Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1184


 

Chương 1184

Bạch Dương thấy thế, biểu cảm trên mặt bỗng chốc cứng đờ, cô vội vàng luống cuống đỡ lấy anh.

Do Phó Kình Hiên nặng quá nên cô lảo đảo lui về sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững để đỡ lấy anh.

“Phó Kình Hiên, anh làm sao vậy?” Bạch Dương đỡ được anh xong bèn vội vàng hỏi thăm.

Phó Kình Hiên không có phản ứng mà chỉ nhắm chặt mắt. Anh tựa lên vai cô như đang ngủ say.

Nhưng Bạch Dương đoán, có lẽ anh đã ngất đi rồi.

Phần đầu anh bị va đập mạnh, hơn nữa còn chóng mặt nên sớm muộn gì cũng sẽ ngất.

Nhưng thế này thì Phó Kình Hiên không tự mình đi được, chỉ đành dựa vào mình cô để đưa anh ra ngoài.

Bạch Dương hít một hơi sâu rồi xoay người, cô nửa cõng nửa lôi Phó Kình Hiên tiến về phía trước.

Phía trước mặt là hướng Nam, hơn nữa rừng cây trước mặt thưa thớt, chắc sẽ có thể ra khỏi được khu rừng nhanh chóng.

Chỉ cần thoát ra khỏi rừng cây này, chắc chắn có thể thấy nơi có người ở.

Bạch Dương vừa đưa Phó Kình Hiên đi về phía trước vừa ngoái đầu nhìn người đàn ông đang phủ lên lưng mình. Ánh mắt cô kiên định và nghiêm túc: “Phó Kình Hiên, chắc chắn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”

Nói xong, cô quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Cứ đi được một đoạn, cô sẽ vứt một mảnh vải để làm dấu cho những người đi tìm mình.

Ban đầu cô định buộc những mảnh vải này lên cành cây, như thế cho dù có gió cũng không lo mảnh vải bị thổi bay đi mất.

Nhưng muốn làm như thế, Phó Kình Hiên phải tự mình đi thì cô mới buộc được.

Bây giờ Phó Kình Hiên không tự đi được, cô cõng anh, đương nhiên không rảnh tay để buộc vải nữa nên chỉ đành vứt vải trên 3⁄11 mặt đất. Mong là gió sẽ không thổi bay vải đi.

Không biết đi bao lâu, đúng lúc Bạch Dương mệt đứt hơi thì trên trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền.

Bạch Dương sợ hãi giật bắn mình. Chân cô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đã tối lại, đám mây đen cực lớn bao phủ bóng râm lên mặt đất, thêm vào đó là tiếng sấm dồn dập mãi không dứt khiến người ta có cảm giác cực kỳ bức bách.

Sắp mưa rồi!

Mà còn là cơn mưa lớn nữa!

Bạch Dương ý thức được chuyện này nên vẻ mặt hơi khó coi. Bởi nếu trời mưa, bọn họ không thể đi tiếp được nữa.

Đi đường núi khi trời mưa rất dễ bị trượt ngã.

Tình trạng này của Phó Kình Hiên chắc chắn không thể để ngã thêm nữa.

Ngoài ra còn có một điều nữa, là trời cũng đã tối.

Tuy cô không biết cụ thể bây giờ là mấy giờ, vì từ lúc bị bắt đi, người của Diệp Chí đã lột hết điện thoại và các thiết bị điện tử khác như đồng hồ gì đó trên người cô rồi.

Không biết chúng đã vứt đồ của cô ở xó xỉnh nào.

Mà chắc điện thoại của Phó Kình Hiên cũng không còn nữa.

Nếu không, vừa rồi ở bên hồ, chắc chắn Phó Kình Hiên sẽ lấy điện thoại liên hệ với trợ lý Trương, chứ không thể không làm gì được. Cho nên nguyên nhân lớn nhất cho việc anh không liên hệ với trợ lý Trương không phải là vì đánh rơi điện thoại ở hồ, thì là điện thoại ngấm nước hỏng, không thể dùng được nữa.
 
Chương 1185


Chương 1185

Còn về đồng hồ của Phó Kình Hiên… Bây giờ, cô cũng không thể vứt Phó Kình Hiên xuống đất để kiểm tra, nhưng đại khái cô cũng có thể đoán ra được lúc này phải tâm khoảng sáu, bảy giờ tối.

Trời tối còn thêm cả đổ mưa, xem ra thực sự không đi tiếp được nữa. Nhất định phải †ìm được nơi tránh mưa, nếu không chắc chắn sẽ không qua được đêm nay mà đã chết rét trước rồi.

Lúc này, quần áo trên người đã ướt nhẹp khiến cô cảm thấy rất lạnh, nhưng vì có Phó Kình Hiên phủ lên lưng nên cô mới chịu được lạnh. Thế nhưng không ai giúp Phó Kình Hiên giữ ấm cả. Chỉ nghĩ thôi cũng biết bây giờ anh đang phải chịu lạnh đến mức nào.

Nhưng… rốt cuộc nên tránh mưa qua đêm ở đâu đây?

Bạch Dương cắn răng, nhìn quanh khắp nơi. May mắn là phía trước không xa lại có một hang núi.

“Tốt quá!” Nhìn thấy hang núi kia, Bạch Dương vô cùng mừng rỡ. Ánh mắt của cô cũng sáng lên ngay tức thì, tỏa ra tia sáng hy vọng.

“Phó Kình Hiên, chúng ta có nơi tránh mưa qua đêm rồi.” Bạch Dương ngoái đầu nói một câu với người đàn ông nằm trên lưng mình rồi nhanh chóng đưa anh đi về phía hang núi.

Rất nhanh, hai người đến được chỗ hang núi.

Hai người vừa bước vào trong hang thì bên ngoài đổ mưa rào rào.

Bạch Dương xuýt xoa khi nghe tiếng mưa sau lưng.

Phải thừa nhận rằng, hai người bọn họ may mắn thật. Cơn mưa to không trút xuống ngay từ đầu mà đợi bọn họ vào đến trong hang rồi mới mưa, cũng coi như ông trời chiếu cố cho họ.

Nghĩ thế, Bạch Dương không nhịn được mỉm cười, tiếp đó cô kinh ngạc phát hiện ra…

Đó là… củi lửa và quần áo. Còn có cả xoong nồi bát đ ĩa?

€ó cả một đống cỏ khô và hai chiếc chăn cũ.

Tại sao ở đây lại có những thứ này?

Lễ nào, hang núi này là nơi ở của người vô gia cư?

Không, chắc không phải đâu, làm gì có người vô gia cư nào lại sống trên núi chứ?

Hơn nữa, nơi mà người vô gia cư ở phải bẩn thỉu bừa bộn, có rất nhiều thứ để bán lấy tiền như bìa cát tông và chai nhựa mới đúng.

Nhưng ở đây không có những thứ ấy, trong hang núi rất khô ráo sạch sẽ, không có bất cứ rác thải nào. Tuy chăn đắp có vẻ cũ nhưng không hề bẩn.

Cho nên chắc hẳn chủ nhân của những đồ đạc này không phải là người vô gia cư. Còn về chuyện rốt cuộc người đó là ai, Bạch Dương cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.

Bây giờ, cô chỉ muốn đặt Phó Kình Hiên xuống, sau đó kiểm tra xem vết thương sau lưng anh thế nào.

Bạch Dương đưa Phó Kình Hiên lê bước đến trước đống cỏ.

Đệm cỏ phủ rất bằng phẳng, cũng rất đều tay, chắc hẳn đây là nơi mà người sống ở đây ngủ.

Bạch Dương đỡ Phó Kình Hiên nằm xuống đống cỏ. Cô cử động phần gáy và cơ thể đau nhức của mình xong bèn đi tìm dụng cụ đốt lửa.

Trời lạnh thế này chắc chắn cần đốt lửa sưởi ấm, nếu không khó mà chịu đựng qua nổi một đêm.

Rồi quần áo ướt trên người bọn họ cũng cần hong khô nữa, cứ mặc mãi quần áo ướt sẽ dễ bị ốm.
 
Chương 1186


Chương 1186

Lúc đi tìm dụng cụ đánh lửa, Bạch Dương phát hiện trên chăn và xoong nồi bát đ ĩa trong góc đều phủ một lớp bụi mỏng.

Bạch Dương vươn tay quệt thử. Tiếp đó, cô mượn ánh sáng trước khi trời tối hẳn thử nhìn bụi trên ngón tay mình. Rồi cô mỉm cười.

“Tốt quá rồi.” Cô búng bụi bám trên ngón tay đỉ.

Bây giờ cô có thể chắc chắn người vốn sống ở trong hang núi này đã không tới đây một thời gian. Chõ bụi bám này chính là chứng cứ cho kết luận đó.

Bạch Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không ai ở thì tốt. Thật ra cô lo lắng nếu thực sự có người ở đây, lát nữa người ta quay về sẽ đuổi cô đi thì phiền lắm.

Đồng thời cô cũng lo người sống ở đây có thể là tội phạm bỏ trốn thì càng đáng sợ hơn.

Nhưng bây giờ không có ai thì cô yên tâm rồi.

Bạch Dương tìm được bật lửa. Tiếp đó, cô lại chạy đi ôm một đống củi mang về nơi có vết đốt lửa để châm.

Củi đều rất khô nên dễ bắt lửa, chẳng mấy chốc đã cháy thành một đống lửa.

Bạch Dương thêm rất nhiều củi, lửa cháy rất to. Ánh sáng lửa cháy chiếu sáng cả hang núi, khiến cả hang núi thêm phần ấm áp chứ không còn lạnh lẽo nữa.

Bạch Dương phủi tro trên tay rồi đứng lên.

Cô rời xa đống lửa đến chỗ để chăn. Sau đấy, cô cầm hai bộ quần áo bên cạnh chăn, chuẩn bị để mình và Phó Kình Hiên thay quần áo. Dù sao hai người cũng không thể mặc quần áo ướt mãi được, sẽ sốt mất.

Hai bộ này là quần áo rằn ri, một bộ to một bộ nhỏ. Từ kích cỡ quần áo có thể thấy là quần áo của một nam và một nữ.

Vậy là từng có hai người ở trong hang núi này?

Bạch Dương không nghĩ nhiều, bèn mở bộ quần áo rằn ri của nam ra thì thấy bên ngực trái áo có gắn chữ. Nhìn thấy chữ trên áo, cô càng thêm vui mừng.

“Là kiểm lâm!” Bạch Dương lẩm bẩm.

Thì ra người ở đây không phải dân vô gia cư, cũng không phải tội phạm bỏ trốn mà là hai nhân viên kiểm lâm.

Thế thì cô càng yên tâm hơn. Bởi vì cho dù người ở đây quay lại, cô cũng sẽ không lo lắng gặp nguy hiểm hay bị đuổi ra ngoài.

Bạch Dương cầm bộ quần áo rằn ri quay về chỗ Phó Kình Hiên. Sau khi ngồi xuống, cô vươn tay sờ trán Phó Kình Hiên, xem thử xem anh có bị sốt hay nóng gì không.

Biết anh không bị sốt, cô mới thở phào nhẹ 1 nhõm. Sau đó, cô bắt đầu thay quần áo cho anh.

Giây phút này, Bạch Dương cũng không còn lo lắng về khoảng cách nam nữ hay xấu hổ ngại ngùng gì nữa mà thẳng tay xử lý quần áo trên người Phó Kình Hiên.

Áo vest bên ngoài của anh rất dễ cởi, nhưng lúc Bạch Dương cởi áo vest ngoài của anh ra thì sững sờ vì cảnh tượng trước mắt. Cô bất ngờ đến mức không kiêm chế được mà phải xuýt xoa.

Cả một mảng áo sơ mi trắng sau lưng Phó Kình Hiên đã thấm ướt máu đỏ.

Nhưng vì ngâm nước lâu nên vết máu đỏ tươi lúc này đã loang ra thành màu hồng.

“Trời ạ!” Bạch Dương vô thức bụm miệng, ánh mắt sợ hãi.
 
Chương 1187


Chương 1187

Sao lại chảy nhiều máu thế này?

Cô cứ tưởng rằng lưng anh chỉ bị va đập thâm tím gì đó thôi.

Không ngờ anh bị chảy máu thế này!

Nhưng rất nhanh, Bạch Dương lập tức nghĩ tới bà cụ mới phạt Phó Kình Hiên bằng gia pháp cách đây không lâu. Vết thương bị roi quật của anh còn chưa khỏi hẳn, có lẽ những vết máu này là do vết thương lúc trước bị rách miệng.

Bạch Dương hít sâu một hơi, cố ép cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô với tay cởi áo sơ mi cho Phó Kình Hiên thật cẩn thận.

Lúc này, cuối cùng Bạch Dương cũng thấy được tình trạng cụ thể sau lưng Phó Kình Hiên.

Đây còn gì là lưng nữa!

Trông không còn là lưng của con người nữa rồi. Cả tấm lưng không có chỗ nào còn nguyên da. Bên trên lưng toàn là vết sẹo dọc ngang, vằn vện như chân rết. Có một vài vết sẹo đã lành, còn một vài vết sẹo đã nứt lộ cả da thịt, còn có cả từng sợi máu tươi không ngừng trào ra khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, cả người run rẩy.

Bàn tay Bạch Dương cầm áo sơ mi của Phó Kình Hiên run lên. Cô đỏ mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Phó Kình Hiên.

Môi cô mấp máy mãi không nói ra được câu gì.

Khả năng chịu đựng đau của một người có hạn, đổi lại là cô mà bị thương như anh thế này, chắc chắn đã kêu lên vì đau từ lâu rồi.

Còn Phó Kình Hiên thì sao? Anh không kêu đau cho dù cánh tay bị gãy. Anh không kêu đau khi đầu bị va đập , đến cả vết thương sau lưng rách rồi, anh cũng không kêu ca.

Lẽ nào anh không biết đau hay sao?

Bạch Dương với tay sờ lên vết sẹo lồi sau lưng Phó Kình Hiên. Bỗng trong lòng cô cảm thấy nghèn nghẹn và chua xót, còn có cả cảm xúc không sao diễn tả bằng lời.

Cô sụt sịt mũi, buông tay rồi nhanh chóng chạy tới nơi để đũa bát.

Cô nhớ vừa rồi có nhìn thấy hòm thuốc ở đây.

Quả nhiên cô không nhìn sai, nơi đó thực sự có một hòm thuốc.

Bạch Dương mỉm cười, thầm nghĩ đúng là trời không tuyệt đường con người. Trời mưa cần tránh mưa thì cô thấy hang núi, vào hang núi rồi còn nhìn thấy đủ thứ đồ cần dùng, ngay đến cả hòm thuốc cũng có luôn. Đúng là ông trời rủ lòng thương.

Bạch Dương cầm hòm thuốc quay về bên Phó Kình Hiên. Tiếp đó, cô mở hộp, lục †ìm thuốc. Cô phát hiện ra bên trong hộp không chỉ có những loại thuốc chống viêm, thuốc hạ sốt và băng gạc thông thường mà còn có cả những loại thuốc chữa trị cho động vật.

Chắc hẳn lúc nhân viên kiểm lâm đ ến đây cũng đôi khi sẽ cứu một vài động vật nhỏ nên mới chuẩn bị sẵn thuốc.

Bạch Dương không để ý nhiều tới thuốc cho những động vật kia, cô chỉ lấy thuốc và băng gạc cần dùng cho Phó Kình Hiên rồi quay lại, vỗ nhẹ lên mặt anh, hỏi: “Phó Kình Hiên, anh có nghe thấy không?”

Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh lại yên tĩnh.
 
Chương 1188


Chương 1188

Bạch Dương thở dài.

Xem ra anh không nghe thấy.

Thôi, tự cô làm vậy.

Bạch Dương lấy kéo cắt một tấm gạc khá dài, sau đó cuộn thành một đoạn rồi với †ay miết khuôn mặt Phó Kình Hiên. Cô ép anh há miệng để nhét ngang miếng gạc vào trong miệng anh.

Làm như thế, lát nữa khi cô khử trùng và bôi thuốc cho anh, sẽ không lo anh đau quá mà cắn phải lưỡi mình.

Chuẩn bị xong hết, Bạch Dương bắt đầu bôi thuốc.

Cô cầm máu cho Phó Kình Hiên trước, đợi đến lúc không thấy máu chảy ra nữa, cô mới bắt đầu khử trùng vết thương.

Trong quá trình đó, Phó Kình Hiên đau nên run nhẹ, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, đôi mày anh nhíu chặt, con ngươi dưới mí mắt anh không ngừng di chuyển nhưng anh vẫn không tỉnh lại.

Cuối cùng sau hơn mười phút, Bạch Dương bôi thuốc và băng bó xong rồi bắt đầu thay quần áo cho anh.

Đúng lúc Bạch Dương đang cẩn thận từng chút nhét hai cánh tay anh vào trong tay áo, vừa chuẩn bị lật người, cài cúc áo đằng trước cho anh thì bỗng thấy trước ngực trái của anh cũng có một vết sẹo.

Vết sẹo rất mờ dài khoảng chừng mười centimet, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bỏ qua nó.

Mà vết sẹo ấy còn có vết tích từng được khâu chỉ.

Vết sẹo khâu chỉ có một khả năng là vết sẹo do phẫu thuật.

Tức là Phó Kình Hiên từng làm phẫu thuật mổ lồ ng ngực?

Đây là chuyện khi nào? Tại sao cô chưa từng nghe nói đến?

Trong thời gian sáu năm kết hôn, anh chưa từng trải qua ca phẫu thuật nào. Mấy tháng nay cũng không thể có chuyện anh làm phẫu thuật, vì có vẻ vết sẹo này đã lâu rồi.

Suy đoán từ đó, chắc hẳn Phó Kình Hiên tiến hành phẫu thuật từ sáu năm trước.

Nhưng rốt cuộc anh mắc bệnh gì mà phải làm phẫu thuật mổ lồ ng ngực?

Bạch Dương sờ vết sẹo trước ngực Phó Kình Hiên, trong mắt cô đều là vẻ thắc mắc.

Cô bỗng phát hiện, thực ra mình không hề hiểu về Phó Kình Hiên như cô từng tưởng.

Ít nhất, cô không biết vì sao trước ngực anh lại có vết sẹo này.

Đợi anh tỉnh lại, cô phải hỏi mới được.

Bạch Dương nghĩ thế rồi tiếp tục cài cúc áo, tiếp đó cô lại lật anh lại, rồi mở chăn bên cạnh, đắp cho anh.

“Anh ngủ ngon nhé. Ngày mai chắc chắn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.” Bạch Dương ngắm nhìn khuôn mặt điển trai nhưng nhợt nhạt của Phó Kình Hiên, vô cùng áy này nói.

Không áy náy làm sao được.

Dù sao anh cũng vì cô nên mới bị thương như thế này.

Vuốt v e mái tóc bị gió thổi khô tự nhiên của Phó Kình Hiên, trong ánh mắt Bạch Dương thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ.

Tóc ngắn tốt thật đấy, chẳng mấy chốc đã khô rồi.

Không giống như cô. Bây giờ tóc của cô vẫn còn ướt sũng, dính sát lên da đầu, vừa nặng, vừa lạnh lại vừa khó chịu.

 
 
Chương 1189


Chương 1189

Bạch Dương đứng lên, bước tới bên cạnh †ự thay cho mình bộ đồ răằn ri nữ, rồi ôm theo bộ quần áo đã ướt của mình và của Phó Kình Hiên tới bên đống lửa. Cô dùng cành cây móc quần áo bên cạnh đống lửa để hong khô.

Đang hong lửa, bụng Bạch Dương bỗng kêu lên rồn rột.

Cô mới bàng hoàng phát hiện ra đã một ngày dài mình chưa ăn gì cả.

““Đói quá đi!” Bạch Dương xoa bụng, không nhịn được lẩm bẩm. Tiếp đó, cô quay qua nhìn đống xoong nồi bát đũa.

Cô chưa xem kỹ nên không biết ở đó có đồ ăn gì không.

Nghĩ vậy, Bạch Dương bèn bỏ cành cây †rong tay xuống, sau đó đứng lên đi về phía để xoong nồi bát đũa.

Lục tìm một lúc, cô thực sự tìm được một vài gói bánh quy hút chân không cùng với mấy chai nước suối.

Bạch Dương nhìn thấy thế mà kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

Cô vội vàng xé vỏ túi bánh, mở nắp chai nước suối rồi quay lại bên đống lửa ngồi an.

Loại bánh quy này có hạn sử dụng ba năm, cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng ăn phải đồ hết hạn.

Đúng lúc Bạch Dương ăn dở thì phía sau cô vang lên tiếng ho.

Bạch Dương nghe thấy thế, vội vàng nhíu mày. Cô cố nuốt bánh quy khó nuốt kia rồi quay đầu lại nhìn.

Thấy Phó Kình Hiên chống người ngồi dậy, cô bèn vội vàng bỏ nước và bánh quy xuống, chạy đến phía anh: “Phó Kình Hiên.”

Nghe thấy tiếng cô, Phó Kình Hiên mở mắt, thấy ánh mắt lo lắng ân cần của cô, giọng nói của anh khàn đặc, yếu ớt gọi: “Bạch Dương.”

“Tôi đây.’ Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên lại chống người ngồi dậy.

Nhưng do anh không có sức, lại thêm vào một cánh tay không thể cử động cho nên mới chống người được một chút lại thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Bạch Dương thấy thế bèn vội vàng tới đỡ anh, nói: “Anh đừng động đậy. Anh muốn ngồi dậy phải không? Tôi giúp anh.”

Nói xong, cô gắng sức đỡ anh ngồi dậy, sau đấy xoay người ngồi xuống.

Phó Kình Hiên đang định nói cảm ơn thì bỗng nhìn thấy bộ quần áo rằn ri hơi nhỏ trên người mình cùng tấm chăn cũ kỹ, anh không khỏi sững sờ.

Sau đó, anh lại phát hiện ra một tình huống khác, chính là hang núi này và những vật dụng trong hang là thế nào đây?

“Những thứ này… ở đâu ra vậy?” Phó Kình Hiên nhấc tấm chăn mềm trên người mình lên, hỏi.

Bạch Dương ngồi xuống giải thích: “Trong hang có sẵn.”

“Có sẵn?” Phó Kình Hiên nhướng mày, vô cùng kinh ngạc trước đáp án này.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cõng anh chuẩn bị ra khỏi cánh rừng này, xem bên ngoài có người ở hay không, chỉ cần có người thì chúng ta sẽ được cứu. Kết quả là không đợi được đến khi ra ngoài thì thời tiết thay đổi. Sau đó tôi phát hiện ra hang núi này, mang anh vào đây tránh mưa. Đi vào trong thì thấy những thứ này.”
 
Chương 1190


Chương 1190

“Thì ra là thế.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Hang núi này có phải nơi mấy tên tội phạm vượt ngục ở không?”

Một vài phạm nhân vượt ngục thường thích trốn ở những nơi núi sâu rừng già.

Cho nên, trong một hang núi mà xuất hiện mấy thứ này, rất khó để người ta không liên tưởng đến tội phạm vượt ngục.

“Không phải.” Bạch Dương lắc đầu: “Ban đầu tôi cũng nghi ngờ không biết có phải là chỗ ở của tội phạm vượt ngục không, nhưng mà tôi phát hiện được cái này.”

Cô chỉ chỉ vào túi áo bên ngực trái của bộ đồ rằn ri trên người mình.

Phó Kình Hiên nhìn qua, thấy hai chữ kiểm lâm thì yên tâm: “Là kiểm lâm, thế thì tốt.”

Đúng là anh từng nghe nói có một vài kiểm lâm sẽ xây một số ngôi nhà lá hoặc nhà gỗ trên núi này nọ, để tiện đi tuần rừng vào buổi tối, trong núi cũng có một chỗ để ở.

Cho nên hang núi tự nhiên này được kiểm lâm sử dụng cũng khá có lý.

“Đúng vậy, thế nên tôi mới yên tâm để anh qua đêm ở nơi này.” Bạch Dương mỉm cười: “Với lại, chúng ta nên cảm ơn hai nhân viên kiểm lâm này đấy. Họ để lại quần áo và chăn ở đây, mà quan trọng nhất là còn để lại thuốc thang và đồ ăn. Nếu không, tuy 3⁄11 chúng ta đã có lửa, nhưng cũng rất khó mà chịu đựng được hết đêm.”

Nói đến đây, cô như nhớ ra điều gì, nhìn gương mặt đẹp trai đã tái nhợt của người đàn ông, hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Phó, bây giờ đầu anh thế nào rồi? Còn cả cánh †ay và phía sau lưng nữa, còn đau lắm không?”

Phó Kình Hiên cười khẽ trả lời: “Đầu vẫn còn hơi choáng, cánh tay không có cảm giác gì, phía sau lưng cũng không đau như ban đầu nữa. Em bôi thuốc cho tôi rồi phải không?”

Anh nhớ là cô vừa nói rằng có hòm thuốc.

Cho nên, khả năng cao là anh đã được bôi thuốc.

Bạch Dương ừ một tiếng rồi gật đầu: “Đúng, vết thương ở sau lưng của anh bị nứt ra, không bôi thuốc sẽ nhiễm trùng mất, còn có thể bị sốt nữa, nên tôi bôi cho anh rồi.”

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương phẩy tay: “Anh không cần cảm ơn tôi, người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng. Vì tôi mà anh mới bị tai bay vạ gió.”

“Là tôi tự nguyện, cho nên em không cần bận tâm.” Phó Kình Hiên an ủi cô.

Bạch Dương hít vào một hơi: “Được rồi, tổng giám đốc Phó, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Anh đói chưa?”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hơi hơi.”

“Anh chờ một lát.”

Cô đứng dậy, đi tới chỗ vừa lấy bánh quy và nước suối, cầm một túi bánh quy và nước suối về.

“Ở đây chỉ có những đồ ăn khô nhanh gọn như thế này thôi, anh ăn tạm vậy.’ Bạch Dương vừa nói vừa xé gói bánh, còn vặn nắp chai.

Phó Kình Hiên nhìn cô làm những điều đó cho mình, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Không sao, trong tình huống như thế này, có đồ ăn đã là tốt lắm rồi.”

“Đúng thế.” Bạch Dương gật đầu tán thành: “Vậy nên chúng ta phải cảm ơn kiểm lâm đã để đồ lại đây. Nhưng điện thoại và ví tiền trên người tôi mất cả rồi, cũng không biết nên làm như thế nào…”

“Trong túi tôi chắc vẫn còn tiền.” Phó Kình Hiên chỉ vào chiếc quần bên đống lửa, nói.

Bạch Dương nhìn lại: “Bảo sao vừa nấy lúc †ôi cởi qu@n cho anh, cảm giác như có gì đó cạ vào tôi, hóa ra là ví à.”
 
Chương 1191


Chương 1191

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Cởi qu@n á?”

Bạch Dương đối mặt với ánh mắt sâu xa của anh, bấy giờ cô mới nhận ra mình nói chuyện không đầy đủ, khiến người ta hiểu lầm, gương mặt bỗng đỏ lên vì ngượng ngùng: “Thì là… Anh ngất đi nên tôi mới thay cho anh một bộ quần áo khô, nhưng mà anh yên tâm, tôi chưa làm gì với anh hết, cũng không nhìn gì cả.”

“Thật không?” Phó Kình Hiên cười như không cười mà nhìn cô.

Trước ánh mắt ngập ý cười của anh, mặt Bạch Dương càng đỏ hơn, đồng thời cũng có chút chột dạ lướt qua khóe mắt: “Đương… Đương nhiên là thật rồi.”

Đúng là cô không làm gì với anh hết, cũng không thể làm gì với anh cả.

Chỉ là, cô đã nhìn thấy vài thứ không nên nhìn mà thôi.

“Được, tôi tin em.” Thấy mặt cô gái đã đỏ bừng đến mức sắp rỉ ra máu, Phó Kình Hiên khẽ thập giọng cười rồi không chọc cô nữa.

Nếu không lát nữa thẹn quá hóa giận thì biết phải làm sao?

“Phải rồi.” Bạch Dương ngoảnh đầu lại: “Sao trên ngực anh lại có vết sẹo mổ thế?”

Phó Kình Hiên đang uống nước thì nghe thấy câu hỏi này của cô, động tác hơi khựng lại một chút.

Nhưng anh đã nhanh chóng bình thường trở lại, bỏ chai nước xuống, hờ hững trả lời: “Từng làm phẫu thuật ghép tim.”

“Ghép tim á?” Bạch Dương thốt lên, hai mắt trợn trừng.

Phẫu thuật trên ngực, cô nghĩ chắc chắn là có liên quan đến tim, ví dụ như nối mạch 7⁄11 máu hay bổ tim này nọ.

Nhưng không ngờ lại là ghép tim.

Thay tim có nghĩa là, trái tim đang ở trong ngực của Phó Kình Hiên lúc này không phải là của anh mà là của một người khác.

“Sao lại phải ghép tim vậy?” Bạch Dương vô cùng kinh ngạc mà nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cắn một miếng bánh quy, từ từ nhai: “Tôi có bệnh tim bẩm sinh, là kiểu mà từ nhỏ trái tim đã thiếu hụt, không thể nào tẩm bổ được. Lúc vừa chào đời, bác sĩ kết luận tôi không thể sống quá hai mươi tuổi, nhưng bởi nhà họ Phó có tiền, dốc hết mọi thứ cho tôi chữa trị, nên tôi sống đến năm hai mươi tư tuổi mới làm phẫu thuật ghép tim.”

“Hai mươi tư tuổi… Bạch Dương há hốc mồm: “Chẳng phải là sáu năm trước sao?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó nhìn vào ánh mắt cô: “Sáu năm trước, tôi viết thư để hẹn em gặp mặt là muốn nói cho em biết, tôi yêu em. Em đã đồng ý gặp nhau, còn gọi điện cho tôi, hỏi tôi gặp nhau hôm đó được không, sau đó đáp án mà tôi đưa ra là một tháng sau.”

“Tôi biết.” Bạch Dương trả lời.

Phó Kình Hiên nuốt miếng bánh quy trong miệng xuống: “Cái ngày mà em gọi điện cho tôi chính là ngày tôi làm phẫu thuật, cho nên tôi hẹn em một tháng sau mới gặp nhau. Bởi vì một tháng sau khi làm phẫu thuật ghép tim, tôi mới có thể xuống khỏi giường bệnh.”

“Hóa ra là như vậy.” Hốc mũi Bạch Dương cay cay, cô đã hiểu tất cả.

Thảo nào, ngày hôm đó cô nghe giọng của anh yếu ớt, uể oải đến vậy. Thì ra là anh bị bệnh, phải làm phẫu thuật.

Nếu không, chắc chắn cô có thể nghe ra được, anh chính là đàn anh dịu dàng thích cười, thích mặc áo sơ mi trắng mà cô vẫn hằng yêu.
 
Chương 1192


Chương 1192

Đáng tiếc, mọi thứ đều đã là quá khứ.

Bạch Dương hít sâu một hơi, nén lại chút chua xót trong tim, nhếch miệng hỏi: “Tôi nhớ bệnh tim bẩm sinh do gen di truyền, 9⁄11 anh di truyền từ ai vậy?”

“Mẹ tôi.” Phó Kình Hiên mở miệng trả lời.

Sau đó như nhớ tới điều gì, lại nói thêm một câu: “Không phải là Vu Y Cơ. Vu Y Cơ không phải mẹ ruột của tôi, bà ta là mẹ kế, †ôi được di truyền từ mẹ ruột của tôi.”

“Tôi biết Vu Y Cơ là mẹ kế của anh. Lúc trước bà nội cũng đã nói rồi.” Bạch Dương nghe anh nói, lại không chút kinh ngạc mà đáp lại.

“Nhưng mà tôi vẫn rất tò mò, tại sao Vu Y Cơ lại đối xử tốt với anh như vậy? Bà ta nhìn thế nào cũng không giống như một người mẹ kế tốt.” Bạch Dương rất hiếu kỳ.

Phó Kình Hiên mỉm cười: “Đúng là như thế thật. Bà ấy hay nịnh hót, thô lỗ, rất thích tính toán chỉ li, là một người chỉ cần có lý thì sẽ cắn chặt không nhả, nhìn thế nào cũng không giống một bà mẹ kế tốt, mà phải là mẹ kế ác độc mới đúng, nhưng thực ra bà ấy cũng không hẳn là người xấu.

Đối xử với tôi quả thực rất tốt, chắc là vì cảm thấy áy náy đấy.”

“Áy náy?” Bạch Dương nhướn mày: “Chẳng lẽ… bà ta là kẻ thứ ba xen giữa ba mẹ anh, vì cảm thấy đã phá hỏng tình cảm của ba mẹ anh nên mới thấy áy náy với anh à?

Nhưng mà cũng không đúng, nếu thật sự là như vậy, với tính cách của anh thì nhất định sẽ không tha cho bà ta mới phải, sao có thể coi bà ta như mẹ ruột được?”

“Bà ấy đúng là kẻ thứ ba xen giữa ba mẹ tôi.” Phó Kình Hiên day trán rồi nói.

Bạch Dương mở to mắt: “Gì cơ? Thật sự là kẻ thứ ba?”

MU?”

“Vậy sao anh còn đối xử với bà ta…”

“Bà ấy không phải là kẻ thứ ba theo cách hiểu thông thường, cũng không người phá hoại tình cảm của ba mẹ tôi. Bởi vì ba mẹ †ôi vốn không hề yêu nhau, họ thành đôi với nhau chỉ vì hôn nhân thương mại, sinh ra tôi cũng là do trách nhiệm. Sau khi tôi chào đời, họ đã chia phòng, rồi về sau ba †ôi gặp gỡ Vu Y Cơ ở bên ngoài, yêu bà ấy.”

Phó Kình Hiên lùi lại dựa lên vách tường đá phía sau.

Bạch Dương hiểu ra rồi gật đầu: “Thì ra là thế”

Hóa ra, ba mẹ anh không hề yêu nhau.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện này.

“Thế sau đó thì sao? Ba anh ở bên Vu Y Cơ, mẹ anh không tức à?” Bạch Dương nhìn người đàn ông rồi hỏi.

Dù bà ấy không yêu người đàn ông kia thì ông ta vẫn là chồng của bà ấy.

Chưa ly hôn mà chồng đã có nhân tình, chắc chắn cũng sẽ để ý chứ?

Nhưng Phó Kình Hiên lại lắc đầu: ‘Không †ức giận, mẹ tôi còn vui vẻ nhìn ba tôi và Vu Y Cơ đến với nhau.”

“Gì cơ?” Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật.

Vui vẻ nhìn?

Thế thì… phải nói là mẹ của anh cũng rộng lượng thật đấy?

“Ngạc nhiên lắm đúng không?” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi mỉm cười.

Bạch Dương gật đầu: “Quả thật rất kinh ngạc. Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ không rộng lượng như vậy đâu.”
 
Chương 1193


Chương 1193

Nghe thấy vậy, Phó Kình Hiên bỗng nhớ tới chuyện anh yêu cầu cô dọn đi, nhường chỗ cho Cố Tử Yên vào bốn tháng trước.

Thảo nào, cô không hề đề nghị ly hôn suốt sáu năm chung sống không có tình yêu.

Nhưng khi anh muốn đưa Cố Tử Yên về nhà thì cô lại lập tức muốn ly hôn.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng nhiên thất thần, Bạch Dương giơ †ay quơ quơ trước mắt anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe lên vẻ mơ hồ, anh tỉnh táo lại: “Không có gì.”

Thấy anh không muốn nói, Bạch Dương cũng không hỏi nhiều, quay lại câu chuyện vừa nấy.

“Đúng rồi, tại sao mẹ anh lại vui vẻ đứng nhìn? Tuy họ không yêu nhau, nhưng ba anh đến với Vu Y Cơ thì bà ấy chính là mối đe dọa tới vị trí bà Phó của mẹ anh mà.”

Bạch Dương khoanh chân ngồi xuống rồi nói.

Phó Kình Hiên lại cắn tiếp một miếng bánh quy: “Bởi mẹ tôi một lòng muốn rời khỏi nhà họ Phó. Chỉ cần ba tôi cưới Vu Y Cơ thì bà ấy có thể ly hôn với ông ấy. Đây là điều bà ấy vẫn luôn mơ ước, cho nên mẹ tôi rất biết ơn Vu Y Cơ. Thậm chí, để hai người họ có thể nhanh chóng kết hôn mà mẹ tôi còn định tới nhà tổ tìm bà nội, nói tốt về Vu Y Cơ cho cụ cố nghe.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Dương cong lưng, chống khuỷu tay lên đùi, lòng bàn tay đỡ cằm, cứ nhìn anh với dáng vẻ của một thính giả.

Nhắc mới nhớ, hình như cô chưa bao giờ †rò chuyện hòa nhã với anh thế này.

“Sau đó, ngay trước hôm bà ấy định tới tìm bà nội, mẹ tôi vì một số chuyện mà tự sát.”

Phó Kình Hiên nói tới đây, bàn tay đang cầm bánh quy bỗng siết chặt, khiến gói nilon bị niết vang lên âm thanh chói tai.

Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng: “Tự sát?

Từ khi biết được Vu Y Cơ không phải là mẹ ruột của anh, cô đã đoán sơ sơ rằng mẹ anh đã mất rồi.

Nhưng cô chưa từng nghĩ là tự sát.

“Ừ.” Phó Kình Hiên cúp mắt, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm trong đáy mắt của anh.

“Có liên quan đến Vu Y Cơ không?” Bạch Dương hỏi.

Phó Kình Hiên lắc đầu: ‘Không liên quan đến bà ấy. Thậm chí bà ấy còn không biết chuyện mẹ tôi rất tán thành để bà ấy và ba tôi đến với nhau. Cũng vì thế mà sau khi mẹ tôi qua đời, Vu Y Cơ vẫn luôn tự trách, cho rằng là do sự xuất hiện của mình nên mẹ tôi không chịu nổi mà tự sát, nên bà ấy luôn cảm thấy áy náy. Do đó, Vu Y Cơ mới coi tôi như con đẻ của mình. Thậm chí lúc mang thai Phó Kình Duy, bà ấy còn định phá bỏ, nhưng tôi đã ngăn lại.”

“Tôi hiểu rồi, nghe anh nói mấy chuyện này, †ôi có chút thay đổi cách nhìn về Vu Y Cơ đấy.’ Bạch Dương nhướng mày.

Phó Kình Hiên khẽ cười: ‘Mặc dù bà ấy có rất nhiều tật xấu, không thể nói là người tốt một trăm phần trăm, nhưng cũng không phải là kẻ xấu.”

Bạch Dương không phủ nhận điều này.

Thật ra, năm thứ sáu ở nhà họ Phó, Vu Y Cơ cũng chỉ ăn nói khó nghe thôi, chứ thật sự chưa bao giờ động tay động chân với cô cả.

Có điều, sau khi cô ly hôn với Phó Kình Hiên, Vu Y Cơ đã tìm đến cửa mấy lần, còn ra tay với cô.
 
Chương 1194


Chương 1194

“Không ăn à?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng nhiên đặt bánh quy xuống, Bạch Dương cất tiếng hỏi.

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng: “Đủ rồi, tôi muốn ngủ thêm một lát, đầu vẫn còn choáng váng.”

“Được rồi, vậy anh ngủ đi.” Bạch Dương đỡ anh nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận cho anh.

Anh nhìn cô: “Còn em?”

“Lát nữa tôi mới ngủ, tóc vẫn còn chưa khô.” Bạch Dương chỉ vào tóc mình.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.

Bạch Dương đứng lên, trở lại bên đống lửa bỏ thêm một ít củi, sau đó ngồi xuống tiếp tục sấy khô tóc.

Gần nửa tiếng sau, mái tóc đã khô, mà cô cũng không gắng gượng nổi, ngáp một cái.

Quả thật hôm nay kinh hồn khiếp vía quá, cộng thêm chạy đua cùng tử thần. Từ sáng tới tối, họ vẫn luôn trải qua hãi hùng.

Cho nên khi bây giờ được thả lỏng, cô đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Bạch Dương xoa đôi mắt đã sắp không nhấc lên nổi, lại bỏ thêm một ít củi. Sau khi chắc chắn ban đêm lửa sẽ không tắt, lúc này cô mới đi tới chỗ Phó Kình Hiên, ôm một chiếc chăn bông khác rồi nằm xuống cách anh khoảng nửa mét.

Dù sao chỗ được lót cỏ cũng chỉ có từng ấy, nếu cô không ngủ cùng anh thì buộc phải ngủ trên nền đất lạnh lẽo.

Dù có chăn nhưng chắc chắn cũng lạnh đến run rẩy, cho nên cô đành nằm cạnh Phó Kình Hiên thôi.

Mỗi người đắp một cái chăn mà, cũng không tính là cùng chung chăn gối.

Chiếc chăn trên người có mùi ẩm mốc, không dễ ngửi cho lắm, khiến Bạch Dương từ trước đến nay chưa từng đắp loại chăn kiểu này có chút không quen.

Nhưng điều kiện trước mắt chỉ có như vậy, không quen cũng phải chịu.

Thế là Bạch Dương hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ thứ mùi này, nhắm mắt lại.

Bởi vì quá mệt, mặc dù mùi chăn khó ngửi nhưng Bạch Dương vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở trở nên đều đặn, bình tĩnh.

Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô bỗng mở mắt ra. Trong mắt không có vẻ buồn ngủ nào hết, rõ ràng trước đó anh chưa hề ngủ say mà chỉ đang giả bộ.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, ngắm vẻ mặt đang say ngủ của cô. Anh nâng người dậy bằng một tay, sau đó nhích tới bên cạnh cô.

Để tránh không đánh thức cô, anh rón rén dịch người như tên trộm. Vừa dịch vừa nhìn gương mặt cô chăm chú, xem cô có tỉnh lại không.

Cuối cùng khi nhích tới bên cạnh Bạch Dương, Bạch Dương vẫn chưa tỉnh. Lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng nằm xuống, sau đấy duỗi tay ra ôm lấy cô qua lớp chăn rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Ngày hôm sau, khi Bạch Dương tỉnh lại, bên ngoài đã tạnh mưa.

Cô mở mắt ra, nhìn bên trên không phải là trân nhà quen thuộc trong phòng ngủ của mình mà là đá tảng, cả người giật nảy: “Chuyện gì thế này?”

Sao cô lại ở đây?

Bạch Dương bất giác ngồi dậy. Ký ức liên quan đến việc tại sao mình xuất hiện ở đây lập tức ùa vào trong đầu ngay sau đó.

Bấy giờ cô mới chợt nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Dương không khỏi xoa huyệt thái dương, bình tĩnh lại.
 
Chương 1195


Chương 1195

Đúng là ngủ đến đờ người rồi, thế mà cô lại quên mất tối qua mình và Phó Kình Hiên xuất hiện ở đây như thế nào.

Nghĩ tới Phó Kình Hiên, cả người Bạch Dương chợt ngây ra. Cô vội nhìn sang bên †ay phải, muốn xem thử anh sao rồi.

Kết quả thấy Phó Kình Hiên ngủ sát ngay cạnh mình, cô không khỏi sững sờ.

Chuyện gì thế?

Sao anh lại ngủ gần cô như vậy?

Bạch Dương ngơ ngác chớp mắt.

Cô nhớ là tối qua lúc mình ngủ, còn cố ý nằm cách anh nửa mét cơ mà.

Lẽ nào, nửa đêm anh tỉnh dậy, sau đó cố tình dựa sát lại đây?

Suy đoán này vừa mới nảy sinh thì đã bị chính cô bác bỏ.

Bởi Phó Kình Hiên còn ngủ trước cô, tư thế giống hệt như bây giờ chưa từng thay đổi.

Cho nên, chắc không phải nửa đêm anh thức dậy đâu.

Còn về phần tại sao anh không hề tỉnh giấc lại có thể nằm gần cô như vậy, chỉ có một câu trả lời.

Là do cô ngủ không ngoan, tự xích lại gần!

Nghĩ tới đây, Bạch Dương bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ mình lại ngủ không ngoan như vậy.

Nhưng ngay sau đó, cô đã bình tĩnh lại.

Cô nghĩ dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy cô xích lại gân. Cô không nói thì làm gì có ai biết?

Phó Kình Hiên cũng không biết đâu.

Cô vươn vai rồi vén chăn lên, đi tới bên cạnh đống lửa.

Củi cháy hết nên đống lửa đã tự tắt rồi, nhưng vẫn còn đang nóng, có lẽ mới tắt không lâu.

Sau đó, Bạch Dương lại sờ quần áo hơ bên cạnh đống lửa. Thấy quần áo đã khô, cô bèn lấy xuống, định lát nữa thay.

“Cũng không biết bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”

Bạch Dương liếc nhìn ánh sáng ở cửa hang, lẩm nhẩm một tiếng.

Giây tiếp theo, cô nhớ tới đồng hồ đeo tay của Phó Kình Hiên, vội đặt quần áo trong †ay xuống, đi tới định xem giờ.

Nhưng lúc Bạch Dương đi đến trước mặt Phó Kình Hiên, ngồi xổm xuống, còn chưa kịp cầm tay anh lên thì đã thấy sắc mặt anh không ổn.

Sao mặt anh lại đỏ như vậy?

Rồi cả hơi thở dồn dập và nặng nề nữa.

Đây rõ ràng là dấu hiệu phát sốt.

Trái tim bỗng thắt chặt, Bạch Dương vội thò tay ra sờ trán của Phó Kình Hiên: “Nóng quát”

Cô lập tức thu tay lại, nhíu chặt đôi mày thanh tú, sau đó nghiêm túc nhìn người đàn ông.

Tối qua lúc cô bôi thuốc cho anh còn cố ý sát trùng cẩn thận, lo lắng miệng vết thương trên lưng không được xử lý tốt sẽ phát sốt.
 
Chương 1196


Chương 1196

Nhưng ai ngờ, dù vết thương đã được xử lý thì anh vẫn bị sốt.

Có vẻ nguyên nhân gây sốt không phải vì vết thương, mà là sau khi bị rơi xuống nước, mặc quần áo ướt quá lâu, rồi lại ở trên lưng cô hứng gió lạnh nhiều hơn cô trong thời gian dài.

“Không được, phải nghĩ cách hạ sốt.” Bạch Dương cắn môi, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi lục lọi hòm thuốc tối qua, tìm thuốc hạ sốt.

Bạch Dương cầm thuốc, trở lại bên cạnh Phó Kình Hiên, sau đó đỡ anh dậy, để anh tựa lên vai mình rồi tách miệng anh ra, nhét một viên hạ sốt vào trong.

Tiếp theo, cô khép miệng anh lại, nâng cao cằm anh để cho anh nuốt thuốc xuống.

Nhưng với một người đã mất đi ý thức mà nói, hoàn toàn không thể nuốt xuống được.

Thế là, dù Bạch Dương cố gắng hồi lâu nhưng viên thuốc vẫn ở trong miệng Phó Kình Hiên.

Bạch Dương sốt sắng nhíu mày.

Giây tiếp theo, cô bỗng nghĩ ra một cách, hai mắt sáng ngời.

Nhưng cách này hơi xấu hổ một chút, nếu có thể, cô thật sự không muốn làm.

Tuy nhiên, bây giờ để anh hạ sốt, cô cũng đành phải làm thế.

Bạch Dương cụp mắt, nhìn gương mặt điển trai đỏ bừng của Phó Kình Hiên mấy giây, cuối cùng hít sâu một hơi, lại tách miệng anh ra lần nữa, sau đó cúi đầu hôn lên.

Bạch Dương lợi dụng cách hôn lưỡi, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vào trong cổ họng của Phó Kình Hiên từng chút một.

Sau khi cảm thấy đã đẩy đến vòm họng, cô ngẩng lên lấy chai nước suối bên cạnh tới rồi mở ra, ngửa đầu ngậm một ngụm trong miệng, sau đó lại hôn lên đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên, bón từng tí một vào miệng anh. Mãi đến khi thấy viên thuốc màu trắng ở trong vòm họng kia bị nước đẩy xuống, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá, xuống rồi.” Bạch Dương mỉm cười vui vẻ, vặn nắp chai nước lại.

Nhưng cô chỉ vui vẻ một lát thôi, vì cô không chắc thuốc hạ sốt có tác dụng, làm Phó Kình Hiên hạ sốt hay không?

Cho nên, họ không thể tiếp tục ở đây chờ người của Phó Kình Hiên đến được nữa.

Vì không ai biết khi nào người của anh mới đến. Tìm được tới đây sớm đương nhiên là tốt nhất, nhưng nhỡ may trễ thì sao, nói không chừng đến lúc đó, Phó Kình Hiên đã sốt cao thành ngốc mất rồi.

Vì vậy, cô phải đưa anh tiếp tục đi về phía trước.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lập tức đặt chai nước xuống, đi tới chỗ vừa để quần áo, cầm lấy quần của Phó Kình Hiên lên, lôi ví †ừ trong túi quần của anh ra rồi rút hết toàn bộ tiền mặt, một xấp rất dày, sau đó để vào †rong hòm thuốc.

Đây là khoản hậu tạ hai nhân viên kiểm lâm, cám ơn họ đã để lại nhiều vật tư như vậy trong hang núi.

Nếu không, có lẽ tối qua cô và Phó Kình Hiên đã bị chết cóng từ lâu rồi.

Làm xong mọi chuyện, Bạch Dương cõng anh lên, bước ra cửa hang, thậm chí còn chẳng thay quần áo.

Bởi vì đã không còn kịp nữa rồi, thay quần áo sẽ làm chậm trễ thời gian. Phó Kình Hiên cần được mau chóng chữa trị, cho nên cô không cần quần áo nữa.

Đường núi vừa mới mưa xong nên không dễ đi. Bạch Dương bước từng bước thận trọng, sợ làm cả hai bị ngã. Chính vì thế, cô đi còn mệt hơn cả hôm qua.

Không biết họ đã đi bao lâu, cuối cùng Bạch Dương cũng cõng Phó Kình Hiên ra khỏi khu rừng.

Đúng lúc cô đã sức cùng lực kiệt, mồ hôi đầy đầu, mắt thấy sắp không cầm cự nổi nữa thì chợt nhìn thấy một ngôi nhà hai †ầng tự xây.
 
Chương 1197


Chương 1197

Nhìn thấy ngôi nhà đó, Bạch Dương như thấy cọng rơm cứu mạng. Cô dùng hết sức lực cuối cùng, cắn răng cõng Phó Kình Hiên qua đó.

Họ vừa mới bước vào sân của ngôi nhà kia thì chợt một người phụ nữ trung niên bưng chậu nước đi ra khỏi phòng, thấy dáng vẻ chật vật của họ, bà ấy không khỏi sửng sốt: “Hai người là…

“Cứu… Bạch Dương mấp máy cánh môi nứt nẻ, cô còn chưa nói hết câu thì trước mắt đã tối sầm.

‘Bịch một tiếng.

Cơ thể cô xụi lơ, kéo Phó Kình Hiên cùng ngã xuống đất.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia sợ hãi vội ném chiếc chậu trong tay, chạy tới chỗ họ, miệng la lên: “Ông ơi, mau ra đây, có người bị ngất xỉu đây này!”

Chắc cô và Phó Kình Hiên được cứu rồi nhỉ?

Nghĩ vậy, cuối cùng Bạch Dương cũng yên lòng chìm vào hôn mê.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đã là một ngày sau.

Bạch Dương mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, ngửi thấy mùi nước khử trùng thoang thoảng trong không khí. Cô đã biết mình đang ở bệnh viện.

Hơn nữa, trông cách trang hoàng của phòng bệnh vô cùng quen thuộc, nhất định là bệnh viện Đệ Nhất.

Nhưng sao cô lại ở bệnh viện Đệ Nhất?

Lễ nào, người của Phó Kình Hiên đã tìm thấy bọn họ rồi?

Bạch Dương day cái đầu nặng trĩu, sau đó nhấc người định ngồi dậy.

Kết quả, cô vừa mới ngồi dậy chút xíu, mặt đã lập tức nhăn rúm lại: “Ui đau đau đau…”

Bạch Dương vội vã nằm lại, cả người đều không ổn chút nào.

Rốt cuộc cô đã làm gì thế này? Sao thắt lưng đau dữ dội như sắp gãy vậy!

“Bảo bối!”

Lúc Bạch Dương đang điều chỉnh tư thế để tránh chạm phải thắt lưng thì đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị người ta đẩy mạnh ra. Một bóng người sốt sắng từ bên ngoài bước vào, chạy thẳng tới trước giường bệnh. Trên khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự lo lắng và quan tâm: “Bảo bối, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, làm anh lo chết đi được!”

Nói xong, Lục Khởi đột ngột cúi xuống ôm Bạch Dương, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nức nở: “Anh không chỉ lo lắng mà còn suýt nữa bị em hù chết nữa. Sau khi nhận được tin em rơi xuống vách núi, anh sợ đến mức hồn vía bay mất luôn rồi. Hai ngày nay không tài nào ngủ nổi, cả người hốc hác phờ phạc. Bảo bối, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”

Nghe thấy giọng nói run rẩy xen lẫn nỗi sợ hãi của Lục Khởi, Bạch Dương biết chuyện mình rơi xuống vách núi thật sự đã dọa anh ta sợ. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lục Khởi: “A Khởi, xin lỗi, lần này khiến anh sợ hãi rồi, lần sau em sẽ không thế nữa đâu.”

“Em còn định có lần sau nữa à?” Lục Khởi buông cô ra, trợn mắt trừng cô.

Bạch Dương vội lắc đầu: “Không có lần sau, thật sự không có đâu.”

“Thế còn tạm được.” Lục Khởi hừ một tiếng, lúc này mới buông cô ra.

Sau đó, Bạch Dương nhấc cánh tay lên, xoa huyệt thái dương rồi hỏi: “Đúng rồi A Khởi, em đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày.” Lục Khởi trả lời.
 
Chương 1198


Chương 1198

Bạch Dương há miệng ngạc nhiên: “Hai ngày? Em đã nằm hai ngày cơ à?”

“Đúng thế.” Lục Khởi gật đầu: ‘Lâm Diệc Hàng nói em lao lực quá độ, cho nên mới nằm lâu như thế.”

“Hóa ra là vậy.” Bạch Dương bỗng hếch cằm: “Vậy em trở lại Hải Thành bằng cách nào thế?”

Cô nhớ rõ mình đã té xỉu trong sân của một hộ gia đình.

Sau đó, cô không còn biết gì nữa.

“Em được trợ lý Trương Trình của Phó Kình Hiên đưa về cùng với anh ta. Trương Trình gọi điện nói cho anh, sau đấy anh vội vàng chạy tới bệnh viện ngay. Sau khi tới bệnh viện thì đúng lúc nhìn thấy cảnh em và Phó Kình Hiên cùng bị đưa vào phòng cấp cứu.

Rồi anh hỏi Trương Trình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ta nói em bị người ta bắt cóc rơi xuống vách núi, vì cứu em nên Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống theo. Lúc ấy, trái tim anh như ngừng đập.” Lục Khởi vỗ ngực, cũng không giấu cô mà trả lời thẳng thắn.

Nghe thấy ba chữ Phó Kình Hiên, Bạch Dương mở to mắt, sốt sắng hỏi: “Vậy Phó Kình Hiên thế nào rồi? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Thấy cô lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, Lục Khởi bỗng thấy bực bội trong lòng.

Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến việc cô còn sống là nhờ công lao của Phó Kình Hiên, anh ta lại chỉ đành nén sự khó chịu này xuống, trả lời thành thật: “Bảo bối, em đừng kích động, đừng lo lắng. Phó Kình Hiên cũng đang nằm viện, ở ngay phòng bên cạnh của em kia kìa.”

“Vậy bây giờ anh ấy sao rồi?” Bạch Dương 3⁄11 †úm lấy cánh tay anh ta, gặng hỏi, Vẻ mặt Lục Khởi hơi nặng nề: “Tình hình của anh ta không tốt lắm, anh ta bị thương quá nặng, bị gãy tay, vết thương sau lưng bị rách ra. Nội tạng cũng bị tổn thương ở mức độ nhất định, còn có chấn thương não cộng thêm sốt cao, tóm lại là rất nghiêm trọng.”

Khi biết được tình hình của Phó Kình Hiên, anh ta cũng giật nảy mình.

Bị thương nặng như vậy mà không chết, anh ta chỉ có thể cảm thán một câu đúng là mạng lớn.

Nhưng điều khiến Lục Khởi cảm thấy vừa rối bời lại vừa khâm phục là, Phó Kình Hiên bị thương như vậy là vì cứu Bạch Dương.

“Rất nghiêm trọng…’ Bạch Dương c ắn môi dưới: “Thế có phải anh ấy vẫn chưa thoát khỏi nguy kịch đúng không?”

Lục Khởi lắc đầu: “Cũng không phải thế, anh ta đã qua cơn nguy kịch rồi, cánh tay cũng đã được nối lại, chẳng qua vẫn chưa chịu tỉnh lại thôi.”

Nghe thấy vậy, bấy giờ Bạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, A Khởi, đỡ em dậy đi”

Cô đưa tay ra cho anh ta.

Lục Khởi nghe lời kéo cô dậy.

Cô vén chăn, chịu đựng cơn đau nhức ở thắt lưng muốn xuống giường.

Lục Khởi thấy thế vội ngăn lại: “Bảo bối, em định làm gì?”

“Em đi thăm anh ấy.’ Bạch Dương vừa đeo dép vừa nói.

Lục Khởi định nói ‘Phó Kình Hiên có gì đâu mà phải thăm. Nhưng trải qua chuyện lần này, anh ta có chút thốt không ra những lời như vậy. Miệng mấp máy, cuối cùng chỉ thở dài: “Em chậm chút thôi, đừng vội, anh †a cũng chẳng chạy mất.”

Anh ta đưa tay ra đỡ cô.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, tới phòng bệnh bên cạnh.
 
Chương 1199


Chương 1199

Cánh cửa phòng bên vẫn đang mở, Bạch Dương đứng ở ngoài cửa, thấy Lâm Diệc Hàng đang đứng bên cạnh giường bệnh, cầm bệnh án vừa viết vừa nói gì đó. Thỉnh thoảng, trợ lý Trương lại gật đầu.

Còn Phó Kình Hiên đang nằm bên trên giường bệnh, khuôn mặt đã không còn đỏ ửng nữa, đã khôi phục lại vẻ tái nhợt bệnh †ật, chứng tỏ anh đã hạ sốt rồi.

Bạch Dương nhấc tay gõ cửa.

Trong phòng bệnh, Lâm Diệc Hàng dừng động tạc trong tay, quay đầu lại nhìn cùng trợ lý Trương.

Thấy cô, Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Tỉnh rồi à?”

Bạch Dương ‘ừ’ một tiếng, coi như đáp trả.

Sau đó, cô cảm nhận được một ánh mắt trách cứ đang nhìn mình.

Là của trợ lý Trương.

Chuyện này khiến Bạch Dương không khỏi ngây người, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bắt gặp trợ lý Trương nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ bất mãn như thế, xen lẫn tức giận cùng không vui.

Cô không hiểu tại sao bỗng nhiên anh ta lại †ỏ thái độ như vậy với mình.

Tuy nhiên ngay sau đó, cô đã hiểu rõ vì sao, là vì Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương đã làm việc bên cạnh Phó Kình Hiên hơn mười năm rồi. Tuy trên danh nghĩa họ là cấp trên với cấp dưới, nhưng thật ra cũng là bạn bè.

Cô liên lụy Phó Kình Hiên bị thương như vậy, trong lòng trợ lý Trương không trách cô mới lạ.

Cô cười khổ rồi khẽ hỏi: “Tôi có thể đi vào được không?”

“Vào đi.” Lâm Diệc Hàng đồng ý.

Lục Khởi đỡ Bạch Dương vào phòng.

Lâm Diệc Hàng nhìn cô: “Có khó chịu chỗ nào không?”

Bạch Dương lắc đầu: “Ngoài thắt lưng rất đau ra, các chỗ khác đều không sao cả.”

“Hiện tượng bình thường thôi, em bị giãn dây chằng ở thắt lưng, có lẽ phải đau nửa tháng mới khỏi.” Lâm Diệc Hàng khép hồ 7⁄11 sơ bệnh án lại, nói.

Bạch Dương mỉm cười: “Không sao, so với anh ấy, tôi bị vậy chỉ là chuyện nhỏ.”

“Thế cũng đúng.” Lâm Diệc Hàng gật đầu.

Bạch Dương nhìn người đàn ông đang nằm trên giường: “Anh ấy…”

Dường như biết cô muốn hỏi gì, Lâm Diệc Hàng kẹp hồ sơ bệnh án dưới nách, hai tay nhét vào trong túi áo blouse rồi nói: “Hiện †ại anh ta không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ có điều…”

“Bác sĩ Lâm!” Trợ lý Trương đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Lâm Diệc Hàng như thể nghĩ tới điều gì đó, nhún vai: “Xin lỗi, cậu ta không cho tôi nói.”

Bạch Dương thấy anh ta như vậy cũng hết cách, chỉ đành nhìn trợ lý Trương: “Trợ lý Trương, xin anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc Phó Kình Hiên còn có vấn đề gì nữa?”

Phó Kình Hiên phải nằm ở đây là vì cô.

Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, cô sẽ áy náy cả đời mất.

“Tổng giám đốc Phó không sao cả, đây không phải là chuyện cô Bạch nên quan †âm”
 
Chương 1200


Chương 1200

” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương rồi lạnh lùng nói: “Dù sao cô Bạch cũng không thích tổng giám đốc Phó của chúng tôi, hỏi những chuyện này để làm gì? Hỏi rồi thì cô Bạch có thể làm gì cho anh ấy? Cứ tỏ ra thờ ơ với anh ấy như lúc trước không được à? Bây giờ lại chạy tới quan tâm tới tổng giám đốc Phó, cô Bạch không thấy mình rất giả tạo ư?”

Vẻ mặt của Bạch Dương trở nên cứng đờ.

Lục Khởi nổi giận đùng đùng: “Trương Trình, anh đang nói cái gì thế?”

“Tôi nói sai chắc?” Trợ lý Trương cười khẩy nhìn anh ta: “Trước kia tổng giám đốc Phó cũng thường xuyên bị thương vì cô Bạch đấy thôi, nhưng lúc ấy cô Bạch lại biểu hiện như thế nào? Tỏ ra thờ ơ, làm như không thấy, giờ cô ta lại tới đây tỏ vẻ quan tâm đ ến tổng giám đốc Phó, ai cần chứ?”

Bây giờ anh ta rất chướng mắt với Bạch Dương.

Quả thật lần này là do tổng giám đốc Phó †ự nhảy xuống vách núi. Lý trí mách bảo anh ta rằng không thể đổ lỗi lên đầu cô về chuyện anh bị thương được. Nhưng về mặt Tình cảm, anh ta lại không thể chấp nhận được.

Dựa vào cái gì chứ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Dù tổng giám đốc Phó có lỗi với cô trong suốt sáu năm họ kết hôn, nhưng cũng đâu đến mức phải đền cả mạng sống để bù đắp cho cô?

Hơn nữa còn phải dùng cả mạng sống mới đổi lấy được một câu quan tâm của cô, đúng là quá nực cười!

“Được rồi, không cần chứ gì?” Lục Khởi nghe thấy những gì trợ lý Trương nói, cả người tức quá hóa cười: “Vậy thì tốt, chúng †a đi thôi. Bảo bối, nghe thấy chưa hả? Cấp dưới của anh ta nói không cần, cho nên chúng ta…”

“Được rồi A Khởi.” Bạch Dương kéo cánh †ay của Lục Khởi, cụp mi xuống, nói đầy cay đắng: “Trợ lý Trương nói rất đúng.”

“Anh ta nói đúng chỗ nào?” Lục Khởi trợn †ròn mắt.

Bạch Dương mấp máy môi định nói gì đó thì Lâm Diệc Hàng vẫn im lặng từ nãy đến giờ chợt nheo mắt, mở miệng nói: “Đủ rồi, đây là phòng bệnh, không phải là nơi mọi người cãi nhau, còn nữa…”

Anh ta nhìn trợ lý Trương với ánh mắt lạnh lùng: “Bạch Dương là người tôi che chở, không đến lượt cậu nhắm vào cô ấy. Lần này nể tình Phó Kình Hiên cứu cô ấy nên tôi tha cho cậu. Nếu còn có lần sau, cẩn thận tôi giở trò gì đó lên người ông chủ của cậu đấy.”

“Anh…’ Trợ lý Trương mở to mắt không dám tin, sau đó tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Lúc này, Lâm Diệc Hàng mới thu hồi tâm mắt.

Bạch Dương nhếch đôi môi trắng bệch, nhìn anh ta bằng ánh mắt không vui: “Bác sĩ Lâm, anh không thể như vậy được.”

Kính mắt của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng: “Yên tâm đi, tôi chỉ cố ý hù dọa cậu ta chút thôi, không có ý định làm thật.”

“Thật đấy chứ?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng là có chút không tin.

Người này tuy gọi là bác sĩ, nhưng thật ra lại giống một tên ác quỷ hơn. Trước đó, lúc tưởng Cố Tử Yên là cô, ngay đến cả chuyện giết người thay Cố Tử Yên anh ta cũng dám làm.

Cho nên, cô hoàn toàn tin rằng anh ta cũng dám giở trò với Phó Kình Hiên.

“Đương nhiên, cho dù tôi có khiến tất cả mọi người thất vọng thì cũng sẽ không để em thất vọng đâu.” Lâm Diệc Hàng vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, em muốn thăm anh ta thì thăm đi, tôi ra ngoài trước.”

Nói xong, anh ta thu tay lại, đút vào túi áo blouse trắng, rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “A Khởi, trợ lý Trương, hai người cũng ra ngoài đi được không? Tôi muốn ở riêng với anh ấy một lát.”
 
Chương 1201


Chương 1201

Trợ lý Trương nhíu mày, nhưng cũng không nói không rằng, nhấc chân rời đi.

Lục Khởi không đi: “Bảo bối, anh ta cũng chưa tỉnh lại, em cần gì phải ở đây một mình với anh ta, em có nói gì anh ta cũng không nghe được đâu.”

“Em biết. Em tự có suy nghĩ của mình mà.

Anh ra ngoài đi A Khởi.” Bạch Dương quay đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt không cho phép từ chối.

Lục Khởi hết cách, chỉ có thể đồng ý, xoay người đi ra cửa.

Bên ngoài phòng bệnh, Lục Khởi đang chuẩn bị đi tìm trợ lý Trương để nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh ta lấy ra xem, là Lương Triết gọi tới.

Trợ lý Trương đang đứng bên cạnh anh ta, đương nhiên cũng nhìn thấy hai chữ Lương Triết trên màn hình điện thoại của Lục Khởi. Anh ta lập tức cười mỉa nói: “Kẻ đầu sỏ cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi. Tôi còn tưởng cậu ta biết mình hại tổng Giám đốc Phó và cô Bạch thành như vậy, cho nên trốn tránh không dám ló mặt ra nữa chứ.”

Ba hôm trước, cũng chính là ngày tổng giám đốc Phó và cô Bạch rơi xuống sườn núi.

Sau khi tổng giám đốc Phó và cô Bạch rơi xuống sườn núi, anh ta vội vàng đi tìm đội cứu hộ, tìm người nghĩ cách xuống núi.

Còn Lương Triết thì lại biến mất không thấy †ăm hơi, cũng không thấy bóng dáng đâu.

Ngay cả sau khi anh ta tìm được cô Bạch và tổng giám đốc Phó, Lương Triết cũng chưa từng xuất hiện.

Cho nên, anh ta cũng mặc kệ ba ngày mất tích Lương Triết đã đi đâu làm gì. Tóm lại, anh ta coi như Lương Triết biết mình liên lụy người khác nên trốn đi.

Lục Khởi trừng mắt với trợ lý Trương. Mặc dù anh ta không hài lòng trợ lý Trương nói như vậy, nhưng lại không thể nào phản bác lại.

Bởi vì từ khi Bạch Dương và Phó Kình Hiên xảy ra chuyện cho đến nay, Lương Triết quả thật chưa từng xuất hiện.

Lục Khởi xoa xoa huyệt thái dương, trả lời điện thoại.

“Chị tỉnh lại rồi đúng không?” Giọng nói khàn khàn của Lương Triết truyền đến, mang theo cảm giác kỳ quái khiến người ta không giải thích được.

Lục Khởi nghe ra có điều không bình thường. Anh ta luôn cảm thấy Lương Triết dường như đã thay đổi rồi, nhưng lại không nói được là thay đổi ở điểm nào. Chỉ có thể gật đầu trả lời: “Ừ”“

“Vậy thì tốt rồi.” Giọng nói của Lương Triết lại vang lên.

Lục Khởi mím môi hỏi: “Lương Triết, cậu nói thật cho tôi biết đi, sau khi bảo bối và Phó Kình Hiên rơi xuống vách núi, cậu đã đi đâu? Tại sao không đi tìm cùng nhóm Trương Trình? Còn nữa, tại sao hai ngày nay cậu không xuất hiện?”

Đầu bên kia điện thoại, trong một căn phòng tối đen như mực, Lương Triết đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một †ia sáng đỏ tươi: “Bởi vì tôi đang làm một việc.”

“Rốt cuộc là việc gì mà khiến cậu không thèm tìm người như thế?” Lục Khởi tức giận quát lên.

Nét mặt của Lương Triết càng quái dị hơn: “Chuyện không liên quan đến anh. Anh nói với chị, tối nay tôi sẽ đến bệnh viện thăm chị”

Nói xong, cậu ta liền cúp điện thoại.

Lục Khởi tức giận giậm chân: “Thằng khốn này!”
 
Chương 1202


Chương 1202

“Có chuyện gì vậy A Khởi?” Bạch Dương đi ra khỏi phòng bệnh của Phó Kình Hiên, tình cờ nghe Lục Khởi đang mắng người. Cô lên tiếng hỏi một câu.

Lục Khởi đặt điện thoại xuống: “Còn chuyện gì ngoài Lương Triết nữa. Anh hỏi †ại sao mấy hôm nay cậu ta không xuất hiện, nhưng cậu ta không chịu nói thật.”

Nhắc tới Lương Triết, lúc này Bạch Dương mới nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: ‘Đúng rồi, Lương Triết thế nào rồi?”

“Cậu ta á?” Lục Khởi nhếch môi: “Cậu ta chẳng sao cả.”

“Không sao là tốt rồi.’ Bạch Dương yên tâm.

Lục Khởi nhìn cô: “Bảo bối, chuyện này hoàn toàn là ân oán giữa Lương Triết và tên Diệp Chí gì kia. Em cũng bởi vì Lương Triết nên mới bị Diệp Chí đưa đi. Em không trách Lương Triết thì thôi, lại còn lo lắng Lương Triết có sao không.”

“Được rồi A Khởi. Em hiểu ý anh. Mặc dù chuyện này quả thật là do Tiểu Triết mà ra, nhưng trước đó Tiểu Triết cũng không biết sẽ liên lụy đến em. Nếu như cậu ấy biết, có lẽ sẽ hành động sớm hơn, sẽ không để Diệp Chí có cơ hội ra tay với em. Cho nên đây chỉ là thế sự khó lường, không thể chỉ trách Tiểu Triết được. Đi về trước đã, lưng của em đau quá, sắp đứng không nổi nữa rồi” Bạch Dương chống lưng nói.

Lục Khởi thấy cô như vậy thì đau lòng không thôi: “Anh đỡ em.”

Bạch Dương ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía trợ lý Trương: “Tối nay tôi sẽ đến thăm anh ấy.”

Trợ lý Trương không nói gì, coi như không nghe thấy, mở cửa đi thẳng vào phòng bệnh Phó Kình Hiên.

Thấy vậy, Lục Khởi tức giận nghiến răng: “Tên này có thái độ gì vậy? Rõ ràng trước kia là một người dễ gần, sao bây giờ lại…”

“Em có thể hiểu được.” Bạch Dương cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Phó Kình Hiên không chỉ là ông chủ, mà còn là anh em, là bạn bè của anh ta. Trong lòng anh ta không thể nào không oán trách em được.

Đi thôi.”

Trở lại phòng bệnh. Sau khi đi rửa tay, Lục Khởi đỡ cô đến giường bệnh. Sau đó lại đút cho cô ăn chút đồ rồi để cô nằm ngủ.

Buổi chiều, Lương Triết xuất hiện ở bệnh viện, nở một nụ cười kỳ quái với Bạch Dương: “Chị.”

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, Bạch Dương ngơ ngác một lúc, sau đó nhíu mày. Nhìn vào mắt cậu ta, cô chợt có cảm giác bất thường khó tả.

Lương Triết thay đổi rồi!

Đây là năm chữ xuất hiện trong đầu Bạch Dương ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lương Triết.

Đầu tiên là phong cách ăn mặc đã thay đổi.

Trước đây Tiểu Triết chủ yếu chỉ mặc áo trắng. Còn bây giờ lại là một màu đen từ đầu đến chân.

Kiểu tóc cũng đã thay đổi. Trước đây là kiểu tóc rũ xuống che trước trán, khiến người ta có cảm giác tươi mới, lịch sự tao nhã.

Bây giờ, mái tóc đều chải hất cả lên, để lộ trán, tóc cũng cắt ngắn hơn trước. Trông thiếu đi sự điềm đạm, nhưng lại ngỗ ngược, bất kham hơn.

Nói tóm lại, Lương Triết bây giờ và Lương Triết trước đây hoàn toàn là hai người khác biệt.

Đừng nói Bạch Dương, ngay cả Lục Khởi cũng bị dáng vẻ này của Lương Triết làm sững sờ.

Cuối cùng anh ta cũng biết cảm giác kỳ quái trong điện thoại lúc sáng là có chuyện gì rồi. Bởi vì Lương Triết trước mắt đã không phải là Lương Triết mà anh ta quen biết, mà là một Lương Triết xa lạ.

Đúng vậy, rất lạ lãm!
 
Chương 1203


Chương 1203

“Này, Lương Triết. Rốt cuộc ba hôm nay cậu đã trải qua những chuyện gì thế? Sao lại thành ra bộ dạng này rồi?” Lục Khởi đánh giá Lương Triết rồi hỏi.

Lương Triết không để ý đến anh ta, cậu ta đi đến bên cạnh giường bệnh, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Dương đang ngồi dựa vào đầu giường. Vùi đầu vào vai Bạch Dương, tựa như đã một thời gian dài mới gặp lại: “Chị, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.”

“Rốt cuộc?” Lông mày Bạch Dương nhíu lại sâu hơn.

Sau đó, cô đột nhiên đẩy cậu ta ra.

Lương Triết bị đẩy đến lảo đảo, phải nắm lấy lan can của giường bệnh mới ổn định thân mình. Sau đó cậu ta nhếch lên một nụ cười quỷ dị: “Chị, sao chị lại đẩy tôi?”

“Cậu là ai?” Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm cậu ta đầy cảnh giác.

Lục Khởi mở trừng mắt: “Bảo bối, tại sao em lại hỏi cậu ta như vậy?”

“Đúng vậy đó, chị.” Lương Triết trầm giọng cười: “Tôi là Tiểu Triết đây mà.”

“Không, cậu không phải Tiểu Triết.” Bạch Dương lắc đầu khẳng định: “Phải nói là cậu không phải Tiểu Triết mà tôi biết. Cậu là nhân cách thứ hai của Tiểu Triết.”

“Cái gì?” Lục Khởi kinh ngạc thốt lên, nhìn Lương Triết bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Nhân cách thứ hai?”

Lương Triết cũng không ngờ Bạch Dương có thể lập tức nhìn thấu thân phận thật của mình. Nụ cười trên mặt cậu ta đông cứng lại.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại làm ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười lần nữa: “Không ngờ đến việc này cũng bị chị nhìn ra, nhưng sao chị lại nhìn ra được?”

“Cậu thật sự là nhân cách thứ hai á?” Lục Khởi cao giọng nói.

Bạch Dương mím môi: “Đúng vậy.”

“Sao có thể như thế được?” Lục Khởi kinh sợ tột độ: “Tại sao cậu ta lại có hai nhân cách? Không phải cậu ta chỉ có bệnh tâm lý thôi sao?”

Bạch Dương nắm chặt lòng bàn tay: “Anh quên rồi. Lâm Diệc Hàng đã từng nói, một khi bệnh tâm lý nghiêm trọng đến một mức độ nhất định thì sẽ có khả năng sinh ra hai nhân cách. Trước đó, lúc Lâm Diệc Hàng điều trị tâm lý cho Tiểu Triết, anh ta đã nói cho em biết khả năng Tiểu Triết sinh ra một nhân cách khác là rất cao. Không ngờ bây giờ lại thật sự xuất hiện.”

Cô nhìn Lương Triết bằng ánh mắt phức tạp.

Lương Triết mỉm cười với cô, như thể không biết rằng người đang được thảo luận là mình.

Lục Khởi nuốt nước bọt: “Trước đây anh đã từng xem trên tivi, rất nhiều người bị k1ch thích cũng sẽ sinh ra hai nhân cách.

Chẳng lẽ bởi vì em ngã xuống vách núi đã k1ch thích cậu ta, cho nên cậu ta mới xuất hiện?”

Anh ta chỉ vào Lương Triết.

Lương Triết nhìn tay anh ta, đôi mắt u ám hơi híp lại, sau đó trực tiếp gạt tay Lục Khởi ra: “Cái gì mà tôi mới xuất hiện. Tôi vẫn luôn tồn tại, chỉ là tên ngốc kia cứ chèn ép, không cho tôi ra ngoài thôi. Mãi đến lần này, cậu ta biết mình hại chị, phòng tuyến tâm lý bị sụp đổ. Cuối cùng tôi mới ra ngoài được.”

Nghe được điều này, sắc mặt Bạch Dương thay đổi: “Ý của cậu là cậu đã xuất hiện từ lâu rồi? Hơn nữa, Tiểu Triết cũng biết đến sự tồn tại của cậu?”

“Không thể nào?” Lục Khởi choáng váng.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom