Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1284


Chương 1284

Bạch Dương nhìn điện thoại, trong lòng vừa tức vừa ấm ức.

Anh có ý gì, đột nhiên đối xử lạnh lùng với cô như vậy, còn nói không cần cô chăm sóc, cô đâu có chỗ nào đắc tội với anh chứ?

Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, bắt đầu gắng sức suy nghĩ trong đầu, hai ngày nay cô rốt cuộc có từng đắc tội với Phó Kình Hiên không.

Nhưng suy nghĩ một hồi cô phát hiện không hề có chỗ nào đắc tội với anh.

Mà Phó Kình Hiên biến thành như vậy, bắt đầu từ tối qua.

Cũng tức là, rất có khả năng là tối qua Phó Kình Hiên nhìn thấy cô và Trình Minh Viễn cùng nhau ăn cơm, cho nên mới thay đổi thái độ?

Không, cũng không đúng.

Phó Kình Hiên quả thật rất nhỏ nhen, nhưng cũng không đến mức như vậy.

Dù sao trước đây Phó Kình Hiên cũng từng nhìn thấy cô và đám Khởi, Tiểu Triết qua lại gần gũi, cũng chưa từng có thay đổi thái độ lớn, vậy nên nhất định còn có nguyên nhân gì khác nữa.

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không thể ngăn cản cô trả ơn.

Anh có thể lạnh lùng đối với cô, chán ghét cô, nhưng cô không để tâm.

Nhưng ngăn chặn cô chăm sóc anh để trả ơn, điều đó là không được.

Cô không muốn cứ giữ ân tình ở trong tay, càng nợ càng nhiều.

Nhìn chiếc cặp lồng giữ nhiệt ở bên cạnh, Bạch Dương hít một hơi rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, đi tới tập đoàn Phó Thị một chuyến.

Khi cô xách cặp lồng giữ nhiệt, vừ đi tới lối ra của hoa viên thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Đây là… bà Cố?

Bạch Dương vô thức đi chậm lại, quay đầu nhìn sang bên phải, quả nhiên nhìn thấy bà Cố ở đằng sau một bồn hoa.

Bà Cố quay lưng với cô, trong tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Làm ơn đi giáo sư Tô, làm phiền các anh liên hệ một chút, nhất định phải giúp chồng tôi tìm được thận phù hợp, chồng của tôi hôm nay lại đau tới ngất đi rồi, cứ như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa thì buộc phải nằm viện lâu dài.” Bà Cố khịt mũi, trong giọng nói nghẹn ngào mang theo sự van xin.

Bạch Dương nhíu mày.

Cô nghe hiểu rồi.

Bà Cố là đang bảo người ở đầu dây bên kia, giúp Cố Việt Bân tìm thận phù hợp.

Rất nhanh, giọng nói của bà Cố lại vang lên, lân này trong sự nghẹn ngào mang theo sự kích động và vui mừng: “Tốt quá rồi, cảm ơn giáo sĩ Tô, được được được, tôi sẽ kiên nhãn đợi.”

Bạch Dương nheo mắt lại.

Ổ?

Người ở đầu dây bên kia đồng ý giúp Cố Việt Bân tìm thận rồi sao?

Xem ra mối quan hệ của Cố Việt Bân vẫn khá rộng.

Chỉ là không biết, giáo sư Tô này là ai.
 
Chương 1285


Chương 1285

Bên kia, nghe thấy giáo sư Tô đồng ý giúp mình liên hệ kho cơ quan nội tạng khác mà bà ta không liên hệ được, bà Cố coi như tạm thời yên tâm, cất điện thoại rồi lau khóe mi, mỉm cười xoay người.

Kết quả vừa xoay người lại thì nhìn thấy Bạch Dương ở đối diện, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Một giây sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của bà Cố thay đổi, tức giận nhìn Bạch Dương và nói: “Cô đang nghe trộm tôi nói chuyện?”

Bạch Dương buông lỏng tay: “Tôi không nghe trộm, là giọng của bà quá lớn, tôi không muốn nghe cũng khó.”

Đồng tử của bà Cố co rút: “Cô thật sự nghe thấy rồi sao? Cô nghe thấy hết gì sao?”

Ánh mắt của Bạch Dương lập lòe, cười đáp: “Tôi vừa đến, có thể nghe thấy cái gì?

Không phải là nghe thấy bà nói cảm ơn giáo sư Tô gì đó, sẽ kiên nhẫn đợi thôi.”

“Thật sao?” Bà Cố siết chặt điện thoại, ánh mắt còn có chút nghi ngờ nhìn Bạch Dương.

Lời này là lời cuối cùng của bà ta, nếu Bạch Dương này thật sự chỉ nghe thấy lời này, vậy thì không có vấn đề gì.

Nhưng bà ta không thể dễ dàng tin tưởng Bạch Dương, thật sự chỉ nghe thấy câu này.

“Lễ nào còn giả được chắc? Tôi lừa bà có lợi ích gì chứ?” Bạch Dương lườm bà ta.

Bà Cố nhìn Bạch Dương một lúc, quả thật không nhìn ra cô nói dối, dần dần tin lời của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không nghe thấy cái khác thì tốt.

Nếu bị Bạch Dương nghe thấy điều khác, chắc chắn sẽ đoán ra thận của Việt Bân có vấn đề, cần nguồn thận mới.

Đến lúc đó, Bạch Dương sợ rằng sẽ mượn cơ hội này, ra tay ngăn nguồn thận của Việt Bân.

Như vậy Việt Bân sẽ xong đời.

“Mong cô thật sự không lừa tôi, nếu không về sau tôi phát giác cô đang nói dối, tôi tuyệt đối không tha cho cô.” Bà Cố chỉ vào mũi của Bạch Dương mà uy hiếp.

Trong lòng Bạch Dương lập tức trợn trừng mắt.

Không tha cho cô sao?

Nói cứ như cô sẽ tha cho nhà họ Cố vậy!

“Bà Cố còn có gì muốn nói không, nếu không có thì tôi phải đi rồi.” Bạch Dương nhấc tay, đè tay chỉ mình của bà Cố xuống, lạnh lùng nói.

Bà Cố lại giống như trên tay dính thứ gì kinh tởm, vội vàng móc khăn tay ra lau mu bàn tay, giọng điệu tức tối nói: “Ai cho cô chạm vào tôi, bẩn chết đi được!”

Vẻ mặt của Bạch Dương lập tức cực kỳ lạnh lẽo: ‘”Bẩn sao? Bà Cố nói đúng, quả thật đủ bẩn, đầu óc của tôi thật sự bị úng nước, vậy mà đi chạm vào bàn tay bẩn thỉu của bà Cố.”

“Cô… cô nói tôi bẩn sao?” Bà Cố dừng động tác trong tay lại, trợn to mắt không dám tin mà nhìn Bạch Dương.

“Phải, bà Cố bà quá bẩn.” Bạch Dương gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, lộ ra vẻ mặt càng căm ghét, càng kinh †ởm hơn bà Cố mà lau ngón tay của mình.
 
Chương 1286


Chương 1286

Cô lau rất nhanh, cũng rất vội, hơn nữa lực đạo cũng rất lớn, giống như tay bẩn cực kỳ.

So với tốc độ mà bà Cố vừa lau, tốc độ này của cô rõ ràng đang nói với bà Cố, tay của bà Cố bẩn hơn tay của cô.

Sau khi bà Cố hiểu được ý của cô thì tức đến nỗi trước mắt tối sầm: “Cô… cô thật sự không có gia giáo!”

“Tôi không có gia giáo sao?” Bạch Dương bị lời của bà Cố làm cho tức cười: “Tôi có gia giáo hay không tạm thời không bàn luận, nhưng tôi cảm thấy bà Cố bà nhất định không có gia giáo, dù sao chỉ là trả đũa, không phải ai cũng được giống như bà Cố bà, làm siêu như vậy, phải biết, là ba nói tôi bẩn trước, cho nên tôi mới nói bà bẩn, sao hả, chỉ có thể để bà nói người khác, không cho phép người khác nói bà sao, ai nói bà thì là người đó không có gia giáo, đây gọi là đạo lý gì!”

Bà Cố bị những lời này của Bạch Dương làm cho rất chột dạ, cũng có hơi đuối lý.

Dù sao qua thật là bà ta chê bẩn trước.

“Cho dù như vậy, tôi cũng tính là trưởng bối của cô, cô như vậy…”

“Bà tính là trưởng bối của nhánh nào của tôi?” Không đợi bà Cố nói hết, Bạch Dương ép lại một bước, cường thế cắt ngang lời bà ta: “Bà Cố, bà biết tôi ghét gì nhất không? Tôi ghét nhất một số người ỷ mình lớn tuổi, rõ ràng không có quan hệ gì với tôi, còn diễn dáng vẻ của trưởng bối của tôi dạy dỗ tôi, thật sự vô cùng nực cười, con của mình còn không dạy được, còn đi dạy người khác, nói thật, có thể dạy được hai đứa con gái xấu xa bẩm sinh như vậy, tôi cũng khá khâm phục bà Cố đấy.”

Cố Tử Yên thì không nói, dù sao cặp vợ chồng như Cố Việt Bân và bà Cố, vốn dĩ tam quan chênh lạc, tâm địa méo mó ác độc, cho nên Cố Tử Yên trở thành một người có lòng dạ ác độc cũng không hề kỳ lạ.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhưng Lý Thất thì khác, Lý Thất luôn lớn lên ở trong gia đình người khác, mới trở về nhà họ Cố chưa được 2-3 tháng thì lộ ra một mặt xấu xa ác độc, vậy cô chỉ có thể nói, người của nhà họ Cố này, từ trong gen đã xấu xa.

“Xấu xa?” Bà Cố nghe thấy Bạch Dương hình dung về hai đứa con gái của mình, con mắt đỏ au lên, cả người tức đến run rẩy: “Cô dám nói con gái của tôi như vậy!”

Bà ta thẹn quá hóa giận giơ tay lên, muốn tát vào mặt Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn tay của bà ta, đôi mắt nheo lại, trực tiếp giơ tay túm cổ tay của bà ta, dùng sức vặn.

Bà Cố bỗng đau thét lên: “Buông tôi ra!”

“Buông bà ra sao?” Bạch Dương cười lạnh một tiếng: ‘Buông bà ra để bà tiếp tục đánh tôi sao?”

Bà Cố không lên tiếng, trừng hai mắt nhìn chằm chằm cô, giống như muốn khoan thủng hai lỗ trên người cô.

Bạch Dương thấy hận ý trong mắt bà Cố, không biết tại sao, trong lòng lại chua xót.

Có điều rất nhanh, loại cảm giác này lại biến mất không thấy đâu nữa, đôi môi đỏ hờ hững cong lên: “Nhìn dáng vẻ bà Cố không phục lắm nhỉ, cũng đúng, đánh người không thành công, sao có thể phục được.”

“Bạch Dương, tôi cảnh cáo cô mau buông †ôi ra, nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ!” Bà Cố rút hai lần, muốn rút tay ra.

Nhưng Bạch Dương siết rất chặt, bà ta làm sao cũng không rút được.

Điều này khiến bà Cố ý thức rõ được, mình không phải là đối thủ của Bạch Dương, càng không thích hợp cứng đối cứng với Bạch Dương, nếu không người chịu thiệt sẽ chỉ là cô ta.

“Buông bà ra sao? Có thể.” Bạch Dương nói xong, đẩy bà Cố ra sau, sau đó buông tay ra.
 
Chương 1287


Chương 1287

Bà Cố cứ thế mà cơ thể mất thăng bằng, mông ngồi phịch dưới đất, cả người đơ ra.

Bà ta… bà ta vậy mà bị Bạch Dương đẩy Ngã!

Ở trong ánh mắt ngây ngốc của bà Cố, Bạch Dương khuyu người xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà Cố: “Nói thật nha bà Cố, nếu được, tôi cũng rất muốn tát bà hai cái để trả lại một gậy mà con gái Cố Mạn Tình của bà đánh tôi, dù sao nợ con mẹ trả, nhưng con người của tôi luôn kính già yêu trẻ, cho nên tôi chỉ đành nhịn loại manh động này, không ra tay với bà, vậy nên bà Cố, các người cũng nên an phận một chút.

Cố gắng trân trọng ba tháng cuối cùng này, dù sao sau ba tháng này là những ngày tháng bình yên cuối cùng của các người, nếu các người không an phận, vậy tôi cũng sẽ không quan tâm cái khác, khiến các người ngay cả ba tháng bình yên cuối cùng cũng không cói”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vào mặt của bà Cố.

Bà Cố hoàn hồn trong sự ngây ngốc, bà ta †úm cánh tay của Bạch Dương, nghiến răng hỏi: “Cô nói cái gì? Cái gì gọi là ba tháng cuối cùng, lời này của cô rốt cuộc có ý gì?”

“Có ý gì các người ba tháng sau sẽ biết.”

Bạch Dương lấp lửng cười híp mắt, sau đó hết tay của bà ta ra, đứng dậy không quan †âm bà ta nữa, cất bước đi về phía trước.

Hai tay của bà Cố bị Bạch Dương hất ra đất, lòng bàn tay trực tiếp bị cọ trầy da, đau tới mức bà ta rít một tiếng.

Nhưng bà ta không để tâm, mà quay đầu hét lớn với bóng lưng của Bạch Dương: “Cô đứng lại, cô nói rõ đi, ba tháng cuối cùng rốt cuộc có ý gì?”

Trực giác nói với bà ta, nhất định không phải chuyện gì tốt.

Vậy nên bà ta nhất định phải làm rõ.

Tuy nhiên Bạch Dương căn bản sẽ không cho bà ta cơ hội này, coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh cả người hoàn toàn biến mất ở phạm vi tâm nhìn của bà Cố.

Bà Cố tức đến mức đánh vào đất, nhưng hết cách, chỉ có thể cố kìm nén cơn giận mà đứng dậy, rảo bước chạy vào tòa nội trú, chuẩn bị nói điều này cho Cố Việt Bân.

Có lẽ Việt Bân sẽ biết điều gì đó.

Cho dù không biết, Việt Bân cũng có thể đề phòng trước.

Ở một bên khác, Bạch Dương sau khi rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến tập đoàn Phó Thị.

Khoảng 40 phút sau thì đến tập đoàn Phó Thị.

Cô đỗ xe xong, xách cặp lồng giữ nhiệt, nhấc chân đi vào tòa nhà Phó Thị.

“Xin chào.” Bạch Dương đi tới trước mặt lễ tân.

Lễ tân mỉm cười lịch sự: “Chào cô.”

“Tôi tìm Phó Kình Hiên.” Bạch Dương mở miệng nói ra mục đích đến của mình.

Lễ tân nghe thấy cái tên này, đầu tiên là sững người, sau đó nụ cười nhạt đi rất nhiều, ánh mắt khó hiểu đánh giá Bạch Dương.

Ha, lại là một người phụ nữ ham mê sắc đẹp của Phó tổng của bọn họ và vị trí bà Phó.

Phải nghĩ một lý do đuổi người đi.
 
Chương 1288


Chương 1288

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lễ tân không hề lộ vẻ ở bên ngoài, lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Có điều cô nói với anh ấy, nói là Bạch Dương tìm anh ấy, anh ta chắc sẽ gặp tôi.”

Không phải cô tự luyến, mà là Phó Kình Hiên có tình cảm với cô, cho nên cô đến †ìm anh, anh chắc chắn sẽ gặp cô.

Nghe thấy Bạch Dương tự giới thiệu mình, trong mắt lễ tân vụt qua một tia kinh ngạc: “Cô là cô Bạch sao?”

“Là tôi.” Bạch Dương gật đầu.

Lễ tân lập tức không dám khinh thường Bạch Dương nữa, cũng thu lại những suy nghĩ không tốt đối với Bạch Dương.

Bởi vì trong lòng cô ta biết, cô Bạch này chính là người mà Phó tổng của bọn họ yêu.

Đây là điều cô ta trong một lần ngẫu nhiên nghe thấy trợ lý Trương nói ở bãi đỗ xe, vậy nên nhớ tên của Bạch Dương.

Vậy nên có một ngày, sau khi nhìn thấy Bạch Dương, sẽ không đuổi người đi giống như những người phụ nữ khác, chọc sếp không vui.

Chỉ là điều cô ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, cô Bạch trong tim Phó †ổng vậy mà thật sự xuất hiện rồi, còn vừa hay bị cô ta gặp được.

Phải đối đãi đàng hoàng mới được, ngộ nhỡ sếp vui, nói không chừng sẽ thưởng cho cô ta cái gì đó…

Càng nghĩ càng phấn khích, ánh mắt nhìn Bạch Dương của lễ tân lập tức thay đổi, giống như nhìn thấy Thần Tài, phát sáng lấp lánh.

Cô ta rót một ly nước ấm để ở trước mặt Bạch Dương, nhiệt tình bắt chuyện: “Cô Bạch mời uống nước, tôi lập tức giúp cô liên lạc với sếp.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cười rồi gật đầu.

Thật ra trên đường đến đây, cô đã gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Có điều Phó Kình Hiên khả năng đang bận, không có nghe máy.

Vì vậy hết cách, cô chỉ có thể đến chỗ lễ tân, nhờ lễ tân liên lạc giúp.

“Không cần khách sáo.” Lễ tân đáp một câu, sau đó cầm ống nghe của chiếc điện thoại bàn, gọi một cuộc.

Tầng cao nhất, trợ lý Trương ôm một xấp tư liệu, vừa từ trong thang máy đi ra thì điện thoại đổ chuông.

Anh ta để tất cả số tư liệu sang tay trái, sau đó dùng tay phải rút điện thoại ra, nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Trợ lý Trương, là như này, cô Bạch Dương đến tập đoàn của chúng ta, bây giờ đang ở chỗ tôi.” Lễ tân liếc nhìn Bạch Dương rồi đáp.

Bước chân của trợ lý Trương khựng lại: “Cô nói cái gì? Bạch Dương?”

“Phải.” Lễ tân gật đầu.

Trong ánh mắt của trợ lý Trương vụt qua một tia kinh ngạc.

Bạch Dương vậy mà đến đây.

“Cô ấy đến đây làm gì?” Trợ lý Trương lại hỏi.

Lễ tân mở miệng đáp: “Cô Bạch muốn gặp Phó tổng.”
 
Chương 1289


Chương 1289

Trợ lý Trương nghe thấy câu trả lời này, bỗng chốc trầm mặc.

Anh ta cảm thấy, anh ta vừa rồi hình như đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, nếu cô Bạch không phải đến Phó tổng, còn có thể đến gặp ai?

Khóe miệng giật giật, sau đó trợ lý Trương hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, lại nói: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ đi gặp Phó tổng, nói với anh ấy, cô tiếp đãi cô ấy đàng hoàng, bảo cô ấy đợi một lát.”

“Được.” Lễ tân đáp một tiếng.

Trợ lý Trương cất điện thoại đi, gõ cửa phòng làm việc của Phó Kình Hiên.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Phó Kình Hiên từ bên trong tuyền tới.

Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào: “Phó tổng.”

“Tìm được hết các tư liệu tới rồi sao?” Phó Kình Hiên ngồi ở đằng sau bàn làm việc, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi.

Trợ lý Trương đi tới, để tư liệu xuống: “Tìm đến hết rồi, đều ở đây.”

Phó Kình Hiên dừng bút, ngẩng đầu liếc nhìn: “Ừm, cậu ra ngoài trước đi.”

“Phó tổng, tôi còn có chuyện” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên di chuyển ánh mắt từ trên tư liệu sang người anh ta: “Có chuyện gì?”

“Cô Bạch đến rồi.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính.

Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút, sau đó lông mày nhíu chặt: “Cậu nói cái gì?

Bạch Dương đến rồi sao?”

“Phải, bây giờ cô Bạch đang đợi ở quầy lễ †ân ở tầng một, nói là muốn gặp anh, Phó †ổng, anh muốn gặp không?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên hỏi.

Nếu là trước đây, anh ta căn bản sẽ không xin chỉ thị của Phó tổng, trực tiếp để cô Bạch đi lên.

Bởi vì Phó tổng nhìn thấy cô Bạch đến mình mình, chắc chắn sẽ rất vui.

Phó tổng cũng sẽ không trách anh ta tự ý chủ trương.

Nhưng bây giờ không được, Phó tổng đã quyết định rõ ràng rồi, muốn cách xa cô Bạch, muốn từ bỏ cô Bạch rồi.

Cho nên, anh ta không thể trực tiếp để cô Bạch đi lên, chỉ có thể đến xin chỉ thị của Phó tổng.

Ở đối diện, Phó Kình Hiên không trả lời, mà cụp mí mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Nửa tiếng trước, thật ra Bạch Dương đã gọi điện cho anh.

Anh không biết cô gọi điện cho anh có chuyện gì.

Anh lúc đó ngồi ở đây, cầm điện thoại trong tay, kìm chế xúc động muốn nghe máy, để mặc điện thoại cứ mãi đổ chuông, cho tới khi cuộc gọi tự tắt.

Sau khi cuộc gọi tự tắt, Bạch Dương không có gọi nữa, anh cho rằng cô từ bỏ rồi, nhưng không ngờ cô lại tìm đến đây, chỉ đích danh muốn gặp anh.

Nói thật, trong lòng anh rất vui, bởi vì cô chủ động đến tìm anh.

Nhưng có vui nữa, anh cũng không thể gặp cô.
 
Chương 1290


Chương 1290

Một khi anh đã đồng ý cho cô đi lên, gặp mặt cô, điều đó chứng minh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể uổng công vô ích.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, sự ẩn nhẫn và thâm tình trong đáy mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

“Không gặp!” Phó Kình Hiên mấp máy đôi môi, lạnh nhạt nhả ra hai chữ.

Trợ lý Trương nhún vai.

Được rồi, đối với đáp án này của Phó tổng, anh ta không hề ngạc nhiên, thậm chí sớm đã đoán được rồi.

Phó tổng muốn từ bỏ cô Bạch, đương nhiên không nên tiếp tục gặp mặt cô Bạch nữa.

Không gặp, còn có thể tạm thời đè nén tình cảm trong lòng.

Nhưng vừa gặp mặt, tình cảm đó sẽ không đè nén được nữa, mọi sự cố gắng sẽ uổng phí.

“Được thưa Phó tổng, tôi đi trả lời lại.” Trợ lý Trương gật đầu đáp.

Phó Kình Hiên siết chặt chiếc bút máy trong tay, giọng nói trầm thấp ừ một tiếng: “Đi đi”

Trợ lý Trương nhìn anh bởi vì siết quá dùng sức, mà tay có hơi run rẩy, anh ta không khỏi thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, trợ lý Trương gọi điện cho lễ tân.

Lễ tân rất nhanh thì nghe máy: “Trợ lý Trương, là muốn dẫn cô Bạch đi lên sao?”

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không phải, Phó tổng tiếp theo có một cuộc họp rất quan trọng phải tham gia, cho nên tạm thời không thể gặp cô Bạch, cô nói với cô Bạch, bảo cô Bạch về trước.”

Anh ta nghĩ ra một lý do từ chối khéo, nói với cô Bạch Phó tổng không gặp cô, bảo cô rời đi, cũng là vì tốt cho cô.

Nếu không anh ta nói thẳng Phó tổng không muốn gặp cô, cô chắc chắn sẽ bị những người của tập đoàn cười nhạo.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Dù sao người trong tập đoàn biết cô, thật ra cũng không ít.

Quả nhiên, khi lễ tân nghe Phó Kình Hiên không gặp Bạch Dương chỉ kinh ngạc liếc nhìn Bạch Dương, không hề lộ ra biểu cảm gì khác.

Nếu trợ lý Trương không nói như vậy, mà nói thẳng Phó Kình Hiên không gặp Bạch Dương, sợ rằng ánh mắt nhìn Bạch Dương của lễ tân sẽ lập tức trở lạnh, sẽ không ân cần như vậy nữa.

Thậm chí sẽ cảm thấy, Bạch Dương nhanh như vậy đã mất đi tình cảm của Phó tổng, chẳng trách trước đây không đến đây tìm Phó tổng, hiện nay lại đến.

Sợ rằng là cảm thấy Phó tổng không yêu cô nữa, sau đó mới cố tình tới đây, muốn níu kéo Phó tổng.

Đương nhiên, vì lời nói khéo léo của trợ lý Trương, vậy nên lễ tân cũng không nghĩ tới những phương diện này, chỉ là sau khi để ống nghe xuống, tiếc nuối nhìn Bạch Dương: “Rất xin lỗi cô Bạch, Phó tổng nói phải họp, tạm thời không có thời gian gặp cô, bảo cô về trước.”

“Họp sao?” Bạch Dương nhíu mày.

Lễ tân gật đầu: “Phải.”

Bạch Dương trâm mặc giây lát, cuối cùng nặn ra một nụ cười: “Tôi biết rồi, vậy tôi về trước, cái này cô lát nữa giúp tôi đưa lên trên đi.”
 
Chương 1291


Chương 1291

Cô đưa chiếc cặp lồng giữ nhiệt: “Trong này là canh tôi hầm cho anh ấy, giúp ích cho xương, chỉ là để lâu như vậy, khả năng có hơi lạnh, khi cô đưa cho anh ấy, thuận tiện nói với anh ấy, khi uống thì hâm nóng rồi hãng uống”

“Được cô Bạch.” Lễ tân nhận lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt.

“Cảm ơn.” Bạch Dương nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.

Về đến xe, cô rút điện thoại ra, tìm nick zalo của Phó Kình Hiên, gửi tin nhắn cho anh: Tôi hầm canh cho anh, để ở chỗ lễ †ân, anh họp xong thì cho người xuống cầm lấy.

Ở tầng trên cùng của tập đoàn Phó Thị, †rong văn phòng tổng giám đốc.

Từ sau khi trợ lý Trương đi ra ngoài, cả người Phó Kình Hiên bắt đầu có chút phân †âm, văn kiện để ở trước mắt một lúc cũng không có lật sang trang sau, cả người hoàn toàn không có sức sống, tinh thần hoàn toàn không tập trung.

Lúc này, điện thoại anh để ở bên cạnh đột nhiên rung lên, màn hình tự động sáng lên.

Cái rung này khiến Phó Kình Hiên có chút tinh thần trở lại, anh day mi tâm, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thì sắc mặt ngây ra.

Thế mà là tin nhắn Bạch Dương gửi tới!

Phó Kình Hiên vội vàng mở khóa, ấn vào zalo, xem nội dung mà Bạch Dương gửi.

Nhìn thấy Bạch Dương nói hầm canh cho mình, đôi mắt Phó Kình Hiên sáng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Nhưng rất nhanh, Phó Kình Hiên đã đè sự vui mừng này xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại.

Món canh này…anh không thể nhận!

Cùng với cách anh lựa chọn rời khỏi Bạch Dương, lựa chọn không gặp Bạch Dương nữa.

Nếu như anh nhận món canh này, vậy Bạch Dương sẽ không biết, anh đang rời khỏi cô, lần sau, cô sẽ tiếp tục đưa những thứ này đến.

Mà anh có thể liên tục từ chối được sao?

Không, anh chắc chắn sẽ không làm được, dù sao đó cũng là món canh mà người con gái mình yêu nấu cho mình, không có người đàn ông nào thật sự nhẫn tâm từ chối hết lần này đến lần khác.

Đến lúc đó, việc anh rời xa và từ bỏ Bạch Dương lúc này sẽ trở thành trò cười.

Nên cho dù như thế nào, món canh này anh sẽ không nhận.

Từ đầu anh chỉ có thể nhẫn tâm, cùng với cô kéo dài khoảng cách tất cả mọi thứ, nếu không đến sau này, chỉ càng thêm không nỡ.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, day day thái dương.

Qua một lúc sau, anh lại mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.

“Trương Trình.” Phó Kình Hiên cầm ống nghe của điện thoại bàn lên, gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đang bận rộn xử lý công việc của mình, nghe thấy điện thoại bàn reo lên, đặt bút ở trong tay xuống, nhận điện thoại: “Phó tổng.”

“Bạch Dương gửi canh ở quầy lễ tân cho tôi, cậu đi nhận, sau đó đưa lại cho cô ấy, nói với cô ấy, sau này đừng lãng phí chút tâm tư này nữa, tôi sẽ không nhận đâu.”
 
Chương 1292


Chương 1292

Nói xong, anh trực tiếp cúp máy.

“…” Trợ lý Trương cầm ống nghe, nhìn một đống văn kiện đang cần anh ta xử lý gấp, khóe miệng không khỏi giật giật.

Được rồi, xem ra tối nay lại phải tăng ca rồi.

Đặt ống nghe vào lại điện thoại bàn, trợ lý Trương cười khổ vỗ mặt, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.

Khoảng một tiếng sau, trợ lý Trương xách một hộp giữ nhiệt, đi đến tập đoàn Thiên Thịnh.

Bạch Dương đang họp ở trong phòng họp, thư ký Đồng đẩy cửa đi vào: “Bạch tổng.”

“Sao vậy?” Bạch Dương đè tay, ra hiệu cuộc họp tạm ngừng, sau đó nhìn thư ký Đồng hỏi.

Thư ký Đồng nhìn tất cả mọi người trong phòng họp, sau đó đi đến bên cạnh cô, nghé sát vào tai cô nói: “Trợ lý Trương đến”

“Anh ta đến làm gì?” Bạch Dương nhướng mày.

Thư ký Đồng lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng theo như lễ tân nói, anh ta cầm theo một hộp giữ nhiệt.”

Khóe miệng Bạch Dương cong lên, nở một nụ cười.

Cô biết rồi.

Có lẽ là Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương đến trả hộp giữ nhiệt.

“Cô bảo anh ta đến phòng làm việc của tôi đợi tôi, ở đây sắp kết thúc rồi.” Bạch Dương chỉ vào máy tính xách tay của mình nói.

Thư ký Đồng trả lời một tiếng, quay người rời đi.

Bạch Dương thu lại biểu cảm trên mặt, ánh mắt lại chuyển về phía tất cả mọi người ở bên dưới, khẽ nói: ‘Được rồi, cuộc họp tiếp HUIG5 Trong phòng họp lại một lần nữa khôi phục lại bầu không khí nghiêm túc.

Sau khoảng mười mấy phút, cuộc họp kết thúc.

Bạch Dương gập máy tính lại, đi ra khỏi phòng họp trước.

Trở lại phòng làm việc, Bạch Dương đẩy cửa đi vào, trợ lý Trương lập tức đứng dậy, lạnh lùng, xa cách chào hỏi: “Cô Bạch.”

“Trợ lý Trương, xin chào.” Bạch Dương khẽ gật đầu, đi đến bàn làm việc của mình.

Lúc đi đến nơi, cô nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn làm việc của mình, đang định nói gì đó.

Trợ lý Trương đã giành nói trước: “Cô Bạch, đây là canh cô nấu cho Phó tổng nhà chúng tôi, Phó tổng bảo tôi trả lại cho cô.”

Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt Bạch Dương cứng đờ.

Cái gì mà canh cô nấu cho Phó Kình Hiên, Phó Kình Hiên bảo anh ta đưa lại cho cô.

Lễ nào….

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mím lại, đưa †ay ra cầm lấy quai xách của hộp giữ nhiệt, sau đó nhấc hộp giữ nhiệt lên.

Hộp giữ nhiệt rất nặng, trọng lượng giống hệt như sáng nay cô cầm, sau khi đã đựng canh.

Nói cách khác, Phó Kình Hiên không ăn canh cô nấu.
 
Chương 1293


Chương 1293

Bàn tay đang cầm quai xách của hộp giữ nhiệt nắm chặt hơn một chút, giọng nói có chút không thoải mái hỏi: “Tại sao? Tại sao anh ấy không ăn?”

Trợ lý Trương đẩy kính trả lời: “Có lẽ là Phó †ổng không thích ăn”

“Không thích?” Bạch Dương ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt rõ ràng viết không thể nào.

Lúc đó, ngày đầu tiên cô chăm sóc Phó Kình Hiên, đợi đến khi anh ta có thể ăn chút gì đó có mùi vị, cô đã hầm canh xương cho anh, có thể giúp vết thương mau lành.

Lúc đó trong mắt anh rõ ràng là sự vui sướng, mong đợi.

Bây giờ sao có thể nói không thích chứ?

Cô không tin!

Đương nhiên trợ lý Trương nhìn ra sự không tin ở trong mắt Bạch Dương, nói thật, anh ta nói ra cái lý do này, ngay cả bản thân anh ta cũng không tin.

Dù sao Phó tổng cũng yêu cô Bạch như vậy.

Cho dù cô Bạch nấu một bát thức thức ăn chó cho Phó tổng, Phó tổng cũng vui vẻ mà ăn.

Nên lý do lúc nãy của anh ta khiên cưỡng đến mức nào, đương nhiên không cần phải nói.

Nhưng không có cách nào khác, dù có khiên cưỡng, anh ta cũng phải nói rõ ràng với cô Bạch.

“Đúng vậy cô Bạch, Phó tổng nói anh ấy không thích, còn bảo cô say này đừng nấu canh cho anh ấy nữa, anh ấy sẽ không nhận đâu, đồng thời Phó tổng cũng nói, sau này cô đừng tìm anh ấy nữa.” Trợ lý Trương nhìn Bạch Dương, thuật lại những lời mà Phó Kình Hiên đã nói với anh ta.

Sau khi Bạch Dương nghe xong, trong lòng đột nhiên co lại, bàn tay nắm chặt: “Anh ấy có ý gì? Cái gì mà sẽ không nhận, đừng tìm anh ấy nữa? Tôi còn chưa đền ơn, anh ấy qR..

“Phó tổng nói, anh ấy không cần cô Bạch đền ơn anh ấy, Phó tổng cứu cô, là Phó tổng cam tâm tình nguyện, nên từ trước đến nay Phó tổng chưa từng muốn phải đền đáp gì đó, đồng thời Phó tổng còn nói sau này sẽ không quấn lấy cô Bạch nữa, cũng sẽ không nói những lời theo đuổi cô Bạch gì đó nữa, nên cô Bạch cứ yên tâm, sau này cô sẽ không cảm thấy Phó tổng phiền phức nữa, quấy nhiễu đuổi cũng không đi.” Trợ lý Trương cười, thờ ơ nói.

Bạch Dương cắn môi, trái tim co rút lại.

Quả thật, Phó Kình Hiên không quấn lấy cô nữa, không theo đuổi cô nữa, cô nên cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng đã thoát khỏi một người phiền phức rồi.

Nhưng… cô lại không thể vui nổi.

Thấy Bạch Dương rủ mắt, không nói gì, trợ lý Trương cúi người với cô, quay người muốn rời đi.

Bạch Dương nghe thấy tiếng bước chân, lập tức hoàn hồn lại, gọi anh ta lại: “Đợi đã”

“Cô Bạch còn có chuyện gì sao?” Trợ lý Trương dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Bạch Dương hít một hơi, hai tay đang buông thõng nắm chặt lại: “Tôi muốn biết, nguyên nhân Phó Kình Hiên đột nhiên từ chối tôi chăm sóc cho anh ấy?”

Anh đột nhiên từ bỏ cô, cô có thể không hỏi, dù sao cô cũng không quan tâm, cô cũng chỉ mong sao được như vậy…

Nhưng duy nhất một điều là anh không để cho cô chăm sóc, cô phải làm rõ.

Trợ lý Trương không ngạc nhiên khi Bạch Dương hỏi câu này.
 
Chương 1294


Chương 1294

Dù sao Phó tổng buông tay quá đột ngột, cô Bạch không cảm thấy kỳ quái mới là lạ.

Trợ lý Trương đẩy kính, trả lời một cách chuyên nghiệp: “Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Phó tổng cảm thấy trái tim của cô Bạch quá cứng rắn, Phó tổng thấy không thể hòa tan được cô, hi vọng theo đuổi được cô, nên Phó tổng quyết định buông tay cô, đã buông tay, đương nhiên Phó tổng phải giữ khoảng cách với cô, nên Phó tổng cũng không cần cô Bạch tiếp tục chăm sóc anh ấy nữa, cô Bạch còn thắc mắc gì không?”

“… “

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, một lúc sau, giọng nói có chút phức tạp trả lời: ‘Không có…”

Phó Kình Hiên buông tay cô, nên giữ khoảng cách với cô, không để cô chăm sóc anh, lý do này, quả thật có vẻ hợp lý.

Chỉ là, anh thật sự vì không thấy được hi vọng nên mới đột nhiên buông tay?

Không biết tại sao, Bạch Dương luôn cảm thấy còn lý do khác.

Bởi vì Phó Kình Hiên buông tay, quả thật quá đột ngột.

Rõ ràng một ngày trước thái độ vẫn vậy, ngày hôm sau đột nhiên thay đổi, điều này khiến người khác không thể không nghĩ nhiều, có phải cô đã làm cái gì, khiến anh quyết định buông tay.

Dù sao Phó Kình Hiên muốn buông tay, sớm đã buông tay rồi, sẽ không đợi đến bây giờ.

“Cô Bạch đã không có thắc mắc gì nữa, vậy tôi xin cáo từ.” Trợ lý Trương lịch sự mỉm cười với Bạch Dương, nhấc chân rời đi.

Bạch Dương nhìn chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, không được thoải mái.

Phó Kình Hiên cứ từ bỏ như vậy, khiến cô không biết sau này phải làm sao, nợ ân tình của anh, cũng không biết phải trả như thế nào.

Giống như trợ lý Trương nói, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không cần báo ơn sao?

Nhưng nếu như không báo ơn, ân tình này sẽ vĩnh viễn dán ở trên người cô, khiến cô không ném đi được, cũng không buông xuống được.

Cô vốn là một người không thích nợ người khác, một khi nợ ai đó, sẽ nghĩ cách trả lại †rong một khoảng thời gian ngắn, nếu không trong lòng từ đầu đến cuối luôn có sự vướng mắc, ăn ngủ không yên.

Nên cái ơn này, cô vẫn phải báo, nếu không cô sẽ không sống yên được.

Còn về phải trả như thế nào…

Bạch Dương day ấn đường ngồi xuống, chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi.

Lúc này, phòng làm việc đột nhiên có người gõ cửa.

Suy nghĩ của Bạch Dương bị cắt ngang, ngước mắt lên nhìn: “Mời vào.”

Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Lục Khởi đi vào: “Bảo bối, đang bận hả?”

“Anh đến đây làm gì?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh ta.

Lục Khởi đi đến đối diện với bàn làm việc của cô, kéo ghế ngồi xuống: “Anh đến đợi em tan làm, sau đó đưa em về nhà, không phải đã nói trước rồi sao, hôm nay đi đến nhà anh gặp mẹ anh.”

“Ồ, đúng rồi, suýt nữa quên mất.” Bạch Dương ngại ngùng cười một tiếng.

“Không sao, nên không phải anh đến đây để nhắc nhở em sao.” Lục Khởi xua tay, sau đó anh mắt rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt ở trên bàn: “Bảo bối, đây là cái gì, em mang cơm đi làm?”

“Không, đây là canh xương nấu cho Phó Kình Hiên.” Bạch Dương lắc đầu, trả lời.
 
Chương 1295


Chương 1295

Lục Khởi nghe thấy là canh nấu cho Phó Kình Hiên, lập tức bĩu môi: “Còn nấu canh cho anh ta.”

“Anh ấy bị thương, nấu canh cho anh ấy không đúng sao?” Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi dựa ra sau, hai tay để sau đầu, lười biếng trả lời: “Cũng không phải, anh đang ghen tị, dù sao từ trước đến nay em chưa từng nấu canh cho anh.”

“Phó Kình Hiên bị thương, anh có bị thương không?” Bạch Dương không vui nói: ‘Nếu như anh bị thương, em cũng sẽ đi thăm anh, cũng sẽ nấu một ít canh đến hỏi thăm anh”

“Haha, cái này thì bỏ đi, anh vẫn khỏe mạnh thì tốt hơn.” Lục Khởi cười haha nói.

Bạch Dương đứng dậy rót nước cho anh ta: “Vậy mới đúng.”

Lục Khởi bỏ hai tay ở sau đầu xuống, cầm cốc nước uống mấy ngụm: “Đúng rồi, có phải lát nữa tan làm em còn phải đi đến bệnh viện thăm Phó Kình Hiên không, đưa cái này qua cho anh ta? Nếu như phải đi, anh bảo dì giúp việc ở nhà nấu cơm muộn một chút.”

“Không.” Bạch Dương lắc đầu, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp: “Em không cần đưa cho anh ấy nữa, anh ấy đã xuất viện rồi, hơn nữa anh ấy nói, không cần em tiếp tục chăm sóc anh ấy.”

“Tốt quá.” Mắt Lục Khởi lóe lên, vỗ tay: “Không cần em chăm sóc, em cũng thoải mái hơn.”

“Cái này không giống.” Bạch Dương cau mày: ‘Nếu như anh ấy khỏe rồi, không cần em chăm sóc nữa, em chắc chắn có thể cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh ấy vẫn chưa khỏi…

Nghe thấy câu này, Lục Khởi đột nhiên nhận ra điều gì đó, xoa cằm, sắc mặt cổ quái nói: “Cái này không đúng nha, cái này không giống Phó Kình Hiên.”

“Hả?” Bạch Dương nghi hoặc nhìn anh ta.

Lục Khởi nói: “Bảo bối, em nghĩ đi, Phó Kình Hiên có tình cảm với em, còn liên mồm nói muốn theo đuổi lại em, nên em chăm sóc anh ta, anh ta mong còn chả được, tại sao anh ta có thể không cần em chăm sóc.”

“Nhưng đây là sự thật.” Bạch Dương nhìn hộp giữ nhiệt nói.

Không chỉ không cần cô chăm sóc, ngay cả canh cũng trả lại.

Lục Khởi gật đầu: “Nên anh mới nói là không đúng, anh nghĩ, Phó Kình Hiên chắc chắn có ý định gì đó, nếu không không thể nào giải thích được, trừ khi anh ta uống nhầm thuốc.”

“Anh mới uống nhầm thuốc ấy, đừng có mà nói linh tỉnh.’ Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi vội vàng nói: “Anh không nói linh tinh, dáng vẻ này của Phó Kình Hiên, không giống uống nhầm thuốc sao, nếu không †ại sao không để em chăm sóc, nên không phải uống nhầm thuốc, thì chính là anh ta đang lạt mềm buộc chặt.”

“Lạt mềm buộc chặt?” Bạch Dương nhướng mày.

Lục Khởi ừ hai tiếng: ‘Đúng vậy, em nghĩ xem, bảo bối, từ trước đến nay, anh ta đuổi theo phía sau em, em đều không đáp lại anh ta., nên anh ta thay đổi chủ ý tìm đường khác, lạnh nhạt với em một chút, sau đó em sẽ bắt đầu không quen với sự lạnh nhạt của anh ta, đối với anh ta…”

“Đủ rồi, đừng đoán mò nữa” Bạch Dương bất lực đỡ trán: “Anh cảm thấy cái này có khả năng sao? Trước tiên không nói Phó Kình Hiên không giống người biết làm loại chuyện này, hơn nữa anh cảm thấy, em sẽ không quen với sự lạnh nhạt của anh ấy sao? Sáu năm chịu đựng sự lạnh nhạt đều vô ích rồi sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, tạm thời không thể nói lại được.

Bạch Dương thở dài: “Bỏ đi, không nói đến những chuyện này nữa, đợi ngày mai em đi hỏi anh ấy là biết.”

Nói xong, cô nhìn thời gian: “Đi thôi, đi siêu thị với em trước, mua cho bác ít đồ, sau đó đi đến nhà anh.”

“Được, đi thôi.” Lục Khởi đứng dậy.

Bạch Dương tắt máy tính, cầm túi đeo lên vai, sau đó đứng dậy đi cùng anh ta ra khỏi phòng làm việc.
 
Chương 1296


Chương 1296

Phía bên kia, tập đoàn Phó thị.

Trợ lý Trương trở về phòng làm việc của Phó Kình Hiên: “Phó tổng, đã đưa hộp giữ nhiệt cho cô Bạch rồi, còn nữa tôi cũng đã nói với cô Bạch những lời mà anh muốn tôi nói rồi.”

Bàn tay đang đặt trên chuột của Phó Kình Hiên đột nhiên nắm chặt hơn một chút: “Cô ấy có phản ứng gì?”

“Cô Bạch rất ngạc nhiên, còn có cảm xúc không nói ra được.” Trợ lý Trương nhớ lại biểu cảm của Bạch Dương lúc đó.

“Cảm xúc không nói ra được?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Là cảm xúc gì?

“Bạch Dương…có đồng ý sau này không đến nữa không?” Sau đó Phó Kình Hiên lại hỏi.

Trợ lý Trương suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không có, nhưng tôi nhìn dáng vẻ của cô Bạch, có lẽ là đồng ý rồi.”

Lúc đó, cô Bạch không nói gì, có lẽ là ngầm đồng ý rồi.

Dù sao cô Bạch vốn cũng không muốn gặp Phó tổng, Phó tổng không để cô ấy chăm sóc, có lẽ cô ấy sẽ rất vui.

“Vậy sao, vậy thì tốt.’ Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, giọng nói lại có chút khàn, trầm nói một câu.

Bạch Dương đã đồng ý sau này không đến chăm sóc anh nữa, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút khó chịu.

Bởi vì anh tự tay đẩy người con gái mà mình yêu ra xa.

“Công việc trong tay trưởng phòng Hàn xử lý xong chưa?” Phó Kình Hiên nhéo sống mũi, đột nhiên hỏi.

Trợ lý Trương đẩy kính trả lời: “Vẫn chưa, sổ sách trong tay trưởng phòng Hàn quá nhiều, còn có một phần vẫn chưa bàn gian xong.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Nói với ông ta một tiếng, sau khi bàn giao xong, lập tức đi đến ứng tuyển ở Thiên Thịnh.”

“Vâng.’ Trợ lý Trương nhìn anh, trong lòng có chút bùi ngùi, trả lời một tiếng.

Phó tổng thật sự yêu thảm cô Bạch mà.

Ở một phương diện, Phó tổng giữ khoảng cách với cô Bạch, ở một phương diện khác, lại âm thầm tính toán giúp cô Bạch, cô Bạch thiếu cái gì, bí mật sắp xếp cái đó cho cô Bạch.

Lần này chính là bộ trưởng Hàn.

Trưởng phòng Hàn chính là một trong những kế toán được tập đoàn Phó thị ghi nhận, cũng là một trong ba trưởng phòng lớn của phòng kế toán, đã làm việc ở tập đoàn Phó thị mười mấy năm, nhưng Phó tổng vừa biết được cô Bạch đang tìm trưởng phòng kế toán, lập tức gọi trưởng phòng Hàn đến phòng làm việc, bảo trưởng phòng Hàn đi đến Thiên Thịnh giúp đỡ cô Bạch.

Sợ là Phó tổng đang muốn làm tất cả những thức có thể lót đường cho cô Bạch trong ba năm cuối đời của mình, như vậy, cho dù Phó tổng thật sự không còn nữa, không có sự bảo vệ của Phó tổng, con đường của cô Bạch cũng có thể dễ đi hơn rất nhiều.

Mà tất cả những điều này, cô Bạch không hề biết.

Nhìn Phó tổng ầm thầm hi sinh, nói thật, anh ta thật sự rất muốn nói với cô Bạch, muốn cầu xin cô Bạch ở bên Phó tổng, bên cạnh Phó tổng ba năm, nể mặt Phó tổng vì cứu cô mà rơi vào kết cục chỉ còn sống được ba năm, cho dù cô không yêu Phó tổng, cô cũng có thể giả vờ có tình cảm với Phó tổng, để trong ba năm này Phó tổng không có sự tiếc nuối.

Ngộ nhỡ cuối cùng Phó tổng thật sự…. cô cũng có thể rời đi, cũng không chịu thiệt.

Nhưng anh ta biết, Phó tổng sẽ không cho phép anh ta làm như vậy.

Phó tổng thà tự mình chịu đựng, cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian ba năm của cô Bạch!
 
Chương 1297


Chương 1297

“Ngoài ra, việc tìm giáo viên cho Phó Kình Duy, thế nào rồi?” Phó Kình Hiên hình như có chút mệt mỏi, đưa tay lên day thái dương hỏi.

Trợ lý Trương trả lời: “Đã tìm đủ giáo viên rồi, đều là những nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực, sau khi cậu hai kết thúc thi đấu, có thể đến nhận chức.”

Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên: “Vậy thì tốt, cậu đi ra trước đi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu, quay người rời đi.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại, mở màn hình lên, nhìn bức ảnh của Bạch Dương trên màn hình nền, anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những chuyện anh có thể làm cho em, chỉ có như thế này thôi…”

Phía bên kia, cầm quà đã mua cho bà Lục, Bạch Dương đi đến nhà họ Lục.

Bà Lục nghe thấy tiếng xe, vội vàng chạy ra cửa đón: “Dương Dương, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”

“Bác gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bạch Dương nhìn bà Lục, mỉm cười, giang tay ra.

Hai người ôm nhau.

Một lúc sau, bà Lục buông Bạch Dương ra, hai tay vuốt ve mặt khuôn Bạch Dương, nhìn thật kỹ: “Bác nhìn xem nào, mới có bao lâu không gặp, sao lại gầy đi rồi, sắc mặt còn rất phờ phạc, gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt?”

Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia chột dạ, gật đầu, trả lời: “Vâng ạ, gần đây quá bận.”

Cô không dám nói với bà Lục gần đây mình đã trải qua những gì.

Nếu không bà Lục sẽ ngất mất.

Nghe thấy Bạch Dương nói quá bận rộn, bà Lục vô cùng đau lòng, kéo tay cô không buông: “Cháu đó, cho dù bận, nhưng lúc nên nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi, đừng để mệt đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe, dù sao cháu vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn dài.”

“Cháu biết rôi, cảm ơn bác đã quan tâm”

Trong lòng Bạch Dương có sự ấm áp chảy ra, mỉm cười trả lời.

Lúc này, Lục Khởi xách quà mà Bạch Dương mua cho bà Lục từ xe ra: “Được rồi mẹ, hai người đừng đứng ở ngoài này nữa, mau vào nhà đi.”

“Ồ, đúng rồi, xem cái trí nhớ của bác này.”

Bà Lục vỗ trán mình: “Vừa gặp Dương Dương đã quá vui mừng, quên cả việc vẫn chưa vào nhà, đi thôi, đi thôi, chúng ta vào nhà trước.”

Nói xong, bà kéo tay Bạch Dương đi vào trong biệt thự.

Lục Khởi xách quà đi phía sau.

Đến phòng khách, Lục Khởi vừa đưa quà cho bà Lục, đã bị bà Lục sai đi rót trà, gọt hoa quả.

Mà bà Lục với Bạch Dương ngồi trên sofa, bắt đầu mở quà.

Mở quà ra, bên trong là một đôi hoa tai xa xỉ, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại được thiết kế phóng khoáng, vô cùng thích hợp với tuổi của bà Lục.

Sau khi bà Lục nhìn thấy, vừa nhìn đã thấy thích, đôi mắt sáng lên nhìn hoa tai: “Thật sự rất đẹp, Dương Dương, con thật có lòng.”
 
Chương 1298


Chương 1298

“Bác gái thích là được rồi.” Bạch Dương cười nói.

“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Bà Lục gật đầu, cười haha nói: “Chỉ cần là quà Dương Dương tặng, bác đều thích, nào Dương Dương, giúp bác đeo đi.”

“Vâng ạ.” Bạch Dương trả lời, sau đó đứng dậy, tháo đôi hoa tai trên tai bà Lục xuống, sau đó mới lấy đôi hoa tai mình mua cho bà, đeo lên cho bà.

Sau khi đeo lên, bà Lục lắc đầu hai cái, cảm thấy mặt bông tai này rất thoải mái, sau đó mới nhìn Bạch Dương hỏi: “Dương Dương, có đẹp không?”

“Đẹp ạ, bác gái đeo gì cũng đẹp.” Bạch Dương khen ngợi nói.

Bà Lục vô cùng vui mừng, sờ hoa tai ở trên tai: “Vẫn là Dương Dương có ánh mắt tốt biết nói chuyện, nếu như đổi lại là bác trai của cháu với thằng nhóc thối A Khởi kia, chắc chắn bọn họ sẽ không biết làm như vậy, chắc chắn sẽ nói những lời của trai thẳng như không phải là do hoa tai hả, đeo cái gì cũng vậy.”

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, đang muốn nói gì đó.

Giọng nói của Lục Khởi từ phía sau truyền đến: “Mẹ, đừng đổ oan cho con, con không phải là kiểu người đó, mỗi lần mẹ đeo trang sức gì hỏi con có đẹp không, có lần nào mà con không khen mẹ chứ, rõ ràng ba mới là người nói cái gì cũng giống nhau, có được không ạ.”

Anh ta đi qua, đặt đĩa hoa quả trong tay xuống trước mặt Bạch Dương: “Bảo bối ăn hoa quả đi.”

“Được, cảm ơn.” Bạch Dương gật đầu, xiên một quả cherry.

Bà Lục bỏ đôi bông tai đã được đổi vào trong chiếc hộp bông tai mà Bạch Dương tặng, lườm Lục Khởi: ‘Mẹ không có đổ oan cho con, mặc dù con có khen mẹ, nhưng mỗi lần đều dùng những câu khen giống hệt nhau, lẽ nào không phải cũng lấy lệ như ba con sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, đột nhiên không thể nói lại.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, vừa lên tiếng chính là tuyệt sát.

Điều quan trọng là, thật sự như vậy.

Mặc dù anh ta quả thật không nói câu cái gì mà ‘đeo cái gì không phải cũng giống nhau saư’,, nhưng khen nghìn lần như một, quả thật cũng có ý kia, giống hệt với ba, đều lấy lệ.

Bạch dương nhìn Lục Khởi bị bà Lục nói đến mức không nói được gì, không nhịn được cười thành tiếng.

Lục Khởi nhìn cô cười vui vẻ, cũng cười theo.

Đương nhiên bà Lục cũng cảm nhận được sự thay đổi của con trai mình, khẽ lắc đầu, trong lòng bất lực, thở dài.

Thằng ngốc này, vẫn không tiến bộ như vậy, không có tiền đồ.

Lúc trước bà đã từng nói, thích Dương Dương, thì lấy cam đảm theo đuổi đi, đừng sợ bị từ chối, cũng đừng sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, phải thể hiện tình cảm và tâm ý của mình, ngộ nhỡ cuối cùng sẽ thành công thì sao?

Nhưng thằng ngốc này từ trước đến nay có nghe lọt tai những lời bà nói đâu, có lẽ là có nghe, nhưng thằng ngốc này quá nhát gan, quá yếu ớt, chỉ dám thầm yêu Bạch Dương ở trong lòng, không dám tỏ tình, thậm chí đến tận bây giờ, Bạch Dương còn không biết tình cảm của thằng ngốc này.

Nói đến cũng là thằng ngốc này đáng đời, yêu ai, thì dũng cảm theo đuổi không phải là tốt sao, không cần chơi trò yêu thâm cái gì đó, từ trước đến nay chưa từng chủ động.

Lễ nào còn mong người khác chủ động?

Càng nghĩ trong lòng bà Lục càng chán ghét Lục Khởi.

Bà không vui liếc nhìn Lục Khởi: “Còn đứng ở đó làm gì, đi dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi, còn nữa, gọi điện thoại cho ba con, bảo tối nay ông ấy đừng tăng ca, về nhà sớm để ăn cơm.”
 
Chương 1299


Chương 1299

“Hả?” Lục Khởi nhất thời không phản ứng lại, “Hả cái gì mà hả, còn không mau đi đi!” Bà Lục càng chán ghét, thúc giục.

Lục Khởi ồ hai tiếng: “Con đi đây.”

Anh ta từ trên sofa đứng dậy, lại đi vào trong phòng bếp.

Anh ta vừa đi, trong lòng vừa lẩm bẩm mình cũng chả làm gì, sao thái hậu nhà anh ta lại nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ giống như nhìn một tên vô dụng vậy.

Sau khi Lục Khởi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại bà Lục và Bạch Dương.

Bạch Dương đặt cốc nước xuống, hỏi chuyện chính: “Bác gái, lúc trước bác bảo A Khởi chuyển lời đến cháu, bảo cháu có thời gian thì đến nhà họ Lục tìm bác, có chuyện muốn nói với cháu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nghe thấy lời nói của Bạch Dương, nụ cười trên khuôn mặt bà Lục dần biến mất, trở nên nặng nề.

Bạch Dương thấy vậy, trái tim cũng nâng lên: “Bác gái, sao vậy?”

Bà Lục lắc đầu, lại nở nụ cười: “Không có gì, bác chỉ nghĩ, lúc đó nói với cháu rốt cuộc có đúng không.”

“Hả?” Bạch Dương khuôn mặt tràn đầy sự nghỉ hoặc.

Bà Lục không nói gì, cúi người từ bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó đưa cho cô: “Đây là đồ trước khi mẹ cháu qua đời giao cho bác, bảo bác giữ lấy, đợi đến một ngày, cháu biết được thân thế của mình, bảo bác giao cho cháu.”

“Đợi một chút, bác gái, bác nói cái gì, cái gì mà biết được thân thế của mình? Câu nói này của bác có ý gì?” Bàn tay đang cầm chiếc hộp của Bạch Dương đột nhiên nắm chặt lại, biểu cảm trở nên hoảng loạn, trong lòng dâng lên một sự bất an rất lớn.

Bà Lục nhìn thấy cô như vậy, trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thực ra…cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu.”

Đoàng!

Câu nói này giống như sấm sét, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Bạch Dương, đánh đến mức cả người cô đều sững sờ, cũng ngẩn người, giống như cả thế giới này đều đang quay cuồng.

“Cháu…. cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu?” Một lúc sau, cô mới miễn cưỡng tìm lại được thần trí, ánh mắt thất thần nhìn bà Lục, giọng nói khàn khàn khó khăn nói ra câu này.

Bà Lục gật đầu, ừ một tiếng: “Không sai.”

“Điều này không thể nào!” Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, cảm xúc kích động lắc đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt nói: “Cháu sao có thể không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu chứ.”

“Cái gì? Bảo bối không phải là con gái ruột của bác trai, bác gái Bạch?” Lục Khởi vừa gọi điện thoại cho ba xong, quay trở lại, thì nghe thấy câu nói khiến người khác kinh ngạc này của Bạch Dương, cả người cũng sững sờ.

Anh ta đi nhanh đến trước mặt bà Lục: “Mẹ, mẹ có biết mình đang nói gì không, bảo bối sao có thể không phải là con gái ruột của bác trai, gác gái Bạch.”

“Mẹ không nói sai, mẹ biết mình đang nói gì, nhưng đây là sự thật.” Bà Lục thở dài.

Cơ thể Bạch Dương run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, đồng tử rời rạc: “Không, không thể nào, chuyện này không thể nào!”

“Đúng vậy mẹ, chuyện này sao có thể chứ!”
 
Chương 1300


Chương 1300

Lục Khởi cũng không tin, anh ta nhìn bà Lục: ‘Lần trước, con nói lúc con còn nhỏ, đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy ở nhà họ Bạch không phải là bảo bối, lúc đó bảo bối đã nghi ngờ thân thế của mình rồi, nên còn đặc biệt đi đến Giang Nam, để tìm chứng cứ mình rốt cuộc có phải là con của nhà họ Bạch không, sau đó con cũng hỏi mẹ, mẹ nói đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy chính là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, bảo bối chính là con gái của bác Bạch, sao bây giờ lại nói là không phải!”

Bạch Dương cũng đỏ hoe mắt nhìn bà Lục, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi và hi vọng: “Bác gái, bác đang lừa cháu có đúng không? Cháu chính là con gái của ba mẹ cháu!”

“Xin lỗi, Dương Dương, bác thật sự đã lừa cháu, nhưng không phải lần này, mà là lần trước, lần trước bác quả thật nói đứa bé kia là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, chỉ là không muốn khiến cháu khó chịu, nhưng thực ra, đứa bé kia mới là con gái ruột của ba mẹ cháu, chỉ là đứa bé kia không sống được quá năm tháng, nên ba cháu đã đặc biệt đi đến trại trẻ mồ cô, bế cháu về, chính là thay thế cho đứa bé kia, không khiến cho mẹ cháu sụp đổ tinh thần vì cái chết của đứa bé kia.”

Lời nói này, khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng Bạch Dương lập tức bị dập tắt.

Cơ thể cô lắc lư, cuối cùng thực sự không đứng vững được nữa, mông ngã xuống sofa, cả người hoàn toàn không có chút khí lực nào, giống như mất đi linh hồn.

Hóa ra là như vậy….

Chả trách ông ngoại lại cẩn thận cất giấu ảnh đứa bảo bối của người thân, bạn bè †rong phòng sách của mình như vậy, bởi vì đó không phải là con của người thân, bạn bè gì đó, mà là cháu gái thật sự của ông ngoại.

Ông ngoại đã lừa cô, cô không phải là cháu gái của ông, mà là hàng giả, mà một đứa trẻ đi ra từ trại trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai.

Ba mẹ mà cô gọi từ nhỏ đến lớn không phải là ba mẹ của cô, ông ngoại cũng không phải là ông ngoại của cô, thậm chí ngay cả cái tên Bạch Dương cũng không phải là của cô.

Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi thay thế cho Bạch Dương thật sự!

Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Bạch Dương nhếch lên, thành một đường cong tuyệt vọng, đau khổ.

Nhìn thấy Bạch Dương như vậy, trong lòng Lục Khởi vô cùng khó chịu.

Anh ta tức giận nhìn bà Lục: “Mẹ, tại sao phải nói với bảo bối những điều này, lần trước không phải mẹ đã nói đứa bé kia là con của thân thích nhà họ Bạch, lúc đó rõ ràng mẹ vẫn muốn giấu thân phận của bảo bối, đã muốn giấu, thì hãy giấu cả đời này đi, tại sao bây giờ lại vạch trần?”

Bà Lục cũng biết mình nói ra những điều này, sẽ khiến Bạch Dương rất khó chịu, nhưng bà không thể không nói ra.

Bà thở dài một hơi: “Đó là vì lúc đó sau khi mẹ nói dối, trong lòng vẫn rất bất an, mẹ không biết lúc đó mẹ nói dối rốt cuộc là đúng hay sai, sau khi trở về, mẹ lật xem những bức ảnh của Mỹ Na lúc còn sống, nghĩ đến lời căn dặn của Mỹ Na mới mẹ, nên mẹ mới quyết định vẫn nên nói với Dương Dương, bởi vì bây giờ không nói, sau này Dương Dương vẫn sẽ biết được.”

“Ai nói, mẹ không nói với em ấy, em ấy sao có thể biết được.” Lục Khởi nắm chặt tay.

Bà Lục nhìn anh ta: “Con thật sự cho là như vậy sao? Lúc trước mẹ cũng không lộ ra một chút gì về thân phận của Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn biết đến đứa bé kia, bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình, con thật sự cảm thấy chuyện này có thể giấu được cả đời sao?”

“Cái này…” Lục Khởi nghẹn lời.

Bà Lục lại nói: “Thực ra cho dù hôm nay mẹ không nói cho Dương Dương biết thân phận thực sự của con bé, sau này con bé vẫn sẽ biết được.”

Nói đến đây, bà nhìn Bạch Dương: “Dương Dương, ba mẹ con rất biết nhìn xa trông rộng, họ biết cho dù thành lập nên tập đoàn Thiên Thịnh cũng không thể đảm bảo tập đoàn Thiên Thịnh sẽ luôn tồn tại, hơn nữa bọn họ cũng không thể đảm bảo một ngày nào đó mình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời hay không, nên bọn họ đã tiết kiệm cho cháu một khoản tiền khổng lồ từ khi cháu còn rất nhỏ.”
 
Chương 1301


Chương 1301

“Tiền?” Bạch Dương ngước mắt lên.

Bà Lục gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ muốn, nếu như một ngày nào đó Thiên Thịnh không còn nữa, có lẽ ngày đó bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại một mình cháu, cháu sẽ không vì vậy là sống khó khăn, vất vả, nên bọn họ đã để lại một khoản tiền, giao cho ngân hàng, đợi đến năm cháu ba mươi tuổi, ngân hàng sẽ chính thức nói với cháu chuyện này, sau đó để cháu cầm tài liệu chi tiết của ba mẹ cháu đi đến ngân hàng làm thủ tục rút khoản tiền này, đến lúc đó, cháu sẽ phát hiện trên tài liệu, nhóm máu của cháu và ba mẹ không giống nhau, nên bác mới nói, cho dù hôm nay bác không nói cho cháu biết, cháu vẫn sẽ biết được thân phận của mình.”

“Còn có chuyện này.” Lục Khởi kinh ngạc kêu lên.

Bạch Dương cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Bà Lục vỗ vai cô: “Dương Dương, cháu đừng trách bác nói với cháu những chuyện này, bác cũng là vì muốn tốt cho cháu, bởi vì thân phận của cháu không thể giấu cả đời, lúc đó ba mẹ cháu để lại cho cháu khoản tiền kia, cũng đã đủ chứng minh, ba mẹ cháu cũng không định giấu cháu cả đời, bởi vì cháu có quyền biết được thân phận của mình, nên mẹ cháu mới đưa cho bác chiếc hộp này, bảo bác lúc cháu biết được thân phận của mình thì giao cho cháu, nhưng bác nghĩ, vẫn nên sớm giao cho cháu, hơn nữa nói cho cháu biết thân phận của mình là tốt nhất.”

“Tại sao?” Lục Khởi có chút không hiểu.

Bà Lục nhìn anh ta giống như nhìn một thằng ngốc: “Bởi vì nói cho Dương Dương sớm, khả năng chấp nhận của Dương Dương cũng sẽ cao hơn một chút, bởi vì con bé có thể biết được rốt cuộc mình đến nhà họ Bạch như thế nào, nếu như để Dương Dương phát hiện ra mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, con bé sẽ suy nghĩ nhiều hơn.”

Lập tức, Lục Khởi không còn lời nào để nói.

Bởi vì điều Lục phu nhân nói là sự thật, bây giờ nói với Bạch Dương, Bạch Dương sẽ biết, mình đến nhà họ Bạch trong sự mong đợi của bác trai và bác gái Bạch, sẽ tốt hơn việc tự Bạch Dương biết được thân phận của mình.

Nếu để tự bản thân Bạch Dương biết được mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, sợ là cô sẽ suy nghĩ nhiều, chuyện đơn giản cũng sẽ suy nghĩ rất phức tạp, nói không chừng còn vì chuyện này mà làm ra hành động điên cuồng.

“Dương Dương.” Bà Lục cúi xuống, khẽ ôm Bạch Dương: “Bác biết bây giờ trong lòng cháu rất khó chịu, cũng không thể chấp nhận, nhưng bác hi vọng cháu đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù cháu không phải là do bọn họ sinh ra, nhưng trong lòng bọn họ, cháu chính là đứa bé do họ sinh ra, họ rất yêu cháu, có biết không hả?”

“Cháu biết… Nước mắt của Bạch Dương tí tách rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Cháu biết họ rất yêu cháu, cũng xem cháu như con ruột, nếu không họ sẽ không tính toán cho cháu nhiều như vậy, chỉ là cháu…cháu thật sự không thể thản nhiên đối diện với sự thay đổi thân phận của mình…

Những điều bà Lục nói với cô, thật sự khiến bầu trời của cô sụp đổ.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn lớn lên trong sự quan tâm, yêu thương của ba mẹ, mặc dù lúc năm tuổi mẹ đã qua đời, nhưng ba vẫn đối xử với cô trước sau như một.

Cô như vậy, hoàn toàn không thể nghi ngờ mình không phải là con gái ruột của họ.

Nhưng, cô thật sự không phải là con gái ruột của họ…
 
Chương 1302


Chương 1302

Cô không biết tại sao ông trời lại trêu cô một trò đùa lớn như vậy.

Ngay cả Lục Khởi lúc này miệng cũng há ra, nhưng cũng không nói được gì, trong lòng rất khó chịu, không thể nào bình tĩnh được.

Bảo bối không phải là con gái của hai vợ chồng bác Bạch, mà là hai vợ chồng bác Bạch nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, sao lại có chuyện cẩu huyết như vậy chứ!

Lúc trước, bảo bối hoài nghi thân phận của mình, sau đó đi đến Giang Nam kiểm chứng, bảo bối chính là con ruột của hai vợ chồng bác Bạch, lúc đó bọn họ còn rất vui mừng.

Nhưng bây giờ…

Lục Khởi cúi đầu nhìn Bạch Dương đang cảm xúc xung quanh người rất u ám, trong lòng có chút lo lắng: “Bảo bối…

“Bác gái.’ Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, nắm chặt chiếc hộp trong tay hỏi: “Trong đây là cái gì?”

Bà Lục lắc đầu: “Cụ thể thì bác cũng không biết, từ trước đến giờ bác cũng chưa từng mở ra xem, dù sao đây cũng là đồ mẹ cháu . để lại cho cháu, cháu muốn biết là cái gì, đợi trở về mở ra xem đi.”

Bạch Dương không nói gì nữa.

Bà Lục kéo tay cô: “Được rồi, Dương Dương, đừng nghĩ nhiều nữa, rất nhiều chuyện, cháu phải học cách thản nhiên chấp nhận, đi thôi, phải đi ăn cơm rồi.”

Nói xong, bà Lục kéo Bạch Dương đi vào phòng ăn.

Lục Khởi nhìn bóng lưng của hai người, lại nhìn chiếc hộp bị Bạch Dương đạt xuống, cuối cùng nắm tay đi theo.

Bữa cơm này, Bạch Dương ăn mà không có mùi vị gì, cả người đều không có tinh †hần, ngay cả bà Lục và Lục Khởi cũng vô cùng yên lặng.

Đến mức phòng ăn rộng rãi, ngoại trừ tiếng va chạm nhẹ của dụng cụ ăn, thì không có những âm thanh khác, bầu không khí rõ ràng vô cùng nghiêm trọng và kìm nén.

Ba Lục không biết xảy ra chuyện gì, rất không thích bầu không khí này, đặt đũa xuống muốn nói gì đó.

. Sau khi bà Lục cảm nhận được, nheo mắt lại, cho ông một ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu ông ngậm miệng lại.

Ba Lục vốn dĩ đã sợ vợ, sau khi bị bà Lục lườm, cúi đầu xuống, lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu, bữa tối này mới kết thúc.

Bạch Dương cầm chiếc hộp, tạm biệt ba Lục, mẹ Lục, sau đó đi ra khỏi biệt thự.

Bà Lục vội vàng ra hiệu cho Lục Khởi: “Mau đi đưa Dương Dương, về, trạng thái này của Dương Dương lái xe rất nguy hiểm.”

“Không cần mẹ nói con cũng biết.” Lục Khởi vừa dứt lời, đã đuổi theo.

Đuổi theo ra đến bên ngoài biệt thự, Lục Khởi nhìn thấy Bạch Dương đi đường mà không nhìn dưới chân, chân bị vấp, suýt nữa đã bị ngã.

Sắc mặt anh ta trở nên căng cẳng, vội vàng đi lên, giữ lấy cánh tay cô, kéo cơ thể đang bị mất thăng bằng của cô lại, lo lắng nói: “Bảo bối, em không sao chứ?”

. Bạch Dương chớp chớp mắt, ánh mắt vẫn thất thần nhìn anh ta, cuối cùng lắc đầu, giọng nói khàn khàn trả lời: “Không sao, em đi trước đây.”

Cô lấy chìa khóa ra, chọc vào cửa xe.

 
 
Chương 1303


Chương 1303

Lục Khởi nhìn động tác này của cô, cặp lông mày nhướng cao: “Bảo bối, em có biết em đang làm gì không?”

Bạch Dương giống như không nghe thấy, tiếp tục dùng chìa khóa chọc vào cửa xe.

Lục Khởi không thể nhìn được nữa, giật lấy chìa khóa xe trong tay cô: “Được rồi bảo bối, để anh, bây giờ em đang không có tinh thần, ngay cả chìa khóa xe và chìa khóa nhà cũng không phân biệt được, anh không yên tâm để em lái xe, nên vẫn để anh lái xe đưa em về thì hơn, được rồi, lên xe đi.”

Anh ta ấn chìa khóa xe, mở khóa cửa xe.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ, cũng không nói gì, đi vòng qua đầu xe, đi về phía ghế phụ lái.

Bởi vì bản thân cô cũng biết, trạng thái này . của mình không thể lái xe được.

Rất nhanh chiếc xe đã rời khỏi khu biệt thự, tiến vào thành phố nhộn nhịp, đi về phía Vịnh Tiên Thủy.

Trên đường đi, Bạch Dương vẫn rất yên tính, không nói một câu nào.

Lục Khởi thỉnh thoảng lại nhìn cô, mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Đến tận khi đến Vịnh Tiên Thủy, lúc Bạch Dương xuống xe, ôm chiếc hộp đi vào tòa chung cư, Lục Khởi đột nhiên đẩy cửa, xuống xe, đứng bên cạnh xe, gọi Bạch Dương: “Đợi đã.”

Bạch Dương dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lục Khởi đi qua, đi đến bên cạnh cô, cách khoảng hai bước thì dừng lại: ‘Bảo bối, tối nay…

Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười gượng gạo với anh ta: “Em biết anh muốn nói gì, anh muốn khuyên em chấp nhận thân phận của mình, đừng bị sự thật . này ảnh hưởng, sau đó làm ra chuyện ngốc nghếch đúng không?”

“Em đoán đúng rồi.” Lục Khởi ngượng ngùng vò tóc.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đoán được, anh thể hiện rất rõ ràng, muốn không đoán ra được cũng khó.”

“Vậy bảo bối, em…

“Yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu, chỉ là em cần thời gian để bình tĩnh lại, dù sao đột nhiên biết được mình không phải là con gái của nhà họ Bạch, đối với em mà nói là sự đả kích quá lớn, nên A Khởi, anh trở về đi, em cần ở một mình.” Bạch Dương quay đầu lại, nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng mệt mỏi, nói.

Lục Khởi cũng biết lúc này cô cần yên tĩnh, thích ứng với sự thay đổi thân phận của mình, gật đầu đồng ý: “Được, sáng mai anh sẽ lại đến thăm em.”

“Ừ” Bạch Dương trả lời một tiếng, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Lục Khởi đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, đến . khi hình bóng cô đi vào thang máy, lúc này mới quay người đi vê bên đường.

Anh ta vừa đi đến trước xe của mình, một bóng người đột nhiên chạy đến, chặn anh †a lại: “Anh Lục, Phó tổng của chúng tôi muốn nói chuyện với anh.”

Lục Khởi dừng chân lại, nhìn trợ lý Trương ở trước mặt, lông mày nhíu chặt lại: “Là mấy người? Muộn như vậy rồi, sao mấy người lại ở đây?”

“Chuyện này không liên quan đến anh Lục, anh Lục vẫn nên đi với tôi một chuyến trước.” Trợ lí Trương đẩy kính, khẽ trả lời.

Lục Khởi cười giễu cợt: “Anh bảo tôi đi theo anh, tôi không có mặt mũi như vậy sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom