Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1100


Chương 1100

“Cảm ơn.” Bạch Dương đưa tay ra, muốn nhận lấy cốc nước ở trước mặt.

Nhưng cô không nhìn thấy, không biết cốc nước cụ thể ở đâu, chỉ có thể đưa tay ra cẩn thận thăm dò trong không khí ở trước mặt.

Nhìn thấy cảnh này, Phó Kình Hiên khẽ cười, sau đó nắm lấy tay cô.

Bạch Dương giật mình: “Anh làm cái gì vậy?”

Cô theo bản năng muốn rút tay về.

Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt, cô rút hai cái không rút ra được, không khỏi cau mày.

“Đừng cử động!” Phó Kình Hiên khẽ nói: “Em mà vừa cử động, cốc nước trong tay †ôi cũng lắc lư theo, lát nữa sẽ chảy ra ngoài đó.”

“Vậy anh buông ra.” Bạch Dương mím môi nói.

Phó Kình Hiên đặt cốc nước vào bàn tay của cô mà đang bị mình nắm: “Cầm lấy, đừng làm đổ.”

Anh buông tay cô ra.

Bạch Dương hừ một tiếng: “Không có đâu, anh nghĩ tôi là trẻ con hả.”

Phó Kình Hiên cong môi, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: “Ừ, em không phải trẻ con.

Nhưng trong lòng anh, cô từ đầu đến cuối vẫn là đứa bé ngày trước, sẽ viết tất cả mọi chuyện vào thư, nói cho anh biết.

“Em cứ uống thong thả, anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” Phó Kình Hiên đứng dậy, lấy điện thoại ra nói.

Bạch Dương cúi đầu uống nước, khẽ ừ một tiếng.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại đi ra khỏi phòng nghỉ, sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám, gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

“sếp Phó.” Giọng nói của trợ lý Trương †ruyền đến.

Phó Kình Hiên dựa vào tường: “Điều tra xem Trình Minh Viễn đi đến cơ sở giám định nào, đưa số điện thoại của người phụ trách cơ sở giám định đấy cho tôi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên đặt điện thoại xuống, móc một hộp thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ra, châm thuốc, sau khi hít một hơi, kẹp ở giữa ngón tay.

Khói thuốc bay lên, che đi khuôn mặt của anh, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.

Anh cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Anh chỉ biết, anh không muốn để Bạch Dương sau khi biết được sự thật trở nên đau khổ không thôi.

Cô không nên trải qua bất kỳ sự đau khổ nào nữa.

Chỉ mong, anh không làm sai…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Gảy tàn thuốc, kết quả điều tra của trợ lý Trương liên tục gửi đến.

Phó Kình Hiên lần lượt liên lạc với những cơ sở giám định kia, đạt được giao kèo với bên kia.

Sau đó, anh cất điện thoại đi, trở lại phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ chỉ có một mình dì Trương, Phó Kình Hiên không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Dương, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc, vội vàng hỏi: “Bạch Dương đâu?”

“Cô Bạch đang ở trong nhà vệ sinh.” Dì Trương chỉ về phía nhà vệ sinh.

Phó Kình Hiên nhìn sang, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh đóng chặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 1101


Chương 1101

Anh cứ tưởng là Bạch Dương đã rời khỏi đây.

Phải biết là, lúc nãy anh đứng ở một chỗ cách phòng nghỉ không xa để gọi điện thoại, nếu như Bạch Dương đi ra khỏi phòng nghỉ, chắc chắn có thể nghe thấy giao dịch của anh với những cơ sở kia.

Đến lúc đó, tất cả sẽ rất phiền phức.

Đang suy nghĩ, cửa phòng nhà vệ sinh đẩy ra, Bạch Dương vịn vào tường, từ bên trong đi ra.

Dì Trương muốn đi qua đỡ cô, nhưng đôi chân dài của Phó Kình Hiên đã đi qua trước một bước.

Phó Kình Hiên đỡ cánh tay Bạch Dương.

Bạch Dương ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người anh truyền đến, lập tức dừng bước chân: “Sao lại là anh?”

“Không thể là tôi sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô, hỏi ngược lại.

Bạch Dương cau mày: “Anh không phải là bảo mẫu của tôi, những chuyện này không cần anh làm.”

Nói xong, cô rút tay ra, lên tiếng gọi: “Dì Trương, dì Trương?”

Phó Kình Hiên nháy mắt với dì Trương.

Dì Trương cười, đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, cũng không trả lời.

Lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng thu lại ánh mắt, nói với Bạch Dương: “Dì Trương không có ở đây, có việc đi ra ngoài rồi.”

“Đi ra ngoài?” Bạch Dương mím môi: “Dì ấy đi ra ngoài lúc nào, tại sao không nói với †ôi một tiếng?”

Với tư cách là một bảo mẫu, không nói tiếng nào với chủ mà đã rời đi, hành động này có chút không tôn trọng đạo đức nghề nghiệp.

Nhìn ra sự bất mãn của Bạch Dương, Phó Kình Hiên khẽ ho một tiếng, rủ mắt xuống nói dối: “Hình như công ty của dì ấy có việc gấp tìm dì ấy, dì ấy ở bên ngoài nhận điện thoại.”

“Hóa ra là như vậy.” Bạch Dương hất cằm, bày tỏ đã biết.

Bỏ đi, có chuyện gấp cô sẽ không tính toán nữa.

“Bây giờ tôi có thể đỡ em đi qua chưa?”

Phó Kình Hiên thấy cô đã tin lời mình nói, mí mắt nhướng lên.

Bạch Dương mím đôi môi hồng, không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.

Phó Kình Hiên lại đỡ cánh tay cô, đỡ cô đi đến trước sofa.

“Sắp đến trưa rồi, tôi gọi đồ ăn rồi, cùng ăn nhé?” Sau khi ngồi xuống, Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương vốn muốn từ chối, kết quả vẫn chưa nói ra, bụng đã kêu ọc ọc hai tiếng.

Cô xoa bụng, mặt có chút đỏ, cả người trở nên vô cùng ngượng ngùng: “Tôi…”

Cô không ngờ đến, cái bụng của mình lại không chịu thua kém, còn phát ra tiếng.

Lần này, cô đang từ chối, rõ ràng là cố ý khiến cô mất mặt đây mà.

Nghĩ vậy, Bạch Dương thở dài, cam chịu số phận, vén tóc ra sau tai, nói: “Vậy thì cảm ơn sếp Phó.”

“Không có gì, chỉ một bữa ăn mà thôi.”

Khóe miệng Phó Kình Hiên cong lên, trong mắt chứa ý cười.
 
Chương 1102


Chương 1102

Cô không kiên quyết từ chối anh.

Có phải anh có thể cho rằng cô đã có chút chấp nhận anh.

Nắm được suy nghĩ này, tâm trạng của Phó Kình Hiên đột nhiên trở nên vui vẻ.

Dì Trương nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng vui cho anh.

Nhưng sự vui mừng này cũng nhạt dần.

Bởi vì bà không nhìn thấy một chút tình cảm nào đối với cậu chủ từ trên mặt của cô Bạch, nên bây giờ, cô Bạch vẫn chưa khôi phục lại tình cảm với cậu chủ.

Vì vậy, cậu chủ vẫn phải cố gắng nhiều.

Rất nhanh, cửa phòng nghỉ đã có người gõ cửa.

Dì Trương theo bản năng muốn đi mở cửa, nhưng lại bị ánh mắt của Phó Kình Hiên ngăn lại.

Dì Trương lập tức thu lại bàn chân đã bước ra, lúc này mới phản ứng lại, bây giờ bà vẫn “ở bên ngoài nhận điện thoại, chưa trở về.”

“Tôi đi mở cửa, có lẽ là bữa trưa tôi đặt đã đến rồi.” Phó Kình Hiên đứng dậy, đi về phía cửa.

Không lâu sau, anh cầm đồ ăn đi đến, đặt lên chiếc bàn nhỏ uống trà phía trước ghế sofa.

Bạch Dương ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức †ừ trong mùi thơm của đồ ăn đoán ra được anh đã gọi những món gì, trong lòng lóe lên một tia buồn nhẹ.

Bởi vì những món này, đều là món mà cô thích.

“Anh… Bạch Dương quay đầu về phía người đàn ông ở bên cạnh, khóe miệng mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.

Phó Kình Hiên đang gắp đồ ăn cho cô, nghe thấy giọng nói của cô, ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Mấy món này….

“Đều là món mà em thích ăn đó.” Phó Kình Hiên biết cô muốn nói cái gì, ngắt lời cô.

Sau đó, anh lại nghĩ đến điều gì đó, nói thêm một câu: “Yên tâm đi, những món này, tôi chưa từng gọi cho Cố Tử Yên.

Bạch Dương nhướng mày: “Anh cảm thấy tôi tin sao?”

“Tôi biết em không tin, nhưng đây là sự thật, sau khi Cố Tử Yên từ trạng thái người thực vật tỉnh lại, rất nhiều thứ không được phép ăn, nên tôi thật sự chưa từng mua những món này cho cô ta, đương nhiên, xoài và các sản phẩm làm từ xoài tôi có từng mua, xin lỗi.” Giọng nói của Phó Kình Hiên trâm, khàn nói.

Lông mày Bạch Dương run rẩy hai cái: “Anh không cần nói xin lỗi với tôi, trên thế giới này người thích ăn xoài rất nhiều, không chỉ có một mình tôi thích ăn, hơn nữa ăn xoài cũng không phải quyền lợi thuộc về một mình tôi, nên anh mua cho ai cũng không sai.”

“Tôi biết rồi, nhưng ở chỗ tôi, đây chỉ là quyền lợi của một mình em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, trước đây tôi chỉ là xem Cố Tử Yên thành em, nên tôi mới mua xoài cho cô ta, nhưng sau này tôi mới biết, cô ta bị dị ứng với xoài.” Phó Kình Hiên tách đôi đũa ra, đặt vào tay cô.

Bạch Dương xoay đũa: “Thực ra, tôi rất hoài nghi, rốt cuộc tại sao anh lại nhận Cố Tử Yên thành tôi? Đương nhiên, trên thế giới quả thật có chuyện nhận nhầm người, hơn nữa còn không ít, nhưng sáu năm vẫn không phát hiện ra là nhận nhầm người, quả thật khiến tôi cảm thấy quá….”

Cô cười chế giễu một tiếng, không nói ra lời phía sau nữa.

Nhưng Phó Kình Hiên có thể hiểu được ý của cô.

Anh cúi đầu tự giễu nhếch miệng: “Nếu như tôi nói, tôi bị thôi miên, nên mới không nhận ra Cố Tử Yên là giả, em có tin không?”
 
Chương 1103


Chương 1103

“Thân phận của sếp Phó cao như vậy, ai dám thôi miên anh chứ.” Bạch Dương thờ ơ trả lời một câu.

Thôi miên?

Đây thật sự là một cái cớ tốt!

Phó Kình Hiên nhìn ra được Bạch Dương rất khinh thường lời giải thích của anh, trong lòng cười khổ một tiếng.

Quả nhiên, cô không tin.

“Được rồi, không nói những điều này nữa, ăn cơm trước đi, không phải đang đói sao?” Phó Kình Hiên đặt chiếc bát đã được gắp đầy đồ ăn lên tay cô: “Mỗi món anh đều gắp một ít, ăn đi”

Ngược lại, anh muốn đích thân đút cho cô an.

Nhưng anh biết, chắc chắn cô thà không ăn cũng muốn từ chối việc anh đút cho cô.

Nên ý nghĩ muốn tự tay đút cho cô ăn, đã bị anh cưỡng ép đ è xuống.

Nói không chừng đợi đến sau này, mối quan hệ của bọn họ khôi phục lại một chút, ý nghĩ này có thể thực hiện được.

Bạch Dương không hề biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, đang yên tĩnh ăn cơm.

Phó Kình Hiên hơi cúi người xuống, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay hơi nắm lại, đỡ trán, khóe miệng chứa ý cười, nhìn cô ăn.

Nhìn cô ăn từng miếng từng miếng đồ ăn mà đích thân anh gắp cho cô, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Phía đối diện, dì Trương vẫn yên tĩnh nhìn, trên mặt, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ, yên tâm.

Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trên mặt Phó Kình Hiên, vành mắt có một luồng nhiệt dâng lên.

Bởi vì, cậu chủ cười như thế này khiến bà dường như nhìn thấy cậu chủ ấm áp của sáu năm trước.

Bây giờ, có phải bà có thể cho rằng, cậu chủ đã từng chút trở lại dáng vẻ của trước kia?

Dì Trương không nhịn được giơ tay lên, dùng cổ tay áo lau nước mắt.

“Anh không ăn?” Bạch Dương ăn được một nửa, nhớ đến mình không nghe thấy động Tĩnh Phó Kình Hiên ăn cơm, dừng đũa hỏi.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên, hạ cánh tay xuống: “Bây giờ sẽ ăn.”

Phó Kình Hiên cầm bát lên, lúc này mới bắt đầu ăn.

Lúc cô nghiêm túc ăn cơm, lại có thể chú ý đến anh không ăn cơm.

Xem ra cô vẫn quan tâm đ ến anh.

Phó Kình Hiên nghĩ, trong lòng biến thành một vũng nước.

Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dương reo lên.

Bạch Dương đặt đũa xuống, đưa tay ra móc điện thoại của mình.

Phó Kình Hiên liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, con ngươi ngưng tụ lại: “Là Trình Minh Viễn.”

Nghe thấy lời nhắc nhở của anh, biểu cảm của Bạch Dương lập tức trở nên nghiêm †úc, theo ký ức của mình, ấn nút nhận điện thoại: “Trình Minh Viễn, có kết quả rồi sao?”

…..

Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Trình Minh Viễn.
 
Chương 1104


Chương 1104

Bạch Dương thấy anh ta không nói gì, trong lòng có chút bất an, không khỏi nắm chặt điện thoại: “Trình Minh Viễn? Anh có đấy không?”

“Tôi đây.” Trình Minh Viễn khàn giọng trả lời.

Bạch Dương c ắn môi dưới: “Vậy tại sao lúc nãy anh không nói gì?”

Đầu bên kia điện thoại, Trình Minh Viễn nhìn mấy bản kết quả giám định trong tay, chỉ cảm thấy cổ họng mình bị chặn lại.

Anh ta theo bản năng nắm chặt mấy bản kết quả giám định này, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Bạch Dương…đã có kết quả giám định rồi, nhưng kết quả, không phải là thứ chúng ta muốn.”

“Cái gì?” Đồng tử của Bạch Dương rung rung, há miệng: “Ý của anh là… Lý Thất…

“Cô ta không phải là con gái của vợ chồng Lý Đại Ngư, là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân, kết quả giám định của mấy cơ sở giám định đều thể hiện như vậy.” Khóe miệng Trình Minh Viễn nhếch lên một độ cong chế giễu nói.

Bạch Dương kinh ngạc đến mức đứng dậy: “Sao có thể chứ! Cô ta sao có thể không phải là con gái của vợ chồng Lý Đại Ngưu chứ?”

Phó Kình Hiên ở bên cạnh nghe thấy cô nói như vậy, đột nhiên nắm chặt đôi đũa trong †ay, mí mắt rủ xuống, che giấu đi sự áy náy trong đáy mắt.

Đầu bên kia điện thoại, Trình Minh Viễn thở dài: “Đúng vậy, cô ta giống Lý Đại Ngưu như vậy, sao có thể không phải là con gái của Lý Đại Ngưu chứ, hơn nữa, Lý Đại Ngưu cũng đã nói rất nhiều lần, Lý Thất là do ông †a sinh ra, nhưng kết quả giám định, lại khiến người khác kinh ngạc như vậy.”

“Sao có thể như thế…” Bạch Dương nắm chặt điện thoại trong tay, giọng nói có chút khó nói ra.

Cô vẫn luôn muốn vạch trần Lý Thất, nhưng mà sự thật lại cho cô một cái tát thật mạnh.

Lý Thất, lại thật sự là con gái ruột của Cố Việt Bân!

“Có khi nào kết quả giám định đều bị sai?”

Bạch Dương cắn môi.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng biết rất tõ, khả năng xảy ra sai sót rất nhỏ.

Một cơ sở xét nghiệm có thể sai, nhưng kết quả của nhiều cơ sở đều giống nhau, không thể cũng xảy ra sai sót được?

Trình Minh Viễn lắc đầu: “Không đâu, có hai cơ sở giám định có hợp tác với bên chính phủ, đừng nói là Lý Thất, ngay cả Cố Việt Bân cũng không có bản lĩnh nhúng tay vào, nên….”

Nói đến đây, anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Bạch Dương, cũng có thể Lý Thất thật sự là Cố Mạn Tinh, mà chúng ra cũng vừa hay lại tìm được Cố Mạn Tinh thật sự.”



…. Bạch Dương không nói gì, rủ mí mắt xuống không biết đang nghĩ gì.

Trình Minh Viễn nói: “Bây giờ Cố Việt Bân cũng cầm được kết quả giám định, đang vội vàng đi đến chỗ em, tôi đoán ông ta muốn tìm em để gây phiền phức cho em, nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để em có chuyện gì.”

Ngược lại Cố Việt Bân cũng muốn tìm anh ta để gây phiền phức, nhưng anh ta là người nhà họ Trình, Cố Việt Bân không có bản lĩnh cũng không có cái lá gan kia, nên Cố Việt Bân chỉ có thể trút toàn bộ cơn tức giận lên người Bạch Dương.

Đôi môi hồng của Bạch Dương mím lại: “Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý.”

Nói xong, cô lập tức đặt điện thoại xuống.
 
Chương 1105


Chương 1105

Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại của cô, nhìn thấy đã cúp máy, ánh mắt hơi lóe lên hỏi: “Em với Trình Minh Viễn nói gì vậy?”

Bạch Dương vân vê hai má: “Trình Minh Viễn nói, đã có kết quả, Lý Thất không phải là con gái của vợ chồng Lý Đại Ngưu, là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân, tôi và anh ta lại vừa hay tìm được Cố Mạn Tinh thật sự.”

Cô cười tự giễu.

Phó Kình Hiên thấy cô như vậy, sự áy náy trong lòng càng nhiều hơn.

Nhưng rất nhanh, anh đã siết chặt nắm tay, đè sự áy náy kia xuống, khẽ trả lời hai chữ: “Vậy sao…

“Đúng vậy.’ Bạch Dương ngẩng đầu lên thở dài: “Anh nói xem, thế giới này tại sao lại có chuyện giống như phim như vậy chứ?”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, đang định nói chuyện, thì cửa phòng nghỉ bị người khác dùng lực đập, hơn nữa âm thanh vô cùng chói tai và gấp gáp, có thể thấy người bên ngoài cửa nôn nóng và không kiên nhẫn đến mức nào.

“Mở cửa, Bạch Dương, cô mở cửa cho tôi!”

Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Việt Bân, trong giọng nói kia không che giấu được sự đắc ý và vui sướng.

Giống như những gì mà Trình Minh Viễn nói trong điện thoại, Cố Việt Bân đến tìm cô để gây phiền phức.

Lòng bàn tay của Bạch Dương nắm chặt lại: “Sếp Phó, đỡ tôi lên xe lăn, tôi đi mở cửa.

“Em đừng đi, để tôi đi” Phó Kình Hiên đè vai cô xuống, sau đó đứng dậy đi đến cửa.

Phó Kình Hiên mở cửa ra.

Cố Việt Bân cứ tưởng là Bạch Dương, đang định ném bản kết quả giám định trong tay lên mặt Bạch Dương, kết quả lại đối mặt với khuôn mặt vô cảm của Phó Kình Hiên, đột nhiên dừng lại, cau mày nói: ‘Sếp Phó, tại sao lại là cậu mở cửa?”

Người này tại sao vẫn chưa rời đi?

Phó Kình Hiên buông tay nắm cửa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta và một chồng tài liệu trong tay ông ta, đôi mắt hơi nheo lại: “Ông tìm Bạch Dương làm gì?”

“Tìm cô ta làm gì?” Cố Việt Bân lạnh lùng hừ một tiếng: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là tìm cô ta tính sổ, không phải cô †a nói Mạn Tình không phải là con gái của †ôi sao? Bây giờ những kết quả giám định này đã có, tôi đương nhiên muốn đánh thật mạnh vào mặt cô ta, sếp Phó, chuyện này là ân oán của nhà họ Cố tôi với Bạch Dương, hi vọng cậu đừng nhúng tay vào.”

“Ông đang uy hiếp tôi.” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Cố Việt Bân dời mắt đi chỗ khác: “Không dám, tôi sao dám uy hiếp sếp Phó, tôi đã nói rất rõ ràng, đây là ân oán của nhà họ Cố tôi với Bạch Dương, không phải là chuyện của sếp Phó cậu, nên sếp Phó…”

“Nếu như tôi nói, tôi cứ muốn nhúng tay vào đấy?” Phó Kình Hiên trực tiếp ngắt lời của ông ta.

Con ngươi của Cố Việt Bân lồi lên: “Sếp Phó, cậu không cảm thấy cậu làm như vậy, rất không làm theo quy tắc sao? Vô duyên vô cớ nhúng tay vào chuyện của người khác, thủ đoạn có chút quá bá đạo rồi?”

“Không sao cả, tùy ông muốn nói gì thì nói, nhưng chuyện này, tôi đã quyết định đã nhúng tay vào.”

Phó Kình Hiên từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Đừng nghĩ tôi không biết ông muốn làm gì với Bạch Dương, nhưng Cố Việt Bân, tôi nói cho ông biết, Bạch Dương là người tôi yêu, ông cho rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn cô ấy bị ông ức hiếp? Nên chuyện này tôi nhất định phải nhúng tay vào, hơn nữa tôi thề, sau này cho dù là bản thân Bạch Dương hay là tập đoàn Thiên Thịnh đều do nhà họ Phó tôi bảo kê, nên ông muốn đối phó với Bạch Dương, đối phó với Thiên Thịnh, tốt nhất hãy cân nhắc một chút, nếu không đừng trách Phó Kình Hiên tôi không nể mặt!”
 
Chương 1106


Chương 1106

Anh không thể để hai ba con Bạch Dương và Cố Việt Bân đấu đá nhau.

Nếu không sau này thù hận tích tụ ngày càng nhiều, ngày càng sâu, thật sự không thể nào kết thúc được.

“Cậu!” Cố Việt Bân bị lời nói của Phó Kình Hiên làm cho kinh ngạc đến mức sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cơ thể run rẩy: “Phó Kình Hiên, cậu thật sự muốn làm như vậy?”

“Ông nghĩ là tôi đang nói đùa với ông sao?”

Phó Kình Hiên chán ghét, trả lời.

Cố Việt Bân vô cùng đau tim: “Bạch Dương cô ta cố ý vu cáo, hãm hại Mạn Tình không phải là con gái của tôi, chia rẽ mối quan hệ gia đình của nhà họ Cố tôi, vốn dĩ chính là phạm pháp, tôi muốn đưa cô ta vào tù thì có gì không đúng, nên cậu có tư cách gì mà ngăn cản tôi? Hơn nữa, Mạn Tình đánh cô ta bị thương, cô ta đưa Mạn Tình vào tù, sao cậu không ngăn cản?”

Phó Kình Hiên nhìn ông ta giống như nhìn một tên ngốc: “Lý Thất không phải là người mà tôi yêu, tại sao tôi phải ngăn cản?”

“Phụt!” Cố Việt Bân suýt nữa thì nôn ra máu.

Câu nói này, ông ta không thể trả lời lại.

Hít một hơi thật sâu, Cố Việt Bân cố gắng bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phó Kình Hiên: “Cậu thật sự muốn bao che cho Bạch Dương?”

“Đây không phải là bao che, đây là tình yêu.” Phó Kình Hiên nhếch môi nói: “Tôi chỉ đem tình yêu lúc trước tôi đã đặt nhầm lên người Cố Tử Yên, từng chút đặt lại người mà thật sự khiến tôi yêu mà thôi, nên Cố Việt Bân, tốt nhất ông đừng trêu chọc tôi, ông cũng không trêu chọc được tôi đâu, hiểu chưa?”

Ý tứ chính là, anh đã quyết định bảo vệ Bạch Dương.

Dưới sự bảo vệ của anh, đừng ai nghĩ đến chuyện ra tay với Bạch Dương, nếu không ra một tay, anh đáp trả lại một tay.

Trên mặt Cố Việt Bân hết xanh lại đỏ, không nghĩ ra được gì, một câu cũng không nói nên lời.

Bởi vì đối mặt với sự cảnh cáo và uy hiếp của Phó Kình Hiên, ông ta thật sự không có cách nào.

Đừng nói ông ta không đấu lại được Phó Kình Hiên, cả nhà họ Cố cũng không đấu lại được nhà họ Phó, cả khi nhà họ Cố còn trong thời kỳ hưng thịnh cũng không được.

Nên, ông ta thật sự chỉ có thể thu tay lại.

Nhìn Bạch Dương ngồi trên xe lăn, ở phía sau Phó Kình Hiên không xa, khuôn mặt Cố Việt Bân tràn đầy sự mỉa mai, cười khẩy nói: “Không tồi, Bạch Dương, cô cũng thật sự có tài chăm sóc, huấn luyện đàn ông đó, lại có thể huấn luyện sếp Phó trung thành như vậy, vì cô mà uy hiếp cả nhà họ Cố tôi”

Bạch Dương sao có thể không nghe ra ông †a đang chế nhạo cô chỉ biết trốn sau lưng đàn ông, dựa vào đàn ông, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng trên mặt không hề thể hiện ra, cong môi thờ ơ trả lời: “Xem ra sếp Cố có chút đố ky với tôi, đã như vậy, sếp Cố có thể đi chinh phục sếp Phó, xem sếp Phó có thể bị ông chinh phục không, nói không chừng vận khí của sếp Cố tốt, sếp Phó thật sự bị ông chinh phục, đến lúc đó ông cũng có thể bảo sếp Phó ra mặt cho ông.”

“Bạch Dương!” Phó Kình Hiên cau mày, không vui gọi tên cô.

Cô đang nói cái quái gì vậy?

Cố Việt Bân cũng tức đến mặt đỏ tía tai, ngón tay run rẩy chỉ vào Bạch Dương: “Cô..

KD “Ồ, tôi làm sao thế này? Tôi có nói sai sao?”

 
 
Chương 1107


Chương 1107

Bạch Dương nghiêng đầu, biểu cảm muốn có bao nhiêu sự vô tội thì có bấy nhiêu: “Tôi thấy lúc nãy sếp Cố nói như vậy, rõ ràng rất ngưỡng mộ tôi, rất đố ky với tôi, nên tôi mới bảo sếp Cố cũng làm như vậy, không sai chứ.”

Bịch!

Cố Việt Bân trực tiếp ngã xuống đất, cơ thể khẽ co giật.

Bạch Dương bị tiếng ngã xuống đất của ông ta làm cho giật mình, vội vàng hỏi: “Sếp Phó, ông ta làm sao vậy?”

Khóe miệng của Phó Kình Hiên giần giật: “Chắc là nghe em nói thế, ông ta tức đến nỗi ngã lăn quay ra ấy mà”

Hóa ra là thế.

Bạch Dương bĩu môi: “Ông ta yếu đuối ghê, có thế thôi mà cũng té.”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Hơi yếu đuối thật.”

Vào lúc này, bà Cố dẫn Cố Mạn Tình đi vào, vừa khéo nhìn thấy Cố Việt Bân nằm trên mặt đất, bà ta khựng bước, biến sắc, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh ông ta, giọng nói vút cao: “Việt Bân.”

“Ba ơi!” Cố Mạn Tình cũng nhanh chóng chạy theo bà Cố, dìu Cố Việt Bân dậy.

Cố Việt Bân không hề bị ngất, bà Cố vội vàng làm cấp cứu cho ông ta như xoa bóp nhân trung.

Một lúc sau, Cố Việt Bân cũng tỉnh táo lại đôi chút, không còn tức giận như ban nấy nữa, cơ thể ông ta cũng không còn co giật nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.

Bà Cố vuốt ngực ông ta rồi cất tiếng hỏi với chất giọng đầy lo lắng: “Việt Bân, ông không sao chứ?”

“Không sao cả.” Cố Việt Bân khoát tay: “Eo anh hơi đau thôi.”

Cứ như bị kim châm vậy.

“Đau eo hả?” Bà Cố cúi đầu nhìn thử: “Có phải ngã đập vào eo không?”

“Chắc thế.” Cố Việt Bân chống eo rồi đáp.

Bà Cố sốt ruột: “Đi thôi, em đưa anh vào bệnh viện kiểm tra thử.”

“Khoan đã.” Cố Việt Bân đẩy tay bà ta ra rồi quay người lại, nhìn vào căn phòng nghỉ của Phó Kình Hiên và Bạch Dương: “Sếp Phó, tôi có thể tha cho Bạch Dương, không †ống cô ta vào nhà tù nhưng cô ta cũng phải xin lỗi Cố Mạn Tình nhà tôi chứ?”

Bạch Dương nhíu mày, vừa định lên tiếng.

Phó Kình Hiên cướp lới: “Thế con gái ông cũng phải xin lỗi Bạch Dương chứ? Không chỉ mỗi mình Lý Thất, trước kia Cố Mạn Tình đã làm gì Bạch Dương, hình như cô ta còn chưa xin lỗi Bạch Dương đâu, bởi thế ông có tư cách gì đòi Bạch Dương xin lỗi nhà các người?”

“Cậu… Cố Việt Bân tức đến nghẹn lời, ông †a phất tay, hừ một tiếng: “Được lắm, các người giỏi lý do lý trấu lắm, tôi không nói lại hai người.”

Ông ta cười lạnh rồi nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, tốt nhất là cô giữ Sếp Phó cho thật kỹ, khiến cho cậu ta bảo vệ cô cả đời, chứ bằng không thì cô cứ chờ đó đi, chúng ta đi thôi!”

Ông ta quay người, muốn dẫn bà Cố và Cố Mạn Tình đi.

Nhưng Cố Mạn Tình còn lưu luyến quay người lại nhìn Phó Kình Hiên một lát rồi mới đi theo vợ chồng Cố Việt Bân.
 
Chương 1108-1109


Chương 1108

Nhưng ba người bọn họ chưa đi được bao xa đã bị vợ chồng Lý Đại Ngưu chặn lại.

Lý Đại Ngưu nhìn Cố Việt Bân với cặp mắt đỏ ngầu: “Họ Cố kia, tôi biết ngay mà, anh Trình đã nói cho chúng tôi rồi, kết quả xét nghiệm DNA cũng đã có, chẳng hiểu vì sao đứa bé gái ấy lại trở thành con ruột của hai người, bởi thế ông phải bồi thường cho vợ chồng tôi đi chứ?”

“Đúng thế, ông phải bồi thường mới được!”

Vợ của ông Lý cũng gật đầu.

Phó Kình Hiên quay lại bên cạnh Bạch Dương: “Trình Minh Viễn muốn lợi dụng vợ chồng Lý Đại Ngưu chơi Cố Việt Bân một vố đây mà”

Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết, đúng là chuyện anh ta dám làm vậy.”

Việc Lý Thất là con gái ruột của Cố Việt Bân đã là sự thật, không tài nào thay đổi được, kế hoạch của ông ta và Trình Minh Viễn đã thất bại.

Nhưng dù thất bại thì Trình Minh Viễn cũng không cam tâm, ông ta muốn kiếm chuyện với Cố Việt Bân.

Bởi thế bây giờ vợ chồng Lý Đại Ngưu mới †ìm đến đây.

“Bồi thường?” Cố Việt Bân sầm mặt xuống: “Vợ chồng hai người tiếp tay cho Trình Minh Viễn đi gây chuyện, tôi còn chưa tính toán với các người mà các người lại dám đòi tôi bồi thường hả?”

“Tại sao ông lại mặt dày thế?” Lý Đại Ngưu rống lên: ‘Lý Thất được vợ chồng chúng tôi nuôi nấng cho đến lúc trưởng thành, tụi tôi nuôi nó suốt hai mươi năm, ít nhiều gì ông cũng phải chỉ tiền nuôi dưỡng chứ? Với lại nó không phải là con ruột của chúng tôi nhưng lại xuất hiện trong nhà vợ chồng tôi, nói không chừng vì nó mà con gái ruột của chúng tôi mới bị bắt cóc, rất có thể đã mất mạng rồi, ông bà phải chịu trách nhiệm với mạng người này chứ?”

Vợ của Lý Đại Ngưu òa khóc: “Hức hức hức, Thất thật sự của mẹ ơi, con chết đáng thương quá, chỉ vì một đứa con hoang không rõ lai lịch mà con đã bị người khác bắt đi, hu hu hu, mẹ nhớ con quá!”

Nghe hai vợ chồng họ tỏ vẻ bất bình nhớ thương đứa con gái ruột, ánh mắt Cố Việt Bân toát lên vẻ châm biếm và chán ghét.

Lúc con bé ở nhà bọn họ, bọn họ không hề yêu thương cô bé một chút nào.

Bây giờ vì tiền bạc mà lại làm ra vẻ yêu thương con bé rất nhiều, đúng là đồ giả dối vô liêm sỉ.

“Bà dám nói con gái tôi là con hoang không rõ lai lịch à?” Nghe vợ của Lý Đại Ngưu nói thế, bà Cố tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ gay.

Vợ của Lý Đại Ngưu được Trình Minh Viễn mách nước phải gây chuyện như thế nào, ông ta đã mớm lời trước cho bà ta, tất nhiên bây giờ bà ta không hề sợ hãi những người có tiền đang đứng trước mắt này mà ưỡn ngực nhìn bà Cố: “Sao hả!? Tôi nói sai hay sao? Nó không phải là con gái tôi mà lại xuất hiện trong nhà của tôi, không phải là con hoang thì là cái gì?”

“Bà..'” Bà Cố tức đến nỗi muốn trào nước mắt, vung tay chực đánh bà ta.

Vợ của Lý Đại Ngưu không hề sợ hãi, bà ta vỗ mặt mình với vẻ khiêu khích: “Đánh đi, đánh ở đây này, chỉ cần bà dám đánh thì †ôi sẽ khiến cho nhà họ Cố táng gia bại sản ngay!”

“Mẹ à, mẹ kệ bà ta đi.” Cố Mạn Tình chụp tay bà Cố lại: “Mẹ đừng tính toán với hạng người này, cái loại này ấy à, mẹ càng để ý đến bà ta thì bà ta càng được một tấc đòi tiến một thước, tìm được thời cơ để ngáng chân mẹ nữa.”

“Con oắt kia, mày dám nói tao như vậy à, mày…

“Đủ rồi!” Cố Việt Bân chịu hết nổi rồi, ông ta siết nắm đấm rồi thét lên.

Ít nhiều gì ông ta cũng đã làm chủ tịch hội đồng quản trị suốt mười mấy năm nay, khí thế trên người vẫn còn chưa tan biến mất.

Chương 1109

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1110


Chương 1110

“Yên tâm yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không xuất hiện nữa đâu.” Vợ chồng Lý Đại Ngưu vui vẻ nâng niu tấm chỉ phiếu trong †ay, liên tục gật đầu đồng ý.

Bọn họ cũng không phải là đồ ngốc, biết rằng rất khó để làm khó người có tiền, vớ bộn được một lần là đủ rồi, đừng nghĩ đến việc tìm họ lần hai, dù gì người bình thường cũng không thể đấu nổi người có tiền, điều này bọn họ cũng rõ.

Có điều nhận được 3 tỷ một cách suôn sẻ như thế khiến cho bọn họ hơi tiếc nuối, sớm biết thế thì đòi thêm 3 tỷ nữa cho rồi.

“Thế còn không mau cút đi à?” Cố Việt Bân sầm mặt quát lớn.

“Cút thì cút, cút ngay đây!” Vợ chồng Lý Đại Ngưu cầm chỉ phiếu nhanh chóng rời khỏi phòng xét nghiệm DNA.

Cố Mạn Tình thấy Cố Việt Bân tức giận đến thế, cô ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông ta: “Ba ơi, xin lỗi ba, đều lại con cả, nếu không phải vì con thì 3 tỷ ấy cũng…

“Không sao, xem như ba bỏ ra số tiền ấy để ngăn ngừa hậu họa, được rồi, chúng ta 3⁄11 về nhà trước đi.” Cố Việt Bân vỗ vai cô ta, †ỏ ý đừng tự trách bản thân rồi mới dẫn vợ và con gái đi về.

Trong thang máy, bà Cố nhìn Cố Việt Bân rồi nói: “Chồng ơi, chúng ta tha cho Bạch Dương như vậy sao?”

Cố Việt Bân cắn răng: “Bằng không phải làm sao? Phó Kình Hiên muốn bảo vệ nó, chúng ta cũng không tài nào xuống tay với nó được.”

“Tôi thật sự không cam tâm, nó đẩy Tử Yên Mạn Tình vào tù thì được mà chúng ta muốn nó vào tù lại trắc trở như thế.” Bà Cố siết nắm tay, nói với vẻ đầy tức giận.

Cố Việt Bân thở dài: “Hết cách rồi, ai kêu người ta giỏi giang, được Phó Kình Hiên yêu quý kia chứ, hơn nữa Phó Kình Hiên còn bảo vệ cô †a ngày nào thì chúng ta còn không đối phó được cô ta ngày đó, trừ phi nhà họ Phó phá sản, nhưng chuyện này không thực tế một chút nào cả.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Phó Kình Hiên có gốc chính trị, ông tổ của anh là khai quốc công thần, hơn nữa bà tổ cũng không vừa, là địa chủ của một vùng.

Cũng đồng nghĩa là gia sản của tập đoàn Phó thị bắt đầu từ ông tổ và bà tổ, dần dần trở nên to lớn nhờ vào thế lực của hai người bọn họ, mặc dù ông tổ của Phó Kình Hiên đã mất nhưng các mối quan hệ với quân đội, quan chức vẫn còn đó, bởi thế nhà họ Cố có phá sản cả trăm lần thì nhà họ Phó vẫn sẽ không bao giờ phá sản.

“Nếu không được thì vẫn còn một cách nữa.” Bà Cố híp mắt.

Cố Việt Bân và Cố Mạn Tình đều quay sang nhìn bà ta: “Còn cách gì?”

Bà Cố nháy mắt với ông ta: “Đàn ông các anh nghĩ không ra cách này nhưng phụ nữ thì được, tình yêu của cánh đàn ông dành cho phụ nữ đa phần được quyết định bởi vẻ ngoài, chỉ cần chúng ta tìm cô gái xinh đẹp hơn Bạch Dương, kêu cô ta đi dụ dỗ Phó Kình Hiên, đợi đến khi Phó Kình Hiên yêu cô ta thì chẳng phải chúng ta đã có thể xử lý Bạch Dương rồi hay sao?”

Dù trước kia Bạch Dương năm lần bảy lượt làm khó Tử Yên nhưng bà ta cũng không †ức giận đến thế, có điều lần này Bạch Dương lại muốn chia cắt bà ta với Mạn Tình, bà ta thật sự rất tức giận.

Đứa con gái mà bà ta nhớ nhung suốt hai mươi sáu năm trời, có thể nói là tính mạng của bà ta, không ai có thể chia cắt bà ta với con gái mình được.

Cố Việt Bân nghe vợ mình nói thế, ánh mắt ông ta sáng bừng, ông ta trầm ngâm: “Cách này nghe cũng được, thử đi.”

“Vậy chúng ta về nhà lên kế hoạch cặn kẽ.”

Vợ chồng Cố Việt Bân bước vào thang máy, cánh cửa thang máy ngăn tiếng nói của bọn họ lại.

Ở phía bên kia, trong phòng nghỉ, sau khi xem hết màn kịch hay ban nãy, Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương với vẻ khoe mẽ: “Em thấy tôi nói đúng chưa, Cố Việt Bân chịu chỉ ba tỷ rồi đấy.”
 
Chương 1111


Chương 1111

“Thì sao? Muốn tôi khen anh à?” Bạch Dương hờ hững đáp lại anh ta.

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Không cần đâu, nhưng nếu em muốn thì cũng được.”

“Tôia chẳng muốn tí nào cả.” Bạch Dương quay đầu đi Có điều cô lại quay sang nhìn anh ngay, nói với vẻ mặt hết sức phức tạp: “Ban nãy cảm ơn anh.”

“Hả?” Dường như Phó Kình Hiên không hiểu ý của cô.

Bạch Dương chỉ đành nói rõ ra: “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”

“Không có gì, tôi không thể nào trơ mắt nhìn Cố Việt Bân gây phiền toái cho em.”

Phó Kình Hiên ngồi xuống ghế sô pha, anh nhìn cô với đôi mắt chứa chan tình cảm.

Bạch Dương không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, cô không khỏi chau mày: “Thật ra anh chẳng cần làm như vậy đâu, tôi biết Cố Việt Bân muốn làm gì, ông ta muốn dùng tờ giấy xét nghiệm DNA ấy để vả mặt tôi ấy mà, rồi lại tung đồn nhảm ném tôi vào tù, nhưng thật ra anh không ra mặt thì tôi vẫn có cách đối phó với ông ta, ông ta không làm gì được tôi đâu.”

Sau khi nghe cô nói thế, Phó Kình Hiên mím môi.

Bởi vậy cô đang chê anh làm chuyện ruồi bu à?

“Em có cách gì?” Phó Kình Hiên hỏi.

Bạch Dương lắc lắc đầu: “Đây là bí mật, tôi không thể nói với anh được.”

Sau khi nói dứt câu, cô đưa điện thoại cho anh: “Sếp Phó, có thể giúp tôi gọi cho dì Trương không? Trễ lắm rồi, tới giờ tôi phải ve.

Hôm nay đến đây là để vạch trần thân phận thật sự của Lý Thất.

Nhưng cô chẳng ngờ Lý Thất lại là Cố Mạn Tình, tiếp tục ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì cả.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại của Bạch Dương nhưng lại không gọi giúp cô, anh bước đến ngồi xổm trước mặt cô, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Bạch Dương, em có nghe thấy hết những gì tôi nói với Cố Việt Bân ban nấy không?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu, cô ngạc nhiên: “Sếp Phó hỏi thế để làm gì?”

Phó Kình Hiên đặt điện thoại của cô sang một bên, anh nắm tay cô.

Bạch Dương giật mình: “Anh làm gì thế?”

Cô rụt tay lại trong vô thức.

Nhưng Phó Kình Hiên lại không buông, dù anh nắm tay cô rất chặt nhưng lại không làm cô đau.

Lòng bàn tay anh nong hôi hổi, cứ như thể đốt được một cái lỗ ra vậy.

“Phó Kình Hiên, anh buông ra!” Bạch Dương nhíu mày.

Phó Kình Hiên không buông: “Bạch Dương, những gì tôi nói ban nãy đều là thật cả, em là người tôi yêu thật lòng, bởi thế em có thể cho tôi một cơ hội không? Một cơ hội để tôi bù đắp cho em, đến bên cạnh em lần nữa.”

Kết hôn sáu năm, trước giờ cô luôn theo 9⁄11 đuổi anh.

Còn bây giờ đến lượt anh rồi.

Cơ hội?

Bạch Dương cười châm biếm: “Xin lỗi Sếp Phó, tôi không thể cho anh cơ hội, đầu tiên là chúng ta đã ly hôn rồi, từ trước đến nay †ôi chưa từng nghĩ đến việc tái hôn với chồng cũ, thứ hai tại sao tôi lại phải cưới người mà tôi không yêu chứ, cơ hội để theo đuổi tôi à? Nếu là anh, anh có cho một người mà anh không yêu cơ hội không?”
 
Chương 1112


Chương 1112

Phó Kình Hiên mấp máy môi, anh không trả lời nổi.

Bạch Dương vuốt tóc: “Được rồi, Sếp Phó, trả điện thoại cho tôi đi, để tôi tự gọi.”

Phó Kình Hiên đưa điện thoại cho cô: “Ban nãy anh đã gửi tin nhắn cho dì Trương rồi, lát nữa dì ấy đến ngay.”

Sau khi nói dứt lời, anh gật đầu với dì Trương đang đứng ở góc phòng.

Dì Trương nhẹ nhàng bước đến mở cửa, giả vờ như mình vừa quay lại, khom lưng với Bạch Dương với vẻ say náy: “Xin lỗi cô Bạch, tôi có việc gấp nên phải ra ngoài một lúc, xin cô thứ lỗi.”

“Thôi, dì đưa tôi về đi.” Bạch Dương vẫy vẫy †ay, cô không định tính toán việc bà ấy tự tiện ra ngoài trong giờ làm.

Dì Trương luôn miệng xin lỗi cô một lúc, bà †a nhìn thoáng qua Phó Kình Hiên rồi đẩy cô ra khỏi phòng nghỉ.

Phó Kình Hiên đi theo bọn họ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh chợt khựng bước.

“Bạch Dương, một lát nữa anh còn có chút việc, không tiễn em được nữa.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương và nói.

Đôi môi hồng của Bạch Dương nhàn nhạt đáp lại: “Không cần anh tiễn đâu, đi thôi dì Trương.”

Dì Trương gật đầu, tiếp tục đẩy cô xuống thang máy.

Phó Kình Hiên đứng nguyên ở đó nhìn hai người, đến khi thấy hai người sắp đi vào thang máy, tự nhiên anh lên tiếng: “Bạch Dương, em có từng nghe qua câu này chưa?”

“Hả?” Bạch Dương ngơ ngác quay đầu lại: “Câu gì?”

“Cơ hội do mình tự giành lấy chứ không phải do người khác ban phát.” Khóe miệng Phó Kình Hiên hơi nhướng lên.

Bạch Dương chau mày: “Anh có ý gì?”

“Nếu em không muốn cho anh cơ hội thì anh sẽ tự cho mình cơ hội, anh tin có một ngày em sẽ bị anh làm cho cảm động.”

Hầu kết Phó Kình Hiên chuyển động, anh nói, biểu cảm trên gương mặt chưa từng nghiêm túc như vậy.

Anh có thể yêu cô hai lần.

Vậy nên anh tin rằng, với sự nỗ lực của mình cô cũng có thể như vậy.

Bạch Dương phì cười: “Vậy sao? Vậy anh thử xem, xem anh rốt cuộc có thể làm tôi cảm động không, dì Trương, đi thôi.”

Cô gõ nhẹ lên tay cầm của chiếc xe lăn.

Dì Trương quay đầu lại làm vội động tác cố lên với Phó Kình Hiên rồi đẩy Bạch Dương vào trong thang máy.

Nghe thấy tiếng ding, báo cửa thang máy đã đóng thì Phó Kình Hiên mới quay người, đi về hướng ngược lại.

Bên kia là phòng họp của cơ quan.

Tới trước cửa văn phòng, Phó Kình Hiên nhìn hai nhân viên cảnh sát đang đứng trực ở đó.

Anh đi qua, khẽ gật đầu với hai người bọn họ: ‘Làm phiền các anh rồi.”

“Không có gì, có điều Sếp Phó chỉ có thời gian nửa tiếng thôi, sau nửa tiếng chúng †ôi sẽ phải đưa người về nơi tạm giam, vậy nên anh phải nhanh lên.” Một nhân viên cảnh sát nhìn đồng hồ rồi nói.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, sau đó đẩy cửa văn phòng bước vào.
 
Chương 1113


Chương 1113

Người trong phòng họp nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên khỏi ghế, nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy người bước vào là Phó Kình Hiên, cả người Cố Mạn Tình không khỏi căng cứng, hai tay ở hai bên từ từ siết chặt lại, chào Phó Kình Hiên một cách rất căng thẳng: “Sếp Phó.”

Đôi chân dài của Phó Kình Hiên bước tới, tiếng bước chân vang lên cộp cộp từng tiếng rõ ràng, giống như đang giãm thẳng lên trái tim của cô ta, khiến tim gan cô †a cũng theo đó co rút lại, sự căng thẳng trong lòng dành cho anh càng trở nên rõ ràng hơn.

Phó Kình Hiên bước tới vị trí cách Phó Mạn Tình hai bước chân về phía trước rồi dừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Vợ chồng Cố Việt Bân không đi cùng cô sao?”

“Vâng.” Cố Mạn Tình gật đầu liên tục: “Vốn dĩ ba mẹ nói muốn đưa tôi về nơi tạm giam nhưng tôi đã tìm lý do từ chối rồi, dù sao cũng không thể để cho bọn họ biết chuyện anh bảo tôi tới tìm anh.”

Phó Kình Hiên hừ một tiếng khinh bỉ với cô †a: “Hai tiếng ba mẹ này cô nói cũng thật quen miệng.”

Làm sao Cố Mạn Tình có thể không nghe ra là anh đang chế giêu và cũng là đang nhắc nhở cô ta rằng vợ chồng Cố Việt Bân không phải là ba mẹ thật sự của cô ta.

Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cô ta cũng không dám phản bác.

Mặc dù cô ta mới bước chân vào giới thượng lưu khoảng một tháng nay nhưng những gì nên biết thì cô ta đều đã biết, nhất là sự phân chia giai cấp và địa vị trong giới này. Ngày thứ hai ở nhà họ Cố, bà Cố đã nói cho cô ta biết những điều phải chú ý để cô ta cẩn thận, tuyệt đối không được chọc vào những người nào.

Từ sau khi không còn cuộc liên hôn với nhà họ Phó, địa vị của nhà họ Cố trong giới rơi rớt thảm hại, trước đây có rất nhiêu người nịnh bợ nhà họ Cố bọn họ nhưng hiện giờ đó là những người mà nhà họ Cố không thể đắc tội, nhất là không thể đắc tội với Phó Kình Hiên.

Không phải chỉ vì sau lưng Phó Kình Hiên có nhà họ Phó mà năng lực và thủ đoạn của người này cũng không phải tâm thường, cái tên Diêm vương sống của giới thương trường cũng không phải gọi cho có.

Mặc dù mới chỉ nghe qua, chưa từng thấy những thủ đoạn của người đàn ông này rốt cuộc là đáng sợ như thế nào nhưng hiện giờ thì cô ta cũng có thể tưởng tượng ra được ít nhiều.

Bởi vì riêng việc đối mặt với người đàn ông này khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, người đàn ông này chưa lộ ra chút khí thế nào mà đã như vậy, nếu như để lộ ra cái khí thế của người bề trên thì cô ta sợ rằng mình sẽ sợ hãi đến ngất đi mất.

Mặc dù người đàn ông này rất đáng sợ nhưng cũng là một người rất có mị lực và xuất sắc, chỉ riêng vẻ bề ngoài và gia thế thì tuyệt đại đa số đàn ông trên thế giới này đều không thể có được.

Cô ta nghĩ, nếu không phải cô ta gặp Trình Minh Viễn trước thì có lẽ cô ta sẽ động lòng với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên không biết Cố Mạn Tình đang nghĩ cái gì, anh nheo mắt lại và nói: “Nghe kỹ đây Lý Thất, tôi ra tay giúp cô ngồi vững vị trí của Cố Mạn Tình thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn làm con gái của Cố Việt Bân, đừng nghĩ tới chuyện làm thêm việc gì khác, nhất là đối với Bạch Dương. Tốt nhất là cô đừng nên có tâm tư gì khác, nếu không tôi có cách để xử lý cô đấy, cô hiểu không?”

“Tôi hiểu.” Cố Mạn Tình gật đầu.

Cô ta cũng đâu phải kẻ ngốc, làm sao có thể làm trái lời anh, bởi vì anh biết cô Bạch Dương mới thật sự là Cố Mạn Tình.

Sở dĩ trước đây cô ta dám đấu với Bạch Dương và Trình Minh Viễn nguyên nhân lớn nhất chính là ỷ vào việc hai người bọn họ không biết chuyện này.

 
 
Chương 1114


Chương 1114

Nhưng Phó Kình Hiên biết chuyện này, vậy nên một khi cô ta không an phận thì chắc chắn anh sẽ là người xử lý cô ta.

“Hiểu rồi là tốt.’ Phó Kình Hiên mím môi.

Cố Mạn Tình hít sâu vào một hơi rồi nhìn anh: “Sếp Phó, tôi có thể biết vì sao anh muốn giúp tôi không? Người anh yêu là cô Bạch, theo lý mà nói, người anh nên giúp là cô Bạch mới đúng chứ.”

Nghe thấy lời này, ánh mắt âm u của Phó Kình Hiên nhìn cô ta chằm chằm: “Đây không phải là chuyện mà cô nên hỏi.”

Đối mặt với ánh mắt lạnh tanh không chút tình cảm nào của anh, Cố Mạn Tình cảm giác như tâm can mình bị người khác bóp chặt, không thể hô hấp, một lúc sau mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình: “Xin… xin lỗi.”

Trời ạ, đây chính là Diêm Vương sống mà ba cô ta nói sao?

Quả nhiên anh vừa thể hiện ra chút khí thế thì cô ta hoàn toàn không thể chịu nổi, bị anh nhìn một cái mà cô ta thấy như mình bị giế t chết.

Đúng là cô ta không thể đắc tội với con người này.

Phó Kình Hiên nhìn thấy nỗi hoảng sợ †rong ánh mắt của Cố Mạn Tình, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: “Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, cô có thể về nơi tạm giam rồi.

“Được.” Cố Mạn Tình cúi đầu, khẽ trả lời lại, sau đó đi ngang qua người anh đi về phía cửa.

Vốn dĩ cô ta không muốn trở về nơi tạm giam một chút nào.

Nhưng hiện giờ bây giờ cô ta chỉ mong được trở về, bởi vì chỉ có như vậy mới giúp cô ta tránh xa được người đàn ông đáng SỢ này.

Phó Kình Hiên hơi nheo mắt lại, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Cố Mạn Tình.

Vì sao lại không giúp Bạch Dương?

Bởi vì căn bản là không có cách nào có thể giúp được.

Nhưng chỉ cần nỗi căm hận của Bạch Dương dành cho nhà họ Cố vơi đi một chút thì anh đều sẽ đứng bên cạnh Bạch Dương, nói cho cô biết thân phận thật sự của mình. Nhưng hiện giờ Bạch Dương và nhà họ Gố là những kẻ thù không đội trời chung, nói cho biết căn bản không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa anh còn đang nghĩ rằng, nếu thân phận của Bạch Dương nếu ngay từ đầu đã sai thì cứ để sai như vậy cả đời đi, chỉ cần cả đời này cô không biết thân phận thật sự của mình thì cô sẽ không đau khổ, sẽ không làm ra chuyện gì ngốc nghếch, thiếu lý trí vì bị kẹp giữa nhà họ Bạch và họ Cố.

Còn về mối thù hận giữa Bạch Dương và họ Cố thì chỉ cần Bạch Dương không làm bị thương đến tính mạng của hai vợ chồng Cố Việt Bân thì cho dù cả nhà họ Cố bị hủy hoại cũng không sao. Dù sao sáu năm trước cũng là Cố Việt Bân ép Bạch Hạo vào chỗ chết, ép gia đình của Bạch Dương †an cửa nát nhà, nhà họ Cố cũng nên có kết cục như vậy.

Cũng có nghĩa là, anh chỉ cần âm thầm bảo vệ vợ chồng Cố Việt Bân, những chuyện khác thì cho dù Bạch Dương có làm thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không ngăn cản.

Trong suy nghĩ của anh thì đây là cách tốt nhất để giải quyết mối quan hệ và ân oán giữa Bạch Dương và nhà họ Cố.

Cùng lúc đó, ở Bệnh viện Đệ Nhất.

Bạch Dương đang ngồi trong phòng làm việc của Lâm Diệc Hàng.

Một lát sau, Bạch Dương nghe thấy tiếng Lâm Diệc Hàng cúp điện thoại, nắm chặt †ay, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Mắt của tôi bao giờ mới có thể khỏi được?”

Cô không muốn tiếp tục bị mù như vậy nữa, thời gian kéo dài sẽ rất phiền phức.
 
Chương 1115


Chương 1115

Đầu tiên là bên phía của Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình vẫn luôn rình rập nhòm ngó, muốn cướp một nửa quyền quản lý trong tay cô đi, vậy nên một thời gian dài cô không tới Thiên Thịnh, Đoàn Hựu Đình nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội này để lôi kéo người của cô, tạo ra đủ loại khó khăn cho cô.

Sau đó là bên phía của Cố Việt Bân, mặc dù cô đã cố ý muốn giấu chuyện mình không nhìn thấy nhưng chỉ cần Cố Việt Bân bỏ công đi điều tra thì có thể dễ dàng biết được chuyện cô bị mù. Mặc dù Phó Kình Hiên đã nói như vậy, Cố Việt Bân nhất định không dám trực tiếp làm gì cô nhưng những trò xấu xa ngấm ngầm của ông ta không phải không thể giấu được Phó Kình Hiên.

Vậy nên cô nhất định phải nhanh chóng bình phục thị lực, vì Thiên Thịnh và cũng là vì bản thân cô.

Lâm Diệc Hàng cũng học về tâm lý học,  nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng đó của Bạch Dương trong lòng cũng hiểu cô đang nghĩ gì, khẽ vỗ nhẹ vai cô một cái: “Đừng lo lắng, sẽ hồi phục thôi, hiện giờ vẫn chưa hồi phục có lẽ là do cục máu đông trong não vẫn chưa hoàn toàn tan hết, lần kiểm tra trước phát hiện cục máu đông đó không hề to, có lẽ thời gian tan biến cũng sẽ rất nhanh, nhẩm tính thời gian thì có lẽ cô sẽ hồi phục trong mấy ngày hôm nay thôi.”

Nghe thấy những lời này, Bạch Dương lập tức thở phào một hơi: “Vậy thì tốt.”

“Ngoại trừ mắt không nhìn thấy thì cô còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không? Ví dụ như còn nhức đầu không?” Lâm Diệc Hàng tựa vào bàn làm việc rồi hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Đã không còn nhức đầu nữa.”

“Được, tôi biết rồi, vậy không cần kê lại thuốc nữa.” Lâm Diệc Hàng xoay con dao phẫu thuật và nói.

Bạch Dương đứng lên khỏi sofa: ‘Cảm ơn anh đã chẩn đoán cho tôi, vậy tôi đi trước đây.

Dì Trương bước lên phía trước, vội vàng đỡ lấy cô, dìu cô lên xe lăn.

Lâm Diệc Hàng cũng đứng thẳng người: “Để tôi tiên hai người ra thang máy.”

Ba người ra khỏi phòng làm việc, đi về phía thang máy.

Vừa tới thang máy, tự nhiên dì Trương á lên một tiếng.

Bạch Dương khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy dì Trương?”

“Tôi nhìn thấy vợ chồng Gố Việt Bân vừa từ khoa Thận phía trước đi ra rồi đi vào thang máy bên đó, sắc mặt của hai người bọn họ đều có vẻ không được tốt lắm, nhất là vợ của Cố Việt Bân, hai mắt đỏ hoe, giống như là vừa mới khóc.” Dì Trương nhìn về phía trước rồi nói.

Bạch Dương nhướng mày: “Khoa Thận?

Bọn họ tới Khoa Thận làm gì?”

Hơn nữa còn khóc, chẳng lẽ cú ngã đó làm †ổn thương đến eo sao?

Không đúng, thông thường với mức độ ngã đó thì chỉ bị thương đến xương cốt, làm sao có thể bị thương tới nội tạng được.

“Muốn biết chuyện này là gì rất đơn giản, tôi đi hỏi không phải sẽ biết ngay sao, đừng quên đây là bệnh viện của tôi.” Lâm Diệc Hàng đẩy kính, khẽ cười một tiếng rồi đi về phía Khoa Thận.

Dì Trương nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, bác sĩ Lâm qua đó rồi, chúng ta qua đó hay đi luôn?”

“Đi thế này luôn cũng không lịch sự, cứ chờ ở đây đi” Bạch Dương suy nghĩ một lát rồi nói.

Dì Trương gật đầu không nói gì, câm tay đẩy của xe lăn cùng đợi với cô.

Đợi khoảng 5 phút thì Lâm Diệc Hàng cũng quay lại.

Bạch Dương nghe dì Trương nhắc nhở rồi hỏi: “Sao vậy?”
 
Chương 1116


Chương 1116

“Thận của Cố Việt Bân xảy ra vấn đề?” Lâm Diệc Hàng đẩy kính trả lời.

Bạch Dương kinh ngạc: “Thận có vấn đề?

Có lẽ không phải thật sự là do bị ngã làm †ổn thương đến chứ?”

“Không phải.” Lâm Diệc Hàng lắc đầu: “Bác sĩ kiểm tra nói, thận của Cố Việt Bân có dấu hiệu suy nhẹ.”

“Suy thận!” Bạch Dương kinh ngạc kêu lên: “Ông ta bị suy thận!”

“Không sai.” Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Vừa rồi tôi vừa xem kết quả kiểm tra của Cố Việt Bân mắc chứng tỉnh trùng chết bẩm sinh, điều này cho thấy là thận của ông ta bắt đầu có vấn đề, hơn nữa hiện giờ cũng đã bắt đầu bị suy và tốc độ suy cũng khá nhanh đấy.”

“Cũng có nghĩa là, nếu tiếp tục như vậy thì ông ta phải thay thận đúng không?” Bạch Dương hỏi.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: “Cũng đại khái vậy, có điều thay hay không thay thì cũng giống nhau bởi vì nhất định phải thay hai quả thận cùng một lúc. Nhưng nguồn thận thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tìm được một quả phù hợp đã là rất may mắn rồi, xác suất xuất hiện đồng thời hai quả cùng một lúc là không lớn.”

“Nhưng tôi nghe nói, con người có một quả thận cũng có thể sống được, như vậy thay một quả thận không phải là đã được rồi sao?” Bạch Dương nghiêng đầu nói.

Lâm Diệc Hàng xoay dao phẫu thuật: “Đúng là như vậy, đối với một người sức khỏe bình thường thì một quả thận đúng là có thể tiếp tục sống được nhưng cơ thể cũng sẽ lão hóa, vậy nên chỉ cố cầm hơi sống cho qua ngày thôi. Còn Cố Việt Bân, ông ta chỉ có một quả thận thì căn bản không sống được đâu.”

“Vì sao?” Bạch Dương chớp chớp mắt khó hiểu.

Lâm Diệc Hàng giải thích: “Bởi vì ông ta đã khá lớn tuổi, tình trạng sức khỏe cũng không được tốt, trừ các bệnh vặt ra thì tim cũng không được tốt, vậy nên nếu chỉ có một quả thận thì căn bản không thể duy trì được sự vận hành cơ bản của cơ thể ông †a, hơn nữa khả năng quả thận mới bị suy cũng là rất cao, vậy nên cho dù ông ta may mắn, thay được cả hai quả thận thì cuối cùng cũng sẽ bị suy lần nữa thôi.”

Bạch Dương hiểu ra, đôi môi đỏ mấp máy: “Vậy nên kết cục của Cố Việt Bân chỉ có một, đó là đối mặt với cái chết đúng không, thay thận cũng chỉ chết chậm hơn một chút.”

“Đúng vậy.’ Lâm Diệc Hàng gật đầu.

Bạch Dương nhoẻn miệng: “Đúng là một tin tốt, báo ứng đấy!”

Cố Việt Bân ép chết ba của cô, hiện giờ ông ta bị suy thận, không phải là báo ứng thì có thể là gì chứ.

“Bác sĩ Lâm, ông ta có thể sống được bao lâu?” Bạch Dương nắm chặt tay.

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng hắt lại luồng ánh sáng trắng: “Nếu không thay thận với tốc độ suy này thì có lẽ được khoảng một năm, nếu thay thận thì trong vòng mười năm.

“Ha, tốt lắm!” Bạch Dương cười: “Đúng là đáng đời!”

đáng đời!”

Dì Trương nhìn thấy cô vui mừng như vậy sau khi biết tin Cố Việt Bân bị suy thận, mỉm cười nói: “Cô Bạch, cô đừng nói như vậy.

Mặc dù bà cũng cảm thấy đáng đời Cố Việt Bân nhưng nói thế nào thì Cố Việt Bân cũng là ba ruột của cô Bạch, là con gái cho dù có căm hận ba mình đến đâu đi chăng nữa thì cũng không nên nói ba mình bị bệnh là đáng đời.

Đương nhiên, nếu như Cố Việt Bân không phải là ba ruột của cô Bạch thì đương nhiên là bà sẽ không nói như vậy.
 
Chương 1117


Chương 1117

Bạch Dương nghe thấy dì Trương nói vậy liền chau mày: “Dì Trương, tôi nói như vậy có gì sai không?”

Người giúp việc này không biết rốt cuộc là người của bên nào, làm sao lại có thể đi nói giúp cho Cố Việt Bân chứ?

Lại còn cảm thấy cô không nên nói Cố Việt Bân là đáng đời?

Dì Trương nhìn thấy Bạch Dương có chút không vui, cũng nhận ra vừa nãy bản thân đã nhiều lời, vội vàng giải thích: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy, không cần thiết phải giậu đổ bìm leo trong lúc người khác bị thương, bị bệnh.”

“Tôi không hề cảm thấy là mình đang giậu đổ bìm leo, hơn nữa cho dù tôi có đang giậu đổ bìm leo thì tôi cũng không cảm thấy bản thân mình đang làm sai, tôi và Cố Việt Bân là kẻ thù không đội trời chung, kẻ thù ngã ngựa lẽ nào tôi không nên cảm thấy vui sao? Tôi không thể còn thông cảm cho đối phương sau đó buông bỏ hận thù.

Xin lỗi dì Trương nhưng tôi không được lương thiện như vậy, hơn nữa bản thân tôi cũng không phải là một người lương thiện.”

Bạch Dương nói, khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Mối thù của nhà họ Bạch đè hết lên người một mình cô, đè nén đến mức cô gần như không thở được, cô một lòng chỉ muốn báo thù nhưng thời gian lâu như vậy, việc báo thù không có chút tiến triển nào, trong lòng lo lắng, giày vò đến mức sắp phát điên.

Hiện giờ khó khăn lắm mới nghe tin kẻ thù bị bệnh, chẳng lẽ cô không nên vui sao?

“Xin lỗi cô Dương, là tôi đã nói sai.” Biết Bạch Dương khó chịu với mình, dì Trương vội vàng xin lỗi.

Bạch Dương xoa lông mày: “Thôi bỏ đi, lần sau đừng như vậy nữa.

Dù sao qua mấy hôm nữa mắt cô sẽ hồi phục, đến lúc đó cô sẽ thể trả dì Trương ve.

“Bác sĩ Lâm, chúng tôi đi trước đây.” Bạch Dương buông tay ra, nói với Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: ‘Đi đường cẩn thận.”

“Ừm.” Bạch Dương đáp lại một tiếng rồi được dì Trương đẩy vào trong thang máy.

Nhìn chiếc thang máy từ từ đóng lại, Lâm Diệc Hàng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, giọng nói âm u: “Theo dõi ngân hàng nội tạng, khi nào có thận thích hợp 1 cho Cố Việt Bân thì phải lập tức ngăn lại cho tôi.”

Người ở đầu dây bên kia, có lẽ đã đồng ý rồi, Lâm Diệc Hàng hài lòng để điện thoại xuống.

Theo anh ta thấy, loại người như Cố Việt Bân, đừng có được hai quả thân thích hợp, một quả cũng không nên có.

Ở một bên khác, hai vợ chồng Gố Việt Bân lấy thuốc xong trở về đến xe.

Khi cửa xe đóng lại, bầu không khí trong xe nặng nề khiến người ta gần như không thể hít thở.

Cố Việt Bân và bà Cố không ai nói chuyện.

Cố Việt Bân cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ siết chặt nắm đấm để ở trên đầu gối, thông qua nắm đấm hơi run rẩy của ông ta, và gân xanh nổi lên trên năm đấm, khiến người khác rất rõ ràng có thể nhìn ra tâm trạng tồi tệ cỡ nào.

Mà bà Cố lại bịt miệng, nhỏ giọng nức nở.

Sao lại như vậy chứ?

Cố Việt Bân vậy mà mặc chứng suy thận.
 
Chương 1118


Chương 1118

“Chồng…” Bà Cố hốc mắt đỏ hoe, nước mắt ngân ngấn nhìn Cố Việt Bân.

Nắm đấm của Cố Việt Bân bóp rồi thả, thả rồi bóp, lặp lại vài lần như vậy, lúc này mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng nói cứng nhắc: “Được rồi, đừng khóc, tôi không sao.”

“Sao lại không sao, đây là bệnh suy thận, sẽ chết người!” Bà Cố vừa lo lắng vừa sợ hãi nói.

Cả đời này của bà ta đều luôn dựa vào người khác mà sống.

Trước khi lấy chồng thì dựa vào ba, sau khi lấy chồng thì dựa vào chồng, cũng vì vậy, bà ta gần như không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn gì cả.

Cho nên bà ta không thể tưởng tượng được sau khi Việt Bân chết, bà ta sẽ như thế nào.

Chết!

Nghe thấy chữ này, trong lòng Cố Việt Bân chợt run lên, thịt trên mặt cũng run lên, †rong mắt vụt qua một tia sợ hãi, sợ hãi đối với cái chết.

3⁄11 Không ai muốn chết, cũng không ai không sợ chết, đặc biệt là đối với loại người có tiền có thế như ông ta mà nói thì càng không muốn chết, càng sợ chết.

Nhưng đối với cái chết của người khác, ông ta lại hoàn toàn không hề có cảm giác gì, vậy nên sau khi ép chết nhân viên kỹ thuật đó, ép chết Bạch Hạo, trong lòng ông †a không hề áy náy.

Tuy nhiên bây giờ điềm báo cái chết giáng xuống người ông ta, ông ta mới biết, thì ra chết là một chuyện đáng sợ như vậy.

Vừa nghĩ tới việc bản thân không sống được lâu nữa, trong lòng Cố Việt Bân khó thể chấp nhận.

Nhìn cơ thể run rẩy và hai mắt đỏ ngầu của Cố Việt Bân, bà Cố vội vàng nắm lấy †ay của ông ta: “Việt Bân, chúng ta ra nước ngoài có được không? Ra nước ngoài chữa trị, trình độ y tế ở nước ngoài tân tiến hơn †rong nước, chúng ta nếu ra nước ngoài, chắc chắn có thể chữa khỏi.

Cố Việt Bân rút tay ra: “Trình độ y tế ở nước ngoài tân tiến, nhưng đối diện với bệnh suy thận, cũng không thể chữa trị, cho nên có ra nước ngoài hay không cũng như nhau.”

“Vậy… vậy chúng ta không có cách nào khác sao?” Sắc mặt của bà Cố tái nhợt.

Cố Việt Bân nghiến răng: “Có, cách duy nhất, chỉ có thay thận.”

Nhưng lời của bác sĩ lại khiến ông ta nhớ rất rõ.

Bác sĩ nói, cho dù cuối cùng thay thận thành công, nhiều nhất cũng chỉ có 10 năm tuổi thọ.

10 năm… đối với ông ta mà nói, còn lâu mới đủ.

Có điều nếu không thay thận, nhiều nhất chỉ được 1 năm.

Vậy nên 1 năm và 10 năm, nên chọn cái nào, đương nhiên không cần nghĩ nhiều.

“Thay thận, thay thận…” Ánh mắt của bà Cố đờ đẫn đọc hai lần, sau đó hạ quyết tâm, siết chặt lòng bàn tay nói: “Vậy thì thay thận, tôi lập tức liên lạc tới kho cơ quan nổi tiếng trong và ngoài nước, nhất định có thể †ìm được thận thích hợp!”

Nói rồi, bà ta rút điện thoại ra bắt đầu liên lạc.

Cùng lúc này, Phó Kình Hiên cũng biết bệnh tình của Cố Việt Bân.

Khi biết được Cố Việt Bân mặc bệnh suy thận, anh cũng không khỏi ngạc nhiên một lát.

Trước đó khi Cố Việt Bân ở đơn vị giám định thì gọi đau eo, không ngờ kiểm tra lại ra bệnh suy thận.

“Sếp Phó, vợ chồng Cố Việt Bân chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm thận thích hợp, chúng ta có cần ra tay giúp không?” Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên hỏi.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Tại sao phải giúp?”
 
Chương 1119-1120


Chương 1119

“Ông ta không phải là ba ruột của cô Bạch hay sao?” Trợ lý Trương nói.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không cần, nếu Bạch Dương ra tay với Cố Việt Bân, nguy hại tới tính mạng của Cố Việt Bân đương nhiên phải giúp, nhưng đây là bản thân Cố Việt Bân mắc bệnh, không cần thiết phải giúp, hơn nữa nếu Cố Việt Bân chết như vậy, có lẽ là một chuyện tốt.”

Lúc đó, Bạch Dương thật sự không cần biết cô là con gái của nhà họ Gố rồi.

Mà thù hận của Bạch Dương đối với nhà họ Cố, có lẽ sẽ theo cái chết của Cố Việt Bân mà biến mất từ đó, từ giờ về sau, cũng không cần sống trong đau khổ của thù hận nữa.

“Nói cũng đúng.” Trợ lý Trương gật đầu, cảm thấy có lý.

Sau đó, anh ta đảo mắt, lại hỏi: “Vậy hay là chúng ra ra tay ngăn cản nguồn thận thích hợp với Cố Việt Bân? Nếu như vậy, Cố Việt Bân không phải có thể chết nhanh hơn hay sao?”

Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn anh ta: “Cậu thật là thông minh nha.”

Trợ lý Trương cười he he: “Sếp Phó quá khen rồi.”

“Tôi khen cậu sao?” Phó Kình Hiên mặt 7⁄11 mày sa sâm.

Trợ lý Trương biết anh tức giận rồi, cũng không cợt nhả nữa, vội vàng thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi Sếp Phó, tôi nói sai lời.”

Nghe thấy lời xin lỗi của anh ta, Phó Kình Hiên lúc này mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Tuy tôi quả thật rất muốn Cố Việt Bân chết sớm, nhưng tôi không thể ra tay thật sự cắt đứt hy vọng cầu sống của ông †a, ông ta dù sao cũng là ba của Bạch Dương, cho nên tôi nếu làm như vậy thật, sẽ đồng nghĩa với việc giết ba của cô ấy, cậu hiểu không?”

“Tôi biết rồi Sếp Phó.” Trợ lý Trương vội vàng đáp lại.

Đúng vậy, Sếp Phó còn đang theo đuổi cô Bạch, nếu Sếp Phó thật sự gián tiếp hại chết Cố Việt Bân.

Nếu cô Bạch biết, chắc chắn càng sẽ không tha thứ cho Sếp Phó.

Cho dù cô Bạch cũng hận Cố Việt Bân, nhưng ai kêu Cố Việt Bân là ba ruột của nghĩ như nào?

Cho nên chuyện này, Sếp Phó thật sự không thể nhúng tay.

“Thuận theo tự nhiên đi.” Ngón tay của Phó Kình Hiên gõ vào mặt bàn làm việc: “Nếu như Cố Việt Bân tìm được nguồn thận, vậy thì mạng của ông ta chưa đứt, không tìm được, cũng là số phận của ông ta, bất luận như nào, kế hoạch của chúng ta sẽ không ảnh hưởng, được rồi, cậu đi làm việc đi.”

“Được.” Trợ lý Trương gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại lên, gọi cho Bạch Dương.

Bạch Dương lúc này vừa về đến Vịnh Tiên Thủy, vừa ngồi ở sô pha nghỉ ngơi.

Dì Trương ở bên cạnh gọt hoa quả cho cô, nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông, nghiêng đầu liếc nhìn: “Cô Bạch, là cậu Phó gọi tới.”

Phó Kình Hiên?

Bạch Dương nhíu mày, anh sao lại gọi tới rồi?

“Cô Bạch, nghe không?” Dì Trương hỏi.

Bạch Dương do dự vài giây, cuối cùng gật đầu: “Nghe đi”

Nể tình Phó Kình Hiên ở đơn vị giám định đã giúp cô đối phó Cố Việt Bân, cuộc điện thoại này, cô không thể không nghe.

Chương 1120

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1121


Chương 1121

Cô không nhìn thấy nội dung trên thiệp mời, đều là dì Trương đọc giúp, chủ yếu là thời gian và địa điểm cụ thể tổ chức bữa tiệc của bà cụ.

Sau khi nhớ những điều này, Bạch Dương bảo dì Trương cất thiệp mời đi.

3⁄11 Bữa tiệc mừng thọ 80 của bà cụ được tổ chức vào nửa tháng sau, trong nửa tháng này, mắt của cô chắc chắn có thể khôi phục.

Đợi sau khi khôi phục thì đi chuẩn bị lễ phục của bữa tiệc, và quà tặng bà cụ cũng tới kịp.

Ngày hôm sau, Bạch Dương dưới sự giúp đỡ của dì Trương, vệ sinh cá nhân xong thì ngồi ăn sáng ở bàn ăn.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Dì Trương đang rót sữa cho Bạch Dương, nghe thấy tiếng chuông cửa, bà ta để chai sữa bò trong tay xuống rồi nói: “Cô Bạch, tôi đi mở cửa.”

“Được.” Bạch Dương lấy sandwich cắn một miếng, gật đầu đáp ứng.

Dì Trương lau tay vào tạp đề, lúc này mới đi tới cửa.

Cửa mở ra, Lương Triết nhìn thấy dì Trương, mắt hơi nheo lại: “Bà là ai2”

“Tôi là bảo mẫu của cô Bạch.” Dì Trương trả lời, sau đó cũng hỏi: “Cậu là?”

“Tôi là Lương Triết.” Lương Triết giới thiệu bản thân.

Dì Trương bỗng hiểu ra: “Thì ra là cậu Lương.”

“Bà biết tôi sao?” Lương Triết hơi ngạc nhiên.

Dì Trương mỉm cười đáp lại: “Từng nghe cô Bạch nhắc tới, cậu Lương vào đi.”

“Thì ra là như vậy.” Nghe thấy dì Trương nói Bạch Dương từng nhắc tới cậu ta, tâm trạng của cậu ta lập tức vui vẻ nhếch khóe miệng, nhấc chân đi vào phòng.

“Chị.” Đến phòng khách, Lương Triết nhìn thấy Bạch Dương đang ăn bữa sáng, mở miệng gọi một tiếng.

Bạch Dương nghe thấy giọng nói của cậu †a, vẻ mặt chợt vui mừng: “Tiểu Triết, cậu sao lại đến rồi?”

“Người quản lý của em nhận cho em một bộ phim, đóng một vai người mẫu khách mời trong đó, cho nên phải đến phim trường quay phim, đến phim trường vừa hay phải đi qua chỗ chị, cho nên em lên thăm chị.” Lương Triết khẽ mỉm cười trả lời.

Bạch Dương gật đầu: “Thì ra là như vậy, không tồi, đã từ giới người mẫu bước chân vào giới phim ảnh rồi, sau này là định phát triển ở giới phim ảnh sao?”

“Vậy thì không phải, chỉ là cảm thấy quay phim khá thú vị, cho nên muốn thử mà thôi.” Lương Triết lắc đầu nói.

Bạch Dương khẽ mỉm cười: “Thử cũng được, đúng rồi, ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa.” Lương Triết sờ bụng.

Bạch Dương dặn dò dì Trương: “Dì Trương, làm phiền dì giúp Tiểu Triết chuẩn bị một phần đồ ăn sáng.”

“Được, cậu Lương đợi một chút, rất nhanh sẽ có.” Dì Trương nói.

“Làm phiền rồi” Lương Triết mỉm cười khách sáo với dì Trương.

Dì Trương xua tay, ý bảo không cần khách sáo, sau đó đi vào phòng bếp.

Lương Triết kéo ghế ngồi xuống ở vị trí bên †ay phải của Bạch Dương: “Chị, chị tìm bảo mẫu khi nào vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom