Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1244


Chương 1244

Bạch Dương chỉ về phía phòng sách: “Ở bên đó, nhưng chỗ này bẩn quá, dọn dẹp qua trước đã, đợi một lúc nữa hãng qua tìm bút ký.”

“Phải dọn dẹp thật, nếu không tối nay chẳng thể ở nổi.” Lục Khởi gật đầu tán thành.

Bạch Dương mở vali, lấy mấy chiếc khăn ở bên trong ra: “Vậy bắt đầu thôi.”

“Được, em lau bàn ghế ở đây, anh khua mạng nhện với quét nhà.” Lục Khởi dừng khua cái chổi nói.

Bạch Dương ừ một tiếng, “Cũng được, vậy cứ như thế nhé, em tới giếng lấy nước.”

Nói xong, cô cầm khăn ra sau nhà.

Chỗ đó có một cái giếng cổ, quanh năm đều có nước bên trong.

Rất mau, hai người đã bắt tay vào việc.

Bắt tay vào làm là mất tận mấy tiếng đồng hồ, mãi cho tới bốn giờ chiều, hai người mới quét dọn sạch sẽ tòa viện rộng lớn.

Mà lúc này, hai người đã mệt bã ra, mỗi người ngả trên một chiếc ghế bành nghỉ lấy sức.

Lục Khởi thở hắt ra: “Bảo bối, anh… anh lớn từng này tuổi rồi, lần đầu tiên làm nhiều việc nhà như vậy, mệt chết mất.”

“Xin lỗi A Khởi, vất vả cho anh rồi. Lát nữa em làm ít đồ ăn ngon khao anh.” Bạch Dương cũng mệt thở không ra hơi.

Mắt Lục Khởi khẽ phát sáng: “Được đấy, anh muốn ăn cá, nhưng mà chỗ này có cá không?”

“Có.” Bạch Dương ngồi thẳng người, xoa xoa phần lưng đang hơi nhức: “Bên dưới sườn núi có một thôn làng, trong nhà trưởng thôn có nuôi cá. Mấy năm trước em từng qua đó mua, nên lát nữa tới nhà †rưởng thôn mua là được.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Lục Khởi vui sướng vỗ tay.

Bạch Dương đứng dậy: “A Khởi, anh đi trải giường nhé, em tới phòng sách của ông ngoại tìm bút ký.”

“Được.” Lục Khởi men theo căn phòng được chỉ.

Xem ra tối nay, anh ta ở phòng này rồi.

“Thế bảo bối ở phòng nào?” Lục Khởi nghiêng đầu nhìn cô: “Anh tiện thể trải cả giường của em luôn.”

Bạch Dương cảm thấy như vậy cũng ổn, chỉ về căn phòng đối diện anh ta: “Là phòng đó, căn phòng trước kia em từng Ỡ.

“Được.” Lục Khởi vỗ vỗ tay, sau đó nhấc vali qua.

Bạch Dương cũng không nán lại, đi thẳng tới phòng sách của ông.

Phòng sách này vừa được dọn dẹp qua, giờ đã chẳng còn một hạt bụi, rất sạch sẽ.

Bạch Dương tới trước bàn của ông, kéo ngăn kéo tìm bút ký.

Quyển bút ký không khó tìm, Bạch Dương mở tới ngăn thứ hai đã thấy.

Cô tiện tay lật ra, sau khi xác định đây là thứ ông ngoại muốn cô tìm thì gấp bút ký lại, chuẩn bị đóng ngăn kéo.

Nhưng ngay lúc cô định đóng ngăn, cô bỗng nhìn thấy gì đó, chợt ồ lên.

“Đây là… album à?” Bạch Dương nhìn vào trong ngăn kéo, là quyển album màu hồng bị đè bên dưới quyển bút ký, cô không nhìn lòng được mà thò tay vào lấy ra.

Quyển album ảnh này rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay nhưng lại rất dày.
 
Chương 1245


Chương 1245

Tuy vậy, điều khiến Bạch Dương tò mò nhất không phải những thứ đó mà là cô chưa từng nhìn thấy quyển album này bao giờ.

Trước khi kết hôn với Phó Kình Hiên, năm nào cô cũng về nơi này ở một khoảng thời gian, cho nên tất cả đồ đạc ở nhà tổ, cô đều biết rất rõ ràng.

Trong nhà tổ có mấy quyển album ảnh cô xem hết rồi, nhưng quyển này thì cô hoàn †oàn chưa từng thấy.

Hơn nữa, nhìn quyển album này đã rất cũ, nên biết ngay là thời gian quyển album tồn †ại chắc chắn không ngắn, thậm chí có thể lên tới vài chục năm, không thể nào là mấy năm nay mới có được.

Dù sao thì sáu năm cũng chẳng đủ để một quyển album cũ mèm tới mức này, nên không phải do ông ngoại để vào trong sáu năm qua.

Còn quyển album này, mấy chục năm trước, thậm chí là lâu hơn nữa đã luôn ở đây, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra thôi.

Đột nhiên, Bạch Dương bỗng nhớ ra gì đó, cơ thể cứng đờ.

Cô nhớ rằng mỗi lần cô về nhà tổ, nơi nào cũng đi qua, nơi nào cũng có thể lục lọi, nhưng mỗi lần cô vào phòng sách, ông ngoại đều dặn dò cô không được mở ngăn kéo bàn của ông, cứ như thể bên trong ngăn kéo có đồ vật gì không muốn cho cô thấy.

Mà bên trong ngăn kéo này, ngoài quyển bút ký ra thì là cuốn album này, cho nên thứ không muốn cho cô nhìn thấy hẳn là cuốn album này.

Còn về việc tại sao không phải là bút ký, bởi cũng đâu phải cô chưa từng thấy mấy quyển bút ký khảo cổ khác của ông ngoại, nên ông ngoại chắc chắn không bận tâm việc cô đọc bút ký khảo cổ mà chỉ bận tâm lỡ cô nhìn thấy quyển album này thôi.

Rốt cuộc bên trong album này có gì mà ông ngoại không cho cô xem?

Ánh mắt của Bạch Dương rơi vào quyển album trên tay phải, trái tim đập càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, sự tò mò trong lòng Bạch Dương đã chiến thắng lý trí.

Cô cắn môi, hít sâu một hơi, rì rầm nói: “Mình chỉ nhìn thôi, nhìn một hai bức chắc không sao đâu…

Vừa nói, cô vừa bỏ quyển bút ký ở tay trái xuống, dè dặt lật mở quyển album.

Đầu tiên, đập vào mắt cô là một tấm hình em bé.

Em bé này còn đang quấn tã, mắt nhắm, khuôn mặt tròn nhăn lại, còn đỏ hỏn, nhìn là biết mới ra đời.

Góc dưới bên phải có ghi ngày tháng.

Nhìn thời gian, Bạch Dương cười: ‘Là mình này!”

Ngày tháng ở đây là ngày cô ra đời, cho nên đứa bé này là ai đã không cần phải đoán, chính là cô.

“Hóa ra lúc mình mới ra đời lại xấu như vậy à, hơn nữa còn nhỏ xíu, nhìn không khỏe mạnh chút nào.” Ngón cái của Bạch Dương xoa xoa mặt đứa bé trong hình, mỉm cười.

Sau đó, Bạch Dương lại lật sang trang sau.

Vẫn là một đứa bé.

Ở góc dưới bên phải, ngày tháng cũ kĩ viết là ngày thứ hai khi cô ra đời.

Đây lẽ nào là một quyển album ghi lại từ khi cô ra đời?

Nghĩ vậy, Bạch Dương lật sang trang thứ ba, quả nhiên vẫn là cô, góc dưới bên phải là ngày thứ ba sau khi cô ra đời.
 
Chương 1246


Chương 1246

Nếu là vậy, Bạch Dương đã có thể hoàn toàn xác định được đây chính là quyển album từ lúc cô ra đời, mỗi một tấm ảnh ở đầy đều ghi lại dáng vẻ mỗi ngày của cô sau khi ra đời.

Những album tài liệu như thế này không hiếm, hầu như gia đình nào cũng làm cho con mình một quyển, có nhà chụp hết cả năm, cũng có nhà nửa năm, có nhà chỉ 100 ngày.

Nhìn độ dày của quyển album này thì chắc đã ghi lại nửa năm.

Nhưng điều Bạch Dương chưa nghĩ ra là, nếu như chỉ là album tài liệu về cô, tại sao ông ngoại lại không cho cô xem?

Bạch Dương nheo mắt, trong lòng đầy mối băn khoăn nghi hoặc.

Dẫu vậy, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ coi như ông ngoại muốn giữ làm kỷ niệm cho riêng mình mới không cho cô xem.

Nhưng bây giờ, quyển album này nằm trong tay, cô có thể tự xem, đúng lúc cũng hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình.

Nhưng nói ra cũng rất kỳ lạ, không phải trong nhà không có ảnh lúc cô còn nhỏ, nhưng chưa từng có những bức từ lúc cô ra đời, nên cô cũng thực sự không biết, bản thân lúc vừa chào đời trông như thế nào.

Bạch Dương kéo chiếc ghế bành ra ngồi xuống, bắt đầu lật giở từng bức ảnh một.

Ban đầu, lúc cô nhìn, khóe miệng còn đang cười, cảm thấy bản thân lúc mới sinh ra cũng đáng yêu lắm.

Nhưng không biết vì sao, đáng yêu thì đáng yêu, sao cô lại không cảm thấy có cảm giác quen thuộc nhỉ?

Sau đó, càng lật về sau, nụ cười trên mặt Bạch Dương càng tan dần, mà thay vào đó sự kinh hãi khôn cùng.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Đứa bé này là ai?

Bạch Dương nhìn bức ảnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đứa bé kia dường như đã không còn dấu hiệu sự sống nữa. Lòng bàn tay cô không khỏi nắm chặt, trong mắt là vẻ kinh sợ, hoang mang và khó hiểu. Thậm chí còn có cảm giác kỳ quái không thể nói rõ được.

Thời gian ở góc dưới bên phải bức ảnh là lúc cô được bốn tháng lẻ năm ngày, nhưng đứa bé trong ảnh lại không phải là cô.

Ngoại trừ việc cô chưa từng thấy những bức ảnh lúc mình vừa ra đời được một hai tháng, những bức ảnh sau này cô đều đã xem.

Lúc cô bốn tháng, tuyệt đối không có dáng vẻ như vậy!

Cho nên đứa bé trong tấm ảnh này, chắc chắn không phải là cô.

Nhưng nếu không phải là cô, vậy tại sao thời gian ở góc dưới bên phải lại liền mạch với những bức ảnh trước đó?

Hơn nữa, không chỉ liền mạch, mà ngoại hình của đứa trẻ cũng trùng khớp nhau.

Tháng đầu thì không nói, trẻ con trong tháng đầu tiên vốn dĩ không nhìn ra đường nét rõ ràng.

Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa trẻ đã bắt đầu lộ rõ.

Mà mặt mũi của đứa trẻ trên tấm ảnh lúc bốn tháng lẻ năm ngày cũng có nét giống với đứa trẻ trong tấm ảnh hai tháng.

Có nghĩa là, đây vốn dĩ không phải album ảnh ghi lại quá trình từ khi cô được sinh ra. Đứa trẻ trong ảnh ngay từ đầu cũng đã không phải là cô.
 
Chương 1247


Chương 1247

Cô tưởng rằng đó là mình, là ảnh chụp lúc mình vừa mới chào đời, nhưng kỳ thực lại không phải.

Cho nên cô mới không cảm nhận được cảm giác gần gũi.

Đúng vậy, nếu như người trên bức ảnh là mình, sao mình lại không có cảm giác gần gũi được chứ.

Bởi vì không phải, cho nên mới không có.

Nhưng tại sao ngày sinh của đứa bé này lại trùng với ngày sinh của cô?

Bạch Dương c ắn môi dưới, không diễn tả được cảm giác phức tạp và ngổn ngang trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Khởi đang đứng bên ngoài cánh cửa để mở, mỉm cười với cô: “Bảo bối, em vẫn chưa tìm được bút ký sao? Anh đã trải giường xong rồi.”

“Em tìm được rồi.’ Bạch Dương xoa xoa lông mày trả lời.

Lục Khởi chớp mắt: “Tìm được rồi sao không ra? Mà sắc mặt của em cũng không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì à?”

Anh ta cất bước đi vào.

Bạch Dương mím môi trả lời: “Em tìm được một cuốn album ảnh.”

“Rồi sao?” Lục Khởi hỏi.

Bạch Dương siết chặt tay lại: “Em cứ tưởng rằng đứa bé trong album ảnh là mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra không phải.”

“Ý em là gì?” Lục Khởi có chút không hiểu.

Bạch Dương đứng lên, đóng quyển album lại. Sau đó cô mở ra lần nữa, lật đến trang đầu tiên, chỉ vào đứa trẻ mới ra đời, nói: “A Khởi, anh nói xem đây có phải em không?”

Lục Khởi cúi đầu nhìn, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, không phải bên dưới có ngày sinh của em à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai. Bởi vì có cái ngày này, nên em đã cho rằng đứa trẻ đó là mình. Nhưng anh nhìn những bức sau xem.”

“Bức sau làm sao?” Mặc dù Lục Khởi tò mò hỏi, nhưng trên tay vẫn làm theo, lật từng †ấm phía sau.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp tháng đầu của đứa trẻ, vẻ mặt Lục Khởi cũng không thay đổi nhiều. Nhưng lúc lật đến tháng thứ hai, lông mày Lục Khởi cau lại, sau đó tốc độ lật xem cũng tăng nhanh thấy rõ.

Bạch Dương nhìn thấy động tác của anh †a, biết anh ta cũng đã nhận ra vấn đề. Cô hít một hơi rồi nói: ‘A Khởi, bây giờ anh còn cảm thấy đứa bé này là em nữa không?”

“Không phải em.” Lục Khởi nghiêm túc trả lời: “Anh lớn hơn em bốn tuổi. Lúc em còn nhỏ có dáng vẻ như thế nào, e là anh còn nhớ rõ hơn cả em nữa. Đứa bé trong quyển album này, tháng đầu tiên nhìn không ra đường nét cụ thể, nói là em cũng không quá đáng. Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa bé đã lộ rõ, anh liếc mắt một cái là đã nhìn ra không phải em.

Hơn nữa anh cũng biết cô ấy là ai.”

“Anh biết?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh.

Lục Khởi gật đầu, lật ảnh chụp đến một trong những bức ảnh khi đứa trẻ được bốn tháng: “Thật ra em cũng biết đứa trẻ này đấy. Trước đây anh từng nói với em, lúc anh bốn tuổi, lần đầu gặp ở nhà họ Bạch, anh còn tưởng em là đứa trẻ đó.”
 
Chương 1248


Chương 1248

Được anh nhắc như thế, Bạch Dương lập †ức nhớ ra, đột nhiên khẽ gật đầu: “Hóa ra đây chính là đứa trẻ đó.”

“Ừ, mẹ anh cũng đã nói rồi còn gì. Đứa trẻ này là con của bạn bè thân thích với nhà họ Bạch.” Lục Khởi nhìn đứa bé trên bức ảnh rồi nói.

Nhưng Bạch Dương vẫn chưa yên tâm: “Nếu là con của bạn bè thân thích, thì tại sao lại cùng ngày sinh với em? Hơn nữa, †ại sao ông ngoại lại cất giữ ảnh chụp của đứa trẻ này cẩn thận như vậy?”

Mặc dù quyển album đã cũ, nhưng ảnh chụp bên trong, ngoại trừ có một chút ố vàng ra thì thậm chí còn không bị phai màu. Có thể thấy nó đã được gìn giữ rất tốt.

Nếu như không đặc biệt giữ gìn, ảnh chụp sẽ không thể đạt được hiệu quả như vậy.

Lục Khởi lắc đầu: “Anh cũng không biết.

Hay lúc nào đó, em hỏi ông ngoại em thử xem?”

Anh đề nghị.

Bạch Dương cũng nghĩ thế. Cô đóng album ảnh lại: “Ừ, khi nào có dịp em sẽ hỏi. Được rồi, tạm thời bỏ qua chuyện này vậy. Đi thôi, chúng ta đến nhà trưởng thôn mua cá trước đã.”

“Đi” Nói đến mua cá, Lục Khởi lập tức vô cùng phấn khởi.

Bạch Dương đặt album ảnh lại trong ngăn kéo, mỉm cười đi ra ngoài cùng anh.

Ở bên kia, tại bệnh viện Đệ Nhất.

Trợ lý Trương gõ cửa phòng bệnh Phó Kình Hiên.

Trong phòng bệnh, Phó Kình Hiên đang phê duyệt văn kiện. Nghe thấy tiếng động, anh cũng không ngẩng đầu lên mà khẽ bật ra hai chữ: “Vào đi.”

Trợ lý Trương mở cửa đi vào: “Tổng giám đốc Phó.”

“Giờ này cậu vào đây có chuyện gì?” Phó Kình Hiên ngước lên nhìn anh ta, sau đó lại dời mắt đọc văn kiện, giọng hỏi lạnh nhạt.

Trợ lý Trương đi đến trước giường bệnh: “Là thế này, lần trước không phải anh bảo tôi điều tra người yêu cũ trước khi kết hôn của bà chủ sao. Tôi tra được rồi.”

Nghe vậy, chiếc bút máy trong tay Phó Kình Hiên dừng lại, chợt ngẩng đầu lên: “Cậu nói sao? Tra được rồi à?”

“Đúng vậy.” Trợ lý Trương gật đầu: “Người này họ Tô, tên là Tô Kiến Nam, là chủ nhân nhà họ Tô ở Giang Thành.”

“Lại là nhà họ Tô.” Phó Kình Hiên híp mắt, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.

Mặc dù nhà họ Tô không bằng nhà họ Phó, nhưng thế lực của họ không nhỏ, cũng là †rùm ở Giang Thành.

Không ngờ người trong lòng mẹ lại là Tô Kiến Nam của nhà họ Tô.

“Tôi nhớ Tô Kiến Nam kết hôn rồi đúng không?” Phó Kình Hiên hỏi với sắc mặt âm trầm.

Trợ lý Trương đáp: “Đúng vậy. Hai mươi năm trước ông ta đã cưới thiên kim nhà họ Lâm ở Giang Thành, cũng vì chuyện này mà bà chủ tự sát. Trước kia Tô Kiến Nam và bà chủ là một cặp tình nhân có tình cảm rất tốt, nhưng cuối cùng, nhà họ Trọng lại xảy ra biến cố lớn. Lúc đó Tô Kiến Nam vẫn chưa phải là người thừa kế của nhà họ Tô, thậm chí còn không được là người thừa kế dự bị. Cho nên mặc dù ông ta là cậu ấm của nhà họ Tô, nhưng cũng không thể giúp được nhà họ Trọng. Bởi vậy, cuối cùng bà chủ và Tô Kiến Nam chia tay, sau đó kết hôn với ông chủ”
 
Chương 1249


Chương 1249

Nói đến đây, trợ lý Trương liếc nhìn Phó Kình Hiên rồi nói thêm: “Sau khi kết hôn, bà chủ và Tô Kiến Nam vẫn luôn giữ liên lạc.

Ông chủ biết chuyện này, bởi vì ông cũng không yêu bà chủ cho nên không quan tâm. Bởi vậy mối quan hệ giữa bà chủ và Tô Kiến Nam gần như không hề che giấu.

Cho nên tôi bắt tay vào điều tra là có thể ra được rất nhiều chuyện, bao gồm việc Tô Kiến Nam vẫn luôn chờ bà chủ ly hôn.

Nhưng sau khi đợi mười năm, thấy bà chủ đã có thể ly hôn với ông chủ đến nơi, vào giây phút đó, Tô Kiến Nam lại đột nhiên tuyên bố kết hôn.”

“Cho nên mẹ của tôi chịu cú sốc quá lớn và tự sát.” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có thể xác định Tô Kiến Nam chính là hung thủ đứng sau vụ sát hại ba tôi không?” Phó Kình Hiên nhìn trợ lý Trương.

Đây mới là điều anh muốn biết nhất.

Trợ lý Trương tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi †ổng giám đốc Phó, không thể. Trước đó †ổ điều tra của chúng ta đã đến căn nhà cho thuê ngắn hạn kia để kiểm tra dấu vân †ay. Tổ điều tra của chúng ta quả thật đã †ìm được dấu vân tay của rất nhiều người, nhưng không có cái nào là của Tô Kiến Nam hết. Cho nên chúng tôi vẫn không thể xác định được Tô Kiến Nam chính là hung thủ sát hại ông chủ, đồng thời thiết kế ra vụ †ai nạn xe cộ của anh”

Phó Kình Hiên cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời này của trợ lý Trương.

Bởi vì khi hỏi, trong lòng anh đã có sẵn đáp án rồi.

Ngón tay anh gõ nhẹ trên văn kiện. Mấy giây sau, Phó Kình Hiên mới híp mắt nói: “Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục cho người theo dõi Tô Kiến Nam. Một khi người này có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo với tôi.”

Không cần biết người này có phải hung thủ sát hại ba anh hay không, anh cũng phải cho người giám sát.

Thà giết nhầm nghìn người còn hơn bỏ sót một người.

“Vâng tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý. Sau đó anh ta lại nghĩ tới điều gì, nói thêm: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

“Là nhà họ Cao ở Nam Giang và nhà họ Lý ở Hải Thành, gần đây hình như lại gây gổ”

“Lý do?” Phó Kình Hiên hỏi.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính, nói: “Là Lý Trấn Nam ngoại tình bị Cao Linh bắt quả †ang. Trong cơn tức giận, Cao Linh đã đẩy Lý Trấn Nam xuống lầu làm Lý Trấn Nam bị gấy một chân. Bây giờ nhà họ Lý vì việc này mà đối đầu hẳn với nhà họ Cao, đồng thời Lý Trấn Nam cũng đòi ly hôn.”

“Ly hôn chưa?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Trợ lý Trương lắc đầu: “Chuyện đó thì chưa.

Cao Linh không đồng ý ly hôn. Trước đó cũng không phải Lý Trấn Nam chưa từng làm ầm ï, nhưng vẫn chưa ly hôn thành công. Lần này đoán chừng cũng rất khó”

Phó Kình Hiên lạnh lùng ồ một tiếng chế giễu: “Trước đây Cao Linh và Cố Tử Yên là bạn phải không?”

 
 
Chương 1250


Chương 1250

“Đúng vậy, quan hệ cũng không tệ. Thậm chí Cao Linh còn vì Cố Tử Yên mà nhắm vào cô Bạch. Chuyện mấy ngân hàng kết hợp lại truy đuổi khoản vay của cô Bạch lần đó, cũng là Cao Linh giật dây ở phía sau. Nhưng cũng may, cuối cùng tổng giám đốc đã đưa ra biện pháp giúp cô Bách, nếu không lần đó cả cô Bạch và Thiên Thịnh đã xong rồi.” Trợ lý Trương trầm giọng nói.

Trong mắt Phó Kình Hiên ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Nếu đã vậy thì giúp Lý Trấn Nam một tay đi.”

Cao Linh yêu Lý Trấn Nam đến mức nào, tất cả mọi người trong giới điều biết.

Để kết hôn với Lý Trấn Nam mà Cao Linh thậm chí còn làm ra những chuyện mất hết liêm sỉ. Cho nên đối với Cao Linh mà nói, Lý Trấn Nam chính là sinh mệnh của cô ta.

Một khi Lý Trấn Nam ly hôn với cô ta thành công, e rằng cô ta sẽ phát điên lên mất đấy?

Lúc trước, vì bị thôi miên, ngoại trừ việc giúp Bạch Dương nghĩ cách hóa giải kế hoạch của Cao Linh ra thì anh cũng chưa làm gì để đối phó với Cao Linh.

Nếu lúc này Trương Trình không nhắc đến Cao Linh, anh cũng quên mất còn có một người như vậy.

Bây giờ đã nhớ ra rồi thì cứ để Cao Linh trả một cái giá xứng đáng vì trước đó cô ta đã ra tay với Bạch Dương đi.

Để Lý Trấn Nam ly hôn với cô ta, đó chính là cái giá đau đớn nhất mà cô ta phải trả.

“Vâng thưa tổng giám đốc Phó. Tôi sẽ thu xếp” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên xua tay, ra hiệu cho anh ta có thể ra ngoài trước.

Trợ lý Trương cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Sau khi anh ta đi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Phó Kình Hiên lấy điện thoại ra, tìm số của Bạch Dương, chuẩn bị gọi đi.

Nhưng lúc ngón tay anh đặt ở trên nút quay số thì đột ngột dừng lại.

Bởi vì bây giờ đã quá muộn, anh cũng không biết cô đã ngủ chưa.

Lỡ như cô ngủ rồi, vậy chẳng phải là anh đánh thức cô hay sao?

Đang lúc Phó Kình Hiên do dự, cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng động, giống như có thứ gì rơi xuống đất.

Phó Kình Hiên kinh ngạc bị giật mình một chút, ngón cái bất ngờ nhấn vào nút quay SỐ.

… Phó Kình Hiên im lặng nhìn giao diện hiển thị đang gọi.

Xem ra đây là ông trời muốn anh liên lạc với cô rồi.

Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nối.

Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Bạch Dương: “Ai thế?”

Phó Kình Hiên nghe ra sự mê man trong giọng nói của cô, biết cô thật sự đã ngủ, anh khẽ mở đôi môi mỏng trả lời: “Là tôi.

Xin lỗi, đã quấy rầy em rồi.”

“Hả?” Ở đầu dây bên kia, Bạch Dương nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền.

Một tay đưa điện thoại lên tai, hoàn toàn không có ý định tỉnh dậy.

Cho nên cô cũng không nghe ra người gọi điện thoại tới là ai, đang nói cái gì.

Phó Kình Hiên còn tưởng rằng giọng mình quá nhỏ, anh lại nói thêm một câu: “Là tôi.

Xin lỗi vì đã trễ thế này còn quấy rầy em, ft.
 
Chương 1251


Chương 1251

Anh còn chưa nói xong thì đột nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở kéo dài.

Phó Kình Hiên lập tức ngộ ra, cô gái ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ thiếp đi. Ban đầu anh chợt sững sờ, sau đó không khỏi mỉm cười.

Đúng là không phòng bị gì.

Mới đó mà đã ngủ thiếp đi rồi.

Đương nhiên, có lẽ là quá buồn ngủ, cho nên cô mới không nghe ra là anh.

Nếu không, bình thường cô nghe ra là anh, chẳng mấy chốc sẽ lập tức tỉnh táo lại. Sau đó chất vấn anh đã trễ như vậy còn tìm cô có chuyện gì.

Phó Kình Hiên cũng không định đánh thức Bạch Dương. Anh lấy điện thoại bên tai xuống, sau đó mở loa lớn, để điện thoại bên cạnh gối nằm. Tiếng hít thở của Bạch Dương phát ra đều đặn từ trong điện thoại.

Nghe tiếng thở của cô cũng giống như được gặp cô.

Thế là Phó Kình Hiên nghe cả một đêm.

Đến sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, điện thoại hết pin tự động tắt, tiếng hít thở của Bạch Dương mới biến mất.

Còn Phó Kình Hiên thì đến lúc này mới nằm xuống, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tám giờ sáng, Bạch Dương bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa.

Cô nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía có tiếng gõ cửa.

Bên ngoài, Lục Khởi vừa gõ cửa vừa gọi: “Bảo bối, em dậy chưa?”

Bạch Dương day lông mày. Sau khi ngáp một cái, hơi tỉnh táo lại thì mới trả lời: “Vẫn chưa, nhưng dậy ngay đây.”

“Vậy em nhanh lên. Anh vừa mới đến nhà trưởng thôn mua bữa sáng, em mau rửa mặt rồi ra ăn nhé.” Lục Khởi buông tay khỏi †ay nắm cửa.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Được rồi, lát nữa emra.”

“Vậy anh đến phòng ăn trước đợi em.”

Nói xong, Lục Khởi xoay người rời đi.

Nghe tiếng bước chân của anh đi xa, đến khi biến mất không còn nghe thấy gì nữa.

Lúc này Bạch Dương mới duỗi lưng một cái, ngồi dậy từ trên giường.

Vừa ngồi dậy, cô cảm giác chân mình có hơi kỳ lạ, giống như bị thứ gì đó đè lên.

Bạch Dương nghỉ ngờ vén chăn lên xem, nhìn thấy điện thoại đang nằm trên đùi mình, cả người không khỏi sững sờ.

Quái lạ, sao điện thoại của cô lại ở trong chăn?

Trước lúc ngủ, rõ ràng cô đã đặt điện thoại ở trên đầu giường mà?

Bạch Dương đầy vẻ nghi ngờ lấy điện thoại ra bấm một cái, điện thoại không hề có phản ứng nào.

Hỏng rồi à?

Bạch Dương nhíu mày, sau đó nhanh chóng bác bỏ suy đoán này.

Không thể nào, điện thoại của cô mới mua được mấy ngày, sao có thể hỏng được.
 
Chương 1252


Chương 1252

Có lẽ là lúc cô ngủ, cơ thể vô tình đụng vào nút tắt nguồn cho nên mới tắt máy.

Nghĩ vậy, Bạch Dương nhấn nút nguồn, chuẩn bị khởi động lại điện thoại.

Nhưng nhấn một hồi mà điện thoại vẫn không hề có phản ứng.

Bạch Dương trợn to mắt: “Không phải chứ?

Hỏng thật đấy à?

Nhưng sao có thể như vậy được, đây là điện thoại mới mài Bạch Dương không muốn chấp nhận sự thật này. Cô vội vén chăn xuống giường, †ìm sạc pin thử sạc một chút.

Nếu như kể cả cắm vào nguồn điện mà điện thoại cũng không có phản ứng thì đúng là hỏng thật rồi.

Bạch Dương tìm bộ sạc của mình, cắm vào ổ điện trước mặt để sạc.

Vừa sạc chưa được hai giây, điện thoại đã sáng lên, sau đó trên màn hình hiển thị một cục pin màu đỏ.

Pin màu đỏ có nghĩa là lượng pin trong điện thoại đang ở mức thấp nhất.

Cho nên lý do tại sao vừa rồi điện thoại không mở được đã rất rõ ràng, bởi vì không còn pin.

Nhưng Bạch Dương hơi không hiểu, tại sao điện thoại của cô lại không còn pin?

Tối qua trước khi ngủ, rõ ràng cô đã sạc đầy pin cơ mà, vậy lượng pin này đã đi đâu?

Cũng không thể là cô nghịch điện thoại trong mơ rồi nghịch đến hết pin chứ!

Đợi đã, nằm mơ?

Cơ thể Bạch Dương cứng đờ lại, chợt nhận ra điều gì đó.

Tối qua, quả thật cô đã nằm mơ, cô mơ thấy mình nhận một cuộc điện thoại.

Chẳng lẽ, đây không phải là mơ mà là thật sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Dương vội vàng mở nhật ký cuộc gọi. Nhìn thấy nhật ký cuộc gọi đầu tiên, cô kinh ngạc đến mức suýt trợn lòi cả mắt.

“367 phút!” Bàn tay đang cầm điện thoại của Bạch Dương gần như run rẩy.

Thảo nào điện thoại hết sạch pin.

Bởi vì tối hôm qua cô và Phó Kình Hiên gọi điện thoại với nhau hơn ba trăm phút. Thế này… thế này đúng là…

Môi Bạch Dương giật giật, cũng không biết phải nói sao.

Cô cứ tưởng rằng lúc nghe điện thoại là đang nằm mơ, nhưng bây giờ đã chứng thực được đó không phải giấc mơ.

Mà quan trọng nhất là, cô không hề có cảm giác như mình đã nghe điện thoại một chút nào!

“Bảo bối.” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục Khởi: ‘Em vẫn chưa xong sao? Bữa sáng sắp nguội rồi đây này.”

Bạch Dương hít một hơi sâu, tạm thời bình tính lại đã: “Em xong ngay đây.”

“Nhanh lên nhé!” Lục Khởi giục.

Bạch Dương lên tiếng: “Vâng.”

Nghe thấy cô đáp lại, Lục Khởi bèn rời đi.

Bạch Dương cầm điện thoại đi tới phòng †ắm, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phó Kình Hiên.
 
Chương 1253


Chương 1253

Nhưng lúc gọi đi, lại được thông báo đối phương đang tắt máy.

Tắt máy…

Cũng tắt máy ư?

Chẳng lẽ điện thoại của Phó Kình Hiên cũng vì gọi quá lâu nên hết pin rồi tự động sập nguồn sao?

Quả thật là điện thoại của Phó Kình Hiên tắt máy quá đúng lúc, khiến cô không thể không nghĩ đến điều này.

Mà thôi, trước hết cứ chờ một lúc đã, chờ Phó Kình Hiên mở máy rồi gọi lại, hỏi anh Xem, tối qua rốt cuộc bọn họ đã nói những gì.

Ký ức của cô về cuộc điện thoại tối hôm qua không nhiều, nên cũng sợ mình đã nói vài lời lung tung.

Cất điện thoại đi, Bạch Dương vỗ vỗ mặt, phục hồi lại tâm trạng rồi bắt đầu rửa mặt.

Mười mấy phút sau, cô rửa mặt xong, thay quần áo ra khỏi phòng, đi tới phòng ăn.

Lục Khởi đặt đôi đũa trong tay xuống, chỉ vào cái ghế đối diện: “Bảo bối, mau ngồi xuống đi, bữa sáng hôm nay rất ngon đấy”“

Bạch Dương cúi đầu nhìn bữa sáng trên bàn, có cháo, có bánh bao, có sủi cảo, đúng là ngon thật.

“Lúc trước vợ trưởng thôn từng mở một tiệm bán đồ ăn sáng, nên tay nghề của bà ấy dĩ nhiên là không chê vào đâu được.”

Bạch Dương khéo ghế ra, ngồi xuống.

Lục Khởi đưa cho cô một đôi đũa: “Thì ra là đầu bếp, bảo sao mùi vị lại ngon như thế”

“Anh cũng khá đấy, biết đến nhà trưởng thôn mua bữa sáng nữa.’ Bạch Dương nhận đôi đũa, gắp một miếng sủi cảo.

Lục Khởi cười khì khì: “Chứ sao. Hôm qua lúc mua cá anh tiện hỏi thử xem ở đâu có thể mua bữa sáng, trưởng thôn bảo nhà ông ấy có, cho nên hôm nay vừa dậy là anh đã sang ngay. Được rồi bảo bối, ăn mau đi, cháo sắp nguội rồi.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi cắn một miếng bánh bao: “Phải rồi bảo bối, hôm nay khi nào thì chúng ta sẽ về thành phố?”

“Ăn sáng xong, thu dọn lại chỗ này một chút rồi hằng đi.” Bạch Dương vừa húp cháo vừa trả lời.

Cô không thể ở lại đây quá lâu.

Còn phải gửi bút ký của ông ngoại đi, rồi cũng cần phải quay về để quản lý công ty nữa.

Cô cũng phải tới chỗ Phó Kình Hiên chăm anh, cho nên cần phải đi càng sớm càng tốt.

Sau bữa sáng, hai người khóa cửa, rời khỏi nơi này, lái xe trở về thành phố trung tâm của Hải Thành.

Lúc một rưỡi trưa, hai người đã đến thành phố trung tâm.

Bạch Dương gửi bút ký của ông cụ đi, quay lại xe rồi gọi điện cho ông.

Có lẽ khoảng thời gian này ông cụ không xuống mộ, cuộc gọi của Bạch Dương lại có thể dễ dàng được bắt máy, giọng nói hiền †ừ, ôn hòa của ông cụ truyền đến: “Dương Dương.”

“Ông ngoại, con đã gửi bút ký của ông qua cho ông rồi đó, chắc khoảng bốn năm ngày nữa là đến.” Bạch Dương vừa thắt dây an toàn vừa nói.
 
Chương 1254


Chương 1254

Ông cụ vui vẻ tươi cười: “Thế thì tốt quá!

Cảm ơn con nhé Dương Dương.”

“Ông ngoại cứ khách sáo, cái này thì có gì mà cảm ơn.” Bạch Dương cũng cười.

“Bảo bối, tấm ảnh.” Lục Khởi ngồi bên cạnh lái xe bỗng khẽ nhắc nhở một câu.

Lúc này Bạch Dương mới nhớ tới tấm ảnh nhìn thấy tối qua, nụ cười trên mặt từ từ rút xuống, cắn môi do dự mấy giây, lấy dũng khí mở miệng: “Thế… Ông ngoại, con có thể hỏi ông một chuyện về gia đình mình không?”

“Chuyện gì?” Ông cụ hỏi ngược lại.

Bạch Dương bóp bóp lòng bàn tay: “Là thế này, hôm qua lúc con tìm được quyển bút ký, còn thấy một quyển album ảnh nữa, trong album ghi chép về quá trình trưởng thành của một đứa bé tâm bốn năm tháng tuổi. Liệu con có thể được biết, đứa bé kia là ai không ạ?”

Ở đầu bên kia điện thoại, ông cụ đang ngồi trước máy tính không ngờ Bạch Dương lại hỏi câu này. Nét hiền lành trên khuôn mặt già nua lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh hoảng, và cả sự phức tạp.

Kinh hoảng là vì, không ngờ cô lại nhìn thấy cuốn album.

Mà phức tạp là vì, đứa trẻ trong album…

“Ông ngoại?” Thấy ông cụ mãi không nói gì, bàn tay đang cầm điện thoại di động của Bạch Dương siết lại: “Ông ngoại, vì sao ông lại không trả lời? Thân phận của đứa trẻ kia rất không bình thường sao?”

“Không phải.” Cơ mặt ông cụ giật giật hai cái rồi lại trở về biểu cảm hiền hòa: “Đứa trẻ kia chỉ là con của một người họ hàng, con không cần phải để ý đâu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thật sự là con của họ hàng sao ạ?” Bạch Dương nheo mắt.

Tuy rằng A Khởi từng hỏi bác gái Lục, bác gái Lục cũng bảo rằng khi A Khởi còn nhỏ, đứa trẻ đầu tiên mà anh ta nhìn thấy ở nhà họ Bạch là con của bạn bè thân thích. Cô tin, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó tả.

Mà quan trọng là, không hiểu sao cô lại bận tâm đến đứa trẻ kia, bận tâm đến thân phận của đứa trẻ kia, bận tâm việc tại sao đến đứa trẻ đó lại xuất hiện ở nhà họ Bạch.

Cô tuyệt đối không tin, đứa trẻ kia chỉ đơn giản là con của họ hàng.

Nếu như là con của họ hàng, sao ông ngoại lại phải cất kỹ ảnh chụp của con cái của nhà họ hàng như thế?

Điều này rõ ràng là có khuất tất.

“Đương nhiên rồi, không thì còn của nhà ai nữa?” Ánh mắt của ông cụ sau chiếc kính lão thoáng động, cười ha ha đáp lại.

Bạch Dương cắn môi: “Ông ngoại, ông nói cho con biết là con của người họ hàng nào đi. Con muốn làm quen một chút, dù sao thì cũng sinh ra cùng một ngày với con, đây không phải là duyên phận sao?

Nói không chừng, có khi bọn con có thể ở chung rất hòa thuận nữa đó.”

Vừa nghe xong lời cô nói, ông cụ biết là cô không tin mình, nhịn không được mà thở dài: “Dương Dương ạ, không phải là ông ngoại không muốn nói cho con, mà là đứa trẻ này đã qua đời rồi, vậy nên…”

“Qua đời?” Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lục Khởi quay đầu lại nhìn cô một cái: “Bảo bối, cái gì qua đời?”

Bạch Dương không quan tâm tới anh ta, hai tay nắm chặt điện thoại di động hỏi: “Ông ngoại, đứa trẻ kia đã qua đời rồi ư?”
 
Chương 1255


Chương 1255

“Đúng.” Trên khuôn mặt già nua của ông cụ tràn ngập sự đau lòng, nhưng giọng nói lại cố hết sức để tỏ ra bình thường, nói: “Sức khỏe đứa trẻ đó không tốt, được bốn tháng rưỡi thì mất.”

“Thì ra là như vậy… Bạch Dương cũng thở dài: “Thảo nào trong album chỉ có ảnh của đứa trẻ đến tháng thứ tư thứ năm, sau đó không có nữa, thì ra cô bé ấy đã…”

“Số mệnh của đứa trẻ đó không tốt, đáng ra ngay từ đầu đã không nên chào đời, nếu không, cũng sẽ không khiến mẹ nó… Thôi quên đi, đều đã qua cả rồi, nói những thứ này làm gì.” Ông cụ tháo kính lão xuống, xoa xoa ánh nước nơi khóe mắt, rồi lại đeo kính lão lên, lại nở nụ cười ôn hòa: “Thôi nhé Dương Dương, ông ngoại không nói chuyện với con nữa, bên này ông ngoại vẫn còn việc phải làm, có việc gì thì liên lạc sau.

“Vâng.” Bạch Dương gật đầu.

Cúp máy, cô đặt điện thoại xuống.

Lục Khởi lại hỏi lần nữa: “Bảo bối, hai ông cháu vừa nói gì thế, đứa trẻ kia đã chết rồi sao?”

“Ừ, ông ngoại bảo thế, với lại em cũng nghe thấy giọng nói của ông ngoại có chút nghẹn ngào, nên chắc là thật rồi.’ Bạch Dương bỏ điện thoại vào trong túi, xúc động bùi ngùi trả lời.

Mới hơn bốn tháng mà đã phải rời khỏi thế giới này.

Không thể không nói, đúng là một chuyện khiến người ta tiếc nuối.

Hơn nữa ông ngoại còn nhắc đến mẹ của đứa trẻ kia.

Cô đoán rằng, chắc hẳn ông ngoại muốn nói cái chết của đứa trẻ đã khiến người mẹ phải chịu một cú sốc rất lớn, rồi xảy ra chuyện không hay nào đó.

“Chậc, chuyện này đúng là khiến người ta phải thổn thức.” Lục Khởi thở dài nói.

Bạch Dương gật đầu: “Hơi hơi.”

“Được rồi bảo bối, nếu đứa trẻ kia đã mất thì em cũng đừng để ở trong lòng nữa”

Lục Khởi vỗ vai cô.

Bạch Dương ‘ừ’ một tiếng: “Em biết rồi, tới bệnh viện thôi.”

Lục Khởi cau mày: “Em đi thăm Phó Kình Hiên à?”

“Em đã về rồi, dĩ nhiên phải đi chăm chăm anh ấy, có gì không ổn à?” Bạch Dương nhìn anh ta.

Lục Khởi bĩu môi: “Cũng không có gì.

Nhưng em còn chưa về nghỉ ngơi đã sốt sắng tới thăm anh ta, không khỏi quan tâm đến anh ta quá đấy.”

“Em nói rồi, không phải em quan tâm đến anh ấy mà chỉ muốn trả ơn. Được rồi, nói nhảm ít thôi, lái xe nghiêm túc đi.” Bạch Dương nhắm mắt lại, không để ý tới anh †a.

Khóe mắt Lục Khởi liếc nhìn gương mặt cô, ánh mắt u ám, không nói thêm lời nào.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến bệnh viện Đệ Nhất.

Bạch Dương mở mắt bước xuống xe, lấy vali của mình từ trong cốp ra, sau đó đứng bên đường nói với Lục Khởi ngồi ở ghế lái: “Tạm biệt nha.”

“Thật sự không cần anh chờ em, đến lúc đó đưa em trở lại Vịnh Tiên Thủy hả?” Anh †a để tay lên mép cửa rồi hỏi.
 
Chương 1256


Chương 1256

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, em cũng không biết khi nào sẽ về, không thể bắt anh chờ mãi được, anh mau về đi.”

“Được rồi” Lục Khởi nhún vai, định đóng cửa kính xe lại.

Rồi bỗng nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, lại hạ cửa kính vừa mới đóng được một nửa xuống, sau đó gọi với theo bóng lưng đang bước vào bệnh viện của Bạch Dương: “Bảo bối, chờ chút.”

“Gì thế?” Cô dừng bước, quay đầu lại.

Lục Khởi trả lời: ‘Lúc trước mẹ anh bảo nếu em rảnh thì tới gặp bà ấy một chuyến, em còn nhớ không?”

Cô gật đầu: “Tất nhiên, nhưng lúc ấy mắt em còn chưa lành, định chờ khỏi hẳn mới đi gặp bác ấy.”

“Bây giờ mắt em đã khỏi rồi, thế em định khi nào thì đi?” Anh ta hỏi.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát: “Ngày mai đi, tối mai em sẽ tới.”

“Được.” Lục Khởi làm động tác OK: “Vậy anh về nói với mẹ anh một tiếng.”

“Ừ, làm phiền anh nha A Khởi!” Bạch Dương mỉm cười.

Lục Khởi xua tay: “Chuyện nhỏ, anh đi trước đây, em cũng đừng ở bệnh viện quá lâu, thăm Phó Kình Hiên xong thì mau trở về đi đấy”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi đóng cửa sổ xe lại rồi lái đi mất.

Bạch Dương đứng ở ven đường nhìn theo chiếc xe dần rời xa, mãi đến khi không trông thấy nữa, cô mới đi vào cổng bệnh viện.

Vừa bước vào đại sảnh, cô đã nhìn thấy Lâm Diệc Hàng đang dẫn một bệnh nhân đi về hướng khác.

Lâm Diệc Hàng cũng nhìn thấy cô, sau khi nói gì đó với bệnh nhân kia, anh ta nhấc chân đi tới chỗ cô: “Ồ, quay lại rồi à?”

“Quay lại rồi đây.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.

Hai tay Lâm Diệc Hàng đút trong túi áo blouse trắng: “Thắt lưng sao rồi?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn hơi cử động một tí là đau nữa.” Bạch Dương trở †ay sờ lưng rồi nói.

“Vậy thì tốt.” Anh ta gật đầu hài lòng, sau đó lại hỏi: “Em đến thăm Phó Kình Hiên à?”

“Ừ, nếu không tôi cũng chẳng tới.” Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Vậy em đi đi, giờ chắc anh ta vừa mới kiểm tra xong, vẫn còn chưa ngủ đâu.”

“Ừ, thế tôi tới đó đây.” Bạch Dương vẫy tay, kéo vali đến chỗ thang máy.

Lâm Diệc Hàng nhìn theo bóng lưng cô, cũng trở lại bên cạnh người bệnh.

Người bệnh là một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, cũng là bệnh nhân nội trú của anh ta, rất thân với Lâm Diệc Hàng. Thấy anh ta quay lại, ông ấy cười tửm tỉm hỏi: “Bác sĩ Lâm, đó là bạn gái của cậu hả?”

“Không phải.” Lâm Diệc Hàng lắc đầu.

Ông cụ vẫn chưa chịu thua: “Vậy chắc là cô gái cậu thích?”

Anh ta cười: “Cũng không phải, là ân nhân.”

Sao một quái vật như anh ta có thể hiểu Tình cảm là gì chứ!

Dù có hiểu, cũng sẽ không yêu bất cứ ai.
 
Chương 1257


Chương 1257

Đối với anh ta mà nói, tình cảm chỉ là gánh nặng.

Bạch Dương đi đến trước cửa phòng bệnh của Phó Kình Hiên. Cánh cửa đang khép chặt, cô giơ tay lên gõ.

“Ai thế?” Giọng nói trâm thấp, lạnh lẽo của Phó Kình Hiên vang lên.

Bạch Dương thả tay xuống: “Tổng giám đốc Phó, là tôi.”

Bạch Dương!

Anh mắt anh bỗng ngây ra, sau đó được thay thế bằng vẻ mừng rỡ không thể che giấu được.

Cô ấy đã về rồi!

“Trương Trình, mở cửa.” Anh ra lệnh.

Trợ lý Trương đang ngồi sửa sang tài liệu ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nghe thấy anh bảo, đẩy kính đứng lên: “Tổng giám đốc Phó, tôi biết rồi.”

Trợ lý Trương đi đến chỗ cửa rồi mở ra.

Bạch Dương trông thấy anh ta, cất tiếng chào hỏi: “Chào trợ lý Trương.”

“Chào cô Bạch.” Trợ lý Trương hờ hững đáp lời, sau đó nghiêng người, nhường đường cho cô: “Tổng giám đốc Phó mời cô Bạch Vào trong.”

“Cám ơn.” Bạch Dương khẽ khom người, kéo vali đi vào.

Trợ lý Trương không vào cùng, trái lại đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Bởi vì anh ta biết, nhất định tổng giám đốc Phó muốn ở một mình với cô Bạch.

Cho nên, anh ta không làm bóng đèn nữa.

“Em về rồi à?” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Bạch Dương gật đầu: “Về rồi.”

“Về khi nào thế?”

“Ban nãy.’ Bạch Dương vỗ tay kéo của vali, trả lời.

Lúc này Phó Kình Hiên mới thấy chiếc vali của cô, nụ cười trên bờ môi mỏng ngày càng rõ rệt.

Cô vừa trở lại, còn chưa về nhà, vai còn chưa cất đã lập tức tới đây thăm anh.

Có phải chứng tỏ rằng bây giờ, anh đã chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim cô không?

“Tổng giám đốc Phó, anh đang nghĩ gì thế?” Thấy Phó Kình Hiên bỗng cụp mắt thất thần, Bạch Dương không khỏi quơ tay hỏi anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt động một cái rồi khẽ lắc đầu: “Không sao, em ngồi đi.”

Anh chỉ vào vị trí trợ lý Trương vừa ngồi lúc nấy.

Bạch Dương bước tới, ngồi xuống, bỗng nhiên bụng cô sôi ùng ục.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội lấy tay che bụng: “Ờ thì…

“Em chưa ăn à?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương hé miệng, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: ‘Ừ, tại vội lên đường nên không kịp ăn.”

Mất mặt quá!
 
Chương 1258


Chương 1258

Cô vừa đến nơi thì bụng dạ đã sôi lên chẳng nể nang gì cả. Đây không phải khiến người ta chê cười à?

Nghe thấy Bạch Dương nói cô vẫn chưa dùng bữa, Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng thành một đường, vẻ mặt không vui.

Bây giờ đã hai giờ rồi, vậy mà cô còn chưa ăn trưal Lục Khởi chăm cô như thế đấy à?

Phó Kình Hiên im lặng, cầm lấy di động gọi cho trợ lý Trương: “Trương Trình, đi mua một phần cơm trưa mang lên đây.”

Nghe thấy vậy, Bạch Dương vội đưa tay ngăn cản: “Tổng giám đốc Phó, không cần đâu, lát nữa tôi ra ngoài ăn là được.”

Phó Kình Hiên không để ý tới cô, vẫn nói với đầu điện thoại bên kia: “Nhanh lên.”

Nói xong, anh đặt điện thoại xuống, lúc này mới dời tầm mắt lên người cô: ‘Em chờ một chút, sắp được ăn cơm rồi.”

“..” Bạch Dương mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng, nuốt lời muốn nói trở lại.

Cô thật sự rất ngại.

Rõ ràng cô đến đây là để chăm anh, kết quả, bây giờ còn chưa chăm người ta chút nào, ngược lại còn để anh lo lắng cho mình.

Cô thật sự cảm thấy mình rất tắc trách.

Dường như nhìn ra cô gái đang bối rối vì điều gì, Phó Kình Hiên đưa tay lên, định vuốt tóc cô an ủi.

Nhưng bàn tay vừa mới nâng lên một chút, anh lại thu về, bờ môi mỏng khẽ mở, nhỏ giọng nói: “Đừng bận tâm, bây giờ em là điều dưỡng tạm thời của tôi. Vì thế cũng nên gọi đồ ăn cho em. Nếu em không ăn gì thì lấy đâu ra sức mà chăm sóc cho tôi chứ?”

Bạch Dương cắn môi dưới, cuối cùng bỗng dưng mỉm cười: “Tôi phát hiện anh luôn có cách để thuyết phục tôi.”

“Bởi vì tôi hiểu em, cho nên tôi biết phải làm thế nào để lay chuyển em.” Phó Kình Hiên nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Nhưng Bạch Dương lại lập tức quay đầu, không nhìn thẳng vào anh.

Trực giác mách bảo cô rằng ánh mắt anh quá nguy hiểm, không thể nhìn vào đó được.

Nếu không rất có thể sẽ bị đắm chìm trong đó.

Thấy Bạch Dương né tránh ánh mắt của anh, Phó Kình Hiên thở dài, sau đó lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, sáng nay em gọi điện cho tôi đúng không?”

Nghe thấy anh nhắc tới chuyện này, Bạch Dương vội gật đầu: “Đúng vậy.”

“Xin lỗi, buổi sáng di động tắt máy.” Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương nhìn anh: “Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút. Rốt cuộc tối qua chúng ta nói chuyện gì mà những hơn ba trăm phút thế?”

“Không nói gì cả, lúc đó em ngủ rồi.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương cau mày: “Nghĩa là sao? Ý anh là, tôi nghe máy xong thì không nói chuyện với anh mà đã ngủ mất hả?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu: “Lúc tôi gọi tới, ngoài trừ ậm ừ hai câu lúc nhận máy ra thì về sau em không nói gì nữa.”

Lần này Bạch Dương đã hoàn toàn hiểu rõ.

Cuộc điện thoại hôm qua, họ không trò chuyện gì cả, đơn giản là mở máy rồi ngủ.
 
Chương 1259


Chương 1259

Khóe miệng Bạch Dương nhếch lên một cái: “Tổng giám đốc Phó, thế sao anh không cúp máy, lại để mặc di động gọi đi suốt như thế?”

Phó Kình Hiên im lặng, mỉm cười.

Anh không thể nói với cô rằng, mình làm vậy chẳng qua là vì nghe tiếng thở của cô làm anh có cảm giác như đang được nằm ngủ bên cô.

Bởi vì anh biết, nếu anh nói vậy, không khéo cô sẽ cho rằng anh bị điên.

Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên chỉ im lặng cười nhưng không lên tiếng, trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ, không rõ ý của anh cho lắm.

Nhưng thấy anh rõ ràng cũng không định giải thích.

Cho nên Bạch Dương cũng chẳng buồn hỏi nhiều, chỉ hỏi mục đích anh gọi cho mình.

“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em, hôm nay khi nào thì vê. Nhưng ai ngờ lúc gọi thì em đã ngủ rồi” Phó Kình Hiên bưng cốc nước trên đầu giường, nhấp một ngụm rồi trả lời.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ, vừa định nói gì đó thì cửa đã bị gõ. Giọng trợ lý Trương vang lên bên ngoài: “Tổng giám đốc Phó, đã mua cơm rồi.”

“Để tôi mở cửa.” Phó Kình Hiên còn chưa đáp lại, Bạch Dương đã đứng dậy giành lên tiếng trước.

Dù gì cũng là cơm của cô, cô không mở cửa đi lấy, lẽ nào còn để anh tới cầm?

Bạch Dương cất bước đi tới, mở cửa ra.

Trợ lý Trương cũng không bất ngờ khi thấy cô, trực tiếp đưa túi qua: “Cô Bạch, đây là cơm tổng giám đốc Phó bảo tôi đặt cho cô.

Tổng giám đốc Phó mới ăn cơm trưa không lâu, nên không thể nào giờ lại ăn tiếp được.

Vì vậy, rõ ràng phần cơm này là tổng giám đốc Phó kêu anh ta mua hộ cho cô.

Bạch Dương nhận lấy túi: “Cảm ơn trợ lý Trương, làm phiền anh rồi.”

“Không có gì, tổng giám đốc Phó đã dặn dò mà thôi.” Anh ta nói xong, đóng cửa lại.

Bạch Dương nhìn cánh cửa phòng bệnh ở trước mặt, bất đắc dĩ nhún vai.

Tuy thái độ của trợ lý Trương đối với cô đã không còn ghê gớm như mấy ngày trước, vừa thấy cô là tức giận, nhưng lại trở nên vô cùng lạnh lùng.

Nhưng đây là điều cô đáng phải chịu, dù sao cô cũng làm liên lụy khiến sếp của anh ta bị thương.

Bạch Dương cụp mắt mỉm cười, xoay người trở lại bên giường bệnh.

Phó Kình Hiên vẫn đang cầm ipad trong tay, thấy cô trở lại, anh ngước mắt lên: “Ăn cơm thôi, ăn xong giúp tôi một chuyện.”

“Giúp gì thế?” Bạch Dương chớp mắt hỏi.

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Ăn xong sẽ nói cho em biết.”

“Được rồi.” Bạch Dương thấy anh úp úp mở mở thì cũng không ép nữa, ngồi xuống ăn cơm.

Giữa lúc đó, hai người không nói câu nào, ai làm việc người nấy.

Bạch Dương ăn cơm, còn Phó Kình Hiên xem báo cáo. Trong phòng bệnh rộng lớn, ngoài tiếng nhai muốt khẽ khàng cùng tiếng hô hấp ra, trông cực kỳ yên tĩnh.
 
Chương 1260


Chương 1260

Chẳng mấy chốc, khoảng nửa tiếng sau, Bạch Dương ăn cơm xong, thu hộp cơm lại cầm ra ngoài vứt.

Sau khi trở về, vì đi quá vội nên cô không chú ý dưới chân. Ngón chân đụng phải chân giường bệnh, cả người bỗng mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Phó Kình Hiên thấy vậy, vẻ mặt căng thẳng, vội ném ipad định tới giữ cô.

Nhưng Phó Kình Hiên vẫn chậm một bước, không giữ được mà ngược lại còn bị Bạch Dương đè ngã lên giường bệnh, nửa người trên vùi cả vào trong chăn.

“Không sao chứ?” Phó Kình Hiên cúi đầu lôi chăn ra, trâm giọng hỏi.

Bạch Dương xoa chóp mũi: “Tôi không sao, có chăn làm đệm rồi nên không bị đụng, còn anh thì sao?”

Dưới chăn là chân anh, cả người cô đè hết lên đùi anh, anh khó mà không sao được.

Nhưng Phó Kình Hiên lại lắc đầu: “Tôi không sao.”

Anh cũng vậy, được chăn đỡ giúp chân anh giảm bớt một phần lực rất lớn. Ngoài cảm giác nặng ra, đùi anh thật sự không hề thấy đau..

Bạch Dương thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không giống như đang gạt cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, định đứng lên.

Tuy nhiên đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác điều dưỡng cầm tờ kiểm tra của Phó Kình Hiên bước vào, đang định báo cáo thì đã trông thấy tư thế kỳ quái của hai người họ ở trên giường, hai mắt đột ngột mở to.

Trời ạ! Bà ấy nhìn thấy gì thế này!

Cô Bạch nằm bò giữa hai chân của anh Phó…

Họ… giữa ban ngày ban mặt, lại ở phòng bệnh…

Bác điều dưỡng không nhìn nổi nữa, mặt đỏ bừng vội che mắt rồi lùi lại: ‘Ấy… xin lỗi, tổng giám đốc Phó và cô Bạch, tôi quấy rầy hai người rồi. Tôi không nhìn thấy gì hết, thật sự không thấy gì cả đâu. Tôi đi ra ngoài trước đây, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi!”

Nói xong, bác điều dưỡng vội đóng cửa phòng lại rồi chạy mất.

Nghe thấy tiếng cửa đóng cạch lại, Bạch Dương và Phó Kình Hiên đưa mắt nhìn nhau.

Bác điều dưỡng kia có ý gì thế?

Gì mà không nhìn thấy, còn kêu họ tiếp tục chứ?

Nhưng ngay sau đó, cả hai đã hiểu ngay những gì bác điều dưỡng vừa nói, rốt cuộc có ý gì.

Khoảnh khắc Bạch Dương nâng người lên, cô mới bỗng phát hiện ra tư thể của mình cùng Phó Kình Hiên thật sự rất không ổn, rất khiến người ta suy nghĩ miên man.

Bởi vì lúc nãy cô nằm bò giữa hai chân anh, mà từ hướng cửa phòng bệnh nhìn vào, sẽ tưởng rằng cô đang… cho anh.

Thảo nào bác điều dưỡng lại nói như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ hiểu nhầm thôi.

Nghĩ tới đây, gương mặt của Bạch Dương lập tức đỏ lựng lên, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Cô đứng dậy nhanh như chớp, lùi sau hai hai bước, sau đó che mặt lại xấu hổ đến mức không dám nhìn ai. Nhất là không dám nhìn Phó Kình Hiên.

Nhưng Phó Kình Hiên thì lại nhìn cô như cười như không.

Nói thật, anh cũng không ngờ cô sẽ ngã ra như vậy, vừa khéo nhào lên giường bệnh của anh.

Nhưng trông thấy điệu bộ xấu hổ này của cô, anh còn thấy khá lạ.
 
Chương 1261


Chương 1261

Ngày thường anh nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô là nhiều nhất. Thỉnh thoảng cũng có thể thấy biểu cảm khác, nhưng thật sự rất ít khi bắt gặp cô xấu hổ, đã thế còn đỏ bừng mặt như thế này.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên đột nhiên lấy di động, mở camera ra, chụp Bạch Dương.

Sao có thể không chụp lại biểu cảm hiếm gặp này của cô chứ? Có lẽ sau này sẽ không thấy được nữa.

Tách!

Bức ảnh đã được chụp lại.

Bạch Dương nghe thấy tiếng chụp ảnh, vội thả tay xuống nhìn sang Phó Kình Hiên, đúng lúc bắt gặp anh đang lưu bức ảnh.

Cô mở to mắt: “Tổng giám đốc Phó, vừa nãy anh chụp tôi à?”

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng thừa nhận, hơn nữa còn giơ di động lên cho cô xem bức ảnh mình vừa chụp ban nãy: “Khá đẹp đấy chứ?”

Tuy trong ảnh, cô vẫn đang che mặt nhưng †ai và cổ đều đỏ bừng, bất kể ai xem đều có thể nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt bị che khuất của cô.

Bạch Dương nhìn mình trong ảnh, đầu tiên ngây ra hai giây, sau đó quýnh lên: “Tổng giám đốc Phó, tại sao anh lại chụp ảnh?

Mau xóa ảnh đi!”

“Không!” Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, từ chối thẳng thừng.

Bạch Dương mở mắt càng to hơn: “Tại sao?”

“Rất đẹp.” Phó Kình Hiên trả lời.

Khóe miệng Bạch Dương khẽ nhếch lên một cái.

Đẹp á?

Đẹp chỗ nào, ngay cả mặt cũng chẳng nhìn thấy đấy?

Bạch Dương mím môi: “Tổng giám đốc Phó, anh thật sự không chịu xóa ảnh à?”

Phó Kình Hiên hếch cằm: “Ừ.”

“Không được, anh chụp ảnh mà chưa được tôi cho phép, đã xâm phạm hình tượng của tôi, cho nên anh nhất định phải xóa đi.”

Nói xong, Bạch Dương bước tới cướp điện thoại của anh.

Phó Kình Hiên giơ cao điện thoại lên.

Anh ngồi trên giường bệnh, vốn đã cao hơn Bạch Dương chút xíu, lại giơ tay nên càng cao hơn cô.

Bạch Dương hoàn toàn không với tới tay anh thì làm sao giật lại điện thoại được?

Cô hết cách, đành nhảy lên giành lấy.

Không ngờ Phó Kình Hiên đã đoán được cô sẽ làm thế từ trước. Lúc cô nhảy lên, anh lại nâng người, lại giơ điện thoại cao hơn.

Lần này, quả là Bạch Dương đã chạm vào điện thoại, nhưng chỉ là đầu ngón tay cố lắm mới sờ tới được.

Giây tiếp theo, cơ thể cô bị mất cân bằng lần nữa, ngã nhào vào lòng Phó Kình Hiên.

Anh cúi đầu nhìn cô gái đang nằm bò trên ngực mình, ánh mắt tối sầm xuống, giọng hơi khàn khàn, nói: “Bạch Dương, em tự sà vào lòng tôi đấy hả?
 
Chương 1262


Chương 1262

Bạch Dương nghe thấy câu này, như thể bị kích thích, cô vội ngẩng đầu lên: “Ai tự sà vào lòng anh chứ?”

Phó Kình Hiên chỉ im lặng, cụp mắt xuống, ra hiệu cho cô bằng ánh mắt.

Bạch Dương cúi đầu, nhìn theo ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nằm trong lòng anh, tay còn chống lên ngực của anh nữa.

Theo động tác của cô, chiếc áo bệnh nhân trên người anh cũng bị cô cọ sát nên dịch lên đôi chút, lộ ra một vùng cơ bụng săn chắc, cực kỳ mê người.

Vẻ ửng hồng trên mặt Bạch Dương vốn đã tan đi, lúc này lại đỏ bừng lần nữa.

Cô vội bỏ tay ra khỏi lồng ngực của Phó Kình Hiên, sau đó đứng dậy, ra khỏi lòng anh.

Do cô lùi lại quá nhanh, nên bước chân hơi lảo đảo.

Phó Kình Hiên thấy vậy, sốt sắng nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Bạch Dương nghe thấy hai chữ này, quay đầu nhìn sau lưng, sau đó kịp thời vịn ghế, lúc này cơ thể mới đứng vững.

Nguy thật, suýt chút nữa bị té.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương đã đứng vững, trái tim thấp thỏm lo âu của anh cũng trở về vị trí cũ. Anh mím môi không vui nói: “Em hấp tấp như vậy để làm gì?”

Bạch Dương chột dạ nhìn sang nơi khác.

Cô muốn hấp tấp như vậy chắc? Rõ ràng là do anh gây ra.

Nếu không phải anh không chịu đưa điện thoại cho cô thì cô cũng sẽ không vì giành lại nó mà ngã nhào vào ngực anh, còn bị anh trêu chọc là tự sà vào lòng anh nữa.

Nhớ đến cảnh tượng lúc nấy, hai má của Bạch Dương nóng bừng.

Cô đưa tay, áp mu bàn tay lạnh lẽo lên mặt mình, muốn hạ nhiệt cho nó một chút.

Cô hoàn toàn không ngờ mình lại bổ nhào lên người Phó Kình Hiên trong tư thế mập mờ đến những hai lần chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Thậm chí, lần thứ nhất còn bị người khác hiểu lầm.

Tuy lần này không bị, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy xấu hổ như lần đầu tiên.

Hơn nữa, lần đầu tiên hoàn toàn là ngoài ý muốn, mặc dù khá ngượng nhưng cô có thể điều chỉnh lại nhanh chóng.

Nhưng lần này thì khác, lần này xét theo một ý nghĩa khác, thì đúng là cô tự sà vào lòng anh.

Do cô chủ động giành điện thoại.

Cho nên Bạch Dương cảm thấy, mình cần phải tìm nơi nào đó để bình tĩnh lại.

“Ờm… Tôi… Tôi đi vệ sinh đã.” Nói xong, Bạch Dương quay người nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Cánh cửa ngăn cách hết thảy, cô tựa lưng vào cửa rồi từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Mất mặt chết đi được!

Hơn nữa, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là mình lại làm ra hành vi bất thường như vậy.

Cô đâu phải người sẽ cố giằng lại di động bằng được khi người khác không chịu đưa.

Nhưng lần này, cô lại làm ra hành động như thế, mới dẫn đến chuyện tự nhào vào lòng sau đó.
 
Chương 1263


Chương 1263

Cho nên cô thật sự thấy rất khó hiểu, sao mình lại mất bình tĩnh như thế?

Bạch Dương cắn môi dưới, vẻ mờ mịt thoáng hiện lên trong mắt.

Còn Phó Kình Hiên ở bên ngoài, thấy cánh cửa nhà vệ sinh bị đóng sầm lại, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

Đương nhiên anh biết Bạch Dương đi vệ sinh là giả thôi, mượn cớ tránh anh mới là thật.

Vì cô đang xấu hổ.

Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười, thu lại tâm mắt.

Anh không định gọi cô ra.

Anh biết rõ, nếu mình lại lên tiếng gọi cô thì cô sẽ càng không thích ứng.

Cứ để mình cô ở trong nhà vệ sinh một lát, bình tĩnh lại trước đã.

Đợi khi cô điều chỉnh xong tâm trạng thì tự khắc sẽ ra ngoài.

Phó Kình Hiên nghĩ vậy, cúi đầu, tiếp tục xem ipad.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cửa nhà vệ sinh bị mở ra, cuối cùng Bạch Dương cũng ra khỏi đó.

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng động, buông ipad quay đầu lại nhìn.

Mặt cô đã không còn đỏ nữa, ngoài ánh mắt hơi thấp thoáng, tỏ rõ trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại ra, còn những thứ khác đã gần như đã trở lại bình thường.

“Tổng giám đốc Phó.” Cô hít sâu một hơi, khẽ cụp mắt rồi lên tiếng: “Chuyện đó… Lúc trước anh nói nhờ tôi giúp đỡ…

“Đúng. Tôi có chuyện cần em giúp.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Hai người cũng không nhắc tới chuyện ban nãy nữa, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy.

Làm vậy, cả người Bạch Dương mới hoàn toàn thả lỏng, cũng đã dám nhìn thẳng vào anh: “Anh nói đi, cần tôi giúp chuyện gì?”

“Mấy hôm nữa có vài nhân vật quan trọng ở nước ngoài muốn tới Hải Thành. Cho nên tới lúc đó, tôi muốn nhờ em làm bạn gái đi cùng, tham gia tiệc xã giao cùng tôi, được không?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương ngạc nhiên: “Bạn gái á?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ: ‘Nhất định phải đưa bạn gái đến tiệc xã giao này à?”

“Tiệc xã giao của giới kinh doanh, có lúc cũng không thể thiếu bạn gái đi cùng.” Phó Kình Hiên khẽ hé môi mỏng nói.

Bạch Dương im lặng, cụp mi xuống như đang suy nghĩ.

Quả thật, có một số bữa tiệc xã giao nhất định phải dẫn bạn gái theo.

Nhưng nếu cô đi, rõ ràng không thích hợp lắm. Dù gì bạn gái được dẫn theo, không phải vợ thì chính là bạn trai, hoặc là tình nhân được bao nuôi.

Mà cô và Phó Kình Hiên chẳng có quan hệ gì cả, nếu cứ tùy tiện tới đó thì chắc chắn những người khác sẽ cho rằng cô là gì kia của anh.

Thấy Bạch Dương cắn môi dưới, chần chừ chưa nhận lời, Phó Kình Hiên cụp mắt: “Nếu em không đồng ý thì thôi, tôi tìm người khác.”

“Tìm ai?” Bạch Dương ngẩng đầu, vô thức hỏi anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom