Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1224


Chương 1224

Hơn nữa còn là một cơ hội thành công trăm phần trăm.

Nhưng Phó Kình Hiên lại chưa bao giờ nghĩ vậy, cho dù nghe trợ lý Trương nói thế, lòng anh cũng chẳng hề rung động, ngược lại còn trâm giọng nói: “Tôi sẽ không làm vậy.”

“Vì sao?” Trợ lý Trương không hiểu.

Tổng giám đốc Phó yêu cô Bạch như thế, yêu đến mức không màng tính mạng của mình.

Hiện giờ có cơ hội tái hôn cùng cô Bạch, vì sao anh lại từ chối?

Trợ lý Trương không thể hiểu nổi.

Phó Kình Hiên cầm tập hồ sơ rồi lật ra: “Nếu như làm vậy, khác gì tôi lợi dụng ân tình để thừa nước đục thả câu đâu? Đây là hành vi tiểu nhân, tôi khinh. Tôi muốn đường đường chính chính theo đuổi cô ấy, để cô ấy cam tâm tình nguyện trở về bên mình, chứ không phải dùng thủ đoạn thấp hèn này.”

“Vả lại, cho dù tôi thành công bằng cách đó thì cô ấy sẽ lại hận tôi thêm lần nữa.

Dù khi ấy chúng tôi đã tái hôn thì vẫn là đôi vợ chồng bất hòa. Đó không phải điều †ôi muốn, cậu hiểu chưa?” Anh lườm trợ lý Trương.

Nghe giọng nói không vui của anh, trợ lý Trương cúi đầu: “Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc Phó, là tôi chưa suy nghĩ chu đáo.

“Biết là tốt, sau này đừng nhắc lại nữa”

Phó Kình Hiên mở bút máy ra, giọng điệu bình thản.

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên kí tên lên xấp hồ sơ: “Đúng rồi, hiện giờ Lương Triết thế nào?”

“Cậu ta?” Trong mắt trợ lý Trương thoáng hiện vẻ bất mãn: “Cậu ta đã rút khỏi giới thời trang, trở lại thủ đô.”

“Trở lại thủ đô?” Động tác lật tập hồ sơ khác của Phó Kình Hiên chợt khựng lại, anh ngước đầu nhìn anh ta: “Chuyện khi nào?”

“Ngay sáng hôm qua, tin rằng không bao lâu nữa nhà họ Diệp sẽ chính thức thông báo với người trong giới rằng cậu chủ thật sự của nhà họ Diệp đã trở lại” Trợ lý Trương đáp.

Phó Kình Hiên xoay bút máy: “Nói vậy là Lương Triết muốn về nhà họ Diệp để tranh giành vị trí người thừa kế à?”

“Chắc là vậy rồi.” Trợ lý Trương gật đầu: “Lần này những chuyện Diệp Chí làm để giành quyền thừa kế đã hoàn toàn chọc giận Lương Triết. Thế nên cậu ta tuyệt đối không thể nào tha thứ cho Diệp Chí lẫn đám con riêng nhà họ Diệp.”

“Theo dõi Lương Triết sát sao, chắc chắn cậu ta sẽ đi tìm Diệp Chí, chỉ cần giám sát Lương Triết thật chặt thì khả năng tìm được Diệp Chí sẽ cao hơn.” Phó Kình Hiên nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng.

Trợ lý Trương khó hiểu nhìn anh: “Sao tổng giám đốc Phó lại nói vậy?”

“Cậu quên bên cạnh Bạch Dương luôn có một hacker giỏi giúp đỡ sao?” Phó Kình Hiên ngước mắt.

Trợ lý Trương đáp: “Tôi nhớ chứ, là gã hồ ly đã bắt Cố Tử Yên, đòi hơn 1500 tỷ từ tập đoàn Tam Thịnh.”

“Đúng thế, gã hồ ly này chính là Lương Triết.” Phó Kình Hiên nói.

Trợ lý Trương ồ lên: “Sao lại thế được?

Trước kia chúng ta cũng từng nghi ngờ Lương Triết là gã hồ ly, cuối cùng còn điều tra nữa, nhưng kết quả điều tra cho thấy gã hồ ly không phải là Lương Triết.”
 
Chương 1225


Chương 1225

“Một hacker muốn che giấu hành tung lẫn tài liệu về mình là chuyện vô cùng đơn giản.” Phó Kình Hiên tiếp tục phê duyệt hồ sơ, giọng lạnh nhạt.

Lúc này, trợ lý Trương còn có thể nói gì nữa?

Anh ta hít một hơi thật sâu, mãi một lúc sau mới tìm được giọng nói: “Đúng là bị cậu ta chơi rồi. Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Phó, tôi sẽ cho người theo dõi Lương Triết.”

Lương Triết là hacker, chắc chắn sẽ tìm ra Diệp Chí nhanh hơn họ.

Chỉ cần theo dõi Lương Triết thì Lương Triết tìm được Diệp Chí cũng có nghĩa bọn họ tìm thấy.

“Được rồi, cậu về trước đi, tối lại đến ôm xấp hồ sơ này về.” Phó Kình Hiên ra lệnh tiễn khách.

Trợ lý Trương thẳng lưng cúi đầu: “Được thưa tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

Ở một nơi khác, tại Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương đang nấu cháo thịt nạc trong bếp, cô mặc tạp dề, tay cầm muôi sứ đang khuấy liên tục chiếc nồi sứ.

Cháo thịt nạc phải sên sệt ăn mới ngon, nếu không khuấy liên tục thì cháo rất dễ dính nồi.

Bỗng nhiên chuông cửa reo lên.

Bạch Dương nhìn chỗ cháo thịt nạc trong nồi, cảm thấy đã chín rồi nên bèn tắt lửa, sau đó mới ra khỏi phòng bếp, đi đến trước cửa: “Ai đó?”

“Bảo bối, là anh đây.” Giọng của Lục Khởi vang lên.

Bạch Dương mở cửa, thấy Lục Khởi vác theo một đống đồ chăm sóc sức khỏe tới, khóe miệng cô run rẩy: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh ghé thăm em, sẵn mang cho em một ít đồ. Đây, chính là mấy thứ này, đều là thứ có hiệu quả trong việc hồi phục cơ bắp, em có thể thử xem” Lục Khởi đặt mấy cái túi vào trong tay cô.

Bạch Dương dở khóc dở cười, cô muốn từ chối.

Nhưng cô biết nếu mình không nhận thì người này chắc chắn vẫn sẽ bắt cô nhận.

Thế thì đành cất thôi.

“Vậy cảm ơn anh.” Bạch Dương nhận túi.

Lục Khởi bỗng dưng hít hà: “Thơm quá, bảo bối, em đang nấu cơm à?”

“Ừ”” Bạch Dương lấy một đôi dép trong tủ đưa cho anh ta: “Vào đi.”

Lục Khởi xoay người thay giày, anh ta đi phía sau, hào hứng xoa xoa tay, nói: “Xem ra anh đến đúng lúc quá rồi. Bảo bối, em đang làm gì thế?”

“Vẫn chưa xong đâu.” Bạch Dương đặt túi đồ chăm sóc sức khỏe lên bàn trà.

Lục Khởi tỏ vẻ không tin: “Chưa làm xong á? Vậy sao trong bếp có mùi thơm thế này? Anh ngửi được là mùi thơm của cháo thịt nạc và mùi bơ, em làm tráng miệng à?

Bạch Dương bị anh ta làm cho kinh ngạc: “Mũi anh là mũi chó hả, thế mà cũng ngửi ra được?”

“Hì hì.” Lục Khởi kiêu ngạo ra mặt: ‘Đùa, khứu giác của anh là đỉnh của chóp đấy, nên em đừng có hòng mà gạt được anh.”
 
Chương 1226


Chương 1226

Anh ta lắc ngón trỏ: “Nói chứ, lâu rồi không ăn cháo thịt nạc, bảo bối, cho anh ăn thử một bát trước nhé.”

“Không được.” Bạch Dương thẳng thừng từ chối: “Em nấu ít cháo lắm, không thể cho anh được.”

“Vì sao?” Lục Khởi làm ra vẻ đau lòng.

Bạch Dương thản nhiên đáp: “Vì cháo đó là nấu cho Phó Kình Hiên.”

“Hả?” Gương mặt vờ khóc lóc của Lục Khởi lập tức sượng cứng lại, sau đó nhìn cô với cặp mắt nghiêm nghị: “Bảo bối, em định chăm sóc anh ta thật đấy à?”

“Anh tưởng em nói đùa chắc?”

Lục Khởi gật đầu: “Lúc đó anh thật sự nghĩ em đang đùa đấy.”

Bạch Dương lườm anh ta: “Mặc kệ anh, muốn ăn cơm thì đợi một lát, tóm lại là cái này không được.”

Lục Khởi bĩu môi: “Được thôi, nể tình Phó Kình Hiên cứu em, những món này nhường anh ta vậy.”

“Vậy còn được.” Bạch Dương cười cười: “Anh ngồi trước đã, em đi vào làm thêm hai món, rất nhanh thôi.”

“Ừ”” Lục Khởi gật đầu, ngồi xuống sô pha.

Bạch Dương buộc lại chiếc tạp đề rồi quay lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn.

Rất mau, cơm nước đã xong rồi, hai người ngồi xuống bàn ăn.

Lục Khởi cầm đũa lên, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, bảo bối, nãy anh nhìn thấy vali của em đặt cạnh bàn trà, em định đi xa sao?”

“Cũng không hẳn, về nhà tổ của ông ngoại một chuyến.” Bạch Dương vừa nhai cơm vừa nói.

Lục Khởi nghỉ hoặc nhìn cô: “Em về đó làm gì?”

“Tìm giúp ông ngoại một bản bút ký.”

“Là vậy à? Thế để anh đi cùng với em.” Lục Khởi kẹp đũa gắp thức ăn vào bát rồi nói.

Bạch Dương liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đi theo làm gì?”

“Làm tài xế cho em chứ còn làm gì, lưng của em còn chưa khỏi, tự mình lái xe chắc chắn không gắng được bao lâu là lưng sẽ lại bị đau, nên anh đi cùng với em, anh cũng yên tâm”” Lục Khởi cười khì khì nói.

Bạch Dương vòng tay ra sờ phía sau.

Vừa chạm vào, phần lưng lại nhói lên.

Cô hiểu rõ, bản thân mình như vậy đúng là không thể lái xe trong thời gian dài, bởi vì ngồi lâu thì phần lưng sẽ bị đau.

Hơn nữa, đúng hôm nay tài xế xin nghỉ vì ngày mai là sinh nhật của con gái của bác tài.

Cho nên, đúng là cô chỉ có thể tìm một người lái xe đi cùng với mình thôi.

“Vậy thì anh đi nhé. Sáng ngày mai chín giờ xuất phát.” Bạch Dương múc cho mình một 3⁄11 bát canh.

Lục Khởi gật gật đầu: “Được, quyết định vậy nhé, ngày mai anh qua đón em.”

“Ừ”” Bạch Dương đồng ý.

Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.

 
 
Chương 1227


Chương 1227

Bên ngoài khu chung cư Vịnh Tiên Thủy, Lục Khởi muốn đưa Bạch Dương tới bệnh viện nhưng bị cô từ chối.

Lái xe từ Vịnh Tiên Thủy tới bệnh viện Đệ Nhất cùng lắm chỉ mất hơn bốn mươi phút, cô vẫn có thể gắng gượng trong thời gian ngắn như vậy.

Cô ngang bướng như thế làm Lục Khởi cũng hết cách, chỉ đành thuận theo cô.

Nhưng Bạch Dương vừa mở cửa, chuẩn bị lên xe thì Lục Khởi bỗng dưng gọi cô lại: “Bảo bối này.”

“Sao thế?” Bạch Dương cầm cửa xe, hoài nghỉ nhìn anh ta.

Vẻ mặt Lục Khởi nghiêm túc, dặn dò cô: “Lúc chăm sóc Phó Kình Hiên, em cẩn thận đừng để thằng ranh Phó Kình Hiên kia lợi dụng đấy”

Khóe miệng Bạch Dương giật giật: “Anh nghĩ gì vậy, sao em lại bị anh ấy lợi dụng được?”

“Bảo bối, anh nói thật đấy. Em đừng coi như không có chuyện gì. Phó Kình Hiên vẫn chưa buông được em đâu. Bây giờ lại vừa hay cứu được em nữa, khó mà bảo đảm anh ta sẽ không mượn cớ cứu mạng này yêu cầu em làm gì đó, còn em vì nợ anh ta nên không thể từ chối.”

Nghe được lời này của Lục Khởi, Bạch Dương nhíu mày.

Nhưng rất nhanh, chân mày của cô lại giãn ra, cười cười: “Anh ấy sẽ không làm vậy.

Em hiểu nhân phẩm của anh ấy mà, không làm được chuyện như vậy đâu.”

Trước đó cũng không phải cô chưa từng nợ Phó Kình Hiên, mười mấy nghìn tỷ tiền ngân hàng cho vay, rồi chuyện hợp tác công ty.

Chỉ cần Phó Kình Hiên muốn là anh có thể dùng những thứ ấy để trói buộc cô, khiến cô không thể không cúi đầu.

Nhưng trước giờ Phó Kình Hiên chưa từng làm như vậy, nên cô tin Phó Kình Hiên không phải dạng người như thế.

Thấy Bạch Dương không tán thành, Lục Khởi thở dài một hơi: “Thôi vậy, bây giờ anh có nói như thế nào em cũng không chịu nghe. Tóm lại tự em phải cẩn thận vào. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức chạy qua.”

“Vâng.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Sau đó, cô vẫy tay chào anh ta, lên xe rời đi.

Bốn mươi phút sau, Bạch Dương tới bên ngoài cửa phòng bệnh của Phó Kình Hiên.

Cửa phòng bệnh đang đóng, bên trong mơ hồ có tiếng nói chuyện, chắc là Phó Kình Hiên đang nghe điện thoại.

Bạch Dương giơ tay lên gõ cửa.

Bên trong nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân.

Một giây sau, cửa mở ra, một người phụ nữ †rung niên mặc đồ điều dưỡng xuất hiện trước mặt, lịch sự cười với Bạch Dương, “Chào cô, xin hỏi cô tới tìm ai?”

“Tôi tới thăm tổng giám đốc Phó, đưa cơm cho anh ấy.’ Bạch Dương nhấc hộp giữ nhiệt trong tay lên.

Điều dưỡng chợt hiểu ra: “Hóa ra là cô Bạch à.”

“Bác biết tôi ư?” Bạch Dương kinh ngạc.

Điều dưỡng gật đầu cười: “Lúc cô tới chăm sóc cho anh Phó, anh Phó có dặn tôi là nếu như có một cô gái tới đưa cơm thì cứ mở cửa cho cô ấy vào.”
 
Chương 1228


Chương 1228

“Hóa ra là vậy.’ Bạch Dương nghe vậy liền hiểu ra.

Hóa ra Phó Kình Hiên đã đánh tiếng trước rồi.

“Cô Bạch mau vào đi, anh Phó đợi cô lâu lắm rồi.” Điều dưỡng mở cửa hẳn ra.

Bạch Dương nhướng mày: “Đợi tôi lâu lắm rồi?”

“Đúng vậy, mười phút trước anh Phó còn bảo cô ra ban công nhìn xem có cô gái nào trông rất xinh đang cầm hộp cơm hay không.” Cô điều dưỡng đáp.

Bạch Dương cười cười: “Tôi biết rồi, làm phiền bác rồi ạ”

Xem ra Phó Kình Hiên đã đói lắm rồi.

Cũng đúng, bây giờ sắp tám giờ rồi, cô tới hơi muộn.

Bạch Dương cầm hộp giữ nhiệt đi vào phòng bệnh.

Phó Kình Hiên tựa vào thành giường, nhắm mắt như đang ngủ.

Nhưng Bạch Dương biết anh chắc chắn chưa ngủ, mới nãy cô còn nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại mà.

Bạch Dương khế bước qua, đặt hộp giữ nhiệt ở chiếc bàn đầu giường, mở miệng gọi người đàn ông: “Tổng giám đốc Phó.”

Người đàn ông nghe được giọng của cô, mắt bỗng mở ra, ánh nhìn sâu xa khóa chặt cô: “Tới rồi đấy à?”

“Ừ”’ Bạch Dương gật đầu: “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi, tôi nấu cho anh ít cháo thịt nạc, làm thêm mấy cái bánh củ mài, anh nhìn xem có thích không.”

Vừa nói cô vừa mở hộp giữ nhiệt ra, múc cháo cho anh.

Phó Kình Hiên nhìn động tác của cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi: “Chỉ cần là em làm, tôi đều thích.”

Động tác của Bạch Dương hơi khựng lại, nhưng rất mau đã làm như không có chuyện gì, tiếp tục múc cháo.

Múc cháo xong, cô đưa cho anh: “Cẩn thận một chút, hơi nóng đấy.”

Phó Kình Hiên dùng một tay chống người ngồi thẳng lên rồi lấy bát cô đưa: “Cảm ơn.

Nhưng sau khi anh nhận bát, hai người mới nhận ra rằng một tay của anh không thể cử động, cho nên chỉ có một tay thì hoàn toàn không thể ăn được.

Dù sao cầm được bát cũng không cầm được thìa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

Qua vài giây, Bạch Dương ngại ngùng đằng hắng một tiếng: “Thế thì, tôi…”

“Tôi xuống giường ăn vậy.” Phó Kình Hiên ngắt ngang lời của cô, bỏ bát xuống đầu giường, Nhưng anh còn chưa làm vậy thì đã bị Bạch Dương chặn lại.

“Đừng, anh cử động tới cử động lui không tiện đâu, để tôi đút cho anh đi.” Bạch Dương nói.

Phó Kình Hiên sững người, sau đó con ngươi tăm tối nhìn cô, giọng có chút khàn: “Em có biết mình đang nói gì không? Em muốn đút cho tôi?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu: “Có gì không đúng à?”

Nhìn vẻ ngơ ngác trong ánh mắt cô, Phó Kình Hiên liền biết cô vẫn không hiểu ra vấn đề, anh khẽ cười một tiếng: “Bạch Dương, đút cơm cho người khác là hành vi rất thân mật. Em có chắc là em vẫn còn muốn đút cho tôi chứ?”
 
Chương 1229


Chương 1229

Bạch Dương ngơ ra.

Đúng là cô không nghĩ tới điều này.

Nhưng mà bây giờ lời cũng nói ra rồi, nếu rút về thì lại thành ra vẻ hơi cố ý.

Cảm giác cứ như họ thực sự có gì đó, cố ý tránh hiềm nghỉ vậy.

Nghĩ vậy, Bạch Dương hít vào một hơi, ánh mắt rơi trên cánh tay trái của anh: “Anh là người bệnh còn tôi là người đặc biệt tới chăm sóc cho anh, cho nên đút cho bệnh nhân ăn cũng là một chuyện hết sức bình thường thôi, càng không phải hành vi thân mật gì cả. Được rồi, tổng giám đốc Phó, há miệng ra nào.”

Cô bưng chiếc bát anh vừa đặt ở đầu giường lên, múc một thìa lên thổi, đưa tới bên miệng của anh.

Phó Kình Hiên nhìn cô, rồi lại nhìn thìa cháo thịt nạc thơm phức bên miệng, cuối cùng cũng há miệng.

Nhìn anh ăn xong, Bạch Dương bỏ thìa về lại bát, giọng có chút mong chờ: “Mùi vị thế nào?”

“Ngon lắm.” Phó Kình Hiên nuốt cháo xuống, gật đầu.

Bạch Dương cười: “Vậy thì tốt.”

Không uổng công cô để cháo được sền sệt mà vừa ngâm gạo, vừa đun lửa nhỏ, vừa quấy.

“Tiếp tục nào.” Bạch Dương lại múc một thìa đưa qua.

Cứ một người đút, một người ăn như vậy, chẳng mấy chốc bát cháo đã thấy đáy.

Bạch Dương đứng dậy: ‘Ăn nữa không?”

“Đã no rồi.” Phó Kình Hiên lắc lắc đầu.

Bạch Dương nhìn cái bát trong tay, khế nhíu mày: “Vậy mà đã no rồi á? Anh chưa ăn bao nhiêu mà?”

Hơn nữa cái bát này cũng không lớn.

Một người đàn ông cao 1m9 như anh, cô không tin là một bát cháo đã no rồi đâu.

“No rồi.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước do điều dưỡng đưa tới để tráng miệng, nói: “Buổi chiều lúc em không có ở đây, tôi đã uống gần hết cả bình nước.

Nước thuốc kia sẽ khiến người ta có cảm giác lửng bụng.”

“Là vậy à.” Bạch Dương hiểu ra, hơi ngước cằm: “Thế tôi cũng không khuyên anh nữa, phần còn lại tôi đặt vào tủ lạnh, sáng ngày mai nhờ cô điều dưỡng hâm nóng lại cho anh làm bữa sáng.”

“Ừ”” Phó Kình Hiên đồng ý một tiếng.

Bạch Dương cầm hộp giữ nhiệt đi vào gian bếp nhỏ trong phòng bệnh, cất đồ xong mới quay lại.

Phòng bệnh chỉ còn một mình Phó Kình Hiên, cô nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Cô điều dưỡng đâu?”

“Tôi cho bà ấy tan làm rồi.” Phó Kình Hiên một tay cầm quyển sách đáp.

Bạch Dương đi qua: “Anh để bà ấy tan làm thì buổi tối anh phải làm sao?”

“Chân tôi cũng chưa què, không cần người khác phải chăm cả đêm.” Phó Kình Hiên ngước mắt nói.

Bạch Dương khẽ gật đầu, cảm thấy cũng đúng, cô lau tay rồi cầm lấy túi xách đi về phía trước.

Phó Kình Hiên thấy thế, ánh mắt anh thoáng động: “Em phải đi rồi sao?”

“Đã chín giờ rồi, tôi cũng nên về thôi.” Bạch Dương thu dọn lại túi xách trả lời.
 
Chương 1230


Chương 1230

Phó Kình Hiên bỏ quyền sách trong tay xuống: “Có thể đợi một chút hãng đi không?”

“Tại sao?” Bạch Dương khó hiểu nhìn anh.

“Muốn em nói chuyện với tôi một lát.” Phó Kình Hiên nhìn vào mắt cô: “Có được không?”

Bạch Dương nhìn giờ, sau khi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng mà mười giờ tôi nhất định phải đi. Ngày mai tôi còn phải về quê.”

“Được.’ Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười.

Bạch Dương bỏ túi xách xuống, lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Còn Phó Kình Hiên nói là muốn cô nói chuyện với anh một lúc, nhưng thực sự hai người lại chẳng nói chuyện mấy.

Suốt cả quá trình, Phó Kình Hiên đều dạy Bạch Dương chuyện kinh doanh, phương pháp tốt nhất để quản lý tập đoàn, xu hướng phát triển tương lai của tập đoàn và cả các sản nghiệp phù hợp để Thiên Thịnh đầu tư.

Vốn dĩ lúc mới đầu, Phó Kình Hiên định từ từ dạy cho cô những thứ này.

Nhưng bây giờ anh chỉ còn sống được thêm ba năm thôi, hơn nữa, thời gian càng dài, cơ thể của anh cũng sẽ suy yếu hơn.

Cho nên đã chẳng còn thời gian để từ từ dạy cho cô nữa rồi, anh chỉ có thể nhân lúc cơ thể còn chưa bắt đầu suy yếu, cố gắng dạy cô ấy hết những gì có thể dạy được.

Thương trường là nơi ăn thịt người không nhả xương. Cô bây giờ chỉ mới bước vào thương trường, rất nhiều âm mưu quỷ kế cô chưa từng gặp, nên vẫn chưa hiểu được thương trường rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, đen tối cỡ nào.

Nếu như anh có thể sống tiếp, cô không cần phải hiểu hết chỗ đáng sợ của thương trường, vì anh có thể bảo vệ cô, để cô không bị chốn thương trường u ám này làm tổn thương.

Thế nhưng, xác suất anh sống tiếp quá nhỏ, nên số phận đã định sẵn là anh chẳng thể bảo vệ cô mãi, anh chỉ có thể cố gắng giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì con đường sau này, cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để bước tiếp.

Tuy Bạch Dương thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao Phó Kình Hiên lại dạy cô những điều này, khiến cô có cảm giác như anh đang dặn dò gì mình vậy.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, nghiêm †úc nghe lời anh giảng.

Dẫu sao những điều này đều là kinh nghiệm lăn lộn và phương pháp sinh tồn ở trong thương trường, cơ hội hiếm có, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã tới 11 giờ.

Bạch Dương quên mất bản thân nói mười giờ phải về, bởi vì lúc này, cô đã ngủ gật bên giường bệnh.

Phó Kình Hiên nhìn cô, khẽ gọi: ‘Bạch Dương?”

Bạch Dương khẽ nhếch khóe miệng nhưng cũng không thức dậy, hiển nhiên là đã ngủ rất sâu.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức.

Nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy trên giá †reo đầu giường có một cái áo khoác, Phó Kình Hiên vén chăn trên người, vươn người lấy áo xuống, sau đó đắp lên lưng cho Bạch Dương.

Nếu không phải bây giờ chỉ có thể cử động được một cánh tay, anh sẽ trực tiếp bế cô lên qua phòng người nhà nằm, để cô nghỉ ngơi ở đó.

Nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, Phó Kình Hiên thở dài bất lực.

Sau đó, anh khẽ vén tóc trùm trên mặt cho cô, để cô hô hấp thoải mái hơn.

Làm xong những việc này, cửa phòng bệnh bỗng được mở ra.
 
Chương 1231


Chương 1231

Trợ lý Trương cầm một phần tài liệu bước vào: “Tổng giám đốc Phó, tôi…

Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Phó Kình Hiên ngăn lại.

Ban đầu Trợ lý Trương còn không biết bản thân làm sai ở đâu, may mà anh ta phản ứng nhanh, rất mau đã nhìn thấy Bạch Dương ngủ bên giường, phút chốc hiểu ra †ổng giám đốc Phó nhìn mình như vậy là vì Sao.

Bởi vì anh ta nói to, suýt chút nữa đã đánh thức Bạch Dương.

“Tôi xin lỗi tổng giám đốc Phó. Tôi không biết cô Bạch ở đây.” Bước chân Trợ lý Trương khẽ lại, nhẹ giọng nói.

Lúc này Phó Kình Hiên mới thu lại ánh mắt, tha cho anh ta: “Bế cô ấy vào gian trong đi, ngủ nghiêng như vậy sẽ khiến cô ấy không thoải mái.”

“Tôi bế ad?” Trợ lý Trương kinh ngạc chỉ vào người mình, chỉ sợ nghe sai.

Phó Kình Hiên híp mắt: “Không lẽ tôi bế được một tay à?”

Anh cũng không muốn để người khác chạm vào Bạch Dương.

Nhưng hết cách rồi.

Nếu anh bế được thì đâu cần người khác nữa?

Trợ lý Trương nhìn cánh tay trái bó thạch cao của Phó Kình Hiên, bỗng chốc không nói nên lời, bỏ tài liệu xuống, cẩn thận từng †í một bế Bạch Dương lên.

“Nhẹ nhàng thôi, đừng làm cô ấy tỉnh.” Phó Kình Hiên cảnh cáo.

Trợ lý Trương thì thào: “Tôi đã nhẹ lắm rồi.”

“Bế cô ấy vào xong lập tức đi ra đây, đừng có ở trong đấy.” Phó Kình Hiên phất phất †ay, ý nói anh ta mau bế người vào.

Trợ lý Trương vâng lời, bế Bạch Dương vào gian dành cho người nhà.

Phó Kình Hiên ngoái đầu, dán mắt vào bóng lưng anh ta, cứ như thể anh ta định làm chuyện gì với Bạch Dương vậy.

Trợ lý Trương lập tức thấy khó chịu khắp người, da đầu tê rần cả lên.

Vậy nên vừa đặt Bạch Dương xuống giường xong, anh ta đắp chăn rồi lập tức ra ngoài, cả quá trình chưa tới một phút.

Lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng thu hồi ánh mắt: “Đã muộn vậy rồi, cậu tới có chuyện gì?”

Nói tới chuyện chính, trợ lý Trương lại cầm phần tài liệu vừa mới bỏ xuống lên: “Là thế này, bên phía các sân bay lớn báo tin về, họ kiểm tra không thấy thông tin lên máy bay của đám Diệp Chí”

“Đều không tra ra được?” Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có loại trừ khả năng dùng hộ chiếu giả chưa?” Phó Kình Hiên nhìn anh ta.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Lúc mới đầu tôi cũng nghĩ liệu bọn Diệp Chí có dùng thông tin giả để lên máy bay không, nhưng suy đoán này về sau đã bị tôi phủ nhận. Bởi vì bây giờ dùng thông tin giả rất dễ bị nhận ra. Hơn nữa, Lương Triết cũng là hacker, cậu ta ta chắc chắn đã điều tra thông tin sân bay rồi. Nếu như đám Diệp Chí thực sự dùng thông tin giả, Lương Triết không thể nào không có hành động gì được, cho nên khả năng lớn nhất là đám Diệp Chí không hề lên máy bay, vẫn trốn ở đâu đó.”

Phó Kình Hiên giương cằm: “Tôi nhớ Hải Thành có bến phà đúng không?”
 
Chương 1232


Chương 1232

“Đúng vậy” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó như nhận ra được điều gì, kinh hãi nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đang nghi ngờ Diệp Chí có khả năng vượt biên chui ư?”

“Nếu như anh ta muốn ra nước ngoài, vượt biên chui là cách bảo đảm nhất, không dễ bị bắt nhất, cho nên khả năng anh ta vượt biên chui rất cao.” Phó Kình Hiên híp mắt lại.

“Nếu là như vậy, từ khi bắt đầu chúng ta đã chậm hơn một bước rồi. Có khả năng lúc này Diệp Chí đã vượt biên ra nước ngoài.”

Trợ lý Trương nhíu chặt lông mày, giọng nói âm trầm.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Một khi Diệp Chí ra nước ngoài, muốn tìm anh ta gần như là không thể.”

Dù sao thế giới cũng rộng lớn như vậy, ai biết được Diệp Chí tới nước nào chứ?

Cho dù anh có chút thế lực ở nước ngoài nhưng suy cho cùng cũng không bằng †rong nước, một khi Diệp Chí muốn trốn tránh, anh cũng thực sự không có cách nào.

“Nói cũng đúng.” Trợ lý Trương thở dài.

Phó Kình Hiên xoa ngón tay: “Thế này đi, cậu cứ cho người tiếp tục theo dõi sat sao hành động của Lương Triết. Nếu Lương Triết phái người rời khỏi thủ đô, rất có thể là cậu ta đã tìm được Diệp Chí.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên nhìn giờ: “Được rồi, cậu cũng về trước đi, sáng mai quay lại.”

“Vâng.

Trợ lý Trương quay người rời đi.

Anh ta đi chưa lâu, Phó Kình Hiên đã vén chăn xuống giường, cầm túi xách của Bạch Dương, đi vào trong gian dành cho người nhà.

Tới trước cửa, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng mở cửa.

Đèn trong phòng đã tắt, anh cũng không bật lên mà lấy điện thoại, nương theo ánh sáng trên màn hình, đi nhẹ vào trong.

Phó Kình Hiên dừng lại trước giường của Bạch Dương, sau khi đặt túi lên đầu giường, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say, đáy mắt đong đầy tình cảm khiến người ta rung động, nhưng đồng thời cũng xen một chút phiền muộn và tiếc nuối.

Không biết đứng bao lâu, lâu tới mức hai chân của Phó Kình Hiên cũng tê rần, anh mới khom lưng vén một góc chăn lên nằm vào bên cạnh Bạch Dương, sau đó duỗi tay ra, ôm lấy cô rồi cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló rạng, Phó Kình Hiên đã mở mắt thức dậy.

Anh nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, ánh nhìn ấm áp hơn, đưa †ay xoa tóc cô, khẽ nhấc bàn tay của cô †rên eo mình xuống, sau đó vén chăn lên, khẽ khàng rời khỏi phòng.

Cả quá trình anh không phát ra một tiếng động nào, lúc đi cũng yên lặng như thể anh chưa từng bước vào căn phòng này vậy.

Hai tiếng sau, Bạch Dương thức giấc, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô nhíu mày, duỗi một tay ra, quen thói sờ sờ vào đầu giường.

Kết quả là điện thoại còn chưa cầm được đã đẩy túi xách xuống.

Túi rơi xuống đất, phát ra tiếng cạch giòn †an.

Bạch Dương bị âm thanh này dọa nảy người, phút chốc cả người cũng tỉnh táo hơn.

Cô mở mắt ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc mơ màng.
 
Chương 1233


Chương 1233

Đây là đâu?

Cũng chẳng kịp nghĩ nhiều bởi vì điện thoại trong chiếc túi vẫn đang reo, nhắc nhở cô nghe điện thoại.

Bạch Dương vội vàng hất chăn ra, đôi chân †rần chạm xuống đất, khom lưng nhặt túi lên, mau chóng tìm điện thoại.

Cuộc gọi của Lục Khởi, Bạch Dương vội vàng nghe mấy: ‘Alo, A Khởi à?

“Bảo bối, em đang ở đâu vậy? Em không ở nhà sao?” Giọng nói sốt sắng vang vọng của Lục Khởi truyền qua điện thoại.

Bạch Dương vò tóc: “Xin lỗi A Khởi, đúng là em không có nhà.”

“Không ở nhà thật đấy à?” Lục Khởi đứng trước cửa khu nhà của Bạch Dương, chau mày hỏi: “Mới sáng sớm mà em đã đi đâu?

Đừng quên là hôm nay chúng ta phải về quê đây nhé?”

“Em không quên, nhưng mà em cũng không biết bây giờ em đang ở đâu cả”

“Gì cơ? Em không biết em đang ở đâu?”

Khóe miệng của Lục Khởi giật giật.

Bạch Dương ừ một tiếng, quay đầu nhìn căn phòng.

Phòng không lớn, nhỏ hơn phòng của cô nhiều, nhưng dụng cụ trong phòng rất đầy đủ, hơn nữa giá cả cũng đắt đỏ, hiển nhiên không phải căn phòng bình thường.

Nhưng tại sao cô lại ở đây?

Bạch Dương chau mày, trong đầu hoàn †oàn không có chút ký ức nào về việc mình ở trong căn phòng này.

Chỉ có ký ức về việc tối qua Phó Kình Hiên dạy kinh nghiệm thương trường cho cô.

Sau đó cứ nghe mãi nghe mãi…

Bạch Dương trừng mắt, nhận ra điều gì, vội vàng ra tới cửa: “A Khởi, đợi em một lát, em cần xác nhận lại.”

Nói xong, cô tới trước cửa phòng, mở ra.

Giây phút của phòng mở ra, phòng bệnh quen thuộc, con người thân quen lại đập vào mắt cô, cô lập tức hiểu ra mình không đoán sai.

Đúng là cô ở gian phòng dành cho người nhà trong phòng bệnh của Phó Kình Hiên.

Hơn nữa cô cũng hiểu được đại khái tại sao mình lại ở đây, tối qua nghe Phó Kình Hiên truyền thụ kinh nghiệm xong thì sau đó không có ký ức gì nữa.

Bởi vì cô ngủ thiếp đi mất rồi.

Cho nên Phó Kình Hiên sai người đưa cô vào gian phòng người nhà.

Nghĩ tới đây, Bạch Dương bỗng chốc thở phào một hơi, cảm giác căng thẳng khi ở trong môi trường xa lạ cũng từ từ tiêu tan, cơ thể cũng thả lỏng.

Cô lại đặt điện thoại về bên tai: “A Khởi, em biết em ở đâu rồi, em ở bệnh viện.”

Ở đầu bên kia, Lục Khởi nhíu mày: “Bảo bối, không phải em ở chỗ của Phó Kình Hiên đấy chứ?”

“Ừ”’ Bạch Dương gật đầu, cũng chẳng phủ nhận.
 
Chương 1234


Chương 1234

Lục Khởi mím môi, “Quả nhiên là vậy, tối qua sau khi em đi là không về nữa luôn.”

“.” Bạch Dương mấp máy miệng, ngầm thừa nhận.

Lục Khởi cắn răng găn giọng: “Bảo bối, có phải thằng ranh Phó Kình Hiên đó bảo em ở lại không?”

“Không phải.” Bạch Dương lắc đầu: “Là tự em ngủ quên mất nên mới chưa về.”

Là tự cô ấy?

Lục Khởi có hơi chột dạ vì vu oan cho Phó Kình Hiên, thái độ cũng mềm mỏng hơn: “Được thôi, vậy anh ta không làm gì em đó chứ?”

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Anh nghĩ cái gì thế? Một người bệnh như anh ấy có thể làm gì được em?”

“Thế thì chưa chắc đâu, anh ta chỉ có một cánh tay không dùng được thôi, còn một cánh tay với bàn tay kia vẫn dùng được tốt” Lục Khởi buồn phiền bất an.

Bạch Dương hết cách lắc đầu, “Được rồi mà A Khởi. Em biết anh có thành kiến lớn với anh ấy, nhưng cũng đừng nghĩ xấu về anh ấy như vậy. Anh ấy cứu em, cũng cứu cả Tiểu Triết, nên em hy vọng anh có thể có thái độ tốt với anh ấy một chút.”

“Anh biết, thái độ bây giờ của anh với anh †a đủ tốt lắm rồi. Nếu là trước kia thì anh đã hỏi thăm anh ta từ lâu rồi.” Lục Khởi hừ một tiếng, sau đó thu lại cảm xúc, hỏi chuyện chính: “Bảo bối, bao giờ em về?”

Bạch Dương xem giờ, đã tám giờ rồi, cô liền đáp: “Em về ngay đây.”

“Được, anh đợi em.”

“ừỪ”

Nói xong, Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, đi ra khỏi gian phòng người nhà.

Trong phòng bệnh bên ngoài, Phó Kình Hiên nghe được tiếng bước chân, anh mở mắt ra, sau đó chống một tay lên giường ngồi dậy: “Người vừa gọi là Lục Khởi à?”

Bạch Dương vốn định rón rén rời đi, bất ngờ nghe được giọng của anh, cô giật mình nhảy dựng lên, chợt dừng bước, vuốt ngực hú hồn, “Hóa ra anh không ngủ à?”

“Thức từ lâu rồi, nhưng nghe thấy em nói chuyện điện thoại cho nên không quấy rầy.”

Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười nhìn cô.

Bạch Dương thả tay xuống: “Hóa ra là vậy.”

“Xin lỗi, đã làm em sợ rồi.” Phó Kình Hiên mở miệng xin lỗi.

Bạch Dương khẽ lắc đầu: “Không sao.”

“Cuộc điện thoại ban nấy, tôi nghe thấy rồi.”

Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương nhìn lại anh: “Rồi sao nữa?”

Cô rất bình tĩnh.

Bởi vì trong cuộc đối thoại của cô với Lục Khởi không hề nói xấu anh, nên cũng không cần phải căng thẳng làm gì.

Khóe môi Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên: “Tôi nghe được em bảo Lục Khởi có thái độ tốt với tôi một chút, tôi rất vui.”

Có phải chứng minh được rằng trong lòng cô đã buông xuống khúc mắc với anh rồi không?

Sau đó bắt đầu hiểu ra, con người thực sự của anh bây giờ đã tốt hơn con người bị thôi miên trước kia, đúng không?
 
Chương 1235


Chương 1235

Nhìn chút vẻ vui mừng trong mắt Phó Kình Hiên, chẳng hiểu sao tâm trạng của Bạch Dương cũng tốt hơn một chút.

Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ bĩu môi đáp: “Cái này thì có gì mà vui đâu? Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi.”

“Đương nhiên vui rồi. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe em bảo vệ tôi trước mấy người Lục Khởi.” Phó Kình Hiên tựa vào thành giường nói.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, cụp mắt xuống “Anh là ân nhân của tôi, đương nhiên tôi phải bảo vệ anh rồi. Nếu không tôi sẽ thành người như nào?”

“Chỉ là ân nhân thôi sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Trái tim Bạch Dương nảy lên một cái, mắt càng cụp thấp hơn: “Chứ sao nữa?”

Phó Kình Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Qua một lúc, anh mới khẽ hé bờ môi mỏng: “Tôi biết rồi, ân nhân cũng được, ăn sáng trước đã.”

Anh chỉ vào hộp giữ nhiệt ở đầu giường.

Là sáng nay cô điều dưỡng mới mua.

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn, ừm một tiếng sau đó bước qua mở hộp giữ nhiệt ra.

Cô chia thức ăn ra làm hai, một phần cho Phó Kình Hiên, một phần cho mình.

Cô chưa ăn trước mà bưng phần của Phó Kình Hiên qua, ngồi xuống bên cạnh giường, chuẩn bị đút cho anh như tối qua.

Nhưng lần này Phó Kình Hiên lại từ chối, anh khẽ chặn lại chiếc thìa: “Em ăn trước đi, ăn xong hãng đút cho tôi.”

“Vậy thì có gì khác nhau đâu?” Bạch Dương nghỉ hoặc hỏi.

Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ hé: “Tôi không muốn để em đói.”

Nghe được lời này, trong lòng Bạch Dương như có thứ gì đó xoẹt qua, nhanh tới mức cô không bắt được, đôi mắt nhìn anh cũng phức tạp hơn.

Cô nắm chặt cái thìa, mấp máy môi, qua một lúc mới phát ra tiếng: “Tôi không sao.

Hơn nữa tôi cũng đâu đói lắm. Anh là người bệnh, anh ăn trước đi.”

“Tôi là đàn ông.” Phó Kình Hiên bỗng nói một câu.

Bạch Dương ngẩng đầu, hơi không hiểu ý của anh.

Ăn sáng thì liên quan gì tới việc anh là đàn ông hay phụ nữ?

Nhìn ánh mắt hoang mang của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cười: “Ý của tôi là, tôi là người bệnh nhưng tôi cũng là đàn ông. Là một người đàn ông, nhường một quý cô cũng là phép lịch sự căn bản, cho nên em ăn trước đi.”

“Thế này…

Bạch Dương ngập ngừng định muốn nói gì đó, nhưng Phó Kình Hiên đã chặn ngang lời cô: “Nghe lời.”

Giọng điệu của anh còn kèm theo ý không được nói xen vào.

Bạch Dương mấp máy môi, cuối cùng cũng đồng ý, ừm một tiếng: “Được.”

Cô bỏ thìa vào bát, sau đó cầm phần của mình lên ăn.
 
Chương 1236


Chương 1236

Nhưng cô cũng không định ăn hết mà ăn một miếng xong lại đặt bát xuống, rồi bưng bát của anh lên.

Phó Kình Hiên thấy vậy, chân mày nảy lên: “Em.”

Bạch Dương múc một thìa cháo đưa tới miệng anh: “Tôi ăn một miếng, đút cho anh một miếng, vậy chúng ta có thể cùng ăn, không ai làm ai chậm trễ cả. Tốt mà.”

Phó Kình Hiên ngơ ra một lúc, hiển nhiên không ngờ mình để cô ăn trước mà cô lại còn nghĩ ra cách này.

Lúc này, anh không nhịn được cười: “Đúng là rất tốt nhưng em không thấy phiền sao?”

“Nếu như tôi thấy phiền thì tôi sẽ không qua chăm sóc cho anh đâu. Được rồi, há miệng ra nào.” Bạch Dương mỉm cười ra lệnh.

Phó Kình Hiên nghe lời mở miệng.

Cứ như vậy, anh một miếng, em một miếng, tốn gần hai mươi phút mới ăn xong bữa sáng.

Có thể nói là bữa sáng mệt nhất Bạch Dương từng ăn, vì vừa sáng sớm đã phải đổi bát không ngừng rồi.

Nhưng cũng không hiểu sao trong lòng lại không thấy mệt mà ngược lại còn thấy hơi… ngọt?

Sao có thể như thế được chứ!

Ăn bát cháo trắng chẳng có mùi vị gì, sao có thể cảm thấy ngọt được.

Đúng là bất thường.

Bạch Dương lắc đầu, thầm nghĩ như vậy.

Phó Kình Hiên thấy thế liền quan tâm hỏi: “Sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”

“Không phải.” Bạch Dương vội vàng lắc đầu đáp.

Phó Kình Hiên vẫn không yên tâm: “Có phải tối qua ngủ không ngon không?”

Nghe anh nhắc tới tối qua, Bạch Dương bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn anh: “Đúng rồi tổng giám đốc Phó, tối qua anh cho người bế tôi vào phòng đấy à? Cảm ơn anh nha.”

“Không có gì, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Phó Kình Hiên phất tay.

Bạch Dương thu dọn hộp giữ nhiệt: “Cũng không còn sớm. Tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi về trước, ngày mai lại tới thăm anh”

Cô xách túi lên.

Phó Kình Hiên biết hôm nay cô phải đi đâu, bèn gật đầu: “Em đi đi, trên đường đi cẩn thận, chú ý an toàn”

“Tôi biết rồi.” Bạch Dương mỉm cười một cái, vẫy vẫy tay với anh rồi đi về phía cửa phòng.

Phó Kình Hiên dõi mắt theo bóng người cô.

Bạch Dương cũng cảm nhận được tâm nhìn của anh đi theo cô.

Nếu đổi lại là trước kia, dù có biết anh đang nhìn mình thì cô cũng sẽ không quay đầu.

Nhưng bây giờ, cô lại không thể làm ngơ coi như không thấy nữa.

Anh là ân nhân của cô, nếu như cô cố ý làm lơ, cô luôn có cảm giác mình là một kẻ ăn cháo đá bát.

Do đó, sau khi Bạch Dương ra khỏi cửa thì dừng bước một chút, sau đó quay đầu cười với Phó Kình Hiên: “Hẹn gặp lại.”

Phó Kình Hiên sững người, hiển nhiên không ngờ được cô sẽ quay đầu, còn nói hẹn gặp lại với mình.

Anh bất giác cũng muốn nói hẹn gặp lại với cô.
 
Chương 1237


Chương 1237

Nhưng không biết nghĩ ngợi điều gì, anh lại nuốt ba chữ này xuống, chỉ ừm một tiếng coi như lời đáp.

Bạch Dương cũng không thấy có gì không đúng, nghe được lời đáp của anh thì quay đầu, cất bước rời đi.

Ngay khi cô bước đi, Phó Kình Hiên duỗi †ay, muốn gọi cô lại.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nén lại, hạ tay xuống.

Ba năm, không có trái tim, anh chỉ sống được ba năm thôi.

Mà ba năm này, mỗi một ngày trôi qua đều có ý nghĩa rằng thời gian anh gặp cô lại bớt đi một ngày, hẹn gặp lại cũng vậy.

Cho nên anh không muốn nói hẹn gặp lại với cô.

Bởi vì phần cuối của hẹn gặp lại chính là không còn gặp lại nhau nữa…

Anh muốn giữ cô lại biết nhường nào, giữ cô lại bên anh, nếu như vậy, trong ba năm, anh có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô.

Nhưng anh không thể, đấy là giam cầm cô chứ không phải yêu cô.

Ở bên ngoài bệnh viện, Bạch Dương tới trước xe, không hiểu sao mà cảm giác trong lòng cô bỗng trở nên lo lắng.

Nói không rõ lý do, cũng chẳng rõ vì sao lại cảm thấy như vậy.

Tóm lại là cảm giác bất an mà cô không thể nói được thành lời.

Đang nghĩ ngợi thì Bạch Dương bỗng nhìn thấy cái gì, nheo mắt lại.

Đó là… cảnh sát trông chừng Cố Tử Yên!

Nhìn thấy cảnh sát nữ cầm đồ ăn sáng ở trước mặt, lúc này Bạch Dương mới nhớ ra Cố Tử Yên cũng đang trong phòng bệnh đặc biệt ở bệnh viện này, thực hiện chấp hành giám sát, vẫn chưa đưa vào nhà giam của nữ.

Tính thời gian cũng đã qua hai mươi ngày rồi, còn mười ngày nữa.

Mười ngày sau, Cố Tử Yên kết thúc chấp hành giám sát thì sẽ chính thức được đưa vào tù.

Tới lúc ấy, cô còn có thể đích thân tiên Cố Tử Yên một đoạn.

Nghĩ tới đây, Bạch Dương ngẩng đầu nhìn về tòa nhà có phòng chăm sóc đặc biệt rồi lên xe rời đi.

Bốn mươi phút sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy.

Lục Khởi vừa nhìn thấy Bạch Dương ra khỏi thang máy là lập tức đứng dậy khỏi nệm thay giày trước cửa chung cư của Bạch Dương, chu môi lên hờn dỗi: “Bảo bối, em chịu về rồi đấy à. Em có biết anh đợi em ở đây bao lâu không? Nếu không phải mỗi †ầng một nhà, anh ngồi ngờ nghệch ở đây, khéo bị bao nhiêu người nhìn thấy luôn rồi.

Tới lúc ấy, một đời anh minh của anh xem như bị hủy hoàn toàn.”

Bạch Dương nhìn dáng vẻ khoa trương của anh ta, vừa xin lỗi vừa cười: “Em xin lỗi, xin lỗi nha A Khởi, em về muộn rồi.”

“Thôi được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng bằng lòng đợi. Anh tha thứ cho em đấy.”

Lục Khởi vẫy vẫy tay, sau đó lùi ra khỏi vị trí cửa nhà: “Mau mở cửa đi.”

Bạch Dương ừm một tiếng, dùng vân tay mở cửa.
 
Chương 1238


Chương 1238

Lục Khởi theo cô vào sau: “Đúng rồi bảo bối, em ăn sáng chưa? Chưa ăn thì bây giờ anh xuống dưới mua.”

“Em ăn rồi. Điều dưỡng của Phó Kình Hiên mua bữa sáng.” Bạch Dương vừa thay giày vừa nói.

Lục Khởi chua hơn giấm: “Bây giờ mức độ chấp nhận của em với anh ta càng ngày càng cao, ngay cả bữa sáng của anh ta mà em cũng chẳng từ chối nữa rồi”

Nghe được lời này, động tác đặt giày của Bạch Dương bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở nên bình thường, treo túi lên giá rồi tiếp lời: “Một bữa sáng thôi mà, cũng không đáng mấy đồng. Được rồi A Khởi, anh đợi em ở phòng khách nhé, em đi tắm rửa thay quần áo, một lát nữa chúng †a xuất phát.”

“Được, em đi đi.” Lục Khởi xua tay.

Bạch Dương trở lại phòng lấy quần áo rồi đi tới phòng tắm.

Lục Khởi bước tới ngồi vào sofa ngồi xuống, cầm điều khiển mở TV lên, vừa xem TV vừa chờ cô tắm xong đi ra ngoài.

Khoảng mười mấy phút sau, Bạch Dương đi ra.

Vừa ra khỏi phòng tắm, tóc của Bạch Dương vẫn còn ướt, gò má hơi ửng đỏ, đến đôi mắt cũng ngập nước mơ màng, nhìn vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, khiến lòng người nảy sinh tạp niệm.

Ánh mắt của Lục Khởi tối sâm xuống, không kìm được huýt sáo một tiếng: “Bảo bối, em cứ như vậy mà đi ra là định quyến rũ anh sao?”

Bạch Dương lườm anh ta: “Sao em lại quyến rũ anh chứ?”

“Em như vậy không phải là đang quyến rũ anh thì là gì? Vừa tắm xong mà đã đi ra ngoài, em phải biết đây là sự quyến rũ chí mạng đối với một người đàn ông đấy. Bảo bối, có phải là em….”

Lục Khởi còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Dương dùng khăn bông đập cho một cái.

Lục Khởi bị đập trúng trán, anh ta ngã ra sofa, xuýt xoa kêu lên.

Bạch Dương phủi tay: “Cả ngày chỉ biết nói linh tỉnh cái gì không biết. Được rồi. Em về phòng sấy tóc đây, anh xem TV tiếp đi.”

Nói xong, cô đẩy cửa bước vào phòng.

Lục Khởi xoa trán ngồi dậy, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ánh mắt rầu rĩ đi trông thấy.

Quả nhiên là cô vẫn chưa hiểu ra tâm ý của anh ta.

Từ trước tới nay, không phải anh ta không phát tín hiệu cho thấy anh ta không hề coi cô là bạn thân, mà coi cô như người phụ nữ trong lòng, muốn ở bên cạnh cô.

Nhưng trước giờ cô đều không hiểu, đều cảm thấy anh ta đang khua môi múa mép trêu chọc cô chứ không hề nghiêm túc.

Đương nhiên, việc dẫn đến kết cục này cũng có nguyên nhân của anh ta.

Bấy lâu nay anh ta chưa từng thẳng thắn nói với cô rằng anh ta thích cô.

Bởi vì anh ta không có dũng khí, quá yếu đuối, quá nhiều e ngại.

Anh ta luôn lo lắng, nếu nói cho cô biết thì có lẽ tới lúc đó bọn họ thậm chí còn không thể làm bạn với nhau được nữa.

Mẹ của anh ta nhìn thấu sự lo lắng đó, cũng từng khuyên anh ta dũng cảm hơn một chút, có thể sau khi nói rõ lòng mình, bọn họ không phải không có cơ hội làm bạn mà có thể còn được ở bên nhau, nhưng anh ta vẫn không làm được.
 
Chương 1239


Chương 1239

Đó có thể là do anh ta biết mình mới là người quen biết cô trước, tiếp xúc với nhau nhiều nhất, nhưng cuối cùng cô lại yêu một người đàn ông khác.

Chỉ cần anh ta dũng cảm hơn, bạo dạn hơn thì liệu kết cục của anh ta và cô có khác đi không?

“Đang nghĩ gì vậy?” Trong lúc anh ta đang suy nghĩ, giọng nói của Bạch Dương chợt vang lên trước mặt.

Hai mắt Lục Khởi thoáng động, giấu đi những tâm tư của mình, hoàn hồn trở lại: “Không có gì.”

Anh ta mỉm cười nhìn về phía cô, phát hiện tóc cô đã được sấy khô, đang búi một chỏm trên đỉnh đầu, khuôn mặt cũng đã được trang điểm qua, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái, nhìn có vẻ không giống như một cô gái trưởng thành đã 26, 27 tuổi mà giống một sinh viên đại học vừa mới ra trường hơn.

“Trang điểm kiểu này xinh lắm” Lục Khởi †ắt TV, đứng dậy, khen ngợi cô một câu.

Bạch Dương nói: “Ý của anh nói là bình thường em trang điểm không xinh à?”

“Không phải như vậy, anh chỉ muốn nói là hôm nay em trang điểm nhìn có vẻ dễ gần hơn, hàng ngày em trang điểm trông giống nữ cường nhân.” Lục Khởi đút tay vào túi quần rồi nói.

Bạch Dương đeo túi lên: “Hết cách rồi, bề ngoài của em yếu đuối quá, trông không có chút uy nào, chỉ có thể bỏ công ra trang điểm, ăn vận, sao cho trông uy nghiêm hơn thôi. Nếu không em làm sao quản lý được người trong tập đoàn?”

“Cũng đúng.” Lục Khởi gật đầu.

“Được rồi, đi thôi.” Bạch Dương quay người muốn đi kéo vali.

Lục Khởi đưa tay ra: “Để anh làm cho”“

Bạch Dương cũng không khách sáo, đưa vali cho anh ta.

Sau khi ra khỏi cửa, hai người lái xe thẳng tới trạm thu phí trên đường cao tốc rồi ra khỏi thành phố.

Đi chưa được bao lâu thì điện thoại của Bạch Dương đổ chuông.

Cô vừa lấy ra xem thử thì đã nhìn thấy ba chữ Phó Kình Hiên đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng cảm thấy hơi bất ngờ.

Lục Khởi liếc mắt nhìn sang cũng nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

“Phó Kình Hiên.” Bạch Dương không hề giấu diếm, đưa điện thoại ra cho anh ta xem.

Lục Khởi bĩu môi: “Anh ta gọi điện thoại làm gì vậy?”

“Không biết, phải nghe mới biết được.”

Bạch Dương vừa nói vừa nhận điện thoại.

Giọng nói trầm thấp của Phó Kình Hiên vang lên: “Xuất phát chưa?”

Bạch Dương ừm một tiếng: “Vừa xuất phát rồi. Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì không vậy?”

“Cũng không có chuyện gì lớn, nếu về sau Lương Triết liên hệ với em, nói với em về tung tích của Diệp Chí thì có thể làm phiền em liên hệ với tôi không?” Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Kình Hiên đứng trước khung cửa sổ sát đất của bệnh viện, nhìn bên ngoài lá đã rụng hết, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu, anh nhẹ nhàng nói.

Bạch Dương gật đầu: “Được thôi, nhưng mà…

“Sao vậy?” Nghe thấy sự khó xử trong giọng nói của cô, sắc mặt Phó Kình Hiên 7⁄11 †rở nên căng cứng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
 
Chương 1240


Chương 1240

Bạch Dương lắc đầu: “Không sao, chỉ là †ôi không chắc chắn hiện giờ Tiểu Triết có liên hệ với tôi không nữa, cũng không biết có nói cho tôi tung tích của Diệp Chí hay không.”

“Có chuyện gì vậy? Em và Lương Triết cãi nhau à?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Bạch Dương day day trán: “Không phải vậy, là Tiểu Triết, cậu ấy… bị đa nhân cách.”

“Gì cơ?” Phó Kình Hiên hơi sững sờ, sau đó gương mặt liên trở nên nghiêm túc: “Em nói là Lương Triết bị đa nhân cách? Lương Triết hiện giờ là một nhân cách khác của cậu ta?”

“Ừ” Bạch Dương dựa vào ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra mấy phần hoang mang: “Tôi hoàn toàn không thể hiểu được Tiểu Triết hiện tại, thậm chí tôi cũng không biết nên tiếp xúc với cậu ta thế nào nữa, nên dù tôi có hỏi thì e rằng cậu ta cũng không nói cho tôi biết đâu.”

Phó Kình Hiên không nói gì, lông mày nhíu chặt lại.

Sao tự nhiên Lương Triết lại bị đa nhân cách?

Anh biết Lương Triết bị bệnh về tâm lý, cũng biết Lương Triết có khả năng bị đa nhân cách.

Nhưng anh không ngờ cậu ta thật sự đa nhân cách, hơn nữa là còn vào đúng lúc này.

Mà điều quan trọng nhất hiện giờ là anh không biết nhân cách hiện giờ của Lương Triết có ký ức của nhân cách chính hay không, không biết có kỹ thuật hacker của nhân cách chính không.

Nếu không thì cho dù anh phái người theo dõi Lương Triết, chỉ sợ cũng không tìm được Diệp Chí.

Phó Kình Hiên nheo mắt lại, tiếp tục nói: “Hiện giờ Lương Triết có tính cách thế nào?”

Bạch Dương nhớ lại Lương Triết mà cô gặp hai ngày trước, cắn môi nói: “Không nói rõ được, nhưng có thể chắc chắn rằng lòng dạ Tiểu Triết này vô cùng đen tối, là kiểu người mà không ai có thể biết được một giây tiếp theo cậu ta sẽ làm ra chuyện gì”

Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Xem ra là một người rất nguy hiểm, nếu đã như vậy thì em đừng làm những gì tôi vừa nói nữa, cho dù cậu ta thực sự liên hệ với em thì em cũng đừng hỏi, tránh xa cậu ta một chút, đừng để cậu ta làm hại em.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tôi biết rồi.” Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Vậy thì tốt, tôi không còn việc gì nữa, sáng mai về sớm một chút, tôi muốn…”

“Hả?” Bạch Dương thấy anh kéo dài âm cuối, muốn nói gì đó nhưng mãi không thấy nói ra, cô cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn gì?

“Không có gì, cứ vậy nhé, trên đường đi chú ý an toàn.” Phó Kình Hiên nói xong, để điện thoại xuống.

Bạch Dương chau mày, bỏ điện thoại từ tai xuống, nhìn điện thoại đã trở lại màn hình chính, đôi môi hồng mím lại.

Rốt cuộc là anh định nói gì thế?

Nói được một nửa rồi lại không nói nữa, hành động này thật khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Bạch Dương hơi khó chịu, bỏ điện thoại lại vào trong túi rồi chống tay lên khóa cửa sổ, nghiêng đầu hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Khởi liếc sang thấy dáng vẻ này của cô liền lên tiếng hỏi: “Bảo bối, Phó Kình Hiên làm em tức giận à?”

Sống lưng Bạch Dương cứng đờ, sau đấy cô nhanh chóng tự nhiên trở lại, thờ ơ trả lời: “Không phải, anh ta có thể làm em tức gì chứ?”

“Không có thật không đấy?” Nhân lúc đèn đỏ, Lục Khởi quay đầu nhìn cô: “Nhưng dáng vẻ này của em rõ ràng là đang tức giận, lại còn là tức giận sau khi nghe xong điện thoại, vậy nên, nếu không phải là Phó 1 Kình Hiên làm em tức giận thì còn có thể là ai nữa?”
 
Chương 1241


Chương 1241

Bạch Dương nhìn đôi mắt đen láy, như có thể nhìn thấu cô của Lục Khởi, cuối cùng không nói dối được nữa, chỉ có thể thừa nhận: “Được rồi, em thừa nhận là em hơi tức giận. A Khởi, có phải đàn ông các anh đều thích nói chuyện nửa chừng không?”

“Là sao?” Lục Khởi chớp mắt.

Bạch Dương rút tay ra khỏi chốt khóa cửa xe: “Là rõ ràng các anh muốn nói gì đó, nhưng nói được một nửa, làm cho người khác tò mò rồi lại đột nhiên không nói nữa.

“Hóa ra là như vậy. Thế là vì chút chuyện nhỏ đó mà em cảm thấy không vui à?” Lục Khởi nhếch môi.

Bạch Dương mím môi lại: ‘Cảm thấy giống như đang bị trêu đùa vậy.”

Lục Khởi nhìn cô, thái độ nghiêm túc: “Bảo bối, em không cảm thấy là hai ngày hôm nay em có gì đó lạ lắm sao?”

“Hả?” Bạch Dương ngơ ngác: “Lạ ở đâu?”

“Chính là trong chuyện của Phó Kình Hiên đấy.” Lục Khởi nắm chặt vô lăng: “Từ sau khi ly hôn, thái độ của em đối với Phó Kình Hiên luôn rất lạnh nhạt, cho dù anh ta làm gì thì em cũng không thèm quen tâm.

Nhưng hai hôm nay, em có phát hiện ra là thái độ, cảm xúc em dành cho Phó Kình Hiên thay đổi rất nhiều, em cũng quan tâm tới anh ta nhiều hơn không?”

Nghe thấy lời này, tim Bạch Dương giật thót một cái, sau đấy nhìn sang nơi khác: “Làm gì có chuyện đấy chứ? A Khởi, anh nhìn lầm rồi.”

“Anh không nhìn nhầm đâu, anh nhìn rất chính xác, vừa rồi chính là ví dụ.” Lục Khởi chỉ vào điện thoại của cô: “Nếu là trước đây, Phó Kình Hiên nói chuyện nửa chừng, cho dù làm em tò mò thì em cũng không tức giận, em chỉ cảm thấy anh ta đúng là đồ thần kinh, bởi vì em không quan tâm đ ến anh ta, nên em không tức giận. Nhưng bây giờ thì em lại tức giận. Điều đó cho thấy gì? Cho thấy là em bắt đầu quan tâm đ ến anh ta rồi.” Lục Khởi trầm giọng nói.

Con ngươi Bạch Dương co rụt lại.

Cô quan tâm đ ến Phó Kình Hiên ư?

Không, chuyện này là không thể!

Từ lâu cô đã không còn cảm giác gì với anh rồi, làm sao cô có thể quan tâm tới anh được chứ?

Nghĩ tới đó, Bạch Dương hít sâu vào một hơi, ổn định tâm trạng đang rối loạn, khuôn mặt lạnh lùng nói: ‘Lục Khởi, em không quan tâm tới anh ta, có thể là hai ngày hôm nay em chú ý đến anh ta nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ vì là anh ta đã cứu em, nên đương nhiên thái độ của em với anh ta cũng có chút thay đổi. Nếu như em vẫn lạnh nhạt với anh ta như trước kia thì không phải em sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”

“Đúng. Phó Kình Hiên đã cứu em, anh ta là ân nhân của em, đúng là em không nên lạnh lùng với anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể quan tâm tới anh ta như vậy. Vậy nên Bạch Dương ạ, không phải em lại lấy ân tình là lý do để che giấu việc em đã bắt đầu quan tâm đ ến Phó Kình Hiên đấy chứ?” Lục Khởi nhìn cô chăm chú, như thể muốn nhìn thấu cô.

Lòng Bạch Dương nghẹn lại, cô siết chặt lòng bàn tay, rầu rĩ trả lời: ‘Đương nhiên là không phải.”

“Thật không đấy?” Lục Khởi nheo mắt lại.

Bạch Dương tức giận nhìn anh ta: “Anh tin hay không cũng được. Còn nữa Lục Khởi, anh đừng thẩm vấn em như đang thẩm vấn phạm nhân như thế, anh không phải ba eml”
 
Chương 1242


Chương 1242

Lục Khởi nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của cô, cũng biết mình đã hơi quá, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha bảo bối. Anh không có ác ý đâu, anh cũng chỉ lo lắng cho em, lo em yêu lại Phó Kình Hiên lần nữa nên mới…”

“Vì sao anh lại cảm thấy là em sẽ yêu Phó Kình Hiên lần nữa?” Bạch Dương chau mày, rành rọt hỏi.

Lục Khởi thở dài: “Bởi vì sự thay đổi trong thái độ của em với Phó Kình Hiên trong hai hôm nay, cũng vì Phó Kình Hiên có ơn cứu mạng với em, anh ta bỏ mặc tất cả để tới cứu em, đó là hành động dễ làm người khác cảm động nhất. Anh không tin là nhìn thấy Phó Kình Hiên nhảy xuống vực, trái †im em lại không hề rung động.”

“… “Môi Bạch Dương mấp máy nhưng cô không hề phản bác.

Bởi vì lúc đó trong lòng cô thật sự rung động rất nhiều.

Không quan tâm đ ến tính mạng của mình, nhảy xuống vực để cứu cô, đây không phải là chuyện mà tất cả mọi người đều có thể làm được. Tiểu Triết lúc nào cũng mở miệng ra nói yêu cô không làm được, nhưng Phó Kình Hiên cũng luôn miệng nói yêu cô thì lại làm được.

Vậy nên trong lòng cô làm sao có thể không có cảm giác.

Thấy Bạch Dương không nói gì, Lục Khởi thở dài một tiếng trong lòng rồi nói: “Em xem, đến chính em cũng không thể phủ nhận được việc khi nhìn thấy Phó Kình Hiên nhảy xuống vực trong lòng em không có rung động. Cho nên bảo bối, vì vậy anh mới lo lắng em phải lòng anh ta lần nữa, khó khăn lắm em mới thoát khỏi được biển khổ ở nhà họ Phó, anh không mong em lại rơi xuống đó lần nữa rồi để thương tích đầy người đâu.”

Thật sự là anh ta nghĩ như vậy, không muốn cô quay trở lại nhà họ Phó, sống những ngày tháng người không ra người, ma không ra ma như sáu năm trước.

Hiện giờ cô có sự nghiệp, có ý chí mạnh mẽ, cả người đều phát ra ánh hào quang, dáng vẻ đó thật đẹp biết bao.

Đương nhiên anh ta cũng có một chút tính toán riêng của mình. Anh ta không hy vọng cô yêu Phó Kình Hiên lần nữa, vì như vậy, cô và Phó Kình Hiên sẽ rất nhanh chóng ở bên nhau, còn anh ta sẽ lại có thể mất cô lân nữa.

Bạch Dương không biết trong lòng Lục Khởi đang nghĩ những gì, cô cụp mắt nhìn xuống để người khác không nhìn thấy tâm trạng trong ánh mắt, giọng nói không nghe ra ý vị gì, cô trả lời: “Em sẽ không yêu Phó Kình Hiên lần nữa đâu, em đã bị thương một lần rồi, làm sao có thể ngu ngốc để bị 7⁄11 thương lần thứ hai chứ, vậy nên anh không cần lo lắng vậy đâu.”

“Bảo bối, em nói thật chứ?” Hai mắt của Lục Khởi hơi sáng lên.

Cổ họng Bạch Dương chuyển động: “Ừ”“

Lục Khởi cười: “Vậy thì tốt, bảo bối, nhớ kỹ lời em nói đấy, sẽ không yêu Phó Kình Hiên, nhất định em không được yêu Phó Kình Hiên.”

Bạch Dương ngước lên nhìn anh ta: “Đương nhiên rồi!”

“Có câu này của em là anh yên tâm rồi.

Được rồi, ngồi chắc nhé, anh lái xe đây.”

Cuối cùng cũng hết đèn đỏ, đèn xanh sáng lên, Lục Khởi gạt cần số, khởi động lại xe.

Bạch Dương cúi đầu xuống, che đi tâm trạng trên mặt, bàn tay cũng nắm chặt hơn.

Cho dù Lục Khởi không nhắc thì cô cũng sẽ không yêu Phó Kình Hiên.

Nhất định là không!
 
Chương 1243


Chương 1243

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng không hiểu sao, bỗng dưng cô lại thấy trong lòng mình nghẹn ứ.

Còn vì sao lại nghẹn như vậy thì cô không biết, cũng không muốn biết.

Trực giác nói với cô rằng, không biết mới là tốt nhất, biết rồi có khi lại bị mất khống chế.

Hai giờ chiều, cuối cùng cũng tới nhà tổ của ông cụ.

Nhà tổ của ông cụ là một ngôi nhà cổ kính, trang nhã, sân vườn hai ra hai vào.

Nghe ông ngoại nói, ông nội của ông ngoại là quan tứ phẩm của triều đại phong kiến cuối cùng, nhà cửa được hoàng đế ban thưởng rồi được lưu giữ cho tới hiện giờ, trở thành nhà tổ của nhà ông ngoại.

Lục Khởi ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tổ này, kinh ngạc nói: “Bảo bối, không ngờ nhà của ông ngoại em lại là đồ cổ đấy, nhưng hơi cũ rồi, nhiều nơi mục nát hết cả, phải sửa chữa lại một chút, nếu không qua vài năm nữa thì không thể ở được nữa đâu.”

Bạch Dương lấy ra chiếc chìa khóa mà mấy năm trước ông ngoại đã đưa cho cô, vừa mở khóa vừa trả lời: “Bởi vì ông ngoại cứ loanh quanh ở mấy khu mộ cổ lớn, rất ít khi ở nhà nên ngôi nhà này mới nhanh hỏng đến vậy. Một thời gian nữa em sẽ cho người tới sửa chữa, tới lúc đó ông ngoại nghỉ hưu, cũng có thể an tâm ở lại đây dưỡng lão.”

Nói đến cũng thật kỳ lạ, nếu có người sống †rong những ngôi nhà cổ thế này thì nhà cửa sẽ không mục nát.

Nhưng nếu không có người ở thì sẽ mục nát rất nhanh, không được bao lâu có khi còn sẽ sập nhà.

“Nơi này đúng là khá tuyệt đấy, môi trường tốt, không khí trong lành, anh cũng muốn ở đây dưỡng già.” Lục Khởi xoa cằm, quan sát xung quanh rồi nói.

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Vậy e rằng anh phải đợi thêm mấy chục năm nữa.

Được rồi, mở khóa rồi, mau vào đi.”

Cô gỡ khóa xuống, đẩy cửa bước vào trong Bởi vì rất lâu rồi không có người mở cửa, lúc Bạch Dương đẩy cửa vào, cánh cửa kêu lên những tiếng cót két rất đáng sợ, y như trong những bộ phim kinh dị, khiến người khác dựng cả tóc gáy.

Lục Khởi rụt cổ lại một cái, xoa xoa bàn tay vào cánh tay: “Bảo bối, sao cứ lành lạnh thế nhỉ, liệu có ma không thế?”

Bạch Dương lườm anh ta một cái: “Nhà anh mới có ma ấy, nếu anh sợ thì đừng vào nữa.

Nói xong, cô sải bước vào trong.

 

Nhìn thấy cô đi thẳng vào như vậy, Lục Khởi cảm thấy nếu mình không vào thì chẳng phải là đàn ông nữa, còn chẳng bằng cả một người phụ nữ.

Hít sâu một hơi, Lục Khởi run cầm cập xong cũng theo vào nhà tổ.

Bên trong nhà tổ do lâu không có ai ở nên đâu đâu cũng giăng đầy mạng nhện và bụi bặm, nhìn có vẻ khá giống mấy căn nhà cổ bị ma ám trên phim ảnh.

Cũng khó trách A Khởi lúc ban nấy còn hỏi liệu có ma hay không.

Bạch Dương quệt qua một lớp bụi trên bàn rồi ngẫm nghĩ.

“Bảo bối.” Giọng của Lục Khởi vang lên từ phía sau.

Bạch Dương vỗ chiếc bàn đầy bụi: “Sao thế?”

“Quyển bút ký của ông ngoại em ở đâu?”

Lục Khởi không biết lấy đâu ra một cái chổi dài, vừa khua khoắng vừa hỏi.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom