều Phương Hạ.

“Cô mà còn lay người tôi nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”
Kiều Phương Hạ suy yếu nói bên tại Đường Nguyên Khiết Đan.

Dựa theo tốc độ máu chảy thì miệng vết thương không làm tổn thương đến động mạch, cho nên cô vẫn có thể cứu được, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan cứ tiếp tục hoảng như vậy, chắc chắn cô sẽ xong đời.

“..

Đường Nguyên Khiết Đan yên lặng vài giây, lại không kìm nén được khóc lên: “Đã lúc nào rồi mà cô còn nói đùa được hả!”
“Gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ đi.” Kiều Phương Hạ nói một cách khó khăn.

“Được!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lau nước mũi, hai tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Đường Minh Kỷ, miệng còn nói: “Lệ Đình Tuấn đúng là một tên khốn nạn!”.

 
Chương 470





Kiều Phương Hạ nghe cô ấy mắng Lê Đình Tuấn liền nhíu mày, vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đã gọi điện cầu cứu Lệ Đình Tuấn rồi?
Chẳng phải cách tốt hơn hết là gọi điện cho nhân viên đoàn phim gần nhất hoặc là gọi cho Đường Minh Kỷ hay sao?
Cô thật sự phục Đường Nguyên Khiết Đan rồi đó!
Lúc này Đường Minh Kỷ đang ở đoàn làm phim, nhìn chuyện của Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ đang leo lên hot search.

Nhận được điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan, anh ta lập tức chạy đến không nghỉ ngơi chút nào.

Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đa bị thương thành như vậy, anh ta bất ngờ mấy giây rồi nhanh chóng ôm Kiều Phương Hạ vào xe của mình, hạ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Em mau về tìm Lục Nhất Minh trước đi! Chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài! Cũng đừng đi lại một mình!”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ mang Kiều Phương Hạ rời đi, nhìn trên đường cái không còn một bóng người nào, cô ấy thấy hơi sợ hãi.

Cô ấy hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo, quay người trở vào trong xe của Kiều Phương Hạ.


Cô ấy dùng khăn giấy xử lý sạch sẽ vết máu Kiều Phương Hạ để lại trên xe.

Sau đó thì ngồi vào ghế lái, dự tính đưa xe của Kiều Phương Hạ về đoàn làm phim trước.

Nhưng khi cô ấy vừa nổ máy, đột nhiên có một chiếc xe màu đen tăng tốc ngăn phía trước xe của cô.

Đường Nguyên Khiết Đan bị dọa đến mức không phân biệt được đầu là chân ga đầu là chân phanh.

Trong lòng vừa âm thầm mắng mỏ Đường Minh Kỷ không quan tâm đến sự sống chết của em gái, vừa rút điện thoại ra định gọi cho Lục Nhất Minh.


Vừa sờ đến điện thoại, chiếc xe đã đi lại gần đến trước mặt cô ấy.

Chiếc cửa sổ phía sau xe được kéo xuống, gương mặt âm u của Lệ Đình Tuấn lọt vào tầm mắt của cô.

Lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới tìm về được bảy hồn sáu phách suýt thì bị đánh bay, sau đó ngoan ngoãn dừng xe ở ven đường.

Lệ Đình Tuấn tự bước xuống xe, nhanh chân bước về phía cô ấy.

Sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ xe mấy lần mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phương Hạ thì cau mày, lạnh giọng nói: “Phương Hạ đâu?”
“Tôi..

Đường Nguyên Khiết Đan dừng lại hai giây, chợt nhớ đến những lời Đường Minh Kỷ dặn dò.

Mặc dù cô ấy không hiểu vì sao Đường Minh Kỷ lại muốn mình nói như vậy, nhưng đương nhiên, thân phận của Kiều Phương Hạ chính là một bí mật..

 
Chương 471





Không được sự cho phép của cô, cho dù đối phương có là Lệ Đình Tuấn thi Đường Nguyên Khiết Đan cũng không dám lộ ra chút nào.

“Chắc cô ấy có chuyện nên đi trước rồi” Đường Nguyên Khiết Đan cố ý giả vờ bình tĩnh trả lời lại Lê Đình Tuấn.

Cánh môi mỏng của Lệ Đình Tuấn khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan: “Nói thật “Cô ấy thật sự có chuyện đi trước rồi mà!” Đường Nguyên Khiết Đan bị cái nhìn của Lệ Đình Tuấn dọa cho run lên, kiên quyết lớn tiếng trả lời: “Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai chứ?”
“Đường Nguyên Khiết Đan, cô có mấy cái mạng hả?”
Lệ Đình Tuấn híp mắt, nhẹ nhàng hỏi lại.

“Anh có giết tôi thật thì tôi cũng không biết!” Đường Nguyên Khiết Đan không thèm để ý.


Cô ấy đã trải qua cảnh tượng chấn động tinh thần lúc vừa rồi, vậy nên thế nào thì cũng là lợn chết không sợ nước sôi.

Cô ấy không tin Lệ Đình Tuấn có thể làm gì cô cả, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi! Sau khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Tóm lại là cô ấy không thể bán đứng Kiều Phương Hạ!
Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chỉ thẳng vào
Đường Nguyên Khiết Đan và nói khẽ: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm Lục Nhất Minh”
“Anh đi tìm anh ấy thì làm được gì! Anh ấy còn đang quay phim ở đoàn làm phim đó!” Đường Nguyên Khiết Đan luống cuống.

Cô nhanh chóng chạy xuống xe kéo Lệ Đình Tuấn lại.


Lệ Đình Tuấn quay đầu, liếc mắt nhìn về bàn tay đang kéo tay mình của Đường Nguyên Khiết Đan.

Đường Nguyên Khiết Đan biết Lệ Đình Tuấn mắc bệnh thích sạch sẽ, sợ anh chặt luôn tay mình nên cô vội vàng rút tay về.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Đường Nguyên khiết Đan mới kiên quyết nói: “Phương Hạ nói là không thể nói ra được.

“Nếu như anh muốn biết, vậy thì trước tiên hãy tự mình đi xin lỗi cô ấy đi! Nếu như một người phụ nữ có đủ lòng tin với anh vậy thì nhất định sẽ chủ động nói thẳng tất cả mọi chuyện với anh!”
“Nhưng mà bởi vì anh không đủ thẳng thắn với cô ấy, đối xử với cô ấy không tốt! Chuyện tình cảm là do bên cùng nỗ lực chứ không phải là chỉ có một mình cô ấy tốt xử tốt với anh như một đứa ngốc vậy! Tôi chỉ nói vậy thôi.

Anh dùng Lục Nhất Minh để uy hiếp tôi cũng vô dụng!
Tóm lại là cô ấy không nói, làm như thế này thì cô ấy cũng không tính là bán đứng Kiều Phương Hạ..

 
Chương 472





Ánh ánh đèn đường mờ ảo, Lệ Đình Tuấn và Đường Nguyên Khiết Đan đối diện với nhau.

Hai người đều không nói thêm gì nữa.

Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy cho dù giờ phút này Lệ Đình Tuấn có chặt tay cô ấy thì cô ấy cũng không hối hận.

Tuyệt đối không hối hận.

Nửa ngày sau, Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi chỉ hỏi cô một câu”
“Cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?”
Đường Nguyên Khiết Đan cần môi dưới, đấu tranh cả nửa ngày, trả lời: “Tôi không biết anh nói cái gì cả.

Cô ấy rất tốt, sao mà lại bị thương được”
Đường Nguyên Khiết Đa trả lời như vậy khiến cho trái tim đang treo lên của Lệ Đình Tuấn thoáng buông lỏng một chút.

Vậy thì không phải là rất nghiêm trọng.


Cho dù Đường Nguyên Khiết Đan có liều mạnh che giấu cho Kiều Phương Hạ, trước mắt Lệ Đình Tuấn chỉ có thể xác nhận được một chuyện, Kiều Phương Hạ chính là Chu Tước, đồng thời cũng là Thanh Vân.

Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại.

Lục Nhất Minh nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa Đường.

Minh Kỷ và Đường Nguyên Khiết Đan.

Hình như Đường Nguyên Khiết Đan có chuyện gì đó rất gấp gáp, cho dù Đường Minh Kỷ không nói gì nhưng Lục Nhất Minh vẫn cảm thấy không yên lòng.

Anh ta nhanh chóng diễn xong phân cảnh trong tay rồi chạy đến.

“Sao rồi?” Lục Đình Nam tiến lên, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Đường Nguyên Khiết Đan ủ vào lòng bàn tay, thấp giọng nói.

“Không có chuyện gì” Mặc dù ngoài miệng thì Đường Nguyên.

Khiết Đan nói nhỏ là không có chuyện gì nhưng cô ấy vẫn vô thức lùi về phía sau lưng Lục Đình Nam, đứng bên cạnh Lục Nhất Minh.


Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn nhìn về phía Lục Nhất Minh, lại nhìn về phía hai bàn tay đang nắm cùng một chỗ của hai người, không nói tiếng nào rồi quay người đi thẳng lên xe.

“Cậu hai, bây giờ phải làm sao?” Vô Nhật Huy lập tức nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn ngồi xuống ghế sau, lúc này mới phát hiện ra đằng sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi.

Vẫn may, Kiều Phương Hạ không bị làm sao hết.

Có trời mới biết lúc vừa rồi anh đã sợ hãi bao nhiêu.

Chính mình đã làm cho Kiều Phương Hạ bị thương, sợ bản thân đã làm ra một sai lâm lớn.

Anh đỡ lấy huyệt thái dương, nửa ngày sau mới lạnh giọng nói: “Đi đến Trí Viễn trước”
Công ty Trí Viễn, chính là công ty truyền thông đầu tiên đăng tải tin đồn về Kiều Phương Hạ và Lục Nhất Minh.

Đêm ngày hôm trước, bọn chúng đã gửi cho Lệ Đình Tuấn một tin nhẳn, muốn dùng đống ảnh chụp của Kiều Phương Hạ để ép bọn họ dùng tiên đế mua lại tin tức kia.

Bởi vì chuyện tập đoàn WL đầu tư cho Hoàng Cầu, tất cả doanh nghiệp trong nước đều biết cả.

Thêm nữa, Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ lại là người của Hoàng Cầu..

 
Chương 473





Vì Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn chỉ ra một trăm năm mươi tỷ.

Bọn chúng đã nhận tiền nhưng lại dùng hot search của Lục Nhất Minh để liên luy Kiều Phương Hạ.

“Đã rõ” Vô Nhật Huy lập tức trả lời.

Lệ Đình Tuấn tỉnh táo lại một chút, một lúc lâu sau, khẽ vẽ vào lòng bàn tay mình từng nét từng nét, Chu Tước.

Sau đó, anh lại từ từ viết đến Phương Hạ, rồi bỗng nhiên không nhịn được mà cười tự giễu một tiếng, lắc đầu.

Hai chữ Chu Tước và Phương Hạ, đúng thật là có cách viết không khác nhau lắm.

Chu Tước được dựng thành từ chính việc đảo lộn hai từ Phương Hạ kia.

Anh bị Kiều Phương Hạ đẩy vào trong đường tối quá lâu, còn tưởng rằng cô thật sự là đồ ngốc.

Xác định được thân phận của Kiều Phương Hạ rồi thì tất cả những chỗ không hợp lý lúc trước, chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng hợp lý.


Anh không kìm được mà lại nở một nụ cười tự giễu.

Cái cô gái lừa đảo này, vậy mà lại lừa anh lâu như vậy, đùa giỡn anh mơ mơ màng màng xoay mòng mòng.

Nhà họ Đường.

Đường Minh Kỷ gọi bác sĩ gia đình đến, nhờ xử lý tốt vết thương cho Kiều Phương Hạ, chỗ bị thương trên cổ cô cũng khâu mấy mũi.

Truyền một chút máu cho Kiều Phương Hạ, sau đó lại xử lý mấy vết thương nhẹ trên người cô.

Thấy mọi chuyện đã không còn vấn đề gì lớn, Đường Minh Kỷ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kiều Phương Hạ nhìn chăm chắm vết thương rất nguy hiểm gần vị trí xương quai xanh kia trong gương, cứ nhìn thêm mấy lần.

May män lúc đó cô đã nghiêng đầu, không thì bị đối phương bản thẳng vào yết hầu, mất luôn cái mạng.


Cũng may là bây giờ đã là mùa đông, mặc nhiều áo cổ cao nên sẽ không bị người khác nhận ra, rất tiện cho việc chữa thương.

“Chuyện của Lục Nhất Minh đã xử lý tốt chưa?” Sắc môi của Kiều Phương Hạ trắng bệch, nhẹ giọng hỏi Đường Minh Kỷ đang đứng bên cạnh.

Sau khi Đường Minh Kỷ nhìn thấy được tin tức, anh ta mới hiểu ra được đám người gọi điện uy hiếp anh ta ngày đó không hề ngu.

Mà anh ta mới chính là kẻ ngốc.

Im lặng mấy giây rồi anh ta mới trả lời: “Cô không cần quan tâm nhiều như vậy.

Tôi sẽ giải quyết ổn thoả”
Đường Minh Kỷ nói xong, nhìn làn da chồng chất vết thương của cô, không kìm được mà thở dài rồi nói: “Cô vẫn nên quay về đi, đừng ở lại nước Anh Phương nữa.

May mắn hôm nay không tạo thành sai lâm lớn, nói không chừng thì King bảo tôi lấy cái chết để tạ lỗi luôn đấy”
Ngay từ lúc ban đầu King đã giao Kiều Phương Hạ cho anh ta chăm sóc, anh ta đã nghĩ rằng bản thân mình ngàn vạn lân cũng không gánh được trách nhiệm này.

Lúc Đường Nguyên Khiết Đan gọi điện đến, anh ta đã bị doạ đến mức trái tìm suýt thì vọt ra ngoài cổ họng.

Bây giờ mới tỉnh táo lại.

Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, cười cười trả lời: “Vốn dĩ là muốn đi rồi, nhanh thôi”.

 
Chương 474





Đường Minh Kỷ hơi bất ngờ, hỏi lại: “Cô nghiêm túc chứ?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy King…”
“Không liên quan gì đến anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi anh ta nói xong đã trả lời ngay: “Đối với King, tôi thật sự không có loại tình cảm nam nữ kia.

Nếu gả cho anh ấy thì sẽ chỉ làm cho hai người chúng tôi cùng khó chịu.

Mấy chuyện tình cảm này, không nên gượng ép”
“Có lẽ khi vừa mới kết hôn tôi và hai người bọn họ đều có thể giả vờ, coi nhẹ những chuyện kia.

Nhưng thời gian càng dài, cục u sẽ càng lúc càng lớn”
Vì để tác hợp cho Kiều Phương Hạ và King, Đường Minh Kỷ đã dùng hết tất cả vốn liếng.

Bây giờ lại nghe được mấy lời này của Kiều Phương Hạ, trong lòng anh ta cũng nghe ra được mấy phần đạo lý.


Hai người nhìn nhau vài cái, Đường Minh Kỷ mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì không nói những chuyện này nữa.

Tạm thời cô cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi.

Tôi sẽ bảo Mặc Hàn Bảo đi điều tra thông tin của những kẻ ra tay đêm nay”
Thật ra Kiều Phương Hạ cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Rốt cuộc là những người kia do ai phái đến chứ, giờ phút này trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu không phải hôm nay bọn chúng đột ngột rút lui, vậy thì việc cô phải chết là không thể nghỉ ngờ.

Cô chưa bao giờ gặp qua một đội sát thủ được huấn luyện hoàn hảo như vậy, bọn chúng phối hợp với nhau không thể nào chê vào đâu được, hơn nữa mỗi người lại có thân thủ không tệ.

Cho dù là ở “Quân Diệt” thì trình độ của mọi người cũng là tốt xấu lẫn lộn, đồng thời bởi vì có những lĩnh vực sở trường và cách làm việc không giống nhau nên hiếm khi có thể phối hợp một cách hoàn hảo.

Xưa nay sẽ không làm ra những hành động dùng một đội có quy mô lớn.


Nếu như người đứng sau đám người kia có thù hận rất sâu với cô, vậy thì nhất định phải lấy được tính mạng của cô.

Từ này về sau, mỗi giờ mỗi phút cô đều ở trong tình trạng nguy hiểm.

Bởi vì đối phương đã biết thân phận của cô, nên lấy đi tính mạng của cô cũng dễ như ăn kẹo.

Nghĩ đến đây, Kiều Phương Hạ không kìm được nhíu mày.

Xem ra, cô không thể không nhanh chóng rời khỏi thành phố Hạ Du.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ vừa mới tỉnh lại đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Mặc Hàn Bảo truyền đến từ dưới lầu.

Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.

Dưới nền tuyết rải khắp trời, Mặc Hàn Bảo mặc một bộ áo len và áo khoác màu đen vô cùng chói mắt.

Mặc Hàn Bảo đến nói cho Kiều Phương Hạ nghe về chuyện cô bị tập kích.

“Thầy đã điều tra giúp con” Mặc Hàn Bảo đưa gói thuốc bột mà sư thúc bảo anh ta đem đến cho Kiều Phương Hạ để lên bàn trà, rồi nói với Kiều Phương Hạ.

Thế lực của nhà họ Mặc ở trong nước tương đối phức tạp, hễ là những chuyện Mặc Hàn Bảo muốn điều tra, gần như là không có chuyện không tra được..

 
Chương 475





“Là ai ạ?” Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào Mặc Hàn Bảo, thấp giọng nói.

Mặc Hàn Bảo lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Bối cảnh của đối phương rất mạnh.

Tất cả chứng cứ đều đã bị tiêu huỷ, không tra được ai đứng sau tất cả”
“Con mau nghĩ lại xem, gần đây có trêu phải người nào không nên động vào không?”
Kiều Phương Hạ suy ngẫm mấy giây, rồi lắc đầu.

Ở trong nước, gần như cô không nhận bất cứ đơn hàng nào.

Trước khi về nước Anh Phương, Kinh cũng nói qua với “Quân Diệt”, không muốn để cho Kiều Phương Hạ nhận những đơn hàng trong nước.

Cô chỉ có một mình, rất dễ đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm.


“Vậy thì rất kỳ lạ.

Sao đối phương lại giết con chứ?” Mặc Hàn Bảo cũng không hiểu.

Kiều Phương Hạ và anh ta liếc mắt nhìn nhau.

Trong đầu đột ngột lóe ra một ý nghĩ kỳ quái.

Là Lệ Đình Tuấn sao?
Kiều Phương Hạ đột nhiên nhớ ra lúc trước King đã cảnh cáo cô, nói là Lệ Đình Tuấn đang điều tra Chu Tước.

Thời gian Lệ Đình Tuấn điều tra cô rất lâu, nếu như những người kia bị tra tấn dã man rồi nói ra cô đang ở thành phố Hạ Du thì cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng nếu như Lệ Đình Tuấn biết đó là cô thì sao lại để những người kia ra tay chứ?

Vậy nên, rất có khả năng là không phải là anh.

Trong một lát, cô không lên tiếng.

Mặc Hàn Bảo nhìn cô mấy lần, cởi một đồ vật ở trên cổ xuống rồi đưa vào tay cô.

“Thầy sẽ phái mấy ám vệ ở lại gần đây để bảo vệ con suốt hai mươi tư giờ.

Nếu như rơi vào tình trạng khẩn cấp thì cứ thổi chiếc còi này”
KIều Phương Hạ nhìn chắm chằm vào chiếc còi bạc tinh xảo trên tay.

Đây là thứ mà chỉ người nhà họ Mặc mới có tư cách đeo.

“Sư phụ, con..” Cô hơi bất ngờ.

“Bảo con cầm thì cứ cầm” Mặc Hàn Bảo thản nhiên nói: “Lệ Đình Tuấn bảo vệ con không tốt, là do nó không có bản lĩnh”
Nói xong lại chỉ xuống gói thuốc để ở một bên rồi nói: “Thứ này là sư thúc của ta cho, bảo con mỗi ngày phải dùng nước ấm để hoà tan rồi bôi lên miệng vết thương, liền sẹo rất nhanh”
Vừa nói chuyện, anh ta vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi..

 
Chương 476





Kiều Phương Hạ biết Mạc Hàn Bảo bận rộn nhiều việc, làm chuyện gì cũng nói một không nói hai.

Cô yên lặng đeo chiếc còi bạc lên cố, đứng dậy tiên Mặc Hàn Bảo ra cửa.

Trước khi Mặc Hàn Bảo lên xe thì nâng mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái rồi nói: “Vẫn là do tuệ căn của con quá nhỏ, nếu không thì sao lại bị thương nặng như vậy?”
Trước đây Kiều Phương Hạ đã quen bị Mặc Hàn Bảo đả kích rồi.

Lúc Mặc Hàn Bảo nhận cô làm đồ đệ, cô cũng đã mười chín.

Nói cách khác, xương cốt đều đã cứng rắn rồi.

“Là do con quá ngu ngốc, sư phụ nói đúng” Cô thẳng thắn gật đầu phụ hoạ.

“Vậy nên con cứ làm tốt một chuyện là được” Mặc Hàn Bảo tiếp tục lạnh giọng nói: “Bảo vệ tốt cho chính mình.

Ta sẽ lo liệu sự an toàn còn lại”
Nói xong, anh ta đóng cửa xe rời đi.


Nói thật thì, nghe được câu nói này từ trong miệng Mặc Hàn Bảo, trong lòng Kiều Phương Hạ đột nhiên thấy rất ấm áp.

Cô hơi cúi đầu, dùng cách của nhà Mặc, cung kính tiễn Mặc Hàn Bảo rời đi.

Trên chiếc còi bạc còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Mặc Hàn Bảo.

Cô nhẹ nhàng nằm lấy chiếc còi, nhìn nhiều thêm mấy lần rồi nhét vào bên trong cổ áo khoác.

Lúc quay đầu thì thấy ngay Đường Minh Kỷ đang dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực rồi nhìn cô chăm chằm.

“Bên cạnh có nhiều người đàn ông xuất sắc như vậy, chẳng biết đầu óc của cô sai sót chỗ nào mới có thể chọn Lệ Đình Tuấn” Đường.

Minh Kỷ nhếch miệng, khinh thường nói.

Vừa dứt lời, quay người đi vào bên trong nhà.

Kiều Phương Hạ uống thuốc bố máu hai ngày ở nhà họ Đường, vì để tránh cho mọi người nghỉ ngờ nên cô lập tức quay về đoàn làm phim để đuổi kịp tiến độ.

Quay xong hai cảnh, ảnh hưởng đến vết thương trên cổ.


Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô nâng cánh tay lên có hơi khó khăn thì lập tức hô ngừng lại.

Lấy cớ là Kiều Phương Hạ sốt cao chưa hạ, để cô đi nghỉ ngơi một chút.

“Trên người đau nhiều không?” Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ khế vặn vẹo hai bên cổ và bả vai, trả lời: “Vẫn được”
“Không thì hôm nay chúng ta không quay tiếp nữa?” Đường.

Nguyên Khiết Đan lo lắng cho cô nói: “Chẳng may vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ?”
Lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa sổ đã có mấy người đi đến.

Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn, là Lệ Đình Tuấn.

Nghe nói lúc trước Lệ Đình Tuấn đã hoàn thành bản hợp đồng đầu tư với địa điểm quay chụp phim truyền hình và điện ảnh này, chỉ mấy hàng tỷ đồng đế xây dựng.

Nói là muốn đến đây thị sát cũng là chuyện đương nhiên.

Kiều Phương Hạ liếc mắt lên nhìn rồi hờ hững thu hồi ánh mắt.

Hai người làm như là không biết.

Lệ Đình Tuấn đứng bên kia nói chuyện, Kiều Phương Hạ nhận lấy bình giữ nhiệt Đường Nguyên Khiết Đan đưa cho, uống mấy ngụm thuốc bên trong rồi lại nuốt thêm một viên giảm đau..

 
Chương 477





“Lại quay thêm một cảnh nữa thì cũng không thành vấn đề, cảnh tiếp theo có khả ít động tác.”
Kiều Phương Hạ nói khẽ với Đường Nguyên Khiết Đan: “Đã nói trước với đạo diễn rồi.”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn, cũng không nhìn ra hai người vẫn tốt hay là không hoà hợp.

Nhưng mà thấy nhiều người ở đây như vậy, nên là cũng không thể hiện ra được cái gì.

Kiều Phương Hạ cảm thấy chắc hẳn là Lệ Đình Tuấn lấy chuyện thị sát ra làm vỏ bọc, để đến đây ép hỏi chuyện cô xé sổ hộ khẩu và bản thoả thuận.

Cô nghỉ ngơi một lát, thấy Lệ Đình Tuấn có vẻ đã nói chuyện xong với Tống Thịnh, cô lập tức đứng dậy nói với
Tống Thịnh: “Đạo diễn, tôi xong rồi.” Lệ Đình Tuấn nhận ra Kiều Phương Hạ đang cố ý muốn tránh né mình.

Hai người nhìn nhau một cái.

Anh nhìn thấy trên bộ đồ hóa trang màu đen, chỗ nối giữa cổ và bả vai có hiện ra một thứ giống như là nước đọng, trong không khí lại thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Lệ Đình Tuấn nhạy cảm với loại mùi này hơn bất cứ ai.


Cô vẫn bị thương.

Đã bị thương còn đến quay phim.

Kiều Phương Hạ tránh né ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, xoay người đi về phía sân bãi quay chụp, rất có mắt nhìn mà chào hỏi Kiều Phương Hạ vài câu: “Kiều à, cảnh quay của Lục Nhất Minh đã được đẩy lên rồi, hôm nay cô không cần quay nữa.”
“…” Kiều Phương Hạ hơi im lặng, cau mày nhìn về phía Lục Nhất Minh.

Trước khi Lệ Đình Tuấn bước vào, Lục Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Kiều Phương Hạ của Đường Nguyên Khiết Đan.

Mặc dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta cũng chủ động đổi cảnh quay.

Anh ta thấy Kiều Phương Hạ nhìn sang, lập tức gật đầu trả lời: “Đổi đổi.

Ngày mai tôi có thông báo gấp nên mới đổi sang hôm nay Kiều Phương Hạ biết Lục Nhất Minh có ý tốt, nhưng vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.


“Cơ thể cô còn chưa hồi phục, mau quay về nghỉ ngơi đi.” Tống Thịnh tiếp tục có ý tốt nói với Kiều Phương Hạ.

“Tôi muốn ở lại đây đọc kịch bản một lát.” Kiều Phương Hạ không đổi sắc mặt trả lời lại.

“Không cần! Kỹ thuật của cô còn cần đọc kịch bản trước sao? Mau quay về nghỉ ngơi đi!” Tống Thịnh vừa nói, vừa hướng sang phía thợ trang điểm: “Mau dẫn Kiều đi tháo hết trang sức ra! Còn đứng ngây đó làm gì?”
Kiều Phương Hạ gần như là bị đuổi đến phòng trang điểm.

Cô hơi đau đầu, lúc đang thảo đồ hoá trang ta mới phát hiện phía trên đó dính vết máu bằng lòng bàn tay.

Chỗ miệng vết thương đúng là bị nứt ra, chảy máu.

Cô lấy cớ đuổi người khác ra bên ngoài, còn mình thì dùng nước ấm hoà một chút thuốc bột, lau khô vết máu rồi thoa lên miệng vết thương.

Đợi mấy phút, máu cũng từ từ dừng lại, đổi băng gạc một lần nữa rồi dán lên, vứt băng gạc dính máu vào trong thùng rác, dùng giấy lộn phủ lên.

Vừa đổi áo sơ mi thì đã nghe thấy tiếng kẹt kẹt vang lên từ cửa phòng trang điểm.

Cô chưa kịp cài xong nút áo, vô thức kéo vạt áo che người lại, quay đầu nhìn.

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lướt qua một góc băng gạc bị lộ ra dưới chỗ xương quai xanh của Kiều Phương Hạ, sau khi cô tẩy trang thì gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ lên vẻ nhợt nhạt..

 
Chương 478





Hai người nhìn nhau mấy giây, Kiều Phương Hạ thu lại ánh mắt đầu tiên, vô cùng bình tĩnh tự nhiên tiếp tục lấy quần áo: “Sao hôm nay anh Lệ lại rảnh rỗi thế này?”
“Trong nhà nói, hôm nay muốn cô quay về nhà ăn cơm cùng với tôi.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

“Thật xin lỗi.

Anh Lệ cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cơ thể tôi không được khoẻ” Kiều Phương Hạ vừa lạnh lùng trả lời, vừa giật lấy chiếc áo khoác ở bên cạnh mặc vào, rồi soi gương sửa sang lại tóc.

Ngừng một lát lại nói: “Nói ra thì, thật ra nhà họ Phó các anh nên mời Kiều Diệp Ngọc ăn cơm đúng chứ? Dù sao thì nó cũng vì cứu anh mà nếm nhiều trái đẳng như vậy còn gì.

Trong giọng nói của cô mang theo ý châm biếm nhàn nhạt.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô qua gương.

Kiều Phương Hạ nâng mắt, đúng lúc chống lại tầm mắt của Lê Đình Tuấn.


Mặc dù Kiều Phương Hạ không đi đến chỗ Lục Đình Nam để chứng minh cái gì, nhưng Lệ Đình Tuấn cũng rất biết rõ chân tướng sự thật.

Đó là Kiều Phương Hạ đã cứu anh.

Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Kiều Phương Hạ, im lặng vài giây, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Mẹ tự mình đến đây, đang chờ ở quán cà phê gần đây.”
Kiều Phương Hạ không biết câu này của Lệ Đình Tuấn có phải là đang tỏ ra yếu thế hay không, nhưng mà với một tên đàn ông bị mù, cô không muốn nhiều lời, lại càng không muốn cùng anh ăn cơm với người nhà của anh.

Cô mặc áo khoác, chỉnh đốn bản thân ổn thỏa, xách túi xách của mình lên, xoay người đi về phía cửa.

Ngón tay vừa mới chạm vào cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên phủ lấy tay cô, bọc đầu ngón tay lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay ấm áp.

Kiều Phương Hạ quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Tôi không thoải mái, sốt cao vài ngày chưa khỏi, hy vọng anh Lệ có thể làm một người bình thường.”
Nếu như mọi ngày, Kiều Phương Hạ mà phát giận thì Lệ Đình Tuấn trực tiếp dùng sức mạnh.


Nhưng mà lần này lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau khi tay cô ấm lên mới thản nhiên hỏi lại: “Đã chơi chán rồi? Muốn ném tôi đi?”
Câu Lệ Đình Tuấn chỉ là đồ chơi của cô là do ngày đó ở sân huấn luyện trong lúc Kiều Phương Hạ nóng giận nói ra ra câu độc ác đó với Kiều Diệp Ngọc.

Mà lúc này Lệ Đình Tuấn lại lấy nó để chặn miệng cô.

“Cũng không sai biệt lắm.” Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, mặt không đổi trả lời.

Cô thật sự thất vọng, phiền chán người đàn ông này đến cực hạn rồi.

Lệ Đình Tuấn im lặng không lên tiếng, chống lại tầm mắt của cô.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy những suy tư nơi đáy mắt anh có chút phức tạp không hiểu nổi, cô không biết giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, là vì cô dạy dỗ Kiều Diệp Ngọc mà đau lòng, hay là bởi vì cô xé bỏ thỏa thuận, hay là vì so đo chuyện xấu của cô với Lục Nhất Minh.

Dù sao, cô cũng thấy có chút không nhịn được mà buồn bực trong lòng.

Hai người giằng co một lát, Kiều Phương Hạ gắng sức rút tay mình từ trong tay anh ra, lấy điện thoại gọi cho Đường Nguyên Khiết Đan, định bảo Đường Nguyên khiết Đan tới giúp mình ra ngoài.

Vừa mở khóa màn hình, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cùng đi ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút.”.

 
Chương 479





“Tôi và anh Lệ chẳng có gì hay để nói cả.” Kiều Phương Hạ cười cười, trả lời: “Nếu mà anh chọc tôi điên lên thật ấy, đừng nói là quay video Kiều Diệp Ngọc vận động với một đám người, tôi cũng có thể sai người đi giết cô ta luôn đấy.”
Nếu anh đã tình nguyện tin lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc, vậy thì cứ coi như là cô làm cũng tốt.

Dù sao Kiều Phương Hạ cô cũng không phải thánh mẫu cao thượng gì, nhiều thêm một cái tội tâm ngoan thủ lạt ra thì cũng chẳng sao cả.

“Giết cô ta thì em có lợi gì chứ?” Lệ Đình Tuấn không nhịn được nhíu mày.

Ngoại trừ việc khiến tay Kiều Phương Hạ ô uế.

“Thoải mái là được rồi.” Cô hơi nhíu mày, không để tâm trả lời.

Lệ Đình Tuấn tạm ngừng lại, đột nhiên thò tay lấy điện thoại trên tay cô, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã giơ tay lên cao, nhanh chóng ẩn ẩn mấy cái.


Kiều Phương Hạ thấp hơn anh gần một cái đầu, nhón chân muốn cướp lại nhưng không được.

Lệ Đình Tuấn tìm cái mình muốn tìm, sau đó giơ màn hình điện thoại cho Kiều Phương Hạ.

Trên màn hình hiện lên một hàng chữ to trên thanh tìm kiếm của Baidu, suýt thì sáng đến mù cả mắt của Kiều Phương Hạ: “Tội cố ý giết người, xử tử hình, tù chung thân hoặc tù mười năm trở lên…
“Ba năm lúc trước em cũng sợ, mười hai mươi năm tù với tử hình em thật không sợ hả?” Lệ Đình Tuấn hơi cong khỏe miệng, hỏi lại cô.

Anh nghiêm túc nói với Kiều Phương Hạ, không phải đang nói đùa.

Giết người thì phải đền mạng.

Mặt Kiều Phương Hạ có chút đau, nghẹn lời vài giây, cau mày trả lời: “Tôi, vua cũng thua thắng liều thôi!”

“Thật không?” Lệ Đình Tuấn cười nhẹ: “Chính bản thân em cũng không để tâm, vậy thì thôi, em đã không quan tâm thì tôi cũng chẳng để ý nữa.”
Kiều Phương Hạ hít sâu một hơi, trong ngực nghẹn lại khó chịu vô cùng.

Giày vò một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Anh cũng không để ý đến sống chết của cô ta, tôi thoải mái thế nào được?”
“Cho nên em giết cô ấy không phải vì bản thân mình thích, mà là vì tra tấn tôi.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên nói, “Trùng hợp là – tôi vốn dĩ không thèm để ý đến sống chết của Kiều Diệp Ngọc”
Suy nghĩ xong, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi thậm chí còn chán ghét cô ta cơ.

Câu này của Lệ Đình Tuấn rất ác, chỉ nói hai câu đã khiến Kiều Phương Hạ không còn đường để phát huy tiếp.

Cô im lặng mấy giây, khó chịu thanh thanh cổ họng sau đó nhanh chóng đưa tay muốn lấy điện thoại, ầm ĩ không được, mắng chửi cũng không được, thể thì cô tránh xa ra chút là được rồi.

Không thể trêu vào, chẳng lẽ cô lại không né được à?
Nhưng mà Lệ Đình Tuấn lập tức xoay người một cái, đẩy cửa phòng ra, cầm luôn cả điện thoại cô bỏ vào túi áo bên tay phải, rồi bước nhanh ra ngoài.

Kiều Phương Hạ sửng sốt, cắn răng chạy chậm theo cùng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom