Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1142


Chương 1142

Hết cách, trợ lý Trương chỉ có thể để tay xuống, nhìn sang dì Trương: “Dì Trương, Sếp Phó chắc là đi đuổi theo chiếc xe Van đó rồi”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dì Trương bỗng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, lau nước mắt không khóc nữa.

Theo bà ta thấy, chỉ cần cậu cả ra tay, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

“Đúng rồi dì Trương, dì sao nằm gục trên đất?” Trợ lý Trương lúc này nghĩ tới, khi anh †a nhìn thấy dì Trương, dì Trương nằm bò trên đất, mãi không đứng dậy, hơn nữa tư thế còn kỳ quặc như vậy.

Dì Trương lật tay xoa eo của mình, cười khổ nói: “Khi cô Bạch bị bắt, tôi chạy tới muốn lôi cô ấy ra, kết quả bị người ta đẩy ngã ra đất, đụng trúng eo, bây giờ không dậy được.”

“Cái gì?” Trợ lý Trương cất cao giọng.

Chẳng trách dì Trương mãi không đứng dậy.

Thì ra là bị thương rồi.

Hơn nữa bị thương còn không nhẹt “Không được, tôi phải đưa dì đi bệnh viện”

Nói rồi, trợ lý Trương đi tới, trực tiếp bế ngang dì Trương lên, rảo bước chạy về phía bệnh viện Đệ Nhất.

Rất nhanh, dì Trương được đưa vào phòng chụp CT của khoa xương.

Trợ lý Trương đứng ở bên ngoài phòng chụp CT, vừa đợi vừa rút điện thoại ra, gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên siết chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngã tư phái trước, nhiệt độ xung quanh hạ thấp.

Ngã tư…

Anh bây giờ hoàn toàn không biết chạy đi đâu.

Bởi vì anh không biết, chiếc xe Van chở Bạch Dương chạy con đường nào!

“Đáng chết!” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm đấm lên vô lăng.

Lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.

Phó Kình Hiên hít sâu một hít, miễn cưỡng bình tĩnh lại, sau đó đỗ xe dừng ở bên đường, lúc này mới rút điện thoại ra, nghe máy: “Nói!”

“Sếp Phó, chuyện của cô Bạch, tôi đã báo cảnh sát rồi, hơn nữa cũng đã gọi điện cho bộ phận giao thông, để bộ phận giao thông †ra camera của tất cả đoạn đường trong thành phố, chắc rất nhanh sẽ khóa chặt chiếc xe Van đó.” Trợ lý Trương mở miệng vội nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Phó Kình Hiên chuyển biến tốt hơn: “Rất tốt, đợi bên kia sau khi khóa được tung tích của chiếc xe Van, lập tức gửi cho tôi.”

“Dạ, hiểu.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại rồi nói: “Ngoài ra, phái một trung đội vệ sĩ tới chỗ tôi, đợi sau khi tra ra tung tích của chiếc xe Van, lập tức theo tôi đi cứu người.”

Dì Trương nói, người đưa Bạch Dương đi, là hai người đàn ông cao lớn, hơn nữa hai người đàn ông cao lớn đó chỉ là loại tay sai, người thật sự bắt cóc Bạch Dương là người đứng sau hai người đàn ông cao lớn, người đó còn có tay sai nữa hay không, anh căn bản không biết.

Vậy nên, vì để phòng trừ vạn nhất, vì để có thể thuận lợi cứu được Bạch Dương thì buộc phải phái thêm một số người tới.

“Rõ.’ Trợ lý Trương đáp.

 
 
Chương 1143


Chương 1143

Phó Kình Hiên để điện thoại xuống, ngồi ở trong xe, cưỡng chế mình bình tĩnh và kiên nhãn chờ đợi, đợi kết quả của phía bộ trận giao thông, đợi vệ sĩ tới.

Hơn nữa bây giờ ngoài đợi ra, cũng không thể làm cái gì khác.

Anh chỉ có thể mong, Bạch Dương đừng có chuyện.

Phó Kình Hiên cụp mí mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, ngón tay không ngừng gõ không theo tiết tấu trên vô lăng, âm thanh vô cùng rối loạn, cho thấy sự bực tức và rối bời trong lòng anh.

Anh đang nghĩ, rốt cuộc là ai bắt Bạch Dương đi.

Cố Việt Bân?

Hay là người hại anh lần trước xảy ra tai nạn ô tô?

Mắt của Phó Kình Hiên nheo lại.

Hai người này đều có khả năng, có điều trong đó, khả năng về Cố Việt Bân là cao nhất.

Bởi vì thù hận của Cố Việt Bân và Bạch Dương trực tiếp nhất, hơn nữa dạo gần đây mới xảy ra chuyện, cho nên ông ta có lý do nhất để ra tay với Bạch Dương.

Đương nhiên, người hại anh xảy ra tai nạn xe cũng có khả năng, bởi vì dạo gần đây, anh và Bạch Dương qua lại có hơi gần gũi, người đó rất có khả năng vì điểm này mà ra tay với Bạch Dương, đạt được mục đích khiến anh đau khổ.

Có điều mặc kệ là ai, anh sẽ không tha!

Ở một bên khác, ở lối vào của đường cao tốc xuất thành của Hải Thành, chiếc xe Van không có biển số dừng lại ở bên đường.

Đồng thời, có một chiếc xe thương vụ màu đen lại gần rồi dừng lại.

Cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra.

Hai người đàn ông cao to từ trên chiếc xe Van bước xuống, sau đó canh ở trước chiếc xe Van.

Trước mặt, trên xe thương vụ có người bước xuống, cũng là một người đàn ông cao to, trên người mặc vest, tóc, tượng mạo vô cùng lẳng lơ âm nhu.

Người đàn ông nhìn chiếc xe Van hai giây, sau đó đi tới, dừng ở trước mặt hai người đàn ông cao to.

Hai người đàn ông cao to cung kính cúi người trước anh ta: ‘Cậu tư.”

“Người đâu?” Người đàn ông được gọi là cậu tư xoay chiếc nhãn phỉ thúy ở trên ngón cái, giọng nói khàn khàn hỏi.

Hai người đàn ông cao to cùng lúc mở cửa xe Van ra: “Người bên trong đâu.”

Diệp Chí đi lên một bước, thò đầu nhìn vào trong chiếc xe Van.

Cái nhìn này, vừa hay chạm vào mắt của Bạch Dương.

Bạch Dương chỉ là tay chân bị trói, miệng bị bịt, cả người không thể cử động bị ném ở hàng ghế sau, nhưng không bị hai người đàn ông cao to đánh ngất.

Cho nên đối thoại bên ngoài vừa rồi, cô đều nghe thấy rõ ràng.

Nghe thấy hai người đàn ông cao to đó gọi ‘cậu tư’ thì cô biết người bắt cóc cô chính là người được gọi là cậu tư này.

Cô rất nghi hoặc, cô không quen biết cậu †ư gì hết, người xung quanh cũng không có ai được gọi là cậu tư.
 
Chương 1144


Chương 1144

Cho nên cô hoàn toàn không biết, cậu tư gì đó này tại sao lại bắt cô.

Bạch Dương nhìn bên ngoài cửa xe.

Hiện nay thị lực của cô lại khôi phục được một ít, đã không giống như ban sáng nữa, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cơ thể người, mà có thể nhìn thấy mơ hồ vài thứ, loại cảm giác này, không khác mất so với bị cận nặng mà không có kính.

Ví dụ như bây giờ thì có thể nhìn thấy bên ngoài cửa xe, có một người đàn ông để tóc dài suôn mượt, trông giống như con gái.

Đương nhiên, đối với tướng mạo của người đàn ông, cô vẫn không nhìn rõ.

Có điều Bạch Dương hiểu, người đàn ông này chính là cậu tư trong lời của hai người kia.

Mà người này, cô chưa từng gặp, cũng không có ấn tượng gì.

“Ưư ư! Mắt của Bạch Dương mở lớn, cơ thể cửa quậy, trong miệng phát ra âm thanh, muốn nói gì đó.

Khóe miệng của Diệp Chí lạnh lùng nhếch lên, sau đó phất tay căn dặn: ‘Lấy băng dính dán trên miệng của cô ta xuống.”

“Rõ.’ Một người đàn ông cao to đáp một tiếng, sau đó lên xe, túm cổ áo của Bạch Dương, xách người của Bạch Dương lên, sau đó xé băng dính trên miệng của cô ra.

Sau khi xé ra, người đàn ông cao to dùng lực ném Bạch Dương vào lưng ghế của cô.

Lưng của Bạch Dương đập vào lưng ghế có hơi cứng, đau tới mức lông mày của cô nhíu lại, rên hừ một tiếng, quần áo và tóc †ai xộc xệch.

Ngoài điều này ra, còn có miệng, do động tác xé băng dính của người đàn ông cao to đó quá mạnh bạo, xung quanh miệng của cô không những có hơi đau, còn để lại một vòng vết đỏ, cả người nhìn trông rất nhếch nhác.

Có điều Bạch Dương cũng không màng đến những điều này, cô gắng sức ngồi thẳng người, nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe, giọng nói run rẩy chất vấn: “Anh là ai, tại sao bắt tôi!”

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi bắt cô có thể đạt được mục đích tôi muốn.” Diệp Chí cười trầm thấp thành tiếng.

Tiếng cười này truyền vào tai của Bạch Dương, khiến cơ thể của cô không nhịn được mà căng cứng lại, da đầu tê dại.

Bởi vì nụ cười này, thật sự đáng sợ, bên †rong kèm theo sự ác ý, khiến người ta rùng mình.

“Mục đích…’ Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lại hỏi: “Mục đích gì? Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta không quen biết, tôi cũng chưa từng gặp anh, cho nên tôi không biết tôi có thể vì anh mà đạt được mục đích gì”

“Không, cô có thể!” Người đàn ông thò người vào, lại gần cô, giọng nói đè thấp, càng thêm khàn khàn khó nghe: “Ai kêu cô là người phụ nữ mà Diệp Hàn Triết để tâm.

“Diệp Hàn Triết” Bạch Dương nhíu mày.

Là ai?

Bạch Dương lục tìm một lượt trong đầu, cô không phát hiện mình từ khi nào lại quen biết một người tên Diệp Hàn Triết.

Có điều cái tên Diệp Hàn Triết này lại khiến cô bỗng dưng thấy quen tai, hình như cô từng nghe ở đâu đó.

Là ở đâu chứ…
 
Chương 1145


Chương 1145

“Không sai!” Diệp Chí thu đầu lại, sau khi †rong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, xoay chiếc nhãn rồi nói: “Tôi tìm Diệp Hàn Triết mấy năm, không dễ mới tìm được cậu ta, nhưng cậu ta bản lĩnh không nhỏ, khiến tôi không thể ra tay với cậu ta, cho nên tôi chỉ có thể chuyển ánh mắt lên người cô.”

Nói rồi, anh ta đưa tay, nâng cằm của Bạch Dương lên.

Anh ta lạnh lùng, ngón tay dường như không có độ ấm, lạnh tới mức cơ thể của cô không khỏi rùng mình, đáy mắt cũng hiện lên một tia sợ hãi.

Phải, sợ hãi.

Trực giác trong lòng cô nói cho cô biết.

Người đàn ông này quá nguy hiểm.

“Chuyển sang người tôi…” Bạch Dương nuốt nước bọt, đôi môi đỏ run rẩy hỏi: “Tại sao là tôi?”

“Tôi vừa nói rồi, cô là người phụ nữ Diệp Hàn Triết để tâm, cho nên tôi muốn xử lý cậu ta thì chỉ có thể ra tay trên người cô, chỉ cần tôi bắt được cô, cậu ta chắc chắn sẽ vì cứu mà chạy tới, đến lúc đó thì tôi có thể gi ết chết cậu ta rồi” Diệp Chí cười khà khà.

Bạch Dương lại rùng mình: “Anh… anh muốn giết người?”

“Không gi ết chết cậu ta, tôi khó yên giấc!”

Diệp Chí thoải mải thừa nhận, anh ta chính là muốn giết người.

Anh ta là con trai thứ tư của ông cụ Diệp Quốc Thần, cũng là đứa con riêng thứ tư.

Lão già đó hồi còn trẻ, rất biết chơi phụ nữ, cho nên con rơi nối tiếp nhau sinh ra, còn chỉ là sinh con trai, đằng trước anh ta còn ba người, đằng sau còn có vài người.

Những đứa con riêng như bọn họ, đều 3⁄11 muốn trở thành người thừa kế của nhà họ Diệp, có được mọi thứ của nhà họ Diệp, cho nên âm thầm đấu đá lẫn nhau, Diệp Quốc Thần cũng biết, cũng không ngăn cản, cho nên những đứa con riêng như bọn họ không tiếp tục thu liễm nữa, đều muốn giết đối phương.

Không dễ gì, mười mấy đứa con riêng, người chết thì chết, người tàn phế thì tàn phế, người tha hương ở nước ngoài thì tha hương, cuối cùng chỉ còn là anh ta và bốn người khác.

Tuy nhiên lúc năm người bọn họ tưởng rằng người thừa kế sẽ xuất hiện ở số bọn họ, nhưng không ngờ, cái lão già Diệp Quốc Thần kia, từ đầu đến cuối đều không định để những đứa con riêng như bọn họ thừa kế nhà họ Diệp, mà luôn âm thầm tìm kiếm đứa con trai do mẹ chính thức sinh ra, cậu chủ chính thống duy nhất của nhà họ Diệp.

Có điều cậu chủ nhỏ chính thống của nhà họ Diệp đó, vào hồi 5 tuổi thì bị Diệp Quốc Thần đuổi khỏi nhà họ Diệp cùng với mẹ của cậu ta, cho nên những đứa con riêng như bọn họ trước giờ không có coi Diệp Hàn Triết thành đối thủ, nhưng lại không ngờ, Diệp Quốc Thần cũng không biết có phải già rồi, bệnh rồi không mà bắt đầu nhớ nhung vợ và con trai nhỏ, cho người đi tìm con trai nhỏ, trở về tranh vị trí thừa kế với bọn họ.

Bọn họ đánh gục nhiều anh em như vậy, cố gắng nhiều như thế, chính là để trở thành người thừa kế, thừa kế nhà họ Diệp, cho nên dựa vào đâu một cậu chủ nhỏ chính thống từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, đột nhiên chui ra, muốn tranh với bọn họ chứ.

Cho nên năm người bọn họ đều tạm thời bỏ lại thù hằn với đối phương, quyết định thống nhất đối ngoại, xử lý Diệp Hàn Triết trước, ai kêu Diệp Hàn Triết là con của vợ cả, là tôn tại có tư cách trở thành người thừa kế nhất.

Mà anh ta, lại biết được chỗ ở của Diệp Hàn Triết sớm hơn bốn người kia, đợi sau khi chắc chắn ai là Diệp Hàn Triết, không ít lần phái người âm thầm gây rắc rối cho Diệp Hàn Triết, khiến Diệp Hàn Triết chết do sự cố, nhưng đều bị Diệp Hàn Triết phá giải tránh được.
 
Chương 1146


Chương 1146

Cho nên anh ta không nhịn được nữa, sau đó bèn đích thân tìm tới, định xử lý Diệp Hàn Triết, nhưng vẫn không thành công, sau đó vào lúc này phát hiện Diệp Hàn Triết qua lại rất gần gũi với một người phụ nữ, anh ta cho người điều tra người phụ nữ này, bèn định lợi dụng người phụ nữ này, dụ Diệp Hàn Triết vào cái bẫy mà anh ta sắp đặt, sau đó một lần gi ết chết Diệp Hàn Triết.

Bạch Dương không biết trong lòng Diệp Chí đang nghĩ gì, cô chỉ kinh hãi nhìn người này: “Anh quá đáng sợ rồi.”

Bất luận là người đàn ông trước mắt hay Cố Tử Yên và Cố Việt Bân.

Những người này đều không có trái tim sao?

Hở một tí thì muốn giết người khác.

“Tôi đáng sợ sao?” Diệp Chí nghe lời hình dung của Bạch Dương về mình, không những không tức giận, ngược lại vui vẻ bật cười, chỉ là tiếng cười vô cùng u ám khó nghe: “Cô nói không sai, tôi quả thật đáng sợ, hơn nữa tôi thích loại cảm giác khiến người khác sợ hãi, khiến người khác sợ hãi mới tôn lên sự vĩ đại của tôi!”

Anh ta giang hai tay ra, đầu hơi ngửa lên, dáng vẻ kiểu ta là nhất.

Khóe miệng của Bạch Dương giật giật, vô cùng cạn lời.

Người này, bị bệnh à!

“Cậu tư!” Lúc này, một người đàn ông cao †o đột nhiên gọi Diệp Chí.

Diệp Chí nhíu mày quay đầu: “Chuyện gì?”

Người đàn ông cao to cầm điện thoại: “Tôi đã gửi tin tức Bạch Dương bị chúng ta bắt đi cho Diệp Hàn Triết.”

“Cậu ta có trả lời gì không?” Diệp Chí hỏi.

“Có.” Người đàn ông cao to gật đầu: “Trở về ba từ, nói chúng ta các người dám”

Người đàn ông cao to đưa điện thoại cho anh ta xem.

Diệp Chí nhìn ba chữ này, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Xem ra cậu ta quả thật tức giận rồi, đây là chuyện tốt, lập tức trả lời cậu ta, nói muốn cứu Bạch Dương thì đến núi Vân Vụ đi.”

“Rõ!” Người đàn ông cao to đáp một tiếng, sau đó đi sang bên cạnh trả lời tin nhắn.

Bạch Dương mở miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi, người đó sao có thể tới cứu tôi chứ.”

“Hửm?” Diệp Chí xoay đầu đáp: “Cô nói cậu ta sẽ không cứu cô sao?”

“Không sai, người đó chắc chắn sẽ không, bởi vì tôi cũng không quen biết ai tên Diệp Hàn Triết gì đó, vậy chứng tỏ anh ta chắc chắn cũng không quen biết tôi, cái mà anh cho rằng là anh ta để ý tôi, căn bản là giả.

Nếu đã như vậy, anh ta sao lại tới cứu tôi chứ, cho nên tôi khuyên anh vẫn là đừng phí công vô ích tính kế những chuyện này, vẫn là thả tôi về đi.” Bạch Dương bồn chồn nhìn anh ta.

Cô hy vọng anh ta có thể nghe lọt lời của cô.

Bởi vì cô thật sự không cho rằng Diệp Hàn Triết gì đó quen biết cô, chắc chắn là người này nhầm nhẫn rồi.

Cho nên cuối cùng chứng thực, Diệp Hàn Triết đó không quen biết cô, có lẽ người này có khả năng thả cô đi.

“Cô không quen biết cậu ta sao?” Diệp Chí dường như nghe thấy câu chuyện lớn vui nhất trên đất, vậy mà cười to.

Nghe tiếng nước của anh ta, da đầu của Bạch Dương da dại: “Anh cười cái gì?”
 
Chương 1147


Chương 1147

Diệp Chí khoanh tay: “Diệp Hàn Triết vậy mà không nói cho cô biết, thân phận thật sự của cậu ta, có điều không sao cả, cái đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng là cô quen biết Diệp Hàn Triết, hơn nữa Diệp Hàn Triết cũng quả thật rất để tâm tới cô, cho nên cậu ta chắc chắn sẽ đến cứu cô, tin tưởng sức quyến rũ của cô đi.”

Diệp Chí buông cằm của cô ra, vuốt mặt của cô.

Bạch Dương cảm thấy trên mặt mình giống như có rắn độc bò qua lại, để da gà da ốc trên người cô đều nổi hết cả lên, cổ không ngừng ngửa ra sau, muốn tránh anh ta.

Diệp Chí cũng thuận thế mà buông cô ra: “Được rồi, ngoan ngoãn chờ đi, chỉ cần cô nghe lời, đợi sau khi tôi giết Diệp Hàn Triết, có lẽ tôi sẽ đại phát từ bi, tha mạng cho cô. Nếu cô không nghe lời, đợi sau khi Diệp Hàn Triết tới, tôi giết cả hai người, dù sao Diệp Hàn Triết yêu cô, tôi cũng coi như là thành toàn tâm nguyện mà cậu ta muốn ở bên cô, nói không chừng cậu ta đến lúc đó sẽ cảm ơn anh tư như tôi.”

Nói xong, anh ta thu hồi tay lại, rời khỏi chiếc xe Van.

Cơ thể của Bạch Dương run rẩy, sắc mặt đều tái nhợt, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi.

Người này cũng muốn giết cô!

Cái gì mà đại phát từ bi, tha cho cô một mạng, chẳng qua chỉ là tùy tiện nói mà thôi.

Bởi vì cô đã nhìn thấy mặt của người này rồi, cho nên người này sao có thể tha cho cô như vậy?

Với lại, cho dù thật sự sẽ thả cô, tha cho cô một mạng, e rằng cũng sẽ không để cô lành lặn trở về, có lẽ sẽ móc mắt của cô, cắt lưỡi của cô, đánh gấy chân của cô, tóm lại khiến cô không thể làm lộ bất kỳ manh mối của anh ta.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Dương rất lạnh, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Bởi vì cô cảm thấy khả năng mình rơi vào loại kết cục đó rất cao, cho dù đám người Khởi sẽ nghĩ cách cứu cô, nhưng có lẽ không đợi bọn họ tìm được cô, cô sợ rằng đã bị người đó giải quyết rồi.

“Phải làm sao đây?”

Bạch Dương cắn môi, hốc mắt ươn ướt.

Lúc này, trong lòng Bạch Dương tràn ngập sự tuyệt vọng, rất hy vọng có một ai đó có thể lập tức xuất hiện ở trước mặt cô cứu lấy cô, bất luận ai cũng được, chỉ cần có thể cứu cô.

Nhưng loại suy nghĩ này, rõ ràng là mơ tưởng.

Bạch Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, †rong đầu vụt qua một bóng người.

Nhưng bóng người đó rất nhanh đã biến mất, khiến cô không bắt được là ai.

Nhưng trực giác nói cho cô biết, cô bây giờ rất nhớ anh, rất hy vọng anh đến cứu cô.

Bên ngoài xe Van, người đàn ông cao to cầm điện thoại lần nữa đi tới trước mặt Diệp Chí: “Cậu tư, đã gửi định vị của núi Vân Vụ rồi.”

Diệp Chí liếc nhìn điện thoại, ra hiệu biết rồi.

Sau đó, một người đàn ông cao to mang theo vẻ nghiêm trọng đi tới: ‘Cậu Tư không hay rồi, bây giờ bộ phận giao thông của Giang Thành đang kiểm tra gắt gao camera của các đoạn đường, tìm tung tích của chúng ta.”

“Hửm?” Sắc mặt của Diệp Chí tối sầm lại: “Chuyện gì? Là Diệp Hàn Triết làm sao?”

“Không phải, Diệp Hàn Triết còn không có bản lĩnh lớn tới mức có thể khiến bộ phận giao thông điều động camera toàn thành phố, người điều động camera toàn thành phố tìm chúng ta là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên.”

“Anh ta sao?” Diệp Chí nhíu mày.
 
Chương 1148


Chương 1148

Người này anh ta biết, gia chủ của nhà họ Phó, chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, thân phận địa vị cùng cấp bậc với lão già kia.

Cho nên người này quả thật có thể khiến bộ phận giao thông của đất nước điều động camera toàn thành phố.

Có điều…

Đáy mắt Diệp Chí vụt qua một tia tối tăm: “Anh chắc chắn Phó Kình Hiên điều động camera toàn thành phố là đang tìm chúng ta không?”

“Tôi chắc chắn, bởi vì người chúng ta để lại Giang Thành, nghe ngóng rõ được Phó Kình Hiên đang tìm chiếc xe Van chở Bạch Dương.” Người đàn ông cao to này gật đầu khẳng định.

Diệp Chí cắn răng, khí tức xung quanh rất nặng nề: “Anh ta tại sao muốn tìm xe Van của chúng ta?”

Lễ nào, Phó Kình Hiên và Bạch Dương có mối quan hệ gì đó?

Suy đoán này rất nhanh đã được chứng thực, người đàn ông co to cúi đầu đáp: “Bởi vì Bạch Dương là vợ cũ của Phó Kình Hiên, hơn nữa Phó Kình Hiên rất để tâm tới người vợ cũ này, cho nên bây giờ Bạch Dương bị chúng ta bắt đi, anh ta chắc chắn sẽ ra tay cứu người.”

“Cái gì?” Sắc mặt của Diệp Chí thay đổi: “Bọn họ vậy mà còn có tầng quan hệ này? Các người lúc đầu khi điều tra Bạch Dương, sao không tra rõ?”

Nếu bọn họ sớm biết Bạch Dương là người mà Phó Kình Hiên để tâm, vậy kế hoạch này, anh ta sẽ không thực hiện.

Bởi vì thế lực của Phó Kình Hiên không phải là thứ anh ta có thể ngăn chặn, cộng thêm nơi này lại là Hải Thành, người của anh ta có hạn, đối đầu với Phó Kình Hiên, chỉ có kết cục thua.

Hơn nữa tính cách có thù tất báo như Phó Kình Hiên anh ta cũng nghe nói rồi, cho nên một khi Phó Kình Hiên đuổi tới, anh ta tuyệt đối không thoát được.

“Đáng chết!” Diệp Chí tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng.

Người đàn ông cao to cúi đầu: “Xin lỗi cậu tư, chuyện này là sơ suất của chúng tôi, lúc đầu cậu chỉ kêu chúng ta điều tra mối quan hệ của Bạch Dương và Diệp Hàn Triết, cho nên chúng ta không có điều tra mối quan hệ khác của Bạch Dương, giờ mới…”

Lời phía sau, người đàn ông cao to không nói nữa.

Hai mắt Diệp Chí đỏ ngầu nhìn anh ta, cuối cùng đột nhiên siết chặt nắm đấm, đâm một phát vào mặt của người đàn ông cao †o.

Người đàn ông cao to bị đánh vào mặt, đầu càng cúi thấp hơn, lại xin lỗi: “Rất xin lỗi cậu tư!”

Nắm đấm của Diệp Chí siết chặt tới mức kêu răng rắc, âm thanh lạnh lẽo như lọt vào địa ngục băng giá: “Anh nên cảm thấy may mắn tôi bây giờ còn cần anh làm việc, nếu không tôi bây giờ đã phế anh rồi.”

Nghe thấy lời này, trong mắt người đàn ông cao to vụt qua một tia sợ hãi, bắp thịt rõ ràng co thắt lại, một đấm dường như có thể đánh chết một người, lúc này khiến người sợ hãi run rẩy.

Chỉ bởi vì người trước mắt này là một tên điên, thủ đoạn dày vò người khác của tên điên này, cả đời anh ta cũng không quên được.

Kết quả anh ta rơi vào trong tay của tên điên này, không chết cũng tuyệt đối mất lớp da.

Có điều may mà tên điên này tạm thời tha cho anh ta, khiến anh ta thở phào.

Nghĩ đến đây, người đàn ông cao to hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: “Cậu tư, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Đưa người trở về sao?”
 
Chương 1149


Chương 1149

“Đưa trở về?” Diệp Chí nheo mắt lại: “Anh cảm thấy chúng ta đưa trở về, Phó Kình Hiên sẽ không truy cứu sao? Chuyện này tuyệt đối không thể: Từ lúc bắt cóc Bạch Dương đi, giữa bọn họ và Phó Kình Hiên đã kết thù rồi, không thể vì đưa người về mà hòa giải.

Diệp Chí siết chặt lòng bàn tay, giọng nói âm trầm nói: “Tiếp tục kế hoạch.”

“Hả?” Người đàn ông cao to sửng sốt: “Thật sự muốn tiếp tục sao?”

“Nếu không thì sao?” Ánh mắt của Diệp Chí lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Dù sao người đã bắt cóc rồi, bất luận chúng ta có thả về hay không, Phó Kình Hiên đều sẽ không tha cho chúng ta, vậy nếu đã như vậy, chúng ta không bằng lợi dụng người tới cùng.”

Người đàn ông cao to gật đầu: “Cậu tư nói 7⁄11 đúng.”

“Có điều chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, lập tức thông báo, xuất phát tới núi Vân Vụ, còn nữa, bịt miệng của Bạch Dương, đừng để cô ta lát nữa lại la hét ở trên đường, thu hút sự chú ý của người khác.”

“Hiểu ạ!” Người đàn ông cao to đáp một tiếng, lập tức đi làm theo.

Diệp Chí gào mái tóc dài xõa trước ngực của mình, sắc mặt vô cùng vặn vẹo.

Vốn tưởng rằng kế hoạch này không một kẽ hở, có thể thành công gi ết chết Diệp Hàn Triết.

Tuy nhiên không ngờ, vậy mà kéo cả Phó Kình Hiên vào.

Bây giờ Phó Kình Hiên tham gia vào, tương lai của kế hoạch đã hoàn toàn thoát khỏi dự liệu và tầm khống chế của anh ta, anh ta cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, là vẫn như kế hoạch lúc đầu, thuận lợi xử lý Diệp Hàn Triết, hay vì sự tham gia của Phó Kình Hiên, kế hoạch của anh ta thất bại, cuối cùng rơi vào trong tay của Phó Kình Hiên hoặc trong tay Diệp Hàn Triết, không biết gì cả.

Cho nên tình hình bây giờ chỉ có thể cược một ván, cược rốt cuộc là kết quả nào.

Tóm lại mặc kệ như thế nào, tên đã lên cung, đã không thể không bắn.

Bất luận như thế nào, anh ta đều phải thực lực kế hoạch thành công!

Siết chặt nắm đấm, Diệp Chí xoay người, trở về trên chiếc xe thương vụ của mình.

Rất nhanh, mấy chiếc xe lao ra khỏi đoạn đường nối bên cạnh lối vào đường cao tốc.

Dù sao xe Van và xe thương vụ của anh ta đều không có đăng ký, không thể chạy vào đường cao tốc, chỉ có thể đi vào đường bình thường.

Hơn nữa đường bình thường ít camera, có lợi cho việc ẩn nấp của bọn họ.

Ở một bên khác, Phó Kình Hiên ở ngã tư nhận được điện thoại từ trợ lý Trương: “Sếp Phó, bên phía bộ phận giao thông đã đại khái nắm được tuyến đường của chiếc xe Van đó, sau khi chiếc xe Van rời khỏi từ bệnh viện Đệ Nhất thì rẽ trái ở ngã tư hướng Đông Nam, sau đó chạy về phía ra khỏi thành phố, hơn nữa bộ phận giao thông đã liên lạc với trạm thu phí của đường cao tốc, bên phía trạm thu phí đã xác nhận quả thật nhìn thấy chiếc xe Van đó.”

“Vậy sao?” Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại.

Trợ lý Trương gật đầu: “Phải, ngoài điều này ra, còn có một chiếc xe thương vụ và một chiếc bán tải loại nhỏ, tôi nghĩ đây là một nhóm người, ba chiếc xe này đỗ ở đó khoảng mười mấy phút, sau đó rời đi từ đoạn đường cao tốc.”

“Tôi biết rồi, gửi tuyến đường nơi đoạn đường cao tốc đó nối tới.” Phó Kình Hiên một tay cầm vô lăng ra lệnh.

Trợ lý Trương gật đầu: ‘Được.”

Kết thúc cuộc gọi, Phó Kình Hiên tạm thời để điện thoại xuống, sau đó lại tiếp tục chờ đợi.
 
Chương 1150


 

Chương 1150

Đợi khoảng hai phút, điện thoại rung lên.

Anh lập tức cầm lên xem, nhìn thấy bản đồ tuyến đường mà trợ lý Trương gửi, lập tức nhìn một lượt, sau đó tắt giao diện, xoay chìa khóa xe, khởi động xe, chạy về phía đường bên trái.

Mà ở đẳng sau anh, còn có mấy chiếc xe màu đen chạy theo.

Cùng lúc này, trong căn phòng nào đó ở khách sạn Hải Thành, Lương Triết ngồi ở trước máy tính, hai tay không ngừng gõ trên bàn phím, gương mặt vốn dịu dàng tuấn tú, lúc này đã trở nên giận dữ vặn vẹo, †rở nên cực kỳ đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu bên trong hiện ra sát khí khiến người ta lạnh thấu xương.

“Diệp Chí, anh dám bắt cóc chị ấy, tôi không xé xác anh thành vạn mảnh, tôi không phải Lương Triết!” Lương Triết cắn chặt hàm răng, trong âm thanh tràn ngập sự hằn học.

Cậu ta vừa nguyền rủa Diệp Chí, động tác trên tay không ngừng lại.

Cậu ta đang tìm kiếm tung tích lúc này của Bạch Dương.

Diệp Chí cho người gửi tin cho cậu ta, nói với cậu ta Bạch Dương bị bắt đi, sau đó lợi dụng Bạch Dương uy hiếp cậu ta đến, từ đó đạt được mục đích mưu hại cậu ta.

Mà chiêu này của Diệp Chí quả thật đã tóm đúng điểm yếu của cậu ta, vì để cứu Bạch Dương, cậu ta không thể không đi.

Chỉ là điều cậu ta lo lắng là núi Vân Vụ chỉ là một cờ hiệu của Diệp Chí.

Ngộ nh cậu ta tới, Bạch Dương không có ở núi Vân Vụ, mà ở nơi khác thì phiền phức rồi.

Cho nên bây giờ cậu ta buộc phải khóa chặt Bạch Dương rốt cuộc bị Diệp Chí đưa đi đâu, sau đó mới có thể đến nơi Bạch Dương ở, cứu Bạch Dương về.

Diệp Chí không biết cậu ta là hacker, cho nên mới không hề kiêng ky mà gửi tin nhắn cho cậu ta.

Vì vậy Diệp Chí không biết, số điện thoại gửi tin nhắn chính là chìa khóa để cậu ta có được tung tích của Bạch Dương, cậu ta có thể khóa chặt tín hiệu của số điện thoại này, bám theo và nghe lén hành động của đám người Diệp Chí lúc này.

“Mau, mau, còn nửa phút.” Lương Triết nhìn trên màn hình máy tính đang chạy một hàng chữ trình tự, và thời gian đếm ngược ở bên dưới, trên mặt không che đậy được sự khẩn trương.

Bởi vì 30 giây ngắn ngủi này, theo cậu ta thấy lúc này, thật sự vô cùng dài.

Cậu ta hận không thể không có thời gian đếm ngược này, sau đó thì có thể lập tức có được hướng hành động của đám người Diệp Chí.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh chỉ còn lại 5 giây cuối cùng.

25 giây trôi qua, thật sự khiến cậu ta dường như trải qua nửa thế kỷ.

Ba hai một!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trình tự đã khởi động.

Nhìn năm chữ trên màn hình máy tính, trong mắt Lương Triết vụt qua một tia kích động, sau đó lập tức ấn nút enter, trong âm vang bên cạnh thì có âm thanh truyền tới, là một giọng nói khàn khàn khó nghe, giống như một người mắc cát ở cổ họng đang nói chuyện: “Chuyện gì?”

Âm thanh này…

Đồng tử của Lương Triết chợt co rút, lập tức đứng dậy, hai tay buông thõng siết chặt tới mức lộ khớp xương, cánh tay đang hơi run rẩy, xung quanh tản ra thù hận vô tận.

“Diệp Chí!” Cậu ta nghiến răng, từ trong kẽ răng, hằn học nhả ra hai chữ này.

Cậu ta không ngờ vận may tốt như vậy, vừa nghe thì nghe thấy giọng của Diệp Chí.
 
Chương 1151


Chương 1151

Tốt, thật là tốtI Rất nhanh, lại có một giọng nói khác vang lên: “Cậu tư, Phó Kình Hiên hình như đã nắm được tuyến đường đi của chúng ta, anh ta đã chạy xe về phía trạm thu phí mà trước đó chúng ta dừng lại rồi.”

“Vậy mà nhanh như vậy!” Trong giọng nói của Diệp Chí, rõ ràng có hơi ngạc nhiên.

Lương Triết cũng rất kinh ngạc, Phó Kình Hiên vậy mà đã biết Bạch Dương bị bắt cóc rồi.

Chỉ là không biết, Phó Kình Hiên có biết Bạch Dương là bị ai bắt cóc không.

Hơn nữa trong lời nói vừa rồi có thể biết được, Phó Kình Hiên bây giờ hình như đã triển khai bám theo, xem ra Phó Kình Hiên biết Bạch Dương bị bắt cóc, sớm hơn cậu †a, nếu không động tác sẽ không nhanh như vậy.

“Vâng cậu tư, bản lĩnh của Phó Kình Hiên rất lớn, có thể nhanh như vậy đã biết hành tung của chúng ta, không kỳ lạ.” Người đó lại nói.

Diệp Chí rõ ràng đã tức giận, giọng điệu trở nên rất lạnh: “Tăng nhanh tốc độ, đến đoạn đường mở rộng phía trước, để chiếc bán tải và chúng ta tách ra hành động, quấy nhiễu việc truy vết của Phó Kình Hiên.”

“Tại sao không để xe Van và chúng ta chia ra hành động? Dù sao mục đích của chúng †a chỉ là giết Diệp Hàn Triết, cho nên Bạch Dương có ở chỗ chúng ta hay không không quan trọng, điều quan trọng là Diệp Hàn Triết biết Bạch Dương ở chỗ chúng ta là được, cho nên khi Diệp Hàn Triết đến, chắc chắn sẽ trực tiếp đến núi Vân Vụ, mà tách Bạch Dương ra khỏi đội ngũ của chúng ta, có thể kìm chế Phó Kình Hiên, khiến Phó Kình Hiên tạm thời không thể bắt được chúng ta.” Người đàn ông cao to đề nghị.

Mắt của Diệp Chí đầy nguy hiểm mà nheo lại: “Tôi đương nhiên biết để Bạch Dương tách khỏi chúng ta là tốt nhất. Nhưng như vậy không phải hời cho Bạch Dương và Phó Kình Hiên hay sao, dù sao Phó Kình Hiên sẽ không tha cho chúng ta, vậy chúng †a dứt khoát giết Bạch Dương, Bạch Dương đã thấy mặt của chúng ta, để cô ta sống, cũng là vật cản lớn nhất của chúng ta.”

Người đàn ông cao to ngộ ra: “Cậu nói đúng.”

Hai người chuyên tâm sắp xếp kế hoạch, lại không hề hay biết, đèn của một chiếc điện thoại đang không ngừng nhấp nháy.

Kế hoạch của bọn họ tuy được vạch ra rất chu đáo rất bí mật, nhưng vẫn bị Lương Triết biết toàn bộ.

Trong lòng Lương Triết vừa tức vừa mừng.

Mừng là vì Diệp Chí không có tách Bạch Dương ra, như vậy cậu ta chỉ cần tiếp tục bám theo tín hiệu điện thoại này thì có thể luôn biết vị trí của Bạch Dương, mà nếu Bạch Dương bị tách ra, chiếc điện thoại này không ở trong nhóm của Bạch Dương thì cậu ta sẽ mất đi tung tích của Bạch Dương.

Mà tức giận là đứa con riêng không được công nhận đó như Diệp Chí, vậy mà muốn giết Bạch Dương.

Lương Triết lúc này cũng không ngây ra được, sau khi chuyển trình tự code trên máy tính sang điện thoại thì cầm áo khoác lập tức đi ra ngoài cửa.

Trợ lý Tiểu Trần ở bên ngoài nhìn thấy cậu †a vội vàng đi ra, nghi hoặc đi tới hỏi: “Anh, anh đây là muốn đi đâu?”

Lương Triết không trả lời, nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Không lâu sau thì cậu ta đã lái xe rời khỏi khách sạn.

Trên chiếc xe Van chạy đến núi Vân Vụ, người đàn ông cao to ngồi cạnh ghế lái sau khi nghe hết tin tức báo cáo của đồng nghiệp ở bên xe thương vụ thì cúp máy, sau đó quay đầu liếc nhìn Bạch Dương nằm ở đẳng sau, miệng bị dán lại, không nhịn được mà mở miệng: “Đại ca, anh nói xem người phụ nữ này vận may thật tốt, ngoài có người ái mộ như Diệp Hàn Triết sẽ tới cứu cô ta, còn cả gia chủ của nhà họ Phó cũng đến cứu cô ta, vừa rồi Tiểu Tứ nói ở trong điện thoại, Phó Kình Hiên đã đuổi về phía chúng ta rồi.”
 
Chương 1152


Chương 1152

Nghe thấy lời này, Bạch Dương bỗng trợn †o mắt.

Phó Kình Hiên?

Anh đã đuổi tới rồi?

Anh làm sao biết cô bị người ta bắt cóc chứ?

Nghĩ không thông, Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, cô bây giờ chỉ rất kích động, rất vui, vốn nội tâm vô cùng tuyệt vọng, lúc này cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.

Bởi vì Phó Kình Hiên đuổi tới, có nghĩa là cô có thể bình an.

Người đàn ông cao to ngồi ghế lái cảm khái thở dài: “Vận may là tốt, làm tôi kiếp sau cũng muốn làm phụ nữ.”

Người đàn ông cao to ngồi ở ghế lái phú cười ha hả: “Chỉ muốn làm phụ nữ thì không đủ, còn phải là một người phụ nữ xinh đẹp, nếu không có đàn ông nào sẽ không màng nguy hiểm mà tới cứu anh chứ.

Người đàn ông cao to ngồi ở ghế lái lái xe ồ một tiếng, sau đó quay mặt quở trách: “Được rồi, đừng giỡn nữa, Tiểu Tứ còn nói cái gì khác không?”

“Có, Tiểu Tứ nói cậu tư kêu chúng ta tiếp tục chạy tới núi Vân Vụ, để đám người Tiểu Tam chia đường, chạy một đường khác.”

“Ừm”“

Nghe thấy đoạn trò chuyện của hai người đàn ông, lông mày của Bạch Dương nhíu lại.

Bọn họ đây là có ý gì?

Là muốn chia ra hành động sao?

Không đợi Bạch Dương nghĩ thông, chiếc xe bỗng cua gấp.

Bạch Dương trực tiếp từ hàng ghế sau mà xóc lên xuống, trán đập vào cửa xe, đau tới mức thay đổi sắc mặt, đầu cũng hơi choáng.

Mà người đàn ông ở ghế lái phụ cũng chỉ lạnh nhạt liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.

Cho nên Bạch Dương tiếp theo cũng chỉ có thể bị kẹt ở giữa ghế ngồi và lưng ghế đằng trước, không cử động, cả người vô cùng khó chịu, ý nghĩa muốn chết cũng có.

Ở một bên khác, đám người Phó Kình Hiên đã đến trạm thu phí.

Anh tạm thời dừng xe lại, đi về phía trước.

Đằng trước có một chiếc siêu xe đỗ đó, bên cạnh chiếc siêu xe còn có một người.

Phó Kình Hiên đi tới trước mặt người đó: “Chìa khóa!”

Người đó lập tức cung kính móc ra chìa khóa chiếc siêu xe đưa cho anh.

Sau khi Phó Kình Hiên cầm lấy chìa khóa, trực tiếp mở khóa chiếc siêu xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó lái xe chạy về phía đoạn đường cao tốc.

Anh muốn sớm đuổi kịp chiếc xe Van đó, vậy thì tốc độ buộc phải nhanh, không thể chậm được.

Macbay không phải là siêu xe, tốc độ có nhanh nữa cũng không nhanh đi đâu được, cho nên muốn tốc độ nhanh hơn, anh chỉ có thể đổi xe, đổi thành siêu xe.

Cho nên khi nhận được bản đồ tuyến đường thì anh trực tiếp gọi điện cho cửa hàng 4S gần trạm thu phí nhất, bảo người trong cửa hàng lái siêu xe tới trạm thu phí đợi anh.

Bây giờ có siêu xe, anh tin anh nhất định có thể đuổi kịp chiếc xe Van.

Cho nên Bạch Dương, đợi anh, nhất định phải đợi anh.
 
Chương 1153


Chương 1153

Anh nhất định sẽ cứu em trở về mà không chịu bất cứ tổn thương nào!

Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên tia sáng, đột ngột đánh vô lăng, chiếc xe đua lao vọt ra ngoài như một con báo, rẽ vào làn đường cao tốc.

Cùng lúc ấy, mấy chiếc xe theo sau anh cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Đi như tên bắn suốt dọc đường, thế rồi chạy được khoảng nửa tiếng, Phó Kình Hiên chợt phanh gấp, dừng xe lại.

Bởi vì trước mặt là một ngã ba!

Nhìn ngã ba đường, bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Phó Kình Hiên siết chặt, vì nắm quá sức mà khớp tay trắng bệch, từng sợi gân xanh gồ lên trên mu bàn tay, biểu thị cho sự phẫn nộ trong lòng anh bây giờ.

Đáng chết!

Mới đó đã tới ngã ba rồi.

Thế này thì anh lại không thể biết người bắt Bạch Dương đã đi vê hướng nào.

Kể cả trong tay anh có bản đồ của nơi mà những ngã rẽ này dẫn tới thì cũng chẳng ích gì.

Bởi vì một khi đã đi sai là sẽ đi khác đường với bọn người đó, vậy anh sẽ bỏ lỡ thời gian và cơ hội tốt nhất để cứu Bạch Dương về.

Nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên hít sâu một hơi, cố gắng đè nén từng cơn sóng lớn trong lòng để bản thân tạm thời bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi trợ lý Trương.

“Tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương biết chắc sau này Phó Kình Hiên sẽ liên lạc thường xuyên nên vẫn luôn cầm điện thoại theo bên mình, hễ Phó Kình Hiên gọi tới là anh ta lập tức nghe máy, “Cậu có thể tra được đường mà nhóm người kia đi có phải là nhánh đường Thành Nam không?” Yết hầu của Phó Kình Hiên chuyển động, giọng nói nặng nề.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Phó. Trước đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này nên đã liên lạc trước với bộ phận quản lý giao thông, hy vọng họ tập trung giám sát nhánh đường đó, nhưng bên quản lý giao thông báo với tôi rằng nhánh đường đó không có camera giám 3⁄11 sát.

“Không có camera giám sát… Phó Kình Hiên bỗng siết chặt chiếc di động như thể muốn nghiền nát nó vậy.

Không có camera giám sát cũng đồng nghĩa với việc đã mất dấu của đám người đó.

Chỉ sợ muốn cứu Bạch Dương về sẽ càng thêm khó khăn.

Đương nhiên trợ lý Trương biết điều này, do dự một lúc rồi lại nói: “Không thì thế này đi, tổng giám đốc Phó, anh và đội vệ sĩ chia thành ba nhóm, đuổi theo ba ngả thì sao?

Mặc dù có khả năng cuối cùng hướng anh chọn không phải lối của cô Bạch nhưng ít nhất lúc anh không ở đó, người của chúng †a cũng có thể cứu cô ấy về.”

Phó Kình Hiên nhắm mắt, lúc mở ra chỉ còn sự dứt khoát nơi đáy mắt: “Cũng chỉ biết làm vậy thôi.”

Anh cúp điện thoại, mở cửa xe bước xuống, đi về phía chiếc xe vệ sĩ đầu tiên.

Người trên xe thấy anh tới gần, lập tức xuống xe: “Tổng giám đốc Phó.”

“Cậu sắp xếp chia người của cậu thành ba đường, hai đội đi về hai nhánh đường kia, còn lại một nhánh đi với tôi, theo lối này.”

Anh chỉ về chiếc xe bên trái và nói.
 
Chương 1154


Chương 1154

Bởi con đường này giới hạn tốc độ là 100 km/h, cao hơn hai con đường kia, là đường cao tốc.

Cho nên anh nghĩ, nếu như đám người đó muốn nhanh chóng đưa Bạch Dương ra khỏi Hải Thành thì khả năng họ đi đường cao tốc là rất lớn.

Đương nhiên, mọi chuyện đều là tương đối, nhưng anh muốn cược một phen.

Đội trưởng đội vệ sĩ gật đầu: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Phó. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay đây.

“Mau lên.” Phó Kình Hiên ừm một tiếng, thúc giục.

Đội trưởng đội vệ sĩ lập tức vâng lời, bắt đầu sắp xếp.

Khoảng mười phút sau, bảy chiếc xe chia thành ba nhóm, nhánh đường giữa và đường bên phải chia ra mỗi bên hai chiếc xe tiến vào, ba chiếc xe còn lại đi theo Phó Kình Hiên.

Dù sao Phó Kình Hiên cũng là tổng giám đốc, đương nhiên phải được nhiều người bảo vệ hơn.

Ngay lúc Phó Kình Hiên quay về xe, chuẩn bị lên đường đuổi theo một lần nữa thì phía sau bỗng vang lên tiếng còi dồn dập, thúc giục anh nhường đường.

Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn về phía gương trước bên trái, thấy một chiếc Mercedes dòng G màu đen.

Mà anh thoáng nhìn là nhận ra chiếc Mercedes dòng G này ngay, xe của Lương Triết.

Lúc trước ở Vịnh Tiên Thủy, anh từng thấy Lương Triết lên chiếc xe này, biển số xe cũng giống như nhau.

Cho nên tình huống bây giờ là Lương Triết biết Bạch Dương bị bắt cóc nên đuổi theo?

Mà Lương Triết có thể đuổi tới đây, chứng †ỏ cậu ta cũng có chút manh mối về tung tích của Bạch Dương.

Nghĩ tới đây, Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng lại, phóng xe về phía trước một khoảng sau đó xoay vô lăng, xe lướt nhẹ, chặn đúng đường của chiếc Mercedes dòng G sắp tới.

Két!

Chiếc Mercedes dòng G phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên thanh âm chói tai.

Cửa kính xe hạ xuống, Lương Triết thò đầu ra, nét mặt hung dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn về chiếc xe đua ở đằng trước rồi hét lớn: “Cút ngay ra cho tôi, không là tôi đâm thẳng đấy!”

Bây giờ cậu ta chỉ muốn mau chóng đi cứu Bạch Dương về, vậy mà không hiểu sao lại có một thằng ranh chắn ngang trước xe của cậu ta.

Nếu như thằng ranh này không nghe lời của cậu ta, ngoan ngoãn nhường đường, chắc chắn cậu ta nói được làm được, trực tiếp đâm thẳng.

Cậu ta không cho phép bất cứ ai cản trở cậu ta đi cứu người!

Đương nhiên là Phó Kình Hiên nghe ra được sự uy hiếp đáng sợ trong lời của Lương Triết nhưng anh không hề sợ hãi, chỉ nhướng mày, mở cửa xuống xe rồi đi về phía xe của Lương Triết.

Lương Triết cũng đã thấy anh, sự hung ác †rong mắt cũng tan dần, nhiều thêm chút thảng thốt, hóa ra người chặn xe cậu ta là Phó Kình Hiên.

Cộc cộc cộc!

Phó Kình Hiên gõ vào cửa chiếc xe Mercedes dòng G.

Lương Triết hạ cửa kính xuống: “Phó Kình Hiên!”

“Cậu đang đi cứu Bạch Dương à?” Phó Kình Hiên nhìn cậu ta rồi hỏi.

Lương Triết chớp mắt không nói gì.
 
Chương 1155


Chương 1155

Phó Kình Hiên nhướng cằm: “Được, tôi coi như cậu đã ngầm thừa nhận. Tôi cũng đi cứu cô ấy, nhưng hiện giờ đến ngã ba, tôi không biết bọn người đưa Bạch Dương đã đi đường nào, nên tôi muốn hỏi cậu, cậu có biết không? Nếu đã có thể đuổi tới đây thì bằng cách nào đó cậu cũng biết được tuyến đường của đám người đưa Bạch Dương đi rồi.”

“Tôi biết thì sao? Không biết thì sao?”

Lương Triết nghiến răng đáp.

Phó Kình Hiên vụt lóe lên một tia sáng trong mắt, chớp cái liền biến mất, sau đó nét mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Cậu biết đương nhiên là chuyện tốt. Chúng ta có thể cứu Bạch Dương nhanh hơn một chút, hơn nữa nghe cậu nói như vậy thì hẳn là cậu đã biết những người đó đi theo đường nào đúng không? Lương Triết, chúng ta hợp tác đi”

“Tại sao tôi phải hợp tác với anh?” Lương Triết hơi ngước đầu lên, kiêu ngạo nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên không tức giận với ánh nhìn cố ý coi thường này của cậu ta, bởi vì bây giờ anh chỉ muốn cứu Bạch Dương thôi, cho nên những điều ấy anh bằng lòng rộng lượng.

“Tại sao à?” Phó Kình Hiên chỉ vào ba chiếc xe vệ sĩ phía sau: “Tại vì người của tôi đông còn cậu chỉ có một mình, không ai biết chính xác có bao nhiêu người, cậu cảm thấy chỉ bằng sức của một mình cậu có thể cứu Bạch Dương ra nổi không?”

Câu nói này khiến mặt Lương Triết biến sắc, chẳng nói nên lời.

Đúng vậy, không ai biết Diệp Chí đem theo bao nhiêu người, nếu như rất đông người thì quả thực một mình cậu ta không có cơ may thắng được.

Lúc ấy cậu ta chỉ cuống quýt đuổi theo muốn cứu Bạch Dương mà bỏ qua điều quan trọng này.

Nhìn vào gương chiếu hậu thấy ba chiếc xe vệ sĩ bảy chỗ ngồi ở đằng sau, Lương Triết híp mắt, có vẻ đang do dự.

Phó Kình Hiên cũng không giục cậu ta, chỉ dửng dưng đứng nhìn.

Bởi Phó Kình Hiên biết, cuối cùng cậu ta vẫn sẽ đồng ý thôi.

Quả đúng như vậy, mười mấy giây sau, Lương Triết siết chặt tay lái, cuối cùng đã đồng ý: “Được, tôi hợp tác với anh, nhưng mong người của anh có thể thuận lợi cứu chị ấy về.”

“Đương nhiên là vậy.’ Phó Kình Hiên khẳng định chắc nịch: “Cho nên bây giờ cậu có thể nói với tôi, bọn người Bạch Dương đi con đường nào không?”

“Con đường bên trái gần nhất, bọn chúng tới núi Vân Vụ.” Lương Triết nhìn con đường bên trái, lạnh lùng nói.

Phó Kình Hiên nhìn theo: “Đúng con đường tôi nghĩ!”

Anh vừa đoán rằng đám người đó đi con đường có giới hạn tốc độ cao nhất.

Bây giờ đã chứng thực quả đúng là như vậy.

Phó Kình Hiên cũng chẳng kịp suy nghĩ xem rốt cuộc sao Lương Triết lại biết những người đó đi nhánh đường bên trái, càng chẳng kịp nghĩ sao Lương Triết lại biết họ đi tới núi Vân Vụ.

Chỉ vì những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ phải mau chóng đuổi kịp, cứu Bạch Dương về.

Chỉ cần cứu được người về là tự khắc sẽ biết những điều ấy.

Phó Kình Hiên không dám chậm trễ, mau chóng xoay người trở về chiếc xe đua, lái xe dẫn đầu.
 
Chương 1156


Chương 1156

Lương Triết thấy anh chạy đằng trước, tức giận đập vào vô lăng rồi cũng không dám chậm trễ, xoay xe đuổi theo.

Ba chiếc xe vệ sĩ ở đằng sau đương nhiên cũng vội vàng đi theo.

Mặc dù tốc độ tối đa của đường cao tốc này là 100 km/h nhưng Phó Kình Hiên không tuân thủ, tăng tốc thẳng lên 150 km/h, đã vậy vẫn còn đang tăng lên.

Chiếc xe đua này của anh có thể lên tới tốc độ cao nhất hơn 400 km/h, nên chỉ cần không phóng tới mức vượt qua tâm nhìn động thì anh có thể tăng tốc liên tục.

160, 170, 180…

Những xe khác trên đường thấy xe của Phó Kình Hiên liều mạng lao đi đều hết hồn, vội vàng giảm tốc tấp vào một bên, kẻo bị chiếc xe điên của Phó Kình Hiên tông vào.

Còn ở phía sau, Lương Triết nhìn thấy Phó Kình Hiên nhanh như vậy, tuy cũng biết Phó Kình Hiên sốt ruột cứu Bạch Dương, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ghen ghét.

Cậu ta không muốn thua Phó Kình Hiên.

Cách biệt về tuổi tác đã khiến cậu ta thua Phó Kình Hiên một lần rồi, cậu ta chỉ có thể giương mắt nhìn Phó Kình Hiên kết hôn với Bạch Dương, còn mình phải bắt chước dáng vẻ trước kia của Phó Kình Hiên để ở bên Bạch Dương.

Bây giờ, Bạch Dương và Phó Kình Hiên không dễ gì mới ly hôn, cơ hội của cậu ta đã tới, nên bất luận ra sao, cho dù ở mặt nào, cậu ta cũng không muốn thua Phó Kình Hiên.

Nghĩ tới đây, cậu ta nhấn chân ga, tăng tốc.

Nhưng Mercedes dòng G vốn thuộc kiểu xe cơ động cỡ lớn, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không vượt qua được chiếc xe đua của Phó Kình Hiên, nên cuối cùng, Lương Triết vẫn bị Phó Kình Hiên bỏ xa một đoạn ở phía sau.

Phó Kình Hiên vốn không biết Lương Triết đang ganh đua với mình, bây giờ toàn bộ tâm trí của anh đều đặt ở chỗ của Bạch Dương.

Anh thấy con đường trước mặt có treo một †ấm biển ghi núi Vân Vụ, tay đang cầm vô lăng từ từ siết chặt.

Bạch Dương, đợi tôi!

Bên này, trên xe thương vụ, Diệp Chí nhìn thời gian, hỏi tài xế: “Còn bao lâu nữa mới tới núi Vân Vụ?”

“Khoảng nửa tiếng nữa.’ Tài xế đáp.

Nghe được câu trả lời, Diệp Chí khẽ gật đầu: “Tăng tốc lên nữa đi, cố gắng hai mươi phút là tới.”

“Việc này… Tài xế nhìn dòng xe trước mặt, có chút nan giải: “Cậu Tư, không nhanh được đâu. Dòng xe trước mặt đang chậm dần, chắc con đường phía trước xảy ra sự cố nên bây giờ chỉ có thể giữ tốc độ này thôi. Hơn nữa, cũng không biết có bị tắc đường hay không. Nếu bị tắc, trong vòng nửa tiếng, chúng ta cũng chưa tới được núi Vân Vụ.”

Nghe được lời này, mặt của Diệp Chí nhăn nhó khó coi: “Đáng chết, không sớm không muộn lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này.”

“Hết cách rồi, chỉ có thể nói chúng ta không được may mắn thôi.” Tài xế thở dài.

Diệp Chí nắm chặt tay, mặc dù tức giận nhưng không thể không thừa nhận rằng đây là sự thật.

Bởi vì không may mắn nên chọc phải Phó Kình Hiên.

Bởi vì không may mắn nên muốn tới núi Vân Vụ nhanh hơn cũng không được.

Bịch!
 
Chương 1157


Chương 1157

Diệp Chí càng nghĩ càng tức, cuối cùng đấm tay lên ghế, giọng nói âm trầm: “Bên núi Vân Vụ đã sắp xếp xong rồi chứ?”

“Cậu Tư yên tâm, đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi” Người ở ghế lái phụ cầm điện thoại quay đầu nhìn anh ta rồi nói: “Chỉ cần Diệp Hàn Triết bước vào, cậu ta đừng hòng sống sót trở ra.”

Lời này lại khiến tâm trạng của Diệp Chí tốt hơn hẳn: “Tốt lắm”

Khóe miệng anh ta nhếch lên, hài lòng nhắm mắt lại.

Bên trong xe van phía sau.

Bạch Dương cảm giác được tốc độ chiếc xe đã chậm hơn nhiều, người lái xe ngồi kia còn cáu kỉnh ấn còi xe không ngừng.

Chuyện này khiến Bạch Dương không khỏi kích động. Bởi cô biết, như thế này chắc là đã xuất hiện tình trạng tắc đường rồi.

Tắc đường quá tốt.

Nếu như vậy, khả năng Phó Kình Hiên đuổi kịp họ sẽ cao hơn.

Nhưng cô không biết Phó Kình Hiên có thể thuận lợi đuổi kịp hay không, cũng không biết trên đường có ngã ba nào không, nhưng đi xa như vậy, tỉ lệ có nút giao là rất cao.

Nếu thực sự có nút giao, không biết Phó Kình Hiên có chọn đúng hay không.

Nếu chọn đúng thì cô được cứu, còn nếu chọn sai…

Bạch Dương cụp mắt, cắn chặt môi.

Không, không, không. Đừng nghĩ lung tung.

Trước đó cô bị Cố Tử Yên mưu sát mấy lần, Phó Kình Hiên đều có thể xuất hiện kịp thời để cứu cô.

Lần này chắc cũng sẽ như vậy. Hãy tin tưởng Phó Kình Hiên đi.

Bạch Dương nhắm mắt, an ủi bản thân như vậy.

Chuyện khiến Diệp Chí lo lắng đã xuất hiện thật. Bắt đầu tắc đường rồi.

Diệp Chí cau có xuống xe, nhìn về đoàn xe dài bất tận đằng trước chẳng di chuyển nổi một bước. Anh ta hệt như tu la tới từ địa ngục, sắp phát điên lên.

Bởi vì tắc đường là một chuyện vô cùng nguy hiểm đối với anh ta.

Bọn họ không thể tới núi Vân Vụ trong thời gian quy định, còn Lương Triết hoặc Phó Kình Hiên lại đang đuổi tới, tất cả đều đi đời.

“Cậu, đi lên trước hỏi xem, bao giờ làn xe mới có thể lưu thông.” Diệp Chí hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng ép được suy nghĩ muốn hủy diệt tất cả xuống, chỉ về phía trước ra lệnh với tài xế.

Tài xế vâng một tiếng, lập tức chạy về phía †rước nghe ngóng tình hình tắc đường.

Mà Lương Triết cách đó 10 km đã biết được tình hình bên chỗ Diệp Chí qua chiếc điện thoại bị cậu ta khống chế.

Sau khi biết được bên phía Diệp Chí tắc đường, mắt nheo lại, dù có không muốn cách mấy cũng vẫn phải gọi Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ấn vào chiếc tai nghe không dây: “Chuyện gì?”
 
Chương 1158


Chương 1158

“Tin tốt, bọn Diệp Chí tắc đường rồi.” Lương Triết đáp.

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Diệp Chí là ai?”

Lương Triết ngơ ra, lúc này mới hoảng hốt phát hiện rằng mình vừa để lộ hung thủ bắt Bạch Dương đi.

Đồng thời, cậu ta cũng hiểu ra rằng, Phó Kình Hiên thực sự không biết rõ ai là người bắt Bạch Dương.

“Đứa con trai riêng thứ tư nhà họ Diệp ở thủ đô, người bắt Bạch Dương đi chính là anh ta.” Lương Triết cũng không che giấu, thẳng thắn trả lời.

Dù sao thì cuối cùng Phó Kình Hiên cũng vẫn sẽ biết được chuyện này, có che giấu hay không vốn chẳng có ý nghĩa gì.

“Nhà họ Diệp?” Mắt Phó Kình Hiên trừng lớn.

Sao lại là người của nhà họ Diệp bắt Bạch Dương đi?

Bạch Dương dính líu tới người nhà họ Diệp khi nào?

Tình hình nhà họ Diệp ở thủ đô cũng không khác mấy so với nhà họ Phó, ông cụ Diệp và ông nội anh đều là quan lớn có công dựng nước.

Do ông nội anh mất sớm hơn ông cụ Diệp, nên nhà họ Diệp có ông cụ Diệp che chở, luôn chèn ép nhà họ Phó.

Mãi cho tới năm năm trước, ông cụ Diệp qua đời, nhà họ Diệp mất đi ngọn núi lớn này, sau khi giao cho thế hệ thứ hai là Diệp Quốc Thần ăn chơi trác táng kế thừa, từ một gia tộc thuộc hàng thứ nhất đã rơi xuống hàng thứ hai.

Nhưng dẫu vậy, rất nhiều gia tộc hàng thứ nhất không muốn đắc tội với nhà họ Diệp, chỉ vì ông cụ Diệp có công với nước, nên †uy xếp hạng thấp nhưng nhà họ Diệp vẫn có tiền, có quyền như trước.

Làm thế nào Bạch Dương lại dây vào một gia tộc như vậy?

Phải nói là, cô ấy lấy đâu ra cơ hội chọc vào?

Nhà họ Diệp ở thủ đô, con cháu thường sẽ không rời khỏi thủ đô, Bạch Dương vốn chẳng có cơ hội gặp mấy người nhà họ, nên xét về lý mà nói, sẽ không có cơ hội đắc tội với họ.

Rốt cuộc có chuyện gì bên trong?

Phó Kình Hiên nhíu mày suy tư một lát, sau khi nghĩ mãi không ra liền tạm thời đè hết những nghi vấn đó lại, mím môi đáp: “Tôi biết rồi, nếu chúng đang kẹt xe, vậy chúng †a nhân cơ hội này đuổi kịp chúng đi!”

Lương Triết gật đầu: ‘Không cần anh nói †ôi cũng biết, nhưng mà xe của anh là xe đua, tốc độ nhanh hơn, anh đi chặn bọn Diệp Chí trước đi, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới.”

“Ừ” Phó Kình Hiên trả lời, sau đó tăng ga phóng vụt đi.

Ở đoạn tắc đường, tài xế của Diệp Chí cau mày quay về xe.

“Cậu Tư, tình hình hơi phiền phức.” Vẻ mặt †ài xế trầm trọng, nói: “Đằng trước xảy ra †ai nạn xe liên hoàn, phải mất chừng hai giờ nữa thì dòng xe mới có thể lưu thông.”

“Hai giờ?” Hiển nhiên Diệp Chí rất bất mãn với kết quả này, mặt anh ta nhăn nhó: “Sao lại lâu như thế?”

“Hết cách rồi, quá nhiều xe tông vào đuôi nhau”” Tài xế trả lời đầy bất đắc dĩ.

Diệp Chí nhìn trái nhìn phải, thấy hàng xe nối dài bất tận đằng trước, rồi lại nhìn những chiếc xe đã bắt đầu xếp thành một hàng dài phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.

Giờ đi tới không được mà đi lùi cũng không xong, tình hình quả thực không thể tệ hơn được nữa.

“Không được, không thể tiếp tục kẹt ở đây được, nếu cứ tiếp tục thế này, đám Diệp Hàn Triết và Phó Kình Hiên sẽ đuổi kịp mất.” Diệp Chí siết chặt năm đấm, giọng nói âm trầm nói.

Tài xế cũng cảm thấy sẽ như thế, gã ta nhìn anh ta, hỏi: “Cậu Tư, vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”
 
Chương 1159


Chương 1159

Diệp Chí cụp mắt, như đang suy ngẫm vấn đề này.

Mấy giây sau, anh ta cắn răng đáp: “Bỏ xel”

“Bỏ xe?”

“Phải, giờ xe tiến không được lùi không xong, không muốn bị đuổi kịp thì chỉ còn cách bỏ xe ở đây thôi. Chúng ta đi đường núi.

“Đi đường núi lên núi Vân Vụ?” Tài xế kinh ngạc không thôi.

Diệp Chí lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã ta: 3⁄11 “Không thì sao?”

“Nhưng đường núi rất xa, ít nhất phải mấy tiếng mới có thể tới núi Vân Vụ được.” Tài xế nói.

Diệp Chí day huyệt thái dương: “Tôi biết, nhưng đây là cách duy nhất. Hơn nữa, cỏ cây trong núi um tùm tươi tốt, là vật che chắn tốt nhất. Dù về sau bọn Diệp Hàn Triết biết chúng ta đã vào núi thì cũng rất khó tìm được chúng ta.”

Tài xế thở dài, cuối cùng gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu Tư. Tôi sẽ sắp xếp khởi hành ngay.

“Ừ”” Diệp Chí xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, cụp mắt đáp lại.

Tài xế đi về phía chiếc xe van, giơ tay gõ cửa sổ chỗ ghế lái.

Cửa xe hạ xuống, người đàn ông lái xe thò đầu ra: “Gì thế?”

“Cậu Tư nói bây giờ chúng ta lập tức bỏ xe, đi đường núi tới núi Vân Vụ.” Tài xế đáp.

“Đi đường núi?” Gã đàn ông lái xe hít sâu: “Nhưng xa lắm đấy.”

“Hết cách rồi, nếu còn kẹt ở đây nữa sẽ bị đuổi kịp mất.” Lúc nói lời này, tài xế liếc nhìn về ghế sau.

Thấy ghế sau không có người, vẻ mặt gã †a lập tức thay đổi, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Người đâu rồi?”

“Cái gì?” Hai người đàn ông cao to ngồi trên ghế lái và ghế phụ lái đồng thanh hỏi.

Tài xế chỉ ghế sau: “Cô gái ngồi trên xe các cậu đâu?”

“Không phải ở đằng sau sao, kẹt dưới ghế đấy.’ Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái chán chường chỉ ra đằng sau.

Tài xế thò đầu vào xem thử, rốt cuộc cũng nhìn thấy Bạch Dương, gã ta không nhịn được lên tiếng chế nhạo: “Sao cô ta lại kẹt dưới đó?”

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái vỗ vai người ngồi ghế lái: “Do đại ca đột nhiên cua gấp nên cô ta rơi xuống đấy.”

“Thì ra là thế” Ba người phá lên cười.

Bạch Dương ngồi đằng sau thật sự vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.

Cô biết dáng vẻ cô kẹt dưới ghế thế này rất buồn cười.

Nhưng nghe những người đó cười nhạo mình, trong lòng cô thật sự rất tức giận, cực kỳ bực bội.

Nhưng mà có bực hơn nữa thì sao? Chẳng phải vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn những người đó coi cô như trò cười sao?

Nhưng cũng may mà những người này không cười quá lâu, một lát sau đã yên tĩnh trở lại.

Vẻ mặt tài xế nghiêm túc, nói: “Được rồi, hai cậu mau sắp xếp ổn thỏa cho cô ta rồi lên đường đi.”
 
Chương 1160


Chương 1160

“Được, chúng tôi biết rồi.” Hai người đàn ông trên xe van gật đầu.

Tài xế xoay người rời đi.

Hai người đàn ông đó lần lượt mở cửa xuống xe, sau đó dưới cái nhìn đầy hoảng sợ của Bạch Dương, hai người mở cửa sau xe, thò tay túm lấy cô.

Bạch Dương lắc đầu mãnh liệt, hiển nhiên không muốn bị bọn họ chạm vào.

Cô biết bọn họ muốn bắt cô xuống xe, sau đó dẫn cô vào núi.

Cô không muốn vào núi, cũng không thể vào núi.

Xe bị kẹt lại ở đây thì Phó Kình Hiên mới có thể đuổi kịp, mà một khi vào núi, cho dù Phó Kình Hiên có đuổi kịp cũng chẳng làm được gì.

Vậy nên, dù có thế nào cô cũng không thể bị bọn họ dẫn vào núi được.

Bạch Dương nghĩ rất hay, nhưng hiện thực luôn rất tàn khốc. Cô chỉ là một cô gái, còn đang bị trói, sao có thể đấu lại được hai người đàn ông cao lớn. Huống chi, cho dù cô không bị trói thì cũng không đấu lại.

Cuối cùng, Bạch Dương bị hai người đàn ông cưỡng ép kéo xuống xe.

Sau đó, một người trong đó cởi áo khoác ra trùm lên đầu Bạch Dương.

7⁄11 Áo khoác rất dài, trùm lên người Bạch Dương như một tấm ga giường, từ đầu tới chân cô đều bị trùm kín mít.

Cứ như thế, người ngoài sẽ không thấy được dung mạo của cô, cũng không thấy được dây thừng trên người cô.

“Ưưm ưm…” Cơ thể Bạch Dương vặn vẹo kịch liệt, cô muốn đẩy chiếc áo khoác trên người mình xuống.

Làm như thế, biết đâu người qua đường nhìn thấy cô đang bị trói sẽ ra tay cứu giúp cô cũng không chừng.

Mặc dù trước đó đã phải cảm nhận tình người ấm lạnh một lần bên ngoài bệnh viện.

Nhưng cô tin rằng không phải ai cũng đều thờ ơ như thế, trên đời luôn có những người nhiệt tình.

Nhưng hai người đàn ông đang khống chế cô đã nhận ra ý đồ của cô, họ đột nhiên ra tay, dùng sức bóp chặt cánh tay Bạch Dương.

Bạch Dương rên lên đau đớn, khuôn mặt dưới áo khoác trắng bệch.

Có thể thấy được hai người này mạnh tay thế nào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hơn nữa, hai người đàn ông này vẫn chưa chịu bỏ qua cho cô, họ ghé vào tai cô, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu mày còn dám làm loạn nữa, có tin ông đây sẽ tháo khớp tay mày ra không?”

Cơ thể Bạch Dương đột nhiên căng cứng, cô trừng to mắt.

Hai người này như đang muốn tháo khớp tay cô thật!

Thấy Bạch Dương không lộn xộn nữa, hai người đàn ông đó mới giảm nhẹ lực siết †ay cô, sau đó dẫn cô đi về phía Diệp Chí.

Ừ…

Nói là đi vậy thôi, chứ thật ra nên nói là cô bị hai người đàn ông lực lưỡng xách đi thì đúng hơn.

Vì hai chân cô bị trói chặt vào nhau, không thể nào đi lại, nên cô căn bản không thể tự đi được, chỉ có thể bị xách đi.

Nhưng lúc đi vẫn khiến không ít người chú ý và tò mò, dù sao thì cảnh hai người đàn ông cao lớn xách một người bị trùm kín mít, không rõ là nam hay nữ, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
 
Chương 1161


Chương 1161

Có tài xế gan lớn nhịn không được hỏi: “Này mấy anh kia, các anh làm gì thế?”

Hai người đàn ông nghe thấy nhưng chẳng buồn quan tâm, tiếp tục tiến về phía trước.

Tài xế thấy bọn họ ngó lơ mình, tự cảm thấy mất mặt, cũng thấy hơi không vui, anh †a xuống xe, sâm mặt quát: “Này, nói các anh đấy! Các anh đang che cái gì, là người đúng không? Nhìn chiều cao có lẽ là phụ nữ, các anh không phải bọn buôn người chuyên lừa bán phụ nữ và trẻ em đấy chứ?”

Hai người đàn ông kia khựng chân lại.

Tài xế thấy thế thì càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, anh ta chỉ vào bọn họ, căm phẫn nói: “Được lắm, các anh là bọn buôn người thật, các anh…”

Ngay khi tài xế đang muốn nói các người mau thả người ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thì một người đàn ông trong đó đột nhiên quay người, sau đó rút một thứ ra từ trong túi áo, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu mày còn dám nói lung tung nữa, tao đảm bảo, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của mày!”

mủ …” Tài xế kinh hãi trừng mắt như sắp rớt ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, giọt nào cũng to như hạt đậu, anh ta há hốc miệng nhưng không nói ra được lời nào, cả người lạnh run.

Giờ khắc này, anh ta không chỉ sợ lời nói của người kia, mà còn bị thứ người đó rút †ừ trong túi áo ra dọa cho mất mật.

Mặc dù thứ đó chưa được rút ra toàn bộ, chỉ lộ ra ngoài một nửa, nhưng tài xế kia vẫn nhận ra thứ đó là cái gì. Súng!

Đám buôn người này còn có súng ư!

Cả người tài xế lạnh run, sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, miệng không thể ngừng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cố thế nào cũng không thể phát ra tiếng, cổ họng như bị ai bóp chặt.

“Được rồi đại ca. Đừng phí thời gian với nó làm gì, nhìn bộ dạng nó kìa, chắc đã bị dọa chết khiếp rồi, sẽ không làm bại lộ kế hoạch của chúng ta đâu.” Người còn lại nhắc nhở.

Gã đàn ông uy hiếp tài xế gật đầu: “Được, đi thôi.”

Bọn họ xoay người, xách Bạch Dương tới tập hợp với Diệp Chí.

Sau khi bọn họ đã đi xa, người tài xế kia mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngồi phịch xuống đất, không ngừng vỗ trái tim đang đập dồn dập trong ngực, cảm thấy may mắn vì mình đã nhặt lại được một mạng.

Phía bên kia, Diệp Chí nhìn thấy hai người đàn ông cao to đó dẫn Bạch Dương tới thì phất tay: “Xuất phát.”

Sau đó một hàng người dỡ hàng rào phòng hộ ra, đi về phía con đường nhỏ thông lên núi.

Bọn họ vừa đi không lâu thì Phó Kình Hiên đã xuất hiện bên cạnh chiếc ô tô bị bỏ lại.

Nhìn chiếc xe van trống rỗng không một bóng người, trái tim Phó Kình Hiên như chìm xuống đáy vực.

Người đâu rồi?

Sao lại không có ở đây?

Chiếc xe van không có ảnh chụp chắc chắn là chiếc này không sai được, nhưng trong xe lại không có người.

Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Anh phóng như bay cả đường, khó khăn lắm mới đuổi tới đây, anh còn nghĩ rằng mình sắp gặp được Bạch Dương rồi.

Nhưng thứ anh nhìn thấy lại là một chiếc 3⁄11 xe trống không!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom