Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1122


Chương 1122

“Trong hai ngày này, mắt của tôi không nhìn thấy, tóm lại phải cần người chăm sóc.” Bạch Dương uống sữa bò rồi nói.

Lương Triết nhìn về phía phòng bếp: “Bảo mẫu này đáng tin không?”

“Cũng được, chăm sóc người khác khá chu đáo, có điều là có hơi tốt bụng quá, tổng thế không có vấn đề gì lớn, dù sao đợi sau khi mắt tôi khỏi, cũng không cần bảo mẫu nữa.” Bạch Dương để ly sữa xuống.

Lương Triết nâng cằm lên: “Không có vấn đề gì là được.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

Bạch Dương không nhìn thấy cậu ta, nhưng đại khái biết cậu ta đang ở đâu, quay mặt về phía cậu ta: “Nói về cậu đi, hôm qua bác sĩ Lâm nói với tôi, cậu có hơi không phối hợp chữa trị lắm, chuyện là sao?”

Lâm Diệc Hàng cụp mí mắt: “Em không có không phối hợp.”

“Thật sự không có sao?” Bạch Dương nheo mắt lại: ‘Bác sĩ Lâm nói rồi, anh ta hỏi cậu cái gì, cậu đều không trả lời, như vậy anh †a làm sao giúp cậu chữa trị?”

“Chuyện anh ta hỏi, rất nhiều câu đều là chuyện quá khứ, mà những chuyện đó, em không muốn nói.” Lương Triết miết ngón †ay, mặt mày không cảm xúc mà trả lời.

Bạch Dương thở dài: “Nhưng bất luận như thế nào, cậu cũng phải đối mặt, nếu không bệnh của cậu làm sao mà khỏi?”

“Em biết rồi chị, chị đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách khắc phục.” Lương Triết cụp mắt, che đi sự u ám trong mắt, giọng nói lại dịu dàng nói.

Bạch Dương không nhìn thấy bộ dạng của cậu ta lúc này, cũng tin lời của cậu ta, mỉm cười an ủi: “Vậy thì tốt.”

“Đúng rồi chị, em dạo này nhận được một thông báo, là một đại ngôn của đồng hồ xa xỉ phẩm, nhưng đồng hồ đó là đồng hồ đôi, cho nên em còn cần một bạn nữ động tác, hay là chị và em cùng đi chụp quảng cáo đại ngôn đó thì sao?” Lương Triết nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương ngạc nhiên chỉ vào mình: “Tôi sao? Cùng đi chụp quảng cáo với cậu?”

“Đúng.”

“Đừng nói đùa nữa.” Cô vội xua tay: “Một người bình thường như tôi, làm sao đi quay quảng cáo được, hơn nữa đại ngôn của các dòng xa xỉ phẩm đều là tìm người mẫu nổi tiếng quốc tế và ngôi sao tuyến một, sao có thể tìm người thường, Tiểu Triết, cậu đừng trêu tôi nữa.”

“Em không trêu chị, điều em nói đều là thật, bên phía thương hiệu có thể để em tự †ìm bạn nữ hợp tác, em không muốn chụp chung với những ngôi sao nữ và người mẫu nữ trong giới, cho nên chị, chị giúp em đi” Lương Triết kéo tay của Bạch Dương.

Bạch Dương rút tay áo lại: “Không được, phía thương hiệu để cậu tự tìm bạn nữ hợp tác, chắc chắn là kêu cậu tìm người mẫu nữ hoặc ngôi sao nữ hợp duyên, chứ 9⁄1 không phải kêu cậu tìm người thường, nếu tôi đi theo cậu tới đó, phía thương hiệu người ta không đồng ý, vậy tôi sẽ ngại ngùng cỡ nào, với lại, tôi sẽ không chụp quảng cáo gì đó, cho nên Tiểu Triết, cậu đừng làm khó tôi, nghe lời.”

Cô dứt khoát vỗ vai của cậu ta.

Lương Triết mím môi, không nói gì nữa.

Bạch Dương biết, cậu ta chắc lại đang giận dỗi rồi, cô không khỏi lắc đầu bất lực.

Nói ra thì, từ sau khi Tiểu Triết bỏ thuốc cô, bị cô vạch trần thì cô phát hiện Tiểu Triết thật, tính cách thật sự rất kỳ quặc, khiến người khác đau đầu.

Cho nên mỗi lúc như vậy, cô vẫn khá nhớ dáng vẻ dịu dàng nho nhã mà trước kia cậu ta cố ý diễn.

Sau khi ăn sáng xong, Lương Triết phải rời khỏi Vịnh Tiên Thủy, đi tới phim trường quay phim.
 
Chương 1123


Chương 1123

Bạch Dương tiễn cậu ta ra khỏi tiểu khu, sau khi đợi cậu ta lên xe rời đi, lúc này mới cùng với dì Trương xoay người, quay lại tòa nhà.

Mà cách bọn họ không xa ở đẳng sau, cũng là con đường đối diện với cửa lớn của tiểu khu Vịnh Tiên Thủy, trong một chiếc xe sang khiêm tốn, một người đàn ông trông âm như, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn bóng lưng của Bạch Dương, giọng nói khàn khàn giống như bị ngâm chì, vô cùng khó nghe mà mở miệng: “Người phụ nữ đó, chính là người Diệp Hàn Triết để ý sao?”

“Vâng cậu tư.” Người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế lái đáp lại.

Người đàn ông âm nhu cười ha một tiếng đầy khinh thường: “Mắt nhìn cũng chả ra sao, vậy mà nhìn trúng một người mù.”

“Người mù?” Người đàn ông cao lớn sững người.

Người đàn ông kia ngước mắt liếc nhìn anh †a: “Sao thế?”

Người đàn ông cao lớn lắc đầu: “Tôi trước đó khi điều tra người phụ nữ này, không phát hiện cô ta là một người mù.”

“Ổổ?” Sắc mặt của người đàn ông âm nhu 1 †rở nên khó coi, ánh mắt giống như rắn độc mà nhìn người đàn ông cao lớn: “Vậy nên chúng ta tìm sai người sao?”

“Không có không có.” Người đàn ông cao lớn lắc đầu: “Tuyệt đối không tìm sai người, ảnh trên tư liệu trước đó chính là cô ta, chỉ là không biết mắt của cô ta sao lại mù rồi.”

Người đàn ông âm nhu nghe xong lời giải thích của người đàn ông cao lớn, tuy vẻ mặt tốt hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn đáng sợ.

“Được rồi, bây giờ người nhìn thấy rồi, đi trước đi, tiếp theo phái người để ý người phụ nữ này, nắm bắt động tĩnh thường ngày của người phụ nữ này, sau đó túm cô †a lại, chỉ cần bắt được cô ta thì tôi không †in Diệp Hàn Triết có thể nhịn được mà không cứu cô ta.” Mắt của người đàn ông âm nhu hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng.

Người đàn ông cao lớn thẳng người dậy: “Vâng, cậu tư.”

Người đàn ông âm nhu không nói chuyện nữa, nhắm đôi mắt khiến người ta hoảng sợ lại.

Người đàn ông cao lớn khởi động xe, rời khỏi nơi này.

Mà Bạch Dương sắp vào tòa nhà chung cư bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu “nhìn” phía sau, lông mày nhíu chặt lại.

Dì Trương nghỉ hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy cô Bạch?”

“Tôi cảm thấy vừa rồi hình như có người đang nhìn tôi.” Môi của Bạch Dương mấp máy, nói có chút không chắc chắn.

Dì Trương cũng quay đầu nhìn đằng sau, không nhìn thấy ai khả nghị, lại thu hồi ánh mắt lại: ‘Không có, cô Bạch cô cảm giác Sai rồi?”

“Có lẽ vậy.’ Bạch Dương như có suy tư mà gật đầu.

Tuy ngoài miệng cô cũng nói mình có thể cảm giác sai, nhưng trong lòng ít nhiều có chút cảm giác kỳ quái vi diệu.

Bởi vì từ sau khi mắt cô không nhìn thấy, phương diện cảm giác mạnh hơn trước rất nhiều, nhất là đối với ánh mắt của người khác, cảm thấy vô cùng rõ ràng, cho nên vừa rồi rốt cuộc có phải bản thân cảm thấy sai không, vẫn cần kiểm chứng.
 
Chương 1124


Chương 1124

Nhìn tình ý trong mắt của anh, trái tim không khỏi siết lại.

Chắc không phải là tặng cho con đàn bà Bạch Dương đó chứ?

Sự thật chứng minh, suy đoán của bà ta là đúng, Phó Kình Hiên mở miệng đáp: “Bạch Dương.”

Sắc mặt của Vu Y Cơ có hơi khó coi.

Quả nhiên là tặng cho con nhỏ đó.

Trước đó là Azure Heart, bây giờ lại là bộ trang sức đế vương xanh, con nhỏ đó dựa vào đâu chứ.

“Kình Hiên, đang yên đang lành, con tặng nó những cái này để làm cái gì?” Vu Y Cơ có hơi bất mãn nói.

Vẻ mặt của Phó Kình Hiên rất dửng dưng: “Con có lý do của con, được rồi mẹ, trả đồ cho con.”

Vu Y Cơ nhìn tay của anh chìa ra, lại nhìn bộ trang sức trong tay, trong lòng vô cùng không nỡ.

Bà ta vẫn là lần đầu tiên sờ được trang sức đắt tiền như vậy, đắt tiền hơn Azure Heart, mới sờ được một tí thì phải trả về, thật sự rất không muốn.

Nhưng bà ta không dám không làm theo, ngộ nhỡ bị bà già biết được, không chừng sẽ xử lý bà ta.

Căn môi, Vu Y Cơ vẫn không nỡ mà đóng chiếc hộp lại, cắn răng để chiếc hộp vào trong tay Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đương nhiên nhìn ra sự không nỡ trong mắt Vu Y Cơ, sau khi nhận lấy rồi nói: “Mẹ thích bộ trang sức nào mẹ có thể tự mình đến trung tâm thương mại mua, sau đó con thanh toán cho mẹ.”

“.. Được.” Vụ Y Cơ miễn cưỡng mỉm cười, đáp ứng.

Bản thân đến trung tâm thương mại xem?

Trung tâm thương mại căn bản sẽ không trực tiếp bán trang sức có giá hàng trăm tỷ, bà ta xem cũng không mua được Azure Heart và bộ trang sức đế vương xanh trong tay anh.

Cho dù mua được, lão thái bà chắc chắn cũng sẽ nổi giận lôi đình, mắng bà ta hoang phí.

Dù sao bà ta nhìn rõ rồi, mẹ ruột Kình Hiên đeo trang sức đắt hơn nữa, lão thái bà cũng sẽ không nói gì, nhưng bà ta lại không được, ai kêu bà ta không có gia thế không có tài sản, cái ăn cái mặc đều là dùng tiền của nhà họ Phó.

Phó Kình Hiên không biết trong lòng Vu Y Cơ nghĩ cái gì, anh để chiếc hộp vào trong túi, cất bước rời khỏi Phó công quán.

Một tiếng sau, anh đến Vịnh Tiên Thủy, ấn chuông cửa của chung cư Bạch Dương.

Bạch Dương đang làm vật lý trị liệu cho mắt.

Dựa theo những gì Lâm Diệc Hàng nói, như vậy có hỗ trợ khôi phục cho mắt, cho nên cô mỗi ngày đều phải làm hai ba lần.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Bạch Dương để tay từ trên mắt xuống, ngoảnh đầu gọi về phía phòng bếp: “Dì Trương, có người đến rồi, làm phiền dì đi xem là ai.”

“Được cô Bạch, tôi đi ngay.” Dì Trương vội vàng đi từ trong bếp ra, lau nước trên tay vào tạp đề, đi ra mở cửa.

Nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, dì Trương kinh ngạc gọi một tiếng: “Cậu cải”

“Suyt!” Phó Kình Hiên làm một động tác nhỏ tiếng.

Dì Trương lúc này mới phản ứng lại, bản thân vô thức gọi cậu cả, vội vàng bịt miệng lại, đè thấp giọng hỏi: “Cậu sao lại tới rồi?”

“Tìm Bạch Dương có chút chuyện, cô ấy đâu?” Phó Kình Hiên nhìn đằng sau bà ta.

Dì Trương chỉ vào phòng khách: “Ngồi trên sô pha, cậu cả, cậu đợi chút, tôi đi xem ý kiến của cô Bạch.”

Bà ta ngoảnh đầu, hỏi về phía trong phòng: “Cô Bạch, là cậu Phó tới, muốn mời cậu ấy vào không?”
 
Chương 1125


Chương 1125

Phó Kình Hiên sao?

Bạch Dương nhíu mày.

Anh đến làm gì?

“Để anh ta vào đi.” Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, lạnh nhạt nói.

Ở cửa, dì Trương còn chưa truyền đạt ý của cô thì Phó Kình Hiên đã cất bước đi vào trong phòng, đi về phía phòng sách.

“Bạch Dương.” Nhìn thấy Bạch Dương trên sô pha, Phó Kình Hiên dùng giọng điệu dịu dàng gọi một tiếng.

Bạch Dương khẽ quay đầu nhìn sang anh: “Sếp Phó, anh có chuyện gì sao?”

“Đưa ít đồ cho em.” Phó Kình Hiên ngồi xuống ở đối diện.

Vẻ mặt của Bạch Dương tràn ngập nghi hoặc: “Tặng đồ cho tôi sao? Rất xin lỗi, tôi không cảm thấy tôi có thứ gì ở chỗ anh, còn để anh đích thân đưa tới.”

“Không phải là đồ em làm rơi, mà là bà nội bảo tôi tặng cho em.” Phó Kình Hiên cụp mí mắt, sau đó đưa chiếc túi qua.

Bạch Dương không nhìn thấy, chiếc túi đương nhiên do dì Trương nhận thay.

Bạch Dương chớp mắt hỏi: “Bà nội bảo anh tặng sao? Bà bảo anh tặng cái gì?”

“Là một bộ trang sức.” Ánh mắt của Phó Kình Hiên hơi lóe lên rồi trả lời: “Bà nội biết em sẽ tham gia đại thọ 80 của bà, cho nên vô cùng vui nên lấy ra một bộ trang sức bà đeo lúc trẻ, hy vọng đến lúc đó em đeo nó tham gia.”

“Vậy sao?” Bạch Dương nheo mắt, rõ ràng có chút không tin.

Phó Kình Hiên mặt không đổi sắc mà gật đầu: “Đương nhiên, em có thể gọi điện hỏi bà nội.”

Bạch Dương đã trầm mặc.

Vài giây sau, cô thở dài: “Tôi biết rồi, giúp †ôi cảm ơn bà nội, đến lúc đó tôi sẽ đeo nó.

“Vậy thì tốt.” Môi của Phó Kình Hiên hơi cong lên.

Anh biết, cô sẽ không gọi điện cho bà nội, 3⁄11 bởi vì với tính cách của cô, chỉ cần không phải là chuyện quan trọng, cô gần như sẽ không làm phiền bà nội.

Cho dù có quan hệ tốt với bà nội, nhưng vì đã ly hôn với anh, cô cũng sẽ cố gắng không thường xuyên liên lạc với bà nội, cho nên anh ngay từ đầu thì biết cô sẽ không †ìm bà nội hỏi rõ, quả nhiên, anh đoán đúng rồi.

Thấy Bạch Dương đã nhận trang sức mà Phó Kình Hiên đưa đến, dì Trương nhìn Bạch Dương, cũng bắt đầu to gan hỏi: “Cô Bạch, cần tôi mở ra xem thử là trang sức gì không?”

Bạch Dương gật đầu: “Mở ra đi.”

“Ài!” Dì Trương mỉm cười đáo một tiếng, sau đó lại dưới sự gật đầu của Phó Kình Hiên, lấy chiếc hộp từ trong túi rồi từ từ mở ra.

Nhìn cả bộ trang sức đế vương xanh bên trong, dì Trương kinh ngạc tới mức há to miệng.

Đây… đây khôn phải là trang sức của bà chủ hay sao?
 
Chương 1126


Chương 1126

Là người giúp việc chăm sóc mẹ ruột Phó Kình Hiên nhiều năm, dì Trương đương nhiên nhìn một cái thì nhận ra, bộ trang sức này căn bản không phải là của lão phu nhân, mà là của hồi môn của bà chủ cũ.

Cho nên vừa rồi cậu cả đã nói dối, lừa Bạch Dương.

Dường như nhìn ra dì Trương đang nghĩ cái gì, Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, coi như thừa nhận.

Khóe miệng của dì Trương giật giật.

Cậu cả của tôi ơi, cậu làm như vậy, không sợ về sau cô Bạch biết được, sẽ giận sao?

Phó Kình Hiên đọc hiểu được, cụp mí mắt không đáp lại.

Bạch Dương không biết hai người này đang âm thầm giao lưu gì cảm cô không nghe thấy động tác mở chiếc hộp của dì Trương, mở miệng hỏi: ‘Dì Trương, mở chưa?”

Dì Trương hít một hơi, đ è xuống sự mất bình tĩnh trong lòng, mím cười trá lời: ‘Mớ ra rồi, là một bộ trang sức đế vương xanh.”

“Phụt!” Bạch Dương đang uống nước, nghe thấy lời này, một ngụm nước trực tiếp phun ra.

Phó Kình Hiên ngồi ở đối diện cô, vừa hay bị phun trúng, cả gương mặt đẹp trai đều bị phun ướt hết.

Không chỉ có mặt, còn có cả tóc.

Tóc mái trước trán anh cũng ướt vào lọn, một lọn trong đó, còn đang nhỏ hạt nước, mà anh có lễ là chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời sững cả người, cả người nhìn vừa nhếch nhác vừa buồn cười.

Dì Trương không nhịn được mà phì cười: “Cậu Phó cậu…

Nghe thấy tiếng cười của dì Trương, Bạch Dương ý thức được mình có lẽ gây họa rồi, bàn tay cầm chiếc ly siết chặt lại, sống lưng cũng thẳng lên một chút: “Cái đó… Dì Trương, xảy ra chuyện gì vậy, có phải vừa rồi tôi…

“Không sao.” Phó Kình Hiên hít một hơi, cuối cùng thoát khỏi cơn sững sờ, sau đó đưa tay lau nước trên mặt, khẽ nói.

Dì Trương thấy vậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa tới: ‘Cậu Phó, đây ạ”“

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên nói cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau mặt cho mình.

Bạch Dương nghe thấy âm thanh rút giấy, đã hoàn toàn chắc chắn, bản thân vừa phun vào anh, tuy không phải là cố ý, nhưng ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, cô c ắn môi dưới nói: “Dì Trương, giúp Sếp Phó lấy chiếc khăn lông mới.”

“Được.” Thấy Bạch Dương muốn cho Phó Kình Hiên khăn lông, dì Trương rất vui mừng, vội vàng đáp một tiếng, đi về phía phòng tắm.

Phó Kình Hiên cũng không dám tin mà nhìn Bạch Dương: “Em…

“Làm sao?” Bạch Dương hỏi.

Cổ họng của Phó Kình Hiên chuyển động: “Em vậy mà cho người lấy khăn lông cho tôi.

Theo lý mà nói, với mức độ lạnh nhạt của cô đối với anh, không ngó không ngàng mới là điều bình thường nhất.

Vậy nên cô cho anh khăn tay mới khiến anh vô cùng kinh ngạc.

Bạch Dương cắn môi, sau đó hờ hững nói: “Rất ngạc nhiên sao? Tôi biết bản thân mình gây hoạ, cho nên cho anh khăn lông, cũng là bồi tội cho bản thân mình mà thôi, còn nữa, vừa rồi xin lỗi rồi, tôi không phải là cố ý.

Nhìn dáng vẻ vô cùng ái ngại của cô, Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi, anh dịu dàng nói: “Tôi biết, tôi không trách em.”
 
Chương 1127


Chương 1127

Anh sao nỡ trách cô chứ.

Miệng của Bạch Dương mấp máy, không nói chuyện.

Bởi vì không biết nói gì.

Với lại, cô xin lỗi, anh cũng nói không để tâm, nếu cô tiếp tục nói mình vừa rồi không phải cố tình thì rõ ràng có hơi làm màu rồi.

Lúc này, dì Trương cầm khăn lông tới, đưa cho Phó Kình Hiên: “Cậu Phó, đây ạ.”

Phó Kình Hiên đưa tay nhận lấy, đưa lên đầu lau tóc.

Bạch Dương nghe thấy âm thanh anh lau tóc, hơi cụp mắt, lại chuyển chủ đề quay lại: “Đúng rồi Sếp Phó, bà nội tại sao muốn lấy bộ trang sức đắt giá như vậy cho tôi đeo?”

Đây là chỗ cô nghĩ không thông.

Phải biết, trước kia bà nội chưa từng tặng cô trang sức gì cả.

Đương nhiên, biệt thự ô tô gì đó đều có †ặng, nhưng cô đều từ chối rồi.

Phó Kình Hiên sớm đã dự liệu được cô sẽ nghỉ vấn chuyện này, để chiếc khăn sang một bên rồi đáp: “Bởi vì đại thọ 80 của bà nội sẽ mời rất nhiều người trong giới thương nghiệp, trong đó tuyệt đại đa số đều không phải là người của Hải Thành, mà là người của thủ đô, Cảng Thành, và người nắm quyến giới thương nghiệp ở nước ngoài, mà những người này, phần lớn đều là người em không có tư cách gặp.”

Tuy lời này nghe thì có chút khó nghe, nhưng quả thật là sự thật.

Những người nắm quyền này, đừng nói Bạch Dương, cho dù là Cố Việt Bân trong trạng thái đỉnh cao của Tam Thịnh, cũng không có tư cách đó.

Bạch Dương cũng biết điểm này, cho nên không có tức giận, chỉ là lạnh nhạt như không mà hỏi: “Sau đó thì sao.”

“Trong những người nắm quyền này, trong đó có một số sản nghiệp của các công †y con, giống với Thiên Thịnh, Thiên Thịnh muốn phát triển, mà em là cổ đông lớn nhất của Thiên Thịnh, cũng buộc phải làm quen với những người nắm quyền này, mở rộng tầm mắt, kết nối mối quan hệ cá nhân, như vậy, quyền lực trong tay phó †ổng giám đốc này mới càng ngày càng có quyền nói chuyện, đến lúc đó em có thể †hu hồi một nửa quyền quản lý trong tay Đoạn Hựu Đình bất cứ lúc nào.” Phó Kình Hiên nhìn cô nói.

Thần sắc của Bạch Dương trở nên nghiêm nghị, lòng bàn tay cũng từ từ siết chặt lại.

Không thể không nói, những lời này của Phó Kình Hiên, toàn bộ trúng trái tim của cô.

Đúng thật, cô dạo gần đây luôn vắt hết óc cho sự phát triển về sau của Thiên Thịnh, và con đường tương lai.

Thiên Thịnh là dựa vào hợp tác của mấy công ty con dưới trướng tập đoàn, mà đạt được sự ổn định, nhưng ổn định không đại biểu Thiên Thịnh đã bước vào giai đoạn phát triển, mà chỉ khiến Thiên Thịnh từ bờ vực sẽ phải phá sản bất cứ lúc nào, trở về không phá sản, nhưng cũng không thể tới mức tiến bộ.

Cho nên Thiên Thịnh muốn phát triển, muốn lớn mạnh, không thể chỉ dựa vào việc hợp tác với mấy công ty con của Phó Thị, mà phải khai thác hợp tác với các công ty mới, khơi thông kênh hợp tác xa hơn.

Vấn đề này, cô không phải là chưa từng nghĩ, cũng không phải là không từng tìm một số công ty có sản nghiệp giống Thiên Thịnh, nhưng những công ty này đều không lớn, không hề có giá trị hợp tác, đối phương cũng không nguyện ý hợp tác với một công ty không thể tiến bộ, vì vậy Thiên Thịnh mới luôn không phát triển được đối tượng hợp tác mới.
 
Chương 1128


Chương 1128

Giai đoạn hiện nay còn tốt, Thiên Thịnh còn có thể vận hành, nhưng nếu thời gian dài không có đối tượng hợp tác mới, Thiên Thịnh sẽ lần nữa đối mặt với nguy cơ rất lớn, bởi vì dựa vào hợp tác với mấy công †y con của Phó Thị, số tiền kiếm được đó, đừng nói không đủ duy trì cho sự vận hành vốn tiếp theo của Thiên Thịnh, ngay cả khoản vay hơn ba nghìn tỷ đó của Phó Thị cũng không trả nổi.

Cho nên tìm kiếm đối tượng hợp tác mới, sự việc không thể chậm trễ.

Ngoài ra, Phó Kình Hiên còn nói, là cổ đông lớn nhất của sss, cũng nên mở rộng tầm nhìn kết giao mối quan hệ rộng hơn, điểm này cô cũng tán thành.

Giới thương nghiệp là một cái vòng tròn lợi ích rất phức tạp, người trong này đều là tổ chức, chiến đấu một mình, cuối cùng sẽ bị đào thải.

Chỉ có kết giao mối quan hệ, mở rộng tâm nhìn mới có thể biết sự thiếu hụt của mình, có được lợi ích lớn hơn, nếu không sẽ bị những người của giới thương nghiệp liên thủ loại trừ.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương bỗng hiểu tại sao bà nội muốn đưa tới bộ trang sức như vậy rồi.

Cô hít sâu một hơi, đôi mắt vô thần “nhìn”

người đàn ông đối diện: ‘Sếp Phó, bà nội hy vọng tôi ở trong tiệc mừng thọ của bà, kết giao với những ông trùm đó đúng chứ?”

Thấy cô nhanh như vậy thì đã hiểu rồi, trong mắt Phó Kình Hiên ẩn chứa một chút khen ngợi, khẽ gật đầu: “Không sai, đây chính là mục đích của bà nội, muốn kết giao với những người này, thuận tiện từ 3⁄11 trong tay những người này có được cơ hội hợp tác thì em buộc phải khiến mình nhìn trông có giá trị để hợp tác, nếu lễ phục em mặc và trang sức em đeo quá bình thường, những người đó sẽ biết kết giao và hợp tác với em sẽ không mang lại bất cứ lợi ích gì, cho nên đừng nói đợi em đi tới làm quen, ngay cả cơ hội chào hỏi cũng sẽ không cho em, hiểu rồi chứ?”

Đây chính là sự tàn khốc của hiện thực!

Tuy anh rất muốn đích thân dẫn cô đi làm quen với những người nắm quyền đó, nhưng anh biết, cho dù trong lòng cô dao động, cô cũng sẽ từ chối.

Bởi vì cô không muốn dựa vào anh, cho nên anh chỉ có thể chọn đi đường vòng, nghĩ ra cách này, mượn danh nghĩa của bà nội, tặng cô viên đá lót đường để kết giao mối quan hệ, những điều khác thì do cô tự mình đi giành lấy.

Cũng vừa hay, để cô rèn luyện thêm.

Đương nhiên, anh sẽ luôn chú ý tới cô, nếu cô thất bại, anh sẽ âm thầm giành lấy cơ hội cho cô.

Anh hy vọng cô trở nên tốt hơn, sự nghiệp càng ngày càng lớn.

“Tôi hiểu rồi.” Bạch Dương gật đầu, trong lòng rất cảm động: “Trang sức tôi nhận, giúp tôi cảm ơn bà nội, làm khó bà tuổi đã cao còn thay tôi suy nghĩ nhiều như vậy.”

Nói thật, ở nhà họ Phó 6 năm, chỉ có bà nội đối xử với cô tốt nhất, cái gì cũng nghĩ cho cô.

Mà cô vì trong mắt chỉ có Phó Kình Hiên, không muốn rời xa Phó Kình Hiên, cho nên đã từ chối mấy lần đề nghị bảo cô đến nhà †ổ sống, cách xa đám người Vu Y Cơ của bà nội, tuy nhiên cô đều từ chối, cố chấp ở lại Phó công quán, cũng vì vậy, cô ngay cả cơ hội tận hiếu với bà nội cũng rất ít.

Mà bây giờ, cô không phải là dâu con của nhà họ Phó nữa, bà nội vẫn làm chuyện như vậy cho cô, cô thật sự không biết nên báo đáp bà nội như nào.

“Không cần cảm ơn, nên làm.” Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười đáp lại.

“Hửm?”” Bạch Dương nghỉ hoặc nhíu mày: “Tôi nhờ anh giúp tôi nói lời cảm ơn với bà nội, đâu phải nói cảm ơn với anh, anh nói cái gì mà không cảm ơn?”

Môi của Phó Kình Hiên mấp máy, nói không ra lời, trong lòng có hơi chua xót.

Chuyện này vốn không phải là bà nội làm, mà là anh làm, anh đương nhiên có thể nói không cần cảm ơn.

Chỉ là sự thật này, anh lại không thể nói ra, nếu không cô bây giờ chắc chắn sẽ ném trang sức lại cho anh.
 
Chương 1129


Chương 1129

“Bỏ đi, tôi lát nữa gọi điện cảm ơn bà nội, không cần anh chuyển đạt hộ nữa.” Bạch Dương bĩu môi nói.

Thuận tiện nói với bà nội, cô sẽ không làm bà nội thất vọng, nhất định sẽ ở trong bữa tiệc mừng thọ, lấy được mấy phi vụ hợp tác.

Đồng thời, cũng nói với bà nội, trang sức cô sẽ bảo quản thật kỹ, đợi sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì trả lại.

“Được, vậy em tự nói với bà nội đi, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.

Nếu không phải tiếp theo thật sự có cuộc họp rất quan trọng, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói cáo từ.

Bạch Dương gật đầu, cũng đứng dậy: “Sếp Phó đi thong thả, dì Trương, tiễn Sếp Phó.”

“Được cô Bạch.” Dì Trương đáp lại, sau đó làm một động tác mời đối với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Tôi đi đây.”

Bạch Dương ừ một tiếng.

Ánh mắt của Phó Kình Hiên nhìn vài giây trên mặt của cô mới không nỡ mà thu hồi, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa.

Dì Trương đi đằng sau anh, tiễn anh ra cửa: “Cậu cả, đi đường cẩn thận.”

“Ừm, cố gắng chăm sóc cô ấy, còn nữa bộ trang sức không phải là bà nội, mà là trang sức của mẹ tôi, đừng để cô ấy biết.” Phó Kình Hiên dặn dò.

Bạch Dương biết, chắc chắn sẽ không đeo.

Trước khi mẹ tự sát đã từng viết trong di †hư, số trang sức châu báu mà mẹ để lại, đều tặng cho con dâu tương lai.

6 năm trôi qua, anh không có đưa cho Bạch Dương thứ vốn nên tặng cho cô, mà hiện nay, anh sẽ đưa cho cô từng món.

Ở trong lòng anh, bất luận có ly hôn hay không, Bạch Dương đều là vợ của anh, cũng chỉ có thể là vợ của anh.

Cho nên cho dù cả đời này Bạch Dương không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ nhốt cô ở bên cạnh, tóm lại, anh tuyệt đối không cho phép cô ở bên cạnh người đàn ông khác, chỉ nghĩ như thế thì anh đã nổi điên rồi.

“Yên tâm đi cậu chủ, tôi biết.” Dì Trương mỉm cười đáp lại.

“Quay lại đi, cô ấy không nhìn thấy, đừng rời khỏi cô ấy quá lâu, cô ấy cần người.”

Phó Kình Hiên xua tay.

Dì Trương gật đầu, đóng cửa lại.

Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng khóa cửa mới xoay người đi về phía thang máy.

Vừa đi vài bước thì điện thoại reo lên, rút ra xem, bà cụ gọi đến, anh trực tiếp nghe máy: “Bà nội.”

“Kình Hiên, bà sao không biết bà sẽ tổ chức tiệc mừng thọ 80 tuổi thế? Bà nhớ năm trước bà đã nói, đại thọ 80 không tổ chức tiệc tùng gì hết, cả nhà ăn một bữa cơm là được rồi, cháu cũng đồng ý rồi, sao bây giờ lại thay đổi, hơn nữa còn không để bà già này biết?”

Âm thanh cười giả tạo của bà cụ truyền đến: “Hơn nữa những chị em già đó của bà đều biết bà sắp tổ chức tiệc mừng thọ, mà bà già này lại là người biết cuối cùng, cháu thật là cháu trai ngoan của bà mà.”
 
Chương 1130


Chương 1130

Phó Kình Hiên biết bà cụ rất không vui, mím môi ho khẽ một tiếng, cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: “Xin lỗi bà nội, không có thông báo trước cho bà, mong bà tha thứ.”

“Haizz, bỏ đi bỏ đi, thiệp mời của cháu cũng lục đục gửi đi rồi, bữa tiệc này ấy, không tổ chức cũng phải tổ chức, bà trách cháu cũng không kịp, cháu nói thử xem nào, sao đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn tổ chức bữa tiệc mừng thọ cho bà già này?”

Bà cụ không khách sáo mà hỏi.

Phó Kình Hiên ngoảnh đầu liếc nhìn cửa lớn căn chung cư của Bạch Dương: “Vì Bạch Dương.”

“Dương Dương sao?” Bà cụ sững người.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Phải, Thiên Thịnh hiện nay không cách nào phát triển, về lâu dài không phải là chuyện tốt, hơn nữa cô ấy vốn cũng có dã tâm, muốn phát triển mở rộng Thiên Thịnh, nhưng ngặt nỗi không có đường, cho nên…”

“Cho nên cháu muốn mượn tiệc mừng thọ của bà nội của cháu, trải đường cho Dương Dương?” Bà cụ hừ một tiếng.

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Xin lỗi bà nội.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh thật ra trước đó đã muốn cho Bạch Dương một nền tảng phát triển Thiên Thịnh, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.

Cho nên anh mới nhắm tới đại thọ 80 của bà nội, dùng bữa tiệc mừng thọ làm bệ đỡ, dùng bà nội làm bia đỡ đạn, như vậy Bạch Dương mới không nghỉ ngờ, bữa tiệc mừng thọ này, thật ra là tổ chức vì cô.

Bà cụ có thể tưởng tượng được dáng vẻ chắc chắn là áy náy của cháu trai lớn của mình vào lúc này, cho rằng lợi dụng bữa tiệc mừng thọ của bà trải đường cho người phụ nữ mình yêu, cảm thấy rất có lỗi với bà cụ, bà lắc đầu bất lực: “Cái thằng nhóc ngốc nghếch!”

Nghe ra ý cười trọng giọng điệu của bà cụ, ánh mắt của bà cụ hơi sáng lên: “Bà nội, bà không trách cháu sao?”

“Bà trách cháu làm cái gì, cháu hiếm khi dụng tâm làm một chuyện như vậy, bà lẽ nào còn muốn ngăn cản sao?” Bà cụ cười rồi nói Thần sắc của Phó Kình Hiên dịu lại: ‘Cảm ơn bà nội.”

“Cháu không cần cảm ơn bà, có điều cháu cho dù cung cấp nền tảng để con bé có thể kết giao mối quan hệ, nhưng…”

Biết bà cụ muốn nói cái gì, Phó Kình Hiên tranh nói trước: “Cháu lấy một bộ trang sức của mẹ, hơn nữa dùng danh nghĩa của bà cho Bạch Dương, cô ấy đã nhận, đến lúc đó cô ấy đeo bộ trang sức đó đến, chắc có thể nói chuyện được với những người nắm quyền đó.”

Một bộ trang sức giá trị liên thành, có thể cho người ta một loại ảo giác có căn cơ.

Cho nên cho dù những người đó cảm thấy Thiên Thịnh nhỏ bé, nhưng cũng sẽ nhìn vào bộ trang sức đó mà cảm thấy nhà họ Bạch cũng là gia tộc có căn cơ, từ đó bằng lòng nói chuyện với Bạch Dương.

Nếu không một người ngay cả căn cơ cũng không có, không có ai bằng lòng kết giao, đây chính là một vấn đề hiện thực.

“Thì ra là như vậy.” Bà cụ gật đầu: “Thằng nhóc cháu còn nên kế hoạch khá chu đáo, xem ra bà là lo lắng uổng rồi.”

Phó Kình Hiên không khỏi mỉm cười, sau đó nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Đúng rồi bà nội, Bạch Dương cho rằng bộ trang sức đó là bà cho cô ấy, cho nên cô ấy lát nữa chắc sẽ đọi điện cảm ơn bà, bà đừng để lộ sơ hở.”

Anh nghiêm túc dặn dò.

Bà cụ dở khóc dở cười: “Bà là người không biết chừng mực như vậy sao? Yên tâm đi, bà biết.”
 
Chương 1131


Chương 1131

“Vậy thì làm phiền bà nội rồi.” Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười.

Bà cụ từ một tiếng, còn muốn nói gì đó thì điện thoại có một cuộc gọi khác gọi đến.

Nhìn tên hiển thị, bà cụ không khỏi nhướn mày.

Hai đứa trẻ này, vẫn là khá hiểu ý ngầm đấy.

Kình Hiên bên này mới nói với bà Dương Dương sẽ gọi điện tới, kết quả bây giờ Dương Dương thật sự gọi tới rồi.

“Kình Hiên à, Dương Dương gọi điện tới, bà không nói chuyện với cháu nữa, nghe điện thoại của Dương Dương trước đã.” Bà cụ nói.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”

Kết thúc cuộc gọi, anh để điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại hai phút mới để điện thoại vào trong túi, mở cửa bước vào thang máy.

Rất nhanh, Phó Kình Hiên đã ra bên ngoài cửa lớn của tiểu khu Vịnh Tiên Thủy.

Trợ lý Trương dựa vào xe, nhìn thấy anh đi tới, vội vàng đứng thẳng người: “Sếp Phó.”

Thấy vẻ mặt của anh ta có hơi nghiêm trọng, Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày: “Có chuyện sao?”

Trợ lý Trương gật đầu: “Tổ điều tra phụ trách điều tra vụ tai nạn xe của anh, lần này lại gửi tới một vài manh mối của hung thủ.”

“Manh mối của hung thủ sao?” Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Lần trước, không phải đã tra ra, hung thủ đó là kẻ giết hại ba tôi hay sao?”

“Phải, có điều lần này bên phía tổ điều tra, tra được manh mối chủ mưu thật sự đằng sau kẻ đó.” Trợ lý Trương trầm giọng nói.

Đồng tử của Phó Kình Hiên dao động, cả người tỏa ra khí lạnh: “Ổ? Chủ mưu đằng sau kẻ đó sao?”

“Không sai, người đó mới là hung thủ thật sự, 12 năm nay luôn ẩn nấp ở trong bóng tối, chưa từng có một chút manh mối của người đó, hiện nay cuối cùng đã tra được một ít rồi”

“Là manh mối gì?” Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm.

“Người đó quen biết với bà chủ.” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên, sau đó ý thức được điều gì đó, băn khoăn nói: “Người tôi chỉ không phải là Vu Y Cơ, mà là mẹ ruột của Sếp Phó anh.”

“Mẹ ruột… của tôi!” Sắc mặt của Phó Kình Hiên hơi thay đổi.

Người quen biết với mẹ ruột của anh, giết ba của anh.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Có chứng cứ gì chứng minh hung thủ đằng sau quen biết với mẹ tôi không?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm trợ lý Trương.

Trợ lý Trương gật đầu: “Có, là một bức ảnh của bà chủ, lần trước sau tại nạn xe của anh, tổ điều tra đã tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tra được người mua chuộc †ài xế đâm anh, sau đó lại tốn một khoảng thời gian, khóa chặt camera toàn Hải Thành, xác nhận chỗ ở của người đó ở Hải Thành, có điều đợi khi người của tổ điều tra đến, người đó đã chuyển đi rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó người của tổ điều tra đã tra được thông tin của căn nhà đó, phát hiện căn nhà đó có chủ sở hữu khác, vì vậy đã tìm chủ sở hữu xác nhận, căn nhà đó là chủ sở hữu cho ba người thuê ngắn hạn.”

“Ba người…’ Môi của Phó Kình Hiên mím thành một đường thẳng.
 
Chương 1132


Chương 1132

Trợ lý Trương lại nói: “Dựa theo những gì chủ sở hữu nói, trong đó hai người gọi một người cuối cùng là boss, cho nên tôi suy đoán, boss đó chính là hung thủ thật sự giết ông chủ và mưu hại anh xảy ra tai nạn xe, còn tôi tại sao nói người này quen biết với bà chủ, đó là vì người của tổ điều tra của chúng ta kiểm tra một phen căn nhà bọn họ ở, sau đó tìm được một bức ảnh của bà chủ, còn cả…”

“Còn cả cái gì!” Sắc mặt của Phó Kình Hiên âm trầm.

Trợ lý Trương hít sâu một hơi: “Còn cả sau bức ảnh đó, viết một câu, nhất định vì em báo thù! Nét chữ đó dằn rất mạnh, dằn đến mức gần như làm rách bức ảnh đó, cho nên người của bên tổ điều tra suy đoán, hung thủ thật sự chắc có loại quan hệ nào đó với bà chủ, giết hại ông chủ thật ra là báo thù cho bà chủ.”

“Báo thù?” Sắc mặt của Phó Kình Hiên rất khó coi: “Ý của cậu là nói, giữa ba mẹ tôi có thù sao?”

“Không không không, tôi không phải là có ý này, đây chỉ là suy đoán.” Trợ lý Trương cười rạng rỡ.

Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, cụp mí mắt, che đi sự băng giá trong mắt.

Giữa ba mẹ anh tuyệt đối không có thù hận, đầu tiên bọn họ không yêu nhau, bọn họ chỉ là vì hôn nhân mà kết hôn, sau khi mang thai anh, bọn họ hoàn toàn chia phòng ngủ, trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Về sau khi anh 12 tuổi, ba gặp được Vu Y Cơ, mẹ sau khi biết không những không †ức giận, ngược lại còn rất ủng hộ ba và Vụ Y Cơ ở bên nhau, thậm chí còn bằng lòng giúp Vu Y Cơ nói lời hay với phía bà nội, để bà nội chấp nhận Vu Y Cơ, bởi vì như vậy, mẹ có thể ly hôn với ba rồi.

Mà ly hôn với ba là tâm nguyện lớn nhất của mẹ, bởi vì mẹ từng ôm anh, nói với anh, muốn rời khỏi nhà họ Phó, đi sống cuộc sống của mình.

Chỉ là còn chưa đợi mẹ và ba ly hôn, mẹ vào một buổi tối nào đó cảm xúc đột nhiên sụp đổ, uống rất nhiều rượu, phát điên ở trong Phó công quán, trong miệng không ngừng nói những lời như anh đã nuốt lời, anh thay lòng rồi, anh không đợi em, lúc đó, anh ta cuối cùng cũng biết mẹ tại sao không tình cảm với ba, tại sao muốn ly hôn như vậy.

Bởi vì trong lòng mẹ luôn có một người đàn ông khác, sự sụp đổ của mẹ chắc là người đàn ông đó đã yêu người phụ nữ khác, cho nên mẹ không chịu được đả kích này nên mới sụp đổ.

Sau đó vào sáng ngày hôm sau thì mẹ cắt Cổ tay tự sát.

Cho nên cái chết của mẹ là do bản thân mẹ, không có liên quan tới ba, vậy thì cái gọi là báo thù cho mẹ của hung thủ thật là nực cười.

Với lại, hung thủ cũng ra tay với anh, lẽ nào anh và mẹ cũng có thù sao?

“Kêu tổ điều tra điều tra về người yêu mà mẹ tôi đã qua lại trước khi chưa gả vào nhà họ Phó!” Trong mắt Phó Kình Hiên vụt qua một tia lạnh lẽo mà phân phó.

Trợ lý Trương hơi ngạc nhiên mà đẩy mắt kính: “Sếp Phó, ý của anh tức là hung thủ có thể là người yêu trước kia của bà chủ sao?”

Đối với chuyện trong lòng bà chủ có người khác, anh ta cũng biết.

Cho nên bây giờ Sếp Phó vào lúc này kêu anh ta điều tra người mà bà chủ thật sự yêu, vậy thì dễ dàng thấy được, Sếp Phó nghỉ ngờ hung thủ chính là người mà bà chủ yêu.

Mà khả năng này cũng rất cao, người đó ghen tị ông chủ cưới bà chủ, cho rằng ông chủ chia rẽ bà chủ và ông ta, còn hại chết bà chủ, cho nên đây không phải là có cớ báo thù vì bà chủ, sau đó giết hại ông chủ rồi hay sao.

Còn tại sao muốn ra tay với Sếp Phó, còn cần phải điều tra.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, biểu thị anh chính là có ý này.

 
 
Chương 1133


Chương 1133

Trợ lý Trương mặt mày nghiêm nghị nói: “Tôi biết rồi, tôi bây giờ liên lạc với bên phía †ổ điều tra, ngoài ra, ảnh của bà chủ đợi sau khi bên phía tổ điều tra kiểm nghiệm có lưu lại vân tay của hung thủ hay không thì sẽ đưa qua.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Trợ lý Trương rút điện thoại ra, liên lạc với †ổ điều tra.

Hai phút sau, anh ta cúp máy nhìn sang Phó Kình Hiên: “Sếp Phó, đã dặn dò rồi, bên đó sẽ phái người đến Giang Thành điều tra.”

Giang Thành chính là đại bản doanh trước kia của nhà họ Trọng, trước khi mẹ ruột của Sếp Phó lấy chồng chính là người Giang Thành.

Cho nên muốn điều tra người yêu trước đây của bà chủ, chắc chắn là phải điều tra ở phía Giang Thành.

“Khi điều tra, bảo động tĩnh của bọn họ cố gắng nhỏ một chút, đừng lộ tin rồi đánh rắn động cỏ.” Phó Kình Hiên day mi tâm nhắc nhở.

Ngộ nhỡ hung thủ thật sự là người anh nghĩ.

Vậy thì người đó chắc vẫn ở Giang Thành, nếu tùy tiện mặc sức điều tra, rất dễ dọa người đó chạy mất.

Anh muốn nếu thật sự là người đó thì lập tức bắt lại, chứ không phải diễn một vợ anh đuổi tôi chạy.

Hơn nữa muốn báo thù cho ba, anh đã nghĩ 12 năm rồi!

“Yên tâm đi Sếp Phó, tôi cũng suy nghĩ đến điểm này, cho nên vừa rồi đã dặn bọn họ rồi.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính nói.

Phó Kình Hiên nâng cằm lên: “Vậy thì tốt.”

Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn tầng nào đó ở tòa nhà đối diện một lúc, lúc này mới thu hồi ánh mắt, mở cửa xe ra: “Đi thôi.”

“Rõ.” Trợ lý Trương gật đầu.

Hai ngày sau, khi Bạch Dương thức dậy vào buổi sáng, mở mắt ra phát hiện mắt nhìn thấy một chút ánh sáng.

Là thật sự có ánh sáng!

Tuy vẫn không nhìn rõ cảnh vật cụ thể, nhưng một chút ánh sáng đó, khiến cô biết, mắt của cô đang khôi phục rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Dương kích động đến mức siết chặt lòng bàn tay, vui vẻ kêu lên.

Dì Trương đang làm đồ ăn sáng nghe thấy, tưởng cô xảy ra chuyện gì, bà ta bị dọa vội vàng ném cái muôi trong tay xuống tắt bếp ga, ngay cả gõ cửa cũng không, trực tiếp mở cửa chạy vào phòng ngủ của cô, khẩn trương hỏi: “Cô Bạch, cô bị làm sao vậy?”

Bạch Dương nghe thấy lời hỏi han của dì Trương thì ý thức được mình vừa rồi hét lên có thể khiến dì Trương hiểu lầm, vội vàng bình tĩnh lại, quay đầu về phía cửa.

Cái quay này lại khiến cô phát hiện sự bất ngờ, bởi vì cô nhìn thấy ở đó có một đường nét hình người mơ hồ.

Tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng cô chắc chắn, đó là con người, là dì Trương.

“Dì Trương.” Bạch Dương thử mở miệng gọi một tiếng.

Sau đó cô lại nhìn thấy bóng người mơ hồ đó chuyển động.

Quả nhiên là dì Trương.
 
Chương 1134


Chương 1134

Dì Trương thấy Bạch Dương hơi run rẩy cơ thể, trái tim siết lại, rảo bước đi tới; “Cô Bạch, cô rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi, đừng dọa tôi.”

Nếu cô Bạch xảy ra chuyện gì, cậu cả chắc chắn sẽ phát điên.

Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và căng thẳng trong giọng điệu của dì Trương, cô hít thở sâu bình tĩnh lại, mỉm cười đáp: “Tôi không có sao cả dì Trương, xin lỗi, đã dọa gì sợ rồi.”

“Không có chuyện gì?” Dì Trương rõ ràng có chút không tin, cúi đầu đánh giá kỹ Bạch Dương ngồi trên giường.

Tuy nhìn một vòng, phát hiện cô quả thật không có chỗ nào không đúng.

Chuyện này kỳ lạ rồi.

“Cô Bạch, cô thật sự không sao chứ?” Dì Trương vẫn không yên tâm mà lại hỏi một lượt: ‘Vừa rồi cô còn kêu lên, cơ thể còn run rẩy.”

Bạch Dương mỉm cười: “Thật sự không sao, vừa rồi tôi run rẩy hét lên, là vì tôi quá vui mừng.”

“Vui mừng sao?” Mặt mày dì Trương mờ mịt không hiểu: “Cô Bạch, có chuyện gì vui sao?”

Bạch Dương gật mạch đầu, giọng nói khó che giấu sự vui sướng: “Có, mắt của tôi có thể nhìn thấy một chút rồi.”

Nghe thấy lời này, dì Trương đầu tiên là sững người, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kích động: “Cô Bạch, chuyện này là thật sao? Cô thật sự nhìn thấy rồi sao?”

Bạch Dương lắc đầu: “Là thật, có điều không tính là nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một vài thứ, nhưng cụ thể là gì, tôi vẫn chưa nhìn thấy, bao gồm cả màu sắc cũng vậy.”

“Vậy cũng tốt lắm rồi.” Dì Trương kích động không vui: “Có thể nhìn thấy đường nét, chứng tỏ mắt đang khôi phục rồi, cô Bạch, chúc mừng cô.”

“Cảm ơn.”

“Lát nữa chúng ta đến bệnh viện khám tình hình cụ thể.” Dì Trương đề nghị.

Bạch Dương ừ một tiếng, cô đồng ý.

Cô cũng nghĩ như vậy.

Bây giờ mắt có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, thuốc mắt cô dùng cũng chắc chắn phải đổi rồi, đương nhiên phải đến bệnh viện tái khám.

“Dì Trương, dẫn tôi vào phòng tắm, tôi muốn vệ sinh cá nhân rồi đến bệnh viện cho sớm.” Bạch Dương vén chăn trên người ra.

Cô càng muốn sớm khôi phục thị lực, quay về Thiên Thịnh.

Khoảng thời gian này, công việc của cô đều giao cho Khởi.

Tuy Khởi ở Thiên Thịnh có chức vị giám đốc, nhưng Đoàn Hựu Đình lại rất bất mãn với Khởi, cảm thấy Khởi chiếm vị trí giám đốc, khiến ông ta không thể giao vị trí này cho tâm phúc của ông ta, cho nên nghe thư ký Đông nói những ngày này, Đoàn Hựu Đình đều vô tình hay hữu ý mà gây khó dễ Khởi, mà Khởi rõ ràng là nóng tính, lại vì cô mà nhẫn nhịn không rời khỏi Thiên Thịnh.

Tuy cô rất tức giận rất bực mình, rất muốn đánh trả vì Khởi, nhưng do mắt không nhìn †hấy, căn bản không dám xuất hiện ở công †y, cho nên cô cảm thấy rất có lỗi với Khởi, điều cô muốn nhất bây giờ là nhanh chóng khôi phục quay về Thiên Thịnh, cho Đoàn Hựu Đình biết mặt.

Rất nhanh, Bạch Dương đã vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng xong thì cùng với dì Trương đến bệnh viện Đệ Nhất.

Trên đường đi, cô đã gọi điện hẹn trước với Lâm Diệc Hàng.
 
Chương 1135


Chương 1135

Cho nên vừa đến bệnh viện thì dì Trương đã nhìn thấy Lâm Diệc Hàng đứng ở cửa lớn của bệnh viện, rõ ràng là ra đích thân đón Bạch Dương.

Điều khiến dì Trương không nhịn được cảm thấy rất cảnh giác cho cậu cả nhà mình.

Bà ta không biết bác sĩ Lâm này có quan hệ gì với cô Bạch, rồi tại sao đối xử tốt với cô Bạch như vậy.

Nói bác sĩ Lâm thích cô Bạch, lại không giống lắm, bởi vì từ trong mắt của bác sĩ Lâm, nhìn không ra một chút tình cảm nào đối với cô Bạch.

Nói không thích, lại rất mực chăm sóc đối với cô Bạch, vô cùng tốt, cho nên điều này khiến người ta suy nghĩ mãi mà không hiểu.

Đang suy nghĩ, Lâm Diệc Hàng đi tới, ánh mắt dừng trên mặt Bạch Dương đang được dì Trương đỡ: “Cô vừa nãy nói ở trong điện thoại, mắt nhìn thấy ánh sáng rồi sao?”

“Ừ’ Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng nhìn mắt của cô: “Vậy cô bây giờ nhìn thấy tôi không?”

“Nhìn được đường nét cơ thể của anh, ngoài điều này ra, kiểu dáng quần áo, màu sắc của quần áo thì đều không nhìn thấy.”

Bạch Dương trả lời.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Tôi biết đại khái tình trạng gì rồi, đến bên khoa não trước, chụp CT, xem thử máu tụ đã biến mất hoàn toàn hay chưa, sau đó rồi đến khoa mắt kiểm tra.”

“Anh sắp xếp.” Bạch Dương nói.

Ba người đi vào cửa lớn của bệnh viện.

Không lâu sau thì Lâm Diệc Hàng dẫn Bạch Dương vào phòng chụp CT của khoa não.

Dì Trương đứng ở bên ngoài, bà ta rút điện thoại ra gọi điện cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đang họp, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì lông mày hơi nhíu lại, đang muốn cầm lên tắt máy, bỗng nhiên nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sống lưng hơi thẳng dậy.

Sau đó, anh phẩy tay.

Trước màn hình lớn, một giám đốc bộ phận đang trình bày về kế hoạch của mình lập tức dừng nói, cả phòng họp trở nên yên Tĩnh.

Phó Kình Hiên lướt qua nút nghe màu xanh lá, nghe điện thoại: “Là tôi.”

Dì Trương nghe thấy giọng của anh, một †ay che hờ miệng, đè thấp giọng nói: “Cậu cả, tin tốt, mắt của cô Bạch sắp khôi phục rồi.

“Thật sao?” Trong mắt Phó Kình Hiên phát ra ánh sáng, mọi người trong phòng họp đều có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.

Điều này khiến bọn họ không nhịn được mà nhìn nhau, suy đoán xem rốt cuộc là chuyện gì khiến Sếp Phó vui mừng như vậy.

“Thật ạ, cô Bạch đã có thể nhìn thấy đường nét của vài thứ rồi, bây giờ đang ở bệnh viện kiểm tra lại mắt, cậu cả, cậu có muốn qua đây không?” Dì Trương hỏi.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Được, lát nữa tôi 1 tới.”

Cúp máy, Phó Kình Hiên để điện thoại xuống, sự dịu dàng trên mặt lập tức thu lại, khôi phục sự lạnh lùng không cảm xúc: “Anh tiếp tục đi.”
 
Chương 1136


Chương 1136

“Vâng.” Giám đốc bộ phận đáp một tiếng, tiếp tục trình bày.

Chỉ là những người khác trong phòng họp đều không nghe vào được nữa, âm thầm không ngừng đưa ánh mắt, ngọn lửa buôn chuyện trong mắt gần như sắp trào ra.

Bọn họ đều rất tò mò, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là ai, vậy mà khiến Sếp Phó vừa rồi trở nên dịu dàng như vậy.

Phải biết, sự dịu dàng của Sếp Phó, trước kia đều chỉ dành cho cô hai đã ngồi tù của nhà họ Cố, nhưng sau khi giải trừ hôn ước với cô hai đó thì bọn họ cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm dịu dàng nào trên mặt Sếp Phó nữa.

Nhưng bây giờ sự dịu dàng đó lại xuất hiện rồi, lẽ nào điều này có nghĩa Sếp Phó lại có niềm vui mới rồi?

Chậc chậc, tốc độ đủ nhanh.

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của mọi người, Phó Kình Hiên biết bọn họ đang nghĩ cái gì, trong lòng không những không †ức giận, ngược lại rất vui lòng để bọn họ hiểu lầm.

“Được rồi, nghiêm túc nghe trình bày đi.”

Đợi sau khi những người này lắm chuyện một lúc, Phó Kình Hiên gõ xuống bàn nhắc nhở.

Anh còn muốn họp xong cho nhanh để tới bệnh viện gặp Bạch Dương.

Anh hy vọng, khi mắt cô hoàn toàn khôi phục, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh!

Nghe thấy lời cảnh cáo của Phó Kình Hiên, mọi người như ngồi trên thảm đinh, lập tức thu lại suy nghĩ linh tinh trong lòng, trở nên nghiêm túc.

Bệnh viện Đệ Nhất.

Dì Trương cất điện thoại đi, lần nữa quay lại bên ngoài phòng chụp CT, ngồi ở băng ghế ở một bên, đợi Bạch Dương đi ra.

Đợi khoảng nửa tiếng, Bạch Dương và Lâm Diệc Hàng một trước một sau từ bên trong đi ra.

Dì Trương lập tức đứng dậy đi tới: “Cô Bạch.”

“Dì Trương.’ Bạch Dương đáp một câu.

Dì Trương nhìn sang Lâm Diệc Hàng: “Bác sĩ Lâm, cô Bạch như nào rồi?”

“Máu tụ đã hoàn toàn biến mất rồi, sớm nhất ngày mai, mắt của cô ấy có thể khôi phục hoàn toàn, hôm nay chắc cũng sẽ từ †ừ nhìn rõ một vài thứ.” Hai tay của Lâm Diệc Hàng xỏ vào trong túi áo blouse nói.

Dì Trương cực kỳ vui vẻ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Được rồi, đến khoa mắt trước, xem thử †ình trạng của nhãn cầu.” Lâm Diệc Hàng lại nói.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Được.”

Dì Trương đỡ cô, đi theo đằng sau Lâm Diệc Hàng, lại đi tới khoa mắt.

Sau một phen kiểm tra thì đã sắp tới trưa.

Bạch Dương cầm thuốc mà phòng thuốc kê, chuẩn bị trở về.

Mà dì Trương ở bên cạnh lại không ngừng nhìn điện thoại, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Cậu cả đang làm gì vậy, đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa tới?

Còn không tới thì cô Bạch sẽ đi mất!

“Dì Trương? Dì Trương?” Bạch Dương đang đợi dì Trương đỡ cô, kết quả dì Trương đột nhiên giống như không ở đây nữa, khiến trong lòng Bạch Dương trở nên phát hoảng.

Cô không nhìn rõ thứ gì, nếu như dì Trương không ở đây, cô không biết phải làm sao.
 
Chương 1137


Chương 1137

Dì Trương nghe thấy tiếng gọi mang theo sự hoảng sợ của Bạch Dương thì vội vàng phản ứng lại, xoay người nhìn sang Bạch Dương: “Cô Bạch, tôi ở đây.”

Tiếng của dì Trương giống như một liều thuốc an thần, lập tức khiến sự sợ hãi trong lòng cô Bạch mất sạch, cả người bình tĩnh lại.

Cô khẽ thở phào, sau đó có hơi bất mãn nói: “Dì Trương, dì vừa rồi đi đâu vậy?”

“Tôi không có đi đâu cả, chỉ là đang ngây người, xin lỗi cô Bạch.” Dì Trương xin lỗi.

Bạch Dương day mi tâm: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”

“.. Èm”” Dì Trương gật đầu, trong lòng lại thở dài.

Xem ra cậu cả là không gặp được cô Bạch rồi.

Dì Trương đỡ Bạch Dương đi ra ngoài cửa lớn của bệnh viện.

Đi tới bên đường đỗ xe, dì Trương rút chìa khóa xe ra, nói với Bạch Dương: “Cô Bạch, cô đứng ở đây đừng nhúc nhích, tôi mở cửa xe.”

“Được.” Bạch Dương gật đầu.

Dì Trương ấn chìa khóa xe, mở khóa cửa xe, sau đó mở cửa hàng ghế sau ra.

Tuy nhiên vào lúc bà ta chuẩn bị đỡ Bạch Dương lên xe, một chiếc xe Van đột nhiên lao nhanh tới, dừng ở đằng sau hai người.

Cửa chiếc xe Van mở ra, hai người đàn ông cao to mặt không cảm xúc, cả người cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thoáng qua là biết không phải người tốt đã từ bên trong bước xuống, một trái một phải bắt lấy Bạch Dương, bịt miệng cô lôi vào trong xe Van.

Biến cố này không những dọa đơ dì Trương, cũng dọa người đi đường.

Bởi vì bọn họ trước giờ chỉ nhìn thấy bắt cóc trên phim, đâu từng nhìn thấy phiên bản thực, còn là ở nơi công cộng như này, quang minh chính đại bắt cóc.

Nhất thời, mọi người đi đường đều dừng bước chân, nhìn cảnh bắt cóc này.

Mà Bạch Dương là người bị cắt cóc, cả người đều đơ ra, sắc mặt tái mét, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.

Là ai?

Là ai muốn bắt cóc cô?

Nghi vấn này rõ ràng không có được đáp án, Bạch Dương cũng không tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì cô còn chưa kịp nghĩ thì đã bị mang đi rồi, không nghĩ làm sao thoát ra mà nghĩ là ai bắt cóc cô.

“Ư ư ư..” Miệng của Bạch Dương bị bịt lại, không nói được thành lời, chỉ có thể trợn hai mắt, không ngừng giấy giụa, muốn từ trong tay của hai người đang cao lớn thoát ra.

Nhưng cô giấy giụa đến mức cả người kiệt sức, hai mắt và cả gương mặt đỏ hết lên cũng không thể khiến hai người đàn ông cao lớn nới lỏng tay.

Hết cách, Bạch Dương chỉ có thể không ngừng kêu ư ư ư với xung quanh, hy vọng dì Trương cứu cô.

Dì Trương nghe thấy lời cầu cứu của Bạch Dương, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn sững sờ, vội vàng hét lên: ‘Các người làm cái gì, mau buông cô Bạch ra, nếu không †ôi báo cảnh sát!”

Dì Trương!
 
Chương 1138


Chương 1138

Nghe thấy tiếng của dì Trương, trong mắt Bạch Dương xẹt qua một tia hy vọng, kích động kêu ư ư hai tiếng.

Tuy nhiên hai người đàn ông cao lớn đó không nghe lọt lời uy hiếp của dì Trương, thậm chí còn không thèm nhìn dì Trương, tiếp tục lôi Bạch Dương vào trong xe Van .

Mắt thấy Bạch Dương sắp bị lôi vào, dì Trương cũng không màng gì cả, trực tiếp xông lên: “Tôi kêu các người thả cô Bạch ra, các người nghe thấy không, các người mau buông ra, các người làm như vậy là phạm pháp, buông… á!”

Dì Trương còn chưa nói hết câu, đột nhiên đập vào mặt là một bàn tay hình cái quạt.

Bàn tay đó vừa hay đặt mạnh trên vai của dì Trương, sau đó dì Trương cảm thấy cơ thể của mình bị nhấc bổng lên.

Bụp!

Dì Trương bay ra ngoài, sau đó trực tiếp gã ra đất, đau đớn kêu ai ôi, cả gương mặt đều tái nhợt, trán toát mồ hôi, muốn đứng dậy nhưng không dậy được.

Tuy Bạch Dương không nhìn thấy cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo tiếng kêu đó, lại kết hợp với tiếng kêu đau của dì Trương thì cô hiểu, dì Trương bị đánh rồi.

Bởi vì vừa rồi cô có thể cảm nhận được, người túm tay phải của mình buông lỏng một cánh tay.

Sợ rằng chính cánh tay đó đã đánh dì Trương.

Nghĩ đến đây, mắt của Bạch Dương trợn to lên, con ngươi phủ đầy tơ máu, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Lo lắng dì Trương sẽ bị thương rất nặng, dù sao là một người già rồi, không chịu được đánh.

Mà sợ hãi vết thương của dì Trương quá nặng, thật sự không thể ngăn cản hai người này.

Quả nhiên, suy nghĩ của Bạch Dương rất nhanh đã được kiểm chứng.

Cô cảm thấy tay túm cánh tay phải của cô được lấy ra, một giây sau, hai chân của cô nhiều thêm hai cái tay.

Hai cái tay đó trực tiếp nhấc chân của cô lên, sau đó cả người của cô bị nhấc lên.

“Ư ư ư..” Bạch Dương kịch liệt lắc đầu, hai chân cũng không ngừng đạp loạn, sự sợ hãi trong lòng đè nén khiến cô không thở được.

Bọn họ muốn làm cái gì?

Người đàn ông cao lớn tóm hai chân của cô, rất bất mãn Bạch Dương giấy giụa, trên gương mặt vốn hung ác càng trở nên hung ác hơn.

Anh ta trực tiếp siết chặt ngón tay, bóp hai mắt cá chân của Bạch Dương khiến cô phát đau.

Hơn nữa còn chưa đủ, người đàn ông cao lớn đó thậm chí lạnh lùng uy hiếp: “Còn giấy nữa, tôi trực tiếp bóp nát xương mắt cá chân của cô, khiến cô biến thành kẻ thọt!”

Lời này lập tức khiến cả người Bạch Dương đều cứng đờ.

Bóp nát xương mắt cá chân của cô!

Tuy nghe có hơi khó tin, nhưng cô tuyệt đối không nghi ngờ người này đang nói đùa, người này chắc chắn có thể làm ra được.

Bởi vì một người có thể xấu cỡ nào hận cỡ nào, cô đã từng thấy ở chỗ Cố Tử Yên, cho nên người xấu xa hơn Cố Tử Yên, chắc chắn cũng có, hơn nữa không ít.

Bạch Dương không dám động loạn.

Người đàn ông cao lớn đó nhìn thấy cô nghe lời như vậy, cũng không làm khó cô nữa, nới lỏng lực đạo trên tay.
 
Chương 1139


Chương 1139

Một giây sau, Bạch Dương cảm thấy nửa người trên của mình được nhấc lên cao.

Cô thấp thoáng cảm nhận được, hai người này hình như đang nhét cô vào trong xe.

Quả nhiên, khi bàn tay trên tay trên chân của Bạch Dương cùng lúc nới lỏng, cơ thể của cô nhẹ tâng, bị ném vào thứ không mềm cũng không quá cứng.

Cô sờ thứ trên người, nhận ra là chỗ ngồi của xe ô tô, trái tim chợt thắt lại.

Thật sự là đưa cô lên xe.

Những người này muốn đưa cô đi!

Ý thức được điểm này, cơ thể của Bạch Dương chợt run rẩy.

Không được, cô ta không thể bị mang đi, ai cũng không biết, hai người này muốn đưa cô đi đâu.

Ngộ nhỡ bị mang tới nơi hoang vu hẻo lánh, kết cục của cô nghĩ thôi cũng biết.

Phải chạy!

Trong đầu hiện rah ai chữ này, Bạch Dương lập tức ngồi dậy.

Có điều hiện thực đều rất tàn khốc.

Cô vừa ngồi dậy thì có một người đàn ông cao lớn lần nữa túm cánh tay của cô lại, trực tiếp vặn cánh tay của cô ra đằng sau, sau đó đè cô ở trên ghế.

Mặt của Bạch Dương bị chất liệu thô ráp của chiếc ghế cọ đau, không nhịn được mà lên tiếng: “Đau quá, buông ral”

Người đàn ông cao lớn giữ chặt Bạch Dương đó sao có thể buông ra, thậm chí trực tiếp dán thứ gì đó vào miệng của cô.

Là băng dính.

Lần này, Bạch Dương giống như vừa rồi, không phát ra được âm thanh nữa.

Người đàn ông cao lớn đó lại nói: Được rồi, đưa dây thừng đây để trói cô ta lại, chúng ta cũng nên đi rồi, đỗ ở đây quá lâu sẽ rất phiên phức, ngộ nhỡ phía cảnh sát 3⁄11 tới thì gay to.”

“Tôi biết. Một người đàn ông cao lớn khác đáp một tiếng, sau đó Bạch Dương cảm thấy chân của mình bị dây thừng trói lại.

Bên ngoài, dì Trương nhìn thấy Bạch Dương bị túm chặt ở trong xe Van, lo lắng tới mức không màng đau đớn trên người mình, chống người muốn dậy, đi cứu Bạch Dương ra.

Nhưng bà ta vẫn đánh giá cao vết thương của mình, cú ngã đó khiến eo của bà ta bị thương không nhẹ.

Cho nên vừa đứng dậy, lại ngồi sụp trở lại, còn trực tiếp làm tổn thương xương cụt, càng đau đớn hơn.

Dì Trương biết mình không dậy được, dựa vào sức của mình cũng không thể cứu được Bạch Dương.

Vì vậy, bà ta quay đầu nhìn người đi đường xung quanh, khẩn thiết cầu xin: “Cầu xin mọi người, giúp tôi cứu cô chủ của tôi, chỉ cần mọi người cứu cô chủ nhà tôi, cậu chủ nhà tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người, cầu xin mọi người.”

Trong chiếc xe Van chỉ có hai người đàn ông cao to, mà người đi đường đông như vậy, chỉ cần bọn họ lên, Bạch Dương chắc chắn có thể được cứu.

Nhưng dì Trương đã bỏ qua sự nhát gan và lạnh lùng của lòng người.

Những người đi đường này vốn là xem kịch.
 
Chương 1140


Chương 1140

Bây giờ nghe thấy dì Trương nhờ bọn họ giúp cứu người, bọn họ lập tức bắt đầu lùi lại, thậm chí trực tiếp tản ra, rời khỏi nơi đó, ý tứ không cứu thể hiện vô cùng rõ ràng.

Bọn họ quả thật đồng cảm với cô gái bị đưa lên xe đó, nhưng đồng cảm không đại biểu phải thấy nghĩa mà quên mình, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao?

Con người đều là ích kỷ, so với cứu người, bọn họ càng muốn bảo vệ bản thân hơn.

Dì Trương nhìn thấy những người đi đường không có ai bằng lòng đi lên giúp, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, trên mặt và trong mắt dấy lên sự tuyệt vọng.

Bà ta run rẩy chỉ những người này: “Các người… các người…”

Những người bị chỉ, đều lũ lượt quay đầu đi, di dời ánh mắt, chột dạ không dám nhìn thẳng bà ta.

Bởi vì bọn họ cũng biết sự lạnh lùng của mình.

Cuối cùng, dì Trương giương mắt nhìn chiếc xe Van chạy mà không làm được gì, bà ta nằm gục trên đất mà đau lòng tuyệt vọng, trong lòng vô cùng tự trách.

Tự trách bản thân không có chăm sóc tốt cho cô Bạch, không có cứu được cô Bạch.

“Sếp Phó, đằng trước hình như xảy ra chuyện gì đó, có rất nhiều người vây quanh.” Cách đó không xa, một chiếc xe Maybach đang chạy về phía này, trợ lý Trương nhìn đám đông đằng trước, không nhịn được mà nói.

Phó Kình Hiên vốn không có hứng thú đối với náo nhiệt gì cả, nhưng lần này không biết tại sao, nhìn đám đông trước mắt, trong lòng rất bất an.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chiếc xe dừng ở vị trí đỗ xe cách đằng sau đám đông không xe, trợ lý Trương mở cửa xe bước xuống, vốn muốn vòng ra đằng sau mở cửa hàng ghế sau, kết quả Phó Kình Hiên đã tự mình mở cửa đi xuống.

Phó Kình Hiên hơi nheo mắt nhìn những người này: “Cậu đi xem thử xảy ra chuyện gì?”

“Ặc?” Trợ lý Trương có hơi ngạc nhiên trước lời căn dặn của anh.

Bởi vì trợ lý Trương rất rõ Phó Kình Hiên là người không thích xem náo nhiệt.

Cho nên bây giờ nghe thấy lời này của Phó Kình Hiên, mới có phản ứng lớn như vậy.

Có điều trợ lý Trương không có hỏi Phó Kình Hiên tại sao đột nhiên muốn xem náo nhiệt, xoay người đi về phía đám đông.

Đi tới bên ngoài đám đông, trợ lý Trương nghe thấy mấy từ xe Van, người đàn ông cao lớn, bắt cóc gì đó.

Dựa theo những từ này, trong lòng anh †a rất nhanh đã tổng kết được đã xảy ra chuyện gì.

Có người bị người đàn ông lái chiếc xe Van bắt cóc.

Giữa ban ngày ban mặt, còn ở cửa bệnh viện Đệ Nhất thực hiện hành vi bắt cóc, lá gan cũng quá lớn rồi.

Khi trợ lý Trương muốn quay lại chỗ Phó Kình Hiên báo cáo chuyện xảy ra với Phó Kình Hiên thì bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc quen thuộc.

Tiếng khóc này, khiến sắc mặt của trợ lý Trương lập tức thay đổi.

Đây là… tiếng của dì Trương!

Lễ nào…

Trợ lý Trương không dám nghĩ nữa, vội vàng chen qua đám đông vào trong, muốn nhìn xem người đang khóc trong đám đông rốt cuộc có phải là dì Trương hay không.

 
 
Chương 1141


Chương 1141

Mà cách đó không xa, Phó Kình Hiên nhìn thấy trợ lý Trương đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại nhìn thấy trợ lý Trương đột nhiên vội vàng chui vào trong đám đông, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Anh không đứng yên được nữa, cũng cất bước đi tới.

Bên đó, trợ lý Trương đã thuận lợi chen vào giữa đám đông, nhìn thấy dì Trương nằm gục trên đất, tư thế vặn vẹo, đang khóc không ngừng.

Trong nháy mắt, cả người của trợ lý Trương như rơi xuống hầm băng, đơ ra.

Dì Trương bị đám đông vây lại, khóc tuyệt vọng như vậy, mà đám đông còn chỉ dì Trương, đang bàn luận bắt cóc gì đó.

Cho nên sự việc đã rất rõ ràng, cô Bạch bị bắt cóc rồi.

Bởi vì dì Trương là đi cùng với cô Bạch đi khám lại mắt, bây giờ chỉ có dì Trương ở đây, không thấy bóng dáng cô Bạch, vậy thì người bị bắt cóc, chỉ có thể là cô Bạch.

“Dì Trương!” Trợ lý Trương gọi lớn một tiếng.

Dì Trương nghe thấy tiếng của anh ta, tiếng khóc khựng lại, sau đó lập tức ngẩng đầu, quay đầu nhìn.

Nhìn thấy thật sự là trợ lý Trương, dì Trương vội vàng gọi: “Tiểu Trương, mau, mau đi cứu cô Bạch, cô Bạch bị người ta đưa đi rồi!”

Quả nhiên là như vậy!

Suy đoán được kiểm chứng, trợ lý Trương hít một ngụm khí lạnh, đang muốn nói.

Một giọng nói lạnh lùng kèm theo lửa giận ngút trời vang lên: “Dì nói cái gì? Bạch Dương bị người ta đưa đi rồi?”

Là Phó Kình Hiên.

Anh không biết từ khi nào cũng đã chen qua đám đông vào trong, vừa hay nghe thấy lời của dì Trương, đồng tử lập tức co rút.

Chẳng trách khi anh nhìn thấy đám đông, trong lòng lại dấy lên sự bất an.

Thì ra vậy mà là Bạch Dương bị người ta đưa đi rồi!

“Cậu cả…” Dì Trương có chút không dám đối mặt với Phó Kình Hiên.

Dù sao Phó Kình Hiên giao Bạch Dương cho bà ta, bảo bà ta chăm sóc cô.

Mà bà ta lại không hoàn thành, ngược lại còn làm lạc mất Bạch Dương, cho nên bà †a hổ thẹn với sự tin tưởng của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên không biết dì Trương đang nghĩ gì, cũng không muốn biết, anh bước nhanh tới trước mặt dì Trương, giọng nói lạnh lẽo vô tình hỏi: “Dì vừa rồi nói, Bạch Dương bị người ta đưa đi rồi?”

“Tôi không biết những người đó là ai” Dì Trương vội lắc đầu: “Tôi chỉ biết là hai người đàn ông cao to, hai người đàn ông cao to đó nhìn trông rất hung dữ, chắc là †ay sai của người khác, bọn họ trực tiếp †úm lấy cô Bạch rồi lôi lên xe Van.”

“Xe Van?” Giọng nói Phó Kình Hiên càng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ra đường lớn: “Chiếc xe Van đó chạy hướng nào? Biển số xe?”

“Chạy về phía trước, biển số xe không biết, chiếc xe Van không có treo biển số.” Dì Trương trả lời.

“Được, tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên thấp giọng nhả ra hai bốn chữ, xoay người chen 1 ra khỏi đám đông, rảo bước lên xe, trực tiếp lái xe về hướng mà dì Trương chỉ.

“Sếp Phó…’ Trợ lý Trương đưa tay, muốn gọi Phó Kình Hiên mà không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn anh biến mất ở cuối con đường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom