Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1162


Chương 1162

Bộp!

Phó Kình Hiên không nén được lửa giận trong lòng, cứ thể vung tay đấm thẳng vào chiếc xe van.

Vì dùng sức quá mạnh nên cửa xe van bị anh đấm lõm vào một lỗ nhỏ.

Xe van vang lên tiếng còi cảnh báo vang dội, khiến những tài xế bị kẹt trước sau đều thò đầu ra khỏi cửa xe, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt là tài xế trong chiếc xe đằng sau, nhìn thấy chiếc xe đang kêu là chiếc xe van khi nãy thì trong mắt lóe lên sự sợ hãi, trên mặt cũng lộ ra vẻ rối rắm và do dự.

Nhưng cuối cùng, sự rối rắm và do dự ấy đều bị sự nhiệt tình và lương thiện trong tim đánh bại.

Anh ta vẫy tay với Phó Kình Hiên: “Anh đẹp trai kia ơi.”

Phó Kình Hiên ngoái đầu nhìn sang: “Anh gọi tôi à?”

Tài xế gật đầu: “Anh trai, anh tới cứu người đúng không?”

Nghe thấy hai chữ cứu người.

Phó Kình Hiên hiểu ngay, có thể người tài xế này biết gì đó, vậy là anh vội đi tới, đứng ngoài cửa xe của tài xế đó, hỏi: “Sao anh biết tôi tới cứu người?”

“Tôi thấy vẻ mặt anh rất phẫn nộ, rất sốt ruột, nên tôi đoán anh tới cứu cô gái bị bọn buôn người kia dẫn đi.”

Hai chữ “cô gái” trong miệng tài xế giúp Phó Kình Hiên xác định đó chính là Bạch Dương.

Anh siết chặt nắm đấm, vội vàng hỏi: “Không sai. Tôi đến cứu cô ấy. Cô ấy là vợ tôi. Xin hỏi bọn họ đã dẫn cô ấy đi đâu rồi?”

Xe vẫn còn đây nhưng người không còn, sợ là tên Diệp Chí kia sợ anh đuổi kịp nên đã bỏ xe rời đi rồi.

Dù sao thì cũng không ai biết được tới khi nào con đường này mới được lưu thông bình thường lại.

“Tôi cũng không biết bọn chúng dẫn người đi đâu, nhưng tôi nhìn thấy bọn chúng đi đường kia kìa.” Tài xế chỉ hàng rào bảo hộ đã bị đám người Diệp Chí tháo ra.

Phó Kình Hiên ngoái đầu nhìn theo, sau khi nhìn thấy đường núi nhỏ sau hàng rào bảo hộ thì hơi híp mắt lại.

Con đường đó là đường đi lên ngọn núi phía trước.

Xem ra, bọn họ đã đi đường núi rồi.

“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh nhiều. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ báo đáp anh sau.” Nói xong, Phó Kình Hiên liếc nhìn biển số xe của tài xế này. Sau khi đã ghi nhớ, anh liền lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa dỡ hàng rào bảo hộ, đuổi theo đám Diệp Chí.

Không lâu sau đã có người nghe máy, giọng của Lương Triết truyền qua: “Tôi biết anh muốn nói gì. Bây giờ chúng tôi đang †ăng cường tín hiệu của dãy số kia. Vì sóng điện thoại trong núi quá yếu nên rất dễ bị cắt đứt, đợi tôi tăng cường tín hiệu rồi sẽ gửi lộ trình di chuyển của đám người Diệp Chí cho anh.”

Cậu ta biết đám người Diệp Chí bỏ xe đi đường núi, dù sao thì cậu ta cũng có thể thông qua điện thoại trong tay Diệp Chí để nghe nội dung bọn họ nói bất cứ lúc nào.

Phó Kình Hiên nghe Lương Triết nói như thế thì liền yên lòng, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Bởi vì anh đã đoán được Lương Triết là hacker.

Hơn nữa, cậu ta chính là gã hồ ly trước nay luôn giúp đỡ Bạch Dương.

Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại trong tay, nhanh chóng chạy lên núi.

Sau khi chạy một lát, điện thoại của anh rung lên.

Anh vội vàng dừng lại kiểm tra điện thoại thì nhìn thấy bản đồ lộ trình Lương Triết gửi, anh vội mở ra.
 
Chương 1163


Chương 1163

Sau khi mở ra, Phó Kình Hiên liền nhìn thấy trên bản đồ có một chấm xanh và một chấm đỏ.

Anh hiểu chấm xanh là mình, chấm đỏ có lẽ là bọn Diệp Chí.

“Ba kilomet…” Phó Kình Hiên thấy khoảng cách giữa mình và chấm đỏ còn ba kilomet nữa thì hơi mím môi, sau đó liền nhấc chân chạy về phía trước.

Ba kilomet, kịp, anh nhất định sẽ đuổi kịp.

Mà lúc này, đám người Lương Triết cũng đã tới chân núi, chuẩn bị bắt đầu lên núi.

Ba kilomet ngoài kia, Diệp Chí lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn phía trước rồi th ở dốc hỏi: “Bao lâu nữa thì tới đỉnh núi?”

“Chắc hơn nửa tiếng nữa.” Tài xế đi bên cạnh anh ta trả lời.

“Nước.” Diệp Chí giơ tay.

Tài xế mở balo lấy bình nước ra đưa cho anh ta: “Đây thưa cậu Tư.”

Diệp Chí giật phắt lấy, vặn nắp chai ngửa đầu uống vài hớp mới thấy đỡ khát hơn một chút, sau đấy híp mắt nói: “Thông báo cho người ở núi Vân Vụ, có thể phái trực thăng tới đỉnh núi này đón chúng ta.”

Bọn họ vốn định men theo đường núi đi thẳng tới núi Vân Vụ.

Nhưng mà sau đó bọn họ nhận được một cuộc điện thoại, trực thăng được phái ra ngoài làm nhiệm vụ đột nhiên quay về núi Vân Vụ, như thế cũng tốt, có thể tới đây đón bọn họ luôn.

Vậy nên bọn họ mới đi l3n đỉnh núi, mà không phải là về bên kia chân núi.

“Được, tôi sẽ liên lạc với bên đó ngay.’ Tài xế gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu liên hệ.

Đương nhiên Lương Triết nghe được, anh ta lập tức thông báo cho Phó Kình Hiên.

Lúc Phó Kình Hiên nghe thấy sắp có trực thăng đến, đôi mắt anh hơi lóe lên.

Điều này đã nhắc nhở anh.

Nếu Diệp Chí có thể phái trực thăng tới đỉnh núi, vậy anh cũng có thể phái trực thăng tới, trực tiếp chặn bọn họ ở đỉnh núi.

Đám người Diệp Chí còn phải đi khoảng nửa tiếng nữa mới tới đỉnh núi. Nửa tiếng hoàn toàn đủ để trực thăng của anh bay từ Hải Thành đến đây.

Nghĩ như thế, Phó Kình Hiên liên lạc với trợ lý Trương, bảo trợ lý Trương sắp xếp chuyện này, còn anh thì tiếp tục lên núi.

Ví muốn rút ngắn khoảng cách với đám Diệp Chí, Phó Kình Hiên không đi theo tuyến đường bọn Diệp Chí đi mà anh rẽ đường khác, trèo đèo lội suối, tự vẽ ra cho mình một con đường gần nhất.

Nên đến cuối cùng, Phó Kình Hiên trông có vẻ vô cùng nhếch nhác, đầu tóc lộn xộn không nói, bộ vest cao cấp đặt may riêng cũng bị cắt rách tươm, thậm chí rất nhiều nơi còn dính đầy mấy thứ linh tỉnh như bùn lầy, rêu xanh.

Ngoài ra, trên mặt anh còn có vài vết trầy, hiển nhiên là hành trình leo núi không thuận lợi lắm, thậm chí còn bị té vài lần.

Nhưng kết cục thì tốt, anh chỉ l3n đỉnh núi chậm hơn đám người của Diệp Chí mấy phút.

Phó Kình Hiên lấy điện thoại ra, nhìn bản đồ thì thấy đám Diệp Chí đang ở bên kia đỉnh núi, cách nơi anh đang đứng không xa lắm, anh vội chạy qua đó.

Sau khi chạy mấy phút, Phó Kình Hiên nhìn thấy đám người Diệp Chí, và cả người bị hai tên đàn ông cao to trùm kín mít nữa.
 
Chương 1164


Chương 1164

Thông qua chiều cao của người đó, Phó Kình Hiên lập tức nhận ra đó chính là Bạch Dương.

“Bạch Dương!” Phó Kình Hiên lập tức cao giọng gọi.

Đây là…

Phó Kình Hiên?

Bạch Dương bị trùm dưới áo khoác không thể nhìn thấy được gì, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô vừa mừng vừa sợ.

Phó Kình Hiên đã tới thật rồi!

Tiếng gọi này lập tức khiến đám người Diệp Chí vốn còn đang nói gì đó im bặt, sau đó đều ngoái đầu nhìn sang, khi nhìn thấy Phó Kình Hiên quần áo rách rưới, cả người nhếch nhác thì đều giật mình kinh hãi.

“Cậu Tư, đây là…”

Cả đám người của Diệp Chí trợn tròn mắt, nhìn Phó Kình Hiên không dám tin, không thể tưởng được anh lại đuổi tới tận đây.

Đừng nói là đám đàn em này, ngay chính bản thân Diệp Chí cũng giật mình một thoáng mới hoàn hồn lại được, sau đó nheo mắt, nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên với ánh mắt rất nham hiểm và hung ác: “Tổng giám đốc Phó!”

“Diệp Chí.” Phó Kình Hiên cũng gọi tên Diệp Chí.

Điều này khiến Diệp Chí lại giật mình ngạc nhiên, đồng tử thoáng co rụt lại: “Ồ? Tổng giám đốc Phó biết tôi cơ à?”

“Vốn là không biết, cũng không đáng để biết. Nhưng anh bắt người của tôi đi, làm cho tôi muốn không biết hạng như anh cũng không được.” Phó Kình Hiên nhìn anh †a bằng ánh mắt tàn nhẫn, châm chọc, không chút lưu tình.

Mà cụm từ người của tôi’ lại khiến Bạch Dương thoáng sững người.

Lần đầu tiên cô không có cảm giác phản cảm.

Diệp Chí hoàn toàn bị lời nói của Phó Kình Hiên chọc giận.

Bản thân Diệp Chí là con ngoài giá thú, từ nhỏ đến lớn vì thân phận không thể công khai của mình mà gặp không ít người châm chọc, chê cười.

Thế nên cách gọi hạng như anh của Phó Kình Hiên đã đâm thẳng vào chỗ đau của anh ta, khiến mặt mày anh ta cũng vặn vẹo, nở nụ cười âm trầm, nói: “Đúng là làm khó ngài tổng giám đốc Phó phải biết đến hạng như tôi quá.”

“Được rồi, võ mồm thế thôi. Diệp Chí, trả Bạch Dương cho tôi.” Phó Kình Hiên trâm giọng nói, chỉ vào Bạch Dương bị che áo khoác, còn bị hai gã đàn ông to cao kẹp ở giữa.

“Trả cho anh?” Diệp Chí nheo mắt lại: “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Nếu anh không trả người cho tôi, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi Hải Thành này.”

Giọng Phó Kình Hiên cực hung tàn.

Diệp Chí mỉa mai nhếch môi cười khẩy: “Nói cứ như nếu tôi trả người thì tổng giám đốc Phó sẽ thả tôi đi không bằng? Dù gì thì khoảnh khắc tôi bắt người đi là đã đắc tội tổng giám đốc Phó anh rồi đấy thôi?

Tổng giám đốc Phó lại là người ăn miếng trả miếng, anh có thể bỏ qua cho tôi thật chắc?”

Phó Kình Hiên siết chặt hai tay: “Chỉ cần anh không làm tổn thương Bạch Dương, ngoan ngoãn trả người cho tôi thì cũng không phải là không thể tha cho anh một con đường sống.”

Đừng nói là Bạch Dương nghe được lời này ngây ngẩn cả người, ngay cả Diệp Chí cũng sửng sốt.
 
Chương 1165


Chương 1165

Anh ta nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên cứ như nhìn thứ gì đó kỳ lạ hiếm có, sau đó phì cười: “Tổng giám đốc Phó ơi là Tổng giám đốc Phó, anh thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy. Anh mà cũng nguyện cúi đầu thả kẻ thù rời đi vì một người phụ nữ cơ à? Chẳng giống tác phong của anh gì cả. Xem ra anh yêu cô gái này thật lòng đấy nhỉ? Nếu đã yêu cô ta đến thế thì sao lại ly hôn chứ?”

Câu hỏi này khiến Phó Kình Hiên cụp mi xuống, không để người ta nhìn ra ánh mắt của mình, bờ môi mỏng khẽ hé, cất giọng nói lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan đến anh, trả người cho tôi, các anh có thể đi ngay bây giờ.”

“Ha!” Diệp Chí cười khẩy: “Tổng giám đốc Phó, đừng tưởng tôi không biết gì nhé. Anh thả chúng tôi chẳng qua là kế hoãn binh thôi. Vì lúc này anh chỉ có một mình, không thể cứu Bạch Dương từ tay chúng tôi nên mới để chúng tôi đi. Nhưng chờ chúng tôi đi rồi, anh sẽ quay ngược phái người đi bắt chúng tôi.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng động, môi mỏng mím chặt.

Đúng vậy, anh đang dùng kế hoãn binh.

Bởi vì anh tới một mình trước nên đúng là không thể cứu Bạch Dương ra. Anh lên tiếng bại lộ bản thân cũng là vì cố kéo dài thời gian, không để đám người Diệp Chí mang Bạch Dương đi. Bởi vì bây giờ không ai xác định được khi nào trực thăng mới tới, mà chiếc trực thăng tới là trực thăng của anh hay của Diệp Chí.

Chẳng may sau cùng trực thăng của Diệp Chí tới trước, bọn họ sẽ lập tức lên trực thăng rời đi. Đến lúc ấy anh muốn đuổi kịp Bạch Dương như bây giờ cũng khó.

Thế nên hiện tại anh chỉ có thể nỗ lực bàn điều kiện với Diệp Chí, yêu cầu Diệp Chí thả Bạch Dương ra. Chỉ cần Diệp Chí đồng ý thả người, anh cũng sẵn lòng để đám người Diệp Chí rời đi. Chờ đến về sau lại ra tay bắt người là được. Ai ngờ kế hoãn binh này bị Diệp Chí nhìn thấu nhanh như vậy.

Cũng đúng, một đứa con ngoài giá thú, không có chút đầu óc thì sao có thể sống sót giữa một đám con ngoài giá thú như thế cơ chứ?

“Vậy anh muốn thế nào?” Phó Kình Hiên trầm mặt nhìn chằm chằm Diệp Chí.

“Tôi muốn thế nào ấy hả?” Diệp Chí cất tiếng cười kỳ dị: “Thứ tôi muốn đơn giản lắm, tôi bắt vợ cũ của tổng giám đốc Phó cũng chỉ để g iết chết Diệp Hàn Triết thôi.

Giờ mục đích của tôi còn chưa thành, †ôi tuyệt đối không thể thả người. Đương nhiên, nể tình tổng giám đốc Phó, tôi đảm bảo không làm tổn thương tới vợ cũ của anh. Thậm chí, chờ sau khi gi ết chết Diệp Hàn Triết, tôi có thể trả cô ấy lại cho anh.

Thế nên tổng giám đốc Phó, chúng ta hợp tác nhé?”

“Hợp tác?” Phó Kình Hiên lạnh như băng: “Anh muốn hợp tác thế nào? Mà Diệp Hàn Triết là ai mới được?”

“Diệp Hàn Triết chính là Lương Triết.” Diệp Chí trả lời.

Cái gì?

Bạch Dương dưới lớp áo khoác tái mặt.

Diệp Hàn Triết chính là Lương Triết?

Đúng rồi, Thi Hàm từ nhà họ Diệp tới, đến Hải Thành cũng là vì tìm kiếm cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp.

Trước kia Thi Hàm từng nói Lương Triết rất giống gia chủ Diệp, còn muốn lấy tóc Lương Triết đi làm xét nghiệm, nhưng cuối cùng lại bị Lương Triết từ chối. Hơn nữa, Lương Triết còn khẳng định chắc chắn rằng mình tuyệt đối không phải cậu chủ nhỏ gì của nhà họ Diệp cả.

Nhưng hiện tại xem ra, Thi Hàm không tìm nhầm người rồi, Lương Triết thật sự chính là cậu chủ nhà họ Diệp.
 
Chương 1166


Chương 1166

“Là Lương Triết?” Phó Kình Hiên hơi kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy khiếp sợ với việc Lương Triết là Diệp Hàn Triết.

Ban đầu anh còn cho rằng người bắt cóc Bạch Dương là Cố Việt Bân hoặc kẻ thù của nhà họ Phó, không ngờ lại từ Lương Triết mà ra.

Chẳng trách Lương Triết biết người bắt Bạch Dương đi là Diệp Chí.

Đó là vì Lương Triết chính là người nhà họ Diệp, hơn nữa còn là trở ngại lớn nhất đe dọa Diệp Chí chiếm nhà họ Diệp, thế nên anh ta mới muốn diệt trừ Lương Triết.

Mà căn cứ vào lời nói của Diệp Chí, rõ ràng Diệp Chí biết tâm tư của Lương Triết dành cho Bạch Dương nên mới bắt cóc Bạch Dương, muốn mượn cơ hội lừa Lương Triết tới để triệt tiêu.

Nghĩ thông suốt tất thảy, Phó Kình Hiên giận tím mặt, siết nắm tay kêu răng rắc, đang định lên tiếng thì đã nghe Diệp Chí nói tiếp: “Tổng giám đốc Phó, mối hợp tác của chúng ta rất đơn giản. Tôi mượn vợ cũ của anh để tiêu diệt Diệp Hàn Triết, chờ Diệp Hàn Triết chết rồi tôi sẽ trả lại vợ cũ cho anh. Đến lúc ấy, tặng thêm cho tổng giám đốc Phó hai bến cảng thương mại xem như bồi thường, ân oán hai ta chấm dứt tại đấy luôn. Tính ra trong mối hợp tác này, cả hai ta đều thắng. Tổng giám đốc Phó cân nhắc xem thế nào?”

Diệp Chí tươi cười tự tin nhìn Phó Kình Hiên.

Anh ta cảm thấy điều kiện hợp tác mình đưa ra quá tốt, Phó Kình Hiên nhất định sẽ đồng ý.

Dù sao đó cũng là bến cảng thương mại của thủ đô cơ mà. Tuy Phó Thị cũng có bến cảng thương mại ở thủ đô, nhưng tuyệt đối không nhiều bằng nhà họ Diệp.

Thế nên Diệp Chí cho rằng, một doanh nhân đạt chuẩn sẽ không từ chối hai bến cảng thương mại cho không.

“Ư ưm ưml” Bạch Dương bất chợt vặn vẹo kịch liệt, đầu cũng lắc mạnh không ngừng, muốn Phó Kình Hiên đừng để bến cảng thương mại cám dỗ, đừng đồng ý.

Dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến tính mạng của Lương Triết.

Cô tuyệt đối không thể để Phó Kình Hiên đồng ý được.

Phó Kình Hiên nghe được động tĩnh thì nhìn sang phía cô, cũng biết vì sao cảm xúc của cô lại kích động đến thế.

Tuy trong lòng anh thấy không thoải mái, nhưng vẫn tuân theo ý nghĩ trong thâm tâm mình, giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Chẳng thế nào cả. Anh cho rằng Phó Kình Hiên này là kẻ có thể lợi dụng người mình yêu đi gặt hái ích lợi ư? Diệp Chí, anh quá xem thường tôi rồi. Anh tưởng tôi là anh chắc?”

Anh không cần mạng của Lương Triết, Diệp Chí muốn giết Lương Triết hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.

Anh chỉ quan tâm tới Bạch Dương.

Nụ cười trên mặt Diệp Chí nháy mắt cứng đờ, lát sau mới nhìn Phó Kình Hiên bằng vẻ không thể nào tin nổi, giọng nói bén nhọn: “Tổng giám đốc Phó, tôi nói là hai bến cảng thương mại của thủ đô đấy? Anh từ chối thật sao? Muốn đối đầu với Diệp Chí †ôi đến cùng thật à?”

“Tôi không thiết tha gì làm bạn với người như anh!” Phó Kình Hiên ngước mắt lên, đảo qua đối phương như nhìn một đống rác.

Còn Bạch Dương bị che dưới áo khoác thì vui mừng đến rơi nước mắt.

Tốt quá! Thật sự tốt quá rồi!

Phó Kình Hiên không đồng ý hợp tác với Diệp Chí!

Có trời mới biết vừa rồi cô sợ hãi Phó Kình Hiên sẽ đồng ý đến thế nào.
 
Chương 1167


Chương 1167

Dù sao thì người bình thường quả thực rất khó từ chối hai bến cảng thương mại ở thủ đô.

May mà cuối cùng anh vẫn không làm cho cô thất vọng.

“Rồi rồi rồi! Tổng giám đốc Phó thật cao thượng.” Diệp Chí tức đến mức phì cười, vỗ †ay vẻ châm chọc: “Nhưng tổng giám đốc Phó không sợ tôi bắt luôn cả anh à? Đằng nào cuộc đàm phán của hai ta cũng đi †ong rồi, mà tôi lại không muốn thả người, anh cũng sẽ không buông tha cho tôi. Thế nên tôi dứt khoát giết cả ba người tránh hậu hoạ về sau cũng được chứ nhỉ?”

Nghe vậy, mặt Bạch Dương trắng bệnh, sau đó lắc đầu lia lịa về phía Phó Kình Hiên: “Ư ưưm!”

Đừng mà, anh mau đi đi!

Cô muốn nói với anh như thế.

Tuy cô rất muốn Phó Kình Hiên cứu mình ra, nhưng cô cũng nhớ rõ vừa rồi Diệp Chí đã nói Phó Kình Hiên chỉ có một mình, mà một mình anh thì hoàn toàn không có khả năng cứu được cô.

Vậy nên lúc này cô thà rằng anh từ bỏ cứu mình, hi vọng anh mau chóng chạy thoát.

Mặc dù cô không có cảm giác gì với Phó Kình Hiên cả, nhưng cũng không mong anh vì mình mà chết.

Nếu thật sự như thế, dù cô có chết cũng thấy bứt rứt trong lòng, vì dù sao Phó Kình Hiên cũng vì cứu cô.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ kích động của Bạch Dương cũng đoán được đại khái ý tứ của cô, đáy mắt thoáng dâng lên ấm áp, sau đó nhanh chóng khôi phục lạnh lùng không chút cảm tình, nhìn thẳng vào Diệp Chí: “Anh không dám giết tôi đâu!”

Giọng anh cực kỳ khẳng định: “Chẳng những anh không dám giết tôi, anh thậm chí còn không dám bắt tôi nữa.”

Anh vừa nói xong lời này, mặt Diệp Chí lập tức biến sắc.

Bạch Dương nghe vậy cũng chợt yên tĩnh lại.

Vậy là sao?

Vì sao Phó Kình Hiên nói Diệp Chí không dám bắt anh, càng không dám giết anh?

Trong lòng Bạch Dương vừa dâng lên nghi hoặc thì đã được Diệp Chí hỏi giúp.

Nắm tay Diệp Chí thoáng run lên, khóe miệng run rẩy, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Dựa vào đâu mà tổng giám đốc Phó lại cảm thấy tôi không dám?”

“Dựa vào việc tôi hiểu anh là hạng người gì.” Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng, đáp lời: “Bởi vì xuất thân là con riêng, anh muốn trở thành người bề trên hơn bất cứ một ai. Thế nên thủ đoạn của anh đủ tàn nhẫn, cũng có thể sống sót giữa đám con ngoài giá thú. Nhưng cùng với đó, anh cũng nhát gan, sợ chết.”

Nghe được hai chữ ‘sợ chết, đồng tử Diệp Chí thoáng co rụt lại.

Phó Kình Hiên cứ như thể không phát hiện, vẫn đang nói tiếp: “Bởi vì một khi chết đi thì anh sẽ chẳng có gì cả. Trong lòng anh biết rõ, nếu anh dám bắt hoặc là giết tôi, nhà họ Phó sẽ không tha cho anh, sẽ nghĩ mọi cách để gi ết chết anh, mà anh thì hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Nếu không phải như thế, khi tôi vừa lộ mặt là anh đã có thể để người bắt tôi luôn rồi.”

“.” Diệp Chí không nói không rằng, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên gắt gao.

Bạch Dương hiểu được Phó Kình Hiên đã nói trúng rồi.

Chẳng trách vừa rồi cô cũng thắc mắc vì sao khi Phó Kình Hiên xuất hiện, Diệp Chí lại không bắt anh luôn. Cũng không hiểu sao Phó Kình Hiên gan lớn như thế, chỉ có một mình cũng dám trực tiếp đứng ra.
 
Chương 1168


Chương 1168

Thì ra nguyên nhân là như vậy.

“Thế nên hiện tại có thể trả Bạch Dương cho tôi rồi chứ?” Phó Kình Hiên nhấc chân đi về phía trước: “Ý của tôi vẫn như trước kia, trả người lại cho tôi, các anh rời đi, tôi có thể tạm tha các anh một đường sống, các anh muốn giết ai thì cứ việc đi giết, tôi sẽ không ngăn cản. Mà sau đó sự trả thù của tôi cũng sẽ không quá mức tàn nhẫn, ít nhất là không cần mạng của các anh.”

“Đừng tới đây!” Thấy Phó Kình Hiên tới gần, Diệp Chí đột nhiên hét lớn một tiếng.

Phó Kình Hiên hơi khựng chân lại, sau đó khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy anh không nghe, Diệp Chí nghiến răng nghiến lợi, gương mặt vốn tuấn tú quyến rũ, lúc này lại vặn vẹo như ác quỷ.

Cấp dưới của anh ta không nhịn được lên tiếng: “Cậu Tư, làm sao bây giờ, trả người cho anh ta à?”

“Nếu như thật sự không được thì chúng ta cứ bắt anh ta lại đi, chỉ cần chú ý không để anh ta bị thương, chờ trực thăng của chúng ta tới lại thả anh ta, được không?”

Ánh mắt Diệp Chí nhoang nhoáng, nắm tay siết thật chặt, vẻ mặt cũng hơi chần chừ, như đang đắn đo lời của cấp dưới vậy.

Nhưng đúng lúc này, giọng Lương Triết bất chợt vang lên, rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa sát ý vô tận: “Diệp Chí, anh khiến †ôi tìm vất vả thật đấy.”

Mặt Phó Kình Hiên tái mét, quay phắt đầu nhìn về phía Lương Triết, trong lòng thầm mắng: Đồ ngu này!

Sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc này mà đến.

Vừa rồi anh nhìn thấy rõ ràng, Diệp Chí đã bị lời của anh thuyết phục phần nào, đang đắn đo thả người rồi.

Nhưng giờ Lương Triết xuất hiện, còn dẫn nhiều người như vậy, Diệp Chí biết mình không chạy được thì kết quả sẽ chỉ là chó cùng rứt giậu, mang tính mạng Bạch Dương ra uy hiếp bọn họ.

Quả nhiên, Diệp Chí vốn đã quyết định trả Bạch Dương lại cho Phó Kình Hiên, tạm thời rời khỏi nơi này trước. Dù sao Phó Kình Hiên cũng chỉ có một mình, không ngăn được nhiều người như vậy, anh ta có thể dùng biện pháp khác diệt trừ Diệp Hàn 7⁄11 Triết.

Sau khi giế t chết Diệp Hàn Triết rồi, Phó Kình Hiên muốn trả thù anh ta, chỉ cần anh †a giữ được mạng thì dù tàn phế cũng có thể Đông Sơn tái khởi. Nói không chừng sau này vượt qua Phó Kình Hiên còn có thể gi ết chết Phó Kình Hiên.

Nhưng lúc này Lương Triết đã đuổi tới nơi, còn dẫn theo nhiều người như vậy, ước chừng gấp hai số người của anh ta. Mà †rực thăng còn chưa tới, cho dù anh ta thả Bạch Dương ra, Lương Triết cũng sẽ không thả anh ta, đã vậy thì anh ta cần gì thả Bạch Dương nữa?

Nghĩ vậy, Diệp Chí bất chợt bước sang bên cạnh, dùng một tay giật Bạch Dương giữa hai người đàn ông kia về phía mình, xốc áo khoác che đầu Bạch Dương lên, vừa ra sức bóp cổ cô vừa kéo theo cô lùi lại.

Cách đó không xa phía sau là một sườn dốc nguy hiểm.

Con dốc dài chừng mấy chục mét, cuối con dốc là vách núi sâu không thấy đáy.

Bởi vì hành động của Diệp Chí quá mức bất ngờ, tất cả mọi người có mặt đều hơi sửng sốt rồi mới phản ứng kịp.

Thấy Diệp Chí bóp cổ Bạch Dương đứng bên cạnh sườn dốc, Phó Kình Hiên căng thẳng: “Diệp Chí, buông cô ấy raI”

Trong lòng anh bị Lương Triết chọc tức chết rồi.

Chỉ cần Lương Triết đến muộn thêm một bước thôi, chờ Diệp Chí thả người rồi hãng xuất hiện thì tình huống trước mắt sao có thể thành ra thế này.
 
Chương 1169-1170


Chương 1169

Lương Triết không biết Phó Kình Hiên suy nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể đoán ra sự xuất hiện của mình gây nên hành vi của Diệp Chí, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Diệp Chí!

Nghe chưa vậy? Buông chị tôi ra.”

“Buông cô ta?” Diệp Chí nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Dương, cười âm trầm: “Thả cô ta rồi để bị các người bắt à?

Hừ, tôi nói cho các người biết, không dễ thế đâu. Nếu không phải hôm nay xui xẻo, dọc đường tắc nghẽn, cậu cho rằng tôi sẽ bị các người ép không có đường quay đầu như bây giờ sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Các đốt ngón tay Phó Kình Hiên bị anh siết đến trắng bệch.

“Điều tôi muốn đơn giản lắm. Muốn cậu ta chết!” Diệp Chí nhìn thẳng vào Lương Triết: “Tổng giám đốc Phó, vừa rồi anh cũng nói không để ý tôi giết Diệp Hàn Triết cơ mà.

Thế thì chỉ cần Diệp Hàn Triết chết, hai ta có thể quay lại tình huống trước khi Diệp Hàn Triết xuất hiện, tôi thả vợ cũ của anh, anh thả tôi đi. Đương nhiên, sau đó anh trả †hù thế nào tôi đều xin nhận.”

Dù sao… chỉ cần không chết là được.

Chỉ cần không chết, anh ta còn có khả năng chuyển mình, chỉ cần có thể lên làm gia chủ nhà họ Diệp, thành người trên người, tát thẳng vào mặt đám người nói anh ta là con riêng không thể lộ ra ngoài thì dù bảo anh ta tàn phế, anh ta cũng sẵn lòng.

“Vậy nghĩa là anh muốn tôi giết cậu ta?”

Phó Kình Hiên nheo mắt, liếc nhìn Lương KG 436: GIẾT CẬU TA Triết.

Lương Triết không nói năng gì, cứ như kẻ bị người khác phán quyết sống chết không phải mình vậy, cúi đầu cụp mắt, không cho người ta nhìn ra vui giận.

“Đúng vậy. Diệp Chí gật đầu.

Ý của anh ta chính là như vậy.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lẽo, lãnh đạm nhìn Lương Triết: “Nghe thấy chưa? Anh ta muốn tôi giết cậu.”

Lương Triết ngước lên đối mặt với anh: “Anh muốn giết không?”

Phó Kình Hiên híp mắt lại: “Nếu làm vậy có thể khiến anh ta thả Bạch Dương ra, cũng không phải tôi không thể”

“Ưm ưm ưml”

Anh dám!

Bạch Dương trợn tròn mắt, tức giận trừng Phó Kình Hiên.

Anh lại muốn giết Tiểu Triết thật ư?

Nếu thực sự làm như vậy, kể cả Diệp Chí thả cô, cô cũng tuyệt đối không sống tiếp nữa.

Cô còn mặt mũi nào mà sống tiếp chứ?

Dù gì mạng của cô cũng là đổi lấy từ mạng của Tiểu Triết.

Cho nên cô tuyệt đối không cho phép Phó Kình Hiên ra tay với Tiểu Triết, cô thà để Diệp Chí bắt mình đi cũng không muốn để Tiểu Triết chết.

Đương nhiên Phó Kình Hiên nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Bạch Dương, ánh mắt anh thoáng động, trong lòng lại là một mảng trầm lặng.

Chương 1170

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1171-1172


Chương 1171

Cô không cần cậu ta dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của cô.

Nếu mạng đổi mạng như vậy, cô không thể chấp nhận nổi.

Lương Triết biết suy nghĩ của Bạch Dương, mỉm cười với cô: “Chị, chị có thể nhìn thấy em, vậy chứng tỏ mắt chị đã hồi phục rồi đúng không. Tốt quá, nhưng mà chị yên tâm, em có chừng mực mà.”

Nói xong, cậu ta lại nhìn về Diệp Chí: “Anh thả chị ấy ra, tôi sẽ tự sát ngay”

Nụ cười của Diệp Chí bỗng trầm xuống: “Thả ra? Đùa cái gì vậy, nhỡ tôi thả rồi, cậu không tự sát thì sao? Cho nên cậu phải tự sát trước, đợi cậu chết rồi thì tôi mới thả người.”

“Vậy có phải tôi cũng có thể nghi ngờ rằng sau khi tôi chết, anh sẽ không thả người không?” Lương Triết lạnh lùng nói.

Diệp Chí coi thường hừ một tiếng: “Có tổng giám đốc Phó ở đây, tôi nào dám không thả? Có đúng không tổng giám đốc Phó?”

Anh ta đánh mắt nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím môi: “Nói thật là tôi cũng không tin anh, cho nên cách tốt nhất bây giờ là đứng giữa, anh đưa Bạch Dương…

Lời mới nói được một nửa, trên đầu bỗng truyền tới tiếng cánh quạt.

Phó Kình Hiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn.

Những người khác cũng ngẩng lên, nhìn thấy trên đầu họ có một chiếc trực thăng đang bay tới.

Thuộc hạ của Diệp Chí lập tức nhận ra máy bay trực thăng này, kích động cười lớn: “Cậu Tư, tốt quá rồi, là trực thăng của chúng ta.”

“Cuối cùng cũng tới.’ Diệp Chí nhìn chằm chằm vào trực thăng, đáy lòng đang căng thẳng cũng được thả lỏng.

Tuy Phó Kình Hiên đã nói chỉ cần thả Bạch Dương thì có thể tạm thời thả họ đi trước.

Nhưng kể cả cuối cùng Phó Kình Hiên thả họ đi thật mà trực thăng chưa tới, họ cũng chỉ có thể chạy, một khi chạy sâu vào núi, dù trực thăng có tới thì bọn họ cũng không thể lên được, vì trực thăng không thể hạ cánh trong núi.

Tới lúc ấy, Phó Kình Hiên sẽ sai người bao vây cả ngọn núi, tìm kiếm khắp nơi, bọn họ vẫn sẽ bị bắt lại.

May mà bây giờ cuối cùng trực thăng cũng tới, anh ta yên tâm rồi, lát nữa rời đi sẽ trực tiếp rời khỏi Hải Thành.

Trực thăng của Diệp Chí dừng trên đầu mọi người, cửa được mở ra, một chiếc thang dây hạ xuống Diệp Chí nhìn mấy người Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, tôi có thể để thuộc hạ của tôi lên máy bay trước được không?

Dù sao anh cũng nói rồi, chỉ cần trả Bạch Dương về cho anh là anh sẽ thả chúng tôi đi, lát nữa Diệp Hàn Triết tự sát, tôi sẽ trả Bạch Dương cho anh, chúng tôi lập tức rời đi, có được không?”

“Được thôi, nhưng mà!” Phó Kình Hiên chỉ vào anh ta: “Bây giờ anh không được lên máy bay, nếu anh lên máy bay rồi để lại một thuộc hạ bắt giữ Bạch Dương, vậy cam kết giữa hai ta xem như mất hiệu lực, tôi sẽ lập tức liên hệ với không quân của Hải Thành, chặn trực thăng của các anh lại, đánh cho anh hạ cánh xuống.” Nét mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng.

Nét mặt của Diệp Chí thay đổi liên hồi, cuối cùng nặn ra một nụ cười rất khó coi: “Được, tôi sẽ ở lại đây.”

Chương 1172

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 1173


Chương 1173

Đừng để ý tới họ nữa, mau thả người rồi nắm lấy thang dây đi! Chúng ta nên đi thôi, còn không đi thì chúng ta thực sự không thoát nổi đâu. Muốn gi ết chết Diệp Hàn Triết, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, bây giờ rời khỏi nơi này mới là quan trọng, cậu Tư!”

Sao Diệp Chí lại không hiểu chứ? Nhưng cứ đi như vậy, anh ta thực sự không cam lòng, bởi vì lần tới muốn gi ết chết Diệp Hàn Triết sẽ rất khó.

Nhưng nếu không đi sẽ bị đám người của Phó Kình Hiên bắt lại, nhỡ Phó Kình Hiên giao anh ta cho Diệp Hàn Triết, e rằng Diệp Hàn Triết sẽ gi ết chết anh ta.

Cho nên bây giờ nên chọn con đường nào đã rất rõ ràng rồi, đó chính là chạy.

Dẫu rằng cuối cùng cũng bị Phó Kình Hiên báo thù nhưng anh ta không gi ết chết Bạch Dương thì Phó Kình Hiên sẽ không giết anh ta, chỉ cần anh ta không chết, cũng tức là vẫn còn cơ hội.

Nghĩ tới đây, Diệp Chí cắn răng, cuối cùng hít sâu một hơi, đẩy Bạch Dương qua bên cạnh, sau đó nhảy lên, nắm lấy thang dây.

Nhưng Diệp Chí không ngờ rằng anh ta đẩy Bạch Dương hơi mạnh, Bạch Dương ngã xuống đất rồi lăn một vòng.

Một vòng này làm cho Bạch Dương rơi thẳng xuống dốc đứng.

“Bạch Dương!” Phó Kình Hiên tái mặt.

Lương Triết cũng trợn mắt: “Chị!”

Hai người vội vàng chạy qua đó, lúc ra tới nơi, hai người nhìn thấy Bạch Dương đang lăn xuống vách núi, trái tim lập tức nặng tru.

“Chị!” Lương Triết duỗi tay ra như muốn giữ Bạch Dương lại.

Nhưng Bạch Dương đang ở trên sườn dốc, lăn xa mấy chục mét, anh ta lại đang đứng trên vách cao, làm sao có thể giữ cô lại được.

Ngay khi Lương Triết đang không biết phải làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn Bạch Dương rơi xuống vách núi thì cậu ta bỗng cảm nhận được bên tai có tiếng gió, sau đó là một bóng người nhảy xuống.

Đó là… Phó Kình Hiên!

Vậy mà Phó Kình Hiên lại nhảy xuống rồi!

Lương Triết không thể tin nổi há hốc miệng, nhìn thấy sau khi Phó Kình Hiên nhảy xuống cũng lăn một đoạn sau đó duỗi tay nắm được tay của Bạch Dương, kéo Bạch Dương vào trong lòng.

“Đừng sợ!” Trong ánh nhìn kinh sợ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cười với cô, nói một câu như vậy.

Sau đó Lương Triết kinh hãi nhìn hai người cùng rơi xuống vách núi.

Bỗng chốc chân của Lương Triết mềm nhữn, quỳ xuống bên vách núi, hai mắt ngờ nghệch nhìn theo sườn núi đã chẳng còn ai, môi run run không nói nên lời.

Bạch Dương… rơi xuống vách núi!

Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống rồi, vì Bạch Dương, đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, cứ thế lao xuống.

Mà cậu ta…

Lại chỉ có thể đứng đây, chẳng hề có chút dũng cảm nào nhảy xuống dưới đó.

Lúc này, Lương Triết không thể phủ nhận rằng Phó Kình Hiên không yêu Bạch Dương.

Ngược lại là Phó Kình Hiên thực sự rất yêu Bạch Dương, nếu không cũng không thể không hề do dự mà nhảy xuống vách núi, đuổi theo Bạch Dương như vậy được.
 
Chương 1174


Chương 1174

Còn cậu ta luôn miệng nói yêu Bạch Dương nhưng hoàn toàn không làm được điều này, thậm chí còn bước không nổi một bước này, ngay cả việc tự sát lúc nấy mà cậu ta cũng không làm được.

Bởi vì nếu cậu ta thực sự bằng lòng tự sát để cứu Bạch Dương, cậu ta sẽ không lần lữa mãi như thế, mà ngay từ lúc bắt đầu, khi Diệp Chí bắt cậu ta chết, chỉ cần cậu †a chết thì có thể thả Bạch Dương, cậu ta sẽ ra tay với bản thân ngay lập tức, nhưng cậu ta không làm, ngược lại còn đứng đó thương lượng với Phó Kình Hiên rất lâu, việc này cũng đủ để chứng minh rằng cậu †a chẳng thể vì Bạch Dương mà chết được.

Cho nên cậu ta thua rồi, lại thua Phó Kình Hiên một lần nữa rồi.

Bàn về tình cảm đối với Bạch Dương, cậu †a thực sự không thể bì nổi với sự thâm tình mà Phó Kình Hiên dành cho Bạch Dương.

Trên thang dây, Diệp Chí cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả người ngơ ra.

Anh ta không thể ngờ được mình chỉ đẩy Bạch Dương ra thôi, sao Bạch Dương có thể rơi xuống dốc rồi rơi xuống vách núi được?

Rõ ràng anh ta không muốn làm như vậy, dù sao thì anh ta cũng không dám giết Bạch Dương, nếu không Phó Kình Hiên sẽ g iết chết anh ta thật mất.

Vậy mà không ngờ cuối cùng chuyện lại phát triển thành ra như vậy, Bạch Dương ngã xuống vách núi, Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống theo, vách núi cao như vậy, chắc chắn hai người họ không sống nổi.

Mà ở đây lại có nhiều người nhìn thấy anh †a làm Bạch Dương ngã xuống, Phó Kình Hiên vì vậy mới nhảy xuống theo, cho nên chắc chắn nhà họ Phó sẽ đổ hết tội lỗi lên người anh ta, nhà họ Phó nhất định sẽ gi ết chết anh ta.

Chạy!

Chạy maul Rời khỏi Hải Thành, rời khỏi thủ đô, rời khỏi đất nước này, không thể bị người nhà họ Phó bắt được, nếu không chỉ còn một con đường chết.

“Chạy, chạy mau!” Nghĩ tới đây, Diệp Chí ngẩng đầu, hét lớn với trực thăng.

Người trên trực thăng cũng nghe thấy, phi công lập tức cho trực thăng bay lên, sau đó quay đầu, chạy về phía trước.

Nhưng máy bay của Diệp Chí vừa bay đi thì phía sau đã có hai chiếc trực thăng đuổi tới.

Chiếc thứ ba không đuổi theo mà từ từ hạ xuống một chỗ khá bình phẳng ở bên cạnh Lương Triết.

Cửa trực thăng mở ra, trợ lý Trương nhảy xuống, đi thẳng tới chỗ mấy người vệ sĩ, nói với họ: “Tổng giám đốc Phó và cô Bạch sao rồi?”

Theo lý mà nói, nhiều người như vậy, cô Bạch phải được cứu rồi chứ.

Cho dù không cứu được thì tổng giám đốc Phó cũng phải ở đây chứ.

Sao lại không thấy tổng giám đốc Phó đâu cả?

Đội trưởng vệ sĩ cúi đầu, không dám đối mặt với trợ lý Trương, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Phó… Tổng giám đốc Phó anh ấy… anh ấy nhảy xuống vực rồi.”

“Cậu nói cái gì?” Trợ lý Trương ngơ ra, sau đó mặt lập tức biến sắc, nắm lấy cổ áo của vệ sĩ mà hét lớn: “Cậu nói tổng giám đốc Phó nhảy xuống vực rồi?”

“Đúng vậy.” Đội trưởng vệ sĩ gật đầu: ‘Diệp Chí đẩy cô Bạch xuống vách núi, tổng giám đốc Phó cũng nhảy theo rồi.”

“Shh…’ Trợ lý Trương hít vào ngược một hơi, ngay giây sau, anh ta tức giận chất vấn: “Thế sao cậu không ngăn lại? Cậu là vệ sĩ của tổng giám đốc Phó mà sao không ngăn tổng giám đốc Phó lại, cứ trân trân nhìn tổng giám đốc Phó nhảy xuống vực ngay trước mắt cậu như vậy sao?”
 
Chương 1175


Chương 1175

“Tôi… Tôi không ngăn kịp.” Vệ sĩ cũng biết bản thân không bảo vệ được tổng giám đốc, tự biết mình thất trách, hai tay siết chặt lại, đỏ mắt nói: “Chuyện lúc đó thực sự xảy ra quá nhanh, chúng tôi đều không kịp phản ứng, đợi tới khi nhận ra thì tất cả đều đã không kịp nữa rồi.”

“Giỏi, các người giỏi lắm!” Trợ lý Trương đẩy đội trưởng đội bảo vệ ra, tức giận đi đi lại lại.

Một lúc sau, anh ta nhìn thấy đám bảo vệ người nào người nấy cúi rạp đầu thì lại quát ầm lên: “Còn ngơ ra đó làm gì? Không mau nghĩ cách xuống núi tìm người đi.”

“Vâng vâng vâng.” Vệ sĩ nghe lời nhắc nhở của trợ lý Trương thì vội gật đầu, sau đó nhanh chóng tản ra, bắt đầu khảo sát địa hình, tìm kiếm con đường đi xuống vách đá ở dưới chân núi.

Trợ lý Trương cũng không nhàn rỗi, hai mắt đỏ ngầu lấy điện thoại ra, gọi điện cho đội cứu hộ.

Dù thế nào thì anh ta cũng phải tìm thấy tổng giám đốc Phó cho bằng được. Sống phải thấy người, chết… cũng phải thấy xác!

Mà lúc này, Phó Kình Hiên mà Trợ lý Trương lo lắng đang bám một tay vào vách đá.

Một tay anh ôm chặt Bạch Dương, tay kia năm chặt lấy một thân cây còn bé hơn cổ tay.

Trong lúc ôm Bạch Dương rơi xuống núi, anh phát hiện trên vách đá có một cái cây nhỏ nhô ra nên đã vô thức đưa tay nắm lấy thân cây, cho nên anh và Bạch Dương mới có thể dừng lại ngay giữa không trung.

Nhưng cái cây này không to lắm, chịu sức nặng của một mình anh là đã rất miễn cưỡng rồi chứ huống chỉ là chịu tải trọng của cả hai người.

Hiện tại thân cây đã bị bẻ cong xuống đến ba mươi độ, nếu còn tiếp tục cong xuống nữa, chắc hẳn không quá vài phút sẽ bị gấy.

Đến lúc đó, anh và Bạch Dương đều sẽ rơi xuống.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy dưới chân mình, rồi lại nhìn phần thân cây run run trên đỉnh đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn người phụ nữ †rong ngực. Khuôn mặt trắng như tuyết kia đang sợ hãi, anh dùng chất giọng ôn hòa 3⁄11 để nói với cô: “Xin lỗi Bạch Dương, vốn dĩ tôi tới để cứu em, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không cứu được em.”

Bạch Dương liên tục lắc đầu.

Không, anh đã cứu cô rồi.

Đầu tiên, khi cô bị bắt cóc, đó vốn không phải việc của anh nhưng anh vẫn đến cứu cô, điều này đã khiến cô rất bất ngờ, trong lòng cũng rất cảm động.

Sau đấy, kế hoạch của Diệp Chí rất hoàn hảo, bắt cóc cô, lợi dụng cô để dụ Tiểu Triết tới rồi giết Tiểu Triết. Toàn bộ kế hoạch đều không có thêm thế lực nào khác, cho nên khi Phó Kình Hiên xuất hiện, đây chính là việc ngoài ý muốn.

Cũng chính vì sự xuất hiện của Phó Kình Hiên nên kế hoạch của Diệp Chí mới gặp trục trặc, cuối cùng dẫn đến thất bại, vậy nên Tiểu Triết và cô mới còn sống.

Phó Kình Hiên không chỉ cứu mỗi cô mà còn cứu cả Tiểu Triết.

Vì vậy anh vốn không cần xin lỗi, người nên nói xin lỗi và cảm ơn là cô và Tiểu Triết mới phải.

Đương nhiên, điều khiến cô rung động chính là khoảnh khắc Phó Kình Hiên nhảy xuống vách núi vì cô.

Lúc đó, cô hoàn toàn sửng sốt, cảm giác sợ hãi khi rơi xuống dốc núi đã tan biến đi rất nhiều, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình ảnh lúc anh nhảy xuống theo mình.
 
Chương 1176


Chương 1176

Cô không rõ vì sao anh lại làm như vậy, chẳng lẽ anh không sợ chết hay sao?

Chẳng lẽ anh không biết hành động này của mình nguy hiểm đến mức nào hay sao?

Không, anh biết rất rõ.

Bởi vì từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn thấy sự sợ hãi và hối hận từ vẻ mặt cũng như ánh mắt của anh, thứ cô có thể trông thấy chỉ có vẻ quyết tâm và kiên định!

Hiện giờ cũng vậy.

Có rất nhiều người lúc ban đầu có thể can đảm làm chuyện gì đó, nguyên nhân chủ yếu là vì đầu óc lúc đó đang nóng lên, cơ thể phản ứng theo bản năng, nhưng rồi sau đó sẽ hối hận.

Mà Phó Kình Hiên thì không, anh thật sự không hối hận khi nhảy xuống vách núi cùng cô.

Lập tức, chóp mũi Bạch Dương hơi cay cay, tâm trạng phức tạp không nói nên thành lời, vành mắt cô đỏ lên: “Ư ư ư…

Anh không nên làm như vậy.

Cô muốn nói với anh lời này.

Nhưng Phó Kình Hiên không thể hiểu được, chỉ có thể nhìn cô và bất lực nói: “Tôi không biết em đang nói gì, tôi cũng rất muốn tháo băng dính trên miệng ra giúp em nhưng hiện giờ cả hai tay tôi đều không làm được.”

Bạch Dương gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Một tay anh ôm cô, tay kia đang nắm lấy thân cây.

Tuy không nhìn ra điều gì từ trên mặt anh nhưng cô biết chắc chắn hiện tại anh rất khó chịu, nhất là cánh tay đang nắm thân cây kia, chắc chắn rất đau.

Dù sao thì cánh tay kia còn phải chịu tải trọng của cả hai người.

Hơn nữa, cô có thể trông thấy cổ tay ở cánh tay đó đã đỏ bừng, bàn tay đang nắm lấy thân cây cũng trắng bệch. Đó là bởi vì cổ tay bị kéo với lực mạnh, khiến máu ứ đọng quá nhiều mà đỏ lên, còn bàn tay lại bởi vì lực tác động quá lớn nên máu không thể lưu thông đến được nên mới tái đi.

Bàn tay và cánh tay anh đang run rẩy, đó là biểu hiện cho thấy anh sắp đến cực hạn, sắp không bám vào thân cây được nữa.

Có lẽ cuối cùng không cần đợi đến khi thân cây gấy, tay của anh sẽ chịu không được nữa mà buông ra trước.

Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ tiếp tục rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.

Nghĩ vậy, Bạch Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông này chăm chú, hy vọng anh sẽ buông cô ra.

Chỉ khi buông cô ra thì anh sẽ không phải chịu sức nặng của cả hai người nữa, anh có thể nắm lấy thân cây bằng cả hai tay.

Quan trọng nhất là nếu không có cô, sức chịu đựng của thân cây này sẽ cao hơn, sẽ không gãy nhanh đến vậy.

Nói không chừng có thể đợi đến lúc người của anh dùng trực thăng đến tìm, như vậy thì anh có thể sống sót rồi.

Cô cũng mong anh sống sót.

Dù sao người bị Diệp Chí bắt cóc là cô, người Diệp Chí muốn giết là Tiểu Triết, anh vì cứu cô nên mới bị cuốn vào.

Vì vậy, Phó Kình Hiên không nên chết!

 
 
Chương 1177


Chương 1177

Có lẽ là do ánh mắt của Bạch Dương thể hiện quá rõ ràng nên Phó Kình Hiên hiểu ngay, vẻ dịu dàng trong mắt anh biến mất, thay vào đó bằng sự bất mãn và kiên định: “Tôi sẽ không buông em ra đâu.”

Bạch Dương trừng lớn mắt: ‘Ư ư ư…”

Anh điên rồi, anh không buông tôi ra thì anh cũng sẽ chết!

Phó Kình Hiên lại nở nụ cười: “Tôi biết, có thể chết cùng em cũng là một chuyện tốt.”

Điên rồi, thật sự điên rồi!

Bạch Dương tức đến đỏ mặt.

ĐƯỢC EM Đúng lúc này, trên đầu truyền đến tiếng gãy răng rắc.

Cả người cô cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Trông thấy thân cây mà Phó Kình Hiên đang năm lấy đã gãy hơn phân nửa, chỉ còn dính lại vài cm.

Mà vài cm kia cùng lắm cũng chỉ kéo dài được thêm mười mấy giây. Thôi.

“A…” Bỗng dưng Phó Kình Hiên rên lên một tiếng đau đớn.

Bạch Dương vội vàng nhìn anh, thấy khuôn mặt tái nhợt cùng với lớp mồ hôi lạnh trên trán anh, cô lập tức luống cuống: “Ư ư ư…

Anh làm sao vậy?

Phó Kình Hiên cố nhướng mắt nhìn cô, gắng nở một nụ cười yếu ớt: “Tôi…”

Anh còn chưa nói xong thì trên đầu lại vang lên tiếng rắc rắc.

Lần này, thân cây hoàn toàn gãy đứt.

Mà tay Phó Kình Hiên đã buông ra vào lúc thân cây bị gãy, sau đó cả cánh tay buông thõng về sau một cách bất thường.

Bạch Dương không nhìn thấy bởi vì lúc này cô và Phó Kình Hiên đã rơi xuống vách núi.

Ngay lúc vừa rơi xuống, Phó Kình Hiên đã ôm đầu cô ấn sát vào ngực mình, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ, đừng nhìn.”

Bạch Dương không nói gì, cũng không nói được gì.

Cô cứ nhắm mắt lại như thế, ngoan ngoãn †ựa vào trong ngực anh, lắng nghe tiếng †im đập dồn dập của anh. Không hiểu sao, vốn dĩ ban đầu đã rất sợ hãi nhưng lúc này cô lại cảm thấy yên lòng đến lạ thường.

Đúng vậy, là yên lòng.

Không ai không sợ chết, đương nhiên cô cũng sợ.

Cho nên vào lúc thân cây gãy, cô cười khổ trong lòng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng mà chết kiểu này sẽ rất xấu, nói không chừng thi thể còn chả được nguyên vẹn.

Nhất là trong quá trình bị rơi xuống, bên †ai nghe được tiếng gió vù vù, tim cô đã sợ đến mức như muốn bay ra ngoài.

Nhưng hiện tại, cô lại không thấy sợ nữa.

Có lẽ là nhờ lời nói của Phó Kình Hiên, hoặc cũng có lẽ là vì có người chết chung.

Tóm lại, cũng tốt lắm.

Chẳng qua là… rất xin lỗi Phó Kình Hiên.
 
Chương 1178


Chương 1178

Anh vốn không phải chết, tuy đây là lựa chọn của chính anh nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy áy náy, cho rằng do mình liên lụy đến anh.

Nhưng kiếp này đã không còn cách nào trả ơn anh được nữa…

“Ưựt Rất xin lỗi anh!

Trong thâm tâm, Bạch Dương thầm nói câu này với Phó Kình Hiên.

Quá trình rơi xuống rất nhanh, chỉ qua vài giây ngắn ngủi đã rơi xuống tới đáy, nhưng đối với Bạch Dương như thể qua cả một thế kỷ.

Ngay khi Bạch Dương hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón khoảnh khắc thịt nát xương tan.

Không ngờ cô và Phó Kình Hiên lại không rơi xuống mặt đất cứng mà rơi vào trong một hồ nước sâu không thấy đáy.

Một tiếng ầm vang lên.

Hai người rớt mạnh xuống hồ, nước bắn †ung tóe cao đến hai mét.

Bạch Dương lập tức mở to mắt, nước hồ lạnh như băng không ngừng xuyên vào mắt, tai và mũi khiến cô cực kỳ khó chịu.

Nhưng vào lúc này, nhiều hơn cả vẫn là sự phấn khích và vui mừng.

Cô xé miếng băng dính ra khỏi miệng, mỉm Cười.

Bởi vì cô không chết, cô còn sống!

Ban đầu nghĩ rơi xuống vách núi chỉ có con đường chết thôi, nhưng nào ngờ đâu dưới vách núi lại có một cái hồ.

Đây chẳng phải là trong cơn tuyệt vọng gặp được tàu Noah hay sao?

Không ngờ, cô lại có cơ hội gặp gỡ cả điều kỳ diệu và hy vọng có một không hai này.

Bạch Dương vui vẻ đến mức sắp khóc, vừa định dùng miệng cắn dây thừng trói trên tay thì sực nhớ ra điều gì đó, sự phấn khích và mừng rỡ bỗng khựng lại.

Phó Kình Hiên đâu?

Bạch Dương biến sắc.

Vừa rồi khi cô và Phó Kình Hiên rơi vào trong hồ, Phó Kình Hiên đã buông lỏng bàn †ay đang ôm lấy cô.

Bây giờ có lẽ vẫn ở gần đây.

Nghĩ thế, Bạch Dương nhìn trái nhìn phải một chút nhưng cũng không thấy Phó Kình Hiên.

Điều này khiến trán cô không khỏi nhíu lại.

Kỳ lạ, sao lại không có ai?

Chẳng lẽ đã bơi vào bờ rồi?

Điều này không thể nào.

Nghĩ đến đó, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, Phó Kình Hiên có thể lên bờ trước cũng tốt.

Cô cũng phải tự nghĩ cách cứu mình.

Bạch Dương cúi đầu, dùng răng cắn dây thừng, bắt đầu mở trói cho mình.

Cả quá trình này cực kỳ khó chịu đối với Bạch Dương, bởi vì thời gian nín thở trong nước của con người là có giới hạn, một người được huấn luyện bơi lội chuyên nghiệp cũng chỉ nín thở được khoảng hai phút.
 
Chương 1179


Chương 1179

Cho nên cô nhất định phải cởi bỏ dây thừng trong vòng hai phút, bơi lên mặt nước để hít thở, chứ nếu không có gì bất ngờ thì cô sẽ chết đuối.

Cũng may người của Diệp Chí trói cô cũng không quá chặt, Bạch Dương vừa kéo mạnh nút thắt vừa phải chú ý không để mình bị ngạt.

Cũng may, cuối cùng cô cũng mở được dây trói trên cổ tay.

Không chậm trễ, Bạch Dương ngay lập tức mở dây trói chân.

Tay đã được giải phóng nên mở trói chân chỉ mất khoảng mười giây.

Cô hẳn phải cảm ơn người của Diệp Chí đã không trói cô bằng dây thừng, nếu không dây thừng gặp nước sẽ nở ra và càng lúc càng siết chặt, căn bản sẽ không cởi bỏ được chỉ trong hai phút.

Tay chân được tự do, Bạch Dương vô cùng mừng rð, lập tức vung tay vung chân bơi lên trên.

Vài giây sau, cô trồi lên khỏi mặt nước rồi thở hắt ra: “Hưm…”

Cuối cùng thì cô cũng sống lại rồi!

Bạch Dương vui vẻ rơi lệ, sau đó hướng vào bờ gọi: “Phó Kình Hiên, anh ở đâu?”

Trên bờ không có ai phản hồi.

Nụ cười của Bạch Dương thu lại, cơ thể chuyển động trong nước, bơi một vòng quanh bờ cũng không thấy Phó Kình Hiên đâu.

Bỗng chốc, trong đầu cô chợt dâng lên một dự cảm không tốt.

Phó Kình Hiên không ở trên bờ, có khi nào anh chưa lên bờ không?

Nếu thật sự chưa lên bờ, vậy Phó Kình Hiên bây giờ…

Đồng tử Bạch Dương co rụt lại, không dám nghĩ tiếp, cô hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống nước, bơi sâu xuống phía dưới.

Trước đó khi cô ở trong nước chỉ nhìn xung quanh chứ không quan sát phía dưới, lúc này cô mới tìm kiếm phía dưới, quả nhiên đã thấy được Phó Kình Hiên.

Lúc này Phó Kình Hiên đang nhắm mắt, cơ thể đang lửng lơ ở đáy hồ, tựa như đã chết.

Thấy thế, đồng tử Bạch Dương co rụt lại, trái tìm co thắt, cô vô thức hé miệng: “Phó ực…

Ừng ực.

Sau một tiếng sặc nước, Bạch Dương vội khép miệng lại, điều chỉnh nhịp thở rồi nhanh chóng bơi đến bên cạnh Phó Kình Hiên, ôm lấy cánh tay anh kéo lên.

Có lẽ lúc Phó Kình Hiên buông cô ra thì đã bất tỉnh và chìm xuống đáy hồ.

Đã mấy phút trôi qua, cô hoàn toàn không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với anh lúc này.

Nghĩ đến cảnh Phó Kình Hiên có thể chết đuối, trong lòng Bạch Dương bỗng căng thẳng vô cùng, mang theo anh bơi nhanh lên trên mặt nước.

Nhanh lên một chút nữa, nhanh lên.

Bạch Dương, mày có thể làm được, mày nhất định có thể làm được!

Bạch Dương tự khích lệ trong lòng mình.

Mang theo một người khi bơi, lại là một người mất ý thức, độ khó còn hơn cả cấp bậc địa ngục.
 
Chương 1180


Chương 1180

Cô cảm thấy mình sắp kiệt sức, sắp không ổn rồi, nhưng cô vẫn không thể từ bỏ Phó Kình Hiên được. Ngay cả khi cảm thấy hai chân sắp co rút, cô vẫn cắn răng kiên trì bơi vào bờ.

Bất kể như thế nào, cô cũng phải mang được Phó Kình Hiên lên bờ.

Bởi vì khi ở trên vách đá, Phó Kình Hiên đã không vứt bỏ cô.

“Phó Kình Hiên, kiên trì thêm chút nữa là đến bờ rồi, tôi tin anh còn sống. Anh vẫn chưa chết, miễn là anh không chết, tôi nhất định có thể cứu anh về, phải kiên trì lên!”

Bạch Dương nhìn thấy bờ cách đó không xa, vừa th ở dốc vừa nói, tiếp tục bơi về phía trước.

Cuối cùng cũng tới bờ.

Bạch Dương ôm nách Phó Kình Hiên, kéo anh lên trên bờ, sau đó nhanh chóng quỳ xổm bên cạnh kiểm tra tình hình của Phó Kình Hiên.

Cảm thấy Phó Kình Hiên không còn thở, tim cũng không còn đập, trái tim Bạch Dương cũng như ngừng đập theo.

Phó Kình Hiên… không còn dấu hiệu sự sống?

Anh… chết thật rồi sao?

Không, sẽ không đâu, không thể nào như thế được!

Bạch Dương không muốn tin vào sự thật này, cô đan hai tay lại với nhau và đặt trên ngực Phó Kình Hiên, bắt đầu sơ cứu nén tim cho anh.

Sau vài lần ấn, cô áp tai vào bên ngực anh để lắng nghe tim có đập hay chưa.

Sau khi không nghe thấy, cô lại tim tục ấn.

Ấn vài lần, cô bóp mũi và mở cằm anh, thực hiện hô hấp nhân tạo cho anh.

Hô hấp nhân tạo rồi ép tim, luân phiên nhau.

Qua hai phút, Phó Kình Hiên vẫn không hề có phản ứng gì.

Cuối cùng Bạch Dương đã không nhịn được nữa, cắn chặt môi dưới mà khóc, không ngăn được giọng nói nghẹn ngào: “Phó Kình Hiên, anh mau sống lại cho tôi, anh có nghe thấy hay không? Anh mau sống lại, tôi còn chưa chết, một người ngoài cuộc không liên quan như anh sao có thể chế được!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô bật khóc, một giọt nước mắt rơi thẳng vào trên mí mắt Phó Kình Hiên.

Lông mi Phó Kình Hiên run rẩy, mí mắt cũng khẽ động đậy.

Mặc dù khoảnh khắc đó không rõ nét lắm nhưng vẫn được Bạch Dương bắt trọn, hai mắt cô lập tức trợn trừng, hai mắt sáng rực lên, cả người run lên vì xúc động.

Sống lại rồi.

Anh ấy sống lại rồi!

“Phó Kình Hiên!” Bạch Dương dừng lại động tác trên tay, cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi ngực anh, sau đấy nhìn anh chằm chằm, hơi thở cũng dồn dập theo.

Anh đã tỉnh lại chưa?

“Phụt!” Phó Kình Hiên không tỉnh lại mà đột nhiên phun ra mấy ngụm nước, sau đó ho dữ dội.

Sau cơn ho, cơ thể Phó Kình Hiên run lên vài cái.

Bạch Dương vội nâng nửa người anh dậy, để anh tựa vào trong ngực mình, sau đó đưa tay lên vỗ vào lưng anh, cố giúp anh nôn nhiều hơn nữa, nôn ra hết nước trong bụng.

“Khu khụ khụ…’ Sau khi ho khan một lúc, Phó Kình Hiên lại nôn ra thêm một ít nước, cuối cùng cũng mở mắt ra.
 
Chương 1181


Chương 1181

Nhưng cả người anh rất yếu, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, mí mắt cũng chỉ nhấc lên được nửa, nhìn Bạch Dương, mở miệng nói với giọng không chút sức lực: “Bạch Dương…”

“Tốt quá, rốt cuộc anh cũng sống lại rồi!”

Bạch Dương không nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ ôm chầm lấy Phó Kình Hiên, mừng rỡ đến bật khóc: “Anh có biết vừa rồi anh đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập luôn rồi 1 không, làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ chết như vậy, không còn sống nữa…

Cô khóc mãi không thôi.

Phó Kình Hiên nhếch khóe môi thành nụ cười nhẹ, lại kết hợp với khuôn mặt nhợt nhạt và dáng vẻ toàn thân ướt như chuột lột khiến anh chẳng những không thảm hại mà ngược lại còn làm nổi bật vẻ đẹp nam tính rối bời của anh.

Anh nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quệt đi giọt nước mắt dưới mí mắt của cô, giọng khàn khàn: “Em đừng khóc, không xinh nữa rồi.”

Bạch Dương nghe anh nói thế liền tức giận lườm anh, đáp: “Chúng ta vừa thoát chết đấy, anh còn lo xinh hay không nữa à?”

Phó Kình Hiên buông tay xuống rồi đáp: “Em nói phải.”

“Đúng rồi.” Bạch Dương ngồi thẳng người lại, nói tiếp: “Vừa rồi tại sao anh lại chìm xuống đáy hồ thế?”

Phó Kình Hiên khẽ nhắm mắt lại: ‘Lúc ngã xuống nước tôi đệm ở dưới người em. Hơn nữa, ngã từ nơi cao xuống, áp lực mặt nước rất lớn, mặt nước cũng sẽ trở nên rất cứng. Giây phút đập vào nước, đầu và sau lưng tôi như va phải một tảng đá lớn cho nên bị ngất đi.”

Thì ra là thế.

“Vậy đầu và lưng của anh không sao chứ?”

Bạch Dương vội vàng nhìn sau đầu anh.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ hơi cảm thấy chóng mặt với buồn nôn thôi.”

Ngoài đó ra thì lưng của anh cũng thấy rất đau rát.

Vết roi quất sau lưng anh còn chưa khỏi hoàn toàn, vảy miệng vết thương còn chưa bong hết nên chắc hẳn bây giờ những nơi ấy đã lại nứt ra nữa rồi.

Nhưng đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ. Vấn đề thực sự nghiêm trọng là ở cánh tay trái của anh.

Hình như, anh không cảm giác được sự †ồn tại của cánh tay trái nữa…

Đương nhiên Phó Kình Hiên sẽ không nói cho Bạch Dương biết những chuyện này.

“Anh chóng mặt buồn nôn á?” Trong lòng Bạch Dương bỗng thắt lại khi nghe Phó Kình Hiên nói tình trạng hiện giờ của anh.

Thông thường xuất hiện tình trạng chóng mặt và buồn nôn đều do có tổn thương nghiêm trọng vùng đầu.

Giống như lần trước cô bị Lý Thất lấy gậy đập vào đầu làm chấn thương sọ não.

Khoảng thời gian sau đó, cô đều cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.

Cho nên bây giờ, cô vô cùng chắc chắn rằng anh đã bị chấn thương sọ não.

Mà khi bị chấn thương sọ não phải đi khám ngay, nếu không sau này rất dễ xuất hiện tình trạng đau đầu kéo dài.
 
Chương 1182


Chương 1182

Nghĩ đến đây, Bạch Dương đỡ Phó Kình Hiên ngồi ngay ngắn rồi đứng phắt dậy, nói: “Không được, chúng ta không thể cứ ở đây đợi người xuống tìm được. Anh phải đi khám ngay. Hơn nữa, quần áo trên người chúng ta cũng ướt cả rồi, cứ ngồi đợi trong thời tiết lạnh như bây giờ có khi bị cảm lạnh mà ốm mất. Chúng ta đánh dấu dọc đường rồi rời khỏi đây trước, xem thử xem có ai ngoài rừng cây này không. Nếu có người là chúng ta được cứu rồi.”

Nói xong, cô khom lưng, đỡ cánh tay Phó Kình Hiên.

Nhưng khi bắt lấy cánh tay trái của anh, bỗng nhiên cô cảm nhận có chỗ nào đó không đúng.

Cánh tay trái của anh mềm oặt, nơi nối giữa vai và cánh tay trái cũng bị lệch. Rõ ràng đây không phải là cánh tay người bình thường nên có.

Nhận ra điều đó, đồng tử Bạch Dương co lại, mặt cũng biến sắc, mắt kinh hãi nhìn Phó Kình Hiên. Cô mấp máy mãi mới tìm lại được tiếng nói: “Anh… cánh tay của anh…”

“Hình như gấy rồi.” Phó Kình Hiên cong môi mỉm cười. Anh trả lời mà không chút bận †âm, cứ như cánh tay bị gãy kia không phải của anh vậy.

Tim Bạch Dương run lên, toàn thân cô lảo đảo mất một bước mới đứng vững. Giọng cô run rẩy, hỏi: “Gãy rồi? Có phải tay anh bị gãy từ khi ở trên vách núi không?”

Cô nhớ ra lúc ở trên vách núi, khi cành cây khô bị gãy lìa, dáng vẻ của anh đã không đúng rồi. Lúc đó, trán anh chảy rất nhiều mồ hôi. Cô còn tưởng rằng bởi vì anh không chống đỡ nổi sức nặng của cả hai người nên mới như thế.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải vì anh không chịu đựng được sức nặng mà là vì cánh tay của anh có vấn đề.

Phó Kình Hiên nghe Bạch Dương hỏi, bờ mi khẽ run lên, ánh mắt thoáng động một cái nhưng không nói gì.

Nhìn thấy anh như thế này, sao Bạch Dương có thể không biết mình đã nói đúng? Cô cắn môi, siết chặt tay rồi chất vấn: “Tại sao? Phó Kình Hiên, tại sao anh không nói với tôi?”

Phó Kình Hiên thấy cảm xúc của cô kích động như thế, biết không thể im lặng tiếp được nữa, anh mấp máy cánh môi mỏng trả lời: “Không phải không muốn nói cho em biết mà là lúc đó chúng ta đã rơi xuống dưới rồi. Tôi cũng tưởng rằng chúng ta sẽ chết, cho nên đương nhiên không cần thiết phải nói chuyện này cho em biết nữa.”

“Đành rằng là thế nhưng bây giờ thì sao?

Chúng ta sống rồi mà. Vừa rồi tôi hỏi tình trạng của anh, anh chỉ nói mình chóng mặt mà không nói cho tôi biết anh bị gấy tay.

Nếu tôi không tự phát hiện ra, có phải anh sẽ không định nói không?” Đôi mắt Bạch Dương đỏ lên nhìn anh, dáng vẻ rất tức giận.

Phó Kình Hiên đuối lý bèn đưa ánh mắt đi nơi khác.

Bạch Dương thấy thế, tức giận chống nạnh: “Được lắm, anh thực sự định làm như thế.

Phó Kình Hiên, anh… anh đúng là khiến tôi tức chết mà.”

Cô không kiềm chế được mà giậm chân.

Nhưng tiếp đó, khi nghĩ tới anh là người bị thương, mà còn vì cứu cô nên mới bị thương như thế, cô bèn hít sâu một hơi, vội vàng đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng kiên nhãn hỏi lại: “Phó Kình Hiên, anh nói thật cho tôi biết, anh có còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không? Sau lưng thế nào? Tôi nhớ vừa rồi anh nói sau đầu và lưng đập xuống mặt nước. Đầu anh bị thương rồi, vậy sau lưng chắc chắn cũng bị thương đúng không?”

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ Bạch Dương cố nhẫn nhịn phẫn nộ, biết mình không thể giấu giếm thêm điều gì được nữa, nếu không sau này để cô biết được sẽ chỉ càng khiến cô tức giận thêm thôi. Vậy là anh chỉ đành mím môi, gật đầu, đáp: “Ừ”
 
Chương 1183


Chương 1183

“Quả nhiên.” Lồ ng ngực của Bạch Dương phập phồng lên xuống: “Còn nữa không?”

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Hết rồi.”

“Hết thật chưa?” Bạch Dương nhìn anh, rõ ràng cô không tin.

Không phải là cô không tin anh mà là tính anh dù xảy ra chuyện cũng cứ thích giấu mọi chuyện trong lòng, không chịu nói gì hết.

Nên khiến cô không thể nào tin tưởng.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Hết thật rồi.”

“Được, hy vọng anh nói thật. Nếu sau này kiểm tra ra anh còn thương tích khác… Phó Kình Hiên, anh đừng tránh tôi không nể mặt anh.”

Dứt lời, cô buông cánh tay trái rồi đổi sang đỡ bên tay phải của anh, kéo anh từ trên mặt đất đứng dậy.

“Anh có đứng vững được không?” Bạch Dương lên tiếng hỏi tiếp.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, đáp: “Được.”

Tuy anh rất chóng mặt nhưng vẫn có thể đứng vững.

“Vậy được rồi, anh đợi một chút.” Bạch Dương thả cánh tay anh ra, cởi chiếc áo khoác gió ngắn trên người.

Tuy Phó Kình Hiên không biết cô muốn làm gì nhưng cũng không ngăn cô cởi áo.

Dù sao quần áo cũng ướt hết rồi, có cởi áo hay không cũng đều lạnh.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên, Bạch Dương cầm áo khoác ngoài, bước lên phía trước vài bước rồi nhặt một hòn đá có góc khá nhọn. Cô lấy phần nhọn của hòn đá ấy để cắt chiếc áo khoác ra.

Phó Kình Hiên thấy thế là biết cô muốn làm gì. Anh cong môi mỉm cười vui vẻ.

Rất nhanh sau đó, Bạch Dương cầm một mảnh vải cùng với mấy khúc cây nhỏ mà cô tiện tay nhặt được trên đất quay về, nói: “Điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể cố định tạm thời cho cánh tay của anh thôi. Đợi ra khỏi đây rồi, lại để bác sĩ nối cánh tay cho anh”

“Ừ”’ Phó Kình Hiên tươi cười gật đầu.

Bạch Dương đặt mảnh vải thừa xuống mặt đất, chỉ cầm những thứ cần dùng, sau đó bắt đầu cố định cánh tay cho Phó Kình Hiên.

Còn Phó Kình Hiên luôn cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt anh dịu dàng như vắt được ra nước.

Đương nhiên Bạch Dương cảm nhận được ánh mắt sáng rực đến tr@n trụi trên đỉnh đầu, nhưng cô không để ý tới, chỉ tập trung tinh thần cố định cánh tay cho anh.

Mấy phút sau, cô buộc thắt nút trên cánh †ay anh, coi như đã cố định xong.

“Anh thấy thế nào? Có thít chặt quá không?” Bạch Dương lùi về sau, ngẩng đầu hỏi anh.

Phó Kình Hiên ngắm cánh tay treo trước ngực mình, mỉm cười lắc đầu: ‘Không đâu, chặt như thế mới tốt, xương sẽ không lệch tiếp lần hai”

“Tôi cũng nghĩ như thế cho nên mới buộc chặt hơn chút.” Bạch Dương cũng cười theo.

Sau đấy, cô nhặt vải trên mặt đất, định tiếp tục nói gì thì bỗng nhiên thấy thân người cao lớn của Phó Kình Hiên đổ về phía mình.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom