Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 560





Trong phòng đột nhiên im ảng trở lại, chỉ còn tiếng nhạc trong máy phát vẫn tiếp tục vang lên.

Lệ Đình Tuấn nhìn mấy cô gái đó một cái, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Các người cứ chơi phần các người đi”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi đám người giám đốc Trần chọn người xong thì liền bảo quản lý đi ra ngoài.

Bởi vì có Lệ Đình Tuấn ở ngay bên cạnh, nên cũng không thể chơi bời quá đà, chỉ có thể mở tivi hát karaoke.

Mấy người mà Lệ Đình Tuấn dẫn đến tiến hành thương lượng ký hợp đồng với mấy người giám đốc Trần, cũng ký gần xong rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói gì đó.

Lệ Đình Tuấn lúc này đang nhìn vào một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế đẩu cao trước mặt, cất tiếng hát dịu dàng hát một bài hát của mấy năm về trước: “Chúng ta đều thiếu chút thiên phú trong chuyện yêu nhau Bởi vậy mới té ngã bị thương khắp người như thế.


Cần phải có một bài học kiệt sức, đau đớn, và đầy nước mắt Mới biết được ta cần buông bỏ thứ gì Chúng ta đã phí hoài bao nhiêu duyên phận Mới phát hiện thế gian này có nhiều thứ không buông bỏ được như: thế Bỏ lỡ mất một người yêu thương mình, ai biết được chứ…”
Anh nhìn lời bài hát trên màn hình, trong ánh mắt có chút chế giễu.

Đây là bài hát mà Kiều Phương Hạ từng hát.

Sau này anh nghe qua hết một lân những bài mà “An Dương” từng cover, anh thích bài hát này nhất, có khi nghe đi nghe lại hơn trăm lần rồi, dĩ nhiên người con gái này hát không hay như Kiều Phương Hạ, nhưng cũng không phải là khó nghe.

Giám đốc Trần ở bên cạnh nhìn thấy Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm vào cô gái đang hát, tưởng anh đã nhìn trúng cô gái này rồi, lập tức nháy mắt với cô ta một cái.

Người phụ nữ nhìn ra ý của giám đốc Trần, quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.


Chỉ thấy anh quả nhiên đang nhìn về phía bên mình, trong lòng kích động một hồi, lại càng động tình ra sức hát.

Anh nghe cô ta hát xong một câu cuối cùng, thu hồi ánh mắt, từng ngụm uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt ly rượu lên trên bàn, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Sao lại không hiểu chuyện như vậy, không nhìn thấy ly rượu của Lệ hết rồi sao?” Giám đốc Trần thuận tiện nói khẽ với người phụ nữ cậ kia.

Người phụ nữ lập tức thả micro trong tay xuống, đứng dậy cầm lấy bình rượu, lắc lắc cái eo nhỏ đi về phía anh.

Mắt anh rũ xuống, nhìn người phụ nữ đang rót rượu vào cái ly mà anh đặt xuống, sắc mặt thản nhiên, không hề lên tiếng.

“Thiên hạ ở chỗ nào mà không có cỏ thơm đâu chứ?” Lúc này, một tên cấp dưới của giám đốc Trần ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Thật ra người phụ nữ như Kiều Phương Hạ cũng không có gì hay ho, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi theo người đàn ông khác.

Cô ta rời khỏi anh Lệ cũng tốt, nếu không còn không biết sẽ làm cho anh Lệ mất mặt như: thế nào đâu!”.

 
Chương 561





lhững người này đa số đều có mặt trong ngày chôn cất Lệ Quốc Chiến, có cả đống lời đồn bắt chước y chang, đều nói Kiều Phương Hạ không biết kiểm điểm, câu tam đáp tứ gì đó.

Mấy ngày trôi qua, đã sắp lan truyền rộng rãi, không chỉ có giới thượng lưu trong thành phố Hạ Du mà tất cả những người trong phạm vi khu vực đều biết tới chuyện này.

Giám đốc Trần nghe người này đột nhiên nhắc tới tới chuyện đó, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.

Bọn họ lấy chuyện riêng của nhà họ Lệ làm đề tài bàn tán mỉa mai sau lưng thì cũng thôi đi, dám làm trò ở ngay trước mặt anh nhắc tới lại là chuyện khác! Quả thực còn ngu hơn cả heo!
Lúc này người nói chuyện mới ý thức được bản thân anh ta nói lỡ, lập tức ngậm miệng lại.


“Anh vừa mới nói cái gì?” Nhưng mà anh ta vừa dứt lời, anh lập tức nhìn về phía anh ta, nhẹ giọng hỏi lại.

“Tôi..” Người đàn ông kia cứ úp úp mở mở một hồi, không dám nói tiếp nữa.

Anh trực tiếp nhìn chấm chấm vào anh ta, tầm mắt phân tán, có vẻ đã ngà ngà say, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý cười thản nhiên.

Trong phòng nháy mắt một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Anh khẽ thở dài, đứng lên, nhận lấy áo khoác âu phục mà cấp dưới đưa tới khoác lên.


Anh không cài nút thắt, chỉ hơi cúi người, bưng ly rượu từ trên bàn lên, đi đến trước mặt hai người vừa mới lên tiếng.

“Xoảng!” Một tiếng giòn vang, ly rượu trên tay anh rớt xuống dưới chân Anh rũ mắt nhìn người nọ, nhẹ giọng nói: “Liếm sạch sẽ rượu trên mặt đất đi”
Người đàn ông nhìn tới một đống lộn xộn trộn lẫn thủy tinh vỡ vụn ở trên mặt đất, cả người sững sờ, sắc mặt từ từ tái mét.

“Cho anh ba mươi giây” Trong mắt anh toát ra vẻ hung ác.

Việc này có liên quan tới một đơn hợp tác lớn nhất trong vòng mấy năm qua của công ty, người đàn ông kia không dám tiếp tục do dự, lập tức từ trên sofa đứng dậy, nằm rạp xuống dưới chân của anh.

Anh rũ mắt nhìn xuống anh ta, thấy anh ta còn đang do dự không dám mở miệng mới nhấc mũi chân lên, nhẹ nhàng giẫãm lên tay phải của đối phương.

Người đàn ông bị mấy miếng thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức nhịn không được thất thanh la lên..

 
Chương 562





Anh khẽ nhíu mày, trở tay lập tức mạnh mẽ ra một quyền, nện đầu anh ta vào trong đám miễn thủy tinh, máu bản tung tóe ra ngoài.

Người bên cạnh sợ tới mức la hét chói tai, trong nháy mắt, thứ ở trên mặt đất không biết là rượu Vang Đỏ hay là máu của người đàn ông kia.

“Câu Lệ bớt giận!” Lần này, giám đốc Trần sợ tới mức lập tức đứng lên, mặt mày tái mét, nghiêm túc lớn tiếng khuyên nhủ: “Không được!
Sẽ xảy ra án mạng đấy!”
Anh lại giống như không hề nghe thấy, cúi người, một lần nữa xách cổ áo người đàn ông kia lên, nói khẽ: “Ai cho anh lá gan dám ăn nói lỗ mãng với vợ của tôi như thế?”
Trên tay anh dính máu, lại tiếp tục hung hăng nện xuống một quyền Máu và rượu Vang Đỏ bản tung tóe trên mặt của anh, dưới ánh đèn u ám bên trong làm cho anh thoạt nhìn giống hệt như tu la dưới địa ngục.

Lúc Kiều Phương Hạ đang diễn cảnh thứ ba, trong lúc ngồi xuống trên giường đạo cụ, đột nhiên một chân mềm nhũn, trượt chân ngã xuống dưới giường La Hán.


“Tống Thịnh sợ tới mức vội vàng la lên: “Vướng vướng vướng!” Anh †a lập tức xông lên xem cô có té bị thương hay không.

Đường Nguyên Khiết Đan cũng sợ tới mức mơ hồ, lập tức vọt vào trong đám người xem cô bị thương ở đâu rồi.

Tống Thịnh thấy rõ cổ tay phải của cô chống trên mặt đất, vội vàng xăn ống tay áo của cô lên, nhìn xem cổ tay cô có té bị sưng hay là không.

Chẳng qua tay áo vén lên được một đoạn, anh ta lập tức nhìn thấy trên cánh tay cô đầy những vệt xanh tím.

“Tống Thịnh sững sờ, không đợi anh ta nhìn rõ, Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh lập tức kéo tay áo của cô xuống dưới, dùng thân thể của cô ấy che ở trước mặt cô, ngăn cản tâm mắt những người còn lại.

“Không có việc gì chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan nhẹ giọng hỏi cô, “Không sao” Cô tự giêu lắc đầu, cười trả lời.


.

Được tại ~ T R Ц м t r ц у e n.

mE ~
Cũng đã bốn ngày trôi qua, trên người cô vẫn còn đau nhức, nhất là sau khi cơn sốt thuyên giảm, những chỗ bị anh gây thương tích đau đến lợi hại.

Đường Nguyên Khiết Đan đau lòng cho cô, đỡ cô dậy, để cho cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.

Tống Thịnh cũng không dám thúc giục, chỉ bảo vai nam số hai học thuộc lời thoại kịch bản, cả đám người lại đợi cô thêm chút nữa.

Cô lấy một gói thuốc nhỏ trước khi đi Phó Nhiên đã đưa cho cô từ trong túi ra, lục tìm chai dầu thuốc bên trong, bôi qua loa vài cái..

 
Chương 563





Sau khi cô nghỉ ngơi hơn mười phút, cơn đau nhức trên cổ tay vừa nãy mới tạm hòa hoãn.

Cô kiên trì quay diễn xong đoạn này đã muốn tới khuya.

Đường Nguyên Khiết Đan thương lượng với cô: “Dù sao cũng không vội quay cảnh tiếp theo, hay là cô cứ chậm rãi, không cần gấp rút như vậy, một ngày quay một hai cảnh thôi có được không?”
Cô không lên tiếng.

Ngày hôm qua cô trở về, Đường Nguyên Khiết Đan đã hỏi hai lần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô không đồng ý nói, cô ấy cũng không muốn hỏi nhiều.

Xem ra, chắc chắn là tên đàn ông chó Lệ Đình Tuấn kia đã làm cô bị thương thành ra như vậy.

Anh không chỉ một hai lần làm tổn thương cô đến nổi gần như không có cách nào gặp người.


Mặc dù Đường Nguyên Khiết Đan đã sớm nghe nói tính tình anh âm trầm thô bạo, có nhiều thủ đoạn khiến cho người ta giận sôi, nhưng cô là người phụ nữ của anh, không phải những người khác, sao anh có thể nỡ lòng nào tra tấn cô như vậy?
“Không phải là anh ta đánh cô đó chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan giúp cô xoa bóp cổ tay một hồi, thấy một ít thương tích dưới cổ tay áo của cô lộ ra, nhíu mày thấp giọng hỏi.

“Không có” Cô bình tĩnh trả lời.

Anh chưa bao giờ đánh cô cả.

“Nếu như anh ta không đánh cô, sao cô lại bị thương thành ra như vậy?” Đường Nguyên Khiết Đan có chút không thể hiểu nổi.

Cho dù là Lục Nhất Minh không cẩn thận gây ra một vết đỏ trên người cô thôi cũng sẽ đau lòng, còn anh phải dùng sức mạnh bao nhiêu mới có thể làm cho dấu vết xanh tím trãi rộng khắp người của cô như vậy? Thậm chí còn khoa trương hơn cả cái lần cô ấy nhìn thấy cô nẵm trên ghế sofa!
Cô nhìn Đường Nguyên Khiết Đan cười cười, chỉ nhỏ giọng nói: “Trở về điI”.


Đam Mỹ Hài
Trước khi cô hoàn tất công việc, Lục Nhất Minh yêu cầu chậm một chút, Đường Nguyên Khiết Đan bèn ở bên trong đợi Lục Nhất Minh một hồi.

Chỉ có một mình cô thu dọn xong trước, ra khỏi cửa đoàn làm phim, ở bên ngoài chờ đám bọn họ, tự mình hít thở không khí trong lành một lát.

Cô quay người lại, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên nhìn tới một chiếc xe dừng ở đường cái đối diện.

Cô đưa mắt nhìn biển số xe, khựng lại vài giây, chậm rãi đi qua chiếc xe bên kia, đi tới vị trí cách cửa sau xe chừng một hai bước thì dừng lại.

Cửa số xe hạ xuống phân nửa, Lệ Đình Tuấn ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt dừng trên tay phải của cô.

Mới vừa rồi Tống Thịnh gọi điện thoại cho anh, nói ở cảnh quay cuối cùng cô bị trật cổ tay.

“Đưa tay cho tôi xem” Anh nhẹ giọng nói với cô..

 
Chương 564


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Không có việc gì” Cô lập tức thản nhiên trả lời: “Đã dùng thuốc của Phó Nhiên thoa lên rồi, chỉ là trật gân mà thôi”
Trong lúc nói chuyện, cô.

tay phải ra sau lưng, dáng vẻ rõ ràng không muốn dong dài với anh.

Anh ngước mắt, đối diện với ánh mắt của cô.

“Nếu như không có chuyện gì mà nói, em phải về khách sạn, đám Khiết Đan sắp ra tới rồi” Cô bình tĩnh nhìn anh nói.


“Cũng không có chuyện gì” Anh tự giễu cười cười Sau một hòi lâu, dường như anh vẫn còn lẩm bẩm trả lời: “Chỉ là… hơi nhớ em”
Cô có chút sửng sờ.

Thật ra, cô đã ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người của anh, cô cảm thấy có lế tối nay anh đã uống không ít, cách một cánh cửa sổ xe còn có thể ngửi thấy mùi rượu từ trên người anh truyền tới, có thể là anh đã say.

Hai người nhìn nhau vài giây, cô lập tức di dời tâm mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Lệ đúng là hay nói giỡn, em chỉ mới đến đoàn làm phim chiều hôm qua”
“Kiều Phương Hạ, em không hiểu” Anh lại cất giọng cười khẽ.

Sao cô có thể hiểu được anh quan tâm cô dường nào? Bởi vì cô chưa từng để ý tới anh, cho nên không thể cảm thông.


Cho dù bọn họ chỉ vừa mới tách ra, cho dù chỉ là tách ra mấy tiếng, nửa ngày, một ngày thì trong đầu anh lúc nào cũng nhớ tới cô.

Cho dù là ai, làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới cô, anh lại khống chế không được sẽ nhớ tới cô, kìm lòng không đậu đi so sánh cô với người khác.

Tất cả những người khác đều là rác rưởi, tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của anh, chỉ có mỗi mình Kiều Phương Hạ cô, cô có làm cái gì cũng đúng, cô làm cái gì anh cũng cảm thấy thuận mắt, cảm thấy rất tốt.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

vết màu tím đậm thâm một mảng lớn trên âu phục của anh, thoạt nhìn giống như là vết máu bị khô lại.

Cô nhịn không được hơi nhíu mày, ánh mắt lập tức rơi xuống tay phải của anh.

Các đốt ngón tay trên tay phải anh đều bị sưng đỏ, trên mu bàn tay đầy những vết xước, vừa nhìn đã biết là vết thương mới, ngoài miệng vết thương còn đang chậm rãi thấm máu đỏ sẫm, làm cho người ta nhìn mà giật mình..

 
Chương 565





Cô ngơ ngác, anh đây là… vừa mới đánh nhau với người ta về à?
Là kẻ nào có thể làm anh bị thương được vậy? Cô nghĩ mãi mà không ra.

Hơn nữa ở ghế trước xe nhìn vào rõ ràng thấy anh vẫn rất bình thường, quần áo trên người hết sức chỉnh tề, trên mặt cũng không có bị thương gì.

Bản thân anh lại không hề để ý tới dáng vẻ của mình, chỉ im lặng không lên tiếng nhìn chãm chấm vào cô.

Cô im lặng một hồi, lấy gói thuốc mà Phó Nhiên đã chuẩn bị cho cô ra, tìm một ít cuốn băng gạc nhỏ và một chai Lốt tiệt trùng.

Cô mở cửa xe, bỏ mấy món này ở bên cạnh của anh, vừa muốn rút tay về, anh đột nhiên dùng sức nảm chặt lấy cổ tay cô.

Cô muốn thu tay về nhưng lại không có cách nào giấy ra.


Hai người giắng co vài giây, anh đột nhiên nhỏ giọng nói với cô: “Em bôi thuốc giúp anh đi”
Cô bỗng nhiên hối hận bản thân xen vào việc của người khác, mặc dù bây giờ anh ở trên xe không thể xử lý miệng vết thương gì đó, nhưng anh cũng có thể đi bệnh viện băng bó được mà.

Song lực đạo anh siết tay cô lại càng ngày càng chặt, có vài phần ý tứ trêu chọc: “Bôi thuốc xong anh sẽ thả em đi”
Cô nhíu hìn anh một hồi, đáy mắt anh không hiểu ra sao lại có vài phần ấm áp sâu sắc.

Cô biết rõ cho dù cô có giãy dụa thế nào, cuối cùng vẫn không thể không phục tùng anh.

Nếu như cô thuận theo, ngược lại anh sẽ thả ra.

Cô im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn ngồi xuống bên cạnh của anh, thả lỏng nét mặt, dùng tăm bông thấm cồn i-ốt, nhẹ nhàng quét qua vết thương trên mu bàn tay anh.

Những vết thương này nhìn có vẻ là bị mấy thứ nhỏ vụn như mảnh thủy tỉnh cắt qua.


Trên người anh đầy mùi máu tươi và mùi rượu, trong tầm mắt cô nhìn đến, máu dính lên áo khoác trên người anh cũng không biết là máu của anh hay là của người khác, từng mảng lớn kéo dài, thậm chí còn có chút giống như là bị bản lên.

Gô liếc nhìn những vết máu kia vài lần, thản nhiên thu hồi ánh mắt, dùng băng gạc quấn quanh chỗ bị thương giúp anh.

Cô còn chưa băng kỹ, anh đột nhiên hạ đầu ngón tay xuống, nắm chặt lấy tay của cô.

Vô Nhật Huy thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy phía sau, lập tức thức thời, yên lặng không một tiếng động xuống xe.

Anh ta nghĩ nghĩ, lại tránh ra vài bước, đi cách xa xe một chút.

Cô tùy ý để cho anh nắm lấy, không hề giấy dụa, một bàn tay khác giúp anh quấn cho xong chỗ băng gạc còn lại.

“Được rồi” Cô ngước mắt, thản nhiên nhìn anh, thấp giọng nói.

Con ngươi của anh khẽ động: “Rốt cuộc em vẫn còn quan tâm tới anh, mặc dù em không chịu thừa nhận”.

 
Chương 566





Cô nháy mắt đã bỏ băng gạc và cồn i-ốt xuống, anh biết, là cô mềm lòng.

“Anh Lệ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế ấy đi” Vẻ mặt cô không hề dao động, nhỏ giọng trả lời.

Nhưng mà cô vừa dứt lời, nụ hôn mang theo hơi rượu của anh lập tức kề sát, đáp xuống trên môi của cô.

Mặc dù anh say, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn cả lúc trước, nụ hôn rơi xuống hết sức cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.

Lúc anh hôn đến chỗ sâu bên trong còn nhẹ nhàng cần vài cái, thấy cô đã muốn thối lui, anh lập tức dừng lại.


Cách ăn mặc của cô hơi dày dặn, trên xe ấm áp, cũng không biết là do nóng hay là bị anh hôn, trên mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh vẫn còn lãnh đạm như mấy hôm trước.

Anh thở hổn hển mấy cái, nâng cảm cô lên, tiếp tục nhẹ nhàng mổ xuống cặp môi trước đó anh cần bị thương còn chưa khỏi hẳn.

Sau một hồi lâu, anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đi công tác một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về”
Cô không lên tiếng.

Anh có trở về hay không cũng không liên quan gì tới cô.


Lúc cô từ trong xe bước ra, Vô Nhật Huy nghe được tiếng động, quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt cô.

Anh ta thấy cô lướt qua bên cạnh rời đi, suy nghĩ một chút, lập tức bước một bước đuổi theo sau lưng cô, nói khẽ: “Hôm nay lúc cậu Hai thảo luận chuyện buôn bán có người nói bậy về cô, cậu Hai đã đánh cho kẻ đó sợ chết khiếp, suýt chút nữa kẻ đó đã mất mạng rồi”
Anh ta biết cô chắc chán không muốn nghe nguyên nhân anh bị thương, nhưng mà anh ta nhất định phải nói Có một số việc nếu như nói ra, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

Từ đầu đến cuối, lần cãi nhau này giữa cô và anh, Vô Nhật Huy đều nhìn ở trong mắt, anh ta sợ hai người sẽ tiếp tục hiểu lâm nhau, không thể quay đầu lại được nữa.

Bước chân của cô hơi khựng lại.

Xa xa, Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh từ trong đoàn làm phim đi ra, Đường Nguyên Khiết Đan vẫy tay với cô.

Cuối cùng cô vẫn không nói gì, bước nhanh đi tới chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan..

 
Chương 567


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Lệ Đình Tuấn tới rồi à?” Đường Nguyên Khiết Đan đưa tay kéo cô lại, mắt nhìn về chiếc xe cách đó không xa, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Sao anh ta lại có mặt ở đây?”
Cô không lên tiếng, một mình bước lên ghế sau xe của Đường Nguyên Khiết Đan trước, đóng cửa xe lại.

Lục Nhất Minh quay đầu xe, lái xe về hướng khách sạn, hai chiếc xe giao thoa chỉ trong một cái chớp mắt, cô theo bản năng chuyển tâm mắt, đưa mắt nhìn về hướng xe của Lệ Đình Tuấn.

Thật ra, cô cũng không để ý người bên ngoài đánh giá cô thế nào.

Trãi qua mấy năm gần đây, cô đã sớm coi nhẹ.

Cho dù bọn họ có mắng khó nghe thế nào đi nữa, cô cũng không đặt ở trong lòng, chỉ cần người cô để ý biết cô không phải người như vậy là đủ rồi.


Cô nghĩ tính cách của anh cũng là như thế, bây giờ anh là nhân vật phong vân trong giới kinh doanh, rất nhiều thứ đều là cậy mạnh, dùm ám chiêu để đạt được.

Đánh giá của người bên ngoài về anh đương nhiên khen chê không đồng đều.

Nếu như anh để ý tới người khác nói cái gì, đoán chừng đã sớm bị chọc tức điên lên rồi.

Đêm nay anh lên cơn, quả thật khiến cho cô hơi ngạc nhiên, nhất là nắm tay của anh, đánh đấm đến nối sưng hết cả lên, có thể thấy được xuống tay mạnh đến cỡ nào.

Có lẽ… là bởi vì anh hơi say đi, cho nên mới tạm thời không khống chế được cảm xúc.

Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại nhìn cô mấy lần, đang muốn nói gì đó, Lục Nhất Minh đột nhiên thả lỏng tay lái, nhẹ nhàng nhéo tay cô ấy một cái, ra hiệu cho cô ấy không cần nói nữa.


Lúc này nếu như Đường Nguyên Khiết Đan mảng Lệ Đình Tuấn cũng chỉ làm cho trong lòng của cô rối hơn mà thôi.

Đường Nguyên Khiết Đan lại quay đầu, đưa mắt nhìn Lục Nhất Minh, ngoan ngoãn không lên tiếng.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

được thân phận của đối phương.

Cho nên, sau khi cô suy tính, quyết định vẫn tiếp tục ở lại chỗ này, dụ rần ra khỏi hang mới là lựa chọn sáng suốt nhất hiện nay.

Cô đã từng đăng báo cáo “Quân Diệt”, lãnh đạo trung tâm bên kia vì giữ an toàn cho người thân của cô, cũng đồng ý với quyết định của cô, ít ngày nữa sẽ đưa mấy hội viên trong nước tới tiếp ứng cho cô, tránh lại xảy ra loại tình huống nguy hiểm như lần trước.

Hơn nữa, tình trạng thân thể của ông nội dường như đã tốt hơn trước, trước đó cô từng đi bệnh viện hỏi qua hai lần, thậm chí ngay cả bệnh viện còn cảm thấy ông cụ tạm thời không cần nằm viện nữa..

 
Chương 568





Sau này cô mới biết được, vị bác sĩ Đông Y đã trị liệu cho ông cụ kia chính là sư thúc của Mặc Hàn Bảo, sư thúc tổ ra tay, tạm thời cô không cần phải lo lắng.

Theo kế hoạch mà cô tính toán, đoán chừng cô còn phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian trong nước.

Cô suy nghĩ một lát, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Trên tay cô có nguồn lực nào của Tống Nghệ hay không?”
“Cô muốn đi chung với tôi à? Đường Nguyên Khiết Đan ngạc nhiên nhíu mày: “Gần đây đúng lúc có nguồn lực của Tống Nghệ chủ động tới tìm tôi, chuyện này mới mấy ngày trước thôi, bọn họ muốn ký hợp đồng với chúng ta”

Cô hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: “Bọn họ biết tôi là ai à?”
“Tôi thấy hình như là biết, hơn nữa chương trình này còn thích tự mình tìm kiếm gửi lời nhản tới nghệ sĩ, tôi cảm thấy có thể là vì cô và…”
Đường Nguyên Khiết Đan nói được một nửa thì lập tức dừng lại.

Cô biết ý của Đường Nguyên Khiết Đan là gì, bởi vì dính dáng đến chuyện giữa cô và Lệ Đình Tuấn, trước mắt có thể nói sức nóng và độ tranh cãi của dư luận tương đối cao.

Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã bảo bọn họ không được để lộ ra”

“Cho dù là như vậy, chúng ta cũng chỉ dùng nghệ danh, không thể nào dùng tên thật trực tiếp nói cho toàn bộ thế giới biết cô chính là em gái Kiều Phương Hạ của Lệ Đình Tuấn.

Nếu không tình cảnh của cô sẽ rất nguy hiểm, nếu như có bắt cóc và những chuyện đại loại như vậy xảy ra, liệu tổ chương trình của bọn họ có gánh nổi trách nhiệm hay không?
Điều mà Đường Nguyên Khiết Đan lo lắng quả thực cũng không quá mức, cô cảm thấy cô ấy nói cũng đúng.

Cô tiếp nhận phương thức liên lạc mà Đường Nguyên Khiết Đan đưa tới, hỏi cô ấy: “Vậy thái độ của đối phương ra sao?”
“Đối phương nói, chỉ có vài người cao tầng biết cô là ai, bọn họ vốn cũng định để cho cô dùng nghệ danh” Đường Nguyên Khiết Đan nhếch miệng nói: “Tôi đoán, có lẽ bọn họ muốn mượn chuyện này tới vuốt mông ngựa của Lệ Đình Tuấn thì phải?”.

 
Chương 569





“Hơn nữa cô đoán để làm gì? Ngay cả nghệ danh bọn họ cũng đã nghĩ xong cho cô rồi! Bọn họ nói nếu như cô đồng ý, bất kỳ lúc nào cũng có thế tới địa điểm quay của mùa mới, nếu như cô có gì không hài lòng về chỗ đó, trước khi bấm máy bọn họ có thể đổi lại”
Cô giật mình.

Nói như vậy, có lẽ đối phương thật sự là bởi vì anh mới cho cô cơ hội, nếu không làm gì có tố chương trình nào dám dùng nghệ sĩ hoàn toàn mới đi làm chương trình đâu chứ?
“Bọn họ đặt nghệ danh là gì vậy?” Cô im lặng một hồi, sau đó hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.

“Phó Kiều” Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh vừa lục lại ảnh chụp màn hình chat vừa thuận miệng trả lời.

“Nếu như cô xác định muốn dùng cái tên này mà nói, cô cũng phải dùng nghệ danh này trong bộ phim của chúng ta” Đường Nguyên Khiết Đan lại nói: “Cho dù không phải chương trình này nói, thực ra chúng ta cũng cần phải dùng nghệ danh, dù sao chuyện lúc trước ồn ào lớn đến như vậy”

Cô ấy nói xong, không thấy cô trả lời, mới ngước mắt lên nhìn cô.

Lúc này, vẻ mặt cô có chút phức tạp.

Phó kiều à?
Cô hơi nghi ngờ, cái này không phải là do anh sắp đặt đó chứ, nếu không sao lại đặt một cái nghệ danh như vậy?
“Để bàn sau đi” Cô im lặng một hồi mới nhỏ giọng trả lời.

“Được rồi, để tôi xem thử cho cô, xem gần đây Tống Nghệ có…chương trình nào khác sắp khởi quay hay không” Đường Nguyên Khiết Đan nói xong, lại lục danh sách chương trình của Tống Nghệ ra cho cô xem.


“Cô xem, tôi cảm thấy chương trình này rất hay, không phải chỉ thuần làm về game show tình yêu, cao cấp hơn chương trình “lf you are the one” trước đó một chút, nhưng cái cao cấp hơn “lf you are the one” chính là đường lối mô phỏng tình yêu thường ngày, không phải đường lối thân cận, tôi cảm thấy rất phù hợp với cô.

Thời gian quay chụp theo kế hoạch kéo dài mười ngày, đại khái một tuần chỉ cần quay chụp trên dưới ba ngày, thời gian còn lại đều được tự do”
“Trước đó mẹ tôi có quen thân với đạo diễn này, nếu như cô muốn đi, hoàn toàn rất có khả năng”
“Những khách mời nam này..” Cô nhìn danh sách khách mời ở phía trên, thế nhưng lại nhìn thấy một vài cái tên hơi quen mắt.

Đường Nguyên Khiết Đan lập tức trả lời: “Những khách mời nam này nhắc tới đều là phần tử trí thức cao cấp gì đó, hoặc là Rùa Biển, các loại hình người mẫu vân vân, nhưng thực ra bối cảnh gia đình cũng hết sức lợi hại, nếu không tổ chương trình cũng sẽ không mời bọn họ”
Đường Nguyên Khiết Đan nói được một nữa, lại liếc mắt nhìn cô nói tiếp: “Tôi cảm thấy, cô nên lập Facebook đi, trước đó chúng ta chưa từng tuyên truyền lần nào, tháng sau bộ phim Yên Hoa này sẽ quay xong, mùa hè sang năm chắc là có thể tuyên truyền được rồi.

Cô muốn tới Tống Nghệ thì cũng phải có tên tuổi mới được”.

 
Chương 570





Cô nhìn phần tên mấy khách mời nam ở phía trên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cô sắp xếp đi”
Dù sao chương trình cũng chỉ tạo hiệu ứng mà thôi, không phải thật sự bàn chuyện yêu đương, giống như diễn kịch làm trò, cô cũng không ghét điều này.

“Bây giờ cái quan trọng nhất chính là nghệ danh, mấy ngày nay chúng ta nên nghĩ ra một cái nghệ danh trước đi, lúc ký hợp đồng còn phải dùng tới” Khả năng nghiệp vụ của Đường Nguyên Khiết Đan vẫn còn rất tốt, nhíu mày thúc giục nói.

Trong đầu cô bất chợt hiện lên cái nghệ danh “Phó Kiều” vừa rồi.

Cô dừng một lúc mới trả lời: “Được, biết rồi”
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Đường Nguyên Khiết Đan đã hứng thú bừng bừng đi tới gõ cửa phòng cô.

Cô vừa tỉnh dậy, mở cửa xong vẫn muốn quay lại trên giường năm một hồi.


Đường Nguyên Khiết Đan đi theo sau lưng cô vội vàng nói: “Nửa đêm hôm qua tôi đã liên hệ với biên kịch và đạo diễn của cái game show tình yêu đó rồi, còn đưa hình chụp của cô cho cô ấy xem, cô đoán xem sẽ thế nào?”
Cô quay đầu lại nhìn cô ấy một chút, mơ mơ màng màng trả lời: “Đồng ý rồi à?
“Đúng vậy! Là lập tức đồng ý! Chương trình này của bọn họ sau lễ mừng năm mới sẽ bắt đầu bấm máy, bây giờ còn cách lễ mừng năm mới không tới một tháng, cô ấy nói hai ngày nữa sẽ cho cô đi phỏng vấn thử! Thậm chí cô ấy còn đặc biệt đo ni đóng giày, thiết kế vị trí tính cách nhân vật chương trình dành riêng cho cô nữa! Cô trở lại trên giường, chậm rì rì mặc quần áo, suy nghĩ một chút, vẫn còn bưồn ngủ hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Kiều Phương Hạ cảm thấy dù là chương trình giải trí, thì việc lựa chọn khách mời cố định cũng nên có khâu phỏng vấn giống như casting diễn viên cho phim chứ.

Chí ít, cô từng nghe nói ở nước ngoài có quy trình như vậy.

Bây giờ, Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan ngồi đối diện mình đang nói không ngừng, cô cảm thấy bản thân như đang nằm mơ chưa tỉnh.

“Kiều Phương Hạ, chị không biết mình đẹp tới mức nào sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan trả lời với giọng điệu tiếc hận.

“Chỉ với gương mặt này của chị, chắc chắn bọn họ sẽ lấy được hạng cao về tỉ lệ người xem”

“Đây là chương trình hẹn hò, người xem không xem mặt thì xem cái gì nữa?”
“Cũng có lý” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp.

So với chương trình sức khỏe mà Lệ Đình Tuấn sắp xếp vào tối qua thì những người xem chương trình này để ý tới diện mạo hơn.

“Cho nên em mới nói nó hợp với chị!” Đường Nguyên Khiết Đan hào hứng đáp.

Cô ấy bấm đốt ngón tay tính thay Kiều Phương Hạ: “Chị nhìn đi, hai ngày nay chị đã kết thúc công việc rồi.

Sau đó, có thể chị sẽ phải tham gia mấy buổi fan meeting nữa.

Chí ít, chị sẽ được nghỉ ngơi trong nửa tháng tới.

Sang năm là vừa khéo tiếp tục với chương trình truyền hình này.

Em cũng sẽ được nghỉ ngơi một thời gian, đúng là hoàn mỹ!”.

 
Chương 571





*..* Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.

“Đường Nguyên Khiết Đan, em đang chọn show cho chị hay là cho em vậy?”
“Mỗi người một nửa!” Cô ấy cười hì hì nói.

“Vừa khéo có một khách mời nam là người em rất thích.

Em đã theo dõi người đó trên Facebook rất lâu rồi, người đâu mà vừa đt vừa khí chất ngời ngời.

Em nói chị nghe này, người kia cũng rất gi đấy!
Kiều Phương Hạ không thèm nghe hết câu Đường Nguyên Khiết Đan nói, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: “Em nghĩ nếu Lục Nhất Minh nghe được câu nói này của em thì sẽ như thế nào?”
“Không nói cho anh ấy biết là được rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan thản nhiên đáp lại.

Kiều Phương Hạ nghe thấy vậy thì bĩu môi.

Còn Đường Nguyên Khiết Đan thì tiếp tục hỏi chuyện Kiều Phương Hạ: “Miệng chị sao thế? Bị nóng hả?”

Miệng của Kiều Phương Hạ bị sưng là do Lệ Đình Tuấn cần.

Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Nguyên Khiết Đan nhìn ra cửa.

Lúc này, cô ấy mới phát hiện ra và đưa mắt nhìn về phía cửa.

Đúng lúc, Lục Nhất Minh đi lên tầng tìm Đường Nguyên Khiết Đan để cùng ăn sáng.

Vừa bước tới cửa phòng của Kiều Phương Hạ, anh ta trai đã nghe thấy giọng nói hưng phấn khó kìm nén của Đường Nguyên Khiết Đan truyền từ bên trong ra.

Lúc này, Lục Nhất Minh đang đứng ở cửa và nhìn chăm chăm cô ấy, mặt đen như đáy nồi.



Anh nghe em giải thích đã” Đường Nguyên Khiết Đan sửng sốt mất mấy giây, sau đó xoay người đi về phía anh ta và lắp bắp nói.


Lục Nhất Minh không lên tiếng, đặt đồ mà trợ lý mua lúc này lên bàn ở cạnh cửa và rời đi.

*Xong đời rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan khẽ nói thầm, rồi lập tức chạy theo Lục Nhất Minh.

“Anh, anh nghe em giải thích đã!”
Lục Nhất Minh biết người mà Đường Nguyên Khiết Đan nói tới là ai, cô không theo dõi nhiều người trên Facebook.

Chính vì anh ta biết đó là ai nên càng tức giận.

Lục Nhất Minh xanh mặt, vội vã bước về phía thang máy.

Đường Nguyên Khiết Đan đuổi theo không kịp, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi vào thang máy.

Còn Kiều Phương Hạ vệ sinh cá nhân xong thì ăn hết phần đồ ăn sáng của mình.

Lúc cô cầm phần đồ ăn sáng của Đường Nguyên Khiết Đan tới đoàn làm phim, cô ấy vẫn chưa dỗ được Lục Nhất Minh.

Đường Nguyên Khiết Đan chậm rãi uống sữa vị socola, tức giận đưa mắt nhìn Lục Nhất Minh đang diễn cùng nữ diễn viên ở đẳng xa.

Kiều Phương Hạ nhìn hai bọn họ một lúc và nói: “Hòa nhau rồi”.

 
Chương 572





“Hôm trước, Hạ Hạ tới đoàn làm phim thăm anh ấy, vậy mà em có cãi nhau với anh ấy” Cô ấy cau mày nói.

“Hạ Hạ còn đút bánh quy cho Lục Nhất Minh.

Em có nói gì không?”
“Cô ta đút nhưng Lục Nhất Minh đâu có ăn” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nói.

“Kiều Phương Hạ, chị đang đứng ở phía nào thế?” Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu nhìn cô.

“Đương nhiên là chị đứng về phía em rồi?” Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy.

“Hạ Hạ là người có dáng dấp xinh đẹp, da trăng, chỗ cần nhô lên thì nhô lên, chỗ cần lõm thì lõm vào.

Nhìn khắp toàn bộ giới giải trí này, cô ta được xếp vào hàng tuyệt sắc.

Khách mời nam này của em vừa không bằng Lục Nhất Minh vừa không quen em.

Chị cũng cảm thấy anh ấy đang ghen tuông mù quáng”
“Đúng vậy” Đường Nguyên Khiết Đan hùa theo.


Cô ấy vừa nói xong thì liếc nhìn Kiều Phương Hạ với ánh mắt phức tạp: “Sao em lại cảm thấy lời chị nói cứ là lạ!”
Kiều Phương Hạ thực sự đang khen Đường Nguyên Khiết Đan, không hề có ý châm biếm nào hết.

Cô đưa tay ra kéo Đường Nguyên Khiết Đan, cười nói: “Đương nhiên là em có ưu điểm nên Lục Nhất Minh ghen là điều bình thường”
Đường Nguyên Khiết Đan ‘hừ’ một tiếng, cầm điện thoại di động lên xem tin nhắn vừa nhận được.

Cô ấy nói với Kiều Phương Hạ: “Hẹn được rồi.

Chiều ngày mai chị qua bên đó, đạo diễn sẽ đích thân phỏng vấn chị”
Kiều Phương Hạ nhìn kịch bản trên tay.

Cô chỉ còn ba phân cảnh mà thôi, chỉ cần quay hôm nay nữa là xong.

Thời gian được sắp xếp rất hợp lý.

“Đúng rồi, đạo diễn nói chị không phải là khách mời nữ số một thì sẽ là khách mời nữ số hai.

Ngày mai, bên đó sẽ cho chị gặp khách mời nam số một và số hai.


Về phần hậu kỳ, ai là khách mời nam số một thì phải xem chị hợp với ai trong hai người họ”
“Chắc không có cảnh hôn đâu nhỉ?” Kiều Phương Hạ nhìn tin nhần trên điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan và hỏi.

“Không có, đây đâu phải phim truyền hình thần tượng” Cô ấy võ ngực cam đoan.

“Nhưng… Có lẽ sẽ có cảnh ôm! Hơn nữa, hai bên phải tương tác trên Facebook, có hành động ngọt ngào ở ngoài đời.

Chị có thể chấp nhận được không?”
Kiều Phương Hạ nghĩ một lúc, chương trình truyền hình thực tế cũng chẳng khác gì phim truyền hình, chỉ có điều nó có nhiều vị trí máy quay hơn mà thôi.

Có lẽ cảnh hôn sẽ không thể làm động tác giả được, nhưng cảnh ôm thì cô có thể chấp nhận được.

Tương tác ở ngoài chương trình chỉ nhãm mục đích tăng độ hot cho show mà thôi.

Sau khi chương trình kết thúc, điều này cũng chẳng làm ảnh hưởng tới toàn cục.

“Được” Cô do dự một lúc rồi mời gật đầu.

“Thế thì không có vấn đề gì nữa rồi” Đường Nguyên Khiết Đan vừa trả lời đạo diễn vừa nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn về phía Lục Nhất Minh, vừa khéo anh ta cũng đang nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan ở bên này.

Kiều Phương Hạ khẽ đẩy cô ấy một cái và nói: “Chị không có vấn đề gì, nhưng em chắc chắn Lục Nhất Minh có thể chấp nhận việc ngày ngày em đều đi theo chị và ngắm khách mời nam à?”.

 
Chương 573


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vì con đường minh tinh của chị có thể rộng mở hơn, em chỉ có thể để anh ấy chịu chút tủi thân”
“Chị, chị hấy tin tưởng em.

Chương trình hẹn hò này nhất định sẽ khiến chị nổi tiếng.

Chị sinh ra là dành cho chương trình này, show này cũng được tạo ra là dành cho chị.

Chúng ta có thể cùng nhau trở nên giàu có! Em và đạo diễn đều tin tưởng chị!”
Kiều Phương Hạ nghe cô ấy nói nhiều như vậy thì chỉ cười cười.

Cô đứng dậy đi vào phòng hóa trang để thay đồ.

Chạng vạng tối, Kiều Phương Hạ vừa hoàn thành xong công việc thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.


“Đây là số điện thoại của mẹ Lệ Đình Trung phải không? Chúng tôi gọi cho cô từ nhà trẻ” Đối phương hỏi cô.

Kiều Phương Hạ run lên một cái.

Từ khi Đình Trung chuyển nhà trẻ, nhà trẻ chưa bao giờ gọi điện cho cô.

Cú điện thoại này có hơi đột xuất nên Kiều Phương Hạ vẫn chưa kịp chuẩn bị.

“Là như thế này, chác cô đã nhận được thông báo của nhà trẻ chúng tôi vào mấy ngày trước rồi.

Cô có muốn tham gia không? Phụ huynh của các bạn nhỏ khác đều trả lời rồi, chỉ còn mỗi Lệ Đình Trung..” Đối phương lại nói tiếp.

“Lệ Đình Trung ghi số điện thoại phụ huynh là số điện thoại của tôi sao?” Kiều Phương Hạ nghe giáo viên kia nói xong thì nhíu mày hỏi lại.


“Ghi cả số điện thoại của bố và mẹ.

Nhưng tham gia hay không thì cần cả hai người đồng ý.

Ba của em ấy đã đồng ý rồi.

Anh ấy nhờ chúng tôi liên hệ với cô để xác nhận”
Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn vẫn chưa đăng ký kết hôn với nhau, với cả cô cũng không phải là mẹ của Đình Trung.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Cô lục tìm số điện thoại của ông ấy rồi bấm gọi.

Phó Viễn Hạo bắt máy rất nhanh, ông ấy hỏi Kiều Phương Hạ: “Sao vậy Phương Hạ.

“Cô giáo đã gọi điện thoại tới cho cháu nói về chuyện đi doanh trại mùa đông của Đình Trung a.

Kiều Phương Hạ đắn đo một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cháu cảm thấy chuyện này nên để mọi người quyết định thì sẽ tốt hơn ạ”.

 
Chương 574





Kiều Phương Hạ vừa mới nói xong thì có tiếng của Đình Trung từ đầu bên kia vọng tới: “Mẹ ơi.”
Kiều Phương Hạ hơi ngừng lại, cô gượng cười rồi trả lời: “Ừ, mẹ đây.”
“Đình Trung muốn đi doanh trại mùa đông” Đình Trung ở đầu dây bên kia kích động nói: “Con đã hẹn với Mạn Phi là hai đứa cùng đi rồi.”
Kiều Phương Hạ nhớ lại lần trước khi cô tới nhà họ Phó, Đình Trung có nói Mạn Phi chính là người bạn mới cậu bé quen ở nhà trẻ mới, cậu bé rất thích Mạn Phi.

“Con hỏi ông cổ đi, nếu như ông cố đồng ý cho con đi doanh trại mùa đông vậy thì con sẽ được đi.

Kiều Phương Hạ khẽ nói.

“Có thật không ạ?” Đình Trung phấn khích hỏi ngược lại cô.

“Ừ, thật” Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời.

“Vậy thì để Đình Trung đi.” Phó Viễn Hạo ở đầu bên kia mỉm cười vui vẻ nói: “Đình Trung ở nhà lâu quá rồi, lần trước lúc cháu tới đây ăn cơm thằng bé đã muốn nói chuyện này với cháu rồi, cháu thấy được thì là được.”

Nhất thời Kiều Phương Hạ không biết nên trả lời như thế nào cả, chuyện này cứ để cho Lệ Đình Tuấn đồng ý là được rồi, sao cứ phải hỏi ý kiến của cô làm gì cơ chứ, bởi vì cô có liên quan gì đến nhà họ đầu.

“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ” Đây là lần đầu tiên Đình Trung nói lời tạm biệt với cô rồi cúp máy trước đấy.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bảo bận ở đầu bên kia thì ngày người ra.

Một lúc lâu sau cô mới để điện thoại xuống.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ thức dậy bắt đầu sửa soạn, Đường Nguyên Khiết Đan bảo cô phải ăn mặc làm sao cho trông vừa tươi trẻ lại không kém phần quyến rũ.

Là kiểu vừa mới nhìn thôi đã thu hút được ánh mắt của nam chính, nam phụ và tất cả mọi người vậy, cô nhất định phải giành được vị trí nữ chính.

Kiều Phương Hạ đứng trước tủ quần áo do dự hồi lâu, mặc áo len bó sát màu quả mơ, từ ngực trở lên và phần cánh tay được may bằng vải voan mỏng xuyên thấu.


Cởi áo khoác ra trông cũng không quá lộ liễu mà lại có thêm một chút tươi trẻ nữa.

Bên dưới phối thêm một chiếc váy bút chì ôm lấy vòng eo và bờ mông của cô, vừa hay để lộ ra phần dưới đầu gối, váy hơi xẻ tà nữa.

Tóc thì xõa tung trên vai, dùng máy uốn tóc để uốn thành lọn sóng lớn.

Đường Nguyên Khiết Đan vừa bước vào nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Phương Hạ như thế thì đôi mắt của cô ấy sáng rực lên: “Ôi chao, nhìn thấy chị như thế này, cuối cùng thì em cũng hiểu thế nào là tiên nữ giáng trần, thế nào là chim sa cá lặn rồi.

Tuyệt lắm.

Đường Nguyên Khiết Đan là một cô gái mà cũng không cầm lòng được để rồi rung động trước vẻ đẹp của Kiều Phương Hạ.

Nếu như không phải là do cô ấy đã có Lục Nhất Minh rồi thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị Kiều Phương Hạ bẻ cong mất thôi.

Đường Nguyên Khiết Đan đưa cho cô cái áo khoác lông màu na ná màu quả mơ.

Có những người mặc đồ lông trên người thì trông giống như nhà giàu mới nổi vậy, còn có những người mặc nó lên sẽ khiến cho người ra có cảm giác cô ấy giống như lá ngọc cành vàng, vừa lười biếng lại vừa cao quý, ví dụ như Kiều Phương Hạ đây..

 
Chương 575





“Đừng nói là nam chính với nam phụ, mà toàn bộ khách mời nam ở đó sẽ đều là của chị hết.” Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi cảm thán: “Dù cho một tuần chị có đi gặp các vị nam khách mời khác nhau thì chắc mọi người cũng sẽ không nhẫn tâm trách cứ chị đâu, chị tin em đi.”
Nói tới đây thì cô ấy lại nhớ tới Lệ Đình Tuấn.

Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi bĩu môi, đợi sau khi Kiều Phương Hạ tham gia chương trình này tất cả những người đàn ông thành đạt giỏi giang sẽ vây xung quanh Kiều Phương Hạ, cũng sẽ khiến cho tên đàn ông thối kia sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là theo đuổi vợ yêu đến bạc cả đầu.

Kiều Phương Hạ đã quá quen cách nói làm quá lên của Đường Nguyên Khiết Đan rồi, cô vừa soi gương vừa nói với cô ấy: “Chị mặc như thế này người khác có thể nhìn nhìn thấy vết thương trên người chị được không?”
“Không thấy rõ lắm đâu.

Đường Nguyên Khiết Đan cẩn thận nhìn trước nhìn sau cô một lúc rồi chắc chắn nói.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới cầm lấy áo khoác lông rồi mặc lên người, cô suy nghĩ một lát rồi mang thêm cả tất da chân nữa, nếu không lúc phải xuống xe sẽ bị chết lạnh ngoài xe mất.

Hai người sửa soạn xong xuôi, sau đó ăn bừa một chút gì đó rồi mới đi ra ngoài.


Bọn họ đã hẹn với biên kịch và đạo diễn phim ‘Đến yêu nhau đi lúc một giờ chiều.

Bây giờ hai người họ đi từ đây tới tòa nhà đài truyền hình thì cũng phải mất hơn một tiếng lận.

Kiều Phương Hạ ra trước cổng lớn đợi trước còn Đường Nguyên Khiết Đan thì tới bãi đỗ xe lấy xe.

Kiều Phương Hạ vừa mới đứng ở đó thì cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu trắng quen thuộc đang dừng cách đó không xa.

Lúc Kiều Phương Hạ nhìn sang bên đó thì người ở trên xe cũng đã nhìn thấy cô rồi, cửa sổ xe nhanh chóng được hạ xuống.

Một chiếc đầu nho nhỏ nhô ra bên ngoài cửa xe, Đình Trung phấn khích vẫy tay về phía cô rồi hô lên:”Mẹ ơi, ở đây ở đây này.”
“.” Kiều Phương Hạ ngạc nhiên nhìn Đình Trung đột nhiên xuất hiện ở đây, cô ngây người ra mấy giây.

Kiều Phương Hạ nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác định gần đây không có người chú ý đến bọn họ thì cô nhanh chóng đi tới bên chiếc xe việt dã “Mẹ của Đình Trung xinh thật đấy, xinh thật đấy.” Mạn
Phi ngồi bên cạnh ngưỡng mộ nói.


“Đúng vậy, tớ đã nói với cậu rồi mà.” Đình Trung đắc ý nói.

Hôm nay Kiều Phương Hạ vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến cậu bé nghẹt thở, chắc chắn là cô muốn làm tăng thể diện cho cậu bé nên cô mới cố tình ăn mặc như thế này đây mà.

Kiều Phương Hạ đi tới trước cửa sổ xe phía sau, cô hơi chau mày nhìn hai đứa trẻ nhỏ ở bên trong rồi khẽ nói: “Sao Đình Trung lại đột nhiên tới đây vậy?”
“Mẹ ơi, mẹ quên rồi sao? Chiều nay Đình Trung phải đi điểm danh mà” Đình Trung nghiêm túc trả lời cô.

Kiều Phương Hạ càng nhíu chặt mày hơn, cô không hiểu tại sao sao Đình Trung đi điểm danh mà lại tới tận chỗ này của cô, tự nhiên cô lại có dự cảm không lành ở trong lòng.

Vệ sĩ ngôi phía trước tốt bụng giải thích một câu “Hoạt động doanh trại mùa đông làn này của cầu chủ nhỏ nhất định phải có bố hoặc có mẹ đi cùng mới được, cầu chủ lại không có ở nhà thế nên là ”
Thế nên là muốn cô cùng đi ư? Kiều Phương Hạ ngớ người ra luôn.

Lúc trước Lệ Đình Tuấn chưa từng nhắc tới chuyện này với Kiều Phương Hạ cả.

Tối qua lúc cô gọi điện thoại cho Phó Viễn Hạo ông ấy cũng không nhắc tới chuyện này.

Nếu mà biết sớm thế này tối hôm qua cô đã nói không đồng ý cho rồi..

 
Chương 576





“Hành lý của mẹ đâu ạ?” Đình Trung vui vẻ chờ mong, cậu bé tò mò nhìn vài lần chiếc túi nhỏ chỉ đựng vừa chiếc điện thoại trên tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không khỏi day day thái dương, cô cảm thấy hơi đau đầu.

“Mẹ ơi… Đình Trung đợi một lát nhưng thấy có vẻ như Kiều Phương Hạ không muốn đi lắm, trên khuôn mặt nhỏ trắng bóc của cậu bé mang theo một chút mơ màng, cậu bé lại nhỏ giọng gọi cô.

Kiều Phương Hạ cụp mắt xuống nhìn Đình Trung, cô mím môi không lên tiếng.

Đình Trung suy nghĩ một lát rồi lại nhỏ giọng nói: “Đình Trung biết mẹ rất bận nên Đình Trung mới không dám gọi điện thoại cho mẹ”
Đúng lúc này Đường Nguyên Khiết Đan lái xe từ bãi đỗ xe ra ngoài, cô ấy thấy Đình Trung đột nhiên tới đây nên có chút không hiểu hỏi Kiều Phương Hạ: “Chị Phương Hạ, có chuyện gì vậy?”
Đình Trung quay đầu lại nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, cậu bé ngây ra rồi lại vờ như mình rất kiên cường.


Cậu bé cố gắng lấy lại tinh thần mỉm cười với Kiều Phương Hạ rồi nói: “Không sao đầu ạ, Đình Trung không đi nữa.

Lệ Đình Tuấn không ở trong nước, còn Kiều Phương Hạ thì hình như cô đang rất bận, từ nhỏ Đình Trung đã quen với việc mình bị cho leo cây rồi.

“Vậy thì tớ cũng sẽ không đi.

Đình Trung, nói: “Tớ ở cạnh cậu: Kiều Phương Hạ nhìn dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Đình Trung, đột nhiên nhớ tới sinh nhật trước của cậu bé, cô cũng đã thất hứa.

Mặc dù lần này là do cô không biết chuyện nhưng Đình Trung đã đích thân đến cửa đón cô rồi.

Cô đắn đo vài giây, sau đó mỉm cười với Đình Trung rồi lên tiếng: “Mấy đứa đợi mẹ một lát, mẹ vào nói mấy câu với dì Khiết Đan cái đã”
“Vâng ạ” Đình Trung lập tức ngoan ngoãn gật đầu.


Trong xe, hai cái đầu nhỏ ghé sát vào nhau, cùng lúc quay lại nhìn theo sau bóng lưng của Kiều Phương Hạ, ngó về phía Đường Nguyên Khiết Đan.

“Sao vậy?” Mạn Phi khe khẽ cất tiếng hỏi Đình Trung.

“Chắc chắn là ba chưa nói chuyện rõ ràng rồi” Đình Trung hơi bĩu môi, kể lể: “Mẹ đã nói xong xuôi chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ nuốt lời đâu”
Người ba này của cậu đáng lo quá, khiến Đình Trung thấy thật đau đầu.

Mạn Phi ở bên cạnh lập tức hùa theo.

Kiều Phương Hạ bước tới trước xe của Đường Nguyên Khiết Đan, đè thấp âm lượng nói với cô ấy: “Em hỏi thử xem, bên đạo diễn có thể thay đổi thời gian phỏng vấn được không? Có vẻ như chị phải đi doanh trại mùa đông với Lệ Tương Kiều… à không Lệ Dình Trung”
Đường Nguyên Khiết Đan hơi nhíu mày, liếc nhìn hai đứa bé nhỏ nhắn kia, hỏi: “Sao thắng bé này lại đột nhiên tới đây vậy?”
“Do có hoạt động cảm trại mùa đông, bắt buộc phải có phụ huynh đi cùng.

Lệ Đình Tuấn không ở trong nước nên chị chỉ có thể đi với thằng bé thôi”
“Trong nhà cũng chẳng còn phụ huynh nào khác sao?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi ngược lại..

 
Chương 577





Kiều Phương Hạ suy nghĩ một hồi, ở nhà họ Lệ bên kia, vừa mới bắt đầu tổ chức đám tang của Lệ Quốc Chiến nên chắc hẳn không có ai rảnh rõi.

Phía nhà họ Phó cũng thế, Phó Viễn Hạo không thể nào rời khỏi quân đội, còn Phó Minh Tuyết thì thường xuyên bận bịu đến tối Nghĩ thế, có vẻ như quả thật chỉ mỗi mình cô là có thời gian rảnh.

“Đúng thế, không có ai nữa cả” Kiều Phương Hạ giơ tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: “Trước tiên em cứ hỏi thử xem có thể đổi sang thời gian khác được không.

Nếu thực sự không được thì chị sẽ đi phỏng vấn”
Gương mặt nhỏ nhần của Đường Nguyên Khiết Đan nhăn nhó, trả lời: “Được, để em hỏi thử”
Đường Nguyên Khiết Đan gọi điện cho đạo diễn, hình như phía bên kia đang tiếp đón người nào đó, nghe xong yêu cầu muốn thay đổi thời gian của Kiều Phương Hạ thì ngay lập tức đồng ý, vội vàng đáp lại: “Vậy tuần sau thì thế nào? Bên chỗ tôi cũng đang có chút chuyện đột ngột phát sinh”

Kiều Phương Hạ đứng cạnh lắng nghe, không hiểu sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô gật đầu với Đường Nguyên Khiết Đan, ra hiệu rằng vào tuần sau thì được.

Đường Nguyên Khiết Đan đi cùng Kiều Phương Hạ, lên sắp xếp quần áo cho doanh trại mùa đông, cô ấy không nhịn được mà chửi rủa: “Không thể bảo Tô Minh Nguyệt tự đi mà chăm sóc thãng con bé nhỏ này của người chồng trước được sao?”
“Sao em lại thấy thẳng bé giống như là con trai của chị ấy? Chẳng lẽ thậm chí đến chút sự tự giác làm nghĩa vụ của một người mẹ mà cô †a cũng không có?”
Kiều Phương Hạ lặng lẽ thu xếp hai bộ quần áo để thay đồ, không hề lên tiếng, đổi chiếc váy trên người thành một cái quần jean có phần rộng và thoải mái hơn.

Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ là Lệ Đình Tuấn cố ý làm như vậy.


Nhưng mà nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đình Trung, cô lại không đành lòng bỏ mặc cậu bé, khó khăn lắm bọn trẻ mới quen với môi trường mới và kết thêm những người bạn mới.

Việc chuẩn bị đồ đạc tốn mười mấy phút, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nói xấu Lệ Đình Tuấn hết mười mấy phút.

“Mà chị vừa gọi thắng bé là gì cơ? Trước khi đi ra ngoài, Đường Nguyên Khiết Đan bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.

“Lệ Tương Kiều, tên đi học mà mọi người vẫn hay gọi là Lệ Đình Trung nhưng ở nhà thì Lệ Đình Tuấn hay gọi Tương Kiều nên thỉnh thoảng chị lại gọi nhầm tên ở nhà của thẳng bé” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lời.

Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức nhíu mày, Lệ Tương Kiều?
Tô Minh Nguyệt cũng thật rộng lượng, đứa con trai mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại mang một cái tên để thể hiện nỗi nhớ nhung Kiều Phương Hạ, vậy mà cô ta có thể đồng ý sao? Dựa theo hiểu biết của cô ấy về tính cách kiêu ngạo của Tô Minh Nguyệt, chuyện này không thể nào xảy ra được!
Cô ấy hoài nghi, ngó sang Kiều Phương Hạ mấy lần..

 
Chương 578





“Làm sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế?” Kiều Phương Hạ quay đầu lại và liếc nhìn cô ấy.

“Chính miệng Tô Minh Nguyệt nói với chị rằng đứa con trai của chồng trước này là con trai của cô ta sao?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi.

“Đúng vậy” Kiều Phương Hạ gật đầu: “Còn nói không chỉ một lần thôi đâu”
Thật là một chuyện kỳ lạ.

Đường Nguyên Khiết Đan càng lúc càng không thể hiểu nổi, có thể là do Tô Minh Nguyệt muốn gả cho gia đình giàu sang quyền thế nên mới nhẫn nhịn chịu nhục.

Nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy không bình thường.

Đường Nguyên Khiết Đan tiễn Kiều Phương Hạ xuống lầu, lại dặn dò thêm đôi câu: “Chị đừng có quên bôi thuốc vào mỗi buổi tối, bằng không sẽ để lại một vết sẹo lớn trên cổ đấy, sau này lên ống kính sẽ không được đẹp mắt”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Phương Hạ chính là tất cả.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy người bảo vệ của nhà họ Phó đi tới và giúp Kiều Phương Hạ xách chiếc vali của cô lên xe, không nhịn được liếc sang Đình Trung thêm mấy lần.


Ừm, càng nhìn càng thấy giống Kiều Phương Hạ, chứ chẳng giống Tô Minh Nguyệt chút nào.

Đợi đến khi Kiều Phương Hạ quay về, cô ấy nhất định phải nghiêm túc thảo luận với Kiều Phương Hạ về vấn đề này.

Kiều Phương Hạ lên xe, hai chiếc ghế dành cho trẻ em chiếm gần hết không gian chỗ ngồi ở hàng ghế sau, thậm chí suýt chút nữa cô còn không ngồi xuống được.

Đình Trung hưng phấn đến nỗi như có đinh dưới mông, đang ngồi mà cũng ngồi không yên, cứ phải cà cà sang ngồi trên đùi của Kiều Phương Hạ.

“Đình Trung không có khoác lác” Đình Trung ôm cổ Kiều Phương.

Hạ, dựa vào cơ thể thơm tho và mềm mại của cô rồi chầm chậm cất lời.

Đình Trung đến trường mẫu giáo mới, ngày nào cũng được bảo vệ đưa đón, thỉnh thoảng lại được Lệ Đình Tuấn đưa đến hai lần.

Do đó, mọi người đều nói là chắc chắn mẹ của cậu bé không được xinh đẹp, không xứng với Lệ Đình Tuấn cho nên từ trước tới giờ không hề đến đón cậu bé.


Đình Trung cũng không chịu phục, cậu bé cảm thấy là ba của mình không xứng với Kiều Phương Hạ.

Mẹ của cậu xinh đẹp như hoa, còn ba thì tựa bùn đất, bùn đất nuôi dưỡng hoa tươi, làm sao mà có thể sánh với hoa được?
Vì thế, Đình Trung bảo rằng mẹ của mình còn xinh đẹp hơn mọi bà mẹ trong trường mẫu giáo gộp lại nữa.

Ai ai cũng nói là cậu bé khoác lác, hôm nay Đình Trung sẽ cho những đứa trẻ khác mở mang tâm mắt.

Nghĩ đến thật là cảm thấy thêm phần phấn khích.

Mạn Phi ở một bên, mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Đình Trung.

Kiều Phương Hạ thấy hai đứa trẻ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau một lúc, hỏi Mạn Phi: “Mạn Phi, ba mẹ của cháu ở đâu? Tại sao họ lại không đi cùng?”
“Đến tối họ mới tới đây ạ” Mạn Phi nghiêm mặt trả lời.

Trên khuôn mặt của Đình Trung ánh lên vẻ đầy hạnh phúc, khoe khoang: “Mẹ của Đình Trung là tốt nhất, để đi cùng Đình Trung mà còn đặc biệt xin nghỉ nữa”
Kiều Phương Hạ bỗng dưng thấy hơi chột dạ.

Ban nấy, nếu không phải là đạo diễn của ‘Đến yêu nhau đi!” đúng lúc bận việc thì có lẽ cô đã đi sang bên đó rồi..

 
Chương 579


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Địa điểm của doanh trại mùa đông ở gần một thị trấn cổ mới được khai phá và nằm khá xa thành phố, xa hơn so với vùng ngoại ô.

Kiều Phương Hạ sợ rằng khi đến nơi thì đã quá muộn rồi, hai đứa bé sẽ đói bụng nên đã cùng bọn trẻ đi ăn bữa trưa trước.

Họ dừng lại ở bên lề đường, ăn một ít đồ ăn vặt.

Lúc Đình Trung bỏ món cánh gà chiên sốt cà chua vào miệng, cậu bé vui vẻ đến nỗi như sắp bay lên.

Chỉ có Kiều Phương Hạ mới đưa cậu bé đi ăn những món ăn ngon lành này, Lệ Đình Tuấn chẳng bao giờ để cậu ăn đâu, ngay cả Phó Viễn Hạo cũng không cho phép.


Khi Lệ Đình Tuấn gọi video tới, cái miệng nhỏ của Đình Trung đang chất đầy thức ăn, nói năng cũng chẳng được rõ ràng.

Vì vậy, cậu bé trực tiếp đẩy điện thoại di động đến trước mặt Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ liếc qua Lệ Đình Tuấn trên màn hình, hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn thấp giọng lên tiếng trước: “Chỉ cắn vài miếng thôi là được, đừng nên chiều chuộng thắng bé quá”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

với cô bằng cái giọng điệu ra lệnh, đúng lý hợp tình.

Thấy cô im lặng, Lệ Đình Tuấn tiếp tục trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, tôi không ngại phái một người giúp việc tới để phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày của cô trong toàn bộ hành trình đâu”
“Anh Lệ, anh cứ tự nhiên” Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ không biểu lộ chút cảm xúc, cô đáp lời.


Có người giúp việc đến thì càng tốt, cô cũng được tự do hơn.

Cô không muốn tranh cãi với Lệ Đình Tuấn trước mặt bọn nhỏ nên không đợi Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói thêm điều gì, cô đã tiện tay cúp luôn cuộc gọi video, đưa điện thoại di động cho bảo vệ Đình Trung khẽ liếc nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, vừa rồi hai người họ cãi nhau sao?
Vốn dĩ cậu bé đã nghe chú Vô Nhật Huy nói rằng ba lại chọc tức mẹ rồi, cho nên hôm nay cậu bé mới đến đoàn làm phim thật sớm để đón Kiều Phương Hạ, chỉ sợ rằng Kiều Phương Hạ bỏ chạy mất.

Cậu bé mỉm cười với Kiều Phương Hạ và hỏi cô: “Mẹ ơi, có phải ba làm mẹ tức giận không ạ?”
Từ trước tới giờ Phương Hạ không hề thể hiện ra điều gì trước mặt đứa trẻ, cô chỉ nở nụ cười rồi trả lời: ‘Không đâu, ba chỉ là đang bận việc thôi”
“À..” Đình Trung gật đầu, đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì.

Cậu bé nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, xem ra dựa vào việc tỏ vẻ dễ thương không thể nào giữ chặt trái tim của Kiều Phương Hạ được rồi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom